Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Hoàn][Đm] Mối Tình Đầu Đòi Bao Nuôi

[Hoàn][Đm] Mối Tình Đầu Đòi Bao Nuôi
Chương 39: Cố ý đúng không


Mưa gió ngoài cửa sổ càng lúc càng to, tiếng mưa ào ào vọng vào gian phòng yên tĩnh nghe cực kỳ rõ ràng.

Trong nụ hôn dài dằng dặc, Diệp Nhiên nghe thấy tiếng mưa hòa với tiếng tim đập nện vào lồng ngực từng hồi.Một tay Lục Nam Châu ôm eo cậu kéo tới gần hơn, tựa như chỉ có kề sát không thể tách rời mới lấn át được nỗi hoảng loạn của anh khi không tìm được người trong mưa.Nhiên Nhiên......Hơi thở nóng rực quyện vào nhau, Lục Nam Châu bế người lên đùi mình, đôi tay rắn chắc siết chặt thân thể mảnh khảnh trong ngực, nuốt hết tiếng thở dốc tràn ra giữa răng môi cọ xát."

Ưm......"

Diệp Nhiên bị hơi nóng không ngừng ập tới làm cho mụ mẫm, để mặc hơi thở quen thuộc bao trùm lấy mình, liếm mút cắn xé.Chẳng biết qua bao lâu, Lục Nam Châu lui ra trong tiếng hít thở nặng nề, hai tay siết chặt, giọng nói khàn khàn: "Được rồi."

Diệp Nhiên thở hổn hển, trên môi vừa đỏ vừa ướt.

Cậu nhẹ nhàng tựa vào trán Lục Nam Châu rồi thấp giọng nói: "Nhưng em chưa được."

Ánh mắt Lục Nam Châu trầm xuống, không nói một lời nhìn cậu."

Lục Nam Châu," Diệp Nhiên ôm cổ anh, khát vọng cuồn cuộn dâng trào trong lòng, "Em không muốn đợi thêm nữa đâu."

Đầu ngón tay trượt từ cổ xuống ngực, Lục Nam Châu hít sâu một hơi rồi chụp tay cậu hỏi: "Em làm gì thế?"

Hơi thở Diệp Nhiên lướt qua gò má anh, "Anh không biết em muốn làm gì sao?"

Lục Nam Châu im lặng."

Lục Nam Châu," Diệp Nhiên chợt hỏi, "Em...... chưa từng nói thích anh đúng không?"

Lục Nam Châu sững sờ --- Thích?Diệp Nhiên rút tay ra rồi xoa cần cổ ấm áp của anh, chân thành nói: "Lục Nam Châu, em thích anh."

"Từ năm năm trước đã thích rồi, thích cực kỳ."

Lời thì thầm nổ tung bên tai, Lục Nam Châu ngơ ngác nhìn người trước mắt, bỗng nhớ lại lần đầu gặp nhau, gió nhẹ lướt qua tóc, Diệp Nhiên ngẩng đầu lên, gương mặt thanh tú......Trên môi truyền đến xúc cảm mềm mại, Diệp Nhiên khẽ cắn anh, ôm cổ anh dựa sát hơn.

Anh nghe thấy Diệp Nhiên thở dốc nói: "Lục Nam Châu, anh bị bất lực đúng không?"

Sấm chớp lóe lên ngoài phòng ầm ầm.Lục Nam Châu siết chặt người trong ngực rồi trầm giọng nói: "Em đừng hối hận đấy......"

Diệp Nhiên nhìn anh, không hiểu sao chợt thấy hơi sợ, "Em......"

Những lời còn lại đột ngột bị Lục Nam Châu nuốt vào miệng, "Hối hận cũng muộn rồi."

Lâm Nhược đau lưng nhức eo nằm dài trên giường gọi điện cho Diệp Nhiên.Nhưng đợi hồi lâu mà bên kia vẫn không nghe máy.Sao không nghe nhỉ?

Lâm Nhược buồn bực tự hỏi đang làm gì thế không biết?Trong tiếng mưa rơi ào ào, điện thoại của Diệp Nhiên để đầu giường rung lên liên hồi nhưng chẳng ai ngó ngàng.Sắc mặt Diệp Nhiên ửng hồng, vùi vào ngực Lục Nam Châu khẽ run rẩy.Lục Nam Châu nắm tay cậu, trêu đùa cậu trong tiếng thở dốc, "Chẳng phải em nói muốn bắt gà sao?"

Diệp Nhiên mụ mị lắc đầu, "Không phải......"

"Giờ bắt được rồi đó," Lục Nam Châu đè tay vào chỗ sâu rồi đặt một nụ hôn nóng rực lên cần cổ ửng đỏ của cậu, "Có phải nóng y như em không?"

Diệp Nhiên không chịu được nghẹn ngào gọi, "Lục Nam Châu......"

Cậu dần bị lột sạch trong tiếng mưa rả rích, cơn đau đã lâu chưa có lại từ từ ập đến, ngay cả hai chân cũng run lẩy bẩy."

Đau......"

Khóe mắt Diệp Nhiên trào nước, bàn tay đã sớm rã rời khoác lên bả vai ẩm ướt mồ hôi của Lục Nam Châu, cào ra từng vết đỏ.Lục Nam Châu nhẹ giọng dỗ dành cậu trong lúc thân mật, "Ngoan, chờ chút là hết ngay."

Diệp Nhiên gấp rút thở dốc.Sâu quá.Lục Nam Châu......Cậu im ắng kêu lên, chôn vùi mọi tiếng thở dốc vào cổ Lục Nam Châu.Người này là Lục Nam Châu.Chỉ cần là Lục Nam Châu thì đều có thể.Khi mưa tạnh đã là sáng hôm sau.Diệp Nhiên mơ màng mở mắt ra trong nắng sớm chói chang.Sau đó cậu thấy Lục Nam Châu bên cạnh hấp tấp nhắm mắt lại.Diệp Nhiên: "......

Em thấy rồi nha."

Đừng giả bộ ngủ nữa.Lục Nam Châu đành phải mở mắt ra, cứng cổ nói: "Anh......

Anh buồn ngủ chứ bộ."

"Ừ."

Diệp Nhiên cũng lười vạch trần, nằm dưới chăn rúc vào ngực anh nhưng vừa khẽ động thì đau đến nỗi rên khẽ một tiếng.Lục Nam Châu quýnh lên, "Không sao chứ?"

Diệp Nhiên khẽ cựa quậy rồi làu bàu nói: "Anh chẳng tiến bộ gì cả."

Lục Nam Châu: "......"

"Anh biết đi đâu để tiến bộ chứ?"

Lục Nam Châu thốt lên, "Anh đâu có......"

Anh dừng lại rồi im bặt.Diệp Nhiên chồm sang hỏi: "Không có người khác đúng không?"

Lục Nam Châu yên lặng quay mặt đi chỗ khác.Diệp Nhiên nép vào ngực anh thỏ thẻ: "Em cũng không có."

Lục Nam Châu lại quay mặt về.Anh im lặng một lát rồi mò lấy điện thoại của Diệp Nhiên ở đầu giường, ấp úng nói: "Lúc đó......

Anh lỡ tay ấn nhầm điện thoại......

Hình như bạn em nghe thấy rồi."

Diệp Nhiên: "......"

Lục Nam Châu: "Anh cúp ngay mà."

Cổ Diệp Nhiên đỏ rần, vớ lấy cái gối nện anh, "Lục Nam Châu!"

Anh cố ý đúng không?!

Rõ ràng điện thoại của em nằm xa thế cơ mà, sao lại lỡ tay ấn nhầm được chứ?!
 
[Hoàn][Đm] Mối Tình Đầu Đòi Bao Nuôi
Chương 40: Chỉ cần không bỏ đi nữa


Lục Nam Châu đang chiên trứng ốp la xì xèo trong bếp, trên lò bên cạnh là cháo đang sôi ùng ục.

Nắng sớm sau cơn mưa chiếu vào người anh qua cửa kính sáng rực.Làm xong điểm tâm, anh đi vào phòng thấy Diệp Nhiên quay lưng về phía mình, nửa đầu vùi trong chăn, hình như vẫn đang giận.Lục Nam Châu đi tới kéo nhẹ chăn rồi nói: "Ăn sáng thôi."

Diệp Nhiên nắm chăn làm ngơ anh."

Khụ," Lục Nam Châu chột dạ nói, "Chắc...... bạn em không nghe thấy đâu."

"Cậu ta nghe hết rồi," Diệp Nhiên quay người lại phụng phịu nói, "Còn nhắn tin cười nhạo em, nói em thở lớn hơn cậu ta nữa."

Lục Nam Châu: "......"

Lục Nam Châu: "Cậu ta cũng nằm dưới thở à?"

Anh còn quan tâm người ta nằm trên hay dưới nữa à?

Diệp Nhiên buồn bực nói: "Không biết."

Lục Nam Châu lúng túng gãi cổ, "Tại anh hết, đừng giận mà."

Diệp Nhiên liếc anh một cái rồi cáu kỉnh nói: "

Sau này không được làm thế nữa đâu đấy."

Lục Nam Châu "ừ" một tiếng rồi nói: "Ăn sáng đi."

Coi chừng đói chết bây giờ.Vành tai Diệp Nhiên hơi nóng, làu bàu nói: "Dậy không nổi, cả người đều đau."

Lục Nam Châu: "......"

Lục Nam Châu nghĩ ngợi rồi cúi người vén chăn, một tay nâng mông Diệp Nhiên bế lên.Diệp Nhiên giật nảy mình, hai chân quấn quanh eo anh, ôm chặt cổ anh hỏi, "Anh làm gì vậy?"

"Giờ dậy rồi đó," Lục Nam Châu ngửa mặt nhìn cậu, trong giọng nói mang theo ý cười, "Dẫn em đi đánh răng rửa mặt ăn sáng."

Nói xong lập tức bế người đi nhanh ra ngoài.Diệp Nhiên mờ mịt bị anh bế đi đánh răng rửa mặt, sau đó cẩn thận đặt xuống ghế salon.Cậu chậm rãi ăn điểm tâm trên ghế.Dọn bếp xong, Lục Nam Châu đi ra thấy cậu mơ màng dựa vào ghế salon thì đi tới nói: "Buồn ngủ thì vào ngủ thêm lát nữa đi."

Diệp Nhiên lắc đầu hỏi: "Hôm nay anh có tới trại gà không?"

"Lát nữa phải đi một chuyến," Lục Nam Châu nói, "Em ở nhà nhé, anh sẽ về trước buổi trưa."

Diệp Nhiên gật đầu rồi ôm gối cựa quậy, rầu rĩ nói: "Mỏi eo quá à."

Lục Nam Châu yên lặng đưa tay xoa cho cậu.Toàn thân Diệp Nhiên mềm nhũn, lầm bầm phàn nàn: "Đã bảo anh nhẹ thôi mà anh cứ mạnh bạo như vậy."

"Em cũng ôm chặt mà," Lục Nam Châu lẩm bẩm, "Còn cào anh nữa, anh......"

"Tại anh quá......"

Diệp Nhiên đỏ mặt, "Em chịu không nổi nên mới cào anh chứ."

Lục Nam Châu ngại ngùng ho một tiếng, không nói gì nữa.Diệp Nhiên quá mệt mỏi nên chẳng bao lâu sau đã dựa vào ghế salon ngủ thiếp đi.Lục Nam Châu ngắm cậu ngủ say, nhớ lại hôm qua trong mưa tầm tã cứ tưởng cậu gặp tai nạn, trong lòng cuồn cuộn dâng lên một nỗi sợ hãi như trời long đất lở thoáng chốc bao trùm lấy anh.Không sao là tốt rồi.Những chuyện khác hình như cũng chẳng quan trọng nữa.Anh đưa tay vén tóc mái Diệp Nhiên.Anh sẽ không hỏi tại sao năm năm trước em bỏ đi, cũng không hỏi tại sao bây giờ em trở về, chỉ cần em đừng đi nữa thôi......

Chỉ cần em không bỏ đi là đủ rồi.Anh chồm tới hôn lên trán Diệp Nhiên một cái.Khi Lục Nam Châu xong việc ở trại gà thì đã sắp trưa.Anh đang định về thì nghe bên ngoài vang lên tiếng xe hơi, hai chú chó trước cổng cũng sủa ầm lên.Tiểu Trương đi ra thấy tài xế mở cửa xe cho một người đàn ông khoảng năm mươi tuổi bước xuống, tay chống gậy, âu phục phẳng phiu nhìn như ông chủ lớn."

Chào ngài," Tiểu Trương vội hỏi, "Ngài đến mua gà sao ạ?"

Người đàn ông không để ý tới hắn mà giương mắt nhìn khắp trại gà.Lục Nam Châu cũng đi ra, người đàn ông quay sang nhìn anh rồi nói: "Tôi là Diệp Nguyên Tùng, cha của Diệp Nhiên."

Lục Nam Châu sững sờ — Cha Diệp Nhiên?

Người cha trốn nợ phải đi ăn xin ấy à?"

Tôi muốn nói chuyện với cậu," Diệp Nguyên Tùng nói, "Về con trai tôi."

Diệp Nguyên Tùng ngồi dưới chòi hóng mát, ghét bỏ nhìn nước trà trên bàn rồi lại ghét bỏ nhìn Lục Nam Châu ngồi đối diện."

Cậu và con tôi quen nhau thời đại học à?"

"Dạ," Lục Nam Châu khẽ gật đầu, "Cháu học cạnh trường cậu ấy."

Diệp Nguyên Tùng: "Cậu bám theo nó vì tiền chứ gì?"

Lục Nam Châu mờ mịt, "Dạ?"

Diệp Nguyên Tùng hừ lạnh một tiếng, "Chỉ nuôi mấy con gà quèn mà cũng dám vọng tưởng con trai tôi à?"

Lục Nam Châu càng mờ mịt hơn — Không ăn xin nữa mà cố ý đến mắng mình sao?Sau đó anh thấy Diệp Nguyên Tùng móc từ túi áo ra một tờ chi phiếu đặt trước mặt anh rồi trầm giọng nói: "Đây là ba triệu, tôi không quan tâm trước đây hai đứa có chuyện gì, nhưng sau này đừng bám theo nó nữa."

Lục Nam Châu: "......"

Ăn xin mà giàu vậy sao?
 
[Hoàn][Đm] Mối Tình Đầu Đòi Bao Nuôi
Chương 41: Ông ấy nói anh nghĩ hay lắm


Khi Diệp Nhiên tỉnh lại lần nữa thì trong nhà im ắng, rèm cửa dày ngăn cách ánh nắng bên ngoài.

Cậu nằm một hồi đầu óc mới dần tỉnh táo lại, nhớ ra sáng nay Lục Nam Châu nói muốn đến trại gà, giữa trưa mới về.Cậu ngơ ngác nằm một lát rồi mò lấy điện thoại đầu giường, mở ra xem đã hơn mười hai giờ trưa.Trễ thế này mà Lục Nam Châu vẫn chưa về sao?Cậu đứng dậy xuống giường ra khỏi phòng, phòng khách trống rỗng."

Lục Nam Châu?"

Cậu gọi một tiếng nhưng không ai đáp lại.Diệp Nhiên mở điện thoại ra bấm số Lục Nam Châu.Chuông reo hồi lâu Lục Nam Châu mới nghe máy, "A lô......"

Diệp Nhiên dụi mắt hỏi: "Anh chưa xong việc nữa à?"

Lục Nam Châu im lặng giây lát mới nói: "Xong rồi, đang trên đường về."

Trong giọng anh chẳng có cảm xúc gì, chỉ là một câu trần thuật cực kỳ đơn giản.

Nhưng Diệp Nhiên chợt phát hiện hình như anh không vui lắm, "Sao thế?"

"Không có gì," Lục Nam Châu vẫn thản nhiên nói, "Anh đang lái xe, cúp trước đây."

Diệp Nhiên đành phải gật đầu nói khẽ: "Vậy em chờ anh về."

Lục Nam Châu "ừm" một tiếng rồi cúp điện thoại.Sao lại không vui chứ?

Diệp Nhiên chẳng hiểu ra sao, sáng nay còn vui lắm mà?Khi Lục Nam Châu về nhà thì Diệp Nhiên đang cầm cọng rau đùa với hai con cá trong bếp, cũng chẳng biết là đói bụng hay buồn bực nữa.Cá này do Lục Nam Châu mua trước khi đến trại gà sáng nay, nuôi trong chậu nước, bị Diệp Nhiên chọc cho phun bọt liên tục."

Anh về rồi......"

Diệp Nhiên nghe thấy tiếng động thì hai mắt sáng lên, nhưng mới nói được nửa câu đã thấy Lục Nam Châu lạnh mặt đi vào bếp, không nói một lời rửa nồi nấu cơm.Diệp Nhiên nhìn anh hỏi: "Trưa nay ăn cá à?"

Lục Nam Châu: "Không ăn."

Diệp Nhiên nhìn thoáng qua lũ cá trong nước, "Vậy để tối ăn à?"

Lục Nam Châu: "Không ăn."

Diệp Nhiên: "Vậy chừng nào ăn?"

Lục Nam Châu: "Không ăn, lát nữa đem vứt."

Diệp Nhiên: "......"

Anh không sao đấy chứ?Diệp Nhiên tiếp tục đùa với cá trong chậu rồi lẩm bẩm: "Nhưng em muốn ăn."

Lục Nam Châu im lặng một hồi, đột nhiên hỏi: "Lúc trước em nói cha em trốn nợ chạy ra nước ngoài ăn xin đúng không?"

Diệp Nhiên: "......

Vâng."

Lục Nam Châu: "Vậy ăn xin thế nào rồi?

Trả hết nợ chưa?"

Diệp Nhiên: "......

Đâu có nhanh vậy."

"Chưa à?"

Lục Nam Châu lại nói, "Nhưng anh thấy ông ấy nhiều tiền lắm mà."

Diệp Nhiên sững sờ, "Gì cơ?"

Lục Nam Châu: "Phất tay một cái quăng ra ba triệu mà không đủ trả nợ sao?"

Diệp Nhiên càng mờ mịt hơn, "Ba triệu gì?"

Lục Nam Châu nhìn Diệp Nhiên, "Em không biết ông ấy về nước rồi à?"

Diệp Nhiên: "Về, về nước?"

"Đúng vậy," Lục Nam Châu nhìn cậu nói, "Sáng nay ông ấy đến trại gà nói cho anh ba triệu, bảo anh sau này đừng bám theo em nữa."

Diệp Nhiên: "......"

"Giờ ăn xin dễ kiếm tiền vậy sao?"

Lục Nam Châu lạnh lùng nói, "Ông ấy ăn xin ở đâu thế?

Anh cũng muốn thử, dễ giàu hơn nuôi gà nhiều."

Diệp Nhiên rũ mắt, đầu ngón tay gãi gãi lòng bàn tay, chậm rãi nói: "Xin lỗi."

"Không phải em cố ý gạt anh đâu, chỉ là...... em sợ anh đuổi em đi thôi."

Lục Nam Châu càng tức hơn, "Gạt anh thì không sợ bị đuổi à?!"

Diệp Nhiên cúi đầu rầu rĩ nói: "Vậy anh muốn đuổi em đi sao?"

"Anh......"

Lục Nam Châu nghẹn lời, "Cho nên nhà em không hề phá sản đúng không?!"

Diệp Nhiên chột dạ gật đầu.Lục Nam Châu: "Vậy em chạy tới đây làm gì?!"

Diệp Nhiên: "Tới tìm anh mà."

Lục Nam Châu: "......"

Diệp Nhiên đưa tay kéo áo anh, lí nhí nói: "Em tới tìm anh đó."

Lục Nam Châu không nói gì mà quay sang tiếp tục nấu cơm.Diệp Nhiên im lặng một lát rồi lại hỏi: "Vậy anh...... nhận lời cha em chưa?"

Lục Nam Châu im lặng xào rau.Diệp Nhiên lại kéo áo anh, "Lục Nam Châu......"

Lục Nam Châu xào rau hồi lâu mới trả lời: "Chưa."

Đáy mắt Diệp Nhiên tràn ra ý cười: "Sao vậy?"

Lục Nam Châu: "Ít quá."

Nụ cười của Diệp Nhiên lập tức cứng đờ, "Ít quá?"

"Chẳng phải trên TV đều nói ba chục triệu à?"

Lục Nam Châu hỏi, "Sao đến lượt anh chỉ có ba triệu thôi?

Anh rẻ rúng vậy sao?"

Diệp Nhiên: "......"

Lục Nam Châu liếc cậu một cái, "Sao, anh không đáng nhiều tiền vậy à?"

Diệp Nhiên vội vàng gật đầu, "Đáng chứ."

Lục Nam Châu lại quay đầu xào rau.Diệp Nhiên: "Vậy anh đòi cha em ba chục triệu à?"

Lục Nam Châu: "Không phải."

Diệp Nhiên: "Thế bao nhiêu?"

Lục Nam Châu: "Ba tỷ." (~10.275 tỷ)Diệp Nhiên: "......"

Diệp Nhiên: "Rồi cha em nói sao?"

Lục Nam Châu: "Ông ấy nói anh nghĩ hay lắm!"
 
[Hoàn][Đm] Mối Tình Đầu Đòi Bao Nuôi
Chương 42: Không ăn cá thật sao


Diệp Nguyên Tùng hùng hổ bỏ đi.

Cái thứ nghèo mạt vô liêm sỉ gì đây?!

Ba tỷ?!

Thèm tiền đến điên rồi à?!Ông tức giận đến nỗi suýt vung gậy quất Lục Nam Châu.Ông nghĩ mãi vẫn không hiểu tại sao con mình lại thích được loại người này chứ?

Còn nhớ nhung nhiều năm như vậy, sống chết không chịu nhận lỗi.Ông nén giận về khách sạn, chưa kịp nghĩ ra cách xử lý Lục Nam Châu thì Diệp Nhiên gọi điện tới."

Cha," Ông vừa nghe máy thì Diệp Nhiên đã chất vấn, "Cha có ý gì?"

Diệp Nguyên Tùng thản nhiên nói: "Sao, cha không được tới à?"

Diệp Nhiên: "Đã nói ba tháng rồi mà, đã hết thời gian đâu."

Diệp Nguyên Tùng: "Nhưng lúc đó đâu có nói trong thời gian này cha không được làm gì."

Thái dương Diệp Nhiên giật một cái, "Cha đã phá chuyện làm ăn ở trại gà của anh ấy rồi, cha còn muốn làm gì nữa?"

"Cha tới xem con bị đàn ông lừa thế nào," Diệp Nguyên Tùng hừ lạnh một tiếng, "Mới mở miệng ra đã đòi ba tỷ, nghèo đến phát điên mà con cứ xem như bảo bối vậy!"

Diệp Nhiên: "Anh ấy thừa biết cha không cho nhiều tiền như vậy nên mới cố tình nói thôi."

Nói ít hơn sợ cha sẽ cho thật đấy.Diệp Nguyên Tùng: "......"

"Con còn bênh nó nữa," Diệp Nguyên Tùng cả giận, "Rõ ràng nó thấy tiền sáng mắt thì có!"

Diệp Nhiên: "Anh ấy không phải."

Diệp Nguyên Tùng: "Không phải thì sao?!

Con định đeo bám đàn ông mãi à?!

Chưa đủ mất mặt đúng không?!"

Diệp Nhiên im lặng một hồi mới nói: "Cha sợ con và Lục Nam Châu làm lành nên mới chạy tới đây sao?"

Cậu đột nhiên nở nụ cười, "Cha sợ mình thua đúng không?"

Diệp Nguyên Tùng sầm mặt nói: "Con thật sự cho rằng năm năm qua trong lòng nó vẫn còn con sao?"

"Nhưng năm năm sau anh ấy vẫn sợ con lạnh, sợ con đau," Diệp Nhiên nói, "Anh ấy tốt với con hơn bất kỳ ai khác, năm năm trước là vậy, năm năm sau cũng vẫn vậy."

Diệp Nguyên Tùng: "Chẳng lẽ cha sẽ hại con à?!"

Diệp Nhiên: "Nhưng năm năm qua con sống thế nào cha còn không biết hay sao?"

"Mày......"

Diệp Nguyên Tùng nghiến răng, lửa giận lại bốc lên đầu, "Thứ mất mặt xấu hổ!"

Ông lập tức cúp máy.Diệp Nhiên nhìn điện thoại bị cúp ngang, ngẩn người một hồi mới chậm rãi đi vào bếp.Lục Nam Châu đã xào rau xong, nồi cũng rửa sạch sẽ.Cá trong chậu còn đang nhảy nhót tưng bừng.Diệp Nhiên nhìn rau xanh mơn mởn, chưa từ bỏ ý định mà hỏi: "Không ăn cá thật sao?"

Lục Nam Châu bất động, "Em thuộc họ mèo đấy à?"

Sao thích cá quá vậy.Diệp Nhiên: "Đúng vậy."

Lục Nam Châu: "......"

"Đúng gì mà đúng?"

Lục Nam Châu rửa tay rồi quay lại bôi nước lên mặt cậu, "Thỏ thì phải ăn rau chứ ăn cá làm gì?"

"Còn anh thuộc họ trâu thì sao," Diệp Nhiên lau nước trên mặt rồi làu bàu, "Có thấy anh ăn cỏ đâu."

"Được thôi," Lục Nam Châu nói, "Vậy giờ anh ra ngoài nhổ cỏ xào lên nhé?"

Diệp Nhiên: "......"

Không cần liều mạng vậy đâu.Lục Nam Châu xoay người nhìn cậu hỏi: "Thích ăn cá lắm à?"

Diệp Nhiên gật đầu, "Ừ."

Lục Nam Châu nhìn sâu vào mắt cậu, "Nhưng em gạt anh, anh không vui."

"Vậy......"

Diệp Nhiên hỏi, "Phải làm sao thì anh mới vui?"

Lục Nam Châu vẫn nhìn cậu: "Không biết."

Diệp Nhiên chớp mắt rồi vòng tay ôm cổ anh, nhỏ giọng nói: "Vậy em dỗ anh được không?"

Cá trong chậu đột nhiên nhảy lên làm nước văng tung tóe khắp sàn bếp.Nửa tiếng sau, Diệp Nhiên ăn cá kho, môi cũng hơi sưng đỏ.Lục Nam Châu đang gỡ xương cho cậu thì nghe bên ngoài vang lên tiếng xe hơi.Ai thế nhỉ?

Anh mở cửa ra xem thì thấy cha Diệp Nhiên bước xuống xe.Lục Nam Châu: "......"

Sao lại tới nữa?Chẳng lẽ có ba tỷ thật à?!

Giàu vậy sao?!Diệp Nhiên cũng giật mình, "Cha?"

Diệp Nguyên Tùng lạnh mặt "hừ" một tiếng.Tài xế xách hành lý của Diệp Nguyên Tùng vào cửa, sau đó lại lái xe đi.Diệp Nguyên Tùng ngắm nghía nhà Lục Nam Châu, càng nhìn càng ghét bỏ.Diệp Nhiên không nhịn được nữa, "Cha tới làm gì?"

"Con không chịu về," Diệp Nguyên Tùng ung dung nói, "Vậy cha cũng không đi."

Lục Nam Châu băn khoăn hỏi: "Ngài muốn ở đây ạ?"

Diệp Nguyên Tùng: "Đúng vậy."

"Ở đây không có chỗ cho cha đâu," Diệp Nhiên tức giận nói, "Cha ở khách sạn đi."

"Sao không có?"

Diệp Nguyên Tùng nói, "Cha ngủ chung với con là được rồi."

Lục Nam Châu: "......"

Ngài muốn ngủ chung với cậu ấy mà sao lại nhìn cháu?"

Không muốn," Diệp Nhiên nói thẳng, "Con muốn ngủ với Lục Nam Châu."

"Mày!"

Diệp Nguyên Tùng lập tức nổi trận lôi đình, bật thốt lên, "Vậy ba người ngủ chung luôn đi!"

Diệp Nhiên, Lục Nam Châu: "......"
 
[Hoàn][Đm] Mối Tình Đầu Đòi Bao Nuôi
Chương 43: Coi chừng đánh thức người ta


Bầu không khí chợt lặng ngắt mấy chục giây, Lục Nam Châu rụt rè nói: "Dạ, giường không rộng vậy đâu ạ."

Diệp Nguyên Tùng trừng mắt, "Vậy cậu ngủ dưới gầm giường đi!"

Lục Nam Châu: "......"

"Đây là nhà Lục Nam Châu," Diệp Nhiên nói, "Cha dựa vào cái gì mà đến đây ở?

Anh ấy đã đồng ý đâu."

Diệp Nguyên Tùng lườm Lục Nam Châu, "Cậu không đồng ý à?"

Lục Nam Châu: "Cháu......"

Diệp Nhiên kéo anh, "Đừng cho ông ấy ở đây."

Lục Nam Châu do dự nói: "Nhưng ông ấy là cha em mà."

Diệp Nhiên: "Vậy cũng không được."

Diệp Nguyên Tùng: Đồ bất hiếu!Ông tiện tay lấy ra một tấm thẻ đập xuống bàn: "Cùng lắm thì trả tiền, một đêm hai ngàn đủ chưa?"

Diệp Nhiên: "Chỗ này đâu phải khách sạn."

Ai trả tiền cũng ở được sao?Diệp Nguyên Tùng: "Con ở được mà sao cha không ở được chứ?"

Diệp Nhiên: "Con làm công cho anh ấy, bao ăn bao ở mà."

Diệp Nguyên Tùng sững sờ, "Làm công?"

Diệp Nhiên: "Vâng, con cho gà ăn."

Diệp Nguyên Tùng quay đầu hung hăng trừng Lục Nam Châu, "Cậu bắt nó cho gà ăn à?!"

Lục Nam Châu bị ông trừng không khỏi hoảng hốt, "......

Dạ."

Diệp Nhiên thản nhiên nói: "Cho gà ăn thì sao chứ?"

Diệp Nguyên Tùng nổi giận, "Đôi tay này của con là để vẽ tranh, cho gà ăn gì hả?!"

Diệp Nhiên: "Nhưng con chỉ thích cho gà ăn thôi."

Mắc chứng gì vậy?!

Diệp Nguyên Tùng tức đến nỗi trong đầu ong ong --- Cái gì thích cho gà ăn?!

Cố ý chọc mình tức chết đúng không?!"

Cha mau về đi," Diệp Nhiên kéo vali của ông ra ngoài, "Gọi tài xế quay lại đưa cha về đi."

Diệp Nguyên Tùng: "......"

"Cha không về!"

Diệp Nguyên Tùng ngồi lì trên ghế salon, "Mày có giỏi thì kéo cha ra ngoài đi."

Thấy họ càng cãi càng hăng, Lục Nam Châu đành phải thì thầm khuyên Diệp Nhiên: "Cha em tức đến nỗi mặt đỏ bừng rồi kìa, tuổi cao như vậy coi chừng đột quỵ đó."

Diệp Nhiên im lặng giây lát rồi nói: "Dù sao em cũng không ngủ chung với ông ấy đâu."

Lục Nam Châu: "Vậy để ông ấy ngủ phòng khách được không?"

Diệp Nhiên: "Rồi em ngủ đâu?"

Lục Nam Châu: "Có ba phòng lận mà......"

Diệp Nhiên tiếp tục kéo vali đi ra ngoài.Lục Nam Châu kéo cậu lại rồi ấp úng nói: "Vậy...... ngủ phòng anh nhé."

Lúc này Diệp Nhiên mới kéo vali vào rồi bảo Diệp Nguyên Tùng: "Hoặc là cha ngủ phòng khách, hoặc là bây giờ gọi tài xế tới đón cha về đi."

Diệp Nguyên Tùng bất mãn nói: "Vậy mày cũng không được ngủ với nó......"

Ông còn chưa nói hết thì Diệp Nhiên lại kéo vali của ông ra ngoài, "Thôi cha vẫn nên về đi."

"Đứng lại!"

Diệp Nguyên Tùng sầm mặt, do dự hơn nửa ngày mới nghiến răng nói, "Phòng khách ở đâu?!"

"Bên này, bên này ạ."

Lục Nam Châu vội vàng kéo vali của ông vào phòng khách --- Đáng sợ thật, nhìn ông cụ này cứ như sắp đốt nhà vậy.Diệp Nhiên biết cha mình tới đây để ngăn cách cậu và Lục Nam Châu, dù là ba triệu kia hay đòi ở nhà Lục Nam Châu cũng chỉ vì muốn anh chia tay cậu mà thôi.Cha cậu không khuyên nổi cậu nên muốn chuyển sang khuyên Lục Nam Châu.Thế là Diệp Nhiên càng bám chặt Lục Nam Châu hơn, cả ngày như cái đuôi nhỏ, Lục Nam Châu đi đâu thì cậu theo đó, chỉ sợ lơ đễnh một chút sẽ để cha mình có cơ hội.Mặt Diệp Nguyên Tùng càng đen hơn, đêm hôm khuya khoắt thấy con trai mình đòi vào ngủ trong phòng một gã khác thì sống chết không cho Lục Nam Châu về phòng, nói mình khó ngủ.Diệp Nhiên: "Khó ngủ thì xem tivi đi ạ."

Liên quan gì Lục Nam Châu chứ?Diệp Nguyên Tùng: "Không được."

Diệp Nhiên: "Sao không được?"

Diệp Nguyên Tùng: "Dù sao cũng không được."

"Vậy con cũng không ngủ."

Diệp Nhiên ngồi xuống ghế salon, ba người nhìn nhau.Lục Nam Châu: "......

Vậy cùng xem TV đi."

Đêm đã về khuya, âm thanh ồn ào phát ra từ TV.Mí mắt Diệp Nhiên càng lúc càng nặng, buồn ngủ dựa vào vai Lục Nam Châu mơ màng thiếp đi.Lục Nam Châu nhẹ nhàng ôm người vào lòng, vừa ngẩng đầu thì thấy Diệp Nguyên Tùng hung dữ trừng mình.Lục Nam Châu: "......

Cậu ấy buồn ngủ rồi ạ."

Diệp Nguyên Tùng nhẫn nhịn một lát rồi bình tĩnh lại, thử thăm dò nói: "Mấy ngày qua làm phiền cậu rồi, nếu cậu thấy nó phiền thì ngày mai tôi sẽ dẫn nó về."

"Không sao," Lục Nam Châu nhìn người trong lòng rồi nói, "Không phiền đâu ạ, cháu......"

"Sao không phiền?"

Diệp Nguyên Tùng cả giận, "Nó lắm tật xấu thế mà!"

Lục Nam Châu: "Đâu có tật nào ạ?"

"Nó......"

Diệp Nguyên Tùng nghĩ ngợi rồi nêu tật xấu đầu tiên, "Tính tình nó chẳng tốt gì cả!"

Lục Nam Châu không đồng tình, "Tốt lắm mà......"

Diệp Nguyên Tùng: "Tốt chỗ nào?

Mỗi lần giận dỗi đều làm ngơ người ta."

Lục Nam Châu: "Ai giận cũng vậy mà chú?"

Diệp Nguyên Tùng: "......"

Diệp Nguyên Tùng lại nói: "Nó kén ăn lắm, món này không ăn, món kia cũng không ăn."

Hết sức khó nuôi.Lục Nam Châu gật đầu: "Cậu ấy không chịu ăn rau."

Diệp Nguyên Tùng tranh thủ rèn sắt khi còn nóng, "Lớn thế rồi mà cứ như con nít vậy!"

Đừng nuông chiều nó!Lục Nam Châu: "Dạ, sau này cháu sẽ bảo cậu ấy ăn nhiều rau hơn."

Diệp Nguyên Tùng: "Sau đó thì sao?"

Lục Nam Châu mờ mịt: "Sau đó?"

Diệp Nguyên Tùng tức chết, "Cậu không thấy nó phiền à?!"

Lục Nam Châu lắc đầu."

Cậu!"

Diệp Nguyên Tùng thấy anh nghe không vào thì tức váng đầu, nhất thời nghĩ không ra tật xấu nào khác, nhịn không được thốt lên: "Nó không sinh con được đâu!"

Giọng ông hơi lớn nên Lục Nam Châu vội vàng đưa tay bịt tai người trong lòng --- Đừng đánh thức cậu chứ.Hình như Diệp Nhiên bị quấy rầy nên cọ xát người anh một hồi mới yên tĩnh lại.Lục Nam Châu vuốt tóc cậu nói: "Cháu cũng không sinh được mà."

"Đúng vậy," Diệp Nguyên Tùng nói, "Hai đứa đều không sinh con được thì làm sao đây?"

"Sao là sao ạ?"

Lục Nam Châu khó hiểu, "Chẳng phải công bằng lắm sao?"

Mọi người đều không sinh con.Diệp Nguyên Tùng: "Vậy khỏi có con luôn à?!"

Lục Nam Châu bị ông làm giật nảy mình, nhỏ giọng phản bác: "Có phạm pháp đâu ạ?"

Diệp Nguyên Tùng: "Cậu muốn đoạn tử tuyệt tôn luôn à?!"

Lục Nam Châu gật đầu --- Mình đã thích nam thì sợ gì đoạn tử tuyệt tôn?Diệp Nguyên Tùng: "......"

Diệp Nguyên Tùng không nhịn được đập mạnh ghế salon mắng: "Khốn kiếp!"

Cũng chẳng biết đang mắng ai nữa.Sau đó ông đứng phắt dậy, nổi giận đùng đùng về phòng khách đóng sầm cửa lại.Lục Nam Châu: "......"

Không nhỏ giọng một chút sẽ đánh thức người ta thật đó.Diệp Nhiên nằm trong ngực anh chẳng có phản ứng gì.Lớn tiếng như vậy mà vẫn không dậy à?

Lục Nam Châu xích lại gần gọi khẽ: "Diệp Nhiên?"

Diệp Nhiên ngủ say sưa.Lục Nam Châu lại gọi, "Nhiên Nhiên?"

Diệp Nhiên vẫn không có động tĩnh gì.Ngủ mê vậy sao?

Lục Nam Châu chột dạ xoa mũi, chắc tại đêm qua mệt mỏi quá.Anh rón rén bế người lên.Diệp Nhiên dựa vào ngực anh, khóe môi nhếch lên một độ cong khó lòng nhận ra.
 
[Hoàn][Đm] Mối Tình Đầu Đòi Bao Nuôi
Chương 44: Bạn học gãy chân


Lục Nam Châu bế Diệp Nhiên về phòng rồi nhẹ nhàng đặt xuống giường.

Diệp Nhiên thở rất khẽ, Lục Nam Châu đưa tay xoa vết đỏ trên má cậu rồi lẩm bẩm: "Hôm nay gặp cha hình như em không vui lắm nhỉ?"

Anh dừng một lát rồi nói tiếp: "Cha em dữ thật đó."

Đây là điều năm năm trước Diệp Nhiên nói với anh.Lúc ấy Diệp Nhiên luôn ghét về nhà, cứ đến cuối tuần lại trốn chú Lâm tài xế tới đón mình, nghĩ ra đủ cớ để khỏi phải về.Sau khi hai người hẹn hò, Diệp Nhiên càng ít về hơn, mỗi khi rảnh rỗi luôn đi với Lục Nam Châu.Hôm đó cũng là thứ Sáu, Diệp Nhiên đứng trên lầu nhìn chiếc xe hơi màu đen đang chờ ngoài cổng, nói với chú Lâm ở đầu dây bên kia: "Bạn học cháu té gãy chân rồi."

Chú Lâm: "......

Cậu lại không về nữa à?"

Diệp Nhiên: "Vâng."

"Thiếu gia à," chú Lâm tận tình khuyên nhủ, "Bạn học cậu gãy chân, nếu cậu muốn thăm thì thăm xong chúng ta về nhà cũng được mà."

Sao lại không về chứ?Diệp Nhiên: "Không được, phải thăm hai ngày lận."

Chú Lâm: "......"

Diệp Nhiên cúp máy, vừa quay lại thì thấy Lục Nam Châu đứng sau lưng cười trêu: "Bạn học nào của em bị gãy chân thế?"

Diệp Nhiên: "Anh đó."

Lục Nam Châu nghẹn họng, bất mãn nói: "Bạn học gì hả?

Anh là bạn trai em mà!"

Mặt Diệp Nhiên hơi nóng lên.Hai người đã hẹn hò gần nửa tháng nhưng mỗi lần nghe Lục Nam Châu nói hai chữ "bạn trai" này, cậu vẫn còn hơi lúng túng.Đây là lần đầu tiên cậu có quan hệ thân mật như vậy với một người vừa lạ vừa quen.Hình như hơi kỳ quái nhưng vẫn khiến cậu sinh ra ỷ lại."

Sao lại ngẩn ngơ thế?"

Lục Nam Châu véo nhẹ má cậu rồi vừa lòng thỏa ý nói, "Mềm thật."

Diệp Nhiên: "......"

Diệp Nhiên đẩy tay anh ra rồi đi xuống lầu."

Nhiên Nhiên," Lục Nam Châu đuổi theo nắm tay cậu đi mấy bước, sau đó hỏi lại câu mình từng hỏi khi lần đầu cõng cậu chạy, "Sao em...... không muốn về nhà vậy?"

Diệp Nhiên im lặng một hồi mới nói: "Cha em dữ lắm."

"Dữ?"

Lục Nam Châu lập tức khẩn trương, "Có phải ông ấy đánh em không?!"

Diệp Nhiên lắc đầu: "Em không muốn ở chung với ông ấy."

Nghe giọng nói buồn bực của cậu, Lục Nam Châu nhíu mày: "Hay là ông ấy đối xử tệ với em?"

"Ông ấy......"

Diệp Nhiên mở miệng nhưng lại không biết nói thế nào.Hình như cậu vẫn chưa học được cách giãi bày tâm sự với người khác.Từ nhỏ cậu đã không có bạn thân, mọi chuyện đều giấu trong lòng, dần dà cũng không biết phải bộc bạch thế nào."

Không sao."

Thấy bộ dạng này của cậu, Lục Nam Châu cọ xát lòng bàn tay cậu, "Khi nào em muốn thì nói với anh cũng được."

Anh kéo Diệp Nhiên đi ra ngoài, "Đi ăn cơm thôi."

Diệp Nhiên do dự nói: "Chú Lâm còn ở ngoài mà."

Lục Nam Châu dừng lại rồi cười với cậu: "Em quên rồi à?

Anh chạy nhanh lắm đó."

Diệp Nhiên chưa kịp hiểu gì thì đã thấy Lục Nam Châu cởi áo khoác trùm lên đầu cậu.Diệp Nhiên nắm áo khoác mờ mịt hỏi: "Anh làm gì vậy?"

Lục Nam Châu khom lưng cõng cậu chạy như lần đầu tiên, "Đi thôi!"

"Lục Nam Châu," một tay Diệp Nhiên nắm chặt áo khoác, tay kia ôm cổ anh, hơi thở dồn dập phả vào cổ, "Anh chạy chậm chút đi......"

Lục Nam Châu càng chạy nhanh hơn.Diệp Nhiên: "......"

Họ chạy ra cổng trường, bỏ lại chiếc xe màu đen kia phía sau.

Ngày hè rất dài, ánh hoàng hôn giăng kín chân trời, cây cối hai bên đường đều bị nhuộm đỏ.

Lục Nam Châu dần chạy chậm lại rồi cõng Diệp Nhiên thong thả đi từng bước.Diệp Nhiên kéo áo khoác xuống khỏi đầu, sắc trời đỏ như lửa ập vào mắt, rực rỡ hơn bất kỳ bức tranh nào cậu từng thấy.

"Lục Nam Châu," Diệp Nhiên ôm chặt cổ anh, "Đẹp thật đó."

Lục Nam Châu gật đầu, "Anh đẹp lắm."

Diệp Nhiên: "......"

Diệp Nhiên: "Đâu phải nói anh."

Da mặt dày thật.Lục Nam Châu bất mãn nói: "Chứ anh không đẹp sao?"

Diệp Nhiên quay đầu nhìn anh.Gương mặt trước mắt góc cạnh rõ ràng và tràn đầy sức sống, mỗi khi cười lại khiến cậu nhớ tới ánh nắng tươi đẹp, vừa ấm áp vừa rực rỡ.Thấy Diệp Nhiên không nói gì, Lục Nam Châu lắc cậu, "Nhiên Nhiên?"

Diệp Nhiên dựa vào vai anh "ừ" một tiếng.Lục Nam Châu lại lắc cậu, "Em vẫn chưa trả lời anh đâu."

Diệp Nhiên: "Nói rồi mà."

Lục Nam Châu thắc mắc: "Lúc nào cơ?"

Sao mình không nghe nhỉ?Đáy mắt Diệp Nhiên hiện lên ý cười, "Em nói rồi mà."

Lục Nam Châu: "Nhưng anh chưa nghe thấy, làm sao bây giờ?"

Diệp Nhiên: "Mặc kệ."

Lục Nam Châu dụ dỗ cậu: "Vậy em lặp lại lần nữa được không?"

Diệp Nhiên: "Không muốn."

Lục Nam Châu: "Nhiên Nhiên......"

Ánh nắng từ từ phai nhạt làm bóng hai người đổ dài.Tuy Diệp Nhiên không muốn về nhà nhưng cũng không dám trốn mãi.Cách mấy tuần cậu lại ngoan ngoãn theo chú Lâm về nhà ở hết hai ngày cuối tuần, chiều Chủ Nhật lại chạy về trường.Lục Nam Châu không gặp được người, nhớ cậu cũng chỉ biết gọi điện thoại.Nhưng khi ở nhà, Diệp Nhiên luôn nói rất nhỏ như sợ bị ai phát hiện.Lục Nam Châu băn khoăn, "Em ở đâu vậy?

Không tiện nói chuyện à?"

"Ở nhà," Diệp Nhiên dừng một lát rồi nói, "Cha em đang ở ngoài kia."

Lúc này Lục Nam Châu mới nhớ cha Diệp Nhiên vẫn chưa biết chuyện hai người họ, nói lớn sẽ dễ bị cha cậu phát hiện.Anh vội vàng hạ thấp giọng, "Vậy anh cúp trước nhé......"

"Không cần đâu," Diệp Nhiên nắm chặt điện thoại, "Nói nhỏ chút được rồi."

Lục Nam Châu cười, "Ừ, vậy anh sẽ nói nhỏ lại."

Anh huyên thuyên trò chuyện với Diệp Nhiên hơn nửa ngày mà không nỡ cúp máy.Trần Du ở chung ký túc xá với anh mờ mịt hỏi: "Cậu gọi điện mà sao cứ như ăn trộm thế?"

Các cậu đang yêu đương vụng trộm đấy à?Lục Nam Châu giải thích: "Cha Nhiên Nhiên vẫn chưa biết chuyện tụi tớ mà."

"Cũng đúng," Trần Du gật gù, "Chuyện này phải bàn kỹ mới được."

"Nhiên Nhiên bảo cha cậu ấy dữ lắm," Lục Nam Châu nói, "Nếu cậu ấy muốn nói thì tớ sẽ về chung với cậu ấy."

Trần Du nhìn anh với vẻ bi tráng, "Có khi nào cha cậu ấy sẽ đánh gãy chân chó của cậu không?"

Lục Nam Châu: "......

Chắc không đâu nhỉ?"

"Sao lại không?"

Trần Du nói, "Ở quê tớ có thằng bạn dẫn bạn trai về nhà, hai đứa bị cha nó rượt chạy khắp làng, chân cũng gãy luôn."

Lục Nam Châu khiếp sợ hỏi: "Bị cha nó đánh gãy à?"

Trần Du: "Không phải, lúc chạy bị té xuống hố nên mới gãy."

Lục Nam Châu: "......"

Lục Nam Châu yên tâm hơn, "Ít ra cũng không phải bị đánh gãy."

Trần Du: "Nhưng cha Diệp Nhiên dữ thế kia thì chưa chắc đâu."

Lục Nam Châu: "Vậy phải làm sao bây giờ?"

Trần Du lanh trí nói, "Cậu tự đánh gãy chân chó của mình trước đi, vậy ông ấy đâu còn gì để đánh nữa."

Lục Nam Châu: "......"

Cảm ơn cậu nha.
 
[Hoàn][Đm] Mối Tình Đầu Đòi Bao Nuôi
Chương 45: Có phải đã từng gặp anh


Ánh nắng ban mai len lỏi qua khe màn vào phòng.

Mí mắt Lục Nam Châu động đậy, mơ màng mở mắt ra.Diệp Nhiên vẫn chưa tỉnh ngủ, yên lặng rúc vào ngực anh.Lục Nam Châu nằm một hồi mới nhớ ra hôm qua cha Diệp Nhiên tới.Anh vô thức sờ chân mình --- Chưa bị đánh gãy đấy chứ?Hình như anh đã có một giấc mộng thật dài, trong cơn mơ chập chờn những chuyện năm năm trước dần nổi lên từ nơi sâu nhất khiến anh bần thần.Lục Nam Châu khẽ động, Diệp Nhiên tỉnh lại, mơ màng dụi vào ngực anh rồi lẩm bẩm: "Buồn ngủ......"

Lục Nam Châu yên lặng cúi đầu nhìn người trong lòng còn đang ngái ngủ, nhịn một hồi vẫn kìm không được đưa tay véo má Diệp Nhiên một cái.Vẫn mềm như vậy.Diệp Nhiên bị véo thì mờ mịt, lẩm bẩm hỏi: "Gì vậy?"

Lục Nam Châu vẫn chưa thỏa mãn thu tay về, "Không có gì."

Diệp Nhiên lại nằm một hồi, bỗng dưng nói: "Anh cấn em kìa."

Lục Nam Châu: "......"

Lục Nam Châu cố tỏ ra bình tĩnh, lắp bắp nói: "Sáng sớm...... ai mà không vậy chứ?"

Diệp Nhiên: "À."

Lục Nam Châu quay mặt đi, mất tự nhiên nói: "Tỉnh rồi thì dậy đi."

Diệp Nhiên nhắm mắt lại nói: "Chưa tỉnh mà."

Còn biết ăn vạ nữa à?

Lục Nam Châu buồn cười nói: "Vậy em buông ra để anh dậy."

Diệp Nhiên: "Không muốn."

Lục Nam Châu nhìn cậu một hồi, đột nhiên kề vào tai cậu nói: "Cha em còn ở đây đấy nhé."

Diệp Nhiên bất đắc dĩ mở mắt ra, chưa kịp lên tiếng thì đã nghe tiếng gậy gõ rầm rầm bên ngoài, sau đó giọng Diệp Nguyên Tùng vang lên, "Đã mấy giờ rồi mà chưa dậy nữa hả?!

Điểm tâm cũng không cần ăn à?!"

Diệp Nhiên trùm chăn kín đầu rồi nói: "Đuổi ông ấy đi đi."

Ồn ào quá.Diệp Nguyên Tùng đứng ngoài phòng khách nhìn chằm chằm cửa phòng ngủ đóng chặt --- Sao vẫn chưa ra nữa?!

Còn trẻ mà ngủ lắm thế?

Chẳng phải nói muốn cho gà ăn sao?

Ngủ nướng kiểu này không sợ gà chết đói à?!Ở trại gà, Tiểu Trương cần cù chăm chỉ cho gà ăn, thấy ăn gần no thì vội vàng cất đồ ăn đi, sợ chúng ăn nhiều sẽ lỗ vốn.Diệp Nguyên Tùng ở phòng khách đợi hồi lâu mới thấy Lục Nam Châu mở cửa phòng đi ra."

Chào buổi sáng ạ......"

Diệp Nguyên Tùng: "Diệp Nhiên đâu?"

Lục Nam Châu quay đầu nhìn thoáng qua rồi nói: "Cậu ấy buồn ngủ nên ngủ thêm lát nữa ạ."

Diệp Nguyên Tùng: "Đã lúc nào rồi mà còn ngủ hả?!"

Lục Nam Châu: "Cháu làm điểm tâm xong sẽ gọi cậu ấy dậy."

Nghe xong mặt Diệp Nguyên Tùng càng đen hơn.Từ nhỏ ông đã bắt Diệp Nhiên ngủ sớm dậy sớm, không được ngủ nướng.

Ông cảm thấy một người ưu tú phải nghiêm khắc với chính mình, chẳng hạn như ngủ đúng giờ, dậy đúng giờ, ăn đúng giờ, ở độ tuổi nào thì làm việc phù hợp với độ tuổi đó.Nhưng bây giờ con trai từ nhỏ đã rất ưu tú của ông lại biết ngủ nướng, biết cãi lời ông, đang ở độ tuổi nên có sự nghiệp có thành tựu thì lại chạy đến chỗ thâm sơn cùng cốc này dây dưa mập mờ với một tên đàn ông.Hình như tâm huyết hơn hai mươi năm qua của ông đã đổ sông đổ biển, thậm chí còn bắt đầu từ năm năm trước, từ lúc con ông thích một người cùng giới......Từ lúc đó đã sai lầm rồi, cái gì cũng sai.Bao năm nay ông đã dùng đủ mọi cách để uốn nắn cậu mà vẫn chẳng ích gì.Nhưng ông không thể bỏ mặc Diệp Nhiên tiếp tục sai lầm như vậy, con trai Diệp Nguyên Tùng sao có thể thích đàn ông được chứ?!Ông gánh không nổi mối nhục này!Lục Nam Châu thấy sắc mặt ông càng lúc càng khó coi thì rụt rè hỏi: "Ngài không sao chứ ạ?"

Diệp Nguyên Tùng hừ lạnh một tiếng, đột nhiên mắng to: "Không có tiền đồ!"

Lục Nam Châu: "......"

Đây là đang mắng ai thế?Diệp Nguyên Tùng càng nghĩ càng đau đầu nên định ra ngoài tản bộ.Làm xong điểm tâm, Lục Nam Châu gọi Diệp Nhiên dậy.Diệp Nhiên vẫn còn mơ màng ngồi thừ cạnh giường một lát, chợt nghe thấy Lục Nam Châu hỏi, "Trước đây cha em...... từng gặp anh rồi à?"

Diệp Nhiên khẽ giật mình, đầu óc lập tức tỉnh táo lại, "Hả?"

"Anh nhớ hình như chưa gặp cha em mà," Lục Nam Châu nhìn cậu nói, "Nhưng hôm qua ở trại gà, rõ ràng ông ấy gặp Tiểu Trương trước nhưng chưa hỏi gì đã nhận ra anh ngay."

"Ông ấy từng gặp anh rồi sao?"

Diệp Nhiên nắm chăn khẽ gật đầu."

Lúc nào?"

Lục Nam Châu cau mày hỏi, "Sao anh không biết?"

"Lúc anh say đó."

Diệp Nhiên nói khẽ.Lục Nam Châu sững sờ, chợt nhớ lại năm năm trước, đêm đó anh uống say khướt, hôm sau tỉnh dậy thì phát hiện Diệp Nhiên đã biến mất."

Hôm đó...... em về với ông ấy à?"

Diệp Nhiên "ừm" một tiếng.Lục Nam Châu nhìn cậu chằm chằm, "Tại sao?"

Diệp Nhiên rũ mắt im lặng."

Cha em biết chuyện tụi mình lúc nào?"

Lục Nam Châu hỏi, "Em nói với ông ấy à?"

Diệp Nhiên lắc đầu."

Lục Nam Châu."

Cậu thấp giọng nói, "Anh......

đừng hỏi nữa được không?"

"

Sau này......

Sau này em sẽ nói với anh được không?"

Lục Nam Châu im lặng nhìn cậu, một lúc lâu sau mới dời mắt đi rồi quay người ra ngoài, "Ăn sáng đi."

Diệp Nhiên ôm chăn ngơ ngác ngồi trên giường một hồi, nghe thấy điện thoại bên gối rung lên.Cậu cầm lên xem, là Lâm Nhược."

A lô......"

"Cậu sao vậy?"

Lâm Nhược nản lòng thoái chí muốn tìm cậu kể khổ nhưng nghe giọng cậu còn ỉu xìu hơn mình nên ngờ vực hỏi, "Chẳng phải được ngủ với ông xã rồi à, sao còn u sầu thế?"

Diệp Nhiên rầu rĩ đáp: "Anh ấy giận rồi."

"Cái gì?!"

Lâm Nhược thảng thốt, "Giận chuyện gì?

Giận cậu hiếp anh ta à?!"

Diệp Nhiên đỏ mặt, "Không phải......"

Còn nữa, tớ đâu có hiếp.Lâm Nhược: "Thế thì tại sao?"

Diệp Nhiên nhìn thoáng qua ánh nắng ngoài cửa sổ rồi ủ rũ nói: "Cha tớ đến."

Lâm Nhược sững sờ, "Chưa đủ ba tháng mà?

Cha cậu tới làm gì?"

Diệp Nhiên lắc đầu, "Thôi bỏ đi, nói ra dài lắm."

Cậu chợt nhớ lại lần trước trong điện thoại của Lâm Nhược có nghe giọng một người đàn ông khác nên tò mò hỏi: "Cậu có người yêu rồi đúng không?"

"Không có!"

Lâm Nhược nổi giận đùng đùng nói, "Có cũng chết rồi!"

Diệp Nhiên: "......

Các cậu cãi nhau à?"

"Mụ nội anh ta chứ," sống mũi Lâm Nhược cay xè, "Có bạn gái còn tới trêu chọc tớ nữa!"

"Tớ phải thiến anh ta!"

"Ai có bạn gái?"

Bỗng nhiên giọng đàn ông kia lại vang lên.Lâm Nhược giật nảy mình, "Anh là ma đấy à?

Đi không có tiếng gì hết vậy!"

"Có tiếng thì em chạy mất rồi còn đâu," người kia nói, "Chưa nghe anh nói câu nào mà đã nghĩ lung tung gì thế hả?"

"Anh còn gì để nói nữa chứ?

Đàn ông chó......

Á!"

Lâm Nhược còn chưa dứt lời đã sợ hãi kêu lên một tiếng.Sau đó Diệp Nhiên nghe thấy người đàn ông kia khách sáo cười nói trong điện thoại: "Xin lỗi, tôi và cậu ấy có việc bận rồi."

"Ai thèm có việc với anh......

Á!"

Điện thoại lập tức cúp ngang.Diệp Nhiên: "......"

Nghe tội quá vậy.
 
[Hoàn][Đm] Mối Tình Đầu Đòi Bao Nuôi
Chương 46: Không nói thì không cho ôm


Diệp Nhiên ra khỏi phòng, trông thấy Lục Nam Châu đứng một mình ngoài cổng lặng lẽ hút thuốc.

Làn khói bảng lảng trong không khí âm thầm tan đi.Diệp Nhiên nhíu chặt mày.Cậu không thích Lục Nam Châu hút thuốc, không chỉ vì mùi thuốc đắng chát mình ngửi không quen mà còn vì hút thuốc có hại cho sức khỏe.Cậu muốn Lục Nam Châu khỏe mạnh sống lâu trăm tuổi.Cũng khá lâu rồi Lục Nam Châu chưa hút thuốc, bởi vì Diệp Nhiên cứ thấy anh hút thì lại không vui.Trong ký ức của Diệp Nhiên, anh không có mùi thuốc lá, không có buồn bã hay suy sụp tinh thần, mỗi khi cười đều rất tươi tắn.Diệp Nhiên không biết anh hút thuốc từ lúc nào, càng không biết Lục Nam Châu đã từng đi qua thành phố của cậu không chỉ một lần.Từ hy vọng tràn trề cho đến thất vọng liên tục, Lục Nam Châu tìm kiếm mọi thông tin nhỏ nhất, đến nhà họ Diệp đã chuyển đi từ lâu, đi hết những nơi gần đó để hỏi thăm nhưng không ai biết Diệp Nhiên ở đâu.Đến giờ anh vẫn nhớ rõ từ ga tàu đến nhà Diệp Nhiên phải đổi xe buýt ba lần, tổng cộng hai mươi mốt trạm, anh từng đếm tên mỗi trạm vô số lần......Thành phố kia vô cùng phồn hoa náo nhiệt, trên đường xe cộ tấp nập, dòng người chen chúc nhưng không hề có người mà anh muốn tìm.Anh đã quên mình bắt đầu hút thuốc thế nào, hình như lúc đó anh đứng ven dãy phố dài tít tắp, ánh nắng hắt vào chân, đột nhiên anh phát hiện vị đắng nghét trong cổ họng có thể làm tim bớt đau một chút.Anh nhớ Nhiên Nhiên của mình, nhớ đến quặn thắt......Chiều hôm đó, một mình anh đứng trong hẻm nhỏ, tàn thuốc vương vãi dưới đất, hai mắt đỏ hoe.Đến khi trời tối, anh lên xe buýt về nhà, đếm tên các trạm một lần cuối cùng, hết trạm này đến trạm khác, nhìn bóng người dần biến mất ngoài cửa xe.Từ sau hôm đó anh không còn đến thành phố kia nữa.Anh cứ tưởng mình sẽ không bao giờ tìm được người trong lòng, cũng như ngày hôm qua đã mất vĩnh viễn chỉ còn trong quá khứ.Nhưng bây giờ người này lại chạy ra ngoài, còn ôm chầm anh từ phía sau rồi lẩm bẩm: "Anh lại hút thuốc nữa rồi."

Lục Nam Châu thu hồi suy nghĩ, nhìn thoáng qua cánh tay trên eo rồi thản nhiên nói: "Buông ra."

Diệp Nhiên không chịu buông mà nhẹ giọng hỏi: "Vậy anh đừng giận nữa được không?"

Lục Nam Châu lặng thinh.Khói thuốc vừa đắng vừa chát làm Diệp Nhiên bị sặc ho khan một tiếng.Lục Nam Châu dụi tắt điếu thuốc, dừng một lát mới nói: "Anh không giận."

Diệp Nhiên dựa vào bờ lưng ấm áp của anh lẩm bẩm: "Nhưng anh không vui mà."

Lục Nam Châu: "Cái gì anh cũng không biết mà vui được sao?"

Diệp Nhiên im lặng một hồi, sau đó thấp giọng nói: "Nếu anh biết chỉ càng không vui hơn thôi."

Lục Nam Châu trầm mặc nửa ngày rồi phũ phàng gỡ cánh tay trên eo ra, "Không nói thì không cho ôm."

Diệp Nhiên sững sờ: "Vậy hôn được không?"

Lục Nam Châu: "Đương nhiên là không rồi!"

Diệp Nhiên: "......"

Đây khác nào trở lại lúc ban đầu chứ?

Eo mình mỏi vô ích rồi."

Đừng mà," Diệp Nhiên lại ôm chặt anh, "Đã hứa mỗi ngày ôm năm phút rồi mà, không được quỵt nợ."

"Năm phút?"

Lục Nam Châu hừ lạnh một tiếng, "Chỉ năm phút thôi à?

Rốt cuộc ai quỵt nợ hả?"

Diệp Nhiên lầm bầm: "Ôm thêm chút xíu cũng không được sao?

Hẹp hòi."

Lục Nam Châu kéo tay cậu xuống rồi quay người lại, chưa kịp lên tiếng thì Diệp Nhiên đã ngẩng mặt lên hôn anh một cái.Lục Nam Châu: "......"

Lục Nam Châu nắm tay cậu đè vào cửa, ánh mắt nặng nề nhìn cậu chằm chằm.Diệp Nhiên bị anh nhìn hơi sợ, "Lục Nam Châu......"

Sau đó cậu nghe Lục Nam Châu hung dữ nói: "Đêm nay anh sẽ ngủ trên ghế salon!"

Diệp Nhiên: "......"

Diệp Nhiên: "Ghế salon lạnh lắm."

Lục Nam Châu: "Lạnh chết luôn đi!"

Diệp Nhiên: "Vậy em cũng ngủ trên ghế salon."

Lục Nam Châu nhíu mày, "Em dám à?!"

Anh dám thì em dám, Diệp Nhiên nghĩ thầm, còn nói không giận nữa chứ, nếu để cha em biết chắc sẽ mừng gần chết......Nghĩ nửa chừng cậu mới sực nhớ ra chuyện gì, "Cha em đâu rồi?"

Diệp Nguyên Tùng xụ mặt đứng ở ngã ba.Lúc nãy mình tới đây từ đường nào nhỉ?

Bên này hay bên kia?Ông cố suy nghĩ nhưng vẫn không nhớ ra được.Thôi, đi bên này vậy.Ông chậm rãi bước đi, nhưng càng đi càng hoang mang --- Rốt cuộc đây là chỗ nào vậy?Ông Lý dắt bò ra suối uống nước thì chợt phát hiện một ông già lạ mặt đang đi tới đi lui gần đó.Làm gì thế?

Lý đại gia bỗng nhiên cảnh giác --- Chắc không phải muốn trộm bò của mình đấy chứ?!Diệp Nguyên Tùng lần mò hơn nửa ngày vẫn không tìm được đường nên đành chịu thua, định tới hỏi ông lão chăn bò bên dòng suối kia xem muốn về nhà Lục Nam Châu phải đi đường nào.Ông đến cạnh dòng suối, chưa kịp mở miệng thì điện thoại trong túi reo lên.Ông mở ra xem, là Diệp Nhiên."

A lô......"

"Cha," Diệp Nhiên hỏi, "Cha đi đâu vậy?"

Diệp Nguyên Tùng nhìn khung cảnh xa lạ xung quanh, ngập ngừng nói: "Đi dạo một vòng thôi."

Diệp Nhiên thở dài hỏi: "Chứ không phải cha bị lạc sao?"

Diệp Nguyên Tùng nghẹn họng, mạnh miệng nói: "Đâu có!

Lát nữa cha về ngay."

"Cha đang ở đâu?"

Diệp Nhiên vẫn không tin, "Để con nói Lục Nam Châu tới đón cha, đừng đi lung tung nữa."

Diệp Nguyên Tùng nghe mấy chữ "Lục Nam Châu" thì càng tức hơn, "Không cần!

Ai thèm nó đón?!

Cha có bị lạc đâu!"

Cả ngày chỉ biết nhớ đến thằng nghèo kia, không có tiền đồ!Ông cáu kỉnh giơ chân đá bay hòn đá cạnh suối.Hòn đá kia văng trúng con bò già của ông Lý đang uống nước.Con bò kia ngẩng đầu lên "Bò....ò..." một tiếng, hai mắt nhìn chằm chằm Diệp Nguyên Tùng như sắp sửa lao tới.Diệp Nguyên Tùng bị dọa sợ nên vô thức lùi ra sau, dưới chân lập tức lảo đảo.Sau đó Diệp Nhiên nghe thấy cha mình hét to một tiếng."

Cha, cha......"

Diệp Nhiên lo lắng gọi mấy lần nhưng không nghe Diệp Nguyên Tùng trả lời, chỉ nghe thấy tiếng ồn ào ở đầu dây bên kia.Lục Nam Châu vốn đang giận dỗi, thấy bộ dạng này của cậu thì buột miệng hỏi: "Gì thế?"

Diệp Nhiên lo lắng nói: "Hình như cha em xảy ra chuyện rồi......"

"A lô?

A lô?

Có ai không?"

Đúng lúc này, đầu dây bên kia vang lên một giọng nói khác.Lục Nam Châu nghe khá quen nên cầm lấy điện thoại, ngập ngừng nói: "Chú Lý?"

"Ôi, Tiểu Lục đấy à?"

Ông Lý vội nói, "Đây là họ hàng của cháu đúng không?

Cháu mau tới đón ông ấy về đi."

Lục Nam Châu cau mày hỏi: "Có chuyện gì thế ạ?"

"Họ hàng của cháu té xuống suối nên chú kéo lên."

Ông Lý đáp, "Cả người ông ấy ướt sũng mà còn sống chết đòi tắt điện thoại, nói là mất mặt quá......

Ôi, ông đừng có giật mà, lớn tuổi như vậy còn sợ cái gì......

Tiểu Lục, cháu mau tới đây đi."

Đầu dây bên kia vang lên tiếng gào thét của Diệp Nguyên Tùng, "Ai là họ hàng của nó hả?!

Tôi chẳng có quan hệ gì với nó hết!"

Lục Nam Châu, Diệp Nhiên: "......"
 
[Hoàn][Đm] Mối Tình Đầu Đòi Bao Nuôi
Chương 47: Cậu cứ nói ngủ không được đi


Diệp Nguyên Tùng quấn chăn nằm trên giường hắt hơi mấy cái thật mạnh, "Hắt xì!

Hắt xì......"

Diệp Nhiên yên lặng quấn chăn cho ông chặt hơn.Lục Nam Châu nấu nước gừng, Diệp Nguyên Tùng uống mấy ngụm, vẫn cảm thấy quá mất mặt nên trùm chăn đuổi người ra ngoài.Cái chỗ chết tiệt này khắc mình chứ gì?!

Diệp Nguyên Tùng căm tức nghĩ, nếu không phải lúc nãy tài xế bị mù đường thì ông đã về thẳng khách sạn chứ tội gì để thằng nhóc họ Lục kia chế giễu?!Diệp Nhiên đóng cửa cho ông, nhớ ra điểm tâm vẫn chưa ăn nên lại mở cửa hỏi: "Ăn sáng không ạ?"

Diệp Nguyên Tùng: "Không ăn!"

Diệp Nhiên đành phải đóng kín cửa --- Thôi chờ ông bình tĩnh lại rồi gọi ông ra ăn vậy.Lục Nam Châu đã nấu cháo xong, Diệp Nhiên đi tới xem mới phát hiện là cháo rau.Diệp Nhiên: "......"

Lục Nam Châu: "Không được kén ăn."

Diệp Nhiên buồn buồn ngồi xuống húp cháo, ôm chút hy vọng hỏi: "Chừng nào mới hết ăn rau vậy?"

Lục Nam Châu: "Không có chừng nào hết."

Diệp Nhiên: "Lục Nam Châu......"

Lục Nam Châu: "Ăn mau lên, không được hỏi."

"Hôm qua còn nói em không phiền," Diệp Nhiên lẩm bẩm, "Giờ hỏi cũng không cho nữa."

"Anh nói lúc nào......"

Lục Nam Châu dừng lại rồi giật mình hỏi, "Tối qua em giả bộ ngủ à?!"

Diệp Nhiên vội vàng cúi đầu húp cháo, "Đâu có, bị hai người đánh thức đấy chứ."

Lục Nam Châu: "Vậy sao lúc anh gọi em không ừ hử gì hết vậy?"

Diệp Nhiên: "Chắc em lại ngủ thiếp đi ấy mà."

Lục Nam Châu: "Em......"

Lúc này ngoài cổng chợt vang lên tiếng xe hơi.Ai thế nhỉ?

Lục Nam Châu ra ngoài thấy tài xế của Diệp Nguyên Tùng quay lại.Anh còn chưa kịp phản ứng thì thấy Diệp Nguyên Tùng xụ mặt đi ra, vờ như thuận miệng nói: "Tôi có việc phải về khách sạn trước đây."

Lục Nam Châu, Diệp Nhiên: "......"

Chẳng lẽ thấy mất mặt quá nên không ở tiếp được sao?Diệp Nhiên: "Thật ra cũng không mất mặt lắm đâu......"

Cậu còn chưa nói hết thì Diệp Nguyên Tùng đã tức giận nói: "Ai mất mặt?!

Cha bận việc nên mới đi thôi!

Làm xong sẽ về ngay!"

Diệp Nhiên: "......

Vâng, đi thong thả."

Diệp Nguyên Tùng đen mặt, nổi giận đùng đùng bỏ đi.Lục Nam Châu dõi theo chiếc xe chạy xa rồi cảm thán: "Cha em...... nóng nảy thật đấy."

"Ông ấy sĩ diện nhất mà," Diệp Nhiên hờ hững nói, "Không gì quan trọng bằng thể diện của ông ấy cả."

Lục Nam Châu nhìn cậu một hồi, bỗng nhiên hỏi: "Kể cả em à?"

Diệp Nhiên khẽ giật mình, rũ mắt nói: "Em không biết nữa."

Lục Nam Châu im lặng một lát rồi đưa tay xoa đầu cậu: "Mau ăn cháo đi, ăn xong thì cho gà ăn."

Diệp Nhiên theo anh về bàn, nhẹ giọng hỏi: "Sao giờ anh không hỏi nữa?"

Lục Nam Châu: "Hỏi thì em sẽ nói sao?"

"Em......"

Diệp Nhiên há miệng, cuối cùng vẫn khẽ lắc đầu, "Lục Nam Châu, xin lỗi."

Cậu nói: "Em đã hứa với cha em sẽ không nói rồi."

Lục Nam Châu dừng một lát rồi lại tiếp tục húp cháo, "Thế thì đừng nói."

Diệp Nhiên giật tay áo anh: "Vậy đêm nay anh còn ngủ ghế salon nữa không?"

Lục Nam Châu: "Không ngủ."

Hai mắt Diệp Nhiên sáng lên, chưa kịp mở miệng thì nghe Lục Nam Châu nói tiếp: "Anh sẽ ngủ phòng khách."

Diệp Nhiên: "......"

Diệp Nhiên tủi thân hỏi: "Vẫn không cho ôm à?"

Lục Nam Châu: "Ừ."

Diệp Nhiên: "Không cho thật sao?"

Lục Nam Châu: "Không cho."

Diệp Nhiên: "A, vậy cho gà ăn xong em không về nữa đâu."

Lục Nam Châu ngờ vực hỏi: "Em muốn đi đâu?"

Diệp Nhiên: "Em tới trại gà ngủ chung với Tiểu Trương."

Lục Nam Châu: "......"

Tiểu Trương ở trại gà bỗng hắt hơi một cái, "Hắt xì!"

Hắn xoa mũi --- Ai đang nhớ mình thế?

A Nịnh sao?Chiều hôm đó, Tiểu Trương cứ cảm thấy ánh mắt Lục Nam Châu nhìn mình lạnh như băng.Hắn nhịn hơn nửa ngày, cuối cùng vẫn nhịn không được, nơm nớp lo sợ hỏi Lục Nam Châu, "Lục ca, em làm gì sai sao ạ?"

Lục Nam Châu liếc hắn một cái rồi lại nhìn Diệp Nhiên đang chơi với gà con gần đó, không đầu không đuôi hỏi: "Giường cậu ngủ hai người được không?"

"Dạ?"

Tiểu Trương lộ vẻ mờ mịt nhưng vẫn gật đầu, "Được chứ, chỉ có điều giường hơi nhỏ nên phải chen nhau......"

Chen?

Vậy chẳng phải hai người sẽ tay kề tay, chân kề chân ngủ sao?!

Lục Nam Châu lập tức sầm mặt, "Giường cậu nhỏ vậy hai người làm sao ngủ được chứ?"

Tiểu Trương: "Chen nhau vẫn ngủ được mà......"

Lục Nam Châu: "Ngủ không được!"

Tiểu Trương: "Vậy, vậy sao?"

"Nhớ đó," Lục Nam Châu dặn, "Nếu Diệp Nhiên hỏi thì cậu phải nói là ngủ không được."

Tiểu Trương khó hiểu, "Sao anh ấy phải hỏi em chứ?"

"Cậu ấy......"

Lục Nam Châu nói qua loa, "Dù sao cứ nói ngủ không được đi."

Tiểu Trương đành phải gật đầu, "Dạ."

Thế là chạng vạng tối, Diệp Nhiên tới tìm Tiểu Trương, chưa kịp mở miệng thì Tiểu Trương đã nói ngay: "Ngủ không được đâu!"

Diệp Nhiên chớp mắt, "Tôi chưa nói gì mà."

Tiểu Trương: "......

Dù sao cũng ngủ không được!"
 
[Hoàn][Đm] Mối Tình Đầu Đòi Bao Nuôi
Chương 48: Chạy bộ ở đâu


Ngủ không được?

Diệp Nhiên liếc sang Lục Nam Châu đang ngẩng đầu nhìn trời cách đó không xa, cố ý nói: "À, vậy tôi mua giường rộng hơn cho cậu nhé?"

Tiểu Trương mừng rỡ, "Rộng hơn......"

Còn chưa nói hết đã nghe Lục Nam Châu ho một tiếng, "Khụ!"

Hắn vội vàng im bặt rồi hùng hồn nói: "Không cần, tôi không thích giường rộng."

"Thế à," Diệp Nhiên nói, "Vậy tôi đành phải chen chung với cậu thôi."

Lục Nam Châu: "Khụ khụ!"

Tiểu Trương ngầm hiểu, "Không được, ngủ không được đâu!"

"Vậy sao?"

Diệp Nhiên lại nói, "Thế...... một đêm một ngàn tệ nhé?"

Tiểu Trương lập tức sáng mắt, "Một ngàn tệ?!"

Lục Nam Châu: "Khụ khụ khụ!"

Ho thế nào Tiểu Trương cũng không nghe thấy, kích động nói: "Lục ca, một ngàn tệ lận đó!"

Lục Nam Châu: "......"

Bao nhiêu tiền cũng không được!Diệp Nhiên: "Vậy ngủ chung được không?"

Tiểu Trương gật đầu lia lịa, "Được được được!"

"Được gì mà được?!"

Lục Nam Châu xụ mặt đi tới bảo Diệp Nhiên, "Đi về."

Diệp Nhiên: "Không muốn, đêm nay em ngủ ở đây cơ."

Tiểu Trương: "Đúng đó, một ngàn tệ lận mà!"

Lục Nam Châu: "Đúng cái đầu cậu!

Coi chừng tôi trừ lương bây giờ!"

Tiểu Trương: "......"

"Không sao," Diệp Nhiên phóng khoáng nói, "Anh ấy trừ bao nhiêu thì tôi bù gấp đôi cho cậu."

Tiểu Trương mừng rỡ: "Thật không?!"

Diệp Nhiên gật đầu.Lục Nam Châu càng tức hơn, "Em giàu quá ha?!"

Diệp Nhiên: "Đúng vậy."

Lục Nam Châu: "......"

Lục Nam Châu dừng một lát rồi đột nhiên cúi người xuống, hai tay nâng mông cậu bế lên.Diệp Nhiên giật nảy mình, vội vàng ôm chặt cổ anh, "Lục Nam Châu?"

Lục Nam Châu im lặng bế người ra ngoài.Tiểu Trương trơ mắt nhìn theo tiền chạy mất, "Không, không ngủ ở đây nữa sao?"

Lục Nam Châu: "Cậu ngủ một mình đi."

Tiểu Trương đau lòng tột độ --- Không có giường rộng, cũng chẳng có một ngàn tệ luôn.Diệp Nhiên bị Lục Nam Châu nhét vào xe, còn không quên hỏi: "Cậu ấy ngủ một mình, còn em thì sao?"

Lục Nam Châu lên xe đóng cửa lại, "Em cũng ngủ một mình."

Diệp Nhiên: "Vậy em ngủ ở đâu cũng như nhau mà?

Em không về."

Lục Nam Châu: "Không được."

Diệp Nhiên: "Sao không được?"

Lục Nam Châu: "......

Chỗ này mới tờ mờ sáng gà đã gáy ầm ĩ, ồn chết em."

Diệp Nhiên: "Ồn thì ồn, chẳng phải Tiểu Trương vẫn ngủ được sao?"

Lục Nam Châu: "Cậu ta quen rồi, có ồn mấy cũng không tỉnh."

Ồn mấy cũng không tỉnh?

Diệp Nhiên buột miệng hỏi, "Lỡ có ai trộm gà thì sao?"

Vậy chẳng phải gà bị trộm đi cũng không biết à?Lục Nam Châu: "Chỉ nghe tiếng gà gáy mới không tỉnh thôi, chó vừa sủa thì cậu ta tỉnh ngay."

Diệp Nhiên: "......

Lợi hại thật."

Lục Nam Châu nghiêng người đeo dây an toàn cho cậu rồi xụ mặt nói: "Không cho nói."

"Hả?"

Diệp Nhiên nhất thời không hiểu, "Nói gì cơ?"

Lục Nam Châu im lặng, đang định cài dây an toàn cho mình thì bị Diệp Nhiên ôm cổ.Diệp Nhiên nhìn anh, chậm rãi hỏi: "Không cho nói...... người khác lợi hại à?"

Lục Nam Châu nhìn lảng đi chỗ khác, gượng gạo "ừm" một tiếng."

Vậy còn anh?"

Diệp Nhiên xích lại gần anh thì thầm, "Anh bắt em ngủ một mình thì làm sao em biết anh có lợi hại không chứ?"

Cổ Lục Nam Châu nóng lên, "Em còn không biết hay sao?"

Diệp Nhiên càng tới gần hơn, "Em quên rồi......"

Hơi thở nhẹ nhàng phả vào gò má Lục Nam Châu vừa nóng vừa nhột.

Anh nhìn chằm chằm đôi môi ẩm ướt hiện ra trước mắt, nghe thấy Diệp Nhiên hỏi mình, "Muốn hôn không?"

Tim Lục Nam Châu đập thình thịch trong lồng ngực, nửa chữ "không" kẹt lại ở cổ, làm thế nào cũng nhả không ra.Lòng bàn tay ấm áp dán vào cổ anh, Diệp Nhiên thì thầm gọi: "Lục Nam Châu......"

Điện thoại Lục Nam Châu bỗng rung lên ù ù.Diệp Nhiên: "......"

Diệp Nhiên ủ rũ buông anh ra, "Anh nghe trước đi......

Ưm......"

Lục Nam Châu đột ngột cúi đầu ngậm lấy môi cậu.Điện thoại rung lên hồi lâu, Lục Nam Châu mới nghe máy, "A lô?"

"Cậu làm gì vậy?"

Trần Du càm ràm, "Sao hơn nửa ngày mới nghe thế?

Nhắn tin cũng không trả lời nữa."

Lục Nam Châu hỏi: "Chuyện gì?"

"Tớ nhắn cho cậu mấy địa chỉ," Trần Du nói, "Cậu xem cái nào được hơn."

Lục Nam Châu sững sờ, "Địa chỉ?"

Trần Du: "Đừng nói cậu quên hai ngày nữa họp lớp rồi nhé?!"

Họp lớp?

Lúc này Lục Nam Châu mới nhớ ra trước kia họ từng hẹn nhau, mấy bạn học đã lâu không gặp định tới Nguyên Thị bên cạnh họp mặt.Dạo này anh bận rộn với Diệp Nhiên nên suýt quên mất việc này."

Để tớ xem đã," Lục Nam Châu giật giật cổ áo, "Lát nữa trả lời cậu sau."

"Giờ cậu xem cũng được mà......"

Trần Du đang nói nửa chừng thì đột nhiên phát hiện ra điều gì, kinh ngạc thốt lên, "Mẹ kiếp, khoan đã, hình như cậu đang thở gấp đúng không?"

Lục Nam Châu: "......

Tớ đang chạy bộ mà."

Diệp Nhiên bên cạnh hơi chớp mắt, bỗng dưng chồm tới há miệng cắn cổ anh một cái."

Ui!"

Trần Du kỳ quái hỏi: "Cậu sao vậy?"

"Không sao," Lục Nam Châu ấp úng nói, "Bị cắn thôi."

Trần Du: "Con gì cắn?"

Lục Nam Châu: "......

Thỏ."

"Thỏ?"

Trần Du chẳng hiểu ra sao, "Cậu chạy bộ ở đâu vậy?

Sao còn có thỏ nữa?

Ở đâu ra thế?"

Lục Nam Châu: "......

Tớ nuôi."
 
Back
Top Bottom