[ Năm ta 10 tuổi, ta bắt đầu nằm mơ.][ Trong giấc mơ, là một chiến trường đẫm máu, xác chất thành núi, màu chảy thành sông.
Ở trên " ngọn núi" cao nhất, có một người đàn ông đang khóc.][ Lần nào cũng như vậy, hắn vẫn luôn khóc.][ Ta nghĩ : ' Thật yếu đuối!'][ Ta cũng không khóc nhiều như hắn.][ Sau đó, ta và hắn trở thành bằng hữu.
Có lẽ vậy.][ Hắn nói, hắn tên là Thanh Minh, là đệ tử đời thứ 13 của Đại Hoa Sơn Phái.
Hắn chết trên đỉnh Thập Đại Vạn Sơn....][ Hắn nói cho ta biết rất nhiều chuyện 100 năm trước.
Ta cũng kể cho hắn tình hình 100 năm sau.][ Lúc nghe Hoa Sơn đị đá khỏi Thập Đại Vạn Sơn hắn rất tức giận.][ Đó là lần đầu ta thấy thế giới trong mơ run rẩy như vậy.][ Khoảng 1 năm sau, bọn ta quyết định chơi lớn 1 lần.][ Bọn ta muốn hoán đổi linh hồn cho nhau.][ Ngươi chắc không tin đâu nhưng bọn ta thật sự thành công!][ Hắn trở thành ta - Thảo Tam.][ Ta trở thành hắn, đúng hơn là hắn kiếp sau, tiểu tiểu thư của Minh Vân Thương Đoàn.][ Không sai là tiểu thư.
Kiếp sau của tên ma đầu khắp người toàn cơ bắp không khác gì gấu khổng lồ kia là một thiếu nữ chân yếu tay mềm, bênh tật đầy mình.][ Mắc cười lắm đúng không!?
Nhưng ta cười không nổi vì giờ đó là thân thể của ta.][ Hoán đổi linh hồn cái giá không hề nhỏ chính là ký ức đời này của họ.
May mắn thay, người mà ta gặp là ký ức kiếp trước cũng là phần ký ức không bị xóa đi của Thanh Minh.][ Hắn nhớ mình là cường tráng Mai Hoa Kiếm Tôn, quên mất đi sự yểu liễu đào tơ của kiếp sau.][ Thẳng đến hơn 10 sau, ký ức lần nữa trở về, cảnh trong mơ được liên kết, hai bọn ta mới gặp lại nhau.][ Đại khái làm nữ nhân lâu rồi nên khi nhìn thấy y, tim ta có đập chậm 1 nhịp đi thì phải.][ Người gì đâu mà đẹp quá trời đi à.][ Hì hì, là thân thể của ta đó.][ Nhưng ta không dám chọc hắn đâu.][ Vì hiện tại, hắn là Tổng Sư của Thiên Hữu Minh còn ta lại là tỳ nữ của Bá Quân Trường Nhất Tiếu.][ Ân, thật trớ trêu...][ Tuy nhiên hắn không tức giận.][ Hắn nói ta cứ ở đó.][ Nếu phe hắn thắng trận, hắn sẽ không để ai làm hại ta.][ Nếu hắn thua, thì phải sống thật tốt.][ Hắn nói, ta là thiên thần cứu hắn khỏi địa ngục.][ Ta hiểu, rốt cuộc lớn như vậy võ lâm trung nguyên cũng chỉ mình ta thấy được hắn khóc thút thịt bên xác chết.
Biết hắn từng thế nào phong quang vô hạn.
Từng thế nào cô đọc giữa chiến trường lạnh giá.][ Ta nghe lời hắn ngoan ngoãn ở lại Tà Bá Liên.
Thậm chí so với trước còn siêng năng, cố gắng nghe ngóng tình hình chiến sự, mật báo cho y.][ Trong thời gian đó, bọn ta phát hiện một bí mật động trời.][ Các ngươi biết mà, năm đó, người chết cùng Thanh Minh không phải người hắn yếu thương nhất mà là người hắn chán ghét nhất - Thiên Ma.][ Nhưng trớ trêu thay, kiếp này bọn họ lại là song hồn nhất thể.][ Cơ thể của kiếp này của Thanh Minh căn bản không chịu được linh hồn của hai kẻ từng đứng đầu võ lâm mới trở nên ốm yếu bệnh tật.][ Thiên Ma nghĩ rất hay, y để bản thân rơi vào ngủ sâu, cho Thanh Minh điều khiển cơ thể.
Một khi cơ thể này chết đi, hắn cũng sẽ khômg thoát được và y liền có thể tái sinh.][ Đại khái là hắn ngủ hơi sớm nên không biết cơ thể này là nữ.][ Hắn càng không ngờ Thanh Minh lại hoán đổi thân xác với ta.][ Hiện tại, cả hai người bọn ta như là vật phong ấn Thiên Ma vậy.
Chỉ cần 1 người chết hắn liền sẽ sống lại.][ Thanh Minh nói, có lẽ hắn tham dự nhiều chiến trường đã đánh thức 1 phần nhỏ của Thiên Ma.][ Nói cách khác có khả năng nếu tiếp tực như vậy, tính cách của bọn họ sẽ bị y đồng nhất.][ Ta cũng không biết nên nói gì.
Có nên làm vinh hạnh không nhỉ, những võ giả đứng đầu thời đại này đều rây mơ rễ má với ta bằng một cách khá đặc biệt.][ À, hắn còn nói, nếu trong trận chiến, hắn có hành động nào khác thường nhất định phải ngăn cản hắn.][ Hắn không được phép chết!][ Ngoài ra, Trường Nhất Tiếu cũng không được phép chết.
Chỉ khi hai người đó hợp sức may ra mới có thể thắng được Thiên Ma.][ Ta cảm thấy hắn thấy điên rồ nhưng cũng rất ngầu.][ Dù võ lâm trung nguyên từng quay lưng với Hoa Sơn yêu quý của hắn, hắn vẫn sẽ bảo vệ bọn họ.][ Nhìn thấy hắn ta mới hiểu được thế nào là chân chính anh hùng!]Vì vậy, ngay lúc này đây, khi Ám Hương Mai Hoa Kiếm đang không ngừng tấn công Trường Nhất Tiếu, ta biết đã đến lúc mình phải hành động.Sau khi hoán đổi linh hồn, cơ thể này đã có thể hoạt động như người bình thường nhưng vẫn không thể luyện võ.
Chủ yếu là phụ thân không nỡ để ta tập võ, ta lúc đó mất trí nhớ cũng không tham lam chuyện này, giờ đột nhiên có hơi hối hận.May mắn, xung quanh bọn họ đều không có ai dám lại gần, khá thuận tiện cho ta chạy tới.
Ta biết Bá Quân đại nhân sẽ không thắng được đâu.
Thiên Ma muốn hắn chết nên nhất định sẽ cho Thanh Minh một số đồ tốt....dù hắn đếch cần!Mà ta lúc nào lại thông minh như vậy nhỉ?
Có lẽ ta cũng bị ảnh hưởng rồi, giáo chủ Ma giáo cũng không phải là kẻ ngu xuẩn, trộm tí trí thông minh của hắn xem ra tham gia trận chiến này cũng khá hời.Trận chiến lúc này đang vô cùng kịch liệt.
Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy cao thủ đánh nhau cũng biết nên thế nào miêu tả.
Bọn họ di chuyển nhanh hơn mắt ta, lúc trái lúc phải, ngươi đấm ta chém, ánh mắt điên cuồng như muốn ăn tươi nuốt sống lẫn nhau.Sợ chết đi được.!Ta liếm môi, hít sâu một hơi.
Bản năng nói cho ta biết trận chiến sắp đi đến hồi kết.3..2..1..Ngay lúc này!Bạch Thiên vui mừng nhìn về phía hai tên quái vật đang đánh nhau kia.
Hắn biết Thanh Minh sắp thắng rồi.
Như được tiếp thêm động lực, kiếm của hắn lại càng sắc bén.Bống nhiên, một thân ảnh nhỏ bé lao tới giữa chiến trường trung tâm chặn trước Trường Nhất Tiếu.Mọi người: ????Trường Nhất Tiếu:?????Lúc đó bọn họ đều nghĩ nữ nhân này sắp chết rồi.
Vì Trường Nhất Tiếu như vậy người đáng giá sao?À, nếu vì vẻ bề ngoài cũng đáng đó.Nhưng trái với suy nghĩ của họ, Thanh Minh không chém xuống.
Hắn đá một cước đẩy Trường Nhất Tiếu ra xa.
Sau đó ôm chầm lấy thiếu nữ được cho là yêu sâm đậm Trường Nhất Tiếu kia.Chiến trường tĩnh lặng, bọn họ nghe rõ những lời Thanh Minh thì thầm với người đó."
Tiểu thiên thần, cực khổ người rồi.."