- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 439,446
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #11
|| Hoàn || Tình Yêu Của Chúng Ta - Xuân Phong Lựu Hỏa
Chương 9: Trêu chọc
Chương 9: Trêu chọc
Chương 9: Trêu chọcEdit: Thanh============Ngụy Phong đi vào phòng học hấp dẫn ánh mắt của tất cả cô gái.Trong nháy mắt đó mọi người đều có cùng một sự đồng thuận ——Danh hiệu người đẹp trai nhất lớp chỉ sợ là sắp thay người rồi.Ngay cả Ninh Nặc cũng không khỏi nắm chặt góc áo Lộ An Thuần, thấp giọng thầm thì: "Đây là duyên phận gì chứ!
Vừa nãy tớ còn tiếc nuối không xin số điện thoại của anh ấy, không nghĩ tới...
Lại là bạn cùng lớp."
Lộ An Thuần cũng cố ý nói: "Vậy bây giờ cậu có thể hỏi thử số điện thoại của anh ấy đi, mọi người đều là bạn cùng lớp, có lẽ không khó đâu."
Ninh Nặc đương nhiên cũng là một cô gái thông minh, vài phút đã nhìn thấu mưu kế của Lộ An Thuần: "Là tớ muốn hay là cậu muốn vậy hả."
"Tớ cũng đâu có nói."
"Vậy cậu đừng có dụ dỗ tớ, tớ trung thành với lớp trưởng và người đẹp trai nhất lớp tiền nhiệm của chúng ta."
Lộ An Thuần chỉ cười, không nói thêm gì nữa, cô cúi đầu mở sách giáo khoa chuẩn bị bài....Ở hàng sau, Chúc Cảm Quả nhìn chằm chằm Ngụy Phong rồi nói: "Ài, lại là cô chủ nhỏ đó, anh nói xem đây là duyên phận gì mà để hai người làm bạn cùng lớp chứ."
Ngụy Phong nâng mắt lạnh nhạt nhìn cô.Nhìn từ phía sau, cô gái có vẻ nhỏ nhắn, cánh tay và bờ vai rất gầy, cởi bỏ áo khoác đồng phục học sinh, trên người chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng mỏng, dưới lớp áo có thể lờ mờ nhìn thấy đường nét của xương bướm."
Không quen."
Anh chỉ thì thầm hai chữ này....Đúng là không quen, một tuần tiếp theo Ngụy Phong và Lộ An Thuần chẳng hề nói với nhau một câu nào.Ngược lại trong lớp có không ít nữ sinh lấy dũng khí đến hỏi phương thức liên lạc của Ngụy Phong, đương nhiên với tư cách là bạn cùng lớp, muốn kết bạn, tìm hiểu nhau.Ngụy Phong cũng tùy tiện, tới lui chỉ có một câu trả lời: "QQ ở trong nhóm, tự thêm đi."
Ninh Nặc thử thêm bạn QQ với anh sau đó nói với Lộ An Thuần, Ngụy Phong căn bản sẽ không đồng ý thêm bạn, thêm nhiều lần thì tin nhắn thêm bạn vẫn như đá chìm đáy biển, không có hồi âm.Avatar của anh vẫn là avatar chim cánh cụt ban đầu, có lẽ vì anh chưa thay đổi nó kể từ ngày đăng ký QQ.Anh cơ bản không dùng QQ!Mấy ngày đó Lộ An Thuần không dám trêu chọc Ngụy Phong, vẫn luôn duy trì quan hệ bạn bè lạnh nhạt không quen biết với anh.Cho đến một tuần sau, Lộ Bái ra nước ngoài tham gia hội nghị tài chính gì đó, Lộ An Thuần như chim sổ lòng, cả gan đi tìm Ngụy Phong nói chuyện.Buổi chiều cô nói Ninh Nặc về nhà trước còn cô thì đi theo Ngụy Phong và Chúc Cảm Quả.Ra khỏi thang máy, băng qua biển người trên con phố buôn bán đông đúc, trong một lối đi dưới lòng đất ẩm thấp ít người, Lộ An Thuần chạy chậm đến đuổi kịp anh ——"Ngụy Phong, chờ chút."
Ngụy Phong nghiêng đầu nói với Chúc Cảm Quả: "Lát nữa chúng ta đi đánh vài ván bi-a đi."
Chúc Cảm Quả liếc mắt nhìn Lộ An Thuần đã đuổi theo cả đường ở phía sau: "Được thôi, chúng ta đi ăn mì sợi trước đi."
"Ăn ở Lương Lộ Khẩu đi."
"Em cũng có ý đó."
Hai người vừa đi vừa nói hoàn toàn không để ý cái đuôi nhỏ sau lưng, cho đến khi Lộ An Thuần nắm lấy góc áo anh: "Ngụy Phong..."
Giọng cô gái nhỏ vốn mềm mại, cô còn cố gắng khiêm tốn, nhỏ nhẹ như đang làm nũng.Chàng trai đứng lại: "Lại quen biết tôi rồi à."
"Lúc trước là do tình thế bắt buộc, bị quá nhiều người biết chúng ta quen nhau thì không tốt lắm.
Nhưng bây giờ thì được rồi, vì chúng ta là bạn học mà, cho nên tâm sự cũng không sao rồi."
Chúc Cảm Quả nghe cô nói vậy thì có hơi khó chịu: "Quen biết loại người như chúng tôi làm đại tiểu thư mất mặt như thế, vậy cô đừng có đuổi theo nữa, cho dù học cùng lớp, chúng tôi cũng không thèm quen tiểu thư nhà giàu các cô."
Anh ấy luôn rất lịch sự với các cô gái, nhưng lần trước Lộ An Thuần không chịu thừa nhận cô quen biết họ, khiến họ bị xúc phạm bởi tên lưu manh Liễu Lệ Hàn kia.Thù này Chúc Cảm Quả vẫn còn muốn nhớ một thời gian nữa mới được.Lộ An Thuần cũng biết chuyện đó... là cô không đúng, nhưng quả thật lúc đó cô không còn cách nào khác."
Đừng giận mà, tôi mời hai người ăn đồ ngọt nhé được không."
Lộ An Thuần nhìn về phía Ngụy Phong, "Em trai anh có thích ăn đồ ngọt không, chúng ta có thể gói một phần mang về cho em ấy."
"Mấy cái răng của nó sắp bị sâu hết rồi."
"Vậy chúng ta cùng đi ăn mì sợi đi, tôi mời hai người."
Lộ An Thuần cười nói, "Ăn xong tôi cùng anh về nhà thăm em ấy nhé, đã lâu không gặp nên có hơi nhớ em ấy rồi."
"Đại tiểu thư, cô như vậy thật sự khiến người khác hiểu lầm đó."
"A, sẽ sao?"
Ngụy Phong cẩn thận kéo ống tay áo cô đang nắm chặt ra, cười lạnh nói: "Tưởng rằng cô thích ăn cỏ non, coi trọng học sinh tiểu học nhà tôi rồi."
"..."
Chúc Cảm Quả còn nhớ rõ chuyện tiền lương lần trước, oán giận nói: "Cô chủ nhỏ, ngày đó nếu cô nói thêm vài lời giúp bọn tôi, nói quen bọn tôi thì bọn tôi cũng không đến nỗi bị buộc tội quấy rối cô, còn không lấy được phần tiền lương còn lại!
Uổng mất mấy ngàn đó!
Cô đền à?"
"Số tiền còn lại quản gia không thanh toán cho hai người sao?"
"Anh Phong không cần nên đi thẳng luôn, tôi hối hận chết mất..."
"Tôi... tôi cũng không có nhiều tiền."
Lộ An Thuần vội vàng lấy một ví tiền màu hồng in hoa từ trong cặp sách ra, từ trong đó lấy ra mấy tờ tiền màu đỏ, "Nhưng có bao nhiêu tôi đưa hai người trước nhé, phần còn lại tôi sẽ đưa sau."
Mặc dù Lộ Bái không kiểm soát việc cô dùng tiền, nhưng mỗi đồng tiền chi tiêu đều phải qua mắt ông, được ràng buộc bằng thẻ gia đình, mỗi khi Lộ An Thuần chi tiêu, ông ấy sẽ nhận được tin nhắn nhắc nhở.
Sau này Lộ An Thuần bắt đầu sử dụng tiền mặt.Dù là học bổng, hay nạp tiền vào thẻ ăn với bạn học... cô đều tìm mọi cách để đổi lấy tiền mặt.Chúc Cảm Quả ngược lại không để ý tiền trong tay cô, ánh mắt nhìn thẳng vào cái ví tiền màu hồng in hoa.Hermes à, một cái ví mười mấy vạn.Thật sự mẹ nó có tiền!Lộ An Thuần đếm tiền trong tay: "Tôi chỉ có mấy trăm đây thôi, không đủ rồi, lần sau tôi sẽ tìm cách đưa cho hai người phần còn lại."
Cô đưa tiền qua, Chúc Cảm Quả do dự không dám nhận chỉ dùng ánh mắt nhìn Ngụy Phong.Anh mở miệng thì cậu ta mới dám nhận số tiền đó.Lộ An Thuần đưa tiền tới gần một chút: "Cám ơn hai người đã giúp tôi trong bữa tiệc ngày hôm đó, thật sự vất vả rồi, bận rộn cả đêm không nghỉ ngơi, cuối cùng cũng không chia tay vui vẻ, tôi cảm thấy rất có lỗi."
Xinh đẹp, lễ phép, lại không mất đi giáo dưỡng, cho dù là dùng cách này để bù lại tiền lương cho bọn họ cũng có thể nói những lời vừa dễ nghe lại khéo léo như thế.Diễn xuất của cô công chúa hoàn mỹ này khiến cho trong lòng Ngụy Phong bùng lên một ngọn lửa không tên, anh cầm lấy tiền ném thẳng vào mặt cô, giọng nói lạnh lùng thù địch ——"Mẹ nó cô có ý gì hả?"
Trong lối đi dưới lòng đất có một cơn gió thổi qua, màu đỏ của tiền giấy rơi lả tả trên đất.Chúc Cảm Quả cũng ngốc luôn.Đây là lần đầu tiên, thật sự là lần đầu tiên cậu ấy nhìn thấy Ngụy Phong nổi giận với con gái.Anh luôn có chừng mực với con gái, dù có lạnh nhạt từ chối cũng sẽ không làm các cô ấy khóc.Cho dù là bạn học hoa khôi dính chặt lấy anh hơn hai năm, anh cũng chưa từng nặng lời.Trừ lần để cô ấy hết hi vọng kia.Động tác vừa rồi quá mẹ nó tàn nhẫn rồi.Lộ An Thuần bối rối đứng tại chỗ."
Đại tiểu thư, chơi đùa tôi rất thú vị à."
Giọng anh trầm thấp, ánh mắt lạnh lẽo như dao, như gió đông thổi qua làn da mỏng manh của cô, "Theo đuổi được một người đã từ chối cô gái khác càng có thể chứng minh được sức hấp dẫn của mình nhỉ."
Lộ An Thuần khống chế cảm xúc của mình rất tốt, cô kiên nhẫn chờ anh nói xong, hít sâu: "Ngụy Phong, tôi không có nghĩ như vậy."
Cô càng kiềm chế, bình tĩnh, Ngụy Phong càng tức giận.Giống như những cô gái theo đuổi anh trước đây luôn mất kiểm soát với anh, nhưng anh luôn là người bình tĩnh nhất.Nhưng mọi chuyện đều ngược lại trên người Lộ An Thuần.Ngụy Phong không thích loại cảm giác này.Cô gái nhỏ ngồi xổm xuống nhặt từng tờ tiền lại, Chúc Cảm Quả cũng giúp cô nhặt, lúc quay đầu lại thì phát hiện Ngụy Phong đã đi.Lộ An Thuần thở dài, lại đưa tiền cho Chúc Cảm Quả.Chúc Cảm Quả cũng ngốc luôn rồi nào có lá gan nhận chứ!"
Thôi, thôi đi, tôi không cần nữa."
"Không sao, số tiền này vốn nên là của hai người."
"Anh Phong không cần tôi cũng không thể cần."
Lộ An Thuần thở dài rồi nhét tiền lại vào trong ví tiền: "Vừa rồi tôi không nói gì sai mà, hình như anh ấy rất ghét tôi."
Chúc Cảm Quả cũng cảm thấy phản ứng của Ngụy Phong có hơi quá mức.Anh luôn là người bình tĩnh nhất, cho dù có cô gái nào đang khóc trước mặt anh, anh đều có thể thoải mái nói cười.Huống hồ cô gái này cũng không làm gì quá đáng, nói gì cũng rất lễ phép, không biết tên Ngụy Phong đó đang phát điên cái gì nữa."
Không sao đâu cô đừng nghĩ nhiều, anh em tôi không phải người xấu, chỉ là... có hơi nóng tính, không dịu dàng, ăn nói cũng có hơi thô lỗ, chỉ có ba thứ này, không có tật xấu gì khác đâu, cô đừng hiểu lầm anh ấy."
Lộ An Thuần lắc đầu: "Không đâu, anh ấy đối xử với tôi... với em trai anh ấy rất tốt."
Vì điều này nên Lộ An Thuần không giận anh."
Chứ còn gì nữa, đó là em ruột anh ấy mà."
Chúc Cảm Quả cùng đi với cô, "Ách, cũng không phải ruột, hai người không có quan hệ máu mủ mà, nhưng chuyện này không quan trọng, hai người họ lớn lên cùng nhau, anh ấy vẫn luôn chăm sóc đứa bé kia đương nhiên phải đối xử tốt với nó rồi."
"Nếu anh ấy học đại học rồi thì Ngụy Nhiên phải làm sao?"
Lộ An Thuần mượn danh nghĩa hiếu kì nghe ngóng tin tức từ Chúc Cảm Quả."
Tìm gia đình nhận nuôi, nhưng tôi thấy không có kết quả gì."
Chúc Cảm Quả không chút nghĩ ngợi đáp: "Em trai anh ấy đã lớn như vậy, rất khó tìm được người nhận nuôi."
"Nhận nuôi. . ."
Lộ An Thuần càng thêm lo lắng.Nếu như gặp được gia đình tốt, tất nhiên là tốt rồi, nhưng nếu gặp phải gia đình hỏng bét thì...Cô không dám nghĩ tới.Mọi thứ trong tương lai đều đầy bất trắc.Mặc kệ thế nào cô cũng phải trở thành bạn với Ngụy Phong...
Như thế cô mới có biết được chuyện của em trai cô một cách sớm nhất."
Anh gan heo, anh có thể giúp tôi một chuyện không?"
"Cô nói đi."
Chúc Cảm Quả rất có nghĩa khí vỗ vỗ ngực, "Cô đã gọi tôi một tiếng anh gan heo, tôi nhất định sẽ giúp cô xông pha khói lửa."
"Anh có thể giúp tôi hoàn hoãn mối quan hệ với Ngụy Phong được không."
"Không phải chứ đại tiểu thư, cô thật sự thích anh ấy à?"
"Thích. . ."
Lộ An Thuần suy nghĩ một lát rồi cũng không dối lòng nói, "Thích chứ, anh ấy rất đẹp trai."
Chúc Cảm Quả cau mày, "Không phải là tôi không giúp mà là khoảng cách của hai người quá lớn, hơn nữa ... tôi không nghĩ cô là mẫu người mà Ngụy Phong thích đâu."
Lộ An Thuần cười một tiếng: "Anh ấy thích mẫu người thế nào."
"Kiểu chị gái gợi cảm, ưu nhã, hiểu biết như Thang Duy."
"Vậy tôi thật sự không phải rồi, năm nay anh ấy còn học lại, có thể tôi còn nhỏ hơn anh ấy."
"Thật ra cô cũng rất tốt."
Chúc Cảm Quả đánh giá ngũ quan đoan chính ôn nhu của cô gái nhỏ, mặt cậu không khỏi nóng lên, "Cô đã rất xinh rồi, cô là người đẹp nhất trong số những cô gái đã theo đuổi anh ấy mấy năm qua đó, có thể là không có duyên phận thôi."
"Cảm ơn anh."
"Cô nghĩ rõ ràng là được rồi."
Chúc Cảm Quả khoát khoát tay, "Tôi đi đây."
"Ừm."
Chúc Cảm Quả đi hai bước rồi lại quay đầu, nhìn Lộ An Thuần vẫn đi theo phía sau: "Sao cô còn đi theo?"
"Không phải buổi tối hai ngươi muốn đi đánh bi-a sao?
Mang thêm một người nữa được không."
"Không phải, cô chủ nhỏ, hóa ra vừa rồi tôi nói nhiều lời như vậy đều vô dụng à."
Cô gái nhỏ chắp tay sau lưng, nói cười ngọt ngào như hoa đào——"Mặc dù tôi không phải Thang Duy nhưng anh ấy cũng không phải Lương Triều Vĩ mà."
Có khó giải quyết như vậy không.------------