Hắn đang ở ngoài rừng, không tiện dùng công năng thuê người trong trò chơi.
Dù sao nếu đột nhiên xuất hiện hai người giữa không trung, rất dễ hù c-h-ế-t đám người phía sau.
Tốt nhất vẫn nên đợi về phủ rồi thử, an toàn hơn.Hắn mở tiếp phần thưởng thăng cấp, được ba viên đá quý, còn lại là hạt giống cây ăn quả, gà con, thức ăn chăn nuôi, cùng các loại vật liệu linh tinh.Trong đó có một tài liệu khiến mắt hắn sáng bừng là một khối vàng.
Trong xe không ai để ý, hắn lập tức lấy ra xem, là vàng thật.【Làn đạn: Trò chơi này hào phóng dữ vậy?
Cả vàng cũng đưa luôn!】【Làn đạn: Phát tài rồi!
Một khối lớn như vậy, có khi nào được gần một cân không?】【Làn đạn: Một cân thì hơi quá, ít ra cũng ba bốn lạng.】Cố Thanh Nam cẩn thận bỏ lại khối vàng vào ba lô, "Mỗi lần lên cấp, phần thưởng đều liên quan đến nhiệm vụ kế tiếp.
Ví dụ như hạt giống, gỗ.
Bây giờ cho vàng, chứng tỏ phụ cận có khả năng tồn tại mỏ vàng.
Về sau chắc chắn sẽ có nhiệm vụ đào mỏ."
Nếu phụ cận thật sự có mỏ vàng, hắn chẳng phải phát tài rồi?Nghĩ tới đây, hắn lập tức mở danh sách nhiệm vụ ra xem có không.【Nhiệm vụ:】Kiến tạo chuồng gà, nuôi 20 con gà
Gieo trồng đậu nành x200 cân
Mở nơi xay bột (có thể tự đầu tư, hoặc hỗ trợ dân mở)
Chế tác sữa đậu nành x10 thùng
Chế tác đậu hũ x5 bản
Gieo trồng ớt cay trên 10 khoảnh ruộng
Khai trương một tiệm cơm nhỏ
Giải khóa thực đơn đậu hũ Ma Bà
Chế tác đậu hũ Ma Bà x2 bàn ănTạm thời chưa có nhiệm vụ đào vàng, nhưng lại mở nhiệm vụ nhà ăn."
Nhiệm vụ lần này coi bộ dễ hơn đợt trước."
Hiện tại không có điện thoại thì tốt, nếu có thì hắn còn có thể nhắn tin cho Bạch Kim Thời, bảo cậu dừng trồng lúa nước, đổi sang trồng đậu nành."
Chỉ tiếc hạt giống đậu nành lại đang nằm trong ba lô của hắn, dù có nhắn cũng vô dụng.Bọn họ xuất phát từ sáng, đến nơi thì đã chiều.
Cố Thanh Nam có thể xem giờ ở giao diện trò chơi bây giờ là bốn giờ rưỡi chiều, bọn họ thật sự đã vào sâu trong núi.Trước đó khi câu cá, nhìn thấy ngọn núi này không xa.
Nhưng đến lúc thật sự cuốc bộ, hắn mới biết khoảng cách xa hơn tưởng tượng, lại còn vào rất sâu.
Người thường đốn củi ở núi cũng không đi đến chỗ này.
Hắn chuẩn bị quy hoạch thành khu vực quản lý riêng, về sau ngoài công nhân thì cấm người ngoài tùy tiện ra vào.Mấy thanh niên hắn chọn đi cùng lần này đều rất đáng tin.
Có người quen đường, có người biết chọn chỗ dựng lều, có người nhóm lửa rất nhanh.
Buổi tối ăn đơn giản mấy món, nghỉ ngơi lấy sức, hôm sau chia khu vực khảo sát.Cố Thanh Nam bất ngờ phát hiện những người này không chỉ biết tên các loại cây, mà còn biết công dụng cụ thể của chúng.
Cây nào có thể làm xà nhà, cây nào làm bàn ghế, cây nào chỉ có thể làm củi đốt, cây nào dùng để khắc gỗ.
Hắn vốn tưởng rằng họ học vấn không có, không ngờ là theo người già trong nhà học được, vừa thực tế vừa tinh thông, thậm chí so với hắn còn hiểu rõ hơn.Cố Thanh Nam vô cùng hài lòng, "Đợi quy hoạch xong, ta sẽ để các ngươi dẫn đội quay lại dựng nhà trước, rồi đưa thêm người tới ở."
Hắn ngẫm nghĩ, "Ta sẽ phát thêm cho mỗi người một ít tiền, ngoài trừ mua công cụ chặt cây, còn phải chuẩn bị chăn đệm, đồ dùng sinh hoạt, quần áo đầy đủ.
Về sau mỗi người mặc quần áo lao động, nếu mòn hỏng có thể đăng ký lĩnh mới."
Những người kia nghe xong, mắt đều sáng rực.
Còn được phát xiêm y mới?
Rất nhiều người trong bọn họ cả đời chỉ có một bộ xiêm y, là của cha anh truyền lại, rách đâu vá đó, toàn thân đầy mụn vá.
Nhiều lúc nhìn còn thảm hơn khất cái.Một thiếu niên ngập ngừng hỏi, "Đại nhân, ta có thể thay đệ đệ ta báo danh không?"
"Sao hắn không tự tới được?"
Cố Thanh Nam hỏi."
Đệ ấy..."
Thiếu niên có hơi ngượng, gãi gãi đầu, "Nhà chỉ có một bộ xiêm y, ta mặc đi làm, đệ ấy không có đồ để mặc ra cửa.
Ta tính sau này kiếm được tiền, sẽ làm cho y một bộ, để y ra ngoài làm việc.
Giờ ngài có thể cho ta lĩnh trước một bộ xiêm y về để đệ ấy mặc vào rồi tới làm không?"
Sợ Cố Thanh Nam không đồng ý, thiếu niên còn vội vàng vỗ ngực bảo đảm, "Đệ đệ ta giống ta, nhất định làm được việc.
Nếu ta nói dối, ngài cứ đuổi ta về cũng được!"
Cố Thanh Nam không ngờ có nhà nghèo đến nỗi hai huynh đệ chỉ có một bộ xiêm y, mà nhìn lại những người rách rưới hắn từng thấy trong huyện thành, đã là tầng lớp khá hơn.
Vậy thì những kẻ nghèo rớt mồng tơi quần áo chẳng có, ngay cả cửa nhà cũng không thể bước ra.Cố Thanh Nam từ nhỏ ở cô nhi viện, đã thấy bản thân rất nghèo rồi.
Nhưng so với họ, ít nhất hắn còn ăn no, có quần áo để mặc, có thể đi học."
Còn có bao nhiêu người như vậy?
Chính là vì không có xiêm y mà không dám ra khỏi cửa?"
Cố Thanh Nam gọi thanh niên kia lại, "Ngươi đi thống kê một lượt, ai có ý muốn đi làm mà vì không có xiêm y thì cứ phát cho mỗi người một bộ, đưa người tới."
Thanh niên kia nghe xong, cảm động đến rơi cả nước mắt, "Cố đại nhân..."
"Các ngươi như thế nào đều thích khóc như vậy?"
Cố Thanh Nam mấy ngày nay toàn gặp nam nhân khóc lóc với mình, bị nước mắt bọn họ dọa sợ."
Ta đây là cao hứng quá!"
Thanh niên vừa khóc vừa phì phò nước mũi, chạy vội đi thông báo cho người khác.Những người được tin nhảy nhót cười vang, có kẻ còn hú lên một tiếng.
Cố Thanh Nam nhìn bọn họ, cuối cùng cũng thấy được ánh sáng tuổi trẻ trong mắt nhóm thanh niên mười tám mười chín tuổi này........Bạch Kim Thời ở nhà làm ruộng cả ngày, thân thể mệt nhọc khiến cậu không còn tâm trí để lo lắng xem bên ngoài có ai bàn tán gì về mình.
Buổi tối cậu lại thắp đèn vẽ thêm vài bộ đồ ăn đa dạng để chuẩn bị cho tiệm mới.Cái cửa hàng đó cậu đã chuẩn bị từ rất lâu, cũng từng đi thử trà ở nhiều tiệm, cẩn thận chọn lựa.
Cậu không muốn dễ dàng từ bỏ.Không ra khỏi cửa mãi cũng không được.
Cố Thanh Nam vì muốn cậu an tâm, không tiếc lời an ủi, thậm chí vì cậu mà đối đầu với Thừa Vinh, còn đích thân viết thư gửi Thừa gia.
Nếu cậu cứ trốn mãi trong nhà, thì chẳng khác nào để mọi công sức của hắn trở thành vô ích.Đây là lần đầu tiên trong đời, cậu có cảm giác không muốn làm người khác thất vọng.
Vì thế, cậu cắn răng, ép mình bước ra khỏi cửa.Cậu mang mấy bản vẽ bộ đồ ăn đến chỗ thợ gốm, nhờ họ làm theo thiết kế.
Thợ gốm vẫn giữ thái độ như lần trước, không hề tỏ vẻ gì khác thường.
Điều này khiến cậu an tâm không ít, dũng khí cũng tăng lên.Sau đó cậu đi qua tiệm gạo, chưởng quầy và tiểu nhị đều lễ độ như cũ.
Cuối cùng, cậu còn bảo Cố Nhị Ngũ đưa mình tới lò gạch.Lò gạch từ ngày khai trương đến giờ cậu chưa từng ghé qua.
Hôm nay, cậu đứng từ ngoài nhìn vào, chỉ muốn biết, trong khoảng thời gian mình ru rú trong nhà, Cố Thanh Nam đã làm những gì.Lò gạch rất lớn, người ra vào tấp nập, cửa còn chất đống gạch mới, có cả xe lừa chuyên kéo gạch, sinh ý xem ra rất hưng thịnh.Viên gạch đầu tiên nung ra từ lò vẫn được cậu cất kỹ trong ngăn kéo.
Ngày định rời đi, cậu còn đem nó bỏ vào tay nải, đó là thứ duy nhất cậu không nỡ bỏ.
Hoặc có lẽ, thứ cậu không nỡ nhất, là Cố Thanh Nam.Cậu từng nghĩ bản thân cả đời này sẽ luôn chán ghét nam nhân, nhưng không ngờ, Cố Thanh Nam lại trở thành ngoại lệ.Cậu đứng ngốc ở đó rất lâu.
Nghe nói hôm lò gạch khai trương, Cố Thanh Nam còn cùng công nhân ăn mừng rất náo nhiệt.
Nếu không phải vì nhát gan, cậu cũng có thể tham dự, biết đâu đã không bỏ lỡ nhiều thứ đến vậy.....Tất cả những nỗi sợ trước đây, nghĩ lại, hình như chỉ là do mình tự tưởng tượng ra.
Trước cậu sợ ra cửa bị đàm tiếu, mà nay đã ra cửa rồi, lại chẳng có chuyện gì cả.Sáng sớm hôm sau, cậu ra ngoài dạo chợ sáng.
Từ sau khi mua người hầu về nhà, cậu chưa từng đích thân ra ngoài mua đồ ăn.Chợ sáng ngoài rau củ và trái cây, còn có đủ loại hàng hoá: đồ ăn vặt, vải vóc, thêu thùa, đan rổ...
Thứ gì cũng có.Đi một vòng, có không ít người chào cậu, giống như đang chào Cố đại nhân vậy.
Chẳng có chút nào giống như tưởng tượng của cậu, bị người ta cười nhạo.
Thậm chí có người còn đưa cậu rau quả hoặc vài trái cây, có người còn kéo cậu đi ăn hoành thánh.Cậu muốn trả tiền, nhưng ai cũng từ chối, "Cố đại nhân chiếu cố chúng ta như vậy, làm sao thu tiền phu lang của ngài được?"
"Mấy tháng trước nhà ta còn không đủ ăn, giờ hài tử ta làm ở lò gạch, tiền công tích cóp mở được quán ăn nhỏ, ngày qua ngày càng khấm khá."
Nghe bọn họ thi nhau kể chuyện nhờ Cố đại nhân mà đổi đời, lòng Bạch Kim Thời tràn đầy tự hào.
Người bọn họ đang nói tới, chính là phu quân của mình, suy nghĩ này khiến cậu kích động lắm.Lúc trước nghe Cố Thanh Nam nói muốn giúp dân trong huyện thoát nghèo, cậu chỉ cảm thấy hắn là người có lòng.
Nhưng đến lúc thực sự nghe dân chúng cảm kích kể chuyện, cảm xúc lại hoàn toàn khác.Cố Thanh Nam không chỉ cứu cậu, mà còn cứu biết bao nhiêu người khác.Cậu và Cố Nhị Ngũ ôm đầy tay đồ đạc trở về xe ngựa, đều là người ta tặng.
Nhiệt tình tới mức cậu không kịp từ chối.
Cậu trả tiền, họ đều từ chối.Trước lúc lên xe, cậu bắt gặp một bóng dáng quen thuộc, là Trần phu lang.
Vì chuyện xảy ra trong tiệm mì hôm đó, cậu vẫn luôn không dám gặp lại đối phương.
Không ngờ Trần phu lang lại bước nhanh tới, "Bạch phu lang, hôm nay còn tự mình ra mua đồ ăn sao?"
Bạch Kim Thời cúi đầu nhìn mớ đồ trên tay, "Phải."
Trần phu lang liếc quanh, thấy không có ai, mới hạ giọng nói:
"Người kia còn đến tìm ngài gây sự nữa không?"
Không rõ Trần phu lang thật sự lo lắng hay chỉ tò mò, trước kia gặp quá nhiều người xấu nên Bạch Kim Thời cũng chẳng dám dễ dàng tin y."
Hôm đó ngài đi rồi ta vẫn lo lắm, lần sau ngài ra cửa nên mang theo vài người bảo vệ," Trần phu lang thấy cậu không nói gì, cũng đoán ra được, "Ngài yên tâm, chuyện hôm đó ta tuyệt đối chưa từng kể với ai."
Thảo nào gần đây ra đường chẳng thấy ánh mắt dị nghị nào.
Thì ra là nhờ Trần phu lang không đồn ra.Nghĩ vậy, Bạch Kim Thời chợt thấy áy náy.
Người ta từng giúp mình đuổi kẻ quấy rối, còn an ủi mình, vậy mà mình lại nghi ngờ đối phương, "Ta không sao.
Người kia đã bị bắt rồi.
Ta không quen hắn, chắc chỉ là uống say quá thôi."
Cậu nghĩ thêm, lại bổ sung: "Mì của tiệm ngươi ăn rất ngon."
"Thật sao?"
Trần phu lang nghe vậy thì cười rạng rỡ, nhưng ngay sau đó lại thoáng trầm xuống, "Ngày hôm nay ngài muốn đi ăn mì không?
Hôm nay là ngày cuối cùng mở cửa."
"Ngày cuối cùng?
Rõ ràng đang làm ăn tốt mà, sao lại nghỉ?"
Bạch Kim Thời giật mình, "Không có lời à?"
Cậu còn nhớ rõ, hôm đó vào tiệm ăn mì, trong quán chỉ có mỗi mình cậu là khách.
Tiểu huyện thành nghèo như vậy, người vào ăn chẳng được bao nhiêu, lại thêm vị trí có phần hẻo lánh, tiệm muốn trụ cũng khó.Một cửa hàng mì vừa ngon vừa sạch sẽ như thế, nếu cứ thế mà đóng cửa thì tiếc quá.
Trong lòng cậu nảy ra ý muốn đầu tư cho đối phương ít bạc, để tiệm tiếp tục mở.Ý niệm vừa nổi lên đã bị cậu đè xuống.
Dù Trần phu lang là người thiện lương, lại chưa từng nói điều tiếng gì, nhưng hai người cũng chỉ mới gặp mặt có hai lần, hợp tác làm ăn không thể chỉ vì một phút xúc động."
Việc này vốn là chuyện trong nhà ta, không nên lôi ngài vào.
Chỉ là ta bị hưu rồi, sau này cũng không thể tiếp tục tới tiệm được nữa.
Nhà mẹ đẻ chắc chắn cũng không thu nhận ta, nếu ngài trong phủ thiếu đầu bếp, ta có thể đến nấu cơm..."
Trần phu lang cúi đầu, "Nếu ngài thấy ta nấu ăn còn được.
Nếu không cũng không sao, ta lại đi tìm nơi khác."
"Bị hưu?"
Bạch Kim Thời không tin nổi, lại lo xung quanh có người qua lại, vội vàng kéo đối phương lên xe, "Hôm đó ta còn thấy các ngươi ân ái lắm mà, sao lại nói hưu là hưu?"
Chỉ mấy hôm trước cậu còn lo lắng liệu có bị Cố Thanh Nam hưu hay không, nào ngờ hôm nay lại thấy Trần phu lang bị.
Hỏi xong rồi lại thấy mình có chút lỗ mãng.
Nếu mình bị Cố Thanh Nam hưu, chắc chắn sẽ không muốn nói ai biết lý do.Nhưng lời đã ra khỏi miệng, thôi thì hỏi rõ luôn cũng được.
Cậu thực lòng thích mì do Trần phu lang làm.
Nếu đối phương không làm chuyện gì quá đáng, cũng có thể mời về làm đầu bếp.Trần phu lang thở dài, "Ta năm nay 25, thành thân đã nhiều năm vẫn chưa có hài tử.
Ba năm đầu, vẫn luôn không mang thai được, cha mẹ chồng đã bất mãn.
May mà phu quân khi đó còn thương ta, dọn ra ngoài mở tiệm riêng, không sống cùng cha mẹ nữa.
Những năm này cũng qua được coi như bình yên, chỉ đến ngày lễ ngày tết mới bị nhắc đến.
Gần đây hắn về nhà một chuyến, đoán chừng lại bị ép, không chịu nổi áp lực, bèn đưa ta hưu thư.
Hắn là con một, không thể tuyệt hậu..."
Bạch Kim Thời cũng là ca nhi, biết rõ ca nhi bị hưu rồi ngày tháng sau này thảm ra sao, "Nhưng các ngươi nhiều năm như vậy tình cảm vẫn tốt, sao không hoà ly mà lại một hai phải hưu?"
"Vốn dĩ do ta, không sinh được hài tử, bị hưu cũng đáng."
Trần phu lang cúi đầu, "Trước tính ôm đứa nhỏ của đường huynh hắn về nuôi, nhưng chung quy cũng không phải thân sinh.
Hắn muốn một đứa hài tử do mình sinh ra, ta cũng hiểu..."
Bạch Kim Thời nhìn người kia cứ luôn miệng bênh vực phu quân mình, chẳng nghĩ đến tương lai của bản thân sẽ ra sao ư?Bọn họ đến quán mì nhỏ, khách ngồi chờ ở cửa cũng không ít.
Bạch Kim Thời xuống xe rồi mới biết, mấy người kia đều là khách quen.
Họ biết ngày mai Trần phu lang sẽ rời đi, nên hôm nay cố đến ăn lần cuối.
Có người tiếc hùi hụi, người thì góp ý mở sạp bán mì, người thì bảo nên đi làm đầu bếp cho nhà ai đó.Quán mì nhìn thì vắng vẻ, hẻo lánh, nhưng xem ra khách quen không ít.
Nhìn cách mọi người nói chuyện với Trần phu lang, có thể thấy bình thường đối phương sống rất hiền lành, nhân hậu.
Dù bị hưu, cũng chẳng ai cười nhạo, ngược lại còn tìm cách giúp.Bạch Kim Thời nếm thêm một loại mì khác, mùi vị vẫn rất ngon.
Nếu tiệm này thật sự đóng cửa, cậu cũng tiếc.Cậu vốn định mua lại tiệm đồ uống kia, phá bỏ rồi xây thành lầu hai tầng, nhưng ngẫm lại cái huyện thành nhỏ này chưa chắc đã cần một tiệm hai tầng.
Nếu như tầng dưới mở một tiệm ăn nhỏ, tầng trên bán đồ uống thì sao?
Có thể tăng nhân khí lên chút ít.Ánh mắt cậu lướt qua cách bày trí của quán mì nhỏ.
Trần phu lang có con mắt thẩm mỹ không tồi, lại biết chăm chút, tỉ mỉ.
Tiệm đồ uống kia cậu không thể mỗi ngày tự đứng quầy, đúng lúc cần một người quản lý tin cậy, để Trần phu lang làm chưởng quầy cũng tốt.