Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Hoàn][Đm/Np] Làm Người Qua Đường Ta Bị Công Hai Nhắm Trúng

[Hoàn][Đm/Np] Làm Người Qua Đường Ta Bị Công Hai Nhắm Trúng
2 | 50


150.Vật mà lão phương trượng bảo Đường đại hiệp đi tìm là do thương đội vận chuyển đến từ Tây Vực, được Hoàng đế ban cho một vị Vương gia nào đó, có lẽ giờ đang nằm trong phủ Vương gia kia.Trong phủ canh phòng cẩn mật, nhưng nghe nói phủ Vương gia gần đây có hôn sự, nói không chừng có thể nhân cơ hội này lấy đi món đồ kia.Mẫn Chậm ngồi trên xe ngựa với ta cười nói: “Lão hòa thượng quả là nham hiểm xảo trá, nói trắng ra đây không phải trộm đồ của người ta hay sao?”

Ta thở dài rồi thì thào: “Mẫn thiếu hiệp, bên ngoài đừng nói lung tung, lỡ tai vách mạch rừng thì sao?”

Mẫn Chậm giơ chân đá chân ta, nhướn mày nói: “Ê, Vân ngốc, đầu óc của Đường Phiếm không hợp làm chuyện khéo léo này đâu, chi bằng ngươi năn nỉ ông đi, ông sẽ giúp ngươi thử một lần.”

Ta cảm kích y có lòng tốt nhưng việc này không được liên luỵ nhiều người nên lắc đầu từ chối.Mẫn Chậm hậm hực nói: “Ngươi năn nỉ ta nhiều lần lắm rồi chứ đâu chỉ lần này.”

Ta không tiện giải thích rõ với y nên chỉ nói: “Mẫn thiếu hiệp, trước tiên chúng ta đi quanh phủ Vương gia xem thử đã......

Đợi lát nữa thay đồ rồi hãy hành động.”

Chẳng biết giờ Đường đại hiệp ở đâu nữa.Nơi này đèn lồng đỏ treo cao, quang cảnh vui vẻ tưng bừng, ít nhất Đường đại hiệp sẽ không gióng trống khua chiêng ra tay.Vậy ta và Mẫn thiếu hiệp tới cũng không trễ lắm......

Nhưng nghĩ lại không biết Đường đại hiệp đã lấy được đồ trở về hay vẫn ở gần phủ này chờ thời cơ.Phủ này đúng là rất lớn.Ta chợt nhớ Kim công tử ở kinh thành cũng có một vườn hoa rộng, khi hắn xem bệnh trên núi Thanh Lộc thường nói muốn dẫn ta đến tham quan nhà hắn nhưng tiên sinh không đồng ý nên ta chưa bao giờ đến đó.Trên đường đi chỗ nào cũng đỏ chói, có thể thấy Vương gia này rất có thanh thế.151.Lúc mua y phục nghe chủ cửa hàng nói Vương gia này là huynh đệ với Hoàng đế, thể chất ốm yếu lại lớn tuổi, Hoàng đế trọng tình trọng nghĩa nên cho hắn ở cả phủ lớn như thế.Cô nương gả tới là công chúa Tây Vực.Khung cảnh hoành tráng này không phải vì nàng quan trọng mà chỉ để lấy điềm lành cho Vương gia bệnh tật, biết đâu khi vui vẻ thì sẽ hết bệnh ngay.

Nhưng đó không phải điều ta chú ý.Mẫn Chậm đóng vai nữ quyến rũ hơn nhiều so với khi đóng vai tráng hán, lông mi y dài, da lại trắng, ngay cả khi trợn mắt vẫn hiện ra vẻ phong tình.Ta vừa định chân thành khen y hoá trang đẹp thì đã bị y đè ra giường đánh mạnh vào mông mấy cái.Á á!

Đau quá!“Sao ngươi không mặc?”

Mẫn Chậm véo chỗ đau của ta rồi nghiến răng nói, “Thích xem ông làm trò cười đúng không?”

Ta giải thích: “Không phải, Mẫn thiếu hiệp, người qua đường như ta đóng vai nữ có gì đẹp đâu......”

Mẫn Chậm: “......”

Mẫn Chậm nói: “Ông mặc kệ, ngươi cũng phải mặc.”

Không mặc thì y lại nổi cáu nên ta thở dài chọn đại một bộ y phục thị nữ, định diễn vai người qua đường bưng trà đưa nước cho người ta.Mẫn Chậm không bình phẩm gì về cách ăn mặc này của ta, chắc nhìn xong cảm thấy chẳng khác gì nam nhân, không còn gì để nôn.Ta ngồi trước mặt y, đưa ngón tay chấm một chút son rồi cúi đầu chăm chú bôi lên môi y.

Đang bôi thì y thè đầu lưỡi đỏ hồng liếm ngón tay ta.Ta vội vàng rút tay về nói: “Mẫn thiếu hiệp, cái này thơm nhưng không ăn được đâu.”

Mẫn Chậm nói: “Chẳng lẽ ăn vào trúng độc hay sao?”

Ta nói: “Độc thì không......”

Còn chưa dứt lời thì y đã đưa tay ôm eo ta, để ta ngồi lên đùi y.

Ta hơi động nhẹ, cảm giác được giữa mông lại kẹp vật cứng rắn kia.Mẫn Chậm vừa định hôn cổ ta thì đã bị ta bịt miệng.

Sẽ làm bẩn quần áo mất!

Ta không còn tiền mua cho y bộ đồ nữ thứ hai nữa đâu!
 
[Hoàn][Đm/Np] Làm Người Qua Đường Ta Bị Công Hai Nhắm Trúng
2 | 51


152.

Thật ra Mẫn Chậm đánh không lại ta nhưng ta sợ mình ra tay không nhẹ không nặng sẽ làm y bị thương nên việc gì cũng chiều theo y.

Y cắn răng nghiến lợi nói đợi tìm được Đường Phiếm sẽ tính sổ với ta.

Ta nghĩ thầm sau khi tìm ra Đường đại hiệp ta còn phải về núi tìm tiên sinh......

Nếu Mẫn Chậm chịu theo ta lên núi Thanh Lộc ở thì sau này tiên sinh bế quan sẽ có người cãi nhau với ta, ngẫm lại cũng không tệ.

Chỉ là không biết trong lòng y có dự định gì.

153.

Trong khách điếm càng lúc càng đông, quả thật ai cũng thích tham gia náo nhiệt, nói cô nương Tây Vực kia là mỹ nhân tuyệt thế, tranh nhau nhìn một lần cho thỏa khi kiệu đến.

Ta vừa gặm hạt dưa vừa nhịn không được cười.

Mẫn Chậm không ưa náo nhiệt nên nãy giờ mặt mũi bí xị.

Y nhìn chằm chằm khách qua đường qua lại bên dưới rồi hỏi ta: "Ngươi cười cái gì?"

Ta thì thào với y: "Mỹ nhân đệ nhất thiên hạ đang ở ngay bên cạnh, thế mà bọn hắn chỉ muốn cô nương Tây Vực kia."

Mẫn Chậm nói: "Ngươi còn nhắc đến danh hiệu đệ nhất mỹ nhân thì đêm nay ông sẽ chơi ngươi liệt giường."

Lời nói và tướng mạo của y đúng là một trời một vực.

Ta cũng chẳng xem lời y nói là thật, dù sao bàn về thể lực hiện tại thì ta vẫn tốt hơn y......

Đang nghĩ ngợi thì phát giác Mẫn thiếu hiệp chống cằm, đôi mắt phượng dưới mũ rộng vành nhìn ta chằm chằm.

Cách một lớp voan mỏng, dù ta không thấy rõ mặt y nhưng trong lòng vẫn có thể miêu tả rõ ràng dung mạo tú lệ như hoa xuân của y, đáy lòng bất giác rung động, chồm tới nói nhỏ với y: "Ta có tài đức gì mà đời này được vinh hạnh làm nha hoàn cho tiểu thư......"

Mẫn Chậm cúi đầu xuống, ngón tay ngọc ngà nắm cằm ta, mi mắt rũ xuống như đang ngắm nghía ta.

Ta nở nụ cười ngây ngô với y.

"Đáng tiếc ta không phải tiểu thư gì cả."

Mẫn Chậm không cười theo ta, y buông lỏng tay rồi ngước nhìn mái hiên ở phố đối diện, "Ngươi cũng không phải nha hoàn của ta, ta làm gì có được phúc phận này."

"Sao ngươi lại nói thế?"

Ta không hiểu tại sao thỉnh thoảng y lại buồn bã như vậy, chỉ có thể nghĩ cách dỗ dành y, "Mấy ngày nay ngươi là Mẫn tiểu thư, ta là nha hoàn Vân Hòa, chải tóc cho ngươi, làm ấm giường cho ngươi, tiểu thư muốn ăn bánh hình người thì ta sẽ mua cho tiểu thư."

Mẫn Chậm quay đi chỗ khác không nhìn ta: "Ai muốn ăn bánh hình người chứ......

Rõ ràng nha hoàn muốn ăn mà lại đổ cho tiểu thư."

Ta thừa nhận: "Thôi mà, Vân Hòa sai rồi."

Vừa nói với y ta vừa nghe người giang hồ bên cạnh bàn tán về tiệc cưới trong phủ kia.

Đường đại hiệp sẽ ở đâu để chờ ra tay đây?

Chẳng biết vết thương trên người hắn đỡ nhiều chưa......

Có lẽ ta quá tập trung suy nghĩ nên nhất thời không để ý Mẫn Chậm nói gì, lúc bình tĩnh lại thì nghe y sụt sịt.

Ta nghĩ chẳng lẽ vì ta ngẩn người khi đang nói chuyện với y nên y dỗi đến phát khóc luôn sao?

Thế là vội vàng dời ghế tới ngồi cạnh y, cẩn thận vén lên một góc voan mỏng để xem có phải y khóc thật không.

Vành mắt Mẫn thiếu hiệp quả nhiên ửng đỏ, trong mắt long lanh nước nhưng không chảy xuống.

Ta lắp bắp hỏi y: "Mẫn, Mẫn thiếu hiệp, ngươi sao vậy......

Lần sau ta nhất định sẽ nghe ngươi nói, không ngẩn người giữa chừng nữa đâu."

"Mấy ngày này......"

Mẫn Chậm nói, "Mấy ngày này sẽ qua nhanh, ngươi và ta cũng chỉ là hạt sương tình duyên, sớm muộn gì cũng phải chia tay."

Ta đưa tay sờ khóe mắt y, lúc này y lại không đánh ta.

Ta nói: "Ngươi theo ta về núi Thanh Lộc đi, chọn thuốc bắt dế với ta, nếu không ta sẽ buồn lắm."

Không hiểu sao nghe ta nói xong thì nước mắt y lại rơi xuống trên mặt.

Môi ta run lên, nhất thời không nói được câu an ủi nào nữa, chỉ biết thẫn thờ nhìn y rơi lệ.
 
[Hoàn][Đm/Np] Làm Người Qua Đường Ta Bị Công Hai Nhắm Trúng
2 | 52


154.

Sương sớm còn chưa tan thì bên ngoài đã bắt đầu chiêng trống vang trời.

Ta và Mẫn Chậm bàn bạc cả đêm, nghĩ ra được một cách tệ hại —— Gọi là man thiên quá hải, thay xà đổi cột, nội ứng ngoại hợp.

Mượn kiệu của công chúa làm vỏ bọc để trà trộn vào phủ Vương gia.

155.

Nghĩ đến bên cạnh công chúa phải có thị nữ đi theo, khi kiệu qua phố có rất nhiều người nên ta bảo Mẫn Chậm tìm thời cơ hạ thuốc mê cho thị nữ, sau đó ta trà trộn vào thế chỗ nàng.

Xưa nay ta chưa bao giờ làm chuyện này nên trước khi khởi hành có chút khẩn trương.

Mẫn Chậm bảo ta lương tâm chỉ là vật ngoài thân, nên bỏ thì bỏ, chẳng cần băn khoăn làm gì.

So với ta thì y sống thoải mái hơn nhiều.

156.

Mọi thứ diễn ra rất thuận lợi.

Nhờ có những kẻ giang hồ gây ầm ĩ để công chúa Tây Vực lộ diện, thừa dịp đám thị vệ ngăn cản bọn họ, ta ôm bó hoa lấy từ tay cô nương bị Mẫn Chậm bỏ thuốc mê rồi cúi đầu im lặng theo sau cỗ kiệu.

Cứ thế ta thật sự đi vào phủ Vương gia.

Hầy, biện pháp bảo vệ an toàn này cũng thật quá lỏng lẻo, lỡ công chúa trong kiệu bị tráo chắc bọn họ cũng chẳng biết đâu.

Khi công chúa đội khăn đỏ thêu tơ vàng sắp xuống kiệu, ta và một tiểu cô nương khác cùng chạy tới đỡ nàng.

Có lẽ vì không phải người Trung Nguyên nên công chúa này cao hơn các cô nương mà ta từng gặp, tay cũng to, khớp xương rõ ràng, ngón tay thon dài như tay nam nhân.

Khi nàng đặt tay vào lòng bàn tay ta, chẳng hiểu sao tim ta nhảy một cái, cứ thấy cô nương này có mùi thơm rất quen. ......

Khoan đã, chờ chút, sao mùi này giống mùi thuốc trên người tiên sinh thế nhỉ!

Trong lòng ta chấn động mạnh nhưng lại thấy không có khả năng.

Nàng không nói gì mà theo ta và thị vệ vào phòng.

157.

Má ơi!

Dưới khăn đỏ trùm đầu đúng là tiên sinh thật!

158.

Tiên sinh trừng mắt bịt miệng ta, lạnh lùng nhìn ta rồi thì thào: "Ngươi chạy tới đây làm gì?"

Ta bối rối nói: "Vậy sao ngài cũng chạy tới đây?"

Giang tiên sinh có vẻ rất tức giận, y bóp mặt ta nói: "......

Còn không phải tới tìm oắt con nhà ngươi sao!

Mới nửa ngày không gặp mà ngươi đã gây cho ta cả đống rắc rối rồi!"

"Ta đâu có gây rắc rối, ta tới giúp Đường đại hiệp mà."

Ta ấm ức giải thích rồi hỏi y, "Trong kiệu không phải công chúa à?"

"Nàng ở chỗ Kim Chu ấy," Giang tiên sinh vừa nói vừa giơ tay túm váy ta, "Đường Phiếm cũng lẫn trong đám thị vệ kia, hắn dịch dung nên chắc ngươi không phát hiện ra đâu."

Ta lại bị sốc nặng.

Trong phủ Vương gia này đều là người quen.

Giang tiên sinh bảo ta: "Con heo rừng nào nhờ ngươi giúp thế, ngươi để y tự sinh tự diệt không được sao?"

Ta nói: "Vậy......

Vậy lát nữa đại hôn tiên sinh mặc bộ đồ này ra luôn à?"

"Ta không ra thì ngươi ra chắc?"

Tiên sinh nói, "Tất nhiên sau khi vào động phòng sẽ bỏ thuốc cho hắn, nếu thực sự không ổn thì bỏ thuốc mê cho cả phủ Vương gia là được."

159. ......

Ta nhớ đến thoại bản nào đó mình từng đọc.

Nội dung kể về Vương gia bệnh tật dây dưa không dứt với thần y.

Trong lúc cấp bách này mà ta vẫn còn đu CP!

160.

Vương gia cũng thật xui xẻo, chỉ muốn xung hỉ mà lại chuốc nhiều phiền toái như vậy.

Tiên sinh nói hầu hết người giang hồ đều buồn chán muốn tìm chuyện vui.Nghe nói công chúa là đại mỹ nhân, còn nói muốn tới đoạt hôn.Ta hỏi y: "Công chúa là đại mỹ nhân thật sao?"

Tiên sinh nhìn ra cửa trầm ngâm chốc lát rồi nói: "Chưa nhìn kỹ, chỉ biết là nữ thôi."

161.Kim công tử bất đắc dĩ giúp thay xà đổi cột phe phẩy quạt, cùng công chúa mỹ nhân trước mặt bốn mắt nhìn nhau.Hắn vốn đã chuẩn bị rất nhiều trò để dỗ cô nương vui vẻ, nào ngờ hai người họ bất đồng ngôn ngữ nên không thể giao lưu với nhau.Lúc nãy công chúa gỡ khăn cô dâu ra kích động nói mấy câu, một câu hắn cũng nghe không hiểu.Sau đó hắn phải bỏ ra ít ngân lượng mới tìm được người biết tiếng Tây Vực.

Công chúa vừa ăn bánh ngọt vừa hàn huyên với người biết tiếng Tây Vực kia, còn vui vẻ lặp lại những lời vừa nói.Kim Chu tằng hắng rồi hỏi người kia: "Nàng nói gì vậy?"

Người phiên dịch: "À......

À, nàng nói ở Trung Nguyên sao lại có nhiều mỹ nam thế chứ."
 
[Hoàn][Đm/Np] Làm Người Qua Đường Ta Bị Công Hai Nhắm Trúng
2 | 53


162.

Ta đã bàn xong với Mẫn thiếu hiệp về cách nội ứng ngoại hợp, nhưng màn này của tiên sinh làm ta lập tức choáng váng.

Có người sai ta đến phía trước giúp đỡ, ta liền viện cớ đi nhà xí để tìm Mẫn Chậm.

Nhưng đến nơi mới phát hiện chỗ đó cũng có gia đinh canh gác, ta xoắn xuýt một hồi rồi giả vờ hốt hoảng chạy tới lừa bọn họ sảnh trước xảy ra chuyện, bảo bọn họ đi xem thử.

Ta hiếm khi nói dối nên chẳng biết có lừa được bọn họ không nữa.

Bọn họ liếc nhau rồi nói: "Nhưng chủ tử đã dặn chúng ta ở đây trông chừng......"

Ta nói: "Ai nha, đột ngột xảy ra chuyện đâu thể nghe lệnh ở đây mãi được?"

Đám hán tử này vẫn còn do dự, thấy ta giơ lên lệnh bài vương phủ thì hơi dao động nhưng vẫn chưa chịu đi ngay.

Ta liếc lên trên, thoáng thấy Mẫn Chậm vận khinh công chống tay lên tường rào, lớp voan mỏng màu đen bị gió thổi lộ ra khuôn mặt mỹ nhân diễm sắc.

Ánh mắt y dừng trên người ta nửa giây rồi quả quyết phóng châm mê hồn kẹp giữa ngón tay vào gáy mấy gia đinh bên dưới.

Váy áo y bồng bềnh, khi xoay người đáp xuống phát ra tiếng động rất khẽ như đóa hoa trên cành rơi xuống đất.

Gia đinh nào còn tỉnh thì bị ta dùng cổ tay chặt ngất xỉu.

Ta nói: "Mẫn thiếu hiệp, ta mới biết thì ra tiên sinh cũng tới đây, có lẽ phải thay đổi kế hoạch của chúng ta thôi."

Không chừng lát nữa sẽ có người tới đây, hai chúng ta phải tìm chỗ trốn trong vương phủ trước đã.

Vừa đi Mẫn Chậm vừa hỏi ta: "Giang Quỳnh Trúc?

Y tới làm gì?"

Ta nói: "Y đến yểm trợ cho Đường đại hiệp."

Mẫn Chậm nhíu mày: "Sao bọn hắn lại dan díu với nhau?"

Ta: "A......"

Chuyện này ta phải giải thích thế nào đây?

163.

Ta bảo Mẫn Chậm hình như Đường đại hiệp đã đi tìm vật kia, y không cần đi mà cùng ta tới sảnh trước xem tình hình, nếu thực sự không ổn thì ra tay giúp đỡ.

Mẫn Chậm lại không nghe lời ta: "Hắn trộm đồ có lợi hại hơn ông đây không?

Ông sẽ cho ngươi thấy ai lấy được bảo vật kia trước!"

Dứt lời y mặc kệ ta ngăn cản, muốn lập tức đi tìm bảo vật.

Ta đang định túm cánh tay y thì ngoài cửa sổ đột nhiên vang lên tiếng bước chân.

Trong lòng ta giật thót, thừa dịp ta sững sờ Mẫn thiếu hiệp giống như cá chép lượn đi ngay trước mặt ta.

Khinh công của y quả là xuất quỷ nhập thần.

Ta trừng mắt nhìn theo, khi thò đầu ra ngoài thì ngay cả cái bóng của y cũng không thấy.

Tiếng bước chân kia là của thị nữ bưng rượu và đồ ăn đến sảnh chính, ta nghĩ ngợi rồi trà trộn vào các nàng giúp bưng rượu đến sảnh trước.

Trong phủ Vương gia này nhìn thì vô cùng rộn ràng náo nhiệt nhưng ta lại cảm thấy khắp nơi đều ẩn chứa ác ý, tới đây làm loạn có lẽ không chỉ mấy người chúng ta.

Mong sao Mẫn thiếu hiệp không làm chuyện gì bốc đồng......

164.

So với chuyện đó thì giờ ta càng lo Vương gia bệnh vén khăn cô dâu lên sẽ bị tiên sinh hù dọa cho mỉm cười về nơi chín suối.

165.

Sảnh chính rất rộng, khách khứa đã ngồi đầy trên ghế, chỉ có Vương gia và công chúa vẫn chưa xuất hiện.

Ta chờ nửa khắc mới thấy mấy thị nữ hộ tống tân lang Vương gia mặc áo đỏ đi ra, hắn không có bụng phệ như ta tưởng mà chỉ là một thanh niên có vẻ ốm yếu.

Mặt hắn tái nhợt, giương mắt nhìn sang bên kia, lập tức có người dìu tân nương ra.

Các khách khứa đều hân hoan chúc mừng, ta ngồi dưới cắn ngón tay nhìn tân nương còn cao hơn Vương gia nửa cái đầu, nghĩ thầm má ơi, sẽ không bị lộ thật sao?

Tiên sinh đóng vai công chúa giả đương nhiên không thể nói chuyện, Vương gia bệnh còn giúp y giải thích với đám người: "Công chúa không biết tiếng Trung Nguyên chúng ta, xin chư vị đừng làm nàng sợ."

Người Tây Vực dáng dấp cao ráo cũng có thể hiểu được.

Ta quay đi chỗ khác, bịt mắt nín nhịn hồi lâu mới kìm được tiếng cười đã ra đến miệng.

166.

Kim Chu nhìn công chúa ăn xong một bàn gà quay còn không ngừng chén bánh ngọt, nghĩ thầm cô nương này ăn nhiều hơn cả A Hòa, đúng là nhìn người không thể xem bề ngoài.

Công chúa ăn một hồi lại vui vẻ nói mấy câu với người biết tiếng Tây Vực kia, sau đó giơ bánh ngọt lên cười với Kim công tử.

Kim Chu xếp quạt lại hỏi người kia: "Cô nương ngốc này nói gì thế?"

Người kia nói: "Nàng nói cám ơn ngài, gà quay và bánh ngọt Trung Nguyên ngon lắm, còn ngon hơn những món nàng ăn khi làm công chúa nữa."

Kim Chu: "......

Khỏi cần cám ơn."
 
[Hoàn][Đm/Np] Làm Người Qua Đường Ta Bị Công Hai Nhắm Trúng
2 | 54


167.Nghe nói bảo vật vua ban đặt trong phòng phía Tây Nam, đợi sau khi bái đường mới có thể đem ra cho khách chiêm ngưỡng.Thật ra đoạn đường này đều là Vân Hòa chăm sóc y, Mẫn Chậm vốn cao ngạo nên không cam tâm, quyết phải trộm được vật kia trước Đường Phiếm.

Y vòng qua những hạ nhân đi tới đi lui rồi dừng lại ở góc rẽ, nhìn thấy trước phòng kia có rất nhiều người canh gác, còn mang theo đao gậy với vẻ hung tợn, xem ra không thể xông thẳng vào.Phòng này chỉ có hai cửa sổ dán giấy, cửa khóa nên không tiện ra tay từ nóc nhà.Hoặc là y dùng thuốc mê còn thừa trong tay để hạ gục những thị vệ này, hoặc là chờ bọn hắn đem bảo vật ra thì tìm cơ hội ra tay.Vân Hòa nói Đường Phiếm cũng trà trộn vào phủ Vương gia này, chắc tên kia sẽ không dịch dung ở trong đám thị vệ này chứ?Mẫn Chậm suy nghĩ giây lát, nhớ lại lúc làm việc dưới tay Đường Phiếm thì vô cùng giận dữ, lập tức quyết định bỏ thuốc mê, tiện thể hạ gục Đường Phiếm......Đây chẳng phải tốt hơn sao!Y hoàn toàn không muốn cứu người, chẳng qua chỉ đi theo Vân Hòa mà thôi.168.Biến cố này xảy đến quá đột ngột.Khi thích khách ngã xuống, ta kịp thời ôm đầu trốn sau cây cột, há hốc miệng nhìn tiên sinh đạp túi bụi lên người thích khách kia.

Trên đầu y còn đội khăn đỏ, rõ ràng mặc hỉ phục đỏ chót mà lại đằng đằng sát khí.Có lẽ thích khách đến cướp cô dâu cũng không ngờ người mình cướp là thần y giỏi hạ độc nhất thiên hạ, lúc này nằm rạp dưới đất run rẩy, chẳng biết có phải vì lúc ôm eo Giang tiên sinh bị hạ độc nặng không nữa.Vương gia được thị vệ che chở phía sau cũng bị biến cố này làm sững sờ, hai mắt trừng to.Ta nghe một vị khách bên cạnh hoảng sợ làm đổ rượu đầy đất lẩm bẩm: “Mẹ nó, công chúa Tây Vực này lợi hại quá, rất có khí khái nam tử......”

Ta nghĩ thầm: Bởi vì nàng chính là nam nhân!Tiên sinh cười lạnh đá thích khách kia một cú làm bay cả cánh cửa bên cạnh sảnh chính.Ta: “......”

Vương gia: “......”

169.Sau khi công chúa ăn nho pha lê thì đột nhiên hắt hơi mấy cái.Kim công tử vội sai người đem áo choàng cho nàng, thầm nghĩ không thể để tiểu cô nương này xảy ra chuyện ở chỗ hắn được, hai ngày sau còn phải trả lại nguyên lành cho người ta......Haizz, lúc đầu hắn cũng được mời đến dự tiệc ở phủ Vương gia, kết quả vì trông coi cô nương này mà phải tìm lý do từ chối.

Chắc hôm nay phủ Vương gia sẽ đông vui hơn ngày thường nhiều, hắn cũng muốn đi xem náo nhiệt!Còn muốn gặp A Hòa nữa......Lâu lắm rồi hắn không gặp A Hòa, nương đã thúc giục mấy lần, rốt cuộc lúc nào mới được thành thân với A Hòa đây?170.Ai ngờ trong số tám thị vệ trông coi thì hết ba kẻ dịch dung đến trộm bảo vật, Mẫn Chậm hạ gục hai tên, đang đấu với một người trong số đó thì lập tức nhận ra đây là chiêu thức của Đường Phiếm.Nhưng y vờ như không nhận ra, tiếp tục tung đòn hiểm hóc.Trong lúc đó có người muốn đến giúp Đường Phiếm đối phó với y, y và Đường Phiếm đồng loạt dừng tay, một người gạt chân một người ra quyền, thị vệ kia còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì đã ngã rầm xuống đất hôn mê.Mẫn Chậm tinh mắt thấy có kẻ đục nước béo cò muốn thừa cơ vào phòng lấy bảo vật nên phóng ra cây ngân châm cuối cùng từ tay áo vào gáy kẻ trộm.Y vừa đối phó với thị vệ vừa ngáng chân Đường Phiếm làm cho thế cục hỗn loạn tưng bừng, mấy thị vệ kia cũng không rõ bên nào là bên nào, ứng phó cực kỳ bị động.Từ sảnh chính có gã sai vặt chạy tới nói: “Phía trước có thích khách, các ngươi đợi thêm......”

Lời còn chưa dứt thì gã sai vặt đã thấy bên này cũng đang đánh nhau, lập tức phanh lại, nhếch miệng nhìn chằm chằm rồi lập tức quay đầu gào vọng ra phía trước: “Cứu mạng!

Phía sau cũng có thích khách!!”

171.Đường Phiếm kìm nén bực bội nói với Mẫn Chậm: “Ngươi đến giúp hay đến gây thêm rắc rối?

Đã ăn trộm còn muốn để mọi người biết nữa à?”

Mẫn Chậm cười lạnh: “Ông giết sạch chúng bây thì chẳng phải không ai biết nữa sao?”
 
[Hoàn][Đm/Np] Làm Người Qua Đường Ta Bị Công Hai Nhắm Trúng
2 | 55


172.Rốt cuộc ta đã biết tại sao chỗ này lại có nhiều người trà trộn như vậy.Mấy tháng trước bọn họ tranh giành Minh Tâm Đan, sau khi Đường đại hiệp chen vào lấy nó đi thì cả đám người đều đang tìm hắn.

Sự tình truyền ra, chẳng hiểu sao nghe nói đan dược này lạc đến phủ Vương gia nên có không ít người quyết tâm đến tiếp tay làm việc xấu.Ta nào dám nói đan dược này đã tan trong bụng ta từ lâu.Hơn nữa tác dụng của thuốc vẫn còn rất lớn.173.Có lẽ Vương gia bị hù dọa quá mức nên sắc mặt vốn đã tái nhợt giờ giống hệt vôi trét tường.May mà hắn vẫn cầm cự được chứ chưa bị dọa ngất.Dù sao ta cũng nhúng tay vào việc này nên trong lòng áy náy, không thể tiếp tục trốn tránh ăn dưa nên vận khinh công bay tới đỡ giùm hắn mấy ám khí nhắm vào tim.

Ta giương mắt quan sát chốc lát, thích khách nấp trong chiếu tre liền phi thân vung kiếm về phía ta, ta nghiêng người tránh đi nhát kiếm của hắn rồi đánh một cú không nhẹ không nặng vào ngực làm hắn bay về chỗ cũ.Công lực của Minh Tâm Đan này quả là hết sức lợi hại.Ta đứng chắn trước người Vương gia rồi nói nhỏ: "Đừng lo, có ta ở đây không ai có thể hại ngài đâu."

Các thị vệ chưa chắc đã bảo vệ được hắn nhưng ta và tiên sinh ở đây sẽ không để kẻ nào đụng vào hắn.Vương gia được thị vệ của hắn che chở phía sau, sửng sốt một hồi mới bảo ta: "À, à, được."

Một lát sau hắn lại hỏi ta: "Cô, cô nương, ngươi là người phương nào?"

Chắc trên người ta mặc váy thị nữ nên hắn không nhìn ra ta là nam tử.

Ta cũng không đính chính mà mặt dày nói: "Tại hạ là người qua đường tốt bụng đi ngang đây thôi."

174.Phong ba dần lắng xuống, bảy tám thích khách nằm dài trong sảnh, khách khứa đều đã tìm chỗ trốn, bữa tiệc có thể nói là hết sức hỗn độn.Ta đang định kéo tiên sinh chạy thì lại có gã sai vặt chạy ra từ cửa hông la hét nói phía sau cũng có thích khách.Vương gia hơi lảo đảo.Vẻ mặt hắn vừa mê mang vừa bi thương nói: "Rốt cuộc ta đã đắc tội với ai chứ......"

Cứ cảm thấy thích khách phía sau chính là Mẫn thiếu hiệp và Đường đại hiệp, nhưng ta cũng không thể mở miệng nói với Vương gia đó là bạn ta......

Thế là đành xung phong đi đánh nhau với kẻ trộm phía sau giúp hắn."

Chúng ta không quen biết," Vương gia nói, "Sao cô nương lại giúp ta nhiều thế?"

Trong lòng ta đủ loại cảm xúc, ngoài miệng lại bảo hắn: "Hành hiệp trượng nghĩa cần gì quen biết?"

Hắn rất cảm động còn ta rất xấu hổ.175.Chẳng biết tiên sinh đã thay ra bộ đồ tân nương từ lúc nào, khi ta chạy đến góc rẽ thì bị y túm cổ áo xách lên.

Từ mùi thuốc quen thuộc ta lập tức nhận ra tiên sinh, ta không giãy giụa mà để mặc y vò búi tóc nhỏ trên đầu ta loạn thất bát tao.Ta bảo y đừng vò nữa, còn phải mau đi xem tình hình phía sau thế nào.Giang tiên sinh nắm gáy ta nói: "Lo cho hai con heo rừng kia làm gì, giờ ngươi theo ta về núi Thanh Lộc đi."

Ta lắc đầu nói không được.

Nếu hai người họ xảy ra chuyện gì thì lương tâm ta sẽ cắn rứt."

Vân Hòa, quả nhiên lòng dạ ngươi thật rộng lớn," Giang tiên sinh xoay mặt ta lại nhìn chằm chằm rồi lạnh lùng nói, "Vì bọn hắn mà không nghe lời ta nữa sao?"

Ta phủ lòng bàn tay lên mu bàn tay y rồi nhón chân hôn đôi môi mỏng bạc tình của y, bĩu môi nói: "Tiên sinh, đi theo giúp ta đi mà."

176.Giang Quỳnh Trúc chẳng biết nói gì hơn, đành phải cúi đầu nhìn Vân Hòa nắm tay y chạy ra sân sau.Vóc dáng thiếu niên không cao lớn như các nam tử khác nên mặc váy cô nương cũng khá hài hòa.Gió thổi tung chiếc váy thêu hoa xuân.Y chợt nhớ lại ngày mình đeo sọt cỏ đựng đứa bé vừa gầy vừa lấm lem bụi đất từng bước đi lên núi Thanh Lộc, gió mát hiu hiu, tiết trời ấm áp, hoa rơi theo gió lướt qua tai y.Vân là mây trôi, Hòa là an hòa.Cuộc đời phiêu bạt như mây trôi nhưng cuối cùng sẽ có ngày yên bình.
 
[Hoàn][Đm/Np] Làm Người Qua Đường Ta Bị Công Hai Nhắm Trúng
2 | 56


177.Khi thấy Mẫn Chậm và Đường Phiếm đánh nhau, ta vô thức dừng chân, trong đầu hồi tưởng lại nhiều thoại bản kể về bọn họ tương ái tương sát......

Đây là tình tiết kinh điển thật sự đọc mãi không chán, làm ta rơi rất nhiều nước mắt.Giang tiên sinh cũng dừng lại theo ta rồi lên tiếng cắt ngang suy nghĩ của ta: “Chẳng phải đến cản bọn hắn sao?

Đứng đây cười ngốc làm gì?”

Ta muốn khống chế biểu cảm trên mặt mình nhưng vừa định mở miệng thì lại không nhịn được cười: “Đúng, xin lỗi ha ha ha, phải can bọn hắn đừng đánh nữa ha ha ha ách he he he......”

Chết tiệt!

Đu CP đã biến thành bản năng của ta rồi!!Mọi người nghe ta nói!

Muốn đánh thì lên giường mà đánh!178.Mẫn thiếu hiệp và Đường đại hiệp bị tiếng cười của ta làm dừng tay.Thấy bọn họ cùng quay đầu nhìn về phía ta, ta vội vàng nín cười rồi mượn tiên sinh che mình lại.“Vân ngốc!”

Mẫn Chậm gọi ta từ xa, khinh công của y cao hơn Đường Phiếm một bậc, sau khi vượt qua rào chắn thì dậm nhẹ mũi chân vào vũng nước bên dưới rồi phi thân đến chỗ ta và tiên sinh.Thấy tiên sinh có vẻ muốn đánh Mẫn Chậm, ta vội kéo tay tiên sinh thì thào: “Đừng đánh nữa, chúng ta ra ngoài trước rồi hãy nói.”

Khi Mẫn Chậm nắm cánh tay kia của ta, Đường đại hiệp cũng thu kiếm đến đây.Ta ngẩng đầu đối diện với đôi mắt Đường Phiếm.

Hắn dịch dung nhưng da mặt giả đã mất hết nửa bên, có lẽ lúc đánh nhau bị dao găm rạch, may mà không để lại vết thương trên mặt thật của hắn.Đường Phiếm mấp máy môi như có chuyện muốn nói nhưng không hề lên tiếng.Hắn rũ mắt nhìn ta nắm tay Giang tiên sinh rồi lại nhìn Mẫn Chậm kéo tay ta, môi mím lại, trên mặt lộ vẻ hụt hẫng.Ta không nhìn nổi vẻ mặt này của hắn nên lắp bắp bảo hắn: “Ta, ta muốn đến giúp đại hiệp nhưng hình như làm hỏng chuyện rồi, xin lỗi......”

Đường Phiếm nói: “Ta biết.”

Ta cúi đầu nói: “Vì đại hiệp bị thương, ta sợ xảy ra chuyện gì nên tự tiện đến giúp.”

Đường Phiếm còn chưa trả lời ta thì tiên sinh đã đưa tay vỗ trán ta nói: “Ở đây nói nhảm làm gì!

Bọn hắn đã không sao thì mau đi thôi.”

Ta nghĩ cũng đúng nên ấp úng vâng dạ.Khi tiên sinh và Mẫn thiếu hiệp một trái một phải muốn lôi ta đi, Đường Phiếm nhanh chân bước tới ôm chặt ta.Ôm một lát, hắn mới hôn nhẹ lên chóp mũi ta rồi nói: “A Hòa, cám ơn ngươi.”

179.Trên đường vội vàng tháo chạy chúng ta bắt gặp Vương gia bệnh được thị vệ vây quanh.Vẻ mặt hắn đau buồn nhìn hết sức đáng thương.Ngẫm lại thì ngày đại hôn gặp phải chuyện như thế đúng là xui xẻo thật.Hắn giương mắt nhìn đám người chúng ta: “......”

Chúng ta: “.”

Ta bất đắc dĩ nói dối hắn: “Thích khách phía sau đã......

đã bị chúng ta đánh bỏ chạy rồi, Vương gia đừng lo, bọn hắn sẽ không tới nữa đâu.

Ngày mai lại mở tiệc cưới, làm thật rình rang vào!”

Vương gia nghe ta an ủi thì sắc mặt càng bi thương hơn: “Đa tạ cô nương giúp đỡ, đáng tiếc hôn lễ này không thành được đâu.”

Lẽ ra ta không nên trả lời hắn nhưng trong lòng thực sự áy náy, kéo tiên sinh đứng lại rồi hỏi Vương gia: “Hả?

Sao lại không thành được?”

Vương gia thế mà rơi mấy giọt nước mắt nói: “Công chúa bỏ chạy không thể thành thân được, ta sẽ thành trò cười ở kinh thành mất thôi......”

Hắn nói nửa chừng thì bị tiên sinh ngắt lời: “A, ngươi nói công chúa hả?

Lúc nãy đang đánh nhau thì nàng đói bụng nên chạy đi ăn cơm rồi, lát nữa sẽ trở lại thôi.”

180.Kim công tử tự mình rót trà tiêu thực cho công chúa.Cô nương này ngồi đối diện với hắn, vừa hài lòng xoa bụng vừa ợ mấy cái.Suýt nữa Kim công tử không giữ được nụ cười nho nhã lễ độ trên mặt.Hắn phe phẩy quạt nghĩ thầm: May mà công chúa gả cho huynh đệ của Hoàng đế chứ người thường làm sao nuôi nổi......
 
[Hoàn][Đm/Np] Làm Người Qua Đường Ta Bị Công Hai Nhắm Trúng
2 | 57


181.

Liệu có đại hiệp nào nhiệt tình đến mức không có việc gì làm thì chạy tới tiệc cưới của người ta giúp không?

Ta dựa theo thoại bản từng đọc để nói dối Vương gia mà hoàn toàn không nghĩ tới logic trong đó......

Nhưng rõ ràng hắn cũng chẳng nghĩ lại, không chỉ tin ta mà còn cảm kích cử chỉ nghĩa hiệp của ta lúc nãy che chở hắn.

Hắn khen võ công ta giỏi, còn hỏi có phải ta nổi danh lắm không.

Chắc vì thể chất yếu nên hắn chưa từng nghe chuyện bên ngoài, vì vậy không biết trong số bốn người trước mặt hắn chỉ mỗi mình ta không có tiếng tăm gì trên giang hồ, còn mấy vị khác đều lợi hại nhất thiên hạ.Sau khi trò chuyện hắn lại hỏi ta muốn thứ gì, nếu hắn cho được thì sẽ tặng ta xem như báo đáp.Còn có chuyện tốt này nữa sao!Ta lập tức nói với Vương gia về món đồ phương trượng nhờ Đường đại hiệp lấy.

Tính hắn thật sự rất tốt, nói vật kia để đó cũng phủ bụi, chi bằng tặng cho ta.182.Trong khi ta và Vương gia nói chuyện, thỉnh thoảng Mẫn Chậm lại giật nhẹ tay áo của ta.

Nhưng đến khi Vương gia sai người đi lấy hộp ngọc kia, y mới nghiêng mặt kề vào tai ta thì thào: "Vật kia bị ông đây trộm rồi."

Vừa nói y vừa âm thầm chỉ vào túi gấm phình lên bên hông.Ta: "......"

A a a a sao ngươi không nói sớm!!Mẫn Chậm nhướng mày trái rồi dùng nội lực truyền thanh hỏi ta: "......

Vậy ta trả lại nhé?"

183.Lúc đầu ta tưởng Mẫn Chậm là mỹ nhân thanh lãnh, về sau cảm thấy y là mỹ nhân tính tình táo bạo ngạo kiều, còn bây giờ ta phát hiện y là đồ ngốc chính cống......Ta cũng chẳng phải người thông minh, tiên sinh hay nói ta ngốc, ta cũng chưa từng thấy có gì không đúng.Nhưng Mẫn thiếu hiệp còn ngốc hơn cả ta......Việc đã đến nước này chỉ có thể tiếp tục nói dối mà thôi.184.Ta nói khi bạn ta đánh nhau với thích khách kia thì lấy được vật này trên người đối phương, sau đó quên trả lại, mong Vương gia lượng thứ.Vương gia nói thế thì tốt quá, không cần sai người tìm nữa, ta cứ đem nó đi thôi.Hắn đúng là người tốt mà!Tuy hơi khó khăn trắc trở nhưng kết quả rất mỹ mãn, cũng không có gì tệ hại.185.Công chúa được Kim công tử hộ tống trở về an toàn, thậm chí vì ăn quá no nên lúc xuống kiệu phải có người dìu mới đi được.Khăn cô dâu của nàng bị tiên sinh lấy đi nên lúc được đưa tới cũng không che mặt.Đúng là đẹp thật, mắt to xanh biếc sáng ngời, tóc nâu dài xoăn lọn cài những mảnh vàng vụn trang trí.

Ta chưa thấy người Tây Vực bao giờ nên nhịn không được nhìn nàng mấy lần, Mẫn Chậm ở cạnh bất mãn nói: "Nàng có đẹp bằng ta không?"

Ta nói: "Cũng đẹp."

Một lát sau thấy mặt y bí xị, ta lại nói thêm một câu: "Nhưng ta thích vẻ đẹp của ngươi hơn."

Lông mày nhíu chặt của Mẫn Chậm giãn ra nhưng lông mày tiên sinh nhíu lại.Tiên sinh đè mạnh đầu ta nói: "Ngươi phụ họa y làm gì, nói nghe mắc ói."

Mẫn Chậm kéo tay ta cười nhạo tiên sinh: "Giang Quỳnh Trúc, ngươi không bằng ta đâu."

Tiên sinh nói: "Thật không biết xấu hổ."

186.May mà Kim Chu công tử đã lâu không gặp tới giảng hòa, trước kia hắn thích mặc áo dài trắng xanh tao nhã, hôm nay lại mặc đồ đỏ chót, hình như cố ý ăn mặc cho thật đặc biệt.Hắn cười với ta rồi hàn huyên vài câu.Ta nhìn hắn một lát rồi che miệng thì thào với hắn: "Kim công tử, ngài mặc đồ thế này ai không biết còn tưởng tân lang trong tiệc cưới này là ngài nữa đấy......"

Kim công tử nói: "Tục ngữ nói chuyện vui có đôi, A Hòa, hay là chúng ta tổ chức tiệc cưới chung với bọn họ luôn đi."

Ta mờ mịt: "Gì cơ?"

Tiên sinh nói: "Trời chưa tối mà ngài đã nằm mơ rồi à?"

187.Đường đại hiệp không đến nói chuyện với chúng ta, ta phát hiện khi có đông người thì hắn lại trở nên kiệm lời ít nói, hắn chỉ cúi đầu ôm kiếm của mình, thỉnh thoảng mới nhìn chúng ta một cái.Hắn đang nghĩ gì?

Ta phát giác hình như hắn đang nhìn ta nên ngẩng đầu cong mắt cười với hắn.Đôi mắt Đường Phiếm đen thẫm như hồ sâu, nhìn không ra bất kỳ vui buồn gì.Mặc dù khiến người ta khó đoán nhưng sau khi ta cười xong, khóe môi hắn cũng hơi nhếch lên.Chắc hắn cũng đâu ghét ồn ào nhỉ?188.Sau khi công chúa biết Vương gia là phu quân của mình thì đứng tại chỗ nhìn chằm chằm khuôn mặt thanh niên cao gầy kia hồi lâu rồi nói huyên thuyên gì đó bằng tiếng Tây Vực, sau đó vui vẻ nhào vào lòng Vương gia.Vương gia ốm yếu chưa kịp hoàn hồn, suýt nữa đã bị nàng đè xuống đất.Sắc mặt hắn vốn rất nhợt nhạt, sau khi bị công chúa ôm chầm thì vành tai trở nên đỏ bừng.Vương gia nói: "Công chúa chờ đã, hai chúng ta phải thành hôn mới có thể......"

Bọn họ bất đồng ngôn ngữ, cũng không ai phiên dịch, ta nghe bọn họ ông nói gà bà nói vịt một hồi, khi nhìn đến nội dung phải trả phí thì ta bị tiên sinh bịt tai lôi ra ngoài.189.Sau khi rời khỏi đây Kim công tử nói với chúng ta: "Haizzz......

Công chúa kia rất thích mỹ thực Trung Nguyên, ta bảo nàng người nàng sắp gả chính là phiếu cơm của nàng, nhất định phải giữ cho chặt, sau này muốn gì ăn nấy."

Mẫn Chậm nói: "Ta còn tưởng nàng thèm thân thể người ta, thì ra là thèm ăn."
 
[Hoàn][Đm/Np] Làm Người Qua Đường Ta Bị Công Hai Nhắm Trúng
2 | 58


190.

Ta vừa thấy mẫu thân hung dữ của Kim công tử thì theo bản năng trốn ra sau lưng tiên sinh, chỉ dám nhón chân lên nhìn lén bà.

Công bằng mà nói thì trên núi bà hay sai bảo ta nhưng thường cho ta ít ngân lượng rồi bảo ta mua những thứ mình thích.

Vì vậy ta cũng không ghét bà, nghe bà gọi ta lại ngoan ngoãn đến đứng trước mặt.

"A Hòa."

Bà xoa đầu ta hỏi, "Ngươi thấy thằng con ngốc nhà ta thế nào?"

Kim công tử nói: "Nương, sao ngài lại nói con ngốc trước mặt A Hòa chứ......"

Kim phu nhân nói: "Ở đâu có chuyện của ngươi, ngậm miệng đứng sang một bên đi!"

Bà vẫn hung dữ như xưa, Kim Chu bị mắng xong thì cúi đầu đứng cạnh không lên tiếng, chỉ thỉnh thoảng ngước nhìn ta, khuôn mặt tuấn tú ôn hòa hơi đỏ lên.

Ơ?

Sao cứ có cảm giác ta đang gặp mẹ chồng thế nhỉ?

191.

Kim phu nhân bảo ta ở lại tòa nhà đẹp nhất kinh thành, ở đó trồng rất nhiều hoa cỏ xinh đẹp, khi nào vui thì theo Kim công tử ra phố ngắm đèn, không vui thì cứ đánh hắn cho hả giận.

Ta nói như vậy không được, chắc Kim công tử không chịu nổi một quyền của ta đâu.

Bà không tin lắm, nhéo cánh tay ta nói: "Ngươi làm sao đánh hắn bị thương nổi?"

Ta không thể giải thích với phu nhân nên trực tiếp đi tới bế bổng Kim công tử lên.

Kim Chu: "."

Hắn quay đầu đi, xòe quạt che mặt ho khan rồi thì thào với ta: "A, A Hòa, thả ta xuống trước nhé?"

Ta cũng thì thào với hắn: "Hình như mẹ ngươi muốn ta cưới ngươi đấy."

Kim công tử quay lại nhìn ta: "Không phải, là ta muốn cưới......"

192.

Hắn còn chưa dứt lời thì tiên sinh đã cãi nhau với Kim phu nhân.

Vẻ mặt tiên sinh đầy tức giận, lạnh lùng nói: "Lần trước ngài đến núi Thanh Lộc ta đã nói ta không phải cha y!

Ai thèm làm sui với Kim gia các ngươi chứ?"

Nghe nói Kim phu nhân xem tiên sinh như cha ta, Mẫn Chậm ở cạnh ôm bụng cười chẳng đúng lúc chút nào.

"A Hòa, ngươi nghĩ sao?"

Sau khi Kim Chu từ trong ngực ta xuống dưới thì ôm ta dịu dàng nói, "Đến Kim phủ với ta, cùng ta làm một đôi phu thê ân ái, ta sẽ toàn tâm toàn ý đối đãi với ngươi thật tốt."

Ta ngơ ngác suy nghĩ một lát rồi bảo hắn: "Ta đã hứa với tiên sinh rồi, ta sẽ không rời khỏi núi Thanh Lộc đâu."

Kim phủ rất giàu có, tòa nhà của họ cũng nguy nga nhưng trong sân có nhiều hoa cỏ hơn nữa cũng không sánh bằng sơn quang thủy sắc trên núi Thanh Lộc......

Dường như hắn đã lường trước ta sẽ từ chối nên cũng không quá buồn bã.

Ta đang định quay lại nhìn tiên sinh thì Kim Chu nghiêng người hôn một cái lên mặt ta rồi nói: "Ngươi không muốn xuống núi thì ta sẽ lên núi tìm ngươi......

Ngươi cứ xem Kim phủ như nhà mình, có rảnh thì tới ăn một bữa cơm, mẹ ta muốn gặp ngươi, ta cũng muốn gặp ngươi."

193.

Ta nghe tiên sinh tức giận nói với Kim phu nhân: "Cải trắng ta nuôi đang yên đang lành thì heo rừng ngươi nuôi mò tới, không nói hai lời đã chà đạp cải của ta......"

Phu nhân nói: "Đã là ta nuôi thì phải gọi heo nhà chứ."

Tiên sinh: "......"

Phu nhân nói: "Việc đã đến nước này thì ai làm nấy chịu, hắn sẽ chịu trách nhiệm cưới A Hòa......"

Tiên sinh nói: "Ngài cũng nằm mơ đấy à?"

194.

Mặc dù bộ dạng tiên sinh tức sùi bọt mép nhưng lời y nói thật buồn cười khiến ta không thể nào nghiêm túc trả lời Kim công tử.

Cười hồi lâu, đột nhiên phát hiện Đường đại hiệp đã đứng cạnh ta từ lúc nào.

Hắn lặng lẽ nhét vật gì đó vào tay ta.

Ta xòe lòng bàn tay ra xem, thì ra là một chú chó bện bằng cỏ.

Ta nhỏ giọng hỏi hắn: "Đường đại hiệp, ngươi bện đấy à?"

Đường Phiếm nói: "Ừ."

Ta cúi đầu ngắm nghía hồi lâu rồi khen thật lòng: "Đáng yêu quá!"

Khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng của hắn rốt cuộc mỉm cười, nói với ta: "Ngươi đi đâu thì ta theo đó."
 
[Hoàn][Đm/Np] Làm Người Qua Đường Ta Bị Công Hai Nhắm Trúng
2 | 59


195.

"Thiên hạ đệ nhất đại hiệp Đường Phiếm, mỹ nhân Mẫn Chậm, còn có công tử nhà giàu tuấn nhã Kim Chu sao lại tụ tập trên núi Thanh Lộc vậy?"

Vu cô nương viết thoại bản gác bút lên tai rồi nháy mắt hỏi ta, "Ngươi nói ta nghe xem, có phải Giang Quỳnh Trúc có gút mắc gì với bọn họ không?"

Ta trầm ngâm nói: "Hình như là vậy thì phải?"

Kim công tử giúp mở mấy hiệu thuốc bán thuốc đặc sản Thanh Lộc dưới chân núi, buôn bán rất tốt nên dù Giang tiên sinh không thích hắn thì vẫn thấy mối lợi này không tệ lắm, thế là mắt nhắm mắt mở cho hắn lên núi.

Về sau hắn lại tới ăn mấy bữa cơm, còn xây một tòa nhà nhỏ trên núi, thế là lúc rảnh rỗi chạy tới đây ở, còn mời ta đến nhà hắn uống trà nhài......

Trà nhài rất ngon, chỉ là uống xong hơi đau mông một tẹo.

Vu cô nương chưa phát giác ta đang nghĩ bậy nên nói tiếp: "Lúc trước ta gặp Giang Quỳnh Trúc, tính tình y giống như tảng đá vậy, thật đáng ghét!

Không ngờ người như y mà cũng bị cuốn vào yêu hận tình thù......"

Nói xong nàng lại thì thào: "Chắc ngươi sẽ không nói y biết ta nói xấu sau lưng y chứ?"

Ta lắc đầu, nàng nghĩ một hồi lại hỏi ta: "Chẳng lẽ y nói năng chua ngoa nhưng lòng như đậu hũ, thật ra là người tốt sao?"

Ta nói: "Đúng vậy!

Y chữa trị vết thương cho Đường đại hiệp, còn phối thuốc cho Vương gia nữa."

Vu cô nương nói: "Xem ra trong thoại bản y cũng có thể đóng vai quan trọng nhỉ......"

Nàng cúi đầu chấm mực rồi cười hỏi ta: "A Hòa, ngươi đọc nhiều thoại bản của ta như vậy, có muốn ra giang hồ tìm người hữu duyên không?"

Ta vừa cắn mứt quả nàng cho ta vừa đáp: "Ta tìm được rồi."

Vu cô nương giật mình ngẩng lên, ngừng tay lại hỏi: "Sao ngươi không nói với ta?"

Ta nói: "Ta sợ ngươi đánh ta."

196.

Vu cô nương nghe xong chuyện của ta thì chấn động mạnh nhưng cũng không giận ta phá CP của nàng, chỉ chắp tay sau lưng đi vài vòng rồi thở dài thườn thượt: "Thật lợi hại, A Hòa, ngươi lợi hại lắm......"

Ta nói: "Nhưng ta vẫn thấy thoại bản đại hiệp và mỹ nhân hay hơn, ta cũng chẳng có bản lĩnh gì, ai thèm đọc truyện của ta chứ?"

"Ngươi chỉ biết một mà không biết hai, trên đời này nhiều người như vậy, nếu chỉ viết về đại hiệp và mỹ nhân thì nhàm chán lắm."

Vu cô nương lắc đầu rồi nhíu đôi mày thanh tú nói, "Đâu phải ngươi không có bản lĩnh gì, chẳng phải ngươi đã uống Minh Tâm Đan giúp phóng đại công lực rồi sao?"

"Có lẽ đan dược này thích hợp với đại hiệp có chí hướng hơn," ta nói, "Ta cảm thấy ở trên núi Thanh Lộc rất tốt, cũng không muốn xen vào đại sự gì cả."

Vu cô nương ngước mắt rồi giơ bút lông dính mực chấm một cái lên mi tâm của ta: "Ta lại thấy ngươi uống nó, để nó tan vào tấm lòng lương thiện cũng bớt đi tranh đoạt hỗn loạn trăm năm nay của chư quân, không phải sao?"

Lát sau nàng lại nói tiếp: "Muốn sống bình an vui vẻ thì ở lại núi Thanh Lộc đi, mấy người các ngươi chung sống hòa thuận cũng rất tốt mà."

197.

Khi tạm biệt, Vu cô nương dặn ta trên núi có tin đồn nào thú vị thì nhớ kể nàng nghe.

Ta thầm hỏi nàng: "Vậy yêu hận tình thù giữa cô nương Ma giáo và đệ tử Thiên Sơn Thất có còn viết nữa không?

Ta để dành đủ ngân lượng để mua rồi."

Vu cô nương xua tay, cũng không nói lúc nào sẽ viết mà chỉ bảo ta: "Tùy duyên đi!"

Haizz, thế là chỉ có thể hỏi xin nàng thoại bản kể về thiếu hiệp bị các nhân tình truy sát.

Lúc chọn dược thảo cho tiên sinh ta đọc vài trang, cảm thấy thiếu hiệp kia thật sự quá thảm, lòng còn sợ hãi, thậm chí hoài nghi tiên sinh sẽ lén bỏ thuốc cho ta.

197.

Sau khi Giang Quỳnh Trúc nói xỏ nói xiên buộc ba tên tình địch mặt dày mày dạn theo lên núi Thanh Lộc phải bỏ đi, y xách cải trắng về phòng mình, hung hăng hôn môi Vân Hòa mấy cái tâm tình mới khá hơn.

Ván giường đang rung lên kẽo kẹt thì Giang Quỳnh Trúc chợt nghe thành giường "rắc" một tiếng, giương mắt nhìn thì thấy Vân Hòa lại run tay bóp gãy cột giường.

Thủ phạm Vân Hòa lập tức vùi mặt vào gối: "......"

"Chẳng phải ta đã bảo ngươi đừng mạnh tay quá sao?"

Giang Quỳnh Trúc không tức giận mà chỉ áp người xuống, vừa làm cải trắng tan thành nước vừa nói, "Mai bảo Kim Chu tìm người tới sửa đi!"

Tuy sức lực quá lớn cũng chẳng có gì xấu nhưng y làm sao yên tâm giao vật kia của mình vào tay Vân Hòa được?
 
Back
Top Bottom