Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Hoàn-Đm-Sủng] Tôi Và Boss Phản Diện Là Hôn Phu Của Nhau

[Hoàn-Đm-Sủng] Tôi Và Boss Phản Diện Là Hôn Phu Của Nhau
°°Chương 29°°


Hai người bọn họ bị mắc kẹt trong tầng hầm suốt một đêm.

Danh Yển biết được cô gái kia là ai, cậu ngạc nhiên vô cùng.Cô gái tên là Tiết Y Đoan, lớn hơn cậu năm tuổi, là một nhà nghiên cứu thiên tài về vaccine, khi nói chuyện cậu gọi Tiết Y Đoan là chị.Tiết Y Đoan chính là người nghiên cứu ra vaccine ngăn ngừa virus zombie trong căn cứ này.

Cô ấy kể đầu đuôi câu chuyện cho Danh Yển nghe.Trước mạt thế, căn cứ Lam Sâm là quê hương của Tiết Y Đoan, người nhà của cô đều ở tại nơi này, nhưng cô ấy không sinh sống và làm việc ở đây.

Khi mạt thế bùng nổ, vì lo lắng cho cha mẹ còn ở quê hương, nên Tiết Y Đoan bất chấp nguy hiểm mà từ thành phố bên cạnh tìm đường trở về đây.

Nhưng không may, cha mẹ của cô đều đã bị zombie giết chết khi mạt thế vừa buông xuống.Sau đó nữa, Lam Sâm biết được tài năng của Tiết Y Đoan.

Ông ta hết lời thuyết phục cô gia nhập vào phòng thí nghiệm để nghiên cứu vaccine.

Lời lẽ ông ta chính nghĩa vô cùng, nói muốn cứu vớt thế giới, giúp đỡ mọi người.

Tiết Y Đoan là một người mạnh mẽ và mong muốn sẽ có một ngày thế giới không còn zombie, mọi thứ trở về bình thường nên đã đồng ý.Đến khi vaccine được chế tạo ra, tuy chỉ là bản thử nghiệm, tỉ lệ thành công ngăn ngừa virus thấp vô cùng nhưng Lam Sâm đã không chờ nổi nữa.

Trong một lần, Tiết Y Đoan tình cờ nghe thấy ông ta nói chuyện cùng với cấp dưới mới biết được sự thật.

Ông ta muốn nghiên cứu ra vaccine chỉ để thoả mãn lợi ích của bản thân, hoàn toàn không có ý định sẽ chia sẻ nó cho tất cả mọi người.Tiết Y Đoan biết mình bị lừa, ý thức được bản thân không chống lại được ông ta, nên âm thầm thu dọn tài liệu và một mẫu vaccine mình nghiên cứu được để bỏ trốn.

Nhưng cuối cùng cô bị phát hiện, bị nhốt lại ở đây.

Lam Sâm đe doạ, khi nào cô ngoan ngoãn yên phận tiếp tục nghiên cứu vaccine lúc đó sẽ thả cô ra.

Không ngờ Tiết Y Đoan bị giam ba ngày thì căn cứ đã bị zombie tấn công, mấy người trong biệt thự tất cả đều chạy trốn.

Cũng may cô được Danh Yển cứu giúp.

Nếu không, qua vài ngày nữa, cô sẽ tại nơi này mà chết đi, không ai hay biết.Danh Yển nghe Tiết Y Đoan kể lại, đối chiếu với tình tiết trong truyện và thực tế, cậu cũng tin tưởng phần nào.

Vậy thì có thể lý giải được rất nhiều chuyện.

Tại sao Lâm Sâm lại tìm gặp Tần Thương ?

Có thể chính là vì muốn hợp tác với hắn để tiếp tục chế tạo vaccine để đi lên đỉnh cao trong thế giới mạt thế.

Bởi vì, với năng lực của ông ta thì không đủ khả năng, cần tìm một người có thế lực để hợp tác, vừa hay Tần Thương xuất hiện.Bên cạnh đó, cậu cũng lờ mờ đoán ra được việc thụ chính Bạch Sa có được vaccine trong tay, có thể là cậu ta may mắn tìm được vaccine tại tầng hầm thí nghiệm này khi zombie tấn công căn cứ.

Lúc zombie tấn công căn cứ Lam Sâm theo như trong truyện, thời gian đã là nửa tháng sau, chắc chắn lúc này Tiết Y Đoan đã bị nhốt mà chết rồi.

Thụ chính cứ thế mà may mắn có được tài liệu quan trọng vào tay.Tiết Y Đoan không biết vì sao chỉ mới gặp mặt nhưng đã rất tin tưởng Danh Yển, không những kể hết tất cả mọi chuyện cho cậu nghe, mà còn ở trước mặt cậu lấy ra một phần vaccine chứa trong hộp lạnh và tài liệu được cô sao chép lại giấu ở dưới nền rạch của tầng hầm.

Có lẽ vì vẻ bề ngoài của Danh Yển tạo cho người khác cảm giác rất gần gũi, thiện lương và tốt bụng.

Nếu dùng từ để hình dung chính là bé ngoan chính hiệu.Hai người bọn họ nhỏ giọng nói chuyện.

Không biết trôi qua bao lâu, bên ngoài đã không còn âm thanh gào thét của zombie.Danh Yển bàn bạc cùng Tiết Y Đoan, cậu nói đích đến của mình là căn cứ Chu Bắc lớn nhất phương bắc, đồng thời khi rời khỏi đây cậu còn phải tìm người.Tiết Y Đoan hỏi cậu cần tìm ai, Danh Yển mới ngập ngừng trả lời:
"Tìm...vị hôn phu,...

ừm là người thương của em".

Cậu hơi đỏ mặt, nhưng bên trong ánh mắt đồng thời xen kẽ một tia nhớ nhung.Hàng ngày đều ở cạnh Tần Thương, nên Danh Yển không nhận ra tình cảm của mình, cảm thấy mình chỉ ỷ lại vào Tần Thương, sau khi đến căn cứ Chu Bắc sẽ cách xa ra không nên gặp lại.

Nhưng quả thật đó là cảm giác ỷ lại, nhưng xen lẫn bên trong chính là tình cảm mà Danh Yển không hiểu rõ được.Rõ ràng bản thân mỗi lần ở cạnh Tần Thương tim đều loạn nhịp liên hồi, ngượng ngùng e thẹn nhưng vẫn ngu ngốc không nhận ra tình cảm của mình.

Danh Yển chỉ muốn gặp Tần Thương ngay bây giờ, muốn thổ lộ nỗi lòng với hắn, cho dù không được đáp lại cũng không sao cả.

Danh Yển ý chí quyết tâm trở nên mạnh mẽ, trong lòng kiên định vô cùng.Tiết Y Đoan thấy cảm xúc khi nhắc đến vị hôn phu của cậu, cũng không nhiều lời.Cô đề nghị muốn đồng hành cùng Danh Yển, căn cứ Chu Bắc cũng là nơi cô muốn đến.

Nơi đó có đầy đủ điều kiện để cô có thể nghiên cứu ra vaccine hoàn chỉnh.Danh Yển cảm thấy rất tốt.

Dù sao hai người đi cùng nhau cũng thấy an tâm hơn một mình một người.Danh Yển từ trong không gian lấy ra một cái balo để Tiết Y Đoan bỏ tài liệu và hộp lạnh y tế chứa ống vaccine vào trong.

Đồng thời còn đưa cho cô một khẩu súng.Hai người chuẩn bị đầy đủ mọi thứ mới cẩn thận mở cửa tầng hầm đi ra bên ngoài.

Hộp lạnh y tế chuyên dùng để chứa vaccine
 
[Hoàn-Đm-Sủng] Tôi Và Boss Phản Diện Là Hôn Phu Của Nhau
°°Chương 30°°


Hôm nay đã là ngày thứ hai kể từ khi zombie tấn công căn cứ.

Mọi thứ đều bị tàn phá đến đổ nát, xác chết zombie, tay chân bị cắn đứt và từng vũng máu đã khô trên mặt đất có thể dễ dàng bắt gặp ở khắp mọi nơi.

Zombie đa phần đã đuổi theo những người còn sống rời khỏi đây, một phần bị người ta giết chết, bên ngoài bây giờ chỉ còn vài con zombie đi lại trên đường không mục đích.

Danh Yển và Tiết Y Đoan thả nhẹ bước chân, cố gắng không gây ra tiếng động để tránh bị zombie phát hiện.Trước biệt thự có vài chiếc xe bị bỏ lại.

Hai người đã bàn bạc với nhau từ trước nên nhẹ nhàng nhanh chóng đi tìm xe có thể lái được.

Trên đường, xe ô tô nằm loạn xạ khắp nơi, nhiều chiếc xe đâm vào nhau chắn hết cả con đường.Rốt cuộc tìm được một chiếc còn nguyên vẹn, hai người vội vã trèo lên, tình cờ hấp dẫn một con zombie.

Danh Yển nhanh như chớp dùng gậy bóng chày đập vỡ đầu nó.

Tuy có súng, nhưng cả hai đều không dám sử dụng, âm thanh của súng quá lớn, sẽ ngay lập tức hấp dẫn zombie lại đây.Danh Yển lái xe, Tiết Y Đoan chịu trách nhiệm quan sát xung quanh.

Theo sự chỉ đường của cô, Danh Yển lái xe chạy một vòng quanh căn cứ.

Căn cứ diện tích rất nhỏ, chỉ mất một chút thời gian đã đi được hết một vòng.

Nhưng Danh Yển vẫn không tìm thấy bóng dáng của Tần Thương và ba người Lục Tử Tự.Nỗi thất vọng trào dâng trong lòng cậu, Danh Yển tìm kiếm thêm một vòng nữa vẫn không bắt gặp ai.

Phía sau đã có mười mấy con zombie theo âm thanh của xe mà đuổi theo.

Hết cách, cậu đành đạp chân ga, lái xe rời khỏi căn cứ.Chắc có lẽ nhóm người Tần Thương đã rời đi, vậy nếu không tìm được họ thì cậu đành tìm cách về căn cứ Chu Bắc, chắc chắn sẽ gặp lại Tần Thương ở đấy.Danh Yển vực dậy tinh thần, tập trung lái xe.Cậu không rõ đường đến căn cứ Chu Bắc, nhưng may mắn Tiết Y Đoan biết đường đi.

Đến trưa, hai người bọn họ dừng chân tại một toà nhà đang được xây dở dang, hai người cũng không muốn dừng lại, nhưng xe đã hết xăng, không thể đi tiếp được nữa.

Vừa hay xung quanh đây khá hoang vắng, không có zombie, nếu không hai người chắc chắn sẽ gặp phải nguy hiểm.Danh Yển và Tiết Y Đoan mở cửa xuống xe.

Xung quanh chỉ có căn nhà đang xây trước mặt, còn lại ven đường toàn là cây cối um tùm."

Danh Yển, xem ra chúng ta phải bỏ xe lại để đi bộ rồi.

Xung quanh đây ngay cả một chiếc xe bị hư cũng không tìm thấy"" Chỉ đành như vậy, hai chúng ta đi bộ thêm chút nữa xem có tìm thấy xe để thay thế hay không".

Danh Yển nhíu mày, chỉ mong tìm được xe, đi bộ thế này không an toàn một chút nào.

Hai người bọn họ một người là người bình thường, một người có dị năng nhưng không sử dụng để công kích được.

Đúng là yếu trong yếu.

Nếu cứ như vậy, chả khác gì dâng mình vào miệng zombie.Mặt trời đã lên đến đỉnh đầu, nắng nóng vô cùng.

Cả hai người đều ướt đẫm mồ hôi, áo đều bị thấm ướt.

Hai bên đường cây cối ít dần.

Phía xa thấp thoáng thấy vài mái nhà được lợp bằng ngói đỏ.

Cậu và Tiết Y Đoan nhìn nhau, bọn họ sắp đi đến nơi có xây dựng nhà cửa, có thể tìm được xe rồi.

Nhưng đồng thời nơi đây cũng sẽ có zombie ghê tởm.

Chỉ là không biết số lượng chúng nó nhiều hay ít.

Cầu trời, số lượng không nhiều, nếu không thật không may.Sự thật chứng minh, không mong muốn chuyện gì xảy đến thì nó chắc chắn đến.Hai người chỉ mới thấy phía xa thấp thoáng vài căn nhà thì đã bị ba con zombie tấn công.

Danh Yển vung gậy thật mạnh đánh chết một con, máu đen từ đầu nó bắn ra làm bẩn hết áo của cậu.

Danh Yển lui về sau vài bước.

Nhìn thấy Tiết Y Đoan cũng vừa khó khăn đập vỡ đầu một con zombie khác.

Cậu chạy lại gần chị ấy, hai người hợp sức giết chết con zombie cuối cùng.Vừa xong đã thở không ra hơi.

Cả hai nhanh chống đỡ lấy nhau, nặng nề tiếp tục bước đi.Phía trước mặt bọn họ là một thị trấn nhỏ, Danh Yển nhìn thấy zombie đang du đãng khắp nơi trên đường.

Số lượng không nhiều không ít, khoảng vài trăm con.Trên đường rải rác có mấy chiếc xe ô tô bị bỏ lại.

Danh Yển chỉ tay vào một chiếc xe ô tô loại nhỏ trông có vẻ còn nguyên vẹn nhất, nói với Tiết Y Đoan:
" Chị Đoan, chị xem.

Em cảm thấy chiếc xe đó có thể hoạt động được.

Chúng ta tìm cách đến đó, chị thấy thế nào?"

Tiết Y Đoan nhìn theo hướng tay của cậu.

Chiếc xe đó cách bọn họ cũng không xa, xung quanh cũng chỉ có hai con zombie, nhưng phía xa zombie cũng không ít.Cô gật đầu nói với Danh Yển:
" Được!

Chúng ta đến đó, chị sẽ đối phó với hai con zombie kia.

Em nhanh chóng lên xe kiểm tra, nếu xe còn hoạt động được thì chúng ta lập tức chạy, kẻo hấp dẫn mấy con zombie khác mà không kịp trốn đi".

Sao đó cô ngừng một lát: " Nếu xe không hoạt động được, chúng ta phải lập tức rời khỏi đó ngay".Thấy Danh Yển muốn phản đối, cậu muốn để cậu đối phó zombie, cô lên xe kiểm tra, thì Tiết Y Đoan đã cười khổ nói:
" Đành chịu thôi, chị không biết lái xe".Lúc này Danh Yển mới đồng ý.

Hai người bàn bạc kĩ càng với nhau sau đó bắt đầu hành động.
 
[Hoàn-Đm-Sủng] Tôi Và Boss Phản Diện Là Hôn Phu Của Nhau
°°Chương 31°°


Hai người thuận lợi đến gần chiếc xe mà không phát ra âm thanh nào.Danh Yển cẩn thận mở cửa xe chui vào, nhưng cánh cửa bị kẹt cái gì đó, cậu dùng thật nhiều sức lực cửa xe với bung ra.

Do dùng quá nhiều lực chút nữa thì Danh Yển ngã xuống đất, may mắn cậu kịp thời ổn định lại cơ thể.

Tiết Y Đoan căn thẳng, mồ hôi ướt đầy tay của cô.

Hai con zombie đã bắt đầu nghe thấy được âm thanh của bọn họ.

Chúng nó hơi ngước cổ lên trời, bày ra một bộ dáng vô cùng quỷ dị bất động nghe ngóng âm thanh.Danh Yển bằng tốc độ nhanh nhất ngồi vào ghế lái, chiếc xe vẫn còn chìa khoá bên trong nhưng lại không có cách nào khởi động được.

Động cơ phát ra một tiếng động lớn rồ rồ sau đó cũng tắt ngúm, làm cách nào cũng không khởi động lại được nữa.Danh Yển thầm nói xui xẻo trong lòng.

Không chần chừ nhanh chóng xuống xe lôi kéo Tiết Y Đoan cùng chạy."

Chị Đoan, nhanh lên, xe không khởi động được rồi" - Danh Yển vội vàng nói với Tiết Y Đoan.Phía sau bọn zombie đã nghe thấy tiếng động, nhao nhao hướng về bên này.Trái tim của hai người vì căng thẳng mà đập loạn lạ.

Đúng là không xong, zombie đã đuổi đến nơi.

Danh Yển cắn răng, móc súng ra bắn chết một con zombie, cánh tay của nó cào trúng tay áo của cậu làm tay áo rách một lỗ to.Danh Yển và Tiết Y Đoan điên cuồng mà chạy.

Trong lúc tưởng chừng đã bỏ mạng tại đây thì phía xa vang lên tiếng động cơ xe.

Hai người lập tức trao đổi ánh mắt, càng cố gắng chạy về phía đó.Người trên xe hình như cũng phát hiện ra Danh Yển và Tiết Y Đoan.

Có hai người nhảy xuống xe, điên cuồng xả súng vào bầy zombie đang đuổi sát theo sau bọn họ.

Danh Yển đưa mắt nhìn, là công chính Định Kha và đồng đội của anh ta.

Lúc này, Danh Yển cũng không kịp suy nghĩ nhiều, cho dù là ai, miễn có thể sống sót là tốt lắm rồi.Danh Yển và Tiết Y Đoan đều cảm thấy, đây chắc chắn là lần bọn họ chạy nhanh nhất trong đời, nhanh tới nổi thời gian để cảm thấy mệt cũng không có.Định Kha thấy bọn họ đã chạy gần tới nơi, nên lập tức bước lên xe, bảo người chuẩn bị khi cứu xong hai người sẽ lập tức chạy.Zombie vẫn đuổi sát không tha.

Định Kha cùng với một người khác vươn tay ra ngoài kéo hai người lên xe.

Danh Yển và Tiết Y Đoan vừa vào trong, chiếc xe đã lập tức phóng đi bỏ lại đám zombie phía sau.Danh Yển và Tiết Y Đoan ngồi bệt dưới sàn xe thở hổn hển, cậu nhìn Định Kha, âm thanh vì mệt mà đứt quãng nói:
" Thật....thật cảm ơn anh đã cứu chúng tôi, cảm ơn rất nhiều, một chút nữa thôi thì hai người chúng tôi xong đời rồi".

Tiết Y Đoan vẫn còn trong trạng thái hoảng sợ nhưng cô cũng không quên liên tục nói cảm ơn nhóm người Định Kha.Công chính khoát tay nói:
" Không có gì, chúng tôi chỉ tình cờ đi ngang qua mà cứu được hai người thôi".

Anh ta ngừng một chút, nhìn Danh Yển rồi nói tiếp: " Cậu có nhớ tôi không, chúng ta có gặp nhau một lần, lúc đó khi mọi người rời đi có để lại khoai lang và bắp.

Tôi biết là do cậu để lại, luôn muốn gặp mặt cậu một lần để cảm ơn, không ngờ hôm nay có thể cứu được cậu.

Thật may mắn!".Danh Yển nhìn anh ta, đúng là công chính.

Có ơn nhất định anh ta sẽ đền đáp.

Tác giả xây dựng cho anh ta một tính cách điển hình của một người lính, cương trực, dũng cảm, thích giúp đỡ mọi người.

Cậu thầm cảm thấy may mắn vì lúc trước đã để lại thức ăn cho anh ta.Danh Yển cũng không tiếp tục nói gì nữa, cậu chỉ chân thành nói thêm một câu cảm ơn với Định Kha rồi yên lặng ngồi nghỉ mệt.Danh Yển quan sát, trong xe tính luôn cậu và Tiết Y Đoan thì tổng cộng có 6 người.

Ba người đồng đội của Định Kha cũng rất quen mặt, cậu từng gặp bọn họ lần trước.

Ba người đều nhìn cậu với vẻ mặt khá ôn hoà.Danh Yển ngồi cạnh Tiết Y Đoan, hai người đều thở ra một hơi.

Đây có thể là lần may mắn nhất từ lúc Danh Yển bị lạc nhau với Tần Thương.Trong lòng Danh Yển hơi cảm thấy hụt hẫng, không biết đến bao giờ cậu và Tần Thương mới có thể gặp lại nhau.
_____________Chiếc xe nhanh chóng chạy đi sau đó rẽ sang một con đường khác.

Cây cối hai bên đường dần lùi về phía sau.Định Kha giải thích với hai người Danh Yển và Tiết Y Đoan:
" Chúng tôi vài hôm trước cứu được hơn năm mươi người từ căn cứ Lam Sâm.

Bây giờ bọn họ đang ở tại nhà xưởng bỏ hoang phía trước, hôm nay bốn người chúng tôi vào thị trấn chính là muốn tìm thức ăn".

Danh Yển cũng có thể đoán được ít nhiều, hèn gì không nhìn thấy thụ chính Bạch Sa.

Cậu và Tiết Y Đoan gật đầu đã biết.

Chiếc xe dừng lại trước nhà xưởng.

Bên trong có người nghe thấy tiếng xe đã đi ra xem, chính là Bạch Sa và người đàn ông đi theo cậu ta mà Danh Yển đã nhìn thấy lúc trước ở căn cứ Lam Sâm.Mọi người nhanh chóng rời khỏi xe.

Định Kha nói vài câu với Bạch Sa và người đàn ông kia, sau đó mới quay đầu mà bảo cậu và Tiết Y Đoan đi vào bên trong.
____________
Anh công off rồi, vẫn chưa đc tui cho lên sân khấu hihi😗😗
 
[Hoàn-Đm-Sủng] Tôi Và Boss Phản Diện Là Hôn Phu Của Nhau
°°Chương 32°°


Bạch Sa nhìn thấy Định Kha mang về hai người, cô gái thì cậu ta không quen biết, nhưng người còn lại làm cho cảm xúc cậu ta bỗng trở nên khó chịu vô cùng.

Bạch Sa nhíu mày liếc nhìn Danh Yển, nhiều cảm xúc đan xen trong mắt không thể phân định.

Danh Yển có thể cảm nhận được ánh mắt kì lạ của cậu ta, cả người cậu bị nhìn đến bức bối.

Tiết Y Đoan cũng cảm nhận được nên quay qua nhìn Danh Yển, ánh mắt như muốn hỏi đây là chuyện gì.Danh Yển lắc đầu trả lời cô, tỏ vẻ mình cũng không biết.Bọn họ đi vào bên trong, có khoảng năm mươi người, nam có nữ có.

Định Kha nói với cậu, bọn họ đa phần là người bình thường.

Nếu tính cả hắn và đồng đội vào thì trong nhóm chưa đến mười lăm người có dị năng.Mọi người nhìn thấy nhóm Định Kha trở về liên tục lên tiếng chào hỏi, sau đó ngạc nhiên nhìn hai người lạ mặt Danh Yển và Tiết Y Đoan.Cậu và Tiết Y Đoan bị nhìn chầm chầm làm cho cứng ngắt cả người.

Tiết Y Đoan chịu không nổi những ánh mắt như nhìn sinh vật lạ này, vội vàng kéo Danh Yển đến một nơi tương đối sạch sẽ nhanh chóng ngồi xuống.Đã đầu giờ chiều, Đinh Kha bắt đầu nói đồng đội phân chia thức ăn cho mọi người.

Danh Yển khâm phục anh ta vô cùng.

Trong mạt thế, để sống sót đã là chuyện khó nói chi đến việc nuôi sống người khác.

Vậy mà Định Kha có thể làm được, không những thế còn bảo vệ tận mấy chục người.

Đúng là nhân vật chính không thể khinh thường.Cậu quan sát được khi Định Kha phân phát thức ăn cho mọi người, vẻ mặt Bạch Sa có vẻ không tình nguyện cho lắm, nhưng vẻ mặt này rất nhanh đã biến mất, không chú ý sẽ không phát hiện được.

Đến khi Định Kha đến gần đưa cho cậu và Tiết Y Đoan một bịch bánh quy và hai cây xúc xích thì phản ứng của Bạch Sa càng khó chịu hơn.Danh Yển chắc chắn bản thân không nhìn lầm.

Chuyện gì thế này, không phải thụ chính luôn được miêu tả là một người hiền lành, dịu dàng, luôn đồng hành cùng công chính cứu giúp nhiều người trong mạt thế hay sao.

Nhưng sao bây giờ trông cậu ta cứ làm sao ấy, cảm giác như tính cách rất nhỏ mọn.

Cậu có thể cảm giác rõ ràng, Bạch Sa không thích cậu, hình như còn rất ghét nữa là đằng khác.

Cậu cũng đâu có làm gì phật ý cậu ta đâu chứ, Danh Yển khó hiểu??Tiết Y Đoan thấy cậu ngẩn người, vội cầm thấy thức ăn Định Kha đưa tới, vội vàng nói cảm ơn anh ta.

Khi anh ta đã đi xa, cô mới nhẹ đẩy vai Danh Yển nhỏ giọng nói:
" Danh Yển, hình như cậu trai có vẻ ngoài thanh tú đó không thích em đấy.

Chị thấy ánh mắt cậu ta nhìn em có vẻ rất ganh ghét, em cẩn thận một chút".Danh Yển cũng cảm thấy mình nên cẩn thận, tốt nhất cách xa Bạch Sa ra một chút, cậu không muốn rước thêm phiền phức vào người.

Việc quan trọng nhất với Danh Yển bây giờ là bảo vệ mạng sống thật tốt để đi tìm Tần Thương, cậu rất nhớ anh ấy, chỉ muốn ngay lập tức lao vào cái ôm ấm áp, vững chãi đó để cảm nhận được sự nâng niu cưng chiều của người nọ.

Vừa nghĩ tới, vành mắt đã đỏ hoe, Danh Yển nhìn ra bầu trời đã dần tối bên ngoài, hôm nay lại thêm một ngày mà bọn họ bị xa cách với nhau.
______________Mọi người tranh thủ ăn xong bữa tối, sau đấy nhanh chóng nghỉ ngơi.

Danh Yển cũng không dám lấy chăn mền từ trong không gian ra để ngủ, như vậy rất dễ bị người khác chú ý và ranh ghét.

Cậu chỉ có thể lau dọn sạch sẽ chỗ ngồi xung quanh sao đấy nằm xuống đất.

Tiết Y Đoan cũng nằm cách đó không xa.Mọi thứ xung quanh đều xa lạ, Danh Yển không có cảm giác an toàn như khi ở cạnh Tần Thương nên cậu không dám ngủ, mà chập chờn suốt cả đêm, mơ mơ hồ hồ trôi qua một buổi tối.

Trời còn chưa sáng Danh Yển đã dậy.

Tiết Y Đoan cũng đã tỉnh giấc.

Hai người bọn họ chỉ yên lặng ngồi cạnh nhau, không trò chuyện gì tránh làm mọi người tỉnh giấc.Bên kia, Định Kha cũng cả đêm không ngủ, anh ta và đồng đội phải chia nhau ra để canh gác phòng ngừa zombie tập kích.Trời hừng sáng mọi người mới lần lượt thức giấc.

Định Kha đi về phía Danh Yển lên tiếng:
" Chúng tôi dự định sẽ đến căn cứ Chu Bắc, hai người có muốn đi cùng hay không".

Anh ta ngừng một lát, sau đó nói tiếp: " Nếu hai người không muốn đi cùng bọn tôi, tôi sẽ đem một chiếc xe còn dư lại cho hai người.

Dù sao chiếc xe đó chúng tôi cũng sẽ bỏ lại"Danh Yển nhìn anh ta, sau đó quay sang trao đổi ánh mắt cùng Tiết Y Đoan, thấy cô cũng gật đầu đồng ý.

Cuối cùng cậu mới lên tiếng:
" Chúng tôi sẽ đi cùng mọi người".

Sau đó cậu từ không gian lấy ra rất nhiều khoai lang đưa cho anh ta:
"Đây xem như hai người chúng tôi cảm ơn anh, anh nhận lấy đi".

Danh Yển chọn khoai lang bởi vì mạt thế thức ăn rất khan hiếm, bên cạnh đó khoai lang thông thường có thể bảo quản được rất lâu.

Mạt thế hơi khó tìm kiếm các loại rau củ nhưng nó cũng không quá làm người ta để ý.Định Kha không muốn nhận, anh ta cứu hai người họ cũng không phải vì thức ăn.

Nhưng Danh Yển cố chấp bắt anh ta ta nhận lấy, không còn cách nào khác nên Định Kha mới nhận.

Trước khi mang đi, anh ta còn trịnh trọng nói:
" Tôi sẽ bảo vệ hai người an toàn đi đến căn cứ Chu Bắc".Danh Yển nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Định Kha, đáp một tiếng: " Được".
 
[Hoàn-Đm-Sủng] Tôi Và Boss Phản Diện Là Hôn Phu Của Nhau
°°Chương 33°°


Bạch Sa nhìn thấy hết mọi thứ.

Từ lúc Định Kha đến nói chuyện với Danh Yển, đến lúc Định Kha hứa hẹn sẽ bảo vệ bọn họ an toàn đến Chu Bắc, cậu ta luôn luôn quan sát bên này.

Bạch Sa nắm chặt tay, trong mắt toàn là chán ghét và không cam lòng.Tại sao, tại sao chứ?

Đáng lẽ ra Danh Yển phải cầu xin để được bọn họ cứu giúp, dáng vẻ phải hèn mọn khổ sở để có thể cùng bọn họ đến căn cứ Chu Bắc.

Nhưng không, cho dù chật vật, bên cạnh không còn đám người mạnh mẽ Tần Thương bảo vệ thì Danh Yển cũng có thể làm cho Định Kha hứa hẹn sẽ mang cậu an toàn về đến Chu Bắc.

Hoàn toàn không có bộ dạng khổ sở hay bất lực nào.

Bạch Sa hận đến ngứa răng.

Cậu ta không cam tâm.

Từ lúc gặp Danh Yển lần trước, trong lòng cậu ta đã nảy sinh ghen tị sâu sắc.

Ghen tị vì Danh Yển có thể sống tốt như thế trong mạt thế, ghen tị vì cậu được bảo vệ, chăm sóc chu toàn.

Còn cậu ta thì sao, có dị năng nhưng lại không mạnh mẽ, nó chỉ có thể dùng để cứu người, bản thân lo chưa xong còn phải chăm sóc em trai nhỏ tuổi, ăn không đủ no, ngủ không an giấc, đi theo Định Kha chật vật sống sót đến bây giờ.Cậu ta có tình ý với Định Kha là sự thật.

Nhưng khi bắt gặp Danh Yển và Tần Thương, trong lòng cậu ta từ đó đã bắt đầu so sánh, ganh tị trong lòng cũng bắt đầu nhen nhóm từ đây. (Truyện chỉ được đăng duy nhất tại wattpad co1thuyennho, những nơi khác đều là đăng lậu không có sự cho phép của tác giả, xin hãy đọc tại trang chính chủ)Định Kha mọi thứ đều hoàn hảo, từ vẻ ngoài cho đến năng lực.

Nhưng tấm lòng anh ta quá bao la, rộng lớn, phải bảo vệ quá nhiều người, không phải lúc nào cũng có thể chăm sóc cậu ta.

Cậu ta ghen tị với Danh Yển, ghen tị vô cùng.Lúc Định Kha vừa cứu Danh Yển về, nhìn bộ dạng chật vật, quần áo dính đầy bụi bặm của cậu, Bạch Sa còn thầm khinh bỉ trong lòng.

Được bảo vệ tốt thì sao chứ, bây giờ không phải cũng chen chúc để cầu được bọn họ bảo vệ hay sao.

Lúc đó, Bạch Sa còn thầm hả hê trong lòng.Nhưng đến bây giờ, mọi chuyện đều không theo ý muốn của Bạch Sa.

Danh Yển lại có thể dùng thức ăn quý giá để đổi lấy sự bảo vệ của Định Kha.

Ngang bằng trao đổi, Danh Yển hoàn toàn không nợ ai thứ gì.Từ đầu đến cuối, Danh Yển chưa từng làm bất kì chuyện gì làm hại đến Bạch Sa.

Mạt thế đã làm con người trở nên sa đoạ, chỉ cần tâm tư không kiên định thì ngay lập tức sẽ bị thế giới dơ bẩn này đồng hoá ngay lập tức.

Ghen ghét làm con người ta mờ mắt, Bạch Sa cũng vậy.

Trong lòng cậu ta bây giờ, ác ý trào dâng, ánh mắt nhìn Danh Yển bao trùm hận ý.
_____________Danh Yển và Tiết Y Đoan cùng nhóm người Định Kha tiếp tục lên đường, đích đến là căn cứ Chu Bắc.Bọn họ chia nhau ngồi lên hai chiếc xe.

Danh Yển và Tiết Y Đoan ngồi chung xe với Định Kha, và đương nhiên cũng có thụ chính Bạch Sa.Danh Yển cũng ngẫu nhiên vài lần bắt gặp ánh mắt Bạch Sa nhìn mình, nhưng cậu cũng không thể làm gì được, cậu bây giờ còn phải nhờ vả người ta, không thể gây chuyện nên đành mặc kệ.

Cứ xem như do vẻ ngoài cậu quá bắt mắt nên cậu ta không nhịn được mà nhìn vài lần vậy!

Muốn nhìn thì cho cậu ta nhìn đủ, dù sao ánh mắt có ác độc ra sao cũng không thể làm Danh Yển mất đi một miếng thịt nào.

Đoàn xe an toàn đi liên tục 6 ngày, chỉ có buổi tối mới dừng lại nghỉ ngơi.

Mấy ngày nay đều sóng yên biển lặng.

Mọi người bắt đầu thả lỏng.Còn hơn 4 ngày nữa là đến căn cứ Chu Bắc, khoảng cách đến Chu Bắc càng ngắn, tim Danh Yển lại càng hồi hộp.

Cậu sắp được gặp lại Tần Thương, chỉ còn vài ngày nữa mà thôi.

Cậu bị zombie bắt đi, trong mắt người khác là đường chết không thể nghi ngờ.

Tần Thương có lẽ sẽ tìm kiếm cậu vài ngày, không tìm thấy chắc chắn sẽ trở về Chu Bắc.

Có lẽ bây giờ bọn họ đã về đến căn cứ.Hôm nay đoàn xe dừng lại nghỉ chân tại một nhà xưởng nhỏ chuyên sản xuất nội thất.

Bên trong khá bề bộn, có vài con zombie nhưng nhanh chóng bị Định Kha giết chết.

Đồng đội anh ta cũng xuống xe nhanh chóng càn quét sạch sẽ zombie lãng vãng xung quanh nơi đây.

Đến khi đã không còn nguy hiểm, người trên xe mới lục đục bước xuống.Trời đã tối đen, mọi người nhanh chóng dọn dẹp, ăn tối rồi nghỉ ngơi.

Đêm nay, canh gác đến phiên hai người đàn ông có dị năng được Định Kha cứu.

Mọi người lần lượt đi ngủ.Giữa đêm, vì quá mệt mỏi, hai người nọ đã ngủ quên mất.

Đến khi xa xa bên ngoài cửa truyền đến tiếng gầm gừ của zombie bọn họ mới giật mình tỉnh táo lại.

Bọn họ biết tình hình không ổn nên thoáng chốc cả khuôn mặt đều trắng bệch vì sợ.Danh Yển và Định Kha đều nghe thấy tiếng rít gào của zombie, Danh Yển biết không xong nên vội vàng lay tỉnh Tiết Y Đoan.

Khuôn mặt của Định Kha nhăn nhó, nét mặt hàm chứa vẻ lo lắng.

Anh ta vội vàng chạy ra ngoài cửa quan sát.

Bên ngoài tối đen không thể nhìn thấy được cái gì, nhưng vẫn nghe thấy rất nhiều tiếng bước chân nặng nề của zombie phát ra.Định Kha lập tức đánh thức mọi người, vội vàng ra xe chạy trốn.Zombie nghe thấy tiếng động mọi người phát ra nên bắt đầu kéo về bên này.

Mọi người đều sợ hãi, chen chúc xô đẩy nhau để trèo lên xe.

Khung cảnh bắt đầu dần trở nên hỗn loạn, Danh Yển và Tiết Y Đoan bị tuột lại ở phía sau.
 
[Hoàn-Đm-Sủng] Tôi Và Boss Phản Diện Là Hôn Phu Của Nhau
°°Chương 34°°


Zombie kéo lại càng ngày càng đông, có khoảng năm trăm con.

Bắt đầu có người bị zombie bắt được, sau đó nhanh chóng bị mấy con zombie khác đè lên cắn nuốt máu thịt, tiếng la thét đau đớn chói tai làm không khí ghê rợn vô cùng.

Zombie một khi đã xác định được nơi phát ra âm thanh thì sẽ điên cuồng chạy về hướng đó.Danh Yển và Tiết Y Đoan là người cuối cùng chạy ra khỏi nhà xưởng.

Hai người bọn họ bị xô đẩy về phía sau, Tiết Y Đoan còn bị đẩy ngã, Danh Yển vội kéo cô ngồi dậy điên cuồng chạy ra xe.Lúc này zombie đã gần sát bên cạnh, Danh Yển cầm gậy đánh chết một con zombie đang ở kế cậu.

Cậu lôi cánh tay Tiết Y Đoan định trèo lên xe nhưng bất ngờ, cánh cửa xe trước mặt đột nhiên đóng lại.

Danh Yển và Tiết Y Đoan kinh hoảng mà nhìn chầm chầm người đã đóng của xe.Hai người bọn họ đều nghe thấy rõ ràng giọng của Bạch Sa vang ra từ trong xe.

Cậu ta la lớn với Định Kha đang ngồi ở ghế lái:
" Định Kha, anh mau lái đi, em nhìn thấy hai người Danh Yển đã trèo lên chiếc xe phía sau rồi".

Định Kha không có thời gian rảnh để quan sát hết mọi thứ, nghe cậu ta nói như vậy thì lập tức lái chiếc xe chạy trốn khỏi bầy zombie.Danh Yển có thể thấy rõ ánh mắt ác độc, tàn nhẫn của Bạch Sa khi nhìn cậu sau khi cậu ta đóng cửa xe bỏ lại hai người bọn họ trong bầy zombie.Hai chiếc xe chạy trốn như bay, tiếng gọi của Danh Yển và Tiết Y Đoan bị che lấp bởi âm thanh gào thét chói tai của zombie.

Hai chiếc xe rời khỏi dẫn theo hơn phân nửa zombie đuổi theo, nhưng bao vây Danh Yển và Tiết Y Đoan vẫn còn gần trăm con.Hai người bị bỏ lại chỉ có thể điên cuồng giết zombie xung quanh, tìm đường thoát thân.

Nhưng zombie quá đông, bọn họ chỉ có thể rút súng bắn loạn xạ vào chúng nó.Danh Yển lớn tiếng nói với Tiết Y Đoan:
" Chị Đoan chúng ta phải nhanh chóng chạy trở lại nhà xưởng lúc nãy đi, có thể còn có đường sống".Hai người cũng không tiếp tục chém giết nữa mà nhanh chân chạy trở lại nhà xưởng.

Mắt thấy cánh cửa đã gần sát bên nữa thôi thì bất chợt từ phía bên cạnh một con zombie nhảy ra, hàm răng bén nhọn của nó hướng về phía Tiết Y Đoan.

Danh Yển cũng không có thời gian suy nghĩ nhiều, cậu vươn tay đẩy cô một cái vào trong nhà xưởng.

Tiết Y Đoan bị cậu đẩy ngã, đồng thời cũng tránh thoát hàm răng sắc nhọn của con zombie.

Nhưng Danh Yển lại không may mắn như vậy, con zombie cắn hụt, lập tức nhanh như chớp chuyển hướng cắn vào cánh tay của Danh Yển.

Hàm răng nhọn hoắt của nó xuyên qua da thịt mềm mại của cậu, cắn nát một miếng thịt trên cánh tay Danh Yển.

Danh Yển kêu lên một tiếng đầy thống khổ, đau đớn lập tức lan tràn khắp toàn thân, máu đỏ tươi chảy ướt cả bàn tay.Tiết Y Đoan kinh hoảng, bắn vào đầu con zombie mấy phát đạn, bàn tay cô run run nhanh chóng kéo Danh Yển vào trong nhà xưởng sau đấy lập tức đóng chặt cửa, chặn lại zombie ở bên ngoài.Cánh cửa sắt liên tục bị zombie cào cấu phát ra âm thanh làm đầu óc con người sợ hãi, Tiết Y Đoan cố gắng tỉnh táo kéo một cái bàn to nặng đến ngăn ở cánh cửa.Danh Yển đau đến bật khóc, cánh tay liên tục chảy rất nhiều máu, nơi cậu nằm đã đỏ một mảng, quần áo dính đầy máu tươi.

Tiết Y Đoan quỳ xuống cạnh cậu, run rẩy lấy tay chặn cho máu cậu đừng chảy nữa, sau đó mới giật mình xé một góc áo quấn quanh tay cậu để cầm máu.

Khuôn mặt của cô đã tái nhợt, nước mắt ướt đẫm làm tầm mắt cô mơ hồ .

Giọng Tiết Y Đoan run rẩy nói không nên lời:
" Danh Yển...Danh Yển, em đừng doạ chị mà, xin em...".

"Thật xin lỗi...tất cả là tại chị....xin lỗi, vì đẩy chị thoát khỏi zombie nên em mới bị cắn....".

Danh Yển rất đau, cánh tay bị cắn nát một miếng thịt, quanh vùng bị cắn thủng một lỗ máu sâu, nhìn kĩ có thể thấy cả xương tay.

Virus zombie cũng đã truyền vào cơ thể của cậu.

Chỉ một lát nữa thôi, cậu sẽ biến thành một con quái vật ghê tởm chỉ biết thèm khát máu thịt con người.Danh Yển rất sợ, tầm mắt của cậu đã bị nước mắt che mờ, cả người run rẩy kịch liệt.

Nơi bị cắn không ngừng nóng lên như muốn thiêu cháy da thịt, từ miệng vết thương làn da bắt đầu nổi lên gân máu đen sì, máu từ cánh tay chảy ra cũng dần trở nên sẫm màu.

Danh Yển biết thời gian của bản thân không còn lâu, vội vàng nắm lấy cánh tay Tiết Y Đoan, giọng nói đứt khoản, run rẩy lên tiếng:
" Chị Đoan, chị đừng tự trách bản thân, em không trách chị....

Nhưng em không muốn biến thành zombie ghê tởm chỉ biết thèm khát máu thịt con người...xin chị đấy, trước khi em hoàn toàn bị virus zombie điều khiển, chị....chị giết em được không".

Danh Yển đưa thanh súng của mình vào tay cô, ý bảo cô dùng súng nhanh gọn mà bắn vào đầu để giết cậu, cậu sợ đau không có dũng khí để tự mình ra tay.Được sống lại một kiếp, còn có thể gặp gỡ được Tần Thương đã rất tốt, nhưng cậu chỉ muốn được gặp lại Tần Thương một lần cuối.

Nói với anh ấy ba chữ " Em yêu anh" nhưng xem ra không thể thực hiện được nữa rồi.Danh Yển cười khổ một tiếng, nước mắt hoà cùng bụi bặm thấm ướt cả khuôn mặt, ý thức của cậu bắt đầu mơ hồ.

Cậu quằn quại khổ sở nằm trên đất, thân thể đau đớn xuất hiện càng nhiều gân máu đen xì, đôi mắt đã bắt đầu chỉ còn tròng trắng.
________
Tui là mẹ ghẻ chính hiệu, thương bảo bối nhỏ Yển Yển 🤦🤦
 
[Hoàn-Đm-Sủng] Tôi Và Boss Phản Diện Là Hôn Phu Của Nhau
°°Chương 35°°


Chương mới tới rồi đây mấy tình iu~
_________________Cơ thể Danh Yển không ngừng co giật đau đớn, tay cậu nắm lại thật chặt, móng tay đâm mạnh vào lòng bàn tay để lại một dấu vết thật sâu.

Cậu cố gắng làm cho bản thân mình bình tĩnh, nhưng nỗi sợ hãi và bất an bao trùm tâm trí ngày càng nhiều.

Danh Yển bắt đầu mơ hồ, đôi mắt đã không còn nhìn thấy rõ cảnh vật xung quanh.

Trong miệng cậu bắt đầu nỉ non những câu đứt quãng:
" Tần Thương, Tần Thương em đau quá...".

Giọng nói yếu ớt, run rẩy không ngừng mà lập lại tên của một người.Nhìn thấy những dấu hiệu của virus zombie đang nhanh chóng xuất hiện và lan rộng trên cơ thể cậu, Tiết Y Đoan cố gắng thật trấn định suy nghĩ cách.

Bây giờ không thể hoảng loạn được, Danh Yển giờ đây phải nhờ hết vào cô, cô không muốn Danh Yển chết, nếu cậu vì cứu cô mà chết, cả đời này cô sẽ áy náy không ngừng.Tiết Y Đoan chợt nhớ ra mình còn một ống vaccine, đúng rồi cô có vaccine.

Tuy tỉ lệ thành công của nó vô cùng nhỏ nhưng không thử thì sao biết được.Tiết Y Đoan vội vàng lấy vaccine từ trong ba lô đang đeo ở sao lưng, vì hồi hộp mà hai tay run lên không ngừng làm ống vaccine chút nữa thì rơi xuống đất.Tiết Y Đoan lấy vaccine ra, vén ống tay áo của Danh Yển lên, dùng một chân đè chặt cánh tay Danh Yển nằm im trên đất, sau đó nhanh chóng đâm kim tiêm vào da của cậu.

Dung dịch nhanh chóng chảy vào trong cơ thể Danh Yển, hoà vào máu của cậu lan khắp ra toàn thân.Cơ thể Danh Yển phản ứng vô cùng kịch liệt, cả người co giật.

Khi Tiết Y Đoan vừa tiêm vaccine vào cơ thể của cậu xong thì đã bị cánh tay cậu vô tình đẩy ngã.

Trong miệng Danh Yển phát ra càng nhiều âm tiết đơn lẻ, mồ hôi trên trán vì đau đớn mà tuôn như mưa.Tiết Y Đoan hồi hộp chờ hiệu quả của vaccine, cả người cô cứng ngắt, không dám động đậy dù chỉ là một chút.

Thời gian chầm chậm trôi qua, chỉ vài phút nhưng lại dày vò tâm trí người ta vô cùng.Cô không dám rời mắt, lo lắng nhìn tình trạng cơ thể Danh Yển.

Cầu xin ông trời, chỉ lần này thôi, làm ơn vaccine hãy có hiệu quả với em ấy!Đến khi gân máu đen xì dần dần biến mắt trên làn da tái nhợt của Danh Yển.

Cơ thể cậu cũng không còn co giật nữa mà chỉ run lên nhè nhẹ nằm bất động trên đất, máu rỉ ra từ vết thương cũng không còn màu đen sẫm nữa, lúc này Tiết Y Đoan như mất hết sức lực nhũn người ngã ngồi ra đất.

Cô vừa khóc vừa cười, hai tay không ngừng lau đi nước mắt trên mặt, vui sướng đến nói năng cũng lộn xộn:
" Thành công rồi, Danh Yển...thành công rồi, được cứu rồi....".Tiết Y Đoan ngây người chốc lát nhưng lập tức băng bó kĩ càng lại cánh tay còn đang chảy máu của cậu, cô còn dùng một miếng vải sạch sẽ lau khuôn mặt thấm đẫm mồ hôi và nước mắt của Danh Yển.

Danh Yển lúc này đã hôn mê, khuôn mặt cậu tái nhợt nhưng miệng mê sảng thỉnh thoảng vẫn lẩm bẩm tên của ai đó.Tiết Y Đoan vẫn không thể ngừng lo lắng, bên ngoài zombie vẫn đang điên cuồng va đập với cánh cửa như có thể xông vào bên trong bất cứ lúc nào.

Danh Yển lúc này vẫn đang hôn mê, cơ thể cậu còn nóng bừng bắt đầu phát sốt, vết thương ở cánh tay cần phải nhanh chóng xử lý kĩ càng hơn.

Nhưng khổ nổi, bây giờ bọn họ lại không có bông băng và thuốc sát trùng.

Nếu cứ như vậy thì sớm hay muộn Danh Yển cũng không sống nổi.Tiết Y Đoan lo lắng vô cùng.

Bỗng nhiên bên ngoài không còn nghe thấy tiếng zombie đập cửa nữa.

Giống như zombie đã bị cái gì đấy hấp dẫn đi.Tim Tiết Y Đoan đập liên hồi, đây lại là chuyện gì xảy ra, làm ơn mà, hai người bọn họ đã đủ thảm rồi.

Nếu nguy hiểm tiếp tục tìm tới thì với tình hình hai người như hiện tại chỉ có thể yên lặng chịu chết mà thôi.Ngoài cánh cửa liên tục vang lên tiếp động giống như dùng vật cứng đánh vào da thịt.

Tiếng gào thét của zombie ngày một ít dần.Sau một lúc lâu, không gian bên ngoài đã hoàn toàn yên tĩnh.

Tiết Y Đoan nghe thấy âm thanh nói chuyện của vài người đàn ông, giọng nói trước đây cô chưa nghe thấy bao giờ.

Tiết Y Đoan hồi hộp ngồi che chắn phía trước Danh Yển, tay nắm chặt súng hướng về phía cửa.

Ngay sau đó cánh cửa sắt bị một lực vô cùng lớn phá nát, cái bàn chặn ngay bên trong cũng bị sức mạnh đó đá văng ra xa vỡ nát thành từng mảnh vụn, âm thanh phát ra ầm ầm chói tai vô cùng.Tiết Y Đoan bị sự tình bất ngờ làm cho hoảng sợ, ngơ ngác nhìn bốn người đàn ông cao lớn đứng bên ngoài.

Người đứng đầu khuôn mặt lạnh tanh nhìn chầm chầm cô.

Khí thế người đó quá mức đáng sợ, Tiết Y Đoan quên mất cả việc phải bóp còi.Bốn người không ai khác chính là Tần Thương và ba người Lục Tử Tự.

Mấy ngày qua bọn họ luôn không ngừng tìm kiếm Danh Yển, mọi ngóc ngách đều không bỏ qua.

Ngay cả zombie cũng đều nhìn mặt rõ ràng rồi mới dám giết chết, bọn họ sợ giết lầm phải Danh Yển.

Mắt thấy thời gian dần trôi qua nhưng vẫn không tìm được Danh Yển, hi vọng càng ngày càng mong manh, đại ca dần trở nên điên cuồng như không cần mạng sống.

Ba người Lục Tử Tự đều không nỡ lòng nhìn bộ dạng của hắn như thế.

Bọn họ càng thêm nỗ lực tìm kiếm liên tục, ngay cả buổi tối cũng không ngừng lại.

Hôm nay vốn dĩ bốn người đã tìm quanh đây một lần nhưng không tìm thấy gì.

Bốn người vốn dĩ đã lên xe rời đi, nhưng không biết tại sao Tần Thương lại muốn trở lại tìm kiếm thêm một lần nữa.

Nên xe bọc thép vòng trở lại, đúng lúc này bắt gặp cảnh tượng zombie đang tập trung phía trước nhà xưởng.

Nhìn dáng vẻ điên cuồng của bọn nó như vậy, bên trong chắc chắn có người.Tiết Y Đoan chắn cơ thể trước người Danh Yển để bảo vệ cậu, căng thẳng đề phòng nhìn bọn họ.Ánh mắt Tần Thương co rút nhìn thiếu niên không một chút cử động ở phía sau.

Cả người cậu toàn là máu, hôn mê nằm trên mặt đất.

Tần Thương run rẩy cả người lập tức tiến lại gần đẩy Tiết Y Đoan ra.Khuôn mặt hắn bây giờ chỉ toàn là lo sợ, bất an.

Người mà hắn ngày nhớ đêm mong đang ở trước mặt, cả người yếu ớt tái nhợt nằm ở đó.
___________
Bé công lên sàn trở lại🙋
 
[Hoàn-Đm-Sủng] Tôi Và Boss Phản Diện Là Hôn Phu Của Nhau
°°Chương 36°°


Mắt Tần Thương đã đỏ ngầu bởi tơ máu.

Hắn nhẹ nhàng ôm cả cơ thể nóng bừng của nhóc con vào trong lòng.

Người trong ngực suy yếu vô cùng nhưng vẫn có thể phát hiện chuyển động nhẹ nhàng phập phồng lên xuống ngay vị trí trái tim.

Thật may mắn bảo bối nhỏ của hắn vẫn còn sống, cuối cùng hắn cũng tìm được cậu.Ba người Lục Tử Từ đỏ cả mắt, cuối cùng cũng tìm thấy Danh Yển, thật tạ ơn trời đất.Tần Thương nhanh chóng kiểm tra cơ thể Danh Yển.

Trên tay cậu tuy đã được băng bó nhưng rất sơ xài, máu đã thấm ướt cả băng gạc.

Tim Tần Thương đau như ai đó dùng dao rạch một đường.

Hắn gấp gáp hô lớn tên Phan Huân.

Phan Huân cũng không chậm trễ thời gian, cậu ta lấy từ trong không gian ra băng gạc và thuốc khử trùng, sau đó ngồi xuống giúp đỡ Tần Thương xử lý vết cắn ghê người trên tay Danh Yển.Tiết Y Đoan ngạc nhiên nhìn người đàn ông hung ác ôm Danh Yển vào lòng bằng sự dịu dàng nhất, tay hắn cẩn thận mà băng bó vết thương cho người đang nằm trong lòng.

Cánh tay nhè nhẹ lau đi vết bẩn và nước mắt trên mặt Danh Yển, sau đó còn nhẹ nhàng yêu thương hôn khắp khuôn mặt của cậu.Hình như Tiết Y Đoan có thể đoán ra người này là ai rồi.

Danh Yển hôn mê vẫn còn lẩm bẩm cái tên Tần Thương.

Danh Yển từng nói qua, cậu đang tìm kiếm một người, là người thương của cậu.

Có lẽ người đàn ông cao lớn trước mặt chính là người đó.Tiết Y Đoan lựa lời, sau đó rụt rè lên tiếng:
" Anh...anh là Tần Thương đúng không".

Tần Thương không đáp lời nên Phan Huân đành trả lời thay.

Tiết Y Đoan sau khi đã xác định mới nói tiếp: " Thật xin lỗi, Danh Yển vì....vì cứu tôi mà bị zombie cắn, nhưng may mắn vaccine có hiệu quả với cơ thể em ấy nên bây giờ đã không đáng lo ngại..."

Cô còn chưa nói hết câu thì đã bị ánh mắt đáng sợ của Tần Thương nhìn qua, ánh mắt ấy như muốn ngay lập tức bóp chết cô, vì cô mà Danh Yển mới thành ra bộ dạng này.Đúng lúc bầu không khí đang ngưng động đáng sợ thì người đang trong lòng Tẩn Thương rên rỉ một tiếng.Tần Thương ngay lập tức quay sang, Danh Yển vẫn mê man không tỉnh, nhưng cậu cảm nhận được hơi thở quen thuộc và vòng tay ấm áp của người nọ nên trong cơn mơ hồ mà rút người càng sâu vào lòng Tần Thương.

Hai tay nắm chặt vạt áo trước ngực hắn không buông.Nước mắt lại tiếp tục chảy xuống, giọng nói run rẩy pha lẫn một chút sợ hãi gọi tên hắn:
" Tần Thương.....đau.....em đau...".Tần Thương cũng sắp không giữ được bình tĩnh, dịu dàng ôm cậu càng chặt.

Đôi môi dịu dàng hôn lên trán, lên hai gò má cậu, nhỏ giọng an ủi:
" Ngoan, đã không sao rồi, không phải sợ, có tôi ở đây, tôi tìm được em rồi".Danh Yển như là nghe thấy giọng của Tần Thương, hai tay vô thức càng nắm chặt áo hắn hơn nữa, cuối cùng như đã an tâm mà chìm vào hôn mê.Tiết Y Đoan nhìn thấy cảnh này, cô lấy hết can đảm lên tiếng:
" Tuy vaccine có hiệu quả với Danh Yển, nhưng bây giờ em ấy lại sốt và hôn mê, không thể cứ như vậy được.

Phải tìm một nơi an toàn, đầy đủ điều kiện để chăm sóc em ấy mới là tốt nhất"Tần Thương nhìn nhóc con trong lòng, ánh mắt dịu dàng đong đầy tình yêu.

Hắn cẩn thận bế cậu lên che chở trong lòng, nói với ba người Lục Tử Tự:
" Chúng ta lập tức về căn cứ Chu Bắc".

Sau đó nhanh chóng đi ra ngoài.Ba người Lục Tử Tự cũng nhanh chân chạy theo sau.

Ở đây cách Chu Bắc bốn ngày đường.

Nhưng nếu bọn họ không ngừng không nghỉ đi cả ban đêm thì chỉ cần chưa đến hai ngày sẽ về đến căn cứ Chu Bắc.

Phải tranh thủ thời gian nhất có thể.Tiết Y Đoan nhìn bọn họ nhanh chóng rời đi thì không biết phải làm gì.

Cô không dám xin bọn họ mang mình theo, nhưng ở lại đây lại rất nguy hiểm, với lại cô cũng không an tâm sức khoẻ của Danh Yển.

Tiết Y Đoan vô cùng rối rắm.

Mọi người đã ngồi vào xe, Lục Tử Tự thì còn đang đứng trước cửa xe, ánh mắt cậu ta nhìn Tiết Y Đoan khó hiểu:
" Cô làm gì vậy, còn không nhanh trèo lên xe, muốn bị bỏ lại hả ?"

Tiết Y Đoan hoàn hồn, vội vàng chạy ra trèo lên xe, liên tục hướng bọn họ nói lời cảm ơn.Cũng không phải là Lục Tử Tự tự ý quyết định, cậu ta đã được Tần Thương ngầm cho phép.

Cô gái này nói được Danh Yển cứu, tuy nhiên vẫn chưa biết là nói thật hay nói dối.

Vậy thì mang theo cùng trở về, đợi đến khi Danh Yển tỉnh lại sẽ có đáp án.Tần Thương nâng niu ôm thiếu niên vào ngực.

Suốt cả đoạn đường hắn đều ôm cậu trong lòng.

Tự tay cho cậu ăn và uống thuốc.

Trên đường Danh Yển có mơ màng tỉnh lại một lần, nhưng cậu chỉ mở mắt vài giây sau đó lại tiếp tục mê man.Tần Thương lo lắng vô cùng, ba người Lục Tử Tự cũng càng lúc lái xe càng nhanh.

May mắn trên đường không gặp rắc rối gì lớn.Hai ngày sau bọn họ thuận lợi lái xe vào địa phận thành phố Chu Bắc.Phía trước xuất hiện một bức tường được xây dựng vô cùng kiên cố cao tới hơn 20m.

Bức tường này được xây dựng bao quanh toàn bộ căn cứ, bảo vệ không gian bên trong.

Căn cứ Chu Bắc là căn cứ lớn nhất phía bắc, diện tích bao trùm hơn nữa thành phố Chu Bắc, bên trong chính là một quốc gia thu nhỏ, điện cũng được phủ khắp căn cứ.

Bao quanh là hai lớp tường được xây dựng kiên cố.

Người từ bên ngoài muốn vào trong căn cứ phải tiến hành đăng ký, nộp một lượng lương thực theo quy định.

Sau đó sẽ được tiến vào bên trong vách tường đầu tiên.

Người đi vào sẽ được lấy máu tiến hành xét nghiệm đo lường để phát hiện virus.

Sau đó, trong một ngày nếu không có dấu hiệu của virus zombie sẽ được tiến vào bên trong vách tường thứ hai của căn cứ.Chiếc xe của bọn họ dừng lại trước một cánh cửa kiên cố rắn chắc được làm từ kim loại cứng rắn nhất.

Bên trong cánh cửa có người thay phiên nhau canh gác, trong đó cũng có người của Tần gia.

Thủ hạ của Tần gia nhìn thấy chiếc xe quen thuộc, vội vã thông báo cho ông nội và cha của Tần Thương.

Sau đó lập tức ra đón.Tần gia là thế lực lớn nhất trong căn cứ Chu Bắc song song thế lực của quân đội.

Hai bên từ khi mạt thế đến đã bắt tay hợp tác cùng nhau trao đổi lương thực và vũ khí.Xe vừa dừng lại Tần Thương đã vội vàng bế Danh Yển bước xuống.

Sau đó dẫn đầu đi vào cánh cửa nhìn khá đặc biệt ở cạnh bên cửa chính.

Người đàn ông là cấp dưới của Tần gia đi ra đón bọn họ.

Ông ta nhìn thấy khí tràng đáng sợ của Tần Thương cũng không dám hó hé gì, im lặng dẫn đường cho bọn họ.Tần Thương quay sang trầm giọng nói với ông ta:
" Thông báo cho người chuẩn bị kĩ càng để tiến hành chữa trị, nhanh một chút".

Người đàn ông vội vàng đáp vâng, không dám hỏi nhiều.
 
[Hoàn-Đm-Sủng] Tôi Và Boss Phản Diện Là Hôn Phu Của Nhau
°°Chương 37°°


Nhóm người của bọn họ đi vào một con đường thông trực tiếp đến bên trong căn cứ, con đường này chuyên dùng cho quân đội và Tần gia.

Chỉ cần dừng lại trước một chiếc máy quét kiểm tra toàn thân, lấy máu xét nghiệm cho kết quả ngay lập tức.

Chưa đến 10 phút là hoàn thành.Tần Thương gấp gáp không chờ được, sau khi đã quét toàn thân và lấy máu.

Chiếc máy phát ra âm thanh thông báo không phát hiện virus zombie hắn mới vội vàng đi vào căn cứ.Nhóm người Lục Tử Tự và Tiết Y Đoan cũng nhanh chóng đuổi theo sau.Bên trong đã có một chiếc xe màu đen chờ từ trước.

Một người đàn ông khoảng chừng năm mươi tuổi đang đứng đợi cạnh cửa xe.

Thấy Tần Thương đi vào, vội vàng bước lại đón hắn."

Thiếu gia mừng cậu trở về" - Ông là quản gia lâu năm tại Tần gia."

Bác Tần, mọi chuyện để nói sau đi, nhanh trở về Tần gia, Danh Yển bắt đầu sốt cao lại rồi"- Tần Thương gấp gáp nói.Bác Tần nhìn thiếu niên được thiếu gia nhà bọn họ ôm vào trong lòng cẩn thận che chở mà ngạc nhiên không ngừng.

Nhưng ông cũng nhanh chóng không kéo dài thời gian mà mở cửa xe cho bọn họ.Mọi người lập tức trèo lên xe, chiếc xe ngay lập tức lăn bánh hướng về trung tâm căn cứ.Tần gia có một trụ sở vô cùng lớn ở trung tâm căn cứ Chu Bắc, xung quanh được rào lưới điện cùng với các hệ thống giám sát tối tân.

Bên dưới mặt đất là căn cứ ngầm của Tần gia chuyên dùng chứa vũ khí và dùng để làm một số chuyện cần tính bảo mật.

Muốn đi vào bên trong Tần gia mà không được cho phép khó như lên trời.Theo lời căn dặn của Tần Thương lúc nãy, bên trong biệt thự đã có bác sĩ riêng của Tần gia chờ sẵn.

Tần Thương nhẹ nhàng đặt Danh Yển lên giường cứu thương, trước khi ra ngoài còn không nỡ mà đặt lên môi cậu một nụ hôn nhẹ.Bác sĩ nhanh chóng đẩy Danh Yển vào phòng bệnh để cấp cứu.Tiết Y Đoan gấp gáp nói:
" Anh Tần xin cho phép tôi theo vào bên trong với.

Tôi hiểu rõ tình trạng cơ thể Danh Yển, vaccine em ấy được tiêm chính là tôi nghiên cứu"Tần Thương nhìn cô, sau đó mới gật đầu một cái.

Được sự cho phép của hắn, Tiết Y Đoan vội mở cửa đi vào bên trong.

Cô cần thảo luận với bác sĩ về tình trạng cơ thể của Danh Yển.Đúng lúc này ông nội và cha mẹ của Tần Thương hay tin cũng vội vàng chạy tới.

Con trai bọn họ vừa về đã lập tức gọi bác sĩ, bọn họ lo lắng đến không yên.

Vừa đến nơi nhìn thấy Tần Thương bất động dựa lưng vào tường, dáng vẻ không giống như bị thương, chỉ có điều hình như hắn gầy đi, khuôn mặt đầy râu lúng phúng trông có vẻ rất phờ phạc.

Thấy mọi người chạy đến hắn cũng không ngước mắt lên nhìn, chỉ gật đầu với bọn họ một cái, miệng không nói lời nào.

Hết cách, mẹ Tần đành quay sang hỏi ba người Lục Tử Tự.Lục Tử Tự kể sơ mọi chuyện cho họ nghe.Thì ra người bên trong phòng bệnh chính là tiểu hôn phu được hứa hôn từ nhỏ với Tần Thương.Bọn họ cũng cảm thấy bất ngờ, nhìn bộ dạng của Tần Thương bây giờ chỉ sợ là muốn đào tim móc phổi cho Danh Yển.

Nếu Danh Yển mà có chuyện gì thì hắn phát điên mất.Mẹ Tần vội vàng hỏi:
" Vậy sức khoẻ thằng bé như thế nào rồi ?

Không có gì nguy hiểm chứ ?"

" Chuyện này chúng cháu cũng không chắc.

Danh Yển bị zombie cắn vào tay, đứt cả một miếng thịt lớn, nhưng may mắn đã được tiêm vaccine.

Cậu ấy hôn mê đã hai ngày, lại còn sốt cao, hiện giờ bác sĩ vẫn đang bên trong."

- Phan Huân nhẹ giọng nói chuyện, tránh cho Tần Thương nghe thấy lại đau lòng.Mọi người nghe Phan Huân kể lại cũng giật mình, nhìn chằm chằm bộ dáng của Tần Thương, hơi lo lắng nói: " Thằng bé phúc lớn mạng lớn chắc chắn sẽ nhanh chóng khoẻ lại ".
______________Danh Yển cảm thấy cơ thể chỗ nào cũng khó chịu.

Đặc biệt là vết thương ở cánh tay, nó luôn đau nhói từng cơn, nóng rát khó nhịn.Cậu cố gắng mở mắt, ánh sáng bên ngoài chui vào làm mắt cậu chói loà, Danh Yển chỉ có thể chịu đựng một lát mới chầm chậm mở mắt nhìn xung quanh.Cánh tay đã được băng bó kĩ càng, tay còn lại đang được truyền dịch.

Danh Yển mơ hồ mà ngẩn người.

Cậu....cậu hình như không bị biến trở thành zombie ghê tởm.

Nhìn làn da trắng nhợt không hề xuất hiện dấu hiệu nào của virus mà mắt Danh Yển đã đỏ bừng, cả người vì vui sướng mà hơi phát run.Cậu cố gắng làm cho bản thân thật bình tĩnh mà quan sát xung quanh.

Danh Yển đang nằm trong một căn phòng rất lớn, xung quanh có rất nhiều thiết bị y tế, đèn trên trần phát ra ánh sáng trắng dịu nhẹ.

Danh Yển không biết mình hiện đang ở đâu, ngay cả Tiết Y Đoan cũng không tìm thấy.

Hoàn cảnh xa lạ làm cho Danh Yển không yên lòng.

Cậu rút cây kim vẫn đang truyền dịch trên cổ tay, đôi chân nhỏ nhắn trắng nõn khó khăn bước xuống giường.

Cơ thể cậu còn yếu, chỉ có thể dùng tay đỡ đồ vật xung quanh mà đi ra phía cánh cửa.Bên ngoài có tiếng bước chân vọng lại.

Danh Yển cảnh giác.

Vài giây sau cánh cửa bị đẩy vào.

Người nọ đứng ngược ánh sáng, dáng người cao lớn quen thuộc.

Danh Yển ngỡ ngàng, thân thể cứng đờ quên cả phản ứng.

Không biết từ bao giờ, nước mắt đã lăn đầy trên đôi gò má.Người nọ nhìn thấy cậu đứng đó, hắn dùng tốc độ nhanh nhất ôm Danh Yển vào lòng.

Hai tay không dám dùng lực ghì chặt cậu vào sâu trong lòng ngực.

Tần Thương khom lưng, áp mặt vào cổ cậu, giọng khàn khàn:
" Danh Yển....em tỉnh rồi".Niềm vui sướng bất chợt làm Danh Yển không biết phản ứng thế nào.

Cậu đứng im tại chỗ, cơ thể run run mặc cho Tần Thương ôm mình.Cái ôm này cậu đã mong nhớ rất lâu, cứ tưởng sẽ không thể nào gặp lại.

Thật may mắn!!Tần Thương thấy cậu chân trần mà bước đi nên vội bế cậu trở lại giường.

Nhìn thiếu niên trước mặt vẫn đang nghẹn ngào nức nở không thành tiếng nhưng vẫn bướng bỉnh nhìn hắn không rời mắt, Tần Thương rất đau lòng.

Hắn nhẹ nhàng dùng tay lau đi nước mắt của Danh Yển, nhỏ giọng dịu dàng dỗ dành:
" Ngoan, đừng khóc".

Hắn ngừng lại một chút, cúi đầu hôn lên đôi mắt sưng đỏ của cậu: " Đừng khóc, anh sẽ đau lòng!"

Danh Yển vẫn ngước đầu nhìn Tần Thương, hai mắt mông lung.

Bất chợt cậu dùng sức lao vào lòng ngực của hắn, hai tay nhỏ bé ôm chặt thắt lưng Tần Thương không buông:" Tần Thương....Tần Thương, em nhớ anh....rất nhớ anh.

Em chút nữa là không thể gặp lại anh rồi!"."

Tần Thương, em sợ lắm".".....em yêu anh!".Danh Yển như muốn trút hết nỗi sợ hãi và bất an của mình.

Cậu còn muốn thổ lộ rất nhiều lời với Tần Thương nhưng môi của hắn đã bao trùm lên cánh môi tái nhợt của cậu.Nụ hôn điên cuồng như muốn hoà làm một với đối phương.

Lưỡi Tần Thương phác hoạ dáng môi của Danh Yển, sau đó mất khống chế mà quấn quých cắn mút đầu lưỡi của cậu.

Danh Yển dùng tay ôm chặt cổ Tần Thương, ngửa đầu đón nhận nụ hôn điên cuồng của hắn.

Cơ thể mềm nhũn không còn sức lực được Tần Thương đỡ lấy cẩn thận đặt cậu lên đùi của mình.Đến khi Danh Yển bị hôn đến mơ hồ, Tần Thương mới buông đôi môi đã bị hôn đến đỏ bừng của cậu.

Hắn quyến luyến mà mút nhẹ môi của Danh Yển thêm hai lần mới luyến tiếc ngừng lại.Vầng trán hai người thân mật chạm vào nhau như không có khoảng cách.

Tần Thương đặt lên cánh mũi nho nhỏ của cậu một nụ hôn, giọng nói trịnh trọng và nghiêm túc:
" Danh Yển, từ trước đến nay, điều anh muốn thực không nhiều.

Nhưng từ khi gặp em, mọi chuyện đã không giống khi xưa.

Giữa hàng tỷ người trên thế giới này, người mà anh mong ước có được, chỉ có em!".Danh Yển nhìn Tần Thương không rời mắt.

Ánh mắt cậu như vì sao lấp lánh trên bầu trời đêm, đôi môi khẽ mỉm cười nhìn hắn.

Câu nói này cậu sẽ mãi mãi khắc ghi trong lòng mình, vĩnh viễn không bao giờ quên.Trên đời này không có gì may mắn và hạnh phúc bằng việc người mình yêu cũng yêu mình.

Em dùng thời gian cả kiếp trước và kiếp này đợi được một người đến yêu em, nếu người đó là anh, muộn một chút cũng không sao.
____________
Alo vẫn chưa hết nha mấy chế, mai còn 3 chương và 1 pn tui sẽ đăng hết luôn🙆🙆
 
[Hoàn-Đm-Sủng] Tôi Và Boss Phản Diện Là Hôn Phu Của Nhau
°°Chương 38°°


Tấm hình quá ư là hàm súc hihi~
______________
Sức khoẻ Danh Yển được chăm sóc kĩ càng mà mau chóng khoẻ lại.

Vết thương trên cánh tay để lại một vết sẹo trông hơi đáng sợ.

Danh Yển không để ý cho lắm bởi vì còn sống đã là rất may mắn rồi, nhưng Tần Thương mỗi lần nhìn thấy trong mắt đều là đau lòng.

Mỗi ngày hắn đều tỉ mỉ thoa thuốc cho cậu, chỉ mong vết sẹo có thể mờ đi.Bọn họ mỗi ngày đều ngọt ngào ở cạnh nhau, ai nhìn vào cũng thầm ghen tị.

Danh Yển thích những cái ôm ấm áp, thích những nụ hôn điên cuồng, thích tất cả mọi thứ của Tần Thương.

Trong thời gian này cậu cũng đã gặp lại Tiết Y Đoan.Chị ấy vừa thấy mặt cậu đã liên tục khóc, không ngừng tự trách bản thân.

Danh Yển hết lời an ủi mới tạm dừng lại.

Tiết Y Đoan kể lại chi tiết cho cậu nghe chuyện sau khi cậu bị zombie cắn, Danh Yển cảm khái không ngừng, thật may mắn Tần Thương đã có thể kịp thời tìm được bọn họ.

Bây giờ, Tiết Y Đoan còn được Tần Thương giới thiệu vào phòng nghiên cứu nằm ở trung tâm căn cứ.

Có lẽ không bao lâu nữa thôi, chị ấy và những cộng sự mới có thể nghiên cứu thành công vaccine.

Thế giới mạt thế đầy rẫy zombie này cũng sẽ đến thời gian kết thúc.Danh Yển dưỡng bệnh vài ngày cuối cùng cũng khoẻ hoàn toàn.

Mấy ngày nay Tần Thương bận bịu việc của Tần gia Danh Yển cũng biết được, nhưng không biết hắn sắp xếp thế nào mà luôn có thể xuất hiện bên cạnh cậu.Ăn cơm cùng cậu, đưa cậu đi dạo quanh căn cứ, dỗ dành cậu ngủ trưa, tự tay thoa thuốc.

Mỗi việc đều là hắn tự mình làm.(Truyện chỉ được đăng duy nhất tại wattpad co1thuyennho, những nơi khác đều là đăng lậu không có sự cho phép của tác giả, xin hãy đọc tại trang chính chủ)Danh Yển kể cho Tần Thương nghe những việc xảy ra khi không có hắn bên cạnh.

Nhưng lại không nói việc cậu và Tiết Y Đoan bị Bạch Sa bỏ lại giữa bầy zombie.

Danh Yển cũng dặn dò Tiết Y Đoan bảo chị ấy đừng nói chuyện này với bất kỳ ai.

Danh Yển biết, nếu Tần Thương nghe được chuyện này với tính cách của hắn sẽ không để Bạch Sa sống yên.Không phải cậu thiện lương tốt bụng gì, nhưng Bạch Sa thân là thụ chính của quyển truyện này, đối nghịch với cậu ta Danh Yển lo sợ sẽ có chuyện không tốt xảy đến.

Nên cứ như bây giờ là tốt nhất.

Cậu và Tần Thương sẽ không dính dáng đến hai người nhân vật chính nữa!.
_____________Danh Yển đã đến căn cứ Chu Bắc hơn nửa tháng nhưng vẫn chưa quay về gặp mặt người nhà nguyên chủ.

Danh Yển hơi lo lắng trong lòng.Lúc mới xuyên qua, cậu đã tự nhủ với lòng sẽ thay thế nguyên chủ hiếu thuận với người nhà của cậu ấy.

Nên cậu không thể ở mãi Tần gia được.Tần Thương từ phía sau ôm trọn cơ thể nhỏ bé của cậu vào lòng, cằm để trên vai cậu, hắn nghiêng đầu khẽ hôn lên vành tai đáng yêu của Danh Yển, giọng nói hơi khàn:
" Đang suy nghĩ gì đấy, Hả ?"

Danh Yển bị hắn làm nhột, cười khúc khích xoay người nhón chân hôn lên cằm hắn chụt một cái rõ vang.

Tần Thương trong mắt đều là cưng chiều, ôm chặt cậu, lập tức chiếm thế chủ động chiếm đoạt lấy đôi môi đỏ hồng ngọt ngào của người trong lòng.Bảo bối nhỏ của hắn cho dù có hôn bao nhiêu lần cũng không thấy đủ.

Danh Yển cũng không phản kháng, cậu vòng tay qua cổ Tần Thương chủ động đáp lại nụ hôn nồng nhiệt của hắn.

Bàn tay của hắn lần mò vào trong áo vuốt ve thắt lưng mềm mại của cậu.

Danh Yển rên lên một tiếng như đang làm nũng.

Cả người bị Tần Thương hôn đến mềm cả người, được hắn dùng tay bế bổng lên.Tần Thương thả Danh Yển xuống giường, đôi môi dời xuống cổ liếm mút làm cho làn da nơi hắn đi qua để lại nhiều dấu vết hồng hồng nho nhỏ.Danh Yển mơ hồ nhớ đến chuyện phải nói với Tần Thương cậu phải về Danh gia nên vội chống tay lên ngực hắn."

Chờ...chờ một chút.

Em có chuyện muốn nói với anh".Tần Thương nắm lấy đôi tay nhỏ bé nõn nà của cậu hôn lên từng ngón tay trắng như ngó sen, sau đó mới chậm rì rì ngừng lại chờ bé ngoan nói tiếp.Danh Yển bình ổn hơi thở bị Tần Thương làm rối loạn, sau đó mới lên tiếng:
" Em muốn trở về Danh gia vài ngày, có được không?"

Ngay lập tức Tần Thương đã phản bác:
" Không được.

Em là do anh tìm về, dựa vào đâu mà về đó chứ.

Cho dù đi vài ngày cũng không được".

Nói xong còn ghì thật chặt Danh Yển vào lòng."

Hừ, lúc trước không phải vì một kho lương thực của cha em nên anh mới không tình nguyện mà tiện đường cứu em hả?

Em còn nhớ rõ lắm nhé."

Tần Thương bị cậu nói cho cứng họng, chỉ có thể đáp ứng: " Ngoan đừng giận.

Mai anh đưa em về Danh gia, nhưng buổi chiều phải quay về đây"."

Không cho phép từ chối".Danh Yển ngoan ngoãn gật đầu, cậu cũng không nói tại vì không nỡ xa Tần Thương nên mới đồng ý đâu nha!!"

Nếu không còn chuyện gì thì chúng ta tiếp tục" - Giọng nói của hắn trầm khàn quyến rũ nhỏ giọng bên tai Danh Yển.Danh Yển còn đang ngơ ra thì Tần Thương đã cúi đầu cắn lên môi cậu một cái.
_____________
À thì chương sau có H nha mấy cô, nhưng tui viết xong cũng ko biết nó nhẹ hay nặng.

Cô nào ko đọc được bỏ qua cũng không ảnh hưởng gì nha~
Mãi iu(•.^)
 
Back
Top Bottom