Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Hoàn-Đm-Sủng] Tôi Và Boss Phản Diện Là Hôn Phu Của Nhau

[Hoàn-Đm-Sủng] Tôi Và Boss Phản Diện Là Hôn Phu Của Nhau
°°Chương 9°°


Thời gian bây giờ chỉ khoảng 8 giờ sáng, xe của bọn họ được Phan Huân lái, bên cạnh Tống Thực đang chỉ dẫn đường đi cho cậu ta.

Bọn họ tìm những con đường tương đối ít zombie để đi nhưng đôi khi cũng phải xuống xe để dọn dẹp vật cản xuất hiện trên đường.Danh Yển ngồi trên xe, tay cầm bánh xốp mà nhai rộp rộp, ngồi im lặng nhìn bọn họ tính toán ghé vào một siêu thị nằm ở rìa trung tâm thành phố để tìm kiếm vật tư.

Nếu trí nhớ của Danh Yển không lầm thì nhóm người của đại boss sẽ bắt gặp công chính và thụ chính tại đây.

Công chính Định Kha vốn là lính trong quân đội, trước khi tận thế xảy ra anh ta và một vài đồng đội còn đang trong thời gian nghỉ phép nên bọn họ đến thành phố Nam Lân du lịch.

Thật không may, lúc này đại dịch zombie bùng nổ, anh ta và động đội bị mắc kẹt tại đây, đồng thời thức tỉnh dị năng hệ lôi mạnh mẽ.

Định Kha cùng với đồng đội cứu giúp những người còn sống sót, bọn họ hợp thành một nhóm hơn 10 người trốn tránh trong một kho hàng nằm ở rìa thành phố.

Công chính dự định tìm kiếm một thời cơ thích hợp mà dẫn mọi người đến một căn cứ an toàn.Trong một lần đi vào trung tâm thành phố tìm kiếm thức ăn, công chính dẫn theo mọi người, nhưng vì sơ xuất mà bị zombie bao vây chỉ còn 5 người may mắn sống sót.

Công chính liều mạng dẫn bọn họ tránh thoát zombie, tình cờ trốn vào một hiệu sách khá an toàn.

Tại đây, công chính gặp được thụ chính Bạch Sa và em trai của cậu ta cũng đang bị kẹt tại đây.

Bạch Sa là một nhà nghiên cứu vi sinh học, sau khi mạt thế đến thì thức tỉnh dị năng chữa trị nhưng tác dụng của nó cũng vô cùng hạn chế.

Danh Yển vẫn chưa đọc hết quyển tiểu thuyết này.

Nhưng cậu có thể suy đoán được.

Có thể sau này, thụ chính chắc chắn sẽ có đóng góp một phần trong việc tạo ra vaccine ngăn ngừa virus zombie.Định Kha nghe thụ chính giới thiệu thân phận của mình, anh ta là một người ngay thẳng chính trực lại có lòng cứu người, nên ngay lập tức đồng ý bảo vệ thụ chính và em trai cậu ta an toàn.

Lúc boss phản diện tình cờ gặp được bọn họ cũng đã là 10 ngày sau khi công thụ chính gặp nhau, lúc này bọn họ không tìm được thức ăn nên cùng đường phải đi vào siêu thị có rất nhiều con zombie ở bên trong.Trong nguyên tác, không biết tác giả suy nghĩ gì mà viết Tần Thương vừa gặp thụ chính đã mê đắm cậu ta, không ngại phiền phức khi nghe thụ chính cầu xin mà giúp đỡ cả đoàn người về căn cứ Chu Bắc.

Còn vì cậu ta mà làm ra rất nhiều chuyện ác.Danh Yển vừa ăn bánh vừa nhìn Tần Thương.

Kể ra đại boss cũng là một nam nhân có đường tình duyên lận đận.

Rõ ràng là một người đàn ông ưu tú còn hơn cả công chính nhưng trước thì tiểu hôn phu không muốn kết hôn mà bỏ trốn, sau thì có cảm tình với thụ chính nhưng đã là vai phản diện thì sao mà thành đôi với thụ chính cho được chứ.Vì đang chăm chú suy nghĩ mà bất giác cậu không nhịn được nhìn Tần Thương chằm chằm, cặp mắt to tròn đầy cảm thông nhìn hắn.Tần Thương nhìn sang thì bắt gặp ngay ánh mắt kì lạ của cậu, tay nhóc này thì vẫn cầm bánh cho vào miệng ăn ngon lành không ngừng.

Hai má trắng nõn phồng lên, hắn nhìn cậu mà cậu vẫn không hay biết.Bản tính độc ác của Tần Thương trỗi dậy, tay hắn hơi ngứa, mắt nhìn cặp má vẫn nhô lên phồng phồng của Danh Yển.

Hắn đưa tay véo lên má cậu một cái, cảm giác non mềm như sữa, vô cùng thoải mái, đúng là tiểu thiếu gia được cưng chiều yêu thương mà thành, da thịt nơi nào cũng mịn màng non mịn.

Miệng hắn không quên buông lời hung ác:
" Còn dùng ánh mắt kì lạ này nhìn tôi lần nữa thì cậu tự đi bộ mà về Chu Bắc ".Miệng nói lời hung hăng nhưng tay thì vẫn véo má cậu đến đỏ cả lên mới vừa lòng bỏ tay xuống, tiếp tục quay sang bàn bạc việc đi vào siêu thị với bọn Lục Tử Tự.Danh Yển hết hồn, vội nhìn Tần Thương bằng ánh mắt đáng thương thì thấy hắn đã quay đi, chỉ có thể nhích người xa hắn một chút mà yên tĩnh gặm bánh, ngay cả âm thanh rộp rộp khi nhai cũng không dám phát ra.Danh Yển xoa xoa nơi vừa bị véo mà buồn bực.

Nhìn xem thật là độc ác mà, gò má cậu vẫn đau đây nè, chắc chắn bây giờ đã đỏ hết luôn rồi.

Bộ dáng này của boss phản diện xứng đáng cô đơn cả đời, hắn mà đáng thương gì cơ chứ, hừ.
 
[Hoàn-Đm-Sủng] Tôi Và Boss Phản Diện Là Hôn Phu Của Nhau
°°Chương 10°°


Phan Huân dừng xe tại một con đường tương đối vắng vẻ chỉ có vài con zombie.

Bọn họ khoát lại áo ngoài, mang súng vào người rồi bước xuống xe.

Danh Yển cũng vội vàng xuống theo.

Lục Tử Tự bắt gặp ánh mắt Tần Thương, cậu ta hiểu ý, quay sang hắng giọng nói với Danh Yển:
" Nè nè, cậu muốn đi đâu hả, người thì yếu như gà, cậu mà đi theo thì chúng tôi còn phải bảo vệ cậu nữa đấy.

Nói không chừng vừa ló đầu vào siêu thị đã bị zombie xé nát."

Cậu ta lướt mắt lên xuống người Danh Yển một lượt, vỗ vai cậu bạch bạch:
" Da thịt tươi ngon này của cậu chắc chắn mấy con zombie đó thích nhất, nhanh nhanh ngồi vào xe, nhớ khoá kĩ cửa.

Không phải tôi khoe khoang chứ, xe bọc thép này của đại ca chắc chắn vô cùng, cho dù có bị zombie bao quanh cũng không hề hấn gì, trừ khi cậu tự mình chui ra thì chắc chắn an toàn khỏi bàn"."

Với lại cậu an phận mà chờ tại đây, nếu bọn tôi trở về mà thấy xe không còn thì cậu chết chắc".Lục Tử Tự còn muốn ba hoa nói vài câu nhưng bị Tần Thương liếc một cái, cậu ta cười hề hề đẩy mạnh Danh Yển về hướng cửa xe.

Danh Yển chỉ đành chui lại vào trong xe, khoá kĩ cửa nhìn bọn họ dần đi xa.

Trước khi đi còn tiện tay giết hết mấy con zombie xung quanh.Danh Yển chống nạnh, cậu yếu tự cậu cũng biết, tên Lục Tử Tự này có cần phải nói rõ ràng ra như thế không chứ.

Ở trên xe cũng tốt, lỡ như cậu đi theo bọn họ vào siêu thị mà zombie thì đông nghẹt, lúc đó có sơ suất gì chắc cơ thể nhỏ bé này của cậu cũng không đủ để cho zombie tráng miệng nữa á.Danh Yển ngoan ngoãn ngồi trong xe chờ bọn họ quay về, cậu cũng không thảnh thơi.

Đôi mắt luôn chú ý động tĩnh ở bên ngoài xe, phòng khi có nguy hiểm còn có thể nhanh chóng ứng phó.Mặt trời lên cao rồi bắt đầu ngả về tây, trong buồng xe nhiệt độ bắt đầu giảm.

Danh Yển hướng mắt về phía mà nhóm người Tần Thương rời đi nhưng mãi cũng không thấy bóng dáng của bất kỳ ai quay về.Trước khi họ rời đi, Danh Yển còn nghe Phan Huân nói chậm nhất là buổi trưa sẽ quay về.

Bây giờ đã là buổi chiều, mặt trời cũng sắp lặn đến nơi rồi nhưng bọn họ vẫn chưa trở lại.Tâm trạng của Danh Yển hơi nôn nóng, cậu đắn đo suy nghĩ mãi mới nhảy lên phía ghế lái khởi động xe chạy về hướng bọn họ rời đi.

Tuy gặp nhau không bao lâu, Tần Thương thì lúc nào cũng hung dữ, bọn Lục Tử Tự lại vô cùng thiếu đánh nhưng Danh Yển cảm thấy họ không hung ác giống như trong nguyên tác miêu tả.

Vả lại, để cậu cùng với chiếc xe này một mình đi tìm căn cứ Chu Bắc thì không biết đến ngày nào tháng nào mới đến nơi.

Lúc nãy cậu có nghe bốn người bàn bạc về việc đi siêu thị, chỉ cần lái xe khỏi con đường vắng này sau đó rẽ qua hướng tay phải, đến cuối con phố sẽ thấy một quảng trường nhỏ có sân trống trải, siêu thị nằm bên trái quảng trường.

Danh Yển cẩn thận đánh tay lái tránh né vài chiếc xe rải rác trên đường và mấy con zombie đang đi lang thang, mấy con zombie bình thường không đuổi kịp tốc độ của xe.

Càng đến gần siêu thị zombie càng đông.Cậu vừa lái xe vừa quan sát khắp nơi tìm kiếm bóng dáng của bọn họ.

Xe bọc thép rắn chắc được cậu tận dụng hết cỡ để đâm mấy con zombie chắn giữa đường.

Zombie nghe thấy tiếng động cơ bắt đầu hướng về hướng chiếc xe.Tim Danh Yển đập liên hồi, tay còn hơi run nhưng không dám lơ là.

Tầm mắt của cậu đã thấy được toà nhà siêu thị đằng trước, tiếng rít gào của zombie không ngừng lọt vào tai.Danh Yển lái xe nhanh hơn, trước cửa siêu thị quá đông zombie, bên trong còn đông hơn như thể zombie đều tập trung hết về đây.

Không có cách nào dừng xe, nếu dừng lại cả cậu và xe đều sẽ bị đám zombie này nuốt chửng.

Danh Yển cắn răng chuyển tay lái quay đầu xe, tăng tốc bỏ lại đám zombie phía sau.

Chiếc xe rẽ vào một con đường khác nhỏ hơn, liên tục rẽ hướng hai ba lần, đâm chết khoảng chục con zombie cuối cùng Danh Yển cũng nhìn thấy cổng sau của siêu thị.Đúng là thật may mắn, toà nhà siêu thị này có tám tầng, khá là cao, cách một khoảng xa vẫn còn thấy thấp thoáng biển quảng cáo được treo trên tầng cao nhất của siêu thị.

Danh Yển nhìn theo biển quảng cáo, chọn đường khác để lái, phán đoán hướng để đi đến gần hơn, cuối cùng thì cũng lái xe đến cửa sau của siêu thị.Không hiểu tại sao zombie lại tập trung hết về phía trước siêu thị, phía sau này chỉ có vài con đều đã bị Danh Yển dùng xe đâm chết.

Cậu nhìn qua cửa kính của xe quan sát xung quanh.

Siêu thị này không tính là lớn, chỉ có diện tích vừa vừa bởi vậy phía sau này chỉ có một cánh cửa thoát hiểm bằng sắt cách mặt đất tầm một mét, phía dưới có một chiếc cầu thang bằng kim loại dẫn lên trên.

Danh Yển cầm cây gậy bóng chày vừa lấy từ không gian dự định xuống xe tìm bọn họ.
___________Cở nì wifi ở nhà bị khìn hay sao ấy, vô wattpad mà nó load nhìn phát chán lun@.@
 
[Hoàn-Đm-Sủng] Tôi Và Boss Phản Diện Là Hôn Phu Của Nhau
°°Chương 11°°


Lúc này, phía bên Tần Thương đúng là không ổn lắm.Lục Tử Tự, Phan Huân và Tống Thực điên cuồng mà chém giết zombie, quần áo họ dính đầy máu đen của zombie.

Họ không ngờ tới trong siêu thị nho nhỏ này lại có một con zombie hệ tinh thần cao cấp, nó có thể điều khiển zombie bình thường nghe theo lệnh của nó.

Lúc họ thuận lợi vào siêu thị, Tần Thương đã cảm thấy không bình thường.

Siêu thị trước mạt thế là nơi luôn có đông người, nên mạt thế đến đây chắc chắn cũng là nơi zombie tập trung đông nhất.

Nhưng bọn họ lại đi vào siêu thị quá dễ dàng, đã lỡ vào, Tần Thương chỉ có thể thúc giục Phan Huân nhanh chóng gom vật tư vào không gian.

Tinh thần của hắn tập trung cao độ quan sát xung quanh.Dự cảm của hắn vô cùng chính xác, bọn họ bị gần ngàn con zombie bao vây.

Chỉ trong 5 phút ngắn ngủi mà zombie cách siêu thị vài km đều tập trung hết về đây, giống như có một sức mạnh vô hình điều khiển bọn chúng.

Tần trệt của siêu thị trong chốc lát toàn là zombie, bọn nó đứng chặt nít không có kẽ hở.Bốn người bị chặn đường ra, không còn cách nào chỉ đành nhanh chóng chạy lên tầng trên.

Tần Thương tinh mắt nhìn thấy một con zombie vụt qua trên tầng bốn, có thể nó chính là nguyên nhân những con zombie bình thường đều tụ tập hết về đây.

Nếu hắn đoán không lầm, con zombie này có dị năng, nó có thể ra lệnh cho những con zombie khác.Bọn họ một đường chém giết, zombie gào thét không tha đuổi theo phía sau.

Ba người Lục Tử Tự liên tục vung gậy sắt đập nát đầu zombie, máu đen nhớp nháp liên tục dính vào quần áo."

Đại ca, tính sao đây, mấy con quái vật này thật sự là quá đông" - Lục Tử Tự thở hổn hển, tay vung gậy sắt không ngừng hướng Tần Thương la lớn.Tần Thương đạp bay mười mấy con zombie, trong đầu liên tục tính toán.

Nếu muốn thoát khỏi đây chắc chắn phải giết chết con zombie có dị năng tinh thần kia.

Zombie luôn thèm khát máu thịt của người có dị năng, máu thịt của họ có thể giúp chúng tiến hoá càng thêm mạnh mẽ.

Bốn người bọn họ có ba người mang dị năng trong người, nếu không thể xé nát bọn họ chắc chắn nó sẽ không bỏ qua.Tần Thương nhanh chóng quyết định:
" Tống Thực, bọn tôi sẽ cầm chân bọn zombie, cậu phá cửa kính cửa sổ đi mang xe đến đây"Ba người Lục Tử Tự cũng không ngốc, ngay lập tức hiểu ý Tần Thương.

Zombie thèm khát máu thịt của người có dị năng, chắc chắn sẽ tấn công bao quanh bọn họ không ngừng.

Tống Thực lại là người thường, chỉ cần bọn họ cầm chân tại đây cậu ấy sẽ có thể thoát ra khỏi siêu thị.

Lúc đó Tống Thực nhanh chóng lái xe đến đây, cơ hội bọn thọ thoát thân sẽ lớn hơn.Tống Thực hiểu ý, nhanh chóng xoay người chạy như bay.

Trên đường cậu ta gặp phải mười mấy con zombie bị cản trở tiêu tốn không ít thời gian.

Cuối cùng cũng nhìn thấy cửa sổ bằng kính.

Không cần suy nghĩ mà đập vỡ cửa kính lao người ra ngoài.

Khoảng cách rơi xuống đất cũng phải 6-7m, Tống Thực co người lại bảo vệ đầu, cậu ta rơi xuống đất lăn liên tục ba vòng mới dừng lại, phía sau còn có ba con zombie vì đuổi theo mà cũng cùng rơi xuống.

Tống Thực nhanh chóng bò dậy, cầm gậy giết hai con zombie, con cuối cùng thừa cơ hội đẩy ngã cậu ta.

Tay phải của Tống Thực vì ngã từ cao xuống mà đã bị trật khớp chỉ có thể buông lỏng một bên, bây giờ cậu ta chỉ có một tay dùng để ngăn cản con zombie đang nhào tới, không thể giết chết nó được.Tống Thực còn đang cố sức tìm cách giết nó thì một cây gậy đã đập chục cái vào đầu con zombie.

Con zombie nhanh chóng bị giết, máu me làm ướt cả cái áo cậu ta đang mặc trên người.Tống Thực ghê tởm đẩy cơ thể nó văng ra sau đó đứng dậy, nhìn người vừa cứu cậu ta.Danh Yển giúp đỡ Tống Thực đứng lên, nhanh chóng hỏi:
" Tần Thương cùng với hai người kia đâu, sao chỉ có mình anh thoát ra vậy".Tống Thực không có thời gian thắc mắc tại sao lúc này Danh Yển lại ở đây, cũng không kịp giải thích tình hình.

Cậu ta dùng tay không bị thương gấp gáp kéo Danh Yển vào xe, giọng nói hấp tấp vô cùng:
" Cậu lái xe nhanh lên, tay tôi bị thương không cử động được, chúng ta đi cứu nhóm người đại ca".Danh Yển nhanh chóng ngồi vào ghế lái khởi động xe, Tống Thực ngồi cạnh bên nôn nóng quan sát chỉ đường cho cậu.

Tống Thực tốn mất 10 phút để thoát ra, cũng may gặp ngay Danh Yển bên ngoài nên rút ngắn không ít thời gian để đi chi viện, bây giờ cậu ta lo lắng cho vô cùng!
 
[Hoàn-Đm-Sủng] Tôi Và Boss Phản Diện Là Hôn Phu Của Nhau
°°Chương 12°°


Danh Yển dùng tốc độ nhanh nhất từ khi sinh ra để lái xe, theo chỉ dẫn của Tống thực, cậu đánh lái rẽ trái rẽ phải liên tục.

Bàn tay vì căng thẳng mà nắm chặt vô lăng.

Chiếc xe dùng tốc độ tên lửa lạng lách liên tục trên đường.Bên kia, Tần Thương và hai người Lục Tử Tự bị bốn bề zombie đông nghịt bao vây.

Bọn họ vừa giết zombie vừa bị ép đi lên tầng trên.

"Tử Tự, Phan Huân, tôi ở đây tìm giết con zombie dị năng tinh thần kia, hai cậu nhanh chạy lên sân thượng, tìm cách leo xuống dưới, không cần đợi tôi, tôi sẽ tìm cách thoát ra"" Không được đại ca, như vậy rất nguy hiểm, bọn em ở lại đây cùng rời đi với anh" " Nhanh đi, lằng nhằng một lát nữa thì cả ba cùng chết !!"

- Tần Thương khàn giọng quát, cơ thể cường tráng nhanh chóng giết zombie giúp hai người bọn họ mở một con đường nhỏ.Lục Tử Tự và Phan Huân đỏ mắt, sau đó xoay người vụt chạy lên tầng thượng.

Tần Thương thấy họ rời đi.

Dị năng sức mạnh liên tục càn quét zombie xung quanh, nhưng bọn chúng số lượng quá lớn, con này vừa bị giết thì con khác đã lập tức lao đến không ngừng nghỉ.Hắn cần nhanh chóng tìm và giết con zombie đang ẩn nấp trong bóng tối, chỉ khi giết nó thì bầy zombie ngàn con này sẽ mất đi phương hướng, lúc đó hắn mới có thể dễ dàng thoát thân.

Nếu không cho dù có thoát được khỏi cái siêu thị này thì cũng sẽ bị zombie bám theo sau, rất phiền phức.

Tần Thương tay giết zombie, mắt quan sát, đi lên nữa là tới tầng thượng cao nhất.

Những tầng dưới hắn đều đã đi qua, vậy thì nó chỉ có thể trốn ở tầng này.Một cánh cửa đóng chặt hấp dẫn tầm mắt của hắn.

Đây là phòng nghỉ của nhân viên trong siêu thị, xung quanh bên ngoài vô cùng trống trải nên con zombie này chỉ có thể trốn bên trong.

Tần Thương khuôn mặt lạnh tanh, mắt hung hăng, hôm nay hắn phải phanh thây con quái vật này cho bằng được.Lục Tử Tử và Phan Huân lo lắng đứng trên tầng thương chờ Tần Thương xuất hiện, tâm trạng bọn họ nôn nóng vô cùng liên tục đứng ở cửa nhìn xuống bên dưới.

Đã không thấy bóng dáng của Tần Thương ở đâu.

Đã một lúc trôi qua, khi hai người định quay lại để tìm thì một bóng dáng cao lớn xuất hiện ở đầu cầu thang.

Cả người Tần Thương dính đầy máu, phía sau zombie đang đuổi theo rất sát.

Cả bầy zombie đen nghịt con dẫm đạp lên nhau chỉ hòng xé nát hắn.Tay Tần Thương nắm lấy tay vịn lan can cầu thang mượn lực nhảy lên phía trên.

Hai người Lục Tử Tử nhìn thấy hắn thở phào một hơi.

Đợi hắn đi qua cánh cửa sau đó nhanh chóng đóng chặt lại.

Cánh cửa này sẽ không thể chống đỡ quá lâu trong khi số lượng zombie đông đến thế.

Sát cạnh siêu thị là một toà nhà thấp hơn 2 tầng lầu, ba người nhanh chóng nhảy qua, bám người theo cửa sổ bên ngoài toà nhà mà nhanh chóng leo xuống mặt đất.

Lúc này Danh Yển cũng vừa kịp thời lái xe tới.

Cậu ngước mắt nhìn lên trên, zombie đã phá được cửa chen chút chui ra sân thượng, bất chấp sống chết mà lũ lượt lao về phía ba người Tần Thương.

Bọn họ còn cách mặt đất một khoảng nữa, nhưng có thể sẽ không kịp mất.

Danh Yển hồi hợp, giọng nói run run mà la lớn:
"Nhanh nhảy xuống bám lên nóc xe đi, không kịp nữa rồi!!"

Tống Thực thì thả cửa kính xuống, lấy súng ra bắn chết mấy con zombie đang đuổi theo sau bọn họ.

Lúc còn bên trong siêu thị, vì zombie cách họ quá gần nên chỉ có thể giết chúng bằng gậy sắt mà không thể dùng súng, bây giờ đúng là không có vũ khí nào tốt hơn cây súng này.Ba người Tần Thương thấy zombie đã kéo tới nơi, từ đây cách mặt đất chừng 4m nữa, ba người quan sát vị trí của xe bọc thép sau đó nhảy xuống.

Chiếc xe bị ba người nhảy lên va đập làm cho run lắc không ngừng.

Lục Tử Tự là người nhảy lên nóc xe cuối cùng, cậu ta la lớn với Danh Yển:
" Chạy nhanh, chạy nhanh!!"

Zombie đuổi theo nhiều như lá mùa thu, bọn chúng từ trên rơi xuống, không ngừng lao về chiếc xe.

Danh Yển tức thì đạp chân ga, chiếc xe như cơn gió chạy khỏi bầy zombie.

Ba người Tần Thương đu người qua cửa sổ mà leo vào bên trong.

Lúc nãy tuy Tần Thương đã giết chết được con zombie có dị năng tinh thần điều khiển.

Nhưng vì bọn họ gây ra động tĩnh quá lớn nên zombie mới không ngừng đuổi theo, chỉ cần lái xe bỏ chúng lại phía sau là được, khi không theo kịp bọn họ thì chúng nó sẽ trở về trạng thái du đãng bình thường.Lục Tử Tự ngồi trên ghế xe liên tục xoa ngực an ủi:
" Thật đúng là kích thích mà, chút nữa là phải ở lại chơi với lũ zombie này rồi, mệt chết đi mất"Phan Huân bị mảnh thủy tinh cứa vào tay máu chảy đầm đìa, cậu ta đang lấy vải băng bó vết thương.

Thỉnh thoảng còn đáp vài câu với Lục Tử Tự.Tống Thực ngồi bên ghế phụ tập trung chỉ dẫn đường cho Danh Yển lái xe, bọn họ bắt đầu bỏ lại zombie một khoảng phía sau.Lần đầu tiên Danh Yển lái xe với tốc độ nhanh đến vậy, vừa căng thẳng vừa hưng phấn nên tay cậu căng cứng chảy đầy mồ hôi.Đến một đoạn đường ngay ngã tư, bất chợt phía trước một chiếc xe ô tô 6 chỗ lao nhanh về phía này, phía sau chiếc xe đó còn dẫn theo một bầy zombie.

Mắt thấy ngay lập tức hai chiếc xe sẽ đâm đầu vào nhau, Danh Yển nhanh như chớp đánh tay lái qua một phía để tránh né.

Chiếc xe vì phanh gấp mà bánh xe ma sát với mặt đường để lại một dấu vết màu đen thật dài.
 
[Hoàn-Đm-Sủng] Tôi Và Boss Phản Diện Là Hôn Phu Của Nhau
°°Chương 13°°


Tình huống diễn ra quá bất ngờ nên xe không thể dừng lại ngay lập tức.

Theo quán tính nó lao lên vỉa hè xém chút nữa thì tông vào một cửa hàng ven đường, sau đó mới dừng lại, mọi người trong xe ngã trái ngã phải mới ổn định được cơ thể.

Chiếc xe đối diện cũng đánh lái về hướng ngược lại đâm vào một trụ đá ven đường.Đầu Danh Yển đụng vào phía trước xe, cũng may là va chạm không quá mạnh, cả người cậu đều căng thẳng vì sự việc diễn ra quá bất ngờ.

Phía sau chiếc xe kia và phía sau xe của bọn họ đều đầy rẫy zombie đang đuổi theo.

Chỉ cần sơ suất một chút thôi xe của bọn họ sẽ mất kẹt tại đây không di chuyển được.Danh Yển nôn nóng mà la lớn:
"Tần Thương, phải làm sao đây, chúng ta sắp bị bao vây rồi!"

- Giọng nói như muốn khóc tới nơi."

Bình tĩnh, sẽ không xảy ra chuyện gì hết" - Vừa nói Tần Thương vừa chồm lên phía ghế lái.

Hắn dùng một tay bế Danh Yển ngồi lên người mình, một tay nhanh chóng đặt lên vô lăng.

Xe bị điều khiển xoay một vòng, sau đó lập tức chạy về phía có ít zombie nhất mà xông ra.Ba người Lục Tử Tử nhìn Danh Yển đang ngồi trên đùi của đại ca nhà mình mà trợn mắt kinh ngạc.

Nhìn xem, đại ca của bọn họ bây giờ có khác gì mấy tên đàn ông háo sắc không cơ chứ, vừa lái xe vừa ôm mỹ nhân.Do thời gian cấp bách, không thể xuống xe để đổi chỗ với Danh Yển, zombie chỉ còn cách mấy mét nữa là đến đây.

Tần Thương không còn cách nào khác đành phải bế cậu ngồi lên đùi mình mà lái xe thoát ra ngoài.

Danh Yển bị Tần Thương đặt trên đùi mà cả người cứng đờ, cảm giác là lạ ngại ngùng làm cậu không thoải mái mà nhích tới nhích lui.

Tần Thương không chịu được cơ thể mềm mại của cậu động đậy không ngừng, hung hăng dùng một tay đè đầu cậu xuống để nhóc này ngoan ngoãn một chút, không phân tâm mà tông vào cán chết mấy con zombie chắn đường.Đầu bị bàn tay to lớn đè lại, Danh Yển ngay lập tức ngồi ngoan ngoãn như cún, cử động nhẹ cũng không dám. (Truyện chỉ được đăng duy nhất tại wattpad co1thuyennho, những nơi khác đều là đăng lậu không có sự cho phép của tác giả, xin hãy đọc tại trang chính chủ)Boss phản diện lúc nào cũng hung dữ với cậu, cậu còn vừa mới lái xe đến cứu bọn họ đấy nhá.

Tuy trong lòng liên tục mắng Tần Thương nhưng bên ngoài một chút cũng không có can đảm cãi lại, chỉ để mặc vòng tay cường tráng của hắn bao quanh bản thân ở giữa, cậu cố co người lại thật bé tránh cản trở tầm mắt của Tần Thương khi lái xe.Chiếc xe bọc thép màu đen tuyền dùng tốc độ nhanh nhất hung hăng đâm bay mấy lớp zombie, tấm kính chắn phía trước xe đã thấm đầy máu đen ngòm.

Xe lắc lư liên tục vì cán phải xác của mấy con zombie.

Danh Yển bị xóc nảy lên xuống liên tục, chỉ có thể cắn răng bám chặt tay vào vai của Tần Thương để ổn định cơ thể.

Nhìn vào giữa hai người bọn họ không tìm thấy bất kỳ khoảng trống nào.

Bọn Lục Tử Tự bị nhồi lên nhồi xuống chỉ có thể bám chặt tay vào thành ghế.

Tống Thực chỉ có thể hoạt động một tay là thảm nhất, đầu của cậu ta đã vài lần đụng vào nóc xe.

Cậu ta tranh thủ liếc mắt qua kính chiếu hậu nhìn về phía sau liền nhìn thấy chiếc xe lúc nãy không biết xấu hổ mà chạy theo sau bọn họ, bực bội chửi bậy một câu:
"Cmn, đúng là không biết xấu hổ mà.

Vì bọn chúng mà xém chút nữa thì xe của bọn này bị zombie chôn sống rồi, bây giờ lại còn để bọn này đi trước mở đường rồi thoải mái theo sao".Theo lời nói của Tống Thực, Danh Yển xuyên qua đầu vai của Tần Thương nhìn về phía sau, quả thật chiếc xe ban nãy đang chạy theo đuôi bọn họ.

Zombie đều bị Tần Thương tông cho văng ra hết, bọn người đó chỉ cần chạy theo phía sau mà thôi.Xe ô tô sáu chỗ này chỉ là một chiếc xe bình thường, đâm vào cột đá một lần mà đầu xe đã bị móp méo một lỗ, không biết sao nó vẫn còn nổ máy được, thân xe toàn là vết xước do bị zombie cào ra.

Danh Yển thông qua kính chắn sau xe nhìn thấy một người đàn ông khuôn mặt góc cạnh đẹp trai đang lái xe, ngồi cạnh anh ta là một thiếu niên đường nét thanh tú trong ngực còn đang ôm một đứa bé khoảng 10 tuổi.

Trong nguyên tác có viết, nhà sách mà công thụ chính ẩn nấp tránh zombie ở rất gần siêu thị mà nhóm Tần Thương đi tìm vật tư.

Dựa theo những đặc điểm này, Danh Yển đoán đây chính là công thụ chính của quyển truyện này - Định Kha và Bạch Sa.Cậu xuyên đến đây dẫn đến làm lỡ mất cơ hội để Tần Thương gặp gỡ Bạch Sa, nhưng cuối cùng thì bọn họ từ một cách nào đó mà vẫn chạm trán nhau.

Danh Yển suy nghĩ vu vơ vậy thôi, cậu cũng không quá để tâm.

Tần Thương mà có yêu thích Bạch Sa cũng không phải là chuyện mà một nhân vật nhỏ bé như cậu có thể xen vào.

Ý định của Danh Yển là sau khi đến căn cứ Chu Bắc, tốt nhất vẫn nên tránh xa nhóm người Tần Thương một chút.

Đời này cậu chỉ muốn an ổn sống sót trong mạt thế hung hiểm này mà thôi.Chiếc xe được Tần Thương cầm lái nhanh chóng mở một con đường nhỏ thoát khỏi bầy zombie, kĩ thuật lái xe của hắn vô cùng tốt, bị mấy ngàn zombie bao quanh mà không chút sợ hãi còn có thể nhanh chóng chạy ra bên ngoài.

Đúng là đại boss phản diện có khác, nhiều zombie như vậy cậu vừa nhìn thì tay đã muốn run rồi.

Danh Yển lặng lẽ giơ một ngón tay tán thưởng Tần Thương trong lòng.Xe bọc thép càng ngày càng bỏ xa bầy zombie ở phía sau.

Mọi người trong xe đều thở phào nhẹ nhõm.

" Hôm nay đúng là bước chân ra đường sai cách, sau này trước khi đi đâu tôi nhất định phải xem ngày xem giờ cho thật kĩ, thật xui xẻo" - Lục Tử Tự thấy đã an toàn nên miệng cậu ta lại bắt đầu ríu rít không ngừng.

Phan Huân và Tống Thực cũng lười đáp lời nên cậu ta mới thôi.Xe chạy đến vùng ngoại ô thì bầu trời lúc này đã tối đen, nơi đây chỉ cách thành phố Nam Hoa mà nhóm Tần Thương muốn đến khoảng 50 phút đi đường.

Nhưng bọn họ cần tìm nơi dừng chân, ban đêm rất nguy hiểm.

Tần Thương thả chậm tốc độ xe, một lúc sau thì dừng lại trước cửa một căn biệt thự nhìn đã cũ kĩ.

Phía trước sân, cỏ đã mọc cao, căn biệt thự này đã bị bỏ hoang rất lâu.

Xung quanh cũng yên ắng, thỉnh thoảng chỉ nghe thấy vài tiếng côn trùng phát ra từ bụi cỏ.
____________Chương ngắn chương dài, chia quài mà không đều nổi🙂
 
[Hoàn-Đm-Sủng] Tôi Và Boss Phản Diện Là Hôn Phu Của Nhau
°°Chương 14°°


Phan Huân dẫn đầu xuống xe xem xét tình hình xung quanh, sau đấy cậu ta phá cổng rào để Tần Thương lái xe vào trong sân.Tần Thương vừa cho xe dừng lại, Danh Yển như một con thỏ nhỏ nhanh chóng mở cửa xe chui ra.

Còn ngồi trên đùi đại boss một lúc nữa thôi chắc da mặt của cậu cũng biến thành màu đỏ luôn mất.

Một thằng con trai ngồi trên đùi một người đàn ông, cậu nghĩ sau cũng thấy kì kì.Lục Tử Tự thấy bộ dáng của cậu như vậy không nhịn được trêu chọc:
" Ngại gì chứ, cậu và đại ca chúng tôi có hôn ước đấy nhé!!

Ôm ôm một chút cũng là bình thường, cậu nên tập quen dần là vừa "Sau đó cậu ta nhìn khuôn mặt càng đỏ của Danh Yển mà cười xấu xa:
" He he nói không chừng sao này còn phải thân mật hơn nữa đấy".Danh Yển nghe cậu ta nói chỉ muốn nhét luôn cây gậy bóng chày vào miệng cậu ta, để cậu ta bớt nói mấy lời vô nghĩa.

Đúng là ỷ vào việc cậu không đánh lại bọn họ mà ức hiếp cậu đây mà, đúng là tức chết đi được!!!Tần Thương khoá kĩ xe, nhìn hai người, môi khẽ cong.

Tiểu hôn phu của hắn cũng không quá tệ đấy, ngược lại còn rất đáng yêu, dáng vẻ xinh đẹp, ôm vào trong ngực cảm giác cũng thoải mái vô cùng.

Tần Thương đi lại gần Danh Yển, xoa xoa mái tóc mềm của cậu làm cho chúng rối tung cả lên:
" Vào thôi" - Sau đấy mới hài lòng cất bước vào trong biệt thự đã cũ nát.

Hắn trước giờ luôn hành động theo suy nghĩ của bản thân.

Lúc trước Danh Yển bỏ trốn, hắn không truy cứu là do hắn cảm thấy chuyện này không đáng để tâm.

Bây giờ, ngược lại hắn đã chú ý đến nhóc con này, trêu đùa cậu một chút cũng khá vui vẻ.

Cậu lại hợp ý hắn như vậy, càng nhìn càng thấy thích.

Thân phận tiểu hôn phu này cũng cảm thấy không quá chướng mắt.Danh Yển nào hay Tần Thương suy nghĩ cái gì.

Cậu còn đang chăm chỉ giúp Phan Huân thu nhặt mấy mảnh gỗ khô dễ cháy để đốt lửa.

Biệt thự cũ nát tối tăm được ánh lửa lập loè thắp sáng.

Năm người ngồi quanh đám lửa, cậu bị Tần Thương kéo ngồi cạnh hắn.

Danh Yển không dám phản kháng, không sao ngay cả đùi cũng bị cậu ngồi lên một lần rồi, ngồi cạnh bên thì có xá gì chứ.Danh Yển hớn hở trở lại, cậu nhìn Phan Huân lấy từ không gian ra năm hộp cơm tự sôi trông ngon vô cùng, vậy là cũng có phần của cậu nữa đấy.

Danh Yển tâm trạng vui vẻ lấy ra một cái khăn sạch, cậu từ không gian hào phóng lấy ra một đống hoa quả.

Hôm nay mọi người đều mệt mỏi, phải ăn một bữa no nê mới được, cái khác thì không có chứ hoa quả thì Danh Yển có thừa.Tống Thực chảy nước miếng nhìn hoa quả cậu vừa mang ra.

Mắt của Lục Tử Tự cũng loé sáng trông mong nhìn cậu.

Nhìn mà học hỏi Tần Thương và Phan Huân đây này, họ chỉ nhìn cậu một cái rồi tiếp tục làm công việc của mình.Danh Yển cất tiếng, giọng nói bình thường nhưng nghe vào tai vẫn ngọt ngào vô cùng:
" Chúng ta cùng ăn, tôi có rất nhiều".Tống Thực hơi ngạc nhiên:
" Mạt thế này cậu tìm ở đâu ra nhiều hoa quả vậy, chúng tôi cũng từng càn quét vài siêu thị nhưng hoa quả bên trong đa phần đều đã hư thối, căn bản không thể ăn được".

Câu hỏi này cậu ta thắc mắc đã lâu, hôm nay bọn họ trở nên thân thiết hơn chút nên mới hỏi Danh Yển.Mấy người còn lại kể cả Tần Thương cũng quay sang nhìn, Danh Yển hơi phân vân nhưng vẫn trả lời:
" Tôi có dị năng hệ mộc, hơi khác với người có dị năng hệ mộc bình thường một chút."

- Nói xong cậu thúc đẩy trồng ra một cây dâu tây, dưới ánh mắt ngạc nhiên của mọi người mà hái xuống 5 quả dâu đỏ mộng.

Tuy bọn họ một người là đại boss phản diện, ba người còn lại đi theo đại boss thì cũng được xem như là tiểu boss nhưng cậu tin vào cảm nhận của mình, bọn họ sẽ không làm hại cậu, giác quan của cậu mách bảo bọn họ không phải người xấu.Lục Tử Tự há hốc mồm:
" Dị năng này mà cậu nói chỉ hơi khác một chút, đây rõ ràng là có một không hai đấy !!".

Dị năng hệ mộc của người ta chỉ có thể thúc đẩy cây cối phát triển một ít, còn muốn trồng thì phải có hạt giống.

Đằng này Danh Yển chỉ dùng có 2 giây để trồng ra dâu tây rồi thu hoạch quả, hạt giống cũng chẳng cần dùng tới luôn.

Đúng là thần kỳ vô cùng.Tần Thương hơi nhăn mày, nói với Danh Yển:
"

Sau này không được để người khác biết em có dị năng này có biết hay không, đối với em nguy hiểm vô cùng".

Hắn bắt đầu cảm thấy không an tâm về nhóc này rồi, về sau phải quan sát cậu cho kĩ tránh cho bị người khác lừa gạt mất."

Ừm, em sẽ cẩn thận!"

- Cậu gật đầu lia lịa, giọng điệu rất bình thường nhưng Danh Yển phát ra lại giống như đang làm nũng, khiến cho Tần Thương không nhịn được véo mạnh má lúm đồng tiền của cậu vài cái, đỏ ửng hắn mới buông tay.Danh Yển bĩu môi, nhích người cách xa Tần Thương một chút.Cơm tự sôi cần khoảng 15 phút để nấu chín, Danh Yển vừa đợi vừa bổ dưa hấu chia cho từng người sau đó ngồi một bên gặm dưa.

Bên ngoài bất chợt có tiếng xe ô tô, ánh sáng từ đèn xe loé loé chiếu vào trong biệt thự cũ nát.

Cơm tự sôi mlem mlem quá, nhưng hông có tiền mua🤤
 
[Hoàn-Đm-Sủng] Tôi Và Boss Phản Diện Là Hôn Phu Của Nhau
°°Chương 15°°


Danh Yển ló đầu nhìn ra ngoài, ánh sáng chiếu thẳng vào trong làm cậu không mở nổi mắt.

Sau đó đèn xe bị tắt ngúm, tiếng xì xào của người trong xe truyền đến tai cậu.Tần Thương nhìn ra bên ngoài, sắc mặt hơi lạnh.

Phan Huân vẻ mặt cũng hơi trầm xuống, lên tiếng:
" Là chiếc xe đi theo phía sau chúng ta lúc nãy"."

Đúng là mặt của bọn họ cũng đủ dày, để chúng ta mở đường cho họ còn chưa nói bây giờ còn theo đến đây.

Hôm nay, ông đây cho chúng một bài học" - Lục Tử Tự định đứng dậy nhưng Tần Thương đã lên tiếng:
" Cậu đánh không thắng nổi người đàn ông lái xe đâu, mặc kệ bọn họ, tránh có thêm phiền phức."

Lúc này Lục Tử Tự chỉ có thể hậm hực, bực bội ngồi xuống tiếp tục chờ cơm.Trong xe lục đục có người bước xuống, tất cả 7 người, trong có có một đứa bé khoảng 10 tuổi.

Danh Yển nhìn bọn họ đi vào trong biệt thự.

Người dẫn đầu chính là công chính Định Kha, thụ chính Bạch Sa bế em trai cậu ta đi sát theo phía sau.

Dáng vẻ của của đám người chật vật vô cùng, trái ngược hoàn toàn với khung cảnh ấm áp bên này của bọn họ.Lúc vào biệt thự, Danh Yển và bốn người còn lại đã tranh thủ thay quần áo dính máu và lau sạch vết bẩn trên cơ thể.

Nên bây giờ mọi người đều tương đối sạch sẽ.
_______________
Định Kha cùng đường mới lái xe dẫn người của anh ta vào đây.

Lúc chiều bị zombie bám theo xe, bọn họ không thể nào tìm cách trốn thoát lũ zombie nên chỉ đành đi theo xe bọc thép của Tần Thương.

Là một người lính và là một người đàn ông, anh ta cảm thấy việc làm của mình rất hèn nhát.

Nhưng không còn cách nào khác, xe của anh ta ít nhiều đã bị hư hại.

Thành viên trên xe 7 người thì có 3 bốn người có dị năng trong cơ thể.

Tuy nhiên, dị năng của Bạch Sa là dị năng chữa trị, cơ thể cậu ta cũng không có bao nhiêu sức mạnh nên căn bản là không thể giết được bao nhiêu zombie.

Cùng đường anh ta cũng không có lựa chọn nào khác !Sau khi thoát khỏi bầy zombie, anh ta cũng không đi theo phía sau nhóm Tần Thương.

Nhưng trời đã tối, bên ngoài nguy hiểm vô cùng.

Vùng ngoại ô này chỉ có đường cao tốc và đồng ruộng.

Xung quanh, đây là nơi có thể qua đêm duy nhất.Cả hai bên đều không ai nói với ai lời nào.

Định Kha dẫn người của anh ta đến nơi cách xa bọn họ nhất mà ngồi xuống.Danh Yển cũng không quá để tâm nhóm người của công chính, cậu chỉ chăm chú nhìn hộp cơm tự sôi của mình mà nuốt nước bọt, hai tay chống má làm cho hai má sữa nhăn thành một cục.

Đói quá đi thôi!Tần Thương nhìn tiểu hôn phu, cậu chỉ 18 tuổi, vẫn còn nét ngây ngô luôn khiến người khác không nhịn được phải quan tâm cậu.

Tần Thương đưa cho cậu một túi snack khoai tây.

Mắt Danh Yển đều sáng cả lên.

Cậu rụt rè nhận lấy còn không quên nói lời cảm ơn rồi hướng hắn cười ngọt ngào.

Ngoan ngoãn vô cùng.Danh Yển ngồi ăn khoai tây, cậu còn chia cho Tống Thực vài miếng, tiếng rộp rộp vang lên không ngừng.

Bên phía công thụ chính cũng không quá tốt, bọn họ mỗi người chỉ ăn một cái bánh mì nho nhỏ và vài cái bánh quy.

Do bị kẹt vài ngày trong nhà sách, thức ăn của bọn họ đã không còn bao nhiêu.

Bạch Sa nhìn thiếu niên ngồi ở giữa đám người, một tia ganh tị nhanh chóng len lỏi trong lòng.

Lúc trước cậu ta cũng là con cưng trong nhà được ba mẹ yêu thương, mạt thế đến người nhà chết hết chỉ còn cậu ta và em trai.

Tuy nói được Định Kha cứu giúp nhưng sống cũng không tốt, quần áo đang mặc trên người đã loang lổ vết bẩn, thức ăn thì khó nuốt, không đủ lấp đầy bụng.Lại nhìn qua thiếu niên phía đối diện, cả người cậu sạch sẽ, làn da trắng nõn, tay còn đang cầm gói bánh khoai tây mà ăn ngon lành.

Trước mặt cậu còn có cơm tự sôi đang được nấu chín, trên miếng vải ở giữa còn để rất nhiều hoa quả.

Vừa nhìn là có thể thấy, thiếu niên được chăm sóc vô cùng tốt.

Nói cậu ta không ghen tị làm sao có thể !
 
[Hoàn-Đm-Sủng] Tôi Và Boss Phản Diện Là Hôn Phu Của Nhau
°°Chương 16°°


Hôm nay mình đăng thêm 1 chương, cám ơn mọi người đã ủng hộ nhé ^^

_______________Danh Yển cũng phát hiện ánh mắt của Bạch Sa nhưng cậu cũng không quan tâm cho lắm.

Nói đùa gì chứ, cậu ta là thụ chính của quyển truyện này, tuy bây giờ chật vật một chút nhưng sao này chắc chắn mọi việc đều thuận buồm xuôi gió, được cả công chính và boss phản diện quan tâm chăm sóc.

Còn cậu chỉ là nhân vật phụ nhỏ bé trong nhỏ bé, đương nhiên phải tranh thủ lúc Tần Thương chưa sa chân vào thụ chính mà sống cho tốt nha.Mùi hương thơm ngát của cơm được nấu chín bay khắp phòng.

Danh Yển cùng với bọn Lục Tử Tự nhanh chóng ăn cơm, bọn họ cũng không cho nhóm người Định Kha một cái liếc mắt nào, mọi người đều vui vẻ mà dùng bữa, nước sông không phạm nước giếng.Những người đi theo Định Kha đều từng làm lính, tính nhẫn nại rất tốt, chỉ có em trai của Bạch Sa gây rối, không ngừng quấy phá muốn được ăn cơm giống nhóm Danh Yển.

Bị em trai làm cho mất hết mặt mũi, Bạch Sa thẹn vô cùng, cuối cùng quát lớn em trai một trận nó mới chịu yên lặng.Nốt nhạc nhỏ này cũng không gợi nên gợn sóng gì đối với nhóm Danh Yển bên đây.

Mọi người ăn xong cơm sau đó vui vẻ ăn hoa quả, cuối cùng mới thu dọn xung quanh chuẩn bị nghỉ ngơi.Hôm nay Lục Tử Tự sẽ gác đêm.Danh Yển suy đi tính lại, cuối cùng vẫn lén lút ở vách tường gần cửa ra vào để lại 6 củ khoai lang to béo cùng với 5 trái bắp vàng ươm , cậu sợ sáng mai mình lại quên mất.

Dù sao Định Kha là công chính, giúp hắn một lần cũng không bị thiệt.

Đặt ở đây chắc chắn sáng mai nhóm người Định kha có thể thấy được.Tần Thương nhìn thấy hành động nhỏ của cậu cũng không nói gì, chỉ nghĩ cậu thiện lương muốn giúp đỡ người khác mà thôi.Sau khi làm xong mọi chuyện, Danh Yển phân vân tìm chỗ ngủ, hai mắt ngó nghiêng không ngừng không biết nên ngủ nơi nào.

Không thể cách quá xa nhóm người Tần Thương, không an toàn.

Gần quá thì cậu sợ khi ngủ dáng người cậu không ngoan sẽ làm phiền mọi người.

Lỡ đâu đá chân đá tay mà đụng trúng Tần Thương làm cho hắn cảm thấy cậu phiền mà ném cậu ra xa thì sao ?

Hình ảnh đẹp đến nỗi không dám suy nghĩ tiếp.Danh Yển lưỡng lự mãi, mọi người đã tìm nơi mà nằm xuống.

Tần Thương nhìn dáng vẻ đắn đo của cậu, trong mắt ngập ý cười, hắn vỗ vỗ tay xuống khoảng trống bên cạnh ý bảo Danh Yển nhanh lại đây.

Bộ dạng của hắn không cho phép người ta từ chối, Danh Yển chỉ đành ôm chăn nệm, mặt mày ủ dột mà đến cạnh hắn trải chăn nệm sau đấy chui vào trong.

Cậu trông thấy Lục Tử Tự liếc liếc mắt nhìn cậu cười trông rõ vui vẻ, Danh Yển quay đầu không thèm nhìn cậu ta.Trong cả căn phòng này chỉ có Danh Yển là ngủ trong chăn nệm ấm áp.

Mọi người đều rất đơn giản, hoặc là chui vào túi ngủ, hoặc là trực tiếp dựa tường mà ngủ.

Tần Thương ngồi cạnh cậu, hắn khoanh tay dựa vào tường, từ trên cao nhìn xuống.

Danh Yển bắt gặp ánh mắt hắn vội nhắm mắt giả vờ ngủ.

Nhưng giả vờ làm sao không biết, một lát cậu đã ngủ thiếp đi mất.

Không biết tại sao, ở cạnh Tần Thương cậu có cảm giác an toàn vô cùng.Bạch Sa nhìn chằm chằm bộ dáng như tiểu thiếu gia được cưng chiều của Danh Yển mà cắn răng, hai tay nắm thật chặt.

Đều là lưu lạc trong mạt thế như nhau, thế nhưng Danh Yển có thể sống tốt như thế, còn cậu ta chỉ có thể chịu lạnh mà nằm dưới nền đất, cậu ta không cam tâm !!Tần Thương lạnh mặt liếc nhìn Bạch Sa, dáng vẻ của hắn cũng đủ để doạ khóc mấy đứa con nít.

Bạch Sa sợ hãi thu hồi tầm mắt, an phận mà nằm xuống nhắm mắt lại.Đêm nay có người thoải mái thoả mãn mà ngủ, có người lại khó chịu trong lòng mà trằn trọc suốt đêm.
 
[Hoàn-Đm-Sủng] Tôi Và Boss Phản Diện Là Hôn Phu Của Nhau
°°Chương 17°°


Chúc mn trung thu vui vẻ~
_____________Phía chân trời bắt đầu loé lên những tia sáng, thông qua các khe hở của căn biệt thự cũ kĩ mà chiếu vào bên trong, Tần Thương bảo mọi người tranh thủ dọn dẹp rồi nhanh chóng lên đường.

Kho vũ khí của Tần gia ở thành phố Nam Hoa nên nhanh chóng được mang về.Ba người Lục Tử Tự dọn dẹp vật dụng vào trong không gian, tranh thủ phân công nhau, châm thêm xăng vào trong xe.

Mọi người đều bận rộn tới lui nhưng có một người vẫn còn đang chìm trong mộng đẹp.Tần Thương nhìn Danh Yển ngủ ngon lành, khuôn mặt ngủ đến ửng hồng, cánh mũi còn hơi phập phồng nhè nhẹ.

Mọi người liên tục phát ra âm thanh lớn nhỏ nhưng vẫn không làm cho nhóc này tỉnh giấc.Tần Thương cũng không nỡ đánh thức cậu dậy, đang tuổi ăn tuổi lớn nên ngủ nhiều chút cũng không gây trở ngại gì.

Nhìn cậu ngủ ngon đến thế hiếm khi Tần Thương hiền lành một hôm.

Đợi bọn Lục Tử Tự đã dọn dẹp xong xuôi, Tần Thương mới khom lưng bế cả Danh Yển và chăn nệm lên.

Vì sốc nẩy mà cậu hơi cựa quậy cơ thể.

Cặp mắt vẫn còn ngái ngủ lim dim, mơ màng nhìn xung quanh, nhưng do hôm qua trốn tránh zombie quá mệt mỏi và căng thẳng, bây giờ thời gian lại còn sớm nên Danh Yển không dậy nổi.

Cậu ngơ ngác nhìn Tần Thương, cảm nhận được xung quanh rất an toàn nên sau đó tiếp tục nắm góc chăn mà tiếp tục ngủ ngon lành.Tần Thương bế cậu trên cánh tay to lớn của mình.

Đầu Danh Yển gác vào bờ vai rộng của hắn, hơi thở mỏng nhẹ mang theo hơi nóng phả vào cổ của Tần Thương.Tần Thương cũng chịu thua.

Không có một chút đề phòng nào, tin tưởng hắn nhiều đến thế sao?Dáng vẻ ỷ lại của Danh Yển làm lòng Tần Thương có chút gì đó thoả mãn không rõ nguyên do.

Làm sao đây, hình như càng ngày hắn càng thấy Danh Yển rất vừa mắt hắn.Mọi người lần lượt leo lên xe, chiếc xe bọc thép bắt đầu lăn bánh rời khỏi thành phố Nam Lân, đích đến của họ là Thành phố Nam Hoa cách 50 phút đi đường, còn kho vũ khí cách gần 200 km nữa là sẽ đến nơi.Khung cảnh hoang tàn bên đường dần lùi về sau.Đến tận trưa Danh Yển mới thoả mãn mà tỉnh ngủ, cậu hơi ngơ ngác.

Ủa cậu lên xe bằng cách nào thế, nhìn ra ngoài trời thì đã là buổi trưa.

Danh Yển hơi lơ mơ, Tần Thương nhìn cậu, hơi nhếch mép:
" Xem bộ dáng của em ngủ cũng ngon đấy !"

- Giọng điệu chế nhạo cậu rõ ràng đây kìa, nói xong hắn còn không quên véo má cậu một cái rõ đau.Danh Yển chỉ có thể che má bị véo hồng hồng, cười gượng gạo lấy lòng nhìn hắn.

Trong lòng thầm khóc, mắng bản thân " Cho mày ngủ nè, ngủ gì mà như chết không biết, lỡ đâu bị bỏ lại thì xong đời luôn đấy Danh Yển".Đã tới giờ cơm trưa nhưng mọi người muốn tiết kiệm thời gian nên dứt khoát ngồi luôn ở trên xe ăn cơm.

Thỉnh thoảng xe cũng đi nhầm vào con đường zombie đông đúc hay những con đường bị tàn phá nặng nề không thể di chuyển được nữa thì đành phải quay đầu xe tìm kiếm con đường khác.

Bởi vậy, nếu trước mạt thế lái xe chỉ khoảng hai ngày là đến nơi thì bây giờ bọn họ tốn gần năm ngày đi đường.Trong khoảng thời gian này, có một lần mọi người ghé vào một cây xăng gặp một chút nguy hiểm, ngoài ra thời gian khác cũng không có trở ngại gì nhiều.Danh Yển bây giờ giống như trở thành một thành viên của đội Tần Thương.

Cậu giờ đây không giống với lúc mới gặp họ, bây giờ có thể trò chuyện thoải mái với nhau, đồng hành cạnh nhau cũng hợp ý, ăn no uống đủ.

Danh Yển cảm thấy, chỉ trong vài ngày hình như cậu còn béo lên một chút, da vẻ hồng hào, nhìn rất vui mắt.

Hoàn toàn không có dáng vẻ mà một người vật vã lăn lộn trong mạt thế hung hiểm.Mọi thứ đối với Danh Yển đều tuyệt vời, chỉ trừ một chuyện.

Cậu cảm thấy Tần Thương làm sao ấy.

Đối xử với cậu ngày càng tốt hơn, không còn cảm thấy hung hăng giống như lúc mới gặp thì cũng không nói đi.

Đằng này, số lần véo má, xoa đầu cậu càng ngày càng nhiều.

Thỉnh thoảng còn có mấy cử chỉ thân mật làm cho Danh Yển thường xuyên mặt đỏ tai hồng ngại ngùng không biết phải làm sao.

Mà hình như cậu cũng không cảm thấy kháng cự gì nhiều, khi hai người ở cạnh nhau, cậu cảm giác bầu không khí thoang thoảng hương vị mập mờ khó diễn tả.

Đừng nói là Tần Thương thật sự xem cậu là vị hôn phu của hắn đấy nhé.

Sao mà được chứ, hắn rõ ràng là đại boss phản diện kiêm nam phụ si tình, phải tìm mọi cách có được thụ chính Bạch Sa.

Dính dáng đến cậu làm gì kia chứ, vừa suy nghĩ đã nhức đầu rồi.Danh Yển cũng không biết giải quyết chuyện này thế nào.

Cậu mà có phản kháng thì cũng không thành công nổi đâu, sức lực của cậu mà so với Tần Thương ấy hả chẳng khác nào viên đá với ngọn núi cao, nên Danh Yển đành mặc kệ.

Cậu thầm cầu mong trong lòng nhanh nhanh lấy được vũ khí vào tay rồi trở về Chu Bắc.

Sau đó, Tần Thương quản lý Tần gia của hắn, cậu về Danh gia của cậu, cách Tần Thương xa một chút.

Như vậy mọi chuyện đều êm đẹp rồi.Chiếc xe bọc thép vẫn chạy không ngừng nghỉ.Kho vũ khí của Tần gia thật may mắn vì không nằm trong trung tâm thành phố, lúc này trong trung tâm chắc chắn đã đông nghẹt zombie.

Kho vũ khí này được Tần gia xây dựng ở vùng ngoại ô thưa dân của thành phố, tuy nhiên bọn họ phải chạy gần nửa vòng phía ngoài thành phố Nam Hoa mới có thể đến nơi.
 
[Hoàn-Đm-Sủng] Tôi Và Boss Phản Diện Là Hôn Phu Của Nhau
°°Chương 18°°


Hôm nay, đột ngột trút xuống một trận mưa lớn, bầu trời chỉ trong chốc lát đã âm u, tối đen.

Bọn họ phải dừng lại vào một căn nhà để trú mưa.

Thời tiết mấy hôm nay tương đối thất thường.

Một ngày có thể mưa đến ba bốn lần, nhiệt độ trong không khí theo đó mà bắt đầu xuống thấp.Còn cách vài giờ đồng hồ nữa là sẽ đến được kho vũ khí, nhưng vì mưa quá to, tầm mắt bị cản trở nên không thể đi tiếp được nữa, bất đắc dĩ mà phải ngừng xe lại.Mưa liên tục năm giờ đồng hồ mà vẫn không có dấu hiệu dừng lại, nhiệt độ đột ngột hạ thấp làm cho cơ thể Danh Yển cảm thấy không khoẻ.

Cậu từ không gian lấy ra một chiếc áo khoác to đùng mặc vào, quấn chặt chăn bông quanh cơ thể nhỏ bé, nhưng làm sao vẫn cảm thấy rất lạnh.Tần Thương nhìn tiểu hôn phu đáng thương co người đang ngồi bên cạnh.

Hắn đưa tay kéo cả cơ thể của cậu và tấm chăn ôm vào lòng.

Cơ thể nóng ấm của người đàn ông làm Danh Yển thoáng chốc trở nên ấm áp hơn, nhưng được Tần Thương ôm vào ngực làm cậu cảm thấy hơi ngượng ngùng.

Danh Yển nhích cơ thể lui ra ngoài ý muốn tránh thoát cái ôm nóng rực này:
" Không, không cần đâu, đại ca buông em ra đi, em không thấy lạnh nữa rồi".Tần Thương nắm cằm để Danh Yển ngước lên nhìn hắn, ôm càng chặt cậu vào lòng ngực mình:
" Ngồi ngoan một chút, đều là đàn ông con trai với nhau, ngại ngùng gì chứ".

Tay hắn còn không quên sờ sờ khuôn mặt lạnh ngắt của Danh Yển.Danh Yển lắp bắp không biết trả lời hắn như thế nào, boss phản diện thật sự thay đổi rồi, xem đi bây giờ chiếm tiện nghi còn không quên trêu chọc cậu.

Lời nói thì ngay thẳng làm cậu không tài nào phản bác lại được.Với cái sức trói gà không chặt của cậu có làm sao cũng không thoát được vòng ôm mạnh mẽ của Tần Thương.

Giãy dụa đến mệt mỏi cũng không thoát ra được, nên cậu ngoan ngoãn mà dựa vào lòng ngực dày rộng ấm áp của người đàn ông mà sưởi ấm.

Cảm giác ấm áp làm Danh Yển díp mắt lại, mơ màng ngủ mất.Mỹ thiếu niên nằm trong lòng ngực của người đàn ông cao lớn, gò má trắng nõn còn cọ cọ vào lòng ngực đối phương, cơ thể nhỏ bé được đối phương bao lại đến chặt chẽ.

Làm cho người ngoài không muốn làm phiền bọn họ, cảnh tượng này thật ấm áp ngọt ngào.Bọn Lục Tử Tự chỉ nhìn hai người họ một lát rồi cũng không để tâm nữa.

Việc của đại ca họ không thể xen vào, vả lại nhìn mà xem, hai người ở cạnh nhau trông xứng đôi vô cùng, nhìn mà hâm mộ không thôi.Sáng hôm sau mưa đã tạnh hẳn.

Hôm nay, mọi người sẽ đến kho vũ khí để đem vũ khí về.

Sau khi lấy vũ khí xong, bọn họ sẽ lập tức lên đường về Chu Bắc.

Tần Thương đã tốn khá nhiều thời gian vào chuyến đi này, bởi vậy ở Chu Bắc còn rất nhiều việc chờ hắn trở về để giải quyết.Mọi người lần lượt lên xe, Danh Yển cảm thấy cơ thể vô cùng không khoẻ nhưng không muốn gây thêm phiền phức cho họ nên cậu không nói ra.

Xe chạy được một lúc thì cậu đã mệt mỏi mà ngủ mất.

Tần Thương ngồi ở ghế lái quay đầu nhìn cậu một lần, ánh mắt hàm chứa cảm xúc hơi lo lắng.

Từ hôm qua đến sáng nay, nhóc này cũng không hoạt bát, vui vẻ như ngày thường, còn ngủ li bì rất nhiều.(Truyện chỉ được đăng duy nhất tại wattpad co1thuyennho, những nơi khác đều là đăng lậu không có sự cho phép của tác giả, xin hãy đọc tại trang chính chủ)Còn khoảng nửa giờ đồng hồ nữa là đến kho vũ khí của Tần gia.

Tần Thương không an tâm nên dừng xe lại, đổi cho Lục Tử Tự lái.Hắn ngồi vào cạnh Danh Yển, bàn tay to lớn chạm vào vầng trán bóng loáng của cậu, nhiệt độ nóng rực thông qua bàn tay truyền vào hắn.Danh Yển cảm thấy cả cơ thể nóng bừng, ngủ cũng không an ổn, bứt bối vô cùng.

Cơ thể này bị cưng chiều đã quen, thời tiết thay đổi một chút đã ngay lập tức sinh bệnh.

Trong cơn mơ màng cậu được một vòng tay cứng rắn ôm vào lòng, giọng nói của Tần Thương lọt vào tai:
" Danh Yển, ngoan, tỉnh dậy uống thuốc nào, em bị sốt rồi!".Danh Yển mơ màng mở mắt, hé miệng uống dịch thuốc màu vàng được Tần Thương đưa tới bên khoé môi.

Sau đó mơ mơ hồ hồ mà lại mê mang.Tần Thương dán một miếng hạ sốt lên trán Danh Yển, bao chặt cơ thể của cậu trong lớp chăn bông sau đấy để cậu nằm gối đầu lên chân mình mà ngủ."

Đại ca, chúng ta còn cách kho vũ khí chỉ khoảng 15 phút lái xe.

Danh Yển lại phát sốt, bây giờ nên dừng lại hay đi tiếp đây ?"

- Phan Huân nhìn Danh Yển đang được Tần Thương cẩn thận chăm sóc, hắn cũng lo lắng cho cậu.

Mấy ngày qua, bọn họ ở chung với nhau tình cảm rất tốt, tính tình của Danh Yển cũng không cao ngạo đáng ghét như bọn hắn tưởng tượng.

Cậu nói chuyện gần gũi, bộ dạng dễ dàng làm người khác sinh ra cảm tình, lại không gây phiền phức gì.

Hơn nữa mỗi ngày đều vui vẻ chủ động chia sẻ rất nhiều hoa quả quý giá với bọn họ.

Không riêng gì Phan Huân, ngay cả Lục Tử Tự và Tống Thực cũng rất thích tính tình của cậu.

Tần Thương cúi đầu nhìn cậu nhóc đã chìm vào giấc ngủ mê mang, cả người cậu vẫn còn nóng, khuôn mặt vì sốt mà hơi đỏ bừng, môi tái nhợt.

Vì thuốc đã bắt đầu phát huy công dụng nên cậu ngủ có vẻ an ổn hơn trước, ngoan ngoãn nằm đấy.Tần Thương nhẹ nhàng chỉnh sửa cơ thể Danh Yển để cậu nằm thoải mái hơn, mới cất lời:
" Đi đến kho vũ khí trước, tranh thủ thời gian đến biệt thự Tần gia ở đường 175, chúng ta sẽ ở lại đó vài ngày để Danh Yển khoẻ lại".Bọn Phan Huân đáp lời một tiếng sau đó tăng tốc lái xe nhanh hơn.

Biệt thự Tần gia tại đường 175 cách xa hơn kho vũ khí khoảng 1 giờ lái xe, dừng lại tại kho vũ khí trước cũng là hợp lý.
 
Back
Top Bottom