Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Hướng Dẫn Thoát Khỏi Nhà Tang Lễ

Hướng Dẫn Thoát Khỏi Nhà Tang Lễ
Chương 10: Chương 10



Lông tơ trên người tôi dựng đứng cả lên — giọng nói đó…

Chính là Phùng Mẫn Nhã, cô gái từng c.h.ế.t ngay trước mắt tôi!

“Khi đang trong nhà vệ sinh, nếu có ai gọi tên bạn, tuyệt đối không được trả lời!”

Nhưng tôi đã lỡ trả lời cô ta rồi!

Bên ngoài nhà vệ sinh, một nữ sinh đang rửa tay hét lên thảm thiết.

Tôi trốn trong một góc, nín thở không dám thở mạnh.

Phùng Mẫn Nhã sau khi giải quyết xong một người, bắt đầu gõ từng cửa một.

“Đầu của tớ… có phải ở chỗ các cậu không?”

Các bạn học khác tất nhiên không dám mở cửa. Nhưng tiếng gõ ngày càng dồn dập.

Vịt Bay Lạc Bầy

Cánh cửa vốn đã mỏng manh, như sắp bị đập nát bất cứ lúc nào.

Mỗi khi tiếng gõ thứ ba vang lên, người trốn bên trong sẽ hét lên một tiếng thảm thiết… rồi lặng im mãi mãi.

Không còn kêu cứu, không còn khóc lóc — người chết, đèn tắt.

“Nhưng nếu có ai gõ cửa ba lần, bất kể bạn đang ở đâu, hãy mời họ vào — trong nhà vệ sinh, cũng cần có phép lịch sự cơ bản.”

Không mở cửa, sẽ bị quy tắc xử lý!

Không cho vào — sẽ chết.

Mở cửa — có khi còn một tia hy vọng!

Mồ hôi lạnh từ trán chảy xuống cổ, tôi nghiến chặt răng, vừa nghe thấy tiếng gõ thứ nhất, liền lập tức rút khăn giấy ra.

Nhét ngay vào tay của cái xác kia.

Rồi tôi ném mạnh cặp sách về phía ngoài, hét to:

“Phùng Mẫn Nhã! Đầu của cậu ở đằng kia kìa!”

Chiêu “đánh lạc hướng” có tác dụng — quả nhiên, cô ta bị tiếng động thu hút.

Dùng cả tay lẫn chân, bò về phía đó.

Tôi lập tức chớp lấy thời cơ, đẩy cửa xông ra ngoài!
 
Hướng Dẫn Thoát Khỏi Nhà Tang Lễ
Chương 11: Chương 11



Sau khi chạy thoát, tôi vùi mặt vào lòng bàn tay, thở hổn hển từng hơi nặng nề.

Bốn người cùng đi vào nhà vệ sinh, chỉ còn mình tôi sống sót quay trở về.

Bây giờ, người chết… có lẽ đã nhiều hơn người sống.

Liên tục chạy trốn khiến ai nấy đều đói meo, mà tiếp tục thế này cũng không phải cách.

Sau một lúc nghỉ ngơi ngắn, Tiêu Thần đề xuất chia nhóm hành động.

“Hiện tại chúng ta còn 18 người, chia theo nam nữ kết hợp, làm 3 nhóm.”

“Nhóm một đi tìm phòng nghỉ. Trong các quy tắc có đề cập rằng phòng nghỉ rất an toàn. Nhà tang lễ này rất rộng, có cả nhà ăn lẫn ký túc xá cho nhân viên. Chúng ta phải tìm ra đúng phòng nghỉ được nói đến trong quy tắc.”

“Nhóm hai đi tìm thức ăn.”

“Nhóm ba đi tìm vật tư có ích.”

Đi tìm phòng nghỉ rõ ràng là nhiệm vụ dễ chịu nhất, nên có vài nam sinh không hài lòng:

“Cậu là cái thá gì mà bắt người khác phải nghe cậu chỉ huy?”

Tiêu Thần lạnh lùng cười nhạt:

“Chỉ dựa vào việc lúc nãy, chính tôi là người nhấn nút cứu mạng.”

Nhưng cuối cùng, anh ta vẫn phân nhóm phản đối kia vào nhóm đi tìm phòng nghỉ.

Vịt Bay Lạc Bầy

Tôi nhìn dáng vẻ tự tin như đã nắm chắc phần thắng của bọn họ — chẳng hiểu sao lại rùng mình một cái.

“Tiêu Thần… cậu cố ý, đúng không?”

Khi cùng anh ta đi tìm thức ăn, tôi không nhịn được lên tiếng.

“Theo quy tắc, phòng nghỉ chỉ được vào tối đa 6 người.

Mà nhóm của bọn họ lại có 8 người.”

Vì sự sống sót. Vì sáu suất an toàn đó.

Sẽ xảy ra chuyện gì… tôi không dám tưởng tượng tiếp.

Tiêu Thần khẽ cười, đôi mắt anh ta là màu nâu nhạt, khi nhìn ai đó luôn khiến người ta có cảm giác dịu dàng, chân thành.

“Sao có thể chứ? Người đông thì sức mạnh lớn thôi, tôi chỉ sợ họ gặp nguy hiểm.”

Tôi bật cười — câu “người đông sức mạnh lớn” chỉ có giá trị khi lợi ích được chia đều.

Nhưng hiện tại, chúng tôi đang ở trong địa ngục.

“Lớp trưởng, thật ra cậu không thấy… quy tắc ở nơi này rất quen thuộc sao?”

“Thế giới bên ngoài chẳng phải cũng có quy tắc đó sao? Cũng phân chia, cũng đấu đá như nhau.”
 
Hướng Dẫn Thoát Khỏi Nhà Tang Lễ
Chương 12: Chương 12



Những kẻ lập ra quy tắc, chỉ là đám học sinh có tiền có quyền mà thôi.

Quy tắc mà bọn họ đặt ra là:

_ Cả lớp không ai được phép nói chuyện với Đoạn Ninh Ninh.

_ Cô ấy không có quyền sử dụng nhà vệ sinh trong ký túc xá.

_ Cô ấy không được để kiểu tóc giống Đường Kiều Kiều.

_ Không được tùy tiện mở miệng nói chuyện — vì giọng phổ thông của cô ấy còn lẫn chút âm quê mùa.

_ Cô ấy phải vô điều kiện, tuyệt đối chấp nhận mọi sự sỉ nhục.

Trong một môi trường mà kẻ yếu bị nuốt chửng, khi tiền bạc, quyền lực và địa vị đều trở nên vô nghĩa, tôi ngược lại lại cảm thấy… an lòng.

Vịt Bay Lạc Bầy

Dù sao thì — chúng tôi đều giống nhau, đúng không?

Thấy tôi bật cười khinh bỉ, hắn cũng không giận, mà còn cúi đầu xuống, ghé sát vào tai tôi:

“Lý Đồng, cậu biết điểm khiến người ta ghét cậu nhất là gì không?”

“Đoạn Ninh Ninh từng nói, cậu là người bạn tốt nhất của cô ấy.”

“Nhưng mỗi lần cô ấy bị bắt nạt, cậu ở đâu?”

“Tôi muốn biết — rốt cuộc là vì lý do gì mà cậu bỏ rơi cô ấy, quay đầu chạy theo Đường Kiều Kiều?”
 
Hướng Dẫn Thoát Khỏi Nhà Tang Lễ
Chương 13: Chương 13



“Vì sao ư? Khi đó… là vì cậu đấy, Tiêu Thần.”

Hành lang ngập trong mùi hôi thối khiến người ta nghẹt thở, nhưng tôi lại như không cảm thấy gì, vẫn cười nói.

“Chính vì sự đặc biệt mà cậu dành cho Đoạn Ninh Ninh, khiến tôi cảm thấy ghen tị.”

Ai mà không thích Tiêu Thần chứ?

Xuất sắc, cầu tiến, điển trai, luôn giữ mình —

Trong vô số cô gái chủ động thể hiện tình cảm với cậu ấy, tôi thừa biết bản thân không đủ tư cách để so sánh, nên đến cả lời tỏ tình tôi cũng lười nói ra.

Nhưng điều đó không có nghĩa là tôi không ghen tị.

Câu trả lời ấy khiến ánh mắt Tiêu Thần thoáng qua một tia cảm xúc phức tạp.

Đối với mối tình đơn phương của tôi, cậu ấy chỉ nói vỏn vẹn ba chữ:

“Không cần thiết.”

Tim tôi khẽ trùng xuống — quả nhiên là vậy.

Đối với một người không quan trọng, cậu ấy chẳng thể cho nổi một phản ứng sâu sắc hay xúc động nào.

“Không cần thiết” — ba chữ ấy tóm gọn tất cả nỗi lòng của tôi.

Tiêu Thần quay đầu đi — nhưng không phải để tìm thức ăn.

Vịt Bay Lạc Bầy

Tìm thức ăn, xưa nay chỉ là cái cớ.

“Điều chúng ta thực sự phải tìm… là t.h.i t.h.ể của Đoạn Ninh Ninh.”
 
Hướng Dẫn Thoát Khỏi Nhà Tang Lễ
Chương 14: Chương 14



Nhóm của chúng tôi chỉ có năm người.

Tôi cũng đồng tình với quan điểm của Tiêu Thần — thay vì cứ chờ bị quy tắc trừng phạt, chi bằng chủ động tìm cách phá giải.

“Người buộc chuông, phải là người tháo chuông. Nếu Ninh Ninh là khởi nguồn của mọi chuyện, vậy thì chúng ta phải bắt đầu từ cô ấy.”

Vịt Bay Lạc Bầy

Thật ra, về nguyên nhân cái c.h.ế.t của Ninh Ninh, tôi luôn mang trong lòng nghi ngờ.

“Cô ấy tự sát — nhưng tại sao lại tự sát, chúng tôi đều không biết.”

Cô ấy đã trải qua rất nhiều chuyện, nhưng trước đó, cho dù có khổ cực đến đâu, cô ấy cũng đều gắng gượng vượt qua.

Rốt cuộc là biến cố gì, đã khiến cô ấy tuyệt vọng đến mức chọn cái chết?

Nếu không tìm ra gốc rễ, có lẽ chúng tôi vĩnh viễn không thể rời khỏi nhà tang lễ này.

Trong phòng lạnh chứa xác, sau khi mở từng ngăn tủ đông, chúng tôi cuối cùng cũng tìm thấy Đoạn Ninh Ninh.

Tôi nín thở, từ từ kéo khóa túi đựng t.h.i t.h.ể xuống.

Cô ấy nằm đó rất yên tĩnh, hai tay đan chéo trước ngực, khuôn mặt vẫn thanh tú như xưa — giống hệt như công chúa ngủ trong truyện cổ tích.

“Cô ấy… bụng cô ấy…” — có người kinh hãi thốt lên.

Tôi cảm thấy choáng váng, cả người lạnh ngắt.

Đúng vậy — bụng của Đoạn Ninh Ninh hơi nhô lên.

Rõ ràng, cô ấy đã mang thai.
 
Hướng Dẫn Thoát Khỏi Nhà Tang Lễ
Chương 15: Chương 15



Tôi như nổ tung trong đầu — mang thai ư?!

Một xác hai mạng, lại còn là tự tử bằng cách c.ắ.t c.ổ tay, oán khí trong đó có thể tưởng tượng được.

“Cùng học một lớp, sao không ai phát hiện ra chút gì?”

“Có gì lạ đâu, vài tháng đầu dễ che mà. Nhìn mấy minh tinh ấy, giấu còn khéo hơn. Huống hồ Ninh Ninh vốn gầy, đồng phục thì rộng, che rất dễ.”

Bạn học bắt đầu nhao nhao cất tiếng, giọng điệu đầy khinh thường:

“Không nhìn ra thật đấy, ngoài mặt thì giả vờ thanh cao, chứ thực ra cũng loạn lắm.”

Tôi không nhịn được mà phản bác:

“Cô ấy tuyệt đối không phải loại người đó — nhất định là có nỗi khổ tâm!”

Vịt Bay Lạc Bầy

Ninh Ninh rất có thể đã bị xâm hại, nếu không thì kỳ thi lớn sắp tới rồi, bao nhiêu cực khổ trước giờ cô ấy đều vượt qua được, sao lại chọn từ bỏ đúng lúc này?

Nhất định là cô ấy đã gặp phải chuyện gì đó — một cú đòn hủy diệt hoàn toàn.

Tiêu Thần kéo khóa túi đựng xác lại, vừa quay người đi chưa được mấy bước thì điện thoại đột nhiên rung lên.

Một loạt quy tắc mới được ban hành.

“Khi trong thang máy có người chết, xin đừng quay đầu lại.”

“Mỗi người c.h.ế.t có thể đưa ra ba yêu cầu, nhất định phải đồng ý, nếu không… hậu quả tự chịu.”

“Chỉ những người sống với số lượng chẵn mới có thể rời khỏi không gian kín.”

Mà lúc này, chúng tôi đang ở trong thang máy.

Tổng cộng 5 người.
 
Hướng Dẫn Thoát Khỏi Nhà Tang Lễ
Chương 16: Chương 16



Tệ hơn nữa là — thang máy mất điện rồi.

Cả thang máy kẹt lại giữa tầng 5 và tầng 4, một không gian kín hoàn toàn tối đen, chỉ còn nghe thấy tiếng thở hổn hển hỗn loạn của năm người chúng tôi.

Tiêu Thần lập tức lên tiếng cảnh báo:

“Tuyệt đối đừng quay đầu lại! Giữ nguyên vị trí! Cứ mỗi phút đếm số một lần!”

“1, 2, 3, 4, 5.”

Tôi vừa thở phào nhẹ nhõm thì — một giọng nói u ám từ trong góc vang lên:

Vịt Bay Lạc Bầy

“6.”

“Khốn kiếp! Ai vừa nói đấy?!”

“Phía sau… phía sau có gì đó… đúng không?”

Tôi cảm nhận được bạn bên cạnh đang thở ngày càng dồn dập.

Bản thân tôi cũng vậy.

Gắng kiềm nén cơn sợ hãi, tôi rút điện thoại ra, bật đèn flash, đưa tay ra sau chụp một tấm ảnh.

Ảnh chụp — không có gì cả!

Tôi chưa kịp mừng thì Tiêu Thần lại lạnh lùng nhắc:

“Nếu trong quy tắc có nói, người c.h.ế.t không thể hiện trong gương, thì trên ảnh điện thoại… có lẽ cũng vậy.”

Lời còn chưa dứt — một bàn tay lạnh toát đặt lên vai tôi.

Tôi rùng mình, suýt hét lên.

Khóe mắt liếc thấy cánh tay kia, tim tôi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Cánh tay trắng bệch, cổ tay còn hằn rõ những vết cắt sâu.

Người xuất hiện — chính là Đoạn Ninh Ninh.
 
Hướng Dẫn Thoát Khỏi Nhà Tang Lễ
Chương 17: Chương 17



Mái tóc dài đen nhánh của cô ấy rũ xuống cổ tôi, lạnh lẽo vô hồn.

Lúc này, ngay cả việc hít thở cũng trở nên đau đớn.

“Đưa cho tôi… mái tóc của cậu.”

Vịt Bay Lạc Bầy

Tôi không dám chậm trễ, cố gắng kiềm chế đôi tay đang run rẩy, dùng d.a.o cắt phăng mái tóc dài của mình.

Giây tiếp theo, Đoạn Ninh Ninh từ từ — cứng nhắc — giơ tay lên, tiến về phía Tiêu Thần.

“Đưa cho tôi… ngón tay của cậu.”
 
Hướng Dẫn Thoát Khỏi Nhà Tang Lễ
Chương 18: Chương 18



Ngón tay? Cô ấy muốn… ngón tay?!

Tiêu Thần sững người. Tôi đứng nghiêng phía sau anh ấy, không nhìn rõ được nét mặt lúc này.

“Khi người c.h.ế.t đưa ra yêu cầu, nhất định phải đồng ý. Nếu không, hậu quả tự chịu.”

Mồ hôi lạnh túa ra khắp lưng tôi, tôi khẽ hỏi:

“Lớp trưởng… cậu thật sự muốn đưa à? Trong quy tắc cũng đâu nói rõ hậu quả là gì…”

“Hậu quả tự chịu” — là một câu nói mở, không có định nghĩa rõ ràng.

Vịt Bay Lạc Bầy

Tôi cho rằng… có thể còn đường xoay chuyển.

Nhưng đề nghị của tôi lập tức bị ba bạn học phía sau bác bỏ.

“Quá mạo hiểm! Cậu không thể lấy mạng bọn tôi ra đánh cược được!”

Bọn họ sợ bị liên lụy, liên tục giục:

“Mau đưa đi! Còn hơn để tất cả chúng ta chết!”

Mùi xác thối trên người Đoạn Ninh Ninh lan khắp không gian chật hẹp, trên đỉnh đầu, nắp thang máy cũng vang lên những tiếng gõ quái dị.

Tôi đã quá quen với âm thanh đó — tiếng gõ của xác chết.

Khi chưa g.i.ế.c đủ ba người để hồi sinh, các khớp xương của xác c.h.ế.t đều cứng đờ — có nghĩa là, chúng tôi đã bị bao vây rồi.

Tiêu Thần rút ra một con d.a.o nhỏ, tôi nghe thấy cậu ấy hít một hơi thật sâu, rồi nhắm mắt, cắt mạnh xuống ngón út!

Tiêu Thần đau đến mức phải gập người xuống, âm thanh r*n r* đè nén khiến tôi lạnh cả môi, run bần bật.

Mọi người vừa mới thở phào nhẹ nhõm thì Đoạn Ninh Ninh chẳng thèm liếc nhìn ngón tay đó.

Cô quay đầu, tiến về phía bạn học khác — Trương Lan.

Lần này, cô ấy muốn là:

“Đưa cho tôi… trái tim của cậu.”
 
Hướng Dẫn Thoát Khỏi Nhà Tang Lễ
Chương 19: Chương 19



Trái tim…

“Không được, cái này không được!” Trương Lam hoảng sợ lắc đầu.

Một câu mỉa mai bật ra từ miệng tôi: “Đưa đi đi, còn hơn là để tất cả chúng ta cùng chết.”

Vịt Bay Lạc Bầy

Đoàn Ninh Ninh với đôi mắt quái dị ấy, trừng trừng nhìn chằm chằm vào hắn.

Chính Trương Lam là người đã làm chứng giả trong phòng thi, miệng nói rằng tận mắt thấy Đoàn Ninh Ninh gian lận.

“Không có trái tim thì tôi cũng coi như c.h.ế.t rồi, dù sao cũng là chết, vậy thì liều một phen còn hơn!”

Trương Lam nghiến chặt răng, nhưng lời còn chưa dứt thì một con d.a.o đã đ.â.m thẳng vào n.g.ự.c hắn.

Hắn ngơ ngác đến mức không thể tin nổi.

Ra tay là người anh em chí cốt ngồi cạnh hắn.

Cậu nam sinh cao gầy với kiểu tóc đầu đinh — hai người này từng là bạn cùng phòng, giường trên giường dưới, thân thiết nhất, khi Đường Kiều Kiều bắt nạt Đoàn Ninh Ninh, họ cũng là tay chân đắc lực.

Trong thang máy vang lên tiếng hét thê lương tuyệt vọng.

Khi hai nhóm học sinh còn lại nghe thấy tiếng động, cạy được cửa thang máy ra thì ai nấy đều c.h.ế.t lặng trước cảnh tượng bên trong.

Không gian chật hẹp tràn ngập mùi tanh không thể tan biến.

Ba t.h.i t.h.ể nằm sõng soài dưới sàn.
 
Back
Top Bottom