Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Hoàn][Đm] Mối Tình Đầu Đòi Bao Nuôi

[Hoàn][Đm] Mối Tình Đầu Đòi Bao Nuôi
Chương 9: Ăn cơm với bạn trai



 
[Hoàn][Đm] Mối Tình Đầu Đòi Bao Nuôi
Chương 10: Chỉ có một mình thôi à


"Bạn trai gì hả?!"

Lục Nam Châu chối phắt, "Tôi đâu có bạn trai!"

Diệp Nhiên cúi đầu ăn canh, lầu bầu nói: "Vậy anh rút lại rồi đổi thành bạn trai cũ đi."

Lục Nam Châu: "......"

Chẳng phải càng kỳ quái hơn sao?Anh còn chưa nghĩ xong có nên rút lại không thì thấy khung chat đột ngột hiện ra hai chữ: Quả nhiên!Lục Nam Châu sửng sốt, chưa kịp phản ứng thì tin nhắn kia đã bị rút lại.Vậy là có ý gì?

Anh chẳng hiểu ra làm sao, Phương Nịnh lại nhắn tin sang.Phương Nịnh: "Không sao, đi ăn chung cũng được mà."

Phương Nịnh: "Bạn trai anh sẽ không để ý chứ?"

Lục Nam Châu: "......"

Lục Nam Châu chợt hoài nghi mình tính sai rồi, đây không phải đối tượng hẹn hò mẹ anh nói sao?Sao nghe nói anh có bạn trai chẳng những không block anh mà còn muốn ăn cơm chung với cả hai nữa?Anh nghĩ ngợi rồi ướm hỏi: "Cô là...... dì Trần giới thiệu đúng không?"

Phương Nịnh: "Vâng."

Lục Nam Châu càng mờ mịt hơn --- Thế thì phải mắng mình xối xả mới đúng chứ?Phương Nịnh: Sao thế?

Không tiện đi chung à?Phương Nịnh: Hay là bạn trai anh giận rồi?Lục Nam Châu vô thức ngẩng lên nhìn Diệp Nhiên đang chăm chỉ gặm bắp.Giận gì mà giận?

Lục Nam Châu nghĩ thầm, bọn tôi chia tay rồi.Thế là anh trả lời: "Tôi chẳng có quan hệ gì với cậu ấy cả."

Phương Nịnh gửi sang một dấu chấm hỏi rồi lại nói: "Các anh cãi nhau à?"

Không phải cãi nhau......

Lục Nam Châu gõ chữ nửa chừng mới nhớ ra mình và Phương Nịnh không hề quen biết, nói nhiều thế làm gì?Anh đang định tìm đại một cái cớ thì nghe Diệp Nhiên rầu rĩ nói: "Hai người nói chuyện vui quá ha?"

Lục Nam Châu: "......"

"Đúng vậy," Lục Nam Châu không mặn không nhạt nói, "Người ta còn đòi ăn cơm với cậu nữa kìa."

"Ăn cơm?"

Diệp Nhiên cũng mờ mịt, "Cô ấy...... không mắng anh à?"

Lục Nam Châu: "Không có."

Diệp Nhiên không tin nên muốn lấy điện thoại của anh, "Cho em xem nào."

"Xem gì mà xem?"

Lục Nam Châu giấu di động ra sau lưng, "Cậu muốn đi thật à?"

Diệp Nhiên: "Tại em hơi tò mò......"

"Vậy cũng không được đi!"

Lục Nam Châu gắt gỏng, "Tôi nuôi cậu ở đây để gặp gái à?

Cho gà ăn xong chưa?

Không có gì làm thì bắt gà đi!"

Diệp Nhiên yên lặng cúi đầu ăn cơm --- Sao ngày nào cũng phải bắt gà thế?Lục Nam Châu uống một hớp canh trong chén, sau đó trả lời Phương Nịnh: "Xin lỗi, vì chưa giải thích với mẹ tôi nên gây phiền toái cho cô rồi."

Phương Nịnh: "Không sao, khi nào có dịp ăn chung một bữa nhé."

Cô gái này tốt tính thật, Lục Nam Châu nghĩ.Một giây sau, Phương Nịnh hỏi: "Vậy anh có muốn mua mấy con vịt không?"

"Đang có khuyến mãi nên được giảm giá đấy."

Lục Nam Châu: "......

Được thôi."

Cơm nước xong, Diệp Nhiên đòi đi rửa chén nhưng lại bị Lục Nam Châu đuổi ra ngoài."

Rửa gì mà rửa?"

Lục Nam Châu giành lấy chén nói, "Tránh sang một bên đi, đừng có làm bể chén của tôi."

Diệp Nhiên ngoan ngoãn đi ra bếp.Rửa chén xong, Lục Nam Châu vừa ra ngoài thì bất thình lình bị Diệp Nhiên đút cho một miếng bánh kem.Diệp Nhiên: "Ngọt không?"

Lục Nam Châu kéo căng cơ mặt, hơn nửa ngày sau mới thốt ra một câu, "Không ngọt."

"Không thể nào," Diệp Nhiên ăn một miếng rồi nhìn anh nói, "Hay anh nếm lại thử xem?

Ngọt mà, nhiều dâu lắm."

"Không cần," Lục Nam Châu bỏ đi, "Tôi không thích đồ ngọt."

Diệp Nhiên: "Nhưng trước kia anh nói thích ăn dâu mà.

Chẳng lẽ dâu không ngọt sao?"

Lục Nam Châu: "......

Giờ hết thích rồi!"

Diệp Nhiên: "Vậy giờ anh thích ăn gì?"

Lục Nam Châu: "Không biết."

Diệp Nhiên tròn xoe mắt, đột nhiên gọi: "Lục ca."

Lục Nam Châu vấp chân suýt va vào bàn, "Gọi, gọi bậy gì đấy?"

Diệp Nhiên: "Không được sao?

Nhưng Tiểu Trương cũng gọi anh vậy mà?"

Lục Nam Châu: "Cậu có phải Tiểu Trương đâu."

Diệp Nhiên: "Vậy em gọi anh là gì đây?"

Lục Nam Châu: "......"

Chẳng phải cậu toàn gọi cả họ lẫn tên tôi à?"

Thật ra," Diệp Nhiên nói tiếp, "Em cũng không muốn gọi giống Tiểu Trương đâu."

Cậu ngước mắt nhìn Lục Nam Châu: "Em muốn......"

"Gọi ông chủ đi," cậu còn chưa nói hết thì Lục Nam Châu đã ngắt lời, "Chẳng phải giờ cậu đang làm công cho tôi à?

Vậy cứ gọi ông chủ đi."

Diệp Nhiên: "......"

Thế là buổi chiều sau khi về trại gà, Diệp Nhiên buồn bực ngồi xổm trong chòi hóng mát, cứ thấy Lục Nam Châu thì lại gọi "ông chủ".Lục Nam Châu: "......"

Cũng không cần phải vậy đâu.Tiểu Trương càng run sợ hơn --- Bạn trai cũ của Lục ca gọi anh là ông chủ, chẳng lẽ sắp đến đây làm việc thật sao?

Vậy mình còn được ở lại nữa không?Hắn càng thêm siêng năng, thấy Lục Nam Châu định lên trấn giao gà thì vội vàng giành việc: "Lục ca, để em đi cho, em đi là được rồi!"

Nói xong lập tức cướp chìa khóa xe bỏ chạy.Lục Nam Châu: "......"

Sao người nào cũng kỳ quái thế nhỉ?Chẳng bao lâu sau, ngoài cửa vang lên tiếng xe điện.Diệp Nhiên tò mò đi ra xem, trông thấy một cô gái tóc dài thanh tú xách theo mấy con vịt."

Chào anh," cô gái cười nói, "Em tìm Lục Nam Châu."

Diệp Nhiên nhìn lũ vịt rồi lại nhìn cô gái, chợt bừng tỉnh đại ngộ --- Chắc hẳn đây là đối tượng hẹn hò nuôi vịt của Lục Nam Châu, Phương Nịnh.Diệp Nhiên nói dối không hề chớp mắt: "Anh ấy không có ở đây."

"Không có à," Phương Nịnh nhìn vào cửa, "Vậy ở đây chỉ có mình anh thôi sao?"

Diệp Nhiên gật đầu.Phương Nịnh tỏ vẻ thất vọng, "Vậy chừng nào họ mới về?"

Diệp Nhiên không hiểu lắm, họ?

Không phải Lục Nam Châu sao?"

Cô......"

"Gà đánh nhau mà cậu cũng không biết can nữa à?"

Đúng lúc này, trong cửa vọng ra tiếng Lục Nam Châu, "Người đâu rồi?

Diệp Nhiên?"

Diệp Nhiên: "......"

Phương Nịnh lộ vẻ ngờ vực, "Không phải anh nói chỉ có mình anh thôi à?"

Diệp Nhiên: "Chẳng biết nữa......

ở đâu ra ấy nhỉ."
 
[Hoàn][Đm] Mối Tình Đầu Đòi Bao Nuôi
Chương 11: Hay là đổi mấy con gà


Lục Nam Châu vừa đi ra thì thấy hai người ngoài cửa đồng loạt nhìn mình.

"Sao......

Sao thế?"

"Ông chủ Lục đúng không?"

Phương Nịnh xách vịt đi tới cười nói, "Em là Phương Nịnh, đến giao vịt ạ."

Lục Nam Châu cũng không ngờ cô tới nhanh vậy, lại còn đến thẳng trại gà nữa.Anh lúng túng nhận lấy vịt, "Cảm ơn, lát nữa tôi sẽ chuyển tiền cho cô."

"Không cần đâu," Phương Nịnh xua tay rồi nháy mắt với Diệp Nhiên bên cạnh, "Cứ xem như quà gặp mặt em tặng chị dâu đi."

Diệp Nhiên: "......"

Lục Nam Châu sửng sốt một hồi mới phản ứng được cô nói chị dâu là có ý gì, "Không phải, cậu ấy......"

Không phải à?

Phương Nịnh thầm thắc mắc, vậy sao lúc nãy lại ghen?

Còn gạt mình nói người không có ở đây nữa chứ.Lục Nam Châu ngập ngừng nửa ngày cũng chẳng biết nói thế nào, đành phải lấy điện thoại ra: "Để tôi chuyển tiền trả cô."

"Thôi khỏi," Diệp Nhiên chợt nói, "Để em trả cho."

Lông mày Lục Nam Châu giật giật, "Trả gì mà trả?

Cậu có tiền không?"

Diệp Nhiên: "Vậy anh phát lương cho em trước đi."

Lục Nam Châu: "Chưa làm đủ ngày đã đòi lương rồi à?"

Diệp Nhiên: "Không được sao?"

Lục Nam Châu: "......

Đương nhiên không được rồi!"

Còn nữa, đây là vịt tôi mua mà cậu trả làm gì?Phương Nịnh nhìn Diệp Nhiên rồi lại nhìn Lục Nam Châu, lanh trí nói: "Hay là đưa em mấy con gà nhé?"

Lục Nam Châu nghĩ cũng được, "Vậy cô vào ngồi một lát đi, để tôi ra sau bắt mấy con."

Phương Nịnh gật đầu rồi theo Diệp Nhiên đến chòi hóng mát ngồi chờ.Diệp Nhiên rót cho cô chén trà, thấy thỉnh thoảng cô lại nhìn quanh như đang tìm ai đó.Chẳng lẽ tìm Lục Nam Châu đang bắt gà?Thế là cậu nói: "Lục Nam Châu sẽ quay lại ngay thôi."

"Hả?"

Phương Nịnh nhất thời chưa định thần lại, ngẩn người giây lát mới nói: "Không sao, cũng đâu cần gấp."

Cô bưng chén trà nóng trên bàn lên, do dự một lát rồi hỏi: "Chỗ các anh...... không còn ai khác sao?"

Người khác?

Diệp Nhiên sực nhớ lúc nãy ở cổng Phương Nịnh hỏi chừng nào họ mới về?Họ?

Chẳng lẽ người cô muốn tìm không chỉ mình Lục Nam Châu sao?Vậy còn người nào nữa?

Diệp Nhiên nghĩ ngợi: "Còn một người tên Tiểu Trương nữa."

Hai mắt Phương Nịnh sáng lên, "Anh ấy đâu rồi ạ?"

Diệp Nhiên: "Cậu ấy không có ở đây."

Phương Nịnh nhìn cậu với vẻ mặt phức tạp --- Anh lại nói dối chứ gì?Diệp Nhiên: "......Cậu ấy lên trấn giao gà rồi."

Lần này thật sự không lừa cô đâu.Phương Nịnh hơi hụt hẫng, "Vậy sao......"

Diệp Nhiên hiếu kỳ hỏi: "Cô quen Tiểu Trương à?"

Phương Nịnh đỏ mặt nói: "Anh ấy nợ tiền em."

Đến đòi nợ sao?

Diệp Nhiên nghĩ hèn gì Tiểu Trương thiếu tiền như vậy."

Cậu ấy nợ cô nhiều lắm à?"

"Đâu có," Phương Nịnh nói, "Tại lần trước ăn bún cay thập cẩm chưa trả tiền cho em thôi, ba mươi sáu tệ rưỡi."

Diệp Nhiên: "......"

"Vậy," Diệp Nhiên mơ hồ đoán ra gì đó, "Không phải cô đến...... xem mắt Lục Nam Châu à?"

"Không phải đâu," Phương Nịnh cười nói, "Anh ấy có anh rồi còn xem mắt gì nữa?

Chỉ muốn làm quen để sau này tiện mua gà mua vịt thôi."

"Nhưng anh yên tâm," cô lại nói thêm, "Em sẽ không nói ra chuyện các anh đâu."

Anh ấy muốn chia tay tôi rồi, Diệp Nhiên chua xót nghĩ thầm, có gì để nói nữa chứ.Phương Nịnh thấy cậu mặt ủ mày chau thì buột miệng hỏi: "Các anh cãi nhau à?"

Diệp Nhiên lắc đầu, "Không phải."

"Không phải cãi nhau sao?"

Phương Nịnh an ủi cậu: "Không sao, anh cứ dỗ anh ấy là được rồi.

Em nghe nói trước đây nhiều người muốn giới thiệu bạn gái cho anh ấy lắm nhưng anh ấy không chịu."

Cô quả quyết: "Nhất định là anh ấy thích anh lắm đó."

Diệp Nhiên im lặng một hồi mới nói: "Hình như cô...... không ngạc nhiên chút nào nhỉ?"

Chẳng lẽ từ lâu đã biết Lục Nam Châu thích nam rồi sao?"

Em đoán thôi," Phương Nịnh cười nói, "Nhiều cô gái như vậy mà một người anh ấy cũng không gặp, hoặc là đã thích ai đó, hoặc là...... không thích phụ nữ."

Kết quả cả hai đều đoán đúng!Diệp Nhiên quay đầu nhìn Lục Nam Châu đang bắt gà phía xa --- Nhưng giờ anh ấy có còn thích mình không?Chẳng bao lâu sau, Lục Nam Châu xách mấy con gà quay lại.Phương Nịnh lưu luyến không rời đứng dậy nói: "Vậy em về trước đây."

Lục Nam Châu xách gà ra ngoài cột vào xe điện cho cô.Thấy Phương Nịnh rầu rĩ không vui, Diệp Nhiên suy nghĩ một lát rồi nhắn tin cho Tiểu Trương --- Cậu về chưa?Tin nhắn vừa gửi đi thì tiếng xe vang lên.Cậu quay đầu thấy Tiểu Trương lái xe về.Phương Nịnh vui ra mặt nhưng lại vội vàng kìm nén cảm xúc, leo lên xe điện như muốn đi.Tiểu Trương xuống xe, thấy Phương Nịnh thì giật mình hỏi: "A Nịnh?

Sao em lại ở đây?"

"Em tới giao vịt cho ông chủ Lục," Phương Nịnh thản nhiên nói, "Em phải về rồi."

Tiểu Trương ngây ngốc gật đầu, "Vậy em đi chậm một chút nhé."

Phương Nịnh: "......"

Phương Nịnh tức chết, đi thì đi!

Nói xong cô lái xe điện xình xịch đi thẳng không thèm quay đầu lại.Tiểu Trương chẳng hiểu ra sao, hình như cô có vẻ tức giận lắm thì phải?Lục Nam Châu: "Hai người quen nhau à?"

Tiểu Trương gật đầu: "Cô ấy là hàng xóm của em, tụi em quen nhau từ nhỏ đến lớn mà."

Thảo nào cô biết rõ Lục Nam Châu như vậy, Diệp Nhiên nghĩ, chắc Tiểu Trương đã nói với cô.Tiểu Trương nhìn theo bóng dáng Phương Nịnh khuất sau ngã rẽ rồi hỏi: "Cô ấy đến giao vịt ạ?"

"Không phải," Diệp Nhiên lạnh nhạt nói, "Đến xem mắt ông chủ Lục đấy."

"Cái gì?!"

Tiểu Trương thảng thốt, "Lục ca, anh có bạn trai rồi mà, sao còn xem mắt được chứ?!"

Lục Nam Châu: "......"

"Tôi có bạn trai lúc nào?!"

Lục Nam Châu quát, "Chia tay, chia tay rồi!"

Diệp Nhiên tủi thân ngồi thụp xuống đất, "Biết rồi, anh không cần nói nhiều lần vậy đâu."

Tiểu Trương cũng ngồi xổm xuống đất, vừa vẽ vòng tròn vừa lầm bầm: "Đồ đểu."

Lục Nam Châu: "......"

Nói ai đấy?!
 
[Hoàn][Đm] Mối Tình Đầu Đòi Bao Nuôi
Chương 12: Cười một cái được không


Lục Nam Châu mặc kệ hai người ngồi xổm ở cổng, tự động quay lưng bỏ đi.

Tiểu Trương nghĩ mãi vẫn thấy không ổn nên lấy điện thoại ra nhắn tin cho Phương Nịnh."

A Nịnh, em không thể đi xem mắt Lục ca được đâu!"

Chưa đầy một lát sau, Phương Nịnh đã trả lời, "Tại sao?"

Tiểu Trương: "Lục ca thích đàn ông đó!"

Phương Nịnh: "Em cũng thích."

Tiểu Trương chấn động như bị sét đánh, đờ đẫn quay sang hỏi Diệp Nhiên, "Chẳng lẽ......

A Nịnh cũng là đàn ông?"

Diệp Nhiên: "......"

Diệp Nhiên yên lặng đứng dậy vỗ vai Tiểu Trương rồi cũng đi mất.Phương Nịnh đến thăm tựa như chỉ là một việc nhỏ xen vào giữa.Mấy ngày sau, Diệp Nhiên vẫn theo Lục Nam Châu đến trại gà bắt gà và cho gà ăn, dần hòa nhập vào cuộc sống trong thôn nhỏ đầy chim chóc côn trùng.Lục Nam Châu cứ tưởng thiếu gia nhà giàu chưa bao giờ làm việc gì như cậu chưa đầy hai ngày sẽ chịu không nổi kéo hành lý bỏ chạy.Nhưng Diệp Nhiên không đi.

Tuy cậu vẫn không chịu bắt gà nhưng vẫn cho gà ăn hết sức vui vẻ, sau lưng luôn có một bầy gà con lông xù chiêm chiếp đi theo.Lúc rảnh rỗi cậu sẽ ngồi dưới chòi hóng mát vẽ bầy gà chạy loạn hoặc sắc thu vàng rực nơi xa.Tranh cậu vẽ nhiều nhất là Lục Nam Châu.Lục Nam Châu trong ký ức lúc nào cũng phấn chấn và tràn đầy năng lượng, mỗi khi đuổi theo gọi cậu luôn cười tươi đến nỗi đáy mắt tỏa sáng, hôn một cái cũng có thể vui cả ngày.Nhưng năm năm sau hình như Lục Nam Châu rất ít cười.

Từ khi gặp lại đến giờ, Diệp Nhiên chưa từng thấy anh cười lần nào.Giờ anh cười lên sẽ trông thế nào?

Diệp Nhiên nhìn chằm chằm Lục Nam Châu nghiêm mặt trên giấy cứng rồi xóa đi, muốn vẽ Lục Nam Châu đang cười nhưng tay chợt khựng lại.Cậu không biết hiện giờ Lục Nam Châu cười lên trông như thế nào nữa.Diệp Nhiên ngẩng đầu nhìn Lục Nam Châu đứng phía xa, trong tay cầm sổ, vừa đếm gà vừa tính sổ sách.Năm năm sau Lục Nam Châu rám đen và cường tráng hơn, cánh tay màu lúa mì dưới áo sơmi tựa như chỉ cần vươn ra là có thể ôm trọn cậu.Nhưng giờ Lục Nam Châu đã không muốn ôm cậu nữa rồi.Diệp Nhiên sững sờ một lát, đột nhiên gọi lại Tiểu Trương đi ngang qua."

Cậu kể chuyện cười cho Lục Nam Châu nghe được không," Diệp Nhiên nói, "Chọc cười anh ấy đi."

Tiểu Trương mờ mịt, "Hả?

Để chi?"

Diệp Nhiên: "Cười một lần năm mươi tệ."

Tiểu Trương: "Tôi đi liền đây!"

Lục Nam Châu còn chưa tính sổ xong thì thấy Tiểu Trương hí hửng chạy tới không đầu không đuôi nói: "Lục ca, em kể chuyện cười cho anh nghe nhé."

Lục Nam Châu: "......

Cậu rảnh quá hay gì?"

Rảnh gì mà rảnh, em đang kiếm tiền đó!

Tiểu Trương cười khan: "Đâu có, chỉ muốn...... vui vẻ chút thôi mà."

Chưa đợi Lục Nam Châu mở miệng, hắn đã vội kể: "Ngày xưa có một con hươu đực, nó chạy cực nhanh trên đồng cỏ, càng chạy càng nhanh, cuối cùng biến thành gì nào?"

Lục Nam Châu không trả lời.Tiểu Trương: "Hươu đực cao tốc ha ha ha ha ha......"

Lục Nam Châu nhìn hắn như đang nhìn một tên đần.Sao lại không cười chứ?

Tiểu Trương chưa chịu thua mà tiếp tục cố gắng, "Còn có một con hươu gặp được một vị thần trong rừng, vị thần tặng nó một cục xà phòng, thế là ngày nào nó cũng tắm rửa, cuối cùng biến thành cái gì?"

Lục Nam Châu vẫn không trả lời.Tiểu Trương: "Hươu tắm rửa ha ha ha ha ha......"

Tiểu Trương cười hơn nửa ngày mà Lục Nam Châu vẫn chẳng có phản ứng gì nên hắn không khỏi lúng túng: "Lục ca, sao anh không cười?"

Anh không cười thì năm mươi tệ của em tính sao bây giờ?!"

Cười cái rắm," Lục Nam Châu cạn lời, "Hai chuyện này tôi đã nghe từ bao nhiêu năm trước rồi, còn cần cậu kể hay sao?"

Tiểu Trương: "Vậy em kể chuyện khác......"

"Thôi thôi," Lục Nam Châu đuổi người, "Mau làm việc đi, rảnh quá đúng không?"

"Em......

được rồi."

Tiểu Trương quay đầu nhìn Diệp Nhiên dưới chòi hóng mát rồi bất đắc dĩ rời đi.Kể chuyện cười cho tôi nghe à?

Lục Nam Châu lắc đầu --- Cậu làm sao biết nhiều bằng tôi chứ?Không ai biết năm đó vì muốn dỗ Diệp Nhiên vui vẻ, Lục Nam Châu đã đọc không biết bao nhiêu chuyện hài.Lúc đó anh luôn cảm thấy Diệp Nhiên cả ngày rầu rĩ không bao giờ cười.Cách duy nhất anh có thể nghĩ ra để chọc cười Diệp Nhiên là kể chuyện hài cho cậu.Anh tìm đủ loại chuyện cười trong sách và trên mạng rồi từ từ chọn lựa, tưởng tượng ra nụ cười của Diệp Nhiên khi nghe chúng.Nhất định sẽ rất đẹp.Đẹp hơn bất kỳ ai khác.Anh muốn chia sẻ niềm vui của mình với Diệp Nhiên."

Lục Nam Châu......"

Khi Lục Nam Châu định thần lại thì thấy Diệp Nhiên đứng sau lưng mình, trong tay cầm bức tranh."

Gì?"

Diệp Nhiên đến gần nói: "Em nhờ Tiểu Trương đến kể chuyện cười cho anh đó."

Lục Nam Châu quay đi tiếp tục đếm gà, "Đang yên đang lành tự nhiên kể chuyện cười làm gì?"

Diệp Nhiên: "Vậy sao trước kia anh lại kể chuyện cười cho em nghe?"

Lục Nam Châu im lặng."

Thật ra em muốn tự kể cho anh," Diệp Nhiên chậm rãi nói, "Nhưng mấy chuyện em biết đều do anh kể em nghe.

Anh cũng biết thì đâu còn thấy buồn cười nữa."

Lục Nam Châu: "Thế thì đừng kể."

"Lục Nam Châu," Diệp Nhiên ngước nhìn anh rồi khẽ nói, "Anh cười một cái được không?

Anh mà không cười thì em sẽ......"

Lục Nam Châu tưởng cậu sắp nói câu gì đe dọa, ai ngờ thấy cậu giơ bức tranh trong tay lên nói: "Em sẽ vẽ anh khóc đấy."

Lục Nam Châu: "......"

Lục Nam Châu: "Tôi lại sợ quá cơ."
 
[Hoàn][Đm] Mối Tình Đầu Đòi Bao Nuôi
Chương 13: Sao em không vẽ anh


Thấy Lục Nam Châu tỏ vẻ không sợ, Diệp Nhiên nói tiếp: "Khóc xấu lắm đó."

Lục Nam Châu: "Cậu thấy rồi à?"

Diệp Nhiên: "Chưa."

Lục Nam Châu: "Vậy sao cậu biết tôi khóc xấu?"

Diệp Nhiên nghĩ ngợi rồi nói: "Vậy anh......"

Lục Nam Châu tưởng cậu định nói "vậy anh khóc cho em xem đi", nào ngờ thấy Diệp Nhiên giơ ngón tay lên sờ khóe môi anh: "Vậy anh cười đi, em sẽ không vẽ anh khóc nữa."

Xúc cảm hơi lạnh lan ra từ khóe môi làm Lục Nam Châu sững sờ, anh lúng túng quay mặt đi rồi mất tự nhiên nói: "Hừ, sao cậu không bảo tôi khóc đi?"

"Không muốn," Diệp Nhiên nhìn anh nói, "Em không muốn anh khóc."

Lục Nam Châu im lặng hồi lâu rồi quay đầu đếm gà, khẽ nói: "Đương nhiên tôi sẽ không khóc rồi."

Diệp Nhiên rầu rĩ nói: "Nhưng anh không cười thì em biết vẽ sao đây?"

Lục Nam Châu: "Vậy đừng vẽ nữa."

Diệp Nhiên: "Nhưng em muốn vẽ."

Lục Nam Châu hung dữ giật lấy bức tranh trong tay cậu, "Không được vẽ nữa, tôi có đồng ý đâu."

"Anh đồng ý rồi mà," Diệp Nhiên lẩm bẩm, "Năm năm trước đã đồng ý còn gì."

Lục Nam Châu sững sờ, nhớ lại năm đó lúc mới hẹn hò, anh thấy Diệp Nhiên vẽ núi vẽ sông, vẽ cây vẽ cỏ, ngay cả mèo hoang ngoài trường cũng vẽ, duy chỉ có anh là không vẽ.Anh ghen tị hỏi, "Sao em không vẽ anh?"

Lúc đó Diệp Nhiên đang vẽ bầy vịt trắng bơi qua bơi lại trong hồ nước ở trường, nghe xong im lặng giây lát rồi nói: "Vẽ rồi."

"Hả?

Lúc nào cơ?"

Lục Nam Châu mừng rỡ nói, "Cho anh xem với."

Vành tai Diệp Nhiên ửng đỏ, ánh mắt lảng tránh: "Mất rồi."

"Mất?"

Lục Nam Châu ngờ vực, "Sao lại mất chứ?"

Diệp Nhiên: "Không biết nữa."

"Vậy em vẽ lại được không?"

Lục Nam Châu tới gần cười tủm tỉm nói, "Anh ở ngay đây, em vẽ sao cũng được hết."

Hơi thở ấm nóng bỗng nhiên ập tới gần, Diệp Nhiên siết chặt cây bút trong tay rồi nói: "Chưa vẽ vịt xong mà."

Lục Nam Châu: "Vậy vẽ vịt xong thì vẽ anh nhé?"

Diệp Nhiên: "Vẽ xong trời tối rồi."

Lục Nam Châu: "Vậy ngày mai vẽ, ngày mốt cũng được, ngày nào cũng được hết."

Diệp Nhiên: "......."

Không cần phải thế đâu.Cuối cùng Diệp Nhiên không chịu nổi Lục Nam Châu nài nỉ nên không vẽ vịt nữa mà vẽ bạn trai.Lục Nam Châu vui vẻ ngồi trước mặt yên lặng nhìn cậu.Diệp Nhiên bị anh nhìn làm mặt nóng bừng, đang định bảo anh quay đi chỗ khác thì lại nghe Lục Nam Châu cười hỏi: "Nhiên Nhiên, sao mặt em đỏ thế?"

Diệp Nhiên: "......"

"Đâu có."

"Chắc anh nhìn lầm rồi," ý cười của Lục Nam Châu càng sâu hơn, "Mặt Nhiên Nhiên không đỏ, tai cũng không đỏ."

Anh vừa nói vừa chồm tới thấp giọng nói: "Vậy để anh sờ xem có nóng không......"

Diệp Nhiên vội vàng đẩy anh về chỗ cũ, "Ngồi xuống, không được nhúc nhích."

Lục Nam Châu vẫn muốn sờ, "Sờ một cái thôi mà."

Diệp Nhiên: "Không được."

Lục Nam Châu: "Nhiên Nhiên......"

Diệp Nhiên: "Còn nói nữa thì không vẽ đâu đấy."

Lục Nam Châu lập tức yên lặng.Diệp Nhiên vẽ rất chậm, từng đường từng nét như khắc vào giấy.

Nhưng cậu không hề ngẩng đầu nhìn Lục Nam Châu mà chỉ cắm cúi vẽ.Hơn nửa ngày sau, Lục Nam Châu nhịn không được hỏi cậu: "Nhiên Nhiên, sao em không nhìn anh?

Không nhìn anh làm sao vẽ được chứ?"

Thế là Diệp Nhiên ngẩng đầu nhìn anh một cái rồi lại cúi đầu vẽ tiếp.Lục Nam Châu: "......"

Diệp Nhiên vừa di chuyển cây bút trong tay vừa nói thầm, không cần nhìn thì em cũng nhớ rõ mà.Giống như lần đầu tiên cậu vẽ Lục Nam Châu, trong đầu tràn ngập hình ảnh người kia tươi cười trên sân tập, vừa rạng rỡ vừa ấm áp như ánh nắng giữa hè thiêu đốt tim cậu.Đó là lần đầu tiên cậu rung động vì Lục Nam Châu.Rất nhiều đêm về sau cậu vẫn luôn nhớ đến nụ cười của Lục Nam Châu, chút ký ức tươi sáng này đã giúp cậu vượt qua những đêm tối mịt mù đáng sợ.Nhưng giờ cậu không cần quá khứ với những hồi ức lặp đi lặp lại từng giờ từng phút nữa, cậu cần tương lai, cần...... tương lai có Lục Nam Châu.Nhưng năm năm sau Lục Nam Châu vẫn còn giận, "Giờ tôi không cho cậu vẽ nữa."

Diệp Nhiên: "......

Anh muốn đổi ý à?"

Lục Nam Châu hùng hồn nói: "Đúng vậy."

Bức tranh năm đó Diệp Nhiên vẽ cho anh bên hồ nước ở trường được anh nâng niu cất giữ như bảo bối, nhưng sau khi Diệp Nhiên ra đi, bức vẽ kia không sao tìm được nữa.Anh tìm thật lâu, cuối cùng một thân một mình về quê.Cái gì cũng không còn, bất kể là người hay tranh."

Em mặc kệ," Diệp Nhiên lầu bầu, "Em cứ muốn vẽ đấy."

Lục Nam Châu: "......"

Lục Nam Châu đe dọa: "Thế thì trừ tiền, vẽ một lần trừ một trăm tệ."

Diệp Nhiên: "......

Ngoài tiền ra anh đổi cái khác được không?"

Lục Nam Châu: "Cái gì khác?"

Diệp Nhiên chạm ngón tay vào lòng bàn tay anh, mặt nóng lên nhưng vẫn khẽ nói: "Chẳng hạn như vẽ một lần thì nắm một cái."

Lục Nam Châu: "......"

Lục Nam Châu giật mình rút tay về."

Không cần," anh tỏ vẻ lạnh lùng nhưng tim lại đập loạn xạ, "Tôi chỉ muốn trừ tiền thôi."

Diệp Nhiên: "......"
 
[Hoàn][Đm] Mối Tình Đầu Đòi Bao Nuôi
Chương 14: Ngủ không được thì đếm cừu


Tiểu Trương vẫn mãi tơ tưởng năm mươi tệ kia, vừa nghĩ ra chuyện cười lập tức chạy về thì thấy Diệp Nhiên giơ chân đạp Lục Nam Châu một cái rồi cáu kỉnh nói: "Hám tiền!"

Sau đó tức giận bỏ đi.

"Shhhh!"

Lục Nam Châu xuýt xoa kêu đau, bất mãn nói: "Sao lại đạp người ta chứ?"

Tiểu Trương hóng hớt chạy tới, "Lục ca, anh chọc anh ấy giận rồi à?"

Lục Nam Châu: "Đâu có."

Tiểu Trương: "Vậy sao anh ấy lại đạp anh?"

"Cậu ấy......"

Lục Nam Châu khựng lại rồi hung dữ nạt, "Liên quan gì đến cậu?

Đi làm việc đi!"

"Không phải," Tiểu Trương vội nói, "Lục ca, em vừa nhớ ra một chuyện cười, để em kể anh nghe......"

"Không được kể nữa," Lục Nam Châu cứ nhớ tới chuyện này lại bực mình, "Trừ lương cậu bây giờ."

Tiểu Trương: "......"

Đúng là đồ hám tiền mà.Chẳng biết có phải vì sợ bị trừ tiền hay không mà mấy ngày tiếp theo Diệp Nhiên không vẽ Lục Nam Châu nữa.Cậu vẫn vẽ bầy gà và sắc thu, ngoài tranh thời tiết ngày càng lạnh mà trong tranh luôn tràn ngập ánh nắng rực rỡ.Cuối tuần Lục Nam Châu lên thành phố thăm mẹ và em gái một chuyến.Khi anh đến nơi thì đã sắp giữa trưa.Sáng sớm Lục Tây Viên bị gọi đi làm việc, sau khi về nhà thoi thóp ngồi phịch xuống ghế salon."

Con không tăng ca nữa đâu," khi Lục Nam Châu vào cửa thì nghe cô thều thào nói, "Phẩm chất tốt đẹp của con sắp biến mất hết rồi."

Lục Nam Châu: "......Phẩm chất tốt đẹp?

Là một bữa ăn ba chén cơm ấy à?"

Lục Tây Viên liếc anh một cái rồi mệt mỏi nói: "Ông trời ơi, mau đem ảnh đi đi."

"Lảm nhảm gì đấy?"

Mẹ Lục nghe tiếng đi ra khỏi bếp cười nói, "Mau dậy ăn cơm đi."

Lục Tây Viên lồm cồm bò dậy từ ghế salon, "Anh Hai nói ăn no rồi, không cần ăn nữa đâu ạ."

Lục Nam Châu: "......"

Lỗ tai nào của em nghe vậy hả?Trên bàn ăn, mẹ Lục hiền lành hỏi Lục Nam Châu, "Gặp cô gái dì Trần giới thiệu cho con chưa?"

Lục Nam Châu: "Rồi ạ."

Mẹ Lục: "Sau đó thì sao?"

Lục Nam Châu: "Mua mấy con vịt của cô ấy ạ."

Mẹ Lục: "......"

"Mẹ bảo con đi mua vịt à?"

Mẹ Lục cả giận, "Trong nhà còn thiếu vịt hay sao?!"

"Phụt" một tiếng, Lục Tây Viên suýt bị sặc cơm, "Khụ khụ khụ......

Anh Hai, sao anh không đưa chị ấy mấy con gà luôn đi?"

Lục Nam Châu: "Đưa rồi, đổi lấy vịt của cô ấy."

Mẹ Lục còn vớt vát một tia hy vọng, "Rồi sao nữa?"

Lục Nam Châu: "Cô ấy về nhà ạ."

Mẹ Lục: "Vậy nó còn liên lạc với con không?"

Lục Nam Châu lùa cơm, "Có ạ."

Mẹ Lục lộ vẻ mừng rỡ, "Nó nói sao?"

Lục Nam Châu: "Cô ấy nói muốn mua mấy con gà."

Mẹ Lục: "......"

Lục Tây Viên gắp thức ăn cho mẹ Lục rồi an ủi: "Mẹ, để anh Hai bắt mấy con gà con lên cho mẹ nuôi đi, dễ nuôi hơn anh Hai nhiều."

Khóe miệng Lục Nam Châu giật một cái, "Đúng đấy ạ, mấy tháng là đẻ trứng được rồi."

Mẹ Lục đau lòng nói: "Mẹ giới thiệu đối tượng cho con chứ đâu phải giới thiệu khách hàng.

Sao lại thành mua gà vậy hả?"

"Mẹ, mẹ đừng quan tâm nữa mà."

Lục Nam Châu gắp thức ăn cho bà, "Nuôi gà con cũng được vậy, mẹ muốn nuôi mấy con?

Lần sau con mang lên cho."

Mẹ Lục chán chẳng buồn nói nữa.Lục Nam Châu nhìn cả bàn đầy đồ ăn, chợt nhớ tới Diệp Nhiên ở nhà mình.Cậu đã ăn cơm chưa?Anh biết Diệp Nhiên không biết nấu cơm nên lúc gần đi có dặn cậu khi nào đói thì gọi đồ ăn ngoài.Nhưng anh sợ Diệp Nhiên không nghe lời, lỡ nấu cơm bị bỏng......

À không, lỡ làm cháy bếp thì phải làm sao?Anh suy nghĩ hơn nửa ngày, ăn cơm xong vẫn còn nghĩ, cuối cùng nhịn không được, đang định nhắn tin cho người ta thì thấy một tấm ảnh hiện ra.Diệp Nhiên chụp phần cơm sườn gọi lúc trưa rồi nói: "Không ngon bằng anh nấu đâu."

Lục Nam Châu âm thầm thở phào, khóe môi nhếch lên, sau khi phát hiện lại mím chặt môi rồi nhẹ nhàng trả lời: "Ừm, ăn xong nhớ phân loại rác cho kỹ đấy."

Diệp Nhiên: "......"

Hay là rút lại tin nhắn nhỉ?Bình thường Lục Nam Châu đều ở lại nhà em gái một đêm, chiều hôm sau mới về.Tối hôm đó trước khi ngủ, anh lại thấy Diệp Nhiên nhắn tin.Diệp Nhiên: "Em không ngủ được."

Lục Nam Châu nhìn chằm chằm mấy chữ kia một hồi mới trả lời: "Vậy đếm cừu đi."

Diệp Nhiên: "Đếm rồi, đếm hai trăm con mà vẫn không ngủ được."

Lục Nam Châu: "Vậy phải làm sao?"

Diệp Nhiên bỗng gọi điện tới.Lục Nam Châu thoáng do dự rồi ấn nút nghe."

Gì thế?"

Giọng Diệp Nhiên rất khẽ, cậu nói: "Anh đếm cho em được không?"

Lục Nam Châu im lặng.Diệp Nhiên lại nói: "Chỉ đếm đến một trăm, nếu vẫn không ngủ được thì thôi."

Lục Nam Châu vẫn im lặng.Diệp Nhiên: "Vậy năm mươi nhé?"

Đầu dây bên kia lặng ngắt như tờ, Diệp Nhiên đã đoán trước kết quả nhưng vẫn nhịn không được hụt hẫng, "Vậy......"

"Hai trăm lẻ một con," giọng Lục Nam Châu bỗng nhiên vang lên, "Hai trăm lẻ hai con......"

Diệp Nhiên sững sờ nắm chặt mền, không nén được niềm vui trong lòng.Cuối cùng cậu ngủ thiếp đi, cũng chẳng biết Lục Nam Châu đếm được bao nhiêu con cừu nữa.Sáng hôm sau, Lục Nam Châu nói với mẹ ở trại gà có việc nên điểm tâm cũng chưa ăn mà đã về ngay.Khi anh về, trong nhà im ắng, hình như Diệp Nhiên vẫn chưa dậy.Anh đến cửa phòng khách nhìn xem người này có đạp chăn ra không, đột nhiên phát hiện trên giường trống trơn.Người đâu rồi?Phút chốc một nỗi sợ hãi cuồn cuộn dâng lên từ đáy lòng như sóng thần.Anh như trở lại năm năm trước, đêm qua còn ôm người mà mở mắt ra đã không thấy bóng dáng đâu nữa."

Diệp Nhiên!"

Anh hoảng loạn đứng tại chỗ, tim như bị bóp nghẹt không sao thở nổi."

Lục Nam Châu......"

Sau lưng vang lên giọng nói quen thuộc, Lục Nam Châu quay đầu thấy Diệp Nhiên mặc đồ ngủ để chân trần đứng trước cửa phòng anh.Lồng ngực anh phập phồng, hai tay bên hông hết buông ra lại siết chặt như đang cố kìm nén gì đó.Hồi lâu sau anh mới mở miệng hỏi: "Sao cậu lại ngủ trong phòng tôi?"

"Em......"

Ánh mắt Diệp Nhiên lảng tránh, "Phòng khách...... hình như có chuột thì phải."
 
[Hoàn][Đm] Mối Tình Đầu Đòi Bao Nuôi
Chương 15: Mua bẫy chuột


Nhịp tim cuồng loạn của Lục Nam Châu dần chậm lại, cau mày hỏi: "Chuột?"

Diệp Nhiên gật đầu nói không hề chớp mắt: "Ừ, con to lắm."

"Trong nhà chưa bao giờ có chuột cả, ở đâu ra thế?"

Lục Nam Châu nửa tin nửa ngờ đi vào phòng khách rồi quay đầu liếc nhìn hai chân trần của Diệp Nhiên, sầm mặt nói: "Mang giày vào, không lạnh à?"

"Ừm."

Diệp Nhiên quay lại mang giày rồi đến cạnh cửa phòng khách, thấy Lục Nam Châu gõ gõ đập đập tìm chuột khắp phòng, "Cậu thấy nó ở đâu?"

Diệp Nhiên: "......

Dưới giường ấy, đêm qua em nghe tiếng nó."

Lục Nam Châu nhìn xuống gầm giường nhưng cái gì cũng không có.Diệp Nhiên: "Chắc chạy mất rồi."

"Chạy thì tốt," Lục Nam Châu đứng lên nói, "Có phải cậu ăn trên giường không đấy?

Bởi vậy chuột mới mò đến chứ."

Diệp Nhiên: "......

Đâu có."

Chẳng biết Lục Nam Châu có tin hay không mà ậm ừ đi ra ngoài.Diệp Nhiên theo sau hỏi anh: "Lỡ ban đêm nó trở lại thì sao?"

Lục Nam Châu thuận miệng nói: "Vậy cậu đóng kín cửa sổ đi.

Nó không vào được đâu."

Diệp Nhiên: "Nhưng đóng cửa sổ ngộp lắm."

Lục Nam Châu nghĩ ngợi: "Vậy tôi mua bẫy chuột cho cậu nhé?"

Diệp Nhiên nheo mắt --- Sao anh không mua thuốc diệt chuột luôn đi?"

Thật ra," cậu nhìn vào phòng Lục Nam Châu nói khẽ, "Phòng anh rộng lắm mà, giường cũng rất lớn......"

Ngủ hai người cũng được.Lục Nam Châu dừng lại nói: "Vậy tôi sẽ ngủ phòng khách, tôi không sợ chuột."

Diệp Nhiên: "......"

Diệp Nhiên chưa từ bỏ ý định, "Lỡ nó lại chạy sang bên này thì sao?"

Lục Nam Châu: "Cậu hấp dẫn chuột thế cơ à?"

Diệp Nhiên vò mẻ không sợ nứt nói: "Ừ!"

Lục Nam Châu: "Vậy tôi mua thêm mấy cái bẫy chuột nhé?"

Diệp Nhiên tức chết, sao chỉ biết mua bẫy chuột thế hả?!"

Không cần," cậu hậm hực đi rửa mặt, "Em sợ kẹp trúng mình."

Cũng đúng nhỉ, Lục Nam Châu nghĩ, hay là mua thuốc diệt chuột?Lục Nam Châu về gấp quá nên vẫn chưa ăn điểm tâm.Cũng may mẹ Lục đã gói sủi cảo cho anh mang về, chỉ cần hấp lên là ăn được.Diệp Nhiên rửa mặt xong đi ra đã ngửi thấy mùi trứng ốp la thơm lừng.Cậu đến cửa bếp nhìn Lục Nam Châu bận rộn bên trong, ngập ngừng hỏi: "Chẳng phải anh nói chiều nay mới về sao?"

Lục Nam Châu lật trứng trong chảo nói: "Có việc nên về sớm."

Diệp Nhiên: "Nhớ em đúng không?"

Tay Lục Nam Châu run lên, suýt nữa hất văng trứng ra ngoài, "Dĩ nhiên không phải rồi!

Nhớ gì mà nhớ, có gì để nhớ chứ?!"

Nhưng em nhớ anh lắm, Diệp Nhiên dựa cửa nhìn tấm lưng to rộng rắn chắc của Lục Nam Châu, nói thầm trong lòng, hôm qua anh vừa đi thì em đã nhớ anh rồi.Cho nên mới nhịn không được vụng trộm chạy tới phòng anh, tựa như chỉ có ôm chăn mền của anh, ngửi mùi hương quen thuộc thì mới có thể an tâm một chút.Nào ngờ Lục Nam Châu lại về sớm như vậy.Diệp Nhiên không hề biết rằng sau khi mình nghe Lục Nam Châu đếm cừu chìm vào giấc ngủ, người ở đầu dây bên kia trong lúc nửa tỉnh nửa mê đã nhớ lại lần gặp gỡ đầu tiên.Không phải họ gặp nhau ở trường mà là ở trạm xe buýt nội thành cách trường rất xa.Lúc đó Lục Nam Châu đang hỏi mượn tiền một bà lão ở trạm xe buýt, "Bà ơi, điện thoại và ví tiền của cháu bị trộm mất rồi, bà cho cháu mượn bốn tệ đi xe buýt về được không ạ?"

Bà lão chống gậy mắng: "Còn trẻ mà không lo học hành, chỉ biết lừa đảo!"

"Cháu không lừa bà đâu," Lục Nam Châu oan ức nói, "Cháu là sinh viên đại học XX, cháu bị móc túi thật mà."

Bà lão: "Bớt gạt người đi, vé xe buýt chỉ có hai tệ chứ mấy, sao cậu lại xin bốn tệ hả?"

Lục Nam Châu giải thích: "Trường cháu xa lắm, còn phải đi thêm một chuyến nữa ạ."

Bà lão vẫn không tin, "Mấy trò lừa đảo này tôi nghe nhàm lắm rồi, tôi mà cho mượn tiền chưa biết chừng còn có mánh khác chờ tôi cũng nên!"

Lục Nam Châu: "......"

Lừa gạt hại người tội nặng lắm đó!Cậu lại yên lặng nhìn sang ông chú bên cạnh.Ông chú hừ lạnh một tiếng, "Cậu mà không đi thì tôi báo cảnh sát cho xem."

"Cháu không lừa đảo thật mà!"

Lục Nam Châu có miệng khó cãi, "Không tin chú cứ báo cảnh sát đi.

Đúng lúc cháu nhờ cảnh sát giúp luôn."

Ông chú nhìn anh như đang nhìn một kẻ thiểu năng.Lục Nam Châu: "......

Phiền chú báo cảnh sát giùm cháu với."

Ông chú cảnh giác nói: "Lừa gạt kiểu mới gì đây hả?"

Lục Nam Châu: "......"

Báo cảnh sát cũng không được à?Anh ôm một tia hy vọng nhìn hai nữ sinh bên cạnh.Nữ sinh hoảng sợ lui lại hai bước.Lúc này xe buýt trờ tới, đám người ùa lên xe như ong vỡ tổ, chẳng ai để ý đến anh nữa.Thôi đành tới đồn công an vậy, Lục Nam Châu ủ rũ nghĩ thầm, chỉ là hơi xa thôi.Hôm nay đúng là xui xẻo mà, ví tiền và điện thoại bị móc trộm thì thôi đi, còn bị người ta xem như kẻ lừa đảo nữa.Anh quay người định đi thì lưng bị ai chọc một cái.Anh quay đầu lại thấy một nam sinh có dáng dấp thanh tú cầm tờ mười tệ đưa cho mình.Lục Nam Châu sững sờ, nhất thời không kịp phản ứng, "Gì, gì vậy?"

Diệp Nhiên: "Cho cậu đấy."

Lục Nam Châu nhìn tóc cậu bị gió thổi lòa xòa, tựa như còn ngửi được mùi dầu gội thoang thoảng vô cùng dễ chịu."

Cậu......"

Anh lắp bắp: "Cậu không sợ bị tôi lừa à?"

Diệp Nhiên không nói gì mà nhét tiền vào tay anh rồi bỏ đi."

Ấy, không cần nhiều vậy đâu," Lục Nam Châu vội nói, "Bốn tệ là đủ rồi."

Diệp Nhiên: "Không có tiền lẻ."

Thấy cách đó không xa có cửa hàng tiện lợi, Lục Nam Châu nói: "Vậy để tôi đi đổi cho cậu, cậu ở đây đợi tôi nhé?"

Thời tiết khá nóng, Diệp Nhiên nhớ ra anh đang vội, hay là nhân tiện mua cây kem đi, có thể thối lại tiền luôn."

Vậy......"

Cậu đang định mở miệng thì thấy nữ sinh bên cạnh kéo tay một nam sinh nũng nịu nói: "Anh yêu, em muốn ăn kem."

Diệp Nhiên: "......"
 
[Hoàn][Đm] Mối Tình Đầu Đòi Bao Nuôi
Chương 16: Cậu ấy tên gì


Thấy người trước mắt như muốn nói gì đó nhưng lại thôi, Lục Nam Châu buột miệng hỏi: "Sao thế?"

"Tôi......"

Diệp Nhiên sửa lời, "Vậy mua cho tôi chai nước đi."

"Được," Lục Nam Châu vui vẻ nói, "Tôi sẽ quay lại ngay."

Anh chạy tới cửa hàng tiện lợi, mua nước xong lại vội vàng chạy về nhưng không thấy người kia đâu.Đi đâu rồi?

Anh nhìn quanh một vòng, trên đường người đến kẻ đi tấp nập, chỉ không có người anh muốn tìm mà thôi.Sao không đợi tôi chứ?

Anh nắm chặt chai nước và tiền lẻ, đáy lòng dâng lên một cảm xúc khó tả --- Nước chưa đưa cho cậu, tiền cũng chưa trả......

Tôi còn chưa biết cậu tên gì mà.Nước lạnh gặp không khí nóng hừng hực chảy xuống thấm ướt lòng bàn tay Lục Nam Châu.Anh cầm chai nước về trường, tối đó nhận được cuộc gọi từ đồn công an nói tên trộm điện thoại và ví tiền của anh bị bắt quả tang móc túi người khác, điện thoại và ví tiền đều tìm được rồi.Lục Nam Châu: "......"

May mắn vậy sao?Anh vô thức nhìn chai nước chưa uống đặt trên bàn.Vậy có thể...... tốt hơn chút nữa được không?Một buổi trưa mấy ngày sau, bạn cùng phòng Trần Du chơi bóng về đầm đìa mồ hôi, thấy trên bàn có chai nước suối chưa khui thì tiện tay mở ra uống.Thế là khi Lục Nam Châu từ bên ngoài trở về thì thấy Trần Du nốc hơn nửa chai, giơ tay lau mồ hôi trên mặt rồi nói: "Cho tớ mượn chai nước nhé."

Lục Nam Châu: "......"

Sau đó tiếng bốp chát vang lên liên hồi, người trong ký túc xá đều thấy Lục Nam Châu vác chổi rượt đánh Trần Du."

Chẳng phải chỉ là một chai nước thôi sao?"

Trần Du vừa chạy vừa nói, "Cùng lắm thì tớ mua hai chai trả lại cho cậu."

"Đây có phải nước của tớ đâu," Lục Nam Châu nổi quạu, "Tớ phải trả cho người ta mà!"

Trần Du: "Vậy mua chai khác không được sao?"

Lục Nam Châu: "Không giống!"

Trần Du khó hiểu, "Có gì không giống chứ?

Nông Phu Sơn Tuyền hết hàng rồi à?"

Lục Nam Châu cũng chẳng biết nói sao nên đùng đùng vác chổi về."

Đừng giận nữa mà Lục ca," Trần Du cười làm lành, "Tớ mua cho cậu ba chai nhé?

Hay là bốn chai?"

Lục Nam Châu: "Không thèm."

"Vậy để tớ mời cậu ăn cơm," Trần Du giật cây chổi ném vào ký túc xá, vừa khóa cửa vừa nói, "Học viện mỹ thuật bên cạnh mới mở quán cơm, chúng ta đi xem thử nhé?"

Lục Nam Châu: "Không đi.

Ăn tới ăn lui cũng chỉ mấy món, có gì ngon đâu?"

"Đi đi mà," Trần Du lôi kéo anh, "Ăn ngon sẽ hết giận ngay, đi mau đi mau......"

Cuối cùng Lục Nam Châu vẫn bị Trần Du kéo tới quán cơm ở học viện mỹ thuật kế bên.Quán cơm mới mở rất rộng, chắc vì hơi muộn nên khách không đông lắm.Lục Nam Châu lấy cơm và đồ ăn, thấy Trần Du còn đang phân vân nghĩ xem nên ăn gì thì tiện tay chỉ vào một chỗ, bảo hắn tới đó chờ mình.Trần Du ra hiệu OK.Lục Nam Châu đang định đi thì vô tình liếc qua cửa sổ, một bóng dáng quen thuộc bỗng đập vào mắt.Diệp Nhiên yên lặng ăn mì, đang ăn thì bất chợt có người ngồi xuống chỗ đối diện.Cậu ngẩng lên thấy một nam sinh hơi quen mắt cười nói, "Thì ra cậu học cạnh trường tôi à!"

Diệp Nhiên lộ vẻ mờ mịt."

Cậu không nhớ tôi sao?"

Lục Nam Châu nhắc cậu, "Hôm đó tôi bị trộm điện thoại và ví tiền, cậu cho tôi mượn mười tệ đó."

Diệp Nhiên nghĩ ngợi rồi khẽ gật đầu.Lục Nam Châu: "Hôm đó mua nước xong không tìm được cậu nữa."

Diệp Nhiên dừng một lát rồi nói: "Trời nóng quá."

Thật ra hôm đó cậu trốn tài xế nên chạy bừa, Lục Nam Châu vừa đi thì tài xế mò tới, thế là cậu đành phải chạy trước."

Tôi còn chưa trả tiền cho cậu nữa," Lục Nam Châu lấy điện thoại ra nói, "Add Wechat nhé?

Tôi sẽ chuyển tiền cho cậu."

Diệp Nhiên: "Không cần đâu.

Cũng chẳng có bao nhiêu."

"Không được," Lục Nam Châu kiên trì nói, "Tôi không thích nợ người khác."

Diệp Nhiên: "Vậy trả tiền mặt đi."

Lục Nam Châu: "Tôi không đem tiền mặt."

Diệp Nhiên để đũa xuống rồi lấy điện thoại ra.Lục Nam Châu đang mừng rỡ thì thấy Diệp Nhiên yên lặng mở mã thanh toán ra.Lục Nam Châu: "......"

"Chẳng phải cậu nói ngồi bên kia à?"

Đúng lúc này Trần Du bưng canh chua cá đi tới, "Sao lại chạy sang đây?"

Lục Nam Châu: "......

Chỗ này cảnh đẹp hơn."

Diệp Nhiên có vẻ đã ăn no nên bưng đĩa lên định đi."

Khoan đã," Lục Nam Châu vội nói, "Tôi chưa......"

"Không cần trả đâu."

Diệp Nhiên nói rồi quay người đi.Trần Du hết nhìn Lục Nam Châu lại nhìn Diệp Nhiên, tò mò hỏi: "Cậu quen cậu ấy à?"

"Quen gì chứ?"

Lục Nam Châu buồn bực chọc đũa vào cơm, "Cậu ấy tên gì tớ còn không biết nữa là."

"Tớ biết nè," Trần Du nói ngay, "Cậu ấy tên Diệp Nhiên."

Lục Nam Châu sững sờ, "Sao cậu biết?

Hai người quen nhau à?!"

Trần Du: "Tại tớ thấy có người rao bán nick Wechat của cậu ấy."

Lục Nam Châu: "Hả?"

"Nghe nói cậu ấy vẽ tranh đẹp lắm, ngoại hình còn tuấn tú nữa," Trần Du nói, "Nhiều người muốn add Wechat của cậu ấy nên có người đang rao bán trên mạng đấy."

Lục Nam Châu: "......"

"Nhưng có mua cũng chẳng ích gì," Trần Du nói tiếp, "Cậu ấy không add người lạ đâu."

Chỉ có đồ ngốc mới lãng phí tiền kiểu đó, Trần Du vừa xới cơm vừa nghĩ thầm, để tiền ăn cơm không tốt hơn à?Sau đó hắn nghe Lục Nam Châu hỏi: "Bán ở đâu vậy?"

Trần Du: "......"
 
[Hoàn][Đm] Mối Tình Đầu Đòi Bao Nuôi
Chương 17: Sao không về nhà


Nhất thời Trần Du tưởng mình nghe lầm, "Hả?"

Lục Nam Châu hỏi lại, "Bán ở đâu?"

Trần Du kinh ngạc: "Không phải cậu muốn mua đấy chứ?!"

Đồ ngốc kia chính là cậu sao?!Lục Nam Châu: "Không phải."

Trần Du: "Vậy cậu hỏi làm gì?"

"Cứ kệ tớ đi," Lục Nam Châu thúc giục hắn, "Rốt cuộc cậu thấy ở đâu hả?"

"Trên diễn đàn ấy," Trần Du mở điện thoại nói, "Có người đăng bài rồi để lại số, nói ai muốn mua thì liên hệ với họ."

Lục Nam Châu mở bài đăng kia ra, thấy bên trong còn có một tấm ảnh chụp nghiêng Diệp Nhiên ngồi vẽ tranh bên hồ, hình như là ảnh chụp lén, tuy hơi xa nhưng vẫn thấy rõ nửa bên mặt trắng nõn của Diệp Nhiên."

Mua cũng vô ích thôi," Trần Du tận tình khuyên nhủ, "Cậu đừng phí tiền vào đó làm gì."

Lục Nam Châu "ừ" một tiếng, cũng chẳng biết đang nghĩ gì.Ngày hôm sau, Trần Du phát hiện bài đăng kia đã bị xóa."

Sao lại xóa rồi?"

Trần Du khó hiểu.Lục Nam Châu ngồi cạnh nói: "Tớ bảo cậu ta xóa đấy."

Trần Du càng mờ mịt hơn, "Hả?"

"Đó là quyền riêng tư của người ta," Lục Nam Châu bất mãn nói, "Sao có thể đem bán được chứ?

Có còn mặt mũi nữa không."

Trần Du: "......

Vậy là cậu mắng cậu ta à?"

Lục Nam Châu: "Mắng gì mà mắng?

Tớ là người biết lý lẽ nên tất nhiên phải nói chuyện đàng hoàng với cậu ta rồi."

Trần Du tỏ vẻ không tin --- Chứ không phải cậu mắng người ta đến nỗi phải xóa bài ngay trong đêm à?Lục Nam Châu lười nói thêm với hắn, nhìn thoáng qua học viện mỹ thuật kế bên rồi nói: "Đi, đi ăn cơm thôi."

Họ vừa tan học, đám người hò hét ầm ĩ chen nhau ùa vào tiệm cơm.Trần Du chỉ nhìn thôi đã thấy sợ: "Đi đâu ăn bây giờ?"

"Chẳng phải cậu thích quán mới mở kế bên à?"

Lục Nam Châu vui vẻ nói, "Tới đó ăn đi."

Trần Du mờ mịt: "Tớ thích lúc nào?

Hôm qua chỉ tò mò tới xem thử thôi, cũng chẳng có món nào đặc biệt cả."

Lục Nam Châu vờ như không nghe thấy mà kéo người đi ra cổng.Quán cơm bên cạnh cũng đông nghịt, Lục Nam Châu đứng trong đám người hết nhìn Đông lại ngó Tây.Thấy bộ dạng này của anh, Trần Du đột nhiên hiểu ra nên chế nhạo: "À, tìm bạn Diệp hôm qua chứ gì?"

Lục Nam Châu cứng đờ, "......

Đâu có."

Trần Du: "Vậy cậu ngó quanh ngó quất làm gì?"

Lục Nam Châu: "Tớ xem nên ăn món gì ấy mà."

Trần Du: "Ồ, thế cậu nhìn ra cửa làm chi?

Đồ ăn ở ngoài cửa à?"

Lục Nam Châu nghẹn họng nổi quạu: "Xếp hàng đi."

Nói nhiều quá."

Trường họ có mấy quán cơm lận," Trần Du nói, "Chưa chắc ngày nào cậu ấy cũng tới đây ăn đâu."

Lục Nam Châu lặng thinh.Trần Du tò mò hỏi: "Cậu tìm cậu ấy làm gì?"

Lục Nam Châu: "Tớ nợ tiền cậu ấy chưa trả."

Trần Du: "......"

Lần đầu thấy con nợ tích cực vậy đấy.Trần Du nghĩ ngợi rồi nói: "Hay là cậu đến ký túc xá chặn đường cậu ấy đi?"

"Ký túc xá?"

Lục Nam Châu cau mày hỏi, "Cậu biết cậu ấy ở đâu không?"

"Số 301 nhà A," Trần Du lắc lắc điện thoại, "Trên diễn đàn có nói mà."

Lục Nam Châu: "......"

Trên đó còn gì chưa nói không?"

Thể nào cậu ấy cũng phải về ký túc xá," Trần Du tự tin nói, "Cậu cứ đứng chặn ở cổng kiểu gì cũng tóm được cậu ấy thôi."

Thái dương Lục Nam Châu giật mạnh một cái --- Sao nói cứ như mình là đồ biến thái vậy?"

Chặn gì mà chặn?"

Lục Nam Châu nói, "Tớ chỉ tới xem thử, không gặp thì thôi."

Dù sao cậu ấy cũng nói không cần trả mà.Anh tự nhủ mình chỉ tới đây ăn cơm rồi nhân tiện tìm người thôi.Nhưng sau đó anh vẫn hay tản bộ đến trường học bên cạnh, chỉ là không bao giờ gặp lại bóng dáng quen thuộc kia nữa.Chạng vạng tối thứ Sáu tan học, Lục Nam Châu vừa đi vừa nghĩ xem nên ăn cơm ở đâu, bất tri bất giác lại đi tới cổng trường kế bên.Sao lại đến đây nữa?

Anh thoáng do dự, đang định đi thì thấy Diệp Nhiên đeo ba lô chậm rãi đi ra.Anh mừng rỡ vội vàng đi tới, "Cậu......

Tôi......"

Diệp Nhiên nhìn anh, không nói gì mà chỉ khẽ gật đầu rồi đi vòng qua anh."

Cậu đi ăn à?"

Lục Nam Châu đuổi theo nói, "Tôi mời cậu ăn nhé, chuyện lần trước còn chưa cảm ơn cậu nữa."

Diệp Nhiên: "Không cần đâu."

"Nhưng......"

Lục Nam Châu còn chưa nói hết thì Diệp Nhiên đột ngột nấp sau lưng anh rồi nói thầm: "Đừng nhúc nhích."

"Sao thế?"

Lục Nam Châu ngẩng đầu lên thấy một chiếc xe hơi màu đen dừng lại cách đó không xa, cửa sổ hạ xuống, một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi dáo dác nhìn quanh cổng trường.Lục Nam Châu quay đầu hỏi người phía sau, "Người kia tìm cậu à?"

Diệp Nhiên lặng thinh."

Tới đón cậu à?"

Lục Nam Châu ngờ vực, "Vậy cậu trốn ông ta làm gì?"

Diệp Nhiên im lặng nửa ngày mới nói: "Tôi không muốn về."

Lục Nam Châu: "Vậy cậu nói với ông ta một tiếng không được sao?"

Diệp Nhiên: "Ông ta hay lải nhải lắm."

Nếu để ông ta nhìn thấy nhất định sẽ bị cằn nhằn hơn nửa ngày.Lục Nam Châu nhìn cậu hỏi: "Cậu không muốn về với ông ta thật à?"

Diệp Nhiên gật đầu.Lục Nam Châu đột nhiên ngồi xổm xuống cõng cậu lên rồi chạy thật nhanh.Diệp Nhiên giật nảy mình, "Cậu......"

"Nằm sấp trên lưng tôi đi," Lục Nam Châu vừa chạy vừa nói, "Đừng để ông ta thấy."

Diệp Nhiên vô thức vùi mặt vào lưng anh.Tài xế Lâm nhìn hai người chạy xa, mờ mịt nghĩ người trên lưng thằng nhóc kia sao nhìn giống thiếu gia nhà mình thế nhỉ?Hả, thiếu gia?!Lục Nam Châu chạy một hơi thật xa, thấy tài xế không đuổi kịp mới giảm bớt tốc độ.Diệp Nhiên ngẩng đầu lên nói: "Thả tôi xuống đi."

Lục Nam Châu đặt người xuống, đúng lúc này điện thoại trong ba lô Diệp Nhiên reo lên."

Thiếu gia," điện thoại vừa kết nối đã nghe đầu dây bên kia la lên, "Cậu đi đâu vậy?!"

"Chú Lâm," Diệp Nhiên nói, "Cuối tuần cháu không về đâu."

"Sao lại không về?"

Chú Lâm càm ràm, "Lâu lắm rồi cậu chưa về đấy, lần trước đi nửa đường cậu nói muốn ăn bánh kem, tôi xuống xe chưa bao lâu cậu đã bỏ chạy, thiếu gia à......"

Diệp Nhiên yên lặng cúp máy.Lục Nam Châu ngập ngừng chốc lát rồi rụt rè hỏi: "Sao cậu không muốn về nhà vậy?"

Diệp Nhiên không trả lời mà chỉ nói cảm ơn rồi định bỏ đi."

Diệp Nhiên," Lục Nam Châu chợt gọi tên cậu rồi cười nói, "Tên tôi là Lục Nam Châu."

Diệp Nhiên quay đầu nhìn anh, trong con ngươi đen láy phản chiếu bóng dáng người trước mắt.Cậu chớp mắt thì thầm: "Lục Nam Châu......"

Suốt những năm tháng sau đó, ba chữ này không bao giờ rời xa nữa.----------------Tiểu Lục: Cậu ấy gọi mình kìa, giọng nghe hay thật, hehe
 
[Hoàn][Đm] Mối Tình Đầu Đòi Bao Nuôi
Chương 18: Thế này sẽ không lạnh nữa


Thời tiết mùa thu ngày càng rõ rệt, ánh nắng ban mai vẫn còn hơi lạnh, Diệp Nhiên đứng ở cửa bếp nhịn không được hắt hơi một cái, "Hắt xì!"

Lục Nam Châu đang chiên trứng ốp la dừng tay lại, không quay đầu mà chỉ nói: "Buổi sáng lạnh, không biết mặc thêm áo à?"

Người phía sau không lên tiếng.Lục Nam Châu hơi băn khoăn, đang định quay đầu thì sau lưng chợt nóng ran, một đôi tay vòng quanh eo anh.Diệp Nhiên vùi mặt vào bờ lưng ấm áp của anh rồi thấp giọng nói: "Thế này sẽ không lạnh nữa."

Cả người Lục Nam Châu lập tức cứng đờ, đứng im tại chỗ không nhúc nhích.Chỉ chốc lát sau, trong chảo bốc lên mùi khét.Diệp Nhiên ngẩng đầu hít hít: "Cháy rồi kìa."

Lục Nam Châu giật nảy mình, vội vàng tắt bếp đi.Người phía sau ôm rất chặt, thân nhiệt xuyên qua áo sơmi lan tỏa trên lưng làm anh cảm thấy không chân thực lắm.Đây là tương lai mà anh từng ảo tưởng vô số lần --- Mỗi buổi sáng trong lành ấm áp, anh làm điểm tâm trong bếp, Diệp Nhiên mới ngủ dậy mơ màng đến tìm anh rồi ôm anh từ phía sau, lười biếng vùi mặt vào lưng anh.Còn anh sẽ quay lại ôm người trong lòng hôn một cái rồi trêu cậu tỉnh ngủ chưa?

Lại nằm ỳ nữa rồi......Nhưng từ năm năm trước anh không còn dám tưởng tượng cảnh này nữa.Dù trong mơ quá khứ hiển hiện hết lần này đến lần khác thì khi tỉnh lại cũng biến mất sạch, người trong mộng cũng không từ mà biệt.Đúng vậy, cậu luôn không từ mà biệt, lần này sẽ đi lúc nào đây?Lục Nam Châu gỡ cánh tay trên eo mình xuống rồi bưng sủi cảo vừa hấp xong đi ra ngoài, "Lạnh thì mặc áo khoác vào đi."

Ôm gì mà ôm, mình cũng đâu phải túi chườm nóng.Diệp Nhiên lưu luyến không rời nói: "Nhưng người anh ấm lắm."

Lục Nam Châu đặt sủi cảo lên bàn, "Chảo trứng chiên càng ấm hơn đấy, sao cậu không ôm nó đi?"

Diệp Nhiên đến gần nhìn anh nói: "Vì em muốn ôm anh mà."

Lục Nam Châu nghiêm mặt im lặng nửa ngày.Diệp Nhiên xích lại gần hơn, "Lục Nam Châu......"

Lục Nam Châu quay đi chỗ khác, đẩy sủi cảo tới trước mặt cậu nói: "Mau ăn đi, ăn xong......"

Còn chưa dứt lời thì Diệp Nhiên đã nhào vào lòng anh."

Cậu......"

Anh đưa tay muốn đẩy cậu ra thì lại nghe Diệp Nhiên thì thầm: "Cho em ôm một lát đi mà."

Như sợ anh vẫn đẩy mình ra, cậu lại tủi thân nói: "Chỉ một phút thôi được không?"

Bàn tay Lục Nam Châu khựng lại trong không khí.Năm phút sau, Lục Nam Châu nhịn không được hỏi: "Xong chưa?"

Diệp Nhiên khẽ gật đầu nhưng vẫn không buông anh ra.Lục Nam Châu: "Sủi cảo sắp nguội rồi đấy."

Diệp Nhiên: "À."

Ba phút sau, rốt cuộc hai người ngồi cạnh bàn ăn điểm tâm.Đúng lúc này, điện thoại di động Diệp Nhiên để trên bàn "ting" một tiếng.Cậu mở ra xem rồi ngước nhìn Lục Nam Châu.Lục Nam Châu: "Gì đấy?"

Diệp Nhiên: "Phương Nịnh nói chiều nay muốn đến trại gà."

Lục Nam Châu ngờ vực: "Cô ấy tới đó làm gì?"

"Cô ấy nói muốn học vẽ," Diệp Nhiên đáp, "Nhờ em dạy cho cô ấy."

"Vô duyên vô cớ sao lại đòi học vẽ......"

Nói nửa chừng Lục Nam Châu đột nhiên biến sắc, "Hai người liên lạc với nhau lúc nào?"

Sao còn add Wechat nữa chứ?!Diệp Nhiên: "Thì lần trước cô ấy đến đưa vịt đó."

"Hai người thân thiết quá nhỉ," Lục Nam Châu lạnh lùng nói, "Còn vẽ tranh với nhau cơ đấy."

Diệp Nhiên: "Không quen mà."

"Không quen sao cô ấy nhờ cậu dạy vẽ?"

Lửa giận bốc lên trong lòng Lục Nam Châu, "Bao năm nay không học, vừa gặp cậu một lần đã muốn học là sao?"

Hay là nhìn trúng cậu rồi?!Diệp Nhiên: "Cô ấy nói muốn vẽ vịt nhà mình."

Lục Nam Châu không tin, "Vẽ vịt làm gì?

Sau này mất vịt dán tranh khắp phố lớn ngõ nhỏ để tìm à?"

Diệp Nhiên nghĩ ngợi: "Có khi nào cô ấy chỉ muốn đến trại gà không?"

Lục Nam Châu: "Đến trại gà làm gì?"

Đế gặp cậu à?!Chắc vì muốn gặp Tiểu Trương, Diệp Nhiên nghĩ, lần trước cô ấy đến để gặp Tiểu Trương mà.Nhưng chuyện của con gái người ta cậu cũng không tiện nói.Cậu liếc nhìn tin nhắn Phương Nịnh gửi tới, "Cô ấy nói sẽ trả học phí mỗi ngày hai trăm."

"Cậu thiếu thốn gì hai trăm tệ chứ?"

Lục Nam Châu bất mãn nói, "Chẳng phải tôi trả lương cho cậu rồi sao?"

Diệp Nhiên: "Cả tháng anh mới trả năm trăm mà."

Còn hay đòi trừ tiền nữa.Lục Nam Châu: "......

Cùng lắm thì tôi tăng thêm cho cậu hai trăm tệ vậy."

Diệp Nhiên: "Mỗi ngày cô ấy trả hai trăm cơ."

Lục Nam Châu nghiến răng, "Mỗi ngày tôi cũng trả cậu hai trăm, được chưa?"

Diệp Nhiên nín cười nói: "Anh không muốn em dạy cô ấy vẽ à?"

Lục Nam Châu cúi đầu cắn sủi cảo, mạnh miệng nói: "Không phải, đâu liên quan gì đến tôi."

Diệp Nhiên: "Vậy em nhận lời cô ấy nhé?"

Lục Nam Châu: "......"

Lục Nam Châu nổi quạu: "Chẳng phải tôi cũng trả cậu hai trăm rồi à?!"

Sao còn muốn dạy người ta nữa?Diệp Nhiên: "Nhưng em không muốn hai trăm."

Chẳng lẽ còn muốn tăng giá?

Lục Nam Châu hỏi: "Vậy cậu muốn bao nhiêu?

Ba trăm, bốn trăm?"

"Em không cần tiền," mắt Diệp Nhiên sáng lên, chậm rãi nói, "Em dạy anh vẽ, không cần hai trăm tệ nhưng mà...... em muốn năm phút."

Lục Nam Châu không hiểu, "Năm phút gì?"

Diệp Nhiên nhìn anh, giọng vừa nhẹ vừa mềm, "Trời lạnh quá, mỗi ngày anh cho em ôm năm phút được không?"

Lục Nam Châu: "......"
 
Back
Top Bottom