Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời

[BOT] Mê Truyện Dịch
Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời
Chương 1110



Cố Kỳ Châu và Mạnh Ngọc Yên cũng từng là bạn học đại học, tuy anh lớn hơn cô mấy khóa. Ba năm trước, vì Lục Hạo Vũ, nên ấn tượng của họ về Mạnh Ngọc Yên vẫn còn khá sâu sắc.

Lúc ấy, anh đã từng gặp qua đứa bé này một lần.

Đã ba năm rồi, anh gần như đã quên hẳn, không ngờ đứa bé này vẫn nhớ rõ anh.

Cậu bé nhanh chóng viết lên giấy: “Người xấu, bắt đi rồi!”

“Chị ơi! Chị ơi…”

Nó rất sốt ruột, đến mức như sắp phát điên.

Thông minh như Cố Kỳ Châu, còn gì mà không hiểu nữa?

“Chị em… bị người xấu bắt đi rồi?”

Cậu bé gật đầu như điên.

“Ngay tại quán bar này?”

Cậu bé tiếp tục gật đầu.

Cố Kỳ Châu lập tức hiểu ra là Mạnh Ngọc Yên!

Cô gái đó… dáng vẻ đúng là không thể chê vào đâu được, tiêu rồi, tám phần là bị tên d* x*m nào đó để mắt tới rồi!

Cố Kỳ Châu đang định cho người đi tìm thì đúng lúc ấy, cậu bé chợt nhìn thấy điện thoại trong tay anh, lập tức giật lấy và bấm gọi cho chị mình.

Không ngờ… cuộc gọi lại thật sự kết nối được.

“Chị ơi… Chị ơi…”

Thằng bé chẳng biết nói gì khác, chỉ có thể gọi mãi như vậy.

Điện thoại bên kia vang lên một giọng đàn ông trầm khàn, có phần đè nén: “Alo…”

Cố Kỳ Châu lập tức giật lấy điện thoại, gào vào ống nghe: “Lão tử là Cố Kỳ Châu, con bé đó là người của lão tử, đụng vào một sợi tóc của cô ấy, tao lấy mạng mày! Mau thả Mạnh Ngọc Yên ra!”

Dù sao cũng là bạn học một thời, cô gái ấy tính cách cũng không tồi, sống cũng chẳng dễ dàng gì, Cố Kỳ Châu quyết định giúp một tay. Còn cô có gặp chuyện hay không, thì phải xem số phận.

Đầu bên kia điện thoại im lặng một chút, rồi vang lên một giọng nói có phần lạnh lẽo và nguy hiểm: “Người của cậu?”

“Cố Kỳ Châu, cậu chắc chứ?”

“Đương nhiên rồi, lão tử khi nào thì gạt ơ…”

Cố Kỳ Châu chợt khựng lại, có gì đó không ổn! Giọng nói kia… nghe quen quen!

“Mày… mày là ai?”

“Mạnh Ngọc Yên là người của cậu? Trả lời tôi!”

Giọng Lục Hạo Vũ lạnh như băng, khiến Cố Kỳ Châu rùng mình theo phản xạ.

“Hạo… Hạo Vũ?!”

Cố Kỳ Châu cảm thấy đầu óc mình sắp nổ tung. Người xấu bắt cóc Mạnh Ngọc Yên… là Lục Hạo Vũ?!

Không thể nào!

Ấn tượng của họ về Lục Hạo Vũ là một người chính trực, quý công tử không gần nữ sắc mà!

“Cậu và Mạnh Ngọc Yên có quan hệ gì?” Lục Hạo Vũ tiếp tục truy hỏi.

“Ơ… không phải đâu, Hạo Vũ, Mạnh Ngọc Yên đang ở chỗ cậu à? Cái này… em trai cô ấy chạy đến tìm, nói bị người xấu bắt đi, cầu xin tôi cứu, tôi mới tưởng cô ấy gặp nạn nên mới nói vậy, thật sự…”

“Tôi hỏi, cậu với cô ấy là gì? Trả lời rõ ràng!”

Lục Hạo Vũ bắt đầu mất kiên nhẫn, giọng điệu sắc lạnh.

Cố Kỳ Châu bị tiếng quát này làm choáng váng, còn chưa kịp phản ứng thì…

Điện thoại đột nhiên vang lên một âm thanh…

“Ưm… Học trưởng… nữa đi… em còn muốn…”

“Ngoan, chờ chút, sắp cho em rồi…”

Âm thanh này… âm thanh này… âm thanh này…

Đầu óc Cố Kỳ Châu lập tức trống rỗng! Hoàn toàn không biết nói gì!

CMN!!!

“Cố Kỳ Châu!”

Bên kia, Lục Hạo Vũ vẫn đang gầm lên, như thể không có được câu trả lời sẽ không buông tha!

Cố Kỳ Châu vội tỉnh táo lại, lập tức phân trần: “Lục thiếu! Tôi với Mạnh Ngọc Yên không có quan hệ gì cả! Chỉ từng gặp vài lần ở trường, lúc nãy tôi nói vậy là vì tưởng cô ấy bị người xấu bắt đi nên mới giả vờ nói thế để cứu người! Tôi không có quan hệ gì với cô ấy, thật sự không quen!”

Cạch!

Cố Kỳ Châu cực kỳ thức thời, lập tức dập máy!

Trời ơi mẹ ơi!!!

Mình… vừa nghe cái quái gì vậy???

Chưa kịp tiêu hóa hết cú sốc, điện thoại trong tay lại rung lên lần nữa, làm Cố Kỳ Châu suýt rớt tim ra ngoài.

Anh cúi đầu nhìn, vẫn là cái số kia gọi đến!

Cả người run lên, anh hít sâu, rồi run rẩy bắt máy: “…Alo…”
 
Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời
Chương 1111



Đầu bên kia điện thoại, vẫn là giọng của Lục Hạo Vũ.

“Tiểu Trạch vẫn còn ở chỗ cậu chứ?”

“Hả? Tiểu Trạch? Ai cơ?”

“Em trai của Mạnh Ngọc Yên, Mạnh Vũ Trạch, chính là cậu bé tìm đến cậu đấy.”

Lục Hạo Vũ đã từng gặp đứa bé này ba năm trước, vì nó không biết nói, chỉ biết gọi “chị ơi”, nên anh ấn tượng khá sâu.

“À à à! Đúng đúng! Thằng bé đến tìm chị nó!”

Lục Hạo Vũ bình thản nói: “Đưa điện thoại cho thằng bé đi.”

Cố Kỳ Châu vội vàng đưa điện thoại cho Mạnh Vũ Trạch, thằng bé cũng nhanh chóng nhận lấy.

“Chị ơi…”

“Tiểu Trạch, anh là anh rể của em, chị em không sao cả, đang ở bên anh. Anh lúc nãy tên là Cố Kỳ Châu, em cứ đi theo anh ấy, sáng mai anh sẽ đưa chị đến gặp em, ngoan ngoãn nghe lời, biết chưa?”

“Đưa điện thoại lại cho anh lúc nãy đi.”

Mạnh Vũ Trạch nghe chị mình không sao, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Nhưng mà… anh rể?

Hình như chị cậu đúng là có người trong lòng, nhưng lúc này cậu lại không thể nói rõ, chỉ biết sốt ruột trong lòng.

Nghe lời dặn, cậu ngoan ngoãn đưa điện thoại trả lại cho Cố Kỳ Châu.

“Alo, Hạo Vũ…”

“Bảo mấy bảo vệ giải tán đi, Mạnh Ngọc Yên không sao cả. Cậu trông chừng Tiểu Trạch giúp tôi, sáng mai tôi đưa cô ấy tới.”

Nói xong, “cạch” một tiếng, dập máy!

“Alo? Alo…”

Cố Kỳ Châu ngơ ra, nhìn thằng bé trước mặt, hai người trợn tròn mắt nhìn nhau.

Mẹ nó!!!

Không thể nào!!!

Tôi ở đây làm bảo mẫu trông con giúp hai người, còn hai người thì ở đó… vui vẻ ân ái?!

Có ai ngược “cẩu độc thân” thế này không hả???!!!

Không còn cách nào khác, Cố Kỳ Châu đành bảo đám bảo vệ giải tán, sau đó cúi người dỗ dành thằng bé: “Em tên là Tiểu Trạch đúng không?”

Mạnh Vũ Trạch gật đầu.

Cố Kỳ Châu cố gắng nở nụ cười hiền lành như người tốt: “Ngoan nhé! Hôm nay đi với anh, anh với chị gái em là bạn học đại học, hiện tại…”

Mạnh Vũ Trạch vẫn sốt ruột, rất sốt ruột! Chưa kịp để Cố Kỳ Châu nói hết câu, cậu bé đã vội viết ra giấy: “Anh rể em tên gì?”

Cố Kỳ Châu sững người!

Anh… anh rể?!

Anh ta giật giật khóe miệng: “À… cái đó… Tiểu Trạch à, anh rể em hiện giờ đang chăm sóc chị em, tối nay cứ ở với anh nhé! Sáng mai anh rể sẽ đưa chị tới gặp em!”

Mạnh Vũ Trạch không nói gì, khuôn mặt nhỏ đầy nghi hoặc.

Cố Kỳ Châu không dám nói thật!

Đối mặt với đứa trẻ này, Cố Kỳ Châu phải vận hết toàn bộ sức lực, còn gọi cả nhóm bạn học tinh anh đại học tới, cả đám người nói khô cả họng mới dỗ được cậu nhóc bình tĩnh lại.

Cả đêm hôm đó, Cố Kỳ Châu suýt nữa thì kiệt sức!

Còn bên Lục Hạo Vũ, đêm này là một trải nghiệm hoàn toàn mới mẻ đối với anh.

Dù lạ lẫm… nhưng lại khiến anh vô cùng lưu luyến!

Ngay cả chính anh cũng không ngờ, ngay ngày đầu tiên về nước, đêm đầu tiên ở trong nước, lại trôi qua theo cách như vậy…



Sáng hôm sau, gần 8 giờ hơn, Lục Hạo Vũ mới từ từ mở mắt ra.

Mơ màng tỉnh dậy, vừa thấy khuôn mặt đang ngủ yên trong vòng tay, anh sững lại một chút, rồi bỗng nở nụ cười dịu dàng.

Liếc qua phòng, quần áo vứt đầy trên sàn, ánh sáng ban mai xuyên qua khung cửa sổ.

Anh cầm điện thoại lên xem giờ, lập tức ngẩn người: Trời ơi… sắp chín giờ rồi?!

Lục Hạo Vũ giật nhẹ khóe miệng, tối qua quấn lấy nhau đến tận gần sáng mới ngủ, tính ra, anh chỉ ngủ được chưa tới bốn tiếng.

Nhưng mà…

Xem ra thể lực mình… vẫn còn rất tốt!
 
Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời
Chương 1112



Lục Hạo Vũ nằm nghiêng, nghiêng đầu nhìn cô gái nhỏ trong lòng.

Hàng mi dài cong vút, chiếc mũi nhỏ nhắn cao thẳng, đôi môi đỏ mọng hơi hé mở.

Tối qua anh đã nếm thử rất lâu, hương vị đó… thật sự khiến người ta khó quên.

Cô nhóc này, tối qua chính là em tự nhào vào lòng anh đấy nhé, em phải có trách nhiệm với anh đấy!

Nhìn xuống vai và ngực cô, một vùng lớn đầy vết hôn và dấu tay, Lục Hạo Vũ hơi nhíu mày.

Tối qua… mình có phải hơi quá tay rồi không?

Da của Mạnh Ngọc Yên cực kỳ trắng, lại mỏng, chỉ cần hơi dùng sức một chút là để lại dấu ngay.

Hiện giờ, những vết đó có chỗ đã bầm tím, nhìn rất rõ, khiến người khác xót xa.

Lục Hạo Vũ do dự giây lát, rồi lấy điện thoại nhắn tin cho Cố Vân Tịch: “Chị dâu, chị có thuốc trị vết thương ngoài da không?”

Đầu bên kia, Cố Vân Tịch sửng sốt: “Em bị thương à?”

Lục Hạo Vũ gãi mũi, nhắn lại: “Không… là một cô gái bị… kiểu như bầm tím do véo, sưng đỏ các kiểu. Da cô ấy mỏng, tốt nhất là có thuốc nào bôi vào nhanh chóng hết dấu, đừng để lại vết… chị có không?”

Cố Vân Tịch nhìn tin nhắn mà đầu óc xoay vòng vòng.

Véo, bầm tím, sưng đỏ…

Mình nghĩ lệch rồi đúng không?

Không không! Nhất định là do mình suy nghĩ quá đen tối!

Hạo Vũ là đứa em ngoan, tử tế, nhã nhặn. Chưa bao giờ làm gì vượt giới hạn mà!

“Có chứ, em cần ngay bây giờ à?”

“Gọi người mang tới phòng của em ở quán bar Starlight nhé, cảm ơn chị dâu!”

Cố Vân Tịch nhướng mày: Quán bar Starlight?

Trời đất ơi! Là quán bar đó sao?!

Cô đi xuống tầng, vừa hay gặp Lục Hạo Đình đang ngồi đọc báo trong phòng khách.

“Hạo Vũ đâu rồi? Sáng nay ra ngoài sớm vậy?”

Lục Hạo Đình đáp: “Thằng nhóc đó tối qua không về, chắc gặp bạn bè, chơi tới khuya luôn.”

Cố Vân Tịch: “…”

Không về?! Mà lại đang ở quán bar?!

Lục Hạo Đình hỏi: “Sao thế? Em tìm nó à?”

Cố Vân Tịch gãi mũi, lảng tránh: “Không có gì, chỉ là không thấy nó lúc ăn sáng nên tiện miệng hỏi thôi.”

Cô chuẩn bị thuốc xong, đưa cho người giúp việc mang tới quán bar Starlight, còn Lục Hạo Đình thì tiếp tục đọc báo, không hề nghi ngờ gì chuyện Lục Hạo Vũ qua đêm không về.

Chậc chậc chậc…

Thằng nhóc này trong mắt mọi người là ngoan ngoãn, chững chạc, chính trực, chưa bao giờ khiến người lớn lo lắng.

Nên dù nó có ra ngoài cả đêm, không ai thấy bất thường cả.

Cố Vân Tịch thở dài: Hạo Vũ ngoan như vậy… chẳng lẽ là do mình quá “đen tối”?

Sau khi nhắn tin xong, Lục Hạo Vũ nhẹ nhàng ngồi dậy, mặc quần áo.

Trong suốt thời gian đó, Mạnh Ngọc Yên vẫn ngủ rất say, rõ ràng là tối qua đã quá mệt mỏi.

Anh mỉm cười, không gọi cô dậy, tự vào phòng tắm rửa mặt. Lúc anh bước ra, cửa phòng liền bị gõ.

Căn phòng anh ở rất rộng, do Cố Vân Tịch luôn cưng chiều em chồng, nên dành riêng cho anh một phòng cực kỳ xịn.

Ngoài phòng ngủ còn có một phòng tiếp khách nhỏ, giống như một căn hộ mini.

Anh đóng cửa phòng ngủ, ra ngoài mở cửa chính.

Người giúp việc Lục gia đưa cho anh một túi nhỏ: “Ngũ thiếu gia, đây là thiếu phu nhân bảo tôi đưa cho cậu.”

Lục Hạo Vũ nhận lấy, ra hiệu cho người giúp việc rời đi.

Bên trong là một lọ thuốc nhỏ màu xanh nhạt, thiết kế tinh xảo.

Anh mở nắp ra, đưa lên mũi ngửi thử, mùi thơm dịu nhẹ như hương hoa, giống mùi nước hoa cao cấp.

Lục Hạo Vũ bật cười: Đúng là đồ của chị dâu, cái gì cũng tinh tế cả.

Sau đó, anh ngồi trong phòng chờ.

Mãi đến hơn 10 giờ, Mạnh Ngọc Yên mới từ từ tỉnh lại.

Vừa mở mắt, đập vào mắt cô là một căn phòng sang trọng tinh tế chưa từng thấy trong đời.

Chưa bao giờ… cô được ở nơi nào xa hoa như vậy.
 
Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời
Chương 1113



Khi cô hoàn hồn trở lại, liền vội cúi xuống nhìn thân thể mình dưới lớp chăn.

Và ngay giây phút nhìn thấy những vết bầm tím chi chít trên da thịt mình, đầu óc cô lập tức trống rỗng.

“Á…!”

Cô hét lên một tiếng, nắm chặt lấy chăn kéo lên, ngồi bật dậy rồi cuộn mình co rút vào góc giường, khóc nấc lên không ngừng.

Cô nhớ ra rồi. Cô nhớ rất rõ những gì đã xảy ra tối qua.

Mạnh Ngọc Yên bị Mạnh Ngọc Dung và mẹ ruột hãm hại, bỏ thuốc cô, định đưa cô lên giường của Vương Khánh Quốc để đổi lấy cơ hội đóng nữ chính cho Ngọc Dung.

Lúc đó, Tiểu Trạch đang bị họ khống chế, buộc cô phải đến đây. Cô chỉ có thể liều mình tìm đến.

Quán bar Starlight, cô biết, là nhà của Lục học trưởng mở. Nơi đây quản lý cực nghiêm, không ai dám gây chuyện.

Cô tới vì muốn tìm em trai, chỉ cần gây náo loạn, tạo ra động tĩnh lớn, có thể nhân cơ hội trốn thoát.

Em trai đã từng bị tổn thương tinh thần, cô là chỗ dựa duy nhất của nó, cô không thể bỏ rơi nó.

Nhưng đáng tiếc, cô vẫn bị gài bẫy, vẫn bị hạ thuốc...

Cô… cô…

“Mạnh Ngọc Yên, là anh!”

Đúng lúc cô đang tuyệt vọng tột cùng, một giọng nói quen thuộc đột nhiên vang lên trong đầu cô.

Cô khựng lại.

Giọng nói này...

“Ngọc Yên? Đừng sợ, ở đây không có ai khác đâu, là anh đây…”

Giọng nói ấy, vô cùng quen thuộc. Dù ba năm không nghe thấy, vẫn khắc sâu trong tâm trí cô.

Là học trưởng…

Mạnh Ngọc Yên ngẩng đầu lên chậm rãi, và khi nhìn thấy gương mặt Lục Hạo Vũ, cô ngẩn người rất lâu không thốt nên lời.

Cảnh tượng tối qua và gương mặt trước mắt chồng lên nhau trong trí nhớ cô, mọi chuyện dần dần hiện về rõ ràng…

Cô chỉ bị bỏ thuốc, chứ không mất trí nhớ. Khi tỉnh lại, cô hoảng loạn quá mức, chưa kịp phản ứng.

Bây giờ nhớ kỹ lại, cô mới thực sự hiểu được: Tối qua đã xảy ra chuyện gì…

Cô… cô với học trưởng…?

Chỉ trong một khoảnh khắc, nước mắt Mạnh Ngọc Yên tuôn rơi như mưa.

Tại sao lại là anh?

Học trưởng chẳng phải đã ra nước ngoài rồi sao?

Sao lại đúng lúc, lại chính là anh?

Cô không biết mình nên đau lòng, hay nên cảm thấy may mắn nữa.

Thấy cô khóc thảm thiết như vậy, Lục Hạo Vũ luống cuống: “Em… em đừng khóc! Tối qua là em tự nhào vào anh mà, anh… đừng khóc nữa có được không? Anh sẽ chịu trách nhiệm! Anh đảm bảo! Em muốn thế nào cũng được, được không?”

Nhưng Mạnh Ngọc Yên lại càng khóc dữ dội hơn!

Chịu trách nhiệm sao?

Với thân phận như cô, vốn dĩ không bao giờ có thể với tới học trưởng.

Cô thích anh, nhưng chưa bao giờ dám mơ mộng viển vông, chỉ đơn thuần giữ kín trong lòng thôi.

Cô không cần sự “chịu trách nhiệm” kiểu này, càng không muốn dùng cách này để ràng buộc học trưởng.

Cô ôm chặt lấy chăn, cúi đầu, nước mắt rơi lã chã, trái tim như bị xé rách.

Từ giờ trở đi, cô còn mặt mũi nào đối diện với học trưởng nữa?

Có lẽ cả đời này, cô ngay cả với tư cách “bạn học đại học cũ” cũng không thể tiếp cận anh nữa.

Tại sao… tại sao lại là kiểu gặp lại nhục nhã và bất lực thế này?

Thấy cô khóc càng lúc càng dữ, Lục Hạo Vũ quýnh lên: “Em đừng khóc nữa mà! Là anh sai, là anh không đúng… Anh sẽ chịu trách nhiệm! Anh… Ngọc Yên…”

“Anh đi đi có được không? Em cầu xin anh… Cho em được yên tĩnh một lát…”

Mạnh Ngọc Yên gần như là cầu khẩn, cất lời run run với Lục Hạo Vũ.

Lục Hạo Vũ sững sờ, không ngờ điều cô muốn lại là như vậy.

Nhưng… cô là con gái, chuyện này quá đột ngột, quá khó tiếp nhận, anh hiểu được.

Anh bước đến, đặt chai thuốc mà Cố Vân Tịch đưa lên đầu giường, giọng nhẹ nhàng: “Ngọc Yên, tối qua xảy ra chuyện gì chắc em cũng nhớ rõ. Là anh sai… Em cứ nghỉ ngơi một chút, anh chờ bên ngoài, lát nữa mình nói chuyện hơn.”

“Đây là thuốc mỡ, bôi lên sẽ làm tan hết vết bầm. Anh đợi em ngoài kia.”
 
Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời
Chương 1114



Sau khi Lục Hạo Vũ rời khỏi phòng, trong phòng chỉ còn lại một mình Mạnh Ngọc Yên. Cô co mình lại trong góc, ôm chặt lấy cánh tay, khóc rất đau lòng.

Lúc này đây, cô thật sự không biết phải làm sao?

Chỉ cảm thấy, chút tôn nghiêm cuối cùng của mình đã tan biến hoàn toàn trước mặt Lục Hạo Vũ.

Cô chỉ là một cô gái bình thường, còn Lục Hạo Vũ là thiếu gia Lục gia, là công tử hào môn.

Cho dù giới thượng lưu có lời đồn rằng anh không được coi trọng trong nhà, rằng gia tộc là do anh trai cùng cha khác mẹ nắm quyền, thì dù thế nào, thân phận của Lục Hạo Vũ vẫn không phải thứ mà cô có thể mơ tưởng tới.

Cô chưa bao giờ dám nghĩ đến việc sẽ gả cho Lục Hạo Vũ, chỉ là… đơn thuần thích anh mà thôi.

Giờ thì sao?

Đã thành ra thế này… liệu sau này cô còn có thể giữ bình thản để đối mặt với anh nữa không?

Có lẽ, đến cả gặp mặt, cô cũng không còn đủ can đảm nữa rồi.

Mạnh Ngọc Yên khóc một lúc lâu, người cũng mệt mỏi rã rời, khắp người đau nhức ê ẩm.

Không còn cách nào, cô đành gượng dậy, đi vào phòng tắm tắm rửa một chút.

Nước nóng ấm áp xối lên cơ thể khiến sự mệt mỏi trong người vơi bớt không ít.

Lau khô người, chuẩn bị mặc quần áo thì cô lại thấy vết bầm tím chằng chịt trên da thịt.

Cuối cùng, trong lòng cô vẫn cảm thấy may mắn.

Ít ra, người ở bên cô đêm qua là Lục Hạo Vũ, là người đàn ông mà cô thích, chứ không phải mấy tên già đáng ghê tởm kia.

Cô lấy chai thuốc nhỏ kia ra, vừa mở nắp, một mùi hương nhẹ nhàng phảng phất lan ra, mùi hoa thoang thoảng, gần giống mùi nước hoa, rất dễ chịu.

Trong lòng Mạnh Ngọc Yên thấy ấm áp, vội thoa thuốc lên khắp người.

Sau đó cô nhìn lại bộ quần áo của mình… cô bối rối.

Hôm qua cô liều mạng trốn ra ngoài, áo khoác đã rơi lại chỗ cũ, còn áo sơ mi rất mỏng, chỉ cần kéo nhẹ là rách.

Lúc chạy trốn, quần áo đã bị xé rách mất, vai áo bị rách một đường dài, rõ ràng không thể mặc ra ngoài.

Không còn cách nào, Mạnh Ngọc Yên đành mặc tạm quần áo, quấn thêm khăn tắm bên ngoài, rồi đi tìm Lục Hạo Vũ.

Cửa phòng chỉ hé ra một chút, cô thò đầu ra, ngập ngừng:

“Học… học trưởng…”

Lục Hạo Vũ lập tức tiến lại: “Em ổn rồi à?”

Mạnh Ngọc Yên cắn môi, lắp bắp nói: “Em… em… áo em bị rách rồi, anh có thể… có thể tìm giúp em một bộ đồ không?”

Lục Hạo Vũ ngẩn người, giờ mới nhớ lại. Hôm qua lúc nhìn thấy cô, vai áo của cô đã rách mất rồi.

Anh nhíu mày, ánh mắt lập tức trầm xuống. Kẻ đứng sau âm mưu hại cô, anh nhất định sẽ xử lý!

Những suy nghĩ này Mạnh Ngọc Yên lại hoàn toàn không biết.

Lục Hạo Vũ nói: “Áo bị rách rồi à? Là áo trên à?”

Vừa nói, anh đưa đầu định nhìn vào trong.

Mạnh Ngọc Yên giật mình, vội lùi lại một bước, còn khép chặt cửa lại.

“Đúng đúng! Là áo trên thôi, một chiếc là được!”

Nhìn động tác của cô, Lục Hạo Vũ không khỏi bật cười. Cô gái nhỏ này xấu hổ thật đấy, rõ ràng trên người cô anh đâu có chỗ nào chưa thấy qua?

Nhưng anh vẫn dịu dàng nói: “Đừng sợ, em đợi trong phòng một chút, anh sẽ bảo người mang đồ đến cho em.”

Nghe vậy, Mạnh Ngọc Yên nhỏ nhẹ cảm ơn, rồi đóng cửa lại.

Lục Hạo Vũ gọi điện thoại. Nửa tiếng sau, quần áo được gửi tới.

Mạnh Ngọc Yên nhận chiếc hộp tinh xảo, trong lòng vừa hồi hộp vừa lo lắng mở ra.

Bên trong là một chiếc váy đen nhỏ vô cùng xinh đẹp, thiết kế cổ điển, đơn giản mà trang nhã.

Cổ áo được viền bằng một mảnh vải trắng, tạo nên sự tương phản đen trắng hài hòa, cực kỳ bắt mắt.

Thông thường kiểu phối này hơi khéo một chút là thành quê mùa, nhưng chiếc váy này thì hoàn toàn không, ngược lại rất thanh lịch và hiện đại.

Đây là một thiết kế rõ ràng đã được chăm chút tỉ mỉ, nhìn thì có vẻ bình thường, nhưng mặc lên người sẽ hoàn toàn khác biệt.

Mạnh Ngọc Yên nhìn tên thương hiệu in trên nhãn, không khỏi hít sâu một hơi lạnh.
 
Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời
Chương 1115



Hàng thiết kế riêng - Vân Thượng!

Quả nhiên! Cô vừa nhìn đã cảm thấy chiếc váy đen nhỏ kia quen mắt lắm, thì ra là thiết kế riêng của thương hiệu Vân Thượng!

Vân Thượng là sản nghiệp của Cố Vân Tịch, mà nói đúng ra thì cũng tính là tài sản của Lục gia.

Mạnh Ngọc Yên cũng không quá bất ngờ Lục Hạo Vũ cho người mang đến một món đồ của Vân Thượng,. Nhưng điều khiến cô hoảng hốt chính là… đây là đồ thiết kế riêng!

Hơn nữa, lại là mẫu mới của năm nay.

Chỉ vài hôm trước, mấy bạn cùng lớp của cô còn xúm lại xem tạp chí, bàn tán về bộ sưu tập mới nhất. Vậy mà hôm nay, chiếc váy đen thời thượng ấy lại đang ở ngay trước mắt cô.

Chiếc váy này ít nhất cũng phải hơn mấy trăm nghìn tệ!

Từ nhỏ đến lớn, Mạnh Ngọc Yên chưa từng được chạm vào một bộ đồ đắt tiền như vậy.

Cô không kiềm được, đưa tay run run sờ vào váy: vải mềm mượt, thoáng nhìn đã thấy không tầm thường.

Nghe nói, vải và kỹ thuật nhuộm màu của dòng cao cấp nhà Vân Thượng thuộc loại hàng đầu thế giới, có tin đồn rằng Cố Vân Tịch đích thân phát triển, cũng có người nói công nghệ này đến từ gia tộc Gia Cát danh tiếng.

Thực hư ra sao thì không ai biết rõ, chỉ biết là… Vân Thượng nổi danh toàn cầu trong vài năm trở lại đây, không chỉ nhờ hào quang của Cố Vân Tịch từng là minh tinh, mà hơn hết là nhờ thiết kế xuất sắc và chất lượng tuyệt vời.

Dù là hàng hiệu cao cấp, nhưng Vân Thượng có điểm khác biệt rất lớn so với những thương hiệu xa xỉ khác. Trừ những bộ lễ phục cầu kỳ hay sản phẩm đặc chế, thì phần lớn các thiết kế thường ngày có thể giặt thoải mái mà không phai màu, không biến dạng.

Thậm chí có vài mẫu váy đơn giản, giặt cả trăm lần vẫn như mới, màu sắc tươi tắn, dáng váy vẫn chuẩn chỉnh như lúc đầu.

Từng có một cư dân mạng “ham vui” mua một bộ lễ phục thường của Vân Thượng về: thiết kế rất đẹp, nhưng nhìn qua thì không có gì đặc biệt ở chất vải hay màu nhuộm. Vậy mà cô ấy mặc suốt hai tháng, giặt cả chục lần, đem sấy khô rồi vẫn như ban đầu.

Cô gái đó còn quay video đăng lên mạng, hết lời tán dương chất lượng “đỉnh cao” của Vân Thượng.

Chính vì đặc điểm độc đáo này, Vân Thượng từng tạo nên cơn sốt mạng xã hội. Không ít tiểu thư nhà giàu rảnh rỗi cũng hùa nhau đi mua về thử nghiệm.

Tất nhiên, mấy chuyện đó chẳng liên quan gì đến Mạnh Ngọc Yên. Dù sao thì cô cũng chẳng có tiền để mua nổi.

Nhưng chính nhờ ưu điểm “bền đẹp giặt được” này, mà ở trường đại học – nơi phần lớn sinh viên nữ chẳng dư dả để mua hàng hiệu – lại có không ít người chọn mua những mẫu thường ngày của Vân Thượng.

Không còn cách nào khác – thiết kế đẹp, form chuẩn, quan trọng nhất là mặc bao lâu cũng như mới. Dùng một hai năm không vấn đề gì.

Chính vì thế, Mạnh Ngọc Yên mới biết đến thương hiệu này và có chút hiểu biết về nó.

Bây giờ, Lục Hạo Vũ lại trực tiếp mang một chiếc váy trị giá hơn mấy trăm nghìn tệ tặng cô, làm tim cô đập thình thịch vì sợ.

Do dự mãi, cô mới bước ra đến cửa phòng, mở hé cửa, có phần lúng túng nói với Lục Hạo Vũ: “Học… học trưởng, cho em bộ đơn giản là được rồi, cái này… cái này em không mua nổi đâu…”

Lục Hạo Vũ ngẩn người, mất mấy giây mới hiểu ra cô bé đang nói gì.

Cô ấy… muốn mua?

Rõ ràng đêm qua đã xảy ra chuyện như vậy, anh đưa cô một bộ đồ, mà cô lại muốn trả tiền sao?

Cô gái này… sao đầu óc lại kỳ lạ thế không biết?

Lục Hạo Vũ khẽ nói: “Không cần mua, là anh tặng em.”

Mạnh Ngọc Yên cúi đầu, lúng túng vô cùng.

“Đắt như vậy… em… em thật sự…”

Lục Hạo Vũ nghiêm mặt lại, cắt lời cô: “Ngọc Yên, quan hệ giữa anh và em đã không còn đơn giản nữa. Vậy mà ngay cả một chiếc váy anh tặng, em cũng không dám nhận… Em không thấy thiệt thòi cho bản thân sao?”
 
Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời
Chương 1116



Bình thường con gái không phải đều nên khóc lóc, làm ầm lên bắt người ta chịu trách nhiệm, đòi bồi thường đủ thứ sao?

Mạnh Ngọc Yên ngẩn người, rồi lập tức cúi đầu.

Từ trước đến nay, cô chưa từng nhận bất cứ thứ gì từ ai. Từ nhỏ đến lớn, luôn tự dựa vào chính mình.

Lục Hạo Vũ khẽ thở dài: “Em mau thay đồ đi, không còn sớm nữa, sắp trưa rồi. Tối qua Tiểu Trạch gọi điện cho em mấy lần, nó rất lo. Anh nói với nó sáng nay sẽ đưa em đến gặp.”

Mạnh Ngọc Yên giật mình, lúc này mới nhớ tới em trai.

“Tiểu Trạch? Em ấy… em ấy sao rồi? Em ấy đang ở đâu?”

Tiểu Trạch bị hai người phụ nữ kia bắt đi rồi, cô…

“Em ấy không sao, đang ở chỗ Cố Kỳ Châu. Em thay đồ đi, anh đưa em qua đó.”

Nghĩ tới em trai, Mạnh Ngọc Yên không còn thời gian để suy nghĩ gì nữa. Chuyện tối qua xảy ra như vậy, chắc chắn Tiểu Trạch đã lo phát điên lên rồi.

Vừa mở điện thoại ra xem, Mạnh Ngọc Yên lập tức thấy tê cả da đầu.

Trên màn hình là hàng loạt cuộc gọi nhỡ: của Tiểu Trạch, của mẹ kế cô, của ba cô… và cả của Mạnh Ngọc Dung.

Cô vội vã gọi lại cho Mạnh Vũ Trạch, chỉ để nói một câu khiến em yên tâm.

Gọi xong, cô nhanh chóng thay đồ. Đồ mà Lục Hạo Vũ chuẩn bị vô cùng đầy đủ, đến cả đồ lót cũng có. Mạnh Ngọc Yên đỏ bừng cả mặt, mãi mới mặc xong mà má vẫn chưa bớt ửng hồng.

Từ trước tới giờ, cô chưa từng mặc bộ đồ nào đắt giá đến thế. Cả người có chút cứng nhắc, lúc rón rén bước ra ngoài vẫn có vẻ không tự nhiên.

Lục Hạo Vũ nhìn cô, ánh mắt chợt sáng lên.

Cô gái nhỏ tuổi chưa lớn, đang ở độ tuổi xuân sắc nhất, khuôn mặt còn phớt hồng, lại càng tăng thêm nét ngượng ngùng, đáng yêu vô cùng.

Mạnh Ngọc Yên vốn đã xinh xắn, trước kia lúc nào cũng tất bật, mà trong ấn tượng của Lục Hạo Vũ, cô gái này rất tiết kiệm, thậm chí có thể nói là… rất nghèo!

Những bộ quần áo cô mặc trước đây đều đã giặt bạc màu, đây là lần đầu tiên anh thấy cô mặc một bộ đồ ra dáng như vậy.

Đẹp. Thật sự rất đẹp!

Mà đây vẫn là lúc chưa trang điểm, chỉ đơn giản thay một bộ váy mà thôi, Lục Hạo Vũ bất giác nghĩ.: nếu cô trang điểm kỹ lưỡng, ăn mặc tỉ mỉ một chút, thì sẽ thế nào nhỉ?

Chiếc váy đen đơn giản, cổ điển lại càng tôn lên làn da trắng như tuyết của cô.

Thuốc bôi mà Cố Vân Tịch đưa quả thật hiệu quả. Mới nửa tiếng trôi qua mà những vết bầm trên người cô đều đã biến mất.

Mạnh Ngọc Yên cổ cao, vai thon, da trắng, Lục Hạo Vũ càng nhìn càng thấy đẹp!

“Rất đẹp.” Anh thành thật khen ngợi.

Mạnh Ngọc Yên lập tức thấy ngượng ngùng.

Lục Hạo Vũ bật cười, đứng dậy nói: “Đi thôi, bây giờ qua đó luôn.”

Mạnh Ngọc Yên vội vàng đi theo anh rời khỏi phòng.

Hai người đi thẳng xuống bãi đỗ xe ngầm, Lục Hạo Vũ đích thân lái xe đưa cô đến chỗ Cố Kỳ Châu.



Còn bên kia, Cố Kỳ Châu cả đêm qua mệt rã rời. Đứa nhóc này đúng là không phải người thường, thật sự quá khó dỗ!

Trời ơi, sau này có chết cũng không sinh con, quá đáng sợ rồi!

“Ôi trời ơi, tổ tông ơi! Chị gái cậu sắp tới rồi đấy, yên tâm được chưa?!”

Tối qua Lục Hạo Vũ đã nói hôm nay sẽ đưa chị gái đến gặp, thế là từ năm giờ sáng, Mạnh Vũ Trạch đã bắt đầu ngồi chờ: vừa ôm điện thoại, vừa ngồi dán mắt vào cửa chính, ngoan ngoãn chờ đợi.

Năm giờ không thấy, sáu giờ cũng chưa đến, bảy giờ vẫn chưa có bóng dáng.

Đến tám giờ, vẫn bặt vô âm tín.

Mạnh Vũ Trạch sốt ruột hẳn, bắt đầu gọi điện cho chị, nhưng… tắt máy!

Tám rưỡi… vẫn tắt máy.

Chín giờ… vẫn tắt!

Thằng bé không chịu nổi nữa, chạy đi tìm Cố Kỳ Châu, nằng nặc bắt anh phải tìm người.

Cố Kỳ Châu tức đến nghẹn họng!

Đã chín giờ rồi, chín giờ rồi đó! Vẫn chưa đến, điện thoại lại còn tắt! Anh… anh ta cũng không dám gọi!

Anh ta đâu biết có khi hai người kia hôm qua mệt quá, sáng nay ngủ quên thì sao?

Chưa kể… sáng sớm là lúc đàn ông dễ “nổi lửa” nhất, lỡ mà anh gọi đúng lúc người ta đang... đang ấy ấy, bị Lục Hạo Vũ xé xác thì sao?!
 
Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời
Chương 1117



Mạnh Vũ Trạch ôm chặt điện thoại, cuối cùng cũng nhận được cuộc gọi của chị gái. Sự lo lắng trên gương mặt nhỏ nhắn rốt cuộc cũng tan biến.

Trong lòng cậu nhóc bắt đầu có chút… mong đợi với anh rể tương lai.

Nhìn sang Cố Kỳ Châu bên cạnh, cậu lôi giấy bút ra, bắt đầu viết câu hỏi.

“Anh quen anh rể em không?”

Cố Kỳ Châu: “…”

Linh cảm có bẫy… có thể không trả lời không?

“Quen.”

Chỉ dám thốt đúng một chữ, không dám nói thừa nửa lời.

Mạnh Vũ Trạch tiếp tục viết: “Anh ấy làm nghề gì? Lương bao nhiêu?”

Chị gái đã khổ bao nhiêu năm như vậy rồi, cậu hy vọng anh rể tương lai lương cao một chút, để chị đỡ vất vả hơn.

Cố Kỳ Châu: “…”

L… lương…

Khóe miệng anh ta giật giật: “Em yên tâm, lương anh rể em rất cao, nuôi cả nhà em cũng không thành vấn đề.”

Mạnh Vũ Trạch nhíu mày: “Em không cần anh ấy nuôi cả nhà, chỉ cần anh ấy nuôi chị em là đủ.”

Cố Kỳ Châu: “…”

“Lương cao thật không? Anh ấy có coi thường chị em không?”

Cố Kỳ Châu: “…”

“Hai người quen nhau bao lâu rồi?”

Cố Kỳ Châu: “…”

“Anh ấy có hút thuốc không?”

“Uống rượu không?”

“Cờ bạc không?”

“Có đánh phụ nữ không?”

“Trước đây từng có bao nhiêu bạn gái?”

Cố Kỳ Châu bắt đầu đau đầu, mấy cái này anh ta biết cái quái gì đâu?! Cái gì cũng không dám nói linh tinh!

Đúng lúc anh ta đang sắp không chịu nổi nữa, ngoài cửa cuối cùng vang lên tiếng xe. Cố Kỳ Châu như bắt được phao cứu sinh, lập tức lao ra ngoài.

Lục Hạo Vũ vẫn mặc bộ đồ giống tối qua. Mạnh Ngọc Yên ngồi ở ghế phụ bước xuống. Chiếc váy đen kinh điển, mặt mộc nhưng vẫn đẹp đến mức khiến người khác không rời nổi mắt.

Cố Kỳ Châu mắt sáng rực!

Trời ạ, sao trước đây không phát hiện Mạnh Ngọc Yên lại xinh thế này?!

Anh ta còn đang nhìn đến xuất thần, chợt cảm giác có một ánh mắt nguy hiểm chiếu tới.

Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Lục Hạo Vũ đang đứng đó, đôi mắt đen sâu thẳm như vực thẳm, lạnh lùng nhìn thẳng vào anh.

Cố Kỳ Châu: “…”

Cười gượng hai tiếng, vội vã thu ánh nhìn lại.

“Cuối cùng hai người cũng tới rồi, Tiểu Trạch ở bên trong…”

“Chị ơi…”

Mạnh Vũ Trạch cũng đã nghe thấy tiếng xe, lập tức chạy như bay ra khỏi nhà.

Mạnh Ngọc Yên thấy em trai vẫn bình an vô sự, cuối cùng cũng yên lòng. Cô đón lấy thân hình nhỏ xíu đang nhào vào lòng mình, dịu dàng dỗ dành: “Tiểu Trạch, chị không sao rồi, đừng lo nữa nhé!”

Mạnh Vũ Trạch gật đầu, sau đó ánh mắt lập tức chuyển sang người đàn ông đứng bên cạnh, Lục Hạo Vũ.

Ấn tượng đầu tiên: Đẹp trai thật!

Chị mà có bạn trai thế này, cũng tốt đấy chứ!

Trong lòng có chút tự hào!

Mạnh Ngọc Yên thấy em mình nhìn chằm chằm vào Lục Hạo Vũ, vội vàng giới thiệu: “Tiểu Trạch, đây là anh học cùng đại học với chị, anh Lục.”

Mạnh Vũ Trạch ngẩng đầu, ánh mắt đầy nghi hoặc: Anh Lục?

Không phải anh rể à?

Cậu nhìn chị gái, lại nhìn sang Lục Hạo Vũ, rồi cúi xuống viết: “Không phải là anh rể sao?”

Mạnh Ngọc Yên: “…”

Mặt lập tức đỏ bừng: “Cái đó… không phải…”

“Tiểu Trạch!”

Cô còn chưa kịp giải thích xong, thì Lục Hạo Vũ đã thấy được dòng chữ kia. Anh bước tới, mỉm cười dịu dàng, ngồi xổm xuống trước mặt cậu bé: “Anh là anh rể của em. Tối qua chị gái em gặp chuyện không hay, anh đã cứu chị ấy. Sau này nếu có ai bắt nạt em hay chị, nhớ gọi cho anh, được không?”

Ánh mắt Mạnh Vũ Trạch lập tức sáng lên!

Lục Hạo Vũ nói tiếp: “Lưu số anh vào máy em đi.”

Mạnh Vũ Trạch phấn khích lấy ngay điện thoại ra.

Lục Hạo Vũ giúp cậu lưu số, kết bạn WeChat luôn, lúc này mới hài lòng đứng dậy.

Mạnh Vũ Trạch ôm điện thoại, mặt đầy vui vẻ.

Còn Mạnh Ngọc Yên thì cực kỳ xấu hổ.

Cố Kỳ Châu bên cạnh thì sững sờ há hốc miệng: “Hả???”
 
Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời
Chương 1118



Lục Hạo Vũ nhìn đồng hồ thì đã gần trưa. Anh lên tiếng: “Đến trưa rồi, chúng ta đi ăn chút gì đi! Tiểu Trạch chắc cũng đói rồi!”

Cả đêm qua đến giờ Mạnh Ngọc Yên vẫn chưa ăn gì. Cô nhìn em trai bên cạnh, rồi lại nhìn Lục Hạo Vũ – người học trưởng ưu tú, gương mặt cuốn hút, lúc này đang dịu dàng nhìn cô, mời cô đi ăn trưa.

Không hiểu sao, Mạnh Ngọc Yên không thể nói lời từ chối.

Lục Hạo Vũ cười nhạt, mở cửa xe để Mạnh Vũ Trạch lên trước.

Đi ăn á?

Cố Kỳ Châu lập tức hưởng ứng!

“Đi thôi đi thôi! Từ đêm qua đến giờ tôi hầu hạ tổ tông nhỏ này đến mức kiệt sức rồi, Hạo Vũ, hôm nay cậu nhất định phải mời tôi một bữa ra trò!”

Vừa nói, anh ta vừa chạy về phía xe.

Lục Hạo Vũ nhướng mày: “Cậu làm gì thế?”

Cố Kỳ Châu ngẩn người: “Tôi… đi ăn chứ làm gì nữa? Không phải cậu nói đi ăn sao?”

Lục Hạo Vũ: “Tôi nói đưa Ngọc Yên đi ăn, có nói đưa cậu đâu, cậu theo làm gì?”

Cố Kỳ Châu: “…”

Anh ta sững sờ mất một lúc lâu mới phản ứng kịp.

“Khoan… Lục Hạo Vũ! Cậu đúng là qua cầu rút ván mà!”

Lục Hạo Vũ cười cười:

“Tôi rút rồi đấy, thì sao?

Dáng vẻ ấy, còn có chút… đắc ý!

Cố Kỳ Châu tức muốn nổ phổi.

Mạnh Ngọc Yên bên cạnh thấy vậy thì vô cùng ngượng ngùng: “Cái đó… anh Lục, hay là… để anh Cố đi cùng nhé?”

Cố Kỳ Châu lập tức nở nụ cười: “Đúng đấy! Tôi có công…”

“Chúng tôi là một nhà ba người đi ăn, cậu đi theo làm gì?” Lục Hạo Vũ ngắt lời, giọng dứt khoát.

Một… nhà… ba người!

Cố Kỳ Châu ngớ người.

Anh ta nhìn Lục Hạo Vũ, lại nhìn Mạnh Ngọc Yên, rồi liếc sang Mạnh Vũ Trạch… khóe miệng co giật.

Mạnh Ngọc Yên mặt đỏ ửng như cà chua chín.

Mạnh Vũ Trạch lại có vẻ rất thích cách gọi này.

Cố Kỳ Châu giơ tay đầu hàng: “Được rồi được rồi, tôi không làm bóng đèn nữa, các người đi đi, đi hết đi!”

Lục Hạo Vũ kéo tay Mạnh Ngọc Yên đang đứng ngây ra, nhẹ nhàng đỡ cô lên ghế phụ phía trước.

Trên đường đến nhà hàng, anh vừa lái xe vừa liếc nhìn cô gái nhỏ bên cạnh vẫn còn đỏ mặt, không khỏi bật cười.

“Sao Im lặng thế? Không muốn nói gì à?”

Anh bất ngờ lên tiếng khiến Mạnh Ngọc Yên giật mình.

“Hả? À… em…”

Cô còn chưa nói hết câu thì điện thoại rung lên.

Nhìn màn hình, Mạnh Ngọc Yên lập tức nhíu mày… là mẹ kế gọi.

Cô mím môi, sắc mặt không tốt, dứt khoát bấm từ chối.

Nhưng chỉ một lát sau, điện thoại lại rung lên lần nữa.

Nghĩ đến bệnh của em trai, cô đành nghe máy.

“Alo…”

“Mạnh Ngọc Yên! Mày chết ở đâu rồi hả?!”

Vừa bắt máy, đầu dây bên kia đã là tiếng gào rú giận dữ của Hàn Hương Cầm.

Mạnh Ngọc Yên lạnh lùng hừ một tiếng, không đáp.

Hàn Hương Cầm gầm lên: “Mày hừ cái gì? Con tiện nhân! Tao nói cho mày biết, mau về ngay mà xin lỗi giám đốc Vương! Nếu con bé Mạnh Ngọc Dung không nhận được vai diễn, mày với thằng em b*nh h**n của mày cứ chờ mà bị đuổi khỏi Mạnh gia đi!”

Tiếng trong điện thoại cực kỳ lớn, lại thêm Hàn Hương Cầm hét to, khiến cả khoang xe yên tĩnh nghe rõ mồn một.

Sắc mặt Mạnh Ngọc Yên đỏ bừng. Lần này không phải ngại, mà là… nhục nhã.

Cô ghét nhất chính là bị người khác nhìn thấy mặt yếu đuối và tủi nhục của mình.

Mạnh Ngọc Yên cắn răng: “Mạnh gia đó là do mẹ tôi để lại, bà không có quyền đuổi chúng tôi đi. Nếu phải đi, thì là bà và con gái riêng của bà nên xéo khỏi đó!”

Nói xong, cô dứt khoát tắt máy.

Cô không muốn để Lục Hạo Vũ nghe thêm gì nữa.

Ghế sau, Mạnh Vũ Trạch sắc mặt hơi tái, cắn môi nhìn chị gái.

Mạnh Ngọc Yên quay đầu lại nhìn em trai, nhẹ giọng trấn an: “Tiểu Trạch, đừng sợ, bọn họ không có quyền đuổi chúng ta. Họ chỉ bắt nạt chúng ta để ép chúng ta tự rời đi thôi.”

“Đó là nhà của mẹ, chỉ cần chúng ta không đi, không ai có tư cách đuổi chúng ta ra khỏi đó!”
 
Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời
Chương 1119



Mạnh Vũ Trạch ngồi ở ghế sau, cúi đầu, không nói một lời.

Lục Hạo Vũ bỗng nhiên hỏi: “Bọn họ thường hay bắt nạt em à?”

Mạnh Ngọc Yên trầm mặc một lúc, sau đó dứt khoát nói thật: “Gần như là vậy. Bà ta không phải mẹ ruột của em và Tiểu Trạch. Bà ấy còn có một đứa con gái riêng. Toàn bộ tài sản Mạnh gia hiện tại đều nằm trong tay ba em. Bà ta chỉ mong em và Tiểu Trạch bị đuổi ra khỏi nhà thì mới vừa lòng.”

Lục Hạo Vũ hỏi: “Có cần anh giúp gì không?”

Mạnh Ngọc Yên ngẩn người.

Lục Hạo Vũ mỉm cười, nói tiếp: “Chuyện của em, có phải sau khi mẹ em mất thì toàn bộ tài sản bị ba em kiểm soát hết không? Khi đó có để lại di chúc gì không? À, ba em đối xử với hai chị em thế nào?”

Mạnh Ngọc Yên cười nhạt, đầy chua chát: “Ông ấy cũng chỉ mong bọn em biến mất càng sớm càng tốt. Tiểu Trạch sức khỏe yếu, mỗi năm đều phải tốn rất nhiều tiền để chữa bệnh, lại không biết nói chuyện. Trong mắt ông ấy, Tiểu Trạch là một sự sỉ nhục. Ông ấy cảm thấy con trai như vậy khiến ông ấy mất mặt.”

“Mẹ em mất vì tai nạn xe, đi rất đột ngột. Khi đó em còn nhỏ, toàn bộ tài sản đều bị ba lấy đi. Ông bà ngoại em quá đau lòng, không bao lâu sau cũng qua đời. Trước khi mất, họ để lại một ít tài sản cho em và em trai, nhưng lúc đó em còn bé, nên tất cả đều bị ba em giữ.”

“Mẹ vừa mất chưa được bao lâu thì ba em đã đưa Hàn Hương Cầm vào sống trong nhà. Đứa em gái kia, trên danh nghĩa là con riêng của Hàn Hương Cầm, nhưng thực ra là con ruột của ba em.”

“Lúc đó ông bà ngoại bệnh nặng, không thể làm gì được ba em. Thế nên sau này, tài sản mới được chuyển sang đứng tên em và Tiểu Trạch, nhưng…”

Phần sau không cần nói Lục Hạo Vũ cũng hiểu được. Khi đó Mạnh Ngọc Yên còn nhỏ, một cô bé thì có thể chống lại ba mình thế nào?

Dù tài sản đứng tên cô và em trai, nhưng bao nhiêu năm trôi qua, chắc chắn đều bị ba cô thâu tóm sạch.

Lục Hạo Vũ nói: “Chuyện này thật ra không khó giải quyết, anh có thể nhờ luật sư giúp em…”

“Không cần!” Mạnh Ngọc Yên vội vàng từ chối, gấp gáp đến mức hơi thất lễ.

Cô không muốn nhận sự giúp đỡ của Lục Hạo Vũ, cũng không thể nhận.

Giữa cô và anh vốn chẳng có mối liên hệ gì sâu sắc. Cô chỉ là một cô gái bình thường, còn anh là thiếu gia danh gia vọng tộc hàng đầu ở Đế Đô như Lục gia. Khoảng cách giữa hai người… xa như trời với vực.

Nếu không phải vì chuyện xảy ra đêm qua, Lục Hạo Vũ cũng sẽ không quan tâm đến cô như thế này.

Cô không thích cái cảm giác đó, như thể bản thân vì bị vấy bẩn rồi mới đổi được một chút cảm tình, một chút giúp đỡ.

Từng chịu đựng bao khổ cực suốt ngần ấy năm, cô đã chẳng còn gì trong tay, chỉ còn chút lòng tự trọng cuối cùng… là không muốn làm người dựa dẫm vào ai.

Đặc biệt là người mình thích.

Mạnh Ngọc Yên cúi đầu, khẽ nói: “Anh Lục, cảm ơn anh vì đã cứu em tối qua. Em… em đã lâu không về nhà rồi, anh để em xuống đây được không? Em… nên về nhà thôi.”

Lục Hạo Vũ nhíu mày: “Về nhà để bị họ bắt nạt tiếp à?”

Mạnh Ngọc Yên cắn môi: “Không… không đâu, đó là nhà em, em…”

“Bao nhiêu năm rồi, em vẫn bướng bỉnh như vậy à?” Lục Hạo Vũ thật sự không hiểu nổi suy nghĩ của cô gái này. Rốt cuộc là phải bị tổn thương đến mức nào, thì mới dè dặt đến thế?

“Anh Lục…”

“Nếu đã gọi anh một tiếng anh Lục, thì hãy ngoan ngoãn nghe lời. Ăn trưa trước đã, ăn xong anh đưa em về.”

“Nhưng em…”

“Nếu em xuống xe bây giờ, thì sau này… có thể sẽ không bao giờ gặp lại anh nữa.”

Mạnh Ngọc Yên: “…”

Không bao giờ gặp lại?

Trong lòng… có chút không nỡ!

Mạnh Ngọc Yên do dự rất lâu, cuối cùng vẫn không đủ dũng khí để xuống xe.

Lục Hạo Vũ thấy cô im lặng, khóe môi liền cong lên. Sau đó, anh đưa cô và Mạnh Vũ Trạch đến một nhà hàng nổi tiếng ăn trưa.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back