Chỉ chốc lát sau, nha hoàn dẫn đường quay đầu nói với bọn họ, "Tới rồi, Cố phu nhân đang ở bên trong."
Bọn họ nghe thấy tiếng cửa được đẩy ra, tất thảy đều cúi đầu thấp tới mức chỉ có thể trông thấy chân hai người bên trong phòng.
Họ chưa bao giờ thấy qua xiêm y phấp phơi, chất vải mịn bóng đến vậy.
Mỗi người chỉ quanh quẩn với mảnh áo vải thô sờn cũ, nhan sắc khó coi, nhìn thấy cảnh đó, ai nấy đều sững người.
Một lúc sau, không biết là ai mở miệng hô một tiếng "Cố phu nhân", những người còn lại cũng lập tức quỳ xuống, rối rít hô theo."
Đều đứng lên đi, nhà ta không có mấy cái quy củ đó."
Bạch Kim Thời dịu giọng nói."
Nhưng vẫn phải có chút quy củ.
Về sau đều gọi là Bạch phu lang, không cần gọi Cố phu nhân."
Đạo Hoa ở một bên bổ sung.Mấy thím nghe xong liền nghĩ, nói trắng ra là của hồi môn phong phú, xưởng Cố đại nhân mở đều từ tiền của Bạch Kim Thời.
Có tiền thì lời nói có giá, đến cả danh xưng cũng là Bạch phu lang.
Xem ra Cố đại nhân vẫn là người bị vợ quản nghiêm, ở nhà phải nghe theo phu lang, sau này bọn họ cứ nịnh bợ Bạch Kim Thời là được.
Mấy người lập tức sửa miệng, "Bạch phu lang!"
Những người khác nghe xong, cũng vội vàng bắt chước hô theo."
Được rồi, đều đứng lên cho ta nhìn một lượt."
Bạch Kim Thời đợi họ đứng dậy, ánh mắt đảo qua từng người.
Tuy y phục cũ nát, nhưng sạch sẽ gọn gàng, tóc tai và móng tay đều được chải gọt đâu vào đấy, khiến người ta vừa nhìn đã thấy vừa lòng."
Ta kêu các ngươi đến đây hôm nay, chính là muốn thử một chút, xem các ngươi ai giỏi việc gì."
A Hồng nghe tới đó, toàn thân cứng lại, tim như bị dìm vào nước lạnh.
Nàng biết, nếu Bạch phu lang không nhận nàng, thì nàng thật sự chỉ còn đường nhảy giếng."
Trong số các ngươi, ai nấu ăn khéo?
Ai biết tính sổ sách?"
Bạch Kim Thời muốn chọn ra một người để bồi dưỡng thành trướng phòng tiên sinh.
Tuy bản thân đã học được cách xem sổ sách, nhưng cậu không thể mỗi ngày đều túc trực trong quán, về lâu dài chắc chắn không xoay xở kịp.
Tốt nhất là chọn Đạo Hoa - người đã quen tay quen việc, biết bếp núc lẫn sổ sách, nhưng Đạo Hoa hiện tại đã kiêm luôn chưởng quầy kiêm đầu bếp, gánh thêm việc tính toán sổ sách e rằng quá tải.
Mà trong huyện thành này, ca nhi hay nữ tử biết chữ tính toán quả thật hiếm hoi, có thể nói là đếm không đủ mười đầu ngón tay, muốn bồi dưỡng từ đầu lại càng khó khăn.Lúc trước, Cố Thanh Nam lập xưởng gạch với xưởng gỗ, cũng phải tìm trướng phòng tiên sinh từ trong đám học đồ.
Một người từng làm học việc trong tửu lâu, người còn lại là học trò ở tiệm cầm đồ.Hai người học đồ kia, theo quỹ đạo vốn có, phải đợi đến khi sư phụ già yếu không làm nổi, hoặc bất đắc kỳ tử thì mới có cơ hội lên thay.
Nếu không nhờ có Cố Thanh Nam, e rằng bọn họ phải tiếp tục mài sàn ba bốn chục năm nữa mới tới lượt lên làm trướng phòng tiên sinh.Ngoài hai người kia, mấy cửa tiệm khác cũng có học đồ, nhưng không ai dám tới cạnh Cố Thanh Nam, sợ sư phụ biết được,sẽ dạy dỗ, cho nên vừa nghe đến là bỏ chạy.
Nhưng bỏ chạy thì bỏ, trong lòng ai cũng âm thầm hâm mộ hai người ấy.Cố Thanh Nam thật ra cũng đang tính mở một lớp, chuyên bồi dưỡng một đám kế toán, để sau này mở rộng xưởng, mở thêm tiệm thì khỏi lo thiếu người.
Ý tưởng ấy vừa vặn trùng hợp với Bạch Kim Thời.Cố Thanh Nam còn dạy cho Bạch Kim Thời một bộ cách ghi sổ mới ngắn gọn, dễ hiểu,.
Lúc rảnh, cậu lại lôi Đạo Hoa ra làm thí nghiệm sống, vừa dạy vừa sửa.Đạo Hoa ngày trước tuy có mở quán mì, chuyện tính toán sổ sách cũng do y làm, nhưng chỉ tính nhẩm chứ không biết viết.
Giờ thì phải dạy từng chữ một, chậm rãi chỉ từng nét như vỡ lòng.Mấy người mới tuyển vào, cậu cũng định dạy viết chữ, cho học cùng Đạo Hoa từ đầu.
Cậu muốn ít nhất trong vòng mấy tháng, dạy họ biết được một ít chữ đơn giản, biết cách ghi sổ, để chờ ngày quán khai trương có thể vào làm việc.Từ ngày cậu biết đọc biết viết, mới phát hiện trước đây mình đã từng ngốc tới cỡ nào.
Giờ cậu muốn tiệm của mình, bọn tiểu nhị đều biết chữ, thậm chí cả huyện thành này, ca nhi và nữ tử đều phải biết đọc, không làm ngốc tử cả đời.Khi hỏi đến ai biết nấu cơm, ai nấy đều vội nói mình biết làm, từ nhỏ nấu cơm trong nhà, tay nghề không tệ.
Nhưng vừa hỏi đến chuyện tính toán thì không ai lên tiếng.Bạch Kim Thời đưa ra vài phép toán đơn giản trong phạm vi cộng trừ một trăm, mà có người đếm đầu ngón tay mãi cũng không tính xong, còn có người trực tiếp bỏ cuộc, nói mình tính không nổi, khỏi tính còn hơn.Việc này, Bạch Kim Thời và Đạo Hoa đều đã liệu trước.
Nhưng Bạch Kim Thời vẫn không từ bỏ, "Về sau đã làm trong tiệm ta, thì phải học viết chữ, có ai có ý kiến không?"
Mọi người vội vàng lắc đầu, tỏ vẻ không có ý kiến, nhưng đều mang vẻ buồn rầu, "Viết chữ là tài học của nam nhân, chúng ta học được sao?"
"Các ngươi cũng đâu thiếu tay thiếu chân, sao lại học không được?"
Đạo Hoa hỏi lại.Câu này vừa ra, mọi người không dám hé môi nữa, đồng loạt nói có thể học, sẽ cố học."
Được, vậy để Đạo Hoa đưa các ngươi đến phòng bếp, thử làm vài món coi sao, ai nấu ngon thì ở lại bếp, ai không hợp sẽ được sắp xếp việc khác."
Bạch Kim Thời nhìn về phía hai thím nãy giờ nói năng lanh lẹ nhất, hai người ấy tuổi khoảng 37, 38, so với mấy thím ngoài bốn mươi khác thì trẻ và nhanh nhẹn hơn nhiều, "Hai vị này không cần nấu, về sau làm tiểu nhị, phụ trách gọi món cho khách."
Hai người kia vốn dĩ muốn làm tạp vụ, nghe phải làm tiểu nhị thì hơi không tình nguyện.
Nhưng khi nghe nói tiền công của tiểu nhị cao hơn, lập tức vui vẻ đồng ý ngay tắp lự.Những người còn lại được đưa vào phòng bếp thi tay nghề, xem ai có thiên phú, tay nghề tốt.
Ai cũng biết nấu, nhưng đều là món cơm canh thường ngày trong nhà, không ai thực sự nổi bật.
Chỉ có A Hồng là tay nghề vừa đủ, miễn cưỡng đạt yêu cầu, "Được rồi, ngươi ở lại phòng bếp hỗ trợ, làm đồ đệ của ta.
Còn một người nữa tay nghề kém hơn ngươi chút, để làm trợ thủ cho hai ta, lo mua nguyên liệu, làm tạp vụ, rửa bát lau bàn, chùi bếp, quét nhà..."
Bạch Kim Thời dặn tiếp: "Từ mai bắt đầu, mỗi ngày đến đây huấn luyện."
"Huấn luyện làm gì?
Có phát tiền không?"
Có thím hỏi."
Huấn luyện là dạy các ngươi quy củ, dạy viết chữ, không thu tiền, còn bao cơm," Bạch Kim Thời đáp.Cái thím kia trong lòng nhỏ giọng lẩm bẩm, ta hỏi là có cho ta tiền không, chứ nào phải hỏi ta có định cho ngươi tiền đâu.
Nhưng lời này bà cũng không dám nói ra, nghĩ lại thì có cơm ăn cũng tốt rồi.
Ở nhà đến bữa còn ăn không no, đến đây được no bụng, còn có thể học nghề, ráng chịu một chút rồi vào được tiệm cơm, mỗi tháng kiếm hai đồng bạc, là bao nhiêu người chen lấn tễ đầu còn vào không được...........Tổng cộng tám người, miễn cưỡng cưỡng đủ dùng.
Bạch Kim Thời tính toán một hồi, Đạo Hoa một người kiêm luôn phòng thu chi, chưởng quầy, lại còn xuống bếp làm đầu bếp, ba người gộp một, không mệt đến ngã ra mới là lạ.Nhưng người thì chỉ có chừng đó, chỉ có thể chắp vá.
Nếu khách khứa vắng vẻ thì tám người cũng dư ra chẳng ai có việc...Buổi tối kể lại với Cố Thanh Nam, cậu lại chẳng chút lo lắng, vỗ ngực đầy tự tin, "Ngươi lo là dư thừa.
Sau này huyện thành phát triển lên, cửa tiệm nhà chúng ta đảm bảo phải xếp hàng dài ra tận đầu phố."
"Nếu là vậy thì phải lo tuyển thêm người.
Hai cái thím kia tạm thời dùng làm tiểu nhị thì được, nhưng qua hai năm chân tay cứng ngắc, e là không chạy nổi..."
Bạch Kim Thời đau đầu.Cố Thanh Nam trong lòng cảm thán thật là đáng sợ.
Ở đây, nữ nhân ba mươi tuổi đã bị gọi là thím, nếu ở hiện đại mà đi gọi phụ nữ ba mươi là thím, không bị chửi đến thối đầu mới là lạ.Nhưng ở cổ đại, thành thân sớm, lao động nặng, có người hơn ba mươi đã là nãi nãi, người ba mươi đã héo hon như năm mươi, sáu mươi, gọi là thím quả là chẳng oan."
Hay là ta chiêu thêm mấy người trẻ tuổi?
Ca nhi hoặc nữ tử chưa xuất giá, mười mấy tuổi, không biết có dùng được không...."
Bạch Kim Thời hôm nay đề cập với hai vị thím kia, ban đầu bọn họ còn ỡm ờ từ chối, nhưng vừa nghe đến tiền công là lập tức đồng ý ngay.Còn mấy quả phụ ban đầu còn bị cha mẹ đuổi khỏi nhà, nghe đến có thể kiếm tiền liền tự động dắt nhau đến đăng ký.Cậu muốn tuyển một ít ca nhi nữ tử chưa xuất giá, có khi cũng được, dù sao trong mắt cha mẹ, ca nhi hay nữ tử đều là công cụ có thể đem đổi sính lễ.
Giờ mà không cần gả ra ngoài vẫn có thể kiếm tiền, cha mẹ còn không vui sướng gật đầu."
Có thể thử.
Ngày mai ta kêu Đại Tráng đi chiêu một đợt xem sao."
Cố Thanh Nam không lo cậu nghĩ quá nhiều biện pháp, dù hiệu quả hay không đều phải cổ vũ Bạch Kim Thời đi thử.
Dù thất bại cũng tính là một lần học hỏi, còn nếu thành công, thì tăng thêm tự tin."
Không vội.
Cứ đợi tiệm cơm khai trương rồi tính tiếp."
Bạch Kim Thời vẫn cẩn thận, không muốn đi quá nhanh.Cậu quy định thời khóa biểu rõ ràng cho tám tiểu nhị: mỗi buổi sáng tới học, một canh giờ rưỡi học viết chữ, nửa canh giờ còn lại học quy củ trong tiệm.
Còn A Hồng thì được tách riêng học nấu ăn trong nửa canh giờ kia.Mọi người không ai được học chữ từ nhỏ, nên học vô cùng chật vật.
Nhất là mấy thím đã ngoài bốn mươi, chữ viết như bùa chú, vừa học xong là quên sạch.Trong tiềm thức, bọn họ đều cho rằng chữ nghĩa là thứ xa vời, trong đầu đều bài xích tiếp thu tri thức, ngoại trừ nhất nhị tam đơn giản, đến tứ là kệ, dạy ba ngày chưa xong, chọc cho Bạch Kim Thời vốn dĩ dễ tính cũng phát cáu.
Cuối cùng, cậu đưa ra một cách khác, "Biết viết chữ thì tiền công cao hơn không biết chữ."
Cậu nghĩ tiền bạc là thuốc giải vạn năng, ai ngờ sai rồi.
Đám người kia vốn dĩ đã rất thỏa mãn với tiền công hiện tại, chỉ cần không bị đuổi là tốt rồi, còn học hay không học chữ, ai mà quan tâm?
Nhưng hiện tại đang thiếu người, lại thật vất vả mới gom được một đám nhìn vừa mắt, sao nỡ doạ người ta bỏ của chạy lấy thân.Chẳng qua dạy được vài ngày, Bạch Kim Thời lại phát hiện ra một chuyện ngoài ý muốn.
A Hồng mỗi ngày đều nghiêm túc ngồi học, nàng không có thiên phú gì đặc biệt, viết chữ xiêu xiêu vẹo vẹo, nhưng Bạch Kim Thời rất nhiều lần nhìn thấy nàng cố ép chính mình viết cho bằng được từng nét chữ.Mỗi ngày sau giờ học, cậu đều giữ bọn họ lại ăn một bữa cơm, A Hồng luôn luôn trong lúc mọi người ăn lặng lẽ luyện chữ.
Viết thì vẫn xấu, nhưng thái độ của nàng lại làm cậu cảm động.Cuối cùng, Bạch Kim Thời quyết định cho những người khác khỏi học chữ, sợ chính mình nổi điên.
Thay vào đó, cậu đổi sang phương pháp khác: dạy hai tiểu nhị vẽ ký hiệu riêng cho từng món ăn, mỗi món đặt một dấu hiệu khác nhau, không cần nhớ tên, chỉ cần không nhầm món là được.
Như vậy gọi món cũng dễ hơn.
Còn lại, cậu chuyên môn dạy mình A Hồng viết chữ.A Hồng mỗi ngày vừa học nấu ăn vừa luyện chữ, thế nhưng nàng không hề cảm thấy vất vả.
So với cuộc sống trước kia, ngày tháng hiện giờ quả thật nhẹ nhàng như mộng.
Nàng ở nhà cha mẹ hay ở nhà chồng, chưa từng có lúc nào thấy vui vẻ như ở đây.Thậm chí nàng còn từng có ý muốn nói với Bạch Kim Thời, hỏi có thể bán mình làm nha hoàn trong phủ được không, chỉ cần được ở lại, làm cơm, quét dọn, giặt giũ cũng được, bởi vì ở chỗ này nàng mới thật sự cảm thấy an toàn và yên ổn.Nàng đã từng đề cập một lần, nhưng bị Bạch Kim Thời từ chối.
Bạch Kim Thời muốn bồi dưỡng nàng, "Ngươi còn có thể có một cuộc đời tốt hơn, không nên bị nhốt cả đời trong cái sân này."
Lời nói ra rồi, ngay cả chính cậu cũng ngây người.
Cậu đột nhiên nghĩ tới Cố Thanh Nam, có phải ngày trước, lúc Cố Thanh Nam khuyên cậu bước ra ngoài, cũng mang tâm tình giống hệt như cậu bây giờ?.........Buổi sáng, Bạch Kim Thời ở lại dạy chữ cho đám tiểu nhị, buổi chiều thì chạy sang trông tiến độ sửa sang tiệm cơm, sau đó lại tới xem sân xay bột.Sân bên này cậu mua được rất rộng, nhưng rách nát đến không chịu nổi, cũng phải tu chỉnh lại.
Chỗ đó cần mua thêm thạch mài, chậu cối và các loại dụng cụ khác.So với tiệm cơm, viện này sửa sang cũng dễ hơn nhiều.
Dụng cụ có thể giao cho Cố Nhị Ngũ đi đặt làm.Cố Nhị Ngũ ở huyện thành lăn lộn đã quen, biết rõ nơi nào bán gì, hơn nữa các thương hộ quanh đây cũng đều biết y là xa phu của huyện lệnh phu nhân, bởi vậy đối với y vô cùng khách khí.
Không ai vì thân phận ca nhi của y mà khinh thường, trái lại còn nhiệt tình tới tận cửa đưa hàng.
Có không ít người còn tranh thủ làm quen, hỏi dò xem y có thể hay không giúp nói với huyện lệnh phu nhân một tiếng, xin đưa con trai hay cháu trai của mình vào làm việc ở nhà xưởng của Cố đại nhân.Bạch Kim Thời gần đây lại sinh ra một ý tưởng táo bạo.
Trước đây cậu từng nghĩ, nếu tiệm cơm buôn bán thuận lợi, sinh lợi tốt, vậy thì có thể chiêu mộ thêm một ít ca nhi và nữ tử còn chưa thành thân, hoặc là những người đã thành thân.Chỉ là, nữ tử và ca nhi sau khi thành hôn, phu quân của họ chưa chắc đã chịu để họ ra làm tiểu nhị.
Trong tiệm cơm, khách phần lớn là nam tử, mà ở cái huyện thành nhỏ này, nữ tử và ca nhi không bao giờ một mình ra ngoài ăn cơm, cũng không được phép nắm giữ tiền bạc trong nhà.
Thành ra, tiểu nhị mỗi ngày phải tiếp xúc phần lớn đều là nam nhân, phu quân nào lại bằng lòng để thê tử mình giao du như vậy?Nhưng nếu là mở xưởng xay bột, làm sữa đậu nành, làm đậu phụ thì lại khác.
Mài đậu và ép đậu vốn là việc nặng nhọc, người ngoài thường hay cho rằng nữ tử và ca nhi tay chân yếu ớt, không kham nổi, thế nhưng trên thực tế, phần lớn nữ tử và ca nhi trong nhà đều đang làm các loại lao động thể lực.
Ví như chính bản thân Bạch Kim Thời, từ nhỏ cậu đã lăn lộn trong nghề làm đậu phụ, vừa bị mắng vừa làm, vậy mà vẫn chịu được.
Đã thế, ở chỗ cậu làm việc còn có tiền công, có thể ăn no mặc ấm, thậm chí được ở lại trong ký túc xá, so với cảnh bị mắng mỏ bóc lột thì không biết tốt hơn bao nhiêu lần.Cậu nghĩ, nếu có thể, cậu muốn để những ca nhi, nữ tử chưa xuất giá kia có thêm lựa chọn khác.
Không nhất thiết phải ở nhà chịu đựng bất công, cũng không cần cam chịu làm trâu làm ngựa, mà có thể dựa vào sức mình kiếm tiền, dọn ra ngoài sống độc lập.Còn với những người đã thành thân nhưng bị nhà chồng bạc đãi, nếu có thu nhập trong tay, ít ra họ cũng có thể mạnh mẽ lên một chút, hoặc lựa chọn hòa ly, tự sống cuộc đời của mình.Cậu hồi bé từng chịu khổ quá nhiều.
Những lúc khổ sở nhất luôn nghĩ, nếu khi ấy có ai chịu đưa tay kéo mình một phen thì tốt biết mấy.
Giờ không ai kéo cậu lên từ bùn lầy năm xưa, nhưng cậu lại có thể trở thành người đó, người giơ tay kéo người khác lên.Cậu nghe nói gần đây có một phiên chợ, không chỉ dân huyện thành đến tụ họp, mà cả người dân ở mấy thôn phụ cận cũng sẽ kéo nhau lại đây.
Mọi người mang theo lương thực, củi lửa, gà vịt, trứng, vải dệt thủ công để đem ra bán, khung cảnh náo nhiệt không tưởng.
Cậu có thể nhân dịp này tới chiêu người.Nghĩ đến lần trước đi chợ bị một đám người nhiệt tình vây lại suýt chen không ra nổi, lần này cậu nhất định phải dẫn theo nhiều người hơn, Cố Nhị Ngũ và Đạo Hoa mang theo còn chưa đủ, phải lựa thêm mấy người trong phủ đi cùng mới được.Cậu gấp đến không đợi nổi, chỉ muốn mau chóng chạy về kể hết ý tưởng cho Cố Thanh Nam nghe.
Bây giờ cậu rất thích chia sẻ những suy nghĩ kỳ kỳ quái quái của mình với Cố Thanh Nam.Cố Thanh Nam chưa từng cười nhạo hay dội gáo nước lạnh nào, ngược lại còn luôn ủng hộ, còn giúp cậu thực hiện từng điều một.
Chính thái độ đó như một kiểu cổ vũ ngầm, khiến cậu cứ thế sinh ra đủ loại sáng kiến, rồi lại dũng cảm thực hiện..........Lúc về đến nhà, Cố Thanh Nam đang ở ngoài sân, vừa mới làm xong mấy chiếc chuồng gà.
Một đám gà con lông tơ vàng óng mập ú đang lon ton chạy loanh quanh bên cạnh hắn."
Về rồi à?
Ta vừa mới làm xong mấy cái chuồng gà."
Cố Thanh Nam cúi đầu xem xét đám gà con, thuận tiện quan sát luôn chu kỳ sinh trưởng của chúng.
Gà mái bình thường mỗi ngày đẻ trứng, giống gà hắn nuôi là gà mái chuyên đẻ, năng suất gấp đôi gà thường.
Còn giống gà thịt thì lời hơn, ba ngày có thể ăn thịt một lần.Chỉ là lúc hắn xem kỹ bầy gà con, mới phát hiện ra chúng đều là trứng ấp nở.
Tuy không lớn nhanh bằng gà tăng trưởng ba ngày, nhưng mỗi sáu canh giờ lại đẻ thêm một quả trứng.
Nếu không có vấn đề gì thì mỗi ngày có thể đẻ hai quả.
Chính vì thế, giá gà con cũng khác nhau, gà mái đẻ trứng luôn có giá cao hơn gà trống.Cố Thanh Nam nhìn bầy gà con, tóm tắt thuộc tính xong thì thầm nghĩ: đây chẳng phải là công cụ gà sao?
Mỗi ngày đều đều đẻ trứng, vĩnh viễn không xảy ra sự cố, giống như bị thiết lập sẵn vòng đời và công năng.
Điều đó khiến hắn chẳng cảm nhận được chút nào gọi là sinh mệnh lực.Từ sau khi xuyên tới đây, mỗi ngày trôi qua với hắn đều như đang sống trong thế giới hiện thực.
Chỉ đến khi nuôi đám gà con này, hắn mới thật sự cảm thấy bản thân đang sống trong một thế giới trò chơi.Sau khi dựng xong chuồng gà, hệ thống lập tức nhắc nhở: hắn đã thăng cấp lên cấp 9.Lần thăng cấp này là tổ hợp từ ba nhiệm vụ: gieo trồng đậu nành, làm chuồng gà, và gieo trồng ớt cay.Ớt cay hắn đã hoàn thành từ sáng, lúc ấy còn đặc biệt bảo tồn trong ô đựng đồ, chỉ lấy một phần đưa vào phòng bếp.
Hắn đã nhịn không được, buổi tối nhất định phải ăn một nồi lẩu cay nồng rát miệng mới hả.Nguyên liệu khác để làm lẩu đã giao cho Hạch Đào đi mua, đợi mua về đầy đủ, tối nay liền mở tiệc.Cả ngày hôm đó hắn bận bịu dựng chuồng gà, chọn giống, mua gà con.
Sau khi thăng cấp, hệ thống mở khóa thêm một chức năng mới: có thể thuê một công cụ người chuyên nuôi gia cầm.Vừa bỏ tiền, công cụ người lập tức đến, làm việc chăm chỉ không chê vào đâu được.
Nhưng khổ nỗi, chỗ ở trong phủ lại có hạn.
Trước mắt chỉ chứa được ba công cụ người, thêm một người nữa là chật ních, không xoay xở nổi.
Lúc đầu hắn chỉ nghĩ đến chuyện trồng trọt, đã chủ động cắt giảm chỗ ở, giờ muốn phát triển chăn nuôi thì không đủ.Tuy nhà bọn họ có thể dọn về phủ nha ở tạm, nhưng hắn không muốn.
Trước đó cũng từng nghĩ đến chuyện mua lại căn nhà sát vách để mở rộng, nhưng bên kia hiện tại không có ý định bán.Dù hắn là huyện lệnh, chỉ cần mở miệng, đối phương chắc chắn không dám không bán.
Nhưng hắn không muốn dựa vào quyền thế để ép người.Hơn nữa, hắn nghĩ cho cùng, dù mua thêm hai căn, về sau vẫn là không đủ.
Từ sau lần hệ thống tặng hai món đồ nội thất cùng trang trí hoa viên, hắn liền có linh cảm: tương lai rất có thể sẽ mở ra mục trang trí gia viên, thậm chí có nhiệm vụ bố trí nhà ở.
Nếu thật sự như vậy, đến lúc đó trong nhà vừa trồng trọt, vừa nuôi gia cầm, nuôi gia súc thì không ổn.Thế là hắn lập tức phủ định kế hoạch mua lại nhà sát vách, đổi thành: ra ngoại ô dựng một tòa trang viên riêng biệt.
Tuy xa hơn một chút, nhưng có thể mở rộng quy mô lâu dài, loại đất nhiều hơn, không ảnh hưởng đến việc phát triển huyện thành sau này.Hiện tại có thể chia khu vực trước.
Về sau khi có đủ chỗ ở cho công cụ người, liền dần dần chuyển đồng ruộng, ao cá, gia cầm sang đó, gom thành sản nghiệp hoàn chỉnh.Bạch Kim Thời lúc này đang ngồi xổm bên chuồng gà, đưa tay chọc chọc vào đầu một con gà con.
Nó lảo đảo lắc lư, không đứng vững được mấy giây thì ngã lăn ra đất, khiến cậu nhịn không được bật cười khẽ.Cố Thanh Nam cũng ngồi xổm xuống bên cạnh, nhìn bầy gà con lông vàng mập ú lóc nhóc quanh sân.
Một bên là vườn rau, bên kia là chuồng gà, cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái như đang làm ruộng viên sinh hoạt.
Có Bạch Kim Thời bên cạnh, trò chơi này bỗng trở nên có sức sống hẳn lên, nhiệm vụ cũng không còn khô khan nhàm chán nữa."
Ngày mai ta định ra chợ chiêu một ít công nhân làm xưởng xay bột.
Lần này ta muốn tuyển toàn bộ là nữ tử và ca nhi."
Bạch Kim Thời biết, nếu nói với người ngoài mấy lời này, nhất định sẽ bị khinh thường: ca nhi nữ tử yếu ớt như vậy, sao có thể làm việc nặng trong xưởng?
Nhưng Cố Thanh Nam thì khác, hắn sẽ không kỳ thị, cũng không dè bỉu. cho nên cậu mới yên tâm nói ra."
Chợ?
Người nhất định rất đông, không chỉ huyện thành, mà cả dân mấy thôn xung quanh cũng tụ về.
Ngư long hỗn tạp, ngươi chỉ dẫn theo Cố Nhị Ngũ e là không ổn..."
Cố Thanh Nam trầm ngâm một lát rồi nói tiếp, "Thế này đi, ta phái mấy nha dịch theo hỗ trợ.
Ngươi cứ bày một cái bàn, ai muốn báo danh thì đến chỗ ngươi đăng ký.
Nhớ mang bút và mực theo."
Bạch Kim Thời vốn nghĩ hắn sẽ ngăn mình đi, không ngờ lại chủ động phái nha dịch bảo hộ, còn chuẩn bị sẵn phương án đăng ký chiêu mộ.Cố Thanh Nam muốn cậu tiếp xúc với người ngoài nhiều hơn, rèn luyện thêm năng lực xử lý tình huống, cũng là giúp tiểu đội hữu của hắn tăng kinh nghiệm, tiện sau này cùng nhau làm nhiệm vụ thăng cấp."
Được, ta hiện tại đi xem vị trí, trước tiên chọn sẵn, miễn cho ngày mai bị người chiếm mất."
Bạch Kim Thời hưng phấn không thôi, đang muốn xoay người chạy đi, đã nghe Hạch Đào bước nhanh lại báo cơm chiều đã chuẩn bị xong."
Ăn xong lại đi, hôm nay ta gọi người nấu lẩu, cam đoan ngươi chưa từng ăn qua."
Cố Thanh Nam kéo cậu về phía nhà ăn.Hạch Đào ở bên cạnh cười nói: "Đại nhân nói món lẩu gì đó, ta đi mua đồ về rồi, mấy bà tử trong bếp đều lắc đầu nói không biết làm, sợ làm sai, cuối cùng vẫn là Đạo Hoa ca ra tay."
Vừa tới gần cửa nhà ăn, đã ngửi thấy một mùi ớt cay xộc vào mũi, Đạo Hoa từ trong phòng bếp đi ra, "Ta đã làm theo lời Cố đại nhân dặn, canh lẩu nấu xong rồi.
Hai người ăn đi, ta còn có việc bên kia."
"Ngươi cũng ở lại đi, ba người chúng ta cùng ăn."
Cố Thanh Nam mỉm cười nói.【Làn đạn: Mỗi lần nghe ổng nói "ba người cùng nhau", tui đều giật mình một cái, cứ tưởng ổng lại muốn ba người cùng nhau... kia kia nọ nọ...】【Làn đạn: Không phải ông ngay cả khuê mật của vợ iu cũng muốn xuống tay chứ?
Tuy nói tiểu ca nhi kia cũng coi như dễ nhìn, còn mang theo một tia... cảm giác cấm dục?】【Làn đạn: Quá biến thái rồi!
Rốt cuộc ông có chấp niệm gì với cái số ba này vậy hả?!】Cố Thanh Nam ban đầu chẳng nghĩ gì nhiều, chỉ cảm thấy Đạo Hoa là bằng hữu tốt của Bạch Kim Thời, đã cất công nấu lẩu, tất nhiên nên ngồi lại ăn cùng, bằng không chẳng quá vô tình vô nghĩa.
Nhưng vừa nhìn làn đạn nhảy ra đầy màn hình, hắn lập tức hoảng hốt, chỉ sợ Bạch Kim Thời cũng hiểu lầm, vội quay sang nghiêm túc giải thích: "Ta chỉ nghĩ các ngươi trước đây chưa từng ăn ớt cay, nên muốn để cả ngươi và bằng hữu của ngươi nếm thử một chút, tiện thể nghiên cứu thêm hương vị, về sau có thể cân nhắc đem món này đưa vào thực đơn tiệm cơm."
Bạch Kim Thời thấy hắn dáng vẻ căng thẳng như vậy, nhịn không được cười trộm, khẽ kéo tay áo hắn, cúi đầu nhỏ giọng, "Ta biết."
Một bên Đạo Hoa không nhìn đến động tác nhỏ của hai người, "Cố đại nhân nói ớt cay, là cái đồ ăn hít vào một cái đã sặc đỏ mắt kia sao?
Ta vừa cắt xong là cay đến đau tay rồi, cái đó... thật sự có thể ăn vào bụng à?"