Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Hoàn][Đm/Np] Làm Người Qua Đường Ta Bị Công Hai Nhắm Trúng

[Hoàn][Đm/Np] Làm Người Qua Đường Ta Bị Công Hai Nhắm Trúng
2 | 40


122.

Sáng sớm tỉnh dậy còn tưởng Mẫn thiếu hiệp đi rồi, ngồi trên giường ngẩn người một lát mới thấy y cầm hai cái bánh bao chay đi tới.

Y nhét một cái vào tay ta nói: "Đây."

Ta vừa gặm bánh bao vừa hỏi y: "Mẫn thiếu hiệp, ngươi quen mấy tiểu hòa thượng kia à?"

Mẫn Chậm cắn bánh bao đáp: "Không quen."

Ta không tin: "Nhưng nhìn ngươi có vẻ thường xuyên tới đây mà."

"Mẹ ta......"

Mẫn Chậm nhếch miệng nói, "Chính là bà nương chết sớm kia muốn bắt ta làm hòa thượng, ta chán nên trộm tiền hương hỏa của họ bỏ trốn."

Bánh bao trong miệng ta chưa kịp nuốt xuống, nghe y nói thế thì suýt nữa nghẹn lại.

Y nói tiếp: "Lão hòa thượng kia lợi hại lắm, sai mấy người bắt ta về, nói ta lục căn không tịnh, vốn không được vào cửa Phật nhưng mẹ ta cứ nài nỉ bọn họ......"

Mẫn Chậm ngồi cạnh ta nhìn ra ngoài cửa sổ.

Dỏng tai lên có thể nghe thấy tiếng chim hót nhỏ xíu trên mái hiên.

"Ông đâu có ăn chùa uống chùa của hòa thượng, ngủ cũng chỉ ngủ trong kho củi."

Mẫn Chậm xùy một tiếng, "Học võ nghệ được mấy năm thì nói với hòa thượng kia nếu muốn giết người mà không tiện ra tay thì cứ bảo ta làm."

Y xòe bàn tay vốn dĩ phải non mềm xinh đẹp cho ta xem vết chai dày phía trên, thấp giọng nói: "Ta chẳng nợ ai cả."

123.

Mẫn Chậm nói bên kia có một thôn nhỏ bán đồ chơi làm bằng đường, cũng không xa lắm, trước khi mặt trời lặn sẽ về, hỏi ta có muốn đi chung không.

Trên mặt y lại gắn râu quai nón giả, lau sạch bụi đất, đội mũ rộng vành, quần áo lót vải bông nhìn rất giống hán tử giang hồ.

Ta nói để ta thử dán râu lên mặt nhưng Mẫn Chậm bảo ta có dán cũng vô ích, người khác sẽ nhận ra ngay.

Ta không phục, đi bên cạnh y nói: "Lần trước ta cũng nhận ra ngươi còn gì!"

Mẫn Chậm không giải thích được nên đánh trống lảng: "Đồ ngốc, hay là ta dạy ngươi khinh công nhé?"

Ta dừng lại, do dự nói: "Trước đây tiên sinh từng dạy ta, chỉ là tay chân ta vụng về không học được."

Mẫn Chậm nói: "Ngươi cứ làm dược đồng cả đời không được sao?"

Băng qua rừng trúc, ta nhặt cành trúc múa may loạn xạ.

Ta bày ra tư thế rồi chạy trên đường lát đá đuổi theo y: "Mẫn thiếu hiệp, xem kiếm đây!"

Mẫn Chậm cũng bẻ nhánh cây chặn lại, buồn cười nói: "Ngươi đừng làm chuyện ngốc nữa đi."

Miệng y nói ta làm chuyện ngốc nhưng vẫn đùa giỡn với ta dọc đường, khóe môi dưới mũ rộng vành dường như mỉm cười.

Ta cười khúc khích: "Mẫn thiếu hiệp, ngươi đẹp lắm, cười nhiều lên một chút."

Mẫn Chậm cười gằn, nâng mũ rộng vành lên để lộ đôi mắt sáng ngời nhìn ta rồi cố ý đè khóe môi xuống.

Ta nhăn mũi, nhét cành trúc vào thắt lưng rồi đưa tay kéo khóe môi y lên.

Chậc, râu cằm giả của y lởm chởm quá.

124.

Trong thôn vẫn đang bán hàng rong, ta định mua thêm một món đồ chơi làm bằng đường cho Đường đại hiệp nhưng sợ khi hắn về thì đường đã tan hết, hay là chờ lần sau dẫn hắn đi mua với ta vậy.

Ta xoay người nhìn chằm chằm ông già nặn đồ chơi bằng đường, nhất thời không phát hiện Mẫn Chậm đã đi chỗ khác.

Tiếng đao thương va chạm leng keng làm ông già quẳng đồ chơi bằng đường của ta xuống đất.

Ta mở to mắt nhìn xem chuyện gì xảy ra.

Chỉ thấy mấy người áo đen bịt mặt đang đuổi theo Mẫn Chậm ra chiêu, nhìn rất đáng sợ.

Ta đã nói cách ăn mặc của y không đáng tin cậy mà, chẳng phải bị nhận ra ngay lập tức đó sao!
 
[Hoàn][Đm/Np] Làm Người Qua Đường Ta Bị Công Hai Nhắm Trúng
2 | 41


125.

Ta rất muốn xông tới giúp Mẫn thiếu hiệp nhưng trong tay ta chỉ có món đồ chơi bằng đường, cũng chưa học được khinh công bay cao nên chỉ có thể sốt ruột đứng nhìn, chẳng biết tới đó có làm y phân tâm không nữa.

Bọn người kia ra tay vô cùng độc ác chứ không giống mấy trò xiếc lúc trước ta tưởng tượng.

Dù võ công Mẫn Chậm có cao đến mấy cũng không địch nổi mấy người ra chiêu từ bốn phương tám hướng, rốt cuộc lần này vẫn rơi vào thế yếu.

Hình như y sợ việc này liên lụy đến ta nên cố ý dẫn những người kia ra xa ta.

Thấy sau lưng y có kẻ muốn phóng dao găm, trong lòng ta giật mình, đầu óc chưa kịp suy nghĩ thì chân đã dậm xuống đất một cái rồi ném đồ chơi bằng đường trong tay đánh rơi ám khí bay về phía Mẫn Chậm.

Hình như, hình như là cảm giác khinh công!

Rõ ràng trước kia ta chưa bao giờ thành công cả!

Trong tiếng gió lướt qua tai, năm giác quan của ta chợt trở nên cực kỳ nhạy cảm, mọi động tác nhỏ nhất của người khác đều cảm nhận rõ ràng, nhờ vậy có thể phán đoán chính xác những thích khách kia sắp ra chiêu gì.

Chắc không phải Minh Tâm Đan phát huy tác dụng đấy chứ!?

Ta cũng không kịp nghĩ nhiều, chỉ thấy đan điền nóng lên, một dòng nước ấm lan ra tứ chi, trong chớp mắt ta ôm Mẫn Chậm vào lòng rồi tung chưởng về phía đám thích khách sau lưng y.Có lẽ Mẫn thiếu hiệp bị ta làm cho choáng váng, y nép trong ngực ta không có động tĩnh gì, đợi ta hạ gục mấy thích khách kia xong y mới lắp bắp: "Vân Hòa, ngươi......"

Ta sợ đám thích khách ngã xuống đất sẽ đuổi theo nên vội vàng bảo y: "Mẫn thiếu hiệp, ngươi đừng nói gì hết, ta đưa ngươi đi trước đã."

Mẫn Chậm thật sự không nói gì nữa.126.Ta ôm y băng qua rừng trúc chạy về sân sau chùa.

Thấy chung quanh không có ai, ta mới thở phào nhẹ nhõm nói với Mẫn Chậm sắc mặt ngưng trọng: "Mẫn thiếu hiệp, tạm thời bọn hắn sẽ không đuổi theo được đâu."

Mẫn Chậm nói: "Ừ."

Ta nói: "Lúc nãy nguy hiểm thật, làm ta sợ muốn chết."

Mẫn Chậm im lặng rồi cao giọng hỏi: "Ngươi sợ chết à?"

Thế mà y không tin ta.Ta thở dài một hơi rồi giúp y thay thuốc cho vết thương trước đó.

Vết thương trên lưng y đã bắt đầu đóng vảy, máu không còn ứa ra, mạch tượng cũng khá tốt."

Khi nào về ta sẽ hỏi tiên sinh có thuốc làm mờ sẹo không."

Ta vừa quấn băng cho y vừa nói.Lúc đầu Mẫn Chậm có vẻ không thích ta nhúng tay vào chuyện của y, chẳng biết cúi đầu nghĩ gì mà lại đồng ý để ta bôi thuốc cho y.Y im lặng một hồi mới nói với ta: "Không cần làm mờ sẹo, cũng đâu nhiều lắm, cứ để nó lại đi."

Ta thắc mắc: "Sao phải giữ lại?"

Mẫn Chậm cúi đầu bẻ ngón tay, trầm thấp nói: "Để nhớ rõ mình đã chịu khổ thế nào, sau này có bản lĩnh mới từ từ trả lại hết."

"Nếu trong lòng chỉ nhớ đến đau khổ thì trong miệng cũng chỉ nếm được cay đắng thôi."

Ta lại buộc tóc lên cho y, đang nói nửa chừng thì sực nhớ ra món đồ chơi bằng đường ta mua.Khoan đã......

Hình như ta ném nó đi mất rồi!Vậy là giờ ta không có đồ chơi bằng đường để ăn nữa!Ta tủi thân, đang định kể lể với Mẫn thiếu hiệp về huynh đệ đồ chơi bằng đường xui xẻo mất mạng của ta thì y đột nhiên mở miệng ngắt lời ta: "Ngươi và Đường Phiếm ai lợi hại hơn?"

Ta nói: "Nhất định là Đường đại hiệp rồi!"

Mẫn Chậm lại hỏi ta: "......Võ công này của ngươi lấy đâu ra?"

Ta im lặng một lát rồi chồm tới thì thào vào tai y: "Vì ta ăn một viên đan dược có thể phóng đại nội lực nên hình như bây giờ có thêm một trăm năm công lực......"

Nhưng ta cứ thấy công lực này không phải của ta, biết đâu sau này sẽ không còn nữa nhỉ?Y quay đầu nhìn ta chằm chằm rồi cười nhạt: "Ai ngờ thiên hạ đệ nhất là bộ dạng này chứ?"

Ta cười ngượng rồi sờ cổ mình.Giọng điệu này của y cứ như ta chính là thiên hạ đệ nhất vậy.Mẫn Chậm chống cằm, vươn tay kia ra ôm lưng ta rồi nhướn mày nói: "Nghe nói người giang hồ có một quy tắc."

Ta dỏng tai lên nghiêm túc nghe y truyền thụ kiến thức giang hồ.Mẫn Chậm nói: "Hôm nay ngươi cứu ta một mạng, lẽ ra ta phải báo đáp ngươi......"

Nói đến đây y im bặt rồi nhìn lảng đi chỗ khác, khuôn mặt mỹ nhân ửng đỏ như hoa đào trên núi tháng Tư.Ta nhìn y, thấy y mất tự nhiên vuốt tóc mai, lông mi dài khẽ rung động.Một lát sau y quay sang nhìn ta nói: "Vân Hòa, ngươi muốn ông báo đáp gì......"

Ta ngại ngùng nói với vẻ rộng lượng: "Không cần báo đáp cũng được."
 
[Hoàn][Đm/Np] Làm Người Qua Đường Ta Bị Công Hai Nhắm Trúng
2 | 42


127.

Mẫn Chậm cứ đinh ninh dù Vân Hòa có là kẻ ngốc thì nghe y nói vậy cũng phải hiểu được ý mình.

Nào ngờ đối phương lại tỏ vẻ rộng lượng vào lúc không cần nhất!

Lúc nãy y đã suy nghĩ rất nhiều, trong lòng dám chắc Vân Hòa có tình cảm khác với mình, nếu không ai lại tốt đến mức ngày ngày quan tâm chăm sóc y chứ?

Kết quả đồ ngốc này lại bảo không cần y báo đáp?

Đệt!

Mẫn Chậm nhẫn nhịn nửa ngày, nhịn không được nói tiếp: "Ông chỉ hỏi ngươi lần này thôi đấy, lần sau chẳng còn cơ hội đâu."

Thiếu niên kia nhếch môi cười, đôi mắt đen láy nhìn y nói: "Mẫn thiếu hiệp, ngươi nhớ đến ta là được rồi."

128.

Ta luôn không hiểu được tâm tư của Mẫn thiếu hiệp.

Ta nói ta không cần báo đáp thì y lại hậm hực ngồi xuống giữa giường, làm thế nào cũng không chịu nói chuyện với ta.

Ta nói hay là y mua cho ta hai món đồ chơi bằng đường cũng được.

Mẫn Chậm mắng ta không có chí lớn.

Vậy mà cũng bị mắng là không có chí lớn sao!

Ta càng nghĩ càng không biết y muốn nói gì, đành phải khoác áo nằm quay lưng về phía y, bắt đầu nghĩ đến Đường đại hiệp.

Hắn có gặp chuyện gì không?

Ta có nên đi tìm hắn không?

Hay là cứ tiếp tục ở lại đây?

Nếu không ngày mai đến hỏi lão phương trượng xem Đường đại hiệp ở đâu, ta lén tới đó chắc sẽ không cản trở hắn đâu.

Nghĩ tới nghĩ lui lại nghĩ tới tiên sinh.

Liệu tiên sinh có thừa dịp ta vắng mặt để ra tiệm ăn ngon uống sướng không?

Y keo kiệt lắm, cứ sợ ta ăn tốn tiền nên không chịu dẫn ta xuống núi ăn thịt.

Dù vậy mấy ngày nay không gặp y thì trong lòng ta vẫn rất nhớ y.

Còn chưa nghĩ xong thì cơn buồn ngủ đã ập tới, ta ngáp một cái rồi nhanh chóng lâm vào mộng đẹp.

Giấc ngủ này không yên ổn lắm.

Lạnh.

Cực kỳ lạnh.

Lúc đánh nhau đan điền nóng rực mà giờ cứ như đang chứa một khối băng lớn, tay chân ta bắt đầu run rẩy, chẳng khác nào máu toàn thân đều đông lại.

Chẳng lẽ ta dùng bao nhiêu nội lực thì phải chịu lạnh bấy nhiêu sao?

Nghĩ vậy môi ta run rẩy gọi một tiếng "tiên sinh".

Tiên sinh cứu, cứu ta......

Huhuhu ta sắp bị chết cóng rồi......

Ta đang co ro thân thể sắp bị đông cứng muốn thăng thiên thì chợt cảm thấy một hơi ấm yếu ớt.

"Ngươi sao thế......"

Ta mơ hồ nghe thấy tiếng Mẫn Chậm, giống như vớ được cọng cỏ cứu mạng vội vàng nằm đè lên người y.

"Mẫn, Mẫn thiếu hiệp, mau cứu ta......"

Ta khóc nức nở, cọ bờ môi lạnh cóng vào mặt và cổ y. ......

Trên người Mẫn thiếu hiệp chẳng ấm lắm!

Thể chất y cũng lạnh, lòng bàn tay lạnh toát.

Nhưng vẫn có chút nhiệt độ.

Mẫn thiếu hiệp kéo tóc ta, y nhổm dậy ngăn chặn miệng ta, bàn tay áp lên lưng ta.

Nội lực ấm áp từ lòng bàn tay y truyền sang huyết mạch của ta.

Nhưng đây chỉ là hạt cát trong sa mạc, sau khi sự ấm áp ngắn ngủi qua đi thì giá rét thấu xương lại ập tới.

"Lúc nãy còn nói ngươi không có chí lớn," Mẫn Chậm nghiến răng nói bên tai ta, "Vân Hòa, bệnh này của ngươi đúng là lợi hại thật đấy!"

Ta rùng mình vì lạnh, kéo tay y đến cởi vạt áo trước ngực ta rồi bảo y: "Mẫn, Mẫn thiếu hiệp, lòng ta không có chí lớn nhưng chỗ tim có một nốt ruồi nhỏ......

Ngươi, ngươi có muốn nhìn không......"

Lẽ nào phải có người làm chuyện đó với ta thì cái lạnh trên người ta mới vơi bớt sao?

Nhưng Mẫn Chậm sẽ, sẽ chịu chứ......

Mẫn Chậm cũng chẳng nói có đồng ý không.

Y nói: "Đệt."

Sau đó cúi đầu hôn ta.
 
[Hoàn][Đm/Np] Làm Người Qua Đường Ta Bị Công Hai Nhắm Trúng
2 | 43


129.

Nói thật nếu việc này bị các hòa thượng biết thì sợ là ta và Mẫn thiếu hiệp phải cuốn gói trốn đi ngay trong đêm.

Nhưng ta lạnh đến mức không nghĩ được nhiều như vậy, hai chân quấn trên lưng Mẫn Chậm, vội vàng hôn cổ y, muốn hấp thu nhiều hơi ấm hơn từ người y.

Mẫn Chậm rít lên rồi lại mắng "Đệt".

Có lẽ ta đã vô ý sờ đến chỗ đau của y.

Mẫn Chậm cởi đồ ra.

Trong lúc thần chí không rõ ta thấy được đôi mắt sáng rực như đom đóm của y, lẩm bẩm gọi tên y: "Mẫn thiếu hiệp......"

Y gỡ râu quai nón và lau sạch bụi đất, lộ ra gương mặt hệt như thiên thần khắc từ bạch ngọc.

Thật đẹp.

Y nâng mông ta lên rồi cúi xuống hôn chụt miệng ta một cái, cắn răng nghiến lợi nói: "Ông còn tưởng ngươi tứ đại giai không không cần báo đáp nữa chứ!"

Cửa Phật trang nghiêm, ta và Mẫn Chậm lại ở đây lục căn không tịnh.

Ta đang kêu rên vì Mẫn Chậm mò tay xuống dưới thì y đột nhiên ngậm lấy môi ta, một lát sau mới buông ra rồi bảo ta: "Có tiếng bước chân đấy."

Ta run rẩy hỏi nhỏ: "......

Làm sao bây giờ?"

Mẫn Chậm nói: "Muốn ở đây làm tiếp thì hai chúng ta không được lên tiếng, biết chưa?"

Ta gật đầu.

Y từ từ nới lỏng miệng nhỏ kia rồi kề vào tai ta nói: "Chẳng lẽ ngươi vẫn muốn làm chuyện này với ta nên mới đọc những thoại bản kia sao......"

Mẫn Chậm trở mình, ta quấn chăn ngồi xuống trên bụng y.

Y dựa vào đầu giường, một tay đâm chọc chỗ đã bắt đầu ướt át của ta, một tay nắm cằm ta ngửa đầu hôn lên.

Ta đưa tay ôm mặt y, tóc y xuyên qua kẽ ngón tay ta, cứ như ta đang ôm một khối băng mát lạnh vậy.

Ta cười ngây ngô rồi cọ mũi vào mí mắt y nói: "Mẫn thiếu hiệp, Bồ Tát có cho phép ngươi làm chuyện này trong chùa không?"

Mẫn Chậm nói: "Kệ Bồ Tát chứ, đã bao giờ nghiêm túc lắng nghe ông đây nói đâu."

Y thân mật với ta chừng nào thì trên người ta ấm áp chừng ấy.Vật sưng phồng thô to giữa chân ta vuốt ve cửa huyệt sũng nước của ta, ta nghe thấy tiếng hít thở nặng nề cố kiềm chế của Mẫn Chậm, y ôm ta mạnh hơn, dương vật lập tức tiến vào.Ta thử làm y ra vào dễ hơn nhưng chưa chuẩn bị xong thì đã thấy ngoài cửa sổ thấp thoáng ánh đèn, theo sau là tiếng nói chuyện của hai tiểu hòa thượng càng lúc càng gần.Hình như Mẫn Chậm cũng bị thanh âm kia làm giật mình nên lập tức đưa tay đè ta xuống.Y vừa đè như thế thì vật to lớn hùng dũng kia lập tức chui tọt vào, ta bị đâm đến ngón chân tê dại, nhích người muốn ngồi dậy, Mẫn Chậm lập tức trở mình đè ta dưới thân rồi kéo chăn bọc kín hai chúng ta, lần này ta tuyệt đối không thể động đậy được nữa.Y cũng đang gấp rút thở phì phò, phía dưới kết hợp chặt chẽ với ta, chôn sâu trong thân thể ta."

Vân Hòa, ngươi chặt quá!"

Mẫn Chậm bịt miệng ta, hai mắt nhìn ta chằm chằm, vội vàng nói nhỏ, "Ngươi đừng khóc, không phải ta cố ý vào ngay đâu......"

Y muốn rút dương vật ra, kết quả hai tiểu hòa thượng kia liếc vào, thế là y lại nằm rạp xuống, đè vào chỗ mẫn cảm còn đang run lên của ta.Có lẽ y cũng chưa kịp phản ứng nên lần này y bắn đầy bên trong ta.Mẫn thiếu hiệp phản ứng mạnh hơn ta, đợi sau khi ánh sáng bên ngoài biến mất, y tức hổn hển bảo ta: "Chẳng phải chưa làm bao giờ sao!

Ta làm đâu có nhanh vậy......Ngươi thử làm thêm mấy lần với ta đi!"

Trước mắt ta hiện lên đầy sao, lồm cồm ngồi dậy, sau mông chảy ra tinh dịch y bắn sớm.Mẫn Chậm nói: "Ngươi sẽ không từ chối đấy chứ?"

Ta dần cảm thấy trong đan điền có dòng nước ấm tụ lại, thế là A Di Đà Phật một tiếng rồi nói với Mẫn thiếu hiệp: "Mẫn thí chủ cứ tùy ý đi."
 
[Hoàn][Đm/Np] Làm Người Qua Đường Ta Bị Công Hai Nhắm Trúng
2 | 44


130.Lần trước chúng ta kể đến đoạn Kim công tử đang trên đường cầu hôn thì có duyên gặp lão nhạc phụ Giang thần y, hai người vừa quen đã thân (?), đánh nhau túi bụi.Đánh được nửa chừng Giang Quỳnh Trúc mới nhớ ra việc cấp bách không phải là giết Kim Chu mà là đi tìm cải trắng của mình, thế là nghiêm mặt thu tay lại nói: "Lần này ta có chuyện quan trọng, không rảnh đánh nhau với ngươi nữa đâu."

Kim Chu: "......"

Không rảnh đánh nhau với hắn thì đừng có đánh mấy canh giờ liền vậy chứ!

Bộ y phục tân lang hắn đặt may riêng đã bị cứa rách te tua!Nhưng nghĩ đến kẻ trước mặt này dù thế nào cũng là trưởng bối của Vân Hòa, Kim công tử đành nén giận chắp tay khom người chào, bày ra khuôn mặt tươi cười ôn nhuận như ngọc nói: "Vậy tiên sinh cứ đi thong thả......"

Giang Quỳnh Trúc cười lạnh một tiếng, đang định nhấc chân rời đi thì lại nghe Kim Chu ở phía sau nói thêm một câu: "Bình thường A Hòa đều đi chung với tiên sinh mà......

Giang tiên sinh, A Hòa ở lại núi Thanh Lộc à?"

Giang Quỳnh Trúc trừng mắt: "Y có ở trên núi hay không thì liên quan quái gì đến ngươi?"

Kim công tử xòe quạt cười ngượng ngùng: "Nếu tiên sinh bận việc quan trọng thì tại hạ tình nguyện chăm sóc A Hòa giùm......"

Hắn còn chưa dứt lời thì Giang Quỳnh Trúc lại đột ngột vung chưởng đánh tới.Chưởng pháp núi Thanh Lộc không đáng sợ nhưng toàn thân Giang Quỳnh Trúc đều là độc, Kim Chu không muốn dính vào rắc rối này nên đành phải liên tiếp lui ra sau rồi phi thân lên đỉnh kiệu thở dài: "Tiên sinh đang bận việc thì đừng ở đây dây dưa với tại hạ mới phải chứ?"

Toàn thân đầy bụi đất thế này đâu thể trực tiếp đến gặp A Hòa được......Kim công tử đang nghĩ ngợi thì chợt thấy sau ngã rẽ đường núi có người khác đi tới, cuối cùng hắn nói: "Giang Quỳnh Trúc, sau khi A Hòa thành thân với ta sẽ không cần lo cơm ăn áo mặc, ngươi có gì không hài lòng hả?"

Giang Quỳnh Trúc cười lạnh: "Chi bằng hạ độc cho nát cuống họng ngươi ngay tại đây đi."

131.Dạo này Đường Phiếm phải chạy mấy chỗ, để trở về sớm hơn hắn buộc lòng phải đi đường tắt.Đúng lúc này lại gặp được hai người quen.Vẻ mặt hắn chẳng thay đổi mấy, chỉ nghĩ thầm trong lòng xem có nên đi tới chào hỏi không.

Một vị là công tử nhà giàu lúc trước hắn và Mẫn Chậm từng đắc tội, còn vị kia là sư phụ A Hòa.Bầu không khí hình như không thích hợp để nói chuyện lắm.Hay là cứ tránh đi nhỉ?"

Heo......

Đường Phiếm?!"

Giang Quỳnh Trúc gọi hắn lại.Đường Phiếm dừng chân rồi gật đầu với đối phương."......

Cải trắng của ta đâu!?"

Giang Quỳnh Trúc hỏi hắn.Trên gương mặt lạnh lùng cứng rắn của Đường Phiếm lộ vẻ mờ mịt: "Cải trắng?"

Giang Quỳnh Trúc nói: "Y ở đâu?"

Đường Phiếm suy nghĩ một hồi, rốt cuộc hiểu ra đối phương nói đến Vân Hòa nên chắp tay đáp: "Y đang ở chùa chờ ta."

Giang Quỳnh Trúc giận dữ nói: "Ngươi bỏ y lại chùa rồi chạy mất à!?

Để y lại với một đám đầu trọc sao?"

Kim công tử quay đầu nhếch môi suy tư, nếu lời này của Giang Quỳnh Trúc đến tai đám hòa thượng kia thì chỉ sợ giang hồ lại nổi lên một trận gió tanh mưa máu......

Nhưng sao Đường Phiếm lại lấy cải trắng của Giang Quỳnh Trúc?

Chẳng lẽ là cải trắng làm bằng ngọc?Hắn nhất thời không hiểu hai người kia đang nói gì nên tùy tiện chen vào hỏi: "Để cải trắng trong chùa có sao đâu?

Chắc các hòa thượng đâu thiếu thốn gì mà phải ăn rau này?"

132.Kim Chu: "?"

Sao chẳng ai nói năng gì hết vậy?

Hắn nói gì sai à?133.Ta quấn chăn bừng tỉnh khỏi giấc mộng.Mẫn Chậm bị ta đánh thức theo.

Y cào mái tóc dài rối bù rồi tức giận hỏi ta: "Làm gì?

Ngươi không mệt à?"

Ta nói: "Ta mơ thấy tiên sinh, Kim công tử và Đường đại hiệp đang uống rượu chơi oẳn tù tì."

Mẫn Chậm: "?"

Mẫn Chậm nói: "Ông thấy dù trời có sập thì ba người họ cũng không đời nào uống rượu chơi oẳn tù tì với nhau đâu!"
 
[Hoàn][Đm/Np] Làm Người Qua Đường Ta Bị Công Hai Nhắm Trúng
2 | 45


134.

Xưa nay ta vốn không câu nệ tiểu tiết nên cũng chẳng thấy kỹ năng giường chiếu kém cỏi của Mẫn thiếu hiệp có gì to tát......

Chỉ là muốn bán tin này cho cô nương viết sách dưới núi Thanh Lộc thôi.

Đương nhiên ta không thể nói ra chuyện này được, nếu không Mẫn Chậm lại mắng ta mất.

Sau khi ngồi dậy ta bắt đầu an ủi y, nhưng càng an ủi thì y càng tức giận, còn nói lần sau nhất định phải rửa nhục bằng cách chơi ta liệt giường.

Ta bịt miệng y nói: "Mẫn thí chủ, ở Phật đường hai ta vẫn nên thận trọng từ lời nói đến việc làm thôi."

Mẫn Chậm để lại dấu răng trên mu bàn tay ta.

Y thật hung dữ.

Nhưng lúc hung dữ cũng vẫn đẹp, khóe mắt hơi xếch lên, khuôn mặt mỹ nhân tràn đầy khí chất thiếu niên phóng khoáng, ta ngắm y một hồi, nhịn không được thừa dịp y lau dao găm chồm tới hôn nhẹ lên má y một cái.

Mẫn Chậm liếc nhìn ta, cười khẩy nói: "Nếu kẻ khác dám làm thế thì giờ đã rơi đầu xuống đất rồi đấy."

Ta nói: "Mẫn thiếu hiệp, ta cứu ngươi một mạng, đêm qua ngươi cũng cứu ta một mạng, giờ chúng ta không ai nợ ai nữa."

Mẫn Chậm nói: "Ta đã làm gì mà cứu mạng ngươi?

Không lên giường với ngươi thì ngươi sẽ chết hay sao?"

Ta trầm ngâm nói: "Chắc vậy."

Mẫn Chậm có vẻ không tin ta, y lườm ta như đang lườm sắc quỷ rồi tiếp tục lau dao găm của mình.

135.

Các tiểu hòa thượng đang gõ mõ trong Phật đường.

Ta hỏi Mẫn Chậm có thể dẫn ta đi gặp phương trượng ở đây được không, ta muốn biết Đường đại hiệp đã đi đâu.

Mẫn Chậm nói: "Lão già kia tính tình không tốt lắm, ngươi nói chuyện với hắn phải cẩn thận một chút."

Ta chắp tay trước ngực đứng bên ngoài cúi lạy tượng Phật rồi hỏi Mẫn Chậm: "Người xuất gia lòng dạ từ bi, sao tính tình lại không tốt chứ?"

Mẫn Chậm bình thản nói: "Suy cho cùng thì con người sao có thể đoạn tuyệt với thất tình lục dục được?

Ngoài mặt hắn nói với ngươi kiểu này nhưng trong lòng luôn ghi thù.

Cũng như ta bị hắn phạt chép kinh ngoài miệng thì nói "Biết lỗi" nhưng trong lòng lại nghĩ "Cứt chó" vậy thôi." ......

Mẫn thiếu hiệp miễn cưỡng chính mình thật vất vả!

Thế là trên đường đi ta cứ mãi thấp thỏm, sợ lát nữa mình lỡ lời thì ban đêm sẽ bị phương trượng ám sát ngay tại đây.

Ánh nắng dìu dịu, mấy ngày nay thời tiết mát mẻ, trong sân thoang thoảng hương hoa, tiếng nước chảy róc rách bên hòn non bộ.

Đi theo Mẫn Chậm dọc hành lang lại gặp tiểu hòa thượng gánh nước lần trước.

Nghe ta nói muốn đi tìm phương trượng, hắn vội vàng ngăn cản ta: "Dạo này tâm tình phương trượng không tốt, nếu đại hiệp không có chuyện gì gấp thì đừng đi tìm hắn."

Ta gật đầu nói: "Là chuyện cấp bách."

Nhớ lại những lời Đường Phiếm nói với ta trước khi đi thực sự quá nguy hiểm, theo tình tiết trong thoại bản thì chuyến này chắc chắn hắn sẽ gặp rắc rối to, ta vẫn phải nghĩ cách tìm hắn mới được.

Tiểu hòa thượng bảo ta phương trượng của bọn họ thỉnh thoảng sẽ đưa ra mấy yêu cầu khó lòng thực hiện.

Mẫn Chậm đứng bên cạnh nói: "Ví dụ như bắt ngươi nhặt ba trăm sợi tóc của khách hành hương chẳng hạn......"

Im lặng một hồi, tiểu hòa thượng mới mở miệng nói tiếp: "A Di Đà Phật, chúc hai thí chủ may mắn, tiểu tăng đi đốn củi trước đây."

Mẫn Chậm nhìn theo tiểu hòa thượng đi xa rồi thì thầm với ta: "Lúc trước ta còn ở đây, có lần lão già kia nói đốn bao nhiêu cây củi thì đổi được bấy nhiêu hạt cơm."

Ta đau lòng hỏi: "Vậy ăn làm sao no được?"

Mẫn thiếu hiệp gật đầu: "Bởi vậy ta khiêng củi ra ngoài đổi lấy tiền rồi đi ăn mì Dương Xuân, ai thèm ăn tí cơm này chứ!"

Ta: "......"

Giờ Mẫn thiếu hiệp vẫn có thể nghênh ngang xuất hiện ở chùa này chắc hẳn lão phương trượng kia phải từ bi lắm.
 
[Hoàn][Đm/Np] Làm Người Qua Đường Ta Bị Công Hai Nhắm Trúng
2 | 46


137.

Mẫn Chậm miêu tả lão phương trượng vừa hung dữ vừa quái dị, đến nỗi khi ta ngồi trước mặt ông lão mặt mũi hiền lành kia thì trong lòng có hơi thất vọng.

Ta ngồi quỳ chân trước mặt lão phương trượng, lễ phép nói lý do ta đến đây.

Ta nói trên người Đường đại hiệp vốn bị thương nên muốn tìm hắn xem thế nào.

Lông mày dài hoa râm của lão phương trượng nhướn lên, giương mắt nhìn ta rồi hỏi ta và Đường Phiếm có quan hệ thế nào.

Ta nghĩ ngợi rồi nói ta là bạn tốt của hắn.

"Hắn đã dặn lão nạp không được nói ngươi biết hắn đi đâu."

Phương trượng nói, "Ngươi cứ chờ trong chùa đi."

Ta nói: "Nhưng lỡ đâu......"

Phương trượng không để ý tới câu hỏi của ta mà hỏi ngược lại: "Ngươi và Mẫn Chậm làm sao quen nhau?"

Ta định nói nhờ thoại bản nhưng lại sợ phương trượng hỏi ta đọc thoại bản nào nên chỉ có thể hàm hồ nói: "Ta chải tóc cho y, y nướng khoai lang cho ta......

Hai chúng ta còn đi mua đồ chơi bằng đường nữa."

Còn chuyện sưởi ấm thì tạm thời bỏ qua đi.

"Trong thời gian y ở chùa chưa từng nói ai là bạn mình cả."

Phương trượng niệm A Di Đà Phật rồi nói, "Thí chủ có thể chịu được tính nết y chắc phải là người nhẫn nại lắm."

Ta nói: "Làm bạn với Mẫn thiếu hiệp ta cũng rất vui, sao có thể nói là nhẫn nại chứ?"

Lão phương trượng nhắm mắt im lặng giây lát rồi thở dài: "Năm đó y trộm tiền hương hỏa bỏ đi, sau khi biết tin mẹ mình qua đời thì bắt đầu hận lão nạp."

138.

Thiếu niên bị các hòa thượng bắt về chùa mặt mũi lấm lem bụi đất, hai mắt đỏ hoe tràn đầy nước mắt và oán hận không cam lòng.

Y ngủ trong kho củi, cảm thấy củi khô đắp lên người vừa lạnh vừa thô ráp nhưng lại không chịu cúi đầu nhận lỗi với lão hòa thượng.

Nếu y đi sớm một bước, sớm rời khỏi miếu hoang này một ngày thì có phải sẽ đưa được số tiền này cho mẹ mình chữa bệnh không?

Ai cũng nói Phật Tổ Bồ Tát phổ độ chúng sinh, vậy sao y không thể đem số tiền hương hỏa kia cứu mẹ mình chứ?

Mẫn Chậm bé nhỏ trằn trọc, thân thể gầy yếu đau nhức nhưng tim càng đau hơn.

Y liên tục lau nước mắt, mắng Bồ Tát ở trên cao kia.

Mẹ y từng xem bói, nói y có thể kết lương duyên và sống một đời hạnh phúc.

Y không tin chuyện nhảm nhí kia.

Y không tin bất kỳ kẻ nào, trên đời chẳng ai thương y cả.

Từ đó trong lòng y chỉ còn thung lũng hoang vu và gió tuyết gào thét.

139.

Ta thò đầu ra sau cây cột gọi Mẫn thiếu hiệp.

Y khoanh tay dựa vào lan can sơn đỏ, trên khuôn mặt mỹ nhân lộ vẻ thờ ơ, chẳng biết đang nghĩ gì.

Mẫn Chậm liếc mắt nhìn ta: "Hắn nói ngươi biết chưa?"

Ta nhếch môi cười với y: "Phương trượng nói muốn nhờ ta khiêng tượng Phật xuống, lát nữa sẽ nói ta biết chỗ Đường đại hiệp."

Mẫn Chậm cười xùy: "Chẳng lẽ hắn bắt ngươi khiêng tượng Phật nặng ngàn cân trước chùa sao?

Chắc là không muốn nói cho ngươi biết chứ gì?"

Ta nói: "Hả?"

140.

Chẳng biết có phải tượng Phật bọn họ mua bị thiếu cân hay không mà ta không tốn chút sức nào để khiêng nó đến chỗ ở của lão phương trượng.

Đám tiểu hòa thượng nghẹn họng nhìn ta trân trối, ngay cả kinh cũng quên đọc.

Lão phương trượng rũ mắt nhìn nền đất bị tượng Phật làm lún xuống, im lặng chốc lát rồi ngẩng đầu nhìn ta: "......

Thí chủ đến phá chùa của lão nạp đấy à?"

Ta nói: "Hả?"

Ta nói: "Chẳng phải ngài bảo ta khiêng sao?"

Lão phương trượng nói: "Chắc Đường Phiếm sợ ngươi đi đại khai sát giới mới không cho lão nạp nói ngươi biết hành tung chứ gì?"

Mẫn thiếu hiệp vốn đang xụ mặt nhìn lão hòa thượng chằm chằm, nhưng nghe hai người chúng ta nói mấy câu này thì đột nhiên quay mặt đi cười trộm.

Các tiểu hòa thượng lấp ló bên ngoài cũng cười theo.

Lão phương trượng liếc Mẫn Chậm rồi lại nhìn ta, thở dài nói: "A Di Đà Phật, thí chủ khiêng tượng Phật về chỗ cũ rồi lão nạp sẽ nói ngươi biết Đường Phiếm đã đi đâu."
 
[Hoàn][Đm/Np] Làm Người Qua Đường Ta Bị Công Hai Nhắm Trúng
2 | 47


141.Mẫn Chậm cũng đi chung với ta.Y nói sợ ta ngốc sẽ bị người khác rủ rê vào tà đạo, không yên tâm nên phải đi theo ta.Đương nhiên Mẫn thiếu hiệp nói vậy cũng có ý tốt nhưng thỉnh thoảng y vẫn bị người ta truy nã truy sát, ta đi với y cũng không thể lơ là cảnh giác, chỉ sợ có thích khách nào đó nhảy ra đâm sau lưng y."

Chúng ta vẫn nên kín đáo thì hơn," ta ngồi xếp bằng trên giường khách điếm lo âu nói với Mẫn Chậm, "Cứ đánh nhau mãi không phải là cách hay."

Ta không sợ kết thù oán với người khác vì chuyện này mà chỉ lo tiên sinh sẽ bị liên luỵ.Hơn nữa việc cấp bách là tìm Đường đại hiệp, không thể để mấy chuyện vặt vãnh khác làm vướng chân được.Mẫn Chậm trầm ngâm giây lát rồi nói: "Thế thì vẫn phải dán râu quai nón thôi......"

Ta vừa định mở miệng nói thứ đó chỉ vô ích thì thấy Mẫn thiếu hiệp hất cằm lên rồi cau mày nói: "Thật chẳng hiểu sao bọn hắn lại nhận ra ông nữa."

Ta cúi đầu mân mê ngón tay y nói khẽ: "Chẳng phải người ngồi đối diện chúng ta lúc uống trà cũng có thể nhìn ra ngay là nữ giả nam sao?

Bởi vậy......"

Ý ta muốn nói khí chất của một người không thể tuỳ tiện xóa đi, huống chi y dịch dung cũng chẳng giỏi lắm.

Y là mỹ nhân nói chuyện thô tục nhưng không thể đánh đồng với những kẻ phàm tục khác, bị kẻ thù nhận ra cũng là bình thường.Còn chưa nói ra miệng thì đã thấy Mẫn Chậm kinh ngạc hỏi: "Đó là nữ nhân thật sao!?

Cô nương nào có thể gọi ba con gà quay và hai ấm rượu trắng một mình chứ......"

142.Ây da, nếu y nói ra thành kiến này trước mặt cô nương kia thì hai chúng ta lại chuốc thêm một kẻ thù rồi.143.Ta có một thân nội lực xài mãi không hết, dùng mãi không cạn nhưng mỗi lần dùng bao nhiêu thì ban đêm ta lại phải chịu lạnh bấy nhiêu.

Nghĩ cũng đúng, đây không phải thứ thuộc về ta, nếu dùng thì nhất định phải trả giá rất lớn.Mới đầu ta chỉ lén lút nhích tới tìm hơi ấm trên người Mẫn Chậm, khi thật sự lạnh không chịu nổi mới đưa tay sờ vật dưới bụng y.Mẫn Chậm nắm cằm ta hung tợn nói: "Rút tay về."

Ta tủi thân "ừm" một tiếng, tưởng y không chịu giúp ta nên quấn chăn nằm xuống.Kết quả chẳng bao lâu sau y bóp mông ta một cái rồi nói: "Nếu ngươi năn nỉ thì ông sẽ...... suy nghĩ lại."

Ta ủ rũ nói: "Vậy ta ngủ đây."

Y chỉ suy nghĩ chứ đâu nhất định sẽ đáp ứng.Nằm một hồi quần ta bị y tuột xuống.Mẫn Chậm ngồi dậy xoay mặt ta về phía y rồi tỏ vẻ tức giận hôn lên.

Môi y nhìn như hoa đào, lúc hôn cũng có vị ngọt của bánh hoa đào, ta nuốt nước miếng một cái, nhịn không được ôm cổ y rồi thè lưỡi liếm môi y."

Ngươi đúng là đồ háo sắc mà."

Mẫn Chậm trừng mắt véo môi dưới của ta.Ta bĩu môi nhìn y, lại thè lưỡi ra liếm ngón tay y đang bóp miệng ta.Mát lạnh.

Liếm lên giống như kem vậy.Lúc này Mẫn Chậm không mắng ta, y chỉ nhìn ta liếm một hồi, không nói ghét cũng chẳng nói thích.Ta ỉu xìu nói: "Mẫn thiếu hiệp, ngươi không thích thì ta không liếm nữa."

Thế là quyết định kéo quần lên ngủ.Đi ngủ sớm một chút nói không chừng sẽ hết lạnh thôi.Mẫn Chậm kéo tay ta sang bắt ta sờ chỗ phía dưới của y, đôi mắt mỹ nhân ra sức trừng ta.Ta: "......"

Ơ, y cứng rồi.
 
[Hoàn][Đm/Np] Làm Người Qua Đường Ta Bị Công Hai Nhắm Trúng
2 | 48


144.

Con người Mẫn thiếu hiệp rất kỳ quái, y không chịu giúp ta ngay mà cứ phải làm ra vẻ ta đang ép con nhà lành làm kỹ nữ, ta còn phải tỏ ra cảm kích khúm núm trước mặt y, xin y cứu mạng chó của ta.

Y cởi đai lưng rồi đưa tay níu tóc dài của ta, ở phía sau chĩa vật thô to kia giữa mông ta.

Ta ngoái đầu nhìn y, nhe răng trợn mắt nói: "Mẫn thiếu hiệp, ngươi đừng túm tóc ta chứ!"

Mẫn Chậm hừ một tiếng rồi chồm tới cắn miệng ta, trêu đùa tiến vào một chút.

Ta nghiêng đầu đưa tay nâng khuôn mặt mỹ nhân của y lên.

Lông mi y rung động, ngước mắt nhìn ta chăm chú, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.

Mẫn Chậm có một đôi mắt phượng bình thường chẳng bao giờ nhìn thẳng vào ai, cứ như y luôn tỏ thái độ khinh miệt với bất kỳ người nào.

Ta không ghét điệu bộ này của y.Mỹ nhân phải kiêu kỳ mới được.

"Đẹp không?"

Y lại tiến vào thêm chút nữa, ta rên lên, thân thể khẽ run trả lời y: "Đẹp."

Mẫn Chậm cắn tai ta, cắn cổ ta.

Giọng y đầy bất mãn: "Nhìn bộ dạng này của ngươi chẳng qua chỉ xem trọng bề ngoài của ta thôi chứ gì."

Ta vừa chịu đựng y va chạm vừa chống tay lên giường nói đứt quãng: "Mẫn, Mẫn thiếu hiệp......

Nhưng bề ngoài của ngươi, không...... không phải cũng là một phần của ngươi sao......"

Y tiến vào ta toàn bộ, ta cắn gối kêu một tiếng, muốn thảo luận việc này với y nhưng y lại đè vai ta không cho ta ngồi dậy.

"Thật sự chỉ vì gương mặt này của ta thôi sao?"

Mẫn Chậm ấn đầu ta xuống gối rồi hỏi ta.

Ta lúng búng nói: "Cũng không hẳn......"

Sau khi vùng vẫy loạn xạ mấy lần, vật của y chôn bên trong thế mà càng cứng hơn.

Rốt cuộc Mẫn Chậm muốn ta trả lời sao đây?

Đang định mở miệng hỏi y thì chợt nghe thấy ngoài cửa sổ "rắc" một tiếng, ta quay lại nhìn, khóe mắt liếc thấy một thích khách áo đen từ bên ngoài phi thân vào.

Mẫn Chậm buông lỏng tay, quay đầu nhìn rồi chửi một tiếng "đệt".

145.

Đây đâu phải quy tắc giang hồ......

Nếu không có thâm thù đại hận thì có cần chạy vào phá đám người ta làm chuyện này không chứ?

Rõ ràng thích khách kia cũng không ngờ sau khi đi đường mà hai chúng ta còn sức làm chuyện này nên sửng sốt hồi lâu mới rút ra dao găm trong tay áo.

Mũi dao găm dừng lại trước ngực Mẫn Chậm, cổ tay hắn bị ta nắm lại.

Ta cố gắng thuyết phục hắn bằng lý lẽ: "Ngài có thấy hành thích lúc này không hợp lắm không......"

Thích khách vùng vẫy một hồi nhưng không thoát được tay ta.

Hắn quay sang trừng ta, đang định đổi tay khác thì bị Mẫn Chậm nện cho một quyền vào mặt.

Tuy không hợp hoàn cảnh cho lắm nhưng khi thích khách kia ngã xuống đất ta vẫn nhịn không được cười.

Mẫn Chậm nằm xuống ôm vai ta nhìn dưới giường thăm dò.

Y lấy ra mấy cây ngân châm trong tay áo kẹp giữa hai ngón tay rồi ghim vào cổ thích khách kia.

Ta hỏi y: "Đó là gì vậy?"

Mẫn Chậm chép miệng lầm bầm: "Châm mê hồn lúc trước Giang Quỳnh Trúc bán cho ta, đủ để hắn ngủ ba ngày ba đêm......

Sao cứ đến lúc này thì lại có người phá đám thế nhỉ?"

Y vừa nói vừa chọc chọc phía dưới làm ta không chịu được khuỵu gối xuống.

Phía dưới của ta ướt sũng, đan điền cũng dần nóng lên.

Mẫn Chậm đưa tay tuốt vật cứng rắn kia của ta rồi thì thầm với ta: "Ông chưa bao giờ làm thế này cho ai đâu đấy."

146.

Ta nghĩ cũng đúng, kỹ năng của y vụng về quá đi mất.
 
[Hoàn][Đm/Np] Làm Người Qua Đường Ta Bị Công Hai Nhắm Trúng
2 | 49


147.

Tất nhiên Giang Quỳnh Trúc không muốn phí thuốc kéo dài tính mạng cho heo rừng, nhưng nếu con heo rừng này chết giữa đường thì chỉ sợ cải trắng của y sẽ khóc sập trời lở đất.

Ít nhất y phải để Đường Phiếm sống sót cho tới khi tìm thấy Vân Hòa.

Mặc dù Kim công tử không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng cũng theo hai người họ chạy tới ngôi chùa trong rừng, mờ mịt nghe bọn họ nói về cải trắng gì đó.

Khoan......

Khoan đã, không phải cải trắng là A Hòa đấy chứ?!

Hắn xòe quạt nhìn tượng Phật trước chùa, trong lòng giật thót, cứ thấy có chỗ nào đó sai sai, thế là chần chừ nửa khắc rồi hỏi Đường Phiếm: "Các ngươi nói A Hòa ở đây sao?"

Sắc mặt Đường Phiếm không thay đổi, vẫn là bộ dạng lạnh như băng nhưng tay đã vô thức đặt lên chuôi kiếm.

"Trước kia thì ở đây."

Tiểu hòa thượng khom người chào ba người rồi nói, "Nhưng hôm trước Vân thí chủ đã đi với Mẫn Chậm rồi."

Giang Quỳnh Trúc biến sắc: "Đi với ai?"

Tiểu hòa thượng A Di Đà Phật một tiếng rồi đáp: "Mẫn Chậm."

Giang Quỳnh Trúc nghiến răng: "Con bà nó!

Cái này còn tệ hơn ở chung với một đám đầu trọc nữa!"

148.

May mà các hòa thượng cũng khoan dung độ lượng, tuy mọi người trong chùa đều lặng ngắt nhưng chẳng ai so đo với câu "đầu trọc" của Giang Quỳnh Trúc.

Ba người lại đi bái kiến lão phương trượng trong chùa.

Lão phương trượng đang chuẩn bị đóng cửa tụng kinh nên không muốn để ý tới những kẻ giang hồ phàm tục như bọn họ, nhưng Giang Quỳnh Trúc dọa sẽ bỏ thuốc độc vào giếng ở sân sau để bắt ông ra ngoài.

Lão hòa thượng thấy Đường Phiếm thì giật mình hỏi: "Ngươi tìm được vật kia chưa?"

Đường Phiếm lắc đầu: "Chưa."

Hắn im lặng giây lát rồi hỏi hòa thượng: "Sao A Hòa lại đi?"

"Thiếu niên kia nói không yên tâm về ngươi nên hỏi lão phu ngươi ở đâu, ngay hôm đó lập tức lên đường."

Phương trượng nhìn Đường Phiếm, nhìn sang thần y mặt mũi đanh đá rồi lại nhìn công tử tuấn tú ăn mặc hệt như tân lang, ông lần chuỗi hạt trong tay, thầm nghĩ đường tình duyên của tiểu tử bất hạnh Mẫn Chậm kia e là sẽ gặp không ít trở ngại.

"Ngài đã hứa với ta không nói cho y biết chỗ ta mà."

Đường Phiếm trầm giọng nói, "Ta đã đáp ứng ngài lên đường tìm đồ, ngài là phương trượng cao quý sao có thể thất hứa như vậy được?"

Tiểu hòa thượng đưa họ tới nhịn không được giải thích thay phương trượng: "Phương trượng đã từ chối khéo Vân đại hiệp nhưng sức Vân đại hiệp quá mạnh, còn khiêng tượng Phật nặng ngàn cân của chúng ta......"

149.

Việc đã đến nước này cũng không thể cãi cọ với hòa thượng, mau chóng tìm được Vân Hòa mới là chuyện quan trọng.

Khi Kim công tử đi ngang qua trước chùa, hắn liếc nhìn tượng Phật cao lớn với ánh mắt phức tạp rồi hỏi hai người còn lại: "Hòa thượng kia không gạt người đấy chứ?

Vóc dáng A Hòa nhỏ vậy sao có thể khiêng vật nặng thế kia được?"

A Hòa mảnh khảnh như bé thỏ trắng, một tay hắn có thể dễ dàng ôm trọn......

Giang Quỳnh Trúc cười lạnh: "Lúc trước không được nhưng giờ thì khác rồi."

Đường Phiếm đi trước dẫn đường không nói gì.

Kim Chu nói: "Hả?"

Giang Quỳnh Trúc trút hết bực tức lên Đường Phiếm và Mẫn Chậm, trái lại có thể ôn tồn giải thích với Kim công tử: "Ngươi biết Minh Tâm Đan không?"

"Mấy ngày trước có nghe các đồng liêu nhắc tới," Kim Chu đáp, "Nghe nói vật kia bị một kẻ giang hồ võ công cao cường cướp đi rồi."

"Xem ra tin tức của Hầu gia không nhạy lắm," Giang Quỳnh Trúc lạnh lùng nói, "Đan dược này rơi vào tay người đứng cạnh ngươi đấy."

Kim công tử sửng sốt nhìn Đường Phiếm rồi trầm trồ: "Thiên hạ đệ nhất lại có thêm nội lực trăm năm, đây chẳng phải là vô địch thiên hạ sao?"

Đường Phiếm nói: "Ta không uống."

Kim công tử "ồ" một tiếng rồi nói với vẻ đồng tình: "Cũng phải, nếu bán thứ này đi thì nửa đời sau khỏi cần lo cơm áo nữa."

Đường Phiếm nói: "A Hòa uống rồi."

Kim công tử: "Ờ......

Hả?"
 
Back
Top Bottom