Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!

Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 200



“Trẫm cảm thấy bóng lưng tên tiểu công kia rất giống Bạch Hổ, nhưng khuôn mặt của hai người bọn họ, hoàn toàn khác biệt.” Trình Nam Phong nói.

“Thuộc hạ đã rõ, sẽ lập tức phái người theo dõi sát sao.” Biết được người này có thể có liên quan đến Bạch Hổ, Thanh Long nhất thời phấn chấn hẳn lên.

Lập tức chọn lựa vài thuộc hạ đắc lực, Thanh Long phái bọn họ ngày đêm giám sát động tĩnh bên phía Bình An y quán.

“Đặc biệt là tên tạp dịch kia, hắn ta là đối tượng cần theo dõi trọng điểm.”

“Minh bạch.”

Gần đây bỗng nhiên xuất hiện rất nhiều người lạ mặt quanh y quán, nhưng do ngụy trang rất kỹ, Mạnh Lâm Thanh bọn họ căn bản không hề hay biết.

Ngay cả Hồng lão bản hàng xóm, người ngày thường thích la cà khắp nơi buôn chuyện, cũng không hề phát giác ra điều gì bất thường.

Nhưng dù có biến hóa nhỏ nhặt đến đâu, cũng không thể nào qua mắt được giác quan nhạy bén của 138.

Ban đầu, việc xuất hiện thêm những người này, nàng cũng không để tâm lắm. Dù sao cũng không liên quan đến mình, nàng rảnh rỗi sinh nông nổi mới đi lo chuyện bao đồng sao?

Thế nhưng, khi 138 nhận ra mục tiêu của đám người này là y quán của bọn họ, nàng liền đem chuyện này nói cho Mạnh Lâm Thanh biết.

[Ký chủ, gần đây có người theo dõi chúng ta đó.]

Mạnh Lâm Thanh thầm hiểu rõ, đoán được phần nào, cho rằng đám người theo dõi này có thể là do Trình Nam Phong phái tới.

Dù sao, hứng thú của Trình Nam Phong đối với Tiểu Bạch thể hiện rất rõ ràng.

Lúc trước nhắc đến chuyện long dương, hoàn toàn là cố ý xuyên tạc ý của cẩu nam nhân, Mạnh Lâm Thanh biết hai người này có thể có quan hệ với nhau.

Nhưng chuyện dẫn sói vào nhà là do chính nàng tự làm, đã đi đến nước này rồi, nhất định phải tiếp tục đi tiếp.

[Nếu có gì bất thường khác, ngươi phải báo cho ta biết ngay lập tức.]

[Được.]

May mà có 138, nếu không Mạnh Lâm Thanh bị che mắt, đến lúc để lộ sơ hở gì bản thân còn không hay biết, vậy chẳng phải là tự đào mồ chôn mình sao.

Tối hôm đó Mạnh Lâm Thanh lặng lẽ triệu tập Tuỳ Phong, Tử Ngọc, Trương bà tử ba người lại để 138 canh chừng cho mình.

“Gần đây có người đang âm thầm theo dõi chúng ta.” Mạnh Lâm Thanh nói thẳng.

“Chuyện gì vậy?” Tuỳ Phong lập tức cảnh giác.

Hắn và Tử Ngọc đều kinh hãi, bị người ta theo dõi mà hai người bọn họ lại không hề hay biết, điều này chứng tỏ võ công của đối phương cao hơn bọn họ rất nhiều.

“Đừng hoảng hốt, chúng ta cứ sinh hoạt như bình thường, chớ manh động, chỉ có một điều rất quan trọng. Sau này bất kể lúc nào, đều phải gọi ta là thiếu gia hoặc chủ tử, tuyệt đối không được để lộ ta là nữ nhân.” Mạnh Lâm Thanh nhấn mạnh.

Điều này, vô cùng quan trọng.

Những kẻ theo dõi kia không phải nhắm vào bọn họ, cho nên bọn họ cứ sinh hoạt như thường là được, chỉ cần không để lộ bí mật là được.

Còn muốn theo dõi Tiểu Bạch, thì cứ để bọn họ theo dõi.

Mạnh Lâm Thanh có một loại trực giác, nàng cho rằng giữa Trình Nam Phong và Tiểu Bạch, không phải là quan hệ thù địch.

Có lẽ sự theo dõi này là xuất phát từ việc muốn xác nhận thân phận, chứ không phải là xuất phát từ sát ý.

“Thuộc hạ đã rõ, thiếu gia.” Ba người đồng thanh đáp.

Bởi vậy, sau chuyện này, mỗi người đều hành sự cẩn trọng hơn.

Nhưng để tránh cho những kẻ theo dõi kia phát hiện ra điều bất thường, bọn họ cũng không cố ý thay đổi điều gì, kể cả thái độ đối với Tiểu Bạch đều giống như trước.

Mạnh Lâm Thanh cũng không thay đổi gì, chỉ duy nhất việc cho b.ú sữa.

Trước đây nàng đều cho lũ nhóc b.ú sữa trực tiếp trong phòng, cũng không hề cố ý đề phòng gì, dù sao cũng không có ai dám tự tiện xông vào phòng nàng.
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 201



Nhưng hiện tại thì khác, những người này âm thầm theo dõi, ai biết được bọn họ có dám làm quân tử trộm cắp ban ngày hay không?

Nếu để bọn họ phát hiện ra nàng đang cho lũ nhóc b.ú sữa, chắc chắn sẽ báo tin nàng là nữ nhân cho Trình Nam Phong biết.

Hậu quả thật khó mà lường được.

Thế là, từ ngày hôm đó trở đi, mỗi khi cần cho đám nhỏ bú, Mạnh Lâm Thanh đều lén lẻn vào trong không gian.

Chỉ có không gian mới là nơi an toàn tuyệt đối.

Mạnh Lâm Thanh không dám đánh cược, cũng sẽ không dùng đến lá bài tẩy cuối cùng của mình, nàng nhất định phải giữ bí mật thân phận.

Còn về phần Tiểu Bạch, mặt nạ da người mà Mạnh Lâm Thanh làm cho hắn cũng dùng chất liệu giống như mặt nạ trên mặt nàng, vô cùng mỏng nhẹ thoáng khí, tự nhiên không dấu vết.

Chính vì vậy, nên bình thường Tiểu Bạch căn bản không cần tháo mặt nạ, đeo mặt nạ cũng không ảnh hưởng đến sinh hoạt bình thường của hắn.

Ngoại trừ tắm rửa.

Bởi vì hiện tại là mùa đông, tắm rửa đều dùng nước nóng. Lúc nóng lạnh giao thoa sẽ sinh ra rất nhiều hơi nước và độ ẩm không tốt cho việc bảo quản mặt nạ da người, cũng không được tiện lợi cho nên phải tháo ra.

Cũng chính bởi vì hiện tại là mùa đông, thế giới này tắm rửa không được tiện lợi, cần phải đun rất nhiều nước nóng.

Đây là một việc vô cùng phiền phức.

Cho nên, đối với phần lớn mọi người mà nói, thông thường đều là ba ngày tắm một lần.

Ít nhất Tiểu Bạch chính là như vậy, hắn cũng không có thói ở sạch, bình thường làm những việc kia đối với hắn mà nói đều là mức độ đổ chút mồ hôi.

Thông thường rửa mặt một cái là được rồi, căn bản không cần phải mỗi ngày đều tắm rửa.

Thanh Long nghe theo lệnh của Sở Nam Phong, từ ngày hôm đó liền phái người đến theo dõi.

“Theo dõi hai ngày rồi, có thu hoạch gì không?” Thanh Long hỏi.

“Rất khó nói, tên tạp dịch kia quả thực cho ta một loại cảm giác, giống như ta rất quen thuộc với hắn… Nhưng vừa nhìn thấy mặt hắn, cảm giác quen thuộc liền biến mất.”

“Đúng vậy, ta đã cẩn thận nhớ lại rất nhiều lần, tuyệt đối chưa từng gặp qua khuôn mặt kia, hẳn là không phải người chúng ta quen biết.”

Hoài nghi tạp dịch là Bạch Hổ, chuyện này Thanh Long cũng không tuyên dương.

Ngoại trừ Sở Nam Phong và hắn, ngay cả Chu Tước, Huyền Vũ cũng không nói.

Nhất là Chu Tước, biết nàng ấy đặc biệt quan tâm đến Bạch Hổ, Thanh Long càng không dám dễ dàng mở miệng, chỉ sợ là uổng công vô ích.

Đến lúc đó hy vọng càng lớn, thất vọng càng lớn.

Cho nên, Thanh Long dự định sau khi làm rõ thân phận của tiểu công, sẽ đưa ra quyết định.

Còn những người được phái đi giám sát kia, Thanh Long không nói là hy vọng bọn họ đừng rơi vào cái bẫy “tiên trách kỷ, hậu trách nhân”.

Người làm công tác tình báo, điều quan trọng nhất chính là giữ vững sự khách quan, lý trí và tỉ mỉ.

Bất kỳ tình cảm cá nhân nào cũng sẽ ảnh hưởng đến phán đoán của bản thân.

Dùng tâm thế tách rời, bàng quan để điều tra tình báo, mới có thể tiếp cận chân tướng nhất.

“Tiếp tục giám sát, cho đến khi rõ ràng thân phận của hắn.” Thanh Long nói, vì để không ảnh hưởng đến phán đoán, hắn thậm chí còn không tự mình ra ngựa.

Chính là sợ bản thân không đủ khách quan.

Hôm nay, Tiểu Bạch đi theo Tuỳ Phong lại thu thập được không ít dược liệu, mà kho hàng dưới quy định của Mạnh Lâm Thanh là cần phải cách một khoảng thời gian, liền sắp xếp một lần. Để tránh dược liệu bị ẩm mốc hoặc là bị côn trùng gặm nhấm, từ đó ảnh hưởng đến phẩm chất.

“Còn lại không nhiều lắm, ta với Tiểu Bạch đến sắp xếp là được rồi.” Tuỳ Phong nói.

“Được.” Tử Ngọc đứng dậy, đ.ấ.m đấm vào eo của mình.
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 202



Vừa rồi cứ khom lưng thời gian dài, nàng cảm thấy eo có chút ê ẩm, hơn nữa còn đổ một thân mồ hôi hôi hám rất khó chịu.

Đột nhiên Tử Ngọc hít hít mũi, cố gắng ngửi mùi vị, sau đó phát ra âm thanh ghét bỏ.

“Ơ, sắp thiu rồi.”

“Cái gì thiu rồi?” Tiểu Bạch lập tức ngẩng đầu lên, cũng bắt đầu hít hít mũi, hắn còn tưởng là dược liệu nào bị hỏng, đang nghiêm túc tìm kiếm mục tiêu.

“Hai người các ngươi sắp thiu rồi.” Tử Ngọc ghét bỏ nói từng chữ một.

Việc di chuyển dược liệu và dọn dẹp kho hàng khiến tôi đổ mồ hôi rất nhiều, có mùi hơi ôi, đó là chuyện bình thường.

Nhưng bị một cô nương nhà người ta trắng trợn ghét bỏ như vậy, Tiểu Bạch vẫn có chút ngại ngùng.

Không giống như Tuỳ Phong, bởi vì tương đối thân quen với Tử Ngọc căn bản sẽ không cảm thấy ngại ngùng, quay đầu lại liền đi công kích nàng.

“Chê chúng ta hôi hám, ngươi cho mình thơm tho lắm sao?”

Tử Ngọc lập tức quay đầu, đưa mũi lên vai ngửi, hình như nàng cũng hơi có mùi chua chua.

“Không được không được, ta phải bảo Trương bà tử đi đun nước nóng. Tối nay mọi người đều phải tắm rửa, nếu không cả nhà chúng ta đều bốc mùi chua mất!” Nói xong, Tử Ngọc liền chạy ra ngoài.

Công việc dọn dẹp còn lại, Tuỳ Phong và Tiểu Bạch tiếp tục làm.

Đợi đến khi bọn họ làm xong, mới đi nghỉ ngơi.

“Hai người nghỉ ngơi một chút đi, vừa làm việc xong tắm rửa ngay dễ bị bệnh, cho nên ta đi tắm trước đây.”

Tử Ngọc nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, nàng là con gái, để nàng tắm trước cũng là lẽ thường tình.

Không phải là nhất định phải xếp hàng mà là thời tiết này đun nước nóng rất chậm, lại không chuẩn bị trước, cho nên mới phải lần lượt từng người một.

“Lại đun xong một thùng rồi, hai người ai xách qua trước?” Trương bà tử hỏi.

“Ngươi trước đi.” Tiểu Bạch nói.

Tuỳ Phong cũng không khách sáo với hắn, trên người quả thực rất khó chịu.

Dù sao cũng chỉ là một thùng nước nóng, nhường qua nhường lại ngược lại không hay.

Những người giám thị này cũng có nguyên tắc, dù sao đối tượng giám thị chủ yếu là Tiểu Bạch này, những người còn lại chỉ là tiện thể, cho nên lúc bọn họ tắm rửa không đến mức phải leo lên nóc nhà.

Lại một thùng nước nóng được đun xong, rốt cuộc cũng đến lượt Tiểu Bạch.

“Nhanh đi tắm rửa đi.” Trương bà tử nói, đồ đạc đều đã được bà ấy thu dọn gọn gàng cho Tiểu Bạch.

“Đa tạ.” Tiểu Bạch xách thùng nước nóng về phòng.

Mấy người phụ trách giám thị có chút khó xử, tuy đều là nam nhân, nhưng mà nhìn người khác tắm rửa loại chuyện này…

Dù sao cũng có chút khó mở lời.

“Còn tiếp tục giám thị sao?”

“Tắm rửa thôi mà, không cần nhìn nữa đâu, đều là nam nhân cả, có gì đáng xem chứ.”

Vốn dĩ nói tới nói lui đều chuẩn bị bỏ qua, nhưng có một người lúc nói chuyện, vẫn luôn chú ý đến động tác của Tiểu Bạch.

Hắn thấy Tiểu Bạch đang sờ cổ.

Sờ cổ?

Tắm rửa, trực tiếp cởi y phục đứng vào thùng là được rồi, sờ cổ mãi như vậy là có ý gì?

Công tác tình báo, một khi phát hiện dị thường phải chú ý quan sát, điều này gần như đã trở thành bản năng của bọn họ.

“Đừng nói nữa, có động tĩnh!” Người nọ nhắc nhở.

Cuộc thảo luận về việc có nên giám thị tắm rửa hay không đột ngột dừng lại, mấy đôi mắt đều nhìn chằm chằm vào Tiểu Bạch.

Cứ sờ cổ mãi, bọn họ rất muốn biết Tiểu Bạch này rốt cuộc đang làm gì, cũng nhất định phải làm rõ.

Tay nghề của Mạnh Lâm Thanh tuyệt đối là nhất đẳng, mặt nạ da người do nàng làm ra, khó có thể tìm được cái nào sánh bằng.

Tiểu Bạch lần đầu tiên nhận được mặt nạ da người này, đã bị nó làm cho chấn động.
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 203



Mỏng như cánh ve, đeo lên cảm giác đặc biệt thoải mái tự tại.

Thậm chí phần lớn thời gian, ngay cả bản thân cũng không cảm giác được mình đang đeo mặt nạ.

Nói đến “khuyết điểm” duy nhất đó chính là quá mỏng, cho nên lúc tháo ra, phải cẩn thận sờ tìm ranh giới giữa nó và da thịt thật.

Quá mỏng, hơi khó sờ.

Bạch Hổ rốt cuộc cũng sờ thấy, đầu ngón tay kẹp lấy, trực tiếp lột toàn bộ mặt nạ ra.

Mấy người giám thị trong nháy mắt trợn to hai mắt.

Vậy mà lại là mặt nạ da người!

Không trách được giám thị ba ngày, bọn họ không thu hoạch được gì, thì ra khuôn mặt kia căn bản chỉ là một lớp ngụy trang.

Tiếp đó Tiểu Bạch xoay người bước vào thùng gỗ, sau khi nằm xuống liền đặt cổ lên mép thùng, khuôn mặt cũng bởi vì động tác này mà ngửa lên nhìn về phía nóc nhà.

Mấy người nhất thời hít vào một ngụm khí lạnh, bọn họ nhìn thấy gì thế này?!

Trong chớp mắt Tiểu Bạch đột nhiên mở mắt, nhìn về phía một chỗ nào đó trên nóc nhà, hung hăng nhìn chằm chằm vào đó.

Hắn trực tiếp đứng dậy, thuận tay cầm lấy ngoại sam, mặc vào với tốc độ nhanh nhất, sau đó xông ra khỏi phòng bay lên nóc nhà.

Tiểu Bạch: “…”

Chẳng lẽ vừa rồi hắn hoa mắt sao?

Hắn cảm thấy có người đang nhìn mình.

Thế nhưng trên mái nhà trống trơn, làm gì có bóng người nào.

Thêm vào đó, trong phòng hơi nước bốc lên nghi ngút khiến tầm nhìn của hắn lúc đó không được rõ ràng, không thể nào khẳng định chắc chắn được. Hơn nữa lúc chuyên tâm tháo mặt nạ, hắn lại vì quá tập trung mà lơ đi hoàn cảnh xung quanh.

Nghĩ đến mặt nạ, Tiểu Bạch trong nháy mắt ý thức được bản thân lúc này đã tháo mặt nạ xuống, lập tức bay trở lại mặt đất.

Tùy Phong tắm rửa xong, đi ra xử lý thùng nước tắm, vừa hay nhìn thấy Tiểu Bạch bay xuống.

“Ngươi… đây là tình huống gì vậy?”

Chỉ mặc một lớp áo mỏng, còn ướt sũng dính sát vào người, đêm hôm khuya khoắt thế này không ổn lắm đâu.

“Trong nhà dù sao cũng có nữ nhân, ngươi chú ý một chút.”

Tùy Phong nhắc nhở hắn, bởi vì quá mức chú ý vào thân thể Tiểu Bạch dẫn đến hắn xem nhẹ mặt của đối phương, hoàn toàn không nhận ra lúc này Tiểu Bạch đã tháo mặt nạ xuống.

Tiểu Bạch vội vàng trở về phòng.

Chẳng lẽ vừa rồi thật sự là hắn nhìn nhầm?

Trên mái nhà trống không chẳng có một ai, căn bản không có bóng người nào cả.

Hắn đối với tốc độ của bản thân rất tự tin.

Hoặc là hắn quá nhạy cảm, động cỏ sợ rắn, hoặc là kỹ thuật theo dõi của đối phương quá tốt, hoặc là võ công của đối phương cao hơn hắn khiến hắn không phát giác ra.

Bất luận là loại nào, hiện tại hắn chỉ có thể từ bỏ, bởi vì hắn đã bỏ lỡ cơ hội phản truy tung.

Cùng lúc đó, một bên khác.

Ba người vừa rồi còn đang giám sát, lúc này đang túm lấy nhau đồng loạt che miệng mình lại không dám phát ra bất kỳ âm thanh nào. Lưng dán chặt vào tường, trong ngày đông giá rét này, vậy mà lại bị mồ hôi lạnh thấm ướt.

Ba người trao đổi ánh mắt, ăn ý cùng nhau chạy về.

“Tìm được rồi!”

“Tên đó là ai?” Thanh Long hỏi, tim hắn đập vô cớ trở nên bất thường.

Trên mặt ba người đều là biểu cảm như vừa trải qua kiếp nạn, tựa như một màn vừa rồi đã tạo thành cho bọn họ một sự khiếp sợ cực lớn.

“Tên tiểu công đó, là Bạch Hổ!”

“Thật sự là hắn?” Thanh Long chấn động, nhịp tim hoàn toàn hỗn loạn.

“Đúng vậy, hắn ta vẫn luôn đeo mặt nạ, thảo nào trước đây chúng ta cảm thấy bóng dáng hắn ta quen thuộc như vậy, hóa ra là Bạch Hổ, hóa ra là hắn ta…”

Thanh Long không chần chừ nữa, lập tức động thân đi vào hoàng cung, đồng thời kịp thời thông báo cho Chu Tước và Huyền Vũ.
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 204



Còn ba tên giám sát kia, vẫn chìm trong sự kinh ngạc.

Trời biết lúc bọn họ nhìn thấy khuôn mặt đó, là kinh hãi đến mức nào, vốn tưởng huynh đệ đã c.h.ế.t vậy mà vẫn còn sống!

Thực lực của Bạch Hổ bọn họ còn không biết sao, khoảnh khắc đó bởi vì kinh hãi mà dẫn đến sai lầm, bọn họ không kịp nghĩ ngợi gì trực tiếp túm lấy nhau lập tức bỏ chạy.

Căn bản chính là phản ứng theo bản năng.

Lúc Bạch Hổ đuổi đến mái nhà, ba tên kia sợ đến mức sắp tè ra quần.

Từng người đều là cao thủ tuyệt đỉnh, ngay cả bản lĩnh giám sát cũng là hàng đầu, nhưng bọn họ rất rõ ràng sự chênh lệch giữa mình và Bạch Hổ.

Sai một ly, đi một dặm.

May mà đã trốn thoát…

Nếu không nhiệm vụ thất bại, căn bản không biết ăn nói thế nào với chủ tử.

“May mà lúc nãy ngươi kéo ta lại.”

“Đúng vậy, ai mà ngờ được hắn ta lại đeo mặt nạ chứ.”

“Nếu không phải phát hiện hắn ta sờ cổ không bình thường, chúng ta hôm nay không giám sát hắn ta tắm rửa, suýt chút nữa thì làm hỏng việc lớn!”

Ai mà ngờ được chứ?

Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt.

Chuyện này, từ đầu đến cuối đều toát ra mùi vị bất thường.

Chuyện Bạch Hổ mất tích, cũng không hề rầm rộ trong tổ chức, chuyện tìm người, cũng là Thanh Long âm thầm tiến hành.

Ba tên giám sát này, tuy biết không nhiều nhưng đầu óc rất lanh lợi.

Vừa rồi Thanh Long sau khi xác nhận với bọn họ, gần như là không ngừng nghỉ mà rời đi đủ để chứng minh chuyện này có bao nhiêu quan trọng, lại có bao nhiêu không đơn giản.

“Thanh Long, đêm hôm khuya khoắt gọi người ta đến đây, ngươi mà không có chuyện gì quan trọng ta sẽ không tha cho ngươi đâu.” Huyền Vũ vừa ngáp vừa nói.

Chu Tước bị đánh thức giấc mộng đẹp, sắc mặt không được tốt cho lắm, nàng dạo này lo lắng cho Bạch Hổ sắc mặt vốn đã kém rồi.

“Có tin tức của Bạch Hổ rồi.”

“Cái gì?!”

Một câu nói, hai người đang mơ màng ngủ lập tức tỉnh táo lại.

“Thanh Long, ngươi nói rõ ràng!” Chu Tước túm lấy Thanh Long.

“Đừng vội, gặp chủ tử rồi hãy nói.”

Đến tẩm cung của Sở Nam Phong, phát ám hiệu.

Nhận được hồi đáp, ba người mới lặng lẽ lẻn vào.

Sở Nam Phong vừa nhìn thấy ba người đến, lại nhìn sắc mặt của Thanh Long lập tức đoán được.

“Chuyện ta bảo ngươi điều tra có kết quả rồi?”

Chu Tước và Huyền Vũ hai mặt khó hiểu, Thanh Long lại giấu bọn họ tiếp nhận nhiệm vụ gì?

“Chủ tử, suy đoán của ngài không sai, tiểu công kia chính là Bạch Hổ.”

Sở Nam Phong chấn động.

Mặc dù hắn đã từng có suy đoán như vậy, nhưng đến lúc thật sự xác nhận, vẫn cảm thấy chấn động.

“Xác nhận rồi?” Sở Nam Phong hỏi.

“Xác nhận.”

Khuôn mặt của Bạch Hổ, người bên dưới không thể nào nhận nhầm.

Sở Nam Phong từ khi nghe xong vẫn luôn trầm tư, vì vậy Thanh Long bèn giải thích toàn bộ sự việc cho Chu Tước và Huyền Vũ. Từ lúc chủ tử gặp tiểu công, đến việc bảo hắn phái người đi điều tra bí mật…

“Nhưng hôm đó, lúc ta nhìn hắn, ánh mắt hắn rất xa lạ, giống như căn bản không quen biết ta.” Sở Nam Phong nói.

Trên mặt Bạch Hổ có ngụy trang, hắn nhận không ra là chuyện bình thường, nhưng cho dù như vậy, hắn vẫn có cảm giác quen thuộc với hắn ta.

Còn hắn không hề ngụy trang, Bạch Hổ có lý do gì mà không nhận ra hắn?

“Nếu Bạch Hổ đã ở kinh thành, tại sao hắn không trở về phục mệnh?” Huyền Vũ đầu óc xoay chuyển cũng rất nhanh.

“Đúng vậy, vết thương trên người hắn cũng đã khỏi hết rồi, không có lý do gì cả.” Thanh Long bổ sung.

Trừ phi… là Bạch Hổ không thể trở về.

Sở Nam Phong không thể nghĩ ra tình huống nào có thể uy h.i.ế.p được Bạch Hổ, thậm chí uy h.i.ế.p đến mức hắn ta dù không bị thương, ở ngay kinh thành mà cũng không thể liên lạc với bọn họ.
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 205



Điều này vô cùng bất thường, thậm chí căn bản là không thể nào.

Loại trừ hết thảy khả năng, vậy thì đáp án cuối cùng còn lại, cho dù có hoang đường đến đâu, cũng sẽ là chân tướng cuối cùng.

“Không phải hắn không thể trở về, mà là không biết phải trở về.” Sở Nam Phong trầm giọng nói, vẻ mặt trở nên ngưng trọng.

“Không biết phải trở về… Ý của chủ tử là, Bạch Hổ mất trí nhớ? Hắn không nhớ mình là ai, cũng không biết phải đi đâu?”

“Vậy sao hắn lại ở Bình An y quán?”

Thanh Long và Huyền Vũ ngươi một câu, ta một câu, nhưng vẫn không thể nào làm rõ toàn bộ sự việc.

Chỉ dựa vào phỏng đoán, không thể tìm ra đáp án.

Nghe nói Bạch Hổ có khả năng bị mất trí nhớ, Chu Tước trong nháy mắt như bị ai đó bóp nghẹt trái tim, nàng thậm chí còn quên cả cách hít thở.

Mãi đến khi không thở nổi, nàng mới bị ép phải hoàn hồn.

“Hô…”

Lần này, nàng thật sự không thể nào giữ được bình tĩnh trước mặt chủ tử.

“Chủ tử, ta muốn đến Bình An y quán xem sao.” Chu Tước tiến lên một bước, giọng nói đầy lo lắng.

Trầm tư một lát, Sở Nam Phong gật đầu đồng ý.

“Được, ngươi hãy cải trang một chút.”

“Vâng, chủ tử.”

Ba người rời đi, bàn bạc xem làm sao để đến Bình An y quán thăm dò mà không để lộ dấu vết.

Nói đi nói lại, Chu Tước căn bản không có tâm trạng bày mưu tính kế, lúc này nàng chỉ muốn gặp Bạch Hổ. Cho dù không thể làm rõ nguyên do, ít nhất cũng để nàng được nhìn thấy hắn còn sống.

“Làm gì mà phải màu mè hoa lá hẹ như vậy, đã là đến y quán, đương nhiên là giả làm bệnh nhân rồi.” Chu Tước quyết định.

Thanh Long và Huyền Vũ lập tức im bặt.

Hai người bọn họ sao có thể không biết giả làm bệnh nhân, vừa rồi cố ý cãi qua cãi lại, chỉ là muốn thăm dò Chu Tước.

Chỉ sợ nàng vừa mới biết tin tức của Bạch Hổ, kích động khó mà giữ được lý trí, đến lúc đó không thăm dò được kết quả ngược lại tự mình lộ tẩy trước.

“Các ngươi coi ta là kẻ ngốc sao?”

Làm sao Chu Tước không nhìn ra hai người này đang giở trò gì?

Đúng vậy, lúc mới nghe được tin này, nàng quả thực trong lòng rối như tơ vò, ngay cả việc bình tĩnh suy nghĩ cũng khó mà làm được.

Nhưng nàng là ai chứ?

Nàng là Chu Tước bên cạnh Sở Nam Phong, sát phạt quyết đoán, bản tính trong xương cốt sẽ không dễ dàng bị thay đổi. Cho dù có loạn cũng chỉ là nhất thời, nếu không nàng dựa vào cái gì để cạy mở miệng lưỡi của từng tên tử sĩ kia.

“Hai người không cần lo lắng, chờ ta mang tin tức trở về.” Chu Tước lại trở về trạng thái mỹ diễm cao lãnh.

Dù thế nào, ít nhất Bạch Hổ vẫn còn sống.

Vậy thì không có gì đáng sợ.

Ngày hôm sau, Chu Tước một thân trang phục của cô nương nhà bình thường, không trang điểm phấn son đến Bình An y quán.

“Vị cô nương này, cô nương có chỗ nào không khỏe sao?” Tử Ngọc vừa nhìn thấy mỹ nhân, lập tức chủ động hỏi han.

Chậc chậc, thật là xinh đẹp, tuy rằng y phục nhìn có vẻ bình thường nhưng khí chất này thật sự là tốt. Nếu như trang điểm một chút, tuyệt đối là một đại mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành.

Chu Tước vốn dĩ da dẻ trắng nõn, nàng lại luôn không có gì biểu cảm, lúc này khẽ nhíu mày, trên mặt lộ vẻ khó xử. Đưa tay che bụng, giống như là đau đến lợi hại.

“Bụng không thoải mái sao?” Tử Ngọc phỏng đoán, đề nghị: "Hay là đi khám Nhiếp đại phu đi, y thuật của ngài ấy rất tốt, lúc này cũng không có ai xếp hàng, cô nương có thể khám ngay!”

Chu Tước cũng không phải thật sự khó chịu, chỉ đành thuận thế mà làm.

“Đều nghe ngươi, nhưng mà… hiện tại ta đau bụng, có thể mượn tạm nhà xí của các ngươi một lát được không?”
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 206



Nhìn nàng như vậy, căn bản không có cách nào đợi đến khi khám xong mới nói.

Nhưng phía trước y quán cũng không có nhà xí, nếu như cho vị mỹ nhân này mượn, chẳng khác nào cho phép nàng ấy đi vào mao phòng ở hậu viện.

Những nơi khác thì cũng thôi đi, nhưng hậu viện…

Vị mỹ nhân này lại là người xa lạ không rõ lai lịch, Tử Ngọc có chút do dự, nhưng nhìn bộ dạng khó chịu của mỹ nhân, nàng lại không đành lòng.

“Cô nương đợi một chút, rất nhanh thôi.” Tử Ngọc nói xong, nhanh chóng chạy đến bên cạnh Mạnh Lâm Thanh.

Bên tai Mạnh Lâm Thanh lẩm bẩm một trận.

Ánh mắt Mạnh Lâm Thanh rơi vào người nữ tử xa lạ, lại dời lên mặt… ừm, quả nhiên là tuyệt sắc.

“Xinh đẹp như vậy, sao có thể là người xấu được chứ? Cho nàng ấy đi đi.” Bị mỹ sắc mê hoặc, Mạnh Lâm Thanh hoàn toàn không do dự.

Tử Ngọc: “…”

May mà biết nhà mình thiếu gia là nữ nhân, nếu không nàng thật sự hoài nghi Mạnh Lâm Thanh là kẻ háo sắc.

Cái này gọi là lời nói gì chứ, cái gì gọi là xinh đẹp thì sẽ không phải người xấu, Tử Ngọc lần đầu tiên đối với Mạnh Lâm Thanh sinh ra tâm thái nghi ngờ.

“Đã rõ.”

Tử Ngọc đến bên cạnh cô nương, nói là đồng ý cho mượn, còn chỉ đường cho nàng.

“Từ bên này đi vào, sau đó rẽ trái, chính là nhà xí.” Tử Ngọc nói.

“Đa tạ.”

Chu Tước gật đầu, dựa theo đường nàng chỉ mà đi. Trên mặt giả vờ vẻ mặt khó nhịn, trên thực tế lại đang nghiêm túc quan sát hoàn cảnh xung quanh, không bỏ qua một tia manh mối nào.

Vốn tưởng rằng sẽ tốn một phen công phu, ai ngờ Chu Tước vừa đến hậu viện, còn chưa kịp nhìn đông ngó tây đã nhìn thấy bóng dáng ngày đêm mong nhớ kia.

Lúc này, Bạch Hổ đang ở hậu viện phơi dược liệu.

Trên mặt đất trải đầy các loại dược liệu được sắp xếp chỉnh tề, Bạch Hổ vừa mới lật một lần, định bụng đem một phần cất đi trước.

Bạch Hổ quả thực có nghe thấy động tĩnh nhưng hắn căn bản không nghĩ nhiều, cho rằng có lẽ là Tử Ngọc đi vào. Dù sao cũng không có ai có thể tùy tiện ra vào hậu viện, cho nên hắn ngay cả đầu cũng không ngẩng lên, tiếp tục làm việc của mình.

“Bạch Hổ…” Chu Tước gọi một tiếng, mong chờ phản ứng của đối phương.

Thế nhưng, Bạch Hổ sau khi nghe thấy giọng nói này, ngẩng đầu lên nhìn người đối diện.

Chỉ thấy lông mày hắn hơi nhíu lại, trong mắt tràn đầy xa lạ và đề phòng.

“Ngươi là ai?” Bạch Hổ trầm giọng hỏi.

Chu Tước: “…”

Trong phút chốc muôn vàn cảm xúc dâng trào trong lòng, Chu Tước không thể trả lời câu hỏi này, càng không biết phải trả lời như thế nào.

Vẻ mặt kỳ lạ của đối phương khiến Bạch Hổ càng thêm đề phòng, hắn ta lại lên tiếng, giọng điệu có chút bất mãn.

“Phía sau y quán không cho người ngoài vào, ngươi rốt cuộc là ai?”

Giờ khắc này Chu Tước cuối cùng đã xác nhận, Bạch Hổ căn bản không nhận ra mình, giống như hắn ta không nhận ra chủ tử vậy.

Thật sự là mất trí nhớ rồi sao?

“Ta đến đây để khám bệnh, vì bụng không được khỏe muốn mượn nhà xí một lát, cô nương bên ngoài liền chỉ đường cho ta.” Chu Tước giải thích.

Cô nương bên ngoài? Chắc chắn là Tử Ngọc rồi.

Bạch Hổ lúc này mới buông lỏng cảnh giác, nhưng hắn ta vẫn rất thận trọng, không muốn người lạ đi lại trong sân.

“Nhà xí ở phía đó, ta dẫn ngươi đi.” Bạch Hổ nói.

Làm như vậy cũng coi như là một loại giám sát, không cho nữ nhân xa lạ có cơ hội đi lung tung.

Chu Tước ngược lại rất vui vẻ, như vậy có thể thuận lý thành chương tiếp cận Bạch Hổ, có thể thử thăm dò hắn ta.

“Đa tạ.” Chu Tước ngoan ngoãn đi theo sau Bạch Hổ, nàng như đang tán gẫu, giọng điệu tự nhiên hỏi: “Vừa rồi thấy ngươi đang phơi dược liệu, ngươi là người làm ở đây sao, ở đây bao lâu rồi?”
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 207



Bạch Hổ lại nhận ra ý đồ của đối phương, hắn ta khẽ gật đầu coi như đáp lại câu hỏi về người làm, sau đó không nói thêm gì nữa.

Người này thật sự là đến mượn nhà xí sao, sao lại hỏi đông hỏi tây?

Bạch Hổ cho dù mất trí nhớ, nhưng một số bản năng nhạy bén ẩn sâu trong tính cách vẫn chưa hề biến mất.

Hắn ta luôn là người đầu tiên nhận ra ý đồ của người khác.

Nhưng có lẽ người ta chỉ là muốn tỏ ra thân thiện, mới nói chuyện phiếm?

Chu Tước thấy Bạch Hổ thái độ lạnh nhạt như vậy, ngược lại cảm thấy rất phù hợp với tính tình của hắn ta. Chỉ là lâu như vậy không gặp, giữa chừng nàng lại tưởng hắn ta gặp chuyện không may, thậm chí không biết tung tích. Đủ loại như vậy lại đối mặt với Bạch Hổ lạnh nhạt, nàng nhất thời không khống chế được cảm xúc của mình…

“Bạch Hổ!” Chu Tước nhịn không được kêu lên, từ phía sau nắm lấy tay hắn ta.

Nhưng còn chưa kịp nói thêm gì làm thêm gì, Bạch Hổ bị Chu Tước chạm vào như vậy, lập tức kích hoạt phản ứng ứng kích của hắn ta.

Hắn ta tưởng rằng đây là tín hiệu tấn công, theo bản năng né tránh, thuận thế kéo giãn khoảng cách với Chu Tước.

Vừa lui về phía sau, Bạch Hổ vừa ra chiêu về phía Chu Tước.

Vì tự vệ, Chu Tước lập tức hóa giải chiêu thức.

Hai người liền trực tiếp đánh nhau ở sân sau, Chu Tước nhân cơ hội thử thăm dò chiêu thức võ công của đối phương. Nàng nhắm vào chân của Bạch Hổ tấn công, phát hiện bước di chuyển né tránh của hắn ta rất quen thuộc……

Qua lại vài chiêu, dược liệu phơi trên mặt đất không hề bị xáo trộn.

Trong lúc thử thăm dò qua lại này, Chu Tước đã rất chắc chắn, nam nhân đeo mặt nạ da người này tuyệt đối là Bạch Hổ.

“Ngươi có mục đích gì?” Trong lúc giao đấu, Bạch Hổ lần đầu tiên chủ động hỏi.

Chu Tước lại không trả lời, nàng nhìn vào mắt đối phương, thi triển khinh công trực tiếp rời đi.

Bạch Hổ thấy nàng bay xa, không đuổi theo.

Hắn ta đứng trong sân, nhớ lại cảnh tượng hai người vừa rồi giao đấu, phát hiện đối phương chưa từng có một chiêu một thức nào là sát chiêu, ngược lại càng giống như đang thăm dò trình độ võ công của hắn ta.

Nữ nhân này rốt cuộc là ai?

Lúc rảnh rỗi, Bạch Hổ chủ động nói chuyện này với Mạnh Lâm Thanh.

“Khó trách……” Mạnh Lâm Thanh lúc đầu còn đang nghi hoặc, tại sao vị cô nương xinh đẹp kia vào sân sau rồi, lại không thấy đi ra nữa.

Sau đó lại nghĩ có lẽ là do mình quá bận rộn, lúc người ta đi ra, nàng không chú ý tới.

Còn hơi tiếc nuối, không được ngắm mỹ nhân thêm vài lần.

Kết quả bây giờ mới biết được, mỹ nhân kia thế mà lại là người biết võ công. Hơn nữa xem ra, căn bản không phải đến mượn nhà xí, chính là nhắm vào Tiểu Bạch mà đến……

Mạnh Lâm Thanh nhớ tới lời nhắc nhở của Tuỳ Phong.

Theo như lời Tuỳ Phong nói, Bạch Hổ võ công cao cường hơn hắn và Tử Ngọc. Mà sáng nay hai người ở trong sân giao đấu, nữ nhân này không những có thể đánh ngang tay với Tiểu Bạch còn có thể thuận lợi rời khỏi tay hắn, lại không khiến bọn họ phát giác, chứng tỏ cũng là một cao thủ.

Thấy Bạch Tử Ngọc vẫn im lặng, Tiểu Bạch bỗng có chút bồn chồn.

Xét cho cùng, trước đây Tùy Phong cũng đã cảnh báo hắn, bảo hắn đừng gây thêm rắc rối cho bọn họ. Mặc dù hiện tại có vẻ như chưa có chuyện gì xảy ra, nhưng sự xuất hiện của nữ nhân kỳ lạ kia, có lẽ là một tín hiệu.

Chỉ là, rời khỏi Bình An y quán, hắn còn có thể đi đâu?

Giá như có thể tìm lại được một chút ký ức, cho hắn một chút gợi ý cũng tốt. Bây giờ như vậy, hắn thật sự không biết mình nên đi đâu về đâu.
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 208



Bạch đại phu không nói gì chắc cũng là cảm thấy khó xử, không tiện lên tiếng trực tiếp đuổi mình đi, hắn đành phải tự biết điều một chút.

“Bạch đại phu, ta biết…” Tiểu Bạch vừa mở miệng, đã bị Bạch Tử Ngọc lên tiếng cắt ngang.

“Bản thân ngươi phải chú ý một chút.” Mạnh Lâm Thanh nói.

“Cái gì?”

Bạch Hổ không kịp phản ứng, bảo hắn chú ý một chút, là xong rồi?

“Ta nói ngươi chú ý một chút, nữ nhân sáng nay, nói không chừng là người đến bắt ngươi.” Mạnh Lâm Thanh nhắc nhở.

Nhớ lúc mới nhặt được hắn, Tiểu Bạch toàn thân trọng thương, nếu lại rơi vào tay kẻ địch chưa chắc đã có kết cục tốt đẹp gì.

Cho dù nữ nhân sáng nay là địch hay bạn, Tiểu Bạch cũng nên cẩn thận một chút mới đúng.

“Bạch đại phu, ngươi không phải muốn đuổi ta đi sao?” Bạch Hổ rất thẳng thắn, hắn cảm kích Bạch Tử Ngọc cứu mình, nhưng không muốn giả ngốc.

Vạn nhất thật sự gây thêm phiền phức cho người ta, hắn thật có lỗi với ân nhân.

Mạnh Lâm Thanh mỉm cười, thật sự không để ý đến nguy hiểm, dù sao có ai có thể nguy hiểm hơn Sở Nam Phong?

“Ta biết võ công của ngươi cao cường, nhưng ngươi quên rồi sao, lúc ta mới gặp ngươi, ngươi bị trọng thương, cho nên tuyệt đối không thể lơ là, còn chuyện đuổi ngươi đi…”

“Mục tiêu của đối phương là ngươi, nếu hắn là người biết lý lẽ tự nhiên sẽ không ra tay với chúng ta. Nếu hắn không biết lý lẽ, cho dù có đuổi ngươi đi, hắn sẽ tha cho chúng ta sao?”

Mạnh Lâm Thanh nói rất có lý, rất nhiều chuyện, không phải muốn trốn là trốn được.

Nhiều nhất chính là ác ý vô cớ, cho dù ngươi không làm gì, chỉ cần nhìn ngươi không vừa mắt, cũng có thể tìm được lý do ra tay.

Bạch Hổ không nói gì, trong lòng đối với Bạch Tử Ngọc lại thêm một phần cảm kích.

Có thể vào lúc đối phương có thể tìm đến, vẫn thu lưu hắn, phần ân tình này, Tiểu Bạch ghi tạc trong lòng.

“Ngươi cũng đừng có cái vẻ mặt đó.” Mạnh Lâm Thanh thật sự không nhìn nổi nữa, một khuôn mặt đẹp đẽ như vậy, tuy là do chính tay nàng nhào nặn nhưng mà biểu cảm quá bi thương rồi nhìn có chút ủ rũ.

“Có thể nhìn ra được, võ công của ngươi cao cường. Thật sự có người đến giết, còn có Tử Ngọc, Tùy Phong, ngay cả Trương bà tử cũng biết chút võ công, ngược lại có thể cùng nhau đối phó, không đến nỗi xảy ra chuyện gì.”

Đây coi như là lời an ủi của Mạnh Lâm Thanh, nàng cũng không phải là không có chỗ dựa.

Ngay cả bản thân nàng, trong tay cũng có không ít độc dược. Chỉ là đây coi như là một trong những lá bài tẩy của nàng, sẽ không dễ dàng nói ra, cũng không muốn để người khác biết được.

Cho nên dám thu lưu Tiểu Bạch, không phải là quyết định nhất thời xúc động của Mạnh Lâm Thanh, mà là suy nghĩ kỹ càng.

“Đa tạ Bạch đại phu.” Mặc dù trong lòng vô cùng cảm kích, nhưng Bạch Hổ không giỏi ăn nói, lúc này cũng không có lời nào hơn.

Mạnh Lâm Thanh gật đầu với hắn, coi như kết thúc cuộc đối thoại này.

Bên kia, Chu Tước sau khi thăm dò, liền lập tức hồi cung bẩm báo.

“Chủ tử, xác nhận tiểu nhị đó chính là Bạch Hổ.”

Chu Tước đem tất cả chi tiết thăm dò hôm nay, đều bẩm báo rõ ràng, đồng thời nói rõ phán đoán của mình.

“Tiểu nhị đó ngoại trừ việc đeo mặt nạ da người, khó phân biệt dung mạo ra. Không chỉ dáng người, giọng nói đều giống hệt Bạch Hổ, ngay cả chiêu thức võ công cũng giống nhau như đúc, nếu nói là trùng hợp thì quá gượng ép.”

“Chỉ là… hắn thật sự giống như mất trí nhớ, không nhận ra ta.”

Nói đến câu cuối cùng, giọng điệu của Chu Tước là sự đau lòng khó giấu.

Với quan hệ giữa bọn họ, cho dù Bạch Hổ có điều gì khó nói, lúc đó không tiện nhận nhau cũng hoàn toàn có thể làm ra một số ám hiệu mà chỉ có bọn họ mới hiểu.
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 209



Nhưng cái gì cũng không có.

Cho nên Chu Tước càng nghiêng về việc Bạch Hổ thật sự mất trí nhớ.

“Thật sự mất trí nhớ…” Sở Nam Phong lẩm bẩm, hắn sờ cằm, là động tác nhỏ mà hắn thường vô thức làm khi suy nghĩ.

Nếu thật sự mất trí nhớ, việc Bạch Tử Ngọc thu nhận Bạch Hổ cũng không phải là không có lý.

Nhưng với bản lĩnh của Bạch Tử Ngọc, chẳng lẽ hắn không thể chữa khỏi chứng mất trí nhớ cho Bạch Hổ sao?

“Để Bạch Hổ ở lại Bình An y quán cũng không phải là không được." Sở Nam Phong nói.

Huyền Vũ lập tức đoán được ý của chủ tử.

“Ý của chủ tử là để Bạch đại phu chữa trị cho Bạch Hổ sao?”

Mất trí nhớ không giống như các bệnh khác, cũng không biết có thể dễ dàng chữa khỏi hay không. Cho dù Bạch Tử Ngọc là thần y, e rằng cũng không dám chắc chắn.

“Bạch Hổ mất trí nhớ, ngay cả Chu Tước cũng không nhận ra, hắn nhất định không thể tự mình trở về. Cho dù chúng ta nói rõ thân phận cho hắn, hắn cũng chưa chắc đã tiếp nhận toàn bộ." Thanh Long nghiêm nghị nói.

Sở Nam Phong tán thành với cách nói của ba người bọn họ.

Chỉ cần xác nhận Bạch Hổ vẫn còn sống, hắn ở lại Bình An y quán cũng được, tạm thời không có nhiệm vụ gì nhất định phải để hắn trở về.

Tình hình trước mắt, án binh bất động có lẽ là lựa chọn tốt nhất.

“Vậy thì cứ quan sát trước đã." Sở Nam Phong nói.

Chu Tước nghĩ, chỉ cần Bạch Hổ không sao, nàng cũng yên tâm. Còn chuyện mất trí nhớ, cho dù nàng có sốt ruột cũng vô ích.

Chỉ có thể án binh bất động.

“Thanh Long, ngươi tiếp tục phái người đến Bình An y quán theo dõi, chú ý động tĩnh của Bạch Hổ." Sở Nam Phong nói.

Dù sao cũng đã mất trí nhớ, vạn nhất lúc này có người ra tay với Bạch Hổ, bọn họ nhất định phải bảo vệ.

Ai biết được mất trí nhớ có ảnh hưởng đến võ công và khả năng phán đoán của Bạch Hổ hay không?

Vừa nghe chủ tử nói như vậy, Chu Tước cảm thấy đây là một cơ hội tốt, nàng không muốn bỏ lỡ một cách vô ích.

“Chủ tử!" Chu Tước tiến lên một bước, bất chấp ánh mắt ngăn cản của Huyền Vũ và Thanh Long, nàng tranh thủ cho bản thân: "Ta nguyện ý đến Bình An y quán theo dõi.”

Loại việc theo dõi này, dù thế nào cũng không đến lượt một người có địa vị như Chu Tước, dưới trướng Thanh Long có rất nhiều người có thể dùng được.

Sự tình nguyện của Chu Tước khiến Thanh Long và Huyền Vũ có chút lo lắng.

Sở Nam Phong lại đang suy nghĩ nghiêm túc.

Bạch Hổ võ công cao cường, người bình thường đi theo dõi hắn rất dễ bị phát hiện, mà hắn lúc này đang trong trạng thái mất trí nhớ, bị phát hiện thì phiền phức. Vạn nhất đánh nhau, chẳng phải là người một nhà đánh nhau sao?

Nếu muốn không bị hắn phát hiện, Chu Tước quả thực là một lựa chọn không tồi.

“Được, vậy ngươi sắp xếp một chút, đừng làm chậm trễ những việc khác." Sở Nam Phong nói.

“Đa tạ chủ tử.”

Thanh Long và Huyền Vũ nghe chủ tử đồng ý, cũng thở phào nhẹ nhõm.

Thế là Chu Tước giao hết những việc trên tay cho người bên dưới, tạm thời không có nhân vật quan trọng nào cần bức cung, nàng vắng mặt một thời gian cũng không ảnh hưởng gì lớn.

Ngày hôm sau, Chu Tước đến gần Bình An y quán.

Trước đó, mấy người Thanh Long phái đi theo dõi, giờ đều đã rút lui.

Chu Tước đến khá sớm, nàng nhìn qua từng gian phòng, cuối cùng cũng xác định được gian phòng của Bạch Hổ.

“Chậc, cái tư thế ngủ này…”

Nếu không phải đến theo dõi Bạch Hổ, Chu Tước thật sự không có cơ hội nhìn thấy tư thế ngủ của hắn, nhưng tư thế ngủ của hắn quả thực khó mà đánh giá.

Xấu quá.

Không ngờ ngày thường lạnh lùng như khúc gỗ, tư thế ngủ lại không nghiêm túc như vậy!
 
Back
Top Bottom