Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Hoàn-Đm-Sủng] Tôi Và Boss Phản Diện Là Hôn Phu Của Nhau

[Hoàn-Đm-Sủng] Tôi Và Boss Phản Diện Là Hôn Phu Của Nhau
°°Chương 19°°


Xe nhanh chóng dừng lại trước một cánh cổng rào lớn bằng sắt.

Xung quanh vắng vẻ vô cùng.Kho vũ khí xây dựng trên một mảnh đất vô cùng lớn, xung quanh hoang vắng.

Do mạt thế không người dọn dẹp nên khung cảnh đổ nát tiêu điều, cỏ dại đã mọc cao đến ngang thân người.

Kho vũ khí này trước mạt thế Tần Thương cũng không để lại nhiều người ở đây.

Bởi vì cửa của nó được xây dựng nên từ kim loại vô cùng cứng rắn, bên cạnh đó còn được lắp đặt khoá điện tử sử dụng pin vĩnh cửu.

Nếu cứng rắn dùng sức mạnh để phá cửa thì hệ thống tự động bên trong sẽ phát nổ, cả kho vũ khí chỉ trong vòng vài giây ngắn ngủi mà nổ tung, mọi thứ toàn bộ sẽ bị tiêu hủy.Nhân viên bảo vệ kho vũ khí sau khi mạt thế đến người thì chạy trốn, kẻ thì trở thành zombie bị người sống sót giết chết.

Nên bây giờ, bên trong không có một bóng người.Cổng rào mở toang nên xe trực tiếp lái vào bên trong khoảng sân rộng lớn.

Kho vũ khí được chia thành hai toà nhà.

Một toà là nơi chứa vật dụng, nơi ở của nhân viên.

Toà nhà còn lại chính là nơi chứa vũ khí được khoá bằng khoá điện tử.

Bên trong đây tuy không thấy bóng người nhưng mọi người kì lạ đều cảm nhận được có nhiều ánh mắt đang theo dõi bọn họ.

Tần Thương quan sát chăm chú vào toà nhà nơi chứa vật dụng.

Hắn nhìn thấy bóng người chạy qua, mày hắn hơi nhíu lại:
" Cẩn thận một chút, ở đây có người".Nhìn theo tầm mắt của Tần Thương, Tống Thực lên tiếng:
" Xem ra cũng không có ý tốt gì, kho vũ khí này coi bộ được rất nhiều người mong muốn có được".Tuy vậy, họ vẫn mở cửa bước xuống xe.

Tần Thương không an tâm để một mình Danh Yển lại trong xe nên lấy một tấm chăn mỏng đắp kín người cậu rồi bế ra ngoài.

Danh Yển được Tần Thương dùng một tay nhẹ nhàng bế lên, mặt cậu áp vào lòng ngực của hắn, trong vô thức mà cọ cọ vài cái.

Tần Thương bị hành động bản năng của cậu đả động, trong lòng như có một sợi lông ngỗng nhẹ nhàng phớt qua, cả trái tim đều theo đó mà dần mềm nhũng.Cả nhóm khoá kĩ xe, bước đến cửa kho vũ khí.

Phan Huân kiểm tra thì cánh cửa vẫn còn hoạt động bình thường.

Tần Thương dùng một tay bế Danh Yển lại gần, hắn dùng một tay còn lại nhập vào một chuỗi mật mã phức tạp.

Cánh cửa nhanh chóng "tích" một tiếng, sau đó ầm ầm mở ra.Khung cảnh phía sau cánh cửa dần xuất hiện.

Bên trong toàn là vũ khí được sắp xếp ngăn nắp, số lượng rất lớn, còn có 4 chiếc xe đã được cải tạo qua giống như xe bọc thép bọn họ đang dùng.

Mọi thứ đều chưa từng có dấu hiệu bị đụng chạm qua.

Tần Thương bảo nhóm người Phan Huân nhanh chóng thu dọn vũ khí vào không, gian tranh thủ thời gian đến biệt thự Tần gia nghỉ ngơi.

Còn Hắn thì ôm Danh Yển đứng ở cửa canh chừng.

Bọn người trốn ở toà nhà bên kia đã không chờ được nữa.

Một kho vũ khí lớn như thế, nếu có nó trong tay, bọn chúng có thể tha hồ mà tung hoành ngang dọc trong mạt thế này.

Sau khi mạt thế bùng nổ, bọn chúng đã tình cờ phát hiện được kho vũ khí này nhưng làm cách nào cũng không lấy được vũ khí bên trong.

Nên dứt khoát ở lại nơi đây, chờ có người phá được cửa sẽ đi ra cướp vũ khí.Bọn chúng có hơn 20 người, hơn một nửa trong số đó là người có dị năng.

Nhóm người Tần Thương chỉ có 5 người cho nên bọn chúng không hề sợ hãi mà xông ra ý định cướp lấy đống vũ khí.Tên cầm đầu là một gã đàn ông cao lớn dáng vẻ hung ác, đầu gã trọc lóc, hai bắp tay đầy hình xăm rồng phượng, trên mặt còn có một vết sẹo lồi kéo dài từ trán xuống tới đuôi mắt.

Gã ta là một tên tội phạm giết người khét tiếng bị tống vào tù.

Khi mạt thế bùng nổ thì thức tỉnh dị năng, nhân lúc nhà tù hỗn loạn mà dẫn theo đám đàn em trong tù bỏ trốn ra ngoài.Bọn chúng nhanh chóng bao vây bên ngoài cánh cửa.

Gã ta khà khà cười lớn một tràng dài, giọng nói ồm ồm oanh tạc:
"Mẹ nó, hôm nay vận may của tao cuối cùng cũng đến, chờ đợi ở đây lâu như thế cũng có thể đem kho vũ khí này thu vào trong tay rồi".Đám đàn em của gã vội vàng lớn tiếng ồn ào nói hùa theo, hoàn toàn không để Tần Thương đang đứng ở cửa vào mắt.Mặt Tần Thương lạnh tanh vô cảm mà nhìn bọn chúng.

Danh Yển đang nằm trong lòng hắn bị âm thanh ồn ào của bọn chúng đánh thức.

Cậu lim dim mở mắt, đôi mắt mơ hồ quay sang hướng âm thanh phát ra.Khuôn mặt luôn áp vào ngực Tần Thương lúc này hoàn toàn xuất hiện trước mặt bọn chúng.

Gã đàn ông mặt sẹo nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp của cậu, trong mắt toàn là ngạc nhiên sau đó bị thay bằng vẻ mặt háo sắc ghê tởm.Tần Thương bắt gặp ánh mắt của gã ta, trong mắt càng lạnh lùng, nhìn bọn chúng như nhìn người chết.

Hắn nâng tay áp mặt Danh Yển vào ngực mình, nhẹ giọng nói vào tai cậu:
" Có khó chịu hay không, không cần để ý đến bọn chúng, đợi một lát nữa chúng ta sẽ về biệt thực của Tần gia tại thành phố này để nghỉ ngơi"."

Em ngủ thêm chút nữa, mở mắt ra thì đã đến nơi rồi".Danh Yển bị sốt làm cho đầu óc một mảnh mơ hồ, hỗn loạn.

Cậu không thể suy nghĩ gì nhiều nên chỉ nhẹ gật đầu với Tần Thương xem như đáp lại hắn.Nhóm người Lục Tử Tự nghe động tĩnh ồn ào ngoài cửa nên vội chạy ra đây để xem tình hình.Gã mặt sẹo thấy hai người Tần Thương không quan tâm đến mình, gã giận dữ ác độc nhìn Tần Thương, to miệng quát mắt:
"Bà nó, bọn mày khôn hồn thì giao đống vũ khí cho tao, tao sẽ thiện lương mà tha cho chúng mày một mạng".

"Nếu không....khà khà... hôm nay tao cho chúng mày thử cảm giác làm thức ăn cho zombie một lần".

- Nói xong gã còn nhe cặp răng ố vàng đắc ý cười to vài tiếng.

Bọn đàn em theo sau gã tham lam nhìn vào vũ khí chất đầy bên trong.

Chỉ cần gã mặt sẹo ra lệnh một tiếng, bọn chúng sẽ ngay lập tức xông lên cướp vũ khí.Cười xong hai tiếng, gã còn nhìn chằm chằm vào Danh Yển đang nằm trong lòng Tần Thương bằng ánh mắt thèm thuồng, ghê tởm.
_______________Alo alo, chương sau tính cách hung ác của đại boss online lên sàn °.°
 
[Hoàn-Đm-Sủng] Tôi Và Boss Phản Diện Là Hôn Phu Của Nhau
°°Chương 20°°


Gã mặt sẹo vốn là tù nhân, ở trong tù cũng đã mấy năm.

Khi mạt thế kéo đến gã ta mới tìm cách trốn thoát ra ngoài được, đã lâu chưa nếm thử mùi vị của mỹ nhân xinh đẹp.

Lúc nãy Danh Yển quay mặt qua, gã ta đã thèm nhỏ cả nước dãi.

Thiếu niên gương mặt xinh đẹp, làn da trắng nõn, cả người sạch sẽ thơm tho, bộ dáng này trong mạt thế hiếm thấy vô cùng.

Cho dù ở lúc trước khi mạt thế bùng nổ cũng là một tiểu thiếu gia nhà giàu có, được chăm sóc chu đáo mới có vẻ ngoài thơm ngon đến như thế.Gã ta cười khả ố, tay vuốt cặp môi thâm dày, vẻ mặt hèn hạ:
" Mỹ nhân trong ngực mày cũng giao ra đây cho tao".

Sau đó quay sang dâm đãng nói với đám đàn em:
"Nhìn xem, bộ dạng yếu ớt, xinh đẹp này vừa nhìn tao đã thấy cứng, đè dưới thân khỏi cần nói sẽ mĩ vị thế nào.

Đợi tao chơi chán sẽ thưởng cho chúng mày nếm thử một lần".Gã ta còn chưa dứt lời bất ngờ đã bị một sức lực khổng lồ đá văng ra phía sau mấy mét, cơ thể nặng nề ngã lăn xuống đất, máu tươi từ miệng trào ra không ngừng.

Đám đàn em của gã sợ hết hồn, giật mình đồng loạt lui về phía sau.

Mười mấy cặp mắt trợn to nhìn người vừa đá lão đại của bọn chúng.

Trong lòng bọn chúng run sợ không ngừng, cảnh giác đề phòng mà nhìn chằm chằm vào Tần Thương.

Lão đại của chúng là người có dị năng mạnh mẽ nhất trong đám, những người sống sót từng bị cướp bóc đều không có ai đánh thắng nổi gã ta bao gồm những người có dị năng.

Vậy mà bây giờ, chỉ bằng một cú đá của người đàn ông này mà gã lão đại đã không thể ngồi dậy nổi, cơ thể hấp hối mà nằm đó.

Rốt cuộc thì người đàn ông đang ôm mỹ thiếu niên kia có sức mạnh như thế nào chứ ?Bọn người Lục Tử Tự cũng hết hồn mà nhìn Tần Thương.

Lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy đại ca tức giận như vậy, vẻ mặt hắn vô cảm, trong mắt bao trùm u ám chết chóc.

Xem ra hôm nay đám người này đừng mong toàn thây mà trốn thoát.Tần Thương xoay người đi vào trong kho vũ khí, nhẹ nhàng thả Danh Yển xuống một nơi tương đối sạch sẽ, nhìn cậu một cái mới bước ra ngoài.

Bước chân hướng về nơi tên mặt sẹo đang nằm trên đất, đám đàn em của gã sợ hãi mà né ra xa.

Tần Thương từ trên cao nhìn xuống, tức giận xen lẫn với khinh thuờng nhìn gã ta.

Hắn nâng chân đạp mạnh xuống lòng ngực gã, tên mặt xẹo giờ đây đã không thể phản kháng, đôi mắt trợn to không nói nên lời.Tần Thương khuôn mặt hung ác, gằn từng chữ:
" Mơ ước người của tao, mày cũng xứng ?"

- Sau đó tăng sức lực dưới chân đạp nát lòng ngực của gã.

Ngực của tên mặt sẹo lập tức thủng một lỗ to, mắt trợn trắng, máu tươi trào ra không ngừng, dưới nền đất đã đỏ tươi một màu, gã ta chết không nhắm mắt.Tần Thương vô cảm chỉ dùng một chân nhẹ nhàng giết chết tươi một người đàn ông có dị năng mạnh mẽ.

Tần Thương đá văng cái xác của gã ta qua một bên sau đó bình thản thu chân.

Máu bắn lên ống quần của hắn, thấm ướt cả giày quân đội đang mang, nhưng một ánh mắt hắn cũng không động.

Bộ dạng đáng sợ này làm cho đám đàn em của gã mặt sẹo run rẩy không ngừng.Ba người Lục Tử Tự nuốt nước bọt, lâu lắm rồi bọn họ mới nhìn thấy dáng vẻ hung ác này của Tần Thương, nhưng mấy lần trước cũng không có đáng sợ như bây giờ.

Gã mặt sẹo chỉ nói một câu thô tục mơ ước Danh Yển mà đại ca đã giận như thế.

Có thể thấy trong lòng đại ca, Danh Yển đã chiếm vị trí vô cùng quan trọng.Danh Yển được Tần Thương đặt xuống bên trong kho vũ khí, bây giờ vẫn còn sốt đến mơ màng nên không thấy bộ dạng đáng sợ này của Tần Thương.

Nếu không cậu cũng không thấy lạ, Tần Thương không hung ác thì sao lại là đại boss phản diện được kia chứ.

Danh Yển đã đọc được nửa bộ truyện, đã chứng kiến qua bộ dạng đáng sợ của hắn, nên khi lúc đầu gặp mới sợ hắn như vậy.Tần Thương mặt lạnh tanh quay sang nhìn đám đàn em của gã mặt sẹo.

Tuy nói bọn chúng nhìn Tần Thương thấy sợ hãi không thể kiềm chế, nhưng luôn có vài kẻ không biết tự lượng sức mình.

Một vài tên không cam lòng mà mang vẻ mặt vặn vẹo cùng nhau tấn công bằng dị năng về phía Tần Thương ý đồ muốn giết chết hắn ngay lập tức.Tần Thương nhanh như chớp nghiêng người tránh đi công kích, đồng thời di chuyển lại gần bọn chúng.

Tay hắn bẻ gãy cổ một tên chỉ trong giây lát, tên đó còn không kịp thốt ra một lời nào thì đã đứt hơi.

Tần Thương quăng xác tên đàn em đã chết qua một bên, vung đấm vào mặt của một tên khác đang đứng bên phải.

Không tránh thoát kịp, cả khuôn mặt của tên đàn em này bị một đấm của Tần Thương đánh nát bét.

Máu thịt bê bết, ghê rợn vô cùng.Tần Thương cởi đi áo khoác ngoài, dùng nó lau sạch vết máu dính trên cơ thể, ánh mắt cũng không buồn liếc nhìn bọn chúng cái nào.Chỉ trong giây lát, Tần Thương đã giết chết hai kẻ mang dị năng được xem là có thực lực trong nhóm bọn chúng, hai tên bị giết còn không kịp có hành động phản kháng gì.

Lúc này đám đàn em gã mặt sẹo còn sót lại mới thật sự biết sợ hãi, bọn chúng liên tục khóc lóc xin tha.

Bọn chúng muốn chạy trốn nhưng cửa rào bên ngoài đã bị khoá kĩ càng lúc nãy.

Lúc trước lo lắng nhóm Tần Thương có thể nhanh chân mang vũ khí chạy thoát nên đã khoá kĩ cổng, bây giờ chính việc làm của mình mà chúng không thể chạy ra được.Vẻ mặt Tần Thương lạnh tanh, vặn cổ tay, giọng nói không cảm xúc vang lên:
" Không phải vừa rồi bọn mày ngạo mạn lắm hay sao" "Nếu hôm nay chúng mày không muốn sống nữa, thì tao sẽ tốt bụng mà tiễn bọn mày một chặng đường".Thấy Tần Thương định ra tay tiếp tục giết người.

Ba người Lục Tử Tự còn đang phân vân có nên ngăn cản đại ca lại hay không thì bên trong kho vũ khí phát ra một tiếng động thật lớn.Tiếng động bên trong kho vũ khí còn kèm theo tiếng rên đau nhè nhẹ của Danh Yển.Tần Thương mặc kệ đám đàn em của tên mặt sẹo, hắn vội vàng chạy vào trong kho.

Ba người Lục Tử Tự cũng nhanh chân đi theo phía sau.
 
[Hoàn-Đm-Sủng] Tôi Và Boss Phản Diện Là Hôn Phu Của Nhau
°°Chương 21°°


Tấm hình này lưu về máy lâu rồi, nhìn cưng sao đâu á~
_______________Danh Yển nghe thấy bên ngoài có tiếng khóc lóc xin tha ồn ào thảm thiết, cậu chỉ muốn đứng dậy ra ngoài nhìn xem tình hình.

Nhưng do đang bị sốt, đầu óc không ngừng quay cuồng, chân tay lại không có lực nên vừa đứng lên đã choáng váng mặt mày mà té ngã.

Danh Yển chỉ kịp với tay nắm lấy kệ sắt chứa súng ngay bên cạnh, nhưng không ngờ cái kệ cũng xui xẻo theo cậu cùng ngã xuống, âm thanh va chạm với nền gạch bên dưới tạo nên tiếng động chói tai.

Mặt bên phải của Danh Yển va đập xuống nền nhà làm cho làn da bên má bị cọ sát ra tia máu, hơi sưng đỏ lên.

Hai lòng bàn tay và đầu gối dính đầy bụi bặm cũng bị trầy xước đau đớn.Khi Tần Thương vội chạy vào, Danh Yển còn chưa bò dậy nổi.(Truyện chỉ được đăng duy nhất tại wattpad co1thuyennho, những nơi khác đều là đăng lậu không có sự cho phép của tác giả, xin hãy đọc tại trang chính chủ)Tần Thương lập tức lại gần cẩn thận bế cậu lên, hắn khó chịu nhìn vết thương trên má cậu:
" Sao chỉ mới một lúc không để ý, em lại làm chính mình bị thương rồi hả ?"

- Tuy lớn tiếng trách móc nhưng động tác bế Danh Yển ngồi dậy thì nhẹ nhàng vô cùng.Tần Thương đặt Danh Yển ngồi ngay ngắn, kiểm tra gò má và hai lòng bàn tay của cậu.

Hắn lập tức gọi Phan Huân lấy dụng cụ sơ cứu từ trong không gian.

Sau đó nhanh chóng rửa vết thương và bôi thuốc cho Danh Yển, đồng thời phất tay để ba người Phan Huân nhanh chóng dọn dẹp vũ khí vào không gian.Danh Yển bị đau đến tỉnh táo cả người, hơi ấm ức mà đáp lời Tần Thương:
" Em...em chỉ muốn ra bên ngoài xem thử đang xảy ra chuyện gì mà thôi"."

Đau quá, đại ca anh nhẹ một chút".

Vì đau mà nước mắt sinh lý của cậu đã chạy quanh viền mắt.Tần Thương nhìn nhóc đáng thương trước mặt, tay đang băng bó vết thương cũng cố gắng nhẹ nhàng nhất có thể.

Thật không nỡ nặng lời với cậu dù chỉ một chút."

Ngoan, có còn bị thương chỗ nào khác hay không, tôi giúp em xử lý".Danh Yển ngập ngừng chỉ chỉ vào đầu gối.

Tần Thương cẩn thận kéo ống quần của cậu lên để xem xét.

Hai đầu gối do được quần bảo vệ nên chỉ trầy xước nhẹ, hơi đỏ ửng một chút, không bị chảy máu.

Hắn thoa thuốc cho xong mới nhẹ nhàng lấy tấm chăn mỏng trùm kín người cậu lại.Danh Yển biết mình vừa làm sai, lại gây thêm phiền phức cho Tần Thương nên rất ngoan ngoãn để hắn tùy ý sắp xếp cho mình.

Cậu chột dạ cảm thấy có lỗi vô cùng nên ngập ngừng vương bàn tay nhỏ bé nắm chặt lấy góc áo của người đàn ông cao lớn đối diện, lí nhí nói một câu xin lỗi, ngay cả mắt cũng không dám nhìn thẳng vào người ta.Tần Thương cũng hết cách với nhóc này, đánh mắng cậu hắn đều không nỡ nên chỉ có thể vuốt nhẹ bên má không bị thương của cậu, đặt xuống trán cậu một nụ hôn nhẹ.

Khoảnh khắc môi chạm vào trán Danh Yển, cảm giác thoả mãn cũng từ trong lòng trào dâng.Danh Yển bất ngờ bị hôn mà ngạc nhiên không dám động.

Trái tim bên trong lòng ngực của cậu nhảy lên liên hồi, hai tai đã nóng rực.

Danh Yển đè chặt lòng ngực mình lại để trái tim bên trong đừng loạn nhịp nữa.

Làm sao thế này, chỉ vì một nụ hôn lên trán mà thôi.

Tại sao lại thấy kì lạ như thế, trong lòng cứ hồi hộp, cảm xúc lân lân, lại cảm thấy không bài xích hay chán ghét gì.

Có phải là cậu sốt đến mơ hồ rồi hay không ?Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Danh Yển, vẻ mặt Tần Thương càng thêm ôn hoà, hoàn toàn không còn tìm thấy vẻ mặt hung ác lúc đối mặt với đám mặt sẹo.Đợi ba người Lục Tử Tự thu dọn hết vũ khí vào không gian, Tần Thương mới ôm Danh Yển đứng dậy đi ra xe.

Bên ngoài, đám đàn em của tên mặt sẹo đã nhân cơ hội phá cửa rào chạy biến.

Trên mặt đất chỉ còn ba cái xác máu me bê bết bị Tần Thương giết chết.Tần Thương đè đầu Danh Yển vào trong lòng ngực của mình, không để cho cậu nhìn thấy cảnh tượng này.

Đến khi xe đã chạy đi một khoảng xa hắn mới buông ra.Danh Yển vẫn còn hơi sốt nên cũng không có sức hỏi thăm chuyện gì đã xảy ra.

Cậu hơi mệt mỏi dựa vào ngực của Tần Thương nghỉ ngơi dưỡng sức.Chiếc xe liên tục chạy trên đường, tới đầu giờ chiều xe đã đến được biệt thự Tần gia ở đường 175.

Biệt thự này trước khi mạt thế xảy ra Tần Thương cũng không thường xuyên ở lại đây, nên bên trong cũng không có người.

Khi mạt thế đến, chỉ có vài con zombie lãng vãng xung quanh.Bọn họ nhanh chóng xuống xe giải quyết mấy con zombie.

Biệt thự bên trong hơi bừa bộn, có lẽ khi mạt thế đến đã có người sống sót từng ở lại nơi đây.

Phan Huân xem xét xung quanh không thấy có người nên thông báo cho mọi người tiến vào bên trong.Danh Yển từ chối Tần Thương bế vào trong.

Cậu hơi ngượng ngùng chầm chậm đi theo sau mọi người vào cửa.

Mọi người chia nhau ra dọn dẹp xung quanh.

Danh Yển bị Tần Thương cứng rắn ép ngồi xuống ghế sopha đã được lau sạch, không cho cậu chạm tay vào làm việc gì.Danh Yển được cưng chiều mà ngại ngùng.

Nhưng cảm giác được người khác quan tâm yêu thương tốt vô cùng, làm cho tâm lý cậu cũng sắp quên mất mình không nên dính líu quá nhiều đến Tần Thương.

Không biết tại sao, tâm trạng Danh Yển hơi buồn buồn, cậu nhìn Tần Thương đang dời một cái tủ bị ngã đỗ mà suy nghĩ vẫn vơ.

Bây giờ hắn đối tốt với cậu như thế nhưng sao này cũng vẫn sẽ điên cuồng đi theo sau thụ chính Bạch Sa mà thôi.

Tốt nhất quản tốt tâm của mình, sau này chỉ cần yên ổn sống tốt là được.Danh Yển uống thuốc nghỉ ngơi nên cũng đã bớt sốt.

Nhiệt độ cơ thể của cậu cũng không còn quá cao.

Mấy ngày bọn họ ở lại biệt thự trôi qua rất yên bình, thỉnh thoảng đi càn quét zombie xung quanh ngoài ra cũng không còn việc gì khác.
 
[Hoàn-Đm-Sủng] Tôi Và Boss Phản Diện Là Hôn Phu Của Nhau
°°Chương 22°°


Từ lúc Danh Yển bệnh đến bây giờ, cậu cảm giác đại boss càng ngày càng gần gũi thân mật với cậu hơn nữa.

Ôm tới ôm lui đến ngủ cũng phải ôm cậu vào lòng.

Danh Yển luôn muốn tránh xa hắn một chút, nhưng đáng ghét ở chổ cho dù có tốn hết sức lực để đẩy hắn ra cũng không một chút nhúc nhích, làm cho Danh Yển tức đến phồng má.Kết quả sau ba ngày ở lại biệt thự, cậu đã mặc kệ số phận.

Thích thì cho hắn ôm, chán rồi thì tự động sẽ không đoái hoài đến cậu nữa.Tần Thương trêu chọc nhóc này đến nghiện, càng được nước lấn tới, kiếm cớ ôm cậu vào lòng ngực động tay động chân sờ hết chỗ này đến chỗ nọ, đến khi thấy cậu mặt đỏ tai hồng phẫn nộ trừng mắt nhìn hắn mới thoả mãn dừng tay.Tiểu hôn phu của hắn đúng là không ai có thể so sánh được, xinh đẹp đáng yêu, da dẻ nõn nà, sờ tay vào thích vô cùng.

Là một bé ngoan, Danh Yển rất thích ăn uống nên dáng người cũng không gầy giống như người khác mà là khắp nơi toàn thịt mềm, ôm vào lòng ngực thoả mãn vô cùng.

Tần Thương mỗi lần ôm cậu vào ngực đều không muốn buông ra.Ba người Lục Tử Tự nhìn hành động của đại ca mà không ngừng khinh bỉ.

Lúc trước còn bày sắc mặt với người ta, bây giờ thì lại dính lấy cứ như gã háo sắc.

Cuộc sống mạt thế đã khó khăn thế này mà còn bắt bọn họ nhìn thấy cảnh tượng ngọt ngào ân ái đến mù mắt này.

Đúng là tra tấn, thật là ác độc không gì bằng!!!Đến khi Danh Yển hoàn toàn khỏi bệnh, năm người mới bắt đầu lên đường trở về Chu Bắc.Khi đi vì muốn ghé qua Nam Lân tìm kiếm Danh Yển nên nhóm người Tần Thương với đi đường vòng.

Lúc về bọn họ lựa chọn một con đường khác ngắn hơn, chỉ cần đi qua hai thành phố lớn và một thành phố nhỏ là về đến Chu Bắc.Trên đường về này, sẽ đi qua một căn cứ có diện tích nhỏ tên là Lam Sâm, có khoảng 1000 người ở đây.Tần Thương vừa bóc vỏ nho cho Danh Yển vừa bàn bạc tuyến đường với bọn họ.

Danh Yển muốn tự mình lột vỏ ăn nhưng bị Tần Thương giành lấy, cậu chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi nghe sau đó chờ Tần Thương đút nho cho.

Bị Tần Thương cưng chiều đến bây giờ làm cậu cũng sinh lười, nhưng trong lòng vẫn thầm cảm thấy vui vẻ nho nhỏ, còn rất hưởng thụ.

Danh Yển hoàn toàn quên mất ý định trốn tránh Tần Thương lúc đầu, quên mất lúc trước cậu còn cảm thấy hai người con trai dính lấy nhau trông thật kỳ lạ.

Bây giờ chỉ còn cảm giác hạnh phúc ỷ lại vào Tần Thương, mỗi ngày trôi qua đều rất vui vẻ.Đây cũng chính là ý định của Tần Thương, để cho bảo bối nhỏ ỷ lại vào hắn, trong mắt chỉ có hắn, và sẽ không bao giờ có ý định bỏ trốn được nữa.

Hắn nhìn Danh Yển nho nhỏ ngồi cạnh bên, trong mắt đều là cưng chiều.Ngay cả Danh Yển cũng không nhận ra, bây giờ trong lòng cậu không ai có thể tốt hơn Tần Thương hết.

Tần Thương cũng không nhận ra, tình cảm của hắn đối với Danh Yển đã vượt qua mức độ của sự chiếm hữu.

Cả hai người trong cuộc bọn họ đều không biết bản thân đã thích đối phương từ lúc nào.

Nhưng theo bản năng, cả hai đều muốn ở gần đối phương, sẽ cảm thấy thoả mãn khi đối phương vui vẻ, sẽ lo lắng khi đối phương bị thương.

Đây có lẽ chính là tình yêu !!!
____________Đoàn xe muốn về đến Chu Bắc chắc chắn phải đi qua căn cứ Lam Sâm.

Căn cứ này nằm trong một huyện nhỏ, trước mạt thế chuyên sản xuất lương thực nên thức ăn bên trong dồi giàu vô cùng.

Tuy nhiên, cơ sở hạ tầng tại đây không quá kiên cố.

Thường xuyên bị zombie bên trong thành phố kéo đến bao vây tấn công.

Người đứng đầu căn cứ lại không muốn di chuyển căn cứ đi nơi khác nên người bên trong càng lúc càng ít, đa phần họ đều kết thành nhóm mà đi tìm căn cứ khác an toàn hơn.

Đến bây giờ, bên trong chỉ còn khoảng 500 người, nhưng đa phần là người bình thường, chỉ một phần nhỏ còn lại là có dị năng.Lúc trước thông qua việc đọc truyện, tác giả cũng có nhắc tới, công thụ chính cũng từng đến đây.

Không may gặp phải zombie bao vây căn cứ, do tính tình chính trực thích cứu giúp người khác, công chính cùng đồng đội dốc sức cứu người bên trong căn cứ thoát khỏi zombie.

Cũng tại căn cứ này, thụ chính có trong tay tài liệu quan trọng liên quan đến vaccine ngăn ngừa virus zombie, nhưng tác giả không nhắc tới là do tự cậu ta nghiên cứu thành hay có được từ tay người khác.

Danh Yển còn chưa đọc đến đoạn quá trình thụ chính tại sao lại có phần tài liệu đấy thì cậu xuyên qua đây luôn rồi.Danh Yển quay sang hỏi Tần Thương:
" Vậy chúng ta có đi vào bên trong căn cứ Lam Sâm hay không" - Nói thật Danh Yển không muốn lắm, không biết tại sao, cậu không muốn Tần Thương gặp lại Bạch Sa.Tần Thương vuốt mái tóc mềm mại của cậu trả lời:
" Phải xem tình hình như thế nào, lúc ấy mới có thể quyết định được".

Sau đó hắn kéo cậu lại gần, nhéo nhéo eo mềm của cậu, tiếp lời: " Ngoan, ngủ một chút đi, nhìn xem chỉ mới bệnh có vài ngày mà thịt cũng mất tích luôn rồi".Danh Yển bĩu môi nhưng cũng ngoan ngoãn dựa vào ngực hắn ngủ một giấc, bây giờ cũng không còn cảm giác ngại ngùng nữa.

Cậu còn vô tư điều chỉnh cơ thể để lựa chọn một vị trí thoải mái mà thoả mãn say giấc.Tần Thương cưng chiều hôn hôn gò má sữa của cậu.

Mọi người trong xe cũng bắt đầu nhỏ giọng hơn.Lúc đi cảm giác trôi qua rất lâu, nhưng đường về thì thời gian chớp mắt vụt qua.
 
[Hoàn-Đm-Sủng] Tôi Và Boss Phản Diện Là Hôn Phu Của Nhau
°°Chương 23°°


Trên đường về bọn họ cũng không dừng lại một nơi nào quá lâu.

Chỉ khi đụng phải quá nhiều zombie cản đường mới phải xuống xe càn quét một phen.

Dọc đường may mắn cũng không bị zombie có dị năng tấn công.

Dù sao, khi mạt thế đến, zombie không tự nhiên sinh ra dị năng, mà chỉ khi ăn máu thịt của người có dị năng chúng nó mới có vài chục phần trăm xuất hiện dị năng tương tự.

Người có dị năng đa phần là người có năng lực, cũng không dễ thiệt mạng trong miệng zombie.Thời tiết đúng là thất thường, vài hôm trước trời còn đổ mưa liên tục, nhiệt độ bất thường xuống thấp.

Mấy hôm nay trời lại nắng gắt, không khí khô nóng, nhiệt độ tăng cao.

Xe bọc thép dừng lại ở một cánh đồng hoang trống trải để nghỉ trưa.

Quanh đây không tìm thấy nhà ở kiên cố nên bọn họ quyết định dừng xe tại nơi này.

Xung quanh là bao la đất trống, cũng dễ bề quan sát nguy hiểm xung quanh.Danh Yển đang giúp Tần Thương che một tấm bạt mũ trên đầu để tránh nắng.

Khi làm xong chóp mũi của cậu đã xuất hiện một tầng mồ hôi nhạt, khuôn mặt bị nắng hung đến đỏ ửng trông đáng yêu vô cùng.Tần Thương cười một tiếng giúp cậu lau sạch mồ hôi trên mặt.Phan Huân từ không gian lấy ra một tấm bạt màu cam trải trên mặt đất.

Mọi người nhanh chân đi vào.Danh Yển bị nóng liên tục dùng tay quạt quạt gió, cậu nhanh tay lấy ra một quả dưa to bự để Tống Thực bổ ra chia cho mỗi người một miếng to.Dưa hấu đỏ au, mọng nước, cắn vào một miếng thanh mát ngọt ngào.

Bọn họ vừa ngồi nghỉ ngơi vừa ăn dưa hấu, Lục Tử Tự thì vừa ăn vừa nói nói không ngừng miệng.

Trời nóng như vậy cũng không thể cản trở cái miệng nhiều chuyện của cậu ta."

Đại ca em vừa mới xem lại bản đồ, nếu từ bây giờ đi liên tục không ngừng thì trời vừa tối chúng ta có thể đến được căn cứ Lam Sâm" - Tống Thực lên tiếng.Phan Huân nói:" Đến đó trời cũng vừa tối, chúng ta có thể đi vào để tìm nơi an toàn ở lại một đêm"Tần Thương lôi kéo sờ bàn tay mềm mại của Danh Yển, giọng điệu không mấy để tâm lên tiếng:
" Được, vậy thì tiện đường ghé qua đó một đêm".Danh Yển nhìn Tần Thương, tâm trạng hơi hụt hẫng mà hạ tầm mắt.

Trước sau cũng không thể ngăn cản Tần Thương gặp lại Bạch Sa.

Bởi vì vốn dĩ hắn là boss phản diện, định sẵn sẽ không ngừng dính dáng đến nhân vật chính.Tần Thương thấy cảm xúc của Danh Yển là lạ, kéo cậu về phía mình gặng hỏi làm sao.

Nhưng Danh Yển nhanh chóng bình thường trở lại, giọng nói nhè nhẹ đáp lời:
" Không có gì mà, chỉ vì nắng quá em cảm giác cả người đều bức bối.

Cái thời tiết quỷ quái này, đúng là nóng quá đi thôi !"

Nói xong còn không quên phụ hoạ lau lau mặt vài cái.Tần Thương nghe cậu trả lời, chỉ nhìn cậu nhưng cũng không tiếp tục hỏi nữa.

Cho dù thế nào hắn cũng sẽ không để cậu chịu bất cứ thiệt thòi gì, ai làm cậu tổn thương hắn đạp chết kẻ đó.Đoạn nhạc đệm này cũng làm kết thúc giờ nghỉ trưa ngắn ngủi, mọi người tiếp tục lên xe.

Trong cái nóng gay gắt mà hướng về căn cứ Lam Sâm.
______________Mặt trời đã bắt đầu lặn xuống, từ xa xa nhìn lại, căn cứ Lam Sâm thấp thoáng xuất hiện phía cuối đường.

Lòng Danh Yển hơi bồn chồn không hiểu tại sao.Xe dừng trước cánh cổng lớn, có vài người đứng ở bên trong canh gác.

Căn cứ không lớn nên việc ra vào cũng tương đối dễ dàng, chỉ cần dừng lại bên ngoài để giám sát 2 giờ đồng hồ, không bị biến thành zombie và nộp cho căn cứ một phần lương thực nhỏ là có thể đi vào.Đến khi bọn họ hoàn thành mọi việc rồi chạy xe vào căn cứ thì trời cũng đã tối đen. (Truyện chỉ được đăng duy nhất tại wattpad co1thuyennho, những nơi khác đều là đăng lậu không có sự cho phép của tác giả, xin hãy đọc tại trang chính chủ)Danh Yển từ trong xe nhìn ra bên ngoài, tuy người trong nơi đây không tính là nhiều nhưng lần đầu tiên xuyên qua cậu cảm nhận được sự sống xung quanh nhiều đến thế."

Căn cứ Chu Bắc còn đông người hơn nơi đây hai ba chục lần.

Đợi khi về đến đó, tôi dẫn em đi nhìn xem xung quanh".

Tần Thương nhẹ xoa xoa đầu cậu nói tiếp: " Phải luôn ở cạnh tôi, nơi đây đông người hỗn tạp, không quá an toàn".

Vẻ ngoài Danh Yển được chăm sóc quá tốt, vừa nhìn chính là miếng thịt béo thơm ngon mà người người thèm muốn, đi một mình chắc chắn xảy ra chuyện.

Mạt thế xảy ra đã phần nào làm cho nhân tính con người phai mòn, không có pháp luật trừng trị, chỉ cần đủ mạnh mẽ thì muốn làm gì cũng có thể.Danh Yển nghĩ cũng đúng, đôi khi người sống còn ác độc hơn cả zombie ghê tởm.

Cậu hướng Tần Thương gật gật đầu, mềm mại đáp lại một tiếng.Xe dừng trước một căn nhà cấp bốn, Phan Huân dùng một túi lương thực nhỏ để thuê căn nhà một đêm.Danh Yển theo Tần Thương xuống xe, đang định bước vào nhà thì ánh mắt bắt gặp một bóng dáng hơi quen thuộc.

Là thụ chính Bạch Sa, cậu ta đang đi cùng với một người đàn ông trông lạ mặt.

Sau đó nhanh chóng biến mắt ở cuối đường.Bốn người còn lại cũng bắt gặp ánh mắt của cậu.

Lục Tử Tự chửi thầm một tiếng:
" Sau đi đâu cũng đụng mặt bọn người này thế, khó chịu cả người".

Sau đó cũng không thèm để tâm mà đi vào nhà.Danh Yển cũng thu hồi tầm mắt, quả thật nhóm người thụ chính đang ở đây.

Không biết bọn họ đã ở bao lâu, nên sự kiện zombie tấn công căn cứ Danh Yển cũng không thể xác định chính xác thời gian xảy ra.

Nhưng theo như cậu phán đoán, từ lúc gặp nhóm thụ chính tới bây giờ cũng chưa tới nửa tháng.

Mà sự kiện zombie tấn công căn cứ Lam Sâm xảy ra khi công Bạch Sa đến căn cứ này ở lại được hơn một tháng.

Nên zombie tấn công chắc còn khoảng chừng nửa tháng nữa mới xảy ra.Bọn họ chỉ ở lại đây đến sáng hoặc trưa mai sẽ rời đi nên chắc sẽ không sao.

Danh Yển thông suốt nên cũng không tiếp tục suy nghĩ nhiều.
______________
Mấy tuần nay học onl mà laptop của cô bị hư nên cô dạy bằng điện thoại, cô kiu tui trình chiếu tài liệu cho mấy bạn cùng xem.

Ta nói nó sợ gì đâu á, sợ mở lộn file truyện mình viết, lúc đó khum biết làm sao T.T
Cầu trời cho hết giãn cách để cô đi sửa cái lap, chứ cô nhớ tên rồi, tuần nào cũng chỉ đích danh huhu khóc ngất.
 
[Hoàn-Đm-Sủng] Tôi Và Boss Phản Diện Là Hôn Phu Của Nhau
°°Chương 24°°


Mọi người cùng nhau dọn dẹp và ăn tối, sau đó tắm rửa rồi lần lượt tìm một nơi mà ngủ.

Riêng Danh Yển vẫn không thoát được ma trảo của Tần Thương, bị hắn ôm vào lồng ngực cường tráng, ngủ thiếp đi trong sự ấm áp cưng chiều của người nọ.Cả một đêm không mộng không mị.
_____________Ánh nắng buổi sớm chiếu vào khung cửa sổ, bên ngoài bầu trời cũng bắt đầu sáng lên.Danh Yển bị đánh thức bởi âm thanh hỗn tạp bên ngoài căn nhà, những người trong căn cứ đang bắt đầu thức dậy.

Vài nhóm người có thực lực tốt tụ tập lại với nhau để cùng đi ra ngoài tìm kiếm vật tư, số còn lại ở lại để sửa chữa rào chắn bảo vệ xung quanh căn cứ.Tần Thương đã thức dậy từ lâu, không biết hắn đang nói chuyện cùng ai bên ngoài, Danh Yển nghe ra được là giọng nói của một người lạ.

Cậu ngồi dậy, thu xếp chăn nệm sau đó đi ra ngoài.Tần Thương đang đứng ở cửa nói chuyện với một người đàn ông độ chừng 30 tuổi.

Danh Yển ngồi xuống ghế, bên cạnh ba người Lục Tử Tự cũng giống cậu lắng tai nghe Tần Thương nói chuyện cùng với người đàn ông kia.Thấy Danh Yển ngồi trên ghế, Tần Thương mới gật đầu tỏ ý đã biết với người nọ, sau đó quay lại vào trong nhà."

Đại ca, có chuyện gì..."

Danh Yển chưa nói hết câu, Tần Thương ngồi xuống bên cạnh véo cái mũi nhỏ xinh của cậu, ngắt lời: " Gọi lại, tôi đã bảo em không được gọi tôi là đại ca, em quên rồi sao".

Danh Yển chỉ có thể bĩu môi, sửa lại lời: " Anh ơi, có chuyện gì vậy, người lúc nãy là ai thế ?".

Tiếng anh ơi ngọt ngào trong trẻo làm cho tâm trạng Tần Thương bỗng chốc vui vẻ.Ba người Lục Tử Tự cũng im lặng chờ hắn đáp lời.

Tần Thương vuốt mấy cọng tóc bé bé dựng lên của cậu cho mượt mà trở lại, sau đó mới lên tiếng:
" Người đứng đầu căn cứ Lam Sâm muốn bàn bạc với tôi một chuyện".

Hắn ngừng một chút, giọng nói hơi trầm: " Nói về việc nghiên cứu vaccine ngăn ngừa virus zombie".Hắn vừa dứt lời, mọi người trong phòng đều kinh ngạc.

Tần Thương nói tiếp:
" Hôm qua khi vào căn cứ, có người nhận ra tôi nên đã báo lại với người đứng đầu căn cứ, bọn họ có ý định nhờ vả Tần gia nên muốn mời tôi đi thương lượng một chuyến."

" Vaccine virus zombie là chuyện vô cùng quan trọng, nhưng nơi đây chỉ là một căn cứ nhỏ làm sao có đủ điều kiện để nghiên cứu.

Đại ca, chuyện này phải xem xét kĩ càng".

Phan Huân cẩn thận lên tiếng."

Thật hay giả, đi một chuyến là biết.

Tôi cũng muốn xem thử bọn họ đang có mưu tính gì" - Tần Thương khuôn mặt không cảm xúc đáp.Xem ra, bọn họ không thể rời đi ngay trong hôm nay.

Vậy đành phải ở lại đây thêm vài ngày nữa để giải quyết cho xong chuyện này.Danh Yển từ khi nghe Tần Thương nhắc về vaccine, đến bây giờ thì cả người đều mất tập trung.

Vaccine này nếu như có thật thì không thể nào là do thụ chính Bạch Sa nghiên cứu ra được.

Cậu ta chỉ mới đến đây gần nửa tháng, thời gian không đủ.

Khi trong nguyên tác, tác giả có viết, sau khi căn cứ Lam Sâm bị zombie nghìn con tấn công, Bạch Sa có được tài liệu liên quan đến vaccine vào tay.

Vậy thì chắc chắn phần tài liệu nghiên cứu này không phải do cậu ta nghiên cứu ra mà có được từ trong tay của người khác.

Vậy thì đó sẽ là ai chứ ?

Trong truyện không biết tại sao hoàn toàn không nhắc tới việc người đứng đầu căn cứ Lam Sâm muốn bàn bạc chuyện vaccine với Tần Thương.

Có thể là thời gian không đúng, trong truyện không có cậu xuất hiện nên thời gian không bị trì hoãn, nhóm người của Tần Thương đến căn cứ này sớm hơn một chút so với hiện tại.

Lúc này có thể vaccine cùng những tài liệu quan trọng liên quan vẫn chưa được hoàn thành.Danh Yển suy nghĩ nhức hết cả đầu, phần sau của truyện cậu còn chưa đọc hết nên không thể tìm ra manh mối gì nhiều, cậu sắp bị sự tò mò và bứt bối làm cho điên đầu luôn rồi.Tần Thương rất bình thản, đợi bên phía căn cứ cho người đến mời hắn hai lần hắn mới chậm rãi đi cùng bọn họ, lúc này trời cũng sắp về chiều.Tần Thương ép buộc ôm Danh Yển vào lòng, hôn hôn gò lên đôi má nõn nà của cậu, nghiêm túc dặn dò:
" Ngoan ngoãn ở yên trong nhà cùng với bọn Tử Tự, không được đi lung tung có biết không".Danh Yển ngước lên nhìn hắn, lòng cậu cảm thấy không yên, tâm trạng cứ cảm giác sẽ có chuyện gì đó xảy ra.

Danh Yển lo lắng không có nguyên do, sau đấy cậu hơi ngập ngừng mà vòng tay ôm lấy hắn, lí nhí nói nhỏ:
" Anh.... anh phải cẩn thận đấy nhé, về nhanh một chút !"

Nói xong vội vàng buông tay.Tần Thương làm sao dễ dàng để Danh Yển buông tay như thế.

Cậu còn chưa kịp lui về sau thì hắn đã dùng một tay đỡ ở sau lưng cậu, dùng lực mà ép cậu vào sát cơ thể của mình.Hắn kề sát vào tai cậu, giọng nói chứa ý cười, âm lượng chỉ vừa đủ hai người họ nghe thấy, buông lời trêu đùa:
" Em hôn tôi một cái xem như lời chúc may mắn, được không?"

Danh Yển thẹn đỏ mặt, vùng vẫy thoát ra nhưng không thành, rốt cuộc đành phải nhón chân nhanh như chớp đặt lên cằm Tần Thương một nụ hôn nhẹ, sau đó thừa dịp hắn không để ý mà lập tức lui về phía sau, khuôn mặt xinh đẹp đã đỏ một mảng.Nụ hôn chỉ phớt nhẹ qua, nhẹ đến nổi Tần Thương sắp không cảm nhận được gì.

Nhưng nhìn bộ dạng bị trêu chọc đến sắp nổi giận của Danh Yển, hắn cũng không tiếp tục làm khó cậu nữa.Tần Thương cười cười vuốt chóp mũi ửng đỏ của Danh Yển.

Căn dặn ba người Lục Tử Tự vài câu sau đó mới xoay người rời đi.
 
[Hoàn-Đm-Sủng] Tôi Và Boss Phản Diện Là Hôn Phu Của Nhau
°°Chương 25°°


Từ khi Tần Thương rời đi đến giờ, Danh Yển chỉ ngồi trên ghế nhìn ra bên ngoài ngóng trông hắn trở về.

Đến nổi Lục Tử Tự thấy bộ dáng của cậu cũng không nhin được lên tiếng chọc ghẹo:
" Xem xem, đại ca mới đi có một lúc mà cậu đã nhớ mong như thế.

Yên tâm, sau này hai người thực hiện hôn ước với nhau về chung một nhà chắc chắn sớm chiều gặp mặt".

Nói xong còn chớp mắt làm điệu bộ ám muội vô cùng.Danh Yển khoanh tay, nhìn vẻ mặt thiếu đánh của cậu ta, nói một câu:
" Hừ, cậu còn nói thêm một câu nữa thì từ nay về sau đừng mong có trái cây để ăn nhé".

Chỉ một câu nói thành công làm cho Lục Tử Tự im luôn.

Trước mặt Tần Thương thì cậu không có cách, nhưng còn với Lục Tử Tự cậu thừa sức đấy nha !Trời đã xế chiều, Tần Thương đã đi được vài giờ.

Không chỉ Danh Yển mà ba người Lục Tử Tự cũng trở nên lo lắng.

Tuy nói Tần Thương có dị năng hết sức mạnh mẽ nhưng lỡ như, lỡ như có chuyện gì bất trắc xảy ra thì thế nào ?Danh Yển bàn bạc với ba người họ, dự định hai người sẽ đi xem tình hình của Tần Thương, hai người sẽ ở lại đây chờ.

Danh Yển đề nghị bản thân sẽ đi nhưng ba người còn lại hết sức phản đối.

Nói đùa gì thế, bên ngoài tuy bây giờ khá yên ắng nhưng nếu để Danh Yển đi, lỡ như xảy ra chuyện gì thì đại ca sẽ đánh cho họ hấp hối luôn đấy.Nên cuối cùng, mọi người thống nhất Phan Huân và Tống Thực sẽ đi xem tình hình bên Tần Thương, Danh Yển và Lục Tử Tự ở lại.________Tần Thương được người đàn ông khoảng 30 tuổi nọ dẫn đến một căn biệt thự to lớn kiên cố nằm ở trung tâm căn cứ.

Đây có thể xem là căn nhà tốt nhất ở nơi đây.

Tần Thương được người dẫn vào bên trong.

Phòng khách có một người đàn ông trung niên trạc 40 tuổi, ông ta đang ngồi trên một cái ghế sopha, trên bàn trước mặt đang để một tách trà còn đang nghi ngút khói.

Tần Thương cũng không kiêng nể gì mà thản nhiên ngồi vào ghế, bắt chéo chân chờ ông ta lên tiếng.Người đàn ông trung niên quan sát kĩ càng Tần Thương.

Đúng là người đứng đầu Tần gia có quyền lực hàng đầu căn cứ Chu Bắc, vẻ bề ngoài của Tần Thương tạo ra một loại khí thế mà chỉ những người có năng lực lãnh đạo mới có, nó làm cho người ta vô hình sinh ra áp lực và kính sợ.

Lam Sâm bắt đầu lên tiếng, ông ta không ngay lập tức nói vào trọng tâm mà vòng vo đủ chuyện.

Từ lúc trước mạt thế bùng nổ, đến sau khi mạt thế thành lập căn cứ Lam Sâm lấy tên của bản thân ông ta đặt tên cho căn cứ.

Sau đó lại tâng bốc vô vàn điểm tốt của căn cứ này, cuối cùng còn đắc ý mà tự khen ngợi bản thân.

Tần Thương nhìn ông ta cứ như nhìn con khỉ đang diễn xiếc trong sở thú, không buồn đáp lại dù chỉ một câu.

Cuối cùng khi ông ta đã nói xong vội vàng uống một ngụm nước Tần Thương mới chậm rãi lên tiếng:
" Ông Lam chắc ông chưa biết.

Lúc trước, nếu có người đứng trước mặt tôi ba hoa nhiều lời nói vô nghĩa như vậy thì cũng đã bị tôi nhẹ nhàng dùng một tay bẻ gãy cổ".

Mặt hắn thản nhiên: " Ông hãy cảm thấy may mắn vì tâm trạng của tôi hôm nay rất tốt đi, nếu không..."

Tần Thương hơi ngừng lại, ánh mắt bỗng trở nên sắc bén:
"Nếu không, cái cổ này của ông cũng đã thay đổi hình dạng từ lâu rồi".

Lão già này nên thầm cảm ơn bé ngoan nhà hắn đi, hôm nay em ấy chủ động ôm hắn hôn hắn một cái, làm cho tâm trạng hắn vui vẻ như mùa xuân về.

Bởi vậy nên mới có nhiều kiên nhẫn như thế để ngồi lại đây nghe ông ta nhiều lời vô nghĩa.Lam Sâm bị khí thế của hắn làm cho thót tim, mồ hôi vì sợ hãi mà chảy không ngừng.

Ông ta vội vàng xin lỗi liên tục, mắt thấy Tần Thương đã hết kiên nhẫn nên vội vàng đứng dậy dẫn hắn đi ra ngoài.

Tần Thương muốn xem ông ta giở trò gì nên cũng đứng dậy bước theo.Lam Sâm đến trước một cánh cửa thông đến tầng ngầm của biệt thự thì ngừng lại, ông ta dẫn đầu mở cửa đi vào bên trong.

Tầng hầm này là một phòng thí nghiệm không quá lớn, tuy nhiên thiết bị cũng tương đối đầy đủ.

Ở giữa phòng thí nghiệm là một khoảng trống đặt bốn chiếc lồng sắt rắn chắc, mỗi lồng đang nhốt năm người đang trong quá trình biến thành zombie.Lam Sâm phất tay cho vài nhân viên mặc áo trắng tiêm một dung dịch màu vàng nhạt vào cho những người đang bị nhốt trong lồng.

Mất khoảng 15 phút thuốc mới bắt đầu có công hiệu.Thuốc được tiêm vào cơ thể của 15 người, nhưng chỉ một người đàn ông vẻ ngoài khá cường tráng bắt đầu có dấu hiệu bình thường trở lại.

Làn da người này từ thâm đen mà dần trở lại màu da tái nhợt của người bình thường, miệng cũng ngừng chảy ra dịch vàng tanh hôi.Lam Sâm nịnh nọt nói: " Ngài Tần, như ngài thấy, tuy chúng tôi chỉ là một căn cứ nhỏ nhưng lại may mắn có thể nghiên cứu ra vaccine ngăn ngừa virus zombie".

"Tuy rằng chỉ là bản thử nghiệm vẫn còn nhiều sai sót nhưng đã có thể ngăn ngừa virus trong vòng 1 giờ sau khi bị lây nhiễm."

Giọng nói Lam Sâm đầy tự hào nói với Tần Thương.

Một khi Tần Thương đồng ý hợp tác với ông ta trong vụ này thì chắc chắn cuộc đời ông ta sẽ bước sang một trang mới, vừa suy nghĩ đến tương lai tuyệt vời phía trước, Lam Sâm đã không nhịn được lộ vẻ mặt tham lam.
(Truyện chỉ được đăng duy nhất tại wattpad co1thuyennho, những nơi khác đều là đăng lậu không có sự cho phép của tác giả, xin hãy đọc tại trang chính chủ)
 
[Hoàn-Đm-Sủng] Tôi Và Boss Phản Diện Là Hôn Phu Của Nhau
°°Chương 26°°


Ông ta còn chưa nói xong thì Tần Thương đã cắt lời, hỏi:
" Tỉ lệ thành công ngăn ngừa virus là bao nhiêu".Lam Sâm thấy khí thế hung ác của hắn cũng không dám nói dối, vội vàng nịnh nọt trả lời:
" Là....

10%".

Nhìn thấy Tần Thương hơi nhíu mày nên ông ta vội vàng nói tiếp: " Nhưng anh yên tâm, nếu có đầy đủ điều kiện chúng tôi có thể nghiên cứu ra loại vaccine tốt hơn thế nữa.

Chuyện này chỉ là vấn đề thời gian mà thôi"."

Điều kiện là gì ?".

Lão già Lam Sâm này nếu không có gì muốn trao đổi cũng sẽ không tìm hắn.

Tần Thương bình tĩnh chờ ông ta lên tiếng."

Tôi tìm ngài Tần là cũng vì lý do này".

" Thật ra tôi muốn thương lượng bàn bạc hợp tác với Tần gia một chuyện.

Tần gia sẽ cung cấp vũ khí và điều kiện nghiên cứu vaccine cho căn cứ chúng tôi.

Đổi lại, khi vacxin được hoàn thành tôi sẽ độc quyền cung cấp nó cho duy nhất Tần gia".

Ông ta dừng lại một chút cho Tần Thương thời gian để suy nghĩ, sau đó mới nhỏ giọng nói tiếp:
"Ngài xem, nếu chúng ta độc quyền có được vaccine, tôi và ngài Tần đây chắc chắn sẽ trở thành thế lực lớn nhất trong mạt thế này, có thể thâu tóm thế giới vào trong tay".Tần Thương nhìn khuôn mặt tham lam của ông ta, ánh mắt hơi lạnh.

Lão già này nghĩ cũng thật hay, nói thì dễ dàng nhưng nếu thật sự nắm độc quyền vaccine chắc chắn sẽ có rất nhiều rắc rối.

Hắn cũng không muốn có thêm phiền phức vào người.

Tần Thương trước giờ không phải là người hiền lành gì, hắn cũng có tham vọng nếu không cũng không thể làm cho Tần gia trở thành thế lực không ai dám đụng vào, ngay cả trước và sau mạt thế.

Tuy nhiên, hắn cũng khinh thường việc hợp tác với Lam Sâm, một người như ông ta hắn lười phải hợp tác cùng, không xứng.Về chuyện vaccine hắn cũng sẽ không chen chân vào, hắn cũng chẳng lương thiện và rãnh rỗi như thế.

Tần Thương xoay người đi khỏi tầng hầm thí nghiệm, hắn bỏ lại một câu:
"Không có hứng thú".Lam Sâm thấy hắn không quan tâm mà rời đi, ông ta gấp gáp vô cùng, vội đuổi theo ý định thuyết phục hắn.

Nhưng bước chân Tần Thương càng nhanh, bỏ lại ông ta ở phía sau.Tần Thương còn chưa kịp ra bên ngoài thì đã nghe thấy âm thanh gào thét chói tai đầy hỗn loạn, tiếng bước chân chạy trốn loạn xạ.

Tim hắn lỡ một nhịp vội vàng chạy ra cửa biệt thự.

Zombie tấn công căn cứ, số lượng khổng lồ!Chỉ trong một thời gian ngắn, căn cứ đã hỗn loạn vô cùng, người sống sợ hãi xô đẩy nhau chạy tán loạn bỏ trốn, máu me bắn khắp nơi trên mặt đất, khung cảnh không khác gì địa ngục.Tần Thương mặt kệ mọi thứ, bằng tốc độ nhanh nhất rời khỏi biệt thự, tâm trạng hắn lo lắng vô cùng.

Hắn không sợ zombie nhưng hắn sợ Danh Yển và ba người Lục Tử Tự sẽ xảy ra chuyện.Vừa chạy nhanh ra khỏi biệt thự, Tần Thương đã bắt gặp hai người Phan Huân và Tống Thực.

Vừa gặp hai người bọn họ, trái tim Tần Thương đã cảm thấy co rút, hắn có dự cảm không lành nên tâm trạng càng thêm nôn nóng.Ba người hợp mặt nhau cũng không nhiều lời mà nhanh chóng chạy trở về chỗ của Danh Yển.

Zombie quá đông đúc làm cản trở bước chân của họ.Tần Thương điên cuồng như liều mạng mà chém giết zombie.

Trong mắt hắn đã đầy tơ máu trông vô cùng dữ tợn.

Danh Yển yếu ớt như thế, bên cạnh chỉ còn một mình Lục Tử Tự, nếu cậu xảy ra chuyện thì hắn phải làm sao đây.

Cảm xúc lo lắng bất an liên tục trào dâng trong lòng nhưng bước chân của hắn vẫn vững vàng bình tĩnh.Zombie tràn vào căn cứ càng ngày càng đông, hàng rào xung quanh căn cứ nhanh chóng bị sụp đổ.

Đến khi Tần Thương và hai người kia đuổi về căn nhà bọn họ ở lại đêm qua, thì bên trong đã không còn bóng người.

Xe bọc thép đổ ngoài sân vẫn nằm nguyên chỗ cũ.Tần Thương điên cuồng tìm kiếm xung quanh, hắn không tìm thấy bé ngoan của hắn, tất cả mọi nơi đều không tìm thấy.

Hắn không nên đi gặp Lam Sâm, nếu không đi thì cậu đã không biến mất.

Nỗi lo sợ khi không tìm thấy người mình quan tâm, không phải ai cũng hiểu được.

Tần Thương gấp gáp cùng với Phan Huân và Tống Thực đi xung quanh tìm Danh Yển với Lục Tử Tự.Cần phải tìm thấy hai người trong thời gian nhanh nhất rồi cùng rời đi bởi vì nguy hiểm chỉ xảy ra trong giây lát mà thôi.

Lục Tử Tự năng lực không kém lại có dị năng.

Nhưng Danh Yển thì lại khác, cậu da mềm thịt mềm, dị năng không có tính công kích, nếu một mình đối mặt với mạt thế thì sớm hay muộn cũng bị zombie nuốt vào bụng.

Vừa nghĩ đến, Tần Thương lại càng thêm bất an.Kết quả ba người bọn họ tìm, tìm tận ba ngày chỉ tìm thấy Lục Tử Tự đang bị thương trốn trong một cây xăng bị bỏ hoang cách căn cứ không xa.Vừa gặp lại Tần Thương, Lục Tử Tự đã suy sụp đến không thể nói thành lời.

Cậu ta chỉ có thể nắm chặt bắp tay Tần Thương liên tục nói:
" Đại ca, xin lỗi...thật xin lỗi, em....em không bảo vệ được Danh Yển, thật xin lỗi!".Tia hy vọng tìm được Danh Yển vừa dâng lên trong lòng Tần Thương đã nhanh chóng bị dập tắt.

" Cậu bình tĩnh, kể lại cho tôi nghe sự việc là như thế nào".Lục Tử Tự đứt quãng kể lại:
" Lúc đó zombie tấn công căn cứ, căn nhà chúng ta ở lại không kiên cố, chẳng mấy chốc zombie đã phá cửa mà xông vào trong.

Em và Danh Yển đành phải chạy ra ngoài, ý định đi tìm ba người".

"Nhưng....nhưng vừa ra khỏi cửa đã xảy ra chuyện..."

Lục Tử Tự bất lực ngồi dưới đất, mệt mỏi lên tiếng:
" Zombie xung quanh xông vào căn cứ quá nhanh, mọi người đều bỏ chạy tán loạn, Danh Yển vì bị xô đẩy mà ngã xuống đất.

Vì né tránh zombie xung quanh mà khoảng cách của cậu ấy càng xa em, em lại bị zombie cản tay cản chân không kịp thời kéo cậu ấy lại để bảo vệ....

Sau đó khi em chuẩn bị đuổi lại gần cậu ấy, thì một con zombie dị năng nhanh như chớp đã bắt lấy Danh Yển chạy đi rồi..."

Lục Tử Tự ngập ngừng: " Đại ca, đại ca....thật xin lỗi....em không đuổi theo kịp để cứu cậu ấy, thật xin lỗi...".
 
[Hoàn-Đm-Sủng] Tôi Và Boss Phản Diện Là Hôn Phu Của Nhau
°°Chương 27°°


Tần Thương tê liệt cả người, cơ thể lạnh như bước vào hầm băng, trái tim như bị ai đó đào mất một lỗ, máu chảy đầm đìa.

Cảm giác đau lòng này làm Tần Thương tỉnh ngộ.

Thì ra trong lòng hắn Danh Yển đã trở nên quan trọng đến như thế.

Từ lần đầu gặp mặt, hắn vì kho lương thực của cha Danh mà cứu cậu.

Đến khi bọn họ đồng hành cùng nhau trên đường cảm giác dần trở nên quen thuộc, bắt đầu chú ý, để tâm và tâm lý chiếm hữu.

Danh Yển bị bệnh, bị thương hắn bắt đầu lo lắng, chỉ muốn buộc cậu thật chặt bên cạnh mình để chăm sóc cho tốt.

Đến bây giờ, Tần Thương mới nhận ra, đó là tình yêu.

Hắn yêu Danh Yển, chỉ muốn suốt đời nâng niu cậu trong lòng bàn tay mà cưng chiều.Nhưng bây giờ thì sao, ngay cả an toàn của cậu hắn cũng không bảo vệ được, đúng là thất bại.

Tần Thương không kìm nén được cảm xúc của mình, hắn đấm mạnh vào tường một cái.

Vách tường nhanh chóng nứt ra rồi sụp đổ.Ba người còn lại thấy hành động của hắn mà giật mình, muốn lựa lời an ủi nhưng lại không tìm được từ ngữ nào thích hợp.Tần Thương ép buộc bản thân tỉnh táo lại rồi mới hướng về Lục Tử Tự mà lên tiếng:
" Tôi không trách cậu, đây không phải lỗi của cậu, nếu cảm thấy có lỗi thì băng bó vết thương cho tốt, giúp tôi tiếp tục tìm em ấy".Giọng Tần Thương hơi run nhẹ:
" Cho dù em ấy đã chết hay đã biến thành zombie tôi cũng phải tìm em ấy trở về".Bốn người Tần Thương liên tục tìm kiếm.

Khu vực xung quanh căn cứ Lam Sâm đều bị hắn lật tung một lần.

Sau đó còn trở lại căn cứ đổ nát đó tìm thêm một vòng nhưng vẫn không có kết quả.Mắt thấy thời gian chầm chậm trôi qua mà vẫn không có bất kỳ tin tức gì của Danh Yển, tâm trí Tần Thương đã sắp sụp đổ.Khoảng thời gian này có thể xem như là thời kỳ tâm tối bất lực nhất cuộc đời của Tần Thương.

Mỗi ngày hắn chỉ làm một việc đó là tìm kiếm cậu.

Ngủ cũng không được bao nhiêu thời gian, hắn ép buộc bản thân phải luôn tỉnh táo và bình tĩnh, Danh Yển vẫn còn đang chờ hắn tìm trở về.Ba người Lục Tử Tự thấy bộ dạng sắp không xong của đại ca mà lo lắng vô cùng, nhưng cũng không thể làm gì khác.Bọn họ tìm từ căn cứ Lam Sâm dần dần đi theo hướng về Chu Bắc.

Thời gian dần trôi qua, hy vọng ngày một mỏng manh.
______________Danh Yển bị con zombie dị năng hệ thủy bắt đi, nó có trí tuệ hơn những con zombie thông thường nhiều.

Cậu tưởng mình sẽ bị nó xé xác, ngay lập tức mà nhấm nuốt máu thịt.

Nhưng cũng còn may, sau khi bắt Danh Yển đi nó không ăn thịt ngay mà dự định tìm một nơi kín đáo để một mình ăn sạch cậu.

Cho dù dị năng của Danh Yển không có tính công kích, nhưng vẫn là máu thịt của người sở hữu dị năng, có thể giúp nó tăng thêm sức mạnh.Danh Yển cố gắng bình phục nhịp tim đang đập tăng tốc vì sợ hãi, tay chân run rẩy, cả người lạnh toát.

Cậu tự trấn định bản thân, không cử động hay giãy giụa gì, âm thầm chờ đợi cơ hội để giết chết nó, tìm cách thoát thân.Con zombie đem cậu vào một kho hàng bỏ hoang phía ngoài căn cứ, sau đó đã không chờ được nữa mà vồ vào người Danh yển ý định một phát cắn đứt cổ cậu.

Lúc này, cái đầu ghê tởm của nó chỉ còn cách Danh Yển hơn một bàn tay.(Truyện chỉ được đăng duy nhất tại wattpad co1thuyennho, những nơi khác đều là đăng lậu không có sự cho phép của tác giả, xin hãy đọc tại trang chính chủ)Danh Yển biết thời cơ đã tới, nhanh như chớp lấy một cây súng lục từ không gian ra, bắn liên tục vào đầu nó năm, sáu phát đạn.

Đến khi nó đổ gục xuống đất mà chết, Danh Yển mới ngừng lại.Cơ thể cậu mềm nhũn không còn sức lực ngồi bịch xuống đất, tay nắm khẩu súng vẫn run rẩy không ngừng.

Danh Yển không biết bắn súng, nên trên đường bị zombie bắt đi cậu không dám manh động vì sợ bản thân sẽ bắn hụt.

Cậu chờ đợi đầu con zombie đối diện mình với khoảng cách gần nhất, đợi nó mất cảnh giác mới dám ra tay.

Cậu nguy hiểm cá cược một lần, thật may cuối cùng đã thành công giết được nó.Súng là Tần Thương cho cậu, cho rất nhiều, cậu đều cất giữ trong không gian.

Lúc trước Tần Thương còn nghiêm túc nói, hy vọng cậu sẽ không bao giờ có cơ hội dùng tới súng.

Nhưng thật may mắn, nó đã cứu cậu thoát chết một lần.Danh Yển bắt buộc bản thân ổn định cảm xúc, phải lập tức quay về tìm Tần Thương.

Lúc này không nên chậm trễ thời gian nữa.Kho hàng này nằm ở nơi khá hoang vắng phía ngoài căn cứ, bên này không có người cho nên zombie cũng không tập trung ở đây.Danh Yển đứng dậy ép buộc bản thân không được sợ hãi mà phát run nữa.

Cậu cẩn thận quan sát, tay nắm chặt súng mà đề phòng theo dõi xung quanh.

Khi thấy bên ngoài không thấy phát hiện nguy hiểm gì, mới chạy ra bên ngoài tìm cách quay về.
 
[Hoàn-Đm-Sủng] Tôi Và Boss Phản Diện Là Hôn Phu Của Nhau
°°Chương 28°°


Danh Yển không nắm rõ đường đi, chỉ có thể dựa theo cảm xúc mà cẩn thận chạy về hướng nam.

Cậu có thể mơ hồ nghe được âm thanh hỗn loạn từ nơi đấy truyền đến.Dọc đường, Danh Yển bắn chết hai con zombie mới tìm thấy được một chiếc xe cũ kĩ, nhưng may mắn trên xe vẫn còn chìa khoá.

Danh Yển trèo vào trong, hì hục khởi động, chiếc xe một lúc lâu mới ầm ầm nổ máy.

Không dám trì hoãn, cậu nhanh chóng đạp chân ga mà phóng đi.Bên ngoài xuất hiện càng nhiều zombie đang đuổi theo cắn xé người sống.

Khung cảnh ghê rợn làm người ta không dám nhìn thẳng.

Danh Yển cắn răng lái xe tông bay mấy con zombie chắn đường.

Chiếc xe rung lên liên hồi, cửa kính trước mặt cũng có dấu hiệu sắp vỡ.

Nhưng Danh Yển mặc kệ!!Danh Yển định đến căn biệt thự nằm ở trung tâm căn cứ để tìm Tần Thương, có lẽ bây giờ hắn vẫn đang còn ở đấy.Chiếc xe vừa đến bên ngoài biệt thự thì đã chết máy.

Danh Yển vội mở cửa xuống xe.

Cậu chạy vòng quanh bên ngoài hàng rào của biệt thự tìm kiếm đường vào, xém chút nữa thì bị zombie cào trúng.

Nhưng may mắn Danh Yển kịp thời giết chết con zombie kia.

Cậu tìm được cánh cửa phía sau của biệt thự, từ cửa phía sau này mà chạy vào ben trong.Nhưng thật không may mắn, cậu đi vào từ cửa sau, Tần Thương cũng đồng thời vội chạy ra từ cửa chính để đi tìm cậu.

Bọn họ bỏ qua cơ hội gặp mặt, khoảng cách với nhau càng ngày càng xa.Nhưng lúc này cả Danh Yển và Tần Thương đều không hay biết.Danh Yển chạy thật nhanh cẩn thận tìm kiếm bóng dáng Tần Thương nhưng không thấy.

Mọi người đều gấp gáp chạy trốn.

Danh Yển định đi ra ngoài tiếp tục tìm nhưng tình cờ bắt gặp một cánh cửa đang mở toang dẫn đến tầng hầm.Bên ngoài zombie đang lũ lượt ùa vào, âm thanh la thét vang vọng bên tai.

Không còn đường ra nữa rồi, Danh Yển đành chui vào tầng hầm đóng chặt cửa lại.Bên trong chính là tầng hầm nghiên cứu mà vừa rồi Lam Sâm dẫn Tần Thương đến xem.

Nhân viên bên trong và Lam Sâm đều bỏ chạy ra ngoài, chỉ còn mấy con zombie bị nhốt trong lồng sắt.Chúng nó nghe thấy tiếng động Danh Yển phát ra thì trở nên điên cuồng muốn nhào lại cắn xé cậu, nhưng do chiếc lồng quá rắn chắn nên không thể nào thoát ra được.

Danh Yển lúc này mới yên tâm thở ra một hơi.Xem tình hình bên ngoài, thì bây giờ không thể nào đi ra được, zombie đã bao vây đông nghẹt con.

Chỉ có thể đành trốn ở đây, xem xét tình hình mà thoát ra đi tìm nhóm Tần Thương.Danh Yển dựa lưng vào tường mệt mỏi ngồi bệt xuống.

Không biết vì nguyên do gì, Zombie tấn công căn cứ Lam Sâm sớm hơn tình tiết được viết trong truyện.

Cậu hối hận không thôi, nếu cố gắng thuyết phục Tần Thương không đi vào căn cứ thì bây giờ sẽ không phải đối mặt với tình huống này.

Chỉ cầu cho mọi người đều an toàn.
_______________Thời gian chầm chậm trôi qua, không biết đã trốn trong tầng hầm này được bao lâu, Danh Yển áp tai vào cửa sắt nghe động tĩnh bên ngoài.

Tiếng gầm gừ của zombie vẫn thấp thoáng lọt vào tai của cậu.

Cậu cũng cố gắng không tạo ra âm thanh gì lớn nên mấy con zombie bị nhốt trong lồng sắt bắt đầu trở nên thơ thẩn mà đi tới đi lui quanh lồng.Danh Yển bắt đầu quan sát nơi đây, xung quanh toàn là thiết bị chuyên dùng để nghiên cứu, chai lọ, ống thủy tinh rải rác khắp nơi.

Ở phía trong cùng của tầng hầm còn có một cách cửa nhỏ.

Vì hơi tối nên Danh Yển chỉ nhìn thấy mơ hồ.Do dự một lúc, cậu mới bước đến cánh cửa đó.

Bên trong phát ra âm thanh rên rỉ rất nhỏ khi có khi không, âm thanh quá nhỏ nên chỉ khi đến gần cánh cửa Danh Yển mới có thể nghe thấy.Là âm thanh của một con người, Danh Yển chắc chắn.

Bởi vì âm thanh mà zombie phát ra luôn là tiếng rít rào, chói tai làm thần kinh con người tê dại, chán ghét.Đắn đo suy nghĩ, cuối cùng cậu cũng đưa tay vặn tay cầm mở cửa.

Cánh cửa không bị khoá nên nhẹ nhàng được mở ra.

Cửa vừa mở, Danh Yển đã vội nhảy ra xa, tay nắm chặt súng phòng ngừa có nguy hiểm.Bên trong khá tối, nhưng vẫn có thể nhìn ra đây là căn phòng dùng để chứa vật dụng không cần thiết.

Đồ đạc bị quăng bừa bộn.

Cậu đưa mắt nhìn vào trong góc phòng, phát hiện có một người đang bị trói tay chân vào một cái kệ bằng sắt.Danh Yển giật mình nhìn người nọ, là một cô gái, trên người có khoát một chiếc áo blouse trắng đã dính đầy bụi bặm, miệng bị dán băng dính.

Cô gái suy yếu hướng mắt nhìn cậu, trong mắt đều là cảm xúc cầu xin để được cứu giúp.Danh Yển cẩn thận lại gần cô ấy, vương tay gỡ băng dính trên miệng cô.Cô gái yếu ớt lên tiếng:
" Xin cậu....giúp.... cởi trói giúp tôi, làm ơn...".

Hai mắt cô đã đỏ lên nhưng vẫn quật cường mà không rơi nước mắt.Danh Yển quan sát cô thật kĩ, không thấy có dấu vết bị zombie cắn qua, mới từ từ lại gần cởi trói cho cô."

Cảm ơn.....cảm ơn cậu rất nhiều" - Cô gái lên tiếng, giọng nói nghẹn ngào pha lẫn âm thanh khô khốc do thiếu nước.Danh Yển nhìn vẻ ngoài cô ấy không giống người xấu, mới đỡ cô ấy đứng dậy ra ngoài.

Môi cô vì thiếu nước mà nứt nẻ chảy máu, có lẽ đã bị nhốt tại đây đã ba bốn ngày.Danh Yển lấy ít nước cùng với một ít bánh đưa cho cô.

Cô gái trước mặt hơi sững người, ngạc nhiên nhìn cậu.

Danh Yển thấy cô không nhận lấy nên đành nhét chúng vào tay cô, lúc này cô gái mới nghẹn ngào nói cảm ơn.

Nước mắt đã không biết từ lúc nào lặng lẽ rơi xuống trên khuôn mặt tái nhợt.
 
Back
Top Bottom