Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
420,166
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczN0Kp4Csir1fKvUlX5qE05PeZxJfYvBPnOwLSra_PWfRRKOsiHhnVuODVulTsP8XmX1ZqJmo_IqbidU7ZoYGcDPu2RnngpwghYD_KIEnS5AzKH5dDUVKdf8lUDFdDb0lAZSftnHDaHzHnLAaj0IAdhI=w215-h322-s-no-gm

Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Tác giả: Kim Hoàng Ngọc Mễ Lạp
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không, Sủng
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Ngoài nấu ăn, sở thích lớn nhất của Diệp Thư là đọc tiểu thuyết, còn là niên đại văn.

Mỗi lần đọc một truyện, cô đều nghĩ nếu mình là nhân vật chính thì sẽ thế nào.

Hôm đó, cô đi siêu thị mua đồ ăn, vừa chọn đồ vừa nghĩ đến đoạn đầu tiểu thuyết mới đọc được.

Đang nghĩ ngợi say sưa thì cô cảm thấy chân mình lắc lư, có người hét lên động đất, mọi người đều chạy về phía lối ra, Diệp Thư cũng chạy theo dòng người.

Hiện trường hỗn loạn, không biết ai chạy va vào kệ hàng, kệ hàng đổ sập trúng đầu Diệp Thư.

Diệp Thư chỉ cảm thấy đầu ong lên một tiếng, rồi không biết gì nữa...​
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 1



Thư à, Thư à... Diệp Thư mơ màng nghe thấy tiếng nói bên tai, trong lòng nghĩ chẳng phải mình đang đi mua đồ ở siêu thị thì gặp động đất bị giá hàng đè trúng sao, chẳng lẽ được cứu rồi đưa vào bệnh viện?

Vừa định mở mắt thì nghe thấy ngoài cửa truyền đến giọng nói của một người phụ nữ:

“Mẹ, con bé Thư tỉnh chưa, con mang cho con bé Thư một bát cháo rau.”

Diệp Thư nghĩ chắc là người nhà bệnh nhân giường bên mang cơm đến, vừa nghĩ vừa mở mắt định ngồi dậy, kết quả chưa kịp ngồi dậy thì đã bị người bên cạnh ấn xuống, còn nói:

“Con tỉnh rồi à, nằm yên đó, đừng dậy."

“Bác gái, cháu không sao.”

Lúc này Diệp Thư giật mình, chuyện gì thế này? Mình không quen bà ấy mà.

Nhìn người phụ nữ trước mặt đã ngoài năm mươi, mặc chiếc áo cánh to rộng kiểu cũ, trên áo vá mấy miếng. Nhìn lại căn phòng này, tường trát bằng đất vàng, cửa sổ là khung gỗ dán giấy trắng.

Diệp Thư có ngốc đến mấy cũng biết là không ổn rồi, thêm vào đó bản thân Diệp Thư vốn thích đọc tiểu thuyết xuyên không, lập tức nghĩ đến khả năng mình đã xuyên không.

Có lẽ vừa nãy là nguyên thân vô thức trả lời, nghĩ vậy trong đầu liền hiện ra một đoạn ký ức dài.

Là những trải nghiệm của nguyên thân từ nhỏ đến lớn, Diệp Thư không kịp sắp xếp những thứ này, trước mắt phải đối phó với hai người này đã.

Người phụ nữ nói chuyện bên ngoài lúc nãy cũng đã vào phòng, tay bưng một cái bát to.

Người phụ nữ ngoài năm mươi tuổi lúc nãy nhận lấy bát nói:

“Thư, lại đây, uống hết bát cháo này trước đã.”

Diệp Thư định nói mình không đói, không cần phiền phức.

Nhưng lúc này bụng lại kêu ùng ục mấy tiếng, cô đành ngại ngùng nhận lấy và nói:

“Cảm ơn bác gái.”

Diệp Thư bưng bát lên uống một ngụm, nói thật là không ngon, rau nhiều gạo ít, có vị chát. Nhưng cơ thể này thực sự đói rồi, Diệp Thư ăn hết mấy ngụm rồi đặt bát xuống nói với bác gái:

“Bác gái, hai người về đi, cháu không sao rồi, ngủ một giấc là khỏe.”

“Con tự lo được không, hay để chị dâu ở lại với con.”

Bác gái nói với người phụ nữ mang cơm đến, Diệp Thư vội từ chối:

“Không cần đâu, bây giờ ngoài đồng đang bận, hai người đi làm hết đi.”

“Được rồi, có chuyện gì thì đến nhà tìm bác.”

Bác gái đứng dậy đi ra ngoài, người phụ nữ trẻ cầm bát cũng vừa đi vừa nói:

“Chị đóng cửa cho em, em đừng dậy.”

Nói vậy nhưng Diệp Thư vẫn dậy. Tiễn hai mẹ con họ ra ngoài cửa, nhìn họ đi xa rồi mới quay lại thuận tay đóng cửa sân, sau đó mới vào nhà, ngồi trên giường sắp xếp lại ký ức của nguyên thân.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 2



Đây là một ngôi làng nhỏ tên là Nhị Đạo Câu Tử thuộc công xã Thạch Bình, huyện Phong Hoa, tỉnh Mông, bây giờ là mùa xuân năm 1960, cô gái nhỏ cũng tên là Diệp Thư. Năm nay 17 tuổi, từ nhỏ đã mất cả cha lẫn mẹ, sống với ông bà nội.

Ông nội mất cách đây vài năm, ba ngày trước người thân duy nhất là bà nội cũng mất, vì cô gái nhỏ đang học lớp 11 ở huyện nên ngay cả mặt cuối cùng của bà nội cũng không được nhìn thấy.

Đây mới là điều khiến cô gái buồn nhất, hôm nay là ngày đắp mộ tròn ba ngày của bà nội, từ khi bà nội mất đến giờ cô gái chưa ăn gì, đắp mộ về thì ngất xỉu ở sân, tỉnh lại thì đã biến thành Diệp Thư ba mươi tuổi xuyên không từ hiện đại đến.

Diệp Thư thở dài, đã đến đây thì phải ở lại thôi, dù sao ở hiện đại cô cũng chẳng còn ai để nhớ nhung.

Điểm giống nhau nhất giữa cô và cô gái là duyên mỏng với cha mẹ, cha mẹ cô cũng mất sớm, ông bà nội và các bác cũng không thích cô vì cô là con gái. Nghĩ đến chuyện cô xảy ra chuyện họ cũng chẳng buồn, chỉ mong cô gái có thể đoàn tụ với cha mẹ và ông bà nội ở dưới suối vàng.

Diệp Thư sắp xếp xong ký ức của nguyên thân, bắt đầu xem xét hoàn cảnh sống sau này.

Đây là ngôi nhà ba gian đất, mái lợp bằng rơm rạ, gian giữa là nhà chính, là nơi nấu cơm. Dựa vào tường phía đông có hai bếp đất, một lớn một nhỏ, liền nhau, bên tường phía tây là một cái bệ đất, trên đó đặt thớt.

Phòng phía đông là phòng ngủ của chủ cũ và bà nội, trên sàn có hai cái rương đựng quần áo.

Nối với bếp là một cái giường đất, trên trải chiếu cói, bên ngoài đun nấu thì giường cũng ấm, không cần đun thêm.

Trên giường có hai bộ chăn gối, tuy đều vá chằng vá đụp nhưng nhìn rất sạch sẽ.

Phòng phía tây không có giường, chỉ để một số đồ tạp vật, nhìn thấy có một túi nhỏ bột ngô. Trong chum còn nửa chum bột cao lương, còn có một số rau khô, như đậu cô ve phơi khô, còn có cải khô, khoai tây khô các thứ.

Diệp Thư lại đi một vòng, trong trí nhớ tìm được lối vào hầm, định vào xem còn bao nhiêu lương thực. Tìm thấy lối vào hầm mở ra xem, bên trong tối om không nhìn thấy gì, đành phải vào nhà dựa vào trí nhớ tìm đèn dầu.

Lần này mới cầm đèn dầu, bước xuống cái thang chỉ đủ đặt nửa bàn chân được cố ý để hai bên hầm.

Bên trong hầm tối om, may mà Diệp Thư cũng là người nông thôn, chợ đen quê nhà cũng không xa nơi này lắm. Khí hậu thời tiết và thói quen sinh hoạt đều gần giống nơi này, nhà cô cũng có hầm như thế này, nếu không thì đúng là không dám xuống.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 3



Đồ trong hầm cũng không nhiều, dựa vào tường xếp khoảng hơn 10 cây cải bắp, góc tường có một đống cát nhỏ.

Diệp Thư tiến lên vạch ra xem là củ cải đỏ, trên giá còn có hai bao tải. Sờ thấy có vẻ một bao cao lương, một bao ngô, ngoài ra không còn gì nữa.

Diệp Thư trèo lên trở về phòng phía đông, lại mở rương ra xem, rương bên trái nhìn là biết đồ của bà nội. Có hai bộ quần áo, cũng đều vá chằng vá đụp. Lại mở rương bên phải, rương bên phải đồ nhiều hơn một chút, có một số dây buộc tóc, găng tay mà cô gái thích.

Diệp Thư cũng không động vào, lại đậy nắp lại, lúc này mới ngồi xuống mép giường nghĩ xem sau này phải làm sao.

Còn đi học hay không, là một vấn đề.

Thực ra theo trí nhớ của nguyên thân, cô ấy đã sớm không muốn đi học nữa.

Bởi vì sau khi ông nội mất chỉ còn lại bà nội, nguyên thân không yên tâm về bà nội. Lại lo không có ông nội là lao động chính trong nhà thì không có tiền nên đã đề xuất với bà nội không đi học nữa, ở nhà kiếm công điểm.

Nhưng bà nội nhất quyết không chịu, nói lúc cha cô còn sống đã nói khi lớn lên sẽ cho cô đi học đại học. Tên Diệp Thư của cô vẫn là nhờ người quân nhân giải phóng đến cải cách ruộng đất trong thôn đặt cho, chính là hy vọng cô đọc nhiều sách.

Cho nên mấy năm nay tằn tiện dành dụm cũng cho Diệp Thư học hết cấp ba, năm ngoái khi Diệp Thư tốt nghiệp cấp ba không phải không có người khuyên bà nội, đừng cho Diệp Thư học tiếp nữa.

Nói Diệp Thư là con gái chỉ cần học hết cấp hai là được, trong thôn con trai học hết cấp hai cũng ít, càng đừng nói đến con gái.

Diệp Thư cũng nghĩ như vậy, không học nữa. Xem có thể làm gia sư ở trường huyện không, nếu không thì theo mọi người đi làm, cũng giảm bớt gánh nặng cho bà nội.

Nhưng bà nội nhất quyết không đồng ý, cắn răng cho Diệp Thư vào học cấp ba. Diệp Thư cũng rất cố gắng, lên cấp ba cũng học hành chăm chỉ, kỳ thi cuối kỳ thi được hạng ba toàn khối, trường còn thưởng cho một quyển vở, hai cây bút chì.

Diệp Thư gãi đầu nằm vật ra giường, học thì học, bây giờ cấp ba là hai năm, còn một năm rưỡi nữa mới thi đại học, học phí, tiền sinh hoạt đều là vấn đề.

Không học thì với thân hình nhỏ bé này của cô, mặc dù kiếp trước cô cũng không ít làm việc đồng áng nhưng thế kỷ 21 cái gì cũng cơ giới hóa rồi, từ trồng đến thu hoạch đều dùng máy móc, cần làm cũng chỉ là những góc máy móc không vào được. Bây giờ cái gì cũng dùng sức người, cô chưa chắc đã làm được.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 4



Diệp Thư nằm trên giường nghĩ ngợi lung tung, đột nhiên nhớ ra bà nội của nguyên thân đã nói với cô ấy tiền trong nhà giấu ở đâu, phòng khi có chuyện gì không tìm thấy.

Mặc dù nguyên thân chưa từng nhìn thấy nhưng cô ấy biết tiền giấu trong khe hở xà nhà.

Nghĩ đến đây, Diệp Thư vội vàng bò dậy, bê một cái ghế để lên giường. Diệp Thư cởi giày lên giường, lại cẩn thận đứng lên ghế, ngửa đầu đưa tay mò mẫm trên xà nhà.

Một lát sau đã mò thấy một cái túi vải, cầm túi vải từ trên ghế xuống. Cũng không lấy ghế xuống, lát nữa xem xong còn phải để lên.

Mở túi vải ra xem bên trong là một xấp tiền dày cộp, cầm túi vải sờ độ dày Diệp Thư biết tiền hẳn không ít nhưng không ngờ toàn là tiền đoàn kết, nhìn sơ qua cũng phải hơn mười tờ.

Diệp Thư lấy ra đếm, tổng cộng 12 tờ tiền đoàn kết, 120 đồng, còn có bốn tờ 5 đồng, tổng cộng 140 đồng, ở nông thôn bây giờ là một khoản tiền lớn.

Diệp Thư đếm xong lại dùng vải bọc lại, để lại chỗ cũ trên xà nhà, đặt ghế xuống đất, lại theo trí nhớ của nguyên thân tìm thấy dưới chiếu giường mấy tờ một đồng, một hào, hai hào, còn có một xu, hai xu, tổng cộng 3 đồng 4 hào 8 xu.

Nhìn số tiền này nghĩ đến chủ cũ vẫn luôn cho rằng gia đình rất khó khăn, đặc biệt là sau khi ông nội mất, trong nhà chỉ có một mình bà nội kiếm công điểm, còn phải cho nguyên thân đi học.

Vì phải đi học ở huyện, bà nội đã may cho nguyên thân hai bộ quần áo vải thô. Nhưng từ sau khi ông nội mất, bà chưa từng may một bộ quần áo mới nào, mặc toàn là quần áo vá chằng vá đụp, ăn cũng theo làng ăn cơm tập thể.

Nguyên thân tan học về nhà, chưa từng giống như những nhà khác trong làng cơm tập thể ăn không ngon thì về nhà ăn thêm, nếu không thì cũng không đến nỗi một chút bệnh nhỏ cũng không chống đỡ được.

Thực ra Diệp Thư có thể hiểu được nguyên nhân bà nội tiết kiệm như vậy, thời đại này tiền không có chỗ tiêu cũng không dám tiêu. Lúc này không có phiếu thì có tiền cũng vô dụng, hơn nữa cô nhi quả mẫu nếu để lộ ra có nhiều tiền cũng sợ người ta để mắt tới.

Mặc dù người nông thôn phần lớn chất phác, thật thà nhưng biết người biết mặt không biết lòng, đối mặt với tiền bạc không tránh khỏi có người động tâm.

Bà nội tuổi đã cao như vậy, lại trải qua chiến tranh loạn lạc. Có thể nói chuyện gì, người gì bà cũng đã trải qua, đã gặp, cho nên Diệp Thư hoàn toàn có thể hiểu được tại sao bà nội lại làm như vậy.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 5



Bây giờ có tiền rồi, số tiền này hoàn toàn có thể đủ cho cô đến khi tốt nghiệp cấp ba, lên đại học sẽ có trợ cấp, không cần tự mình bỏ ra quá nhiều tiền.

Diệp Thư nghĩ ngợi lung tung, luôn cảm thấy mình quên mất điều gì đó, nhất thời không nhớ ra.

Không nhớ ra thì thôi, Diệp Thư cũng không lăn tăn.

Đang nằm thì Diệp Thư nghe thấy tiếng gõ cửa, vội vàng đứng dậy mở cửa, là cô bạn thân nhất của nguyên thân, tên Xuân Hạnh.

“Diệp Thư, ban ngày ban mặt, sao cô đóng cửa thế?”

Cổng nhà nông thôn từ sáng mở ra thì về cơ bản là đến tối đi ngủ mới đóng lại, bình thường sẽ không đóng cửa.

“Tôi nằm một lúc, ngủ quên mất.”

Diệp Thư vội vàng nói, đồng thời bắt chước giọng điệu của chủ cũ nói với Xuân Hạnh:

“Cô không đi làm à.”

“Không, bây giờ không phải mùa vụ, bác gái kêu tôi ở nhà nấu cơm, không cần theo họ xuống ruộng, nhà tôi không thiếu mấy công điểm tôi kiếm được.”

Xuân Hạnh cười cười, còn có một chút đắc ý ẩn giấu.

“Tôi qua rủ cậu đi ăn cơm.”

Xuân Hạnh kéo tay Diệp Thư đi vào nhà, vừa đi vừa nói: “Nhanh lấy bát đi, muộn là hết phần đấy.”

Diệp Thư chợt nhớ ra mình đã bỏ sót điều gì, bây giờ là năm 1960, mọi người vẫn đang ăn cơm tập thể. Vì thích đọc truyện về thời đại này nên cô nhớ rất rõ về nạn hạn hán bắt đầu từ năm 1960.

Bây giờ không phải lúc nghĩ đến chuyện đó, sợ Xuân Hạnh nhìn ra khác lạ, Diệp Thư vội vàng vào nhà lấy bát, rồi cùng Xuân Hạnh đi ra nhà ăn tập thể, vì có trí nhớ của nguyên chủ nên cô cũng không lo lắng người khác phát hiện ra điều gì bất thường.

Nguyên chủ luôn đi học, bản thân tính cách lại hướng nội, ngày thường nghỉ học cũng chỉ ở nhà giúp bà nội làm việc. Hoặc là đi cắt cỏ lợn kiếm thêm công điểm, căn bản không chơi đùa với những cô gái cùng trang lứa trong làng, những cô gái khác cũng không tìm cô chơi, ở bên cạnh cô cũng không có gì để nói.

Trong làng, Diệp Thư chỉ có một mình Xuân Hạnh là bạn, đó là bởi vì Xuân Hạnh cũng đã học trung học cơ sở, trường trung học cơ sở ở xã không có ký túc xá, chỉ có thể đi học về trong ngày. Mùa đông trời tối sớm, bà nội không yên tâm, mà nhà Xuân Hạnh có hai anh trai, mùa đông thay phiên nhau đưa đón Xuân Hạnh, bà nội bèn nhờ bố Xuân Hạnh cho Diệp Thư đi cùng.

Diệp Thư từ đó mới quen biết Xuân Hạnh, hai người cùng nhau đi học hai năm, lại học chung lớp nên quan hệ trở nên rất tốt.

Xuân Hạnh tuy là con gái của đội trưởng, gia đình điều kiện không tệ, nhưng tính cách không hề kiêu ngạo, đối với nguyên chủ cũng rất quan tâm.

Chỉ là Xuân Hạnh thi không đậu cấp 3, chỉ có nguyên chủ đậu. Xuân Hạnh chỉ có thể về nhà làm ruộng, nguyên chủ một mình lên huyện học cấp 3.

Nguyên chủ cũng từng khuyên Xuân Hạnh ôn thi lại một năm, nhưng Xuân Hạnh không muốn học nữa. Nói ở nông thôn tốt nghiệp cấp 2 là đủ rồi, nông thôn đừng nói con gái, con trai được học cấp 2 cũng không nhiều.

Chương 6-7:

Xuân Hạnh nói mẹ cô ấy nói 17 tuổi rồi không còn nhỏ nữa, nên tìm nhà chồng rồi. Tuổi tác càng lớn thì càng bị người ta chê, bảo bố cô ấy nhờ người tìm xem có xin được việc gì không, không được thì ở lại trong làng làm cán bộ ghi điểm, với cương vị đội trưởng của bố cô ấy cũng có thể lo liệu được.

Vừa đi vừa nói chuyện phiếm, hai người đã đến nhà ăn tập thể, trong sân nhà ăn tập thể đặt hai cái nồi lớn, một nồi nấu canh cải thảo với miến dong, một nồi đặt năm tầng xửng hấp lớn, bên trong là bánh bao bột ngô.

Cách nồi một khoảng là hai hàng bàn ghế.

Mọi người đều vây quanh nồi lấy cơm, có người cầm bát ăn ngay tại bàn, có người thì lấy một cái chậu lớn, chào hỏi mọi người rồi mang về nhà ăn.

Thấy hai người họ đi vào, thỉnh thoảng lại có người chào hỏi.Xuân Hạnh kéo Diệp Thư chen lên phía trước: “Bác gái, cho chúng cháu lấy cơm ạ.”

Xuân Hạnh miệng ngọt, đưa bát ra. Bác gái ngẩng đầu lên nhìn thấy hai người họ, cười nhận lấy bát, múc đầy một bát canh cải thảo, rồi đưa cho cô ấy hai cái bánh bao.

Diệp Thư cũng đưa bát ra, bác gái vừa múc canh vừa nói với cô: “Thư à, cháu đỡ hơn chưa, đừng quá đau buồn, bà nội cháu cũng muốn cháu sống tốt, bác cho cháu thêm một ít, ăn nhiều một chút nhé.”

Nói xong lại đưa cho cô hai cái bánh bao.

Cơm tập thể đều được quy định khẩu phần, đàn ông trưởng thành buổi trưa được ba cái bánh bao, phụ nữ và trẻ em trên 10 tuổi được hai cái, từ hai đến chín tuổi được một cái.

Đây là năm ngoái được mùa, mới có thể ăn nhiều như vậy, người lớn chắc chắn là không đủ no, nhưng cũng không còn cách nào khác, thời buổi này như vậy là tốt lắm rồi.

Người dân trong làng đa phần đều trải qua thời kỳ chiến tranh, có thể sống một cuộc sống yên ổn đã rất mãn nguyện rồi.

Đặc biệt là những gia đình có ít lao động, không phải lo lắng lương thực không đủ ăn, không phải nghĩ bữa này ăn xong bữa sau ăn gì. Cứ đến giờ là cầm bát ra nhà ăn tập thể chờ là được, sẽ có người nấu ăn ngon do đội sản xuất sắp xếp nấu cơm xong xuôi.

Xuân Hạnh kéo Diệp Thư tìm một chỗ trống ngồi xuống ăn cơm, Diệp Thư húp một ngụm canh cải thảo, rồi cắn một miếng bánh bao. Đối với Diệp Thư vốn quen ăn cơm trắng thì bánh bao thật sự khó nuốt, rất rát cổ họng.

Diệp Thư vội vàng húp thêm một ngụm canh, nuốt miếng bánh bao xuống.

Cô nhìn mọi người xung quanh, ai nấy đều ăn ngấu nghiến ngon lành, cô thật sự không muốn ăn, nuốt không trôi. Nhưng cô cũng biết, chỉ hai tháng nữa thôi, e là đến cái này cũng chẳng còn mà ăn.

Hạn hán sắp đến, chẳng bao lâu nữa nhà ăn tập thể cũng giải tán. Nghĩ đến đây, cô cũng chẳng còn tâm trạng nhìn người khác nữa, bèn bẻ vụn chiếc bánh bao, ngâm vào bát canh cải thảo cho mềm ra rồi miễn cưỡng ăn.

Ăn xong, Xuân Hạnh lại kéo cô về, đi cùng nhau một đoạn, đến ngã ba, Xuân Hạnh bảo cô về nhà nghỉ ngơi, còn cô ấy phải về xem bố mẹ đã về chưa, rồi chiều còn phải trông đứa cháu trai hai tuổi nhà anh hai. Dù không phải đi làm công, nhưng ngày thường Xuân Hạnh cũng chẳng có thời gian rảnh rỗi.

Nhà anh cả có ba đứa con, đứa lớn là con trai, mười tuổi, năm ngoái mới đi học lớp một. Đứa thứ hai là con gái, năm nay tám tuổi, chưa đi học, đứa út cũng là con trai, năm nay mới lên bốn. Nhà anh hai có hai đứa con, đứa lớn là con gái, năm nay năm tuổi, đứa nhỏ chưa đầy hai tuổi. Ở nông thôn người ta tính tuổi mụ, cháu nó mới sinh nhật xong, đi còn chưa vững.

Ngày thường Xuân Hạnh phải chăm mấy đứa cháu, còn phải giặt giũ quần áo cho bố mẹ và bản thân.

Quần áo của anh chị thì không phải giặt, nhưng quần áo của mấy đứa cháu, có khi ban ngày chúng nghịch bẩn, Xuân Hạnh cũng tiện tay giặt luôn, bọn trẻ con nghịch ngợm, cơ bản ngày nào cũng phải giặt một thau to quần áo.

Thế nhưng Xuân Hạnh chẳng hề than vãn, so với những cô gái khác trong làng, cô ấy vẫn hạnh phúc hơn nhiều. Dù bố mẹ coi trọng con trai, nhưng cũng không phải là trọng nam khinh nữ, thậm chí vì là con gái út được sinh ra sau hai anh trai nên cô ấy còn được nuông chiều hơn.

Nếu không, chắc chắn cô ấy cũng không thể học hết cấp hai trong thời buổi con trai chỉ cần học hai ba năm, biết đọc biết viết là được. Ấy là còn chưa thi đậu cấp ba, chứ nếu không, cô ấy đã được lên huyện học cấp ba rồi, phải biết rằng, hai anh trai của cô ấy cũng chỉ học hết tiểu học.

Tất nhiên, điều này cũng có liên quan đến việc hai anh trai học hành không giỏi, thi không đậu cấp hai, còn cô ấy thì may mắn thi đậu. Nhưng cô ấy rất biết ơn bố mẹ, còn có các anh chị, cảm ơn họ đã luôn cho cô ấy đi học, không bắt cô ấy nghỉ học sớm để lấy chồng, rất nhiều bạn bè cùng trang lứa với cô ấy đều đã yên bề gia thất.

Nhìn cuộc sống hôn nhân đầy sóng gió của bạn bè, cô ấy càng thêm biết ơn bố mẹ và các anh chị. Tuy rằng các chị dâu cũng có lúc than thở ngấm ngầm, nhưng chưa bao giờ làm ầm ĩ, nếu các chị mà làm ầm ĩ, thì cho dù bố mẹ có thương cô ấy đến mấy cũng không thể để cô ấy học hành đến nơi đến chốn.

Vì vậy, bây giờ cô ấy cũng đền đáp lại, ở nhà cố gắng làm việc nhiều hơn, để mọi người đi làm về có thể nghỉ ngơi nhiều hơn. Buổi trưa cô ấy cũng trông chừng lũ trẻ, không cho chúng làm ồn, để bố mẹ có thể nằm nghỉ ngơi một lát, bây giờ cô ấy phải đi trông mấy con khỉ con này.

"Tối nay tôi lại đến tìm cậu, chúng mình cùng đi ăn cơm nhé." Xuân Hạnh nói với cô trước khi đi.

Cô vội vàng nói: “Không cần đâu, tôi tự đi được, cậu đừng chạy qua chạy lại nữa.”

"Đợi tôi đến tìm cậu." Xuân Hạnh xua tay, rẽ ngoặt chạy đi.

Cô nhìn theo bóng lưng chạy xa dần của Xuân Hạnh, cho đến khi rẽ khuất bóng, cô mới quay người bước về phía nhà.

Về đến nhà, cô đặt bát lên bếp, rồi đi ra sân xem một vòng.

Nhà cô ở rìa làng, ngay dưới chân núi. Vì ông nội cô thời trẻ nuôi bò, chăn dê, để tiện nên đã cho xây nhà dưới chân núi, nhà gần nhất cách nhà cô cũng phải mấy chục mét.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 6



Ban đầu xây nhà ở nơi hẻo lánh này thứ nhất là vì gần núi, tiện cho việc chăn thả bò dê, lùa bò dê lên núi là ở nhà cũng nhìn thấy.

Thứ hai là để tránh làm phiền hàng xóm láng giềng, bởi vì bò dê mà nhiều thì mùi không phải dạng vừa.

Bởi vì ở gần chân núi nên tường rào rất cao, ít nhất là đứng từ ngoài tường cũng không nhìn thấy trong sân đang làm gì. Không giống như ở đời sau, tường rào của nhiều nhà chỉ cao hơn một mét, đứng từ đường cái cũng có thể nhìn thấy bạn đang làm gì trong sân.

Đây là điểm cô hài lòng nhất, dù sao là người hiện đại, ý thức về sự riêng tư rất cao.

Vì phải nuôi bò dê nên sân rất rộng, sân trước ước chừng phải được ba sào đất.

Sân cũng rất trống trải, ở giữa là lối đi lát đá phiến, hai bên đều là đất đã được cuốc xới, đây đều là đất bà nội cô dùng để trồng rau, chỉ là chưa kịp trồng thì bà đã qua đời.

Đi vòng ra sau vườn, vườn sau còn rộng hơn, gần nửa mẫu ruộng.

Nghe bà nội kể lại là đã gom hết đất thổ cư của nhà mình vào, hồi đó còn dựng liền hai cái chuồng, một cái nuôi dê, một cái nuôi bò.

Sau này ông nội mất, bà không nuôi nổi nhiều gia súc như vậy. Bán bò đi, chỉ giữ lại hai con dê.

Hai năm trước thành lập Công xã Nhân dân, bắt đầu ăn cơm tập thể, tất cả mọi thứ đều sung công quỹ. Mấy con dê cũng nộp lên, không còn bò dê, bà mới nhờ người ta dỡ chuồng củi ở sân trước rồi dỡ thêm một cái chuồng gia súc nữa, củi thì chất vào cái chuồng còn lại, như vậy sẽ có thêm không gian.

Sân trước trồng rau, sân sau trồng ngô và cao lương. Ngô, cao lương trong hầm chứa là từ đó mà ra.

Sát chân tường ở sân sau còn có một cái chuồng gà, nhưng chuồng gà trống không, hai con gà bên trong nguyên chủ đã cho người ta làm thịt, thết đãi bà con lối xóm đến giúp đỡ lúc bà mất.

Diệp Thư đi dạo một vòng rồi quay về phòng, cởi giày nằm trên giường gạch, tính toán cho cuộc sống sau này.

Ban đầu Diệp Thư định học hết cấp 3, nếu thi đỗ đại học thì đi học, học đại học được trợ cấp sinh hoạt, không phải lo lắng tiền sinh hoạt phí, tiết kiệm một chút là có thể sống sót.

Nếu không thi đỗ thì xem trong huyện có công việc gì phù hợp không, tốt nghiệp cấp 3 cũng đủ dùng rồi.

Bây giờ thì không được nữa, sắp tới là ba năm hạn hán, đến lúc đó có tiền cũng không mua được lương thực, trường học cũng không biết sẽ như thế nào, lương thực trong hầm chứa cũng không đủ để cô ăn đến khi tốt nghiệp.

Cô là một đứa trẻ mồ côi mà còn đi học, chắc chắn sẽ bị người ta để ý.

Người nông thôn tuy chất phác, nhưng đó là lúc cuộc sống dù có khổ nhưng vẫn sống được, con người đôi khi không phải sinh ra đã xấu, mà là bị cuộc sống bức bách, không còn cách nào khác, đành phải làm trái với lương tâm.

Nếu không đi học, vậy cô có thể làm gì?

Trong đầu nhớ lại những cuốn tiểu thuyết về thời đại này mà cô đã đọc, nói đến việc đồng áng thì cô hay nguyên chủ đều chưa làm bao giờ, nguyên chủ nhiều nhất chỉ là lúc nghỉ hè thì giúp bà chăn dê hoặc cắt cỏ cho lợn.

“Đúng rồi!” Cô có thể nói chuyện với đội trưởng, tiếp quản công việc chăn dê của bà. Diệp Thư vỗ đùi.

Vì bà có kinh nghiệm nuôi bò dê, cho nên sau khi Công xã Nhân dân thành lập thì bà chuyên phụ trách chăn dê, dọn dẹp chuồng dê, mỗi ngày được 5 công điểm.

Diệp Thư lại nghĩ, có những cuốn tiểu thuyết về thời đại này viết rằng, nếu gia đình thực sự khó khăn thì có thể nói chuyện rõ ràng với nhà trường, tự học ở nhà, đến lúc đó đến trường thi, cách này có thể thử, ngày mai cô sẽ đến trường tìm hiệu trưởng.

Diệp Thư nằm trên giường suy nghĩ miên man, không khỏi nghĩ, người ta xuyên không đều có kim chỉ nam, có dị năng, nếu không thì cũng có không gian gì đó, tại sao đến lượt cô thì lại chẳng có gì.

Người ta nói muốn ăn gì chỉ cần nghĩ trong đầu là trên tay sẽ xuất hiện, còn cô thì trong đầu nghĩ đến thịt nhưng trong miệng vẫn phải ăn bánh bao bột ngô của nhà ăn tập thể.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 7



Vừa nghĩ đến thịt trong đầu, trên tay bỗng nặng trĩu, vậy mà lại xuất hiện một hộp cơm thịt kho tàu, Diệp Thư bật dậy.

Trời ơi! Đây là tình huống gì thế này? Vừa nghĩ đến thịt là trên tay liền xuất hiện thịt, chẳng lẽ miệng của mình linh nghiệm thật, muốn gì được nấy sao?

Diệp Thư đặt hộp cơm xuống, lật tay xem xét mấy lần, lại kiểm tra thân thể không có gì. Chưa kể đến vết bớt, trên người cô thậm chí còn không có một nốt ruồi nào, và ngay cả khi cô kiểm tra túi cũng không có gì ở đó.

Diệp Thư nhớ lại những cuốn tiểu thuyết đã đọc trước đây, thử thăm dò nói: “Vào trong.”

Người Diệp Thư nhoáng lên một cái, vậy mà thật sự đã vào trong một nơi nào đó.

Diệp Thư quan sát xung quanh nơi này, càng nhìn càng thấy quen thuộc, đây chẳng phải là siêu thị đã khiến cô xuyên không hay sao?

Diệp Thư cảm thấy thật may mắn, tuy rằng lần trước đến siêu thị còn xui xẻo gặp phải động đất, xuyên không đến năm 60 sắp phải trải qua ba năm thiên tai. Nhưng may mắn là siêu thị cũng đi theo cô, ít nhất không phải lo lắng ba năm này sẽ c.h.ế.t đói.

Siêu thị này là siêu thị cỡ trung bình gần nhà Diệp Thư, tổng cộng có bốn tầng, tầng một là siêu thị, tầng hai là quần áo, tầng ba là đồ gia dụng, tầng bốn là đủ loại quán ăn vặt, nhà hàng, loại hình thức bán mang đi.

Diệp Thư cũng không lên đó, đồ dùng ở tầng hai, tầng ba bây giờ mà lấy ra cũng không dám dùng.

Diệp Thư đi dạo một vòng ở tầng một, siêu thị tuy không lớn, nhưng “mật ít ruồi nhiều”, đủ loại mặt hàng đều rất đầy đủ, hơn nữa vì trong siêu thị có khu sinh hoạt, nên gạo, mì, dầu, còn có đủ loại nhu yếu phẩm dự trữ đều rất dồi dào.

Diệp Thư không xem kỹ những khu vực khác, đến khu lương thực, cô như chuột sa chĩnh gạo, bắt đầu vui vẻ nhìn ngó xung quanh, cho đến khi nhìn thấy một cánh cửa bên cạnh giá hàng.

Diệp Thư bước tới mở cửa ra xem, thì ra là một nhà kho chứa gạo mì lớn, có lẽ là hàng mới nhập về. Con đường nhỏ được chừa ra ở giữa chất đầy các loại bao gạo mì cao hơn đầu người, loại mười cân, hai mươi cân, năm mươi cân đều có đủ cả.

Diệp Thư men theo con đường nhỏ trong kho đi vào trong, lúc nãy ở cửa bị bao gạo che khuất nên không nhìn thấy. Phía sau bao mì là những thùng dầu, cũng đủ loại quy cách, hơn nữa dầu lạc, dầu hạt cải, dầu đậu nành ..., những loại dầu ăn thường dùng nhất đều có.

Diệp Thư đi một vòng như lãnh đạo đi thị sát, sau đó lại đi ra ngoài, cửa kho cũng không đóng, dù sao thì ở đây ngoài cô ra cũng không còn ai.

Diệp Thư đi dạo một vòng, cơn phấn khích qua đi, bắt đầu nghĩ đến kế hoạch cho tương lai.

Bây giờ cô không lo lắng về vấn đề sinh kế nữa, nhưng cô cũng không thể cứ thế mà tiêu xài phung phí, những thứ này, dù sao cũng phải có lý do chính đáng.

Hơn nữa, khi hạn hán ập đến, mọi người đều không có đủ ăn, thậm chí còn ăn vỏ cây, rễ cỏ, gầy trơ xương, đi lại cũng không có sức, mà cô lại ăn uống hồng hào như vậy chắc chắn cũng không được.

Có vẻ như cô vẫn phải nghĩ cách để thi vào đại học, sau đó tìm một công việc ở thành phố.

Như vậy cũng có thể có thu nhập chính đáng, cho dù bản thân ăn uống ngon hơn một chút mọi người cũng sẽ không nghi ngờ quá mức, bản thân chú ý một chút, tốt nhất là mua một căn nhà ở thành phố. Bình thường thì ở thành phố, đến kỳ nghỉ thì về quê.

Diệp Thư đang suy nghĩ miên man thì nghe thấy Xuân Hạnh ở ngoài cửa gọi mình: “Diệp Thư, Diệp Thư.”

Diệp Thư vội vàng muốn tìm chỗ cất hộp cơm thịt kho tàu đi.

Không phải là cô tiếc hộp cơm thịt này, mà là không giải thích được nguồn gốc của nó.

Diệp Thư đang nghĩ cách giấu thịt đi thì thịt đột nhiên biến mất.

Diệp Thư thầm nghĩ, chẳng lẽ là ở trong siêu thị, có thể lấy đồ ra ngoài thì cũng có thể cất vào được, nghĩ vậy, trong đầu Diệp Thư hiện lên hình ảnh siêu thị, rõ ràng là quầy thu ngân của siêu thị, hộp cơm thịt kho tàu kia đang nằm im lìm trên giá để đồ của quầy thu ngân.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 8



Diệp Thư mừng rỡ, thật là tiện lợi, sau này mình có đồ quý giá gì thì cứ để ở đây, đảm bảo không ai tìm được.

Nghĩ vậy, Diệp Thư không dừng bước, vội vàng mở cửa cho Xuân Hạnh vào, cô muốn nói với Xuân Hạnh về việc mình muốn đi chăn dê.

"Xuân Hạnh, bố cậu đã nói để ai tiếp quản việc chăn dê chưa?" Diệp Thư hỏi thẳng.

Xuân Hạnh ngẩn người, đáp: “Bố tôi chưa nói.”

"Tôi muốn nói chuyện với bố cậu, tôi đi chăn dê, cậu thấy thế nào?" Diệp Thư lại hỏi.

"Cậu không đi học nữa à? Học giỏi như vậy mà không đi học nữa thì tiếc quá." Xuân Hạnh có chút không dám tin: “Cậu có phải là gặp khó khăn gì không? Có khó khăn gì thì nói với tôi, tôi giúp cậu, không được thì tôi sẽ nói với bố tôi, nhất định sẽ có cách.”

Diệp Thư kéo Xuân Hạnh ngồi xuống mép giường đất, tỉ mỉ giải thích với cô ấy: “Nhà tôi bây giờ chỉ còn mỗi mình tôi, còn một năm rưỡi nữa tôi mới tốt nghiệp. Nhà tôi vốn đã khó khăn, bình thường đều là được mọi người trong đội giúp đỡ, tôi mới có thể đi học. Lúc bà nội còn sống, bà còn có thể chăn dê cho đội sản xuất, góp một chút công sức, bây giờ bà nội không còn nữa, tôi không thể cái gì cũng không làm, chỉ ăn của mọi người được.”

Xuân Hạnh nghe xong, sốt ruột nói: “Nhưng cậu học giỏi như vậy, từ bỏ thì tiếc quá, đáng lẽ cậu có thể thi vào đại học.”

“Tôi không đến trường nữa, không có nghĩa là tôi từ bỏ việc học. Tôi định đến trường nói chuyện với thầy cô, bình thường tôi ở nhà kiếm công điểm, rảnh rỗi thì tự học, đến kỳ thi thì tôi sẽ đi thi.”

Diệp Thư chậm rãi nói cho Xuân Hạnh nghe suy nghĩ của mình: “Vì vậy, tôi muốn nói với bố cậu, tôi thay bà tôi đi chăn dê. Công việc này tương đối nhàn hạ, tôi lùa dê ra ngoài còn có thể xem sách một chút, chỉ là không biết đội trưởng có đồng ý hay không.”

“Nhất định là không có vấn đề gì, để tôi đi nói với bố tôi, ông ấy nhất định sẽ đồng ý.”

Xuân Hạnh thật lòng mong Diệp Thư có thể đi học, nhưng cô ấy cũng biết Diệp Thư đến trường là điều không thực tế. Cho dù bố cô ấy không nói, đội sản xuất vẫn có thể cho Diệp Thư ăn cơm, dù sao cũng là ăn chung một nồi, cũng chỉ là thêm một bát nước, nhưng ở trường còn phải đóng học phí, sinh hoạt phí, đối với người nông thôn như họ mà nói, đây đều là những khoản chi phí không nhỏ, huống hồ Diệp Thư chỉ còn lại một mình.

“Không cần đâu, lát nữa ăn cơm xong tôi sang nhà nói chuyện với bác ấy.”

Diệp Thư tất nhiên sẽ không để Xuân Hạnh thay cô nói.

"Vậy cũng được." Xuân Hạnh lại kéo Diệp Thư đứng dậy, nói: “Gần đến giờ rồi, chúng ta đi thôi.”

Diệp Thư đi theo ra khỏi cửa, tiện tay đóng cửa lại. Thực ra Diệp Thư không muốn đi ăn cơm, thực sự là ăn không quen, nhưng không đi thì lại khó giải thích.

Hơn nữa, đi còn có thể nghe ngóng được vài chuyện phiếm, sau này phải sống lâu dài ở đây, dù sao cũng phải giao thiệp với mọi người.

Nguyên chủ vì đi học xa nhà lâu năm, lại thêm tính cách hướng nội, ngoài Xuân Hạnh ra, thật sự không có người quen nào khác. Điều này đúng là tiện cho Diệp Thư, không cần lo lắng bị lộ, nhân cơ hội này làm quen với con người và sự việc ở đây.

Diệp Thư đi theo Xuân Hạnh một mạch đến nhà ăn tập thể.

Bữa tối chính là cháo cao lương, một cái bánh bột ngô, trong chậu bên cạnh có dưa muối thái sợi, ai ăn thì tự mình gắp vào bát một ít.

Diệp Thư và Xuân Hạnh lấy cơm xong, muốn tìm chỗ trống thì thấy đã ngồi kín người. Thậm chí có người ngồi xổm ở góc tường ăn cơm, bởi vì buổi tối ăn cơm xong thì không còn việc gì nữa, bây giờ không phải mùa vụ, ăn cơm xong chính là đi ngủ, mọi người đều không vội về nhà, sau khi lấy cơm xong liền ngồi đây cùng nhau trò chuyện, nói những chuyện vụn vặt trong nhà.

Hai người nhìn một vòng cũng không có chỗ trống, đang định về nhà ăn thì nghe thấy có người gọi. “Thư à, hai đứa lại đây chen chúc một chút.”

Người gọi là chị dâu buổi sáng mang cháo đến cho Diệp Thư, cô ấy là con dâu nhà bác Đường, họ Trương, tên là Trương Ngọc Bình
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 9



Diệp Thư bưng bát đi tới, Trương Ngọc Bình dạt vào trong một chút, nói với người bên cạnh: "Mọi người nhích vào một chút, cho Diệp Thư và Xuân Hạnh ngồi đây."

Ghế trong nhà ăn đều là loại ghế dài, một cái có thể ngồi được vài người. Diệp Thư ngồi xuống cạnh Trương Ngọc Bình, Xuân Hạnh ngồi vào chỗ trống bên cạnh.

"Thư à, đầu còn choáng không?" Trương Ngọc Bình hỏi.

Diệp Thư còn chưa kịp trả lời, Xuân Hạnh đã ồn ào lên tiếng: "Sao vậy, sao vậy, Diệp Thư bị ốm à?"

Xuân Hạnh vừa lên tiếng, mọi người xung quanh đều ngẩng đầu nhìn sang.

Diệp Thư bất đắc dĩ nói: "Tôi không sao, chỉ là quá đau lòng, ăn không ngon, lại ngủ không được nên hơi choáng váng một chút."

Một người phụ nữ trẻ tuổi đối diện nhìn Diệp Thư nói: "Thư à, đừng quá đau lòng, bà cháu chắc chắn cũng không muốn nhìn thấy cháu như vậy đâu."

Diệp Thư gật gật đầu, hốc mắt hơi đỏ lên, nhưng vẫn kiên cường nói: "Cháu biết, sau này cháu sẽ sống thật tốt, nếu không bà cháu đi rồi cũng không yên lòng.”

Diệp Thư và người phụ nữ trẻ tuổi nói chuyện không thân quen lắm, chỉ mơ hồ nhớ hình như là con dâu của một nhà họ Cao trong làng.

Trương Ngọc Bình tiếp lời, giới thiệu với Diệp Thư: "Thư à, đây là con dâu cả nhà bà Cao đầu làng, tên là Thúy Hồng."

Diệp Thư vội vàng gọi: "Chị Thúy Hồng."

Trương Ngọc Bình lại chỉ vào người phụ nữ bên trái Thúy Hồng, nói: "Đây là vợ thằng Đôn, họ Lưu, em cứ gọi là chị Chiêu Đệ."

Diệp Thư lại gọi: "Chị Chiêu Đệ."

Trương Ngọc Bình lại chỉ vào người phụ nữ trẻ tuổi bên phải Thúy Hồng, nói: "Còn ba người này chắc em đều quen rồi, đều là người nhà của chúng ta cả."

Diệp Thư vội vàng nói: "Em biết, đây là chị Hồng Ngọc nhà bà ba, đây là chị Liễu Diệp nhà anh Hổ, còn có chị dâu nhà mình (vợ của em trai chị Ngọc Bình)."

Chị Ngọc Bình biết Diệp Thư lớn như vậy, ngoài thời gian đi học ở ngoài, ở nhà cũng chưa bao giờ ra ngoài chơi. Ngoài Xuân Hạnh là bạn thân ra thì không quen ai khác, với người trong làng cũng không thân quen, những người ở xa nhà cô thậm chí có thể còn không quen biết.

Trước kia, lúc bà nội cô còn sống thì còn đỡ, bây giờ bà nội không còn nữa, dựa vào chút thể diện của bà cụ còn có thể duy trì được bao lâu?

Cô ấy không muốn giống như trước đây, đến lúc có chuyện gì thì chẳng ai thèm ngó ngàng đến.

Chị Ngọc Bình lại nhắc nhở: "Thư à, khi nào rảnh rỗi thì sang nhà các chị chơi, có việc gì thì cứ đến tìm chúng ta."

Diệp Thư biết chị Ngọc Bình có ý tốt, cô gật đầu: "Em biết rồi, khi nào rảnh em sẽ sang chơi với các chị, có nhiều chuyện em không hiểu, mong các chị chỉ bảo thêm."

Thấy Diệp Thư nói vậy, mấy chị dâu đều bảo có việc cứ đến tìm, đừng khách sáo.

Chị Thúy Hồng cười nói: "Trước đây không tiếp xúc, Thư nha đầu này lại không ra ngoài chơi, tôi còn tưởng học sinh cấp 3 duy nhất trong làng coi thường chúng tôi là mấy bà thô kệch này, nên không thèm nói chuyện."

"Thư không phải người như vậy, con bé ở trường suốt, về nhà lại phải giúp bà nội làm việc, làm gì có thời gian mà ra ngoài chơi." Chị Ngọc Bình tiếp lời.

Diệp Thư đứng bên cạnh e lệ, hai má lúm đồng tiền ẩn hiện: "Sau này em nhất định sẽ thường xuyên sang chơi với các chị."

Mấy chị dâu cười lớn, Diệp Thư kéo Xuân Hạnh đứng dậy.

"Chúng em về trước đây, các chị cứ nói chuyện tiếp đi."

Diệp Thư kéo Xuân Hạnh ra khỏi nhà ăn tập thể, vừa đi về nhà vừa nói: "Xuân Hạnh, sao không thấy bố cậu đâu?"

"Chắc mẹ tôi mang cơm cho bố rồi, tôi cũng không thấy bố đâu, hay cậu đến nhà tôi tìm ông ấy nhé?"

Xuân Hạnh kéo Diệp Thư đi về phía nhà mình.

Đi khoảng năm phút thì đến trước cửa nhà Xuân Hạnh, còn chưa vào nhà, Xuân Hạnh đã gọi: "Bố mẹ ơi, Diệp Thư đến chơi này."

Mẹ Xuân Hạnh cười rạng rỡ từ trong nhà đi ra: "Thư đến chơi à, vào nhà đi cháu."

"Bác ăn cơm chưa ạ?" Diệp Thư đi theo bà vào nhà.

"Rồi, hai đứa ăn cơm chưa?" Mẹ Xuân Hạnh cười đáp, bà biết con gái mình đã rủ Diệp Thư cùng đi ăn cơm.

"Chúng cháu ăn rồi ạ, cháu đến tìm bác trai có chút việc."

Nói rồi cô đi vào nhà trong, đội trưởng đang ngồi hút thuốc trên giường.

Mẹ Xuân Hạnh nói với đội trưởng: "Ông đừng hút thuốc nữa, Thư có việc tìm ông này."
 
Back
Top Bottom