Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  || Hoàn || Tình Yêu Của Chúng Ta - Xuân Phong Lựu Hỏa

|| Hoàn || Tình Yêu Của Chúng Ta - Xuân Phong Lựu Hỏa
Ngoại truyện 11


Nếu như lúc đó gặp ngườiChương 89: Cảnh trong mơ.Edit: Thanh==============Ngụy Phong háo hức trở về nhà, nóng lòng muốn gặp lại vợ sau ba năm, sống trong không gian không trọng lượng đã lâu, anh gần như đã quên mất mùi vị được ôm cô.Việc đầu tiên sau khi gặp mặt là ôm cô xoay mấy vòng, nghe cô cười khúc khích bên tai.Anh thật sự rất nhớ cô.Còn nhớ các con của anh, chỉ việc mỗi tháng có thể được xem vlog truyền từ trái đất đến, Lộ An Thuần tỉ mỉ ghi lại quá trình trưởng thành của bọn nhỏ, tỉ mỉ chỉnh sửa gửi cho anh làm quà, từng khung hình trở thành niềm an ủi duy nhất của anh trong vũ trụ cô đơn.Anh vẫn mong chờ sớm ngày được đoàn tụ với gia đình.Trong chuyến bay trở về, anh đã gặp phải một khoảng thời gian dao động lượng tử từ vũ trụ, có một đoạn thời gian, không, gần như không thể dùng thời gian để hình dung, Ngụy Phong cảm thấy mình như đang tiến vào một trạng thái chân không, không có thời gian, cũng không có không gian.Loại cảm giác này... vô cùng kỳ diệu.Anh không xác định đây đến cùng có phải mơ không, vì mọi thứ quanh anh đều không thể chạm tới như một giấc mơ.Khi Ngụy Phong thấy rõ mọi thứ xung quanh mình, con đường cũ kỹ, dòng xe cộ qua lại, những tòa nhà hình tháp ở phía xa, tiếng la hét của những người bán kẹo hồ lô gần đó ...Mà càng quỷ dị hơn là Ngụy Phong không thể chạm vào họ, thậm chí còn có thể xuyên qua trước mặt họ.Ví dụ như lúc này đây, anh xuyên qua một bức tường cao chót vót, như bước vào một trường tiểu học, trên sân chơi có những đứa trẻ chạy ngược gió, những tòa nhà kiểu châu Âu nguy nga tráng lệ, tiếng cười như chuông bạc vang vọng trong tai anh.Ngụy Phong đưa tay chạm vào bức tường, lòng bàn tay gần như xuyên qua nhưng không có cảm giác gì, giống như đang ở trong thế giới trò chơi VR ảo.Bức tường này như sân ga chín ba phần tư Harry Potter đã đi để đến Hogwarts.Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra!Anh hoang mang nhíu mày, anh thử thêm nhiều lần, giường như thế giới này đều là giả.Xa xa, mấy đứa trẻ mặc đồng phục kiểu phương Tây màu lam chạy tới, tay ôm bóng rổ, Ngụy Phong bước tới nói: "Cậu bé, xin hỏi đây là đâu..."

Anh còn chưa nói xong mấy cậu bé đã trực tiếp xuyên qua người anh, coi như không nhìn thấy anh.Ngụy Phong kinh ngạc quay đầu nhìn mọi thứ.Thật không thể tin được, đây là không gian gì vậy?

Không phải anh đang về nhà sao?

Sao có thể...Chẳng lẽ, anh chết rồi sao?Anh chỉ nhớ rằng máy bay đã đi qua một tinh vân có dao động bất thường, sau đó anh ngủ thiếp đi một cách khó hiểu.Là đang nằm mơ?Hay anh đã chết.Không được, không thể, Lộ An Thuần còn đang chờ anh, con trai con gái còn đang chờ anh, sao có thể...Nhất định là đang nằm mơ!Đúng lúc này Ngụy Phong nghe thấy tiếng cọt kẹt cọt kẹt, bên cạnh cây si cổ thụ có một cô bé đang đung đưa một mình, bóng dáng cô đơn, tịch mịch.Cô bé ấy mặc một chiếc váy đen rất nghiêm túc, hoàn toàn trái ngược với những bộ váy rực rỡ và xinh đẹp của các bé gái tung tăng xung quanh.Lần đầu tiên Ngụy Phong nhìn về phía cô bé, anh đã có cảm giác thế giới của cô chỉ toàn màu xám trắng.Anh không khỏi đi về phía cô bé ấy.Cô bé đó là...Đột nhiên nhịp tim Ngụy Phong bắt đầu tăng tốc.Dáng vẻ của cô bé này giống con gái Ngụy Trăn của anh đến tám phần, nhất là đôi mắt to long lanh kia, lông mi cong vút như lông vũ đen nhánh, làn da trắng nõn non nớt như đậu hủ, trên cái đầu nhỏ nhắn là một tai nghe lớn màu đen, dường như cô lập hoàn toàn bản thân với thế giới.Là Trăn Trăn sao?Giống nhưng cũng không giống lắm, Trăn Trăn mỗi lần nhìn thấy anh đều sẽ nở nụ cười ngọt ngào, nhào tới ôm ba một cái.Thế nhưng vẻ mặt của cô bé trước mặt quả thực quá xa lạ và...

âm u, ánh mắt vô cùng trống rỗng.Ngụy Phong vẫn đi tới, thăm dò kêu thử: "Trăn Trăn, là ba nè."

Cô bé nhắm mắt làm ngơ, khiến anh ngập ngừng vươn tay xoa đầu cô, tưởng rằng sẽ trực tiếp xâm nhập vào cơ thể cô như mấy lần trước.Nhưng kỳ lạ là lần này anh lại có thể chạm vào cô.Cô bé trước mặt này là thật."

Trăn Trăn?"

Cô gái lập tức đứng dậy né tránh, phòng bị nhìn về phía anh.Ánh mắt cô... rất xa lạ, Trăn Trăn sẽ không dùng lại ánh mắt này nhìn về phía anh.Cô bé này không phải con gái anh.Đúng, không thể nào là con gái anh được, cô bé này nhìn thì đã học tiểu học rồi, mà Trăn Trăn vẫn còn học nhà trẻ.Đúng lúc này, có mấy cậu bé đang cười ha hả đi tới, nhìn thấy cô bé một mình trong góc, bọn họ nhỏ giọng nói vài câu: "Lại là nó."

"Con nhỏ kỳ quái kia."

"Ghét nó nhất."

"Trêu nó đi!"

Một cậu bé mũm mĩm trong đó nhặt một cành cây, bắt một con sâu róm đang ung dung leo lên vỏ cây, vẫy vẫy trước mặt cô bé, muốn hù dọa cô.Vì cô bé này có vẻ ngoài giống Trăn Trăn nên Ngụy Phong lập tức nổi giận, tiến lên muốn ngăn cản bọn trẻ.

Nhưng chúng lại xuyên qua người anh, căn bản không nhìn thấy anh, trực tiếp đi đến chỗ cô gái nhỏ.Cơ thể của anh... lại mất hiệu lực!Cậu béo đung đưa cành cây sâu róm trước mặt cô, nhưng làm cậu thất vọng là, cô bé không hề sợ hãi bỏ chạy như những cô gái khác, chẳng những không sợ hãi mà còn đưa tay ra bắt sâu róm.Cậu béo sợ ngây người: "Cậu... cậu là đồ quái thai!"

Cô gái ngước đôi mắt màu hạt dẻ vô cảm lên, bình tĩnh quét qua cậu ta rồi ném thẳng con sâu róm lên đầu cậu."

A a a a!"

Cậu béo liều mạng vỗ đầu, muốn vỗ con sâu bướm ra, mấy nam sinh cũng nhào tới, muốn tìm con sâu bướm trên đầu cậu.Con sâu chui vào trong cổ áo cậu nhóc, cắn cậu nhóc một cái, cậu béo sợ đau, trực tiếp cởi áo ra ném xuống đất sau đó nhảy dựng lên giẫm lên áo, muốn giẫm chết con sâu đó.Bé gái bình tĩnh nhìn mọi thứ, từ đầu đến cuối đều không có cảm xúc gì.Sau khi bọn con trai bỏ chạy, cô bé tìm kiếm một lúc trên mặt đất bên cạnh những chiếc lá cỏ khô, cuối cùng cũng tìm thấy con sâu bướm màu xanh đen may mắn còn sống sót, cô đặt nó trong lòng bàn tay, khóe miệng hơi nhếch lên cẩn thận nâng nó lên rồi đặt trên cành cây."

Đi nhanh đi."

Cô trầm giọng nói.Từ đầu đến cuối Ngụy Phong vẫn luôn quan sát cô.Cô gái cũng nhìn về phía anh, chậm rãi hỏi: "Anh là ma sao?"

Ngụy Phong lắc đầu: "Không phải, ba là ba con, con tên...

Ngụy Trăn sao?"

Chữ 'ba' khiến cô gái nhỏ sợ hãi run lên, một người phụ nữ đeo kính vuông tức giận đi tới trước mặt cô gái: "Lộ An Thuần, em lại hù dọa bạn học!"

Ba chữ "Lộ An Thuần" khiến máu Ngụy Phong dồn lên đỉnh đầu, tai ù đi.Cô bé... không phải Trăn Trăn, cô là Lộ An Thuần!Là Lộ An Thuần khi còn bé.Làm sao có thể, rốt cuộc anh đã đến đâu, sao có thể nhìn thấy Lộ An Thuần lúc nhỏ.Tuy nhiên, trong vũ trụ, thời gian và không gian đều là vô nghĩa.Là mảnh tinh vân lượng tử kia làm anh du hành xuyên thời gian và không gian, hay tất cả chỉ là một giấc mơ?Ngay khi đầu óc anh đang quay cuồng và hỗn loạn, Lộ An Thuần đã bị giáo viên bắt đi, Ngụy Phong vội vàng đuổi theo, đi ngang qua cửa kính cao từ trần đến sàn của phòng tập thể dục, Ngụy Phong nhìn thấy mình trong gương.Anh không còn dáng vẻ của một người đàn ông trưởng thành gần ba mươi tuổi nữa, anh cũng biến thành một đứa trẻ, nhìn qua cũng trạc tuổi Lộ An Thuần bây giờ.Anh vậy mà cũng biến thành con nít?Ngụy Phong không kịp nghĩ nhiều, đột nhiên nghe thấy một đứa trẻ hét lên phía trước, anh chạy theo âm thanh đó, nhìn thấy Lộ An Thuần đang che mặt hét chói tai ở bên cạnh sân tập, mấy cậu nhóc cũng nhao nhao che lỗ tai lại, giáo viên muốn ngăn Lộ An Thuần hét nữa nhưng không có hiệu quả, cũng không biết nên làm thế nào.Cô bé hét khản cả cổ cho đến khi khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng.Nhiều học sinh nhìn họ với ánh mắt kỳ lạ, thì thầm với nhau ——"Là cái người kỳ lạ đó đó."

"Thật đáng sợ."

"Cậu ta là đồ con gái biến thái, còn dám bắt sâu róm."

"Hôm qua tớ còn thấy cậu ta nhìn chằm chằm vào rãnh nước hôi thối."...Tiếng hét của Lộ An Thuần gần như làm trái tim Ngụy Phong tan nát, anh chạy về phía cô và ôm cô thật chặt.Lần này, anh vẫn chưa xuyên qua cơ thể cô, anh ôm chặt cô gái nhỏ vào lòng, cho dù lúc này cánh tay anh không rộng lớn, anh chỉ là một đứa trẻ.Nhưng anh vẫn dùng hết sức ôm lấy cô: "Suỵt, ổn rồi."

"Anh ở đây."

"Đừng sợ..."

Tiếng thét chói tai của Lộ An Thuần ngừng lại, cô thở dồn dập, nhìn cậu bé trước mặt với ánh mắt hoang mang và nghi ngờ.Là... một cậu bé ma không ai nhìn thấy."

Anh... anh là ai?"

Cô hỏi anh, "Anh là hồn ma sao?"

"Không phải."

"Lộ An Thuần, em đang nói chuyện với ai thế?"

Nữ giáo viên đeo kính vuông có chút sợ với dáng vẻ nói một mình của cô, "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

Sao lại bắt nạt bạn học."

Lộ An Thuần mím chặt môi, không muốn muốn nói nhiều thêm một câu với người khác."

Mau trả lời cô, sao em lại bắt nạt bạn học!"

Rõ ràng là không phải, nhưng mấy thằng nhóc kia đều nói giống nhau, cô không phân biệt được.Dù sao cũng không ai tin cô, ai cũng nói cô là một cô gái kỳ quặc.Cô không muốn giải thích.Nhìn thấy vẻ mặt bất lực của cô gái, Ngụy Phong dần dần hiểu ra hoàn cảnh của cô.Cô từng nói rằng trong thời thơ ấu của mình, mỗi ngày đều là địa ngục.Vô cùng tồi tệ.Ngụy Phong nắm lấy tay cô, kiên định nắm thật chặt, thì thầm vào tai cô: "Chúng ta chơi game đi."

Cô gái kinh ngạc nhìn anh, không đáp lại.Anh nhếch môi, lộ ra một nụ cười nhẹ: "Bây giờ anh nói một câu, em lập lại theo anh một câu."

Sau một lát, cô gái nhẹ gật đầu.Nữ giáo viên cau mày nhìn chằm chằm phản ứng của Lộ An Thuần: "Lộ An Thuần, em lại nói chuyện với ai thế?"

Ngụy Phong kéo cô gái về phía sau, trầm giọng nói với cô giáo: "Liên quan đếch gì đến cô."

Đương nhiên cô gái không nghe thấy lời này, nhưng cô gái sau lưng khựng lại một chút, lặp lại lời anh: "Liên quan đếch gì đến cô."

Sắc mặt cô giáo thay đổi, cơ bắp run lên: "Em... em nói gì thế hả?

Lộ An Thuần em nói gì cơ?"

"Tôi nói, liên quan đếch gì đến cô!"

Không còn lặp lại, lần này trên mặt cô tự tin hơn rất nhiều, không còn nao núng như trước nữa."

Tôi bắt nạt họ có gì sai, tôi cứ bắt nạt đó, ngay cả sâu róm cũng sợ mà còn muốn đi hù dọa con gái, thật sự là vừa hèn hạ lại nhát gan, sau nay mà còn lắc lư trước mặt tôi, tôi nhìn thấy một lần liền bắt nạt một lần, không tin cứ thử đi."

Cô lặp lại theo cậu, cảm thấy sự ngột ngạt trong lồng ngực dường như đã tiêu tan rất nhiều.Cuối cùng cậu bé dẫn cô rời khỏi sân chơi, vừa quay đầu lại liền nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của cô giáo cùng các cậu nhóc, lần đầu tiên trong đời cô nở một nụ cười khá vui vẻ."

Thoải mái không, bạn nhỏ Lộ An Thuần."

"Thoải mái."

Trong nháy mắt cô cảm thấy thân thiết với anh trai ma này: "Anh thật lợi hại."

Anh hứ một tiếng, xoa đầu cô gái nhỏ: "Cô bé hư hỏng, con gái nhà anh nhỏ hơn em nhiều, nó ở nhà trẻ không ngán ai hết, không có bạn học nào dám bắt nạt con bé."

"Con... con gái anh?"

Lộ An Thuần nhíu mày, cảm giác gặp được một người còn điên hơn mình, "Anh có phải bị điên không?"

"Em khi còn bé nói thẳng như vậy sao?

Anh biết em, nhưng em cũng không phải cô gái có thể nói ra những lời vô lễ như vậy."

"Nếu anh có bệnh thì em có thể giới thiệu bác sĩ của em cho anh."

Ngụy Phong nhìn cô rồi bỗng cúi đầu bật cười.Lộ An Thuần nhìn đường nét sắc bén cùng nụ cười xinh đẹp của anh, không khỏi có chút sửng sốt: "Nếu anh là ma, anh nhất định sẽ là anh trai ma đẹp trai."

"À, hóa ra từ nhỏ em đã coi trọng vẻ ngoài của một người rồi?"

"Anh có ý gì?"

Ngụy Phong nghĩ bây giờ anh đang nói chuyện với một cô bé, nhưng anh thực sự không thể coi cô bé ấy là Lộ An Thuần được, thế là anh dùng giọng điệu nói chuyện với Trăn Trăn, dịu dàng hỏi: "Tiểu An Thuần, em năm nay bao nhiêu tuổi tôi?"

"Ồ... chín tuổi, anh thì sao?"

"Hai mươi chín."

"Gạt người à!

Em không tin."

Cô gái nhỏ đưa tay đo chiều cao của anh, lại đo chiều cao của mình, đánh giá: "Anh lớn hơn em nhiều nhất một tuổi."

Ngụy Phong nhún nhún vai: "Tin hay không tùy em."

"Sao bọn họ lại không thấy anh?"

"Bởi vì anh là hồn ma."

Ngụy Phong nói, vươn tay đưa vào một thân cây bên cạnh, cánh tay xuyên qua lớp vỏ dày cộp thò vào trong."

Oa!"

Lộ An Thuần kinh ngạc không nói nên lời, "Vậy...

Tại sao em có thể nhìn thấy em, chạm vào anh."

"Anh không biết, có lẽ chúng ta rất có duyên, em rất giống con gái anh."

"Thật sao?

Anh thật sự có con gái à..."

Lộ An Thuần nghiêng đầu hỏi, "Vậy anh chết rồi sao?"

"Anh không biết."

Ngụy Phong không biết mình thật sự biến thành ma, hay tất cả... chỉ là một giấc mơ."

Nếu anh thật sự là ma, vậy anh... có thể giết người không?"

Ngụy Phong nghiêng đầu nhìn về phía cô bé ấy, lại thấy trong đôi mắt màu hạt dẻ của cô gái nhỏ lộ ra vẻ lạnh lùng kiềm chế, "Một tên sát nhân, ông ta giết mẹ em, ngươi có thể giúp em giết ông ta không."

Ngụy Phong nhìn thấy một bông hoa nhỏ màu trắng được cài vào tay áo của cô, mong manh dễ vỡ, rung rinh trong gió nhẹ.
 
|| Hoàn || Tình Yêu Của Chúng Ta - Xuân Phong Lựu Hỏa
Ngoại truyện 12


Chương 90: Ở bên cạnhEdit: Thanh=============Lộ An Thuần dẫn Ngụy Phong về nhà mình.Lúc đầu cô còn có hơi do dự, nói Ngụy Phong chờ ở ngoài để cô vào nhà xem có người không, sợ dì giúp việc trong nhà nhìn thấy.Nếu để cho Đại Ma Vương kia biết cô dẫn bạn về nhà thì chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình.Nhưng rất nhanh, Lộ An Thuần liền phát hiện mình lo lắng hơi quá rồi.Anh đúng là hồn ma, thậm chí còn không cần đi qua cửa lớn, dễ dàng xuyên qua vách tường biệt thự, sau khi vào nhà, dì giúp việc, người làm vườn và quản gia cũng không nhìn thấy anh, anh thậm chí còn có thể xuyên qua người bọn họ, tự do đi lại.Lộ An Thuần không khỏi kêu lên một tiếng "oa", cô không sợ anh trai ma xinh đẹp này chút nào, ngược lại còn có chút phấn khởi nho nhỏ.Trong tuổi thơ ảm đạm không ánh sáng của mình, đây là lần duy nhất... một phép lạ xảy ra trong cuộc đời cô.Nhìn thấy ma không phải là phép lạ sao, mà con ma này người khác nhìn không được, chỉ có cô mới có thể nhìn thấy!Lúc cô nắm tay anh, cô có thể cảm nhận được hơi ấm và sự mềm mại của lòng bàn tay anh.Thực ra, bàn tay nhỏ của anh trai này cũng không lớn hơn của cô bao nhiêu, vẫn là tay của trẻ con, nhưng nắm tay anh khiến cô có cảm giác rất an tâm.Lộ An Thuần dẫn anh trai nhỏ tới phòng mình, lấy ảnh của mẹ ra cho anh xem: "Đây là mẹ em."

Ngụy Phong nhìn bức chân dung đen trắng, người phụ nữ trong ảnh có ngoại hình giống Lộ An Thuần khi lớn lên, đặc biệt là đôi mắt, tràn đầy tình cảm, cười lên sẽ mang đến cho người ta một loại cảm giác ấm áp tuyết tan vào mùa xuân."

Bà ấy rất không vui vẻ, ngày nào cũng khóc, Đại Ma Vương đánh bà ấy, ức hiếp bà ấy, nắm tóc bà ấy đập vào tường, em không dám khóc lớn tiếng, vì ông ta sẽ đánh em."

Đáy mắt Lộ An Thuần ngập nước: "Bà ấy chết rồi, Đại Ma Vương nói chết rồi chính là chết rồi, sẽ không biến thành ngôi sao nữa, không đến một thế giới khác nữa, chính là hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này rồi, em sẽ không còn gặp lại bà ấy được nữa."

Vừa nói cô vừa lấy mu bàn tay lau nước mắt, "Anh trai ma, anh có thể nhìn thấy mẹ em không, anh có thể dẫn em đi gặp bà ấy không?"

Nhìn cô nàng yếu ớt đáng thương này, Ngụy Phong cảm thấy lồng ngực đau đớn từng đợt, đó không chỉ là Lộ An Thuần anh yêu nhất, dáng vẻ của cô lúc này càng làm anh nghĩ đến con gái Trăn Trăn của mình."

Xin lỗi em, anh trai không có cách nào dẫn em đi gặp mẹ, anh không biết bà ấy ở đâu, An Thuần."

Lộ An Thuần khe khẽ nức nở, anh nắm chặt tay cô, "Anh có thể làm gì cho em không?"

Ánh mắt Lộ An Thuần trở nên ảm đạm, không còn ánh sáng, thậm chí còn mang theo mấy phần tàn nhẫn: "Vậy nhờ anh giết Đại Ma Vương giúp em, hồn ma giết người sẽ không phạm pháp, không ai có thể nhìn thấy anh, cũng không ai có thể bắt anh được."

Ngụy Phong nhìn cô gái trước mặt mà anh thề cả đời sẽ bảo vệ, nếu... nếu có thể chấm dứt nỗi đau của cô, để vài chục năm thanh xuân sau này của cô có thể thoát khỏi bạo lực và đau đớn, Ngụy Phong sẵn sàng vấy máu tay mình, vĩnh viễn ở trong địa ngục.Cô gái nhỏ được câu trả lời khẳng định, đứng dậy lấy con dao rọc giấy trong tủ ra đưa cho Ngụy Phong.Tuy nhiên, khi anh ta chạm vào dao rọc giấy, phần cán xuyên qua hình dạng ảo của anh, anh đã cố gắng nhiều lần nhưng không thể lấy được con dao.Ngụy Phong không cam lòng thử lại nhiều lần, nhưng lần nào con dao cũng chồng lên cơ thể anh, anh không thể nào nắm chặt chuôi dao.Lộ An Thuần kinh ngạc nhìn mọi thứ, lại chạm vào tay anh một chút, cờ sờ lên mặt anh.Lòng bàn tay anh ấm áp, da mặt cũng rất đẹp,... mọi thứ đều có thể chạm được.Vì sao anh không thể chạm vào những đồ vật khác, những người khác, lại chỉ có thể chạm vào cô?Không, có tác dụng gì chứ!Không giết được Đại Ma Vương, cô vĩnh viễn không thể giải thoát.Lộ An Thuần ôm hai chân, chôn mặt vào đầu gối, Ngụy Phong thử chạm vào cánh tay cô, Lộ An Thuần đột nhiên hét lên ——"Đừng đụng vào em!

Anh đi đi!

Anh là đồ lừa gạt!"...Người làm vườn ở tầng dưới nhìn vào cửa sổ của căn phòng nhỏ trên lầu hai, nghe thấy tiếng la hét và gào thét từ trong phòng của đại tiểu thư.Bọn họ không không dừng công việc lại, nhắm mắt làm ngơ trước mọi thứ, không cảm thấy ngạc nhiên.Đầu óc của cô chủ này vẫn luôn không quá bình thường.Ngụy Phong rời khỏi biệt thự nhà Lộ An Thuần, anh lang thang một hồi, nhìn những con đường xa lạ vắng vẻ, anh cảm thấy mình như một bóng ma lang thang.Anh còn có thể trở về không, có thể gặp lại vợ con mình nữa không.Ngụy Phong bỗng nhiên cảm thấy sợ hãi.Nếu anh thật sự đã chết, Lộ An Thuần sẽ đau lòng cỡ nào, Ngụy Phong nghĩ cũng không dám nghĩ, anh chỉ có thể cầu nguyện mọi thứ chỉ là một giấc mơ hoang đường, khi anh tỉnh dậy, anh vẫn đang ở trên máy bay, chờ đợi trở về địa điểm xuất phát.Tuy nhiên, Ngụy Phong không có ý định ngồi yên, anh muốn tìm cách quay trở lại thành phố C, anh muốn đến thăm cô nhi viện Đồng Tâm để xem bản thân anh năm đó có tồn tại không, biết mình có dáng vẻ thế nào trong thế giới thật thật ảo ảo này.Lúc đầu Ngụy Phong muốn đến sân bay, ngồi máy bay về thành phố C, dù sao cũng không ai thấy được anh, anh có thể dễ dàng lên máy bay.Tuy nhiên, khi anh thực sự bước vào sân bay, anh phát hiện ra cơ thể mình hoàn toàn không thể lên cầu thang, anh không thể vào khoang máy bay, máy bay đối với anh là một sự tồn tại hư ảo.Ngay khi Ngụy Phong đang cẩn thận nhớ lại các chi tiết của viện phúc lợi Đồng Tâm, giây tiếp theo, khi mở mắt ra, anh thấy mình đang đứng trước cửa cô nhi viện Đồng Tâm.? ? ?Ngụy Phong nhìn những thứ quen thuộc xung quanh mình, chiếc cổng sắt cũ kỹ hoen gỉ của cô nhi viện, cây bạch quả già khô héo trước cổng, tiếng cười đùa của trẻ thơ trong cô nhi viện thỉnh thoảng lại vang lên.Vậy mà anh lại xuyên về thành phố C trong nháy mắt, gần như có thể nói vượt qua nửa Trung Quốc.Tất cả những thứ này quả nhiên là mơ!Chỉ có trong mơ mới có thể tự do tự tại như vậy, ngày đi nghìn dặm.Ngụy Phong đi vào cô nhi viện, thấy được những khuôn mặt quen thuộc, thậm chí còn nhìn thấy Ngụy Phong, cậu bé đang bò trên thảm, lúc này còn là một đứa trẻ còn chưa nói được rõ ràng.Anh nóng lòng muốn đến phòng ký túc xá của mình, nhưng anh nhìn thấy bản thân đang nằm trên một chiếc giường lò xo với một chiếc khăn trắng trùm đầu, một dì hộ lý đang chăm sóc anh."

Sau khi uống thuốc, cơn sốt giảm đi một chút, nhưng vẫn còn hôn mê."

Dì hộ lý nói với viện trưởng bên cạnh, "Sốt đi sốt lại cả ngày rồi, đừng nóng cháy hỏng đầu là được."

"Tôi gọi 120 rồi, chút nữa xe cứu thương sẽ tới."

Ngụy Phong nhìn mình khuôn mặt đỏ bừng, hôn mê trên giường nhỏ, dáng vẻ không khác gì với anh trong gương.Anh mơ hồ nhớ đã nghe viện trưởng cô nhi viện nói khi còn nhỏ anh từng bị bệnh nặng một lần, sốt cao liên tục, đưa đến bệnh viện cũng không qua khỏi nguy hiểm, suýt nữa thì chết.Chẳng lẽ chính là lúc này sao?Chuyện này khiến Ngụy Phong không khỏi nghi ngờ, bệnh tình của anh phải chăng liên quan đến mọi chuyện đang xảy ra.Ngụy Phong đi tới bên giường, đưa tay nắm tay cậu bé đang sốt cao, anh cũng có thể chạm vào anh!Khuôn mặt anh đỏ bừng, làn da cũng có chút nóng bỏng."

Tỉnh rồi?"

Giọng nói ngạc nhiên của dì hộ lý truyền đến, "Cảm thấy thế nào rồi?"

Ngụy Phong nhìn thấy mí mắt cậu bé trên giường giật giật, mở mắt ra, dường như thật sự sắp tỉnh lại.Ngụy Phong cảm giác được có một sức hút cực lớn, bao trùm lấy anh, hai tay chạm vào cậu bé giống như một cánh cửa, sắp hút anh vào trong cơ thể cậu bé...Mà đúng lúc này, Ngụy Phong nghe được tiếng khóc nghẹn ngào đè nén của Lộ An Thuần."

Anh trai ma..."

"Mẹ..."

"Hai người đâu rồi."

"An Thuần!"

Một giây sau, lúc Ngụy Phong mở mắt ra, anh một lần nữa về tới nhà Lộ An Thuần.Lúc này, ngoài cửa sổ mưa như trút nước, sấm chớp ầm ầm, Lộ An Thuần bị ba nhốt dưới tầng hầm, chịu đựng bóng tối cùng cô đơn vô tận.Cô có chứng sợ không gian kín !"

An Thuần, anh đây."

Nghe được âm thanh của Ngụy Phong, cô gái nhỏ chui từ trong chăn ra, nước mắt lăn dài trên má, giống như không thể tin được mọi chuyện đang xảy ra ——"Anh, anh trai ma."

Giọng cô ấy khàn khàn, run rẩy.Tầng hầm trống rỗng chỉ có một cái giường, trong môi trường tối tăm đưa tay không thấy được năm ngón, Ngụy Phong đi trong bóng tối, xung quanh là hư vô, cho đến khi anh chạm vào bàn tay nhỏ bé của Lộ An Thuần, tất cả hư vô đều biến thành thực thể."

Anh trai ma!

Em sợ quá!"

Lộ An Thuần lập tức ôm lấy anh, vùi mặt vào lòng anh, "Em nghĩ anh đi rồi, sẽ không trở lại nữa!

Em tưởng rằng anh chỉ là một giấc mơ!"

"Xin lỗi, anh không nên đi."

"Anh trai ma, em không đuổi anh đi nữa, xin anh hãy ở bên cạnh em, em không bảo anh đi giết người nữa đâu, anh ở bên cạnh em được không, mãi ở cạnh em, em rất sợ."

Trái tim Ngụy Phong sắp bị tiếng khóc tuyệt vọng của cô gái làm cho tan nát, thật sự, Lộ An Thuần khóc trước mặt anh như thế này, anh thật sự có thể hứa với cô bất cứ điều gì."

Anh giúp em, đừng sợ."

Ngụy Phong đỡ cô gái nằm xuống, anh thì ngồi dưới đất dựa lưng vào giường nhỏ, "Bây giờ em ngủ đi, sắp khuya rồi, ngủ một giấc thật ngon, ngày mai mọi thứ sẽ tốt hơn."

"Nếu em ngủ rồi, anh sẽ đi sao?"

"Anh không đi."

Lộ An Thuần ngoan ngoãn nằm xuống, trong bóng tối mơ hồ có thể nhìn thấy bóng dáng của cậu bé, cứ như vậy ngồi bên giường cô, anh lễ phép không lại gần cô, giống như kỵ sĩ nhỏ bảo vệ cô.Lộ An Thuần nhắm mắt lại, nhưng vẫn cảm thấy bất an, thế là đưa tay nắm lấy tay anh: 'Không đi thật sao?"

"Không đi, tin anh."

Ngụy Phong đè tay cô, "Nhanh ngủ đi."

Cô gái nhỏ dường như không có ý đi ngủ, lôi kéo anh nói chuyện phiếm: "Anh trai ma, anh từ đâu tới thế?"

"Từ một ngôi sao rất xa."

Ngụy Phong không muốn lừa cô, vì vậy anh cho cô một câu trả lời chính xác hơn, "Xuyên qua thời gian và không gian gấp khúc của vũ trụ, từ tương lai trở về quá khứ."

"Oa, vậy anh đến từ tương lai sao?

Sau này em sẽ biến thành người thế nào?"

"Lộ An Thuần sau này, là một cô gái rất giỏi giả vờ, nhưng đối xử với mọi người rất dịu dàng, không ý đồ xấu, thế giới đối xử tệ với cô ấy, cô ấy vẫn đáp lại bằng nụ cười, vô cùng dũng cảm, vô cùng kiên trì."

Cô gái nhỏ nghe anh nói vậy, trên mặt cô gái nhỏ lộ ra vẻ khát khao: "Không phải... một cô gái kỳ quái bị mọi người ghét bỏ sao?"

"Không phải, cô ấy có rất nhiều bạn bè, những người bạn này đều thật lòng thích cô ấy, cô ấy còn tìm thấy tình yêu của đời mình,cô ấy sẽ thề sẽ cùng người đó bảo vệ lẫn nhau, mãi mãi."

Khi nói ra những lời này, trong lòng Ngụy Phong cảm thấy rất đau, cảm xúc bi thương trong nháy mắt tràn ngập lồng ngực.Nếu... nếu anh cứ mãi ở hình thái hồn ma ở bên cạnh cô, anh còn có thể quay về gặp vợ con mình không.Sẽ làm trái lời thề sao.Ngụy Phong nghĩ đến chính mình trên giường bệnh kia.Nếu như anh không quay về, có lẽ... anh sẽ chết.Nếu anh chết, Lộ An Thuần sau này sẽ không có Ngụy Phong nữa, Ngụy Nhiên sau này cũng sẽ không có anh trai...Anh nhìn cô gái dần ngủ say, anh chìm trong đau đớn và đấu tranh vô tận.
 
|| Hoàn || Tình Yêu Của Chúng Ta - Xuân Phong Lựu Hỏa
Ngoại truyện 13


Chương 91: Trăng lưỡi liềmEdit: Thanh==============Ngày hôm sau cuối tuần, Lộ An Thuần lần đầu tiên bảo bảo mẫu dẫn cô đi công viên trò chơi chơi.Dì giúp việc cũng cảm thấy rất kỳ quái, vị đại tiểu thư u ám tự bế này bình thường muốn cố mở miệng nói một câu cũng khó, hỏi gì cô cũng chỉ ừm, ừ, được, ồ...Đứa trẻ như thế cũng sẽ có lúc muốn đi chơi sao?Dù sao bảo mẫu cũng được sự đồng ý của Lộ tiên sinh dẫn đứa nhỏ đến sân chơi, càng hiếm thấy chính là nhìn thấy nụ cười ngọt ngào trên mặt đại tiểu thư.Bà ấy chăm sóc Lộ An Thuần nhiều năm như vậy nhưng vẫn chưa bao giờ nhìn thấy cô cười, đúng là... gặp quỷ mà!Mà chuyện làm cho bà ấy rùng mình chính là Lộ An Thuần không chỉ cười với không khí, mà còn nói chuyện với không khí, lẩm bẩm, nhưng rõ ràng không có ai trước mặt cô.Bảo mẫu cảm giác rất kỳ lạ, tài xế ngồi ở ghế trước còn cảm thấy kinh hãi hơn.Chẳng lẽ là tinh thần phân liệt à.Làm gì có ai nói chuyện với không khí."

Anh trai ma, anh có từng đi công viên trò chơi chưa?"

"Đương nhiên, mỗi tháng anh đều dẫn vợ con đi."

"Gì cơ, anh có con thật sao, nhưng rõ ràng là anh nhìn trạc tuổi em mà."

"Anh nói rồi, anh tới từ một vũ trụ khác, hoặc có thể nói là tới từ tương lai, anh của tương lai đương nhiên sẽ có con rồi."

Ngụy Phong cưng chiều nhìn cô, chạm vào chóp mũi cô một cái, "Con gái của anh đáng yêu giống em vậy."

"Em không đáng yêu đâu, chẳng có ai nói em đáng yêu cả."

"Lộ An Thuần, em là cô bé đáng yêu nhất trên đời được không."

"Thật sao?"

Lộ An Thuần thần bí nhìn anh, "Anh biết em của tương lai, vậy anh biết bạn trai tương lai của em không, có đẹp trai không."

"Đẹp trai như anh vậy."

"Ha ha ha."

Cô gái nhỏ bị anh cười không ngừng, "Anh trai ma, anh tự luyến thật."

Ngụy Phong nhìn sắc mặt trắng bệch của tài xế và bảo mẫu, nói nhỏ bên tai cô: "Em nói chuyện với anh như vậy, bọn họ sẽ nghĩ em bị bệnh tâm thần rồi đưa em đến bệnh viện tâm thần đó."

"Nếu được như vậy thì tốt rồi!"

Lộ An Thuần thấp giọng nói, "Em thà ở bệnh viện tâm thần, còn tốt hơn ở bên cạnh Đại Ma Vương."

Nghe cô nói vậy, Ngụy Phong cảm thấy rất khó chịu.Thà đến bệnh viện tâm thần cũng không muốn ở nhà, có thể tưởng tượng ra cuộc sống của cô ngột ngạt cỡ nào.Nếu như anh ở bên cạnh cô như một hồn ma, có thể làm cô tốt hơn, vui vẻ hơn một chút ...

Ngụy Phong cảm thấy mình không thể chối từ.Đến công viên trò chơi, Lộ An Thuần mua kem vị socola, còn cho Ngụy Phong một cây, nhưng hiển nhiên Ngụy Phong không thể ăn kem được, cô gái nhỏ có chút thất vọng, một người ăn hai cây.Cô vẫn luôn nắm chặt tay anh, giống như chỉ cần buông lỏng, người bạn mới bí ẩn sẽ rời xa cô."

Đại tiểu thư."

Anh bất đắc dĩ nhìn cô gái vẫn luôn lẩm bẩm nói chuyện với anh, "Em cứ nói chuyện với không khí mãi thế thật sự rất kỳ lạ, em xem, xung quanh có rất nhiều người đang nhìn em đó."

"Em không sợ đâu, dù sao em vẫn luôn là một cô gái kỳ quặc."

"Em có từng muốn trở thành một cô gái bình thường không?"

Ngụy Phong suy nghĩ một chút rồi nói, "Một đại tiểu thư thông minh giỏi giả vờ."

"Ý của anh là?"

"Không thể thay đổi hoàn cảnh xung quanh, cố gắng thích ứng với nó, không phản kháng được thì hãy thuận theo nó... tránh những tổn hại không đáng có."

Ngụy Phong nắm lấy bờ vai nhỏ gầy của cô gái nhỏ, "Em sẽ có cách của mình, em vẫn luôn rất thông minh mà."

Cơ thể Lộ An Thuần run lên, mím chặt môi cúi đầu không nói.Lộ An Thuần mà Ngụy Phong biết đã dần học được cách giả dối với người đàn ông đó, trong suốt tuổi thơ và thanh xuân dài đằng đẵng đau khổ, cô luôn kìm nén bản thân để đổi lấy một không gian sống yên bình.Dù đau đớn đến đâu, cô vẫn phải làm điều đó."

Em không muốn nhắc đến ông ta!"

Lộ An Thuần thoát khỏi xiềng xích của Ngụy Phong, "Chúng ta đã tới đây chơi vui vẻ như vậy, anh đừng làm em nghĩ đến những chuyện không vui, anh đã nói sẽ ở bên em mà!"

"Ừm, anh sẽ ở bên em."

Lộ An Thuần chủ động nắm tay anh: "Đi thôi, chúng ta đến nhà ma."

Bảo mẫu dẫn Lộ An Thuần đi mua vé chơi nhà ma, bà ấy đang quen với dáng vẻ Lộ An Thuần coi như không có ai bên cạnh mà nói chuyện với không khí, mặc dù rất kỳ quặc nhưng đầu óc của cô chủ nhỏ này vốn cũng không bình thường rồi.Không cảm thấy kinh ngạc.Đạo cụ của ngôi nhà ma rất giả, những chiếc đầu lâu trắng bệch, những con quái vật đeo mặt nạ đáng sợ thỉnh thoảng xuất hiện dọa người, còn có đủ loại không khí âm u kinh khủng, ánh đèn và âm nhạc quỷ dị...Lộ An Thuần căn bản không sợ nhà ma, bởi vì cô có một con ma thật ở bên cạnh!

Cô không sợ những con ma giả này.Có điều anh trai nhỏ bên cạnh này dường như bị một con ma trắng đột nhiên chui ra dọa cho nhảy dựng, Lộ An Thuần rõ ràng cảm thấy cả người anh giật mình một cái, run rẩy."

Anh bị dọa sao?"

"Không có."

"Mạnh miệng, anh bị dọa rồi chứ gì, anh còn là một con ma đó, vậy mà lại bị mấy con ma giả này dọa sợ."

"Anh nói lại lần nữa, anh không có bị dọa sợ, biết không hả Lộ An Thuần""Anh hung dữ cái gì."

"Anh không hung dữ, anh nói chuyện chính là như vậy đó."

"Anh chắc chắn đang hung dữ với em!"

Ngụy Phong thật sự không có cách nào với cô, cho dù khi còn bé hay đã lớn, thì trái tim dễ vỡ cũng sẽ không thay đổi, chỉ cần anh nói chuyện với giọng điệu nghiêm túc chút thôi, cô gái nhỏ này cũng sẽ nói anh đang hung dữ với cô.Nhất định phải dịu dàng, cực kỳ, cực kỳ dịu dàng."

Được rồi, anh bị dọa sợ rồi, được chưa hả?"

"Đúng là một con ma nhát gan mà."

Lộ An Thuần xoa xoa gương mặt của anh trai nhỏ này, "Đi bên cạnh em, em sẽ bảo vệ anh."

"Được được được, An Thuần bảo vệ anh."

Lộ An Thuần ôm anh một cái, còn hôn lên trán anh: "Anh trai ma, chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau, được không?Ngụy Phong do dự một lúc."

Anh mãi mãi ở bên cạnh em được không?"

"Mãi mãi..."

Mãi mãi là bao xa.Anh còn có thể chờ được bao lâu, anh có thể dùng cách này để ở bên cạnh cô thật sao?Ngụy Phong... không biết.Nói tóm lại, chuyến đi nhà ma này, mặc kệ Ngụy Phong có bị dọa sợ hay không thì nhân viên NPC trong nhà ma cũng bị dọa sợ không nhẹ, sau khi ra ngoài còn lải nhải mắng chửi với đồng nghiệp, nói cô bé kia toàn bộ hành trình đều nói chuyện một mình, à không phải, không phải nói một mình, cô đang nói chuyện với không khí bên cạnh, còn làm động tác ôm, thật sự quá đáng sợ, giống như bên cạnh thật sự có người vậy.Dù sao "ma" cũng đều bị cô dọa thành tai nạn lao động rồi.Bên cạnh vòng đu quay đầy màu sắc, Lộ An Thuần bảo bảo mẫu đợi cô ở bên dưới, cô và Ngụy Phong cùng nhau lên vòng đu quay.Cô bé bóc lớp giấy bọc của cây kẹo mút đưa tới miệng Ngụy Phong, cô thật sự hy vọng anh có thể ăn cây kẹo, bởi vì chia đồ ăn là điều hạnh phúc nhất của trẻ con, cô cũng muốn cùng ăn kẹo với người bạn tốt nhất của mình.Nhưng Ngụy Phong vẫn không thể ăn được, anh không có cơ thể thật."

Có phải anh không cần ăn, cũng không cần ngủ hay tắm rửa gì không?"

"Rất rõ ràng, đúng thế."

Ở một mức độ nào đó, anh chính là một con ma theo đúng nghĩa, cơ thể thực sự của anh có thể vẫn ở trong cô nhi viện Đồng Tâm, trên cơ thể của cậu bé chưa biết sống chết kia.Không biết Ngụy Phong nhỏ bây giờ thế nào rồi.Nhưng Ngụy Phong biết, nếu anh vẫn cứ tùy hứng ở bên cạnh cô như vậy, Ngụy Phong nhỏ kia nhất định sẽ xảy ra chuyện."

Anh, anh đang nghĩ gì thế."

Tâm tư Lộ An Thuần vô cùng tinh tế, nhạy cảm, cô nhìn ra được sự rối rắm cùng đau khổ ẩn giấu trong đôi mắt đen láy của anh trai nhỏ bên cạnh."

Có phải anh... nhớ nhà không?"

Một câu gần như phá vỡ sự phòng thủ của Ngụy Phong.Anh đương nhiên nhớ nhà, nhớ người vợ vẫn đang chờ đợi anh vinh quang trở về, nhớ hai đứa con dễ thương ở nhà, còn nhớ em trai anh, nghe nói gần đây cậu đang yêu đương, không biết tên ngốc này tìm được bạn gái thế nào...Lộ An Thuần ôm chặt cánh tay anh, không muốn rời xa anh: "Anh trai ma, anh đừng đi mà, ở lại với em được không, xin anh đó."

Hốc mắt cô ngập nước, lau lên cánh tay anh: "Anh là người bạn duy nhất của em, là người bạn sẽ không bị Đại Ma Vương phát hiện, xin anh ở bên cạnh em, đừng bỏ em lại một mình."

Ngụy Phong ôm lấy cô gái, môi mím chặt không dám đồng ý với cô.Thật sự không dám đồng ý....Sau khi đi công viên giải trí, anh ở lại với cô thêm vài ngày, nhìn cô gái nhỏ thông minh chống lại những tên xấu xa bắt nạt mình dưới sự "xúi giục" bất lương của anh, học cách giả vờ nghe lời, đáng thương, "lừa gạt" giáo viên.Mọi người luôn có xu hướng đồng cảm với những kẻ yếu đuối và đáng thương, Lộ An Thuần giả vờ yếu đuối, thực sự rất thấm thía, không ai có thể không thông cảm, không thương xót.Đây chính là "vũ khí" của cô, trong hoàn cảnh vô cùng yếu thế, cô phải tỏ ra yếu thế trước mặt Đại Ma Vương, phải học cách che giấu thế giới nội tâm thực sự của mình, sống theo yêu cầu của ông ta, đổi lấy sự tự do và không gian sống cho chính mình.Lộ An Thuần rất nghe lời Ngụy Phong, anh dạy thế nào cô liền làm thế đó.

Hơn nữa cô thật sự rất thông minh, cho dù còn rất nhỏ nhưng cô học rất nhanh, có thể hiểu được ý anh ngay lập tức.Buổi tối Ngụy Phong lại vượt ngàn dặm đến cô nhi viện Đồng Tâm ở thành phố C, muốn xem Ngụy Phong nhỏ thế nào rồi.Nhưng Ngụy Phong nhỏ không ở cô nhi viện, cậu đã được đưa đến bệnh viện, trong phòng chăm sóc đặc biệt ICU, sắc mặt cậu bé tái nhợt, gần như phập phồng, chỉ có nhịp tim rất yếu, lên xuống chậm rãi.Bác sĩ nói sốt cao không lùi, bất cứ lúc nào cũng có thể bị sốc, rất nguy hiểm, dì viện trưởng ở bên cạnh, nước mắt lưng tròng nhìn đứa trẻ tội nghiệp mà không thể làm gì khác.Cô điều dưỡng của trại trẻ mồ côi an ủi viện trưởng: "Bác sĩ nói một đứa trẻ bình thường sốt cao nhiều ngày như vậy sẽ bị sốc từ lâu rồi, em ấy...

đã chống đỡ lâu như vậy, thật sự rất muốn cố gắng sống sót, chúng ta phải tin tưởng em ấy."

"Đứa trẻ này là đứa trẻ kiên cường nhất mà tôi từng thấy, nó... nó sẽ trụ được."

Viện trưởng tiếng khóc nức nở, đau lòng nhìn anh.Ngụy Phong biết nêu anh không vào lại cơ thể của cậu bé, anh sẽ không tỉnh lại được nữa.Nếu như thật sự ở bên cạnh Lộ An Thuần nhỏ mãi mãi, vậy... sau này sẽ thế nào.Trăn Trăn và Xú Xú của anh sẽ được sinh ra sao?Nếu như Ngụy Phong chết lúc nhỏ, mọi thứ đều sẽ thay đổi, hậu quả sẽ giống như hiệu ứng cánh bướm, hậu quả... không thể tưởng tượng nổi.Con anh cũng sẽ không tới được thế giới này.

Lộ An Thuần sau này, có trời mới biết chuyện gì sẽ xảy ra với cô.Ngụy Phong rơi vào đau đớn và tra tấn cùng cực."

Anh trai ma, anh đang nghĩ gì thế?"

Trong đêm, Lộ An Thuần lung lay cánh tay anh, lau đi giọt nước mắt chảy xuống từ khóe mắt anh, "Có phải anh... nhớ nhà không?"

"Ừm, An Thuần, anh nhớ nhà rồi, vợ anh, em trai anh, các con của anh..."

"Anh muốn rời khỏi em!"

Lộ An Thuần ôm chặt lấy cách tay anh, "Không được!

Em không cho phép, anh không được rời khỏi em, anh đã đồng ý với em rồi mà, phải làm bạn với em mãi mãi, không thể không giữ lời!"

Giọng cô bé khản đặc, khóc nức nở, cuối cùng, cô gần như tuyệt vọng cầu xin anh, "Anh đừng đi mà, xin anh, anh trai ma, xin anh đừng bỏ em lại một mình, em sợ bóng tối, sợ ma, sợ Đại Ma Vương, rất sợ, rất sợ..."

Sắc mặt Ngụy Phong vô cùng tái nhợt, hốc mắt đỏ lên, anh gục đầu xuống, đôi môi khô khốc run rẩy: " Lộ An Thuần, có anh ở bên cạnh, em sẽ vui vẻ hơn chứ?"

"Sẽ!

Sẽ chứ!

Em sẽ!

Xin anh đừng đi, xin anh đó!"

Anh không thể phớt lờ lời cầu xin của cô.Anh không nỡ bỏ rơi cô gái của mình một mình rồi đi, bỏ mặc cô trong địa ngục đưa tay không thấy được năm ngón này.Cứ như vậy, Ngụy Phong khổ ở bên cạnh cô, bọn họ cùng nhau ăn cơm, cùng nhau đi chơi, Ngụy Phong để cô mặc đồ cho mình như búp bê, khi cô cười sẽ đưa tay nhéo mũi cô, anh gần như coi cô như con gái mình, xem cô như Trăn Trăn.

Sau này Lộ An Thuần cũng nói, anh không giống anh trai ma, anh giống ba ba ma, một người ba thật sự hơn.Thiên vị, yêu thương, cưng chiều...Tất cả những gì ba ruột không thể cho, Ngụy Phong có thể cho cô không giới hạn.Vài ngày sau, vào một đêm, Ngụy Phong cảm thấy đầu mình đau như búa bổ, bất giác quay lại bệnh viện, nhìn cậu bé rơi vào cơn sốc bị đẩy vào phòng cấp cứu, bác sĩ dùng thiết bị sốc điện cấp cứu hết lần này đến lần khác.Ngụy Phong nhỏ... sắp chết rồi!Mà đúng lúc này, Lộ An Thuần lại đi tới bên cạnh anh, nắm tay anh: "Anh trai ma, đây là đâu thế?

Em đang nằm mơ sao?"

"Có lẽ...

đúng vậy, chúng ta đều đang nằm mơ."

Ngụy Phong quay người lại, dựa lưng vào bức tường trắng, không đành lòng nhìn thêm nữa."

Cậu bé đó là anh!"

Qua tấm kính trong suốt, Lộ An Thuần nhận ra cậu bé đã mất đi hô hấp và nhịp tim trong phòng cấp cứu, có gương mặt giống nhau như đúc với anh trai ma, "Anh ơi, anh sao thế?

Anh bị bệnh sao?"

"Ừm, anh sắp chết rồi."

Ngụy Phong nhắm nghiền hai mắt, "Có lẽ đã chết rồi."

Sau một lúc im lặng, nước mắt của Lộ An Thuần chảy xuống: "Nếu anh luôn ở cạnh em, một đứa trẻ khác trên thế giới này sẽ chết, anh trai ma sẽ trở thành một con ma mãi mãi."

"Như vậy anh có thể mãi mãi ở cạnh em rồi."

Lộ An Thuần thở hồng hộc, dựa vào tấm kính, nước mắt không ngừng tuôn rơi: "Nhưng anh ấy sẽ chết, tôi không muốn anh ấy chết, em rất yêu anh ấy, em muốn anh ấy sống thật tốt, em phải làm sao đây, em nên làm gì đây!"

Ngụy Phong ôm thật chặt lấy Lộ An Thuần, trầm giọng nói: "Đừng khóc, đừng nhìn..."

Giống như năm đó, anh đã chọn từ bỏ tương lai của mình, lao xuống địa ngục mà không do dự.Lần này lựa chọn của Ngụy Phong, cũng giống vậy..."

Không, không... mau cứu anh ấy!"

Lộ An Thuần nhìn vào phòng cấp cứu, bác sĩ đã từ bỏ việc sốc điện cho Ngụy Phong, "Anh mau cứu anh ấy đi, em không muốn anh ấy chết!"

"Anh có thể ở bên cạnh em, Lộ An Thuần, anh có thể..."

"Không, anh trở về nơi anh nên ở đi."

Đôi mắt cô đỏ hoe, gò má tái nhợt không chút huyết sắc, đôi môi run rẩy, " Em sẽ kiên cường, giống anh đã dạy em, sống thật tốt trong nghịch cảnh, sẽ sống thật không ngoan."

Cùng với sự yếu dần của nhịp tim cậu bé, giấc mơ đang thức dậy từng chút một, mọi thứ xung quanh biến thành những mảnh vụn nhỏ, dần dần biến mất.Ngụy Phong không do dự nữa, anh xuyên qua phòng cấp cứu, một lần nữa chạm vào tay cậu bé.Một sức mạnh khổng lồ cuốn tới, hút anh vào trong cơ thể cậu bé.Ý thức...

đang từ từ biến mất.Anh nhìn về phía Lộ An Thuần ngoài tấm kính, nhìn lại lần cuối.Lộ An Thuần trong giấc mơ cũng từ từ tỉnh lại, hai tay đè lên tấm kính, lưu luyến cùng tuyệt vọng nhìn anh ——"Anh tên gì?"

"Anh ơi, nói cho em, nói cho em biết... em phải tìm anh thế nào đây!"

Cô ấy sụp đổ khóc lớn, "Em muốn tìm anh!

Em nhất định sẽ tìm được anh!"

"Anh tên Ngụy...

Phong, anh ở..."

Tích tắc, tích tắc...Dụng cụ đo dấu hiệu sinh tồn cho thấy tim Ngụy Phong đã đập trở lại, viện trưởng và điều dưỡng ngoài cửa thở phào nhẹ nhõm, chậm rãi dựa vào tường ngồi xuống.Mà trong nháy mắt đó, Lộ An Thuần đột nhiên tỉnh dậy khỏi giấc mơ, cô trở lại căn phòng nhỏ tối om, nước mắt nơi khóe mắt vẫn chưa khô.Anh trai ma, đã biến mất rồi.Anh tên gì?Anh ở đâu?Lộ An Thuần hoàn toàn không nhớ rõ tên anh trong giấc mơ, không chỉ như vậy, tất cả ký ức về giấc mộng, giống như bị gió thổi bay đi, chậm rãi biến mất trong đầu cô.Không nhớ được gì cả, chỉ có một vòng bóng mờ mơ hồ và nỗi buồn trào dâng... lấp đầy lồng ngực cô.Cô đã đánh mất một thứ rất quan trọng, rất quan trọng.Đột nhiên cô nghe thấy một âm thanh "leng keng" từ phòng bên cạnh.Lộ An Thuần ra khỏi phòng, đến trước cửa phòng mẹ cô, kể từ khi mẹ cô qua đời, căn phòng này hoàn toàn trống rỗng, Đại Ma Vương thỉnh thoảng sẽ vào để tưởng nhớ người vợ đã khuất của mình, nhưng đêm nay, ông không có ở đây...Có tiếng "két" từ cánh cửa cũ, Lộ An Thuần bước vào phòng, nhìn thấy tấm màn trắng bay phất phới, bức ảnh của mẹ bị gió thổi rơi xuống đấtLộ An Thuần nhặt khung hình lên, may mắn là tấm kính không bị vỡ, cô treo khung hình lại lên tường, chuẩn bị rời đi.Đột nhiên, cô thấy sàn gỗ nơi khung ảnh vừa rơi xuống dường như bị cong vểnh lên ở một góc.Cô gái nhỏ nhíu mày lại, nằm rạp trên mặt đất, từng chút từng chút đẩy sàn gỗ lỏng lẻo ra.Trong khe hẹp giữa những tấm gỗ, có giấu một phong thư và...Một đồ kẹp ảnh.Mặt trước là mẹ cô, mặt sau là... một cậu bé còn mặc tã xa lạ.*Lộ An Thuần lại từ trong mộng tỉnh lại, thở hồng hộc, trên trán rịn mồ hôi, khóe mắt còn đọng lại nước mắt.Căn phòng mang tông màu trắng sữa quen thuộc, cô nằm trên chiếc giường lớn êm ái màu xám đậm, cạnh tủ đầu giường là bức ảnh cưới của cô và Ngụy Phong, người đàn ông trong ảnh đang ôm cô vòng vòng trên bờ biển.Lộ An Thuần cầm bức ảnh cưới lên, nhìn chúng một lúc lâu, chắc chắn tất cả đều là thật.Cô mơ một giấc mơ, lại mơ thấy bóng ma kia.Bóng ma của anh trai vẫn luôn quấy nhiễu tuổi thơ cô.Tên anh, khuôn mặt anh...Lộ An Thuần hoàn toàn không nhớ, nhưng... cảm giác anh đi ở bên cạnh cô lại khắc cốt ghi tâm thật khó quên, khắc sâu trong ký ức.Ánh nắng ban mai lờ mờ chiếu vào phòng, cửa bị đẩy ra, bạn nhỏ Ngụy Hữu An mặc quần cộc thận trọng thò đầu vào: "Mẹ dậy uống nước đi, con nghe tiếng mẹ khóc trong phòng."

"Xú Xú, qua đây."

Cậu bé nhảy lên giường, chui vào lòng mẹ, lúc này Ngụy Trăn cũng theo đuôi tới, bò lên giường.Lộ An Thuần ôm hai đứa trẻ một trái một phải: "Sao lại dậy cả rồi."

"Hôm nay ba về."

Ngụy Trăn dán vào lòng mẹ, mềm mại nói, "Con có hơi hồi hộp."

"Nha đầu ngốc, hồi hộp gì chứ?"

"Đã lâu rồi không gặp ba, mặc cỡ quá."

Lộ An Thuần bị cô bé chọc cười: "Làm sao đây, mẹ cũng có chút mắc cỡ."

Ngụy Hữu An đưa tay lau đi nước mắt trên khóe mắt Lộ An Thuần, "Mẹ mơ thấy ba sao?"

"Ừm, mẹ mơ một giấc mơ rất dài."

"Là giấc mơ thế nào ạ?"

"Mẹ không nhớ rõ, chỉ cảm thấy... rất đau lòng, lại rất vui vẻ."

"Mẹ ngủ thêm một lát đi, tối nay ba trở về, chúng ta sẽ tổ chức nghi thức chào đón ba."

Nói xong, Ngụy Hữu An dẫn Ngụy Trăn rời đi, "Đừng quấy rầy mẹ ngủ."

"Không sao."

Lộ An Thuần ôm cô gái nhỏ: "Ngủ với mẹ nào."

"Dạ, được ạ."

Ngụy Hữu An cũng nằm xuống bên cạnh cô, dựa sát vào mẹ, ngoan ngoãn nhắm mắt lại....Vào buổi tối, với một chiếc dù khổng lồ trên bầu trời, khoang thuyền mang người quay trở lại của tàu vũ trụ đã hạ cánh xuống phạm vi của bãi đáp, đội tìm kiếm cứu nạn đã kịp thời phát hiện hiện trường hạ cánh.Cửa cabin từ từ mở ra, các giám sát viên y tế và nhân viên xác nhận sức khỏe của từng phi hành gia, Ngụy Phong là người cuối cùng rời khỏi cabin.Sau bài kiểm tra trọng lực và một loạt các cuộc kiểm tra, Ngụy Phong có thể gặp gia đình mình tại sảnh hàng không.So với khi rời đi, ngũ quan của người đàn ông gầy hơn, nhưng càng lộ vẻ sắc bén và cứng rắn hơn, đôi mắt đen đó dường như được rửa sạch bởi dải ngân hà, tỏa ra ánh sáng trong veo.Anh nhìn Lộ An Thuần từ xa, hơi thở không ổn định, khóe mắt hơi đỏ lên.Hai cục cưng nhỏ cộng thêm một Ngụy Nhiên không chờ được nữa lao về phía anh——"Ba ơi."

"Ba ơi!"

Nhưng anh hoàn toàn phớt lờ họ, chạy thẳng đến chỗ Lộ An Thuần.Ngụy Hữu An và Ngụy Trăn phản ứng lại, phát hiện mình vồ hụt, lúc quay đầu lại nhìn thấy ba đang ôm chặt lấy mẹ.Giống như chúng không phải con ruột.Chúng nhìn cậu nhỏ Ngụy Nhiên cũng vồ hụt giống mình, Ngụy Nhiên bất lực dang tay: "Cậu cũng không phải ruột thịt, nhưng hai đứa không giống nhau, sao lại bị đối xử giống cậu vậy."

Ngụy Hữu An cũng rất bất đắc dĩ: "Ồ, ba vẫn thích mẹ hơn."

Ngụy Phong ôm Lộ An Thuần quay mấy vòng, cho đến khi váy cô cùng bay lên.Cơ thể Lộ An Thuần run rẩy, cô dùng hết sức ôm lấy người đàn ông trước mặt, niềm vui mất đi rồi lại có được và nỗi buồn luôn chất đầy lồng ngực khiến cô gần như không thể bình tĩnh nói ra lời nào."

Em đã mơ một giấc mơ."

"Em mơ thấy một hồn ma..."

"May mắn là, anh ấy đã quay lại bên cạnh em sau rất nhiều năm anh ấy rời xa em."

Nước mắt chảy dài trên khuôn mặt cô, "Anh đừng bao giờ rời xa em nữa."

Lộ An Thuần, cho dù thời gian và không gian kết thúc, vũ trụ bị hủy diệt, anh cũng sẽ không bao giờ rời xa em nữa."

Anh thành kính cam đoan với cô.*Mấy năm sau đó, Ngụy Phong chuyển đến bộ phận kỹ thuật của cơ quan vũ trụ để nghiên cứu và phát triển tàu vũ trụ, đã đạt được những thành tựu nổi bật.Mười tám tuổi, chàng trai nào chưa từng mơ được lên chín tầng mấy ôm lấy trăng.Nhưng bây giờ, trong lòng anh lại càng có nhiều băn khoăn và nhớ nhung.Trong lòng anh không còn bầu trời đầy sao và vũ trụ bao la nữa, anh chỉ mong 9 giờ tới 5 giờ về, tan sở về nhà nấu cơm cho vợ, tối cùng vợ xem một bộ phim hay trong tiếng mưa, mỗi đêm đều có thể ôm cô ngủ.Đêm đó, lúc Lộ An Thuần giúp Ngụy Phong thoa kem dưỡng da tay, tình cờ phát hiện ra trên móng tay cong cong của ngón trỏ và ngón cái trên tay trái của anh có một hình lưỡi liềm màu trắng nhạt.Lộ An Thuần vô cùng vui vẻ, cầm tay anh cẩn thận đánh giá: "Mọc ra thật sự quá tốt rồi!"

Ngụy Phong chẳng thèm quan tâm, lại không khỏi bị nụ cười của cô lây nhiễm, khóe miệng giật giật: "Có cần vui vẻ như vậy không?"

"Em từng nói trăng lưỡi liềm là phúc, em mong anh sẽ hạnh phúc."

"Anh không phải họ Phúc, anh họ Ngụy."(*chữ 'họ' và chữ 'hạnh' phát âm giống nhau.)"..."

"Khi nào anh có thể ngừng nói với em mấy câu xàm xí này, em mới thật sự hạnh phúc đó!"

Ngụy Phong cười đưa tay bóp mặt cô gái, hai người đùa giỡn một trận trên giường, cuối cùng Ngụy Phong ôm cô vào lòng, cọ cọ cô một lúc lâu như một chú chó vậy."

Lộ An Thuần, em chính là hạnh phúc lớn nhất trong quãng đời còn lại của anh."

Lộ An Thuần dựa vào anh, cảm thấy vô cùng thỏa mãn.Họ đã kết hôn nhiều năm, Ngụy Phong đồng thời đảm nhận vai trò của một người chồng và người cha, yêu thương cô như con gái, chữa trị và lấp đầy tất cả những điều còn thiếu trong thời thơ ấu của Lộ An Thuần.Họ sẽ ôm lấy nhau và chỉ có nhau trong suốt quãng đời còn lại, mỗi ngày là một niềm hạnh phúc, kéo dài mãi mãi.HOÀN TOÀN VĂNVậy là đã hoàn thành thêm một bộ nữa rồi nè 🎉Cảm ơn mọi người đã ủng hộ truyện 😘😘Giới thiệu với mọi người một bộ truyện mới sắp xuất hiện tại Augustamin nhaTên truyện: Rơi vào lòng bàn tay

Tác giả: Nghê Đa Hỉ

Thể loại: Nguyên sang, ngôn tình, hiện đại, tình yêu, đô thị tình duyên, hào môn thế gia, ngọt, HE.

Tình trạng: Tác giả đang viếtGiới thiệu vắn tắt:1.Buổi chiều hôm đó, Khương Từ vì lạc đường nên vô tình đi vào sân nhà của Thẩm Thính Nam, nghe thấy anh đang nói chuyện với bạn, giọng điệu khinh thường, "Tôi có thể có ý kiến gì chứ, một người mồi chài lớn và một người mồi chài nhỏ*, nhìn đã thấy phiền."(*Bản gốc là 捞女 lao nữ: thường chỉ những người phụ nữ từ bỏ phẩm giá của mình, đánh đổi thể xác và linh hồn để lấy tiền.)"Ba tôi mấy năm nay càng già càng hồ đồ, trước khi dẫn người vào cửa cũng không biết điều tra lý lịch của người kia."

Năm đó Khương Từ vừa tròn mười tám tuổi, là thời điểm tâm tư nhạy cảm nhất, từ đó về sau, mỗi khi Thẩm Thính Nam ở nhà, cô đều ở trong phòng ngủ không ra ngoài, sợ chọc anh chán ghét.2.Lúc đầu Thẩm Thính Nam thực sự rất khó chịu với cô em gái hời Khương Từ này, nhưng sau một thời gian ở chung sớm chiều, anh phát hiện cô gái nhỏ không hề đáng ghét như anh tưởng, ngược lại còn rất đáng yêu.Nhưng anh không hiểu tại sao Khương Từ cứ trốn tránh anh, mỗi lần nói chuyện với anh chưa được ba câu đã cố gắng muốn đi.Bạn tốt cười giỡn nói: "Bình thường có phải cậu bắt nạt cô gái nhỏ người ta không?"

Thẩm Thính Nam nói: "Tôi cũng không có bệnh, một người đàn ông giận dỗi với cô gái nhỏ làm gì."

3.Năm Khương Từ học đại học năm tư, mối quan hệ giữa mẹ cô và chú Thẩm kết thúc, hai người chia tay trong hòa bình.Khương Từ không còn lý do tiếp tục ở lại nhà họ Thẩm nữa, cô rất nhanh đã chuyển ra ngoài.Tình cờ năm tư cô phải tìm việc làm, cô muốn về quê chăm sóc bà nội tuổi đã cao, thế là cô nộp hồ sơ xin việc ở Dung Thành quê cô.Gặp lại Thẩm Thính Nam đã là ba tháng sau.Đêm đó cô làm thêm giờ, lúc rời công ty luật đã là tám giờ tối.Nhìn thấy Thẩm Thính Nam đang dựa vào xe hút thuốc ở đối diện, cô nghi ngờ mình hoa mắt nhìn lầm.Cho đến khi Thẩm Thính Nam nhìn cô, ánh mắt hai người chạm nhau, nhịp tim cô bất giác chậm một nhịp.Sau khi sửng sốt mấy giây, cô đi đến trước mặt Thẩm Thính Nam, vẫn là Thẩm Thính Nam mở miệng trước, khóe môi nở nụ cười nói: "Chuyển đi cũng không chào tạm biệt anh, ghét anh như vậy à?"*Khinh thường nhất thời thoải mái, theo đuổi vợ thừa sống thiếu chết.HE, chênh lệch 7 tuổi.Chú thích: Trong lúc ba mẹ nam nữ chính yêu nhau, nam nữ chính không có tuyến tình cảm.
 
Back
Top Bottom