Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!

Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 190



Thế nhưng lần này đến nay vẫn không có bất kỳ tin tức gì, thì chứng tỏ…

Ba người Thanh Long cũng mang sắc mặt nặng nề, đặc biệt là Chu Tước, mỹ nhân băng sơn lúc này lo lắng đến mức hai mắt đều đầy tơ máu.

“Chủ tử, cứ chờ đợi như vậy e là tình hình sẽ xấu nhiều tốt ít.” Trong lòng Chu Tước vô cùng sốt ruột, nhưng khi mở miệng ngữ khí vẫn rất kiềm chế.

Thực tế, nàng hận không thể lập tức tự mình dẫn người đến Tấn Bắc điều tra.

“Chờ thêm hai ngày nữa, nếu hai ngày sau vẫn không có tin tức, Thanh Long ngươi dẫn người đến Tấn Bắc.” Sở Nam Phong trầm giọng nói.

Bạch Hổ không phải một người đơn độc xông pha vào Tấn Bắc, hắn còn dẫn theo một đám người cùng đi.

Cho dù thật sự có người bị thương, không thể nào cả tiểu đội đều toàn quân bị diệt. Nói không chừng bọn họ đang trên đường trở về, cần thêm chút kiên nhẫn.

“Nhưng mà…” Chu Tước suýt chút nữa thì không nhịn được.

“Được rồi, chủ tử, mấy ngày nay ta sẽ đi khắp nơi dò la tin tức.” Thanh Long giành nói trước cắt lời Chu Tước, dùng ánh mắt ra hiệu ngăn cản nàng.

Ngay sau đó, ba người rời khỏi hoàng cung.

“Chu Tước, ngươi bình tĩnh một chút, Bạch Hổ sẽ không sao đâu.” Huyền Vũ an ủi.

Bốn người bọn họ tuy không thường xuyên tụ tập cùng nhau, nhưng tình nghĩa giữa bọn họ tuyệt đối không phải người thường có thể sánh bằng, ngày thường cãi nhau chỉ là biểu hiện bên ngoài.

Vào thời khắc sinh tử, bọn họ là những người có thể giao phó sau lưng cho nhau.

“Lần này Bạch Hổ dẫn theo một tiểu đội đi, ta không tin bọn họ một người sống sót cũng không có. Ngươi yên tâm, hai ngày sau nếu không có tin tức, ta sẽ tự mình đến Tấn Bắc tìm Bạch Hổ về cho muội.” Thanh Long cam kết.

Chu Tước một chữ cũng không nói nên lời, trong mắt đỏ hoe đã ngưng đọng lệ quang, nàng không dám nghĩ tiếp nữa.

Thấy nàng như vậy, Thanh Long và Huyền Vũ càng thêm không đành lòng.

Thế nhưng chưa đầy hai ngày, mật tín đã đến.

Sở Nam Phong im lặng xem xong mật tín, biểu cảm trên mặt càng thêm nghiêm trọng, tình hình không mấy lạc quan thậm chí là vô cùng tồi tệ.

Hắn cho gọi ba người vào cung.

“Mật tín đến rồi.”

Một câu nói, đã thành công khiến ba người kích động nhìn về phía Sở Nam Phong, chờ hắn tiếp tục nói.

“Bạch Hổ dẫn người lẻn vào Tấn Bắc, nhiệm vụ ám sát vô cùng thuận lợi, nhưng khi rời đi lại xảy ra một chút bất ngờ.”

Nghe đến hai chữ bất ngờ, tim Chu Tước như bị ai bóp nghẹt.

Lúc Bạch Hổ mang người chạy trốn đã bị thương nặng, để cắt đuôi kẻ địch, bọn họ quyết định chia nhau chạy, hẹn địa điểm tập kết.

Thế nhưng, những người còn lại tập hợp xong, đợi thật lâu cũng không thấy bóng dáng Bạch Hổ, bọn họ nghi ngờ là kẻ truy sát vừa lúc đuổi theo hướng Bạch Hổ chạy trốn.

Tiểu đội men theo phương hướng lúc trước chia nhau tìm kiếm rất lâu, vẫn không tìm thấy dấu vết của Bạch Hổ, hiện tại hắn... bị thương nặng lại mất tích.

Nhất thời, mọi người im lặng.

Mọi người đều đang tiêu hóa tin dữ này, trong lòng rất khó chịu.

Nhất là Chu Tước, nàng lo lắng vạn phần, lòng như lửa đốt, nhưng trước mặt chủ tử lại không dám biểu hiện ra chút nào.

Có thể được Bạch Hổ mang theo đi chấp hành nhiệm vụ, chắc chắn đều là người có năng lực, tình cảm giữa bọn họ cũng rất tốt.

Bọn họ tuyệt đối không thể nào báo tin giả, càng không thể nào cố ý bỏ mặc Bạch Hổ gặp nguy hiểm.

Tình hình đi đến bước này, hiển nhiên là hung nhiều cát ít.

“Chủ tử, hiện tại phải làm sao?" Thanh Long là người đứng đầu trong bốn người, đứng ra hỏi.

“Ngươi phái người âm thầm đi tìm tung tích của Bạch Hổ, sống phải thấy người, c.h.ế.t phải thấy xác.” Bốn chữ cuối cùng, Sở Nam Phong nghiến răng nghiến lợi nói.
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 191



Bốn người đều là cánh tay đắc lực của Sở Nam Phong, mất đi bất kỳ ai, đối với hắn mà nói đều là đả kích nặng nề.

Bất luận sống chết, nhất định phải mang Bạch Hổ về nhà.

“Vâng, chủ tử.” Thanh Long đáp.

Ba người rời khỏi cung của Sở Nam Phong, sắc mặt ai nấy đều rất khó coi.

Ban đầu tưởng rằng có tin tức sẽ là tin tốt, không ngờ lại là tin dữ như vậy, tâm trạng mọi người đều rất nặng nề.

“Thanh Long, có bất kỳ tin tức gì, phải báo cho ta biết ngay lập tức.” Chu Tước im lặng một lúc rồi nói.

Hiện tại Bạch Hổ mất tích, nói không chừng đang chờ bọn họ đến cứu.

Bọn họ nên làm là vực dậy tinh thần cố gắng tìm kiếm hắn, chứ không phải ở đây chìm đắm trong cảm xúc bi thương, cái gì cũng không làm.

“Đúng vậy, Bạch Hổ cát nhân tự có thiên tướng, nhất định sẽ không sao.” Huyền Vũ kiên định nói.

Thanh Long lập tức đi sắp xếp nhân thủ.

Bình An y quán.

Nam nhân được Mạnh Lâm Thanh nhặt về đã nghỉ ngơi mấy ngày, thể chất của hắn cũng không tệ, trải qua điều dưỡng vết thương ngoài da gần như đã khỏi hẳn.

Ngay cả phần đầu bị thương nặng nhất, hiện tại cũng không còn đau nữa.

Chỉ là vẫn không có chút ký ức nào.

Tình huống như vậy, cho dù để hắn rời đi hắn cũng không biết nên đi đâu, may mà Mạnh Lâm Thanh cũng không đuổi hắn đi.

Chỉ là hắn không thể đi lung tung, mỗi ngày đều ở trong phòng nghỉ ngơi luôn cảm thấy toàn thân không được tự nhiên, lại rất nhàm chán. Không có việc gì để g.i.ế.c thời gian, rất khó chịu.

“Bạch đại phu, người xem... có thể tìm cho ta chút việc để làm không?” Buổi tối nam nhân chủ động hỏi.

“Ta việc gì cũng có thể làm, cũng không cần thù lao, coi như là chi phí những ngày qua ta ở nhà người ăn không ngồi rồi, được không?”

Mạnh Lâm Thanh cũng cho rằng lao động thích hợp một chút đối với nam nhân sẽ tốt hơn.

Nghĩ nghĩ, nàng đáp ứng: “Được, vậy ngươi xem thử trong nhà có việc vặt gì có thể làm được thì làm, nhưng đừng quá sức.”

“Nhưng ta có điều kiện.”

“Bạch đại phu cứ nói đừng ngại.” Nam nhân nói, chỉ cần không phải yêu cầu quá đáng, hắn không có lý do gì để từ chối.

“Ngươi phải đeo mặt nạ da người, yên tâm, mặt nạ ta sẽ giúp ngươi làm.”

Mạnh Lâm Thanh vẫn phải cẩn thận một chút, dù sao thân phận nam nhân này không rõ, cẩn thận sẽ không xảy ra sai sót.

“Đương nhiên có thể.” Nam nhân nói.

Như vậy có mặt nạ che giấu, nam nhân hành động cũng thuận tiện hơn, bất kể là đối với Mạnh Lâm Thanh bọn họ hay là đối với bản thân nam nhân.

Hơn nữa không có cách xưng hô, chung quy có chút kỳ quặc.

“Hay là, trước khi ngươi nhớ lại, trước tiên tự mình lấy đại một cái tên để mọi người tiện xưng hô?”

Nam nhân trầm tư hồi lâu, cũng không có ý tưởng gì, liền nhờ Bạch Tử Ngọc quyết định.

“Không bằng gọi là Tiểu Bạch?”

Mạnh Lâm Thanh nhìn nam nhân, cảm thấy da hắn quả thực trắng nõn, so với nữ nhân bình thường còn trắng hơn nhiều, là một đặc điểm rất rõ ràng.

Nam nhân đối với cách xưng hô không có gì gọi là, lúc này liền nhận cái tên Tiểu Bạch này.

“Được, vậy thì gọi là Tiểu Bạch.” Hắn nói.

Tối hôm đó, Mạnh Lâm Thanh ở trong phòng bận rộn hồi lâu làm cho Tiểu Bạch một chiếc mặt nạ da người, sau đó đưa cho hắn.

Mọi người cũng đều đã quen với diện mạo và cái tên mới của Tiểu Bạch.

Cứ như vậy, Tiểu Bạch bắt đầu những ngày tháng làm việc trong Bình An y quán.

Vì có mặt nạ, hiện tại hắn có thể ra vào y quán, nhưng bình thường khi không có việc gì khu vực hoạt động chủ yếu vẫn là ở hậu viện.

“Trương bà tử, việc bổ củi cứ để ta làm cho.” Tiểu Bạch nhận lấy rìu.
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 192



Trương bà tử bản thân biết chút võ mèo cào, bổ củi không thành vấn đề, nhưng Tiểu Bạch giành làm cũng không sao. Dù sao võ công của hắn tốt hơn, bổ củi cũng phải nhanh nhẹn hơn nhiều.

“Được, vậy ngươi bổ hết chỗ này là được.” Trương bà tử đi vào trong pha sữa bột cho đám nhỏ.

“Tiểu Bạch, bê số dược liệu này qua đây!” Tử Ngọc hô lên, từ phía trước ôm một bao tải dược liệu lớn đi đến hậu viện.

“Đưa ta là được.” Tiểu Bạch thu dọn củi đã bổ xong gọn gàng, vội vàng chạy tới nhận dược liệu, hỏi: "Số dược liệu này cần xử lý như thế nào?”

“Vẫn như trước đây, trải ra trong sân, phơi nắng.” Tử Ngọc nói.

“Được.” Tiểu Bạch đáp.

Phía trước y quán có Tuỳ Phong, Tử Ngọc, Nhất Nhất, việc bốc thuốc đã không thiếu người cho nên Tiểu Bạch vẫn luôn ở phía sau làm chút việc vặt.

Ví dụ như phơi dược liệu, hiện tại giao cho hắn làm.

Kho dược liệu cũng cần được sắp xếp thường xuyên, trước đây đều là Tuỳ Phong phụ trách, hiện tại cũng trở thành việc của hắn.

Tiểu Bạch tuy mất trí nhớ, nhưng nhìn hắn làm việc lại là một người vô cùng nhanh nhẹn.

Việc giao cho hắn, hắn đều làm rất tốt.

Rất nhiều bệnh nhân không có điều kiện hoặc là không kịp chờ đến lúc về nhà sắc thuốc, vì vậy Mạnh Lâm Thanh bảo Tử Ngọc đưa thuốc cho Tiểu Bạch để hắn ở phía sau sắc thuốc qua đêm.

Nhưng y quán sẽ thu một khoản phí công sức nhất định, phần lớn bệnh nhân đều có thể chấp nhận.

Tiểu Bạch ngồi trong bếp, trên lò đang sắc một nồi thuốc, thỉnh thoảng hắn lại bỏ thêm vài thanh củi vào, luôn duy trì lửa nhỏ từ từ sắc.

Những kiến thức về dược liệu này đều là Tử Ngọc, Tuỳ Phong bọn họ dạy cho hắn.

“Tiểu Bạch!” Tiếng gọi của Tử Ngọc vang lên.

Hắn vừa nhìn, lại đến giờ thương nhân dược liệu đến bổ thuốc hàng ngày, bọn họ sẽ đưa dược liệu đến y quán. Nhưng việc vận chuyển vào kho, vẫn phải dựa vào Tuỳ Phong bọn họ tự mình làm.

“Tới ngay!”

Bên này đang sắc thuốc, lò không thể rời người, Tiểu Bạch bèn nhờ Trương bà tử giúp trông chừng một lát.

“Trương bà tử, ta phải ra phía trước bê dược liệu, người có thể giúp ta trông chừng một lát được không? Không lâu đâu, sắc thêm nửa khắc nữa là có thể bưng xuống rồi.” Tiểu Bạch nói.

“Không sao, ngươi cứ đi đi, ở đây có ta.”

Lúc Tiểu Bạch đến nơi, Tuỳ Phong đã bắt đầu bê rồi, hắn im lặng gia nhập vào cùng nhau bê dược liệu.

Bây giờ đã là mùa đông, làm việc nặng nhọc dễ ra mồ hôi, ra mồ hôi lại bị gió lạnh thổi rất dễ bị cảm lạnh.

“Nào, hai đứa lau mồ hôi trước đi, nếu áo trong ướt thì nhanh thay một cái khác.” Trương bà tử nói, rót cho mỗi người một chén trà nóng.

“Đa tạ Trương bà tử, ta không sao.” Tiểu Bạch nói, lau mồ hôi trên trán.

Chung sống với Mạnh Lâm Thanh bọn họ đều rất tốt, Tiểu Bạch cứ như vậy mỗi ngày làm việc, coi như là sống rất thực tế.

Chỉ là thỉnh thoảng đêm khuya tĩnh lặng, đối mặt với đầu óc trống rỗng của mình hắn vẫn có chút bất lực.

Cảm giác một người ngay cả bản thân mình cũng quên mất, thật sự rất khó chịu đựng.

May mà cuộc sống vẫn êm đềm.

Dạo này trời trở lạnh, tính lười biếng trên người Mạnh Lâm Thanh lại nổi lên, mỗi ngày đều muốn ngủ nướng không muốn dậy làm việc.

May mà nàng đã mời Nhiếp Minh Đạt và Chu Thừa An đến y quán, nếu vẫn là một mình nàng chống đỡ cả Bình An y quán, chắc là phát điên mất.

“Thiếu gia, ngươi còn chưa dậy sao?” Tử Ngọc đến gõ cửa.

Hôm nay đã sắp xếp cho Mạnh Lâm Thanh khám bệnh, lịch hẹn của hắn bây giờ vẫn rất đắt khách, những bệnh nhân đã hẹn trước tuyệt đối không thể không khám.

Có vài bệnh nhân đến khá sớm, chưa đến lượt đã đến rồi.
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 193



“Biết rồi…” Giọng nói bất đắc dĩ của Mạnh Lâm Thanh vang lên trong phòng.

Không còn cách nào khác, ai bảo nàng còn phải nuôi cả gia đình.

Cũng may là bệnh nhân mùa đông còn đơn giản, phần lớn đều là những bệnh nhân bị sốt.

Mà Nhiếp Minh Đạt giỏi nhất là chữa trị các bệnh nhân đau đầu phát sốt, cho nên đại phu bận rộn nhất trong y quán hiện tại lại là hắn.

“Nhiếp đại phu, cha ta đã sốt hai ngày rồi, hôm nay sốt đến mức mê man rồi!”

“Đừng sốt ruột, để ta xem qua đã.”

Mạnh Lâm Thanh nhìn hai vị đại phu này, trong lòng dâng lên chút tự hào, dù sao cũng coi như là do nàng bồi dưỡng ra.

“Tiểu Chu, ngươi cũng giúp Tiểu Nhiếp san sẻ bớt bệnh nhân đi, nhìn hắn bận rộn kìa.” Mạnh Lâm Thanh sắp xếp.

Tử Ngọc ở bên cạnh không nỡ nhìn, thiếu gia nhà mình lúc này cũng không có bệnh nhân, hắn không giúp thì thôi, ngược lại còn sai bảo Chu Thừa An.

“Được, vị bệnh nhân phía sau, hay là ngươi qua đây để ta xem qua cho?” Chu Thừa An chủ động hỏi.

Mọi người đều có quan hệ rất tốt, đối phương quá bận rộn, có thể giúp thì giúp, sẽ không có ai cảm thấy đây là đang tranh giành bệnh nhân.

Thấy không có việc gì để làm lại gần đến trưa người ít, Mạnh Lâm Thanh nghĩ hay là nàng trực tiếp ra sân sau, trêu chọc mấy đứa nhỏ một chút.

Kết quả m.ô.n.g vừa rời khỏi ghế, cửa y quán liền có một người bước vào.

Mạnh Lâm Thanh: “…”

Sao Sở Nam Phong lại xuất hiện?

Khoảng thời gian này rất yên ổn, Sở Nam Phong không đến Bình An y quán cũng không làm đạo chích nữa, khiến cho cuộc sống của Mạnh Lâm Thanh quá mức an nhàn.

Bây giờ đột nhiên nhìn thấy hắn, liền cảm thấy hắn e là lại đến gây chuyện.

“Vị bệnh nhân này, ngài đã lấy số chưa?” Tử Ngọc chủ động tiến lên, lại giả vờ như không nhận ra.

Giống như chỉ đang tiếp đón một bệnh nhân bình thường.

Chuyện hẹn trước lấy số, Sở Nam Phong cũng đã nghe nói, lập tức nói: “Chưa lấy, lấy số tại chỗ được không?”

“Được, đương nhiên là được.”

“Vậy thì…” Sở Nam Phong chỉ vào Bạch Tử Ngọc đang rảnh rỗi: "Lấy số của vị Bạch đại phu rảnh rỗi nhất này.”

Vốn là một câu nói rất bình thường, nhưng từ trong miệng Sở Nam Phong nói ra, Mạnh Lâm Thanh nghe sao lại thấy không đúng lắm.

Sao lại có chút mùi vị âm dương quái khí?

“Ngươi chỗ nào không thoải mái?” Mạnh Lâm Thanh hỏi.

Sở Nam Phong ngồi xuống trước mặt Bạch Tử Ngọc, nhìn chằm chằm hắn, sau đó mới nói: “Gần đây ngủ không được ngon, muốn đến xem thử thân thể, có phải là có vấn đề gì hay không.”

Chỉ có Sở Nam Phong mới biết nói lời âm dương quái khí sao?

Mạnh Lâm Thanh nào có cam chịu yếu thế, nhân lúc bệnh nhân không nhiều, liền trực tiếp phản bác hắn: “Chỉ là ngủ không ngon thôi, chẳng lẽ thái y trong cung ngay cả chút bệnh nhỏ này cũng không chữa được?”

Ý tứ chính là, mắng Sở Nam Phong nuôi một đám vô dụng.

Lão đại của một đám vô dụng, vậy dĩ nhiên là kẻ vô dụng nhất rồi.

Đối mặt với sự khiêu khích của Bạch Tử Ngọc, Sở Nam Phong không những không hề tức giận, ngược lại sau khi hắn nói xong câu đó còn cười.

Hắn cười.

Mạnh Lâm Thanh cảm thấy người này thật kỳ quái, bị mắng rồi mà còn cười được?

Nàng không cho rằng Sở Nam Phong không nghe ra lời nói âm dương quái khí của nàng, rõ ràng là nghe ra rồi, nhưng phản ứng này không hợp lý lắm.

“Ngươi cười cái gì?” Mạnh Lâm Thanh bực bội hỏi.

Tâm trạng Sở Nam Phong rất tốt, trước đây hắn đã từng nghi ngờ, vị tiểu đại phu ranh mãnh này đang cố tình giả ngu với hắn.

Hắn đường đường là một trang nam tử, khuôn mặt này tuy không đến mức khiến người khác nhìn một lần là nhớ mãi không quên nhưng tuyệt đối cũng nên có chút ấn tượng.
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 194



Sao có thể bởi vì sự khác biệt giữa mặc long bào và thường phục, mà trực tiếp không nhận ra chứ?

Còn chưa đợi hắn thăm dò một phen, tiểu đại phu đã để lộ sơ hở, hắn sao có thể không vui cho được?

Hôm nay, Sở Nam Phong không mặc long bào, thay vào đó là một bộ thường phục.

“Bạch đại phu, sao không giả vờ nữa?” Sở Nam Phong trêu chọc, trên mặt tràn đầy ý cười.

Mạnh Lâm Thanh: “...”

Nàng vừa muốn hỏi giả vờ cái gì liền lập tức phản ứng lại, chuyện lúc trước nàng cố ý lừa Sở Nam Phong, giả làm công tử không hiểu phong tình cùng hoàng đế đối thoại.

Kết quả hiện tại bởi vì một lần âm dương quái khí, lại bất cẩn để lộ bản thân.

Hơi ngại ngùng.

Nhưng chỉ cần Mạnh Lâm Thanh tự mình không cảm thấy ngại ngùng, vậy người ngại ngùng nhất định là người khác!

Hơn nữa có gì đáng cười chứ, Mạnh Lâm Thanh nhìn tên cẩu nam nhân cười đến vui sướng, tâm tình không hiểu sao càng thêm khó chịu.

“Ta không giả vờ.” Mạnh Lâm Thanh tiếp tục giả bộ.

“Vậy hôm nay ta không mặc long bào, ngươi lại biết ta có thái y?” Sở Nam Phong truy hỏi.

Mạnh Lâm Thanh đầu óc xoay chuyển cực nhanh, kéo Tử Ngọc ra giúp mình gánh vác.

“Vừa rồi lúc ngươi treo số, dược đồng trong y quán của ta nói cho ta biết, trước đó lúc ngươi bị thương đến băng bó bọn họ cũng ở đó, từng gặp ngươi.”

Mạnh Lâm Thanh nói rất chậm, suy nghĩ xem có sơ hở logic nào không, kiên quyết không để tên cẩu nam nhân kia nắm thóp được nữa.

“Ồ, thì ra là người khác nói cho ngươi biết.” Sở Nam Phong đầy ẩn ý nói.

Hắn hiện tại sẽ không dễ dàng tin tưởng mỗi câu nói của Bạch Tử Ngọc, dù sao sự láu cá của Bạch Tử Ngọc hắn đã được chứng kiến rồi.

Mạnh Lâm Thanh đang muốn mở miệng hỏi hắn rốt cuộc có muốn xem bệnh hay không, nàng không rảnh rỗi bồi hắn tán gẫu, nhưng vừa nghĩ đến nàng đã nhận ra thân phận của hắn...

Thật sự không tốt lại biểu hiện quá ngông cuồng, như vậy không phù hợp thân phận.

Mà Sở Nam Phong cố ý đến khám bệnh, lúc này hoàn toàn quên mất nỗi khổ mất ngủ của mình, trong đầu đều là chấp niệm muốn truy hỏi.

“Bạch đại phu, vì sao lúc trước ngươi không nhận ra ta?” Sở Nam Phong hỏi, ánh mắt kia tràn đầy sự kiên trì không truy hỏi ra kết quả thì không bỏ cuộc.

Mạnh Lâm Thanh bất đắc dĩ, nàng hiện tại cưỡi hổ khó xuống, không thể không trả lời.

“Bởi vì ta bị chứng mù mặt nhẹ.”

“Thế nào là chứng mù mặt nhẹ?”

“Chính là đối với dung mạo của người khác không nhạy cảm, từng nhìn thấy một khuôn mặt, biết đây là ai. Nhưng lần sau gặp lại, rất dễ dàng không nhớ ra, hoặc là đối chiếu không được, ngươi có thể hiểu như vậy.”

“Ồ...” Sở Nam Phong gật đầu, vẻ mặt như đang suy tư điều gì đó.

Mạnh Lâm Thanh tuy không thể trực tiếp chọc tức tên cẩu nam nhân kia, nhưng vẫn không muốn bỏ qua bất kỳ cơ hội nào có thể khiến hắn thêm bực bội.

Dù sao đây chính là tên cẩu nam nhân kia tự mình đ.â.m đầu vào họng s.ú.n.g của nàng, trách nàng sao được!

“Hơn nữa, ta thân là một đại phu, mỗi ngày phải tiếp xúc với nhiều bệnh nhân như vậy. Nếu như gặp qua một người là có thể nhớ kỹ, vậy trong đầu e là không chứa được thứ khác rồi.”

Nói cách khác, ngươi Sở Nam Phong tính là cái thá gì, ta dựa vào cái gì gặp ngươi một lần là phải nhớ kỹ ngươi?

Đừng có tự mình đa tình nữa.

Giao thiệp với người thông minh, phải luôn giữ cho trí thông minh luôn hoạt động.

Sở Nam Phong từng trải qua bài học càng thêm hiểu rõ đạo lý này, cho nên lúc Mạnh Lâm Thanh nói chuyện, hắn tập trung tinh thần cao độ chính là vì muốn tìm ra sơ hở trong lời nói của nàng.
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 195



Lần này chẳng phải để hắn bắt được rồi sao?

“Nhưng Bạch đại phu, ta nhớ rõ lúc ta mặc thường phục đến tìm ngươi xem bệnh, ngươi cũng không phải là hoàn toàn không có ấn tượng gì với ta.”

“Xem ra, cái chứng... mù mặt của ngươi, e là không chỉ là nhẹ, hay nói cách khác là phải phân người mới phát tác?”

Mạnh Lâm Thanh: “...”

Cẩu nam nhân ngươi đừng có quá đáng!

Vậy mà lại đấu võ mồm với nàng, hừ, Mạnh Lâm Thanh mới không chịu thua, vậy thì xem ai nói giỏi hơn.

“Lời ấy sai rồi, ta bị chứng mù mặt đúng là nhẹ, lúc đó có thể nhận ra ngươi không phải là vì khuôn mặt mà là bệnh của ngươi thật sự quá đặc biệt.”

“Đối với những bệnh nhân có điểm đặc sắc ta đều có chút ấn tượng, cũng không khó lý giải mà. Dù sao ta chính là làm nghề này, thứ duy nhất am hiểu bất quá cũng chỉ là nhớ một số bệnh chứng.”

Khẩu chiến, không có đao kiếm, nhưng lại khói lửa nổi lên bốn phía.

Hai bên ngươi tới ta đi, không ai nhường ai.

Nhắc đến hai chữ đặc biệt, Mạnh Lâm Thanh cố ý nhấn mạnh ngữ khí, e là sợ Sở Nam Phong không nhớ nổi mình đặc biệt ở chỗ nào.

Lập tức, gương mặt Sở Nam Phong vốn còn đang tràn đầy ý cười, liền tối sầm lại.

Tấm tắc... Mạnh Lâm Thanh thầm vỗ tay cho màn biến sắc mặt của tên cẩu nam nhân vừa rồi, quả là tuyệt kỹ hiếm có.

Cho nên, việc Bạch Tử Ngọc trước kia nhớ rõ mình, đơn thuần là bởi vì lúc đó hắn ta thích nam sắc!

Vào một lần đến khám bệnh khác, hắn còn tự mình kiểm chứng, lúc đó phát hiện bản thân đối với nam nhân khác đều không có cảm giác, duy chỉ đối với Bạch Tử Ngọc này...

Hai lần kinh nghiệm xấu mặt vì dựng cờ, cho dù là Sở Nam Phong cũng cảm thấy có chút không chịu nổi.

Thăm dò gì đó, lúc này đều không còn quan trọng nữa.

"Kê đơn thuốc cho ta." Không còn trêu chọc nữa, Sở Nam Phong trầm mặt nói.

Dường như đến bây giờ mới nhớ ra, mình đến Bình An y quán là vì muốn giải quyết chứng mất ngủ.

Mạnh Lâm Thanh tâm trạng rất tốt, hoàn toàn không để ý đến sắc mặt u ám của tên cẩu nam nhân, ngược lại hắn càng đen mặt nàng càng vui vẻ.

"Thuốc này, không thể tùy tiện ăn, không thể chỉ dựa vào một câu nói của ngươi, mà tùy tiện kê đơn."

Khẩu chiến thì khẩu chiến, nhưng khi đối mặt với bệnh nhân, cho dù bệnh nhân này là Sở Nam Phong, Mạnh Lâm Thanh vẫn giữ thái độ chuyên nghiệp nên có.

Tuyệt đối không bôi nhọ nghề nghiệp của mình.

"Vẫn là bắt mạch trước đã." Mạnh Lâm Thanh nói.

Sở Nam Phong đưa tay ra, nhìn thấy tay Bạch Tử Ngọc đặt trên cổ tay mình liền nhịn không được nhìn chằm chằm.

Quả thật là một đôi tay đẹp, rất hợp với thẩm mỹ của hắn.

Đủ thon dài, khớp xương không hề thô kệch, nhìn đường nét rất uyển chuyển lại không khiến người ta cảm thấy yếu đuối, ngược lại có cảm giác mạnh mẽ, có lẽ là do hắn là đại phu.

Quả thật là đẹp!

Mạnh Lâm Thanh bắt mạch xong, bắt đầu kê đơn.

"Đây là cái gì?" Sở Nam Phong cảm thấy mới lạ.

Lần trước đến Mạnh Lâm Thanh còn dùng giấy và bút lông thông thường của thế giới này, vậy mà lần này lại dùng bút mực đen và giấy trắng lấy từ trong không gian ra.

"Giống giấy bút, nhưng lại không giống, vì sao lại khác biệt như vậy?" Sở Nam Phong hỏi, hoàn toàn quên mất bản thân còn đang tức giận, trong lòng tràn đầy tò mò.

Chỉ trách thứ đồ chơi nhỏ này thật sự quá mới mẻ, quá thần kỳ, khiến hắn mở mang tầm mắt.

"Ngươi cứ coi chúng như giấy bút là được, hình thức bên ngoài khác nhau, công dụng như nhau." Mạnh Lâm Thanh đáp.

"Vật này từ đâu mà có?"

Sở Nam Phong thấy Bạch Tử Ngọc dùng rất thuận tiện, muốn nhân cơ hội dò hỏi lai lịch, để Thanh Long cũng đi kiếm chút mang về cho hắn nghịch.
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 196



Nếu thật sự tốt, còn có thể phổ biến cho bá tính.

Mạnh Lâm Thanh không có cách nào giải thích quá nhiều, chỉ đành cắn răng nói: "Vật này là do ta tự làm."

"Có thể bán cho ta một ít không?" Sở Nam Phong hỏi.

Đã khẩu trang, bình xịt có thể bán, vắc xin cũng có thể bán, không có lý nào giấy bút này lại không thể bán.

Dù sao mua ở đâu cũng là mua, mua từ chỗ Bạch Tử Ngọc cũng vậy.

"Không thể." Mạnh Lâm Thanh lại từ chối.

Thứ nhất, giấy bút này nàng căn bản sẽ không sản xuất, thứ hai, với tính cách của tên cẩu nam nhân này, nếu đã dùng qua giấy bút này nhất định sẽ yêu thích không buông tay, chắc chắn sẽ còn mua nữa!

Nhưng Mạnh Lâm Thanh lại không thể cung cấp lâu dài, dù sao thứ này nàng căn bản không có hàng tồn, chỉ tích trữ một ít.

Tự mình dùng thì đủ, chia sẻ cho người khác thì không được.

Nếu dùng tích phân để mua thứ này...

Không, chỉ tưởng tượng đến cảnh tượng đó thôi Mạnh Lâm Thanh đã không chịu nổi, vì một chút giấy bút mà tiêu e là chỉ có mất trí mới làm ra chuyện như vậy.

"Thôi được." Sở Nam Phong nhìn chằm chằm giấy bút trong tay Bạch Tử Ngọc, ánh mắt như muốn dán chặt vào.

Nhưng hắn cũng không biểu hiện cường thế, mặc dù tiếc nuối, vẫn tiếp nhận sự từ chối của Bạch Tử Ngọc.

Thật đáng tiếc, kỳ vật như thế này lại không có cơ hội cảm nhận.

“Được rồi, phương thuốc của ngươi đã viết xong, có thể qua bốc thuốc.” Mạnh Lâm Thanh nhắc nhở, đưa phương thuốc cho Sở Nam Phong.

Sở Nam Phong làm theo trình tự đi đến chỗ Tử Ngọc bốc thuốc Bởi vì lúc này người không nhiều, Tử Ngọc cho Tuỳ Phong và Nhất Nhất đi nghỉ ngơi, một mình trông coi.

Thấy Sở Nam Phong đi tới, Tử Ngọc giả vờ như không quen biết hắn, coi hoàng đế như là thường dân bách tính.

Cần bốc thuốc như nào thì bốc như thế, không có đối đãi đặc biệt.

Mạnh Lâm Thanh trước kia là thân phận gì, lại vì cái g hiện giờ mới có thể lấy thân phận Bạch Tử Ngọc mà sống, Tử Ngọc cho dù không biết chi tiết trong đó nhưng cũng có thể đoán được đại khái.

Đặc biệt là thái độ của Mạnh Lâm Thanh đối với Sở Nam Phong, rõ ràng là có ý kiến với hắn.

Cái này còn không nhìn ra được?

Nếu không phải tên cẩu hoàng đế này trước kia đã làm tổn thương tâm chủ tử nhà nàng, thì nàng cần gì phải một mình mang theo ba đứa nhỏ từ trong hoàng cung chạy ra ngoài kiếm sống?

Hoàng hậu ngày xưa muốn thoát khỏi thân phận, gian khổ trong đó có thể tưởng tượng được.

Người nhà ngay trong kinh thành lại không thể thường xuyên ở bên cạnh, tất cả những điều này đều là do cẩu hoàng đế ban tặng.

Nghĩ đến đây, thái độ của Tử Ngọc liền không tốt lên được, nhưng lại không dám biểu hiện quá khoa trương sợ chọc giận cẩu hoàng đế ngược lại gây nên sự chú ý của hắn, cho chủ tử nhà mình rước lấy phiền phức.

Vì vậy, Tử Ngọc liền duy trì bộ dạng này, đối với Sở Nam Phong không lạnh không nhạt.

“Thuốc của ngươi bốc xong rồi.” Tử Ngọc cân thuốc xong, đẩy về phía Sở Nam Phong, lại xòe tay ra: "Một lượng bạc.”

Đây không phải là Tử Ngọc tự ý hét giá trên trời, Mạnh Lâm Thanh khi kê đơn thường thường đều ghi chú giá cả, nàng chỉ là làm theo lời thiếu gia dặn dò mà thôi.

Sở Nam Phong nào có thói quen trả tiền bạc, đột nhiên nghe thấy một lượng bạc còn ngẩn người ra một lúc, sau đó mới phản ứng lại.

Trên người hắn làm sao có bạc lẻ như vậy, tùy tiện móc ra chính là một thỏi bạc.

Không nghĩ nhiều, trực tiếp đưa cho Tử Ngọc.

“Còn phải trả lại cho ngài.”

“Không cần phiền phức.”

Tử Ngọc thầm nghĩ quả nhiên là hoàng thượng, ra tay chính là bất phàm, hào phóng đến mức khiến người ta căm phẫn!
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 197



Đã hoàng thượng tự mình cũng không để ý, Tử Ngọc cũng không cần thiết phải khách sáo với hắn, vui vẻ thu bạc lại.

Lấy thuốc xong, thì nên đi rồi.

Nhưng lúc này Sở Nam Phong lại không hiểu sao không muốn đi, hắn lại không tìm được một cái cớ hợp lý để không đi, đang do dự…

“Tiểu Bạch!”

Tử Ngọc đột nhiên gào lên một tiếng.

Nàng mắt tinh, nhìn thấy người của thương nhân dược liệu đã đến cửa. Lúc này chính là thời gian bổ sung dược liệu, liền gọi Tiểu Bạch tới làm việc nặng.

“Tới rồi.”

Tiểu Bạch từ phía sau đi ra, hắn đeo mặt nạ da người không chú ý nhiều đến bệnh nhân trong y quán, trực tiếp đi tới cửa tiếp người của thương nhân dược liệu.

“Ngươi kiểm tra lại một chút, mấy túi này là… mấy túi này là… danh sách ở đây.”

“Được, ta kiểm tra số lượng trước, ngươi mang đồ xuống, lát nữa ta tự mình bê vào là được.”

Quy trình tiếp nhận dược liệu Tiểu Bạch rất thành thạo, hắn kiểm tra xong một lượt liền bàn giao xong, đối phương rời đi còn hắn thì vác một bao dược liệu, đi về phía kho hàng.

Từ góc độ của Sở Nam Phong, vừa vặn có thể nhìn thấy bóng lưng của Tiểu Bạch này.

Kỳ lạ thật, hắn cảm thấy bóng lưng này rất quen thuộc, hình như đã gặp ở đâu đó rồi, hơn nữa cảm giác gặp không ít lần.

Nhưng khi cẩn thận nhớ lại, lại cái gì cũng không nắm bắt được.

Tiểu Bạch võ công cao cường, so với Tử Ngọc và Tuỳ Phong còn lợi hại hơn nhiều. Cao thủ như hắn, đối với ánh mắt của người khác rơi trên người mình, đặc biệt nhạy cảm.

Cảm giác được có người đang nhìn mình, hắn dừng bước, thuận theo trực giác nhìn sang.

Hai người nhìn nhau, ánh mắt giao nhau.

Người này… sao có chút quen mặt?

Tiểu Bạch cảm thấy rất kỳ quái, người đang nhìn chằm chằm hắn này, khiến hắn có một loại cảm giác quen thuộc. Nhưng đối phương lại không lên tiếng gọi hắn, cũng không nói gì, chẳng lẽ là mình suy nghĩ nhiều rồi?

“Tiểu Bạch, ngươi ngẩn người làm cái gì vậy?” Tử Ngọc thấy Tiểu Bạch đứng im không đi, còn tưởng hắn có chuyện gì, vội vàng hỏi han.

“Ồ.” Tiểu Bạch hoàn hồn, thầm nghĩ chắc là mình quá nhạy cảm rồi, biết đâu người ta chỉ là tùy tiện nhìn xem thôi: "Không có gì, ta tiếp tục chuyển dược liệu đây.”

Không để tâm nữa, Tiểu Bạch tiếp tục vận chuyển dược liệu.

Do tiếng hỏi han của Tử Ngọc, khúc nhạc dạo nho nhỏ này, sự bất thường giữa Sở Nam Phong và Tiểu Bạch liền lọt vào mắt Mạnh Lâm Thanh.

Đây là chuyện gì?

Mạnh Lâm Thanh thầm nghi hoặc, chẳng lẽ hai người này quen biết? Thế nhưng Tiểu Bạch đang đeo mặt nạ da người do nàng làm, khuôn mặt đó chỉ là sản phẩm ngẫu nhiên được tạo ra từ tay nàng.

Thật trùng hợp, khuôn mặt do nàng tùy tiện nặn ra, lại trùng hợp giống với người quen nào đó của Sở Nam Phong?

Không đúng, cho dù thật sự là như vậy, tại sao Sở Nam Phong không chào hỏi Tiểu Bạch, hắn cũng đâu có mất trí nhớ.

Thông tin quá ít ỏi, Mạnh Lâm Thanh không cách nào đưa ra phán đoán chính xác, chỉ có thể tiếp tục âm thầm để ý phản ứng của Sở Nam Phong.

Tiểu Bạch chuyên tâm làm việc của mình, liên tục ra ra vào vào, đem mấy bao tải dược liệu lớn đặt ở cửa đều chuyển hết vào hậu viện.

Có một số dược liệu cần phải phơi nắng trước, cho nên hắn phải phân loại, trước tiên lựa những dược liệu này ra.

“Ta cùng ngươi lựa chọn.” Tùy Phong chủ động lên tiếng.

Tuy rằng vẫn còn đầy đề phòng với Tiểu Bạch, luôn cảnh giác hắn sẽ mang đến phiền phức cho bọn họ.

Nhưng dù sao cũng sống chung dưới một mái nhà, ngày nào cũng ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy. Hơn nữa bản thân Tiểu Bạch hoàn toàn không khiến người ta chán ghét, cho nên Tùy Phong đối với hắn vẫn rất khách khí.
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 198



“Được, chúng ta mỗi người một nửa.” Nói xong Tiểu Bạch mở một bao tải ra, bắt đầu nghiêm túc lựa chọn dược liệu, lại không lên tiếng nữa.

Trải qua khoảng thời gian chung sống này, Tùy Phong đã phần nào hiểu được tính cách của Tiểu Bạch.

Người này là người làm được việc thực sự, tuy rằng ít nói nhưng làm việc rất tốt, tính tình cũng không phù phiếm, cho người ta cảm giác có chút lạnh lùng.

Giống như lúc này, hai người trước mặt mỗi người chất đống mấy bao tải dược liệu, đều đang lựa chọn lại không có ai chủ động tìm chuyện nói nhảm.

Tùy Phong cũng là tính cách như vậy, hai người ở chung ngược lại rất hợp nhau.

Mạnh Lâm Thanh đang âm thầm quan sát tên cẩu nam nhân kia, lại thấy hắn vốn nên rời đi, đột nhiên lại đi về phía mình.

“Vừa rồi người nọ là ai?” Sở Nam Phong trực tiếp hỏi: "Hình như tên là Tiểu Bạch.”

Hắn nhớ rõ mình nghe thấy Tử Ngọc gọi nam nhân kia như vậy.

“Ngươi nói Tiểu Bạch? Tiểu Bạch chính là Tiểu Bạch, cái gì gọi là hắn là ai?” Mạnh Lâm Thanh chơi trò đố chữ với hắn.

Sở Nam Phong lại không có tâm trạng chơi đùa, hắn tin tưởng cảm giác của mình.

Mặc dù không nắm bắt được hình ảnh trong ký ức, nhưng hắn sẽ không vô duyên vô cớ có loại cảm giác quen thuộc này, cho nên hắn muốn làm rõ ràng.

“Ta hỏi, Tiểu Bạch là ai?” Sở Nam Phong lại lặp lại một lần nữa, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Bạch Tử Ngọc.

Mạnh Lâm Thanh thầm kêu lên một tiếng.

Nàng biết tên cẩu nam nhân này nghiêm túc rồi, ánh mắt này chính là dấu hiệu hắn nghiêm túc.

Thế nhưng về lai lịch của Tiểu Bạch, Mạnh Lâm Thanh thật sự không cách nào giải thích rõ ràng cho Sở Nam Phong nghe được.

Không còn cách nào khác, chỉ có thể cố ý bóp méo ý của hắn, nhân tiện chọc giận hắn một chút.

“Sao ngươi lại hỏi như vậy, chẳng lẽ…”

Mạnh Lâm Thanh nhìn về hướng Tiểu Bạch rời đi, lúc quay đầu lại, ánh mắt tràn đầy vẻ trêu tức, thẳng thừng nói móc: “Ngươi đối với tạp dịch mới đến y quán chúng ta sinh ra hứng thú?”

Thấy sắc mặt Sở Nam Phong thay đổi, Mạnh Lâm Thanh còn muốn thêm dầu vào lửa.

“Người ta thế nhưng là một hài tử làm việc thành thật, một thanh niên tốt, khuynh hướng chưa chắc đã thích hợp với ngươi. Hoàng Thượng ngàn vạn lần đừng có ý định mang người ta về làm nam sủng đấy nhé!” Nhắc đến hai chữ Hoàng Thượng, Mạnh Lâm Thanh đè thấp giọng xuống.

Mặc dù lúc này y quán không có nhiều người, nhưng vẫn không muốn để người khác nghe thấy, càng không muốn gây ra náo loạn.

Nhưng lại phải vừa vặn để tên cẩu nam nhân kia nghe thấy.

Quả nhiên, sự xuyên tạc cố ý của Mạnh Lâm Thanh khiến Sở Nam Phong tức chết, sắc mặt hắn lại thay đổi.

Vừa nghĩ như vậy, Sở Nam Phong cũng không truy hỏi nữa.

Dù sao từ miệng vị tiểu đại phu ranh mãnh này cũng khó mà moi được mấy câu thật lòng, cho dù hắn thật sự trả lời Sở Nam Phong cũng chưa chắc đã tin tưởng hoàn toàn.

Chi bằng trực tiếp để Thanh Long đi điều tra, đỡ phải lãng phí nước bọt ở đây.

Nhưng món nợ tiểu đại phu chọc giận hắn, vẫn phải tính toán cho rõ ràng.

“Bạch đại phu lo lắng rất có lý, chỉ là… lo lắng sai hướng rồi.” Một câu nói, Sở Nam Phong nghiến răng nghiến lợi.

Rõ ràng còn có câu tiếp theo, Mạnh Lâm Thanh chờ hắn nói hết.

“Đối với loại tạp công thân cường thể tráng này, ta không có hứng thú.”

Mạnh Lâm Thanh bỗng nhiên có dự cảm chẳng lành, nhưng ngọn lửa này là do chính nàng tự mình châm lên, căng da đầu cũng chỉ có thể nghe Sở Nam Phong nói hết.

“Ta thật sự cảm thấy hứng thú, là loại hình nho nhã như Bạch đại phu ngươi đây, hiểu chưa?” Ánh mắt Sở Nam Phong trong nháy mắt trở nên nguy hiểm, tràn đầy xâm lược, giống như một con sói đói.
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 199



Mạnh Lâm Thanh: “…”

Cho dù là Mạnh Lâm Thanh xuyên qua mấy cái thế giới, tràn đầy các loại kinh nghiệm lão luyện, đối mặt với ánh mắt như vậy cũng cảm nhận được uy h.i.ế.p và áp bức rõ ràng.

Quả nhiên trêu chọc cẩu nam nhân, không đơn giản như vậy.

Mạnh Lâm Thanh theo bản năng giơ hai tay lên, che trước ngực, làm ra một tư thế tràn đầy phòng bị.

Điều này gần như đã trở thành phản xạ có điều kiện của nàng, làm một cách vô cùng thuần thục tự nhiên.

“Ta không có Long Dương chi hảo.” Ngữ khí Mạnh Lâm Thanh không còn giống như đang nói đùa nữa.

Nói theo một cách nào đó, đây coi như là Mạnh Lâm Thanh đang ám chỉ cự tuyệt Sở Nam Phong hết lần này tới lần khác thử dò.

Mặc dù sớm đã đoán được chân tướng, biết Bạch Tử Ngọc không có Long Dương chi hảo, nhưng thật sự nghe hắn từ trong miệng nói ra, trong lòng Sở Nam Phong vẫn không được thoải mái.

Giống như là… bị cự tuyệt vậy.

Sở Nam Phong không phải kẻ ngốc, hắn đối với Bạch Tử Ngọc không giống bình thường, có thể lừa gạt người khác lại không lừa gạt được chính mình.

Nhất là phản ứng của thân thể, đó là thứ chân thật nhất.

Chính mình chính là thích vị tiểu đại phu ranh mãnh này.

Cho dù thái y trong cung rõ ràng có thể giúp hắn giải quyết nỗi khổ mất ngủ, nhưng hắn cố ý không nhắc tới, cứ lấy đó làm cớ để cho mình xuất cung tìm hắn.

Nói cho cùng, chẳng phải cũng là vì muốn nhìn Bạch Tử Ngọc một cái sao?

Sở Nam Phong không muốn cưỡng cầu đối phương, chỉ có thể nhịn trong lòng, vừa buồn bực vừa tức giận, hắn từ khi nào lại có loại trải nghiệm này?

Lại có ai dám đối xử với hắn như vậy?

“Hừ!” Sở Nam Phong cười lạnh một tiếng, phất tay áo bỏ đi.

Ở lại thêm nữa không chừng hắn sẽ nổi giận, đến lúc đó làm ra chuyện quá khó coi, cũng không biết là đang tra tấn Bạch Tử Ngọc hay là đang tra tấn chính mình.

Chi bằng đi còn hơn.

Nhìn thấy Sở Nam Phong rốt cuộc cũng rời đi, Mạnh Lâm Thanh cũng thở phào nhẹ nhõm.

Nhớ lại ánh mắt của cẩu nam nhân vừa rồi, nàng vẫn cảm thấy có chút kinh hãi. Quả nhiên là mình quá mức phóng túng rồi, về sau khi trêu chọc hắn, vẫn là nên chú ý chừng mực.

Kẻo chọc người ta thật sự nổi giận bức bách, đến lúc đó không có quả ngon để ăn, chung quy vẫn là chính mình.

Mạnh Lâm Thanh hiếm khi tự kiểm điểm bản thân về chuyện này.

Sở Nam Phong rời đi sau, trực tiếp tìm đến Thanh Long.

“Bình An y quán có một tạp công mới đến, ngươi chú ý quan sát người này.” Sở Nam Phong ra lệnh.

“Vâng.” Thanh Long tuy rằng cảm thấy kỳ quái, nhưng vẫn đáp ứng.

Khoảng thời gian này, hắn gần như dồn hết tâm sức vào việc tìm kiếm Bạch Hổ, không tìm được huynh đệ, hắn cũng không thể yên tâm.

Nhưng đã là chủ tử có mệnh lệnh mới, hắn vẫn sẽ phái người đi làm.

Nhìn thấy Thanh Long, trong đầu Sở Nam Phong đột nhiên lóe lên cái gì đó.

Lần này, hắn rốt cuộc cũng nắm bắt được mảnh vỡ ký ức.

“Khó trách ta luôn cảm thấy bóng lưng người nọ cực kỳ quen mắt…” Hắn lẩm bẩm, mọi thứ đều trở nên rõ ràng hơn rất nhiều.

Nhìn thấy Thanh Long, Sở Nam Phong tự nhiên nghĩ đến ba người còn lại, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ.

Và tên tạp dịch mới đến kia, lý do vì sao bóng lưng hắn ta lại khiến Trình Nam Phong cảm thấy quen thuộc, là bởi vì mỗi lần Bạch Hổ rời đi, bóng lưng của hắn ta lại trùng khớp với y.

“Trẫm nghi ngờ, hắn ta chính là Bạch Hổ.” Trình Nam Phong thẳng thừng nói.

“Cái gì?” Thanh Long kinh hãi.

Nhưng tại sao lại là nghi ngờ?

Khuôn mặt Bạch Hổ, chủ tử không thể nào không nhớ được.

Đây chính là điểm khó hiểu của Trình Nam Phong.
 
Back
Top Bottom