Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Hoàn-Đm-Sủng] Tôi Và Boss Phản Diện Là Hôn Phu Của Nhau

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
417,981
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
285207496-256-k272693.jpg

[Hoàn-Đm-Sủng] Tôi Và Boss Phản Diện Là Hôn Phu Của Nhau
Tác giả: co1thuyennho
Thể loại: Tiểu thuyết
Trạng thái: Hoàn thành


Giới thiệu truyện:

Tên truyện: Tôi và boss phản diện là hôn phu của nhau

Tác giả: Có một chiếc thuyền nhỏ

Thể loại: Đam mỹ, Mạt thế, Xuyên thư, công sủng thụ, truyện tự sáng tác.

Tình trạng truyện: 40 chương + 1 phiên ngoại ( đã hoàn thành).
___________

Văn án:
Có một ông chồng sức mạnh phi thường là trải nghiệm như thế nào??

Danh Yển: " Ờ thì, anh ấy có thể một tay nhắc bổng tôi lên, tôi có thể thoải mái ngồi trên cánh tay rắn chắc của anh ấy mà đung đưa chân.

Anh ấy còn có thể xử đẹp mấy kẻ đáng ghét, có thể bảo vệ tôi mọi lúc mọi nơi!!"

Danh Yển: "Nhưng anh ấy cũng rất đáng ghét!.

Bởi vì tôi KHÔNG BAO GIỜ ĐÁNH THẮNG ANH ẤY''.

Tần Thương: "Ngoan.

Nếu em hôn anh một lần thì anh để em đánh một lần!"

CP: Phản diện đại boss Công Tần Thương × trước mặt công giả vờ ngoan ngoãn thụ Danh Yển.

Lịch đăng: mỗi ngày 3 chương.
**Lưu ý**:
_KHÔNG CHUYỂN VER_
Truyện này là truyện tự sáng tác, không phải truyện edit.

Tình tiết không có thực.

Truyện chắc chắn còn nhiều sai sót mong mọi người thông cảm.

Truyện chỉ được đăng tải duy nhất tại Wattpad @co1thuyennho.

 
[Hoàn-Đm-Sủng] Tôi Và Boss Phản Diện Là Hôn Phu Của Nhau
Đôi lời


Chào mọi người, mình bắt đầu biết và đọc truyện đến nay cũng được khoảng 8 năm.

Trước giờ đều đọc chùa thôi ((TT)), nhiều lúc cũng muốn edit truyện lắm nhưng không đủ khả năng.Đây là truyện đầu tiên mình dành hết tâm tư để viết ra, có thể còn nhiều sai sót nhưng mình vẫn quyết định đăng lên để chia sẽ với mn!!Mình sẽ bắt đầu đăng chương 1 từ ngày mai nha(^^).Chúc mọi người một ngày vui vẻ !!!
 
[Hoàn-Đm-Sủng] Tôi Và Boss Phản Diện Là Hôn Phu Của Nhau
°°Chương 1°°


Chương đầu tiên đến đây~
____________

Không khí ở trên núi luôn mát mẻ, mang một cảm giác dịu dàng và nhẹ nhàng khó tả.

Danh Yển ngồi bên cửa sổ sát đất, trên chân đắp một tấm chăn mỏng trông vô cùng ấm áp.

Vốn là một thiếu niên hoạt bát tràn đầy sức sống nhưng bây giờ trông cơ thể cậu lại vô cùng gầy yếu, ai nhìn vào cũng cảm thấy đau lòng.

Trước năm 20 tuổi, Danh Yển vốn là một thiếu niên hạnh phúc được người người hâm mộ.

Gia đình giàu có, cha mẹ cậu là tình đầu của nhau sống bên nhau đã hơn 20 năm đến bây giờ vẫn mặn mà thắm thiết không thua lúc trẻ một chút nào, cuộc sống gia đình vô cùng hạnh phúc.

Nhưng năm cậu 20 tuổi, cậu được chẩn đoán mắc căn bệnh ung thư dạ dày quái ác.

Năm năm trôi qua, cơ thể khoẻ mạnh bây giờ đã gầy đến chỉ còn da và xương.

Những lần hoá trị và xạ trị diễn ra không ngừng làm cho tinh thần Danh Yển dần trở nên mệt mỏi.

Cậu có thể cảm nhận được cơ thể của mình không thể cầm cự được lâu.

Tháng trước, Danh Yển thuyết phục ba mẹ đưa cậu đến căn nhà trên núi để tịnh dưỡng.

Cậu muốn hít thở không khí thiên nhiên, không muốn trước khi mình chết lại phải ở trong bệnh viện ngột ngạt đầy mùi nước sát trùng.

Hôm nay là một ngày nắng ấm, Danh Yển buông quyển tiểu thuyết trên tay xuống, cậu nhìn chằm chằm bụi hoa hướng dương đã nở rực rỡ đang đung đưa trước gió, cánh hoa bị làn gió phất qua làm rơi lả tả xung quanh.

Rất đẹp, rất đẹp, cậu muốn ngắm nhìn nhiều hơn nữa nhưng cơn buồn ngủ đã dần bao trùm, đôi mắt thiếu niên chậm chậm nhắm lại nhưng trên đôi môi tái nhợt vẫn còn nở một nụ cười nhẹ nhàng.

_____________

Danh Yển bị tiếng va đập ở cửa ồn ào đánh thức.

Cơ thể cảm thấy rất đói nên chẳng có sức lực gì.

Danh Yển mở mắt nhìn xung quanh, rõ ràng trước khi ngủ cậu vẫn đang ở ngôi nhà trên núi mà ba mẹ chuẩn bị, bài trí trong nhà của cậu vốn rất đơn giản nhẹ nhàng.

Nhưng không biết tại sao, sau khi tỉnh dậy đập vào mắt cậu là một căn phòng vô cùng xa hoa, vô cùng rộng rãi giống như cách bài trí của các phòng Vip trong khách sạn 5 sao.

Danh Yển hoài nghi trong lòng, tiếng đập cửa vẫn không ngừng lại.

Cậu lồm cồm đỡ vách tường đứng dậy đi lại phía cửa.

Danh Yển lê tấm thân mệt mỏi, hé mắt nhìn vào mắt mèo trên cửa. (Truyện được đăng tải duy nhất tại wattpad co1thuyennho, những nơi khác đều là nơi đăng lậu, chưa được sự cho phép của tác giả, xin hãy đọc ở trang chính chủ)

Bên ngoài là một bóng lưng rất kỳ lạ, dáng đi kỳ dị, quần áo dính máu lại còn bị rách vài nơi.

Trái tim của Danh Yển đập liên hồi vì sợ, bất chợt người bên ngoài quay mặt lại phía cánh cửa của phòng cậu mà nhào tới.

Lúc này, Danh Yển mới nhìn rõ khuôn mặt của người đó.

Người trước mắt có lẽ cũng không còn là con người nữa rồi, hai tròng mắt chỉ còn thấy tròng trắng của nó trợn to như sắp rơi ra khỏi hốc mắt, làn da xanh tím nổi đầy gân máu, miệng còn chảy ra thứ dịch vàng làm vương vãi khắp nơi trên hành lang khách sạn.

Danh Yển sợ hãi và giật mình, cậu lui về phía sau vài bước, vươn tay đỡ tường mới có thể đứng vững.

Bộ dạng của thứ ở ngoài cửa giống hệt như mấy con zombie cậu từng xem trong phim tận thế viễn tưởng.

Con zombie ngoài cửa vẫn không ngừng đập vào cửa, cánh cửa bằng sắt rắn chắc của khách sạn vang lên tiếng bịch bịch không ngừng.

Nếu không phải tại vì cánh cửa vô cùng chắc chắn, thì con zombie ngoài cửa đã đập nát cửa xông vào xé xác cậu từ lâu.

Danh Yển nín thở im lặng, sau một lúc lâu, cậu nghe tiếng đập cửa ngày một nhỏ dần cùng với tiếng bước chân nặng nề cách càng xa phòng của cậu.

Thấy con zombie đã đi, Danh Yển lê bước chân chậm chạp về phía cái giường lớn trong phòng.

Ngồi xuống giường không nhịn được thở dốc liên hồi vì mệt và sợ.

Danh Yển không biết chuyện gì đã xảy ra, cậu chỉ mê mang thiếp đi một giấc mà mọi thứ xung quanh dường như đều thay đổi.

Danh Yển xoè bàn tay của mình ra trước mặt, càng thêm mơ hồ.

Rõ ràng đây không phải tay của cậu.

Lúc trước do bị ung thư dạ dày, Danh Yển không thể ăn nhiều, thường xuyên bị nôn, nhiều khi còn bị nôn ra máu nên cơ thể của cậu rất ốm, phải nói là vô cùng gầy, làn da cũng tái sạm thiếu sức sống.

Nhưng đôi bàn tay hiện giờ lại trắng nõn, thon dài, vừa nhìn là biết quanh năm không dính nước xuân, điển hình của đôi tay được cưng chiều không phải làm bất cứ việc gì.

Da tay vừa trắng, vừa hồng lại căng đầy sức sống.

Trước giường, trên vách tường có treo một chiếc tivi rất lớn.

Danh Yển hoang mang nhìn vào màn hình tivi bóng loáng, cậu nhìn thấy một bóng hình.

Tuy mờ mờ ảo ảo không nhìn rõ ràng được, nhưng Danh Yển có thể từ bóng hình mơ hồ phản xạ trên màn hình tivi biết được, đây rõ ràng không phải cậu!!!

Lúc trước, cậu là một thiếu niên hoạt bát khoẻ mạnh, cho dù bị bệnh thì trên khuôn mặt vẫn có thể nhìn ra được vẻ anh tuấn của một cậu chàng 20 tuổi.

Nhưng bây giờ, khuôn mặt cậu mới nhìn thấy vừa xinh đẹp, vừa đáng yêu, làn da thì trắng nõn, chiếc mũi nhỏ nhắn cao cao, đôi môi châu hơi tái, cho dù không cười thì bên má vẫn có thể thấy thấp thoáng hai lúm đồng tiền nho nhỏ.

Cơ thể này chỉ khoảng 18-19 tuổi, còn rất trẻ.

Danh Yển ngơ ngác, một ý nghĩ vụt qua trong đầu.

Hình như cậu xuyên không rồi, kết hợp với con zombie trước cửa lúc nãy thì có thể không những cậu xuyên không, mà còn xuyên qua thời kỳ mạt thế zombie hoành hành.

Cơ thể cậu hiện giờ vừa đói vừa khát, trên tủ đầu giường có một bình nước và một bịch bánh quy.

Danh Yển vội lấy bánh cho vào miệng, uống một ngụm nước, cơ thể mới cảm thấy ổn hơn một chút.

Trong phòng hơi tối vì không được mở đèn, Danh Yển bật công tắc của đèn ngủ đặt cạnh giường nhưng đèn vẫn không sáng.

Cậu đứng dậy mở rèm cửa phía ban công để ánh sáng chiếu vào.

Do cơ thể này ở trong bóng tối quá lâu, khi thấy ánh sáng, Danh Yển phải đưa tay lên che mắt do quá chói.

Khi đôi mắt đã thích nghi với ánh sáng, cậu nhìn ra bên ngoài, khung cảnh hoang tàn đổ nát bên dưới càng làm cho cậu chắc chắn thêm suy đoán của mình.

Phòng của cậu ở trên cao, khi phóng tầm mắt xuống dưới sẽ nhìn thấy được rõ ràng khung cảnh xung quanh.

Danh Yển nhìn thấy toà nhà cao tầng đối diện rất nhiều cửa kính đã bị vỡ, phía dưới mặt đất xe ô tô đâm loạn xạ vào nhau, có chiếc còn đang bốc cháy bừng bừng nhưng không có người đến để dập lửa.

Trên đường rất nhiều zombie đang lê bước loạn xạ không mục đích.

Có con chỉ còn nửa thân trên cũng ngọ nguậy bò về phía trước, nó để lại một vết máu đen xì thật dài phía sau.

Nhìn thấy cảnh này, Danh Yển muốn nôn luôn chiếc bánh mới vừa ăn lúc nãy, nhưng cậu cố nén nhịn xuống.

Khép rèm cửa lại chỉ chừa một khe hở nho nhỏ để ánh sáng lọt vào, bấy giờ Danh Yển có thể xác định cậu thật sự xuyên qua tận thế, một thế giới nguy hiểm vô cùng.

Danh Yển tự an ủi mình, tận thế cũng không sao, cậu chỉ muốn được sống, khát vọng sống của cậu vô cùng mãnh liệt.

Dù thế giới này có nguy hiểm thế nào cậu cũng phải nỗ lực sống tiếp.
 
[Hoàn-Đm-Sủng] Tôi Và Boss Phản Diện Là Hôn Phu Của Nhau
°°Chương 2°°


Nói 1 ngày/1c nhưng sửa xong chương nào thì tui chỉ muốn đăng ngay thôi :O
_______________Cậu bước xuống giường, nhìn ngó toàn bộ căn phòng, cạnh giường có một chiếc vali và một cái balo.

Trong vali toàn là quần áo và vật dụng hàng ngày, chiếc balo đặt bên cạnh chỉ có vài túi khăn giấy, một lọ nước hoa đắt tiền và một chiếc ví da màu nâu.

Danh Yển mở ví ra xem thì có một vài tấm thẻ ngân hàng, chứng minh thư cũng nằm trong đống thẻ.

Ảnh chụp trên chứng minh thư đúng là của cơ thể này, tên là Danh Yên, chỉ khác tên cậu có một dấu hỏi, hai tháng nữa thì cơ thể này tròn 19 tuổi.

Danh Yên Danh Yên, cậu lẩm bẩm tên này trong miệng, tên này giống với tên nhân vật phụ trong cuốn tiểu thuyết cậu đang đọc được một nửa trước khi xuyên qua, tên là "Mạt thế nói chuyện yêu đương".

Nhưng Danh Yển cũng không suy nghĩ nhiều.Cậu tiếp tục xem xét cái ví, trong cùng có một tấm ảnh gia đình nho nhỏ.

Trên ảnh chụp lại năm người trong một gia đình, trông bầu không khí rất ấm áp.

Nguyên chủ đứng phía bên phải của tấm hình, cạnh bên là một nam một nữ trung niên, cậu đoán đây là ba mẹ của nguyên chủ.

Ngoài cùng bên trái là một thanh niên cao lớn ước chừng 24 - 25 tuổi, nhìn rất giống cha nguyên chủ, vậy có thể đây là anh trai Danh Yên.

Phía trước là một cụ ông khoảng chừng 70 tuổi đang ngồi trên ghế, nét mặt nghiêm nghị nhưng ánh mắt lại chứa ý cười.Danh Yển vừa xem tấm ảnh nước mắt vừa chảy đầy mặt, không phải vì cậu bị không khí ấm áp trong bức hình làm cảm động, mà là ông cụ và nam nữ trung niên trong tấm ảnh giống hệt ông nội và cha mẹ cậu ở kiếp trước.

Chỉ khác là ở kiếp trước cậu là con một trong nhà, không có anh chị em ruột, mà nguyên chủ có một người anh trai.

Kiếp trước ngoại hình của cậu anh tuấn giống cha, mà nguyên chủ lại có khuôn mặt giống mẹ.

Mẹ cậu còn trẻ là một mỹ nhân hiếm có, mẹ của nguyên chủ lại giống hệt mẹ cậu.

Nguyên chủ thừa hưởng hết nét đẹp từ mẹ khỏi phải nói là gương mặt xinh đẹp đến thế nào.Danh Yển vuốt ve tấm ảnh, trong lòng nhớ đến ba mẹ của mình ở kiếp trước.

Linh hồn của cậu đã xuyên đến thế giới này, thân thể của cậu ở kiếp trước không biết sẽ như thế nào, cậu không thể phụng dưỡng và chăm lo cho họ lúc tuổi già, cậu chỉ có thể cầu mong cho cha mẹ của mình sống thật tốt, thật vui vẻ, hạnh phúc mà thôi.Lau đi nước mắt, Danh Yển đứng lên tiếp tục xem xét xung quanh.

Căn phòng được bài trí vô cùng lộng lẫy và sang trọng, ngoài những vật dụng trang trí vốn có của khách sạn thì cũng không có thứ gì khác.

Danh Yển đi vào bếp, nhìn thấy trên bàn có vài quả dâu tây đã héo.

Trong tủ lạnh chỉ có ba chai nước suối và hai lon nước ngọt mà cậu không biết tên.

Trên bàn trong phòng khách có một túi thuốc, Danh Yển xem qua thì có thuốc sốt, ho, thuốc đau dạ dày cùng một vài loại thuốc mà cậu không biết công dụng.

Nhưng tất cả chỉ còn lại vỏ mà thôi.

Danh Yển có suy đoán, có thể chủ cơ thể này đã uống tất cả các loại thuốc này cùng một lúc sau đó dẫn đến sốc thuốc mà chết, nên cậu mới có cơ hội nhập linh hồn của mình vào.

Nhưng còn nguyên nhân mà cơ thể này tự tử thì cậu không đoán được.Bỏ vỏ thuốc xuống bàn, Danh Yển tìm khắp cả phòng mới tìm thấy chiếc điện thoại bị vứt dưới chân ghế sopha.

Điện thoại đã bị hỏng, không khởi động máy lên được.

Cậu muốn tìm cách liên lạc với bên ngoài nhưng ngoài chiếc điện thoại đã bị hỏng ra, thì trong phòng không còn bất kỳ thiết bị có thể liên lạc nào khác.Tìm kiếm khắp phòng một lúc lâu, bên ngoài trời cũng tối, căn phòng lại nhanh chóng tối đen, xa xa bên dưới còn nghe thấy tiếng gầm gừ ghê rợn của zombie.

Danh Yển hơi mệt, cậu lần mò về phía chiếc giường nằm xuống.

Cậu suy nghĩ, phải tìm cách để có thể sống sót trong thế giới mạt thế hoang đường này.

Vì quá mệt mỏi, nên Danh Yển ngủ thiếp đi từ lúc nào không hay.Ngủ cũng không an ổn.

Cậu mơ thấy một giấc mơ, giấc mơ về những ký ức mà nguyên chủ Danh Yên đã trải qua.

Khi tỉnh giấc thì trời đã sáng.Danh Yển ngơ ngơ ngẩn ngẩn ngồi dậy, đúng là không còn gì để diễn tả, cậu xuyên qua thế giới mạt thế mà thế giới này chính là cuốn tiểu thuyết mà cậu mới đọc được một nửa trước khi xuyên qua "Mạt thế nói chuyện yêu đương".____________Nguyên chủ vốn là con của gia đình giàu có, trong nhà kinh doanh về lương thực.

Cậu ta vốn có hôn ước từ nhỏ với người thừa kế Tần gia - Tần Thương.

Lúc nguyên chủ được 5 tuổi, vì cơ thể ốm yếu hai ngày bệnh nhẹ, năm ngày bệnh nặng.

Chăm sóc cũng không tốt hơn được bao nhiêu, ông nội của nguyên chủ lại vô cùng tin tưởng vào chuyện bói toán nên đã tìm thầy bói tính cho nguyên chủ 1 quẻ.

Bảo là phải đính hôn với với một người con trai cơ thể khoẻ mạnh thì sức khoẻ mới có thể tốt lên được.

Ông nội Danh tin là thật, mặc kệ cha mẹ nguyên chủ khuyên can không nên tin những lời bậy bạ của thầy bói, ông nhờ vả Tần gia, muốn cho Tần Thương và nguyên chủ đính hôn với nhau.Ông nội Danh lúc còn trẻ từng cứu ông nội của Tần Thương một mạng nên không thể từ chối.

Cứ thế hôn ước của nguyên chủ và Tần Thương được hình thành.

Lúc đó nguyên chủ còn nhỏ nên cũng không hiểu rõ chuyện này.

Mãi đến khi lớn lên mới biết được mối hôn sự này.Nói đến Tần gia, ai cũng biết đây là gia tộc quyền thế bậc nhất thành phố Chu Bắc, kinh doanh trong sáng ngoài tối đều có đủ, không những thế, Tần gia còn có 1 chân buôn bán vũ khí với các tổ chức xã hội đen trong nước.

Phải nói, với địa vị của Tần gia ở Chu Bắc ít ai dám đắc tội.Trong dòng họ nguyên chủ có một cô chị họ, vì ghen ghét mà trước mặt nguyên chủ luôn nói xấu về Tần Thương, luôn mong muốn có thể thay thế nguyên chủ gả cho Tần Thương để sống cuộc sống giàu sang phú quý.

Cô ta khi nhắc đến Tần Thương trước mặt Danh Yên toàn những lời lẽ xấu xa.

Nào là xung quanh luôn không thiếu tuấn nam mỹ nữ, bản tính háo sắc, tính tình vui giận thất thường.

Cô ta còn nói với nguyên chủ, tuy Tần Thương mới 28 tuổi, nhưng vì phải quản lý cả một Tần gia không có thời gian chăm sóc bản thân nên dáng người thì mập mạp, đầu còn bị hói.

Phải nói là cô chị họ này vì muốn nguyên chủ từ hôn mà ngày ngày không ngừng phấn đấu, luôn miệng nói xấu Tần Thương trước mặt nguyên chủ.Là con út trong nhà, tính tình nguyên chủ bị gia đình nuông chiều đến ngây thơ cao ngạo, vốn đã không muốn kết hôn với một người đàn ông, lại ghét nhất người mập mạp xấu xí nên vì muốn trốn tránh hôn ước với Tần Thương mà náo loạn một trận với gia đình mình muốn giải trừ hôn ước, nhưng ông nội của nguyên chủ lại không đồng ý, cuối cùng nguyên chủ lén lút nhờ chị họ giúp mình trốn đi.Nguyên chủ được cô chị họ giúp trốn khỏi nhà, mua vé máy bay trốn đến thành phố Nam Lân ở tận phía nam.

Gia đình vì lo lắng mà tìm kiếm cậu ta khắp nơi, điện thoại cho cậu ta không ngừng.

Vì cảm thấy phiền phức nên cậu ta đập hỏng luôn chiếc điện thoại.Lúc này gia đình chưa kịp tìm kiếm mang nguyên chủ mang về nhà thì thật là không may, tận thế bùng nổ.

Nguyên chủ lẻ loi một mình tại thành phố phương nam, không thể liên lạc với gia đình, bên ngoài thì toàn là zombie ghê tởm nên cậu ta không dám đi ra, chỉ một mình trốn trong phòng khách sạn.

Vài ngày sau khi tận thế, nguyên chủ thức tỉnh dị năng hệ mộc cùng với một cái dị năng không gian.

Nói là hệ mộc cũng không đúng, bởi vì dị năng của cậu ta rất đặc biệt.

Cậu ta có thể thúc đẩy dị năng để trồng ra một loài cây mà không cần hạt giống, làm cho nó đơm hoa kết quả chỉ trong giây lát.

Kỳ lạ ở chỗ, dị năng của nguyên chủ chỉ có thể tạo ra các loài cây rau củ quả có thể ăn được mà thôi, còn các loại cây không thể ăn thì cậu ta không thể trồng được.

Có được hai dị năng hữu dụng như thế trong tình cảnh tận thế thức ăn thiếu thốn như vậy nhưng tinh thần nguyên chủ vẫn không sao vui vẻ được.

Từ nhỏ đến lớn cậu ta được bảo bọc quá kĩ càng, tuy tính tình cao ngạo tùy hứng nhưng cũng vô cùng ngây thơ, yếu đuối.Một mình đối mặt với tận thế, cậu ta sợ hãi đến nỗi ngay cả rèm cửa sổ cũng không dám hé mở, ngày ngày nghe tiếng gào thét lúc xa lúc gần của zombie làm cho tinh thần của cậu ta càng thêm sợ hãi.

Trong phòng vì không có điện mà luôn tối đen càng làm cho nỗi sợ của nguyên chủ tăng thêm gấp bội.Tuy có dị năng đặc biệt không thể chết đói, nhưng tinh thần bị dày vò luôn sợ hãi làm cho cậu ta nghĩ quẩn mà gom hết thuốc dự phòng trong phòng khách sạn tự tử dẫn đến sốc thuốc mà chết.

Danh Yển thở dài, nguyên chủ có được điều kiện tốt như thế để sống sót trong mạt thế nhưng cậu ta lại không biết trân trọng mà lựa chọn tự tử.

Nhưng cũng không thể trách cậu ấy được, bởi vì tính tình của nguyên chủ nhát gan sợ hãi là do quá được nuông chiều từ nhỏ.

Nếu cậu đã có được may mắn xuyên vào thân thể này, cậu sẽ cố gắng sống tốt coi như sống thay cả phần của nguyên chủ vậy!!!
(Truyện chỉ được đăng duy nhất tại wattpad co1thuyennho, những nơi khác đều là đăng lậu không có sự cho phép của tác giả, xin hãy đọc tại trang chính chủ)
______________
Hôm nay mình vừa chỉnh sửa lại các chương, nên quyết định mỗi ngày đăng 3 chương ^^.
 
[Hoàn-Đm-Sủng] Tôi Và Boss Phản Diện Là Hôn Phu Của Nhau
°°Chương 3°°


Danh Yển dựa theo bản năng của cơ thể này thúc đẩy dị năng để thử trồng ra một quả bơ.

Bàn tay cậu nóng lên, từ đầu ngón tay xuất hiện một nhánh cây bé xíu.

Nhánh cây nhanh chóng phát triển, lá cây xanh mướt chậm rãi vươn ra, đến khi nhánh cây dài khoảng 2 gang tay thì ngừng lại.

Tiếp đó là một chùm hoa trắng có nhụy vàng hé nở.

Cậu nhìn chầm chầm bông hoa trong giây lát mà đã kết thành quả bơ bóng loáng mà kinh ngạc không thôi.

Sau khi cậu hái quả bơ xuống thì nhánh cây cũng biến mất.

Danh Yển nhìn quả bơ trong tay mà vui vẻ vô cùng, cậu thử bỏ quả bơ vào không gian rồi lại lấy quả bơ ra ngoài.

Lập lại vài lần như vậy Danh Yển mới ngừng lại.

Cũng còn may dị năng của nguyên chủ không biến mất.

Có dị năng này, cậu có thể sống thoải mái trong thế giới mạt thế này rồi.

Danh Yển ngồi tỉ mỉ nhớ lại nội dung nửa quyển truyện mà cậu đã đọc. (Truyện chỉ được đăng duy nhất tại wattpad co1thuyennho, những nơi khác đều là đăng lậu không có sự cho phép của tác giả, xin hãy đọc tại trang chính chủ)Trong nguyên tác, nguyên chủ chỉ là nhân vật phụ trong nhân vật phụ, chỉ được miêu tả trong vài chục dòng.

Tác dụng duy nhất đó chính là vì để boss phản diện số một kiêm nam phụ si tình, kiêm vị hôn phu của nguyên chủ gặp thụ chính của quyển truyện này.

Gia đình nguyên chủ trước khi mạt thế xảy ra chuyên kinh doanh lương thực.

Sau khi mạt thế xảy ra, cha và anh trai của nguyên chủ với đầu óc nhạy bén đã bảo vệ được vài kho lương thực với số lượng vô cùng lớn, anh trai nguyên chủ cũng thức tỉnh dị năng vô cùng mạnh mẽ.

Thành phố Chu Bắc thành lập một căn cứ an toàn và trở thành căn cứ lớn nhất phía bắc.

Tại mạt thế, lương thực vô cùng quan trọng nên địa vị của Danh gia trong căn cứ vô cùng cao.Nói đến Tần gia, ba đời nhà họ Tần đều buôn bán vũ khí, có quen biết với nhiều nhân vật tai to mặt lớn nên cũng có nghe được một vài tin tức về một loại virus nguy hiểm có thể làm người bị biến dị thành zombie ghê tởm chỉ trong vài giờ lây nhiễm.

Dù không tin tưởng cho lắm nhưng Tần Thương vẫn có một vài chuẩn bị.

Chính phủ lúc bấy giờ đã bí mật cho nghiên cứu vaccine và thuốc điều trị nhưng vẫn chưa có tiến triển gì.Tin tức này được lãnh đạo cấp cao của quốc gia che giấu rất kĩ càng, nhưng không ngờ virus zombie lại không kiểm soát được mà dẫn đến mạt thế, trật tự của thế giới hoàn toàn bị sụp đổ chỉ trong nháy mắt.Sau khi mạt thế xảy ra, quân đội thành lập căn cứ an toàn, Tần gia trở thành một thế lực đứng đầu trong căn cứ Chu Bắc thậm chí còn ngang bằng với cả quân đội.Tuy Tần Thương có chuẩn bị từ trước nhưng vẫn còn một vài sơ sót.

Kho vũ khí của Tần gia tại thành phố Nam Hoa vẫn chưa thể vận chuyển về Chu Bắc kịp thời do tận thế đến quá bất ngờ.

Sau khi tận thế xảy ra được ba tháng, mọi chuyện trong căn cứ đều được sắp xếp ổn thoả, lúc này Tần Thương dẫn theo người của hắn đi Nam Hoa để mang vũ khí về căn cứ Chu Bắc.Cha của nguyên chủ hay tin, bất chấp mặt mũi cầu xin Tần Thương tìm nguyên chủ trở về.

Dù còn sống hay chết cũng sẽ tặng cho Tần Thương một kho lương thực đủ nuôi sống 300 người trong một năm.Thành phố Nam Lân nơi nguyên chủ bỏ trốn và thành phố Nam Hoa nằm cạnh nhau.

Muốn đi qua Nam Hoa thì phải vượt qua Nam Lân trước.

Bởi vậy nên Tần Thương đồng ý.

Vừa hay thụ chính trong truyện cũng đang bị kẹt tại thành phố Nam Lân, lúc Tần Thương tìm kiếm nguyên chủ thì cứu được thụ chính là Bạch Sa, từ đó Tần Thương say mê thụ chính bắt đầu bước lên con đường phản diện số một.

Mà lúc này nguyên chủ đã chết do tự tử.Thực lực của Tần Thương không cần phải bàn.

Là boss phản diện số một, sau khi tận thế hắn thức tỉnh dị năng hiếm gặp là dị năng sức mạnh.

Dị năng hệ sức mạnh của Tần Thương mạnh gấp mười mấy lần người thường, tay không có thể đấm thủng cả vỏ xe tăng được chế tạo từ vật liệu cứng rắn nhất.Với năng lực như vậy, Tần Thương đã làm cho công chính trong nguyên tác ăn đau khổ không ít lần.

Danh Yển suy nghĩ, cậu nên tránh xa Tần Thương một chút, lúc trước nguyên chủ từng bỏ trốn để không phải đính hôn với hắn.

Nếu như hắn có cứu được cậu chắc chắn cậu cũng sẽ bị hành một trận, có khi về đến căn cứ Chu Bắc thì cậu cũng không còn bao nhiêu hơi thở.Do vậy, trong đầu Danh Yển vạch ra ba kế hoạch.

Thứ nhất, tránh xa Tần Thương.

Thứ hai, phấn đấu sống sót thật tốt.

Thứ ba, đi đến căn cứ Chu Bắc, cậu muốn gặp lại gia đình của nguyên chủ giúp cậu ta hiếu thuận với cha mẹ và cả ông nội, hơn nữa cậu không thể vĩnh viễn ở lại phòng khách sạn này, nó không an toàn và cậu cũng không thể suốt đời chỉ ăn trái cây và rau củ.Nếu đã có kế hoạch thì phải chuẩn bị thật tốt.

Danh Yển dành vài ngày để chăm sóc cho cơ thể khoẻ trở lại, cậu trồng đủ loại trái cây và rau củ để vào trong không gian.

Cậu quan sát ngoài hành lang khách sạn mấy ngày nay, bên ngoài chỉ có một con zombie mặc trang phục nhân viên khách sạn.

Vì là tầng này chỉ có hai phòng vip nên không có nhiều zombie, đúng là may mắn.Danh Yển thu dọn hết những vật hữu dụng trong phòng vào không gian, cậu chừa lại một cây gậy bóng chày bằng sắt mà khách sạn dùng để trang trí phòng khách.

Đối mặt với zombie Danh Yển ghê tởm vô cùng, tâm lý cũng thêm một phần lo sợ bất an.

Hoa của cây bơ
 
[Hoàn-Đm-Sủng] Tôi Và Boss Phản Diện Là Hôn Phu Của Nhau
°°Chương 4°°


Chuẩn bị tâm lý thật tốt, Danh Yển đứng trước cửa nhìn qua mắt mèo để quan sát tình hình ngoài hành lang.Con zombie ngoài cửa lục đục đi tới đi lui không mục đích.

Nó không thể đi xuống tầng dưới nên bị mắc kẹt ở tầng này.

Cậu đợi nó đi tới cuối hành lang cách xa cửa phòng của cậu nhất.

Sau đó hít một hơi thật sâu, nhẹ nhàng mở cửa.

Danh Yển cố gắng không gây ra tiếng động tránh làm cho con zombie phát hiện.

Tay nắm chặt cây gậy bóng chày bằng kim loại, rón rén lại gần con zombie định nhanh gọn giết chết nó.

Bất ngờ con zombie như cảm nhận được âm thanh mà xoay cơ thể lại nhào vào người Danh Yển.

Cậu giật mình, nhanh như chớp vung cây gậy đập vào đầu nó liên tục.

Đến khi con zombie nằm yên bất động, Danh Yển mới chống gậy thở hổn hển.Cơ thể này quá yếu, mới có đánh đấm vài gậy mà đã mệt đến thở không ra hơi, thật khó sống mà !!Danh Yển ổn định cơ thể, cậu đi đến cầu thang bộ, cẩn thận hé mở cánh cửa để quan sát tình hình bên dưới.Phía dưới, có vài con zombie đang du đãng trên hành lang, chúng đi lên cầu thang rất khó khăn, nếu không có tiếng động nào thì chúng sẽ không đi lại hướng này.

Bên cạnh còn có vài cái xác zombie đã bị đánh vỡ đầu, máu đen loang lổ khắp nền nhà.Cậu tính toán trong đầu, sau đó quay trở về lại phòng lấy một chiếc bình hoa bằng sứ cầm trên tay.

Mấy con zombie này chỉ bị hấp dẫn bởi âm thanh, nên Danh Yển cố gắng hết sức để không tạo ra tiếng động khi đi xuống cầu thang.Khi đi gần hết cầu thang, Danh Yển vội vàng ném chiếc bình về hướng ngược lại.

Chiếc bình va chạm với sàn gạch tạo nên một tiếng vang vô cùng lớn, mảnh vỡ bằng gốm văng tung toé khắp nơi.Mấy con zombie nghe thấy tiếng động, như điên dại lao về phía đó.

Danh Yển nắm bắt thời cơ, tay cầm cây gậy bóng chày chạy như điên về phía cửa cầu thang bộ.

Đến khi đóng chặt cửa lại cậu mới an tâm, vội vàng quan sát tình hình ở tầng dưới.Tầng này của khách sạn vừa nhìn thì thấy đã bị người càn quét qua, cánh cửa của các phòng mở toan, xác mấy con zombie nằm rải rác khắp nơi, chỗ thì có cánh tay bị cắt đứt, chỗ thì có vài miếng thịt nát đầm đìa máu me đã đen xì.

Danh Yển cảm thấy khung cảnh này hơi ghê rợn, cậu vội thu hồi tầm mắt, tập trung quan sát xem có còn con zombie nào hay không mới cẩn thận đi xuống.

Thấy tất cả zombie đều bị giết chết, Danh Yển mới yên tâm thở phào một hơi.

Tìm kiếm một nơi tương đối sạch sẽ và kín đáo ngồi xuống nghỉ ngơi.Lúc cậu ra khỏi phòng mình là buổi sáng, Danh Yển xuống thêm vài tầng nửa thì zombie đều đã bị giết chết giống như tầng ở trên.

Danh Yển cảm thấy số của cậu vẫn còn may mắn chán, từ lúc ra khỏi phòng đến giờ, cậu chỉ ra tay giết có một con zombie mà thôi.Bây giờ đã là buổi trưa, Danh Yển nhìn qua cửa sổ, nắng nóng vô cùng, cơ thể cậu vã mồ hôi, tìm kiếm một cái bàn cao cao lau dọn sạch sẽ, Danh Yển thảnh thơi lấy một quả dưa từ không gian ra ăn ngon lành.Khách sạn này chắc chắc từng có tổ đội giết zombie đi qua nên những tầng dưới của khách sạn, zombie đã bị giết sạch.

Danh Yển ló đầu nhìn ra cửa sổ, bây giờ cậu đang ở tầng 3 của khách sạn, đi xuống 2 tầng nữa là có thể ra ngoài.

Cậu ngó xuống dưới từ cửa sổ, nhìn trúng một chiếc xe ô tô trông vẫn chưa bị hư hại gì nhiều.

Chiếc xe cách cửa khách sạn không xa, Danh Yển tính toán trong đầu, sau khi ra khỏi khách sạn cậu phải chạy thật nhanh vào trong ô tô, ít ra vẫn an toàn hơn ở bên ngoài đường.Nhanh chóng ăn nhanh quả dưa, Danh Yển cầm cây gậy bóng chày bằng kim loại bắt đầu đi xuống tầng trệt của khách sạn.Xung quanh yên tỉnh vô cùng, không có điện nên khách sạn hơi tối.

Danh Yển cẩn thận từng bước đi, cậu né tránh đồ vật nằm ngổn ngang trên đất, tập trung tinh thần.

Tầng trệt còn hỗn loạn hơn những tầng mà cầu vừa đi qua, cửa kính của khách sạn bị vỡ không còn tác dụng che chắn gì.

Nhưng rất lạ, mấy con zombie bên ngoài như bị cái gì đó uy hiếp mà không dám du đãng vào bên trong.

Danh Yển hơi lo sợ nhưng cậu vẫn bước về phía trước.

Lúc bước đi, Danh Yển sơ ý dẫm phải một mảnh thủy tinh bị vỡ.

Trong không gian yên ắng vang lên một tiếng "rắt".

Cậu như cảm thấy được nguy hiểm, lông tơ dựng hết cả lên.

Một cơn gió phất mạnh về phía Danh Yển, một con zombie với tốc độ vô cùng nhanh nhào về phía cậu.

Gậy bóng chày
 
[Hoàn-Đm-Sủng] Tôi Và Boss Phản Diện Là Hôn Phu Của Nhau
°°Chương 5°°


Danh Yển chỉ kịp đưa cây gậy bóng chày bằng kim loại lên che chắn trước ngực, cậu bị con zombie nhào tới làm cho đứng không vững mà té xuống đất.Cậu nắm chắc cây gậy ngăn cản hàm răng bén nhọn của con zombie.

Nó mạnh vô cùng, cơ thể không chống lại nổi, suýt chút nữa hàm răng của nó đã có thể cắn vào cổ cậu một ngụm.Dịch trong miệng của con zombie chảy lòng thòng dính vào áo của cậu, Danh Yển vừa tìm cơ hội đập vào đầu nó vừa ghê tởm.Lúc nãy cậu còn suy nghĩ bản thân thật may mắn vì đi 5 - 6 tầng lầu mà không gặp con zombie nào.

Bây giờ thì hiểu rồi, con zombie đang giằng co với cậu có dị năng tốc độ, những con zombie thông thường vì cảm thấy bị uy hiếp nên không dám lại gần lãnh thổ của nó.

Cậu vui mừng vì một đường thông thuận xuống tầng trệt, đúng là xui quá đi, đây chính là vui mừng vì có thể vô bụng con zombie này nhanh một chút đây mà !!Danh Yển dốc hết sức lực bình sinh, cậu hất con zombie về phía sau, tay vung cây gậy vào đầu nó nhưng bị nó nhanh chóng tránh né.

Vung gậy hai ba lần đều bị hụt, do liên tục dùng lực mà tay của cậu giờ đây đã tê rần.Con zombie né tránh nãy giờ đã mất hết kiên nhẫn, nó dùng tốc độ chớp nhoáng há miệng đầy răng bén nhọn lao nhanh về phía cậu.

Danh Yển thầm than trong lòng, cơ thể cậu đã mất sức, không thể chống cự lại con zombie tốc độ này, mắt thấy hàm răng của nó đã gần sát mặt cậu, Danh Yển chỉ có thể nhắm chặt mắt mà cầu nguyện trong lòng.Tưởng chừng như sắp bị xé xác tới nơi, toàn cơ thể Danh Yển đều run lên.

Sau đó, cậu nghe được tiếng bước chân, cơ thể thoáng chốc nhẹ bẫng.

Giật mình không dám chớp mắt, nhìn thấy con zombie lúc nãy còn đang đè cậu xuống đất đã bị một lực lượng mạnh mẽ đá bay vào vách tường khách sạn.

Lực đá mạnh đến nổi con zombie vừa đụng vào tường thì phần đầu và ngực của nó đã nát bét.Danh Yển vội quay đầu lại nhìn, cách cậu vài bước chân có một người đàn ông đang đứng.

Hai chân người nọ thẳng tắp cường tráng, chân mang giày quân đội, mặc một chiếc áo thun màu đen, bên ngoài khoác một chiếc áo lính màu xanh rêu, trước ngực đeo một khẩu súng trường AK-12, phải nói là trông vô cùng oai phong.

Người nọ đứng ngược sáng, Danh Yển chỉ thấy hình dáng gương mặt một cách mơ hồ, nhưng cơ thể người đàn ông rất cao rất cường tráng, dáng người ít nhất cũng phải 1m92, dưới lớp áo hiện lên từng khối cơ bắp rắn chắc.

Danh Yển còn hơi ngơ ngẩn do vừa thoát chết thì bên ngoài cửa khách sạn đã vang lên một giọng nói:
"Đại ca, tìm thấy người rồi sao ?"

Cậu lia mắt qua nhìn cửa khách sạn, có 3 người đàn ông cao lớn đứng trước một chiếc xe bọc thép màu đen.

Người lúc nãy lên tiếng hỏi đang đứng gần với cửa khách sạn nhất.Bên này phát ra tiếng động nên bắt đầu thu hút zombie đang du đãng trên đường lại đây.

Danh Yển còn chưa kịp lên tiếng nói cảm ơn họ thì bắt chợt cổ áo của cậu bị người ta nắm kéo lên, hai chân cách khỏi mặt mặt đất một khoảng làm cậu hoảng loạn vùng vẫy chân muốn chạm đất.Người đàn ông cao lớn khoát áo lính đang xách cậu bằng một tay trầm giọng:
" Yên lặng, nếu không tôi ném cậu vào bầy zombie."

Giọng nói hung ác vô cùng.

Danh Yển hơi sợ, cậu câm như hến, cơ thể không dám động đậy mặc cho người đàn ông xách cậu như xách con gà sau đó quăng vào xe.Xe bọc thép nhanh chóng lăn bánh rời khỏi bầy zombie.Danh Yển như ngồi trên bàn chông, động đậy cũng không dám.

Ngoại trừ người đàn ông đã xách cậu ra thì 3 cặp mắt trong xe đều nhìn về hướng cậu.

Danh Yển cảm thấy ánh mắt của họ là lạ làm sao ấy.Người thanh niên nhìn có vẻ trẻ tuổi, hoạt bát nhất trong nhóm vui vẻ nói không ngừng:
" Đại ca, đại ca, đúng là lời to, chuyến này tìm được phiếu đổi kho lương thực mà không tốn một chút sức lực nào há há".

" Lần này, sau khi trở về phải ăn mừng một phen" - Một người khác cũng lên tiếng.Cậu ta nói xong còn cười không ngừng, ánh mắt nhìn Danh Yển phát sáng như nhìn thức ăn.Gì chứ, nói cậu là phiếu đổi lương thực, đúng là quá đáng.

Danh Yển định trừng mắt nhìn cậu ta nhưng cậu chợt khựng lại.

Mà khoan, cứu cậu thì đổi được kho lương thực, tổ đội có bốn người, người đàn ông xách cổ cậu lúc nãy chỉ một chân nhẹ nhàng đá chết con zombie dị năng kia.

Ôi không, đừng nói người này chính là boss phản diện số một kiêm vị hôn phu của thân thể này - Tần Thương đấy nhá !!!Làm sao đây, kế hoạch đầu tiên của cậu là tránh xa Tần Thương, nhưng chưa đi khỏi cửa thì gặp ngay chính chủ luôn rồi.

Đúng là cuộc sống bây giờ thật là khó khăn, kế hoạch được lập ra cho vui thôi hả !!!Danh Yển an ủi trong lòng, mặc kệ ai cũng được, cứu cậu một mạng thì đã quý lắm rồi.

Nếu đã lỡ chạm mặt boss phản diện này thì đành ngoan ngoãn đi theo hắn trở về căn cứ Chu Bắc vậy.

Nói gì chứ, tuy cậu không có tài năng gì đáng nói nhưng giả vờ ngoan ngoãn thì đối với cậu cũng dễ như trở bàn tay đấy nha.

Cộng thêm bề ngoài của cậu bây giờ có tính lừa gạt người vô cùng.

Tuy nói Tần Thương là boss phản diện nhưng chỉ khi đối mặt với những việc liên quan đến thụ chính thì bản chất tàn ác của hắn mới online mà thôi.

Bình thường đối với gia đình, bạn bè và thuộc hạ cấp dưới tính tình hắn vẫn rất tốt.Tuy đã đoán được đại khái thân phận của đối phương nhưng Danh Yển vẫn phải làm bộ như không biết:
" Ừm thì....cảm ơn anh đã cứu giúp, tôi tên là Danh Yển".Cậu chàng hoạt bát lúc nãy vội lên tiếng:
" Hả, cậu không phải tên Danh Yên hay sao ?"

Sau đó cậu ta quay sang nói với Tần Thương:
" Đại ca, không lẽ chúng ta cứu nhầm người, rõ ràng giống hệt trong bức ảnh !!".

Nói xong cậu ta còn vội vàng lấy một bức ảnh từ trong túi áo ra giơ lên trước mặt của cậu để đối chiếu.Danh Yển nhìn cậu ta lom lom, cậu hắng giọng:
" Tôi không thích tên lúc trước nên thêm một dấu hỏi vào tên mình, không được sao ?".

" Đúng là cũng thật lắm chuyện, sống chết không lo mà cậu còn suy nghĩ sửa tên cho hợp ý này kia.

Đúng là không hiểu nổi ?"

Danh Yển muốn khâu luôn cái miệng cậu ta lại ngay bây giờ, lập tức luôn nhưng sự thật thì khả năng cậu không cho phép T.TĐúng là cậu quên mất cơ thể này tên Danh Yên, nhưng đã lỡ nói ra rồi nếu nói lại thì thế nào cũng bị nghi ngờ.

Dù sao nguyên chủ lúc trước cũng bị cưng chiều đến tùy hứng nên chắc sẽ không có vấn đề gì.

Mặc kệ vậy.Tần Thương quay sang liếc mắt nhìn cậu một lần rồi sau đó nhắm mắt mặc kệ.

Cậu chàng có tính tình hoạt bát vẫn nói chuyện không ngừng, thỉnh thoảng hai người còn lại vẫn đáp lại cậu ta vài câu.

Từ cuộc nói chuyện của bọn họ, Danh Yển biết được tên của mọi người.

Cậu chàng hoạt bát đang nói không ngừng tên là Lục Tử Tự, hai người còn lại thì người gầy gầy nhìn dáng vẻ hiền lành ôn hoà là Phan Huân, còn người còn lại từ lúc lên xe tới giờ chỉ ngồi ăn tên là Tống Thực, cậu ta là người nhìn cậu với ánh mắt rực sáng nhất.

Cũng phải thôi vừa nhìn là biết Tống Thực là người thích ăn uống, còn cậu bây giờ chính là một phiếu đổi kho lương thực di động, khi về đến căn cứ Chu Bắc đưa cậu về Danh gia là có ngay một kho lương thực khổng lồ.Coi như con người cậu bây giờ cũng có giá lắm đấy nhá, là phiếu đổi lương thực biết đi, nhưng sao cảm thấy vui hổng nổi thế này !!!

Xe bọc thép

AK-12
 
[Hoàn-Đm-Sủng] Tôi Và Boss Phản Diện Là Hôn Phu Của Nhau
°°Chương 6°°


Xe bọc thép nhanh chóng rời khỏi trung tâm thành phố, trời cũng tối dần.

Phan Huân đang lái xe, mọi người đang tìm kiếm một căn nhà an toàn để ngủ lại qua đêm, tại thế giới mạt thế này đi lại vào buổi tối nguy hiểm vô cùng.Xe dừng lại trước một ngôi nhà có một tầng lầu.

Căn nhà rất sạch sẽ, cửa kính vẫn chưa bị phá vỡ, cánh cửa vẫn còn bị một ổ khoá to khoá lại.

Có thể chủ nhà trước mạt thế đã không ở đây, cửa bị khoá lại nên cả zombie và người sống sót cũng không thể vào.Bốn người bước xuống xe dọn dẹp hết zombie xung quanh, Danh Yển biết rõ bản thân mình yếu như con gà nên chỉ ngoan ngoãn ngồi lại trên xe chờ bọn họ giết hết zombie mới lồm cồm mở cửa xe đi xuống.Cậu nghĩ kĩ rồi, bọn họ cứu cậu là vì kho lương thực của cha Danh nên chắc chắn sẽ không để cậu gặp nguy hiểm.

Nhiệm vụ của cậu chỉ là thu nhỏ cảm giác tồn tại của mình, ngoan ngoãn và không kéo chân sau thì mọi chuyện đều tốt lành.

Tính ra, đi cùng với nhóm người của Tần Thương đối với cậu an toàn vô cùng.

Căn nhà do cửa bị khoá nên bên trong tương đối sạch sẽ.

Nhóm người của Tần Thương khoá kĩ xe, Danh Yển ngoan ngoãn lẽo đẽo đi theo phía sau bọn họ.Tần Thương dùng tay không nhẹ nhàng bẻ gãy ổ khoá làm cho Danh Yển mở to mắt ngạc nhiên mà nhìn.

Dị năng sức mạnh của Tần Thương phải nói là tuyệt vời vô cùng, cậu nhìn mà mắt loé sáng, hâm mộ không thôi.Lục Tử Tự xung phong đi kiểm tra toàn căn nhà.

Thấy không có gì nguy hiểm, mọi người lục đục bước vào nhà.

Giữa phòng khách có một bộ sopha đều bị bốn người chiếm hết.

Danh Yển nhìn qua nhìn lại, chỉ bèn cầm cây gậy bóng chày đi lại chiếc ghế đẩu duy nhất trong căn phòng ngồi xuống.Bọn họ cũng không quan tâm đến cậu, Phan Huân là người duy nhất có dị năng không gian trong đội, Lục Tử Tự có dị năng hệ hoả nên hai người lấy mì và xúc xích trong không gian ra bắt đầu nấu mì.

Tống Thực là người duy nhất trong đội không có dị năng nhưng nếu cậu nhớ không lầm thì trong đội của boss Tần Thương có một người tuy không có dị năng nhưng cậu ta rất thông minh, giỏi trong việc xác định đường đi chắc người đó là Tống Thực rồi.Nhìn họ nấu mì, ngửi được mùi mì thơm phức mà Danh Yển thèm chảy nước miếng.

Từ lúc đến thế giới này đến bây giờ cậu toàn ăn trái cây rau củ, ăn đến ngán luôn.

Muốn ăn mì quá đi !!Danh Yển nhìn bọn họ, tới bây giờ Tần Thương chỉ yên lặng ngồi trên ghế dùng khăn lau máu trên đôi giày quân đội.

Cậu muốn dùng hoa quả trong không gian đổi mì với bọn họ, cậu cảm thấy Lục Tử Tự là người dễ nói chuyện nhất nhưng suy đi nghĩ lại thì Tần Thương mới là người quyết định mọi việc.

Sao một hồi đấu tranh dữ lắm, phiếu đổi lương thực di động Tiểu Danh Yển mới chậm chạp cất bước đi đến sopha.

Mở to đôi mắt long lanh, đôi môi hồng hồng hơi mím lại làm hai lúm đồng tiền càng thêm hiện rõ.

Danh Yển rụt rè nắm mép áo của Tần Thương, cố gắng làm cho giọng nói mình đáng thương nhất có thể:
"Đại ca ơi, ừm em có thể dùng trái cây để đổi lấy mì của anh hay không ".Bộ dáng xinh đẹp đáng yêu cộng với giọng nói ngọt ngào làm cho cậu vô cùng hài lòng.

Cậu không gọi thẳng tên của Tần Thương được, khổ ghê đến giờ cậu còn phải làm bộ không biết hắn là vị hôn phu của mình đây nè, ba người Lục Tử Tự chỉ gọi hắn là đại ca, từ lúc gặp nhau đến giờ trong miệng bọn họ chưa từng gọi thẳng tên boss phản diện lần nào.Danh Yển đành làm liều gọi hắn là đại ca giống ba người Lục Tử Tự vậy.

Cậu vừa dứt lời, boss còn chưa lên tiếng thì cậu chàng ham ăn Tống Thực đã bắt đầu chảy nước bọt nhìn cậu chằm chằm.

Từ lúc mạt thế xảy ra, cậu ta chỉ được ăn hoa quả có một lần.

Hoa quả tại mạt thế vô cùng khan hiếm nên khi nghe Danh Yển muốn dùng trái cây để đổi, Tống Thực chỉ muốn lấy lon mì của mình đổi ngay với cậu.

Nhưng khổ nổi ánh mắt sắc bén của Tần Thương liếc nhìn qua nên cậu ta chỉ đành tiếc nuối mà im lặng.Tần Thương quay đầu nhìn tiểu đáng thương đang đứng bên cạnh, tay cậu còn đang nắm góc áo của hắn.

Mặt mũi thiếu niên hơi lém bẩn nhưng đôi mắt vẫn sáng ngời, cậu làm cho người đối diện cảm giác vô cùng nghe lời hiểu chuyện.

Xem ra tiểu hôn phu bỏ trốn này cũng không giống như trong lời nói của mọi người, tùy hứng ngạo mạn.Nếu nhóc này vẫn ngoan ngoãn như bây giờ, thì trên đoạn đường đi đến Nam Hoa và trở về căn cứ Chu Bắc hắn sẽ không làm khó cậu.Danh Yển thấy Tần Thương chỉ yên lặng quan sát, cậu lén lút rút tay về sau đó ngập ngừng từ không gian lấy ra bốn quả lê.

Hai tay nhỏ xíu chụm lại mới không làm lê bị rơi xuống đất, cậu đem mấy quả lê đưa đến trên bàn trước mặt Tần Thương, hỏi:
" Có thể đổi hay không ?"

Danh Yển dốc hết vốn liếng của cậu ra để diễn vai tiểu đáng thương, bây giờ an toàn của cậu dựa hết vào vị boss này.

Bên cạnh đó cậu còn muốn đổi thức ăn nữa, nếu hắn phát giận hay cậu làm gì phật ý, hắn chỉ cần búng tay cái thôi là cậu ngủm luôn.Ba người Lục Tử Tự nhìn mấy quả lê mọng nước mà âm thầm nuốt nước bọt, Tống Thực còn khoa trương hơn, cậu ta đã thủ sẵn thế chỉ cần đại ca đồng ý là bay lại ăn lê ngay.Tần Thương nhìn ba người bọn họ một cái, ba người hiểu ý nhanh chóng nấu một ly mì đưa cho cậu.

Danh Yển thở ra một hơi, cậu mang ly mì trở về ngồi lên chiếc ghế đẩu mà ăn sột soạt.

Thành công rồi, đúng là tiểu đáng thương lại có bộ dạng xinh đẹp thế nào cũng được mọi người yêu thích, thấy chưa ngay cả boss phản diện cũng không ngoại lệ.Mọi người ăn uống xong đều tự động tìm một góc mà nằm xuống bắt đầu nghỉ ngơi, hôm nay đại boss ngồi gác đêm.
 
[Hoàn-Đm-Sủng] Tôi Và Boss Phản Diện Là Hôn Phu Của Nhau
°°Chương 7°°


Danh Yển nhanh chóng tìm một góc cho mình, cậu từ không gian lấy ra chăn nệm của khách sạn trải xuống sàn nhà.

Kẻ ăn nhờ ở đậu là cậu mà nơi ngủ trông còn ấm áp hơn bốn người kia.

Lục Tử Tự nhìn cậu chui vào trong chăn.

Bốn người nhìn cậu mà trợn mắt, bọn họ chỉ tìm một nơi sạch sẽ nằm xuống hoặc dựa tường mà ngủ, còn phiếu đổi lương thực nhìn thì thấy đáng thương đấy nhưng bây giờ cứ như là tiểu thiếu gia thoả mãn mà chui vào chăn ngủ ngon lành.

Còn bọn họ nhìn thế nào cũng thấy giống mấy tên vệ sĩ cao to chuyên đi theo bảo vệ thiếu gia.

Chỉ chốc lát sau, trong chăn đã truyền ra tiếng khò khè nho nhỏ."

Ngủ đi" - Tần Thương lên tiếng.Ba người Lục Tử Tự cũng không tiếp tục nói chuyện nữa.Không gian nhanh chóng yên tỉnh, thỉnh thoảng chỉ nghe thấy tiếng ngáy nhỏ xíu khi có khi không của thiếu niên đang vùi đầu mà ngủ.

Tần Thương nhìn đống chăn nhỏ ở góc tường mà trầm tư.Nhóc này tuy nhìn thấy yếu ớt đáng thương, đôi mắt khi nhìn hắn luôn toát ra vẻ ngập ngừng sợ hãi, nhưng nhìn xem cậu còn biết hưởng thụ hơn cả hắn.

Có thể sống một mình trong thời kỳ mạt thế khắp nơi toàn là zombie đến tận bây giờ cũng xem như có bản lĩnh.

Nhưng Tần Thương đâu biết, Danh Yển sống đến bây giờ đều nhờ cả vào vận may bùng nổ không ấy chứ.Tần Thương nhắm mắt dựa vào lưng ghế sopha, yên lặng chú ý động tĩnh bên ngoài.
______________Trời còn chưa sáng Danh Yển đã tỉnh giấc.

Cậu nhìn qua Tần Thương đã nhắm mắt ngồi trên sopha, cậu nghĩ là hắn đang ngủ.

Danh Yển nhẹ chân nhẹ tay mà thu dọn chăn đệm vào không gian.

Lúc đêm qua đến đây, cậu có quan sát thấy ngôi nhà này có bồn chứa nước phía trên mái nhà, có thể vẫn còn nước để dùng.

Cậu muốn tranh thủ lúc bốn người còn chưa tỉnh giấc mà lau sạch cơ thể một lần.

Cơ thể bây giờ ngứa ngáy dinh dính rất khó chịu.Danh Yển đi vào phòng tắm thì Tần Thương đã mở mắt nhưng hắn mặc kệ, miễn là cậu không gây phiền phức thì làm gì cũng có thể.Bồn chứa vẫn còn rất nhiều nước, Danh Yển không dám tắm sợ phát ra tiếng ồn làm phiền bốn người đang ngủ trong phòng khách, cậu chỉ đành lấy một cái khăn mà lau sạch cơ thể.

Sau đó lấy một bộ quần áo mới trong không gian mặc vào.

Khi cậu ra ngoài vừa đúng lúc bốn người bọn họ đang mở cửa xe ngồi vào, Danh Yển giật mình vội chạy nhanh theo phía sau rồi chui vào xe.

Xe bắt đầu lăn bánh điểm đến chính là thành phố Nam Hoa. (Truyện chỉ được đăng duy nhất tại wattpad co1thuyennho, những nơi khác đều là đăng lậu không có sự cho phép của tác giả, xin hãy đọc tại trang chính chủ)Vì hôm qua cậu đổi hoa quả với họ nên hôm nay thái độ của ba người Lục Tử Tự với cậu rất tốt.

Danh Yển giả đò hỏi thăm ba người Lục Tử Tự :
" Mọi người định đi đến đâu vậy, có thể giúp tôi đến thành phố Chu Bắc hay không ?".

Bọn họ còn chưa trả lời thì người luôn yên lặng đại boss Tần Thương lên tiếng:
" Ghé ngang thành phố Nam Lân chính là tìm cậu đấy, Danh tiểu thiếu gia."

Mặt Danh Yển ngừng cười lập tức, xong rồi xong rồi đây có phải là muốn tính sổ chuyện lúc trước nguyên chủ bỏ trốn làm mất mặt Tần gia hay không.

Thật oan quá đi, người bỏ trốn cũng không phải là cậu, nếu là cậu thì cậu sẽ an an phận phận có bị đuổi cũng sẽ không rời đi thành phố Chu Bắc, thật oan ức mà.

Danh Yển định tiếp tục giả bộ dáng đáng thương cầu khoan hồng thì Tần Thương đã tiếp tục cất lời:
" Bây giờ cậu rất có giá trị đấy, ngoan ngoãn cho tôi.

Nếu không cho dù cha cậu có dùng năm kho lương thực cầu xin tìm cậu về thì tôi cũng mặc kệ".

Lời nói mười phần hung hăng, cộng với dáng người cao lớn cường tráng của đối phương làm cho Danh Yển rụt cổ lại ngồi cứng đờ một góc trong xe.

Trong lòng cảm thấy hơi uất ức, kiếp trước cậu cũng là con cưng trong lòng cha mẹ của mình, cậu từ nhỏ rất hiểu chuyện là một đứa con ngoan, bởi vậy cha mẹ chưa bao giờ la mắng gì cậu.

Bây giờ xuyên qua thì lại bị đại boss hung dữ như vậy nhưng chỉ có thể rụt cổ nín thinh, cảm thấy uất ức vô cùng.

Đúng là đáng ghét, nhưng chỉ có thể im re, vì cậu không đánh thắng nổi Tần Thương, hức !Ba người Lục Tử Tự người thì lái xe, hai người còn lại xem cậu bị dạy bảo mà còn cười vui vẻ vô cùng, đúng là thiếu đánh mà.
 
[Hoàn-Đm-Sủng] Tôi Và Boss Phản Diện Là Hôn Phu Của Nhau
°°Chương 8°°


Trong xe im lặng một lúc lâu.

Danh Yển lấy hết can đảm đánh vỡ bầu không khí im lặng này.Cậu nhìn Tần Thương, vì đôi môi hơi mím lại mà hai lúm đồng tiền bên má càng hiện rõ, nhìn chỉ muốn véo một cái thật mạnh:
" Anh....à anh là Tần Thương đúng không, ờ thì....lúc trước là em không đúng, thật sự rất xin lỗi, lúc đó em còn trẻ người non dạ nghe lời xúi giục của người khác, tính tình bất đồng trỗi dậy mới trốn đi.

Anh đừng để bụng nhé !!”.

Cậu ngập ngừng giây lát, đầu cúi thật thấp lí nhí nói lời xin lỗi, bộ dáng mười phần học sinh ngoan đang nhận sai khi bị giáo viên trách phạt.Vì tránh để đại boss ghim, cậu đã nhún nhường hết cỡ rồi đấy, cuộc sống dưới mái hiên người khác thật không dễ dàng gì mà.

Danh Yển quyết tâm trong lòng, sau khi đến được căn cứ Chu Bắc cậu sẽ tận lực không bao giờ muốn gặp lại boss phản diện này nữa."

Chỉ một câu xin lỗi suông thôi sao, không có thành ý" - Tần Thương quan sát vẻ mặt nhăn nhó của cậu, môi hơi nhếch, hắn lười biếng ngã người dựa lưng vào ghế, khuôn mặt góc cạnh toát ra hơi thở đàn ông ngập tràn.

Bị ánh mắt của Tần Thương nhìn chằm chằm làm cho tim Danh Yển nhảy loạn xạ, sợ lời nói của mình không làm cho người đàn ông trước mặt vừa ý.Danh Yển rất muốn nói hay là lấy thân chuộc lỗi cũng được nhưng cậu không dám nên đành thôi.Sau đó cậu cắn răng lấy một nửa hoa quả trong không gian ra đẩy về phía hắn, cậu trồng ra mấy loại hoa quả này cũng rất mệt đấy có biết không.

Rất nhiều trái cây gôm lại thành một đống nhỏ:
" Đại ca nhận trái cây, bỏ qua cho em nhé !!"

Tần Thương đúng thật là muốn cười, hắn chỉ thuận miệng mà nói một câu, không ngờ lại thấy dáng vẻ khúm núm này của cậu, tiểu hôn phu hắn cứu chỉ vì kho lương thực bây giờ đang cầu xin hắn bỏ qua chuyện cậu muốn từ hôn mà bỏ trốn.

Dáng vẻ dâng hoa quả này không khác gì đang dùng bảo bối của mình mà hối lộ hắn, chỉ mong hắn bỏ qua.

Rõ ràng trông hắn cũng đâu quá hung hăng.

Từ lúc cứu cậu đến bây giờ, hắn cũng chưa ác độc hành hạ gì cậu nhưng nhóc đáng thương này trông có vẻ sợ hắn vô cùng.

Ngược lại, thái độ khi đối với bọn Lục Tử Tự thì vẫn vô cùng bình thường.Dường như cảm thấy không đủ, cậu còn nhích người lại gần hắn thêm một chút, giọng nói ngọt ngào vang lên bên tai:
" Có được hay không ?"

Tần Thương từ trước đến nay vẫn luôn thích người cùng giới, nếu không lúc trước hắn cũng không dễ dàng chấp nhận hôn ước với Danh gia.

Nhìn Danh Yển ngay lúc này, không thể phủ định đây chính là dáng vẻ mà hắn thích nhất.

Thiếu niên làn da trắng nõn, khuôn mặt xinh đẹp đáng yêu, trước mặt hắn thì ngoan ngoãn cứ như học sinh tiểu học.

Làm cho hắn muốn nặng lời cũng không tìm được lời lẽ hung hăng nào.Tần Thương thu hồi tầm mắt, khoanh tay trước ngực không nhìn Danh Yển nữa, lên tiếng:
" Cất đi, tôi cũng không thiếu thức ăn đến nỗi mà phải tranh giành đồ ăn với em".

Giọng điệu lúc này nhẹ hơn rất nhiều.

Sau đó hắn nhắm mắt lại, cũng không nói chuyện nữa.Tống Thực tiếc nuối nhìn Danh Yển hớn hở thu hoa quả vào không gian, Danh Yển không chịu nổi ánh mắt của cậu ta nên lấy một chùm nho đưa cho ba người.

Đổi lại trên tay cậu lại xuất hiện thêm một hộp bánh xốp.Cuối cùng ai tâm trạng cũng đều vui vẻ !!
 
Back
Top Bottom