Lãng Mạn [HOÀN] Tiểu phu lang của huyện lệnh

[Hoàn] Tiểu Phu Lang Của Huyện Lệnh
Chương 99: Tiên Nhi 01


Ban đầu Tiên Nhi theo họ Cố của Cố Thanh Nam, sau này khi Bạch Kim Thời lên làm Thái tử, nữ đế đích thân đổi họ y thành họ Bạch, vừa hay bà cũng họ Bạch.

Y được đặt tên mới là Bạch Hạ Xuyên, lúc đăng cơ chỉ mới mười mấy tuổi.Y vốn là một đứa trẻ được phụ thân và cha cưng chiều từ bé.

Những đứa trẻ khác có khi mười mấy tuổi đã thành gia lập thất, nhưng phụ thân y lại bảo ít nhất phải chờ đến 25 tuổi mới được kết hôn.

Trước khi thành thân, hãy làm những điều bản thân yêu thích, cứ vô tư vui vẻ mà sống như một đứa trẻ.Khi ấy y còn từng hỏi: "Chẳng lẽ thành thân là chuyện gì đáng sợ lắm sao?

Thành thân rồi thì không thể vui vẻ, tự do nữa ạ?"

Cố Thanh Nam mỉm cười: "Đương nhiên vẫn có thể, nhưng sau khi thành thân, con sẽ cùng người khác lập thành một gia đình, rồi sẽ có con của mình."

Bạch Hạ Xuyên thở dài: "Có con rồi thì sẽ không còn thời gian để làm điều mình thích nữa sao?

Vậy thì đừng sinh con nữa là được mà ạ."

Cố Thanh Nam vò đầu y, "Nếu con không có con, vậy ai sẽ kế thừa hoàng vị?"

Sau đó chính hắn cũng cảm thấy bản thân như biến thành ông bố chuyên ép cưới ép sinh con, không khỏi tự giễu, "Chẳng lẽ là do tuổi tác đến rồi?

Hay là bản năng huyết mạch thức tỉnh rồi chăng?"

Bạch Hạ Xuyên nhìn phụ thân mình lẩm bẩm cả buổi, rồi tung người lên ngựa, "Hôm nay con còn phải đi săn với sư phụ.

Mấy hôm nay sư phụ mới được nghỉ, cứ nhất quyết đòi săn được một con sư tử mới chịu về."

Dứt lời, y thúc ngựa rời thành.

Cố Thanh Nam đứng nhìn bóng dáng đứa trẻ ngạo nghễ phi ngựa rời đi, trong lòng vừa tự hào lại vừa nuối tiếc.

Nuối tiếc rằng mình không còn cơ hội nhìn thấy đứa nhỏ ấy trưởng thành, không thể chứng kiến nó lập gia đình, gây dựng sự nghiệp nữa.Sau lần đi săn đó, Bạch Hạ Xuyên trở về thì hay tin phụ thân và cha mình đã mất.

Làm sao một đứa trẻ ngây thơ chịu đựng nổi cú sốc ấy?

Y chỉ biết trốn trong phòng khóc suốt.Cửa mở, y giận dữ quăng gối ra: "Không phải bảo các ngươi cút đi sao?

Ai cho vào?"

Ngẩng mặt lên, thấy người bước vào là Viên Bá Viễn, y sững người một thoáng rồi lại cúi đầu khóc tiếp.

Viên Bá Viễn là thủ lĩnh cấm vệ quân trong cung, đồng thời cũng là sư phụ của Bạch Hạ Xuyên.

Những người khác không dám vào, nhưng hắn thì không giống.Bạch Hạ Xuyên thút thít: "Sư phụ lại muốn mắng con à?

Nhưng giờ con thật sự rất đau lòng..."

Y cứ nghĩ sư phụ sẽ bước đến kéo mình dậy, bắt y phải mạnh mẽ lên.

Từ trước tới nay, Viên Bá Viễn luôn nghiêm khắc với y: dạy cưỡi ngựa bắn tên, luyện võ công, chưa bao giờ xem y như hoàng tử mà chỉ là một học trò bình thường – sai thì mắng, lười thì phạt.Nhưng hôm nay Viên Bá Viễn lại ngồi xuống cạnh y, nhẹ nhàng xoa đầu như một bậc trưởng bối an ủi.

Hắn xưa nay vốn nghiêm nghị, ít nói, lúc này cũng chẳng mở lời, chỉ lặng lẽ dùng sự hiện diện để xoa dịu nỗi đau.Bạch Hạ Xuyên ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt còn đẫm nước, khàn giọng hỏi: "Có phải người không biết cách an ủi người khác không?"

Viên Bá Viễn nói: "

Sau này con sẽ là quân vương của đất nước này.

Giờ là khoảng thời gian cuối cùng con được làm một đứa trẻ, muốn khóc thì cứ khóc cho thỏa."

Nghe nói sau này mình sẽ làm vua, Bạch Hạ Xuyên bỗng thấy một nỗi sợ hãi khó gọi thành tên về tương lai đang trào dâng.Viên Bá Viễn cảm nhận được cảm xúc ấy: "Ta sẽ mãi đứng sau lưng con.

Không chỉ có ta, mà còn rất nhiều người cũng sẽ ở đó vì con."

Khi Bạch Kim Thời lên ngôi đã lập Bạch Hạ Xuyên làm Thái tử.

Hơn nữa y cũng là đứa con duy nhất của hoàng đế nên ngai vàng vốn nên để y kế vị.

Nhưng vài vị hoàng thúc lại bắt đầu rục rịch, cả mấy vị cô cô cùng đám con cháu của họ cũng âm thầm ngấp nghé ngôi vị.Dẫu vậy, tất cả chỉ là mộng tưởng.

Dù Bạch Hạ Xuyên có ngây thơ tới đâu, thì Cố Thanh Nam và Bạch Kim Thời trước lúc rời đi cũng đã dọn sẵn đường cho y: tước bỏ quyền lực của đám hoàng thân, để lại cho y nhiều đại thần đáng tin – trong đó có Chu Nhậm.

Triều đình hiện giờ cũng có nhiều nữ tử và ca nhi làm quan.

Họ hiểu rõ chỉ khi ủng hộ Bạch Hạ Xuyên – người cũng là ca nhi – thì mới giữ được địa vị.

Nếu để các vương gia kia lên ngôi, việc đầu tiên họ làm chính là đàn áp nữ tử và ca nhi.
 
[Hoàn] Tiểu Phu Lang Của Huyện Lệnh
Chương 100: Tiên Nhi 02


Cố Thanh Nam vốn là người xuyên hồn qua, sau khi cùng Bạch Kim Thời rời đi có để lại thi thể.

Dù đau khổ, Bạch Hạ Xuyên vẫn phải lo liệu tang lễ cho phụ thân và cha mình.

May mắn thay, tuy tuổi còn nhỏ nhưng y vẫn có người hỗ trợ gia gia nãi nãi (tam hoàng tử và tam hoàng tử phi), sư phụ Viên Bá Viễn, cùng Đạo Hoa a thúc đã giúp y hoàn thành tang lễ.Khi Bạch Kim Thời còn sống, thường dẫn y tới chơi cùng gia đình Đạo Hoa.

Bạch Hạ Xuyên rất thân thiết với Đạo Hoa a thúc, tuy không có quan hệ máu mủ nhưng trong lòng y, đối phương chẳng khác nào thân thúc ruột.

Phụ thân và cha không còn, y càng ỷ lại vào a thúc.Sau khi Đạo Hoa và Chu Nhậm thành thân, bụng liền có động tĩnh, ngay cả bản thân y cũng không ngờ mình lại mang thai.

Hai người vốn đã quyết định đời này sẽ không sinh con, vậy mà cuối cùng lại sinh ra một cậu con trai bụ bẫm.

Mỗi khi hai nhà cùng nhau ra ngoài du ngoạn, thằng bé cứ quấn lấy Tiên Nhi không rời.

Giờ đã bảy tuổi, tên là Chu Bạch Phàm.Đạo Hoa dẫn con vào cung bầu bạn cùng Bạch Hạ Xuyên.

Chu Bạch Phàm vốn là đứa bé hoạt bát lanh lợi, vậy mà hôm nay trông thấy Bạch Hạ Xuyên đau lòng cũng trở nên lặng lẽ hẳn, "Cố Tiên Nhi, nghe nói phụ thân và cha ngươi đi đến nơi rất xa rồi.

Vậy sau này ta chia phụ thân và cha ta cho ngươi được không?"

Chu Bạch Phàm vừa nói vừa móc từ trong ngực ra một viên kẹo nhét vào tay Bạch Hạ Xuyên.Cố Tiên Nhi là tên cũ của y khi nữ đế còn chưa sửa họ nên người thân quen đều gọi vậy.

Phụ thân đôi khi cũng gọi như thế.

Vừa nghĩ đến sau này không còn nghe thấy phụ thân gọi mình như vậy nữa, lòng y lại nhói đau.

Bạch Hạ Xuyên nhìn viên kẹo trong tay, không kìm được thở dài: "Trẻ con thật tốt, chẳng hiểu chuyện gì cả."

"Ta đâu còn là trẻ con nữa, phụ thân nói ta là nam tử hán rồi."

Cậu bé vỗ ngực, nghiêm nghị nói, "

Sau này ta sẽ bảo vệ Tiên Nhi."

Bạch Hạ Xuyên nhìn đứa bé con trước mặt chỉ thấy toàn lời trẻ con nói đùa, đang định lên tiếng thì nghe bên ngoài vang lên tiếng sáo.

Là Viên Bá Viễn đang ngồi trên mái thổi sáo.

Trước kia Bạch Hạ Xuyên chỉ vô tình nghe hắn thổi một lần, còn khen tiếng sáo rất hay, hỏi hắn học ở đâu, có thể thổi lại cho mình nghe không.

Nhưng Viên Bá Viễn lại thu sáo về, trên mặt mang theo chút bi thương, không muốn thổi nữa.

Thời gian này tâm trạng Bạch Hạ Xuyên sa sút, Viên Bá Viễn mỗi ngày đều thổi sáo cho y nghe ở bên ngoài.

Chỉ khi ấy y mới thấy lòng mình tĩnh lại đôi chút, đêm đến cũng dễ ngủ hơn.Sau tang lễ, y lại ủ rũ thêm hai ngày, đến ngày thứ ba mới thay y phục, bước ra khỏi phòng.

Viên Bá Viễn thấy y không còn ủ rũ như trước thì hỏi: "Sao không nghỉ thêm vài hôm nữa?"

"

Sau này ta không còn là trẻ con nữa, phải gắng gượng lên, còn phải phát triển mạnh mẽ chí nguyện của phụ thân và cha."

Bạch Hạ Xuyên sai người chuẩn bị lễ đăng cơ.Y muốn tỏ ra mình đã lớn, thế nhưng đến lúc đại lễ kết thúc, cả người gần như kiệt sức.

Trên đường về tẩm điện không chịu nổi nữa, y gục đầu vào vai Viên Bá Viễn: "Sư phụ, ta thật sự có thể quản lý một quốc gia sao?

Trước đây khi hai người ấy còn, trừ giờ học ra thì ta toàn chơi bời, họ cũng không dạy gì nhiều..."

"Phải tin vào bản thân.

Hơn nữa tiên hoàng và tiên hoàng hậu đã để lại cho ngài không ít nhân tài có thể sử dụng.

Đó chính là vũ khí mạnh nhất và hậu thuẫn vững chắc nhất mà họ dành cho ngài."

Viên Bá Viễn nhìn tiểu đồ đệ của mình, cảm thấy y gần như tan vỡ.

Người vốn nghiêm khắc hiếm khi an ủi ai như hắn, giờ cũng dịu giọng khuyên nhủ, còn dạy y vài điều: "Ngài phải biết phân biệt ai có thể dùng, ai không đáng tin.

Là hoàng đế, không cần việc gì cũng tự làm mà cần biết giao cho người phù hợp."

"Nhưng làm sao ta phân biệt được ai tốt ai xấu?"

Từ nhỏ Bạch Hạ Xuyên theo Viên Bá Viễn học võ và cưỡi ngựa bắn cung, hôm nay nghe hắn giảng những điều chưa từng học vẫn như một học trò ngoan ngoãn tiếp thu.Y biết nếu Viên Bá Viễn không phải người tốt, phụ thân và cha sẽ không để hắn ở bên mình.

Chính vì hắn đáng tin mới có thể dạy y nhiều năm như vậy.

Nên lời hắn nói, y chưa từng nghi ngờ."

Thần có thể phái người âm thầm theo dõi."

"Phải theo dõi từng người một à?

Vậy thì cần bao nhiêu người cơ chứ?"

Bạch Hạ Xuyên kinh ngạc, cảm thấy cách này không thực tế."

Ngay từ khi nữ đế còn tại vị, đã thành lập một tổ chức ám vệ.

Sau này tiên hoàng giao lại tổ chức này cho ta."

Viên Bá Viễn đáp."!!!"

Bạch Hạ Xuyên trố mắt nhìn, cảm thấy mình thật ngây thơ.

Hóa ra Viên Bá Viễn còn là vũ khí bí mật mà cha để lại cho mình, "Còn chuyện gì trẫm chưa biết nữa không?

Nói hết cho trẫm nghe đi!"
 
[Hoàn] Tiểu Phu Lang Của Huyện Lệnh
Chương 101: Tiên Nhi 03


Tối hôm đó Bạch Hạ Xuyên đã gặp nhóm ám vệ.

Thống lĩnh ám vệ là người được nữ đế bổ nhiệm khi còn sống.

Cả tổ chức có 80 người, ban đầu chỉ nghe lệnh hoàng đế.

Sau khi Bạch Kim Thời đăng cơ thì giao quyền quản lý cho Viên Bá Viễn, đồng thời trong ba năm đào tạo thêm một nhóm tân binh.

Ám vệ không chỉ dùng để theo dõi quan lại mà còn có nhiều chức năng khác.

Chỉ cần là lệnh của hoàng đế, dù là việc gì cũng sẽ làm.Ám vệ dâng lên một thùng tài liệu rất lớn, Bạch Hạ Xuyên mở ra xem thử, thì ra là ghi chép lời nói của các quan lại trong nhà dạo gần đây.

Trước kia họ ghi lại từng lời một, không sót điều gì.

Sau khi Bạch Kim Thời đăng cơ cảm thấy quá nhiều thứ vô dụng đọc mỏi mắt, nên ra lệnh chỉ ghi lại những lời quan trọng, còn lại thì loại bỏ bớt.

Nhưng dù đã lược bỏ, số lượng vẫn rất lớn.Thế mà Bạch Hạ Xuyên lại cảm thấy thứ này như cứu mạng.

Y vừa đăng cơ, áp lực vô cùng, không rõ thái độ của các quan với mình ra sao, sợ bị coi thường, mất uy nghiêm.

Y thắp đèn đọc suốt đêm, xem hết những gì các quan đã nói.

Có người sợ tân hoàng cải cách mạnh tay, đang cố dò xem tính tình y thế nào để khỏi đắc tội mà mất chức mất mạng.

Cũng có kẻ nói tuổi y đã đến lúc thành thân, tiên hoàng chưa kịp định thân cho nên đây là cơ hội, có thể đưa con trai hay cháu trai trong nhà vào.Hoàng đế là một ca nhi, khác hẳn nữ đế và Bạch Kim Thời.

Khi nữ đế đăng cơ thì đã có mấy con, Bạch Kim Thời thì cưới Cố Thanh Nam — người như thần tiên, một lòng phụ tá đế vương, không màng quyền lực.

Có Cố Thanh Nam ở đó, Bạch Kim Thời cũng không nạp phi.Nhưng Bạch Hạ Xuyên thì khác.

Y chỉ là một ca nhi bình thường, mà ca nhi bình thường thì dễ sa vào tình cảm, không mấy hứng thú với quyền lực.

Nếu đưa con trai nhà mình vào cung, không đến vài năm, y sẽ đắm chìm trong ái tình và việc nuôi con, lúc đó bọn họ có thể thừa cơ thao túng triều chính...Tất nhiên cũng có người chỉ đơn giản muốn dâng con cháu mình vào cung, được làm hoàng hậu thì tốt, không thì làm phi cũng được.

Còn khuyên hoàng thượng nên nạp thêm nhiều phi, sinh thật nhiều con cái.Có mấy vị quan đều có ý định ấy, Bạch Hạ Xuyên vừa nhìn danh sách, phát hiện đều là mấy nam quan trong triều, liền tức giận kêu lên: "Thật là quá đáng!"

Y hỏi Viên Bá Viễn: "Sư phụ, bọn họ đúng là quá ngông cuồng rồi?

Quả nhiên phụ thân nói không sai, sinh con không phải chuyện tốt, mà thành thân lại càng không phải chuyện tốt.

Phụ thân từng nói, thành thân rồi thì không còn được sống tự do tự tại nữa.

Vậy mà bọn họ lại bắt ta thành thân, còn muốn đoạt quyền trong tay ta, thật sự là quá độc ác!

Ta phải làm sao bây giờ?"

"Những kẻ có ý đồ đoạt quyền này nên bắt hết lại chém đầu, còn phải công khai lý do giết họ, để các quan khác hiểu rằng nhất cử nhất động đều đang bị giám sát, từ đó không dám nói năng bừa bãi nữa."

Viên Bá Viễn đáp, giọng điệu như lúc dạy y đi săn lần đầu, muốn y nhắm thẳng mũi tên vào con mỗi không do dự.Thế nhưng, giết người và đi săn vẫn là hai chuyện hoàn toàn khác.

Bạch Hạ Xuyên còn nhỏ tuổi, vẫn hơi không nỡ: "Bọn họ tuy ăn nói khó nghe, nhưng cũng chưa đến mức phải giết.

Bắt lại đánh vài roi, hoặc giam vài ngày cho biết sợ là được rồi."

Viên Bá Viễn nói: "Hoàng thượng nói thế nào thì là thế ấy.

Nhưng bây giờ người đã là hoàng đế rồi, cũng giống như đi săn vậy.

Nếu gặp phải mãnh thú mà không nỡ ra tay, thì sẽ có ngày bị nó quay lại cắn chết."

Hắn ghi lại tên mấy người kia, tiếp lời: "Nếu hoàng thượng không nỡ xuống tay, thần sẽ thay người làm."

Bạch Hạ Xuyên gật đầu, ánh mắt dần kiên định: "Sư phụ nói đúng, bọn họ đã muốn tạo phản thì không thể mềm lòng được."

Y nhớ lại những trang sử từng đọc, rất nhiều người tranh giành ngôi vị đến mức đầu rơi máu chảy.

Lại nghĩ đến lời dặn và kỳ vọng của a cha Bạch Kim Thời, lòng y càng thêm cứng cỏi: "Thầy đi làm đi."

"Thần lĩnh chỉ."

Viên Bá Viễn lập tức phái người bắt mấy vị đại thần kia tống vào thiên lao, lấy tội danh mưu phản mà luận xử.

Ban đầu còn định tru di cửu tộc, nhưng nhờ Bạch Hạ Xuyên niệm tình mà tha cho người nhà của họ.Việc này truyền ra khiến cả triều đình chấn động.

Mọi người đều hiểu rằng từng lời nói hành động của mình đều không thoát khỏi mắt tân hoàng, chẳng còn ai dám khinh thường hoàng đế trẻ tuổi nữa, ai nấy đều dè chừng cẩn trọng.

Tuy vậy vẫn có người khuyên chàng nên thành thân.

Việc hôn nhân của hoàng đế là quốc sự, không thể qua loa.Bạch Hạ Xuyên bực bội vô cùng.

Trước kia phụ thân từng nói mười mấy tuổi vẫn là trẻ con, phải hai mươi tuổi mới nên cưới vợ.

Y bèn đem lời đó ra ép lại các đại thần: "Trẫm thấy tuổi thành thân cũng nên sửa lại, sửa thành hai mươi tuổi đi."
 
[Hoàn] Tiểu Phu Lang Của Huyện Lệnh
Chương 102: Tiên Nhi 04


Sau chuyện ấy, Đạo Hoa viện cớ vào thăm, tiện thể dò hỏi: "Chém mấy người đó là ý của con, hay là người khác xui khiến?"

Bạch Hạ Xuyên vẫn luôn xem Đạo Hoa như người thân, nhưng sư phụ đã nói nay y là hoàng đế, không thể để ai nhìn thấu tâm tư, càng không thể để người khác biết mình yêu ghét điều gì.

Nhất là chuyện ám vệ, đây là vũ khí bí mật phụ hoàng để lại cho y.

Có thể khiến người ta biết mình bị theo dõi, nhưng tuyệt đối không thể để lộ rằng hoàng đế có ám vệ.Y trầm mặc một lúc.

Nếu chuyện này có thể nói với Đạo Hoa, thì hẳn cha đã sớm nói rồi, đâu cần chờ tới giờ.Thấy y im lặng, Đạo Hoa cũng không hỏi thêm: "

Sau này con là quân vương một nước, nhiều chuyện phải có chính kiến.

Nếu dễ bị xúi giục bởi vài câu nói, thì lần này qua lần khác, lâu dần sẽ đánh mất phán đoán của bản thân."

"Ý của a thúc là, chuyện này không giống quyết định của ta?

Giống như không phải việc ta sẽ làm?"

Bạch Hạ Xuyên hỏi."

Ừ.

Con vẫn luôn là đứa trẻ thiện lương, sẽ không vì một cơn giận mà giết nhiều người như vậy.

Dù những người đó có tâm mưu phản, đúng là đáng chết thật, nhưng vừa đăng cơ đã làm chuyện này thì quá tàn nhẫn.

Hơn nữa, họ chỉ mới nói vài lời trong nhà, chưa hề hành động gì, đã bị chém đầu, sẽ khiến lòng người hoảng loạn, đến nói cũng không dám."

Đạo Hoa lo Bạch Hạ Xuyên mang tiếng bạo quân."

Ta sẽ không còn là một đứa trẻ nữa," Bạch Hạ Xuyên bình tĩnh nói, mấy ngày nay y luôn tập luyện cách che giấu cảm xúc, "A thúc cho rằng bên ngoài sẽ đồn ta bị người khác thao túng?"

Đạo Hoa lắc đầu.

Y cảm nhận được Bạch Hạ Xuyên đã thay đổi, không còn là đứa bé mềm mại đáng yêu ngày xưa nữa.

Nhưng lại không thấy chàng đáng sợ, mà thấy quá đáng thương.

Một đứa trẻ đáng lẽ nên vô tư vô lo lại phải khoác lên bộ giáp lạnh lùng để làm hoàng đế khiến người người kính sợ."

Chỉ có người thân mới biết con vẫn là một đứa trẻ tốt.

Rảnh thì về nhà chơi, hoặc chúng ta vào cung thăm con.

Đệ đệ con ngày nào cũng nhắc muốn gặp, vẫn y như trước kia."

Đệ đệ y nói tới là Chu Bạch Phàm, trước kia hay quấn lấy Bạch Hạ Xuyên gọi "ca ca", còn rất sùng bái, cảm thấy đối phương thông minh lại biết võ.

Từ ngày Bạch Hạ Xuyên làm hoàng đế, Chu Bạch Phàm không còn cơ hội gặp gỡ thường xuyên nữa.Bạch Hạ Xuyên làm hoàng đế, có quyền uy cao nhất, nhưng lại thường cảm thấy cô đơn, không an toàn.

Gặp lại người quen cũ ngược lại khiến y yên tâm hơn, "

Sau này để hắn vào cung làm bạn học với trẫm đi.

Một mình học cũng chán quá."

Bạch Hạ Xuyên hiện vẫn còn đi học, chỉ là sau khi đăng cơ không học ở trường cũ nữa mà được dạy kèm riêng trong cung."

Vậy ta về nói nó ngay, nó mà biết chắc sẽ vui lắm."

Đạo Hoa cảm thấy xót xa cho Bạch Hạ Xuyên, nhưng vì thân phận nên không thể ở bên chăm sóc, để Chu Bạch Phàm vào cung bầu bạn cũng là cách.Chu Bạch Phàm thông minh lanh lợi, lại thật lòng quan tâm Bạch Hạ Xuyên, sau này lớn lên nhất định có thể bảo vệ y.

Sau khi Chu Bạch Phàm vào cung làm thư đồng, trong triều liền rộ lên tin đồn hoàng đế đã chọn người làm hoàng hậu rồi.

Tuy Chu Bạch Phàm nhỏ hơn hoàng đế vài tuổi, nhưng mặt mày tươi sáng, sau này chắc chắn cũng sẽ phong độ như phụ thân hắn.

Với thân phận gia thế của phụ thân và cha hắn thì hoàn toàn xứng đôi với hoàng đế.Nghe tin đồn này, Bạch Hạ Xuyên bật cười thành tiếng.

Viên Bá Viễn hỏi: "Hoàng thượng, người định chọn hắn làm hoàng hậu thật sao?"

"Chỉ là một thằng nhóc thôi, trẫm sao mà vừa ý được chứ?"

Bạch Hạ Xuyên lắc đầu, "Huống hồ trẫm vừa mới sửa luật, hai mươi tuổi mới được cưới vợ, trẫm còn phải làm gương chứ.

Mà tới hai mươi tuổi cũng chưa chắc trẫm sẽ thành thân đâu."

"Thằng bé bây giờ tuy còn nhỏ, nhưng sớm muộn gì cũng sẽ lớn lên."

Viên Bá Viễn nói."

Sư phụ thấy hắn thế nào?"

Bạch Hạ Xuyên cảm thấy hôm nay sư phụ có gì đó là lạ, "Người cũng muốn giống mấy người kia, thúc ta mau chóng thành thân à?"

"Hắn đúng là một lựa chọn không tệ."

Viên Bá Viễn đáp."

Sư phụ, gần đây người nói hơi nhiều đấy.

Với lại, sau khi thành thân thì sẽ phải sinh con... nhưng mà..."

Bạch Hạ Xuyên nghĩ ngợi rồi nói, "Cũng có thể cưới một ca nhi, để ca nhi sinh con cho ta, sau này ngôi vua cũng có người nối dõi.

Nhưng không phải bây giờ, chắc phải đợi đến khi hơn hai mươi đã, ta muốn sửa lại hệ thống trường học trước.

Trước lúc mất, phụ thân và cha từng định đổi cách tổ chức học đường từ một kiểu trường học đơn lẻ thành hệ thống tiểu học, trung học, cao trung và đại học.

Trước kia, trường chỉ dạy cho con em công nhân trong xưởng, thời gian học lại quá ngắn, chỉ đủ để học vài quyển sách, thế là không ổn.

Sau này, ta muốn tất cả trẻ con trong thiên hạ, bất kể thân phận thế nào đều có thể đọc sách biết chữ."

Viên Bá Viễn vốn là người nghiêm túc điềm đạm, nghe đến đoạn y nói định cưới ca nhi cũng không nhịn được mà sững ra một lúc, sau đó thì chẳng nghe lọt thêm lời nào nữa.

Nhưng vì Bạch Hạ Xuyên bảo hắn nói quá nhiều, nên hắn cũng không nói thêm gì, chỉ lặng lẽ cáo lui.Tối đó, Bạch Hạ Xuyên đến căn phòng trước đây Cố Thanh Nam và Bạch Kim Thì từng ở.

Dạo gần đây y vẫn luôn không dám bước vào, sợ mình sẽ nhớ lại từng kỷ niệm khi cả nhà còn sống bên nhau.

Nhưng hôm nay, nỗi nhớ quá da diết, y không kìm được mà tới thăm, nhìn vật nhớ người.Y đi một vòng quanh phòng, tiện tay mở một chiếc rương.

Nhìn qua là biết của Cố Thanh Nam, bên trong có cần câu cá, cuốc đất, cả phân bón?

Y gạt đống dụng cụ sang bên thì thấy một vật lạ chưa từng thấy, trông như cái gương nhưng lại đen sì, hình chữ nhật rất kỳ lạ.Y cầm cái hộp nhỏ hình chữ nhật ấy lên, bất ngờ màn hình sáng lên khiến y giật mình, tay loạng choạng chạm vào màn hình rồi thấy khuôn mặt Cố Thanh Nam, chỉ là phụ thân lại có mái tóc ngắn, nhìn rất lạ."

Đây... cái gì vậy?

Phụ thân?

Sao phụ thân lại ở trong này?

Con thấy..."

Bạch Hạ Xuyên suýt nữa thốt lên "thấy ma", nhưng rất nhanh y nhớ ra phụ thân mình là thần tiên, "Phụ thân dùng phép gì thế?

Bị nhốt vào cái hộp này à?"

"Không phải, thứ này giống cái loa ấy, phụ thân không ở trong hộp, phụ thân đang..."

Cố Thanh Nam thấy giải thích cũng rắc rối, bèn nói: "Phụ thân đang ở trên trời, dùng nó để liên lạc với con.

Con sống thế nào?

Ổn không?"

"Ổn cái gì mà ổn!

Con khóc sưng cả mắt, ăn không vô, ngủ không được, sao lúc phụ thân đi lại không nói với con một tiếng?" – Bạch Hạ Xuyên vừa nói vừa khóc òa, nhưng sau đó lại thấy phụ thân mình đang ở bờ biển, còn ăn tôm hùm, lập tức tức giận, "Phụ thân còn có tâm trạng ăn tôm hùm nữa?!

Còn a cha con đâu?"

Cố Thanh Nam thấy con trai khóc thành từng giọt vàng (kim đậu á), vội quay camera sang cho thấy Bạch Kim Thời, vừa giải thích: "Phụ thân và cha đi quá vội, không kịp báo con một tiếng, cũng không ngờ là vẫn có thể liên lạc được.

Là sợ con buồn nên mới không nói sớm."

Bạch Kim Thời cách màn hình đưa tay lau nước mắt cho y: "Là lỗi của phụ thân và a cha, con đừng buồn.

Rồi sẽ có ngày chúng ta gặp lại nhau."

"Con cũng có thể lên trời làm thần tiên ạ?"

Bạch Hạ Xuyên lau nước mắt không khóc nữa.Cố Thanh Nam đang định hỏi dạo này y sống sao thì nghe một tiếng sáo vang lên: "Ai thổi nhạc giữa đêm thế?"

"Là sư phụ, gần đây con khó ngủ, hắn thường thổi sáo cho con dễ ngủ."

Bạch Hạ Xuyên giải thích.Cố Thanh Nam trợn mắt: "Hèn gì nghe khó chịu thế!

Phụ thân vừa đi ông ta đã định câu dẫn con trai ta à!"

Bạch Hạ Xuyên: "Sư phụ không phải người như vậy.

Dạo gần đây may nhờ có hắn."
 
[Hoàn] Tiểu Phu Lang Của Huyện Lệnh
Chương 103: Tiên Nhi 05


"Nhờ hắn?

Hắn đã làm chuyện gì dụ dỗ con hả?"

Cố Thanh Nam tức muốn trào ra khỏi màn hình.Bạch Hạ Xuyên không hiểu phụ thân đang tức chuyện gì, bèn kể lại từng việc Viên Bá Viễn đã làm.

Nghe xong, Cố Thanh Nam càng giận hơn, nhưng lại không phải giận Viên Bá Viễn mà giận đám đại thần trong triều: "Ta không ở đấy là họ bắt đầu lộng hành rồi!

Dám bảo tiểu bảo bảo nhà mình mới mười mấy tuổi đã phải thành thân sinh con?

Viên Bá Viễn làm đúng!"

"Tiểu bảo bảo?!

Con bây giờ là hoàng đế rồi, đâu còn là trẻ con nữa, phụ thân đừng gọi thế."

Bạch Hạ Xuyên thấy phụ thân gọi mình vậy thì ngượng lắm.

Nhưng vừa được gặp lại phụ thân, nỗi buồn trong lòng cũng tan biến, như thể quay về những ngày vô lo thuở bé."

Nói với cái tên sư phụ ngoài kia đừng có thổi nữa, còn con chưa đến hai mươi tuổi thì không được yêu đương!"

Cố Thanh Nam cảnh cáo."

Sao lại không được yêu?

A cha kết hôn năm mười tám cơ mà?"

Bạch Hạ Xuyên thật ra không có ý định yêu đương gì nhưng vẫn thích đấu khẩu với phụ thân mình."

Chuyện này thì cứ thuận theo tự nhiên, nhưng con phải tìm người yêu thương con, cũng phải sáng suốt mà nhìn người."

Bạch Kim Thời vẫn luôn lo con bị người ta lừa, dù có ở bên cạnh cũng không yên tâm.Nghĩ tới đây, thật ra Viên Bá Viễn là người đáng tin, chỉ là lớn hơn Bạch Hạ Xuyên tới mười hai tuổi, Bạch Kim Thời thấy khó chấp nhận được.

Đứa con nhà Đạo Hoa cũng xem như một lựa chọn tốt.

Đang lúc cậu còn nghĩ ngợi thì Cố Thanh Nam bên kia đã dặn con một đống thứ để đề phòng...

đàn ông.Bạch Hạ Xuyên hỏi: "Không còn gì khác để dặn con à?

Như là làm sao làm hoàng đế cho tốt chẳng hạn?"

"Phụ thân tin con sẽ làm được.

Con cứ tự quyết định, nhưng nếu có gì không chắc thì hỏi a cha của con."

Cố Thanh Nam lúc này mới nhớ ra phải dạy con làm vua.

Nhìn đứa trẻ non nớt trong màn hình vốn nên được lớn lên vô ưu vô lo, giờ lại phải gánh vác cả giang sơn, hắn thấy xót xa vô cùng."

Giờ phụ thân dạy con cách dùng điện thoại nhé, cái con đang cầm đó.

Sau này có thể dùng để liên lạc với phụ thân và cha, nhưng đừng để ai nhìn thấy."

Cố Thanh Nam lấy một chiếc điện thoại ra dạy y cách gọi video.

Cái điện thoại hắn để lại cho cổ đại chỉ còn mỗi chức năng đó.

Còn dạy thêm cách dùng sạc năng lượng mặt trời, dặn y phải sạc đúng giờ.Bạch Hạ Xuyên vốn thông minh, học gì cũng nhanh, giờ lại càng chăm học hơn vì muốn được nói chuyện với hai người mỗi ngày.Khi y từ phòng của Cố Thanh Nam và Bạch Kim Thời bước ra thì đã là nửa đêm.

Vừa ra khỏi cửa, Viên Bá Viễn đã lập tức đi tới, lặng lẽ theo sát phía sau, hộ tống y về tẩm cung.

Trước kia trong cung vẫn còn thái giám cung nữ, nhưng sau khi Bạch Kim Thời đăng cơ đã bãi bỏ chức vị thái giám, bên cạnh Bạch Hạ Xuyên cũng không còn thái giám đi theo, từ đầu đến cuối chỉ có mỗi Viên Bá Viễn là luôn bên cạnh bảo vệ."

Sao sư phụ còn chưa ngủ?

Hôm nay chẳng phải đến lượt thị vệ khác trực sao?"

Bạch Hạ Xuyên vừa nãy nghe tiếng sáo ngừng, cứ tưởng Viên Bá Viễn đã về nghỉ ngơi rồi."

Thần không yên tâm."

Viên Bá Viễn đáp."

Không yên tâm đám thị vệ à?

Vậy thì rèn luyện họ cho tốt vào."

Bạch Hạ Xuyên nói."

Sau khi tiên hoàng băng hà, đây là lần đầu tiên bệ hạ đến tẩm cung của tiên hoàng và ở lại lâu như vậy, thần có chút lo lắng."

Viên Bá Viễn nói."

Ồ."

Bạch Hạ Xuyên vẫn còn đắm chìm trong niềm vui được gặp lại phụ thân và cha, "Ta không sao nữa rồi, sau này ngươi không cần lo cho ta đâu."

Lúc đầu Viên Bá Viễn cứ tưởng Bạch Hạ Xuyên chỉ đang cố gắng tỏ ra mạnh mẽ, nhưng kể từ hôm đó, Bạch Hạ Xuyên dần trở nên hoạt bát, phảng phất như quay về khoảng thời gian khi tiên hoàng và tiên hoàng hậu vẫn còn tại thế.

Cách làm việc của y cũng ngày càng giống với họ.Y nói muốn xây trường học thì lập tức bắt tay vào làm.

Y phân chia độ tuổi học sinh thành các cấp học khác nhau, mở tiểu học, trung học và cao trung ở từng khu vực, còn xây cả đại học gần các xưởng, mà nội dung đại học dạy cũng liên quan đến kỹ thuật trong các xưởng của mấy ca ca hán tử.Trước kia các trường học gần xưởng chỉ dạy sơ sơ, biết đọc viết là có thể vào xưởng làm việc, chỉ có vài nơi giàu có hoặc kinh thành là học tốt hơn một chút nên quan viên trên triều phần lớn đều là người thi đỗ từ các vùng giàu.

Trẻ em vùng nghèo chỉ cần biết chữ là vào xưởng làm, chủ yếu vẫn làm việc tay chân như cha anh họ.

Khi đó điều kiện sống còn kém, có miếng ăn đã là may mắn.

Nhưng khi kinh tế phát triển, ai cũng có thể ăn no, con người bắt đầu có khát vọng khác.

Nhiều đứa trẻ không còn muốn làm công việc tay chân giống đời trước.

Trường đại học do Bạch Hạ Xuyên xây dựng chính là cơ hội để các em lựa chọn lại.

Không chỉ có thể học nghề mình thích ở quê nhà, mà còn có thể đến nơi khác học, theo đuổi công việc mơ ước.Y còn ưu đãi đặc biệt cho vùng nghèo: học phí ở vùng giàu sẽ cao hơn, phần chênh lệch được dùng để hỗ trợ vùng nghèo, giúp học sinh ở đó được miễn học phí từ tiểu học đến phổ thông.

Học sinh nghèo ở vùng giàu cũng được miễn học phí.

Tất nhiên các trường cũ vẫn được giữ lại, tiếp tục miễn học phí, bao ăn ba bữa.

Nhưng học sinh trong các trường cũ vẫn giữ truyền thống vào xưởng làm việc tay chân, học ở đâu là lựa chọn của mỗi người.Trước kia khi Cố Thanh Nam xây trường là để xóa nạn mù chữ, còn Bạch Hạ Xuyên là để bồi dưỡng nhân tài.

Trong mấy năm đăng cơ, Bạch Hạ Xuyên dựa trên nền tảng của Cố Thanh Nam và Bạch Kim Thời mà phát triển đất nước ngày càng tốt hơn.

Y cũng dần hiểu ra niềm vui của việc kiến thiết, mỗi lần gọi video với phụ thân và cha là lại thấy nhiều thứ hiện đại, nhà cao tầng... thế là y cũng xây được không ít tòa cao ốc, còn bắt đầu làm thương mại ngoài nước.Y từng đặt tuổi kết hôn là hai mươi, thoắt cái đã 25 mà vẫn chưa yêu đương hay lấy ai, chỉ mải mê xây dựng đất nước, chẳng hứng thú gì với chuyện tình cảm.Chu Bạch Phàm cùng y lớn lên, ai cũng tưởng Chu Bạch Phàm là chồng nuôi từ bé, chờ mãi đến khi Chu Bạch Phàm đỗ trạng nguyên rồi mà vẫn không thấy y phong danh phận cho hắn, ai nấy đều lấy làm lạ, nhưng cũng không ai dám nhiều lời, sợ chọc giận hoàng thượng lại có thêm vài người bị xử tử........Chu Bạch Phàm ngày trước có thẻ ra vào hoàng cung, giờ làm quan rồi vẫn có thể vào cung bàn chuyện chính sự với Bạch Hạ Xuyên bất cứ lúc nào.

Hôm nay hắn vui vẻ vào cung, nửa đường gặp Viên Bá Viễn.

Viên Bá Viễn rất ngứa mắt với tên tiểu tử ngốc nghếch này.

Chu Bạch Phàm dù thừa hưởng tài hoa từ phụ thân, nhưng lại là kiểu chó con ngây thơ, cả ngày cười tủm tỉm bám lấy Bạch Hạ Xuyên, có khi còn nũng nịu nói chuyện.

Mỗi lần thấy hắn, Viên Bá Viễn đều mặt lạnh như tiền.Chu Bạch Phàm gặp Viên Bá Viễn liền cười tươi chào hỏi: "Chào buổi sáng, Viên thủ lĩnh."

"Giờ gần trưa rồi."

Viên Bá Viễn liếc hộp đồ ăn trong tay hắn: "Chu đại nhân vào cung gặp hoàng thượng có việc gì?"

"Ta mới làm ít điểm tâm, do cha ta dạy, hoàng thượng rất thích ăn."

Chu Bạch Phàm vẫn cười toe, còn giơ hộp đồ lên lắc lắc trước mặt Viên Bá Viễn.

Không biết có phải ảo giác không mà Viên Bá Viễn như thể nghe ra vài phần khoe khoang trong giọng hắn."

Chu đại nhân có vẻ quên mất thân phận của mình rồi, ngài là quan chứ không phải phi tần trong hậu cung.

Mong Chu đại nhân hãy đặt hết tâm trí vào chính sự."

Viên Bá Viễn lạnh giọng nói."

Ta xong chính sự mới làm điểm tâm mà."

Chu Bạch Phàm vẫn cười híp mắt, "Mà làm điểm tâm cho hoàng thượng cũng là chính sự chứ.

Hoàng thượng rất thích ăn đấy, không biết Viên thủ lĩnh có biết làm điểm tâm không nhỉ?"

Hắn vừa nói xong, thấy mặt Viên Bá Viễn càng lúc càng đen lại, còn hắn thì cười càng sáng lóa.Đúng lúc đó, Bạch Hạ Xuyên đi ngang qua, thấy hai người vốn chẳng ưa gì nhau mà lại đứng nói chuyện cùng, không khỏi tò mò: "Hai người đang nói gì thế?"

Chu Bạch Phàm thấy y đến lập tức cúi đầu: "Không có gì ạ, Viên thủ lĩnh hình như không thích thần làm điểm tâm cho bệ hạ, vậy lần sau thần không làm nữa."

"Ngươi vẫn chưa tha cho điểm tâm à?

Lần sau ta muốn ăn thì nhờ a cha ngươi làm là được."

Bạch Hạ Xuyên nói xong thì thấy khóe miệng Viên Bá Viễn giật giật, như muốn cười nhưng lại kiềm lại."

Sư phụ mà cũng biết cười?

Hiếm thấy ghê."

Bạch Hạ Xuyên không nhận ra vẻ trà xanh của Chu Bạch Phàm, chỉ để ý tới biểu cảm của Viên Bá Viễn.

Viên Bá Viễn vì vậy tâm trạng tốt lên, còn Chu Bạch Phàm thì lại thấy tủi thân."

Nếu hoàng thượng không thích ăn thì thôi."

Chu Bạch Phàm giận dỗi xách điểm tâm định rời đi, nhưng Bạch Hạ Xuyên kéo tay hắn lại, "Làm xong rồi thì ăn đi đã, ăn xong rồi hẵng về.

Vừa hay ta cũng có việc chính muốn bàn với ngươi, vừa ăn vừa nói chuyện."

Chu Bạch Phàm nghe vậy liền tươi tỉnh trở lại, quay đầu đi theo Bạch Hạ Xuyên, còn không quên quay lại lén làm dấu chiến thắng với Viên Bá Viễn phía sau.Viên Bá Viễn: "......"

Bạch Hạ Xuyên không biết hai người họ vừa có hành động nhỏ gì, nhưng Chu Bạch Phàm lại vẫn đang phiền não, sao Bạch Hạ Xuyên mãi không hiểu chuyện?

Ban đầu hắn còn tưởng Bạch Hạ Xuyên có cảm tình với Viên Bá Viễn, nhưng Viên Bá Viễn đã ngoài 30 tuổi, đến giờ vẫn không có danh phận gì, hai người ngày nào cũng ở bên nhau, nếu thật sự có gì thì đã sớm có con rồi.Hắn thậm chí còn từng nghi ngờ Bạch Hạ Xuyên căn bản không hiểu gì về chuyện tình cảm.

Dù sao cha mẹ của y mất sớm, cũng không ai dạy dỗ chuyện này."

Bệ hạ, triều đình không ai dám nói, nhưng thần muốn hỏi một câu...

Ngài định khi nào nạp phi?

Hay chọn hoàng hậu?

Cũng nên sớm sinh hoàng tử để có người kế vị."

Chu Bạch Phàm không nhịn được lên tiếng, "Không biết bệ hạ đã có người trong lòng chưa?"

"Người trong lòng?

Ý ngươi là chuyện tình cảm?"

Bạch Hạ Xuyên vẫn luôn xem hắn như em trai nhỏ, "Ngươi có người mình thích rồi?

Muốn trẫm ban hôn à?

Nhưng trẫm phải hỏi ý đối phương trước đã, dù gì thì cũng phải tình đầu ý hợp mới có thể thành hôn."

Nghe vậy, Chu Bạch Phàm vui mừng nghĩ: Hoàng thượng là hiểu tình cảm mà!

"Đúng là có người thần thích, nhưng người ấy lại không nhận ra."

Bạch Hạ Xuyên cười nói: "Vậy thì ngươi đi hỏi người ấy đi, hỏi trẫm làm gì?

Vừa nãy nghe câu đầu của ngươi, trẫm còn tưởng ngay cả ngươi cũng đến giục trẫm thành thân."

"Có ai khác giục sao?"

Chu Bạch Phàm hỏi."

Tất nhiên là sư phụ rồi.

Hắn còn chưa thành thân mà lại đi nói trẫm."

Bạch Hạ Xuyên mỗi lần gọi video cho hai người cha thì chưa bao giờ bị giục cưới, không ngờ hai người thân thiết nhất bên cạnh lại luôn thúc giục y, chẳng hiểu là có ý gì.

Y một lòng dốc sức cho việc nước, chưa từng có lòng dạ yêu đương.

Trước đây có nghĩ tới chuyện cưới một ca nhi, nhưng lại chẳng có cảm xúc gì."

Vậy bệ hạ thích mẫu người thế nào?"

Chu Bạch Phàm cố ý tiến sát lại, giọng nói mang theo chút ám muội, "Không biết thần có thể giúp ngài chia sẻ ưu phiền không?"

"Thích thế nào à?

Chẳng có chuẩn nào cả.

Phụ thân ta là thần tiên, sau này sẽ đón ta lên thần giới làm thần.

Nếu ta còn bị vướng bận bởi tình cảm phàm tục, thì sao có thể thành thần được?"

Bạch Hạ Xuyên nói."

Hả?"

Câu này nằm ngoài dự đoán của Chu Bạch Phàm.

"Nhưng tiên hoàng và tiên hoàng hậu cũng từng thành thân mà, còn sinh ra bệ hạ nữa."

"Nhưng phụ thân ta vốn là thần tiên, có lẽ ngài hạ phàm là để lịch kiếp.

Trẫm thì khác.

Trẫm đã đọc quá nhiều truyện thoại bản, như yêu quái tu hành ngàn năm lại vì một người mà từ bỏ cơ hội thành tiên, những việc ngu ngốc như thế, trẫm sẽ không làm."

Dù điện thoại của Bạch Hạ Xuyên chỉ có chức năng livestream, nhưng Cố Thanh Nam và Bạch Kim Thời vẫn cho y xem rất nhiều thứ từ tương lai như công ty livestream của phụ thân, khách sạn nghỉ dưỡng của cha, những thiết bị hiện đại, ô tô, máy bay...

Y vô cùng ngưỡng mộ, chỉ mong được thành tiên càng sớm càng tốt.

Có điều, cha y nói còn phải đợi thêm một thời gian, nhưng không biết "một thời gian" là bao lâu.Chu Bạch Phàm nghe y nói xong thì không cam lòng: "Nhưng bệ hạ chưa từng nghe câu "chỉ mong uyên ương không cầu tiên" sao?

Có khi thành tiên còn chẳng thú vị bằng yêu đương thành thân ấy chứ."

"Sao có thể?

Nếu chưa từng thấy thần giới, thì trẫm đâu có mong mỏi đến thế?"

Bạch Hạ Xuyên tỏ vẻ thương hại nhìn hắn, "Ngươi là phàm nhân, sẽ không hiểu được.

Tên nhóc nhà ngươi cũng tới tuổi rồi, bắt đầu dậy thì rồi chứ gì?

Vậy thì mau đi theo đuổi tình yêu của ngươi đi, dù sao ngươi cũng không có cách nào thành tiên."

Chu Bạch Phàm nghe xong, như vừa bị đánh một gậy, đứng dậy rầu rĩ, tình cảm cũng mất, tiên lộ cũng không có, đúng là đòn kép!

Hắn suýt nữa thì bật khóc thành tiếng, ấm ức nói, "Thần cáo lui."

"Lần sau nhớ đặt tâm trí vào chính sự.

Ngươi có năng lực, chỉ cần tôi luyện thêm, tương lai sẽ rộng mở.

Đừng vì những chuyện yêu đương nhỏ nhặt mà phân tâm."

Bạch Hạ Xuyên đưa hộp đồ ăn cho hắn, "Nhớ kỹ, ngươi vĩnh viễn là đệ đệ tốt của trẫm."

Chu Bạch Phàm nhận lấy hộp đồ ăn, cảm giác như bị sét đánh, ngây người đứng tại chỗ.

Y cảm thấy hoàng thượng đã nhìn thấu tâm tư của mình, nhưng lại không vạch trần mà chỉ nhẹ nhàng từ chối.Đợi Chu Bạch Phàm đi rồi, Bạch Hạ Xuyên ngước mắt nhìn lên trần: "Sư phụ, sao mỗi lần hắn tới, người đều ngồi trên xà nhà nghe lén?"

"Thính lực của người tiến bộ rồi đấy.

Thần dùng khinh công nhẹ như vậy mà vẫn nghe ra?"

Viên Bá Viễn bình thản nhảy xuống."

Dĩ nhiên, khinh công của ta là do sư phụ dạy mà, tất nhiên ta cũng biết nghe."

Bạch Hạ Xuyên theo Viên Bá Viễn học được không ít bản lĩnh, hiếm ai có thể tiếp cận y.

Lại thêm những kiến thức học được từ phía Cố Thanh Nam, còn có cả hỏa thương do người nghiên cứu ra, càng không ai dám ám sát y."

Sư phụ nghe được những gì chúng ta nói?"

Bạch Hạ Xuyên hỏi."

Phải.

Người là con của thần, mà chúng ta chỉ là phàm nhân."

Viên Bá Viễn đáp."

Sau này ta sẽ nhờ phụ thân hắn giúp chọn một mối hôn sự tốt cho hắn.

Không biết sư phụ có người trong lòng chưa?

Ta cũng giúp người chọn một người nhé?"

Bạch Hạ Xuyên hỏi.Tay Viên Bá Viễn giấu trong tay áo siết chặt thành nắm đấm.

Người trước mặt đã không còn là đứa trẻ ngày xưa nữa, đã sớm nhìn thấu tâm tư hèn mọn của hắn rồi, "Tạ ơn bệ hạ quan tâm, chỉ là thần đã thề không thành thân, một lòng nuôi dưỡng con của huynh trưởng đã mất."

"Vậy có khổ quá không?"

Câu hỏi vừa rồi thật ra chỉ là thử dò xét, y nào có bản lĩnh nhìn thấu lòng người.

Nghe thấy câu trả lời của Viên Bá Viễn, ánh mắt y thoáng hiện nét u sầu nhưng rồi lại che giấu rất nhanh."

Không khổ.

Huynh trưởng nuôi thần khôn lớn, mạng này là do huynh ấy cho.

Làm vậy chỉ là để trả ơn."

Viên Bá Viễn nói."

Nếu người đã kiên quyết như thế, trẫm cũng không miễn cưỡng.

Vậy không nhắc tới chuyện này nữa."

Bạch Hạ Xuyên vừa nói vừa xoa trán, "Người lui xuống trước đi.

Trẫm muốn yên tĩnh một mình."
 
[Hoàn] Tiểu Phu Lang Của Huyện Lệnh
Chương 104: Tiên Nhi 06


Những năm đầu khi Bạch Hạ Xuyên bắt đầu gọi video với phụ thân và cha, y vẫn còn là một đứa trẻ chưa hiểu chuyện, nhiều điều không rõ, đêm đến lại khóc lóc cầu xin hai người.

Gần đây đứa nhỏ đã trưởng thành, không còn thấy rơi những hạt ngọc nhỏ nữa, khiến Cố Thanh Nam đôi lúc cũng thấy nhớ dáng vẻ đáng yêu khi ấy của con.

Nhưng nay thấy con trai đã khôn lớn thành người, trong lòng cũng vừa mừng vừa tự hào, chỉ là y không còn cần đến họ nữa, điều đó khiến hắn hơi buồn."

Không có chuyện gì khó cả, chỉ là con muốn hỏi hai người một chuyện."

Bạch Hạ Xuyên nhìn hai người vẫn tình cảm mặn nồng như xưa, chậm rãi hỏi, "Trong mấy quyển truyện dân gian có nói, thần tiên thì không thể vướng vào tình ái phàm trần.

Vậy a cha và phụ thân đã thành thân dưới nhân gian, lên đến tiên giới có thể vẫn ở bên nhau không?

Hay là... hai người bây giờ chỉ còn là đồng nghiệp bình thường?"

Nghe vậy, Cố Thanh Nam không nhịn được bật cười: "Quả nhiên là con ruột của a cha con, hai người nghĩ giống hệt nhau."

"Vì sao lại nói vậy?

A cha cũng từng hỏi phụ thân câu này à?"

Bạch Hạ Xuyên tò mò hỏi.Cố Thanh Nam kéo tay Bạch Kim Thời hôn một cái: "Em nói xem, giờ chúng ta là vợ chồng hay là đồng nghiệp?

Đồng nghiệp mà hôn nhau được à?"

Bạch Kim Thời vốn đang xem báo cáo tài vụ quý này, đột nhiên bị hắn kéo tay hôn một cái, vội vàng rút tay về, còn đánh nhẹ lên tay anh một cái: "Anh đang làm gì vậy!

Già mà không biết xấu hổ." (Vì ẻm tới hiện đại 1 thời gian rồi nên update xưng hô xíu)"Anh không già mà," Cố Thanh Nam sán lại gần nũng nịu, "Em cũng đừng ngại, cha mẹ ân ái thì con cái mới biết cách yêu người khác.

Em nhìn con đi, 25 tuổi rồi mà chưa từng yêu ai, là vì nó không hiểu mấy chuyện này đó."

"Không phải tại anh quản nó nghiêm quá sao?"

Bạch Kim Thời liếc hắn, "Hồi nó mười mấy tuổi thì cấm yêu đương, giờ hơn hai mươi lại kêu nó chưa từng yêu ai."

Cố Thanh Nam cười gượng, không ngờ bản thân làm phụ thân rồi cũng thành kiểu phụ huynh như bao người khác.

Con trai hồi mười mấy tuổi trắng trẻo mềm mại, vừa ngây thơ lại đáng yêu, hắn thật sự không nỡ để mấy thằng nhóc khác đụng vào.

Giờ cũng không muốn để mấy tên đàn ông thối kia vấy bẩn con mình.

Nghĩ đến đây, hắn lại nhớ đến câu vừa rồi của Bạch Hạ Xuyên, lập tức cảnh giác, "Không phải... không phải con có người mình thích rồi chứ?

Là cái tên Viên Bá Viễn kia dụ dỗ con à?!

Tốt lắm, giỏi thật đấy."

Cố Thanh Nam nghiến răng nghiến lợi: "Tuy là hắn hơi lớn tuổi chút, nhưng nếu con thật lòng thích thì phụ thân cũng không ngăn cản."

Miệng thì nói không ngăn nhưng tay thì đã bắt đầu mài dao rồi, cứ như chỉ cần con gật đầu một cái là sẽ lập tức chém người ngay."

Phụ thân nói linh tinh gì thế, con sao mà thích sư phụ mình được."

Bạch Hạ Xuyên vừa nói vừa vô thức quay đầu đi chỗ khác, nhưng rồi lại quay lại, ánh mắt nghiêm túc, "Sau khi con mất còn muốn được đoàn tụ với phụ thân và a cha nữa, con cũng muốn làm thần tiên, không thể bị chuyện yêu đương ràng buộc được."

"Dù con tới bên này, cũng vẫn có thể yêu đương mà.

Nhưng nếu yêu sâu quá, lúc chia tay sẽ rất đau."

Cố Thanh Nam nghĩ tới cảm giác lúc mình sắp rời đi năm đó, đau đớn đến như xé tim.Hắn đã từng trải qua nỗi đau đó, không muốn con mình cũng đi vào vết xe đổ, "Nhưng nếu thật sự muốn yêu thì yêu đi, thế giới bên này cũng có rất nhiều người tốt.

Mà này, con trai ta thích nam hay nữ vậy?"

Cố Thanh Nam quay sang hỏi Bạch Kim Thời, nhưng Kim Thời cũng không rõ.

Dù bọn họ thường xuyên gọi video cho con nhưng vẫn không bằng được ở bên con mỗi ngày.

Không thể cùng con trưởng thành là một trong những điều khiến Kim Thời day dứt nhất.

Nghĩ tới đây, trong lòng cậu lại buồn bã."

Làm thần tiên rồi cũng được yêu đương ạ?"

Bạch Hạ Xuyên vẫn còn lấn cấn chuyện đó.Cố Thanh Nam thật muốn nói bọn họ không phải thần tiên gì cả, nhưng chuyện này khó giải thích, thôi để khi con sang rồi hẵng nói, "Dĩ nhiên là được chứ, con muốn yêu ai thì cứ yêu, thích ai thì cứ theo đuổi."

"Nhưng phụ thân lại nói nếu con rời đi, người kia sẽ đau lòng, con cũng sẽ đau...

Vậy chẳng phải rất khó chịu sao."

Bạch Hạ Xuyên vốn nghĩ là mình chết rồi mới thành tiên, nhưng nghe ý phụ thân nói thì hình như mấy năm nữa thôi là sẽ "rời đi".Cố Thanh Nam: "Không ở bên nhau thì sau này sẽ hối hận.

Có khi cả đời cũng không quên được, rồi lại hối hận vì lúc này không dũng cảm hơn.

Thà cứ sống hết mình còn hơn."

Bạch Kim Thời cảm thấy hắn càng dạy càng sai, nhưng câu đó hình như cũng không sai lắm, "Đừng dạy nữa, cứ để con tự nhiên, tự mình quyết định."

Sau khi trò chuyện với hai người, Bạch Hạ Xuyên lại càng rối rắm.

Y nằm trên giường, lại nghĩ đến những lời ban ngày Viên Bá Viễn từng nói.

Y biết mình không nên thích sư phụ, phụ thân và cha cũng luôn dặn không được thích người quá lớn tuổi.

Nhưng từ nhỏ, người mà y ngưỡng mộ nhất chính là sư phụ, cũng là người y luôn muốn gần gũi nhất.

Y không tưởng tượng nổi những ngày không có sư phụ.Trước kia chưa hiểu chuyện, y nghĩ đó chỉ là sự dựa dẫm với bề trên.

Nhưng càng lớn, tình cảm ấy lại càng phức tạp.

Mỗi khi nảy sinh những ý nghĩ không nên có, y lại tự trách mình, cảm thấy thế là sai trái, là không có đạo đức.

Hôm nay y đã mơ hồ bày tỏ, không biết sư phụ có hiểu ra không?

Có phải vì hiểu nên mới cố ý từ chối như vậy?

Nhưng một người ngay thẳng như Viên Bá Viễn, chắc chắn sẽ không động tâm với đệ tử của mình.

Như vậy có khi lại là chuyện tốt với cả hai.Hôm sau, Bạch Hạ Xuyên liền gọi Đạo Hoa vào cung, nhờ đối phương chọn giúp Chu Bạch Phàm một mối tốt, đừng để hắn lãng phí thời gian vào một người không nên.

Tâm tư của Chu Bạch Phàm, Đạo Hoa tất nhiên hiểu rõ.

Ông từng nghĩ Bạch Hạ Xuyên với Chu Bạch Phàm rất xứng đôi, còn mong một ngày hai đứa sẽ đến với nhau.

Chính ông khi hơn ba mươi mới thành đôi với Chu Nhậm nên không vội gì chuyện của con mình.

Quan trọng là hai đứa phải chuẩn bị sẵn sàng, không được mù quáng bên nhau.Giờ Bạch Hạ Xuyên đã nói rõ, không định thành thân với con mình, thì mình cũng không ép, chỉ nói đã hiểu và sẽ để tâm tìm mối tốt.

Tuy vậy, Chu Bạch Phàm không lập tức thành thân mà đến hơn một năm sau mới nghe nói hắn đính hôn với một quan viên trong triều.

Người đó là một ca nhi, lớn hơn hắn hai tuổi, năm ngoái đỗ Thám Hoa, hai người cùng làm việc chung nên lâu ngày sinh tình.Nghe nói tên nhóc kia cuối cùng cũng chịu buông mình, Bạch Hạ Xuyên còn rất vui, ban hôn cho hai người, còn ban thưởng đủ thứ, nói sẽ đích thân làm người chứng hôn.Hiện tại y là hoàng đế, đích thân chứng hôn đúng là vinh quang lớn lao.

Cả kinh thành đều nói, tuy Chu Bạch Phàm không làm hoàng hậu, nhưng vẫn được thánh thượng sủng ái như em trai ruột, tiền đồ vô lượng............Lại hai năm nữa trôi qua, một ngày nọ, Bạch Hạ Xuyên nhận được cuộc gọi video từ Cố Thanh Nam.

Cố Thanh Nam nói với y rằng y có thể đi rồi, bảo y chuẩn bị tạm biệt mọi người.

Nhưng nếu không kịp từ biệt cũng không sao, vì thế giới đó, sau khi y rời đi sẽ ngừng lại.Bạch Hạ Xuyên còn chưa kịp hiểu rõ ý của phụ thân đã thấy một trận choáng váng.

Khi mở mắt ra lần nữa, y phát hiện mình đang nằm trong một cái hộp.

Chẳng lẽ... mình chết rồi?

Bị đưa vào quan tài rồi sao?.........Cố Thanh Nam nhìn hai cái thùng lớn do công ty trò chơi gửi tới, mặt đầy bất mãn: "Tôi chỉ bảo làm thành robot hình dáng con trai tôi là được rồi, sao lại mang cả sư phụ nó gửi đến nữa?

Tiền nhiều quá không có chỗ xài à?

Còn nói đây là bồi thường cho tôi, tôi thấy rõ là cố tình chọc tức tôi thì có."

Bạch Kim Thì đang mở hộp của Bạch Hạ Xuyên, nói: "Anh đừng nói vậy, thằng bé từ nhỏ đã rất lệ thuộc vào sư phụ.

Nếu chia rẽ ra, e rằng nó sẽ buồn lắm."

Nắp hộp được mở ra, Bạch Hạ Xuyên đưa tay che mắt.

Phải một lúc sau thích nghi với ánh sáng bên ngoài mới chịu buông tay xuống: "A cha?

Con lên trời rồi sao?"

Cố Thanh Nam bước tới nhìn ngó, phát hiện con mình trông như trẻ ra, như biến về bộ dáng thiếu niên mười tám tuổi: "Không lẽ dọc đường bị va phải, mở nhầm công tắc?"

"Công tắc gì?

Con không hiểu gì cả."

Bạch Hạ Xuyên nhìn tay mình rồi bước ra khỏi thùng.

Ngay sau đó, y thấy một cái hộp khác bên cạnh, "Đây là gì vậy ạ?"

Bạch Kim Thì ngoắc y lại, "Cùng nhau mở ra xem đi."

Bạch Hạ Xuyên quay đầu nhìn cái thùng mình vừa nằm, không giống quan tài, mà giống như hộp đựng hàng hóa hơn.

Cái thùng này giống hệt cái thùng ban nãy y nằm, không lẽ người bên trong cũng gặp tình trạng như mình?

"Ai ở trong đó vậy?"

Tuy miệng hỏi thế, nhưng trong lòng y lại mang theo hy vọng, hy vọng mở ra sẽ thấy người mình mong gặp nhất.

Nắp hộp từ từ được mở, tay y run lên, đến khi nắp hoàn toàn bật ra, mọi người đều sững sờ.Cố Thanh Nam ngồi xổm xuống cạnh thùng nhìn người bên trong, còn đưa tay chọc chọc mặt người ấy, Bạch Kim Thì nghiêng đầu nói, "Anh làm gì thế?"

"Sao nhóc này trông non choẹt thế?

Giống hệt hồi mười tám tuổi ấy?"

Cố Thanh Nam không nhịn được mà buông lời trêu.Bạch Kim Thì liếc hắn, hơi bất đắc dĩ: "Anh ngày nào cũng chê người ta già, sau lưng gọi người ta là ông chú, chắc mấy người trong công ty trò chơi nghe nhiều rồi, nên mới làm trẻ đi chút để chặn miệng anh đấy."

Bạch Hạ Xuyên ngơ ngác nhìn người kia, ký ức xa xưa bỗng ùa về.

Nhưng người ấy vẫn không nhúc nhích, cũng chẳng thấy thở, khiến y sốt ruột quay sang hỏi hai người cha, "Hai người nói gì mà toàn là trò chơi?

Con không hiểu gì hết!

Còn sư phụ sao thế?

Không nhúc nhích gì cả, có khi nào chết trên đường rồi không?

Hai người có biết cách triệu hồn không?

Gọi hồn sư phụ con về đi!"

"Không phải chết đâu, là chưa bật công tắc.

Nhưng chỗ công tắc này tuyệt đối không được tiết lộ, không là ra ngoài lỡ bị người ta bấm trúng thì tắt máy luôn đấy."

Cố Thanh Nam đưa tay mò ra sau tai Viên Bá Viễn, ấn công tắc, chưa tới mấy giây người kia đã mở mắt ra.Một khắc trước, Viên Bá Viễn còn đang ở trong hoàng cung nhìn Bạch Hạ Xuyên ngã xuống, hắn vội vàng bước đến muốn đỡ lấy y, còn chưa kịp ôm thì chính hắn cũng theo đó ngã xuống.

Khi đó hắn tưởng là thích khách hạ mê dược.

Vừa tỉnh lại, phản ứng đầu tiên là lập tức vật đối phương xuống.Cố Thanh Nam lập tức chửi tục.

Viên Bá Viễn nghe được giọng quen thuộc, mới vội vàng buông tay đang siết chặt ra.

Hắn nhìn quanh một vòng, thấy có Bạch Hạ Xuyên, tiên hoàng, và tiên hoàng hậu đang ngồi xổm ôm cánh tay nhăn mặt.

Hắn vội vàng ra khỏi hộp, cúi người hành lễ: "Thần vô tâm mạo phạm, xin bệ hạ và hoàng hậu thứ tội."

Hắn thấy Cố Thanh Nam và Bạch Kim Thì đều sống động đứng trước mặt, cũng không dám gọi tiên hoàng hay tiên hoàng hậu.Cố Thanh Nam xoa cánh tay, hừ lạnh: "Ghê nhỉ, mới tỉnh dậy đã hành thích hoàng hậu à?"

"Phụ thân, sư phụ chắc chắn không cố ý đâu, chỉ là chưa thích nghi thôi."

Bạch Hạ Xuyên nói với Viên Bá Viễn, "Mau giải thích đi."

Cố Thanh Nam ngạc nhiên nhìn con trai: "Có chồng rồi quên phụ thân luôn à?

Lạnh lòng, thật sự lạnh lòng..."

Vừa nói vừa ôm ngực ngồi phịch xuống sofa phía sau.

Bạch Kim Thì bị bộ dạng ấy chọc cười, quay sang bảo hai đứa trẻ: "Kệ anh ấy đi.

Lúc ta mới đến thế giới này cũng mù mờ vậy đó, sống lâu rồi sẽ quen."

"Đây là tiên giới sao?"

Viên Bá Viễn hỏi, "Sao thần cũng bị đưa đến đây?"

"Mua một tặng một, ngươi là quà khuyến mãi đấy, đừng suy nghĩ nhiều."

Cố Thanh Nam không khách khí đáp lại.Bạch Kim Thì vẫy họ: "Ngồi xuống đi, để ta từ từ kể cho nghe.

Còn nữa, từ nay trong nhà này không có hoàng đế hoàng hậu gì cả, chỉ có ba và các con thôi.

Mấy nghi lễ cổ xưa ấy, bỏ hết đi."

"Sao có thể..."

Viên Bá Viễn từ trong hộp bước ra, cảm thấy cơ thể nhẹ nhàng hơn, trẻ lại hẳn.

Quả nhiên đây là tiên giới rồi."

Không phải tiên giới đâu, đây là nhân gian."

Bạch Kim Thì kể lại lời Cố Thanh Nam từng giải thích cho mình.Năm đó Bạch Kim Thì từng xem rất nhiều phim truyền hình nên thích ứng nhanh hơn.

Còn hai đứa nhỏ này từ cổ đại đột ngột xuyên đến hiện đại, nhất thời chưa thể tiếp nhận hết.

Nhưng họ hiểu một điều: thế giới trước kia là cổ đại, còn đây là tương lai.

Họ nhìn quanh căn nhà, Bạch Hạ Xuyên thì còn đỡ, trước kia từng gọi video thấy nhiều rồi, nhưng Viên Bá Viễn thì lần đầu tiên được thấy, cách bài trí của thế giới tương lai khiến hắn cảm thấy xa lạ.

Hắn không ngồi lên ghế sofa, chỉ đứng bên nghe họ trò chuyện."

Bây giờ chúng ta đều là người bình thường, không phải hoàng đế gì nữa, ngươi cũng đừng khách khí thế."

Bạch Kim Thì bảo hắn ngồi xuống, "Đã theo Tiên Nhi tới đây rồi, ở thế giới này cũng chẳng có người thân thì ở lại nhà ta đi."

"Gì cơ?"

Cố Thanh Nam giật mình, nhưng nghĩ lại thì cũng đúng, là robot, không ở nhà họ thì ở đâu?"

Thôi được, ngươi ở phòng khách, không được ngủ cùng phòng với con trai ta."

Cố Thanh Nam nghiêm mặt nói."

Thần đâu cần ngủ chung phòng với bệ hạ?"

Viên Bá Viễn khó hiểu hỏi.Bạch Hạ Xuyên bên cạnh đỏ bừng mặt, lúng túng đáp: "Trước kia sư phụ bảo vệ con thì hay ở trên nóc nhà hoặc xà nhà, nhưng bọn con chưa từng ngủ chung phòng."

"Trước đây không có, sau này thì khó nói lắm, con trai lớn rồi, giữ cũng không được."

Cố Thanh Nam sớm đã nhìn thấu chút tâm tư của con trai, "Chỉ sợ có người thật lòng trao sai, cuối cùng lại đau lòng thôi."

"Phụ thân!

Người đừng nói bậy!"

Bạch Hạ Xuyên căng thẳng đến mức lòng bàn tay đổ mồ hôi, chỉ sợ Viên Bá Viễn nghe ra điều gì."

Ngài hiểu lầm rồi, hai ta chỉ là quan hệ vua – thần."

Viên Bá Viễn nghiêm túc nói."

Nếu thằng nhóc này không có ý tốt, muốn ngươi hầu giường thì ngươi chịu không?"

Cố Thanh Nam hỏi thẳng.Lời vừa dứt đã bị Bạch Kim Thì bịt miệng lại: "Anh lại hồ đồ, mấy chuyện đó cũng nói với trẻ con à?"

"Để ta dẫn hai đứa đi làm quen nhà cửa, đừng để ý đến anh ta."

Bạch Kim Thì dẫn cả hai vào thang máy lên lầu, chỉ phòng cho từng người.Hai người đi sau đỏ bừng mặt vì lời Cố Thanh Nam, Bạch Hạ Xuyên nhỏ giọng lẩm bẩm: "Phụ thân cứ hay nói linh tinh."

"Ta không để bụng đâu."

Viên Bá Viễn đáp.Câu này khiến Bạch Hạ Xuyên hơi khó chịu.

Rõ ràng Viên Bá Viễn không có ý gì với y, nếu không sao lại "không để bụng"?Y cố tình hỏi lại: "Nếu trẫm thật sự muốn người hầu giường, người có phản kháng không?"
 
[Hoàn] Tiểu Phu Lang Của Huyện Lệnh
Chương 105: Tiên Nhi 07


Viên Bá Viễn chưa từng nghĩ Bạch Hạ Xuyên sẽ nói ra lời như thế.

Hắn còn nghe được vài phần trêu chọc trong giọng y.

Nếu vẫn là tiểu tử năm nào, nếu mình vẫn là sư phụ của y, hắn nhất định sẽ nghiêm khắc răn dạy.

Nhưng giờ khác rồi, y là hoàng đế, hắn là thần tử, nào còn tư cách can thiệp nữa.

"Dù bệ hạ muốn lấy mạng thần, thần cũng không do dự, huống chi là hầu giường."

Viên Bá Viễn nghiêm chỉnh đáp.Bạch Hạ Xuyên hồi nhỏ sẽ không nói mấy lời như vậy.

Giờ Viên Bá Viễn đã trẻ lại, trông như thiếu niên mười tám, y lại không nhịn được muốn trêu hắn.

Y nhìn mặt Viên Bá Viễn.

Lúc nhỏ y từng thấy Viên Bá Viễn khi mười tám tuổi, khi đó y vẫn còn bé, trong mắt y khi ấy, Viên Bá Viễn mười tám tuổi đã là người lớn.

Nhưng giờ y hai mươi lăm rồi, nhìn lại thiếu niên ấy chỉ thấy non quá.

Nhìn càng thấy non càng muốn trêu, muốn xem người nghiêm túc như vậy bị trêu thì sẽ phản ứng thế nào.Kết quả thật đáng tiếc, Viên Bá Viễn vẫn nghiêm túc như cũ.

Không biết lúc lên giường thì có còn nghiêm túc thế không?

Nghĩ tới đây tim Bạch Hạ Xuyên tự dưng đập thình thịch.

Sao lại nghĩ tới chuyện đó?

Trước đây dù y có động lòng cũng không nghĩ đến tận trên giường!Xong rồi, xong rồi, nghe nói lên giường còn có thể sinh con nữa, y một chút cũng không muốn sinh con!Viên Bá Viễn thấy vẻ mặt y thay đổi liên tục, cứ tưởng y chưa quen môi trường mới.

Tối đó, sau khi vào phòng, thấy hai người ở phòng liền nhau, hắn lấy sáo ra thổi như lúc trước ru y ngủ.

Nhưng sao mà ngủ nổi?

Đầu óc y loạn cả lên.

Những lời phụ thân nói rõ ràng là đã biết tâm tư của y.

Dù ngoài miệng chê bai Viên Bá Viễn, nhưng cuối cùng vẫn đưa hắn sang thế giới này, nghĩa là cũng ngầm chấp nhận mối quan hệ giữa hai người?Vậy y có nên tiến thêm bước nữa không?

Nhưng với tính cách của Viên Bá Viễn, chỉ sợ chẳng màng chuyện tình ái.Sáng hôm sau, y hai mắt thâm quầng ra khỏi phòng, Viên Bá Viễn thì đã dậy từ sớm, còn đi khảo sát quanh nhà, chạy một vòng kiểm tra an ninh.

Thấy không có ai canh gác, hắn lo lắng, định nhắc Cố Thanh Nam tăng cường bảo vệ.

Kết quả, đang định lên tiếng thì bị Cố Thanh Nam vừa chạy bộ về dọa cho giật mình."

Sáng sớm cậu đứng giữa sân làm gì thế?"

Cố Thanh Nam hỏi.Viên Bá Viễn lo lắng kể lại, Cố Thanh Nam nghe xong dở khóc dở cười, vỗ vai hắn: "Cậu trẻ, thời đại khác rồi.

Nhưng nếu muốn thì có thể làm vệ sĩ cho tôi."

"Vệ sĩ?"

Viên Bá Viễn không hiểu."

Tức là khi tôi đi ra ngoài, cậu đứng bên cạnh, đừng để ai chen tới gần quá.

Nhưng cũng đừng đánh hay xô đẩy người ta, chỉ cần ngăn lại là được, đừng đụng tới fan của tôi."

Cố Thanh Nam thường bị fans vây quanh, từng suýt bị đè chết, nên rất sợ chen lấn."

Bảo vệ người là bổn phận của thần."

Viên Bá Viễn nghiêm túc nói."

Đừng nói gì bổn phận.

Tôi không thể để cậu ăn bám nhà tôi được, yên tâm tôi trả lương đàng hoàng."

Cố Thanh Nam đánh giá vóc dáng Viên Bá Viễn, gật gù, "Cao ráo đẹp trai, dẫn ra ngoài cũng nở mày nở mặt.

Lát tôi bảo người chuẩn bị cho cậu bộ vest với kính râm, trông ngầu phết."

Trong lòng hắn còn nghĩ, dù hơi ghét Viên Bá Viễn làm con rể, nhưng giờ đối phương cũng trẻ ra, Tiên Nhi lại thích, thôi đành nhắm mắt chấp nhận.

Chỉ là hắn không thể để con mình ở bên kẻ chẳng có công ăn việc làm, đành tự mình tạo cơ hội, giao cho người ta một công việc đàng hoàng.

Làm vệ sĩ giờ cũng kiếm ra tiền, Viên Bá Viễn lại có ngoại hình, biết võ nữa, biết đâu sau này còn có thể cùng hắn livestream.Hai người còn đang nói chuyện ngoài sân, Bạch Hạ Xuyên thì tìm tới Bạch Kim Thời.

Vừa tỉnh dậy là y sang phòng cha, vẫn như khi còn bé, chui vào chăn ôm cha nũng nịu.Bạch Kim Thời cười, nhéo má y: "Lớn tướng rồi còn làm nũng."

"A cha, a cha với phụ thân còn sinh em trai hay em gái cho con nữa không?"

Bạch Hạ Xuyên không tiện hỏi thẳng người tu tiên có sinh con được không, nên vòng qua hỏi cha trước."

Giờ bọn ta là người máy, không sinh được nữa.

Dù có sinh được thì cũng không định sinh thêm."

Bạch Kim Thì xoa đầu y, "Có một bảo bối như con là đủ rồi."

Nếu là Cố Thanh Nam gọi y là bảo bối, chắc chắn y sẽ nhảy dựng lên, hét rằng mình không phải con nít nữa.

Nhưng khi Bạch Kim Thì gọi vậy, y lại thấy rất vui, chỉ muốn mãi là đứa con nhỏ bé được ôm cha làm nũng.........Mấy ngày tiếp theo, Bạch Kim Thời dốc lòng bổ túc kiến thức thế giới hiện đại cho hai người họ, dạy họ cách dùng điện thoại, tivi, máy tính cùng một số thiết bị gia dụng, còn dẫn họ ra ngoài dạo phố, trải nghiệm cuộc sống xã hội, từng bước hòa nhập với thế giới này.Viên Bá Viễn cũng nhanh chóng bắt đầu đi làm, theo Cố Thanh Nam tham gia các sự kiện, làm vệ sĩ cho hắn.

Gương mặt lạnh lùng đeo kính râm thu hút không ít sự chú ý từ fan nữ, dần dần cũng có được chút danh tiếng.

Còn Bạch Hạ Xuyên thì đi theo Bạch Kim Thời đến công ty.

Trước kia khi Bạch Kim Thời còn bận rộn, Bạch Hạ Xuyên không có cơ hội được dạy dỗ trực tiếp, nay được đích thân truyền dạy, coi như bù đắp lại phần nào tiếc nuối.Hôm đó, sau khi xong việc ở công ty, Bạch Hạ Xuyên định nghỉ ngơi một lát liền lấy điện thoại ra xem video ngắn, kết quả lại thấy video của Viên Bá Viễn xuất hiện trên mạng.

Có đoạn là lúc hắn đứng bên cạnh Cố Thanh Nam, mặt mày nghiêm túc, cũng có đoạn là ảnh chụp riêng.

Rất nhiều cô gái trên mạng tỏ tình gửi quà, đến tận nơi cũng có không ít người xếp hàng xin chụp ảnh cùng."

Cái tên mặt lạnh đó, sao lại có nhiều người thích thế không biết?"

Bạch Hạ Xuyên miệng thì chê bai, nhưng trong lòng đã bắt đầu thấy lo lắng, lỡ như một ngày nào đó Viên Bá Viễn thực sự bị một người theo đuổi cướp mất thì sao?........Hôm đó, Viên Bá Viễn về nhà lúc đã khuya.

Hắn vừa tiễn Cố Thanh Nam và Bạch Kim Thời ra sân bay, hai người đi du lịch, không cần hắn đi cùng.

Về đến nhà thấy phòng Bạch Hạ Xuyên vẫn còn sáng đèn, hắn định nhắc nhở đối phương đừng thức khuya.

Vừa gõ cửa, cửa đã mở ra, Bạch Hạ Xuyên đưa cho hắn một chiếc hộp."

Cái này là gì?"

Viên Bá Viễn hỏi."

Tặng ngươi đó.

Mở ra xem đi."

Bạch Hạ Xuyên cố tỏ ra bình thản."

Bệ hạ tặng ta?"

Viên Bá Viễn hơi bất ngờ."

Ngươi gọi tôi là bệ hạ, gọi a cha tacũng là bệ hạ, không phân biệt được ai là ai.

Sau này cứ gọi ta là Tiên Nhi."

Bạch Hạ Xuyên nói."

Cái đó... sao được?"

Viên Bá Viễn nhận lấy hộp, đang định cất vào lòng thì bị Bạch Hạ Xuyên trừng mắt, lúc này mới hiểu ý y là muốn hắn mở ngay ra xem.Viên Bá Viễn đành mở ra, bên trong là một tấm thẻ có khắc tên hắn, nhưng thẻ này không phải loại bình thường."

Hôm nay trẫm muốn lật thẻ bài của ngươi.

Nếu ngươi không đồng ý thì thôi, còn nếu đồng ý, thì tắm rửa sạch sẽ đến phòng trẫm."

Bạch Hạ Xuyên nói xong liền quay người đóng cửa lại.Đóng cửa xong, y mới thấy tim mình đập thình thịch, lời mình nói chẳng khác gì tỏ tình, Viên Bá Viễn chắc chắn sẽ hiểu được lòng y rồi.Không ngờ lại nghe thấy Viên Bá Viễn ngoài cửa nói: "Bệ hạ đã đến tuổi, nên để tiên hoàng và hoàng hậu giúp tìm một mối hôn sự thích hợp, chứ không phải để thần..."

Chưa kịp nói hết, cửa đã bị mở toang."

Ngươi không hiểu cha mẹ ta đưa ngươi đến đây là có ý gì sao?

Hôm nay ta nhất định phải lật thẻ bài của ngươi.

Nếu ngươi không chịu, ta sẽ ra ngoài tùy tiện tìm người khác.

Tùy ngươi chọn!"

Bạch Hạ Xuyên giận dữ quay người bỏ đi.Viên Bá Viễn hoảng hốt kéo y lại, lực quá mạnh khiến y ngã vào lòng hắn.Bạch Hạ Xuyên thuận tay ôm lấy eo y, "Hôm nay ngươi... ngươi phải khi quân phạm thượng!"

Viên Bá Viễn: "Bệ hạ, thành ngữ không dùng vậy đâu..."

"Ta muốn ngủ với sư phụ!"

Bạch Hạ Xuyên buột miệng, "Ta hôm nay muốn làm lưu manh!"

"Bệ hạ chỉ muốn làm lưu manh, hay là vì thích thần mới muốn lật thẻ bài?"

Viên Bá Viễn lần đầu thấy Bạch Hạ Xuyên như vậy, thấy y rất dễ thương."

Cả hai thì sao?"

Bạch Hạ Xuyên tròn mắt nhìn hắn, lí lẽ ngang ngược: "Ngươi muốn cười ta hay xem thường ta thì cứ việc, ta cũng chẳng ngại nữa!

Ta là hoàng đế, ta muốn ngủ với ngươi, thì ngươi phải nằm yên cho ta ngủ!"

"Được, thần tuân mệnh."

Viên Bá Viễn bế y vào phòng, "Chỉ là không biết, bệ hạ định cho thần danh phận gì?

Làm thị vệ lâu rồi, có thể đổi sang làm hoàng hậu được không?"

"Ngươi gan to thật, dám đòi làm hoàng hậu của trẫm?"

Bạch Hạ Xuyên đóng cửa lại, "Hầu hạ trẫm vui vẻ tối nay, trẫm sẽ đồng ý."

Y hiểu Viên Bá Viễn, nếu trong lòng không có mình, hắn sẽ không đồng ý lên giường, càng không mở miệng đòi làm hoàng hậu.

Người này rõ ràng có tình cảm, lại còn ra vẻ tuyệt tình, hôm nay y nhất định phải lột bỏ lớp mặt nạ đó, bắt hắn phải bộc lộ thật lòng.

Kết quả là trên giường, Viên Bá Viễn đúng thật rất tận tâm, hầu hạ y vô cùng thoải mái, nhưng biểu cảm vẫn nghiêm túc như cũ.Bạch Hạ Xuyên rốt cuộc cũng được thấy gương mặt của Viên Bá Viễn khi ở trên giường, nhưng vẫn nghiêm túc như dự đoán.

Tuy vậy, y lại thấy kiểu nghiêm túc đó cũng rất gợi cảm...........Cố Thanh Nam và Bạch Kim Thời đi chơi về thì thấy Bạch Hạ Xuyên và Viên Bá Viễn đã quấn quít không rời, bắt đầu yêu đương rồi."

Nhà bị trộm rồi!

Cải trắng nhà tôi bị heo ủi mất rồi!"

Cố Thanh Nam hét lên.Bạch Hạ Xuyên cười hì hì: "Phụ thân, người thấy ngày con chọn để thành thân thế nào?

Có phải ngày hoàng đạo không?"

Cố Thanh Nam che mắt, bất lực gật đầu: "Được, được, Viên Bá Viễn!

Cậu mà dám làm trái tim Tiên Nhi nhà tôi tổn thương, tôi rút sạc của cậu luôn!"

Viên Bá Viễn chắp tay, vẻ mặt vẫn nghiêm túc: "Thần nhất định sẽ chăm sóc tốt cho bệ hạ."

Hắn quay sang nhìn Bạch Hạ Xuyên, đổi cách xưng hô: "Thần nhất định sẽ chăm sóc tốt cho Tiên Nhi, chăm sóc đối phương cả đời."[TOÀN VĂN HOÀN]Hết thiệt rùi nhaaaaaa, mí bà có bộ nào hay hay rcm cho tui khônggggg
 
Back
Top Bottom