Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Hoàn][Đm] Mối Tình Đầu Đòi Bao Nuôi

[Hoàn][Đm] Mối Tình Đầu Đòi Bao Nuôi
Chương 29: Lại còn hai mặt nữa


Lục Tây Viên càng nghĩ càng thấy không đúng, cho dù bạn học cũ có thân nhau cỡ nào cũng đâu cần tạo một thư mục riêng để lưu nhiều ảnh vậy chứ?

Nhưng nhìn anh trai cô cũng không giống biến thái lắm, tốt xấu gì hai người cũng sống chung từ nhỏ đến lớn, nhiều năm như vậy nếu anh là kẻ biến thái thì cô phải phát hiện ra từ lâu rồi chứ?Chẳng lẽ anh trai cô thầm mến người ta?Đúng rồi, Lục Tây Viên bừng tỉnh đại ngộ, thảo nào mẹ cô nhờ người mai mối nhiều cô gái như vậy mà anh chẳng vừa ý ai, hóa ra là nhớ thương bạn học cũ à?!Cho nên mới thừa cơ sờ môi người ta sao?!Tiểu Trương còn nói không có gì lạ, chẳng lẽ thấy nhiều rồi nên không kinh ngạc nữa sao?!Lục Tây Viên suy nghĩ lung tung hơn nửa ngày, buổi trưa Lục Nam Châu và Diệp Nhiên từ trại gà về thì thấy vẻ mặt đăm chiêu của cô."

Sao thế?"

Lục Nam Châu hỏi, "Chưa xong việc à?"

"Không phải," Lục Tây Viên nhìn anh nói, "Em làm xong rồi."

Có anh mới khó xử lý ấy.Lục Nam Châu: "Thế sao còn rầu rĩ thế kia?"

Lục Tây Viên lại liếc nhìn Diệp Nhiên sau lưng anh rồi nói nhát gừng: "Không có gì, chỉ hơi mệt thôi."

"Vậy em nghỉ một lát đi," Lục Nam Châu cũng không nghĩ nhiều mà xắn tay áo đi vào bếp, "Đợi chút nữa là ăn cơm được rồi."

Diệp Nhiên cũng vào theo, Lục Tây Viên nghe cậu hỏi: "Cái này phải rửa đúng không?"

"Ừ," Lục Nam Châu trả lời, "Đập mấy quả trứng gà để làm trứng chiên cà chua đi."

Sau đó cô lại nghe thấy Lục Nam Châu la lên: "Sao lại lén cất rau đi hả?!"

Diệp Nhiên nói: "Chẳng phải có cà chua rồi sao?"

Lục Nam Châu: "Có cà chua thì không cần ăn rau à?"

Diệp Nhiên: "Cà chua không phải rau sao?"

Lục Nam Châu: "......

Nhưng vẫn phải ăn rau."

Diệp Nhiên: "Không ăn."

Lục Nam Châu: "Không được."

Lục Tây Viên: "......"

Anh có thầm mến người ta thật không vậy?

Sao lại hung dữ thế hả?Cuối cùng lúc ăn cơm, Diệp Nhiên vẫn nói không lại Lục Nam Châu nên đành ngậm ngùi ăn nửa chén rau.Buổi chiều Diệp Nhiên ngồi trên ghế salon đọc sách, Lục Nam Châu thấy hàng rào bên cạnh vườn rau đã cũ nên muốn đi sửa lại.Đúng lúc mấy ngày trước anh có kéo về mấy cây tre, chẻ ra cũng đủ chắp vá.Anh đang chẻ tre thì thấy Lục Tây Viên đi tới."

Anh," Lục Tây Viên nói không đầu không đuôi, "Í, cây tre này đẹp ghê nha."

Lục Nam Châu: "......"

Lục Nam Châu: "Em không sao đấy chứ?"

Không mắc phải bệnh gì đấy chứ?"

Không sao," Lục Tây Viên cười khan, "Không đẹp à?"

Cô đột ngột đổi chủ đề hỏi: "Vậy bạn học cũ của anh đẹp không?"

Lục Nam Châu nheo mắt, "......

Em không sao thật đấy chứ?"

Lục Tây Viên: "Rốt cuộc là có đẹp không?!"

Lục Nam Châu: "......Đẹp."

Lục Tây Viên: "Có phải kiểu đẹp mà anh thích không?"

Lục Nam Châu: "......Tóm lại là em muốn nói gì hả?"

Lục Tây Viên thốt lên: "Anh thích anh ấy đúng không?"

"Cạch" một tiếng, cây tre trong tay Lục Nam Châu rơi xuống.Anh quay mặt đi nhặt cây tre rồi lẩm bẩm: "Nói bậy gì đó?"

"Không phải à?"

Lục Tây Viên không tin, "Vậy sao trong máy tính của anh lưu nhiều hình anh ấy quá vậy?"

Lục Nam Châu sững sờ, "Sao em lại lục lọi máy tính của anh?"

Lục Tây Viên ngẩng đầu nhìn trời, "Không phải em cố ý đâu, chỉ là...... vô tình thấy thôi."

Lục Nam Châu im lặng một lát rồi lại tiếp tục chẻ tre."

Anh," Lục Tây Viên ngập ngừng hỏi, "Anh thích anh ấy lâu lắm rồi sao?"

Lục Nam Châu không trả lời mà chỉ nói: "Chỗ này nắng gắt lắm, vào nhà đi."

Lục Tây Viên vờ như không nghe thấy rồi hỏi tiếp: "Anh ấy có biết không?"

"Anh tỏ tình chưa?"

"Hay là anh sợ anh ấy không thích mình?"

"Để em đi hỏi giùm anh nhé?"

Lục Nam Châu không nhịn được nữa: "Sao em còn nói nhiều hơn mẹ nữa thế?"

"Tại em lo cho anh mà," Lục Tây Viên bĩu môi, "Bao nhiêu năm nay anh vẫn độc thân, em còn tưởng anh chưa quên được mối tình đầu tưởng anh là người giao đồ ăn nữa chứ."

Lục Nam Châu: "......"

"Chết rồi," Lục Tây Viên đột nhiên bịt miệng nói, "Sáng nay em mới kể cho Diệp Nhiên nghe chuyện này, còn hỏi anh ấy có gặp mối tình đầu của anh chưa nữa!"

Cô áy náy nhìn Lục Nam Châu, "Anh, xin lỗi nha, nếu em biết anh thích anh ấy thì đã không nói với anh ấy rồi."

"Ai thích cậu ấy hả," Lục Nam Châu mạnh miệng nói, "Đừng có đoán mò."

Lục Tây Viên: "Anh, sao anh......"

Lục Nam Châu nhét cây tre vào tay cô nói: "Nếu em rảnh quá thì chẻ đi."

Lục Tây Viên nói ngay: "Vậy em chẻ xong anh nói em biết nhé?"

Lục Nam Châu: "......"

"Được được," Lục Nam Châu nói qua loa, "Chẻ xong rồi tính."

Lục Tây Viên lập tức hăng hái chẻ tre.Lục Nam Châu rửa tay dưới vòi nước, khi vào nhà thì thấy Diệp Nhiên ngủ thiếp đi trên ghế salon.Lục Nam Châu nhẹ nhàng đi tới nhặt lên quyển sách cậu làm rơi xuống đất để sang một bên.Buồn ngủ cũng không biết về phòng nữa......

Lục Nam Châu nhìn người trên ghế salon, phút chốc như trở lại buổi chiều nhiều năm trước, Diệp Nhiên nằm sấp trên bàn học ngủ trưa, anh dựa vào bàn ngắm cậu, nghe tiếng hít thở khẽ khàng của cậu, nhịn không được đưa tay sờ gò má trắng mềm......Lục Tây Viên ở ngoài hơi nóng nên muốn vào nhà lấy mũ đội.

Đi tới cửa, cô thấy anh mình đứng cạnh ghế salon ngắm Diệp Nhiên ngủ rồi đột nhiên cúi xuống véo má người ta.Trong lúc ngủ mơ hình như Diệp Nhiên bị nhột nên cau mày xoa xoa.Sau đó Lục Tây Viên thấy anh mình nhếch môi lên, nhịn không được nở nụ cười.Còn nói không thích người ta nữa à?!

Lục Tây Viên cạn lời nghĩ thầm, vậy anh lén véo má người ta làm gì?!

Véo thích lắm đúng không?!

Miệng đàn ông, quỷ gạt người!Chẳng biết có phải vì véo mạnh quá hay không mà Diệp Nhiên cựa quậy trên ghế salon rồi mơ màng mở mắt ra.Lục Nam Châu vội vàng rút tay lại, thản nhiên nói: "Buồn ngủ thì về phòng mà ngủ, không biết ở đây lạnh lắm à?"

Lục Tây Viên ở cửa: "......"

Anh còn hai mặt nữa à?

Mới nãy ai véo má người ta cười ngốc hả?!Cô nghĩ ngợi rồi đi tới nói: "Đúng đúng đúng, chỗ này lạnh lắm, trong phòng anh trai em ấm hơn nhiều, vào phòng anh ấy ngủ đi."

Cô lại quay sang hỏi Lục Nam Châu, "Đúng không anh?"

Lục Nam Châu: "......"

Diệp Nhiên mờ mịt nhìn hai người họ.Lục Nam Châu cứng cổ nói: "Vậy anh vào phòng khách ngủ."

Lục Tây Viên: "Chẳng phải phòng khách có chuột à?

Đáng sợ lắm, lỡ nó lại chạy ra......"

Lục Nam Châu: "Anh không sợ!"

Nói xong lập tức vào phòng khách đóng ập cửa lại.Lục Tây Viên quay sang nhìn Diệp Nhiên, "Lỡ con chuột kia chạy vào phòng anh trai em thì sao?"

Diệp Nhiên: "......

Chắc không đâu nhỉ?"

Thật ra cũng chẳng có con chuột nào cả."

Nếu anh sợ," Lục Tây Viên cười tủm tỉm nói, "Thì vào phòng khách ngủ đi, trong đó giường rộng lắm."

Diệp Nhiên nhìn cửa phòng khách đóng chặt, "......

Anh không buồn ngủ."

Anh ơi là anh, đóng cửa làm gì hả?!Lục Tây Viên chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, đành phải hỏi: "Anh em đẹp trai không?"

Sao tự dưng hỏi chuyện này?

Diệp Nhiên lộ vẻ mờ mịt nhưng vẫn gật đầu.Lục Tây Viên: "Anh có thích người đẹp trai như anh ấy không?"

Diệp Nhiên: "......"

Sao đột nhiên hỏi vậy?Lục Tây Viên: "Có không?"

Diệp Nhiên cũng không rõ Lục Tây Viên đã biết bao nhiêu nên đành nói lấp lửng: "Sao thế?"

Lục Tây Viên: "......"

Cũng không có gì, chỉ là anh trai em muốn đè anh thôi.
 
[Hoàn][Đm] Mối Tình Đầu Đòi Bao Nuôi
Chương 30: Trong máy tính giấu gì


Lục Tây Viên sợ dọa người chạy mất, nếu vậy anh cô biết đi đâu mà khóc, cô biết đi đâu tìm anh dâu đền đây?

Cô không dám nhiều lời mà chỉ nói: "Cũng không có gì......

Em chỉ tò mò muốn biết anh thích người thế nào thôi."

Chẳng biết Diệp Nhiên nghĩ đến điều gì mà đáy mắt hiện lên ý cười, chậm rãi nói: "Biết làm anh vui."

Thảm rồi, Lục Tây Viên ủ rũ nghĩ thầm anh mình suốt ngày bắt cậu ăn rau chứ có làm gì cho cậu vui đâu?

Đây có phải là hết cơ hội rồi không?Cô vẫn chưa từ bỏ ý định mà hỏi tiếp: "Ngoài cái này ra còn gì khác không ạ?"

Ví dụ như biết nuôi gà, biết chiên trứng chẳng hạn?Cái khác?

Diệp Nhiên nhớ lại sáng nay Lục Nam Châu đè mình vào cửa hôn, thân hình cường tráng nhốt cậu trong ngực......Tai cậu nóng lên, nhỏ giọng nói: "Khỏe một chút."

Khỏe?

Trong đầu Lục Tây Viên đầy dấu chấm hỏi --- Có phải làm việc đâu, sao phải khỏe chứ?Nhưng cũng may anh cô rất khỏe, bình thường có thể xách mấy chục con gà, chút sức lực này đã là gì.Thế là cô nói ngay: "À đúng đúng đúng, khỏe một chút cũng tốt, chiên trứng mới thơm!"

Diệp Nhiên: "......"

Cái này có liên quan gì sao?Lục Tây Viên nhớ đến chẻ tre xong còn phải tìm anh trai hỏi chuyện Diệp Nhiên, thế là vội vàng về phòng lấy mũ rồi lại chạy ra ngoài.Diệp Nhiên nghĩ ngợi rồi đến cạnh phòng khách gõ cửa một cái.Sau cửa chẳng có động tĩnh gì."

Lục Nam Châu," Diệp Nhiên nói, "Em biết anh không ngủ mà."

Chốc lát sau, Lục Nam Châu mở cửa ra, mất tự nhiên hỏi: "Gì vậy?"

Diệp Nhiên nhìn anh nói: "Có phải em gái anh biết rồi không?"

Lục Nam Châu do dự nói: "Biết chút ít thôi."

Diệp Nhiên ngờ vực: "Chút ít là bao nhiêu?"

Lục Nam Châu thốt lên: "Biết tôi thích......"

Nói nửa chừng anh chợt im bặt.Diệp Nhiên nhếch môi hỏi: "Thích gì cơ?"

"Không có gì," Lục Nam Châu nhìn lảng đi chỗ khác, "Dù, dù sao cũng chỉ chút ít thôi."

"Hình như sáng nay cô ấy vẫn chưa biết," Diệp Nhiên nói, "Sau khi về nhà mới biết à?"

Lục Nam Châu "ừ" một tiếng.Sau khi về......

Diệp Nhiên nhìn thoáng qua máy tính còn đặt trong phòng khách, "Cô ấy dùng máy tính của anh nên mới biết à?"

Lục Nam Châu im lặng.Diệp Nhiên: "Trong máy tính của anh giấu gì vậy?"

Ánh mắt Lục Nam Châu trốn tránh, "Đâu có gì."

Diệp Nhiên không tin, "Vậy cho em xem nhé?"

Lục Nam Châu: "Không được."

Diệp Nhiên im lặng một lát, sực nhớ ra chuyện gì nên bỗng đỏ bừng cả mặt, "Anh, anh...... quay video đúng không?"

Lục Nam Châu mờ mịt: "Video gì?"

Diệp Nhiên vừa vội vừa giận, "Thì...... lúc ấy ấy đó......"

Lục Nam Châu sững sờ, lúc này mới kịp phản ứng, "Tôi không có!"

Diệp Nhiên: "Vậy trong máy tính giấu cái gì?"

Lục Nam Châu: "Chỉ có ảnh chụp thôi!"

Diệp Nhiên: "Ảnh chụp?"

Lục Nam Châu: "......"

Phi, sao lại nói ra chứ?!Diệp Nhiên tò mò hỏi: "Ảnh gì cơ?"

"Thì...... mấy ảnh chụp hồi xưa thôi," Lục Nam Châu thuận miệng nói, "Để trong máy tính mà quên xóa."

Diệp Nhiên: "Em muốn xem."

Lục Nam Châu không chịu nên nói qua loa: "Có gì đẹp đâu mà xem."

Nhưng Diệp Nhiên vẫn đòi xem, "Ảnh của em sao lại không được xem chứ?"

Lục Nam Châu: "Trong đó cũng có tôi mà."

"À," Diệp Nhiên chớp mắt, "Vậy anh che mình lại đi."

Lục Nam Châu: "......"

Che kiểu gì hả?!Nhưng Diệp Nhiên nằng nặc đòi xem, anh hết cách đành phải vào phòng khách bật máy tính lên mở thư mục ra.Từng bức ảnh xưa cũ hiện ra trên màn hình, sức sống mùa xuân trên hàng cây xanh biếc, dãy lầu trắng tinh, ánh nắng tươi đẹp...... từ từ tràn ra ngoài.Diệp Nhiên nhìn lại từng hình ảnh trong ký ức, bỗng nhiên khóe mắt cay cay.Trong ảnh đều là hình chụp lúc cậu học đại học, còn có Lục Nam Châu bên cạnh.Đó là quãng thời gian hạnh phúc nhất của cậu, bởi vì có người ngày nào cũng nghĩ cách chọc cậu cười, tựa như ánh nắng rơi vào người cậu, vừa ấm vừa sáng."

Thì ra," giọng Diệp Nhiên hơi nghẹn đi, "Anh chụp nhiều hình như vậy......"

Lục Nam Châu nghe giọng hơi lạ nên quay đầu nhìn, thấy hai mắt cậu đỏ hoe."

Sao thế?"

Tim Lục Nam Châu nhói lên, nhịn không được đưa tay lau nước mắt cho cậu rồi nhẹ giọng hỏi, "Sao lại khóc?"

"Lục Nam Châu......"

Diệp Nhiên ôm anh rồi vùi mặt vào cổ anh, tiếng khóc không kìm nén được rơi vào tai Lục Nam Châu, "Lục Nam Châu, em nhớ anh lắm."

Lục Nam Châu để mặc cậu ôm, trái tim đau thắt.Anh rất muốn hỏi nhớ tôi mà sao không tìm tôi?

Sao chưa nói tiếng nào đã bỏ đi mất?

Sao lại bắt tôi chờ lâu như vậy......Nhưng cuối cùng anh vẫn không nói gì, sau khi im lặng một lúc lâu thì đưa tay nhẹ nhàng ôm người trong lòng.Diệp Nhiên thút thít hồi lâu mới dần nín khóc.Cánh tay rắn chắc của Lục Nam Châu vòng qua lưng ôm chặt cậu.Cậu không nỡ buông ra, sụt sịt một cái rồi nhẹ giọng hỏi: "Hôm nay ôm nhiều vậy ngày mai còn được ôm nữa không?"

Lục Nam Châu: "......"
 
[Hoàn][Đm] Mối Tình Đầu Đòi Bao Nuôi
Chương 31: Đâu cần ăn xin đúng không


Ngày mai......

Lục Nam Châu do dự: "Không......"

Diệp Nhiên lại thút thít một tiếng."

Ôm mà ôm mà," Lục Nam Châu bất đắc dĩ nói, "Đừng khóc nữa."

Diệp Nhiên ôm chặt hơn rồi nhỏ giọng nói: "Vậy ôm thêm lát nữa được không?"

Lục Nam Châu không nói gì nhưng cũng chẳng đẩy người trong ngực ra, cảm giác ẩm ướt trên cổ khiến anh không sao nổi cáu được nữa.Lục Tây Viên chẻ tre xong bước vào cửa thì thấy cảnh này nên lại hoảng sợ trốn đi.Em mới đi chẻ mấy cây cây tre mà sao các anh lại gây chuyện rồi?!Cô ngồi xổm cạnh cửa, nghe thấy anh mình nói: "Thôi nín đi, lát nữa để Viên Viên thấy lại tưởng tôi bắt nạt cậu nữa."

Khóc?

Lục Tây Viên tự hỏi đang yên đang lành sao anh dâu lại khóc chứ?Cô dỏng tai lên nghe ngóng nhưng Diệp Nhiên nói nhỏ quá nên không nghe rõ lắm, chỉ loáng thoáng nghe cậu nói...... video gì đó thì phải?"

Không có thật mà," anh trai cô oan uổng thốt lên, "Mấy ngày sau cậu bỏ chạy rồi còn gì, tôi đi đâu quay phim chứ?"

Video gì cơ?

Lục Tây Viên càng tò mò hơn, video tốt nghiệp ấy à?

Video chúc mừng hay là sao?Hình như Diệp Nhiên không nói nữa, hai người chỉ yên lặng ôm nhau.Sao không nói nữa?

Lục Tây Viên nóng lòng, các anh nói nhiều một chút thì em mới biết được chứ, sốt ruột chết đi được!Đột nhiên mũi cô ngứa ngáy, nhịn không được hắt hơi một cái, "Hắt xì!"

Lục Nam Châu và Diệp Nhiên trong nhà: "......"

Diệp Nhiên vội vàng buông Lục Nam Châu ra, hai mắt đỏ hoe nhìn ra cửa.Lục Tây Viên lúng túng thò đầu ra cười khan: "Em chỉ......

đi ngang, đi ngang qua thôi."

Cô vội vã đứng dậy nói: "Các anh đừng để ý tới em, em......

đi dạo đây!"

Nói xong cô rón rén đi mấy bước.Nhưng cô thật sự rất tò mò, đang định lén lút quay lại nhìn trộm thì thấy Lục Nam Châu đi ra."

Anh?"

Lục Tây Viên vội la lên, "Sao anh lại ra đây?

Anh dâu khóc rồi kìa, anh còn không mau dỗ đi?"

Lục Nam Châu nhặt cây tre vừa chẻ xong đi sửa hàng rào, hàm hồ nói: "Đừng nói bậy."

Sao lại gọi anh dâu hả?"

Hai anh ôm nhau mà," Lục Tây Viên cả giận nói, "Còn gạt em là bạn học cũ nữa à?!"

Lục Nam Châu bực bội, "Chuyện anh và cậu ấy...... chỉ mấy câu thì khó nói rõ lắm."

"Có gì mà không rõ chứ?"

Lục Tây Viên nói, "Lúc nãy em nghe anh ấy nói video gì đó, lúc các anh tốt nghiệp không quay video à?

Vậy giờ quay bù không được sao?"

Lục Nam Châu suýt nữa bị cây tre đâm vào tay, "......

Không phải."

"Vậy là cái gì mới được?"

Lục Tây Viên sốt ruột nói, "Anh thích anh ấy, anh ấy cũng chịu cho anh ôm, vậy là không ghét anh đúng không?

Sao anh không nhân cơ hội này khua môi múa mép, dỗ ngon dỗ ngọt, thỏa mãn ham muốn......"

Lục Nam Châu: "Cậu ấy là bạn trai cũ của anh."

Lục Tây Viên: "......"

Lục Tây Viên kinh ngạc: "Hai anh vừa ôm xong đã chia tay rồi à?!"

Còn chưa ôm nóng tay cơ mà!"

Không phải," Lục Nam Châu ngập ngừng nói, "Anh và cậu ấy...... hẹn hò nhau thời đại học."

"Đại học?"

Lục Tây Viên sững sờ, đột nhiên đầu óc lóe sáng, giật mình nói, "Chắc anh ấy không phải là mối tình đầu anh tặng đồ ăn sáng đấy chứ?!"

Lục Nam Châu buồn buồn ừ một tiếng.Lục Tây Viên: "Vậy sao các anh lại chia tay?"

"Cậu ấy bỏ đi," Lục Nam Châu bình tĩnh nói, "Đột ngột bỏ đi, không có tin tức gì nữa."

"Hả?"

Lục Tây Viên cau mày: "Hay là anh ấy gặp chuyện gì?"

Lục Nam Châu lắc đầu, "Anh không biết."

"Vậy giờ anh ấy về rồi," Lục Tây Viên quan sát sắc mặt anh mình rồi thận trọng nói, "Anh......

Anh định làm thế nào?"

Lục Nam Châu không trả lời, đột nhiên hỏi: "Anh thích nam mà em không kinh ngạc chút nào à?"

Sao có vẻ như chấp nhận ngay thế?"

Kinh ngạc chứ," Lục Tây Viên nói, "Kinh ngạc muốn rớt cằm luôn á."

Lục Nam Châu: "......"

Đúng là nhìn không ra thật."

Nhưng biết sao được?"

Lục Tây Viên nói, "Chẳng lẽ em bắt anh phải ở bên người mình không thích sao?"

"Thích đâu có đúng hay sai," cô cười nói, "Anh là anh trai em, chỉ cần anh hạnh phúc là được rồi."

Lục Nam Châu cũng cười rồi giơ tay lên vò tóc cô như lúc còn bé."

Ấy, đừng vò nữa," Lục Tây Viên cản tay anh lại, "Rối bù rồi này......"

Sửa hàng rào xong, Lục Nam Châu đi tới cửa thì loáng thoáng nghe Diệp Nhiên nói chuyện với ai đó.Anh đi vào thì thấy Diệp Nhiên đang gọi điện thoại."

Đã nói ba tháng mà," anh nghe Diệp Nhiên lạnh lùng nói, "Cha muốn đổi ý à?"

Không biết đầu dây bên kia nói gì mà Diệp Nhiên nhíu mày, sắc mặt hơi khó coi.Cậu ngước mắt lên thấy Lục Nam Châu đứng ở cửa thì sững sờ, vội vàng cúp điện thoại.Lục Nam Châu đi tới, thuận miệng hỏi: "Cha cậu tìm à?"

Diệp Nhiên cắn môi gật đầu.Lục Nam Châu trầm tư, "Chẳng phải cậu nói cha cậu trốn nợ ra nước ngoài ăn xin sao?"

Diệp Nhiên: "......

Vâng."

Lục Nam Châu: "Vậy giờ thế nào rồi?"

"Vẫn vậy thôi," Diệp Nhiên nói, "Ông ấy nói nếu em không có chỗ nào đi thì ăn xin với ông ấy đi."

Mắt cậu còn hơi đỏ, nhìn Lục Nam Châu nói: "Em đâu cần ăn xin đúng không?"

Lục Nam Châu: "......"
 
[Hoàn][Đm] Mối Tình Đầu Đòi Bao Nuôi
Chương 32: Rốt cuộc mơ thấy gì


Lục Nam Châu không nhìn đuôi mắt đỏ đỏ của cậu mà ngó lơ chỗ khác rồi lẩm bẩm: "Tôi có bảo cậu đi ăn xin đâu."

Diệp Nhiên rũ mắt suy nghĩ, nhỏ giọng nói: "Chẳng phải anh...... muốn đuổi em đi sao?"

Lục Nam Châu: "......

Nhưng giờ có đuổi được đâu?"

Diệp Nhiên ngẩng đầu lên, "Vậy em ở đây luôn được không?"

Lục Nam Châu không trả lời, im lặng một hồi mới nói: "Biết đâu cậu tự bỏ chạy trước cũng nên."

Diệp Nhiên khẽ giật mình, nỗi chua xót trong lòng dâng lên khóe mắt, "Lục Nam Châu......"

"Xin lỗi," cậu cố mở to mắt, tựa như làm vậy có thể kìm lại hơi nước trào ra từ đáy mắt, "Em không đi nữa đâu."

Lục Nam Châu không nói gì, chỉ im lặng đưa tay lau đi nước mắt không ngăn được rơi xuống gò má cậu, "Đi rửa mặt đi."

Diệp Nhiên chớp chớp đôi mắt ướt nhòe rồi nắm bàn tay ấm áp trên mặt, "Lục Nam Châu, đừng ghét em được không?"

Lòng bàn tay Lục Nam Châu nóng ran, anh nói: "Tôi đâu có......"

Diệp Nhiên: "Thật không?"

Lục Nam Châu bất đắc dĩ nói: "Thật."

Lục Tây Viên trốn ngoài cửa, thấy hai người nói gì đó thì tâm tình nhất thời phức tạp.Cô cứ tưởng anh mình thầm mến bạn học cũ, thế thì cô sẽ không nói hai lời mà giúp anh mình cần cù chăm chỉ theo đuổi anh dâu.Ai ngờ bạn học cũ đột nhiên trở thành bạn trai cũ, giờ cô cũng chẳng biết phải làm sao nữa.Tốt nhất là để anh mình tự quyết định vậy, cô nghĩ, mất công trời xui đất khiến bị mình làm hỏng việc nữa.Đột nhiên cô cảm thấy mình ở đây hơi thừa thãi, cứ như một cái bóng đèn sáng choang vậy, sáng đến nỗi ngay cả cô cũng sợ hãi.Thế là hôm sau cô viện cớ về thành phố sớm.Mùa thu ngày càng lúc càng ngắn, thời tiết cũng dần lạnh hơn.Diệp Nhiên phát hiện Lục Nam Châu có vẻ rảnh rỗi hơn trước nhiều, bình thường đều phải đi giao hàng tới tới lui lui mấy lượt.Nhưng gần đây chẳng thấy anh giao hàng lần nào, cả ngày chỉ ở trong trại đếm gà.Thấy anh có tâm sự nặng nề, Diệp Nhiên hỏi: "Có chuyện gì à?"

"Không có gì," Lục Nam Châu đáp, "Chỉ là việc làm ăn không tốt lắm thôi."

Chuyện này hết sức kỳ quái, có mấy quán cơm đột nhiên không mua gà của anh nữa, nói quán ế khách nên không bán được gà.Nhưng gần đây cũng chẳng xảy ra chuyện gì, sao tự dưng không bán được chứ?

Còn đột ngột mất khách nhiều vậy nữa?"

Hay là bọn họ cố ý?"

Tiểu Trương căm tức nói, "Đang yên đang lành mà nói thế nào cũng không mua, chạy đi mua gà của người khác rồi chứ gì?!"

Diệp Nhiên sững sờ, chợt nghĩ đến chuyện gì nên nhíu chặt mày.Lục Nam Châu cảm thấy cứ tiếp tục như vậy không ổn, khách cũ không có thì phải đi tìm khách mới.Anh cầm chìa khóa xe định ra ngoài đi dạo một vòng, "Tôi đi đây."

Bình thường ngoại trừ đi giao hàng, nếu anh ra ngoài, Diệp Nhiên luôn đòi theo anh như cái đuôi nhỏ.Anh cứ tưởng lần này Diệp Nhiên cũng sẽ đòi theo, nhưng đợi một hồi người này vẫn chẳng có phản ứng gì."

Khụ......"

Lục Nam Châu nhìn cậu rồi nói thêm, "Tôi đi nhé?"

Diệp Nhiên gật đầu.Lục Nam Châu: "......"

Lục Nam Châu đành phải đi một mình."

Haizz," Tiểu Trương thở dài, "Chắc không phải mình sắp thất nghiệp rồi chứ?"

Hắn đang định than vãn với Diệp Nhiên mấy câu thì thấy cậu cầm điện thoại sầm mặt đi ra ngoài, hình như rất tức giận.Tiểu Trương: "......"

Đây là sao?

Sợ Lục ca không trả nổi lương à?Khi Lục Nam Châu về trại gà thì trời đã nhập nhoạng tối.Từ xa anh đã thấy Diệp Nhiên đứng chờ ở cổng, chẳng biết đợi bao lâu rồi."

Sao lại đứng ngoài này?"

Lục Nam Châu hạ cửa xe xuống rồi cau mày nói, "Không thấy gió lớn à?"

Diệp Nhiên lắc đầu, mở cửa xe ngồi vào ghế phụ nói: "Mình về nhà đi."

Lục Nam Châu ừ một tiếng rồi lái xe về.Trên đường đi Diệp Nhiên rất yên tĩnh, chỉ nhìn những bụi cây um tùm lướt qua cửa sổ và hoàng hôn đang dần buông xuống.Chẳng bao lâu sau, cậu dựa vào cửa sổ ngủ thiếp đi.Mệt thế cơ à?

Lục Nam Châu dừng xe trước cổng nhà, đang nghĩ có nên gọi cậu dậy không thì nghe cậu mơ màng rên lên một tiếng, "Đau......"

Lục Nam Châu tưởng cậu lại gặp ác mộng nhưng nghe giọng không giống lắm, nghe hơi giống...... nũng nịu thì phải?"

Lục Nam Châu," anh nghe Diệp Nhiên lẩm bẩm, "Anh làm đau em......"

Lục Nam Châu ngẩn người, vành tai đột nhiên nóng lên, nhớ lại năm năm trước, ngày thứ hai sau khi anh chiếm hữu Diệp Nhiên, cậu đau lưng mỏi eo nằm sấp trên giường, cũng ấm ức nói "Anh làm đau em" như bây giờ.Lúc đó anh còn không biết xấu hổ dỗ dành người ta "Vậy mai mốt anh rèn luyện nhiều một chút là hết đau ngay ấy mà".Còn chưa nói hết đã bị Diệp Nhiên đỏ bừng mặt cầm gối nện vào đầu.Nhưng chưa đầy mấy ngày sau, Diệp Nhiên đã biến mất tăm.Đã có lúc anh nghĩ vì mình làm cậu đau nên cậu mới tức giận bỏ đi.Thật sự đau vậy sao?

Lục Nam Châu nhìn Diệp Nhiên ngủ mê man, đang định lên tiếng thì thấy cậu vỗ cổ tay trống trơn của mình một cái rồi mơ màng nói: "Em không xem gà đâu, anh nắm em đau kìa......"

Lục Nam Châu: "......"

Gà gì?

Rốt cuộc cậu mơ thấy gì vậy hả?
 
[Hoàn][Đm] Mối Tình Đầu Đòi Bao Nuôi
Chương 33: Tại cậu mạnh quá


Diệp Nhiên mê man mơ thấy Lục Nam Châu nắm chặt cổ tay mình, nói muốn cho cậu xem bảo bối.

Cậu bị kéo hơi đau, hậm hực nghĩ bảo bối của anh không phải em sao?

Còn xem gì nữa?Sau đó cậu thấy Lục Nam Châu xách một con gà lên nói: "Nhìn này, bảo bối của tôi đó!"

Bảo bối của anh là gà à?!Cậu tức giận quay đầu bỏ đi nhưng Lục Nam Châu cứ nắm tay cậu không buông, nằng nặc bắt cậu xem gà, nói gà nhà mình bự như vậy, người khác muốn xem mình còn không cho đâu!"

Em không xem," Diệp Nhiên giãy giụa, "Buông ra, anh nắm đau em......"

Trong lúc giãy giụa, hình như cậu đụng đầu vào đâu đó nhưng chẳng đau chút nào.Cậu mờ mịt mở mắt ra, trông thấy Lục Nam Châu chồm sang đưa tay che đầu cậu suýt va vào cửa xe.Hai người cách nhau rất gần, hơi thở ấm áp của Lục Nam Châu phả vào mặt cậu hơi ngứa."

Ngủ mà cựa quậy lung tung gì thế?"

Bàn tay to rộng của Lục Nam Châu xoa đầu cậu, "Không bị đụng chứ?"

Diệp Nhiên ngơ ngác lắc đầu."

Mơ thấy gì vậy?"

Lục Nam Châu hiếu kỳ hỏi, "Hình như tôi nghe cậu nói...... gà gì đó thì phải?"

Gà?

Diệp Nhiên sực nhớ ra trong mơ Lục Nam Châu hớn hở xách gà nói đây là bảo bối của mình, còn bắt cậu xem cho bằng được.Bảo bối gì chứ?!

Diệp Nhiên nổi quạu: "Mơ thấy gà anh chạy đó."

Lục Nam Châu: "......"

Gà tôi chạy mà cậu tức cái gì?Đúng lúc này, điện thoại bên cạnh đột nhiên rung lên.Lục Nam Châu cầm lên xem --- Là Tiểu Trương.Lục Nam Châu giật mình, chẳng lẽ gà chạy thật sao?"

Lục ca," anh nghe Tiểu Trương nói qua điện thoại, "Ngày mai em muốn xin nghỉ ạ."

Thì ra là xin nghỉ, Lục Nam Châu thở phào nhẹ nhõm, may mà không phải gà chạy mất."

Ừ," anh nhìn thoáng qua Diệp Nhiên bên cạnh, nhịn không được hỏi Tiểu Trương, "Không có chuyện gì đấy chứ?"

"Không ạ," Tiểu Trương tưởng anh đang hỏi lý do xin nghỉ nên ấp úng nói, "Chỉ là......

A Nịnh sắp đi xem mắt thôi ạ."

Lục Nam Châu nhất thời không hiểu, "Cô ấy đi xem mắt mà cậu xin nghỉ làm gì?"

Tiểu Trương ấp úng, "Em......"

Lục Nam Châu bừng tỉnh đại ngộ, "À, xem mắt cậu đúng không?"

"Không phải," Tiểu Trương đỏ mặt tới mang tai, "Em......

Em chỉ đi xem một chút thôi."

Lục Nam Châu: "Xem gì?"

Người ta đi xem mắt mà cậu tới hình như không ổn lắm đâu?"

Em chỉ muốn xem người kia thế nào thôi," Tiểu Trương lẩm bẩm, "Em sợ cô ấy bị người ta lừa."

Lục Nam Châu cười nói: "Cậu quan tâm cô ấy quá nhỉ?"

Tiểu Trương quẫn bách, "Tụi em quen nhau từ nhỏ đến lớn mà, em chỉ...... em......"

"Được rồi," Lục Nam Châu nghe hắn lắp bắp thì ngắt lời, "Muốn đi thì đi đi."

"Cảm, cảm ơn Lục ca."

Tiểu Trương sợ anh hỏi thêm nên vội vàng cúp máy."

Thằng nhóc này......"

Lục Nam Châu nghĩ ngợi, "Thích Phương Nịnh sao?"

Diệp Nhiên nhìn anh: "Cậu ấy thích người ta mà chẳng chịu nói gì cả."

Lục Nam Châu: "......"

Nói Tiểu Trương thì nói Tiểu Trương, cậu nhìn tôi làm gì?Diệp Nhiên tháo dây an toàn định xuống xe, dừng lại nói: "Nếu em cũng đi xem mắt thì sao?"

Lục Nam Châu sững sờ, "Sao cậu lại đi xem mắt?"

Diệp Nhiên: "Em không đi xem mắt được à?"

Lục Nam Châu nhất thời nghẹn lời, "Cũng không phải......"

"À," Diệp Nhiên nói, "Vậy em cũng đi xem mắt với Phương Nịnh."

Lục Nam Châu: "Không được!"

Diệp Nhiên: "Tại sao?"

Lục Nam Châu há to miệng, hơn nửa ngày mới thốt ra một câu, "Tiểu Trương sẽ ghen."

Diệp Nhiên: "......"

Diệp Nhiên bỗng chồm sang ôm mặt Lục Nam Châu, nhìn sâu vào mắt anh hỏi: "Chỉ có Tiểu Trương ghen thôi à?"

Ngón tay hơi lạnh chạm vào gò má, Lục Nam Châu nhìn sững người trước mắt, chắc vì mới tỉnh ngủ nên mắt Diệp Nhiên còn ươn ướt, gò má cũng hơi đỏ khiến anh nhớ lại ban nãy cậu ngủ mê kêu một tiếng "Đau......"

Mềm mại như lông vũ phất qua tim anh."

Lục Nam Châu," Diệp Nhiên xích lại gần nói khẽ, "Sao mặt anh càng lúc càng nóng vậy?"

Yết hầu Lục Nam Châu nhấp nhô, lòng bàn tay khô nóng rịn mồ hôi ẩm ướt.Anh chậm chạp nói: "Nóng, trong xe ngộp quá......"

Còn chưa nói hết thì Diệp Nhiên đã bất ngờ ôm mặt anh hôn.Ngoài cửa sổ tĩnh mịch, hoàng hôn nặng nề buông xuống chân trời.Diệp Nhiên hôn rất vụng về, cắn môi Lục Nam Châu như mèo con, nhẹ nhàng liếm răng anh.Lục Nam Châu sững sờ mở to mắt, ngây ngốc nghĩ sao giờ...... em không che mắt tôi lại?Bỗng nhiên trên môi đau rát, Diệp Nhiên cắn anh một cái."

Shhhhh," Lục Nam Châu bừng tỉnh vì đau, "Sao lại cắn tôi?"

Môi Diệp Nhiên ướt mọng, cậu nói: "Tại anh không chịu há miệng chứ sao."

Lục Nam Châu: "......"

"Tôi......"

Lục Nam Châu cứng cổ nói, "Sao tôi phải há miệng, cậu...... cưỡng hôn tôi mà."

Đúng vậy, cưỡng hôn chứ có phải mình tự nguyện đâu.Diệp Nhiên: "Vậy sao anh không đẩy ra?"

"Tại cậu mạnh quá," Lục Nam Châu hùng hồn nói, "Tôi đẩy không nổi."

Diệp Nhiên: "......"
 
[Hoàn][Đm] Mối Tình Đầu Đòi Bao Nuôi
Chương 34: Hôm nay cười hai lần


Thế mà anh cũng nói được......

Diệp Nhiên cạn lời nghĩ thầm, dù em có nặng một tạ cũng chưa chắc đè được anh đâu.

Đầu ngón tay cậu cọ xát gò má hơi nóng của Lục Nam Châu, chậm rãi nói: "Đẩy không nổi à?"

Lục Nam Châu bị hỏi hơi chột dạ, còn chưa lên tiếng đã nghe Diệp Nhiên nói tiếp: "Vậy em làm gì anh cũng được đúng không?"

Trong lòng Lục Nam Châu giật mình, "Cậu...... cậu muốn làm gì?"

Diệp Nhiên: "Hôn thêm cái nữa."

Lục Nam Châu: "......"

Chỉ hôn thêm một cái thôi à?!Ủa nhầm, không phải, mình đang nghĩ gì thế?"

Lục Nam Châu," anh nghe thấy Diệp Nhiên nói khẽ, "Há miệng ra."

Lục Nam Châu vô thức hé miệng, "Không phải, tôi......"

Diệp Nhiên lại ôm cổ anh hôn lên.Hồi lâu sau, Diệp Nhiên hôn ngạt thở dựa vào vai Lục Nam Châu khẽ thở dốc.Nửa người cậu nằm đè trên thân Lục Nam Châu, đang thở hổn hển thì đột nhiên cọ trúng vật cứng gì đó.Hơi thở Lục Nam Châu nặng nề, trầm giọng nói: "Đừng nghịch."

Lúc này Diệp Nhiên mới kịp phản ứng, sững sờ nói: "Anh......"

Lục Nam Châu rũ mắt không nói gì.Diệp Nhiên nhớ lại mấy lần trước Lục Nam Châu đều đẩy mình ra ngoài rồi đóng cửa lại, đoán chừng lần này cũng sẽ đuổi mình xuống xe, thế là cậu nói: "Vậy em xuống trước nhé?"

Cậu cựa quậy nhưng cánh tay Lục Nam Châu đang ôm lưng cậu vẫn không buông ra."

Lục Nam Châu?"

Lục Nam Châu không nói gì.Diệp Nhiên mờ mịt nhìn anh, muốn kéo cánh tay trên lưng ra nhưng bị anh túm lại.Diệp Nhiên chẳng hiểu ra sao, "Lục Nam Châu?"

Lục Nam Châu đột nhiên nắm tay cậu sờ soạng phía dưới.Diệp Nhiên: "......"

Diệp Nhiên lập tức đỏ bừng mặt, "Anh!

Anh......"

Cậu xấu hổ nói năng lộn xộn, vùi mặt vào ngực Lục Nam Châu, nghe thấy anh nhịn không được cười một tiếng.Diệp Nhiên: "Anh, anh cười cái gì?"

"Giờ biết đỏ mặt rồi à?"

Giọng Lục Nam Châu hơi khàn, mang theo ý cười không che giấu được, "Mới nãy ai nói muốn làm gì tôi cũng được hả?"

Diệp Nhiên nhỏ giọng cãi lại: "Không......

Không phải chỉ hôn thôi sao?"

Lục Nam Châu lẩm bẩm gì đó mà Diệp Nhiên nghe không rõ, "Gì cơ?"

Lục Nam Châu không trả lời, chỉ có hơi thở càng lúc càng nặng nề phả vào tai cậu.Diệp Nhiên nép trong ngực anh, gò má nóng ran......Khi họ xuống xe thì trời đã tối.

Lục Nam Châu bền lòng vững dạ muốn hái rau nhưng bị Diệp Nhiên đi sau lưng kéo áo.Lục Nam Châu quay đầu lại, "Sao thế?"

Diệp Nhiên: "Hôm nay đừng ăn rau được không?"

Lục Nam Châu: "Không được."

Diệp Nhiên nhìn anh, đột nhiên nói: "Tay em mỏi quá à."

Lục Nam Châu: "......"

"Vậy cũng không được......"

"Vô lương tâm," Diệp Nhiên lầm bầm, "Mới xuống xe đã ép em ăn rau rồi."

Thái dương Lục Nam Châu giật một cái, bực bội nói: "Không ăn thì thôi, hôm nay hầm chân giò."

Diệp Nhiên: "Chân giò?"

"Chẳng phải mỏi tay sao?"

Lục Nam Châu kéo người vào nhà, "Bồi bổ cho em một chút."

Diệp Nhiên: "......"

Thế là tối hôm đó, Diệp Nhiên ăn chân giò no căng đi tới đi lui trong nhà.Lục Nam Châu dọn bếp xong đi ra thấy cậu xoa bụng đi loanh quanh thì buột miệng hỏi: "Sao không ra ngoài?"

Diệp Nhiên nhìn ra cửa, trời đã tối đen như mực, "Tối lắm."

Chứng sợ tối này vẫn chẳng thay đổi gì cả......

Lục Nam Châu cầm chìa khoá cửa quay đầu nói: "Đi thôi."

Diệp Nhiên: "Đi đâu?"

Lục Nam Châu: "Đi dạo."

Dù đã là mùa thu nhưng vẫn còn tiếng côn trùng thưa thớt quanh quẩn trên đường núi.Ánh trăng mờ ảo chiếu xuống bóng người mông lung.Diệp Nhiên đuổi kịp Lục Nam Châu, nắm lấy lòng bàn tay ấm áp của anh."

Tối quá," cậu nói khẽ, "Em sợ bị lạc lắm."

Lục Nam Châu không nói gì mà để mặc cậu nắm, bước trên ánh trăng lờ mờ đi tới phía trước."

Lục Nam Châu," Diệp Nhiên buồn buồn hỏi, "Có phải em nhiều tật xấu lắm không?"

Lục Nam Châu không hiểu, "Hả?"

"Không ăn rau, còn sợ tối nữa......"

Diệp Nhiên dừng chân lại, cắn môi nói, "Em......

Em sẽ thử không sợ tối."

Cậu buông tay Lục Nam Châu rồi do dự nói: "Anh đi trước đi, em có thể...... về một mình."

Lục Nam Châu nhìn cậu, "Về một mình?"

Diệp Nhiên gật đầu.Lục Nam Châu: "Đường này nhiều chó lắm đấy."

Diệp Nhiên: "......"

Diệp Nhiên: "Dữ không?"

Lục Nam Châu: "Chó dữ nhất thôn đều ở đây cả."

Diệp Nhiên: "......"

Lục Nam Châu bật cười.Diệp Nhiên buồn bực nói: "Anh gạt em."

"Sợ tối thì sợ tối, có gì mất mặt đâu."

Lục Nam Châu kéo cậu đi tiếp, im lặng một lát rồi lại nói, "Nhưng rau vẫn phải ăn."

Cảm nhận được nhiệt độ lòng bàn tay truyền sang, Diệp Nhiên chợt nhớ ra hình như hôm nay Lục Nam Châu...... cười hai lần rồi."

Lục Nam Châu," Diệp Nhiên hỏi, "Hôm nay anh vui lắm đúng không?"

Lục Nam Châu giật mình, "Tôi......"

Đúng lúc họ đi ngang một ruộng khoai lang, Lục Nam Châu bất cẩn vấp chân kéo theo Diệp Nhiên ngã xuống ruộng."

Shhhh," Lục Nam Châu che chở người trong ngực, "Không sao chứ?"

Diệp Nhiên lắc đầu, "Không sao."

"Ấy chết," sau lưng đột nhiên vang lên giọng nói hùng hổ của một ông lão, "Mấy đứa muốn hôn không thể về ruộng mình mà hôn hay sao?

Lỡ đè dập mầm khoai của ông thì làm sao bây giờ?!"

Lục Nam Châu, Diệp Nhiên: "......"
 
[Hoàn][Đm] Mối Tình Đầu Đòi Bao Nuôi
Chương 35: Không có bạn nào như vậy


Lục Nam Châu nghe giọng thì lập tức nhận ra người kia là ông Lý trồng khoai lang trong thôn.

Anh vội vàng kéo Diệp Nhiên dậy rồi ngượng ngùng nói: "Chú Lý, xin lỗi, cháu......"

"Tiểu Lục?"

Lúc này ông Lý mới nhận ra Lục Nam Châu, nhưng trời tối quá nên cũng không thấy rõ Diệp Nhiên bên cạnh anh là nam hay nữ, tiếp tục quở trách, "Hẹn hò sao không về nhà mình hả?

Trời tối thế này cũng không nhịn được nữa, gấp cái khỉ gì?"

"Không phải," Lục Nam Châu giải thích, "Cháu không có......"

"Thôi," ông Lý xua tay, "Chú biết trẻ tuổi nóng tính mà, mau về đi, đừng chà đạp mầm khoai của chú nữa."

Lục Nam Châu: "Cháu thật sự không có......"

Ông Lý ngán ngẩm lắc đầu, "Tuổi trẻ chẳng biết ngại ngùng là gì cả, thôi mau về nhà đi."

Lục Nam Châu không chen được câu nào nên đành phải kéo Diệp Nhiên đi.Anh vừa đi vừa sầu mi khổ kiểm ngoái đầu nhìn như đang lo lắng gì đó.Thấy bộ dạng này của anh, Diệp Nhiên thắc mắc: "Sao thế?"

"Cũng không có gì," Lục Nam Châu ủ rũ nói, "Chỉ là bình thường chú Lý hay tán gẫu với thím Trương và thím Lưu ở cổng thôn lắm."

Diệp Nhiên không hiểu --- Không được tán gẫu sao?"

Tôi sợ ông ấy hiểu lầm thôi," Lục Nam Châu rầu rĩ nói, "Nếu vậy ngày mai trong thôn......"

Diệp Nhiên: "Trong thôn làm sao?"

Lục Nam Châu muốn nói lại thôi, im lặng giây lát rồi tự trấn an mình: "Thôi bỏ đi, chắc tôi nghĩ nhiều rồi."

Có thể chú Lý chỉ lo cho mầm khoai thôi, anh nghĩ, đừng tự dọa mình.Nhưng sang hôm sau, cả thôn đều biết đêm hôm khuya khoắt Lục Nam Châu và người yêu lăn qua lăn lại trong ruộng khoai của ông Lý, lăn đến hơn nửa đêm làm dập quá trời mầm khoai, ngay cả mẹ Lục Nam Châu cũng nghe ai đó nói nên vội vã gọi điện về."

Con trai," mẹ Lục thảng thốt, "Con yêu đương kiểu gì mà lăn tới ruộng khoai của chú Lý luôn vậy?"

"Không phải, con không có," Lục Nam Châu oan ức nói, "Con chỉ bất cẩn bị té thôi!"

Mẹ Lục: "Vậy con có người yêu không?"

Lục Nam Châu nhìn thoáng qua Diệp Nhiên trên ghế salon, do dự nói: "Không có......"

"Không có mà đêm hôm khuya khoắt con tới ruộng chú Lý làm gì?"

Mẹ Lục lẩm bẩm, "Mai mốt mẹ làm sao nhờ người ta mai mối cho con nữa hả?"

Lục Nam Châu: "Vậy mẹ đừng nhờ nữa."

Mẹ Lục: "Con muốn sống hết đời với gà thật đấy à?!"

Lục Nam Châu lại nhìn Diệp Nhiên, "Mẹ đừng quan tâm, chuyện riêng của con, con sẽ......"

"Con sẽ làm gì?!"

Mẹ Lục cả giận nói, "Con sẽ hỏi con gái người ta muốn mua gà không à?!"

Lục Nam Châu: "......

Thì con vốn bán gà mà."

Mẹ Lục: "Người ta giới thiệu vợ cho con chứ đâu phải giới thiệu mối làm ăn, con thì hay rồi, câu nào cũng nhắc tới chuyện bán gà!"

"Con đã nói không cần rồi mà," Lục Nam Châu lẩm bẩm, "Tại mẹ cứ muốn tìm người giới thiệu cho con đấy chứ."

"Tại mẹ thấy con xụ mặt cả ngày," mẹ Lục nổi quạu, "Làm như ai mắc nợ con không bằng!"

Lục Nam Châu: "......"

Có sao?"

Mẹ chỉ nghĩ nếu con có người bầu bạn," mẹ Lục thở dài nói, "Biết đâu sẽ vui vẻ hơn thì sao?"

Lục Nam Châu nhất thời không biết nói gì, đành phải trả lời qua loa mấy câu rồi cúp điện thoại.Anh đi ra phòng khách, thấy Diệp Nhiên buồn buồn nhìn mình.Lục Nam Châu: "......

Sao thế?"

Diệp Nhiên đặt di động lên bàn, "Tiểu Trương nói cả thôn anh đang nói xấu em kìa."

Mí mắt Lục Nam Châu giật giật --- Thảm rồi, quên dặn Tiểu Trương đừng nói với cậu."

Bọn họ nói nhảm đấy," Lục Nam Châu gượng gạo nói, "Em đừng để ý bọn họ."

Diệp Nhiên: "Bọn họ nói em lăn từ ruộng bên này sang tận bên kia."

Mình làm sao lăn xa vậy chứ?Lục Nam Châu: "Ý họ nói...... người yêu của tôi chứ đâu biết là em."

Diệp Nhiên: "Anh còn có người yêu khác nữa à?"

Lục Nam Châu: "......

Không có."

"Nếu là thật thì cùng lắm chỉ mất mặt thôi," Diệp Nhiên lầm bầm, "Nhưng đây đâu phải là thật, em thiệt thòi quá đi mất."

Chứ mình không thiệt thòi sao?

Lục Nam Châu nghĩ, cái gì cũng chưa làm mà đã bị người ta nói thế, mình......

à nhầm, không phải, mình đâu muốn làm chứ!Anh yếu ớt nói: "Tôi sẽ giải thích với người trong thôn."

Diệp Nhiên: "Bọn họ có tin không?"

Lục Nam Châu: "......

Chắc sẽ tin thôi."

Đúng lúc này, điện thoại Diệp Nhiên để trên bàn đột nhiên rung lên.Cậu đưa tay cầm lấy, sơ ý ấn nhầm loa ngoài, vừa chạm vào thì nghe đầu dây bên kia vang lên một giọng cợt nhả, "Bé cưng, nhớ anh không hả?"

Lục Nam Châu, Diệp Nhiên: "......"

Lục Nam Châu giật lấy điện thoại rồi lạnh mặt nói: "Không nhớ, bye."

Sau đó lập tức cúp máy.Diệp Nhiên vô tội nhìn anh.Lục Nam Châu: "Người kia là ai?"

Diệp Nhiên: "Bạn bè thôi."

Lục Nam Châu: "Bạn mà gọi em là bé cưng à?!"

Diệp Nhiên chớp mắt, "Bạn không được gọi bé cưng sao?"

Lục Nam Châu: "......"

Dù sao tôi cũng chẳng có bạn nào như vậy hết!
 
[Hoàn][Đm] Mối Tình Đầu Đòi Bao Nuôi
Chương 36: Ông xã cậu dữ quá


Diệp Nhiên thấy Lục Nam Châu không vui thì đi tới hỏi: "Có phải anh ghen rồi không?"

Lục Nam Châu nghẹn họng, nhìn lảng đi chỗ khác nói: "Đâu có."

"À," Diệp Nhiên nói, "Vậy sau này em cũng gọi người ta là bé cưng nhé?"

Lục Nam Châu trừng mắt, "Không được!"

Em đã bao giờ gọi tôi vậy đâu!Diệp Nhiên: "Sao không được?"

"Ai cũng có thể gọi bé cưng à?!

Em đâu có......"

Lục Nam Châu im bặt rồi nuốt xuống câu còn lại, hơn nửa ngày không nói nên lời, chỉ thốt ra một câu, "Dù sao cũng không được."

"Lần nào anh cũng nói vậy hết," Diệp Nhiên nhìn anh, "Sao em phải nghe lời anh chứ?"

"Tôi......"

Lục Nam Châu siết chặt bàn tay buông thõng bên hông, chậm rãi nói, "Chẳng phải em nói chỉ có tôi mới được gọi em là...... bé cưng à."

Trước kia anh cũng hay gọi Diệp Nhiên là "bé cưng", thích thấy mặt cậu đỏ lên khi nghe câu này.Lúc đó Diệp Nhiên vẫn không quen lắm, nói chưa ai gọi mình như vậy cả, bảo Lục Nam Châu đừng gọi nữa.Nhưng Lục Nam Châu không chịu mà nhây với cậu: "Nhưng em là bé cưng của anh mà, sao anh không được gọi chứ?

Bé cưng......"

Diệp Nhiên bịt miệng anh lại, vành tai nóng lên, "Đừng nói nữa."

"Vậy em cũng gọi anh đi," Lục Nam Châu nắm tay cậu đang bịt miệng mình rồi dụ dỗ, "Gọi thì anh sẽ nghe lời em."

Mặt Diệp Nhiên càng nóng hơn, "Không muốn."

"Không muốn?"

Lục Nam Châu cố ý nói, "Vậy là muốn anh gọi chứ gì?

Bé cưng?"

Diệp Nhiên: "Không phải!"

Lục Nam Châu: "Sao không phải?

Em không chịu gọi thì chẳng phải là muốn anh gọi sao?"

"Em......"

Diệp Nhiên xoắn xuýt hơn nửa ngày, rốt cuộc lấy hết can đảm nhẹ giọng gọi, "Bé......"

Còn chưa dứt lời thì Lục Nam Châu đã ôm mặt cậu hôn lên.Sau khi hôn xong, cả người Diệp Nhiên đều mụ mẫm, cũng không nhớ lúc nãy mình định nói gì nữa.Nhưng năm năm trôi qua, cậu không còn nghe thấy Lục Nam Châu cười gọi mình một tiếng "bé cưng" trầm thấp dịu dàng như xưa nữa."

Lục Nam Châu," Diệp Nhiên vuốt ve điện thoại trong tay rồi hỏi, "Anh không muốn người khác gọi em như vậy đúng không?"

Lục Nam Châu rũ mắt im lặng."

Vậy sau này không cho ai gọi hết," Diệp Nhiên nói khẽ, "Chỉ cho mình anh gọi thôi được không?"

Lục Nam Châu im lặng hồi lâu, lâu đến nỗi Diệp Nhiên tưởng anh không trả lời mới nghe anh buồn buồn "ừ" một tiếng.Mắt Diệp Nhiên sáng lên, chưa kịp nói gì thì điện thoại trong tay lại reo lên.Lục Nam Châu cúi đầu nhìn, vẫn là số lúc nãy.Còn dám gọi nữa à?!

Lục Nam Châu sầm mặt, cứ nhớ đến tiếng "bé cưng" ngả ngớn kia thì cơn tức lại bốc lên đầu.Diệp Nhiên nhìn anh rụt rè hỏi: "Em nghe được không?"

Biết đâu lại có việc gì đó.Lục Nam Châu lạnh lùng nói: "Nghe đi."

Mình cũng phải nghe xem hắn nói gì mới được!Thế là Diệp Nhiên nhận điện thoại: "A lô......"

Sau đó nghe thấy bên kia hét lên: "Bé cưng, ông xã cậu dữ quá đi mất!"

Lục Nam Châu: "......"

Diệp Nhiên nhìn Lục Nam Châu rồi nói vào điện thoại: "Mai mốt đừng gọi tớ vậy nữa, anh ấy không vui đâu."

Lục Nam Châu bỗng nhiên lúng túng, vội vàng nhìn sang chỗ khác nói: "Tôi đi nấu cơm đây."

Anh quay lưng vào bếp, đi chưa được hai bước đã nghe đầu dây bên kia càm ràm: "Ông xã cậu là lu giấm thành tinh hay sao thế?!"

Lục Nam Châu suýt đụng đầu vào cửa bếp.Anh cũng không biết Diệp Nhiên hàn huyên chuyện gì với người kia, chỉ là giọng càng lúc càng nhỏ nên cái gì anh cũng không nghe được.Nói gì đó?

Lục Nam Châu bất mãn nghĩ, sao nói lâu quá vậy?Anh đang lơ đãng xào rau thì bất thình lình bị người ôm chầm từ phía sau, nghe thấy Diệp Nhiên nói: "Hình như rau cháy rồi kìa."

Lục Nam Châu vội vàng tắt bếp rồi làm như thuận miệng hỏi: "Nói xong rồi à?"

Diệp Nhiên gật đầu: "Cậu ấy hứa sau này không gọi em là bé cưng nữa."

Lục Nam Châu khô khan "ừ" một tiếng.Diệp Nhiên: "Vậy còn anh?"

Lục Nam Châu sững sờ, "Gì cơ?"

Diệp Nhiên áp mặt vào lưng anh, "Chẳng phải em nói sau này chỉ cho một mình anh gọi sao?"

Lục Nam Châu: "......"

Lục Nam Châu đảo rau trong chảo, ấp úng nói: "Đâu, đâu có nói là bây giờ."

Diệp Nhiên: "Thế khi nào mới gọi?"

Lục Nam Châu: "Không biết."

Diệp Nhiên càng ôm chặt hơn rồi thấp giọng nói: "Vậy đừng bắt em chờ lâu quá được không?"

Lục Nam Châu im lặng một hồi, bỗng nhiên quay người lại.Diệp Nhiên ngẩng đầu nhìn anh, "Lục Nam Châu......"

Lục Nam Châu đưa tay vò nhẹ tóc cậu rồi nói: "Ăn cơm thôi."

Sau đó đi ra ngoài.Diệp Nhiên ngơ ngác vuốt mái tóc rối bời --- Vậy là sao?Vì rau xào cháy nên trên bàn ăn không có rau xanh mơn mởn như mọi hôm.

Diệp Nhiên vui đến nỗi ăn thêm nửa bát cơm, thậm chí còn nghĩ hay là ôm thêm mấy lần đi, bớt được bữa nào hay bữa đó.Chẳng bao lâu sau, việc buôn bán ở trại gà có vẻ khả quan hơn.

Tuy mất vài mối cũ nhưng có mấy quán cơm mới tìm tới, nói là bạn giới thiệu, còn bạn nào thì lại không nói.Lục Nam Châu thấy hơi lạ nhưng bán vẫn phải bán, gà nhiều như vậy cũng đâu thể nuôi mãi không bán được.Tiểu Trương cũng rất lạ, trước đây luôn cần cù chăm chỉ cho gà ăn, còn bây giờ vừa cho gà ăn vừa mơ màng cười ngây ngô.Lục Nam Châu sợ hắn trúng tà nên quan tâm hỏi: "Cậu không sao đấy chứ?"

Tiểu Trương cười tít mắt, không đầu không đuôi nói: "Hả, sao anh biết A Nịnh hôn em?"

Lục Nam Châu: "......"

Có người hôn thì ngon lắm sao?!

Ai mà không có người hôn chứ?!
 
[Hoàn][Đm] Mối Tình Đầu Đòi Bao Nuôi
Chương 37: Có thể đổi hai phút


Diệp Nhiên ôm gà con chạy về thì nghe Lục Nam Châu và Tiểu Trương la lối om sòm, chẳng biết đang cãi cọ gì nữa.

Thấy cậu về, Lục Nam Châu lập tức im bặt rồi lẳng lặng quay đi cho gà ăn.Diệp Nhiên thả gà con vào bầy, tò mò hỏi: "Hai người đang nói gì thế?"

Tiểu Trương: "Lục ca nói mình cũng hôn......"

"Hôn gì mà hôn?!"

Lục Nam Châu cuống quýt ngắt lời hắn, "Chẳng phải Phương Nịnh hôn cậu một cái sao?"

Tiểu Trương thẹn thùng cười ngốc: "Hôn hai cái lận."

Diệp Nhiên cũng cười hỏi: "Hai người hẹn hò rồi à?"

Tiểu Trương ngượng ngùng gật đầu."

Thằng nhóc cậu cũng nhanh tay đấy," Lục Nam Châu nói, "Nghe nói người ta sắp đi xem mắt nên tỏ tình chứ gì?"

Tiểu Trương sững sờ, "Tỏ tình?"

Lục Nam Châu: "Sao, cậu chưa tỏ tình à?"

Tiểu Trương ngây ngốc đáp: "Chưa ạ."

Lục Nam Châu: "Vậy sao hai người hẹn hò rồi?"

"Hôm đó A Nịnh đi xem mắt," Tiểu Trương nói, "Thằng kia mới nói hai câu đã động tay động chân với A Nịnh......"

Vốn dĩ Tiểu Trương nấp ngoài cửa, thấy tình huống này thì tức giận xông vào đấm tên kia một cú sưng mặt.Tên kia lập tức nổi trận lôi đình nhưng đánh không lại Tiểu Trương nên đành phải hùng hổ bỏ đi.Phương Nịnh hỏi Tiểu Trương tới đó làm gì?Tiểu Trương nói sợ cô bị người ta bắt nạt.Phương Nịnh: Sao anh ta lại bắt nạt em chứ?Tiểu Trương: Hắn sờ soạng em còn gì!

Còn muốn hôn em nữa!Phương Nịnh: Vậy sao anh tức giận thế?Anh......

Tiểu Trương ấp úng, anh chỉ......"

Sau đó A Nịnh đột nhiên hôn em một cái," Tiểu Trương đỏ mặt nói, "Không phải hôn chính là hẹn hò sao?"

Diệp Nhiên nhìn Lục Nam Châu rồi nói: "Cũng chưa chắc đâu."

Có người chia tay rồi vẫn hôn mà."

Không hẹn hò vẫn hôn được sao?!"

Tiểu Trương giật mình, "Thế có khác gì trai đểu đâu?!"

Lục Nam Châu: "......"

"Cậu còn chưa tỏ tình mà!"

Lục Nam Châu bất mãn nói, "Cậu cũng đểu vậy!"

Tiểu Trương bừng tỉnh đại ngộ, "Vậy giờ em sẽ đi tìm A Nịnh!"

Hắn nhìn Lục Nam Châu lom lom, "Lục ca, cho em nghỉ thêm nửa ngày nhé?"

Lục Nam Châu bất đắc dĩ xua tay, "Đi mau đi mau."

"Cảm ơn Lục ca!"

Tiểu Trương vui vẻ chạy đi.Diệp Nhiên nhìn hắn chạy xa rồi lại quay đầu nhìn Lục Nam Châu: "Lúc nãy cậu ấy nói anh cũng hôn à?

Hôn gì thế?"

Lục Nam Châu khẽ giật mình, mất tự nhiên nói: "Không có gì......

Hắn bị người ta hôn ngốc thôi."

Diệp Nhiên: "Em cũng hôn anh nhiều lần mà sao anh không ngốc?"

"Đâu ra nhiều lần?"

Lục Nam Châu thốt lên, "Mấy ngày nay em đều không hôn......"

Anh im bặt rồi lắp bắp nói: "Không phải, tôi......"

Đáy mắt Diệp Nhiên hiện lên ý cười, xích lại gần hỏi: "Anh muốn hôn à?"

Hơi thở ấm áp phả vào tai Lục Nam Châu hơi ngứa.

Anh né tránh rồi nói: "Đâu có."

Diệp Nhiên: "Thật không?"

Lục Nam Châu nhìn lảng sang chỗ khác rồi quay người định đi, "Chưa bắt gà cho quán cơm nữa, tôi đi bắt gà đây."

Diệp Nhiên kéo áo anh nói khẽ: "Vậy hôm nay ôm năm phút đổi thành hôn hai phút được không?"

Lục Nam Châu: "......

Không phải một phút à?

" Sao còn lên giá nữa?Diệp Nhiên: "Một phút là tương đương ôm bốn phút."

Lục Nam Châu: "Vậy hai phút tương đương với tám phút chứ."

Sao chỉ có năm phút vậy?Diệp Nhiên nhếch miệng nói: "Cùng lắm thì em bắt thêm cho anh mấy con gà vậy."

Chẳng biết Lục Nam Châu nghĩ đến chuyện gì mà vành tai chợt đỏ lên.

Anh ho một tiếng rồi nói: "Vậy bắt hai chục con đi."

"Nhiều quá vậy?"

Diệp Nhiên kéo áo anh, "Năm con được không?"

Lục Nam Châu nheo mắt --- Cái này giảm nhiều quá rồi đấy?Anh im lặng một lát rồi nói: "Không được bỏ tiền thuê Tiểu Trương bắt đâu đấy."

Diệp Nhiên: "......

Ừm."

Diệp Nhiên vẫn không biết bắt gà, đuổi theo lũ gà chạy hơn nửa ngày nhưng một con cũng không túm được, trái lại làm mình mệt mỏi thở hồng hộc.Lục Nam Châu vừa bắt gà vừa cười trêu cậu: "Con kia chạy chậm kìa, bắt đi......

Con này không dữ nè, bắt đi......"

Cuối cùng Diệp Nhiên bắt mệt, lắc đầu nói: "Không bắt nữa đâu."

Sao lại không bắt?

Một ý nghĩ thoáng chốc hiện lên trong đầu Lục Nam Châu --- Vậy còn hôn nữa không?Phi, nghĩ gì thế?!

Mình cũng đâu muốn hôn lắm!Anh vờ như không thèm để ý, thuận miệng nói: "Lâu quá, thôi bớt lại mấy con đi."

Diệp Nhiên: "Bắt mấy con?"

Lục Nam Châu: "Hai con đi."

Diệp Nhiên: "Nhưng một con em cũng không bắt được."

Lục Nam Châu: "......"

Một con cũng không bắt được à?Đúng lúc này, điện thoại trong túi Diệp Nhiên lại rung lên.Cậu nhìn thoáng qua rồi bảo Lục Nam Châu: "Em đi nghe điện thoại đã."

Sau đó lập tức đi ra ngoài.Lục Nam Châu: Tôi thấy rồi nhé!

Lại là điện thoại của tên gọi em bé cưng chứ gì!"

A lô?"

Diệp Nhiên vừa nhận điện thoại thì nghe thấy Lâm Nhược hỏi: "Sao thở hồng hộc vậy?

Ông xã đang chịch cậu à?"

Mặt Diệp Nhiên nóng lên, "Không phải!

Tại tớ bắt gà thôi."

Lâm Nhược: "Í ~"Diệp Nhiên: "......

Gà thật mà."

Gà để nấu canh ấy.
 
[Hoàn][Đm] Mối Tình Đầu Đòi Bao Nuôi
Chương 38: Hôm nay chưa bắt được gà


Lâm Nhược nghe xong lập tức nổi quạu, "Cậu bị sao vậy?

Bắt gà cái gì, ông xã cậu đâu?"

Diệp Nhiên: "Anh ấy cũng đang bắt gà."

Lâm Nhược: "......"

"Không phải," Lâm Nhược sốt ruột nói, "Hai người ngoại trừ bắt gà không làm gì khác nữa sao?"

Diệp Nhiên lí nhí: "Có hôn nữa."

"Chỉ hôn thôi à?!"

Lâm Nhược kinh ngạc, "Lâu như vậy mà cậu vẫn chưa ngủ với người ta sao?!"

Diệp Nhiên làu bàu, "Tại anh ấy không chịu......

Tớ......"

"Anh ta không chịu ngủ với cậu mà cậu không biết đè anh ta à?"

Lâm Nhược chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói, "Uổng công tớ dạy cậu nhiều như vậy, là ai đòi theo đuổi đàn ông hả?"

Diệp Nhiên: "Thì đang theo đuổi còn gì......"

"Đuổi hai tháng mà chỉ mới hôn nhau," Lâm Nhược cả giận, "Còn một tháng nữa thôi đó, cậu định hôn thêm mấy lần rồi về nhà à?"

Diệp Nhiên rầu rĩ nói: "Tớ đâu có mạnh bằng anh ấy, chẳng lẽ tớ hiếp anh ấy được sao?"

"Hiếp cái gì?"

Lâm Nhược chém đinh chặt sắt nói, "Trong lòng anh ta mừng tới nỗi đốt pháo ấy chứ!"

Diệp Nhiên: "......

Thật sao?"

"Gọi cậu một tiếng bé cưng cũng đủ làm anh ta biến thành lu giấm thành tinh," Lâm Nhược nói, "Cậu tưởng anh ta không muốn ôm cậu lật qua lật lại thế này thế kia sao?

Cần gì cậu phải mạnh hơn anh ta, anh ta chỉ ước cậu tự mình động thôi, đến lúc đó cậu có muốn chạy cũng không thoát đâu!"

Diệp Nhiên tò mò hỏi: "Sao cậu...... rành quá vậy?"

Lâm Nhược nghẹn họng, nói qua loa: "Mấy tên đàn ông chó này tớ còn không biết hay sao?"

Diệp Nhiên: "Cậu cũng là đàn ông mà."

Sao tự chửi mình luôn thế?Đúng lúc này, bên cạnh Lâm Nhược đột nhiên có người cười khẩy rồi trầm giọng nói: "Đàn ông chó?

Nói ai thế?"

Lâm Nhược giật nảy mình, vội vàng bảo Diệp Nhiên: "Không nói nữa, bye."

Sau đó vội vàng cúp máy.Sao lạ thế?

Diệp Nhiên buồn bực nghĩ, người đàn ông lúc nãy là ai?

Lâm Nhược hẹn hò rồi à?Cậu đang định quay lại bắt gà thì thấy Lục Nam Châu chất gà lên xe như sắp đi giao hàng.Diệp Nhiên đi tới, "Anh bắt xong rồi à?"

Lục Nam Châu "ừ" một tiếng rồi nói: "Em ở đây đợi đi, giao xong tôi về ngay."

Diệp Nhiên ngoan ngoãn đáp lại, tiếp tục cò kè mặc cả: "Gà khó bắt quá à, bắt một con thôi được không?"

Lục Nam Châu lên xe, gật đầu nói trong tiếng động cơ ù ù: "Không được ít hơn đâu đấy."

Ít hơn thì chẳng có gì để bắt nữa.Một con chắc sẽ bắt được nhỉ?

Diệp Nhiên nhìn theo xe Lục Nam Châu chạy xa rồi lại quay đầu nhìn bầy gà cục ta cục tác gần đó --- Chắc vậy.Hai tiếng sau, Diệp Nhiên chỉ bắt được mấy cọng lông gà: "......"

Hôm nay e là không được hôn rồi.Khi Lục Nam Châu về thì trời âm u xám xịt, chỉ chốc lát sau, mưa đổ xuống như trút.Anh lái xe ngang qua cổng thôn, trong tiếng mưa ào ào loáng thoáng nghe thấy gì đó.

Nhưng mưa to quá nên anh cũng không để ý mà chạy thẳng về trại gà.Tiểu Trương đã về, đang cười ngây ngô trong chòi trú mưa.Lục Nam Châu đi tới, "Cậu và Phương Nịnh thành đôi rồi à?"

Tiểu Trương ngượng ngùng gật đầu."

Ngốc xít."

Lục Nam Châu cười, thấy Diệp Nhiên không có ở đây nên thắc mắc, "Diệp Nhiên đâu?"

Lúc này Tiểu Trương mới phát hiện Diệp Nhiên không về chung với anh."

Anh ấy ra cổng thôn chờ anh mà," Tiểu Trương đáp, "Anh không thấy anh ấy sao?"

Lục Nam Châu giật mình, "Mưa to như vậy sao cậu ấy lại chạy ra đó?!"

Tiểu Trương nói: "Lúc anh ấy đi vẫn chưa mưa đâu, nói không bắt được gà nên muốn ra đó chờ anh."

Lục Nam Châu sực nhớ khi chạy ngang cổng thôn có nghe thấy tiếng gọi mơ hồ --- Là Diệp Nhiên gọi anh sao?"

Thế cậu ấy không mang theo dù à?!"

Tiểu Trương lắc đầu: "Lúc đó thời tiết còn đẹp lắm, ai ngờ đột nhiên đổ mưa."

Hắn chưa kịp nói hết thì Lục Nam Châu đã lao ra cửa lái xe đi.Tiểu Trương: "......"

Anh cũng có mang dù đâu.

Khi Lục Nam Châu đến cổng thôn, mưa càng to hơn.Anh hạ cửa xe xuống nhìn quanh một vòng nhưng không thấy Diệp Nhiên.Đi đâu rồi?

Anh lấy điện thoại ra gọi cho Diệp Nhiên, đầu dây bên kia vang lên câu "Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được."

Đang yên đang lành sao lại khóa máy?

Anh càng nghĩ càng bất an, đang định gọi tiếp thì Tiểu Trương gọi tới."

Lục ca," anh nghe Tiểu Trương sốt ruột nói, "Các anh không sao chứ?

Em nghe thím Trương nói cổng thôn có tai nạn đó!"

Lục Nam Châu bàng hoàng, tai nạn......

Bỗng nhiên anh không nghe thấy gì nữa, chỉ còn hai chữ này văng vẳng bên tai.Anh đột ngột mở cửa xe, bóng dáng cao lớn đứng trong cơn mưa tầm tã, toàn thân ướt sũng.Anh hoảng loạn nhìn quanh, "Diệp Nhiên!"

Nước mưa thi nhau rơi xuống mặt anh."

Diệp Nhiên!

Nhiên Nhiên!

Nhiên Nhiên......"

"Lục Nam Châu!"

Một tiếng gọi quen thuộc chợt vọng vào tai, Lục Nam Châu quay đầu thấy Diệp Nhiên ướt sũng chạy tới."

Sao đứng đây dầm mưa thế?"

Diệp Nhiên lau nước mưa trên mặt anh, "Mau vào xe đi......"

Còn chưa dứt lời thì Lục Nam Châu đã bất ngờ ôm chầm người trước mắt."

Lục Nam Châu?"

Diệp Nhiên gọi anh, Lục Nam Châu càng ôm chặt hơn nữa, vùi mặt vào cổ cậu, nước mưa trên mặt chảy xuống cổ rơi vào dưới áo.Tiếng sét rền vang trên không trung, mưa to trắng trời."

Lúc anh về em có thấy mà," Diệp Nhiên ngồi bên giường để Lục Nam Châu lau tóc cho mình, "Em gọi mấy lần nhưng hình như anh không nghe nên chạy thẳng luôn."

Họ đã về nhà thay đồ, mái nhà ngăn cách mưa gió bên ngoài.Lục Nam Châu vuốt mái tóc mềm dưới lòng bàn tay rồi trầm giọng hỏi: "Tai nạn là sao?"

"Tai nạn?"

Diệp Nhiên khó hiểu, "Tai nạn gì cơ?"

Lục Nam Châu: "Tiểu Trương nói ở cổng thôn xảy ra tai nạn, anh cứ tưởng......"

"Không có đâu," Diệp Nhiên nghĩ ngợi, "Nhưng có chiếc xe chạy văng nước đầy người em nên em nấp sau căn nhà ở cổng thôn."

Diệp Nhiên ngước nhìn Lục Nam Châu, "Bởi vậy lúc anh tới em mới không thấy."

Lục Nam Châu im lặng một lát rồi lại hỏi: "Sao khóa điện thoại vậy?"

"Hết pin rồi," Diệp Nhiên nói khẽ, "Vốn dĩ còn chút xíu nhưng anh về trễ quá, chờ một hồi cạn pin luôn."

Lục Nam Châu rũ mắt hồi lâu không nói gì."

Lục Nam Châu?"

Lục Nam Châu đột nhiên nâng mặt cậu lên hôn đắm đuối."

Ưm......"

Diệp Nhiên túm vạt áo trước ngực anh, trong hơi thở ấm áp càng túm càng chặt, tựa như hơi thở cũng không xuyên qua được.Ngoài trời mưa rơi xuống mái ngói lộp độp.Hồi lâu sau môi cậu mới được thả ra, Diệp Nhiên mơ màng nhìn Lục Nam Châu: "Nhưng hôm nay em chưa bắt được gà......

Ưm......"

Lục Nam Châu lại cắn đôi môi ướt át của cậu.
 
Back
Top Bottom