Ngôn Tình Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60

[BOT] Dịch

Ban Quản Trị
24/9/25
117,345
0
36
AP1GczN0Kp4Csir1fKvUlX5qE05PeZxJfYvBPnOwLSra_PWfRRKOsiHhnVuODVulTsP8XmX1ZqJmo_IqbidU7ZoYGcDPu2RnngpwghYD_KIEnS5AzKH5dDUVKdf8lUDFdDb0lAZSftnHDaHzHnLAaj0IAdhI=w215-h322-s-no-gm

Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Tác giả: Kim Hoàng Ngọc Mễ Lạp
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không, Sủng
Trạng thái: Full


Giới thiệu truyện:

Ngoài nấu ăn, sở thích lớn nhất của Diệp Thư là đọc tiểu thuyết, còn là niên đại văn.

Mỗi lần đọc một truyện, cô đều nghĩ nếu mình là nhân vật chính thì sẽ thế nào.

Hôm đó, cô đi siêu thị mua đồ ăn, vừa chọn đồ vừa nghĩ đến đoạn đầu tiểu thuyết mới đọc được.

Đang nghĩ ngợi say sưa thì cô cảm thấy chân mình lắc lư, có người hét lên động đất, mọi người đều chạy về phía lối ra, Diệp Thư cũng chạy theo dòng người.

Hiện trường hỗn loạn, không biết ai chạy va vào kệ hàng, kệ hàng đổ sập trúng đầu Diệp Thư.

Diệp Thư chỉ cảm thấy đầu ong lên một tiếng, rồi không biết gì nữa...​
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 1


Thư à, Thư à... Diệp Thư mơ màng nghe thấy tiếng nói bên tai, trong lòng nghĩ chẳng phải mình đang đi mua đồ ở siêu thị thì gặp động đất bị giá hàng đè trúng sao, chẳng lẽ được cứu rồi đưa vào bệnh viện?

Vừa định mở mắt thì nghe thấy ngoài cửa truyền đến giọng nói của một người phụ nữ:

“Mẹ, con bé Thư tỉnh chưa, con mang cho con bé Thư một bát cháo rau.”

Diệp Thư nghĩ chắc là người nhà bệnh nhân giường bên mang cơm đến, vừa nghĩ vừa mở mắt định ngồi dậy, kết quả chưa kịp ngồi dậy thì đã bị người bên cạnh ấn xuống, còn nói:

“Con tỉnh rồi à, nằm yên đó, đừng dậy."

“Bác gái, cháu không sao.”

Lúc này Diệp Thư giật mình, chuyện gì thế này? Mình không quen bà ấy mà.

Nhìn người phụ nữ trước mặt đã ngoài năm mươi, mặc chiếc áo cánh to rộng kiểu cũ, trên áo vá mấy miếng. Nhìn lại căn phòng này, tường trát bằng đất vàng, cửa sổ là khung gỗ dán giấy trắng.

Diệp Thư có ngốc đến mấy cũng biết là không ổn rồi, thêm vào đó bản thân Diệp Thư vốn thích đọc tiểu thuyết xuyên không, lập tức nghĩ đến khả năng mình đã xuyên không.

Có lẽ vừa nãy là nguyên thân vô thức trả lời, nghĩ vậy trong đầu liền hiện ra một đoạn ký ức dài.

Là những trải nghiệm của nguyên thân từ nhỏ đến lớn, Diệp Thư không kịp sắp xếp những thứ này, trước mắt phải đối phó với hai người này đã.

Người phụ nữ nói chuyện bên ngoài lúc nãy cũng đã vào phòng, tay bưng một cái bát to.

Người phụ nữ ngoài năm mươi tuổi lúc nãy nhận lấy bát nói:

“Thư, lại đây, uống hết bát cháo này trước đã.”

Diệp Thư định nói mình không đói, không cần phiền phức.

Nhưng lúc này bụng lại kêu ùng ục mấy tiếng, cô đành ngại ngùng nhận lấy và nói:

“Cảm ơn bác gái.”

Diệp Thư bưng bát lên uống một ngụm, nói thật là không ngon, rau nhiều gạo ít, có vị chát. Nhưng cơ thể này thực sự đói rồi, Diệp Thư ăn hết mấy ngụm rồi đặt bát xuống nói với bác gái:

“Bác gái, hai người về đi, cháu không sao rồi, ngủ một giấc là khỏe.”

“Con tự lo được không, hay để chị dâu ở lại với con.”

Bác gái nói với người phụ nữ mang cơm đến, Diệp Thư vội từ chối:

“Không cần đâu, bây giờ ngoài đồng đang bận, hai người đi làm hết đi.”

“Được rồi, có chuyện gì thì đến nhà tìm bác.”

Bác gái đứng dậy đi ra ngoài, người phụ nữ trẻ cầm bát cũng vừa đi vừa nói:

“Chị đóng cửa cho em, em đừng dậy.”

Nói vậy nhưng Diệp Thư vẫn dậy. Tiễn hai mẹ con họ ra ngoài cửa, nhìn họ đi xa rồi mới quay lại thuận tay đóng cửa sân, sau đó mới vào nhà, ngồi trên giường sắp xếp lại ký ức của nguyên thân.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 2


Đây là một ngôi làng nhỏ tên là Nhị Đạo Câu Tử thuộc công xã Thạch Bình, huyện Phong Hoa, tỉnh Mông, bây giờ là mùa xuân năm 1960, cô gái nhỏ cũng tên là Diệp Thư. Năm nay 17 tuổi, từ nhỏ đã mất cả cha lẫn mẹ, sống với ông bà nội.

Ông nội mất cách đây vài năm, ba ngày trước người thân duy nhất là bà nội cũng mất, vì cô gái nhỏ đang học lớp 11 ở huyện nên ngay cả mặt cuối cùng của bà nội cũng không được nhìn thấy.

Đây mới là điều khiến cô gái buồn nhất, hôm nay là ngày đắp mộ tròn ba ngày của bà nội, từ khi bà nội mất đến giờ cô gái chưa ăn gì, đắp mộ về thì ngất xỉu ở sân, tỉnh lại thì đã biến thành Diệp Thư ba mươi tuổi xuyên không từ hiện đại đến.

Diệp Thư thở dài, đã đến đây thì phải ở lại thôi, dù sao ở hiện đại cô cũng chẳng còn ai để nhớ nhung.

Điểm giống nhau nhất giữa cô và cô gái là duyên mỏng với cha mẹ, cha mẹ cô cũng mất sớm, ông bà nội và các bác cũng không thích cô vì cô là con gái. Nghĩ đến chuyện cô xảy ra chuyện họ cũng chẳng buồn, chỉ mong cô gái có thể đoàn tụ với cha mẹ và ông bà nội ở dưới suối vàng.

Diệp Thư sắp xếp xong ký ức của nguyên thân, bắt đầu xem xét hoàn cảnh sống sau này.

Đây là ngôi nhà ba gian đất, mái lợp bằng rơm rạ, gian giữa là nhà chính, là nơi nấu cơm. Dựa vào tường phía đông có hai bếp đất, một lớn một nhỏ, liền nhau, bên tường phía tây là một cái bệ đất, trên đó đặt thớt.

Phòng phía đông là phòng ngủ của chủ cũ và bà nội, trên sàn có hai cái rương đựng quần áo.

Nối với bếp là một cái giường đất, trên trải chiếu cói, bên ngoài đun nấu thì giường cũng ấm, không cần đun thêm.

Trên giường có hai bộ chăn gối, tuy đều vá chằng vá đụp nhưng nhìn rất sạch sẽ.

Phòng phía tây không có giường, chỉ để một số đồ tạp vật, nhìn thấy có một túi nhỏ bột ngô. Trong chum còn nửa chum bột cao lương, còn có một số rau khô, như đậu cô ve phơi khô, còn có cải khô, khoai tây khô các thứ.

Diệp Thư lại đi một vòng, trong trí nhớ tìm được lối vào hầm, định vào xem còn bao nhiêu lương thực. Tìm thấy lối vào hầm mở ra xem, bên trong tối om không nhìn thấy gì, đành phải vào nhà dựa vào trí nhớ tìm đèn dầu.

Lần này mới cầm đèn dầu, bước xuống cái thang chỉ đủ đặt nửa bàn chân được cố ý để hai bên hầm.

Bên trong hầm tối om, may mà Diệp Thư cũng là người nông thôn, chợ đen quê nhà cũng không xa nơi này lắm. Khí hậu thời tiết và thói quen sinh hoạt đều gần giống nơi này, nhà cô cũng có hầm như thế này, nếu không thì đúng là không dám xuống.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 3


Đồ trong hầm cũng không nhiều, dựa vào tường xếp khoảng hơn 10 cây cải bắp, góc tường có một đống cát nhỏ.

Diệp Thư tiến lên vạch ra xem là củ cải đỏ, trên giá còn có hai bao tải. Sờ thấy có vẻ một bao cao lương, một bao ngô, ngoài ra không còn gì nữa.

Diệp Thư trèo lên trở về phòng phía đông, lại mở rương ra xem, rương bên trái nhìn là biết đồ của bà nội. Có hai bộ quần áo, cũng đều vá chằng vá đụp. Lại mở rương bên phải, rương bên phải đồ nhiều hơn một chút, có một số dây buộc tóc, găng tay mà cô gái thích.

Diệp Thư cũng không động vào, lại đậy nắp lại, lúc này mới ngồi xuống mép giường nghĩ xem sau này phải làm sao.

Còn đi học hay không, là một vấn đề.

Thực ra theo trí nhớ của nguyên thân, cô ấy đã sớm không muốn đi học nữa.

Bởi vì sau khi ông nội mất chỉ còn lại bà nội, nguyên thân không yên tâm về bà nội. Lại lo không có ông nội là lao động chính trong nhà thì không có tiền nên đã đề xuất với bà nội không đi học nữa, ở nhà kiếm công điểm.

Nhưng bà nội nhất quyết không chịu, nói lúc cha cô còn sống đã nói khi lớn lên sẽ cho cô đi học đại học. Tên Diệp Thư của cô vẫn là nhờ người quân nhân giải phóng đến cải cách ruộng đất trong thôn đặt cho, chính là hy vọng cô đọc nhiều sách.

Cho nên mấy năm nay tằn tiện dành dụm cũng cho Diệp Thư học hết cấp ba, năm ngoái khi Diệp Thư tốt nghiệp cấp ba không phải không có người khuyên bà nội, đừng cho Diệp Thư học tiếp nữa.

Nói Diệp Thư là con gái chỉ cần học hết cấp hai là được, trong thôn con trai học hết cấp hai cũng ít, càng đừng nói đến con gái.

Diệp Thư cũng nghĩ như vậy, không học nữa. Xem có thể làm gia sư ở trường huyện không, nếu không thì theo mọi người đi làm, cũng giảm bớt gánh nặng cho bà nội.

Nhưng bà nội nhất quyết không đồng ý, cắn răng cho Diệp Thư vào học cấp ba. Diệp Thư cũng rất cố gắng, lên cấp ba cũng học hành chăm chỉ, kỳ thi cuối kỳ thi được hạng ba toàn khối, trường còn thưởng cho một quyển vở, hai cây bút chì.

Diệp Thư gãi đầu nằm vật ra giường, học thì học, bây giờ cấp ba là hai năm, còn một năm rưỡi nữa mới thi đại học, học phí, tiền sinh hoạt đều là vấn đề.

Không học thì với thân hình nhỏ bé này của cô, mặc dù kiếp trước cô cũng không ít làm việc đồng áng nhưng thế kỷ 21 cái gì cũng cơ giới hóa rồi, từ trồng đến thu hoạch đều dùng máy móc, cần làm cũng chỉ là những góc máy móc không vào được. Bây giờ cái gì cũng dùng sức người, cô chưa chắc đã làm được.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 4


Diệp Thư nằm trên giường nghĩ ngợi lung tung, đột nhiên nhớ ra bà nội của nguyên thân đã nói với cô ấy tiền trong nhà giấu ở đâu, phòng khi có chuyện gì không tìm thấy.

Mặc dù nguyên thân chưa từng nhìn thấy nhưng cô ấy biết tiền giấu trong khe hở xà nhà.

Nghĩ đến đây, Diệp Thư vội vàng bò dậy, bê một cái ghế để lên giường. Diệp Thư cởi giày lên giường, lại cẩn thận đứng lên ghế, ngửa đầu đưa tay mò mẫm trên xà nhà.

Một lát sau đã mò thấy một cái túi vải, cầm túi vải từ trên ghế xuống. Cũng không lấy ghế xuống, lát nữa xem xong còn phải để lên.

Mở túi vải ra xem bên trong là một xấp tiền dày cộp, cầm túi vải sờ độ dày Diệp Thư biết tiền hẳn không ít nhưng không ngờ toàn là tiền đoàn kết, nhìn sơ qua cũng phải hơn mười tờ.

Diệp Thư lấy ra đếm, tổng cộng 12 tờ tiền đoàn kết, 120 đồng, còn có bốn tờ 5 đồng, tổng cộng 140 đồng, ở nông thôn bây giờ là một khoản tiền lớn.

Diệp Thư đếm xong lại dùng vải bọc lại, để lại chỗ cũ trên xà nhà, đặt ghế xuống đất, lại theo trí nhớ của nguyên thân tìm thấy dưới chiếu giường mấy tờ một đồng, một hào, hai hào, còn có một xu, hai xu, tổng cộng 3 đồng 4 hào 8 xu.

Nhìn số tiền này nghĩ đến chủ cũ vẫn luôn cho rằng gia đình rất khó khăn, đặc biệt là sau khi ông nội mất, trong nhà chỉ có một mình bà nội kiếm công điểm, còn phải cho nguyên thân đi học.

Vì phải đi học ở huyện, bà nội đã may cho nguyên thân hai bộ quần áo vải thô. Nhưng từ sau khi ông nội mất, bà chưa từng may một bộ quần áo mới nào, mặc toàn là quần áo vá chằng vá đụp, ăn cũng theo làng ăn cơm tập thể.

Nguyên thân tan học về nhà, chưa từng giống như những nhà khác trong làng cơm tập thể ăn không ngon thì về nhà ăn thêm, nếu không thì cũng không đến nỗi một chút bệnh nhỏ cũng không chống đỡ được.

Thực ra Diệp Thư có thể hiểu được nguyên nhân bà nội tiết kiệm như vậy, thời đại này tiền không có chỗ tiêu cũng không dám tiêu. Lúc này không có phiếu thì có tiền cũng vô dụng, hơn nữa cô nhi quả mẫu nếu để lộ ra có nhiều tiền cũng sợ người ta để mắt tới.

Mặc dù người nông thôn phần lớn chất phác, thật thà nhưng biết người biết mặt không biết lòng, đối mặt với tiền bạc không tránh khỏi có người động tâm.

Bà nội tuổi đã cao như vậy, lại trải qua chiến tranh loạn lạc. Có thể nói chuyện gì, người gì bà cũng đã trải qua, đã gặp, cho nên Diệp Thư hoàn toàn có thể hiểu được tại sao bà nội lại làm như vậy.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 5


Bây giờ có tiền rồi, số tiền này hoàn toàn có thể đủ cho cô đến khi tốt nghiệp cấp ba, lên đại học sẽ có trợ cấp, không cần tự mình bỏ ra quá nhiều tiền.

Diệp Thư nghĩ ngợi lung tung, luôn cảm thấy mình quên mất điều gì đó, nhất thời không nhớ ra.

Không nhớ ra thì thôi, Diệp Thư cũng không lăn tăn.

Đang nằm thì Diệp Thư nghe thấy tiếng gõ cửa, vội vàng đứng dậy mở cửa, là cô bạn thân nhất của nguyên thân, tên Xuân Hạnh.

“Diệp Thư, ban ngày ban mặt, sao cô đóng cửa thế?”

Cổng nhà nông thôn từ sáng mở ra thì về cơ bản là đến tối đi ngủ mới đóng lại, bình thường sẽ không đóng cửa.

“Tôi nằm một lúc, ngủ quên mất.”

Diệp Thư vội vàng nói, đồng thời bắt chước giọng điệu của chủ cũ nói với Xuân Hạnh:

“Cô không đi làm à.”

“Không, bây giờ không phải mùa vụ, bác gái kêu tôi ở nhà nấu cơm, không cần theo họ xuống ruộng, nhà tôi không thiếu mấy công điểm tôi kiếm được.”

Xuân Hạnh cười cười, còn có một chút đắc ý ẩn giấu.

“Tôi qua rủ cậu đi ăn cơm.”

Xuân Hạnh kéo tay Diệp Thư đi vào nhà, vừa đi vừa nói: “Nhanh lấy bát đi, muộn là hết phần đấy.”

Diệp Thư chợt nhớ ra mình đã bỏ sót điều gì, bây giờ là năm 1960, mọi người vẫn đang ăn cơm tập thể. Vì thích đọc truyện về thời đại này nên cô nhớ rất rõ về nạn hạn hán bắt đầu từ năm 1960.

Bây giờ không phải lúc nghĩ đến chuyện đó, sợ Xuân Hạnh nhìn ra khác lạ, Diệp Thư vội vàng vào nhà lấy bát, rồi cùng Xuân Hạnh đi ra nhà ăn tập thể, vì có trí nhớ của nguyên chủ nên cô cũng không lo lắng người khác phát hiện ra điều gì bất thường.

Nguyên chủ luôn đi học, bản thân tính cách lại hướng nội, ngày thường nghỉ học cũng chỉ ở nhà giúp bà nội làm việc. Hoặc là đi cắt cỏ lợn kiếm thêm công điểm, căn bản không chơi đùa với những cô gái cùng trang lứa trong làng, những cô gái khác cũng không tìm cô chơi, ở bên cạnh cô cũng không có gì để nói.

Trong làng, Diệp Thư chỉ có một mình Xuân Hạnh là bạn, đó là bởi vì Xuân Hạnh cũng đã học trung học cơ sở, trường trung học cơ sở ở xã không có ký túc xá, chỉ có thể đi học về trong ngày. Mùa đông trời tối sớm, bà nội không yên tâm, mà nhà Xuân Hạnh có hai anh trai, mùa đông thay phiên nhau đưa đón Xuân Hạnh, bà nội bèn nhờ bố Xuân Hạnh cho Diệp Thư đi cùng.

Diệp Thư từ đó mới quen biết Xuân Hạnh, hai người cùng nhau đi học hai năm, lại học chung lớp nên quan hệ trở nên rất tốt.

Xuân Hạnh tuy là con gái của đội trưởng, gia đình điều kiện không tệ, nhưng tính cách không hề kiêu ngạo, đối với nguyên chủ cũng rất quan tâm.

Chỉ là Xuân Hạnh thi không đậu cấp 3, chỉ có nguyên chủ đậu. Xuân Hạnh chỉ có thể về nhà làm ruộng, nguyên chủ một mình lên huyện học cấp 3.

Nguyên chủ cũng từng khuyên Xuân Hạnh ôn thi lại một năm, nhưng Xuân Hạnh không muốn học nữa. Nói ở nông thôn tốt nghiệp cấp 2 là đủ rồi, nông thôn đừng nói con gái, con trai được học cấp 2 cũng không nhiều.

Chương 6-7:

Xuân Hạnh nói mẹ cô ấy nói 17 tuổi rồi không còn nhỏ nữa, nên tìm nhà chồng rồi. Tuổi tác càng lớn thì càng bị người ta chê, bảo bố cô ấy nhờ người tìm xem có xin được việc gì không, không được thì ở lại trong làng làm cán bộ ghi điểm, với cương vị đội trưởng của bố cô ấy cũng có thể lo liệu được.

Vừa đi vừa nói chuyện phiếm, hai người đã đến nhà ăn tập thể, trong sân nhà ăn tập thể đặt hai cái nồi lớn, một nồi nấu canh cải thảo với miến dong, một nồi đặt năm tầng xửng hấp lớn, bên trong là bánh bao bột ngô.

Cách nồi một khoảng là hai hàng bàn ghế.

Mọi người đều vây quanh nồi lấy cơm, có người cầm bát ăn ngay tại bàn, có người thì lấy một cái chậu lớn, chào hỏi mọi người rồi mang về nhà ăn.

Thấy hai người họ đi vào, thỉnh thoảng lại có người chào hỏi.Xuân Hạnh kéo Diệp Thư chen lên phía trước: “Bác gái, cho chúng cháu lấy cơm ạ.”

Xuân Hạnh miệng ngọt, đưa bát ra. Bác gái ngẩng đầu lên nhìn thấy hai người họ, cười nhận lấy bát, múc đầy một bát canh cải thảo, rồi đưa cho cô ấy hai cái bánh bao.

Diệp Thư cũng đưa bát ra, bác gái vừa múc canh vừa nói với cô: “Thư à, cháu đỡ hơn chưa, đừng quá đau buồn, bà nội cháu cũng muốn cháu sống tốt, bác cho cháu thêm một ít, ăn nhiều một chút nhé.”

Nói xong lại đưa cho cô hai cái bánh bao.

Cơm tập thể đều được quy định khẩu phần, đàn ông trưởng thành buổi trưa được ba cái bánh bao, phụ nữ và trẻ em trên 10 tuổi được hai cái, từ hai đến chín tuổi được một cái.

Đây là năm ngoái được mùa, mới có thể ăn nhiều như vậy, người lớn chắc chắn là không đủ no, nhưng cũng không còn cách nào khác, thời buổi này như vậy là tốt lắm rồi.

Người dân trong làng đa phần đều trải qua thời kỳ chiến tranh, có thể sống một cuộc sống yên ổn đã rất mãn nguyện rồi.

Đặc biệt là những gia đình có ít lao động, không phải lo lắng lương thực không đủ ăn, không phải nghĩ bữa này ăn xong bữa sau ăn gì. Cứ đến giờ là cầm bát ra nhà ăn tập thể chờ là được, sẽ có người nấu ăn ngon do đội sản xuất sắp xếp nấu cơm xong xuôi.

Xuân Hạnh kéo Diệp Thư tìm một chỗ trống ngồi xuống ăn cơm, Diệp Thư húp một ngụm canh cải thảo, rồi cắn một miếng bánh bao. Đối với Diệp Thư vốn quen ăn cơm trắng thì bánh bao thật sự khó nuốt, rất rát cổ họng.

Diệp Thư vội vàng húp thêm một ngụm canh, nuốt miếng bánh bao xuống.

Cô nhìn mọi người xung quanh, ai nấy đều ăn ngấu nghiến ngon lành, cô thật sự không muốn ăn, nuốt không trôi. Nhưng cô cũng biết, chỉ hai tháng nữa thôi, e là đến cái này cũng chẳng còn mà ăn.

Hạn hán sắp đến, chẳng bao lâu nữa nhà ăn tập thể cũng giải tán. Nghĩ đến đây, cô cũng chẳng còn tâm trạng nhìn người khác nữa, bèn bẻ vụn chiếc bánh bao, ngâm vào bát canh cải thảo cho mềm ra rồi miễn cưỡng ăn.

Ăn xong, Xuân Hạnh lại kéo cô về, đi cùng nhau một đoạn, đến ngã ba, Xuân Hạnh bảo cô về nhà nghỉ ngơi, còn cô ấy phải về xem bố mẹ đã về chưa, rồi chiều còn phải trông đứa cháu trai hai tuổi nhà anh hai. Dù không phải đi làm công, nhưng ngày thường Xuân Hạnh cũng chẳng có thời gian rảnh rỗi.

Nhà anh cả có ba đứa con, đứa lớn là con trai, mười tuổi, năm ngoái mới đi học lớp một. Đứa thứ hai là con gái, năm nay tám tuổi, chưa đi học, đứa út cũng là con trai, năm nay mới lên bốn. Nhà anh hai có hai đứa con, đứa lớn là con gái, năm nay năm tuổi, đứa nhỏ chưa đầy hai tuổi. Ở nông thôn người ta tính tuổi mụ, cháu nó mới sinh nhật xong, đi còn chưa vững.

Ngày thường Xuân Hạnh phải chăm mấy đứa cháu, còn phải giặt giũ quần áo cho bố mẹ và bản thân.

Quần áo của anh chị thì không phải giặt, nhưng quần áo của mấy đứa cháu, có khi ban ngày chúng nghịch bẩn, Xuân Hạnh cũng tiện tay giặt luôn, bọn trẻ con nghịch ngợm, cơ bản ngày nào cũng phải giặt một thau to quần áo.

Thế nhưng Xuân Hạnh chẳng hề than vãn, so với những cô gái khác trong làng, cô ấy vẫn hạnh phúc hơn nhiều. Dù bố mẹ coi trọng con trai, nhưng cũng không phải là trọng nam khinh nữ, thậm chí vì là con gái út được sinh ra sau hai anh trai nên cô ấy còn được nuông chiều hơn.

Nếu không, chắc chắn cô ấy cũng không thể học hết cấp hai trong thời buổi con trai chỉ cần học hai ba năm, biết đọc biết viết là được. Ấy là còn chưa thi đậu cấp ba, chứ nếu không, cô ấy đã được lên huyện học cấp ba rồi, phải biết rằng, hai anh trai của cô ấy cũng chỉ học hết tiểu học.

Tất nhiên, điều này cũng có liên quan đến việc hai anh trai học hành không giỏi, thi không đậu cấp hai, còn cô ấy thì may mắn thi đậu. Nhưng cô ấy rất biết ơn bố mẹ, còn có các anh chị, cảm ơn họ đã luôn cho cô ấy đi học, không bắt cô ấy nghỉ học sớm để lấy chồng, rất nhiều bạn bè cùng trang lứa với cô ấy đều đã yên bề gia thất.

Nhìn cuộc sống hôn nhân đầy sóng gió của bạn bè, cô ấy càng thêm biết ơn bố mẹ và các anh chị. Tuy rằng các chị dâu cũng có lúc than thở ngấm ngầm, nhưng chưa bao giờ làm ầm ĩ, nếu các chị mà làm ầm ĩ, thì cho dù bố mẹ có thương cô ấy đến mấy cũng không thể để cô ấy học hành đến nơi đến chốn.

Vì vậy, bây giờ cô ấy cũng đền đáp lại, ở nhà cố gắng làm việc nhiều hơn, để mọi người đi làm về có thể nghỉ ngơi nhiều hơn. Buổi trưa cô ấy cũng trông chừng lũ trẻ, không cho chúng làm ồn, để bố mẹ có thể nằm nghỉ ngơi một lát, bây giờ cô ấy phải đi trông mấy con khỉ con này.

"Tối nay tôi lại đến tìm cậu, chúng mình cùng đi ăn cơm nhé." Xuân Hạnh nói với cô trước khi đi.

Cô vội vàng nói: “Không cần đâu, tôi tự đi được, cậu đừng chạy qua chạy lại nữa.”

"Đợi tôi đến tìm cậu." Xuân Hạnh xua tay, rẽ ngoặt chạy đi.

Cô nhìn theo bóng lưng chạy xa dần của Xuân Hạnh, cho đến khi rẽ khuất bóng, cô mới quay người bước về phía nhà.

Về đến nhà, cô đặt bát lên bếp, rồi đi ra sân xem một vòng.

Nhà cô ở rìa làng, ngay dưới chân núi. Vì ông nội cô thời trẻ nuôi bò, chăn dê, để tiện nên đã cho xây nhà dưới chân núi, nhà gần nhất cách nhà cô cũng phải mấy chục mét.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 6


Ban đầu xây nhà ở nơi hẻo lánh này thứ nhất là vì gần núi, tiện cho việc chăn thả bò dê, lùa bò dê lên núi là ở nhà cũng nhìn thấy.

Thứ hai là để tránh làm phiền hàng xóm láng giềng, bởi vì bò dê mà nhiều thì mùi không phải dạng vừa.

Bởi vì ở gần chân núi nên tường rào rất cao, ít nhất là đứng từ ngoài tường cũng không nhìn thấy trong sân đang làm gì. Không giống như ở đời sau, tường rào của nhiều nhà chỉ cao hơn một mét, đứng từ đường cái cũng có thể nhìn thấy bạn đang làm gì trong sân.

Đây là điểm cô hài lòng nhất, dù sao là người hiện đại, ý thức về sự riêng tư rất cao.

Vì phải nuôi bò dê nên sân rất rộng, sân trước ước chừng phải được ba sào đất.

Sân cũng rất trống trải, ở giữa là lối đi lát đá phiến, hai bên đều là đất đã được cuốc xới, đây đều là đất bà nội cô dùng để trồng rau, chỉ là chưa kịp trồng thì bà đã qua đời.

Đi vòng ra sau vườn, vườn sau còn rộng hơn, gần nửa mẫu ruộng.

Nghe bà nội kể lại là đã gom hết đất thổ cư của nhà mình vào, hồi đó còn dựng liền hai cái chuồng, một cái nuôi dê, một cái nuôi bò.

Sau này ông nội mất, bà không nuôi nổi nhiều gia súc như vậy. Bán bò đi, chỉ giữ lại hai con dê.

Hai năm trước thành lập Công xã Nhân dân, bắt đầu ăn cơm tập thể, tất cả mọi thứ đều sung công quỹ. Mấy con dê cũng nộp lên, không còn bò dê, bà mới nhờ người ta dỡ chuồng củi ở sân trước rồi dỡ thêm một cái chuồng gia súc nữa, củi thì chất vào cái chuồng còn lại, như vậy sẽ có thêm không gian.

Sân trước trồng rau, sân sau trồng ngô và cao lương. Ngô, cao lương trong hầm chứa là từ đó mà ra.

Sát chân tường ở sân sau còn có một cái chuồng gà, nhưng chuồng gà trống không, hai con gà bên trong nguyên chủ đã cho người ta làm thịt, thết đãi bà con lối xóm đến giúp đỡ lúc bà mất.

Diệp Thư đi dạo một vòng rồi quay về phòng, cởi giày nằm trên giường gạch, tính toán cho cuộc sống sau này.

Ban đầu Diệp Thư định học hết cấp 3, nếu thi đỗ đại học thì đi học, học đại học được trợ cấp sinh hoạt, không phải lo lắng tiền sinh hoạt phí, tiết kiệm một chút là có thể sống sót.

Nếu không thi đỗ thì xem trong huyện có công việc gì phù hợp không, tốt nghiệp cấp 3 cũng đủ dùng rồi.

Bây giờ thì không được nữa, sắp tới là ba năm hạn hán, đến lúc đó có tiền cũng không mua được lương thực, trường học cũng không biết sẽ như thế nào, lương thực trong hầm chứa cũng không đủ để cô ăn đến khi tốt nghiệp.

Cô là một đứa trẻ mồ côi mà còn đi học, chắc chắn sẽ bị người ta để ý.

Người nông thôn tuy chất phác, nhưng đó là lúc cuộc sống dù có khổ nhưng vẫn sống được, con người đôi khi không phải sinh ra đã xấu, mà là bị cuộc sống bức bách, không còn cách nào khác, đành phải làm trái với lương tâm.

Nếu không đi học, vậy cô có thể làm gì?

Trong đầu nhớ lại những cuốn tiểu thuyết về thời đại này mà cô đã đọc, nói đến việc đồng áng thì cô hay nguyên chủ đều chưa làm bao giờ, nguyên chủ nhiều nhất chỉ là lúc nghỉ hè thì giúp bà chăn dê hoặc cắt cỏ cho lợn.

“Đúng rồi!” Cô có thể nói chuyện với đội trưởng, tiếp quản công việc chăn dê của bà. Diệp Thư vỗ đùi.

Vì bà có kinh nghiệm nuôi bò dê, cho nên sau khi Công xã Nhân dân thành lập thì bà chuyên phụ trách chăn dê, dọn dẹp chuồng dê, mỗi ngày được 5 công điểm.

Diệp Thư lại nghĩ, có những cuốn tiểu thuyết về thời đại này viết rằng, nếu gia đình thực sự khó khăn thì có thể nói chuyện rõ ràng với nhà trường, tự học ở nhà, đến lúc đó đến trường thi, cách này có thể thử, ngày mai cô sẽ đến trường tìm hiệu trưởng.

Diệp Thư nằm trên giường suy nghĩ miên man, không khỏi nghĩ, người ta xuyên không đều có kim chỉ nam, có dị năng, nếu không thì cũng có không gian gì đó, tại sao đến lượt cô thì lại chẳng có gì.

Người ta nói muốn ăn gì chỉ cần nghĩ trong đầu là trên tay sẽ xuất hiện, còn cô thì trong đầu nghĩ đến thịt nhưng trong miệng vẫn phải ăn bánh bao bột ngô của nhà ăn tập thể.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 7


Vừa nghĩ đến thịt trong đầu, trên tay bỗng nặng trĩu, vậy mà lại xuất hiện một hộp cơm thịt kho tàu, Diệp Thư bật dậy.

Trời ơi! Đây là tình huống gì thế này? Vừa nghĩ đến thịt là trên tay liền xuất hiện thịt, chẳng lẽ miệng của mình linh nghiệm thật, muốn gì được nấy sao?

Diệp Thư đặt hộp cơm xuống, lật tay xem xét mấy lần, lại kiểm tra thân thể không có gì. Chưa kể đến vết bớt, trên người cô thậm chí còn không có một nốt ruồi nào, và ngay cả khi cô kiểm tra túi cũng không có gì ở đó.

Diệp Thư nhớ lại những cuốn tiểu thuyết đã đọc trước đây, thử thăm dò nói: “Vào trong.”

Người Diệp Thư nhoáng lên một cái, vậy mà thật sự đã vào trong một nơi nào đó.

Diệp Thư quan sát xung quanh nơi này, càng nhìn càng thấy quen thuộc, đây chẳng phải là siêu thị đã khiến cô xuyên không hay sao?

Diệp Thư cảm thấy thật may mắn, tuy rằng lần trước đến siêu thị còn xui xẻo gặp phải động đất, xuyên không đến năm 60 sắp phải trải qua ba năm thiên tai. Nhưng may mắn là siêu thị cũng đi theo cô, ít nhất không phải lo lắng ba năm này sẽ c.h.ế.t đói.

Siêu thị này là siêu thị cỡ trung bình gần nhà Diệp Thư, tổng cộng có bốn tầng, tầng một là siêu thị, tầng hai là quần áo, tầng ba là đồ gia dụng, tầng bốn là đủ loại quán ăn vặt, nhà hàng, loại hình thức bán mang đi.

Diệp Thư cũng không lên đó, đồ dùng ở tầng hai, tầng ba bây giờ mà lấy ra cũng không dám dùng.

Diệp Thư đi dạo một vòng ở tầng một, siêu thị tuy không lớn, nhưng “mật ít ruồi nhiều”, đủ loại mặt hàng đều rất đầy đủ, hơn nữa vì trong siêu thị có khu sinh hoạt, nên gạo, mì, dầu, còn có đủ loại nhu yếu phẩm dự trữ đều rất dồi dào.

Diệp Thư không xem kỹ những khu vực khác, đến khu lương thực, cô như chuột sa chĩnh gạo, bắt đầu vui vẻ nhìn ngó xung quanh, cho đến khi nhìn thấy một cánh cửa bên cạnh giá hàng.

Diệp Thư bước tới mở cửa ra xem, thì ra là một nhà kho chứa gạo mì lớn, có lẽ là hàng mới nhập về. Con đường nhỏ được chừa ra ở giữa chất đầy các loại bao gạo mì cao hơn đầu người, loại mười cân, hai mươi cân, năm mươi cân đều có đủ cả.

Diệp Thư men theo con đường nhỏ trong kho đi vào trong, lúc nãy ở cửa bị bao gạo che khuất nên không nhìn thấy. Phía sau bao mì là những thùng dầu, cũng đủ loại quy cách, hơn nữa dầu lạc, dầu hạt cải, dầu đậu nành ..., những loại dầu ăn thường dùng nhất đều có.

Diệp Thư đi một vòng như lãnh đạo đi thị sát, sau đó lại đi ra ngoài, cửa kho cũng không đóng, dù sao thì ở đây ngoài cô ra cũng không còn ai.

Diệp Thư đi dạo một vòng, cơn phấn khích qua đi, bắt đầu nghĩ đến kế hoạch cho tương lai.

Bây giờ cô không lo lắng về vấn đề sinh kế nữa, nhưng cô cũng không thể cứ thế mà tiêu xài phung phí, những thứ này, dù sao cũng phải có lý do chính đáng.

Hơn nữa, khi hạn hán ập đến, mọi người đều không có đủ ăn, thậm chí còn ăn vỏ cây, rễ cỏ, gầy trơ xương, đi lại cũng không có sức, mà cô lại ăn uống hồng hào như vậy chắc chắn cũng không được.

Có vẻ như cô vẫn phải nghĩ cách để thi vào đại học, sau đó tìm một công việc ở thành phố.

Như vậy cũng có thể có thu nhập chính đáng, cho dù bản thân ăn uống ngon hơn một chút mọi người cũng sẽ không nghi ngờ quá mức, bản thân chú ý một chút, tốt nhất là mua một căn nhà ở thành phố. Bình thường thì ở thành phố, đến kỳ nghỉ thì về quê.

Diệp Thư đang suy nghĩ miên man thì nghe thấy Xuân Hạnh ở ngoài cửa gọi mình: “Diệp Thư, Diệp Thư.”

Diệp Thư vội vàng muốn tìm chỗ cất hộp cơm thịt kho tàu đi.

Không phải là cô tiếc hộp cơm thịt này, mà là không giải thích được nguồn gốc của nó.

Diệp Thư đang nghĩ cách giấu thịt đi thì thịt đột nhiên biến mất.

Diệp Thư thầm nghĩ, chẳng lẽ là ở trong siêu thị, có thể lấy đồ ra ngoài thì cũng có thể cất vào được, nghĩ vậy, trong đầu Diệp Thư hiện lên hình ảnh siêu thị, rõ ràng là quầy thu ngân của siêu thị, hộp cơm thịt kho tàu kia đang nằm im lìm trên giá để đồ của quầy thu ngân.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 8


Diệp Thư mừng rỡ, thật là tiện lợi, sau này mình có đồ quý giá gì thì cứ để ở đây, đảm bảo không ai tìm được.

Nghĩ vậy, Diệp Thư không dừng bước, vội vàng mở cửa cho Xuân Hạnh vào, cô muốn nói với Xuân Hạnh về việc mình muốn đi chăn dê.

"Xuân Hạnh, bố cậu đã nói để ai tiếp quản việc chăn dê chưa?" Diệp Thư hỏi thẳng.

Xuân Hạnh ngẩn người, đáp: “Bố tôi chưa nói.”

"Tôi muốn nói chuyện với bố cậu, tôi đi chăn dê, cậu thấy thế nào?" Diệp Thư lại hỏi.

"Cậu không đi học nữa à? Học giỏi như vậy mà không đi học nữa thì tiếc quá." Xuân Hạnh có chút không dám tin: “Cậu có phải là gặp khó khăn gì không? Có khó khăn gì thì nói với tôi, tôi giúp cậu, không được thì tôi sẽ nói với bố tôi, nhất định sẽ có cách.”

Diệp Thư kéo Xuân Hạnh ngồi xuống mép giường đất, tỉ mỉ giải thích với cô ấy: “Nhà tôi bây giờ chỉ còn mỗi mình tôi, còn một năm rưỡi nữa tôi mới tốt nghiệp. Nhà tôi vốn đã khó khăn, bình thường đều là được mọi người trong đội giúp đỡ, tôi mới có thể đi học. Lúc bà nội còn sống, bà còn có thể chăn dê cho đội sản xuất, góp một chút công sức, bây giờ bà nội không còn nữa, tôi không thể cái gì cũng không làm, chỉ ăn của mọi người được.”

Xuân Hạnh nghe xong, sốt ruột nói: “Nhưng cậu học giỏi như vậy, từ bỏ thì tiếc quá, đáng lẽ cậu có thể thi vào đại học.”

“Tôi không đến trường nữa, không có nghĩa là tôi từ bỏ việc học. Tôi định đến trường nói chuyện với thầy cô, bình thường tôi ở nhà kiếm công điểm, rảnh rỗi thì tự học, đến kỳ thi thì tôi sẽ đi thi.”

Diệp Thư chậm rãi nói cho Xuân Hạnh nghe suy nghĩ của mình: “Vì vậy, tôi muốn nói với bố cậu, tôi thay bà tôi đi chăn dê. Công việc này tương đối nhàn hạ, tôi lùa dê ra ngoài còn có thể xem sách một chút, chỉ là không biết đội trưởng có đồng ý hay không.”

“Nhất định là không có vấn đề gì, để tôi đi nói với bố tôi, ông ấy nhất định sẽ đồng ý.”

Xuân Hạnh thật lòng mong Diệp Thư có thể đi học, nhưng cô ấy cũng biết Diệp Thư đến trường là điều không thực tế. Cho dù bố cô ấy không nói, đội sản xuất vẫn có thể cho Diệp Thư ăn cơm, dù sao cũng là ăn chung một nồi, cũng chỉ là thêm một bát nước, nhưng ở trường còn phải đóng học phí, sinh hoạt phí, đối với người nông thôn như họ mà nói, đây đều là những khoản chi phí không nhỏ, huống hồ Diệp Thư chỉ còn lại một mình.

“Không cần đâu, lát nữa ăn cơm xong tôi sang nhà nói chuyện với bác ấy.”

Diệp Thư tất nhiên sẽ không để Xuân Hạnh thay cô nói.

"Vậy cũng được." Xuân Hạnh lại kéo Diệp Thư đứng dậy, nói: “Gần đến giờ rồi, chúng ta đi thôi.”

Diệp Thư đi theo ra khỏi cửa, tiện tay đóng cửa lại. Thực ra Diệp Thư không muốn đi ăn cơm, thực sự là ăn không quen, nhưng không đi thì lại khó giải thích.

Hơn nữa, đi còn có thể nghe ngóng được vài chuyện phiếm, sau này phải sống lâu dài ở đây, dù sao cũng phải giao thiệp với mọi người.

Nguyên chủ vì đi học xa nhà lâu năm, lại thêm tính cách hướng nội, ngoài Xuân Hạnh ra, thật sự không có người quen nào khác. Điều này đúng là tiện cho Diệp Thư, không cần lo lắng bị lộ, nhân cơ hội này làm quen với con người và sự việc ở đây.

Diệp Thư đi theo Xuân Hạnh một mạch đến nhà ăn tập thể.

Bữa tối chính là cháo cao lương, một cái bánh bột ngô, trong chậu bên cạnh có dưa muối thái sợi, ai ăn thì tự mình gắp vào bát một ít.

Diệp Thư và Xuân Hạnh lấy cơm xong, muốn tìm chỗ trống thì thấy đã ngồi kín người. Thậm chí có người ngồi xổm ở góc tường ăn cơm, bởi vì buổi tối ăn cơm xong thì không còn việc gì nữa, bây giờ không phải mùa vụ, ăn cơm xong chính là đi ngủ, mọi người đều không vội về nhà, sau khi lấy cơm xong liền ngồi đây cùng nhau trò chuyện, nói những chuyện vụn vặt trong nhà.

Hai người nhìn một vòng cũng không có chỗ trống, đang định về nhà ăn thì nghe thấy có người gọi. “Thư à, hai đứa lại đây chen chúc một chút.”

Người gọi là chị dâu buổi sáng mang cháo đến cho Diệp Thư, cô ấy là con dâu nhà bác Đường, họ Trương, tên là Trương Ngọc Bình
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 9


Diệp Thư bưng bát đi tới, Trương Ngọc Bình dạt vào trong một chút, nói với người bên cạnh: "Mọi người nhích vào một chút, cho Diệp Thư và Xuân Hạnh ngồi đây."

Ghế trong nhà ăn đều là loại ghế dài, một cái có thể ngồi được vài người. Diệp Thư ngồi xuống cạnh Trương Ngọc Bình, Xuân Hạnh ngồi vào chỗ trống bên cạnh.

"Thư à, đầu còn choáng không?" Trương Ngọc Bình hỏi.

Diệp Thư còn chưa kịp trả lời, Xuân Hạnh đã ồn ào lên tiếng: "Sao vậy, sao vậy, Diệp Thư bị ốm à?"

Xuân Hạnh vừa lên tiếng, mọi người xung quanh đều ngẩng đầu nhìn sang.

Diệp Thư bất đắc dĩ nói: "Tôi không sao, chỉ là quá đau lòng, ăn không ngon, lại ngủ không được nên hơi choáng váng một chút."

Một người phụ nữ trẻ tuổi đối diện nhìn Diệp Thư nói: "Thư à, đừng quá đau lòng, bà cháu chắc chắn cũng không muốn nhìn thấy cháu như vậy đâu."

Diệp Thư gật gật đầu, hốc mắt hơi đỏ lên, nhưng vẫn kiên cường nói: "Cháu biết, sau này cháu sẽ sống thật tốt, nếu không bà cháu đi rồi cũng không yên lòng.”

Diệp Thư và người phụ nữ trẻ tuổi nói chuyện không thân quen lắm, chỉ mơ hồ nhớ hình như là con dâu của một nhà họ Cao trong làng.

Trương Ngọc Bình tiếp lời, giới thiệu với Diệp Thư: "Thư à, đây là con dâu cả nhà bà Cao đầu làng, tên là Thúy Hồng."

Diệp Thư vội vàng gọi: "Chị Thúy Hồng."

Trương Ngọc Bình lại chỉ vào người phụ nữ bên trái Thúy Hồng, nói: "Đây là vợ thằng Đôn, họ Lưu, em cứ gọi là chị Chiêu Đệ."

Diệp Thư lại gọi: "Chị Chiêu Đệ."

Trương Ngọc Bình lại chỉ vào người phụ nữ trẻ tuổi bên phải Thúy Hồng, nói: "Còn ba người này chắc em đều quen rồi, đều là người nhà của chúng ta cả."

Diệp Thư vội vàng nói: "Em biết, đây là chị Hồng Ngọc nhà bà ba, đây là chị Liễu Diệp nhà anh Hổ, còn có chị dâu nhà mình (vợ của em trai chị Ngọc Bình)."

Chị Ngọc Bình biết Diệp Thư lớn như vậy, ngoài thời gian đi học ở ngoài, ở nhà cũng chưa bao giờ ra ngoài chơi. Ngoài Xuân Hạnh là bạn thân ra thì không quen ai khác, với người trong làng cũng không thân quen, những người ở xa nhà cô thậm chí có thể còn không quen biết.

Trước kia, lúc bà nội cô còn sống thì còn đỡ, bây giờ bà nội không còn nữa, dựa vào chút thể diện của bà cụ còn có thể duy trì được bao lâu?

Cô ấy không muốn giống như trước đây, đến lúc có chuyện gì thì chẳng ai thèm ngó ngàng đến.

Chị Ngọc Bình lại nhắc nhở: "Thư à, khi nào rảnh rỗi thì sang nhà các chị chơi, có việc gì thì cứ đến tìm chúng ta."

Diệp Thư biết chị Ngọc Bình có ý tốt, cô gật đầu: "Em biết rồi, khi nào rảnh em sẽ sang chơi với các chị, có nhiều chuyện em không hiểu, mong các chị chỉ bảo thêm."

Thấy Diệp Thư nói vậy, mấy chị dâu đều bảo có việc cứ đến tìm, đừng khách sáo.

Chị Thúy Hồng cười nói: "Trước đây không tiếp xúc, Thư nha đầu này lại không ra ngoài chơi, tôi còn tưởng học sinh cấp 3 duy nhất trong làng coi thường chúng tôi là mấy bà thô kệch này, nên không thèm nói chuyện."

"Thư không phải người như vậy, con bé ở trường suốt, về nhà lại phải giúp bà nội làm việc, làm gì có thời gian mà ra ngoài chơi." Chị Ngọc Bình tiếp lời.

Diệp Thư đứng bên cạnh e lệ, hai má lúm đồng tiền ẩn hiện: "Sau này em nhất định sẽ thường xuyên sang chơi với các chị."

Mấy chị dâu cười lớn, Diệp Thư kéo Xuân Hạnh đứng dậy.

"Chúng em về trước đây, các chị cứ nói chuyện tiếp đi."

Diệp Thư kéo Xuân Hạnh ra khỏi nhà ăn tập thể, vừa đi về nhà vừa nói: "Xuân Hạnh, sao không thấy bố cậu đâu?"

"Chắc mẹ tôi mang cơm cho bố rồi, tôi cũng không thấy bố đâu, hay cậu đến nhà tôi tìm ông ấy nhé?"

Xuân Hạnh kéo Diệp Thư đi về phía nhà mình.

Đi khoảng năm phút thì đến trước cửa nhà Xuân Hạnh, còn chưa vào nhà, Xuân Hạnh đã gọi: "Bố mẹ ơi, Diệp Thư đến chơi này."

Mẹ Xuân Hạnh cười rạng rỡ từ trong nhà đi ra: "Thư đến chơi à, vào nhà đi cháu."

"Bác ăn cơm chưa ạ?" Diệp Thư đi theo bà vào nhà.

"Rồi, hai đứa ăn cơm chưa?" Mẹ Xuân Hạnh cười đáp, bà biết con gái mình đã rủ Diệp Thư cùng đi ăn cơm.

"Chúng cháu ăn rồi ạ, cháu đến tìm bác trai có chút việc."

Nói rồi cô đi vào nhà trong, đội trưởng đang ngồi hút thuốc trên giường.

Mẹ Xuân Hạnh nói với đội trưởng: "Ông đừng hút thuốc nữa, Thư có việc tìm ông này."
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 10


Diệp Thư chưa kịp lên tiếng, Xuân Hạnh đã giành nói: "Bố, Diệp Thư muốn đi chăn dê, bố cho cô ấy đi đi."

Đội trưởng liếc Xuân Hạnh một cái, thản nhiên nói: "Chuyện nào cũng có mặt con, ra ngoài chơi đi."

Diệp Thư vội vàng bước tới nói: "Bác ơi, cháu muốn thay bà cháu đi chăn dê, bác yên tâm, những lúc nghỉ hè cháu đều giúp bà cho dê ăn, cháu biết cách chăn."

Đội trưởng rít một hơi thuốc, im lặng một lát rồi hỏi: "Cháu không định đi học nữa à? Nếu có khó khăn gì cứ nói, đội sản xuất sẽ không bỏ mặc cháu đâu, lương thực đi học cũng có thể ứng trước của đội."

Diệp Thư suy nghĩ một chút rồi nói: "Bác ơi, cháu biết mọi người đều quan tâm đến cháu, nhưng đi học không chỉ có lương thực, còn có học phí, sinh hoạt phí, vở, bút đều phải mua. Cháu định không đến trường nữa, ở nhà tự học, đến kỳ thi cháu sẽ đi thi, nói với thầy cô một tiếng chắc là được ạ."

"Cháu nghĩ cháu chưa từng làm ruộng, sợ không làm được việc nặng. Vừa hay cháu cũng thường xuyên giúp bà cho dê ăn, những kiến thức cơ bản về chăn nuôi cháu đều biết, chăn dê nhàn hơn, chỉ cần trông chừng đừng để chúng phá hoại mùa màng là được, lúc rảnh rỗi cháu còn có thể đọc sách."

Diệp Thư quyết định nói thật với đội trưởng, đội trưởng là người từng trải qua thời chiến tranh, cái suy nghĩ nhỏ nhoi của cô không thể giấu được ông.

Có lẽ đội trưởng cũng không ngờ Diệp Thư lại không giấu giếm điều gì, ông nhìn cô một cái, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Được rồi, nếu cháu đã suy nghĩ kỹ rồi, vậy thì đi chăn dê đi. Nhưng có một điều, cháu phải đảm bảo chăm sóc đàn dê thật tốt."

"Cháu hứa sẽ chăm sóc nó thật tốt, cảm ơn bác ạ." Diệp Thư vội vàng đáp.

"Bác ơi, ngày mai cháu muốn đến trường một chuyến, nói chuyện với thầy cô về tình hình, rồi tiện thể mang hành lý về."

"Ừ, đi đi. Ngày kia đi làm là được." Đội trưởng không làm khó cô.

Diệp Thư ngồi thêm một lúc, ước chừng cũng đã 7 giờ tối, bèn đứng dậy cáo từ.

Xuân Hạnh tiễn cô ra ngoài, vẫn lo lắng hỏi: "Diệp Thư, cậu ở nhà một mình có sợ không? Hay để tôi ở lại với cậu nhé."

Diệp Thư vội vàng từ chối, nói: "Không cần đâu, tôi không sợ. Nhà tôi tường cao, tôi chốt cửa vào là ngủ thôi."

Mẹ Xuân Hạnh đi sau cũng dặn dò: "Thư à, tối ngủ nhớ đóng cửa sổ cho kỹ, ban đêm dù ngoài kia có động tĩnh gì cũng đừng ra ngoài xem, có chuyện gì không giải quyết được thì đến tìm bác."

"Cháu biết rồi thưa bác, bác vào nhà đi ạ. Cháu về đây."

Hai mẹ con Xuân Hạnh tiễn Diệp Thư ra đến tận cổng, Diệp Thư quay đầu lại vẫy tay chào họ.

"Tôi về đây, hai người cũng vào nhà đi."

Diệp Thư xoay người đi về phía trước.

Đằng sau, hai mẹ con Xuân Hạnh đợi Diệp Thư đi khuất mới quay vào sân. Xuân Hạnh nói với mẹ một tiếng rồi về phòng, mẹ Xuân Hạnh cũng trở về phòng mình.

Đội trưởng thấy bà liền hỏi: "Con bé Thư về rồi à?"

Mẹ Xuân Hạnh vừa cởi tạp dề ra vừa nói: "Về rồi. Người một nhà cả, để con bé Thư chăn dê chắc mọi người cũng không ý kiến gì đâu nhỉ? Mọi người đều đang dòm ngó đấy, nhất là mấy nhà có người già. Chăn dê nhàn hạ, mỗi ngày lại được 5 công điểm, lời lắm. Cho nên ai cũng nhắm vào việc này."

Đội trưởng rít vài hơi thuốc, nheo mắt nói: "Không sao đâu, việc này mà giao cho người khác thì lại có người tranh giành. Giao cho con bé Thư là vừa. Nó là trẻ mồ côi, đáng lẽ ra đội sản xuất cũng nên quan tâm hơn. Mấy ngày nay đã có mấy người đến xin tôi cho đi chăn dê rồi. Tôi cũng đang đau đầu đây, giao cho ai cũng không được. Giờ thì hay rồi, khỏi phải tranh giành gì nữa."

Diệp Thư không hề biết cuộc trò chuyện của vợ chồng đội trưởng sau khi cô rời đi. Cô rảo bước trên đường. Lúc này trời đã tối đen như mực. Nông thôn những năm 60 vẫn chưa có điện, mọi người ăn cơm xong là đóng cửa đi ngủ. Nhà nào cũng thắp đèn dầu, nhưng sợ tốn dầu nên đều tắt đèn đi ngủ từ rất sớm.

Diệp Thư về đến nhà rất nhanh, vào sân, cô thuận tay đóng cổng lại, cài then.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 11


Làm xong xuôi, cô mới trở vào nhà, lần mò trong trí nhớ tìm đèn dầu, rồi mò thêm hộp diêm để châm lửa. Diệp Thư ngồi trên giường đất một lúc, lại xuống giường đóng cửa cài then, sau đó mới bê đèn dầu ra bệ cửa sổ, cuối cùng mới cởi giày leo lên giường.

Cô định kéo rèm cửa sổ lại nhưng nhìn quanh thì chẳng thấy rèm đâu. Tuy cửa sổ không phải kính mà được dán bằng loại giấy trắng thô, nhìn từ ngoài vào không thấy gì, nhưng vì đã quen với việc ngủ phải kéo rèm ở thời hiện đại nên giờ không có rèm, cô cảm thấy không an toàn.

Diệp Thư nghĩ hay là vào siêu thị tìm, chắc là sẽ tìm được thứ gì đó thay thế. Cô lập tức vào siêu thị, đến khu vực đồ dùng phòng ngủ, cô bắt đầu tìm kiếm. Ở đây toàn ga trải giường, vỏ chăn, còn có cả bộ chăn ga gối đệm. Tuy đều làm từ vải bông nhưng hoa văn lại không giống với loại vải thường thấy ở nông thôn thời này, có lẽ chỉ những thành phố lớn mới có.

Nhưng từ nhỏ đến lớn, nơi xa nhất mà Diệp Thư từng đến là huyện, nhà cô không thể nào có loại đồ tốt như vậy được.

Diệp Thư tiếp tục tìm kiếm kỹ càng, cuối cùng cũng thấy một xấp vải thô màu xanh kẻ ô vuông để trong góc. Cô thở phào nhẹ nhõm. Chính nó! Cô mở tấm vải ra xem kích thước, có vẻ đủ rộng.

Diệp Thư không vội ra ngoài ngay, cô tiếp tục tìm thấy một chiếc chăn lông loại một người nằm, sau đó tìm vỏ chăn bọc vào. Cô còn tìm thấy cả nệm. Tuy không phải là người có thói quen sạch sẽ quá mức, nhưng đã có đồ mới thì ai lại muốn dùng đồ cũ của người khác chứ.

Sau khi để ga trải giường và chăn vào cùng một chỗ, Diệp Thư lại đi đến khu vực đồ lót chọn vài bộ, hai bộ đồ ngủ dài, sau đó lấy thêm một chiếc đèn pin mới rời khỏi không gian.

Diệp Thư sờ thử, giường đất đã hơi lạnh, cô cũng không muốn nhóm lửa nữa, bèn trải nệm và chăn cũ xuống dưới, sau đó mới trải đồ mới lên trên, như vậy sẽ không bị lạnh.

Diệp Thư lấy kim chỉ ra, ướm thử tấm vải lên cửa sổ, cửa sổ kiểu cũ thường không lớn, trải ngang tấm vải là vừa. Cô dùng kim chỉ đính hai đầu tấm vải vào đoạn dây vừa tìm được, sau đó lấy trong siêu thị ra hai chiếc đinh đóng vào khung cửa sổ, cuối cùng mới treo tấm rèm lên.

Diệp Thư lùi về sau một bước, hài lòng gật đầu, vừa vặn.

Diệp Thư c** q**n áo ngoài ra, thay bộ đồ ngủ mới vào, thổi tắt đèn dầu rồi chui vào chăn. Cô cũng mệt rồi, mới đến đây lại có thêm không gian, cả ngày cứ bàng hoàng lẫn vui mừng, chẳng mấy chốc đã ngủ thiếp đi.

Hôm qua Diệp Thư ngủ sớm nên hôm nay dậy rất sớm.

Tiếc là không có đồng hồ, không biết giờ giấc, nếu có đồng hồ thì tốt rồi. Diệp Thư chợt nhớ ra, cửa hàng nằm trên phố là tiệm vàng, còn có một hiệu cầm đồ, ở đó chắc chắn có đồng hồ.

Diệp Thư lại vào siêu thị, cô thử đẩy cửa siêu thị nhưng không được. Nếu cô nhớ không nhầm thì tiệm vàng và hiệu cầm đồ đều có cửa sau, cô lại đi vòng ra sau, quả nhiên có cửa sau.

Diệp Thư đẩy cửa, lần này đẩy một cái là mở được, đi vào là tiệm vàng, Diệp Thư hơi kích động.

Diệp Thư có chút cảm giác giàu lên sau một đêm, là một người thi công chức hai năm liền không đậu, tất cả tiền tiết kiệm của Diệp Thư ở hiện đại cộng lại cũng không đủ mua một chiếc vòng vàng.

Diệp Thư nhìn đồ trang sức bằng vàng ở mấy quầy hàng, thỏa mãn con mắt rồi không lấy gì đi ra ngoài, bây giờ lấy ra cũng không đeo được, chờ có thời gian sẽ vào xem kỹ.

Diệp Thư lại đến cửa hàng bên cạnh đẩy cửa bước vào, đây là một hiệu cầm đồ, trong quầy chất đầy đồng hồ, túi xách hàng hiệu, cũng có vàng miếng, vàng trang sức. Diệp Thư kìm nén sự kích động trong lòng, tìm một chiếc đồng hồ đeo tay nữ, có lẽ là hàng ngoại, Diệp Thư cũng không biết tiếng Anh trên đồng hồ, chờ có thời gian sẽ nghiên cứu kỹ.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 12


Diệp Thư cầm đồng hồ đi ra khỏi siêu thị, đồng hồ hiển thị 5 giờ 20 phút, cũng không biết có chính xác không, đợi đến huyện thành tìm chỗ nào có đồng hồ để đối chiếu.

Bây giờ trời còn sớm, bên ngoài vẫn tối om, Diệp Thư cũng không ngủ được nữa. Cô liền dậy, gấp chăn màn lại, cất vào siêu thị, sợ để bên ngoài người khác nhìn thấy, không giải thích được.

Diệp Thư nhìn một cái, chăn màn vẫn được cất trên giá trong quầy thu ngân, lúc này cô mới biết đồ đạc để bên ngoài đều được cất vào quầy thu ngân như ở hiện đại.

Diệp Thư lại xếp gọn chăn đệm trải giường lại, để ở mép giường đất, cảm thấy hơi lạnh. Cô bèn xuống giường, đi giày, mở cửa đi ra sau nhà lấy ít cây ngô mang vào để nhóm lửa.

Cho hai gáo nước vào nồi, vơ lấy một nắm lá ngô khô, châm lửa đốt lá rồi cho cây ngô vào, cô ngồi trên ghế đẩu sưởi ấm.

Đốt cây ngô không thể rời người, một lát là cháy hết, phải thường xuyên thêm vào.

Những việc này Diệp Thư đã quen tay hay việc, ở hiện đại, lúc bố mẹ Diệp Thư chưa qua đời, mỗi ngày đi học về cô đều phải giúp nhóm lửa.

Sau này, Diệp Thư ra ngoài học đại học, mỗi kỳ nghỉ đông và nghỉ hè đều phải về nhà. Nhất là những lúc nông nhàn, Diệp Thư còn phải phụ trách toàn bộ việc nhà như nấu cơm, giặt giũ, làm xong việc nhà còn phải ra đồng giúp đỡ.

Diệp Thư đun sôi nước, cho hết củi vào trong lò, tránh để lửa bén ra ngoài.

Lại lấy từ siêu thị ra một cái chậu rửa mặt, múc nước nóng ra pha thêm chút nước lạnh, nhiệt độ vừa phải thì lại lấy sữa rửa mặt, bàn chải đánh răng, kem đánh răng, cốc đánh răng và cả mỹ phẩm dưỡng da thường dùng ra.

Diệp Thư rửa mặt xong lại dùng nước nóng lau chùi cái rương trong nhà một lượt, bận rộn xong lại cảm thấy hơi đói bụng. Thực sự không muốn ăn cơm tập thể nữa, liền vào siêu thị, đi thang máy lên tầng bốn, muốn tìm đồ ăn, siêu thị có điện, không biết là nguyên lý gì, trừ việc không ra ngoài được, mọi thứ trong siêu thị đều hoạt động bình thường.

Diệp Thư đến tầng bốn, những lúc không muốn nấu cơm, cô thường đến đây mua đồ về ăn.

Diệp Thư rất quen thuộc nơi này, bên trái là quán gà hầm, bên phải là quán cơm xào, đối diện là gà rán, còn có các quầy hàng rong như bánh trứng cuộn hành, bánh tráng đều có.

Diệp Thư đi thẳng đến quán mì bò thường ăn, nước trong nồi sôi ùng ục, trong nồi còn có mì đang đảo, giống như mỗi lần Diệp Thư đến, chỉ là người nên đứng trước nồi nấu mì lại không có ở đây.

Diệp Thư đi thẳng tới, vớt mì trong nồi ra, cho vào bát, bên cạnh là gia vị có sẵn, Diệp Thư nêm gia vị theo khẩu vị của mình rồi ngồi đó ăn.

Diệp Thư ăn mì xong, rửa bát, lại đi thang máy xuống tầng một, lấy hai cân bánh gato ra, để bên ngoài đợi Xuân Hạnh đến thì lấy cho cô ấy ăn.

Khi cô rời siêu thị với chiếc bánh, bên ngoài trời đã tối.

Diệp Thư lôi tiền giấu dưới chiếu cót ra, nhét vào túi áo, khoác áo khoác lên rồi khép cửa nhà lại. Ra khỏi cổng sân, cô lại quay người khóa cổng cẩn thận, cất chìa khóa dưới một hòn đá cạnh tường.

Nhà Diệp Thư nằm cách đầu làng không xa, nhưng cô vẫn cố tình đi đường vòng qua nhà Xuân Hạnh để báo cho cô bạn một tiếng là mình không về ăn cơm nữa mà đi thẳng đến trường luôn, khỏi phải để Xuân Hạnh mất công chạy qua gọi.

Nhị Đạo Câu Tử cách huyện thành hơn chục dặm, mỗi lần đi về, nguyên chủ đều phải mất hơn một tiếng đồng hồ.

Ban đầu, Diệp Thư đi rất hăng hái, vừa đi vừa hít thở không khí trong lành, trong lòng thầm nghĩ đến cuộc sống chăn dê tự do tự tại sau này, tâm trạng vô cùng phấn khởi.

Nhưng Diệp Thư đã đánh giá quá cao bản thân. Mới đi được hơn hai mươi phút, cô đã kiệt sức. Cảm giác hai chân như chẳng còn là của mình nữa. Diệp Thư lấy đồng hồ ra xem, đã bảy giờ rưỡi rồi, mặt trời đã lên cao. Cô tìm một hòn đá ngồi xuống nghỉ ngơi một lát.

Diệp Thư nhìn trái nhìn phải, thấy trước sau không có ai, liền lấy chai nước trong túi ra, vặn nắp uống một ngụm.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 13


Lúc này, Diệp Thư chợt thấy hối hận vì đã không mang theo cái cặp sách ở nhà. Nếu có nó, khi vào đến huyện thành, cô lấy đồ đạc ra cũng có cái để che mắt thiên hạ. Trong siêu thị tuy có bán đủ các loại cặp, nhưng cô cũng không thể lấy ra dùng ngay được.

Nghỉ ngơi một lát, thấy mặt trời càng lúc càng lên cao, Diệp Thư vội vàng đứng dậy tiếp tục lên đường.

Đi thêm hơn bốn mươi phút nữa thì cô mới đến được huyện thành. Huyện thành rất nhỏ, chỉ có một con đường chính, các cơ quan chính quyền, cửa hàng bách hóa và trường học đều nằm trên con đường này.

Diệp Thư đi thẳng đến trường, tính bụng tan học sẽ ghé cửa hàng bách hóa dạo một vòng.

Trường học không xa, đi bộ ba đến năm phút là tới. Bác bảo vệ vẫn còn nhớ Diệp Thư. Mấy hôm trước chính bác là người vào lớp báo tin bà cô mất.

Thấy Diệp Thư, bác bảo vệ mở cổng cho cô vào, còn hỏi han xem đám tang của bà đã xong chưa, có khó khăn gì thì cứ nói với nhà trường.

Diệp Thư cảm ơn bác bảo vệ rồi đi thẳng đến văn phòng tìm thầy giáo chủ nhiệm, không vào lớp vì sợ làm ảnh hưởng đến các bạn khác đang học. Tới văn phòng, Diệp Thư gõ cửa, đợi người bên trong lên tiếng cho phép mới mở cửa bước vào.

Lúc này trong văn phòng chỉ có một thầy giáo đang chấm bài, hình như là thầy dạy lớp 11. Thầy giáo này chưa từng dạy Diệp Thư, cô cũng không quen, chỉ là có gặp qua vài lần.

Thầy giáo ngẩng đầu lên hỏi:

"Em có việc gì?"

"Thầy ơi, em tìm thầy Triệu ạ."

Thấy thầy chủ nhiệm không có ở văn phòng, Diệp Thư đứng chờ ở cửa.

"Thầy Triệu đang dạy học trên lớp, em chờ một lát nữa nhé."

Vị thầy giáo kia nói xong lại cúi xuống tiếp tục chấm bài.

Diệp Thư lui ra ngoài, đứng chờ ở cửa văn phòng.

Tiếng chuông tan học rất nhanh đã vang lên, cả ngôi trường vốn yên tĩnh bỗng chốc trở nên náo nhiệt. Một lát sau, thầy Triệu cầm theo một quyển sách đi từ xa tới.

Thấy Diệp Thư, thầy Triệu bước nhanh đến.

"Diệp Thư, em về rồi à, vào đây, vào đây."

Thầy Triệu vừa mở cửa bước vào vừa gọi Diệp Thư.

Thầy Triệu kéo ghế bảo Diệp Thư ngồi xuống đối diện với mình, rót cho cô một cốc nước nóng.

"Uống nước đi. Em từ nhà đến à? Đám tang của bà xong xuôi hết rồi chứ?"

Thầy Triệu cũng biết chuyện bà Diệp Thư qua đời.

Diệp Thư đứng dậy nhận cốc nước, đợi thầy ngồi xuống mới lên tiếng.

"Thầy, em đến để làm thủ tục thôi học ạ."

Thầy Triệu nói với Diệp Thư: "Diệp Thư, thầy biết nhà em đang gặp khó khăn, nhưng mà, có cách giải quyết chứ không phải là không có. Mọi người đều sẽ giúp đỡ em."

"Nhưng mà, em không muốn trở thành gánh nặng cho thầy và các bạn. Ai cũng đều có cuộc sống khó khăn của riêng mình."

Chưa để thầy kịp nói, Diệp Thư lại nói tiếp: "Thầy, em đã bàn với đội trưởng trong làng rồi ạ. Ban ngày em sẽ đi chăn dê cho đội sản xuất, kiếm công điểm. Chăn dê cũng nhàn, lại có nhiều thời gian rảnh, em sẽ tự học ở nhà."

"Em tự học ở nhà, đến kỳ thi em sẽ đi thi, nếu thi đậu, năm sau em có thể thi đại học không?”

Thầy Triệu trầm ngâm một lúc.

"Thôi được, chúng ta cùng đến gặp thầy Hiệu trưởng, trường hợp của em đặc biệt, xem có thể xin đặc cách không."

Thầy Triệu đưa Diệp Thư đến văn phòng Hiệu trưởng, gõ cửa đi vào, nói với hiệu trưởng về trường hợp của Diệp Thư.

Thầy Triệu nói kết quả học tập của Diệp Thư rất tốt, bỏ học thật đáng tiếc, người nhà đều không còn, thành trẻ mồ côi, thật đáng thương, cháu lại có ý chí học tập, mong thầy Hiệu trưởng cho cháu một cơ hội.

Diệp Thư chỉ biết thầy Hiệu trưởng họ Chu, hơn bốn mươi tuổi, còn lại thì không biết gì.

Diệp Thư căng thẳng nhìn thầy Hiệu trưởng, chờ đợi câu trả lời.

Thầy Hiệu trưởng nhìn Diệp Thư, nói: "Tôi cũng có ấn tượng với em, học tập rất khá."

Bởi vì học sinh ở nông thôn được học cấp 3 rất ít, bây giờ ngay cả ở thành phố cũng không nhiều người được học cấp 3, huống chi là ở nông thôn.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 14


Tuy nói học phí một học kỳ chỉ có 10 đồng, nhưng kiếm tiền cũng rất khó, công nhân chính thức ở thành phố một tháng kiếm được ba mươi mấy đồng đã là nhiều rồi, hơn nữa bây giờ nhà nào cũng có nhiều con, ít thì ba bốn đứa, nhiều thì bảy tám đứa cũng có.

Kết quả học tập của Diệp Thư không tệ, bố mẹ đều qua đời, trong nhà chỉ còn bà nội.

Gia đình như nhà Diệp Thư còn kiên trì cho con đi học có thể nói là rất hiếm, dù sao thầy Hiệu trưởng cũng chưa từng thấy, năm ngoái vào cấp 3 trường còn giảm học phí, cho nên thầy Hiệu trưởng mới có ấn tượng.

"Đây là một chuyện đặc biệt, chúng ta hãy tạo ra một ngoại lệ. Chuyện này tôi có quyết định cuối cùng. Tôi sẽ giữ tư cách học sinh của em, đến ngày thi đừng quên quay lại tham gia thi nhé."

"Cảm ơn thầy."

Diệp Thư cúi đầu chào thầy Hiệu trưởng.

Thầy Hiệu trưởng xua tay: "Đi đi, cố gắng học tập, có khó khăn gì cứ đến trường, có thể giúp được trường nhất định sẽ giúp."

Thầy Triệu lại đưa Diệp Thư trở về văn phòng, đến cửa, Diệp Thư không vào: "Thầy Triệu, em không vào nữa, em đến lớp lấy sách vở trước, sau đó đến ký túc xá thu dọn hành lý."

Thầy Triệu bảo Diệp Thư đợi một lát, vào văn phòng một lúc thì đi ra.

"Diệp Thư, cầm lấy." Thầy Triệu cầm tiền nhét vào tay Diệp Thư.

Diệp Thư vội vàng từ chối: "Thầy ơi, không cần đâu ạ, em có."

Diệp Thư xoay người bỏ chạy.

Thầy Triệu kéo cô lại, nhét tiền vào tay cô: "Cầm lấy, đừng chê ít, thầy có thể giúp em không nhiều, sau này nếu gặp khó khăn gì thì đến tìm thầy, thầy nhất định sẽ nghĩ cách giúp em."

Diệp Thư có chút cảm động, tuy cô có một siêu thị lớn, không thiếu tiền, càng không thiếu đồ.

Nhưng, đây là tấm lòng của một người thầy giáo dành cho học trò. Diệp Thư không nói lời từ chối nữa, phần tình nghĩa này cô ghi nhớ trong lòng, nhất định sẽ có lúc báo đáp.

"Thôi, về nhà tự học cho tốt, có bài tập nào không hiểu thì đến trường hỏi thầy, nếu đến thường xuyên bất tiện thì gom lại hỏi một lần, thầy luôn chào đón em."

Diệp Thư rưng rưng nước mắt, cúi đầu chào thầy Triệu rồi xoay người chạy đi.

Diệp Thư trở về lớp học, cô bước vào, đi đến chỗ ngồi, bắt đầu thu dọn đồ. Đồ không nhiều, chỉ là lúc đó Diệp Thư đi gấp, sách vở chưa kịp thu dọn, cô bỏ hết sách vở vào cặp, sau đó lấy cốc nước ra thì không còn gì nữa.

Bạn cùng bàn của Diệp Thư tên là Lý Nghiên, đi học muộn, hơn Diệp Thư hai tuổi, 19 tuổi. Bố mẹ đều là công nhân, vì phải chăm sóc em trai và em gái, mãi đến khi các em có thể đi nhà trẻ thì cô ấy mới được đi học.

Diệp Thư tính tình hướng nội, bình thường ở trường không thích nói chuyện.

Các bạn trong lớp đều là người thành phố, chỉ có cô là từ nông thôn lên, trong lòng có chút tự ti, bình thường không giao thiệp với bạn bè, chỉ có Lý Nghiên vì là bạn cùng bàn, nên hơi thân thiết hơn một chút.

Thấy Diệp Thư thu dọn đồ đạc, Lý Nghiên nhịn không được lên tiếng hỏi: "Diệp Thư, cậu thu dọn đồ làm gì vậy, lát nữa vào lớp rồi."

Lý Nghiên nhìn Diệp Thư, có chút tò mò.

Diệp Thư nhỏ giọng nói với cô ấy: "Tôi không học ở trường nữa, thu dọn đồ về nhà."

"Sao lại không học nữa, có phải người nhà không cho học nữa không, còn một năm nữa là tốt nghiệp rồi, bây giờ không học nữa thì tiếc quá."

Giọng Lý Nghiên hơi lớn.

Cả lớp đang làm bài đều dừng lại, quay sang nhìn.

Diệp Thư còn chưa kịp lên tiếng, Lý Nghiên đã nói tiếp: “Hay là để thầy giáo đến nhà nói chuyện với bố mẹ cậu đi, Thư học giỏi thế này, chắc chắn sẽ thi đỗ đại học."

Lý Nghiên không biết Diệp Thư là trẻ mồ côi, bố mẹ mất sớm, từ trước đến nay Diệp Thư chưa từng nói với ai trong lớp.

Diệp Thư thấy cô ấy có chút kích động, có vẻ là thực sự nghĩ cho cô.

Năm ngoái, Lý Nghiên cũng đã học cấp ba được hai tháng, bố mẹ không cho học nữa, muốn cô ấy nghỉ học đi làm kiếm tiền cho em trai và em gái đi học, thầy Triệu phải đến tận nhà thuyết phục bố mẹ Lý, Lý Nghiên mới được đi học lạ
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 15


Diệp Thư vội vàng kéo Lý Nghiên ngồi xuống, nhỏ giọng nói: "Hoàn cảnh của tôi và cậu khác nhau, bố mẹ tôi mất sớm, mấy hôm trước, bà nội - người thân duy nhất của tôi cũng qua đời, nhà chỉ còn lại một mình tôi, nên tôi mới không thể tiếp tục đi học, phải đi làm kiếm công điểm nuôi sống bản thân."

Lý Nghiên nhìn Diệp Thư, nước mắt lưng tròng: "Tôi không ngờ cậu lại khổ như vậy, nhưng mà cũng không cần phải nghỉ học, chúng ta đều có thể giúp cậu."

Dù nói nhỏ đến đâu, cả lớp cũng đều nghe thấy, lớp học không rộng lắm, vừa nãy Lý Nghiên nói chuyện lớn tiếng, mọi người đều im lặng nhìn hai người.

Nghe Diệp Thư nói rõ nguyên nhân, mọi người đều xôn xao bàn tán, bảo có khó khăn gì mọi người sẽ cùng nhau nghĩ cách giúp đỡ.

Lớp trưởng cũng tiến đến trước mặt Diệp Thư: "Thư, mọi người đều không biết cậu là trẻ mồ côi, thảo nào cậu sống tiết kiệm như vậy, trách mình đã không kịp thời tìm hiểu hoàn cảnh, giúp đỡ cậu."

Lớp trưởng là con trai, bình thường trong lớp, bất kể ai có việc gì, cậu ấy đều rất nhiệt tình.

Các bạn học khác cũng vây quanh, ai nấy đều nói sẽ giúp đỡ Diệp Thư, không để cô phải nghỉ học.

Diệp Thư đứng dậy, đeo cặp sách, nói với các bạn: "Cảm ơn mọi người, tôi không phải là bỏ học, mà là sẽ tự học ở nhà, đến kỳ thi tôi vẫn sẽ cùng các cậu tham gia."

Diệp Thư cầm cốc nước đi ra ngoài, mọi người nhường cho cô một lối đi, không biết ai đó buột miệng nói:

"Thư, chúng tôi sẽ chép bài cho cậu, cần gì thì cứ đến tìm chúng tôi nhé."

Điệp Thư quay đầu lại, vẫy tay chào mọi người: "Cảm ơn mọi người, tôi đi đây, mọi người mau về chỗ ngồi đi, sắp đến giờ học rồi."

Diệp Thư bước ra khỏi lớp học, không để ý đến những lời bàn tán phía sau.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ke-hang-roi-trung-dau-tieu-thu-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-17.html.]

Cô quay lại ký túc xá thu dọn hành lý, đến nơi, lấy chìa khóa ra, mở cửa phòng.

Ký túc xá là phòng tập thể, mỗi người một giường, Thư đi đến giường của mình, cuộn chăn màn lại, dùng dây mang theo buộc chặt, sau đó bỏ khăn mặt, bàn chải đánh răng vào chậu rửa mặt vào túi lưới, thu dọn xong đồ đạc, cô ra khỏi phòng, khóa cửa cẩn thận rồi khoác túi lưới, đeo ba lô đi về phía cổng trường.

Đến cổng trường, Diệp Thư nhờ bác bảo vệ mở cửa, rồi đưa chìa khóa phòng cho bác.

Ra khỏi trường, cô vội vàng tìm một con ngõ cụt, thấy không có ai, cô cất đồ vào trong siêu thị, sau đó mới thong thả đi dọc theo con phố này.

Tuy Diệp Thư đã học ở thị trấn này nửa năm nhưng ngoài trường học ra, cô chưa đi đâu khác.

Cô đi dọc theo con phố này, cách trường học vài chục mét là nhà hàng quốc doanh. Lúc này vẫn chưa đến giờ ăn, bên trong chỉ có một nhân viên phục vụ đang ngồi, cô cũng không vào, bởi trong siêu thị của cô có đồ ăn rồi, hơn nữa, cho dù muốn vào nếm thử, cô cũng không có tem phiếu lương thực.

Đi qua nhà hàng, cô lại đi qua một cửa hàng lương thực, cô cũng không để ý lắm mà đi thẳng đến cửa hàng bách hóa, muốn xem thử trong đó có những mặt hàng gì để nắm rõ, tránh trường hợp sơ ý lấy ra những món đồ vượt quá thời đại này từ trong siêu thị.

Diệp Thư bước vào cửa hàng bách hóa, bên trong không có mấy người, vài nhân viên bán hàng đang đứng sau quầy trò chuyện rôm rả.

Cô đi vào cũng không nói gì, chỉ lần lượt quan sát kỹ lưỡng từng quầy hàng một.

Cửa hàng bách hóa không rộng lắm, hàng hóa bên trong bày biện có hơi lộn xộn, trên quầy bày la liệt bánh ngọt, kẹo mạch nha, bánh quẩy, kẹo trái cây, cả kẹo sữa Đại Bạch Thỏ, kẹo bi không có bao bì, đường trắng và đường nâu đều là bán theo lạng.

Trên giá phía sau quầy còn bày hai lọ sữa bột, rồi kem dưỡng da, đèn pin, diêm, vải may giày, kim chỉ các loại,...

Quầy bán vải có vài súc vải đen, xám nằm ngổn ngang, màu sắc đều tối sầm.

Bên cạnh quầy có mấy cái chum lớn, bên trong là xì dầu, giấm, dầu mè. Bây giờ mọi người mua xì dầu, giấm đều tự mang chai đi mua rời, mua chai đắt hơn mua rời nhiều, phần lớn mọi người đều chọn mua rời.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 16


Ở góc khác còn có hai cái chum lớn, đậy nắp gỗ, trên nắp có gắn một cái phễu, ngửi thấy mùi rượu, là rượu trắng bán rời.

Diệp Thư đi tới quầy bán đồng hồ, trong quầy bày vài chiếc đồng hồ, Diệp Thư nhìn kỹ có hiệu Mai Hoa, hiệu Thượng Hải, còn có một hiệu Diệp Thư không nhận ra, mặt đồng hồ đều khá lớn, không thể nào so với mấy cái trong siêu thị nhà Diệp Thư được, Diệp Thư ghi nhớ hình dáng mấy chiếc đồng hồ, định bụng lúc nào rảnh vào siêu thị tìm xem có cái nào giống không, để có thể lấy ra đeo.

Đi qua quầy đồng hồ, dựa vào tường là mấy cuộn chiếu cói, mấy cái chổi, bên cạnh còn úp mấy cái nồi lớn, nồi có cái to cái nhỏ, cuốc, xẻng, thuổng các loại nông cụ được bày biện theo thứ tự, phía sau còn có cả cán cuốc đã bào nhẵn, chỉ chờ người cần mua về lắp vào là có thể dùng được.

Diệp Thư đi dạo một vòng từ đầu đến cuối, mấy người bán hàng thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn cô một cái, thấy cô chỉ xem mà không sờ tay vào, nên cũng không để ý đến cô nữa.

Diệp Thư rất muốn mua một cái đèn pin nhưng lại không có tem phiếu, chỉ đành từ bỏ ý định.

Diệp Thư từ trong cửa hàng bách hóa đi ra, thấy trên đường người đi lại bắt đầu đông hơn, phần lớn đều bước chân vội vã, chỉ có lác đác vài người đạp xe đi qua, chắc là tan ca buổi trưa về nhà ăn cơm.

Diệp Thư cũng hơi đói bụng, bèn tìm một góc khuất trong ngõ nhỏ lấy từ trong siêu thị ra một chai nước, một cái bánh bao ngô, đổ nước vào trong chiếc cốc mang từ trường ra, lại cất chai nước vào trong không gian, không dám lấy thêm gì khác vì sợ mùi quá nồng, sẽ khiến người khác chú ý, bèn tìm một hòn đá bên đường, ngồi xuống.

Diệp Thư vừa nhìn dòng người vội vã đi qua, vừa gặm bánh bao, thỉnh thoảng lại uống một ngụm nước, người đi đường cũng liếc nhìn cô một cái, rồi lại tiếp tục vội vã lên đường.

Những người như Diệp Thư buổi trưa không kịp về nhà, ngồi bên đường ăn lương khô cũng không phải là ít, thông thường người ở nông thôn lên thành phố có việc, không kịp về nhà thì sẽ mang theo lương khô, buổi trưa ngồi tạm bên đường ăn cho đỡ đói.

Diệp Thư ngồi bên đường ăn xong bánh bao, cũng không vội đi ngay, đi bộ cả buổi sáng cũng mệt rồi, ngồi nghỉ một lát, buổi chiều còn cả nửa ngày, cũng không vội về nhà, vất vả lắm mới lên huyện thành một chuyến, Diệp Thư còn muốn đến tiệm thu mua phế liệu xem sao, trong tiểu thuyết thường nói có thể tìm được bảo bối trong tiệm phế liệu, Diệp Thư cũng muốn đến xem thử.

Nghỉ ngơi khoảng một tiếng đồng hồ, Diệp Thư đứng dậy tiếp tục đi, Diệp Thư không tìm thấy trong ký ức vị trí của tiệm phế liệu, chỉ có thể tự mình đi tìm.

Lại đi về phía trước mấy trăm mét nữa, đi tiếp nữa là ra khỏi huyện thành rồi, Diệp Thư vẫn không thấy tiệm phế liệu đâu, chỉ đành phải hỏi đường người khác, thấy bên cạnh có một con đường nhỏ, hai bên đường có mấy nhà, cô bèn rẽ vào, thấy một bác gái đang ngồi khâu đế giày ở trước cửa.

Diệp Thư bước tới hỏi: "Bác ơi, cho cháu hỏi, tiệm phế liệu đi đường nào ạ?"

Bác gái nhìn Diệp Thư, nói: "Có hai tiệm phế liệu, cháu tìm tiệm nào?"

Diệp Thư không biết là có hai tiệm phế liệu, bèn cẩn thận trả lời: "Tiệm nào cũng được ạ, cháu chỉ muốn tìm ít giấy báo về dán tường thôi ạ."

"Gần đây có một tiệm, cháu đi thẳng con đường này về phía Nam, đến ngã ba thứ hai rẽ trái, đi thêm 100 mét nữa là tới."

Bác gái là người nhiệt tình, sợ Diệp Thư không tìm được, còn dẫn Diệp Thư ra tận đầu đường chỉ cho cô: "Đi từ đây về phía trước, nhìn thấy cái cây kia không, rẽ vào đó là tới."

Diệp Thư cảm ơn, rồi quay đầu đi về hướng ban nãy, vừa nãy cô đi quá mất rồi.

Diệp Thư đi đến chỗ cái cây thì rẽ trái, đi khoảng hơn 100 mét thì nhìn thấy một cái sân được rào bằng cành cây, bên trong là một đống lộn xộn nào là đồng nát sắt vụn, nào là ván gỗ mục nát. Giấy báo thì để ở trong một cái lán dựng tạm bên kia
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 17


Diệp Thư đi vào tiệm phế liệu, thấy một người phụ nữ trung niên đang phân loại đống phế liệu đó, Diệp Thư lên tiếng chào: "Dì ơi, cháu muốn tìm ít giấy báo về dán tường ạ."

Người phụ nữ ngẩng đầu nhìn cô, có lẽ cũng vì có nhiều người thường đến tìm giấy báo cũ để dán tường nên bà không lấy làm ngạc nhiên, chỉ tay về phía nhà kho rồi nói: "Cứ vào đó mà xem, ở trong ấy hết."

Nói xong lại cúi đầu tiếp tục công việc.

Diệp Thư bước vào nhà kho, đừng nói là đồ cổ hay tranh chữ, ngoài bìa cứng và vở cũ ra thì chỉ có một chồng nhỏ báo cũ.

Cô cầm tờ báo lên, định tìm xem có đồ gỗ cũ nào không. Nhìn quanh, toàn là đồ bỏ đi, những thứ thật sự không dùng được nữa người ta mới bán vào trạm thu mua phế liệu.

Cô chợt bừng tỉnh.

Bây giờ là năm 1960, phải đến khi phong trào 68 bắt đầu mới có thể tìm thấy đồ tốt ở trạm thu mua phế liệu. Bây giờ trạm thu mua toàn là phế liệu thật, những thứ gì còn dùng được trong nhà thì ai nỡ lòng nào mang đi bán.

Cô cầm tờ báo đến chỗ người phụ nữ để thanh toán, bà liếc nhìn.

"Năm xu."

Cũng không cần cân, người phụ nữ nói thẳng.

Cô móc năm xu đưa cho bà, bà nhận lấy rồi nhét vào túi.

Cô cầm tờ báo đi ra khỏi trạm thu mua phế liệu, quyết định đi thẳng về nhà. Rẽ theo hướng lúc đến, cô bước đi không ngừng, trên đường thỉnh thoảng có người qua lại, cô cũng không cất tờ báo vào trong không gian.

Cô bước nhanh, lấy đồng hồ ra xem giờ, đã gần 2 giờ chiều. Đi khoảng hơn 10 phút thì cũng ra khỏi huyện thành, lại đi thêm một đoạn nữa, cô nhìn trước ngó sau, thấy không có ai mới vội vàng cất tờ báo vào trong không gian.

Hơn một giờ sau, cuối cùng cũng nhìn thấy bóng dáng ngôi làng. Trên những cánh đồng hai bên, nông dân đã bắt đầu dọn dẹp, chuẩn bị cho việc gieo trồng.

Nhà cô ở đầu làng, đi theo con đường nhỏ bên cạnh làng là có thể về đến nhà. Cô rẽ vào con đường nhỏ, rất nhanh sau đó đã đến trước cửa nhà. Tìm chìa khóa dưới hòn đá đầu tường, mở cửa sân, vào sân rồi đóng cửa lại.

Vào đến nhà, cô ngồi ngay xuống giường. Lửa nhóm từ sáng nên giường đã hơi lạnh.

Lúc này cô cũng không muốn nhóm lửa, chỉ muốn nằm nghỉ cho đỡ mỏi chân. Kéo chăn ra trải lên giường, cởi áo khoác ngoài, nằm xuống rồi lấy chăn bông từ trong không gian ra đắp lên người.

Cô thật sự rất mệt, tuy rằng mỗi tháng nguyên chủ đều phải đi lại một chuyến nhưng cô chưa bao giờ đi xa như vậy, chẳng mấy chốc đã ngủ thiếp đi.

Diệp Thư ngủ một mạch đến khi Xuân Hạnh đến gọi cô dậy ăn cơm mới tỉnh. Cô vội vàng cất chăn bông vào trong không gian, chăn trải ra cũng không gấp, mặc nguyên quần áo, khoác thêm áo khoác rồi ra mở cửa cho Xuân Hạnh.

Mời Xuân Hạnh vào nhà rồi đóng cửa lại. Vừa ra khỏi chăn nên vẫn còn thấy hơi lạnh, cô vội vàng chạy vào trong.

Mời Xuân Hạnh ngồi lên giường, cô mặc áo khoác vào, lấy bánh gato ra cho Xuân Hạnh ăn.

Xuân Hạnh không chịu nhận, bảo cô cất đi: "Cậu cất đi, để dành mà ăn, sắp đến giờ ăn cơm rồi."

Cô cầm một miếng bánh gato nhét vào tay Xuân Hạnh: "Cậu ăn đi, mình còn nhiều mà, đây là để dành cho cậu đấy."

Xuân Hạnh lúc này mới cầm lấy, cẩn thận cắn một miếng nhỏ: "Bánh gato ngon thật, mình có thể mang về cho mẹ mình nếm thử không?" Nhìn Xuân Hạnh, trong lòng cô dâng lên một nỗi xót xa.

Cô gói mấy miếng bánh gato còn lại đưa cho Xuân Hạnh: "Tất cả đều cho cậu đấy, cậu ăn miếng kia đi, mấy miếng này mang về cho bác trai bác gái."

Xuân Hạnh sợ hãi đặt gói giấy lên giường, liên tục xua tay: "Mình không lấy đâu, cậu giữ lại mà ăn đi. Đồ đắt tiền như vậy mà mang về thì mẹ mình sẽ mắng mình mất."

Cô không nói gì nữa, chỉ đợi Xuân Hạnh đi rồi thì đưa bánh cho cô ấy cầm đi là được.

Thấy cô không đưa bánh nữa, Xuân Hạnh thở phào nhẹ nhõm, hỏi han về chuyện cô đi huyện. Cô kể lại cho Xuân Hạnh nghe chuyện đi huyện.

Giọng điệu Xuân Hạnh đầy ngưỡng mộ: "Thật tốt quá, mình cũng muốn được đi huyện chơi một lần. Mình mới chỉ đi một lần, là lúc bố mình đi nộp thuế nông nghiệp, mình đi theo thôi."
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 18


Chuyện này cô cũng không biết nói sao, người thời này nếu không có việc gì thì thực sự mấy năm liền cũng sẽ không vào thành phố, thậm chí có người cả đời chưa từng đến huyện một lần. Xuân Hạnh có thể đi theo một lần đã là tốt lắm rồi.

Cô không nói thêm về vấn đề này nữa, bảo Xuân Hạnh ăn bánh, còn dặn cô ấy rằng cô không đi ăn cơm ở nhà ăn nữa, vì ăn bánh xong sẽ không thấy đói.

Hai người lại nói chuyện phiếm một lúc, đương nhiên là Xuân Hạnh nói nhiều hơn, Diệp Thư chỉ thỉnh thoảng đáp lại một câu, Xuân Hạnh tự mình nói rất hăng say, nói chuyện một lúc thì đến giờ cơm.

Thấy cô không đi ăn cơm, Xuân Hạnh đứng dậy định tự mình đi, Diệp Thư cầm lấy cái bánh, đợi Xuân Hạnh ra khỏi cổng mới nhét vào tay cô ấy, Xuân Hạnh từ chối không nhận, cô đẩy cô ấy đi về phía trước: "Cậu về đi, mang bánh về nhà trước, đây là của tôi cho bố mẹ cậu, chỉ là nhờ cậu mang về thôi".

Xuân Hạnh thấy không từ chối được, đành phải cầm về nhà, chỉ có mẹ cô ấy ở nhà, bố cô ấy không biết đi đâu rồi, Xuân Hạnh kéo mẹ vào nhà, đưa gói giấy dầu cho mẹ.

Mẹ Xuân Hạnh còn tưởng là cái gì, mở ra xem vội vàng gói lại: "Con bé c.h.ế.t tiệt, lấy đâu ra cái này?"

Nói rồi bà véo mạnh vào người Xuân Hạnh.

Xuân Hạnh uất ức suýt khóc: "Là Diệp Thư cho ạ."

Mẹ Xuân Hạnh chỉ tay vào trán Xuân Hạnh: "Sao con có thể nhận của con bé thứ quý giá như vậy, sao lại không hiểu chuyện như thế, mau trả lại cho con bé đi."

Thấy mẹ lo lắng, Xuân Hạnh vội vàng giải thích: "Con đã nói là không lấy, nhưng cậu ấy đẩy con ra rồi đóng cửa lại, nói là để cho bố mẹ ăn thử, con không nhận cũng không được".

Mẹ Xuân Hạnh lúc này mới không nói nữa, cất bánh vào tủ khóa lại, thở dài: "Đây là con bé trả ơn bố con vì đã cho con bé đi chăn dê, trả lại thì e là con bé cũng không yên tâm, thôi thì bảo bố con sau này để ý giúp đỡ con bé nhiều hơn."

Không biết suy nghĩ của mẹ Xuân Hạnh, Diệp Thư nhìn Xuân Hạnh đi khuất liền quay vào đóng cổng, cài then, ra sân sau ôm củi nhóm bếp, đổ thêm nước đun sôi, lấy phích nước ra định rót nước vào, chợt nghĩ cái phích này là ông nội mua từ hồi còn sống, đến bây giờ giữ nhiệt đã kém lắm rồi.

Phích nước trong siêu thị không thể mang ra dùng được, phích nước bây giờ là vỏ tre đan, phích nước trong siêu thị là vỏ nhựa hoặc vỏ sắt, cô chỉ có thể tìm xem có ruột phích nào không, quả nhiên tìm được ruột phích, tìm một cái có kích thước tương đương với vỏ ngoài rồi thay vào, lúc này mới rót nước vào.

Diệp Thư nhóm lửa rồi tìm một tấm ván gỗ chặn cửa lò, thế này sẽ ngăn gió lạnh thổi vào bếp, giữ nhiệt độ trong lò lâu hơn.

Cô lại lấy từ siêu thị ra một hộp bánh chưng, bên trên còn có địa chỉ và số điện thoại của người nhận, rõ ràng là đã được đóng gói cẩn thận nhưng chưa kịp gửi đi thì gặp phải động đất.

Ăn xong, cô lấy đồ dùng vệ sinh cá nhân cất trong siêu thị ra, bắt đầu rửa mặt, đánh răng, nghĩ phải tìm cách mua hai cái chậu gỗ thời này mới được, nếu không, lấy ra cất vào như vậy thật phiền phức, vệ sinh cá nhân xong, cô lại cất đồ vào chỗ cũ.

Diệp Thư cầm phích nước vào nhà, rót một cốc nước nóng để nguội, lấy ra một cái chậu nhựa, múc nước nóng từ trong nồi ra pha thêm chút nước lạnh, bưng vào nhà ngồi trên ghế dài ngâm chân, đi bộ cả ngày, lòng bàn chân đều đau nhức, vừa ngâm chân vừa lấy từ siêu thị ra một đôi dép lê, ngâm một lúc, lau khô chân, xỏ dép lê rồi lên thẳng giường.

Diệp Thư trải đệm, hôm nay không cần trải hai lớp, cô lấy chăn và vỏ chăn trong siêu thị ra, nhưng lại cảm thấy quá khác biệt so với thời đại này.

Cô lại vào siêu thị tìm một cái vỏ chăn bằng vải thô giống hệt ga trải giường, có một thời gian vải thô rất thịnh hành, siêu thị nhập về rất nhiều, lần này cô tha hồ mua.

Loay hoay xong xuôi cũng đã hơn 5 giờ chiều, cô lại lấy cặp sách từ siêu thị ra, bày hết sách giáo khoa lên giường, đều là sách lớp mười, hiện tại đang là học kỳ hai lớp mười, sách lớp mười một vẫn chưa phát, cô sắp xếp sách giáo khoa gọn gàng, lại cho vào cặp.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 19


Cô dự định ngày mai sẽ mang sách giáo khoa đi làm, lùa dê ra ngoài thì cô sẽ tranh thủ thời gian học bài, tuy ở hiện đại cô đã tốt nghiệp thạc sĩ, toán, tiếng Anh chắc cũng ổn, nhưng các môn khác chắc chắn sẽ khác với hiện đại, đặc biệt là môn chính trị, cô cần phải học lại từ đầu.

Diệp Thư cầm quyển sách chính trị lật xem, từ bên trong rơi ra mấy tấm tem phiếu, cô nhặt lên, tổng cộng 6 tấm hai cân bốn lạng, một tấm một cân, hai tấm nửa cân, hai tấm hai lạng.

Diệp Thư không kẹp số tem phiếu này vào quyển sách nữa mà cất vào trong siêu thị, cô cảm thấy không có chỗ nào an toàn hơn siêu thị của mình.

Nghĩ vậy, cô lại lấy số tiền giấu trên xà nhà cất vào siêu thị.

Toàn bộ tài sản hiện tại của cô là 140 đồng, còn có hai cân bốn lạng tem phiếu, cô còn muốn nhân lúc có cơ hội mua một căn nhà trong thành phố, sau này đi làm cũng có chỗ ở, chuẩn bị trước, đỡ phải đến lúc có nhà thích hợp lại không đủ tiền.

Diệp Thư cố gắng nhớ lại xem chợ đen ở chỗ nào, nguyên chủ từng cùng bà nội đến đó, số tem phiếu này là do nguyên chủ và bà nội đổi ở chợ đen, phải biết là, ở nông thôn không phát tem phiếu.

Chợ đen nằm trong con hẻm nhỏ phía sau trường học, những người muốn mua bán gì đều đến đó vào lúc rạng sáng, còn có người đứng canh ở đầu hẻm, người bán hàng phải nộp một hào, đến bảy tám giờ sáng thường thì sẽ dọn hàng, vì quản lý khá nghiêm ngặt nên chưa từng xảy ra chuyện gì.

Cô quyết định sau này có cơ hội sẽ đến chợ đen xem sao, nếu an toàn sẽ mang một ít đồ trong siêu thị ra bán, tiết kiệm một ít tiền để mua nhà, khi hạn hán đến, trong siêu thị có nhiều hàng hóa như vậy, cô muốn lấy ra một ít, cô sẽ không trục lợi lúc dầu sôi lửa bỏng, cứ bán theo giá bình thường, khả năng của cô có hạn, giúp được ai thì giúp.

Đang suy nghĩ miên man thì cơn buồn ngủ ập đến, Diệp Thư bèn thổi tắt đèn dầu đi ngủ.

Ngủ một giấc đến sáng, ngày hôm sau Diệp Thư dậy từ rất sớm, nằm thêm một lúc trên giường, nhìn đồng hồ thấy đã 6 giờ cô mới dậy, bây giờ là trung tuần tháng 2 âm lịch, ruộng đồng vừa mới được khai hoang, còn chưa đến thời điểm gieo trồng, cho nên tám giờ mới đi làm, bảy giờ nhà ăn mở cửa.

Diệp Thư gấp chăn màn lại, xuống giường rửa mặt, sau khi rửa mặt xong thì dùng nước ấm lau chùi cái gương, lại lau chùi giường đất một lượt, sau đó nhóm lửa cho giường nóng lên, bây giờ không nhóm lửa thì buổi trưa quay lại giường sẽ rất lạnh, nằm không thoải mái.

Cô vừa nhóm lửa vừa lấy ra một túi sữa bò, một cái bánh mì, ngâm túi sữa bò vào nước nóng cho ấm lên một chút rồi ăn sáng.

Ăn sáng xong cô lại dọn dẹp nhà chính một lượt, lau chùi bếp, dọn dẹp xong xuôi cô lại ra sân, hai ngày không quét dọn, trong sân bay vào không ít lá cây và cành củi, cô cầm chổi quét dọn, gom hết lá cây và cành củi lại một chỗ, bỏ vào sọt, để dành nhóm lửa.

Cô lại đi vòng ra sân sau, sân sau cũng toàn là lá cây và cành củi, nhưng không thể quét sân sau được, đều là đất trồng rau, phải dùng cào để gom lá lại, cô tìm cây cào, miết theo rãnh gom lá lại, cũng gom thành một đống, cho vào sọt, sau đó mang sọt cất vào nhà kho.

Cô nhìn củi lửa trong kho, đều là thân cây ngô, chỉ có một góc là một đống nhỏ lõi ngô, đây đều là do đội sản xuất phát, trong nhà không có một mẩu củi gỗ nào.

Trong nhà không có đàn ông, không có ai lên núi đốn củi, chỉ có bà nội lên núi nhặt một ít cành cây khô về, sau đó tiết kiệm mà đốt cũng đã sớm hết từ trong mùa đông.

Cô liền tính toán đợi đến lúc lên núi chăn dê, mỗi ngày sẽ đốn một ít củi mang về, cô có siêu thị, không cần lo lắng củi quá nhiều không mang nổi, cố gắng chặt một ít cây khô to mang về, loại đó cháy rất lâu.

Quét dọn sân trước sân sau xong cũng đến giờ ăn cơm, không ăn cũng phải đến đó lấy về, nếu không lúc nào cũng không ăn cơm sẽ khiến người ta nghi ngờ.

Cô tìm thấy một chiếc mũ rơm ở phòng tây, lại đổ đầy một bình nước, không mang bát, cô chỉ định ăn bánh bao, không ăn cháo nữa, nếu không còn phải mang bát về, cô dự định cầm bánh bao rồi đi làm luôn.
 
Back
Top Bottom