Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Chiếm Hữu Đến Muộn - Mạc Tang Thất

Chiếm Hữu Đến Muộn - Mạc Tang Thất
Chương 70: Mặc áo sơ mi của anh



Chương 70:

Đêm qua đã mệt mỏi đến khuya, nhưng Hạ Quả vẫn bị đồng hồ sinh học đánh thức.

Sáu rưỡi sáng, bên ngoài đã sáng tỏ, Hạ Quả nheo mắt nhìn tia sáng lọt qua khe rèm, buồn ngủ quay đầu sang phía bên kia. Nhìn chằm chằm vào vị trí trống bên cạnh một lúc lâu, cuối cùng y cũng tỉnh táo ngồi dậy.

Diệp Nam Bạch đâu rồi?

Tối qua, cậu nói muốn ra sân bay, nhưng y đã giữ lại, chỉ khi Diệp Nam Bạch ngủ say y mới yên tâm đi ngủ... sao lại dậy sớm thế này?

Hạ Quả lê đôi dép ra khỏi phòng, chỉ thấy không gian bị rèm che, ánh sáng mờ mờ, ngoài chiếc ghế sofa có Hàn Phong Hứa đang ngủ say, trong nhà không có một chút động tĩnh nào.

Không phải đã đi rồi chứ? Hạ Quả thở dài trong lòng, rồi bất chợt nhận ra chiếc chăn trên người Hàn Phong Hứa không biết từ lúc nào đã rơi xuống đất. Không nghĩ ngợi nhiều, y lặng lẽ lại gần, nắm lấy góc chăn đã rơi, chỉnh lại, kéo đến ngực của anh ta rồi mới định quay lại phòng.

Nhưng không ngờ, ngay khi y vừa quay người, tay liền bị nắm chặt, sau đó một lực mạnh kéo y xuống. Hạ Quả chưa kịp phản ứng, liền ngã vào vòng tay ấm áp.

Đôi tay ấy ôm y thật chặt, kéo chăn che kín người y.

Hạ Quả ngây người trong một lúc, dùng tay đẩy ra muốn thoát khỏi, nhưng phát hiện càng dùng sức thì càng bị giữ chặt, cuối cùng đành bỏ cuộc, cắn nhẹ vào vai Hàn Phong Hứa.

Hàn Phong Hứa ậm ừ một tiếng, nhưng lực tay vẫn không giảm.

Hạ Quả cũng không cắn mạnh... Hạ Quả nghĩ, sợ làm người ta bị đau, y liền buông ra, giọng khẽ nói: “Thả tôi ra…”

Hàn Phong Hứa càng siết chặt cơ thể y, giọng nói khàn khàn mệt mỏi: “Để tôi ôm một lúc.”

Hạ Quả im lặng. Tối qua, Hàn Phong Hứa lại một lần nữa cứu y, không ai biết được lúc nhận được điện thoại của Hàn Phong Hứa, khi y bước vào và được ôm vào lòng, y cảm thấy yên tâm đ ến mức nào.

Nhưng nghĩ đến, Hạ Quả vẫn nói: “Tôi phải đi hỏi xem Nam Bạch đi đâu rồi.”

Hàn Phong Hứa vẫn nhắm mắt: “Không cần hỏi, cậu ấy năm giờ rưỡi đã đi rồi.”

“Sao anh biết? Đi tìm Tần Hà ư?”

“Giấc ngủ của tôi nông.” Hàn Phong Hứa nói, “Cậu ấy đi tìm Tần Hà, còn dặn tôi mấy ngày này ở lại đây với em.”

Hạ Quả: “…Nói dối.”

“Không tin thì tự em hỏi cậu ấy đi.” Hàn Phong Hứa như cười cười, nhưng giọng nghe không rõ ràng, “Một lát nữa sẽ có người mang đồ đến cho tôi, dù em tin hay không, mấy ngày nay tôi sẽ ở lại đây.”

“…” Hạ Quả ngẩng đầu nhìn anh ta: “Tôi không mời anh.”

Hàn Phong Hứa đã đoán trước câu này, không vội không chậm đáp lại: “Vậy tôi đành ngủ ở hành lang vậy.”

Hạ Quả ngập ngừng một lúc mới thốt ra một câu: “…Tùy anh.”

---

Chuyến bay sớm nhất đến M quốc phải đợi đến hơn bảy giờ, trừ khi có chuyện xảy ra đột ngột, Diệp Nam Bạch lần đầu tiên cảm nhận được từng giây dài như năm tháng.

Trước khi lên máy bay, điện thoại của cậu liên tục có tin nhắn, là của Tần Hà, vì có ba tiếng chênh lệch múi giờ, lúc này ở bên đó đã gần trưa. Cuộc thi của Tần Hà vào buổi chiều, không muốn anh bị phân tâm, nên Diệp Nam Bạch đã giấu đi và lên máy bay.

Lọ đựng sao ấy được cậu cất trong túi, Diệp Nam Bạch lại không nhịn được mở ra xem.

Thực ra, tối qua cậu không ngủ nhiều, khi Hạ Quả ngủ say, cậu lén thức dậy, từng cái mở ra rồi gấp lại, mỗi cái đều có chữ viết, mỗi cái đều đại diện cho sự yêu thích của Tần Hà dành cho cậu.

Đáng tiếc là sao quá nhiều, cậu không thể xem hết, mà cũng không nỡ xem hết.

Trước đây còn than phiền chuyến bay dài tám tiếng quá lâu, hai người cách biệt xa, giờ cậu lại bỗng thấy may vì có tám tiếng, cậu có thể yên tĩnh xem hết tất cả những ngôi sao còn lại.

“20XX.4.15, hôm nay đi xem buổi biểu diễn của em, rất đẹp.”

Đây là lễ kỷ niệm trường năm lớp 10, đội múa của họ đã biểu diễn một vũ điệu ba lê, lúc đó cậu không biết Tần Hà đang ngồi dưới khán đài, cũng không biết Tần Hà đang dõi theo cậu.

“20XX.12.25, hôm qua quả táo có ngọt không?”

Khi đọc đến dòng này, Diệp Nam Bạch hơi ngẩn người, nhìn thời gian là học kỳ đầu lớp 10, lại là ngày Giáng Sinh... phải chăng là quả táo vào đêm Giáng Sinh?

Lúc ấy họ thực sự thịnh hành việc tặng táo vào đêm Giáng Sinh, Diệp Nam Bạch nhận được rất nhiều, nhưng cậu không biết ai tặng, chỉ nhớ lúc đó cậu đã đưa hết táo trên bàn cho Hạ Quả... Cái duy nhất còn lại là khi cậu phát hiện dưới bàn vào cuối tiết tự học, có một quả được giấu ở đó.

Đóng gói rất tinh xảo, nhưng dây quấn lại hơi lệch một chút, nhìn có vẻ như là lần đầu tiên buộc. Lúc đó cậu có hỏi mọi người trong lớp, nhưng không ai biết là ai tặng, không biết sao cậu lại chỉ nhận lấy quả đó.

Vậy… có phải là anh tặng không?

Nghĩ đến đây, Diệp Nam Bạch không tự chủ mỉm cười. Nhưng khi mở ra một sao khác, khóe miệng cậu lại chùng xuống.

“20XX.6.23, em thật sự thích cậu ta sao? Là thích đúng không? Mong em hạnh phúc.”

Đây là năm lớp 11, không lâu sau khi Hạ Quả gặp chuyện, cũng là khi cậu đã đồng ý với điều kiện của Kỳ Úc.

Cậu lật tờ giấy hơi nhăn ra, bỗng phát hiện một chỗ màu sắc đậm hơn những chỗ khác, cũng nhăn nheo hơn.

Diệp Nam Bạch đưa tay lau nhẹ, không khỏi nghĩ, là bị ướt sao, hay là... đã khóc?

Mong em hạnh phúc… sao anh có thể hạnh phúc được, trong lòng Diệp Nam Bạch thấy chua xót.

Hạ Quả nói đúng, Tần Hà đúng là một người kín đáo, những cảm xúc này anh chưa bao giờ nói cho cậu nghe, khiến cậu tưởng rằng Tần Hà chỉ thích mình từ khi vào đại học, cũng chưa bao giờ nghĩ anh lại đau khổ đến vậy.

Những sao còn lại cậu đều gấp lại, chỉ có sao này, cậu gập lại hai lớp rồi bỏ vào túi, cẩn thận, như thể đang cất giữ một trái tim đã bị tổn thương.

Trên máy bay rất yên tĩnh, chuyến bay êm đềm, Diệp Nam Bạch xem rất say mê, thời gian trôi qua thật nhanh.

Khi máy bay cuối cùng cũng hạ cánh, điện thoại của Diệp Nam Bạch lại nhận được rất nhiều tin nhắn.

Hạ Quả: Đã đến chưa?

Diệp Nam Bạch: Mới đến, đừng nói với Tần Hà là tôi đến tìm anh ấy nhé.

Hạ Quả: …Muộn rồi.

Diệp Nam Bạch: ?

Hạ Quả: Anh ấy mãi không nhận được tin nhắn của cậu, nên quay sang tìm tôi, tôi đã nói rồi.

Hạ Quả: Nhưng chuyện tối qua thì vẫn chưa nói.

Diệp Nam Bạch: Được, đừng nói cho anh ấy, anh ấy còn phải thi đấu.

Hạ Quả: Biết rồi, chú ý an toàn.

Diệp Nam Bạch: Ừm.

Thoát khỏi khung trò chuyện, quả thật, Diệp Nam Bạch thấy Tần Hà đã gửi cho mình mười mấy tin nhắn, mỗi tin cách nhau nửa tiếng, tin cuối cùng là hỏi cậu mấy giờ đến, muốn đến đón cậu.

Diệp Nam Bạch cười nhẹ, trả lời: Em đến rồi, anh thi đấu xong chưa?

Tin nhắn trả lời nhanh chóng.

Tần Hà: Đội của anh xong rồi, còn mấy đội nữa.

Diệp Nam Bạch định trực tiếp đến địa điểm thi đấu để tạo bất ngờ cho Tần Hà, nhưng không ngờ lại lỡ mất trận đấu. Tuy nhiên, vì đã lỡ, cậu lại nảy ra một ý định mới.

Diệp Nam Bạch: Em đến khách sạn trước, đợi anh nhé?

Tần Hà ngay lập tức gửi vị trí và số phòng cho anh.

Tần Hà: Anh ở một mình.

Diệp Nam Bạch: Được, em còn muốn tắm một chút, nhưng không mang theo quần áo.

Đây là sự thật, sáng nay cậu vội vã đi, chỉ mang theo điện thoại và bộ sạc.

Tần Hà: Mặc đồ của anh, hay giờ anh bảo người mang đồ đến cho em?

Diệp Nam Bạch: Mặc đồ của anh là được.

Cả hai không trò chuyện lâu, Diệp Nam Bạch gọi taxi, nhưng không trực tiếp đến khách sạn mà vòng qua trung tâm mua sắm mua một vài thứ.

Khi về đến khách sạn, Diệp Nam Bạch tìm đồ của Tần Hà rồi vào phòng tắm. Nước từ vòi xối xuống cổ, nhìn vào gương, khuôn mặt cậu đỏ lên vì hơi nóng, đầu óc lại bắt đầu mơ màng, tất cả suy nghĩ trong đầu đều là Tần Hà.

Dự đoán Tần Hà sẽ còn một lúc nữa mới về, Diệp Nam Bạch tính toán sau khi tắm xong sẽ chuẩn bị vài thứ, nhưng không ngờ khi cậu vừa vặn mở cửa phòng tắm bước ra, cửa phòng cũng vừa lúc mở.

Bốn mắt đối diện, hơi nóng xộc vào, Tần Hà ánh mắt đổ dồn vào đôi chân dài của Diệp Nam Bạch.

Diệp Nam Bạch chỉ mặc một chiếc sơ mi, mà lại là chiếc sơ mi của anh.
 
Chiếm Hữu Đến Muộn - Mạc Tang Thất
Chương 71: Anh yêu em, bé con



Chương 71:

Nhiệt độ trong đầu Tần Hà bỗng dâng lên, anh không kịp suy nghĩ đã đóng cửa phòng và khóa lại.

"Anh về rồi." Diệp Nam Bạch quấn mình trong hơi ấm bước lại gần anh.

Bỗng nhiên, mùi hương ấm áp của cơ thể Diệp Nam Bạch xộc vào mũi, Tần Hà cảm thấy có điều không ổn, vội vàng bịt mũi lại.

Thấy anh có vẻ không ổn, Diệp Nam Bạch vội bước nhanh lại hỏi: "Sao vậy?"

Tần Hà hít thở một lúc, mở bàn tay ra nhìn, thấy không có máu mới thở phào nhẹ nhõm: "Không sao."

Hành động của anh khiến Diệp Nam Bạch nhớ lại những ký ức gần đây, tai cậu hơi đỏ lên, bước chân chậm lại, không tự chủ được mà cúi đầu nhìn xuống cơ thể mình.

Tần Hà thích mình mặc như thế này ư, cậu nghĩ.

Nhưng cậu không nói gì, tự nhiên nhận lấy đồ mà Tần Hà mang về, không hề nhắc đến việc vì sao mình lại mặc chiếc áo sơ mi của anh, "Anh mang gì về cho em thế?"

Chiếc sơ mi hơi dài, cố gắng che đậy được một vài phần cơ thể, nhưng Diệp Nam Bạch vô tư bước qua trước mặt anh, Tần Hà nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, rồi đi theo phía sau, nói: "Anh mang mì udon về cho em, đoán là hôm nay em chưa ăn gì, vừa xuống máy bay ăn chút sẽ dễ chịu hơn."

"Em cũng đang đói đây." Diệp Nam Bạch quay đầu cười với anh.

Không biết là vì cả ngày không gặp hay vì vừa nhận được vài tin tức, tâm trạng Tần Hà có chút phức tạp, vừa vui mừng vì gặp lại, lại cảm thấy nụ cười của Diệp Nam Bạch mang theo chút mệt mỏi.

Diệp Nam Bạch cúi người mở bao bì, nhưng ngay lập tức, cậu bị Tần Hà ôm chặt từ phía sau, tay khựng lại, nghĩ rằng mọi chuyện đã sẵn sàng, tai cậu càng đỏ hơn.

Nhưng chỉ một lúc sau, cậu nhận ra mình đã nhầm.

Tần Hà ôm cậu chặt hơn, không nói gì, mặt chôn vào cổ cậu, tay siết chặt, như thể muốn ấn cậu vào trong xương tủy.

Diệp Nam Bạch đặt tay lên tay anh, vuốt v e vài lần, nghiêng đầu hỏi nhỏ: "Sao vậy? Cuộc thi không tốt sao?"

"Không phải." Tần Hà thở ra một hơi nhẹ, hôn nhẹ lên cổ cậu, giọng trầm thấp nói: "Xin lỗi."

Diệp Nam Bạch dừng lại một chút, có vẻ như đã hiểu ra điều gì đó. Cậu muốn quay người lại, nhưng Tần Hà như bị kích động, siết tay rất mạnh, cậu hoàn toàn không thể thoát ra được, chỉ đành đưa tay lên vuốt đầu anh, "Anh biết rồi sao?"

"Ừ." Tần Hà giọng trầm khàn, "Sao không nói cho anh biết?"

"Anh phải thi đấu mà, em sợ anh phân tâm." Diệp Nam Bạch nói, "Với lại em cũng không sao, là Hàn Phong Hứa nói cho anh biết phải không?"

"Ừ, người tối qua là vì cậu ấy mà mới quen biết em, sợ anh tính sổ, nên mới kể cho anh nghe."

"Thả em ra một chút đi." Diệp Nam Bạch vỗ nhẹ tay anh.

Tần Hà như thể sợ cậu chạy mất, chỉ thả lỏng một chút xíu. Diệp Nam Bạch nhân cơ hội quay người lại, vuốt v e mặt anh, "Không sao đâu, bọn họ không được lợi lộc gì, đừng lo."

Tần Hà nhìn vào mắt cậu, ánh mắt sâu thẳm, chứa đầy sự sợ hãi.

Thấy vậy, Diệp Nam Bạch chuyển chủ đề: "Cuộc thi thế nào?"

"Thắng rồi." Tần Hà dừng lại một chút, rồi bổ sung: "Hạng nhất."

"Thật là giỏi." Diệp Nam Bạch cười, véo nhẹ d ái tai anh, hỏi: "Có muốn thưởng gì không?"

Anh muốn em.

Suy nghĩ này bỗng chốc nảy ra trong đầu Tần Hà, nhưng anh không dám nói ra, cuối cùng vì sợ ánh mắt mình quá thẳng thắn, anh liền quay mặt đi, nhìn vào cái bàn, "Tối nay ăn hết mì đi."

Đó là phần thưởng.

"Chỉ vậy thôi?" Diệp Nam Bạch nháy mắt.

"Ừ."

"Không được——" Diệp Nam Bạch kéo dài giọng, "Đổi cái khác đi."

"Đổi cái gì——"

Tần Hà chưa kịp nói hết, bỗng nhiên Diệp Nam Bạch cúi mặt lại gần, hôn anh một cái đầy bất ngờ, "Anh không muốn hôn em sao?"

Ánh mắt cậu quá nghiêm túc, dễ dàng cuốn người vào, hơn nữa cậu đang mặc đồ của anh, mùi hương tắm xong hòa quyện với mùi trên áo, mỏng manh nhưng lại nóng bỏng. Tần Hà nhìn vào đôi môi cậu, rồi ánh mắt lại vô thức di chuyển xuống cổ cậu.

Một làn sóng nhiệt đột ngột dâng lên trong đầu Tần Hà, anh buông Diệp Nam Bạch ra một chút, nhanh chóng hôn nhẹ lên môi cậu, rồi khẽ tách ra.

“Thưởng.” Tần Hà nói bằng giọng khàn khàn, rồi ngay lập tức buông cậu ra hoàn toàn.

“Ăn trước đi, mì phải ăn hết, ngoài kia bụi bặm lắm, anh đi tắm trước.”

Anh vội vã bước vào phòng tắm, bóng dáng có chút lúng túng, Diệp Nam Bạch không cần suy nghĩ cũng biết lý do.

Hai người gần gũi như vậy, chỉ cần có chút gì khác lạ là sẽ dễ dàng cảm nhận được, Diệp Nam Bạch còn nghĩ anh sẽ yêu cầu gì với mình, không ngờ vẫn như trước, thà anh tự chịu đựng.

Tiếng nước từ trong phòng tắm vọng ra ngoài, không hiểu sao, Diệp Nam Bạch lại bước nhẹ đến gần, nín thở dừng lại trước cửa.

Tiếng nước được vặn lớn, che đi những âm thanh mập mờ, nhưng nếu nghe kỹ vẫn có thể nhận ra, Diệp Nam Bạch không ngờ mình sẽ làm việc này, giơ tay lên che mặt, cảm giác mặt mình đang nóng bừng.

Trong phòng tắm hơi nước mờ ảo, trong đầu Tần Hà vẫn vang vọng hình ảnh Diệp Nam Bạch mặc chiếc áo sơ mi của anh, một tay chống lên tường, những giọt nước từ kẽ tay lăn xuống, khi đến khuỷu tay thì đột nhiên rung lên, rơi xuống đất và tan biến trong tiếng thở dồn dập.

Vừa lúc đó, cửa phòng tắm bị đẩy mở, Tần Hà vội vàng quay người lại, quấn khăn tắm quanh người.

Diệp Nam Bạch bước nhẹ nhàng vào, trực tiếp từ phía sau ôm lấy anh, dán sát vào lưng nóng bỏng của anh.

Tần Hà người cứng lại, “Nam Nam…”

Diệp Nam Bạch không nói gì, Tần Hà quay lại, nhìn xuống thì thấy áo sơ mi của cậu bị ướt, hơi trong suốt, anh vội chuyển mắt đi, lấy một chiếc khăn quấn quanh người cậu, “Đã ướt hết rồi.”

Diệp Nam Bạch ngẩng đầu nhìn anh, đột nhiên nói: “Ôm em một cái.”

Tần Hà nhìn cậu một lúc lâu, cuối cùng cúi xuống ôm lấy cậu, đặt cậu lên cạnh kệ rửa, hai tay chống hai bên. “Sao vậy, có phải vẫn còn sợ chuyện tối qua không?”

“Đừng sợ, anh sẽ không rời xa em nữa đâu.” Tần Hà cúi xuống hôn lên môi cậu.

Trong mắt Diệp Nam Bạch có một loại cảm xúc mà Tần Hà không thể hiểu, anh chỉ có thể tạm thời hiểu là cậu không yên tâm.

Thực ra cậu cũng thật sự không yên tâm, nhưng không giống như Tần Hà nghĩ, sự không yên tâm của cậu pha chút tiếc nuối.

Diệp Nam Bạch nâng tay ôm cổ anh, tiếc nuối nói: “Giá như chúng ta có thể gặp nhau sớm hơn.”

Không biết tại sao cậu lại nói vậy, Tần Hà thuận theo nói: “Anh cũng hy vọng vậy.”

Diệp Nam Bạch tiếp tục nói: “Có thể là hồi nhỏ, lúc đó em chắc không ngoan lắm, hay lén lút ra ngoài chơi, biết đâu đã gặp anh rồi.”

Tần Hà đang định gật đầu, lại nghe cậu nói tiếp: “Hoặc là…”

“Lúc học cấp ba, nếu em thông minh hơn, có lẽ sẽ đoán ra người cứu Hạ Quả là anh.”

Tần Hà ngẩn ra, im lặng nhìn cậu một lúc lâu, cuối cùng mới mở miệng, giọng khàn khàn: “Em biết rồi?”

“Em còn biết thêm nữa, anh quen em từ hồi lớp 10 rồi.” Diệp Nam Bạch nhẹ nhàng vuốt v e mặt anh, “Và cái này.”

Diệp Nam Bạch mở bàn tay còn lại, trong lòng bàn tay là một tờ giấy được gấp vuông vức, Tần Hà lập tức nhận ra, “Em …”

Diệp Nam Bạch không để anh nói thêm, áp sát môi anh.

Nhiều năm tiếc nuối như một con sóng cuộn trào không thể kiềm chế, tràn đến mãnh liệt, khiến hai trái tim đắm chìm trong cơn sóng đó đập loạn xạ.

Không biết lúc nào đã lăn xuống giường, điều hòa hạ nhiệt hai độ mà vẫn không thể che giấu cái nóng, Diệp Nam Bạch ngửa đầu, gần như muốn chết ngạt trong nụ hôn đầy chiếm hữu này.

Trong khi còn tỉnh táo, cậu mò dưới gối, lấy ra hai thứ.

Ánh mắt vừa chạm vào, Tần Hà lập tức tỉnh táo lại, đẩy người ra một chút, nhưng lại bị kéo lại.

“Nam Nam…” Tần Hà trong mắt có chút đỏ, “Em sẽ không chịu nổi đâu.”

“Không đâu…” Diệp Nam Bạch híp mắt nói, “Em ổn mà, nếu là anh… thì không sao cả.”

“Không được.” Tần Hà cắn răng, lại hôn nhẹ vào khóe môi cậu để an ủi.

“…” Diệp Nam Bạch mở mắt, đôi mắt ướt át nhìn anh, “Lần này nếu em ngất xỉu, đừng đưa em vào viện.”

Đó là lời không thể phản bác, Tần Hà nuốt nước bọt, sau một lúc lâu mới nói: “Nam Nam, em thật sự muốn thử sao?”

Diệp Nam Bạch không nói gì, kéo anh xuống, lại hôn lấy môi anh.

……

Diệp Nam Bạch cảm thấy mình thật kỳ lạ, khắp người đều kỳ lạ, cả cơ thể mất hết sức lực, chỉ có thể giao phó cho Tần Hà, nhưng lại cảm thấy vô cùng yên tâm.

Cảm giác bất an và nóng vội đã biến mất.

Cậu tỉnh táo nhận ra một sự thật—cậu và Tần Hà, hoàn toàn chiếm hữu lẫn nhau.

Có lẽ có thể nói, đây không chỉ là một cuộc chiếm hữu hoàn toàn, mà còn là một cuộc chiếm hữu… đến muộn.

……

“Bé con.” Tần Hà thì thầm bên tai cậu.

Diệp Nam Bạch mệt mỏi, nửa tỉnh nửa mê đáp lại một tiếng.

“Anh yêu em, bé con.”
 
Chiếm Hữu Đến Muộn - Mạc Tang Thất
Chương 72: Chương 72



Chương 72:

Tối qua ầm ĩ đến nửa đêm, thường thì nếu vào giờ này mà đi ngủ, Diệp Nam Bạch sẽ có thể ngủ thẳng đến chiều mà không ai đánh thức. Tối qua cậu cũng ngủ rất ngon, nhưng cảm giác đói bụng quá mãnh liệt, khiến cậu phải tỉnh dậy vào lúc hơn 9 giờ sáng.

Cậu còn chưa kịp tỉnh hẳn, trong cơn mơ màng cảm thấy có một nguồn nhiệt áp vào lưng mình, cả người bị ôm chặt trong vòng tay.

Có người đang hôn lên vai cậu, từ vai hôn dọc theo cổ, để lại những nụ hôn nhẹ nhàng và dày đặc, động tác cẩn thận, mỗi lần hôn xong lại dừng lại nhìn cậu, như sợ sẽ làm cậu tỉnh dậy.

Cảm giác đói thúc đẩy cậu tỉnh lại, cậu mơ màng nhớ lại trước khi ngủ, Tần Hà đã cho cậu ăn gì đó, bây giờ nghĩ lại, chắc hẳn là nước glucose.

Cảm nhận được lông mi người kia hơi động đậy, Tần Hà liền ngừng lại, nâng người lên nhìn cậu, “Em dậy rồi.”

Giọng anh vẫn còn mang vẻ mơ màng sau khi vừa tỉnh, khàn khàn và trầm thấp, dễ khiến người ta liên tưởng đến những hình ảnh khó quên tối qua.

Diệp Nam Bạch cảm thấy tai mình nóng bừng, để che giấu, cậu không mở mắt, xoay người ôm lấy Tần Hà, vùi mặt vào cổ anh, từ từ trả lời: “Ừm…”

Tần Hà không bỏ qua việc tai cậu dần ửng đỏ, nhưng không vạch trần, chỉ yên lặng mỉm cười, nhẹ nhàng vỗ lưng cậu, “Anh có làm em tỉnh giấc không?”

“Không…” Cậu vừa lên tiếng lập tức im bặt.

Âm thanh này là sao vậy, không chỉ khàn khàn, mà còn lên giọng vào cuối câu, nghe như đang làm nũng, hoàn toàn không giống giọng bình thường của cậu.

Một lúc lâu cậu không nói thêm gì, cả người không động đậy, như thể lại ngủ thiếp đi vậy.

Tần Hà không nhịn được, bật cười, đưa tay che tai cậu, đồng thời ghé sát vào tai cậu nói: “Ngủ thêm chút nữa nhé?”

“Bé con.”

Diệp Nam Bạch ngừng một lúc, đột nhiên mở mắt ra.

Cách xưng hô này bị lòng bàn tay của Tần Hà che đi một phần âm thanh, nhưng vẫn rõ ràng hơn lúc cậu chưa tỉnh hẳn. Diệp Nam Bạch chợt nhớ lại, khi cậu chuẩn bị ngủ tối qua, Tần Hà cũng đã gọi cậu như vậy.

Diệp Nam Bạch nắm tay anh xuống, thử hỏi: “Tại sao… lại che tai em?”

Tần Hà lại đặt tay lên lưng cậu, cười nói: “Sợ em không thích nghe.”

Diệp Nam Bạch không trả lời, cúi đầu rồi lại ngẩng lên, “Em…”

“Được rồi, anh biết rồi.” Tần Hà cắt ngang, “Em thích nghe, bé con.”

Cảm giác không cần phải nói ra mà vẫn bị đoán trúng tâm tư thật quá tuyệt, Diệp Nam Bạch không nhịn được, khóe môi cong lên, rồi lại vùi mặt vào cổ Tần Hà.

“Ngủ thêm chút nữa đi.” Tần Hà vỗ lưng cậu.

“Em không muốn ngủ nữa.”

“Vậy anh gọi bữa sáng lên, em chắc là đói rồi.”

Nhưng Diệp Nam Bạch còn chưa kịp trả lời, chuông điện thoại đã vang lên. Là điện thoại của Diệp Nam Bạch, tối qua cậu để trong ba lô mãi không lấy ra, tiếng chuông nhỏ đến mức nếu môi trường ồn ào thêm chút nữa có thể không nghe thấy.

“Để anh nghe.” Tần Hà kéo chăn ra, xuống giường. Anh chỉ mặc quần short, Diệp Nam Bạch không biết nhìn đâu, đành nửa nhắm mắt giả vờ như không để ý.

“Số lạ.” Tần Hà nói, đưa điện thoại cho cậu nhìn, “Nhấc máy không?”

“Không biết.” Diệp Nam Bạch lắc đầu.

Vậy là cuộc gọi bị cắt.

Nhưng Tần Hà vừa quay lại giường, chuông lại vang lên. Lần này là một số khác, cũng không có ghi là “cuộc gọi quấy rối” hay gì cả, hai người nhìn nhau ngạc nhiên, Tần Hà ra hiệu cậu nhận điện.

Khi điện thoại vừa nối, Tần Hà chưa kịp nói gì, đầu bên kia đã vội vàng lên tiếng: “Nam Bạch, Nam Bạch, cậu nghe thấy không?”

“Không nói gì cũng không sao, nghe tôi nói đã, chuyện hôm qua tôi thật sự không biết gì cả, tôi vô tội mà, cảnh sát cũng nói không liên quan đến tôi, đã thả tôi ra rồi, cậu đừng giận tôi.”

Là giọng của Kỳ Úc, mặt Tần Hà lập tức trầm xuống.

Diệp Nam Bạch nghe thấy cũng ngẩn người, ngẩng đầu nhìn sắc mặt Tần Hà, thấy anh không vui, liền vòng tay ôm lấy anh, Tần Hà theo thế ôm lại cậu, đồng thời đáp lại: “Là tôi, Tần Hà.”

Bên kia im lặng một lát, giọng điệu trở nên khó chịu hơn: “Anh sao lại nhận điện thoại của Nam Bạch, cậu ấy đâu, anh lén nhận điện thoại của cậu ấy không sợ cậu ấy giận sao?”

“Chuyện giữa tôi và bạn trai tôi không liên quan đến cậu.” Tần Hà nói bằng giọng khó chịu, “Số điện thoại này từ đâu ra?”

Kỳ Úc cười khẩy: “Cũng không cần anh lo, giờ Nam Bạch là bạn trai của anh thì sao, các người cũng chẳng ở bên nhau lâu đâu! Cậu ấy và tôi, chúng tôi đã ở bên nhau hai năm rồi, còn lâu anh mới đủ!”

Cậu ta nghĩ rằng nói như vậy Tần Hà sẽ nổi giận, mất kiểm soát trước mặt Diệp Nam Bạch, nhưng không ngờ anh lại giữ bình tĩnh, thậm chí còn cười nhẹ: “Đang ghi âm đó.”

Kỳ Úc im lặng một chút, “Thì sao, anh định cho Nam Bạch nghe à? Tần Hà, tôi thật không ngờ anh lại hèn hạ đến vậy.”

“Không phải.” Tần Hà thực sự không muốn nói thêm với cậu ta, “Sẽ đưa cho luật sư, cậu liên tục quấy rối bạn trai tôi, đợi nhận giấy triệu tập đi.”

“Alô alô, anh làm gì vậy…” Kỳ Úc vừa ra khỏi đồn cảnh sát, nghe thấy liên quan đến pháp luật thì trong lòng đã sợ hãi.

Tần Hà còn muốn nói gì đó, nhưng lúc này Diệp Nam Bạch nắm tay anh. Tần Hà cúi đầu nhìn cậu, nghe cậu nói: “Tần Hà.”

Nghe thấy giọng Diệp Nam Bạch, Kỳ Úc lập tức im bặt, tưởng là Tần Hà đã bị phát hiện nghe lén, liền chú ý lắng nghe.

Không ngờ lại nghe thấy Diệp Nam Bạch với giọng điệu gần như làm nũng: “Em đói rồi.”

Kỳ Úc mặt tối sầm lại, sau đó nghe Tần Hà đáp: “Được, anh gọi bữa sáng lên ngay.”

Cuộc gọi lập tức bị cắt. Kỳ Úc vẫn đứng im tại chỗ, như hóa thành một khúc gỗ.

Hai năm qua, Diệp Nam Bạch chưa bao giờ dùng giọng điệu đó nói chuyện với cậu ta, dù có đói cũng chưa bao giờ để cậu ta đưa đồ ăn đến, chưa bao giờ thể hiện sự yếu đuối, huống chi là làm nũng.

Hơn nữa, Tần Hà nói là sẽ liên hệ với lễ tân… Họ đang ở khách sạn, họ thực sự ở khách sạn, mà lại là cùng một phòng!

… Làm sao có thể, Diệp Nam Bạch sao có thể cùng người khác ở chung một phòng, Kỳ Úc không thể tin nổi, ngồi xuống đất.

Trong khách sạn, Tần Hà đã chặn số điện thoại, rồi đưa điện thoại lại cho Diệp Nam Bạch.

Diệp Nam Bạch tùy ý đặt điện thoại sang một bên, quay lại ôm anh, ngẩng đầu nói: “Đừng giận.”

Tần Hà siết chặt cậu, hôn nhẹ lên trán cậu, “Không giận, em không phải thay anh ra mặt rồi sao?”

Diệp Nam Bạch vừa rồi rõ ràng là cố tình lên tiếng, nên cũng thản nhiên thừa nhận: “Ừm.”

Nhớ lại vẻ mặt nghiêm túc của Tần Hà khi nói sẽ đưa chuyện này cho luật sư, Diệp Nam Bạch đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thẳng vào anh, “Cảm ơn anh.”

“Ngốc.” Tần Hà đặt tay lên hông cậu, nhẹ nhàng xoa, đột nhiên hỏi: “Có chỗ nào không thoải mái không?”

Diệp Nam Bạch lắc đầu, cảm nhận được Tần Hà vẫn đang xoa lưng mình, cậu đột nhiên tiến lên hôn anh một cái, nhẹ giọng nói: “Em yêu anh.”

Trước đây chỉ là thích, giờ đã thành yêu, Tần Hà không thể diễn tả cảm xúc lúc này, chỉ cảm thấy khóe miệng mình dù có cố gắng kìm nén cũng không hạ xuống được.

Vừa định nói gì đó, nhưng lời vừa ra đến miệng lại biến thành: “Nam Nam, đừng quyến rũ anh.”

Diệp Nam Bạch ngơ ngác nhìn anh, “Em quyến rũ anh à?”

“Có.”

Diệp Nam Bạch suy nghĩ một chút, “Ồ, không được sao?”

“…” Tần Hà cảm thấy cậu hoàn toàn không biết mình sẽ phải đối mặt với cái gì khi nói câu này, nửa ngày sau, Tần Hà hỏi: “Em đã từng đối xử như vậy với cậu ta chưa?”

“Người nào?” Diệp Nam Bạch lục lại trong đầu, cuối cùng mới nhớ ra là Kỳ Úc vừa gọi điện. Những lời cậu ta nói trong điện thoại thật sự khiến người khác suy nghĩ, Diệp Nam Bạch biết anh ta đang ghen vì mới hỏi như vậy, liền nhẹ nhàng an ủi: “Không có, chỉ có anh thôi.”

“Chỉ như vậy với anh.”

“Ừ, anh biết rồi.” Tần Hà cười, mặc dù anh biết rồi, nhưng anh chỉ muốn nghe Diệp Nam Bạch nói ra.

“Bé con, hôn một cái được không?”

Diệp Nam Bạch giống như tối qua, chủ động, tựa vào anh và hôn lên môi anh.

“Tần Hà, cảm ơn anh, vì đã yêu em suốt những năm qua.”

Nếu thời gian có thể quay lại, em vẫn hy vọng có thể sớm gặp anh, ít nhất, là để anh không phải đợi lâu như vậy.
 
Chiếm Hữu Đến Muộn - Mạc Tang Thất
Chương 73: Chương 73



Chương 73:

Ban đầu đội đã bàn bạc rằng sẽ ở lại thêm một ngày, nhưng vì Diệp Nam Bạch có cuộc thi sắp tới, chiều nay cậu phải thu dọn đồ đạc để trở về, nên Tần Hà đã thông báo với Mục Dương và mọi người trong đội, rồi cùng Diệp Nam Bạch trở về.

Trở lại nước, Diệp Nam Bạch bắt đầu bận rộn, Tần Hà cũng vậy. Họ đã giành được giải nhất, ký hợp đồng với đối tác ngay tại chỗ, mọi việc lớn nhỏ đều phải qua tay Tần Hà, nên anh gần như luôn ở trong văn phòng, chỉ đợi khi Diệp Nam Bạch kết thúc buổi tập thì mới đi đón cậu về nhà.

Vào tối trước khi thi đấu, sau buổi tổng duyệt cuối cùng, Lâm Ngữ và bạn trai của cô cùng đi ăn, còn thầy Phương đi cùng Diệp Nam Bạch.

Thông thường, đến cổng trường Diệp Nam Bạch sẽ tạm biệt thầy Phương, nhưng hôm nay cậu chưa kịp vẫy tay thì thầy Phương đột nhiên lên tiếng: "Nam Bạch, em không trách thầy chứ?"

Diệp Nam Bạch ngạc nhiên nhìn lại, "Trách thầy... chuyện gì ạ?"

thầy Phương đẩy kính mắt, nói: "Lúc trước thầy biết tình trạng của em mà vẫn yêu cầu em thực hiện những động tác khiêu vũ thân mật, lúc đó chắc em rất khó xử, phải không?"

"Ban đầu thì có chút…" Diệp Nam Bạch thành thật đáp, "Nhưng thầy à, thực ra em rất cảm ơn thầy, khiêu vũ là ước mơ của mẹ em, chính vì thế mà em cũng yêu thích khiêu vũ. Nhưng căn bệnh này lại hạn chế khả năng của em, phần lớn thời gian em chỉ nhảy solo, có đôi lúc rất ghen tị với những người có thể phối hợp tốt với bạn nhảy..."

Diệp Nam Bạch nói xong, cười nhẹ: "Em vốn cũng định thử xem mình có thể vượt qua được hay không, mặc dù kết quả không mấy khả quan, nhưng em vẫn rất cảm ơn thầy, nếu không có thầy, em có lẽ sẽ không dám thử."

"Thật sự em nghĩ như vậy sao?" thầy Phương cảm động.

Diệp Nam Bạch gật đầu, "Bây giờ động tác cũng đã thay đổi, em và Lâm Ngữ phối hợp rất tốt, điều này khiến em nhận ra mình cũng có thể nhảy đôi. Ngày kia chúng em sẽ thể hiện thật tốt, nhất định sẽ không làm thầy thất vọng."

"Đứa trẻ ngoan." thầy Phương cười nói, trầm mặc một lát rồi lại nói tiếp: "Mẹ em là một vũ công rất tài năng, bà đã nói nếu em cũng thích khiêu vũ thì tốt biết mấy... Sau đó thầy phát hiện ra em quả thật thừa hưởng tài năng của bà, vì vậy thầy muốn giúp em phát triển, không ngờ sau đó Tiểu Tình đến gặp thầy, kể về tình trạng của em, lúc ấy thầy rất ngạc nhiên và cũng thấy tiếc, nhưng vẫn hy vọng có thể giúp em giảm bớt sự lo lắng."

"Không ngờ mẹ em đã nói với thầy chuyện này à?" Diệp Nam Bạch cười đáp, "Vậy thầy lúc nhỏ có bế em không?"

Không khí bỗng nhiên trở nên nhẹ nhàng hơn nhờ vài câu nói của cậu, thầy Phương cũng thả lỏng: "Có, lúc nhỏ thầy từng bế em, nếu không thì sao lại có video mẹ em khiêu vũ? Nhưng gần đây tình trạng của em khá tốt, nếu mẹ em biết chắc chắn sẽ rất vui, liệu thầy có thể biết được, liệu gần đây việc điều trị của em có tiến triển không?"

thầy Phương là bạn thân của mẹ cậu khi còn sống, đối với cậu mà nói, thầy Phương chính là người thân thiết như trong gia đình, nên cậu cũng không giấu diếm, mỉm cười nói: "Gần đây em có bạn trai, nên tình trạng đỡ hơn một chút."

thầy Phương vui mừng hỏi: "Thật sao? Sao thầy chưa thấy cô gái nào đến phòng tập tìm em nhỉ?"

"Không phải bạn gái đâu." Diệp Nam Bạch đáp, "Là bạn trai, thầy đã gặp rồi, chính là hôm trước trong giờ học anh ấy đến phòng tập đón em."

thầy Phương ngẩn người một lúc, như thể đang tiêu hóa thông tin này, rồi mới chậm rãi nói: "Cậu ấy không phải là… anh họ của em à?"

Diệp Nam Bạch lúc này mới nhớ ra việc này, hơi ngượng ngùng một chút rồi giải thích: "Không phải ạ, hôm đó anh ấy không cố ý lừa thầy đâu, là vì em không khỏe, anh ấy nhận ra nên..."

"Thôi, không cần giải thích nữa, thầy hiểu mà." thầy Phương nói, "Em nghĩ thầy không nhận ra tờ giấy xin nghỉ phép hôm đó sao?"

"Thầy… biết rồi?" Lần này đến lượt Diệp Nam Bạch ngạc nhiên.

"Không thì sao thầy lại dễ dàng cho em nghỉ vậy?" thầy Phương nói, "Nhưng thầy thật sự tưởng anh chàng đó là anh họ của em đấy."

"Thầy… cũng không phải người bảo thủ mà, em vui vẻ, hạnh phúc là tốt nhất, đó cũng là mong muốn của mẹ em."

"Vâng, cảm ơn thầy."

"Muộn rồi, em định về sao, có muốn ăn tối cùng thầy không?"

Diệp Nam Bạch chỉ tay về một hướng, "Anh ấy sẽ đến đón em, lần sau cùng thầy ăn nhé."

"Được, ngày kia thi đấu cố gắng nhé."

Sau khi từ biệt, Diệp Nam Bạch đi thẳng đến chỗ Tần Hà đậu xe, nhưng vừa tới nơi lại nhận được tin nhắn từ Tần Hà.

Tần Hà: "Nam Nam, ở phòng tập đợi anh."

Không nói lý do gì, Diệp Nam Bạch nghĩ chắc anh bị tắc đường. Cậu định nhắn tin bảo anh không cần gấp, nhưng khi ngẩng đầu lên thì thấy chiếc xe của Tần Hà đậu không xa.

Lúc này trời đã tối, ánh đèn đường tạo thành vòng sáng, xuyên qua những hàng cây , Diệp Nam Bạch nhìn thấy Diệp Tề Nguyên đang đứng trước cửa xe của Tần Hà, hình như đang nói gì đó.

Sau đó Tần Hà xuống xe, theo sau Diệp Tề Nguyên đi về phía khu phố đi bộ.

---

Trong quán cà phê, Diệp Tề Nguyên gọi một ly cà phê, Tần Hà từ chối: "Chú à, không cần phiền như thế, Nam Nam còn đang đợi tôi."

Diệp Tề Nguyên chỉ gọi một ly cho mình, nhân viên phục vụ mang cho Tần Hà một ly nước lọc.

Diệp Tề Nguyên từ trong cặp lấy ra một bản chứng nhận chuyển nhượng cổ phần, vừa nói chuyện xã giao vừa tiếp lời: "Lần trước tôi thấy cậu đỗ xe dưới tòa nhà của Nam Bạch, tôi còn tưởng cậu là công tử nhà họ Hàn, không ngờ Tổng Giám đốc Tần lại là bố cậu, tôi từng hợp tác làm ăn với bố cậu."

"Chú..." Tần Hà cắt lời ông, "Chúng ta vào thẳng vấn đề đi."

Diệp Tề Nguyên đan hai tay vào nhau, nói thẳng: "Được, cậu là bạn trai của Nam Bạch phải không? Lần này tôi tìm cậu là muốn nhờ cậu một việc, đưa bản chứng nhận này cho Nam Bạch ký tên, coi như là… bù đắp cho những thiếu sót mà tôi đã gây ra cho nó."

Tần Hà nhìn chằm chằm vào tờ giấy trắng trên bàn một lúc, rồi lên tiếng: "Tôi là bạn trai của em ấy, đúng vậy."

"Nhưng tôi không có quyền thay em ấy quyết định." Tần Hà đẩy tờ giấy trả lại, "Nếu em ấy không đồng ý, tôi cũng không thể làm gì, rất tiếc không thể giúp chú chuyện này."

"Nhưng đây không phải là chuyện xấu, nếu nó ký, sẽ không có gì xấu cả. Số tài sản này đủ để nó sống một cuộc đời giàu có và an nhàn, không phải lao động vất vả như mẹ nó, mà khiêu vũ cũng chẳng kiếm được bao nhiêu tiền…" Diệp Tề Nguyên nói, "Cậu là bạn trai của Nam Bạch, tôi tin cậu cũng muốn tốt cho Nam Bạch, nó đang giận tôi, nhưng những lý do đơn giản như vậy cậu hẳn phải hiểu chứ."

Tần Hà nhíu mày, "Chú à, trước khi nói về chuyện cổ phần, chỉ riêng chuyện khiêu vũ này, chú có hiểu em ấy không?"

"Không hiểu sao được? Nó nhảy vì mẹ nó mất sớm, chỉ để giữ lại chút ký ức. Một thằng con trai, không phải nên học làm việc gì đó sao, sao phải đi nhảy ballet? Tôi nghĩ nó nên kế thừa công ty, làm gì cũng hơn là nhảy múa..."

"Nhìn xem, chú hoàn toàn không hiểu em ấy." Tần Hà nói tiếp: "Em ấy luôn thích khiêu vũ, không chỉ vì mẹ, Nam Bạch có năng khiếu rất tốt, nếu không vì chứng ngại trong tiếp xúc, em ấy hoàn toàn có thể làm tốt hơn."

Khi nhắc đến bệnh tật, khí thế của Diệp Tề Nguyên cũng giảm đi một chút, Tần Hà tiếp tục: "Chỉ riêng vì lý do này, tôi không thể giúp chú mang tờ giấy này đến cho em ấy, chú cũng nói rồi, chú sẽ cảm thấy tốt hơn khi em ấy ký, nhưng em ấy thì không. Những năm qua em ấy sống rất khó khăn, không phải tiền bạc có thể bù đắp được."

Diệp Tề Nguyên im lặng.

Tần Hà tiếp lời: "Nếu chú muốn bù đắp, tôi có một ý tưởng hay."

Diệp Tề Nguyên như thấy được hy vọng, ngẩng đầu lên, "Là gì?"

Tần Hà mặt không đổi sắc nói: "Mỗi lần em ấy gặp chú, em ấy lại nhớ về chuyện mẹ em ấy qua đời. Vì vậy, tốt nhất là chú đừng tìm em ấy nữa. Nhà chúng tôi sẽ dùng mọi biện pháp để bảo vệ em ấy."

Câu này có nghĩa là, nếu chú còn đến làm phiền Diệp Nam Bạch, thì sẽ có những vấn đề trong thương trường, Diệp Tề Nguyên nghe ra được, nhìn Tần Hà đầy ngạc nhiên, không thể tin vào những gì mình vừa nghe.

Tần Hà không phí lời thêm nữa: "Những gì cần nói tôi đã nói, tôi xin phép đi trước."

"Chờ đã!" Diệp Tề Nguyên không cam tâm đứng dậy.

Nhưng khi ông gần như sắp đặt tay lên vai Tần Hà, Diệp Nam Bạch đột nhiên từ bàn không xa đứng dậy, kéo Tần Hà ra sau lưng, bảo vệ anh chặt chẽ.

"Nam Bạch?" Diệp Tề Nguyên ngạc nhiên, "Sao con lại ở đây?"

Diệp Nam Bạch giữ nét mặt lạnh lùng, cảnh cáo ông: "Nếu ông còn quấy rầy anh ấy, tôi sẽ kiện ông, tôi không nói đùa đâu."

Diệp Tề Nguyên: "Con nói lý lẽ chút đi, đây là lần đầu tiên bố tìm cậu ấy, cũng là vì muốn tốt cho con mà?"

"Nếu vì tôi thì đừng xuất hiện trước mặt tôi và chị nữa, cũng đừng tìm bạn trai của tôi." Diệp Nam Bạch đi đến bàn, cầm lấy tờ giấy.

Diệp Tề Nguyên tưởng cậu sẽ ký, khuôn mặt ông lộ ra chút ý cười, nhưng ngay sau đó, nét mặt ông lại trầm xuống.

Diệp Nam Bạch cuộn tờ giấy thành hình ống, rồi dứt khoát nhét vào cốc nước lọc mà Tần Hà chưa uống, "Đừng đến nữa, chúng tôi không hoan nghênh ông, nếu còn có lần sau, thì cốc nước này sẽ không đơn giản chỉ là để làm ướt tờ giấy đâu."

"Sẽ đổ lên người ông đấy."

Cậu chưa dứt câu, đã nắm tay Tần Hà và dẫn anh đi.

Cả quãng đường không ai nói gì, khi lên xe, Tần Hà kéo dây an toàn cho cậu, nhưng sau khi buộc xong, anh không lập tức rút tay lại, "Đừng tức giận."

"Em tức giận." Diệp Nam Bạch hiếm khi thẳng thắn, "Sao anh không nói thẳng với em?"

"Em gặp chú ấy sẽ không vui." Tần Hà dừng lại một chút, "Hơn nữa, anh muốn giải quyết một số chuyện giúp em."

"Nhưng em sẽ lo cho anh." Diệp Nam Bạch nhìn thẳng vào mắt anh, "Nếu ông ấy muốn làm gì với anh thì sao?"

Không ngờ cậu tức giận vì lý do này, Tần Hà không nhịn được mà cười một chút, "Vì thế mà tức giận à?"

"…Ừ." Diệp Nam Bạch cúi đầu, "Nếu ông ấy còn tìm anh thì phải nói cho em biết."

"Được." Tần Hà nắm tay cậu, hôn nhẹ vào mu bàn tay, "Không tức giận nữa nhé?"

"Ừ." Diệp Nam Bạch siết lại tay anh, mỉm cười, "Nhưng vừa rồi anh khá đẹp trai."

"Đẹp trai ở chỗ nào?" Tần Hà hỏi, vẻ mặt đầy hứng thú.

Diệp Nam Bạch không muốn nói, chỉ lảng tránh, "Tối nay anh giúp em xoa bóp chân được không?"

Tần Hà cũng không ép, dù sao về nhà rồi sẽ có cách khiến cậu nói ra, "Rất vui được phục vụ em."

Xe ô tô khởi động, Diệp Nam Bạch bỗng nhiên nói: "Ngày mai m phải đi, ngày kia có cuộc thi."

"Anh biết."

"…" Thấy Tần Hà không nói gì nữa, Diệp Nam Bạch không nhịn được hỏi: "Anh không nói gì sao?"

"Về chuyện gì?" Tần Hà hỏi.

"Không có gì."

Tần Hà vốn định làm như không nghe thấy, nhưng cuối cùng không làm được. Khi đèn đỏ, anh dừng xe lại, quay đầu nói: "Ngày mai và ngày kia anh không có lớp."

"Vậy sao?"

Tần Hà lại không trả lời thẳng, "Dù có lớp anh cũng không muốn đến."

"Em có muốn đưa anh đi cùng không?"

Đèn xanh bật lên, xe lại tiếp tục chạy, Diệp Nam Bạch vui vẻ nhưng giả vờ làm ra vẻ không để ý, "Được thôi."
 
Chiếm Hữu Đến Muộn - Mạc Tang Thất
Chương 74: Chương 74



Chương 74

Ngày trước cuộc thi, Diệp Nam Bạch và đội nhảy của cậu đã đến khách sạn gần nơi thi đấu từ hôm trước. Vì tình trạng đặc biệt của cậu, thầy Phương đã đặc biệt sắp xếp cho cậu một phòng giường lớn.

Một số thành viên trong đội nhảy đã từng học lớp của thầy Phương, họ có ấn tượng với Tần Hà, vì vậy khi thấy anh cùng Diệp Nam Bạch đến, họ khá ngạc nhiên.

Dù đã thấy người ta mang theo bạn gái hoặc bố mẹ đến, nhưng chưa từng thấy ai lại mang theo... anh họ.

Lần trước, khi Diệp Nam Bạch cùng Tần Hà rời khỏi lớp, gặp phải một anh chàng đến đón cậu, mọi người thấy tò mò, bèn nói nhỏ với Lâm Ngữ: "Nam Bạch và anh họ cậu ấy thân thiết vậy à?"

"Anh họ?" Lâm Ngữ lúc đầu không hiểu, mãi một lúc sau mới ấp úng đáp: "À đúng rồi, anh họ, họ thân nhau lắm, gia đình đến xem thi đấu cũng không có gì lạ đúng không?"

"Tôi đâu có nói là không đúng." Phan Hòa Phàn nói, "Chỉ là thấy họ thân thiết như vậy thật hiếm có. Tôi và anh họ mình chẳng thân chút nào, mà gia đình họ cũng gen tốt quá nhỉ. Lần trước tôi cũng cảm thán như vậy, trời ơi, người với người sao mà khác nhau thế..."

“Đúng vậy.” Lâm Ngữ vỗ vai Phan Hòa Phàn, nhìn từ xa thấy Tần Hà đeo túi của Diệp Nam Bạch rồi cả hai cùng bước vào khách sạn, nhỏ giọng cảm thán: “Biết thế tôi cũng mang bạn trai đến rồi.”

“Bạn trai gì cơ?” Phan Hòa Phàn không nghe rõ.

“Không có gì.” Lâm Ngữ nhún vai, “Chỉ là tôi nhớ bạn trai thôi, đi trước đây, tôi sẽ đi gọi video với anh ấy.”

Phan Hòa Phàn: “…”

Tối hôm đó họ sẽ đi ăn chung, Tần Hà cũng muốn tham gia, nhưng không ngờ công việc ở studio đột nhiên bận rộn. Để không chiếm dụng thời gian xem thi đấu ngày mai, anh đành phải ở lại phòng làm việc online, nên Diệp Nam Bạch và Lâm Ngữ đi cùng nhau.

Diệp Nam Bạch không thường tham gia các buổi tiệc như thế này, lần này đến khiến mọi người bất ngờ, nhưng vẫn có một vài tiếng nói không mấy hòa hợp.

Có lẽ là vì ghen tị, Hoàng Phỉ luôn không ưa Diệp Nam Bạch, nên khi thấy cậu ngồi cạnh thầy Phương, cô cũng ngồi xuống ở phía bên kia thầy, nửa thật nửa đùa nói: “Thầy, hôm nay thầy có vui không? Cuối cùng mọi người cũng tụ họp đầy đủ, thật hiếm khi mọi người cùng một chỗ, bình thường ai cũng bận cả, muốn mọi người tụ lại cũng khó.”

Cô liếc mắt nhìn Diệp Nam Bạch, ban đầu cậu không nhận ra gì, nhưng không hiểu sao cậu cảm thấy mọi ánh mắt đều hướng về mình, hầu hết chỉ dừng lại một lúc rồi nhanh chóng quay đi.

Cậu cảm thấy kỳ lạ, lén hỏi Lâm Ngữ qua điện thoại.

Diệp Nam Bạch: Sao mọi người cứ nhìn tôi vậy?

Lâm Ngữ nhìn quanh một vòng, rồi nhắn lại: Cậu không nhận ra cô ấy đang nói về cậu à?

Lâm Ngữ: Bình thường cậu hay vắng mặt trong các buổi họp nhóm, giờ cô ấy đang bóng gió đó.

Lâm Ngữ: Đợi chút, để tôi nói vài câu đáp lại cô ấy.

Diệp Nam Bạch: Thôi đi, thầy Phương còn đang ở đây.

Lâm Ngữ: Cũng đúng, để cô ta nói đi!

Thầy Phương bình thường không tham gia các buổi tiệc của họ, nên không nghe ra, chỉ thuận miệng nói: “Tất nhiên là vui rồi, ngày mai các em cố gắng thể hiện tốt, thi đấu xong thầy sẽ mời các em đi ăn.”

Cả bàn người vỗ tay reo hò, Hoàng Phỉ đắc ý nhìn Diệp Nam Bạch, như thể đang nói thầy vẫn thích cô nhất.

Diệp Nam Bạch nhíu mày, cậu không nhớ mình đã làm gì để đắc tội Hoàng Phỉ, thật sự không hiểu chuyện này.

May mà sau đó mọi chuyện khá êm xuôi, không có gì không vui xảy ra. Đang ăn, thầy Phương đứng dậy đi toilet, căn phòng lập tức trở nên nhộn nhịp hơn khi không có thầy ở đây.

Hoàng Phỉ hứng thú lấy điện thoại ra hỏi: “Này, có ai nhận ra anh chàng này không? Sáng nay tôi đến đây, vừa xuống xe đã thấy anh ấy đi theo sau đội chúng ta, có phải là đi cùng ai không?”

Mọi người lần lượt nhìn vào bức ảnh, khi nó đến tay Phan Hòa Phàn, cậu ta nhìn về phía Diệp Nam Bạch đối diện, đưa bức ảnh cho cậu xem: “Nam Bạch, đây chẳng phải anh họ cậu sao?”

Diệp Nam Bạch ngẩng đầu lên, bàn khá xa, lại chỉ là một bức ảnh chụp nghiêng, nhưng cậu vẫn nhận ra ngay đó là Tần Hà.

Những người từng học chung với Diệp Nam Bạch cũng đều nhớ rõ Tần Hà, lập tức có người phụ họa: “Đúng rồi, đây chẳng phải anh họ của Diệp Nam Bạch sao? Hoàng Phỉ, sao lại đi chụp ảnh người ta vậy?”

Lâm Ngữ lập tức nói thêm: “Đúng vậy, sao lại đi chụp ảnh người ta thế? Cậu chẳng lẽ có cảm tình với anh ấy à?”

Diệp Nam Bạch cũng muốn hỏi, cuối cùng dùng ánh mắt dò xét nhìn Hoàng Phỉ.

Hoàng Phỉ không ngờ rằng anh chàng mà cô vô tình chụp lại lại là anh họ của Diệp Nam Bạch, ngẩn người một lúc, cảm xúc hưng phấn ban đầu như bị dội một gáo nước lạnh, đột nhiên cảm thấy khó xử, la lên với Phan Hòa Phàn: “Này, đưa điện thoại lại cho tôi.”

Phan Hòa Phàn không hiểu tại sao cô đột nhiên tức giận, vội vàng trả điện thoại lại cho cô. Nhưng bạn của cô là Thẩm Yến nhìn thấy tình hình, liền nhanh chóng chuyển chủ đề để lấp li3m, “Chỉ là chụp ảnh anh chàng đẹp trai thôi mà, tôi cũng hay chụp, nào nào, mọi người, cùng nhau uống rượu đi.”

Diệp Nam Bạch hình như không muốn vấn đề này cứ thế qua đi, sau khi mọi người đã cụng ly, cậu lại mở miệng: “Chỉ là chụp ảnh, có thể xóa đi được không?”

Cậu không muốn bức ảnh của Tần Hà nằm trong album của người khác, dù chỉ là một bức ảnh nghiêng mờ mờ.

Thẩm Yến đối với ấn tượng về Diệp Nam Bạch ngoài lạnh lùng ít nói còn là ít cảm xúc, nhưng lúc này sao lại thấy thái độ như vậy, chỉ là một bức ảnh bình thường, lại là ảnh anh họ cậu, không phải là ảnh của cậu, sao lại có vẻ nghiêm trọng như vậy?

Hoàng Phỉ cũng nghĩ vậy, không phục nói: “Cớ gì phải xóa, tôi chụp thì tôi muốn làm gì thì làm, nếu thật sự là anh họ của cậu, cậu để anh ấy tự đến bảo tôi xóa đi, ý kiến của chính chủ tôi còn phải tôn trọng, cậu chỉ là em họ, không thể thay thế ý kiến của anh ấy.”

Cô cứ nói đi nói lại về chuyện anh họ, em họ, làm Diệp Nam Bạch cảm thấy không thoải mái, cậu nhíu mày, vô thức nói: “Anh ấy không…”

Nhưng chưa kịp nói hết câu, Lâm Ngữ đã kéo tay áo cậu, ngắt lời, tức giận nói: “ Hoàng Phỉ, sao trước đây tôi không phát hiện cô lại mặt dày thế nhỉ? Người ta là một gia đình, cô đi quay lén người ta, người thân bảo cô xóa thì cô không muốn, sao lại như vậy?”

“Cô nói tôi sao?” Hoàng Phỉ đứng dậy, muốn lại gần lý luận với Lâm Ngữ.

Cửa phòng bật mở, thầy Phương bước vào, nhìn thấy cảnh này, ngẩn người một lúc rồi hỏi: “Làm gì vậy?”

Hoàng Phỉ lập tức thu lại thái độ, thở phào nhẹ nhõm, rồi cười gượng nói: “Không có gì đâu thầy.”

Nhưng Lâm Ngữ không bỏ qua, liền tố cáo: “Thầy, cô ấy lén chụp ảnh anh họ của Nam Bạch, mà không chịu xóa.”

“Chuyện này có thật không?” Thầy Phương ngồi lại vào chỗ, “Để thầy xem.”

Hoàng Phỉ không muốn đưa ra, nhưng vẫn miễn cưỡng đưa điện thoại cho thầy, không vui nói: “Em chỉ chụp một bức ảnh thôi, đâu có làm gì.”

Thầy Phương nhìn Diệp Nam Bạch một cái, Diệp Nam Bạch không muốn khiến thầy gặp khó xử, suy nghĩ một chút rồi thay đổi giọng điệu nhẹ nhàng nói với Hoàng Phỉ: “Anh ấy không thích người khác giữ ảnh của mình, có thể xóa đi được không?”

Hoàng Phỉ lén lút trừng mắt nhìn cậu một cái, nhưng vì có thầy Phương ở đó, mà chỉ là một bức ảnh mờ, nên cô nghĩ thôi cũng chẳng có gì to tát, nên cô lướt tay trên màn hình vài cái rồi không kiên nhẫn đưa cho Diệp Nam Bạch xem: “Xong rồi, xóa rồi, cả thùng rác cũng xóa hết, cậu hài lòng chưa?”

Diệp Nam Bạch gật đầu, “Cảm ơn.”

Tuy nhiên trong lòng vẫn cảm thấy không thoải mái.

Thấy cả hai đã nhượng bộ, thầy Phương không nói thêm gì nữa, chỉ gọi mọi người ăn tiếp.

Diệp Nam Bạch cúi đầu gõ chữ, hỏi Lâm Ngữ: “Vừa rồi sao cậu không để tôi nói?”

Lâm Ngữ: “Cậu ngốc à, cái miệng của Hoàng Phỉ ấy, nếu cô ta biết Tần Hà là bạn trai cậu, chẳng phải sẽ khiến chuyện của cậu bị lan truyền ra hết sao?”

Diệp Nam Bạch: “Tôi không sao.”

Lâm Ngữ: “Nhưng mà thi đấu thì có liên quan đấy?”

Lâm Ngữ: “Tôi nghe nói ngày mai thi đấu không chỉ có giám khảo chuyên môn mà còn có cả giám khảo bình thường nữa, bây giờ người có thể chấp nhận người đồng tính vẫn còn ít lắm.”

Lâm Ngữ: “Mà chúng ta lại cùng nhóm, là đối thủ cạnh tranh với Hoàng Phỉ, nếu cô ta ác tâm đem chuyện này tung lên mạng thì sao?”

Diệp Nam Bạch lúc đầu không nghĩ sâu, nhưng nghe Lâm Ngữ phân tích xong, cậu chợt thấy có lý.

Diệp Nam Bạch: “Cậu nói đúng.”

Lâm Ngữ: “Cứ nghe tôi, tôi không ưa cô ta từ lâu rồi, ai biết cô ta có âm mưu gì không, chuyện này tốt nhất đừng để cô ta biết.”

Diệp Nam Bạch: “Tôi biết rồi.”

Diệp Nam Bạch vừa nhắn xong thì nhận được tin nhắn từ Tần Hà, báo rằng công việc của anh đã xong.

Tâm trạng hơi bực bội của Diệp Nam Bạch đã được một tin nhắn đơn giản làm dịu đi, cậu khẽ cười một cái.

Diệp Nam Bạch: “Em phải một lúc nữa mới về.”

Diệp Nam Bạch: “Anh ăn cơm chưa?”

Tần Hà: “Chưa, đang định gọi đây.”

Diệp Nam Bạch không vui khi thấy Tần Hà lại bỏ bữa vì công việc. Cậu phát hiện ra, Tần Hà là một người cuồng công việc, mỗi khi anh bận, chẳng để ý gì, nếu không có ai nhắc nhở, anh hoàn toàn có thể quên cả ăn uống cho đến khi công việc xong.

Điều này không thể chấp nhận được.

Diệp Nam Bạch: “Hay là anh đi tắm trước đi? Em sẽ gói đồ ăn rồi mang về cho anh.”

Tần Hà: “Được rồi.”

Tần Hà: [Hình ảnh cún nhỏ quay vòng.]

Diệp Nam Bạch suýt bật cười.

Cậu đặt món ăn trước, khi đơn đã sẵn sàng thì bữa tiệc cũng kết thúc. Có người đề nghị đi hát, Diệp Nam Bạch đang định tìm lý do để về trước, không ngờ thầy Phương lại lên tiếng: “Ngày mai phải thi đấu rồi, tối nay về nghỉ ngơi cho khỏe, thi xong rồi đi chơi cũng không muộn.”

“Cũng đúng.”

Thế là mọi người tán loạn, Diệp Nam Bạch thở phào nhẹ nhõm, mang theo túi đồ ăn và đi cùng Lâm Ngữ, theo sau mọi người.

Phan Hòa Phàn tò mò, đi lùi lại phía sau cùng họ, “Đây là đồ cho anh họ cậu à?”

Diệp Nam Bạch gật đầu, “Anh ấy chưa ăn cơm.”

Phan Hòa Phàn: “Cậu đúng là một người em tốt, nếu em họ tôi tốt như vậy thì tốt quá.”

Diệp Nam Bạch: “…”

Cậu thật sự muốn nói mình không phải là em trai của Tần Hà, nhưng Lâm Ngữ ở bên cạnh khẽ nhắc nhở: “Nhẫn nhịn đi.”

Phan Hòa Phàn lại muốn nói chuyện, “Anh họ cậu có bạn gái không?”

“…” Diệp Nam Bạch nhìn anh ta một cái kỳ lạ, lắc đầu, “Không có.”

Nghe xong câu trả lời, Phan Hòa Phàn dường như rất hứng thú, “Vậy anh họ cậu tối nay ngủ ở đâu?”

“Đương nhiên là ngủ cùng tôi.”

“Không thuê phòng riêng à?” Phan Hòa Phàn hỏi những câu thật kỳ lạ.

Lo lắng Diệp Nam Bạch sẽ không nhịn được mà nói thật, Lâm Ngữ vội vàng nói: “Anh em sống cùng nhau có gì đâu, phải tốn công mở thêm phòng nữa làm gì.”

Phan Hòa Phàn gãi đầu, cười gượng nói: “Cũng đúng.”

Cuộc đối thoại kỳ lạ như vậy kết thúc, Phan Hòa Phàn đi cùng họ một đoạn nữa, cho đến khi chia tay trước cửa phòng, Diệp Nam Bạch không thể nói chuyện riêng với Lâm Ngữ thêm lần nào.

Dù có chút kỳ lạ, nhưng vào khoảnh khắc quẹt thẻ vào cửa, Diệp Nam Bạch đột nhiên cảm thấy tâm trạng của mình trở nên tốt hơn, vì thế cậu bỏ qua chuyện đó.

Căn phòng tối đen, Tần Hà đi đâu rồi?

Cậu đang định đưa thẻ vào cửa, nhưng ngay lúc đó, cánh cửa tự động đóng lại, và một lực mạnh giữ lấy cậu, ép vào cửa. Hơi thở ấm áp, mang theo chút ẩm ướt của Tần Hà và mùi nước hoa của anh phủ lên người Diệp Nam Bạch.

Thẻ phòng bị lấy đi, cửa được mở, và không gian xung quanh sáng lên. Diệp Nam Bạch hơi nheo mắt, rồi một tiếng cười trầm thấp vang lên bên tai.

“Anh làm gì vậy?” Diệp Nam Bạch cảm thấy buồn cười, rõ ràng ở trong phòng rồi, sao lại phải làm thế này?

Tần Hà tiến lại gần cổ Diệp Nam Bạch, nhẹ nhàng ngửi một cái, “Nhớ em.”

Diệp Nam Bạch cũng ôm lại anh, “Mới rời đi có hai giờ mà.”

Tần Hà không trả lời, lại hỏi ngược lại: “Em uống rượu ư? Sao lại có mùi rượu?”

“Không có.” Diệp Nam Bạch buông anh ra, cầm cổ áo mình ngửi thử, “Mùi nồng không, chắc là vô tình dính phải… Đây, cho anh, ăn đi, em đi tắm trước.”

Tần Hà nhận lấy, “Quần áo anh chuẩn bị xong rồi, trong phòng tắm.”

“Thật là chu đáo.” Diệp Nam Bạch cười rồi hôn lên môi anh.

Nhưng khi thực sự bước vào phòng tắm, Diệp Nam Bạch mới nhận ra mình đã khen quá sớm… Tần Hà chuẩn bị cho cậu một chiếc áo phông rộng thùng thình.

Anh thích cậu mặc đồ của anh đến vậy sao?

Lần trước mặc áo sơ mi là do cảm hứng bất chợt, phản ứng của Tần Hà cũng không như cậu tưởng, vì vậy cậu cứ nghĩ anh không thích, ai ngờ lần này lại bị anh lừa.

Tần Hà vừa mở đồ ăn vừa liếc về phía phòng tắm, lo Diệp Nam Bạch sẽ tức giận, nhưng khi thấy mình đã ăn gần xong mà người trong phòng tắm vẫn chưa ra, anh bắt đầu thấy nhẹ nhõm, còn cảm thấy có chút mong đợi.

Tần Hà ăn rất nhanh, đoán Diệp Nam Bạch sắp ra, liền nhanh chóng dọn dẹp rồi giả vờ không quan tâm, cúi đầu nhìn điện thoại.

Khi Diệp Nam Bạch bước ra, cậu thấy cảnh này, nhướng mày rồi ngồi lên giường, quay lưng về phía Tần Hà, “Anh giúp em xoa chân được không, em muốn tập thêm chút nữa.”

Tần Hà biết mình đã tự đào hố cho mình, rõ ràng biết Diệp Nam Bạch phải thi đấu ngày mai, tối nay cần phải ngủ sớm, nhưng vẫn muốn xem cậu mặc đồ của mình.

Bây giờ thì tốt rồi, không biết phải nhìn đi đâu nữa.

Áo của Tần Hà hơi lớn đối với Diệp Nam Bạch, ban đầu nó che cả chân cậu, ngăn anh không nghĩ linh tinh, nhưng giờ Diệp Nam Bạch muốn anh xoa chân, không khí bỗng trở nên mơ hồ.

“Sao thế?” Thấy anh lâu không động, Diệp Nam Bạch quay đầu hỏi, vẻ mặt hoàn toàn vô tội.

“Không… không có gì.” Tần Hà nhắm mắt lại, chuyển ánh mắt sang nơi khác, ngoan ngoãn xoa chân cho cậu.

Nhưng anh vẫn không thể không bị thu hút. Diệp Nam Bạch có đôi chân rất đẹp, thẳng và trắng, ngày xưa khi xem cậu nhảy, ngoài việc nhìn mặt cậu, anh chỉ chăm chăm nhìn đôi chân ấy, giờ nghĩ lại, lúc đó Diệp Nam Bạch đã làm động tác gì, anh chẳng nhớ nổi một cái nào.

Anh cuối cùng cũng thuyết phục được bản thân, không ngờ Diệp Nam Bạch lại không ngoan, đột nhiên nghiêng người, dựa vào người anh, “Mệt quá.”

Tần Hà ôm lấy cậu từ phía sau, “Mệt thì không tập nữa, em đã làm rất tốt rồi, tối nay nghỉ ngơi cho khỏe.”

“Chúng ta có nên ngủ luôn không?”

Diệp Nam Bạch thuận thế rúc vào lòng anh, “Bây giờ còn sớm mà… thật sự anh muốn em ngủ sao?”

“À anh…”

Diệp Nam Bạch: “Anh bắt em mặc như vậy, chẳng lẽ chỉ để nhìn thôi à?”

Tần Hà nuốt nước miếng, nhẹ nhàng thở ra, “…Không phải.”

Diệp Nam Bạch cười, cố tình đưa tay véo vành tai anh, “Vậy anh muốn gì?”

Tần Hà cảm thấy nóng, nghiến chặt hàm răng, “Đừng làm loạn, ngày mai em còn phải thi đấu.”

Diệp Nam Bạch nhìn anh một lúc, vẻ mặt hơi tiếc nuối, “Vậy thôi, em ngủ đây.”

Cậu nói xong liền từ trong lòng anh ra, chậm rãi chui vào chăn.

Như đã đoán trước, khi cậu chưa kịp nằm xuống hoàn toàn, đã bị Tần Hà kéo lại, Tần Hà cắn nhẹ môi cậu, “Nam Nam, chúng ta chơi một trò chơi nhé.”

Diệp Nam Bạch dần mất đi sức lực, trong cơn mơ màng, tiếng chuông thông báo tin nhắn trên điện thoại vang lên vài lần.

Tần Hà buông cậu ra một chút, hơi thở dồn dập, nghiêng người dựa vào vai cậu để ổn định lại.

Vì lo lắng đó là tin quan trọng về cuộc thi, Diệp Nam Bạch vội vã với lấy điện thoại xem, không ngờ lại là tin nhắn của Phan Hòa Phàn.

Phan Hòa Phàn: Nam Bạch Nam Bạch, tôi có một người bạn muốn xin WeChat của anh họ cậu, cậu giúp tôi add một chút được không?

Phan Hòa Phàn: Cầu cứu khẩn cấp, làm ơn giúp tôi với!

Phan Hòa Phàn: Sau này tôi sẽ mời cậu ăn cơm!

Diệp Nam Bạch ban đầu không muốn trả lời, nhưng bỗng nhớ lại tất cả những chuyện đã xảy ra trên bàn ăn tối nay. Cậu không tiện gõ chữ, mà nói bằng giọng nói lại càng không tiện, thế là cậu chỉ có thể dùng nhập liệu bằng giọng nói.

Cậu nhấn nút và nói một cách ngắt quãng, “Ai… là bạn của cậu?”

Cảm ơn tính năng nhập liệu bằng giọng nói, Diệp Nam Bạch nghĩ, kiểm tra một lần nữa thấy không có gì lạ liền gửi đi.

Phan Hòa Phàn do dự một lúc rồi trả lời: “Là Thẩm Yến.”

Diệp Nam Bạch hiểu rồi, thực ra là Hoàng Phỉ muốn, không trách được sao Phan Hòa Phàn lại có thái độ kỳ lạ khi trở về, thì ra là đang dò hỏi tin tức.

Diệp Nam Bạch: “Xin lỗi, tôi và anh họ đang chơi trò chơi.”

Diệp Nam Bạch: “Anh ấy không muốn cho đâu.”

Sau đó Diệp Nam Bạch định ném điện thoại sang một bên, không muốn quan tâm nữa.

Tần Hà chống tay nhìn cậu, ánh mắt lóe lên hỏi: “Anh họ?”

Diệp Nam Bạch nhìn anh, mắt có chút đỏ, đôi mắt lấp lánh mang theo chút d*c vọng, lúc này lại không hiểu sao lại có vẻ hơi phảng phất một chút cảm xúc, quyến rũ vô cùng.

Cậu không trả lời, chỉ ôm chặt lấy Tần Hà, giọng nói nhẹ nhàng run rẩy, “Đừng thích người khác.”

Tần Hà ánh mắt sâu thêm một chút: “Anh không thích đâu.”

“Chỉ thích em thôi.”

“Chỉ thích mình em thôi.”
 
Chiếm Hữu Đến Muộn - Mạc Tang Thất
Chương 75: Chương 75



Chương 75:

Vì hôm nay có việc quan trọng, nên tối qua hai người chỉ vui đùa một lần.

Lúc này cuộc thi vừa mới bắt đầu, chưa đến lượt Diệp Nam Bạch, cậu đứng trên khán đài nhìn xuống, chỉ thấy một đám đông người.

Tần Hà khẽ chạm vào mu bàn tay cậu, “Có chút lạnh, em lo lắng không?”

Trên khán đài có rất nhiều người, họ không thể làm những hành động thân mật khác, chỉ có thể đứng cạnh nhau, vai kề vai.

Diệp Nam Bạch hơi nghiêng vai về phía anh một chút, “Có chút.”

Tần Hà khẽ móc ngón tay út của mình vào ngón tay cậu rồi nhanh chóng rút lại. Diệp Nam Bạch hiểu anh đang cố ý giúp mình thư giãn, bèn cười với mọi người xung quanh rồi lại dõi theo màn biểu diễn trên sân khấu.

Cậu xem đến mức say mê, đến khi vô tình cảm nhận thấy tay mình va phải một thứ gì đó, rồi thứ đó lướt qua các ngón tay cậu, sau đó buộc chặt ở cổ tay.

“Hm?” Cậu đưa tay lên nhìn, phát hiện có một chiếc vòng tay dây đỏ trên cổ tay, không khỏi ngạc nhiên nhìn Tần Hà, “Anh...”

Tần Hà như vô tình dùng ngón cái vuốt nhẹ xương cổ tay cậu, rồi lại nhìn về phía sân khấu, “Đây là món quà mà mẹ anh từng cầu cho anh lúc nhỏ, bây giờ nó là của em rồi.”

Anh quay lại, lúc này ánh sáng sân khấu vừa đúng lúc bật lên, khiến đôi mắt anh như sáng lên, như chứa đầy ánh sao. Anh khẽ nói, “Nam Nam, em sẽ luôn gặp may mắn.”

Diệp Nam Bạch trong lòng đầy xúc động, khi ánh sáng sân khấu lại mờ dần, cảm xúc trong lòng cậu cũng vừa đủ đầy, chỉ cần một chút nữa thôi là có thể bùng nổ, như thể chỉ cần mở ra một chút là mọi thứ sẽ không thể dừng lại.

Ánh sáng vừa tối đi, nhưng nếu làm gì đó, rất dễ bị phát hiện. Cảm nhận được Tần Hà đang lại gần, Diệp Nam Bạch vội vàng lấy lại lý trí khi ánh sáng lại bật lên.

Cậu nắm chặt ngón cái của Tần Hà, nhỏ giọng nói: “Anh bây giờ là đang anh họ của em đấy.”

Tần Hà ngẩn ra một chút, rồi cuối cùng cũng phản ứng lại, lùi lại, cười cười không nói tiếng nào.

Tối qua sau khi dỗ dành và lừa cậu, Diệp Nam Bạch đã kể hết mọi chuyện cho anh, Tần Hà nghĩ lại vừa buồn cười vừa bất lực, cảm thấy tiếc vì không thể công khai nhưng tâm trạng vẫn tốt, Diệp Nam Bạch đã ghen vì anh.

Trước đây, anh đâu dám nghĩ đến chuyện tốt đẹp như vậy.

“Anh cười gì thế?” Diệp Nam Bạch nhìn anh, vẻ mặt có chút tức giận, lại mang chút xấu hổ.

“Không có gì.” Tần Hà đối diện với cậu, ánh mắt dừng lại trên đôi môi của cậu, khi ánh sáng lại tắt, anh nhanh chóng đưa tay lau đi, “Son môi bị lem một chút, anh chỉ muốn lại gần giúp em lau đi.”

“…” Thì ra chỉ có vậy nhưng không biết sao, Diệp Nam Bạch cảm thấy có chút thất vọng.

Thấy vẻ mặt cậu không cảm xúc, lại có chút mơ hồ, Tần Hà không nhịn được bật cười. Diệp Nam Bạch cảm thấy tiếng cười đó như đang trêu chọc mình, không hài lòng quay đầu nhìn sân khấu.

Ai ngờ, lúc này Tần Hà lại gần thêm một chút, cúi đầu, ghé vào tai cậu nói chuyện, trông có vẻ như là vì âm thanh từ sân khấu quá lớn, sợ cậu không nghe rõ nên mới lại gần như vậy.

Nhưng những lời anh nói lại khiến cậu đỏ mặt, “Đùa thôi, không phải vì son môi đâu, chỉ là đột nhiên muốn hôn em.”

Lời nói cùng hơi thở phả vào tai cậu, khiến Diệp Nam Bạch không khỏi rùng mình, đôi mi run lên mấy lần, cậu kéo tay anh, vội vàng đi về hướng phòng trang điểm.

Bước chân vội vàng, nhưng khi sắp bước vào phòng trang điểm thì lại vô tình gặp phải Lâm Ngữ, cả hai đều ngẩn người, một lúc lâu không biết buông tay thế nào.

Lâm Ngữ đứng nhìn họ, chẳng biết nên đi hay ở lại, một lúc lâu sau mới lên tiếng, “Diệp Bảo, cậu đi đâu mà tôi tìm mãi không thấy?”

Diệp Nam Bạch nhìn lên khán đài rồi hỏi cô: "Có chuyện tìm tôi à?"

Lâm Ngữ đáp: "À, có một nhóm gặp chút sự cố, nhóm chúng ta lên sớm, thầy Phương bảo tôi đến nhắc cậu, ai chưa chuẩn bị thì nhanh chóng chuẩn bị."

"Ừ, tôi biết rồi."

Cậu không cần chuẩn bị gì thêm, trang điểm đã xong, trang phục cũng đã thay xong, chỉ còn...

Khi Lâm Ngữ rời đi, cửa phòng trang điểm bị đóng lại và khóa chặt.

Tần Hà bị ép vào tường, cười hỏi: "Làm gì vậy?"

Diệp Nam Bạch: "Ngoài vòng tay ra, em còn muốn một thứ khác."

Tần Hà áp lòng bàn tay vào cổ Diệp Nam Bạch, cúi đầu đến gần, "Anh đã nói rồi, gì anh cũng cho em."

"Chỉ cần mọi thứ suôn sẻ, em yêu."

Khi nhóm của Hoàng Phỉ biểu diễn xong, đến lượt Diệp Nam Bạch và Lâm Ngữ. Mặc dù cả hai đều có kinh nghiệm trên sân khấu, nhưng đây là lần đầu tiên Diệp Nam Bạch biểu diễn đôi.

Không biết có phải do tác dụng của chiếc vòng tay và nụ hôn của Tần Hà hay không, nhưng khi bước lên sân khấu, mọi cảm giác lo lắng đều biến mất, cậu tập trung hoàn toàn vào biểu diễn, thậm chí còn thoải mái hơn cả khi luyện tập.

Tần Hà đứng trong đám đông dưới sân khấu, giống như ngày trước, trở thành một trong những người nhìn chằm chằm vào Diệp Nam Bạch.

Ánh sáng sân khấu chiếu xuống, Diệp Nam Bạch trông vô cùng xuất sắc, từ biểu cảm đến động tác, cậu truyền tải hoàn hảo cảm xúc mà điệu nhảy muốn diễn đạt.

Tần Hà đã xem cậu nhảy rất nhiều lần, từ những lần lén lút nhìn trộm cho đến những lần công khai ngắm nhìn, nhưng hiếm khi có cơ hội nhìn cậu từ dưới lên như vậy.

Cậu giống như một thiên thần, bỗng nhiên từ trên trời rơi xuống, từ ngày đó, cậu chiếm lấy toàn bộ cuộc sống của anh, đến nỗi anh như bị mê hoặc, chỉ muốn lại gần cậu thêm chút nữa.

Lúc này, dưới ánh sáng sân khấu, Diệp Nam Bạch thật sự rất xinh đẹp, xung quanh là bóng tối, chỉ có cậu tắm mình trong ánh sáng, rực rỡ đến mức khiến người ta không thể rời mắt.

Cậu còn tỏa sáng hơn cả thời cấp ba, Tần Hà nghĩ.

Nhớ lại những điều này, anh không khỏi mỉm cười. Người trên sân khấu lúc này là bạn trai của anh, không còn là người xa vời như hồi cấp ba, mà là bạn trai thật sự.

Anh đắm chìm trong màn biểu diễn của Diệp Nam Bạch, đến mức không hề hay biết có người đến gần mình.

Đột nhiên, một bàn tay vỗ nhẹ lên vai anh, Tần Hà khựng lại, từ vẻ mặt khó chịu chuyển sang ngạc nhiên.

"Mẹ?" Tần Hà phản ứng vài giây rồi vội vàng kéo người ra khỏi đám đông, "Sao mẹ lại đến đây?"

"Không thể sao?" Mẹ Tần trách móc, "Nếu không phải mẹ nghe tin sớm, suýt chút nữa vì con mà bỏ lỡ màn biểu diễn của Nam Bạch."

"Im lặng đi, lát nữa nói sau, để mẹ chụp vài bức cho Nam Bạch."

Nói rồi, bà cầm máy ảnh đi về phía trước, để lại Tần Hà đứng đó bất lực.

Lần trước khi đưa Diệp Nam Bạch về nhà, Tần Hà đã biết quản gia sẽ nhận ra và nói với mẹ anh. Anh tưởng mẹ sẽ phản đối, nhưng không ngờ lần trước bà gọi video chỉ để xem ảnh của Diệp Nam Bạch.

Sau khi xem xong, bà không những đồng ý mà còn nằng nặc muốn về nước gặp Diệp Nam Bạch, khiến Tần Hà có chút ngẩn ngơ.

Lần này Diệp Nam Bạch thi, không biết bà từ đâu nghe được tin mà sáng sớm đã nói muốn đến xem. Lo lắng Diệp Nam Bạch sẽ bị phân tâm, Tần Hà đã từ chối, ai ngờ bà lại tự tìm đến.

Anh không biết phải giải thích thế nào với Diệp Nam Bạch.

Diệp Nam Bạch hoàn toàn không hay biết gì, khi nhận giải và cúi chào khán giả, cậu làm một điều mà trước đây chưa bao giờ làm. Cậu liếc nhìn xuống khán đài, nhưng không bất ngờ khi thấy đông nghịt người, không thể tìm thấy Tần Hà đâu.

Cậu mỉm cười trong lòng, nghĩ rằng dù không tìm thấy ai, cảm giác biết có người dưới khán đài đang theo dõi mình cũng thật tuyệt.

Khi xuống sân khấu, cậu nhìn thấy Tần Hà ngay lập tức, định đi đến gặp anh, nhưng lại chú ý thấy bên cạnh anh có một người phụ nữ.

Ngay sau đó, cậu nghe người phụ nữ chỉ vào khóe miệng của Tần Hà nói: "Môi con sao vậy, dính gì đó?"

Mẹ Tần vừa nói vừa lấy khăn tay đưa cho anh, "Lau đi."

Tần Hà không nhận, ngay lập tức anh nhận ra đó là son môi của Diệp Nam Bạch, do hai người hôn lâu quá, thời gian vốn dư dả bây giờ lại hơi gấp, chỉ kịp thoa lại son môi cho Diệp Nam Bạch mà quên mất lau đi.

Dù chẳng có gì, nhưng bị mẹ phát hiện vẫn có chút xấu hổ.

"Không sao đâu..." Anh vội vàng dùng mu bàn tay lau qua, rồi ngẩng đầu nhìn thấy Diệp Nam Bạch, khóe miệng nhếch lên, "Cứ tưởng em phải vào hậu trường trước."

"Không đâu." Diệp Nam Bạch vừa nói vừa liếc nhìn mẹ Tần, "Dì ấy là ai vậy?"

"Nam Bạch phải không?" Mẹ Tần cười hiền từ, nắm tay cậu, rồi nhìn chiếc vòng tay trên cổ tay cậu, cười càng tươi hơn, "Dì là mẹ của Tần Hà, lần đầu gặp mặt, dì không mang gì cho con, đành tặng con cái máy ảnh này."

Bà đưa máy ảnh cho Diệp Nam Bạch, cậu ngẩn ngơ nhận lấy, không biết tại sao lại gọi theo, "Mẹ...?"

Nhưng giọng cậu quá nhẹ, nghe như một câu khẳng định, cả Tần Hà và mẹ anh đều ngẩn người, sau đó mẹ anh vội vã đáp: "A, con trai ngoan."

Diệp Nam Bạch: "...?"
 
Chiếm Hữu Đến Muộn - Mạc Tang Thất
Chương 76: Toàn văn hoàn



Chương 76

Diệp Nam Bạch và Lâm Ngữ cùng giành giải nhất. Dù suốt cả cuộc thi, thầy Phương luôn theo dõi chăm chú từ phía sân khấu, nhưng khi đến lượt họ nhận thưởng, thầy Phương cảm thấy xúc động.

Giải nhất này thật sự xứng đáng, không chỉ vì kết quả mà còn vì Diệp Nam Bạch đã vượt qua được chính nỗi sợ hãi của bản thân. Điều này có ý nghĩa hơn rất nhiều so với việc chỉ giành giải thưởng.

Ban đầu họ dự định sau khi thi đấu sẽ cùng nhau đi ăn, nhưng Tần Hà bất ngờ xuất hiện, thầy Phương cũng không làm khó ai, liền để mọi người đi trước.

Nhìn Diệp Nam Bạch cùng Tần Hà rời đi, thầy Phương mỉm cười, nhìn theo họ rồi nghĩ: "Nai con, giờ thì có thể yên tâm rồi, Nam Bạch sẽ ở lại sân khấu lâu hơn chúng ta."

Bữa ăn diễn ra tại một nhà hàng năm sao nổi tiếng.

Dù mẹ Tần còn chưa về nước, nhưng chủ của nhà hàng này lại là người quen của bà. Khi biết bà đến, ông chủ đã chuẩn bị sẵn chỗ ngồi riêng, còn đích thân ra đón.

Mẹ Tần để Tần Hà dẫn Diệp Nam Bạch vào trước, còn mình thì cùng ông chủ trao đổi đôi lời rồi mới vào sau.

Diệp Nam Bạch lén lút sát vào Tần Hà, nhỏ giọng nói: "Dì thật lợi hại, ai cũng đều biết bà ấy."

Tần Hà lại chú ý đến từ "dì", thắc mắc hỏi cậu: "Không phải em đã gọi là mẹ rồi ư? Sao lại quay lại gọi dì thế?"

"..." Diệp Nam Bạch trừng mắt nhìn anh.

Hiếm khi bị trừng mắt, Tần Hà không giận, ngược lại không nhịn được mà vòng tay qua vai cậu, kéo cậu vào lòng, rồi cằm đặt lên vai cậu cười.

Mẹ Tần quay lại và nhìn thấy cảnh tượng này, mắt bà sáng lên, trong lòng cũng nhẹ nhõm hẳn. Bà luôn nghĩ con trai mình sẽ cả đời độc thân, nhưng giờ thế này thực sự vượt ngoài dự đoán của bà, không chỉ có người bên cạnh, mà tình cảm lại còn tốt như vậy.

Khi nhận thấy mẹ Tần Hà đã trở lại, Diệp Nam Bạch vội vàng đẩy Tần Hà một cái, đứng dậy nói: "Mẹ, mẹ ngồi đi."

"Đứa trẻ này." Mẹ Tần Hà nhìn Diệp Nam Bạch càng lúc càng thích, "Không cần phải khách sáo như vậy, coi mẹ như mẹ con đi."

Bà luôn có thói quen tìm hiểu trước về người khác, Diệp Nam Bạch bà đã tìm hiểu rồi, nhưng không nhắc đến chuyện gia đình cậu. Những lời này không chỉ giúp người ta thư giãn mà còn tránh nói về chuyện gia đình cậu.

"Vâng." Diệp Nam Bạch mỉm cười.

"Mẹ." Tần Hà hỏi, "Mẹ khi nào về?"

"Mẹ còn chưa kịp làm gì?" Mẹ Tần Hà giả vờ giận, "Mới đến mà đã muốn đuổi mẹ đi à?"

"Không phải." Tần Hà cười, "Chỉ là con nghĩ mẹ về lần này chắc còn việc gì khác nữa."

Bình thường mẹ ít khi về, lần này đột nhiên về chắc không chỉ là để xem Diệp Nam Bạch thi đấu.

"Cũng không có việc gì quan trọng." Mẹ Tần Hà trả lời, khiến Tần Hà ngạc nhiên, "Mẹ chỉ đến thăm Nam Bạch thôi, chuyện của con trai mẹ nhất định phải về một chuyến."

Tần Hà im lặng một lúc, "Vậy bố đâu ạ?"

Mẹ Tần nghe ra được, thẳng thắn vạch trần suy nghĩ của anh: "Chắc con không nghĩ mẹ thật sự đồng ý đâu, phải không? Mẹ thật sự thích Nam Bạch, thật lòng vui mừng vì hai đứa ở bên nhau, mà bố con cũng không phản đối, không cần lo đâu."

Biết tâm tư bị đoán trúng, Tần Hà cảm thấy hơi xấu hổ, cúi mắt, nhìn thấy tay Diệp Nam Bạch tự nhiên buông xuống bên ghế, anh liền nắm lấy tay cậu, dưới bàn tay nắm chặt. Nắm tay rồi mới nhận ra lòng bàn tay cậu đang toát mồ hôi, chắc là cậu đang căng thẳng.

Tần Hà giúp cậu lau khô, nắm chặt tay cậu, nhìn thẳng vào mẹ anh: "Bố thật sự đồng ý sao mẹ?"

Trong ký ức, bố anh chẳng bao giờ can thiệp vào chuyện gì của anh, duy nhất có một lần cãi vã sau kỳ thi đại học, khi đó anh bị yêu cầu đi du học rồi về tiếp quản công ty, nhưng anh không đồng ý mà đã đăng ký ngành công nghệ thông tin.

"Bố con mà không đồng ý thì cũng chẳng làm gì được." Mẹ Tần nói, "Chỉ cần mẹ đồng ý là được."

Tần Hà lúc này tin rồi, bố anh tuy nhìn có vẻ nghiêm khắc, nhưng thực ra lại là một người bị vợ quản chặt.

Câu chuyện vừa dứt, món ăn được dọn lên. Món ăn là mẹ Tần đã chọn, nhưng đều là những món Diệp Nam Bạch thích, có vẻ bà đã chuẩn bị kỹ càng.

Bữa ăn kết thúc, Diệp Nam Bạch cảm thấy mẹ Tần là một người dễ gần, và bà có chút khí chất giống mẹ mình, vì vậy cậu dần dần thoải mái hơn, trò chuyện cũng nhiều hơn và rất vui vẻ.

Bữa ăn gần xong, Tần Hà muốn đi vệ sinh, định đi cùng Diệp Nam Bạch, nhưng bị mẹ Tần mắng: "Con tự đi đi, không phải trẻ con nữa, cần Nam Bạch đi cùng sao?"

Diệp Nam Bạch nhìn anh cười, rõ ràng là gia nhập đội của mẹ Tần, anh nhướng mày, đành phải đi một mình.

Mẹ Tần thật sự chỉ đến thăm Diệp Nam Bạch, bà còn có chút công việc ở A quốc, hôm nay cũng tranh thủ quay về. Sau bữa tối, bà không về cùng họ mà nói sẽ ở lại khách sạn một đêm, sáng mai sẽ đi.

Dù sao chuyện quan trọng nhất bà đã làm xong rồi.

Tối về nhà, mặc dù nhiều chuyện đã dừng lại, nhưng họ cũng không thể nghỉ ngơi được, vì sau khi cuộc thi kết thúc thì tuần thi học kỳ cuối sẽ bắt đầu. Hai người hiếm khi lên giường, nhưng không làm gì cả, mỗi người cầm một cuốn sách đọc.

Có lẽ vì dạo gần đây thực sự khá mệt, hoặc có thể vì ở bên Diệp Nam Bạch làm anh cảm thấy an tâm, Tần Hà ôm cậu vào lòng xem sách, rồi dần dần ngủ thiếp đi, đầu tựa vào vai Diệp Nam Bạch, ngủ rất yên ổn.

Diệp Nam Bạch nghiêng đầu nhìn anh, mỉm cười, đặt sách xuống, nhẹ nhàng rút cuốn sách khỏi tay Tần Hà, rồi từ từ nằm xuống, để anh nằm thẳng.

Nhìn đồng hồ, đã là 11 rưỡi, đúng là cũng khá muộn, cơn buồn ngủ đột nhiên kéo đến, Diệp Nam Bạch không còn hứng thú đọc nữa, quay sang nằm nghiêng, chăm chú ngắm gương mặt Tần Hà.

Nhìn anh một lúc, cậu đột nhiên nhớ tới chiếc máy ảnh mà mẹ Tần giao cho mình hôm nay, lúc đầu cậu không muốn nhận, nhưng mẹ Tần Hà không chịu buông, trong lúc Tần Hà đi vệ sinh, bà lại đưa lại máy ảnh cho cậu, còn dặn phải xem kỹ khi về nhà.

Diệp Nam Bạch đột nhiên không thấy buồn ngủ nữa, nhẹ nhàng đứng dậy, lấy máy ảnh trên bàn, rồi quay lại giường.

Cậu bật máy, vào thư viện ảnh, và ngay lập tức thấy một bức ảnh trẻ con.

Diệp Nam Bạch lập tức mỉm cười, không cần nghĩ cũng biết, đó là ảnh hồi nhỏ của Tần Hà.

Cậu bé nhỏ xíu, đôi mắt tròn xoe, so với bây giờ có chút thay đổi, nhưng điều duy nhất giống nhau chính là màu mắt, đen láy, mỗi lần nhìn vào, như thể muốn hút cậu vào.

Diệp Nam Bạch thấy thú vị, lướt từng bức ảnh, cho đến khi thấy ảnh tốt nghiệp sau kỳ thi đại học của Tần Hà, mới nhận ra số ảnh của anh không nhiều, mỗi giai đoạn chỉ có vài bức, vì vậy rất nhanh đã xem xong.

Khi đến bức ảnh tốt nghiệp cấp ba, Diệp Nam Bạch không kìm được mà đưa tay sờ vào mặt trong ảnh, rồi quay đầu nhìn Tần Hà đang nằm bên cạnh, cũng nhẹ nhàng xoa mặt anh, để cảm giác thực hơn.

Tần Hà như cảm nhận được sự chạm vào, đột nhiên quay người, nắm lấy tay Diệp Nam Bạch, coi tay cậu như nơi để gối đầu.

Diệp Nam Bạch khẽ cười, không rút tay ra, chỉ dùng một tay ấn vào máy ảnh.

Cậu nghĩ bức ảnh tiếp theo chắc là ảnh đại học của Tần Hà, nhưng khi lật đến trang sau, Diệp Nam Bạch đột ngột hít một hơi — đó là ảnh của chính cậu.

Cụ thể hơn là không phải ảnh chụp trực tiếp, mà là một bức ảnh trong một bức ảnh.

Bức ảnh gốc là Diệp Nam Bạch trong bộ đồng phục trường cấp ba, và do được bảo quản kỹ, dù bức ảnh được chụp lại, người trong ảnh vẫn không có chút thay đổi nào.

Diệp Nam Bạch không thể kìm được, lật qua trang tiếp theo, trước mắt cậu là một bức ảnh của một tờ giấy, trên đó có viết chữ.

“Lúc còn học cấp ba, mẹ vô tình phát hiện trong cuốn sách của Tần Hà có một tấm ảnh. Thật lòng mà nói, lúc đó mẹ rất khó chấp nhận. Mẹ muốn đi hỏi nó, muốn quản lý nó chặt hơn, nhưng rồi mẹ lại nghĩ lại, mẹ và bố nó từ nhỏ đã không chăm sóc nhiều cho nó, để nó phải sống một tuổi thơ không có bố mẹ bên cạnh. Cũng chính là lúc sau này mẹ mới biết, nó sợ sấm sét và bóng tối.”

“Chúng ta là những bậc phụ huynh không đủ tốt, nhưng giờ mẹ mới hiểu được nó sẽ vì điều gì mà vui vẻ. Mẹ đã bí mật quay lại vài lần, nhân tiện đóng góp cho trường các con, chỉ để quan sát các con, phát hiện mỗi lần gặp con, nó đều rất vui. Mẹ nghĩ, có lẽ trong việc này, con làm tốt hơn chúng ta.”

“Nam Bạch, cảm ơn con.”

Chữ ký là "Mẹ", Diệp Nam Bạch nhìn vào hai chữ cuối, đột nhiên cảm thấy hơi mơ hồ.

Cậu nghĩ, mẹ Tần dùng cách này để nói với cậu về quá khứ của Tần Hà, cũng giống như mẹ cậu, đều là một người mẹ tốt.

Sau bao nhiêu năm, cậu lại có một người mẹ, là Tần Hà cho cậu, cũng là gia đình của Tần Hà cho cậu.

Diệp Nam Bạch tắt máy ảnh, tắt đèn, nằm xuống, đối diện với Tần Hà, chăm chú nhìn anh, rồi thầm thì: “Sao anh lại thích em vậy… Cảm ơn anh vì đã thích em.”

“Em cũng sẽ, yêu anh mãi mãi.”

Diệp Nam Bạch ngủ rất nhanh, nhưng chưa ngủ được bao lâu, Tần Hà đã mở mắt, kéo cậu vào trong lòng, hôn lên trán cậu, cười khẽ: “Ngốc.”

---

Tuần thi cuối kỳ trôi qua nhanh hơn bao giờ hết, và cũng trong tuần đó, Diệp Nam Bạch biết rằng Dư Cảnh không chỉ bị phán bốn năm tù mà còn bị khai trừ khỏi trường, còn Tần Hà rất làm việc rất nhanh, đơn kiện của anh với Kỳ Úc cũng đang tiến hành.

Về phần đứa em họ của Dư Cảnh, nhẹ hơn Dư Cảnh một chút, bị phán ba năm tù.

Cuối cùng những người này cũng nhận được sự trừng phạt thích đáng.

Lúc đầu, trước khi thi đấu, Diệp Nam Bạch và Tần Hà đã hứa sẽ đãi đội của họ một bữa, nhưng vì chuyện này mà bị trì hoãn đến tận ngày tất cả mọi người thi xong.

Hạ Quả học rất căng thẳng, lâu rồi không được thư giãn, nên cũng gọi y đến, đương nhiên không thể thiếu Hàn Phong Hứa.

Cảnh tượng này không giống như Diệp Nam Bạch tưởng tượng, cậu đã chuẩn bị tâm lý để trả lời hàng tá câu hỏi, nhưng không ngờ đến lúc ngồi vào bàn ăn, mọi người lại trở nên khá ngại ngùng, ai cũng ngồi im lặng, không hỏi câu nào, mà lại vô cùng lễ phép với cậu.

Cuối cùng, Mục Dương không nhịn được phải buông lời, gửi tin nhắn riêng cho cậu: Anh tôi tối qua dặn chúng tôi phải ngoan ngoãn, đừng gây áp lực cho cậu.

Mục Dương: Hóa ra anh tôi cũng có mặt dịu dàng như vậy[khóc]

Mục Dương: Không được, tôi phải tố cáo! Trước đây anh ấy với tôi thật nghiêm khắc, nói chuyện chẳng bao giờ nhẹ nhàng [khóc lớn]

Diệp Nam Bạch: [nhún vai]

Mục Dương: Được rồi! Cậu lại giống anh ấy vô tình! Không đúng, các cậu vốn là một cặp mà!!

Mục Dương: Thế giới này không có tình yêu

Mục Dương: Tôi vẫn đi tìm Hàn Phong Hứa thôi

Kết quả, cậu ta nhìn quanh một lúc mà không tìm thấy Hàn Phong Hứa đâu, rồi kéo tay Diệp Nam Bạch: “Ê ê, Hàn Phong Hứa đâu rồi?”

“Ừm?” Diệp Nam Bạch cũng tìm một vòng, nhận thấy Hạ Quả cũng không thấy đâu, “Chắc... đi vệ sinh rồi?”

Hai người đang nói chuyện thì ánh mắt của Tần Hà liếc về phía họ, ánh mắt lạnh lùng dừng lại trên tay Mục Dương đang kéo tay Diệp Nam Bạch.

Mục Dương giật mình, vội vàng buông tay ra, ho nhẹ mấy cái: “Em có làm gì đâu, chỉ hỏi Hàn Phong Hứa đi đâu thôi.”

Tần Hà: “Tôi có nói gì đâu.”

“……” Mục Dương không nhịn được mà đảo mắt, ánh mắt của anh nhìn thế này, giống như có thể giết người rồi, đâu cần nói gì.

Diệp Nam Bạch cười khổ, quay sang thì thầm với Tần Hà, “Hàn Phong Hứa và Hạ Quả đều không có ở đây.”

Tần Hà cũng bắt chước cậu, hạ giọng: “Em nghĩ họ sẽ đi đâu?”

“Em không biết.” Diệp Nam Bạch cười.

Tần Hà ngừng lại một lúc, đột nhiên nắm tay Diệp Nam Bạch dưới bàn, “Hay là chúng ta cũng đi thôi?”

“Không ổn đâu.” Diệp Nam Bạch nói, “Không phải là chúng ta mời khách sao?”

Tần Hà: “Để anh xử lý, chúng ta ở đây họ ăn không thoải mái.”

Diệp Nam Bạch nghĩ một chút, nhớ lại lời Mục Dương vừa nói, cuối cùng gật đầu, “Được.”

Vậy là, giữa bữa ăn, hai người tìm cớ rời đi.

Cơn gió nhẹ cuối tháng Sáu thổi qua thật dễ chịu, hai người bước ra khỏi nhà hàng, tay không rời nhau, dắt tay nhau đi bộ trên phố, con đường dài bất tận, hòa trong ánh đèn và cây cối xanh tươi, cứ cảm giác như không có điểm kết thúc.

Người qua lại không nhiều, Diệp Nam Bạch hiếm khi cảm thấy thư thái đến vậy, cậu cười hỏi: “Anh muốn dẫn em đi đâu?”

Nếu không thì chắc là sẽ vào gara để lái xe rồi.

“Đoán đúng rồi.” Tần Hà cố tình lại gần, đẩy nhẹ cậu một cái, “Có cảm giác con đường này rất quen thuộc không?”

“Đương nhiên là quen rồi.” Diệp Nam Bạch chỉ về phía trước, “Đi tiếp một đoạn, rẽ phải ở ngã hai thứ hai là tới trường cấp ba của chúng ta.”

Nói xong, đột nhiên cậu nhận ra điều gì đó, ngạc nhiên quay đầu hỏi: “Anh định dẫn em... về trường cấp ba sao?”

“Đoán đúng nữa rồi.” Tần Hà điều chỉnh lông mày, “Hôm nay sao lại thông minh vậy.”

Diệp Nam Bạch cũng bắt chước anh, khó có khi làm dáng kiêu ngạo: “Em lúc nào cũng rất thông minh.”

Tần Hà bật cười, không nhịn được mà nắm chặt tay cậu, nếu không phải đang ở ngoài đường, chắc chắn không chỉ đơn giản là nắm tay thôi đâu.

“Nhưng mà chúng ta vào được không?” Diệp Nam Bạch nói, “Bây giờ chắc là giờ tự học, chú bảo vệ không cho vào đâu.”

Trường Nam Trung luôn có thói quen có giờ tự học buổi tối, bình thường cũng không cho người ngoài vào, lo lắng này không phải là không có lý.

Tần Hà lại nói: “Yên tâm đi.”

Khi đến cổng trường, Diệp Nam Bạch mới hiểu tại sao anh không lo lắng, người ra đón họ vào trường lại chính là hiệu trưởng.

Như mẹ Tần đã nói, khi họ còn học cấp ba, gia đình Tần Hà đã nhiều lần quyên góp cho trường, hiệu trưởng đã quen biết Tần Hà từ lâu, lần này anh nói muốn về thăm trường cũ, hiệu trưởng vô cùng vui mừng và đích thân đến đón họ.

Diệp Nam Bạch: “……”

Quả thật là gia đình lớn mạnh.

May mà Tần Hà nói chỉ muốn về thăm trường một chút, không cần hiệu trưởng đi cùng, nếu không Diệp Nam Bạch không biết tối nay phải làm sao.

Giờ tự học buổi tối, hành lang rất yên tĩnh, sau khi xác nhận không có ai theo sau, Diệp Nam Bạch mới dám nắm tay Tần Hà lần nữa.

Thời tiết đẹp như vậy, đương nhiên là phải đi dạo sân bóng một chút. Nhưng khi cậu vừa định gợi ý thì Tần Hà đã kéo cậu đi về phía sân bóng.

Diệp Nam Bạch vui vẻ, nghĩ rằng Tần Hà cũng có suy nghĩ giống mình, liền yên tâm đi theo anh.

Không ngờ, Tần Hà không dẫn cậu đến đường chạy mà lại dắt cậu đến nhà vệ sinh dưới tầng của sân bóng.

“?” Diệp Nam Bạch nhíu mày, “Anh muốn đi vệ sinh sao?”

“Không phải.” Tần Hà kéo cậu vào trong.

“Vậy chúng ta vào đây làm gì?” Diệp Nam Bạch mặc dù cảm thấy kỳ lạ nhưng vẫn đi theo anh.

Cho đến khi cả hai dừng lại ở buồng vệ sinh cuối cùng.

Tần Hà ánh mắt lóe lên, hỏi cậu: “Em còn nhớ chỗ này không?”

“?” Diệp Nam Bạch cố gắng nhớ lại, nhưng ký ức còn mơ hồ, cậu nhẹ nhàng lắc đầu.

“Chính là ở đây.” Tần Hà không để ý, tự giải thích, “Hôm đó đúng lúc gặp phải một cơn mưa lớn, sấm chớp dữ dội, trường học đã cúp điện khoảng mười lăm phút.”

Mười lăm phút đó đối với anh thật sự dài vô cùng, cho đến khi có một giọng nói nhẹ nhàng, dễ nghe liên tục an ủi anh, anh mới cảm thấy dễ chịu một chút.

Mưa to, mất điện.

Diệp Nam Bạch nhớ lại chỉ có một lần như vậy.

Ngày hôm đó trời mưa, họ đang học thể dục trong nhà thi đấu, chính vì mất điện mà Diệp Nam Bạch vô tình va vào người khác mấy lần, trong đám đông chen chúc, cậu đột ngột phát bệnh, vội vã chạy vào nhà vệ sinh.

Hôm đó, sấm chớp đùng đùng, trong nhà vệ sinh không có đèn, càng khiến không gian trở nên đáng sợ, nhưng cậu không để tâm, chỉ biết vội vàng xả nước lạnh lên mặt, cố gắng làm dịu cơn bệnh.

Ai ngờ, khi cậu vừa cảm thấy dễ chịu hơn một chút thì lại nghe thấy tiếng xào xạc phát ra từ buồng vệ sinh cuối cùng.

Cậu ban đầu giật mình, định đi ngay, nhưng bỗng nghe thấy một giọng nói vang lên: “Có ai không? Đừng đi.”

Giọng nói có chút run rẩy, hẳn là đang sợ hãi.

Diệp Nam Bạch do dự một chút, rồi tiến lại gần, nói qua khe cửa: “Anh, anh ổn chứ?”

Nhưng người trong buồng chỉ thều thào: “Cứ ở lại với tôi một chút... được không?”

“Được, tôi sẽ không đi đâu, anh có thể mở cửa không?” Diệp Nam Bạch chưa khỏi bệnh, vẫn cảm thấy không thoải mái, nhưng rất hiểu cảm giác của người kia, liền đề nghị, “Anh cảm thấy thế nào rồi?”

“……” Người trong buồng im lặng một lát, rồi mới nói: “Tôi sợ sấm.”

Ý là không có vấn đề gì, chỉ là không muốn người khác nhìn thấy mình trong trạng thái hiện tại.

Diệp Nam Bạch hiểu ngay, cậu cũng không muốn ai nhìn thấy mình trong tình trạng tồi tệ, thế là ngồi xuống, thò tay qua khe cửa an ủi: “Vậy chúng ta nói chuyện nhé.”

“……Được.”

Sau đó điện được cấp lại, tiếng sấm cũng nhỏ dần, người trong buồng cũng ổn định lại, Diệp Nam Bạch chuẩn bị rời đi.

Cậu luôn không biết người trong buồng vệ sinh là ai, mãi đến khi Tần Hà nhắc lại, cậu mới bắt đầu nhớ lại chút ít.

Diệp Nam Bạch ngơ ngác nhìn anh, “Anh là…”

“Ừm.” Tần Hà đột nhiên ôm cậu, “Cảm ơn em.”

Diệp Nam Bạch vẫn đang suy nghĩ về lời nói này, đến khi hai người ra khỏi nhà vệ sinh, bước ngược chiều gió trên đường chạy, cậu vẫn còn cảm thấy hơi mơ hồ.

Đi một lúc, Diệp Nam Bạch bỗng nắm chặt tay anh, dừng lại hỏi: “Vậy là lúc đó anh đã thích em rồi sao?”

“Cũng có thể nói là sau này anh mới thích em.” Ánh mắt Tần Hà như một hồ nước sâu, “Anh luôn nhớ giọng nói của em, sau này vô tình nghe được lại chú ý đến em.”

Lúc đó ánh mắt của anh luôn bị Diệp Nam Bạch thu hút, cậu luôn tỏa sáng như vậy, giọng nói và khí chất đều rất dịu dàng, dù là trong ánh nắng hay bóng tối, cậu như một tinh linh.

Một tinh linh khiến anh trái tim rung động.

Tần Hà dần nhận ra, thì ra đó là tình yêu.

Vậy là, tình yêu ấy kéo dài suốt nhiều năm.

“Vậy em thật may mắn.” Diệp Nam Bạch ngẩng đầu mỉm cười.

Rõ ràng là anh mới là người may mắn, Tần Hà nghĩ, nhưng anh vẫn hỏi Diệp Nam Bạch: “Hm?”

“Vì em đã giúp anh mà không biết gì cả.” Diệp Nam Bạch dừng lại một chút, “Em cứ nghĩ chúng ta đã bỏ lỡ rất nhiều năm, không ngờ lại gặp nhau từ sớm như vậy.”

Tần Hà không ngờ cậu lại quan tâm đ ến việc cả hai đã bỏ lỡ nhiều năm, trong lòng anh cảm thấy xúc động, nhẹ nhàng vuốt v e gương mặt cậu, thì thầm: “Bây giờ cũng không muộn.”

Diệp Nam Bạch gật đầu, “Vậy anh tối nay đưa em về đây là để tìm lại kỷ niệm à?”

“Ừm.” Tần Hà đáp, “Anh luôn muốn biết em thích anh từ lúc nào.”

Diệp Nam Bạch ngừng lại, bỗng nhớ đến tối hôm đó sau khi Tần Hà ngủ, cậu đã nói gì, “Thì ra anh đêm đó không ngủ?”

Bị phát hiện rồi, Tần Hà cười khẽ hai tiếng, “Thật ra đã ngủ, chỉ là khi em nói chuyện thì anh tỉnh lại.”

Thì ra là thế, khó trách anh đã sớm lên kế hoạch đưa cậu về trường.

Diệp Nam Bạch giả vờ trách anh không báo trước, chỉ muốn không để ý đến anh một chút, tự mình đi tiếp.

Nhưng mới đi vài bước đã bị kéo lại.

“Làm gì vậy?”

Tần Hà ôm chặt eo cậu, mắt tràn đầy ý cười, “Không làm gì cả.”

“Nam Nam, có muốn yêu sớm với anh không?”

Ánh đèn xung quanh mờ mờ, Diệp Nam Bạch bị anh hỏi mà có chút căng thẳng, không thể không nói, đúng là cảm giác như đang yêu sớm.

Cứ như thể vậy có thể bù đắp cho những năm tháng không thể sớm ở bên Tần Hà, tim cậu đập thình thịch, càng đập càng nhanh, lâu sau, cuối cùng trong tiếng đập thình thịch, cậu tìm lại được giọng nói của mình.

Cậu hôn Tần Hà, “Muốn.”
 
Back
Top Bottom