Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Hstk] Thanh Minh

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
438,831
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
340432877-256-k398515.jpg

[Hstk] Thanh Minh
Tác giả: Anh3690
Thể loại: Huyền ảo
Trạng thái: Hoàn thành


Giới thiệu truyện:

Các đoản văn tôi viết về Thanh Minh và những người xung quanh.

Nếu có ý kiến gì cứ mạnh dạn góp ý, tôi sẽ cố gắng sữa chữa.

Hi vọng bạn có thời gian đọc vui vẻ.

Lưu ý: Học sinh tiểu học hành văn.

 
[Hstk] Thanh Minh
[Đường Thanh] Trùng phùng


Trăng đêm nay rất đẹp.Thanh Minh nghĩ.

Năm đó, lúc hắn còn là Mai Hoa Kiếm Tôn trăng cũng đẹp như vậy.

Có sư huynh, Thanh Tân cùng với ...Đường Bảo.Ha.

Tên nhóc đó...ta nhớ tới hắn làm gì chứ!?

Xí!Rượu trong bình nhanh chóng vơi đi, hắn thuận tay lấy thêm một bình khác, lại phát hiện bản thân đã uống hết lúc nào không hay."

Đây.

Rượu của huynh".Ôn nhu giọng nói vang lên.Gió đêm lạnh lùng thổi qua.

Chỉ có Thanh Minh mới biết, khoảnh khắc hắn nghe được âm thanh đó, tìm hắn đã lỡ một nhịp.Xuyên qua 100 năm thời gian.

Người cùng hắn uống rượu, cùng hắn đánh nhau, cùng hắn ngắm trăng.

Cái người sẽ càm ràm hắn suốt mấy ngày nhưng sẽ nhẹ nhàng băng bó chửa thương cho hắn, dung túng hắn tùy húng và ngủ yên trong vòng tay hắn.

Làm sao, làm sao mà Thanh Mình không biết chủ nhân của giọng nói này là ai chư."

Không .

Không thể nào đâu!"

Hắn run rẩy quay đầu lại.

Vành mặt chẳng biết đã đỏ hoe từ lúc nào.

Người phía sau vẫn giữ tư thế đưa Rượu cho hắn, nhưng nước mắt sớm đã lăn dài.

Thấy Thanh Minh quay đầu, hắn nặn ra nụ cười ngốc nghếch."

Đạo sĩ đại huynh.

Đệ về rồi".
 
[Hstk] Thanh Minh
[Đường Thanh] Trăng sáng


Lâm Tố Bính và Nam Cung Độ Huy công khai rồi.Trên dưới Thiên Hữu Minh tỏ vẻ : (* ̄ー ̄).

Ồ.Cũng không bất ngờ là mấy chỉ với không khí màu hường xung quanh khi bọn họ đứng cạnh nhau là đủ để giải thích hết tất cả rồi.

Ngươi cho rằng bọn họ chỉ biết vung kiếm với đánh nhau chắc?

Ngay cả khi hai người kia còn real hơn OTP của bọn họ?

Hứ!Cố tình vẫn có mấy tên não phẳng không nhìn ra.

Ta không có nói là Ngũ Kiếm với Tuệ Nhiên đâu nhưng đúng là bọn họ đó.

Chậc chậc chậc!!!Đến cả Thanh Minh cũng nhìn ra mà.Có điều, không tính Băng Cung Cung Chủ thì tên nhóc đó chính là người nhỏ tuổi nhất ở đây.

Sao nó nhận ra được???****Để chúc mừng cho Lâm Tố Bính và Nam Cung Độ Huy, Thiên Hữu Minh cao tầng quyết định mở tiệc.

Sau bao nhiêu trận chiến ác liệt cùng Tà Giáo và Ma Phái, bọn họ đều quên mất rằng, Thiên Hữu Minh mở tiệc đáng sợ bao nhiêu.Chỉ mới Canh Tí, ai nấy cũng đều ngã gục, thần chí điên đảo, bình rượu bày khắp nơi.

Duy còn Thanh Minh và Lâm Tố Bình là tỉnh táo."

Có đạo lữ tốt ghê nhỉ?"

Nhìn Nam Cung Độ Huy say bí tỉ dưới chân Lâm Tố Bính, Thanh Minh chậc lưỡi nói.Con hàng này, suốt cả buổi không cho ai rót rượu Lâm Tố Bính, mỹ danh Bảo vệ sức khỏe.

Cái khỉ ấy!!

Bàn Xung cùng Lục Lâm đám người còn đang xếp hàng để uống hộ hắn kìa.

Mới yêu vào đã hỏng não.

Chậc chậc.Lâm Tố Bính làm như không nghe ý châm chọc trong cấu đó, còn vui vẻ đáp trả lại."

Nếu đạo trưởng thích cũng tìm một cái đi.

Loại đạo lữ nào vừa giàu, vừa đẹp, vừa giỏi võ công, gia thế trong sạch ấy!"(^∀^)Bốn mắt nhìn nhau, ở giữa tựa như có tia lửa điện chạy xèn xẹt.Rượu vào hỏng việc, dù có là Thanh Minh cũng khó mà chống đỡ.

Ánh mắt hắn như có như không liếc nhìn qua Đường Bá, trong tâm trí hiện lên thân ảnh màu xanh.

Chua chát đáp trả lại Lâm Tố Bính."

Không cần tìm, ta đã có người trong lòng rồi."

" Hử!!!"

Ăn dưa ai mà chẳng hóng.Ban đầu, Lâm Tố Bính chỉ muốn khiêu khích tên đạo trưởng thối tha đó một chút thôi.

Không nghĩ tới chó ngáp phải ruồi, có được thông tin quý giá.Vì Thanh Minh đã ngà ngà say nên không phát hiện, chứ mấy người như Đường Quân Nhạc, Mạnh Tiếu hay Vân Kiếm đã mơ hồ tỉnh lại, nghe rõ ròn rọt câu nói kia.Đặc biệt là Đường Quân Nhạc, ông thề với liệt tổ liệt tông Đường Môn, tên kiếm hiệp kia vừa nhìn con trai ông.

Đem ra so sánh, mấy tiêu chuẩn Lâm Tố Bính nói, Đường Bá đều làm được.( ゚ー゚) " Nói vậy, hắn không thích ngươi sao?

" ( ・ω・)" ....chết thẳng cẳng rồi."

Vân Kiếm:....!!(゜ロ゜ノ)ノĐường Quân Nhạc:...

Không sao, không phải con ta.

Nhưng con ta ưu tú như vậy sao hắn không thích?ヽ(●´ε`●)ノMạnh Tiếu:..Thật Thanh Minh!(^o^)Lâm Tố Bính không khỏi cảm thán tài năng của Thanh Minh, tả người trong lòng như vậy cũng dám nói.."

Trước mắt ta."

Hắn uống thêm một ngụm rượu lớn."..."

"Ay da.

Đừng bày ra vẻ mặt này, làm như ta đánh ngươi vậy đó.

Hôm nay là ngày vui của các ngươi mà.

Tới, uống một ly.

Chúc các ngươi bạch đầu giai lão."

"Đạo trưởng...sao ngài lại thích người đó vậy?"

Nhận lời chúc phúc của Thanh Minh, Lâm Tố Bính lại hỏi.

Nói xong, hắn cũng thật muốn tát mình một phát.

Hỏi gì ngu dữ vậy?!"

Tại sao ư?..."

Thanh Minh trầm ngâm một lúc, rồi nhoẻn miệng cười.

Trên đời này có hai thứ đẹp nhất.

Một là ánh mắt của người si tình.

Hai là tấm chân tình của kẻ đơn phương.Vị Mai Hoa Kiếm Hiệp này đều có.

Xem ra, bởi vì hắn là người chém đầu Thiên Ma, nên ông trời đã ban cho hắn cả hai.

Thật may mắn làm sao a!Lầm Tố Bính một bên chưa kịp nghe câu trả lời của hắn, thì người kế bên đã lăn ra ngủ.

" Ta bị tên Đường Bảo ngốc đó hạ cổ rồi."

100 năm, ta cư nhiên vẫn yêu hắn.Tình dược này của Đường Môn đúng là quá mạnh mà....
 
[Hstk] Thanh Minh
Món quà thích hợp


Chiến tranh kết thúc.Hơn 10 năm trời dài đằng đẳng, rốt cuộc thiên hạ cũng thái bình.Bạch Thiên nhìn những người xung quanh, hào hứng, vui mừng,.. muôn vàn cảm xúc đều hiện rõ trên mặt họ.Chính hắn cũng không nhịn được mà cười lớn, ôm trầm lấy ngũ kiếm bên cạnh.' Thắng rồi!..Thắng rồi..'Ma Giáo thua trận.

Võ Lâm Trung Nguyên đoàn kết lại với nhau.

Sự hi sinh của các đồng môn không còn là uổng phí.Quan trọng nhất...bọn họ vẫn còn sống!Tuyết Nhi, Nhuận Tông, Chiêu Kiệt, Tiểu Tiểu, Tuệ Nhiên và..Thanh Minh?"

Thanh Minh đâu?"

Lúc này, Bạch Thiên rốt cuộc cũng nhận ra thiếu đi người nào đó.

Tên nhóc kia phải là người cười lớn nhất ở đây lúc nay.

Lại không biết chốn đi đâu nữa."

Đi thôi, dọn tàn cuộc."

Giọng nói trầm thấp của Thanh Minh vang lên.

Hắn liếc nhìn bọn họ một cách kỳ lạ rồi nhanh chóng rời đi.

Để lại bóng lưng nhỏ bé, cô độc nhưng không người phát hiện.'Đúng vậy, tàn cuộc của chiến tranh vẫn cần giải quyết.'Nó vẫn đang chờ bọn họ dọn dẹp.***
Nữa năm sau."

Một, hai, ba,..."

Tiếng kiếm vung đều đặn hòa tròng mùi hoa mai.

Thanh Minh nằm trên cây, nhìn Chiêu Kiệt dạy dỗ Minh Tử Bối mà không khỏi mỉm cười.' Ayo, lũ trẻ đều trưởng thành hết cả rồi."

- Đệ thì đang già đi đó.Giọng nói của Thanh Vấn vang bên tai y."

Đệ vốn đã già rồi mà...

Sư huynh, đệ đi theo huynh được không.."

Không có âm thanh trả lời.Trái tim hắn cũng không có câu trả lời.Thanh Minh không biết hắn nên làm cái gì nữa.

Hắn muốn chạy thật nhanh ôm chầm lấy Thanh Vấn, muốn gặp lại Thanh Tân, cùng Đường Bảo tiếp tục uống rượu.Nhưng hắn cũng không muốn gặp lại họ.Vì sao ư?Đã hơn 100 năm rồi, rất rất lâu rồi.

Bọn họ thân là những người anh hùng đã từng giải cứu Trung Nguyên nên sớm đầu thai hưởng phúc.

Chứ không nên chờ tên ngốc như hắn lâu như vậy.1Thanh Minh biết mình ích kỷ, hắn muốn làm sao để vẹn cả đôi đường.

Hắn thừa nhận mình có đôi chút lưu luyến nơi này.

Nhưng mà... hắn thật sự ..rất nhớ bọn họ.Bạch Nhi đang ngồi trên cành cao hơn ngây người nhìn hắn.

Sau đó liên tục lắc đầu, không thể nào, tên ác ma đó sao có thể khóc được chứ.

Nhất định chỉ là ảo giác của nó mà thôi!***Cốc Cốc Cốc" Thanh Minh, con có trong đó không?"

Giọng của Huyền Tông từ ngoài cửa vang lên.Kéttt."

Thái Thượng Chưởng Môn Nhân, Sao ngài lại tới đây?"

Thanh Minh bất ngờ nhìn người tới.

Qua 10 năm chiến tranh, mái tóc của Huyền Tông đã bạc trắng, nếp nhăn nơi khóe mắt cũng nhiều thêm.

Chỉ là sự hiền từ trong đó không thay đổi.'Chưởng Môn Sư huynh nếu còn sống có lẽ cũng sẽ giống vậy.' Trong phút chốc Thanh Minh nghĩ."

Ta vào trong nói chuyện đi."

Thay vì trả lời ông chỉ vào chiếc bàn trong phòng hắn.

Nhìn ly trà trên tay, ông cũng hơi kinh ngạc.

Nói thật, ông chưa từng nghĩ ấm trà trong phòng Thanh Minh sẽ chứa trà.

Mùi cũng thơm hơn so vời trà mà ông hay uống nữa.Nhận thấy mình có hơi thất thần, ông ho khan đi thẳng vào vấn đề."

Thanh Minh à, con là công thần.."

" Chưởng Môn Nhân con không cần phần thường gì cả đâu."

Chưa đợi Huyền Tông nói xong, Thanh Minh liền nhanh chóng cắt ngang.

Nhận ra giọng điệu của mình hơi gay gắt, hắn nhanh chóng giải thích."

À không..ý con là..chiến tranh mới kết thúc mà thôi, không phải chúng ta cần dùng tiền xây dựng lại môn phái sao?"

" Con là công thần."

" Con rất giàu, ngài không cần lo."

" Con là công thần."

Huyền Tông không thoái nhượng.Chuyện Thanh Minh từ chối mọi phần thưởng khiến mọi người vô cùng kinh ngạc.

Khi Thiên Hũu Minh mới thành lập, bất luận tự nguyện hay không, trừ Hoa Sơn, có ai môn phái nào mà không bị Thanh Minh càn quét qua một lượt?Nhưng thái độ của hắn quá kiên quyết nên ai cũng không nói gì.

Chỉ là Huyền Tông đã già rồi, có một số ông đều sớm đã thu vào trong mắt.Ông biết dùng từ này lên người của đệ tử chăm chỉ nhất của Hoa Sơn là không đúng có điều đây là sự thật.Thất thần.Đúng vậy, Thanh Minh đang thất thần.Chuyện hắn hay nói chuyện một mình thì ai cũng biết.

Nhưng gần đây hắn như đang trên mây vậy.

Mỗi sáng tới linh đường Hoa Sơn dọn dẹp, lau chùi.

Tới tối thì cặm cụi viết gì đấy.

Còn đặc biệt chạy tới Ân Hạ thương đoàn mua một cái Tấu.Quan trọng nhất là hơn 2 tháng rồi hắn còn chưa đánh chửi ai!!!

Cái này mới quan trọng nè.Huyền Tông biết tặng quà cho hắn không giúp đầu óc hắn từ mây xuống lại.

Có điều đây là phần thưởng của hắn - Anh hùng đã tiêu diệt Thiên Ma."

Ngài có thể cho con suy nghĩ thêm được không?"

Huyền Tông đồng ý.Đối với chuyện phần thưởng này Thanh Minh vẫn luôn rất băn khoăn.

Đây là lần thứ 2 hắn chém đầu Thiên Ma, vậy phần thưởng lần thứ nhất là gì?Là Tông môn suy tàn bị những người mình bảo vệ khinh thường.

Hay là sự tái sinh cho hắn một cuộc sống mới.

Vẫn là lời nguyền của Ma Giáo để hắn cô độc giữa trần thế, trả giá cho những sai lầm khi xưa?Vậy lần này, sẽ là cái gì phần thưởng?***" Có người tìm."

Lưu Lê Tuyết chẳng biết lúc nào xuất hiện sau lưng Thanh Minh.

Dọa cho hắn nhảy dựng."

Tìm ta?

Có chuyện gì sao?"

Nàng lắc đầu tỏ vẻ không biết.Thanh Minh chỉ đành ôm bụng nghi hoặc tới trước cổng Hoa Sơn.

Một vài Thanh Tử Bối đã đứng sẵn ở đấy.

Đối diện họ là 3 kẻ ngoại ... lai?' Không...không thể nào đâu."

Cước bộ của Thanh Minh ngày càng nhanh hơn.

Nhìn thấy hắn, các đệ tử Hoa Sơn liền vội vã nhường đường.

Nhìn 3 người trước cổng, giọng hắn khàn khàn."

Là các ngươi thật sao?"

Thanh Vấn, Thanh Tân, Đường bảo.Vốn cho rằng không thể nào gặp lại, vừa quay đầu liền đã nhìn thấy.

Ta vẫn còn, cố nhân cũng về.

Nhà của chúng ta, sớm đã xây xong.Thanh Vấn phớt lờ ánh nhìn kỳ lạ từ những người xung quanh.

Ôm chầm lấy Thanh Minh."

Là ta, tên sư đệ ngốc kia.

Đệ làm tốt lắm Thanh Minh à."

Bàn tay y run run, xoe lên tấm lưng của Thanh Minh.

Thanh Tân và Đường Bảo cũng ôm chầm lấy hắn.

Nước mắt bỗng chốc tuôn trào như suối.

M* nó hình tượng, tuổi tác cái khỉ ấy.

Hắn đứng trước cổng Hoa Sơn trong vòng tay bọn họ gào khóc.Thanh Minh biết hắn thích phần thưởng này.

Xem ra sau này phải chém thêm mấy cái.
 
[Hstk] Thanh Minh
Thập


1.

Thanh Vấn nhặt được một đứa trẻ rồi đem về Hoa sơn.

Chưởng Môn nhân nói đứa trẻ này có duyên với hắn, kêu hắn đi đặt tên.Đứa trẻ đó sau được gọi là Thanh Minh.

Minh trong quang minh chính đại.2.Mỗi khi phát hiện Thanh Minh trốn tập luyện đi uống rượu, Thanh Vấn đều sẽ ru hắn ngủ bằng Đạo Đức Kinh.3.

Trừ tính tình cọc cằn, uống rượu như nước là với hay đánh người, thì Thanh Minh là một đứa trẻ vô cùng ngoan ngoãn,thuần khiết, đáng yêu.- Thanh Vấn said.Nên khi phát hiện sư đệ nhà mình bị lừa đọc Xuân Cung Đồ, Thanh Vấn liền vác gậy đi đánh người.Gãy vài khúc xương thôi đừng lo.4.

Tiểu Thanh Minh muốn làm bánh cho sư huynh nhân dịp trung thu nên nhờ Lý trù nương dạy dỗ.Thanh Vấn cũng muốn làm bánh cho tiểu sư đệ, nên đến chỗ Lý trù nương học nghệ.Đêm đó, hai huynh đệ bốn mắt nhìn nhau cười.5.

Thanh Vấn rất vui khi Đường Bảo làm bạn với Thanh Minh.6.Thanh Vấn thích pha trà.

Mỗi lúc như vậy tiểu Thanh Minh sẽ ngôi cạnh bên tròn xoe mắt nhìn.Chỉ là sau khi làm Chưởng Môn không còn thời gian để pha nữa.

Minh Tử Bối thay 5 ; 6 người mới có 1 người pha vừa lòng.Lại không biết Thanh Tân đang tròn xoe mắt như tiểu Thanh Minh năm đó nhìn đại Thanh Minh pha trà.7.

Trừ Thanh Vấn thì không ai tìm được Thanh Minh khi hắn trốn tập luyện.

Sau này có thêm Thanh Tân và Đường Bảo. ...Lại sau này, hắn không thể trốn tập được nữa.8.

Thanh Minh biết bản thân hắn tự tưởng tượng khung cảnh có bọn họ ở bên, nghe hắn than phiền vô cùng nực cười nhưng hắn vẫn sẽ làm.

Vì hắn là Thanh Minh mà.9.Thanh Minh rất yêu Hoa Sơn và sư huynh Thanh Vấn.10.Thanh Minh từng thề chỉ cần có người tán đỗ được Thanh Vấn hắn liền bỏ rượu.
 
[Hstk] Thanh Minh
Thiên Hữu Minh hằng ngày


"Aaa!!Ta chịu đủ rồi!!

Lần thứ mấy rồi chứ?

Tại sao cứ phải ghép ta với hắn chứ?!"

" Tiểu Tiểu à... bình tĩnh, bình tĩnh đi."

" Nhanh lên lấy bánh đây!"

"Muội ấy không phải Thanh Mình, bánh cái gì chứ?!

Oái!

Ta sai rồi..đừng châm ta Tiểu Tiểu.."

Thiên Hữu Minh hôm ấy lại là một ngày náo loạn.Ngũ Kiếm tìm cách ngăn Đường Tiểu Tiểu tức giận như cách họ hay làm với Thanh Mình nhưng không có tác dụng.

Đến khi Đường Quân Nhạc cùng Huyền Tông đến, khắp nơi đã trở thành bãi chiến trường.

Phi tiêu, độc được,..bày khắp nơi.

Ngũ Kiếm cũng không mấy phần tốt đẹp.Đường Quân Nhạc: Ta đáng yêu, mềm mại nữ nhi.....Huyền Tông: Ta tự hào đám đệ tử...
______________________" Cho nên..ý các con là có người ghép đôi Tiểu Tiểu và Thanh Minh?"

Huyền Tông nhâm nhi ly trà trong tay hỏi."

Vâng"Không nghĩ tới lại là thế này cố sự, nhìn Đường Quân Nhạc kế bên, lại nhìn Ngũ Kiếm đang quỳ gối, ông cũng chỉ đành thở dài.Thanh Minh là người thế nào ai cũng rõ rồi.

Đột nhiên bị ghép đôi lại không ủy khuất cũng là lạ.

Trừ bộ da ngoài đẹp, võ công tốt, thì với cái tính cách của nó đúng là Tiểu Tiểu lộ nặng rồi.Thanh Minh là người chỉ sợ trên đời không có quỷ."

Dây buộc tóc, tua rua kiếm lẫn đai lưng của Tiểu Tiểu và Thanh Minh đều chung màu nên lời đồn này bắt đầu lần rộng."

Bạch Thiên cung kính nói."

Đây là lần thứ 21 rồi, Chưởng Môn nhân."

Đường Tiểu Tiểu.Lần thứ 21 sao.

Hèn gì..."

Chứ không phải muội ấy từng theo đuổi Thanh Minh sao?"

Chiêu Kiệt không quan tâm tới tình thế thẳng thừng nói.Ngay lập tức, bốn phương tám hướng người đều nhìn Đương Tiểu Tiểu bằng một ánh mắt kỳ lạ.

Nhuận Tông nhanh chóng bịt miệng Chiêu Kiệt lại nhưng vẫn không kịp.

"
" Chiêu Kiệt sư huynhhhhh.."

Xong đời, ác quỷ xuất hiện rồi.

Nhưng chưa kịp để họ sợ hãi, âm thanh quên thuộc lại từ xa vòng tới."

Chậc chậc chậc.

Không chịu tu luyện, ở đây lười biếng cái gì.

Ta đi có chút xíu liền như vậy.

Đúng là yếu kém mà."

Hảo đi.

Ác quỷ thật sự về rồi.

Đường môn, Lục Lâm thất thập nhị trại, Nấm Cung thế gia lẫn môn đồ Hoa Sơn đang hóng hớt đều giật mình.Thanh Minh!!!Lướt qua bọn họ, Thanh Mình đến trước mặt Huyền Tông hành lễ."

Chưởng Môn nhân".Một bộ dạng cung kính đến kỳ lạ.

Mọi người ở đây đều sớm đã quen với chuyện này.

Có khi còn tò mò, tên nhóc đó có bị tâm thân phân liệt hay ám ảnh cưỡng chế không nhưng chẳng ai dám mở lời.Ở một bên, Đường Quân Nhạc nhìn mình ái nữ lại nhìn Thanh Minh.

Thầm nghĩ thật sự rất giống.Võ phục của Đường Môn có màu xanh.

Không chỉ Đường Môn mà rất nhiều Tông môn cũng có màu xanh là võ phục.

Nhưng không phải màu xanh nào cũng giống nhau.

Trùng hợp, màu xanh Thanh Mình mặc lại chính là màu của Đường Môn.Không chỉ ông những người còn lại đều nhìn đi nhìn lại hai người họ cũng thừa nhận ý kiến trên."

Không thể nào đâu nhỉ!?"

"Tội nghiệp Tiểu Tiểu tỉ."

"Thanh Minh sợ châm mà.

Tội nghiệp ai cơ chứ?"
............

Tiếng thảo luận ồn ào nhanh chóng im bặt khi sát ý từ đôi mắt của Thanh Minh lìa tới.

Thật là, cái đám nhóc này, cái gì không học cứ đi học tính hóng hớt là làm sao?

Đám Thanh Tân cũng không hóng hớt bằng các ngươi đâu.

"Thanh Minh à!"

Huyền Tông nhẹ nhàng hỏi."

Con cảm thấy Tiểu Tiểu là người như thế nào?"

Nháy mắt, tất cả đều hướng về ông tặng một like.

Hảo thẳng thắn.

" Chưởng Môn nhân, nếu người hỏi con câu đó vì tin đồn gần đây, còn có thể đảm bảo với người rằng bọn con không có quan hệ gì với nhau cả.

Trước khi muội ấy vào Hoa Sơn con đã mặc như vây rồi"

Giọng điệu của hắn chứa hiếm thấy nghiêm túc.

Trong khoảng thời gian, Thiên Hữu Minh đều biết được một cấm kỵ của Hoa sơn:" Không được tìm hiểu về quá khứ của Thanh Minh."

Hắn có quá nhiều bí mật.

Bọn họ từng thấy hắn một mình dưới trăng uống rượu, thi thoảng còn cạn ly với không trung.

Cũng từng thấy hắn, nhìn về một góc xưa củ kỹ của Đường môn bằng ánh mắt hoài niệm.

Hay có lúc còn tự mình nói chuyện.

Rất rõ ràng,màu xanh trên người hắn cũng gắn liền với bí mật đó.

Đưa mắt nhìn nhau, không ai nói ai, tất cả đều thức thời rời đi.

Nhưng chưa đi được mấy bước, hắn lại nói.

" Con thích màu xanh.

Cây mai không có lá, sớm muộn sẽ chết."

Đệ ấy đi rồi...ta sớm cũng sẽ héo tàn thôi.

Lời phía sau hắn không nói ra, như bình thường, nở một nụ cười ngũ ngốc và nhanh chóng rời đi.
 
[Hstk] Thanh Minh
Nhật ký của kẻ vô danh (1-2)


1.Ta là một cái ám vệ của Đường Môn.Hiện tại, ta có một cái nhiệm vụ cấp bách là theo dõi chúng ta Thái thượng Chưởng lão - Đường Bảo.

Ta thường gọi hắn là Nhị thiếu gia.Nhị thiếu gia là thiên tài và cũng là niềm tự hào của Đường Môn.

Ai cũng cho rằng, hắn chỉ cần đi thẳng một đường liền trở thành Môn chủ tân nhiệm.

Nhưng ý trời trêu ngươi, hắn cứ cố tình đi chéo, đi không được thì lăn.

Chung quy lại, thiên tài vạn người ngưỡng mộ năm đó bằng một cách thần kỳ, nay, được mệnh danh là- Kẻ điên nhất Tứ Xuyên.Và vào một hôm trời trong nắng đẹp, chim ca líu lót, xác chất thành núi, tỏa ra mùi hương đặc trưng quen thuộc, Kẻ điên nhất Tứ Xuyên gặp được định mệnh của đời mình - Kẻ điên nhất Thiểm Tây, Mai Hoa Kiếm Tôn - Thanh Minh.Đại khái là có chung tần số với nhau, bọn họ rất nhanh liền trở thành tri kỷ.

Đây là lần đầu ta thấy tiên ta thấy Nhị thiếu gia cười nhiều như vậy.

Kiếm Tôn trông cũng rất vui.Nhưng võ lâm giang hồ đ*ch có vui nha!Sau khi bọn họ đi với nhau, tà phái đều phải chạy khắp nơi chốn chui, chốn nhũi.

Chính phái không biết giữ miệng cũng ăn đòn.

Lúc đó, ta mới có thể hiểu được, vì sao Hoa Sơn Chưởng Môn gặp thiếu gia nhà ta còn có thể khen hắn ngoan được, hóa ra trong nhà người ta có một tên điên chính hiệu.Trước mặt hắn, chúng sinh đều bình đẳng.

Thiếu gia cũng thay đổi rất nhiều.Ngài ấy trước đây chỉ biết cách tra tấn, giờ còn biết cách trấn lột.Biết lấy lòng người khá- ,người nào đó.Chịu lui ra phía sau để yểm trợ.Còn học cách nấu ăn, chải tóc.Thiếu gia nhà ta không còn cô độc, bên cạnh ngài ấy có thêm một cái bằng hữu,như hình với bóng, mãi không xa rời.2.Ta có một cái vô cùng lợi hại, không ra dáng đạo sĩ nhưng lại là một cái đạo sĩ sư thúc.

Thiên hạ gọi sư thúc là Mai Hoa Kiếm Tôn.Sư thúc luôn độc lai độc vãng, trừ Chưởng Môn Nhân và Thanh Tân trưởng lão, ngài ấy cũng chẳng để ý đến ai.

Thỉnh thoảng sư thúc sẽ dạy bọn ta tập luyện, chỉ là hơi nặng tay, mỗi lần dạy xong đều bị Chưởng Môn Nhân phạt, cuối cùng cũng không tới nữa.

Một hôm vào giờ ăn cơm, có cái Đường Môn chán sống người đi tìm sư thúc.

Các vị sư huynh chưa kịp cược xem hắn trụ được mấy chiêu, liền thấy sư thúc kêu hắn tới ăn chung còn cười rất vui vẻ.

Nhanh chóng, toàn bộ y dược đường đệ tử đều xuất trận.

Kết quả là không bị bệnh, hắn đúng là Thanh Minh sư thúc của bọn ta.

Sư thúc nói người kia là hắn bằng hữu kêu bọn ta lịch sự với hắn đừng làm mất mặt Hoa Sơn.Ta không chắc cho lắm nhưng hình như Chưởng Môn Nhân bị nghẹn khi nghe xong câu đó.Từ ngày đó, Ám Tôn thường xuyên chạy đến Hoa Sơn, mỗi lần tới đều bị đánh, ân, là sư thúc đánh.

Mĩ danh làm thắt chặt tình bằng hũu.Bọn họ không tin nhưng bọn to đều làm, muốn thân thiết ai với đều chạy tới "tẫn" người đó.

Chắc các ngươi không tin đâu, bọn ta thành công!!!E hèm, hơi xa rồi!Dù sao thì tình bạn của bọn họ được cả võ lâm trung nguyên thừa nhận. (Ý kiến ý cò thì xuống nói với Diêm Vương.)Kể cả khi sư thúc dùng chiếc tua rua xanh buộc tóc bọn ta cũng chẳng còn bất ngờ.

À không, phải bất ngờ chứ, mỹ nam kia là sư thúc hung dữ trông như sơn tặc của bọn ta á!Không trả hàng.
 
[Hstk] Thanh Minh
Bảy chữ.


1.

Hạnh Phúc.Thanh Minh rất hạnh phúc khi bên cạnh Ngũ Kiếm và mọi người trong Thiên Hữu Minh.2.

Sợ Hãi.Thanh Minh vẫn luôn sợ hãi.Hắn sợ một ngày nào đó Huyền Tông, Ngũ Kiếm, Hoa Sơn, Thiên Hữu Minh,..chết đi.Hắn sợ cô đơn, hắn không muốn là người duy nhất còn sống.Nhưng hắn không được quyền chết miễn là sau lưng hắn vẫn còn 1 người.3.

Nhớ Mong.Thanh Minh rất nhớ ngày tháng trước đây của hắn.Nhưng hắn không dám nhớ lại nhiều.Hắn không muốn ký ức đẹp đẽ đó trở thành lưỡi dao cứa vào tim hắn.

Đấy là hắn động lực không phải lí do để hắn bỏ cuộc.4.

Ác mộng.Thanh Minh thường xuyên mơ thấy ác mộng.Chuyện này chỉ có Bạch Nhi biết.Tên nhóc đó thường chớ tới nửa đêm, nhẹ nhàng lau nước mắt cho y.Chủ nhân của nó chỉ nên để nó bắt nạt.5.

Tứ Xuyên.Thanh Minh không thích đến Tứ Xuyên cho lắm.

So với 100 năm trước, cảnh vật ở đây không quá thay đổi.Khách điếm kia, hắn cùng Đường Bảo đã từng đến.

Rượu không tệ, đồ ăn cũng rất ngon.Con đường này, bọn họ cũng hay đi qua.

Y thường xuyên xếp hàng mua bánh cho hắn.Bất luận là khách điếm hay con đường, cầu hay là cây.

Mỗi một góc của Tứ Xuyên đều từng có bóng dáng họ sánh vai.Nhửng bởi vì chỉ là từng có nên mới đau lòng.6.

Là ai.Thanh Minh đôi khi vẫn không biết mình rốt cuộc là ai.Thảo Tam hay Thanh Minh.Có điều, hắn dám chắc Thảo Tam rất đau.

Đôi khi trong vô thức nước mắt hắn sẽ chảy xuống.7.

Linh vật.Bạch Nhi sống rất lâu rồi, nó hiểu được rất nhiều chuyện.Đôi khi chủ nhân ác ma, xấu xa, nghiện rượu, tham tiền của nó, thoạt nhìn rất muốn khóc.

Nhưng bất luận ra sao đều sẽ nhịn xuống.

Bóng lưng của hắn so với Mạnh Tiếu quá nhỏ bé, có điều lại vô cùng kiên cương chỉ là hơi cô độc.Bạch Nhi không biết, lớn như vậy võ lâm trung nguyên đã không còn người ôn nhu xoa đầu Thanh Minh nữa.

Không một người có thể cùng hắn san sẽ gánh nặng trên vai để hắn có thể làm một lão baby nữa.
 
[Hstk] Thanh Minh
Thanh Minh và Thảo Tam


[ Năm ta 10 tuổi, ta bắt đầu nằm mơ.][ Trong giấc mơ, là một chiến trường đẫm máu, xác chất thành núi, màu chảy thành sông.

Ở trên " ngọn núi" cao nhất, có một người đàn ông đang khóc.][ Lần nào cũng như vậy, hắn vẫn luôn khóc.][ Ta nghĩ : ' Thật yếu đuối!'][ Ta cũng không khóc nhiều như hắn.][ Sau đó, ta và hắn trở thành bằng hữu.

Có lẽ vậy.][ Hắn nói, hắn tên là Thanh Minh, là đệ tử đời thứ 13 của Đại Hoa Sơn Phái.

Hắn chết trên đỉnh Thập Đại Vạn Sơn....][ Hắn nói cho ta biết rất nhiều chuyện 100 năm trước.

Ta cũng kể cho hắn tình hình 100 năm sau.][ Lúc nghe Hoa Sơn đị đá khỏi Thập Đại Vạn Sơn hắn rất tức giận.][ Đó là lần đầu ta thấy thế giới trong mơ run rẩy như vậy.][ Khoảng 1 năm sau, bọn ta quyết định chơi lớn 1 lần.][ Bọn ta muốn hoán đổi linh hồn cho nhau.][ Ngươi chắc không tin đâu nhưng bọn ta thật sự thành công!][ Hắn trở thành ta - Thảo Tam.][ Ta trở thành hắn, đúng hơn là hắn kiếp sau, tiểu tiểu thư của Minh Vân Thương Đoàn.][ Không sai là tiểu thư.

Kiếp sau của tên ma đầu khắp người toàn cơ bắp không khác gì gấu khổng lồ kia là một thiếu nữ chân yếu tay mềm, bênh tật đầy mình.][ Mắc cười lắm đúng không!?

Nhưng ta cười không nổi vì giờ đó là thân thể của ta.][ Hoán đổi linh hồn cái giá không hề nhỏ chính là ký ức đời này của họ.

May mắn thay, người mà ta gặp là ký ức kiếp trước cũng là phần ký ức không bị xóa đi của Thanh Minh.][ Hắn nhớ mình là cường tráng Mai Hoa Kiếm Tôn, quên mất đi sự yểu liễu đào tơ của kiếp sau.][ Thẳng đến hơn 10 sau, ký ức lần nữa trở về, cảnh trong mơ được liên kết, hai bọn ta mới gặp lại nhau.][ Đại khái làm nữ nhân lâu rồi nên khi nhìn thấy y, tim ta có đập chậm 1 nhịp đi thì phải.][ Người gì đâu mà đẹp quá trời đi à.][ Hì hì, là thân thể của ta đó.][ Nhưng ta không dám chọc hắn đâu.][ Vì hiện tại, hắn là Tổng Sư của Thiên Hữu Minh còn ta lại là tỳ nữ của Bá Quân Trường Nhất Tiếu.][ Ân, thật trớ trêu...][ Tuy nhiên hắn không tức giận.][ Hắn nói ta cứ ở đó.][ Nếu phe hắn thắng trận, hắn sẽ không để ai làm hại ta.][ Nếu hắn thua, thì phải sống thật tốt.][ Hắn nói, ta là thiên thần cứu hắn khỏi địa ngục.][ Ta hiểu, rốt cuộc lớn như vậy võ lâm trung nguyên cũng chỉ mình ta thấy được hắn khóc thút thịt bên xác chết.

Biết hắn từng thế nào phong quang vô hạn.

Từng thế nào cô đọc giữa chiến trường lạnh giá.][ Ta nghe lời hắn ngoan ngoãn ở lại Tà Bá Liên.

Thậm chí so với trước còn siêng năng, cố gắng nghe ngóng tình hình chiến sự, mật báo cho y.][ Trong thời gian đó, bọn ta phát hiện một bí mật động trời.][ Các ngươi biết mà, năm đó, người chết cùng Thanh Minh không phải người hắn yếu thương nhất mà là người hắn chán ghét nhất - Thiên Ma.][ Nhưng trớ trêu thay, kiếp này bọn họ lại là song hồn nhất thể.][ Cơ thể của kiếp này của Thanh Minh căn bản không chịu được linh hồn của hai kẻ từng đứng đầu võ lâm mới trở nên ốm yếu bệnh tật.][ Thiên Ma nghĩ rất hay, y để bản thân rơi vào ngủ sâu, cho Thanh Minh điều khiển cơ thể.

Một khi cơ thể này chết đi, hắn cũng sẽ khômg thoát được và y liền có thể tái sinh.][ Đại khái là hắn ngủ hơi sớm nên không biết cơ thể này là nữ.][ Hắn càng không ngờ Thanh Minh lại hoán đổi thân xác với ta.][ Hiện tại, cả hai người bọn ta như là vật phong ấn Thiên Ma vậy.

Chỉ cần 1 người chết hắn liền sẽ sống lại.][ Thanh Minh nói, có lẽ hắn tham dự nhiều chiến trường đã đánh thức 1 phần nhỏ của Thiên Ma.][ Nói cách khác có khả năng nếu tiếp tực như vậy, tính cách của bọn họ sẽ bị y đồng nhất.][ Ta cũng không biết nên nói gì.

Có nên làm vinh hạnh không nhỉ, những võ giả đứng đầu thời đại này đều rây mơ rễ má với ta bằng một cách khá đặc biệt.][ À, hắn còn nói, nếu trong trận chiến, hắn có hành động nào khác thường nhất định phải ngăn cản hắn.][ Hắn không được phép chết!][ Ngoài ra, Trường Nhất Tiếu cũng không được phép chết.

Chỉ khi hai người đó hợp sức may ra mới có thể thắng được Thiên Ma.][ Ta cảm thấy hắn thấy điên rồ nhưng cũng rất ngầu.][ Dù võ lâm trung nguyên từng quay lưng với Hoa Sơn yêu quý của hắn, hắn vẫn sẽ bảo vệ bọn họ.][ Nhìn thấy hắn ta mới hiểu được thế nào là chân chính anh hùng!]Vì vậy, ngay lúc này đây, khi Ám Hương Mai Hoa Kiếm đang không ngừng tấn công Trường Nhất Tiếu, ta biết đã đến lúc mình phải hành động.Sau khi hoán đổi linh hồn, cơ thể này đã có thể hoạt động như người bình thường nhưng vẫn không thể luyện võ.

Chủ yếu là phụ thân không nỡ để ta tập võ, ta lúc đó mất trí nhớ cũng không tham lam chuyện này, giờ đột nhiên có hơi hối hận.May mắn, xung quanh bọn họ đều không có ai dám lại gần, khá thuận tiện cho ta chạy tới.

Ta biết Bá Quân đại nhân sẽ không thắng được đâu.

Thiên Ma muốn hắn chết nên nhất định sẽ cho Thanh Minh một số đồ tốt....dù hắn đếch cần!Mà ta lúc nào lại thông minh như vậy nhỉ?

Có lẽ ta cũng bị ảnh hưởng rồi, giáo chủ Ma giáo cũng không phải là kẻ ngu xuẩn, trộm tí trí thông minh của hắn xem ra tham gia trận chiến này cũng khá hời.Trận chiến lúc này đang vô cùng kịch liệt.

Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy cao thủ đánh nhau cũng biết nên thế nào miêu tả.

Bọn họ di chuyển nhanh hơn mắt ta, lúc trái lúc phải, ngươi đấm ta chém, ánh mắt điên cuồng như muốn ăn tươi nuốt sống lẫn nhau.Sợ chết đi được.!Ta liếm môi, hít sâu một hơi.

Bản năng nói cho ta biết trận chiến sắp đi đến hồi kết.3..2..1..Ngay lúc này!Bạch Thiên vui mừng nhìn về phía hai tên quái vật đang đánh nhau kia.

Hắn biết Thanh Minh sắp thắng rồi.

Như được tiếp thêm động lực, kiếm của hắn lại càng sắc bén.Bống nhiên, một thân ảnh nhỏ bé lao tới giữa chiến trường trung tâm chặn trước Trường Nhất Tiếu.Mọi người: ????Trường Nhất Tiếu:?????Lúc đó bọn họ đều nghĩ nữ nhân này sắp chết rồi.

Vì Trường Nhất Tiếu như vậy người đáng giá sao?À, nếu vì vẻ bề ngoài cũng đáng đó.Nhưng trái với suy nghĩ của họ, Thanh Minh không chém xuống.

Hắn đá một cước đẩy Trường Nhất Tiếu ra xa.

Sau đó ôm chầm lấy thiếu nữ được cho là yêu sâm đậm Trường Nhất Tiếu kia.Chiến trường tĩnh lặng, bọn họ nghe rõ những lời Thanh Minh thì thầm với người đó."

Tiểu thiên thần, cực khổ người rồi.."
 
[Hstk] Thanh Minh
[ Trường Thanh ] Đoản văn


" Thanh Minh à, ta yêu em."

Lời nói của nam nhân đều không đáng tin.Câu tỏ tình không chút do dự liền nói ra kia, đương nhiên không được Thanh Minh đồng ý.

Có điều, hai người bọn họ vẫn ở bên nhau.Nhỉ....?"

Thanh Minh.... ta yêu em.."

Yếu ớt giọng nói từ miệng Trường Nhất Tiếu vang lên.

Hắn biết mình sắp chết rồi.

Thật không cam lòng mà, tại sao ngay trước mặt y chứ..?Hốc mắt hắn hơi đỏ lên.

Ái nhân của hắn, người hắn yêu nhất, ngươi biết không, y thật sự rất đáng thương và mạnh mẽ.

Người như y nếu thấy hắn chết tuyệt đối sẽ đau lòng.

Vậy mà, ông trời lại nỡ để hắn chết trong vòng tay của Thanh minh."

Ta.. ta cũng.. yêu ngươi.

Cho nên.. cho nên..."

Thanh Minh nỉ non.

Nước mắt trong vô thức rôi ra.

Y vốn cho rằng mình đã quen với chuyện này nhưng hóa ra chỉ là quen chịu đựng mà thôi.

Thanh Minh nhìn Trường Nhất Tiếu đang thoi thóp trong lòng mình, hắn cũng đang nhìn y.Tại sao... lại luôn phải cướp ngươi hắn yêu thương một cách tàn bạo như vậy?"

Aaaaaaaa.."

Tiếng than khóc vang lên giưa chiến trường.

Khác biệt với không khí chiến thắng xung quanh.Nếu có kiếp sau, chúng ta làm uyên ương, không làm đệ nhất nhân gì đó nữa đi...Ừ***Trường Nhất Tiếu pov:Thật tình, từ khi nào Hoa Sơn Kiếm Hiệp của chúng ta lại mít ướt như vậy.

Là lỗi tại ta nhỉ, ta sắp chết rồi mà...Trường Nhất Tiếu muốn cười nhưng lại phun ra một ngụm máu tươi.

Nước mắt của Thanh Minh lại càng dày hơn.Đừng khóc, ta thích ngươi cười....Hắn thậm chí chẳng còn sức nói.Trường Nhất Tiếu cũng từng mơ rằng, sau khi chiến tranh kết thúc, bọn họ sẽ đến đi đến một nơi nào đó yên bình.

Mùa xuân ngắm hoa mai.

Mùa hạ nghịch nước.

Mùa thu nhảy dười mưa.

Mùa đông thì đắp người tuyết.Bá Quân cũng được, Kiếm Hiệp cũng tốt chỉ cần bạch đầu giai lão mà thôi.Hắn không nhớ mình đã động tâm từ khi nào.

Có lẽ là lần đầu gặp mặt, đôi mắt màu hoa mai kia vẫn luôn nhìn y.

Nó khác với tất cả, không có sợ hãi, có chút ghét bỏ, có chút hoài niệm còn có chút đánh giá.

Độc nhất vô nhị!Cũng có thể là khi y kêu hắn quỳ xuống mới hắn tới Hàng Châu.

Hoặc là khi y ở phía sau hỗ trợ cho hắn đối đầu giáo chủ.Bọn họ có rất nhiều kỉ niệm.Nhưng mà xem ra chỉ có thể dừng lại ở đây mà thôi.Kiếp sau, ngươi phải yêu ta sớm một chút.....
 
Back
Top Bottom