Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!

Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 210



Nhưng mà, cũng rất đáng yêu.

Chu Tước ý thức được suy nghĩ của mình dần lệch hướng, vội vàng lắc đầu.

Nàng đến đây là để theo dõi, sao lại giống như đang nhìn trộm vậy. Nếu để Thanh Long và Huyền Vũ biết được nàng đang nghĩ gì… Ặc, không khỏi rùng mình một cái.

Bởi vì người bị theo dõi là Bạch Hổ, nên Chu Tước không cảm thấy thời gian khó khăn.

Rất nhanh, một ngày đã trôi qua.

Trong mắt Chu Tước, những việc Bạch Hổ làm đều là những việc nhỏ nhặt. Đệ nhất sát thủ vậy mà ngày nào cũng phơi dược liệu, làm những việc nặng nhọc.

Thật là vô lý!

Tuy nhiên, đổi một người khác đến theo dõi, quả thực hiệu quả rõ rệt, bởi vì Bạch Hổ hoàn toàn không phát hiện ra sự tồn tại của Chu Tước.

Do ảo giác ngày tắm rửa cùng với lời dặn dò của Bạch Tử Ngọc, Bạch Hổ dạo này rất cẩn thận, luôn cảnh giác. Hễ phát hiện có người theo dõi mình, hắn nhất định sẽ ra tay hoặc là phản truy tìm.

Nhưng lại chẳng thấy ai đến nữa, có lẽ thật sự là ảo giác.

Thế nhưng Mạnh Lâm Thanh lại nhận được tin tức mới, sáng sớm hôm sau vừa tỉnh dậy, báo cáo của 138 đã truyền vào đầu.

[Ký chủ, người theo dõi lại xuất hiện rồi.]

[Vẫn là đám người trước đó sao?]

[Không, đám người giám sát trước đó đã rời đi, người theo dõi mới chỉ có một.]

Một người? Mạnh Lâm Thanh nghi hoặc.

Trước đó là một đám, bây giờ lại đổi thành một người.

Nàng biết người phái tới chắc chắn có liên quan đến cẩu nam nhân, nhưng sự thay đổi này có ý nghĩa gì?

Là đã xác nhận được thân phận của Tiểu Bạch, cho nên lơ là cảnh giác, chỉ cần một người theo dõi là được? Hay là Tiểu Bạch đối với bọn họ mà nói, cũng không phải là nhân vật gì quan trọng, cho nên phái một người là được rồi?

Mạnh Lâm Thanh chưa nghĩ thông, lúc này, giọng nói của 138 lại vang lên.

[Ký chủ, người mới tới là nữ.]

Nữ nhân?

Trong nháy mắt, gương mặt vị đại mỹ nhân mượn nhà xí ở y quán hôm trước, lập tức hiện lên trong đầu Mạnh Lâm Thanh.

Chính là nữ nhân đã đánh ngang tay với Tiểu Bạch.

Xem ra, không phải cẩu nam nhân không coi trọng Tiểu Bạch, ngược lại hắn ta hẳn là rất coi trọng. Cho nên người giám sát tuy rằng ít đi, nhưng cũng trở nên mạnh hơn.

Chỉ là… Mạnh Lâm Thanh vẫn nghi hoặc, bên cạnh cẩu nam nhân từ khi nào lại có một đại mỹ nhân như vậy?

Kỳ quái, nàng chắc chắn trước đây mình chưa từng gặp qua, lại cảm thấy Sở Nam Phong vẫn keo kiệt như vậy, thế mà có đại mỹ nhân như vậy cũng không giới thiệu cho nàng quen biết!

Thật là đồ gì chứ!

Oán trách thì oán trách, chuyện này cũng không chiếm quá nhiều tâm tư của Mạnh Lâm Thanh.

[Ta biết rồi, nếu có tình huống đặc biệt, ngươi báo cho ta biết kịp thời.]

[Được.]

Mạnh Lâm Thanh lại một lần nữa cảm thán hành động lôi 138 ra của mình đúng đắn biết bao, không chỉ thu được một lao động miễn phí, còn có được thiên nhãn ở khắp mọi nơi.

Nếu không, cho dù nàng có cảnh giác cẩn thận đến đâu, cũng khó mà phát hiện ra những kẻ theo dõi thỉnh thoảng lại chạy tới này.

Bước vào đông, tiết trời càng thêm lạnh lẽo.

“Lạnh quá.” Tử Ngọc ôm lấy cánh tay, đứng dưới mái hiên, cảm giác gió thổi tới như muốn xé rách mặt.

“Vào nhà trốn đi, biết lạnh còn đứng ngoài hóng gió!” Trương bà tử dạy dỗ, gọi nàng vào trong nhà.

Mạnh Lâm Thanh đã mặc y phục dày nhất, nhưng bình thường ở trong y quán, khám bệnh bắt mạch cho bệnh nhân tay luôn phải lộ ra nên đặc biệt lạnh.

Đeo găng tay thì lại ảnh hưởng đến việc làm, suy đi tính lại, nàng bèn lấy găng tay hở ngón trong không gian ra.

Như vậy, cũng sẽ không ảnh hưởng đến việc nàng bắt mạch cho bệnh nhân, hoặc là viết đơn thuốc.
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 211



“Cái này là thứ gì vậy?” Bệnh nhân đến khám bệnh nhìn thấy, nhìn chằm chằm vào tay Mạnh Lâm Thanh, đầu xoay tới xoay lui nhìn.

Thứ mới lạ ở Bình An y quán nhiều lắm, thỉnh thoảng lại bị “đập vào mắt" bây giờ mọi người đều đã bị “thuần phục” rồi.

Những thứ kỳ quái của Mạnh Lâm Thanh khiến bọn họ nhìn mà ngẩn ngơ, mọi người chỉ cảm thấy thú vị, tò mò nhiều hơn là nghi ngờ.

“Găng tay.” Mạnh Lâm Thanh nói.

“Găng tay?” Mọi người tuy rằng không hiểu ý này là gì, nhưng cũng không phải kẻ ngốc: "Găng tay này nhìn ấm áp ghê, còn có thể lộ ngón tay ra, cũng không ảnh hưởng đến việc làm.”

“Đúng vậy, hoàn toàn không ảnh hưởng.” Mạnh Lâm Thanh xòe ngón tay ra rồi nắm lại, biểu diễn sự linh hoạt của nó.

“Quả là đồ tốt, Bạch đại phu, găng tay này có bán không?” Bệnh nhân hỏi.

Thứ mới lạ ở Bình An y quán phần lớn đều có thể bán, cho nên mọi người nhìn thấy, tự nhiên là muốn mua về thử.

Chỉ tiếc là, Mạnh Lâm Thanh tuy có thói quen tích trữ đồ đạc, nhưng còn lâu mới đến mức cái gì cũng tích trữ.

Loại găng tay hở ngón này, trong không gian của nàng cũng không có bao nhiêu đôi, nếu muốn bán thì số lượng chắc chắn là không đủ.

“Không bán.” Mạnh Lâm Thanh thành thật trả lời.

Bá tánh cũng không thể cưỡng cầu, chỉ đành luyến tiếc ra về.

Kết quả có một vị chưởng quầy tiệm may đến khám bệnh, nhìn thấy đôi găng tay của Bạch Tử Ngọc, trong lòng liền rung động.

“Bạch đại phu, ta biết ngài không bán đôi găng tay này, nhưng mà… có thể tháo ra cho ta xem thử được không?” Vị chưởng quầy hỏi.

Mạnh Lâm Thanh không biết thân phận của đối phương, nhìn đôi mắt sáng rực của hắn, đoán được đối phương đã nhìn thấy cơ hội kinh doanh từ đó.

Suy cho cùng, trong khoảng thời gian này, không ít người hỏi nàng về đôi găng tay.

Nàng không phải loại người không muốn người khác phát tài, đã muốn xem thì nàng cũng bằng lòng cho xem.

“Ngươi xem đi.” Mạnh Lâm Thanh cởi găng tay ra, đưa cho đối phương xem.

Vị chưởng quầy cầm lấy đôi găng tay, lật đi lật lại xem kỹ mấy lần, đặc biệt chú ý đến từng chi tiết nhỏ, xác định kỹ thuật may đôi găng tay này không phức tạp nhưng lại rất thiết thực.

Đối với đại đa số bá tánh, ngày nào cũng phải làm việc, mà đeo đôi găng tay này cũng không ảnh hưởng đến việc làm chắc chắn sẽ bán chạy.

“Đa tạ Bạch đại phu.”

Sau khi người nọ cầm thuốc rời đi, về đến nhà liền bắt đầu vẽ, vẽ ra cách làm găng tay rồi lại đi tìm các thợ thêu bàn bạc cải tiến thêm một số chi tiết.

Không lâu sau, loại găng tay hở ngón này đã trở nên thịnh hành trong kinh thành.

Có vài bệnh nhân đến khám bệnh, trên tay cũng đeo găng tay.

“Ơ, mọi người mua ở đâu vậy?” Tử Ngọc tò mò, phát hiện đôi găng tay đó không đẹp bằng của thiếu gia nhà mình, nhưng ý nghĩa thì cũng na ná nhau.

“Ở tiệm của Lâm chưởng quầy có bán đó, rất nhiều người đến mua. Lâm chưởng quầy nói là hắn nhìn thấy Bạch đại phu đeo, mới nghĩ ra cách làm loại găng tay này.”

Tên bệnh nhân kia còn thao thao bất tuyệt, nói đáng lẽ họ nên tự mình bán, số tiền này lại để người khác kiếm mất rồi.

Tử Ngọc gật đầu lia lịa, quay sang nhìn Mạnh Lâm Thanh, ánh mắt có chút uất ức.

Mạnh Lâm Thanh: “…”

Cái gì cũng muốn kiếm tiền?

Cái tính tham tiền của Tử Ngọc, e là còn lợi hại hơn cả mình.

“Ta để ngươi thiếu thốn à?” Mạnh Lâm Thanh bực bội hỏi, nàng đối với Tử Ngọc một chút cũng không keo kiệt.

“Đúng là không có.” Tử Ngọc rầu rĩ nói.

“Thiên hạ này thiếu gì cách kiếm tiền, người ta Lâm chưởng quầy có mắt nhìn người có bản lĩnh. Số tiền này người ta kiếm được là đáng, ngươi cũng không cần phải ghen tị.”
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 212



Tử Ngọc suy nghĩ một chút, cảm thấy rất có lý.

Suy cho cùng, so với việc vất vả bán găng tay, thiếu gia nhà mình khám bệnh cho người ta quả thực kiếm được nhiều hơn.

“Cho nên ngài là thiếu gia mà, cảnh giới tự nhiên là cao hơn ta rồi!” Tử Ngọc nịnh nọt nói.

Mạnh Lâm Thanh không thèm nhìn, lười để ý đến nàng ta.

Do nguyên nhân dịch bệnh, năm nay đã tiêu tốn không ít ngân lượng. Một phần xuất phát từ quốc khố, một phần xuất phát từ kho bạc nhỏ của Sở Nam Phong.

Nhưng dù tính toán thế nào, cũng đều là Sở Nam Phong bỏ tiền ra, dù sao thì những loại vắc-xin đó coi như là cho không.

Nghĩ đến vẻ mặt của Thanh Long khi báo cáo với mình, Sở Nam Phong cảm thấy mình vẫn nên tiết kiệm một chút, có thể tiết kiệm được thì nên tiết kiệm.

“Khụ… khụ…” Sở Nam Phong ho khan hai tiếng, Trương Đức Thuận lập tức lo lắng.

“Hoàng thượng, trong cung lạnh quá, hay là nô tài cho người đốt thêm chút than sưởi ấm ạ?” Trương Đức Thuận hỏi.

“Không cần đâu.” Sở Nam Phong xua tay từ chối, kiên trì nói: "Vẫn là đợi đến tối hãy đốt.”

Sở Nam Phong không bị cảm lạnh, chỉ là gió lạnh thổi vào, khí lạnh xộc vào khoang mũi dẫn đến ho khan.

Bây giờ ngay cả than sưởi trong tẩm cung của hắn cũng đốt ít hơn, chủ yếu là dùng vào buổi tối.

Trương Đức Thuận trong lòng sốt ruột, sợ long thể có tổn hại gì, đến lúc đó hắn lại phải gánh tội danh không chăm sóc tốt cho Hoàng thượng.

Liền nghĩ cách gì đó để Hoàng thượng ấm áp hơn một chút.

Vừa hay, trong kinh thành đang thịnh hành loại găng tay hở ngón, một số tiểu thái giám thường nhờ người ra ngoài cung mua giúp một số thứ. Trương Đức Thuận nhìn thấy món đồ mới lạ này, trong lòng liền có chút d.a.o động.

“Cái gì đây?”

“Công công!” Tiểu thái giám sợ hết hồn, sợ Trương Đức Thuận lấy chuyện này trách phạt mình, muốn che giấu cho qua.

“Giấu diếm làm gì, đưa ta xem.” Giật mạnh lấy đôi găng tay, Trương Đức Thuận lật qua lật lại xem xét.

Tiểu thái giám tinh ý nhận ra Trương Đức Thuận hình như chỉ là tò mò chứ không có ý trách phạt, có lẽ là nhìn trúng đôi găng tay hở ngón này rồi.

“Công công, đây là găng tay hở ngón gần đây rất thịnh hành ở kinh thành, đeo vào vừa ấm áp lại không ảnh hưởng đến việc làm, rất nhiều người mua. Nếu công công thích, đôi này coi như tiểu nhân hiếu kính ngài!”

“Ừm…” Trương Đức Thuận hài lòng nhận lấy, không nói gì thêm.

Hắn định kiếm cho Hoàng thượng một đôi dùng thử, nhưng chắc chắn không thể tặng đôi này, phải đi mua một đôi cao cấp hơn.

“Mua ở hiệu nào trong kinh thành vậy?”

Quả nhiên, đôi găng tay hở ngón mới mua được đưa đến tay Sở Nam Phong, rất được hắn yêu thích.

“Thứ này cũng được đấy.” Sở Nam Phong càng xem càng thích, sau khi đeo thử liền không tháo xuống nữa.

Ban ngày phê duyệt tấu chương, đeo găng tay quả thật ấm áp hơn nhiều.

Tấu chương mỗi ngày dâng lên không ít, trước kia chủ yếu đều nói về chuyện dịch bệnh. Nay dịch bệnh đã được giải quyết lại không có gì khác để thảo luận, đám lão già kia tự nhiên lại dồn sự chú ý vào chuyện tuyển tú.

“Cái gì, lại muốn ngân lượng, tu sửa đê điều? Mùa đông rét mướt thế này tu sửa đê điều gì, e là muốn nhân cơ hội biển thủ công quỹ, tự mình xây lăng mộ trước thì có?”

“Tuyển tú? Lại là tuyển tú, cả ngày trong đầu ngoài nữ nhân ra còn có thứ gì ra hồn không? Vắt bớt nước trong đầu đi!”

“Chê trẫm già? Phì! Lão già ngươi lớn hơn trẫm mấy chục tuổi, nói về già có già bằng ngươi sao?”

“Hừ, còn có đám lão già các ngươi ở trên triều một ngày, trẫm sẽ mãi mãi trẻ trung!”

Sở Nam Phong vừa phê duyệt tấu chương, vừa mắng chửi những vị đại thần khiến hắn khó chịu.
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 213



Bản thân hắn thì tùy tâm sở dục, ngược lại Trương Đức Thuận đứng bên cạnh lo lắng đến mức thở mạnh cũng không dám. May mà hắn biết, Hoàng thượng mắng thì mắng, chung quy vẫn có chừng mực, không đến mức trút giận lên đám nô tài bọn họ.

“Thôi, toàn là lời vô nghĩa, chẳng có câu nào hữu dụng, không xem nữa!”

Sở Nam Phong phất tay áo, những tấu chương này đều trở thành phế vật vô dụng, ngay cả tư cách lọt vào mắt hắn cũng không có.

Xem không những lãng phí thời gian, còn ảnh hưởng tâm trạng, một lũ sâu mọt thiển cận đầu óc rỗng tuếch!

Nói móc đủ rồi, Sở Nam Phong mới cảm thấy thoải mái hơn một chút.

“Hoàng thượng, ngự thiện phòng đưa trà bánh tới.” Trương Đức Thuận vội vàng bày trà bánh, để Sở Nam Phong nguôi giận.

Uống một ngụm trà nóng, cả người ấm áp hơn nhiều.

Sở Nam Phong dựa vào ghế, nhịn không được nhớ tới những tấu chương giục giã tuyển tú.

Nói trong lòng hắn không chút d.a.o động nào, đó tuyệt đối là lời nói dối.

Mỗi lần nhìn thấy những tấu chương này, hắn lại không tự chủ được nhớ tới Bạch Tử Ngọc, còn có câu nói của Bạch Tử Ngọc ngày hôm đó.

“Ta không có long dương chi hảo.”

Câu nói của Bạch Tử Ngọc như sấm bên tai trực tiếp khiến trái tim Sở Nam Phong lạnh đi một nửa, uống trà nóng đến mấy cũng vô dụng.

Nhưng con người đôi khi chính là ti tiện như vậy, biết rõ không thể làm mà vẫn làm, càng cầu mà không được thì càng muốn cầu, ngay cả bản thân cũng không thể khống chế.

Không biết Bạch Tử Ngọc dạo này thế nào rồi?

“Trương Đức Thuận, ngươi lui xuống trước đi.” Sở Nam Phong trầm giọng nói.

Đợi người đi rồi, hắn liền cho gọi Thanh Long đến.

“Ngươi đi hỏi Chu Tước, theo dõi lâu như vậy, có phát hiện gì không. Còn nữa, gần đây Bình An y quán có chuyện gì xảy ra không.” Sở Nam Phong ra lệnh.

Thanh Long ngoài mặt đồng ý, trong lòng điên cuồng oán thầm.

Ý đồ của chủ tử nhà mình không thể rõ ràng hơn được nữa, cái gì mà quan tâm Bạch Hổ dạo này thế nào, nói cho cùng nửa câu sau mới là trọng điểm, căn bản là muốn biết Bạch đại phu gần đây thế nào!

Là một thuộc hạ đủ tiêu chuẩn, Thanh Long biết nhưng không nói.

“Được, ta đi xem sao.”

Thanh Long đích thân đi tìm Chu Tước, thế nhưng nàng ta lại chẳng biết gì.

“Cái gì gọi là không có gì?” Thanh Long đau đầu, như vậy thì làm sao báo cáo với chủ tử đây?

“Là không có gì thật mà, Bạch Hổ vẫn chẳng nhớ ra được gì, ngày ngày chỉ làm mấy việc vặt vãnh như phơi dược liệu, toàn là chuyện vụn vặt không đáng bẩm báo với chủ tử.” Chu Tước thành thật đáp.

“Vậy… gần đây y quán có chuyện gì xảy ra không?” Thanh Long vẫn chưa từ bỏ ý định, tiếp tục hỏi.

Chu Tước nhìn Thanh Long như nhìn kẻ ngốc, hỏi ngược lại: “Ta đến là để giám sát Bạch Hổ, việc gì phải quản chuyện y quán?”

Thanh Long: “…”

Thấy chưa, hắn đã nói mà.

Chu Tước quả nhiên là thuộc hạ đắc lực của chủ tử, chủ tử nhìn chằm chằm Bạch Tử Ngọc, Chu Tước nhìn chằm chằm Bạch Hổ. Được rồi, hắn chính là đến để chịu khổ đây mà.

“Vậy ngươi bảo ta phải nói với chủ tử thế nào?” Thanh Long muốn buông xuôi rồi!

Chu Tước: “…”

Chuyện này thì trách nàng được sao? Nàng ngày nào cũng bận rộn nhìn chằm chằm Bạch Hổ, nào có thời gian mà quản chuyện xảy ra ở y quán.

Nói cho cùng, với mức độ được hoan nghênh của Bạch đại phu, y quán cũng không thể xảy ra chuyện gì lớn được.

“Thôi vậy, ngươi đúng là vô dụng.” Thanh Long nhận ra hiện thực, không giãy giụa nữa.

Thế là, đến lúc hồi cung bẩm báo với Sở Nam Phong, Thanh Long cũng chẳng biết gì.

“Không có gì?” Sở Nam Phong tức giận, đây chính là trình độ giám sát của Chu Tước sao, đây chính là trình độ của một trong tứ đại tâm phúc của hắn sao?
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 214



“Chủ tử bớt giận, Chu Tước nàng ấy chỉ mải nhìn chằm chằm Bạch Hổ thôi, không chú ý lắm…” Thanh Long càng nói càng mất tự tin.

Sở Nam Phong ghét bỏ muốn chết, nhưng chuyện này Chu Tước quả thật không làm sai. Vốn dĩ không phải là đi giám sát Bạch Hổ sao, liên quan gì đến Bình An y quán?

“Cút!” Sở Nam Phong phất tay, bảo hắn lập tức cút đi, khỏi phải ở trước mặt hắn làm chướng mắt.

Thanh Long vui mừng ra mặt, chạy biến đi.

Về phía Mạnh Lâm Thanh, cũng vì sự giám sát của Chu Tước mà vô cùng đau đầu.

Nàng biết rất rõ, mục tiêu của đại mỹ nhân là Tiểu Bạch, hẳn là không có hứng thú với những người như bọn họ.

Nhưng dù là vậy, bị người ta giám sát rốt cuộc cũng không phải chuyện tốt đẹp gì, ai lại muốn ngày ngày có một đôi mắt nhìn chằm chằm trên mái nhà chứ? Thật bất tiện.

Nhất là buổi tối, Mạnh Lâm Thanh cũng không dám lơ là chút nào.

Nhỡ đâu đại mỹ nhân nổi hứng, vạch ngói trên mái nhà nhìn trộm, vừa hay phát hiện ra nàng là nữ nhân…

Chuyện này nhất định sẽ truyền đến tai cẩu nam nhân, nghĩ đến hậu quả, Mạnh Lâm Thanh liền cảm thấy muốn phát điên.

Thế là khoảng thời gian này, ngay cả lúc ngủ vào ban đêm Mạnh Lâm Thanh cũng phải đề cao cảnh giác, duy trì trạng thái nam nhi.

Nàng rõ ràng cảm thấy bản thân tiều tụy đi rất nhiều, ngay cả tinh thần cũng kém đi không ít.

Tại sao chứ?

Tại sao chỉ vì một mệnh lệnh của cẩu nam nhân, mà nàng phải chịu khổ chịu tội như vậy?

Không được, vẫn phải nghĩ cách đưa Tiểu Bạch đi mới có thể giải quyết triệt để vấn đề bị giám sát, giành lại cuộc sống tươi đẹp.

Nhưng mà mời thần dễ, tiễn thần khó, muốn đưa Tiểu Bạch đi phải giải quyết được khối m.á.u tụ trong đầu hắn.

Trước khi bàn bạc với Tiểu Bạch, Mạnh Lâm Thanh đã nhờ 138 giúp một việc.

[Ngươi có thể giúp ta tăng cường thêm một lớp bảo vệ cho phòng phẫu thuật không?]

Phòng phẫu thuật chính là phòng khám của Mạnh Lâm Thanh, rất nhiều ca khám của nàng đều được tiến hành ở trong đó. Khi cần phẫu thuật, sẽ trực tiếp gây mê cho bệnh nhân, sau đó đưa vào không gian để phẫu thuật.

Chỉ có như vậy, mới có thể đáp ứng tối đa mức độ sạch sẽ cần thiết cho ca phẫu thuật.

Khám chữa bệnh hay phẫu thuật cho bệnh nhân bình thường, Mạnh Lâm Thanh hoàn toàn không lo lắng, phỏng chừng người giám sát cũng không có hứng thú.

Nhưng nếu đổi bệnh nhân này thành Tiểu Bạch, nàng tin chắc, người giám sát nhất định sẽ đến nằm trên mái nhà.

Mà phương pháp trị liệu của nàng tuyệt đối không thể bị bại lộ.

[Ý là không bị người khác nhìn trộm?]

138 lĩnh hội nhu cầu của ký chủ một cách vô cùng chính xác.

Việc này đối với người khác có lẽ là muôn vàn khó khăn, nhưng đối với hệ thống mà nói thì đơn giản không thể đơn giản hơn, chỉ cần một thiết lập nhỏ là có thể hoàn thành.

[Đúng vậy, để người ta không thể bóc mái nhà.]

[Không thành vấn đề.]

138 nể mặt nồi lẩu, suy cho cùng từ khi đông đến bọn họ đã ăn lẩu vài lần rồi, nên không mặc cả với Mạnh Lâm Thanh.

[Cần thời gian, một ngày là được.]

[Được.]

Có lời hứa của 138, Mạnh Lâm Thanh lập tức đi tìm Bạch Hổ để nói chuyện này.

“Trước đây ta đã nói với ngươi về tình trạng cơ thể của ngươi, ngày mai ta sẽ kiểm tra cho ngươi một lần. Nếu như trạng thái cơ thể đáp ứng điều kiện, sẽ bắt đầu trị liệu cho ngươi.” Mạnh Lâm Thanh nói.

Bạch Hổ nghe vậy, tâm trạng kích động hẳn lên.

“Đa tạ Bạch đại phu!”

Qua khoảng thời gian ở chung với Bạch Tử Ngọc, hắn biết rõ bản lĩnh thần y của đối phương.

Đã là thần y, vậy thì chứng mất trí nhớ của hắn có lẽ có thể giải quyết triệt để.

Ai mà muốn ngay cả bản thân là ai cũng không biết, Bạch Hổ đương nhiên khao khát có thể tìm lại ký ức, tìm lại chính mình.
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 215



“Được, ngày mai đến kiểm tra.” Mạnh Lâm Thanh nói.

“Được.”

Ngày hôm sau, Bạch Hổ lần đầu tiên với thân phận bệnh nhân đến y quán. Mạnh Lâm Thanh trước tiên bắt mạch cho hắn sau đó gọi vào phòng khám, làm một số kiểm tra cơ bản đơn giản, bao gồm cả xét nghiệm máu.

“Ngươi đợi một chút.” Mạnh Lâm Thanh nói, trên thực tế nàng cũng đang đợi không gian đưa ra báo cáo kiểm tra.

Tình trạng cơ thể của Bạch Hổ cũng gần giống như Mạnh Lâm Thanh dự liệu trước đó, nhưng nếu muốn phẫu thuật trước tiên phải uống thuốc một thời gian, điều dưỡng thêm, đến lúc đó phẫu thuật sẽ nhẹ nhàng hơn nhiều.

“Trước tiên ta kê cho ngươi một phương thuốc, ngươi uống thuốc theo phương thuốc này mười ngày. Mười ngày sau, ta sẽ phẫu thuật cho ngươi.” Mạnh Lâm Thanh dặn dò.

“Phẫu thuật?” Bạch Hổ nghe mà hoang mang, đó là có ý gì?

“Đúng vậy, bởi vì trong đầu ngươi…” Mạnh Lâm Thanh chỉ vào vị trí sau gáy của mình, đó chính là vị trí Bạch Hổ từng bị vật cùn đánh trúng, giải thích: "Có tụ máu, hơn nữa trải qua thời gian dài như vậy nó vẫn chưa tự tiêu tán, cho nên phải dùng biện pháp.”

“Vị trí tụ m.á.u vừa vặn chèn ép dây thần kinh của ngươi, dẫn đến trí nhớ của ngươi xuất hiện vấn đề, cho nên loại bỏ tụ m.á.u là bước đầu tiên.”

Mạnh Lâm Thanh cố gắng dùng ngôn ngữ dễ hiểu nhất để giải thích cho Bạch Hổ, hy vọng hắn có thể hiểu được một chút, như vậy ít nhiều có thể loại bỏ căng thẳng trước khi phẫu thuật.

“Bước đầu tiên? Vậy sau đó còn nữa?” Bạch Hổ nghi hoặc hỏi.

“Sau đó phải xem hiệu quả phẫu thuật, ta nói thật với ngươi ca phẫu thuật này không hề đơn giản, có một chút nguy hiểm. Cho nên phải xem hiệu quả phẫu thuật cuối cùng, mới có thể quyết định sau này ngươi sẽ phát triển như thế nào.” Mạnh Lâm Thanh thành thật nói.

Bạch Hổ biết tình trạng của mình không tốt lắm, ngay cả thần y như Bạch Tử Ngọc cũng nói là khó khăn, vậy thì chắc chắn không phải là chuyện dễ dàng.

Nhưng nếu ngay cả Bạch Tử Ngọc cũng không giải quyết được, e rằng đổi thầy thuốc khác cũng chỉ là vô ích.

Cho nên, hắn quyết định đánh cược một phen.

Vì muốn tìm lại chính mình.

“Được, Bạch đại phu, mọi việc đều nghe theo sự sắp xếp của ngươi.” Bạch Hổ kiên định nói.

“Được, vậy ngươi cứ uống thuốc theo phương thuốc này trước, để Tử Ngọc bốc thuốc cho ngươi, Trương bà tử có thể giúp ngươi sắc thuốc, hiện tại ta chỉ có thể nói…”

“Sau khi phẫu thuật, ngươi rất có thể sẽ khôi phục trí nhớ.” Mạnh Lâm Thanh nói.

Câu nói cuối cùng, giống như một viên thuốc an thần, lập tức khiến Bạch Hổ an tâm hơn rất nhiều.

Đặc biệt là Chu Tước vẫn luôn âm thầm quan sát, nghe được Bạch Tử Ngọc nói câu này, nàng ta vui mừng khôn xiết!

Đối với Bạch Tử Ngọc tràn đầy cảm kích, Chu Tước trong khoảnh khắc này tuyên bố. Từ hôm nay trở đi, Bạch Tử Ngọc chính là nam thần trong lòng nàng ta, là đại phu lợi hại nhất!

“Đa tạ, đợi ta khôi phục trí nhớ, nếu như có thể nhớ ra trước kia mình có tiền tiết kiệm hay không, đến lúc đó nhất định sẽ báo đáp ngươi vì đã chăm sóc ta trong thời gian qua.” Bạch Hổ nói.

Ngoại trừ cho tiền, hắn thật sự không nghĩ ra cách cảm ơn nào khác, dù sao nói vài câu cảm ơn, quá mức sáo rỗng.

Qua thời gian này quan sát, Bạch Hổ phát hiện ra cả nhà này rất thích kiếm tiền, cho nên thù lao là cách báo đáp tốt nhất.

Quả thật, Mạnh Lâm Thanh đối với câu nói này, thái độ như vậy của Tiểu Bạch, rất hài lòng.

“Tiểu Bạch, ngươi yên tâm, ta nhất định dốc hết sức chữa khỏi cho ngươi.” Mạnh Lâm Thanh vỗ vỗ vai Tiểu Bạch, rất nghiêm túc đưa ra cam kết.

Bất luận dựa trên xuất phát điểm nào, Tiểu Bạch trước hết là một bệnh nhân, Mạnh Lâm Thanh đã tiếp nhận rồi tự nhiên sẽ chịu trách nhiệm đến cùng.

Điều này với việc Tiểu Bạch rốt cuộc là ai, hắn với tên cẩu nam nhân kia có quan hệ hay không là hai chuyện khác nhau.

Về phần thù lao... tuy rằng Mạnh Lâm Thanh hiện tại căn bản không thiếu tiền, nhưng ai mà chê tiền nhiều.

Đó đương nhiên là càng nhiều càng tốt.

Huống chi nàng chữa trị bệnh này cho Tiểu Bạch, nói thật, thật sự phải tốn chút công phu cho nên thu tiền cũng là thu đúng.

Quan sát bấy lâu nay vẫn chưa có tin tức gì tốt, nhất là mấy ngày trước Thanh Long cố ý đến tìm, Chu Tước cũng không có gì đáng để báo cáo.

Hôm nay, rốt cuộc cũng có một tin tức phấn chấn lòng người.

Chu Tước lập tức truyền tin tức cho Thanh Long, bảo hắn nhanh chóng bẩm báo cho chủ tử.

“Mười ngày sau sẽ bắt đầu phẫu thuật?” Sở Nam Phong hỏi, hắn đối với cách nói phẫu thuật này cũng tỏ vẻ nghi hoặc.

Bất đắc dĩ, Thanh Long giải thích không được.

Chỉ là bọn họ đều hiểu rõ ý tứ của cách nói này, chính là Bạch Tử Ngọc sẽ trị bệnh cho Bạch Hổ, để hắn khôi phục trí nhớ.
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 216



"Vậy cũng tốt." Sở Nam Phong thở phào nói.

Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ, là bốn kẻ trung thành tuyệt đối của Sở Nam Phong, mỗi người đều mang giá trị không thể thay thế.

Thiếu ai đối với Sở Nam Phong cũng như thiếu mất cánh tay, khiến hắn cảm thấy bị hạn chế và trở ngại.

Bốn người này là trợ thủ đắc lực nhất của hắn, thiếu mất một người cũng đều rất phiền phức.

Dù hiện tại chưa có nhiệm vụ gì đặc biệt cần đến Bạch Hổ, nhưng nếu lỡ có chuyện cần mà Bạch Hổ chưa hồi phục, thì cũng không thể không lo.

Huống hồ, theo Sở Nam Phong đến tận giờ, bốn kẻ trung thành này đối với hắn đã không chỉ đơn giản là thuộc hạ nữa.

Dù thế nào, Sở Nam Phong cũng hy vọng Bạch Hổ có thể sớm hồi phục ký ức.

"Được rồi, thuốc đã sắc xong, Tiểu Bạch mau uống khi còn nóng!" Trương bà tử cười bảo, sắc thuốc một cách hết sức cẩn thận.

Không ít lần Bạch Hổ muốn tự mình làm, nhưng đều bị Trương bà tử đuổi đi.

"Thiếu gia đã nói, dạo này ngươi phải dưỡng sức cho tốt, đi, đi, nghỉ ngơi đi, đừng làm phiền thêm!"

Ngay cả Tùy Phong thường ngày lạnh nhạt cũng chủ động giúp đỡ Bạch Hổ nhiều việc.

Ai cũng chẳng nói gì, nhưng đều lo lắng cho Tiểu Bạch vì sắp phải phẫu thuật, thiếu gia cũng nói phẫu thuật có nguy hiểm nên mỗi người đều âm thầm quan tâm theo cách riêng.

Nhận ra sự quan tâm của mọi người, trong lòng Bạch Hổ có chút xúc động khác lạ.

Nhưng vì chưa nhớ lại được ký ức, hắn cũng không biết làm sao để đáp lại.

Dưỡng bệnh mười ngày, thêm vào việc uống thuốc đúng giờ.

Mạnh Lâm Thanh kiểm tra thêm lần nữa cho Tiểu Bạch, xác định ngày mai sẽ tiến hành phẫu thuật.

"Phẫu thuật của Tiểu Bạch sẽ khá phức tạp, ngày mai đừng sắp xếp người bệnh nào khác cho ta, ta và Tiểu Bạch sẽ vào phòng phẫu thuật." Tối đó, Mạnh Lâm Thanh dặn dò.

"Thiếu gia, để ta vào giúp người được không?" Tử Ngọc đề nghị.

Mạnh Lâm Thanh không thể đồng ý, liền từ chối.

"Giúp ta? Đừng làm phiền thêm. Ngày mai chỉ có ta và Tiểu Bạch, mọi người khác làm việc của mình."

Không đưa 138 vào vì cần vào không gian phẫu thuật, đến lúc đó có 138 ở đấy hay không cũng không ảnh hưởng gì.

Hơn nữa bên ngoài còn có người theo dõi, Mạnh Lâm Thanh cảm thấy để 138 bên ngoài canh chừng vẫn thích hợp hơn.

[Chủ nhân yên tâm, ta đã tăng cường bảo vệ, không ai nhìn thấy gì, người cứ yên tâm mà phẫu thuật.]

[Rất tốt.]

Có sự đảm bảo của 138, Mạnh Lâm Thanh không còn lo lắng gì thêm.

Chu Tước nghe lén, lòng không khỏi lo lắng, quyết định ngày mai phải hết sức cẩn thận quan sát, hy vọng phẫu thuật của Bạch Hổ thuận lợi.

Hôm sau, Bạch Hổ theo Mạnh Lâm Thanh vào phòng phẫu thuật.

Tiêm thuốc mê để Bạch Hổ vào trạng thái ngủ sâu, sau đó mới có thể đưa vào không gian.

Cùng lúc đó, Chu Tước nhanh chóng đứng lên mái nhà, nhẹ nhàng nhấc ngói lên...

Chuyện gì đây?

Trước giờ nàng chưa từng đến phòng phẫu thuật, cứ tưởng như các căn phòng khác, nhấc ngói lên sẽ thấy bên trong nhưng lại không phải vậy.

Dưới lớp ngói là một lớp vật liệu bạc, khi chạm vào rất mịn màng.

Nàng định gõ thử xem có âm thanh không, nhưng ngón tay vừa chạm vào đã dừng lại.

Nếu phát ra tiếng động thì sao?

Chu Tước không dám mạo hiểm, nếu phát ra tiếng động ảnh hưởng đến việc Bạch Tử Ngọc trị liệu thì người chịu thiệt không phải là Bạch Hổ sao!

Trong lúc lưỡng lự, Chu Tước cũng không dám tự tiện hành động. Kể cả bây giờ báo cáo lại với chủ tử, đoán chắc chủ nhân cũng sẽ không hành động thiếu suy nghĩ.

Dù gì họ cũng không dám đánh cược sự an nguy của Bạch Hổ.
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 217



Nếu nói từ góc độ khác, Bạch Tử Ngọc đang chữa trị cho Bạch Hổ, không giám sát được thì cũng chẳng sao.

Cuối cùng Chu Tước không làm gì thêm, chỉ ngồi trên mái nhà, âm thầm lo lắng cho Bạch Hổ.

Trong phòng đã sớm không còn hình bóng của Bạch Hổ và Mạnh Lâm Thanh, giờ này họ đã vào trong không gian.

Đây mới là phòng phẫu thuật thật sự, đầy đủ mọi loại dụng cụ.

Trước khi phẫu thuật, Mạnh Lâm Thanh mới nhận ra mình cẩn thận mấy cũng có sai sót, đã quên không bảo Bạch Hổ cạo đầu trước.

Bây giờ người đã mê man, lại vào không gian, nàng đành tự động thủ lấy ra một cái tông đơ, nhanh nhẹn cạo đầu cho Bạch Hồ.

"Chà, đầu khá tròn trịa." Mạnh Lâm Thanh cười nhận xét.

Tiếp theo là bước quan trọng nhất, phẫu thuật loại bỏ tụ máu.

Mạnh Lâm Thanh sử dụng phương pháp vi phẫu, cho máy móc thực hiện việc làm sạch tụ máu. Tuy nhiên, nhưng vẫn phải mở một lỗ nhỏ ở phía sau đầu Bạch Hổ để máy móc có thể hoạt động.

Những dụng cụ này đều là loại tiên tiến nhất, do Mạnh Lâm Thanh thu mua khi du ngoạn ở các thế giới khác, thuộc loại công nghệ cao.

Phẫu thuật này không chỉ đòi hỏi thời gian mà còn yêu cầu sự tập trung cao độ, tóm lại phải rất cẩn thận.

Toàn bộ quá trình, Mạnh Lâm Thanh luôn căng thẳng, vận hành thiết bị, xử lý tụ máu.

"Sao vẫn chưa ra nhỉ?" Từ sáng đến giờ, Tử Ngọc đã không biết bao nhiêu lần nhìn về phía cửa phòng phẫu thuật.

"Thiếu gia đã nói, cần thời gian, lo lắng cũng chẳng ích gì." Tùy Phong lạnh nhạt nói.

"Hứ, ngươi giả vờ cái gì, đừng cho là ta không biết ngươi cũng lén nhìn!" Tử Ngọc chế giễu.

Từ sáng vào, đến giờ đã qua hai canh giờ nhưng phòng phẫu thuật vẫn chưa có động tĩnh.

Mọi người dù lo lắng, cũng không còn cách nào khác ngoài chờ đợi.

Chu Tước trên nóc nhà sốt ruột sắp điên rồi, nhiều lần muốn xông vào nhưng ngay sau đó lại lập tức đả tọa làm chính mình bình tĩnh lại.

"Thôi nào, đừng lo nữa, ta đoán còn cần thêm một canh giờ nữa." Nhất Nhất già dặn nói ra.

Nàng có lẽ là người duy nhất biết bí mật của phòng phẫu thuật, không phải người, mà là hệ thống kia.

"Chắc không?"

Tử Ngọc ngạc nhiên, sao Nhất Nhất lại biết rõ như vậy.

Không chỉ biết Tiểu Bạch sẽ không sao, mà còn biết cần thêm bao nhiêu thời gian.

"Ừm... ta không chắc, cứ coi như ta đoán thôi." Nhất Nhất nhún vai, nghĩ tốt nhất đừng nói nhiều.

Tùy Phong thì thôi, dù có nghi ngờ cũng chỉ âm thầm suy nghĩ.

Nhưng Tử Ngọc thì khác, nàng sẽ đeo bám hỏi mãi. Hỏi đến khi ngươi cảm thấy phiền mà vẫn còn muốn tiếp tục hỏi.

Nhất Nhất cảm thấy mình thực sự không đối phó được với Tử Ngọc

Quả nhiên, nghe thấy nàng nói vậy Tử Ngọc không hỏi thêm, nhưng Tùy Phong lại liếc mắt đầy ẩn ý.

Thấy chưa, biết ngay Tùy Phong tính toán nhiều hơn.

Mọi người vẫn yên lặng chờ đợi, mong đợi lúc Mạnh Lâm Thanh bước ra từ phòng phẫu thuật.

Một canh giờ sau, cửa mở.

"Sao rồi?" Tử Ngọc và mọi người vội vàng tiến tới.

Lúc này, Mạnh Lâm Thanh trông rất mệt mỏi vì phẫu thuật phức tạp, phải duy trì sự tập trung cao độ trong thời gian dài, tinh thần tiêu hao lớn.

"Không sao rồi, Tiểu Bạch vẫn đang mê man." Mạnh Lâm Thanh nói, bản thân nàng cũng cần nghỉ ngơi.

"Ồ, vậy có phải lát nữa Tiểu Bạch sẽ tỉnh lại không? Hắn có thể hồi phục ký ức không?" Tử Ngọc hỏi, liếc mắt vào trong thấy Tiểu Bạch đang nằm trên giường.

"Có thể, nhưng phải đợi đến khi hắn tỉnh lại mới biết được." Mạnh Lâm Thanh nói thận trọng.

Chu Tước ngồi trên nóc nhà đến thời khắc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Nếu Bạch Tử Ngọc đã nói vậy, thì kết quả phẫu thuật hẳn ổn.
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 218



Khi thuốc mê hết tác dụng, Bạch Hổ dần tỉnh.

Cảm giác đầu tiên là sau đầu hơi đau.

Bạch Hổ đưa tay ra sau sờ thử, phát hiện đầu mình đang được quấn băng... Khoan đã...

Ánh mắt hắn trở nên sắc bén, rồi lại sờ mạnh lên đầu.

Tóc mất sạch?

Đúng vậy, đúng là không có, đầu trọc lốc!

Bạch Hổ kinh ngạc, nhưng sau đó nhớ lại lời Bạch Tử Ngọc nói trước phẫu thuật, cần mở một vết nhỏ trên đầu.

Lúc đó hắn còn định hỏi thêm, nhưng thuốc mê có tác dụng nhanh quá, chưa kịp hỏi đã mê man.

Chắc là vì mở vết thương nên cạo tóc, nhưng nghĩ lại cũng thấy rùng mình, đầu bị mở mà vẫn tỉnh lại được an toàn.

Bạch Tử Ngọc quả không hổ danh thần y!

Cảm giác thứ hai là đầu óc có chút mơ màng, nhiều hình ảnh thoáng qua, như thể hắn đã nhớ ra mình là ai.

"Sao rồi?" Sau khi nghỉ ngơi, Mạnh Lâm Thanh đoán thuốc mê đã hết, Tiểu Bạch hẳn đã tỉnh, liền đến thăm.

"Cảm tạ Bạch đại phu." Bạch Hổ nói, định đứng dậy hành lễ.

Dù sao người ta lại cứu mạng hắn lần nữa.

Đại ân này, khó lòng báo đáp.

"Đừng vội động, ngươi vẫn cần nghỉ ngơi thêm." Mạnh Lâm Thanh nhắc nhở, đặt tay lên vai, không cho hắn đứng dậy.

Trong không gian phẫu thuật, Mạnh Lâm Thanh dùng toàn đồ tốt nhất, thậm chí cả thuốc bôi cho Tiểu Bạch cũng là loại quý hiếm, mục đích là để y hồi phục nhanh chóng.

Lúc này, mọi người đã tụ lại.

"Tiểu Bạch, ngươi nhớ ra mình là ai chưa?" Tử Ngọc hỏi, giọng ríu rít.

Mạnh Lâm Thanh nhíu mày nhắc: "Nhỏ giọng chút, hắn không chịu nổi tiếng ồn đâu."

Tử Ngọc lập tức hạ giọng, nhưng vẫn tò mò nhìn Tiểu Bạch.

Đối mặt với sự quan tâm của mọi người, Bạch Hổ khẽ gật đầu tỏ vẻ đã nhớ lại mình là ai.

Cũng biết nữ nhân đến y quán hôm đó là Chu Tước, biết chủ tử của mình là ai.

"Tuy nhiên, còn nhiều chi tiết cần thêm thời gian để nhớ và làm quen lại." Bạch Hổ nói.

"Đúng vậy, vẫn cần có một quá trình." Mạnh Lâm Thanh nói, đồng thời yêu cầu mọi người đừng quấy rầy Tiểu Bạch, cho hắn chút thời gian.

"Bạch đại phu, cảm tạ ngài!" Bạch Hổ lại một lần nữa nói.

Hắn không nhớ mình đã cảm tạ Bạch Tử Ngọc bao nhiêu lần, nhưng chưa lần nào nghiêm túc như lần này.

Không hổ danh là người được chủ tử coi trọng, ngoài việc là nam tử không thể nối dõi, quả thực không có điểm nào để chê.

Thật xuất sắc, tài chữa bệnh này nói là thần tiên chuyển thế cũng không ngoa chút nào.

"Được rồi, quan trọng là kết quả phẫu thuật tốt." Mạnh Lâm Thanh nói.

Nàng hành y cứu người vốn không để nhận cảm tạ.

Tất nhiên người biết ơn tự khắc sẽ ghi lòng, còn người không biết, nói gì cũng vô ích.

Bạch Hổ gật đầu, ngoan ngoãn nghe lời Bạch Tử Ngọc, dưỡng bệnh cho tốt.

Đồng thời hắn cũng cần thời gian để sắp xếp lại những ký ức vừa trở lại trong đầu.

Chỉ trong vài ngày, hắn như thể đã sống lại cuộc đời một lần nữa, dần lấy lại quyền kiểm soát.

"Kiểm tra định kỳ." Một câu nói, Bạch Hổ theo Mạnh Lâm Thanh vào phòng kiểm tra.

Vì đây là phẫu thuật não, nên thời gian theo dõi sau đó rất quan trọng.

Dù sao có nhiều biến chứng không xuất hiện ngay khi phẫu thuật nhưng nếu phát tác thì cũng cực kỳ nguy hiểm.

Có lẽ nhờ thể chất tốt, trong lúc kiểm tra, Mạnh Lâm Thanh không phát hiện vấn đề gì.

Tuy vậy, nàng vẫn không lơ là, mỗi lần kiểm tra đều hết sức cẩn trọng.

"Được rồi." Mạnh Lâm Thanh vỗ tay, cho Tiểu Bạch xuống giường. "Hồi phục khá tốt, đơn thuốc cần điều chỉnh một chút, lát nữa tới lấy đơn thuốc mới."

"Được." Bạch Hổ gật đầu, rồi thu dọn giường.

Bây giờ hắn có thể làm gì thì làm, để bày tỏ lòng biết ơn với Bạch Tử Ngọc.
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 219



Cứ cách mấy ngày, Mạnh Lâm Thanh đều điều chỉnh lại đơn thuốc sau khi kiểm tra.

Trương bà tử vẫn không để Tiểu Bạch tự sắc thuốc, nhưng hắn cứ khăng khăng. Bởi vì trong thời gian này những việc nặng nhọc đều giao cho Tùy Phong làm, hắn không có gì làm thật sự rất nhàm chán.

"Trương bà tử, sắc thuốc cũng không mệt lắm, coi như ta đang nghỉ ngơi."

"Thôi được, thiếu gia nói có chút việc g.i.ế.c thời gian cũng tốt, tự lo đi." Trương bà tử cười.

Một lần kiểm tra nữa, Mạnh Lâm Thanh muốn chắc chắn tụ m.á.u đã được loại bỏ hoàn toàn, liền gây mê cho Tiểu Bạch thêm lần nữa, đưa vào không gian kiểm tra toàn diện.

Nhìn qua máy, thấy tụ m.á.u đã hoàn toàn được loại bỏ, Mạnh Lâm Thanh nghĩ cuối cùng quá trình điều trị dài dòng cũng tới hồi kết.

Cuộc sống bị giám sát của nàng hẳn cũng tới hồi kết.

"Được rồi, ta có thể chắc chắn tụ m.á.u trong đầu ngươi đã hoàn toàn biến mất, giờ chỉ cần dưỡng bệnh cho tốt." Mạnh Lâm Thanh ngồi đối diện với Bạch Hổ nói nghiêm túc.

"Vậy ta... có thể rời đi?" Bạch Hổ hỏi.

Nói ra câu này, những ngày qua như một giấc mộng.

Những trải nghiệm ấy đều như không thật.

Nhưng băng trên đầu, tóc mới mọc lưa thưa, vị đắng của thuốc vẫn còn trên môi, nhắc nhở mọi thứ đã xảy ra.

"Phải." Mạnh Lâm Thanh trông ngóng ngày này đã lâu.

Dù người giám sát có là đại mỹ nhân, bị nhìn chằm chằm mỗi ngày thật sự không dễ chịu.

Nhất thời Bạch Hổ không biết nói gì để chia tay.

"Đây là đơn thuốc bổ, ngươi bây giờ không được lơ là, nếu trong khoảng thời gian này có gì bất thường phải tìm ta ngay. Còn đơn này uống đều ba lần sáng trưa chiều một ngày, liên tục một tháng." Mạnh Lâm Thanh dặn dò.

Bạch Hổ hoàn toàn tin tưởng lời Bạch Tử Ngọc, gật đầu ghi nhớ.

"Bạch đại phu yên tâm, ta chắc chắn uống thuốc đúng giờ."

Hắn biết, Bạch Tử Ngọc ghét nhất loại người bệnh không nghe lời, mỗi lần gặp phải đều rất giận.

Bạch Tử Ngọc đã tốn không ít công sức để cứu chữa cho hắn, nếu không tuân thủ lời dặn của thầy thuốc, Bạch Hổ sẽ thật có lỗi với công sức của người ta.

"Bạch đại phu, ta phải về nhà một chuyến, còn về phần tiền thuốc... đợi ta xác nhận xong sẽ nhanh chóng gửi tới." Bạch Hổ nói.

Nghĩ đi nghĩ lại, thay vì nói những lời cảm ơn hoa mỹ, thà tặng thêm ít bạc cho Bạch Tử Ngọc có lẽ thiết thực hơn.

Mọi người đều là người thực tế, làm việc có ý nghĩa vẫn hơn.

"Được, tiền thuốc không cần vội." Mạnh Lâm Thanh đáp, nàng cũng nhận ra Tiểu Bạch là người trung thực, nên chẳng lo hắn chạy trốn.

Hơn nữa kể cả Tiểu Bạch có muốn bỏ trốn, với võ công cao cường của hắn, nếu thật sự trốn đi, Mạnh Lâm Thanh làm sao mà đuổi theo để đòi tiền.

"Vậy tại hạ xin cáo từ." Bạch Hổ đứng dậy nói.

Khi đến đây, hắn bị thương nặng nên không có hành lý gì, rời đi cũng tự nhiên chẳng có gì mang theo.

"Ta đi đây, đa tạ các vị thời gian qua đã chăm sóc cho ta." Bạch Hổ chân thành nói với mọi người.

Trương bà tử có chút không nỡ, dặn dò Tiểu Bạch phải giữ gìn sức khỏe, bảo dưỡng tốt đầu óc.

Tử Ngọc giả vờ bực bội, càu nhàu không biết sau này ai làm các việc chân tay.

"Vậy sau này giữa trưa ai đi thu thập dược liệu đây? Ta không quan tâm, Tùy Phong, ngươi làm đi!" Tử Ngọc nói.

Tùy Phong hiếm khi không tranh cãi, chỉ vỗ vai Bạch Hổ, nói: "Bảo trọng."

Vốn dĩ không cùng đường, cuối cùng cũng có ngày phải chia xa.

Sau khi Bạch Hổ rời đi, Mạnh Lâm Thanh mới nhớ ra một chuyện.

"Hỏng rồi!"

"Sao vậy, thiếu gia?" Tử Ngọc nghi hoặc nhìn nàng, thấy vẻ mặt Mạnh Lâm Thanh có chút lo lắng.
 
Back
Top Bottom