Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!

Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 60



“Trà mát này thật chẳng có lời lãi gì! Chúng ta vất vả cả ngày, mệt đến mức không thở nổi, thà để thiếu gia khám bệnh cho người ta còn kiếm được nhiều…” Tử Ngọc oán trách.

Điều này không sai, Tử Ngọ đã tính toán qua.

Hai người bọn họ cực nhọc cả ngày trời, bán được rất nhiều trà mát, nhưng thực tế thu nhập cũng chỉ khoảng hai trăm văn vì lợi nhuận quá ít.

Nói trà mát là một mối làm ăn, chẳng bằng nói là làm việc thiện.

“Ban đầu bán thứ này không phải để kiếm lời, nếu thiếu gia muốn kiếm tiền, chẳng đời nào lại đề xuất bán trà mát.” Tùy Phong nói.

Thật ra hắn cũng rất mệt, nhưng nghĩ đến những người như đôi phu thê già kia, nếu không có trà mát để uống, một khi ốm đau sẽ lại càng khốn đốn.

Cho nên dù mệt mỏi, Tùy Phong cũng không hề oán thán.

“Ngươi nên nhìn vào mặt tốt, trà mát này giúp y quán chúng ta tích lũy danh tiếng, sau này người đến tìm thiếu gia khám bệnh sẽ càng nhiều, tự nhiên cũng sẽ kiếm được nhiều hơn.” Tùy Phong nói.

“Nghĩ theo hướng đó... cũng có lý thật.” Tử Ngọc lấy lại tinh thần.

Mạng lưới tình báo dưới trướng Thanh Long luôn chú ý theo dõi mọi tin tức.

Việc Bình An Y Quán bán trà mát với quy mô lớn hắn đã sớm biết, thậm chí còn đích thân theo dõi.

Cứ một thời gian, Thanh Long sẽ báo cáo cho Sở Nam Phong về những tin tức hắn thu thập được.

Tất nhiên chủ yếu là những tin có giá trị, không cần chi tiết tỉ mỉ.

Hôm ấy, sau khi báo cáo xong các tin quan trọng khác, Thanh Long liền đề cập đến chuyện trà mát.

“Không biết chủ tử đã nghe qua Bình An Y Quán chưa?” Thanh Long hỏi, không biết rằng Huyền Vũ đã lắm mồm nhắc đến trước đó.

Sở Nam Phong: “...”

Gần đây, hắn luôn cố gắng không nghĩ đến Bạch đại phu của Bình An Y Quán, cố gắng quên đi chuyện mình lại có phản ứng với người nam nhân đó.

Giờ Thanh Long đột nhiên nhắc đến, tâm trạng hắn trở nên vô cùng phức tạp.

Nhưng hắn vẫn phải giả vờ như không có chuyện gì.

“Đúng là có nghe qua, sao vậy?” Sở Nam Phong thản nhiên hỏi.

“Gần đây trời nóng bức, nhiều dân chúng trong kinh thành bị say nắng nên Bình An Y Quán đã đưa ra một loại trà mát, trà này...”

Thanh Long kể lại toàn bộ câu chuyện, cuối cùng khen ngợi: “Vị Bạch đại phu này không chỉ y thuật cao minh mà nhân phẩm cũng tốt.”

Vừa nghĩ đến việc mình có phản ứng với một nam nhân, Sở Nam Phong cảm thấy buồn bực, nhưng điều này đã là sự thật không thể thay đổi.

Ít nhất thì vị Bạch đại phu này cũng là một người tốt. Trà mát hiệu quả như vậy mà giá bán lại rẻ, rõ ràng không phải vì tiền.

Một người như vậy, nếu không phải vì những mối quan hệ rắc rối giữa họ, Sở Nam Phong thật sự khá thưởng thức vị Bạch đại phu.

“Tấm lòng này quả là đáng kính trọng.” Sở Nam Phong không nói thêm nhiều, tạm thời cũng không muốn để lộ chuyện hắn có phản ứng với Bạch đại phu.

Vài ngày sau, trời đổ mưa lớn, thời tiết trở nên mát mẻ hơn.

Tuy nhiên, thời tiết mùa hè thất thường, để phòng tránh say nắng tốt hơn, những người có điều kiện vẫn tiếp tục uống trà mát.

Dù sao thì trà này bán rất rẻ, tính ra mỗi người uống cũng chưa hết một văn tiền mỗi ngày, coi như uống cho yên tâm.

Hôm đó trời mưa suốt, y quán vắng vẻ không có người bệnh, Mạnh Lâm Thanh bèn đóng cửa sớm.

Đến tối, mưa không ngớt, trời còn nổi sấm sét.

“Thời tiết mấy hôm nay mát mẻ thật.” Tử Ngọc đứng dưới mái hiên nhìn mưa trong sân, nói với Mạnh Lâm Thanh: "Thiếu gia, trời mát mẻ thế này, người bệnh cũng giảm bớt rồi.”

Mạnh Lâm Thanh không lo lắng về việc thiếu người bệnh, vì từ xưa đến nay, chỉ cần y thuật giỏi, y quán sẽ luôn có việc để làm.
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 61



“Ầm…”

Một tia chớp xé ngang bầu trời, ánh sáng trắng lóe lên.

Đừng nói trẻ con, ngay cả người lớn nhìn thấy cũng phải giật mình.

“Đáng sợ thật.” Tử Ngọc lẩm bẩm.

Ngay lập tức, ba hài tử liền bị tiếng động làm cho sợ hãi, òa khóc nức nở.

“Oa…” Tam Bảo là người khóc đầu tiên.

Tiếp theo đó, biến thành màn hòa tấu của ba đứa, tiếng khóc của chúng vang lên từng hồi nối tiếp nhau.

“Đừng khóc, đừng khóc, không sao đâu, chỉ là sấm chớp thôi, không làm gì chúng ta đâu!” Trương bà tử vội vàng chạy đến dỗ dành đám trẻ.

Tử Ngọc và Tùy Phong cũng đến giúp, vây quanh ba đứa trẻ mà dỗ dành chúng.

Ngay cả Mạnh Lâm Thanh cũng ra mặt, nhẹ nhàng trấn an, vỗ về ba đứa nhỏ.

Nhưng chẳng được bao lâu, một tia chớp khác lại lóe lên, tiếng khóc lại tiếp tục vang lên.

Xem ra mưa sẽ không ngớt ngay, tiếng sấm cũng không biết khi nào mới dừng lại.

Dù họ có cố gắng dỗ thế nào, ba đứa nhỏ vẫn thi thoảng bị sấm làm cho sợ hãi, khóc không ngừng.

“Đóng cửa cũng không có tác dụng, tiếng sấm quá lớn!” Trương bà tử lo lắng nói, bà mỗi ngày đều chăm sóc lũ trẻ, thương chúng nhất là bà.

“Mấy đứa ngoan nào, đừng khóc nữa...”

Dỗ qua dỗ lại, tiếng khóc của ba đứa nhỏ vẫn vang lên như tiếng chuông lớn.

Mạnh Lâm Thanh nhíu mày, nghĩ rằng cứ thế này không phải là cách, phải làm sao để chúng không nghe thấy tiếng sấm mới được, nhưng căn phòng này không cách âm tốt.

Đưa chúng vào không gian?

“Được rồi, các ngươi đã vất vả cả ngày rồi, mau đi nghỉ ngơi đi, ta sẽ dỗ bọn chúng.” Mạnh Lâm Thanh nói, đuổi họ đi.

“Thiếu gia, một mình người làm sao dỗ được ba đứa trẻ?” Tử Ngọc lo lắng, muốn ở lại giúp chăm sóc.

“Đúng đấy, chúng ta cùng dỗ, như vậy mọi người đều có thể nghỉ ngơi sớm hơn.” Trương bà tử cũng kiên trì.

Mạnh Lâm Thanh cảm thấy đau đầu, nghĩ bụng nếu cứ dỗ thế này thì ai cũng chẳng được ngủ.

“Không cần!” Mạnh Lâm Thanh càng kiên quyết, lấy uy của gia chủ ra nói: “Bảo các ngươi đi nghỉ thì cứ đi, chẳng lẽ lời ta không có tác dụng sao?”

Ba người: "..."

Họ đành bất lực, mang theo ánh mắt lo lắng mà rời khỏi phòng.

Mạnh Lâm Thanh đóng cửa lại, quay đầu liền đưa ba đứa nhỏ cùng mình vào không gian.

Bên ngoài ba người nhìn nhau ngơ ngác. Tại sao họ vừa mới ra ngoài thì tiếng khóc trong phòng liền biến mất ngay lập tức?

“Chẳng lẽ thật sự là do chúng ta làm cản trở thiếu gia?” Trương bà tử thắc mắc.

“Thiếu gia dù sao cũng là mẹ ruột của ba đứa nhỏ, đương nhiên nàng có cách dỗ tốt hơn chúng ta.” Tùy Phong đáp, hoàn toàn không nghi ngờ gì.

Trong không gian, Mạnh Lâm Thanh đưa ba đứa nhỏ vào, không còn tiếng sấm nên chúng cũng không còn sợ hãi.

“138, ra đây dỗ bọn trẻ.” Mạnh Lâm Thanh sai bảo không chút ngại ngùng, hoàn toàn tự nhiên.

138 dường như đã quen với việc bị Mạnh Lâm Thanh sai vặt như thế này, không còn bất ngờ nữa.

“Sao đột nhiên lại vào đây vậy?” 138 tò mò hỏi.

“Bên ngoài sấm chớp dữ dội, dọa ba đứa nhỏ khóc suốt không ngừng.” Mạnh Lâm Thanh giải thích.

“Tội nghiệp quá…” 138 lập tức mềm lòng, yêu thương dỗ dành ba đứa trẻ. Chúng thật quá đáng yêu!

Ba đứa trẻ ngoan ngoãn, sau khi không còn sấm sét, dưới tiếng dỗ dành của Mạnh Lâm Thanh và 138 nhanh chóng im lặng rồi ngủ say, ngậm ngón tay vào miệng.

“Thật ngoan quá.” Bây giờ chúng đã lớn hơn, trông dễ thương hơn nhiều so với lúc mới sinh.

“Không biết ai trước đây chê chúng xấu, còn nghi ngờ không phải con ruột của mình.” 138 trêu chọc.

“Hồi đó chúng đúng là xấu thật.” Mạnh Lâm Thanh nói.

Nàng vừa nói vừa nhẹ nhàng n*n b*p tay chân béo múp của lũ trẻ. Ba đứa nhỏ được nuôi dưỡng rất tốt, da trắng như tuyết, các khớp xương phình ra giống như những khúc đậu xanh, nắn vào mềm mại vô cùng.
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 62



“Mới có chút sấm thôi mà đã sợ đến vậy, chẳng giống ta gan dạ chút nào.” Mạnh Lâm Thanh ngoài miệng cằn nhằn, nhưng khóe môi lại cong lên cười mãn nguyện.

Con nhà ai ngoan thế? Tất nhiên là con nhà nàng rồi!

Ba đứa trẻ ngủ ngoan, khuôn mặt đáng yêu khiến lòng Mạnh Lâm Thanh tan chảy.

Sau một ngày mệt mỏi, nhìn chúng ngủ say, mọi phiền muộn như tan biến.

Nhìn ngắm một lát, nàng cúi xuống hôn nhẹ lên má từng đứa một.

138 đứng bên cạnh nhìn Mạnh Lâm Thanh vừa nói một đằng vừa làm một nẻo, chỉ biết lắc đầu.

Sau khi chắc chắn ba đứa nhỏ đã ngủ say, Mạnh Lâm Thanh định ra ngoài để đi ngủ.

“Ngươi chăm sóc chúng đi, ta ra ngoài ngủ đã.” Mạnh Lâm Thanh thản nhiên để 138 chăm sóc lũ trẻ. Dù sao trước đó nàng cũng từng chăm sóc, có kinh nghiệm rồi.

138 cạn lời: “…”

Lại nữa rồi!

“Không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để bóc lột ta!” 138 tức giận nói.

Mạnh Lâm Thanh nhướn mày, đúng như những gì 138 nói, nàng không việc gì phải khách sáo với hệ thống cả.

Sáng hôm sau, Mạnh Lâm Thanh thức dậy, việc đầu tiên nàng làm là đưa ba đứa nhỏ ra khỏi không gian để tránh bị lộ.

Trương bà tử đã chuẩn bị xong bữa sáng, mọi người ăn xong rồi lại như thường lệ mở cửa y quán.

“A…”

Bên ngoài vang lên một tiếng hét chói tai.

“Các ngươi cứ mở cửa đi, chắc giờ cũng chưa có người bệnh nào, ta ra ngoài xem có chuyện gì.” Mạnh Lâm Thanh nói, để Tử Ngọc và Tùy Phong chuẩn bị sẵn sàng.

Sáng sớm mà có người la hét ngoài đường, thật kỳ lạ.

Mạnh Lâm Thanh bước ra khỏi y quán, thấy phía trước không xa có một đám đông tụ tập. Tiếng hét vừa rồi cũng từ trong đám người đó phát ra.

Mạnh Lâm Thanh bước tới gần, chỉ thấy chủ tiệm gạo bên cạnh là Hồng lão bản lao vụt qua nàng như mũi tên.

Không hổ danh là người ham hóng hớt nhất, chuyện như thế này tất nhiên không thể thiếu hắn.

Từ từ tiến lại gần, Mạnh Lâm Thanh nghe thấy mọi người đang xôn xao bàn tán.

“Ghê quá, sáng sớm mở cửa ra, ta thấy nàng ta nằm c.h.ế.t ở đây, c.h.ế.t thảm quá!”

“Ai làm chuyện này vậy? Đúng là kẻ điên rồ!”

“Hung thủ đã bị bắt chưa? Có khi nào hắn sẽ ra ngoài g.i.ế.c người lung tung, ta phải cấm bọn trẻ không được ra ngoài mấy hôm nay mới được!”

Tim Mạnh Lâm Thanh đập mạnh, không ngờ là có người chết.

Nàng chen vào đám đông, muốn nhìn xem người c.h.ế.t trông ra sao, nhưng nghe những lời bàn tán xung quanh có vẻ như rất khủng khiếp.

Người c.h.ế.t là một nữ nhân, c.h.ế.t rất thê thảm, nằm trong vũng máu, bụng bị rạch toang, nội tạng lòi ra ngoài.

Người bình thường chỉ nhìn thôi cũng đã không dám nhìn thêm.

“Chết thảm quá, ai mà làm chuyện này vậy?”

“Đã báo quan chưa? Nhất định phải bắt được hung thủ, nếu không mọi người sống sao nổi trong sợ hãi?”

Giữa tiếng bàn tán của bá tánh, Mạnh Lâm Thanh không nói gì, chỉ chăm chú quan sát hiện trường.

Lúc này, quan binh cuối cùng cũng đến, nhanh chóng duy trì trật tự hiện trường.

“Tránh ra, đừng tụ tập ở đây!”

“Giải tán đi, giải tán đi...”

Quan sai kiểm tra hiện trường, yêu cầu đám đông rút lui.

Mặc dù dân chúng đã lùi lại, để lại một khoảng trống cho hiện trường nhưng vẫn có nhiều người không rời đi, chỉ đứng xa xa nhìn vào và tiếp tục bàn tán.

Mạnh Lâm Thanh cau mày, không vội rời đi, chỉ đứng nghe mọi người tán gẫu.

“Ta cảm thấy nữ nhân này trông rất quen...”

“Hoàng chưởng quỹ, ngươi biết nàng ta à?”

“Hình như là vậy, trông nàng ta rất giống thiếp của Trần phú thương, mấy ngày trước còn đến tiệm ta mua trang sức, ta có chút ấn tượng nhưng không chắc lắm...”

Chuyện nghiêm trọng như vậy nên người dân chỉ dám dùng những lời như “nghe nói”: "hình như”, không ai dám khẳng định.
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 63



Mạnh Lâm Thanh nghe một lúc, thấy quan sai vẫn đang điều tra, nghĩ bụng mình chẳng liên quan đến vụ này nên cũng không ở lại lâu, nhanh chóng quay về y quán.

Vừa về đến nơi, Tử Ngọc và Tùy Phong đã hỏi ngay có chuyện gì.

Có người đi ngang qua, họ đã nghe thấy một chút, hình như nói là có người c.h.ế.t ở phía trước.

“Thiếu gia, thật sự có người c.h.ế.t trên đường à?” Tử Ngọc hỏi.

Dù có bị sát hại thật, nhưng hung thủ không nghĩ đến việc giấu xác, lại để xác c.h.ế.t phơi bày giữa phố thế này, đúng là quá táo tợn.

“Đúng vậy, nhưng quan sai đã vào cuộc điều tra, chuyện này có quan phủ can thiệp chắc sẽ sớm có kết quả thôi.” Mạnh Lâm Thanh nói.

“Nghe nói nữ nhân ấy c.h.ế.t rất thảm...” Tử Ngọc nhớ lại lời người qua đường kể rằng bụng nữ nhân bị rạch toang, không khỏi rùng mình.

“Đúng là rất thảm.” Mạnh Lâm Thanh không nói gì thêm.

“Chuyện của người khác thì đừng xen vào, có quan phủ lo rồi, nha môn sẽ điều tra rõ ràng.” Tùy Phong chẳng hứng thú với việc tọc mạch.

Mạnh Lâm Thanh thấy Tùy Phong nói đúng, bảo họ ai làm việc nấy, tập trung vào việc của mình.

Chiều đến, Hồng lão bản của tiệm gạo lại đến tìm Mạnh Lâm Thanh để tán chuyện.

Hắn ta thường làm vậy, khi không có khách thì lại sang đây nói chuyện phiếm cho đỡ buồn.

Hồng lão bản là người rất nhanh nhạy với tin tức, Mạnh Lâm Thanh cũng thường nghe được nhiều chuyện từ hắn ta.

“Các ngươi có nghe nói chuyện người c.h.ế.t trên phố sáng nay không?” Hồng lão bản vừa cầm một nắm hạt dưa vừa hỏi, đây là bộ dạng tiêu chuẩn khi tán chuyện.

“Nghe rồi, thiếu gia nhà chúng ta sáng nay cũng đi xem qua, sao vậy, Hồng lão bản lại biết thêm chuyện gì mới à?” Tử Ngọc tò mò hỏi.

"Thân phận của nữ nhân đó đã xác nhận rồi, chính là tiểu thiếp của phủ Trần phú thương!" Hồng lão bản nói với vẻ chắc chắn.

Mạnh Lâm Thanh lắng nghe, trong đầu nhớ lại những lời bàn tán của đám người xem náo nhiệt vào buổi sáng. Lúc đó, có người đã nghi ngờ người bị hại chính là tiểu thiếp này.

"Nghe nói tiểu thiếp này gần đây đang mang thai!" Hồng lão bản tiếp tục ném ra thông tin chấn kinh.

"Cái gì?!" Tử Ngọc trợn tròn mắt: "Vậy... mang thai mà còn bị mổ bụng?"

"Không sai, c.h.ế.t thật là thê thảm, còn bị mổ bụng. Hành vi này giống như để trút giận, nên bây giờ rất nhiều người nghi ngờ đây là cuộc đấu đá trong nội trạch!"

"Đấu đá trong nội trạch? Vậy chẳng phải hung thủ chính là những thê thiếp trong phủ Trần phú thương sao?" Tử Ngọc hỏi.

"Đúng, hoặc là chính thất, hoặc là những tiểu thiếp khác, lòng đố kỵ của nữ nhân mà..."

Trần phú thương có nhiều nữ nhân, những người có con dĩ nhiên được đối xử khác với những người không có con. Do đó, một tiểu thiếp đang mang thai dễ dàng làm dấy lên sự ganh ghét của những người khác.

Nhất là việc bị mổ bụng, dấu hiệu chỉ rõ ràng như thế.

"Chẳng phải người ta vẫn nói 'độc nhất là lòng dạ đàn bà' sao!" Hồng lão bản lắc đầu, tóm tắt.

Nhưng Mạnh Lâm Thanh lại không nghĩ như vậy. Chỉ dựa vào việc bị m.ổ b.ụ.n.g mà khẳng định là do sự ghen tị của những thê thiếp khác ư? Điều này quá thiếu chặt chẽ.

"Chưa chắc." Mạnh Lâm Thanh lên tiếng.

"Ồ?" Hồng lão bản có vẻ hứng thú, hỏi: "Bạch đại phu, ngài có cao kiến gì?"

"Cao kiến thì không dám nhận. Chỉ là như ngài đã nói, nếu đây là cuộc đấu đá nội trạch, là vì sự đố kỵ của các thê thiếp với người c.h.ế.t mang thai, thì chỉ cần một liều thuốc phá thai là đủ, có cần phải đến mức này không?"

"Hơn nữa, m.ổ b.ụ.n.g m.á.u me như vậy, ai có gan làm chứ?"

Cứ nhìn sáng nay mà xem, dân chúng vây quanh xem náo nhiệt, biết bao nhiêu người bị cảnh tượng đó dọa cho sợ.
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 64



"Thiếu gia nói không sai, thủ đoạn của hung thủ quả thực quá tàn nhẫn." Tùy Phong đồng tình.

Đấu đá trong nội trạch vốn dễ xảy ra, đánh nhau đến mức gây c.h.ế.t người cũng không phải là không thể.

Nhưng để đến mức tàn nhẫn như vậy, quả là rất hiếm thấy. Huống hồ còn dùng d.a.o trực tiếp mổ bụng.

"Bạch đại phu nói rất có lý, nhưng nếu không phải là đấu đá trong nội trạch, thì sao một nữ nhân lại gặp phải kẻ độc ác đến vậy?" Hồng lão bản hỏi.

"Đây là việc của nha môn, họ sẽ điều tra ra kết quả, đến lúc đó chân tướng tự nhiên sẽ sáng tỏ." Mạnh Lâm Thanh đáp.

Những phân tích này đều chỉ là suy đoán, không có giá trị gì, bởi lẽ Mạnh Lâm Thanh có quá ít thông tin. Nàng chỉ là một đại phu bình thường, không phải pháp y, việc này không nên can dự vào.

"Ôi... Đúng vậy, chỉ là tội nghiệp cho nữ nhân kia, mang thai mà c.h.ế.t thảm như vậy." Hồng lão bản thở dài.

Sau đó, có người bệnh đến y quán tìm Mạnh Lâm Thanh xem bệnh, Hồng lão bản cũng không tiện nán lại, trò chuyện vài câu rồi rời đi.

Mọi người ai làm việc nấy, không bàn luận thêm.

Mấy ngày sau, y quán đón một nữ nhân đến khám bệnh.

"Ngươi nhìn kìa." Tử Ngọc lén lút dùng khuỷu tay thúc vào Tùy Phong, ra hiệu nhìn về phía Mạnh Lâm Thanh: "Người bệnh này trông thật xinh đẹp."

Quả thực là một mỹ phụ nhân, Tùy Phong liếc nhìn một cái rồi thu lại ánh mắt.

"Làm việc của mình đi, chuyện của ngơ]fi bệnh đừng can thiệp." Tùy Phong lạnh lùng đáp.

"Ngươi đúng là..." Tử Ngọc liếc hắn một cái.

Nàng chỉ đơn giản thấy người ta xinh đẹp mà thôi, có quản chuyện gì đâu, ngược lại Tùy Phong cứ thích làm ra vẻ nghiêm túc!

Mỹ phụ nhân ngồi trước mặt Mạnh Lâm Thanh, đưa tay ra.

"Phiền Bạch đại phu xem giúp, dạo này ta luôn cảm thấy không khỏe trong người, thường xuyên buồn ngủ, tinh thần kém, ăn uống cũng không ngon..." Nữ nhân tỉ mỉ kể về tình trạng của mình.

Mạnh Lâm Thanh vừa nghe vừa bắt mạch cho nàng.

"Người mang thai rồi." Mạnh Lâm Thanh thu tay lại nói, bắt đầu viết đơn thuốc.

"Những triệu chứng ngươi vừa nói đều là biểu hiện của giai đoạn đầu mang thai, không có gì đáng ngại, không cần lo lắng, ta sẽ kê cho ngươi vài thang thuốc an thai."

"Bạch đại phu, ngài nói... ta mang thai ư?" Sắc mặt mỹ phụ nhân đột nhiên trắng bệch.

Không phải là tái nhợt thông thường, mà là loại trắng bệch vì kinh sợ, m.á.u trong mặt dường như rút cạn.

Mạnh Lâm Thanh nghe thấy giọng nàng khác lạ, liền dừng tay, ngẩng đầu nhìn lên.

Người bệnh này này sao lại có phản ứng như vậy?

Bình thường, một nữ nhân nếu biết mình mang thai, đa phần sẽ rất vui mừng. Dù có ngạc nhiên cũng là sự ngạc nhiên trong niềm vui, nhưng mỹ phụ nhân trước mắt này lại là nỗi kinh hãi.

Tại sao sắc mặt nàng lại trở nên kỳ lạ như vậy?

Biểu cảm khác thường này, không hề thấy một chút niềm vui nào.

"Đúng vậy, mạch của ngươi rõ ràng là hỉ mạch, có vấn đề gì sao?" Mạnh Lâm Thanh hỏi, mắt nhìn chằm chằm đối phương, lòng đầy nghi hoặc.

"À, không có gì, không có gì..." Mỹ phụ nhân liên tục đáp, nụ cười trên mặt lộ rõ vẻ gượng gạo.

Mạnh Lâm Thanh càng nhìn càng thấy lạ, nhưng vì tôn trọng quyền riêng tư của người bệnh, nàng không hỏi thêm.

Dù sao người bệnh cũng không nói gì nhiều.

Mạnh Lâm Thanh vẫn kê thuốc an thai như thường lệ, mỹ phụ nhân nhận đơn thuốc rồi đi qua chỗ Tử Ngọc trả tiền lấy thuốc rồi rời đi.

Chuyện này không được Mạnh Lâm Thanh bận tâm nhiều, mỗi ngày nàng gặp quá nhiều người bệnh, nếu lo lắng nhiều đến vậy thì nàng sẽ mệt chết.

Dạo này thời tiết chuyển lạnh, thỉnh thoảng lại có mưa.

Dù chỉ là mưa dầm, nhưng đây là mùa hè, sự thay đổi nhiệt độ dễ khiến nhiều người bị bệnh.
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 65



Nhất là những người ra ngoài không mang theo ô, mưa đến bất ngờ cộng với gió thổi, rất dễ bị cảm lạnh phát sốt.

Mạnh Lâm Thanh đã đến nhiều thế giới khác nhau, mỗi thế giới có trình độ phát triển khác nhau.

Ở một số thế giới phát triển nhanh, những căn bệnh nhỏ như cảm lạnh sốt, thậm chí không cần gặp bác sĩ, chỉ cần uống thuốc hạ sốt là khỏi. Nhưng ở thế giới hiện tại, sốt có thể gây tử vong, vì thế rất nhiều người đổ xô đến y quán.

"Thiếu gia, lại có thêm hai người bệnh bị sốt nữa!" Tử Ngọc đã tiếp nhiều người bệnh đến nỗi, chỉ cần nhìn vào là biết họ bị sốt.

Dùng thảo dược có thể trị sốt, nhưng tác dụng sẽ rất chậm. Những người có thể trạng yếu, trong quá trình chờ đợi khỏi bệnh có thể không qua nổi.

Vì vậy, Mạnh Lâm Thanh quyết định dùng thuốc Tây.

Thuốc Tây hiệu quả nhanh chóng, xử lý sốt tốt hơn nhiều so với thuốc Đông y.

"Ngươi cứ sắp xếp họ ổn thỏa, phân ra ngồi chờ, ta sẽ đi lấy thuốc." Mạnh Lâm Thanh nói.

Tử Ngọc và Tùy Phong đều thấy kỳ lạ, tủ thuốc ngay sau lưng họ, thiếu gia định đi đâu lấy thuốc?

Mạnh Lâm Thanh lập tức đi vào phòng nhỏ, đóng cửa lại, tiến vào không gian.

Trong không gian chứa rất nhiều loại thuốc, tất cả đều đến từ thời đại tinh tế, hiệu quả cực kỳ tốt.

Mạnh Lâm Thanh chọn ra một số thuốc hiệu quả đối với bệnh sốt, mang một phần ra ngoài.

"Thiếu gia, ta đã sắp xếp xong cả rồi, nhưng nhiều người bệnh thế này, một mình ngài có lo xuể không?" Tử Ngọc lo lắng hỏi.

Nếu thực sự không thể lo xuể, vẫn phải khuyên người bệnh đi đến y quán khác, nếu kéo dài xảy ra chuyện, bọn họ cũng khó mà gỡ bỏ trách nhiệm.

“Không sao, ta xử lý được.” Nói xong, Mạnh Lâm Thanh lấy ra một thứ.

Tử Ngọc chưa từng thấy bao giờ, tò mò nhìn chăm chú rồi hỏi: “Thiếu gia, đây là gì vậy?”

“Súng đo nhiệt độ.” Mạnh Lâm Thanh trả lời.

Ban đầu nàng định mang theo nhiệt kế thủy ngân, nhưng lo rằng có người làm hỏng nó, đến lúc đó thủy ngân rò rỉ ra ngoài sẽ gây ra ảnh hưởng không tốt.

Tử Ngọc ngơ ngác nhìn.

Mạnh Lâm Thanh cũng không giải thích nhiều, trực tiếp cầm s.ú.n.g đo nhiệt độ và một chiếc hộp thuốc nhỏ, tiến đến người bệnh sốt đầu tiên.

“Ta sẽ đo nhiệt độ cho ngươi trước.” Nói rồi, Mạnh Lâm Thanh dùng s.ú.n.g đo nhiệt độ quét qua trán người bệnh, quả nhiên là sốt cao.

“Bây giờ ngươi cảm thấy thế nào?” Nàng bắt đầu hỏi triệu chứng.

Liên tục đo nhiệt độ cho bảy, tám người bệnh, ghi chép lại từng người, rồi hỏi kỹ triệu chứng của từng người. Sau đó, Mạnh Lâm Thanh bắt đầu phát thuốc cho mọi người.

Trong chiếc hộp thuốc nhỏ chứa các loại thuốc hạ sốt, kháng viêm, nước đường trị ho, tất cả đều đến từ thời đại tinh tế.

“Tử Ngọc, ngươi đi chuẩn bị vài cốc nước nóng.” Mạnh Lâm Thanh phân phó.

“Đưa tay ra.”

Người bệnh đưa tay ra, Mạnh Lâm Thanh đặt viên thuốc vào tay người bệnh, rồi bảo Tử Ngọc mang nước nóng đến. “Ngươi uống viên thuốc này đi.”

“Đây là thuốc sao?” Người bệnh kinh ngạc, họ vẫn nghĩ thuốc là những loại thang thuốc đen sì đắng ngắt, không ngờ viên thuốc nhỏ trắng này cũng là thuốc.

“Đúng, đây là thuốc hạ sốt. Bây giờ nhiệt độ cơ thể ngươi rất cao, phải hạ sốt nhanh chóng.”

Đám người bệnh lần đầu tiên thấy loại thuốc này, có người còn được phát nước đường. Nước đường này có mùi hương khác lạ, không phải hoàn toàn ngọt mà cũng chẳng phải vị đắng như thuốc trước đây họ từng uống.

“Đây đều là thuốc sao?”

“Uống thứ này thật sự có thể chữa khỏi bệnh của ta sao?”

Mọi người ai nấy đều hoài nghi về những thứ mà họ chưa từng thấy bao giờ.

Ngay cả Tử Ngọc và Tùy Phong cũng không dám lên tiếng, bởi vì họ chưa từng thấy những thứ này, mà những thứ Mạnh Lâm Thanh lấy ra đều vượt quá hiểu biết của mọi người.
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 66



“Đúng, đây là thuốc, nhanh uống đi.” Đối mặt với sự nghi ngờ, Mạnh Lâm Thanh không giải thích nhiều. “Nếu không tin vào y thuật của ta, các ngươi có thể tùy ý, tìm cao nhân khác.”

Chuyện chuyên môn, dù có giải thích ra, mọi người cũng chưa chắc đã hiểu.

Vì danh tiếng của Bạch đại phu, những người đến Bình An Y Quán chắc chắn đều tin tưởng vào y thuật của nàng.

Vì vậy, dù có hoài nghi, họ vẫn nửa tin nửa ngờ uống thuốc.

Mỗi người bệnh đều đã uống thuốc, nhưng vẫn còn một người chưa uống.

“Bạch đại phu, thuốc của ta đâu? Khụ, khụ…” Người bệnh này tình trạng rất nghiêm trọng, vừa nói được một nửa đã phải ho lên.

“Trường hợp của ngươi chỉ uống thuốc thôi thì không đủ, phải truyền dịch.” Mạnh Lâm Thanh nói. Đây là người bệnh nặng nhất trong nhóm.

Chỉ uống thuốc sẽ không thể giúp người bệnh này nhanh chóng khỏe lại, với hắn, truyền dịch là phương pháp điều trị thích hợp nhất.

“Truyền dịch?”

“Truyền dịch là gì?”

Những người khác cũng tò mò nhìn Mạnh Lâm Thanh.

Chỉ thấy Mạnh Lâm Thanh lấy ra ống tiêm, thuốc, dung dịch và bộ dụng cụ truyền dịch. Nàng hòa tan thuốc, tiêm vào dung dịch, sau đó kết nối với bộ truyền dịch.

“Đưa tay ra, sẽ hơi đau một chút nhưng ngươi không được động đậy, sẽ nhanh thôi.” Vừa nói, Mạnh Lâm Thanh vừa cầm tay người bệnh, nhanh chóng chích một mũi vào mu bàn tay.

Sau đó, nàng nối bộ truyền dịch, rồi treo chai dịch lên... À, vì không có giá treo, nên nàng treo tạm lên khung cửa sổ.

Người bệnh bị Mạnh Lâm Thanh làm cho ngây người, nhìn tay mình rồi lại ngẩng đầu nhìn chai dịch treo trên cửa sổ.

“Cái này... nước này sẽ từ ống dẫn vào cơ thể ta sao?” Người bệnh kinh ngạc hỏi.

Phương pháp điều trị này thật khiến người ta mở rộng tầm mắt.

“Chính xác là vào m.á.u của ngươi.” Mạnh Lâm Thanh gật đầu, rồi nói với mọi người: “Thực ra thuốc các ngươi uống cũng sẽ vào máu.”

“Nhưng truyền dịch thì trực tiếp hơn, thuốc vào m.á.u nhanh hơn nên tác dụng sẽ nhanh hơn, hồi phục cũng nhanh hơn.”

Mọi người không hiểu hết nguyên lý, nhưng nghe đến “nhanh hơn” thì ai cũng hiểu.

“Nếu truyền dịch nhanh hơn, sao không phải ai cũng truyền dịch, mà còn phải uống thuốc?” Có người thắc mắc.

“Một vị thuốc, dùng đúng thời điểm, đúng người thì là thuốc cứu mạng; dùng sai thời điểm, sai người thì là độc dược g.i.ế.c người.”

“Tương tự, không phải ai trong các ngươi cũng phù hợp để truyền dịch. Với tình trạng của các ngươi hiện giờ, uống thuốc mới là phương pháp điều trị tốt nhất.”

“Đã đến Bình An Y Quán, cách điều trị là do ta quyết định. Nếu cảm thấy ta nông cạn, không trị được bệnh cho các ngươi, có thể tùy lúc rời đi.” Mạnh Lâm Thanh chỉ tay về phía cửa.

Là một đại phu, nàng quyết định phương pháp điều trị, không thể để người bệnh chỉ tay năm ngón được. Nếu vậy, còn chữa trị gì nữa?

Nhiều người bệnh từng nghe nói vị Bạch đại phu này không chỉ y thuật cao siêu, mà tính cách cũng rất đặc biệt, cực kỳ ghét người bệnh không nghe lời.

Trước đây từng có một người nam nhân, trước mặt Bạch đại phu thì hứa hẹn đàng hoàng, nói rằng sẽ cai rượu, nhưng vừa quay đi lại uống tiếp, đến khi bệnh tình trở nặng tìm đến Bạch đại phu thì lập tức bị từ chối điều trị.

“Bạch đại phu, ngài hiểu lầm rồi, chúng ta chỉ tò mò thôi, không hề có ý nghi ngờ y thuật của ngài!”

“Đúng đúng, ngài nói sao thì chúng ta nghe vậy, đều nghe theo ngài!”

Những người bệnh còn lại đều lên tiếng cam đoan.

Mạnh Lâm Thanh không muốn họ phải nhất nhất nghe lời mình, nàng chỉ không muốn mất thời gian giải thích hay tranh luận. Việc chuyên môn nên để người chuyên nghiệp quyết định.

“Ta sẽ chia thuốc cho các ngươi mang về, uống theo đúng cách dặn dò. Không ngoài ba đến năm ngày sẽ khỏi. Nếu bệnh tình có chuyển biến, cứ đến y quán tìm ta.”
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 67



Nói xong, Mạnh Lâm Thanh bắt đầu chia thuốc cho người bệnh.

Người bệnh truyền dịch phải ở lại y quán thêm khoảng một canh giờ nữa. Phòng điều trị lúc này không có ai, nên Mạnh Lâm Thanh bảo hắn vào trong nằm truyền.

Mọi người nghe nói chỉ ba đến năm ngày là khỏi, ai cũng kinh ngạc không thôi.

Theo kinh nghiệm trước đây, nhiều người bệnh sốt, đừng nói là phải nằm nhà nửa tháng, thậm chí nhiều người không qua khỏi!

“Bạch đại phu, thật sự ba đến năm ngày có thể khỏi sao?”

“Gần như vậy.” Mạnh Lâm Thanh nghĩ ngợi rồi đáp. “Tùy vào thể trạng của từng người mà có thể nhanh hơn, hoặc chậm hơn một hai ngày.”

Do đã từng chứng kiến nhiều chuyện kỳ diệu, dù cảm thấy bất ngờ, mọi người vẫn đặt niềm tin vào nàng.

Biết đâu Bạch đại phu thật sự có thể tạo ra kỳ tích?

Một canh giờ sau, truyền dịch xong.

“Bạch đại phu, vậy bây giờ ta nên làm gì?” Người bệnh hỏi.

“Gói thuốc này, ngươi uống trước khi ngủ, ngày mai đến tiếp tục truyền dịch.” Mạnh Lâm Thanh dặn dò.

“Được.”

Người bệnh cảm thấy rất lạ lẫm, vừa gật đầu, vừa không ngừng nhìn vào chấm nhỏ trên mu bàn tay mình.

Khi Bạch đại phu truyền dịch cho hắn, ngoài cảm giác lúc đầu như bị kiến đốt, và cảm giác hơi mỏi nhức ở tay sau khi giữ nguyên trong một canh giờ, thì không có bất kỳ cảm giác khó chịu nào khác.

Nhưng điều khiến hắn kinh ngạc là, hắn tận mắt chứng kiến thứ nước đó biến mất dần, thật sự đã đi vào thân thể của mình.

Thật quá thần kỳ!

Vừa đi, người bệnh vừa nghĩ đến việc ngày mai lại đến truyền dịch, nhất định phải xem cho rõ ràng chuyện này là thế nào.

Chẳng bao lâu, chuyện về những viên thuốc, nước đường và truyền dịch đã lan truyền khắp nơi.

Nhiều người nghe xong đều rất kinh ngạc, thậm chí các đại phu ở y quán khác còn lên tiếng cho rằng Bạch đại phu đang làm chuyện tào lao, giả thần giả quỷ.

Một số người thì đợi xem Bạch đại phu sẽ thất bại ra sao.

Trong sự bán tín bán nghi của các người bệnh, gần như tất cả những ai biết đến chuyện này đều theo dõi để xem kết quả cuối cùng sẽ ra sao.

Những người bệnh được Bạch đại phu chữa trị sẽ thực sự khỏi bệnh, hay sẽ c.h.ế.t dần?

May thay, Mạnh Lâm Thanh nói rằng chỉ cần ba đến năm ngày là sẽ khỏi bệnh, thời gian không dài, chẳng mấy chốc mọi người sẽ thấy kết quả.

Đầu tiên là từ chính các người bệnh. Sau khi uống thuốc và nước đường, họ cảm nhận rõ rệt các triệu chứng giảm bớt, chỉ là chưa hoàn toàn khỏi hẳn.

Người hồi phục nhanh nhất chính là người được truyền dịch.

Hắn chỉ truyền hai ngày dịch, uống thuốc hai ngày, đến ngày thứ ba Mạnh Lâm Thanh đã nói không cần truyền dịch nữa.

“Bạch đại phu, thật sự ta không cần truyền dịch nữa sao?” Người bệnh còn hơi luyến tiếc, sợ rằng mình chưa khỏi hẳn.

“Không cần. Cơ thể ngươi vốn đã có sức đề kháng, hơn nữa thuốc đã được truyền vào máu, tác dụng sẽ còn kéo dài, như vậy là đủ.” Mạnh Lâm Thanh đáp.

Không chỉ hắn, mà các người bệnh uống thuốc khác cũng lần lượt khỏi bệnh. Khi họ quay lại y quán để mua thêm thuốc, đều nhận được cùng một lời giải thích.

“Chúng ta thật sự đã khỏi bệnh rồi sao?”

“Các ngươi tự mình không cảm nhận được à?” Mạnh Lâm Thanh hỏi ngược lại.

Cơ thể của chính mình, ai là người hiểu rõ nhất nếu không phải là bản thân họ?

Quả nhiên, khi các người bệnh ngẫm lại, triệu chứng đau đầu, sốt, ho khan dạo trước đã hoàn toàn biến mất, cơ thể khỏe khoắn như thường.

Chẳng phải họ đã khỏi bệnh rồi sao!

Những người trước đó chỉ đứng ngoài quan sát, phát hiện những hàng xóm thường xuyên ốm yếu nay đã khỏe mạnh trở lại. Không ai nghe nói có ai c.h.ế.t cả, đều cảm thấy thật thần kỳ, không thể không thừa nhận rằng Bạch đại phu thực sự tài giỏi.
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 68



“Không ngờ Bạch đại phu lại có bản lĩnh thật sự, mấy viên thuốc nhỏ đó trông kỳ lạ, mà đúng là chữa được bệnh!”

“Đúng vậy, còn cả phương pháp truyền dịch kia, kết quả là người truyền dịch hồi phục nhanh nhất!”

Câu nói "Danh tiếng vàng bạc không bằng lời khen của dân chúng" quả không sai.

Sau sự kiện này, ngày càng nhiều người tin tưởng vào Mạnh Lâm Thanh hơn.

Mỗi khi bị đau đầu hay cảm lạnh, họ không còn tìm đến y quán khác, mà đều đổ về Bình An y quán.

“Ngươi còn không biết Bạch đại phu à? Ôi trời, đến y quán của ngài ấy khám bệnh, vừa nhanh vừa hiệu quả, mà Bạch đại phu còn rất tốt bụng, tiền khám cũng rẻ nữa!”

“Đúng đấy, lần trước lão Lý đến đó khám, chưa được hai ngày ta đã thấy ông ấy ra đồng làm việc rồi, thật thần kỳ!”

Khi nhắc đến Bạch đại phu, ai cũng giơ ngón cái tán thưởng.

Những đại phu từng nghĩ rằng Bạch đại phu giả thần giả quỷ, giờ đây cũng phải tự thấy hổ thẹn.

Hôm đó, lão Vương vốn định ra ngoài làm việc, nhưng vừa đi đến cổng sân đã thấy chóng mặt, may mà bám kịp vào tường nên không ngã.

“Lão Vương, ngươi làm sao vậy?”

“Có chút chóng mặt.” Lão Vương mặt mày tái nhợt.

“Ôi trời ơi, còn đứng đó làm gì, mau đưa lão nhân nhà ngươi đến Bình An y quán đi!”

Lão Vương nghĩ cũng đúng, đến Bình An Y Quán khám bệnh sẽ nhanh khỏi, không làm trễ nải công việc.

Người nhà vội đưa lão Vương đến y quán, tìm gặp Bạch đại phu.

“Bạch đại phu, ngài mau truyền dịch cho lão nhân nhà ta đi, hắn bị bệnh rồi!” Vương thẩm lo lắng nói.

“Đừng vội, để ta xem trước đã.” Mạnh Lâm Thanh bình tĩnh đáp.

Sau khi bắt mạch, Mạnh Lâm Thanh xác định rằng lão Vương bị chóng mặt do khí huyết suy yếu và huyết ứ, nàng bèn kê cho hắn một đơn thuốc.

Khi Vương thẩm đến lấy thuốc, phát hiện Tử Ngọc đưa cho bà thang thuốc thảo dược, lập tức không chịu.

“Bạch đại phu, chúng ta không muốn thảo dược, chúng ta muốn uống loại thuốc viên kia! Nếu không được, truyền dịch cũng được!” Vương thẩm nói.

Mạnh Lâm Thanh cau mày, rõ ràng không vui.

Tử Ngọc giải thích: “Vương thẩm, ở y quán của chúng ta, khám bệnh và điều trị ra sao, uống thuốc gì đều do Bạch đại phu quyết định, không phải theo ý các ngươi.”

Thật kỳ lạ, nếu mọi thứ đều theo ý người bệnh, vậy còn cần đại phu làm gì nữa?

Không có y quán nào làm việc theo cách này cả.

“Bạch đại phu, chúng ta không phải không tin ngài, chỉ là muốn uống loại thuốc viên kia thôi, thuốc đó tiện lợi biết bao, không giống thảo dược còn phải sắc!” Vương thẩm giải thích.

Bọn họ đã nghe nói về thuốc viên và nước đường gì đó, chỉ cần uống với nước là được, rất tiện lợi.

Mạnh Lâm Thanh thấy đau đầu, vừa buồn cười vừa bất lực.

“Tình trạng của lão Vương không nghiêm trọng, hoàn toàn không cần dùng thuốc Tây hay truyền dịch.” Mạnh Lâm Thanh kiên quyết nói.

Thấy Bạch đại phu không chịu đồng ý, lão Vương cũng không kìm được, mặt mày ủ ê bắt đầu phân bua.

“Bạch đại phu, không phải chúng ta không nghe lời ngài, chỉ là thảo dược hiệu quả quá chậm!” Lão Vương nói.

“Đúng vậy, cả nhà chúng ta đều trông cậy vào lão Vương đi làm kiếm tiền, nếu hắn không sớm khỏe lại, nhà chúng ta không còn thu nhập phải làm sao đây?” Vương thẩm nói thêm.

Dù vậy, Mạnh Lâm Thanh vẫn không đồng ý, kiên nhẫn giải thích lý do.

“Thuốc không thể uống bừa, thảo dược có tính ôn hòa, còn tình trạng của lão Vương hiện tại phù hợp nhất là điều trị từ từ. Nếu dùng thuốc mạnh ngay, dù có khỏi cũng chỉ là khỏi tạm bợ, bệnh căn vẫn còn. Lần sau bệnh phát lại sẽ nặng hơn.”

“Ôi trời… có thật vậy không?” Vương thẩm nghe xong thì hoảng hốt.
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 69



Lão Vương cũng sững sờ, nghĩ đến việc bệnh sẽ tái phát và nặng hơn, lập tức không dám nói gì thêm.

Tuy vậy, họ vẫn không muốn từ bỏ thuốc Tây.

“Bạch đại phu, hay là cứ thử đi? Biết đâu…”

Mạnh Lâm Thanh vốn không thích tranh luận những chuyện này với người bệnh, nghĩ rằng nếu nói mãi không nghe nàng sẽ dứt khoát không chữa nữa. Nhưng trước khi nàng kịp nói, người bệnh phía sau không nhịn được nữa.

“Hai người có thôi đi không? Bạch đại phu đã nói rõ ràng vậy mà còn không nghe!”

“Đúng đấy, Bạch đại phu chẳng lẽ hại các ngươi sao? Chữa thì chữa, không chữa thì đi y quán khác mà khám!”

“Danh tiếng của Bạch đại phu như thế, các ngươi không tin còn đến đây gây chuyện, thật là…”

Nghe người bệnh khác nói vậy, mặt lão Vương và Vương thẩm đỏ lên, lúng túng không biết làm gì. Quan trọng là Mạnh Lâm Thanh không chịu kê thuốc Tây và truyền dịch, họ kiên trì cũng vô ích, cuối cùng đành phải thỏa hiệp.

Họ giao tiền, đi lấy thuốc từ Tử Ngọc, rồi mang về sắc thuốc.

Kể từ khi phát hiện ra Bình An Y Quán và Bạch đại phu, mạng lưới tình báo của Thanh Long luôn theo dõi sát sao. Ngay khi thuốc Tây và truyền dịch xuất hiện, Thanh Long lập tức báo cáo việc này cho Sở Nam Phong.

Sở Nam Phong cũng thấy khá tò mò, liền bảo Thanh Long theo dõi sát sao, xem cuối cùng những người bệnh kia có thực sự khỏi bệnh hay không.

“Chủ tử, đã có tin tức mới!”

“Thật sự quá thần kỳ, những viên thuốc trắng kỳ lạ, nước đường có vị khác thường, và cả phương pháp truyền dịch của Bạch đại phu đều đã chữa khỏi bệnh cho họ!”

Thông thường khi bị sốt ít nhất cũng mất nửa tháng mới khỏi, nhưng Bạch đại phu chỉ mất ba đến năm ngày để giúp nhiều người lành bệnh.

“Đúng là kỳ diệu.” Sở Nam Phong gật đầu.

Có vài điều, hắn không nói ra. Phương pháp trị bệnh và những loại thuốc của Bạch đại phu đúng là chưa từng nghe thấy. Đây cũng là điều Sở Nam Phong đã trực tiếp trải nghiệm.

Khi hắn đến Bình An Y Quán lần thứ hai, Bạch đại phu đã lấy m.á.u của hắn, nói rằng từ m.á.u có thể nhìn ra nhiều vấn đề.

Người này rốt cuộc đã làm gì với m.á.u của hắn?

Càng nghĩ kỹ, Sở Nam Phong càng thấy khó hiểu về vị Bạch đại phu đó.

“Thanh Long, ngươi tiếp tục theo dõi Bình An Y Quán và Bạch đại phu. Nếu có chuyện gì, lập tức báo cho ta.” Sở Nam Phong nói.

Hắn muốn quan sát thêm để xem Bạch đại phu rốt cuộc là người như thế nào, còn có tài cán gì nữa.

Nếu quả thực là một cao nhân, có thể sẽ có lúc cần đến trong tương lai.

“Rõ, chủ tử.” Thanh Long đáp.

Bề ngoài, Thanh Long không tỏ vẻ gì, nhưng trong lòng lại có phần phức tạp.

Quản lý mạng lưới tình báo đã lâu, Thanh Long hiểu rõ tính cách của chủ tử. Gặp phải người có tài nhưng khó đoán như vậy, chủ tử thường sẽ để mắt kỹ hơn.

Nhưng lần này... Thanh Long cảm thấy có điều khác lạ.

Chủ tử dường như dành quá nhiều sự chú ý cho Bạch đại phu kia.

Thanh Long thường ra vào hoàng cung bằng đường hầm bí mật để tránh bị phát hiện mối quan hệ giữa hắn và hoàng đế.

Vừa rời khỏi cung, trong đầu hắn vừa suy nghĩ về sự việc gần đây, đặc biệt là những gì đã xảy ra.

Cách đây không lâu, chủ tử đã gọi Thanh Long và các huynh đệ khác đến thử dò xét, chỉ để xác nhận xem liệu mình thích nam nhân hay nữ nhân.

Lần này, sự quan tâm đặc biệt đối với Bạch đại phu...

Không thể nghĩ tiếp! Càng nghĩ, Thanh Long càng cảm thấy sự việc kỳ lạ.

Thanh Long nhíu mày, liệu hắn có vô tình phát hiện ra bí mật lớn của chủ tử không?

Không được! Gần vua như gần cọp, biết quá nhiều sẽ không tốt, nhất là chỉ một mình hắn biết.
 
Back
Top Bottom