Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Đm/End] Vợ Mình Tự Mình Nuôi - Quan Ni Ni

[Đm/End] Vợ Mình Tự Mình Nuôi - Quan Ni Ni
Ngoại truyện 1.4


Biên tập: Mai Thực Vật

Chỉnh sửa: June

***

Hiếm khi Khương Nghi nói với người khác biệt danh của mình.Lý do ba Khương đặt biệt danh này cho cậu cũng rất đơn giản.

Vào một ngày nọ, khi cậu còn nằm trong tã lót ở bệnh viện, xung quanh đều là những đứa trẻ đang gào khóc, y tá nhìn thấy đứa bé con này nằm cuộn mình trong góc mút ngón tay, không khóc cũng không giãy, cô không nhịn được cười nói: "Đứa nhỏ này ngoan quá."

Vì thế ba Khương đã đặt cho cậu nhũ danh là Bé Ngoan.

May thay Lục Lê cũng không hỏi tại sao cậu lại được đặt nhũ danh như thế mà chỉ cúi đầu nhìn cậu, bỗng cong môi hỏi: "Thật sự gọi là Bé Ngoan hả?"

Khương Nghi ngại ngùng ừ.

Cậu thiếu niên tóc vàng hơi nghiêng đầu, con ngươi màu xanh nhạt nhìn chằm chằm cậu, nói: "Nhỡ cậu lại lừa tôi thì phải làm sao bây giờ?"

Người trước mặt cậu cực kỳ cao, vai rộng eo thon, dù người đang hơi cúi xuống nhưng vẫn mang lại cho người ta cảm giác áp bách mạnh mẽ như cũ.

Khương Nghi hơi nghiêng đầu, cậu vuốt vuốt sống mũi, nhỏ giọng nói: "Chuyện này lừa cậu có ích gì đâu?"

Lục Lê: "Cậu còn nói dối tôi là mình tên Lôi Phong."

Khương Nghi ho khan, rồi cúi đầu trịnh trọng nói: "Nhưng nhũ danh của tớ thực sự là Bé Ngoan mà."

Lục Lê: "Cậu chứng minh đi?"

Khương Nghi cũng không biết chứng minh như thế nào, nhũ danh không giống như tên thật, không đăng ký giấy chứng nhận xác minh.

Mà từ nhỏ đến lớn, chỉ có bà nội và ba Khương gọi nhũ danh của cậu thôi.

"Bé Ngoan."

Giữa mùa hè, những ngọn cây đong đưa, ánh nắng xuyên qua cành lá rậm rạp chiếu lên trên ghế dài, tạo thành những đốm sáng và tối, cùng với tiếng gió xào xạc bồng bềnh, cậu thiếu niên tóc vàng đang hơi cúi, bỗng nhỏ giọng gọi một tiếng Bé Ngoan.

Khương Nghi vô thức ngẩng đầu lên theo tiếng gọi, con ngươi đen nhánh ánh lên vài đốm sáng, vừa xinh đẹp vừa dịu dàng, giống như một viên pha lê đầy nước sáng long lanh, Cậu hơi ngửa đầu lên nhìn hắn, mái tóc đen trước trán lòa xòa trên lông mày, những sợi tóc đen dưới ánh mặt trời như phát ra ánh sáng.

Lục Lê không nói gì mà chỉ cúi đầu nhìn cậu.

Một lúc lâu sau, hắn mới cong khóe môi, hạ giọng đến mức thật thấp, nói: "Thì ra cậu không gạt tôi thật."

"Đúng là Bé Ngoan nhỉ."

Khương Nghi xoa xoa vành tai, dường như không quá quen thuộc, nói: "Ừm."

Lục Lê đứng thẳng lên, hắn duỗi hai ngón tay móc lấy cặp sách của Khương Nghi rồi kéo cậu đi tới ghế dài ở cửa hàng tiện lợi, vừa đi vừa nói: "Cậu bôi thuốc giúp tôi đi."

Khương Nghi chỉ có thể đeo cặp sách đi theo người thiếu niên tóc vàng đến ghế dài.

Cậu chưa từng giúp người khác bôi thuốc trị thương bao giờ, cúi đầu mở túi bông ngoáy tái, cẩn thận chấm chấm Iodophor.

Lục Lê nhìn người trước mặt đang cúi đầu mở túi bông ngoáy tai, để lộ ra một phần gáy mảnh mai vốn bị tóc đen che khuất.

Gáy cậu trắng nõn đến mức chói mắt, mạch máu có màu sắc rất nhạt đang uốn lượn dưới làn da trắng sứ mềm mại, nhìn qua như dương chi bạch ngọc.Yết hầu hắn giần giật nhưng cổ họng không phát ra tiếng.

Khương Nghi nhẹ nhàng bôi thuốc lên vết thương nhỏ trên ngón tay hắn, sau khi bôi thuốc xong, cậu còn theo bản năng mà thổi thổi vào đó, giống như ba Khương bôi thuốc cho cậu khi cậu còn nhỏ.

Khi được Khương Nghi bôi thuốc cho, Lục Lê ngồi im không động đậy, bỗng lúc này mí mắt giật giật, cảm giác có hơi ngứa ngáy.

Khương Nghi tự bị hành động thổi thổi này của mình chọc cười, cậu để tăm bông lên trên khăn giấy, lắc đầu nhìn trời, nghĩ thầm người này còn đi đánh nhau thì khi bôi thuốc cần gì phải thổi vào vết thương chứ?

Lục Lê cúi đầu nhìn nhìn ngón tay đã được bôi thuốc, bỗng nhiên nói: "Trên mặt cũng có."

Khương Nghi: "Hử?"

Cậu ngẩng đầu nhìn Lục Lê đang chỉ vết thương nhỏ trên gò má phải của hắn, mặt không cảm xúc nói: "Chỗ này cũng có."

Khương Nghi lại gần nhìn kỹ một chút: "Chỗ này hình như không bị xước đâu."

"Không cần bôi thuốc."

Nét mặt Lục Lê không đổi, nói: "Cậu bôi đi."

Khương Nghi: "..."

Cậu vặn nắp chai cồn iot với vẻ mặt khó hiểu, nghĩ thầm cái tên mắt xanh này quan tâm mặt của mình thật đấy.

Khương Nghi lấy tăm bông chấm vào lọ rồi chấm vào chỗ mà người thiếu niên tóc vàng chỉ, nói: "Được rồi đó."

Cậu vứt tăm bông đi, chuẩn bị thu dọn đồ trên bàn thì phát hiện ra Lục Lê vẫn đang cúi đầu chờ cậu.

Khương Nghi lặp lại: "Bôi xong rồi."

Lục Lê vô thức nhíu lông mày lại, giọng nói mang theo vẻ không vui, hắn nhỏ giọng nói: "Thổi một tí."

Khương Nghi còn chưa kịp hiểu, hỏi: "Thổi cái gì?"

Lục Lê chỉ vào chỗ vừa được bôi thuốc trên mặt.

Khương Nghi: "..."

Cậu lặng im rồi lặp lại: "Thổi một chút á?"

Lục Lê ừ một tiếng rồi nhìn cậu chằm chằm.

Khương Nghi lại gần hắn, tiến đến ngày càng gần hơn dưới ánh mắt chuyên chú của Lục Lê.

Sau đó, cậu giơ tay quạt quạt vài cái trước mặt hắn, qua loa nói: "Được rồi."

"Thổi rồi đó."

Lục Lê: "..."

Lông mày hắn nhăn tít lại, vẻ mặt cực kỳ không vui, nói với cậu rằng mình muốn cái hộp băng urgo có hình con mèo.

Khương Nghi kéo khóa mở cặp sách ra, cậu lôi ra một hộp băng urgo từ trong cặp rồi đưa cho hắn, hỏi: "Không phải tớ vừa băng lại cho cậu rồi à?"

"Cậu còn muốn lấy hộp làm gì thế?"

Thiếu niên tóc vàng cầm lấy một hộp băng cá nhân, trả lời bằng vẻ mặt lạnh lùng: "Đi đánh nhau."

Khương Nghi: "..."

Thiếu niên tóc vàng: "Đánh xong lại tới tìm cậu."

Bị thương nặng hơn tí nữa.

Vậy là hắn có thể được thổi nhiều hơn rồi.

Khương Nghi: "..."

Cậu im lặng đưa tay ra rồi cầm lấy hộp băng cá nhân kia và nhét lại vào trong cặp sách.

Cậu do dự một chút rồi vẫn quyết định nói ra: "Cậu không nên đi đánh nhau."

Lục Lê ồ một tiếng, ngồi trên ghế dài nghiêng đầu nhìn cậu, nói: "Tôi không đánh nhau."

Khương Nghi thở phào.Lục Lê tiếp tục nói: "Tôi đánh võ mà."

Khương Nghi: "..."

Trông Lục Lê dường như không hứng thú lắm, hắn nói: "Nhưng mấy người gần đây, đánh chẳng thú vị gì cả."

Mèo con không còn thích nói chuyện với hắn.

Khương Nghi im lặng đeo cặp sách, cậu lôi hộp băng cá nhân ra khỏi cặp rồi nhét vào tay của cậu con trai đang ngồi bên cạnh.

Đánh võ.

Nói đùa.

Cậu chẳng chịu nổi một đấm của người bên cạnh đâu.

Lục Lê lại nhét băng cá nhân cho cậu, không chỉ có một hộp, mà còn nhét luôn cả hộp băng y tế ban nãy cậu đưa cho hắn.

Hắn nói: "Lần sau bị thương tôi sẽ tới tìm cậu."

Hắn lại bổ sung: "Vừa nãy cậu nói rồi mà."

Khương Nghi ôm hai hộp băng cá nhân đứng dậy, nhìn Lục Lê cũng đứng dậy và đi theo cậu.

Hắn đi sau lưng cậu và không nói gì, chỉ im lặng đút tay vào túi quần đi theo.

Dáng vẻ hết sức tập trung.

Giữa hè ve kêu từng trận râm ran, Khương Nghi đeo cặp sách bỗng nhiên quay đầu, hơi do dự nơi: "Cậu muốn về trường à?"

Cậu nhớ Lục Lê thường rất ít khi đến trường học.

Muốn về trường thì cũng phải đợi thứ sáu bởi vì hôm đó không có giáo viên đi kiểm tra, có thể giảm bớt rất nhiều phiền phức.

Bước chân Lục Lê khẽ dừng lại, hình như cũng cảm thấy có gì đó kỳ lạ, rõ ràng hắn ghét nhất là bị nhà họ Lục bố trí mấy thứ đó.

Nhưng nghĩ một hồi hắn lại cảm thấy bình thường.

Bà ngoại của hắn cũng thích theo sau mèo con đi tới đi lui trong phòng.

Không có gì kỳ lạ.Vì thế Lục Lê gật nhẹ và ừ một tiếng.

Hai người cùng nhau về trường học.

Trước cổng trường, giám thị và bảo vệ túc trực kiểm tra học sinh, mỗi tuần sẽ kiểm một lần.

Khương Nghi đeo cặp sách, mặc đồng phục, hầu như năm nào cũng được nhận học bổng nên là gương mặt quen thuộc trên bục chào cờ.

Giám thị híp mắt tươi cười chào hỏi với Khương Nghi, lúc ông trông thấy nam sinh tóc vàng sau cậu, lông mày bất giác nhếch lên, mang theo vài phần chỉ tiếc rèn sắt không thành thép quát: "Tại sao lại là em?"

"Không phải mấy ngày trước thầy nhắc em rồi sao?

Phải mặc đồng phục!"

"Còn lần trước có phải em hút thuốc trong toilet không?

Học sinh lớp Hai bảo tàn thuốc không phải do mấy đứa để lại, là do em vứt đó."

Lục Lê không có cảm xúc gì, chỉ là lúc ngẩng đầu, nhìn thấy mèo con của hắn đang đứng chờ hắn ngay cổng trường.

Hình như mèo con của hắn khá bất ngờ, ánh mắt hơi chần chờ nhìn qua hắn.Giọng của chủ nhiệm phòng quản lý học vụ rất lớn, rất nhiều học sinh qua lại đều quay đầu lại nhìn hắn, có người tò mò, có người bắt đầu xì xào bàn tán, chẳng qua ai cũng lia mắt thăm dò, thậm chí còn có người nhìn sang Khương Nghi đi cùng hắn nữa.Có vẻ như nhiều người biết Khương Nghi, hết nhìn cậu lại nhìn hắn, sau đó thì thầm với nhau.

Bỗng nhiên Lục Lê cảm thấy hơi bực bội.Hắn không thể giải thích lý do của những cảm xúc này, nhưng trong tiềm thức hắn không muốn những người đó nghĩ rằng Khương Nghi đi với mình.

Chủ nhiệm vẫn thao thao bất tuyệt, nói rằng không mặc đồng phục thì không được vào trường.

Trên mặt Lục Lê lạnh tanh.

Cho đến khi hắn nhìn thấy Khương Nghi cách hắn không xa, hơi do dự một lát rồi cũng quay người rời đi.

Lục Lê ngẩng đầu, nhìn bóng dáng của nam sinh tóc đen rời đi.

Hắn không nói gì cả, chỉ đứng yên nhìn chằm chằm bóng lưng xa dần của cậu.

Sau khi chủ nhiệm huyên thuyên mắng mỏ, ông nhìn sắc mặt lạnh lùng của nam sinh tóc vàng trước mắt, miệng nghẹn nghẹn, toan nói gì thì nghe thấy tiếng la thanh thúy: "Thầy Lưu..."

Chủ nhiệm phòng giáo vụ quay đầu lại, nhìn thấy học sinh giỏi nhất trường vịn đầu gối thở dốc, trên tay cầm bộ đồng phục nói vs ông: "Thưa thầy."

"Sáng nay cậu ấy để quên đồng phục trong lớp, bây giờ em mang đến cho cậu ấy."

Chủ nhiệm phòng giáo vụ ngẩn người, nhìn Khương Nghi nhét đồng phục vào tay nam sinh tóc vàng, sau đó kéo cặp sách trên vai hắn: "Thưa thầy lần sau tụi em sẽ không phạm lỗi nữa."

"Có thể để cậu ấy vào trường không?"

Chủ nhiệm phòng giáo vụ hơi đau đầu, cuối cùng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: "Được rồi được rồi, đi vào đi."

Khương Nghi cười nói: "Em cảm ơn thầy ạ."

Sau khi đi vào trường, Khương Nghi quay đầu: "Bình thường cậu vào trường thế nào vậy?"

Lục Lê cúi đầu nắm lấy đồng phục của Khương Nghi, một hồi lâu mới nói: "Leo tường."

Lâu rồi chưa đi bằng cổng.Nên hắn đã quên béng mất ngay cổng có rất nhiều người khó chịu.

Nhưng hình như cũng không lỗ lắm.

Lục Lê cầm đồng phục của Khương Nghi, nghĩ nghĩ, lập tức mở ra định tròng lên người.

Khương Nghi: "???"

Cậu thoăn thoắt giữ chặt Lục Lê: "Cậu định làm gì vậy?"

Lục Lê chỉ mới thò một ống tay, nghe vậy cúi đầu thành thật nói: "Muốn nhìn xem cậu bé như thế nào."

Xem ra sức khỏe người bên cạnh không tốt lắm, thân hình gầy gò, trước đó lúc mở cái dù giá một tệ, đồng phục đón gió có phác họa ra một đoạn eo tinh tếKhương Nghi: "..."

Thần kinh.

Hắn nghiêm mặt đưa tay: "Đưa cho tôi."

"380, tự mua đi."

Lục Lê ồ một tiếng, sau đó rút ví tiền từ trong balo, móc ra một xấp tiền, đút cho Khương Nghi nói: "Mua mười bộ."

Mèo con xinh đẹp cần tiêu rất nhiều tiền.

Mà hắn cũng có rất rất nhiều tiền.

Cậu và hắn thật xứng đôi.

Chờ một chút nữa thôi hắn sẽ bỏ rất nhiều tiền để mang mèo con về nước Anh.Bà ngoại của hắn chắc chắn cũng sẽ thích.
 
[Đm/End] Vợ Mình Tự Mình Nuôi - Quan Ni Ni
Ngoại truyện 1.5


Cuối cùng, Lục Lê vẫn trả áo khoác đồng phục cho Khương Nghi.Vì dạo gần đây nhiệt độ thường xuống rất thấp vào ban đêm, khiến cho mức chênh lệch nhiệt độ giữa ban đêm và ban ngày rất lớn.Với lại trông Khương Nghi không được khỏe cho lắm.Khương Nghi cầm áo đồng phục, quay đầu nói: "Tớ về lớp nhé."

"Áo đồng phục cậu mua ở phòng giáo vụ ấy."

"Nếu có thời gian thì cậu có thể qua đó lấy một bộ."

Lục Lê ừ một tiếng.Lúc Khương Nghi quay người lại thì bỗng nghe thấy người sau lưng nói: "Tàn thuốc ở trong nhà vệ sinh không phải do tôi để lại đâu."

Lúc đầu nghe Khương Nghi còn không hiểu lắm, đến khi quay đầu thấy Lục Lê một tay đút túi, nhìn chằm chằm vào cậu, hắn lặp lại một lần nữa: "Tàn thuốc không phải của tôi."

Lúc này Khương Nghi mới hiểu được người trước mặt đang muốn giải thích với cậu chuyện vừa rồi thầy chủ nhiệm hỏi họ ở cổng trường.Cậu bật cười, gật nhẹ: "Được, tớ biết rồi."

Lục Lê hơi nghiêng đầu, dáng vẻ thở phào nhẹ nhõm.Sau khi băng bó vết thương, mối quan hệ giữa hai người dường như thân thiết hơn rất nhiều, họ còn trao đổi phương thức liên lạc.

Lục Lê dường như coi việc tối đến nhà cậu ăn chực là một trình tự cố định.Đến rất đúng giờ, chấp hành vô cùng nghiêm chỉnh.Mãi cho đến một ngày Khương Nghi không đến trường, Lục Lê vồ hụt mất, hỏi các bạn cùng lớp mới biết Khương Nghi xin nghỉ ốm, cậu sợ lây cho các bạn khác trong ký túc xá nên đã trở về nhà.Lục Lê đứng ở cửa lớp không nói lời nào, nhưng khi chuông vào lớp vang lên thì hắn lại leo tường, trốn học chạy về nhà.Lần đầu tiên hắn gọi điện thoại cho Lục Đình, chỉ để hỏi ông có thể cho hắn phương thức liên lạc của ba Khương hay không.Hơn hai giờ chiều.Tại nhà họ Khương.Phòng ngủ được tắt đèn và kéo kín rèm.Gương mặt của Khương Nghi đỏ bừng, tóc trên trán ướt đẫm mồ hôi lạnh, vài lọn tóc tán loạn xõa trên mắt và lông mày, đôi lông mi mảnh dài và dày khép lại, đôi môi mím chặt lại, hơi thở phả ra càng ngày càng nóng rực...Cậu cuộn mình trong chiếc chăn mỏng, hai gò má ửng hồng càng tôn lên vẻ tái nhợt ốm yếu.

Hơi thở nhẹ đến gần như không thể nhìn ra lồng ngực phập phồng.Lục Lê cầm chìa khóa mở cửa ra, bỗng trái tim đập rộn ràng mấy nhịp, giống như có người đập "pheng" vào trán hắn một cái, chấn động đến bất ngờ khiến tim hắn nặng nề rơi xuống.Hắn đi tới vén chăn lên, sờ vào người cậu trai đang nằm trên giường, cảm nhận hơi nóng áp vào tay.

Hắn sờ trán của cậu trai, phát hiện nhiệt độ ở trán cũng không thấp.Lục Lê tự mắng thầm bản thân mình bằng một câu thô tục.Hắn vừa định cúi xuống bế người nằm trên giường để đi ra ngoài, nhưng không ngờ lực quá mạnh khiến người đang cuộn tròn trong chăn mơ màng mở mắt ra, đôi mắt lơ mơ nhìn về phía hắn.Khương Nghi bị sốt nên cũng hơi buồn ngủ, giọng điệu uể oải, khàn khàn hỏi hắn: "Sao thế?"

Lục Lê khom người vòng tay ôm qua tấm lưng ướt mồ hôi của Khương Nghi, nói: "Mình đi bệnh viện đi."

Khương Nghi choáng váng lắc đầu, nói bằng giọng khàn khàn lẫn một chút giọng mũi: "Không đi."

"Tớ đã uống thuốc rồi."

Cậu xoay người, trùm chăn lên đầu và nói: "Ngủ một giấc là sẽ ổn thôi."

Chỉ cần ngủ đủ một giấc là được rồi.Từ nhỏ đến lớn cậu đều như thế cả.Nếu bệnh không nặng lắm thì uống thuốc xong và nằm trong chăn ngủ một giấc là đỡ hơn nhiều.Lục Lê hít sâu, lần đầu tiên trong đời hắn kìm nén tính tình của mình, vụng về dỗ người khác, hắn quỳ trên giường, nhỏ giọng hỏi: "Sao cậu không muốn đi bệnh viện?"

"Bị ốm thì phải đi bệnh viện chứ."

Nhưng mèo con đang bị bệnh này không chịu nghe lời hắn, chỉ cuộn mình trong chiếc chăn mỏng, những lọn tóc đen ẩm ướt dính vào gáy.Mèo con không thích bệnh viện.Rất lâu sau, Lục Lê mới biết được điều này.Nhưng bây giờ Lục Lê không biết.Hắn khom người, vòng tay ôm lấy tấm lưng thon gầy của Khương Nghi, một tay chống trên gối giường, bế cậu lên và nhỏ giọng nói: "Cậu phải đi viện thôi."

Người trong ngực chỉ khàn giọng cố chấp nói: "Không đi."

Cậu liên tục mơ màng lẩm bẩm: "Tớ đã uống thuốc rồi..."

"Đừng đi bệnh viện..."

Lục Lê im lặng, cuối cùng vẫn đặt người trong xuống xuống giường, đi nhúng một cái khăn ướt và quỳ trên giường, lau mồ hôi trên trán cho Khương Nghi.Hắn chưa từng chăm sóc một ai đến như vậy bao giờ.

Khi hắn vụng về vén tóc trên trán của Khương Nghi lên để lấy khăn lạnh lau thì nhìn thấy hai má ửng hồng của Khương Nghi.

Đôi mắt cậu vẫn đang nhắm nghiền, đầu hơi nghiêng áp má của mình vào lòng bàn tay hắn, vô thức cọ cọ dụi dụi.Lục Lê cúi đầu, yết hầu giật giật.Hắn thầm nghĩ, ngoan quá.Một lúc sau, Lục Lê nhỏ giọng hỏi: "Quần áo của cậu để ở đâu thế?"

Người đang ngủ không thể nói lời nào, chỉ áp mặt vào lòng bàn tay hắn, cuộn mình nằm trên giường, phần áo ở sau lưng bị thấm đẫm mồ hôi dính sát vào da, phác họa độ cong thanh mảnh.Lục Lê chạm vào má Khương Nghi rồi mới đứng đậy đi tìm quần áo sạch cho Khương Nghi thay.Hắn lấy một bộ đồ ngủ sạch sẽ trong tủ quần áo của Khương Nghi, suy nghĩ đầu tiên sau khi hắn thay đồ cho Khương Nghi là cậu thật sự rất gầy.Lồng ngực bằng phẳng của cậu trắng như tuyết, nhưng cũng mỏng manh như tuyết đầu mùa đông.Chỗ có thịt duy nhất trên cơ thể cậu là phần dưới eo cong cong.Sau khi thay đồ cho Khương Nghi xong, hắn còn thay luôn ga giường ẩm ướt, cuối cùng mới ngồi ở đầu giường trông Khương Nghi.Rất kỳ lạ.Lục Lê cúi đầu im lặng nhìn người đang nhắm mắt ngủ ở trên giường.Rõ ràng là người ta bị bệnh, mà dường như hắn cũng bị bệnh theo.

Trong đầu hắn có dây thần kinh cứ không ngừng co lại giật giật, khi nhìn thấy người kia khó chịu xoay người, dây thần kinh ấy cũng nhảy lên khó chịu theo.Cảm giác này còn khó chịu hơn cả việc vị đánh mạnh trực diện trên võ đài.Lục Lê cụp mắt xuống, không biết phải làm gì, chỉ đành giơ tay xoa xoa người nằm gọn trên giường.Mỏng manh, trắng nõn, cuộn tròn như một dây leo yếu ớt.Hắn nhẹ nhàng duỗi ngón trỏ ra, móc ngón trỏ đang cuộn lại của Khương Nghi.Giống như một con dã thú tình nguyện bị dây leo quấn chặt lấy trái tim, sau đó dây leo sẽ ngày một lớn dần, từ từ siết chặt lại, quấn quanh trái tim đang đập loạn nhịp, bao kín không một kẽ hở.Từ đầu đến cuối, con thú hung dữ đều cam tâm tình nguyện.Khi Khương Nghi tinh lại cũng đã gần sáu giờ tối.Đèn trong phòng không bật, ánh hoàng hôn mờ ảo ngoài cửa sổ men qua khe hở của rèm cửa chiếu vào trong phòng, khúc xạ chia cắt trên bức tường trắng.Cổ họng cậu giần giật, nó vẫn bị sưng như trước, khiến cậu cảm thấy cực kỳ khó chịu.Khương Nghi trở mình và vùi đầu vào gối, nhưng rồi cậu phát hiện ra có điều gì đó không thích hợp.Gối và chăn đã được thay mới, nhẹ nhàng thoải mái và tỏa ra mùi thơm của bột giặt, bộ đồ ngủ ướt đẫm mồ hôi trên người cậu cũng đã được thay bằng một bộ đồ ngủ sạch sẽ.Khương Nghi đứng dậy, vừa xỏ dép vào thì đèn trong phòng đã vụt sáng.Cậu ngơ ngác ngẩng đầu nhìn, thấy một người con trai tóc vàng mặc áo khoác đang mang mấy hộp thức ăn ngoài vào, hỏi cậu: "Cậu tỉnh rồi à?"

Khương Nghi sửng sốt một lúc, sau đó gật đầu, còn chưa kịp hỏi người trước mặt vì sao lại ở nhà mình thì đã thấy Lục Lê cúi người, mở hộp đồ ăn, nói với cậu: "Tới đây ăn nào."

Mùi thơm ngào ngạt của cháo lan tỏa trong không khí, nhưng Khương Nghi lại lắc đầu, giọng nói khàn khàn không có sức: "Cậu ăn đi."

"Tớ không thấy ngon miệng."

Bình thường khẩu vị của cậu cũng không tốt lắm, khi ốm thì càng thêm chán ăn, thậm chí còn cảm thấy buồn nôn.

Cậu ăn một bát cháo thì nôn ra nửa bát, cuối cùng còn phải tự mình thu dọn đống bừa bộn.Lục Lê không nói gì, chỉ mở hộp cháo ra, tách đôi đũa mới và nói: "Cậu lại đây, ăn một chút thôi."

Khương Nghi nhỏ giọng nói: "Tớ buồn nôn."

"Ăn cái gì cũng dễ bị nôn hết."

Cuối cùng Lục Lê cũng biết lí do vì sao người trước mặt hắn lại gầy như vậy.Khi một người bị bệnh ở nhà một mình, người đó sẽ không muốn ăn gì vì buồn nôn.Sống như vậy hơn chục năm, đến bây giờ có thể không gầy hay sao?Lục Lê đứng dậy đi lấy thùng rác tới: "Buồn nôn cũng phải ăn."

Khương Nghi còn chưa xuống giường thì đã bị người ta đút cho một bát cháo.Mới đầu, cậu nghiêng đầu không chịu mở miệng, Lục Lê bóp cằm cậu để miệng mở ra, đút cậu mấy thìa cháo.Lục Lê không còn cách nào khác.Dỗ một lúc lâu mà người trước mặt vẫn không chịu hé miệng, cậu chỉ khàn giọng nói với hắn: "Ăn cháo xong, tí nữa lại nôn ra..."

Nếu cậu nôn thì Lục Lê lại phải dọn dẹp.Lục Lê đút cho cậu ăn một bát cháo, vừa đút cậu ăn vừa nói cậu muốn nôn thì nôn thôi.Cậu nôn bao nhiêu thì hắn sẽ dọn bấy nhiêu.Khương Nghi ăn được hơn nửa bát cháo, chưa được bao lâu thì cậu đã nôn ra hết.Lục Lê đặt thùng rác ở cạnh giường, quỳ ở đầu giường vỗ vỗ lưng cho cậu, thấy Khương Nghi nôn khan thì nhanh chóng lấy một ít nước súc miệng tới, rồi hắn mới đi dọn.Dọn thùng rác xong, Khương Nghi ăn chậm hơn, lần này cậu ăn được hơn nửa bát, nhưng cũng chỉ bị nôn ra một chút.Trăn trở lăn lộn gần một giờ, cuối cùng Khương Nghi cũng ăn xong bữa tối, bụng không rỗng nên khi uống thuốc, cậu đã cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.Lục Lê cả đêm không về.Khương Nghi bị bệnh khá khác biệt so với Khương Nghi lúc khỏe mạnh, cậu trở nên yên tĩnh hơn rất nhiều.

Có lẽ vì biết Lục Lê đang chăm sóc mình nên sau khi uống thuốc xong, cậu rất ngoan ngoãn nghe lời, mơ mơ màng màng làm theo lời Lục Lê dặn dò.Lúc trước, khi Lục Lê gọi cậu là Bé Ngoan thì cậu chưa từng trả lời lại hắn.Nhưng vào lúc cậu bị bệnh, Lục Lê gọi Bé Ngoan ơi thì Khương Nghĩ sẽ luôn luôn mở đôi mắt đang ngái ngủ ra, và hỏi hắn có chuyện gì sao?Có một lần, Lục Lê ngồi ở đầu giường, vuốt ve mái tóc mềm mại xõa trên trán của Khương Nghi, bỗng nhiên nói: "Bé Ngoan."

Khương Nghi quay đầu nhìn hắn, nói bằng giọng mũi: "Sao vậy?"

Lục Lê nhìn cậu, bảo: "Ở trường đua ngựa của tôi có một con ngựa con đáng yêu lắm."

Hắn nghĩ một chút rồi nói thêm: "Bà ngoại tôi làm bánh gatô ngon lắm, nhưng bà không thường làm."

"Chỉ khi nào tâm trạng tốt mới làm."

Nếu là Khương Nghi, hắn nghĩ nhất định bà ngoại mình sẽ làm thường xuyên.Mèo con xinh đẹp thì ai mà chả thích.Lục Lê cúi đầu, dùng ngón trỏ ngoắc ngoắc đầu ngón tay Khương Nghi: "Cậu có muốn về xem thử với tớ không?"

Khương Nghi mơ màng nở nụ cười, cậu còn tưởng rằng người trước mặt đang muốn mời mình đi sang nhà bà ngoại hắn chơi, bởi vì Tống Tử Nghĩa cũng thường xuyên mời cậu đến nhà hắn ta chơi.Cậu nói: "Được."

Lục Lê hơi khựng lại, hắn ngồi thẳng lên, nhìn chằm chằm người trước mặt, thấp giọng lặp lại lần nữa: "Thật sao?"

Khương Nghi khẽ gật đầu, cậu nói: "Được mà."

Lục Lê đột nhiên nở nụ cười, hắn giữ ngón tay Khương Nghi lại, nhìn chằm chằm cậu nói: "Là cậu nói đó nha."

Khương Nghi bật cười, cảm thấy người trước mặt hơi chuyện bé xé ra to.Một tuần sau, Khương Nghi gần như đã khỏi bệnh, cuối tuần, khi từ kí túc xá trở về nhà, cậu phát hiện ba Khương đang ngồi ở phòng khách chờ mình.Khương Nghi đang đeo cặp sách cong đuôi mắt lên, còn chưa kịp vui mừng khi thấy ba thì cậu đã thấy gương mặt đượm buồn của ba Khương, dường như ông đã buồn một thời gian dài rồi.Khương Nghi hơi do dự, cậu vịn cửa trước của tủ giày nói: "Ba ba, sao vậy ạ?"

Cha Khương ngẩng đầu, nhìn cậu buồn bã nói: "Con cưng à, chuyện lớn như vậy mà sao con không bàn bạc với ba trước?"

Khương Nghi ngạc nhiên nói: "Chuyện lớn gì ạ?"cha Khương vẻ mặt đau khổ: "Chuyện đi Anh đó."

"Con muốn đi Anh với Lục Lê, chuyện lớn như vậy sao con không nói với ba tiếng nào hết vậy?"

Có trời mới biết lúc cậu lớn nhà họ Lục báo cho ông biết, trái tim của của ông như sắp nhảy ra ngoài, làm ông sợ gần chết.Bé Ngoan nhà ông sao lại bị cậu lớn của nhà họ Lục đưa sang Anh chứ?Khương Nghi mơ hồ, một hồi lâu mới mờ mịt nói: "Con đâu có đi Anh đâu..."

"Con định đi Anh lúc nào?"

Ba Khương cũng sửng sốt, ông há to miệng nói: "Không phải Lục Lê bảo hết học kỳ này sẽ đưa con đi hả?"

"Cậu ấy bảo con cũng đồng ý."

"Thủ tục nhà họ Lục sẽ xử lý, còn bảo muốn cho nhà mình chi phiếu nữa..."

"Muốn đi gặp con lúc nào cũng được, nhà họ Lục sẽ sắp xếp hết."

Vẻ mặt ba Khương buồn đau: "Bé Ngoan à, ba đâu cần chi phiếu gì đâu, chỉ là chuyện con đi Anh..."

Khương Nghi ngẩn người, một hồi lâu mới vội vàng ngắt lời nói: "Ba, con chưa từng nói muốn đi Anh với Lục Lê ."

"Thậm chí con còn không biết về chuyện này..."

Ba Khương trợn tròn mắt.Cậu cả nhà họ Lục nói rõ ràng rành mạch, nhưng sao con mình lại bảo hoàn toàn không biết gì về chuyện này?Hai ba con ở trong phòng khách nhìn nhau, mắt lớn trừng mắt nhỏ, cuối cùng Khương Nghi với vẻ mặt phức tạp, nói: "Ba ơi, để con gọi điện thoại hỏi cậu ấy."

Nhà họ Lục.Lục Lê lạnh mặt, mẹ Lục ấn mi tâm, chậm rãi nói: "Arno."

"Con không phải đứa nhóc bảy tuổi."

"Con đã mười bảy tuổi rồi."

"Mười bảy tuổi, con đưa một nam sinh về Anh, còn nói muốn đưa nó về nhà bà ngoại, con biết điều này nghĩa là gì không?"

Lục Lê không trả lời.Hắn không biết điều đó có ý nghĩa gì, nhưng hắn muốn làm thế.Mọi thứ ở Trung Quốc đều tồi tệ.Học bất kể ngày đêm, sự cạnh tranh mạnh mẽ, đến cả lúc bị ốm cũng phải tiếp tục đến trường.Mèo con không cần mấy thứ này.Mèo con chỉ cần chăm sóc sức khỏe thật tốt là được.Hắn thích Khương Nghi ở bên cạnh hắn, ghét Khương Nghi xuất hiện ở nơi hắn không thấy được.Nếu đưa cậu ấy nước ngoài, Khương Nghi sẽ luôn ở bên cạnh hắn.Mẹ Lục hít một hơi thật sâu: "Mẹ đã từng gặp thằng bé Tiểu Khương kia."

"Không bao giờ có chuyện thằng bé đồng ý xuất ngoại với con."

Lục Lê nhíu mày: "Cậu ấy đồng ý rồi."

Mẹ Lục nhướng mắt nhìn hắn: "Đồng ý?"

"Tại sao con muốn mang người ta ra nước ngoài mà người ta cũng không biết, vậy mà con nói với mẹ thằng bé đồng ý?"

"Ngay cả khi con người ta đứng đầu trong các cuộc thi, thì điều đó cũng không có nghĩa là về mặt tình cảm, thằng bé dễ bị lừa."

Nếu như không có một lời hứa hẹn, dù đứa trẻ đó có thích Lục Lê đến mức nào thì cũng không thể ra nước ngoài cùng Lục Lê.Nhưng nhìn dáng vẻ của Lục Lê lúc này, e rằng ngay cả tâm ý của mình cũng không hiểu rõ, chỉ ngây ngô muốn dẫn con nhà người ta đi ra nước ngoài cùng mình.Mẹ Lục càng nghĩ càng thấy tức: "Con nói cho mẹ nghe xem người ta đồng ý như thế nào đi."

Bà muốn nghe từ chính miệng Arno, tên nhóc từ bé đến lớn miệng chó không thể mọc được ngà voi.

Xem xem hắn có thể dỗ ngon dỗ ngọt như thế nào mà khiến cậu bé kia đồng ý đi ra nước ngoài cùng hắn.Lục Lê trầm mặc một chút, mới nói: "Con hỏi cậu ấy có muốn qua Anh thăm bà ngoại với con không."

"Cậu ấy đã đồng ý."

Giọng hắn dịu xuống: "Con đã hỏi cậu ấy hai lần, cả hai lần cậu ấy đều đồng ý về nhà cùng con."

Mẹ Lục: "Con có biết Trung Quốc có một văn hóa gọi là hôm nào rảnh thì cùng đi ăn cơm không?"

Lục Lê nhíu mày lại: "Cái gì ạ?"

Mẹ Lục cười lạnh: "Cái gì hả?"

"Đó chỉ là một câu lời khách sáo mà thôi, người ta căn bản sẽ không sang Anh với con đâu."

"Đang yên đang lành, mắc gì người ta phải sang một quốc gia khác với con?"

"Chỉ vì con thích người ta, muốn người ta luôn ở bên cạnh con à?"

Lục Lê hơi ngơ ngác.Mẹ Lục xoa xoa thái dương, hít một hơi thật sâu.Bà cũng hiểu tính tình của Lục Lê, hắn lớn lên một mình ở nước ngoài, tính chiếm hữu mạnh mẽ và có phần thái quá.

Mẹ Lục dừng một chút rồi nói tiếp: "Arno, ý mẹ là nhà chúng ta không thể làm mấy hành động cưỡng ép như vậy được..."

Ông Khương cũng chỉ có một đứa con thôi.Ngậm đắng nuốt cay nuôi nó lớn, thằng con mình nói cướp là cướp, ai mà chấp nhận được?Còn muốn đưa sang Anh nữa.Hai vợ chồng họ biết đứa bé kia có ảnh hưởng rất lớn với con mình, nhưng họ không ngờ sức ảnh hưởng lại lớn đến vậy.Ai ngờ Lục Lê chỉ mang vẻ mặt cổ quái, đứng tại chỗ, thấp giọng lặp đi lặp lại mấy chữ: "Thích người ta..."

Mẹ Lục vừa cầm điện thoại lên vừa nói: "Con về phòng tĩnh tâm lại đi, hai ngày tới đừng ra ngoài..."

"Mẹ sẽ gọi cho bố con..."

Đang nói, mẹ Lục ngẩng đầu nghiêm nghị nói: "Về đây!"

"Con muốn đi đâu? !"

Nam sinh tóc vàng quay người bước nhanh về phía cửa lớn bên ngoài, mẹ Lục lập tức đứng lên nghiêm nghị quát: "Trở lại cho mẹ!"

Nam sinh tóc vàng trực tiếp phi nhanh qua ghế sô pha, chạy về hướng cửa lớn.Mẹ Lục không nhịn được, xổ ra một câu thô tục bằng tiếng mẹ đẻ, phẫn nộ quát với đầu bên kia: "Cút về nhanh lên!"

Lục Đình ở đầu dây bên kia ngẩn người, mặc dù không biết xảy ra chuyện gì, nhưng lập tức trấn an vợ mình: "Không sao đâu em yêu, em đừng sốt ruột..."

Người phụ nữ tóc vàng cười lạnh: "Đừng sốt ruột?

Con mẹ nó, người ta sắp bị nó mang qua Anh tới nơi rồi kìa!"

Lục Đình tưởng Lục Lê lại về Anh một mình, ông nói: "Arno muốn về thì cứ để nó về..."

Mẹ Lục: "Nó muốn dẫn con trai nhà người ta về Anh."

Lục Đình: "? ? ?"

Mẹ Lục tiếp tục cười lạnh: "Anh đoán xem nó muốn dẫn con ai về?"

Trong lòng Lục Đình bỗng nhiên có một dự cảm xấu: "Con ai?"

Mẹ Lục hít sâu một hơi: "Là con trai duy nhất nhà ông Khương."

"Giờ nó đã chạy tới nhà ông Khương rồi, muốn cản cũng không cản được."

"Nếu Arno trộm bắt con người ta về Anh...

Anh cũng biết, hai ông bà ở nước ngoài yêu thương Arno đến chừng nào đó."

Gần như không cần phải nghĩ, chắc chắn họ sẽ giải quyết hậu quả thay cho Arno.—— "Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được..."

Nhà họ Khương, Khương Nghi cúp điện thoại, cậu nhíu mày, suy nghĩ một chút vẫn là ra khỏi cửa nói: "Ba, để con đi gặp trực tiếp cậu ấy hỏi."

Ba Khương ngồi trên ghế sô pha, nghe vậy khẽ gật đầu, trong lòng vẫn còn sợ hãi nói: "Con hỏi kỹ xem sao, xem xem có phải có hiểu lầm gì không..."

Khương Nghi xoay người mang giày, vừa đi vừa suy nghĩ rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu.Càng nghĩ cậu càng thấy là lạ, cậu nhớ rõ ràng Arno chưa từng đề cập với cậu việc sang Anh.Tiếng bước chân vang lên dồn dập, Khương Nghi đang bước trên con đường nhỏ rậm bóng cây xanh mát ngẩng đầu lên.

Cậu nhìn thấy một cậu trai tóc vàng đang chạy nhanh về phía mình, mái tóc vàng dưới ánh mặt trời lay động.

Dường như ngay cả thời gian đi đường hắn cũng không muốn tốn, hắn nhanh chóng nhảy vọt qua đình nghỉ mát chạy tới gần cậu.Hắn chạy một mạch đến chỗ Khương Nghi, chống tay vào đầu gối, lồng ngực kịch liệt phập phồng.Khương Nghi ngạc nhiên, ngập ngừng nói: "Cái kia..."

Lục Lê hít sâu một hơi, không biết là vì chạy quá gấp hay là vì căng thẳng, hơi thở hơi bất ổn nói: "Trước tiên, cậu nghe tớ nói đã."

Khương Nghi nhìn người trước mặt giọng nói còn hơi bất ổn, cậu do dự nói: "Bằng không cậu nghỉ ngơi trước rồi chút nữa hãy nói sau."

Lục Lê hơi vịn đầu gối, yết hầu giật giật, giọng của hắn vẫn bất ổn như cũ: "Không cần, cậu nghe tôi nói đã."

Khương Nghi đứng dưới bóng cây, mở to mắt nói với người trước mặt: "Được, cậu nói đi."

Lòng bàn tay của Lục Lê ra chút mồ hôi, hắn đứng thẳng người dậy, hơi cúi đầu, trái tim trong lồng ngực như thể muốn nhảy ra ngoài, yết hầu lên xuống mấy lần, hắn có vẻ như không kịp chờ mà nhỏ giọng nói: "Tôi cảm thấy..."

"Có lẽ tôi thích..."

"Cậu chủ —— ""Ở đường nhỏ bên kia kìa!

Nhanh!

Nhanh!"

Bỗng nhiên những tiếng hô to như sấm vang lên, mấy vệ sĩ mặc vest đen phát hiện thiếu niên tóc vàng trên con đường rợp bóng cây, họ nhanh chóng hô lên rồi những vệ sĩ ở bốn phương tám hướng chạy như điên tới.Gần như chưa đến một phút.Bức tường người áo đen làm thành vòng vây ở con đường nhỏ trong rừng, cẩn thận nhìn chàng trai tóc vàng.Khương Nghi ngẩn người nhìn một nhóm vệ sĩ mặc đồ đen đột nhiên xuất hiện.Người dẫn đầu lễ phép cung kính nói: "Cậu chủ, phu nhân nói chúng tôi đến đưa cậu chủ về."

"Quấy rầy cậu rồi."

"Không có duyên mẹ gì hết."

Lục Lê vừa chuẩn bị mở miệng tỏ tình, nhịn không được mà xổ một câu thô tục.
 
[Đm/End] Vợ Mình Tự Mình Nuôi - Quan Ni Ni
Ngoại truyện 1.6


Khương Nghi ngây người nhìn Lục Lê bị một đám vệ sĩ áo đen áp giải về.Lục Lê cũng đã cố thử phản kháng lại.Nhưng khi hắn đen mặt quật ngã người đang trói tay của mình xuống mặt đất, chuẩn bị cho tên đó một đấm thật mạnh thì lại thấy biểu cảm ngạc nhiên của Khương Nghi đang nhìn hắn.Lục Lê vô thức dừng tay lại.Ánh mắt Khương Nghi nhìn hắn giống như đang nhìn một người xa lạ vậy.Người trước mặt này đã nói với hắn rất nhiều lần.Không được đánh nhau.Trong khoảnh khắc đó, một đám vệ sĩ bắt được kẽ hở của cậu trai tóc vàng, lập tức xông lên.Đám vệ sĩ đó đã chuẩn bị để đấu với cậu trai tóc vàng đó nhưng không biết vì sao, từ lúc Lục Lê bị bọn họ giữ hai tay lại đến giờ cũng không cử động gì, trơ người để cho họ giữ yên tại chỗ.Trên con đường nhỏ cạnh cánh rừng, ánh mặt chiếu xuống trên người cậu trai tóc vàng, hắn quay đầu lại, môi mấp máy như muốn nói gì đó nhưng rồi bỗng dưng yên tĩnh lại, không nói thêm gì nữa.Khương Nghi không thể nói thêm câu nào với Lục Lê được nữa.Một người phụ nữ tóc vàng trông có vài phần giống Lục Lê đi nhanh đến, vẻ mặt nghiêm túc nói với cậu là không cần lo lắng, họ sẽ xử lý ổn thoải chuyện này thôi.Sẽ không để cho Lục Lê cưỡng ép dẫn cậu sang nước Anh đâu.Ban đầu Khương Nghi còn không hiểu những người trước mặt này đang nói gì, mãi sau mới biết được lời của người phụ nữ tóc vàng nói là có ý gì.Hoá ra trước kia Lục Lê hỏi cậu có muốn đi thăm bà ngoại của hắn không là đang hỏi ý cậu có muốn theo hắn đi sang nước Anh không.Người nhà họ Lục hình như rất chú trọng chuyện này.Cả tuần sau đó Khương Nghi cũng chưa từng gặp lại Lục Lê.Cậu vẫn giống như trước kia, lên lớp đi học, xuống căn tin ăn cơm, buổi chiều thỉnh thoảng sẽ ở lại lớp học làm bài, Tống Tử Nghĩa cũng giống hệt như trước, tựa vào cửa xe lớn giọng hỏi cậu có muốn đi ăn cùng không.Mọi thứ dường như không có gì khác biệt.Cậu trai tóc vàng kia dường như cũng chỉ xuất hiện chớp nhoáng một lúc đấy, bọn họ chỉ quen nhau trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó thôi.Chỉ là mỗi ngày lúc tiếng chuông nghỉ trưa vang lên, Khương Nghi sẽ luôn theo thói quen ngẩng đầu lên, cứ ngỡ là ngoài cửa sổ sẽ có một người, khom lưng rút giấy nháp của cậu đi, tay khoát qua vai cậu nửa ép nửa kéo cậu đi ăn cơm.Thái độ của hắn trước giờ vẫn luôn rất cứng rắn, chưa bao giờ cho Khương Nghi có cơ hội từ chối, nếu như Khương Nghi không chịu đi ăn đúng giờ thì hắn cũng sẽ không kiên nhẫn trực tiếp giấu luôn giấy thi của cậu đi.Đó là thái độ khác hoàn toàn với Tống Tử Nghĩa, mạnh mẽ chen ngang vào sinh hoạt hằng ngày của Khương Nghi, cực kì bá đạo.Nhưng lúc cậu bị bệnh lại rất kiên nhẫn, vất vả chạy tới chạy lui cả ngày, ngay cả lúc cậu nôn cũng không hề ghét bỏ.Khương Nghi đặt bút xuống, xoa xoa cổ tay, nghiêng đầu nhìn về phía bên ngoài cửa sổ, bỗng dưng nghĩ đến không biết hôm đó Lục Lê muốn nói gì với cậu.Chỉ tiếc là tiếng la hét của đám vệ sĩ kia cắt đứt qua nhanh khiến cậu nghe không rõ.Chỉ là cảm thấy biểu cảm của Lục Lê lúc đó dường như có rất nhiều lời muốn nói với cậu.Ngày thứ chín, Khương Nghi vẫn chưa gặp được Lục Lê.Mãi đến buổi tối cuối tuần thứ hai, Khương Nghi ngồi trên xe buýt đi từ nhà họ Lục đến trường.Cậu đeo cặp sách, ngồi ở kế bên cửa sổ, tai đeo tai nghe, bên ngoài cửa sổ là một mảnh mặt trời vàng rực buổi chiều tà, ánh mặt trời vàng rực dần quấn quít lấy màn đêm buông.Trên xe buýt lắc lư dường như không có ai, thời gian chầm chậm trôi đi theo ánh sáng nơi cuối chân trời, ánh mặt trời lặng lẽ buông xuống mặt đất êm ả, những tia sáng cuối cùng cũng yên ả biến mất theo.Cậu trai tóc đen ngồi bên cửa sổ rất yên tĩnh, thỉnh thoảng lại nghiêng đầu nhìn đường phố chạy ngang qua ngoài kia, dường như đã quen với việc một mình tới lui cả một quãng đường dài thế này.Mãi đến khi Khương Nghi nhìn thấy một chiếc mô tô đuổi theo xe buýt của mình nhưng vẫn đang duy trì khoảng cách an toàn.Đèn đỏ trên đường sáng lên, xe buýt chậm rãi dừng lại, chiếc mô tô cũng dừng lại theo.

Cậu trai đội mũ bảo hiểm nghiêng đầu, nhìn về phía cửa sổ Khương Nghi đang ngồi, đôi mắt màu xanh lam như xuyên qua kính mũ bảo hiểm, sáng lấp lánh.Khương Nghi sửng sốt một chút.Cả quãng đường hơn một tiếng đồng hồ, cậu trai đội mũ bảo hiểm kia vẫn chạy xe theo cậu từ lúc hoàng hôn đến khi đêm tối.Mãi sau này Khương Nghi mới biết, cả hai tuần không gặp nhau đó, Lục Lê đã vì cậu mà bỏ luôn cơ hội hiếm hoi được về nước Anh của mình.Ban đầu ông cụ Lục thấy Lục Lê thà trốn nhà đi bụi, có bị đánh cũng không chịu ở lại Trung Quốc, không dễ gì mới đồng ý mở lời cho Lục Lê về lại nước Anh.Vậy mà Lục Lê lại từ bỏ cơ hội này.

Sau này Khương Nghi từng hỏi Lục Lê, cậu nói: "Lúc đó chúng mình vẫn chưa yêu nhau, anh không sợ mình hối hận sao?"

Khi đó bọn họ mới quen nhau chưa được ba tháng.Lục Lê sau này đang đứng hầm canh cho cậu trong bếp, nghe thấy thế cũng không quay đầu lại, nói: "Không đâu."

Khương Nghi cứ tưởng Lục Lê bảo là không hối hận.Nhưng Lục Lê lại xoay người lại, nghiêm túc nói với cậu: "Tụi mình sẽ không thể không yêu nhau."

Lúc Lục Lê quay lại trường thì hình như đã hứa hẹn gì đó với nhà họ Lục, hắn bắt đầu đi học đúng giờ, không trốn học nữa, chỉ có điều duy nhất vẫn giống như trước là ngày nào cũng đi tìm Khương Nghi.Ngày thứ ba sau khi Lục Lê quay lại trường, Khương Nghi cuối cùng cũng không nhịn được nữa, hỏi Lục Lê: "Ngày hôm đó rốt cuộc cậu muốn nói gì?"

Lục Lê đang nhặt cà chua trong đồ ăn ra cho cậu, nghe thấy thế thì nhướng nhướng mày nói: "Không nói gì cả."

Khương Nghi hỏi không được lí do, chỉ biết là càng ngày thì toàn bộ bạn bè cùng lớp càng thầm mặc nhận học sinh con lai vừa chuyển đến này rất thân với cậu.Thậm chí còn có bạn học nhặt được thẻ học sinh của Lục Lê thì chạy đi tìm Khương Nghi, đưa thẻ học sinh của Lục Lê cho cậu.Khương Nghi có chút bất lực, chuẩn bị nhét thẻ học sinh của Lục Lê vào trong ngăn bàn, ai ngờ lại nhìn thấy mặt sau thẻ học sinh của Lục Lê có một tấm ảnh.Đó là một tấm ảnh thẻ của cậu.Trong ảnh là một cậu trai tóc đen đang cong khoé môi cười, áo đồng phục trắng muốt, không một nếp nhăn, đôi con ngươi đen nhánh, to tròn tựa như viên hổ phách xinh đẹp.Lúc Khương Nghi trả lại thẻ học sinh cho Lục Lê, Lục Lê thấy thẻ học sinh thiếu mất tấm ảnh cũng không có phản ứng gì, chỉ tựa lưng vào ghế xoay xoay bút không nói gì.Không bao lâu sau, lại có người nhặt được thẻ học sinh của Lục Lê, vẫn đem trả lại cho Khương Nghi như cũ.Khương Nghi lại thấy ảnh thẻ của mình trong thẻ học sinh của Lục Lê, cậu rút tấm ảnh thẻ của mình ra, nhìn thấy mặt sau của tấm ảnh có viết hai chữ.Bé Ngoan.Khương Nghi giống như bị hai chữ này làm cho bỏng tay vậy, rụt mạnh tay về.Cậu nói với Lục Lê đừng có để ảnh của mình vào thẻ học sinh của hắn nữa, Lục Lê ừ một tiếng, trông có vẻ đã nghe thấy rồi nhưng vẫn cứ chứng nào tật nấy.Hắn rất ít khi thay đổi bản thân mình.Giống như mỗi lần bị bệnh Khương Nghi đã bảo mình ngủ một giấc là khoẻ ngay thôi nhưng Lục Lê vẫn cứ đưa cậu đến bệnh viện, cuối tuần cũng cùng cậu ngồi xe buýt về lại trường.Hắn sẽ tặng Khương Nghi tranh xếp hình cậu thích, sẽ làm món Khương Nghi thích ăn, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ làm vài chuyện khiến Khương Nghi không vui.Ví dụ như thỉnh thoảng hắn vẫn sẽ đi đánh nhau.Sau khi đánh nhau xong thể nào cũng sẽ bị thương đầy mình, đến phòng của cậu bảo Khương Nghi bôi thuốc cho mình.Lúc này Khương Nghi thấy mình giống như nhặt được một bé cún hoang ở trong trường vậy, lúc nào cũng thấy nó bị thương đầy mình, cho nó ăn thật nhiều món ngon.Bé cún hoang bị thương thì chỉ biết lười biếng quẫy đuôi, hưởng thụ việc được đút cho.Tuy là lần nào Khương Nghi cũng sẽ đanh mặt lại nói: "Lần sau cậu còn thế này nữa là tớ sẽ không quan tâm tới cậu nữa đó."

Nhưng trong phòng lúc nào cũng chuẩn bị sẵn bông băng sạch sẽ, còn có cả một bộ đồ để cho Lục Lê thay ra.Năm lớp 12 đấy, Lục Lê đánh nhau một trận rất to ngoài trường.Nghiêm trọng đến mức người ngoài trường lúc gọi điện thoại được cho Khương Nghi thì vội vàng bảo cậu đến hẻm Nam bên thành Bắc, không đến kịp là xảy ra chuyện mất.Lúc Khương Nghi chạy đến chỉ thấy bên hẻm Nam một mảng hỗn độn, trên mặt đất vương vãi đầy mảnh chai bia và gậy rộc, thùng rác bị đá văng khắp nơi.Lục Lê ngồi trên một cái ghế bị bỏ đi, áo đồng phục màu trắng loang lổ đầy máu.Khương Nghi không nói gì, chỉ nhìn hắn, rất lâu sau mới khàn khàn nói: "Tại sao lại phải đánh nhau?"

Cậu đã từng hỏi Lục Lê rất nhiều lần tại sao lại phải đánh nhau.Nhưng chỉ có mỗi lần này, vành mắt đã đỏ ửng rồi nhưng ánh mắt lại rất bình tĩnh.Buổi tối trong hẻm rất yên tĩnh, Lục Lê cúi đầu, nhìn thấy vành mắt Khương Nghi ửng đỏ, hai mắt khẽ động đậy, không nói gì.Khương Nghi: "Cậu không nói thì thôi vậy."

Cậu quay người đi, giọng nói nghèn nghẹn: "Tớ không quan tâm tới cậu nữa..."

Lời còn chưa dứt, tay của Khương Nghi đã bị người phía sau bắt lại, mạnh mẽ kéo vào lòng.Người phía sau nắm lấy cằm cậu hôn xuống.Khương Nghi không tài nào thở nổi, chóp mũi tràn tới đầy mùi máu tươi, đầu lưỡi cậu bị người kia quấn lấy, cánh môi bị mút đến tê dại, đối phương hôn cậu vừa mạnh vừa sâu, dường như muốn ăn luôn cả cậu vậy.Rất lâu sau, Lục Lê mới buông cậu ra.Hắn thấp giọng nói: "Bọn nó trộm đồ của tớ."

Một lát sau, Lục Lê cúi đầu lấy ra thẻ học sinh sau khi lau sạch ra, nhìn tấm ảnh thẻ trong thẻ học sinh nhẹ giọng nói: "Còn giẫm lên nữa."

Đám rác rưởi kia không chỉ trộm ví tiền của hắn mà còn lôi thẻ học sinh của hắn ra, cố ý giẫm lên mấy cái.Nhưng lúc Khương Nghi ửng hồng hai mắt nhìn hắn, đúng thực là rất khiến lòng người rung động.Hô hấp của Khương Nghi hơi run rẩy.Cậu nhìn cậu trai tóc vàng mặc chiếc áo đồng phục đầy vết máu loang lổ, yên lặng nhìn cậu, mãi sau mới nhìn cậu nhỏ giọng nói: "Cậu đừng không quan tâm tới tớ nữa."

"Tớ sẽ nghe lời mà."

Hai người cùng trở về, không ai chủ động nhắc tới cái hôn kia.Chỉ là dường như những tình cảm rung động đều lặng lẽ đâm chồi trong lòng cả hai.Lục Lê trong lúc cùng cậu lắp tranh xếp hình sẽ bỗng dưng gọi nhũ danh của cậu.Hắn sẽ gọi: "Bé Ngoan."

Khương Nghi lúc nào cũng sẽ quay đầu lại, chỉ thấy cậu trai tóc vàng cầm mảnh xếp hình nhìn cậu bỗng dưng nói: "Thích."

Hắn cũng không nói thích cái gì.Nhưng Khương Nghi lại cúi đầu gỡ hết mấy mảnh ghép vừa xếp xong...

Tình huống này chỉ xảy ra mỗi khi cậu đang không yên lòng, không có tâm trạng nào để xếp hình nữa.Cả năm lớp 12, Lục Lê càng ngày càng bắt đầu thay đổi thói quen nói thích với cậu.

Sau này, trên một chuyến xe buýt đến trường nào đó, Lục Lê vẫn như thường ngày, nghịch tóc của Khương Nghi, nói mấy chữ thích này bên tai đang đeo tai nghe của cậu.Cậu trai tóc đen đang nhắm mắt đeo tai nghe bỗng dưng nhỏ giọng nói: "Tớ cũng vậy."

Mới đầu Lục Lê còn tưởng mình nghe nhầm.Mãi đến khi hắn thấy mi mắt Khương Nghi run rẩy không ngừng mới biết cậu đeo tai nghe nhưng không mở nhạc.Hai người ngầm hiểu ý nhau cùng trở về trường.Chỉ là sau khi đưa Khương Nghi đến phòng học xong, Lục Lê lập tức trốn buổi tự học buổi tối, trèo tường ra ngoài chạy về nhà hỏi mẹ Lục làm sao để yêu đương với con trai đây.Mẹ Lục nói: "Mẹ cũng không biết, hỏi bố con thử đi."

Vì thế Lục Lê lại đi đến công ty, hỏi ba hắn làm sao để yêu đương với con trai.Bố hắn trầm mặc nhìn ba Khương đang bận rộn bên kia, mở miệng bảo hắn cút.Lục Lê cảm thấy thật vô dụng.Vì thế hắn lại gọi điện cho bà ngoại hỏi làm sao để chăm sóc một bé mèo con xinh đẹp chỉ thuộc về mình.Bà ngoại bảo chỉ cần yêu thương bé mèo kia thật tốt là được.Trong lòng Lục Lê nghĩ, cái này thì hắn biết.Từ nhỏ hắn đã biết được, nếu như muốn có được một bé mèo xinh đẹp thì nhất định phải yêu thương bé mèo thật tốt.Trong lúc Lục Lê đang đi khắp nơi để hỏi xem làm sao để yêu đương với con trai thì Khương Nghi đang nằm trên bàn học trong giờ tự học buổi tối, điên cuồng lật sổ nội quy trường, cuối cùng cũng lật được tới trang quy tắc yêu sớm xem chi tiết trừ điểm ra sao.Khương Nghi đọc thật kĩ quy định trừ điểm, cuối cùng cũng thở phào một hơi.May mà điểm hạnh kiểm của cậu vẫn trừ được, không liên luỵ đến Lục Lê.Trước đây ngày nào Lục Lê cũng đi đánh nhau với trốn học, điểm hạnh kiểm đã bị trừ gần hết rồi.Bạn cùng bàn của cậu xấn tới, nghe thấy thế thì cười nói: "Không phải cậu đạt được rất nhiều giải cấp thành phố hay sao?"

"Điểm hạnh kiểm cộng vào chắc cũng đủ để cậu yêu sớm năm, sáu lần luôn đấy."

Khương Nghi lắc lắc đầu, cậu trịnh trọng nói: "Yêu một lần là được rồi."

Dù sao thì trên thế giới này cũng chỉ có một Lục Lê mà thôi.Sau khi thi đại học, hai người học cùng một thành phố.Học kì sau của năm nhất đại học, hai người dọn ra ngoài thuê nhà ở chung.Một buổi sáng nọ, Lục Lê hiếm khi ngủ sâu, mãi đến khi chuông báo thức đã reo được hai phút rồi hắn mới giật mình tỉnh.Khương Nghi mơ màng mở mắt ra, nhìn Lục Lê nhẹ nhàng tắt chuông báo thức đi.Lục Lê cúi đầu vuốt vuốt gáy Khương Nghi, nhìn cậu ngáp một cái rồi ngồi dậy, mơ hồ hỏi hắn bị sao vậy.Lục Lê xoa đầu cậu cười cười, thấp giọng nói: "Không có gì."

"Chỉ là hình như tối qua anh vừa mơ một giấc mơ rất dài."

Cậu trai tóc đen nằm trên giường lớn bật cười, cậu nghiêng nghiêng đầu hỏi: "Mơ thấy gì đó?"

Lục Lê không nói gì, chỉ cúi đầu xuống hôn lên bụng của người trước mặt một cái, sau đó lại dán mặt lên trước ngực cậu, yên lặng hồi lâu mới nhẹ giọng nói: "Anh mơ thấy hai đứa mình đã quen nhau từ hồi còn nhỏ."

"Năm anh bảy tuổi đó gặp được em ở Trung Quốc."

Giọng của hắn rất dịu dàng, như là đang chìm vào trong giấc mơ đẹp đẽ kia, chậm rãi nói: "Khi em còn bé mỗi lần em bệnh anh có thể ở bên cạnh em."

"Có thể ở bên em thật lâu, thật lâu."

Khương Nghi cười rộ lên, mi mắt cong cong: "Thật sao?"

Lục Lê ừm một tiếng, một lát sau hắn lại thấp giọng nói: "Anh ghét mình trong mơ quá."

Khương Nghi: "Tại sao?"

Lục Lê ngẩng đầu lên hôn lên khoé môi cậu một cái, lẩm bẩm: "Nó có được thứ anh không có..."

Hắn cũng không hiểu nổi bản thân tại sao khi vừa tỉnh dậy lại sản sinh ra cảm giác ghen tị với chính mình trong mơ.Khương Nghi vòng hai tay ôm lấy hắn, cười cười nghiêng đầu cọ cọ đầu hắn: "Trong mơ anh có thấy được em khi còn nhỏ không?"

Lục Lê cắn môi cậu, mút nhẹ một cái rồi nói: "Có."

"Bé xíu xiu, không thích nói nhiều, thích chơi ghép hình."

Hắn nghĩ nghĩ rồi lại nói: "Anh còn mơ thấy lúc em học nhà trẻ, diễn tiết mục cho đêm tốt nghiệp, em diễn một gốc cây nhỏ, ngồi trên đất lắc lắc đầu."

Khương Nghi đang cười bỗng sửng sốt, cậu nói: "Hồi em còn học nhà trẻ, lúc diễn tiết mục cho đêm tốt nghiệp em đã diễn một gốc cây nhỏ."

Lục Lê cũng ngây ra.Hai người trên giường nhìn nhau một cái, bỗng dưng không hiểu sao cùng bật cười, Lục Lê tựa vào đầu giường, hôn Khương Nghi đang cười mắng: "Làm gì đó..."

"Không lẽ thật sự có một "anh" có thể cùng em trưởng thành đó chứ..."

Khương Nghi cũng cười, hai mắt cậu cong cong, ôm lấy người trước mặt nghĩ nghĩ: "Cũng có thể đó..."

"Nói không chừng ở thế giới khác anh có thể gặp được em từ lúc còn rất nhỏ đó..."

Lục Lê yên lặng một hồi, sau đó tự mình lẩm bẩm: "Nếu như thế thật thì hay quá..."

Có thể ở một thế giới khác, hai người họ đã gặp được nhau từ khi còn rất nhỏ.Ở một thế giới khác hắn đã có thể chăm sóc thật tốt cho Khương Nghi của hắn, không để cho Khương Nghi hay bị bệnh nữa.Khương Nghi khi lớn cũng sẽ thật khoẻ mạnh, không bệnh tật, ốm đau.Chỉ cần như thế, Lục Lê đã thấy đây là một chuyện rất rất rất tốt trong mơ rồi.Hoàn ngoại truyện 1.
 
[Đm/End] Vợ Mình Tự Mình Nuôi - Quan Ni Ni
Ngoại truyện: Sau khi cưới


Vào mùa đông, những cơn gió lạnh rít ngoài khung cửa sổ lớn kiểu Pháp cuốn lấy những hạt tuyết bay lả tả như lông ngỗng, trắng xóa cả một vùng trời.Trong thư phòng, màn hình máy chiếu hiển thị toàn nhân sĩ áo vest giày da, ngồi nghiêm túc trong cuộc họp video.Đứng đầu là người đàn ông tóc vàng với khuôn mặt sắc sảo, sống mũi cao thẳng, đôi mắt lam nhạt nhìn xuống, lông mày khẽ nhíu, khí chất lạnh lùng thâm trầm.Hai cánh tay không đặt trên bàn, cả người dựa vào ghế, âu phục đặt may đắt tiền hơi nhăn nhúm.

Hắn cúi đầu xuống, giống như gặp phải vấn đề gì đó, người đàn ông nhíu mày, cảm giác áp bách bất chợt dâng trào."

Thông qua phân tích so sánh dựa trên các giá trị tiêu chuẩn cơ bản để đánh giá các dự án của tổ A, có thể thấy được khả năng sinh lời và khả năng thanh toán của dự án này..."

Người báo cáo trong cuộc họp video cẩn thận quan sát biểu cảm của Lục Lê, nhìn thấy khuôn mặt đột ngột nhíu mày của người đàn ông tóc vàng, trái tim của gã chợt hẫng một nhịp, cả người chợt đổ mồ hôi lạnh.Có lẽ do không thấy âm thanh nào nữa, người đàn ông tóc vàng ngẩng đầu lên, cau mày nhìn chằm chằm người báo cáo dự án trong video.Người báo cáo giật thót, lắp bắp vài tiếng rồi tiếp tục công việc của mình.Nhưng không đến hai phút sau, người đàn ông tóc vàng lại cau mày, cúi đầu như thể vô cùng bất mãn.Người phụ trách báo cáo ngồi bên cạnh kinh hồn bạt vía, nghĩ rốt cuộc phần báo cáo của mình có vấn đề gì.Gần đây, do thành phố A có bão tuyết lớn dẫn đến đi lại khó khăn, tất cả các thành viên của tập đoàn Lục thị đều làm việc tại nhà, vào những ngày làm việc tại nhà, hầu hết thời gian chủ tịch Lục đều cực kỳ dễ nói chuyện.Báo cáo hoàn tất, cuộc họp video rơi vào sự yên tĩnh cực độ.Vài phút sau, Lục Lê ngẩng đầu lên, liếc nhìn những người đang họp rồi khẽ gật đầu, dùng giọng bình tĩnh tổng kết quá trình phát triển tiếp theo của dự án mấy phút, sau đó để người kế tiếp tiếp tục báo cáo.Báo cáo dự án bắt đầu, người đàn ông tóc vàng bắt chéo đôi chân dài, cúi đầu tiếp tục nghiên cứu chiếc khăn quàng cổ màu đen đang đan dở bằng kim đan, vừa hờ hững đan áo vừa nghe báo cáo cuộc họp.Thỉnh thoảng móc len bị lệch, Lục Lê sẽ cau mày chọc kim trở lại, người đàn ông cao gần 1,9 mét cầm cuộn len như cầm quả bóng đồ chơi.Ngoài thư phòng, một người đàn ông tóc đen mặc áo ngủ dài tay ngồi xổm trước cửa, nghiêm giọng dạy bảo một con chó lớn mắt xanh: "Đừng cào cửa."

"Bố của con đang ở trong."

"Đừng cào cửa làm phiền đến bố."

Chó bự mắt xanh ngoe nguẩy đuôi, nghe thấy Khương Nghi nói như vậy, lỗ tai của nó có chút rũ xuống, nghe lời không duỗi chân cào cửa nữa.Khương Nghi xoa đầu nó, cậu biết mấy ngày nay bên ngoài tuyết rơi, chó bự đã lâu không được ra ngoài vui đùa, sắp chán phát điên rồi, giờ nhìn nó cụp lỗ tai trông thật đáng thương.Khương Nghi đứng dậy, vỗ vào đuôi chó bự và nói: "Đi theo ba nào."

Chó bự biết điều này có nghĩa là người trước mặt muốn chơi bóng với nó, nó hào hứng xoay vài vòng tại chỗ, lập tức ngậm quả banh lông rách rưới chạy về phía Khương Nghi.Quả banh lông rách rưới bay quay bay lại khiến lông tơ bay tứ tung, Khương Nghi hắt xì mấy cái, cuối cùng tới một góc trong phòng khách kiếm đồ chơi lúc trước mua cho chó bự.Lục Lê bấm tắt video cuộc họp, không hề nấn ná thêm giây phút nào mà mở cửa thư phòng.Cửa thư phòng của Khương Nghi mở ra nhưng không có ai cả.Lục Lê cởi áo vest, lúc đến phòng khách thì bước chân dừng lại.Đồ chơi của thú cưng nằm rải rác trên tấm thảm trước ghế sô pha trong phòng khách, Khương Nghi đang mặc bộ đồ ngủ dài tay đang ngồi trên thảm, tò mò cúi đầu tháo chiếc băng đô tai thỏ ra.Băng đô tai thỏ hình như là hàng tặng kèm với đồ chơi thú cưng, trên chiếc băng đô màu đen có hai chiếc tai thỏ dựng thẳng đứng.Khương Nghi vừa tháo băng đô xuống thì phát hiện ra Lục Lê đã đến trước mặt cậu từ lúc nào.

Hắn cúi xuống rồi lượm tai thỏ từ tay cậu, sau đó đeo nó lên đầu cậu lại.Khương Nghi sững sờ, ngẩng đầu liền thấy Lục Lê đang sửa băng đô tai thỏ cho cậu, sau đó nhìn chằm chằm cậu, đột nhiên thấp giọng cười nói: "Em biết bây giờ em là gì không?"

Khương Nghi vô thức đáp: "Là gì cơ?"

Lục Lê cúi người, xoa xoa lỗ tai của cậu, cười nói: "Là bé thỏ ngoan."

Người trước mắt với khuôn mặt xinh đẹp, đeo tai thỏ hơi nghiêng đầu, mang tai hơi đỏ, lông mi dài rậm rạp cong vút, tóc đen che kín cái gáy đang nhiễm màu hồng.Lục Lê hôn lên ấn đường rồi xoa xoa tấm lưng trắng như tuyết của người trước mắt, liếm môi nói: "Trong ngăn tủ phòng ngủ có một cái đuôi."

Hắn thấp giọng dỗ dành: "Đeo một lần được không?"

Khương Nghi nghiêng đầu, phần gáy đỏ bừng, lồng ngực phập phồng mấy lần mới thấp giọng nói: "Sinh nhật của anh còn chưa tới..."

Nói xong, cậu dỗi hờn lẩm bẩm nói: "Không đúng...

Không phải lần trước anh bảo vứt hết rồi à?"

Sinh nhật lần trước, đuôi thỏ ướt nhẹp rồi.Trong phương diện này Lục Lê đặc biệt dữ dội, hắn để cả đuôi thỏ thấm nước vào chung.Nghe thấy người trước mặt lẩm bẩm, Lục Lê cúi đầu ranh mãnh cười cười, thân thiết cúi người nói: "Vứt đi sao?"

Hắn cắn một cái vào má lúm đồng tiền trên má Khương Nghi, nói: "Đều là hương vị của em mà."

"Sao lại vứt đi?"

Trong lòng Khương Nghi bỗng nảy lên một dự cảm xấu, cậu nghiêng đầu kinh ngạc nói: "Những bộ quần áo kia. . ."

Lục Lê cúi người bế Khương Nghi lên, thấy Khương Nghi phải quấn chặt cổ mình vì lơ lửng bất ngờ, hắn cúi đầu thân mật cọ vào chóp mũi của Khương Nghi đang đeo tai thỏ: "Anh chưa vứt."

"Lúc em đi công tác anh sẽ dùng quần áo của em để giải quyết."

Mỗi năm, cứ đến sinh nhật Lục Lê là Khương Nghi sẽ chiều hắn hết nấc.Hắn thích chơi gì cậu đều đồng ý cả.Khương Nghi được bế vào phòng ngủ, cả người bị đặt trên giường lớn.Từ đầu đến cuối, đôi tai thỏ vẫn chưa tháo xuống.Nếu giữa chừng bị lệch, Lục Lê sẽ tốt bụng dừng lại giúp bé thỏ ngoan chỉnh lại tai thỏ, nhưng sau đó sẽ đâm càng mạnh hơn.Nguyên nhân rất đơn giản.Không ai có thể cưỡng lại được thỏ con đang khóc nức nở, nước mắt nước mũi giàn giụa, hai mắt thất thần còn ngoan ngoãn nghiêng đầu để hắn chỉnh tai thỏ.Ngoan chết đi được.Quả thực có thể khiến người ta váng đầuCửa phòng ngủ đóng kín suốt buổi chiều.Khương Nghi ngủ một giấc đến hơn tám giờ tối, khi tỉnh lại cổ họng khàn khàn suýt tắt tiếng.Lục Lê đang nấu cháo trong bếp, lúc đi ngang qua chó bự, hắn hết sức hài lòng khui thêm hai hộp đồ hộp cho Vượng Vượng lập công to.Chó bự mắt xanh vẫy đuôi rên ư ử rồi chạy vòng quanh hắn.Vài năm trước, một người và một chó không giao thiệp với nhau, lần nào Tiểu Vương Bát cũng cần cù chăm chỉ bò từ sofa này tới sofa kia, tránh xa một người một chó ra thì mới an tâm đi ngủ.Mãi về sau, Lục Lê mới phát hiện và lúc mình đi công tác, Khương Nghi thường lấy quần áo của hắn để chó bự mắt xanh ngửi.Khương Nghi sẽ ngồi xổm trên mặt đất, cầm áo sơ mi của hắn, kiên nhẫn dạy chó bự làm quen với mùi của hắn một lần lại một lần.

Nếu chó bự không phối hợp thì Khương Nghi sẽ quay đầu nó lại, hết sức nghiêm túc dạy dỗ nó.Khương Nghi cứ nghĩ những gì mình làm đều rất bí mật.Nhưng lần nào hắn cũng biết.Khóe môi Lục Lê cong lên, lười biếng xoa đầu chó bự.Trận bão tuyết ở thành phố A kéo dài suốt hai ngày.Lục Lê ở thư phòng đan áo len hai ngày, đến giờ tan làm lập tức tắt video, đúng giờ không chậm trễ.Khương Nghi làm bánh ngọt trong phòng thí nghiệm ở tầng hai trong hai ngày.Lúc đầu, cậu chỉ lấy hai chiếc cốc từ phòng thí nghiệm để đong nước cho vào bột, nhưng sau đó sự việc trở nên mất kiểm soát, cậu chỉ lo nghĩ nghịch sao ra hai cái bánh ngọt.Thế là các nghiên cứu sinh dưới trướng Khương Nghi thường xuyên có thể nhìn thấy giảng viên hướng dẫn của mình ngồi gần lò nướng, đeo kính gọng bạc, mặc quần áo ở nhà, gọi video thảo luận với họ.Những sinh viên gan dạ hơn thì tranh thủ lúc rảnh nói đùa với cậu, khen cậu giỏi gì cũng làm được, có thể ăn ké một miếng không.Khương Nghi chỉ cười lắc đầu nói: "Thầy nấu ăn không ngon."

"Nhưng người nhà thầy nấu ngon lắm."

Nói đến đây, cậu chống tay lên bàn, khuôn mặt thường ngày điềm tĩnh trở nên dịu dàng hẳn, ngón áp út đeo nhẫn bạc tựa lên cằm, khiến cả người cậu tỏa sáng.Mấy học sinh cười nịnh nọt, Khương Nghi dựa lưng vào ghế, cũng cười nói: "Đợi tuyết ngừng rơi, thầy mang bánh quy anh ấy nướng cho các em."

Vài ngày sau, trận bão tuyết ở thành phố A cuối cùng cũng dừng lại.Sinh viên của Khương Nghi cũng nhận được bánh quy tự làm, chữ viết trên giấy ghi chú cứng cáp, trông rất giống nét chữ của Khương Nghi.Hầu như tất cả sinh viên đều cho rằng mảnh giấy đó là do Khương Nghi viết, nhưng sau đó họ phát hiện ra người yêu của thầy là con lai, từ lúc bắt đầu học viết đã thích bắt chước nét chữ của Khương Nghi.Vì thế chữ viết tay của hai người rất giống nhau.Vào một ngày mưa tuyết tháng Mười hai, sinh viên của Khương Nghi cuối cùng cũng nhìn thấy người yêu của thầy.Một người đàn ông con lai tóc vàng cao một mét chín có thể nướng bánh quy và đan áo len.Người đàn ông tóc vàng mặc áo khoác đen, lông mày thâm thúy, khí chất mạnh mẽ, không ai có thể nhận ra rằng chiếc khăn đen trên cổ thầy là do người đàn ông tóc vàng trước mặt tự tay đan.Một sinh viên bình tĩnh nhìn thầy hướng dẫn của mình nhận ô, quay đầu híp mắt cười giới thiệu: "Đây, bánh quy lần trước các em khen ngon là do anh ấy nướng."

Các sinh viên bình tĩnh gật đầu, đợi đến khi nhìn thấy bóng lưng hai người sóng vai nhau rời đi mới bắt đầu la hét í ới.Cực kỳ lâu về sau, mỗi khi trên diễn đàn của Đại học A có một bài viết mới "Mọi người ơi gấp gấp, có anh chị nào cho em biết giáo sư Khương Nghi bên học viện hóa chất có dễ gần không ạ" xuất hiện, phía dưới thể nào cũng hiện mấy bình luận của các anh chị khóa trên nói rất thân thiện, chẳng qua khá khó tính với số liệu.Những bài viết như thế này thỉnh thoảng sẽ xuất hiện trên trang chủ, lâu lâu lại có vài em gái ôm mộng lên diễn đàn Đại học A để đặt câu hỏi, về sau, các anh chị khóa trên cũng trả lời tới chán.Một trong những đàn chị đã trực tiếp viết một bài đăng dành riêng cho những em gái đầy tham vọng này, bài đăng giới thiệu chi tiết kinh nghiệm nghiên cứu khoa học của Khương Nghi, tính cách điềm tĩnh, hiền hòa và dễ nói chuyện, lựa chọn giáo sư Khương chuẩn không sai.Cuối bài là hình ảnh chiếc bánh quy nhỏ.Chủ thớt: Cuối cùng!

Nếu chọn Giáo sư Khương thì năm nào cũng được nhận bánh quy nha OVOChủ thớt: ( ps: Bánh quy người yêu giáo sư Khương nướng siêu ngon, bánh quy giáo sư Khương nướng thỉnh thoảng bị cháy hhhh)Chủ thớt: Nhưng vẫn ngon~ Bọn tui đã ăn nó rất, rất nhiều năm rồi~Toàn văn hoàn.
 
Back
Top Bottom