Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Hoàn][Đm] Mối Tình Đầu Đòi Bao Nuôi

[Hoàn][Đm] Mối Tình Đầu Đòi Bao Nuôi
Chương 59: Cho ông ấy ngủ chuồng gà đi


"Nói nhảm gì thế?"

Lục Nam Châu nheo mắt lại, "Ai là thế thân hả?"

Trần Du nhìn Diệp Nhiên rồi lại nhìn Lục Nam Châu, "Vậy cậu ta......"

Diệp Nhiên lúng túng chào hắn, "Trần Du, lâu rồi không gặp."

Trần Du sửng sốt mấy giây rồi đột ngột kéo Lục Nam Châu sang một bên, kinh ngạc hỏi thầm: "Bạn trai cũ của cậu về rồi à?!"

"Đâu phải bạn trai cũ," Lục Nam Châu đáp, "Tụi tớ làm lành rồi."

Trần Du trợn mắt, "Óc cậu bị chó ăn rồi hả?!"

Lục Nam Châu: "......

Nói chuyện đàng hoàng được không?"

"Sao cậu chẳng chịu nhớ lâu gì hết vậy?!"

Trần Du cả giận, "Cậu quên lúc trước cậu ta âm thầm bỏ đi thế nào rồi à?!"

Lục Nam Châu giải thích: "Cậu ấy đâu cố ý."

"Không cố ý gì hả?"

Trần Du hoàn toàn không tin, "Không cố ý mà bỏ đi nhiều năm vậy sao?"

"Đâu phải cậu ấy muốn đi," Lục Nam Châu cũng chẳng biết nói thế nào với hắn, "Mấy năm qua cậu ấy......"

Thấy anh nói nửa chừng lại quay đầu nhìn Diệp Nhiên, Trần Du cứ tưởng anh bị sắc đẹp mê hoặc làm đầu óc mụ mẫm, "Cậu ta không muốn đi, chẳng lẽ còn có thể bị người khác bắt đi hay sao?

Cậu không sợ bị lừa nữa à?!"

Lục Nam Châu: "Cậu ấy nói sẽ không đi nữa."

Trần Du: "Cậu ta nói thì cậu tin ngay à?

Năm đó là ai không tìm thấy người, nửa đêm khóc bù lu bù loa ở ký túc xá hả......"

Hắn còn chưa nói hết thì đã bị Lục Nam Châu kẹp cổ bịt miệng lại, "Đừng nói nữa."

Lỡ Diệp Nhiên nghe thấy thì sao?Trần Du: "Ư ư ư!"

Cậu buông tay ra đi!Lục Nam Châu im lặng một hồi mới nói: "Mấy năm nay cậu ấy gặp rất nhiều chuyện, cũng sống không tốt......"

Anh nhìn Diệp Nhiên đang do dự chờ mình cách đó không xa, "Có một số chuyện tớ vẫn chưa rõ lắm, nhưng cậu ấy đã về rồi, khó khăn lắm mới trở về......

Tớ không thể không tin cậu ấy được."

Trần Du khựng lại rồi hùng hổ đẩy anh ra, "Buông ra, bạn trai cũ của cậu đang nhìn kìa."

Lục Nam Châu: "Là bạn trai chứ."

"Thôi, cậu vui là được rồi," Trần Du thở dài nói, "Tớ cũng lười quản cậu."

Lục Nam Châu vỗ vai hắn một cái, "Yên tâm đi, sẽ không như năm đó nữa đâu."

Tâm tình Trần Du phức tạp, không nói thêm gì nữa.Hắn vốn là người ngoài, không ở trong cuộc nên khó lòng nhận xét.Hắn quay đầu chào Diệp Nhiên rồi đi trước.Hắn đi vài bước rồi ngoái đầu lại, thấy Lục Nam Châu nắm chặt tay Diệp Nhiên, cười y hệt tên ngốc, vừa nói gì đó vừa đi tới phòng trưng bày.Về là tốt rồi, Trần Du nghĩ, không uổng công tên ngốc Lục Nam Châu này nhớ nhung nhiều năm như vậy.Đợi được người trong lòng trở về cũng rất tốt.Diệp Nhiên bước vào phòng trưng bày, ánh mắt lập tức sáng lên.Cậu kéo Lục Nam Châu nói bức tranh kia sặc sỡ quá, hệt như đứa trẻ ăn kẹo vậy.Lục Nam Châu nhìn cậu mà tim mềm nhũn --- Nhiên Nhiên của anh lẽ ra phải thế này mới đúng, vừa ưu tú vừa rạng rỡ."

Nhiên Nhiên......"

Diệp Nhiên chợt nghe Lục Nam Châu gọi mình.Cậu quay sang, "Hả......"

Thừa dịp không ai thấy, Lục Nam Châu chồm sang hôn môi cậu một cái.Diệp Nhiên khẽ giật mình, vành tai đỏ ửng, nhỏ giọng mắng: "Anh làm gì vậy?

Đông người thế mà."

Lục Nam Châu đưa tay cọ xát khóe môi cậu rồi nói: "Nhưng anh muốn hôn em thì làm sao bây giờ?"

Diệp Nhiên lẩm bẩm: "Vậy, vậy cũng phải tới chỗ vắng chứ."

Nhìn gò má ửng đỏ của cậu, Lục Nam Châu nhịn không được cười, kề vào tai cậu nói khẽ: "Mắc cỡ à?

Sao lúc trước chạy theo anh đòi hôn không mắc cỡ?"

Mặt Diệp Nhiên càng đỏ hơn, ấp úng nói: "Lâm Nhược nói muốn theo đuổi người ta...... thì phải mạnh dạn một chút......"

Lục Nam Châu đột nhiên ngừng cười.Diệp Nhiên tưởng anh lại ghen nên nói thêm một câu, "Cậu ấy có bạn trai rồi."

"Anh biết mà," Lục Nam Châu mỉm cười, "Cậu ấy nói đúng lắm, cảm ơn cậu ấy nhiều."

Diệp Nhiên thắc mắc: "Anh không ghen à?"

Hai ngày trước còn giận dỗi mà, sao hôm nay đã cảm ơn rồi?"

Cậu ta có bạn trai rồi anh còn ghen làm gì?"

Lục Nam Châu nói lảng đi, "Chẳng phải lần trước em nói muốn vẽ anh sao?

Còn vẽ nữa không?"

Diệp Nhiên ngẩn người: "Muốn vẽ anh cười cơ......"

"Ừ," Lục Nam Châu dịu dàng nói, "Về nhà cho em vẽ được không?"

Đáy mắt Diệp Nhiên hiện lên ý cười, "Được."

Khi sắp xem xong triển lãm tranh thì Tiểu Trương chợt gọi điện tới.Tiểu Trương?

Lục Nam Châu nghe máy, "A lô?"

"Lục ca," Tiểu Trương hỏi, "Chừng nào hai anh về?"

Lục Nam Châu tưởng trại gà xảy ra chuyện gì, "Sao thế?"

"Cha Diệp Nhiên lại tới nữa," Tiểu Trương đáp, "Nói đến nhà không tìm được anh nên đến trại gà."

Lục Nam Châu nhìn thoáng qua Diệp Nhiên đang xem tranh, đi ra xa mấy bước rồi bảo Tiểu Trương: "Cứ nói chúng tôi đi vắng, bảo ông ấy về trước đi."

"Em nói rồi," Tiểu Trương tội nghiệp nói, "Nhưng ông ấy nói không gặp được các anh thì sẽ ở đây hoài không đi."

"Ờ," Lục Nam Châu thản nhiên nói, "Không đi à?

Vậy cho ông ấy ngủ chuồng gà đi."

Tiểu Trương: "......"

Mình có nghe lầm không vậy?
 
[Hoàn][Đm] Mối Tình Đầu Đòi Bao Nuôi
Chương 60: Dẫn bạn trai về


Tiểu Trương hoài nghi mình nghe lầm nên nơm nớp lo sợ hỏi lại: "Cho ông ấy...... ngủ chuồng gà sao ạ?"

Lục Nam Châu "ừm" một tiếng.Tiểu Trương lập tức hiểu ra --- Thảm rồi, vợ Lục ca lại bỏ chạy đây mà!Hắn vội an ủi: "Lục ca đừng buồn, cái cũ không mất thì làm sao cái mới đến được."

Lục Nam Châu mờ mịt: "Hả?"

Tiểu Trương: "Bạn trai cũ chạy rồi, bạn trai mới còn xa hay sao?

Lục ca......"

"Lộn xộn cái gì?"

Lục Nam Châu ngắt lời hắn, "Ai chạy hả?

Chúng tôi làm lành rồi."

Tiểu Trương mờ mịt, "Làm lành?"

Lục Nam Châu: "Ừ."

Tiểu Trương: "Vậy sao anh còn để cha anh ấy ngủ chuồng gà nữa?!"

Muốn chia tay à?!Lục Nam Châu hừ lạnh một tiếng.Đáng đời!

Lục Nam Châu nghĩ, nếu năm đó không phải ông đem Nhiên Nhiên đi thì làm gì có chuyện năm năm qua?Hơn một ngàn tám trăm ngày đêm này Nhiên Nhiên của anh đã sống thế nào?"

Dù sao cậu cũng đừng để ý," Lục Nam Châu nhìn Diệp Nhiên cách đó không xa rồi bảo Tiểu Trương ở đầu dây bên kia, "Ông ấy muốn đợi thì cứ cho ông ấy đợi đi."

Lục Nam Châu cúp máy rồi đi đến cạnh Diệp Nhiên.Diệp Nhiên hài lòng dời mắt khỏi bức tranh: "Em xem xong rồi."

"Ừ," Lục Nam Châu vuốt một sợi tóc vểnh lên bên tai cậu rồi hỏi, "Trước đây em từng tới Nguyên Thị chưa?"

Diệp Nhiên lắc đầu, "Chưa."

Lục Nam Châu cười nói: "Vậy anh dẫn em đi dạo một vòng nhé?"

Diệp Nhiên thắc mắc: "Không về à?"

"Cần gì phải vội," Lục Nam Châu nắm tay cậu đi ra ngoài, "Đi thôi, chúng ta hẹn hò đi."

Diệp Nhiên khẽ giật mình, "Hẹn hò?"

Lục Nam Châu hùng hồn nói: "Yêu đương không được hẹn hò à?"

Diệp Nhiên ngẩn ngơ nhìn anh một lát rồi cũng cười, gật đầu nói: "Được chứ."

Thời tiết rất đẹp, ánh nắng mùa thu trong trẻo dịu dàng.Lục Nam Châu nắm tay Diệp Nhiên chậm rãi đi trên con đường rợp bóng cây, tựa như trở về thời đại học, tựa như đây chỉ là một ngày cuối tuần bình thường, họ rời trường vào thành phố xem triển lãm, đi ăn, đi xem phim, hôn nhau trong ánh sáng lờ mờ......

Không còn vẻ ngây ngô, cách biệt năm năm, tình yêu lại đong đầy trong tim như xưa.Sắc trời dần tối, Diệp Nhiên mệt mỏi ngủ thiếp đi trong xe.Lục Nam Châu cởi áo khoác đắp cho cậu rồi lái xe về nhà.Anh nhẹ nhàng bế Diệp Nhiên xuống xe, người trong lòng cựa quậy, nửa mê nửa tỉnh lẩm bẩm nói: "Đến nhà rồi à?"

"Ừ," Lục Nam Châu nhẹ giọng hỏi, "Hôm nay chơi vui không?"

Diệp Nhiên ôm cổ anh dụi dụi, mang theo ý cười đáp: "Vui."

Lục Nam Châu bế người về phòng, cẩn thận đắp kín chăn rồi mới ra ban công gọi điện cho Tiểu Trương.Tiểu Trương lập tức nghe máy, "A lô, Lục ca ạ?"

Lục Nam Châu hỏi: "Cha Diệp Nhiên đi chưa?"

"Chưa ạ," Tiểu Trương nói, "Em khuyên thế nào ông ấy cũng không chịu đi."

"Biết rồi," Lục Nam Châu nói, "Giờ tôi sẽ tới đó."

Khi Lục Nam Châu đến trại gà thì thấy Diệp Nguyên Tùng ngồi một mình trong chòi hóng mát, cầm gậy nhìn hoàng hôn dần buông, cũng chẳng biết đang nghĩ gì.Lục Nam Châu đi tới ngồi xuống chỗ đối diện.Diệp Nguyên Tùng nhìn anh, mở miệng nói: "Tôi muốn nói chuyện với cậu."

Lục Nam Châu im lặng giây lát rồi nói: "Lần đầu tiên chú tới đây cũng nói câu này."

Nhớ đến ba triệu bị từ chối, sắc mặt Diệp Nguyên Tùng trầm xuống, "Vậy rốt cuộc cậu muốn gì?"

Lục Nam Châu trầm mặc một hồi mới nói: "Cháu muốn hỏi chú một chuyện."

Anh ngước mắt nhìn Diệp Nguyên Tùng, chậm rãi hỏi: "Chú đưa cậu ấy vào trại cải tạo đúng không?"

Tay Diệp Nguyên Tùng run lên, suýt nữa không cầm được gậy, "Tôi......"

Ánh mắt Lục Nam Châu càng thêm u ám, "Chú có biết ở đó cậu ấy đã trải qua những gì không?"

Diệp Nguyên Tùng siết chặt cây gậy trong tay, bờ môi run rẩy, hồi lâu sau vẫn không nói nên lời.Ông nhắm mắt lại, đứt quãng nói: "Bọn họ nói chỉ chữa bệnh...... chỉ uống thuốc và trị liệu tâm lý thôi, còn nói nhiều người đã chữa hết......"

"Tôi không ngờ bọn họ sẽ đối xử với nó như vậy......"

Diệp Nguyên Tùng khàn giọng nói, "Tôi chỉ muốn chữa hết bệnh cho con mình thôi."

"Cậu ấy không có bệnh, sao phải chữa chứ?!"

Lục Nam Châu đứng phắt dậy, đáy mắt đỏ lên, "Cậu ấy chẳng có lỗi gì cả!"

Diệp Nguyên Tùng lặng thinh.

Ông chống gậy đứng lên, hồi lâu sau mới chậm rãi nói: "Nhưng nó thích đàn ông."

Ông nói: "Hai đứa làm vậy thì người khác sẽ nhìn hai đứa thế nào?

Sẽ chê cười hai đứa thế nào đây?"

Lục Nam Châu: "Cháu không quan tâm."

"Vậy cha mẹ cậu thì sao?"

Diệp Nguyên Tùng nhìn anh chằm chằm, "Nếu họ biết con trai mình thích đàn ông cũng không quan tâm sao?"

Lục Nam Châu đột nhiên lấy điện thoại ra gọi cho mẹ mình.Mẹ Lục: "A lô, con đấy à?"

Lục Nam Châu: "Mẹ, ngày mai con sẽ về ăn cơm."

Mẹ Lục hiền lành nói: "Ừ."

"Làm thêm vài món đi ạ," Lục Nam Châu nói, "Con sẽ dẫn bạn trai về."

Mẹ Lục: "......"

Diệp Nguyên Tùng: "......"

"Người khác nghĩ thế nào con không quan tâm," Lục Nam Châu nói qua điện thoại nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm Diệp Nguyên Tùng, gằn từng chữ một, "Lần này ai cũng đừng hòng cướp đi người con thích."
 
[Hoàn][Đm] Mối Tình Đầu Đòi Bao Nuôi
Chương 61: Bà ấy có giận không


Thấy trời đã tối mà cha Diệp Nhiên và Lục Nam Châu vẫn ngồi dưới chòi hóng mát, hơn nửa ngày không nhúc nhích, Tiểu Trương không khỏi hoài nghi chẳng lẽ hai người đều muốn ngủ chuồng gà sao?

Hắn đang định tới hỏi thì thấy Diệp Nguyên Tùng chậm chạp xoay người lê từng bước ra cửa.Ông đi rất chậm, tựa như mỗi bước cực kỳ khó khăn, chỉ cần ra khỏi đây thì sẽ không trở lại được nữa.Ánh đèn sau lưng ông từ từ xê dịch.Đột nhiên ông dừng lại, im lặng thật lâu rồi hỏi: "Cậu thật sự...... không sợ người khác dị nghị sao?"

"Đương nhiên là sợ chứ ạ," Lục Nam Châu nhìn bóng lưng ông nói, "Nhưng cháu càng sợ mất cậu ấy lần nữa hơn."

"Dù người khác nói hai đứa......"

Diệp Nguyên Tùng cắn răng nói, "Ghê tởm, bệnh hoạn, thanh danh bại hoại, cậu cũng không buông tay sao?"

"Miễn là cậu ấy còn cần cháu," Lục Nam Châu đáp, "Thì cháu sẽ không bao giờ buông tay cả."

Diệp Nguyên Tùng không nói gì nữa, hồi lâu sau mới chậm rãi bước đi.Tài xế chờ ngoài cửa đón ông về."

Lục ca," Tiểu Trương chạy tới tò mò hỏi, "Sao ông ấy đi một mình vậy?

Hai người không về chung à?"

Dù sao cũng là cha vợ anh, sao lại đuổi người ta đi chứ?Lục Nam Châu nhấc chân ra ngoài, thuận miệng nói: "Nhà tôi chật lắm."

Tiểu Trương: "......"

Nhà anh ba phòng ngủ một phòng khách mà còn chật cái nỗi gì?!Khi Lục Nam Châu về nhà thì Diệp Nhiên vẫn chưa dậy.Anh vào phòng nhìn thoáng qua, thấy người trên giường ôm chăn mền, chẳng biết mơ thấy gì mà khóe môi hơi cong lên."

Vui vậy sao?"

Lục Nam Châu đưa tay vuốt môi cậu rồi nói khẽ, "Cười gì thế?"

Mí mắt Diệp Nhiên giật giật, mơ màng mở mắt ra."

Lục Nam Châu?"

"Dậy thôi nào," Lục Nam Châu dịu dàng nói, "Còn ngủ nữa thì tối nay khó ngủ lắm."

Diệp Nhiên ngơ ngác nhìn anh.Lục Nam Châu cười, bóp khuôn mặt ấm áp của cậu rồi nói: "Ngày mai theo anh về gặp mẹ anh nhé?"

Diệp Nhiên sững sờ, sắc mặt tái nhợt, đột nhiên bừng tỉnh."

Em......"

Cậu nắm chăn lí nhí nói, "Thật ra không nói với mẹ anh cũng được mà."

Lục Nam Châu: "Em muốn hẹn hò lén lút với anh mãi à?"

Diệp Nhiên: "Em không sao......"

"Anh có sao," Lục Nam Châu mất hứng nói, "Không danh không phận thì anh còn mặt mũi nào nữa chứ?"

Diệp Nhiên bị anh chọc cười, sau đó lại lo lắng hỏi: "Vậy mẹ anh có giận không?"

Lục Nam Châu nhìn cậu: "Nếu bà giận thì em không cần anh nữa à?"

"Không phải," Diệp Nhiên níu tay anh, "Cần mà."

"Ừ," Lục Nam Châu hài lòng gật đầu rồi nói đùa, "Đừng sợ, bà có giận cũng chỉ đánh anh chứ không đánh em đâu."

"Không được," Diệp Nhiên nhíu mày nói, "Không cho đánh."

"Không sao, mẹ anh đâu có sức để đánh," Lục Nam Châu cười nói, "Với lại anh chạy nhanh lắm, bà đánh không được đâu."

Diệp Nhiên vẫn không yên tâm, "Nhưng......"

"Đừng nghĩ gì hết," Lục Nam Châu nhẹ nhàng gỡ tay cậu ra, mười ngón đan xen với cậu, "Cứ yên tâm đi với anh là được rồi."

Diệp Nhiên cảm nhận được hơi ấm truyền đến từ lòng bàn tay, cuối cùng khẽ gật đầu, "Ừ."

Sẽ ổn thôi, cậu nghĩ tất cả đều sẽ ổn thôi.Ngày hôm sau, Lục Nam Châu bắt mấy con gà rồi dẫn Diệp Nhiên về nhà.Họ bước vào cửa, Lục Tây Viên còn ôm máy tính tăng ca ở phòng khách, trong bếp vang lên tiếng loảng xoảng."

Anh dâu, anh tới rồi à?"

Lục Tây Viên ngẩng lên cười chào Diệp Nhiên rồi bảo anh mình, "Mau vào phụ mẹ nấu cơm đi."

Diệp Nhiên ngượng ngùng nói: "Vậy anh cũng......"

"Không cần đâu," Lục Tây Viên nói, "Anh dâu cứ ngồi ăn trái cây đi, anh trai em vào là được rồi."

Lục Nam Châu cũng nói: "Em ngồi đi, để anh vào xem thử."

Diệp Nhiên thấp thỏm nhìn theo anh vào bếp, sau đó nghe thấy mẹ Lục cả giận nói: "Mẹ đánh chết mày!"

Diệp Nhiên giật mình, đang định chạy tới thì thấy mẹ Lục cầm hai cây hành lá đánh Lục Nam Châu."

Mày có người trong lòng mà sao không nói sớm hả?!"

Mẹ Lục tức giận mắng, "Làm mẹ lo đến bạc cả đầu, chỉ sợ mày lẻ loi trơ trọi nuôi gà một mình thôi!

Còn mày thì giỏi rồi, không chịu nói gì làm mẹ uổng công giới thiệu cho mày bao nhiêu người!

Lúc trước mẹ cứ thắc mắc con gái người ta tốt như vậy mà sao mày chẳng ưng ai, thì ra là có người......

Mẹ phải đánh chết mày!"

"Mẹ," Lục Nam Châu vừa né vừa nói, "Đừng đánh nữa, coi chừng không còn hành làm đồ ăn đâu."

Diệp Nhiên: "......"

Mẹ Lục thoáng thấy Diệp Nhiên đứng ngoài phòng khách nên lập tức dừng tay, giấu hai cây hành sau lưng, "Chào, chào cháu......"

Diệp Nhiên vội đáp: "Chào, chào dì, cháu tên Diệp Nhiên ạ."

"Ừ ừ," mẹ Lục cũng lắp bắp, "Chút, chút nữa là ăn cơm được rồi."

"Mẹ," Lục Nam Châu nhịn không được cười, "Mẹ cắn trúng lưỡi à?"

"Thằng ranh con," mẹ Lục lại cầm hành lá đuổi đánh anh vào bếp, "Nấu cơm đi."

Diệp Nhiên nhất thời chưa hoàn hồn --- Sao nhìn mẹ Lục chẳng có vẻ gì là tức giận vậy?Thấy Diệp Nhiên sửng sốt, Lục Tây Viên lại gần nói thầm: "Hai ngày trước mẹ em mơ thấy anh trai em sắp cưới hai con gà, giờ anh ấy dẫn người yêu về nên mẹ em mừng lắm."

Diệp Nhiên: "......"
 
[Hoàn][Đm] Mối Tình Đầu Đòi Bao Nuôi
Chương 62: Thường xuyên về ăn cơm nhé


Trong bếp, Lục Nam Châu giành lấy hai cây hành trong tay mẹ Lục rồi cười đùa tí tửng: "Mẹ, còn đánh nữa hành sẽ hư thật đó."

Mẹ Lục "hừ" một tiếng rồi xoay người xem cá hầm trong nồi.Lục Nam Châu xắn tay áo rửa hành và rau."

Là con không tốt," anh thành thật nhận lỗi, "Giấu mẹ bao lâu nay."

Mẹ Lục liếc anh: "Mẹ còn tưởng con thật sự muốn sống hết đời với lũ gà nữa chứ."

"Cũng không phải không thể," Lục Nam Châu lẩm bẩm, "Nếu cậu ấy không về......"

"Cái gì?!"

Mẹ Lục giật mình, "Sao nó lại không về?

Con chọc nó giận à?"

Lục Nam Châu: "Không phải, chỉ là...... xảy ra chút chuyện thôi ạ."

"Chuyện gì?"

Một tia sáng lóe lên trong đầu mẹ Lục, "Nó không thích con à?!"

Lục Nam Châu: "Dĩ nhiên không phải rồi!

Cậu ấy thích con lắm đó!"

Mẹ Lục: "Ờ."

Không cần nói to vậy đâu, mẹ nghe mà."

Thật ra năm năm trước con đã định dẫn cậu ấy về gặp mẹ."

Lục Nam Châu dừng một lát rồi nói, "Nhưng sau đó...... con không tìm được cậu ấy nữa, cứ tưởng cả đời không còn gặp lại cậu ấy nên mới không nói với mẹ."

Mẹ Lục trầm mặc một hồi, nhẹ giọng hỏi: "Con đường này không dễ đi đâu, con thật sự nghĩ kỹ chưa?"

Lục Nam Châu để rau vừa rửa sang một bên, chân thành nói: "Mẹ, năm năm trước con cũng đã tự hỏi mình như vậy."

"Con biết một khi bước lên con đường này sẽ trở thành "bất thường" trong mắt người khác," anh ngước nhìn khoảng không hư vô, lẩm bẩm nói, "Nhưng con muốn mỗi đêm ôm cậu ấy ngủ, muốn mở mắt ra sẽ thấy cậu ấy, muốn ăn cơm với cậu ấy, cùng nhau đi dạo, muốn đưa tay ra là có thể nắm tay cậu ấy......

So với bị người khác xì xào bàn tán, sống mà không có cậu ấy càng khó chịu đựng hơn nhiều."

Lục Nam Châu rũ mắt thì thầm: "Đau khổ lắm......"

Mẹ Lục nhìn anh rồi quay đi rửa nồi xào rau, "Nghĩ kỹ là được rồi, sống cho mình chứ đâu phải cho người khác nhìn."

Trong nồi vang lên tiếng "xèo xèo", bà lại nói thêm một câu, "Không được bắt nạt người ta nghe chưa."

Lục Nam Châu cười nói: "Con nào dám chứ?"

Mẹ Lục không tin, "Hôm qua Viên Viên còn nói lần trước nó về thấy con bắt nạt người ta khóc nữa kìa."

Lục Nam Châu: "......"

Con không phải, con không có.Chỉ chốc lát sau cơm trưa đã nấu xong, bày đầy cả một bàn.Mẹ Lục như sợ Diệp Nhiên ăn không đủ no nên ra sức gắp đồ ăn cho cậu, "Nào, ăn nhiều một chút."

Diệp Nhiên ngơ ngác nhìn đồ ăn chất thành núi nhỏ trong chén trước mặt, lắp bắp nói: "Cảm, cảm ơn dì ạ."

Lục Nam Châu ở cạnh nín cười, gắp cho cậu thêm một nhúm rau, "Đúng vậy, ăn nhiều vào."

Diệp Nhiên: "......"

Anh tránh ra đi.Lục Tây Viên xới cơm, lắc đầu thở dài: "Chẳng ai quan tâm con sống chết thế nào cả."

Mẹ Lục: "Muốn ăn thì tự mà gắp."

Lục Nam Châu: "Đúng vậy, có tay có chân mà."

Lục Tây Viên lạnh lùng nói: "Hừ, quả nhiên là có yêu nhưng không nhiều."

Cô quay sang bưng đĩa sườn xào chua ngọt trút vào chén Diệp Nhiên và chén mình, "Anh dâu, món này ngon nè, mau ăn đi, đừng chừa cho họ."

Cái chén trước mặt càng chất cao hơn, Diệp Nhiên chưa ăn đã muốn bội thực.Sau bữa ăn, Lục Nam Châu kéo Diệp Nhiên ăn no căng xuống lầu tản bộ, vừa đi vừa xoa bụng cậu rồi trêu: "Bụng này phải tám tháng rồi nhỉ?

Chừng nào sinh vậy em?"

Diệp Nhiên nổi quạu đẩy tay anh ra, "Đều tại anh hết!"

Lục Nam Châu thản nhiên gật đầu, "Ừ tại anh, sau này không sinh nữa."

Diệp Nhiên giơ chân đạp anh một cái, "Ý em nói là tại anh gắp rau nhiều quá đó!"

Lục Nam Châu phì cười rồi bóp tay cậu nói: "Là ai không chịu ăn rau, mỗi bữa hết làm nũng lại chơi xấu, còn đếm từng cọng từng cọng, ăn thêm hai cọng thì không vui hả?"

Diệp Nhiên lầm bầm: "Một cọng cũng là ăn mà."

Có ăn là được rồi.Lục Nam Châu cố ý nghiêm mặt nói: "

Sau này phải thường xuyên về đây ăn cơm."

Ít nhất có thể ăn thêm mấy cọng rau.Anh tưởng Diệp Nhiên sẽ cằn nhằn, nhưng lại nghe cậu "ừ" một tiếng.Lục Nam Châu nhất thời không kịp phản ứng, "Hả?"

Diệp Nhiên siết chặt tay anh nói khẽ: "Hôm nay náo nhiệt thật."

Lục Nam Châu sững sờ, "Náo nhiệt?"

"Ừ," Diệp Nhiên chậm rãi nói, "Nhà em ăn cơm chỉ có hai cha con em thôi, chẳng ai nói năng gì hết."

Lục Nam Châu đau lòng, "Nhiên Nhiên......"

Diệp Nhiên dừng lại rồi đưa tay ôm Lục Nam Châu, vùi mặt vào ngực anh, "Lục Nam Châu, hôm nay em vui lắm."

Trong lòng Lục Nam Châu bỗng dưng chua xót.

Anh đưa tay ôm chặt người trong ngực: "Vậy sau này tụi mình thường xuyên về thăm mẹ và Viên Viên nhé."

Diệp Nhiên gật đầu cười.Cách đó không xa, một bác gái xuống lầu đổ rác, thấy hai người ôm chặt nhau thì tự hỏi: "Chẳng phải đây là con trai nhà lầu trên à?

Sao lại ôm ấp đàn ông thế kia?"

Chạng vạng tối mẹ Lục mua đồ ăn về thì gặp bác gái tản bộ dưới lầu.Bác gái thân thiện hỏi, "Mua đồ ăn à?"

"Ừ," mẹ Lục trả lời, "Buổi tối hầm canh cho tụi nhỏ."

"Con chị về rồi đúng không?"

Bác gái nói, "Hình như lúc chiều tôi thấy nó thì phải."

Mẹ Lục cười nói: "Ừ, mới về sáng nay."

"Không phải về một mình à?"

Bác gái thắc mắc, "Tôi thấy nó ôm đàn ông......"

Mẹ Lục thu lại nụ cười nhưng vẫn khách sáo nói: "Ừ, người yêu của nó đấy."

Sắc mặt bác gái càng kỳ quái hơn, "Người yêu con chị là nam sao?"

"Nó thích là được rồi," mẹ Lục nói, "Nam hay nữ có liên quan gì đâu?"

"Sao không liên quan?"

Bác gái khinh bỉ nói, "Sao chị lại để nó tự tung tự tác vậy hả?

Đây......

Đây không phải có bệnh sao?

Mất mặt lắm đúng không?"

"Tụi nhỏ hạnh phúc là được rồi," mẹ Lục nói, "Không trộm không cướp thì có gì mất mặt chứ?"

Bà đổi đề tài, ôn hòa hỏi: "À phải, nghe nói tháng trước con chị đi cướp bị bắt vào tù rồi hả?

Được thả chưa?"

Bác gái: "......"
 
[Hoàn][Đm] Mối Tình Đầu Đòi Bao Nuôi
Chương 63: Em không cố ý


Khi mẹ Lục về đến nhà thì nghe thấy Lục Tây Viên reo lên: "Giống y như đúc luôn, Diệp ca lợi hại ghê!"

Cái gì giống như đúc?

Bà chưa kịp đóng cửa thì thấy Lục Tây Viên cầm bức tranh chạy tới nói: "Mẹ xem này, Diệp ca vẽ cho con đó, có phải giống con lắm không?"

Trong tranh là Lục Tây Viên đang cười tươi như hoa.Mẹ Lục cũng hơi kinh ngạc, "Tiểu Diệp vẽ đấy à?"

"Đương nhiên rồi," Lục Nam Châu tỏ vẻ hãnh diện, "Nhiên Nhiên học ngành này mà."

Diệp Nhiên ngại ngùng, "Lâu lắm rồi ạ......"

Lục Nam Châu nắm tay cậu rồi nói với mẹ Lục: "Mẹ, để Nhiên Nhiên vẽ cho mẹ một bức nhé."

Mẹ Lục sững sờ, "Thôi, mẹ......"

"Mẹ, để Diệp ca vẽ đi mà," Lục Tây Viên giành lấy đồ ăn trong tay bà, "Còn sớm mà, để lát nữa con và anh nấu cơm cho."

"Nhưng......"

Mẹ Lục bị đẩy ngồi xuống ghế salon, động cũng không dám động, khẩn trương hỏi Diệp Nhiên, "Vậy, vậy được chưa?"

"Không sao đâu," Diệp Nhiên vội nói, "Dì cứ ngồi thoải mái đi ạ."

Mẹ Lục cười nói: "Đây là lần đầu tiên có người vẽ dì đấy."

"Con cũng vậy con cũng vậy," Lục Tây Viên hớn hở nói, "Còn vẽ đẹp ơi là đẹp, con phải treo lên mới được!"

Lục Nam Châu: "Làm thần giữ cửa à?"

Lục Tây Viên: "......

Anh ăn no quá rồi đúng không?"

Lục Nam Châu: "Đâu có, cơm tối còn chưa ăn mà."

"Vậy anh còn không mau nấu cơm đi!"

Lục Tây Viên đẩy anh vào bếp, hai người cãi cọ ầm ĩ khắp phòng.Mẹ Lục cười bảo Diệp Nhiên: "Kệ tụi nó, cháu cứ từ từ vẽ đi."

"Dạ."

Diệp Nhiên gật đầu, ý cười trên môi thật lâu sau vẫn chưa tan.Tối hôm đó, mẹ Lục xem đi xem lại bức chân dung Diệp Nhiên vẽ mình, càng xem càng thích, hỏi Lục Nam Châu bên cạnh: "Tiểu Diệp vẽ đẹp thật, làm việc ở đâu vậy?"

Diệp Nhiên đi tắm vẫn chưa ra.

Lục Nam Châu im lặng một lát rồi ngẩng đầu cười nói: "Dạo này cậu ấy tạm nghỉ nên chưa tìm việc ạ."

"Thế à," mẹ Lục gật gù, "Nghỉ một thời gian cũng tốt, công việc bây giờ vừa bận bịu vừa áp lực, đừng làm mình mệt chết."

Lục Nam Châu quay đầu nhìn cửa phòng tắm đóng kín, đột nhiên thấy khó thở.Trong năm năm hỗn loạn sai lầm này, Nhiên Nhiên của anh đã mất đi rất nhiều thứ.Diệp Nhiên tắm xong lau tóc đi vào phòng, thấy Lục Nam Châu ngồi cạnh giường ngẩn người.Cậu gọi một tiếng, "Lục Nam Châu?"

Lục Nam Châu định thần lại, "Tắm xong rồi à?"

Anh cầm khăn trong tay Diệp Nhiên lau tóc cho cậu.Diệp Nhiên ngồi cạnh anh ở mép giường, vừa đung đưa chân vừa hỏi: "Anh đang nghĩ gì thế?"

Lục Nam Châu dừng tay lại, thuận miệng nói: "Nghĩ hôm nay em vẽ mẹ và Viên Viên mà chưa vẽ anh đâu."

Lúc này Diệp Nhiên mới nhớ ở Nguyên Thị, hai người đã hẹn lúc về sẽ vẽ Lục Nam Châu cười."

Vậy giờ em vẽ anh nhé?"

"Không cần," Lục Nam Châu nói, "Ngày mai vẽ tiếp, giờ có việc khác rồi."

Việc khác?

Diệp Nhiên hỏi: "Việc gì cơ?"

Lau tóc à?Lục Nam Châu lấy máy sấy ra sấy khô tóc cho cậu, sau đó đi tới khóa cửa phòng.Diệp Nhiên mờ mịt, "Gì thế?"

Lục Nam Châu bỗng ôm cậu nằm phịch xuống giường.Diệp Nhiên ngơ ngác, "Lục Nam Châu?"

"Thơm quá," Lục Nam Châu ngửi cổ cậu rồi thì thầm, "Trong phòng tắm có chai sữa tắm nào thơm thế?"

Diệp Nhiên chống tay lên ngực anh, quay mặt đi lẩm bẩm: "Chẳng phải chỉ có một chai thôi sao?"

"Phải không?"

Lục Nam Châu luồn tay vào dưới áo ngủ cậu, "Nhưng sao anh tắm không thơm vậy nhỉ?"

"Ư......"

Diệp Nhiên rên khẽ một tiếng, đẩy Lục Nam Châu ra nói, "Mẹ với em gái anh còn ở ngoài kìa."

Lục Nam Châu hôn cần cổ ửng hồng của cậu, "Vậy chúng ta nhỏ tiếng một chút."

"Không được," Diệp Nhiên bị anh hôn làm giọng nói đứt quãng, "Lục Nam Châu, đừng......"

Thân thể càng lúc càng nóng, áo ngủ hở ra, tiếng thở dốc càng thêm gấp rút......"

Anh ơi."

Bên ngoài chợt vang lên tiếng đập cửa, "Các anh muốn ăn khuya không?"

Diệp Nhiên giật mình giơ chân đạp Lục Nam Châu xuống giường.Lục Tây Viên chợt nghe "rầm" một tiếng, khẩn trương hỏi: "Anh ơi sao thế?

Sập giường à?"

Trong phòng vọng ra tiếng cắn răng nghiến lợi của Lục Nam Châu, "Không có!

Không ăn!"

Không ăn thì không ăn, Lục Tây Viên buồn bực nghĩ, quạu cái gì chứ?Trong phòng, Lục Nam Châu dựa vào mép giường ai oán nhìn Diệp Nhiên trên giường.Diệp Nhiên ôm gối lí nhí: "Em không cố ý mà."

Lục Nam Châu: "Đau quá."

Lúc nãy Diệp Nhiên cuống lên đạp trúng bụng anh, tưởng anh nói đau bụng nên đưa tay xoa, "Chỗ này đau à?"

"Không phải," Lục Nam Châu nhìn cậu nói, "Đau phía dưới ấy."

"Phía dưới?"

Diệp Nhiên mò xuống dưới rồi lẩm bẩm, "Em đâu có đạp chỗ này......"

Lục Nam Châu kéo tay cậu sờ chỗ dưới cùng, khàn khàn nói: "Chỗ này đau nè."

Diệp Nhiên đỏ mặt, "Anh......"

Bỗng nhiên ngoài cửa lại vọng vào giọng nói hào hứng của Lục Tây Viên, "Các anh muốn xem phim không?!"

Diệp Nhiên hoảng hốt bóp chặt một cái.Sau đó Lục Tây Viên nghe thấy anh mình hét to một tiếng.Lục Tây Viên: "......"

Ủa bị sao vậy?
 
[Hoàn][Đm] Mối Tình Đầu Đòi Bao Nuôi
Chương 64: Về nhà bù lại cho anh


Lục Nam Châu quay lưng về phía Diệp Nhiên, tức giận trùm kín chăn.

Diệp Nhiên đưa tay chọc anh, "Anh...... không sao chứ?"

Chưa bị bóp hỏng đấy chứ?Người trong chăn không có động tĩnh gì."

Đã bảo anh đừng vậy rồi," Diệp Nhiên lẩm bẩm, "Mà anh cứ......"

Lục Nam Châu hậm hực "hừ" một tiếng.Diệp Nhiên nghĩ ngợi rồi đỏ mặt nói: "Về nhà bù lại cho anh được không?"

Trong chăn yên tĩnh một hồi, sau đó Lục Nam Châu hỏi: "Bù thế nào?"

Vành tai Diệp Nhiên nóng lên, "Anh muốn bù thế nào?"

Lục Nam Châu thò đầu ra khỏi chăn, "Anh muốn bù sao cũng được à?"

Diệp Nhiên do dự gật đầu.Lúc này Lục Nam Châu mới vui trở lại, đưa tay kéo người tới, "Vậy hôn một cái trước đi."

Diệp Nhiên nép vào ngực anh, ngờ vực nhìn anh hỏi, "Chỉ hôn một cái thôi à?"

Không cho làm cái khác.Lục Nam Châu: "Hôn hai cái."

Diệp Nhiên: "Sao lại đổi ý rồi?"

Lục Nam Châu: "Hôn ba cái."

Diệp Nhiên: "......"

Lục Nam Châu: "Hôn bốn cái."

Diệp Nhiên ôm mặt anh hôn lên --- Còn thêm mấy cái nữa thì hôn không xuể đâu.Cuối cùng cũng chẳng biết hôn bao nhiêu cái, Lục Nam Châu đè cậu trong chăn, bàn tay sờ soạng khắp nơi.Diệp Nhiên thở dốc, đứt quãng nhắc anh, "Anh nói chỉ hôn thôi mà......"

Lục Nam Châu lưu luyến rút tay ra, hôn cậu một cái rồi kéo người vào lòng nói khẽ: "Ngủ đi!"

Diệp Nhiên rúc vào ngực anh nghe tiếng tim đập mạnh, cậu nói: "Nhưng hình như anh chưa buồn ngủ mà?"

Lục Nam Châu: "Ừ, vậy em muốn làm chuyện khác không?"

Diệp Nhiên lập tức nhắm mắt lại, "Em buồn ngủ rồi."

Lục Nam Châu dở khóc dở cười, bóp eo cậu nói: "Về nhà xử lý em sau!"

Lúc đầu Diệp Nhiên chỉ giả bộ ngủ nhưng chốc lát sau cơn buồn ngủ ập tới, bất tri bất giác ngủ thiếp đi.Ngủ đến nửa đêm, cậu thấy hơi khát nên mơ màng định dậy uống nước.Nhưng cậu vừa cựa quậy thì Lục Nam Châu cũng tỉnh giấc, ôm cậu lẩm bẩm: "Đừng sợ, Nhiên Nhiên đừng sợ, không đau nữa, anh ở đây......"

Diệp Nhiên mờ mịt gọi anh, "Lục Nam Châu?"

Lục Nam Châu buồn ngủ mở mắt ra, càng ôm cậu chặt hơn, "Em gặp ác mộng à?

Đừng sợ, không sao đâu."

"Không phải," Diệp Nhiên nói, "Em muốn uống nước."

"Uống, uống nước?"

Lúc này Lục Nam Châu mới tỉnh táo một chút, xuống giường bật đèn lên nói, "Để anh đi rót cho em."

Anh ra phòng khách rót nước, nhìn Diệp Nhiên uống xong mới lên giường ôm cậu ngủ.Gian phòng lại trở nên tối lờ mờ, trong yên ắng, tiếng hít thở của nhau gần trong gang tấc.Một lát sau, anh chợt nghe thấy Diệp Nhiên hỏi: "Anh biết rồi đúng không?"

Lục Nam Châu sững sờ: "Biết gì cơ?"

Diệp Nhiên ngẩng đầu lên trong bóng tối, "Thì...... chuyện năm năm qua ấy."

Lục Nam Châu im lặng một lát rồi nói: "Vậy em có muốn anh biết không?"

Diệp Nhiên nắm góc áo anh, hồi lâu sau mới nói: "Vốn dĩ em không muốn để anh biết đâu."

Cậu nói, em sợ anh đau lòng.Lục Nam Châu cúi đầu xuống, vùi mặt vào cổ người trong ngực."

Vì vậy em đã hứa với cha em sẽ không kể cho anh."

Giọng cậu rất khẽ nhưng trong đêm yên tĩnh lại vô cùng rõ ràng, "Nhưng mỗi lần gặp ác mộng tỉnh dậy, em đều nghĩ nếu anh biết thì em có thể kêu đau với anh, có thể nói anh dỗ em đi......"

Cậu cứ tưởng chỉ cần mình giấu kín ở đáy lòng thì chỉ có một mình cậu đau mà thôi.Nhưng trước mặt Lục Nam Châu, cuối cùng cậu vẫn không kiên cường như mình nghĩ.Cậu cũng muốn có người dỗ dành, muốn được người mình thích ôm một cái."

Bé ngốc," Lục Nam Châu lẩm bẩm, dường như muốn nói gì đó nhưng thật lâu sau vẫn không lên tiếng, chỉ nói thêm một câu, "Bé bự ngốc."

Diệp Nhiên cười, chậm rãi nói: "Hình như em chưa kể anh nghe chuyện nhà em đúng không?"

Lục Nam Châu khẽ gật đầu, "Nếu em muốn kể thì anh sẽ nghe."

Diệp Nhiên nhìn hình dáng mơ hồ của Lục Nam Châu, "Thật ra lúc nhỏ em sợ cha em lắm."

"Mẹ em mất sớm, cha em luôn bề bộn nhiều việc nên rất hiếm khi về nhà......"

Mỗi lần về nhà cũng chỉ hỏi cậu có gây rắc rối gì không, như thể cậu chỉ đem thêm phiền phức cho cha mẹ vậy.Hơn nữa cách giáo dục của cha cậu cũng rất đơn giản, chính là nhốt đứa trẻ phạm lỗi vào phòng để nó tự kiểm điểm.

Dù là cãi nhau với bạn hay không giành được hạng nhất thì cậu đều bị nhốt vào phòng một mình.Cha cậu chưa bao giờ hỏi nguyên nhân cả.Dần dà cậu không thích nói chuyện nữa, bởi vì im lặng thì sẽ không cãi nhau với người khác, sẽ không bị nhốt.Cậu dần biến thành đứa con giỏi giang trong mắt cha mình, nhưng hình như vui buồn giận hờn đều trở nên xa xỉ.Mãi đến khi gặp Lục Nam Châu.Ấm áp, tươi sáng, rực rỡ...... khiến cậu nhịn không được muốn tới gần.Nhưng trong mắt cha cậu, đây cũng là sai lầm không thể tha thứ.Buổi tối hôm đó, Diệp Nguyên Tùng đến dự lễ tốt nghiệp của cậu đã bắt gặp hai người hôn nhau.Một người còn nồng nặc mùi rượu, say đến nỗi ngã trái ngã phải.Thế là Diệp Nhiên lại bị nhốt vào phòng.Nhưng lần này cậu không chịu nhận lỗi nữa."

Em ở một mình trong phòng hơn một năm," Diệp Nhiên nói khẽ, "Chẳng biết cha em nghe ai nói đến trung tâm cải tạo kia, thế là......"

Lục Nam Châu siết chặt tay, khó nhọc lên tiếng, "Cha em...... không đến thăm em sao?"

Diệp Nhiên lắc đầu, "Chỗ đó không cho cha mẹ đến, trước khi vào đã nói rõ chỉ khi nào "bình thường" lại thì mới được gọi cha mẹ tới đón về."

Cậu dừng một lát rồi nói thêm: "Nhưng lần đó em mất máu nhiều quá, họ sợ em chết nên mới báo cho cha em......"

"Đừng nói nữa," trên cổ ẩm ướt một mảng, cậu nghe thấy giọng Lục Nam Châu run rẩy, "Đừng nói nữa."

Diệp Nhiên ôm chặt anh, chậm rãi nói: "Thật ra như bây giờ cũng rất tốt."

Trước kia cậu thường xuyên tự hỏi nếu đêm đó không bị cha mình bắt gặp thì họ có phải xa nhau nhiều năm vậy không?

Liệu có xảy ra những chuyện trong năm năm qua không?Nhưng cuối cùng giả thiết chẳng còn ý nghĩa gì nữa, chỉ cần hiện tại Lục Nam Châu còn ở bên cậu là đủ rồi.Họ đã bỏ lỡ năm năm nhưng trong tương lai vẫn còn rất nhiều rất nhiều năm nữa.Cứ thế ở bên người mình thích, cùng nhau từ từ già đi cũng rất tốt."

Không được," Lục Nam Châu dụi vào cổ cậu, nghiến răng nói, "Viện trưởng kia đâu?

Anh muốn chích điện chết ông ta!"

Diệp Nhiên: "......"

"Chỗ kia bị cha em đóng cửa," Diệp Nhiên nói, "Viện trưởng cũng ngồi tù rồi."

Lục Nam Châu vẫn tức giận, "Trong tù có chích điện ông ta không?"

Diệp Nhiên: "......

Không biết."

Lục Nam Châu dừng một lát rồi hậm hực nói: "Cha em cũng phải bị chích điện nữa."

Nhưng nghĩ lại sao có thể giống tên viện trưởng cặn bã kia được?

Rõ xúi quẩy!Thế là anh hung dữ sửa lời: "Lần sau ông ta đến phải thả gà ra mổ ông ta!

Thả hết trại gà luôn!"
 
[Hoàn][Đm] Mối Tình Đầu Đòi Bao Nuôi
Chương cuối


Diệp Nguyên Tùng ngủ ở khách sạn, trong mơ đột nhiên thấy một bầy gà ríu rít xông tới, đuổi theo mổ mình tới tấp, lông gà bay đầy trời.

Ông giật mình, lập tức choàng tỉnh.Chuyện gì đây?

Ông khiếp sợ nghĩ, hay vì mình tới trại gà nhiều quá?

Sao lại mơ thấy lắm gà vậy chứ?Thật đáng sợ.Ông chẳng còn buồn ngủ nữa, lăn qua lăn lại trên giường, trằn trọc đến hừng đông.Nửa đêm bị lũ gà kia làm bực bội, do dự hơn nửa ngày, cuối cùng ông gọi tài xế chở mình đến nhà Lục Nam Châu.Thời tiết ngày càng lạnh, nắng thu xuyên qua cửa xe rọi vào tay Diệp Nguyên Tùng.Xe chạy đến cổng thôn, tài xế chợt nghe người phía sau nói: "Dừng xe."

Hắn vội vàng thắng lại rồi băn khoăn hỏi: "Chủ tịch, sao thế ạ?"

Diệp Nguyên Tùng không nói gì mà nhìn ra cửa sổ một hồi, sau đó mở cửa xe nói: "Cậu đợi tôi ở đây đi."

Sau đó lập tức xuống xe.Ven đường cỏ dại um tùm, từng bụi từng bụi vừa cao vừa rậm rạp.Diệp Nguyên Tùng chậm rãi đi tới trước, cây gậy trong tay gõ lọc cọc trên đường đá.Bỗng nhiên ông thấy cách đó không xa có một chiếc xe cũng dừng ven đường, bên cạnh có hai người đang đứng --- Là Lục Nam Châu và Diệp Nhiên.Ông giật nảy mình, chẳng chút suy nghĩ nấp vào bụi cỏ.Nấp xong mới buồn bực nghĩ sao mình phải trốn chứ?Xe Lục Nam Châu bị hỏng.Sáng nay họ từ nội thành về, vào thôn chưa bao xa thì xe chết máy.Lục Nam Châu vỗ vỗ đập đập, nhìn tới nhìn lui cũng không biết chỗ nào hỏng."

Về trước đi," anh nắm tay Diệp Nhiên nói, "Đợi lát nữa gọi người tới sửa."

Diệp Nhiên cau mày, "Đi bộ về sao?"

Lục Nam Châu cười, "Không đi được à?"

Diệp Nhiên lẩm bẩm: "Mỏi chân......"

Còn chưa dứt lời thì Lục Nam Châu đã cõng cậu lên.Diệp Nhiên giật mình, "Lục Nam Châu?"

Lục Nam Châu cõng người chạy, "Về nhà thôi!"

"Đợi đã," Diệp Nhiên ôm cổ anh, nhịn không được cười nói, "Anh chậm một chút......"

Tiếng cười hòa vào cơn gió từ từ bay xa.Thật lâu sau Diệp Nguyên Tùng vẫn chưa định thần lại.Ông chưa từng thấy Diệp Nhiên cười tươi như thế, nói cách khác là ông hầu như chưa bao giờ thấy Diệp Nhiên cười.Nhưng hồi bé mỗi lần Diệp Nhiên thấy ông về nhà đều hớn hở kể ông nghe chuyện ở trường, còn gọi điện hỏi ông có đi họp phụ huynh được không......Từ lúc nào cậu không còn cười nữa?Hình như là lúc ông nóng nảy ngắt lời cậu, bảo cậu lo học hành chứ đừng để ý những chuyện vớ vẩn kia.Hình như là lúc ông nói đi nói lại mình bận lắm, bảo cậu không có việc gì thì đừng gọi điện.

Diệp Nhiên ở trường cãi nhau với bạn, ông chưa hỏi câu nào đã nhốt cậu lại.

Diệp Nhiên thi cuối kỳ không đạt một trăm điểm, ông nói mất mặt quá......Gió thu lướt qua bụi cỏ dại xào xạc.Diệp Nguyên Tùng ngước mắt lên, lẩm bẩm nói: "Mình sai thật rồi sao?"

Tài xế đợi ở cổng thôn rất lâu mới thấy Diệp Nguyên Tùng chậm chạp quay lại.Hắn vội xuống xe hỏi, "Chủ tịch?"

Diệp Nguyên Tùng mệt mỏi nói: "Về thôi."

Tài xế: "Về khách sạn sao ạ?"

"Thôi," Diệp Nguyên Tùng quay đầu nhìn về hướng nhà Lục Nam Châu rồi nói khẽ: "Về công ty đi."

Ông nghĩ lẽ ra mình phải về từ lâu rồi mới đúng.Lục Nam Châu cõng người đến cửa nhà, Diệp Nhiên đòi xuống nhưng anh không cho mà chỉ nói: "Chìa khoá trong túi anh đấy."

Diệp Nhiên bất đắc dĩ nói: "Anh thả em xuống trước đi."

Lục Nam Châu: "Không muốn."

Diệp Nhiên đành phải lấy chìa khoá ra khỏi túi anh mở cửa."

Anh không mệt à?"

"Mệt cái gì?"

Lục Nam Châu nói, "Em gầy thế này thì nặng mấy cân chứ?"

"Có gầy đâu," Diệp Nhiên bất mãn nói, "Dạo này em mập lên thì có."

"Ồ, mập chỗ nào rồi?"

Lục Nam Châu đặt người xuống ghế salon, đưa tay bóp mông cậu một cái, "Chỗ này à?"

Diệp Nhiên né tránh, lẩm bẩm nói: "Không cho bóp."

Lục Nam Châu bóp thêm một cái, "Anh bóp vợ mình sao lại không cho hả?"

"Anh......"

Diệp Nhiên co vào trong góc, "Đừng bóp nữa."

Lục Nam Châu chồm tới định bóp tiếp thì chợt sững sờ.Anh và Diệp Nhiên kề sát nhau, phản ứng cơ thể không thể quen thuộc hơn được.Vành tai Diệp Nhiên đỏ bừng, đẩy anh ra, "Anh tránh ra đi."

Lục Nam Châu nhịn không được cười một tiếng.Diệp Nhiên càng giận hơn, "Không cho cười!"

Lục Nam Châu đưa tay sờ soạng phía sau Diệp Nhiên rồi kề tai cậu hỏi: "Thích anh...... bóp mông em chứ gì?"

Diệp Nhiên cúi gằm mặt, "Không phải......"

Lục Nam Châu còn đang bóp lung tung, thấp giọng nói: "Vậy là nhạy cảm quá sao?"

Diệp Nhiên há miệng cắn vai anh.Sau đó trước mắt nhoáng một cái, cậu bị Lục Nam Châu đè xuống ghế salon."

Ưm......"

Diệp Nhiên thở dốc hỏi, "Anh không đi sửa xe à?"

"Xe kia không gấp," Lục Nam Châu bỏ hết gối ôm vướng víu trên ghế salon rồi cắn môi người dưới thân, "Xe này gấp hơn."

Ghế salon lắc lư, giấy trắng bày đầy.Lục Nam Châu ôm người trong ngực, mồ hôi ướt át chảy xuống từ chỗ da thịt kề nhau, rơi vào trang giấy trắng tinh.Anh cười khẽ một tiếng rồi khàn khàn hỏi: "Chẳng phải em nói muốn vẽ anh sao?"

Diệp Nhiên lắc lư dữ dội, suýt nữa không cầm được bút trong tay."

Không, không vẽ nữa," khóe mắt cậu ứa nước, giọng nói vỡ vụn, "Không muốn vẽ, a......"

Tay cậu run lên, vẽ ra một đường nguệch ngoạc trên giấy."

Không sao," Lục Nam Châu hôn gáy cậu rồi dụ dỗ, "Em cứ từ từ vẽ, không cần gấp, chừng nào vẽ xong thì anh ngừng......"

Giấy trắng vương vãi trên sàn, tựa như trang giấy bay phấp phới bên hồ năm đó.Năm tháng chôn vùi hôm qua, yêu thương lại nảy mầm bén rễ.Họ gặp nhau giữa hè, đầu thu trùng phùng.Năm năm tháng tháng, sớm tối cận kề.
 
[Hoàn][Đm] Mối Tình Đầu Đòi Bao Nuôi
Phiên ngoại: Phòng tranh


Toàn thân Diệp Nhiên bủn rủn, nằm bò ra bàn trà trong phòng khách vẽ đầu heo.

Hôm qua giấy trắng vương vãi khắp sàn, cuối cùng chẳng vẽ được gì, trái lại còn làm bẩn không ít......Cứ nghĩ tới đó cậu lại đỏ mặt, gạch thêm hai đường chéo cho đầu heo.Lục Nam Châu ra khỏi bếp rồi ngồi xuống sau lưng cậu, ôm eo cậu nhìn thoáng qua hình vẽ trên giấy, buồn bực hỏi: "Sao lại vẽ đầu heo thế?"

Diệp Nhiên giận dỗi "hừ" một tiếng.Giờ Lục Nam Châu mới hiểu ra, cười nói: "Vẽ anh đấy à?"

Diệp Nhiên xoay xoay vùng eo mỏi nhừ, lầm bầm nói: "Đầu heo bự."

Lục Nam Châu không biết xấu hổ gật đầu, "Đầu heo này đẹp thật, đẹp trai hơn heo khác nhiều."

Diệp Nhiên: "......"

Da mặt anh dày quá đấy.

"Còn dỗi à?"

Lục Nam Châu xoa eo cho cậu rồi hôn má cậu một cái, dụ dỗ nói, "Vậy cho em vẽ thêm mấy cái đầu heo nữa nhé?"

Diệp Nhiên nép vào lòng anh nghĩ ngợi rồi làu bàu: "Lần sau không được làm vậy nữa."

Lục Nam Châu trêu cậu: "Không được làm gì cơ?"

"Thì......"

Mặt Diệp Nhiên như bị phỏng, lúc này mới nhận ra anh cố ý, "Không biết!"

Lục Nam Châu vùi mặt vào cổ cậu cười."

Anh tránh ra đi," Diệp Nhiên buồn bực đẩy anh, "Lại còn cười nữa!"

"Không cười không cười," Lục Nam Châu nín cười rồi dụi mặt cậu, thấp giọng hỏi: "Vậy lần sau là lúc nào em?"

Lúc này Diệp Nhiên mới kịp phản ứng mình vừa buột miệng nói "lần sau".Mặt cậu càng nóng hơn, nói qua loa: "Không có."

Lục Nam Châu: "Sao không có?"

Diệp Nhiên: "Không có là không có chứ sao."

Lục Nam Châu tỏ vẻ khiếp sợ, "Nhiên Nhiên, em muốn anh nhịn chết luôn sao?"

Diệp Nhiên nhìn lảng đi chỗ khác lẩm bẩm: "Lưu manh."

"Anh lưu manh à?"

Lục Nam Châu cười khẽ, "Chỉ có anh lưu manh thôi sao?

Là ai vừa ôm vừa hôn anh hả?"

Diệp Nhiên vớ lấy bức tranh đầu heo kia úp lên mặt anh.

Lục Nam Châu: "Ư ư...... sắp bị đầu heo đè chết ngạt rồi."

Diệp Nhiên nhịn không được phì cười."

Chịu cười rồi à?"

Lục Nam Châu lấy bức tranh trên mặt xuống rồi ôm người chặt hơn.

Anh đưa tay xoa gò má ửng đỏ của người trong lòng, "Nhiên Nhiên nóng quá nha......"

Diệp Nhiên đẩy tay anh ra, "Còn không phải tại anh nói bậy à?"

"Mới nói mấy câu đã đỏ mặt rồi à?"

Lục Nam Châu hỏi, "Sao da mặt mỏng thế?"

Diệp Nhiên: "Chứ ai dày bằng anh?"

"Đúng đúng, anh dày nhất."

Lục Nam Châu nâng mông cậu bế lên, "Đi ăn cơm thôi."

Diệp Nhiên bất thình lình bị bế bổng, vội vàng ôm cổ anh, "Em tự đi được mà."

"Không muốn," Lục Nam Châu ôm người không buông, "Chỉ muốn bế em thôi."

Diệp Nhiên chịu thua, tựa đầu lên vai anh cười.Ăn cơm trưa xong, chắc hôm qua mệt quá nên Diệp Nhiên buồn ngủ đến nỗi không mở mắt ra được.Lục Nam Châu bế người vào phòng rồi nói khẽ: "Em cứ ngủ đi, anh ra ngoài một chuyến đã."

Diệp Nhiên hé mắt ra hỏi: "Tới trại gà à?"

Lục Nam Châu đắp kín chăn cho cậu, "Không phải, có việc cần lên huyện."

Diệp Nhiên gật đầu rồi mơ màng ngủ thiếp đi.Mấy ngày sau, Lục Nam Châu lại lên huyện mấy lần, chẳng biết đang bận gì nữa.Diệp Nhiên hơi băn khoăn, cũng không phải Lục Nam Châu đi giao hàng, sao cứ chạy lên đó làm gì?"

Xảy ra chuyện gì sao?"

Cậu lo lắng hỏi.Lục Nam Châu thần bí nói: "Muốn biết à?

Vậy hôm nay em đi chung với anh đi."

Diệp Nhiên chẳng hiểu ra sao, đành phải đi theo anh.Lục Nam Châu dừng xe ven đường rồi kéo Diệp Nhiên đến trước một phòng tranh.Nhìn qua cửa kính sáng loáng, Diệp Nhiên thấy bên trong trang trí đơn giản mà tao nhã, đây là phong cách mà cậu luôn yêu thích."

Chỗ này thế nào?"

Lục Nam Châu hỏi.Diệp Nhiên nhất thời không hiểu nên ngơ ngác gật đầu: "Đẹp lắm."

Lục Nam Châu lấy ra một xâu chìa khoá đặt vào tay cậu nói: "Từ giờ trở đi chỗ này sẽ là của em, chịu không?"

Diệp Nhiên giật mình, "Của em?"

"Ừ," Lục Nam Châu cười nói, "Nhiên Nhiên nhà chúng ta giỏi thế cơ mà, sao lại không có phòng tranh của mình được chứ?"

Mắt Diệp Nhiên nóng lên, "Nhưng em......"

Lục Nam Châu nắm chặt tay cậu nói: "Khi nào em chuẩn bị sẵn sàng thì chúng ta sẽ lên thành phố mở triển lãm tranh."

Diệp Nhiên buồn cười: "Anh tưởng mở triển lãm bừa bãi cũng được hay sao?"

"Bừa bãi gì chứ?"

Lục Nam Châu bất mãn, "Đương nhiên phải mở cho đàng hoàng rồi."

Mắt Diệp Nhiên ướt nhòe, mang theo ý cười "ừ" một tiếng.Lục Nam Châu đưa tay lau nước trên khóe mắt cậu rồi ấm giọng nói: "

Sau này em thích vẽ thì vẽ, thích cho gà ăn thì cho gà ăn, muốn làm gì cũng được, đừng sợ gì hết."

Diệp Nhiên sà vào lòng anh, nép vào ngực anh nói khẽ: "Lục Nam Châu, cảm ơn anh."

Lục Nam Châu ôm người, kề vào tai cậu cười mờ ám: "Muốn cảm ơn anh à?

Vậy tối nay nghe lời anh nhé?"

Diệp Nhiên: "......"

"Sao cả ngày anh toàn nghĩ đến chuyện này thế......"

Lục Nam Châu hùng hồn nói: "Anh nhịn năm năm rồi còn gì, phải bù lại nhiều nhiều chứ đúng không?"

Mấy ngày trước bù chưa đủ hay sao?

Diệp Nhiên yên lặng chui ra khỏi ngực anh rồi trả lời thay anh: "Ừ, không cần cảm ơn đâu."

Lục Nam Châu: "......"

Sao lại không cần cảm ơn?

Anh có nói vậy đâu!
 
[Hoàn][Đm] Mối Tình Đầu Đòi Bao Nuôi
Phiên ngoại: Lâm Nhược (1)


Lần đầu tiên Lâm Nhược gặp Phương Tri Ngộ là ở tiệm thú cưng mà hắn đang làm việc.

Hôm đó trong tiệm chỉ có mình hắn và một bầy chó mèo.Nghe tiếng đẩy cửa, hắn vừa ngẩng đầu lên thì thấy một chàng trai đeo kính gọng vàng bước vào.Người kia mặc vest chỉn chu, trên mặt nở nụ cười ôn hòa, mở miệng nói: "Chào cậu."

Đầu óc trống rỗng của Lâm Nhược đột nhiên hiện ra mấy chữ --- Đẹp trai quá, y chang mặt người dạ thú......

ủa nhầm, xài từ kiểu gì thế?Phương Tri Ngộ xách theo chiếc lồng nhỏ, bên trong là một chú mèo con lông vàng khoảng mấy tháng tuổi.Anh nói phải đi công tác mấy ngày nên muốn gửi nuôi mèo ở đây."

Ở nhà không có ai, nó lại nhỏ như vậy," Phương Tri Ngộ nói, "Tôi không yên tâm."

Trong tiệm cũng hay có người đến gửi nuôi thú cưng, Lâm Nhược không nghĩ nhiều mà nhanh chóng làm thủ tục cho anh.Phương Tri Ngộ cũng chưa về vội, anh nói sắp đi công tác không được gặp mèo nên muốn ở với nó thêm một lát."

Hay là cho tôi số liên lạc của cậu nhé?"

Phương Tri Ngộ nho nhã lễ độ nói, "Cậu có rảnh thì gửi cho tôi một hai video của nó được không?"

"Video?

À được chứ......"

Lâm Nhược lấy điện thoại ra, nghĩ thầm người này nhìn chững chạc điềm tĩnh mà mê mèo vậy sao?Họ kết bạn với nhau trên Wechat, Phương Tri Ngộ vuốt mèo con rồi hài lòng ra về.Từ đó trở đi, khung chat hàng ngày của Lâm Nhược lại có thêm một người.Lâu lâu người này lại hỏi hắn mèo sao rồi?

Ăn cơm chưa?Giống như đang bắt chuyện chứ chẳng liên quan gì đến mèo, sau đó hai người trò chuyện chỗ nào chơi vui, món nào ăn ngon......Khoảng nửa tháng Phương Tri Ngộ lại đến tiệm thăm mèo, nhưng hình như phải đi công tác liên miên nên không đón mèo về.Làm việc gì mà đi công tác hoài thế nhỉ?

Lâm Nhược hơi tò mò, nhưng ngẫm lại chuyện này cũng chẳng liên quan gì đến mình, đâu ai như hắn, chưa học xong cấp ba đã đi làm, ngay cả đại học cũng không vào.Hắn chống cằm nhìn Phương Tri Ngộ chơi đùa với mèo cạnh lồng, cổ sơmi để hở, tay áo xắn lên.Anh mặc đồ đẹp vậy chắc làm ở công ty lớn nhỉ?

Lâm Nhược nghĩ, biết đâu còn là quản lý hay giám đốc gì đó nữa.Hắn đang nghĩ vẩn vơ thì điện thoại trên bàn bỗng reo lên.Lâm Nhược quay đầu nhìn, là trong nhà gọi tới.Lại hết tiền rồi à?

Hắn cầm điện thoại đi ra cửa, "A lô?"

Giọng mẹ hắn vang lên ở đầu dây bên kia, "Con tan ca chưa?"

Lâm Nhược: "Chưa."

Mẹ Lâm: "Vậy con lãnh lương chưa?

Nhà mình hết tiền mua gạo rồi."

Quả nhiên chỉ có lúc đòi tiền thì cha mẹ mới nhớ tới hắn thôi.Lâm Nhược lạnh lùng nói: "Hết tiền mua gạo hay hết tiền mua rượu?"

Mẹ Lâm: "Đâu có......"

Lâm Nhược: "Con không có tiền."

Từ khi hắn có trí nhớ thì cha hắn đã say xỉn, tính tình cũng tệ hại, đồ đạc trong nhà lần lượt đội nón ra đi vì tật nghiện rượu của cha hắn, còn nợ như chúa chổm.Sau khi hắn đi làm, trong nhà càng đòi tiền thường xuyên hơn.Cha hắn cũng đang ở gần điện thoại, nghe hắn nói không có tiền thì mở miệng chửi: "Nuôi mày được tích sự gì hả?!

Một chút tiền đồ cũng không có!"

Lâm Nhược: "Một tháng lương năm ngàn, cho bố mẹ hết ba ngàn thì con có thể có tiền đồ gì chứ?"

"Chứ không phải tại mày vô dụng à!"

Cha hắn căm tức nói, "Mày nhìn con trai lão Vương hàng xóm mà xem, lấy được vợ giàu, của hồi môn hai căn nhà, ba chiếc xe!

Còn mày?

Đi lâu như vậy mà chẳng tìm được ai cả!"

Lâm Nhược tức quá hóa cười --- Tìm vợ giàu?Đột nhiên hắn thấy buồn nôn, nhưng hắn không muốn buồn nôn một mình."

Ai nói con không có?"

Hắn cười lạnh, "Mấy ngày nữa con sẽ dẫn về cho bố gặp, để bố vui vẻ một chút."

Hừ, muốn tìm vợ giàu à?

Con tìm đàn ông về cho bố xem!

Tức chết bố luôn!Nhưng......

Hắn cúp điện thoại rồi mờ mịt nghĩ tìm ai đây?Trong đầu hắn dạo một vòng nhưng chẳng tìm được ai thích hợp.Chị quản lý tiệm từ bên ngoài về, thấy hắn ngơ ngác đứng ở cửa thì hỏi: "Tiểu Lâm, sao thế?"

Lâm Nhược: "Chị giả làm đàn ông về quê với em nhé?"

Quản lý: "......

Cậu có bị sốt không thế?"

"Thôi bỏ đi," Lâm Nhược ủ rũ xua tay rồi đi vào tiệm, "Để em nghĩ lại xem."

Thấy Phương Tri Ngộ cũng ở đây, quản lý chào hỏi: "Phương tiên sinh đến thăm Mao Mao à?"

Mao Mao chính là con mèo anh gửi nuôi ở đây."

Ừm," Phương Tri Ngộ gật đầu, "Dạo này rảnh nên tới chơi với nó nhiều hơn."

"Cũng đúng," quản lý cười nói, "Bình thường cậu bận thế cơ mà, hiếm khi có dịp gặp nó."

Phương Tri Ngộ: "Thật ra nếu không phải Tết thì cũng chẳng bận lắm đâu."

Quản lý thắc mắc: "Công việc của cậu liên quan đến Tết à?"

Chẳng phải Tết được nghỉ sao?Phương Tri Ngộ: "Ừ, phải đi với khách về quê gặp cha mẹ."

Quản lý chẳng hiểu ra sao, "Hả?

Gặp cha mẹ?"

Làm việc gì mà phải theo khách về quê gặp cha mẹ nữa?Phương Tri Ngộ khẽ cười nói: "Người ta thuê tôi làm bạn trai, nếu trong nhà giục cưới thì có thể tìm tôi."

Quản lý: "......"

Lâm Nhược rụt rè đi tới hỏi nhỏ: "Thuê anh một ngày bao nhiêu tiền vậy?"
 
[Hoàn][Đm] Mối Tình Đầu Đòi Bao Nuôi
Phiên ngoại: Lâm Nhược (2)


Phương Tri Ngộ cười càng tươi hơn, "Không đắt đâu, một ngày tám trăm thôi." (~2,6 triệu)
Lâm Nhược giật mình, "Tám trăm mà còn không đắt á?!"

Phương Tri Ngộ: "......

Người quen có thể bớt chút đỉnh."

Lâm Nhược ấp úng: "Vậy như tôi quen anh thì giảm được bao nhiêu?"

Chị quản lý ngờ vực hỏi: "Tiểu Lâm, em muốn thuê Phương tiên sinh à?"

"Em......"

Lâm Nhược lúng túng nói, "Đâu, đâu có, em chỉ hỏi vậy thôi."

Phương Tri Ngộ liếc hắn một cái rồi thả tay áo xuống cáo từ: "Vậy tôi về trước đây."

Chị quản lý gật đầu: "Đi thong thả nhé."

Phương Tri Ngộ vuốt mèo con đang nhàn nhã liếm lông trong lồng rồi mới quay người đi.Lâm Nhược do dự giây lát rồi nói với quản lý: "Em, em đi gọi điện chút xíu."

Sau đó hấp tấp đi ra ngoài.Hắn chạy ra đường, thấy Phương Tri Ngộ vẫn chưa đi xa nên vội vàng đuổi theo."

Đợi đã."

Phương Tri Ngộ dừng lại, quay đầu hỏi, "Gì thế?"

Lâm Nhược tới gần anh, nhìn chằm chằm mũi chân mình nói: "Anh......

Anh vẫn chưa trả lời tôi mà."

Phương Tri Ngộ giả ngu: "Trả lời gì cơ?"

Lâm Nhược ngượng ngùng nói, "Chúng, chúng ta quen nhau thế này có thể giảm giá bao nhiêu?"

Phương Tri Ngộ nhìn hắn, đôi mắt sau cặp kính gọng vàng hiện lên ý cười.

Anh tiến tới nhẹ giọng hỏi: "Vậy cậu cảm thấy chúng ta quen nhau đến mức nào?"

Lâm Nhược sững sờ, lắp bắp nói: "Cũng......

Cũng xem như bạn rồi nhỉ?"

"Bạn?"

Phương Tri Ngộ lặp lại lời hắn, "Vậy lấy giá hữu nghị năm trăm nhé?"

Vẫn còn đắt lắm, Lâm Nhược xót đứt ruột, một tháng lương của mình có năm ngàn chứ nhiêu!"

Rẻ hơn chút nữa được không?"

Lâm Nhược cò kè mặc cả, "Ba trăm nhé?

Sau này tôi sẽ quay thật nhiều video của Mao Mao cho anh xem được không?"

Phương Tri Ngộ suy tính một lát rồi nói: "Được thôi, dạo này cũng vất vả cho cậu rồi."

"Vậy là giao hẹn rồi nha," Lâm Nhược mừng rỡ nói, "Hai ngày nữa anh về quê với tôi nhé."

"Ừ," Phương Tri Ngộ gật đầu rồi lại hỏi, "Tối nay cậu có rảnh không?"

"Tối nay?"

Lâm Nhược thắc mắc, "Sao thế?"

Phương Tri Ngộ: "Cậu thuê tôi thì chúng ta phải tìm hiểu nhau chứ."

Lâm Nhược càng mờ mịt hơn, "Tìm hiểu gì cơ?"

"Ví dụ như cậu thích ăn gì hay ghét món gì......"

Phương Tri Ngộ giải thích, "Nếu không đến lúc bố mẹ cậu hỏi chẳng phải sẽ lộ tẩy hết sao?"

"Họ chẳng thèm hỏi mấy cái này đâu," Lâm Nhược rũ mắt lẩm bẩm, "Họ còn không biết tôi thích gì nữa kìa......"

Phương Tri Ngộ sững sờ, "Nhược......"

"Nhưng anh nói đúng lắm," Lâm Nhược ngẩng mặt lên, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, "Phải lên kế hoạch trước chứ đừng để bị lộ."

Hắn nghĩ ngợi rồi nói: "Vậy hết giờ làm tôi sẽ đến tìm anh, gặp nhau ở đâu đây?"

Phương Tri Ngộ đưa tay xoa đầu hắn, "Lát nữa tôi sẽ nhắn địa chỉ cho cậu."

Lâm Nhược bị anh xoa thì ngẩn ngơ, "À, được thôi."

"Tối nay gặp lại."

Lúc này Phương Tri Ngộ mới thả tay xuống rồi quay lưng đi.Lâm Nhược gãi đầu lẩm bẩm: "Sao tự dưng lại xoa đầu mình chứ......"

Gần hết giờ làm, Phương Tri Ngộ nhắn địa chỉ tới --- Là một quán lẩu mới mở cách đó không xa.

Anh nói nhân tiện đi ăn một bữa luôn.Lâm Nhược cũng đang đói nên đồng ý ngay.Lâu lắm rồi không ăn lẩu, hắn vui vẻ nghĩ, chẳng biết quán này có ngon không nhỉ?Hắn chợt nhớ lại lần trước nói chuyện mèo, hình như mình có nói với Phương Tri Ngộ về quán này thì phải?Lâm Nhược bừng tỉnh đại ngộ --- Thì ra anh cũng thích ăn lẩu à!Tối hôm đó, Lâm Nhược ăn hết sức ngon lành, thấy Phương Tri Ngộ cầm sổ nghiêm túc ghi chép sở thích và một vài thông tin về mình thì không khỏi trầm trồ anh thật chuyên nghiệp!Thảo nào lấy giá tám trăm, ba trăm chắc sẽ lỗ chết."

Ừm......"

Lâm Nhược tò mò hỏi, "Anh làm nghề này một tháng kiếm được bao nhiêu vậy?"

Phương Tri Ngộ cười, "Sao, cậu muốn đổi nghề à?"

"Không phải," Lâm Nhược lẩm bẩm, "Tôi chỉ hỏi cho biết thôi."

Phương Tri Ngộ gắp mấy miếng thịt cho hắn rồi nói: "Tính tôi không giữ được tiền, có đồng nào xào đồng nấy nên chưa bao giờ tính một tháng kiếm được bao nhiêu cả."

Ăn xổi ở thì à?

Lâm Nhược cắn thịt, thuận miệng nói: "Vậy sau này để vợ anh giữ tiền đi."

Mất công anh lại tiêu hết sạch nữa.Phương Tri Ngộ gật đầu cười, "Ừ, sau này sẽ để vợ giữ hết."

Chẳng biết có phải ảo giác hay không mà Lâm Nhược chợt thấy ớn lạnh.Hắn mờ mịt nghĩ chẳng lẽ trong quán bật máy lạnh lớn quá à?Hai ngày sau, Lâm Nhược xin nghỉ rồi dẫn Phương Tri Ngộ về quê.Cha hắn nghe hắn nói sẽ dẫn người về còn tưởng hắn đã tìm được phú bà nào đó, mộ tổ bốc lên khói xanh, mừng đến nỗi mới sáng sớm đã ngồi xổm ở cửa đợi sẵn.Sau đó ông thấy con mình dẫn về một người đàn ông."

Cha," Lâm Nhược cười hết sức vô tội, "Bạn trai con nè, đẹp không ạ?"

Vẻ mặt cha Lâm dại ra.Phương Tri Ngộ đột nhiên ôm chầm Lâm Nhược rồi cúi đầu hôn lên môi hắn một cái, sau đó ngẩng đầu cười nói: "Chào chú, cháu tên là Phương Tri Ngộ."

Lâm Nhược đứng sững tại chỗ như hóa đá.Đâu, đâu có nói phải hôn chứ!

Nụ hôn đầu tiên của ông aaaaaa!
 
Back
Top Bottom