Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Hoàn][Đm] Mối Tình Đầu Đòi Bao Nuôi

[Hoàn][Đm] Mối Tình Đầu Đòi Bao Nuôi
Chương 19: Hôm nay chưa ôm


Ôm......

Ôm năm phút?

Mặt Lục Nam Châu nóng lên, nhìn lảng đi chỗ khác nói: "Tôi.....

Tôi có nhờ cậu dạy tôi vẽ đâu."

Diệp Nhiên: "Vậy em dạy Phương Nịnh nhé."

Lục Nam Châu: "Không được."

Diệp Nhiên: "Vậy anh đồng ý nhé?"

Lục Nam Châu: "Cũng không được."

Diệp Nhiên: "Thế thì em sẽ dạy Phương Nịnh."

"Cậu......"

Lục Nam Châu sầm mặt suy nghĩ hơn nửa ngày, cuối cùng nói cứng: "Chỉ năm phút thôi đấy.

Không được ôm lâu hơn."

Đáy mắt Diệp Nhiên không giấu được ý cười, "Vâng."

Lục Nam Châu lại nói: "Hôm nay ôm rồi, không được ôm nữa."

Diệp Nhiên: "......

À."

Keo kiệt.Buổi chiều, trại gà.Lục Nam Châu nhìn Phương Nịnh tươi cười xách vịt vào cổng, quay sang nhỏ giọng hỏi Diệp Nhiên bên cạnh, "Chẳng phải đã nói đừng dạy cô ấy rồi à?"

"Không dạy mà," Diệp Nhiên nói, "Cô ấy chỉ đến xem thôi."

Anh đâu có nói không được xem, người ta còn đem vịt nữa kìa.Lục Nam Châu: "......"

Có phải mình bị lừa rồi không?"

A Nịnh?"

Tiểu Trương thấy Phương Nịnh đến cũng rất kinh ngạc, đi tới hỏi, "Sao em lại tới đây?"

Tới đưa vịt nữa à?

Dạo này Lục ca mua nhiều vịt vậy sao?"

Em đến xem Diệp Nhiên vẽ tranh," Phương Nịnh tỏ vẻ không-phải-em-tới-tìm-anh-đâu, "Nghe nói anh ấy vẽ đẹp lắm."

"Em thích vẽ tranh à?"

Tiểu Trương mờ mịt nói, "Chẳng phải lúc nhỏ em ghét môn mỹ thuật nhất sao?

Bài tập mỹ thuật anh toàn vẽ giùm em còn gì."

Phương Nịnh nghẹn họng cãi lại: "Giờ em thích không được sao?"

Tiểu Trương: "......Được chứ."

Trước kia không thích, giờ thấy Diệp Nhiên lại thích à?

Lục Nam Châu nghe vậy càng bực hơn, cô gái này nhìn trúng Diệp Nhiên rồi chứ gì?!Anh quay đầu liếc người bên cạnh một cái --- Dụ dỗ ong bướm!Diệp Nhiên: "......"

Sao thế?Lục Nam Châu không tiện đuổi người đi nên đành để Phương Nịnh ngồi trong chòi hóng mát xem Diệp Nhiên dạy anh vẽ tranh.Nhưng Phương Nịnh mới nhìn một lát thì thấy Tiểu Trương cho gà ăn cách đó không xa, nói muốn xem gà nên chạy vụt đi ngay.Diệp Nhiên nhìn theo Tiểu Trương không biết nói gì mà bị Phương Nịnh rượt đánh, hỏi Lục Nam Châu: "Có phải lâu lắm Tiểu Trương mới về nhà một lần không?"

"Ừm," Lục Nam Châu tiện tay cầm bút chì của Diệp Nhiên vẽ lên giấy, "Trại gà phải có người trông coi nên một tháng cậu ta chỉ về nhà hai ba lần thôi."

Thảo nào Phương Nịnh không gặp được hắn, Diệp Nhiên nghĩ, cho nên mới tìm đến tận đây sao?Cậu quay đầu lại thấy quanh miệng gà con mình mới vẽ bị Lục Nam Châu vẽ thêm mấy đường ngoằn ngoèo, nhìn như đang phun lửa.Diệp Nhiên: "......

Gà của anh thành tinh rồi à?"

Còn biết phun lửa nữa sao?Lục Nam Châu hừ lạnh một tiếng --- Đẹp lắm đúng không?

Sao cứ nhìn Phương Nịnh mãi thế?!Diệp Nhiên: "......"

Hình như lại giận rồi thì phải?Giận thì giận nhưng Lục Nam Châu vẫn hết lòng tuân thủ lời hứa, mỗi ngày đều cho Diệp Nhiên ôm năm phút.Anh không bao giờ nhúc nhích, cứ thế ngồi hoặc đứng để Diệp Nhiên ôm ấp sờ mó, hết năm phút lập tức đẩy người ra.Thêm một giây cũng không được.Mấy ngày sau là cuối tuần, Lục Nam Châu đến trại gà một chuyến, sau khi về nhà đợi hơn nửa ngày cũng chẳng thấy Diệp Nhiên đến ôm mình.Anh có chút buồn bực --- Mấy ngày nay hễ Diệp Nhiên thấy anh rảnh thì sẽ xáp lại ngay, cứ như sợ chậm trễ anh sẽ đổi ý vậy.Nhưng sao hôm nay vẫn chưa có động tĩnh gì?

Chẳng lẽ quên rồi à?Anh đợi đến hơn mười một giờ đêm, thấy Diệp Nhiên còn đọc sách trên ghế salon thì nhịn không được nói: "Cậu...... có phải hôm nay quên gì rồi không?"

Diệp Nhiên ngẩng lên khỏi trang sách, mở to mắt hỏi: "Quên gì cơ?"

"Quên......"

Lục Nam Châu ngừng nói rồi cố dằn xuống, nghĩ thầm sao mình phải nhắc chứ, không ôm thì không ôm, làm như mình thèm lắm không bằng!Quên luôn là tốt nhất!Anh đứng dậy nói: "Không có gì, tôi ngủ trước đây."

Diệp Nhiên khẽ gật đầu.Lục Nam Châu đi hai bước lại quay đầu nhìn người trên ghế salon.Diệp Nhiên vẫn tiếp tục đọc sách mà không có phản ứng gì."

Trễ lắm rồi," Lục Nam Châu cau mày nói, "Còn chưa ngủ nữa à?!"

"Đọc hết trang này em sẽ ngủ ngay," Diệp Nhiên nói, "Sắp xong rồi."

Lục Nam Châu đành phải đi đến phòng khách.Lần trước Diệp Nhiên nói sợ chuột nên muốn ngủ trong phòng anh, anh cũng không đuổi người đi mà chuyển sang phòng khách ngủ.Anh tiện tay đóng cửa phòng rồi nằm trên giường nhìn ánh đèn từ phòng khách rọi qua khe cửa, càng nghĩ càng không ngủ được.Quên thật đấy à?

Lục Nam Châu càng tức hơn, tự mình đòi ôm sao có thể quên được chứ?!Miệng đàn ông, quỷ gạt người!À không phải, mình cũng là đàn ông mà......Anh đang suy nghĩ miên man thì nghe tiếng tay nắm cửa khẽ xoay.Xưa nay anh chỉ đóng cửa chứ không quen khóa lại, vặn một cái là có thể mở ra.Sau đó anh thấy ánh đèn trong phòng khách chiếu vào, người mới nãy còn đọc sách bên ngoài yên lặng đến cạnh giường, vén chăn chui vào ôm anh rồi thì thầm: "Hôm nay chưa ôm nữa."

Lục Nam Châu: "......"

Cậu ôm thì ôm chứ sờ mó lung tung làm gì?!
 
[Hoàn][Đm] Mối Tình Đầu Đòi Bao Nuôi
Chương 20: Không được động tay động chân


Trong phòng không bật đèn, chỉ có ánh sáng từ phòng khách hắt vào cạnh giường.

Diệp Nhiên nép vào lòng Lục Nam Châu, nghe tiếng tim đập dưới lồng ngực bên tai càng lúc càng lớn, "Nhịp tim của anh...... hơi nhanh thì phải?"

Lục Nam Châu không nhịn được nữa, túm lấy bàn tay đang sờ loạn dưới áo ngủ rồi cắn răng nói: "Nằm yên đi!"

"Ừm."

Diệp Nhiên ngoan ngoãn trả lời, dừng một chút lại lẩm bẩm, "Hình như anh cứng hơn xưa nhỉ."

Lục Nam Châu: "......"

Diệp Nhiên: "Ý em nói bụng ấy."

Tôi có quan tâm cậu nói chỗ nào đâu chứ?!

Lục Nam Châu quay mặt đi không nhìn cậu, "Ôm thì ôm đi, không được nói nữa."

"Nhưng mà," Diệp Nhiên cựa quậy nói nhỏ, "Anh cấn em kìa."

Lục Nam Châu lập tức trợn mắt, "Tôi không cấn......

Không phải, cậu......"

Diệp Nhiên rút ra bàn tay bị anh nắm, mò mẫm trong chăn lấy điện thoại ra rồi vô tội nói: "Điện thoại của anh cấn em."

Lục Nam Châu: "......"

Lục Nam Châu giật lấy điện thoại, hung dữ nói: "Đừng có lộn xộn nữa!"

Mấy ngày nay lúc ôm đều ngoan lắm mà, sao hôm nay cứ động tay động chân mãi thế?!Diệp Nhiên: "Có nói không được sờ lung tung đâu."

Lục Nam Châu mờ mịt, "Cái gì?"

Diệp Nhiên đột nhiên xoay người nằm đè lên anh, áp sát ngực anh nói: "Đâu có nói lúc ôm không được nhúc nhích."

Đầu Lục Nam Châu ong ong.Diệp Nhiên đỏ mặt rúc vào ngực Lục Nam Châu lẩm bẩm: "Lần này không phải điện thoại nữa rồi."

Lục Nam Châu túm cái gối bên cạnh che mặt.Mặt Diệp Nhiên càng nóng hơn, "Hay là...... em giúp anh nhé?"

Lục Nam Châu không phản ứng.Diệp Nhiên: "Anh không nói thì em xem như anh......"

Cậu còn chưa nói hết đã thấy Lục Nam Châu chụp lấy cái gối, sau đó lật mình đè cậu dưới thân.Trong phòng tối lờ mờ, cậu ngước mắt nhìn người phía trên, nghe tiếng hít thở nặng nề của anh nhưng lại không thấy rõ ánh mắt anh."

Lục Nam Châu......"

Diệp Nhiên giơ tay lên muốn sờ mặt anh, tay còn chưa kịp chạm vào thì Lục Nam Châu đột ngột xoay người xuống giường, vừa đi ra ngoài vừa nói: "Hết năm phút rồi."

Nói xong anh về phòng mình, "rầm" một tiếng đóng ập cửa lại.Diệp Nhiên: "......"

Diệp Nhiên yên lặng vùi mặt vào gối.Ngày hôm sau, Diệp Nhiên ăn điểm tâm xong lại ngồi trên ghế salon đọc sách.Lục Nam Châu đi tới đi lui trong phòng khách nhìn cậu liên tục."

Sao thế?"

Diệp Nhiên rốt cuộc ngẩng đầu lên hỏi Lục Nam Châu đứng cạnh ghế salon.Lục Nam Châu mất tự nhiên ngó lơ chỗ khác, "Không có gì."

Diệp Nhiên cũng không để ý mà tiếp tục cúi đầu đọc sách.Sao hôm nay cũng không ôm?

Lục Nam Châu xoắn xuýt nghĩ, chắc không phải đợi đến đêm nữa đấy chứ?Cứ nhớ tới đêm qua thì anh lại hoảng.Không được, ôm sớm một chút cho xong đi.Thế là anh tới ngồi cạnh Diệp Nhiên nói cứng: "Mau ôm đi, năm phút thôi."

Diệp Nhiên quay sang nhìn anh: "Nhưng giờ em chưa muốn ôm."

Còi báo động trong lòng Lục Nam Châu hú inh ỏi, "Vậy lúc nào mới ôm?"

Ban đêm không được chui vào chăn nữa!Diệp Nhiên: "Em chưa nghĩ ra."

Lục Nam Châu xụ mặt suy nghĩ rồi đưa tay kéo người tới, "Tôi mặc kệ, giờ ôm đi."

Diệp Nhiên kinh ngạc nhìn anh, "Anh gấp gáp vậy sao?"

"Không phải!"

Lục Nam Châu có miệng khó cãi, "Tôi......

Thôi, dù sao giờ cũng ôm ngay đi."

Diệp Nhiên: "Nhưng anh ôm em thì không tính đâu đấy."

Lục Nam Châu sững sờ, "Sao lại không tính?"

"Đã giao hẹn rồi mà," Diệp Nhiên nói, "Anh cho em ôm chứ đâu phải em cho anh ôm."

Lục Nam Châu: "......

Vậy cậu mau ôm đi."

Diệp Nhiên lắc đầu, "Ôm rồi sẽ hết phần."

Không nỡ.Thế cậu muốn giữ lại làm gì hả?

Lục Nam Châu đành phải buông cậu ra, suy nghĩ hơn nửa ngày vẫn thấy không ổn nên muốn giao hẹn với Diệp Nhiên."

Giờ không ôm cũng được," anh xụ mặt nói, "Nhưng cậu không được ôm khi tôi sắp ngủ, cũng không được......

động tay động chân."

Diệp Nhiên: "Không được."

Đã hứa rồi không được thay đổi.Lục Nam Châu: "Vậy tôi không cho cậu ôm nữa."

"Anh lại nuốt lời rồi," Diệp Nhiên bất mãn nói, "Đồ lừa gạt."

"Tôi không phải......"

Lục Nam Châu khựng lại rồi thắc mắc, "Cậu nói lại là sao?

Tôi nuốt lời lúc nào hả?"

Diệp Nhiên gấp sách lại nói: "Lần trước em bị bệnh, anh nói sẽ nuôi em mà."

Lục Nam Châu: "Chẳng phải giờ đang nuôi sao?

Mỗi tháng năm trăm tệ đấy thôi."

Còn bao ăn bao ở nữa."

Đó là tiền lương," Diệp Nhiên nổi quạu, "Em cho gà ăn mới kiếm được mà."

Lục Nam Châu gật đầu: "Chứ sao, cậu phải làm việc thì mới có tiền."

Chẳng lẽ cho không cậu à?Diệp Nhiên: "Vậy là em tự nuôi mình mà."

Chứ đâu phải anh nuôi em.Lục Nam Châu ngẫm lại hình như cũng đúng, "Nhưng tôi cho cậu công việc còn gì."

Diệp Nhiên: "Em có cần việc đâu."

Lục Nam Châu: "Thế cậu muốn gì?"

Diệp Nhiên: "Muốn anh nuôi em."

Lục Nam Châu: "......

Vậy sau này cậu khỏi cần cho gà ăn nữa."

Diệp Nhiên im lặng một hồi, siết chặt cuốn sách trong tay nói: "Anh có biết bao nuôi nghĩa là gì không?"

"Tôi......"

Lục Nam Châu lẩm bẩm, "Tôi đã nuôi bao giờ đâu."

Diệp Nhiên lấy điện thoại di động mở Baidu ra gõ hai chữ "bao nuôi".Chỉ thấy một cửa sổ hiện ra trên màn hình --- Bao nuôi là quan hệ dựa trên giao dịch kinh tế.

Lục Nam Châu: "Thì đúng rồi, giao dịch kinh tế mỗi tháng năm trăm tệ còn gì."

Diệp Nhiên: "Vậy...... còn mấy chữ phía trước thì sao?"

Lục Nam Châu: "......"
 
[Hoàn][Đm] Mối Tình Đầu Đòi Bao Nuôi
Chương 21: Nói to thế làm gì


Lục Nam Châu ngẩng đầu nhìn trần nhà, giả ngu nói: "Phía......

Phía trước cái gì?"

Diệp Nhiên giơ màn hình di động lên trước mắt anh rồi nói: "Còn quan hệ thì sao?"

"Quan, quan hệ cũng có rất nhiều loại mà," Lục Nam Châu yếu ớt nói, "Chẳng phải bạn bè, anh em cũng là......"

Diệp Nhiên: "Cũng là bao nuôi à?"

Lục Nam Châu: "......"

Hình như không phải.Lục Nam Châu nhất thời không cãi được.

Anh dừng một lát rồi nói không đầu không đuôi: "Cậu đừng có nói mãi hai chữ kia nữa."

Diệp Nhiên khẽ giật mình, "Sao cơ?"

Lục Nam Châu không trả lời mà vô thức mò thuốc lá trong túi, mò nửa chừng lại nhớ Diệp Nhiên chê mùi thuốc đắng.Diệp Nhiên không thích anh hút thuốc, mỗi lần thấy anh định hút đều cướp điếu thuốc hoặc bật lửa đi.Quản nhiều quá, anh bực bội nghĩ nhưng vẫn cất thuốc lá vào."

Vậy......"

Lục Nam Châu im lặng nửa ngày rồi hỏi, "Cậu muốn thế nào?"

Diệp Nhiên nhìn anh: "Em muốn thế nào cũng được à?"

"Dĩ nhiên không phải rồi," Lục Nam Châu hàm hồ nói, "Không được quá đáng."

Diệp Nhiên: "Quá đáng là sao?"

Lục Nam Châu nghiêm mặt, thật lâu sau mới thốt ra một câu: "Không biết."

Diệp Nhiên nhìn anh chốc lát, đột nhiên dùng sức đè anh xuống ghế salon.Lục Nam Châu giật mình, "Cậu làm gì vậy?"

Diệp Nhiên dạng chân ngồi trên người anh, mặt càng lúc càng gần, "Anh thử nói xem?"

Lục Nam Châu ôm mặt cậu rồi nhìn lảng đi chỗ khác nói: "Không được hôn."

Diệp Nhiên: "Em có nói muốn hôn đâu."

Cậu lại bừng tỉnh đại ngộ hỏi: "À, anh muốn hôn à?"

Lục Nam Châu: "......"

"Tôi đâu có!"

Lục Nam Châu nói, "Tôi...... không hôn cậu lại gần thế làm gì?"

Diệp Nhiên: "Cứ lại gần là muốn hôn à?"

"Không phải," Lục Nam Châu nói bừa, "Tóm lại cậu cách xa tôi chút đi."

"Tại sao?"

Lòng bàn tay Diệp Nhiên phủ lên mu bàn tay anh, "Anh sợ mình kìm lòng không được hôn em à?"

Lục Nam Châu biến sắc, lập tức rút tay về rồi chối phắt: "Không phải!

Hôn gì mà hôn?!

Tôi chẳng thèm hôn đâu nhé!"

Diệp Nhiên xoa tai mình nói: "Không hôn thì không hôn, anh nói to thế làm gì?"

Lục Nam Châu: "......

Giọng tôi lớn, không được à?"

Diệp Nhiên lẩm bẩm: "Anh có được hay không mình còn không biết sao?"

Lục Nam Châu: "......"

Diệp Nhiên chưa lẩm bẩm xong thì eo bỗng dưng bị nắm chặt, cả người bị Lục Nam Châu đè dưới thân.Cậu không kịp phản ứng, "Lục Nam Châu?"

Lục Nam Châu nhìn cậu, lòng bàn tay mơn trớn trên eo rồi luồn vào dưới áo."

Anh......"

Diệp Nhiên đỏ mặt, đáy mắt lại lóe sáng, "Em......"

Lục Nam Châu đột nhiên vén áo cậu lên.Sau đó cậu thấy Lục Nam Châu bất động nhìn chằm chằm bụng mình."

Lục Nam Châu?"

"Vết sẹo này từ đâu mà có?"

Lục Nam Châu nhìn vòng eo gầy gò của cậu, vết sẹo dài bằng ngón tay từ hông kéo dài đến bụng in dấu trong mắt anh.Từ lần trước vô tình nhìn thoáng qua, anh vẫn rất để ý.Anh biết Diệp Nhiên cực kỳ sợ đau, vết thương sâu như vậy phải đau đến mức nào chứ?"

Em......"

Diệp Nhiên vô thức đưa tay muốn che, "Không, không cẩn thận bị ngã thôi."

"Ngã thế nào?"

Lục Nam Châu hoàn toàn không tin, "Ngã kiểu gì mà ra nông nỗi này?"

Diệp Nhiên: "Thì...... trượt chân ngã xuống cầu thang."

Lục Nam Châu buồn bực, "Sao cậu không nói là mổ đẻ luôn đi?!"

Diệp Nhiên tròn xoe mắt: "Em nghe nói mổ đẻ là mổ giữa bụng cơ."

Không giống vết sẹo này của mình.Lục Nam Châu: "......"

Vậy nếu giống thì cậu định nói thế thật à?!"

Không sao nữa rồi," Diệp Nhiên nhìn sắc mặt u ám của Lục Nam Châu, rụt rè nói, "Hết đau rồi, thật đó."

Lại thế nữa, lửa giận bốc lên đầu Lục Nam Châu, cái gì cũng không nói, cái gì cũng không kể với mình!Anh buông người ra rồi đứng dậy sầm mặt đi ra ngoài.Không nói thì thôi, ai mà thèm!"

Lục Nam Châu......"

Diệp Nhiên muốn đuổi theo nhưng lại nghe Lục Nam Châu nạt: "Không được tới đây!"

Cậu đành phải đứng ở cửa nhìn Lục Nam Châu đi tới đi lui ngoài sân.Lục Nam Châu đi mấy vòng vẫn chưa nguôi giận, cuối cùng ra vườn hái mấy nắm rau.Chẳng phải cậu ghét ăn rau à?

Anh căm giận nghĩ, trưa nay nấu toàn rau cho cậu tức chết luôn!Thế là đến bữa trưa, Diệp Nhiên nhìn mấy đĩa rau xanh mơn mởn trên bàn rồi yên lặng đặt đũa xuống.Lục Nam Châu xới cơm, mắt cũng chẳng buồn ngước lên, "Mau ăn đi."

Diệp Nhiên: "......

Em không đói."

"Không đói cũng phải ăn."

Lục Nam Châu gắp một nhúm rau lớn vào chén cậu.Diệp Nhiên nhìn nhìn rồi lại gắp rau về, "Anh ăn nhiều chút đi."

Lục Nam Châu để bát xuống, đẩy hai đĩa rau tới trước mặt cậu nói: "Cả hai đĩa này đều là của cậu đấy, mau ăn đi."

Diệp Nhiên: "......"

Anh cố ý đúng không?"

Không muốn, em không ăn."

Lục Nam Châu bất động, "Không được."

Diệp Nhiên im lặng một lát rồi đột nhiên nhìn anh hỏi: "Anh đang quan tâm em đấy à?"

"Chỉ có bạn trai mới được quan tâm em thôi."
 
[Hoàn][Đm] Mối Tình Đầu Đòi Bao Nuôi
Chương 22: Em muốn ăn trứng chiên


"Chỉ có bạn trai mới được quan tâm em thôi."

Nghe câu nói quen thuộc vang lên bên tai, Lục Nam Châu nhất thời ngẩn ngơ.Đây là câu anh từng nói với Diệp Nhiên.Anh cũng không biết mình để người kia trong lòng từ lúc nào, đến khi sực tỉnh thì hình bóng ấy đã sớm in sâu vào đáy mắt.Anh thích ngắm cậu ngồi vẽ tranh bên hồ, thích dáng vẻ nghiêm túc của cậu khi phác họa đường nét, thích nghe cậu gọi đi gọi lại "Lục Nam Châu"......Thanh âm kia như hòn đá rơi xuống hồ làm gợn sóng loang rộng trong tim anh.Khi không gặp được người, anh sẽ ra sân tập chạy bộ, như thể chạy mệt nhoài thì nỗi nhớ sẽ không còn sâu đậm nữa.Chẳng ai biết mùa hè năm đó Lục Nam Châu đã chạy trên sân tập bao nhiêu vòng.Lúc đó anh rất thích trời mưa vì Diệp Nhiên luôn quên mang dù, tiếng sấm vừa vang lên thì lập tức chạy đi đưa dù cho người ta.Một lần anh chạy đến trong mưa làm nửa bả vai ướt đẫm, rốt cuộc Diệp Nhiên nhịn không được nói: "

Sau này cậu đừng tới đưa dù nữa."

Lục Nam Châu thắc mắc: "Sao thế?"

Diệp Nhiên nhìn bả vai ướt sũng của anh: "Ướt rồi kìa."

Lục Nam Châu quay đầu nhìn rồi cười nói: "Không sao, lúc nãy gió thổi hơi mạnh nên dù không che hết thôi."

"Tớ có thể đợi mưa tạnh rồi về mà," Diệp Nhiên vẫn nói, "Cậu đừng tới nữa."

Lục Nam Châu nhìn cậu rồi đột nhiên tiến tới gần: "Cậu nói tớ phải nghe theo à?"

Diệp Nhiên sững sờ, "Cậu......"

"Chỉ có bạn trai mới được quan tâm tớ thôi," Lục Nam Châu nói mà không biết xấu hổ, "Quan tâm tớ thì phải làm bạn trai của tớ."

Mặt Diệp Nhiên đỏ lên, buồn bực nói: "Ai thèm quan tâm cậu chứ?"

Lục Nam Châu: "Chứ không phải cậu bảo tớ đừng tới nữa à?"

"Tớ......

Tớ chỉ......"

Diệp Nhiên nói không lại anh nên định đi thẳng ra ngoài trời mưa."

Khoan đã," Lục Nam Châu vội vàng cầm dù đuổi theo, cười đùa tí tửng nói, "Có phải cậu sợ tớ dầm mưa bị cảm không?"

Diệp Nhiên: "Không phải."

Lục Nam Châu: "Không sao, tớ khỏe lắm, lúc nhỏ chạy dưới mưa hoài ấy mà."

Diệp Nhiên: "Sao phải chạy dưới mưa?"

"Vui lắm," Lục Nam Châu nói, "Nhưng lần nào ướt sũng về nhà cũng bị mẹ tớ rượt đánh hết."

Diệp Nhiên dừng chân lại, không nói gì.Lục Nam Châu cũng ngừng lại hỏi: "Sao thế?"

Diệp Nhiên lắc đầu rồi lại tiếp tục đi tới phía trước.Mưa rơi tầm tã, trời âm u xám xịt, trên đường đi Diệp Nhiên không nói lời nào.Mãi sau này Lục Nam Châu mới biết từ lúc còn bé xíu Diệp Nhiên đã không có mẹ, cậu chưa từng nghe mẹ càm ràm, càng chưa từng bị mẹ rượt đánh, ngay cả chút ký ức ít ỏi cũng dần phai nhạt.Từ này đối với cậu mà nói quá mức xa lạ.Thỉnh thoảng đi đường thấy mấy đứa trẻ chạy lung tung bị mẹ lôi đi mắng mỏ, cậu lại tự hỏi bị mẹ mắng là cảm giác gì?"

Cậu theo tớ về nhà là biết ngay ấy mà," lúc đó Lục Nam Châu cười bảo cậu, "Mẹ tớ nói nhiều lắm, bà ấy mà gặp cậu thì có thể nói từ sáng đến khuya cơ."

Nhưng Lục Nam Châu đâu ngờ cuối cùng họ vẫn không thể cùng nhau về nhà.Cho dù năm năm sau Diệp Nhiên đến đây thì mọi thứ cũng đã khác xưa.Thấy Lục Nam Châu lặng im hồi lâu, Diệp Nhiên gọi anh, "Lục Nam Châu......"

Lục Nam Châu dừng một lát, cúi đầu ăn rau rồi nói: "Không ăn thì thôi."

Diệp Nhiên lầu bầu: "Nếu anh chịu quan tâm em thì chẳng phải em ăn rồi sao."

Lục Nam Châu: "Tôi có phải bạn trai cậu đâu, sao phải quan tâm cậu chứ?"

Diệp Nhiên nói ngay: "Thì giờ làm bạn trai cũng được mà."

Lục Nam Châu im lặng ăn rau.Diệp Nhiên cầm đũa chọc chọc cơm trắng trong chén rồi nói: "Anh chê em béo đúng không?"

Lục Nam Châu suýt bị sặc rau, "Gầy xác gầy xơ thế kia mà béo cái nỗi gì?"

Diệp Nhiên: "Vậy sao anh chỉ cho em ăn rau thế?"

Vì tôi cáu chứ sao!

Lục Nam Châu há miệng thốt ra một câu, "Ăn rau không được à?"

Diệp Nhiên nhìn anh lom lom, "Nhưng em muốn ăn trứng chiên cơ."

Lục Nam Châu: "Không có."

Diệp Nhiên tiếp tục chọc cơm trong chén, tủi thân "ừ" một tiếng, "Anh vẫn chê em béo chứ gì."

Lục Nam Châu: "Tôi không có."

Diệp Nhiên: "Nhưng ngay cả trứng gà anh cũng chẳng cho em ăn."

Trứng gì mà trứng?

Tôi còn chưa hết cáu đâu!

Lục Nam Châu bực bội nghĩ, hôm nay dù trại gà có nổ tôi cũng quyết không chiên trứng cho cậu!Năm phút sau, Lục Nam Châu bị Diệp Nhiên nhìn mãi không chịu được đành phải hậm hực vào bếp chiên trứng.Chỉ giỏi làm bộ tội nghiệp thôi!

Anh vừa chiên trứng vừa nghĩ, trước kia đâu có thế, sao mới mấy năm không gặp mà cứ như biến thành người khác vậy?Trước kia cũng chẳng nhiều lời như vậy mà ít nói lắm......

À không, hình như sau khi hẹn hò Diệp Nhiên hoạt bát hơn và cũng vui vẻ hơn xưa."

Ca," Lục Nam Châu đang suy nghĩ miên man thì chợt nghe giọng Lục Tây Viên vang lên ngoài cửa, "Mau ra xách phụ em với, mẹ bắt đem nhiều đồ quá, nặng chết em rồi."

Diệp Nhiên hoảng hốt chạy vào nói: "Em gái anh về à?"

Cậu nhìn quanh một vòng, "Em......

Em phải nấp vào đâu đây?"

"Nấp......"

Lục Nam Châu nói nửa chừng lại thắc mắc, "Sao phải nấp?

Có phải ăn trộm đâu."

Diệp Nhiên: "......

Không biết nữa."
 
[Hoàn][Đm] Mối Tình Đầu Đòi Bao Nuôi
Chương 23: Sao ban ngày không ôm


Lục Tây Viên kéo một đống đồ lớn đi tới cửa mới thấy anh mình ra mở cửa.

"Sao anh chậm thế?"

Lục Tây Viên hậm hực nói, "Em còn tưởng anh vắng nhà nữa chứ."

Lục Nam Châu đỡ lấy đống đồ trong tay cô rồi hỏi: "Sao em lại về đây?"

"Mẹ sợ anh ở một mình không ăn uống tử tế," Lục Tây Viên nói, "Nên đã gói rất nhiều sủi cảo, còn nướng gà nướng vịt nữa......"

Cô đang nói thì thấy có người đứng trong phòng khách, mặc đồ ở nhà, thanh tú trắng trẻo nhìn khá quen mắt.Cô ngẩn ngơ quay đầu hỏi Lục Nam Châu, "Không phải anh ở một mình à?"

Lục Nam Châu do dự nói: "Cậu ấy là...... bạn thời đại học của anh."

"Chào em," Diệp Nhiên hơi khẩn trương nói, "Anh tên Diệp Nhiên."

"Chào anh chào anh," Lục Tây Viên vội vàng đáp, "Em là Lục Tây Viên."

Cô nhìn thoáng qua mấy đĩa rau trên bàn rồi thì thào hỏi Lục Nam Châu: "Anh chỉ cho bạn học cũ của mình ăn rau thôi sao?"

Lục Nam Châu: "Còn có trứng chiên trong bếp nữa."

"Anh keo quá rồi đó," Lục Tây Viên giật mình nói, "Bạn học cũ tới mà anh không cho người ta ăn miếng thịt nào sao?"

Đầu óc Lục Tây Viên chợt lóe lên, bừng tỉnh đại ngộ hỏi: "Hay là anh ấy đến mượn tiền?"

Cho nên anh mới giả nghèo đúng không?"

Không phải," Lục Nam Châu nói qua quýt, "Em đừng có đoán mò."

Anh nhìn đống đồ ăn mẹ mình làm rồi hỏi Lục Tây Viên: "Em ăn gì chưa?"

"Chưa đâu," Lục Tây Viên nói, "Anh hấp cho em mấy cái sủi cảo đi."

Nói xong cô lại thì thầm: "Nhân tiện hâm nóng gà vịt mẹ làm luôn đi, người ta là khách mà, đâu thể cho người ta ăn rau được."

Ai bảo cậu ấy chọc giận mình chứ?

Lục Nam Châu bực bội nghĩ thầm nhưng vẫn xách đồ vào bếp.Lục Tây Viên và Diệp Nhiên đứng trong phòng khách, nhất thời có chút ngượng ngập."

Anh......"

Lục Tây Viên bắt chuyện, "Anh tới đây chơi à?"

Cũng chẳng biết vùng đồi núi này có gì vui nữa?Diệp Nhiên không biết nói sao nên đành gật đầu.Sau đó hai người lại im lặng.Cũng may chỉ chốc lát sau, Lục Nam Châu đã bưng sủi cảo và gà nướng vịt nướng ra.Lục Tây Viên nhiệt tình nói với Diệp Nhiên, "Đây là món mẹ em tự làm đó, anh nếm thử đi."

Đáy mắt Diệp Nhiên hiện lên ý cười, "Ừ."

Lục Nam Châu xé cho mỗi người một cái đùi gà rồi bảo Lục Tây Viên: "Lần sau cứ gọi điện cho anh là được rồi, ngày mai em còn phải đi làm mà, chạy tới chạy lui mệt lắm."

"Không cần đâu," Lục Tây Viên gặm đùi gà lắc đầu nói, "Mấy ngày tới em được nghỉ, đúng lúc về phụ anh một tay."

"Phụ gì mà phụ," Lục Nam Châu nói, "Nghỉ ngơi cho khỏe đi."

Anh vừa quay đầu lại thì thấy Diệp Nhiên lén lút gắp rau vào chén mình nên hung dữ nói: "Rau cũng phải ăn!"

Diệp Nhiên lại buồn buồn gắp về, "Ừm."

Lục Tây Viên: "......"

Sao cứ thấy có gì đó quái quái nhỉ?Cơm nước xong xuôi, Lục Nam Châu nói mình phải đến trại gà, bảo Lục Tây Viên ở nhà nghỉ ngơi.Diệp Nhiên về phòng thay đồ rồi đòi đi chung với anh."

Anh dẫn người ta đến trại gà à?"

Lục Tây Viên mờ mịt hỏi anh trai, "Không đi chơi sao?"

Hay là đến trại gà chơi?Lục Nam Châu: "Có phải cậu ấy tới chơi đâu."

Lục Tây Viên: "Hả?"

Lục Nam Châu: "Cậu ấy đến làm công mà."

Lục Tây Viên càng mờ mịt hơn, "Làm công?"

"Ừ," Lục Nam Châu nói, "Nhà cậu ấy phá sản rồi."

Tội nghiệp vậy sao?

Lục Tây Viên nghĩ thầm hèn gì lúc nãy Diệp Nhiên rụt rè ít nói như vậy."

Vậy anh ấy làm việc ở trại gà à?"

Lục Nam Châu gật đầu: "Ừ, cho gà ăn, mỗi tháng năm trăm tệ."

"Năm trăm tệ?!"

Lục Tây Viên thảng thốt, "Anh à, anh còn ác hơn Hoàng Thế Nhân nữa đấy!"

Lục Nam Châu: "Cậu ấy tự đòi mà."

Lục Tây Viên: "......"

Lục Tây Viên tỏ vẻ không tin, "Thật sự chỉ đòi năm trăm tệ thôi sao?"

Cũng không phải, Lục Nam Châu nghĩ mỗi ngày còn phải cho ôm năm phút nữa.Ôm......

Anh sực nhớ ra cả buổi sáng bận rộn nên hôm nay vẫn chưa ôm!Không được, buổi chiều nhất định phải bảo cậu ôm sớm một chút!Nhưng đến tối, Lục Nam Châu nằm trên giường ngó lên trần nhà, không nhịn được hỏi: "Sao ban ngày cậu không ôm hả?"

Cứ nhất định phải ôm ban đêm sao?

Cố ý chứ gì?!Diệp Nhiên rúc vào lòng anh nói: "Ban ngày có người mà."

Trong nhà có em gái, trại gà có Tiểu Trương.Lục Nam Châu nghẹn họng nói bừa: "Vậy......

Vậy cậu không biết ôm lén à?"

"À," Diệp Nhiên khẽ gật đầu, "Ngày mai em sẽ ôm lén."

Cậu dừng một lát rồi chợt nói: "Hôm nay gà nướng ngon thật."

Lục Nam Châu giật mình, còn chưa kịp phản ứng thì nghe cậu nói khẽ: "Đây chính là hương vị của mẹ sao?"

Lục Nam Châu im lặng hồi lâu mới "ừ" một tiếng.Nhưng người trong ngực không có động tĩnh gì.Lục Nam Châu cúi đầu thấy Diệp Nhiên yên lặng nép vào ngực anh, hình như đã ngủ thiếp đi."

Diệp Nhiên?"

Lục Nam Châu gọi.Ngủ thật đấy à?Lục Nam Châu đang định gọi tiếp thì nghe tiếng đập cửa vang lên, Lục Tây Viên đứng ngoài nói: "Anh, trong phòng anh có máy sấy không?

Em muốn sấy tóc."

Lục Nam Châu nhìn ra cửa phòng rồi lại nhìn người ngủ trong ngực mình --- Bạn học cũ ngủ chung chăn...... chắc cũng bình thường thôi nhỉ?
 
[Hoàn][Đm] Mối Tình Đầu Đòi Bao Nuôi
Chương 24: Cũng có thể đổi cái khác


Lục Tây Viên đợi ngoài cửa hồi lâu mới thấy Lục Nam Châu mở cửa phòng đưa máy sấy cho mình.

"Anh," Lục Tây Viên cầm máy sấy thắc mắc, "Bạn học cũ của anh đâu rồi?"

Hình như không thấy nữa nhỉ?"

Cậu ấy......"

Lục Nam Châu nhìn lảng đi chỗ khác nói, "Cậu ấy đi dạo rồi."

"Đi dạo?"

Lục Tây Viên ngờ vực hỏi, "Đi một mình thôi à?

Không sợ lạc đường sao?"

"Không sao," Lục Nam Châu nói qua loa, "Cậu ấy biết đường mà......"

Mới là lạ, đi thêm mấy vòng đã bị lạc rồi."

Lát nữa anh sẽ đi tìm cậu ấy," Lục Nam Châu đuổi người, "Em mau sấy tóc đi, sấy xong ngủ sớm một chút."

Lục Tây Viên băn khoăn rời đi.Lục Nam Châu đóng cửa phòng rồi quay lại nhìn người ôm chăn ngủ say trên giường.Diệp Nhiên thở rất nhẹ, dường như mơ thấy gì không vui nên nhíu mày.Lục Nam Châu đi tới đứng bên giường nhìn cậu một hồi, sau đó giơ tay nhẹ nhàng xoa lông mày nhíu chặt của cậu.Diệp Nhiên có vẻ hơi thả lỏng, lẩm bẩm gọi: "Lục Nam Châu......"

Giờ biết tìm tôi rồi à?

Lục Nam Châu buồn buồn nghĩ, lúc trước em đi đâu, sao không biết tìm tôi chứ?Anh đứng bên giường hồi lâu, đến khi tỉnh táo lại thì tự hỏi mình ở đây làm gì?Anh lặng lẽ thở dài rồi mở cửa đi đến phòng khách.Cũng may trong nhà có ba phòng và một phòng khách nên dù Lục Tây Viên trở về cũng vẫn ở đủ.Sáng hôm sau, Lục Tây Viên ngáp dài xuống giường, đi ra phòng khách lại nằm phịch xuống ghế salon ngủ tiếp.Lục Nam Châu bưng trứng ốp la ra khỏi bếp giục cô: "Mau đánh răng rửa mặt rồi ăn sáng đi."

Lục Tây Viên mơ màng nói: "Cho em ngủ thêm năm phút nữa thôi......"

Cửa phòng đột nhiên lạch cạch, Lục Tây Viên vội vàng ngồi dậy, trông thấy Diệp Nhiên dụi mắt đi ra từ phòng Lục Nam Châu.Lục Tây Viên: "......

Chào buổi sáng."

Diệp Nhiên: "......Chào buổi sáng."

Diệp Nhiên lúng túng xoay người vào toilet đánh răng.Lục Tây Viên nhìn Lục Nam Châu cạnh bàn rồi lại nhìn sang toilet, do dự nói: "Các anh......"

Lục Nam Châu nói ngay: "Anh ngủ phòng khách mà.

Tụi anh có ngủ chung đâu!"

Lục Tây Viên mờ mịt: "Anh ngủ phòng khách à?"

Lục Nam Châu nhớ lại lần trước Diệp Nhiên bảo phòng khách có chuột nên nói: "Cậu ấy bảo phòng khách có chuột nên không dám ngủ."

"Nhà mình có chuột á?!"

Lục Tây Viên chụp lấy gối ôm trên ghế salon rồi sợ hãi quay đầu nhìn quanh, "Ở đâu cơ?"

Lục Nam Châu: "Anh cũng không thấy, chắc chạy rồi."

Lúc này Lục Tây Viên mới thở phào nhẹ nhõm, "Thế thì tốt rồi, làm em sợ muốn chết."

Lúc còn bé nửa đêm cô bị chuột dọa nên sau này vẫn luôn sợ vật nhỏ đen thui này."

Chắc không phải trốn trong phòng em đấy chứ?"

Lục Tây Viên nghĩ ngợi, "Tìm trong phòng em chưa?"

Lục Nam Châu: "Chưa."

"Mau tìm thử xem," Lục Tây Viên kinh hãi nói, "Lỡ nó ở phòng em thì sao!"

Đúng lúc Diệp Nhiên vừa ra khỏi toilet, Lục Tây Viên vội hỏi: "Con chuột kia to không ạ?"

Diệp Nhiên sững sờ không kịp phản ứng, "Chuột?"

"Vâng," Lục Tây Viên nói, "Anh Hai em nói anh thấy chuột mà."

Lúc này Diệp Nhiên mới nhớ ra lần trước mình gạt Lục Nam Châu phòng khách có chuột nên đành nói: "......

To lắm."

Lục Tây Viên càng sợ hơn, "Các anh mau vào phòng em tìm đi.

Nếu không ban đêm em không dám ngủ đâu."

Diệp Nhiên không khỏi chột dạ, "Chắc nó chạy rồi đó."

"Lỡ chưa chạy thì sao?"

Lục Tây Viên vẫn không yên tâm, "Anh Hai, anh mau tìm đi."

"Được được," Lục Nam Châu bất đắc dĩ nói, "Để anh đi xem thử."

"Thật ra......"

Diệp Nhiên ngượng ngùng nói, "Có thể anh nhìn lầm thôi."

Lục Tây Viên khẩn thiết nhìn cậu, "Lỡ không nhìn lầm thì sao?"

Lỡ có chuột thật thì sao?!Diệp Nhiên: "......

Vậy anh cũng đi tìm thử xem."

Lục Nam Châu vào phòng tìm hơn nửa ngày nhưng cái gì cũng không thấy."

Làm gì có chuột chứ?

Một cọng lông chuột cũng chẳng có nữa là."

Anh đến bên cửa sổ kéo màn ra, đang định quay người thì bị Diệp Nhiên ôm chầm từ phía sau."

Cậu làm gì vậy?"

Lục Nam Châu khẩn trương nhìn ra ngoài --- Em gái anh còn đang ở ngoài kìa!Diệp Nhiên vùi mặt vào bờ lưng rộng ấm áp của anh, "Chính anh nói phải ôm lén mà."

Lục Nam Châu: "......"

Nhưng có nói phải ôm bây giờ đâu!Ngoài cửa bỗng nhiên vang lên tiếng bước chân, Diệp Nhiên buông Lục Nam Châu ra, Lục Tây Viên đứng ở cửa hỏi họ, "Có chuột không ạ?"

Lục Nam Châu: "Không, không có."

"Không có thì tốt rồi."

Lục Tây Viên vỗ ngực một cái, lúc này mới yên tâm đi đánh răng.Diệp Nhiên nhìn vành tai ửng đỏ của Lục Nam Châu, thì thầm hỏi: "Thế này có giống...... yêu đương vụng trộm không nhỉ?"

Lục Nam Châu giật mình, suýt nữa quát lên "Ai......" nhưng còn chưa nói ra miệng đã vội vàng hạ thấp giọng, "Ai yêu đương vụng trộm với cậu hả?!

Nói bậy bạ gì đó?"

Bạn học cũ ôm một cái...... cũng là bình thường thôi.Anh bình tĩnh lại rồi nói tiếp: "Không cho ôm nữa."

Diệp Nhiên: "Nhưng lúc nãy mới ôm chưa đầy một phút, hôm nay còn bốn phút nữa mà."

Lục Nam Châu: "......

Còn lâu vậy sao?"

Diệp Nhiên: "Cũng có thể đổi cái khác, không cần lâu vậy đâu."

Lục Nam Châu: "Đổi cái gì?"

Diệp Nhiên nhìn anh nói: "Hôn một phút, trừ bốn phút."

Lục Nam Châu: "......"
 
[Hoàn][Đm] Mối Tình Đầu Đòi Bao Nuôi
Chương 25: Sao lại đưa điểm tâm


Hôn......

Hôn một phút?

Lục Nam Châu ngẩn ngơ nghĩ bạn học cũ hôn nhau cũng là......

Hừ, bình thường cái quỷ!

Có bạn học cũ nào hôn môi nhau đâu chứ?!

Không được hôn!"

Không cần," anh nghiêm mặt nói, "Không đổi."

"Không đổi thật à?"

Diệp Nhiên xích lại gần nói, "Một phút đổi bốn phút lận đó......"

"Vậy cũng không được," Lục Nam Châu đi như trốn, "Không cho nói nữa, ăn sáng đi."

Diệp Nhiên theo anh tới ngồi cạnh bàn, dừng một lát lại hỏi: "Không đổi thật sao?"

Lục Nam Châu chém đinh chặt sắt, "Không đổi!"

"À."

Diệp Nhiên yên lặng cúi đầu húp cháo.Lục Tây Viên rửa mặt xong đi ra, thấy Lục Nam Châu uống hai ba hớp hết cháo rồi bưng bát đũa vào bếp, chỉ còn một mình Diệp Nhiên ngồi cạnh bàn ăn từng miếng, vừa nhã nhặn vừa đẹp mắt.Cô nghĩ ngợi rồi đi vào bếp, nghi hoặc hỏi Lục Nam Châu đang rửa chén, "Anh, hình như em đâu thấy bạn học cũ này trong hình tốt nghiệp đại học của anh nhỉ?"

Lục Nam Châu chẳng buồn ngẩng đầu lên, "Hình tốt nghiệp nhiều người như vậy làm sao em nhớ nổi chứ?"

"Nhưng ai đẹp em cũng nhớ mà," Lục Tây Viên tràn đầy tự tin nói, "Không tin anh lấy hình tốt nghiệp ra xem đi."

Lục Nam Châu im lặng giây lát mới nói: "Cậu ấy không học chung lớp với anh."

"Thế ạ," Lục Tây Viên gật đầu rồi lại hỏi, "Vậy sao hai anh quen nhau được?"

Lục Nam Châu không trả lời mà đuổi cô đi, "Em hỏi lắm thế làm gì?

Không đói à, ăn sáng đi."

"Em chỉ cảm thấy anh ấy trông khá quen thôi," Lục Tây Viên nghĩ ngợi, "Có phải gặp ở đâu rồi không nhỉ?"

"Có ai đẹp hơn em mà em không thấy quen đâu?"

Lục Nam Châu ngắt lời cô, "Mau ăn sáng đi."

Lục Tây Viên bất đắc dĩ ra khỏi bếp rồi ngồi xuống bàn ăn cháo với Diệp Nhiên.Ăn một hồi, đột nhiên cô ngẩng đầu thì thào hỏi Diệp Nhiên, "Diệp ca, có phải lúc anh trai em học đại học từng hẹn hò đúng không?"

Diệp Nhiên: "......

Ừm."

"Em biết ngay mà," Lục Tây Viên vỗ bàn một cái, "Hồi đó anh ấy nói khi nào nghỉ sẽ dẫn người về, hỏi có phải bạn gái không thì anh ấy cười ngốc nói không phải!"

Diệp Nhiên: "......"

Đúng là không phải thật, là bạn trai cơ."

Vậy anh đã gặp bạn gái anh ấy chưa?"

Lục Tây Viên tò mò hỏi, "Đẹp không ạ?"

Diệp Nhiên: "Chưa."

Anh ấy có bạn gái đâu."

Ngay cả anh cũng chưa gặp sao," Lục Tây Viên thất vọng nói, "Nhưng sau đó anh ấy không dẫn người ta về, chắc người ta không cần anh ấy nữa."

Trong lòng Diệp Nhiên chua xót, "Không phải đâu......"

Nhưng Lục Tây Viên cảm thấy chính là như vậy, thở dài nói: "Em nghe đồn lúc anh ấy theo đuổi người ta còn đem đồ ăn sáng, kết quả người ta tưởng anh ấy là shipper."

Diệp Nhiên: "......"

"Lục Tây Viên!"

Lục Nam Châu vừa ra ngoài thì nghe thấy em gái mình nói hươu nói vượn, "Ăn no quá đúng không?

Nói bậy bạ gì đó?!"

Lục Tây Viên vội vàng cúi đầu húp cháo.Lục Nam Châu xụ mặt đi ra ngoài tưới rau.Anh đã lắp ống nước bên cạnh vườn rau nên chỉ cần mở vòi là có thể tưới ngay.Nắng sớm hòa vào giọt nước óng ánh.Lục Nam Châu đang tưới thì thấy Diệp Nhiên chậm rãi đi tới."

Né xa một chút," Lục Nam Châu thản nhiên nói, "Coi chừng nước văng trúng người bây giờ."

Diệp Nhiên nhìn nước bắn tung tóe rồi nói: "Cho em thử được không?"

Lục Nam Châu: "Có gì để thử đâu?

Cậu tưởng đang nghịch nước đấy chắc?"

Diệp Nhiên nhìn anh, đột nhiên nói: "Thì ra lúc đó anh đang theo đuổi em sao?"

Lục Nam Châu run tay một cái, "Đâu có."

Diệp Nhiên: "Vậy sao anh lại đưa đồ ăn sáng cho em?"

Lục Nam Châu: "Tôi làm shipper bán thời gian mà."

Diệp Nhiên: "Vậy sao chỉ đưa cho một mình em thôi?"

Lục Nam Châu: "......"

Đúng là lúc đó anh đang học cách theo đuổi người ta.Lần đầu tiên anh có người mình thích, thấy người khác đều đưa đồ ăn sáng cho đối phương, thế là một buổi tối nào đó, anh trùm chăn âm thầm nhắn tin cho Diệp Nhiên.Lục Nam Châu: "Sáng mai cậu muốn ăn gì?"

Hồi lâu sau, Diệp Nhiên gửi lại một dấu hỏi.Lục Nam Châu: "Ăn bánh bao nhé?"

Diệp Nhiên: "Ừm."

Lục Nam Châu: "Thích nhân bánh gì?"

Diệp Nhiên: "Bắp."

Lục Nam Châu: "Vậy sáng mai tớ đưa cho cậu nhé?"

Điện thoại bên kia không có động tĩnh gì, Lục Nam Châu tưởng cậu không đồng ý nên còn tự hỏi có phải mình dọa người ta sợ rồi không, sau đó thấy khung chat rung lên, Diệp Nhiên trả lời một chữ "Ừ".Lục Nam Châu vui vẻ chui ra khỏi chăn --- Cậu đồng ý rồi sao?!Sau đó anh thấy Diệp Nhiên lại hỏi: "Bao nhiêu tiền?"

Lục Nam Châu: "......"

Tiền gì?

Lục Nam Châu khó hiểu hỏi: "Hả?"

Diệp Nhiên: "Bánh bao bao nhiêu tiền?"

Lục Nam Châu càng khó hiểu hơn, "Không lấy tiền."

Diệp Nhiên: "Không phải đồ ăn mua ngoài sao?"

Dĩ nhiên không phải rồi!

Sao lại thành đồ ăn mua ngoài chứ?

Anh định phủ nhận nhưng lại nghĩ nếu Diệp Nhiên biết không phải đồ ăn mua ngoài, không chịu nhận thì làm sao bây giờ?

Ngay cả người anh cũng không gặp được.Anh do dự một lát rồi trả lời: "Ừ, tớ làm thêm mà."

Diệp Nhiên: "Vậy bao nhiêu tiền?"

Lục Nam Châu: "Mười tệ."

Chỉ chốc lát sau, Diệp Nhiên chuyển mười tệ sang.Lục Nam Châu nhìn rồi hài lòng nằm xuống ngủ.Mấy ngày tiếp theo, tối hôm trước anh đều hỏi Diệp Nhiên hôm sau muốn ăn gì, sáng mai lại đưa tới cho cậu.Phòng ký túc xá của Diệp Nhiên chỉ có hai người, bạn cùng phòng đã sớm dọn ra ngoài trường ở chung với người yêu, lâu lâu mới về nên cũng chẳng ai biết Lục Nam Châu ngày ngày đưa đồ ăn sáng cho Diệp Nhiên.Tối hôm đó, Lục Nam Châu lại hỏi Diệp Nhiên sáng mai muốn ăn gì?Diệp Nhiên nói mì trứng cà chua.Sau đó như thường lệ hỏi bao nhiêu tiền?Lục Nam Châu: "Năm tệ hai."

Diệp Nhiên: "Chỉ có năm tệ hai thôi à?"

Lục Nam Châu: "Ngày mai có sự kiện nên được giảm giá."

Diệp Nhiên cũng chẳng nghĩ nhiều mà chuyển cho anh năm tệ hai.Lục Nam Châu nhìn chằm chằm con số "5.20" trên điện thoại, nhịn không được cười khúc khích trong chăn.Trần Du nằm giường dưới đạp ván giường anh, "Cậu phát điên gì thế hả?"

Lục Nam Châu đang vui nên cũng không so đo với hắn, "Tại tớ vui chứ sao."

"Có gì mà vui?"

Trần Du thuận miệng nói, "Nhặt được bảo vật à?"

Lục Nam Châu còn chưa lên tiếng thì điện thoại đột nhiên hiện ra một lời mời kết bạn ghi là: Bạn học của Diệp Nhiên.Anh không khỏi băn khoăn, bạn học của Diệp Nhiên add mình làm gì?Anh bấm đồng ý, chỉ giây lát sau bên kia đã nhắn tin sang, "Bạn ơi, mình ở phòng bên cạnh Diệp Nhiên, bạn giao đồ ăn đúng không?

Ngày mai giao cho mình một phần nhé?

Năm tệ hai đúng không?"

Lục Nam Châu: "......"

Lục Nam Châu: "Xin lỗi, ngoài phạm vi giao hàng rồi bạn."

Bên kia: "???"
 
[Hoàn][Đm] Mối Tình Đầu Đòi Bao Nuôi
Chương 26: Sao lại chập mạch


Lục Nam Châu hơi bất mãn --- Sao Diệp Nhiên lại dễ dàng cho người khác Wechat của anh thế chứ?

Có phải ai xin cũng cho không?

Anh nghĩ thầm nếu có người hỏi mình cách liên lạc với Diệp Nhiên thì còn lâu anh mới cho.Ngay cả anh cũng suýt không add được Wechat của Diệp Nhiên, khó khăn lắm mới được cậu chấp nhận, còn chưa kịp mừng thì thấy Diệp Nhiên nói ấn nhầm thôi.Lục Nam Châu: "......"

Cũng may Diệp Nhiên không tiện tay xóa anh đi.Nhưng giờ lại tiện tay đẩy anh cho người khác, người kia còn đòi mì trứng cà chua "5.20" nữa.Cái này ai muốn cũng được hay sao?!Anh càng nghĩ càng phiền muộn, buồn buồn nhắn tin cho Diệp Nhiên, "Bạn học kế bên phòng cậu muốn gọi tớ giao đồ ăn đấy."

Diệp Nhiên không nói gì mà chỉ trả lời một chữ "Ừm".Lục Nam Châu càng buồn bực hơn, "Tớ không muốn giao."

Diệp Nhiên gửi sang một dấu chấm hỏi.Lục Nam Châu còn chưa nghĩ ra nên nói thế nào thì thấy Diệp Nhiên trả lời: "Giao thêm mấy phần có thể kiếm thêm ít tiền mà."

Kiếm thêm ít tiền?

Trong lòng Lục Nam Châu khẽ động, cậu...... muốn mình kiếm thêm ít tiền sao?Đúng rồi, lần trước anh nói với cậu mình đang đi làm thêm, có phải cậu tưởng anh thiếu tiền lắm không?Cậu đang...... giúp anh sao?Lục Nam Châu đột nhiên hết giận, hí hửng trả lời: "Ban ngày tớ còn phải đi học nữa, bận lắm."

Diệp Nhiên: "À."

Để sau này hãy nói với cậu vậy, Lục Nam Châu nhìn chằm chằm điện thoại nghĩ thầm, nếu cậu biết anh muốn...... cậu làm bạn trai mình thì sẽ phản ứng thế nào nhỉ?Có khi nào làm ngơ mình luôn không?Lục Nam Châu nấp trong chăn --- Thôi cứ chờ thêm đi, chờ đến lúc cậu cũng thích mình......Nhưng đến khi nào cậu mới thích mình đây?Lục Nam Châu mơ màng ngủ thiếp đi, trong mơ anh xách theo gói bún thập cẩm cay đến tỏ tình với Diệp Nhiên, Diệp Nhiên run sợ đổ bún thập cẩm cay lên người anh.Lục Nam Châu lập tức bừng tỉnh.Không thể mang bún thập cẩm cay được, anh sợ hãi nghĩ thầm, nhất định là Nhiên Nhiên không thích bún thập cẩm cay đâu.Cuối tuần Diệp Nhiên hay vẽ tranh một mình bên hồ, sau khi Lục Nam Châu biết được thì luôn tới đó tản bộ, nếu gặp sẽ ngồi đợi cậu bên hồ.Nhưng mỗi lần Diệp Nhiên đều vẽ hơn nửa ngày.

Hôm đó Lục Nam Châu dậy hơi sớm, ở bên hồ bị gió thổi buồn ngủ nên nằm trên đồng cỏ ngủ thiếp đi.Diệp Nhiên vẽ xong thấy anh còn chưa dậy thì gọi một tiếng, "Lục Nam Châu?"

Lục Nam Châu vẫn không tỉnh.Diệp Nhiên đưa tay chọc má anh, "Lục Nam Châu......"

Lục Nam Châu mơ màng mở mắt ra thấy Diệp Nhiên cúi đầu nhìn mình, tóc mái lòa xòa trên trán khẽ bay trong gió, đáy mắt trong veo tràn ngập hình bóng mình.Anh ngơ ngác nhìn người trước mắt, ánh nắng rất đẹp, bầu trời xanh trong nhìn không thấy điểm cuối."

Nhiên Nhiên......"

Lục Nam Châu lẩm bẩm, bỗng nhiên đầu óc chập mạch, ngẩng mặt lên hôn Diệp Nhiên một cái.Diệp Nhiên: "......"

Lục Nam Châu cũng sững sờ, định thần lại rồi lắp bắp nói: "Không phải, tớ, tớ......"

Diệp Nhiên quay người ôm giá vẽ bỏ chạy."

Diệp Nhiên!"

Lục Nam Châu đứng dậy muốn đuổi theo nhưng bị vấp một cái suýt ngã.Diệp Nhiên đã chạy xa, chờ anh chạy tới ký túc xá thì cửa đã đóng kín."

Diệp Nhiên?"

Lục Nam Châu vỗ cửa nói, "Cậu mở cửa được không?"

Diệp Nhiên làm ngơ anh.Sinh viên trên hành lang kỳ quái nhìn Lục Nam Châu.Lục Nam Châu xấu hổ đành phải lấy điện thoại ra nhắn tin cho Diệp Nhiên."

Cậu mở cửa ra được không?

Tớ có lời muốn nói với cậu."

Hồi lâu sau Diệp Nhiên mới trả lời: "Không muốn."

Lục Nam Châu sốt ruột --- Sao không chịu mở cửa chứ?

Chẳng lẽ phải nhắn tin tỏ tình sao?Anh hối hận không thôi, lúc nãy sao lại chập mạch hôn người ta chứ?

Lần này thì hay rồi, dọa người ta chạy mất tiêu.Nhưng......Anh vô thức đưa tay sờ môi mình, xúc cảm ấm áp mềm mại kia như còn vương vấn làm tai anh nóng ran.Thật là mềm......Lục Nam Châu ngẩng đầu nhìn cửa phòng đóng chặt, im lặng hồi lâu rồi mở điện thoại ra gõ chữ.Anh gõ hơn nửa ngày, gõ xong lại xóa, cuối cùng chỉ gửi đi hai câu.Anh nói, Diệp Nhiên, tớ thích cậu.Cậu có bằng lòng làm bạn trai tớ không?Trong phòng đột nhiên "rầm" một tiếng, Lục Nam Châu vội hỏi: "Sao thế?

Cậu không sao chứ?"

Chờ một hồi, trong cửa mới vọng ra giọng nói vừa nhẹ vừa trầm của Diệp Nhiên, "Không sao."

"Tớ biết mình đã làm cậu sợ," Lục Nam Châu do dự nói, "Cậu đừng khẩn trương, tớ......"

Anh dừng một lát rồi chống tay lên cửa nói khẽ: "Không sao, cậu cứ nghĩ kỹ đi rồi hãy nói với tớ, tớ đợi tin cậu."

Nhưng lần này đợi đến tận mấy ngày.Mỗi ngày Lục Nam Châu đều nhìn chằm chằm điện thoại, sợ mình lơ đễnh bỏ sót tin nhắn.Nhưng hơn một tuần trôi qua mà Diệp Nhiên vẫn chưa trả lời.Lục Nam Châu vốn tràn đầy chờ mong ngày càng thất vọng, cuối cùng trong đầu chỉ còn lại một ý nghĩ --- Cậu ấy không để ý tới mình.Thà đổ bún thập cẩm cay lên người mình còn hơn, Lục Nam Châu ỉu xìu nghĩ, ít nhất còn nổi giận với mình.Thấy anh cả ngày thất hồn lạc phách, Trần Du thắc mắc: "Mấy ngày nay cậu bị sao thế?

Cứ như thất tình vậy."

Lục Nam Châu ủ rũ "ừ" một tiếng."

Cái gì?!"

Trần Du thảng thốt, "Cậu thất tình thật á?

Cậu có bồ lúc nào thế hả?!

Sao tớ không biết?!

Cậu dám lén lút rời hội FA hả?!"

"Không có," Lục Nam Châu ủ rũ nói, "Còn chưa bắt đầu đã kết thúc rồi."

Trần Du hóng hớt: "Chuyện thế nào vậy?

Người ta có bồ rồi à?"

Lục Nam Châu: "Không phải."

"Vậy còn chờ gì nữa?"

Trần Du vỗ vai anh nói, "Không có bồ thì theo đuổi đi, sợ cái gì?"

"Theo rồi," Lục Nam Châu rầu rĩ nói, "Nhưng không đuổi kịp."

Trần Du: "Cậu tỏ tình rồi à?"

Lục Nam Châu: "Ừm."

"Có phải người ta nói," Trần Du giả giọng eo éo, "Anh rất tốt nhưng em rất tiếc đúng không."

Lục Nam Châu: "Không phải, cậu ấy không trả lời tớ."

"Không trả lời?"

Trần Du nói, "Vậy chẳng phải vẫn chưa từ chối sao?"

"Chưa từ chối?"

Lục Nam Châu sững sờ, bỗng nhiên một tia sáng lóe lên trong đầu, lập tức nghĩ thông suốt.Đúng rồi, cậu ấy không từ chối mình, thì ra cậu ấy không từ chối mình!
 
[Hoàn][Đm] Mối Tình Đầu Đòi Bao Nuôi
Chương 27: Sao em không được nhìn


Lục Nam Châu như vừa sống lại, co cẳng chạy tới trường Diệp Nhiên.

Thời tiết rất đẹp, ánh nắng rực rỡ, cây cối xanh tươi trải dọc hai bên đường.Lục Nam Châu chạy qua hồ nước, bầu trời trong xanh như ngày đó anh hôn Diệp Nhiên.Anh chợt nhếch môi nở nụ cười.Anh biết hôm nay Diệp Nhiên có lớp nên đứng dưới lầu chờ cậu.Thế là Diệp Nhiên tan học ra thấy Lục Nam Châu đứng đầu cầu thang cười với mình.Diệp Nhiên: "......"

Diệp Nhiên quay người đi ngược lại."

Nhiên......"

Lục Nam Châu mở miệng định gọi cậu nhưng thấy người qua kẻ lại, sợ Diệp Nhiên xấu hổ nên đành phải đuổi theo.Hành lang trên lầu không có ai, Diệp Nhiên ôm sách muốn đi tới cầu thang khác, ba lô sau lưng đột nhiên bị kéo một cái.Cậu quay đầu lại thấy Lục Nam Châu tươi cười, "Chờ tớ với."

Diệp Nhiên giật ba lô lại rồi tiếp tục đi tới phía trước.Lục Nam Châu: "Nhiên Nhiên......"

Bước chân Diệp Nhiên dừng lại, chợt nhớ tới hôm đó ven hồ, Lục Nam Châu gọi mình như vậy, còn hôn mình một cái......Mặt Diệp Nhiên như bị phỏng, càng bước nhanh hơn."

Nhiên Nhiên," Lục Nam Châu đuổi theo cười tủm tỉm hỏi, "Tớ gọi cậu thế này được không?"

Diệp Nhiên: "Không được."

Lục Nam Châu: "Sao thế?"

Diệp Nhiên: "Không biết."

"Nhưng tớ muốn gọi," sau khi bày tỏ tình cảm, Lục Nam Châu không cần sĩ diện nữa mà trêu cậu, "Dù sao miệng cũng nằm trên người tớ mà, cậu muốn bịt không?"

Nói xong anh kề mặt lại gần Diệp Nhiên, "Nè, cho cậu bịt đó."

Diệp Nhiên: "......"

Diệp Nhiên mặc kệ anh rồi đi lên phía trước."

Nhiên Nhiên," Lục Nam Châu chợt nói, "Cậu còn chưa trả lời tin nhắn của tớ đâu đấy."

Diệp Nhiên sững sờ, nhớ tới câu trong điện thoại mấy ngày trước, tớ thích cậu."

Tớ......"

Cậu dừng lại hồi lâu, vẫn không biết phải nói gì."

Không sao," Lục Nam Châu cười nói, "Cậu cứ từ từ suy nghĩ đi."

"Nhưng trước khi nghĩ kỹ, cậu đừng tránh mặt tớ được không?"

Ngoài hành lang ánh nắng tươi đẹp, hôm đó Diệp Nhiên nhìn nụ cười trên mặt Lục Nam Châu, nhất thời không nói được câu từ chối nào.Có lẽ ngay cả chính cậu cũng không biết ba chữ Lục Nam Châu đã nảy mầm trong lòng mình từ lâu.Ăn cháo xong, Lục Tây Viên thấy Lục Nam Châu và Diệp Nhiên ướt sũng đi vào.Lục Tây Viên: "Hai anh...... nghịch nước ngoài vườn à?"

Mấy tuổi rồi chứ?"

Mau thay đồ đi," Lục Nam Châu thúc giục Diệp Nhiên, "Đã bảo cậu đứng xa một chút mà không nghe, còn muốn giành nữa, cứ làm như chưa bao giờ nghịch nước vậy."

Diệp Nhiên lẩm bẩm: "Thì em chưa từng nghịch nước mà."

Cậu nhìn quần áo ướt đẫm trên người rồi lại nhìn sang Lục Nam Châu: "Em không đem nhiều quần áo, đồ giặt hôm qua vẫn chưa khô."

"Không sao," Lục Tây Viên thấy thời tiết đẹp nên muốn ra ngoài đi dạo một lát, vừa đi vừa thuận miệng nói, "Anh trai em nhiều đồ lắm, anh mặc đồ anh ấy là được rồi."

Diệp Nhiên nhìn Lục Nam Châu lom lom.Lục Nam Châu xụ mặt đi vào phòng.Anh tìm một chiếc sơmi trong tủ, chưa kịp quay lại đã nghe tiếng cửa phòng cót két đóng lại.Lục Nam Châu quay đầu thấy Diệp Nhiên đang cởi nút áo.Lục Nam Châu: "......

Cậu làm gì thế?"

Diệp Nhiên mờ mịt nhìn anh, "Thì thay đồ mà."

Lục Nam Châu ngó lơ chỗ khác, "Về phòng khách thay đi."

Diệp Nhiên: "Tại sao?"

Lục Nam Châu: "Tôi......

Tôi cũng muốn thay."

Anh còn chưa nói hết thì Diệp Nhiên đã hắt hơi một cái, "Hắt xì!"

"Cảm lạnh rồi à?"

Lục Nam Châu chẳng còn đoái hoài đến chuyện gì nữa, "Mau thay đồ đi."

Diệp Nhiên cởi áo ướt ra, thấy Lục Nam Châu ngó lên trần nhà, một tay đưa áo sơmi cho cậu, "Mau mặc vào đi."

Diệp Nhiên tròn xoe mắt hỏi: "Anh bị sái cổ à?"

Lục Nam Châu nhất thời không hiểu, "Sái cổ?

Đâu có."

Diệp Nhiên: "Vậy anh ngửa cổ lên làm gì?"

Lục Nam Châu: "......

Cậu cứ kệ tôi, mặc áo mau lên!"

Diệp Nhiên lại hắt hơi một cái, "Hắt xì!"

Lục Nam Châu quýnh lên, không nhìn trần nhà nữa mà quay đầu mặc áo cho cậu, "Đã bảo mau mặc áo vào cơ mà, lề mề gì hả?!"

Người trước mắt có vẻ trắng hơn năm năm trước, cũng gầy hơn anh tưởng tượng, áo sơmi mặc lên người rộng thùng thình.Tim Lục Nam Châu chợt thắt lại, buồn bực nói: "Mấy năm nay cậu ăn uống thế nào vậy?

Sao lại gầy thế hả?!"

Diệp Nhiên cài nút lẩm bẩm: "Tại áo anh lớn quá thôi."

"Lớn gì mà lớn?"

Lục Nam Châu cả giận, "

Sau này mỗi bữa phải ăn hai chén cơm."

Diệp Nhiên: "......

Ừm."

Lục Nam Châu bực bội đến tủ quần áo tìm đồ thay, thấy Diệp Nhiên vẫn đứng yên tại chỗ.Lục Nam Châu: "Tôi phải thay đồ rồi."

Diệp Nhiên gật đầu nhưng vẫn không nhúc nhích.Lục Nam Châu: "Cậu ra ngoài trước đi."

Diệp Nhiên: "Tại sao?"

Lục Nam Châu nhịn không được nói: "Chẳng lẽ cậu muốn nhìn tôi thay đồ à?"

Diệp Nhiên: "Không được sao?"

Lục Nam Châu: "Không được."

"Nhưng lúc nãy anh nhìn em rồi mà," Diệp Nhiên nói, "Sao em không được nhìn anh chứ?"

Lục Nam Châu oan ức nói: "Tôi bảo cậu về phòng khách thay còn gì, tại cậu muốn thay ở đây mà."

Diệp Nhiên: "Dù sao anh cũng nhìn rồi."

Lục Nam Châu: "......"

"Cũng đâu phải chưa thấy," Diệp Nhiên nhìn anh nói, "Anh sợ cái gì?"

Lục Nam Châu cố ý nói: "Tôi sợ cậu nhào vào tôi."

Anh cứ tưởng Diệp Nhiên nghe vậy sẽ đỏ mặt đi ra ngoài, ai ngờ thấy cậu bừng tỉnh đại ngộ nói: "Đúng ha, hôm nay còn bốn phút chưa ôm nữa."

Lục Nam Châu: "......"

Cậu muốn làm gì hả?!Anh ngập ngừng hỏi: "Giờ cậu muốn ôm à?"

Diệp Nhiên lắc đầu, "Áo anh ướt hết rồi."

"Vậy......"

Lục Nam Châu ôm một tia hy vọng, "Cậu ra ngoài trước cho tôi thay đồ được không?"

Diệp Nhiên vẫn lắc đầu.Lục Nam Châu thốt lên: "Chắc không phải cậu muốn tôi cởi áo ra cho cậu ôm đấy chứ?"

Diệp Nhiên: "Đúng vậy."

Lục Nam Châu: "......"

Lục Nam Châu: "Nếu không thì sao?"

Diệp Nhiên: "Vậy hôn một phút nhé?"

Lục Nam Châu: "......

Không muốn."

Diệp Nhiên: "Vậy em cởi giùm anh nhé?"

Lục Nam Châu: "Không cần!"

Anh đành phải đưa tay cởi áo ra rồi cứng rắn nói: "Chỉ bốn phút thôi đấy."

Nhìn lồng ngực rắn chắc của anh, Diệp Nhiên bất giác đưa tay sờ một cái.Ngón tay lạnh buốt lướt qua ngực, Lục Nam Châu nín thở chụp tay cậu hỏi: "Sờ cái gì?

Có ôm không thì bảo?"

"Ôm chứ," Diệp Nhiên vòng hai tay ôm eo anh, dựa sát vào ngực anh nói khẽ, "Nhưng anh gồng cứng quá à."

Lục Nam Châu im lặng.Hơi thở Diệp Nhiên phả vào cổ anh, rõ ràng đang là mùa thu lạnh lẽo mà hơi nóng bốc lên từng đợt.Thời gian như trôi chậm lại, từng giây từng phút đều trở nên khó lòng chịu đựng."

Cậu......"

Yết hầu Lục Nam Châu nhấp nhô, khó nhọc nói, "Tránh xa cổ tôi một chút được không?"

Diệp Nhiên khó hiểu: "Sao thế?"

Lục Nam Châu nhìn đi chỗ khác nói: "......

Nhột."

Diệp Nhiên dừng lại, bỗng dưng cắn cổ anh một cái, "Hết nhột rồi......"

Còn chưa dứt lời thì Lục Nam Châu đã đột ngột đè cậu lên cửa.Giọng nói khàn khàn hòa với tiếng thở nặng nề, chẳng biết Lục Nam Châu nói cho cậu nghe hay cho mình nghe nữa, "Chỉ một phút thôi đấy."

Diệp Nhiên còn chưa kịp phản ứng thì môi đã nóng ran vì bị Lục Nam Châu bịt kín."

Ưm......"
 
[Hoàn][Đm] Mối Tình Đầu Đòi Bao Nuôi
Chương 28: Chắc không phải biến thái chứ


Lưng Diệp Nhiên dựa vào cửa, thân hình vạm vỡ của Lục Nam Châu nhốt chặt cậu giữa hai cánh tay, hơi nóng xuyên qua áo mỏng thiêu đốt mỗi một chỗ kề sát nhau của hai người.

"Ưm......"

Cậu bị ép ngửa mặt lên, âm thanh tràn ra giữa răng môi bá đạo của Lục Nam Châu, đứng cũng không vững, vô thức bám vào bả vai trần trụi của Lục Nam Châu, ngón tay siết chặt trong hơi thở chìm đắm.Chẳng biết qua bao lâu, người trên thân hơi thả lỏng, Diệp Nhiên chậm chạp mở mắt ra thấy Lục Nam Châu nặng nề nhìn mình, đáy mắt hơi đỏ."

Lục Nam Châu......"

Diệp Nhiên khẽ chớp đôi mắt ướt át, bàn tay bám trên vai Lục Nam Châu khẽ động, muốn sờ dấu răng ửng đỏ bên cổ anh.Lục Nam Châu đột nhiên mở cửa phòng đẩy cậu ra ngoài rồi đóng sầm cửa lại.Diệp Nhiên: "......"

Một phút sau, giọng nói trầm thấp của Lục Nam Châu vọng ra từ sau cửa khó lòng nghe rõ, "Đủ rồi."

Diệp Nhiên đứng cạnh cửa bị gió thổi lạnh, đầu cũng hơi đau.Sao đã......

đến nước này mà còn muốn đuổi mình ra nữa chứ?Cậu tức giận đạp cửa một cái --- Cho anh nín chết luôn đi!Lục Tây Viên đi dạo về thì thấy Diệp Nhiên buồn buồn ngồi một mình trên ghế salon, nhìn có vẻ không vui lắm.Chuyện gì nữa đây?

Cô không thấy Lục Nam Châu nên kỳ quái hỏi: "Anh em đâu rồi ạ?"

Diệp Nhiên nhìn sang cửa phòng nói: "Đang thay đồ."

"Chưa thay xong nữa à?"

Lục Tây Viên giật mình, "Thay đồ gì mà lâu thế?

Hay là xỉu trong đó luôn rồi?!"

"Nói nhảm gì đó?"

Đúng lúc này Lục Nam Châu mở cửa đi ra, áo sơmi cài kín mít che khuất quá nửa cổ.Anh nhìn Diệp Nhiên trên ghế salon rồi dời mắt đi, mất tự nhiên nói: "Tôi đến trại gà đây."

Diệp Nhiên đứng dậy: "Em cũng đi."

Lục Nam Châu ra cửa mang giày, "Cậu ở nhà đi."

Diệp Nhiên: "Không muốn."

Lục Tây Viên yếu ớt giơ tay lên, "Vậy em cũng đi."

"Em đi làm gì?"

Lục Nam Châu nói, "Khó khăn lắm mới được nghỉ mà còn muốn làm việc nữa à?"

"Nhưng các anh đi hết em ở nhà một mình chán lắm," Lục Tây Viên thúc giục, "Đi đi đi, đi chung đi mà, em muốn xem gà."

Thế là Lục Nam Châu đành phải dẫn cả nhà đến trại gà.Tiểu Trương đang cho gà ăn thì thấy ba người đi đến."

Tiểu Trương," Lục Tây Viên cười híp mắt chào hắn, "Cho gà ăn đấy à?"

"Tiểu Lục tổng," Tiểu Trương thắc mắc, "Sao chị lại về đây?

Không đi làm à?"

Lục Tây Viên đi tới cho gà ăn chung với hắn, "Mấy ngày nay chị được nghỉ."

Khi Tiểu Trương mới tới đây, Lục Tây Viên vẫn chưa lên thành phố làm nên hay đến trại gà phụ giúp.Tiểu Trương luôn gọi cô là sếp Hai, cô cảm thấy khó nghe quá, người ta đều gọi Trương tổng Lý tổng chứ có ai gọi sếp Hai đâu?Thế là Tiểu Trương gọi cô Lục tổng, cô lại cảm thấy giống như đang gọi Lục Nam Châu, cuối cùng nghĩ tới nghĩ lui rồi bảo hắn gọi Tiểu Lục tổng đi, nghe trẻ trung hơn nhiều.Hôm nay Lục Nam Châu không cần đi giao hàng nên muốn chỉnh lại sổ sách mấy ngày nay, chưa đi mấy bước đã bị Diệp Nhiên níu tay áo.Anh ngờ vực quay đầu lại, "Sao thế?"

Diệp Nhiên nhìn anh nói: "Miệng em đau."

Lục Nam Châu: "......"

"Anh dữ quá à," Diệp Nhiên nói tiếp, "Hôn trầy da luôn rồi."

Trong lòng Lục Nam Châu giật thót, cứng cổ nói: "Ai bảo cậu cắn cổ tôi."

Diệp Nhiên: "Anh sợ cắn cổ à?"

Lục Nam Châu: "......

Đâu có."

Diệp Nhiên nhìn anh với vẻ nửa tin nửa ngờ.Lục Nam Châu vô thức đưa tay sờ khóe môi cậu, "Trầy da thật à?"

Diệp Nhiên gật đầu: "Vậy lần sau...... anh nhẹ chút được không?"

Lục Nam Châu: "......"

Lần sau cái gì?

Không có lần sau!Cách đó không xa, Lục Tây Viên mờ mịt nhìn hai người họ.Cô không nghe rõ họ nói gì mà chỉ thấy anh mình đưa tay sờ môi người ta."

Hai người họ......"

Lục Tây Viên sững sờ hỏi, "Hình như hơi lạ thì phải?"

Tiểu Trương quay đầu nhìn thoáng qua, tập mãi thành quen nói: "Có gì đâu."

Người yêu cũ sờ môi thì thế nào?Mặc dù là người yêu cũ đã chia tay rồi."

Không lạ sao?"

Lục Tây Viên đột nhiên hoài nghi chính mình, đưa tay lên xoa môi rồi nói, "Làm thế này mà không lạ sao?"

Bạn học cũ đều vậy à?Tiểu Trương: "Không lạ mà."

Người yêu cũ dù có hôn môi cũng đâu có gì lạ chứ?Lục Tây Viên vẫn băn khoăn, "Nhưng......"

Đúng lúc này, điện thoại của cô chợt reo vang.Cô cầm lên xem, lập tức nổi quạu: "Chỉnh gì mà chỉnh?!

Cả ngày chỉnh số liệu, ngày nghỉ cũng không để bà yên nữa!"

Tiểu Trương nơm nớp lo sợ hỏi: "Phải làm việc à?"

"Hừ!"

Lục Tây Viên hậm hực chạy tới tìm Lục Nam Châu, "Anh, máy tính anh để ở nhà đúng không?

Em phải làm việc rồi."

"Để trong phòng anh đấy," Lục Nam Châu hỏi, "Anh đi lấy cho em nhé?"

"Thôi ạ," Lục Tây Viên nói, "Anh cứ làm đi, em tự về được rồi."

Lục Nam Châu nghĩ vậy cũng được nên đưa chìa khoá nhà cho cô.Lục Tây Viên về nhà, sau khi tìm ra máy tính trong phòng Lục Nam Châu thì bất đắc dĩ ngồi trên ghế salon bắt đầu làm việc.Bận rộn hơn nửa ngày, cuối cùng cũng chỉnh xong số liệu, Lục Tây Viên choáng váng ấn nút save rồi tắt văn bản đi.Cô thở phào nhẹ nhõm, ngồi phịch trên salon nheo mắt vài giây rồi đột nhiên mở mắt ra.

Khoan đã, lúc nãy mình lưu vào đâu nhỉ?Cô vội vàng mở mấy thư mục ra xem, chợt nhìn thấy một thư mục tên là "Nhiên Nhiên".Nhiên Nhiên?

Đầu óc Lục Tây Viên lóe lên, Nhiên trong Diệp Nhiên?Cô tò mò mở ra xem, thoáng chốc ngây ngẩn cả người.Màn hình tràn ngập hình ảnh Diệp Nhiên --- Đi trên đường, chạy trên sân, ngủ trong lớp, vẽ tranh bên hồ, tươi cười, giận dỗi......

To to nhỏ nhỏ, ít nhất cũng mấy trăm tấm.Lục Tây Viên lập tức nhớ ra, thảo nào cứ thấy Diệp Nhiên rất quen, cô đã từng thấy Diệp Nhiên trong album ảnh điện thoại của Lục Nam Châu, cũng là dáng vẻ như vậy, mà hình như không chỉ một tấm.Sao anh mình lại giữ nhiều ảnh Diệp Nhiên thế nhỉ?

Lục Tây Viên cau mày nghĩ, bạn học cũ có thân nhau cỡ nào cũng đâu cần giữ nhiều như vậy?Hơn nữa những hình ảnh này bạn học cũ của anh có biết không?Chẳng lẽ anh chụp lén người ta?Trong lòng Lục Tây Viên chấn động, má ơi, chắc anh mình không phải đồ biến thái đấy chứ?!
 
Back
Top Bottom