Siêu Nhiên [KaruNagisa] Khế ước với Quỷ

[Karunagisa] Khế Ước Với Quỷ
Chương 37: Vắn tắt bữa tiệc và nghi thức thất bại


Hôm ấy mọi người đã tổ chức tiệc rất vui vẻ, Shuu pha trò và Kei làm một vài câu đố vui có thưởng.

Ba cô hầu gái đã làm khá tốt, nấu ăn rất ngon với đầy đủ sơn hào hải vị và bánh kem ngọt đúng chuẩn, nhưng khi mọi người về hết thì cái băng rôn chúc mừng sinh nhật bị rơi xuống, chiếc bàn tiệc đột nhiên gãy một chân, và tất cả chén dĩa gì trên đó rơi xuống hết, cái giá đèn cầy bắt lửa với tấm khăn trải bàn, suýt nữa thì có hỏa hoạn trong nhà.

Mười giờ kém mười phút tối.

Tanaka đem một khay trà vào thư phòng, khi đó các gia nhân và Nagisa đều đã ngủ say.

Karma dừng bút sau khi phê chuẩn 1 tờ hoá đơn.

- Ngươi có thắc mắc gì?

- Về số lượng khách của ngày hôm nay, thưa ngài ạ.

Trưởng nam và thứ nữ Yukimura là hai, cô Kei với ngài Shuu là hai, cô Manami Suttcliff, cô Hinano Knox, hai nhà báo, một tác giả của quyển sách mà cậu Nagisa thích, và một vài người quen của cậu chủ.

Tổng cộng tôi vừa liệt kê 12 nguời, đúng không thưa cậu?

- Vì ta bảo chuẩn bị tiệc cho 20 người, nhưng thực ra là để đề phòng cái bao tử của Kei thôi, cô ta có nhiều bí ẩn lắm.

- Tôi thực sự thắc mắc với vị khách mời thứ 13, Hầu tước Nakamura.

- À, sao phải mời cô ta à, ta muốn hâm nóng lại mối quan hệ của ta với cô ta thôi mà.

Để tiện cho cuộc gặp gỡ vào sáng mai.

- Sáng mai, ta sẽ khởi hành lúc 4h00.

Không được đánh thức Nagisa cho đến khi ta về.

- Ngài định đi đâu vào sáng sớm thế?

- Ngươi có biết về nghi thức "Chiếc buồng điện thoại giữa biển" không?

- Ra là vậy.

Tôi sẽ không trình diện lúc cậu chủ đi, vì vậy chúc ngài thượng lộ bình an.

Bon Voyage, my Lord.

************

Nghi thức buồng điện thoại.

Điều kiện: trong một buổi sáng sương sớm, chỉ dùng tay trái, chèo thuyền về hướng biển.

Bạn sẽ gặp chiếc buồng điện thoại, giúp bạn nói chuyện với một người đã khuất trong 90 phút.

Điều kiện thất bại là một trong vài điều sau:

+ Chèo thuyền bằng tay phải.

+ Sương tan.

Buồng điện thoại sẽ biến mất.

+ Bạn không mở được cửa buồng điện thoại và có con cá voi xuất hiện sau lưng.

Hãy bước lên đầu nó và đi về đất liền.

+ Bạn nhìn lại phía sau khi nói chuyện với người đã khuất.

Bạn sẽ không trở về.

Điều kiện thành công phải đáp ứng hết các tiêu chí sau:

+ Chèo thuyền bằng tay trái, không gặp cá voi và mở được cửa buồng điện thoại.

+ Trong 90 phút bên trong buồng điện thoại, chỉ úp mặt vào tường và không nhìn về phía sau (phía người chết)

+ Khi người chết khóc xong rồi biến mất, hãy mở cửa buồng điện thoại nếu nó ngừng di chuyển.

Bạn sẽ theo con đường rải đầy hoa trước mặt để đi về.

Sương bao phủ khắp biển.

Trời tối om, nhưng cặp mắt ấy đã nhìn xuyên thấu cả màn đêm lẫn sương mù.

Tay phải buông thõng, tay trái chèo thuyền, chiếc thuyền độc mộc tiến về phía trước trong biển sương mù dày đặc.

- Khi nào mới xuất hiện đây nhỉ?

Ah, vừa nhắc Tào Tháo đã có Tào Tháo, linh thật.

Cánh tay trái chèo thuyền đã nhẹ hơn, tựa hồ như có "ai đó" chèo giùm.

Từ trong sương sớm, chiếc buồng điện thoại hiện ra trên chiếc phao nổi.

Anh bước lên chiếc phao, và vặn tay nắm cửa.

Vài phút sau cơn cá voi từ dưới mặt nước nổi lên.

- Thất bại rồi à........

Chán nản, Karma nhảy phóc lên đầu con cá voi để đi về.

***************

Sáng hôm sau, trong lúc Nagisa dạo chơi trong vườn và đọc vài quyển sách, thì Tanaka hỏi Karma trong thư phòng.

- Nakamura không trả lời, nên ta dùng cá voi để quay lại.

- Ngài định hỏi điều gì thế?

- Ta định hỏi xem kẻ thù của ta là ai.

Nhưng cấm cả nghi thức thì chắc hắn không dễ xơi rồi.

Quỷ có tỉ lệ thành công 100% khi thực hiện nghi thức, không thể thất bại.

Đối thỉ của anh là ai?

*******************

Góc***tác***giả

Nghi thức buồn điện thoại là một Creepypasta.

Các bạn có thể tìm thấy nó với tên "Nghi thức: Chiếc buồng điện thoại màu đỏ".

Mình không nói về màu của buồng điện thoại vì khi xưa buồng điện thoại của Anh Quốc không có màu đỏ.
 
[Karunagisa] Khế Ước Với Quỷ
Chương 38: Kẻ mà ai cũng biết là ai đó


Hôm đó là một buổi tối bình thường khác tại nhà Akabane.

Trong lúc mọi người đi ngủ thì amh vẫn ngồi ở thư phòng, trực chiến với hóa đơn công ty và vài tài liệu ma thuật.

Và có vẻ như anh vừa tìm thấy cái gì đó, vì một nụ cười đắc thắng vụt qua trên môi anh.

Đáng lẽ ra làm cách này nhanh hơn.

Nó không tốn công di chuyển qua nơi khác, lại có thể làm tại nhà.

- Tanaka, tôi quyết định rồi, tôi sẽ thực hiện nghi thức này!

- Ngài còn mệnh lệnh nào không?

- Hãy đánh thức Nagisa lúc 9h00, và bằng mọi giá khoá cửa thư phòng này.

Ngươi hãy đem đến bữa trưa cho ta lúc 12h trưa, giờ trà lúc 2h chiều, và ăn tối lúc 6h.

Ngươi được chịu trách nhiệm về các gia nhân hôm nay.

Vậy, hẹn gặp lại ngươi.

***************

Sáng hôm sau, Karma lại đi xa, xa thật xa, xa thật xa lên tận miền Bắc nước Anh, đến xứ Scotland, thành phố Edinburgh.

Anh bước vào một buồng điện thoại công cộng và bắt đầu quay số khi đồng hồ điểm 6 giờ.

Xem nào 0-0-0-0-0-0-0-0.

Sau đó anh đợi ống nghe.

Tút...tút...tút.............

Tiếng tút đã tắt.

Ngày lập tức, anh dập máy.

Trước 7h sáng và anh đã về tới nhà, và chôm luôn cái điện thoại bàn đi thẳng vào thư phòng.

12h trưa.

- Thưa cậu chủ, cô ấy đến đâu rồi?

- Newcastle.

Nhưng khi 12h đêm mới là giờ nguy hiểm nhất.

- Quả nhiên là mấy người yếu tim không hợp nhỉ?

Vậy thì chúc cậu chủ may mắn, dù có thể cậu không cần đến nó.

Ăn vội dĩa cà ri trên bàn, Karma đợi cuộc gọi tiếp theo.

************

18h.

- Tôi sẽ không ở lại đây theo lời cậu, nên chúc cậu may mắn.

Nhân tiện, thưa ngài, cô ấy đến đâu rồi?

- Nottingham.

- Tôi xin phép lui ạ.

**************

Mỗi giờ trôi qua là một thế kỷ, cứ như vậy đều đều mỗi giờ một cuộc gọi.

Dường như thời gian kéo dài vô tận, mỗi phút trôi qua như một thế kỷ.

Karma chỉ ngồi duyệt hoá đơn và đọc sách phép.

***************

23 giờ 59 phút 55 giây.

Đồng hồ quả lắc, đồng hồ quả quýt, đồng hồ lớn, đồng hồ nhỏ chỉ còn năm giây nữa là đổ mười hai tiếng chuông, và vang vọng trong loạt chuông ấy là một tiếng chuông điện thoại.

- Nakamura, cô đang ở đâu nào?

- Karma nhanh chóng nhấc điện thoại lên và hỏi.

- Bá tước à,

tôi



ngay

sau

ngài

đây.

Nụ cười của anh cực kỳ nguy hiểm, như một kẻ đã nắm chắc chiến thắng.

Nhưng, anh cũng phải làm một câu hỏi thật nhanh, kẻo không nghi thức sẽ thất bại giữa chừng.

Người anh muốn gặp đã

- Nakamura, nói cho tôi biết kẻ thù của tôi và ngày giờ xuất hiện của hắn.

- Ufufufu....

Ngài muốn biết sao?

Bá tước à, kẻ thù của ngài là.....

***********

Ngày hôm sau, giữa giờ ăn sáng thì Tracy nhảy ào vào trong phòng ăn với một lá thư.

- Thưa cậu chủ, có thư gửi từ hoàng tộc.

- Lại nhiệm vụ à?

- Không, nó là lệnh triệu tập đến Điện Buckingham, vậy thì người gửi chắc chắn là bà ta.

- Điện hạ mà hôm bữa chúng ta gặp à?

- Phải đấy Nagisa, nhưng nội trong buổi sáng này thì đừng di chuyển.

Vì nó sẽ đông lắm đấy.

**********

- Di chuyển mau lên, chỉ đem đồ đạc quan trọng nhất thôi.

- Một bọn cuồng tín đang trên đường đến đây và chúng sẽ phóng hoả cả thành phố, xin mọi người, vì sự an toàn của bản thân, hãy di tản.

- Ngài Grey, có một số người dân thường muốn ở lại chiến đấu.

- Họ sẽ bị giết sạch thôi.

Hãy cho họn lên xe hoặc nhốt họ dưới tầng hầm nếu họ không chịu đi.

Phải di tản thành phố đông dân này trước 9h tối, mệnh lệnh của Nữ hoàng đấy.

****************

Trên các nẻo đường vắng lặng, một chiếc xe ngựa nhẹ nhàng lướt qua.

- Đây là những gì cậu cần làm, hãy đi theo tớ, vào trong phòng và hành lễ với Nữ hoàng.

Sau đó mọi chuyện sẽ trở nên hỗn loạn, nhưng hãy cố gắng tìm chỗ trốn an toàn.- Vì sao lại hỗn loạn.- Đến lúc chúng ta đối đầu với kẻ thù của mình rồi, nhưng điều này khá cam go đây, vì đối thủ của chúng ta là.....*******************Các "quân cờ" đã tụ đủ về điện Buckingham.

Toàn bộ gia nhân đã được di tản và binh lính đã được bố trí mai phục khắp nơi.- Nào, giờ thì chúng ta ở đây rồi, hãy để ta thông báo một tin chẳng mấy an lành.Nữ hoàng đang ngồi trên ngai vàng, không đội mũ miện.

Philip trong bộ áo quản gia trắng và thanh kiếm dắt ngang hông đứng phía sau bên trái.

Ngự phía tay phải của người là một bàn cờ nhỏ có xếp sẵn 16 quân cờ đen.

Và phía đối diện là thứ mà... vâng, các bạn biết rồi đấy, một bức tượng thiên sứ nho nhỏ xinh xinh bằng đá vôi.- Xin lỗi người, tôi đến trễ.Grey mở cánh cửa nhẹ nhàng, và bước vào phòng.

Sau Karma và Nagisa, thì anh là người cuối cùng.- Các ngươi là những "quân cờ" được ta chọn.

Quý tộc, thống đốc, thị trưởng, thậm chí là thám tử tư, công nhân thợ hồ, chính trị gia, v....v......

Ta thực sự rất cảm kích khi các ngươi đã vì ta, vì Hoàng gia Anh mà quên mình, nhúng tay vào những việc dơ bẩn để bảo vệ thanh danh và lợi ích của hoàng tộc.

Tuy nhiên.....Ngừng một lúc, Nữ hoàng nhìn lướt qua một lượt những gương mặt đang xếp hàng trước mắt Người, rồi dõng dạc tuyên bố:- Thưa các quý ông, đêm nay, trong số chúng ta có kẻ phản bội!Nhân lúc tất thảy còn còn đang hoang mang mơ màng, một kẻ nào đó đã cười, một nụ cười không mấy thiện cảm, có thể nói, là hắc ám.

Tất nhiên, hắn cúi mặt xuống để không ai thấy...

Không ai thấy nụ cười ấy, trừ hai người, nam nhân với mái tóc đỏ và mỹ nhân tóc bạch kim.
 
[Karunagisa] Khế Ước Với Quỷ
Chương 39: Hắc - Bạch Thiên Sứ


Trước khi vào truyện mình có vài thông báo nho nhỏ.

Chuyện là hôm bữa mình lên điện thoại của mình đọc lại truyện này thì thấy chương 38 và chương phụ lục 3 bị cắt mất một phần cuối, nhưng khi mình lên PC lại thấy bình thường.

Nếu bạn nghi ngờ vì sao truyện lại ngắn và kết thúc đột ngột thì lên PC check lại nhé.************************************- Ta cho ngươi ba mươi giây để trình diện và thú tội.

Dĩ nhiên vì đã lên đến mức ám sát Nữ hoàng rồi nên không thể tha thứ cho ngươi sống được nữa.

Nhưng ít ra ngươi sẽ được chọn cách chết và gia quyến sẽ được hưởng khoan hồng.Karma chặc lưỡi.

Nói thế cũng như không, nếu phạm phải tội giết vua chúa thì chịu tru di tam tộc, à nhầm với Nguyễn Trãi, phải cho xử chém cả gia tộc để răn đe, và tịch thu tài sản.

Nhẹ hơn nữa thì vẫn xử chém và tịch thu hết gia sản đem đấu giá/ sung vào công quỹ Nhà nước, nhưng sẽ chỉ đày toàn bộ gia tộc ra thuộc địa chịu kiếp nô lệ thôi.

Hai cái đó thì cái nào cũng khổ cả, nhưng nếu chọn thì anh sẽ chọn cách thứ nhất, chết quách một lần cho khỏi đau, khỏi nhục.Cơ mà tên đó còn định cười đến chừng nào nữa đây?

Và còn cái bà trên đó còn tính "cù nhây" đến khi nào?- Mà đúng rồi nhỉ, Grey này, ta không nhớ rằng ngươi có thói quen đến trễ?- Thành thật thất lễ thưa bệ hạ, nhưng thần phải giải quyết vài người dân chống đối.

Nhưng xem chừng tất cả đã rời thành phố cả rồi.- Thế là thất lễ thật đấy, vì ta không hỏi ngươi.Hoang mang lần thứ nhất.- Người mà Bệ hạ đề cập đến là ta, vì vậy ta có trách nhiệm phải trả lời, chứ không phải ngươi, đồ giả mạo.Từ sau chiếc ngai vàng, một cái bóng trắng nhảy vụt qua bên phải.Hoang mang lần thứ hai.- Không thể nào....- Có tới.... hai ngài Grey?- Ai mới là người thật???Trong lúc đám đông còn nhốn nháo, Karma giữ chặt Nagisa và thì thầm vào tai cậu:- Cậu nhận ra điều gì?- Có, hai người họ phải nói là cực kỳ giống nhau, chỉ có một điểm khác biệt rất nhỏ.- Ừ, cậu nhìn đúng rồi đấy.

Còn giờ thì đứng im đây với tớ nào.*******************Hoang mang lần ba.- A-Akari?- Tớ không bất ngờ lắm.

Nhưng cũng khá là ngạc nhiên khi một người như cô ấy lại.....Tiếng gươm va chạm nhau vang khắp sảnh.

Hai cái bóng đang vờn nhau, nhảy múa qua những cái xác đang hấp hối.

Một thiếu nữ trông chừng yểu điệu, nữ tính thường ngày như Akari lại có thể làm chủ những thanh kiếm mà cô vừa nhặt được đâu đó trong phòng vài phút trước.

Và cô đang dùng những thanh kiếm ấy đánh với một thực thể trông giống như quản gia Charles Grey, nhưng lại có hai điểm khác.

Đôi mắt của hắn màu nâu thay vì màu tím như của bản gốc, và điểm khác thứ hai, là hai vật to đùng mọc ra từ lưng hắn, liên tục rải xuống đất những chiếc lông vũ đen.

Đó là đôi cánh, đôi cánh đen tượng trưng cho chết chóc của thiên sứ sa ngã.- Không cần biết ngươi là cái thể loại gì, nhưng có vẻ như ta không thể để ngươi tàn sát hết mọi người được.- Nữ nhi như cô cũng biết cầm kiếm à?

Ta khá ngạc nhiên đấy, nhưng xem ra cô cần phấn đấu hơn nếu như muốn lấy đầu ta.Nhìn thấy thế trận tàn khốc đang diễn ra, Nagisa không khỏi lo lắng.- Cô ấy đang bị áp đảo.- Ừ thì sao nào?

Nhưng hắn sẽ không lấy mạng của Akari đâu....Thay vào đó, hắn liên tục đẩy cô ta ra thật xa khi vũ khí của hai người chạm nhau.

Chẳng biết có phải là do ma pháp cường hóa cơ thể của hắn hay không mà chỉ sau khoảng vài đường kiếm nữa thì Akari đã bị bay ra khỏi cửa sổ.- Cô ấy bị đánh văng rồi.- Nó diễn ra sớm hơn tớ nghĩ.- Giờ thì... ta quay lại việc chính.Tên hắc thiên sứ xếp cánh hắn lại và chĩa ánh nhìn vô cảm của hắn về phía Karma.- Ta biết ngươi đang nghĩ gì, nhưng ta không quan tâm đến mạng sống của một con quỷ.

Dù ngươi có là ác quỷ bậc cao đi nữa thì hôm nay ta cũng không đến đây vì mục đích ấy.

Dù gì ta cũng tìm thấy thứ quý giá hơn rồi, "Thánh tích [Nostradamus]".Chờ chút đã.Phải rồi.

Thánh tích là những phần sức mạnh của Chúa thi thoảng rơi xuống đất và ban cho con người những khả năng phi thường.

Và hầu như những thiên tài nổi tiếng đều có thứ này.Nostradamus là nhà tiên tri của thế kỉ 16, người ta nói rằng quyển sấm truyền của ông sẽ còn đúng dài dài đến tận thế kỷ 19-20.Và bản chất của tiên tri là thấy được tương lai.......- Ta không cần biết ngươi là ai, nhưng bổn phận và sứ mệnh của ta, với tư cách là quản gia, ta đặt sinh mạng của chủ nhân lên hàng đầu (giống Agni thế?).- Tôi sẽ bên cậu, bất kể ngày hay đêm, và bất cứ đâu.Grey và Phillip đồng loạt tham chiến, họ tuốt thanh gươm mà Hoàng tộc ban cho họ và chĩa về phía đối phương trong khi vẫn giữ thế thủ.- Vậy thì ta không khách sáo đâu, dù gì lâu rồi ta cũng không thấy máu.Tên hắc thiên sứ giang rộng đôi cánh đen, dùng bức tường phía sau lưng làm bàn đạp và bay thẳng về phía Nữ hoàng.- Ta không cho phép ngươi vượt qua.Tất nhiên, Grey và Phillip chặn hắn lại.

Dù hai chọi một nhưng tên thiên sứ vẫn không hề nao núng, hắn vẫn giữ cái mặt cười khinh bỉ của hắn và liên tục hỏi: "Các ngươi chỉ có thế thôi à?"

- Thưa bệ hạ, chúng ta ra khỏi đây chứ?

- Karma quyết định chuồn khỏi cuộc chiến này.

Dù gì thì hắn vẫn không phát hiện ra.- À thì, Bá tước, phiền ngươi dẫn ta đến nơi an toàn.

- Nữ hoàng đưa tay cho Karma, và cả ba người vội chuồn khỏi hiện trường.- Khẩn trương lênh, Nagisa.- À, ừ....- Này, chậm lại chờ ta với.Phi nước đại xuống cầu thang, ba người hướng thẳng đến lối ra.

Sau khi họ đi qua một hành lang thì binh lính ập tới để hộ tống rút lui cho Nữ hoàng.

Nhưng đường đi của họ cứ rung lắc mãi, có lẽ là do chấn động từ những tầng bên trên.- Hộ tống Bệ Hạ!Nhóm Karma được bọc hậu bởi một tốp lính.- Cửa ra kia rồi!******************Chuyện gì đang xảy ra thế này.- Nó đúng như lời tiên tri.

Thành phố bị oanh tạc bởi những đòn tấn công của hắc thiên sứ.Một thành phố đang cháy.

Lửa khắp nơi.

Rất may, những người dân đã được di tản khỏi thành phố nên có vẻ như sẽ có rất ít thiệt hại về người.Xoảng.Đôi cánh trắng ấy hiện ra.- Đó... là gì vậy?- Hô hô, một kẻ địch ngang tầm cỡ với ta sao?

Cho ta xem ngươi có gì nào?Hắc thiên sứ và Charles Grey, hai người đang hướng kiếm vào nhau, lơ lửng trên không bằng những chiếc cánh của mình.

Thi thoảng, lông vũ trắng và đen rơi xuống đất.- Ta là thiên sứ được cử đến bởi Chúa để ngăn chặn các người lấy cắp Thánh tích.- À, ra là thế?

Ta cứ tưởng thế nào, hèn gì ngươi đỡ được những quả cầu hắc ám của ta.- Grey!

Phillip sao rồi?- Anh ta có lẽ bị kẹt dưới đống đổ nát bên trong cung điện, nhưng anh ta sẽ ổn thôi, thưa Bệ hạ.- Hôm nay là một ngày tuyệt vời.

Ta phát hiện ra hai thánh tích cùng một lúc!Thôi xong, không ổn rồi.- Tiếp theo là ngươi đấy, "Thánh tích [Leonardo Da Vinci]".

Ra là thế, thảo nào cậu ấy giỏi các môn nghệ thuật như khiêu vũ, violin và hội họa nữa.Coi bộ Karma không thể làm ngơ, khi hắc thiên sứ đã tuyên bố sẽ đoạt mạng Nagisa.Giờ thì, có lẽ anh cũng nên tham chiến nhỉ?***Góc***tác***giả***Lâu quá không gặp.

Hồi đó giờ mình chỉ làm có vài việc thôi nhưng nó chiếm hết thời gian của mình.1.

Xem anime.2.

Chơi Kantai Collection (KanColle).

Hầu như hôm nào cũng chơi, giờ sắp tới event rồi (đầu tháng 8).3.

Đọc quyển "Death March kara Hajimeru Isekai Kyousoukyouku" do bạn Hachisuka_Goemon đăng tải.

Quyển đó hay phết, với lại mình cũng cày luôn các cuốn Shinigami wo Tabeta Shoujo và Isekai wa Smartphone to Tomo ni (bộ này đã ra anime rồi).Thôi thì nhân dịp hôm nay game bảo trì (trễ nhất là 12h đêm nay mới xong), nên mình lên đây viết xong cuốn này luôn.

Mọi người ủng hộ truyện và nhớ chờ nhé.14 tháng 7, 2017Thân chào,NguyenPhantomhive

***Preview chương kế****Karma tham chiến.

It's show time!
 
[Karunagisa] Khế Ước Với Quỷ
Chương 40: Tham chiến


- Này, ta biết rằng ác quỷ không dễ xơi, nhưng chẳng phải là ngươi nhanh quá đấy à?- Hay là ngươi quá chậm?Karma đang cố khiêu khích đối thủ của mình.

Anh tiếp tục suy nghĩ xem nên nói gì tiếp trong khi vừa né những đường đâm vi diệu từ thanh kiếm của tên thiên sứ cuồng loạn.

Nhân tiện, dấu giày của anh vẫn còn in trên mặt hắn, do anh tham chiến ngay lúc hắn hất văng Charles Grey vào bức tường.

Thôi, cứ xem như là quà lưu niệm vậy.- Đã thế còn đạp vào mặt ta nữa chứ....

- Lia một đường kiếm thật nhanh qua trước ngực Karma, nhưng đến cả một sợi chỉ của anh cũng không bị y chạm vào.- Ngươi có vẻ xong rồi nhỉ?

Giờ tới lượt ta.Hai ba đốm lửa đen hiện trên lòng bàn tay để ngửa của Karma, ấy là còn nhân nhượng chưa kể đến hàng trăm đốm lửa cùng loại lập lòe lơ lửng phía sau anh.- Ta cũng nghĩ là đủ lửa rồi, nhưng thêm một tí cũng không sao nhỉ?Theo một tiếng búng tay "tách" duy nhất của anh, hàng trăm đốm lửa ấy vụt khỏi vị trí lơ lửng và hướng đến một mục tiêu duy nhất.- Không dễ vậy đâu!

- Tên thiên sứ cười đắc thắng và nhảy qua một phía để né.

Nhưng hắn vẫn sai lầm.- Nuh....Karma phẩy nhẹ ngón trỏ về phía bên phải, chúng quay theo ngón tay của anh và tiếp tục hướng về phía thiên sứ.- Đổi đường đạn à?

Vậy thế này thì sao?Hắn chạy nhanh về phía anh, sau lưng hắn vẫn là đám lửa.

Muốn dùng gậy ông đập lưng ông sao?

Đâu có dễ?Anh bóp chặt lòng bàn tay lại.

Những đốm lửa dữ dội biến mất.Đoạn, khi tên thiên sứ lại gần, anh nhảy lên, dùng chính đầu hắn làm bàn đạp, anh bay thẳng ra phía sau hắn.

Trong lúc còn đang lơ lửng, anh xoay người lại về phía hắn và thả nắm tay ra.Từ hư không, những ngọn lửa đen ban nãy ập xuống từ đủ mọi phía, dội tới tấp vào mục tiêu ban đầu của chúng.

Hắn hét lên dữ dội.

Không đợi chiêu thức dừng lại, anh đến bên cạnh Nagisa, người vẫn đang ngồi trong kết giới bảo vệ do Grey dựng lên.- Chúng ta đi thôi, trước khi hắn tỉnh lại.- Cứ việc đi đi, tôi sẽ ở lại đây.Nhìn đôi cánh tả tơi của Grey, và sau đó lại nhìn cái mặt đáng ghét của anh ta đã bị trầy xước, Karma bỏ đi với câu "Muốn làm gì thì làm".Giờ thì, phải tìm chỗ trốn trước đã.Sau một hồi tìm kiếm, anh đã tìm ra nơi ẩn náu an toàn, dù rằng anh không thích ý tưởng đó lắm.****************************- Ôi trời ơi Manami-senpai, có quá nhiều người chết luôn này?

- Hinano nói trong lúc đang dùng máy cắt cỏ của cô thu thập linh hồn.

Phía sau cô, một cậu phu khuân vác đang mở một quyển sách trắng và hút những dòng chữ lơ lửng vào.

Những dòng chữ ấy là câu chuyện của một đời người, sau khi chết đi sẽ được Tử thần thu lại và cất giữ trong Thư Viện Thần Chết.

Vì số lượng khá cồng kềnh nên một tử thần khác (thường là tử thần tập sự) sẽ làm phu khuân đồ trong khi người còn lại lo thu thập linh hồn.- Lo làm nhanh đi, đến giờ chị còn không dám nghĩ ngợi tới Karma-danna-sama (danna=ông xã) trong lúc làm việc nữa rồi.

Dọn nhanh lên không khéo điều tồi tệ hơn cả tận thế sẽ ập đến đấy.- Vâng, làm thêm giờ là nỗi đau khổ cùng cực của chúng ta mà, bởi vì ngân sách của bộ chỉ chi 1/2 số lương quy định cho việc tăng ca thôi!

Thiệt là bất công mà!- Hai người nhanh lên, sở trưởng sắp đến rồi!

- Ryuunosuke T.

Spear, trưởng phòng của khu vực London, chỉ huy của 50 nhân công thần chết cư ngụ tại địa phương, đốc thúc mọi người làm việc.- AYE SIR!**************Có ai đó đang đứng trên nóc của Đồng hồ Big Ben, nhìn khung cảnh đang cháy.

Bộ quần áo màu đen theo kiểu quản gia, đôi găng tay trắng, mái tóc đen cùng đôi mắt màu vàng trông vô định.

Khuôn mặt muộn phiền nhìn khói lửa bao trùm thành phố, và đôi môi thì thầm những lời vang vọng từ ký ức trước kia.- Ta sẽ không để Vic chịu đựng hơn nữa.***************Quay trở lại cảnh chính.- ["Thánh tích Leonardo Da Vinci"] đâu rồi?- Ở một nơi nào đó xa xôi, nơi không có khói bụi thành phố.

À nhầm, đó là một nơi an toàn, trừ khi ngươi bước qua ta, còn lại ngươi sẽ không thể nào biết được.- Ta không có thời gian đùa giỡn với ngươi.

- Tên thiên sứ cuồng nộ áp sát Karma bằng thanh kiếm của hắn.

Anh chỉ chặn hắn lại bằng cây gậy anh vẫn đem chống hằng ngày.- Thế nhưng ngươi đang làm gì ở đây trong khi miệng bảo rằng không có thời gian chơi đùa?

- Hai người nhảy lùi ra xa về phía sau.- Ngươi sẽ không cho ta qua chứ gì?- Chính xác.

- Karma cười khẽ, nhưng trong đó chứa đựng sự khinh bỉ và sát khí nhiều hơn bao giờ hết.- Ta sẽ giết ngươi như ta đã giết tên thiên sứ kia.Ơ vậy là hắn giết Grey rồi à?Cái tên quản gia kì lạ đó?Cái tên mà trình độ tập kiếm ngang với anh?Cái tên mà anh đã từng troll rất nhiều lần....Mà thôi kệ thằng đó chứ?

Rõ ràng là thiên sứ nếu không sống ở thiên giới thì sức mạnh sẽ bị phai nhạt theo thời gian.

Chết là điều không thể tránh khỏi khi đối đầu với những kẻ tràn đầy sinh lực, ví dụ như thằng nào đó đang đứng trước mặt anh đây.Ơ mà khoan, anh cảm thấy có sự hiện diện của phe thứ ba.Chúng đang ở rất gần, mà khoan, đó cũng chẳng phải là kẻ thù....- DANNA-SAMA!!!

EM TỚI RỒI ĐÂY!!!!.... nhưng lại là một thứ gì đó rất đỗi phiền phức.- Ô hô.

Tử thần cũng tham chiến à?

Các ngươi nên biết rằng sẽ chẳng có đồng lương nào được thưởng nếu các ngươi chống lại ta đâu?- Không, ngay từ đầu bọn ta đã xác định đây là chiến dịch tình nguyện rồi.

Vả lại, tuy không nhận thưởng, nhưng bọn ta sẽ được bổ sung thêm nhân lực trong thành phố này, và số lần tăng ca sẽ giảm đi.

Như vậy là bọn ta sẽ có thêm thời gian rảnh rỗi để tăng ca tiếp!

HA HA HA!!!!

- Ryuunosuke T.

Spear, tên trưởng phòng có thể làm việc thay cơm, lên tiếng.

Bộ tên này muốn nuốt chửng các cấp dưới và nhấn chìm họ vào công việc sao?

Mà thôi, hắn cũng gần giống Karma lắm, nên cậu cũng chẳng quan tâm.- Tránh ra đê mấy anh em, kẻ nào dám đụng vào Karma-danna-sama cứ để cho chị cân team 20gg!

- Manami lao lên với cái cưa máy yêu thích của mình và bắt đầu đọ vũ khí với tên thiên sứ.- Hỗ trợ Manami đại tỉ.

Lên yolo cân kèo thôi, gank nó đi anh em ơi!

- Hinano hỗ trợ cho senpai của mình.- AYE MADAM!

- Thêm vài thằng tử thần khác hưởng ứng, rút nào là dao kéo búa liềm, cờ lê mỏ lết, mấy người dùng súng xài dao, nhất loạt xông lên.- Bọn ngốc, hãy tấn công có chiến thuật, và nhớ phải sống sót vì lát nữa chúng ta còn tăng ca đấy!

- Ryuunosuke T.

Spear hét lên với lũ ngu đang xông lên bất chấp đội hình chúng đang rối nùi như miếng bùi nhùi.- Ơ kìa, chẳng phải là Hoàng thân Albert đây sao?

- Karma vừa kịp quay qua phải, để nhìn thấy một ai đó trong bộ trang phục quản gia đang bế một cô gái tóc bạch kim đang bất tỉnh.- Cô ấy vẫn còn sống chứ, thưa sở trưởng?

- Ryuunosuke không bỏ qua cơ hội làm việc.- Đừng lo lắng, cô gái này cứ để ta lo.

Cảm ơn cậu Karma, vì đã chăm sóc Vic suốt thời gian qua.- Tôi để ý thấy ai đó trên tháp đồng hồ lúc nãy rồi, nhưng ai ngờ lại là ngài chứ?

Cơ mà câu nói đó ngài nên nói với cái thằng Grey đã chết đó đi, hắn sẽ vinh dự đến phát khóc luôn đấy.- Vậy thì bây giờ, xin cảm ơn lần nữa, và tạm biệt cậu, Bá tước Karma.

Nếu có duyên, sau này ta ắt sẽ gặp lại.Cùng lúc đó một ánh sáng màu xanh nhạt bao quanh Albert và Victoria (vâng, Nữ hoàng đấy), và rồi hai người họ biến mất như thể là ảo ảnh vậy.Sở trưởng Sở Quản Lý Người Chết khu vực thủ đô Luân Đôn, Hoàng thân Albert.

Nguyên là một hoàng tử của nước Áo, tuy nhiên ngài lại qua đời trên đất Anh, vì thế nên quốc tịch của ngài sau khi chết là người Anh.

Được gả cho Nữ hoàng Anh Quốc, Victoria, theo hôn ước có sẵn giữa hai gia đình hoàng tộc.

Ngài ấy đã qua đời trước người vợ của mình, tuy vậy thì sau bao nhiêu xa cách, định mệnh đã sắp đặt cho họ đoàn tụ, dù rằng ở thế giới cõi âm.Bỗng nhiên một luồng sóng xung kích thổi mạnh qua, và đám trẻ trâu à lộn, các Tử thần đang bao vây tên thiên sứ ngã rạp xuống đất như rạ.

Đó không còn là tên thiên sứ nữa.

Toàn thân hắn đã biến thành loài quái vật hung tợn và to gấp mười lần đầy lông lá mọc cánh lông vũ đen trên lưng, duy chỉ có cái mặt là còn nguyên vẹn.

Tiếng rống vang lớn hơn cả chuông Big Ben, và từ một tiếng hống phun ra một tia lửa lớn chia đôi con đường lộ.- Ngươi có một cái tên cho nó không?

- Karma hỏi.- Nếu được đặt tên thì nó sẽ là "Hắc Lang", nhưng quan trọng hơn chỉ còn hai ta, ngươi tính làm sao đây?

- Ryuunosuke cố nghĩ ra tên thật hay nhưng chỉ có thể gói lại trong hai chứ.- Ngươi cứ việc đi gom xác mấy đứa bị xỉu về giùm đi kẻo vướng víu.

- Còn ngươi?Bước đến trước mặt con quái vật mới biến hình, cố tình để lọt vào tầm mắt của nó, Karma cười.

Nụ cười của anh lại "đáng ghét" hơn bao giờ hết.- Còn phải hỏi nữa à?

Đập cái thứ này ra bã chứ sao?***Góc***tác***giả***Aiz, các bạn của tôi ơi, tôi đã định ra được ending của câu chuyện rồi.

Nó không vui cũng không buồn đâu, nhưng mong là mọi người vẫn ủng hộ truyện.Vậy là chương này đã đánh dấu kẻ thù cuối cùng đã xuất hiện, và thế là câu chuyện đã đi gần đến hồi kết.

Cảm ơn các bạn đã luôn quan tâm theo dõi.

Sau quyển truyện này tôi sẽ viết tiếp quyển truyện horror còn đang dang dở, mong mọi người cũng ủng hộ nhé, dù tôi không giỏi thể loại kinh dị lắm.

Cơ mà lỡ có ai đoán được ending thì chết tôi thật, mong mọi người đừng suy diễn lung tung nhé, nhất là về cuốn truyện horror ấy.***Góc***tán***nhảm***hậu***trường***- Isogai ơi, kết thúc rồi, cậu có thể bỏ Kataoka-san xuống được rồi đấy!

- Mimura gọi cho Isogai sau khi kiểm tra lỗi ở cảnh quay cuối.

Tốt, không có gì xảy ra.- Ơ?

Thế à?

Tớ cứ tưởng vẫn còn chứ?

Máy quay tắt chưa?- Rồi đó.- Ê mà khoan đã Kataoka-san, đừng nói là cậu thích được Isogai bế như thế này nhé?

- Maehara lựa thời cơ châm chọc cô lớp phó.- Này tên đần đào hoa, đừng có chọc Megu chứ?

- Okano kí đầu Maehara, và anh chàng đau điếng quay qua hỏi: "Tôi đã làm gì sai?"

- T-t-tớ cũng k-k-không hẳn là thích nhưng m-m-mà tớ cũng k-k-không phiền nếu được bế thêm một chút nữa đâu.- Không sao đâu Megu, ai cũng có một hai sở thích bí mật hết mà!

- Kayano nhìn Megu với ánh mắt "chị hiểu mà".- Xuống giùm con đi má, hường phấn bay lung tung rồi!

- Terasaka và Yoshida kêu gọi cặp IsoMegu đừng diễn sâu nữa.- H-h-hường phấn gì chứ???

Tớ chỉ.....- Aizz, hường phấn quá thể rồi, có gì qua đây thầy bế cho nà.....

- Korosensei đang làm biểu cảm "chụt chụt" với hai tay quờ quạng phía trước, tiến về phía sân khấu.- CÓ CÔ GÁI NÀO LẠI TIN TƯỞNG THẰNG ĐÀN ÔNG VỚI VẺ MẶT DÂM TẶC NHƯ ÔNG CHỨ??????- Korosensei ecchi!

HENTAI!

- Kanzaki cùng Kayano đóng vai quần chúng la phụ họa.Và sau đó là một màn chọi dép, ai là người bị chọi nhiều nhất thì biết rồi đó.

Cơ mà Isogai đổ gục xuống sân khấu.

Mỏi tay quá chừng luôn.
 
[Karunagisa] Khế Ước Với Quỷ
Chương 41: Hắc Lang Cuồng Nộ


Lại thêm người đứng trên mái nhà, nhưng lần này không chỉ một mà là 4.- Chúng ta xuống giúp cậu chủ chứ?

- Bethany đang cầm trái lựu đạn đặc chế trên tay.- Cậu chủ mong muốn sự viện trợ đúng lúc, chứ không phải một trận đánh áp đảo.

- Tanaka nhẹ nhàng bảo các cô gái đang nôn nóng lao xuống.- Vậy là ta phải ngồi chờ đến lúc gay cấn rồi mới được xuống à?

- Tracy không có vẻ gì nôn nóng, cô chỉ nhẹ nhàng đặt tay lên chiếc cưa máy đã ghim xuống mái nhà.- Đừng làm hỏng chuyện nhé Alicia.- T-tớ biết rồi!

Không như ở nhà đâu, cậu chủ bắt tớ đeo cái kính dày cui 24/7 nên chả thấy cái gì cả.

Muuu, dù vậy tớ cũng phải ráng lắm mới bể được đúng 12 cái dĩa 1 ngày đấy.*************************Ngươi đang căm phẫn?

Vì bị thần chết tước đoạt đi con mồi?Ngươi đang thịnh nộ?

Vì ta đang nắm giữ con mồi?Ngươi đang hậm hực, vì bị ức chế đến độ phải rũ bỏ vẽ ngoài đẹp mã để bộc lộ sức mạnh thật sự?Ngươi đang....Bẹp.Chân anh vừa đạp lên cái gì đó mềm mềm.~~~Yaaaaa~~~~~ Được Karma-danna-sama đạp lên người không đau tí nào, thật là vinh hạnh quá đi thôi màààà.

- Manami rên rỉ như một con M thực thụ dưới chân Karma.Tụt mood cmnr.

Mặt anh xuống sắc nhanh chóng, và khi anh nhấc chân ra khỏi cái con đấy thì nó lại kéo chân anh xuống người nó.- Ê Spear, ngươi bảo rằng ngươi sẽ dọn dẹp đám đồng nghiệp vô dụng mà?

Con mắm này sao còn ở đây?- Tôi xin cậu thứ lỗi cho tôi, nhưng vì cái sự vô duyên mất nết của nó mà tôi muốn để nó ở đó cuối cùng.- Cô phiền quá đấy.

- Karma nhìn kẻ đang ôm mặt mà rên lên những tiếng "ah~ah~ah" dưới chân mình.Sau khi anh thả chân ra thì Manami lồm cồm bò dậy, cười duyên với anh.- Ahihi, em chỉ đùa chút thôi mà....Và nụ cười ấy chợt tắt lịm trong giây lát.- .... nhưng anh có zero-chance để sống sót đấy, kể cả khi có chi viện đi chăng nữa.- Đừng lo, anh mày tính cả rồi.- .....

Vậy mới đúng là anh chứ.

Nhưng anh nên nhớ rằng sẽ có nhiều hơn một người muốn hốt xác của anh đấy.**************- Xin lỗi vì đã để ngươi chờ?

À rế?

À đúng rồi nhỉ, ngươi không biết nói đâu phải không?

Ha ha, thế mà ta lại quên mất.....

Hay là do giọng ngươi quá thối nên ta không nghe được nhỉ?- GAAAAOOOOOOOOO!!!!!!!!- Xin lỗi, ta không nghe cái mồm thối nhà ngươi đang sủa gì cả?- GUUUUUUAAAAAAHHHHHHHHHH.Một hơi thở lửa phun trào thiêu nóng nơi anh vừa đứng, phút chốc anh đã nhảy lên giữa không, trung, và tung một cước vào mặt cái thứ xấu xí đang ở trước mặt.- GUUUUOOOOHHHHHHH!Gầm lên một tiếng thật lớn, con hắc lang lăn vài vòng trước khi té sấp mặt xuống đất.

Nhưng nó đau phải dạng vừa, nó đã đứng lên ngay tắp lự.- Hmm, vậy là ngươi có khả năng kháng vật lý tốt, nhưng là vì ta chưa chắc rằng ngươi đã cạn kiệt lực, nên ta sẽ tạm phỏng đoán thế, còn giờ thì nếm một chút ma thuật không?

Ta sẽ dùng cái khác với cái nãy.Và anh đưa tay ra phía trước, rồi đập xuống.

Một lực ép kinh hoàng đè lên con quỷ thú, nó nằm xụi lơ trước mặt.Nhưng, tất cả vẫn chưa kết thúc.

Ngay khi anh vừa ngừng tay lại, thì con quái vật hậm hực đứng lên và thét ra lửa, lần này nó khoét thủng một dãy nhà dân.

Dự là sau này sẽ phải bỏ ra rất nhiều tiền để xây lại thành phố, giống như trận hoả hoạn Luân Đôn khoảng 1 thế kỷ trước.

Cơ mà chi trả phí sửa chữa không phải việc của anh.

Nhưng mà, cái thứ quỷ không ra quỷ, thần không ra thần, mớ lai tạp đứng trước mặt anh giờ xử thế nào đây nhỉ?

Thuộc tính của nó, dựa vào nãy giờ thì chủ yếu là Ám, Hoả chỉ là phụ.

Nhưng còn thần tính của bản thân nó đã bổ trợ cho thuộc tính ám của nó.Vậy thì một ma pháp thanh tẩy cấp cao?

Nhưng mà như thế tương khắc với sức mạnh hiện hữu của anh, một ma pháp yêu cầu bản thân người sử dụng phải đạt đến cảnh giới cao nhất của Quang thuật.

Thứ đó vượt quá tầm của anh.

Vậy nên điều anh cần làm bây giờ là...- Có lẽ, phải câu giờ chút thôi......- CẬU CHỦ, CHÚNG TÔI TỚI ĐÂY!!!!!Tracy và chiếc lưỡi cưa máy của cô ấy xuất hiện.

Không giống như Manami, cô không có một nụ cười ác độc, chỉ là một gương mặt nghiêm túc.

Alicia và Bethany ở bên cạnh cô, vẻ ngoài hậu đậu và vô tư thường ngày của họ đã tạm biến mất nhường chỗ cho sự tập trung cao độ.

Còn Tanaka thì luôn luôn như vậy, cảnh giới bốn phương tám hướng.- Cậu chủ có vẻ như cần giúp đỡ nhỉ?- Không sớm, không thừa.

Các người tới đúng lúc lắm, giờ thì chúng ta tìm cách cân con quái này nào....Thế trận bây giờ là 4-1, quân số nghiêng về Karma.

Nhưng còn về phần con quái vật, nó còn cất giấu món bài tẩy nào, thì cậu còn chưa biết được.....
 
[Karunagisa] Khế Ước Với Quỷ
Chương 42: Kẻ nguy hiểm nhất là kẻ xuất hiện sau cùng!


Hai bên vẫn im lặng nhìn nhau, với một phông nền gồm tường gạch đổ nát, lửa cháy phần phật, nhuộm đỏ cả thành phố.

Không một ai biết điều gì đang diễn ra nếu nhìn từ ngoài vào, bởi vì khung cảnh này thật giống trận đại hỏa hoạn London từ thế kỷ 17 được ghi chép lại trong lịch sử.

Có điều, đám cháy lần này không xuất phát từ một lò bánh ở trên đường Fish, mà là của hai con quái vật vượt ngưỡng hiểu biết của con người đang đập nhau tơi bời.Cả hai đều biết rằng, bất cứ đòn nào cũng sẽ kéo dài thêm trận chiến này.

Bất cứ sơ hở nào cũng sẽ kết thúc cuộc chiến này.Karma muốn thắng gã này, để hắn không thể tiếp tục làm hại đến Nagisa.Gã này không muốn thua vì sự ham muốn mạnh mẽ với [Thánh tích Leonardo da Vinci], thứ mà chỉ cần vượt qua Karma là hắn sẽ có được dễ dàng.Vậy thì với mục tiêu đối lập nhau đến cao độ, một trận chiến sống còn là cần thiết.

Cả hai bên, đều cảnh giác cao độ với nhất cử nhất động của đối phương.

Đây là trận đấu 1 đối 1.Đám gia nhân nhà Akabane đâu?

Đi bảo vệ cho Nagisa rồi, đó là lệnh của cậu chủ.

Họ chỉ xuất hiện được vài giây rồi lại phải đi ngay thôi.

Dĩ nhiên, con sói cố bám theo họ, nhưng bị chặn lại bởi anh.- Tiệc chưa tàn mà ngươi đi sớm thế, bổn gia chủ ta đây đã hiếu khách đến vậy mà ngươi còn khước từ, khác gì bôi nhọ lòng tốt của ta?Đôi mắt vàng kim không chút nao núng, bình tĩnh phân tích tình hình, mặc cho đôi mắt đỏ hung tàn cuồng nộ kia nhìn chằm chặp vào mình như thể ăn tươi nuốt sống."

Tốc độ ổn, sức chịu đựng tốt, công lực khá, nhưng có một khiếm khuyết khá nặng....."

Trong lúc nụ cười nhạt thoắt ẩn thoắt hiện, con quái mất bình tĩnh vì đã bị khiêu khích, gầm lên một tiếng và xông tới.

Karma dễ gì để bị ăn như thế, anh đạp mạnh xuống mặt đất, tạo một tốc độ phá vỡ cả tường âm thanh, làm lún mặt đất, và tiến thẳng về trước như một viên đạn.

Anh và con quái bay sượt qua nhau, và trong khoảng khắc ấy mắt cả hai nhìn nhau."......

Tốc độ ra đòn và hồi phục ma lực còn thua nhiều lắm".Sau vài lần né tránh như thế này, gần như Karma đã xác định được những giới hạn mà con quái vật này có thể thực hiện.

Tất nhiên, anh cũng đã dự trù trường hợp là con này đang giữ sức, nhưng sau khi thăm dò thì anh đã biết chắc rằng nó đang cạn kiệt dần ma lực trong người.

Nếu việc phải duy trì hình dáng này để tấn công mà phải bòn rút một lượng ma lực như thế thì chẳng có tí hiệu quả nào cả.- Ta nói thật đấy, ngươi sắp chết rồi.....- GUUUUUOOOOOOOHHHHHHHHHHHHHH!!!!!!!!!!!!!!!!!- Chúng ta nên kết thúc tại đây thôi.Hai hình ảnh thật trái ngược đang đi trên cùng một phương, ngược chiều và vận tốc cũng khác, hay nói cách khác là họ đang đâm vào nhau.

Một con thú hung hãn lao nhanh bằng bốn chân, đôi mắt long lên những tia giận dữ, và một kẻ bộ hành bình thản, đôi mắt tập trung với một phong thái đã chuẩn bị sẵn sàng.Ngay cả lúc chuẩn bị va chạm, anh vẫn không thể hiện chút gì cả, trừ cái bộ mặt đang cố tỏ ra thương xót của mình, và đang mơ hồ thì thầm điều gì đó.

Phong thái này thừa sức để mà đối thủ của anh phải gầm lên: "Tại sao mi lại coi thường ta?".Và rồi khi kẻ thù đang ập đến, anh đưa tay về phía trước, và kẻ dọc một đường thẳng nhỏ, ở khoảng không trước mặt con dã thú.

Và rồi kết thúc câu niệm chú của mình với tên Ma Pháp."

Ta thỉnh cầu sức mạnh tối cao của Không gian, một trong hai cốt lõi của thế giới, hãy mở đường đến nơi hư không và tống giam mọi kẻ thù của ta vào ác mộng cô lập vĩnh hằng.

Hố Thứ Nguyên."

Một tiếng động lớn sinh ra khi một mảnh không gian bị xé toạc.

Và cánh cổng tròn màu đen huyền mở ra, sinh một luồng khí mạnh mẽ hút tất cả mọi thứ trước mặt nó vào bên trong: gạch, kính đổ vỡ, không khí, kể cả đámlửa cháy phần phật cũng bị hút sạch.

Con dã thú đã sử dụng ma thuật để đáp xuống đất ngay khi nhận ra được câu chú của anh.

Nhưng sử dụng ma thuật cũng đồng nghĩa với việc nó đã mất đi lượng ma thuật cần thiết để duy trì hình dạng sói.

Mớ lông vũ đen lại một lần nữa xuất hiện cùng với tên thiên sứ hung hãn.

Y đang bám chặt lấy mặt đất bằng ma pháp của mình, thông qua việc liên kết trực tiếp ma pháp với bề mặt của hành tinh.- K...khá....

Ngươi khá lắm!!!!

- Trong khi da của hắn, y phục và cánh như có thể bay bất cứ lúc nào, tên thiên sứ vẫn còn cố gắng một chút ý chí chiến đấu của hắn.- Nhiêu đó vẫn chưa đủ cho một lời khen về ta đâu nhỉ?

Ngươi hãy im lặng trong vĩnh hằng đi.

- Karma nói, trong lúc đổ thêm pháp thuật vào tay mình.

Hố đen trở nên to hơn, và không chỉ phía trước, từ bốn phía xung quanh, những vật chất còn trụ lại cũng bay thẳng vào hố đen.

Một tảng bê tông va chạm trực tiếp vào lưng Karma và vỡ tan tác, các mảnh vụn của nó vừa tách nhau đã bị hút tiếp về phía hố đen.

Áp lực từ vụ va chạm đã xé nát áo choàng màu đen của anh, và chiếc mũ chóp cao đen bóng của anh đã cuốn theo lực gió mà bay vào hố đen.Chậc, sau vụ này lại phải tốn ma pháp để chế tạo lại áo choàng bay và mũ tàng hình rồi, chúng giúp anh khỏi phải tập trung duy trì mấy cái phép thuật vớ vẩn để tập trung suy nghĩ và quan sát (vâng, bay & tàng hình mà vớ vẩn thì cái gì mới là nghiêm túc với anh đây?).- "Mọi chuyện vẫn chưa kết thúc đâu!"

Nhưng một nỗ lực cuối cùng, gã thiên sứ gầm lên, sau đó hắn thả hai tay khỏi mặt đất.

Lực hút nhanh chóng kéo lấy chân, cánh và thân hình hắn vào trong hố đen.

Trong lúc Karma nhìn cảnh tượng ấy với mái tóc đỏ bay phần phật và đôi mắt thương hại, hắn ta quay lại cười.Nụ cười ấy chứa đầy sát khí.

Và một vẻ đắc thắng, dù rằng hắn sắp mất mạng.Nụ cười ấy, có liên quan đến cái mề đay (mặt dây chuyền, mình gọi là medal = huân chương) màu bạc mà hắn đang cầm ở tay phải.

Hắn ta nắm chặt tay lại, nhắm mắt trong lúc đang gập người hình chữ V và bị kéo vào trong.

Karma nhìn hắn, nhưng hắn không để ý đến ta nữa.

Khi cả thân hắ đã chìm mất vào trong hố đen, hắn ta đã nói:"Bài tẩy của ta đây".Ngay sau khi hố đen biến mất, những mảnh vụn bạc từ nơi đã từng là miệng hố đen rơi xuống, và một dòng chữ La Tinh hiện ra."

Đây là sức mạnh cuối cùng của thiên sứ.

Dù vẫn còn phục vụ cho Thượng Đế hay đã sa ngã trong dục vọng, sức mạnh này vẫn sẽ bộc phát khi thiên sứ ngã xuống chiến trường.

Đây chính là lời nguyền dành cho những kẻ đã thách thức đến tông đồ của Thượng Đế, sức mạnh sẽ biến đổi để cho kẻ đã thách thức thần linh phải hứng chịu đau khổ bậc nhất....."

Dù rằng Karma đã biến mất, dù rằng chẳng còn nhân chứng nào ở đó để chứng kiến sự kì diệu, nhưng từ những vụn bạc, dòng chữ La Tinh vẫn tiếp tục chạy đều.".....

Karma Akabane, cựu ứng viên cho vị trí Ma Vương, cũng là kẻ đã tiêu diệt thân chủ của mình là Satan hòng chiếm đoạt ngôi vị, thân xác ngươi cùng với linh hồn đã trở nên bất tử, bất lão hóa từ 2000 năm trước.

Sức mạnh của ngươi đã đạt đến ngưỡng thần linh không thể can thiệp.

Nhưng, chúng ta, những tông đồ đã góp sức tạo ra ma pháp này, sẽ ban một lời nguyền, không phải lên ngươi, mà là người ngươi quý trọng, yêu mến nhất.

Nagisa Shiota, con người đã bị biến đổi thành Á Quỷ thông qua tiếp nhận khế ước và máu của ngươi, sẽ chịu một án tử bất thình lình và không thể cứu vãn bởi bất kỳ ma pháp thông thường nào cả, kể cả cấp độ thần linh.

Ít nhất, cậu ta sẽ ra đi thanh thản, không đau đớn, như là một minh chứng cho lòng từ bi của chúng ta với những sinh thể vô tội vạ."

Sau đó, là một khoảng không lặng với những vụn bạc phát sáng ở giữa lòng một thành phố hoang tàn.

Và những dòng chữ tiếp tục chạy."

Danh sách tông đồ của thần linh đã phát triển ma pháp này1.

Hanz Zeffspectro ( giai đoạn lý thuyết ): tôi đã cố gắng hết sức2.

Holbertous Keinz Bolf ( giai đoạn lý thuyết ): còn thiếu thứ gì đó, nhưng tôi đã cố gắng hết sức3.

Kristoff von Baunemmuister ( giai đoạn lý thuyết): anou,.... dạ thưa, vẫn còn thiếu sót nhưng tôi đã cố hết sức rồi ạ....

Xin lỗi ạ......4.

Christina Appliwatch ( giai đoạn lý thuyết ): tôi đã cố gắng hết sức cho một kế hoạch viễn vông, thật quá thất vọng5.Alfred von Swagchen (giai đoạn lý thuyết ): tôi chỉ bình thản bình luận "chả có gì đặc sắc"6.

Deuster ex Polliett ( giai đoạn lý thuyết ): bổn thiên tài ta đây nhận định rằng ma pháp này sẽ không bao giờ được đem ra xài đâu haha,...

Vậy là ta lại uổng công lần nữa.7.

Shinigami-no-Mikoto no Kei ( thiết kế, thử nghiệm, phê duyệt và ấn hành): Haizz, mấy người vô dụng quá đi à.

Giờ thì tôi nói là tôi là người thực hiện 99% việc phát triển này.

Mou, mình không muốn chung với mấy người vô trách nhiệm này nữa desu!***Góc***tác***giả***- Bàn về tiền nhuận bút, ông sẽ không có bất kỳ thứ gì hơn tờ 10000 yên đâu.

- Tôi nói thẳng thừng vào mặt Korosensei.

Ông ta hóa đá trong một lúc và rồi bắt đầu rơi lệ- UOOAAAAAHHHHHH?

TÔI ĐÃ RẤT TỐN CÔNG ĐỂ VIẾT THỨ NÀY ĐÓ!

RỒI CÒN CÔNG SỨC BỌN NHỎ LÀM LỤNG ĐỂ DIỄN KỊCH NỮA CHỨ!!!!!

- Hắn ta khóc lên như một đứa trẻ không đòi được quà.- Ai lôi tên này ra ngoài hộ cái!

Tránh xa ta ra coi con bạch tuộc!

Tác phẩm là của ta viết mà, ngươi chỉ mượn nó để làm phong phú cho buổi học ngoại khóa của lớp E thôi đấy!

- Tác giả - Ngươi biết tòa soạn keo kiệt lắm không, chỉ trả cho ta đủ tiền bằng với sáu tháng lương của công chức chính phủ.

Keo quá!

Ta phải chạy thôi, kẻo không lũ bạn học năm xưa lại đòi ta đốt tiền đãi tiệc nữa đấy.Tôi về, không một chút bận tâm.Dù sao thì, bộ truyện cũng gần đến hồi kết, và cảm ơn các bạn đã quan tâm, theo dõi.

Đừng vội quăng điện thoại đi ngay nhé, tôi đã hứa là sẽ có HAPPY ENDING, thì sẽ có HAPPY ENDING.

Cảm ơn lần nữa về sự đóng góp của các bạn, đã cố gắng thúc đẩy thằng lười như tôi đi, cảm ơn vì tất cả.Đâu đó ở gần rìa TPHCM , 19/10/17Thân ái chào,
 
[Karunagisa] Khế Ước Với Quỷ
Chương 43: Lối thoát và một câu chuyện chưa kể


- Ta đã sẵn sàng.

Ta đã trải qua một thời gian dài, và ta đã quyết định.- Buộc phải dồn ngài đến nước này làm tôi đau lòng đấy, Bá tước ạ.

Quãng thời gian được bầu bạn với ngài, troll ngài đủ thứ kiểu con đà điểu thật là vui vẻ.

Nhưng, nhiệm vụ của tôi không thể quên được, tôi rất tiếc.....

Vậy, giờ, hãy bắt đầu niệm chú đi, Karma Akabane-sama!******************- Chuyện quái quỷ gì đây?Nhấc bổng người đối diện chỉ nặng khoảng 3/5 mình, Karma dồn hết sát khí vào luồng sức mạnh uy áp đang tỏa ngút ra xung quanh cậu.

Nhưng không một biểu hiện nào thay đổi trên mặt của đối phương.

Ánh mắt cậu nhìn hoang dại, trong khi các biểu hiện còn lại không thay đổi.

Vì cậu không cố gắng bóp chết ngạt đối phương, không gào thét, nhe răng, nên nếu có người nhìn vào cũng không dám nói cậu đang trở nên điên loạn- Vì tôi biết ngài sẽ không giết tôi, vì ngài trông chờ một lời giải thích và một giải pháp.Kei chỉ cười tinh quái dù đang bị nhấc bổng lên, nắm tay của Karma siết chặt cổ cô.

Chiếc mũ chóp cao có quấn dải băng trắng mà cô hay đội trên đầu đã rơi xuống đất do bị nhấc lên đột ngột.

Ánh mắt cô mang một hàm ý gì đó, vừa là sự thỏa mãn của một kẻ hoàn thành nhiệm vụ, vừa là sự tiếc nuối của một đứa trẻ khi biết cuộc vui đã đến hồi kết.- Nhưng.....

Hãy cho phép tôi tự mãn xíu nữa, vì có thể đánh lừa ngài rằng tôi chỉ là một thần chết đơn thuần.

Tất nhiên, Ryuunosuke T.

Spear - kun nói đúng, tôi đã từng là Trưởng phòng Tử thần ở London này, rất lâu trước đây.

Tôi rời chức vụ ngay trước đại hỏa hoạn năm 1666 và trở thành [Tông đồ của Thần] cho đến lúc này.Ánh mắt vẫn không thay đổi, trong khi nắm tay ngày càng siết chặt lại.

Dường như Kei đang bắt đầu đưa tay lên nắm lấy cổ tay gồng cứng của Karma, chân thì vùng vẫy.

Cô biểu hiện một nét mặt khó chịu- Ahaha....

Nhìn thấy cánh tay của ngài đang ngày càng ép diện tích cổ của tôi lại, người bình thường sẽ thấy sợ hãi thôi.

Etou..... nếu hỏng dây thanh quản tôi sẽ phải dùng thứ khác để chỉ ngài giải pháp đấy!

Errrr........

Ngài không muốn thấy một cô gái phải quỳ gối viết bằng máu từ đầu ngón tay của mình chứ nhỉ....

Hyah!

Tôi xin lỗi mừ!

Thực sự trong đầu ngài không có chỗ cho bất cứ người con gái quan trọng nào sao!!!!

Thôi chết!

Xin lỗi, người quan trọng của ngài là cậu Nagisa mà phải không?

Neee, thế thì thả tôi ra để tôi còn chỉ cho ngài cách để thoát khỏi tình trạng này chứ!!

NEEEE!Thả Kei một cách thô bạo, cô nàng tiếp đất bằng mông trong khi xuýt xoa "Uiiiii, ngài chả tế nhị gì khi thả một người con gái xuống cả...".

Karma chỉ nhìn lại phía sau, nơi người cậu thương yêu đang nằm liệt một chỗ và đang trong trạng thái có thể ra đi bất cứ lúc nào. (No, he's dying.

Do something Karma-kun!).- Cảm giác này, thật nhẹ nhàng và cũng ấm áp......

Ah.... mình sắp không cảm thấy gì nữa rồi.....- Ngài nên nhanh lên đi, cậu ấy sẽ không thăng.... trong vòng 30 phút nữa.

- Kei đã ổn định được tư thế và đứng dậy, phủi bụi trên vạt áo choàng màu đen của cô, lại cười.Ánh mắt của Karma im lặng, hướng thẳng như một mũi cung về phía Kei, như giục cô nói tiếp.- E hèm, về cách để giải trừ lời nguyền, tất cả ma thuật trên cõi đời đều có một phương pháp hóa giải, kèm theo một số điều kiện về thời điểm, vật tế và các đạo cụ cần chuẩn bị.

Nếu như tôi và 6 ông bà cha nội kia cùng làm thì sẽ ra rất nhiều lỗi.

Nhưng với một ma pháp phát triển 100% bởi Shinigami-no-Mikoto Kei như tôi đây, thì dám cam đoan rằng không hề có bất cứ cách giải nào dù cho ngài có dọa giết tôi đi chă......

AHHH!

Xin lỗi mừ, thả tui xuống đi, Karma-sama!Kei lại quay về vị trí cũ, trên cánh tay siết chặt của Karma (anh thích thì anh bóp cổ thôi).

Tay chân vung vẩy, bộ mặt khó chịu, nhưng cái tật nhây nhây không bỏ được.- Lời nguyền sẽ bị hóa giải nếu người bị gán lời nguyền chết đi!

Ha-hay là ngài thăng luôn đi nhỉ?

Có cách đó là chữa được lời nguyền, ngài phải thăng thì lời nguyền mới bay mất được, và cậu ấy sẽ sống và sau này sẽ chết vì tuổi già.

Tui cam đoan ấy m........

Uoaaaahhhhh!

Ừng ắc ui ữa, ui ông ải à y ốc ai ưa ài (Đừng lắc tui nữa, tui không phải là ly cốc tai thưa ngài)!Đến khi cánh tay dừng lại, và Karma đe dọa "Lần nữa không?", Kei mới giật bắn mình lên và chịu thua.- Tôi đã nghĩ rằng ma pháp do mình phát triển là hoàn hảo.

Nhưng cái nào cũng có một đống lỗi của nó.

Trong trường hợp này, nó là về phạm vi....- Phạm vi ảnh hưởng?- À vâng, đúng vậy, trong trường hợp này, để lời nguyền bị mất tác dụng thì ngài và cậu Nagisa phải đi đến một thế giới khá.......

Waaaaahhhhhh!

Khoan lắc đã nào!

Ngài không biết là tôi bị chóng mặt nhanh lắm à?

Việc đi qua thế giới khác nằm trong khả năng của ngài mà, đem cậu Nagisa theo chỉ là một chuyện cỏn con thôi mừ!- Có phải ngay từ đầu cô đã biết ta sẽ phải dùng đến ma pháp này!?- Ahihi, kể từ lúc chúng tôi phát hiện ra ngài, tôi và 6 ông bà cha nội kia đã lên kế hoạch rất lâu, nội không cái lời nguyền này cũng là để bắt thóp ngài thôi chứ chả để làm gì hết.

Ufufu, tất cả những gì chúng tôi muốn là cơ thể của ngài cùng với lõi ma thuật bên trong, nó sẽ là cái nôi hoàn hảo để dành cho ngày Thượng đế Tái Sinh.

Khi người biến mất, các mảnh vỡ của Người gọi là [Thánh tích] rơi xuống hạ giới, các linh hồn bắt được trở thành các thiên tài với khả năng đặc biệt.

Mỗi lần Người biến mất, chúng tôi lại tìm một cái nôi mới để tái sinh Người.

Một ngàn năm trước là một vị anh hùng, lần này là ngài, và một ngàn năm sau sẽ là một ai đó.

Cho nên, ngài nên cảm thấy may mắn vì được chọn...

Ui da!Có lẽ cậu đã thấy đủ kinh tởm với việc phải giữ một kẻ nhây bựa trên bàn tay của mình, cậu thả cô ta một cách thô bạo xuống mặt đất.

Cô ta ngã đập xuống sàn, trầy một bên má, nhưng thay vì bật dậy ngay như một con lật đật cù nhây, cô ta chỉ nằm đó.- Vậy, thưa bá tước Akabane, quyết định sử dụng Ma pháp Gian lận [Tái sinh] của ngài là [Có] hay [Không]?***********************Cách đây rất lâu về trước, khi thế giới vẫn còn rất hoang sơ.....

À nhầm, Thời Trung Cổ ở châu Âu.Nơi hỗn loạn nhất thế giới, nơi mà con người tin rằng những kẻ ác độc nhất sẽ được gửi xuống đấy, nơi kẻ thù của Chúa ngự trị, đó là Địa Ngục.

Kẻ đứng đầu địa ngục, không ai khác là Satan, hiện thân và là kẻ trị vì của loài quỷ.Satan, đang ở trong phòng ngai vàng của mình, ngồi trên ngai uy nghiêm với một tư thế chán nản, bỗng đứng vụt dậy vui mừng khi thấy một bóng dáng quen thuộc tiến vào.

Không giống như một con quỷ da màu đỏ, cánh màu đen, thân hình đô bự, đôi mắt hung ác và răng nhọn hoắt mọc tràn ra khỏi miệng, không phải hình ảnh ấy.

Satan ngự trị trên ngai vàng có ngoại hình của một quý ông trẻ tuổi, tóc đen phủ đến trên mắt,trên đầu mọc hai chiếc sừng, gương mặt gợi cho mọi người cảm giác về một quý ông lịch lãm, ga lăng, phong lưu các kiểu.

Anh ta mặc một trang phục cực kỳ sang chảnh, khoác một chiếc áo choàng màu đỏ và đầu dội vương miện vàng lóe sáng.

Satan đang ngồi vắt chéo chân, mắt nhìn xa xăm, tựa lưng vào ghế, một tay tựa vào tay vịn, tay kia dựng trên tay vịn và chống cằm, đó là cho đến khi cánh cửa bật mở.- Ah!

Cuối cùng cậu cũng đến!

Ta chờ cậu mãi đấy, X (không nhớ tên nên để X).- Thật vinh hạnh khi nhận được yêu cầu từ Người, Bệ hạ của thần.

Nhưng thần vẫn luôn băn khoăn về quyết định của Người, liệu Người đã suy nghĩ kỹ chưa?Người vừa tiến vào là một hiệp sĩ, với mái tóc đỏ nổi bật.

Không giống như Satan, cậu ta là một con quỷ chuyển sinh.

Kiếp trước cậu ta được sinh ra với một mái tóc đỏ, tại một ngôi làng có những con người cuồng tín.

Tin rằng cậu là hiện thân của quỷ dữ, họ đã hô hào giết đứa trẻ ngay từ lúc lọt lòng.

Vậy nên cậu ta luôn tin rằng mình là quỷ 100%, không phải chuyển sinh.

Cậu không biết gì về kiếp trước cả.- Ta đã suy nghĩ rất lâu rồi, và ta quyết định ngừng diễn trò cho các vị thần.

Ngươi thấy đấy, ta quá buồn chán với việc phải diễn cái vai phản diện này rồi, vậy ngươi sẽ giúp ta hạ màn chứ nhỉ?- Ngài không sợ lưỡi gươm của tôi sẽ chấm dứt ngài mãi mãi sao?- Cậu cứ đùa mãi.

Một vĩ nhân đã từng nói: "Những kẻ nên giết là những kẻ đã sẵn sàng để bị giết" ("All hail Lelouch vi Brittania!", cơ mà sao anh ấy lọt qua đây được nhỉ?).

Tuy nhiên, việc ra đi mà không có một trận đấu ra trò sẽ không thú vị xíu nào.

Vậy thì...

- Satan đứng dậy khỏi ngai vàng, và đưa một tay lên.

Sáu quả hắc cầu bay đến bao lấy xung quanh ngài ấy.

Người hiệp sĩ rút thanh kiếm bạc của mình ra.- Hãy dùng thanh kiếm được ta ban phước, đánh bại ta cùng với ma thuật mà ta tự hào để trở thành kẻ mạnh nhất đi!**********************Satan đã bị hạ bệ, các vị thần vô cùng sốc.

Và ma vương mới, chỉ có những vị thần biết, đã xuất hiện.

Tên hắn là X, nhưng hắn không bao giờ nhận mình là ma vương, và tất cả lũ quỷ còn lại đều không biết gì về việc thủ lĩnh của mình bị đánh bại, hay một thủ lĩnh mới đã lên ngôi.

Sau khi hoàn thành việc được giao bởi người tiền nhiệm, tân ma vương biến mất khỏi Địa Ngục, làm các vị thần hoang mang lần nữa.***********************- Ngài còn gì để nói trước khi ra đi không?- Cậu thực sự đã đánh bại ta.

Chà, ta không có gì phải hối tiếc, nhưng ta muốn trao lại cho cậu một ma thuật sử dụng một lần.

Cậu chỉ nên sử dụng nó, khi cậu ở trong tình trạng giống ta, sắp vong mạng.- Ma thuật ấy làm được gì?

Liệu nó sẽ giết hết kẻ thù của tôi trước khi tôi chết?- Không, nó là một nút "bắt đầu lại" ấy mà, tên của nó là.....

[Tái sinh](Còn tiếp)
 
[Karunagisa] Khế Ước Với Quỷ
Chương 44: Hạ màn cho một câu chuyện?


- Nào Bá tước, xin ngài hãy bắt đầu niệm chú đi.Kei kéo mũ của mình xuống che đôi mắt lại, cốt làm ra vẻ ngầu lòi.

Cô đứng lui vào trong bóng tối, nơi phần đổ sụp của tòa nhà đã che khuất ánh trăng.

Sàn nhà nơi ánh trăng chiếu xuống là sân khấu nơi 2 diễn viên chính đang đứng ở đấy.- Ah...

Vừa nhẹ nhõm, vừa trống rỗng, vừa lạnh nhưng cũng thật ấm áp.Nhìn thấy Nagisa đang giống người hấp hối đang nêu lên hàng loạt những cảm giác mâu thuẫn đang đan xen trong cơ thể, Karma không khỏi lo lắng.

Đặt cậu xuống sàn, nơi ánh trăng chiếu xuống, anh ấn tay của mình lên ngực trái cậu, nơi trái tìm, rồi từ từ nhắm mắt lại, tập trung và tưởng tượng...

Một cánh đồng cằn cỗi nơi gió bụi thổi mịt mù, cắm hàng nghìn hàng vạn thanh kiếm.

Và rồi anh niệm chú:- ...

I am the bone of my sword...- Ông đọc cái qué gì vậy Bá tước!

- Kei đang chờ đợi drama bỗng dưng gặp phải một mảng tuồng lạc đề, dâng trào trong cô là một cảm giác ngường ngược thế nào ấy, không khỏi ức chế mà phải lên tiếng.

Nếu cô có một quyển kinh thánh hay một cục gạch, chắc cô đã ném Karma một phát rồi.- Muuuuu, cái đó làm tôi bất ngờ đấy, nhưng trong tương lai mới có người sở hửu ma thuật đó mà, khoảng thế kỷ 21 gì đó đại loại vậy (fan Fate đâu òi??).- Mahhh, tôi thấy nó hay thì tôi đọc thử xem thôi.

Vậy bây giờ vào việc chính.Một lần nữa, đặt tay lên vị trí tim của Nagisa, nhắm mắt lại tưởng tượng.

Một không gian trắng ngả màu hơi xám, có hàng ngàn cổ tự của phương Đông đang chạy dọc chạy ngang...- .....

Hởi kẻ dám mạo phạm mảnh đất mặt trời mọc......- Bản quyền của thần phương Đông mà dám ăn cắp là tôi sẽ mách thật đấy aaaaaa!!!!

- Có vẻ như lần này Kei đã tìm thấy một cục gạch và ném nó về phía Karma.

Choang.

Viên gạch vỡ vụn vì nó va vào một cây cột gần đấy chứ không trúng mục tiêu.- Sao lúc này ngài lại có thể bình thản như vậy được?

Bình thường thì tôi mới là người được trêu chọc cơ chứ.

Cậu Nagisa, người mà ngài yêu quý nhất, đang trên bờ vực thập tử nhất sinh mà ngài vẫn còn cù nhây được à?- Việc này đã nằm trong dự tính của ta và không hề sai lệch, vốn dĩ ngay từ đầu [Chuyển sinh] chỉ áp dụng được cho một người phải không?

Ngươi nghĩ ta không biết và cố tình không nói để sau này thấy bộ mặt sốc của ta khi biết sự thật à?- Fufu, vậy là ngài Bá tước đã có quyết định của chính bản thân mình rồi à?

Chậc, nhìn thái độ của ngài thì tôi cũng hiểu ra được phần nào.

Nhưng mà, liệu ngài đã chắc chắn với quyết định của mình không?- Ngươi nghĩ nếu chưa chắc chắn thì làm sao ta dám triển khai ma pháp chứ nhỉ?Kei không nói gì nữa và bắt đầu đuổi theo suy nghĩ của riêng mình.

Karma tiếp tục công việc khẩn trương của anh.

Mạng sống người anh thương đang tựa ngọn đèn trước gió.**********Lần đầu tiên, và cũng là lần cuối cùng, ta khẩn cầu sức mạnh của vũ trụ.Sử dụng ma thuật này, ta nguyện hiến toàn bộ linh hồn cho mục tiêu cao cả, vĩ đại của ta, đó là giải phóng một linh hồn khác.Vượt qua cả rào cản của Đấng tối cao của loài người, ta bất chấp mọi cái giá để thực hiện nghi thức này....Tiến hành.....

Hồn lạc phách tán.....

Mở đường đến thế giới mới.... [Chuyển sinh]!*****************Tại một không gian trắng xóa, Karma lại nhìn thấy Kei đứng đấy, tựa vào cột đèn, cầm một chiếc quạt giấy khẽ phây phẩy.- Ngài đến rồi đấy à, Bá tước?- Ờ, ta đang ở đâu, ma thuật đã thành công chưa?- Hmm, hiện tượng ánh sáng từ vòng tròn ma thuật thăng hoa đến độ sáng tinh khiết là minh chứng cho "Đại thành công", cậu Nagisa đã đi đến một thế giới khác cách xa nơi này khoảng hơn 100 năm, và ở nơi đó không có sự tồn tại của ma thuật, và cơ thể cậu ta cũng đã chuyển thành cơ thể người.

Một sự thành công mĩ mãn, nhưng nó đã đốt cạn linh hồn của ngài đấy.

Ma thuật chuyển sinh sử dụng trực tiếp linh hồn của người thực hiện, không phải ma lực.

Maa, dù gì giờ linh hồn ngài sắp biến mất, còn lời gì để nhắn nhủ nữa không?- Hmm, ta đã bận rộn suốt cả 1000 năm, đám gia nhân của ta có thể tự lo cho bản thân chúng, không phải bận tâm.

Được, đã đến lúc ta nghỉ ngơi rồi chứ nhỉ?- Vậy là ngài không còn gì để lo nhỉ?

Thay cho lời cảm ơn, tôi sẽ cho ngài một ân huệ cuối cùng.- Nghe được điều đó từ miệng của một thần chết chuyên lừa đảo, tôi không biết nó là điềm báo tốt hay xấu đây.- Ufufu, nắm lấy tay tôi, tôi sẽ đưa lối cho ngài đến một nơi đặc biệt, và chỉ quan sát một lúc thôi nhé.....*********************- Yo Nagisa!

Hôm nay cậu thế nào rồi?- À thì, vẫn đang ôn thi, tớ phải vào bằng được trường THPT Keiketsu để làm mẹ vui lòng, và sau này mở ra nhiều lựa chọn hơn cho bản thân nữa.

Sugino-kun thì sao nhỉ?

Vẫn miệt mài với quả bóng à?- Ừm, tớ có ước mơ trở thành tay ném chính của đội bóng chủ lực của Nhật đi thi đấu cấp quốc tế.

Tớ sẽ được chạm trán nhiều đối thủ mạnh và có những trận đấu gay cấn nảy lửa làm mãn nhãn, à không, làm choáng ngợp người xem.- À ha ha....

Ước mơ của cậu dữ dội quá nhỉ?

Nghỉ đông xong là chắc "đường ai nấy đi", mỗi chúng ta phải tự lo cho chính tương lai của mình nhỉ?- Đúng rồi, cậu cũng cố gắng lên nhé.

Thôi, các bạn bên đội bóng của trường đang gọi tớ, mai gặp lại nhé.- Ờ, tớ về trước đây.- Đi đâu mà chuồn sớm rồi bỏ tớ lại hả?- Woah, Karma?

Đừng làm tớ hết hồn chứ?Cảm thấy một bóng dáng cao 1m72 đang đứng sau mình, Nagisa không khỏi giật mình khi thấy ánh mắt không mấy bình thường của Karma đập thẳng vào mặt.

Còn người bên kia thì vừa nhếch mép khoái trí trong khi vẫn đang dùng ống hút để nốc cạn một hộp sữa dâu.- Sao nào, hôm nay đi đâu chơi chứ?- À thôi, tớ phải về nhà học rồi.....- Qua nhà tớ học luôn đi, tớ xem qua bài tập về nhà của cậu rồi, ông bạch tuộc còn nói là "Nurufufufu, lâu lâu thử thách Nagisa-kun với 30 bài toán khó thôi nào!".

Gì chứ Toán cứ để tớ kèm cho.- Karma?

Sao cậu biết được bài tập về nhà của tớ?

Korosensei cho mỗi người một đề khác nhau kia mà?Chẳng nói gì cả, Karma dùng tay còn lại rút trong túi áo khoác ra một xấp giấy đã cuộn tròn lại, gõ vào vai Nagisa: "Tớ chôm đấy!"

Nagisa mở túi xách ra và thấy một xấp giấy đã biến mất, giật mình quay lại: "Cậu lấy nó từ khi nào thế?

Trả cho tớ đi!"

- Lấy từ khi nào hả?

Tớ không nói đâu đấy.

Còn xấp giấy này thì qua nhà tớ đi, tớ trả lại cho.- Không, bài tập về nhà của tớ.....- Đùa thôi, tớ trả đây.

Nhưng cậu vẫn phải qua nhà tớ học nhóm.Nhận lại xấp giấy, Nagisa nhét vội nó vào túi xách rồi lườm Karma: "Tớ không qua nhà cậu đâu, tớ còn phải về.....

Này!

Bỏ tớ xuống".Không thèm để ý đến lời của bạn, anh chàng 1m72 xách anh bạn 1m6 của mình lên, kẹp nách rồi đi thẳng ra phía cổng?- Kyaa...

Đó là Akabane, tên côn đồ nổi tiếng của trường sao?

Tớ nhớ rằng mọi người miêu tả hắn là một tên bặm trợn, nhưng sao hắn lại trông soái ca thế kia!

- Học sinh nữ A lùi ra xa khi thấy Karma vác Nagisa.- Mày ngu quá!

- Một bạn nữ khác quát lên, chỉ tay lia lịa vào Nagisa và Karma đang bước đi - Cậu nhìn đi!

Một trai đẹp, một trai kute, ai cũng biết chuyện gì sắp xảy ra.

Này hai bạn ơi!

Mua dầu ăn chưa?

Bên mình bán lẻ giá rẻ đây!!!Phía sau cô gái đang hò hét là một đàn nữ khác đang vẫy những lá cờ thêu chữ: "I love danmei", "I love Yaoi", và vài người đang căng cái băng rôn: "Động Hủ nữ trường THCS Kunugigaoka".- Karma-kun, bỏ tớ xuống, mọi người đang nhìn kìa!- Không được, bỏ xuống cậu chạy mất thì sao?

Tớ nhất quyết phải giữ bằng được cậu.Karma cốt nói to câu trả lời của mình lên, và hưởng ứng lời cậu, một tràng hò hét dữ dội đến từ đám đông các bạn hủ nữ.

Số lượng hủ nữ tưởng chừng có thể lên đến 2/3 sĩ số nữ của cả trường (quào, phong trào đông thế này mà lão Hiệu trưởng Gakuhou ko biết, hay là lão cũng....

đồng lõa ta nhỉ?).

Trong đám đông đó, có một "bạn nữ" cao quá 2m, gần 3m, mặt tròn vo, tay cầm cây viết và cuốn sổ, vừa ghi chép vừa cười "Nurufufufu" (kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đó).- Này, cậu đang tạo ra hiểu lầm lớn đấy.

Mai chúng ta sẽ gặp rắc rối lớn đấy!

Bỏ tớ xuống đi, Karma-kun!- Không.Vẫn xách lấy Nagisa, Karma bước ra khỏi cổng trường, hai người họ quẹo thẳng về phía nhà Karma, quãng đường đi ước tính cũng khoảng 3km.Bốn con mắt dõi theo bóng hai người họ bước đi, và một người quay lại nhìn người kia.- Ngài đã yên tâm chưa nhỉ, Bá tước?

Ngài thấy ân huệ của tôi như thế nào?- Vậy là cậu cũng đã tìm được hạnh phúc của mình ở thế giới này.

Thật đáng mừng cho cậu.

Tôi không còn gì để hối hận nữa rồi.Từ mái tóc đỏ ấy, từ bộ y phục ấy, những đốm sáng trắng bắt đầu thoát ra, bay lên theo nhiều phía, cảnh tượng lung linh ấy không thể được thấy bởi mắt thường, vì tất cả chúng là linh hồn của một thực thể sống hơn 1000 năm, đang bay lên hòa cùng với màu trời,......Đỡ lấy thân thể không còn hồn vừa ngã xuống, Kei, kẻ vừa hoàn thành sứ mệnh của mình, dang rộng đôi cánh trắng của mình ra, và như một thiên sứ, nhấc lấy thân thể kia, và cùng hướng về trời xanh cao vút.....****The End****Phần tác giả tự bộc bạchMÌnh cũng không thấy hài lòng lắm với văn phong của mình, chap cuối thấy gần kết rồi nên rush luôn, câu cú có lược bớt, không miêu tả sâu sắc nữa, có lẽ vì nôn và "cuối cùng cũng xong cái project này".Dấu chấm hỏi trên tiêu đề chương là để cho các bạn, nếu thích, thì về tự nghĩ ra cái ending khác (nghĩ xong thì các bạn tự giữ lấy, đừng nói với mình, cái project này xong rồi).

Và để khỏi gây nhầm lẫn, mình cũng sẽ đổi một phần tên truyện từ [Nagisa X Karma] qua [KaruNagisa], vì mình vừa được các "đồng râm" khai sáng rằng khi viết tên couple, tên của bạn Công luôn viết trước tên bạn Thụ, nó đã trở thành qui ước của các bạn shipper trên thế giới.Nhân dịp Tết đến, xuân về, chúc các bạn, dù đang học hay đã đi làm, đều thành công trong mọi việc của mình, có đầy đủ sức khỏe để làm những điều mình thích, đi những nơi mình muốn đi, và chịu đựng được những gì đau khổ có thể xảy ra.

Khổ nào cũng sẽ qua thôi.

Mong các bạn luôn tìm được hạnh phúc, niềm tin và thành công trong đời sống của mình.

Hẹn gặp lại các bạn trong những project tiếp theo của mình.TPHCM, ngày 10/02/2018, nhằm ngày 25 tháng chạp năm Đinh Dậu.Thân chào,NguyenPhantomhive
 
Back
Top Bottom