Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!

Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 50



“Sau đó thì sao, hôn thành công rồi chứ?” Thanh Long nôn nóng hỏi tiếp.

“Rõ ràng là không hôn được, nếu hôn được thì làm sao Chu Tước lại bị đuổi ra ngoài?” Huyền Vũ cau mày trầm tư.

“Đúng vậy.” Tuy rất mất mặt, nhưng Chu Tước vẫn thành thật nói rõ tình hình: "Có thể nhìn ra chủ tử là thật lòng muốn thử, nhưng hắn... hắn hình như không xuống miệng được với ta, cứ như thể ta là thứ dơ bẩn gì đó, đến gần ta thôi cũng đã thấy khó chịu!”

Cho dù là đối với nam nhân hay nữ nhân, thì loại “chán ghét” này đều có thể trở thành một đả kích.

Nhưng bốn người bọn họ không phải kẻ ngốc, hơn nữa còn rất thông minh.

Bọn họ sẽ không vì loại “chán ghét” này của chủ tử mà tự phủ định bản thân, cho rằng bản thân mình không được.

Nói một cách công bằng, xét về dung mạo, bốn người bọn họ tuyệt đối đều được coi là bậc nhất trong giới, việc thân mật tiếp xúc không đến mức khiến người ta phải “chán ghét”.

Thế nhưng Sở Nam Phong khi lần lượt đối mặt với bọn họ, đều sinh ra loại kháng cự giống hệt nhau, việc này hiển nhiên có điều gì đó khuất tất.

“Chủ tử đối với ba người chúng ta cũng có phản ứng như vậy.” Bạch Hổ nói.

Trầm ngâm một lúc, Huyền Vũ càng nhíu mày hơn, xoa cằm nói: “Ta cảm thấy không đúng lắm, tình trạng hiện tại của chủ tử hình như không chỉ đơn giản là bất lực...”

Chuyện Sở Nam Phong bị thương một năm trước, bốn người bọn họ đều biết, cho nên cũng biết hắn bất lực.

“Vậy phải làm sao bây giờ?” Bạch Hổ lo lắng nói.

Những chuyện khác bọn họ còn có thể vì Sở Nam Phong mà phân ưu giải nạn, nhưng việc chữa trị bất lực này bọn họ không am hiểu y lý, căn bản không biết phải làm thế nào.

Vừa vặn chuyện này lại liên quan đến tôn nghiêm của nam nhân, Sở Nam Phong đường đường là quân vương một nước, bọn họ không thể rầm rộ đi tìm đại phu nào chữa trị bất lực được.

Điều quan trọng nhất là phải xem ý nguyện của bản thân người bệnh.

Bốn người bàn bạc đến cuối cùng, chuyện này vẫn trở thành một nút thắt, bọn họ căn bản không có cách nào can thiệp vào việc chủ tử muốn xử lý như thế nào.

Mà Sở Nam Phong sau một hồi vất vả như vậy, ban đêm vẫn không thể ngủ yên, tiếp tục trở mình hết lần này đến lần khác.

Trải qua thực chiến, Sở Nam Phong coi như đã hiểu rõ.

Đối với Thanh Long bọn họ bốn người, có cả nam lẫn nữ hắn vẫn bất lực chứng tỏ hắn thật sự bất lực, nhưng vị Bạch đại phu kia...

Kỳ quái, tại sao ban ngày hắn lại có phản ứng với vị tiểu đại phu kia?

Chuyện này nghĩ thế nào cũng không thông, Sở Nam Phong cố gắng cũng đã cố gắng rồi, dứt khoát buông tha cho bản thân.

Biết đâu tất cả chỉ là trùng hợp?

Đúng vậy, chắc chắn là trùng hợp!

Khi những lý do khác không thể giải thích được, chỉ có thể đổ hết cho trùng hợp.

Không bằng lại đến Bình An y quán một chuyến, tìm vị Bạch đại phu kia xem thử chẳng phải sẽ chứng minh được sao?

Nghĩ như vậy, Sở Nam Phong lập tức an ủi được chính mình, cũng không lăn lộn nữa, cơn buồn ngủ cũng kéo đến.

Lại qua mấy ngày, Sở Nam Phong cải trang dịch dung, một lần nữa xuất cung.

Lần này mục tiêu rõ ràng, đi thẳng đến Bình An y quán.

Khi Mạnh Lâm Thanh nhìn thấy Sở Nam Phong lần thứ hai ghé thăm, cả người đều ngẩn ra.

Có ý gì đây, tên tra nam này là nhắm vào y rồi?

Nàng không thể để lộ sơ hở, vở kịch vẫn phải diễn tiếp, nhất định phải diễn tiếp!

"Sao ngươi lại tới nữa?" Mạnh Lâm Thanh hỏi.

Sở Nam Phong lại rất nghiêm túc, đối với chuyện bất lực, khi đối mặt với đại phu hoàn toàn không giống như nam nhân bình thường, không hề kiêng kị.
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 51



"Sau lần trước, ta về nhà lại thử hai lần, bất kể đối phương là nam hay nữ đều không được, vẫn bất lực." Sở Nam Phong thản nhiên nói.

Mạnh Lâm Thanh: "..."

Tên tra nam này sẽ không phải là đang lừa nàng đấy chứ?

Rõ ràng lần trước hắn đã dựng lên rồi, hơn nữa còn dựng lên rất nhanh chóng, nàng còn chưa kịp kiểm tra, nhìn thế nào cũng không giống bất lực.

Nhưng hắn có cần thiết phải nói dối lừa gạt y sao?

Mạnh Lâm Thanh nhất thời kinh ngạc, chẳng lẽ bản thân là nhân yêu???

Tên tra nam này đối với nam nhân nữ nhân đều không được, nhưng lại chỉ có một lần đối với nàng là được, mà nàng khoác lên mình lớp da nam nhân, bên trong lại là nữ nhân...

Theo một ý nghĩa nào đó mà nói, coi như nàng là nhân yêu hình như cũng không có vấn đề gì?

Mạnh Lâm Thanh ngộ ra, tên tra nam này quả nhiên là tên b**n th**, hắn chính là thích nhân yêu!

Nhưng như vậy cũng không nói thông, bởi vì tên tra nam này cũng không biết nàng là nữ nhân.

Xoay tới xoay lui, Mạnh Lâm Thanh tự mình làm choáng váng bản thân.

"Bạch đại phu, ngươi không nói gì là có ý gì?" Sở Nam Phong hỏi, nhìn đối phương ngồi trước mặt mình, trên mặt không có gì thay đổi, ánh mắt lại lóe lên mấy lần.

"Ta đang suy nghĩ, rốt cuộc tình huống của ngươi là gì." Mạnh Lâm Thanh vội vàng chữa cháy, nàng nghĩ hay là thử lại một lần nữa: "Hay là vào trong kiểm tra lại một lần?"

Lời đề nghị này đúng ý Sở Nam Phong, hắn cũng đang muốn kiểm tra lại một lần nữa.

Nếu lần này không dựng lên, vậy thì đúng là trùng hợp, nếu dựng lên... vậy có thể thật sự là gặp quỷ rồi!

"Được." Sở Nam Phong lập tức đồng ý.

Hai người một lần nữa đi vào phòng trong.

Quen tay hay việc.

Mạnh Lâm Thanh không cần phải nói gì, Sở Nam Phong tự giác c** q**n.

Thế nhưng, một màn chấn động lại lần nữa tái diễn, gần như giống hệt lần trước!

Mạnh Lâm Thanh còn chưa kịp kiểm tra, Sở Nam Phong đã một lần nữa chào cờ.

Mạnh Lâm Thanh: "..."

Nàng nhìn Sở Nam Phong, vẻ mặt đối phương vặn vẹo kháng cự xen lẫn kinh ngạc.

Giây phút này, ngạt thở, xấu hổ, im lặng, đều không đủ để hình dung.

Mạnh Lâm Thanh vô cùng nghi ngờ, tên tra nam này thật sự không phải đang đùa giỡn nàng đấy chứ, đây gọi là bất lực, đây gọi là không có phản ứng, đây gọi là nam nữ đều không được?

Sở Nam Phong cũng không khá hơn chút nào, hiện tại nội tâm hắn vô cùng sụp đổ. Tất cả hiện thực đều nói cho hắn biết, hắn đối với người khác đều không được, nhưng duy chỉ đối với vị Bạch đại phu này là có cảm giác.

Dựa vào đâu, tại sao chứ?

"Ngươi chắc chắn, những lúc khác ngươi đều bất lực?" Mạnh Lâm Thanh khó khăn hỏi.

Không thể không thừa nhận, hiện tượng kỳ quái của tên tra nam này thật sự đã khơi dậy h*m m**n tìm tòi của nàng.

Chẳng lẽ có loại bệnh gọi là chọn lọc bất lực?

"Ta chắc chắn." Giọng điệu của Sở Nam Phong chưa bao giờ nghiêm túc như vậy: "Không ai lại lấy chuyện này ra đùa giỡn."

Mạnh Lâm Thanh tiếp nhận lời giải thích đó.

Nếu đã vậy phải kiểm tra cho kỹ càng, không phải kiểu kiểm tra bằng mắt thường được.

“Ta còn phải kiểm tra cho ngươi một lần nữa.” Mạnh Lâm Thanh nói, bắt đầu lục lọi chiếc hòm thuốc nhỏ trong phòng.

“Còn cần thiết sao?” Sở Nam Phong cho rằng lại là kiểu kiểm tra như lúc nãy.

Nói thật, hắn không cảm thấy mình có thể chịu đựng thêm một lần bị hành hạ như vậy nữa.

“Cần thiết.” Mạnh Lâm Thanh lấy từ trong hòm thuốc ra một chiếc kim tiêm: "Nói trước, lần kiểm tra này cần lấy m.á.u của ngươi.”

Sở Nam Phong do dự, nhất là khi hắn phát hiện mình không nhận ra thứ mà Bạch đại phu đang cầm trên tay.

“Lấy m.á.u của ta để kiểm tra? Thứ ngươi đang cầm là gì vậy?”

“Là dụng cụ trị liệu, cái này sẽ đ.â.m vào da của ngươi, m.á.u sẽ theo ống chảy ra. Đây là ống để đựng máu, sau đó ta sẽ kiểm tra, không cần nhiều m.á.u đâu, thế nào, có muốn kiểm tra không?”

Mạnh Lâm Thanh không giải thích quá nhiều, có đôi khi càng giải thích người khác càng cho rằng ngươi là kẻ lừa đảo.

Không giải thích, ngược lại còn tạo ra hình tượng cao nhân, càng khiến người ta tin tưởng.

Sở Nam Phong vốn cẩn thận nhưng hắn cũng không nói rõ lý do, tóm lại sau một lúc do dự, hắn gật đầu.

“Duỗi tay ra, đừng động đậy.” Mạnh Lâm Thanh nói, trực tiếp đ.â.m kim vào tay hắn.

Máu đỏ thẫm theo ống chảy ra.

Sở Nam Phong chỉ cảm thấy như bị côn trùng nhỏ cắn một cái, có cảm giác nhưng không đau.

Chốc lát sau việc lấy m.á.u đã hoàn tất, Mạnh Lâm Thanh rút kim ra, lấy một miếng bông gòn ấn vào chỗ kim tiêm.

“Tự mình giữ lấy.” Mạnh Lâm Thanh nói.

Sở Nam Phong rất phối hợp, hắn còn muốn xem Bạch đại phu tiếp theo sẽ làm gì, nhưng lại đột nhiên bị yêu cầu ra ngoài chờ.

“Ngươi ra ngoài chờ, ta kiểm tra xong sẽ ra nói cho ngươi.” Mạnh Lâm Thanh nói.

“Ta không thể xem sao?” Sở Nam Phong cố gắng thương lượng.

“Không được.” Không thể thương lượng.

Sở Nam Phong chỉ đành thỏa hiệp, hắn đứng dậy đi ra ngoài, miếng bông gòn từ chỗ ấn vào hơi lỏng ra, hắn vội vàng nhìn cánh tay định ấn lại nhưng lại phát hiện m.á.u đã cầm.

Thứ đồ chơi nhỏ bé chưa từng thấy này thật thần kỳ?

Vậy mà có thể lấy m.á.u của người khác mà không hề đau đớn, hơn nữa gần như không có vết thương, chỉ trong vài hơi thở đã cầm máu.

Thứ này rốt cuộc là từ đâu tới, vì sao trước đây chưa từng nghe nói, chưa từng thấy qua?

Trong phòng, Mạnh Lâm Thanh khóa cửa lại sau đó tiến vào không gian, đưa mẫu m.á.u vào máy kiểm tra chờ kết quả phân tích.

Sở Nam Phong đang chờ đợi vẫn còn đang suy nghĩ.

Thanh Long là người chuyên thu thập tin tức, ngoài việc dò la các loại bí mật thì những thứ kỳ lạ trên đời này, phần lớn đều đã từng nghe nói qua.

Nếu có thứ đồ chơi như vậy, Sở Nam Phong không thể không biết.

Chợt hắn lại nghĩ, có lẽ là thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân.
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 52



Dù là hắn, cũng không thể thấu hiểu tất cả mọi việc.

"Oe…"

“Oe…”

Tiếng khóc non nớt của trẻ con đột nhiên vang lên từ phía sau y quán, cắt ngang dòng suy nghĩ của Sở Nam Phong.

Chăm chú lắng nghe, hắn nhận ra đó không phải chỉ một đứa trẻ khóc mà có nhiều tiếng khóc cùng lúc.

Y quán này còn có trẻ con sao?

Tử Ngọc và Tùy Phong đã quen với cảnh tượng này, vừa nghe tiếng khóc cả hai liền bỏ việc trong tay, nhanh chóng đi xem xét tình hình.

“Sao lại thế này, sao cả ba đứa bỗng dưng khóc cả vậy?” Tử Ngọc lo lắng hỏi.

“Là Tam Bảo khóc trước.” Trương bà tử đang bối rối, thấy Tử Ngọc và Tùy Phong như nhìn thấy cứu tinh.

“Tam Bảo vừa khóc, Đại Bảo và Nhị Bảo sợ quá cũng khóc theo.”

Chuyện này thường xuyên xảy ra, Tử Ngọc và Tùy Phong đã quen, vội vàng đến giúp dỗ hài tử, mỗi người bế một đứa.

“Thôi nào, đừng khóc nữa, Tam Bảo ngoan nhất mà. Khóc nhiều thế sẽ hỏng giọng mất.” Tử Ngọc dỗ dành, vừa bế Tam Bảo vừa đi ra ngoài.

Đối với những đứa trẻ “cùng khóc đồng thanh” điều đầu tiên để dỗ là tách chúng ra. Nếu không, ba đứa nhỏ sẽ cứ như một ban hợp xướng, bên này nhỏ tiếng một chút, bên kia lại gào to hơn. Tiếng khóc cứ luân phiên không bao giờ dứt.

Ngoài việc bế và dỗ, còn phải đưa bọn trẻ đi loanh quanh, để chúng dần ngừng khóc.

“Không khóc nữa nhé, thế mới đáng yêu chứ.” Tử Ngọc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Tam Bảo, nàng rất muốn véo một cái nhưng sợ lại chọc khóc.

Tùy Phong cũng bế Nhị Bảo đi ra ngoài y quán, đứa nhỏ dường như đã mệt mỏi sau khi khóc lớn, nên dần yên lặng trở lại.

Sở Nam Phong nhìn thấy họ bế trẻ con thì cảm thấy kỳ lạ. Đứa bé này là của y quán sao?

Hắn thấy đứa trẻ mà Tử Ngọc bế, đứa bé nhỏ nhắn mềm mại, da trắng như tuyết thật sự đáng yêu đến mức không thể rời mắt.

Ngay lúc đó, Sở Nam Phong bất giác nhớ tới phế hậu Mạnh Lâm Thanh.

Nhiều chuyện có lẽ đã định sẵn. Hắn vốn không thể có con, nhưng Mạnh Lâm Thanh lại bỏ thuốc khiến nàng mang thai đứa con của hắn.

Nếu lúc đó Mạnh Lâm Thanh không gặp khó sinh mà sinh con an toàn, đứa trẻ của bọn họ cũng có lẽ đã lớn chừng này.

Dù rất ghét thủ đoạn của Mạnh Lâm Thanh, nhưng đứa bé vô tội.

Chỉ tiếc, cuối cùng mẹ con họ đều đã chết.

Sở Nam Phong không nhìn thấy biểu cảm của mình nên không biết, khi nhìn vào đứa bé, ánh mắt hắn dịu dàng đến mức nào.

Trong khi đó ở trong không gian, Mạnh Lâm Thanh đã có kết quả kiểm tra, nhưng sắc mặt của nàng không hề nhẹ nhõm.

Khi nàng bước ra ngoài, Nhị Bảo và Tam Bảo đã được Tùy Phong và Tử Ngọc dỗ dành.

Nhưng Đại Bảo không biết sao vẫn khóc mãi không ngừng, khiến Trương bà tử lo lắng.

“Sao lại khóc rồi?” Mạnh Lâm Thanh bây giờ chẳng quan tâm Sở Nam Phong thế nào, dỗ con mới là quan trọng nhất.

“Tam Bảo không biết vì sao khóc, rồi Đại Bảo và Nhị Bảo khóc theo.” Tử Ngọc giải thích.

“Đại Bảo khóc lâu rồi.” Trương bà tử lo lắng nói.

“Để ta.” Mạnh Lâm Thanh nhận lấy Đại Bảo từ tay Trương bà tử, đích thân dỗ dành con.

“Đại Bảo ngoan, đừng khóc nữa. Con nhìn xem, đệ đệ và muội muội đều không khóc nữa rồi. Con là đại ca, phải làm gương cho chúng chứ.”

“Nếu con cứ khóc thế này, hỏng giọng thì phụ thân sẽ rất đau lòng đó.”

“Ngoan nào, không khóc nữa nhé…”

Việc Bạch đại phu dỗ trẻ không có gì đặc biệt, nhưng khi Sở Nam Phong nghe thấy Bạch đại phu tự xưng là "phụ thân" hắn kinh ngạc vô cùng.

Ba đứa trẻ trước mắt này đều là con của Bạch đại phu sao?

Vậy Bạch đại phu đã có gia đình, thậm chí còn là cha của ba đứa trẻ!
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 53



Tâm trạng Sở Nam Phong trở nên vô cùng phức tạp, hắn không biết phải diễn tả tình cảnh lúc này thế nào.

Quá đặc sắc!

Đầu tiên là phát hiện bản thân bất lực nhưng lại không phải bất lực.

Tiếp theo, phát hiện mình có thể thích nam nhân.

Cuối cùng, người nam nhân đầu tiên mà hắn để mắt tới, không chỉ đã có vợ mà còn là cha của ba đứa con!

Sở Nam Phong hắn đã phạm phải tội nghiệt gì đây?

Càng nghĩ, hắn càng cảm thấy uất ức, đầu óc rối tung.

Lúc này, Mạnh Lâm Thanh đã dỗ được Đại Bảo, đứa trẻ cuối cùng cũng chịu yên lặng, cười toe toét m*t ngón tay nhìn phụ thân.

“Được rồi, Trương bà tử, ngươi mang bọn trẻ ra sau, ta còn có người bệnh.” Mạnh Lâm Thanh nói.

“Vâng.”

Quay đầu lại, nụ cười trên khuôn mặt Mạnh Lâm Thanh lập tức biến mất.

Sở Nam Phong thấy màn biến sắc xuất sắc như vậy đột nhiên cảm thấy có điều chẳng lành.

Mạnh Lâm Thanh ngồi xuống trước mặt Sở Nam Phong.

“Kết quả kiểm tra của ngươi đã có.” Mạnh Lâm Thanh nghiêm nghị nói.

“Thế nào?” Sở Nam Phong thừa nhận hắn hơi lo lắng.

“Kết quả cho thấy, thân thể ngươi hoàn toàn khỏe mạnh, không có bất kỳ vấn đề gì.” Mạnh Lâm Thanh nói.

Khi nhìn thấy kết quả này trong không gian, Mạnh Lâm Thanh đã không thể hiểu nổi, kể cả hiện tại khi đối diện với Sở Nam Phong, nàng vẫn không có lời giải thích hợp lý.

Mạnh Lâm Thanh tin rằng Sở Nam Phong trước đây không hề nói dối, nhưng kết quả xét nghiệm m.á.u cũng không sai.

Vậy rốt cuộc là gì khiến Sở Nam Phong bất lực có chọn lọc?

Trước đó, nàng từng nghĩ đùa trong đầu rằng có thể tên cẩu nam nhân này chỉ có phản ứng với nhân yêu, nhưng đó chỉ là suy đoán hài hước trong tâm trí nàng.

Về mặt khoa học, điều đó không thể xảy ra.

“Tại sao ta lại không thể c**ng c*ng?” Sở Nam Phong hỏi.

Mạnh Lâm Thanh im lặng, không thể trả lời.

Sở Nam Phong cảm thấy vô cùng bối rối.

Nếu đúng như Bạch đại phu nói thân thể hắn không có vấn đề gì, hắn không hề bất lực mà chỉ đơn giản là có xu hướng thích nam nhân.

Tiếp tục suy luận, hắn không có phản ứng với Thanh Long, Bạch Hổ, Huyền Vũ vì họ không phải là kiểu người mà hắn thích.

Nhưng hắn lại có phản ứng với Bạch đại phu, điều đó có nghĩa là hắn thích kiểu nam nhân như Bạch đại phu.

Một người nam nhân có thê tử, đã làm phụ thân hài tử?

Sự sụp đổ của Sở Nam Phong càng tăng lên.

Dù kết luận này thật phi lý và hắn không muốn tin, nhưng đây có vẻ là lời giải thích hợp lý nhất vào lúc này.

Thật khó để diễn tả bằng lời.

Sở Nam Phong với đầu óc đã quay vòng vô số lần, không khỏi bắt đầu quan sát người nam nhân trước mặt mình.

Mạnh Lâm Thanh nhận ra ánh mắt của Sở Nam Phong đột nhiên thay đổi, bị nhìn chằm chằm khiến nàng hơi bối rối, lo sợ lộ thân phận nên tránh ánh mắt hắn.

Sở Nam Phong nghĩ thầm, hóa ra mình thích kiểu người như thế này?

“Bạch đại phu.” Sở Nam Phong bất ngờ đứng dậy, không hề báo trước.

Hắn lấy từ trong n.g.ự.c ra một túi bạc, ném lên bàn.

“Chuyện ta đến đây khám bệnh, mong Bạch đại phu giữ kín.” Sở Nam Phong nói.

Với kinh nghiệm từ lần trước, vừa thấy túi bạc, Mạnh Lâm Thanh liền vui mừng khôn xiết.

Dễ nói dễ nói, chỉ cần đưa bạc đúng chỗ thì việc giữ bí mật nàng cũng làm được tuyệt đối.

“Yên tâm, tình huống của người bệnh là chuyện riêng tư, ta tuyệt đối sẽ không nói lung tung.” Mạnh Lâm Thanh cam đoan, nhanh chóng nhét túi bạc vào người.

“Vậy thì tốt.” Nói xong, Sở Nam Phong quay người rời đi.

Đợi người đi khuất, Mạnh Lâm Thanh mới vui vẻ lấy túi bạc ra xem.

Được lắm! Không hổ danh là vua của một nước, xuất thủ quả nhiên không tầm thường.
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 54



Nếu có vài người giàu có như thế này đến khám bệnh, y quán sẽ phát tài nhanh chóng!

Mạnh Lâm Thanh càng nghĩ càng thấy phấn khích.

“Tử Ngọc, đón lấy!” Nàng trực tiếp ném túi bạc về phía Tử Ngọc.

Tử Ngọc bắt lấy ước lượng rồi lập tức mắt sáng lên.

“Thiếu gia, người bệnh này có lai lịch gì mà ra tay hào phóng vậy?” Tử Ngọc cảm thán.

Từ khi trở thành "thánh thủ nam khoa," không ít công tử ca trong kinh thành đã đến khám bệnh tại Bình An y quán.

Những công tử ca này đã rất hào phóng, nhưng vẫn không thể sánh với người bệnh vừa rồi.

Mạnh Lâm Thanh tất nhiên không tiết lộ thân phận thật của Sở Nam Phong, chỉ mập mờ đáp: “Lai lịch gì chứ, chỉ là một con dê béo thôi.”

Nàng đã nghĩ thông suốt.

Mặc dù không muốn dính dáng tới Sở Nam Phong nữa, nhưng đã mở y quán, khách đến khám bệnh thì không có lý do gì từ chối.

Vậy nên cũng chẳng có gì sai khi tiện thể kiếm ít bạc từ hắn, hơn nữa nàng cũng không phải lấy không, mà là đã cung cấp dịch vụ tương ứng.

Sau khi rời khỏi y quán, Sở Nam Phong dự định trở về hoàng cung để suy nghĩ kỹ càng.

Đi ngang qua Thúy Hương Các, cái tên lộ liễu nhìn qua đã biết đây là nơi nào.

Trước cửa còn đứng vài cô nương mặc y phục mỏng manh, trang điểm lộng lẫy, toả ra hương thơm quyến rũ, rõ ràng đây không phải chốn đứng đắn.

Sở Nam Phong dừng bước.

Thúy Hương Các là thanh lâu nổi tiếng nhất kinh thành.

Nơi này không chỉ kinh doanh mua vui với kỹ nữ, mà còn có cả tiểu quan. Hiếm có nơi nào kết hợp cả hai hình thức như Thúy Hương Các.

Chỉ do dự trong chốc lát, Sở Nam Phong thay đổi ý định, không vội về cung mà bước vào Thúy Hương Các.

Mụ tú bà tinh tường, chỉ cần liếc mắt nhìn phong thái và trang phục của Sở Nam Phong là biết hắn không phải người thường, liền nhiệt tình chào đón.

“Khách quan, trông ngài có vẻ là lần đầu đến Thúy Hương Các của chúng ta?” Tú bà định khoác tay Sở Nam Phong, nhưng hắn tránh né.

Dù đến để kiểm chứng một số chuyện, nhưng bị mụ tú bà bám vào người thì không cần thiết.

Sở Nam Phong khẽ gật đầu, giữ vững phong thái.

“Khách quan, mời vào trong. Chỗ chúng ta rất thú vị, đảm bảo ngài sẽ vui vẻ!”

“Có phòng riêng không?” Sở Nam Phong hỏi.

“Dĩ nhiên là có, mời ngài đi lối này. Thuận Tử, mau chuẩn bị phòng tốt nhất cho công tử, mời lên lầu.” Mụ tú bà gọi.

Khi lên lầu, Sở Nam Phong ngồi xuống với vẻ mặt bình tĩnh và bắt đầu chọn người.

“Ta muốn tiểu quan.”

Biết Sở Nam Phong là khách thích tiểu quan, mụ tú bà không hề khó xử vì Thúy Hương Các cái gì cũng có.

“Khách quan thích loại nào? Chỗ chúng ta loại nào cũng có, đảm bảo ngài sẽ chọn được người vừa ý!” Mụ tú bà tự hào nói.

Sở Nam Phong nhíu mày. Hắn chưa từng có kinh nghiệm trong chuyện này, nên không biết mình thích kiểu gì.

Thực ra mục đích của hắn là kiểm chứng, vậy nên cũng không cần hạn chế phong cách, có thể thử nhiều loại để tìm hiểu.

“Gọi tất cả các loại, mỗi loại một người.” Sở Nam Phong thản nhiên nói.

Mụ tú bà kinh ngạc, không ngờ khách nhân này lại có khẩu vị lớn đến thế.

Thúy Hương Các vốn là chốn xa hoa bậc nhất kinh thành, chi phí không hề rẻ. Dù Sở Nam Phong có vẻ là người giàu có, nhưng yêu cầu nhiều thế này…

Thấy mụ tú bà không lập tức đáp lại, Sở Nam Phong cảm thấy kỳ lạ, liếc nhìn thấy tròng mắt đảo tròn của mụ ta.

Không nói hai lời, nhét một tờ ngân phiếu vào tay tú bà.

Nhìn thấy con số trên ngân phiếu, mặt mụ tú bà lập tức rạng rỡ như đóa hoa cúc nở rộ, những nếp nhăn trên mặt nhiều không đếm xuể.
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 55



“Ôi, khách quan yên tâm!” Tú bà cười tươi hứa hẹn. “Ngài cứ ngồi đợi, ta sẽ lo chu toàn.”

“Thuận Tử, mau mang rượu ngon, trà thơm và điểm tâm ngon hầu hạ đại gia đi, nhanh lên!”

“Dạ, tới ngay!” Thuận Tử vội đáp, nhanh chóng chuẩn bị mọi thứ.

Mụ tú bà tay cầm ngân phiếu hớn hở vặn hông đi ra ngoài, thầm nghĩ phải chọn những tiểu quan xuất sắc nhất để giữ chân vị khách hào phóng này.

Nghĩ đến con số trên ngân phiếu, lòng mụ ta vui như trẩy hội.

Thuận Tử dẫn người vào, bày biện rượu trà và điểm tâm tinh xảo lên bàn.

“Ngài còn dặn dò gì, cứ bảo tiểu nhân đi lo liệu?” Thuận Tử nịnh nọt.

Sở Nam Phong khoát tay, ra hiệu cho họ rời đi.

Những món ăn và thức uống tinh xảo này, hắn thậm chí còn không thèm nhìn tới.

Thấy hành động này, Thuận Tử càng tin chắc rằng vị khách này là đại nhân vật.

Mụ tú bà bên kia cũng hành động rất nhanh, dù sao tiền có thể sai ma khiến quỷ, bà ta lập tức triệu tập tất cả tiểu quan ở Thúy Hương Các. Ngoại trừ hồng bài, chọn ra những người xuất sắc nhất của mỗi loại.

“Mấy người các ngươi, đi theo ta.”

Trên đường đi, mụ tú bà còn không quên căn dặn các tiểu quan.

“Đây là vị khách quan trọng của Thúy Hương Các chúng ta, ta nhắc nhở các ngươi phải hầu hạ thật chu đáo, hiểu chưa?” Tú bà nhắc nhở.

“Hương di yên tâm, chúng ta biết rồi.” Các tiểu quan đồng thanh đáp.

Nhìn việc khách nhân gọi cùng lúc nhiều người như vậy, cũng biết đây không phải là người tầm thường.

“Gia, tới rồi đây!” Mụ tú bà nở nụ cười rạng rỡ như hoa cúc khi bước vào gặp Sở Nam Phong.

Sở Nam Phong chẳng buồn liếc mắt tới tú bà, trực tiếp nhìn về phía đám tiểu quan phía sau, khẽ nhíu mày.

Những người này, vẻ ngoài quá nặng mùi phấn son, hắn vừa nhìn đã thấy không ưa.

“Ngài cứ từ từ tận hưởng, có gì cần cứ gọi ta.” Mụ tú bà ân cần dặn dò trước khi rời khỏi phòng, không quên đóng cửa lại.

Các tiểu quan tính toán ngồi xuống bên cạnh Sở Nam Phong, cả đám xô đẩy nhau tiến tới khiến hắn sợ hãi.

“Đứng lại.” Sở Nam Phong vội nói.

Dù các tiểu quan thấy khó hiểu, nhưng vẫn rất nghe lời, lập tức ngoan ngoãn đứng yên.

“Gia, có chuyện gì vậy?”

“Các ngươi đứng yên đã.” Sở Nam Phong có tính toán của chính mình.

Nếu cả đám cùng xông đến, hắn làm sao biết mình có cảm giác với ai và không có cảm giác với ai?

Hắn gọi nhiều người như vậy một lúc chỉ là để tiết kiệm thời gian và tăng hiệu quả, nhưng khi thử nghiệm, vẫn phải tiến hành từng người một mới đảm bảo chính xác.

“Từ trái sang phải, từng người một thay phiên đến đây ngồi cạnh ta hầu hạ.” Sở Nam Phong ra lệnh.

Các tiểu quan đưa mắt nhìn nhau, bình thường những khách gọi nhiều người cùng lúc là thích cảm giác được vây quanh, nhưng vị gia này gọi cả đám lại muốn thử từng người một?

Mặc dù trong lòng đầy nghi hoặc, nhưng vì đây là yêu cầu của khách nên các tiểu quan tất nhiên phải tuân theo.

Tiểu quan đầu tiên bên trái tiến lại gần, cắn nhẹ môi, ánh mắt e thẹn nhìn Sở Nam Phong, dịu dàng mở miệng.

“Gia, để ta rót rượu cho ngài.”

Sở Nam Phong: “...”

Cảm giác? Cảm giác gì chứ, chẳng có cảm giác nào hết!

Rót rượu á? Nhìn tiểu quan như thế này ở bên cạnh, hắn còn uống nổi cái gì nữa?

“Dừng lại.” Sở Nam Phong lạnh lùng nói, tay khẽ vung, ra hiệu cho người tiếp theo tiến tới.

Tiểu quan đầu tiên ngơ ngác, đã xong rồi sao?

Người thứ hai thông minh hơn, sau khi quan sát liền đoán rằng có lẽ vị khách này không thích tiểu quan quá nữ tính.

Đã như vậy hắn phải gãi đúng chỗ ngứa, cố tình tỏ ra như nam tử bình thường, không ngượng ngùng e lệ.
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 56



Người thứ hai duy trì lâu hơn một chút, ít nhất cũng đã rót được một ly rượu đưa đến tay cho Sở Nam Phong.

“Gia thử rượu này đi, đây là một trong những đặc sắc nhất của Thúy Hương Các.” Tiểu quan nói.

Đã bảo thủ đủ rồi mà không hành động thì không thể.

Tiểu quan muốn tiến thêm một bước nên thử tiếp xúc với Sở Nam Phong khi hắn đang uống rượu.

Sở Nam Phong: “...”

Cả người hắn lập tức cứng đờ.

Dù biết trước sẽ có tiếp xúc thân thể, nhưng khi thực sự xảy ra, hắn vẫn cảm thấy không thoải mái.

“Người tiếp theo.”

“Người tiếp theo.”

“Người tiếp theo.”

Không ngờ tần suất hắn gọi "người tiếp theo" lại càng lúc càng nhanh.

Thực sự không thể trách Sở Nam Phong, hắn cảm thấy mình đã rất cố gắng.

Nhưng hễ có tiểu quan nào cố tình tiến gần hay chạm vào người hắn, cảm giác khó chịu lại xuất hiện ngay lập tức, hoàn toàn khác với cảm giác khi ở bên Bạch đại phu ở Bình An y quán.

Đúng là gặp quỷ mà!

“Đủ rồi, ra ngoài hết đi.” Chưa đầy nửa canh giờ, Sở Nam Phong đã đuổi hết đám tiểu quan ra ngoài.

Không thể trách hắn, hắn đã rất nỗ lực thử nghiệm nhưng cảm giác vẫn không tới, không cách nào lừa dối bản thân được.

“Gia, sao thế này? Bọn chúng hầu hạ ngài không vừa ý sao?” Mụ tú bà bị gọi vào, nghe về chuyện vừa xảy ra mà cảm thấy không thể tin nổi.

“Không phải vấn đề của họ.” Dù không có cảm giác gì, Sở Nam Phong cũng không định đổ lỗi cho người khác. “Lần này, gọi toàn nữ nhân.”

Nữ nhân?

Mụ tú bà hơi ngạc nhiên, không ngờ vị gia này lại thích cả nam lẫn nữ.

Dù sao thì hắn đã trả tiền sòng phẳng, vậy đổi thì đổi thôi, bọn họ chỉ cần đáp ứng yêu cầu là được.

“Không thành vấn đề, gia cứ đợi, ta sẽ sắp xếp ngay!” Tú bà cười tươi đáp ứng.

Lần này, mụ tú bà dẫn theo một nhóm kỹ nữ với đủ kiểu dáng, từ dịu dàng đến quyến rũ.

“Gia cứ từ từ thưởng thức.” Mụ tú bà đóng cửa phòng, cầu mong lần này khách sẽ hài lòng.

Sở Nam Phong tiếp tục thử, vẫn như lần trước để các kỹ nữ đứng thành hàng và lần lượt tiến tới.

Đối với nữ nhân, Sở Nam Phong nhẹ nhàng hơn một chút.

“Gia… để ta rót rượu cho ngài.” Cô nương nói, tay cầm chén rượu tiến sát vào Sở Nam Phong, định tự tay đút rượu cho hắn uống.

Sở Nam Phong: “...”

Hắn phải cố gắng lắm mới không đẩy người ra ngay lập tức.

Nhưng vẫn lặng lẽ di chuyển sang bên cạnh để giữ khoảng cách.

“Gia không thích rượu này sao? Hay ngài thử ăn nho ta lột?” Kỹ nữ lanh lợi đưa mắt ra hiệu cho các kỹ nữ đứng cạnh.

“Gia, các nàng đứng đấy cũng là đứng, không bằng để họ múa cho ngài xem?”

Sở Nam Phong gật đầu, có thể thử một lần.

Các kỹ nữ ăn mặc mỏng manh bắt đầu múa, mọi động tác đều gợi cảm, dùng hết mọi chiêu trò quyến rũ.

Nhưng đối tượng được mời mọc lại không mảy may động lòng.

Dù có kỹ nữ xinh đẹp đến thế nào áp sát Sở Nam Phong, hắn vẫn cảm thấy không thoải mái.

Cuối cùng, khi không thể chịu đựng thêm, Sở Nam Phong đành lên tiếng:

“Ra ngoài hết đi.”

Mụ tú bà lần này bước vào với gương mặt không còn tươi rói, thậm chí còn nghi ngờ khách có phải cố tình đến để gây chuyện.

Một đám tiểu quan, rồi đến một đám kỹ nữ, mà vẫn không bắt được người sao?

“Gia đây là có ý gì?” Giọng mụ tú bà có chút mỉa mai.

Sở Nam Phong không bận tâm, lại rút thêm một tờ ngân phiếu đưa ra.

Mụ tú bà lập tức đổi sắc mặt, nở nụ cười rạng rỡ, cất ngay ngân phiếu vào người.

“Gia, ngài thích kiểu gì thì phải nói rõ cho tôi biết chứ. Những người vừa rồi đều là những người được ưa chuộng nhất ở Thúy Hương Các đấy!” Tú bà nhanh tay nhét ngân phiếu vào người.
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 57



Sở Nam Phong suy nghĩ, cảm thấy những người vừa rồi không đẹp lắm.

“Ta muốn người đẹp nhất.” Sở Nam Phong yêu cầu.

“Được!” Mụ tú bà nghiến răng đồng ý.

Hai tờ ngân phiếu cộng lại là một khoản không nhỏ, gọi át chủ bài của Thúy Hương Các ra cũng đáng.

“Thuận Tử, gọi Tâm Tâm và Thanh Thư đến đây.” Tú bà ra lệnh.

Tâm Tâm là kỹ nữ đẹp nhất của Thúy Hương Các, bao người bỏ ngàn vàng cũng không mua nổi một đêm với nàng.

Thanh Thư là tiểu quan đẹp nhất, nổi tiếng vì có thể chiều chuộng cả nam nhân lẫn nữ nhân.

Lần này, mụ tú bà quyết định bỏ cả vốn gốc, gọi cả hai át chủ bài ra để cùng phục vụ Sở Nam Phong.

Bà ta không tin lần này không bắt được người!

Trừ bỏ bản thân Sở Nam Phong được hầu hạ, cả Thúy Hương Các trở nên náo loạn, bởi hai át chủ bài cùng hầu một người là chuyện chưa từng xảy ra.

“Hương dì, người muốn ta và Thanh Thư cùng đi hầu hạ người kia thật sao?” Tâm Tâm tỏ ra bất mãn.

Đầu tiên nàng ta là đầu bảng, ngày thường có thể được chọn khách, nhỡ đâu bên trong lại là một ông già tai to mặt lớn thì sao? Nghĩ thôi cũng đã thấy ghê tởm rồi.

Thứ hai là nếu đã muốn gọi nàng ta và Thanh Thư cùng hầu hạ chứng tỏ khách này chay mặn không kỵ, nàng ta lo lắng đối phương chơi trò b**n th** gì đó. Nàng ta không muốn chịu khổ như vậy.

“Tâm Tâm nghe lời, vị khách này rất hào phóng…”

Sau một hồi dỗ dành cộng thêm uy h**p, cuối cùng hai người cũng tiến vào phòng.

Vừa nhìn thấy Sở Nam Phong, thái độ của Tâm Tâm lập tức thay đổi.

“Gia, nghe nói ngài chơi không vui, tất cả là lỗi của Tâm Tâm vì đã không tới sớm hầu ngài!” Nói xong, Tâm Tâm như một cánh bướm hoa nhào vào lòng Sở Nam Phong.

Thanh Thư nội hàm hơn một chút nhưng cũng ngồi ở phía bên phải của Sở Nam Phong.

Trái mỹ nhân, phải nam thần, phúc khí như này không biết khiến bao nhiêu người phải hâm mộ.

Nhưng Sở Nam Phong vẫn chẳng cảm thấy gì là hưởng thụ.

Cả Tâm Tâm lẫn Thanh Thư đều rất đẹp, nhưng hắn vẫn không có cảm giác, y như một khúc gỗ.

Thậm chí, hắn vẫn thấy khó chịu.

“Đủ rồi!” Sở Nam Phong không quan tâm đến tuấn nam mỹ nữ, đứng phắt dậy, vứt một tờ ngân phiếu xuống bàn.

Chạy lấy người!

Khi rời đi, mặt hắn đen hơn cả đáy nồi.

Hắn sợ rằng mình đã mất trí mới nghĩ đến biện pháp ngu xuẩn như thử nghiệm trong thanh lâu này.

Chẳng thử ra được gì, nhưng lại khiến bản thân bốc mùi toàn hương phấn.

Vừa về đến hoàng cung, Sở Nam Phong liền ra lệnh chuẩn bị nước tắm, sau đó kỳ cọ tắm rửa thật sạch sẽ.

Mùi hương phấn kia thật sự quá tệ, dính vào người khiến hắn khó chịu đến mức ghét bỏ chính mình.

Sau khi kỳ cọ kỹ càng, đợi đến lúc mùi đã hoàn toàn biến mất, Sở Nam Phong mới bước ra khỏi bể tắm.

Thái giám hầu hạ thay áo cho hắn, rồi lặng lẽ rời khỏi.

Một mình ngồi trong tẩm cung, Sở Nam Phong bắt đầu suy nghĩ về tất cả những chuyện vừa xảy ra.

Hoang đường, thật sự quá hoang đường!

Chẳng lẽ trên người vị Bạch đại phu của Bình An Y Quán kia có gì đặc biệt lắm sao?

Nhưng cũng không nên như vậy chứ, đã không phát hiện điều gì khác thường thì không lý nào lại có cảm giác.

Sở Nam Phong suy nghĩ mãi không thông, càng nghĩ càng buồn bực.

Đang yên đang lành sao hắn lại có phản ứng với một nam nhân đã có ba đứa con?

Còn Mạnh Lâm Thanh hoàn toàn không biết những chuyện này, càng không biết Sở Nam Phong đã phải đến thanh lâu để xác minh vấn đề bất lực của mình.

Nàng vẫn ngày ngày làm Bạch đại phu ở y quán, bình thản chữa bệnh cho dân chúng.
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 58



Thời tiết ngày càng nóng lên, Mạnh Lâm Thanh phát hiện số lượng người bệnh bị say nắng đến khám tăng lên rõ rệt.

“Thiếu gia, lại có hai người bị say nắng đến rồi.” Tử Ngọc mặt mày lo lắng.

Những người bệnh bị say nắng thường đến y quán trong tình trạng rất khó chịu, may mắn lắm mới đến được đây.

Sau khi chữa trị xong, họ còn cần nghỉ ngơi tại y quán một thời gian mới có thể ra về, khiến y quán trở nên chật chội.

“Cứ để họ tạm chen chúc một chút.” Mạnh Lâm Thanh nói.

Liên tục mấy ngày đều như vậy, khiến Mạnh Lâm Thanh nhận ra đây không phải là cách lâu dài.

Dân chúng đều là người nghèo, một khi ngã bệnh sẽ không thể làm việc kiếm tiền.

Không thể làm việc, sinh sống sẽ trở thành vấn đề lớn.

Dù có chữa khỏi bệnh, họ cũng có thể c.h.ế.t đói trước khi hồi phục hoặc căn bảng không chờ được đến khi hoàn toàn khỏi bệnh.

“Thiếu gia, cặp vợ chồng già đó thật sự đáng thương, con cái không ở bên, cả hai đều bị say nắng mà lại không có bạc chữa bệnh...” Tử Ngọc thở dài.

Dù Mạnh Lâm Thanh không thu tiền chữa bệnh, nhưng cuộc sống sau đó của họ cũng là cả một vấn đề.

“Tuỳ Phong, ngươi đi tìm Trương bà tử lấy chút đồ ăn mang qua cho họ, ít nhất giúp họ qua được mấy ngày này.” Mạnh Lâm Thanh suy nghĩ một lát rồi nói.

Nhưng Mạnh Lâm Thanh dù tài giỏi đến đâu cũng không thể giúp đỡ tất cả mọi người.

Vì vậy, nàng nghĩ ra một cách, chuẩn bị nấu một loại trà giải nhiệt giúp mọi người vượt qua những ngày hè nóng bức.

“Mấy ngày tới, hai người tạm gác mọi việc khác lại, cứ theo đơn này mà lấy thuốc. Lấy số lượng lớn sau đó nấu thành trà, chúng ta sẽ bán tại y quán.” Mạnh Lâm Thanh nói.

“Thiếu gia, đây là loại thuốc gì?” Tuỳ Phong tò mò hỏi.

“Đây là trà giải nhiệt.” Mạnh Lâm Thanh nghĩ một lát, rồi quyết định đặt tên là “Trà mát”.

“Trà mát? Uống loại trà này có thể tránh bị say nắng sao?”

Tử Ngọc nghĩ đây quả là một cách hay, có thể ngăn chặn tình trạng người dân bị say nắng ngay từ gốc rễ.

“Đúng vậy, nhưng cũng có điều kiện giới hạn.” Mạnh Lâm Thanh vừa giải thích vừa tự tay cân thuốc, vì lượng cần dùng rất lớn.

“Điều kiện gì vậy?”

“Ta dùng toàn những dược liệu rất rẻ tiền, loại trà này cần uống hằng ngày nên dược tính không cần quá mạnh. Khi nấu có thể cho thêm nước vào.” Mạnh Lâm Thanh nói.

“Phải uống mỗi ngày? Vậy dân chúng có mua nổi không?” Tuỳ Phong lo lắng hỏi, lần trước hắn đưa đồ ăn cho đôi phu thê già mới tận mắt biết được nhà kia nghèo đến mức nào.

Sợ là dù có trà mát cũng chưa chắc có thể mua được.

“Đừng lo, ta đã tính toán kỹ rồi. Trà mát này chỉ bán với giá một văn tiền một ấm, người mua tự mang ấm đến, mỗi ấm đủ cho ba đến bốn người uống mỗi ngày.”

Mạnh Lâm Thanh đã tính toán cẩn thận trước khi bắt tay vào làm.

“Một văn tiền?” Tử Ngọc ngạc nhiên, giá đó gần như là cho không.

May mà họ có thể nấu một lần một nồi lớn, vừa tiết kiệm thời gian lại không quá vất vả, nếu không việc này chắc khó mà thực hiện được.

“Vậy thì dân chúng sẽ mua nổi rồi.” Tuỳ Phong cảm thấy nhẹ nhõm.

“Nhưng có một điều cần nhớ, nữ nhân mang thai và trẻ em dưới mười tuổi không được uống loại trà mát này. Khi hai người tuyên truyền nhất định phải nói rõ ràng với mọi người.” Mạnh Lâm Thanh dặn dò.

“Vâng, chúng ta nhớ rồi.”

Từ hôm đó, Tuỳ Phong và Tử Ngọc bắt đầu ra sức giới thiệu trà mát ở cửa y quán.

Ban đầu mọi người không mấy quan tâm, nhưng khi nghe nói chỉ cần một văn tiền đã có thể mua một ấm, họ liền động lòng.

“Loại trà mát này thật sự có thể ngăn ngừa say nắng sao?”
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 59



“Uống một ấm là đủ sao?”

“Chắc chắn chỉ bán một văn tiền chứ? Không lừa gạt chúng ta đấy chứ?”

Càng lúc càng có nhiều người tới hỏi thăm, Tử Ngọc và Tuỳ Phong lập tức chia nhau công việc.

Tuỳ Phong phụ trách chia trà mát ra thành các ấm nhỏ, còn Tử Ngọc thì giải thích cặn kẽ cho khách hàng và thu tiền.

“Mọi người đừng vội, những vấn đề các vị quan tâm ta sẽ giải đáp từng cái một! Y quán của chúng ta ở đây, chẳng đi đâu cả, hơn nữa y thuật của Bạch đại phu thì chẳng cần ta nói nhiều phải không?”

Dân chúng gật đầu lia lịa, hiện giờ danh tiếng của Bình An Y Quán đã rất lớn.

Nhiều gia đình giàu có cũng đến tìm Bạch đại phu khám bệnh, nhưng vị đại phu này vẫn luôn đối xử công bằng với mọi người, bất kể giàu nghèo.

Điều này khiến dân nghèo vô cùng cảm kích.

“Đã là trà của Bạch đại phu thì chắc chắn có hiệu quả, ta mua, cho ta ba ấm mang về!”

“Ta cũng mua, lấy hai ấm thôi!”

“Ta cũng muốn, ta cũng muốn…”

“Đừng chen lấn, yên tâm, mùa hè này ngày nào chúng ta cũng bán, không cần tranh giành, ai cũng có phần!” Tử Ngọc lớn tiếng trấn an, cố gắng giữ trật tự.

Nhà bình thường chỉ cần mua hai ba ấm là đủ dùng trong hai ba ngày.

Các gia đình giàu có cũng nghe tin, mặc dù họ có đủ điều kiện dùng các loại thực phẩm bổ dưỡng, không phải làm việc. Người giàu còn có thể dùng đá để giải nhiệt nên không lo bị say nắng.

Nhưng nhà đông gia nhân, nếu tất cả đều ốm thì ai làm việc?

Vậy nên, trà mát rẻ mà hiệu quả của Bình An Y Quán trở thành lựa chọn hoàn hảo.

Tuy nhiên, họ chắc chắn không thể mua chỉ vài ấm.

“Tử Ngọc cô nương, quản gia nhà chúng ta muốn hỏi, có thể đặt mua số lượng lớn trà mát từ y quán của các ngươi không?” Một nha hoàn từ gia đình giàu có đến hỏi.

Tử Ngọc nghĩ việc này có thể làm, nhưng nàng không quyết định được.

“Ngươi đợi một chút, ta phải hỏi thiếu gia của chúng tôi đã.”

Tử Ngọc vội vào trong báo cho Mạnh Lâm Thanh biết chuyện này, nàng liền đồng ý ngay.

“Họ sẽ tính theo thùng, quy đổi ra ấm để tính tiền, nhưng chúng ta chỉ nấu trà, thùng họ phải tự chuẩn bị, mỗi ngày đúng giờ tự đến lấy.” Mạnh Lâm Thanh nói.

Trương bà tử cần chăm sóc ba đứa nhỏ, Mạnh Lâm Thanh lại phải khám bệnh cho những người bệnh khác, chỉ còn Tùy Phong và Tử Ngọc lo liệu chuyện trà mát, đồng thời kiêm luôn việc bốc thuốc.

Vậy nên tuyệt đối không thể thêm gánh nặng cho họ, nếu không sẽ chẳng làm xuể.

“Ta hiểu rồi, ta sẽ đi thương lượng với họ ngay.”

Tử Ngọc truyền đạt lại lời Mạnh Lâm Thanh, phía bên kia không chút do dự mà đồng ý ngay lập tức.

Chuyện này vừa lan truyền, nhiều gia đình giàu có khác cũng bắt chước theo, đổ xô đến Bình An Y Quán đặt mua trà mát.

Tùy Phong và Tử Ngọc bận rộn không ngơi tay, mỗi tối phải chuẩn bị thuốc, sáng sớm đã phải dậy nấu trà.

Ngoài việc bán lẻ cho dân thường, còn phải lo lượng trà đã được các gia đình giàu có đặt mua, công việc không hề nhẹ nhàng.

Nhất là khi trời càng nóng bức, bá tánh uống trà mát rồi thấy hiệu quả rõ rệt, người mua ngày càng đông.

Giờ đây, hầu như không ai trong kinh thành là không biết đến trà mát của Bình An Y Quán.

Tối hôm đó, sau khi chuẩn bị xong thuốc, Tử Ngọc ngồi bệt xuống sân không muốn động đậy nữa.

“Ngươi không đi nghỉ à?” Tùy Phong hỏi, chuẩn bị đi rửa mặt rồi ngủ.

“Không động đậy nổi.” Tử Ngọc thở dài ngao ngán.

Dù sức lực của nàng rất tốt, nhưng những ngày này quá vất vả khiến nàng cũng cảm thấy khó thở.

“Nếu không ngủ sớm, mai còn dậy nổi nấu trà không?” Tùy Phong nhắc nhở.
 
Back
Top Bottom