Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!

Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 170



Mạnh Lâm Thanh: “…”

Cái này được tính là lời hay sao?

“Lần sau khen ta, có thể trực tiếp hơn một chút.” Mạnh Lâm Thanh nhún vai.

Tử Ngọc: “…”

Đây mới là thiếu gia mà nàng quen thuộc.

Kỳ thật còn có một điểm bị Tử Ngọc bỏ qua, đó chính là người nổi tiếng thị phi nhiều.

Bạch Tử Ngọc trong chuyện dịch bệnh, thanh danh vang xa, nhất định sẽ khiến rất nhiều người ghen ghét đố kỵ, nhưng mỗi một hành động của hắn…

Bất kể là chủ động một mình xông vào khu cách ly hay là cho không vắc-xin, đều khiến hắn có được sự ủng hộ của bá tánh lại có được sự tín nhiệm của Hoàng thượng.

Có được thiện cảm của hai bên này, mặc kệ là ai muốn giở trò quỷ, cũng khó mà tạo nên sóng gió lớn.

Đây mới là toàn bộ suy tính của Mạnh Lâm Thanh, tuyệt đối không phải chỉ đơn giản là kiếm tiền.

Chuyện vắc-xin bàn giao xong xuôi, Trương Đức Thuận đến còn thuận tiện thay mặt quan phủ ký kết khế ước với Mạnh Lâm Thanh.

Những việc sau đó, tất cả đều đi vào quỹ đạo.

Mạnh Lâm Thanh cần làm, chỉ còn lại đúng hạn cung cấp vắc-xin là được.

Cho nên, hiện tại nàng lại có thể chuyên tâm xem bệnh cho người khác.

“Hôm nay trở đi, Bình An y quán chúng ta khôi phục khám bệnh.” Tử Ngọc nói, gỡ xuống tấm biển đóng cửa.

Vốn có mấy người bá tánh chỉ là đi ngang qua, vừa thấy tấm biển được gỡ xuống, việc cần làm cũng không làm nữa mà trực tiếp xông tới xếp hàng.

“Ta tới trước!”

“Ta thứ hai, ta xếp trước!”

Thật đúng là lần đầu tiên thấy xem bệnh cũng tích cực như vậy.

Nhân khí của Bình An y quán, là những y quán khác trong kinh thành cộng lại cũng không sánh bằng.

Không có cách nào, chỉ riêng tấm biển ngự ban trước cửa kia đã là độc nhất vô nhị, cộng thêm y thuật cao siêu của Bạch Tử Ngọc, người bệnh không đến đây còn có thể đi đâu?

Bình An y quán hiện tại so với trước kia, càng thêm đáng sợ.

“Được rồi, đến hắn là hết, những người phía sau không cần xếp hàng nữa, ngày mai hãy đến. Thiếu gia nhà chúng ta hôm nay không thể xem hết được.” Tử Ngọc chống nạnh, duy trì trật tự xếp hàng của người bệnh.

Dựa theo kinh nghiệm trước kia, Tử Ngọc ước lượng số lượng người bệnh Mạnh Lâm Thanh khám mỗi ngày, liền kịp thời nhắc nhở mọi người đừng xếp hàng nữa.

Người đến trễ tự nhiên là thôi, nhưng người bị kẹt ở vị trí đó thì đặc biệt khó chịu.

“Tử Ngọc cô nương, ngươi thêm ta vào đi, ta đã xếp hàng một lúc lâu rồi.” Người bệnh cầu xin, không muốn ngày mai lại đến.

Tử Ngọc không hề lay động, nguyên tắc là vô cùng quan trọng, điểm này vẫn là thiếu gia dạy nàng.

“Không được, thêm ngươi vào, vậy có thể không thêm người phía sau ngươi sao? Cứ thêm như vậy đến khi nào mới là kết thúc, khiến thiếu gia nhà chúng ta mệt chết, ngày mai ngay cả người khám bệnh cũng không có!” Tử Ngọc một mặt kiên trì.

Thấy Tử Ngọc không mảy may d.a.o động, đám người bệnh lại nghĩ ra cách khác.

“Hay là Tử Ngọc cô nương, ta ở đây xếp hàng trước, tính ta là người đầu tiên của ngày mai được không?" Một người bệnh hỏi.

“Cái này…" Tử Ngọc khó xử.

Đúng là không có quy định như vậy, nhưng mà xếp hàng trước cho ngày mai hình như cũng không phải là không được.

Nếu có thể sắp xếp trước thời gian mỗi người bệnh đến khám, mỗi người đến theo giờ của mình, hoặc đến sớm hơn một chút là có thể giải quyết được tình trạng đông đúc trong y quán.

“Chờ chút, ta phải đi hỏi thiếu gia nhà ta đã.”

Tử Ngọc vội vàng chạy đến bên cạnh Mạnh Lâm Thanh, đem ý tưởng còn chưa hoàn thiện của mình nói ra.

“Thiếu gia, người thấy như vậy có khả thi không?" Tử Ngọc hỏi, nàng cũng biết rõ nếu thật sự muốn thực hiện, quy định còn phải hoàn thiện thêm.
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 171



Mạnh Lâm Thanh nghe xong, cảm thấy Tử Ngọc đúng là trẻ nhỏ dễ dạy.

Đây chẳng phải là đăng ký khám trước sao!

Rất tốt, Mạnh Lâm Thanh cũng không thích nhìn thấy y quán chật ních người, dù sao cũng đều là người bệnh, rất dễ lây nhiễm chéo.

“Có thể, nhưng phải hoàn thiện rồi mới chính thức thực hiện." Mạnh Lâm Thanh nói.

Tử Ngọc gật đầu, chạy đi trao đổi với người bệnh, nói là ngày mai vẫn chưa được.

“Nhưng mà thiếu gia đã gật đầu rồi, mấy ngày nữa chúng ta sẽ đưa ra hình thức đăng ký khám trước, đến lúc đó mọi người sẽ không phải vất vả như vậy nữa.”

Đám người bệnh cũng không dám yêu cầu quá đáng.

Dù sao Bạch Tử Ngọc bây giờ chính là miếng bánh ngon, căn bản không thiếu người bệnh, ai không muốn chờ thì có thể trực tiếp đi.

Những người bệnh khác còn đang mong ngươi đi cho nhanh đây!

Tử Ngọc đại khái giải thích thế nào là hình thức đăng ký khám trước, bá tánh nghe xong cảm thấy tiện lợi hơn bây giờ rất nhiều, đều bày tỏ mong đợi.

Theo danh tiếng ngày càng vang xa, người bệnh trong y quán ngày càng đông.

Nhưng trên thực tế không phải người bệnh nào đến cũng đều là bệnh nặng, phần lớn chỉ là bệnh vặt đau nhức thông thường, đại phu bình thường đều có thể chẩn trị.

Nhưng không còn cách nào khác, bây giờ danh tiếng của Bình An y quán đã bày ra đó, bá tánh chính là cảm thấy Bạch Tử Ngọc không giống người thường, đều nguyện ý đến Bình An y quán.

“Ngươi cảm thấy khó chịu ở đâu?" Mạnh Lâm Thanh hỏi, đặt tay lên mạch của người bệnh.

Cơ thể đúng là có chút bệnh vặt, nhưng không nghiêm trọng.

Nàng động tác rất nhanh, lập tức bắt đầu viết phương thuốc.

Bút lông có một vấn đề là viết một lúc lại phải mài mực, hơn nữa tốc độ cũng bị hạn chế.

Nghĩ vậy, Mạnh Lâm Thanh cũng không lo lắng sẽ “dọa” người bệnh, trực tiếp lấy từ trong không gian của mình ra cây bút mực đen và giấy trắng đã mua ở thế giới khác.

“Bạch đại phu, đây là cái gì vậy?”

Người bệnh thấy mới lạ, nhưng ở Bình An y quán đã thấy qua quá nhiều thứ mới mẻ, năng lực tiếp nhận của bọn họ cũng được rèn luyện.

Cho nên, mặc dù mọi người tò mò, nhưng không ai tỏ ra quá mức kinh ngạc.

Chỉ cần nghĩ đến người này là Bạch đại phu, dường như gặp phải thứ gì mới mẻ cũng đều trở nên hợp lý.

“Chỉ là giấy bút thôi." Mạnh Lâm Thanh không giải thích quá nhiều, trực tiếp dùng giấy bút viết.

Không tệ, tốc độ quả nhiên được nâng cao.

“Oa! Cây bút này hoàn toàn khác với bút lông, nhưng mà cũng có thể viết chữ!”

“Đúng vậy, hơn nữa Bạch đại phu viết nhanh hơn rồi!”

Mạnh Lâm Thanh thầm nghĩ, có thể không nhanh sao?

Đương nhiên là phải dễ dùng hơn bút lông rồi.

Mạnh Lâm Thanh động tác nhanh nhẹn, Tử Ngọc và Tuỳ Phong cũng đã dần quen với cường độ bốc thuốc như vậy. Lại thêm một Nhất Nhất không gì không làm được, ba người hợp tác ăn ý, hiệu suất được nâng lên cực điểm.

“Ơ, tờ đơn thuốc này là từ đâu ra vậy?”

Tử Ngọc cầm một tờ đơn thuốc mới, cảm thấy kỳ quái, còn tưởng là người bệnh đã đi khám ở y quán khác đến đây bốc thuốc.

“Đây là Bạch đại phu vừa viết đó, Bạch đại phu đổi giấy bút mới, viết đẹp lắm.”

Tùy Phong cũng lại gần xem, phát hiện chữ tuy nhỏ nhưng rất rõ ràng.

“Thiếu gia, người lại bày trò gì mới đây?”

Hai người vây quanh xem, sau khi được mục sở thị giấy bút mới đều tấm tắc khen ngợi, cảm thấy rất kỳ diệu.

Nhất Nhất vẫn như thường ngày, rất bình tĩnh.

Dường như bất kể Mạnh Lâm Thanh lấy thứ gì ra, nàng cũng không cảm thấy ngạc nhiên.

Mạnh Lâm Thanh thầm nghĩ bản thân mình đã là khách khí lắm rồi.

Nếu không phải nơi này không có mạng, nàng thậm chí muốn trực tiếp lấy máy tính xách tay ra dùng, như vậy đánh chữ sẽ nhanh hơn và đỡ tốn sức hơn.
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 172



Dù sao máy tính có thể sử dụng bản mẫu, bỏ qua rất nhiều công việc lặp đi lặp lại.

Nhưng mà điều này chỉ có thể là suy nghĩ viển vông mà thôi.

Mọi người hợp lực, cuối cùng cũng khám xong cho người bệnh hôm nay, nhưng dù vậy giờ đóng cửa hôm nay cũng đã muộn.

Đến ngày thứ hai, tình hình lại y như cũ.

“Thiếu gia, người bệnh cũng thật là nhiều quá.” Tử Ngọc nhìn tình hình này, cảm thấy ba ngày rưỡi, nửa tháng cũng sẽ không có hồi kết.

Mạnh Lâm Thanh cũng không phải người sắt, cho dù nàng có nhanh hơn nữa cũng không thể nào tiếp tục như vậy trong thời gian dài được.

Phải nghĩ cách giải quyết vấn đề này, mới có thể phát triển bền vững lâu dài được.

“Tối nay chúng ta lại bàn bạc kỹ càng.” Mạnh Lâm Thanh nói, tiếp tục khám bệnh cho người bệnh.

Thế là tối hôm đó, cả nhà lại ngồi họp với nhau.

“Tử Ngọc, ta thấy mô hình đặt lịch hẹn khám mà ngươi đề xuất mấy hôm trước có thể chính thức thực hiện rồi. Đến lúc đó mỗi ngày giới hạn bao nhiêu số, để người bệnh đặt lịch trước, đến giờ thì người bệnh đến khám theo số là được.”

“Vâng thiếu gia, mấy hôm nay ta cũng suy nghĩ rồi, đối với vấn đề này…”

Phải nói là ở bên cạnh Mạnh Lâm Thanh lâu ngày, năng lực suy nghĩ vấn đề của Tử Ngọc cũng không ngừng tiến bộ.

Dưới sự hoàn thiện của nàng, mô hình đặt lịch hẹn khám dần hoàn thiện hơn, có thể đưa vào sử dụng.

“Còn một việc nữa, qua mấy ngày quan sát, ta phát hiện người bệnh đến y quán rất đông nhưng bệnh tình không nghiêm trọng.” Mạnh Lâm Thanh nói.

Tử Ngọc, Tùy Phong tuy không biết xem bệnh nhưng đã bốc nhiều đơn thuốc như vậy, cũng có thể phát hiện ra nhiều đơn thuốc đại khái giống nhau.

Hơn nữa Mạnh Lâm Thanh chỉ tốn rất ít thời gian cho một người bệnh, điều này cho thấy bệnh tình của người bệnh không nghiêm trọng.

“Kỳ thực rất nhiều người bệnh hoàn toàn có thể đến y quán khác khám.” Tùy Phong nói.

“Không còn cách nào khác, ai bảo thiếu gia nhà chúng ta bây giờ danh tiếng quá lớn, nếu là ta, ta cũng nguyện ý đến góp vui.” Tử Ngọc xòe tay nói ra sự thật.

Quả thực, giống như “hiệu ứng người nổi tiếng” vậy, càng nhiều người bệnh đến là vì tâm lý muốn đến xem cho biết.

“Làm ăn quá tốt, nhân khí quá cao, cũng là một loại phiền não mà!” Tử Ngọc đắc ý nói.

Tuy là y quán, không thể gọi là mở cửa làm ăn nhưng cũng sẽ không có ai muốn lúc nào cũng đẩy người bệnh nhà mình ra ngoài.

Nhất là rất nhiều người bệnh đều rất cố chấp, thà rằng xếp hàng thêm mấy ngày, cũng nhất định phải để Bạch Tử Ngọc khám cho họ.

“Cho nên ta đã suy nghĩ kỹ, quyết định tuyển thêm mấy vị đại phu khám bệnh.” Mạnh Lâm Thanh nói.

Chỉ cần có danh tiếng của Bình An y quán, đại phu khám bệnh do nàng cẩn thận tuyển chọn, chưa chắc đã không được người bệnh chấp nhận.

Đến lúc đó, sẽ có thể phân luồng bớt người bệnh, Mạnh Lâm Thanh cũng không cần mỗi ngày đều bận rộn như con quay nữa.

Nàng cũng không phải người sắt, dù sao cũng phải nghỉ ngơi.

“Điều này cũng không tệ, vậy ngày mai ta sẽ dán thông báo ở cửa, thiếu gia, nội dung thông báo phải viết như thế nào ạ?” Tử Ngọc hỏi.

Mạnh Lâm Thanh suy nghĩ một chút, khảo hạch là điều bắt buộc.

Dù sao cũng không thể vì muốn giảm bớt áp lực mà tùy tiện tuyển đại mấy kẻ gà mờ, tự nhiên làm hỏng bảng hiệu vàng của mình.

Phá hủy danh tiếng còn dễ hơn tích lũy danh tiếng nhiều.

Ngày hôm sau, Tử Ngọc dán thông báo.

“Bình An y quán tuyển đại phu!”

“Vậy thì ghê gớm rồi, ta xem trên thông báo nói là Bạch đại phu đích thân khảo hạch, thông qua mới được giữ lại.”
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 173



“Có nói là muốn tuyển mấy người không, để hài tử của biểu ca ta cũng đến thử xem!”

Bình An y quán chính là tấm biển vàng, có thể vào đó làm việc tuyệt đối là tiền đồ vô lượng, biết đâu còn được Hoàng thượng để mắt tới!

Trong khoảng thời gian ngắn, không ít người đã chủ động đến đăng ký.

“Đến đăng ký?” Tử Ngọc chỉ vào Nhất Nhất đang ngồi phía sau, nói: "Ngươi đến chỗ Nhất Nhất, đăng ký tìm nàng ấy.”

Mạnh Lâm Thanh đặc biệt bảo Nhất Nhất làm bảng biểu, mỗi vị đại phu đến ứng tuyển, đều phải điền vào bảng trước.

Trong đó không chỉ có thông tin cá nhân, còn có cả phương diện y thuật mà họ am hiểu, quả thực không phải ai cũng toàn diện như Mạnh Lâm Thanh.

Đại phu đến không tính là nhiều, đợi ba ngày, tổng cộng mười một vị đại phu.

“Thiếu gia, bảng biểu đều ở đây, phỏng vấn ta đã thông báo tiến hành vào ngày mai.” Nhất Nhất nói.

Ngay cả cách thức tuyển đại phu mới mẻ này cũng khiến không ít người cảm thấy mới lạ, bởi vì là đến từ Bạch đại phu, mọi người đều cảm thấy rất ghê gớm.

“Được, tối nay ta xem qua tư liệu của bọn họ trước.”

Mạnh Lâm Thanh xem qua một chút, nhắm vào sở trường của mỗi người, lên kế hoạch nội dung khảo hạch cho ngày mai.

Sáng sớm, mười một vị đại phu đã đến đông đủ.

Vẫn là Nhất Nhất phụ trách khảo hạch bọn họ.

“Phần thi tuyển vào Bình An y quán được chia làm hai vòng, vòng thứ nhất là thi viết, vòng thứ hai là thi thực hành.”

Nhất Nhất giải thích với bọn họ: “Thi viết do ta phụ trách, bây giờ phát cho các vị là bài thi do Bạch đại phu tự tay ra, thời gian là một canh giờ các vị cứ việc làm bài tại đây.”

“Phần thực hành sẽ do Bạch đại phu tự mình phụ trách, sẽ tiến hành vào buổi chiều. Cuối cùng, căn cứ vào điểm số của hai phần, Bạch đại phu sẽ chọn ra người mà ngài ấy cho là phù hợp.”

Các vị đại phu đều rất kinh ngạc, trước đây bọn họ cũng từng thử đến y quán khác, thậm chí có người chính là từ y quán khác đến.

Trước giờ đều là xem người bệnh, ai ngờ Bạch Tử Ngọc lại trực tiếp đưa cả bài thi cho bọn họ.

Quả nhiên, muốn ở lại Bình An y quán, không có chút bản lĩnh thật sự là không được.

“Bắt đầu tính giờ, các vị có thể làm bài.” Nhất Nhất nói.

Ngồi phía trước giám sát mọi người, Nhất Nhất vốn định bảo Trương bà tử lấy chút hạt dưa cho nàng bóc, nhưng lại nghĩ nhỡ đâu quấy rầy các vị đại phu thì không phải phép nên đành thôi.

Cứ ngồi như vậy một canh giờ, thật là nhàm chán.

Với năng lực cảm nhận của Nhất Nhất, căn bản không cần đi tới đi lui, nàng ngồi đó nhưng nhất cử nhất động trong căn phòng này đều không thể thoát khỏi “mắt” nàng.

Một canh giờ đến, kết thúc bài thi.

“Được rồi, các vị có thể nghỉ ngơi một chút, chuẩn bị cho phần thi thực hành.”

“Nhất Nhất cô nương, xin hỏi buổi chiều Bạch đại phu khảo hạch, sẽ tiến hành như thế nào?” Có vị đại phu tò mò hỏi.

Dù sao Bình An y quán này nhiều chiêu trò quá, bọn họ cũng muốn hỏi rõ ràng, ít nhất cũng có sự chuẩn bị tâm lý.

“Thư giãn đi, người trẻ tuổi.”

Các vị đại phu: “…”

Nhìn thế nào bọn họ cũng lớn tuổi hơn Nhất Nhất cô nương, vậy mà lại gọi bọn họ là người trẻ tuổi, thật là kỳ kỳ quái quái.

“Phần thi thực hành, mỗi vị đều có hai cơ hội, sẽ lần lượt cùng Bạch đại phu trực tiếp xem bệnh cho hai vị người bệnh của y quán, có thể nhìn ra vấn đề gì lại kê đơn như thế nào đều nằm trong phạm vi khảo hạch.” Nhất Nhất giải thích.

Các vị đại phu đối với điều này cũng không bất ngờ, dù sao trước đây bọn họ đến y quán khác ứng tuyển cũng gần giống như vậy.
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 174



“Đa tạ Nhất Nhất cô nương nhắc nhở.”

Chỉ là, dù sao cũng là dưới mí mắt Bạch Tử Ngọc xem bệnh cho người ta, bọn họ ít nhiều vẫn có chút căng thẳng.

Đến buổi chiều, Mạnh Lâm Thanh đặc biệt giải thích một phen cho những người bệnh đến khám bệnh.

“Mọi người yên tâm, ta cũng sẽ bắt mạch cho mọi người, cuối cùng đơn thuốc bọn họ kê ta sẽ xem xét lại rồi mới đưa cho mọi người, cho nên ngoại trừ chậm một chút. Cơ bản cũng giống như ta xem bệnh cho mọi người, không có gì khác biệt lớn.”

Có câu nói này của Bạch Tử Ngọc, các người bệnh đều tỏ vẻ thông cảm.

Thế là, cuộc khảo hạch chính thức bắt đầu.

“Người thứ nhất, Kiều Thiên Thành.”

Mạnh Lâm Thanh đọc tên xong, liền có một nam tử đi ra, gật đầu với nàng sau đó ngồi vào vị trí khám bệnh.

Có lẽ không quen với việc bị người khác nhìn chằm chằm, Kiều Thiên Thành khi bắt mạch cho người bệnh luôn cẩn thận xác nhận đi xác nhận lại mạch tượng, sợ bản thân đưa ra phán đoán sai sót…

"Vị trí thứ ba, Nhiếp Minh Đạt."

"Vị trí thứ chín, Chu Thừa An."

Mười một vị đại phu lần lượt khám cho hai người bệnh liên tiếp, còn việc người bệnh họ gặp có đúng là chuyên môn sở trường của họ hay không, điểm này Mạnh Lâm Thanh không hề sắp xếp trước.

Khác với những vị đại phu chuyên khoa thực thụ, các đại phu ở đây đều thiên về toàn khoa, người bệnh đến đều phải khám được.

Trong số đó có người thể hiện tốt, Mạnh Lâm Thanh sẽ trực tiếp khen ngợi.

Có người mắc sai sót, Mạnh Lâm Thanh cũng sẽ trực tiếp chỉ ra, không có chuyện nể nang hay không, dù sao đây là khám bệnh chứ không phải diễn trò.

"Được rồi, cuộc sát hạch đến đây kết thúc, mọi người hãy ra phía sau chờ. Lát nữa ta tổng kết xong sẽ thông báo cho mọi người." Mạnh Lâm Thanh nói.

Kết quả sát hạch phần thi viết đã được Nhất Nhất thống kê xong.

Cộng thêm việc Mạnh Lâm Thanh vừa rồi tận mắt quan sát, nàng kết hợp điểm của cả hai bên, trong lòng đã có người vừa ý.

"Tiểu thư, thế nào rồi ạ, lần này có thể giữ lại được mấy vị?" Tử Ngọc tuy không tham gia sát hạch, nhưng cũng đặc biệt quan tâm đến lần tuyển dụng này.

"Hai vị." Mạnh Lâm Thanh đáp.

"Vậy thì tốt quá, ngày mai ta sẽ thêm tên hai vị đại phu này vào, sau này người bệnh cũng có thể đặt lịch hẹn với họ rồi!" Tử Ngọc rất phấn khởi, nàng đang rất tâm đắc với mô hình đặt lịch hẹn khám bệnh mà mình làm ra.

"Trước tiên, xin chân thành cảm ơn mọi người đã đến Bình An y quán ứng tuyển, ta xin thay mặt..."

Một tràng khách sáo không mấy chân thành nói xong, Mạnh Lâm Thanh đi vào trọng tâm.

"Kết quả sát hạch cuối cùng, có hai vị đại phu có thể ở lại."

Mười một người đối diện với Bạch Tử Ngọc, đồng loạt nín thở.

Đây chính là Bình An y quán, với sức nóng hiện tại của nó, ai mà không mong mình là một trong hai người được giữ lại?

"Người thứ nhất là Nhiếp Minh Đạt; người thứ hai là Chu Thừa An."

Mạnh Lâm Thanh không để mọi người phải đợi lâu, rất nhanh chóng công bố kết quả.

Ngoại trừ hai người được xướng tên, những người còn lại đều lộ vẻ thất vọng, nhưng đều phải chấp nhận hiện thực.

"Chúc mừng Nhiếp huynh, chúc mừng Chu huynh!"

Mọi người đều đang chúc mừng, Nhiếp Minh Đạt và Chu Thừa An vô cùng kích động và phấn khích. Sau một hồi khách sáo, những người cần đi thì đi, chỉ còn lại hai người họ ở lại nói chuyện lương bổng đãi ngộ với Bạch Tử Ngọc.

"Ở đây ta bao ăn không bao ở, một tháng năm lượng bạc tiền công, nếu quá bận có thể xem xét tăng thêm."

"Mỗi ngày làm việc bốn canh giờ, sáng hai canh giờ, chiều hai canh giờ, trừ phi có việc gấp nếu không sẽ không tăng ca, đương nhiên rồi, nếu tăng ca thì sẽ có thêm tiền công."
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 175



"Về nghỉ ngơi, mỗi tháng có thể nghỉ bốn ngày, việc này Tử Ngọc sẽ sắp xếp cho các ngươi."

Mạnh Lâm Thanh làm việc rất coi trọng hiệu quả, nên những lời vô nghĩa đều lược bỏ hết.

Nàng tuyệt đối sẽ không bóc lột những đại phu dưới trướng mình, nên những điều kiện đưa ra đều là đãi ngộ rất tốt. Nàng cũng không sợ có người làm việc chểnh mảng, dù sao nếu ai làm không tốt, nàng có thể đuổi việc bất cứ lúc nào.

Nhiếp Minh Đạt và Chu Thừa An nghe xong, quả nhiên không có gì bất mãn.

Quả nhiên là Bình An y quán, đãi ngộ đưa ra còn tốt hơn nhiều so với những y quán khác. Hai người bọn họ vốn là người kinh thành, bao ăn là được rồi, bao ở không thành vấn đề.

"Vâng, Bạch đại phu, vậy chúng ta khi nào có thể đến khám bệnh?" Nhiếp Minh Đạt hỏi.

"Ngày mai có thể bắt đầu rồi." Mạnh Lâm Thanh đáp.

"Bạch đại phu cứ yên tâm, sau này ta nhất định sẽ khám bệnh thật tốt cho người bệnh, tuyệt đối sẽ không làm hỏng danh tiếng của y quán chúng ta." Chu Thừa An đảm bảo.

Mạnh Lâm Thanh gật đầu.

Hai người được giữ lại này đều là do Mạnh Lâm Thanh lựa chọn kỹ càng, nàng đương nhiên rất hài lòng về họ.

Nếu không thà không chọn được người phù hợp, Mạnh Lâm Thanh cũng sẽ không miễn cưỡng giữ người lại dùng, như vậy chẳng khác nào tự chuốc phiền phức vào thân.

Đặc biệt là Chu Thừa An này, trong phần thi viết hắn đứng đầu, đến phần sát hạch thực hành vận may cũng không tệ, bốc thăm được một người bệnh bị thương ngoài da mà hắn tự thuật là sở trường của mình.

Mạnh Lâm Thanh quan sát toàn bộ quá trình xử lý của hắn, thấy hắn làm rất tốt, là một người đáng để giữ lại.

Còn Nhiếp Minh Đạt, tuy thành tích phần thi viết của hắn chỉ ở mức trung bình khá, phần thực hành cũng không bốc thăm trúng người bệnh bị đau đầu cảm mạo mà hắn giỏi nhất nhưng sự tỉ mỉ mà hắn thể hiện trong lúc hỏi bệnh khiến Mạnh Lâm Thanh rất hài lòng.

Đại phu đâu phải một sớm một chiều mà thành, đó là cả một quá trình học tập lâu dài, thậm chí là phải học tập suốt đời.

Nhiếp Minh Đạt và Chu Thừa An đều là những người mà Mạnh Lâm Thanh rất coi trọng, nàng tin rằng có một ngày, cả hai đều có thể gánh vác trọng trách.

“Chúc mừng Nhiếp đại phu và Chu đại phu!" Tử Ngọc bưng cho mỗi người một cốc nước, niềm nở nói: "Ta là Tử Ngọc, sau này mọi người cùng làm việc, có việc gì cứ việc tìm ta.”

“Hay là để ta dẫn hai vị đi làm quen một chút?”

Đối mặt với người mới, Tử Ngọc tỏ ra đặc biệt nhiệt tình, hai vị đại phu này khiến nàng có cảm giác tự hào khi là “người cũ”.

“Đa tạ Tử Ngọc cô nương." Nhiếp Minh Đạt và Chu Thừa An đồng thanh đáp.

“Ấy, hai vị không cần khách sáo như vậy, cứ gọi ta là Tử Ngọc là được rồi. À kia là Tuỳ Phong, hắn ta là người kiệm lời không thích nói chuyện, nhưng hễ mở miệng là khiến người ta ghét. Còn kia là Nhất Nhất, nàng ấy rất lợi hại, hai vị có việc gì cũng có thể tìm nàng ấy…”

“Phía sau này là nơi chúng ta sinh hoạt, đến giờ cơm có thể sẽ qua đây. Bên này là tủ thuốc, bên này là phòng thiếu gia khám bệnh cho người bệnh, bên này có một nhà kho, bên trong để…”

Dưới sự nhiệt tình của Tử Ngọc, Nhiếp Minh Đạt và Chu Thừa An rất nhanh đã hòa nhập với mọi người.

Do Bình An y quán đã thực hiện mô hình đặt lịch hẹn khám, danh tiếng của Nhiếp Minh Đạt và Chu Thừa An không bằng Bạch Tử Ngọc, hay nói đúng hơn là hai người họ căn bản không có danh tiếng.

Cho nên ban đầu số lượng người đăng ký khám bệnh rất ít ỏi.
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 176



Rất nhiều người thà rằng chờ đợi Bạch Tử Ngọc cũng không muốn đăng ký khám của Nhiếp Minh Đạt và Chu Thừa An, điều này dẫn đến trước ba vị trí khám bệnh là ba cảnh tượng hoàn toàn khác biệt.

Đương nhiên cũng có một số người bệnh khá sốt ruột, dưới sự giới thiệu của Tử Ngọc, đã lựa chọn Nhiếp Minh Đạt và Chu Thừa An.

“Sao nào, hai người bị đả kích rồi à?" Hôm nay sau khi đóng cửa y quán, Mạnh Lâm Thanh đặc biệt tìm hai người bọn họ để trò chuyện.

Nói là không bị đả kích, đó là điều không thể.

Hai người bọn họ mỗi ngày đều tận mắt chứng kiến cảnh tượng người bệnh chen chúc nhau để giành lấy một suất khám bệnh của Bạch Tử Ngọc, còn bản thân phần lớn thời gian đều trong tình trạng không ai hỏi han, trong lòng ai mà không có chút cảm xúc?

“Chuyện này cũng không thể trách người bệnh được, Bạch đại phu, người lợi hại như vậy. Nếu ta không vội, ta tự nhiên cũng nguyện ý chờ để người khám." Chu Thừa An thành thật nói.

“Đúng vậy." Nhiếp Minh Đạt gật đầu.

“Có tâm thế này cũng không tệ, nhưng hai người cũng không cần phải tự ti. Đã là người mà ta lựa chọn giữ lại, vậy thì ít nhất là ta đã công nhận năng lực của hai người rồi." Mạnh Lâm Thanh nói rất thẳng thắn.

Lúc Bình An y quán mới khai trương cũng từng trải qua tình cảnh không ai hỏi han, nàng cũng là từng bước một đi đến ngày hôm nay.

Muốn có được sự công nhận của người khác, ngoài thực lực vững vàng còn cần phải có đủ kiên nhẫn.

“Hai người yên tâm, ta sẽ giúp các ngươi." Mạnh Lâm Thanh nói.

Đối với người mà nàng đã công nhận, nàng chưa bao giờ keo kiệt trong việc giúp đỡ.

Vì vậy từ sau đó, Mạnh Lâm Thanh mỗi khi gặp người bệnh phù hợp, lại thấy Chu Thừa An và Nhiếp Minh Đạt tương đối rảnh rỗi, liền chủ động gọi bọn họ đến hỗ trợ.

“Chu đại phu, ngươi có thể giúp ta xử lý vết thương cho vị người bệnh này được không?" Mạnh Lâm Thanh hỏi.

Chu Thừa An tự nhiên là đồng ý, cầm lấy hòm thuốc đi tới.

Thế nhưng người bệnh lại theo bản năng né tránh, nhìn Bạch Tử Ngọc, bất mãn nói: “Bạch đại phu, ta cố ý đăng ký khám của người chính là muốn người đích thân khám cho ta, tại sao lại để hắn ta xử lý vết thương cho ta?”

Đối với việc này, Mạnh Lâm Thanh giải thích: “Vết thương ngoài da như của ngươi, Chu đại phu xử lý không phải một trăm thì cũng tám mươi ca rồi. Hơn nữa ta ở bên cạnh theo dõi, ngươi có gì không yên tâm?”

“Bình An y quán ngày nào cũng mở cửa, nếu ngươi có vấn đề gì, bất cứ lúc nào cũng có thể đến tìm chúng ta. Yên tâm, đã thu lệ phí khám bệnh của ngươi, chúng ta nhất định sẽ chịu trách nhiệm đến cùng.”

Nói đến mức này, người bệnh cũng cảm thấy không phải là không thể thử một lần.

Không ngờ Chu Thừa An xử lý rất tốt, lúc người bệnh rời đi, tỏ ra rất hài lòng.

Thậm chí lần sau đến, Tử Ngọc báo cho hắn biết là không còn suất khám của Bạch đại phu nữa, không đăng ký được, hắn ta rất dứt khoát lựa chọn Chu Thừa An.

“Vậy thì chọn Chu đại phu đi, lần trước hắn ta xử lý cho ta rất tốt, lần này lại tìm hắn ta vậy!”

Dần dần bằng thực lực của mình, Chu Thừa An và Nhiếp Minh Đạt cũng nhận được sự công nhận của người bệnh.

Đến đây, hai người bọn họ mới coi như là thật sự chia sẻ bớt khối lượng công việc khổng lồ cho Mạnh Lâm Thanh.

Hai người cũng dần dần trở nên tự tin hơn.

“Tử Ngọc, ngày mai đừng sắp xếp người bệnh cho ta.” Hôm nay, Mạnh Lâm Thanh đặc biệt nhắc nhở.

“Thiếu gia, vì sao vậy?” Tử Ngọc khó hiểu.

Nói đùa sao, Mạnh Lâm Thanh đặc biệt chiêu mộ đại phu vào, chẳng phải là vì muốn bản thân được nhàn nhã hơn sao.
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 177



Giờ Nhiếp Minh Đạt và Chu Thừa An đã dần dần đi vào quỹ đạo, nàng hà tất gì phải mỗi ngày đều bận rộn như con quay, tự nhiên cũng phải cho mình nghỉ ngơi một chút, dành thời gian cho các hài tử.

“Được rồi, thiếu gia ngài đã nói vậy thì thôi.”

Cùng lúc đó, Bình An y quán bên này đã đưa mấy đợt vắc-xin uống cho quan phủ.

Sở Nam Phong chọn lựa quan viên thích hợp để xử lý việc vắc-xin, mà người được chọn chính là Tả Lĩnh Đô.

Những vắc-xin uống này được phân phát đến từng hộ gia đình, bách tính kinh thành tự nhiên là những người đầu tiên được hưởng.

Người bệnh khi đến khám bệnh, đều nhắc đến chuyện này.

“Mọi người đã uống vắc-xin rồi sao?” Mạnh Lâm Thanh hỏi, nàng thật sự không quá để ý đến chuyện này.

“Đúng rồi, hôm qua mới được đưa đến tận nhà, ta và cha mẹ đều đã uống rồi!”

“Đúng vậy, sau khi uống vắc-xin đó, chúng ta đều yên tâm hơn nhiều!”

Dù sao thì những vùng khác vẫn còn người bệnh dịch bệnh, mọi người vẫn sợ bị lây nhiễm, chỉ có uống vắc-xin rồi mới có thể an tâm phần nào.

“Bạch đại phu, những vắc-xin này chúng ta một văn tiền cũng không mất, người đưa đến nói là do hoàng gia chi trả, chúng ta đều được miễn phí!”

Mạnh Lâm Thanh kinh ngạc, không ngờ Sở Nam Phong lại sắp xếp như vậy.

Nói ra thì, tuy là bán cho hoàng gia với giá một văn tiền, nhưng trên thực tế hoàng gia muốn bán cho bách tính với giá bao nhiêu thì Mạnh Lâm Thanh không có tư cách hỏi đến.

Ít nhất cũng phải thu hồi lại vốn một văn tiền kia chứ, dù sao nhiều bách tính như vậy, cộng thêm nhân lực cùng các loại chi phí khác, thu thêm vài văn tiền cũng là chuyện tình lý.

Kết quả Sở Nam Phong lại không lấy tiền, điểm này khiến Mạnh Lâm Thanh phải nhìn hắn với con mắt khác xưa.

“Đúng vậy, hoàng thượng thật sự có lòng với bách tính chúng ta!”

Câu này, Mạnh Lâm Thanh tán thành.

Tuy nàng chán ghét Sở Nam Phong nhưng đó chỉ là đối với mối quan hệ giữa hắn và nàng, còn về việc làm một vị đế vương, Mạnh Lâm Thanh đối với hắn đánh giá cũng không tệ.

Ít nhất việc vắc-xin này, Sở Nam Phong làm rất tốt.

Bấy nhiêu bách tính cần một lượng lớn vắc-xin, hơn nữa còn có trẻ sơ sinh ra đời mỗi ngày, nhu cầu vắc-xin về sau sẽ giảm xuống nhưng vẫn luôn có nhu cầu.

Đã ban đầu là miễn phí, chắc hẳn sau này Sở Nam Phong cũng sẽ không thu tiền.

Thêm nữa giao thông thế giới này rất kém phát triển, chi phí vận chuyển vô hình chung tăng cao, cho dù nàng chỉ lấy một văn tiền, chi phí thực tế cũng sẽ không thấp.

Hơn nữa Sở Nam Phong còn ban thưởng cho nàng nhiều ngân lượng như vậy, chẳng lẽ đều là quốc khố chi trả?

Tuy Mạnh Lâm Thanh không rõ tình hình quốc khố, nhưng dựa theo kinh nghiệm xuyên qua các thế giới của nàng, nàng không cho rằng quốc khố hiện tại giàu có gì.

Không chừng Sở Nam Phong đã tự mình bù vào không ít tiền.

Đương nhiên những chuyện này đều không phải việc của Mạnh Lâm Thanh nàng, nàng không cần phải lo chuyện bao đồng.

Là hoàng đế, vốn dĩ trên vai đã gánh vác rất nhiều trách nhiệm.

Bên kia, khi Thanh Long lại bị Huyền Vũ đến đòi tiền lần nữa, thật sự không nhịn được.

“Lần trước mới đưa ngươi một vạn lượng bạc, lại tiêu hết rồi sao?” Thanh Long gầm lên, hắn thật sự không bình tĩnh nổi.

Huyền Vũ tỏ vẻ hắn mới không gánh cái tiếng xấu này.

“Ngươi kích động với ta làm gì?” Huyền Vũ tỏ vẻ vô tội, chỉ vào quyển sổ sách đưa tới nói: "Này, cũng không phải không có sổ sách, ngươi tự mình xem đi, cứ như thể một vạn lượng bạc kia vào túi ta vậy.”

Trời đất chứng giám, hắn lấy đều là tiền sạch sẽ, là hắn nên được.
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 178



Thanh Long đương nhiên không đến mức hoài nghi Huyền Vũ, dù sao trên sổ sách đều ghi chép rõ ràng.

Ngoài việc chi trả cho bản thân vắc-xin, còn phải lo liệu vận chuyển, bố trí người đưa đến từng hộ dân, khâu nào cũng cần đến tiền.

Nói trắng ra, một vạn lượng bạc thật sự chẳng dùng được bao lâu.

“Thôi đi, mau đi lấy tiền đi.” Thanh Long bất đắc dĩ day trán, hắn cảm thấy mình cũng nên kiếm cơ hội đi tìm Bạch đại phu xem bệnh cho mình một chút.

Cái đầu này chưa bao giờ hết đau.

Không được, đến lúc đó tiền khám bệnh còn phải tìm chủ tử thanh toán, dù sao cái đầu hắn đau thế này tuyệt đối thuộc về bị thương lúc làm việc!

Nhìn sổ sách, Thanh Long đau lòng như thể m.á.u đang nhỏ giọt.

Tuy âm thầm tổ chức một mạng lưới tình báo khổng lồ, nhưng thân phận bề ngoài của Thanh Long vẫn là một thương nhân hoàng gia.

Nói trắng ra, chính là Thanh Long thay chủ tử quản lý các loại tài sản cửa hàng, v.v., đây đều là thu nhập ngoài quốc khố, hắn vừa thu thập tình báo vừa phải kiếm tiền cho chủ tử.

Thật sự là một người làm hai công việc.

Lần này đưa vắc-xin đến từng nhà, bề ngoài là Huyền Vũ dùng tiền trong quốc khố để xử lý, nhưng trên thực tế phần lớn chi phí đều là từ chỗ Thanh Long bỏ ra bù vào quốc khố.

Nếu không thì làm sao có thể làm được hoàn toàn miễn phí.

“Mới đến đâu mà đã đau lòng rồi, ta phải nhắc nhở ngươi một chút, tốt nhất là sớm điều chỉnh tâm lý đi, nếu không ta sợ ngươi suy sụp đấy.” Lấy được tiền, Huyền Vũ còn cố ý đến an ủi Thanh Long.

Thanh Long đau lòng đến nghẹt thở, bày tỏ hiện tại mình không muốn nói chuyện.

Hắn nào có thể không biết đây mới chỉ là bắt đầu?

Hắn nào có thể không biết đây chính là một cái hố không đáy?

“Ngươi cút đi.” Thanh Long đuổi người.

“Yên tâm, ngươi muốn giữ tiểu gia ta, tiểu gia ta còn chưa rảnh đâu!” Huyền Vũ bỏ đi.

Hắn cũng không hề nhàn nhã, dù sao Sở Nam Phong không tin tưởng người khác, sợ có kẻ nhân cơ hội trục lợi. Thêm nữa lại muốn xin tiền Thanh Long, cho nên mới sắp xếp Huyền Vũ đến làm.

Huyền Vũ dạo này cũng bận rộn đến mức chân không chạm đất.

Hơn nữa vì phụ trách chuyện vắc-xin, Huyền Vũ còn bị không ít đại thần trong triều ghen ghét nhắm vào. Dù sao ai cũng biết liên quan đến vắc-xin, đó chính là miếng bánh ngon.

Không ít đại thần còn muốn tranh giành làm, chỉ tiếc Sở Nam Phong căn bản không đồng ý.

Động vào miếng bánh của người khác, làm sao có thể không bị nhắm vào.

Chỉ vì Huyền Vũ là người của Sở Nam Phong, hắn mới không thèm để ý đến việc bị đám lão già kia nhắm vào.

Dựa lưng đủ vững chắc, chính là có thể kiêu ngạo như vậy!

Cứ cách một khoảng thời gian, Thanh Long lại lén lút vào cung, bẩm báo các loại tin tức cho Sở Nam Phong.

“Chủ tử, chi tiêu tháng này không ít.” Thanh Long nói với giọng điệu có phần ai oán.

Sở Nam Phong liếc hắn một cái, hỏi: “Sao, không gánh nổi nữa à?”

“Cũng không đến mức đó.” Thanh Long đáp rất nhanh.

Cơ ngơi hắn quản lý rất lớn, thu nhập còn nhiều hơn cả quốc khố, không thể nào gánh không nổi.

Đừng nói là tặng vắc-xin miễn phí, cho dù tặng thêm một ít thứ khác, cũng hoàn toàn không thành vấn đề.

“Đã không đến mức đó, vậy ngươi bày ra giọng điệu này làm gì? Nhỏ nhen.” Sở Nam Phong ghét bỏ nói.

Cái gì, vậy mà lại nói hắn nhỏ nhen?

Thanh Long ấm ức vô cùng.

“Chủ tử, tuy nói là chúng ta gánh nổi nhưng cứ thế mà tặng không biết bao nhiêu bạc, đó đều là tiền mồ hôi nước mắt chúng ta vất vả lắm mới kiếm được!”

“Cũng không cho phép người ta đau lòng một chút sao.” Thanh Long nhỏ giọng oán trách.
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 179



“Kiếm tiền chẳng phải là vì lúc này sao, đau lòng làm gì?” Sở Nam Phong không cho là đúng.

Thanh Long im lặng không nói, đúng là chủ tử sẽ không nhìn thấy những con số ra vào kia, chỉ cần nghe kết quả, đương nhiên là không có cảm giác gì rồi.

Số tiền này dùng cho bá tánh, Thanh Long tuy đau lòng nhưng lý trí hoàn toàn ủng hộ.

Hắn làm hoàng thương kiếm tiền, quả thật cũng là vì lúc này.

Nhưng có một chuyện, Thanh Long nghĩ thế nào cũng không hiểu, nhịn rồi lại nhịn cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi ra miệng.

“Chủ tử, rốt cuộc người vì sao lại thưởng cho Bạch Tử Ngọc nhiều bạc như vậy?” Thanh Long hỏi ra, trong lòng thoải mái hơn nhiều.

Bất kể những khoản thưởng bạc đó lấy từ ngân khố quốc gia hay từ Thanh Long, thì cuối cùng sổ sách vẫn được tập hợp vào tay Thanh Long.

Trong số các quan viên quản lý ngân khố, tất nhiên có người của Thanh Long.

Nói trắng ra là sổ sách rõ ràng hay mờ ám gì cũng được, người thực sự quản lý toàn bộ tài sản cho Sở Nam Phong chính là Thanh Long.

Không ai có thể rõ hơn hắn, tiền của Hoàng thượng đã được dùng vào việc gì.

Sở Nam Phong đang vừa phê duyệt tấu chương, vừa nghe báo cáo, sau khi nghe xong sắc mặt hắn vẫn như thường mà tiếp tục xử lý tấu chương.

"Chẳng lẽ không nên thưởng sao?" Sở Nam Phong thản nhiên hỏi ngược lại.

"Thuộc hạ không có ý đó, đương nhiên là nên thưởng." Trọng điểm của Thanh Long căn bản không phải là thưởng hay không thưởng, mà là cho rằng thưởng quá nhiều.

Đã hỏi thì phải hỏi cho rõ ràng, nếu không hắn sẽ không cam lòng.

"Nhưng mà chủ tử, ngài không cảm thấy thưởng có hơi... nhiều quá sao?"

Lời này đã được coi là uyển chuyển rồi, Thanh Long thực ra muốn nói là, chủ tử chẳng lẽ không phải là cố ý lấy thưởng bạc để lấy lòng Bạch đại phu đó chứ?

Sở Nam Phong thực sự không cảm thấy như vậy, hắn dừng bút nhìn về phía Thanh Long, ánh mắt và giọng điệu đều trở nên nghiêm nghị hơn rất nhiều.

"Ngươi cũng biết vắc-xin là thứ gì, Bạch Tử Ngọc bán cho hoàng gia với giá một văn tiền một lọ, vốn dĩ đã không màng danh lợi. Hơn nữa việc này còn có lợi cho bá tánh cứu vớt chúng sinh thiên hạ, hậu hĩnh thưởng bạc, chẳng lẽ hắn không nên nhận sao?"

Lời này nói ra, quả thực là chính trực nghiêm minh.

Còn hậu hĩnh thưởng bạc nữa chứ! Thanh Long trong lòng bày tỏ sự không đồng tình, trước sau cộng lại, thưởng bạc có tới bốn vạn lượng bạc trắng, đó mà gọi là hậu hĩnh thưởng bạc sao?

"Hắn nên nhận." Thanh Long bất đắc dĩ nói.

Không phải là ghen tị, hắn chỉ đơn thuần là nghi ngờ động cơ của chủ tử, trong lòng lẩm bẩm chắc chắn không chỉ có lý do mà chủ tử nói, tuyệt đối là có tư tâm!

Nói trắng ra, kỳ thực Thanh Long chính là muốn tìm được chứng cứ, chứng minh chủ tử đối với Bạch Tử Ngọc kia không giống người thường.

Còn về việc nhiều tiền hay ít tiền, Thanh Long thật sự không để tâm lắm.

"Ngoài lý do này, còn có một chút..." Giọng nói của Sở Nam Phong lại vang lên.

Tới rồi tới rồi, chủ tử nhất định là muốn thừa nhận hắn đối với Bạch Tử Ngọc không giống người thường rồi. Thanh Long tràn đầy mong đợi nhìn về phía chủ tử, chờ đợi những lời tiếp theo của hắn.

"Ánh mắt của ngươi là có ý gì?" Sở Nam Phong bị ánh mắt của Thanh Long nhìn đến mức cực kỳ không thoải mái, luôn cảm thấy kỳ quái.

"Không có ý gì khác." Thanh Long liên tục xua tay: "Chủ tử, ngài cứ nói, thuộc hạ đang chăm chú lắng nghe đây!"

"Mượn việc ban thưởng bạc cho Bạch Tử Ngọc, cũng coi như là một lời bày tỏ của trẫm."

"Phàm là người có thể cống hiến cho quốc gia, trẫm sẽ không tiếc ban thưởng. Đây vừa là khen thưởng cho Bạch Tử Ngọc cũng để cho bá tánh thiên hạ nhìn thấy thái độ của trẫm, đồng thời có thể khích lệ thêm nhiều người làm việc có lợi cho quốc gia."
 
Back
Top Bottom