Siêu Nhiên [KaruNagisa] Khế ước với Quỷ

[Karunagisa] Khế Ước Với Quỷ
Chương XIX: Vụ án Jack the ripper, hồi kết (2)


Nakamura nhào tới Nagisa với một con dao trên tay.

- Nakamura, sao cậu lại giết người vô tội?

- Trong khi Nagisa cố gắng tránh đường dao của Nakamura thì cậu hỏi cô.

- Ừm thì...... nói sao ta?

Chỉ là..... có nhu cầu uống máu để hồi phục sinh lực, máu động vật không thỏa mãn được ta nên..... cậu đoán được mà.

Sau đó, Nakamura lao vào Nagisa tiếp.

Lần này quản gia Tanaka đã can thiệp.

Ông dùng Katana chặn con dao của Nakamura.

Trận chiến ở bên kia cũng đang diễn ra cao trào.

- Suttcliff, rốt cuộc cô là cái gì?

- Karma dùng hai lòng bàn tay ép vào hai bên lưỡi cưa để ngừng nó lại.

- Karma!!!!!

Anh làm vậy nó bị hỏng đấy!

- Manami rút cưa máy về.

Sau khi kéo dây và thấy nó vẫn hoạt động tốt, cô mới tiếp tục.

- Còn chuyện em là cái gì thì em sẽ chỉ nói với chồng em nhé!

-Cô thật là rắc rối.

Đợi một nghìn năm nữa tôi cũng chẳng yêu cô đâu.

- Karma nhăn mặt.

Hết nói nổi với con nhỏ yêu đương cuồng nhiệt này.

Tay trái cậu vung thành một quả đấm móc nhưng Manami đã né kịp.

- Là tại anh đó nha!

Anh ko yêu em nên em sẽ không để cho anh yêu một người khác đâu!!!!!

- Manami lao vào Karma với cái cưa máy.

Karma lùi lại phía sau, rút trong túi áo ra một cây súng lục và bắn về phía Manami.

- Karma!

Thế này thì em chết mất!

Nhẹ thôi!

Chúng ta chỉ cần anh chết.....

- Đừng có nói kiểu đó!

Trong vài ngày trước cô còn là quản gia tập sự mà bây giờ đã đòi giết chủ nhà là sao?

- Hmmmmmm, cái đó có lý do, em ko tùy tiện nói ra được.

Nakamura ko phải là người duy nhất em nghe lời.

Còn cả đống những kẻ lớn quyền hơn em mà.

- Manami nói với Karma, sau đó lại đem cưa máy chạy đến phía anh.

Xem ra đàm phán thất bại rồi.

****************************

Vậy là....

Ko thể nhờn tiếp nữa.

Lần này anh sẽ kết thúc trận đánh.

Chỉ cần tước đoạt vũ khí của Manami là xong.

Vấn đề đặt ra là lấy nó đi bằng kiểu gì.

************************

Quản gia Tanaka, tuổi cao nên không theo kịp con ma cà rồng, ông bị Nakamura ném vào hẻm sâu.

- Cậu Nagisa à.... giờ chỉ còn tôi và cậu thôi nhỉ.

- Chờ-chờ đã Nakamura à....

Cái bóng ấy lao nhanh hơn về phía cậu.

Theo bản năng, Nagisa cũng chạy một đường vòng cung vòng qua cái bóng.

Khi Nakamura đến sát gần cậu thì Nagisa ngã nhào xuống, để cho cái bóng theo quán tính mà lao thẳng vào bức tường trước mặt (Au thương cái đầu của chị ấy quá) và đâm một cái RẦM.

Do Nagisa di chuyển nên phạm vi hai cuộc chiến đã giao nhau.

Nakamura ngồi dậy, xuýt xoa sờ lên đầu (Au: Vampire cũng biết đau nhé).

- Có vẻ là tôi ko giết cậu được rồi.

- Nakamura cố gắng cười gượng.

- Thế thì rút lui giùm cái!

- Karma gắt.

- Ồ.... ra là thế..... ra là thế.....

- Manami ồ lên, rồi gật đầu hai lần.

Sau đó cô chuyển mục tiêu sang hướng Nagisa.

Đi theo một đường thẳng, cô nhắm cái cưa máy theo hướng trực diện.

Nagisa và Karma dịch sang hai bên.

Manami ko hề có ý định thay đổi quỹ đạo.

- ........

Địa vị của chúng ta thay đổi rồi đấy, Hầu tước Nakamura.

- !!!!!!!!!!!!!!!!!!

Máu tươi phọt ra từ cơ thể Nakamura.....

Lực quán tính đẩy Hầu tước ngã về phía sau và Manami tiếp tục đâm thẳng.

Trong vòng 0,5 giây Manami rút một con dao bạc ăn cắp của nhà Akabane ra và đâm vào tim của Hầu tước.

Nhát đâm bằng cưa máy chỉ là phụ, và đường dao đâm vào tim mới là chính.

Nakamura đổ ập xuống đất, mặt hướng lên trời, ko còn chút sức sống.

À, ma cà rồng hấp hối đây mà.....

- Karma!

Nhìn kìa!

- Nagisa chỉ về phía Nakamura.

Có cái gì đó đen đen bay ra từ cái xác.

Khi những vật ấy bay lên ngang tầm mặt trăng, Nagisa bàng hoàng.....

Những dòng chữ cái La Tinh?

Ko, là chữ tiếng Anh.

Và khi bay đến mặt trăng, chúng chuyển hướng bay về phía khác, về phía nóc nhà nơi có một người nào đó hướng cuốn sách mở về phía những dòng chữ.

- Thôi bỏ mẹ rồi!!!!!!

- Manami tá hỏa.

Cô toan xách cái cưa máy bỏ chạy.

Được một hai bước thì cô té nhào tiếp đất.

Cưa máy theo quán tính lao về phía trước.

Cái bóng đen mở sách ấy đã kẹp sách vào nách.

Nó nhảy vọt qua các nóc nhà, sau cùng đáp xuống trước mặt Nagisa với Karma.

Là một ai đó trạc tuổi Manami, tóc đen phủ xuống che cả mắt.

Anh cầm trên tay phải một cái còng tay.

Anh đến cạnh Manami và lăn ngửa mặt cô lên.

- X-Xin đại nhân tha tội ạ.......

- Cô nghĩ cô là ai, và đã phạm phải điều gì mà còn xin tha tội?

Cô vi phạm một mớ luật chỉ trong một tuần nay.

Bộ luật Công tác, điều 1, nghỉ việc tối đa 2 tuần lễ và phải có giấy phép đồng ý của Trưởng phòng ở phòng ban đang công tác.

Bộ luật Công vụ, điều 3, chỉ lấy mạng của những người đến hạn Decease Deadline bằng Lưỡi hái Tử thần (LHTT) trong trường hợp họ quy tiên, và điều 5, chỉ dùng LHTT khi không có một nhân chứng đang quan sát.

Quan trọng hơn là cô đã vi phạm Luật Tử thần điều 1, bằng mọi giá không được giao du với ác quỷ và thiên sứ sa ngã.

Ai đó đang toát mồ hôi hột nhìn người phán quan và bất lực cười gượng gạo.

- Và với các tội danh nêu trên, đã được giảm trừ bởi lòng bác ái của tôi, tuyên án bị cáo Manami Suttcliff chín tháng làm việc toàn thời gian không lương, tịch thu LHTT cá nhân trong lúc thi hành án.

- Ryuu-kun!!!!

Gì cũng được, nhưng đừng lấy đi cưa máy của em!!!!!!

- Xin hãy gọi tôi bằng đủ tên họ, Ryuunosuke T.Spear, và tôi tuân theo luật nên khoan hồng thế này là đủ rồi.

Manami khóc ròng khi bị áp giải đi.

Ryuunosuke đem theo cả cái cưa máy.

Hai người bước ra khỏi hẻm và rẽ phải.

Nagisa bám theo, nhưng họ đã biến mất.

*********************************

Một chiếc xe ngựa thắng lại trước cung điện Buckingham, và ngài Bá tước tóc đỏ trao một chiếc phong bì cho một trong số hai người lính canh đang bồng súng ngoài cổng cung điện.

Sau đó chiếc xe ấy phóng ngay đến nhà thờ ở gần lãnh địa Akabane, Karma và Nagisa bước vào trong nhà thờ, băng qua hàng ghế và đến cạnh chiếc quan tài gỗ.

Nakamura, mặc tang phục màu trắng, nhắm nghiền hai mắt, hai tay đan vào nhau tựa như đang ngủ, nhưng là ngủ giấc ngàn thu.

Nagisa nhấc đôi tay của Nakamura lên và đặt cái mũ rộng vành của cô lên người, rồi hạ tay cô xuống đặt lên mũ.

Akari đang khóc sụt sùi đặt một bó hoa vào trong quan tài, rồi bất lực nhìn nắp quan tài đậy lại.

Hai người đàn ông lực lưỡng nhấc cao quan tài, đi kèm hai bên là Akari và toàn gia nhân nhà Akabane khóc sụt sùi, Tanaka chỉ cúi đầu ko khóc.

Phía sau hai người khiêng quan tài và Karma và Nagisa, mang một sắc thái u ám hơn.

Đi phía sau nữa là một Kei đang rải hoa.

Họ đi đến phía nghĩa trang nhà thờ.

********************************

- Cô Akari à, cố gắng lên, rồi cô sẽ vượt qua thôi!

- Bethany an ủi thứ nữ nhà Yukimura.

Akari, lệ vẫn tuôn, bước lên xe ngựa trở về Luân Đôn, gia nhân nhà Akabane và Kei rút lui, chỉ để lại một mình Nagisa và Karma trên đồi.

Nagisa nhìn tấm bia mộ của Nakamura, rồi nhìn Karma:

- Cô ấy đi rồi nhỉ?

- Ờ!

- Karma lãnh đạm.....

Chờ không khí lắng xuống một chút, Nagisa hỏi:

Nè.... lời tuyên bố tình yêu tối hôm đó..... có thật không?Giữa rừng bia mộ có một chút gió thoảng qua, Karma ngẩng mặt đáp:

Tớ hoàn toàn nghiêm túc.
 
[Karunagisa] Khế Ước Với Quỷ
Chương XX: Thương lượng tiệc giáng sinh


- Không!

Một tiếng phán lạnh lùng làm ba cô hầu choáng váng.

Karma vẫn cầm bút bi duyệt hoá đơn của công ty, trong khi đang ôm Nagisa vào lòng.

Thật tình, mấy cô bao nhiêu tuổi rồi mà còn đòi tiệc giáng sinh?

Cũng gần hai mươi tuổi rồi đấy chứ!

Ko tin nổi.

- Không.

- Karma phán thêm một tiếng nữa.

Ba cô hầu suy sụp tinh thần.

- Karma!

Năm nay làm tiệc Giáng Sinh nhá!

- Nagisa ngước nhìn Karma.

Anh đưa mắt qua bên phải nhìn tờ lịch.

Ngày 24 là thứ sáu, ai cũng rảnh vào ngày này cả.

Vả lại giáng sinh rồi nên hoá đơn và đơn hàng không thấy gửi đến từ tuần trước nữa.

- Dẹp đi!

Bận lắm!

- Anh nói dối đến độ Mr.Cuội cũng bó tay.

- Karruuummmmaaaaaaa!

Nagisa cố gắng ngân dài tên anh ra.

Anh cho cậu ăn bơ.

- Nè Karuma, bơ là tớ xài chiêu ulti đấy nhé!

- Nagisa nhìn Karma.

Anh vẫn không phản ứng.

Mà chiêu Ultimate của cậu là gì?

Đánh vào mặt anh à?

Chấp luôn, thể lực cậu còn thua một tên đánh máy mà!

Nhưng mà.....

Khi Karma nhìn vào mặt Nagisa, anh biết mình đã bị Knock out toàn tập.

Má phồng phồng, mắt long lanh chớp chớp liên tục.

Ôi bỏ mẹ rồi!

Chiêu Ulti của Nagisa là puppy face!

Không có cách nào vô hiệu hoá...

- V-vì một vài lý do riêng nên ta cho phép tổ chức tiệc năm nay...

- ĐỘI ƠN CẬU CHỦ!!!

- Ba cô hầu mặt mày hớn hở, nước mắt giàn giụa do quá hạnh phúc bay tới bàn làm việc của Karma.

- ĐEM ĐỐNG NƯỚC MẮT CỦA MẤY CÔ RA NGOÀI!

ƯỚT HẾT GIẤY CỦA TÔI BÂY GIỜ!

- Karma gắt.

***********************

- Mua gì đây ta????

Hi hi, đi mua đồ cho Karma làm mình cảm thấy hồi hộp ghê!!!

- Akari ngắm nghía hết các cửa hiệu qua cửa kính xe ngựa.

- Xin cô chủ đừng lo lắng.

Tôi chắc rằng ngài Akabane sẽ nhận quà của cô, vả lại còn tới một tuần nữa mới là Giáng Sinh mà!

- Lauren, hầu gái nhà Yukimura đang cười tươi.

- Em cứ việc chọn cho thoả thích đi Akari-chan, dù sao thì hai chị em mình cũng đã rảnh rỗi hôm nay rồi mà!

- Aguri Yukimura, chị của Akari đang mỉm cười ngồi ở băng ghế đối diện trong toa xe.

- Ấy chết, sắp tới giờ ăn rồi nhỉ?

Hôm nay dừng tại đây thôi!!!

- Akari nhìn đồng hồ ở đài phun nước và vội vã ra hiệu cho xe quay về.

Khoảng khắc mà chiếc xe trở đầu và lăn bánh, có một cái bóng bước ra từ phía trong một con hẻm, đầu đội mũ chóp, chân đi bốt, mặc sơ mi trắng với áo khoác ngoài màu tím, ruy băng trêm cổ thắt màu vàng.

Mái tóc cam rối bù xù, gương mặt trắng như đánh phấn quá kĩ.

Điều gây chú ý là người này cầm theo một cái hộp nhạc vừa đứng vừa quay, tiện thể anh ta cũng đứng đó hát luôn.

London bridge is falling down.

Falling down, falling down.

London bridge is falling down,

My fair lady.....

**********************

Karma đang ngồi uống trà để tịnh tâm trong thư phòng.

Trời ạ.

Lại Giáng Sinh.

Cái ngày lễ phiền phức của Thiên Chúa Giáo.

Cậu là quỷ, sao cậu phải hưởng ứng?

Đột nhiên Tanaka đẩy cửa vào, trên tay ông là một chiếc phong bì có khắc con ấn hoàng gia.

- Giờ này luôn à?

Và sao chỉ có một chiếc thế?

- Thưa, chắc hẳn ngài đã đọc báo rồi nhỉ?

- Ừ!

Ta biết.

- Karma nhận bao thư và dùng dao rọc giấy xé mép phong thư.

Rút một tờ giấy gấp làm ba ở trong ra, cậu mở tờ giấy rồi đọc.

"Gửi Akabane thân mến.

Vậy là không khí Giáng Sinh lại một lần nữa bao trùm lên khắp Luân Đôn và nước Anh.

Mới đây mà đã gần một năm rồi nhỉ?

Hôm nay Phillip đã cùng với ta làm bánh quy và bánh kem để mừng Giáng Sinh đấy.

Bánh của Phillip làm rất giòn và ngon, còn bánh của ta hình như hơi nướng quá rồi.

Grey đã ra ngoài để mua sắm vì cậu ta đụng vào gì cũng hỏng cả.

Nghe có vẻ nhộn nhịp phải không?

À, nhân tiện, ta cảm thấy rất lo lắng.

Hiện nay thì Scotland Yard đã tiến hành vụ trẻ em mất tích hàng loạt ở Luân Đôn.

Ta cảm thấy khá lo vì tình hình trị an ở thủ đô bị náo loạn.

Có vẻ như Randall vẫn chưa tìm được manh mối nào....

Ngươi giúp được không?

Ta hi vọng rằng qua sự việc này, Scotland Yard và giới quý tộc sẽ đoàn kết với nhau hơn....

Thôi thì, ta biết rằng thời gian của hai ta đều có hạn, nên tới đây được rồi nhỉ?

Chúc ngươi một Giáng Sinh vui vẻ và một năm mới bình an.

Kính thư

Nữ hoàng Đế quốc Anh

Victoria xxyyzz (không biết cái họ)."

- Tanaka, huỷ ngay cái này, sau đó thì ông và Joseph lập danh sách những nơi vắng người trong Luân Đôn ngay và luôn cho tôi!

- Vâng, thưa cậu chủ.

Cậu có vẻ phục tùng Nữ hoàng nhỉ?

Karma nhíu mày

- Ta đã bảo ông rất nhiều rồi!

Không và sẽ không bao giờ ta phục tùng Nữ hoàng cả.

Karma bực bội xoay lưng ra cửa sổ.

Lý do duy nhất cậu miễn cưỡng phục tùng Nữ hoàng là bởi vì Người.....

......luôn luôn được một thiên sứ che chở.
 
[Karunagisa] Khế Ước Với Quỷ
Chương XXI: Biến cố Tiền Giáng sinh.


Chỉ còn ba ngày nữa là đến Giáng Sinh.

Ngày lễ mà con người ở cạnh người mà họ yêu thương nhất.

Đó là những gì mà Nagisa kể cho anh nghe.

Anh chỉ lặng lẽ cười thầm.

Nagisa vẫn tự cho mình là người sau khi cậu nhận máu của anh vào ngày anh cứu cậu?

Nực cười làm sao.

Cậu đã trở thành một Á Quỷ, chỉ còn một nửa là người.

Mà thôi, lợi dụng điều đó thì Karma cũng có thể có một vài lợi thế....

Nếu Nagisa đã giữ vững quan điểm như thế thì chắc cậu cũng không phiền nếu anh ở bên cậu nhỉ?

Cho đến bây giờ, anh đã từng cắn vào vai, vào cổ cậu, thậm chí "ăn đậu hũ" của cậu nữa (Au: Em lạy anh!).

Và gần đây nhất là vụ Jack the Ripper, khi anh hôn cậu trước mặt một con bé Thần Chết.

Anh hiện tại đang tính đến chuyện đi xa hơn nữa.

Vượt qua cái thứ mà con người gọi là "định luật xã hội" của bọn chúng.

Anh muốn biến cậu thành của riêng anh, anh muốn thân xác.... (Au phẫn nộ: Đồ cầm thú!!!!).

Chợt nhận ra rằng mình tham lam quá nhiều.

Thôi thì từ từ tính tiếp.

Anh soi trước ngày mai rồi và chưa có việc gì quan trọng xảy ra cả.

Để ép mình thoát khỏi cái dục vọng vừa dấy lên chốc lát ấy, anh đành phải nhớ đến bức thư của Nữ hoàng.

Trước khi cậu đến, những lá thư ấy là trò tiêu khiển của anh.

Sau khi cậu đến, anh chợt nhận ra rằng thú tiêu khiển của mình đang đẩy cậu vào nguy hiểm, hay chí ít là buộc anh phải xa cậu.

Do vậy anh phải đem theo cậu bên mình.

Mọi lúc mọi nơi.

Anh chợt dừng lại nhìn những bông tuyết rơi ngoài cửa sổ.

Ôi, thời tiết âm u ảm đạm thật, nhất là vào mùa này.

******

- Ummmmmmmm, đi mua gì đây......

- Một thiếu nữ ăn mặc sang trọng đứng nhìn qua tấm kính lớn của cửa hàng lớn nhất trong thành phố.

- Sao cô chủ không mua một cái áo cho cậu Karma?

- Lauren, hầu gái nhà Yukimura gợi ý cho Akari.

- Anh ấy ko thích thời trang!

Cho nên mua cũng vô ích thôi.

- Thế còn đồ.....

- Anh ấy không phải là trẻ con, anh chỉ đâm đầu vào sách thôi!

- Thế sao cô không tham vấn ý kiến của cậu Nagisa?

- Làm thế thì Karma sẽ biết đấy!

- Akari phồng má.

London Bridge is falling down,

Falling down, falling down.

London Bridge is falling down,

My fair lady........

Là âm thanh của một hộp nhạc.

Phải rồi!

Là hộp nhạc!

Cô phải tặng cho Karma một hộp nhạc.

Anh ấy cực kì u ám, nên cô phải tặng một hộp nhạc để anh ấy sống cởi mở hơn.

Nó có thể là một vật trưng bày rất phổ thông của các nhà quý tộc.

Cô có nên lấy cái hộp nhạc của ông tặng bà năm xưa ko nhỉ?

Không, đây sẽ là kỉ vật giữa cô và anh, nên nó phải hết sức đặc biệt.

- Thưa cô chủ....

Sắp đến giờ học Piano với Bà Mantelloft rồi ạ.

- Mồ!

Tại sao lúc nào cũng hết giờ!!!

- Akari tức tối, nhưng cô thực sự phải về.

Cha cô sẽ phật ý nếu cô không học đàn.

*******************

Ngày hôm sau, ngay sau giờ uống trà, Akari lại lẻn ra ngoài đi tìm quà cho Karma.

Đi cùng với cô là bác đánh xe Maurice và hầu gái Lauren.

- Đâu rồi ta.....

Bỗng một hình bóng khoác áo choàng đậm, trước bụng đeo một cái hộp nhạc lớn, tay phải đang quay hộp nhạc, mái tóc cam trên đầu, cùng với cái miệng đang song ca cùng giai điệu trong bản nhạc.

London Bridge is falling down....

Falling down, falling down...

London Bridge is falling down....

My fair lady...

Không chút do dự, Akari nhấc váy lên chạy theo hình bóng của kẻ đang cầm hộp nhạc.

Lauren đuổi theo, nhưng khi vừa rẽ ngoặt sang trái thì hai người đó đã biến mất.

*******************

Y đẩy cái cửa của cửa tiệm.

Mép cửa va vào cái chuông kêu leng keng.

Theo sau y là Thứ nữ Công tước Akari Anastacia Ansyllum Yukimura.

(Tên của Akari có thể sai so với mấy chương đầu tại mình ko nhớ lắm nhé).

- Nè, đây là đâu vậy?

- Thưa tiểu thư, chào mừng đến với cửa hàng đồ lưu niệm Hirocell's của tôi.

- Ồ!!

Anh Hirocell này, liệu tôi có thể biết rằng anh có bán hộp nhạc không?

- Cái đó thì đang tồn kho.

Nếu tiểu thư không phiền xin hãy đi theo tôi.

Hirocell mở một cánh cửa ở cạnh quầy thu ngân và bước vào đó.

Akari theo sau hắn.

(Au: Uầy!

Cô tin người vl!)

Sau khi cô bước vào phòng, cô chỉ thấy đó là một nơi tối tăm, không đèn đóm, không gì cả.

Và đột nhiên, một cái khăn sặc đầy một mùi khó chịu ập thẳng vào mũi cô.

Bàn tay lạnh giá của ai đó đang ghì chặt cô về phía sau, và trong chốc lát các giác quan của cô mờ đi, mắt cô như nặng thêm và muốn nhắm nghiền lại, thân thể cô như muốn đổ ập xuống đất, đầu óc mụ mị.

Cô đã bị tấn công bất ngờ mà không thể phản ứng được điều gì.

Karma.....

Cho em.....

Xin lỗi anh......
 
[Karunagisa] Khế Ước Với Quỷ
Chương XXII: Một người quen đang bị "truy đuổi"


- Vậy thế chuyện là sao?

- Karma nhăn mặt nhấp một ngụm trà....

- Thưa, bốn giờ chiều nay, Trưởng nam Công tước Yukimura đã gọi điện đến và hỏi liệu cô Akari Anastacia Ansyllum Yukimura có ở đây không.

- Không có.

Này Tanaka, ông có nghĩ là Masayoshi Endeverous Yukimura, hay còn gọi là Trưởng nam Công tước Yukimura là một tên siscon không?

- Đồng ý là ngài ấy quan tâm hơi nhiều đến em gái của mình....

Nhưng dù sao thuần túy cũng chỉ là quan tâm mà thôi.

- Ôi Karma ơi!

Ở trên báo đăng đầy các vụ mất tích trẻ em ở Luân Đôn này!

- Nagisa lật trang 4 và đưa cho Karma xem.- Thế cậu nghĩ là gì?

- Karma hỏi.- Liệu rằng, Akari có lẽ đã....

- Nagisa nhìn Karma như thể muốn anh đoán ra cái gì đó quan trọng.- Ờ, có thể cô ta cũng là một nạn nhân.

Rồi còn chuyện gì nữa không, nói tiếp đi.

- Karma hờ hững.

Chả là việc cậu hứa hôn với Akari chỉ là do hiệu ứng "một phút hào hứng", vì muốn trở nên thân cận với Nữ hoàng hơn để có nhiều bức thư "giải khuây" (đã đề cập ở chương trước), cậu đã không từ chối hôn ước do Cựu Bá tước Kamikaze Akabane và Công tước Yukimura đặt ra.

Hệ quả là bây giờ, do đã có Nagisa, cậu rất hờ hững với hôn thê của cậu là Akari, nhưng cậu vẫn phải đối xử với cô như thể là một người quan trọng, nếu không sẽ bị nghi ngờ.Trong suốt thời gian qua, cậu luôn tưởng tượng Akari giống như là em gái cậu....

Chỉ là em gái thôi.Mà nếu cậu tỏ thái độ hờ hững thế này, không khéo bảo bối của cậu sẽ tức điên mất.

Cho nên cậu phải tỏ ra quan tâm Akari một tí.

- Kết quả điều tra?

- Karma hỏi.- Đó là phần lớn các nơi đều đã có cảnh sát kiểm tra 24/7....

- Ngươi nói "phần lớn"?

- Thưa, vẫn còn một số nơi vắng vẻ ko bị dò ra, ví dụ như nhà thờ Bordeaux hay là một số dinh cơ của quý tộc thành thị.

- Ồ, thú vị rồi đây!

Ta sẽ phải làm việc rồi.

Nagisa à!

Đi Luân Đôn thôi!

- Đi nữa à Karma?

- Ờ.

Đi xe ngựa dưới tuyết sẽ mất khoảng 3 tiếng, nên đem theo cái gì đó mà đọc đi.

Còn Tanaka, trong vụ Jack the Ripper, do ông không ở lại nên Beth đã cho thủng một phần của phòng tắm, Tracy phun thuốc diệt cỏ tùm lum còn Alicia thì làm vỡ hết cả kính cửa sổ.

- Vậy lần này tôi ở lại?

- Tốt.

Ta chỉ đi với Nagisa thôi.

**********************

Tuyết rơi nhè nhẹ nhưng tích tụ từ hôm qua thành một tấm chăn tuyết dày, bánh xe ngựa lướt ngang qua lớp tuyết tuyệt nhiên ko nghe được gì cả trừ tiếng ngựa hí...Khung cảnh ảm đạm đến không ngờ đó làm Nagisa cảm thấy buồn chán, cuốn sách về Kinh tế học trên tay cậu cũng không thể thỏa mãn được.

Cậu xoay sang nhìn Karma.Karma thì cũng chỉ y chang như thế thôi, hai mắt đăm đăm nhìn ra cửa sổ.

Toàn là cây và cây, trời tối làm cho tất cả đen đặc lại, chỉ còn tuyết trắng nổi lên giữa màn đêm, ngày càng mạnh hơn vì cơn gió lốc.

Tối nay là một đêm lạnh lẽo đây, may mà cậu có sẵn áo khoác rồi.**********************- Chào mừng cậu chủ đã về.

- Một người đàn ông trong áo măng tô nâng cao ngọn đèn dầu và loay hoay mở cánh cổng sắt nặng trịch.- Ngươi nói sai rồi, ta chỉ dùng cái nhà nhỏ bé này khi ở Luân Đôn thôi.

- Karma nhăn mày.

Sao Joseph lại nói sai nhỉ?- Thật ra thì tôi cũng không nghĩ cậu chủ lại về giờ này, vì hôm sau là Giáng Sinh rồi.

Lẽ ra cậu chủ phải ở dinh thự chính chứ sao lại đi Luân Đôn?

Không lẽ là...

Nữ hoàng yêu cầu cậu chủ?

- Giáng Sinh thì ta ở đâu chả quan trọng, chỉ cần có một người duy nhất ở bên ta là được.

- Karma ném một cái nhìn khá khó hiểu về phía Nagisa đang đi ở đằng sau, đang run run vì lạnh.Khi Joseph vừa khóa trái cánh cửa trong nhà, thì Karma, vẫn đang mặc áo măng tô, xốc Nagisa lên, kẹp vào nách, đi một mạch thẳng vào trong phòng khách có lò sưởi, đặt cậu lên cái ghế bành ấm và êm chỉ dành riêng cho một mình anh, và kê nó lại sát lò sưởi.- Được ấm nè, thích chưa?

- Karma lấy ngón trỏ chọc vào má Nagisa.

Đôi tay của cậu vẫn đang đeo đôi găng lạnh cóng đó, bởi vì cậu sẽ còn đi ra ngoài một lát nữa.Nagisa gật đầu mỉm cười, và nằm gối đầu lên tay, ngủ một cách ngon lành trên ghế.

Karma đi lấy tấm chăn mà Joseph đưa cho, phủ lên cho cậu, và sau đó bước ra khỏi phòng.- Đi thôi Joseph.

- Karma cầm gậy lên và mở cửa nhà, Joseph xách theo một chiếc đèn bão.

Hai người, một chủ một tớ, dấn thân ra khỏi ngôi nhà ấm áp để lao vào một cuộc tìm kiếm manh mối vô vọng.*********************

Nagisa chợt bật dậy khỏi chăn ấm, nhìn đồng hồ.Cậu đã ngủ quên.

Hiện tại là khoảng 9h30' căn cứ theo đồng hồ treo tường trong phòng khách.

Cậu chạy đến bên cửa sổ.

Tuyết vẫn rơi....Nagisa tự nhủ: "Chắc mọi người tại dinh thự chính ngủ rồi".Đột nhiên, âm thanh của tiếng chuông cửa vang lên.

Nagisa ngẩng mặt lên.- Vâng, tôi ra ngay đây!

- Nagisa chạy từ trong phòng khách ra mở cửa.

Quái lạ, giờ này làm gì có khách khứa nào lai vãng đến đây?Nagisa mở cửa ra.

Đập vào mắt cậu là hình một cô gái nhỏ nhắn, vóc người cũng cỡ cậu, mặc áo mưa, tóc thắt hai bím màu tím, đeo kính...Giây thứ nhất, cậu hoàn hồn.Giây thứ hai, cậu đi giật lùi và ngã ra phía sau.Giây thứ ba, mặt cậu trắng bệch lại.Manami Suttcliff, kẻ được gọi là Jack the Ripper.Kẻ đã cùng với Hầu tước Nakamura làm tai tiếng khắp Luân Đôn trong mùa giao thiệp, và cũng là một Tử thần.- Cậu Nagisa à, tôi không có ý làm cho cậu sợ.

Manami vẫn đứng ở ngoài cửa, không động thủ.

Cô cũng không cầm theo cái cưa máy nào cả, nên cậu đoán cô vẫn đang bị quản thúc.- Cậu Nagisa này.... tôi có thể..... trú tại chỗ cậu một lúc không?

Sự thật là... tôi đang bị truy đuổi.Nét mặt của Manami không lộ chút vẻ gian xảo nào, thay vào đó là một khuôn mặt hơi ửng đỏ, nét mặt thường thấy của cô khi còn ở dinh thự Akabane.Nagisa đang đứng trước một quyết định khó khăn.

Đó chính là...Nhận....Hay không cho cô ta vào nhà đây?
 
[Karunagisa] Khế Ước Với Quỷ
Chương XXIII: Kẻ truy đuổi và ngôi biệt thự khả nghi


- Tôi thật sự rất cảm kích vì cậu đã cho tôi trú ở đây.

- À, ờ, không có gì.

- Nagisa gãi đầu.

Trong căn nhà bây giờ chỉ có cậu và Manami, còn Karma và Joseph đi đâu mất tiêu rồi.

Khẽ nhấp một ngụm trà nóng, Manami nhìn Nagisa bằng ánh mắt dè chừng;

- Cậu Nagisa à, tôi thực sự không có khả năng giết cậu ngay lúc này, vì vũ khí của tôi đã bị tịch thu, cho nên cậu cũng không cần phải giấu cây súng trong túi quần của cậu nữa.

Cô ta phát hiện ra rồi à???

Đột nhiên, có một tiếng gõ lớn trên cửa.

- Karma-kun à?

- Manami quay ra.

- Không phải đâu.

Cậu ấy có khi nào gõ cửa?

- Nagisa đứng dậy, tay cầm súng lục, từ từ tiến về phía cửa ra vào.

Cậu thận trọng xoay tay nắm cửa.

Sau khi cửa mở ra, cậu chĩa súng thẳng về phía trước.

- ........

- ..........

- À......

Xin lỗi.......

- ......

Cậu làm tôi hết hồn đấy!

Trước mặt Nagisa lại là một cô gái khác: tóc cam cắt ngắn đến cổ, đôi mắt xanh lục cực kỳ moe, và hơn nữa thì....

Cô ấy có phần cao hơn cậu chút xíu.

- À nô.....

Anh có thấy một cô gái tóc tím mặt áo mưa chạy ngang qua không?

Cô gái này đang hỏi về Manami sao?

- Không....

Nhưng tôi biết cô ta chạy ngang qua đây.....

Cô gái tóc cam quay mặt đi và thở dài:

- Sự đời thật lắm điều trớ trêu.

Đang lấy Autobiographic Record của thống đốc Southampton tự nhiên bị điều qua Luân Đôn để truy tìm thủ phạm bắt cóc trẻ em hàng loạt......

Mà cộng tác viên lại trốn biệt nữa chứ......

- Này....

Thưa cô.....

Thực ra tôi.....

Ban nãy tôi đã nói dối.

Cô gái tóc cam xoay người lại sau khi nghe câu ấy.

***************************

- Chị bị não à?

- Hinano nói thế và nhấp một tách trà.

- Ừ, chị biết chị đã bị não khi nghĩ rằng em là một phần tử tội phạm chuyên bắt cóc phụ nữ....

- Manami thở dài.

- Ít ra còn đỡ hơn ai đó giết người chỉ để cho vui.

- Hinano, cô gái tóc cam, nói xoáy Manami.

- Cho tôi hỏi một chút....

Chính xác thì quan hệ của hai người bây giờ là gì?

- À, Manami là Senpai của em ạ.

Và bây giờ thì, xin thất lễ vì đã quên tự giới thiệu.

Em là Hinano Knox, đỗ thủ khoa Học viện Tử thần năm nay, thuộc bộ Hành chính dưới quyền anh Ryuunosuke T.

Spear.

- À, ra là dưới trướng Ryuu-kun.

- Manami thở dài - Thế em tìm chị có việc gì ko?

- À, là về vụ rất nhiều Autobiographic Record của trẻ em bị thất thoát ở Luân Đôn, và sự việc này có lẽ đang liên quan đến vụ mất tích trẻ em hàng loạt ở đây.

Bên phòng Nhân sự đã đưa ra một kết quả khá là khả quan: đã tìm ra được vị trí thất thoát Record rồi, đó là lâu đài của Công tước Mansterville, gần trung tâm Luân Đôn.

Nagisa đứng bật dậy.

- Nó sẽ là điểm đến cuối cùng của Karma!

Manami mắt sáng hơn sao, đứng bật dậy, háo hức:

- Thật không?

(Giới thiệu Hinano Knox:

Đây là chân dung:

Đây là cái kính:

Nguyên gốc từ Ronald Knox trong Hắc Quản Gia.

Chấm hết).

*********************

- Đây là lâu đài nơi Autobiographic Record bị thất thoát sao?

- Manami hỏi và nhìn vào toà lâu đài mọc sừng sững giữa lòng thành phố, nói chính xác hơn là nằm lọt thỏm giữa một ma trận đường hẻm chằng chịt.

- Đường đi lắm phức tạp thế này thì ai mà chịu nổi?

- Hinano chen vào.

- Chắc là vậy rồi.

- Nagisa nhìn vào cánh cửa sắt đá trước mặt và quyết định đẩy nó.

Manami rút ra hai chiếc kéo.

- A hi hi, chị bị tịch thu vũ khí rồi thì thảm thật!

- Hinano cười mỉa mai.

- Chứ em được cái gì?

- Manami cau mày.

- Chị có biết là top 25 được tự thiết kế vũ khí cho mình không?

Xem vũ khí của em nè!

Hinano rút từ dưới vòng ma trận vừa xuất hiện trên mặt đất lên một cái.....

Máy cắt cỏ?

(*le: Máy cắt cỏ của Hinano Knox và Ronald Knox:

Xong).

- Lưỡi hái tử thần đã chuẩn bị xong!!

- Hinano cười.

- Yosh!

Đi thôi!

- Manami hào hứng bước lên trước Nagisa và đẩy cửa toà lâu đài.

Ba người họ bước vào.

Có hai bóng đen theo dõi họ từ phía sau.

Một trong hai cái bóng khẽ thì thầm:

- Nagisa?

***Góc***tác***giả****

- Em xuất hiện rồi!

- Kurahashi Hinano hét lên hạnh phúc.

Hiện tại cô đang cosplay một con bọ hung, do vai diễn của cô đã kết thúc vài giây trước.

- Rồi, rồi...

- Korosensei thở dài - Em năng động quá đấy Kurahashi-san.

- Hi hi!

Em mà lại!

- Hinano gãi đầu (vẫn đang cosplay con bọ hung).

- Mấy đứa tính ở lại đến lúc hết mưa thật à?

- Korosensei vén tấm màn cửa sổ lên.

Bên ngoài trời vẫn mưa, và có một gương mặt thiếu nữ áp sát vào cửa kính.

- Chào em.

Sao em không vào....

Gương mặt ấy dính máu, đôi mắt màu hồng cùng với mái tóc màu hồng, miệng nở một nụ cười kinh dị.

Thiếu nữ đang tì hai tay lên cửa kính, tay này cầm dao, tay kia cầm rìu.

Trên cổ cô ấy có đeo một chiếc điện thoại bật nắp màu xanh.

Đột nhiên, Sugino mở điện thoại xem cập nhật thời tiết:

"Tokyo đêm nay gặp mưa nhiều, gió lớn cùng với hiện tượng Yuno xuất hiện ở nhiều nơi".

- Thôi thì tốt nhất các em ở lại qua đêm để bảo toàn sĩ số lớp mình đi nhỉ?

Không một ai phản đối.

Thế là cả đêm, nguyên team đóng phim ở lại với bạch tuộc - sensei.
 
[Karunagisa] Khế Ước Với Quỷ
Chương XXIV: Hidrocell Keinz - Người khiển rối nhà Mansterville


Tôi và Joseph bước dọc theo các con phố.

Chúng tôi đến trước một cửa hàng có tên là Hidrocell's.

Bên trong thì đèn vẫn sáng, nhưng tấm rèm bên cửa kính lớn đã kéo xuống, chứng tỏ rằng nó sắp đóng cửa.

Và một bóng dáng bước ra ngoài cửa.

Có lẽ là chủ tiệm, theo bảng tên thì chủ tiệm tên Hidrocell.

- Này anh Hidrocell, anh có thể cho tôi biết là trong mấy ngày qua anh có thấy một cô gái quý tộc khoảng mười ba tuổi đi ngang qua đây không?

Cái bóng quay lưng lại, rồi chỉ từ từ bước đi mất dạng.

- Cậu chủ à, chúng ta nên về thôi.

- Ờ.

- Karma xoay gót chân toan bước đi, đột nhiên một mùi hương thân quen xộc vào mũi cậu.

- Đây là.....

Nagisa????

Như một chú chó sói thính, Karma chạy đi theo hướng mùi của Nagisa, trên tay cậu vẫn cầm ngọn đèn dầu.

Joseph thì ba chân bốn cẳng theo sau Nagisa.

Ánh đèn rọi qua những con phố tối tăm trong đêm tuyết trắng.

****************

Dinh thự Mansterville thuộc về một công tước, nó trông giống như một toà lâu đài thời Trung Cổ.

Từ toà tháp cao nhất nhìn ra ngoài có thể thấy được tháp đồng hồ Big Ben và dòng sông Thames uốn lượn.

À, còn bản thân tôi và Joseph thì đang núp sau một lùm cây.

Còn tại sao tôi ở đây là bởi vì tôi đã thấy Nagisa.

Cậu ấy đang loay hoay đẩy một cánh cổng, có vẻ như cậu muốn vào toà lâu đài.

Kế bên cậu là hai con bé nào đó, một con thì tôi đã nhẵn mặt, nó không hề có ý định giết Nagisa vì tôi sẽ phanh thây nó nếu nó làm thế, còn con nhỏ kia chắc là đồng bọn của nó.

Và khi cả ba bước vào trong kia, tôi bám theo, không quên dặn Joseph quan sát xung quanh.

*********

Hidrocell đẩy mạnh cánh cửa, bước vào trong phòng.

Bên trong có những bức tượng các tiểu thiên sứ đang bay lượn, những bức tranh trên tường vẽ về thiên sứ.

Ánh trăng hắt qua cánh cửa sổ khổng lồ duy nhất trong phòng, in bóng một cái ghế lớn quay lưng về phía cửa.

Hidrocell cung kính chào cái ghế.

- Thưa chủ nhân, con rối tiếp theo.....

Từ đằng sau cái ghế phát ra tiếng trả lời, không phải một câu văn mà theo dạng bài hát:

Build it up with wax and stone,

Wax and stone, wax and stone,

Build it up with wax and stone,

My fair lady.

Hidrocell lại cung kính gập người, từ từ đi ra khép cửa lại.

- Vâng, đã rõ thưa chủ nhân.

***********************

- Thế rồi giờ sao?

- Manami nhìn tôi.

- Chẳng sao cả, cứ đi lên là tới!

- Hinano cười.

- Ano, nhưng mà tối thế này.....

Đột nhiên, mười hai ngọn đèn dầu xung quanh bỗng phụt sáng.

Chính giữa căn phòng là một con búp bê.

Nagisa bước lại gần con búp bê và ngắm nó cẩn thận.

- Em có linh cảm không tốt...

- Hinano.

- Chị cũng vậy.

- Manami.

Màu tóc, kiểu quần áo, mắt, vóc người....

- Đây là cô gái đã biến mất ngày..........

Bỗng nhiên con búp bê ấy đảo mắt.

Nagisa giật mình lùi ra sau.

Nhưng trước khi cậu kịp làm thế, thì con búp bê đó đã đưa hai tay lên chụp lấy cổ cậu.

- G-Gi-Giúp!

- Nagisa vùng vẫy khi cậu đang bị nhấc lên cao.

Xoẹt xoẹt.

Đôi bàn tay của con búp bê đã bị cắt lìa chỉ với hai đường kéo.

Nagisa ngã xuống đất.

- Đừng giết thú cưng của Karma-dannasama (ông xã) chứ!

Manami đang cầm hai cây kéo trên cả hai tay.

- Tiện thể ta cũng phải giết ngươi luôn!

- Manami xẻ thêm vài đường kéo nữa và cắt nát con búp bê.

- Khoaan....

Hả????

Thứ rơi ra từ đó không phải máu, chứng tỏ lập luận của cậu đã đúng.

- K....không thể nào....

Vậy những cô gái khác cũng đã.....

Build it up with wood and clay,

Wood and clay, wood and clay,

Build it up with wood and clay,

My fair lady.

- Thành thật xin lỗi.

Con búp bê đó là một mẫu thử nghiệm thất bại của tôi.

Xin được hân hạnh tự giới thiệu, tôi là Hidrocell Keinz, người khiển rối nhà Mansterville.

Hiện tại thì tôi đang phục vụ một chủ nhân ẩn danh khác....

Hidrocell từ trong cánh cửa đối diện Nagisa bước ra, với mái tóc màu cam nổi bật, và cái hộp nhạc đeo trước bụng.

- Vậy thì, tôi tự nghĩ rằng, mọi người liệu sẽ muốn chơi với những con búp bê cao cấp hơn chăng?

Build it up with iron and steel,

Iron and steel, iron and steel,

Build it up with iron and steel,

My fair lady.

Ngay lập tức, một đoàn quân búp bê khoảng mười con, xuất hiện từ trong cánh cửa mở ra.

- Nguy rồi đây!

- Hinano khởi động máy cắt cỏ, tiếng máy kêu thật chói tai.

- Trông cậy vào em đấy.

- Akari!

Cô có ở đây không?

- Nagisa hỏi lớn.

Bằng cách nào đó, cậu đã liên kết được những con búp bê và vụ trẻ em biến mất hàng loạt ở Luân Đôn.

-Có thể cô ta đang ở đây, cậu tìm đi, vì trong 24h qua, sở Tử thần chưa có báo cáo gì cả.

- Hinano nói.

- Vâng, cảm ơn!

Vậy thì trăm sự nhờ hai người nhé.

- Ừ, đống sắt thép này sao làm khó được chúng ta nhỉ, Manami-senpai?

- Ừ...

Em nói nghe dễ nhỉ?

- Manami làm một bộ mặt khó xử, hết nhìn hai cây kéo trên tay đến nhìn một chục con búp bê, rồi lại nhìn Nagisa lướt qua Hidrocell và bay thẳng lên cầu thang dẫn sau cửa.

**********************

Hộc hộc hộc.

Nagisa thở dốc khi cậu chạy dọc cầu thang.

Đầu óc cậu đang quay cuồng.

Hà cớ gì những con búp bê lại di chuyển được?

Kẻ tự xưng là Hidrocell Keinz là ai?

Hắn đóng vai trò gì trong kế hoạch?

Và liệu có kẻ nào đứng sau hắn không?

Cậu vừa nghĩ thế vừa chạy dọc cầu thang lên đến tầng trên cùng của dinh thự.

Một dinh thự thành thị nhỏ hơn dinh cơ nông thôn nhiều, nên là Nagisa chạy chẳng mấy chốc là tới nơi.

Cậu đẩy cánh cửa lớn nhất và bước vào.

Có lẽ đây là phòng đọc sách, vì cậu thấy kê khá nhiều kệ sách cao nghệu.

Đối diện với cửa là một lò sưởi, một cái bàn tròn bằng gỗ nhỏ và một chiếc ghế bành.

- Khổ sở nhỉ?

Một giọng nói vang lên.

Nagisa xoay người về hướng cửa sổ.

Tấm rèm trắng phấp phới bay theo làn gió thổi qua cửa sổ đang mở.

Khuất sau tấm rèm, hình bóng một ai đó đội mũ chóp đang ngồi bắt chéo chân trên bậu cửa sổ.

Gió thổi mạnh hơn, tấm rèm bị thổi bay, và một mái đầu đỏ, đôi mắt vàng kim và bộ quần áo màu đen tuyền.

Karma Akabane, chẳng còn ai khác vào đây nữa.

- Đêm tuyết trắng không phải là một nơi thích hợp để đi dạo đâu nhé.
 
[Karunagisa] Khế Ước Với Quỷ
Chương phụ lục 2: Câu chuyện khó hiểu


Các bạn còn nhớ câu chuyện dài khó hiểu của Hầu tước Nakamura trong vụ kiện Jack the Ripper không?

Sau đây, ta triệu hồi Hầu tước Nakamura lên để kể lại câu chuyện nhảm ruồi sử dụng bảng chữ cái:

"Có ông A với bà B tranh luận hai chuyện C và D.

Bỗng thằng E đi đến và hỏi ý kiến về chuyện F.

Ba người thấy nhỏ G đi qua đường.

Hỏi ra mới biết nhỏ đi dự đám cưới.

Tại đám cưới có hội đoàn gồm H, I, J, K và mấy chị em nhà L, M, N, O, P.

Có bác Q, thím R, ngài S, ba anh em T, U, V.

Có ông cha xứ W.

Thằng X cưới nhỏ Y.

Còn thằng Z, bồ cũ của cô dâu, chết do ghen tức vỡ tim.

Hết truyện."

Kết thúc truyện, thím Nakamura lại chui xuống mộ nằm ngủ tiếp.

Và Au đạp cái xe đạp đi ra khỏi nghĩa trang.

**********************
 
[Karunagisa] Khế Ước Với Quỷ
Chương XXV: Lật mặt và sự thật bất ngờ (p1)


- K-Karma!!!

- Nagisa lao vào Karma ngay khi anh vừa bước xuống khỏi bậu cửa sổ.

Cậu ôm lấy anh và nức nở:

- T-Tớ đã rất sợ đấy..........

- Rồi rồi, nín đi nào, có tớ đây rồi, không sao đâu.

- Karma nhè nhẹ xoa mái tóc của Nagisa trong khi mắt vẫn nheo lại.

- Dùng nhãn lực mà không đoán được tương lai, kẻ liên quan trực tiếp vụ này không phải người rồi.

Anh bực tức.

Nhưng khoan, ưu tiên hàng đầu là dỗ cho Nagisa nín cái đã.

Build it up with iron and steel,

Iron and steel, iron and steel,

Build it up with iron and steel,

My fair lady.

Nagisa, lúc này đã nín khóc, nhè nhẹ kéo áo Karma.

- Hắn tới, phải không.

Không phải nói cũng biết.

Bóng dáng của một kẻ đội mũ chóp cùng với cỡ hai chục con búp bê đang bước lên theo cầu thang.

Ánh nến hắt bóng của bọn đó in lên những bức tường.

Cửa phòng vẫn để mở toang.

Hidrocell vừa đến cửa đã nhận hai câu hỏi từ Karma.

- Này, thằng kia!

Phải, tên đầu cam bù xù kia, mày đã làm gì với thỏ của tao hả?????????

Tiếng hát của Hidrocell cũng dừng lại, và quân đoàn búp bê cũng theo tiếng nhạc mà dừng.

- Ngươi coi thứ đó là vật nuôi à?

Đối với bọn ta, nó không hơn gì một Thánh Tích cả.

Ta và chủ nhân chỉ đang cố biến nó thành một búp bê xinh đẹp mà thôi.

Thế ngươi nghĩ sao về loại chất liệu này?

Hidrocell lại cao giọng:

Build it up with silver and gold,

Silver and gold, silver and gold,

Build it up with silver and gold,

My fair lady.

- Tôi sẽ không đời nào chịu bị trưng bày đâu!

- Nagisa hét lên.

- Hãy bàn đến chuyện đó nếu hai người thoát được tôi.

- Không, cậu sẽ không bị trưng bày đâu Nagisa.

- Karma cười.

Anh hít một hơi thật sâu.

Steel and iron shall bend and curve,

Bend and curve, bend and curve,

Steel and iron shall bend and curve,

My fair lady.

Vừa hát những lời đó, Karma vừa bước nhanh về phía lũ búp bê.

Có vẻ như chúng đang đung đưa theo điệu nhạc.

Vừa đi vừa hát, Karma thuận tay bẻ gãy cổ những con búp bê.

Tiếng kim loại bị bẻ gãy nghe thật chói tay, nhưng Nagisa thấy Karma làm điều đó một cách nhẹ nhàng.

- Thế là hai mươi lăm con búp bê của ngươi đấy.

- Karma cười nham hiểm nhìn Hidrocell.

- Nhưng sự thật là sự thật.

Thú nuôi của ngươi đã trở thành búp bê của bọn ta.

Bọn ta sẽ biến nó thành...

- Đồng ý là nó sẽ trông thật lỗng lẫy với ánh vàng và ánh bạc.

Tuy nhiên ngươi lại quên rằng....

Karma vừa nói vừa bơ luôn Hidrocell, trong khi đó chạy nhanh lại bế Nagisa theo kiểu công chúa rồi nhảy phốc lên bậu cửa sổ.

Anh lại cao giọng:

Gold and silver shall be stolen away,

Stolen away, stolen away,

Gold and silver shall be stolen away,

My fair lady.

Bỏ lại Hidrocell ngơ ngác một mình, Karma đã đem theo Nagisa nhảy khỏi cửa sổ của toà nhà từ tầng ba.

- Hắn-hắn đã ăn cắp mất.....

- Hidrocell khuỵu xuống sàn, đưa tay trái về phía cửa sổ.

Ánh trăng hắt lên khuôn mặt của y.

(Au: Hidrocell xàm VCL.

Nagisa là của Karma rồi, cấm giựt.).

********************

Bên ngoài vẫn tuyết rơi.

Nagisa vẫn đang được Karma bế trên tay.

Rồi cậu như chợt hoàn hồn, cậu giật mình, quay sang nói gấp với Karma.

- Ka-Karma, còn Akari.....

- Không có.

- Karma đáp, giọng lạnh lùng.

Hừ, cậu cũng nên phải hiểu là anh không thích nhỏ chứ?

Thế rồi bỗng Karma nhìn xuống chân và phát hiện hai dấu giày.

Chân nhỏ cỡ nữ.

Hai dấu đi được khoảng 10m thì quẹo trái sau một cây dương.

Karma cho Nagisa leo xuống rồi bước nhẹ đến nấp sau cây dương.

- Karma-sama!

Là anh phải không?

- Một giọng nữ hào hứng vang lên.

- Manami-san!

Cô không sao chứ?

- Nagisa hỏi, cậu tính chạy qua gặp Manami nhưng Karma cản lại (chắc do ghen).

- Vâng, tôi không sao, cả Hinano nữa.

- Ơn trời.

Thế tên đó làm gì hai cô vậy?

- Chúng tôi đã bị đẩy ra khỏi cửa sổ tầng hai, may mà có lớp tuyết dày nên ko sao!

Karma quyết định đi gặp hai người này.

- Karma-sama!!!!

- Manami toan nhào lại ôm Karma đã bị anh dùng tay chặn lại.

- Ui trùi ui, tay của Karuma-sama đang để lên mặt em!

- Manami.

- Thôi ngay!

- Karma lạnh lùng.

- Hì hì.

- Manami gỡ tay Karma ra khỏi mặt, rồi cầm tay anh cạ vào má.

- Gớm chết!

- Karma rụt tay về nhanh hơn điện (đang nói quá).

- Ôi trời ạ, ngài biết không, em tìm ra được chân tướng tên tóc cam rồi!!!

- Thật chứ???

- Nagisa lập tức bị hút hồn.

- Hắn là Hidrocell Keinz, ba năm trước hắn là người khiển rối tập sự tại chính biệt thự Mansterville này.

Và cũng chính tại đây, hắn đã chết rét.

- Như-như vậy là....

- Nagisa ngạc nhiên.

- Ừ vâng, có một linh hồn khác đã bị nhét vào đó.

- Manami.

Vậy là ngay từ đầu mình đã đúng.

Karma nghĩ thầm.

Đối thủ không phải con người.

- Ê mọi người ơi!!!!

Tất cả quay lưng lại và nhìn thấy Hinano đứng cách khoảng 15m.

- Có ai đi vào đó chưa nhỉ?

- Hinano chỉ về phía một toà tháp màu xám tro.

- À rế?

Lúc nhìn từ bên ngoài vào tớ đâu thấy toà tháp.

Nó cao hơn tường nhiều nhưng vẫn không thấy.

- Manami.

Karma đứng trầm ngâm trong 3 giây, rồi phán:

- Tôi biết tại sao rồi.
 
[Karunagisa] Khế Ước Với Quỷ
Chương XXVI: Lật mặt và sự thật bất ngờ (p2)


- Không còn nghi ngờ nữa, cánh cửa đã bị phong ấn bởi một kẻ không phải người.

Karma, sau năm giây đặt tay lên cửa, phán.

Hiện tại cả bốn người đang đứng trước cánh cửa lớn của toà tháp.

- Thế chúng ta có nên mở ra không?

- Nếu cậu thích.

Có 85% khả năng rằng Akari đang ở đây.

- Thật sao?

Thế thì chúng ta có khả năng mở cổng không?

- .....

Ờ thì....

Dấu phong ấn này cần một con chó săn địa ngục để giải phóng nó.

- Nhưng mà chúng ta không có.

- Đấy là trên mớ lí thuyết.

Còn trên thực hành thì.....

Karma dùng tay đẩy mạnh cửa.

Tiếng cót két kêu nghe thật chói tai.

- ...... quỷ nào chả mở được.

- Karma cười gian.

Bốn người bước vào bên trong toà tháp.

- Phía trên.

- Karma ngước nhìn lên trên cầu thang xoắn ốc.

Sau năm giây thì cả bọn đang sải bước trên cầu thang.

- Đến đỉnh cầu thang rồi đấy!

- Hinano.

- Phía trước có cái cửa kìa!

- Manami.

Họ dừng lại trước cánh cửa.

Karma ra hiệu cho Nagisa lùi ra.

Rồi cậu đẩy hé cửa và ngó vào phòng.

Sau đó cậu mở rộng cửa và bước vào.

Ba người kia theo sau cậu.

Căn phòng gần như trống trơn, chỉ có cái đèn dầu đang treo vào cây xà ở trên trần toả sáng.

Bên phía tường phải có một cánh cửa lớn bằng gỗ sồi.

- Akari!

- Nagisa hốt hoảng khi thấy một cô gái mặc áo khoác đang ngồi gục đầu, buông thõng hai tay bên phía tường trái.

Mái tóc xanh đậm của cô không buộc hai lọn hai bên nữa mà xoã xuống, cong cong uốn lượn (Au: Chả biết tóc của Lizzy được tạo kiểu gì.

Mình lấy đại hình tượng Tag qua Akari).

Sau một hồi lay lắc đôi bờ vai của Akari, cuối cùng cô ấy cũng tỉnh lại.

- K-Karma....

- Là tôi, Nagisa đây!

Karma và tôi đã rất lo lắng cho cô đấy!

- Karma....

Em đã làm vỡ nó.....

Em cố tìm cho anh một món quà khác để bù vào nhưng lại không được.....

Cuối cùng vẫn không quyết định được nên tặng anh cáo gì....

- Akari nói nửa tỉnh, nửa mơ hồ.

Không để cho cô độc thoại, Karma quỳ một gối xuống bên cô, nâng mặt cô lên, an ủi:

- Thôi, Akari không sao là anh mừng rồi.

Lần sau đừng bỏ đi đột ngột nhé.

- Vâng.

Akari nhắm mắt lại và thiếp đi.

- Có vẻ như không sao rồi nhỉ?

- Hinano thở phào.

- Mọi chuyện chưa xong đâu!

- Karma nói lớn.

Vừa dứt câu xong thì một loạt những sợi màu trắng trói ngang người anh.

Những người còn lại cũng bị vậy.

- Ta nói rồi, nó sẽ trở thành búp bê của bọn ta, vì nó mang trong người một Thánh Tích mà.

Hidrocell từ bên ngoài căn phòng bước vào, vẫn khuôn mặt không cảm xúc.

Y không đem theo máy hát.

Y bước lại tường và gạt một cái cần, các ròng rọc gắn trên các thanh xà ngang dọc trên trần bắt đầu hoạt động.

Karma thấy mình và những người khác đang bị treo lên cao.

Cậu thở dài nhìn về phần dây đang trói cậu.

Tốt, từ khuỷu tay trở xuống không bị giới hạn.

************************

Tại dinh thự chính Akabane, lúc này tất cả đều say giấc nồng.

Tracy đang ngủ ngon lành thì bị một cánh tay quất thẳng vào mặt không thương tiếc.

Đau quá, cô ngồi dậy:

- Bethany!

Làm quái gì vậy???

- X-Xấu tính.....

Cậu chủ xấu tính.....

Lấy hết dao trong nhà bếp mà không nói với mình một câu......

- Beth vừa lăn qua lăn lại và nói sảng.

Dao?

Lấy trong nhà bếp?

Tracy không hiểu gì cả.

*****************

- Giờ thì ta cũng sẽ biến tất cả thành búp bê.....

- Hidrocell vừa tiến được ba bước thì Karma lên giọng:

- Ngươi nên biết nếu đụng vào đồ của ta thì kết cục sẽ không hay đâu!

- Anh cảnh cáo.

Nói rồi, từ trong ống tay áo, ba con dao trượt xuống theo cánh tay anh và sau đó anh cầm cả ba con dao ném về phía ba sợi dây đang treo ba người bên kia.

Tài ném bách phát bách trúng của anh là miễn chê.

Sợi dây vừa đứt, Hinano và Manami lao xuống chộp ngay lưỡi hái tử thần của họ, Manami còn đỡ luôn cả Nagisa.

- Nhờ cô!

- Karma ném một con dao khác về phía Hinano.

- Tới đây!

- Hinano chụp dao bằng hai tay và ném trả lại phía Karma, giải thoát cho ngài Bá tước.

Sau khi Karma tụt xuống, cậu chộp lấy con dao và phóng thẳng vào đầu Hidrocell.

Tên vô lại bật ngửa ra.

- Chưa hết đâu!

- Karma liên tục lấy trong túi áo khoác ra rất nhiều dao, ném liên tục về phía tên tóc cam.

Hidrocell liên tục giật lùi về sau, thân thể hắn cứ giật lên mỗi khi trúng đòn.

Khi bị dồn vào góc tường, hắn ăn thêm năm con dao nữa mới chịu nằm yên.

- Hai mươi lăm phát, một head shot, mười leg shot, sáu arm shot, ba face shot, năm body shot....

Anh có phải người không vậy, Karma-dono?

- Hinano ngồi đếm.

- Đừng đánh đồng tôi và Nagisa với con người thấp kém.

- Èo....

Vậy tôi phải hạn chế gặp mấy cậu rồi....

- Hinano ái ngại, vì phận cô là tử thần bị cấm giao du với giống loài ác ma.

- Phào, chẳng hiểu sao cái xác Hidrocell Keinz sau khi chết 3 năm rồi lại có thể sống dậy được, nhưng cuối cùng mọi chuyện cũng đã xong.....

- Phân thắng bại tại hiệp Ba!

- Karma vừa dứt lời thì cái xác Hidrocell lại động đậy.

- Hắn còn sống!!!!

- Nagisa và Manami ngạc nhiên.

- Vì vậy.....

Ta nghĩ.....

Nên báo cáo......

Với goshuujin-sama (chủ nhân).

Hidrocell khập khiễng bước chậm rãi như một con rối đứt dây về phía cánh cửa gỗ sồi trong phòng....

- Th-thưa chủ nhân..............

- Sau khi đẩy cửa vào, bỗng trên người Hidrocell rơi ra vài miếng rơm, rồi cuối cùng thì hắn sụp đổ, ngã ra sau.

- Vậy là hắn cũng là.....

- Nagisa không nói được hết, nhưng mọi người ai cũng hiểu.

- Khá khen cho các người đã đến được đây!

- Một giọng trầm vang lên.

Nagisa và Karma nhìn về phía lưng của cái ghế lớn duy nhất trong phòng.

- Chắc là tên chủ mưu đây!

- Hinano.

- Vậy thì hắn là...

- Manami.

- Tại sao ngươi lại bắt cóc trẻ con và biến chúng thành búp bê hả?

- Nagisa phẫn nộ.

Karma ngạc nhiên khi thấy điều đó.

(Anh công đang sợ sau này không dễ dụ bé thụ, nếu cưỡng bức thì sẽ tạo ra NTR).

- Tạo ra búp bê là cả một nghệ thuật để bảo toàn vẻ đẹp của con người, cây cỏ và các con vật......

Karma không đợi hắn nói xong, anh nhào lên, vì gã này là nguyên nhân khiến bé con nhà anh phát bực.

Nhưng dường như Nagisa đã cản anh lại được.

Cậu kéo anh về, và chỉ cho anh một vệt trắng trên không.

Karma nhận ra một ma trận dây thép căng ngang dọc khắp phòng.

Tệ hơn nữa, những sợi dây này hình như có yểm Thánh thuật, ma thuật mà loài quỷ kiêng kị nhất.

Trước khi anh kịp làm gì, một cái bóng trắng ngồi trên ghế bổ nhào ra trước, lọt qua khung cửa sổ và bay xuống dưới.

Manami dùng kéo cắt vài sợi dây thép, Karma vượt qua đuổi theo.

- ?????????

Trên nền đất, mặt tuyết trắng không in một dấu chân.

Cái bóng trắng đã đi đâu?

Karma nhìn kĩ thêm dưới nền tuyết trắng, đột nhiên phát hiện ra một chuyện bất ngờ:

Trên nền tuyết trắng có lẫn vài ánh bạc lấp lánh....

Những chiếc lông.
 
[Karunagisa] Khế Ước Với Quỷ
Chương XXVII: Bá tước Grey


Mồng 3 tháng 1 năm 1890.

Nagisa đang ngồi đọc sách trong thư phòng.

Cửa bật mở.

- Karma à......

Cậu chưa kịp nói gì thì đã bị anh nhấc bổng lên, kẹp vào nách rồi đi thẳng ra khỏi phòng.

Anh tưởng cậu là thú nuôi nhà anh à.

Cơ mà....

Karma hôm nay không mặc màu đen.

Áo xanh biển sẫm có viền ren trắng, quần đen, lại thêm một cây liễu kiếm bạc, trên đầu đội một cái mũ tam giác có gắn một sợi lông trắng...

Thấy Karma bất giác ngượng và quay mặt đi, Nagisa mới để ý rằng nãy giờ cậu nhìn anh hơi nhiều.

Nhưng mà hôm nay anh đẹp hơn mọi ngày mà!

Nagisa chợt rủa thầm tại sao cậu lại có cái suy nghĩ như vậy.

- Hôm nay tớ bị giao nhiệm vụ đi bảo vệ an ninh ở Luân Đôn.

- Ơ.....

- Nagisa ngơ ngác.

Luân Đôn, thủ phủ xứ sương mù.

Thế nhưng tại sao Karma-kun lại phải đi bảo vệ an ninh, trong khi đó là việc của Scotland Yard.

- Nữ hoàng Bệ hạ giá lâm, tớ thuộc đoàn hộ vệ của Người.

- Có gì không vui à?

Karma trong có vẻ bực.

- Tớ không thích bà ta.

Có cái gì đó của bà ta vượt quá sự hiểu biết của tớ.

- À thế à?

Nữ hoàng bao nhiêu tuổi rồi nhỉ, Karma?

Karma nhìn Nagisa với ánh mắt thoáng suy tư, rồi nói:

- Cậu cứ việc tính, nhưng nói cho cậu hay, rằng các sách lịch sử viết sai cả rồi.

- Hả?

- Nagisa chưa kịp hiểu gì hết thì cậu đã ngồi trên ghế xe song mã.

Karma leo lên xe ngồi kế cậu.

Anh tháo thanh kiếm ra đặt qua một góc, rồi kéo cậu lên ngồi vào lòng anh.

(Au: Dạo này sủng hơi nhiều.).

- Cậu chủ đi đường cẩn thận.

- Bethany gập người cung kính.

Sau đó Tanaka cũng leo lên xe ngồi cạnh Karma.

Joseph, bác đánh xe quất roi, hai con ngựa hí vang rồi kéo cỗ xe chạy ra khỏi cổng nhà dinh thự Akabane.

Đường xá khá thuận lợi, không mưa, hơi nắng nên chỉ mất khoảng hơn một tiếng để đến Luân Đôn.

- Đông nhỉ, Karma?

- Nagisa nhìn ra cửa sổ và thấy khá nhiều xe ngựa và người đi qua lại.

Trong lễ hội đông người, để hạn chế gây ngộ độc, xe hơi đã bị cấm.

(Au: Xe hơi đời đầu, không phải Mercedes hay Suzuki nhé).

Trước cổng nhà Akabane ở Luân Đôn, Joseph mở cửa, sau đó đánh xe vào bên trong.

Toàn bộ hành lí do ông và Tanaka xách vào, còn Karma ngoài cây kiếm giắt ngang hông ra chỉ có việc xách Nagisa đi vào nhà.

Đúng mười giờ trưa họ ra khỏi nhà....

****************

- Còn đông hơn hồi nãy nữa!

- Nagisa nói.

Cậu nắm chặt tay Karma làm anh bối rối.

(Karma tsun).

- Hãy cứ đi thế này đi, chúng ta sẽ không bị lạc.

Karma dắt Nagisa đi theo một cách dứt khoát.

- Xin lỗi, cho tôi qua, Đội Hộ tống Nữ hoàng đây.

Cuối cùng thì chen chân qua được hàng người đông nghẹt , Nagisa và Karma cùng thở phào.

Nhưng tay hai người họ đã rời ra tự khi nào.

- Karma?

- Nagisa ngơ ngác ngó vòng quanh.

Và cậu hiểu ra là cậu đã lạc anh rồi.

- Chắc cậu ấy đang lo lắm.

Thế rồi, Nagisa lại lách qua đám đông.

***************

Karma, hông giắt kiếm, đứng trong hàng mười người hộ tống Nữ hoàng mà ruột gan như lửa đốt.

Còn tới nửa tiếng nữa Nữ hoàng Bệ hạ mới đến, nhưng mà anh đã bị bắt phải xếp hàng đứng chờ ở đây.

Họ phải hiểu là anh đang sốt ruột muốn đi tìm thỏ con của mình, thế quái nào lại bắt anh chờ ở đây?

Lỡ đâu Nagisa bị bắt cóc?

Bực tức xen lẫn rối bời khiến anh đứng không yên, người bên cạnh nhắc nhiều lần rồi vẫn không thể nguôi ngoai.

Chết tiệt, cậu đâu rồi, Nagisa-kun?

********************

Trong một con hẻm giữa hai ngôi nhà, Nagisa đứng đối diện một bức tường.

- Đường cụt rồi.

- Cậu cười khổ sở.

Đúng là cậu quá lệ thuộc vào Karma, nên đến bây giờ đường phố ở Luân Đôn cậu còn chả thuộc, dù cậu đến đây khá thường xuyên.

(Au: Nagisa bị mèo Frosch nhập).

Do phía sau lưng cậu, dòng người vẫn đang tấp nập nên cậu đoán mình vẫn chưa đi ra.

- Thưa ngài, tôi mạn phép hỏi ngài đang làm gì ở đây?

Nagisa xoay người lại.

Đập vào mắt cậu là một người trạc tuổi Karma, mặc một bộ đồ màu trắng có viền ren, đi bốt trắng, giắt kiếm.

Điểm nổi bật thì chắc là mắt màu tím (lavender) và mái tóc màu cam sáng.

- Tôi là Bá tước Charles Grey, tôi có thể giúp ngài chứ?

- Người đó lên tiếng một lần nữa.

Là một quý tộc sao?

Ngang hàng với Karma luôn nữa?

- À, thưa ngài Grey, tôi là Nagisa Shiota.

Cơ sự là tôi đang đi cùng với Bá tước Akabane thì bị lạc mất cậu ấy, ngài có thấy Bá tước Akabane không?

Cậu ấy cũng trạc tuổi ngài....

- Ta biết chứ.

Hắn đang ở chỗ quãng trường, trước toà Thị chính.

Vừa hay ta cũng sắp đi đến đó, ngươi có theo không?

- Vâng, thế thì tốt cho tôi quá.

Ngài thật tốt bụng.

Nagisa vội vã đi theo Bá tước Grey.

Cậu nhanh chóng rời con hẻm và lại hoà vào đám người đông đúc.

(Au: Nagisa tin người quá.

May mà em tin đúng người đấy).
 
[Karunagisa] Khế Ước Với Quỷ
Chương XXVIII: Nữ hoàng Bệ hạ và quản gia của Người


Chạy qua phố Maple, đường Pine, đường Bordeaux, ngang qua cả trụ sở Scotland Yard.

Mình thực sự đi lạc xa vậy sao?

Nagisa toát mồ hôi hột.

Nếu cậu nhớ không lầm thì văn phòng Scotland Yard cách toà Thị chính khoảng 3/4 dặm.

Như vậy là lạc quá xa so với mức quy định (Ai quy định thì tự biết nhá).

Đằng trước cậu, là một người trạc tuổi Karma, quần áo sang trọng màu trắng, mắt tím, tóc cam, có giắt kiếm ngang hông.

Đó là Bá tước Charles Grey.

(Trang phục đây).

(Mặt anh trông như thế này.)

- Này, chờ đã!

- Nagisa vội vã tăng tốc để bắt kịp Grey.

Liệu có phải rằng do cậu được sủng nhiều quá nên lười vận động hay là do Grey tập chạy bộ mỗi ngày.

*****************

- Không kịp cảm ơn rồi....

- Nagisa ngó nghiêng dòng người nhưng chẳng tìm ra ai mặc đồ màu trắng, huống hồ gì tóc màu cam.

Đài phun nước ở quảng trường cũng ở gần đây.

Ít ra từ chỗ ấy cậu cũng có thể thấy được quốc kì của Đế quốc Anh phất phơ trên nóc toà Thị chính.

Dường như không để ý đến Grey nữa, Nagisa vội vã chen qua hàng người, đi thẳng đến toà Thị chính.

*****************

Karma, giờ đã an tâm phần nào, đang làm mặt poker-face với một nụ cười nhẹ.

Anh đã thấy Nagisa đứng ở hàng người đầu tiên sau cái hàng rào cách ly.

Hình như là cậu quá cuồng nhiệt hay sao mà cũng rút khăn tay ra vẫy anh suốt.

Đồng hồ điểm đúng mười một giờ trưa.

Lập tức, hàng người đứng đối diện toà Thị chính dạt ra hai bên.

Một tốp lính mặc áo đỏ, có viền ren vàng và một chút sọc trắng ở gần cầu vai, đi găng trắng, quần dài đen và bốt nâu, tay bồng súng lưỡi lê, thẳng đều bước.

Gương mặt của bất kì người nào cũng nghiêm nghị và poker-face.

Quả không hổ danh là Lính Hoàng gia Anh.

Họ đi đều tăm tắp, không nghe một tiếng động nào.

Rồi sau đó họ tách ra hai hàng, dàn đều ra hai bên, cạnh đội cận vệ quý tộc của Nữ hoàng.

Một cỗ xe trắng dừng lại ở ngay nơi biển người tách ra làm hai.

Tất cả nhấn chìm trong im lặng...

- Nữ hoàng Bệ hạ....

- Nagisa lẩm bẩm.

Cậu biết rằng người lên ngôi năm 1825 hay 1835, cho nên tính đến hiện giờ thì Người là một quý bà lịch lãm, nếu bỏ qua phép nói tránh thì cậu muốn nói rằng...

Nữ hoàng trông thật đẹp lão????

(Lên ngôi năm 1825, khoảng hai mươi mấy ba mươi mấy tuổi, bây giờ là năm 1889, tính đê).

*************************

God bless our noble Queen....

Người dân đứng hai bên cùng ngân lên bài hát đó khi Nữ hoàng bắt đầu bước xuống xe.

Người quả thật đẹp lão (bả già rồi), một sắc đẹp khó phai theo thời gian, một vẻ đẹp quý phái của người đại diện cho "Đế quốc nơi mặt trời không bao giờ lặn".

Victoria.

Tháp tùng theo sau người là hai gia nhân tận tuỵ của người.

Đi bên trái là một quản gia vận áo vét trắng, giắt kiếm bạc, bốt trắng, mái tóc màu xanh và một cặp kính trông rất tri thức.

Bên phải là...

Là....

Là.....

Nagisa ngẩn người.

Charles Grey????

Không lầm đâu được!

Mái tóc cam toả sáng và đôi mắt lavender lấp lánh, Grey trông như một vì sao dạo chơi trên hè phố.

Khi lướt ngang qua cậu, Grey còn ném lại cho cậu một ánh nhìn làm Nagisa run bắn người.

Kết quả là anh chàng nào đó đang đứng dưới trời nắng mà mặt mày đen thui không còn chỗ nói nữa luôn.

(Au: Khi anh công ghen thì cái gì sẽ xảy ra nhể?).

*****************************

Sau khi Nữ hoàng yên vị xuống ghế thì lễ hội bắt đầu.

Khi đám đông vừa rã ra thì có một anh tóc đỏ nào đó lôi xềnh xệch cậu ra chỗ góc phố.

Anh nhìn cậu bằng một ánh mắt bùng bùng sát khí và làm cậu co rúm người lại.

- X-xin lỗi.

Tớ chỉ đang.....

Cậu thấy đấy, tớ bị lạc....

Và anh ấy.....

Có vẻ như cơn giận của anh vẫn chưa biến mất.

- Karmaaaaa!!!!

Tớ phải làm gì cho cậu hết giận....

Liền sau đó, bé thỏ nhà Akabane bị con sói thâm hiểm nào đó chặn hết đường thở bằng một nụ hôn sâu (chắc là 50 kiss).

May ra lúc đó cả hai đã đi vào một con hẻm ít người cho nên là chả ai để ý cả (Trừ tui!

Có thấy tui lầy ko?).

*******************

Nagisa nhìn anh bằng ánh mắt lạnh lùng.

Karma đang tỏ ra khó hiểu.

Anh chả làm gì cả, chỉ chặn đường thở của cậu khoảng 5 phút thông qua việc "ăn cháo lưỡi" thôi mà (11 phút là tử vong đấy), làm quái gì cậu quăng bơ thần chưởng anh vậy?

- Nagisa.....

Ôm......

- Không!

- Thỏ con.....

- Chúng ta đang ở ngoài đường!

- ....cho xoa đầu cái....

- Em đang giận!

Đoán rằng cần phải có thời gian cooldown, anh đành tạm thời chấp nhận tâm trạng của cậu.

Trong khi đó đầu anh lại bắt đầu nghĩ ngợi đen tối.

Không nhịn!

Không nhịn!

Tối nay ta phải phạt em!!!!
 
[Karunagisa] Khế Ước Với Quỷ
Chương XXIX: Bất ngờ tại lễ hội cà ri


- Chính xác thì đây là lễ hội gì vậy?

- Nagisa tò mò.

- À, cậu biết là Nữ hoàng rất thích cà ri mà!

- Karma bước đi bên cạnh Nagisa đáp lại.

Anh thở phào nhẹ nhõm.

Đúng như tương lai anh nhìn thấy bằng Quỷ Nhãn, cậu không thể nào giận anh quá 15' được.

Phải chăng đây chính là dấu hiệu rằng anh nên chiếm luôn cậu không?

(Au: Anh tới luôn đi!).

**************************

- Nhưng chẳng phải cà ri là của Ấn Độ à?

- Ừ, món ăn truyền thống ngon nhất của Ấn Độ đã trở thành món ăn được ưa chuộng nhất nước Anh, và thế là món fish and chips mất giá trầm trọng.

- Fish and chips.....

Là cá và khoai tây rán à?

- Vẫn là Nagisa hỏi - Đó là món truyền thống của Anh mà!

- Thời thế thay đổi rồi, không lâu sau nữa thì fish and chips sẽ chỉ là quá khứ thôi.

- Karma....

Nãy giờ toàn nói chuyện về đồ ăn....

Tớ...

- Nagisa nhẹ giọng xuống và kéo kéo áo của Karma.

Anh nhìn cậu bằng ánh mắt thoả mãn và rồi nói:

- Lát nữa cậu sẽ được đãi cà ri.

- Thật sao?

- Thật.

- Karma vặn cổ tay.

********************

- Chuyện gì!

- Charles Grey mặt nhìn max nghiêm túc, hỏi một tên trong đoàn hộ tống mặt mày đổ mồ hôi hột.

- Trong sáu đội dự thi đã có một đội không tham gia được, với lí do là đầu bếp của họ đã bị trúng độc.

- Tuyệt đối đến phút chót không để cho Nữ hoàng biết.

Tìm người thay thế mau lên!

- Grey ra lệnh.

- Vâng!

***************************

- Tch, lại là ngươi à!

- Grey tặc lưỡi ngán ngẩm.

- Hừ, ta đấy, có gì không?

- Ngươi làm cái gì ta mặc kệ, nhưng nhớ làm đúng nhiệm vụ đấy, Akabane!

Karma đã đi từ đời thuở nào rồi.

- Hắn ta....

Lúc nào cũng chơi trội cả.

**************************

- Vậy bây giờ BTC xin trân trọng tuyên bố, ngày hội cà ri chính thức bắt đầu!

Cả quảng trường đang im phăng phắc bỗng reo ầm lên như sấm dậy.

- Sau đây, trong hội thi nấu cà ri, chúng tôi xin giới thiệu BGK!

Và một hàng ba người bước ra chào mọi người trước khi yên vị tại ghế giám khảo.

- Người thứ Nhất, chủ nhân của mười nhà hàng cà ri trong thành phố, đầu bếp cà ri Howard Conner!

Người đàn ông to lớn ấy ngồi tại chỗ và vẫy tay với đám đông.

- Thứ hai, đẹp tựa mẫu đơn, lung linh nghiêng nước nghiêng thành, ẩm thực gia hàng đầu của Glassgow, bà Marielle Celestier!

Vài gã tiểu thương bên dưới xì xầm khen quý bà vừa được xướng tên.

- Và người thứ ba, một quý tộc sành sỏi, sành từ đồ ăn tới trang phục, từ biệt thự đến xe hơi, từ đàn ông đến đàn bà, Tử tước "Druitt" Aleister Chamber!!!

(Ai không nhớ xem lại arc Jack the Ripper nhé.

Mà khoan, "từ đàn ông đến đàn bà"???).

Tiếng xì xầm lại vang lên:

"Cậu ta hơi trẻ để làm quý tộc thì phải".

Thế nhưng, anh chỉ vừa liếc mắt thôi là đã có hàng đống quý cô bên dưới hét ầm lên, báo hại BTC phải dùng loa để giữ trật tự.

- Và bây giờ chúng tôi xin thông báo về sáu đội thi của vòng này!

- BTC đọc lớn tờ giấy.

Đội 1, những đầu bếp vùng Flanders, "Francias Cushine"!

Đội 2, những ẩm thực gia của đất nước Phù Tang, "Yokohama's Treat"!

Đội 3, với phong cách Mỹ-Latin, "Brazil's favourite"!

Đội 4, những đầu bếp đang trong quá trình tuyển quân cho vị trí Đầu bếp Hoàng gia, "Royal Chef Squad"!

Đội 5, các đầu bếp già dặn từng phục vụ cho nhà bếp của Nga hoàng, "Kremlin's Pride"!

Và đội 6.......

Ban tổ chức (BTC) đột ngột dừng lại, chuyền cho nhau một tờ giấy, nét mặt họ cau lại rồi giãn ra, sau đó tiếp tục:

- Chúng tôi xin lỗi vì một sự bất tiện.

Do các đầu bếp của đội 6 bị ngộ độc không rõ lí do nên đội đã không thể tham gia, nhưng rất may thay, chúng ta có một đội mới đăng ký......

Thưa quý vị, Đội 6, một vị khách mời khá mới lạ của giải cà ri hằng năm, "CÔNG TY TRÀ AKABANE!!!"

- Karma????

- Nagisa chưa kịp hết hồn, hết nhìn qua trái rồi nhìn qua phải, thì từ phía quảng trường, Karma mặc bộ cánh đen thường ngày, vẫn đeo thanh kiếm, xách theo một chiếc vali nhỏ.

Và tất nhiên, đi cạnh anh là tuỳ tùng của anh, gồm:

Hầu gái Tracy, hầu gái Alicia, hầu gái Bethany, quản gia Tanaka, và bác đánh xe Joseph.

Cả sáu người đó, hiên ngang bước đi like some bosses giữa biển người vừa tách làm hai, tiến thẳng đến phía khu vực thi đấu.

Đuôi áo của cậu chủ, bác quản gia cùng với tà váy của ba cô hầu gái khẽ bay theo một chiều gió nhẹ......

(Note: Joseph không mặc áo có đuôi).

***Góc***tác***giả***

- Này này, không giỡn chứ?

- Korosensei đọc lại bảng thảo rồi nhìn Karma - Em tính đóng vai Yukihira Soma của phim Shokugeki no Soma à???

- CÁI NÀY LÀ ÔNG VIẾT MÀ!!!

- Karma gào lên, được bảy giây - Ờ khoan, mà tôi chỉ thích ăn đồ ăn do tôi nấu thôi mà (tham khảo Wikipedia).

- Karma-kun!!!!

Khách kìa!

- Nagisa cảnh báo khi cánh cửa vừa mở ra.

- Xin lỗi, đây có phải chỗ để đi dã ngoại không....

- ĐI RA NGAY ĐI ITSUKA SHIDO!

- À vâng, xin lỗi....

- Shido nhanh chóng lủi ra ngoài.

- Phim Date A Live, đúng không nhỉ?

- Karma hỏi.

- Ừ!

- Korosensei đáp - Nếu không đuổi cậu ta đi thì cậu ta sẽ đem vào đây luôn cả "máy xử thức ăn Tohka", "tủ ướp lạnh Yoshino", "lò nướng Kotori", "quạt gió tự nhiên Yamai", và cả "ca sĩ Miku" nữa, nói chung là toàn bộ đồ dùng đi dã ngoại của cậu ta!

Korosensei sau khi làu bàu xong một hồi mới cho mọi người về, kết quả là tất cả ở lại ngủ vì đã lỡ chuyến tàu đêm, chỉ có Karma từ thiện xách Nagisa về nhà anh vì nó gần ở đấy, còn thằng Au do đi chung đường về nhà với Karma nên mới viết lại thôi mà.....

**************************

Chú thích:

- Miku: Đây không phải là Hatsune Miku, mà là Miku gì đó trong Date A Live thôi.
 
[Karunagisa] Khế Ước Với Quỷ
Chương XXX: Người quen cũ và nguyên liệu cải cách


- Các nhóm có 1 tiếng 20 phút để nấu món cà ri.

Ai nấu được món cà ri ngon nhất sẽ được phong tặng chứng chỉ Hoàng gia!

Và đó là thông báo cuối cùng của BTC.

Ngay khi Charles Grey bước ra xa Nữ hoàng một khoảng thì một gã quản gia áo đen đem đến một vật đen bóng đặt trên một tấm đệm.

Đó là một khẩu súng lục.

Grey cầm lấy nó, xoay nó trên tay một cách điệu nghệ rồi cuối cùng hướng nó lên cao rồi bắn thật nhanh.

Đoàng!

Và cả quảng trường vang lên vài tiếng xì xầm, nhưng rất nhỏ, vì các đầu bếp cần phải tập trung.

- Mày nghĩ một công ty trà thắng giải à?

- Một tiểu thương nói với một đồng nghiệp khác.

- Trên đời cái gì cũng có thể xảy ra.

- Tên ấy trả lời.

*******************

Tiếng dao va chạm với thớt vang đều đều.

- Cô còn đứng đó nhìn gì?

Qua canh nồi nước lèo đi!

Và nhớ là nếm thử xem Alicia nêm kỹ chưa đấy.

Lưu ý cấm để lửa cao quá 45 phút đấy!

- V-vâng!

- Bethany lặt rau xong chưa?

- Dạ vâng thưa cậu chủ, em làm ngay đây ạ.

- Cô lúc nào cũng lề mề nhỉ.

Còn Alicia, ngồi đứng ngắm nồi gaz cũng không làm nó đứng nhanh hơn đâu, đem một miếng nước lèo qua đây cho tôi xem nào!

- D-D-D-Dạ có em ạ!

- Alicia, hai tay run cầm cập, lấy cái giá múc một miếng nước lèo vào cái chén sứ nhỏ, rồi đưa cho Karma.

- Hmm, chưa đủ cay!

- Karma phán, rồi lại lấy củ cải trắng mà Tanaka đưa cho cắt tiếp.

Anh ấy cắt một cách điệu nghệ đến nổi chỉ có thể nghe tiếng cạch cạch được vài giây là xong củ cải mất rồi.

- Đem hết rổ này bỏ hết vào nồi nước lèo và nêm sao cho nó mặn lên đi!

- Anh đưa nó cho người đứng kế bên, vừa hay đó đúng là Alicia.

- T-T-Tôi nêm bằng muối hay tiêu đây cậu chủ?

Ánh mắt sắc lẹm của một con sói chuẩn bị nổi cáu chĩa vào cô hầu gái làm cô lạnh cả sống lưng.

- V-V-Vâng tôi rõ rồi ạ!

- Alicia nuốt nước bọt rồi quay gót giày.

Cô vừa quay qua thì Tracy chụp lấy cái rổ cà rốt và củ cải trắng để đổ vào nồi cà ri.

- Rồi xong nhé!

- Tracy lấy một hũ tiêu, mở nắp rồi đổ hết 3/4 cái hũ vào.

- Cậu chủ à, tại sao đích thân cậu lại đứng bếp vậy?

- Bethany tinh nghịch nhắm một mắt và khoanh hai tay trước ngực, hỏi Karma một câu rất đáng nghi ngờ.

- Phải là đích thân tôi đãi Nagisa, thì tôi mới cam lòng được.

- Không phải để đãi Nữ hoàng à?

- Ngươi nói đến Nữ hoàng nào đây?

- Thì đó, người đang dự khán cuộc thi này đó!

- Bà ta không có hứng thú.

Karma trả lời xong với Bethany thì hạ thấp giọng xuống để cho không ai khác nghe thấy, hỏi lại cô hầu gái:

- Mà cô cũng biết "người thật" ở đâu rồi đúng không?

- Tất nhiên, cậu chủ nói với tôi là 24/7 ở Windsor rồi mà!

*******************

- Hơ...........

- Nagisa bắt đầu ngáp.

Đài khí tượng đoán thật chính xác.

Hôm nay là một ngày có rất ít nắng và nhiều mây, nên là tổ chức ngoài trời thế này cũng tốt.

Nhưng mà cậu đứng quá lâu rồi.

Người ta dường như đã nhớ lại rằng đây không chỉ là lễ hội cà ri, mà là lễ hội cà ri được bao hàm trong khuôn viên của hội chợ.

Thế là người ta tản ra chỗ khác trong im lặng.

Lúc ấy là mười lăm phút sau khi bắt đầu thi nấu cà ri.

Còn Nagisa thì đã trung thành đứng đợi Karma nấu cà ri được 45 phút rồi.

Đứng không xong, Nagisa đi đến bậc tam cấp của nhà nào đó và ngồi xuống nghỉ một chút.

Đột nhiên, cậu lại nghe số người còn lại dự khán cuộc thi xì xầm cả lên, và hai tiểu thương đứng cuối hàng nói:

- Ê mày, công ti trà đang làm gì vậy?

- Hình như là nguyên liệu bí mật.

Karma thêm một nguyên liệu bí mật à?

Chuyện này mới à nha!

Nagisa nghĩ thầm.

Nhưng mà....

- Lùn cũng có hại nhỉ?

- Cậu nghe một giọng tông nữ ngay sát bên cậu.

- K-Kei-san????????

Cô làm gì ở đây?

Cô chủ của cửa hàng quan tài không trả lời, thay vào đó chỉ là một cái mỉm cười.

- Ở đây xa quá không thấy được phải hông?

Cho cậu mượn nè!

- Kei đưa cho Nagisa một cái ống nhòm nhỏ có gắn một cái cây nhỏ.

- Kính xem opera để làm gì?

- Giải quyết khoảng cách, thưa cậu Nagisa.

- Nhưng mà còn chiều cao....

Ơ....

Ế.....

Này!

Cô đang làm.....

- Thấy được Karma chưa?

- Kei cười.

Cô đang cõng Nagisa trên lưng của cô.

Có thể thấy được Karma rồi!

Nagisa đeo kính opera vào.

Này......

Chờ đã.......

Đó là.........

Sô cô la?

Và lại đúng loại mà Nagisa thích nữa?

Karma, ý đồ gì đây?
 
[Karunagisa] Khế Ước Với Quỷ
Chương XXXI: Quyết định BGK và sự xảo quyệt của Bá tước


- Lũ người nông cạn đứng đầu hàng chắc chắn sẽ không hiểu vì sao ta lại pha sô cô la vào đây.

Karma cười thầm.

Có một quyển sổ của Bá tước Kamikaze (tiền nhiệm của anh) viết về những công thức bí mật do các gia nhân đương thời đi khắp thế giới để tham khảo.

Nếu điều chế ở thời gian, nhiệt độ, áp suất và liều lượng chính xác thì vị vừa đắng vừa ngọt của chocolate và vị cay của nước cà ri thì vị ngọt, đắng va cay sẽ quyện vào nhau một cách hoàn hảo không chê vào đâu được.

- Fufufu......

Ta sẽ lật kèo và tạo ra một cái kết bất ngờ cho hội chợ ngày hôm nay.

Còn vài phút nữa thôi thì hết giờ rồi....

Việc một công ty trà lâu năm lại tham gia thi nấu cà ri thì quả nhiên là không ai ngờ được cả.

- Vậy sẽ càng bất ngờ hơn khi họ giành giải nhất nhỉ?

- Cô chủ cửa hàng mai táng phía dưới cũng có cùng suy nghĩ với Karma.

****************************

Và như một lời khước từ những người đến từ nửa vòng Trái Đất bên kia, các đầu bếp của đội Mỹ - Latin đã bị từ chối.

Giám khảo thứ nhất: 6 điểm với lý do nước cà ri quá đặc sệt so với khẩu vị vốn tinh tế của người dân xứ sương mù.

Giám khảo thứ hai: 4 điểm.

Hương liệu không gây ấn tượng, quá phổ thông.

Và Druitt thì còn gắt hơn nữa, tên đó chỉ cho một con điểm 2 và phán "Cách bài trí lẫn mùi vị và hương thơm nằm mức tầm thường".

Điểm TBC của nhóm này là 11/3, tức chưa được 4 điểm.

So với yêu cầu 5/10đ, nhóm này tất nhiên bị loại.

- Phù, đi mất một đối thủ rồi.

- Alicia quệt mồ hôi trên trán khi nghe tin BTC loại đội Brazil's Favorite.

- Biết sao được, cách nhau nửa vòng trái đất cơ mà!

- Bethany nhún vai bình thản, trong khi Tracy ngó nồi cà ri mà không chớp mắt.

- Coi chừng phỏng!

- Tanaka nhắc khéo.

Karma và Joseph thì đã xong công đoạn.

Còn Karma thì đang nhìn chiếc đồng hồ quả quýt trong tay và sốt sắng chờ hết giờ.

*************************

Táo bạo đến mức không ngờ.

Cả ba giám khảo đều xuýt xoa tại sao đồ ăn lại nóng và cay đến như thế.

Tất nhiên, đội quân xứ lạnh trong nhà bếp của Nga Hoàng, Kremlin's Pride, đã bị loại với số điểm 5-5-4, TBC suýt đạt 5đ.

Để không làm mích lòng các bô lão nhà bếp nước Nga, ba vị giám khảo đã phải thảo luận xem ai sẽ tặng điểm 4 cho họ.

Cố nhiên, Druitt hào phóng nhận trách nhiệm về mình.

***************************

- Hai đội đã bị loại.....

- Tracy đã thôi dòm cái nồi cà ri.

- Còn lại ba phút.

- Bethany nhìn nhóm đầu bếp Hoàng gia Anh lên trình bày phần ăn.

Và một con số bất khả thi được công bố: 9-9-8.

Và thế là nhóm Royal Chef Squad sẽ được ứng cử thẳng vào nhà bếp của cung điện Buckingham, còn việc có thắng lễ hội hay không là chuyện khác.

Lời bình của ba giám khảo:

"Xứng đáng tiêu chuẩn Hoàng gia với mùi vị vừa miệng và cách bài trí cân xứng, hài hoà và đẹp mắt".

- Gần như hoàn hảo.

Khó rồi đây, thưa cậu chủ.

- Alicia.

- Sắp đến chúng ta rồi nhỉ.

- Không.

Chúng ta sẽ theo phương châm "Save the Best for the Last".

****************************

Lại thêm một đối thủ được chấm "Đạt".

8-8-7 cho đội Francias Cushine.

Và tất nhiên, hội các đầu bếp Nhật Bản, Yokohama's Treat, do văn hoá Phù Tang không hạp với xứ sương mù, chênh lệch mùi vị quá lớn, nên con điểm lần lượt là 5-3-4.

Và đáp án tất nhiên là loại.

- Hi vọng họ không sĩ diện đến mức tự sát.

- Alicia nhớ rằng lòng tự trọng của người Nhật rất cao.

**************************

- Ja, vậy thì đến lượt chúng ta nhỉ?

- Ừ.

Cậu chủ bảo Tanaka đem một dĩa lên rồi....

Tớ liệu không biết có ai sẵn sàng ăn thử cái món độc đáo ấy không?

- Tracy cũng bồn chồn không kém.

**********************

- Về khía cạnh kinh tế, thì thứ này có thể bán chạy vì tính tiện nghi của nó.

Nhưng tôi thắc mắc rằng liệu đây chẳng phải là bánh mì à?

- Giám đốc chuỗi nhà hàng cà ri bình luận khi thấy món ăn của đội Công ty Trà Akabane.

- Vỏ giòn đấy.

Chắc là đã được chiên sơ....

- Druitt dùng nĩa nhẹ nhàng chọt chọt vào "cái bánh mì".

Đám đông bên dưới xì xầm gì đó, đại loại là cho rằng Cty trà có vấn đề.

Xin lỗi nhé, bọn người thiển cận!

Karma thầm nghĩ như thế.

Để coi bộ ba giám khảo nghĩ gì.

- Ô!

Có cà ri bên trong này!

- Druitt nhẹ nhàng thốt lên khi anh dùng dao cắt chiếc bánh ra.

Một màu nâu quánh nhẹ nhàng chảy ra.

- Kết dính chặt chẽ với bánh mì, dù ăn ở vị trí nào cũng cảm nhận được hương vị của cà ri.

Và ngay khi Druitt nếm thử món bánh mì cà ri ấy, thì một dòng cảm xúc tuôn trào bên trong hắn.

Một tay để lên ngực, tay kia hướng lên trời, cánh tay hơi cong, Druitt chỉ có thể thốt lên:

- Vị ngọt vừa phải, mà cay cũng rất rõ ràng.

Trong buổi dạ tiệc vào tháng mười một (tức là vụ Jack the Ripper) năm ngoái, tôi đã gặp một cô tiểu thư thật lộng lẫy, thật ngọt ngào, tuy nhiên cuộc gặp gỡ của chúng tôi đã kết thúc đầy cay đắng: tôi thậm chí không biết tên nàng.

Ôi!!!!

Món ăn này gợi nhớ lại tôi đến nàng!

Excellent!

Excellent!

Điểm tối đa!

Và với những lời như thế, Druitt hào phóng (hay đúng hơn là biến thái), tặng cho công ty trà số điểm 10/10.

Còn ông giám đốc chuỗi nhà hàng thì sau khi nếm thử đã cho điểm 9/10 với một lý do hết sức thực dụng: món ăn này vừa ngon lại có giá phải chăng nên sẽ bán rất chạy với tuyệt đại đa số người dân của cả nước (tầng lớp dân thường, thương nhân và tiểu tư sản).

Nữ ẩm thực gia cũng cho số điểm 10/10, với lời bình là "trên cả hoàn hảo và tuyệt vời".

************************

- Và như vậy, với số điểm 9-10-10, TBC là 9.7, BTC và BGK tuyên bố quán quân của Cuộc thi nấu cà ri thường niên năm 1890 là Công ty Trà Akabane!

Liền đó đội nhạc Hoàng gia của Nữ hoàng (những người đã đến từ lúc-mà-ai-cũng-không-biết-là-lúc-nào, tóm gọn lại là đến từ khi nào không ai biết), tấu lên khúc khải hoàn ca chúc mừng đội chiến thắng.

- Hôm nay ta cho các ngươi nghỉ một ngày.

Đổi lại, các ngươi tự lo liệu hạng mục tiếp theo.

- Karma tuyên bố với ba cô hầu và hai ông quản gia.

Cùng lúc đó, BTC lên tiếng thông báo:

- Hưởng ứng tinh thần ngày hội nấu cà ri, ban tổ chức xin phát động hạng mục tiếp theo, đó là nấu cà ri miễn phí để mọi người thưởng thức!

- EEEEEEEHHHHHHHH!!!!

- Ba cô hầu gái hoảng hốt trong khi Tanaka và Joseph không mấy ngạc nhiên, còn Karma thì khẽ phủi tay và đem một bánh cà ri đi tìm Nagisa.

*****************************

- Tớ không ngờ là cậu lại tham gia lễ hội cà ri.

- Không sao, ba người kia chẳng là gì, đối với tớ, cậu là vị giám khảo duy nhất.

- Nhưng mà ngon đấy chứ.

Tớ thích nó lắm.

Nhân tiện, Tanaka và những người khác đâu?

- Họ đang tự nguyện nấu cà ri từ thiện.

- Karma cười gian xảo, nhưng Nagisa lại không nhận ra.

- Nhưng mà tại sao lại đích thân cậu làm?

- Thì nói rồi mà, không phải tớ đãi thì tớ không an tâm đâu!

- Vậy à?

- Nagisa cười.

- Này, trên má cậu có thứ gì kìa.

- Đâu?

- Để tớ lấy xuống cho.

Chuu~~~~~!

Anh nhẹ nhàng hôn má cậu.

Cậu giật lùi ra.

- K-k-ka-ka-karma?????

- Nagisa mặt đỏ ngay tắp lự, nói không ra hơi.

Còn Karma thì đang cười một cách xảo trá, dưới nụ cười thoả mãn đó là một ẩn ý gì đó.

Tất nhiên, cô chủ cửa hàng quan tài Kei ở gần đó, cô ấy cũng thấy cảnh hường phấn của hai người, nhưng cô cũng chỉ lặng lẽ cười thôi.

*****************************

Năm giờ chiều........

- Bị củ hành bởi cậu chủ......

- Bethany nằm dài ra trên bàn nấu nồi cà ri.

Bản thân cái bếp thì đã tắt từ lâu, còn cái nồi thì đã được đem xuống.

- Ngày nghỉ mà cứ như tăng ca ấy nhỉ.....

- Alicia trưng gương mặt phởn bựa, có vẻ như là cô vừa thở phào nhẹ nhõm sau khi xong việc.

- Nhưng mà tối nay được nghỉ phải không?

- Tracy vẫn cố gắng lạc quan trong mọi tình huống.

- Phần còn lại sẽ để BTC lo, còn chúng ta thu dọn đồ thừa rồi đi về nào!

- Tanaka vỗ tay ra hiệu cho ba cô hầu đứng dậy đi về.

- Haiiiiiiiiiiiiii~~~~~~~~

**********************

- Thôi nào Nagisa, thả lỏng đi.

- K-không, Karma!

D-dừng lại đi!

- Cậu chỉ việc phải thả lỏng.

Hồi sáng cậu đã đắc tội với tớ vì dám dỗi với tớ.

- X-xin lỗi mừ~~~~~~~

- Điều đó không giúp cậu thoát được gì đâu!

Tất cả những âm thanh ám muội ấy phát ra từ phòng của Bá tước Akabane.

- Sớm quá nhỉ?

- Tracy khẽ hỏi Bethany.

- Ý cậu là sao?

- Bethany hỏi lại.

- Thì họ mới mười bốn tuổi thôi mà đã.....

Lát sau, ba người đã im lặng để nghe những tiếng rên đứt quãng đầy gợi cảm của ai đó:

"Ya-ya-yamete yo.....

I-itaiiiii yo! (Đau)"

"Yukkuri shite kudasai.

Anshinshite yo. (Thả lỏng đi.

Không sao hết)"

Và lát sau thì không ai nói gì nữa, chỉ nghe tiếng rên đứt quãng của Nagisa.

Đó là cảm nhận của ba cô hũ nữ đội lốt hầu gái trong nhà Akabane khi họ rình ngoài cửa phòng ngủ của Bá tước suốt đêm.

Hôm sau, theo lời Nagisa kể với các cô hầu thì thời gian là từ 8h tối đến 5h sáng hôm sau.

Báo hại ngày hôm đó Nagisa không thể cử động thân dưới của cậu, và Karma lại được dịp bế cậu đi quanh nhà.

*****************

Au: Có Hen-hint rồi đó, mấy hủ vừa chưa?
 
[Karunagisa] Khế Ước Với Quỷ
Chương 32: Bức thư cảnh báo và lâu đài Windsor


Au: Thông báo là nhìn mấy con số La mã muốn lag mắt luôn, nên là thôi chuyển qua số tự nhiên vậy (số La Mã không viết được số 39, từ đó nín).

Với lại bị tịch thu điện thoại rồi nên phải đăng bài bằng PC đây (giữa tháng 2 mới trả).**********************- HỂ?????

Nếu như cậu không cần chứng chỉ hoàng gia thì tại sao....

- Nagisa trố mắt khi thấy Karma xé đôi tờ giấy chứng nhận hoàng gia mà anh giành được trong cuộc thi nấu cà ri.

Dường như vẫn chưa thỏa mãn được, anh tiếp tục vò nát tờ giấy ấy rồi ném thẳng vào lò sưởi.

Những đốm sáng nổ tí tách khi mẩu giấy dần bắt lửa, ngả sang màu đen và rồi từng mảng tro của nó rơi xuống bếp lửa và tan vỡ ra.- Thắng là chuyện ngẫu nhiên, tớ chỉ đãi cậu thôi.

Còn bây giờ thì đi ngủ đi!

Hôm nay là đủ một ngày của cậu rồi.Trong lúc Tanaka vắng mặt để đưa Nagisa về phòng của anh, thì Karma bực bội càu nhàu.

Trời ạ, sao có quá nhiều hóa đơn vậy?

Biết rằng có nhiều khách tức là nhiều tiền, nhưng lẽ ra anh phải thuê một tay kế toán để giải quyết mấy vụ này chứ.CRACK.Anh giật mình quay lại nhìn phía sau.

Cánh cửa sổ đã có một vết nứt trên ấy.

Là kẻ nào đang xâm phạm lãnh địa của nhà Akabane vậy?Không đợi anh trả lời, hòn sỏi thứ hai đã bay lên và tạo một vết nứt khác trên cửa sổ.

CRACK.

Khi anh vừa mở cửa sổ ra thì một hòn đá bay sượt qua vai anh và hạ cánh xuống sàn.

Vào lúc anh trông ra bãi cỏ nhuộm màu bạc của ánh trăng, thì bóng dáng của một người mặc áo đen đang thoăn thoắt chạy xa dần.

Bỗng người ấy dừng bước, quay lưng lại và cười một cách tinh nghịch.Kei?

Cô ta đang làm gì ở đây?

Và trong khi anh chưa kịp gọi thì cô ta đã biến mất rồi.

Karma cũng chẳng mấy để tâm làm gì, anh tính quay lại bàn làm việc thì mắt anh chợt bắt gặp hòn đá ban nãy.Một bức thư?Có một cuộn giấy được đính kèm bằng sợi chỉ buộc vào hòn đá ấy.

Chà, chuyện quái gì sắp xảy ra nữa đây?

Karma lấy cuộn giấy và mở nó ra.

"Gửi ngài Bá tước thân mến.Có một biến cố sắp xảy ra, như vậy là ước nguyện của em sẽ thành sự thật.

Hoặc ngài hoặc cậu Nagisa sẽ phải mất mát trong biến cố này.

Nó không phải là điều đơn giản gì đâu, vì đây là một chuyện cực kỳ hiếm, và nó rất nguy hiểm, vì những người như cậu Nagisa đã vô tình thu hút hắn tới đây.

Kẻ này gần hơn ngài nghĩ đấy, hắn không quá xa lạ, vì dung mạo của hắn rất giống một người quen của ngài (tất nhiên không phải là em, he he he).

Xin ngài hãy cẩn thận hết mức, dù gì nó cũng xảy ra, nhưng nếu chạy trốn được (chuyện này rất khó xảy ra) thì ngài có thể thoát được.Vậy thôi nhé.

Thân chào.Ký tên: Chị gái xinh đẹp ngồi đọc sách bên cổng sinh mệnh.Tái bút: Manh mối duy nhất vụ này có liên quan đến vụ bắt cóc trẻ em hàng loạt hồi năm ngoái, và hai vụ này có cùng một kẻ chủ mưu."

Karma gấp tờ giấy lại và thở dài.

Kei lại chơi trò gì nữa rồi đây?

Thật là khó để đoán tâm tư cô gái bí ẩn này, và anh chắc chắn rằng cô không phải là người.....- Giờ thì chắc là....Không hề báo trước.Một cơn đau dữ dội ập vào và choáng lấy tâm trí anh, nó như muốn thiêu đốt toàn bộ tế bào não của anh.

Anh có thể cảm thấy được máu đang rỉ ra từ con mắt bên phải của mình.- Cậu chủ!!!Vừa hay, lúc đó Tracy đem nước lên cho anh vội vã để cái khay xuống cái bàn kế bên cửa và hốt hoảng dìu Karma đi.

Trong đêm tối suốt hôm đó, Karma nằm liệt ở ghế sofa cho người nhà chăm sóc, đây chính là thời khắc anh cảm thấy bất lực nhất từ trước tới giờ. (Thế Nagisa ngủ một mình à!).***************- Cậu nhìn nguy hiểm hơn hẳn ngày thường, chắc chắn các quý cô sẽ phản ứng mạnh với cậu thôi!

- Nagisa nãy giờ lo ngó Karma mặc cho dĩa xúp sắp sửa nguội đến nơi.- Ờ.

- Karma hời hợt và không mấy quan tâm đến lời bình luận ấy.

Anh đã băng bó mắt phải của mình, không phải bằng gạc y tế hay một miếng bịt mắt, mà chỉ bằng những dải băng y tế (trông anh y hệt Dazai với mái tóc đỏ).

Hiện tại thì anh cùng Nagisa đang dùng bữa sáng.(Khả năng nhìn thấy tương lai đã bị vô hiệu hóa.

Chắc chắn đã có kẻ tấn công rồi).- Thưa cậu chủ, đây là báo và thư của ngày hôm nay.(Lại thư nữa sao?)Và đúng phóc như anh dự đoán, chiếc phong bì nói lên tất cả, lá thư được gửi từ Nữ hoàng.

Ngay từ dòng đầu tiên anh đã có linh cảm không ổn.

Lệnh triệu tập, vừa nghe là đã thấy không may rồi.Và khi đọc đến dòng cuối cùng trước chỗ ký tên thì anh đã choáng váng.

Sốc thật rồi. (Tóm gọn lại thì bức thư là một lời triệu tập tại cung điện Windsor.)Cố giữ lấy vẻ bình thản, Karma bỏ bức thư lại vào phong bì và đưa cho Tanaka, ông quản gia này chỉ việc đi đốt nó thôi.

- Chúng ta sắp sửa đi đâu vậy?

- Nagisa chợt thấy luống cuống khi Karma bắt đầu đứng lên, bỏ mặc luôn dĩa xúp chỉ vừa vơi đi một nữa, và ra lệnh cho ba cô kia chuẩn bị áo khoác, còn Tanaka chuẩn bị ngựa.

Trong suốt cả quá trình ấy, anh không nói với cậu một tiếng nào, thậm chí bỏ qua luôn cả việc kẹp cậu vào nách để đem lên xe. (Nagisa cảm thấy lạc trôi....

à lộn, lạc lõng).*************Suốt cả quãng đường đi, anh có vẻ như đang trầm mặc và không nói với cậu một lời.

Nhìn Karma lúc này chẳng giống với bình thường chút nào.

Mọi hôm anh luôn trầm tính theo một kiểu khác, luôn ngẩng cao đầu và trưng ra bộ mặt "cân cả thế giới".

Nhưng hôm nay, anh có vẻ bình tĩnh lại và đang đăm chiêu suy nghĩ về một điều gì đó rất xa xôi, có lẽ là một khái niệm trừu tượng nào đó mà cậu không thể hiểu được.- Nagisa, cậu nghĩ sao về thiên sứ?Đầu óc của cậu lại bị đưa về mode ngẩn ngơ.

Thiên sứ?Là sinh vật mang hình dáng giống con người và có một hoặc nhiều đôi cánh, tượng trưng cho sự thuần khiết, trong sáng và sự tốt đẹp của con người mà vẫn được nhắc đến trong quyển kinh thánh ở các nhà thờ sao?- Hm, thực tế nhất thì tớ thấy rằng chúng không có thật, mặc dù là một hình tượng đẹp.

Đáng tiếc, tớ không tin vào thiên sứ.- Tốt nhất cậu đừng.

- Karma ít nhất đã biểu cảm.

Một cái thở phào minh chứng cho sự nhẹ nhõm trong lòng anh - Bởi vì nếu ác quỷ tượng trưng cho sự đen tối, độc ác, điên cuồng, hoang dại và mọi thiếu sót của con người thì bọn thiên sứ thực chất còn đáng ghê tởm hơn nhiều.

Tại sao bọn con người lại xun xoe bu vào bọn có cánh bệnh hoạn ấy?Dừng lại một chút, cốt là để cho Nagisa có thời gian hiểu, anh tiếp tục.- Có lẽ là vì chúng đem đến cho con người hi vọng chăng?

- Nagisa nghiêng đầu hỏi lại.- Cậu có nghe câu châm ngôn "Không điều ước nào là miễn phí cả" chưa?- Ừm, nghe đâu đó trong dân gian rồi, nhưng mà câu đó ở đâu vậy?- Sách thánh của đạo Yato (không phải Gia Tô - Thiên Chúa Giáo nhé).

Đem áp dụng câu này với trường hợp bọn thiên sứ thì cậu thấy thế nào?- Ừm.....

Không lẽ nào.....- Đúng vậy đấy!

Con người phải tự tay giành lấy hi vọng cho chính mình, những kẻ nào giúp đỡ con người thì là những kẻ hại người, vì chúng khiến con người thui chột đi khả năng phấn đấu nỗ lực.

Ác quỷ thực chất mới là kẻ tốt, vì chúng tạo động lực cho con người vượt lên khỏi nghịch cảnh (ai không qua được là chưa đủ trình), còn thiên sứ mới là kẻ xấu.

Có điều, chúng che giấu bộ mặt thật quá kỹ nên chẳng ai biết được....- Thưa cậu chủ, chúng ta đã đến nơi!

- Tanaka dừng xe ngựa.- Đường xóc khá nhiều và có lắm khúc rẽ, hơn nữa lại khá ngắn.

Đây không phải Luân Đôn nhỉ?- Chính xác.

- Karma bước chân đạp xuống nền đất nâu, và dắt Nagsia ra ngoài - Đây không phải là Buckingham, đây là lâu đài Windsor.(lâu đài trông như thế này)

- Vậy hôm nay chúng ta làm gì?- Diện kiến nguyên thủ quốc gia của Đế quốc Mặt trời không bao giờ lặn, Nữ hoàng Bệ hạ Alexandria Victoria.****************Note:Về bài giảng của Karma về thiên sứ, cứ hình dung ác quỷ là đứa không cho bạn coi bài trong giờ kiểm tra, thiên sứ là đứa cho bạn quay cóp hoặc nhắc bài bạn, còn bài giảng của Karma là câu cửa miệng quen thuộc của thầy cô: "Đứa nào cho các em coi bài là hại các em đấy!".Note 2:Nữ hoàng Victoria sau khi lên ngôi đã bỏ luôn cái tên Alexandria rồi.
 
[Karunagisa] Khế Ước Với Quỷ
Chương 33: Lịch sử bị thay đổi


- Cậu ở ngoài này với mấy cô hầu, Tanaka sẽ thep tớ.Theo lời Karma dặn dò, sau khi vượt qua cầu treo và vào trong cổng lâu đài, thì Nagisa ngồi chơi tạm ở đây, còn Karma với Tanaka theo con đường lát đá phủ đầy lá đỏ lá vàng đi về phía chính điện.

Còn Nagisa thì cùng với đám người còn lại, kể cả Joseph, cũng bị cho đợi ở ngoài....- Hắt xì....- Ôi trời ạ, cậu Nagisa bị cảm rồi.

- Tracy lấy chiếc khăn choàng cổ trên người định trùm cho Nagisa, nhưng cậu từ chối.Joseph, ngoài việc ngắm những chiếc lá vu vơ rơi theo chiều gió thổi, ông ngồi tại một băng ghế gỗ ở gần đấy rồi chậm rãi lấy gói thuốc lá ra mà hút.- Xì, chỗ này chán ngắt, phải chi có đông người hơn một tí....

- Bethany bĩu môi nhìn khung cảnh trống vắng ở xung quanh.- C-Cậu đừng nói thế chứ!

D-Dù sao thì đây cũng là một lâu đài của Nữ hoàng Victoria mà!- Cậu nói "một"?

Tức là có nhiều hơn một lâu đài hả?

Ahh, rặt là một lũ quý tộc ngu ngốc (Karma là ngoại lệ)!

Tại sao trong khi nhiều gia đình không có đủ đất để sống thì bọn quý tộc lại chỉ có một người cùng với khoảng hai chục gia nhân sống trong một cái nhà có thể chứa được cả một thị trấn?

- Bethany than phiền, và nó phản ánh đúng tâm trạng của những người vô sản hoặc tiểu tư sản, bị những kẻ khác bóc lột, trong khi quý tộc và nhà vua sống sung sướng?- Trật rồi Bethany à, những quý tộc kinh doanh như Karma, và hầu hết các quý tộc khác cũng như Hoàng tộc đều chịu sự cai quản của Nghị Viện (Parliament).

- Tracy giải thích cho Bethany về chế độ xã hội quân chủ lập hiến.- Thế sao không dẹp quách cái ngai vàng đi?

- Bethany có vẻ vẫn còn một chút thắc mắc về chế độ hiện thời.- Theo tớ thì Nữ hoàng là đại diện cho tiếng nói của nhân dân để thương thuyết với giai cấp thống trị?

Có lẽ vậy?

- Alicia nêu chính kiến.- Trật rồi!

Chẳng lẽ cái người ngồi ngai lại không nắm giữ quyền lực gì sao?

- Bethany lầm bầm.

Cả ba cô hầu vụng về và bác Joseph đang ngà ngà ngủ gật không biết Nagisa đã đi đâu rồi.******Trong một câu truyện cổ tích cậu vô tình hốt được trong thư viện, kể lại rằng tại một thế giới khác, nơi một dải đất và một đường vạch ngang bản đồ chia đại dương ra thành bốn phần, có một cậu bé đã trở thành Vua Hải Tặc trước khi cậu kịp trở thành người lớn (sao nghe giống One Piece thế nhỉ, mà nếu vậy thì Nagisa đã đọc hết bộ One Piece rồi, bắt em nó về kể nghe đoạn ENDING coi!).Cái mà Nagisa nghĩ đến không phải là cậu bé ấy, mà là một thuyền viên của cậu, một kiếm sĩ chỉ mắc mỗi bệnh mù đường.

Cậu tin rằng nhất định những đấng sinh thành của cậu chắc phải có bà con họ hàng gì đó với chàng kiếm sĩ mù.

Biết đâu hồi đó mẹ cậu từng đi chợ và chỉ mua một củ tỏi mà từ sáng đến tối mịt mới về được nhà, hay là cha cậu từng muốn đi vào thư viện thành phố mà cuối cùng lại ra bến cảng và lọt tùm xuống nước?Những suy nghĩ của con người đều luôn có một nguyên do.

Trong trường hợp này, đó là do Nagisa tin rằng mình đã lạc trôi trong khu vực lâu đài Windsor.

Một khu vườn đầy hoa, trải xa đến nỗi cậu không thấy gì luôn, chỉ là một đống màu sắc đập vào mắt khiến cậu chóng mặt.

Cố gắng không phóng xa tầm mắt của mình, cậu chăm chú quan sát những bông hoa ở hai bên.Một bên là tường thành lâu đài, bên còn lại là tường của cung điện, ở giữa là Nagisa đang đi trên một con đường lát gạch cắt ngang vườn hoa tráng lệ.

Lẽ ra đây là giờ nắng chiếu vuông góc, nhưng nhờ có một đám mây hữu tình bay ngang qua mà cậu không bị bắt nắng.

Mải mê ngắm nhìn phong cảnh ngoạn mục với chim hót, bướm bay, cậu suýt quên mất rằng cậu bị lạc đường.- Không có ai ở đây sao.....

- Nagisa thoạt nghĩ rằng cậu lạc đường nhưng sau đó lại thấy một con búp bê ngồi dưới một chiếc gốc cây.Nói là "một con búp bê" thì hơi nhỏ quá so với cô ấy.

Nhưng quả thực người mà xinh như búp bê thì khó mà kiếm được.

Cô ấy có vẻ như là một người thuộc tầng lớp quý phái, mái tóc màu bạch kim tương phản với bộ đầm màu đen từ trên xuống dưới cô đang mặc.

Đánh giá chung về vẻ bề ngoài, cộng với thêm một số trang sức lung linh mà cô ấy đang đeo trên người, tất cả đều toát lên một vẻ quý phái.

Chợt nhận ra rằng không nên nhìn chằm chằm một quý cô như vậy, Nagisa chợt tìm cách đánh trống lảng quay đi và gặp ngay mặt một ai đó đang hầm hầm giận dữ.

Một nét mặt mà cậu quen thuộc từ trước đây rất lâu, lâu lắm rồi."

Cậu nghĩ cậu đang làm gì?".

Từng tia nhìn toát ra từ đôi mắt vàng kim kia không ngừng lạnh lẽo hướng vào cậu."

Cậu có biết rõ vị trí của mình không?".

Nagisa cố gắng nhìn qua sau lưng người đối thoại, nhưng lại chỉ gặp một đôi mắt nhắm và đang nhìn qua chỗ khác của ông quản gia Tanaka.- Các người đừng gây ồn ào và làm mất đi quãng thời gian yên bình cho chủ nhà chứ.

- Một cánh cửa sổ ở phía tường cung điện vụt mở, và một cái bóng trắng bay ra hạ cánh trước mặt cả ba người.- Bá tước Grey?

- Nagisa lại nhớ đến mái tóc màu cam, đôi mắt tím và bộ đồ trắng toát từ trên xuống của vị quản gia của Nữ hoàng.- Đôi lúc ta vẫn luôn tự hỏi rằng nếu như quý tộc A làm đầy tớ cho Hoàng tộc, thì quý tộc B có cùng tước vị khi vào chầu Hoàng tộc thì phải xưng hô thế nào với quý tộc A?- Ngươi nghĩ ta là gì thì ta sẽ đối xử như thế.

Chính sách ưu đãi đối với ngươi đấy.

- Bá tước Grey nhìn Karma đầy tóe lửa.

Hai người chưa kịp nói gì thêm nữa thì một người thứ năm khác lại hiện diện.

Khuôn mặt của anh ta chả mấy gì nổi bật, duy chỉ có trang phục là giống với Grey.Lại là một quản gia khác sao?

- Tôi là Bá tước Charles Philip, quản gia của Hoàng tộc.

- Tông giọng của anh ta cũng gần giống với một gã trai trưởng thành, có phần cao hơn một tí. (Mình đăng ảnh chỉ mang tính chất thay thế, tại vì thanh niên ảnh thật nhìn mặt hãm tài vãi nồi ra ấy thôi mà)

(Trang phục thì cũng giống với Grey, tức là thế này).

Và rồi thì trong lúc người thứ năm bước đến, thì người thứ sáu - cô gái đang ngủ ban nãy - có dấu hiệu bắt đầu tỉnh dậy....(Ngày càng rối....)
 
[Karunagisa] Khế Ước Với Quỷ
Chương 34: Lời cảnh báo từ tương lai


- May quá, ta đã không ngủ quên.Thở phào nhẹ nhõm, cô gái trẻ nâng tách trà lên và nhấp một ngụm.

Cậu thiếu gia Akabane cùng với tùy tùng của cậu Tanaka và "pet" Nagisa đang ở phía đối diện, với Karma đang ngồi và Nagisa kế bên, còn Tanaka đứng ở phía sau.Cô gái trẻ bên ấy cũng có tùy tùng đứng ở phía sau.

Hai chàng quản gia Charles Grey và Charles Philip.

Một người đang bưng một cái ấm trà nóng khác trên một chiếc khay ở một tay, tay kia thì có treo một cái khăn trắng.

Người còn lại, đôi mắt tím nhìn xa xăm vời vợi như muốn tìm kiếm bí ẩn gì đó trên cái trần nhà cao cách họ 12m.- Vậy, Người chỉ muốn gọi chúng tôi đến đây để dự giờ uống trà lúc ba giờ chiều thôi à, thưa Nữ hoàng?Nagisa suýt sặc vì không tin được những lời Karma vừa nói.

Nữ hoàng sao?- Có vẻ như cậu không hiểu chuyện gì đang xảy ra ở đây.

Chàng trai, ta nên gọi cậu là gì?- Nagisa.

- Karma đáp thay cho Nagisa như thể không muốn cậu vướng thêm vào một mối quan hệ chính trị rắc rối nào nữa.- Vậy thì cậu Nagisa, tại hôm lễ hội cà ri, cậu đã thấy "Nữ hoàng", đúng không.- À vâng, quả thật là vậy.

Nếu tính toán hợp logic thì đó là "Nữ hoàng"..

Ah, thần xin lỗi vì nói ra những lời như vậy.- Lên ngôi năm 1837 lúc 18 tuổi....

Các nhà sử học đã làm rất tốt việc của họ khi tính ra rằng Nữ hoàng hiện đã hơn 60 tuổi.

Tiếc thay, việc Người băng hà vào 2 năm trước đã được cả hoàng tộc giấu nhẹm đi do lúc ấy có nguy cơ chiến tranh với các nước khác.Nagisa mém sặc lần 2.

May cho cậu, cả hai lần cậu đều không có gì trong miệng cả, nếu không thì đã làm bẩn cái bàn rồi.- Vì vậy, nên để giả vờ rằng Nữ hoàng còn sống, họ cần một người trị vì mới đủ tài năng và đức độ để làm niềm tin cho nhân dân.

Chắc cậu cũng biết bài đồng ca "God Bless our Noble Queen" rồi chứ gì nhỉ?- Dạ...

Vâng ạ....- Thế nhưng, người có ngoại hình hợp logic thì lại không có đủ tài năng, còn người có đủ tài năng thì lại có tuổi đời quá nhỏ.

Do vậy nên họ, Nghị Viện, đã yêu cầu 2 Nữ hoàng song song trị vì.

Một trước công chúng.

Và một trong nội bộ, hỗ trợ đối nội, đối ngoại qua thư từ.

- Vậy thì người là....- Ta không được phép xưng tên thật, cho nên giờ ta cũng quên mất nó rồi.

Nhưng ta là Replica #2 (Thay Thế #2), người trị vì trong nội bộ Hoàng gia Anh.

Theo ý nguyện của người thì cái tên sẽ được bỏ đi, nên là chỉ còn lại Victoria.

À mà thôi thì phần giới thiệu đã xong.

Bá tước, chúng ta vào vấn đề chính chứ?- Như ý người, thưa Bệ hạ.

- Chống hai khuỷu tay lên bàn uống trà, Karma đan hai tay vào nhau và đặt cằm của anh lên những ngón tay.- Vậy thì ta có một nhiệm vụ khá quan trọng.

Nếu như mọi sự diễn ra đúng như những gì ta đã thấy trong giấc mơ, thì đây sẽ là nhiệm vụ cuối cùng mà Hoàng gia Anh giao cho ngươi.- Nhiệm vụ cuối cùng là ý gì cơ ạ?

- Karma khẽ nhướng mày.- Thì ta đã ghi sẵn trong di chúc là "hủy bỏ trách nhiệm của những người gác cổng, những mật vụ, những "chó săn" đương nhiệm".

Có lẽ tất cả cũng đang tò mò: tuổi đời còn trẻ thế này thì tại sao lại ghi di chúc?- Người có thể vui lòng nói được không, thưa bệ hạ?Với một cái búng tay, Nữ hoàng khéo léo mời hai quản gia của Người đi ra ngoài và đóng chặt cửa, 10 phút trôi qua rồi mới được quay lại phòng.- Đương nhiên.

- Victoria khẽ cười - Ta tiên liệu rằng ta sắp bị sát hại, cùng với đó một trận hỏa hoạn kinh hoàng sẽ càn quét khắp Luân Đôn.- Thật sao, thưa bệ hạ?

- Karma làm bộ quan tâm, nhưng thực chất là thờ ơ.

Ừ thì là Nữ hoàng của nước Anh, nhưng cô ta chết thì ảnh hưởng gì tới anh nào?- S-Sao-sao Người có thể bình tĩnh đến mức ấy khi biết rằng mình sắp bị giết vậy?

- Nagisa ngạc nhiên, có lẽ đây là lần thứ n.- Vì sao ta gọi cậu đến đây cũng liên quan.

Trong giấc mơ ấy, ta thấy bóng của cậu, Nagisa, và Bá tước Akabane, một người đang ôm chặt thân xác của người kia mà lay, nhưng cái nhục thể ấy không cử động.

Tuy vậy, ta không biết chính xác người ra đi và người ở lại, vì ta chỉ thoáng thấy bóng thôi.- Người đang cố gắng giải thích rằng một trong hai chúng tôi sẽ chết, phải không?- Cậu vẫn sắc sảo như mọi khi nhỉ, Bá tước?

- Nữ hoàng mỉm cười - Ta cũng phải công nhận là cậu rất ư là "cứng" đấy.

Bị ta gạ rồi thả thính đủ kiểu mà vẫn phũ phàng từ chối ngôi vương.

Một quý tộc bất cần đến địa vị và danh tiếng, quả nhiên là trăm kẻ sang mới có một người như thế.

Đã vậy còn điển trai, trên thông thiên văn, dưới tường địa lý nữa, đốn tim bao thiếu nữ trẻ.

Nhưng, hồng nhan bạc mệnh, người càng đẹp thì số càng xui, cậu hoặc pet của cậu sẽ chết.Nagisa cảm thấy tủi thân thế nào ấy khi lần lượt được tác giả (It's me) và Nữ hoàng gọi là "pet của Karma".

Nhưng sự thật có đúng thế không? (các bạn đánh giá câu này hộ mình).- Vậy thì đối thủ của tôi là ai mà ghê gớm đến như vậy, thưa Nữ hoàng?

- Karma cảm thấy thích thú với trận chiến sắp tới của anh, có vẻ như lần này không phải là một con búp bê giấu mặt hay là một con bé Tử thần ăn hại nào đó nữa...- Thiên sứ.

- Nữ hoàng đáp gọn, rồi cắn tiếp miếng bánh quy đang dở của mình.Nagisa lại ngạc nhiên lần thứ n+1.- Cũng như hai cậu thôi, đều đã xa rời khái niệm con người.

Ta đoán không lầm thì của cậu là tuổi thọ bán vĩnh cửu, ngoại hình không thay đổi, và khả năng nghệ thuật phi thường phải không Nagisa-kun?- À.... vâng?

Đúng vậy thưa bệ hạ, tôi quả thật có những phẩm chất trên, nhưng có vẻ như phần nghệ thuật thì Người hơi quá khen rồi đấy ạ.....- Thưa bệ hạ.

- Karma lên tiếng.

Trong đầu anh vẫn còn một ẩn số nữa cần phải biết - Xin người hãy tường thuật lại giấc mộng tiên tri của người.- Ngươi thực sự muốn nghe à?

Vì những nhà tiên tri thường không chính xác....- Nhưng Nữ hoàng lại sở hữu khả năng của Nostradamus.

- Karma cố gắng thúc giục đối tác của mình.- À ra vậy...

được rồi.

Ta mơ thấy nơi mình đang đứng là một bàn cờ vua, không giới hạn chiều dài, chiều rộng...........(Còn tiếp)************Kì sau: Chi tiết về một giấc mộng kỳ quái và sinh nhật của một ai đó.........
 
[Karunagisa] Khế Ước Với Quỷ
Chương 35: Một giấc mơ kỳ lạ và EVENT tại nhà


Bàn cờ ấy rộng mênh mông vút tầm mắt.- Đây là vị trí của các quân cờ khi bắt đầu...

- Nữ hoàng nhìn về phía hàng quân tốt đứng phía trước, lại nhìn dãy hàng ngang của mình.- Quân Hậu sao?

Vị trí của cô hiện tại là đứng giữa quân Vua và quân Tượng.

Vậy nên cô chắc hiện tại là [thế chân] cho quân cờ quyền lực nhất bàn cờ.

Và nhân tiện, cô đang ở bên quân Đen.Phía đối thủ, không có quân vua, không có quân hậu, chẳng có quân cờ nào cả, nhưng lại có một bức tượng thiên sứ lơ lửng trên không trung.

Trên tay của bức tượng ấy có cầm một thanh kiếm.Nữ hoàng liên tưởng đến Thánh George, người kị sĩ bảo hộ của nước Anh, nhưng rõ ràng là không thể, vì bức tượng này không có tấm khiên chắn nào cả.Và rồi trong chốc lát, cả bàn cờ bị [Quét Sạch].Đường kiếm của bức tượng bên phía sân bên kia lia nhanh qua hệt như một tia sáng, và các quân cờ đen vỡ tung thành từng mảnh.- Đây là cảm giác khi bị hạ sát à.....

- Nữ hoàng nghĩ về điều đó trong lúc đang nằm lên vũng máu của chính mình.

Kỳ lạ thay, tất cả quân cờ đều tan thành từng mảnh vụn rải rác, chỉ trừ hai quân cờ.Một trong hai quân mã bị bay mất cái đầu.

Quân còn lại, như đã đề cập, thì vỡ vụn cả rồi.Ngoại lệ thứ hai, đó là quân [Vua]..............................****************- Và rồi sau đó thì sao nữa?

Tôi hiểu được là đã thấy người chết rồi đấy.

Miêu tả về vết thương chí mạng và mất máu nhanh như vậy thì ai mà sống được?

- Karma ăn nốt miếng bánh quy cuối cùng trên đĩa.- Thì là vậy đó.

Nhưng mà Bá tước ơi, có chết thì ta cũng không tiếc đâu, vì trước khi chết ta sẽ gặp lại hoàng tử của mình mà........- H-Hoàng tử à?- Phải, mặc dù không là quý tộc nhưng mà đã làm cho ta chết ngây chết ngất rồi.

Đây, để ta kể cho các ngươi nghe cái lần gặp gỡ định mệnh của ta với chàng ấy.........Sau một hồi nghe kể về câu-chuyện-mà-ai-cũng-biết-là-chuyện-gì ấy, thì Karma và Nagisa xin phép đi về.

Chỉ tội cho mấy cô hầu và bác quản gia đứng phơi nắng cả buổi.

Chiếc xe ngựa phóng khỏi lâu đài Windsor.**********************Vài hôm sau......Karma tạm gác chuyện của Nữ hoàng sang một bên, vì chuyện đó không mấy quan trọng với anh.

Cuối cùng thì anh kiểm duyệt lại thu chi được gửi lại vào ngày hôm nay, rồi sau đó đi ngủ.

Anh vẫn đang nhức đầu vì một nguyên do không rõ, nhưng nó có liên hệ với cái vụ mà anh đột nhiên ngã quỵ trong phòng làm việc vài hôm trước.Chính vì vậy, anh không được nhọc sức, có lẽ là có một kết giới nào đó giăng xung quanh biệt thự, và sẽ tấn công lúc anh yếu nhất.

Chắc ngày mai phải phá nó đi thôi.Lên kế hoạch từ A-Z cho ngày mai, anh đi ngủ.*********************- Cậu chủ!

Hôm nay là ngày gì nào?- Thứ năm ngày 20 tháng 7, có việc gì không?- À, sao cậu chủ không động não thêm tí nữa, hôm nay là ngày đặc biệt ấy......- Đặc biệt?

Sinh nhật cô à?- Không, không, ngài đời nào quan tâm tới sinh nhật tôi?- Đừng nói ta ác thế chứ?

Sinh nhật ai nào????- Ngài..... không nhớ thật sao?- Cô nhiều chuyện quá, đi ra đi để ta suy nghĩ.Bethany lui ra khỏi phòng, để lại một khay trà nóng và đĩa bánh quy.

Karma thở dài, quả là cô hầu này không biết gì cả.

Người ta chỉ ăn bánh quy vào giờ trà lúc 2-3 giờ chiều.

Cơ mà sinh nhật của ai đây nhỉ?....

KHÔNG LẼ NÀO!!!!!

Thôi rồi, kế hoạch A-Z hôm nay bỏ đi, còn chuyện khác quan trọng hơn nhiều.***********- Cậu chủ đã nhớ ra chưa nhỉ?- Hừ, ta không nhớ thì không phải là ta.

Bethany, hãy truy cập thư viện và sử dụng hết số sách nấu ăn mà cô có thể.- Rồi rồi, thưa cậu chủ.- Tracy được miễn nghĩa vụ làm vườn buổi chiều, nhưng phải phụ giúp Bethany.- Em sẽ cố gắng, thưa Thiếu gia.Alicia hãy đánh bóng thứ đồ bạc đẹp nhất, và chuẩn bị toàn bộ nội thất cho một bữa tiệc nhỏ dành cho 20 người.

- V-vâng!Còn Tanaka, gửi thiệp mời cho những người trong tờ giấy mà ta sắp đưa, làm xong thì điều động mọi người đi trang trí dinh thự.

Và trên hết tất cả là mọi chuyện đều phải xong trước 18h00 ngày hôm nay, kể cả quan khách cũng phải đến sớm hơn một chút.

Đây là một bữa tiệc bất ngờ, nếu nó thất bại thì ta sẽ cho tất cả đi nhổ cỏ sân sau đấy.

Các ngươi rõ chưa?- Dạ vâng!!!!!!

- Tất cả đồng thanh, Tanaka chỉ gật nhẹ đầu.

Karma vỗ tay ra lệnh giải tán.Sau khi các gia nhân ra khỏi phòng thì Nagisa mới bước vào:- Cậu vừa sai họ làm gì vậy?- Không có gì cả đâu.

Hôm nay có triển lãm sách ở Luân Đôn với một vài nhà kinh tế học sẽ phát biểu về vấn đề phát triển doanh nghiệp trong xã hội hiện nay.

Tớ muốn cậu đi cùng, biết đâu cậu sẽ học được điều gì đó.

Buổi diễn thuyết sẽ bắt đầu lúc 10h tại Hội trường Thành phố, nên chúng ta hãy nhanh lên.Phần kế hoạch của Karma đã thành công một nửa.- Vậy thì chúc hai cậu đi đường cẩn thận.

- Tanaka chào tạm biệt Karma cùng Nagisa khi họ bước lên xe ngựa.

Joseph đánh xe ra khỏi cổng chính.

Khi ấy ông quay vào và tuyên bố:- Hỡi các gia nhân của nhà Akabane, đã đến lúc thực hiện nhiệm vụ của cậu chủ rồi.[Nhiệm vụ: Tổ chức sinh nhật cho Pet của cậu chủ] bắt đầu.
 
[Karunagisa] Khế Ước Với Quỷ
Chương phụ lục 3: Happy Birthday Nagisa Shiota!


Snvv.

*************

- Tiếp theo là về tình hình dân số thế giới hiện nay............

- Z..........zzzzz.............zzzzzzzzzz

Đừng thấy anh hô hấp bằng miệng mà tưởng anh ngủ nhé.

Anh đây chỉ đang chán mà thôi.

Còn cái cậu ngồi kế bên anh ấy, cậu là một fan cuồng kinh tế và chính trị, cậu chăm chú ngồi nghe.

Hôm nay có tất cả 4 chính trị gia và nhà kinh tế học phát biểu.

Có các thính giả đi ra, cũng có người hiếu kỳ đi vào (rồi lại đi ra), nhưng cậu ngồi suốt cả 4 bài phát biểu.

Và đương nhiên, cậu ở đây thì anh cũng ở lại.

- Cậu chủ, cậu thấy khó chịu à?

- Ta không hiểu vì sao mấy thứ khó chịu dài dòng lê thê này lại hấp dẫn Nagisa được chứ?

Nhưng mà ngươi xem đây, ta đang tận dụng cơ hội này để tập "chịu trận" đấy.

Karma và bác đánh xe Joseph đang ngồi đối thoại với nhau.

Còn cái người giữ xe ở ngoài kia là một gia nhân khác cũng trông nhà ở Luân Đôn, nhưng Karma không mấy khi gặp người này.

Với lại người hầu ấy có một cái tên tiếng Đức khó đọc, nên chốt lại Karma gọi người đó là Gia nhân A.

Có A thì sẽ có B, C,....

Khoan, lạc đề rồi nhỉ......

Túm cho gọn lại thì hiện tại trong lúc mấy người ở nhà đang chuẩn bị "cái mà ai cũng biết là cái gì rồi đó" thì anh với cậu đi xem mấy vở kịch độc thoại (chỉ có một nhân vật trên sân khấu), một danh từ mỉa mai mà anh dành cho các buổi diễn thuyết "xàm loz và củ chuối" theo đánh giá của anh.

Cái chủ đề gia tăng dân số, vấn đề thuộc địa và phân biệt giai cấp đã đuợc nhắc đi nhắc lại cả chục năm nay nhưng kết quả lại không vẫn hoàn không.

Sau khi cái ông trên kia lùi ra xa cái micro, và vài ba cái bóng lẻ tẻ dưới hàng ghế khán giả vỗ tay đôm đốp thì Nagisa quay sang Karma.

- Hôm nay khá thất vọng với mấy ông này quá, cứ tưởng chủ đề mới chứ cứ nhai lại vụ thuộc địa, dân số, giai cấp xã hội thì đầy cả rổ.

Tớ cho buổi thuyết trình này điểm là D+.

Karma bề ngoài trông có vẻ như đang cười nhưng thực ra nội tâm anh ấy đang gào thét: "NẾU CHÁN ĐẾN VẬY THÌ SAO KHÔNG BỎ ĐI NGAY TỪ ĐẦU?"

*****************

Rút kinh nghiệm là lần sau nên đem vài cặp nút chai rượu để bịt tai trong những lúc bất đắc dĩ.

Vừa nghĩ đến điều đó, Karma "uể oải lết theo" Nagisa đi tiếp đến hội chợ sách.

Anh chúa ghét hoạt động ngoài trời mà, tại sao lại lôi anh đi khắp mọi nơi chứ?

(Ra ngoài đuờng sẽ bắt nắng, không tốt cho quỷ tí nào).

Cái hội chợ sách được bày ra giữa đuờng, toàn là sách cũ hạ giá tối đa, nên thường dân nườm nượp bu đầy khắp con đường.

Họ phân loại sách theo chủ đề, rồi theo giá.

Có vài cuốn được cho free, có vài thằng láu lỉnh chôm đuợc vài cuốn sách bắt mắt, lại còn có thêm một quầy chuyên dành cho các tác giả mới ra sách.....

Đột nhiên, anh nghe một giọng khá quên thuộc vàng lên gần đó:

- Thưa các quý ông, quý bà, tôi xin giới thiệu với các vị một chút thành quả của bộ óc tinh hoa của tôi.

Là một nhà nghiên cứu về tâm tư học, một quý tộc sành từ nhà cửa đến xe hơi, từ đồ ăn đến trang phục, từ đàn ông đến đàn bà............

Không cần nghe thêm nữa, anh cũng đã hiểu.

Đây là một thế lực hết sức ghê gớm mà không ai tưởng tượng ra đuợc.

Việc cần làm là phắn.

PHẮN NGAY LẬP TỨC.

Anh đã tóm và kéo Nagisa chạy thật nhanh khỏi đám đông.

Họ chạy mãi và để lại một đám khói mù mịt phía sau.

-.....

Và tôi xin giới thiệu quyển "101 cách quyến rũ đàn ông" và quyển "101 cách thấu hiểu trái tim phụ nữ".

Tác giả là tôi đây, Hắc Vũ (Black Feathers) tức là Aleister Chamber, hay còn gọi là Tử tuớc Druitt!!!

Mại zô mại zô!

Mời quý bà con cô bác thưởng thức.

(Ai còn nhớ thằng này không?

Bạn nào ớn cả da gà thì báo mình nhé.)

(còn tiếp)

********************

Và sau đây là chuyên mục đã bị mất tích trong khoảng vài chục chap đổ lại đây.

***Góc***tác***giả***

Korosensei: Cho hỏi vì sao tui không có trong dàn cast của truyện?

Nguyên: Vì ông là đạo diễn.

Korosensei: Liên quan thế nào?

Nguyên: Thế có thấy Shinkai Makoto đóng phim Your Name, 5cm/s với Khu vườn ngôn từ chưa?

**********

Hayami (phụ trợ sân khấu): Cho hỏi vì sao anh lại chỉ viết khoảng ở mốc 800~900 từ trong 1 chap truyện?

Nguyên: Cô đã xem Sword Art Online phần 1 tập 8 chưa?

Hayami: Chưa, thế có chuyện gì xảy ra vậy?

Nguyên: À thì trong tập phim ấy, nhân vật chính Kirito có nói với nhân vật Agil như sau: "Tôi sẽ viết một bài thơ 800 từ miêu tả cảm giác ăn thịt thỏ rồi gửi cho anh".

Và con số 800 ấy là số từ TỐI THIỂU mà tôi viết.

Còn vụ dao động 800~900 gì đó là ngẫu nhiên thôi.

Tiếp theo là chuyên mục khách mời của chuơng.

Và hôm nay có 1 khách mời.

***************

- Cả đám cast về rồi, lủi thủi mình tui dọn ghế, dọn hậu trường, dọn luôn cả nỗi âm thầm tuơng tư.

Korosensei vu vơ làm thơ con cóc.

- Em rất tiếc, nhưng em chưa từng biết anh?

Thế anh là gì của em?

- Nyyyyuuuuuyyyyyaaaa!

Này này, cậu đừng làm tôi giật mình chứ?

Nhưng mà cậu không nên xát muối vào lòng thi sĩ như vậy nhá?

- Cỡ bựa như ông thì chỉ có chó mới yêu!!!

- Đứng lại!

Korosensei xách chổi ruợt theo tôi.

Hai nguời đuổi nhau chạy xa khỏi sân khấu.

Lát sau, một cánh cửa nhỏ bật mở ra, và một cô bé học sinh tiểu học mặc bộ đồng phục trường Heavenly Host bước ra duới ánh đèn.

Người cô bê bết đầy máu, nhưng không phải máu của cô.

Đôi mắt mở to hết cỡ, cùng với nụ cuời ngoác tận mang tai.

Nghe đâu chiếc lưỡi của cô bị cắt mất.

Với một chiếc kéo dính máu trên tay, cô bé buớc khập khiễng trên sàn, và để lại một vệt máu dài.

Cứ thế, cô huớng đến cửa ra.

Lát sau, Korosensei bực ầm ầm vì có ai đó quẹt sốt cà chua một đường từ sân khấu ra đến cửa ra.

Cơ mà cô bé khách mời Sachiko chưa đến nhỉ?

(Ai biết Sachiko thì hãy thử comment xem đó là Sachiko nào).
 
[Karunagisa] Khế Ước Với Quỷ
Chương 36: Chuẩn bị tiệc


- Xong chưa?

Xong chưa vậy?

- Từ từ đã coi nàooooooo!

Ầm.

- Phù, thế là xong cái bàn.

Rồi chúng ta trải khăn lên và bày biện các thứ hầm bà lằng trên bàn.....

Haiz, 12 giờ trưa rồi nhỉ?

Làm nốt cái này rồi đi ăn trưa thôi.

Tracy và Bethany tạm lâu mồ hôi trên trán, đúng lúc đó thì Alicia đẩy một xe đựng toàn đồ bạc lên.

- Cậu hôm nay không làm rơi vỡ thứ gì nữa nhỉ?

- Thì tớ chỉ làm bộ hậu đậu thôi, dù gì nó cũng là nội dung giao uớc với cậu chủ rồi mà.

A..........

Alicia đột ngột ngừng lại, và ba cô hầu quay lại phía sau.

Ở trên chiếc lò sưởi đối diện họ là bức chân dung của cậu chủ.

Hai tay đan vào nhau cầm chiếc gậy, đứng uy nghiêm.

Tuy bức tranh được vẽ chéo một góc 40 độ nhưng ánh nhìn của cậu chủ lại chĩa thẳng vào những người đang đứng ngắm.

Cái nhìn như muốn thách thức, muốn "đùa giỡn", muốn ăn tươi nuốt sống nguời xem.

- Thôi thì chúng ta quay lại làm việc thôi.

- Yosh, đi ra nhanh nào.....

Mồ hôi lạnh thi nhau túa ra ướt đẫm lưng áo như tắm, ba cô hầu ngoan ngoãn dắt nhau ra khỏi phòng ăn.

******************

- À phải rồi Karma, cái bức tranh chân dung của cậu ấy, hình như có nhiều bức có hiệu ứng đặc biệt thì phải.

- Là sao?

Cậu đang nói tới bức nào?

- Mấy bức trong phòng ăn, phòng khách, sảnh lớn,......

Hình như chúng nhìn lại người xem đấy.

- Cậu bị rồi à?

- Không, các cô hầu kể tớ nghe đấy chứ.

Nhưng khi tớ đến kiểm tra thì nó cũng bình thường mà.

- Chắc họ xạo đấy.

Dự án "Chân dung Karma", là một dự án gồm 30 bức tranh vẽ lại Karma với tỉ lệ 3/4, trong tư thế đặ hai tay lên cây gậy chống vuông góc với mặt đất, dang hai chân rộng bằng vai.

Bức vẽ được vẽ từ góc nhìn chéo 40 độ.

Ba mươi bức tranh ấy đuợc vẽ bởi một hoạ sĩ ẩn danh kỳ quặc sống trong khu East End ở Luân Đôn, điểm đặc biệt là đôi mắt.

Nó sẽ đi chuyển và trừng mắt nhìn vào mục tiêu, làm cho y phải trải qua một chuỗi cảm giác từ khó chịu cho đến sợ vãi ra quần.

Dù gì thì hiện tại cũng chỉ có 13 bức tranh được sử dụng trong nhà, 1 bức ở căn nhà nhỏ tại Luân Đôn, còn lại thì cất đâu đó mà chỉ có Karma mới biết.

Dù gì thì các bức tranh chỉ được phù phép để làm 4 việc:

1.

Doạ khách.

Mấy vị khách quen như Shuu, Kei và Akari đã được dặn là đừng nhìn vào tranh.

2.

Doạ gia nhân.

Nhưng chỉ khi họ không làm việc.

Rõ ràng là cậu muốn gia nhân làm việc quần quật tới chết luôm mà!

3.

Di chuyển.

Các bức tranh có khả năng bay và đi xuyên tường nếu không có ai để ý (trừ Karma và Tanaka với Joseph có thể thấy chúng đi chuyển).

Mục đích là đi từ chỗ này sang chỗ khác, thuận tiện cho 2 mục đích trên.

Đừng ngạc nhiên nếu bạn thấy một bức chân dung trong nhà tắm hoặc trong tủ đồ của bạn.

4.

Liên lạc.

Các bức tranh này dùng một phép liên lạc nhỏ để kết nối với tâm trí của Karma, anh sẽ nhận được tin nhắn dưới dạng thông tin.

Anh có thể biết Alicia một ngày làm vỡ bao nhiêu cái đĩa chỉ với 1 bức tranh.

Túm lại, chúng có hai chức năng là dòm rồi báo.

*******************

- Chúng tôi tới rồi đây!

- Akari và cô hầu bước vào trong.

- Xin mời quý cô qua phòng chờ, khoảng 18h thì cậu chủ sẽ về và chúng ta sẽ khai tiệc.

Người tiếp theo đến là Kei.

- Ái chà, là cô con gái của công tước Yukimura sao?

Cô hãy giữ Karma đi, khi chàng chết thì chàng sẽ thuộc về tôi thôi mà....

- Này các quý cô, Shuu tôi đây có bỏ lỡ điều gì không?

- Ngài Shuu, xin hãy qua phòng chờ.

- Hân hạnh gặp anh, tôi là thứ nữ của công tước Yukimura, Akari.

- Khách quen của Karma, Shuu.

Tôi là quản lý của công ty Kun Lun, chuyên xuất nhập khẩu các mặt hàng đi và đến Trung Hoa.

Hôm nay xin mạn phép khen rằng các cô thật đẹp rạng ngời, còn cô Kei thì luôn toát ra vẻ bí ẩn.

- Ta là phải thế chứ!

- Tanaka!

Cậu chủ vừa gọi điện.

Cậu ấy đang ở một bưu điện cách đây 5km.

- Rồi rồi, vậy thì thưa các quý cô và quý ngài, chúng ta sẽ đi chuyển vào trong làm một bữa tiệc bất ngờ theo yêu cầu của Thiếu gia.

************

Cánh cửa mở ra thật khẽ.

- Xin mọi người dừng lại.

Một mái đầu đỏ còn nguyên cả mũ và áo khoác xuất hiện, sau đó là một ngón trỏ đưa lên môi.

Suỵt.

- Xong chưa?

Tanaka chỉ gật đầu nhẹ.

Cánh cửa được khép lại.

Rồi nó lại được mở ra lần nữa.

Và người mở nó ra chính là......

- NGẠC NHIÊN CHƯA??????

Tấm băng rôn lớn dán ngang tường đề một dòng chữ to tổ bố: CHÚC MỪNG SINH NHẬT NAGISA SHIOTA.

***Góc***tác***giả***

Giải đáp: Khách mời hôm trước là Sachiko của anime/game Corpse Party.

Nó khá kinh dị, yêu cầu người xem phải là fan horror hoặc có thần kinh thép.

Và khách mời hôm nay là....

- Haiz, sao mà mãi không tới vậy?Ngồi tự kỉ uống hết bình trà rồi, đi pha ấm mới thôi.

Sau khi Korosensei đi khỏi thì....

Có hai nhân vật khả nghi bước vào.

- Ban giám khảo nói là ở đây có loli ấy nhỉ?

Hai chân, chống 1 nạng, gương mặt với nụ cười kỳ lạ và dáng nguời cao ốm.

- Xem ra chỗ này khá bừa bộn.

Nhưng nếu không làm được thì sao xứng mặt làm kỳ hạm của Hạm đội Liên hợp chứ?

Một chị gái đang đeo một đống tháp pháo lên tiếng.

- Cô đang thách thức Accelerator vĩ đại ta đây à?

- Đừng xem thường sức mạnh của Big Seven!

Chiến hạm Nagato, xuất kích!

Và thế là cuộc tìm kiếm loli trong phòng bắt đầu.

Hơn một giờ sau, Korosensei quay lại với ấm trà nóng hổi.

- Trời ơi, cái phòng của tôi!!!!!

Hai nguời kia làm gì mà bới tung phòng tôi lên thế!!!!

Muốn ăn tốc độ Mach 20 à?

Nguơi muốn ăn pháo 3 nòng 41cm và đạn xuyên giáp sao?

Tuy không bằng được Yamato nhưng,....

Đừng xem thuờng sức mạnh của Big Seven.

- Nagato nâng toàn bộ các tháp pháo trang bị của cô lên.

- Ta sẽ phản lại đòn của ngươi một cách trọn vẹn nhất.

Bíp.

- Accelerator bấm cái nút trên vòng cổ.

- Nhào dô!

Trong lúc ba nhân vật đánh nhau thì tại môt góc phòng, một tấm chăn trùm được gỡ ra.

Kanna Kamui đứng lên và rút cái đuôi ra khỏi ổ cắm điện.

- Sạc điện hoàn tất, giờ về với Tohru-sama thôi.

Có lẽ là ba người kia đánh nhau hăng quá nên không nhận ra, nhưng Kanna đã về căn trọ của Kobayashi ăn toàn.

Nhân tiện, Nagato và Accelerator đã bị loại khỏi giải đấu "Best Of Lolicon" vì đã để xổng Kanna.
 
Back
Top Bottom