Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Hoàn][Đm] Mối Tình Đầu Đòi Bao Nuôi

[Hoàn][Đm] Mối Tình Đầu Đòi Bao Nuôi
Chương 49: Hôn một cái là được


"Cậu nuôi á?"

Trần Du thắc mắc, "Chẳng phải cậu nuôi gà sao?

Còn nuôi thỏ nữa à?"

Lục Nam Châu: "......

Nuôi hết."

Trần Du: "Cậu nuôi mà sao nó lại cắn cậu?"

"Thì...... mài răng ấy mà," Lục Nam Châu ngắt lời hắn, "Không còn việc gì nữa đúng không?

Cúp trước đây."

"Cậu gấp cái gì?"

Trần Du chưa nói hết thì đầu dây bên kia đã vang lên một tiếng "bíp".Trần Du: "Chạy bộ mà gấp vậy sao?"

Lục Nam Châu để điện thoại xuống rồi đưa tay sờ dấu răng cạnh cổ, "Shhhh, em tưởng đang gặm cà rốt hay sao mà ngoạm ác thế."

"Có cà rốt nào bự bằng anh đâu?"

Diệp Nhiên dạng chân ngồi trên đùi anh nói, "Anh đang chạy bộ à?"

Lục Nam Châu: "......"

Diệp Nhiên: "Chạy trong xe sao?"

"Em quan tâm anh chạy ở đâu làm gì?"

Lục Nam Châu vô thức muốn xoa eo cậu nhưng cố kìm lại rồi nói, "Xuống đi."

"Không chịu," Diệp Nhiên bất mãn, "Anh còn nói em là thỏ nữa chứ."

Lục Nam Châu: "Không phải thỏ mà sao hay cắn người ta thế?"

"Cắn nhiều bằng anh không?"

Diệp Nhiên lẩm bẩm phản bác, "Còn cắn khắp người nữa."

Lục Nam Châu lúng túng dời mắt đi chỗ khác, "......

Mau xuống đi, về nhà thôi."

Diệp Nhiên nhìn anh hỏi: "Lúc nãy anh nói địa chỉ gì thế?"

"Trần Du đã chọn mấy chỗ," Lục Nam Châu đáp, "Lần trước hẹn tụi nó hai ngày nữa họp mặt ở Nguyên Thị rồi."

"Nguyên Thị?"

Mắt Diệp Nhiên sáng lên, "Lâm Nhược cũng ở đó."

Lâm Nhược?

Cái tên gọi em là "bé cưng" ấy à?

Lục Nam Châu bực bội hừ một tiếng."

Vậy em cũng muốn đi," Diệp Nhiên quay người tìm điện thoại, "Để em nói với Lâm Nhược......"

Lục Nam Châu túm cậu lại rồi hung dữ nói: "Không được đi!"

Đi tìm đàn ông khác mà vui vậy sao?!"

Sao không được đi?"

Diệp Nhiên nói, "Lâu lắm rồi em chưa gặp Lâm Nhược mà."

Lục Nam Châu: "Gặp cậu ta làm gì?"

Để hắn gọi em là "bé cưng" thêm mấy lần à?!Diệp Nhiên: "Chẳng phải anh cũng đi gặp bạn học sao?"

Lục Nam Châu bật thốt lên: "Tụi nó có gọi anh là "bé cưng" đâu!"

Diệp Nhiên: "À."

Lục Nam Châu mất tự nhiên nói: "Dù sao cũng không được đi."

Diệp Nhiên buồn cười nhéo mặt anh, "Anh còn định ghen tới khi nào nữa hả?"

Lục Nam Châu lẩm bẩm: "Em gặp anh có vui vậy đâu."

"Sao lại không?"

Diệp Nhiên nhìn anh, chân thành nói, "Gặp anh là vui nhất đó."

"Vui đến nỗi nằm mơ cũng phải cười tỉnh."

Lục Nam Châu lại nói: "Cười tỉnh hồi nào?

Rõ ràng là khóc tỉnh mà."

Anh còn nhớ ngày thứ hai Diệp Nhiên về đây đã phát sốt, nửa đêm mê man nắm tay anh thút thít kêu đau.Anh không biết Diệp Nhiên mơ thấy gì nhưng lại nhớ rõ tiếng kêu đau đớn của Diệp Nhiên, khóc đến nỗi tim anh cũng đau thắt......"

Tại anh bỏ em ngủ một mình trong phòng khách chứ bộ," Diệp Nhiên ôm Lục Nam Châu nói khẽ, "Anh ôm em thì em sẽ không vậy nữa."

Lục Nam Châu dừng một lát rồi nói: "Chỉ biết gạt anh."

"Thật mà," Diệp Nhiên nói, "Không gạt anh đâu."

Cậu nghĩ ngợi rồi nói: "Nếu gạt anh thì em sẽ ăn rau hai ngày."

Lục Nam Châu: "......

Thề độc quá ha."

Diệp Nhiên: "Vậy ba ngày nhé?"

Lục Nam Châu gỡ tay cậu ra: "Xuống đi, anh lái xe đây."

Diệp Nhiên nhìn anh, bỗng dưng hỏi: "Trước kia anh nói hôn một cái là được, giờ còn tính không?"

Lục Nam Châu khẽ giật mình.Trước kia anh rất hay dụ Diệp Nhiên hôn mình --- Bất cẩn bị đụng trán, hôn một cái sẽ hết; Chạy bộ mệt, hôn một cái sẽ khỏe; Buồn, hôn một cái sẽ vui......Mặc dù hầu hết thời điểm Diệp Nhiên chỉ ửng đỏ vành tai chứ không để ý tới anh, nhưng lâu lâu vẫn dụ được Diệp Nhiên đau lòng hôn anh một cái.Còn bây giờ thì sao?

Lục Nam Châu im lặng thật lâu rồi chậm rãi nói: "Không......"

Còn chưa dứt lời thì Diệp Nhiên đã ôm anh hôn."

Đừng giận nữa được không?"

Diệp Nhiên cắn môi anh, "Nếu hôn một cái không được thì...... hôn hai cái nhé?"

Lòng bàn tay Lục Nam Châu chụp lấy cổ cậu kéo sát vào mình.Khi trời nhập nhoạng tối họ mới về nhà.Môi Diệp Nhiên sưng đỏ, lúc ăn cơm còn càm ràm với Lục Nam Châu hình như lại trầy da rồi.Lục Nam Châu yên lặng cúi đầu ăn cơm.Buổi tối, điện thoại của Diệp Nhiên trên ghế salon reo lên.Lục Nam Châu nhìn cửa phòng tắm rồi lại liếc sang điện thoại, trông thấy Lâm Nhược gọi tới.Anh đã hứa sẽ dẫn Diệp Nhiên cùng đến Nguyên Thị, Diệp Nhiên muốn hẹn gặp Lâm Nhược gần chỗ Lục Nam Châu họp lớp.Chẳng lẽ Lâm Nhược gọi tới để nói việc này sao?Lục Nam Châu do dự một lát rồi nghe máy, "A lô."

Lâm Nhược sững sờ, "Chào anh......

Tôi tìm Diệp Nhiên."

Lục Nam Châu: "Cậu ấy đang tắm."

Lâm Nhược: "À, vậy lát nữa tôi gọi lại sau."

Đúng lúc này, chẳng biết TV trong phòng khách đang chiếu phim gì mà đột nhiên một giọng nam giận dữ hét lên: "Anh tìm cậu ấy làm gì?

Anh không có vợ hay sao?!"

Đầu dây bên kia im lặng một hồi, sau đó Lâm Nhược nói: "Không có, tôi chỉ có chồng thôi."

Lục Nam Châu: "......"
 
[Hoàn][Đm] Mối Tình Đầu Đòi Bao Nuôi
Chương 50: Gặp đồng hương


"Không phải," Lục Nam Châu lúng túng nói, "Đó là...... tiếng TV mà."

Không phải tôi nói đâu.

"Tôi biết chứ," Lâm Nhược nói, "Nhưng tôi đoán chắc anh cũng muốn hỏi vậy."

Lục Nam Châu: "......

Đâu có."

"Thế à?"

Lâm Nhược chợt nói, "Vậy tôi muốn xem Diệp Nhiên tắm."

Lục Nam Châu: "......"

Lục Nam Châu: "Tạm biệt."

Xem gì mà xem?!

Nghĩ hay lắm!Mình còn chưa xem, anh nghĩ, à không phải, chỉ là chưa thấy cậu tắm thôi......

Cũng không đúng, hôm đó trời mưa, Diệp Nhiên run chân đi không nổi nên anh bế người đi tắm......

Phi, nghĩ bậy bạ gì đó?!

Không được nghĩ nữa!Đúng lúc này, cửa phòng tắm cót két mở ra.Lục Nam Châu lập tức giật thót, có tật giật mình bấm bấm màn hình điện thoại đen thui, trượt mấy lần không mở khóa được mới nhớ ra đây là điện thoại của Diệp Nhiên."

Sao thế?"

Diệp Nhiên lau tóc đi tới."

Khụ," Lục Nam Châu cố tỏ vẻ thản nhiên đưa di động cho cậu, "Lúc nãy bạn em gọi tìm em đấy."

Diệp Nhiên cầm điện thoại ngồi xuống cạnh anh, đưa khăn trong tay cho anh rồi nói: "Lau tóc."

Lục Nam Châu sờ mái tóc ướt sũng của cậu, người trước mắt tỏa ra mùi sữa tắm thơm ngát, da thịt trắng nõn bị hơi nước làm cho ửng hồng, nhìn vừa ngoan vừa mềm.Cổ họng Lục Nam Châu nhấp nhô, cầm khăn lau tóc cho cậu, thấy Diệp Nhiên mở điện thoại ra nhắn địa chỉ cho Lâm Nhược --- Là một quán cà phê ở Nguyên Thị, cách chỗ anh họp lớp không xa lắm.Lục Nam Châu tò mò hỏi: "Cậu ta là người Nguyên Thị à?"

"Không phải," Diệp Nhiên nói, "Cậu ấy làm việc ở đó thôi."

Lục Nam Châu: "Vậy quê cậu ta ở đâu?"

"Hình như ở một vùng quê xa lắm," Diệp Nhiên nghĩ ngợi, "Hồi đó có nghe cậu ấy nói nhưng quên rồi."

"Chứ không phải cậu ta ở chỗ em à?"

Lục Nam Châu buồn bực nói, "Vậy sao hai người quen nhau được?"

Diệp Nhiên bỗng cứng đờ, sắc mặt cũng tái đi, "Em......"

Lục Nam Châu nhíu chặt mày, "Sao thế?"

Diệp Nhiên nắm chặt điện thoại, đột ngột đứng dậy nói: "Khăn lau không khô đâu, để em đi tìm máy sấy."

Lục Nam Châu nhìn cậu hấp tấp đi vào phòng lục tìm máy sấy.Nhưng rõ ràng máy sấy để trong ngăn kéo ở phòng khách, hôm qua chính Diệp Nhiên đã để đó.Lục Nam Châu im lặng một lát rồi đi tới cầm máy sấy vào phòng, "Đây nè."

Lúc này Diệp Nhiên mới thôi tìm kiếm, "Ở ngoài à......"

Lục Nam Châu kéo cậu ngồi xuống giường rồi bật máy sấy tóc cho cậu."

Sao ngày càng lú lẫn vậy?"

Lục Nam Châu vừa sấy vừa làm như thuận miệng hỏi, "Chẳng phải hôm qua em để bên ngoài sao?"

Diệp Nhiên lẩm bẩm: "Quên rồi."

Lục Nam Châu: "Mau quên vậy à?

Chắc không phải già rồi lú lẫn đấy chứ?"

Diệp Nhiên: "......

Ai già hả?"

"Anh già, được chưa?"

Lục Nam Châu vuốt tóc mềm của cậu rồi tắt máy sấy, "Xong rồi, ngủ sớm chút đi."

Anh quay người định đi nhưng lại bị Diệp Nhiên kéo áo, "Vậy còn anh?"

Lục Nam Châu: "Anh khỏi tắm mà ngủ luôn nhé?"

Diệp Nhiên lập tức thả áo anh ra, "Không được."

Không tắm không được tới gần."

Giờ chê rồi à?"

Lục Nam Châu hỏi, "Sao lúc đòi hôn trong xe thì không chê?"

Diệp Nhiên yên lặng chui vào chăn làu bàu: "Lúc đó em cũng chưa tắm mà."

Còn nữa, sau đó anh đè em ra hôn, miệng bị anh hôn trầy da rồi này.Cậu nghe thấy Lục Nam Châu đứng ngoài chăn cười một tiếng, sau đó tiếng bước chân dần đi xa.Diệp Nhiên kéo chăn xuống, băn khoăn tự hỏi vậy đêm nay Lục Nam Châu còn về ngủ nữa không?Nghĩ một hồi cậu ngủ quên mất, trong lúc nửa tỉnh nửa mê hình như có người kéo chăn ra rồi ôm cậu vào lòng.Hai ngày sau, Lục Nam Châu dẫn Diệp Nhiên đến Nguyên Thị.Anh đưa Diệp Nhiên đến quán cà phê trước, vì còn sớm nên trong tiệm khá vắng vẻ, Lâm Nhược cũng chưa tới."

Vậy anh đi trước nhé," Lục Nam Châu dặn dò, "Có gì gọi điện cho anh."

Diệp Nhiên khẽ gật đầu.Lục Nam Châu lái xe đến nơi họp lớp, chưa lái bao lâu thì gặp kẹt xe giữa đường.Trần Du gọi điện hỏi anh sắp đến chưa?"

Sắp rồi," Lục Nam Châu đáp, "Chỗ này hơi kẹt xe."

"Ừ," Trần Du nói, "Vậy tớ......"

Hắn đang nói nửa chừng thì chợt thốt lên: "Í?

Hình như tớ gặp đồng hương thì phải?"

Lục Nam Châu thắc mắc: "Đồng hương?"

Trần Du: "Là đứa lần trước tớ kể cậu nghe đó, dẫn bạn trai về bị bố nó rượt chạy khắp làng."

Lục Nam Châu nghĩ ngợi, "Bị té gãy chân ấy à?"

"Không phải nó gãy mà là bạn trai nó."

Trần Du nói, "Nhưng sau này tớ nghe nói bạn trai kia là nó bỏ tiền ra thuê, còn đuổi theo nó đòi tiền thuốc men nữa, kết quả té gãy chân kia luôn."

Lục Nam Châu nheo mắt --- Vậy cũng quá phí chân rồi."

Hình như là nó thật đó," Trần Du nói, "Cậu chờ chút nha, để tớ sang chào hỏi nó đã."

Sau đó Lục Nam Châu nghe Trần Du gọi: "Lâm Nhược!"

Lục Nam Châu: "......"
 
[Hoàn][Đm] Mối Tình Đầu Đòi Bao Nuôi
Chương 51: Uống rượu không lái xe được


Không trùng hợp vậy chứ?

Lục Nam Châu nghĩ, biết đâu chỉ là tên đồng âm thì sao?

Có thể là Lâm Nhu, Lâm Như hoặc Lăng Nhược cũng nên?Trần Du đã cúp máy, anh không nghe được giọng người đồng hương kia nên chẳng biết có phải Lâm Nhược mà Diệp Nhiên quen không nữa.Lục Nam Châu nhìn dòng xe ùn tắc phía trước, trong tiếng người huyên náo chợt nhớ lại hôm đó khi anh hỏi Diệp Nhiên quen Lâm Nhược thế nào, người trước mắt bỗng nhiên tái mặt.Anh biết Diệp Nhiên không muốn nói nên mới vụng về bối rối chạy đi tìm máy sấy.Anh không hỏi tiếp nữa nhưng vẫn luôn tự hỏi tại sao Diệp Nhiên không muốn nói?

Sao lại có vẻ bất an như vậy?Năm năm trước, khi Diệp Nhiên ở bên anh chưa từng nhắc tên Lâm Nhược, có lẽ lúc đó họ vẫn chưa quen biết.Vậy là sau khi rời đi, Diệp Nhiên mới gặp Lâm Nhược sao?Gặp ở đâu?Khi Lục Nam Châu đến thì đúng lúc gặp Trần Du ở cửa chính dưới lầu."

Cuối cùng cậu cũng tới," Trần Du kéo anh, "Đi nào, mọi người đều tới cả rồi, còn thiếu mỗi cậu thôi đấy."

Lục Nam Châu theo hắn lên lầu, vờ như thuận miệng hỏi: "Chẳng phải cậu nói gặp đồng hương à?"

"Đúng vậy," Trần Du nói, "Gặp ngoài cửa tiệm bên kia đường.

Bao năm không gặp, suýt nữa không nhận ra luôn."

"Năm nào cậu cũng về quê mà?"

Lục Nam Châu hỏi, "Người đó không về à?"

Trần Du gật đầu: "Đột nhiên nó chẳng có tin tức gì nữa, người trong thôn cũng không biết nó đi đâu.

Cha mẹ nó cứ nhắc tới đứa con trai này thì lại tức giận nên mọi người đâu dám hỏi."

Lục Nam Châu: "Vậy giờ người đó làm việc ở Nguyên Thị à?"

"Ừ," Trần Du đáp, "Nó nói có hẹn với người ta nên tớ cũng không hỏi nhiều, để hôm nào rủ nó đi ăn một bữa."

Hẹn người?

Lục Nam Châu nghĩ, chắc không phải là Lâm Nhược mà Diệp Nhiên hẹn đấy chứ?"

Tớ nghe cậu gọi người kia là Lâm Nhược," Lục Nam Châu do dự nói, "Lâm nào, Nhược nào vậy?"

"Chính là......"

Trần Du đột nhiên dừng chân rồi quay đầu nhìn Lục Nam Châu chằm chằm, "Đợi đã, sao hôm nay cậu hỏi đủ thứ vậy?"

Lục Nam Châu: "Tớ......"

Đầu óc Trần Du lóe sáng, bừng tỉnh đại ngộ hỏi, "Cậu có hứng thú với nó đúng không?!"

Lục Nam Châu: "......"

"Mẹ kiếp rốt cuộc cậu hết treo cổ trên cái cây duy nhất rồi hả!"

Trần Du vỗ vai anh kích động nói, "Tớ nói cậu nghe, đứa đồng hương này của tớ có ngoại hình khá lắm, không thua Diệp......"

Hắn ngừng lại rồi sửa lời, "Trắng trẻo dễ nhìn lắm!

Đúng lúc hai cậu đều thích nam, để tớ hỏi nó xem có bạn trai chưa, nếu chưa thì cậu tranh thủ......"

"Không phải," Lục Nam Châu ngắt lời hắn, "Tớ đâu có hứng thú với người ta."

Trần Du không tin, "Vậy sao cậu hỏi lắm thế?"

Lục Nam Châu: "Thì...... hỏi cho biết vậy thôi."

"Lừa quỷ à," Trần Du ghét bỏ nói, "Hỏi cho biết?

Cậu toàn hỏi người ta muốn mua gà không chứ đâu quan tâm người ta là Lâm nào Nhược nào?

Hỏi cho biết để bán thêm mấy con gà hay sao?"

Lục Nam Châu: "......

Ừ."

"Ừ gì mà ừ?!"

Trần Du chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, "Muốn có người yêu thì cứ việc nói thẳng, tớ có cười cậu đâu."

Lục Nam Châu đau đầu nói, "Không phải thật mà."

Trần Du: "Sao cậu lại......"

Họ đi đến cửa phòng, Lục Nam Châu đổi chủ đề, kéo hắn vào chào hỏi bạn học bên trong.Trần Du chưa từ bỏ ý định, lúc ăn cơm còn vụng trộm hỏi Lục Nam Châu, "Không hỏi đồng hương của tớ thật à?

Biết đâu nó chưa có bạn trai thì sao."

Lục Nam Châu yên lặng bưng ly rượu của hắn lên rót vào miệng hắn --- Nếu đúng là Lâm Nhược thì người ta có chồng luôn rồi.Trần Du bị rót rượu đến nỗi đầu óc mụ mẫm, lại quay sang rót cho Lục Nam Châu.

Hai người rót tới rót lui, cơm chưa ăn mà đã say mèm.Điện thoại Lục Nam Châu chợt rung lên, anh mở ra xem thì thấy Diệp Nhiên gửi hình chụp một cái bánh gatô nhỏ.Diệp Nhiên: Không ngon bằng bánh lần trước anh mua đâu.Lục Nam Châu bất giác mỉm cười, chóng mặt trả lời: Ăn cơm chưa?Ăn bánh làm sao no được?Diệp Nhiên: Ăn rồi, đây là món tráng miệng mà.Lục Nam Châu dừng một lát, bỗng nhiên nói: Tụi nó chuốc rượu anh, em tới đón anh được không?Điện thoại đột nhiên reo vang, Lục Nam Châu còn chưa kịp nghe thì Diệp Nhiên đã cúp máy.Khung chat hiển thị "Đối phương đang gõ chứ......", đợi hồi lâu mới thấy Diệp Nhiên trả lời: Ừ, anh gửi địa chỉ cho em đi.Ngón tay Lục Nam Châu vuốt ve cái tên trên điện thoại, mùi rượu nồng nặc trong cổ.

Thoáng chốc anh như trở lại đêm ly biệt năm xưa, anh cũng say khướt nói với cậu, Nhiên Nhiên, tụi nó chuốc rượu anh, em tới đón anh được không......Lúc tan cuộc, Trần Du say khướt kéo Lục Nam Châu đi chung, sau đó bị Lục Nam Châu phũ phàng nhét vào xe bạn học.Đám người lục tục ra về, có bạn học định gọi tài xế giùm Lục Nam Châu nhưng anh nói không cần, có người tới đón rồi.Anh chậm rãi đi dọc con đường, đèn đường mờ ảo đổ bóng thật dài.Gió đêm lướt qua ngọn cây hơi lạnh.Lục Nam Châu ngẩng mặt lên, men say thoáng tan đi trong gió."

Lục Nam Châu......"

Sau lưng vang lên tiếng gọi quen thuộc, Lục Nam Châu xoay người, Diệp Nhiên sà vào lòng anh."

Lạnh không?"

Diệp Nhiên nép trong ngực hỏi anh.Lục Nam Châu lắc đầu."

Sao uống nhiều quá vậy?"

Diệp Nhiên xích lại gần anh ngửi ngửi, "Anh......"

Lục Nam Châu đột ngột cúi đầu hôn cậu.Bóng người chồng lên nhau dưới ánh đèn."

Anh uống rượu," Lục Nam Châu dựa vào cậu nói khẽ, "Không lái xe được."

Diệp Nhiên chóng mặt gật đầu, "Vậy em lái cho."

Lục Nam Châu: "Em cũng đâu lái được."

Diệp Nhiên nhất thời không hiểu, "Sao thế?"

Lục Nam Châu: "Em hôn anh thì cũng uống rượu còn gì."

Diệp Nhiên: "......"

Lục Nam Châu dừng một lát rồi nói: "Chúng ta không về nữa."

Không về?

Diệp Nhiên ngơ ngác nhìn khách sạn cao ngất sáng trưng bên cạnh.
 
[Hoàn][Đm] Mối Tình Đầu Đòi Bao Nuôi
Chương 52: Sao tắm lâu thế


Diệp Nhiên đứng dưới vòi sen trong phòng khách sạn, dòng nước ấm áp chảy xuống lưng trần, hơi nước bốc lên làm cổ cậu ửng đỏ.

Đây là lần thứ hai cậu và Lục Nam Châu vào khách sạn, hai người, một giường.Lần đầu tiên là thời đại học.

Lúc đó cậu và Lục Nam Châu đi chơi xa, vì bỏ lỡ chuyến xe cuối cùng nên không về trường được.Cậu hồi hộp theo Lục Nam Châu đến một khách sạn gần đó, tắm xong lập tức trùm kín chăn, thấy Lục Nam Châu kéo chăn còn lắp bắp nói: "Không, không được, em chưa chuẩn bị kỹ mà......"

Lục Nam Châu thoáng sửng sốt rồi phì cười, xích lại gần cậu hỏi: "Nhiên Nhiên, em nghĩ gì thế hả?"

"Anh chỉ sợ em ngộp thôi," Lục Nam Châu đùa cậu, "Hay là em muốn......"

Diệp Nhiên túm cái gối nện anh, "Không có."

Không được nói mò!Lục Nam Châu: "Thật không?"

Diệp Nhiên: "Thật!"

"Rồi rồi," Lục Nam Châu nín cười nói, "Nhiên Nhiên nói không có là không có."

Anh chồm tới hôn Diệp Nhiên một cái: "Không đùa nữa, hôm nay chơi mệt rồi đúng không?

Ngủ sớm chút đi."

Diệp Nhiên nắm chăn khẽ gật đầu, chẳng bao lâu sau đã ngủ thiếp đi.Cả đêm Lục Nam Châu đàng hoàng ôm cậu, cũng ngủ rất say.Nhưng giờ Diệp Nhiên không đoán ra Lục Nam Châu có ý gì --- Dù hai người đều không lái xe được thì vẫn có thể tìm người lái giùm, cần gì phải qua đêm ở đây chứ.Nhất định phải ở chỗ này......

Mặt Diệp Nhiên nóng lên, vặn vòi nước lớn hơn.Nhưng mấy ngày trước Lục Nam Châu còn giận dỗi không cho cậu ôm mà, sao lại......Hơn nữa lúc nãy vào cửa, Lục Nam Châu bảo cậu đi tắm, còn mình thì nhào lên giường, chẳng biết có phải say mèm rồi không.Cậu đứng cạnh giường gọi mấy lần, Lục Nam Châu chỉ nhắm nghiền mắt rồi nắm tay cậu vuốt ve.Hay là Lục Nam Châu buồn ngủ?

Diệp Nhiên nghĩ vẩn vơ, anh chỉ muốn tìm chỗ ngủ thật nhanh nên mới không về, chưa biết chừng giờ đã ngủ say như chết trên giường rồi.Diệp Nhiên càng nghĩ càng thất vọng, đột nhiên nghe thấy có người gõ cửa phòng tắm một cái, sau đó Lục Nam Châu hỏi vọng vào, "Em chưa tắm xong nữa à?"

Diệp Nhiên: "......"

Lục Nam Châu: "Chắc không phải xỉu rồi chứ?"

"Không phải," Diệp Nhiên đưa tay tắt vòi sen, "......

Sắp xong rồi."

Cậu dừng một lát rồi làu bàu: "Không phải anh đang ngủ à?"

Ngoài cửa yên tĩnh hồi lâu, Diệp Nhiên tưởng anh không nghe thấy, đang định mặc áo choàng tắm thì nghe Lục Nam Châu nói: "Em mà không ra thì anh ngủ thật đấy."

Diệp Nhiên nhất thời không hiểu, "Hả?"

Lục Nam Châu đột nhiên đẩy cửa ra.Diệp Nhiên giật nảy mình, vô thức cầm khăn che người, lúng túng nói, "Sao anh......"

Lục Nam Châu đi tới đè cậu vào tường rồi thấp giọng nói: "Che cái gì?

Có phải anh chưa thấy đâu."

Diệp Nhiên: "......"

Cũng đúng nhỉ.Lục Nam Châu kéo khăn ra khỏi tay cậu: "Sao tắm lâu thế?"

Diệp Nhiên ngại ngùng không muốn nói mình nghĩ lung tung nên lẩm bẩm: "Em tắm chậm mà, không được sao?"

Lục Nam Châu đưa tay xoa cần cổ đỏ ửng của cậu: "Em tắm lâu vậy thì làm sao anh tắm được?"

Diệp Nhiên bị anh xoa nhột nên tránh đi, "Anh đợi một chút......"

"Đợi không nổi," Lục Nam Châu cắn cổ cậu một cái rồi đưa tay vặn vòi sen, "Hay là tắm chung đi."

Nước nóng ào ào trút xuống, hơi nước bao trùm không gian chật hẹp.Lục Nam Châu ôm người đè vào tường, hơi thở nóng hổi quấn nhau.Nước chảy xuống rất nóng, làn da kề sát nhau càng nóng hơn, nhiệt độ quanh người tăng cao trong lúc mơn trớn, máu chảy cuồn cuộn, càng lúc càng nóng.

"Ư......"

Nước ấm ngâm người mềm nhũn, anh nghe thấy tiếng rên rỉ không kìm được giữa răng môi Diệp Nhiên, ngón tay bám vào lưng anh cào lung tung, cả người run rẩy trong ngực anh."

Nhiên Nhiên......"

Anh cắn nhẹ vành tai Diệp Nhiên, tiếng thì thầm hòa với tiếng thở dốc, bỗng nhiên nghe thấy người trong ngực khóc thút thít.Lục Nam Châu dừng lại, vuốt ve eo thon của cậu rồi khàn giọng hỏi: "Sao lại khóc?"

Mặc dù Diệp Nhiên từng khóc trên giường không ít lần, thậm chí còn khóc dữ hơn bây giờ nhưng Lục Nam Châu biết rõ tiếng thút thít này không phải là khóc vì chịu không nổi."

Làm em đau à?"

Diệp Nhiên ôm cổ anh, lắc đầu nói đứt quãng: "Anh như vậy...... có phải vì say rượu không?"

Cậu vùi mặt vào ngực Lục Nam Châu, tủi thân nói: "Có phải ngày mai tỉnh lại anh sẽ quên hết không?

Không cho em ôm nữa đúng không?"

Lục Nam Châu im lặng một lát rồi nâng khuôn mặt ướt sũng của Diệp Nhiên lên, đầu ngón tay lau nước trên cằm cậu, chậm rãi nói: "Anh tỉnh rượu rồi mà."

Đột nhiên anh cười mờ ám, cọ chóp mũi vào má Diệp Nhiên, "Em tưởng lúc nãy vào phòng anh lập tức nhào lên giường để ngủ à?"

"Anh chờ tỉnh rượu để chơi em đấy."

Diệp Nhiên: "......"
 
[Hoàn][Đm] Mối Tình Đầu Đòi Bao Nuôi
Chương 53: Anh sẽ tự đi hỏi


Diệp Nhiên ngơ ngác nhìn anh một hồi rồi lẩm bẩm: "Anh đúng là say thật rồi."

Nếu không sao lại...... nói ra lời này chứ?

Có khi nào uống rượu giả không?

Lục Nam Châu nắm cằm cậu, ngón tay cọ xát bờ môi ướt át của cậu, chậm rãi nói: "Lúc đó anh đã tìm em rất lâu."

Diệp Nhiên khẽ giật mình, giây lát sau mới hiểu anh đang nói chuyện năm năm trước, "Lục Nam Châu......"

"Nhưng làm thế nào cũng không tìm được."

Lục Nam Châu nói tiếp, "Anh tức đến đau tim, mỗi ngày đều nghĩ chờ anh tìm được em nhất định phải chơi em liệt giường, để xem em còn dám chạy nữa không."

"Nhưng về sau......"

Lục Nam Châu dừng một lát, trong cổ vẫn bốc lên mùi rượu, "Về sau anh không nghĩ vậy nữa."

Anh bóp cằm Diệp Nhiên mạnh hơn, "Nhưng nhiều đêm không ngủ được, anh vẫn tự hỏi sao bỗng dưng em không cần anh nữa?"

Mắt Diệp Nhiên cay cay, vội nói: "Không phải, đâu phải em không cần anh."

Lục Nam Châu: "Thật không?"

Diệp Nhiên thề thốt: "Thật mà."

Lục Nam Châu cúi đầu hôn cậu."

Chính em tự trở về," Lục Nam Châu cắn cậu, hơi thở xen lẫn mùi rượu quấn quanh Diệp Nhiên, động tác càng thêm mạnh bạo, "Nếu em còn dám chạy thì anh sẽ......"

Anh ngừng nói rồi hung dữ đè người mạnh hơn, "Anh sẽ làm ngơ em thật đó!"

"Ưm!"

Diệp Nhiên cảm thấy eo mình sắp gãy vụn, chỉ có thể ôm chặt cổ anh nói đứt quãng, "Không, không đi đâu......

Không đi mà, anh nhẹ một chút......

Ư......"

Hơi nước nóng hổi bay lên hòa với mồ hôi chảy xuống lưng Lục Nam Châu.Lục Nam Châu chỉ cảm thấy càng lúc càng nóng, nóng đến nỗi anh nhịn không được tiến vào sâu hơn, từ từ nghiền nát người trong ngực.Diệp Nhiên chịu không nổi cắn anh, Lục Nam Châu ngậm môi cậu, nuốt hết mọi tiếng rên rỉ của cậu......Khi Lục Nam Châu bế người ra khỏi phòng tắm thì trời đã sắp sáng.Diệp Nhiên chẳng còn chút sức lực nào, mệt mỏi rúc vào ngực Lục Nam Châu để mặc anh sấy tóc, chỉ chốc lát sau đã ngủ mê man.Lục Nam Châu sấy tóc xong mới cẩn thận từng li từng tí nhét người vào chăn.Diệp Nhiên nắm chăn dụi dụi, hình như đang thì thầm gì đó.Lục Nam Châu chồm tới, nghe thấy cậu lí nhí: "Lục Nam Châu, xin lỗi......"

Lục Nam Châu rũ mắt im lặng một lát rồi vén chăn chui vào, kéo người vào lòng hôn lên đỉnh đầu một cái, "Ngốc."

Khi Lục Nam Châu thức giấc thì đã quá trưa.Đêm qua Diệp Nhiên mệt gần chết nên vẫn chưa tỉnh.Lục Nam Châu rón rén xuống giường, rửa mặt xong đi ra thấy Diệp Nhiên vẫn ngủ say sưa.Anh mở điện thoại, thấy hơn hai mươi phút trước Trần Du nhắn tin cho mình.Trần Du: "Tớ đang ăn cơm với đồng hương này, cậu muốn tới không?

Nhân tiện gặp nhau luôn."

Lục Nam Châu nheo mắt --- Trần Du còn muốn làm mai cho mình nữa à?Anh nghĩ ngợi rồi trả lời: "Cho tớ cách liên lạc với đồng hương của cậu đi."

Trần Du có vẻ hết sức kích động, lập tức trả lời, "Quả nhiên cậu có ý đồ với người ta đúng không?!"

Lục Nam Châu: "......"

Lục Nam Châu: "Đâu có."

Trần Du: "Không có mà cậu xin cách liên lạc với người ta làm gì?

Đồ vịt chết mạnh miệng."

Lục Nam Châu: "Bớt nói nhảm đi, có cho không thì bảo?"

Trần Du gửi sang một nick Wechat, còn nói thêm: "Bố vất vả vì con lắm đấy con ạ."

Lục Nam Châu không thèm đếm xỉa tới hắn mà chỉ nhìn chằm chằm ảnh đại diện của nick Wechat kia.Là hình một chú mèo con lông vàng, anh từng thấy Diệp Nhiên và Lâm Nhược nói chuyện, chính là ảnh đại diện này.Thì ra đúng là cùng một người.Lục Nam Châu quay sang nhìn Diệp Nhiên ngủ say trên giường.Hồi lâu sau, anh kết bạn với nick Wechat kia.Khi nhắn tin xin kết bạn, anh định viết "Lục Nam Châu" nhưng lại sợ Diệp Nhiên chưa nói Lâm Nhược biết tên mình.Anh suy nghĩ một hồi, xóa tới xóa lui, cuối cùng viết: "Tôi là...... bạn trai Diệp Nhiên, Lục Nam Châu."

Anh vừa gửi đi thì tin nhắn của Trần Du lại bật ra."

Châu à, đừng buồn nha," Trần Du nói, "Haizz, có người nhanh tay hơn cậu rồi."

"Bạn trai đồng hương của tớ tới đón nó rồi."

Ồ, Lục Nam Châu nghĩ, là ông xã mà Lâm Nhược nói sao?"

Thôi cứ yên tâm," Trần Du an ủi anh, "Tớ sẽ để ý giùm cậu, chắc chắn sẽ có người khác không thua kém nó đâu."

Lục Nam Châu: "Khỏi cần, tớ có người yêu rồi."

Trần Du: "......"

Trần Du: "Cậu có tự ái cũng đừng nói bừa vậy chứ?"

Thấy hắn không tin, Lục Nam Châu lại nhìn Diệp Nhiên trên giường.Anh đi tới nhẹ nhàng kéo chăn che mặt Diệp Nhiên, chỉ lộ ra nửa đầu tóc bù xù, sau đó chụp một tấm ảnh gửi sang.Trần Du thảng thốt: "Á đù!

Chắc không phải tối qua cậu uống say bị người ta lượm về ngủ đấy chứ?!"

"Cậu mới bị người ta lượm ấy," Lục Nam Châu bất mãn nói, "Người yêu tớ đó."

Trần Du: "Người yêu mới quen tối qua à?"

Lục Nam Châu: "Dĩ nhiên không phải rồi."

Trần Du nổi quạu, "Cậu có người yêu mà còn ngấp nghé đồng hương của tớ làm gì?"

Lục Nam Châu: "Có việc."

Trần Du: "Việc gì?"

Lục Nam Châu: "Cậu đừng để ý."

Điện thoại lại rung lên, Lục Nam Châu thấy Lâm Nhược đã chấp nhận lời mời kết bạn của mình.Anh mở khung chat rồi do dự một lát.Diệp Nhiên cựa quậy trên giường, vùi mặt vào gối, vẫn ngủ say sưa.Lục Nam Châu đưa tay xoa gò má ấm áp của cậu.Em không nói thì anh sẽ tự đi hỏi.Anh quay đầu nhắn tin cho Lâm Nhược, "Có rảnh gặp tôi một lần không?"

"Đừng nói với Diệp Nhiên."

Lâm Nhược còn chưa trả lời mà Trần Du đã oanh tạc anh bằng một đống tin nhắn."

Người ta có bạn trai rồi mà, sao cậu còn hẹn người ta nữa hả?!"

"Chẳng phải cậu cũng có người yêu rồi sao?!"

"Dù cậu có là gay cũng đâu thể làm loạn vậy chứ?!"

Lục Nam Châu: "......"
 
[Hoàn][Đm] Mối Tình Đầu Đòi Bao Nuôi
Chương 54: Anh là trai nhà lành


Sáng nay Trần Du vừa ngủ dậy thì vội vã hẹn Lâm Nhược đi ăn trưa.

Tối qua thấy Lục Nam Châu hỏi về đồng hương của mình, hắn cứ tưởng sau chừng ấy năm, rốt cuộc người này cũng tỉnh táo lại, không treo cổ trên một thân cây nữa.Dù sao bạn trai cũng bỏ đi năm năm rồi, còn nhớ nhung làm gì.Hắn định gọi Lục Nam Châu đi chung để anh gặp Lâm Nhược một lần.Nhưng hắn gọi cho Lục Nam Châu mấy cuộc mà chẳng ai nghe.Tối qua say rượu chưa tỉnh à?

Trần Du nghĩ, không đúng, cậu ấy đâu có uống nhiều bằng mình.Giữa trưa ăn cơm với Lâm Nhược, Trần Du vẫn chưa từ bỏ ý định mà nhắn tin cho Lục Nam Châu, tự nhủ nếu anh vẫn không phản ứng thì mặc kệ luôn.Hơn hai mươi phút sau, rốt cuộc Lục Nam Châu trả lời, hỏi xin hắn cách liên lạc với Lâm Nhược.Trần Du ngẩng đầu hỏi Lâm Nhược đang ăn đối diện, "Cậu mua gà không?"

Lâm Nhược mờ mịt, "Mua gà?"

"Tớ có đứa bạn thời đại học, nhà mở trại gà."

Trần Du hớn hở nói, "Nếu cậu muốn mua thì tớ sẽ bảo bạn tớ liên hệ với cậu."

Lâm Nhược: "Không cần đâu......"

"Rẻ lắm," Trần Du không sờn lòng, "Có thể giảm giá cho cậu nữa."

Thấy hắn nhiệt tình như vậy, Lâm Nhược đành phải nói: "Được rồi."

Trần Du vội vàng gửi nick Wechat của hắn cho Lục Nam Châu.Chỉ chốc lát sau, Lâm Nhược đã nhận được một lời mời kết bạn với ghi chú: Tôi là...... bạn trai Diệp Nhiên, Lục Nam Châu.Lâm Nhược giật mình --- Bạn trai Diệp Nhiên?!Hắn ngập ngừng hỏi Trần Du, "Bạn học cậu tên Lục Nam Châu à?"

"Đúng đúng," Trần Du hào hứng nói, "Cậu ấy kết bạn với cậu rồi hả?"

Lâm Nhược: "......

Ừ."

Trùng hợp vậy sao?"

Bạn học này của tớ tốt lắm, cậu ấy......"

Trần Du hớn hở định khen Lục Nam Châu trước mặt Lâm Nhược, nhưng vừa mở miệng thì thấy một người đàn ông đẩy cửa đi đến.Người kia đeo kính gọng vàng, nhìn rất nhã nhặn nhưng lại lộ ra vẻ khôn khéo.Thấy hắn đi tới, Lâm Nhược thuận miệng hỏi: "Xong việc rồi à?"

"Ừ," người đàn ông đưa tay lau nước sốt trên khóe môi hắn rồi mỉm cười chào Trần Du, "Xin lỗi, tôi đến trễ."

Hắn tự giới thiệu mình: "Tôi là Phương Tri Ngộ, bạn trai Nhược Nhược."

Trần Du lập tức giật thót --- Có bạn trai rồi sao?!Châu à, sao số cậu khổ quá vậy?"

Chào, chào anh," Trần Du cười khan, "Tôi là Trần Du."

Hắn tiếc nuối an ủi bạn học cũ đáng thương của mình, định sau này có ai phù hợp sẽ giới thiệu cho anh.Nhưng bạn hắn lại nói mình có người yêu rồi, còn không biết xấu hổ gửi ảnh người yêu cho hắn xem.Trần Du lập tức nổi trận lôi đình --- Cậu có người yêu rồi mà còn muốn gạ gẫm đồng hương của tớ nữa à?!Lục Nam Châu giải thích là có việc khác nhưng không nói là việc gì.Trần Du càng tức hơn --- Có thể là việc gì cơ chứ?!

Cậu đâu quen đồng hương của tớ, chẳng lẽ muốn bán gà hay sao?!Sau đó hắn nghe thấy Lâm Nhược mờ mịt hỏi Phương Tri Ngộ, "Sao cậu ấy dặn em đừng nói nhỉ?"

Phương Tri Ngộ nhìn thoáng qua điện thoại của hắn, "Lục Nam Châu?"

Trần Du giật mình, "Cậu ấy làm sao?"

Lâm Nhược băn khoăn đáp: "Cậu ấy hẹn gặp tớ, còn dặn tớ đừng nói với người yêu cậu ấy nữa."

Trần Du: "......"

Trần Du lập tức bùng nổ --- Đây là bạn học của mình sao?!

Bạn học nhớ mãi tình cũ không quên, tịch mịch cô độc năm năm nay đi đâu rồi?!

Chẳng lẽ cô đơn lâu quá nên buông thả bản thân, làm khùng làm điên à?!Bởi vậy hắn mới mắng dù cậu là gay cũng đâu thể làm loạn vậy chứ?!"

Ai làm loạn?"

Lục Nam Châu bất mãn nói, "Đừng nói mò."

Trần Du: "Vậy cậu hẹn gặp đồng hương của tớ làm gì?

Còn không cho người yêu cậu biết nữa chứ?"

Rõ ràng là có tật giật mình!Lục Nam Châu: "Tớ có việc cần tìm cậu ấy thật mà."

Trần Du: "Việc gì?

Bán gà à?"

Lục Nam Châu: "......

Đúng đúng đúng."

Trần Du: "Đúng gì mà đúng?

Nếu bán gà thì sao không dám để người yêu cậu biết hả?"

Lục Nam Châu làm ngơ hắn, thấy Lâm Nhược cũng nhắn tin tới.Lâm Nhược: "Vậy tôi nói với bạn trai mình được không?"

Lâm Nhược: "Không được cũng đành chịu, tôi nói rồi."

Lục Nam Châu: "......Được thôi."

Lâm Nhược gửi địa chỉ tới, "Vậy tám giờ tối nay gặp nhau ở đây nhé?"

Lục Nam Châu: "Được."

Lục Nam Châu sợ Diệp Nhiên đói nên gọi mấy món ăn.Khi đồ ăn giao tới, Diệp Nhiên vẫn chưa dậy.Lục Nam Châu vuốt má cậu rồi nhẹ giọng gọi: "Nhiên Nhiên?"

Diệp Nhiên mơ màng dụi vào tay anh."

Ăn chút gì đi," Lục Nam Châu dỗ dành, "Lát nữa lại ngủ tiếp."

Diệp Nhiên lẩm bẩm nói: "Buồn ngủ quá......"

Lục Nam Châu bóp nhẹ khuôn mặt trắng mịn của cậu, "Xế chiều rồi, không ăn sẽ chết đói đấy."

Anh dỗ hơn nửa ngày, Diệp Nhiên mới dần tỉnh ngủ, quấn chăn ngồi thừ ra hồi lâu.Lục Nam Châu vắt khăn lau mặt cho cậu, động tác rất nhẹ như sợ làm cậu đau.Diệp Nhiên nhìn anh, hàng mi dài ướt sũng nước."

Lục Nam Châu," cậu nắm chặt chăn, rũ mắt nói khẽ, "Chúng ta làm lành được không?"

Lục Nam Châu đang lau mặt cho cậu chợt dừng lại, "Làm lành cái gì?"

Trong lòng Diệp Nhiên chua xót --- Vẫn chưa được sao?Lục Nam Châu: "Chẳng phải chúng ta đã làm lành từ lâu rồi à?"

Diệp Nhiên khiếp sợ ngẩng đầu lên, "Gì, gì cơ?"

"Chưa làm lành thì ai thèm ngủ với em chứ?"

Lục Nam Châu bất mãn nói, "Anh là trai nhà lành đấy nhé!"
 
[Hoàn][Đm] Mối Tình Đầu Đòi Bao Nuôi
Chương 55: Quen nhau ở đâu


Diệp Nhiên sững sờ nhìn người trước mặt, nước mắt bỗng thi nhau lăn xuống như chuỗi ngọc đứt.

Tim Lục Nam Châu thắt lại, vội vàng đưa tay lau nước mắt cho cậu, "Sao vậy em?"

Hai mắt Diệp Nhiên đỏ hoe, nức nở hỏi: "Anh nói...... có thật không?"

"Thật mà," Lục Nam Châu lau nước trên khóe mắt cậu rồi dỗ dành, "Ngoan, đừng khóc nữa."

Diệp Nhiên ôm anh, không kìm được tiếng khóc phát ra đứt quãng, "Không được đổi ý......

Không cho đổi ý đâu đấy......"

"Ừ," Lục Nam Châu vỗ nhẹ lưng cậu rồi cười nói, "Ai đổi ý là gà trống."

Diệp Nhiên càng ôm anh chặt hơn, nước mắt tí tách rơi xuống vai Lục Nam Châu, "Chẳng phải người khác đều nói là chó con sao?"

Lục Nam Châu: "Nhưng anh nuôi gà mà, đương nhiên phải nói gà rồi."

Diệp Nhiên nhịn không được cười một tiếng, nhưng nước mắt vẫn không kìm được rơi xuống."

Sao mà khóc nhiều thế?"

Lục Nam Châu hôn tai cậu một cái rồi nói khẽ, "Đêm qua khóc chưa đủ à?"

Vành tai Diệp Nhiên chợt trở nên vừa nóng vừa đỏ."

Em đói chưa?"

Lục Nam Châu ôm cậu hỏi, "Rửa mặt rồi ăn cơm nhé?"

Diệp Nhiên dụi vào cổ anh lẩm bẩm: "Không đói."

Lục Nam Châu dừng lại, bàn tay đang ôm eo cậu luồn vào chăn, thấp giọng hỏi: "Vậy là chỗ khác đói đúng không?"

Diệp Nhiên khẽ hừ một tiếng, không dám nhìn anh mà chỉ đỏ mặt quặp đôi chân trần trụi quanh eo anh.Lục Nam Châu giật xuống chăn mền trên người cậu rồi trùm kín cả hai người."

Ưm......"

Chăn trên giường phồng lên, che kín thân thể quấn nhau lắc lư lên xuống."

Nhiên Nhiên," Lục Nam Châu bóp eo người trong lòng rồi ưỡn lưng tiến vào nơi mềm mại, mềm đến nỗi không nhịn được hôn lên đôi môi ướt át kia, trong dục vọng nóng bỏng khàn giọng cười nói, "Vẫn còn mềm này......"

Diệp Nhiên bị làm cho nói không nên lời, chỉ có thể nức nở ôm anh, trong chăn liên tục vọng ra tiếng thở dốc.Sắc trời dần tối, cuối cùng Diệp Nhiên vẫn không thể xuống giường, toàn thân bủn rủn ngồi dựa vào thành giường, cậu và Lục Nam Châu em một miếng anh một miếng ăn hết tô cháo."

Lát nữa anh có việc phải ra ngoài," Lục Nam Châu dọn dẹp bữa trưa còn nguyên vẹn rồi nói, "Em ở đây nghỉ ngơi chờ anh về nhé?"

Diệp Nhiên gật đầu, cũng không nghĩ nhiều, với bộ dạng cậu bây giờ chẳng còn sức để đi với anh nữa.Cậu co ro nằm trên giường, chỉ chốc lát sau lại ngủ thiếp đi.Lục Nam Châu đắp kín chăn cho cậu rồi mới cầm chìa khóa xe ra cửa.Địa chỉ Lâm Nhược gửi cho anh là một cửa hàng thú cưng.Khi Lục Nam Châu đến thì thấy một thanh niên có vẻ là nhân viên cửa hàng bế chú mèo con đùa giỡn.Nghe thấy động tĩnh, người kia ngẩng đầu lên cười khoe lúm đồng tiền ngọt lịm: "Lục Nam Châu phải không?"

Lục Nam Châu gật đầu rồi hỏi lại: "Lâm Nhược?"

"Ừ," Lâm Nhược đặt mèo về chỗ cũ, rót cho Lục Nam Châu ly nước, "Ngồi đi."

Lục Nam Châu nhìn mèo chó trong tiệm hỏi: "Anh làm việc ở đây à?"

"Đúng vậy," Lâm Nhược nói ngay, "Anh muốn mua một con không?

Diệp Nhiên thích mèo lắm đấy."

Lục Nam Châu: "......

Được."

Lâm Nhược nhiệt tình giới thiệu, "Con này được không?

Ngoan lắm."

"Lát nữa tôi xem sau."

Lục Nam Châu do dự nói, "Thật ra hôm nay tôi đến......"

Đột nhiên anh cảm thấy hơi lạ, anh và Lâm Nhược chưa từng gặp nhau, nhưng lúc nãy Lâm Nhược không nghĩ anh là khách đến mua thú cưng mà lập tức nhận ra anh ngay."

Trước đây chúng ta...... từng gặp nhau rồi sao?"

Lâm Nhược lắc đầu, "Chưa."

Lục Nam Châu: "Vậy sao lúc nãy anh nhận ra tôi?"

Lâm Nhược: "À, tôi từng thấy chân dung của anh mà."

Lục Nam Châu sững sờ, "Chân dung?"

"Bức tranh mà Diệp Nhiên giấu ấy, lúc nào cũng lấy ra ngắm cả."

Lâm Nhược trầm ngâm nói, "Hình như trong tranh còn có mấy con vịt nữa."

Lục Nam Châu bàng hoàng, sực nhớ lại bức tranh năm đó Diệp Nhiên vẽ anh bên hồ mà sau này không tìm được nữa.Thì ra Diệp Nhiên đem đi sao?"

Vậy......"

Lục Nam Châu ngập ngừng, giọng nói khẽ run, "Anh và cậu ấy quen nhau ở đâu?"

Lâm Nhược ngẩn ngơ, "Anh vẫn chưa biết gì à?"

Lục Nam Châu lắc đầu: "Cậu ấy không chịu nói."

"Cậu ấy không nói," Lâm Nhược do dự, "Vậy có phải tôi cũng không nên......"

"Nhưng tôi đâu thể không biết gì được."

Lục Nam Châu ngẩng lên chậm rãi nói, "Năm năm qua cậu ấy đi đâu, xảy ra chuyện gì, tại sao ban đêm luôn gặp ác mộng, tại sao trong mơ luôn kêu đau......"

"Tôi không thể vờ như không biết gì được, thậm chí nửa đêm cậu ấy khóc tỉnh cũng chẳng biết làm sao dỗ cậu ấy."

"Tôi không muốn cậu ấy chịu đựng những chuyện này một mình," Lục Nam Châu nhìn Lâm Nhược với đôi mắt ửng đỏ, "Xin anh nói tôi biết đi, cái gì cũng được cả, ít nhất cũng cho tôi biết những năm qua cậu ấy đi đâu được không?"

Lâm Nhược im lặng một hồi mới lên tiếng: "Lần đầu tôi gặp cậu ấy là ở trại cải tạo."

Hắn dừng một lát rồi nói thêm: "Trại cải tạo xu hướng tính dục."
 
[Hoàn][Đm] Mối Tình Đầu Đòi Bao Nuôi
Chương 56: Sao mà ngốc quá vậy


Lần đầu tiên Lâm Nhược gặp Diệp Nhiên là ba tháng sau khi vào trại cải tạo.

Hôm đó hắn đang mơ màng ngủ trưa thì bị người gọi dậy rồi bảo hắn có bạn cùng phòng mới.Hắn bất đắc dĩ mở mắt ra, trông thấy một nam sinh rất gầy lẳng lặng ngồi trên giường đối diện, sắc mặt tái xanh như đã lâu lắm rồi không ăn uống tử tế, gầy đến nỗi trên người chẳng có chút thịt nào.Gầy thế này sao còn vào đây nữa?

Lâm Nhược nhìn cậu nghĩ thầm, tay chân lèo khèo thế kia làm sao chịu nổi giày vò?"

Bác sĩ" chỉ dặn qua loa mấy câu rồi đóng cửa bỏ đi.Lâm Nhược nằm dài trên giường nhìn cậu một lát rồi hỏi: "Ê, cậu cũng thích đàn ông hả?"

Ngón tay bấu vào mép giường của Diệp Nhiên khẽ nhúc nhích nhưng không nói gì."

Thôi, tôi hỏi thừa quá rồi," Lâm Nhược bĩu môi, "Không thích thì sao lại vào đây chứ?"

Hắn cũng lười nói nên trùm chăn ngủ tiếp.Cũng như những người mới vào trại, mỗi ngày Diệp Nhiên đều bị lôi đi "điều trị", lúc về không có lần nào tự đi được.Khuôn mặt vốn đã xanh xao của cậu càng tái hơn, nằm xụi lơ trên giường như chết rồi.Lâm Nhược nhìn không nổi nữa nên ngồi xổm cạnh giường khuyên nhủ, "Ngày mai cậu đừng chống cự nữa mà cứ nghe lời bọn họ đi."

Không ai biết rõ hơn hắn hậu quả của việc "không nghe lời" đau đớn cỡ nào.Lúc mới tới đây, hắn cứng đầu hơn bất kỳ ai khác."

Bác sĩ" hỏi hắn biết lỗi chưa?

Còn thích đàn ông nữa không?Hắn há miệng chửi ầm lên, lỗi ông nội mi ấy!

Liên quan gì đến mi!Sau đó hắn bị chích điện hết lần này đến lần khác.Trên đầu như có vô số cây kim đâm vào, đau đến nỗi răng va nhau lập cập, đầu óc tê điếng.Hắn chịu đựng cơn đau này mấy ngày liền, cứ ngất đi rồi tỉnh lại mà chẳng ai cứu hắn, mỗi ngày chờ đợi hắn chỉ có đám người mặc blouse trắng lạnh lùng kia.Về sau hắn đành "nghe lời", "bác sĩ" hỏi gì thì hắn đáp nấy.Tránh voi chẳng xấu mặt nào, Lâm Nhược căm tức nghĩ chờ ông ra ngoài nhất định sẽ san bằng cái chỗ chết tiệt này!Nhưng người vừa gầy vừa yếu trên giường chỉ khẽ lắc đầu."

Cậu có ngốc không thế?!"

Lâm Nhược cả giận, "Cậu lừa bọn họ có sao đâu?

Bọn họ đâu biết cậu nghĩ gì."

Diệp Nhiên vùi mặt vào gối, hồi lâu không nói gì.Lâm Nhược tưởng cậu đã ngủ, vừa thở dài định đi thì nghe thấy cậu nói khẽ: "Nhưng người tôi thích là nam mà."

Lâm Nhược quay lại khuyên cậu: "Chỉ nói dối theo ý bọn họ thôi mà, người cậu thích sẽ không trách cậu đâu."

Diệp Nhiên vẫn lắc đầu, "Không muốn."

Sao mà ngốc quá vậy hả?

Lâm Nhược đau đầu nói: "Chứ cậu muốn sao?

Muốn ngày nào cũng bị bọn họ lôi đi chích điện à?

Cậu chịu được nhưng thân thể chịu không nổi đâu!"

Diệp Nhiên rũ mắt, hàng mi dài ẩm ướt.

Cậu ra sức nắm chặt ngón tay, lẩm bẩm nói: "Tôi muốn ra ngoài......

Anh ấy đang chờ tôi......"

"Muốn ra ngoài thì càng phải chiều theo bọn họ chứ," Lâm Nhược nói, "Để bọn họ tưởng cậu hết bệnh rồi, khỏi cần trị nữa."

Diệp Nhiên ủ rũ nói: "Tôi không bệnh, không cần trị."

"Tôi biết cậu không bệnh," Lâm Nhược nói, "Tôi cũng đâu có bệnh, chẳng phải vẫn vào đây sao?"

Diệp Nhiên mấp máy môi, cố chấp nói: "Tôi không bệnh."

Lâm Nhược nhìn cậu một lát rồi quay người về giường mình lẩm bẩm: "Nói dối thì chết à?"

Chẳng thể nào hiểu nổi, hắn nghĩ, mình chưa từng thích ai đến mức đó cả.Ngày hôm sau, đám "bác sĩ" kia lại tới, áo blouse trắng xóa đầy ám ảnh.Bọn họ đến cạnh giường Diệp Nhiên, Lâm Nhược ở giường bên kia đột nhiên hét lên: "Đêm qua cậu ta nổi điên la hét ầm ĩ, ồn chết tôi rồi, có phải bị các anh chích điện nên hóa điên rồi không?"

"Bác sĩ": "......"

Diệp Nhiên: "......"

Có sao?"

Kéo đi thì đừng có kéo về nữa," Lâm Nhược lại nói, "Lỡ cậu ta bị gì tôi biết tính sao hả?"

Hai "bác sĩ" nhìn nhau, có lẽ cũng cảm thấy mấy ngày nay chích điện hơi nhiều, sợ xảy ra chuyện lớn nên bỏ đi.Diệp Nhiên ngơ ngác nằm trong chăn, một lát sau mới nhỏ giọng nói cảm ơn.Chẳng biết Lâm Nhược có nghe không mà trở mình trên giường ngủ thiếp đi.Về sau Lâm Nhược bảo Diệp Nhiên giả bộ dở chết dở sống, còn hắn cứ thấy người đến thì lại hét ầm lên dọa bọn họ, toàn nói theo hướng nghiêm trọng."

Hôm qua cậu ấy lại phát điên, còn bay nhảy loạn xạ như lên đồng nữa, làm tôi sợ muốn chết."

"Có phải cậu ấy bị các anh chích điện hóa điên rồi không?"

"Có phải cậu ấy tắt thở rồi không?

Tắt thở phải làm sao bây giờ?!"

"Nếu cậu ấy xảy ra chuyện thì các anh có chịu trách nhiệm nổi không?"

"Nghe nói cha cậu ấy giàu lắm, có khi nào cho nổ banh chỗ các anh luôn không?"......Nhưng đôi khi cũng không thoát được, Diệp Nhiên vẫn sẽ bị lôi ra ngoài "điều trị" hết lần này đến lần khác.Thỉnh thoảng họ được phép tản bộ dưới lầu, Diệp Nhiên sẽ lén ghi lại tình hình bên ngoài, ví dụ như chỗ nào có mấy bảo vệ, khi nào thay ca, chỗ nào ẩn nấp được......Thân hình cậu ngày càng gầy yếu nhưng ánh mắt ngày càng sáng ngời.Rất nhiều đêm tối mịt mờ, cậu nắm chặt bức tranh của Lục Nam Châu, nhìn ánh sáng le lói ngoài cửa sổ rồi tưởng tượng ra giây phút gặp lại anh.
 
[Hoàn][Đm] Mối Tình Đầu Đòi Bao Nuôi
Chương 57: Dỗ anh ấy là được rồi


Những ngày tháng đó vừa dài vừa gian nan, thời gian như trôi chậm hơn và kéo dài vô tận, ký ức đau đớn ngày ngày in dấu trong những giấc mơ.

Nhưng Diệp Nhiên chưa từng kêu đau, dù có đau cỡ nào cũng chỉ cắn chặt răng.Bức chân dung của Lục Nam Châu là ánh sáng duy nhất ở cuối cơn ác mộng này.Người trong tranh tươi cười rạng rỡ, trong mắt như chứa đầy ánh sáng, tựa như ngắm anh cười là có thể quên đi lồng giam ngột ngạt này.Lâm Nhược thấy bức tranh rất nhiều lần nên không khỏi tò mò về người đàn ông chưa từng gặp kia."

Bạn trai cậu có biết cậu ở đây không?"

Hắn nằm dài trên giường hỏi.Diệp Nhiên lắc đầu, "Tôi chưa kịp nói với anh ấy......"

Cậu nắm chặt bức tranh trong tay, buồn bã nói: "Chắc anh ấy sẽ giận lắm nhỉ?"

Lâm Nhược: "Vậy cậu dỗ anh ấy là được rồi."

Diệp Nhiên sững sờ ngẩng đầu lên hỏi: "Dỗ thế nào?"

Lâm Nhược mừng rỡ xung phong nhận việc: "Để tôi dạy cho, dỗ đàn ông có gì khó đâu, chưa ăn thịt heo chẳng lẽ còn chưa thấy heo chạy hay sao?"

Diệp Nhiên: "......"

Phải không đó?Thế là từ đó trở đi, mỗi khi rảnh rỗi Lâm Nhược lại kể cho Diệp Nhiên nghe những lần hắn thấy "heo chạy" hoặc cách dỗ người đọc được trong đủ thứ sách thượng vàng hạ cám, cũng chẳng biết có tác dụng hay không, nghĩ gì nói nấy.Diệp Nhiên nửa tin nửa ngờ nghe hắn nói rồi ghi nhớ từng chút.

Nhưng cậu không biết còn bao lâu nữa mới được gặp Lục Nam Châu, liệu anh có khó dỗ lắm không......Cậu chịu đựng ngày này qua ngày khác, đêm giao thừa vắng vẻ, thừa dịp bảo vệ đổi ca, cậu và Lâm Nhược lén lút cạy khóa trốn khỏi ký túc xá.Hôm đó rất nhiều nhân viên được nghỉ để về nhà, chỉ còn vài người trực.

Họ mượn cây cối che chắn, băng qua bãi cỏ dưới lầu, chạy ra gần cổng.Trước khi trốn, họ đã tự chế một thiết bị đốt lửa trong phòng, chờ lát nữa chuông báo cháy reo lên, bảo vệ sẽ kéo đến dập lửa, còn họ thừa dịp hỗn loạn trốn ra ngoài.Nào ngờ chuông báo cháy chưa reo lên mà giọng nói lạnh lùng của viện trưởng đã truyền tới."

Các cậu làm gì ở đây?!"

Bảo vệ ở cổng nghe tiếng lập tức đuổi theo.Họ đành phải chạy vụt đi."

Đứng lại!"

Họ hoảng hốt chạy bừa, chạy một hồi mới phát hiện về lại ký túc xá.

Đúng lúc này, tiếng chuông báo cháy đột ngột vang lên.Đêm hôm đó tiếng người xen lẫn tiếng chuông, vừa ồn ào vừa hỗn loạn.Diệp Nhiên không nhớ rõ làm sao mình bị đuổi tới bên cửa sổ lầu hai, sau đó bước hụt làm vỡ kính té xuống.Máu tươi nhuộm đỏ mặt đất, Diệp Nhiên đau điếng người, chốc lát sau mới phát hiện một mảnh kính vỡ đâm vào bụng mình......"

Cậu ấy được xe cấp cứu khiêng đi," Lâm Nhược vuốt mèo trong ngực, chậm rãi nói, "Tôi không biết cậu ấy bị thương nặng cỡ nào, chỉ nghe nói sau đó cha cậu ấy tới, còn đánh nhau với viện trưởng nữa."

Lục Nam Châu tì khuỷu tay trên đùi, đầu cúi thấp nên không thấy rõ sắc mặt."

Sau đó trại cải tạo kia đóng cửa," Lâm Nhược nói, "Tôi cũng ra khỏi đó, nhưng suốt một thời gian dài chẳng có tin tức gì của Diệp Nhiên cả.

Cho đến một ngày nọ, cậu ấy liên lạc với tôi."

"Tôi cũng không rõ chuyện giữa cậu ấy và cha mình.

Tôi chỉ biết cậu ấy đánh cược với cha, nếu trong vòng ba tháng hai người không làm lành với nhau," Lâm Nhược nhìn Lục Nam Châu nói, "Thì cậu ấy sẽ quên anh."

Lục Nam Châu im lặng hồi lâu.

Anh trầm mặc ngồi đó như pho tượng bị thời gian đóng băng.Chẳng biết qua bao lâu, anh mới chống thành ghế chậm chạp đứng dậy."

Cảm ơn......"

Trong cổ anh chỉ thốt ra hai chữ này, khàn đến nỗi nghe không rõ.Anh thẫn thờ bước ra cửa, Lâm Nhược nhìn theo anh, im lặng một lát rồi lấy điện thoại ra gọi cho Phương Tri Ngộ.Đối phương lập tức bắt máy, "Nhược Nhược?"

Lâm Nhược sụt sịt nói: "Em muốn nghỉ rồi."

"Ừ," Phương Tri Ngộ dịu dàng nói, "Anh tới đón em."

Xe Lục Nam Châu đậu ngoài cửa hàng thú cưng.

Anh lên xe, đóng cửa, sau đó không làm động tác gì nữa.Bóng đêm bao trùm đường phố, Lục Nam Châu im lặng nhìn phía trước, lục phủ ngũ tạng đau như bị xé toạc, gió đêm ùa vào tim làm xương cốt đau âm ỉ.Anh nắm tay lái nhưng hai tay lại không kìm được run rẩy."

Lục Nam Châu," anh vùi mặt vào cánh tay, cổ họng khô khốc, trên mặt ướt đẫm, "Mày đúng là đồ khốn mà......"

Diệp Nhiên đang nửa mê nửa tỉnh thì bị ai đó kéo vào lòng.Cậu mơ màng mở mắt ra, lẩm bẩm hỏi: "Anh về rồi à?"

Người kia "ừ" một tiếng rồi càng ôm cậu chặt hơn."

Ưm......"

Diệp Nhiên bị anh siết khó chịu, hầm hừ nói, "Đau......"

Người trên thân lập tức buông lỏng tay như bị dọa sợ.Diệp Nhiên mờ mịt hỏi: "Sao thế?"

"Không có gì," Cánh tay anh lại vòng qua lưng cậu nhưng nhẹ nhàng hơn, "Đừng sợ, sau này không đau nữa đâu."

Diệp Nhiên buồn ngủ cực kỳ nên cũng không hiểu anh có ý gì, chỉ mơ màng nghĩ nhưng mà mông em đau.
 
[Hoàn][Đm] Mối Tình Đầu Đòi Bao Nuôi
Chương 58: Mắt bị sao vậy


Đêm hôm ấy, Diệp Nhiên lại mơ thấy nơi chật chội tối tăm kia.

Trong mơ cậu co ro trên ván giường vừa lạnh vừa cứng, toàn thân như bị kim đâm, đau đến nỗi cậu run lẩy bẩy.Cậu cắn chặt răng, mồ hôi rơi vào tóc làm đệm giường ẩm ướt.Lục Nam Châu......Bỗng nhiên cậu rất nhớ Lục Nam Châu, muốn Lục Nam Châu ôm mình một cái, có lẽ sẽ không đau vậy nữa.Lục Nam Châu......Cửa phòng đóng kín đột nhiên bật mở, ánh sáng rực rỡ ùa vào.Diệp Nhiên nheo mắt lại, nghe thấy Lục Nam Châu gọi khẽ: "Nhiên Nhiên......"

Trong lòng cậu chấn động, sững sờ nhìn Lục Nam Châu ngồi cạnh giường mỉm cười nhìn mình."

Anh......"

Cậu thảng thốt hỏi, "Sao anh lại ở đây?"

Chẳng biết cậu nghĩ đến điều gì mà đột nhiên hoảng hốt đẩy người trước mắt ra, vừa khóc vừa nói: "Đừng, anh đừng tới đây, đau lắm......

Em không muốn anh tới đây......"

"Anh tới đón em mà," Lục Nam Châu đưa tay ôm cậu rồi dịu dàng nói, "Nhiên Nhiên, về nhà thôi."

Diệp Nhiên bất chợt tỉnh mộng, nắng sớm xuyên qua khe màn hắt vào phòng.Cậu nép trong ngực Lục Nam Châu, tay chân quấn giao, ngực dán ngực ấm áp.Diệp Nhiên nhất thời hoảng hốt, ván giường lạnh lẽo trong mơ vẫn rất chân thực, ngay cả cơn đau cũng giống như in sâu vào xương tủy, vừa nhớ tới lại kìm không được run rẩy.Nhưng trong mơ có Lục Nam Châu.Lần đầu tiên cậu gặp được Lục Nam Châu trong nỗi sợ hãi vô tận này.Lục Nam Châu nói anh tới đón em mà......Anh nói Nhiên Nhiên, về nhà thôi.Diệp Nhiên rơi nước mắt, từng giọt từng giọt lăn xuống.Cậu đưa tay sờ khuôn mặt Lục Nam Châu gần trong gang tấc, hơi ấm từ từ lan ra đầu ngón tay.Trong lúc ngủ mơ Lục Nam Châu thấy mặt hơi ngứa nên vô thức cựa quậy, vừa mơ màng mở mắt ra thì thấy người trong ngực đầm đìa nước mắt.Anh lập tức giật nảy mình, "Nhiên Nhiên, sao vậy em?"

Diệp Nhiên càng khóc dữ hơn.Lục Nam Châu luống cuống lau nước mắt cho cậu, "Gặp ác mộng à?

Đừng sợ, anh ở đây......"

Diệp Nhiên vùi mặt vào ngực anh rồi khẽ lắc đầu."

Không phải," cậu cười với đôi mắt ướt nhòe, "Không phải ác mộng...... mà là mộng đẹp."

Lục Nam Châu vuốt tóc đen của cậu, thấp giọng hỏi: "Vậy sao em khóc?"

"Tại em vui quá," Diệp Nhiên nói, "Vui quá nên khóc."

Cậu ngửa mặt lên cười nói: "Lục Nam Châu, mình về nhà đi."

"Ừ," Lục Nam Châu lau nước trên khóe mắt cậu, "Chúng ta về nhà."

Gió sớm thổi tung màn cửa, ánh nắng tràn ngập khắp phòng.Về nhà cũng không thể nhịn đói mà về được, sau khi thu dọn xong, hai người lái xe tìm chỗ ăn.Phố phường Nguyên Thị rất náo nhiệt, ngựa xe như nước, đông như trẩy hội.Lục Nam Châu dừng xe ven đường rồi dẫn Diệp Nhiên vào ăn sáng, sau đó lại kéo người đi dạo.Diệp Nhiên đang đi bỗng nhiên dừng lại.Lục Nam Châu nhìn theo ánh mắt cậu, thấy cách đó không xa có một phòng trưng bày treo đầy tranh, không ít người dừng chân thưởng thức.Tim Lục Nam Châu thắt lại, đủ cảm xúc ngổn ngang trong lòng.Nhiên Nhiên của anh xuất sắc như vậy, từ thời đại học đã giành được không ít giải thưởng, nếu không mất đi năm năm này có lẽ đã sớm mở triển lãm tranh của riêng mình.Diệp Nhiên rũ mắt, tiếp tục đi tới trước.Lục Nam Châu kéo cậu lại nói: "Vào xem đi."

Diệp Nhiên lắc đầu: "Không cần đâu."

Nhưng Lục Nam Châu vẫn kéo cậu đi tới đó, còn cười nói: "Xem kỹ một chút, sau này chúng ta tự mở triển lãm tranh cũng có kinh nghiệm đúng không?"

Diệp Nhiên sững sờ, ngơ ngác hỏi: "Tự mở...... triển lãm tranh?"

"Đúng vậy," Lục Nam Châu nói, "Nhiên Nhiên của chúng ta giỏi thế cơ mà, đương nhiên phải mở triển lãm tranh rồi."

Diệp Nhiên bị anh nói làm cho đỏ mặt, cậu lẩm bẩm: "Toàn nói lung tung thôi."

"Nói lung tung chỗ nào?"

Lục Nam Châu véo má cậu một cái rồi trêu, "Sao mặt em đỏ thế?

Làm thuốc nhuộm được rồi đó."

Diệp Nhiên: "......"

Anh mới làm thuốc nhuộm ấy!Phòng triển lãm khá đông, họ chưa kịp vào thì chợt nghe thấy có người gọi: "Lục Nam Châu!"

Lục Nam Châu quay đầu lại thấy Trần Du chạy tới."

Đúng là cậu rồi," Trần Du cười nói, "Tớ còn tưởng nhìn lầm nữa chứ, cậu chưa về à?"

"Đi chơi xong mới về," Lục Nam Châu nói, "Tớ tưởng hôm qua cậu về rồi chứ."

"Gặp đồng hương ở đây nên ở thêm mấy ngày nữa.

À phải rồi," Trần Du tò mò hỏi, "Người yêu cậu đâu?

Cho tớ gặp với."

Lục Nam Châu che chắn Diệp Nhiên phía sau, "Người yêu của tớ sao phải cho cậu gặp hả?"

"Nhỏ mọn!"

Trần Du bất mãn nói, "Thấy sắc quên bạn!"

Lục Nam Châu hùng hồn nói: "Chứ sao."

Trần Du: "......

Da mặt cậu dày quá đấy."

Lục Nam Châu: "Cũng thường thôi."

"Tránh ra," Trần Du bực mình đẩy anh ra, "Đừng cản tớ chào hỏi em dâu......"

Hắn im bặt rồi ngây ngốc nhìn người đứng sau lưng Lục Nam Châu.Cũng nhiều năm rồi Diệp Nhiên không gặp Trần Du, còn chưa nghĩ ra nên nói gì với hắn thì thấy hắn khiếp sợ quay đầu nhìn Lục Nam Châu: "Mẹ kiếp, cậu...... chơi thế thân à?"

Diệp Nhiên, Lục Nam Châu: "......"

Mắt cậu bị sao vậy?
 
Back
Top Bottom