Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!

Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 30



“Ta nói trước cho rõ.” Mạnh Lâm Thanh lên tiếng.

“Bạch đại phu cứ nói, ngài nói thế nào, ta làm thế ấy!” Người nam nhân đảm bảo, bộ dạng sợ Bạch đại phu không chữa bệnh cho hắn.

“Trong khoảng thời gian này, ngươi phải điều dưỡng thân thể cho tốt, kiêng rượu, kiêng sắc dục, làm được không?” Mạnh Lâm Thanh hỏi, ngữ khí nghiêm nghị hơn rất nhiều.

“Cái này...”

Quả nhiên, người nam nhân lập tức lộ vẻ do dự.

Mạnh Lâm Thanh suýt chút nữa thì tức chết.

Người này đúng là vô phương cứu chữa, đã đến nước này rồi, nàng chỉ yêu cầu chút xíu, hắn ta vậy mà còn tỏ vẻ khó khăn.

Còn chữa bệnh nữa không?

Mạnh Lâm Thanh không nói, ánh mắt nửa cười nửa không nhìn chằm chằm đối phương, người nam nhân bị ánh mắt của nàng nhìn đến mức chột dạ.

“Bạch đại phu, một chút rượu cũng không được uống sao? Mười ngày không gần gũi nữ sắc, ta...”

Mạnh Lâm Thanh chỉ muốn cho hắn ta một bạt tai, cho nước trong đầu óc hắn ta văng ra hết!

“Đúng, một giọt rượu cũng không được uống, không được gần gũi nữ sắc, hơn nữa không chỉ là mười ngày này, làm được hay không? Nếu ngươi không làm được, vậy thì đừng uống thuốc nữa, khỏi lãng phí bạc của ngươi, thời gian của ta, ngươi hãy mời cao nhân khác đi!” Mạnh Lâm Thanh trực tiếp đuổi người.

Người nam nhân nào có thể bỏ đi như vậy?

Xét cho cùng, các vị đại phu trước đều bó tay, người duy nhất có khả năng chữa khỏi chính là Bạch đại phu.

Hắn làm sao có thể tự tay vứt bỏ cọng rơm cứu mạng này?

“Bạch đại phu, ngài đừng giận, ta nghe ngài!”

“Kiêng! Ta nhất định kiêng!”

Người nam nhân vội vàng cam đoan.

“Thân thể là của ngươi, con cái cũng là do ngươi muốn sinh, nên làm như thế nào trong lòng ngươi tự biết, nếu như ngươi muốn lừa gạt ta...” Mạnh Lâm Thanh cười lạnh, không hề khách sáo với hắn.

“Mười ngày sau đến bắt mạch, ta tự nhiên sẽ biết.”

Nói đến đây là đủ.

Cho dù Mạnh Lâm Thanh có là thần y đến đâu, thì lời hay cũng khó khuyên bảo kẻ muốn chết.

Bệnh nhân không nghe lời đại phu, thật sự là không ít.

“Là là là, tất cả đều nghe theo ngài, Bạch đại phu cứ yên tâm!” Người nam nhân cười gượng gạo, đi đến chỗ Tử Ngọc lấy thuốc.

“Đúng rồi, Bạch đại phu, tiền xem bệnh này ngài xem thế nào là thích hợp?” Người nam nhân hỏi.

Tử Ngọc cũng nhìn Mạnh Lâm Thanh, việc định giá luôn do thiếu gia quyết định.

“Mười lượng bạc.” Mạnh Lâm Thanh không cần suy nghĩ liền nói.

Mười lượng bạc...

Người nam nhân ít nhiều vẫn cảm thấy hơi xót ruột.

Nhưng nghĩ đến nếu Bạch đại phu thật sự có thể chữa khỏi bệnh cho hắn để hắn có thể nối dõi tông đường cho Dương gia thì đừng nói mười lượng bạc, cho dù là một trăm lượng bạc hắn cũng tuyệt đối sẽ cam tâm tình nguyện dâng lên!

“Tốt tốt tốt, Bạch đại phu, nếu như có thể chữa khỏi, thêm bao nhiêu bạc ta cũng đều đưa!” Người nam nhân bày tỏ thái độ.

Mạnh Lâm Thanh lười nói nhảm với hắn, để hắn cầm thuốc rồi nhanh chóng rời đi.

Tử Ngọc nhận bạc, cũng không còn ghét bỏ người nam nhân này nữa, dù sao xem bệnh một lần đã kiếm được mười lượng bạc cớ sao lại không làm?

Lại qua một lúc, ngoài cửa có một nữ nhân, còn đeo mạng che mặt trông rất khả nghi.

Tử Ngọc và Tuỳ Phong lập tức nâng cao cảnh giác.

“Ngươi qua đó xem thử xem, chuyện gì vậy?” Tuỳ Phong nhỏ giọng nói, đồng thời chuẩn bị sẵn sàng để bất cứ lúc nào cũng có thể di chuyển đến bên cạnh thiếu gia.

Tử Ngọc cũng rất thận trọng, chậm rãi đi tới, ánh mắt không ngừng nhìn chằm chằm nữ nhân bí ẩn.

“Ngươi có chuyện gì sao?” Tử Ngọc tiến lại gần hỏi, trên mặt lộ vẻ đề phòng, cảm thấy cô nương này trông có vẻ lén lút, chẳng lẽ là người xấu sao?
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 31



“Ta, ta muốn tìm Bạch đại phu xem bệnh.” Nữ tử đáp, nghe giọng nói nàng ta rất căng thẳng, còn có chút sợ hãi.

Cứ như vậy, thật không giống như là tới gây chuyện.

Nhưng Tử Ngọc vẫn không hề buông lỏng, gắt gao nhìn đối phương hỏi: "Xem bệnh mà che mặt làm gì vậy?”

Nữ tử lúc này mới hạ khăn che mặt, biểu tình vô cùng khó xử, thậm chí không dám nhìn thẳng Tử Ngọc.

Tử Ngọc nhìn thấy mặt đối phương mới hiểu được là chuyện gì.

Hoá ra nữ tử này trên mặt có vết bớt.

Khó trách lúc nãy lại có biểu hiện như vậy.

Tử Ngọc nhất thời xấu thẹn vì thái độ của mình, chỉ nghĩ người ta trông lén lút lại không nghĩ tới là người ta có tì vết trên mặt nên không muốn lộ ra, liền kéo nàng ta nhanh chóng đến trước mặt Mạnh Lâm Thanh.

“Thiếu gia, vị cô nương này tới để xem mặt.” Tử Ngọc nói xong liền lui sang một bên, đưa cho Tuỳ Phong một ánh mắt trấn an.

“Bạch đại phu, vết bớt trên mặt ta…” Nữ tử sờ lên mặt, cả người vô cùng tự ti, rụt rè hỏi: "Có thể chữa khỏi không?”

“Có cách nào có thể loại bỏ nó không? Cho dù không thể loại bỏ hoàn toàn, có thể làm nó nhạt đi một chút, không đáng sợ như vậy cũng được.”

Mạnh Lâm Thanh vừa nhìn, liền cảm thấy quen mắt đến lạ.

Vết bớt trên mặt cô nương này so với vết bớt trên mặt nàng, nhìn giống như là cùng một loại.

Chẳng lẽ cũng là trúng độc?

“Cô nương đừng vội, để ta bắt mạch cho ngươi trước." Mạnh Lâm Thanh nói.

Nữ tử gật đầu, đặt cổ tay lên tấm đệm mềm.

Bắt mạch xong, Mạnh Lâm Thanh đã xác định, vết bớt trên mặt vị cô nương này quả thực là trúng cùng một loại độc với nàng.

“Không cần lo lắng, vết bớt này của ngươi có thể chữa khỏi." Mạnh Lâm Thanh nói, trước tiên cho cô nương một liều thuốc an thần.

“Thật sao?" Nữ tử nhất thời không dám tin.

“Đương nhiên, không chữa được ta sẽ nói thẳng, dù sao ta cũng không muốn tự đập bể bảng hiệu của mình." Mạnh Lâm Thanh giải thích.

Đã là cùng một loại độc, vậy thì phương thuốc cũng không khó.

Nhưng Mạnh Lâm Thanh còn đang cho con b.ú cho nên khi kê đơn cho chính mình, nàng chú trọng hiệu quả ôn hòa chậm rãi, không thể uống chỉ có thể dùng ngoài.

Cô nương này thì không cần, phương thuốc có thể mạnh hơn một chút, cần là hiệu quả nhanh chóng.

“Ngươi cứ theo phương thuốc này mà uống là được." Mạnh Lâm Thanh nói.

Cô nương chuẩn bị đến chỗ Tử Ngọc lấy thuốc, đang định đứng dậy, Mạnh Lâm Thanh lại lên tiếng ngăn cản nàng ta.

“Bạch đại phu còn có gì dặn dò?" Nữ tử nghi hoặc hỏi.

Mạnh Lâm Thanh suy nghĩ một chút, cảm thấy cô nương này có quyền được biết sự thật, không nên cứ mãi bị che giấu.

Huống hồ có thể bị hạ độc một lần là có thể bị hạ độc lần thứ hai, nhất định phải có lòng phòng bị mới có thể ngăn chặn tổn thương lần sau.

“Vết bớt của cô nương, không chỉ đơn giản là vết bớt như vậy." Mạnh Lâm Thanh nói.

“Cái gì?!" Nữ tử lập tức khiếp sợ.

Vết bớt này của nàng ta là từ trong bụng mẹ đã có cho nên chưa từng nghĩ nhiều, chỉ cho là bản thân mình xui xẻo không được trời thương, mới gặp phải khổ nạn này.

Thế nhưng đại phu lại nói không chỉ đơn giản là vết bớt như vậy!

“Bạch đại phu, ý của ngài là…" Nữ tử không dám nghĩ nhiều, tâm tình phức tạp.

“Ngươi đây là trúng độc, từ trong bụng mẹ đã mang theo đúng không?" Mạnh Lâm Thanh hỏi.

Nữ tử lập tức tin lời Bạch đại phu, nàng ta quả thật là từ trong bụng mẹ đã mang theo, người biết chuyện này cũng không nhiều.

“Trúng độc?" nữ tử sau khi khiếp sợ, lý trí cũng trở lại hỏi: "Ý của ngài là, từ khi mẫu thân ta mang thai ta đã có người hạ độc mẫu thân ta, cho nên ta mới mang theo vết bớt mà sinh ra?”
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 32



“Chính xác." Mạnh Lâm Thanh gật đầu.

Nữ tử tức giận đến toàn thân run rẩy, đồng thời trong lòng cũng hiện lên vài người khả nghi.

Nghĩ đến những đau khổ mà bản thân phải gánh chịu từ nhỏ đến lớn, nào phải do số phận mà là do kẻ gian hãm hại, nàng liền hận thấu xương.

“Chuyện này cô nương chớ nên để lộ ra ngoài, chuyện đến xem bệnh ở y quán của ta tạm thời cũng đừng nên nhắc đến, kẻo kẻ hãm hại cô nương còn có thủ đoạn khác khó lòng phòng bị.” Mạnh Lâm Thanh có ý tốt nhắc nhở.

Cô nương này cũng là người thông minh, lập tức hiểu được ý của Bạch đại phu, liên tục gật đầu.

“Đa tạ Bạch đại phu nhắc nhở, ngài cứ yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho kẻ tiểu nhân nham hiểm kia.” Cô nương sờ lên mặt mình, đau đớn dâng trào trong mắt: "Bạch đại phu, vậy độc này có thể giải trừ hoàn toàn được không?”

“Đương nhiên là có thể, việc giải độc cứ giao cho ta.” Mạnh Lâm Thanh nói.

Bản thân nàng cũng từng có vết bớt, rất hiểu rõ điều này đối với một nữ tử có ảnh hưởng lớn đến nhường nào.

Nếu có thể chữa khỏi, nàng đương nhiên bằng lòng chữa trị cho đối phương.

“Như vậy thì đa tạ Bạch đại phu.”

Tử Ngọc bên kia cũng đã bốc thuốc xong, ra hiệu cho Mạnh Lâm Thanh nên thu bao nhiêu tiền khám.

“Một lượng bạc là đủ rồi.” Mạnh Lâm Thanh nói.

Thế nhưng, cô nương này lại trực tiếp để lại năm lượng bạc.

“Ân tình của Bạch đại phu tiểu nữ xin ghi nhớ, ngày sau không thể tránh khỏi việc làm phiền đại phu, năm lượng bạc này xin đại phu nhất định phải nhận cho.” Nói xong, cô nương liền cầm thuốc rời đi.

“Oa, vị cô nương này ra tay cũng thật hào phóng a!” Tử Ngọc cầm lấy bạc, hai mắt cười cong cả lên.

“Tham tiền.” Mạnh Lâm Thanh nhìn nàng như vậy, nhịn không được bật cười.

Bất quá trong khi nàng chỉ lấy một lượng bạc, đối phương lại có thể chủ động đưa ra năm lượng bạc, chứng tỏ đối phương không chỉ là cảm tạ nàng mà là thật sự có điều kiện kinh tế.

“Vốn dĩ mà, chúng ta là mở y quán chứ đâu phải mở từ đường, bệnh nhân hào phóng như vậy tự nhiên là càng nhiều càng tốt rồi!”

Tử Ngọc không cho rằng tham tiền có gì không tốt.

Lúc đầu, nàng còn lo lắng y quán này có thể nuôi sống bọn họ hay không, bây giờ mới biết hoàn toàn là lo lắng thừa!

Đối với điều này, Mạnh Lâm Thanh tỏ vẻ vô cùng đồng ý.

Bệnh nhân mà nàng gặp hôm nay quả thật đều rất có điều kiện, lúc đưa bạc đều không hề kì kèo trả giá.

Tuy rằng tiểu kim khố của Mạnh Lâm Thanh rất đầy đủ, nhưng ai lại chê bạc nhiều chứ?

Gặp phải loại bệnh nhân có thể "chặt chém" được, không "chặt chém" chẳng phải là rất bất lịch sự sao?

“Thu liễm lại đi, hở hết răng ra ngoài rồi kìa.” Mạnh Lâm Thanh lắc đầu nói.

Tử Ngọc vội vàng che miệng mình lại, nghiêng đầu sang hỏi Tùy Phong.

“Vừa rồi ta cười khoa trương như vậy sao?”

Tùy Phong quay đầu đi, không nỡ nhìn.

Trải qua hai vị bệnh nhân này, Tử Ngọc cũng ngẫm ra được một số điều, đó chính là về tiêu chuẩn thu phí của Mạnh Lâm Thanh.

Ví dụ như hai vợ chồng già lúc trước Mạnh Lâm Thanh thu rất rẻ, thậm chí là hai mẹ con nghèo khó kia trực tiếp không thu tiền.

Còn tên nam tử vừa nhìn đã biết không phải hạng tốt đẹp gì kia, Mạnh Lâm Thanh rõ ràng là "chặt chém" hắn một khoản.

Còn vị cô nương này… Mạnh Lâm Thanh định giá rất công bằng, bản thân nàng ta ra tay hào phóng thì lại là chuyện khác.

Thời gian này bệnh nhân của Bình An y quán vẫn rất nhiều, nhất là những người dân xung quanh, có chút bệnh vặt đều nguyện ý đến chỗ Mạnh Lâm Thanh để khám.
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 33



Dù sao thì Bạch đại phu y thuật cao minh, tiền khám cũng thu rất phải chăng.

“Hồng lão bản, sao ngài lại tới đây?” Tử Ngọc vừa nhìn, đây chẳng phải là người quen sao!

Tiệm của Hồng lão bản ở ngay cạnh Bình An y quán, hắn làm nghề buôn gạo, đối với Mạnh Lâm Thanh, Tử Ngọc và Tùy Phong đã sớm quen mặt biết tên.

Vị Hồng lão bản này là người hay nói, đi đến đâu là nói chuyện đến đó.

“Ấy chà ta đây không phải là thấy trong người không khoẻ sao, nghĩ đến Bạch đại phu y thuật cao minh, vậy thì ta nhất định phải đến chỗ các vị xem bệnh chứ sao!” Hồng lão bản cười híp mắt đi vào, ngồi xuống trước mặt Mạnh Lâm Thanh.

“Bạch đại phu, ngài phải xem bệnh cho kĩ giúp ta đó!”

Mạnh Lâm Thanh mỉm cười, bảo hắn đưa tay ra.

Bắt mạch xong, Mạnh Lâm Thanh liền vừa viết phương thuốc vừa hỏi: "Dạo này có phải ngủ không ngon giấc?"

"Ô hô, thần thật!" Hồng lão bản ngạc nhiên thốt lên.

Hắn từ lúc vào đây chưa từng nói qua bản thân có bệnh gì, kết quả Bạch đại phu chỉ cần bắt mạch một cái liền nói trúng rồi!

"Ta đã nói là phải nhờ đến Bạch đại phu mà, dạo này ta thật sự ngủ không ngon, đó cũng không gọi là ngủ, cả đêm trằn trọc, người đều tiều tụy đi rồi!"

"Ngài xem, bệnh tình của ta còn cứu được không?"

Tử Ngọc ở bên nghe bị Hồng lão bản chọc cười, nhịn không được liền trêu chọc hắn.

"Hồng lão bản, Bạch đại phu nhà chúng ta bệnh gì mà chẳng chữa được, người chỉ là ngủ không ngon giấc cũng không phải bệnh gì lớn, sao lại không cứu được! Đảm bảo người uống vài thang thuốc là khỏi, ngủ ngon lành!"

Hồng lão bản cũng cười theo, hắn là người như vậy.

Đã giải quyết xong chuyện xem bệnh, nhân lúc Tử Ngọc bốc thuốc cho hắn, hắn liền buôn chuyện, kéo Tùy Phong lại bắt chuyện.

"Tùy Phong huynh đệ có nghe nói gì chưa? Kinh thành chúng ta gần đây lại có chuyện mới xảy ra!" Hồng lão bản ghé sát vào quầy thuốc, chỉ thiếu nắm hạt dưa nữa là đủ bộ.

"Chuyện gì mới mẻ vậy?" Tùy Phong thản nhiên hỏi.

Hắn không giống như Hồng lão bản thích hóng hớt, nhưng vẫn phải tìm hiểu một chút, dù sao thân phận chủ tử hắn cũng đặc biệt.

"Huynh đệ đây là chưa nghe nói rồi, để ta kể cho nghe!"

"Tiêu Cục Uy Vũ chắc huynh đệ biết chứ, nghe nói đại tiểu thư nhà đó nổi trận lôi đình, trực tiếp đuổi tiểu thiếp của cha nàng ta ra khỏi cửa!"

Tử Ngọc vừa bốc thuốc vừa nghe.

"Còn có thể như vậy sao, thay cha đuổi thiếp?" Tử Ngọc kinh ngạc, nghĩ thầm vị đại tiểu thư Tiêu Cục Uy Vũ này, thật đúng là mạnh mẽ.

"Nàng ta làm vậy cũng phải có lý do, nghe nói là do tiểu thiếp kia là người lòng dạ rắn rết, còn dám hạ độc đại tiểu thư. Một cô nương xinh đẹp bị tiểu thiếp kia hại đến nỗi trên mặt có một vết bớt lớn, huynh đệ nói xem có đáng đời không?"

"Theo ta thấy, đuổi tốt lắm! Loại yêu tinh hại người này phải đuổi ra khỏi nhà, nếu không cả nhà sẽ bị nàng ta khuấy cho gà chó không yên, có gia nghiệp lớn đến đâu cũng không chịu nổi loại người này quấy phá!"

"Vị đại tiểu thư kia cũng thật đáng thương, tự nhiên bị người ta hại đến nỗi từ nhỏ đã mang vết bớt lớn như vậy, sau này còn gả đi được nữa hay không?"

"Loại người này không chỉ nên đuổi ra khỏi nhà, còn phải báo quan, trừng trị nàng ta thật nặng..."

Hồng lão bản ở đây phẫn nộ bất bình, người không biết chuyện còn tưởng rằng người bị hại không phải đại tiểu thư Tiêu Cục, mà là bản thân hắn.

Mạnh Lâm Thanh, Tử Ngọc và Tuỳ Phong nghe vậy đều hiểu ra, thì ra vị cô nương có vết bớt trên mặt mấy hôm trước chính là đại tiểu thư Tiêu Cục Uy Vũ.
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 34



"Chuyện nhà người ta, người ngoài không nên bình phẩm nhiều lời." Mạnh Lâm Thanh lên tiếng.

Nàng nghĩ nếu vị cô nương kia đã có hành động, chắc là cũng đã nghe lời nàng, về nhà điều tra rõ ràng mới phản kích.

"Ta cũng không phải muốn bình phẩm gì, chỉ là thuận miệng nói chuyện phiếm thôi mà Bạch đại phu..." Hồng lão bản nói.

Đang nói chuyện, một vị cô nương bước vào Bình An Y Quán.

Tuỳ Phong quay đầu nhìn, chẳng phải là vị đại tiểu thư Tiêu Cục đang là tâm điểm câu chuyện hay sao?

Hơn nữa lần này, vị đại tiểu thư không đeo mạng che mặt nữa, mà thản nhiên để lộ vết bớt trên mặt.

"Bạch đại phu, thuốc của ngài thật hiệu nghiệm!" Vị đại tiểu thư vừa vào cửa, vội vàng chạy đến chỗ Mạnh Lâm Thanh.

"Ngài xem mặt ta này." Vị đại tiểu thư ghé sát vào Mạnh Lâm Thanh cũng chẳng còn câu nệ lễ nghĩa gì nữa, dù sao nàng cũng là khuê nữ còn Bạch đại phu là nam nhân.

Hiện tại nàng chỉ muốn để Bạch đại phu nhìn rõ mặt mình.

"Ngài xem! Trước kia vết bớt này xấu xí lắm, nhưng sau khi uống thuốc ngài kê cho ta, chưa đến ba ngày!" Giọng nói của vị đại tiểu thư lộ rõ sự kích động: "Mới có ba ngày thôi, ngài xem vết bớt này của ta đã nhạt đi nhiều rồi!"

Nữ tử nào mà không thích cái đẹp?

Huống hồ từ nhỏ đã mang trên mặt vết bớt đáng sợ như vậy, phải dùng mạng che mặt để che giấu.

Giờ đây đại tiểu thư dám không đeo mạng che mặt ra đường. Một là chứng minh nàng ta không vu khống thiếp thất, hai là có Bạch đại phu thì việc khỏi bệnh chỉ là chuyện sớm muộn.

Nàng ta còn che giấu gì nữa?

"Không sai." Mạnh Lâm Thanh gật đầu, chăm chú quan sát tình trạng vết bớt: "Khôi phục rất tốt."

"Bạch đại phu, ta thật sự rất cảm tạ ngài, nếu không có ngài đừng nói là chữa khỏi vết bớt này, e rằng ta còn bị che mắt mà không hay biết!"

Đại tiểu thư nghĩ đến thiếp thất kia, tức giận nghiến răng nghiến lợi.

Hồng lão bản cũng không phải kẻ ngốc, dựa vào quầy thuốc nghe được cuộc đối thoại của cô nương và Bạch đại phu lập tức hiểu ra.

Thì ra cô nương này chính là đại tiểu thư của Uy Vũ tiêu cục!

Vậy... vị đại phu chẩn đoán đại tiểu thư bị trúng độc, chẳng phải là Bạch đại phu sao?

Trời đất, Bạch đại phu thật sự không phải là người bình thường!

"Tuỳ Phong, Tử Ngọc, Bạch đại phu nhà các ngươi lợi hại như vậy sao?" Hồng lão bản nhịn không được vỗ tay khen ngợi.

Tuỳ Phong và Tử Ngọc đều lộ ra vẻ mặt tự hào, đặc biệt là Tử Ngọc vênh váo như thể đuôi sắp vểnh lên trời.

"Đương nhiên, danh tiếng của Bình An y quán chúng ta không phải là giả!"

"Y thuật của thiếu gia nhà chúng ta, đó là danh bất hư truyền!"

Tử Ngọc hết lời khen ngợi Mạnh Lâm Thanh, thầm nghĩ có Hồng lão bản cái miệng rộng này, không quá hai ngày, chuyện mặt của đại tiểu thư Uy Vũ tiêu cục được Bạch đại phu chữa khỏi sẽ được lan truyền.

Lúc đó, người đến Bình An y quán xem bệnh, chẳng phải là đạp nát cả cửa sao?

"Tuỳ Phong, ngươi nói chúng ta có nên mời một người thợ đến gia cố thêm cho cái ngưỡng cửa này không?" Tử Ngọc nghiêm túc suy nghĩ.

"Tự nhiên lại muốn gia cố?" Tuỳ Phong không hiểu.

"Ôi chao! Danh tiếng của thiếu gia ngày càng lớn, người bệnh đến y quán của chúng ta chắc chắn sẽ ngày càng nhiều, không gia cố thêm lỡ như bị người ta đạp nát ngưỡng cửa thì làm sao?" Tử Ngọc càng nghĩ càng thấy cần thiết.

Tuỳ Phong: "..."

"Tử Ngọc cô nương, ta thấy ngươi suy nghĩ rất chu đáo!" Hồng lão bản ở bên cạnh phụ họa.

Tuỳ Phong liếc hắn một cái, có chuyện của ngươi sao?

Bên này, đại tiểu thư vẫn đang năn nỉ Bạch đại phu xem cho nàng ta thêm.
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 35



"Bạch đại phu, thuốc thang trước đó ta có thể mang thêm vài thang về được không?" Nàng ta nghĩ thừa thắng xông lên, nhanh chóng loại bỏ vết bớt đáng ghét trên mặt này.

"Đừng vội." Mạnh Lâm Thanh ra hiệu nàng ta đưa tay ra, bắt mạch cho nàng ta thêm.

Bây giờ đại tiểu thư rất nghe lời Bạch đại phu, chỉ cần Bạch đại phu nói chữa như thế nào, nàng ta sẽ chữa như thế đó.

"Thế nào, mạch tượng không có vấn đề gì lớn chứ?" Đại tiểu thư hỏi.

Nàng ta đã kịp thời đuổi thiếp thất quỷ kế đa đoan kia đi nhưng lại sợ vạn nhất, loại người đó nếu dùng âm chiêu, nói không chừng nàng ta lại trúng chiêu lần nữa?

Vẫn nên cẩn thận một chút.

"Không sao, ngươi hồi phục rất tốt." Mạnh Lâm Thanh gật đầu, tiếp tục viết phương thuốc: "Ta đổi cho ngươi một phương thuốc khác, uống trong kết hợp bôi ngoài, có thể khỏi nhanh hơn."

Nghe nói có thể khỏi nhanh hơn, mắt đại tiểu thư sáng lên.

Lần này trong lòng thật sự yên tâm.

"Tốt tốt tốt, đều nghe ngài!" Đại tiểu thư vui vẻ nói.

Mạnh Lâm Thanh viết xong phương thuốc, đưa cho Tử Ngọc còn đặc biệt dặn dò một lần.

"Đây là phương thuốc uống trong, đây là phương thuốc bôi ngoài, mỗi loại lấy năm thang." Mạnh Lâm Thanh nói.

"Vâng, thiếu gia."

"Thuốc uống trong mỗi ngày một lần là được, thuốc bôi ngoài có thể sáng tối mỗi lần một lần." Mạnh Lâm Thanh dặn dò đại tiểu thư.

"Vâng, Bạch đại phu, ta nhớ rồi!" Đại tiểu thư nói.

Tử Ngọc đưa thuốc cho đại tiểu thư, lần này nàng ta căn bản không hỏi bao nhiêu tiền khám bệnh, trực tiếp đưa mười lượng bạc.

"Cái này..." Tử Ngọc giật mình, không ngờ đại tiểu thư lần nào cũng hào phóng hơn lần trước, vội vàng nhìn về phía Mạnh Lâm Thanh, cũng không biết có nên nhận hay không.

Mạnh Lâm Thanh còn chưa kịp mở lời, vị tiểu thư đã nhanh miệng nói trước.

“Bạch đại phu, ngài đừng khách sáo, ngài không chỉ chữa khỏi mặt ta, nói sâu xa hơn ngài đây là cứu mạng ta, ngân lượng này ngài nhất định phải nhận cho được!”

Nói xong cũng chẳng để ý xem Bạch đại phu phản ứng thế nào, vị tiểu thư kia cầm lấy thuốc, vẻ mặt đầy phấn khích rời đi.

Mạnh Lâm Thanh: “…”

Thật ra nàng cũng không có ý định từ chối.

Dù sao thì đại tiểu thư của Uy Vũ tiêu cục cũng không thiếu ngân lượng, nàng nhận mười lượng này cũng là chuyện đương nhiên.

“Được rồi, người ta đi rồi, mau cất đi.” Mạnh Lâm Thanh nhìn Tử Ngọc đang ngây người, bất đắc dĩ lắc đầu.

Hồng lão bản ở sát vách chứng kiến cảnh này mà ghen tị phát hờn!

Mười lượng bạc này, ông ta phải bán bao nhiêu gạo mới kiếm lại được?

Nói chi xa xôi, Bạch đại phu được người ta ân cần cảm tạ rồi biếu bạc, còn mình thì phải vất vả kiếm từng đồng, đúng là một trời một vực!

Ghen tị cũng vô dụng, ai bảo Bạch đại phu lợi hại như vậy.

“Ta cũng phải về lo chuyện làm ăn đây!” Hồng lão bản lúc này mới nhớ ra chính sự, vội vàng rời đi.

Lại qua mấy hôm, vị Dương công tử trước kia bị tửu sắc vắt kiệt sức lực đến y quán tái khám.

Tử Ngọc vừa nhìn thấy Dương công tử sắc mặt liền trở nên khó coi, nhìn bộ dạng dâm tà của hắn ta, suýt chút nữa thì nôn hết cả bữa sáng ra ngoài.

“Công tử đợi chút, Bạch đại phu vẫn đang khám bệnh cho người khác.” Tử Ngọc sắp xếp cho hắn ta xong liền bỏ đi, không thèm liếc mắt thêm một cái.

Dương công tử nào dám chen ngang gây chuyện, dù sao thì những người đến đây khám bệnh đều biết quy củ của Bạch đại phu.

Đó là, dù có là bậc quyền quý đến đây cũng phải xếp hàng, nếu không thì đi tìm y quán khác mà khám.

Cuối cùng cũng đến lượt Dương công tử, hắn ta vội vàng ngồi xuống trước mặt Bạch đại phu, chủ động chìa tay ra.
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 36



“Bạch đại phu, ngài xem giúp ta lần nữa?”

Phải nói rằng nhìn từ ngoại hình, vị Dương công tử này cũng khác xa so với mười ngày trước, ít nhất là sắc mặt hồng hào hơn hẳn lúc trước.

Không trách được bản thân hắn ta lại có vẻ phấn khích như vậy.

Lúc Mạnh Lâm Thanh bắt mạch, Dương công tử cũng không chịu ngồi yên, miệng liên tục lải nhải.

“Bạch đại phu, mười ngày nay ta đều nghe lời ngài, những thứ không nên động vào thì tuyệt đối không động vào. Hơn nữa còn uống thuốc ngài kê cho, ta cảm thấy cơ thể mình khỏe mạnh hơn rất nhiều!”

Như thể sợ Bạch đại phu không tin, Dương công tử còn chìa tay còn lại ra, giơ cánh tay lên để chứng minh.

Mạnh Lâm Thanh: “…”

Chỉ với hai lạng thịt này, đừng có mà làm trò cười cho thiên hạ nữa.

“Đừng có động đậy.” Mạnh Lâm Thanh lạnh lùng nói, người này đúng là phiền phức!

“Vâng vâng vâng.” Dương công tử nghe lời vô cùng, thấy Bạch đại phu nhắm mắt cảm nhận mạch tượng, hắn ta l.i.ế.m l**m môi, ánh mắt ái muội hỏi: “Cái kia, Bạch đại phu…”

Mạnh Lâm Thanh mở mắt: “Có chuyện thì nói.”

“Chính là đã mười ngày rồi, ta cảm thấy cơ thể ta đã hồi phục khá tốt, vậy ta có thể… không cần kiêng sắc nữa được không?” Dương công tử tràn đầy mong đợi.

Kiêng rượu thì dễ, kiêng sắc mới là cực hình.

Hắn ta có đến tám vị mỹ thiếp, chỉ có thể nhìn không thể chạm quả thực là tra tấn.

Mạnh Lâm Thanh cười lạnh, quả nhiên là giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời.

Chỉ mới kiêng sắc mười ngày đã khiến hắn ta khó chịu như vậy, cũng chẳng trách trước kia có thể hủy hoại thân thể đến mức đó.

“Chỉ là tạm thời thôi.” Giọng Mạnh Lâm Thanh khá lạnh nhạt.

“Cái gì?” Dương công tử há hốc mồm.

Không ổn, không ổn rồi, nghe Bạch đại phu nói vậy là không ổn rồi!

“Cơ thể ngươi vẫn chưa được điều trị khỏi hẳn, còn lâu mới được.” Mạnh Lâm Thanh cúi đầu viết đơn thuốc, hoàn toàn không hứng thú với vẻ mặt ủ rũ của Dương công tử: "Nếu không muốn kiêng sắc, sau này sẽ không thể có con.”

Còn điều gì thảm hơn việc kiêng sắc, đối với Dương công tử mà nói đó chính là tuyệt tự!

Hắn ta nào dám phụ lòng tổ tông!

“Bạch đại phu, nhất định phải kiêng sắc sao?” Dương công tử thầm nghĩ, thật sự không thể thương lượng lại sao?

“Ngươi coi lời ta nói là trò đùa sao?” Mạnh Lâm Thanh nhíu mày, phiền nhất là loại bệnh nhân không hiểu tiếng người này.

Không làm theo lời dặn của thầy thuốc, quả thực là tự tìm đường chết, cho dù Mạnh Lâm Thanh lợi hại đến đâu cũng không có bản năng cứu người muốn chết.

Dương công tử thấy Bạch đại phu tức giận, bản thân cũng bị khả năng tuyệt hậu dọa sợ, lập tức thái độ đại biến thành thật hơn nhiều.

“Bạch đại phu, ngài đừng giận, đừng giận mà!”

Dương công tử thực sự cảm thấy ấm ức, đã kiêng sắc mười ngày còn phải tiếp tục kiêng sắc, việc này đối với hắn thật sự không dễ dàng.

“Ngài yên tâm, ta nhất định nghe lời ngài, bảo kiêng là kiêng, ta đảm bảo!”

Như là sợ Bạch đại phu không tin, Dương công tử giơ tay chỉ trời, làm ra bộ dạng thề thốt.

“Có thể có con hay không, còn phải xem chính ngươi.” Mạnh Lâm Thanh đưa phương thuốc đã viết xong cho Tử Ngọc, ra hiệu cho Dương công tử có thể đi giao bạc lấy thuốc rồi.

Dương công tử vội vàng cười nịnh nọt, đi theo Tử Ngọc.

Cũng không biết phải kiêng đến khi nào.

May mà sự thay đổi của thân thể, chính hắn có thể cảm nhận được cho nên mới đặc biệt tin phục Bạch đại phu.

Dương công tử ngày thường ăn chơi trác táng không thiếu bạn bè xấu xa, nhưng gần đây vì muốn kiêng sắc, rất ít khi xuất hiện ở chốn phong hoa tuyết nguyệt.

Chỉ là sợ bản thân nhịn không được.
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 37



Bọn bạn bè xấu đều cảm thấy kỳ quái, hôm nay khó khăn lắm mới hẹn được hắn ra ngoài, liền muốn hỏi cho rõ ràng.

“Ngươi đây là chuyển tính rồi, muốn tu thân dưỡng tính?”

Mọi người uống rượu vui vẻ, duy chỉ có trước mặt Dương công tử là chén trà.

“Đừng dụ dỗ ta.” Dương công tử cảm thấy đời này chưa bao giờ có định lực như vậy, nhiều lần từ chối rượu đưa đến tận miệng: "Ôi… Các ngươi không biết đâu, ta sắp bực phát điên rồi!”

“Đều là người một nhà, ngươi giả vờ cái gì?”

“Không phải giả vờ, ta gần đây đang điều dưỡng thân thể, đại phu nói phải kiêng rượu kiêng sắc, nếu để Dương gia tuyệt hậu lão gia tử có thể tha cho ta sao?” Dương công tử thở dài nói.

Nói cho cùng, Dương công tử sở dĩ có thể có quyết tâm này vẫn là bởi vì sợ lão gia tử trong nhà cắt tiền của hắn.

Cả đám người cười vang, đều biết Dương công tử thành thân nhiều năm, thê thiếp thành đàn nhưng lại không có con nối dõi.

“Thật hay giả? Vậy ngươi kiêng rượu kiêng sắc có tác dụng sao?”

“Khó nói, bất quá ta thật sự cảm thấy gần đây thân thể khỏe hơn không ít, các ngươi không biết đâu, vị Bạch đại phu kia đặc biệt thần, thuốc ngài ấy kê…”

Đều là bạn tốt biết rõ, Dương công tử cũng không giấu giếm, đem chuyện mình đến Bình An y quán chữa bệnh nói cho bọn họ biết.

Từng người miệng nói không tin, cảm thấy làm gì có đại phu nào thần kỳ như vậy, nói không chừng là lang băm, nhưng trong lòng đang nghĩ gì thì chỉ có bản thân mới biết.

Mấy ngày nay, nam nhân đến Bình An y quán rõ ràng tăng lên.

Ngay cả Tử Ngọc cũng cảm thấy kỳ quái.

“Sao gần đây toàn là nam nhân đến vậy?” Tử Ngọc tùy ý trò chuyện với Tuỳ Phong.

Theo nàng quan sát, ngày thường đều là nữ nhân và người già là nhiều, thanh niên nam tử đặc biệt ít.

“Hơn nữa phương thuốc của bọn họ rất giống nhau.” Tuỳ Phong nói.

Hai người bọn họ tuy không hiểu dược lý, nhưng lại biết chữ.

Trên phương thuốc của những nam nhân này, phần lớn dược liệu đều giống nhau, nhưng lại có một số khác biệt.

“Có lẽ bọn họ mắc phải cùng một loại bệnh.” Tử Ngọc suy đoán.

Mạnh Lâm Thanh là người rõ ràng nhất, mấy ngày nay nam nhân nàng khám, hầu như đều là phương diện nào đó không được.

Hoặc là thân thể quá suy nhược, hoặc là bởi vì nguyên nhân khác dẫn đến bất lực.

Cho nên Mạnh Lâm Thanh không thể không hoài nghi, rất có thể là Dương công tử đã nói chuyện hắn đi khám bệnh ở đâu đó, mới dẫn đến đám nam nhân bất lực này nhao nhao chạy đến chỗ nàng.

“Bạch đại phu, thuốc này uống thật sự có hiệu quả sao?” Nam nhân hỏi, vẻ mặt đầy nghi ngờ.

Mạnh Lâm Thanh: “…”

Cẩu nam nhân thật lắm bệnh!

Điển hình vừa kém cỏi vừa thích chơi, trong lòng một chút tự biết mình cũng không có a!

Đã hư nhược đến nước này rồi còn không biết tiết chế, cứ tiếp tục chơi bời nữa thì sau này có muốn cũng chẳng còn mà chơi đâu!

"Ngươi là đại phu hay ta là đại phu?" Mạnh Lâm Thanh hỏi ngược lại.

Đối với đám nam nhân này, Mạnh Lâm Thanh chẳng có chút thái độ tốt đẹp gì.

Chỉ là xuất phát từ đạo đức nghề nghiệp của một đại phu, nàng đành ngầm cất giấu hết thảy những lời phàn nàn và khinh thường trong lòng.

Nên kê đơn thuốc thế nào, vẫn phải làm cho ra trò.

"Đương nhiên ngài là đại phu rồi, chỉ là... cái chứng bệnh này của ta cũng không phải chỉ một hai ngày. Đã gặp qua không ít đại phu, ai cũng nói là khó chữa, uống thuốc cũng chẳng thấy hiệu quả gì cho nên ta mới..." Người nam nhân ấp úng giải thích.

"Là khó chữa, nhưng không phải là không chữa được." Mạnh Lâm Thanh cảm thấy mình chắc chắn là tạo nghiệp chướng gì rồi, nếu không sao cứ phải chữa bệnh bất lực cho đám nam nhân thế này.
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 38



"Bạch đại phu, có lời ngài nói là ta yên tâm rồi, vậy ta có cần phải kiêng rượu, kiêng sắc dục không?" Người nam nhân hỏi.

Hay cho câu hỏi, Mạnh Lâm Thanh lần này có thể khẳng định, đây chính là bệnh nhân do Dương công tử "giới thiệu" tới.

Xem ra đám huynh đệ tốt của hắn, đúng là anh em tốt có phúc cùng hưởng, có hoạn nạn cùng chia.

"Ngươi nghĩ thế nào?" Mạnh Lâm Thanh lạnh lùng liếc hắn một cái.

Người nam nhân cũng rất biết điều, lập tức cười hì hì nói mình nhất định sẽ kiêng khem.

Đối với loại công tử ca này, Mạnh Lâm Thanh khi thu phí khám bệnh tuyệt đối sẽ không nương tay.

Thế là Tử Ngọc vốn rất ghét bỏ, bây giờ nhìn thấy đám công tử ca này cũng không còn ghét bỏ nữa, ngược lại còn cười toe toét.

"Ngươi cười có cần phải khoa trương như vậy không?" Tuỳ Phong lộ vẻ mặt bất đắc dĩ.

"Ngươi hiểu cái gì? Ta đây là đang cười với bọn họ sao? Đương nhiên là không rồi, ta đây là đang cười với bạc đấy!" Tử Ngọc như nhìn thấy từng thỏi vàng thỏi bạc di động.

Sự đoàn kết của nam nhân luôn là thứ gì đó rất khó hiểu.

Ví dụ như việc Bạch đại phu ở Bình An y quán rất giỏi về nam khoa, đám công tử ca tự mình đến khám bệnh thì thôi đi, còn rất hào phóng giới thiệu cho những huynh đệ có cùng chung "hoàn cảnh" với mình.

"Thật đấy! Lão Trương đi khám rồi, nói là hiệu quả vô cùng tốt!"

"Cái gì, ngay cả lão Trương bệnh đến mức ấy mà cũng chữa được? Vị Bạch đại phu này lợi hại đến vậy sao?"

"Nghe ca đi, ngươi cứ đi khám thử xem, đảm bảo không sai đâu!"

Trong lúc Mạnh Lâm Thanh không hề hay biết, nàng đã trở thành "vị cứu tinh" của những nam nhân bất lực.

Chỉ là chuyện này, cũng chỉ âm thầm lưu truyền trong đám nam nhân với nhau mà thôi, dù sao thì bọn họ cũng cần giữ thể diện.

Thế là, Bạch đại phu ở Bình An y quán không chỉ là thánh thủ về phụ khoa, mà còn trở thành thánh thủ về nam khoa.

Thánh thủ hay không, Mạnh Lâm Thanh cũng chẳng để tâm, chỉ cần có thể kiếm tiền là được.

Cùng lúc đó, trong hoàng cung.

"Hoàng thượng, việc cứu tế thiên tai ở phía Nam, e là cần phải xuất thêm ngân khố từ quốc khố..."

Hoàng đế Sở Nam Phong đang cùng với các vị đại thần thương nghị quốc sự, từ việc cứu tế thiên tai cho đến trị thủy, từ việc thuế má cho đến chiêu binh mãi mã.

Nói tới nói lui, đề tài bỗng nhiên chuyển hướng.

"Thần mạo muội tâu lên, từ khi Hoàng hậu nương nương băng hà, hậu cung tiêu điều, Hoàng thượng cũng nên cân nhắc việc lấp đầy hậu cung."

"Đúng vậy, hiện giờ chính là thời điểm thích hợp để tuyển tú, tiên đế lúc bằng tuổi Hoàng thượng, đã có vài vị hoàng tử..."

"Khai chi tán diệp cho hoàng thất là trách nhiệm của Hoàng thượng, nếu bỏ lỡ mất độ tuổi này, e là có lòng mà chẳng còn sức."

Các vị đại thần ngươi một câu ta một câu ra sức khuyên nhủ, căn bản không hề để ý thấy Sở Nam Phong ngồi trên long ỷ sắc mặt đã thay đổi.

Lễ bộ Thượng thư Tả Lĩnh Đô trong lòng biết rõ, đám lão già này chỉ giỏi chọc giận Hoàng thượng, lát nữa hắn không nghĩ cách cứu vãn thì không được rồi.

Thật là tự mình chuốc lấy phiền phức!

"Hoàng thượng, chuyện tuyển tú này..."

Còn chưa xong nữa sao?

Sắc mặt Sở Nam Phong còn đen hơn cả đáy nồi, khuyên hắn tuyển tú thì thôi đi, vậy mà còn ra sức ám chỉ hắn tuổi tác không còn nhỏ nữa, chuyện này có thể nhịn sao?

Người khác có thể nhịn hay không hắn không biết, nhưng hắn - Sở Nam Phong này thì không thể nhịn được.

"Ồ? Trẫm năm nay mới vừa tròn hai mươi, vậy mà đã không còn trẻ nữa rồi sao?" Sở Nam Phong hỏi ngược lại với giọng điệu mỉa mai.
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 39



"Các vị ái khanh lo lắng cho xã tắc và hậu cung như vậy, trẫm rất vui mừng, chỉ là... hai mươi tuổi đã không còn trẻ nữa, vậy còn chư vị?"

"Trẫm thấy việc triều chính luân chuyển cũng rất trọng yếu, cứ mải mê tuyển tú chi bằng chọn sẵn người kế nhiệm, đợi khi các khanh an hưởng tuổi già triều đình cũng không đến nỗi không có người dùng, phải không?"

Nhất thời, tất cả đại thần đều im bặt.

Ai mà chẳng lo lắng bản thân bị thay thế?

Sở Nam Phong nói móc xong, trong lòng cũng cảm thấy thoải mái hơn.

Hừ, mấy lão già!

Bản thân nửa chân đã bước vào quan tài rồi, vậy mà còn có mặt mũi nói hắn còn trẻ sao?

Thật đúng là không biết tự lượng sức mình.

Bây giờ động đến chức quan của mình rồi, từng người một đều không dám hó hé gì nữa sao?

Thế nhưng có vài lão thần vốn đang bồi dưỡng người kế nhiệm, căn bản không bị lời Hoàng thượng dọa sợ, ngược lại còn muốn thể hiện bản thân lo lắng cho Hoàng thượng đến mức nào càng ra sức khuyên can.

"Tuyển chọn người kế nhiệm quả thực quan trọng, nhưng Hoàng thượng ngài mới là căn cơ của quốc gia, nếu hậu cung tiêu điều lão thần e rằng khó mà ăn nói với tiên đế!"

Ăn nói ăn nói, muốn ăn nói với tiên đế đến vậy, sao không mau đi theo tiên đế luôn đi lão già!

Sở Nam Phong bị làm phiền đến mức nhíu mày, ánh mắt rơi vào người trẻ tuổi nhất - Tả Lĩnh Đô.

Tả Lĩnh Đô lúc này không thể tiếp tục làm người ngoài cuộc, vội vàng đứng ra giải vây.

"Đại nhân lo lắng rồi, Hoàng thượng hiện giờ đang độ tráng niên, thật sự không cần phải bận tâm chuyện tuyển tú. Hơn nữa Hoàng thượng chuyên tâm vào việc nước, đây mới là căn cơ của quốc gia, là phúc khí của bách tính!" Tả Lĩnh Đô nói.

"Thượng thư nói vậy không đúng, việc nước đã có chúng thần phụ tá, nhất định sẽ giúp Hoàng thượng phân ưu. Nhưng chuyện hậu cung ngoài Hoàng thượng ra, còn ai có thể thay Hoàng thượng lo liệu?"

Tả Lĩnh Đô cười gượng, thầm nghĩ lão già này rõ ràng là muốn tìm đường chết, hắn ngăn cũng không ngăn được!

"Đã nói là chuyện hậu cung, không phải đại nhân lo lắng hơi bị nhiều rồi sao?" Tả Lĩnh Đô không chút nhượng bộ.

Dù sao cũng là Hoàng thượng bảo hắn ra tay, hắn nào quản lời nói ra có đắc tội người khác hay không?

Hơn nữa, ngoại trừ Hoàng thượng không thể đắc tội, những lão thần này hắn có gì phải sợ.

"Tả Lĩnh Đô ngươi có ý gì? Tào đại nhân chức quan cao hơn ngươi, có chỗ cho ngươi ăn nói như vậy sao?"

"Lời ta nói có gì không đúng?" Tả Lĩnh Đô hỏi ngược lại.

Cậy già lên mặt, hắn không thể để bị nắm mũi dắt đi!

Sở Nam Phong nhìn các vị đại thần tranh cãi không ngớt, lông mày nhíu chặt, bề ngoài tỏ vẻ không kiên nhẫn nhưng trong lòng lại đang vỗ tay tán thưởng Tả Lĩnh Đô!

Được lắm, cứ chọc tức c.h.ế.t đám lão già này đi, suốt ngày quản trời quản đất!

"Câm hết cho trẫm!" Sở Nam Phong lên tiếng quát.

Các vị đại thần vẫn phải nhìn sắc mặt Hoàng thượng mà hành động, từng người một lập tức cúi đầu im thin thít.

Tả Lĩnh Đô bề ngoài cung kính, nhưng thật ra ánh mắt tán thưởng của Hoàng thượng lúc nãy, hắn đều nhìn thấy hết.

"Tất cả lui xuống, chuyện này để sau lại nghị!" Nói xong Sở Nam Phong phất tay áo bỏ đi.

Đợi mọi người rời khỏi, Sở Nam Phong lập tức cho lui hết cung nhân hầu hạ, bắt đầu cải trang.

Quá trình xuất cung giải sầu này, Sở Nam Phong đã vô cùng thành thạo, đảm bảo sẽ không để người trong cung phát hiện.

Mang theo ám vệ, Sở Nam Phong rời khỏi hoàng cung.

Kinh thành, Túy Nguyệt Lâu.

Tả Lĩnh Đô đã gọi sẵn trà bánh, đang ngồi bên cửa sổ ngắm nhìn cảnh náo nhiệt trên đường phố.
 
Back
Top Bottom