Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Chiếm Hữu Đến Muộn - Mạc Tang Thất

Chiếm Hữu Đến Muộn - Mạc Tang Thất
Chương 50: Chương 50



Chương 50:

Ánh chiều tà xuyên qua những cành cây, chiếu vào góc phòng nhảy trên tầng hai. Tần Hà nheo mắt nhìn một lúc, khóe miệng khẽ nhếch lên, bước chân nhanh hơn khi đi tìm Diệp Nam Bạch.

Trước đây mỗi lần đến phòng nhảy, anh đều lén lút, chỉ mong được nhìn cậu từ xa. Hôm nay khác, anh đến để đón Diệp Nam Bạch đi ăn, có thể nhìn cậu một cách công khai.

Khi tiếng nhạc càng lúc càng gần, Tần Hà vô thức bước chậm lại, cảm giác như mình đang đi trong một khu rừng tĩnh lặng, không dám quấy rầy những tinh linh đang múa giữa không gian.

Nhưng khi anh đứng nép mình cạnh cửa sổ, bỗng nhiên sắc mặt anh trở nên nặng nề, ngay lập tức anh vội vã đẩy cửa và bước vào.

"Nam Bạch, sao vậy?"

Diệp Nam Bạch sắc mặt đau đớn, đang xoa xoa mắt cá chân của mình, vừa nhẹ nhàng "xì" một tiếng, thì bỗng giật mình vì tiếng động bất ngờ.

Thấy là Tần Hà, cậu có chút ngạc nhiên, "Sao anh đến sớm vậy?"

Lúc này vẫn còn khoảng nửa tiếng nữa mới đến giờ hẹn, Diệp Nam Bạch vốn định tự mình kiểm tra xem có vấn đề gì không rồi mới nói cho anh, nếu không nghiêm trọng thì sẽ không nói, tránh làm anh lo lắng.

Nhưng không ngờ Tần Hà lại đến sớm như vậy và còn đúng lúc phát hiện ra.

Lúc bình thường, Tần Hà chắc chắn sẽ nói những lời khiến người ta đỏ mặt tim đập loạn, nhưng giờ anh lại mím chặt môi, đôi mày cau lại, đưa tay nắm lấy mắt cá chân của cậu, nhẹ nhàng xoa xoa vùng bị thương, "Đau không?"

"Chút chút thôi." Thực ra không chỉ chút, Diệp Nam Bạch cũng không ngờ rằng lần này lại bị trẹo đến mức nghiêm trọng như vậy. Đau khi nhảy là chuyện bình thường, cậu đã quen với cảm giác này, nhưng không hiểu sao lần này lại thấy đau đớn đến thế.

Cảm giác đau đớn này khiến cậu nghĩ đến lời bác sĩ Trần.

"Có cử động được không?" Tần Hà thử chạm vào.

"Có lẽ được." Diệp Nam Bạch vẫn chưa tháo giày, bị Tần Hà cầm khiến cậu cảm thấy hơi ngứa, cứ muốn rút lại.

Cậu thử động đậy một chút, nhưng không nhịn được phải hít một hơi.

"Đau đến vậy sao?" Tần Hà cũng theo phản xạ hít một hơi, rồi nhẹ nhàng vỗ về, "Cố nhịn chút nhé, chúng ta tháo giày ra trước, mang giày thế này không thoải mái."

"Ừm."

Diệp Nam Bạch cúi người muốn tháo giày, nhưng lại bị Tần Hà ôm lấy, "Để anh làm."

Tần Hà chưa bao giờ tháo giày ballet, nên khi kéo dây giày, anh làm rất cẩn thận. Diệp Nam Bạch cảm thấy có chút buồn cười, "Không sao đâu, cứ tháo đại là được."

"Ừ." Tần Hà đáp, nhưng tay vẫn nhẹ nhàng, nắm lấy mắt cá chân cậu, tháo dây giày, kéo vớ xuống một chút, thấy mắt cá của cậu đã đỏ lên, anh càng lo lắng, "Đã đỏ rồi."

"Không được, chúng ta phải đi bệnh viện ngay."

"Không cần đâu." Diệp Nam Bạch nói.

Tần Hà nhìn cậu một cái, "Dĩ nhiên là phải đi, nhìn có vẻ nghiêm trọng, phải kiểm tra xem sao."

Diệp Nam Bạch không muốn đi, hai lần vào viện vì chuyện này đã khiến cậu có chút ám ảnh, hơn nữa hiện tại cậu cũng không muốn đến bệnh viện, chỉ muốn về nhà thôi.

Vì vậy, cậu nhìn Tần Hà với ánh mắt mong mỏi, "Anh, em muốn về nhà."

Giọng cậu như đang nũng nịu, Tần Hà dừng lại một chút, điều chỉnh lại đôi vớ cho cậu, "Được rồi, về nhà."

"Muốn anh cõng hay ôm?"

Diệp Nam Bạch tựa vào anh, "Cõng."

Tần Hà rất có kinh nghiệm trong việc cõng người, anh nhanh chóng cõng Diệp Nam Bạch lên, nhưng khi định đi thì cậu chọc chọc vào lưng anh, "Em chưa thay đồ."

"Vậy về nhà rồi thay." Tần Hà nói, "Về nhà anh sẽ giúp em thay."

Diệp Nam Bạch há miệng, không nói gì, chỉ ôm lấy cổ Tần Hà, mơ hồ trả lời, "… Ừ."

May là trong phòng nhảy luôn có một chiếc áo khoác mỏng, Diệp Nam Bạch khoác lên người để che bớt bộ đồ tập nhảy, tránh làm lộ ra.

Tần Hà lái xe đến, nhưng không phải chiếc xe sáng nay, Diệp Nam Bạch chú ý và nói, "Anh đổi xe rồi?"

"Ừm." Tần Hà nói, "Chiếc này là của anh."

Cũng là chiếc xe đắt giá, Diệp Nam Bạch chợt nhớ lại lần trước Tần Hà nói sẽ không lái xe của Hàn Phong Hứa nữa, lúc đó cậu nghĩ anh chỉ nói qua loa, không ngờ anh lại nghiêm túc như vậy.

Diệp Nam Bạch cảm thấy anh có chút trẻ con, nhưng lại sẵn lòng chiều theo anh, cười khẽ nói, "Anh cũng rất có năng lực."

Tần Hà mỉm cười.

Hai người về đến căn hộ nhỏ, trên đường đi, Tần Hà vào một hiệu thuốc, mua hai tuýp thuốc mỡ.

Con chuột hamster nhỏ thấy họ về thì lập tức trở nên năng động, chạy vòng quanh trong lồ ng. Tần Hà đặt Diệp Nam Bạch xuống sofa, vỗ vỗ vào lồ ng, "Hôm nay không ra ngoài được."

Tần Hà quen thuộc lấy túi đá từ trong tủ lạnh, ngồi xuống bên cạnh cậu, đặt chân cậu lên đùi mình.

Tay của Tần Hà rất đẹp, khi nắm lấy bắp chân của Diệp Nam Bạch, cậu cảm nhận được một cảm giác ấm áp lan tỏa từ chân lên tận trái tim, nhưng cậu không rút lại.

Túi đá lạnh lẽo chạm vào vết thương, cảm giác đau được làm dịu đi, Diệp Nam Bạch không nhịn được co chân lại.

Tần Hà ngẩng đầu nhìn cậu, "Đau à?"

Diệp Nam Bạch lắc đầu, "Chỉ là hơi lạnh."

Tần Hà cười, dùng tay xoa xoa túi đá, làm cho nó lạnh hơn rồi lại đặt tay lên mắt cá chân của cậu, "Thế này có dễ chịu hơn không?"

Diệp Nam Bạch luôn biết Tần Hà rất thích mình, nhưng mấy ngày gần đây, cậu thực sự cảm nhận được rằng anh không chỉ thích cậu mà còn rất trân trọng cậu, bất cứ làm gì, anh cũng luôn đặt cảm nhận của cậu lên hàng đầu.

"Ừ." Diệp Nam Bạch cảm thấy trong lòng có chút ngọt ngào, nhưng đầu óc lại rất rối bời, Tần Hà càng làm vậy, cậu càng không thể không nghĩ đến lời của bác sĩ Trần.

Không thể chữa trị, tức là sau này mỗi lần cậu và Tần Hà hôn nhau, cậu sẽ ngất xỉu… Tối qua, Tần Hà còn nói muốn hôn cậu.

Cậu cảm thấy rất có lỗi với Tần Hà, lẽ ra cậu có thể yêu một người bình thường, nắm tay, ôm, hôn nhau một cách bình thường…

Chứ không phải như bây giờ, mỗi lần chạm vào anh đều phải suy nghĩ liệu có chuyện gì không. Mỗi động tác càng nhẹ nhàng, Diệp Nam Bạch lại càng cảm thấy đau lòng.

Nếu như trước khi yêu Tần Hà cậu biết chuyện này, chắc chắn cậu sẽ chọn không thổ lộ với anh.

Tần Hà không biết cậu đang nghĩ gì, chỉ thấy cậu đột nhiên không cử động nữa, ánh mắt nhìn xuống, đôi mày nhíu lại, trong đôi mắt là sự buồn bã không thể che giấu.

"Sao vậy?" Tần Hà lại gần, "Em có muốn nói cho anh biết không?"

Mỗi lần anh đều nhẹ nhàng như đang dỗ dành một đứa trẻ, giọng nói khiến Diệp Nam Bạch càng cảm thấy khó chịu hơn.

Khi cậu ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của Tần Hà, nước mắt không biết từ lúc nào đã rơi xuống, đến cả chính cậu cũng không nhận ra.

Tần Hà sững sờ, "Em đau sao?"

Diệp Nam Bạch cảm thấy xấu hổ, vội vàng lau nước mắt, cậu thực ra rất ít khi khóc, nhưng không hiểu sao, mỗi khi ở trước mặt Tần Hà, cậu lại không nhịn được.

Cậu định nói là không sao, nhưng lời nói ra lại thành, "Rất đau."

Đau lòng.

Dù câu trả lời là như vậy, nhưng Tần Hà vẫn cảm thấy không đơn giản như vậy. Anh lau đi những giọt nước mắt còn sót lại trên mi mắt của cậu, nhẹ nhàng hỏi, "Sao lại khóc?"

"Em..." Diệp Nam Bạch không ngờ anh lại nhận ra, ngập ngừng không thể nói được lời nào.

Tần Hà nắm lấy mắt cá chân của cậu, nhẹ nhàng xoa, "Là vì bị trẹo chân mà buồn, hay là vì... buồn nên mới bị trẹo chân?"

Anh như một bác sĩ tâm lý, biết cách dỗ dành, chẳng ai phù hợp hơn Tần Hà để làm bác sĩ tâm lý cho Diệp Nam Bạch.

Diệp Nam Bạch im lặng một lúc, "Em... chỉ là không chú ý nên mới bị trẹo chân."

Vậy là do lý do sau, Tần Hà nghĩ trong lòng.

"Buồn vì cái gì?" Tần Hà lại hỏi.

Diệp Nam Bạch dịch người lại gần anh, nhận ra anh có ý định giúp cậu ngồi thoải mái hơn, Tần Hà cũng dừng lại động tác, điều chỉnh vị trí cho cậu.

Diệp Nam Bạch đưa tay về phía anh, Tần Hà liền bế cậu đặt lên đùi, "Thế này có ổn không?"

Diệp Nam Bạch gục đầu lên vai anh, "Ừm."

"Hiểu rồi." Tần Hà nói.

Nhưng anh nói hiểu rồi rồi lại không nói gì thêm, Diệp Nam Bạch chờ một lúc mà không nghe thấy anh nói tiếp, không nhịn được hỏi: "Hiểu rồi cái gì?"

Tần Hà: "Anh không biết."

"..." Diệp Nam Bạch bị anh làm cho bật cười, "Anh nói cái gì vậy..."

Tần Hà nắm lấy tay cậu, "Không có gì, chỉ là em cười rồi."

Diệp Nam Bạch: "..."

Sau tất cả, Diệp Nam Bạch quả thực cảm thấy tâm trạng tốt lên một chút, cậu ấp úng một hồi, cuối cùng nói, "Tần Hà, xin lỗi."

"Cái gì?"

"Ngày hôm nay... em đã hỏi bác sĩ Trần về chuyện ngất xỉu." Diệp Nam Bạch dừng lại, "Bác sĩ nói, tình trạng này không thể chữa được, em có thể sẽ không bao giờ..."

Nhưng cậu chưa kịp nói hết câu, Tần Hà đã đột ngột ôm chặt lấy cậu, "Vậy là vì chuyện này mà em cảm thấy có lỗi với anh, vì thế mới buồn đúng không?"

"Ừ, em khác với người bình thường, việc anh ở bên em có thể sẽ rất..."

Đau khổ.

"Không đâu." Tần Hà cắt lời cậu, "Không có gì đâu, em đừng nghĩ linh tinh, chỉ cần được ở bên em, dù chỉ là từ xa nhìn em, anh cũng thấy xứng đáng."

"Hơn nữa, Nam Nam, không ai nghĩ em khác với người bình thường cả. Với anh, em chỉ cần là Diệp Nam Bạch." Tần Hà dừng lại một chút, "Chỉ cần là em thôi."

Diệp Nam Bạch nghe vậy, ngạc nhiên nhìn anh, "Nhưng ngoài ôm ra, em chẳng thể cho anh điều gì khác."

"Nhưng ít nhất còn có thể ôm, đúng không?" Tần Hà buông cậu ra, nhìn vào mắt cậu, "Dù là không thể chạm vào nhau, anh cũng sẵn lòng."
 
Chiếm Hữu Đến Muộn - Mạc Tang Thất
Chương 51: Chương 51



Chương 51:

Một câu nói quanh quẩn trong đầu Diệp Nam Bạch suốt một lúc lâu, cậu đột nhiên cảm thấy trái tim mình như đang căng lên, có cảm giác như sắp nổ tung ra.

Không kìm chế được, cậu tựa vào gần và hôn lên má Tần Hà, xúc động nói: "Anh sao lại thích em đến vậy?"

Tần Hà nhếch miệng cười, "Thích là thích, còn cần lý do sao."

Diệp Nam Bạch nhìn chằm chằm vào anh, cẩn thận quan sát đôi mắt anh, "Vậy anh thích em từ khi nào..."

Câu hỏi này chưa kịp thốt ra thì điện thoại của cậu bỗng reo lên.

Tần Hà với tay lấy điện thoại bị vứt trên ghế sofa đưa cho cậu, cả hai đều nhìn nhau ngạc nhiên.

"Bác sĩ Trần?" Diệp Nam Bạch cảm thấy hơi phức tạp.

"Nhận đi." Tần Hà hơi rung chân, thân thể Diệp Nam Bạch cũng theo đó mà hơi động đậy.

Diệp Nam Bạch liếc mắt nhìn anh một cái, "Đừng đùa."

Tần Hà cười với vẻ gian xảo, "Anh cũng muốn nghe thử."

"Ừ." Diệp Nam Bạch bật chế độ loa ngoài, giọng điệu có phần cẩn trọng: "Bác sĩ Trần."

"Nam Bạch à." giọng của bác sĩ Trần có vẻ lo lắng, "Xin lỗi, thật sự xin lỗi."

"Vâng?" Diệp Nam Bạch và Tần Hà nhìn nhau, "Có chuyện gì vậy?"

"Thông tin cậu gửi cho tôi, giờ tôi mới thấy."

"Nhưng chẳng phải bác sĩ đã trả lời tôi rồi sao?" Diệp Nam Bạch ngạc nhiên.

Bác sĩ Trần thở dài một hơi, "Thật ra tôi đã trả lời rồi, nhưng không phải tôi trả lời, mà là vợ tôi."

"Vợ bác sĩ...?"

"Đúng vậy..." Bác sĩ Trần ngừng lại một chút, "Vợ tôi thực ra là một bệnh nhân trầm cảm, đã điều trị nhiều năm và mới có chút tiến triển, nhưng dạo này nhà có nhiều chuyện xảy ra."

Diệp Nam Bạch im lặng lắng nghe, cảm nhận Tần Hà ôm chặt mình hơn, cậu cũng tựa vào người anh, nhẹ giọng nói: "Bác sĩ cũng đừng buồn."

"Ừ, tổng kết lại thì tình trạng của vợ tôi đã nặng hơn." Bác sĩ Trần nói, "Hôm nay tôi xin nghỉ phép ở nhà chăm sóc cô ấy, điện thoại cứ nằm trong tay cô ấy, mãi cho đến lúc cô ấy cuối cùng ngủ rồi tôi mới biết cô ấy gửi những tin nhắn như vậy cho cậu, thật sự rất xin lỗi."

"Ah..." Diệp Nam Bạch đột nhiên không biết phải nói gì, cảm xúc trong lòng càng thêm phức tạp, thương cảm cho bác sĩ Trần, lại vừa cảm thấy vui mừng trước tin tức bất ngờ.

"Không sao đâu, bác sĩ Trần, chúng tôi hiểu mà." Tần Hà đột ngột lên tiếng.

Bác sĩ Trần: "Nam Bạch, đây là... bạn trai của cậu à?"

Diệp Nam Bạch giật mình nhận ra, vội vàng đáp: "Đúng vậy, anh ấy là bạn trai của tôi, tôi đang ở cùng anh ấy, bác sĩ không phiền chứ?"

"Không sao." Bác sĩ Trần im lặng một lát, rồi nói, "Vậy thì tôi không dài dòng nữa, tình huống này thật sự khá phức tạp, nhưng không phải là không có khả năng chữa trị."

"Thật sao?" Diệp Nam Bạch lập tức nín thở, "Vậy bác sĩ có cách nào không, tôi sẽ phối hợp điều trị, đi mỗi ngày cũng được."

Diệp Nam Bạch càng điều trị càng có cảm giác ghét bỏ, so với hồi nhỏ, khi lớn lên, cậu đã trở nên dửng dưng, không mấy quan tâm đ ến bệnh tình của bản thân, đi mỗi tuần đã là hiếm hoi.

Nghe xong, bác sĩ Trần cười một cái, "Có vẻ như cậu rất thích bạn trai mình."

Diệp Nam Bạch đột nhiên cảm thấy ánh mắt nóng bỏng của Tần Hà dồn vào mình ngày càng dữ dội, cậu giả vờ không để ý, ngồi thẳng lại một chút, ấp úng nói: "Ừm, vậy bác sĩ Trần, mai bác sĩ có rảnh không?"

"Dạo này tôi đều xin nghỉ phép rồi, thật xin lỗi. Tuy nhiên, có thể trực tuyến, mà bạn trai của cậu cũng ở bên cạnh, cậu có thể kể chi tiết cho tôi nghe."

"Được." Diệp Nam Bạch đáp, nhưng lại không biết phải nói gì tiếp theo, tình huống này vẫn hơi khó nói.

Tần Hà nhận lấy điện thoại của cậu, rồi ra hiệu bằng khẩu hình: "Để anh nói."

"bác sĩ Trần, để tôi nói có được không?"

"Được, được."

Tần Hà có vẻ hơi ngại ngùng, dù sao chuyện hôn hít rồi đưa vào bệnh viện kiểu này ở đâu cũng khó nói ra, anh cố làm vẻ bình tĩnh rồi nói: "Lần đầu tiên tôi hôn em ấy, tôi hôn hơi mạnh, làm em ấy... ngất đi. Lần thứ hai khi hôn, tôi kiểm soát lại, không bị ngất. Lần thứ ba dù đã kiểm soát, nhưng em ấy vẫn ngất."

Diệp Nam Bạch giơ ngón tay cái với anh, cậu vừa nãy đã nghĩ có nên kể chi tiết hay không, nhưng vẫn hơi do dự, còn Tần Hà lại diễn đạt rất rõ ràng mà không khiến người khác cảm thấy xấu hổ.

"Ồ? Có lần nào không bị ngất không?" bác sĩ Trần hỏi.

Tần Hà: "Lần đầu tiên là khi em ấy bị phản ứng căng thẳng đột ngột, lúc đó chúng tôi chưa yêu nhau, tôi không hiểu tình trạng của em ấy, không chú ý nhẹ nặng..."

"Sau đó cũng là trong tình huống phản ứng căng thẳng, lần gần đây nhất là khi chúng tôi đã ở bên nhau, mặc dù chú ý rồi, nhưng không hiểu sao vẫn ngất."

bác sĩ Trần im lặng một lát, rồi đột ngột nói: "Cậu nói là lần gần đây là trong tình huống bình thường, phải không?"

"Đúng vậy." Tần Hà trả lời, "Có vấn đề gì sao?"

"Vấn đề không phải không có." bác sĩ Trần nói, "Nhưng tôi có chút manh mối rồi."

"Manh mối gì vậy?" Diệp Nam Bạch hỏi.

bác sĩ Trần cười một cái, "Nam Bạch, giờ tôi muốn hỏi cậu một vài câu, nếu cậu thấy tiện thì trả lời, nếu không thì có thể để bạn trai cậu trả lời được không?"

“Được.”

“Cậu nói không phản cảm với sự tiếp xúc của bạn trai, vậy cậu có thể giải thích rõ hơn là không phản cảm kiểu gì không?”

“Chính là khi có phản ứng căng thẳng, việc tiếp xúc với anh ấy có thể làm dịu bớt triệu chứng, bình thường tiếp xúc với anh ấy cũng không đột ngột phát bệnh, ngay cả... khi hôn mà ngất đi, tôi chỉ cảm thấy ý thức hơi mơ hồ, không có triệu chứng nào khác.” Diệp Nam Bạch dừng lại một chút, “Lần trước gặp bác sĩ, tôi đã nói qua rồi, bác sĩ còn nhớ không?”

Giọng bác sĩ Trần cao lên một chút: "À, hóa ra là người cùng đến với cậu lần trước."

Tần Hà nghe mà không hiểu, nhưng Diệp Nam Bạch thì hiểu ý bác sĩ, “Vâng, lúc đó chúng tôi còn chưa yêu nhau.”

“Hiểu rồi.” Bác sĩ Trần nói, “Có vẻ như những lời tôi nói trước đây đã giúp cậu.”

“Đúng vậy, cảm ơn bác sĩ.”

Tần Hà nghe mà mù mờ, không nhịn được liền ghé vào tai Diệp Nam Bạch hỏi: “Nói gì thế?”

Hơi ấm từ hơi thở của anh khiến tai Diệp Nam Bạch hơi ngứa, cậu rụt cổ lại một chút, rồi cũng dùng khẩu hình đáp: “Để lúc sau nói với anh.”

“Miễn là cậu có thể hiểu là được rồi.” Bác sĩ Trần nói, “Thực ra tôi nghĩ ra cách này cũng liên quan đến bạn trai cậu.”

“Ý bác sĩ là sao?”

“Vì cậu thích bạn trai cậu, nên về mặt tâm lý cậu đã chấp nhận cậu ấy, vậy nên mới không phản cảm với cậu ấy.” Bác sĩ Trần giải thích.

“Vậy tại sao tôi lại ngất đi?”

“Nhưng vì những nỗi đau sâu thẳm trong lòng cậu liên quan đến hành động thân mật, nên hệ thống đề kháng của cậu vẫn sẽ phản ứng lại.” Bác sĩ Trần nói tiếp, “Thực ra tôi cũng không chắc lắm, nhưng tôi đoán là hai cảm xúc này có sự giao thoa và đối kháng, nếu giao thoa tốt có thể làm dịu bớt triệu chứng, nhưng nếu quá mức sẽ gây ra việc ngất đi.”

“So với hai lần trước, có thể sơ bộ kết luận lần gần đây rất có thể vì cậu không phải trong tình huống cần làm dịu triệu chứng, nên hệ thống đề kháng chiếm ưu thế.”

“Cậu có hiểu những gì tôi nói không?”

“Hiểu rồi.” Diệp Nam Bạch đáp, “Vậy bác sĩ muốn nói là phải trong tình huống căng thẳng chúng tôi mới có thể hôn nhau đúng không?”

“Về lý thuyết thì đúng như vậy.” Bác sĩ Trần đáp, “Nhưng tôi lại nghĩ, nếu có thể tận dụng mối quan hệ thân mật, có thể tình trạng của cậu sẽ được cải thiện rất nhiều.”

“Cái này giống như liệu pháp giải mẫn cảm. Cậu đã từng tiếp xúc với liệu pháp giải mẫn cảm rồi, nhưng như cậu thấy, hiệu quả điều trị ngày càng kém. Trước đây tôi luôn nghĩ liệu có cách nào thay đổi không, nên mới nói về bạn cậu.”

“Triệu chứng của cậu do hành vi thân mật gây ra, đương nhiên cũng có thể được chữa trị bởi mối quan hệ thân mật. Một mối quan hệ thân mật tốt có thể giúp cậu vượt qua nỗi sợ này.” Bác sĩ Trần cười nói, “Bạn trai cậu nhìn có vẻ rất yêu cậu, tôi nghĩ tôi nên nói chuyện riêng với cậu ấy về vấn đề này, cậu thấy thế nào?”

“Được.” Tần Hà đáp.

Anh cầm điện thoại, định bế Diệp Nam Bạch lên sofa, nhưng Diệp Nam Bạch lại kéo tay áo anh, dùng khẩu hình nói: “Em muốn nghe.”

Tần Hà đương nhiên không có vấn đề gì, nhưng lúc này bác sĩ Trần lại hỏi: “Đã chuyển sang chế độ loa ngoài chưa?”

Tần Hà không hề đỏ mặt mà bình thản đáp: “Chuyển rồi, bác sĩ cứ nói đi.”

“Ừ.” Bác sĩ Trần nói, “Tôi luôn biết Nam Bạch là người khá nhút nhát, nên việc nói những chuyện như vậy với cậu ấy, là bạn trai cậu ấy, cậu có thể dùng hành vi thân mật để dẫn dắt cậu ấy.”

Tần Hà và Diệp Nam Bạch nhìn nhau, trong đầu cả hai không biết hình dung ra cảnh tượng gì, Tần Hà đột nhiên ngập ngừng: “Hành vi... thân mật?”

“Đúng vậy.” Bác sĩ Trần nói, “Cậu đừng căng thẳng, tôi nhìn ra là cậu ấy rất thích cậu, cậu có biết không, với một người có chứng sợ tiếp xúc thân mật mà không phản cảm, đó là một việc cực kỳ khó, nói đơn giản như trúng số độc đắc vậy, tỷ lệ rất thấp, cậu ấy phải rất thích cậu mới có thể vượt qua rào cản và tiếp xúc được.”

Bị nói thẳng mức độ yêu thích của người yêu, Tần Hà không kìm được liền nhìn về phía Diệp Nam Bạch, rồi cố tình ngả ra sau, Diệp Nam Bạch không kịp chuẩn bị, ngã vào lòng anh.

Ban đầu cậu định trợn mắt, nhưng khi mặt chạm vào ngực anh, Diệp Nam Bạch đột nhiên cảm thấy tim mình đập rất nhanh, đến nỗi tai cũng vang lên tiếng "thịch thịch."

“Bác sĩ Trần, vậy tôi phải làm gì?” Tần Hà thể hiện vẻ thành khẩn và học hỏi, khiến bác sĩ Trần cảm thấy không nhìn nhầm người.

“Liệu pháp giải mẫn cảm dựa vào việc đối mặt trực tiếp với những gì sợ hãi để đạt được hiệu quả điều trị.” Bác sĩ Trần giải thích, “Một mối quan hệ thân mật đối với Nam Bạch là chuyện tốt, các cậu không cần phải tránh né việc hôn nhau, trái lại, nên thường xuyên có hành vi thân mật, như vậy sẽ đạt được hiệu quả giải mẫn cảm.”

Tần Hà có chút không thể tin vào tai mình, “Vậy vẫn sẽ ngất sao?”

“Vì vậy cậu cần đóng vai trò hướng dẫn tích cực.” Bác sĩ Trần nói, “Chỉ cần kiểm soát cường độ một cách hợp lý, từ từ tiến triển, tôi nghĩ sẽ có kết quả bất ngờ.”

“Tôi nhìn ra cậu rất quan tâm Nam Bạch, tôi tin cậu biết phải làm thế nào.”

Cả hai bị cuộc gọi này làm cho choáng váng, mãi cho đến khi cuộc gọi kết thúc, họ vẫn chỉ ngồi im, không ai lên tiếng.

Diệp Nam Bạch rất hối hận, đáng ra cậu không nên vì tò mò mà nghe lén, nếu không tai cậu đã không nóng đến vậy.

Cậu lén lút che tai mình, nhưng Tần Hà lại đột nhiên nắm lấy tay cậu, “Che giấu gì thế?”

“Không có gì …”

“Nam Nam, nghe thấy rồi chứ?” Tần Hà trầm giọng nói, “Bác sĩ bảo phải hôn nhiều để chữa trị.”

“Hôn... hôn á?” Diệp Nam Bạch lắp bắp, “Được, được rồi, em biết rồi.”

Sau khi trả lời xong, trong phòng lại rơi vào im lặng, Tần Hà thấy cậu ngượng ngùng, liền tìm cách phá vỡ không khí: “Em không phải bảo sẽ nói cho anh biết bác sĩ đã nói gì sao?”

“Bác sĩ nói...” Diệp Nam Bạch cảm thấy một từ trong tình huống này sẽ rất mập mờ, do đó sau khi suy nghĩ kỹ, cậu quyết định để Tần Hà quên chuyện này đi.

Cậu chủ động ôm cổ Tần Hà, ngước cằm lên, “Tần Hà, bây giờ chúng ta bắt đầu đi.”

Dù là vì trị liệu, nhưng Tần Hà đã muốn hôn cậu từ lâu, giờ không thể chịu nổi sự trêu chọc, anh ôm lấy sau gáy cậu, nhưng ngay lúc này anh lại bất chợt nhớ tới cảnh báo của Diệp Bắc Tình.

“Anh không muốn sao?” Diệp Nam Bạch hỏi.

“Không phải.” Tần Hà khó xử đáp, “Nhưng chị của em...”

“Chị em gì chứ.” Diệp Nam Bạch đáp, “Là bác sĩ nói vậy, chị ấy chẳng thể làm gì đâu, anh nghe lời bác sĩ hay nghe lời chị em?”

Tần Hà không cần suy nghĩ đã đáp: “Anh nghe lời em.”

Diệp Nam Bạch dừng lại một chút, nhẹ nhàng cười, “Vậy em muốn hôn anh.”

“Được.” Tần Hà khẽ ve vẩy tai cậu, ánh mắt nghiêm túc nhìn vào cậu, “Vậy anh sẽ hôn em, Nam Nam.”

“Ừ…”

Mặc dù đã hôn vài lần rồi, nhưng hai người vẫn có chút ngượng ngùng, Tần Hà không dám hôn mạnh, chỉ dám nhẹ nhàng cọ xát đôi môi cậu, Diệp Nam Bạch cảm thấy có chút ngứa.

Không biết từ khi nào, hai người đã đổi vị trí, Diệp Nam Bạch bị đẩy ngã xuống sofa, cậu vội vàng ngẩng đầu lên, muốn hôn sâu, nhưng Tần Hà lại tránh đi, “Đừng vội, phải từ từ.”

Diệp Nam Bạch không vui nhíu mày, Tần Hà khẽ cười, hôn nhẹ lên trán cậu, “Như vậy, em nói cho anh biết bác sĩ Trần đã nói gì, anh sẽ hôn mạnh hơn.”

Diệp Nam Bạch lúc này chỉ muốn anh hôn mạnh hơn, vì thế mơ màng nói: “Bác sĩ nói…”

“Nói gì?” Tần Hà áp sát tai cậu.

“Bác sĩ nói... anh là một người rất đặc biệt đối với em…”

“Nam Nam thật ngoan.” Tần Hà hài lòng, cảm xúc trong lòng càng mãnh liệt, như đã hứa, anh áp mạnh đôi môi xuống.

Nhưng nụ hôn không đặt lên môi, mà là lên xương quai xanh, lực rất mạnh, Diệp Nam Bạch vừa ngứa vừa đau, chẳng mấy chốc, trên xương quai xânh của cậu đã in hằn một dấu ấn đặc biệt.

Quả thật là một sự tồn tại rất đặc biệt.
 
Chiếm Hữu Đến Muộn - Mạc Tang Thất
Chương 52: Chương 52



Chương 52:

Phương pháp mà bác sĩ Trần đề xuất, Diệp Nam Bạch rất sẵn lòng thử, vì chỉ cần hôn nhiều với Tần Hà là có thể cải thiện triệu chứng, một điều tuyệt vời mà cậu chưa bao giờ dám nghĩ tới.

Hơn nữa, Tần Hà không cần phải cố gắng giữ khoảng cách với cậu nữa, điều này khiến cậu rất vui.

Do Diệp Nam Bạch bị thương ở chân, bữa tối của hai người được ăn ở nhà, Tần Hà làm đầu bếp, sau khi ăn xong, anh còn lấy lý do chăm sóc cậu để ở lại qua đêm.

Diệp Nam Bạch đương nhiên đồng ý, rồi thúc giục Tần Hà đi tắm.

Cậu đã tranh thủ tắm khi thay đồ múa, lúc ở trong lớp, cậu đã đồng ý rất thoải mái, nhưng thực tế khi sắp xảy ra, cậu lại chọn tự mình tắm.

Cảnh tượng khi cậu say rượu và những điều xảy ra trong phòng tắm vẫn còn đọng lại trong trí óc cậu, bao gồm cả việc Tần Hà chảy máu mũi, thật khó tưởng tượng nếu để Tần Hà giúp cậu thì sẽ là cảnh tượng thế nào.

Cậu không tự chủ được mà rơi vào những suy nghĩ miên man, cho đến khi Tần Hà từ phòng tắm bước ra, cậu vẫn không nhận ra, chỉ chăm chăm nhìn vào màn hình máy tính, ngơ ngẩn.

Tần Hà nhẹ nhàng đặt mu bàn tay lên má cậu, "Em đang nghĩ gì vậy? Sao tai em đỏ thế?"

Bị sự lạnh lẽo bất ngờ làm giật mình, Diệp Nam Bạch lập tức giả vờ bận rộn, lướt chuột và bấm linh tinh, nhưng không ngờ lại vô tình tắt mất trang PPT.

"..." Diệp Nam Bạch ngây người một lúc, rồi mới nhận ra mình đã làm gì, "A, em quên lưu rồi..."

"Không sao." Tần Hà cúi người về phía trước, cơ thể bao phủ lấy cậu, những ngón tay dài khẽ đặt lên những ngón tay đang lúng túng của cậu, "Có thể tìm lại được."

Khi anh tiến lại gần, Diệp Nam Bạch ngửi thấy mùi hương từ cơ thể anh, giống loại sữa tắm cậu đang dùng, nhưng mùi có chút khác biệt, không thể nói rõ là gì, chỉ biết là rất dễ chịu.

Tay cậu bị hơi ấm từ bàn tay Tần Hà làm nóng lên, cậu không dám động đậy, nhưng sự chú ý của cậu lại luôn tập trung vào những ngón tay hai người đang nắm lấy nhau, chẳng hề nhìn thấy Tần Hà đang thao tác thế nào. Vì vậy khi PPT được phục hồi, cậu vẫn ngơ ngẩn.

"Em xem xem có đúng không." Giọng nói trầm ấm của Tần Hà vang lên bên tai.

Diệp Nam Bạch vội lấy lại tinh thần, "À, được."

"Không vấn đề gì, em sẽ gửi cho thầy giáo ngay."

Tần Hà không đứng dậy ngay mà lại ôm chầm lấy cậu từ phía sau, "Em thơm quá."

Diệp Nam Bạch hơi cứng người, rồi theo phản xạ tự nhiên lùi vào trong vòng tay anh, giơ tay sờ lên đầu anh, "Anh cũng thơm."

"Không giống nhau." Tần Hà có cùng suy nghĩ như cậu, Diệp Nam Bạch khẽ cười, nhưng ngay sau đó, Tần Hà lại nói, "Em làm xong PPT rồi, chúng ta đi ngủ nhé, Nam Nam."

"..." Diệp Nam Bạch vô thức liếc qua góc bàn nhìn đồng hồ, mới có tám giờ rưỡi, "Mới tám giờ rưỡi mà, sớm vậy sao..."

"Tháng sau anh không phải có cuộc thi sao?" Diệp Nam Bạch chợt nghĩ ra điều gì đó, "Chúng ta luôn ở bên nhau như thế này không sao chứ, anh cần dùng máy tính của em không?"

"Không sao đâu." Tần Hà vùi mặt vào cổ cậu, "Chiều nay anh làm xong rồi, tất cả đều ở trong máy tính, hơi phiền."

"Vậy à." Diệp Nam Bạch nói, "Vậy lần sau anh đem máy tính qua luôn nhé?"

"Được." Tần Hà hôn lên cổ cậu một cái, khiến cậu có chút ngứa ngáy, không kìm được mà rụt cổ lại.

Cậu bị hôn mà lòng lại xao xuyến, không kìm được nói thêm vài câu: "Lúc nào rảnh anh có thể mang những thứ khác qua, không cần phải đợi em tan học, dù sao nhà cũng có dấu vân tay của anh rồi."

Nói xong, căn phòng lặng đi một lúc, cậu rõ ràng cảm nhận được cơ thể Tần Hà hơi cứng lại, lúc này cậu mới nhận ra mình đã vô tình nói ra điều gì.

Cậu vừa định giải thích, nhưng Tần Hà lại kéo ra khoảng cách, sau đó vòng qua trước mặt cậu, khuôn mặt đầy kinh ngạc, "Nam Nam, em đang mời anh chuyển đến sống chung à?"

"Em..." Diệp Nam Bạch lúc đầu không nghĩ sâu đến thế, nhưng khi được nhắc đến, cậu mới nhận ra ý tưởng này cũng không tồi, "Nếu anh không muốn thì..."

"Chuyển." Tần Hà ngồi xổm bên cạnh, nắm tay cậu, "Ngày mai anh sẽ chuyển đến."

Diệp Nam Bạch cảm thấy bị nhìn chằm chằm hơi ngượng ngùng, vội vàng giải thích: "Em chỉ nghĩ thế này có thể giúp phục hồi thôi..."

Tần Hà theo lời cậu mà nói: "Đúng rồi, chỉ là tuân theo chỉ dẫn của bác sĩ."

Câu nói này khiến Diệp Nam Bạch lại cảm thấy ngại ngùng hơn, đang suy nghĩ tìm cách nói gì đó thì điện thoại của Tần Hà lại vang lên.

Cứu nguy như cứu hỏa, Diệp Nam Bạch cảm kích nhìn về phía điện thoại trên bàn, nhanh chóng cầm lên đưa cho Tần Hà, "Anh nghe đi."

Tần Hà đương nhiên biết cậu đang nghĩ gì, nhưng không vạch trần, chỉ cười một chút rồi ngồi lên giường nghe điện thoại.

“Cậu tìm tôi làm gì?”

Diệp Nam Bạch vừa liếc qua thấy tên "Hàn Phong Hứa", vì vậy cậu không làm phiền Tần Hà, tập trung kiểm tra lại lần nữa PPT.

Hàn Phong Hứa: "Còn làm gì nữa? Sao dạo này cậu không ở ký túc xá, Mục Dương nói mấy hôm nay cậu không có ở đây, đi đâu rồi?"

Tần Hà liếc nhìn Diệp Nam Bạch một cái, khẽ cười, “Chúng tôi đã ở bên nhau rồi.”

Vừa nghe vậy, Diệp Nam Bạch không kìm được mà quay đầu nhìn anh, vừa đối diện ánh mắt của anh thì lại vội vàng quay đi, khiến Tần Hà càng thêm vui vẻ.

“……” Hàn Phong Hứa im lặng mất một phút, cuối cùng mới khó khăn thốt lên một câu: “Nhắn với Diệp Nam Bạch rằng tôi thấy lo cho cậu ấy.”

“Chua quá.” Tần Hà lại không giận, “Vậy cậu gọi tôi có việc gì?”

“Còn có việc gì nữa, người mà cậu nói đấy, Dư Cảnh, tôi đã tìm được thông tin của cậu ta.” Hàn Phong Hứa nói, “Mấy điều tôi đoán lung tung trước giờ chưa bao giờ chính xác, nhưng lần này lại đúng.”

“Trong số những người từng bắt nạt Hạ Quả, cậu ta là một trong số đó.”

Tần Hà sắc mặt lập tức trở nên nghiêm túc, “Gửi cho tôi xem.”

Giọng Tần Hà đột nhiên có chút lạ lùng, Diệp Nam Bạch ngạc nhiên quay lại, nhỏ giọng hỏi: “Sao vậy?”

Cuộc gọi đã kết thúc, Hàn Phong Hứa đã gửi tài liệu qua, nhưng Tần Hà không biết phải giải thích thế nào với Diệp Nam Bạch.

Cậu vẫn chưa biết anh quen biết Hạ Quả, cũng không biết anh và Hàn Phong Hứa đang điều tra chuyện này. Nếu giờ anh nói ra, không biết cậu có tức giận không.

Tần Hà suy nghĩ một chút, quyết định mạo hiểm, “Anh có một chuyện muốn nói thật với em.”

“Chuyện gì thế, sao đột nhiên nghiêm túc vậy?” Diệp Nam Bạch đi đến bên giường, vừa gần lại đã bị anh kéo ngồi lên đùi.

“Trước tiên, em xem cái này đã.” Tần Hà đưa điện thoại cho cậu, “Về… Hạ Quả.”

Quả nhiên, vừa nghe đến cái tên, ánh mắt Diệp Nam Bạch liền trở nên kỳ lạ. Cậu im lặng nhận lấy điện thoại của Tần Hà, mở một tài liệu ra, “…… Dư Cảnh? Không phải là Hạ Quả sao?”

Cậu vừa thắc mắc thì đã bị những gì hiện lên trong tài liệu làm cho ngỡ ngàng, không nói nên lời.

Đó là một hồ sơ của Dư Cảnh từ thời tiểu học đến đại học, bao gồm thông tin gia đình của cậu ta, thậm chí cả một vài người thân cũng được đề cập đến.

Trong tài liệu không có ảnh của Hạ Quả, nhưng lại có một bức ảnh khuôn mặt phóng to, Diệp Nam Bạch đã từng thấy bức ảnh này, trong bức ảnh Hạ Quả đang nằm trong vũng máu.

“Người này là… em họ của Dư Cảnh?” Diệp Nam Bạch ngây người lật tiếp, rồi bỗng dừng lại, cậu nhận ra người này không học cùng trường với họ, mà lại học chung với nhóm người thường xuyên bắt nạt Hạ Quả.

“Đúng vậy.” Tần Hà nói, “Anh chưa nói với em, sau khi em cho anh xem bức ảnh hôm đó, anh đã đi tìm Hàn Phong Hứa, cậu ấy giúp anh tìm ra người này, rồi tụi anh phát hiện lần gặp mặt gần đây nhất của cậu ta với Dư Cảnh là tại một quán cà phê gần trường chúng ta. Lần trước chúng ta không nhìn nhầm.”

“Vậy ý anh là Dư Cảnh cũng đã bắt nạt Hạ Quả?”

“Đó là suy đoán của anh và Hàn Phong Hứa. Còn có một tài liệu thứ hai, chúng ta xem tiếp rồi nói sau.”

“Được…” Không biết sao, Diệp Nam Bạch khi mở tài liệu này tay hơi run, có cảm giác như sắp có chuyện không hay xảy ra.

Tài liệu thứ hai là những hình ảnh Hạ Quả bị bắt nạt, có rất nhiều ảnh, một vài tấm là từ các góc khuất trong camera, Diệp Nam Bạch cảm thấy rất nhiều tấm cậu chưa từng thấy qua.

“Những cái này……” Diệp Nam Bạch môi khẽ run, “Em chưa từng biết…”

Sao lại có nhiều lần như vậy, cậu nhớ rất rõ, Hạ Quả bị bắt nạt tổng cộng là năm lần, lần nghiêm trọng nhất khiến y đau lòng đến mức phải chuyển trường, nhưng những tấm hình này lại cho thấy không chỉ có năm lần, ít nhất cũng có mười lần, có thể còn nhiều lần nữa chưa được ghi lại…

Cậu không dám nghĩ tiếp.

“Khoan đã.” Cậu lướt qua rất nhanh, nhưng Tần Hà đã kịp dừng lại ở một bức ảnh.

Sự chú ý của hai người cuối cùng dừng lại ở một bức ảnh Dư Cảnh đang nói chuyện với người em họ của mình, Dư Cảnh cầm điếu thuốc trong miệng, ánh mắt đầy khinh miệt nhìn Hạ Quả đang co rúm sợ hãi.

Những bức ảnh này quá chấn động, chúng cứ liên tiếp phá vỡ nhận thức của Diệp Nam Bạch. Cậu nhớ rõ ràng, Dư Cảnh trong ký ức của cậu luôn là người rất tốt với mọi người, là lớp trưởng rất nhiệt tình.

Nhưng trong những bức ảnh này, cậu ta lại đang dùng bạo lực với bạn tốt của cậu, như trở thành một con người hoàn toàn khác.

Diệp Nam Bạch còn nhớ rõ, lần cuối cùng Hạ Quả bị bắt nạt, chính cậu ta chạy đến nói với cậu, cậu ta thở hổn hển, nói để cậu đi trước, cậu ta sẽ đi tìm giáo viên.

Cuối cùng, không đợi được giáo viên, lại là Kỳ Dục nói có thể giúp, chỉ cần cậu đồng ý một điều kiện.

Trong lúc hoảng loạn, Diệp Nam Bạch đã đồng ý.
 
Chiếm Hữu Đến Muộn - Mạc Tang Thất
Chương 53: Chương 53



Chương 53:

“Em phải đi tìm cậu ta để hỏi rõ ràng.” Diệp Nam Bạch nói xong liền muốn đứng dậy khỏi chân của Tần Hà.

Tưởng rằng cậu vẫn muốn ra ngoài vào giờ muộn như vậy, Tần Hà ôm chặt lấy cậu không cho cậu đi, “Đi đâu thế?”

“Chỉ lấy điện thoại thôi.” Diệp Nam Bạch nói, “Em sẽ add cậu ta để hỏi.”

“Đừng vội.” Tần Hà nhíu mày nói, “Em add cậu ta vào, rất có thể cậu ta sẽ lập tức đẩy em cho Kỳ Úc.”

Tần Hà vẫn còn chưa quên chuyện lần trước, “Để anh add cho.”

“Cũng không được.” Diệp Nam Bạch ngăn cản anh, không thể nói rõ lý do, chỉ là mỗi lần nghĩ đến việc Dư Cảnh có tên trong danh sách bạn bè của Tần Hà là cậu lại thấy không thoải mái, “Em không muốn cậu ta quấn lấy anh, Kỳ Úc nếu add em thì em chỉ việc block là được.”

Tần Hà ôm cậu, không nói gì, cũng không để cậu động đậy. Diệp Nam Bạch nhìn anh một lúc, bỗng nhiên nghe anh nói: “Suy nghĩ của anh giống em, không muốn cậu ta quấy rối em.”

Tần Hà ôm chặt lấy cậu, Diệp Nam Bạch tựa vào vai anh, “Em biết mà, nhưng mà Hạ Quả phải làm sao đây… Trước đây em tưởng những người từng bắt nạt Hạ Quả đều đã bị trừng phạt rồi, giờ mới phát hiện ra thực ra họ vẫn chưa, hơn nữa bọn họ đã giả vờ lâu như vậy, khi gặp lại bọn họ, em thậm chí còn không nhận ra, chỉ biết cười với họ thôi.”

“Em rất muốn biết, ngoài Dư Cảnh và em họ cậu ta ra, còn ai nữa…”

Biết cậu buồn, Tần Hà nhẹ nhàng vuốt v e khuôn mặt cậu, nói khẽ: “Ngày mai không phải có lớp của thầy Phương sao, anh sẽ đi cùng em, nghĩ mà xem, nếu bây giờ chất vấn Dư Cảnh, cậu ta rất có thể sẽ không để ý tới em, nhưng nếu bắt tại trận thì lại khác, chuyện này đương nhiên phải đối chất trực tiếp, có phải không?”

Diệp Nam Bạch cảm thấy cũng có lý, “Ừ, chắc là ngày mai em họ Dư Cảnh cũng sẽ tới, lúc đó chúng ta…”

“Có thể không tới đâu.” Tần Hà nói, “Em có thể chưa thấy, nhưng mà Tề Minh, chính là em họ của Dư Cảnh, vừa mới từ nước ngoài về, không phải học cùng trường với chúng ta.”

Diệp Nam Bạch ngạc nhiên ngẩng đầu lên, “Nhưng hắn không phải đã học lớp của thầy Phương sao?”

“Anh cũng đã thắc mắc giống em khi Hàn Phong Hứa nói với anh, định báo cho em biết, nhưng mấy hôm nay có quá nhiều chuyện xảy ra.”

Quả thật là rất nhiều chuyện, từ khi bệnh tình tái phát, đến việc họ ở bên nhau, rồi phát hiện ra việc hôn có thể làm giảm cảm giác lo âu, những ngày này đối với Diệp Nam Bạch cảm giác như đã trải qua cả một thế kỷ.

“Không sao, giờ cũng chưa muộn.” Diệp Nam Bạch khẽ dựa vào trán Tần Hà, “Nhưng nếu vậy thì thật kỳ lạ, hắn không phải học sinh của trường chúng ta, sao lại xuất hiện trong lớp của thầy Phương?”

“Chắc là Dư Cảnh.” Tần Hà nhắc đến cái tên này, khuôn mặt anh có chút đăm chiêu. Anh nhìn thẳng vào mắt Diệp Nam Bạch, “Em không cảm thấy, lần trước khi em bị kích động, thực ra là do Dư Cảnh cố tình sao?”

Diệp Nam Bạch định nói gì đó. Lúc sự việc mới xảy ra, Tần Hà cũng đã hỏi qua câu hỏi tương tự, nhưng lúc đó cậu không để ý lắm.

Bây giờ khác rồi, cậu bắt đầu hồi tưởng lại toàn bộ sự việc từ đầu đến cuối, thực sự cảm thấy có điều gì đó rất không đúng.

Tề Minh vô duyên vô cớ xuất hiện trong lớp, còn khiêu khích cậu trong giờ học, sau đó Dư Cảnh khiêu vũ với cậu, cuối cùng lại ôm chặt cậu, khiến cậu bị tái phát bệnh tình…

Nếu không phải Dư Cảnh chỉ đạo, thì Tề Minh làm sao dám làm vậy?

“Họ cố tình làm vậy.” Diệp Nam Bạch lại gối đầu lên vai Tần Hà, tức giận nói, “Nhưng họ sao lại phải làm vậy? Dư Cảnh sao lại biết bệnh tình của em?”

Tần Hà ôm cậu chặt hơn, “Em nghĩ thử xem có mối hận thù nào với Dư Cảnh không?”

“Không có…” Diệp Nam Bạch nghĩ mãi cũng không ra, dù là hồi cấp ba hay đại học, Dư Cảnh luôn tỏ ra hòa nhã với cậu, cậu cũng rất ít khi tiếp xúc với cậu ta. Nghĩ đi nghĩ lại, cậu bỗng nhớ đến Hạ Quả, sắc mặt liền trở nên trầm trọng, “Nhưng hồi cấp ba, Hạ Quả chẳng có đắc tội với bọn họ, không hiểu sao lại bắt đầu bị họ bắt nạt. Em vẫn không hiểu vì sao…”

“Nhưng giờ có vẻ có lý rồi, anh nghĩ xem, có thể là em không biết mình đã đắc tội với Dư Cảnh lúc nào, cậu ta tỏ vẻ tốt với em trước mặt, nhưng sau lưng lại bắt nạt bạn bè của em, ngay cả việc Hạ Quả bị đánh vỡ đầu, có thể cũng là cậu ta cố tình làm.”

Tần Hà không biết rõ toàn bộ câu chuyện năm đó, chỉ biết lúc đó anh và Hàn Phong Hứa đến thì Hạ Quả đã nằm bất động trên đất, gần như sắp chết, còn Dư Cảnh thì không thấy đâu.

Vì vậy anh tưởng rằng Diệp Nam Bạch nói “cố tình” là có người thuê người làm, anh gật đầu đồng tình, “Cậu ta chắc chắn có tham gia, những gì Tề Minh làm cậu ta không thể không biết.”

Đúng vậy, Dư Cảnh cố tình, giả vờ như mình vừa biết tin, giả vờ như tốt bụng muốn báo cho cậu, nhưng vì sao lại làm vậy nhỉ… Có lẽ chỉ vì ghét cậu thôi, Diệp Nam Bạch nghĩ.

“Ghét em thì Dư Cảnh có thể đến tìm em, sao lại đi tìm Hạ Quả?” Diệp Nam Bạch giọng khàn khàn nói, rồi ôm chặt cổ Tần Hà, ẩn mặt vào trong cổ anh, như thể chỉ như vậy cậu mới cảm thấy an tâm hơn.

“Không sao đâu.” Tần Hà nhẹ nhàng vỗ lưng cậu, “Dư Cảnh có thể giả vờ lâu như vậy thì chứng tỏ cậu ta rất cẩn thận, không phát hiện ra là điều bình thường.”

“Nhưng sau này phải cẩn thận.” Tần Hà nói tiếp, “Dư Cảnh biết tình trạng của em, có thể sẽ cố tình làm hại em. Khi anh không ở đây, nhớ tránh xa cậu ta một chút.”

“Em biết rồi.” Diệp Nam Bạch nói, “Nhưng em vẫn không hiểu sao cậu ta lại biết bệnh của em, em chưa bao giờ nói với Dư Cảnh, ở trường em cũng giữ khoảng cách với mọi người, gần như chưa bao giờ để bệnh tình lộ ra trước mặt người khác.”

Tần Hà: “Anh cũng thắc mắc, vì trước đây anh cũng không biết.”

Diệp Nam Bạch không cảm thấy câu nói này có gì lạ, cũng không nghĩ đến việc Tần Hà đã luôn để ý đến mình từ hồi cấp ba, “Đúng vậy, căn bệnh này trước khi vào đại học, chỉ có thầy cô, chị em, Hạ Quả và… Kỳ Úc là biết.”

“Kỳ Úc?” Tần Hà nghe thấy cái tên này thì nhíu mày.

Diệp Nam Bạch tưởng rằng mình vừa nhắc đến Kỳ Úc làm Tần Hà không vui, nên vội vàng buông tay anh ra giải thích, “Anh biết mà, Kỳ Úc là bạn trai cũ của em, chẳng có cách nào tránh được chuyện này, đương nhiên là biết.”

“Ừ, anh biết.” Tần Hà nhéo nhẹ vào gáy Diệp Nam Bạch, “Đừng lo, anh không phải đang nghĩ chuyện này, anh đang nghĩ liệu có phải Kỳ Úc nói với Dư Cảnh không.”

“Kỳ Úc sao?” Diệp Nam Bạch suy nghĩ một lúc, cảm thấy có gì đó rất kỳ lạ.

“Vậy chắc là Hạ Quả, hoặc là thầy cô, chắc chắn không phải chị em.”

“Không thể là Hạ Quả.” Diệp Nam Bạch phản ứng ngay lập tức, “Em đã bảo với cậu ấy đừng nói với ai, cậu ấy không làm vậy đâu… Cũng không thể là chị em, thầy cô thì cũng có thể, có thể trong lúc nói chuyện với nhau chẳng may bị Dư Cảnh nghe thấy, dù sao cậu ta lúc đó là lớp trưởng, suốt ngày chạy vào phòng giáo viên.”

“Có lý.” Tần Hà gật đầu, nhưng anh vẫn giữ nguyên ý kiến: “Nhưng cũng không thể loại bỏ Kỳ Úc khỏi nghi vấn.”

“Cũng có thể.” Diệp Nam Bạch ban đầu chỉ thuận miệng nói theo, nhưng suy nghĩ một chút rồi lại nói, “Lần trước không phải vì Kỳ Úc bắt nạt Dư Cảnh mà anh mới…”

Diệp Nam Bạch không nói hết, bỏ qua một từ rồi tiếp tục: “Nếu vậy, chứng tỏ họ đã quen nhau từ lâu, dù không phải là bạn bè thì cũng đã biết nhau rồi. Nhưng giờ nghĩ lại, Dư Cảnh không phải người dễ bị bắt nạt, sao lại bị Kỳ Úc uy h**p được nhỉ?”

Cậu suy nghĩ mãi vẫn không thông, cảm thấy đầu óc rối loạn, thở dài một tiếng, “Sao mà rối thế này, không thể lý giải được…”

Thấy cậu khó xử như vậy, Tần Hà không nhịn được cười, “Nếu không rõ thì chúng ta đừng nghĩ nữa, mai học xong rồi chúng ta tìm Hàn Phong Hứa, ba người cùng nghĩ.”

Diệp Nam Bạch cảm thấy ý tưởng này khá hay, có vẻ vui vẻ hơn một chút, rồi cậu tiến lại hôn vào má Tần Hà, “Cảm ơn anh, đã giúp em làm những chuyện này, nếu không có anh, em không biết phải làm sao.”

Chỉ là hôn nhẹ, Tần Hà lại nuốt một ngụm nước bọt, giọng trầm xuống, “Không cần cảm ơn, việc anh phải làm mà.”

Diệp Nam Bạch cười, “Cũng phải cảm ơn Hàn Phong Hứa, đã giúp đỡ lớn như vậy, mai em mời anh ấy ăn cơm…”

Tần Hà dừng lại một chút, rồi đột ngột nghiến chặt hàm răng, hôn mạnh vào khóe miệng Diệp Nam Bạch, lực mạnh đến mức khiến cậu có chút đau, “Không cần mời, đó là việc cậu ấy phải làm.”

“Cậu ấy thích Hạ Quả, dù không phải giúp em, cậu ấy cũng sẽ điều tra thôi.”

“Anh nói… gì cơ?” Diệp Nam Bạch lập tức che miệng Tần Hà, không cho anh hôn, ngạc nhiên nhìn anh, “Anh nói ai thích Hạ Quả?”

“……”

Lỡ miệng rồi, Tần Hà nghĩ.
 
Chiếm Hữu Đến Muộn - Mạc Tang Thất
Chương 54: Chương 54



Chương 54:

“Thực ra đây mới là điều anh muốn nói với em.” Tần Hà cân nhắc một chút rồi nói, “Anh biết Hạ Quả từ lâu rồi, cũng biết cậu ấy là bạn của em. Trước đây khi em nhắc đến, anh không nói mình quen cậu ấy, em đừng giận nhé.”

Diệp Nam Bạch chớp mắt, “Chỉ có thế thôi à, em còn tưởng anh sẽ nói điều gì… Yên tâm đi, em không phải người nhỏ mọn đâu.”

Tần Hà nghe cậu bắt chước câu nói của mình, không nhịn được mà cười, rồi ôm cậu, rung rung chân cậu, “Em thích bắt chước anh vậy sao?”

Bị phát hiện rồi, Diệp Nam Bạch cố nhịn cười nói: “Không được à?”

Nhưng ánh mắt cười trong mắt cậu không thể giấu được, Tần Hà không vạch trần mà tiếp lời: “Đương nhiên được, thật sự không giận anh chứ?”

“Thật mà, chuyện nhỏ thôi.”

“Vậy chuyện gì mới gọi là lớn?” Tần Hà bỗng nhiên cảm thấy tò mò.

Diệp Nam Bạch nghĩ một lát, “Lừa dối em đi.”

Tần Hà: “Thế này không phải là lừa dối em sao?”

“Không phải.” Nói xong, thấy Tần Hà nhướn mày, Diệp Nam Bạch vội chuyển mắt đi chỗ khác, nghiêm túc giải thích: “Tiêu chuẩn là do con người đặt ra, tất nhiên cũng do con người quyết định.”

Tần Hà không thể rời mắt khỏi dáng vẻ đang tìm lý do để tự biện minh của cậu, không nhịn được, lại muốn lại gần hôn cậu, nhưng ngay lập tức bị Diệp Nam Bạch che miệng lại.

Tần Hà giọng khàn khàn, mang theo chút cười nói: “Sao vậy, không cho hôn à?”

Diệp Nam Bạch không tự nhiên cúi đầu, giọng hơi nghẹn lại: “Hôm nay hôn quá nhiều rồi.”

Hơn nữa, càng về sau, cậu càng cảm thấy mình có gì đó không đúng, không thể tiếp tục hôn nữa.

Thấy vành tai cậu đỏ lên, Tần Hà cũng không muốn làm khó cậu nữa, “Được rồi, trọng tài nhỏ”

Bị gọi như vậy, Diệp Nam Bạch chần chờ một chút, rồi phản ứng lại, mặt mày đỏ bừng, đẩy Tần Hà một cái, “Anh trêu em.”

Tần Hà nhân cơ hội nắm lấy tay cậu đang che miệng mình, đặt lên môi hôn nhẹ một cái, “Anh nào dám.”

Không hiểu sao, mỗi khi ở bên Tần Hà, dù họ nói chuyện về chủ đề gì, cuối cùng cậu luôn bị lôi vào một hướng khác, và cuối cùng chính là cậu đỏ mặt, tim đập loạn nhịp.

Chỉ khi yêu một người, cậu mới như vậy. Mỗi lần nghĩ lại, Diệp Nam Bạch đều cảm thấy thật khó hiểu vì sao mình lại thích Tần Hà đến vậy, và từ khi nào mình lại thích anh như thế.

Cũng giống như cậu không biết Tần Hà từ khi nào đã thích mình.

Mặc dù tò mò, nhưng những câu hỏi này trong khoảnh khắc lại không còn quan trọng lắm, vì dù sao họ cũng ở bên nhau và đều rất yêu nhau.

Nụ cười của Diệp Nam Bạch không quá rõ ràng, chỉ có qua ánh mắt cậu mới có thể phân biệt được đó là nụ cười lịch sự hay là vui vẻ thật sự.

Ánh đèn chiếu xuống như tấm màn mỏng, phản chiếu bóng hình cậu trong mắt Diệp Nam Bạch, lấp lánh như những vì sao. Tần Hà cảm giác như thấy một dải ngân hà bao quanh hình bóng của mình, khiến anh không tự chủ được mà chìm vào đó.

“Rất đẹp.”

Anh khen như đang thì thầm. Diệp Nam Bạch mất một lúc mới hiểu anh đang nói gì, định hỏi “Cái gì đẹp?”, nhưng nhìn thấy ánh mắt anh chăm chú nhìn mình, giờ không cần nghĩ cũng biết anh đang nói về cái gì.

Tai cậu đỏ lên, Diệp Nam Bạch giả vờ không nghe thấy, đổi chủ đề: “Không phải anh nói muốn ngủ sao, chúng ta ngủ đi, cũng tiện cho anh kể về Hạ Quả, được không?”

“Em muốn nghe gì?”

Tần Hà để cậu xuống, giúp cậu nằm lại giường rồi đi tắt đèn.

Diệp Nam Bạch để lại một khoảng trống, nghiêng người vỗ vỗ bên cạnh, “Anh biết Hạ Quả từ khi nào?”

Tần Hà thích thú với động tác này của cậu, yết hầu anh chuyển động một cái, bước nhanh lên giường, “Hồi cấp ba, anh thấy em và cậu ấy ở cùng nhau, từ đó đã quen.”

“Vậy Hàn Phong Hứa thì sao?”

“Cũng là hồi cấp ba, sau này mới thích Hạ Quả.”

Tần Hà nằm xuống, Diệp Nam Bạch tự nhiên nằm sát vào, rồi Tần Hà ôm lấy cậu kéo vào lòng, đầu cậu tựa lên cánh tay anh, không nhịn được mà cọ nhẹ vào anh.

“Vậy Hạ Quả có biết không?”

“Biết.”

Diệp Nam Bạch ngạc nhiên, “Thật á? Vậy bây giờ họ còn liên lạc không, Hạ Quả chẳng thèm để ý em.”

“Có, anh còn gặp qua cậu ấy.” Tần Hà nói, nghe xong thì nhíu mày, “Thực ra anh luôn muốn hỏi, giữa các em có mâu thuẫn gì sao, sao lại cắt đứt quan hệ như vậy?”

“Trước đây anh và Hàn Phong Hứa cứ nghĩ các em không hòa hợp, không muốn gặp nhau, nên mấy lần đã ngăn cản các em gặp mặt.”

“Lúc nào?” Diệp Nam Bạch ngẩng đầu lên.

Tần Hà lại đẩy cậu nằm xuống, cười nói: “Có một lần chúng ta đi ăn nướng cùng nhau, em còn nhớ không, Hạ Quả khi đó đang làm phục vụ ở đó, lúc đó anh và Hàn Phong Hứa đều rất căng thẳng.”

Tất nhiên, chuyện Hàn Phong Hứa bị Kỳ Úc đánh không được Tần Hà nói ra, sợ cậu lại suy nghĩ nhiều.

“Sau này nghe lời em nói, anh cảm giác không phải như tụi anh nghĩ, vậy em và Hạ Quả sao lại có mâu thuẫn?”

Nhắc đến đây, sắc mặt Diệp Nam Bạch trở nên buồn bã, “Thực ra em nói không biết anh có tin không…”

“Sau chuyện kia, Hạ Quả như biến thành một người khác, mỗi lần em muốn gặp cậu ấy, cậu ấy lại không muốn gặp em. Ban đầu em tưởng cậu ấy buồn vì bị thương, nên mới như vậy, ai ngờ sau đó cậu ấy bỏ học, xóa hết liên lạc với em, em muốn tìm cậu ấy hỏi lý do nhưng không biết đi đâu tìm.”

Tần Hà nhíu mày, “Hình như lúc đó cậu ấy bị trầm cảm nặng, em có biết không?”

“Cái gì?” Diệp Nam Bạch không thể nằm yên nữa, bật dậy, “Em không biết, anh sao lại biết được?”

Sau khi đưa Hạ Quả vào viện, vì Tần Hà và Hàn Phong Hứa đều đang học năm ba, không có nhiều thời gian chăm sóc Hạ Quả, nên Hàn Phong Hứa đã thuê người chăm sóc cậu ấy.

Vào đúng lúc đó, Diệp Nam Bạch vừa mới bắt đầu quen Kỳ Úc, Tần Hà lại rơi vào tâm trạng trầm lặng một thời gian, đến khi anh nghĩ đến việc hỏi thăm thì được Hàn Phong Hứa thông báo rằng Hạ Quả đã được chẩn đoán mắc trầm cảm mức độ trung bình.

Sau đó, gia đình của Hạ Quả đến, lo liệu thủ tục thôi học cho và từ đó Tần Hà không còn gặp lại Hạ Quả nữa.

Mãi cho đến khi kỳ thi đại học kết thúc, Tần Hà mới biết, thì ra Hàn Phong Hứa và Hạ Quả vẫn giữ liên lạc, suốt ngày đến nhà Hạ Quả.

“Hàn Phong Hứa đã nói với anh.” Tần Hà lại kéo cậu nằm xuống, nhẹ nhàng vuốt v e mặt cậu, “Đừng lo, giờ cậu ấy đã ổn rồi.”

“Làm sao mà không lo được.” Diệp Nam Bạch ôm lấy anh, vùi mặt vào hõm cổ anh, “Cậu ấy là người bạn thân duy nhất của em.”

“Vậy cậu ấy không liên lạc với em là vì trầm cảm sao?”

Tần Hà: “Có thể là vậy, sau này anh vẫn gặp lại cậu ấy, là nhờ Hàn Phong Hứa, ngày mai chúng ta đến tìm cậu ấy, hỏi cho rõ nhé?”

“Ừ.” Diệp Nam Bạch im lặng một lúc lâu, rồi khẽ nói: “Chắc tối nay em không ngủ được.”

Tần Hà nghe vậy, hơi hối hận, nếu Diệp Nam Bạch muốn nghe, anh thực sự có thể kể hết mọi chuyện cho cậu nghe, nhưng anh lại lo một số sự thật quá tàn nhẫn sẽ làm cậu không vui.

Không ngờ, việc anh kiềm chế lại khiến Diệp Nam Bạch có phản ứng mạnh như vậy, xem ra chuyện này thật sự ảnh hưởng rất lớn đến cậu.

Tần Hà ôm cậu chặt hơn, “Để anh dỗ em ngủ.”

Diệp Nam Bạch đang nghĩ không biết anh sẽ dỗ mình như thế nào, vừa định hỏi thì nhận ra tay anh đặt sau lưng cậu đang vỗ nhẹ, giống như đang đánh một khúc nhạc ru ngủ không lời.

Kể từ khi mẹ cậu qua đời, Diệp Nam Bạch đã lâu không được ai vỗ về như vậy, có cảm giác như…

…ấm áp của một gia đình.

Cậu rúc vào trong lòng anh, không biết có phải do những chuyện xảy ra trong những ngày qua khiến cậu mệt mỏi, mà dần dần, dưới sự ru ngủ của Tần Hà, cậu chìm vào giấc ngủ, hơi thở trở nên đều đặn và dài dần.

“Ngủ đi.” Tần Hà nhẹ nhàng hôn vào trán cậu, rồi cũng nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ.
 
Chiếm Hữu Đến Muộn - Mạc Tang Thất
Chương 55: Chương 55



Chương 55:

Ngày hôm sau.

Chân của Diệp Nam Bạch đã giảm sưng một chút, nhưng vẫn còn hơi đau. Ban đầu, Tần Hà nói sẽ cho cậu nghỉ một ngày, nhưng nghĩ đến việc phải đi gặp Dư Cảnh, cậu không thể ngồi yên.

May là hôm nay có ít tiết, buổi sáng chỉ có một tiết của thầy Phương, vì vậy cậu chỉ xin nghỉ buổi chiều.

Tiếng chuông vào học chưa vang lên, Diệp Nam Bạch đã được Tần Hà đỡ vào lớp. Cậu đi không khập khiễng, chỉ là hơi có chút khựng lại, cộng thêm việc có người đi cùng, nên vừa bước vào lớp đã thu hút ánh mắt của nhiều người.

Lâm Ngữ vội vã đi tới chỗ hai người, lo lắng hỏi: “Sao vậy, Diệp Bảo, hôm qua không phải còn khỏe sao?”

“Không sao đâu.” Diệp Nam Bạch động chân một chút, nói vết thương không nặng, “Hôm qua tập thêm một chút ballet, đã xử lý rồi.”

“Lạ thật, chưa thấy cậu bị vặn chân bao giờ.” Lâm Ngữ nhíu mày nói.

Diệp Nam Bạch cười cười, “Thật mà, không tin thì hỏi Tần Hà đi.”

Vừa vào lớp, Lâm Ngữ đã chú ý đến Tần Hà. Cô không tò mò tại sao Tần Hà lại đi cùng Diệp Nam Bạch, mà cô chỉ thấy lạ vì sao hai người lại tiến triển nhanh đến vậy.

Cô nhớ rõ lần trước mình dẫn Diệp Nam Bạch đi xem trận bóng rổ, lúc đó họ còn chưa quen biết, thế mà giờ đây họ lại thân thiết đến mức gần như không rời nhau nửa bước.

Đúng vậy, “không rời nhau nửa bước” quả thực là từ chính xác, nếu không thì tại sao gần đây Diệp Nam Bạch cứ nói về Tần Hà, và bình thường cậu ấy với người khác luôn có một cảm giác hơi xa cách, hôm nay nhìn lại, Lâm Ngữ bỗng cảm thấy hai người họ rất thân mật, ít nhất cũng có thể coi là ăn ý.

Thấy ánh mắt của Lâm Ngữ cứ nhìn chăm chú vào hai người, không biết cô đang nghĩ gì, Tần Hà tưởng cô đang hỏi thăm về tình hình của Diệp Nam Bạch, định mở miệng, nhưng đột nhiên thấy cô trợn tròn mắt.

“Trời ơi!”

Giọng cô đột ngột cao vút, lúc nhận ra thì vội che miệng lại, hoảng hốt nhìn quanh. Thấy mọi người chỉ liếc mắt một cái rồi không chú ý nữa, cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Diệp Nam Bạch bị cô dọa cho giật mình, vừa định hỏi có chuyện gì thì bị cô nhẹ nhàng vỗ tay, ra hiệu đi theo cô. Trước khi đi, Lâm Ngữ còn nói với Tần Hà: “Tôi có chuyện muốn nói với Diệp Bảo.”

Chỉ mấy bước thôi, Diệp Nam Bạch có thể tự đi được, nên chỉ chỉ về phía dãy ghế dài phía sau phòng nhảy rồi nói: “Anh ngồi đây một chút, em quay lại ngay.”

Lâm Ngữ dẫn cậu ra ngoài, Diệp Nam Bạch thấy khó hiểu, không nhịn được hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Lâm Ngữ thần bí đẩy cậu đến trước gương, chỉ vào xương quai xnh mà cổ áo đang che mất một nửa, giọng điệu có chút khoa trương: “Cậu không phát hiện sao? Cậu bị đỏ đến gần tím rồi, nếu để người khác nhìn thấy sẽ bị phát hiện đấy.”

Diệp Nam Bạch chưa hiểu ra chuyện gì, đứng gần gương thì ngừng thở, sắc mặt có chút kỳ lạ.

Cổ áo đã che khuất phần lớn vết bầm, nhưng vẫn có một chút để lộ ra ngoài, màu sắc rất đậm, gần như đỏ hẳn, nếu không chú ý thì sẽ không phát hiện, nhưng nếu nhìn kỹ một chút là sẽ biết ngay chuyện gì đã xảy ra.

Không trách được sao tối qua lại đau đến vậy, Diệp Nam Bạch thầm nghĩ.

Từ tối qua đến giờ cậu hầu như không nhìn gương, mọi việc đều do Tần Hà giúp cậu làm, cậu cũng chẳng có cơ hội nhận ra vết bầm lớn như vậy.

Phản ứng đầu tiên của Diệp Nam Bạch là kéo cổ áo lên, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh, nhưng lại không dám nhìn Lâm Ngữ, “Cảm ơn cậu, tôi không phát hiện ra.”

Lâm Ngữ bất đắc dĩ nhìn cậu một cái, “May mà phát hiện kịp, không sao đâu, đợi một chút, tôi quay lại ngay.”

Khi Lâm Ngữ đi ra ngoài, Diệp Nam Bạch mới hít một hơi thật sâu, từ từ kéo cổ áo xuống, nhìn vào gương lại càng thấy rõ vết bầm khó coi ấy.

Vết bầm đó chắc là hai dấu vết nối với nhau, kéo dài từ xương quai xanh xuống phía dưới, phần dưới có màu sắc nhạt hơn, nhưng diện tích khá rộng. Diệp Nam Bạch vốn da trắng, vết bầm trên người cậu càng lộ rõ, trông thật kỳ lạ và có phần khiêu khích, khiến cậu không thể không nhớ lại một vài cảnh tượng.

Đúng lúc này, điện thoại của cậu vang lên, là Tần Hà nhắn tin hỏi chuyện gì xảy ra.

Diệp Nam Bạch đột nhiên cảm thấy hơi bực bội, kéo cổ áo xuống thêm một chút, chụp hai tấm ảnh rồi gửi cho Tần Hà.

Diệp Nam Bạch: Đều tại anh.

Diệp Nam Bạch: Anh chắc chắn là cố tình không nói cho em biết.

Chưa thấy đã đủ, cậu còn muốn gửi một biểu cảm, nhưng biểu cảm trên điện thoại cậu không nhiều, không khoa trương và cũng không đủ để diễn tả sự tức giận, vì thế cậu tìm kiếm mất nửa phút, cuối cùng chọn một biểu cảm con chuột khóc lóc rồi gửi đi.

Tần Hà lại chỉ chú ý vào hai bức ảnh, mở và thu phóng qua lại, không tự chủ được mà mỉm cười, rồi rất thành thạo lưu lại những bức ảnh đó.

Khi rời đi, Diệp Nam Bạch mới phát hiện mình đã gửi tin nhắn cho Tần Hà. Nhìn vào hai câu với chút giận dỗi cùng biểu cảm chuột khóc tội nghiệp, cậu cảm thấy Tần Hà giờ đây có vẻ linh động hơn rất nhiều. Nụ cười trên môi Tần Hà càng sâu thêm.

Tối qua, sau khi Diệp Nam Bạch đã ngủ, Tần Hà lại lén lút hôn cậu từ trán xuống tận xương quai xanh. Sau đó, Tần Hà phát hiện dấu hôn đã phai màu, không kìm được, anh lại cúi xuống để hôn sâu hơn.

Tất nhiên anh không dám nói ra.

Tần Hà: Anh bị oan.

Tần Hà: Tối nay để em cắn lại.

Diệp Nam Bạch: …

Diệp Nam Bạch thực sự không tức giận, chỉ là muốn trách móc một chút thôi, nhưng không ngờ sự chú ý của Tần Hà lại kỳ lạ như vậy và còn nói những lời trêu chọc như vậy.

Cậu cảm thấy tai mình hơi nóng, đang muốn phản bác lại thì nhìn qua gương thấy Lâm Ngữ đã trở lại.

Cậu lập tức thoát khỏi khung trò chuyện, vẻ mặt hơi không thoải mái nói: “Tôi chỉ cần che một chút thôi, dù sao hôm nay cũng không nhảy được, không cần phải thay đồ đâu.”

Trang phục nhảy thường thấp hơn cổ áo một chút, nếu thay đồ chắc chắn sẽ bị mọi người nhìn thấy, nghĩ vậy, Diệp Nam Bạch bỗng cảm thấy may mắn vì mình lại vừa vặn bị trật chân.

“Không thay cũng phải che lại một chút.” Lâm Ngữ lấy ra một hộp che khuyết điểm, “May mà lúc nào tôi cũng mang theo, cậu muốn tôi giúp hay tự làm?”

Diệp Nam Bạch tham gia các cuộc thi nhảy suốt năm, cũng có chút hiểu biết về mỹ phẩm, cậu cảm kích nhìn Lâm Ngữ, “Cảm ơn, để tôi làm là được rồi.”

Lâm Ngữ đứng bên cạnh, Diệp Nam Bạch không tiện kéo cổ áo xuống, nên chỉ có thể vội vàng che bớt dấu hôn lộ ra.

Lâm Ngữ nhìn một hồi, thấy cậu làm gần xong, không nhịn được hỏi: “Khoan đã, là ai vậy, cô gái nào mà mạnh tay như thế? Cậu có người thích rồi sao mà tôi không biết?”

“Cô ấy trong khoa mình à, hay là khoa khác?” Cô kiềm chế mãi, cuối cùng nói một hơi hết luôn, “Tôi thật sự rất tò mò, cậu thích kiểu người như thế nào, có thể nói cho tôi biết không, đảm bảo sẽ không nói cho ai đâu.”

Diệp Nam Bạch dừng lại, thấy ánh mắt Lâm Ngữ tò mò, cậu nhớ đến việc mình không thể từ chối, thế là nhìn vào mắt cô, cuối cùng nói: “Không phải là cô gái đâu.”

“……” Lâm Ngữ im lặng, mở miệng nhưng không nói được gì.

“Không cần phải ngạc nhiên.” Diệp Nam Bạch mỉm cười, “Tôi thích con trai mà, không phải cố ý giấu cậu, chỉ là cảm thấy chuyện này không cần phải nhấn mạnh.”

“À, mà…” Diệp Nam Bạch đột nhiên nghĩ ra điều gì, giọng hơi yếu đi, “Hình như… tôi quên hỏi cậu, cậu có phiền với chuyện tình cảm đồng giới không?”

“Không, không phiền đâu.” Lâm Ngữ vội vã xua tay, sợ cậu không tin, lại khẳng định thêm: “Thật sự không sao đâu, tình cảm là chuyện riêng, không ai có quyền kỳ thị.”

“Chỉ là hơi bất ngờ thôi.” Lâm Ngữ nói, “Tôi cứ nghĩ cậu thích con gái, trước kia còn có mấy cô gái hỏi tôi xin số điện thoại cậu…”

“Ừ?”

“Nhưng yên tâm, tôi không cho đâu.” Lâm Ngữ dừng lại, rồi đột nhiên thì thầm, “Diệp Bảo, cậu có thể nói cho tôi biết là ai không? Tôi thực sự rất tò mò, ai mà có thể cắn mạnh như vậy, bạn trai tôi cũng chưa bao giờ để lại dấu hôn mạnh như thế này…”

Lâm Ngữ nhận ra mình nói hơi nhiều, nên có chút ngại ngùng cười.

Diệp Nam Bạch cũng cười, lâu lắm rồi cậu không có ai để chia sẻ chuyện tình cảm như vậy, nên rất vui khi có thể kể cho cô nghe.

“Cậu đừng ngạc nhiên nhé.” Khi nghĩ đến Tần Hà, Diệp Nam Bạch càng cười tươi hơn, cả người như được tắm trong ánh nắng, khiến Lâm Ngữ ngẩn người nhìn.

“Anh ấy hôm nay đi cùng tôi, cậu cũng biết anh ấy mà.”

“……” Lâm Ngữ lại ngạc nhiên đến mức không thể nói gì, “Trời ơi… thật sự là Tần Hà sao?!”

“Ừ, là anh ấy.” Diệp Nam Bạch nói, “Chúng tôi mới quen nhau không lâu.”

“Tôi đã phải đoán ra từ lâu rồi!” Lâm Ngữ cực kỳ kích động, “Nam thần của tôi mãi không có bạn gái, tôi cứ nghĩ anh ấy lạnh nhạt… xin lỗi, bạn trai cậu không hề lạnh nhạt chút nào.”

Dấu hôn sâu như vậy, chắc chắn phải cắn mạnh lắm.

Diệp Nam Bạch có chút ngại ngùng giải thích: “Anh ấy bình thường không như vậy đâu…”

“Ừ ừ ừ, hiểu rồi, hiểu rồi!” Lâm Ngữ cười tinh nghịch với cậu, nhưng Diệp Nam Bạch cảm thấy nụ cười của cô hơi kỳ lạ.

Nhưng chưa kịp suy nghĩ nhiều, tiếng chuông vào học vang lên.

Cả hai vừa bước ra, lập tức thấy Tần Hà đứng ngoài chờ, Lâm Ngữ giật mình, vội vàng chào hỏi anh, trong lòng lại lo lắng không biết những gì mình vừa nói có bị anh nghe thấy không.

May là Tần Hà không nói gì, chỉ gật đầu với cô, “Tôi vừa mới đến.”

“Ừm ừm.” Lâm Ngữ nhận ra anh có chuyện muốn nói với Diệp Nam Bạch, nên khôn khéo rút lui, “Diệp Bảo, tôi đi trước, tiện thể giúp cậu báo với thầy, cậu cứ ngồi yên trong này đi nhé.”

“Cảm ơn.”

Lâm Ngữ vừa đi, Tần Hà liền kéo Diệp Nam Bạch lại, nhíu mày nói: “Chắc chúng ta sẽ không kịp học bài hôm nay rồi, Nam Nam.”

“Sao vậy?”

“Anh vừa hỏi thầy Phương, thầy bảo lớp không có ai tên là Tề Minh, và Dư Cảnh hôm nay cũng xin nghỉ.”

“Trùng hợp vậy sao?” Diệp Nam Bạch sắc mặt đột ngột trầm xuống, suy nghĩ một chút rồi nói, “Không sao, em sẽ hỏi Lâm Ngữ, ngày mai tan học cô ấy sẽ chặn cậu ta lại.”

“Dẫn anh theo.”

“Được.”

Hai người vừa quyết định xong, chưa kịp rời đi thì điện thoại Tần Hà vang lên, là cuộc gọi của Hàn Phong Hứa.

“Ngày mai tôi sẽ qua gặp các cậu.” Anh ta giọng vội vã, “Hạ Quả nhập viện rồi, tôi đang trên đường đến.”

“Gì cơ?” Tần Hà và Diệp Nam Bạch nhìn nhau, thấy sắc mặt Diệp Nam Bạch bỗng nhiên tái mét, chắc chắn cũng đã nghe thấy tin này.

Tần Hà nắm tay cậu, an ủi, giọng trầm xuống: “Ở đâu?”

“Bệnh viện Long Hoa.”
 
Chiếm Hữu Đến Muộn - Mạc Tang Thất
Chương 56: Chương 56



Chương 56:

Diệp Nam Bạch và Tần Hà đến bệnh viện thì phát hiện Hạ Quả đang trong tình trạng hôn mê.

Hàn Phong Hứa biết họ sẽ đến, luôn chú ý đến động tĩnh bên ngoài, như thể có linh cảm, ngay khi mặt Diệp Nam Bạch vừa chạm vào cửa sổ, hai người đã nhìn nhau.

Diệp Nam Bạch đứng bên cửa do dự mãi không dám bước vào. Từ lúc vào bệnh viện, hình ảnh ba năm trước của Hạ Quả nằm trong vũng máu vẫn luôn ám ảnh cậu. Cậu sợ rằng sẽ lại thấy Hạ Quả trong tình trạng bất tỉnh như vậy lần nữa.

Tần Hà ôm lấy vai cậu, nhẹ nhàng an ủi: “Không sao đâu, Hàn Phong Hứa nói là không nghiêm trọng.”

Hai người không vào phòng ngay vì Hàn Phong Hứa vừa thấy họ đến đã bước ra khỏi phòng bệnh.

“Chuyện gì vậy?” Diệp Nam Bạch vội vàng tiến lên hỏi.

Hàn Phong Hứa nhấn nhẹ mũi, cau mày nói: “Chưa rõ, vẫn đang điều tra. Bệnh viện nói có người gọi xe cứu thương, nhưng khi đến chỉ có Hạ Quả. Cậu tôi hiện đang bận, nhưng đã yêu cầu đội ngũ ưu tiên xử lý chuyện này, chắc phải một lúc nữa mới có kết quả.”

“Vậy…” Diệp Nam Bạch mở miệng định hỏi, nhưng trong đầu có quá nhiều câu hỏi, không biết nên hỏi từ đâu.

Tần Hà nhận ra điều đó, ôm cậu chặt hơn, giúp cậu hỏi: “Hạ Quả vẫn còn hôn mê à? Bây giờ cậu ấy thế nào?”

Diệp Nam Bạch nhìn Tần Hà cảm kích, cúi đầu liên tục cảm ơn, rồi nhìn Hàn Phong Hứa hỏi: “Cậu ấy có bị thương không?”

“Đừng lo,” Hàn Phong Hứa nói, “Cậu ấy bị thương ở đầu, vết thương đã được xử lý, không phải hôn mê, chỉ là quá mệt, tôi bảo cậu ấy ngủ một chút.”

“Đầu…” Diệp Nam Bạch lẩm bẩm, môi run rẩy, giọng nói nhẹ nhàng nhưng vẫn có chút lo lắng: “Cậu ấy trước đây đã bị thương ở đầu, liệu có ảnh hưởng gì không?”

Hàn Phong Hứa hiểu cậu đang lo lắng, vội vàng cắt ngang: “Không sao, vết thương trước đã lành rồi. Dù bây giờ cần thời gian để hồi phục, nhưng sẽ không có ảnh hưởng gì.”

“Vậy thì tốt.” Diệp Nam Bạch thở phào nhẹ nhõm một chút.

“Tốt nhất là để cậu ấy ngủ một chút.” Tần Hà nói xong, quay sang nhìn Diệp Nam Bạch hỏi: “Chúng ta đợi ở đây nhé?”

Diệp Nam Bạch gật đầu: “Ừm.”

Hàn Phong Hứa không có ý kiến gì. Hôm qua giữa đêm, Tần Hà còn gọi điện đánh thức anh ta, lúc ấy anh ta thực sự không vui, mà lại còn bị nói rằng anh ta bị bạn bè "bán đứng."

Anh ta khi đó cảm thấy vô cùng không hài lòng, chửi rủa Tần Hà vài câu, nhưng Tần Hà lại không bận tâm, cứ để anh ta chửi xong rồi mới tiếp tục nói lý do.

Anh nói, Diệp Nam Bạch và Hạ Quả có hiểu lầm, mối quan hệ của họ không tệ như trước đây mọi người nghĩ.

Điều này khiến Hàn Phong Hứa bình tĩnh lại, nếu đúng như vậy, anh ta rất sẵn lòng cùng Tần Hà giúp Diệp Nam Bạch và Hạ Quả giải quyết hiểu lầm.

Anh ta nhìn ra rằng Hạ Quả tuy miệng mạnh mẽ, nhưng đôi khi cũng sẽ có những thay đổi cảm xúc vì Diệp Nam Bạch.

Nhưng lúc này, Hàn Phong Hứa chú ý thấy Diệp Nam Bạch luôn nhìn về phía cửa, anh ta suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Cậu muốn vào gặp cậu ấy không?”

“Tôi… có thể vào không?” Diệp Nam Bạch rất muốn, nhưng cậu lo sợ Hạ Quả không muốn gặp mình.

Hàn Phong Hứa gật đầu: “Cậu ấy vẫn đang ngủ.”

Tần Hà cũng khuyên: “Chúng ta vào nhìn một chút rồi ra ngay.”

Diệp Nam Bạch nghĩ kế này cũng hợp lý, dù sao theo lời Hàn Phong Hứa, Hạ Quả vừa mới ngủ, chắc sẽ chưa thức ngay.

Vậy là, Hàn Phong Hứa dẫn đường, hai người đi theo sau, bước đi nhẹ nhàng, Diệp Nam Bạch nín thở sợ làm Hạ Quả thức giấc.

Đây là lần thứ hai trong ba năm, Diệp Nam Bạch lại có khoảng cách gần với Hạ Quả như thế này. Đáng tiếc lần trước không nhìn kỹ, lần này khi lại gần, cậu nhận ra Hạ Quả gầy đi rất nhiều.

Trong ấn tượng của cậu, Hạ Quả vốn đã rất gầy, nhưng giờ nhìn lại, thân hình anh ấy gần như chỉ còn da bọc xương, lại còn băng vết thương ở trán, trông rất yếu ớt.

Diệp Nam Bạch phản ứng đầu tiên là nhìn về phía Hàn Phong Hứa, người duy nhất hiểu rõ về Hạ Quả, giọng nói nhẹ nhàng, gần như không thể nghe thấy: “Cậu ấy chắc chắn không có ăn uống đầy đủ phải không?”

Hàn Phong Hứa gật đầu, thì thầm: “Vì phải làm nhiều việc, không có thời gian nghỉ ngơi.”

Diệp Nam Bạch ngẩn người, đột nhiên nhớ lại tối qua Tần Hà đã nói với cậu rằng Hạ Quả làm phục vụ ở một quán nướng. Lúc đó cậu không chú ý lắm, nhưng nhớ lại từ hồi cấp ba, Hạ Quả đã làm rất nhiều công việc thêm.

Ngày đó cậu luôn muốn lén đưa tiền cho cậu ấy để cậu ấy không phải đi làm, nhưng Hạ Quả không nhận, cậu chỉ có thể thường xuyên mang đồ ăn cho cậu ấy, đôi khi còn giả vờ rằng mình mua nhầm đồ, rồi đưa cho cậu ấy.

“Làm nhiều việc vậy sao?” Diệp Nam Bạch ngạc nhiên hỏi.

“Ừ.” Hàn Phong Hứa ngừng lại một chút, “Chỉ nghỉ nửa ngày, chiều, tối và đêm đều phải làm ở những chỗ khác nhau.”

“Cậu ấy…” Diệp Nam Bạch cảm thấy mình không thể nói được gì nữa, trong lòng có một cảm giác khó chịu. Cậu không biết phải diễn tả cảm giác hiện tại như thế nào, là tự trách hay là đau lòng, hay là cả hai.

Nếu không phải vì cậu, có lẽ nhóm người kia sẽ không tìm đến Hạ Quả, và sự việc này cũng sẽ không xảy ra. Với thành tích của Hạ Quả, có lẽ đã có thể vào một trường đại học tốt, thay vì phải làm đủ thứ công việc như thế này.

“Cậu làm gì ở đây?” Một giọng nói yếu ớt và lạnh lùng cắt đứt dòng suy nghĩ của cậu.

Cả ba người cùng nhìn về phía phát ra giọng nói, đối diện là ánh mắt lạnh lùng của Hạ Quả.

“Xin lỗi, tôi làm cậu thức dậy rồi…” Diệp Nam Bạch bước lên một bước, giọng hơi vội vã.

“Cậu đừng lại gần.” Hạ Quả quay đầu đi, không nhìn cậu, “Cậu ra ngoài đi, không cần phải giả vờ là người tốt ở đây.”

Diệp Nam Bạch dừng lại, bước chân không thể di chuyển, “Tôi…”

“Hàn Phong Hứa.” Hạ Quả cắt ngang lời cậu, “Anh bảo cậu ta ra ngoài.”

Hàn Phong Hứa và Tần Hà liếc nhau, như thể đang giao tiếp bằng ánh mắt để quyết định nên làm gì. Nhưng ngay sau đó, Diệp Nam Bạch tự mình lên tiếng: “Được rồi, cậu nghỉ ngơi đi, đừng giận, tôi ra ngoài.”

Cậu tự mình bước ra khỏi phòng bệnh, Tần Hà liếc nhìn Hàn Phong Hứa, rồi vội vàng đuổi theo Diệp Nam Bạch, ôm cậu vào lòng.

“Ngốc.” Cửa vừa đóng, Tần Hà xoa xoa đầu cậu, “Đừng buồn.”

Diệp Nam Bạch ôm lại anh, gục mặt vào vai anh, lâu sau mới nói: “Cậu ấy vẫn không muốn gặp em, có lẽ em thật sự đã làm gì sai rồi…”

Cậu không biết mình đã làm gì sai, chỉ có thể nghĩ rằng Hạ Quả đang trách cậu vì năm đó không cứu cậu ấy kịp.

Tần Hà dẫn cậu đến ghế ngồi, hôn nhẹ lên má cậu, dịu dàng nói: “Em ở đây đợi anh một chút nhé, anh vào nói chuyện với Hàn Phong Hứa một lúc.”

Diệp Nam Bạch không nghĩ nhiều, cũng không có tâm trạng để suy nghĩ nhiều, thực sự cậu muốn ngồi một mình, vì vậy gật đầu: “Em đợi anh.”
 
Chiếm Hữu Đến Muộn - Mạc Tang Thất
Chương 57: Phần thưởng



Chương 57:

Tần Hà không lâu sau đã ra ngoài, Diệp Nam Bạch cúi đầu, lông mi không hề động, nhìn chăm chú vào chân mình đang dán thuốc, đầu óc lơ đãng cho đến khi Tần Hà ngồi xuống bên cạnh cậu, cậu mới nhận ra có người đến.

“Em đang nghĩ gì thế?” Tần Hà khoác vai cậu, “Chân còn đau không?”

Câu hỏi này từ tối qua đến giờ Tần Hà đã hỏi không ít lần, mỗi lần Diệp Nam Bạch đều trả lời là không đau, nhưng lần này cậu chỉ mỉm cười, lắc đầu nói: “Không phải chân đau.”

Tần Hà nhíu mày, rồi ngay lập tức quỳ xuống trước mặt cậu, “Lên đây, anh cõng em về nhà.”

Diệp Nam Bạch biết anh đang an ủi mình, nên không từ chối, cậu tựa vào cổ anh một cách thành thạo, khi Tần Hà đỡ vững, cậu thì thầm chôn mặt vào hõm cổ anh, nhắm mắt lại, giống như đang ngủ.

Tần Hà quay đầu nhìn thoáng qua, chỉ thấy một cái đầu chôn sâu, anh không nói gì, nhưng ngón tay khẽ động, đều đặn vỗ nhẹ vào chân cậu, giống như tối qua khi anh dỗ cậu ngủ.

Xe rời khỏi bệnh viện, Diệp Nam Bạch ngồi ở ghế phụ, nhìn thẳng về phía trước, đôi môi mím chặt, mãi đến khi cậu nhận ra con đường về không đúng.

“Chúng ta đi đâu vậy anh?” Cậu quay sang hỏi Tần Hà.

Tần Hà cười với cậu, “Anh đưa em về nhà anh.”

Thì ra về nhà là như vậy.

“?!” Diệp Nam Bạch lập tức bị câu nói làm cho hoảng hốt, cậu ngạc nhiên nhìn Tần Hà, lưng vốn thẳng tắp giờ lại căng hơn, nói không nên lời: “Vậy… cô, chú... em vẫn chưa…”

Tần Hà dừng một chút, không nghĩ đến việc này, anh nhẹ nhàng cười một tiếng, “Yên tâm đi, bố mẹ anh không có nhà, không phải đi gặp phụ huynh đâu.”

Nghe vậy, Diệp Nam Bạch ngừng một lúc, mặt mũi dần trở lại bình thường, thở phào một hơi. Cậu như thể vừa thoát khỏi một gánh nặng, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh, “Được rồi, đi thôi.”

Dù đây không phải là mục đích, nhưng Tần Hà vẫn cảm thấy phản ứng của Diệp Nam Bạch thật dễ thương, anh lén nhìn cậu một cái, phát hiện Diệp Nam Bạch vô tình đưa tay lên xoa mặt. Tần Hà khẽ mỉm cười, không làm phiền cậu trấn tĩnh lại.

Sẽ có một ngày như vậy, nhưng không phải bây giờ, anh hiện tại chỉ muốn làm Diệp Nam Bạch vui vẻ.

Trên đường đi, xe đi qua một cửa hàng bánh ngọt nổi tiếng, Tần Hà xuống xe mua một chiếc bánh nhỏ và một ít xốp tuyết, đều là vị đào.

Diệp Nam Bạch bị những món tráng miệng ngọt ngào và hồng hào thu hút sự chú ý, sau đó chiếc bánh ngọt liền được nhét vào tay cậu, “Sắp tới nơi rồi, còn mười phút nữa, nếu em đói thì ăn tạm chút đi.”

Diệp Nam Bạch hít một hơi thật sâu, rồi hôn lên má anh một cái, ánh mắt sáng rực, cuối cùng cậu cũng mang theo chút cười: “Được rồi.”

Cậu không nói cảm ơn, nhưng tâm trạng của Tần Hà lại bất ngờ tốt lên.

Xe đi đến khu Nguyệt Loan, nơi đất đai đắt đỏ, người giàu tập trung, Diệp Nam Bạch không mấy ngạc nhiên, dù Tần Hà chưa nói rõ, nhưng cậu mơ hồ biết gia đình Tần Hà và Hàn Phong Hứa có điều kiện khá tốt.

Cậu dựa vào cửa sổ xe, đoán xem đâu là nhà của Tần Hà, rồi đột nhiên chỉ một hướng, “Trước kia nhà em cũng ở đây, sau này bán đi rồi.”

Tần Hà giảm tốc độ xe, nhìn theo hướng cậu chỉ, “Là hồi nhỏ à?”

“Ừ.” Diệp Nam Bạch quay lại nhìn anh, “Em cũng đã đến rồi, nhưng không thường xuyên, nếu em cũng sống ở đây thì tốt biết bao.”

Tần Hà suy nghĩ một chút, tay nắm chặt vô-lăng, tiếp nhận câu nói của cậu, “Nếu vậy thì có lẽ chúng ta sẽ gặp nhau sớm hơn.”

Nếu là như vậy, lúc học cấp ba anh đã có thể bảo vệ Diệp Nam Bạch không bị bắt nạt, có lẽ họ sẽ sớm ở bên nhau.

Diệp Nam Bạch không nói gì, chỉ nghĩ về khả năng đó thôi cũng khiến cậu cảm thấy tiếc nuối, Tần Hà cũng có vẻ tiếc nuối như vậy, vì thế cậu tiến lại gần một chút, “Bây giờ quen cũng không tệ.”

“Đúng vậy, quen biết là tốt rồi.” Tần Hà cười, sau đó chuyển đề tài, “Em đoán thử xem nhà anh ở đâu? Nếu đoán đúng sẽ có thưởng đấy.”

Tần Hà luôn nghĩ và hành động rất hợp với cậu, Diệp Nam Bạch cong môi, vui vẻ nhận lời, cậu chỉ tay vào một tòa nhà, “Ở kia?”

“Đoán đúng rồi.” Tần Hà gật đầu, “Nam Nam rất giỏi.”

Diệp Nam Bạch ngạc nhiên, “Em chỉ chỉ bừa thôi mà…”

Tần Hà chỉ cười, không đáp lại, xe tiếp tục đi về phía tòa nhà mà Diệp Nam Bạch chỉ, nhưng không dừng lại ở đó, mà đi vào phía sau của nó.

Xe dừng lại phía sau tòa nhà mà Diệp Nam Bạch chỉ, ngay sau đó cổng mở, một người đàn ông trung niên dáng vẻ giống quản gia, nở nụ cười bước ra đón, “Tiểu Hà, sao con về nhà mà không báo trước một tiếng?”

“Chú Phương, con có việc đột xuất phải về nhà.” Tần Hà nói, rồi vòng qua xe đón Diệp Nam Bạch xuống.

“Còn đưa bạn về nữa?” chú Phương hỏi.

“Vâng.” Tần Hà không nói rõ là bạn gì, nhưng tự nhiên nắm tay Diệp Nam Bạch, “Con vào trước, chú Phương giúp con nhắn với cô nấu thêm vài món cho bữa trưa nhé, tụi con ăn ở nhà.”

“Để chú nói với cô.” chú Phương không cố ý nhìn Diệp Nam Bạch, nhưng khi thấy cậu, ông cảm thấy rất thân thiện, cộng với Diệp Nam Bạch còn cười chào ông, chú Phương mỉm cười, hỏi thêm một câu, “Bạn con có thích ăn món gì không?”

Biết ông hỏi mình, Diệp Nam Bạch định nói không có, nhưng Tần Hà đã chen lời trước: “Ăn nhạt một chút, ít hành tỏi, không có rau mùi, không ăn giá đỗ với cà tím, thích ăn nấm, à, chú Phương, phiền chú nói với cô nấu thịt chín hẳn nhé.”

Diệp Nam Bạch ngạc nhiên nhìn Tần Hà, nghĩ thầm sao Tần Hà mỗi lần nấu ăn đều hợp khẩu vị cậu vậy, hóa ra là anh nhớ hết tất cả.

Tần Hà rất ít khi kén ăn, chú Phương nhớ rõ, liếc nhìn tay hai người nắm chặt, trong lòng cũng dần có chút hiểu biết, “Được rồi.”

Cả hai người không cảm thấy có gì lạ, nhưng Diệp Nam Bạch lần đầu đến nhà người khác nên có chút ngượng ngùng, “Cảm ơn chú Phương.”

chú Phương nhìn cậu càng thích, “Không phiền gì đâu, có gì cần giúp đỡ cứ gọi chú.”

Diệp Nam Bạch im lặng, Tần Hà vào nhà, véo nhẹ sau cổ cậu, “chú Phương rất thích em, sau này phải thường xuyên đến ăn cơm, làm quen sớm cũng tốt.”

Tần Hà lúc nào cũng chính xác nắm bắt được cảm xúc của cậu, một chuyện nhỏ như vậy, Diệp Nam Bạch tuy nghĩ theo lời anh mà không để tâm, nhưng lại chú ý đến một chuyện khác, “Sao anh luôn biết em nghĩ gì vậy?”

Tần Hà lại nắm tay cậu, nghiêm túc nói: “Đương nhiên là vì chúng ta có linh hồn đồng điệu, như vừa rồi, không phải em cũng đoán được nhà anh ở đâu sao?”

“Em không đoán đúng.” Diệp Nam Bạch nói, “Em chỉ chỉ vào ngôi nhà phía trước nhà anh thôi.”

“Anh hỏi là nơi nào, không phải là tòa nhà nào.” Tần Hà dẫn cậu lên tầng hai, “Chỉ cần chỉ đúng hướng là được, Nam Nam rất giỏi.”

Nghe anh khen thêm lần nữa, Diệp Nam Bạch cảm thấy trong lòng hơi rung động, không nhịn được khẽ cười một tiếng.

“Cuối cùng cũng cười rồi.” Tần Hà thở phào một hơi.

Diệp Nam Bạch lúc này mới hiểu ra ý định của anh, ánh mắt lấp lánh, cậu hỏi anh: “Vậy có phần thưởng không?”

“Có.” Tần Hà đáp, “Cộng với việc em đoán đúng vừa rồi, tổng cộng là hai phần thưởng.”

Chưa kịp hỏi gì, Diệp Nam Bạch đã bị anh kéo vào một căn phòng ở góc tầng hai. Lúc này gần trưa, trong phòng ánh sáng sáng sủa, nhưng Diệp Nam Bạch lại bị ép sát vào cửa, bóng dáng của Tần Hà che mất ánh sáng.

Tần Hà nghiêng người lại gần cậu, mũi nhẹ nhàng chạm vào mũi cậu, hơi thở hòa vào nhau, cả hai có chút rối loạn. Đôi mắt anh sâu thẳm, nhìn Diệp Nam Bạch, hỏi: “Đây là phần thưởng thứ nhất, em muốn không?”

Mặc dù không nói rõ, nhưng Diệp Nam Bạch vẫn hiểu anh muốn gì. Cậu nhìn vào đôi môi của Tần Hà, đưa tay chỉ dùng ngón trỏ nhẹ nhàng chạm vào môi anh, sau đó tựa vào cổ anh, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy dụ hoặc: “Muốn.”

Hôn Tần Hà luôn khiến Diệp Nam Bạch quên đi rất nhiều chuyện.

Đây là một phần thưởng khiến người ta vừa xao xuyến vừa say đắm.
 
Chiếm Hữu Đến Muộn - Mạc Tang Thất
Chương 58: Chương 58



Chương 58:

Nụ hôn đến như đã hứa, Diệp Nam Bạch ngẩng đầu, mắt hơi nheo lại, tay nắm chặt tà áo của Tần Hà, ngón tay cuộn lại, càng nắm chặt.

Cậu đã nghĩ rằng sẽ giống như nụ hôn ngày hôm qua, nhẹ nhàng và mềm mại, nhưng khi môi chạm vào môi, cậu lại cảm nhận được lực mạnh mẽ hơn từ Tần Hà. Tay anh ôm chặt lấy eo cậu, tay kia thì giữ lấy sau gáy cậu, không cho phép cậu lùi lại dù chỉ một chút.

Không khí trong lồ ng ngực như bị hút sạch, nhưng Diệp Nam Bạch không cảm thấy khó chịu, trái lại, cậu cảm thấy trái tim trống rỗng của mình như được lấp đầy bởi một điều gì đó, tạm thời xua đi những cảm giác khó chịu từ bệnh viện.

Hai người sát lại nhau, không ai làm phiền, không gian kín lẽ yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy âm thanh xấu hổ của hơi thở và tiếng môi lưỡi chạm vào nhau.

Tai Diệp Nam Bạch đỏ ửng, không khỏi siết chặt lấy áo của Tần Hà, nhưng không thể tập trung vào một việc duy nhất, cậu muốn cố gắng ngừng nghe những âm thanh đó, nhưng kết quả lại khiến cậu phát ra những tiếng động mơ hồ và ám muội hơn.

“Ưm…” Cậu khẽ r3n rỉ, trong căn phòng rộng lớn và yên tĩnh, âm thanh đó càng trở nên nổi bật.

Cả hai đều ngây ra một chút, động tác dừng lại. Tần Hà hơi kéo ra một chút, vẻ mặt có chút lo lắng: “Em không thoải mái sao?”

“Không…” Diệp Nam Bạch nói như vậy, nhưng giọng cậu lại nghe rất lạ, âm cuối hơi run rẩy, giống như đang say rượu.

Cậu không dám nhìn vào mắt Tần Hà, vội vàng ngả người vào anh, vùi mặt vào hõm cổ anh, cơ thể nóng hổi.

Làn da bị nhiệt độ cao hơn của anh làm nóng lên, Tần Hà chợt nhận ra, thì ra Diệp Nam Bạch không phải không thoải mái, mà là đang cảm thấy thoải mái, giờ là lúc cậu đang xấu hổ.

Nụ cười của Tần Hà không thể kìm lại, anh ôm chặt cậu, không vạch trần, xoa nhẹ vào gáy cậu: “Có choáng không?”

Diệp Nam Bạch lắc đầu, không nói gì. Cậu lo rằng nếu mở miệng, lại phát ra những âm thanh kỳ lạ kia.

“Vậy là tốt rồi.” Tần Hà nhẹ nhàng xoa lưng cậu, nụ cười vẫn không giảm đi, “Lần này có tiến bộ.”

Diệp Nam Bạch đương nhiên biết anh đang nói gì. Tần Hà dù hôn rất nhẹ nhàng, nhưng so với lần trước thì mạnh mẽ hơn một chút, sâu hơn một chút, anh đang từ từ dẫn dắt cậu làm quen.

Dù biết anh nói vậy chỉ là đang nói về chuyện hôn, nhưng Diệp Nam Bạch vẫn phải hít một hơi thật sâu để kiềm chế nhịp tim không ngừng đập mạnh.

Cậu buông tay Tần Hà ra, quay lưng đi vào trong phòng, giả vờ bình tĩnh: “Đây là phòng của anh sao?”

Tần Hà đi theo cậu, lại nắm tay cậu: “Ừ, em thích không?”

Diệp Nam Bạch liếc nhìn tay họ nắm chặt, môi khẽ nhếch lên, nhẹ nhàng lắc đầu: “Phòng của anh sao lại phải hỏi em thích không?”

Căn phòng trước mặt rất đơn giản, chủ yếu là gam màu xanh đậm, mọi thứ đều rất gọn gàng, giống như con người Tần Hà, sạch sẽ và có chút tĩnh lặng của đại dương, cũng giống đôi mắt sâu thẳm của anh .

“Em thích, anh mới đưa em qua đây, không thích thì anh sẽ sửa lại.” Tần Hà dẫn cậu đến bàn học.

“Không cần sửa đâu.” Diệp Nam Bạch cũng thích phong cách giản dị và gọn gàng này, “Anh không cần luôn luôn chiều theo ý em, những gì anh thích em cũng sẽ thích.”

Lời này khiến Tần Hà rất vui, nhưng anh vẫn đáp: “Nhưng anh muốn hiểu rõ hơn về sở thích của em.”

“Ừm…” Diệp Nam Bạch chớp mắt, lảng tránh ánh mắt nghiêm túc của anh, cuối cùng đành nhượng bộ: “Được rồi.”

Khi ở bên Tần Hà, nhịp tim của Diệp Nam Bạch luôn không thể yên ổn, cậu biết điều này nên giả vờ đi lại quanh bàn học, đụng phải vài món đồ nhỏ trên đó.

Chơi đùa một lúc, đột nhiên mắt cậu bị một bình sao giấy ở góc bàn thu hút.

Những ngôi sao giấy chẳng có gì đặc biệt, nhưng đặt trên bàn của Tần Hà lại cảm thấy rất lạ. Diệp Nam Bạch không khỏi nhớ lại thời học cấp ba, lớp có mốt gấp sao giấy để tặng cho người mình thầm thích, cô gái ngồi trước bàn cậu cũng gấp một bình sao giấy.

Lúc đó, không may cậu nghe được cuộc nói chuyện của họ, họ nói sẽ tặng cho những cậu con trai mà họ thích.

Vậy là Diệp Nam Bạch không hỏi trước, cậu cầm bình sao giấy lên, lại gần xem xét kỹ: “Cái này… là cô gái nào tặng anh à?”

Cả một bình to như vậy, phải mất rất nhiều thời gian và công sức, mà Tần Hà lại còn giữ nó, Diệp Nam Bạch cảm thấy hơi ghen tị, trong lòng tự hỏi không biết mình có nên cũng gấp một bình sao giấy hay không.

“Không phải đâu.” Giọng nói của Tần Hà vẫn trầm ấm và bình tĩnh, anh nhẹ nhàng xoa dịu những cảm xúc vừa chớm xuất hiện trong lòng Diệp Nam Bạch, sau đó anh cười nói: “Đây là phần thưởng thứ hai.”

“Hmm?” Diệp Nam Bạch ngạc nhiên nhìn anh, “Ý anh là, cái này là tặng cho em?”

Không phải của cô gái nào khác, mà là để tặng cho cậu.

“Đúng vậy, tặng cho em.” Tần Hà tiến gần thêm một bước, thấy ánh mắt cậu lóe lên sự vui mừng, anh không nhịn được muốn hôn cậu, nhưng anh vẫn không làm vậy.

Diệp Nam Bạch khi cười, khác hẳn với vẻ lạnh lùng thường ngày, sau khi cái lạnh tan đi, chỉ còn lại sự ôn hòa và dịu dàng khiến người ta không thể không muốn lại gần, cũng khiến người ta không nỡ làm phiền niềm vui của cậu.

“Anh gấp hết ư?” Dưới ánh sáng phản chiếu từ bình thủy tinh, đôi mắt Diệp Nam Bạch cũng giống như đang đựng những ngôi sao.

“Ừ.” Tần Hà nghiêng đầu, mắt không thể rời khỏi bình sao giấy, “Anh đã bắt đầu gấp từ rất lâu rồi.”

Diệp Nam Bạch tò mò lắc lắc bình thủy tinh, tiếng sao giấy va vào nhau phát ra âm thanh sột soạt, nhanh như nhịp tim cậu. Cậu cố kiềm chế sự rung động trong lòng, “Khi nào anh bắt đầu…”

Nhưng câu hỏi của cậu chưa kịp hỏi xong đã bị tiếng gõ cửa cắt ngang.

Cả hai cùng nhìn về phía cửa, nghe thấy giọng của bác Phương: “Tiểu Hà, cơm trưa xong rồi.”

“Được rồi, con ra ngay.”

Tần Hà đáp, lấy bình sao giấy xuống rồi lại nắm tay Diệp Nam Bạch, “Đi thôi, đến lúc ăn cơm rồi.”

“Chờ một chút.” Diệp Nam Bạch vẫn mỉm cười, “Anh chưa trả lời câu hỏi của em, khi nào…”

Lần thứ hai bị gián đoạn, lần này là do tiếng chuông điện thoại của Tần Hà.

Trên màn hình hiện lên cuộc gọi của Hàn Phong Hứa, cả hai nhìn nhau, đều lặng im.

Diệp Nam Bạch nói: “Anh bắt máy đi.”

Hàn Phong Hứa gọi đến, tám chín phần là chuyện về Hạ Quả, Tần Hà rõ ràng cảm thấy căng thẳng.

Tần Hà bật chế độ loa ngoài.

“Đã điều tra ra rồi.” Hàn Phong Hứa đi thẳng vào vấn đề, giọng điệu lạnh lùng, đầy tức giận, “Là Dư Cảnh và đứa em họ của cậu ta, Hạ Quả trên đường đi làm đã gặp họ và bị họ chặn lại.”

“Tôi đã xác nhận với giáo viên chủ nhiệm, Dư Cảnh xin nghỉ một tháng, đến tận tuần thi cuối.” Hàn Phong Hứa nói tiếp, “Hôm nay các cậu có gặp cậu ta không?”

Tần Hà mím môi, “Không gặp, thật không may cậu ta hôm nay nghỉ.”

Im lặng một lúc, Hàn Phong Hứa bỗng nói: “Có thể cậu ta đã biết chúng ta đang tìm cậu ta.”

Diệp Nam Bạch nghe thấy sự căm hận trong giọng nói của Hàn Phong Hứa, sắc mặt cũng trở nên nặng nề, không nói gì, lật điện thoại ra tìm tài khoản của Dư Cảnh trong nhóm.

Tần Hà nắm lấy tay cậu, ra hiệu đừng vội, rồi nói với Hàn Phong Hứa: “Hiện giờ có cách nào tìm ra cậu ta đang ở đâu không?”

“Khó nói lắm, bọn họ không đi xe, trốn vào ngõ hẻm không có camera, không có thông tin chuyến bay gì cả, chiều nay tôi định đến nhà cậu ta tìm người.”

Tần Hà nói: “Tôi sẽ đi cùng cậu.”

Diệp Nam Bạch bỗng lên tiếng: “Em cũng muốn đi.”

Tần Hà siết chặt tay cậu, nhẹ nhàng an ủi: “Em vẫn chưa khoẻ, ở nhà nghỉ ngơi đi, anh và Hàn Phong Hứa đi là được rồi.”

Diệp Nam Bạch mở miệng, nhưng không thể phản bác, nếu đi theo có lẽ sẽ làm việc của họ thêm khó khăn.

Hai người lại thảo luận thêm một lúc rồi cúp điện thoại, Diệp Nam Bạch ngập ngừng: “Vậy chiều em đi thăm Hạ Quả được không?”

Tần Hà chưa kịp lên tiếng, Diệp Nam Bạch lại lo lắng: “Hay thôi đi, có thể cậu ấy không muốn gặp em.”

“Không đâu.” Tần Hà an ủi, “Chiều em đến thử xem, biết đâu cậu ấy sẽ mềm lòng.”

“Thật sự sẽ như vậy sao?”

Tần Hà không trả lời, chỉ nắm tay cậu kéo ra ngoài, “Nhưng trước tiên phải ăn cơm đã, ăn xong rồi mới đi, ăn ít thì phải ở nhà nghỉ ngơi.”

Diệp Nam Bạch cảm thấy tâm trạng mình đã bị Tần Hà đoán trúng, im lặng một lúc rồi nói: “Được rồi.”
 
Chiếm Hữu Đến Muộn - Mạc Tang Thất
Chương 59: Chương 59



Chương 59:

Tần Hà đã xin nghỉ buổi học buổi chiều.

Bệnh viện vẫn ngập tràn mùi thuốc khử trùng, cả hai người đều không muốn đến đây, nhưng vẫn buộc phải vào nhiều lần.

Diệp Nam Bạch ban đầu không định kể cho họ nguyên nhân bị thương, cho đến khi Hàn Phong Hứa tự điều tra ra, cậu mới chậm rãi kể lại toàn bộ sự tình cho anh ta.

Hai người vừa đến, Hàn Phong Hứa đã bước ra từ phòng bệnh.

“Cậu ấy thế nào rồi?” Diệp Nam Bạch bước thêm hai bước về phía trước, không có sự hỗ trợ của Tần Hà, dáng đi của cậu mới lộ ra vẻ kỳ lạ.

“Tốt hơn một chút rồi.” Sáng nay vì quá lo lắng, Hàn Phong Hứa mới chú ý đến chân của cậu, “Chân cậu sao thế?”

“Không sao, chỉ bị trật một chút thôi.” Diệp Nam Bạch đáp, rồi không nhịn được nhìn về phía cửa phòng bệnh, “Cậu ấy đã ngủ chưa?”

“Mới nằm xuống.”

“Ừm.” Diệp Nam Bạch cúi đầu, suy nghĩ một chút, định đợi đến khi Hạ Quả thức dậy rồi vào thăm.

Lúc này Tần Hà nắm tay cậu, “Ngồi một lát, anh và Hàn Phong Hứa sẽ quay lại nhanh thôi.”

“Như vậy có làm phiền cậu ấy không?” Diệp Nam Bạch nhìn anh, ánh mắt đầy lo lắng.

Tần Hà chưa kịp trả lời, Hàn Phong Hứa đã nói tiếp: “Không sao, vào trong chờ đi… À, tôi có chuyện muốn nói với cậu.”

Diệp Nam Bạch do dự, “Chuyện gì?”

Hàn Phong Hứa nhìn thoáng qua cửa phòng, bước thêm vài bước, hạ giọng nói: “Diệp Nam Bạch, hôm nay Hạ Quả xảy ra xung đột với Dư Cảnh, một phần là vì cậu.”

“...Tôi á?” Diệp Nam Bạch ngạc nhiên hỏi lại.

Hàn Phong Hứa gật đầu, “Dư Cảnh chửi cậu, cậu ấy không chịu được, nên đã đánh nhau với người ta. Nếu không phải tôi điều tra, có lẽ cậu ấy sẽ không bao giờ nhắc đến chuyện này.”

Diệp Nam Bạch đứng ngây ra, ánh mắt đầy nghi ngờ, cậu không hiểu, Hạ Quả vốn dĩ có vẻ rất ghét cậu, sao lại vì cậu mà đánh nhau?

Tần Hà nhẹ nhàng nắm tay cậu, khẽ gọi, “Em muốn vào ngay không?”

Cậu vô thức siết chặt tay, như thể đang lấy sức mạnh, một lúc lâu sau mới nói: “Có thể để em vào một mình được không?”

Tần Hà và Hàn Phong Hứa nhìn nhau, rồi buông tay cậu ra, rất nhẹ nhàng vỗ vai cậu, “Vậy tụi anh đi trước, sẽ quay lại nhanh thôi.”

“Ừm.”

Sau khi tiễn hai người đi, Diệp Nam Bạch đứng bên ngoài phòng bệnh một lúc, tự động viên bản thân rồi mới nhẹ nhàng vặn tay nắm cửa đi vào.

Phòng bệnh là phòng đơn, cửa vừa đóng lại, từng tiếng bước chân đều rất rõ ràng. Diệp Nam Bạch bước một bước về phía giường, sợ làm y tỉnh giấc.

Người trên giường quay lưng về phía cậu, phần sau đầu không nhúc nhích, có vẻ là đang ngủ, Diệp Nam Bạch nghĩ vậy.

Nhưng không ngờ, khi cậu vừa tiến lại gần giường, người đó đột nhiên lên tiếng: “Đứng lại.”

Diệp Nam Bạch dừng bước, nhưng Hạ Quả vẫn không động đậy, cậu suýt nữa nghĩ mình nghe nhầm, đợi một lúc, không chắc chắn mới hỏi: “Cậu... tỉnh rồi à?”

Hạ Quả không trả lời, cũng không đuổi cậu ra, Diệp Nam Bạch đứng im, không biết nên bước về phía trước hay rút lui.

Cậu suy nghĩ một chút rồi lùi lại một bước, có chút buồn bã nói: “Cậu cứ ngủ tiếp đi, tôi không làm phiền cậu đâu…”

Cậu vừa nói xong định quay ra ngoài, nhưng người trên giường không nói gì cũng lên tiếng lần nữa: “Chờ chút.”

Diệp Nam Bạch dừng bước.

Hạ Quả quay lại, ánh mắt hơi lúng túng nhìn cậu, ánh nhìn cuối cùng dừng lại ở mắt cá chân của cậu đang dán băng. Mặc dù Diệp Nam Bạch đang mang vớ ngắn, nhưng nếu không chú ý kỹ thì sẽ không nhận ra.

Khi phát hiện ra ánh mắt của y, Diệp Nam Bạch cũng nhìn theo, rồi nghe thấy Hạ Quả hỏi với giọng khá lạnh lùng: "Bị thương thế nào?"

Giọng điệu có chút lạ lùng, cũng không dám đối diện với cậu, nhưng Diệp Nam Bạch vẫn cảm nhận được một chút ý mềm lòng trong đó.

Cậu nhẹ nhàng thở phào, không khỏi cảm phục Tần Hà vì khả năng đoán biết trước, rồi tinh thần cũng phấn chấn hơn, liền kể thật: "Lúc tập múa tôi bị phân tâm, chẳng may bị trẹo chân."

Hạ Quả im lặng một lúc, rồi quay đi, vẻ mặt có chút không vui: "Tập múa nhiều năm như vậy, không biết phải tập trung sao?"

Nói rồi, y lại quay người, cũng không đuổi người đi.

Lời này nghe có vẻ có chút trách móc, nhưng Diệp Nam Bạch lại cảm thấy tâm trạng nhẹ nhõm hẳn, cậu nhìn bóng lưng không thèm để ý của Hạ Quả và không nhịn được nở một nụ cười, thử tiến lên hai bước, thấy người kia vẫn không có phản ứng, cậu lại mạnh dạn ngồi xuống chiếc ghế bệnh nhân.

Cậu nghĩ rằng người luôn ở bên cạnh Hạ Quả là Hàn Phong Hứa, chắc hẳn khi tỉnh dậy Hạ Quả sẽ tìm người, nên Diệp Nam Bạch liền giải thích tình hình hiện tại: "Tần Hà và Hàn Phong Hứa đi tìm Dư Cảnh rồi, họ sẽ trở lại rất nhanh."

"Ừ, tôi biết, lúc nãy các cậu..." Câu nói đột ngột ngừng lại, như thể nhận ra mình vừa nói điều không nên nói, Hạ Quả im lặng không tiếp lời.

Diệp Nam Bạch suy nghĩ một lúc, cảm thấy y có lẽ muốn nói là "Lúc nãy tôi nghe thấy các cậu nói chuyện", cậu mới chợt nhận ra, hóa ra Hạ Quả đều chưa ngủ, những lời họ nói ngoài cửa đều bị nghe hết rồi, không lạ gì khi y biết cậu bị thương ở chân.

Suy nghĩ vậy, Diệp Nam Bạch không nhịn được cười, tiếng cười rất khẽ, nhưng lại lọt vào tai Hạ Quả, nghe như đang chế giễu.

Hạ Quả tức giận quay đầu lại, không khách khí trừng mắt nhìn cậu.

Diệp Nam Bạch lập tức bịt miệng lại, "Xin lỗi, tôi không cố ý."

Người trên giường lại im lặng, như thể đã ngủ, Diệp Nam Bạch lại lên tiếng: "Nếu cậu không muốn ngủ thì quay lại đi, được không?"

"Tôi sẽ ngủ." Hạ Quả nói với giọng trầm trầm.

"…Được rồi." Diệp Nam Bạch đáp, "Vậy tôi đợi cậu ngủ dậy."

"…" Hạ Quả định nói "Có cậu ở đây tôi không ngủ được", nhưng câu nói đó nghe giống như đuổi người đi. Y suy nghĩ một lúc, không biết nên nói gì cho phù hợp, cuối cùng chỉ đáp: "Diệp Nam Bạch, cậu thật phiền."

Diệp Nam Bạch giả vờ không hiểu, "Tôi không phiền."

"…"

Khi y định nói gì đó để phản bác lời này thì đột nhiên nghe thấy Diệp Nam Bạch nhẹ nhàng nói: "Tôi chỉ muốn nói chuyện với cậu thôi, chúng ta... đã rất lâu rồi không nói chuyện."

Mắt của Hạ Quả bỗng nhiên đỏ hoe, y quay lưng lại, gắng sức nhịn không cho nước mắt rơi, cuối cùng đưa tay lên khẽ lau khóe mắt rồi từ từ quay lại.

Nhưng y không nhìn Diệp Nam Bạch, chỉ cúi đầu, vẻ mặt có chút cứng nhắc nói: "Cậu muốn nói gì thì nói đi, nói hết một lần."

Trong lòng Diệp Nam Bạch có rất nhiều nghi vấn, nhưng khi thực sự muốn nói chuyện với y, cậu lại cảm thấy đầu óc trống rỗng, không biết nên bắt đầu từ đâu.

Cậu chỉ có thể dùng câu hỏi ngu ngốc nhất để mở lời: "Cậu... mấy năm qua sống thế nào?"

Có vẻ như Hạ Quả đã đoán trước được câu hỏi này, liền cười nhạt: "Nhờ phúc của cậu mà tôi sống khá tốt."

Câu trả lời này làm Diệp Nam Bạch không ngờ, cậu nhíu mày, "Cậu nói vậy là sao?"

"Không phải tôi nên hỏi cậu câu này sao?" Hạ Quả đột ngột ngẩng đầu, nhìn cậu với ánh mắt lạnh lùng, "Cậu năm đó rốt cuộc là có ý gì? Lúc thì làm bạn với tôi, lúc lại âm thầm tìm người bắt nạt tôi, tôi trông ngốc lắm sao, hay là cậu thấy vui khi lừa tôi?"

Nghe vậy, Diệp Nam Bạch cảm thấy mình như bị sét đánh, sắc mặt lập tức trở nên nặng nề, "Tôi đâu có tìm người bắt nạt cậu... Cậu có hiểu lầm gì không?"

Hiểu lầm, Tần Hà sáng nay cũng nói là hiểu lầm, nói rằng Diệp Nam Bạch rất lo lắng cho y, hy vọng y đừng giữ khoảng cách quá xa. Chính vì thế, giờ đây y mới có cơ hội đối mặt và giải quyết hiểu lầm này.

"Hiểu lầm gì?" Hạ Quả nói, "Âm thanh trong đoạn ghi âm mà Kỳ Úc có thể chứng minh có phải là hiểu lầm hay không, cậu ta không phải là bạn trai cũ của cậu sao, cậu cứ đi tìm cậu ta mà hỏi."

"Kỳ Úc…" Diệp Nam Bạch càng thêm nặng nề, "Đoạn ghi âm gì?"

Nghe giọng cậu không đúng, Hạ Quả vốn dĩ kiên quyết cũng bắt đầu dao động, im lặng một lúc rồi nói: "Cậu còn nhớ năm lớp 11 tôi bị bắt cóc vào sau núi không?"

"Nhớ..." Làm sao có thể quên, chính vì chuyện đó mà cậu mới bắt đầu quen với Kỳ Úc.

Hạ Quả điều chỉnh lại giọng, lạnh lùng nói: "Lúc đó tôi rất chóng mặt, Kỳ Úc đã cho tôi nghe một đoạn ghi âm, đó là cuộc trò chuyện của cậu và cậu ta."

"Cậu nói, chỉ cần nhốt tôi lại một ngày, cậu sẽ ở bên cậu ta."

"Đó không phải lời tôi nói." Diệp Nam Bạch đột ngột đứng dậy, ánh mắt lộ vẻ không thể tin, "Lúc đó tôi rõ ràng nói là, chỉ cần cậu ta cứu được cậu, tôi sẽ ở bên cậu ta."
 
Back
Top Bottom