Những năm đầu khi Bạch Hạ Xuyên bắt đầu gọi video với phụ thân và cha, y vẫn còn là một đứa trẻ chưa hiểu chuyện, nhiều điều không rõ, đêm đến lại khóc lóc cầu xin hai người.
Gần đây đứa nhỏ đã trưởng thành, không còn thấy rơi những hạt ngọc nhỏ nữa, khiến Cố Thanh Nam đôi lúc cũng thấy nhớ dáng vẻ đáng yêu khi ấy của con.
Nhưng nay thấy con trai đã khôn lớn thành người, trong lòng cũng vừa mừng vừa tự hào, chỉ là y không còn cần đến họ nữa, điều đó khiến hắn hơi buồn."
Không có chuyện gì khó cả, chỉ là con muốn hỏi hai người một chuyện."
Bạch Hạ Xuyên nhìn hai người vẫn tình cảm mặn nồng như xưa, chậm rãi hỏi, "Trong mấy quyển truyện dân gian có nói, thần tiên thì không thể vướng vào tình ái phàm trần.
Vậy a cha và phụ thân đã thành thân dưới nhân gian, lên đến tiên giới có thể vẫn ở bên nhau không?
Hay là... hai người bây giờ chỉ còn là đồng nghiệp bình thường?"
Nghe vậy, Cố Thanh Nam không nhịn được bật cười: "Quả nhiên là con ruột của a cha con, hai người nghĩ giống hệt nhau."
"Vì sao lại nói vậy?
A cha cũng từng hỏi phụ thân câu này à?"
Bạch Hạ Xuyên tò mò hỏi.Cố Thanh Nam kéo tay Bạch Kim Thời hôn một cái: "Em nói xem, giờ chúng ta là vợ chồng hay là đồng nghiệp?
Đồng nghiệp mà hôn nhau được à?"
Bạch Kim Thời vốn đang xem báo cáo tài vụ quý này, đột nhiên bị hắn kéo tay hôn một cái, vội vàng rút tay về, còn đánh nhẹ lên tay anh một cái: "Anh đang làm gì vậy!
Già mà không biết xấu hổ." (Vì ẻm tới hiện đại 1 thời gian rồi nên update xưng hô xíu)"Anh không già mà," Cố Thanh Nam sán lại gần nũng nịu, "Em cũng đừng ngại, cha mẹ ân ái thì con cái mới biết cách yêu người khác.
Em nhìn con đi, 25 tuổi rồi mà chưa từng yêu ai, là vì nó không hiểu mấy chuyện này đó."
"Không phải tại anh quản nó nghiêm quá sao?"
Bạch Kim Thời liếc hắn, "Hồi nó mười mấy tuổi thì cấm yêu đương, giờ hơn hai mươi lại kêu nó chưa từng yêu ai."
Cố Thanh Nam cười gượng, không ngờ bản thân làm phụ thân rồi cũng thành kiểu phụ huynh như bao người khác.
Con trai hồi mười mấy tuổi trắng trẻo mềm mại, vừa ngây thơ lại đáng yêu, hắn thật sự không nỡ để mấy thằng nhóc khác đụng vào.
Giờ cũng không muốn để mấy tên đàn ông thối kia vấy bẩn con mình.
Nghĩ đến đây, hắn lại nhớ đến câu vừa rồi của Bạch Hạ Xuyên, lập tức cảnh giác, "Không phải... không phải con có người mình thích rồi chứ?
Là cái tên Viên Bá Viễn kia dụ dỗ con à?!
Tốt lắm, giỏi thật đấy."
Cố Thanh Nam nghiến răng nghiến lợi: "Tuy là hắn hơi lớn tuổi chút, nhưng nếu con thật lòng thích thì phụ thân cũng không ngăn cản."
Miệng thì nói không ngăn nhưng tay thì đã bắt đầu mài dao rồi, cứ như chỉ cần con gật đầu một cái là sẽ lập tức chém người ngay."
Phụ thân nói linh tinh gì thế, con sao mà thích sư phụ mình được."
Bạch Hạ Xuyên vừa nói vừa vô thức quay đầu đi chỗ khác, nhưng rồi lại quay lại, ánh mắt nghiêm túc, "Sau khi con mất còn muốn được đoàn tụ với phụ thân và a cha nữa, con cũng muốn làm thần tiên, không thể bị chuyện yêu đương ràng buộc được."
"Dù con tới bên này, cũng vẫn có thể yêu đương mà.
Nhưng nếu yêu sâu quá, lúc chia tay sẽ rất đau."
Cố Thanh Nam nghĩ tới cảm giác lúc mình sắp rời đi năm đó, đau đớn đến như xé tim.Hắn đã từng trải qua nỗi đau đó, không muốn con mình cũng đi vào vết xe đổ, "Nhưng nếu thật sự muốn yêu thì yêu đi, thế giới bên này cũng có rất nhiều người tốt.
Mà này, con trai ta thích nam hay nữ vậy?"
Cố Thanh Nam quay sang hỏi Bạch Kim Thời, nhưng Kim Thời cũng không rõ.
Dù bọn họ thường xuyên gọi video cho con nhưng vẫn không bằng được ở bên con mỗi ngày.
Không thể cùng con trưởng thành là một trong những điều khiến Kim Thời day dứt nhất.
Nghĩ tới đây, trong lòng cậu lại buồn bã."
Làm thần tiên rồi cũng được yêu đương ạ?"
Bạch Hạ Xuyên vẫn còn lấn cấn chuyện đó.Cố Thanh Nam thật muốn nói bọn họ không phải thần tiên gì cả, nhưng chuyện này khó giải thích, thôi để khi con sang rồi hẵng nói, "Dĩ nhiên là được chứ, con muốn yêu ai thì cứ yêu, thích ai thì cứ theo đuổi."
"Nhưng phụ thân lại nói nếu con rời đi, người kia sẽ đau lòng, con cũng sẽ đau...
Vậy chẳng phải rất khó chịu sao."
Bạch Hạ Xuyên vốn nghĩ là mình chết rồi mới thành tiên, nhưng nghe ý phụ thân nói thì hình như mấy năm nữa thôi là sẽ "rời đi".Cố Thanh Nam: "Không ở bên nhau thì sau này sẽ hối hận.
Có khi cả đời cũng không quên được, rồi lại hối hận vì lúc này không dũng cảm hơn.
Thà cứ sống hết mình còn hơn."
Bạch Kim Thời cảm thấy hắn càng dạy càng sai, nhưng câu đó hình như cũng không sai lắm, "Đừng dạy nữa, cứ để con tự nhiên, tự mình quyết định."
Sau khi trò chuyện với hai người, Bạch Hạ Xuyên lại càng rối rắm.
Y nằm trên giường, lại nghĩ đến những lời ban ngày Viên Bá Viễn từng nói.
Y biết mình không nên thích sư phụ, phụ thân và cha cũng luôn dặn không được thích người quá lớn tuổi.
Nhưng từ nhỏ, người mà y ngưỡng mộ nhất chính là sư phụ, cũng là người y luôn muốn gần gũi nhất.
Y không tưởng tượng nổi những ngày không có sư phụ.Trước kia chưa hiểu chuyện, y nghĩ đó chỉ là sự dựa dẫm với bề trên.
Nhưng càng lớn, tình cảm ấy lại càng phức tạp.
Mỗi khi nảy sinh những ý nghĩ không nên có, y lại tự trách mình, cảm thấy thế là sai trái, là không có đạo đức.
Hôm nay y đã mơ hồ bày tỏ, không biết sư phụ có hiểu ra không?
Có phải vì hiểu nên mới cố ý từ chối như vậy?
Nhưng một người ngay thẳng như Viên Bá Viễn, chắc chắn sẽ không động tâm với đệ tử của mình.
Như vậy có khi lại là chuyện tốt với cả hai.Hôm sau, Bạch Hạ Xuyên liền gọi Đạo Hoa vào cung, nhờ đối phương chọn giúp Chu Bạch Phàm một mối tốt, đừng để hắn lãng phí thời gian vào một người không nên.
Tâm tư của Chu Bạch Phàm, Đạo Hoa tất nhiên hiểu rõ.
Ông từng nghĩ Bạch Hạ Xuyên với Chu Bạch Phàm rất xứng đôi, còn mong một ngày hai đứa sẽ đến với nhau.
Chính ông khi hơn ba mươi mới thành đôi với Chu Nhậm nên không vội gì chuyện của con mình.
Quan trọng là hai đứa phải chuẩn bị sẵn sàng, không được mù quáng bên nhau.Giờ Bạch Hạ Xuyên đã nói rõ, không định thành thân với con mình, thì mình cũng không ép, chỉ nói đã hiểu và sẽ để tâm tìm mối tốt.
Tuy vậy, Chu Bạch Phàm không lập tức thành thân mà đến hơn một năm sau mới nghe nói hắn đính hôn với một quan viên trong triều.
Người đó là một ca nhi, lớn hơn hắn hai tuổi, năm ngoái đỗ Thám Hoa, hai người cùng làm việc chung nên lâu ngày sinh tình.Nghe nói tên nhóc kia cuối cùng cũng chịu buông mình, Bạch Hạ Xuyên còn rất vui, ban hôn cho hai người, còn ban thưởng đủ thứ, nói sẽ đích thân làm người chứng hôn.Hiện tại y là hoàng đế, đích thân chứng hôn đúng là vinh quang lớn lao.
Cả kinh thành đều nói, tuy Chu Bạch Phàm không làm hoàng hậu, nhưng vẫn được thánh thượng sủng ái như em trai ruột, tiền đồ vô lượng............Lại hai năm nữa trôi qua, một ngày nọ, Bạch Hạ Xuyên nhận được cuộc gọi video từ Cố Thanh Nam.
Cố Thanh Nam nói với y rằng y có thể đi rồi, bảo y chuẩn bị tạm biệt mọi người.
Nhưng nếu không kịp từ biệt cũng không sao, vì thế giới đó, sau khi y rời đi sẽ ngừng lại.Bạch Hạ Xuyên còn chưa kịp hiểu rõ ý của phụ thân đã thấy một trận choáng váng.
Khi mở mắt ra lần nữa, y phát hiện mình đang nằm trong một cái hộp.
Chẳng lẽ... mình chết rồi?
Bị đưa vào quan tài rồi sao?.........Cố Thanh Nam nhìn hai cái thùng lớn do công ty trò chơi gửi tới, mặt đầy bất mãn: "Tôi chỉ bảo làm thành robot hình dáng con trai tôi là được rồi, sao lại mang cả sư phụ nó gửi đến nữa?
Tiền nhiều quá không có chỗ xài à?
Còn nói đây là bồi thường cho tôi, tôi thấy rõ là cố tình chọc tức tôi thì có."
Bạch Kim Thì đang mở hộp của Bạch Hạ Xuyên, nói: "Anh đừng nói vậy, thằng bé từ nhỏ đã rất lệ thuộc vào sư phụ.
Nếu chia rẽ ra, e rằng nó sẽ buồn lắm."
Nắp hộp được mở ra, Bạch Hạ Xuyên đưa tay che mắt.
Phải một lúc sau thích nghi với ánh sáng bên ngoài mới chịu buông tay xuống: "A cha?
Con lên trời rồi sao?"
Cố Thanh Nam bước tới nhìn ngó, phát hiện con mình trông như trẻ ra, như biến về bộ dáng thiếu niên mười tám tuổi: "Không lẽ dọc đường bị va phải, mở nhầm công tắc?"
"Công tắc gì?
Con không hiểu gì cả."
Bạch Hạ Xuyên nhìn tay mình rồi bước ra khỏi thùng.
Ngay sau đó, y thấy một cái hộp khác bên cạnh, "Đây là gì vậy ạ?"
Bạch Kim Thì ngoắc y lại, "Cùng nhau mở ra xem đi."
Bạch Hạ Xuyên quay đầu nhìn cái thùng mình vừa nằm, không giống quan tài, mà giống như hộp đựng hàng hóa hơn.
Cái thùng này giống hệt cái thùng ban nãy y nằm, không lẽ người bên trong cũng gặp tình trạng như mình?
"Ai ở trong đó vậy?"
Tuy miệng hỏi thế, nhưng trong lòng y lại mang theo hy vọng, hy vọng mở ra sẽ thấy người mình mong gặp nhất.
Nắp hộp từ từ được mở, tay y run lên, đến khi nắp hoàn toàn bật ra, mọi người đều sững sờ.Cố Thanh Nam ngồi xổm xuống cạnh thùng nhìn người bên trong, còn đưa tay chọc chọc mặt người ấy, Bạch Kim Thì nghiêng đầu nói, "Anh làm gì thế?"
"Sao nhóc này trông non choẹt thế?
Giống hệt hồi mười tám tuổi ấy?"
Cố Thanh Nam không nhịn được mà buông lời trêu.Bạch Kim Thì liếc hắn, hơi bất đắc dĩ: "Anh ngày nào cũng chê người ta già, sau lưng gọi người ta là ông chú, chắc mấy người trong công ty trò chơi nghe nhiều rồi, nên mới làm trẻ đi chút để chặn miệng anh đấy."
Bạch Hạ Xuyên ngơ ngác nhìn người kia, ký ức xa xưa bỗng ùa về.
Nhưng người ấy vẫn không nhúc nhích, cũng chẳng thấy thở, khiến y sốt ruột quay sang hỏi hai người cha, "Hai người nói gì mà toàn là trò chơi?
Con không hiểu gì hết!
Còn sư phụ sao thế?
Không nhúc nhích gì cả, có khi nào chết trên đường rồi không?
Hai người có biết cách triệu hồn không?
Gọi hồn sư phụ con về đi!"
"Không phải chết đâu, là chưa bật công tắc.
Nhưng chỗ công tắc này tuyệt đối không được tiết lộ, không là ra ngoài lỡ bị người ta bấm trúng thì tắt máy luôn đấy."
Cố Thanh Nam đưa tay mò ra sau tai Viên Bá Viễn, ấn công tắc, chưa tới mấy giây người kia đã mở mắt ra.Một khắc trước, Viên Bá Viễn còn đang ở trong hoàng cung nhìn Bạch Hạ Xuyên ngã xuống, hắn vội vàng bước đến muốn đỡ lấy y, còn chưa kịp ôm thì chính hắn cũng theo đó ngã xuống.
Khi đó hắn tưởng là thích khách hạ mê dược.
Vừa tỉnh lại, phản ứng đầu tiên là lập tức vật đối phương xuống.Cố Thanh Nam lập tức chửi tục.
Viên Bá Viễn nghe được giọng quen thuộc, mới vội vàng buông tay đang siết chặt ra.
Hắn nhìn quanh một vòng, thấy có Bạch Hạ Xuyên, tiên hoàng, và tiên hoàng hậu đang ngồi xổm ôm cánh tay nhăn mặt.
Hắn vội vàng ra khỏi hộp, cúi người hành lễ: "Thần vô tâm mạo phạm, xin bệ hạ và hoàng hậu thứ tội."
Hắn thấy Cố Thanh Nam và Bạch Kim Thì đều sống động đứng trước mặt, cũng không dám gọi tiên hoàng hay tiên hoàng hậu.Cố Thanh Nam xoa cánh tay, hừ lạnh: "Ghê nhỉ, mới tỉnh dậy đã hành thích hoàng hậu à?"
"Phụ thân, sư phụ chắc chắn không cố ý đâu, chỉ là chưa thích nghi thôi."
Bạch Hạ Xuyên nói với Viên Bá Viễn, "Mau giải thích đi."
Cố Thanh Nam ngạc nhiên nhìn con trai: "Có chồng rồi quên phụ thân luôn à?
Lạnh lòng, thật sự lạnh lòng..."
Vừa nói vừa ôm ngực ngồi phịch xuống sofa phía sau.
Bạch Kim Thì bị bộ dạng ấy chọc cười, quay sang bảo hai đứa trẻ: "Kệ anh ấy đi.
Lúc ta mới đến thế giới này cũng mù mờ vậy đó, sống lâu rồi sẽ quen."
"Đây là tiên giới sao?"
Viên Bá Viễn hỏi, "Sao thần cũng bị đưa đến đây?"
"Mua một tặng một, ngươi là quà khuyến mãi đấy, đừng suy nghĩ nhiều."
Cố Thanh Nam không khách khí đáp lại.Bạch Kim Thì vẫy họ: "Ngồi xuống đi, để ta từ từ kể cho nghe.
Còn nữa, từ nay trong nhà này không có hoàng đế hoàng hậu gì cả, chỉ có ba và các con thôi.
Mấy nghi lễ cổ xưa ấy, bỏ hết đi."
"Sao có thể..."
Viên Bá Viễn từ trong hộp bước ra, cảm thấy cơ thể nhẹ nhàng hơn, trẻ lại hẳn.
Quả nhiên đây là tiên giới rồi."
Không phải tiên giới đâu, đây là nhân gian."
Bạch Kim Thì kể lại lời Cố Thanh Nam từng giải thích cho mình.Năm đó Bạch Kim Thì từng xem rất nhiều phim truyền hình nên thích ứng nhanh hơn.
Còn hai đứa nhỏ này từ cổ đại đột ngột xuyên đến hiện đại, nhất thời chưa thể tiếp nhận hết.
Nhưng họ hiểu một điều: thế giới trước kia là cổ đại, còn đây là tương lai.
Họ nhìn quanh căn nhà, Bạch Hạ Xuyên thì còn đỡ, trước kia từng gọi video thấy nhiều rồi, nhưng Viên Bá Viễn thì lần đầu tiên được thấy, cách bài trí của thế giới tương lai khiến hắn cảm thấy xa lạ.
Hắn không ngồi lên ghế sofa, chỉ đứng bên nghe họ trò chuyện."
Bây giờ chúng ta đều là người bình thường, không phải hoàng đế gì nữa, ngươi cũng đừng khách khí thế."
Bạch Kim Thì bảo hắn ngồi xuống, "Đã theo Tiên Nhi tới đây rồi, ở thế giới này cũng chẳng có người thân thì ở lại nhà ta đi."
"Gì cơ?"
Cố Thanh Nam giật mình, nhưng nghĩ lại thì cũng đúng, là robot, không ở nhà họ thì ở đâu?"
Thôi được, ngươi ở phòng khách, không được ngủ cùng phòng với con trai ta."
Cố Thanh Nam nghiêm mặt nói."
Thần đâu cần ngủ chung phòng với bệ hạ?"
Viên Bá Viễn khó hiểu hỏi.Bạch Hạ Xuyên bên cạnh đỏ bừng mặt, lúng túng đáp: "Trước kia sư phụ bảo vệ con thì hay ở trên nóc nhà hoặc xà nhà, nhưng bọn con chưa từng ngủ chung phòng."
"Trước đây không có, sau này thì khó nói lắm, con trai lớn rồi, giữ cũng không được."
Cố Thanh Nam sớm đã nhìn thấu chút tâm tư của con trai, "Chỉ sợ có người thật lòng trao sai, cuối cùng lại đau lòng thôi."
"Phụ thân!
Người đừng nói bậy!"
Bạch Hạ Xuyên căng thẳng đến mức lòng bàn tay đổ mồ hôi, chỉ sợ Viên Bá Viễn nghe ra điều gì."
Ngài hiểu lầm rồi, hai ta chỉ là quan hệ vua – thần."
Viên Bá Viễn nghiêm túc nói."
Nếu thằng nhóc này không có ý tốt, muốn ngươi hầu giường thì ngươi chịu không?"
Cố Thanh Nam hỏi thẳng.Lời vừa dứt đã bị Bạch Kim Thì bịt miệng lại: "Anh lại hồ đồ, mấy chuyện đó cũng nói với trẻ con à?"
"Để ta dẫn hai đứa đi làm quen nhà cửa, đừng để ý đến anh ta."
Bạch Kim Thì dẫn cả hai vào thang máy lên lầu, chỉ phòng cho từng người.Hai người đi sau đỏ bừng mặt vì lời Cố Thanh Nam, Bạch Hạ Xuyên nhỏ giọng lẩm bẩm: "Phụ thân cứ hay nói linh tinh."
"Ta không để bụng đâu."
Viên Bá Viễn đáp.Câu này khiến Bạch Hạ Xuyên hơi khó chịu.
Rõ ràng Viên Bá Viễn không có ý gì với y, nếu không sao lại "không để bụng"?Y cố tình hỏi lại: "Nếu trẫm thật sự muốn người hầu giường, người có phản kháng không?"