Siêu Nhiên [KaruNagisa] Khế ước với Quỷ

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
73851341-256-k156216.jpg

[Karunagisa] Khế Ước Với Quỷ
Tác giả: NguyenPhantomhive
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Hoàn thành


Giới thiệu truyện:

Trên bờ vực của cái chết, một cậu bé đã vô tình triệu hồi một con quỷ.

Họ đã lập một khế ước, con quỷ sẽ cứu cậu bé, đổi lại cậu sẽ là của nó suốt đời.

Nhưng con quỷ này, còn một biệt danh khác là Người gác cổng Hoàng gia, một người sẵn sàng nhúng bẩn tay mình theo yêu cầu của Nữ hoàng Anh.

Au: *cười* Cái này hơi giống Hắc Quản Gia, à không, phải nói là quá giống luôn.

Cơ mà nghĩ lại thì, tiêu đề nên là: "Cuộc sống của ác quỷ ranh ma và "pet" của hắn".​
 
[Karunagisa] Khế Ước Với Quỷ
Chương I: Bi kịch


(Truyện có lấy một số chi tiết từ Hắc Quản Gia).

- Thằng này nè sếp ơi!

- Một tên béo lên tiếng.

- Ừ, nó đó!

- Tên gầy đứng kế bên y nắm đầu Nagisa lôi ra.- Nó nhiều tội quá rồi, hay cho nó lên bàn tế sớm nhỉ?

- Tên béo nhe nanh.

- Nhưng mà sếp *éo cho mày ơi!

- Tên gầy cự lại.- Thì có sao đâu, ta thịt nó luôn.

Mà thằng này cũng rắc rối thật.

Ban đầu tao nhìn nó tưởng là đứa con gái nào ấy chứ, ai dè đâu cái thằng này là đực.

- Tên béo đặt Nagisa nằm sấp trên bàn.Cái bàn hiến tế mà Nagisa đang nằm, ở chính giữa có khắc biểu tượng của một ngôi sao, trên ngôi sao ghi những dòng chữ ngoằn ngoèo mà Nagisa không tài nào đọc được...

Cái bọn người ấy suốt ngày cứ lảm nhảm về việc gì đó gọi là "triệu hồi một con quỷ".

Ngày ngày, họ cứ giết những đứa trẻ vô tội ngay trên cái bàn tế mà cậu đang nằm.

Khi máu của những đứa trẻ ấy lênh láng khắp cả mặt bàn, bọn chúng dừng lại, chờ một lúc, sau đó lại thất vọng nói: "Đứa này cũng ko được sao?".Những đứa trẻ vô tội bị giết ấy là những đứa trẻ bị bắt nhốt ở trong cũi như cậu đây.

Mỗi ngày, vào buổi tối sẽ có một đứa trẻ bị lấy ra để đâm giết...Nagisa chỉ mới tới đây được khoảng... hai tháng thì phải...Tức là trong khoảng sáu mươi đến sáu mươi hai ngày, có ngần ấy sinh mạng bị giết.

Và hôm nay là tới lượt cậu...***************************************************************************************************Tám giờ tối, dưới ánh sáng lập lòe của mười lăm cây đèn dầu được thắp lên, căn phòng hình tròn đã trở thành khu vực hiến tế.

Có khoảng ba, bốn chục người đang ngồi ở những hàng ghế đằng xa cái bàn.

Ba người khác tiến lại gần cái bàn, một người lật ngửa Nagisa lên và nói:- Sinh linh hiến tế ngày hôm nay trông thật ngon mắt.

Hi vọng với đứa trẻ này, một con ác ma sẽ đi qua đây...Tên thứ hai rút từ trong áo choàng ra một con dao găm, nhe răng cười độc ác: "Mày sắp lên dĩa rồi con ơi..."

Tên thứ ba chẳng nói chẳng rằng, đứng im lặng đó...

Và đột nhiên hắn nói lớn, giọng nói của hắn vang vọng khắp phòng:- Kính thưa các đồng chí, đêm nay sẽ là lần thứ bảy mươi mốt chúng ta thực hiện thí nghiệm này.

Hôm nay, chúng ta sẽ lại tế thêm một linh hồn nữa để triệu hồi một ác ma xuống và ban các điều ước cho chúng ta!- HOAN HÔ!

- Tiếng hét chói tai ấy vang vọng khắp phòng.- Không để chậm trễ hơn nữa, chúng tôi xin phép bắt đầu!

- Tên đó chém tay xuống, và tên thứ hai ngay lập tức xoay dao và đâm thẳng vào,Phập.Âm thanh khô khốc đó vang lên, kèm theo là một tiếng "phụt" từ miệng của Nagisa.

Chất lỏng tanh tanh màu đỏ bắn vọt ra từ miệng cậu.

Chất lỏng đỏ ấy cũng chảy từ giữa người cậu chảy lan ra khắp mặt bàn.

Đau, đau lắm.

Cậu cảm thấy như một vết cắt ở ngay bụng đã cưa đôi cơ thể của mình.

Nó đau không chịu nổi, và cậu cứ cắn răng chịu đựng cảm giác này trong khoảng hai mươi giây...Máu của cậu đã chảy lan ra khắp bàn, ý thức của cậu đang mờ dần đi....

Xung quanh cậu, có một số người đã đứng lên, một số thầm chí còn bước tới gần bàn tế chỗ cậu đang nằm, không phải vì thương hại mà là để xem coi điều kì diệu có xảy ra không.

Tay Nagisa khẽ giật giật.

Cậu muốn đưa tay ra phía trước, tìm kiếm một ai đó...- Xin hãy cứu tôi....Ai cũng được...

Ai cũng được....

-

Trong vô thức, Nagisa thì thầm.

Cậu biết là sẽ không có ai tìm thấy cậu, và cậu sớm muộn gì cũng sẽ chết, nhưng mà..."

Hãy hi vọng dù nó rất mong manh nhé".

Mẹ cậu đã dạy cậu như thế...

- Ồ, thằng nhóc này....

Không được nữa sao???

- Tên đang đâm dao vào bụng cậu rút dao ra, và cậu lại bắn máu ra từ miệng mình một lần nữa.

Những người xung quanh cũng dần lùi lại, và tên đọc thông báo hồi nãy đưa tay lên trán:- Thật tình...

Đến cả thằng này mà ma còn chê, quỷ còn hờn.

Chả biết chúng ta phải hiến tế một linh hồn như thế nào đi nữa thì quỷ mới đến đây...Bỗng một việc xảy ra trái hẳn với lời nói của tên đang chán nản: cái ngôi sao khắc trên bàn tế đã phát sáng.

Những tia sáng xuyên qua cả vũng máu của Nagisa, bắn lên trần nhà...- Nhìn kìa!

Thí nghiệm đã....- THÀNH CÔNG RỒI!

- Đám đông hét lên điên dại...Và ngay ở cửa ra vào, một đám lửa màu đen bốc lên, cháy phừng phừng.

Dưới đám lửa ấy có hai bàn chân đang đi bốt.

Những kẻ đang có mặt trong phòng đều có thể nhìn rõ thấy tay, chân và thân thể của ai đó.

Duy chỉ có gương mặt, vì bị đám lửa đen bao bọc quanh người nên chỉ thấy rõ đôi mắt màu đỏ sáng rực...

- Ôi, thưa ngài ác ma!

Hãy ban cho con sức sống vĩnh cữu.- Ôi thưa ngài ác ma, hãy cho con trở thành người giàu nhất thế giới.- Ngài ác ma à, hãy làm cho tất cả mọi người trên thế giới đều khuất phục con!- NGÀI ÁC MA, NGÀI ĐANG ĐI ĐÂU VẬY?

- Toàn bộ lũ người trong phòng đều đứng dậy.

Nhưng con ác ma không quan tâm đến họ.
 
[Karunagisa] Khế Ước Với Quỷ
Chương II: Lời hứa


Con ác quỷ, bước vào chính giữa căn phòng, nơi đặt cái bàn tế có cậu thiếu niên đang đổ máu nằm trên đó.

- Người đã gọi tôi bằng cả trái tim, người đã yêu cầu tôi, là người này nhỉ?

- Con ác ma dừng lại cạnh cái bàn, đưa tay ra vuốt lấy khuôn mặt tái nhợt của Nagisa.- Cái gì cơ?

KHÔNG?

LÀ TẤT CẢ CHÚNG TÔI.

CHÚNG TÔI ĐÃ KÊU GỌI NGÀI!

- Đám đông hét lên.- Còn người này, hắn cũng kêu gọi ta đấy thôi?

Chỉ có điều...

NGƯỜI NÀY THÀNH TÂM HƠN CÁC NGƯƠI.Con ác ma không thêm một lời nào nữa, dùng tay đặt lên vầng trán nhợt nhạt của cậu thiếu niên kia.

Ngay lập tức, nó đã đi sâu vào tiềm thức của người ấy.

- Là người đã gọi tôi sao?

- Con ác ma đang bước đi trên một nền sàn màu trắng.

Người đối diện nó đang nằm vật ra sàn.- Ai cũng được...

Làm ơn...

Hãy cứu tôi ra khỏi chốn tối tăm này....- Hoàn cảnh tương ngộ nhỉ...

Cậu có muốn lập khế ước với tôi không?- Bằng cách nào cũng được...

Ai cũng được...

Hãy cứu tôi ra khỏi đây để tôi tiếp tục sống, tiếp tục tự sống cuộc sống của mình.Con ác ma khẽ nhếch mép cười, và đôi mắt của nó từ màu đặc trưng của ác quỷ chuyển sang màu vàng kim nhạt...

Ánh lửa cũng hơi dịu xuống để lộ ra một khuôn mặt mỹ nam với mái tóc đỏ máu...

Cậu ngồi xuống bên cạnh cái người đang nằm vật ra đất ấy, khẽ nâng cằm người đó lên...- Năm trăm năm trước... năm trăm năm trước, tôi cũng như cậu bây giờ...không từ bỏ, ý chí muốn sống tiếp.

Cũng có một ai đó đến trước mặt tôi, và người ấy bảo tôi lựa chọn...và tôi đã làm.

Bây giờ thì tôi đang sống đây....Bây giờ tôi cũng sẽ cho cậu một lựa chọn.

Cậu muốn chết hay là sống.

Nếu muốn chết thì cuộc đối thoại của chúng ta đến đây là kết thúc nhá...

Còn muốn sống thì một cái khế ước...- Cái vụ năm trăm năm... có hơi khó hiểu....- Đừng bận tâm đến những chi tiết nhỏ nhặt, bây giờ thì sống hay chết??- Câu trả lời của tôi...chẳng phải hiển nhiên sao?...Nếu muốn chết....tôi đã...không kêu cứu rồi...- Ra là cậu muốn sống nhỉ?

- Con ác ma gật gù - Thế một khế ước thì sao?

Nói đơn giản hơn thì cậu sẽ hứa với tôi một điều, và tôi sẽ cứu cậu ra, và sau đó cậu thực hiện lời hứa của cậu, còn nếu không thì...Con ác ma cúi sát mặt vào tai cậu và khẽ thì thầm: "Tôi sẽ GIẾT cậu luôn đấy".- Tôi phải....phải hứa với anh điều gì đây?- À, không nên kéo dài thời gian nữa, cùng lắm thôi thì năm phút nữa cậu sẽ chết...

Tôi sẽ công bố luôn.

Sau khi tôi cứu cậu ra thì cậu phải SỐNG VỚI TÔI!- Ơ...- Nào, hứa lẹ đi, và cũng yên tâm, tôi thề sẽ không đánh đập, hành hạ cậu như những người này, trái lại cậu sẽ có những thứ mà cậu muốn, chỉ cần cậu Ở VỚI TÔI MÀ THÔI!- Ơ...- Nào, nhanh đi, tôi không muốn bỏ cậu lại đâu, còn bốn phút nữa đấy...

À, 3 phút 59 giây...- Nhưng mà....

**************************************************************************************************- Nhanh đi!

Còn hai mươi, mười chín, mười tám, mười bảy, mười sáu, mười lăm....- Thôi được rồi mà, đừng đếm nữa, tôi đồng ý!

- Nagisa đang nằm phẫn nộ hét lên.- Hay lắm.

Đưa tay phải đây, nó sẽ hơi nhói nhưng nó cũng không đau lắm đâu.Nagisa làm đúng theo lời của vị cứu tinh.

Khi tay phải của cậu và tay trái của người ấy chạm vào nhau, lòng bàn tay cậu trở nên cực kỳ rát.

Nóng, nóng, nhưng nó chưa là gì so với cái cảm giác con dao đâm vào người cậu.Ba giây sau, con ác ma buông tay cậu ra...- Đây là tiềm thức của cậu.

Tôi ở đây là để nói chuyện với cậu.

Bây giờ tôi sẽ chăm sóc lũ người ngoài kia và giải cứu cơ thể của cậu.

Đọc theo tôi nào: Te, tra, gram, ma, ton!

- Te...tra...gram...ma...ton.- Nhanh hơn nữa đi!- Tet...rag...ramm...at...on....Tetra...gramma...ton....Tetragrammaton!- Tốt lắm!

Chào nhé, tôi ra ngoài chút xíu.

Nhưng tôi sẽ cứu cậu sớm thôi.************************************************************************************************************Khi những từ ấy vừa vọt ra khỏi miệng Nagisa, một cảm giác khoan khoái xâm chiếm tâm hồn của cậu.

Nó giống như là cậu đang ngâm mình trong nước vậy.

Cậu mở mắt ra và ngạc nhiên khi thấy rằng máu của mình trên bàn đang dần quay lại cơ thể của cậu, và vết thương của cậu đang liền lại một cách nhanh chóng.

Cậu ngước mắt lên và nhìn thấy đám đông đứng trong phòng người nào cũng bê bết máu, có vài người còn bị nát cả đầu, gãy cả tay, mắt mũi, tim gan phèo phổi gì đó lòi ra ngoài.(Au: Thấy mà gớm quá đi!)Giữa phòng, ngoài cậu đang nằm ra thì có một cậu nhóc khác, tóc đỏ, mắt vàng kim nhạt, trong bộ áo màu đen tuyền từ đầu đến chân đang đưa tay về phía cậu và mỉm cười.- Nào, tôi đã cứu cậu rồi đây, chúng ta đi ra khỏi nơi tệ hại này chứ?Nagisa khẽ gật đầu.

Và con ác ma cõng cậu đi ra khỏi phòng hiến tế.- À này, tên của anh là...- Cứ cho là tôi bằng tuổi cậu.

Tôi là Akabane Karma.

Còn cậu?- Anou, tôi là Shiota Nagisa, rất hân hạnh...Người và quỷ đã làm quen với nhau như thế đó các bạn ạ.
 
[Karunagisa] Khế Ước Với Quỷ
Chương III: Lòng hiếu khách của nhà Akabane (p1)


Hai năm đã trôi qua kể từ ngày Nagisa được Karma đem về biệt thự.

Chuông đồng hồ điểm tám giờ sáng.

Một ngày của bá tước Akabane chính thức bắt đầu.

Cộc cộc cộc.- Cậu chủ à, đã đến giờ dậy rồi ạ.

- Quản gia Tanaka cung kính nói với chủ nhân của ông.Hiện tại thì ông đang đứng trong phòng ngủ của Bá tước Akabane.

Nó thật sự là một căn phòng xa hoa lộng lẫy, với rất nhiều tủ lớn bên trong, tuy nhiên chỉ có hai màu chủ đạo là trắng và xanh.

- Sáng rồi à?

Một mái đầu màu đỏ ngồi bật dậy, kèm theo đó là vài cái vươn vai, rồi một cái ngáp.

Sau đó người đó quay qua trái:

- Tanaka-san, báo của ta đâu?

- Đây thưa cậu chủ.

- Tanaka đưa cho Karma một tờ báo gập tư.

Cậu lướt một lượt hết hai mươi trang rồi bỏ xuống, đưa lại cho quản gia của mình.

Sau đó cậu khều cái người đang ngủ bên cạnh cậu:

- Nè, dậy đi Nagisa, trời sáng rồi.

- Karma chọt thẳng vào vai Nagisa.

Cậu chưa dậy ngay, Karma bèn chọt thêm vài cái nữa.

Và Nagisa đã dậy.

- Hơ...

Chào buổi sáng, Karma-kun.

- Sáng tốt lành, Nagisa.

- Thưa Thiếu gia, các ngài nên thay đồ và xuống dùng điểm tâm ạ.

- Tanaka kính cẩn nghiêng mình trước khi rời khỏi phòng.

Karma lấy một trong hai bộ quần áo để sẵn ở trên cái giường king size của cậu.

Sơ mi trắng, áo khoác ngoài màu đen, quần đen, tất đen, ruy băng thắt cổ màu đen nốt, đây đúng là y phục thường ngày của cậu.

Ra ngoài đường cậu cũng ăn mặc như thế này, ai nhìn vào cũng nói là "ông cụ non" cả.

Cậu là ác quỷ, chỉ có màu đen hợp với cậu thôi.

Cậu nhanh chóng cởi bộ đồ ngủ của mình ra và khoác y phục vào.

Chưa đầy năm phút sau cậu đã đi bốt xông.

Ngay đến cả giày cậu đôi nào cũng màu đen!

Giờ tới lượt Nagisa.

Mặc dù Nagisa muốn tự làm nhưng Karma luôn luôn thay đồ cho cậu.

Trang phục của Nagisa không giống trang phục của cậu, nó phải sáng sủa hơn một tí.

Áo khoác ngoài màu xanh đen, sơ mi trắng, áo khoác trong màu nâu sẫm, ruy băng thắt cổ màu đỏ, bốt màu nâu.

- Nagisa này, chúng ta xuống ăn sáng thôi.

- Ừm.

Hai đứa đi từ phòng ngủ xuống dưới nhà ăn.

Hai nơi cách nhau 54 feet (đơn vị đo độ dài ở Anh), đã vậy còn xuống lầu nữa chứ.

Tại phòng ăn sáng, Bethany đang đứng hầu trà, và trong đó vẫn diễn ra cảnh rồ-man-tịc của hai bạn, một Ác Quỷ và một Á Quỷ (nửa người nửa quỷ).

- Há miệng ra nào, Nagisa!

- Aaaaa.....

Um....

Ngon quá Karma ơi!

- Hì hì.

- Giờ tới lượt tớ đáp lễ.

Nói "Aaa" nào Karma.

Karma há miệng ra.

Nhìn hai bạn đút ăn cho nhau ai cũng tưởng tình nhân (sự thật là thế).

Sau khi ăn xong, Karma để Alicia rửa chén còn mình và Nagisa thì lên thư phòng.

Nagisa ngồi đọc sách còn Karma giải quyết các công việc giấy tờ của công ty phân phối trà Akabane, vì cậu là Chủ tịch mà.

Nagisa thì cứ kiếm mấy cuốn sách văn học hay hay mà đọc, tại cái đầu non trẻ của cậu làm sao hiểu được mấy cuốn sách kinh tế chứ.

- À, Nagisa, cậu đi mua vài thứ cho tớ được không?

Đi với Tracy và Joseph ấy.

Danh sách nè...

- Ừ, để tớ đi cho.

Nhìn theo bóng Nagisa chạy khỏi phòng, Karma khẽ thở dài...

- Xin lỗi Nagisa, cậu không thể nghe những lời tớ sắp nói...

Và Karma búng tay một cái tách, Tanaka từ ngoài cửa bước vào.

- Đọc kế hoạch của ngày hôm nay đi!

- Vâng, mười giờ sáng... ba giờ chiều... sáu giờ tối ngài sẽ tiếp ông Alfons từ chi nhánh bên Italia...

- Ta không nhớ là có mời ông ta đến.

- Cậu chủ đã cho ông ta vào blacklist rồi mà!

- À, ra là blacklist.

Hãy chuẩn bị bữa ăn thịnh soạn nhất có thể với những thứ còn lại nhé.

Tanaka kính cẩn lui ra khỏi phòng.

Karma vẫn tiếp tục ngồi duyệt hoá đơn.

- Hờ...

Khoản thu này là sao???

*************************

Karma, sau một hồi làm việc trong phòng, ra ngoài thư giãn bằng cách kiểm tra công việc của các gia nhân.

Và cậu đã bị shock nặng.

Làm thế nào....

Như thế nào....

Bằng cách nào....

Hoa viên sau nhà của cậu thì xơ xác trơ trụi...

Tách dĩa gì đó thì đổ vỡ lung tung.

Đã vậy nhà bếp lại cháy đen....

Karma đi tìm chủ nhân của mớ hỗn độn này.

- Cậu chủ, tôi thành thật xin lỗi, tôi...

Tôi đã phun nhầm thuốc diệt cỏ thay vì phun nước!

Tracy, cô hầu gái có mái tóc màu xanh thắt hai bím (giống Miku của Vocaloid nhưng tóc có màu của Nagisa) hiện tại đang rất thảm.

Cô đang bị trói bởi cái vòi xịt nước trong sân (hậu đậu đến nỗi chỉ quay qua quay lại thôi cũng bị vướng nữa).

Trong nhà bếp..

- Bethany!!!!

- Dạ?

- Cô hầu đáp với một vẻ khá tỉnh bơ.

Cô có một mái tóc màu xanh (hình tượng Gumi của Vocaloid).

- Sao nhà bếp đen thui thế này?

- Karma trừng mắt.

- Dạ, nấu ăn bằng súng phun lửa là cách nhanh nhất, nhưng mà nó tồn tại khá nhiều rủi ro, thưa cậu chủ.

- Bethany gãi đầu trong lúc Karma ngó món thịt bị cháy đen mà lắc đầu.

- Tại sao chén dĩa lại đổ vỡ vậy Alicia?

- Karma chất vấn cô hầu gái có mái tóc bạch kim dài và đeo kính.

- Dạ thưa cậu chủ...

Tôi, tôi đã để hết chén dĩa lên xe và đẩy đi, nhưng do trượt chân nên là... cái xe bay thẳng vô tường và tất cả đều vỡ vụn..

Karma ngán ngẩm rút đồng hồ ra.

Khách sẽ đến sau hai tiếng đồng hồ nữa.

Làm sao đây...

Thật hết nói với ba cô hầu này!

*************************

- Karma có harem à?

Sướng thiệt đó nha!

- Au hỏi.

- Harem của tôi đông cỡ nào cũng là phù du cả, chỉ có Nagisa là tất cả thôi!
 
[Karunagisa] Khế Ước Với Quỷ
Chương IV: Lòng hiếu khách của nhà Akabane (p2)


Karma bước về phòng như chẳng có gì xảy ra.

Nhãn lực của cậu, tức năng lực của đôi mắt của cậu, có khả năng cho cậu thấy trước tương lai 1 ngày.

- Biết trước chuyện này sẽ xảy ra nên ban nãy đã cho Nagisa đi mua sắm rồi.

Tanaka phải sửa lại thiệt hại của ba cô hầu, ông ta già mà cũng siêng thật đấy...

Nhưng còn cái hoa viên thì hoạ chăng chỉ có ma pháp của mình mới san bằng được.Karma khẽ xoa tay...

Sau đó cậu đưa tay lên cằm....- Khoan đã... ban nãy mình nhớ là bảo Tracy đi cùng với Nagisa rồi mà, sao mà cậu ấy đi rồi mà cô ấy vẫn còn ở đây???Karma vẫn thắc mắc ngó quanh, và tự hỏi rằng mình có nên đi chất vấn Tracy không...

Sau cùng, cậu quyết định san bằng ma pháp.

Cậu mở cánh cửa sổ hướng ra phía sau nhà, đối diện với hoa viên 1 héc ta của mình.

Chỉ có một phần nhỏ bị Tracy xịt thuốc phun cỏ, còn bao nhiêu vẫn còn xanh tốt.Karma tháo găng tay, để lộ một vết đen có hình gia huy nhà cậu trên tay, và rồi hướng ra cửa sổ.

Cậu lắc đầu:- Chỉ cần một phần, một phần nhỏ không hoàn hảo thôi là TOÀN BỘ sẽ bị triệt tiêu ngay.Cậu niệm chú, và một ngọn lửa hiện ra trên tay cậu.

Ngọn lửa rất nhỏ, nhưng nó có màu đen và phát ra ánh màu tím...

Ngọn lửa bị nguyền rủa, ngọn lửa không được phép tồn tại trong thế giới, ngọn lửa chỉ có ác quỷ mới điều khiển được.

Cậu thẳng tay ném nó xuống hoa viên của mình.Ngọn lửa bén vào cỏ và nhanh chóng bùng lên dữ dội, sân sau nhà Karma như chìm trong một biển lửa đen...- À, quên mất...

- Karma chợt nhớ ra gì đó, quay lại.

Cậu nhảy xuống khu vườn đang bốc cháy, hạ cánh ở một nơi còn nguyên cỏ, và rồi bắt đầu nhìn quanh.- À đây rồi.

- Karma nói và bước đến gần bế một chậu hoa lên.

Bên trong chậu là những bông hồng trắng đang nở.

- Hắt xì!

- Karma không kìm được, cậu hắt hơi.

Cậu ghét hoa vì nó làm cậu dị ứng.

Cậu chỉ cho phép trồng cây trong sân sau thôi.Nhưng mà... những bông hồng trắng này... chính tay Nagisa đã trồng chúng... vậy nên có thể coi nó là một loại ngoại lệ nào đó...Karma đem chậu hoa hồng vào nhà bằng đường cửa sau (anh đã phi thân qua đám lửa địa ngục của mình).

Xong việc, cậu quay ra, nhìn đám lửa chỉ mới đốt được 5% cái hoa viên (1 hecta rộng lắm á) và thở dài...- Mọi việc không thể nhanh hơn được sao....

- Cậu lại đưa tay lên niệm chú một lần nữa - Time Acceleration - Ratio 20 to 1. (Gia Tốc Thời Gian - Tỉ lệ 20:1) (cái này làm cho đám lửa tăng tốc độ cháy lên 20 lần).Cậu đứng đó trong 1 phút nữa, và đám lửa đã thiêu rụi hết 90% khu vườn.

Và sau 3 giây cậu niệm phép lần thứ ba:- Recall - Flame of Hell (Thu Hồi - Lửa Địa Ngục)Ngọn lửa di chuyển trên không trung về lại với nơi nó xuất phát: bàn tay trái của cậu.

Sau khi toàn bộ ngọn lửa rút vào hẳn, cậu đeo găng tay vào.- Vậy là xong cái hoa viên của mình.

Giờ tới phần chuẩn bị...Và Karma lại niệm chú tiếp...**************************************************- Tớ về rồi đây Karma!

- Nagisa bước vào sảnh chính.

Theo sau là Joseph và Tanaka với đầy đủ các thứ lỉnh kỉnh.- Ồ, về rồi à?

Một tiếng nữa khách sẽ đến đấy!- Ừ, tớ biết rồi.

Mà Karma này, cậu dự định sẽ làm gì với đống đồ này đây?

- Nagisa nhìn vào hàng tá thùng lỉnh kỉnh và sau đó quay sang Karma.- Không có gì, giờ thì cậu nghỉ ngơi đi.

Khoảng 6 giờ 30 ngài Alfons sẽ đến đấy!- Ừm, cảm ơn Karma nhá!

- Nagisa vẫy tay chào Karma rồi đi thẳng lên cầu thang chính.

Sau đó cậu biến mất.Karma búng tay cái tách.Ba cô hầu và Tanaka nãy giờ đứng thập thò ngoài cửa bước vào.

Karma nhìn Tracy:- Cô hãy đem đống này rải ở ngoài vườn.- Vâng!- Alicia hãy đem một bộ chén trà dưới bếp lên.

Tanaka hãy xuống hầm lấy một chai rượu và lấy một cái ly thủy tinh.

Bethany, đề nghị cô vào bếp cắt cái này giùm tôi.- Vâng thưa Thiếu gia!

- Cả bốn gia nhân đồng loạt trả lời.

Karma sau mệnh lệnh đó quay trở lại phòng đọc sách.

Nhãn lực của cậu không bao giờ sai, Karma cười thầm.

Cậu có thể biết được mọi chuyện xảy ra vào ngày tiếp theo cực kỳ chính xác...

Cậu đã mường tượng ra được buổi tiếp khách của mình...

- Sẽ thú vị lắm đây...

- Karma khẽ xoa chiếc nhẫn vàng của người đứng đầu gia tộc đeo ở ngón trỏ bên trái, cười thầm.
 
[Karunagisa] Khế Ước Với Quỷ
Chương V: Lòng hiếu khách của nhà Akabane (p3)


~~~~~~~Xác định cháp này là sao y Hắc Quản Gia (Black Butler hay Kuroshitsuji).

Có một nhóm kín tên là Hắc Quản Gia FC trên Facebook, minna ai cuồng Hắc Quản Gia thì làm member nhé!~~~~~~~~~

Lộc cộc lộc cộc lộc cộc...

Tiếng vó ngựa chạy dọc theo con đường nhỏ dẫn đến...

Dinh thự Akabane.

Vừa bước xuống xe, ngài Alfons đã rút đồng hồ ra...

Sớm mười phút.

Cánh cửa vào biệt thự mở ra, và một người đàn ông có mái tóc bạc, vận áo đuôi tôm màu đen, trên ngực áo có gắn gia huy của nhà Akabane xuất hiện.

- Mời ngài đi lối này...

- Tanaka khẽ gập người và đưa tay về phía sảnh lớn.

Khi ông cùng vị khách bước vào sảnh thì ở cậu thang chính có hai đứa trẻ bước xuống.

Một đứa có mái tóc màu xanh trời trong một bộ quần áo có màu truyền thống, còn đứa kia với mái tóc đỏ và một màu đen từ cổ đến chân, kèm theo một cây gậy.

- Chào cậu, Akabane trẻ.

Tôi hi vọng cậu vẫn còn nhớ tôi.

Tôi là bạn của bố cậu, Cựu Bá tước Akabane, tên tôi là Stefano Alfons.

- Rất hân hạnh được gặp ngài, thưa ngài Alfons.

- Karma chìa tay ra.

Sau khi bắt tay, cậu giới thiệu Nagisa với Alfons:

- Đây là một người bạn của tôi, Nagisa Shiota.

- Rất hân hạnh được gặp ngài Alfons.

- Nagisa lễ phép bắt tay khách.

- Vậy thì tôi muốn mời ngài lên thư phòng một chút.

Chúng ta sẽ nói chuyện về nhà máy trà của tôi ở Italia, đến bảy giờ kém mười lăm ta sẽ ăn tối ở khu vườn đằng sau biệt thự.

*************************

- Tới lượt ngài đấy, ngài Alfons.

- Ồ, vậy tôi đi đây.

- Alfons cầm con xúc xắc lên và xoay một vòng.

Ba bước.

- Một, hai, ba.

Ối chà, cậu Nagisa, quân của tôi lại bước vào ô xui xẻo rồi.

- À, ô đó là bị mất một chân ở Khu rừng Lạc Lối.

Dù sao đây chỉ là trò chơi bàn cờ thôi.

Tới lượt tôi nhé.

- Nagisa cầm con xúc xắc lên và xoay một vòng.

- Một, hai, ba, bốn, năm...

Hề, tôi bị mất một lượt rồi.

Tới ngài đấy.

- Ồ.

Sáu nút.

Vậy tôi đi đây...

- Ba nút chứ?

Ngài Alfons đã bị mất một cái chân rồi mà!

- Karma, kẻ đang ngồi uống trà nhìn Nagisa và Alfons chơi cờ đua chợt lên tiếng.

- Vậy thưa Bá tước, làm cách nào để tôi lấy lại đôi chân của mình?

- Ông biết mà Alfons...

- Karma đang đưa tách trà lên miệng bỗng dừng lại - những gì đã mất sẽ không thể quay lại.

- Ồ, ra là vậy.

Vậy thôi thì ba bước...

Tôi lại đi trúng ô xui xẻo rồi.

Lần này là

- Bị thiêu trong lửa à?

- Karma liếc sơ bàn cờ.

Cậu tính đưa tách trà lên miệng thì...

Cộc cộc cộc.

Vị quản gia già bước vào:

- Thưa Thiếu gia, thưa cậu Nagisa và ngài Alfons, bữa tối đã sẵn sàng.

Xin vui lòng đi theo tôi ra sân sau...

*************************

- Tối hôm nay chúng ta sẽ ăn món donburi do tôi phụ trách.

- Tanaka búng tay cái tách, và Tracy đẩy xe thức ăn ra.

- Bá tước à, hoa viên của ngài gợi nên một cảm giác thanh tĩnh trong tâm hồn tôi.

- Thật vinh hạnh cho tôi khi được ngài khen.

-Karma chỉ khẽ nhếch mép.

Với ma thuật của ác quỷ trong người cậu, cậu đã biến 1 héc ta cỏ thành một khu vực trải đầy cát, thêm mấy chậu bonsai làm cảnh và đặt những hòn đá tảng khắp khu vườn.

Ngài Alfons đang ăn ngon lành, Nagisa cũng thế.

- Tôi có chuẩn bị một ít rượu cho ngài Alfons đây!

Alicia bưng một cái khay, trên đó có một ly rượu và một chai rượu.

Cô hầu loạn thị ấy rót rượu cho khách, không may lại rót rượu xuống khăn trải bàn.

- Ôi không, cô ấy sẽ bị mắng mất!

- Bethany lo sợ.

Bỗng vụt một phát, ngài Alfons vẫn đang ăn ngon lành trong khi Tanaka rút tấm khăn trải bàn về phía mình với một tốc độ chớp nhoáng.

Không một thứ gì trên bàn bị xê dịch hay di chuyển.

- Ơ...

Khăn trải bàn đâu rồi?

Vừa nãy mới...

- Ngài Alfons ngó quanh quất tìm cái tấm trải bàn, trong lúc Tracy thay Alicia rót rượu.

Còn Bethany thì xốc nách Alicia vào trong nhà.

- Nó bị ố nên tôi cho dọn vào rồi.

- Karma lên tiếng.

- Ha ha ha!

Gia nhân của ngài thật tuyệt vời đấy, Bá tước!

- Mấy chuyện cỏn con giống như thế này mà làm không nổi thì làm sao xứng với cái danh "gia nhân nhà Akabane" chứ?

- Ồ vậy à....

*************************

Sau khi ăn xong...

- Vậy chúng ta tiếp tục trò chơi chứ, ngài Alfons.

- Nhưng thưa Bá tước....

- Xin hãy thông cảm cho Nagisa.

Trẻ con rất ghét việc phải ngừng chơi giữa chừng.

- À...

Vậy thì...

- Ngài Alfons, ngài ban nãy có đề cập đến việc mượn 12000 Bảng Anh để nâng cấp nhà máy trà?

- Vâng, và cũng để phát thưởng cho nhân viên nữa...

Họ đã làm việc vất vả sau một năm mà...

- Tôi hiểu rồi.

Karma, sau khi nói câu đó xong, tuyệt nhiên im lặng suốt buổi, cậu chỉ khẽ phẩy tay và liếc đồng hồ.

************************

- Ồ, mưa rồi à...

Xui thật, tôi còn phải gặp ngài Westel...

Xem ra tôi phải ở đây rồi.

- Ngài Alfons hãy xuống dưới sảnh lớn, rẽ phải.

Mở cánh cửa đó ra, đi dọc theo hành lang sẽ thấy điện thoại.

- Cảm ơn Bá tước nhiều lắm...

Tôi phải dời hẹn với ngài ấy lên ngày mai...

Cạch.

Karma đang uống trà bỗng bắt gặp ánh mắt của Nagisa...

- Sao?

- Tại sao Karma lại hoá phép làm cho nơi này có mưa?

- Hờ, tớ chỉ muốn giữ cho một con chuột trong bẫy thôi.

- Chuột?

- Có một con chuột trong dinh thự này.

Tớ sẽ hạ sát nó...

- Uhh, tớ không hiểu lắm...

- Cậu nên đi ngủ đi, Nagisa.

Tớ không muốn cậu hiểu...

- Ừ, nếu Karma nói thế thì tớ cũng nghe thôi...

Và Karma, một mình trong phòng đọc sách, cười nham hiểm.

- Sắp sửa có án mạng rồi đây!!!
 
[Karunagisa] Khế Ước Với Quỷ
Chương VI: Lòng hiếu khách của nhà Akabane (phần cuối)


- Là Alfons đây!

Nghe này, tao sắp moi được tiền của thằng nhóc bá tước rồi.

Nhà máy tao đã bán, phải.

Mày nói cái gì?

Công nhân á?

Tao *éo quan tâm đến bọn nó, thôi, tao sắp vù rồi đây.

Hẹn mấy hôm nữa gặp lại mày!

- Alfons gọi điện cho một người bạn ở Italia.

Sau đó, y bước ra khỏi phòng.

Quái lạ, đèn nến gì đâu mà tắt hết rồi.

Không sao, y sẽ mò đường lên.

Hồi xưa y từng rất giỏi trò này.

Bỗng có tiếng bước chân bước theo sau...

Alfons dừng lại, xoay người lớn tiếng hỏi:

- Là kẻ nào đó????

Không có tiếng trả lời.

Alfons đi tiếp.

Lại nghe thấy tiếng bước chân, y lại hỏi lớn:

- Là ai vậy???

Cuối cùng thì bóng ma cũng chịu trả lời:

- Thân tự nhận là bạn của ta, sao đến con trai ta ngươi còn dám lừa gạt.

Nhà máy của ta ở Italia, sao ngươi dám tự ý bán?

Tội ngươi to lắm, Alfons Stefano.

Đêm nay ngươi sẽ chuộc tội bằng chính mạng của mình.

- B-Bạn???

Con trai???

Tức là....

Bá tước Akabane???

Ngài là....

- Ta là Cựu Bá tước Akabane, Kamikaze Akabane.

- B-Bá tước???

Ngài còn sống sao???

- Alfons hỏi thế, nhưng mà trong lòng thì đã run như cầy sấy.

Cái bóng đen đó bước dần, bước dần đến chỗ của y.

Quá sợ hãi, y bỏ chạy.

Bóng ma ấy đợi cho bóng y ra khỏi hành lang rồi mới quay người lại.

- Bộ đồ này chả hợp với mình tí xíu nào...

- Tanaka nhìn bộ đồ của Cựu Bá tước mà mình đang mặc.

Ông ta khẽ khàng bước về phòng của mình.

*************************

Alfons đã chạy ra sảnh chính.

Ngoài này cũng tắt đèn tối như bưng.

Alfons thở hồng hộc.

Y vừa bị hồn ma của Bá tước Kamikaze Akabane truy đuổi.

Nó hệt như là...

---------Flashback---------

- Ồ, tới lượt tôi à?

- Alfons nhận xúc xắc từ Nagisa.

- Um...

Ngài Alfons đây có thể không nhìn ra chỗ khác và tập trung vào bàn cờ được không?

- Nagisa khẽ hỏi.

- Vâng, tôi có thể.

Lạch cạch...

Con xúc xắc dừng lại ở con số 4.

- Ồ, tôi đi trúng ô gì đây...

"Bị các linh hồn ám ở căn nhà bỏ hoang"...

------End of Flashback------

- Thế ngài đã ngộ nhận ra gì chưa?

- Ai đó đang chống gậy và cầm giá đèn cầy có một ngọn nến đang cháy, đứng trên câu thang chính.

- A!

Bá tước Akabane!

Ngài đây rồi!

- Alfons mừng rõ nói, nhưng thâm tâm y vẫn đang sợ.

- Bộ ngài Alfons chưa hiểu à?

Chán thế...

Ngôi biệt thự này đã trở thành bàn cờ ban nãy.

Và đương nhiên là những cái bẫy mà ngài mắc phải trên đường đi sẽ ứng nghiệm...

- Karma nói xong thổi tắt cây nến trên tay mình.

- Bá-Bá tước!!!

- Alfons hét lên, nhưng đã muộn.

Thay cho tiếng trả lời, cửa chính mở ra khô khốc.

Bên ngoài trời đang mưa, gió thổi vù vù, sấm chớp đánh liên hồi.

Nhiêu đó đã đủ làm nổi bật cho nhân vật đang đứng trước cửa.

Đó là một thiếu nữ tóc xanh trong bộ váy áo của hầu gái.

Trên tay của cô là một...

.

.

.

.

Cái

.

.

.

.

Cưa

.

.

.

.

Máy

.

Alfons chưa kịp định thần thì.

Xoẹt.

*************************

- Tanaka này, ta vừa nghe thấy tiếng đàn ông hét.

- Nagisa ngồi bật dậy hỏi ông quản gia già ngồi cạnh giường.

- Hô... hô.... hô....

Chắc cậu nằm mơ hay sao đấy!

- Vậy còn Karma đâu?

- Thưa cậu Nagisa, Thiếu gia đang có chút việc.

*************************

- T-Tại sao chứ???

C-Cô là người ban nãy rót rượu cho tôi mà?

- Alfons hết nhìn Tracy với cái cưa máy rồi nhìn cái chân phải bị chặt đứt của mình.

Ông vẫn chưa hoàn hồn.

- Xin lỗi, ngoài việc cắt đồ vật ra tôi chưa giỏi việc gì cả...

- Tracy ngắm lưỡi cưa dính máu của mình hồi lâu rồi lặng lẽ bước ra cửa.

Cô hầu tóc xanh vừa đóng cửa xong thì...

- Ngài có sao không vậy, khách quý của chúng tôi??

- Alicia từ hành lang bên trái chạy ra, cầm một cái xô trên tay.

Và cô lại trượt chân.

Nhưng lần này là cố tình.

Khi Alicia ngã, cô buông cái xô mình đang cầm ra và.

Ào.

Một thứ chất lỏng nhớp nháp trong xô đổ lên người ngài Alfons.

- Tôi thành thật xin lỗi quý khách.

- Alicia lom khom ngồi dậy và xin lỗi, nhưng điệu dạng đó thật khác với điệu dạng chân thành của cô.

Một lời xin lỗi giả tạo.

- Hạ màn đi!

- Karma trong bóng tối ra lệnh.

Từ trên cầu thang chính, một cô hầu gái tóc xanh cầm một giá đèn cầy bước xuống.

Khi cô còn cách Alfons mười bước chân thì y nhận ra...

Cái thứ nhớp nháp dính trên người mình là...

.

.

.

.

.

.

.

.

Nó là dầu hắc.

Bethany đang đứng cách Alfons một bước chân.

- Cậu chủ, tôi thắp đèn lên nhé?

- Bethany hỏi, và sau đó...



Đánh

Rơi

Giá

Đèn

Cầy

Xuống

Chỗ

Ngài

Alfons

.

*************************

- Tanaka, lại nữa rồi.

Tôi lại nghe thấy tiếng đàn ông thét!

- Nagisa nhìn Tanaka tỏ vẻ nghi ngờ.

- Hô hô hô....

Cậu chủ lại gặp ác mộng rồi.

Mời cậu uống li nước này để tĩnh tâm lại.

- Ưmm, chắc vậy.

- Nagisa lấy li nước từ tay Tanaka, uống sạch và trả nó về chỗ cũ.

*************************

Karma nhếch mép nhìn đống tro trên sàn nhà của cậu.

- Alicia, cô dọn đống này được không?

- Vâng.

Karma bước về phía phòng đọc sách.

Cậu vẫn nghe được linh hồn Alfons hỏi cậu: Tại sao?

- Cuộc nói chuyện điện thoại của ông đã tiết lộ âm mưu của ông.

Còn tôi phạt ông theo những cái bẫy mà ông trúng trong trò chơi ban nãy.

"Cậu không cắn rứt sao?"

- Đáng tiếc, tôi không phải con người nên không xót xa gì vụ đó.

Tội ông tôi đã xử.

Tôi đã xử theo cách hoành tráng nhất.

Đây là lòng hiếu khách của gia tộc Akabane.

- Karma lạnh lùng bước vào phòng đọc sách.

Đồng hồ vừa điểm chín giờ tối.

Cậu thay quần áo, lên giường ngủ.

Ôm Nagisa vào lòng, cậu khẽ vuốt ve Nagisa, vừa cay cú nói:

- Xin lỗi Nagisa, chắc tiếng thét bẩn thỉu của tên bỉ ổi đó đã chạm đến đôi tai ngà ngọc của em.

Và cậu ôm Nagisa ngủ tới sáng.
 
[Karunagisa] Khế Ước Với Quỷ
Chương phụ lục 1: Nói về dàn Harem của Karma


Dàn Harem của Karma quy tụ khá là đông đảo các nhân vật nữ, nhưng có một số nhân vật là nam:

- Nagisa Shiota, người yêu của cậu.

- Akari Anatasia Ansyllum Yukimura (gọi tắt là Akari Yukimura tức Kayano), vị hôn thê có tính cách trẻ con.

Karma không thực sự yêu cô.

Quan hệ chính thức của họ là bạn-bạn.

- Shuu (tức Sugino), một tay buôn á phiện người Trung Hoa.

- Kei (Kanzaki), chủ một cửa hàng dịch vụ mai táng ở Luân Đôn.

- Manami Suttcliff (Okuda), một nữ tử thần mắc bệnh cuồng sát, trước đây đã cải trang thành một quản gia do Hầu tước Nakamura gửi vào.

- Rio Nakamura: Một nữ Hầu tước, là bạn thân của Karma nhưng do là ma cà rồng nên không thể ra ngoài vào buổi sáng.

Và nhân vật cuối cùng và có quyền cao nhất:

- Nữ hoàng Đế quốc Anh Victoria (tức Kataoka).

(Au: Oắt đờ phắc?

Karma cũng làm cho Nữ hoàng xao xuyến!!!

Nguy rồi!!

Sẽ có hài để xem!)
 
[Karunagisa] Khế Ước Với Quỷ
Chương VII: Yandere Karma


Karma là một yandere nhé!

Mình coi xong Mirai Nikki (Nhật Ký Tương Lai) là kết cái Ending của nó luôn.

---------------------------------

- Chà, lại hụt rồi sao?

- Ferro tức tối.

Đã ba lượt rồi mà hắn chưa đánh trúng quả bóng nào cả.

Và lần này lại hụt tiếp.

- Thật xui xẻo.

Anh không có niềm tin vào chiến thắng.

- Một nhân vật nam mặc áo dài kiểu Trung Hoa lên tiếng, đoạn cầm lấy cây gậy của mình.

Anh ta thử, và đẩy được một quả vào lỗ.

- Có niềm tin và không có niềm tin, chúng khác nhau như thế đấy!

- Shuu nói.

Đây là mặt của Shuu.

Anh ấy mặc trang phục giống như thế này.

Shuu cầm gậy và quay về vị trí của mình.

- Tạch.

Chỉ có một quả...

- Nữ Hầu tước Nakamura thở dài.

Người tiếp theo là ngài Randall từ Scotland Yard.

Ông ta cũng không khá gì hơn, mà lại chẳng được quả nào.

Có lẽ tại mặt ông lúc nào cũng hầm hầm nên kém may mắn.

- Ngài Randall, ngài đã trả tiền cho tôi chưa nhỉ?

- Tôi lên tiếng.

- Ư...

Tối nay.

- Tôi sẽ cho xe tải tới vào ngày mai...

- Bá tước à, đến lượt ngài đấy!

- Shuu nhắc tôi.

- À đúng rồi.

Tôi thôi vuốt ve Nagisa, người đang dụi đầu vào cổ tôi, đỡ đầu cậu ấy dựa vào ghế.

Đoạn đứng dậy, cầm lấy gậy và nói:

- Đây sẽ là one-shot-finish.

- Tôi tuyên bố.

- Ồ Bá tước, chẳng phải ngài tham lam quá sao?

- Những người tham lam thường trả giá đắt lắm, Karma nhé!

- Nữ Hầu tước Nakamura chỉ cười nhẹ.

- Tham lam, chẳng phải đó là đức tính của con người sao?

- Tôi đẩy mạnh gậy.

Ván bi da hôm đó kết thúc, và mọi người ra về.

Trước khi tất cả về, Shuu hỏi tôi một câu:

- Bá tước này, cái người tóc xanh ấy là sao đối với ngài vậy?

- Hmm, chỉ là một người mà tôi muốn giữ bên mình thôi.

Có thể coi là con thỏ cưng của tôi vậy.

- Ồ, điều đó thật thú vị.

Nhưng cậu ta liệu có cảm thấy an tâm khi ở bên ngài?

Ý tôi là ngài toát lên vẻ đáng sợ của một con sói...

- Sói sao?

Hmph, có lẽ từ đó khá chính xác đấy.

- Tôi theo dõi Shuu và những người khác đến lúc họ ra về.

Dĩ nhiên là ba cô hầu của tôi tiễn họ bằng câu: "Cảm ơn đã dự tiệc trà ở nhà Akabane!".

*************************

Hôm sau...

Mọi thứ diễn ra đúng như thường ngày.

Alicia từ khi có lệnh cấm chạy trên hành lang đã không làm bể chén dĩa.

Bethany vừa bị tịch thu súng máy và thuốc nổ cho nên là không có món ăn nào bị khét.

Còn Tracy chỉ việc cắt cỏ, lăn qua lăn lại cũng đủ hết giờ rồi.

Ba giờ chiều.

Trời nắng.

Ngoài hoa viên, chim hót líu lo, cây đu đưa theo gió...

Mặc cho tôi không hứng thú, Nagisa vẫn thường ra ngoài này đọc sách những hôm trời đẹp, thế là tôi buộc phải theo cậu ta (Karma sợ người yêu đi lạc ấy mà.

Dễ thương chưa...).

Khi tôi nhìn ra cửa sổ thì lại không thấy cậu ta ở dưới vườn.

Cả ở ngoài cũng không.

Tôi hơi hoảng, đi lục tung khắp các phòng.

Phòng ngủ, không.

Sảnh lớn, không.

Phòng ăn lẫn phòng tắm, không.

Thư viện, không.

Nhà bếp, phòng giặt đồ, không nốt.

Tôi mở banh cửa nhà kho.

- Tracy??

- Ơ...

D-D-Dạ, cậu chủ gọi tôi??

- Tracy giật mình.

Tôi không hiểu nổi tại sao cô hầu gái này lại nằm trong nhà kho trong khi tất cả dụng cụ cắt cỏ vẫn còn ngoài sân.

- Cô có thấy Nagisa đi đâu không?

Và nãy giờ có ai quanh đây ko?

- A nhớ rồi, lúc nãy em có thấy một vài người vào đây.

Họ nói là sửa mái nhà cho cậu chủ.

- Họ đem theo những gì?

- Một cái thang và một cái vali to giống cái của cậu chủ.

Thang?

Vali?

- Tracy này, họ đã dựng thang ở đâu?

- À...

Họ đã dựng thang ở bức tường mặt tiền phía tay trái.

- Cô đã đứng xem chứ?

Tracy im lặng hồi lâu rồi chợt thốt lên:

- Tôi nhớ rồi cậu chủ ơi!

Bọn chúng đã...dùng một khúc gỗ đánh vào đầu tôi bất tỉnh!

- Thôi chết rồi!

Bọn chúng dừng lại ở tầng nào?

- Umm...

Tầng hai...

À!

Là phòng làm việc của ngài đó!

-----------Flashback----------

- Nagisa đem mớ hoá đơn này lên phòng làm việc của tớ nhé!

- Tôi nói.

- Ừm, để tớ lo!

- Nagisa cười nhẹ, rồi nhận xấp giấy từ tay tôi.

------End of flashback------

Thời gian như ngừng chạy.

Tôi hấp tấp chạy lên cầu thang.

Trong khoảng 500 năm làm quỷ có lẽ tôi chưa từng lo lắng nhiều như thế này.

Mở cửa phòng làm việc, tôi như đông cứng lại.

Cửa sổ mở, tấm rèm đỏ tung bay, các hoá đơn nằm la liệt trên sàn.

Sổ sách của tôi vốn xếp từng chồng nay đã đổ hết.

Quan trọng hơn nữa là một lá thư được dán ở mặt ngoài cửa sổ.

"Bọn ta đang giữ một người của ngươi.

Hãy đến và ký giấy chuyển nhượng công ty, nếu không tối nay nó sẽ chết!"

Đây rõ ràng là một lời thách đấu.

Tôi nhìn ra cửa sổ.

Đối diện tôi cách rất xa có một ánh sáng nhỏ màu vàng loé lên.

Tôi khẽ nhếch mép đưa hai ngón tay lên, chặn đứng một viên đạn từ phía cửa sổ.

Đoạn rút ống nhòm ra nhìn về phía viên đạn xuất phát.

Có một tên đeo súng đang đi cùng với một tên nữa.

Chúng đang loay hoay tìm cách chuồn.

Tôi bảo Tanaka rằng tôi sẽ đi vắng khi tôi gặp ông ta dưới sảnh.

- Ngài đi đâu vậy, thưa Thiếu gia?

- Có kẻ đang giỡn mặt với ta.

Chúng dám bắt cóc Nagisa!

Ta sẽ về trước bữa tối.

- Ngài đi cẩn thận nhé...

- Tanaka đóng cửa hộ tôi.

Cái bọn gan cùng mình đó chết chắc rồi!
 
[Karunagisa] Khế Ước Với Quỷ
Chương VIII: Yandere Karma (p2)


Trong một toà biệt thự to lớn ở phía Tây Bắc Luân Đôn...

- Nè sếp, ta phải làm gì với thằng nhóc này đây?

- Một gã cao lớn đá đá vào Nagisa.

- Tao cũng không biết.

Cứ giữ nó trong hai tiếng nữa...

- Tên trùm đang ngồi trên ghế xa lông đối lưng với Nagisa.

- Reeeng!

- Điện thoại sếp ơi!!!

- Đâu?

- Tên trùm cầm ống nghe lên.

- A lô?

Ai đó?

- Ờ...

Chúng tôi là hai người được ngài thuê để bắn tỉa Bá tước Akabane đây ạ!

- Ô, kết quả thế nào?

- Dạ, chúng tôi đã thất bại.

- Tch.

Thôi thì tụi bay cứ biến khỏi đó đi.

Hôm bữa cái tên Trung Hoa kia đã hỏi về thằng nhóc này, chắc mọi nghi vấn đều ập lên đầu tên Shuu.

- Vâng, thế thù lao của chúng t...

AAAAAAA.....

AAAAAAA......

AAAAAA....tút..tút..tút...

- Ê!

Tụi bây bị gì vậy?

Gấu rượt à?

- Tút..tút...

AAAAAA!

NÓ ĐANG ĐẾN!!!!

AAAA.....

Tút...tút...tút...

- Ê, cái gì đang đuổi theo tụi bay vậy?

- A lô a lô.

- Một giọng thứ ba vang lên.

- Ê, thằng nào ở đó nữa vậy?

- Đề nghị ông sử dụng từ lịch sự hơn.

Tôi là người thừa kế nhà Akabane, Karma Akabane đây!

Khi những từ đó phát ra khỏi ống nghe, tên trùm như đông cứng lại.

- A lô a lô, hỡi người ở đầu dây bên kia, thỏ con của tôi có gây rắc rối không ạ?

- Tôi muốn ăn cà rốt~^
 
[Karunagisa] Khế Ước Với Quỷ
Chương IX: Yandere Karma (phần cuối)


- Ê, đừng có tiến thêm bước nào nữa!

- Cái tên kia, tại sao ngươi bắt cóc thỏ con của ta?

Nói mau!

- Karma!

Hắn muốn cậu nhượng quyền công ty đấy!

- Hỏi chơi thôi.

Tớ biết rồi.

- Cấm nhúc nhích!

Không ta bắn!

- Ferro chĩa súng vào đầu Nagisa.

- Biết rồi.

Cơ mà...

Pằng pằng pằng.

Một viên, hai viên, cả sáu viên bắn vào hai bên người Karma.

Cậu đổ ập xuống.

(Au: Quào, Karma yếu thế...)

- Ha ha ha!

Tội phạm không bao giờ hứa thật cả!!

Hai bên tường là hai bức tranh, đằng sau mỗi bức tranh có 3 tay súng.

Họ là những tên đáng gờm nhất băng của Ferro.

Hắn ta đặt súng lên bàn, cười đắc thắng.

- Chỉ một đứa thôi sao đánh bại được Ferro vĩ đại ta đây...

ĐOÀNG.

- Headshot!

- Nagisa khẽ reo lên, Ferro ngã khuỵu xuống sàn với máu xịt ra từ đầu.

- T...tại sao??

- Chủ nhân!!!

- Đám thiện xạ hét lên.

- Sau 500 năm thì quả thật súng đạn đã được hiện đại hơn...

- Karma từ dưới đất chống tay ngồi dậy, cậu hươ hươ cây súng còn bốc khói trên tay mình.

-... nhưng mà không đời nào súng ống lại hạ được ta!

- Karma rút khăn tay ra và khạc một tiếng.

Trên khăn tay là sáu viên đạn cùng một chút máu trong miệng cậu.

- Tôi không thể nhận những món quà này được.

Tôi xin phép trả chúng về đây!

- Karma dùng hai tay ném đạn về hai phía.

Sáu tên cầm súng đổ ập xuống đất.

Ferro đang thoi thóp cũng phải bàng hoàng.

Karma chỉ bình tĩnh bước đến chỗ Nagisa đang bị trói.

Khắp người Nagisa đều có những vết thâm, mặt cậu có hai dấu tát ở hai bên má.

Máu Karma sục sôi trong người, cậu xoay sang nói với Ferro.

- Vì ông đã tiếp đãi Nagisa như thế này, tôi sẽ gửi tặng ông một món quà, gọi là đáp lễ.

Tôi sẽ gửi bằng đường cửa sổ.

- Karma bế Nagisa lên và ung dung ra về.

Ferro vẫn nằm đó, thở hấp hối.

Ra khỏi biệt thự, Karma nhìn xuống Nagisa đang ngủ ngon lành trong tay mình.

Cậu rút trong túi ra một ống trụ, rút một chốt trên nó và ném về phía biệt thự của Ferro.

- Vất vả cho cậu rồi Nagisa.

Và Karma cúi sát xuống tai Nagisa, khẽ thì thầm.

- Em mãi là của anh, và anh nguyện bảo vệ em suốt kiếp này.

*************************

8 giờ tối...

Do mệt nên Nagisa đã đi ngủ sớm.

Karma đang đọc sách trong thư phòng.

Bất chợt cửa mở ra và ông quản gia quen thuộc bước vào.

- Cậu chủ, cậu đã lấy lựu đạn của cô Bethany phải không?

- Điều đó có quan trọng không?

- Karma cau mày.

Tanaka không đáp.

- Ừ thì nó quan trọng...

- Karma tiếp.

- Quan trọng?

Ngài sẵn lòng gây náo loạn ở Luân Đôn chỉ vì cậu Shiota?

Ngài có...

Một ít máu dồn lên mặt Karma.

Cậu hét:

- Đi ra ngay, Tanaka!

- Vâng...

- Tanaka đóng cửa phòng lại.

Karma khẽ giật mình.

Vừa nãy...cậu vừa lộ cảm xúc à???

*************************

Chap sau cho mình dìm Karma "chút xíu", và chap sau nữa. (Thằng Au đang cười gian).

Quảng cáo chap tiếp theo...

Một nữ quản gia tập sự được gửi vào nhà Akabane, và vị hôn phu của Karma đến tổ chức một buổi khiêu vũ.

Điều gì sẽ xảy ra đây?
 
[Karunagisa] Khế Ước Với Quỷ
Chương X: Manami Suttcliff, nữ quản gia tập sự


Manami Suttcliff = Okuda Manami + Grell Suttcliff (Hắc Quản Gia) nhé...

*************************

Tanaka mở cửa phòng tiếp khách...

Lập tức một cái xe thức ăn có để trà, bánh quy và một bộ ly tách bay thẳng vào phòng.

- LÀM ƠN TRÁNH RA~~~~~!!!!

- Một cô gái mặc trang phục quản gia hét to...

Tay chân cô đều để lên xe cả rồi.

Hoạ chăng chỉ có một cú va chạm mới dừng nổi.

Không hẹn mà gặp, cái xe bay thẳng vào tường, tất cả mọi thứ trên xe bị hất văng xuống và đổ vỡ.

Không hẹn mà gặp, ba giọng nữ hét lên.

- OAAAAAAA!!!!!

BÁNH QUY CỦA TUIIIIIIIII!!!!!

- Bethany há mồm.

- AU MAI CHÚI!!!

- Alicia - Tách dĩa tôi đánh bóng hồi sáng bể cả rồi!!!

- HUUUUU HUUUUU HUUUU!!!!!!

45 phút trước tôi mới quét nhà xong!!!!

- Tracy.

Và ba cô hầu gái đồng loạt nhìn một hình bóng ai đó đang co rúm lại vì sợ.

(Quào, tội nghiệp Okuda)

- Tôi xin lỗi...

- Manami mếu máo xin lỗi ba cô hầu gái.

- Hừ!

Cách hiện trường 10cm là cái bàn ăn.

Karma đang ăn súp, còn Nagisa đang chơi bài cùng với Shuu và Hầu tước Nakamura.

- Tôi sẽ sửa lỗi sai!

- Manami giơ tay phải ra tóm lấy một miếng vải màu trắng, cô dự định là sẽ lau chùi những gì mình làm đổ trên sàn.

- Khoan dừng lại!

- Cả ba cô hầu hét lên một lượt.

Lúc này Manami mới biết cái khăn mình đang kéo là cái khăn trải bàn.

Thế là...

Tất tần tật mọi thứ, từ dĩa xúp của Karma đến ván bài dang dở của ba người kia bị lôi theo tấm khăn trải bàn rớt xuống đất.

Dĩa xúp của Karma thấm ướt một nửa ống tay áo phải của Manami.

- Ủa?

Đâu òi?

- Karma vẫn làm bộ múc xúp bằng thìa.

Cậu làm trò giả ngu đó trong 10 giây.

- Quào, đang hay mà!

- Shuu cũng giả ngu theo Karma, hết nhìn bài trên tay rồi lại nhìn cái bàn gỗ trống trơn.

Nakamura hiểu ý cũng giả ngu nốt.

- Ai mới vừa ăn bài vậy?

Người đó ăn luôn tấm khăn trải bàn rồi!

Duy chỉ có Nagisa...

- Này cô gì ơi, cô không sao chứ?

- Nagisa nhìn Manami.

Chỉ có Nagisa là còn nắm bắt tình hình.

- Oaaaaaa....

Em thấy mình tội lỗi quá đi!!!

- Manami khóc ròng.

- Không sao mà...

- Nagisa cố an ủi.

- Có sao ạ!!!

- Manami trả lời lại - Em thấy mình tội lỗi quá...

Cô rút trong túi áo khoác ra một con dao cắt bánh:

- Sự tồn tại của em là ko thể dung thứ!!!!

Em buộc phải chết để giải phóng thế giới này!!!

- DỪNG TAY!!!!!!!

- Karma?

- Nagisa ngơ ngác.

- Đừng có tự tử trong nhà!

Nếu làm vậy thì Tracy sẽ phải cực nhọc lau dọn.

Hãy chết một cách bớt ích kỷ đi cô Suttcliff...

Karma nói xong búng tay cái tách.

Tanaka từ ngoài hành lang mang một khay trà vào phòng.

Ông dựng cái xe thức ăn bị ngã lên và đặt khay trà lên đó.

Karma gỡ găng tay của cậu ra.

- Thiếu gia, đó là việc của...

- Im ngay Alicia!

Một người chủ nếu không thể pha trà đúng cách thì đừng hi vọng người hầu nhà mình biết pha trà.

Các cô không thể cắt cỏ, rửa chén và nấu nướng đúng cách là do ta chưa từng nấu cho các cô xem thôi.

Đoạn Karma quay sang Manami.

- Cô Suttcliff, cô hãy xem này.

Đầu tiên, phải chọn một bộ ấm chén uống trà đã được đánh bóng kỹ càng.

Đế quốc Anh chúng ta nổi tiếng vì trà, có hàng trăm nhà cung cấp trà, hàng chục nhà sản xuất trà và hàng nghìn loại trà khác nhau, nhưng chỉ có một số loại trà hợp vị với chủ nhân.

Do đó, các gia nhân làm việc trong nhà phải thuần thực cách pha trà (ý nói Tracy làm việc ngoài vườn nên ko biết pha trà).

Đun sôi nước ở một nhiệt độ nhất định.

Bỏ một lượng lá trà nhất định, số lá trà nên tỉ lệ thuận với số lượng người dùng trà.

Sau đó đổ nước sôi vào ấm trà, với tỉ lệ giữa lá trà và nước là 1:2.

Đợi cho nước ngả qua màu lá trà và còn hơi ấm là dùng được.

- Karma kết thúc bài diễn thuyết bằng cách đưa ấm nước sôi cho Tanaka.

Cậu đã giảng cho Manami hiểu.

Nhưng mà Manami nãy giờ ko nghe gì cả.

Cô chăm chú nhìn chàng bá tước bằng ánh mắt mơ màng.

- Cô Suttcliff?

- Karma khẽ lay vai cô.

- Hơ...

Ế!

D-Dạ vâng, tôi hiểu rồi!

- Tốt.

- Karma cười.

Nụ cười của cậu thật tự nhiên, giống thế này.

(một soái ca khác từ Hắc Quản Gia)

(Sebastian nhà ta là toẹt vòi nhất!)******************************************Một lát sau Karma dẫn Nagisa vào gần ngoại ô chơi một chút.

Bác đánh xe của gia tộc Akabane, Joseph chở hai đứa đi trên một cỗ xe song mã.- Vậy, hôm nay Karma đến đây để làm gì?- Lát nữa biết!

- Karma đáp, lạnh như băng.- Mồ, đừng có lạnh lùng thế chứ Karma!- Hmph, tùy cậu.

- Karma quay ra cửa sổ - Nhưng mà lát nữa cậu sẽ biết.****************************************Tại một cửa hàng nọ...- Lấy cho tôi cái này.

Ba hôm trước gia nhân của tôi có gửi.

- Karma đưa một mảnh giấy cho ông chủ cửa hàng.- Ồ, ra là cái này.

Tôi không biết ai lại dùng cây gậy bé thế này...

- Ông ta mở cái tủ nhiều ngăn ở sau lưng và lấy ra một cây gậy cán gỗ, đầu bịt bạc - ...hóa ra là một đứa trẻ...Ông chưa kịp nói gì thêm thì đã thấy cây gậy ban nãy mình đua cho Karma nằm cách mặt mình 5mm.- Thật là một cây gậy tuyệt vời cho người thừa kế của gia tộc Akabane.

Chất liệu, màu sắc, tất cả đều hợp với gu thời trang của cậu ấy.

Chào ông.

- Karma và Nagisa bước ra khỏi cửa hiệu.*****************************************- Karma.

Hồi nãy cậu gọi tớ là... người thừa kế nhà Akabane (the heir of Akabane)?

- Nagisa hỏi Karma khi hai đứa sắp bước lên xe ngựa để về nhà.- Có hả?

Tớ gọi cậu là con thỏ nhà Akabane (the hare of Akabane, tại hare và heir đồng âm) mà!

- Karma trả lời, mặt tỉnh queo.(Au: Thật là một trò troll hại não)*****************************************Quay lại vài phút trước... tại dinh thự Akabane...- Nè, cảm ơn vì cậu đã giúp nhé, Manami!

- Tracy nói.- Ừm, ko có chi, cơ mà tớ có một câu hỏi?

- Manami.- Gì vậy?

- Alicia.- Um, song thân của Karma đâu?- Ngay từ khi chúng tôi đến biệt thự, họ không có ở đây.

Tôi chỉ biết ông bà chủ thông qua bức tranh trên tường.

Ông chủ là Kamikaze Akabane, bà chủ là Yuki Akabane, trước đây là Yuki Minamoto.- À ra thế.

Vậy bức chân dung đó đâu?- Ba tuần gần đây chúng tôi không thấy nó, chắc là Thiếu gia cho Tanaka và Joseph đem đi rồi.- Chính xác hơn... song thân của Thiếu gia đã mất tích.

- Tanaka.- Mất tích?

- Tất cả mọi người sững sờ vì câu nói ban nãy.- Thiếu gia không nói rõ chi tiết, nên tôi không biết gì hơn.- Ồ ra thế.- KYYYYYYAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

- Tracy hét lên.- Sao vậy Trac...

- Mọi người chạy ra xem có chuyện gì, và...- OH MY LORD!

SAO LẠI TỈA CÁC BỤI CÂY THÀNH HÌNH ĐẦU LÂU TRONG DINH THỰ AKABANE CHỨ????

- YYYYYAAAAAAA!

TÔI THÀNH THẬT XIN LỖI!

XIN LỖI!

XIN LỖI!

- Manami lặp lại chữ xin lỗi n lần, mỗi lần đều kèm theo một cú gập người.

Sau đó cô chạy đến bên một cái cây to:- Sự tồn tại của tôi là không thể dung thứ được nữa.

Tôi sẽ treo cổ tự tử ngay bây giờ!

- Manami tròng dây thừng vào cổ - Mọi người đá đổ cái ghế giùm tôi...

Ơ?Tất cả những người có mặt đều chỉ nhìn Manami mà không nói một lời nào.- Ơ... mọi người?- Cô không cần phải lo.

Cậu chủ chẳng bao giờ để ý đến vườn tược, trừ khi có ai đó đến thăm.

- Bethany giải thích.- Ô vậy à?- Thêm nữa, tôi nghĩ rằng tất cả các công việc trong nhà nên được làm theo cách mà gia nhân thích (Au: Đây là lí do tại sao cô nấu ăn bằng thuốc nổ à?

Beth hãnh diện gật đầu.)!

- Ừm, tôi hiểu rồi!

Vậy là trách nhiệm đổ lên đầu Manami nhé!

- Tracy phủi tay làm ra vẻ ko liên quan...

- À, ra là gia nhân nhà này ở đây!

Hmph, fufufu....

- Một giọng nói bí ẩn vang lên.

*************************

Một giờ sau, Karma và Nagisa về tới nhà.

Và Karma và Nagisa vừa bước vào nhà đã...

Hai anh cùng buông gậy...

Hai anh cùng há mồm...

Anh tóc đỏ thì bị shock nặng, mặt đen như than...

Anh tóc xanh thì cảm thấy thích thú, mắt sáng như sao...

- MÀU MÈ QUÁ!!!!

- Karma hét lên.

- DỄ THƯƠNG QUÁ!!!!

- Nagisa hét lên.

Cả đại sảnh của biệt thự ngập tràn thú bông, ruy băng, búp bê và những hình vẽ dễ thương.

Quan trọng hơn là...

- Karma-bocchan, Nagisa-bocchan, okaerinasai!

- Năm gia nhân trong nhà cậu lễ phép cúi đầu và nói to.

Có điều....

- Tại sao mấy người lại ăn bận mấy bộ đồ màu mè đó, lại còn Tanaka nữa, sao ông lại giả gái.

- Cậu chủ muốn biết thì hỏi cái con bé điên khùng vừa đến đây một tiếng trước ấy!

- Bethany chống nạnh và phồng má - Ko hiểu sao Tanaka lại bảo chúng tôi nghe theo cô ấy...

***Karma suy luận***

Con bé điên khùng...một tiếng trước...căn phòng siêu dễ thương...được sự cho phép của Tanaka...

Ghép các suy luận lại...

Một con bé điên khùng mà Tanaka và mình quen có khả năng biến căn phòng này thành một nơi siêu dễ thương chỉ trong 1 giờ đồng hồ...

KHÔNG LẼ NÀO LÀ....

***Karma ngừng suy luận***

- Yaa~~~, đợi anh mãi từ nãy giờ, chồng tương lai của em!

- Một cô gái chống nạnh trên cầu thang.

Cô ta trông như thế này:

Và về bộ trang phục cô ta đang mặc với kiểu tóc của cô, nó trông như thế này (giới thiệu luôn đây là bạn Lizzy của fanfic này.

Tên bạn ý là Akari).:

- A-AKARI??????

- Karma hốt hoảng.

****Góc tác giả****

- Tôi sẽ bị dìm ở chap sau...

- Karma thở dài.

Hai hàng lệ khẽ rơi từ mắt anh...

- Thôi được rồi Nagisa, đừng có cắt hành nữa.

Karma ko khóc vì cậu ấy ko thể khóc thôi.

- Au bảo Nagisa dừng cắt hành - Mà các bạn đọc ơi, hình như chap này mình kết hơi dở nhỉ...

****End Góc tác giả****
 
[Karunagisa] Khế Ước Với Quỷ
Chương XI: Buổi khiêu vũ cùng Akari


- Số đen thật...

- Karma làu bàu bước lên phòng đọc sách.

Số là Akari, vị hôn thê ngoài mong muốn của cậu đã tổ chức một buổi dạ vũ, và nếu cậu từ chối lời mời của quý cô này thì cậu sẽ mất mặt lắm.

- Karma, cậu hãy suy nghĩ kĩ, dù sao cậu đã sống hơn 500 năm rồi, cậu phải biết chứ?

- Biết mà...

Chỉ là...

- Karma hơi phồng má, mặt thoáng đỏ lên đôi chút.

Trong mơ hồ, Nagisa nhận ra điều gì đó.

- Karma, có phải là cậu...

- Đừng có nói nữa!!!!!

- Karma hét lên.

- ...cậu không biết khiêu vũ à?

Hãy cho tớ vinh dự được xem cậu khiêu vũ.

- Ư...

Hừ, tại sao tớ lại biến cậu thành Á Quỷ như những gia nhân khác chứ?

Hừ, thật bất công khi cậu lại chọn đổ hết tinh hoa của sức mạnh ác quỷ vào thứ tớ dở nhất: nghệ thuật, hội hoạ, nhã nhạc, v...v...

- Karma phồng má nhìn Nagisa.

Sau đó cậu lại thôi và làm poker-face như thường.

- Karma, vậy thì...

Nagisa đưa một tay ra cho Karma và dịu giọng:

- Cậu hãy cho tớ vinh dự được dạy cậu nhảy nhé Karma!

- Ư....

- Karma tức nghẹn cổ nhưng không còn đường thoái lui nữa.

Và suốt buổi chiều đó, Karma và Nagisa tập dợt những điệu valse.

- Tớ sẽ làm quý cô, còn cậu sẽ là quý ngài nhé!

- Nagisa cười ngây thơ - Giờ thì cậu vòng tay phải qua eo tớ, còn tay trái cậu nắm lấy tay phải của tớ.

Khi điệu nhạc bắt đầu, cậu chờ cho hết phần dạo rồi hãy nhảy.

Nào, bắt đầu thôi, hai bước tiến, một bước lui.

Tuỳ theo điệu nhạc cậu có thể xoay tớ như thế này mỗi khi hết vài phách.

Cậu cũng có thể nhảy nhanh hoặc chậm hơn tuỳ theo tốc độ của âm điệu....

***Tối hôm đó***

- Được ròi mọi người ơi!

- Akari cười hạnh phúc - Mọi người ai cũng đẹp hết đó!

Ba cô hầu gái, cô nào cũng xúng xính trong mấy bộ quần áo đẹp đẽ và sang trọng không kém gì Akari.

Sắc mặt họ cũng khá vui vì cậu Akabane chưa từng tổ chức tiệc trong nhà (Au: Sinh nhật Nagi-chan không tổ chức tiệc?

Bạn trai gì tệ thế?).

- Alicia này, tôi đã bảo cô gỡ kính ra mà?

- N-Nhưng mà cái kính này là của Thiếu Gia tặng cho tôi!

Hơn nữa...

Nếu tôi gỡ nó ra tôi sẽ ko thấy gì cả! (Au: Xạo vừa thôi, hình mẫu cho chị là Mey-Rin cơ mà!)

- Nhưng mà Alicia, con người không nhìn bằng đôi mắt, họ phải nhìn bằng trái tim cơ...

- Nhưng mà...

Tôi vẫn sẽ ko thấy đường!!!

Sau đó là một màn rượt đuổi giữa cô hầu hậu đậu và hôn thê của Bá tước Karma.

Sau cùng thì Alicia vẫn không chịu gỡ kính.

- Nè, đây là nhà tôi đấy!

Mọi người im lặng chút nào!

- Karma xuất hiện, vẫn trong màu đen nhưng là một bộ trang phục khác, cực kỳ sang trọng.

- Hô hô hô, ngài quả thật là phiên bản thu nhỏ của Cựu Bá tước Akabane đấy!

Từ mái tóc đến quần áo...

- Tanaka bình luận.

- Tất nhiên, đó là cha ta mà.

Và quan trọng hơn...ÔNG MẶC CÁI QUÁI GÌ THẾ HẢ TANAKA?

Tanaka hiện tại đang đội một mái tóc giả màu vàng và diện một bộ váy màu xanh (vậy ra Akari là người đã sáng chế ra khái niệm "trap").

- Karma, anh vẫn đẹp trai như mọi khi nhỉ?

- Ừ!

Akari bước lại gần Karma.

Trong khoảng khắc mà họ đối diện nhau, cậu cảm thấy có một sự thay đổi ko nhẹ trong cảm xúc của Akari.

- Mồ, em đã bảo anh 1000 lần rồi!

Anh không thể đeo cái nhẫn này.

Nó quá kì quái và đáng sợ.

Người ta nói chiếc nhẫn phản ánh tính cách chủ nhân của nó.

Của anh phải có hình con sói chứ, vì anh là kẻ hành động đơn độc.

Cái này giống con quỷ quá đi!

Em đã chuẩn bị sẵn một cái khác cho anh rồi, anh hãy thay nó ra...

- Akari, bỏ tay anh ra.

Pặc.

Trong nháy mắt chiếc nhẫn đeo trên ngón tay Karma đã nằm gọn trong lòng bàn tay của Akari.

- Akari, trả nhẫn đây.

Em là một cô bé ngoan mà phải ko Akari, trả nhẫn cho anh đi! (Au: Anh đang đóng giả là bằng tuổi con bé đó, đừng có nói như vậy, giống thằng lớn già đầu dụ con nít lắm!).

Akari sụt sùi:

- Tại sao...

Tại sao...

TẠI SAO CHỨ?

CÁI NHẪN ĐÓ QUAN TRỌNG HƠN EM NỮA À?

Trong khoảnh khắc Akari hét lên, cô đã ném thẳng chiếc nhẫn xuống đất làm nó vỡ tan ra từng mảnh.

***End Chap***

Chap sau sẽ kết thúc buổi dạ vũ này...
 
[Karunagisa] Khế Ước Với Quỷ
Chương XII: Karma và Akari


Tôi nghiến răng.

Chưa bao giờ tôi cảm thấy tức giận như thế này...

Sở dĩ sở thích của tôi là phá hoại là bởi vì tôi ko kiểm soát được ma lực bên trong cơ thể, khi tôi giận quá độ có thể sinh ra một vụ nổ lửa địa ngục, đủ sức thổi bay 1/4 diện tích Luân Đôn (Au: Kayano (Akari) ngoan trả lại nhẫn cho Karma nào...)

Tôi tức tối bước lại phía hôn thê của mình.

Quả thật là một con bé rắc rối.

Tôi muốn giấu nó chuyện tôi là ác quỷ vì cậu sợ con bé bị liên luỵ.

Nhưng cái nhẫn kìm nén sức mạnh của tôi đã bị tước đi, điều đó có nghĩa là tôi có thể cho banh cả thế giới nếu như tôi nổi điên.

Bây giờ điều tôi đang làm sẽ là một hành vi khiếm nhã để đối xử với một quý cô.

Tôi tính làm gì à?

Đương nhiên là dùng tay phải của tôi cho con bé một vả rồi.

Tôi quét một đường thật nhanh với bàn tay phải....

Nhưng đã có một người nhanh hơn tôi.

Người này đã chụp lấy cổ tay của tôi bằng hai bàn tay.

- Karma quên cầm cây gậy nè.

- Nagisa nói với tôi, nhưng dường như giọng nói ấy bốc ra sát khí, nhắc nhở tôi phải giữ hình tượng.

- Biết rồi!

- Tôi phồng má ( google ko có hình này) nhìn Nagisa, cầm cây gậy của mình, sau đó nhặt chiếc nhẫn vỡ lên và nói:

- Cái nhẫn này...

Là vật gia bảo được truyền qua mấy đời gia đình nhà anh...

Nó rất quan trọng...

- V-Vậy sao???

Nó thật sự quan trọng đến vậy sao?

- Akari ấp úng.

Nước mắt cô cũng chuẩn bị trào ra.

Tôi gật đầu.

Và thế là em ấy ngồi khóc thút thít trước mặt tôi trong vòng 1 phút.

(Karma mua cái nhẫn đó từ 500 năm trước chứ ko phải là vật gia truyền.

Sở thích của anh có vẻ như là làm con gái nhà người ta khóc nhỉ?).

Tôi tiến thêm một bước nhỏ nữa và nện gót giày tôi xuống chiếc nhẫn.

Nó vỡ vụn ra trong nháy mắt.

- Karma!

Cái nhẫn đó là vật gia bảo của anh mà!

Sao anh lại....

- Akari hoảng hốt nhìn tôi, bộ mặt vẫn còn nguyên hai hàng lệ.

- Thì sao chứ?

Cho dù có hay ko có nó thì tôi vẫn là người đứng đầu gia tộc Akabane thôi!

- Tôi dứt khoát trả lời.

Sau đó tôi đỡ Akari ngồi dậy.

Rồi rút khăn tay ra đưa cho em ấy và nói:

- Nín đi Akari.

Akari mà khóc thì nhìn ko dễ thương chút nào đâu.

Và tôi tuyệt đối sẽ ko mời một quý cô mít ướt nhảy một điệu với tôi đâu!

Akari nín khóc hẳn, mắt vẫn còn đỏ hoe nhưng nụ cười của cô ấy cho tôi biết cô ấy đang hạnh phúc.

Akari đưa tay cho tôi và...

Tiếng nhạc vang lên.

Tôi nhìn về phía cầu thang sảnh chính thì thấy Nagisa đang chơi điệu vũ Valse bằng đàn violin.

- Oa!

Để tôi lồng tiếng cho.

- Manami từ ngoài phòng mở cửa ra và lên tiếng.

Cô mặc một bộ váy dạ vũ màu trắng.

Và cô đứng ở chân cầu thang, ngân lên những giai điệu hoà quyện với bản nhạc của Nagisa.

- Oh!

Giọng của Manami chuẩn đấy chứ?

- Bethany nói.

- Ừ, tớ có cảm giác cô ấy đang song ca với tiếng đàn!

- Tracy nói.

- Thiệt là vi diệu!

- Alicia nói, tay vẫn khư khư giữ cặp kính đang đeo.

Tôi và Akari, mặc dù tôi không hoàn toàn thích cô ấy, nhưng bây giờ thì hai đứa đang lướt đi trong một điệu vũ cùng với tiếng đàn của Nagisa...

Nagi của tôi vẫn say sưa kéo đàn, và Akari thì cứ quay tôi vòng vòng...

Hai người ấy đều có vẻ khá hạnh phúc....

*************************

- Để tôi đưa cô Yukimura về nhà, mọi người ngủ ngon nhé!

- Manami, lại trong bộ trang phục quản gia, bế một Akari đang ngủ ngon lành đặt vào toa xe ngựa.

- Đi đêm coi chừng gặp ma đấy!

- Bethany doạ.

- Có thật ko vậy!!!

- Alicia giật mình quay qua Bethany.

Cô hầu tóc màu xanh lá đang nhe hết hai hàm răng ra mà cười.

Chiếc xe ngựa lăn bánh, khuất dần khỏi dinh thự nhà tôi...

*************************

- Karma...

Cái nhẫn đó là...

- Nagisa nhìn thứ trên tay Karma.

Ba tiếng trước, chính Karma đã giẫm lên nó.

Chiếc nhẫn có khắc hình con quỷ vẫn ko một vết nứt hay xước.

- Cái này được phong ấn kèm với linh hồn của tớ.

Miễn là linh hồn tớ còn tồn tại thì nó sẽ ko bị phá huỷ dù làm cách nào đi nữa...

Karma xoay đi xoay lại cái nhẫn trên tay...

Khi nhìn qua bên cạnh thì thấy Nagisa đã ngủ rồi.

Karma nhắm mắt lại và suy nghĩ...

Cái vụ mà Akari đến tổ chức một buổi dạ vũ, cậu ko hề biết.

Nhưng đáng lẽ ra với nhãn lực của mình, Karma đã có thể thấy trước việc này một ngày, nhưng cậu ko hề thấy...

Vì thế nên chỉ có một lý do duy nhất giải thích việc này...

Đó là có ai đó đang cản trở nhãn lực của cậu...

Và kẻ đó chắc chắn ko phải con người...

Ko nghĩ ngợi sâu xa nữa, Karma kéo chăn lên tận cằm và bắt đầu ngủ.

***End chap*************

*****Góc~tác~giả********

- Yay, chap sau mình xuất hiện rồi!

- Một cô gái tóc đen đang ngẩng đầu nhìn một con bạch tuộc màu vàng cao 3 mét.

- Em đừng có bị phấn khích quá Kanzaki-san!

Em nên về ôn lại kịch bản, ngủ một giấc dài để chuẩn bị cho ngày mai đi!

- Vâng thưa Korosensei!

Cơ mà em là một phần trong dàn harem của Bá tước Karma hả?

- Ừ!

- Korosensei gật đầu.

Thế là Kanzaki nhà ta tung tăng ra khỏi phim trường...

- Thầy ơi, thế Kanzaki-san vai gì ạ?

- Theo như kịch bản mà thầy chôm được từ Hắc Quản Gia, thì Kanzaki-san sẽ vào vai Undertaker...

Tên này phải sửa lại chút...

Nagiaa và Karma rời khỏi phim trường, để lại Korosensei bơ vơ một mình...

- Rất may là mình có thằng Au ở lại đây làm đồng minh...

- Tui về ngủ đây!

- Au thẳng tay xách cặp ra về.

- Ê!

Hai đứa mình là đàn ông, ở lại một tí nữa có sao đâu?

- Im ngay!

Đừng có biến tôi thành "tiểu thụ nhỏ bé" của ông nhé!

Và tôi - thằng Au bá đạo trên từng hạt gạo, đã chạy khỏi phim trường.

- Có ai ở đây hong, em sợ ma lắm mà.

- Korosensei ngó chiếc đồng hồ chỉ 12h đêm.
 
[Karunagisa] Khế Ước Với Quỷ
Chương XIII: Vụ án Jack the Ripper, lấy manh mối


Cho mình xin lỗi: cái tựa ghi chap 13 thành chap 18...

*************************

- Nè Karma!

Chúng ta đi đâu vậy?

- Lát nữa biết!

- Tôi đáp cộc lốc.

Chiếc xe ngựa vẫn di chuyển đều...

- Oa!

Con đường này là tới Luân Đôn mà!

- Tưởng cậu ko nhận ra chứ?

- Tôi lườm Nagisa - Mà quan trọng hơn là...

LÀM THẾ QUÁI NÀO MÀ GIỜ CÔ VẪN CÒN Ở ĐÂY HẢ?

Tôi đút đầu ra khỏi xe ngựa và hét lên với người cầm lái.

- Hì hì, em nhờ Hầu tước Nakamura xin cho em ở lại thêm một tuần nữa vì em muốn học hỏi thêm nhiều điều!

- Manami quay đầu lại cười với tôi.

Sau đó lại quay lên.

- Mà Karma hôm nay đi Luân Đôn có việc gì ko?

Ko lẽ lá thư của người đó quan trọng vậy à...

- Ừ!

Một người tên là Victoria đã gửi cho tớ cái này!

- Tôi móc một cái phong bì từ trong túi ra và đưa cho Nagisa.

- Con gái à...

Ủa, ko có họ?

Lại còn...

Gia huy của Hoàng gia Anh Quốc!!!

Ko lẽ Victoria này là....

Thấy tôi gật đầu, Nagisa ko khỏi ngạc nhiên:

- CẬU ĐƯỢC NỮ HOÀNG VICTORIA TRỰC TIẾP GỬI THƯ SAO?

- Ừ, hai tháng một lần, gửi một vài bức thư, tớ chỉ việc bốc đại một cái rồi gửi trả lại mấy cái kia.

- Thế cậu không đọc hết à?

- Tớ chỉ được phép mở phong bì một bức thư, đó là lệnh trực tiếp từ Nữ hoàng.

Thấy Nagisa nhìn tôi bằng ánh mắt tò mò, tôi nói thêm:

- Đống thư đó ko gửi cho Karma Akabane, mà là cho Bá tước Akabane.

Cậu sẽ sớm hiểu ra được quan hệ giữa tớ và hoàng tộc thôi.

- Oh, ra thế....

*************************

Tại một quảng trường nọ...

- Mọi người lưu ý xin vui lòng tránh xa khỏi khu vực này!

- Một anh cảnh sát tuổi trung niên đang thông báo với đám người hiếu kỳ đang tụ tập.

- Ui dà ghê quá Karma ơi!

Cậu đọc cái này đi!

- Nagisa vừa xuống xe ngựa đã mua ngay một tờ báo giá 75 xu.

Cậu vừa nhìn vào trang nhất thì đã đưa cho Karma.

'Jack the Ripper-kẻ sát nhân hàng loạt trên phố'.

- Ừ cái này tớ biết rồi!

Nữ hoàng gọi tớ đến đây là vì Jack đấy!

- Chào buổi sáng, thưa ngài!

- Nagisa chào một ông già đang đọc báo.

Ngoài kia có chuyện gì ạ?

- À, ừ...

Chắc là lại một vụ của Jack the Ripper rồi!

- Cảm ơn ông!

- Nagisa đáp rồi quay về cạnh Karma, người đang bước tới chỗ đám đông.

- Xin lỗi cậu nhóc, khu vực này đã bị phong toả...

- Cái xác đâu?

- Karma lạnh lùng.

- Ờ...

Cậu nhóc à, tôi không hiểu những gì cậu nói...

- Nếu không cho tôi vào thì hãy cho tôi xem qua xấp giấy trên tay anh đi!

Đó là kết quả khám nghiệm và điều tra cái xác đúng ko?

- Cậu này, sao cậu có thể...?

- Đủ rồi Alberline!

Cậu ko cãi nổi thằng bé này đâu.

- Một người đàn ông bước đến.

- Rất hân hạnh được gặp lại ngài, thưa ngài Randall!

Nagisa chào người đàn ông kia.

- Thưa ngài, cậu nhóc này là...

- Alberline, để thằng nhóc này cho tôi.

Bá tước Akabane, tại sao ngài lại ở đây?

- B-Bá tước?

Cậu nhóc này sao?

Thay cho câu trả lời, Karma lấy bức thư có bút tích của Nữ hoàng cho Randall và Alberline xem.

- Vậy thì, với tư cách là một cảnh sát của Scotland Yard, tôi không cho phép ngài can thiệp vào cuộc điều tra!

- Tốt thôi!

- Karma nói, sụp mũ xuống và kéo Nagisa đi mất dạng.

- Thưa ngài Randall, cậu bé đó là...

- Đó là Bá tước Akabane.

Thằng nhóc đó là cái gai trong mắt của ta...

- Randall lắc đầu - Cậu đừng dây dưa với hắn.

Thằng đó là người thân cận với Nữ hoàng đấy!

*************************

- Karma, giờ chúng ta đi đâu?

- Biệt thự của tớ ở Luân Đôn.

Trong thời gian điều tra vụ án, chúng ta sẽ ở lại đây.

Và....

- Nó không có ở đây!

- Tìm bên này đi!

- Bá tước hay giấu ở mấy chỗ độc lắm...

Karma vội xoay tay nắm cửa và lao thẳng vào nhà.

Trộm sao?

Và những gì cậu thấy là ko thể tin được.

Trong phòng khách có 3 bóng người...

Shuu đang ôm một cái bình hoa...

Hầu tước Nakamura đang lấy sách xuống khỏi kệ..

Và Manami đang mở cửa sổ nhìn ra ngoài.

- MẤY NGƯỜI LÀM QUÁI GÌ TRONG NHÀ TÔI THẾ!!!!!

- Kiếm trà chứ gì?

- Shuu tỉnh bơ.

Cái mặt của Karma ko thể nào hài hơn được nữa...

*************************

- Mặc dù nói là biệt thự nhưng nó cũng giống một ngôi nhà của một thường dân giàu có...

Đây có đúng là nhà của Bá tước Akabane ở Luân Đôn ko?

- Im cái ý kiến ý cò đó đi!

Đúng là tôi gọi mấy người tới, nhưng mà sao tới sớm vậy?

- Văn phòng tôi ở Luân Đôn.

- Shuu nói.

- Tôi đi thăm Akari-chan!

- Nakamura nói.

- Em đã đưa ngài tới đây!

- Manami giơ tay và cười...

- Các người có biết gì về vụ án Jack the Ripper ko?

- Karma hỏi.

- Ko biết?

- Nakamura đáp.

- Dạ, em ko biết ạ!

- Manami giơ tay.

- Fufu...

Ngài nghĩ tôi là ai hả Bá tước?

- Shuu cười tự mãn.

- Vậy là anh biết câu trả lời....

- Tất nhiên là tôi không biết rồi!

Bốn người còn lại ăn một quả sốc nặng....

- Dù sao thì...

Chúng ta thiếu thông tin trầm trọng...

Ta biết rồi!

Chúng ta sẽ phải đến một nơi!

Đây là một người có thể cho chúng ta thông tin.

- Nói cách khác, đó là một nhà buôn tin?

- Nakamura.

- Ừ!

- Karma gật đầu.

- À, ra là Bá tước phải đến chỗ đó!

- Shuu gật gù

*************************

- Vậy Bá tước....

- Shuu lên tiếng.

- Gì?

- Karma quay qua...

- Chỗ này là....

Chỗ quái nào vậy?

- MỚI VỪA NÃY CÒN RA VẺ BIẾT MÀ?

- Nagisa và Karma hét lên.

(Au: Vâng, anh Shuu có những trò troll thật lầy lội và bẩn bựa).

Bốn người bọn họ đang đứng ở trước một cửa hàng dịch vụ mai táng tên là "Kei the Undertaker".

Karma xoay nắm cửa, đẩy vào và hỏi lớn:

- Kei, ngươi có ở nhà ko?

Ko có một tiếng động nào.

Trong căn phòng, từ quầy tiếp khách cho đến những chiếc quan tài nằm vương vãi, tất cả chỉ mỗi hai màu.

Màu xám của bức tường vôi và màu nâu gỗ của những cỗ áo quan.

Chưa kể đến đống mạng nhện khắp nơi.

Ánh nắng mờ mờ hắt qua các ô cửa sổ dày cộm thành một ánh sáng yếu ớt trong phòng.

- Rất đẹp, và cũng rất đáng sợ...

- Nakamura ngó quanh quất.

- Hừ...

Cậu là con ma cà rồng duy nhất ở đây.

Chui đại vào cái quan tài nào ngủ đi!

- Karma nói.

- Mồ, tớ chỉ ngủ trong một cái quan tài thôi!

- Bá tước à...

Ngài đùa dai thật.

Hầu tước ko thể là ma cà rồng, vì ngài ấy vài phút trước còn đi bộ dưới trời nắng mà!

- À, đó là do ngươi bỏ qua cái nón rộng vành to đùng của Hầu tước ấy!

Nakamura đang đội cái nón rộng vành màu vàng to bằng cái mâm cỗ...

Thêm bộ váy áo màu vàng phủ từ cổ xuống hết người cô, cộng thêm cả mái tóc vàng nữa...

(Au: Chị ấy cuồng màu vàng)

- Karma ơi!

Cái quan tài đó...

- Nagisa chỉ về phía cái quan tài đang khép hờ ở đối diện quầy thu ngân...

Khi Karma lật nắp ra, trừ cậu thì những người kia đều bị hớp hồn.

Nếu như Nakamura là màu vàng, thì cô gái này là màu đen...

Nếu như Nakamura có vẻ đẹp của sự quyền quý, thì người này lại có một vẻ đẹp mộc mạc.

- Karma, đây là...

- Ừ, đây là người chúng ta tìm kiếm.

Kei, chủ nhân của cửa hàng dịch vụ mai táng này...

- Nhưng mà cô ta ngủm rồi!

Ở trong quan tài cơ mà?

- Cô ta vẫn còn thở.

Tớ sẽ làm cô ta thức dậy.

-Karma cười nham hiểm...

***End chap***

***Góc tác giả***

- Mồ, muốn xem Yukiko-chan diễn quá đi!

Sao Karma ko cho em vào trong tiệm?

- Okuda phụng phịu nhìn Korosensei.

- Tại kịch bản nói vậy...

- Korosensei đáp tỉnh bơ.

- Ác quá đi!

Em muốn thấy Yukiko ăn mặc kiểu gì!

- Đợi tới mấy chương gần cuối đi!

- Ko sao đâu mà!

Bữa sau đóng phim xong mình cho cậu xem...

- Kanzaki cười nhân hậu...

- Chừng nào em mới lên sàn ạ...

- Kataoka giơ tay.

- Chừng nào diễn viên đóng vai Charles Grey tới.

Nếu ko thì Kataoka-san ko thể làm Nữ hoàng Anh trên sân khấu được.

Ráng chờ nhá....

- Thầy ơi, bọn em đi kiếm gì ăn chút!

- Nagisa nói, sau đó nguyên băng kéo ra.

Korosensei quay qua nhìn tôi.

- Nè, bé Au đẹp trai dễ thương ơi, ở lại chơi với tui đi!

- Dạ, tôi cũng đi ăn...

- Nhưng mà tôi sợ ma....

- Cần lời giải thích?

Bây giờ là 12 đúng luôn rồi!

- Thì bởi vậy mới sợ ma...

- Mười hai giờ trưa đúng....

Chả biết con bạch tuộc này nghĩ gì, nhưng mà sợ ma vào đúng 12 giờ trưa thì nhát thật.
 
[Karunagisa] Khế Ước Với Quỷ
Chương XIV: Vụ án Jack the Ripper, lấy lời khai


Cô gái tóc đen đang ngủ ngon lành trong quan tài...

(Chị Kan nhà ta trông như thế này...)

(Và trang phục của chị là thế này...

Hoặc là các minna cứ tưởng tượng một cái áo choàng màu đen khoác ở ngoài, dài xuống gần mắt cá chân, với ống tay áo dài hơn cánh tay...)

(Anh Under nhà ta là soái ca...).

Vô truyện hoy!

*************************

- Karma, cậu tính đánh thức cô ta dậy bằng cách nào?

- Theo cách của tớ!

- Karma cho tay vào túi áo, bước qua bên cạnh cái quan tài...

Bốp.

Quyền cước của một con quỷ thật khủng khiếp.

Cậu đá một cú nhẹ thôi mà cái quan tài đổ ập xuống đất.

Hệ quả là... (Bạn nào ko muốn nghe dài dòng thì nên bịt tai lại...)

- Mồ, khách hàng nào mà chơi kỳ cục thế???

Con gái nhà người ta đang ngủ, sao lại phá sập giường của người ta cho rớt xuống đất hả???

Đầu tui sưng một cục rồi nè!!!!Ai đó bắt đền đi!!!!

Mua bông băng lại đây băng bó cho tui, an ủi tui, bồi thường thiệt hại cho tui chứ!!!

Chạm thì chạm chớ ko có được đá vào quan tài, lỡ nó hỏng thì sao???Biết mấy cái quan tài này, mỗi cái tôi dành 6 ngày, một ngày 5 tiếng để khoét và tạo hình đó nhé.

Riêng cái quan tài này đã được chỉnh sửa để dành cho một vị khách đặc biệt.

Thằng nào vậy, ra mặt đi!!!!!!

(Au: Thật mất hình tượng quá đi!

Chị Kanzaki điềm tĩnh thế mà giờ chị ngồi nhõng nhẽo rồi).

- Anou...

Cô nói xong chưa ạ....

- Ể?

- Cô gái tóc đen quay qua và ngay lập tức đóng băng trong 3 giây...

- Bá tước Karma?????

Ngài-ngài làm gì ở đây vậy....

Sau đó đột nhiên cô ta bình tĩnh lại...

- À..

Em hiểu rồi....

Bá tước muốn "nó" đúng không?

- Đừng có đùa!

- Karma gắt.

- Hì hì...

Bá tước cũng đến rất đúng lúc...

Để em cho ngài xem nhé...

Kei chạy ra phía sau quầy tiếp khách và đẩy ra một cái hộp có hình sáu cạnh.

Cô mở cái nắp ra...

- Mời ngài nhìn đi!!!

- Kei hạnh phúc nói.

- ...

- Karma, Shuu, Nakamura.

Mọi người im lặng hồi lâu.

Kei vẫn giữ nguyên nét mặt hạnh phúc.

Cuối cùng Nagisa phá tan im lặng:

- Nhưng đó...

Là cái quan tài mà!

- Mồ!!!

Cậu ko hiểu à?

Đây là quà đặc biệt cho Bá tước Karma đấy!

Tôi giảm nửa giá, à không, giảm 75% cho ngài đấy!

- Cô muốn tôi chết thật à?

- Ya ya ya, Bá tước chẳng hiểu em gì cả.

Em từ lâu đã luôn mong một ngày nào đó Bá tước sẽ đến thăm em trong bộ cánh màu đen, hai tay đan vào nhau để trước bụng, da mặt hơi xanh, mắt nhắm, tim không đập, miệng không thở và nở một nụ cười mãn nguyện...

- NHƯ THẾ THÌ TÔI LÀ CÁI XÁC À!!!!!!!

- Karma hét lên.

- Cậu có những người bạn thật kinh dị, Karma!

- Nagisa nói.

- Dẹp hết đi!

Vô vấn đề chính...

Tôi cần cô cung cấp thông tin.

Nhanh như cắt, Kei đặt ngón trỏ của cô lên môi Bá tước...

- Khách hàng của tôi đều trả những gì họ lấy bằng tiền, nhưng mà với ngài thì em sẽ lấy đắt hơn một chút...

Giá cho thông tin lần này là...

Thôi em lấy như thường lệ nhé!

- Hừ....

- Cô ta đòi bao nhiêu vậy Karma?

- Tớ...

Không nói được...

- Hì hì hì...

Cái giá đó là...

- Kei hạnh phúc nói - ...ngài hãy kể cho em nghe cái gì đó thú vị mà làm cho em cười một trận chưa từng có được không ạ, Bá tước Karma?

- Ư....

- Karma đông cứng lại.

Lần trước vì ko thể lấy thông tin từ Kei mà cậu đã lục tung cả Scotland Yard lên trong vòng 8 tiếng chỉ để tìm manh mối.

Điều này chứng tỏ Kei quan trọng với Karma như thế nào.

- Fufu...

Bá tước à...

- Shuu đưa tay lên che miệng - Ngài cứ để đó cho tôi.

Tôi được mệnh danh là Bạch Hổ Trung Hoa đấy!

Và rồi Shuu thủ thế võ hình con...hạc (liên quan nhỉ?).

Sau đó anh hạ tay xuống, hít một hơi thật sâu và nói:

- Cái-giường-biết-trườn!

- Anh dằn từng tiếng.

*************************

Shuu đã bị loại.

- Hehehe...

Ngươi đã bị loại một cách đáng tiếc, tên buôn thuốc phiện kia!

- Nakamura cười giễu Shuu.

- Ko tin nổi là cô gái này lại ko hiểu.

- Để ta cho các ngươi thấy sự lợi hại của ta.

Do ta là ma cà rồng ----> ta sống lâu ----> ta biết nhiều chuyện nhất!

Ha ha ha...

E hèm.

Kei!

Nghe đây!

"Có ông A và bà B gặp thằng C.

Ông A nói với thằng C chuyện D, bà B nói với thằng C chuyện E.

Thằng C nói với ông A và bà B chuyện F.

Thế là hai ông bà cãi nhau chuyện G và H, lúc đó thì nhỏ I đi tới..."

*************************

Nakamura đã bị loại.

- Chờ đã ta chưa nói xong mà!

Phải nói tới lúc nhỏ Y cưới thằng Z mới hết chuyện.

- Nakamura phản pháo.

(Au: Em rất khâm phục chị vì đã dùng cả bản chữ cái để tạo nên một câu chuyện mà ko ai hiểu được...)

- Vậy là chỉ còn Bá tước thôi nhỉ?

- Kei cười tươi.

- Ực.

Karma nuốt nước bọt.

Cậu đang thực sự lo lắng.

Bỗng một bàn tay chụp lên vai cậu.

- Đừng lo Karma, tớ vừa nghĩ ra cái này hay lắm!

***End chap***

***Góc tác giả***

- Ây dà, đóng phim xong mệt quá!

- Karma thở phào nhẹ nhõm.

- Toẹt vời!!!!!

Đã tìm ra vai diễn Charles Grey rồi.

- Korosensei hét toáng lên.

- Ai vậy?

- Cả phim trường xôn xao.

- Cậu ta kìa!

Là một diễn viên nòng cốt, cậu ta kiêm luôn cả vai Charles Grey lẫn vai Ash Lander đấy!

(Charles Grey ở trong Manga, Ash Lander ở trong Anime, hai người này ko tồn tại song song nhưng mình ở đây cho là vậy nha!)

- Chào lũ người kém cỏi.

Các người phải rất vinh hạnh mới mời được ta đến đây nhé!

Ta là kẻ đứng đầu trường THCS Kunugigaoka nhé!

- KOROSENSEI MỜI CẢ

ASANO-KUN SAO!!!!!!!!!

- Ờ, tại thầy đang tìm một vai phản diện.

- Sao không lấy em?

- Maehara đưa tay lên.

- Theo kịch bản, em sẽ là Drocell, thầy sửa lại là Hiroto Drocell nhé.

Em là một vai phản diện...

- Còn Isogai...

- Kimura giơ tay lên.

- Isogai là Hoàng thân Albert của nước Áo, là hôn phu của Nữ hoàng Victoria.

Tuy nhiên ông ta đã chết, nên sẽ chỉ xuất hiện trong hồi ức của Victoria mà thôi....

Ế???

MÁY QUAY NÃY GIỜ ON HẢ????

CHÚNG TA VỪA SPOIL TIN CHO ĐỘC GIẢ BIẾT RỒI!!!!

TẮT NGAY!!!!

- Mọi người thấy đấy!

Phim trường 12h khuya rồi mà còn nhốn nháo đây!

- Nagisa nói xong tắt công tắt máy quay.

***Chap tiếp theo***

"Vụ án Jack the Ripper, bữa tiệc của kẻ tình nghi".
 
[Karunagisa] Khế Ước Với Quỷ
Chương XV: Vụ án Jack the Ripper, bữa tiệc của kẻ tình nghi..


- Hình như tôi chưa giới thiệu nhỉ.

Tôi thật là thô lỗ, thưa cô Kei!

- Nagisa xoa đầu mình.

- Tôi là Nagisa Shiota, đây là Hầu tước Nakamura còn đằng kia là ngài Shuu.

- Tôi thấy chuyện đó chả có gì đáng cườ.....

*************************

Năm phút sau....

Trên sàn nhà là một cô gái tóc đen đang nằm cười lăn lộn, lăn qua lăn lại, tay chân đập vào mấy cái hòm.

Gần đó là một cô gái quý tộc đang ngồi ôm bụng cười ngặt nghẽo.

Cạnh đó là cậu quý tộc tóc đỏ đang che miệng bằng khăn giấy mà cười.

Kế bên là cậu thiếu niên tóc xanh cũng đang lấy tay che miệng cười khúc khích.

Ngoài ra còn có một anh mặc áo dài Trung Hoa đang đen cả mặt...

- Shiota-dono, cậu thật là bá đấy!!!!

- Kei vừa lăn lộn trên sàn vừa bình luận.

- Tớ ko thể ngờ...

Shuu đồng âm với Shoe (có nghĩa là "giày")....

Cậu hay lắm Nagisa-chi!

- Hừ hừ, tên tôi bị đem ra làm trò tiêu khiển cho mấy người...

- Shuu siết tay thành quả đấm, ko thể làm gì hơn.

(Sugino: Chơi ác vậy Au?

Au: ***cười gian***)

- Ha....ha.....ha......

- Kei thở dốc vì cười quá nhiều.

Sau đó cô đứng lên và kê mấy cái quan tài lại, sau đó bước ra sau quầy tiếp khách.

Lát sau cô quay lại với một dĩa bánh quy hình xương và một bộ chén trà có 5 tách.

- Bây giờ ngài muốn hỏi em điều gì ạ~~~~?

- Kei hỏi Karma sau khi tất cả đã an toạ.

- Ừm, là về việc....

- Em biết rồi!

Là về các nạn nhân của Jack the Ripper phải ko?

- Kei nói, đoạn đưa tách trà lên miệng - Thấy chưa, em biết những điều mà Bá tước định nói mà~~~!

- Ừ, ko như tên nào đó...

- Karma liếc xéo Shuu đang ngồi bên tay trái của mình.

- À, quay lại vấn đề....

Những cái xác được đưa đến đây em đã khám nghiệm, và chúng đều thiếu một thứ!

- Là gì vậy Kei?

- Hì hì, thứ này thì...chỉ có phụ nữ mới có thôi!

- Kei cười, sau đó cô đứng dậy, đi vòng ra sau lưng Karma, và cô chụp lấy vai của...

Nagisa.

Bỏ qua nguồn sát khí ngùn ngụt từ Karma, cô để tay lên tim cậu.

- Shiota-dono, ngài có tưởng tượng nổi ko?

Rằng một đường dao rất nhanh và mạnh cưa xoẹt qua và lấy mất thứ quý giá....

- Kei vừa nói vừa di chuyển tay theo hướng đi xuống.

Sát khí từ Karma bốc ra ngày càng nghi ngút hơn, đến nỗi Shuu cũng xanh mặt.

- Cái đó là tử cung đó!

- Kei cười vô tư, tay cô cũng đã dừng lại ở phía dưới phần bụng của Nagisa.

Sau đó cô bỏ tay ra, rồi quay lại chỗ của mình.

Sát khí của Karma cũng từ từ giảm xuống, nhưng ánh mắt chết chóc vẫn dồn về phía Kei.

- Em nghĩ thủ phạm có thể là một bác sĩ...

- Kei đưa một ngón tay lên má.

- Rất cám ơn cô!

- Karma đứng dậy và kéo cả băng về.

(Au thông báo là Kanzaki đang nghẹn ngào vì bị phá mất hình tượng "gái xinh nghiêm túc thanh lịch", thay vào đó cả phim trường gọi cô là "nhỏ dâm tặc trơ trẽn".

Có lẽ là bạn ý sẽ nghỉ đóng phim một thời gian....

Ai tội nghiệp bạn hãy còm men bên dưới).

************************

- Thủ phạm là một bác sĩ...

Trong mùa xã giao này thì nhiều bác sĩ theo các quý tộc lên đây chơi lắm nha!

- Nakamura nói với Karma và Nagisa khi họ đang trở về nhà.

Shuu đã được cho xuống xe trước để về văn phòng kịp bán đống thuốc phiện.

- Vậy cậu tính điều tra kiểu gì, Karma?

- Ừ....

Thì tớ sẽ điều tra tất cả các bác sĩ đang ở Luân Đôn trong vài ngày qua.

Tớ xin phép!

- Karma bước ra cửa xe.

- Nhưng mà xe đang chạy!

- Nakamura gọi theo nhưng Karma đã nhảy xuống và biến mất tự bao giờ.

- Hừ....

À mà Shiota-dono, cậu có muốn đi mua sắm ko?

- Ờ, thì tớ cũng nghĩ là có quá ít đồ đạc trong nhà nên tớ phải mua thêm vài cái ghế đây!

Nhân tiện này Hầu tước Nakamura, cậu có hơi phình lên đôi chút đấy.... từ tháng trước....

- Hể?

Vậy sao????

Chắc tại tớ nổi hứng ăn nhiều à...

*************************

Lát sau, Nagisa mua một bộ bàn ghế và chất lên xe ngựa, sau đó cùng Nakamura về nhà.

- Nhiệt liệt chào mừng Thiếu gia và quý cô Nakamura trở về.

- Tanaka gập người khi ông ra mở cửa cho hai người họ.

- Tanaka, ông ở đây là...

- Thiếu gia Karma đã gọi tôi lên ạ.

- Chào mừng các cậu về!

- Karma từ phòng khách ló ra với một cuốn sách.

- Yara...

Thế cậu tìm được nghi phạm chưa?

- Bác sĩ Simon, đến Southampton dự hội nghị, bác sĩ Westlake, đi Pháp, bác sĩ Johan, đến Đức....

Và Karma đọc hết nguyên một lèo tên của 285 vị bác sĩ trong danh sách tình nghi.

- Chỉ có một kẻ là đáng nghi!

- Cậu kết luận.

- Ta phải tìm ra hắn bằng mọi giá!

- Nagisa hào hứng.

- Ừ, hắn ta tên là....

Nakamura lặng người khi nghe đến tên đó.

Nhưng cô cũng chỉ khẽ cười.

- Fufufu...

Sắp có trò vui đây!!!!

*************************

- Đây là dinh thự của Tử tước Aleister Chamber, hay còn gọi là Tử tước Druitt.

- Nakamura chỉ cho Karma, Nagisa và hai quản gia cái dinh thự to đùng ở trước mặt.

- Tử tước Druitt rất nổi tiếng với các bữa tiệc dạ vũ trong mùa giao lưu, nên các cậu có thể gặp ắn dễ như cháo.

Ta nghe đồn hắn cũng là một tay sát gái hạng nặng đấy!

- À....

Ra đó là lý do...

- Nagisa nhìn Karma bằng ánh mắt thông cảm.

Vì Karma hiện tại đang mặc một bộ đầm và đội tóc giả.

Giống vầy nè!

- Ko sao, đây là cách nhanh nhất để tiếp cận hắn và moi thông tin...

- Karma cay cú nói.

Toàn thân cậu run run vì tức.

- Karma, cậu có thể để tớ làm.

Ngày xưa trong đoàn kịch tớ chuyên môn đóng vai này mà!

- Không, việc này rất nguy hiểm.

Lỡ hắn là Jack the Ripper thật thì sao?

- Karma, tớ cũng chỉ còn phân nửa là người...

- Nhưng cậu ko có khả năng hồi phục!

- Karma hét lên.

- Tóm lại là đi chưa?

- Nakamura lên giọng nhìn hai người kia.

Thế rồi, theo một cách miễn cưỡng, Karma đưa tay mình cho Nagisa để cậu dắt anh vào trong phòng tiệc

***End chap***

***Góc***tác***giả***

- Em ko muốn làm thụ...

- Karma.

- Nhưng kịch bản là vậy?

- Korosensei.

- Hừ, em đi về đây!

- Karma xách cặp đi về.

- Ít ra thầy vẫn còn có Au ở lại!

- Korosensei lè lưỡi.

- Thằng đó về mất rồi!

- Karma chỉ tay ra cửa.

- Goodbye Korosensei!

Let's go, Karma!

- Tôi vẫy tay.

Hai đứa thẳng thừng đi về.

- Huhu....

Mà thôi, lần trước mình cũng gặp Kaori rồi.

Cô bé quả thật là một violinist đáng mến, chỉ có mỗi tội là chết sớm thôi.

Bữa nay ko biết...

- Korosensei đang nói bỗng quay qua phải.

Một bóng hình mở cửa bước vào phòng thu âm.

- Chào thầy!

- Một nữ sinh đeo miếng bịt mắt lên tiếng - Em là Mei Misaki ạ!

- Misaki của Another!!!!!!

CHỚT TUI RÙI!!!!

ĐỪNG CÓ LẠI GẦN THẦY NHÉ!

*************************
 
[Karunagisa] Khế Ước Với Quỷ
Chương XVI: Vụ án Jack the Ripper, thủ phạm là ai?


- Trong này rộng thiệt nha!

Karma này, cái sảnh của Tử tước hoành tráng hơn sảnh nhà mình ha...

- Tại tớ ko trang hoàng nên nó ko lộng lẫy thôi.

- Karma làu bàu, vẫn bực mình chuyện bộ váy.

Nakamura mặc một bộ đầm màu vàng và Shuu thì mặc comple.

Riêng Manami vẫn mặc bộ đồ của quản gia.

- Kei ko đi à?

- Nagisa hỏi.

- Cô ta sẽ quảng cáo quan tài thôi!

- Karma phủi tay.

Lần trước cậu gặp Kei ở một buổi dạ tiệc, cô xách theo một cái quan tài vừa đủ chôn con mèo và nói đó là túi xách của cô.

*************************

- Giờ thì họ khiêu vũ à?

- Nagisa nghe thấy tiếng nhạc do những nhạc công chơi phát ra du dương trầm bổng.

Các quý ông, quý bà, quý ngài và quý cô bắt đầu nắm lấy tay nhau theo từng đôi mà khiêu vũ.

Đây là bản Valse mùa đông...

Mà cũng là tháng 10 rồi.

Karma liếc ngang liếc dọc, tìm xem có ai quen ko...

- A....

Ở đây có nhiều bộ dễ thuơng lắm nè!!!

- Một giọng nói trong trẻo vang lên từ phía sau cậu.

Cái giọng này là....

Karma quay người lại, và cậu toát mồ hôi ngay lập tức.

Chủ nhân của giọng nói ban nãy, đêm nay cô bé mặc một bộ đầm màu đỏ, thêm chiếc nón nho nhỏ trên đầu, tóc màu lục cột lên thành hai cái đuôi ở hai bên đầu.

Còn ai khác ngoài Akari chứ!!!!

Nếu cậu, người đứng đầu nhà Akabane mà bị phát hiện đang giả trang thành thiếu nữ thì phải độn thổ luôn.

- Karma!

Akari bên kia kìa!

- Nagisa khều khều Karma.

- Khẽ thôi!

Con bé nghe được bây giờ!

- Karma gắt lên.

- Ahhhhhhhhhh, bộ đó cũng kawaii nữa.

- Karma giật mình khi nghe Akari chỉ trúng mình.

Nagisa nắm chặt tay Karma, lôi theo:

- Chúng ta hãy chạy thôi!

Karma cũng chạy theo Nagisa, đến cậu còn ko tự chủ được.

- Uầy, đâu ùi?

- Akari quay đầu ngang dọc, nhìn lên nhìn xuống vẫn ko thấy cô gái ban nãy.

Hừ, đâu ùi?

Karma và Nagisa đang nấp sau một cái bàn.

- Phù, đôi lúc tớ phải cảm ơn Nagisa.

Nhờ cậu mà tớ ko bị lộ.

- Karma liếc qua con thỏ con của mình.

- Hm, ko có chi!

- Ê!

Tớ thấy Tử tước Aleister Chamber rồi!

- Nakamura lấy khăn tay ra hiệu.

- Chúng ta hãy tiếp cận hắn trong lúc nhảy múa nào.

Nagisa bỗng nắm lấy tay Karma, ôm eo Karma, và hai người bắt đầu lướt đi trong điệu Valse mùa đông.

- Nuoh?

Cái gì...

- Thôi nào Karma!

Cậu đang ăn mặc như một thiếu nữ đấy!

- Nhưng mà....

- Fufufufufu....

- Nagisa cười gian - Karma, gần đây vào các buổi đêm thì cậu hay bị mộng du nhỉ?

Lạ một chỗ là cậu ko đi đâu mà lại cứ cắn vai tớ là sao nhỉ?

Sáng nào cũng ê ẩm đó...

Ai kia đang toát mồ hôi.

Dường như là cậu sắp bị thỏ con của mình ăn hành.

*************************

Và Karma đã ăn hành theo đúng nghĩa đen, bị Nagisa kéo đi vòng vòng cái biệt thự.

Hơn nữa áp lực công việc khiến cậu toát mồ hôi liên tục.

Kết quả là chỉ sau một bài nhảy duy nhất mà toàn thân Karma đã rụng rời, cậu gần như đổ ập xuống, thở dốc.

- Karma!

Tớ diễn quá trớn à?

- Nagisa lo lắng.

- Hộc....hộc....

Ko sao....

Bây giờ chúng ta hãy đi tìm...

- Ôiiiiiiiiiiiii!

Thật là một điệu nhảy quyến rũ làm saoooooooo!!!!!!

Karma toát mồ hôi hột.

Nakamura đã chỉ cậu cái kiểu nói chuyện này là...

- Ta là chủ nhân của bữa tiệc này, tên ta là Tử tước Aleister Chamber, hay còn gọi là Tử tước Druitt!

Tử tước trông như thế này:

Còn trang phục thì đây!

- Tớ đi lấy nước đây!

- Nagisa kiếm cớ chuồn, để cho hai người kia nói chuyện.

Karma thầm trách tại sao Nagisa lại trốn vào lúc này?

- Ch...chào ngài Tử tước...

T-Tôi là em gái của nữ hầu tước Nakamura....

- À phải rồi...

Phải cái người đang ngồi kể chuyện đằng kia ko?

Tôi nhìn theo hướng của Tử tước Druitt và thấy Nakamura đang ngồi giữa những quý tộc khác và luôn miệng kể chuyện của 4 phương 8 hướng...

- Ta phải nói rằng điệu múa ban nãy của em rất là duyên dáng đấy.

Bản thân ta ko thích những bữa tiệc này, ta thích những thứ khác thú vị hơn.

- Những thứ khác thú vị hơn?

Ví dụ như là....

- Aaaaaa!

Thấy rồi!

Bạn gì ơi, cho mình hỏi chút xíu...

- Akari chạy tới chỗ Karma đang đứng.

Cứ đà này thì cậu sẽ bị phát hiện mất.

- Mọi người ơi!

Hướng này!!!!

- Ai đó đeo mặt nạ đen và đẩy một cái tủ trang trí hoa văn tới.

Còn ai ngoài Nagisa nữa.

Cái mặt nạ ấy chỉ che mỗi đôi mắt mà thôi.

- Bây giờ, thưa quý vị, tôi xin giới thiệu đây là một chiếc tủ bình thường.

Tôi sẽ chui vào trong đây và khoá xích lại.

Phần còn lại để cho một vị khách ở đây!

Xin mời ạ.

- Tôi cho!

- Ai đó trong đám đông tụ tập giơ tay lên.

Là tên buôn á phiện Shuu trong bộ vét.

- Xin anh hãy dùng hết số kiếm này đâm vào cái tủ đó sau khi nó được xích lại.

Bất kì chỗ nào cũng được.

Nagisa nói xong bước vào trong tủ.

Xích được khoá lại.

- Heyyyyyyyaaaaaaaaa!

- Shuu nhảy lên cao thật cao và cắm phập thanh kiếm xuống nóc tủ.

Sau đó anh lấy hết những thanh kiếm khác cắm thật nhanh vào thân tủ.

Mắt anh hằn lên những tia sáng gian xảo.

Karma ko thể đứng yên được.

- Xong rồi đó!

- Shuu hãnh diện chỉ tay vào cái tủ đã bị đâm một đống kiếm kia.

Hai người phụ diễn mở cái tủ ra, và Nagisa đẩy cửa bước ra ngoài một cách lành lặn.

- Ô hô hô hô, bí quyết của anh là gì vậy?

- Shuu cười kiểu Tanaka, cũng uốn người qua bên phải, hai tay đan vào nhau, giống tư thế của anh khi mặc áo dài.

- À...

Tôi đã nói ko có bí quyết gì cơ mà...

Nhưng ko ngờ anh lại đâm từ nóc tủ vào đầu tiên đấy!

- Nagisa cười lành.

*************************

- Kể cả ngay khi có một diễn viên xuất chúng như vậy tôi vẫn ko thích màn ảo thuật này lắm...

- Tử tước Druitt khoanh tay lại, mắt đăm chiêu.

- Vậy thì...

- Karma quay sang Tử tước làm mặt moe - ...ngài hãy dẫn em xem cái thứ thú vị của ngài đi!!!!

- Ơ....

Em...

Em có chắc không đấy, tiểu thư?

- V-Vâng, vì chúng ta bằng tuổi nhau cho nên là sẽ ko sao nhỉ?

Druitt nhìn Karma bằng ánh mắt nghi ngại, nhưng sau một hồi cũng dẫn cậu đi.

- Hướng này thưa tiểu thư.

Druitt vén tấm màn ở trên ban công lên, hiện ra một cánh cửa nâu nhỏ.

Hai người bước vào trong, để lại ai đó đang đứng nhìn dưới bữa tiệc.

Cố lên nhé, Karma!
 
[Karunagisa] Khế Ước Với Quỷ
Chương XVII: Vụ án Jack the Ripper, tìm thấy hung thủ.


- Tiểu thư à, xin nguời đi lối này!

- Druitt kéo tay anh chạy theo sau hắn.

Hừ, đuờng đường là Bá tước Akabane mà lại phải trap, nhục mặt hết sức....

À mà không sao, anh làm thế cũng là vì cậu bé mà anh yêu.

Nếu anh không làm thì cậu sẽ phải làm, vì đây là lựa chọn tốt nhất để tiếp cận Aleister Chamber tức Druitt.

Sau cùng thì Druitt đã dẫn anh đến một căn phòng có cửa gỗ.

Mở cửa, anh và Druitt nhìn vào.

Trống không!

Tuyệt nhiên ko có gì cả.

- Tử tước à?

Thế này là sao?

- Anh hỏi Druitt, nhưng lúc quay lại thì hắn đã dùng tay che mũi lại.

Có khí độc trong phòng!

- Druitt!

- Anh gào lên nhưng đã muộn.

Trí óc anh như lịm đi.

Toàn thân đổ ập xuống sàn.

Trước khi nhắm mắt, anh chỉ thấy hắn đan hai tay vào nhau rồi nói:

- Xin lỗi nhé, chim câu nhỏ bé của tôi.

Và rồi anh ngất xỉu.

(Mặc dù là quỷ nhưng sức mạnh của Karma bị giới hạn bởi cơ thể người).

*******************

-......và cảm ơn các quý ông và các quý bà đã đến dự buổi tiệc tối nay!

Hôm nay tôi có một món muốn đấu giá cho mọi nguời!

Chỉ một chút nữa thôi, tôi sẽ cho mọi nguời chiêm ngưỡng...

Anh phát hiện mình đang bị nhốt trong một cái lồng.

Ngoài cái lồng là một tấm vải màu xanh phủ lên.

Vừa rồi chắc chắn là giọng của Druitt.

Hai tay anh đã bị trói, thật bất tiện.

Tấm vải phủ ngoài lồng được kéo xuống.

Ánh đèn đột ngột hiện ra khiến anh chói mắt (bất lợi của cơ thể vật lý đây).

Một tiếng "ồ" đồng loạt phát ra từ miệng đám đông và tên Druitt làm tiếp công việc của mình:

- Cô ấy thật đẹp và dễ thương lộn lẫy phải không?

Giá khởi điểm là 2000 bảng Anh nhé!

Cái gì nữa đây?

Druitt đang bán anh à?

Lại còn đấu giá nữa chứ!

Là một con quỷ, anh cũng đã từng bán người trong những phi vụ dưới địa ngục.

Nhưng từ khi gặp Nagisa, anh ko còn làm thế nữa.

Karma cúi gằm mặt xuống để giấu đi nụ cười bán nguyệt vẽ trên môi của anh.

- Như thế này mà đòi giam được tao thì chúng mày lầm to rồi!

- Karma nói khẽ.

Miệng niệm thần chú.

Kí hiệu gia tộc trên mu bàn tay của cậu phát sáng lên.

Một ngọn lửa đen bùng cháy.

Nó đốt cháy dây thừng và sau đó từ từ biến mất.

Cùng lúc đó, các ngọn nến tắt phụt do khí lạnh toát ra từ người anh.

Đám đông nhốn nháo được trong 10 giây rồi lăn đùng ra hết.

Nhấn chìm tất cả trong bóng tối.........

**************

Karma lấy hai tay bẻ hai thanh sắt của cái lồng qua hai bên, bước ra ngoài.

Một ngọn hắc hoả bốc lên từ chân anh, cuộn lấy khắp thân người anh.

Ngọn lửa cuốn lấy thân anh khoảng mười giây rồi biến mất vào hư không.

Anh ko còn là trap nữa.

Thay cho bộ đầm màu hồng bây giờ là một cái áo khoác ngoài màu đen, cái mũ chóp màu đen, giày đen, nói chung là tất cả quần áo màu đen chỉ có sơ mi là trắng.

Cầm cây gậy của mình gõ mạnh xuống đất, anh thực hiện phép dịch chuyển tức thời, và ba giây sau Karma Akabane đã biến mất.

*******************

Nagisa đã trình diễn xong màn ảo thuật của mình.

Giờ đi tìm Karma...

- Đi đâu vậy, Nagisa???

- Một bàn tay lặng lẽ chụp lấy vai cậu.

- Karmaaaa!!!!

Cậu quay lại rồi!

- Nagisa ôm lấy Karma.

Tốt quá, anh đã quay lại với cậu rồi!

- Đi thôi!

Tớ hình dung ra được hình ảnh của Jack the Ripper rồi!

- Thật à?

Chúng ta đi đâu?

- Cách đây khoảng mười khu nhà, nhanh lên!

Anh kéo tay cậu đi ra khỏi bữa tiệc.

Bóng dáng hối hả của hai người xa dần trên con đường đá vắng lặng của thủ đô Luân Đôn và mất hút.

************************

Tại một ngôi nhà vắng lặng trên một con hẻm nhỏ.

Một tên nào đó bước ra khỏi căn nhà với một con dao phẫu thuật dính máu trên tay...

Ngay lập tức hắn bị 3 bóng đen chặn lại.

- Một, quản gia trưởng nhà Akabane, ông Tanaka đem theo một thanh Katana.

- Hai, người đứng đầu của dòng họ Akabane và công ty Trà Akabane, Karma Akabane.

- Ba, tiểu bảo bối được sủng ái của nhà Akabane, Nagisa Shiota của nhà Akabane.

- Ta biết là ngươi ở đó, Jack the Ripper.

Ra mặt đi Jack!

- Karma hét lớn - À không, không phải Jack mà là Manami Suttcliff!!!!

Nagisa bàng hoàng.

- Suttcliff là....

- Nagisa rùng mình nhớ lại cô gái vụng về trong bộ quần áo quản gia, người được gửi đến học việc ở nhà Akabane.

Suttcliff, cô thực sự là Jack the Ripper sao?

- À à....

Ra là anh, Karma Akabane....

Đột nhiên, Karma hươ gậy thành một đường vòng cung trên đầu Nagisa.

Con dơi sắp hạ cánh trên đầu cậu đổi hướng và bay về phía Manami.

Con dơi đó lộn mình một vòng và biến thành một cô gái có mái tóc vàng, bộ đầm màu vàng và mặc một cái áo khoác ngắn tà ở bên ngoài cho màu vàng bớt nổi.

- Hầu tước Nakamura!!!

- Nagisa hét lên.

Cậu trân trối nhìn vào hai chiếc răng nanh mọc dài của Nakamura.

Lời nói hôm cả bọn gặp Kei ko phải là đùa.

Cô ấy thật sự là....

Ma cà rồng.

*******************

Góc tác giả

Korosensei nhấp một ngụm trà.

- Có lẽ tôi sẽ ngừng viết fanfic này một thời gian.

- Au tuyên bố.

Korosensei ko ngại gì mà phun thẳng trà ra khỏi miệng.

Phụttttttttt!

- S-sao kỳ vậy???

- Korosensei hỏi.

- À thì tôi muốn làm xong cái Fanfic '[Ansatsu Kyoushitsu - KHR] Lớp học bóng tối' nên tôi sẽ tạm ngừng viết Fanfic này trong một thời gian.

Nhưng tôi ko nỡ bỏ truyện đâu.

- May quá!

Cứ tưởng hết đóng phim rồi.

- Korosensei quệt trán.

- Còn bây giờ thì tôi đi về.

Sắp sửa có một vị khách mời danh dự tới rồi đấy!

- Ai vậy?

- Korosensei hỏi.

- Hãy kiên nhẫn.

Cửa mở.

Một thiếu niên cầm máy FPF bước vào trong.

Ánh sáng từ màn hình LCD phản chiếu trên kính của cậu đã cho thấy trò Dating Sim mà cậu chơi.

- Chào chú, Keima!

- Au giơ tay.

- Ra là thánh tán gái 2D Katsuragi Keima.

Tôi muốn nhờ anh chỉ giúp cách phá đảo game này....

- Đây, làm thế này....

Ủa....

Chà, bị bug rồi.

Thôi thì reset lại flag này....

À!

Đi route đó...

Cứ thế mà tới Ending nhé!

Au ko biết gì xảy ra sau khi Keima chỉ Korosensei cách phá đảo game, tại lúc đó đi về rồi.

Như nội dung của đoạn hội thoại trên, Au sẽ ngưng fic này một thời gian....

Là để làm xong cái fic bên kia.

Yên tâm, ko bỏ đâu!

Lâu lâu sẽ đăng chap.

Chờ nha!!!!!

Au hứa.

Cảm ơn tất cả đã bấm bình chọn, bình luận và những người theo dõi đã đọc cái truyện dựa-theo-Hắc-quản-gia này.

Trân trọng kính chào

***Cúi đầu****

~~~~~~~~~~~~~~~~~
 
[Karunagisa] Khế Ước Với Quỷ
Chương XVIII: Vụ án Jack the Ripper, hồi kết (1)


- Bá tước Karma này, cậu nhận ra việc Manami không phải con người là từ khi nào?

- Cứ khi cần dùng đến quỷ nhãn thì không dùng được, mà mỗi lần dùng thì đó là lúc Manami đang hầu trà.

Cho nên suy ra thủ phạm từ đấy!

Đừng lo, tôi cũng chỉ suy ra được cách đây nửa tiếng thôi.

- À, à....

Ra là vậy.

- Nakamura gật đầu.

- Thế Karma, vậy Suttcliff là cái gì nếu cô ta không phải là người?

- Điều đó thì...

Tớ không biết, nhưng hi vọng tớ sẽ bắt cô ta khai ra.

- Tôi hi vọng chúng ta sẽ giải quyết bằng đàm phán.

- Nagisa xoay sang Nakamura và Manami.

- Nhìn lại mà nói đi!

Cậu còn yếu hơn chúng tôi nữa...

- Nakamura nhếch môi.

- Karma-dannasama (ông xã Karma), em hi vọng rằng chúng ta có thể giải quyết qua đàm phán.

- Cô muốn nói gì ở đây nữa hả, Suttcliff...

Mà KHOAN ĐÃ!

CÔ VỪA GỌI TÔI LÀ ÔNG XÃ À!

- Karma nóng máu.

Anh vừa có cảm giác mình bị kéo đi xa khỏi Nagisa.

- Karma-dannasama, ngay từ ngày em nhìn anh pha trà mẫu cho em, em đã thấy được rằng...

Manami dừng lại một lúc.

Sau đó cô vén tóc ra phía sau, và một nụ cười hiện ra trên gương mặt có dính một chút máu của cô.

- ....

Em đã nhận ra con tim mình thuộc về anh, Karma-dannasama!

Em có cảm giác rằng, định mệnh đã sắp đặt cho đôi ta gặp nhau ngày hôm nay, và Karma-dannasama này....

Có lẽ là hơi xấu hổ nhưng mà....

Em tin rằng em có thể sinh ra đứa con của chúng ta!

Và cô cứ thế mà mỉm cười.

Karma không nói gì, mặt đen hơn than...

Rồi anh đột ngột lên giọng:

- Manami Suttcliff, câu trả lời của tôi là....

Vài giây sau diễn ra nhanh đến kinh ngạc.

Karma ép mặt của Nagisa sát vào mặt của mình, lợi dụng lúc cậu há miệng vì ngạc nhiên, anh đặt lưỡi mình vào trong khoang miệng của cậu và trao cho cậu một nụ hôn kiểu Pháp đúng nghĩa (là Deep Kiss nhé).

Anh đã làm thế.

Anh đã làm thế trước mặt hai cô gái và ông quản gia của anh.

Sau khi thấy mặt Nagisa đỏ ửng lên và hơi thở gấp gáp của cậu phả vào mặt anh, anh ngẩng đầu lên nhìn Manami và nói:

- Hôm nay, ngày 9 tháng 12 năm 1889, tại Luân Đôn, tôi - Bá tước Karma Akabane - tuyên bố tình yêu vĩnh cửu của mình với Nagisa Shiota, thề có Mặt Trăng chứng giám!

(Tại anh Karma là quỷ nên ko thể thề với Chúa được).

Ánh mắt anh nhìn Manami vẫn sắc lạnh.

Cô cúi gằm mặt xuống.

A!

Cô nghĩ anh sẽ thương hại cô vì cô sắp khóc à?

À không, cô không khóc.

Cô ngẩng mặt lên, đồng tử hẹp hơn lúc trước, và nói bằng một giọng gần như là bắn ra sát khí:

- Nếu anh không yêu em thì....

Em sẽ không để anh yêu ai nữa....

Triệu tập Lưỡi Hái Tử Thần!

Manami lôi từ dưới đất lên một vật, nói thẳng ra thì đó là một cái cưa máy.

Màu sắc, kiểu dáng của nó thì gần giống với cái của Tracy.

Chỉ có điều là, người cầm nó là một cô gái đang ghen, chứ không phải một cô gái đang theo yêu cầu của chủ nhân.

- Karma-DANNASAMA!!!!!

ANH KHÔNG CHẤP NHẬN EM SAO????

- Manami tức tối cầm cưa máy xông lại chỗ Karma.

Trông cô cực kỳ giận giữ (dandere có thể thành yandere nhé).

**********************

Karma đẩy Nagisa sang một bên, cầm gậy của anh lên, và lao vào đặt ngang cây gậy ngay tầm vung của cưa máy.

Anh đã chặn cái cưa máy.

Hai người nhảy lùi về phía sau..

- Em nhớ ra rồi...

Danna-sama, anh là Tiểu Quỷ Phản Chủ, Ác Ma Lừa Đảo và là Ác Quỷ Chuyển....

Cây gậy lại bay đến, mém nữa thì trúng vào bụng Manami.

Cô lùi lại bất chợt.

- À, anh không muốn em nói tiếp nữa nhỉ, Danna-sama?

Nếu anh không thích thì em sẽ không nói.

- Về phần phản chủ, thì đúng rồi.

Chủ nhân cũ của tôi là một con quỷ, thưa cô Suttcliff.

Tôi đã róc xương ông ta để chạm khắc nên cái gậy không thể vỡ này, xương sọ ông ta để làm chiếc nhẫn, da và lông của ông ta làm áo khoác mùa đông, v...v...

- Anh vừa xưng tội với em sao, Danna-sama?

Anh phải xưng tội với nhà thờ kia, nhưng ko sao, em bỏ qua.

Anh sẽ lấy em chứ....

- TUYỆT ĐỐI KHÔNG LÀ KHÔNG!!!

- Karma hét lên, gậy của cậu va chạm toé lửa với cưa máy của Manami.

- Có vẻ như bên kia cũng bắt đầu rồi nhỉ?

- Manami nhìn Karma.

- Hừ!

- Karma cố gắng lùi xa ra khỏi Manami.

- Danna-sama, anh đừng nên chạy về phía Shiota-san, kẻo không em sẽ phanh thây luôn cả cậu ấy đấy!

Tình hình đã trở nên gây cấn hơn...

***Góc***tác***giả***

- Chào!

Tui quay lại rồi đây!

- Tôi đút đầu vào phòng quay phim.

- Chào!

- Korosensei tắt máy quay, quay sang chào tôi.

- Huuoooaaaaaaaaaa!

Mình đóng vai phản diện mất rồi!

Karma-kun có ghét tớ không?

- Không mà!

Tớ thấy Okuda-san làm Yandere ngầu lắm!

- Karma thay bộ áo khoác ngoài ra và mặc áo blazer màu đen vào.

- Thiệt ko!

Cảm ơn Karma-kun nhé!

- Ừ, ko có gì!

Mà Au vào đây có gì không?

- Anou, các bạn có một vị khách thú vị sắp vào rồi đây!

Sau đó tôi đi ra khỏi phòng quay phim.

Vài giây sau có một mái đầu bạch kim của một em loli nhòm qua cửa.

Sau đó có mái đầu màu đỏ của một anh chàng cao kều đưa vào.

- Nii, đi thôi.

- Ừ, đi thôi Shiro.

Ở đây đông người quá!

- Thanh niên tóc đỏ trả lời.

Sau khi hai người đó đi thì cả phim trường mới phát hiện ra 2 điều:

1.

Họ vừa gặp cặp đôi game thủ huyền thoại Kuuhaku từ light novel No Game No Life (trong light novel thì Sora tóc đỏ, trong anime thì Sora có tóc màu khác).

2.

Họ đã bị Kuuhaku cho ăn bơ đẹp!

***End***
 
Back
Top Bottom