Dịch Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời

Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời
Chương 1030: Chương 1030



Từ trước đến nay, Diêu Văn Tích chưa từng nghĩ tới điều đó. Bà ta luôn đứng từ lập trường của chính mình để nhìn nhận mọi chuyện. Lúc này nghe những lời của Tần Lập Vinh, bà ta đột nhiên cảm thấy… hình như cũng có vài phần hợp lý.

Tần Lập Vinh tiếp tục nói: “Trước kia bị cô đè nén đến mức không ngẩng đầu nổi, giờ thì sao? Con bé đã chính thức gả vào hào môn, lại còn được cưng chiều hết mực, rốt cuộc cũng có ngày được hãnh diện ngẩng cao đầu. Vào đúng lúc này mà cô còn chạy đến định đè đầu cưỡi cổ người ta nữa, con bé không trở mặt với cô mới là lạ!”

“Cô phải nâng con bé lên, nịnh nọt, lấy lòng nó, khiến nó thấy dễ chịu. Tin tôi đi, con người ai mà chẳng tham vọng, chẳng ai lại không muốn mình sống tốt hơn. Nhất là loại như Lạc Vũ Vi, trước kia chẳng có gì, giờ lại một bước lên mây, sở hữu tất cả thì càng không dễ dàng buông bỏ. Nó sẽ làm đủ mọi cách để giữ vững vị trí hiện tại.”

“Muốn nó hợp tác với cô, thì cô chỉ còn cách hạ mình, tìm đến nó xin được che chở. Cả Lưu Tinh Trì cũng thế. Cô thử nghĩ xem, người ta trước đây chỉ là vệ sĩ, là trợ lý nho nhỏ, nhưng hai năm gần đây, sau khi Lục Hạo Đình rút lui, địa vị của cậu ta đã tăng vọt đến mức nào? Ngoài cô ra, còn bao nhiêu người đang tìm cách kết thân với cậu ta. Người ta có bao nhiêu lựa chọn trong tay, còn cô thì sao? Vẫn cái kiểu ‘trên đe dưới búa’, ông trời cũng chẳng ưa được!”

Diêu Văn Tích nghe xong, càng thấy lời ông ta nói có lý. Nhưng mà… bà ta không làm được.

Bà ta nhíu mày: “Thế bây giờ phải làm sao? Chẳng lẽ… lại để tôi đi cầu xin bọn họ?”

Tần Lập Vinh thở dài: “Giờ cô có quỳ xuống cầu cũng chưa chắc người ta thèm để mắt đến. Có khi người ta còn thấy cô chẳng có chút bản lĩnh nào, có cũng được, không có cũng chẳng sao.”

Tay cầm điện thoại của Diêu Văn Tích siết chặt, gân xanh nổi lên. Cái cảm giác bị người ta đè đầu chê bai như vậy… đúng là khó chịu đến cực điểm.

Tần Lập Vinh hỏi: “Bên đó có nói gì không? Hôm nọ chẳng phải Lưu Tinh Trì có gọi điện cho cô à? Nói tôi nghe hết, từng câu từng chữ, không được giấu!”

Diêu Văn Tích khựng lại. Bà ta thật sự không muốn nhắc đến, mấy câu nói đó của Lưu Tinh Trì vừa sắc lạnh vừa khó nghe đến mức khiến bà ta mất mặt. Làm sao bà ta dám kể lại cho người khác nghe?

Tần Lập Vinh cau mày: “Mau lên, cô không nói thì tôi biết được cái gì? Lỡ bỏ sót thông tin quan trọng thì sao?”

Không còn cách nào khác, Diêu Văn Tích đành kể lại toàn bộ những lời Lưu Tinh Trì nói hôm trước, từng chữ một, không thêm không bớt.

Nghe xong, Tần Lập Vinh hơi nhướng mày.

Bởi vì, những lời đó, thật ra ẩn chứa không ít thông tin quan trọng!

“Ông có nhìn ra điều gì không? Đám người này đúng là ngông cuồng, không biết đầu óc nghĩ gì, sớm muộn gì cũng phải ngã ngựa!” Diêu Văn Tích bực bội lẩm bẩm.

Tần Lập Vinh bật cười: “Tôi đã nói rồi, Lưu Tinh Trì dù có ngạo mạn cỡ nào, thì cậu ta vẫn biết mình đang chơi trong cái giới đó, biết rõ giới hạn của những chuyện không nên làm. Nói thật, cậu ta đã rất khách sáo rồi đấy. Cậu ta chỉ nhằm vào cô, thấy không vừa mắt với cô thôi. Sau này đừng dùng cái giọng ‘trên cao nhìn xuống’ mà đi nói chuyện với họ nữa. Đổi cách tiếp cận thì mới có cơ hội xoay chuyển tình thế.”

“Đổi cách gì?”

“Cậu ta nói rất rõ ràng rồi mà, tuy không nể mặt cô, nhưng mặt mũi của Tần Mạc thì vẫn giữ. Tiểu Mạc nhà ta với Cố Vân Tịch, Diệp Cẩn là bạn học chung trường, từng là mấy nhân vật phong vân một thời của Giang Châu Nhất Trung. Tôi nghe nói Cố Vân Tịch vẫn thân với hai cô bạn cùng phòng cũ. Tiểu Mạc lại có quan hệ khá tốt với cả ba.”

Diêu Văn Tích hơi sững lại, rồi ánh mắt bỗng sáng lên: “Ý ông là… bảo Tiểu Mạc đi tìm bọn họ, là sẽ giải quyết được chuyện?”

Tần Lập Vinh dở khóc dở cười: “Diêu Văn Tích, cô có thể đổi cái kiểu tư duy đó đi được không? Đừng lúc nào cũng nghĩ mọi thứ phải nằm trong lòng bàn tay mình, rằng thiên hạ này là của cô. Người ta rất rõ ràng là không muốn dẫn cô chơi cùng. Cô cũng già rồi, có thể đừng chen vào mấy cái vòng bạn bè của đám trẻ con nữa được không?”
 
Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời
Chương 1031: Chương 1031



“Ông…” Diêu Văn Tích tức đến muốn phát điên.

Tần Lập Vinh nói: “Nghe này, cô là người lớn tuổi, người lớn tuổi thì phải biết quan tâm đến họ, chỉ cho họ vài lời khuyên, làm chỗ dựa cho họ. Nếu họ không cần những thứ đó thì cô cũng chịu khó ngoan ngoãn đứng sang một bên cho tôi.”

“Tiểu Mạc thân thiết với họ, cô còn đi loay hoay muốn chen chân vào giới đó làm gì? Thà để Tiểu Mạc trực tiếp đi, nó vốn đã là người trong giới đó rồi, họ tiếp nhận Tiểu Mạc dễ hơn nhiều so với cô.”

“Người ta là đám thanh niên trẻ tuổi, đầy nhiệt huyết, cùng nhau lập nghiệp. Cô thì là bà già, chen vào làm gì cho mất vui?”

“Ông… ông nói ai là bà già?” Diêu Văn Tích tức đến mất khôn!

Tần Lập Vinh cười khẩy: “Được rồi, tôi không muốn tranh cãi chuyện này với cô nữa. Dù sao thì cô cũng phải tự nghĩ cách giải quyết đống rắc rối bên này đi. Thua lỗ chút cũng không sao, tôi sẽ cử người giúp cô, để Tiểu Mạc phát triển tốt, để nó tự lo liệu với giới đó.”

“Tiểu Mạc là thanh niên, là con trai Tần Lập Vinh tôi. Về thân thế, tuổi tác, học thức, nó đủ tư cách để chơi với giới đó, như vậy mới hòa nhập được. Gần đây cô bảo nó chú ý hơn đến công việc, thường xuyên giao tiếp với họ, nhất định sẽ dễ thành công hơn cô.”

Nói xong, Tần Lập Vinh cúp máy.

Diêu Văn Tích đứng im tại chỗ, lâu lắm mới lên tiếng.

Trong lòng bà ta, Tiểu Mạc vẫn luôn là con trai bà ta, vẫn còn là một đứa trẻ. Bà chưa từng nghĩ chuyện lớn như phát triển Tần gia ở Đế đô lại giao cho Tần Mạc.

Bà ta mới chính là trụ cột của Tần gia, mới là người quan trọng nhất, bà ta luôn nghĩ vậy.

Bây giờ, bị Tần Lập Vinh nói một câu như cái bạt tai, tuy hoang mang nhưng bà ta lại chẳng tìm ra được lời nào để phản bác.

Nghĩ kỹ những lời của Lưu Tinh Trì, hóa ra đúng là ý đó thật.

Bà ta suy nghĩ rất lâu. Mặc dù Lạc Vũ Vi rất ghét bà ta, nhưng dường như lại không có ác cảm với Tần Mạc.

Hồi trước, Lạc Vũ Vi có thể rời khỏi Tần gia thành công, là nhờ Tần Mạc giúp đỡ.

Rồi lúc Cố Vân Tịch kết hôn, Tần Mạc cũng là khách mời quan trọng.

Thậm chí, sau đó họ còn đi chơi cùng nhau, có cả Tần Mạc.

Đúng vậy!

Thực ra, con trai bà ta vốn đã là người trong giới đó rồi, chẳng cần phải cố gắng hoà nhập. Chỉ cần Tần Mạc tích cực giao lưu, quan hệ chắc chắn ngày càng bền chặt.

Diêu Văn Tích dường như cuối cùng cũng nhìn thấy hy vọng. Bà ta nóng lòng muốn con trai sớm trở thành một thành viên của giới đó, được các hào môn Đế đô chấp nhận.

Giống như Lưu Tinh Trì vậy. Người ta nghe tên Lưu Tinh Trì, sẽ nghĩ ngay đến cậu ta là người của nhóm Lục Hạo Đình và Đường Dục, vô cùng kính trọng và e dè.

Khi mọi người nhớ đến Tần Mạc, thừa nhận anh ta là bạn của Lục Hạo Đình, Cố Vân Tịch, Đường Dục, thì hào môn Đế đô nào dám không nể mặt Diêu Văn Tích bà?

Thậm chí đến lúc đó, cái Lưu Tinh Trì kia cũng chẳng còn quan trọng nữa!

Con trai bà ta, Tần Mạc, là con trai của chủ tịch tỉnh Giang Nam, Lưu Tinh Trì là cái thá gì?

Diêu Văn Tích chẳng thể chờ lâu hơn nữa, muốn lập tức tìm đến Tần Mạc.



Trong khi đó, Tần Mạc vẫn ung dung ung dung làm việc của mình.

Anh đến Đế đô phát triển, một phần không muốn bị mẹ mình kiểm soát ở Giang Châu, phần nữa là muốn tự mình gây dựng một vùng trời riêng.

Ở lại Giang Châu thì phải đối đầu với Tần Hiên, ngày ngày đấu tranh tranh chút tài sản gia đình. Nói thật, Tần Mạc cũng hơi xem thường khối tài sản của Tần gia.

Gần đây quen biết với Cố Vân Tịch, tầm nhìn thực sự mở rộng hơn nhiều.

Nhìn lại mấy người bạn cũ, xem họ giờ đang làm gì?

Ai dựa vào gia thế?
 
Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời
Chương 1032: Chương 1032



Dù là Cố Vân Tịch, hay Lục Hạo Đình, hay là Diệp Phồn, tất cả đều có sự nghiệp riêng của mình. Quan trọng là, đều không phải dựa vào gia thế mà đều là tự thân lập nghiệp.

Tần Mạc cũng không kém, tại sao anh lại không thể tự mình tạo dựng một cái gì đó?

Mối quan hệ của anh với Cố Vân Tịch khá tốt, nhưng với Lưu Tinh Trì và Diệp Phồn thì không thân thiết, nên hai năm qua, dù có liên hệ với họ nhưng không nhiều.

Ngược lại, liên lạc với Diệp Cẩm lại nhiều hơn, vì họ là bạn học, còn có chút chủ đề chung.

Hai năm qua, Tần Mạc vừa học, vừa khởi nghiệp, lại còn có bạn gái đi cùng, cuộc sống rất thoải mái, anh hoàn toàn không muốn trở về Giang Châu nữa.

Một ngày nọ, sau khi kết thúc công việc, Tần Mạc lái xe đến trường đón Lý Tâm Đồng tan học. Càng tiếp xúc với cô bé này, anh càng cảm thấy thích, càng muốn chiều chuộng cô, muốn dành hết tất cả điều tốt đẹp nhất cho cô.

Đến cổng trường, nhìn thấy Lý Tâm Đồng bước ra, cô mặc váy bò ngắn, đi giày trắng, khoác áo mỏng buộc ngang hông, trên người là chiếc áo phông trắng đơn giản, tóc buộc cao thành đuôi ngựa, ôm theo vài cuốn sách, trên lưng còn đeo cặp.

Nhìn thấy anh, cô lập tức chạy đến, nở nụ cười ngọt ngào vô cùng!

Cô trẻ trung, năng động, dù không trang điểm, vẫn đẹp rạng rỡ!

Cô chạy đến trước mặt Tần Mạc, gọi một tiếng: “Tần Mạc!”

Hai người đứng gần nhau, cô chạy đến, trán lấm tấm mồ hôi, gương mặt trắng nõn, ánh mắt sáng trong như phát quang.

Tần Mạc giơ tay, nhẹ nhàng lau mồ hôi cho cô, rồi ôm chầm lấy cô.

“Mấy ngày không gặp, có nhớ anh không?”

Giữa đám đông, lại còn ngay trước cổng trường, Tần Mạc dám ôm cô khiến Lý Tâm Đồng rất bất ngờ. Cần biết, từ nhỏ anh được giáo dục nghiêm khắc, là người rất kỷ luật và nghiêm túc!

Ai ngờ, anh không những ôm cô, còn nói những câu thẳng thừng thế này!

Hơi ấm của anh tỏa trên tai cô, khiến mặt Lý Tâm Đồng đỏ bừng!

Xung quanh vang lên tiếng trêu chọc, càng làm mặt cô bé đỏ hơn.

“Anh… anh đừng thế. Đây là cổng trường. Mọi người đều nhìn thấy đấy!”

Tần Mạc nhướng mày, từ từ buông cô ra, nhìn chăm chăm vào mặt cô, cười nói: “Sao thế? Giờ mới biết xấu hổ à? Anh nhớ hồi cô đuổi theo anh thì còn bạo hơn nhiều!”

Lý Tâm Đồng giật mình! Vội nhìn quanh, thấp giọng như kẻ trộm: “Anh… anh nói nhỏ thôi! Thôi không nói nữa, nhanh lên xe đi, em đói rồi!”

Nói xong, cô vội vàng leo vào xe.

Tần Mạc cười bất lực, chỉ có thể lái xe đưa cô đi ăn.

Có không ít người đứng ngoài cổng nhìn về phía họ. Mọi người trong trường đều biết Lý Tâm Đồng có bạn trai. Tần Mạc cũng từng đến đón cô, nhưng số người tận mắt nhìn thấy không nhiều.

Lần này, nhìn thấy Tần Mạc thật, các bạn cùng lớp trầm trồ không ngớt, đặc biệt là các bạn nữ.

“Ôi trời! Đẹp trai quá đi mất!”

“Tớ đã nghe nói Lý Tâm Đồng có bạn trai cực kỳ đẹp trai, hôm nay cuối cùng cũng được thấy. Trước nghe người ta nói thần thoại vậy, tớ còn không tin!”

“Giờ tớ cũng được mắt thấy rồi, đẹp trai thật sự luôn ấy chứ!”

“Chưa hết, lại còn lái xe xịn thế kia, chắc chắn là con nhà giàu rồi!”

Có người ngưỡng mộ, tất nhiên cũng có kẻ ganh ghét.

“Hừ! Thời đại này chẳng còn tình yêu nữa, tất cả đều vì tiền!”

“Lái Bentley nữa chứ, đúng là con nhà giàu, chà chà! Đẹp trai mà có tiền, cả đống siêu xe, tiền tiêu không hết.”

“Tớ cứ tưởng Lý Tâm Đồng khá trong sáng, ai ngờ cũng mê tiền vật chất như thế…”
 
Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời
Chương 1033: Chương 1033



Những lời bình luận đó, Tần Mạc và Lý Tâm Đồng đều không nghe thấy, hai người ngồi trong xe, nói chuyện rất vui vẻ.

Nhìn cô bé cứ cúi đầu cười mãi, Tần Mạc cười hỏi: “Cười gì vậy? Vui thế à?”

Lý Tâm Đồng liếc anh một cái, nói: “Có cười gì đâu?”

Tần Mạc lắc đầu, không thừa nhận cũng thôi, đôi khi con gái thật sự rất khó đoán tâm tư mà!

Anh đưa cô đi ăn trưa, buổi chiều ở bên cạnh giúp cô học bài, đến gần giờ lên lớp lại đưa cô về trường.

Xuống xe ở cổng trường, Lý Tâm Đồng còn hơi lưu luyến không muốn rời.

Tần Mạc nhìn dáng cô, cười nói: “Tối anh lại đến đón em. Công việc xong sớm, mấy ngày nay có thời gian ở bên em rồi!”

Trước đó anh đi công tác mấy ngày mới về.

“Thật á?” Lý Tâm Đồng vui mừng khôn xiết.

“Đương nhiên là thật, về đi học cho tốt, tan học anh sẽ đến đón!”

Lý Tâm Đồng mới yên lòng, hí hửng chạy vào trong trường.

Tối đến, Tần Mạc đến đón cô tan học, về nhà, đương nhiên là về chỗ anh ở. Thật trùng hợp, trên đường lại bị Diêu Văn Tích bắt gặp.

Gần đây Diêu Văn Tích rất bận, liên tục loay hoay giải quyết mớ rắc rối do Tập đoàn Diệp gia gây ra.

Lúc mới xảy ra chuyện, sau khi Tần Lập Vinh nói những lời ấy với bà ta, bà ta định lập tức đi tìm Tần Mạc, nhưng bị ông ta ngăn lại.

Ông ta nói lúc này bà ta mà đến tìm Tần Mạc, khiến Tần Mạc và phía bên kia thân thiết quá nhanh, quá rõ ràng, bên kia có thể sẽ không vừa lòng, nên để bà ta đợi thêm một thời gian.

Bà ta cũng nghĩ có lý, dù sao Tần Mạc đã gần gũi với họ rồi, không cần vội vàng, quá rõ ràng quá nhanh sẽ khiến con trai bà ta mất mặt.

Vậy nên suốt thời gian qua bà ta không đi tìm Tần Mạc, tự mình giải quyết đống rắc rối.

Bây giờ, bà ta tận mắt cảm nhận được sức mạnh của Tập đoàn Diệp gia, cũng thật sự hiểu được việc xây dựng sự nghiệp không hề dễ dàng, không có thực lực và nền tảng thì rất khó thành công.

Mỗi một giới đều có luật lệ riêng, mỗi giới đều có tính loại trừ, nguồn lực có hạn, không ai muốn chia sẻ cho người khác.

Ở Đế đô không có ai giúp đỡ, muốn làm nên sự nghiệp thật sự rất khó khăn.

Thảo nào Tần Lập Vinh rất muốn vào Đế đô, nhưng lại không dám bước chân dễ dàng!

Suốt mấy ngày bận rộn, Diêu Văn Tích tự cảm động với chính mình, nghĩ rằng bà ta vì gia đình mà vất vả ngoài kia thật không dễ dàng gì.

Thế mà giờ lại thấy con trai mình thân mật với con “hồ ly tinh” kia, Diêu Văn Tích vô cùng tức giận.

Bà ta định chạy tới tát cho “hồ ly tinh” một bạt tai, thì điện thoại đột nhiên reo.

Diêu Văn Tích nghe điện thoại, công ty có chuyện khẩn cấp phải xử lý, bà ta cần phải trở về ngay.

Bất đắc dĩ, Diêu Văn Tích đành tạm gác chuyện đó lại, về xử lý việc công ty.

Gần đây, Diêu Văn Tích vẫn im lặng không có phản ứng gì, khiến Lạc Vũ Vi rất bất ngờ. Cô còn tưởng rằng Diêu Văn Tích chắc chắn sẽ làm gì đó để dọa dẫm mình!

Dù lần trước Lưu Tinh Trì nói chuyện khá nhẹ nhàng, bảo Diêu Văn Tích không dám làm gì quá đáng. Nhưng Lạc Vũ Vi vẫn cho rằng dù không dám làm lớn chuyện, sẽ làm vài việc nhỏ để dọa cô ta thì chắc chắn là dám.

Người đàn bà đó mạnh mẽ cả đời, cô chưa từng coi thường bà ta. Bà ta sống trong Tần gia bao năm, Diêu Văn Tích chưa bao giờ coi cô ra gì!

Nhưng thời gian dài trôi qua, mọi chuyện vẫn bình yên như cũ!
 
Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời
Chương 1034: Chương 1034



Gần đây Lạc Vũ Vi cứ thất thần mãi, khiến Lưu Tinh Trì nhìn thấy cũng lo lắng. Anh nhẹ giọng hỏi: “Em sao thế? Dạo này anh thấy em hay ngẩn người. Có chuyện gì à?”

Lạc Vũ Vi mím môi, do dự một chút rồi vẫn nói ra: “Em chỉ thấy lạ… Sao dạo này Diêu Văn Tích lại yên ắng thế?”

Lưu Tinh Trì: “…”

Không ngờ vợ anh vẫn còn nghĩ tới chuyện của Diêu Văn Tích. Anh bật cười, đáp: “Bà ta à? Chắc là bị Tần Lập Vinh cảnh cáo rồi, không dám đến gây chuyện nữa! Mà cũng có thể là đổi chiến lược.”

Theo hiểu biết của Lưu Tinh Trì, Tần Lập Vinh không dễ gì bỏ qua đâu, việc đổi sang cách tiếp cận khác có vẻ hợp lý hơn.

Lạc Vũ Vi ngạc nhiên: “Cảnh cáo á? Vì sao?”

Lưu Tinh Trì giải thích: “Hôm em kể cho anh chuyện kia, anh đã gọi điện cho Tam ca. Hôm sau, công ty bà ta liền bị làm cho rối tung rối mù. Bà ta xử lý hậu quả đến mấy tháng còn chưa xong.”

“Chuyện ầm ĩ như vậy, Tần Lập Vinh chắc chắn sẽ biết. Mà lần đó bên Tam ca ra tay rất rõ ràng, ai cũng biết là do Tập đoàn Diệp thị làm. Cho nên, bên Tần Lập Vinh cũng hiểu là vì Diêu Văn Tích đắc tội với chúng ta nên mới thành ra như vậy.”

“Ông ta còn đang muốn chen chân vào Đế Đô, làm sao dám trở mặt với chúng ta chứ? Tự nhiên sẽ bảo Diêu Văn Tích rút lui.”

Lạc Vũ Vi nghe xong mà sững người.

Người đàn bà mạnh mẽ, sắc sảo trong ký ức của cô lại bị “xử lý” dễ dàng thế sao?

Mà cô còn chưa biết chuyện gì xảy ra…

Thật sự là quá bất ngờ!

Lưu Tinh Trì bật cười, khẽ xoa đầu vợ: “Anh từng bảo em rồi, đừng sợ bà ta. Có chồng em đây, nhất định bảo vệ được em!”

Lạc Vũ Vi nghe mà thấy ấm lòng.

Thực ra, trước kia ở với Diêu Văn Tích bao nhiêu năm, cô đã quen với việc phải đề phòng, sợ sệt. Sự sợ hãi ấy ăn sâu đến mức trở thành bản năng.

Nhưng giờ, cô đã có chồng ở bên bảo vệ, liệu… cô còn cần phải sợ hãi nữa không?

“Nhưng… bà ta chắc chưa dễ gì bỏ cuộc đâu?” Cô lo lắng hỏi.

Lưu Tinh Trì gật đầu: “Ừ, chắc là chưa. Nếu thực sự muốn từ bỏ, bà ta đã đến tìm em gây sự từ lâu rồi. Nhưng không, bà ta lại im lặng chịu đựng, thế mới cho thấy bà ta vẫn còn ý định khác.”

“Nói thật, người đáng sợ không phải là Diêu Văn Tích, mà là Tần Lập Vinh. Ông ta mới là người thâm sâu, khó đối phó. Còn Diêu Văn Tích thảm hại thế này, thật ra cũng là một cách để ông ta ngầm bày tỏ thiện chí với chúng ta.”

“Anh biết đối đầu với Tần Lập Vinh là chuyện không dễ. Vậy nên hôm nói chuyện với Diêu Văn Tích, anh cố tình để lại chút ‘tín hiệu’ cho bà ta, mà Tần Lập Vinh chắc chắn hiểu được.”

“Anh nói gì với bà ta vậy?”

Lưu Tinh Trì cười cười: “Anh bảo: Tần Mạc với Cố Vân Tịch là bạn học, cũng là bạn học với Diệp Phồn, đừng làm mọi chuyện trở nên quá khó coi, cuối cùng chẳng ai giải quyết nổi đâu.””

“Câu đó chẳng khác nào khẳng định quan hệ giữa Tần gia và tụi mình. Tần Lập Vinh mà nghe xong, kiểu gì cũng suy tính lại. Tốt nhất là kéo Tần Mạc về phe mình, còn Diêu Văn Tích thì… ai muốn cho bà ta chen vào chứ? Nhất là một người phụ nữ quá mạnh mẽ, ai mà thích?”

Lạc Vũ Vi: “…”

Đột nhiên, cô thấy… có chút thương hại cho Diêu Văn Tích.

Lưu Tinh Trì nghiêng người, tựa nhẹ vào vai cô: “Thôi, đừng nghĩ đến bà ta nữa. Dạo này anh mệt quá rồi, ngày mai là cuối tuần, em có rảnh không? Hai đứa mình… đi hẹn hò nha?”

Lạc Vũ Vi ngơ ngác: “Hẹn hò á?”

“Ừ chứ sao! Gần đây cả hai đều bận công việc, em thì học, anh thì chạy đi chạy lại suốt. Về nhà còn phải lo cho con… Em nghĩ xem, đã bao lâu rồi tụi mình chưa có thời gian riêng cho nhau?”
 
Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời
Chương 1035: Chương 1035



Lạc Vũ Vi đỏ bừng cả mặt!

Đã lâu rồi cô chưa có một ngày được thư giãn thật sự.

“Nhưng… còn con thì sao?” Cô do dự hỏi.

Lưu Tinh Trì tựa đầu vào vai cô, cười cười: “Gửi sang Lục gia đi. Để bà nội Lục trông một ngày. Không, hai ngày! Mình đi chơi một chút, chỉ hai đứa mình thôi!”

Lạc Vũ Vi có hơi ngượng: “Nhưng mà… bình thường mình đi làm đã để con ở Lục gia rồi. Bà nội lớn tuổi rồi, sao có thể cứ trông con mãi cho mình được? Khó khăn lắm mới được nghỉ, còn mang con đi gửi để ra ngoài chơi… em thấy không ổn lắm…”

Lưu Tinh Trì nhướng mày: “Vậy… em có muốn đi không?”

Lạc Vũ Vi: “…”

“…Muốn…”

Anh lập tức cười tươi rói: “Vậy thì đi! Nói cho em biết nhé, chính bà nội là người gợi ý anh đó! Trước khi anh về, bà đã nhắn rồi: “Ngày mai đưa bé sang đây, để bà trông cho hai đứa vài hôm. Vợ chồng trẻ đừng chỉ lo làm việc, thỉnh thoảng cũng nên có chút lãng mạn chứ!’”

Mặt Lạc Vũ Vi càng lúc càng đỏ.

“Bà thương anh lắm. Nói dạo này anh mệt quá rồi, người gầy hẳn đi. Bảo anh phải đi xả stress. Cưới được vợ rồi thì phải biết chiều chuộng, không là dỗi bỏ đi đấy!” Lưu Tinh Trì trêu.

Lạc Vũ Vi cảm thấy cả tim mình như đang ngập tràn bong bóng hồng: “Em… em không bỏ đi đâu mà!”

Người chồng tốt như thế, cô ngốc mới bỏ đi!

Lưu Tinh Trì vui sướng vô cùng: “Không bỏ thì càng phải dỗ dành! Đừng lo, bên bà nội không sao đâu. Thật ra phần lớn thời gian là bảo mẫu trông, bà chỉ ở nhà chơi với bé thôi. Đại ca chưa về, bà ở nhà cũng buồn. Bà còn mong được chăm chút cho chắt mình cơ mà, mà tiếc là Vân Tịch và bé con chẳng ở đây.”

Bà nội Lục đúng là người phụ nữ khiến người ta yêu mến!

Trước kia Lạc Vũ Vi còn thấy dè dặt, nhưng sau mấy năm sống chung, cô chỉ còn lại sự yêu kính và gần gũi.

“Bà tốt với mình thế, phải hiếu thảo với bà nhiều hơn. Ngày mai mình đi chơi một ngày một đêm, hôm sau sáng về, ghé nhà chơi với bà, tối rồi về nhà.” Cô đề xuất.

“Được luôn!”

Lạc Vũ Vi vừa hồi hộp vừa háo hức.

Lưu Tinh Trì nhìn dáng vẻ của cô, bật cười, xoa đầu cô như xoa một bé mèo con:

“Không sao đâu, em nghĩ xem – tại sao anh lại bận đến thế? Chẳng phải là đang làm việc thay cho đại ca sao?”

Anh than thở: “Haizz… Đại ca thì chạy về nhà vợ, sống thảnh thơi sinh con đẻ cái. Còn anh thì ở đây bù đầu bù cổ làm thay, bà nội thấy mà xót ruột, mới bảo anh đi thư giãn đây!”

“Phì…”

Lạc Vũ Vi bật cười không kìm được.

“À mà này, dạo này có tin gì từ họ không? Bao giờ mới về vậy?” Cô hỏi.

Lưu Tinh Trì nghĩ một lát: “Đại ca và Vân Tịch chắc còn lâu. Vân Tịch vẫn còn đang mang thai mà! Nhưng anh đoán, anh Đường chắc sắp quay lại rồi.”

Lúc này Đế Đô đã bắt đầu có biến động ngầm, không ít kẻ đang sốt ruột và giở trò.

Gia Cát Nguyệt Hoa, Đường Dục, Lục Hạo Đình, đám người đó không ai ngu cả. Nhất định sẽ chọn thời điểm thích hợp để quay về.

Mà nếu Vân Tịch đang mang thai, thì rất có thể Đường Dục sẽ là người quay lại trước để giữ thế trận.

Quả nhiên, sáng hôm sau, Lưu Tinh Trì đưa Lạc Vũ Vi đi hẹn hò ngọt ngào.

Bên phía Diệp Phồn, sau khi biết họ đã đi rồi mới nhận được tin nhắn, tức đến mức nổi giận!

Anh cũng bận muốn chết!

Anh cũng muốn đi chơi cho đỡ stress!

Thế là tức khí gọi điện cho Lưu Tinh Trì ngay. Không đi được thì cũng không để người khác yên, hôm nay phải bấm máy làm phiền mới được!

Kết quả… gọi một cuộc, thuê bao tắt máy.

Diệp Phồn ngây ra, không tin nổi.

Gọi lại, vẫn tắt máy!

“Đù má!”

Ngay cả một người lạnh lùng, cao ngạo như Diệp Phồn cũng không nhịn được mà buông một câu chửi thề!
 
Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời
Chương 1036: Chương 1036



Diệp Phồn nhìn chằm chằm vào điện thoại một lúc lâu, cuối cùng mới phát hiện Lưu Tinh Trì có để lại cho anh một tin nhắn.

Anh mở ra xem thử.

“Tam ca yêu dấu~ Em dẫn vợ đi chơi rồi nhé! Nếu bên Lục gia có chuyện gì, anh trông giúp một chút nha~ Mwah 😘

Cái “Mwah” cuối cùng làm Diệp Phồn nổi hết da gà. Toàn thân rùng mình một cái!

Cậu nhóc này… cưới vợ xong sao càng ngày càng nghịch ngợm vậy?

Trước kia đâu có kiểu này!

Rõ ràng Lạc Vũ Vi là một cô gái ngoan ngoãn, dịu dàng, mà sao lại khiến Tiểu Ngũ "biến hình" thành ra như vậy?

Nhưng mà thôi, làm anh thì phải nhường em. Diệp Phồn đành tiếp tục cặm cụi làm việc với vẻ mặt cam chịu.

Lưu Tinh Trì thì đang cùng Lạc Vũ Vi tận hưởng trọn vẹn một ngày riêng tư ngọt ngào, đến tận hôm sau mới quay về.

Vừa về đến là ghé Lục gia, ở lại đến tối ăn cơm xong mới đưa vợ con về.

Vài hôm sau, Lưu Tinh Trì nhận được một tin tức cực kỳ thú vị: Đường Dục sắp trở về!

Anh sung sướng đến mức lập tức gọi điện cho Diệp Phồn.

“Tam ca! Em đoán đúng rồi nhé, anh Đường sắp quay về thật đấy!”

Diệp Phồn ngạc nhiên: “Thật sao?”

“Thật 100%! Em vừa nhận được tin từ bên hoàng tộc Gia Cát gửi về, sao mà giả được! Nghe nói nha, anh Đường là bị người ta ‘đuổi’ về đấy, haha!”

Diệp Phồn nghe vậy xúc động suýt khóc.

“Cuối cùng thì hai người đó cũng biết quay về! Bỏ đi chơi sướng như tiên bao lâu, để mình anh cày việc muốn chết! Nhưng mà... ‘đuổi về’? Là sao?”

Lưu Tinh Trì nghĩ đến chuyện bên kia mà không nhịn được cười: “Cái này anh hỏi trực tiếp ảnh đi! Em chỉ nghe sơ sơ, hình như vị hoàng tử cao quý bên đó hơi... chướng mắt anh Đường thì phải.”

Diệp Phồn nhướn mày: “Chà, cuối cùng cũng có tin gì làm tôi vui được chút rồi. Đợi anh Đường về, anh nhất định phải chọc ghẹo anh ấy cho đã!”

Lưu Tinh Trì cười hớn hở: “Nhớ gọi em đi chung nha Tam ca!”

Hai người tám chuyện thêm mấy câu rồi mới cúp máy. Tin Đường Dục sắp trở lại khiến Diệp Phồn thở phào nhẹ nhõm.

Bởi vì ở Đế Đô không thiếu người tài, sóng ngầm lúc nào cũng có thể dâng lên. Dù có Lục gia và Đường gia chống lưng, bọn họ cũng không thể lơ là.

Hai nhà đó tuy thế lực lớn, nhưng trong giới này, ai dám nói mình vô địch?

Giờ có Đường Dục quay lại, ít nhất có thể vững vàng hơn chút.



Còn Diêu Văn Tích, gần đây bà ta bận tối mắt với công việc. Mãi đến nửa tháng sau bà ta mới có thời gian thở và quyết định đi tìm Tần Mạc.

Hôm đó, bà ta cố tình canh đúng lúc Tần Mạc ở nhà mới tới. Khi Tần Mạc mở cửa ra, thấy Diêu Văn Tích đứng ngoài, anh không khỏi sững người:

“...Mẹ? Mẹ biết con ở đây từ khi nào?”

Căn hộ này là do Tần Mạc tự mua, không lớn lắm, chỉ vừa đủ cho một người ở. Tuy không phải biệt thự xa hoa gì, nhưng với mặt bằng Đế Đô thì vẫn là nhà cao cấp.

Vì Diêu Văn Tích muốn phát triển sự nghiệp ở Đế Đô, hai năm gần đây đã mua khá nhiều bất động sản, chủ yếu là biệt thự sang trọng. Căn bà ta đang sống cũng là một trong số đó.
 
Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời
Chương 1037: Chương 1037



Biệt thự rộng như vậy, cả một đại gia đình ở cũng chẳng thành vấn đề. Đương nhiên, trong lòng Diêu Văn Tích vẫn mong con trai có thể dọn về ở cùng. Nhưng khi ấy, Tần Mạc đã từ chối, nói rằng công việc và việc học đều quá bận, đi lại bất tiện nên không muốn chuyển về đó.

Diêu Văn Tích tuy là người mạnh mẽ, nhưng với yêu cầu nho nhỏ như vậy của con trai, bà ta cũng không quản quá chặt.

Trước kia ở Giang Châu, lúc Tần Mạc sức khỏe không tốt, dưới tên anh ta cũng có vài căn nhà. Có khi tâm trạng không tốt, anh ta vẫn thường một mình dọn sang chỗ khác ở vài ngày.

Căn hộ Tần Mạc mới mua này, anh ta chưa từng nói rõ địa chỉ với mẹ mình. Thế nên khi thấy Diêu Văn Tích đột ngột xuất hiện trước cửa, anh ta mới sững người kinh ngạc đến vậy.

Diêu Văn Tích mỉm cười: "Một lần mẹ lái xe ngang qua đây, tình cờ thấy con vào khu này. Mẹ đoán chắc là con ở đây nên hỏi bảo vệ ở cổng, là biết ngay."

Tần Mạc không nói gì thêm. Dù sao bà ta cũng là mẹ anh ta, hỏi han một chút thì biết được nơi ở của con cũng là chuyện bình thường. Hơn nữa, bà ta là phu nhân của chủ tịch tỉnh Giang Nam, muốn điều tra địa chỉ của một người thì cũng chẳng có gì khó khăn.

Tần Mạc vội mời mẹ vào nhà: "Mẹ vào đi ạ! Đến sao không báo con một tiếng trước? Mẹ đến tìm con có chuyện gì không?"

Vừa nói, anh ta vừa lấy đôi dép đi trong nhà đưa cho mẹ.

Lúc thay dép, ánh mắt Diêu Văn Tích lập tức nhìn thấy một đôi dép nữ được đặt ở vị trí khá nổi bật. Rõ ràng là loại thường xuyên sử dụng.

Sắc mặt bà ta hơi sa sầm.

"Không có chuyện gì lớn cả, gần đây công ty mẹ xảy ra chút rắc rối, mẹ bận đến mức chẳng thở nổi. Hôm nay tiện đường đi ngang, nghĩ đến con nên ghé qua xem thế nào."

Vào đến phòng khách, Diêu Văn Tích đảo mắt nhìn quanh. Căn nhà mang đậm hơi thở của cuộc sống, không hề giống nơi ở của một người đàn ông độc thân. Ở nhiều góc nhỏ, đều có thể nhận ra rằng có một cô gái thường xuyên lui tới.

Nhưng bà ta vẫn chưa nhắc đến chuyện này.

"Con ngồi xuống đi. Mẹ đến hôm nay chủ yếu là muốn nói với con vài chuyện."

Tần Mạc ngồi xuống cạnh mẹ mình, nghiêm túc lắng nghe.

Diêu Văn Tích hỏi: "Gần đây công việc của con ổn chứ? Ở Đế Đô này không giống Giang Châu đâu. Con không còn điều kiện và hậu thuẫn như trước, có ai bắt nạt con không?"

Tần Mạc mỉm cười: "Con vẫn ổn mà mẹ. Khởi nghiệp thì nơi nào cũng khó, làm gì có chuyện thuận buồm xuôi gió? Nhưng mẹ yên tâm, con vẫn xoay xở được, tạm thời coi như ổn định."

Diêu Văn Tích khẽ thở dài: "Nói thì dễ lắm… Chẳng lẽ mẹ không biết con đã phải vất vả thế nào sao? Trước đây ở Giang Châu, con là trưởng tử Tần gia, cũng là cháu ngoại Diêu gia, ai thấy con cũng phải nể vài phần. Nhưng đến Đế Đô rồi, nơi này lắm hào môn thế gia, mà thế lực của Tần gia lẫn Diêu gia đều không có gốc rễ ở đây. Những ưu thế trước kia, giờ chẳng còn giá trị gì cả. Tất nhiên là sẽ rất khó khăn."

Tần Mạc dịu giọng: "Mẹ à, mẹ không cần quá lo cho con đâu. Con từ nhỏ đến lớn chưa từng là người dễ khuất phục. Mẹ phải tin con, con biết mình đang làm gì, biết con đường mình muốn đi. Hơn nữa… con thấy mình làm cũng không đến nỗi tệ."

Diêu Văn Tích nói: "Mẹ biết con giỏi, nhưng mẹ vẫn lo. Con còn trẻ, lại chẳng có ai trợ giúp bên cạnh, ở Đế Đô này mà một mình khởi nghiệp, đâu có dễ dàng gì."

"Nhìn mẹ mà xem, bao nhiêu năm lăn lộn trên thương trường, quen biết cũng không ít, kinh nghiệm không thiếu. Vậy mà tới nơi này, vẫn bước một bước, khó một bước. Tiểu Mặc à, con phải hiểu… Trong cái thế giới cạnh tranh khốc liệt này, muốn đi được đường dài, thì phải có tư bản chống lưng."
 
Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời
Chương 1038: Chương 1038



Tần Mạc không nói gì.

Diêu Văn Tích nói tiếp: “Muốn thành công, một mình cố gắng thôi là chưa đủ, các mối quan hệ và nền tảng phía sau mới thật sự quan trọng. Con phải có đủ ‘quân bài trong tay’, người ta mới lựa chọn con, con mới có cơ hội bật lên. Đừng nghĩ mình có chút năng lực rồi cứ cắm đầu lao vào là được!”

“Con nghĩ xem, hồi ở Giang Châu, con chẳng phải cũng rất xuất sắc đó sao? Nhưng chính nhờ có chỗ dựa là Tần gia và Diêu gia, con mới dễ dàng đạt được thành tích. Còn bây giờ thì sao?”

“Cũng vẫn là con, cũng tài giỏi như thế, cách làm cũng chẳng khác gì. Nhưng mất đi hậu thuẫn, con chỉ có thể lăn lộn từ đáy mà lên. Cứ thế này lâu dài, chẳng phải đang lãng phí thời gian sao?”

“Rõ ràng có thể đạt được thành tựu cao hơn, cớ gì phải phí hoài sức lực vào những chuyện không đáng? Có năng lực rồi thì càng phải học cách xây dựng quan hệ, tận dụng thế mạnh của mình!”

Tần Mạc bắt đầu cảm thấy có gì đó không ổn. Anh rất hiểu mẹ mình: nếu bà nói nhiều như vậy, chắc chắn không chỉ là vì quan tâm đơn thuần.

Tuy nhiên, hiện giờ Diêu Văn Tích vẫn chưa nói rõ ràng gì cả, nên anh cũng không quá để tâm, chỉ nhẹ nhàng đáp: “Con hiểu rồi. Mẹ đừng lo, con không phải không biết mấy chuyện này.”

Từ nhỏ anh đã lớn lên trong giới thượng lưu, luôn bị Tần Hiên chèn ép, muốn tranh đoạt quyền lực trong Tần gia. Sao anh có thể không hiểu tầm quan trọng của quan hệ và nền tảng chứ?

Thứ mà Tần Hiên hơn anh, chẳng phải chính là những mối quan hệ đó sao?

Anh quá hiểu cái gọi là “thế lực chống lưng” có giá trị đến mức nào.

Diêu Văn Tích gật đầu: “Hiểu được là tốt. Mẹ chỉ không muốn con phí thời gian vô ích rồi bỏ lỡ cơ hội tốt.”

“À đúng rồi, mấy người bạn học cũ của con, bây giờ còn giữ liên lạc không? Những người như con, học hành giỏi giang, bạn học cũng toàn là tinh anh. Giữ mối quan hệ với họ là một lợi thế lớn lắm đấy. Con nhìn Diệp Cẩn mà xem, nếu không phải nhờ có Cố Vân Tịch, nó có được ngày hôm nay không? Có khi giờ vẫn đang làm nhân viên quèn ở công ty nào đó thôi.”

Tần Mạc đáp: “Có chứ ạ. Bạn bè con đa phần đều đã đi làm hết rồi, thỉnh thoảng vẫn tụ họp, trao đổi chuyện công việc này kia.”

Diêu Văn Tích nghe vậy thì tỏ ra hài lòng, gật đầu: “Thế thì tốt. Những mối quan hệ đó sau này sẽ giúp con rất nhiều. Cố Vân Tịch với Diệp Cẩn cũng là bạn học của con mà, mẹ còn nhớ hồi cấp ba tụi con thân lắm, con còn ngồi cùng bàn với con bé nữa. Con bé đó giỏi thật đấy, còn từng chữa bệnh cho con nữa. Sau này con nên giữ liên lạc với nó nhiều hơn, sẽ chẳng có hại gì cho con cả.”

Tần Mạc khựng người một chút, rồi gật đầu: “Con biết rồi.”

Thấy thái độ của anh không mấy để tâm, Diêu Văn Tích hơi cau mày, tỏ ra không hài lòng:

“Con đừng có xem nhẹ lời mẹ nói. Mẹ nói chuyện này là nghiêm túc đấy. Giờ Cố Vân Tịch đã gả vào Lục gia, mà gia đình bên ngoại cũng không phải tầm thường. À, con có biết nhà ngoại của con bé rốt cuộc làm gì không? Sao tự dưng lại lợi hại như vậy?”

“Mẹ nghe ba con nói, ở Đế Đô này, mấy nhà quyền thế hầu như đều phải nể mặt Gia Cát gia của con bé. Ngay cả Đường gia nhận con bé làm cháu nuôi, cũng không thể sánh bằng. Vậy mà trước giờ mẹ chưa từng nghe nói Đế Đô có nhà nào quyền lực đến thế?”

Thật ra, có không ít gia tộc quyền quý tò mò về thân thế của nhà mẹ đẻ Cố Vân Tịch. Nhưng chỉ một số rất ít người thuộc tầng lớp quyền lực cao nhất mới biết được xuất thân thực sự của Gia Cát gia. Phần còn lại, đúng là chẳng ai rõ rốt cuộc Gia Cát gia là ai, từ đâu tới.

Dù sao thì, chỉ cần giới cầm quyền cấp cao nhất trong đế quốc đều phải nể mặt họ, thế là quá đủ để chứng minh thực lực.

Tần Mạc trầm ngâm giây lát rồi đáp: “Con cũng không rõ lắm. Đến ba còn không biết thì con sao biết được. Hình như không phải người trong nước. Chỉ biết là Gia Cát gia có địa vị rất cao trong giới quyền lực cấp cao. Thậm chí Lục gia và Đường gia còn không sánh bằng. Bởi vậy, sau khi Vân Tịch gả vào Lục gia, mới khiến các gia tộc lớn ở Đế Đô đều phải dè chừng như vậy.”
 
Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời
Chương 1039: Chương 1039



Không phải người trong nước sao?

Diêu Văn Tích sững người!

"Họ là người nước ngoài à?"

Cô gái Cố Vân Tịch đó nhìn chẳng khác gì người trong nước cả.

Ngũ quan tinh tế đến mức khó tin, đường nét cũng có phần sắc sảo hơn một chút, đúng là đẹp kiểu con lai, nhưng dù thế, nhìn thế nào cũng không giống người nước ngoài.

Huống chi, cho dù đến từ nước ngoài, là xuất thân quý tộc đi nữa, thì cũng đâu thể gây ảnh hưởng lớn đến vậy ở Đế Đô?

Trong số các gia tộc quyền thế bản địa, Đường gia và Lục gia đã được xem là đứng đầu rồi. Dù Gia Cát gia có mạnh đến đâu, cũng không đến mức khiến toàn bộ tầng lớp quyền lực cấp cao trong đế quốc phải nhường đường chứ?

Thật vô lý!

Hơn nữa, trong số các đại gia tộc nước ngoài, có ai họ Gia Cát đâu?

Diêu Văn Tích chưa từng nghe nói đến. Bà ta nhất định phải điều tra kỹ lại chuyện này khi về nhà.

Diêu Văn Tích nói: “Xem ra con cũng không biết gì, nhưng mẹ thật không hiểu nổi, một người bạn học lợi hại như vậy mà con lại chẳng mảy may để tâm gì cả. Tiểu Mạc à, con như vậy sau này dễ chịu thiệt lắm. Nếu một người muốn vươn lên, muốn gây dựng được sự nghiệp lớn, thì nhất định phải biết tận dụng sức mạnh xung quanh mình.”

“Cố Vân Tịch chính là chỗ dựa lớn nhất bên cạnh con. Con nhìn Lục gia mà xem, vốn đã quyền thế như vậy, thế mà sau khi cưới Cố Vân Tịch, địa vị còn tăng lên một bậc. Điều đó cho thấy bối cảnh của Cố Vân Tịch mạnh đến mức nào.”

“Còn cả Diệp Cẩn nữa. Trước kia hồi còn đi học, nó với Cố Vân Tịch cũng chẳng thân thiết gì mấy, thậm chí không bằng con! Vậy mà bây giờ nó lại trở thành tổng giám đốc của cả tập đoàn Vân Thượng, tuổi trẻ tài cao, nắm trong tay một tập đoàn khổng lồ, lại có toàn bộ mối quan hệ từ Đường gia, Lục gia và cả Gia Cát gia chống lưng. Một bước liền bước thẳng vào giới quyền lực cao nhất.”

“Thế còn con thì sao? Trước đây những người đó còn chẳng bằng con! Nếu để mẹ nói, thì làm sao Diệp Cẩn có thể so với con được? Chức tổng giám đốc của Vân Thượng lẽ ra phải là con mới đúng!”

Càng nghĩ, Diêu Văn Tích càng cảm thấy tiếc nuối.

Khi còn ở Giang Châu, quan hệ giữa Tần Mạc và Cố Vân Tịch đúng là rất tốt, còn thân thiết hơn hẳn Diệp Cẩn và Cố Vân Tịch.

Hơn nữa Diệp Cẩn thì là gì chứ?

Xuất thân thấp kém, chỉ là một đứa nhà nghèo thôi. Có thể có chút tài năng, làm sao so được với con trai bà ta?

Nếu Cố Vân Tịch đã có thể để cho Diệp Cẩn ngồi vào vị trí tổng giám đốc của tập đoàn Vân Thượng, vậy tại sao lại không thể giao vị trí đó cho con trai bà ta?

Dù sao tập đoàn Vân Thượng cũng không phải là tài sản của Tần gia, càng không phải của Diêu gia, nhưng chiếc ghế tổng giám đốc đó chẳng khác nào là người đại diện của Cố Vân Tịch, là tấm vé bước vào giới thượng lưu của Đế Đô, là biểu tượng cho quyền thế và địa vị.

Nếu Tần Mạc ngồi vào vị trí đó, còn lo gì tiền tài hay thế lực nữa?

Nghĩ tới đây, Diêu Văn Tích lại càng thấy tiếc đứt ruột!

Tần Mạc nghe đến đây, sắc mặt đã bắt đầu trầm xuống, cau mày: “Mẹ, mẹ đang nói cái gì vậy? Vân Tịch đã chọn Diệp Cẩn, chắc chắn cô ấy có lý do của mình. Với lại, mẹ đừng coi thường Diệp Cẩn. Dù xuất thân thấp, nhưng năng lực của cậu ấy không hề kém. Chỉ là còn trẻ quá nên mấy người lớn như mẹ không nhìn ra thôi.”

“Nếu không, mẹ nghĩ Vân Tịch là đồ ngốc chắc? Giao cả một tập đoàn lớn như vậy cho một người không có năng lực à?”

Diêu Văn Tích bực mình cau mày: “Mẹ không quan tâm Diệp Cẩn có bản lĩnh gì, nhưng chắc chắn nó không bằng con. Dù là năng lực hay xuất thân, nó đều kém xa con. Nó có thể làm tổng giám đốc của tập đoàn Vân Thượng, tại sao con lại không được? Huống chi quan hệ giữa con và Cố Vân Tịch còn thân hơn nó!”

Tần Mạc thật sự không thể hiểu nổi cách nghĩ của mẹ mình: “Đây không phải là chuyện thân hay không thân, có được không?”

“Vậy là chuyện gì?”

Tần Mạc: “…”
 
Back
Top