Ngôn Tình Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60

Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 40


Ăn cơm xong, cô cất hết đồ vào siêu thị rửa sạch sẽ, lại lấy quần áo đã giặt xong ra phơi, lúc này mới lên giường ngủ.

Sáng hôm sau thức dậy, cô bê gà ngỗng ra ngoài, cho ăn kê, đổ đầy nước vào bát, lại đi ra sân sau bổ củi, bổ nửa tiếng đồng hồ, bỏ rìu xuống, lại ôm củi đi nhóm lửa.

Vừa nhóm lửa cô vừa lấy vải và dầu hỏa mua hôm qua ra, đặt dầu hỏa lên bệ cửa sổ phòng phía tây, lại cầm vải lên giường, nghĩ thầm bản thân cũng không biết may vá gì, còn phải tìm người làm giúp.

Người thì dễ tìm, chị Ngọc Bình tay nghề rất tốt, có thể đưa một ít tiền công nhờ chị ấy giúp, chị ấy nhất định sẽ vui vẻ đồng ý.

Cô lại nghĩ, nhờ chị Ngọc Bình may thì không giấu được ai, ở quê là vậy, mặc một bộ quần áo mới cả làng đều biết, hay là tự học may vá? Nhưng mà tự làm rồi thì cô cũng không dám mặc ra ngoài. Cô chán nản nghĩ.

Thôi, không làm nữa, để sau này tính tiếp, đúng là cô đã tự mình đa tình, bây giờ người ta cả năm chia tem phiếu vải cũng không đủ may một bộ quần áo, thường thì cả nhà gộp lại mới may được một bộ đồ mới.

Có người mấy năm thậm chí mười mấy năm chưa mặc quần áo mới cũng là chuyện thường, có người từ nhỏ đến lớn đều mặc đồ thừa của anh chị, bản thân cô chỉ là một đứa trẻ mồ côi, vẫn nên kín tiếng một chút thì hơn, đúng là cô đã nghĩ sai rồi, nếu may quần áo mới, chẳng phải là khiến người ta dòm ngó sao. May mà bây giờ đã nghĩ thông suốt cũng chưa muộn.

Còn một năm nữa mới thi đại học, năm nay cứ như vậy đã, đợi đến khi lên đại học, vào thành phố, cô sẽ buông lỏng bản thân một chút, nhưng cũng nhất định phải chú ý, sau này tình hình sẽ ngày càng bất lợi, nói năng, làm việc nhất định phải khiêm tốn, cô nghĩ thông suốt rồi, liền cất vải vào trong siêu thị.

Cô ăn cơm xong cất vào siêu thị, ăn bánh mì uống sữa xong, lại đi ra chuồng nuôi gia súc.

Thời gian thấm thoát thoi đưa, mới đó đã đến ngày 21, ngày mốt là đến ngày thi rồi, cô dự định chiều mai sẽ vào huyện, ở nhà khách hai đêm, ngày 23 thi xong, sáng ngày 24 về. Vừa hay hai ngày nay tranh thủ buổi sáng ra chợ đen đổi ít tiền.

Cô tính toán xong, lại vào siêu thị sắp xếp đồ đạc để tối nay ra chợ đen, lần này cô không định lấy thịt lợn nữa, dù sao thịt lợn trong siêu thị đều nhập hàng ngày, dù có tủ đá, tủ bảo ôn cũng không chứa được nhiều, bây giờ mới năm 60, về sau sẽ càng khó khăn hơn, thịt vẫn nên để dành sau này tự mình ăn, dầu cũng không lấy nữa.

Lần này cô vẫn định lấy 20 cân gạo, lại chuẩn bị thêm 20 cân bột mì, đến khu vực bán đồ tạp hóa tìm được mấy thùng thắt lưng, đều là chưa bóc tem, dán băng dính, mở một thùng ra, cô cũng không lấy nhiều, chỉ lấy 10 cái, cô chuẩn bị xong xuôi, ra khỏi siêu thị, lại đi tìm đội trưởng.

Lần này đội trưởng không có ở trụ sở đội sản xuất, chủ nhiệm nói với cô, đội trưởng xuống ruộng rồi, bảo cô lát nữa quay lại.

Cô ra khỏi trụ sở đội sản xuất, cũng không về nhà, lại đi đến chuồng nuôi gia súc, ông lão đang ngồi ở cửa đan rổ, rổ rá người trong làng dùng đều là tự mình tranh thủ lúc nhàn rỗi dùng cành liễu tự đan lấy.

Cô cũng lấy một cái ghế đẩu ngồi xuống, thỉnh thoảng lại giúp ông lão đưa cành liễu, cô cũng không vòng vo tam quốc, trực tiếp nói với ông lão nhờ ông lại giúp cô chăn dê hai ngày, cô phải đến trường thi.

Ông lão không chút do dự, bảo cô cứ yên tâm đi thi, không cần bận tâm chuyện ở nhà, ông sẽ chăm sóc đàn dê chu đáo.

Cô cũng không khách sáo với ông lão, nghĩ bụng lần này về sẽ mua cho ông một bình rượu, coi như cảm ơn ông luôn quan tâm chăm sóc cô.

Cô ngồi với ông lão một lát, lại đi đến trụ sở đội sản xuất, lần này đội trưởng đã ở đó, có lẽ là nghe chủ nhiệm nói rồi, đang đợi cô.

Lần trước cô đã nói với đội trưởng ngày 23 cô phải đến trường thi, nên ông không đợi cô lên tiếng, liền đưa giấy giới thiệu đã viết xong cho cô.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 41


Cô chào tạm biệt đội trưởng, cầm giấy giới thiệu trở về nhà, cho gà, ngỗng ăn, bây giờ gà, ngỗng đã được thả vào chuồng gà cũ ở sân sau, cây khô cũng đã được chẻ thành củi chất trong nhà kho, cô lại tiếp tục cuốc nốt phần đất còn lại ở sân sau, rắc tro bếp lên, chuẩn bị công việc xong xuôi, thi xong về là có thể gieo trồng rồi.

Cô nhóm bếp như thường lệ, xong xuôi thì rửa mặt đi ngủ, một đêm không mộng mị.

Sáng hôm sau, cô trộn nhiều thức ăn cho gà hơn rồi đặt vào chuồng gà, đủ cho gà, ngỗng ăn trong hai ngày, lại lấy thêm một cái chậu vỡ đổ đầy nước, sau đó mới đến nhà ăn lấy cơm.

Về nhà ăn cơm xong, cô đi một vòng xem có sót việc gì không, sau đó mới đeo cặp sách, khóa cửa đi ra chuồng nuôi gia súc.

Ông lão không có ở đó, mấy hôm nữa là đến vụ gieo trồng rồi, bây giờ là thời điểm tranh thủ cuốc đất, bón lót, phân lót chính là phân chuồng và phân người sau khi được ủ hoai mục, rắc xuống ruộng để bón ruộng. Ông lão không yên tâm giao ruộng cho người khác, nên có lúc sẽ đi theo cuốc đất.

Cô bắt đầu dọn dẹp chuồng dê, lại lùa dê ra ngoài, bây giờ ngoài đồng đã bắt đầu có rau dại rồi, như rau cải xoong, rau ngải cứu đều đã mọc lên, tuy còn nhỏ, nhưng cũng là nhìn thấy màu xanh, cũng để cho dê đổi vị, dù sao cũng đã ăn cỏ khô cả mùa đông rồi.

Một buổi sáng trôi qua nhanh chóng, cô lùa dê về, đóng chuồng, đổ đầy nước vào máng đá, lúc này ông lão vẫn chưa về, cô bèn về nhà trước.

Ban đầu, cô định tan làm sẽ đi thẳng đến huyện, không về nhà nữa, nhưng hiện tại trời ngày càng nóng, giữa trưa nắng vẫn khá gắt, nghĩ đến việc hai giờ chiều đi cũng kịp, nên cô quyết định về nhà nghỉ ngơi một lát.

Buổi trưa, Diệp Thư không muốn đến nhà ăn lấy cơm nữa, gần hai tháng nay trong siêu thị đã tích trữ được hai thau cháo to và ba túi ni lông bánh bao rồi.

Cô lấy bánh chưng từ siêu thị ra, ăn một bữa no nê, ăn xong nằm trên giường đất, một lúc sau là thiếp đi.

Tỉnh dậy đã một giờ rưỡi, cô vội vàng đứng dậy, rửa mặt, đổ đầy phích nước nóng, khóa cửa rồi lên đường.

Trên đường đi không nói chuyện, cô đi bộ hơn một tiếng đồng hồ thì cuối cùng cũng vào đến huyện, đi thẳng đến nhà trọ, đến nơi làm thủ tục nhận phòng, nhân viên quầy tiếp tân hình như vẫn nhớ cô, còn hỏi cô có phải đi công tác không, cô ậm ừ cho qua, nói với cô ấy là sáng mai mình còn phải ra ngoài sớm, nhờ cô ấy sáng mai mở cửa giúp, cô ấy đồng ý, cô lên lầu, lần này là phòng ở tầng hai.

Vì mai thi nên cô lấy sách chính trị ra ôn lại một lượt, sợ ngày mai ghi sai câu nào, thời buổi này nói sai một câu cũng là chuyện lớn, không giống như hiện đại muốn nói gì thì nói.

Xem sách một lúc thì trời cũng tối, nhìn đồng hồ đã hơn sáu giờ, cô gập sách lại, lấy chậu rửa mặt mũi, lấy một hộp cơm từ siêu thị ra ăn qua loa, rồi bưng chậu ra nhà vệ sinh lấy nước nóng về ngâm chân.

Ngâm chân xong, cô hắt nước đi, về phòng chốt cửa bên trong, tắt đèn, mượn ánh trăng bên ngoài đi đến bên giường, c** q**n áo lên giường đi ngủ, trước khi ngủ lại kiểm tra lại một lượt những thứ mai mang ra chợ đen, nghĩ kỹ giá cả, gạo vẫn theo giá lần trước, bột mì hai đồng một cân, thắt lưng ba đồng một chiếc. Nghĩ vậy, cô dần dần chìm vào giấc ngủ.

Sáng sớm Diệp Thư đã dậy, ra khỏi nhà trọ, khi gần đến chợ đen, cô tìm một góc khuất thay bộ đồ rằn ri lần trước, thay giày, đeo mũ và khẩu trang, lấy đồ ra, đưa hai hào cho cậu thanh niên đầu ngõ, nhận ra cô, cậu ta có chút kích động, lại nhét tiền vào tay cô, xúc động nói: "Anh trai, sao giờ anh mới đến, tôi đợi anh mấy ngày nay rồi."

Cô cảnh giác nhìn cậu ta, hỏi: "Đợi tôi làm gì?" Nói rồi quay người định bỏ đi.

Cậu thanh niên thấy cô muốn đi, vội vàng kéo cô lại, nói: "Anh trai, đừng sợ, tôi không phải người xấu, người lần trước giao dịch với anh là đại ca của chúng tôi, anh Cường, anh còn nhớ không? Là anh Cường bảo tôi ở đây đợi anh."
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 42


Cô nghi ngờ nhìn cậu ta, không nói gì, cậu thanh niên thấy cô vẫn chưa hết cảnh giác, lại nói: "Tôi tên là Vương Hổ, ngày nào cũng ở đây canh gác, anh Cường nói nếu anh đến thì bảo anh đến chỗ cũ tìm anh ấy."

Nghe cậu ta nói vậy, cô mới buông bỏ cảnh giác, gật đầu nói: "Được, vậy tôi đi tìm anh ấy."

Cô xách đồ đi thẳng đến căn nhà nhỏ lần trước, đến trước cửa gõ cửa, một người đàn ông ngoài bốn mươi tuổi cảnh giác hỏi: "Cậu tìm ai?"

Cô nói tìm anh Cường, đang nói thì anh Cường từ trong đi ra, vừa nhìn thấy cô liền vội vàng đi tới, mở cửa cho cô vào, vừa đi vừa nói: "Cậu em, tôi đợi cậu mấy ngày nay rồi, sao giờ cậu mới đến?"

Lần này cô đi theo anh ta vào trong nhà.

Cô đặt đồ xuống đất, mở ra cho anh Cường xem.

Anh Cường tiến lên, nhìn thấy đồ liền hít sâu một hơi, càng thêm coi trọng cô, nói chuyện cũng khách sáo hơn.

"Cậu em, mời ngồi, mời ngồi." Nói rồi bảo người đàn ông to lớn lúc nãy đi pha trà.

Diệp Thư ngồi xuống, nhưng không uống trà, cũng không dài dòng với anh Cường, trực tiếp nói giá cả, hỏi anh Cường có thu mua không.

Anh Cường nói bao nhiêu cũng lấy, giá cả không thành vấn đề, chỉ là muốn thêm một chút, hỏi cô có được không.

Cô suy nghĩ một chút rồi nói: "Ngày mai tôi sẽ đến thêm một chuyến nữa, vẫn có chừng này đồ."

Anh Cường thăm dò hỏi: "Có thể lấy thêm một chút không, ít thế này không đủ chia."

Cô lắc đầu: "Đồ này không dễ kiếm đâu, đây đều là đồ ăn của các vị lãnh đạo cấp cao ở trên, vất vả lắm mới kiếm được chừng này, còn thắt lưng là đồ bên nước ngoài gửi sang, nể mặt tôi mới cho tôi mấy cái."

Anh Cường nghe vậy cũng không nói gì thêm, chỉ dặn khi nào có hàng thì nhớ tìm anh ta, anh ta sẽ không để cô thiệt đâu.

Diệp Thư bảo anh Cường cân hàng nhưng anh ta xua tay bảo tin tưởng cô, rồi trực tiếp thanh toán.

Tổng cộng 120 đồng, anh Cường đưa Diệp Thư 100 đồng tiền mặt, 20 đồng còn lại đưa bằng tem phiếu, Diệp Thư đã nói trước với anh ta là chỉ lấy tem phiếu lương thực, vải, công nghiệp, còn lại không lấy.

Diệp Thư nhận tiền, chào tạm biệt anh Cường rồi đi ra ngoài, đến đầu ngõ thì Vương Hổ đang canh gác cũng chào hỏi cô.

Diệp Thư đi ra khỏi chợ đen, đi dọc theo đường lớn một lát, cảm thấy không có ai đi theo mới rẽ vào con hẻm nhỏ bên cạnh tìm chỗ khuất người cởi bỏ bộ đồ ngụy trang, thay giày, tháo khẩu trang và mũ ra. Diệp Thư thở phào nhẹ nhõm, trời ngày càng ấm áp, đội mũ bông cả buổi sáng cũng nóng, xem ra phải nghĩ cách, lần sau không thể đội mũ nữa.

Diệp Thư đợi thêm một lúc, xác định bên ngoài không có ai mới đi ra, đến nhà hàng quốc doanh, lại gọi hai cái bánh bao rồi ngồi ăn.

Lúc Diệp Thư đang ăn bánh bao thì anh Cường và đám người cũng đang bàn tán về cô, lúc Diệp Thư rời đi, gã to con mở cửa đã ra hiệu hỏi anh Cường có muốn đi theo không, anh Cường lắc đầu từ chối.

Chờ Diệp Thư đi khuất, gã to con mới hỏi anh Cường tại sao không cho anh ta đi theo.

Anh Cường nói sau lưng Diệp Thư chắc chắn có nhân vật lớn, nếu không thì không thể nào có được hàng tốt như vậy, nếu manh động đi theo, đắc tội với nhân vật lớn e là bọn họ gánh không nổi.

Sở dĩ anh Cường nói như vậy là vì anh ta đã đem số gạo mua được của Diệp Thư lần trước đến thành phố đưa cho người phía trên, cũng chính là đại ca của bọn họ, anh Cường chỉ là đại ca ở huyện Phong Hoa, trên anh ta còn có người, anh ta và các đại ca của những huyện khác đều là đối thủ cạnh tranh.

Lần trước, vừa nhìn thấy thứ anh Cường đưa đến, đại ca lập tức cho gọi anh ta đến, bảo anh ta kể lại chi tiết sự việc, còn dặn dò nhất định không được đắc tội với Diệp Thư.

Diệp Thư có thể lấy ra được thứ như vậy, lai lịch nhất định không nhỏ, phải biết rằng thứ như vậy ngay cả ở tỉnh thành cũng không có, người mà Diệp Thư nói đến, chỉ có thể là người ở trên cùng, loại người này bọn họ không thể đắc tội nổi.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 43


Anh Cường bảo đàn em lấy hai cân gạo và hai cân bột mì ra, số còn lại đều đưa đến thành phố.

Diệp Thư đang ăn bánh bao, không hề hay biết anh Cường đã tự tưởng tượng ra một thế lực ngầm khủng khiếp đứng sau lưng mình, nếu Diệp Thư biết chuyện, nhất định sẽ nói, chỗ dựa lớn nhất của tôi chính là siêu thị.

Diệp Thư không biết những chuyện này, chỉ muốn ăn bánh bao thật nhanh rồi đến trường thi.

Ăn xong bánh bao, thấy cũng gần đến giờ, Diệp Thư đi bộ đến trường, vừa đến nơi đã thấy cổng trường mở toang, học sinh lục tục đi vào.

Diệp Thư theo dòng người vào trường, đi thẳng đến lớp học, ngồi vào chỗ ngồi cũ, bạn cùng bàn Lý Nghiên đã đến rồi, nhìn thấy Diệp Thư, cô ấy có vẻ hơi phấn khích.

Lý Nghiên nhỏ giọng nói với Diệp Thư: "Tôi còn tưởng cậu không đến chứ."

Diệp Thư lấy sách giáo khoa từ trong cặp ra: "Tôi đương nhiên phải đến thi rồi."

Lúc này là giờ tự học buổi sáng, mọi người đều đang đọc sách, thấy Diệp Thư đi vào cũng chỉ nhìn thoáng qua, chỉ có lớp trưởng cầm theo một quyển vở đi đến.

Lớp trưởng đưa vở cho Diệp Thư: "Đây là vở ghi chép trên lớp của tôi, cậu có thể mượn chép."

Diệp Thư nhận lấy: "Cảm ơn lớp trưởng, lát nữa tôi xem xong sẽ trả cậu."

Lớp trưởng nói không vội, rồi xoay người trở về chỗ ngồi.

Diệp Thư mở vở ghi của lớp trưởng ra, cô chỉ lướt qua môn Toán và Ngữ văn, đến môn Ngoại ngữ thì có chút bất ngờ, không phải tiếng Anh mà là tiếng Nga.

Là do Diệp Thư chủ quan, chuyên ngành mà cô học ở hiện đại là tiếng Anh, đã thi qua cấp 8, nên từ lúc đến đây, cô căn bản không động đến sách ngoại ngữ, cũng không cố ý nhớ lại trí nhớ của nguyên chủ. May mà hồi đại học, cô chọn tiếng Nga làm môn tự chọn, tuy không nói là thành thạo, nhưng cũng có thể đọc hiểu được.

Diệp Thư vội vàng lấy sách ngoại ngữ ra, đối chiếu với vở ghi để gạch chân những chỗ quan trọng, ngoại ngữ thời này còn đơn giản, chỉ là những đoạn hội thoại cơ bản, đến phần sau mới có bài đọc, với Diệp Thư mà nói thì không có gì khó khăn, cô vừa gạch chân vừa đọc lướt qua sách một lượt, nắm được nội dung trong lòng, rồi mới tiếp tục xem Lịch sử và Địa lý.

Diệp Thư gạch chân những điểm chính của môn Lịch sử và Địa lý trên sách giáo khoa, chỗ nào không có trên sách thì ghi vào chỗ trống, còn chưa ghi xong thì tiếng chuông tan học đã vang lên.

Bạn cùng bàn Lý Nghiên hỏi cô có đi vệ sinh không, cũng giống như ở hiện đại, những người bạn thân thiết thường rủ nhau đi vệ sinh cùng lúc tan học, Diệp Thư nghĩ ngợi một chút rồi đi cùng cô ấy.

Nhà vệ sinh ở trường là nhà vệ sinh tự hoại, mặc dù có người dọn dẹp, nhưng mà mùi hương thật sự là không thể tả nổi, Diệp Thư thầm nghĩ sau này nếu không thật sự cần thiết thì sẽ không bao giờ đến nữa.

Quay trở lại phòng học, Diệp Thư cũng không nói chuyện với Lý Nghiên, cầm lấy vở ghi chép môn Chính trị ra xem, Lý Nghiên thấy Diệp Thư chăm chú đọc sách, cũng không dám quấy rầy.

Chưa đợi Diệp Thư xem xong vở ghi chép, chuông vào lớp đã vang lên, giáo viên cầm theo đề thi bước vào lớp học, tiết đầu tiên thi Toán, giáo viên chủ nhiệm là thầy Triệu thấy Diệp Thư ngồi trên chỗ, gật đầu với cô.

Giáo viên nói qua quy định phòng thi, sau đó phát đề thi cho học sinh bàn đầu tiên truyền xuống, nhận được đề thi, Diệp Thư xem từ đầu đến cuối một lượt, phải nói rằng, cấp độ của đề thi này đối với Diệp Thư mà nói, không có chút khó khăn nào.

Giáo viên nói có thể làm bài, Diệp Thư cũng cầm bút lên bắt đầu viết, không dám viết quá nhanh, canh theo tốc độ gần giống của Lý Nghiên, cũng không dám làm đúng hết, nhớ lại thành tích của nguyên chủ, cố ý làm sai hai câu, Diệp Thư vừa làm bài vừa để ý, thấy bạn cùng bàn bắt đầu kiểm tra, Diệp Thư cũng buông bút xuống.

Chuông tan học vang lên, giáo viên bảo các bạn học sinh phía sau thu bài thi từ sau ra trước, giáo viên cầm bài thi đi ra khỏi lớp, bạn cùng bàn Lý Nghiên kéo Diệp Thư hỏi: "Diệp Thư, bài này cậu làm đáp án là bao nhiêu?"
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 44


Diệp Thư trả lời cô ấy, Lý Nghiên ồ lên một tiếng nằm bò ra bàn: "Tôi viết sai rồi, bài này 8 điểm đấy."

Diệp Thư vừa lấy sách Chính trị ra vừa nói với Lý Nghiên: "Thi xong rồi, đừng nghĩ nữa, môn sau cố gắng thi tốt là được."

Nói xong lại đối chiếu với vở ghi chép, gạch những chỗ trọng tâm trong sách, chỗ nào trong sách không có, thì ghi vào chỗ trống trong sách.

Lý Nghiên nghe Diệp Thư nói như vậy, cũng lấy sách Ngữ văn tiết sau phải thi ra xem.

Buổi sáng ngoài thi Toán, Văn, Anh còn thi cả Lịch sử, Diệp Thư lên lớp thì thi, tan học thì ghi chép môn Chính trị, thời gian trôi qua rất nhanh, thi xong môn Lịch sử cũng đến giờ ăn trưa.

Học sinh nào nhà gần thì về nhà ăn cơm, nhà xa và ở nội trú thì đến nhà ăn ăn, Lý Nghiên ăn cơm ở nhà ăn, Diệp Thư cũng không muốn quay về nhà trọ, nên ở lại trường ăn tạm.

Lý Nghiên lấy phiếu ăn gọi Diệp Thư đi cùng, Diệp Thư lắc đầu, bảo Lý Nghiên tự mình đi, cô mang cơm theo từ nhà rồi, Lý Nghiên thấy Diệp Thư không đi, liền tự mình đi.

Trong lớp học trừ Diệp Thư ra, còn có hai bạn học không đi, nhìn hai bạn học kia móc từ trong cặp sách ra bánh ngô, chấm nước ăn.

Bây giờ ăn cơm ở nhà ăn phải đưa phiếu lương thực lại còn phải đưa tiền, tuy là rẻ hơn so với bên ngoài một chút, nhưng đối với rất nhiều gia đình cũng là một gánh nặng không nhỏ, dù sao nhà nào cũng có mấy đứa con, nhà nào thực sự khó khăn thì sẽ mang cơm từ nhà đến trường ăn.

Diệp Thư cũng không lấy đồ ngon, chỉ lấy bánh ngô đã cất trong siêu thị ra, lại lấy bình nước ra ăn, ăn cơm xong Diệp Thư lại vội vàng sao chép vở ghi chép, sao chép xong thì trả cho lớp trưởng.

Các bạn học đi ăn cơm ở nhà ăn lần lượt quay trở lại, cũng không ai nói chuyện, có người nằm bò ra bàn nghỉ ngơi, có người tiếp tục đọc sách.

Lý Nghiên ăn cơm trở về thấy Diệp Thư đang sao chép vở ghi chép, cũng không quấy rầy cô, liền nằm bò ra bàn nhắm mắt nghỉ ngơi.

Đợi đến khi Diệp Thư sao chép xong vở ghi chép thì các bạn học về nhà ăn cơm đã lần lượt trở lại, Diệp Thư trả vở ghi chép cho lớp trưởng, nói lời cảm ơn với cậu ấy, xong xuôi cũng vừa đến giờ vào lớp.

Thời gian thi buổi chiều trôi qua rất nhanh, Diệp Thư ở hiện đại học khối tự nhiên, cho nên môn Vật lý, Hóa học cô làm bài rất thoải mái, chỉ có môn Chính trị là phải tập trung tinh thần cao độ, sợ mình viết sai chỗ nào đó.

Vở ghi chép của lớp trưởng đối với Diệp Thư mà nói có tác dụng rất lớn, cùng một đề bài, Diệp Thư mang theo góc độ của thời hiện đại để suy nghĩ vấn đề và tư tưởng của những năm sáu mươi là có sự sai lệch.

Diệp Thư nghĩ cũng may là đã xem trước vở ghi chép của lớp trưởng, nếu như dựa theo cách hiểu của mình mà làm bài, không nói đến việc được bao nhiêu điểm, mà sợ là truy cứu ra, sẽ bị nói là có vấn đề về tư tưởng.

Xem ra sau này còn phải mượn thêm vở ghi chép để xem, không thể tự mình suy diễn mà viết.

Khi thi môn cuối cùng, giáo viên chủ nhiệm bảo Diệp Thư thi xong thì đợi một chút, để thầy ấy chấm bài của cô trước, đỡ phải để ngày mai cô lại phải chạy qua một chuyến.

Các bạn học đều tan học về nhà, Diệp Thư lại đợi trong lớp một lúc mới đến văn phòng, gõ cửa đi vào, thầy Triệu đang chấm bài thi.

Thấy Diệp Thư đi vào, thầy Triệu liền bỏ bút xuống, bảo cô ngồi xuống, rồi cầm bài thi đã chấm xong của cô lên.

Thầy Triệu đưa bài cho Diệp Thư, để cô tự xem điểm.

Thầy Triệu nói: "Bài thi lần này tốt, có vẻ em ở nhà cũng không lơ là việc học, cứ tiếp tục phát huy như thế, thi đại học chắc chắn không thành vấn đề."

Sau đó thầy Triệu lại giảng giải những chỗ Diệp Thư làm sai, giáo viên thời này hầu như đều dạy nhiều môn, trường học ít giáo viên, giáo viên nào bận đều phải đi dạy thay, nên môn nào cũng biết một chút.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 45


Thầy Triệu lại bảo Diệp Thư lấy bài thi môn chính trị ra, nói: "Bài thi có vấn đề nhiều nhất là môn chính trị."

Nói rồi thầy chỉ ra những lỗi sai cho Diệp Thư.

Diệp Thư vội vàng lấy bút, vở ra ghi chép, thầy Triệu thấy Diệp Thư có thái độ nghiêm túc, liền giảng giải kỹ càng hơn, giảng giải tất cả các vấn đề cho đến khi cô hiểu và ghi nhớ rõ ràng mới dừng lại.

Nhìn trời bên ngoài đã sắp tối, thầy Triệu đứng dậy lấy từ giá sách phía sau ra một cuốn giáo án đưa cho Diệp Thư.

"Đây là của thầy Lưu để lại lúc nghỉ hưu,thầy thấy các môn khác của em đều tốt, chỉ có môn chính trị là còn nhiều lỗi nhỏ, em cầm quyển này về, học theo giáo án thì sẽ tốt hơn rất nhiều."

Diệp Thư nhận lấy, cảm ơn thầy giáo, rồi nâng niu cất quyển giáo án vào cặp sách, có quyển giáo án này, Diệp Thư không cần phải đi mượn vở ghi chép nữa.

Diệp Thư lại hỏi thầy khi nào thi cuối kỳ.

Thầy Triệu nói nếu không có gì thay đổi thì kỳ thi cuối kỳ hàng năm đều diễn ra vào cuối tháng 6, dặn Diệp Thư đến lúc đó đừng quên.

Diệp Thư gật đầu nói mình nhớ rồi, sau đó mới chào tạm biệt thầy Triệu.

Thầy Triệu lại hỏi Diệp Thư muộn như vậy rồi có muốn ở lại ký túc xá một đêm rồi ngày mai hãy về không, Diệp Thư nói mình đã đặt phòng ở nhà trọ rồi, sáng mai sẽ quay lại.

"Ngủ nhớ chốt cửa cẩn thận, ban đêm dù có tiếng động gì ở ngoài cũng không được mở cửa ra xem, ai gõ cửa cũng không được mở.” Thầy Triệu vẫn không yên tâm dặn dò.

Diệp Thư về đến nhà trọ, dùng chìa khóa mở cửa, sau khi vào trong liền cài then cửa lại, cũng không ra ngoài giếng lấy nước nữa, trực tiếp lấy nước trong siêu thị ra chậu rửa mặt, ngâm chân.

Rửa mặt xong, Diệp Thư lại cất chậu vào siêu thị, vội vàng lấy đồ ăn ra, buổi trưa chỉ ăn một cái bánh bao, lại thi cả buổi chiều nên đã đói lắm rồi, Diệp Thư cũng không muốn nghĩ xem nên ăn gì nữa, liền lấy một hộp sủi cảo làm sẵn ra ăn.

Ăn xong, Diệp Thư lại vào siêu thị, chuẩn bị những thứ cần dùng để ngày mai đi chợ đen, vẫn là 20 cân gạo, 20 cân bột mì, mười chiếc thắt lưng.

Chuẩn bị xong mọi thứ, Diệp Thư đi ngủ, ngủ một giấc đến sáng, hôm sau, Diệp Thư dậy sớm, rửa mặt xong liền ra quầy lễ tân trả phòng, trên đường đi chợ đen, cô tìm một góc khuất không người.

Mặc bộ đồ rằn ri lấy từ trong siêu thị ra, thay giày, đeo khẩu trang và mũ, lại lấy đồ từ trong siêu thị ra, Diệp Thư xách đồ đi thẳng vào chợ đen.

Vương Hổ thấy Diệp Thư đi vào thì gật đầu chào hỏi, Diệp Thư cũng gật đầu với cậu ta, sau đó đi thẳng đến căn nhà nhỏ của anh Cường, anh Cường đang đứng đợi cô ở cửa.

Anh Cường thấy Diệp Thư đến, vội vàng mở cửa cho cô vào, Diệp Thư vào nhà cũng không nói lời thừa thãi, trực tiếp đưa túi đồ đang xách trên tay cho anh Cường. Anh Cường vẫn đưa cho Diệp Thư 100 đồng, 20 đồng còn lại đổi thành tem phiếu đưa cho cô.

Diệp Thư nhận lấy, đếm xong cất vào túi, anh Cường lại hỏi Diệp Thư khi nào lại đến?

Diệp Thư suy nghĩ một chút, nói với anh Cường là cuối tháng 6 cô sẽ quay lại. Diệp Thư nghĩ đến việc chiếc đèn pin trong siêu thị không thể mang ra dùng được, liền hỏi anh Cường có đèn pin không?

Anh Cường bảo đàn em lấy một cái đưa cho Diệp Thư, Diệp Thư hỏi bao nhiêu tiền, anh Cường không lấy, nói coi như là quà gặp mặt, chỉ cần lần sau Diệp Thư có hàng thì bán cho anh ta là được.

Diệp Thư nghe anh Cường nói vậy cũng không từ chối nữa, thầm nghĩ lần sau đến sẽ lấy một chiếc bật lửa trong siêu thị đưa cho anh Cường, anh ta chắc chắn sẽ thích, cũng là để thị uy với anh Cường, tránh cho anh ta nảy sinh ý đồ xấu.

Diệp Thư chào tạm biệt anh Cường, ra khỏi chợ đen, rẽ vào con hẻm nhỏ bên cạnh, đợi một lúc trong đó, xác định anh Cường không phái người theo dõi mình, Diệp Thư mới cởi bỏ bộ đồ rằn ri, thay giày, tháo khẩu trang và mũ xuống, cất tất cả vào siêu thị, sau đó đi về phía nhà hàng quốc doanh.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 46


Hôm nay Diệp Thư cố tình không ăn sáng, muốn đến nhà ăn quốc doanh ăn bánh bao to. Lần trước cô chưa ăn đủ, lần này cô định mua 10 cái, để dành ăn dần.

Đến nơi, cửa hàng vừa mới mở cửa, bên trong chỉ có một mình Diệp Thư là khách. Cô gọi 12 cái bánh bao, định bụng ăn sáng ở đây 2 cái, 10 cái còn lại gói giấy dầu mang về.

Nhân viên phục vụ thấy Diệp Thư gọi nhiều bánh bao như vậy, nhìn cô với ánh mắt có phần kỳ lạ. Diệp Thư vội giải thích: "Nhà tôi đông người, tôi mua mang về cho họ."

Nhân viên phục vụ nghe vậy mới chịu vào trong lấy bánh.

Chờ một lúc, nghe tiếng nhân viên phục vụ gọi: "Bánh bao xong rồi.", Diệp Thư vội vàng đến quầy lấy. Bây giờ là tự phục vụ, không ai bưng bê gì cả. Cô bưng bánh bao đến bàn, ngồi ăn hai cái, số còn lại gói giấy dầu cẩn thận, cho vào cặp sách.

Diệp Thư ra khỏi nhà hàng quốc doanh, nhìn trời cũng không còn sớm nữa, bèn chuẩn bị quay về. Tranh thủ lúc trời còn mát mẻ, đi đường đỡ nóng.

Trên đường về nhà, hai bên đường đã có người dân đang tất bật chuẩn bị cho vụ gieo trồng mùa xuân.

Đón làn gió xuân, nhìn những mảng xanh mướt loang lổ trên cánh đồng xa xa, tâm trạng Diệp Thư cũng bay bổng theo.

Tâm trạng tốt, bước chân cũng nhanh hơn, Diệp Thư rất nhanh đã đến đầu làng. Cô không đến chuồng gia súc mà đi thẳng về nhà.

Về đến nhà, cô đặt cặp sách xuống, vội vàng lấy chậu thức ăn cho gà, chặt một củ cải còn sót lại từ mùa đông năm ngoái, trộn với bột ngô, mang ra cho gà ngỗng ăn, rồi lại thay nước uống cho chúng.

Xong xuôi, cô mới vào nhà, nghỉ chân một lát rồi đi vào nhà kho tìm một cái vò nhỏ, có thể đựng được khoảng 2 cân rượu. Đây là thứ còn sót lại từ thời ông nội còn sống, mua rượu bên ngoài về đựng trong đó, giờ dùng để đựng rượu cho ông lão là vừa.

Diệp Thư lấy từ trong siêu thị ra một can rượu trắng 10 cân, mở nắp can ra, rót đầy vò. Cô không dám lấy loại quá ngon, sợ ông lão uống sẽ phát hiện ra.

Diệp Thư xách vò rượu đến chuồng gia súc, dê đang ở trong chuồng, ông lão không có ở đó, bò cũng không có trong chuồng. Bây giờ đã bắt đầu vụ xuân, bò cũng bận rộn, ngày nào cũng phải kéo xe chở đất, lúc này hàng năm, ông lão đều ra đồng giúp mọi người.

Diệp Thư đặt vò rượu vào trong căn nhà nhỏ nơi ông lão ngủ, nghĩ một lát, lại lấy hai cái bánh bao đặt vào bát cơm ông lão thường ngày vẫn dùng, úp một chiếc bát khác lên trên, đề phòng mèo hoang hay gì đó đến phá phách.

Diệp Thư bước ra, đóng cửa nhà lại, đi dọn dẹp chuồng dê. Dọn dẹp xong, cô thả dê ra ngoài, bụng dê căng tròn, chắc là mới được cho ăn, cô chỉ muốn để nó ra ngoài cho thoải mái một chút.

Diệp Thư lùa dê ra ven đường đầu làng, để nó tự do đi dạo, còn mình thì tìm một cành cây to, đào rau dại xung quanh đó.

Chẳng mấy chốc đã đến giờ tan ca, Diệp Thư lùa dê về chuồng, thay nước cho nó uống, lúc này ông lão đã về đến, thấy cô liền vẫy tay gọi.

"Thư, đồ trong nhà là cháu để đấy à?"

Diệp Thư gật đầu: "Ông ơi, rượu là cháu cố tình mua biếu ông đấy ạ, bánh bao là hôm qua cháu đi ăn ở quán, thấy ngon nên mua về cho ông một ít."

"Mau mang về đi, sao ông lại nhận của cháu thứ quý giá thế này được, Thư à, đừng trách ông nói thẳng, sau này cháu phải biết chi tiêu tiết kiệm hơn."

"Ông biết ông bà cháu để lại cho cháu một ít tiền, nhưng sau này cháu chẳng có đồng ra đồng vào, phải biết chắt bóp." Ông lão nói với giọng đầy tâm sự.

Ông bà cô khi còn sống quan hệ rất tốt với ông lão, vì vậy, ông lão biết ông nội Diệp Thư trước đây chạy xe tải đã kiếm được một khoản kha khá.

Ông lão đưa trả đồ cho Diệp Thư: "Mau cầm lấy mang về đi, bánh bao cháu để dành mà ăn, rượu cũng mang về cất đi, sau này cần dùng đến."

Diệp Thư không nhận đồ, suy nghĩ một lát rồi nói với ông: "Ông ơi, rượu này cháu không mất tiền mua đâu ạ, là cháu đổi với bạn học lấy đấy, bố bạn ấy làm ở nhà máy rượu, đây là rượu bố bạn ấy mang về, nhà bạn ấy đông con, thiếu gạo ăn, biết cháu ở quê, nên mới nhờ cháu đổi hộ. Cháu mới đổi về cho ông đấy."
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 47


Nghe vậy, mặt ông lão mới dịu lại: "Cháu ngoan, ông nhận tấm lòng của cháu, nhưng gạo thì không thể để cháu chịu thiệt được, đổi bao nhiêu gạo, ông trả cho cháu."

"Ông cứ nhận đi ạ, cháu biếu ông, ông mà không nhận là cháu giận đấy. Còn đây là bánh bao, ông với bà chia nhau mỗi người một cái." Nói rồi cô ba chân bốn cẳng chạy mất.

"Cô bé này tốt bụng thật!" Ông lão vừa đi vừa cảm thán, một tay xách vò rượu, một tay bưng bát bánh bao về nhà.

Thực ra trong lòng Diệp Thư biết, quà cáp cho ông lão hơi hậu hĩnh quá. Phải biết là thời buổi này, rượu không dễ mua đâu, không chỉ cần phiếu mà còn rất hiếm khi người ta bán. Rượu thì phải nấu từ gạo, trong khi người còn chẳng có mà ăn, lấy đâu ra gạo mà ủ rượu?

Chưa kể còn có hai cái bánh bao trắng nữa chứ. Vùng này trồng toàn cao lương, cho nên mới có một cái nhà máy rượu, còn lúa mì thì hiếm lắm. Nhà nông quanh năm suốt tháng có được bữa cơm trắng đã là may, nói gì đến rượu, chỉ riêng hai cái bánh bao trắng thôi cũng đã là một món quà lớn rồi.

Cô làm vậy cũng có lý do của cô. Từ ngày cô đi làm, ông lão rất quan tâm đến cô, lần nào cô lên huyện, ông cũng giúp cô trông đàn dê, tối đến cô còn không phải chạy ra cho dê ăn, ông đều tranh thủ cho ăn hộ rồi.

Vả lại ngày trước, lúc bà nội cô còn sống, bà với nhà ông rất thân thiết, nhà ông cũng là họ hàng gần nhất của nhà cô.

Nhà cô bây giờ chỉ còn mỗi mình cô, có chuyện gì cũng không ai giúp đỡ. Nhà ông lão thì khác, ông có hai người con trai, dưới nữa là năm đứa cháu, chưa kể con cháu các thứ, người đông như vậy, đúng là con đàn cháu đống.

Cô nghĩ, tình nghĩa này không thể để phai nhạt được, sau này có chuyện gì, không mong gì hơn, chỉ cần ông lão nói đỡ cho cô một câu là tốt rồi.

Người nông thôn tuy chất phác thật đấy, nhưng ai cũng có toan tính của riêng mình, cô đây cũng là phòng xa, trước hết phải vun vén mối quan hệ cho tốt đẹp đã, sau này mới dễ nói chuyện.

Diệp Thư về đến nhà, vơ đại một nắm rau cho gà con ngỗng con ăn, số còn lại đem phơi khô cất đi.

Bởi vì biết năm nay sẽ hạn hán nên cô đang tranh thủ chuẩn bị. Cháo với bánh ngô được chia từ nhà ăn đều được cô cất kỹ. Sân trước thì trồng rau, sân sau dự tính trồng toàn khoai lang, lúc nào rảnh là lại đi đào thêm rau dại, phơi khô tích trữ.

Cô cũng muốn nhắc nhở mọi người là năm nay sẽ hạn hán, nhưng nói ra thì ai mà tin? Cô cũng chẳng có người lớn nào đủ thân thiết để tin tưởng, phải nói là cho đến thời điểm hiện tại, cô không tin tưởng bất cứ ai cả.

Ngay cả Xuân Hạnh, bạn thân của nguyên chủ, cũng chỉ vì cô ấy hay tìm đến chơi, tính tình lại dễ chịu nên cô mới thân thiết hơn chút thôi, chứ bảo là bạn tâm giao thì chưa đến mức đấy.

Cô trải rau dại lên nia phơi, rồi vào nhà rửa tay lấy bát đi nhà ăn lấy phần cơm, mang về cất như mọi khi. Cô lấy một cái bánh bao ăn, ăn xong thì ra sân trước cuốc đất, hai hôm nữa mưa xuống là có thể gieo hạt được rồi.

Ngày nào cô cũng đi chăn dê, đốn củi, đào rau dại, đọc sách, cứ tất bật như vậy cho đến Tết Thanh minh. Hôm đó, cô làm theo mọi người trong làng, đi tảo mộ cho gia đình nguyên chủ.

Cô đã chuẩn bị sẵn giấy vàng, xách theo một bình rượu, vai vác cuốc xẻng đi ra nghĩa địa. Đến nơi, cô nhổ hết cỏ dại xung quanh, vun thêm đất cho đầy mộ, sau đó mới đốt giấy vàng, trong lòng thầm khấn vái.

Mong rằng ở thế giới bên kia, gia đình họ có thể đoàn tụ với nhau. Cô sẽ thay nguyên chủ sống thật tốt. Tuy cô không có tài cán gì, nhưng sang năm nhất định sẽ thi đỗ đại học, không để nhà họ Diệp phải xấu hổ. Khi còn ở trong làng, năm nào vào ngày giỗ, Tết, cô cũng sẽ đến đây thắp hương, dâng giấy. Sau này, dù có đi xa, cô cũng sẽ nhờ người ta làm những việc này.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 48


Khấn vái xong, cô rưới rượu xuống đất trước mộ, nhìn tờ giấy vàng cháy thành tro, rồi mới quay người đi về.

Cô lại tiếp tục công việc chăn dê. Bây giờ rau dại cũng nhiều, không chỉ mình cô đi đào, mà lũ trẻ trong đội sản xuất cũng đi. Mang rau đến nhà ăn là được tính công điểm.

Chiều đó, cô lại định dắt dê lên sườn núi, nhưng bị ông lão ngăn lại. Ông bảo nhìn trời chắc là sắp mưa, dặn cô cho dê ăn cỏ khô, đừng đi nữa, nhỡ mưa xuống thì không kịp dắt dê về.

Cô nghe lời ông, ở nhà cho dê ăn cỏ khô, lại đổ thêm nước vào máng. Dê ăn cỏ khô thì phải uống nhiều nước hơn so với ăn cỏ tươi.

Dọn dẹp chuồng dê xong, cô cũng không nghỉ tay, lại chạy sang nhà kho nhỏ giúp ông lão se dây rơm. Sắp đến mùa hè rồi, trẻ con và người già trong làng sẽ đi cắt cỏ cho lợn.

Cỏ cắt về, mang đến chuồng bò là được tính công điểm. Ông lão với cô phải phơi khô số cỏ ăn không hết, rồi bó lại thành từng bó, chất trong nhà kho. Như vậy cần rất nhiều dây rơm, cho nên lúc nào rảnh rỗi là ông lão lại ngồi trước cửa nhà kho se dây rơm.

Diệp Thư và ông ngồi trò chuyện, thỉnh thoảng cô lại đưa cho ông mấy cọng rơm khô, cô không biết chắp lại thành dây, chỉ là giúp ông một tay.

Làm được một lúc, trời bắt đầu lất phất mưa, ông bảo cô về trước, lát nữa mưa to sẽ khó về.

Cô lấy cặp sách che đầu chạy về nhà, trên đường gặp không ít người chạy về từ ngoài ruộng, mọi người vừa chạy vừa cười nói rôm rả, bàn tán trận mưa này đến thật đúng lúc, tạnh mưa là vừa kịp ra ruộng.

Về đến nhà, cô ra sân sau lấy thêm mấy tấm ván gỗ đè lên chuồng gà, đề phòng mưa dột.

Xong xuôi cô vào nhà thay quần áo, tuy đường không xa nhưng người vẫn bị ướt, thay xong tiện tay giặt luôn, trời mưa không phơi ngoài sân được, chỉ có thể phơi trong phòng tây. Nhà ở nông thôn thường hay buộc một sợi dây thừng trong nhà, dùng để treo khăn mặt hoặc những bộ quần áo nhỏ không tiện phơi ngoài trời.

Mưa ngoài trời càng lúc càng nặng hạt, Diệp Thư nằm trên giường đất, muốn ngủ một giấc nhưng không ngủ được, cô lại lên tầng hai siêu thị để sắp xếp quần áo giày dép, xem có thứ gì có thể lấy ra mặc được trong thời đại này không.

Cô bắt đầu sắp xếp từ cửa cầu thang, đi ra khỏi thang máy là quầy bán len, trên quầy bày đủ các loại len đủ màu sắc, đủ loại sợi to nhỏ, trên tường phía sau quầy là lưới sắt, trên lưới sắt treo áo len, quần len, mũ len, găng tay, tất len,... đều là hàng tự đan.

Cô đi lướt qua chỗ này, không động đến, tiếp tục đi vào trong sắp xếp, khu vực này là áo len lông cừu, treo trên tường hoặc móc áo, trên người manocanh, cô trực tiếp đi qua.

Lại đi qua khu quần áo nữ, khu áo phao, ở lối thoát hiểm nhìn thấy quần bông, áo bông, còn có áo gile, tuy chất liệu đều là loại thời đại này chưa có, bên trong không phải bông mà là bông tổng hợp, nhưng có thể mặc bên trong, bên ngoài khoác thêm áo khoác.

Sắp xếp lại, tổng cộng có 138 chiếc quần bông, 115 chiếc áo bông, 89 chiếc áo gile.

Cô vừa đi vừa sắp xếp, đi qua khu quần áo nam, khu quần áo trẻ em, lại sắp xếp khu giày dép.

Tổng cộng cô đã sắp xếp ra được những thứ miễn cưỡng có thể dùng được trong thời đại này, 42 bộ đồ rằn ri, 70 bộ đồ lính, 40 chiếc áo khoác quân đội, 48 thùng giày vải đủ mọi kích cỡ, trên giá còn bày thêm một số đồ khác, cô không đếm nữa.

Cô còn tìm thấy một góc bán đồ bảo hộ lao động, bên trong có 125 bộ quần áo bảo hộ lao động bằng vải thô, quần vải thô riêng 100 chiếc, áo 50 chiếc, còn có giày vải bạt đủ mọi kích cỡ mỗi loại một thùng, găng tay len, mũ vải thô, ống tay áo, đủ loại đồ bảo hộ lao động.

Chắc chắn là buôn bán ở đây không tốt, hộp nào hộp nấy đều phủ một lớp bụi dày, trước đây cô thường xuyên đến đây mà không phát hiện ra ở đây còn bán đồ bảo hộ lao động.

Dọn dẹp xong thì đã hơn 2 tiếng đồng hồ, Diệp Thư lại lên tầng 4 uống một cốc trà sữa rồi mới ra khỏi siêu thị.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 49


Vừa ra đến nơi đã nghe thấy tiếng gõ cửa, cô đành đội nón rơm chạy ra mở cửa, Xuân Hạnh vừa vào cửa đã cằn nhằn: "Cậu làm gì vậy, tôi gõ cửa cả buổi trời, bây giờ mới chịu ra."

Diệp Thư dẫn cô ấy vào nhà, treo nón rơm lên tường, giải thích là mình ngủ quên nên không nghe thấy.

Cô bảo Xuân Hạnh cởi giày lên giường, rồi đi lấy khoai lang khô cho cô ấy.

Xuân Hạnh nhìn cô, nói: "Cậu béo lên phải không?"

Cô sờ sờ mặt mình: "Có sao, tôi không thấy."

"Chắc chắn là béo lên rồi, trên mặt toàn thịt là thịt." Xuân Hạnh gật đầu chắc nịch.

Diệp Thư chợt nhận ra, mình đến đây hơn hai tháng, ngày nào cũng ăn ngon uống sướng, chắc chắn là sắc mặt sẽ tốt hơn so với lúc nguyên chủ còn sống, béo lên cũng không phải là không thể.

Xem ra sau này phải chú ý một chút, ăn ít lại, nếu không người ta thì ăn không đủ no, mặt mày xanh xao, còn mình thì hồng hào đầy đặn đi ra ngoài, quá chói mắt, lâu ngày sẽ xảy ra chuyện.

"Lâu rồi không gặp cậu, dạo này bận gì vậy?" Diệp Thư chuyển chủ đề.

Xuân Hạnh bỗng có chút ngượng ngùng, lí nhí nói: "Tôi đi xem mắt."

Diệp Thư ngạc nhiên: "Cậu mới 17 tuổi, xem mắt làm gì?"

"17 tuổi đâu còn nhỏ nữa, Hồng Vân, Nhị Ny đều đã làm mẹ rồi, mẹ tôi nói bây giờ xem mắt, trước tiên là đính hôn, sang năm 18 tuổi thì cưới, muộn hơn nữa sẽ thành gái ế mất."

Diệp Thư há hốc mồm, nhưng cũng không nói gì, thời đại này chính là như vậy, mười lăm mười sáu tuổi đã kết hôn sinh con, trên 18 tuổi mà chưa kết hôn, sẽ bị coi là gái ế, ra ngoài sẽ bị người ta gièm pha.

Xuân Hạnh lại hỏi Diệp Thư: "Cậu muốn tìm người như thế nào? Tôi nghe mấy bác gái nói muốn mai mối cho cậu đấy."

Diệp Thư giật mình: "Tôi vẫn chưa muốn tìm đối tượng, cậu mà nghe thấy thì nhớ từ chối giúp tôi nhé."

Trong lòng Diệp Thư, 17 tuổi vẫn còn là trẻ vị thành niên, làm sao có thể kết hôn sinh con được.

Xuân Hạnh nói: "Tôi đã nói là cậu muốn thi đại học rồi, nhưng họ đều nói đại học đâu phải dễ thi, chi bằng tìm một nhà chồng tốt, sinh mấy đứa con cho yên bề gia thất."

Diệp Thư im lặng, trong lòng âm thầm quyết tâm, chuyện người khác cô không quản được, nhưng bản thân nhất định phải thi đỗ đại học rồi mới suy nghĩ đến chuyện đó.

Nói chuyện phiếm một lúc, Xuân Hạnh liền tạm biệt rồi về nhà.

Diệp Thư tiếp tục nằm trên giường đất, nghe tiếng mưa rơi ngoài trời, dần dần chìm vào giấc ngủ.

Khi Diệp Thư tỉnh dậy, trời đã tối đen, mưa đã tạnh từ lúc nào.

Giờ cơm đã qua, Diệp Thư cũng chẳng buồn ăn cơm, liền lấy một quả táo ra ăn.

Dậy cho gà ngỗng ăn, lại ôm củi ra nhóm bếp, rồi lại đi ngủ, hôm nay ngủ sớm một chút, sáng mai còn phải dọn dẹp vườn, cây giống dưa chuột, bí ngô, ớt đã có thể trồng được rồi.

Hôm sau, Diệp Thư dậy từ năm giờ sáng, chia mảnh đất trước sân thành từng luống rau, trồng hai luống dưa chuột, hai luống cà chua, ớt thì trồng dọc theo rìa đất, bí ngô thì chỉ cần đào một cái hố dưới gốc tường, trồng hai cây giống là được.

Bí ngô Diệp Thư trồng nhiều, cả sân trước sân sau đều trồng, bí ngô có thể làm rau ăn, ăn không hết để già cũng có thể nấu cơm, bí già để được lâu, để cả mùa đông cũng không sao, năm sau đói kém có thể cứu mạng.

Diệp Thư định bảo nhà ông bác cũng trồng thêm bí ngô, hôm qua đã nói với Xuân Hạnh để nhà cô ấy trồng thêm rồi.

Bận rộn một lúc thì đi nhà ăn lấy cơm trưa về, tiếp tục trồng thêm một luống hành lá, một luống đậu đũa, một luống hẹ, trồng xong hết bên phải sân mới rửa tay ăn cơm.

Ăn cơm xong, Diệp Thư đi ra chuồng nuôi gia súc, trên đường gặp không ít người đang đi về phía đầu làng chờ phân công nhiệm vụ, hôm nay bắt đầu vào vụ rồi, phải tranh thủ lúc đất còn ẩm ướt mà gieo trồng. Nơi này ở phía Bắc, đều trồng ngô, cao lương, rồi đến các loại đậu. Chỉ trồng một ít lúa mì.

Diệp Thư bước nhanh đến chuồng gia súc, vẫn như mọi ngày dọn dẹp chuồng dê, lùa dê ra.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 50


Ngày tháng trôi qua trong chớp mắt, thoáng cái đã đến tháng sáu, vụ xuân đã kết thúc từ lâu, hiện tại là thời điểm tỉa cây cho ngô, cao lương, lúc trồng thì phải gieo hai ba hạt giống, đợi cây cao khoảng sáu cm thì nhổ bỏ những cây thừa, chỉ để lại một cây là được.

Diệp Thư ngoài việc chăn dê hàng ngày, còn phải phơi khô cỏ lợn mà trẻ con và người già không đi làm được cắt về, bó thành từng bó rồi chất vào nhà kho.

Hiện tại, buổi sáng Diệp Thư chăn dê, buổi chiều thì phơi cỏ, lúc rảnh rỗi thì đọc sách, cuộc sống cũng rất thoải mái.

Có lẽ là ông trời không nỡ nhìn Diệp Thư sống quá nhàn hạ, chiều hôm đó tan ca, Diệp Thư đang nhổ cỏ ở ruộng khoai lang sau nhà thì nghe có tiếng gõ cửa.

Diệp Thư mở cửa nhìn, là một người phụ nữ ngoài 50 tuổi, người phụ nữ chỉ cao khoảng 1m5, gò má cao, đuôi mắt xếch ngược, khóe miệng hơi trễ xuống, Diệp Thư chưa từng gặp qua.

Người phụ nữ thấy Diệp Thư mở cửa, không đợi Diệp Thư lên tiếng, tự ý chen vào trong, miệng nói: "Thư à, có chuyện tốt, rót cho bác cốc nước nào." Vừa nói vừa đi vào nhà, một phát ngồi phịch xuống giường.

Diệp Thư đi theo vào, nhíu mày hỏi: "Bác là...? Tìm cháu có việc gì vậy?"

Người phụ nữ tiến lên muốn kéo tay Diệp Thư, Diệp Thư rụt tay lại.

Người phụ nữ bĩu môi, lại ngồi xuống, sau đó cười nói: "Bác là dì Hai nhà họ Lương của cháu, bác đến đây đương nhiên là có chuyện tốt, Thư à, cháu cũng lớn rồi, nên tính chuyện chồng con đi thôi, nhà bác có thằng con trai thứ hai năm nay 20 tuổi, bằng tuổi cháu đấy. Bác thấy hai đứa hợp tuổi nhau, chọn ngày lành tháng tốt làm đám cưới luôn đi."

"Trước tiên, cháu còn không quen bác, càng không quen con trai bác, sau nữa là cháu còn muốn đi học, tạm thời không lấy chồng, bác về đi." Diệp Thư lạnh mặt nói.

"Con gái con đứa thì nên lấy chồng sớm là chính, cháu mà gả sang đó thì đẻ cho bác một đứa cháu trai bụ bẫm, việc chăn dê cháu cũng không cần làm nữa, bác thay cháu làm, tuổi còn trẻ nên tranh thủ kiếm thêm công điểm."

"À mà này, sau khi cưới xong, cho lão nhị sang đây ở, nhà chật quá, không đủ chỗ đâu."

Bà ta lại đưa mắt nhìn xung quanh, nhìn thấy tấm rèm cửa: "Cầu kì làm gì, thứ vải này treo ở đây phí quá, chi bằng tháo ra may cho em gái chồng một bộ quần áo." Nói rồi định leo lên giường tháo rèm xuống.]

Diệp Thư tức đến run người, một phát kéo bà ta xuống, mặc kệ bà ta giãy giụa, kéo ra sân.

"Tôi đã nói là tôi không lấy chồng, ai cho bà cái gan đến đây lải nhải hả?" Diệp Thư tức giận nói.

Người phụ nữ bị Diệp Thư lôi ra ngoài cũng sừng sổ: "Con bé này đừng có cho mặt mũi mà không muốn, nhà chúng tôi không chê mệnh cứng khắc cha khắc mẹ mới đồng ý, cháu còn dám lên mặt với tôi à?"

Diệp Thư đẩy người phụ nữ ra cửa: "Bà đi đi, tôi sống thế nào không cần bà lo."

"Con khốn, mày dụ dỗ con trai tao còn không thừa nhận, hay là muốn dụ dỗ người khác hả? Mọi người đến mà xem, nó dụ dỗ con trai tôi đến làm việc cho nó, giờ thì trở mặt không nhận." Người phụ nữ lớn tiếng gào lên.

Lúc này là giờ mọi người đến nhà ăn lấy cơm, trên đường toàn là người qua lại, thấy bên này ồn ào nên xúm lại xem.

"Ai bảo con trai bà đến làm việc, tôi đã nói là tôi không quen con trai bà." Diệp Thư lớn tiếng cãi lại.

Mọi người xung quanh cũng bàn tán xôn xao.

"Tôi thấy khả năng cao là bà Lương nói bậy, con trai bà ta ai mà thèm, lười như hủi."

"Tôi cũng thấy thế, con bé Diệp Thư ngoan hiền, lễ phép, lần nào gặp tôi cũng chào hỏi."

"Chắc chắn là thế, hôm trước tôi còn thấy thằng con nhà bà Lương đi vào nhà Diệp Thư."

"Tôi cũng vài lần thấy thằng con nhà bà Lương đến sườn đồi Diệp Thư chăn dê."

Nhà họ Lương thấy người ta nói nhiều, càng được thể làm tới, vừa đập đùi vừa mắng: "Mày không ưng con trai tao thì đừng có dụ dỗ nó, nó làm việc cho mày xong rồi mày trở mặt không nhận người, con khốn, mày c.h.ế.t không tử tế được đâu."
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 51


"Mày đừng có tưởng mình cao giá, nếu không phải mày v* v*n con trai tao, nó sống c.h.ế.t đòi cưới mày thì tao còn chẳng thèm, mày là cái đồ khắc cha khắc mẹ, ngay cả một mẩu thân thích cũng không có, tao dính dáng đến mày cũng sợ bị mày khắc chết!"

Nghe bà Lương nói vậy, nhiều người lùi lại một bước, không ai nói ra nhưng trong lòng đều nghĩ, quả nhiên là như vậy, con bé Diệp Thư này cũng phải mệnh cứng lắm mới khắc c.h.ế.t cả nhà.

Mọi người đều thầm nghĩ, sau này phải tránh xa Diệp Thư ra, nhỡ đâu mình cũng bị khắc thì sao, ban đầu có người định mai mối cho Diệp Thư cũng thôi ngay.

Có lẽ Diệp Thư cũng không ngờ, nhờ có bà Lương làm ầm ĩ như vậy mà cô bớt được không ít chuyện.

Diệp Thư tức đến run người, định tiến lên nói lý lẽ thì thấy một bóng người lao ra, mọi người còn chưa kịp nhìn rõ là ai thì đã nghe thấy hai tiếng "bốp bốp", người vừa đến cho bà Lương hai cái bạt tai, mọi người đều ngẩn người, ngay cả bà Lương cũng quên cả mắng.

Người vừa đến mắng bà Lương: "Tống Chiêu Đệ, bà muốn c.h.ế.t à, nhà họ Diệp chúng tôi mà bà cũng dám bắt nạt, bà thấy Diệp Thư còn nhỏ, không ai bênh vực nên mới đến bắt nạt nó phải không?"

"Còn muốn Diệp Thư gả cho con trai bà, bà nằm mơ đấy à, bà đi hỏi thử xem, trong làng này, nhà nào có con gái mà muốn gả cho nhà bà?" Người vừa đến che chở cho Diệp Thư.

Thì ra người vừa đến là vợ của ông bác Diệp Thư, tên là Vương Hồng Anh, Diệp Thư gọi là bà cô.

Tống Chiêu Đệ bị đánh, kêu lên một tiếng rồi lao về phía Vương Hồng Anh, mọi người vội vàng can ngăn.

Vương Hồng Anh không phải tự mình đến đây, hai người con dâu cũng đi cùng, họ đang trên đường đến nhà ăn lấy cơm thì nghe nói Tống Chiêu Đệ đến nhà Diệp Thư gây chuyện nên vội vàng chạy đến.

Thấy Tống Chiêu Đệ định lao vào Vương Hồng Anh, hai người con dâu lập tức bước lên, đứng chắn trước Vương Hồng Anh.

"Ồn ào cái gì? Rảnh rỗi sinh nông nổi à?" Đội trưởng nghe tin cũng chạy đến.

Tống Chiêu Đệ thấy đội trưởng đến, lập tức khóc lóc kể lể: "Đội trưởng, ông phải làm chủ cho tôi, nhà họ Diệp bắt nạt người quá đáng."

Đội trưởng nhíu mày nhìn bà Tống: "Thôi được rồi, đừng kêu ca nữa, bà nói xem tự nhiên bà lên đây làm loạn cái gì?”

Bà Tống nói: "Ông đội trưởng, ông đừng có thiên vị, cái con bé Diệp Thư kia đang yêu đương với con trai tôi, tôi đến đây để bàn chuyện cưới xin, vậy mà nó không những không thừa nhận, còn nói là không quen biết con trai tôi, không quen biết sao con trai tôi lại đi làm việc cho nó?"

"Thư à, cháu nói xem chuyện là như thế nào?" Thật ra trong lòng đội trưởng cũng không tin Diệp Thư lại đi quen con trai bà Tống.

Cả làng ai mà không biết con trai bà ta là một tên vô lại, suốt ngày không chịu khó làm việc, chỉ lo rong chơi lởn vởn khắp nơi.

Lúc này Diệp Thư đã bình tĩnh lại: "Ông đội trưởng, cháu căn bản là không quen biết bà ta, càng không quen biết con trai bà ta, bà ta vừa đến đã nói muốn cháu gả cho con trai bà ta, còn muốn con trai bà ta chuyển đến đây ở."

Diệp Thư ngắn gọn kể lại toàn bộ sự việc.

"Con ranh con, mày nói không quen biết là không quen biết sao, mày..." Bà Tống còn định nói tiếp thì bị đội trưởng ngăn lại.

"Chuyện này dễ thôi, gọi thằng con trai thứ hai nhà bà đến hỏi rõ ràng là được mà."

Ông đội trưởng bèn sai người đi gọi người con trai thứ hai nhà họ Lương.

"Nhị Sơn đến rồi!" Có người ngoài đám đông lên tiếng. Con trai cả của bà Tống tên là Lương Đại Sơn, con trai thứ hai là Lương Nhị Sơn.

Lương Nhị Sơn bước vào giữa đám đông, nhìn thấy mẹ mình và Diệp Thư đang giằng co, anh ta liền đứng khoanh tay, mặt mày tỉnh bơ.

Ông đội trưởng hỏi anh ta: "Mẹ cậu nói cậu đang yêu đương Diệp Thư là có chuyện gì vậy?"

Bị ông đội trưởng hỏi, lại bị bao nhiêu con mắt nhìn chằm chằm, Lương Nhị Sơn không dám nói dối: "Là mẹ tôi nghe nhầm, tôi nói là tôi muốn yêu đương với Diệp Thư."
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 52


Diệp Thư bước lên nói: "Ông đội trưởng, người này cháu không quen biết, chỉ là mấy hôm trước lúc chăn dê có gặp qua vài lần, cách đây hơn mười ngày, lúc cháu đang trồng khoai lang ở vườn sau thì anh ta tự tiện vào hỏi cháu có cần giúp đỡ không, cháu không quen anh ta nên đã đuổi anh ta đi rồi."

Vừa rồi những lời xì xào bàn tán xung quanh Diệp Thư đều nghe thấy hết, cô liền nhanh chóng tranh thủ cơ hội này để giải thích rõ ràng.

Nghe con trai nói vậy, bà Tống cũng không còn gì để nói.

Ông đội trưởng muốn mọi chuyện êm đẹp, bèn nói: "Đều là hiểu lầm thôi, giờ mọi chuyện đã rõ ràng rồi, mọi người về ăn cơm đi."

Diệp Thư gọi ông đội trưởng lại: "Khoan đã, ông đội trưởng, cháu... cháu muốn kiện... cháu muốn kiện bà Tống tội vu oan cho cháu, lại còn tuyên truyền mê tín dị đoan."

Ông đội trưởng nhìn Diệp Thư, Diệp Thư cũng nhìn thẳng vào ông đội trưởng với ánh mắt kiên định.

"Ông đội trưởng, cháu kiện bà Tống tội vu oan cho cháu và con trai bà ta có quan hệ nam nữ, lại còn nói cháu là sao chổi, tuyên truyền mê tín dị đoan, nếu như đội sản xuất không giải quyết, cháu sẽ lên xã, nhất định sẽ tìm được nơi nói lý lẽ."

Diệp Thư biết rằng làm vậy sẽ đắc tội với ông đội trưởng, dù sao thì cán bộ nào cũng không muốn dưới trướng mình có người không nghe lời, thế nhưng Diệp Thư cũng có lý do để làm như vậy.

Nếu như Diệp Thư bỏ qua chuyện này một cách dễ dàng như vậy, thì sau này chẳng phải ai cũng có thể tùy tiện đến cửa mắng chửi cô một trận hay sao? Bởi vậy Diệp Thư không muốn, cũng không thể bỏ qua cho bà Tống được.

Diệp Thư phải cho mọi người biết rằng cô không phải là quả hồng mềm, không phải ai muốn nhào nặn thế nào cũng được, chỉ cần ai dám đến gây sự với cô thì phải chuẩn bị tâm lý bị lột một lớp da.

Còn về phần ông đội trưởng, Diệp Thư cũng chẳng trông mong gì, nếu như hôm nay người bị đến cửa sỉ nhục như vậy là Xuân Hạnh, Diệp Thư không tin ông đội trưởng cũng sẽ dùng một câu hiểu lầm để cho qua chuyện như thế này.

Nói cho cùng, chẳng qua là bởi vì Diệp Thư chỉ là một đứa trẻ mồ côi, không có ai che chở mà thôi, nói gì xa xôi, chỉ cần bố mẹ Diệp Thư còn sống, hoặc là bà nội Diệp Thư còn sống, thì chuyện này ông đội trưởng cũng không thể nào giải quyết như vậy được.

Ông đội trưởng nhìn Diệp Thư một cái thật sâu, rồi nói: "Phạt bà Tống đi hốt phân một tháng, trừ một tháng công điểm."

Bà Tống còn định làm loạn tiếp thì bị ông Lương lôi đi.

"Cảm ơn ông đội trưởng." Diệp Thư nói lời cảm ơn.

Ông đội trưởng không nói gì bỏ đi, những người xem náo nhiệt cũng tản đi hết, trong nháy mắt trước cửa chỉ còn lại bà Vương và hai người con dâu của bà.

Diệp Thư mời ba mẹ con bà Vương vào nhà, rót ba bát nước, lại lấy khoai lang khô ra cho họ.

"Cảm ơn bà cô đã bênh vực cháu." Diệp Thư nói lời cảm kích.

Bà Vương nắm lấy tay Diệp Thư nói: "Thư à, cháu không trách bà là tốt rồi, bà..."

Diệp Thư ngắt lời bà: "Bà cô, cháu hiểu mà, cháu không trách bà đâu."

Diệp Thư thật sự không trách Vương Hồng Anh, ở nông thôn cán bộ chính là trời, làm việc nặng nhẹ, chia tiền nhiều ít đều nằm trong tay cán bộ.

Cho nên người trong làng nếu không cần thiết, đều không muốn đắc tội cán bộ, bản thân mình cũng không phải cháu gái ruột của Vương Hồng Anh, người ta đương nhiên không cần vì một người ngoài mà đắc tội đại đội trưởng.

Vương Hồng Anh vỗ vỗ tay Diệp Thư: "Cháu là đứa trẻ hiểu chuyện, lần này là cháu đắc tội Tống Chiêu Đệ nặng rồi, sau này cháu phải cẩn thận đấy."

Diệp Thư gật đầu.

Vương Hồng Anh lại hỏi: "Thư à, cháu cũng không còn nhỏ nữa, cháu có suy nghĩ gì về chuyện hôn sự của mình chưa?"

"Bà, hiện tại cháu chưa muốn nghĩ đến, cháu muốn đợi đến sang năm thi đại học xong rồi tính."

"Vậy cũng được, trong lòng cháu có tính toán là được."

Diệp Thư nhân cơ hội nhắc nhở Vương Hồng Anh: "Bà ơi, nhà bà trồng rau xong chưa? Trồng rau gì vậy?"
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 53


Vương Hồng Anh đáp: "Trồng xong rồi, toàn là đậu đũa, dưa chuột gì đó."

Diệp Thư lại hỏi: "Trồng bí đỏ chưa ạ, cháu trồng được kha khá bí đỏ, loại non ăn không hết, cháu để nó già thành bí đỏ già, phơi khô thành mứt bí, lúc nào đói thì lấy ra hấp lên ăn."

Bà cô vỗ đùi: "Đúng rồi, có thể phơi thành mứt bí, lát về bà sẽ trồng thêm."

Diệp Thư đợi câu này của bà: "Vâng ạ, trồng nhiều vào, bí đỏ không chiếm chỗ, trồng ở gốc tường, mái hiên đều được, phơi nhiều mứt bí một chút, để mấy đứa nhỏ lúc đói có cái ăn."

Vương Hồng Anh nghe Diệp Thư nói xong cũng không ngồi được nữa, vội vàng gọi hai cô con dâu về nhà, còn phải đi xem nhà khác có dư cây bí đỏ con nào không.

Diệp Thư thấy họ muốn đi, liền nhét khoai lang khô trên giường vào tay Vương Hồng Anh, bảo bà mang về cho bọn trẻ ăn.

Diệp Thư tiễn ba mẹ con ra cửa, dặn họ đi thong thả, Vương Hồng Anh dặn Diệp Thư có việc gì thì đến nhà tìm bà.

Diệp Thư nhìn bọn họ rời đi, sau đó đóng cửa vào nhà, lấy củi đốt giường, cho gà và ngỗng ăn. Bây giờ đàn ngỗng đã lớn một nửa, đợi đến khi ngỗng ăn no thì thả ra, để nó trông nhà. Sau tất cả những rắc rối ngày hôm nay, Diệp Thư luôn cảm thấy có chút bất an.

Diệp Thư cảm thấy đói bụng, tối nay vẫn chưa ăn cơm, liền lấy một phần sủi cảo từ trong siêu thị ra ăn, ăn xong liền nằm xuống ngủ.

Tuy rằng cảm thấy rất mệt mỏi, nhưng nằm xuống lại không ngủ được, kỳ thực hôm nay Diệp Thư rất thất vọng về người trong làng, bao gồm cả đại đội trưởng.

Nói như Tống Chiêu Đệ, bà ta thật sự cho rằng con trai bà ta đang yêu đương với cô sao? Không thể nào, bà ta chẳng qua chỉ muốn lợi dụng cô mà thôi, Diệp Thư là trẻ mồ côi, không cần sính lễ, còn được thêm một căn nhà. Vì vậy bà ta mới không tìm người mai mối, mà trực tiếp đến tìm Diệp Thư, nói cho cùng cũng là không coi Diệp Thư ra gì.

Lại nói đến những người xem náo nhiệt hôm nay, bọn họ không biết Tống Chiêu Đệ đang gây sự vô cớ sao? Bọn họ cái gì cũng biết, chỉ là chuyện không liên quan đến mình, không ai muốn đắc tội người khác mà thôi.

Lúc ông nội, bà nội còn sống, hai người không ít lần giúp đỡ người khác, bà nội mới mất bao lâu? Mọi người đều quên hết rồi. Không một ai lên tiếng giúp Diệp Thư dù chỉ một câu.

Còn có đại đội trưởng, nếu đổi lại là nhà khác, ông tuyệt đối sẽ không xử lý như vậy. Tất cả những điều này, chẳng qua là vì Diệp Thư không có ai chống lưng, không muốn vì Diệp Thư mà đắc tội người khác mà thôi.

Ban đầu Diệp Thư còn đang nghĩ xem làm cách nào giúp bọn họ vượt qua hạn hán, bây giờ xem ra, hay là thôi đi.

Còn chuyện đắc tội đại đội trưởng, Diệp Thư nghĩ ông chắc hẳn sẽ không trực tiếp làm khó cô, là đại đội trưởng thì phải có bụng dạ rộng lượng như vậy chứ. Diệp Thư nghĩ ngợi rồi chìm vào giấc ngủ.

Thời gian trôi qua rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đến cuối tháng 6, trong khoảng thời gian này trời vẫn không mưa, cây trồng trên ruộng đã héo úa, hiện tại trong đội đang sắp xếp người gánh nước tưới ruộng.

Diệp Thư dự định ngày mai sẽ lên huyện, lúc trước thầy giáo chỉ nói thi vào cuối tháng 6, không nói rõ ngày nào, hàng xóm láng giềng đều không có ai lên huyện học cấp 3, thầy giáo muốn truyền tin cho cô cũng không có cách nào.

Diệp Thư chỉ có thể đi sớm hai ngày, phòng trường hợp bỏ lỡ.

Đã xin được giấy giới thiệu của đại đội trưởng, Diệp Thư chỉ cần thu xếp ổn thỏa việc nhà là có thể đi.

Chiều nay, Diệp Thư đã bàn với ông bác, nhờ ông chăm sóc đàn dê giúp cô, lần này có thể phải đợi thêm hai ngày nữa, chủ yếu là chưa biết ngày thi cụ thể, phải đợi thi xong mới về được.

Ông lão đồng ý, từ ngày uống rượu Diệp Thư tặng, ông càng quý Diệp Thư hơn, thường bảo cô tranh thủ đọc sách, khi cho bò ăn thì tiện thể cho dê ăn luôn.

Diệp Thư dự định chiều mai sẽ đi, sáng ở nhà hái dưa chuột, ớt, học cách muối chua. Dù sao cũng đã xin nghỉ phép rồi, cứ ở nhà thêm một buổi sáng nữa.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 54


Thời gian làm việc trôi qua thật nhanh, buổi sáng đã trôi qua trong nháy mắt, ăn cơm xong, ngủ một giấc.

Tỉnh dậy liền trộn thêm thức ăn cho gà, lại giật thêm dây khoai lang ném vào chuồng gà, như vậy đi mấy hôm gà cũng không c.h.ế.t đói, ngỗng thì thả trong sân, không lo bị đói.

Diệp Thư sắp xếp nhà cửa đâu vào đấy, khóa cửa lên huyện. Cô rảo bước trên đường, dọc đường có thể bắt gặp người ta gánh nước tưới ruộng, hai bên đường lá cây héo úa, từ tiết Thanh minh đến giờ vẫn chưa có mưa, hạn hán đã bắt đầu lộ diện.

Trên đường thỉnh thoảng có người qua lại, ai cũng vội vã, Diệp Thư cũng không còn ngó nghiêng lung tung nữa mà tập trung đi cho nhanh.

Vào đến huyện, Diệp Thư trực tiếp đến trường hỏi lịch thi, cũng thật trùng hợp, ngày mai thi luôn, thầy giáo thấy cô đến thì mừng lắm, bảo cô đến đúng lúc.

Hỏi xong lịch thi, Diệp Thư cũng không nán lại trường mà đi thẳng đến nhà trọ.

Đến nhà trọ, làm thủ tục nhận phòng, lần này ở tầng một, vào phòng, cài cửa xong, Diệp Thư pha một ấm nước nóng, lau qua người, rửa chân rồi mới leo lên giường nghỉ ngơi.

Bây giờ đã hơn 5 giờ chiều, tuy mặt trời vẫn còn cao, nhưng Diệp Thư cũng không định ra ngoài nữa, đi đường cả ngày cũng mệt, nằm trên giường nghỉ ngơi một lát.

Nghỉ ngơi một lúc, nghĩ đến đồ đạc mang đi chợ đen ngày mai vẫn chưa chuẩn bị, lại vào siêu thị sắp xếp đồ, vẫn là 20 cân gạo, 20 cân bột mì, 10 chiếc thắt lưng. Lại đi tìm một chiếc bật lửa, cô vẫn nhớ chuyện nợ anh Cường một cái bật lửa.

Thu dọn xong cũng không ăn cơm mà đi ngủ luôn, giờ Diệp Thư không dám ăn tối nữa, sợ sắc mặt tốt quá, khiến người khác nghi ngờ.

Hôm sau, Diệp Thư dậy sớm ra khỏi nhà trọ, tìm một góc khuất thay quần áo, giày dép, đeo khẩu trang, lần này cô không đội mũ, trời đã nóng rồi, đội mũ dễ gây chú ý.

Mang đồ đến chợ đen, vẫn là Vương Hổ canh gác, thấy cô đến cũng không lấy tiền mà cho cô vào luôn, Diệp Thư nghĩ nghĩ, giả vờ móc từ trong túi áo, thực ra là lấy từ trong siêu thị ra mấy miếng khoai lang khô nhét vào tay Vương Hổ.

Vương Hổ nhận khoai lang khô liền nhiệt tình hẳn, nói với Diệp Thư là anh Cường mấy hôm nay không đi đâu, đang ở trong sân nhỏ đợi cô.

Diệp Thư đến sân nhỏ, anh Cường ra đón, vào nhà còn rót cho cô một cốc nước đường, thời buổi này đến nhà ai mà được uống nước đường, đó là đãi ngộ dành cho khách quý.

Diệp Thư nhận lấy uống một ngụm, đưa đồ cho anh Cường, anh Cường tiện tay để sang một bên, cũng không kiểm tra mà đưa luôn cho cô 100 đồng, 20 đồng còn lại đổi thành phiếu.

Diệp Thư nhận lấy cũng không đếm mà cất luôn vào túi, qua mấy lần giao dịch, giữa cô và anh Cường cũng có chút tin tưởng, nếu không cô cũng sẽ không uống nước đường anh Cường đưa.

Diệp Thư lại đưa bật lửa cho anh Cường, anh Cường nhận lấy, xoay tới xoay lui, căn bản không biết đây là thứ gì.

Diệp Thư cũng biết hiện tại căn bản không có bật lửa, anh Cường không biết cũng không có gì lạ.

Diệp Thư lấy bật lửa lại, xin anh Cường một điếu thuốc, rồi bật lửa lên cho anh ta xem.

"Đây là bật lửa, giống như diêm của chúng ta, dùng để châm lửa." Diệp Thư châm thuốc đưa cho anh Cường.

Anh Cường nhận lấy thuốc hút một hơi, rồi dí tắt.

Lại cầm lấy bật lửa từ tay Diệp Thư, xoay tới xoay lui đầy thích thú, thử bật lửa mấy cái, thấy lửa bùng lên thì vội vàng buông tay.

Anh Cường đi tới đi lui trong nhà: "Em gái, đây đúng là đồ tốt, em có thể kiếm được bao nhiêu, anh nhất định sẽ bán được giá cao cho em."

Diệp Thư lắc đầu: "Không có hàng đâu, cái này là tôi cố tình xin cho anh đấy, là từ nước Mỹ xa xôi mang về, chỉ có hơn chục cái, lúc đó mọi người tranh nhau mua hết rồi."

Anh Cường cảm động lắm, không ngờ chỉ mới giao dịch vài lần mà cô gái này lại tốt tâm đến thế, có thứ tốt lại nhớ đến anh.

"Cái này bao nhiêu tiền, anh đưa em, em có đồ tốt nhớ đến anh, nhưng anh không thể để em chịu thiệt được." Anh Cường biết thứ này chắc chắn không rẻ.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 55


Diệp Thư lắc đầu: "Cái này là tôi tặng anh đấy, cảm ơn anh đã quan tâm tôi."

Nghe Diệp Thư nói vậy anh Cường càng cảm động, vỗ n.g.ự.c nói: "Em gái, sau này em chính là em gái ruột của anh, có việc gì cứ nói với anh, anh cũng có chút uy tín ở cái đất này."

Thấy thời gian cũng muộn rồi, Diệp Thư đứng dậy chào tạm biệt anh Cường. Thấy Diệp Thư muốn đi, anh Cường vội vàng lấy ra hai hộp sữa bột mạch nha đưa cho Diệp Thư.

Diệp Thư từ chối không được, đành phải nhận lấy. Anh Cường tiễn Diệp Thư ra tận cửa, nhìn Diệp Thư đi khuất mới quay vào nhà.

Diệp Thư đi một mạch không dừng lại, ăn bánh bao ở nhà ăn quốc doanh rồi đến trường thi.

Đến lớp học, lần này Diệp Thư chủ động tìm lớp trưởng mượn vở, tranh thủ lúc chưa vào giờ học để xem qua.

Có lẽ vì sắp thi nên mọi người đều rất căng thẳng, ai nấy đều chăm chú ôn bài, ngay cả Lý Nghiên nhìn thấy Diệp Thư bước vào cũng chỉ mỉm cười rồi lại cúi đầu đọc sách.

Diệp Thư cũng tập trung xem vở, chưa kịp xem xong thì chuông vào lớp đã vang lên, chỉ đành cất vở đi, chờ giáo viên vào lớp phát đề.

Buổi sáng trôi qua rất nhanh, buổi trưa Diệp Thư vẫn ăn bánh bao ngô ở lớp học. Ăn xong, Diệp Thư gục xuống bàn định nhắm mắt nghỉ ngơi một lát.

Vở ghi chép đã xem xong từ lúc tan học buổi sáng, chủ yếu là lần này môn chính trị đỡ tốn thời gian hơn.

Lý Nghiên quay lại, nhìn thấy Diệp Thư đang ngủ thì cũng không làm phiền, cũng nằm trên bàn nhắm mắt ngủ.

Buổi chiều thi cũng rất suôn sẻ. Sau khi thi xong, đến trả vở cho lớp trưởng, Diệp Thư vẫn nhắc nhở cậu ấy một chút.

Diệp Thư không nói gì khác, chỉ nói từ Thanh minh đến giờ vẫn chưa có một giọt mưa nào, nếu tiếp tục không mưa thì lúa mì sợ là sẽ c.h.ế.t khô. Nếu cứ thế này, sản lượng lúa mì chắc chắn sẽ giảm. Đến lúc đó e là lương thực sẽ khó mua.

Nghe Diệp Thư nói vậy, lớp trưởng lộ vẻ trầm ngâm, có lẽ đã nghe lọt tai.

Diệp Thư lại bảo cậu ấy khi có dịp thì nói với các bạn trong lớp, lớp trưởng đồng ý.

Diệp Thư lại đến văn phòng tìm giáo viên chủ nhiệm, lần này trong văn phòng có mấy giáo viên khác, mọi người đều đang chấm bài.

Thấy Diệp Thư đi vào, thầy Triệu lấy bài thi đã chấm xong ra, giảng cho Diệp Thư những câu sai, rồi lại khen bài chính trị lần này làm rất tốt, sau đó đưa giáo án lớp mười hai cho Diệp Thư.

Lúc gần đi, Diệp Thư lại nói với giáo viên chủ nhiệm về việc năm nay mưa ít, nói nếu tiếp tục không mưa thì sản lượng lúa mì chắc chắn sẽ giảm, đến lúc đó lương thực chắc chắn sẽ không đủ ăn. Giáo viên và các bạn tiếp thu được bao nhiêu thì không phải là việc Diệp Thư có thể quản được.

Diệp Thư suy nghĩ mấy ngày, cuối cùng vẫn quyết định nhắc nhở mọi người một chút, cho dù mọi người có nghe lọt tai một chút, chuẩn bị nhiều hơn một chút cũng tốt.

Diệp Thư trở về nhà trọ, dùng chìa khóa mở cửa, rửa mặt mũi xong liền nằm vật ra giường, nghĩ đến ngày mai đưa hàng cho anh Cường xong thì về luôn.

Diệp Thư lại nghĩ, không biết thầy giáo có nghe lọt tai không, có mua thêm ít lương thực tích trữ không, hay là để mình phơi thêm ít rau dại, đến lúc đó mang cho thầy một ít.

Diệp Thư nghĩ ngợi một hồi thì ngủ thiếp đi. Hôm sau Diệp Thư trả phòng, mang hàng đến chỗ anh Cường, kết toán xong thì về nhà luôn.

Về đến nhà mới hơn 10 giờ sáng, Diệp Thư cũng không định ra chuồng gia súc, ở nhà cho gà ngỗng ăn, dọn dẹp chuồng gà, lại nhổ cỏ trong vườn rau, nhổ cỏ xong tiện tay ném luôn cho gà ngỗng ăn, thời gian trôi qua rất nhanh đã đến trưa.

Diệp Thư cầm bát đi đến nhà ăn, đi được nửa đường thì gặp người quen, họ chào hỏi Diệp Thư.

"Con bé Thư, từ huyện thành về rồi à?"

"Con bé Thư, thi thế nào?"

Diệp Thư lần lượt trả lời họ, sau đó cùng nhau đi đến nhà ăn.

Lấy cơm xong, Diệp Thư không ăn ở nhà ăn mà quay về, đi được nửa đường thì gặp Tống Chiêu Đệ, Diệp Thư không để ý đến bà ta, đi thẳng qua.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 56


Tống Chiêu Đệ nhìn Diệp Thư đi qua, "phụt" một tiếng, nhổ một bãi nước bọt xuống đất, miệng lẩm bẩm chửi rủa.

Cô cũng mặc kệ bà ta, dù sao bà ta cũng chẳng dám đối mặt với cô.

Buổi chiều, cô đến chuồng gia súc, lúc này ông lão cũng ở đó. Cô suy nghĩ một chút rồi tiến đến gần ông nói: "Ông ơi, ông có muốn đổi rượu như lần trước không?"

"Cháu còn à? Đổi thế nào?" Ông lão hỏi.

"Bạn cháu nhờ cháu đổi hộ, năm cân ngô đổi ba cân rượu, khoai lang khô thì cần mười cân."

Ông lão không chút do dự gật đầu: "Được, cháu bảo bạn cháu giữ cho ông nhé!"

Giá này đối với ông lão là rẻ, ở chỗ khác tuyệt đối không đổi được.

Ông lão không có sở thích gì khác, chỉ là thi thoảng thích uống vài chén rượu, nhưng từ khi được cô cho rượu đến nay, ông đã lâu không uống nữa. Xét cho cùng, người ta còn chưa no bụng thì lấy đâu ra tiền mua rượu.

Hơn nữa, bây giờ mua rượu không chỉ cần tiền mà còn cần cả tem phiếu.

Ngay cả rượu cô cho, ông cũng không nỡ uống, đến bây giờ vẫn còn hơn nửa vò, hai cậu con trai muốn uống ông cũng không cho.

"Bạn cháu để cháu mang về rồi, nếu ông muốn đổi, cháu đi lấy." Cô lại nói.

"Ừ, cháu đi lấy đi, bạn cháu tin tưởng cháu thật đấy."

"Đều là bạn bè cả, cháu còn có thể quỵt được sao?" Nói xong, cô về nhà lấy rượu.

Thực ra đây là cách cô lén cho ông lão rượu, cho trực tiếp chắc chắn ông sẽ không nhận, cô mới kiếm đại một cái cớ để ông đổi.

Về đến nhà, cô tìm một chiếc vò lớn hơn, đổ gần bốn cân rượu trắng rồi mang đến cho ông lão.

Ông lão vừa nhấc lên đã biết cân nặng không đúng, nếu là một trăm tám mươi cân mà thêm một cân thì có thể không nhận ra, nhưng đây lại nhiều hơn hẳn một phần ba, ông chỉ cần nhấc lên là biết ngay.

Làm sao ông lão có thể không biết là cô đang cố tình chăm sóc mình, nói là bạn đổi, nhưng chắc chắn không chỉ có bấy nhiêu ngô đâu.

Ông lão không nói gì, nhưng trong lòng đã ghi nhớ tình cảm của cô, sau này sẽ bảo bà nhà chăm sóc cô nhiều hơn một chút.

Buổi chiều, ông lão đánh xe bò đi tưới nước cho ruộng, Diệp Thư tiếp tục chăn dê.

Tan làm, cô lại đi đào thêm rau dại, ngoài phần cho gà ngỗng ăn, còn lại đều phơi khô cất đi.

Thời gian trôi qua rất nhanh, đã đến cuối tháng tám, thời tiết ngày càng khô hạn. Hai tháng nay chỉ có hai trận mưa nhỏ, đất đai cũng không ướt, cây cao lương trồng trên sườn đồi có chỗ lá đã khô héo.

Người dân trong làng ngày nào cũng nhìn hoa màu mà thở dài, nhưng ngoài việc cố gắng gánh nước tưới ruộng thì không còn cách nào khác.

Trong thời gian này, cô cũng nhắc nhở ông lão, trời hạn hán thế này, mùa màng thất thu là điều chắc chắn, nhà ăn mà cứ ăn như vậy thì không biết lương thực có đủ ăn hay không.

Cô biết nhà ăn tập thể không thể trụ được bao lâu nữa, nhưng ông lão thì không biết, mọi người cũng chưa từng nghĩ đến chuyện đội sản xuất lại thiếu lương thực. Mặc dù ai cũng biết là sẽ mất mùa, nhưng nhà ăn vẫn cứ ngày nào qua ngày nấy, chưa từng nghĩ đến chuyện tiết kiệm một chút.

Cô tin rằng ông lao nhất định sẽ nói chuyện này với đội trưởng.

Quả nhiên, mấy ngày sau cô phát hiện cháo ở nhà ăn loãng hơn hẳn, rau dại cũng nhiều hơn, bánh bao cũng nhỏ hơn trước, các thành viên trong đội bắt đầu oán trách, sau đó không biết đội trưởng nói gì mà mọi người đều im lặng.

Tháng tám là mùa thu hoạch của các loại rau củ, nhà nào nhà nấy ngoài việc lên ruộng còn bận rộn phơi khô hoặc muối chua rau củ của nhà mình.

Rau cô trồng không nhiều, ngoài một ít dưa chuột muối chua, đậu phơi khô, còn lại cà chua, ớt cô đều cất vào siêu thị, dưa chuột cũng cất vào đó kha khá.

Hành lá cũng cắt được mấy lứa, lại bẻ thêm một ít ngô non cũng cất hết vào siêu thị.

Chớp mắt đã đến ngày một tháng chín, cô đã xin giấy giới thiệu từ sớm.

Sáng ngày một tháng chín, cô dậy từ sớm lên đường, nếu không thì lát nữa sẽ rất nóng. Nhìn hoa màu hai bên đường sắp c.h.ế.t khô, lòng cô cũng buồn bã.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 57


Cô đã chứng kiến cảnh các thành viên trong đội sản xuất từ sáng sớm đến tối mồ hôi đổ xuống đất, vất vả trồng trọt mà kết quả lại không thu hoạch được gì. Người nông dân trông chờ vào trời đất thật là vất vả.

Cô nhanh chóng đến trường, hôm nay là ngày đầu tiên khai giảng, trường học không học bài, mọi người đều ở sân trường nhổ cỏ, dọn dẹp vệ sinh.

Cô tìm thấy lớp của mình, cũng tham gia vào, giáo viên và các bạn học thấy cô đến đều chào hỏi.

Lúc cô đến thì cũng gần xong việc rồi, cô làm thêm khoảng hơn nửa tiếng nữa là xong khu vực được phân công cho lớp.

Thầy giáo cho cả lớp về lớp, rồi gọi thêm mấy bạn nam ở lại để cùng thầy đi chuyển sách.

Cô và các bạn cùng lớp quay về lớp học, vừa gặp cô, Lý Nghiên đã hào hứng kể về kỳ nghỉ của mình, rồi lại nhỏ giọng thần bí nói: "Này, cậu còn nhớ Phùng Tuệ Tuệ lớp mình không?"

Cô cố nhớ lại, hình như có chút ấn tượng, là một cô bạn khá là năng động.

"Cô ấy lấy chồng rồi đấy, chồng cô ấy 25 tuổi rồi." Lý Nghiên nói tiếp.

Cô ngạc nhiên, sắp tốt nghiệp rồi có thể thi đại học, sao lại lấy chồng vào lúc này, nhà cô ấy cho học cấp 3 chắc cũng là cưng chiều lắm.

"Vậy là cô ấy không thi đại học nữa à?" Cô hỏi.

"Chắc là không thi nữa đâu, hình như nhà chồng cô ấy có chút quan hệ, nghe nói là có thể xin cho anh trai cô ấy vào nhà máy làm việc." Lý Nghiên đáp.

Vừa lúc đó thì thầy giáo cùng mấy bạn nam đi chuyển sách vào lớp, thầy phát sách xong rồi phổ biến một số nội dung liên quan đến việc khai giảng, sau đó cho mọi người về trước, chiều hãy đến lớp.

Trưa nay cô không ăn ở trường mà đến thẳng nhà trọ, đặt phòng trước, nhỡ tối đến muộn không còn phòng thì phiền phức.

Cô ngủ trưa ở nhà trọ, dậy ăn bát bánh trôi rồi mới đến trường.

Tan học, cô xin phép thầy giáo là tháng sau mình không đến được, đợi thu hoạch xong cô sẽ quay lại.

Đêm xuống, ngày hôm sau cô giao hàng cho anh Cường, thanh toán xong xuôi, cô nói với anh Cường là sau này không đến nữa.

Anh Cường còn định hỏi lý do, cô chỉ nói là hết hàng rồi, đợi khi nào có hàng sẽ báo ngay cho anh.

Đây là kết quả sau khi cô đã suy nghĩ kỹ càng, nửa năm nay cũng kiếm được kha khá tiền rồi, tháng nào cô cũng đến, dù sao cũng khiến người ta chú ý, trời thì ngày càng hạn hán, lòng người cũng dần nóng nảy, để an toàn, cô quyết định dừng lại.

Cô về đến nhà, lúc này mọi người vẫn chưa tan làm, cô ra vườn sau nhà xem thử, ông lão đã lùa dê đi ăn cỏ rồi, cô dọn dẹp chuồng dê sạch sẽ rồi mới quay vào nhà.

Thời gian thấm thoắt thoi đưa, nháy mắt đã đến mùa thu hoạch, tuy biết là mùa màng năm nay thất bát nhưng mọi người vẫn dốc hết sức lực, dù sao đã vất vả cả năm, sắp được nhìn thấy hạt thóc hạt gạo rồi.

Trong lúc mọi người ra sức thu hoạch vụ mùa thì cuộc sống của cô vẫn chẳng có gì thay đổi, sáng chăn dê, chiều phơi cỏ khô, lúc rảnh rỗi thì đi đào rau dại.

Cô tranh thủ lúc rảnh rỗi đào khoai lang ở vườn sau nhà, bắp ngô cũng đã thu hoạch xong, tổng cộng thu được hơn một nghìn cân khoai lang, bắp ngô cũng được ba bốn trăm cân.

Cô để hai bao tải khoai ở hầm, số còn lại thì cất vào trong siêu thị.

Chớp mắt đã đến giữa tháng mười, bận rộn hơn một tháng trời, cuối cùng cũng thu hoạch xong lúa má, nộp thuế má xong, nhìn số lương thực ít ỏi còn lại, ông đội trưởng thở dài thườn thượt, từng này lương thực thì có dè xẻn cách mấy cũng không thể nào đủ ăn cho đến mùa thu hoạch năm sau.

Ông trưởng đội chắp tay sau lưng bỏ đi, người dân trong làng chẳng ai lo lắng như vậy, ai nấy đều vui mừng vì lần này có thể được ăn no vài bữa.

Bây giờ ruộng đồng cũng chẳng còn nhiều việc, đàn ông trong làng thì đi làm việc, phụ nữ thì bắt đầu ở nhà may vá.

Cứ như thế lại hơn một tháng nữa, trời ngày càng lạnh, mọi người bắt đầu "ngủ đông".
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 58


Đàn ông thì tụ tập lại đánh bài, tán gẫu, phụ nữ thì túm năm tụm ba vá quần áo hoặc khâu đế giày.

Còn Diệp Thư thì tất nhiên là không có chuyện nhàn rỗi rồi, mùa đông thì dê cũng phải ăn cỏ mà.

Ngày nào cô cũng vậy, sáng chăn dê, chiều về nhà học bài.

Hôm nào trời mưa gió, ông lão sẽ bảo cô không cần đi, ông sẽ cho dê ăn hộ.

Thỉnh thoảng cô cũng lên núi, năm nay hạn hán, trên đỉnh núi có không ít cây cối khô chết, cô đều thu thập hết lại, còn nhặt thêm rất nhiều cành cây khô, chất đầy cả nhà kho, số còn lại cô cất hết vào siêu thị, như vậy là có thể dùng trong hai năm.

Thoắt cái đã sang tháng chạp, cô luộc sủi cảo ăn, sủi cảo lấy từ trong siêu thị ra, mang ra ngoài sân dùng bếp lò luộc, bây giờ ngày nào cũng phải nhóm lửa, đốt củi.

Mấy hôm trước, nhà ăn tập thể giải tán, lương thực, củi lửa đều chia cho mọi người, vậy nên bây giờ nhà nào cũng tự lo cơm nước.

Diệp Thư vừa ăn cơm xong thì Xuân Hạnh đến chơi. Cô bảo Xuân Hạnh mau cởi dép lên giường nằm sưởi cho ấm, rồi lại đi lấy hạt dưa. Số hạt dưa này cũng là do cô tự tay trồng, hôm qua rảnh rỗi nên mang ra rang, hôm nay vừa hay lấy ra để g.i.ế.c thời gian.

Cô cũng cởi dép leo lên giường, ngồi đối diện với Xuân Hạnh, kéo chăn lên đắp chân.

Cô bắt đầu trò chuyện với Xuân Hạnh.

Thấy sắc mặt Xuân Hạnh không tốt lắm, cô liền hỏi cô ấy có phải là thấy trong người không khoẻ hay không.

Thấy cô hỏi, mắt Xuân Hạnh liền đỏ hoe. "Thư này, cậu nói xem, con gái lớn lên đều phải lấy chồng sao?"

Diệp Thư cau mày: "Sao cậu lại nói vậy?"

"Chị dâu tôi lại cãi nhau với mẹ tôi, nói mẹ tôi thiên vị, chỉ vì mẹ lén cho tôi một quả trứng gà."

"Nhà tôi chẳng còn bao nhiêu lương thực nữa, bây giờ mỗi ngày chỉ ăn hai bữa, mỗi bữa đều là một bát cháo loãng, chẳng đủ no."

"Bây giờ nhà tôi cứ đến bữa cơm là chị dâu lại khó chịu, cháu trai cháu gái cũng suốt ngày kêu đói, tôi chẳng muốn ở nhà chút nào."

"Vừa rồi tôi vô tình nghe thấy hai chị dâu nói chuyện, bảo chi bằng gả tôi đi sớm sớm một chút, như vậy còn đỡ tốn cơm gạo của bọn trẻ, anh trai tôi ở ngay bên cạnh mà cũng chẳng nói một lời."

Xuân Hạnh tuôn một tràng than thở.

Diệp Thư không xen vào chuyện nhà Xuân Hạnh, chỉ nói bây giờ nhà nào cũng thiếu ăn, chỉ có thể ăn thêm rau cho đỡ trống bụng, cố gắng chịu đựng thôi.

Lúc này, bụng Xuân Hạnh kêu lên "ọc ọc", Xuân Hạnh ngượng ngùng lấy tay che bụng.

Thấy vậy, Diệp Thư xuống giường đi giày, vào nhà kho lấy từ trong siêu thị ra mấy củ khoai lang, lại lấy thêm một cái bánh bao, quay lại đưa bánh bao cho Xuân Hạnh, rồi đặt khoai lang lên bếp lò nướng.

Xuân Hạnh vội vàng xua tay từ chối: "Tôi không lấy đâu, đây là lương thực của cậu, lương thực chia cho cậu vốn đã ít rồi."

"Cậu cứ ăn đi, tôi đủ ăn mà, đất vườn nhà tôi trồng được nhiều lắm, tôi chỉ có một mình, ăn không hết đâu." Cô nhét bánh bao vào tay Xuân Hạnh.

Xuân Hạnh lúc này mới chịu ăn, nhìn Xuân Hạnh ăn từng miếng từng miếng bánh bao, trong lòng Diệp Thư vô cùng chua xót.

Bây giờ chỉ mới bắt đầu thôi, sang năm sẽ càng ngày càng nghiêm trọng hơn, trước tai họa, con người có thể giữ được bao nhiêu phần nhân tính thật sự rất khó nói.

May mà sau mùa thu năm sau cô sẽ lên đường đi học đại học, nếu vẫn còn ở đây, cô cũng không dám chắc bản thân có thể bình an vô sự hay không.

Xuân Hạnh ăn xong bánh bao, nói với cô: "Cậu vẫn nên tiết kiệm một chút, bố tôi nói năm nay đến giờ vẫn chưa thấy tuyết rơi, e là sang năm cũng chẳng dễ dàng gì."

Diệp Thư gật đầu: "Tôi biết rồi, cậu về nhà đừng nói là đã ăn bánh bao ở chỗ tôi, tôi sợ nhỡ đâu lời nói ra lời nói vào lại có người đến gây sự."

Diệp Thư không sợ nhà đội trưởng, chỉ sợ mấy chị dâu của Xuân Hạnh nói lung tung, lại rước thêm mấy kẻ bất hảo, biết trong nhà chỉ có mỗi cô, ban đêm lại đến trộm lương thực thì phiền phức.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 59


Cho dù không có mấy kẻ bất hảo, cô cũng sợ bị người ta tính kế. Cho nên mới dặn dò Xuân Hạnh đừng nói với ai.

Đang nói chuyện thì khoai lang nướng xong, Diệp Thư đưa cho Xuân Hạnh một củ, cô cũng lấy một củ ăn.

Xuân Hạnh đợi đến tối mới về nhà, lúc gần đi, Diệp Thư vẫn không đành lòng, dù sao đây cũng là người bạn duy nhất của nguyên chủ, cũng là cô gái từ khi cô đến thế giới này luôn đối xử tốt với cô.

Cô bảo Xuân Hạnh nếu đói thì cứ đến nhà mình, cô sẽ nướng khoai cho cô ấy ăn, năm nay vườn sau nhà cô trồng toàn khoai lang, đủ ăn.

Xuân Hạnh mắt đỏ hoe rời đi. Từ hôm đó trở đi, cứ cách vài hôm Xuân Hạnh lại đến nhà Diệp Thư chơi nửa ngày, cô cũng đều nướng khoai lang cho cô ấy ăn.

Bây giờ Diệp Thư đã không cần phải dắt dê đi thả nữa, mỗi ngày cho dê ăn cỏ khô là được, chuồng dê cũng chỉ cần dọn dẹp vài ngày một lần.

Cũng sắp Tết rồi, ông lão không cho Diệp Thư đến nữa, mỗi ngày ông đều tiện thể cho dê ăn, cô cũng thật sự không đến nữa, chỉ là lại đưa cho ông lão hai cân rượu, để ông lão lúc rảnh rỗi thì nhâm nhi hai chén cho đỡ lạnh.

Ngày 13 tháng Chạp, Diệp Thư lại đến trường thi một ngày, lần này cô mang cho thầy Triệu mấy cân khoai lang, thầy Triệu cứ nhất quyết muốn trả tiền, cô đương nhiên không thể nhận, nhét cho thầy rồi chạy mất.

Thi xong, ngoài việc thỉnh thoảng ra chuồng gia súc xem xét tình hình và trò chuyện với ông lão, còn lại ngày nào cô cũng ở trên giường ủ ấm.

Một hôm, Xuân Hạnh đến chơi nửa ngày, lúc về nói với cô: "Tôi sắp đính hôn rồi."

Cô kéo tay cô ấy lại: "Sao đột ngột vậy, trước giờ sao không nghe cậu nói gì?"

"Mới mấy hôm trước xem mắt, nhà anh ấy ở làng Đại Vương, bố anh ấy cũng là trưởng làng, anh ấy là con thứ hai, trên có một anh trai, dưới có hai em gái."

"Tôi định suy nghĩ thêm, nhưng mà chị dâu lại cãi nhau với mẹ tôi, tôi cũng không muốn ở nhà nữa, đỡ cho mẹ phải khó xử."

"Vậy bố cậu nói sao?"

"Bố tôi đồng ý rồi, ban đầu mẹ tôi còn không muốn, nói là con thứ hai sợ là không được yêu thích lắm, sau đó, không biết bố tôi nói gì với mẹ tôi, mẹ tôi cũng đồng ý."

Nghe vậy, cô đoán Xuân Hạnh có lẽ đã chán nản gia đình.

Cô cũng chẳng biết làm sao, chỉ nghĩ Xuân Hạnh là con gái ruột của trưởng làng, ông ấy chắc chắn sẽ không đẩy con gái mình vào chỗ chết.

Hai mươi ba Tết ông Công ông Táo, hai mươi tư quét nhà ..., thoáng chốc đã đến ba mươi Tết, hôm nay Diệp Thư dậy từ sớm, ăn sáng xong, cô cầm đồ đã chuẩn bị sẵn ra chuồng gia súc, chuẩn bị cho ông lão hai cân rượu, một cân bánh ngọt.

Ông lão đã dọn dẹp chuồng bò, chuồng dê, cũng đã cho ăn cỏ.

Diệp Thư nhìn ông lão, cười nói: "Ông, cháu chúc ông năm mới vui vẻ."

Thấy cô đến, ông lão giả vờ giận dữ: "Tết nhất rồi, sao cháu lại đến đây, không phải đã bảo cháu mùng năm hãy đến sao?"

Cô cười nói: "Cháu đến chúc Tết ông mà."

"Thôi được rồi, cháu đã chúc Tết rồi, về đi, trước mùng năm đừng đến nữa". Ông lão xua tay bảo cô về.

Cô để đồ vào trong nhà, đi ra nói với ông lão: "Ông bác, cháu không đến nhà ông chúc Tết đâu, năm nay bà nội cháu mới mất. Cháu đến chúc Tết không hay."

Ông lão thấy cô để đồ lại, giận dữ nói: "Tiểu Thư, cháu làm gì vậy, mau cầm về đi."

Ông lão vào nhà định cầm đồ đưa cho cô.

Thấy vậy, cô vội vàng chạy về, vừa chạy vừa nói: "Đây là cháu biếu ông và bà, ông cứ uống đi, bánh ngọt để dành cho bà ăn." Nói xong, cô chạy biến.

Ông lão thấy cô chạy xa rồi, nhìn đồ trên tay, lòng ấm áp, cầm đồ quay vào nhà.

Về đến nhà, cô đi nhặt trứng gà, trứng ngỗng trước, sau đó mới cho gà, ngỗng ăn, hôm nay thức ăn cho gà không cho rau, toàn bộ là bột ngô, để chúng cũng được ăn Tết.

Ban đầu nuôi năm con, giữa chừng c.h.ế.t một con, còn lại bốn con, ba con gà mái, một con gà trống, hai con ngỗng đều sống, đều là ngỗng cái.
 
Back
Top Bottom