Ngôn Tình Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60

Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 20


Cô khóa cổng viện lại, đi về phía nhà ăn của đội sản xuất, trên đường gặp mấy người, ai nấy đều cầm theo thau, theo bát, có người đi một mình, có người đi cùng gia đình.

Cô vừa đi vừa chào hỏi mọi người: "Bác gái, đi ăn cơm ạ?"

"Bác trai dậy sớm thế ạ?"

Mọi người nhìn thấy cô cũng nhiệt tình chào hỏi lại: "Con bé Thư à, sao không mang bát?"

Diệp Thư vừa đi vừa nói: "Hôm nay cháu không ăn cháo, chỉ ăn bánh bao thôi, ăn xong đi làm luôn, đỡ phải quay lại trả bát ạ."

"Con bé này, không đi học nữa à?" Người hỏi là bác gái hàng xóm cách nhà Diệp Thư mấy chục mét, nhà bác ấy cũng họ Diệp nhưng là họ hàng xa.

"Cháu đi làm ở đội sản xuất rồi." Ngoại trừ nhà đội trưởng, chưa ai biết Diệp Thư cũng đi làm.

Bác gái vỗ vai Diệp Thư: "Đi làm cũng tốt, tự nuôi sống bản thân là được, sau này có việc gì thì cứ gọi, nhà bác nghe thấy hết." Nhà trong khe núi đều dựa theo thế đất mà xây, ít khi xếp thành hàng, có việc đều phải gọi nhau.

"Vâng." Hai con gà nhà Diệp Thư lúc bà nội mất đã làm thịt rồi, cô cảm thấy phải nuôi gà để lấy trứng, trứng ở siêu thị lấy ra cũng cần có lý do: "Bác ơi, bác biết nhà ai bán gà mái không, cháu muốn mua hai con."

Hôm bà nội mất bác gái cũng đến giúp đỡ, biết nhà Diệp Thư đã làm thịt gà.

"Không cần mua đâu, gà nhà bác đang ấp trứng, định ấp một ổ gà con, nở ra bác cho cháu hai con."

Diệp Thư nghe vậy vội nói: "Bác ơi, cho cháu xin thêm mấy con nữa được không ạ, cháu đổi bằng trứng."

Nghe Diệp Thư nói vậy, bác gái càng vui vẻ: "Bác định ấp 16 quả, nhà bác giữ lại 10 con, số còn lại cháu muốn lấy hết không, muốn thì bác cho hết."

Trong làng thường là ba quả trứng đổi hai con gà con, điều này Diệp Thư biết, bà nội đã từng đổi rồi.

"Lấy hết ạ, bác để dành cho cháu nhé." Diệp Thư cũng vui vẻ nói, nuôi nhiều thêm một chút, sau này có thể làm thịt ăn.

Rất nhanh đã đến nhà ăn của đội sản xuất, ở đây đã đông nghịt người, hai nồi lớn bốc khói nghi ngút, người nhà ăn múc từng muôi cháo nóng hổi vào bát mọi người, hoặc múc đầy vào một chiếc chậu cho cả nhà, múc vào chậu là để mang về nhà ăn.

Cầm bát cháo rồi đến bên cạnh nhận thêm hai cái bánh bao, có người ngồi hoặc ngồi xổm xuống ăn ngay cho nóng, có người bưng bát cháo cầm theo bánh bao về nhà ăn cùng người thân.

Diệp Thư cũng xếp hàng nhận hai cái bánh bao, tìm một chỗ trống ngồi xuống gặm nhấm từ từ. Buổi sáng Diệp Thư đã uống một túi sữa, ăn bánh mì nên không đói, ăn bánh bao chỉ là làm cho giống mọi người.

Lúc này Xuân Hạnh cũng ngồi xuống, bưng một bát cháo, cầm hai cái bánh bao, Xuân Hạnh chỉ ăn cháo, không ăn bánh bao, Diệp Thư vừa nhìn đã biết Xuân Hạnh muốn để dành bánh bao mang về cho cháu ăn.

Cháu trai lớn của Xuân Hạnh cũng đã hơn 10 tuổi, quy định của thôn chỉ được nhận một bát cháo, một cái bánh bao, căn bản là không đủ no, "Trẻ con ăn bằng c.h.ế.t người lớn" thật không sai chút nào, người lớn trong nhà chỉ có thể mỗi bữa ăn ít đi một chút, từ trong miệng tiết kiệm lương thực mang về nhà cho con cái.

Nhìn Xuân Hạnh dùng giấy dầu bọc bánh bao cất vào túi áo, Diệp Thư đưa bánh bao của mình cho Xuân Hạnh: "Xuân Hạnh, cậu ăn giúp mình đi, mình ăn không hết."

Xuân Hạnh không nhận: "Diệp Thư, cậu cứ giữ lấy mà ăn, bây giờ không ăn hết thì lát nữa chăn dê đói bụng lại ăn, mình đủ rồi, bây giờ nông nhàn, mình không phải đi làm, đói chậm."

Thấy Xuân Hạnh không nhận, Diệp Thư cũng không miễn cưỡng, Diệp Thư hiểu đạo lý "quá mức thì phản tác dụng", cũng lấy giấy dầu bọc lại, cất vào túi áo.

Mọi người ăn xong lần lượt đi ra đầu làng đợi đội trưởng phân công nhiệm vụ, Diệp Thư chào tạm biệt Xuân Hạnh cũng đi theo ra đầu làng, đội trưởng thấy cô đến liền vẫy tay gọi cô lại gần, lớn tiếng tuyên bố, sau này giao đàn dê của đội sản xuất cho Diệp Thư chăn, mỗi ngày được 5 công điểm, có lẽ là đội trưởng đã bàn bạc trước với các cán bộ khác nên không ai có ý kiến phản đối.

Dưới kia không biết ai đó hét lên: "Mẹ tôi cũng muốn chăn dê, tại sao lại để cho nó chăn?"
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 21


Diệp Thư nhìn về phía phát ra tiếng nói, Diệp Thư không quen biết, chỉ biết là người sống ở đầu làng phía Đông, nhà đông anh em. Diệp Thư không nói gì.

Đội trưởng bực bội nói: "Nó là trẻ mồ côi, đội sản xuất phải chăm sóc chứ, Vương Lão Tam, anh nói năng hàm hồ gì đó, mẹ anh còn khỏe hơn tôi, cần gì phải chăm sóc."

Đội trưởng nói xong, không ai nói gì nữa, đội trưởng tiếp tục phân công nhiệm vụ, phân công xong thì để đội trưởng các đội nhỏ dẫn mọi người đến ruộng đã chia để làm việc.

Đợi mọi người giải tán hết, đội trưởng lại dẫn Diệp Thư đến chuồng gia súc, đội trưởng giới thiệu cho Diệp Thư, hiện tại đội sản xuất có hai con bò, còn có 7 con dê, bò thì không cần Diệp Thư quản, có người chuyên phụ trách, Diệp Thư chỉ cần chăn 7 con dê, ngày thường thì chăn dê, lại đi cắt cỏ, cỏ cắt về phơi khô, để dành cho mùa đông hoặc những ngày mưa gió cho bò dê ăn.

Đội trưởng giới thiệu xong liền đi làm việc khác, Diệp Thư bỏ cặp sách xuống, mở cửa chuồng dê, cầm chổi bắt đầu dọn dẹp chuồng dê, gom phân dê và cỏ còn sót lại vào một chỗ, sau đó dùng xẻng xúc vào đống phân bên cạnh, những thứ này khi nào nhiều thì đội sản xuất sẽ cử người đến chở ra ruộng.

Dọn dẹp chuồng dê xong, Diệp Thư lùa dê ra ngoài, đeo cặp sách lên, lùa dê lên núi. Hiện tại cỏ trên núi mới nhú, dê lên núi chỉ có thể ăn chút cỏ khô năm ngoái, hôm nay Diệp Thư muốn kiếm ít củi nên đi xa hơn một chút.

Tìm được một khu rừng, bên trong có không ít cây khô, Diệp Thư lùa dê vào rừng, bỏ cặp sách xuống, lấy rìu từ trong siêu thị ra, nhắm vào một cây khô to bằng cánh tay mà chặt, Diệp Thư nghĩ thì hay lắm, lúc làm thật sự lại không phải như vậy, chặt một nhát, cánh tay Diệp Thư tê dại, nhìn lại cái cây, chỉ thấy trên vỏ cây lưu lại một vết mờ mờ.

Diệp Thư ngồi bệt xuống đất, nhìn hai tay mình, ngồi một lúc, Diệp Thư lại đứng dậy, cầm rìu tiếp tục chặt, cứ từ từ làm vậy, không làm thì mùa đông biết làm sao, mỗi ngày chặt một cây thì đến mùa đông cũng được kha khá rồi.Diệp Thư cắn răng, tự cổ vũ bản thân, chặt khoảng nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng chỉ còn lại một chút ở giữa, lúc này không cần chặt nữa, giơ chân lên dùng sức đạp một cái, cây ngã xuống.

Diệp Thư ngồi phịch xuống thân cây, lại lấy chai nước ra uống mấy ngụm, thở hổn hển, thật không dễ dàng, Diệp Thư nghĩ nếu bắt cô làm ruộng, cô thà c.h.ế.t quách cho xong, sớm đầu thai còn hơn.

Nghỉ ngơi một lúc, Diệp Thư lại đứng dậy dùng rìu chặt hết cành cây, lại chặt thân cây thành những khúc dài hơn một mét, nhìn xung quanh không có ai liền cất thân cây vào siêu thị, sau đó bó cành cây thành bó, lát nữa sẽ gánh xuống núi, đây là thứ để cho mọi người nhìn thấy.

Diệp Thư tìm một tảng đá ngồi xuống, cảm thấy hơi đói bụng, liền lấy từ trong siêu thị ra hai cái bánh bao nhân thịt bò hành lá to, ăn bánh bao xong uống chút nước, Diệp Thư lại lấy sách chính trị ra, trước tiên xem qua chỗ mà nguyên chủ đã đánh dấu, ghi nhớ hết các ý chính.

Diệp Thư cảm thấy mình chưa xem sách được bao lâu thì nghe thấy tiếng chuông ở đầu làng vang lên, người nông thôn đa số đều không có đồng hồ, ăn cơm, đi làm đều dựa vào một cái chuông treo trên cây ở đầu làng, cả làng chỉ có đội trưởng là có một chiếc đồng hồ cũ, cho nên đến giờ gõ chuông đã trở thành nhiệm vụ bất di bất dịch của đội trưởng.

Diệp Thư vội vàng lùa dê xuống núi, dồn vào chuồng dê, xách một thùng nước đổ vào máng cho dê uống, sau khi đóng cửa chuồng xong, cô mới đi ăn cơm.

Buổi trưa mọi người đều tranh thủ về nhà ăn cơm, ăn xong còn có thể tranh thủ nghỉ ngơi, hiện tại tuy rằng nhẹ nhàng hơn so với mùa thu hoạch, nhưng lật đất cũng rất mệt.

Diệp Thư cũng cầm hai cái bánh bao về nhà, mở cửa vào nhà, cởi áo khoác ngoài ra, vừa nãy đã ăn hai cái bánh bao, bây giờ cũng không đói, liền cất hai cái bánh bao vào siêu thị, lấy cái chậu trong siêu thị ra, cho cả bánh bao buổi sáng vào trong chậu.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 22


Diệp Thư phát hiện thời gian trong siêu thị là thời gian tĩnh, đồ ăn bỏ vào, để bao lâu cũng không hỏng, bỏ vào như thế nào lấy ra vẫn như thế ấy.

Cho nên Diệp Thư đều bỏ hết vào trong, biết đâu năm sau lúc nạn đói còn có thể cứu mạng.

Rửa mặt xong Diệp Thư nằm xuống giường, sáng sớm đốt không ít củi, trên giường còn hơi ấm, Diệp Thư lấy trong siêu thị ra một cái đồng hồ báo thức, hẹn giờ xong, đặt đồng hồ báo thức cạnh gối, Diệp Thư nhắm mắt ngủ.

Diệp Thư bị đồng hồ báo thức đánh thức, giấc này ngủ say như chết, lúc tỉnh dậy cả người thoải mái hơn không ít, Diệp Thư đứng dậy xuống đất, đợi đến khi tiếng chuông vang lên lại đi ra chuồng gia súc.

Lần này người phụ trách thả bò cũng ở đó, Diệp Thư phải gọi là ông Hai, là ông nội của chồng chị Ngọc Bình, ông nội của Diệp Thư và ông ấy là anh em ruột, đến đời Diệp Thư thì vừa ra khỏi ngũ phục.

Nhà Diệp Thư mấy đời đều là con một, đến đời Diệp Thư lại càng chỉ có một mình Diệp Thư, Diệp Thư chào hỏi ông Hai, ông lão thấy Diệp Thư đến sớm, liền nói với Diệp Thư.

"Thư à, cháu không cần đến sớm như vậy đâu, cháu đến muộn một chút cũng không sao, buổi trưa nghỉ ngơi thêm một lát, ông lớn tuổi rồi, ngủ ít, ông sẽ trông chừng giúp cháu."

Chỉ cần chăm sóc gia súc cho tốt, sớm một chút muộn một chút cũng không ai quản, thời gian thoải mái, cho nên mọi người mới tranh nhau làm việc này.

Cô dắt đàn dê ra: "Ông Hai, hay là cháu dắt luôn bò ra ngoài cho ông nhé?"

Ông lão xua tay: "Không cần đâu, lát nữa ông dắt nó ra ruộng cày, trời sắp ấm rồi, cày xong là có thể gieo trồng được rồi."

"Vậy cháu đi đây." Cô tiếp tục lùa dê lên núi, lần này đổi hướng khác, tìm một bãi cỏ nhiều cho dê ăn, cô lấy sách ra ôn bài.

Thời gian học trôi qua rất nhanh, cô nhìn đồng hồ, đã hơn ba giờ chiều rồi, cất sách vào cặp, lại cầm rìu ra chặt củi, lần này cô không chặt cành to nữa, chỉ tìm những cây bụi bằng ngón tay cái mà chặt, được một bó lớn thì dừng tay.

Cô nghỉ tay uống nước, thấy dê ăn gần xong thì lùa dê xuống núi, cô vác củi về, lùa dê vào chuồng, đổ thêm nước vào máng, rồi dọn dẹp chuồng dê, đang dọn dẹp thì đại đội trưởng đi tới, thấy cô đang làm việc, ông liền đứng bên ngoài, nhìn cô dọn dẹp cẩn thận, đại đội trưởng gật đầu.

Cô ngẩng đầu nhìn đội trưởng: "Bác."

"Ngày đầu đi làm thế nào, đã quen chưa?" Đại đội trưởng hỏi cô.

"Dạ cũng ổn, cảm ơn bác đã quan tâm." Trải qua chuyện sáng nay, cô rất biết ơn vị đại đội trưởng này, cũng biết là ông ấy đã chiếu cố mình.

Đại đội trưởng thấy cô hiểu chuyện: "Ừm, cháu cứ làm việc cho tốt đi."

Đại đội trưởng nói xong lại đi dạo quanh căn nhà nhỏ bên chuồng bò.

Ông lão đã dắt bò đi giúp người ta cày ruộng, trong nhà không có ai, đại đội trưởng thấy không có việc gì liền đi dạo.

Diệp Thư lấy một chiếc ghế đẩu từ trong căn nhà nhỏ ra, ngồi đợi ông lão về, bò và dê đều là tài sản quan trọng của đội sản xuất, vì vậy ông lão ngủ ở căn nhà nhỏ này vào ban đêm để cảnh giữ.

Không lâu sau ông lão đã trở về, thấy cô đang đợi mình, ông lão bước nhanh hơn, bảo cô: "Cháu nhốt dê vào chuồng cho cẩn thận, rồi về trước đi, không cần đợi ông, xung quanh đều là nhà người ta, không ai dám trộm đâu, tối cháu cũng không cần ra đâu, ông cho chúng nó ăn hộ cháu. Tầm 10 giờ tối phải cho bò và dê ăn thêm lần nữa."

Cô nghĩ đêm hôm khuya khoắt bản thân cũng không dám ra ngoài, nên muốn nhờ ông lão cho ăn hộ luôn, trước đây lúc bà còn sống, bữa tối cũng là ông lão cho ăn hộ, bà làm đồ ăn ngon cũng hay chia cho ông lão một ít, cô nghĩ mình cũng sẽ không để ông lão thiệt thòi.

Cô lại cảm ơn ông lão một lần nữa, cất ghế đẩu vào nhà, rồi mới tạm biệt ông lão, vác củi về nhà.

Diệp Thư vác củi về đến nhà, vừa vào sân đã không về nhà mà đi thẳng ra sân sau, để bó củi xuống đất, lại lấy số củi hôm qua cất vào siêu thị ra, trải ra phơi nắng, đợi khô hẳn thì cất vào nhà kho.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 23


Cô dọn hết rơm rạ trong nhà kho sang một bên, lại nhặt hết lõi ngô ở góc nhà cho vào một bao tải rách, để cùng chỗ với rơm rạ, bên kia để dành chỗ cho củi khô.

Dọn dẹp xong xuôi, cô bèn ôm một bó rơm ra nhóm lửa, nấu một nồi nước sôi, đổ đầy phích nước, rồi múc nước rửa mặt, số nước còn lại cô để trong nồi cho ấm, đợi lát nữa ăn cơm về còn rửa mặt mũi chân tay.

Nghe thấy tiếng chuông ăn cơm vang lên, cô vội vàng bưng bát đi về phía nhà ăn của đội sản xuất, đến nơi, bác gái ở nhà ăn múc cho cô một bát cháo, cô lại đến bên cạnh lấy hai cái bánh bao ngô, đang định về nhà.

Phía sau đột nhiên náo loạn, không biết ai va phải cô, bát cháo nóng suýt chút nữa hất hết lên tay, cô vội vàng tránh sang một bên, một đám người vây quanh cổng đội sản xuất, ồn ào náo loạn, từ trong đám đông vọng ra tiếng la hét của một người phụ nữ.

"Ép người quá đáng, ép người quá đáng, sống thế này không bằng c.h.ế.t đi cho rồi, nhà họ Cao muốn ép c.h.ế.t tôi mà."

Những người đang ngồi ăn cơm đều chạy hết ra, Diệp Thư âm thầm lùi về phía sau vài bước, đứng ngoài tránh bị chen lấn xô đẩy, lúc này Xuân Hạnh từ trong đám đông chen ra, nhìn thấy cô đang đứng ngoài, bèn chen đến bên cạnh cô.

"Xảy ra chuyện gì thế, người bên trong là ai vậy?" Cô hỏi Xuân Hạnh.

Xuân Hạnh kéo Diệp Thư ra xa khỏi đám người một chút, rồi mới nói nhỏ: "Là chị dâu Thúy Hồng nhà anh Đại Xuyên."

Diệp Thư cũng nhỏ giọng hỏi: "Sao chị dâu Thúy Hồng lại khóc thế?"

Xuân Hạnh thở dài: "Cậu đi học xa nhà nên không biết, nói ra thì chị dâu Thúy Hồng cũng tội, lấy chồng mười mấy năm mà mới chỉ sinh được một cô con gái, nghe nói là lúc sinh con gái bị tổn thương nên sau này khó có con, lúc đầu thì cũng đỡ, mẹ chồng chị dâu Thúy Hồng tuy có trọng nam khinh nữ nhưng vì chỉ có mỗi một cháu gái nên đối xử cũng tạm được.

Mấy năm trước, anh Hai nhà họ Cao cũng lấy vợ, năm sau thì sinh đôi được hai thằng c*, từ đó trở đi cuộc sống của chị dâu Thúy Hồng càng thêm khó khăn, chị dâu Thúy Hồng tuy mạnh mẽ nhưng có lẽ vì chỉ sinh được con gái mà không có con trai nên tự ti, bao nhiêu năm nay nhẫn nhịn được đều nhịn.

Lần này đúng là đụng vào chỗ hiểm của chị ấy nên mới làm ầm lên đấy".

Thấy Diệp Thư chăm chú lắng nghe, Xuân Hạnh càng thêm hào hứng kể.

"Nhà họ Cao từ trước đến nay đều là bà lão chia cơm, nhà anh Đại Xuyên ba người lúc nào cũng được chia phần ít nhất, nhất là con gái anh ấy, toàn là phần cơm cháy chan thêm nước, vợ chồng anh ấy chỉ còn cách bớt từ bát của mình mà gắp cho con.

Mãi đến năm kia, hợp tác xã thành lập, mọi người cùng ăn cơm tập thể, nhà ba người mới được ăn no vài bữa, hai tháng trước, hai đứa cháu trai cứ suốt ngày kêu đói, ở nhà quấy khóc suốt, bà lão mới nghĩ ra một cách, là lấy cơm của cả nhà về tự tay chia.

Thế là hai đứa cháu trai của bà lão cuối cùng cũng được ăn no, trừ mẹ con Thúy Hồng ra thì những người còn lại đều hài lòng.

Chuyện là thế này, mấy hôm nay mẹ đẻ chị dâu Thúy Hồng bị ốm, bây giờ đang là lúc nông nhàn, chưa đến mùa gieo trồng nên đàn ông đều đi làm công, phụ nữ ở nhà thì may vá, giặt giũ, chị dâu Thúy Hồng muốn sang nhà mẹ đẻ chăm sóc vài hôm, nghĩ con gái cũng lớn rồi, chồng cũng ở nhà nên không dẫn theo.

Ai ngờ đâu, trưa nay xảy ra chuyện, bà lão vẫn chia cơm như trước, hai đứa cháu trai được chia mỗi đứa một bát cháo đầy ú ụ, còn bẻ nửa cái bánh bao của cháu gái chia cho hai đứa cháu trai, đến lượt cháu gái thì chỉ còn lại một chút nước cháo ở đáy bát, bà lão liền đổ thêm nửa bát nước vào bảo con bé uống, con bé cũng không dám lên tiếng.

Bố đứa bé cũng vô tâm, chị dâu Thúy Hồng ở nhà thấy cơm con gái ít thì thường bớt phần của mình cho con, với cả nếu chị ấy ở nhà thì bà lão cũng không đến mức quá đáng như vậy.

Chiều nay, chị dâu Thúy Hồng từ nhà mẹ đẻ về, có lẽ do mừng rỡ khi nhìn thấy mẹ nên con gái chị ấy ngất xỉu, sau khi con bé tỉnh lại, chị ấy mới gặng hỏi thì ra mấy hôm chị ấy về nhà mẹ đẻ, bữa nào con bé cũng chỉ được ăn nửa bát cháo loãng pha thêm nước, chưa đến nửa no đã phải đi giặt giũ quần áo cho cả nhà, vừa đói vừa mệt nên mới ngất xỉu.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 24


Lúc bà lão bưng cơm đến thì chị dâu Thúy Hồng mới dắt con gái đến đây."

Diệp Thư nghĩ: "Có lẽ chị ấy cố tình làm ầm lên, bà lão thiên vị như vậy, chắc chắn chị ấy đã nhịn từ lâu rồi, nhân cơ hội này mới làm lớn chuyện."

Quả nhiên nghe thấy bên trong có tiếng hét lớn: "Chia nhà, chia nhà, quá đáng quá rồi, đây là coi thường con gái tôi."

Trong đám đông vang lên một giọng nói già nua, chắc là bà lão: "Muốn chia nhà, mơ đi, tôi còn chưa c.h.ế.t đây này?"

Bà lão lại gào khóc: "Con trai, con xem con lấy phải thứ vợ gì đây, nó muốn bức tử mẹ con rồi, đời nào bố mẹ còn sống mà con cái đã đòi chia nhà, nó muốn người ta đ.â.m vào lưng con đấy."

Thúy Hồng kiên quyết: "Mẹ đừng có ngụy biện nữa, hôm nay không chia nhà thì tôi ly hôn."

"Làm gì đấy? Làm ầm cái gì?" Giọng đội trưởng vang lên từ ngoài cửa, mọi người dạt sang hai bên nhường đường cho ông vào.

Xuân Hạnh kéo Diệp Thư leo lên một ụ đất, Diệp Thư nhìn qua đám đông, thấy được gia đình đang cãi vã bên trong, chị dâu Thúy Hồng dắt con gái đứng cạnh một người đàn ông ngoài 30 tuổi đang cúi gằm mặt, đó là chồng cô ấy, anh Cao Đại Xuyên.

Đối diện là một bà lão ngoài 50 tuổi, tay chống nạnh, miệng mắng té tát.

Chị dâu Thúy Hồng đỏ hoe mắt nói với đội trưởng: "Chú à, chú cũng thấy rồi đấy, cháu thật sự không thể sống ở cái nhà này được nữa. Cháu mới về nhà mẹ đẻ có hai ngày, con đã bị bỏ đói đến ngất xỉu, nếu cháu về muộn thêm hai ngày nữa, có phải con bé đã c.h.ế.t đói rồi không."

Bà lão nhà họ Cao vẫn không ngừng mắng nhiếc cô ấy là sao chổi, là đồ tuyệt tự.

Thúy Hồng tiếp tục nói với đội trưởng: "Chú à, cháu biết cháu không sinh được con trai, là cháu có lỗi với Đại Xuyên. Nhưng không sinh được con trai cũng đâu phải cháu muốn, tại sao cơ thể cháu lại ra nông nỗi này, chẳng phải là do lúc cháu sinh con khó sinh, bà ấy nhất quyết không chịu đưa cháu đi bệnh viện hay sao."

"Chú à, bao nhiêu năm nay, cháu đã phải chịu đựng biết bao nhiêu uất ức, ngày nào cũng bị mắng là đồ tuyệt tự, cháu cũng nhẫn nhịn rồi, nhưng cháu không thể lấy mạng sống của con mình ra để đánh cược, cháu cũng không dám đánh cược, có lẽ đây là đứa con duy nhất trong đời cháu." Nói rồi ôm con gái khóc nức nở.

Diệp Thư không khỏi âm thầm khen ngợi chị dâu Thúy Hồng trong lòng.

Thúy Hồng vừa nói xong, mọi người xung quanh đều nhìn cô ấy với ánh mắt thương cảm, miệng bàn tán xôn xao.

"Bà lão nhà họ Cao thật quá đáng, nhà tôi ở gần nhà họ, ngày nào cũng nghe thấy bà ta mắng con dâu là sao chổi." Người hàng xóm nhà họ Cao lên tiếng.

"Cháu gái cũng là con của con trai, sao có thể bỏ đói cháu đến ngất xỉu như vậy được."

"Đại Xuyên nhu nhược quá, sao có thể để vợ con bị bắt nạt như vậy chứ!"

"Đại Xuyên, cậu nói xem sao nào?" Đội trưởng hỏi Cao Đại Xuyên.

Cao Đại Xuyên nhìn mẹ, rồi lại quay đầu nhìn vợ con, môi mấp máy mấy cái rồi lại cúi đầu xuống, dáng người cao một mét bảy mấy như thấp đi vài phần.

Thúy Hồng nhìn người đàn ông nhà mình, sự thất vọng trong mắt như muốn trào ra: "Đội trưởng, cháu muốn chia nhà, nếu không chia nhà thì cháu sẽ ly hôn."

"Thúy Hồng…" Cao Đại Xuyên yếu ớt gọi, cuối cùng dưới ánh mắt sắc bén của Thúy Hồng đành ngậm miệng không nói ra lời.

Đội trưởng thấy tình hình thế này không ổn, bèn nói với mọi người xung quanh, ai ăn cơm thì đi ăn cơm đi, đừng có bu quanh đây nữa, rồi lại sai người đến nhà họ Cao gọi Cao Trường Phú, bố của Cao Đại Xuyên, và Cao Đại Hải, em trai của anh ta, bảo họ đến thẳng nhà ăn của đội sản xuất.

Đội trưởng lại dẫn bà lão nhà họ Cao cùng Cao Đại Xuyên và vợ con đến trụ sở đội sản xuất.

Xuân Hạnh thấy vậy liền bỏ cả ăn cơm, kéo Diệp Thư đi theo sau đội trưởng. Tất nhiên không chỉ có hai người họ, mà còn có không ít người bưng bát cơm đi theo sau, chỉ để xem náo nhiệt. Tới trụ sở đội sản xuất, đội trưởng mở cửa cho mấy người vào, những người phía sau thì vây quanh cửa sổ hoặc cửa ra vào.

Không bao lâu sau, Cao Trường Phú và Cao Đại Hải vội vã chạy đến. Vừa vào cửa, Cao Trường Phú đã tức giận quát: "Con dâu cả, con làm cái trò gì vậy, có chuyện gì mà không thể ở nhà nói?"
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 25


Rõ ràng là trên đường đến đây đã có người kể lại mọi chuyện cho Cao Trường Phú nghe rồi.

Cả nhà Cao Đại Hải đứng về phía bà lão: "Mẹ, mẹ đừng nóng giận mà hại thân, anh cả, chị dâu cũng là sốt ruột quá nên mới thế, lát nữa bảo hai người họ xin lỗi mẹ là được."

Cao Đại Hải ngoài mặt an ủi, nhưng thực ra là đang đổ thêm dầu vào lửa.

Bà lão nhà họ Cao thấy chồng và con trai thứ đến, lưng bỗng thẳng lên mấy phần, nắm tay con trai thứ: "Vẫn là con trai ngoan của mẹ, còn cái thằng vô dụng kia, nuôi nó lớn chẳng có tí tác dụng gì, thà lúc trước bóp c.h.ế.t nó đi cho rồi."

Thúy Hồng nhìn màn mẹ hiền con thảo trước mắt với vẻ mỉa mai, đội trưởng lên tiếng: "Thôi được rồi, mọi người đã đến đông đủ cả rồi, nói xem sao, giải quyết thế nào đây?"

Bà lão nhà họ Cao trừng mắt nhìn Thúy Hồng với vẻ căm hận: "Đội trưởng, có bố mẹ nào lại đi chia nhà với con cái bao giờ, chúng tôi không chia nhà."

Thúy Hồng cũng trở nên gay gắt: "Không chia nhà thì tôi sẽ ly hôn với con trai bà, dẫn con gái đi, tự mình nuôi con."

"Ly thì ly, ly hôn rồi tôi sẽ tìm cho nó một cô con gái nhà lành đẻ cháu đích tôn cho tôi, xem cô, một con gà mái không biết đẻ, có thể sống tốt được đến đâu."

Cao Đại Xuyên đau khổ nhìn mẹ: "Mẹ, con không ly hôn." Cao Đại Xuyên và Thúy Hồng thật sự có tình cảm, năm đó chính anh ta là người để ý Thúy Hồng trước, sau đó mới nhờ người mai mối.

"Đồ vô dụng, lúc nào cũng chỉ biết bám váy vợ, cút ra ngoài rồi thì đừng có nhận là con trai tôi." Bà lão chỉ vào mặt anh ta mắng.

Bố à! Cao Đại Xuyên cầu xin nhìn Cao Trường Phú, Cao Trường Phú rít một hơi t.h.u.ố.c lá không nói gì.

Một lát sau, Cao Trường Phú nói với Thúy Hồng: "Con dâu cả, sau này bà nội sẽ đối xử với Đại Nha và Thiết Đản như nhau."

Bà lão Cao không đồng ý: "Như nhau thế nào được, cháu gái với cháu trai của tôi có thể giống nhau sao, tôi làm vậy còn không phải là vì chúng nó, chúng nó chỉ có một đứa con gái, sau này còn không phải trông cậy vào hai đứa cháu trai để dưỡng lão sao!"

Mọi người xung quanh lại thay đổi cách nói, đặc biệt là những người lớn tuổi: "Thúy Hồng cũng thật là không hiểu chuyện, cháu gái nhà ai mà chẳng cho ăn cho no là được rồi, sau này còn không phải trông cậy vào cháu trai để lo liệu hậu sự hay sao!"

"Vợ chồng nó bao nhiêu năm mới có một đứa con gái, ai biết được có thể sinh tiếp được không, sau này gả đi còn không phải nhờ vào hai em trai để chống lưng hay sao!"

"Đúng vậy, bây giờ không đối xử tốt với cháu trai, sau này ai lo cho chúng nó?"

Mọi người xung quanh bàn tán xôn xao.

Nghe mọi người bàn tán, khỏi phải nói bà lão Cao, ngay cả vợ chồng Cao Đại Hải cũng ưỡn ngực.

Cao Đại Xuyên nghe mọi người bàn tán, cúi đầu thấp hơn, không có con trai luôn là nỗi lòng của Cao Đại Xuyên, khỏi phải nói những năm 60, ngay cả thế kỷ 21 vẫn còn có câu nói "nuôi con trai để phòng khi về già", đặc biệt là ở nông thôn, tư tưởng trọng nam khinh nữ càng nghiêm trọng.

Chị dâu Thúy Hồng nhổ một bãi nước bọt: "Về già tôi có c.h.ế.t đói cũng không trông cậy vào chúng nó, bây giờ còn suýt chút nữa đã bỏ đói c.h.ế.t con gái tôi, sau này còn trông cậy vào chúng nó để chống lưng cho con gái tôi sao?"

Thúy Hồng không để ý đến bà lão Cao, vừa khóc vừa nói với Cao Trường Phú: "Bố, nhất định phải chia nhà, cuộc sống của ba người chúng con trong nhà này thế nào, con không tin bố không nhìn thấy.

Con và Đại Xuyên đầu tắt mặt tối làm việc, Đại Nha còn phải giặt giũ quần áo cho cả nhà, kể cả nhà thằng Hai, quần áo ngoài thì thôi, có lúc còn ném cả quần áo lót cho con bé giặt, những chuyện này con đều nhịn, ai bảo con bé không phải con trai chứ, con gái làm nhiều hơn một chút cũng không sao.

Kết quả là lúc làm việc chúng con làm nhiều nhất, lúc ăn cơm chúng con được chia ít nhất, người lớn nhịn thì thôi, nhưng con chỉ mới về nhà mẹ đẻ hai ngày, con bé đã bị bỏ đói đến ngất xỉu, chuyện này dù thế nào con cũng không thể nhịn được nữa!

Đại Nha tuy là con gái, nhưng cũng là miếng thịt rớt xuống từ trên người con, các người không đau lòng nhưng con đau lòng."

"Mẹ!" Đại Nha núp bên người Thúy Hồng, khóc càng to hơn.

Thúy Hồng kéo Cao Đại Xuyên bảo anh ta lên tiếng: "Anh nói đi, rốt cuộc có chia nhà hay không?"
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 26


Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía Cao Đại Xuyên, Cao Đại Xuyên im lặng một lúc, đột nhiên quỳ xuống trước mặt bà lão Cao: "Mẹ, coi như con bất hiếu, mẹ hãy cho chúng con chia nhà đi!"

Bà lão Cao kêu lên một tiếng, lao đến đánh Cao Đại Xuyên, Cao Đại Hải cũng dùng ánh mắt trách móc nhìn Cao Đại Xuyên: "Anh, sao anh có thể nói ra những lời này chứ, mẹ nuôi nấng chúng ta không dễ dàng gì, anh làm mẹ buồn lòng quá!"

Cao Đại Xuyên đứng dậy, đ.ấ.m Cao Đại Hải một cái: "Ai nói tôi bất hiếu cũng được, riêng cậu thì không được, ba người chúng tôi tiết kiệm lương thực cho ai ăn, quần áo của cả nhà cậu là ai giặt, con trai cậu vui chơi, cậu không nhìn thấy cháu gái cậu đang giặt quần áo cho nhà cậu sao? Con trai cậu ăn kẹo, cậu không nhìn thấy cháu gái cậu ở bên cạnh nuốt nước miếng sao? Mỗi ngày trên bàn ăn, con trai cậu làm ầm ĩ đòi bánh bao của Đại Nha, cậu không nhìn thấy sao? Nếu không phải các người được voi đòi tiên thì hôm nay cũng sẽ không xảy ra chuyện này!" Cao Đại Xuyên hiếm khi nói nhiều lời như vậy.

"Anh Cả!" Cao Đại Hải gọi.

"Bố, chia nhà đi, con chịu đựng đủ rồi, chia nhà rồi con vẫn là con trai của bố, vẫn sẽ hiếu kính bố đúng với trách nhiệm của mình!"

"Muốn phân gia, trừ khi tôi chết!" Bà lão Cao quát.

Cao Trường Phú quay lại tát bà lão Cao một cái: "Bà im đi, cái nhà này đều bị bà làm cho tan nát hết rồi!"

Bà lão Cao thấy Cao Trường Phú thật sự nổi giận, không dám nói gì nữa, Cao Trường Phú nói: "Chia đi, lòng người đều đã tan rã rồi, ở chung một chỗ cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa!"

"Cái nhà này chia như thế nào, ông có phương án gì không?" Đại đội trưởng hỏi Cao Trường Phú.

"Để chúng nó ra đi tay trắng, còn muốn chia đồ của tôi, đồ bất hiếu thì phải bị trời đánh!" Bà lão Cao gào lên.

Cao Trường Phú trừng mắt nhìn bà ta, bà lão Cao rụt cổ lại, Cao Trường Phú không để ý đến bà ta, nói với đại đội trưởng: "Cứ theo quy định của làng mà làm, chia thế nào thì chia!"

Đại đội trưởng thấy Cao Trường Phú cũng hiểu chuyện, gật đầu nói: "Ừ, vậy mọi người về đi."

Cao Trường Phú lại nói với cô phụ trách và đại đội trưởng cũng là trưởng làng đang có mặt: "Phiền hai người lát nữa đến nhà tôi chia đồ đạc."

Hai người đều gật đầu đồng ý.

Cao Trường Phú lại nói với hai đứa con trai mình: "Hai đứa đến nhà bố vợ, gọi các ông ấy sang đây."

Rồi lại nhờ người đi gọi cậu cả, tức anh trai của bà lão Cao, còn anh em, chú bác bên nhà Cao Trường Phú đều có mặt cả rồi, không cần phải gọi, theo về là được.

Ở nông thôn chia nhà đều như vậy, bố vợ có mặt là sợ con gái mình thiệt thòi, cậu, chú bác có mặt là sợ con cháu bất hiếu, trong vấn đề phụng dưỡng bố mẹ sinh sự, cũng là ngầm cho người già chỗ dựa.

Cao Trường Phú thấy hai anh em đi rồi, quay sang nói với bà lão Cao: "Đi thôi, về thu dọn đồ đạc."

Hai cô con dâu nhìn nhau, cũng đi theo ra ngoài, chị dâu Hai cũng muốn chia nhà, ai mà chẳng muốn được tự làm chủ, ai muốn sống dưới trướng mẹ chồng chứ!

Tuy không chia nhà là nhà Cao Đại Hải được lợi, nhưng mẹ chồng nào cũng bênh con trai, cháu nội, dù mẹ chồng có tốt với con trai, cháu nội đến đâu, thì cũng khắt khe với con dâu, bà ta đối xử với chị dâu Hai chỉ tốt hơn chị dâu Cả một chút thôi.

Cả nhà họ đi rồi, những người xem náo nhiệt cũng đi theo ra ngoài, người chưa ăn cơm xong vừa đi vừa gặm bánh bao, người có cháo thì thỉnh thoảng lại húp một ngụm.

Diệp Thư vốn không muốn đi xem náo nhiệt nữa, tay bưng bát cháo mỏi nhừ, nhưng Xuân Hạnh cứ kéo cô, nhất định muốn cô đi cùng.

Xuân Hạnh tuy tính tình cởi mở, nhưng trong làng cũng chẳng có mấy người bạn, trong làng ngoài cô ra thì Xuân Hạnh học nhiều nhất, các cô gái khác học được một hai năm, biết chữ là về nhà làm việc rồi, có nhà còn không cho con cái đi học, bốn, năm tuổi đã phải học giặt giũ, nấu nướng, đến tuổi xuống đồng là theo người lớn ra đồng kiếm công điểm
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 27


Diệp Thư bất lực, đành nói với Xuân Hạnh, để cô mang bát về nhà rồi đến tìm cô ấy, Xuân Hạnh không chịu, cô đành phải dẫn Xuân Hạnh về nhà trả bát, trả bát xong, lại kéo Xuân Hạnh ngồi chơi một lúc, uống chút nước, nhà vợ của hai anh em họ Cao đều ở làng khác, đến đây chắc cũng mất kha khá thời gian.

Diệp Thư chia cháo làm hai phần, lại đưa cho Xuân Hạnh một cái bánh bao, bảo cô ấy ăn nhanh, ăn xong rồi đi cũng kịp, Xuân Hạnh ban đầu từ chối không ăn, cô nói mình không đói, ăn không hết, Xuân Hạnh mới chịu ăn.

Hai người ăn cơm xong lại nghỉ ngơi một lúc, nói chuyện phiếm, rồi mới đi về phía nhà họ Cao, bên ngoài nhà họ Cao đã tụ tập không ít người, hai bên nhà thông gia của Cao Trường Phú đều đã đến, nhà ngoại của bà lão Cao lúc nãy cũng vừa vào.

Hai người vừa đến đã nghe thấy tiếng chửi mắng anh Cả ầm ĩ bên trong, những người xem náo nhiệt nói là cậu của anh Cả, tục lệ ở đây là, bên ngoại thì cậu là lớn nhất, bên nội thì chú là lớn nhất, con cái bất hiếu, cậu có quyền đánh mắng, nếu bố mẹ qua đời, cậu, mợ đến phúng viếng, con cái phải quỳ lạy từng bước để nghênh đón, cậu chưa đến thì không được hạ huyệt.

Đợi một lúc, ông trưởng làng và mọi người đến, Xuân Hạnh kéo Diệp Thư chen lên phía trước, có người mặt dày thì vào thẳng sân, đứng dưới cửa sổ, có người còn leo lên tường, Diệp Thư ngại không dám vào sân, Xuân Hạnh thấy cô không vào, cũng không vào nữa, đứng cùng cô ở cổng.

Bên trong nói chuyện, bên ngoài hoàn toàn không nghe thấy gì, người đứng trước cửa sổ là bà hàng xóm miệng rộng nổi tiếng trong làng, bà ấy nghe một lúc, lại chạy ra ngoài thuật lại,chạy đi chạy lại như vậy, cũng thấy thú vị.

Thật ra bây giờ chia nhà cũng chẳng có gì đáng giá, lương thực, ruộng đất gì đều là của tập thể, chỉ có mấy gian nhà, còn có tiền bạc trong nhà cần phải chia, lại còn phải định xem việc phụng dưỡng bố mẹ như thế nào.

Bà hàng xóm miệng rộng thuật lại, nhà cửa đã chia xong, nhà nào ở thì thuộc về nhà đó, bây giờ chia tiền lại có vấn đề, nhà anh hai Cao không đồng ý chia đều, bà lão Cao cũng bênh vực anh hai Cao, Cao Trường Phú tuy không nói gì, nhưng có ý muốn chia cho anh hai Cao nhiều hơn, nói là nhà anh hai Cao có hai đứa con trai, gánh nặng lớn hơn.

Vợ chồng anh cả Cao không nói gì, bố vợ anh cả không đồng ý, nói có bản lĩnh sinh thì phải có bản lĩnh nuôi, dựa dẫm anh chị là bản lĩnh gì.

Ông lại hỏi bố chồng của Thúy Hồng: "Con gái tôi về nhà ông mười năm rồi, mười năm nay nó có lười biếng, gian dối gì không? Ngoài lần này ra, có khi nào nó không yêu thương em chồng, không hiếu kính bố mẹ chồng không?" Ông hỏi đến mức hai ông bà Cao Trường Phú á khẩu không nói nên lời, bà Cao định làm ầm lên nhưng bị các em trai bà ta ngăn lại.

Bố Thúy Hồng lại nói: "Còn về việc lần này Thúy Hồng làm ầm ĩ, tôi cũng đã mắng con bé rồi, dù người già có gì không đúng, con cũng không nên làm vậy, có gì thì nói chuyện tử tế với bố chồng con, bố chồng con sẽ bênh vực cho con."

Ông lại quay sang Thúy Hồng nói: "Con gái, xin lỗi bố mẹ chồng con đi, dù sao con làm ầm ĩ lên như vậy là con không đúng."

Thúy Hồng bước ra giữa nhà, cúi đầu trước hai ông bà Cao Trường Phú: "Bố mẹ, con xin lỗi, con sai rồi."

Bố Thúy Hồng tiếp tục nói: "Tôi cũng xin lỗi anh chị, là tôi không dạy dỗ Thúy Hồng tốt, nhưng tôi cũng phải nói một câu, mong anh chị hiểu cho tấm lòng người mẹ, ai cũng có con cái, con cái là ruột thịt của mình, Thúy Hồng thấy con ngất xỉu nên mới giận quá mất khôn như vậy."

Nghe ông nói vậy, Cao Trường Phú đỏ mặt tía tai: "Ông thông gia, là tôi có lỗi, để con bé phải chịu ấm ức, là tôi không quản được vợ mình."

Cậu, chú bác của Cao Đại Xuyên cũng ở bên cạnh nói Thúy Hồng là đứa con dâu tốt, bà Cao hồ đồ rồi.

Đại đội trưởng đứng bên cạnh nhìn, thầm nghĩ, bố Thúy Hồng nói chuyện thật khéo léo, mấy câu nói đã xoay chuyển được tình thế.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 28


Đừng xem thường mấy câu nói đó, nó đã gỡ bỏ tiếng xấu bất hiếu của Thúy Hồng, những người sống ở nông thôn đều biết, nếu bố mẹ trong nhà có tiếng xấu thì con cái sau này muốn cưới xin đều bị ảnh hưởng, hơn nữa bây giờ là những năm 60, nếu có tiếng xấu thì đừng nói đến chuyện tốt đẹp gì, thậm chí ra đường còn bị người ta khinh rẻ.

Cao Trường Phú lên tiếng: "Chia đều, tổng cộng có 63 đồng, chia làm ba phần, 3 đồng lẻ thì thôi, cho nhà đứa cả 20 đồng, nhà đứa hai 20 đồng, vợ chồng tôi 23 đồng, đàn gà thì không chia nữa, để vợ chồng đứa cả nuôi, ruộng tự canh tác tí nữa cũng chia làm ba phần, mỗi nhà một phần."

Lần này không ai lên tiếng phản đối, có vẻ như đều đồng ý.

Lúc này, đại đội trưởng lên tiếng: "Vấn đề phụng dưỡng bố mẹ, mọi người tính toán thế nào?"

Cao Trường Phú nhìn hai con trai: "Phụng dưỡng bố mẹ thì cứ theo quy định của làng, bây giờ tôi còn khỏe mạnh, chưa cần phụng dưỡng, đợi đến lúc tôi không làm được nữa, mỗi nhà mỗi năm cho vợ chồng tôi 15 đồng, lương thực thì bây giờ ăn cơm tập thể, sau này có thay đổi gì thì cho 100 cân lương thực thô, 30 cân gạo."

"Tất nhiên rồi, nếu bố mẹ có ốm đau gì, các nhà sẽ chia đều tiền thuốc men."

Cả Đại Xuyên và Đại Hải đều gật đầu đồng ý.

Thấy mọi người đều đồng ý, đại đội trưởng ký tên vào đơn phân chia gia sản do kế toán ghi chép, sau đó yêu cầu những người có mặt đều ký tên, ai không biết chữ thì điểm chỉ. Đợi lát nữa đo xong ruộng tự canh tác là xong việc chia nhà.

Trước đây, sau khi chia nhà xong, mọi người thường sẽ làm một bữa cơm chia tay, mời anh em họ hàng và cán bộ đến giúp đỡ chia nhà, bây giờ mọi người đều ăn cơm tập thể nên bữa cơm này cũng không còn nữa.

Đại đội trưởng và mọi người đứng dậy đi ra ngoài đo ruộng tự canh tác, thấy đại đội trưởng và mọi người đi ra, những người trong sân cũng ùa ra theo, Diệp Thư và Xuân Hạnh cũng đi theo đám đông ra ngoài, đại đội trưởng và mọi người đi vòng qua sân ra sau nhà, ruộng tự canh tác của nhà họ Cao ở ngay sau nhà, ruộng tự canh tác của nhà nào cũng ở cạnh nhà, như vậy cho tiện canh tác.

Những người xem náo nhiệt có người tiếp tục đi theo ra ruộng tự canh tác, có người thì về nhà, Xuân Hạnh còn muốn đi theo ra ruộng tự canh tác, Diệp Thư bảo cô ấy tự đi, Xuân Hạnh thấy Diệp Thư không đi thì cũng thấy mất hứng, liền cùng Diệp Thư về nhà.

Diệp Thư về đến nhà, nước trong nồi đã nguội, cô đành phải ôm thêm củi ra nhóm lửa, sau khi rửa mặt, ngâm chân xong, Diệp Thư lên giường trùm chăn, c** q**n áo ra ngủ, nằm xuống Diệp Thư lại thấy không ngủ được, trong lòng nhớ lại chuyện nhà họ Cao, Diệp Thư phát hiện chị Thúy Hồng có lẽ đã sớm lường trước được cảnh tượng này.

Nhìn chị ấy lúc đó như phát điên lên, nhưng từ đầu đến cuối nói năng rất mạch lạc, rõ ràng, nói ra hết những ấm ức của mình trong những năm qua, khiến mọi người đều đồng cảm, thương xót chị ấy, khiến dư luận nghiêng về phía chị ấy, bây giờ nghĩ lại những lời chị ấy nói, hình như đã luyện tập trong lòng vô số lần rồi.

Nhìn sang bà Cao, mẹ chồng của chị ấy, chỉ biết gào thét, ngoài việc khiến người ta càng thêm khẳng định bà ta là một bà mẹ chồng ác độc ra thì chẳng có tác dụng gì cho toàn bộ sự việc.

Nhìn vậy xem ra mọi chuyện đều đang theo ý của chị Thúy Hồng rồi, không khéo chuyện này là do chị ấy cố tình, không thì sao lần nào đi đâu chị ấy cũng dẫn theo con gái, chỉ có lần này là không, rõ ràng là chị ấy biết bà lão Cao không ưa gì con bé, cho nên mới cố tình để con bé lại.

Chuyện ngoài ý muốn duy nhất có lẽ là việc Đại Nha ngất xỉu vì đói, suy cho cùng thì chị Thúy Hồng có tính toán kỹ đến đâu cũng không thể ngờ được con bé lại ngất vì đói. Có lẽ chị ấy đã nghĩ kỹ sẽ kiếm cớ khác để làm ầm lên, ai dè vừa về đến nhà thì con bé đã ngất xỉu, đúng là cơ hội tốt để làm loạn, hòng đạt được mục đích chia nhà.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 29


Nghĩ vậy, Diệp Thư không khỏi cảm thán, quả nhiên là không thể xem thường bất kỳ ai, một người phụ nữ nông thôn không có học thức mà cũng có thể qua mặt được bao nhiêu người, tất nhiên cũng có thể có người nhận ra, nhưng mà chuyện đâu phải của mình, nên có ai nói ra đâu.

Diệp Thư thầm nghĩ sau này nhất định phải cẩn thận, dù sao bản thân cũng không phải là chủ nhân của thân xác này, cho dù có ký ức của nguyên chủ, cho dù có cố gắng thích nghi với cuộc sống ở thời đại này đến đâu, nhưng vẫn sẽ có lúc sơ ý để lộ ra dấu vết của thời hiện đại, đây là điều không thể tránh khỏi, thói quen 30 năm sống ở hiện đại của cô đâu phải ngày một ngày hai là thay đổi được.

Nghĩ vậy, Diệp Thư dần chìm vào giấc ngủ, khi mở mắt ra thì trời đã sáng bừng, cô nằm trên giường một lúc cho tỉnh ngủ, nhìn đồng hồ thấy đã 6 giờ sáng bèn vội vàng thức dậy.

Thức dậy, việc đầu tiên vẫn là nhóm bếp lò, đun nước để rửa mặt, nước trong phích giữ lại để uống, nước rửa mặt chỉ cần hơi ấm là được, không cần phải đun sôi, rửa mặt xong, Diệp Thư lại quét dọn sân trước sân sau một lượt, sau đó lấy từ trong siêu thị ra một bát hoành thánh ăn, ăn xong thấy còn sớm, cô lại giặt bộ quần áo hôm qua mặc, quần áo không bẩn, chỉ là bị gió thổi bám đầy bụi đất, chỉ cần vò qua hai nước là được.

Thấy thời gian cũng gần đến giờ bèn bưng bát đi đến nhà ăn của đội sản xuất để lấy cơm, hôm nay cô muốn lấy cơm mang về nhà ăn, thời gian lên núi của cô thoải mái, hôm qua là ngày đầu tiên đi làm, phải có đội trưởng dẫn đi nên mới phải đi sớm như vậy, hôm nay không cần phải đi sớm như vậy nữa, mang cơm về nhà vẫn kịp.

Lấy cơm xong, cô xoay người trở về nhà, cất cơm vào trong siêu thị, rửa sạch bát, lại đi ra sân sau lật đống củi hôm qua phơi, hôm nay phơi thêm một hôm nữa là có thể cất được rồi.

Thấy thời gian đã gần đến giờ, cô bèn khóa cửa đi ra chuồng gia súc, khi cô đến nơi thì ông Hai đã ở đó rồi, đang dọn dẹp chuồng bò, cô chào ông một tiếng rồi vội vàng đi dọn dẹp chuồng dê, dọn dẹp chuồng dê xong, cô dùng giỏ đựng rác đổ lên đống phân, sau đó lùa dê lên núi.

Đến nơi, cô thả dê tự do gặm cỏ, còn mình thì lấy rìu ra chặt củi, lần này cô không chặt những cây to nữa, chỉ chặt những cây to bằng cổ tay, loại này dễ chặt, khi về nhà cũng không cần phải chẻ nữa, chặt thành từng đoạn ngắn là có thể đem đốt được rồi.

Chặt được mười mấy cây củi khô, thời gian đã trôi qua hơn một tiếng đồng hồ, Diệp Thư quyết định hôm nay chỉ chặt đến đây thôi, nghỉ ngơi một lát, lát nữa lại chặt củi khô thành từng đoạn để tiện cho việc đốt.

Cô tìm một tảng đá ngồi xuống, muốn uống sữa chua, bèn lấy trong siêu thị ra một chai sữa chua, mở nắp chai cắm ống hút vào uống.

Uống sữa chua xong, cô cất chai vào siêu thị, đứng dậy chặt hết chỗ củi khô thành từng đoạn rồi bó lại cất vào siêu thị, thấy đàn dê không chạy lung tung, vẫn đang gặm cỏ ở chỗ cũ, bèn lấy sách trong cặp sách ra học.

Nội dung chương trình học cấp 3 của thời đại này đối với cô mà nói không có gì khó khăn lắm, ngoại trừ môn chính trị cần phải đầu tư thời gian một chút, còn những môn khác cô chỉ cần xem qua một lượt là được, cô quyết định thi khối tự nhiên, dù sao bây giờ cô cũng đang học khối tự nhiên.

Ba môn Ngữ văn, Toán, Anh thì chỉ có sách Ngữ văn là cô cần phải đọc kỹ, chủ yếu là sợ có phần học thuộc lòng, còn phần đọc hiểu và viết văn đối với cô mà nói chỉ là chuyện nhỏ, Toán và Anh thì càng không cần phải nói, dù sao thì tiếng Anh của cô cũng đã qua cấp độ 6 rồi.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 30


Lịch sử và Địa lý cô không định ôn kỹ, chỉ cần qua môn là được, chỉ có môn chính trị là cần phải học thuộc lòng, không phải là vì muốn được điểm cao, mà là vì sợ nói sai, nếu lỡ miệng nói sai thì không phải là chuyện đùa, mà là có thể mất mạng như chơi.

Thời gian đọc sách trôi qua rất nhanh, cô cảm giác như mình mới đọc được một lúc mà mặt trời đã sắp lặn, nhìn bụng của đàn dê cũng đã phình lên, cô không đợi đội trưởng gõ chuông nữa, mà lùa dê xuống núi luôn.

Lùa dê vào chuồng, múc nước đổ đầy máng nước cho dê uống, chào ông Hai một tiếng rồi về nhà.

Về đến nhà, Diệp Thư lấy củi từ trong siêu thị ra, chất ở sân sau phơi.

Về đến nhà, uống chút nước thấy cũng không mệt, cô định dọn dẹp lại nhà kho phía tây một chút, nhà kho đó toàn đồ linh tinh, cô mới chỉ kịp liếc qua ngày mới chuyển đến, vẫn chưa xem kỹ.

Sau cánh cửa nhà kho phía tây có để hai cái chum nhỏ, bên trên được đậy bằng những que lúa miến, cô mở ra xem thì thấy bên trong có mấy cái túi vải đựng bột ngô, bột cao lương, ở túi dưới cùng lại có đến 2 cân bột mì.

Cô cất tất cả mấy túi bột mì vào trong siêu thị, sực nhớ ra, bây giờ nhà nào cũng không được phép tích trữ lương thực, đương nhiên, cũng không thể nói là không có chút nào, nhưng có thì cũng phải giấu kín.

Cô nghĩ bụng lát nữa sẽ đem số khoai lang trong hầm cất hết vào siêu thị, lại mở cái chum thứ hai ra, lần này trong chum không có lương thực, mà là khoai lang khô đã lên một lớp phấn trắng, khoai lang khô là do bà nội đặc biệt phơi cho nguyên chủ, để nguyên chủ mang theo vài miếng khi đi học, lúc tan học đói có cái ăn, cô nhớ nguyên chủ đi học còn ăn cả lạc rang, đậu nành rang nữa.

Bà nội của nguyên chủ thật sự là hết mực yêu thương, chiều chuộng nguyên chủ, trong thời buổi thiếu thốn này, đã dành cho nguyên chủ những điều tốt đẹp nhất, bạn bè cùng trang lứa với nguyên chủ có cả bố lẫn mẹ cũng không được sung sướng bằng.

Cô thậm chí có chút ghen tị với nguyên chủ,cùng là mồ côi bố mẹ, tuy về vật chất nguyên chủ không bằng cô, nhưng đó là do hoàn cảnh thời đại, về mặt tinh thần thì cô kém xa nguyên chủ.

Cô vừa nghĩ trong lòng, tay cũng không rảnh rỗi, lấy từ trong siêu thị ra một chiếc túi ni lông lớn, đựng khoai lang khô vào túi, cất vào siêu thị, cô lại tìm thấy vài nắm đậu đũa khô, vài củ khoai tây khô, còn có mấy cây cải thảo khô, số này cô không cất vào siêu thị, vì nhà nào cũng có, cho dù có người nhìn thấy cũng chẳng ai để ý.

Cô lại đem cái nia, cái sàng, tất cả đều dọn dẹp lại một chỗ, đặt lên tấm ván gỗ ở góc nhà, chiếc áo rơm dùng để mặc lúc trời mưa được treo trên tường, quét dọn nền nhà một lượt, xem như đã thu dọn xong.

Cô lại xuống hầm cất hết đồ đạc trong hầm vào siêu thị.

Dọn dẹp xong, vừa định ngồi xuống nghỉ ngơi một chút thì tiếng chuông ăn cơm đã vang lên, cô đành phải cầm bát đi lấy cơm.

Lúc đến nhà ăn, cô vừa hay gặp Xuân Hạnh và mẹ cô ấy cũng đến lấy cơm, nhìn thấy cô, Xuân Hạnh bảo mẹ bưng bát cơm về nhà trước, cô ấy muốn ăn cùng cô, mẹ Xuân Hạnh chia cho cô ấy một bát cháo, hai cái bánh ngô, nhưng Xuân Hạnh chỉ lấy một cái, cái còn lại bảo mẹ mang về cho cháu.

Cô vốn định về nhà ăn ngon, cất bánh bao ngô vào siêu thị, giờ thì không còn cách nào khác, đành phải ngồi ăn cùng Xuân Hạnh ở đây vậy.

Xuân Hạnh kéo cô ngồi xuống, ân cần hỏi: "Diệp Thư, cậu đi làm quen chưa, có mệt không?"

"Không mệt, ngoài việc dọn dẹp chuồng dê ra thì chỉ cần lùa dê lên núi ăn cỏ là được, tôi còn tranh thủ nhặt được ít củi, lúc rảnh rỗi còn có thể xem sách."

"Nhà cậu không có củi đốt à, hay để tôi mang cho cậu một ít, nhà tôi còn nhiều."

Cô vội vàng từ chối: "Không cần đâu, nhà tôi còn, tôi chỉ là muốn tích trữ thêm một ít để dành đốt vào mùa đông thôi."

Xuân Hạnh yên tâm, cười nói: "Vậy thì tốt, cậu phải nhặt nhiều củi một chút, mùa đông lạnh lắm, mấy ngày rét nhất, cả ngày phải đốt lò sưởi ấm thì mới chịu được."
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 31


"Tôi biết, tôi sẽ tranh thủ nhặt, mỗi ngày nhặt một bó, đến mùa đông nhất định sẽ đủ."

"Cậu cứ từ từ nhặt, đừng có vào rừng sâu, nếu không thì đợi sau mùa thu, tôi bảo anh trai tôi đốn cho cậu mấy cây gỗ mục là đủ đốt rồi."

Trong làng thường thường cứ đến mùa thu, nhà nào cũng sẽ cho đàn ông trong nhà lên núi đốn vài cây gỗ mục về, như vậy là đủ đốt cả một mùa đông rồi, chỉ là loại cây này phải vào sâu trong núi mới có, bên ngoài rìa thì không có, có thì cũng sớm bị người ta chặt hết rồi.

Cô gật đầu, không nói gì thêm, đang ăn cơm thì thấy ba người Cao Đại Xuyên bước vào, Ngọc Bình ngồi phía sau cô vội vàng gọi bọn họ lại ngồi, Cao Đại Xuyên dẫn theo con gái lớn ngồi xuống, Thúy Hồng đi lấy cơm, đợi đến khi Thúy Hồng lấy cơm về, mới ngồi xuống vừa ăn vừa nói chuyện.

Cô nghe thấy chị Ngọc Bình hỏi Thúy Hồng: "Cảm giác chia nhà thế nào, mẹ chồng cô có gây khó dễ gì cho hai người không?"

Thúy Hồng tặc lưỡi một tiếng: "Họ muốn nói gì thì nói, tôi nào có quan tâm đâu."

Thúy Hồng lại nhỏ giọng nói với Ngọc Bình: "Tôi nói cô nghe, nhà cô cũng nên tách ra ở riêng đi, tự mình làm chủ có phải hơn là sống dưới trướng mẹ chồng không!"

Em dâu của Ngọc Bình họ Vương tên Anh Tử liền nói: "Bọn tôi nào có cái gan đó."

Anh Tử lại nói: "Cô làm ầm ĩ một trận, được như ý muốn rồi, cảm thấy sướng lắm phải không?"

Thúy Hồng có chút đắc ý nói: "Đúng vậy, trước kia tôi không chấp nhặt với họ, bây giờ thì sao, biết tay tôi rồi chứ gì."

"Giỏi, giỏi" Ngọc Bình và Anh Tử đồng thanh nói.

Bởi vì họ đều nói nhỏ, ngoại trừ Diệp Thư và Xuân Hạnh ngồi sau lưng, những người khác đều không nghe thấy.

Họ có lẽ cũng không ngờ Diệp Thư có thể nghe thấy, cũng có lẽ là cho rằng hai cô bé như Diệp Thư, dù có nghe thấy cũng sẽ không nói với người khác.

Diệp Thư nghe họ nói chuyện, trong lòng đã có suy đoán, chị dâu Thúy Hồng quả nhiên là cố ý, Ngọc Bình và Anh Tử không biết là vốn đã biết, hay là tự mình suy đoán ra, nhưng mà, mọi người đều là người thông minh.

Xuân Hạnh muốn quay đầu lại nói chuyện, bị Diệp Thư kéo một cái, lại nuốt lời định nói vào bụng, Diệp Thư chỉ chỉ vào bát cháo, Xuân Hạnh hiểu ý, vội vàng ba cắn hai nuốt ăn xong, bưng bát cùng Diệp Thư đi ra ngoài.

Ra đến ngoài cửa, Xuân Hạnh liền không nhịn được hỏi: "Diệp Thư, vừa rồi họ nói gì vậy?"

Diệp Thư nhìn trước nhìn sau thấy không có ai, lại kéo Xuân Hạnh đi nhanh thêm mấy bước, lúc này mới đem suy đoán của mình nói cho Xuân Hạnh nghe, Xuân Hạnh nghe xong kinh ngạc há hốc miệng.

"Cái này, cái này, còn có thể như vậy sao, tôi còn luôn đồng cảm với chị ấy."

"Chuyện này nói như thế nào nhỉ, bà Cao trọng nam khinh nữ chắc chắn là thật, ở nhà đối xử với họ không bằng nhà anh hai Cao chắc chắn cũng là thật, nhưng mà nói ngược đãi chị dâu cả, chắc là không đến mức đó, nếu thật sự quá đáng như vậy, sẽ không đợi đến hôm nay mới làm ầm ĩ lên." Diệp Thư cẩn thận phân tích cho cô ấy nghe.

"Vợ chồng chị Thúy Hồng muốn tách ra ở riêng chắc chắn đã suy nghĩ từ lâu rồi, lúc này mới nhân cơ hội này làm ầm ĩ lên." Diệp Thư lại nói: "Bất quá, tôi cũng có thể hiểu cho vợ chồng chị Thúy Hồng."

Xuân Hạnh khó hiểu hỏi: "Vì sao? Tách ra ở riêng thì nói thẳng là được rồi, cần gì phải làm ầm ĩ lên như vậy."

Xuân Hạnh luôn sống trong một đại gia đình hòa thuận, các chị dâu tuy có chút tâm tư nhỏ, nhưng nhìn chung đều là người tốt, hơn nữa mẹ Xuân Hạnh cũng không phải người không rõ ràng, cũng cố gắng làm tròn trách nhiệm, Xuân Hạnh là con gái út cũng hiểu chuyện, cho nên nhà Xuân Hạnh vẫn luôn rất hòa thuận.

"Không làm lớn chuyện chắc chắn sẽ không được tách ra đâu, thứ nhất, nếu tách ra ở riêng, người làm chủ gia đình sẽ không phải là bà Cao nữa mà là đổi thành các con dâu, như vậy bà Cao sẽ mất đi quyền kiểm soát gia đình này, với bà Cao đã làm chủ gia đình cả đời thì không thể chấp nhận được."

"Thứ hai, vợ chồng chị Thúy Hồng chỉ có một cô con gái, hai vợ chồng đều là lao động chính, có thể nói là không có gánh nặng, còn nhà anh hai Cao tuy cũng là hai lao động chính, nhưng mà nhà anh hai Cao có hai con trai, hai đứa con trai sắp phải đi học, tiếp theo là phải xây nhà, cưới vợ, đây đều không phải là số tiền nhỏ."
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 32


"Không tách ra ở riêng, tiền bạc trong nhà đều do bà Cao nắm giữ, đến lúc xây nhà, cưới vợ sẽ nhẹ nhàng hơn, mà vợ chồng chị Thúy Hồng muốn tách ra ở riêng cũng là vì điểm này, vợ chồng chị Thúy Hồng chỉ có một cô con gái, không cần xây nhà, không cần cưới vợ, không có chút gánh nặng nào, so với nhà anh hai Cao thì cuộc sống thoải mái hơn rất nhiều."

Xuân Hạnh nghe Diệp Thư nói xong, tiêu hóa một lúc lâu: "Nhưng mà vợ chồng chị Thúy Hồng không có con trai, sau này không thể trông cậy vào cháu trai."

Không trách Xuân Hạnh lại nghĩ như vậy, thời đại này chính là như vậy, có con trai mới có tiếng nói, không có con trai thì nói chuyện cũng không dám lớn tiếng.

Diệp Thư đá một hòn đá nhỏ ra ngoài, mới nói: "Thật ra tôi rất bội phục vợ chồng chị Thúy Hồng, bọn họ là người hiểu chuyện, biết rõ cho dù có đối xử tốt với cháu trai đến đâu, sau này cũng không thể trông cậy vào, người ta có bố mẹ ruột, có thể quan tâm đến chú thím được bao nhiêu, chi bằng trong tay có nhiều tiền một chút."

"Hơn nữa, ai nói con gái không thể dưỡng già, nuôi dạy con gái nên người, con gái cũng không kém gì con trai." Diệp Thư nghĩ đến bản thân kiếp trước, cảm thấy đồng cảm.

Xuân Hạnh há miệng nhưng không nói ra lời, Diệp Thư biết cô ấy nhất thời khó mà tiếp nhận được, dù sao Xuân Hạnh từ nhỏ đã được giáo dục là nuôi con trai để phòng khi về già, chưa từng nghe nói đến chuyện con gái phụng dưỡng tuổi già, đều là nhận con trai nuôi dưỡng tuổi già.

Diệp Thư không nói gì thêm, đến ngã ba đường thì chào tạm biệt Xuân Hạnh rồi về nhà.

Diệp Thư xem đồng hồ, đã 1 giờ, vì ăn cơm nên lỡ mất thời gian, lại nói là đi bộ thong thả với Xuân Hạnh nên cũng không còn thời gian nằm nghỉ ngơi, bèn ra sân sau lật giở đống củi, củi hôm qua đã gần khô, cô bó củi khô lại, cất vào nhà kho.

Diệp Thư lại lấy quần áo đã giặt vào buổi sáng vào nhà, gấp gọn gàng rồi cất vào trong rương, nhìn quần áo trong rương, cô nghĩ mình nên đổi ít phiếu vải, may hai bộ quần áo mới, tuy rằng trong siêu thị có bán quần áo nhưng chất vải lại vượt thời đại quá, không mặc ra ngoài được.

Diệp Thư muốn đến chợ đen xem sao, trong siêu thị có rất nhiều hàng hóa, lấy ra đổi lấy ít tiền với phiếu.

Diệp Thư đang nghĩ đến chuyện chợ đen thì tiếng chuông đi làm lại vang lên, dọn dẹp qua một chút, cô đeo cặp sách, cầm theo bình nước khóa cửa đi ra chuồng gia súc.

Tới chuồng gia súc, ông Hai đang ngồi hút thuốc trong bóng râm, thấy Diệp Thư đến liền gọi cô: "Thư à, qua đây ngồi một lát, lát nữa hãy đi chăn dê cũng chưa muộn."

Diệp Thư thấy mấy con dê đều nằm trong chuồng, biết ngay là dê bây giờ chưa đói, nếu đói chúng sẽ đi đi lại lại không ngừng, còn kêu be be.

Diệp Thư vào nhà nhỏ lấy một cái ghế đẩu, ngồi xuống bên cạnh ông lão, cùng ông trò chuyện.

Ông lão biết được Diệp Thư không phải bỏ học mà chỉ là tự học ở nhà, sau này sẽ đến trường thi, ông gật đầu an ủi.

"Bố cháu từ nhỏ đã ngưỡng mộ người đọc sách, nhưng vì gia đình nghèo khó, không đủ điều kiện cho nó ăn học, ông còn nhớ lúc cháu chào đời, bố cháu vui mừng khôn xiết, còn cố ý tìm người đặt tên cho cháu, lúc đó người ta hỏi bố cháu có kỳ vọng gì ở cháu, bố cháu liền nói hy vọng sau này cháu được học hành đến nơi đến chốn, thi vào đại học, nên mới đặt cho cháu một chữ Thư."

"Sau khi bố cháu mất, dù khó khăn đến đâu ông nội cháu cũng chưa từng nghĩ đến chuyện không cho cháu đi học, ông ấy luôn nói đó là di nguyện của bố cháu, con trai ông ấy mất sớm, điều duy nhất ông ấy có thể làm cho con trai mình là nuôi nấng cháu nên người, cho cháu ăn học đàng hoàng." Ông lão nói đến đây, có chút đau buồn.

Hốc mắt Diệp Thư cũng đỏ hoe, trong lòng chua xót, có lẽ nguyên chủ đã được đoàn tụ với bố mẹ, ông bà rồi, Diệp Thư chưa từng cảm nhận được nguyên chủ lưu luyến thế giới này, bà nội mất rồi, chấp niệm duy nhất của cô ấy cũng không còn, Diệp Thư có thể cảm nhận được lúc nguyên chủ rời đi trong lòng rất thanh thản, không hề lưu luyến chút nào.

"Cháu nhất định sẽ học hành thật tốt, sang năm nhất định sẽ thi đỗ đại học." Diệp Thư nói.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 33


Có lẽ ông lão cũng cảm thấy chủ đề này hơi nặng nề, bèn chuyển sang hỏi Diệp Thư: "Thư à, cháu có muốn nuôi một con ngỗng không?"

"Nuôi ngỗng ạ?" Diệp Thư ngạc nhiên.

"Ừ, phải nói là nên nuôi chó, nhưng chẳng phải là không có lương thực sao, người ăn còn chẳng đủ no, thì lấy đâu ra mà nuôi chó, vậy nên, cháu nuôi hai con ngỗng đi, ngỗng cũng biết trông nhà, đỡ phải ban đêm cháu ở nhà một mình, có động tĩnh gì thì hàng xóm cũng có thể nghe thấy."

Tuy ông lão không nói rõ nhưng Diệp Thư cũng hiểu ý của ông, tuy bây giờ người ta chất phác, cả làng có bốn năm chục hộ gia đình đều quen biết nhau, nhưng cũng không thể đảm bảo là không có người nảy sinh ý đồ xấu, chưa nói gì khác, Diệp Thư biết trong làng có mấy tên du côn.

Diệp Thư rất cảm kích lời nhắc nhở của ông lão, gừng càng già càng cay, xem ra sau này phải trò chuyện với ông nhiều hơn, kinh nghiệm sống cả đời của người già có rất nhiều điều Diệp Thư cần học hỏi.

Diệp Thư cảm kích nói: "Cháu biết rồi ạ, để xem nhà ai có, cháu sẽ đổi lấy hai con."

"Không cần đổi đâu, nhà ông đang ấp, đến lúc đó ông sẽ mang sang cho cháu hai con."

"Vậy thì tốt quá ạ, cháu sẽ đợi, nhưng cháu không thể lấy không được, đến lúc đó cháu sẽ lấy trứng gà đổi." Diệp Thư cười nói.

"Đổi gì mà đổi, hai con ngỗng ông vẫn cho được." Ông lão cau mày nói.

Diệp Thư không nói gì nữa, dù sao đến lúc đó cô cũng sẽ không để ông lão chịu thiệt.

Diệp Thư thấy thời gian sắp muộn rồi, bèn đứng dậy chào ông lão, lùa dê lên núi, nhặt xong một bó củi, cô lại tiếp tục đọc sách.

Ngày tháng cứ thế trôi qua trong việc Diệp Thư chăn dê, kiếm củi, đọc sách vào buổi sáng, chăn dê, nhặt củi, đọc sách vào buổi chiều, thoắt cái đã một tháng trôi qua, trong khoảng thời gian đó gà con nhà bác gái hàng xóm và ngỗng nhà ông lão cũng đã nở.

Diệp Thư lấy 10 quả trứng gà đổi lấy 5 con gà con từ nhà bác gái, ông lão cũng mang cho Diệp Thư hai con ngỗng con, Diệp Thư cho trứng gà ông lão nhất quyết không lấy, không còn cách nào khác, Diệp Thư đành phải gói cho ông lão một túi khoai lang khô nhỏ mang đến chuồng gia súc, để ông lão đói bụng còn có cái mà nhai.

Không phải là cô keo kiệt không cho ông nội thứ tốt, mà là không dám cho, cô không thể giải thích nguồn gốc của những thứ này, kể ra thì bây giờ khoai lang khô cũng là thứ tốt, ông lão cũng không thiệt.

Diệp Thư định ngày mai đến chợ đen ở huyện xem sao, cô đã nghĩ sẵn lý do, nói là đến trường hỏi bài thầy giáo, hơn nữa, cô cũng thật sự muốn đến trường hỏi thầy xem khi nào thi, hôm trước lúc về quên hỏi thầy.

Cô đóng cửa lại, xoay người trở về phòng, vào siêu thị, sắp xếp đồ đạc ngày mai đi chợ đen.

Diệp Thư đổ gạo vào trong túi bột mì, không đổ nhiều, trong siêu thị có cân, chỉ đổ đến 20 cân, cô không định lấy bột ngô, bột cao lương gì đó, những thứ này bán không được giá.

Cô lại đến khu vực thực phẩm tươi sống lấy hai miếng thịt heo, mỗi miếng một cân cũng đã được cắt và cân sẵn.

Cho thịt heo và gạo vào cùng nhau, cô không định lấy thêm gì nữa, trước tiên cứ lấy ít thử xem sao.

Cô ra khỏi siêu thị thì lại đến trụ sở của đội sản xuất tìm đội trưởng xin giấy giới thiệu, bây giờ ra khỏi cửa đều cần giấy giới thiệu, không có giấy giới thiệu thì đến nhà trọ cũng không ở được.

Đến trụ sở của đội sản xuất, đúng lúc cán bộ đội đang họp, Diệp Thư đợi một lúc, tan họp mới vào tìm đội trưởng, nói rõ mục đích đến với đội trưởng, đội trưởng hỏi cô đi mấy ngày.

Diệp Thư nói: "Sáng mai chăn dê một lát, buổi trưa xuất phát, tối ở lại huyện một đêm, sáng mai về."

Và nói với đội trưởng là không cần lo lắng cho dê, cô đã sắp xếp ổn thỏa, sáng mai cô chăn dê xong sẽ đi, buổi chiều đã nhờ ông Hai giúp cô cho dê ăn ít cỏ khô dự trữ, sáng ngày kia cũng đã nhờ ông Hai cho ăn hộ, chiều ngày kia cô về sẽ đi chăn dê.

Thấy Diệp Thư chuẩn bị chu đáo, đều đã sắp xếp ổn thỏa, đội trưởng vui vẻ viết giấy giới thiệu cho cô, dặn dò cô cẩn thận, rồi để cô về.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 34


Ngày hôm sau Diệp Thư ăn bánh bao lấy từ siêu thị, theo lệ cũ lấy cơm cất vào siêu thị, liền nhanh chóng đi chăn dê, hôm nay cô không chặt củi, giữ sức, dù sao lát nữa còn phải đi bộ một quãng đường dài.

Thời gian thấm thoát thoi đưa, chẳng mấy chốc đã đến trưa, cô lùa dê về chuồng, đổ nước cho dê uống, không thấy ông Hai đâu, hôm qua đã nói với ông Hai rồi, ông ấy sẽ giúp cô trông coi, cô vội vàng về nhà, vào nhà lấy sách giáo khoa, nói là đến trường hỏi bài, dù sao cũng phải giả bộ.

Về đến nhà, cô không kịp ăn cơm, liền lấy gạo trộn với ít cải bắp băm nhỏ, đổ vào chuồng gà con ngỗng con, cho gà ngỗng ăn xong, cô mới lấy từ siêu thị ra một hộp sủi cảo, ăn.

Ăn xong, cô bắt gà con ngỗng con cho vào giỏ đã lót sẵn cỏ khô, bây giờ gà ngỗng còn nhỏ, buổi tối cô đều bế chúng vào nhà, bây giờ phải ra khỏi nhà, chỉ có thể nhốt chúng trong nhà hai ngày.

Lấy sách giáo khoa, cô không đợi nhà ăn mở cửa, liền trực tiếp đi thẳng đến huyện, quen đường quen lối, lần này cô chỉ đi mất 80 phút đã đến huyện, cô không muốn ở trường, định ở nhà trọ, mặc dù chợ đen gần trường, nhưng sáng sớm ra ngoài như thế nào là một vấn đề.

Cô không biết vị trí chính xác của nhà trọ, nguyên chủ cũng chưa từng đến, cô chỉ có thể hỏi đường.

Hỏi được vị trí của nhà trọ, cũng không xa trường học, cô liền đến nhà trọ trước, làm thủ tục nhận phòng, cô ở phòng đơn, trong phòng chỉ có một giường, cô ngồi trên giường nghỉ ngơi một lát, liền chuẩn bị đến trường.

Diệp Thư đi đến cửa phòng, nghĩ ngợi một lúc, lại lấy ra một túi vải đựng khoai lang khô, lát nữa mang tặng thầy giáo. Lần trước thầy giáo đưa cô mấy đồng, chắc là tiền sinh hoạt phí một tháng của thầy, dù sao thì bây giờ lương của thầy giáo một tháng cũng chỉ có 28 đồng.

Diệp Thư ra khỏi nhà trọ, rất nhanh đã đến trường, chào hỏi bác bảo vệ xong liền trực tiếp đến văn phòng của thầy giáo, gõ cửa.

"Mời vào." Là giọng của thầy Triệu, Diệp Thư mở cửa bước vào, thầy Triệu ngẩng đầu lên thấy là cô liền vui mừng nói: "Diệp Thư, mau vào đi, đến đây, ngồi đây."

Nói xong liền đứng dậy rót cho cô một bát nước: "Khát nước rồi phải không, uống chút nước đi."

Cô nhận lấy nhưng không uống, đặt bát lên bàn, người thời này không câu nệ như vậy, cái bát này là để trong văn phòng, ai cũng có thể dùng.

Cô nói rõ mục đích đến với thầy Triệu, hỏi thầy Triệu khi nào thi, để cô đến, thầy Triệu nói với cô ngày 3 tháng 4 thi giữa kỳ.

Diệp Thư lại lấy sách bài tập ra, hỏi thầy Triệu mấy câu khó mà cô đã làm dấu lại, thầy Triệu nhìn vào những câu hỏi của cô, biết ngay là cô đã chăm chỉ học ở nhà, rất vui lòng giảng giải cho cô.

Diệp Thư nghe thầy Triệu giảng giải chi tiết xong, lại trả lời những câu hỏi của thầy, mới xin phép ra về, trước khi đi đặt túi vải trên tay lên bàn thầy.

"Thầy ơi, đây là khoai lang khô nhà em phơi, thầy giữ lại ăn ạ!" Không đợi thầy Triệu từ chối, cô liền quay đầu chạy mất.

Thầy Triệu xách túi vải đuổi ra khỏi văn phòng, thấy Diệp Thư đã chạy xa, chỉ đành bất lực bỏ qua, trở lại văn phòng lấy một miếng khoai lang khô trong túi ra ăn, số còn lại cất xuống gầm bàn, chờ tan làm mang về cho con, khoai lang khô cũng là thứ tốt, trong thành phố muốn mua cũng không dễ.

Diệp Thư ra khỏi cổng trường, không về nhà trọ mà đi dạo quanh con ngõ nhỏ ở chợ đen, làm quen địa hình, thường gọi là “thăm dò”.

Diệp Thư đi dạo một vòng trong ngõ nhỏ, vào từ đâu, ra từ đâu, nếu phát hiện tình huống bất ngờ thì chạy đường nào, Diệp Thư đều ghi nhớ trong lòng, lúc này mới quay về nhà trọ.

Diệp Thư về đến nhà trọ liền không định ra ngoài nữa, ở trong phòng đọc sách một lúc, lại sắp xếp đồ đạc cần mang đến chợ đen vào ngày mai, nhìn gạo và hai miếng thịt lợn lại cảm thấy hơi ít, bèn xé nhãn trên thùng dầu ăn trong siêu thị, mang thêm một thùng nữa vậy.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 35


Cô lên tầng hai tìm quần áo để đi chợ đen vào ngày mai, lấy một bộ đồ rằn ri, lại lấy một đôi giày vải, mang tất cả xuống tầng một để cùng chỗ với gạo.

Diệp Thư thu dọn xong xuôi liền ra khỏi siêu thị, nằm trên giường dần dần chìm vào giấc ngủ.

Diệp Thư thức dậy thì trời đã tối đen, nằm trên giường một lúc, nghe tiếng bụng kêu ùng ục, cô ăn cơm lúc trưa, bây giờ đã tối rồi, cộng thêm đi bộ cả buổi chiều, Diệp Thư cảm thấy bụng đói cồn cào.

Hôm nay Diệp Thư muốn tự thưởng cho bản thân một bữa, nghĩ từ khi đến đây vẫn chưa được ăn món xào, hôm nay muốn ăn cơm với món xào.

Nghĩ vậy, Diệp Thư lại vào siêu thị, lần này lên thẳng tầng bốn, đi thẳng đến quán ăn, trong bếp của quán có những món đã xào xong chưa kịp bê ra, cũng có những món sơ chế sẵn, trên kệ còn phân loại rõ ràng các loại nguyên liệu, rau tươi, phía sau bếp còn có hai tủ lạnh lớn, bên trong là cá, thịt lợn, thịt gà… cần bảo quản lạnh.

Diệp Thư chọn món thịt lợn xào chua ngọt và thịt lợn luộc đã được chế biến sẵn, bưng ra ngoài đặt lên bàn, lại múc một bát cơm, ngồi xuống từ từ ăn.

Gắp một miếng thịt lợn luộc, cho vào miệng, Diệp Thư thở phào nhẹ nhõm, ngon quá, cảm giác như lâu lắm rồi chưa được ăn, thực ra ở hiện đại Diệp Thư rất ít khi ăn quán, muốn ăn gì đều tự mua nguyên liệu về nhà làm, thứ nhất là tự làm sạch sẽ, vệ sinh, lại tiết kiệm, thứ hai là Diệp Thư cũng thích nấu ăn, để thỏa mãn cơn thèm ăn của bản thân, Diệp Thư thậm chí còn đi học nấu ăn bài bản.

Diệp Thư vừa ăn vừa nghĩ, sau này muốn ăn có thể tự vào đây nấu, ở đây nguyên liệu gì cũng có, vừa nãy thử rồi, bình ga cũng dùng được, vừa hay tiện cho Diệp Thư sau này vào đây giải ngấy.

Ăn xong, Diệp Thư rửa bát, lúc này mới ra khỏi siêu thị, lúc nãy ngủ lâu quá, bây giờ cũng không buồn ngủ, Diệp Thư đi dạo trong phòng vài vòng, cũng khá nhàm chán, không có trò giải trí nào khác, chỉ đành lấy sách ra đọc.

Thời gian đọc sách trôi qua rất nhanh, lúc Diệp Thư hoàn hồn nhìn đồng hồ đã hơn 9 giờ tối, mai còn phải dậy sớm, Diệp Thư vội vàng tắt đèn đi ngủ.

Ngủ một giấc đến sáng, hôm sau Diệp Thư dậy sớm, vệ sinh cá nhân xong, xách cặp sách đến quầy lễ tân trả phòng, hôm qua lúc nhận phòng đã nói với nhân viên rồi, nên đến quầy lễ tân không nói nhiều lời liền làm thủ tục trả phòng, nhân viên mở cửa cho Diệp Thư ra ngoài.

Lúc này bên ngoài trời vừa hửng sáng, trên trời còn có trăng, Diệp Thư dựa vào ánh sáng lờ mờ bước nhanh về phía chợ đen.

Rất nhanh đã nhìn thấy lối vào chợ đen, Diệp Thư tìm một góc khuất, mặc bộ đồ rằn ri lên người, thay giày vải, lại đội mũ, đeo khẩu trang, đảm bảo đến mẹ ruột cũng không nhận ra, lấy đồ đã chuẩn bị từ hôm qua ra, xách theo đi thẳng vào trong.

Diệp Thư xách đồ đi vào chợ đen, ở lối vào có một cậu bé đang ngồi xổm ở góc tường, thấy cô đi vào liền chặn lại, Diệp Thư móc ra hai hào đưa cho cậu bé, cô biết đây là quy định của chợ đen, trước đây khi nguyên chủ và bà nội đến đây cũng phải nộp hai hào.

Cậu bé nhận tiền, cho Diệp Thư vào trong, những người bày hàng bên trong thấy một gương mặt lạ lẫm bước vào, ngẩng đầu nhìn Diệp Thư vài lần, rồi lại cúi đầu bận rộn với quầy hàng của mình.

Diệp Thư đi dọc theo con đường, hai bên đường cái gì cũng có bán, Diệp Thư đi một vòng không thấy ai bán gạo, chỉ có hai quầy bán gạo lứt và bột ngô, Diệp Thư hỏi thử, gạo lứt bán 3 hào một cân, bột ngô 4 hào 5 một cân.

Diệp Thư tìm một chỗ trống, đặt bao tải xuống, lấy thịt và dầu ra, sau đó lật ngược bao tải xuống, để mọi người nhìn thấy gạo bên trong.

Mọi người thấy thứ Diệp Thư lấy ra, đều vây lại, nhỏ giọng hỏi bán thế nào.

Diệp Thư hạ giọng xuống, cố gắng để giọng mình giống đàn ông: "Thịt hai đồng một cân không cần phiếu, dầu lạc một thùng 10 cân 30 đồng, gạo đổi phiếu không cần tiền."
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 36


Mọi người mặc cả: "Rẻ hơn một chút đi, cửa hàng thịt chỉ 8 hào một cân".

Diệp Thư lắc đầu: "Không thể rẻ hơn được, đây là thịt ba chỉ loại ngon, lại không cần phiếu."

"Cho tôi một cân thịt" Một người đàn ông trung niên do dự một chút rồi nói: "Dầu có thể để dành cho tôi không, tôi không mang nhiều tiền như vậy."

Còn chưa đợi Diệp Thư trả lời, người bên cạnh đã không đồng ý: "Dầu tôi lấy, tiền đây."

Diệp Thư nhận tiền, đưa dầu qua, lại có một người đưa hai đồng mua thịt, người đàn ông trung niên kia thấy vậy, vội vàng móc hai đồng đưa cho Diệp Thư, nếu không lát nữa thịt cũng bị người ta mua mất.

Chỉ còn lại gạo chưa bán được, không phải không có ai mua, mà là Diệp Thư muốn phiếu, những người đến chợ đen đều là những người thiếu phiếu, nếu có phiếu, ai lại muốn mua đồ giá cao, đồ ở chợ đen đều đắt hơn bên ngoài gấp đôi.

Diệp Thư ngồi xổm sau bao tải, thỉnh thoảng lại có người đến hỏi, nghe nói cần phiếu liền lắc đầu bỏ đi, Diệp Thư đang định thôi không cần phiếu nữa, chỉ cần tiền cũng bán, đã lỡ mang ra rồi, cũng không thể vác về được.

Đột nhiên có một người đàn ông hơn ba mươi tuổi ngồi xổm xuống trước bao tải: "Cậu em, chúng ta nói chuyện chút".

Diệp Thư cảnh giác nhìn ông ta không nói gì.

Người đàn ông lại nói: "Cậu em, đừng căng thẳng, tôi không phải người xấu, tôi là người quản lý chợ đen này, nghe đàn em báo tin nói cậu có hàng tốt, nên mới đến xem thử."

Vừa nói, người đàn ông vừa bốc một nắm gạo lên xem kỹ. Gạo của Diệp Thư là gạo loại 1 trong siêu thị, không giống gạo bây giờ, gạo bây giờ đều là gạo lứt.

Người đàn ông nhìn gạo, hai mắt sáng rực: "Cậu em, chúng ta bàn một vụ làm ăn, loại gạo này cậu còn bao nhiêu, tôi lấy hết, cậu nói xem muốn bán thế nào."

Diệp Thư nhìn người đàn ông, thận trọng nói: "Không cần phiếu hai đồng rưỡi một cân, phiếu tôi chỉ cần phiếu vải, phiếu dầu hỏa, và phiếu công nghiệp."

Người đàn ông cau mày nói: "Đắt quá, bây giờ gạo lứt chỉ một đồng một cân."

Diệp Thư bốc một nắm gạo: "Đây là gạo loại 1, ở đây chúng ta không có, đừng nói là ở đây, ngay cả trong thành phố cũng không có, đây là từ trên kia mang xuống." Diệp Thư giơ ngón tay chỉ lên trời.

Người đàn ông suy nghĩ một hồi, cảm thấy nếu mình mua được, đưa lên trên chắc chắn sẽ được coi trọng, dù sao thì gạo này thật sự rất ngon, ông ta ở chợ đen lâu như vậy, chưa từng thấy loại gạo nào ngon như vậy.

"Được, tôi lấy hết, tôi đưa cậu một phần tiền, một phần phiếu có được không?"

"Được, ở đây tổng cộng 20 cân, chỉ hơn chứ không kém." Diệp Thư đứng dậy.

Người đàn ông vẫy tay bảo người mang cân đến, người cân gật đầu với người đàn ông, người đàn ông lúc này mới dẫn Diệp Thư đi đến một cửa sân, mở cửa cho Diệp Thư vào.

Diệp Thư đi vào trong sân, đứng ở cửa sân, không đi vào trong, người đàn ông liếc nhìn Diệp Thư, mỉm cười, không nói gì, tự mình đi vào trong nhà, một lúc sau cầm tiền phiếu đi ra, đưa tiền phiếu cho Diệp Thư: "20 cân gạo tôi đưa cậu 30 đồng, 8 thước phiếu vải, hai cân phiếu dầu hỏa, và 5 tờ phiếu công nghiệp."

Diệp Thư gật đầu, nhận lấy đếm kỹ, cất vào trong túi, chuẩn bị rời đi.

Người đàn ông lại gọi cô lại: "Cậu em, lần sau còn hàng cứ đến tìm tôi, tôi nhất định sẽ không bạc đãi cậu, lần sau cậu đến, cứ nói với bọn họ là đến tìm anh Cường là được, tôi nhất định sẽ cho cậu giá cao nhất."

Cô rời khỏi chợ đen, chắc chắn rằng không có ai đi theo, cô tìm một góc khuất không ai nhìn thấy, cởi bộ đồ rằn ri ra bỏ vào siêu thị, sau đó thay đôi giày vải nữ đã đi lúc sáng, đội mũ và đeo khẩu trang, ra khỏi con ngõ đi về phía cửa hàng hợp tác xã.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 37


Đến nơi, cửa hàng hợp tác xã vẫn chưa mở cửa, Diệp Thư mới biết mình đến sớm, lại đi dạo đến nhà hàng quốc doanh, vì nhà hàng quốc doanh bán đồ ăn sáng nên mở cửa sớm hơn cửa hàng hợp tác xã, Diệp Thư vào mua hai cái bánh bao, hết bốn lạng tem phiếu lương thực và năm hào.

Trong siêu thị của cô cái gì cũng có, cô chỉ muốn nếm thử bánh bao ở nhà hàng quốc doanh có vị gì. Diệp Thư cũng không đi ra ngoài, mà ngồi trong nhà hàng quốc doanh ăn bánh bao, phải nói là vị rất ngon, có lẽ bây giờ nguyên liệu đều ngon, đều là đồ tự nhiên, cũng có lẽ là tay nghề đầu bếp giỏi, dù sao Diệp Thư ăn cũng thấy ngon hơn bánh bao ở siêu thị.

Diệp Thư ăn xong lại ngồi thêm một lúc, ước chừng cửa hàng hợp tác xã đã mở cửa, mới đi ra ngoài đến cửa hàng hợp tác xã, đến nơi, Diệp Thư đi thẳng đến quầy bán vải, có lẽ là mới đi làm, nhân viên bán hàng đều đang quét dọn vệ sinh.

Diệp Thư nhìn thấy có vải bông kẻ caro màu đỏ, gọi nhân viên bán hàng cắt cho 4 thước rưỡi, lại cắt thêm 3 thước rưỡi vải xanh để may quần.

Mua vải xong, Diệp Thư lại xem chậu rửa mặt, chậu men bán ở cửa hàng hợp tác xã cũng giống ở siêu thị, Diệp Thư không mua.

Ở nhà không có giấy dầu nên Diệp Thư mua thêm giấy dầu, thấy thời gian không còn sớm, cô rời khỏi cửa hàng hợp tác xã, trực tiếp về nhà.

Trên đường đi không nói gì, hơn một tiếng sau Diệp Thư về đến nhà, về đến nhà còn chưa vào nhà đã nghe thấy tiếng gà con, ngỗng con kêu chíp chíp không ngừng. Chắc là đói rồi, mở cửa, bỏ cặp sách xuống, vội vàng xách cái giỏ đựng gà con ra ngoài, thả gà con, ngỗng con vào cái vòng tròn tạm thời được rào bằng ván gỗ mấy hôm trước, đợi gà ngỗng lớn hơn một chút thì có thể thả vào chuồng gà ở sân sau.

Diệp Thư lấy một tờ báo trải trên mặt đất, rắc kê lên tờ báo, lại để thêm một bát nước.

Cho gà, ngỗng ăn xong, Diệp Thư mang đồ vào phòng, ngồi xuống tự rót cho mình một cốc nước, lại lấy một cái bánh mì ra, ăn xong mới đi ra chuồng nuôi gia súc.

Diệp Thư đến chuồng nuôi gia súc, ông lão không có ở đó, dê thì ông lão đã cho ăn rồi, Diệp Thư đi vào dọn dẹp chuồng dê, dê đã ăn no rồi, buổi sáng Diệp Thư không cần phải thả ra ngoài, chiều lại đi là được.

Diệp Thư thấy không còn việc gì nữa, nhìn đồng hồ bây giờ còn chưa đến 10 giờ, còn một tiếng rưỡi nữa mới tan ca ăn cơm, Diệp Thư quyết định lên núi xem sao, đi chặt ít củi, bình thường Diệp Thư chăn dê đều ở trên sườn núi, chưa đi vào trong núi bao giờ, trên sườn núi đều là cây con, là những cây nhỏ không lớn.

Lần này Diệp Thư muốn đi lên trên một chút, theo như Diệp Thư tìm hiểu được trong một tháng nay, ngọn núi này không có gì nguy hiểm, nhiều nhất là có một số con gà rừng, thỏ rừng, thực sự nguy hiểm là ngọn núi lớn sau khi đi qua ngọn núi này, nghe nói ở đó có lợn rừng, sói, thậm chí có cả gấu, người trong làng không ai dám đến đó, những con vật đó cũng sẽ không đến ngọn núi này.

Nói đi là đi, đi qua ruộng đồng, Diệp Thư leo lên núi, đi qua chỗ thường ngày chăn dê, càng lên cao đường càng khó đi, cũng càng ngày càng hẹp, Diệp Thư càng đi càng chậm, trong lòng không khỏi hối hận, không nên đến đây, nên ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe, dù sao đi từ huyện về cũng không phải là một quãng đường ngắn.

Trong lòng Diệp Thư hối hận, nhưng bước chân không dừng lại, đã đến đây rồi, cũng không thể quay lại nữa, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi leo lên, Diệp Thư cố hết sức leo l*n đ*nh núi, ngồi phịch xuống một tảng đá lớn, thở phào nhẹ nhõm, lấy chai nước ra, uống một hơi hết nửa chai, nhìn phong cảnh trên đỉnh núi, Diệp Thư cảm thấy sảng khoái tinh thần.

Trên đỉnh núi chắc hẳn rất ít người lên, có rất nhiều cây khô, mọi người đi chặt củi cũng sẽ không lên đến đỉnh núi, cây cối trong rừng ở lưng chừng núi chặt cũng không hết, không cần phải tốn sức leo l*n đ*nh núi. Ở sườn núi bên kia còn rất nhiều cây khô đổ trên đất, chắc là lâu ngày, bị gió quật đổ, những cây này không cần chặt, cứ thế nhặt về là được.

Diệp Thư cũng không nghỉ ngơi nữa, chạy xuống vội vàng cất vào trong siêu thị, một hơi cất được mười mấy cây, gần khu vực đỉnh núi này đều đã cất hết rồi, Diệp Thư thấy xung quanh không còn nữa, lại đi xuống tìm, ở chỗ cách đó hai mươi mấy mét còn mấy cây nữa, Diệp Thư đi xuống lại cất tiếp, cất xong vội vàng đi lên, bên dưới còn, nhưng mà, Diệp Thư không dám đi nữa, sợ nguy hiểm.

Cô ngồi trên tảng đá nhìn đống củi khô trong siêu thị, không khỏi đắc ý, chuyến đi này thật sự quá hời, chừng này chắc đủ dùng cho cả năm nay rồi.

Nhìn đống củi, cô bỗng phát hiện ra điểm bất thường, lúc nãy mải cho củi vào mà cô không hề để ý đến số lượng, vừa đếm sơ qua thì thấy có đến 23 cây củi khô, đáng lẽ quầy thu ngân không thể để hết được, nhưng lúc này 23 cây củi khô lại yên vị nằm gọn gàng trên nền đất bên trong quầy thu ngân, nhìn sơ còn thấy khá rộng rãi.

Chẳng lẽ đồ vật sau khi vào trong lại tự động thu nhỏ lại, Diệp Thư kinh ngạc.

Cô lại tìm một cây củi khô bỏ vào, quả nhiên, sau khi vào trong, cây củi khô đó cũng trở nên nhỏ như những cây củi trước đó, cô lại lấy cây củi đó ra, vừa ra khỏi siêu thị, cây củi lập tức trở về kích thước ban đầu.

Cô mừng rỡ, chức năng mới này của siêu thị đúng là quá tuyệt vời, sau này cho dù đồ vật có lớn đến đâu cũng có thể để vào trong, không lo không có chỗ chứa nữa. Cô lại tiếp tục chặt hết số củi khô trên đỉnh núi, cho vào siêu thị.

Ngồi nghỉ ngơi một lát, nhìn đồng hồ đã gần một giờ, không kịp đến nhà ăn rồi, cô quyết định không đi nữa, ăn luôn ở đây, ăn xong nghỉ ngơi một lát là có thể bắt tay làm việc luôn.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 38


Giờ này chắc chẳng ai l*n đ*nh núi, Diệp Thư trải tấm thảm xốp lúc trước lấy ở siêu thị ra, rồi lấy một phần combo ở tiệm hamburger tầng bốn xuống, gồm có gà rán, khoai tây chiên, hamburger và một cốc Coca. Diệp Thư ngồi trên tấm thảm, ăn uống ngon lành.

Ăn xong, cô cất rác vào siêu thị rồi nằm xuống nhắm mắt lại, cảm nhận làn gió nhẹ thổi qua, tâm trạng thư thái chưa từng có kể từ khi đến đây. Từ lúc đến đây, Diệp Thư luôn bận rộn thích nghi với hoàn cảnh, trong lòng lúc nào cũng căng thẳng.

Nằm một lát, Diệp Thư thấy không chịu được nữa, đứng dậy cất tấm thảm. Lúc nãy lúc chặt củi, cô có nhìn thấy nấm, bèn cầm túi nilon đi loanh quanh tìm.

Bây giờ tìm nấm rất dễ, cỏ mới nhú, chưa mọc cao, có lẽ vì không có ai lên đây nên nấm rất nhiều, chẳng mấy chốc Diệp Thư đã nhặt được đầy một túi, phải được hai ba cân.

Diệp Thư đổi sang túi nilon khác tiếp tục nhặt, cho đến khi nhặt hết nấm trong vòng bán kính mấy chục mét xung quanh đỉnh núi mới thôi. Cô xem đồng hồ, đã gần hai giờ, cũng đến giờ làm việc rồi. Diệp Thư phủi tay, chuẩn bị xuống núi.

Xuống núi rất nhanh, đến lưng chừng núi, Diệp Thư lại nhặt thêm một bó củi và một ít nấm, để tránh tai mắt người khác. Dù gì lên núi cũng không thể tay không xuống núi được. Diệp Thư không định lấy nhiều nấm, lấy ít thôi rồi nói là nhặt được ở lưng chừng núi. Cô muốn biến đỉnh núi thành căn cứ bí mật của mình, không muốn ai biết trên đó có nhiều nấm.

Sau này rảnh rỗi, cô sẽ lên đây hái nấm, thiếu củi thì l*n đ*nh núi chặt cây khô. Cây khô trên đỉnh núi rất dễ chặt, đã c.h.ế.t nhiều năm rồi, Diệp Thư chặt cũng không tốn sức.

Diệp Thư vác củi đi xuống, từ xa đã nhìn thấy ông bác đang lùa dê, dắt bò lên núi, cô vội vàng bước nhanh hơn. Lúc ông lão lùa dê đến sườn núi thì Diệp Thư cũng đến nơi.

Nhìn thấy Diệp Thư, ông lão nói: "Thư à, cháu đi đâu đấy? Ông cứ tưởng cháu chưa về."

Diệp Thư đặt bó củi xuống đất, đứng thẳng người: "Cháu về từ sáng rồi, cháu đến chuồng gia súc, thấy ông không có ở đó. Cháu thấy bụng mấy con dê no rồi nên biết là ông cho ăn rồi, nên không lùa chúng ra."

"Cháu thấy còn sớm nên lên núi nhặt củi, lại thấy có nấm nên quên cả thời gian." Diệp Thư giơ túi vải trên tay lên.

Ông lão gật đầu, dặn dò cô chú ý an toàn, hỏi cô đã ăn cơm chưa rồi lấy mấy củ khoai lang khô đưa cho cô. Diệp Thư vừa nhìn đã biết là khoai của mình đưa cho ông.

Diệp Thư không nhận, nói trên núi đã ăn rồi.

Cô cảm ơn ông lão đã giúp đỡ hai ngày nay, bảo ông về trước, đàn bò cứ để cô trông. Ông lão cũng không từ chối, buộc bò vào gốc cây rồi quay về.

Diệp Thư nhìn theo ông lão đi khuất, tìm một tảng đá ngồi xuống, lấy chai nước ra uống. Vừa rồi đi gấp quá, cô còn chưa kịp uống nước. Buổi chiều, Diệp Thư không muốn đọc sách nữa, nghỉ ngơi nửa ngày.

Có lẽ do hai ngày nay bận rộn quen rồi, Diệp Thư ngồi một chỗ lại thấy hơi buồn chán, nhìn về phía xa xa một lúc, cô lại đứng dậy, lấy túi vải ra, đi loanh quanh tìm nấm. Trên sườn núi không có nhiều nấm, chỉ là những cây nấm sót lại mà mọi người hái vào mùa hè.

Gần đây không còn nữa, Diệp Thư đi xa hơn một chút, tất nhiên là phải đi trong tầm nhìn thấy bò và dê. Cô cúi đầu đi dạo, bây giờ hái nấm không cần phải lục lọi, chỗ nào có nấm đều nhìn thấy rõ ràng. Nhìn thấy nấm, cô cúi người xuống, bỏ vào túi vải, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn đàn bò và dê.

Tuy nấm không nhiều, nhưng đến khi tiếng chuông tan ca vang lên, Diệp Thư nhặt được một túi nhỏ, được hơn một cân, trong lúc đó còn dắt bò đi ăn cỏ chỗ khác.

Khi Diệp Thư vác củi, dắt bò, lùa dê về đến chuồng gia súc thì đội trưởng đang nói chuyện với ông bác. Thấy Diệp Thư về, ông lão tiếp nhận con bò, dắt vào chuồng bò, Diệp Thư vừa chào đội trưởng vừa lùa dê vào chuồng.

Đội trưởng đi tới hỏi: "Hai ngày nay ở huyện thành không có chuyện gì chứ?"
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 39


Diệp Thư vừa cho dê uống nước vừa nói với đội trưởng: "Không có chuyện gì đâu bác. Cháu đến trường hỏi bài thầy giáo, tối đến ngủ nhờ ở ký túc xá với bạn học." Cô lại nói với đội trưởng về thời gian thi, đến lúc đó lại phải xin nghỉ.

Đội trưởng không nói gì thêm, dặn dò Diệp Thư đến lúc đó thì đến tìm ông ấy xin giấy giới thiệu, rồi đi về ăn cơm.

Diệp Thư tiếp tục dọn dẹp chuồng dê, thu dọn xong xuôi, chào ông lão rồi trực tiếp vác củi về nhà.

Về đến nhà, Thư đem củi ra sân sau, trải ra phơi, lại lấy số đã phơi khô từ hôm qua bó lại cất vào nhà kho, sau một tháng cố gắng, nhà kho đã chất đầy một phần ba củi khô, chờ khi nào lấy hết số cây khô trong siêu thị ra chắc là đầy.

Nhưng Diệp Thư không dám lấy hết ra một lần, sợ lỡ có người vào sân sau nhìn thấy thì lại không giải thích được, cô chỉ lấy ra một cây khô, đợi lát nữa đi lấy cơm về sẽ cưa ra, số trong siêu thị đều là cây nguyên, đến lúc đó nhóm lửa sẽ bất tiện, đều phải cưa thành từng đoạn nhỏ.

Trong siêu thị của Diệp Thư không có cưa, cái ở nhà là của ông nội nguyên chủ dùng, vẫn luôn treo trên tường, là ngày đầu tiên Diệp Thư đi kiếm củi thấy mệt, từ trong trí nhớ của nguyên chủ moi ra được chuyện ông nội nguyên chủ dùng cưa để cưa gỗ, không phải dùng rìu bổ. Rìu là để bổ củi, chính là khúc gỗ đã được cưa ra, khúc quá to thì không thích hợp để nhóm lửa, phải dùng rìu bổ thành những khúc nhỏ vừa phải mới có thể nhóm lửa.

Diệp Thư lại đi xem gà con ngỗng con, rắc một ít kê lên tờ báo, lại đổ thêm nước vào bát.

Xong xuôi thì vào nhà rửa tay, cũng không nán lại, đi đến nhà ăn của đội sản xuất lấy cơm, như thường lệ lấy cơm xong cất vào siêu thị, lại lấy một suất bì lạnh trong siêu thị lót dạ, rồi đi ra sân sau xử lý cây khô.

Dùng rìu chặt hết cành cây bên trên, lại bắt đầu cưa gỗ. Một mình làm việc này không ổn lắm, bình thường đều là hai người, một bên một người, kéo qua kéo lại, Diệp Thư chỉ có thể tự mình chậm rãi làm, tối nay cưa cây xong, ngày mai tan làm lại bổ nhỏ ra.

Cưa khoảng một tiếng đồng hồ, mới cưa xong, cô cầm cưa vào nhà. Vội vàng nhốt gà ngỗng vào lồng rồi cũng bê vào nhà.

Diệp Thư ngồi tựa lưng vào tường nghỉ ngơi một lúc mới đứng dậy nhóm lửa, đã hai ngày không nhóm lửa rồi, hôm nay phải đốt nhiều một chút, đổ đầy nước vào nồi, lại ôm thêm củi, hôm nay không đốt thân ngô nữa, cô lấy củi đã phơi khô, như vậy sẽ không phải cứ đứng bên bếp trông chừng nữa, thêm củi vào là có thể cháy rất lâu.

Đợi nước nóng, cô múc nước rửa mặt, lại c** q**n áo ra định giặt, đột nhiên nghĩ đến, trong siêu thị đã có nước có điện rồi, vậy máy giặt có dùng được không?

Nghĩ đến đây, cô liền đi vào siêu thị, lên tầng ba, bê một chiếc máy giặt tự động vào phòng vệ sinh, lắp vòi nước vào, đặt ống thoát nước vào bể nước, cắm điện cho quần áo vào, bật công tắc, quả nhiên có thể dùng được, cô nhìn máy giặt xoay, thấy không có vấn đề gì liền đi ra ngoài, tiếp tục nhóm lửa.

Nước sôi đổ đầy phích nước, lại đổ thêm nước vào nồi, nhét hết củi vào, dọn dẹp sạch sẽ bếp lò, lúc này cô mới vào nhà bắt đầu ăn cơm.

Hôm nay mệt mỏi, cô định tự thưởng cho mình một bữa, lấy từ quán lẩu tầng bốn ra một nồi lẩu nhỏ đã nêm gia vị sẵn, lại lấy ra một bình gas mini, bật lửa đặt nồi lên, nhân lúc đợi lẩu sôi, cô lại lần lượt lấy thịt cừu cuộn, miến, huyết vịt và một ít rau xanh, lại lấy ra một túi nước chấm, lẩu sôi liền bắt đầu ăn.

Vừa nhúng vừa ăn thật thoải mái, điểm duy nhất chưa trọn vẹn chính là không có bạn đồng hành, nhưng cô cũng rất mãn nguyện, gặp phải động đất, có thể may mắn xuyên không đến đây sống lại một đời, lại còn có một siêu thị bên người, không lo ăn không lo mặc, đây đã là vận may lớn lao rồi.
 
Back
Top Bottom