Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Hoàn][Đm] Ly Dị Xong Bá Tổng Yêu Thế Thân

[Hoàn][Đm] Ly Dị Xong Bá Tổng Yêu Thế Thân
30


Trong mắt người ngoài alpha Chẩm Lập Phong này cực kỳ mạnh mẽ tháo vát, từ nhỏ đã ra ngoài mưu sinh, từ hai bàn tay trắng dành dụm đủ vốn để buôn bán, từ quán vỉa hè đến quầy ăn vặt, từ mỗi ngày giành ghế ở công viên với người vô gia cư đến sau này đấu trí đấu dũng với cò nhà lừa đảo, Chẩm Lập Phong từng lăn lộn ở tầng dưới chót của xã hội nên từng gặp vô số người và việc đáng sợ.

Nhưng một alpha cao lớn như thế ở trước mặt Vệ Tiểu Thảo lại khóc sướt mướt, là đồ mít ướt chính hiệu.

Lúc mới sống chung, Vệ Tiểu Thảo còn sợ beta như mình yếu đuối hơn alpha, không chịu nổi cực khổ sẽ làm người ta ghét bỏ.

Ai ngờ không chịu được ủy khuất không phải Vệ Tiểu Thảo cậu mà là Chẩm Lập Phong sắt thép kia. ——————
Chẩm Lập Phong rất hay làm nũng.

Rõ ràng anh chịu được khổ sở và mệt mỏi, ban ngày có thể nhanh nhẹn làm mười mấy tiếng liền trong bếp mù mịt khói lửa, thế mà ban đêm trở về phòng thuê lạnh lẽo của họ lại co ro trong chăn bông được phơi ấm ôm Vệ Tiểu Thảo không buông tay, hai mắt ướt nhòe đòi cậu thổi thổi vết bỏng lúc chiều bị dầu bắn.

"Suýt nữa rộp lên rồi, đau quá à."

Bộ dạng ủy khuất kia của anh nói ra người khác đều tưởng gặp ma, nhưng Vệ Tiểu Thảo lại xót anh, nhờ chiêu này mà nhiều lần Chẩm Lập Phong được bảo bối ôm hôn dỗ dành.

Khi Vệ Tiểu Thảo thương anh, cậu xem anh như chó con bé bỏng chưa dứt sữa, chỉ hận không thể nâng trên lòng bàn tay cưng chiều.

Chẩm Lập Phong nắm tay cậu thật chặt, trong ba phần giả vờ đột nhiên có thêm bảy phần sợ hãi.

Nhưng khi Vệ Tiểu Thảo đã hết thương anh, dù anh khóc ngất phải nhập viện thì bảo bối của anh vẫn kiên quyết đòi ly hôn, dù chỉ đến thăm anh một lần cũng không muốn.

Người trong lòng vừa cứng vừa mềm, hơi ấm của cậu làm trái tim anh nóng rực.

Nước mắt Chẩm Lập Phong nhỏ xuống áo Tiểu Thảo hóa thành sao băng mang theo lời cầu nguyện của anh biến mất.

Lý do trở về có hoang đường đến đâu cũng không quan trọng.

Muốn gạt anh hay trả thù anh đều được.

Anh chỉ xin em đừng bỏ anh đi nữa thôi.

Xin em đấy.
 
[Hoàn][Đm] Ly Dị Xong Bá Tổng Yêu Thế Thân
31


Hôm nay quầy gà rút xương của Vệ Tiểu Thảo có một vị khách không mời mà đến."

Ông chủ, sao anh không bán cho em chứ?"

Giọng nói vừa ngọt ngào vừa kéo dài như kẹo mạch nha Vệ Tiểu Thảo hay ăn hồi nhỏ.Vệ Tiểu Thảo ngẩng đầu liếc hắn một cái rồi tiếp tục thản nhiên bán gà rút xương cho các học sinh mới tan trường.Người này bị lạnh nhạt cũng không nhụt chí mà vẫn cố thể hiện sự tồn tại của mình.Ngoại hình cậu ta rất đẹp, dù có ngang ngược vô lý cũng vẫn sinh động đáng yêu.

Có hắn ở đây giống như standee bằng người thật khiến hôm nay Vệ Tiểu Thảo buôn may bán đắt hơn mọi khi.Nhưng cậu vẫn cứ xem hắn như không khí, đến khi quầy gà đã hết nhẵn mà vẫn chẳng thèm nhìn đối phương lần nào.Thấy Vệ Tiểu Thảo bắt đầu dọn quầy về nhà, người này ỏn ẻn nhếch miệng cười đi tới níu áo cậu không buông."

Tiêu ca ca, khó khăn lắm em mới tìm được anh mà, sao anh không chịu để ý người ta vậy?"

Trong giọng nói nũng nịu của hắn lộ ra vẻ tức giận, Vệ Tiểu Thảo im lặng nhíu mày nhưng hắn vẫn không buông tay, "Anh đừng viện cớ mất trí nhớ gì đó để gạt em nha, em không dễ lừa như tên ngốc Thẩm Lập Phong kia đâu.

Em biết anh không hề mất trí nhớ, Tiêu ca ca, rõ ràng anh và Thẩm Lập Phong đã ly hôn rồi mà anh còn quay lại với anh ta làm gì, anh nhìn em đi được không?

Em là omega nhưng không chê anh chỉ là beta mà còn cưới alpha đâu, em tình nguyện hẹn hò với người từng kết hôn như anh, sao anh không chịu quan tâm em vậy chứ?"

Vệ Tiểu Thảo suýt bật cười, cậu hất tay hắn ra, cuối cùng cũng mở miệng."

Phong thiếu gia, nếu tôi nhớ không lầm......"

Vệ Tiểu Thảo nheo mắt, "Trước kia cậu vẫn muốn hẹn hò với họ Chẩm kia mà, sao giờ lại dây dưa với tôi thế?"

Cậu vẫn chưa quên người này từng châm ngòi ly gián thế nào để góp phần làm tan vỡ mối quan hệ giữa cậu và Chẩm Lập Phong.Giờ còn định làm loạn gì đây.
 
[Hoàn][Đm] Ly Dị Xong Bá Tổng Yêu Thế Thân
32


Hôm nay Chẩm Lập Phong cố ý về sớm để chạy đến chỗ bảo bối xum xoe.Anh nghĩ hết sức lạc quan, hôm qua mình khóc một trận chẳng những Vệ Tiểu Thảo không làm ngơ mà còn miễn cưỡng vỗ đầu mình, điều này chứng tỏ quan hệ giữa họ đã được cải thiện, anh nhất định phải không ngừng cố gắng, thừa dịp chiều gió thuận lợi để leo lên, leo được mét nào hay mét ấy, đẹp trai không bằng chai mặt, chỉ cần anh bám thật chặt nhất định có thể ôm được bảo bối về nhà.Nghĩ thì đẹp vô cùng nhưng vừa đến chỗ Vệ Tiểu Thảo bán hàng thì anh trông thấy một chiếc xe khá quen mắt ở giao lộ, ngồi trên ghế lái còn là tên mặt đơ kia nữa.Anh lập tức cuống lên, vội vàng đuổi theo rồi xuống xe tìm Tiểu Thảo nhà mình.Quả nhiên bên cạnh Tiểu Thảo nhà anh là tên thiếu gia điên kia."

Cậu tới đây làm gì?!"

Thằng ranh này hại anh quá thê thảm, Chẩm Lập Phong tức đến mờ cả mắt, "Ông đây chẳng có quan hệ gì với cậu cả!"

"Tôi có tìm anh đâu."

Omega kia trợn trắng mắt rồi lại đeo bám Vệ Tiểu Thảo, "Tôi tới tìm Tiêu ca ca đấy chứ ~"Huyệt thái dương của Chẩm Lập Phong nhảy thình thịch, chỉ hận không thể cầm kéo cắt phăng lưỡi con chim sáo bép xép này đi."

Đây là vợ tôi, cậu từ đâu đến thì về lại đó đi!"

"Đó là quá khứ rồi."

Phong tiểu thiếu gia làm mặt quỷ, "Huống chi trên đời này chẳng có góc tường nào không đào được cả!"

Phụt!"

Xin lỗi xin lỗi, tôi lỡ cười."

Vệ Tiểu Thảo vỗ mặt rồi nói xin lỗi, "Hai người cứ tiếp tục đi."

Đúng là phong thủy luân chuyển, Chẩm Lập Phong anh cũng có ngày hôm nay.Ha ha ha.
 
[Hoàn][Đm] Ly Dị Xong Bá Tổng Yêu Thế Thân
33


Phong tiểu thiếu gia người cũng như tên, họ Phong tên Tử, người quen đều biết hắn không dễ chọc.

Đặc biệt hắn có xuất thân cao quý, là con út của một tập đoàn F&B, trong nhà có ba anh trai alpha nên hắn được cưng như trứng mỏng, muốn gì được nấy xem trời bằng vung.

Hắn cực kỳ ngang tàng, từ nhỏ đến lớn hễ muốn thứ gì sẽ vắt óc tìm cách cướp về, nhưng khi có rồi thì lại cả thèm chóng chán, phủi mông quay lưng vứt bỏ không thương tiếc.

Hắn thường buồn chán vung cả đống tiền ra mua một chiếc xe thể thao phiên bản giới hạn trên toàn thế giới, sau đó chưa lái lần nào đã đập nát.

Sau khi trưởng thành, Phong Tử dần phát hiện đồ vật không thú vị bằng con người, thế là bừng tỉnh đại ngộ đổi cách chơi.

Tình yêu bình thường không thể thỏa mãn trí tò mò của hắn, Phong thiếu gia cao ngạo hoàn toàn không tin có tình yêu nào son sắt trước sau như một, hắn ra sức chứng minh trên đời này tuyệt nhiên không có cái gọi là tình cảm chân thành, vì vậy hắn thường xuyên gạ gẫm alpha đã có gia đình.

Hắn có tiền có sắc, còn nũng nịu yếu đuối nên dụ được mấy alpha bỏ rơi vợ con chạy theo mình, sau đó bội tình bạc nghĩa đá văng.

Hắn có lỗi gì đâu, chẳng qua tình yêu của hắn đến nhanh mà đi cũng nhanh thôi.

Hắn tự nhận mình là thẩm phán tình yêu, vắt óc nghĩ kế đùa bỡn đối tượng ban đầu lựa chọn ngẫu nhiên rồi dần biến thành tình nhân thắm thiết.

Có thể nói những cặp đôi bị chia rẽ trước kia càng yêu nhau sâu đậm thì cảm giác thành tựu của Phong Tử càng mạnh, càng thấy mình chính nghĩa.

Chẳng qua hắn chỉ giúp những người này sớm nhận ra cái gọi là tình yêu không đáng một xu, hắn đã cứu họ ra khỏi thứ tình cảm tầm thường này, tốn thời gian phí công sức không có công lao cũng có khổ lao, không có khổ lao cũng có mệt nhọc, chỉ là không kể công mà thôi.

Ai ngờ đi đêm có ngày gặp ma —— Phong Tử gặp phải tấm sắt Chẩm Lập Phong.

Hắn quen Chẩm Lập Phong qua việc làm ăn của cha mình.

Chậc, muốn khen cũng chẳng có gì để khen cả.

Phong Tử thường xuyên gặp người đẹp mã, tuy dáng dấp Chẩm Lập Phong không tệ nhưng vẫn có vẻ quê mùa của nhà giàu mới nổi, hoàn toàn thua xa đám đàn ông hào hoa phong nhã mà hắn từng quen.

Vì vậy lúc đầu hắn chẳng mấy hứng thú với anh, suýt nữa đã để con cá lớn này lọt lưới. ——————
Chẩm Lập Phong thu hút sự chú ý của Phong Tử trong một buổi tiệc của giới doanh nhân.

Bọn họ đều làm trong ngành ăn uống, tuy khác thành phố nhưng vẫn có một số giao dịch kinh doanh qua lại.

Đặc biệt với người chân ướt chân ráo như Chẩm Lập Phong thì nói trắng ra vẫn phải quỵ lụy những lão giang hồ như bọn họ.

Phong Tử giơ ly rượu lên che khuất ánh mắt xem kịch của mình, hắn nhận ra alpha này gặp không ít trở ngại.

Có mấy lão chủ không nể mặt người khác, nói chuyện lươn lẹo xảo trá, những chiêu minh thương ám tiễn và bia rượu triền miên làm người ta đau đầu.

Lúc ấy Phong Tử chẳng có chút hứng thú nào với anh mà chỉ ngồi đằng xa hời hợt quan sát.

Giữa chừng hắn thấy điện thoại của Chẩm Lập Phong rung lên.

Ngay cả điện thoại cũng là kiểu cũ năm ngoái, Phong Tử buồn chán nhướn mày ngắm nghía vẻ mặt thả lỏng của Chẩm Lập Phong.

"Sắp rồi, xong việc anh sẽ về ngay......"

Chẩm Lập Phong mới nói một câu đã bị người nâng ly tới trước mặt, vẻ nhẹ nhõm trong mắt anh lập tức biến mất, vội vàng đáp lại, "Hứa tổng, sau này còn phải nhờ ngài giúp đỡ nhiều, tôi xin kính ngài một chén......"

"Ái chà, sao có thể để giám đốc Chẩm mời rượu chứ......"

Phong Tử nhìn lão già họ Hứa kia bắt đầu móc mỉa rồi lại nhìn Chẩm Lập Phong khẩn trương bịt kín điện thoại quay lưng đi, anh thì thào dặn dò cực nhanh.

"Bảo bối ở nhà phải tự chăm sóc mình thật tốt đấy, anh bận việc rồi, cúp máy trước nhé."

Phong Tử thấy sau khi cúp máy, trong mắt Chẩm Lập Phong lóe lên một tia sáng, hắn ra hiệu đổi chỗ với người bên cạnh rồi ngồi xuống phía tay trái Chẩm Lập Phong.

Sau bữa tiệc mọi người tản đi, có mấy kẻ phóng túng rủ rê đi tiếp tăng ba, hắn từ chối khéo rồi lặng lẽ theo Chẩm Lập Phong lên sân thượng.

Hắn thấy alpha cao lớn này dựa vào lan can thở dài.

Màn hình của anh sáng lên, Phong Tử trông thấy một khuôn mặt bình thường chẳng có gì đặc sắc, ngoại trừ đôi mắt thì chẳng tìm được điểm nào hơn người.

Nhưng Chẩm Lập Phong vừa trìu mến vuốt ve người trong hình vừa mệt mỏi dụi mắt.

Phong Tử khựng lại, trên gương mặt xinh đẹp lộ ra nụ cười thích thú.

Cũng khá thú vị đấy.
 
[Hoàn][Đm] Ly Dị Xong Bá Tổng Yêu Thế Thân
34


Bề ngoài Phong Tử nhìn rất bình thường, hiền thục đoan trang như một omega mà mọi người mong đợi, hiếm ai biết được sóng gió ẩn sâu trong lòng hắn.

Thế là hắn nhanh chóng tạo dựng hình tượng tài trí ôn hòa trước mặt Chẩm Lập Phong, đồng thời tiếp quản các dự án mà hai bên hợp tác, mỗi lần Chẩm Lập Phong đi công tác để bàn bạc chi tiết đều tự mình tiếp đón.

Trong trò chơi của Phong thiếu gia, hắn chưa từng thổ lộ mà chỉ cần bật đèn xanh là có thể khiến đám alpha suy nghĩ bằng nửa thân dưới này chết mê chết mệt.

Nhưng Chẩm Lập Phong quá khác người, anh chưa bao giờ ở một mình với omega.

Mỗi lần gặp mặt, bên cạnh Chẩm Lập Phong không có thư ký thì cũng là trợ lý, nơi gặp mặt không phải công ty chính là phòng họp, hoàn toàn không có cơ hội nào để tạo bầu không khí mập mờ cả.

Nhưng Phong Tử cũng không vì vậy mà chịu thua, thậm chí càng khó khăn thì hắn càng hiếu thắng.

Giả bộ đứng đắn có ích gì chứ?

Alpha đều như nhau cả thôi, xưa nay Phong Tử không bao giờ tin cái gọi là thâm tình của alpha.

Hắn có tiền có thủ đoạn nên điều tra lai lịch Chẩm Lập Phong và Vệ Tiêu dễ như trở bàn tay.

"Một tên beta."

Phong Tử ném xấp hồ sơ trong tay vào máy cắt giấy, nhìn ảnh chụp beta kia bị cắt nát càng thấy thú vị hơn, "Thế mà chỉ là một beta."

Một beta ngoại hình bình thường, xuất thân thấp kém, thậm chí ngay cả pheromone trói chặt alpha cũng chẳng có, dù quen nhau từ thuở hàn vi thì đã sao, bị thời gian và danh lợi mài mòn thì chút tình cảm này có thể bền vững đến mức nào chứ.

Phải rồi, thậm chí họ còn không có con nữa.

Phong Tử cười gian.

Còn lâu mới chịu nổi một đòn.
 
[Hoàn][Đm] Ly Dị Xong Bá Tổng Yêu Thế Thân
35


Từ khi phát hiện Chẩm Lập Phong luôn giữ khoảng cách với omega, Phong Tử lập tức chuyển hướng.

Hắn bắt đầu thỉnh giáo đối phương—— "Giám đốc Chẩm, em muốn hỏi anh làm thế nào mới theo đuổi được alpha ạ?"

Để giảm bớt sự cảnh giác của Chẩm Lập Phong với mình, hắn không tiếc bịa chuyện.

Hắn là một công tử sinh ra đã ngậm thìa vàng, mặc dù kiêu ngạo ngang tàng nhưng lại đem lòng yêu con trai người hầu ở bên mình từ nhỏ đến lớn.

Đối phương ngoan ngoãn phục tùng quan tâm săn sóc nhưng mãi vẫn không chịu đón nhận tình cảm của hắn, điều này khiến hắn rất đau khổ, thật sự bó tay hết cách, sợ chuyện này bị người xung quanh biết được thì không hay nên mới tìm Chẩm Lập Phong vừa có gia đình hạnh phúc vừa không quá thân quen để xin anh chỉ giáo.

Vì muốn làm Chẩm Lập Phong tin tưởng, hắn còn vắt óc nghĩ trăm phương ngàn kế tìm cơ hội thể hiện tình cảm sâu đậm của mình trước mặt đối phương.

Trong chuyện đùa bỡn tình cảm Phong Tử nhiệt tình đến mức khó tin, nếu trong công việc hắn chịu bỏ ra một phần mười lòng nhiệt tình này thì chắc đã trở thành doanh nhân trẻ tiếng tăm lừng lẫy.

Cứ thế lặp đi lặp lại, tiểu thiếu gia dũng cảm theo đuổi tình yêu như hắn rốt cuộc đã khiến Chẩm Lập Phong chú ý.

Phong Tử tìm cơ hội cố ý diễn cảnh bị bỏ rơi.

Sau đó giả bộ tình cờ gặp Chẩm Lập Phong ở bàn ăn.

"Anh ấy đã không chịu ăn bữa cơm này với em thì phiền giám đốc Chẩm ăn giùm vậy, dù sao lãng phí cũng không tốt lắm......

Em lại chẳng còn lòng dạ nào để ăn cả."

Khung cảnh nhà hàng Nhật này hết sức lãng mạn, ánh đèn mờ ảo càng làm nổi bật vẻ yếu đuối khiến người thương tiếc của Phong Tử.

Chỉ tiếc là hắn liếc mắt đưa tình với kẻ mù lòa.

Chẩm Lập Phong quả là alpha chưa trải đời, chỉ biết vùi đầu ăn, còn trưng ra vẻ mặt thống khổ như không phải đang ăn trứng cá muối cao cấp mà là cám heo, quả thực làm Phong Tử cạn lời.

Chẳng những hắn đãi đối phương ăn ngon uống sướng một bữa mà còn phải trơ mắt nhìn Chẩm Lập Phong ăn xong lại vội vàng chạy tới sạp ven đường mua hạt dẻ rang, vừa xuýt xoa vì nóng vừa tạm biệt hắn nói mình phải mau về nhà, nếu không hạt dẻ nguội vợ mình sẽ chê.

Phong Tử đứng dưới mưa tuyết tháng mười hai dậm chân bịch bịch.

Tức chết hắn rồi!
 
[Hoàn][Đm] Ly Dị Xong Bá Tổng Yêu Thế Thân
36


Thua keo này ta bày keo khác.Phong Tử bắt đầu mượn cớ làm ăn để Chẩm Lập Phong bận tối tăm mặt mày, còn thường xuyên để lại những dấu vết như có như không qua những lần tiếp xúc ngắn ngủi.Khăn tay lụa, đồng hồ bỏ túi, thậm chí còn để lại một lọ thuốc ức chế pheromone dành cho omega trên xe Chẩm Lập Phong.Hắn nhận ra gã alpha Chẩm Lập Phong này chẳng thèm ngó ngàng gì đến những việc hắn làm, càng không có tâm tư suy nghĩ kỹ càng.Nhưng ý nghĩ của hắn đã chuyển từ "alpha trên đời này đều là kẻ bội tình bạc nghĩa" thành "không tin Chẩm Lập Phong và người yêu của anh sắt son bền chặt không thể chia rẽ".Tựa như chỉ cần chuyện tình của họ tan vỡ là hắn đã vừa lòng thỏa ý lắm rồi, đúng là người cũng như tên. (Phong Tử đồng âm với "điên")Quả nhiên người thần kinh thô như Chẩm Lập Phong chỉ là số ít, bạn đời của anh thông minh hơn nhiều, chẳng bao lâu sau beta tên Vệ Tiêu kia đã tìm đến hắn.Hai người họ giống nhau ở điểm toàn mặc đồ bình dân mua ở cửa hàng giá rẻ.

Thậm chí Vệ Tiêu còn tỉnh bơ gọi một ly hồng trà chanh ở quán cà phê.Cậu chẳng để ý gì đến sự thô bỉ và thể diện của mình mà ung dung bưng ly hồng trà chanh buồn cười kia lên uống một ngụm.Thế mà khi ánh mắt Vệ Tiêu rơi vào người hắn, Phong Tử bỗng thấy hơi bất an.Nhưng hắn lập tức dằn xuống cảm giác khác thường này rồi bắt đầu quen mồm nói láo, bịa ra một chuyện tình lãng mạn, trơ trẽn nói với Vệ Tiêu rằng mình yêu Chẩm Lập Phong cỡ nào, Chẩm Lập Phong cũng có biết bao điều muốn thổ lộ với hắn.Cứ như tình cảm giữa họ là thuần khiết chân thành tha thiết nhất trên đời, còn Vệ Tiêu chính là kẻ ác chia cách đôi lứa vậy.Hắn nói sinh động như thật, dường như chính mình cũng tin vào chuyện tình tuyệt mỹ vô song này.Nói đến chỗ cao trào, Phong Tử còn nhập vai rơi lệ lã chã nhưng Vệ Tiêu vẫn bình chân như vại, thậm chí nghe Phong Tử khoa trương nói mấy câu yêu thương sùng bái kia còn thản nhiên mỉm cười.Phong Tử rất muốn bảo cậu tỉnh ngộ đi, chồng cậu hoàn toàn không tốt vậy đâu!Phong Tử không hiểu sao hai người này ai cũng chọc điên mình, hắn không nhịn được hỏi: "Anh nghe nhiều thế mà không có gì muốn nói sao?"

"Cậu thích anh ấy vì lịch lãm phong độ, cử chỉ phóng khoáng......"

Vệ Tiêu tổng kết lại buổi diễn thuyết vừa rồi của hắn, "Đúng không?"

"Đương nhiên rồi.

Giám đốc Chẩm hấp dẫn thế cơ mà!"

"Nhưng thật ra đây đều là tiền mang lại cho anh ấy thôi."

Vệ Tiêu cười nhạt, vẫn hờ hững như cũ, "Nếu anh ấy vẫn là người bán rong đi khắp hang cùng ngõ hẻm như xưa thì cậu có yêu anh ấy không?"

Phong Tử không trả lời nhưng Vệ Tiêu lại nói tiếp."

Sẽ không đâu."

Beta có đôi mắt đẹp này tỏ ra vô cùng bình tĩnh, "Cái mà cậu yêu là bề ngoài láng lẫy chứ đâu phải anh ấy......

Thậm chí cậu hoàn toàn không hề yêu anh ấy mà chẳng qua chỉ thấy hiếu kỳ thôi."

Phong Tử không hiểu Vệ Tiêu nói gì nhưng Vệ Tiêu vẫn tỏ ra bình thản."

Chắc đây không phải lần đầu cậu làm chuyện này đâu nhỉ, đào góc tường nhà người khác khiến cậu hả hê vậy sao?

Nhìn cậu có vẻ sành sỏi lắm, nếu gặp người khác chắc hiệu quả sẽ cao hơn đấy......

Nhưng cậu cũng không tính sai đâu, có thể tôi và anh ấy sẽ phải ly thân một thời gian."

Dường như Vệ Tiêu có thâm ý gì đó nhưng cuối cùng chỉ bưng ly lên uống một hơi cạn sạch rồi đứng dậy bỏ lại câu nói sau cùng, "Cậu nói đúng, trên đời này chẳng có gì không chia rẽ được cả......"
 
[Hoàn][Đm] Ly Dị Xong Bá Tổng Yêu Thế Thân
37


"Tôi nói cậu đúng là đồ sao chổi mà, xin cậu mau tránh xa tôi và bảo bối giùm đi."

Chẩm Lập Phong thấy Phong Tử quả thực như gặp phải kẻ thù truyền kiếp, đứng chặn trước người Vệ Tiểu Thảo như gà mẹ không cho họ tiếp xúc với nhau, "Có bệnh thì mau tới bệnh viện khám lại thần kinh đi, van cậu đấy."

Đáng tiếc Phong thiếu gia hoàn toàn không bị kích thích mà còn liếc xéo anh."

Chồng cũ như anh ở đây ồn ào gì thế?

Người tôi đang theo đuổi có phải anh đâu, giờ Tiêu ca độc thân rồi, anh ấy tự do rồi nhé!"

Phong Tử nháy mắt đưa tình với Vệ Tiểu Thảo, "Tiêu ca ca, anh đừng lún sâu vào tình yêu dị dạng này nữa, giờ anh có quyền lựa chọn hạnh phúc cho mình mà!

Thay vì tìm alpha kiêu căng hồ đồ như Chẩm Lập Phong thì nhìn em còn hơn!

Em vừa trẻ vừa giàu, chung thủy trong tình yêu, còn một lòng một dạ với anh......"

"Cậu đừng có ở đây lừa tình nữa!"

Chẩm Lập Phong kéo Vệ Tiểu Thảo muốn chạy, "Bảo bối, em đừng nghe hắn nói nhảm, chúng ta về nhà đi."

Vệ Tiểu Thảo bị Chẩm Lập Phong kéo đi như con rối, lúc đi ngang qua Phong Tử đột nhiên nhíu mày cười một tiếng.Môi cậu khẽ mấp máy, chỉ có Phong Tử thấy rõ khẩu hình của cậu.Hắn lập tức sững sờ rồi xụ mặt như con cá nóc nhìn hai người kéo sạp hàng đi xa, sau đó hậm hực quay lại chiếc siêu xe của mình.——————"Tiểu thiếu gia."

Alpha có khuôn mặt sắc bén lạnh lùng ngồi trên ghế lái, khi thấy hắn ánh mắt bỗng dịu hẳn đi."

Gọi gì mà gọi, gọi hồn đấy à."

Phong Tử ngồi phịch xuống chờ tên mặt đơ trong miệng Chẩm Lập Phong sửa lại ghế ngồi và thắt dây an toàn cho mình.Phong Tử vênh mặt hất cằm lên.Alpha lạnh lùng nghiêm nghị kia nắm cằm hắn rồi trao cho hắn một nụ hôn ngạt thở.Phong Tử ngồi phịch trên ghế, cả khuôn mặt đỏ bừng nhưng vẫn cao ngạo lườm đối phương."

Vệ Tiêu này đúng là khó nhằn thật."

Phong Tử nói vậy nhưng khí thế hung dữ trên người dần tan đi, bĩu môi như trẻ con với người bên cạnh."

Vệ tiên sinh là người thông minh mà."

"Chứ sao nữa, trước kia anh ta chỉ mới nói dăm ba câu đã xúi giục được anh, một lời không hợp đá văng em đi......"

Phong Tử cứ nhớ đến chuyện xưa thì lại nổi quạu, hung tợn cắn đối phương một cái, "Thôi bỏ đi, dù gì anh ta cũng xem như ông mai mà."

Tên mặt đơ bị cắn mà vẫn thản nhiên như thường, còn dỗ dành thiếu gia điên."

Giờ tiểu thiếu gia định thế nào đây?"

"Định gì mà định?

Em đâu thích phá hoại nhân duyên người khác."

Phong Tử tự nói tự cười, hắn nhớ lại khẩu ngữ cuối cùng của Vệ Tiêu.【 Trăm năm hạnh phúc.】"Họ Chẩm ngốc nghếch kia không đọ nổi với anh ta đâu."

Phong thiếu gia nhắm mắt lại, "Người yêu của anh ta thật chẳng đơn giản chút nào."

Thú vị thật.
 
[Hoàn][Đm] Ly Dị Xong Bá Tổng Yêu Thế Thân
38


Trên đường đi Chẩm Lập Phong cứ mãi thấp thỏm, sau khi vào cửa rốt cuộc nhịn không được dặn dò Vệ Tiểu Thảo."

Bảo bối, em đừng để ý tên điên kia nhé, thần kinh hắn có vấn đề đấy."

Vệ Tiểu Thảo vẫn bình chân như vại, cậu vừa thay đồ mặc nhà vừa bảo Chẩm Lập Phong."

Tôi thấy cậu ta có vẻ khá giả lắm mà."

Vệ Tiểu Thảo cố ý tặc lưỡi khoa trương hỏi, "Nhìn cách ăn mặc của cậu ta chắc là có rất nhiều tiền......

Ông chủ giàu hơn hay cậu ta giàu hơn vậy?"

Chẩm Lập Phong sốt ruột giậm chân liên hồi, mặc áo cũng không xỏ được tay vào, anh nhấn mạnh.

"Đây đâu phải chuyện giàu hay không giàu......"

Vệ Tiểu Thảo gật đầu bình tĩnh nói."

À, vậy là cậu ta giàu hơn rồi."

Cậu thấy vẻ quýnh quáng của Chẩm Lập Phong quá buồn cười nên dứt khoát mặc kệ anh để đi làm việc của mình.Dạo này thời tiết thay đổi, Vệ Tiểu Thảo định lấy đồ mùa này ra rồi cất đồ không mặc vào rương.Cậu không để ý Chẩm Lập Phong nhưng Chẩm Lập Phong vẫn chưa chịu buông tha mà bám theo cậu.Chẩm Lập Phong thấy cậu ung dung thu dọn tủ quần áo thì lập tức hoảng sợ đứng chặn cửa tủ không cho Vệ Tiểu Thảo lấy đồ."

Em dọn tủ làm gì?"

Chẩm Lập Phong sốt ruột gần chết, anh nhìn Vệ Tiểu Thảo với vẻ mặt thấy chết không sờn, "Em muốn đi với hắn à?

Anh không cho!"

Vệ Tiểu Thảo quả thực không hiểu nổi, thấy bộ dạng này của anh lại không nhịn được trêu chọc."

Tôi vốn chỉ đến đây làm công cho ông chủ thôi mà, làm cho ai mà chẳng được.

Giờ tôi thấy có việc khác lương cao hơn, muốn đi ăn máng khác chẳng phải bình thường lắm sao."

"Em!"

Mắt Chẩm Lập Phong lại ửng đỏ như cô vợ nhỏ bị bỏ rơi, tủi thân lên án người trước mắt, "Vệ Tiêu em thật vô lương tâm mà!"

Nói xong không đợi Vệ Tiểu Thảo lên tiếng đã ôm chầm cậu.Vệ Tiểu Thảo bất thình lình bị quái vật khổng lồ tấn công làm ngã ngửa ra sau, cũng may sau lưng là giường, hơn nữa Chẩm Lập Phong còn ôm eo và che đầu cậu nên không bị thương mà chỉ bị một phen hú vía."

Chẩm Lập Phong, anh......"

Chẩm Lập Phong không cho cậu cơ hội nào để nói mà bắt đầu rơi lệ lã chã."

Anh không cho em đi!

Anh mặc kệ!

Em đã về thì đừng hòng đi nữa!"

Vệ Tiểu Thảo trốn không thoát nên chỉ có thể làm robot lau nước mắt cho người ta.Cậu bất đắc dĩ nhíu mày."

Tôi chẳng hiểu anh đang nói gì cả."

"Em muốn giả vờ mất trí nhớ mãi mãi cũng không sao, chỉ cần em ở bên anh thì muốn chơi trò gì cũng được hết......"

Chẩm Lập Phong dụi đầu vào người cậu, tủi thân cực kỳ, "Nhưng anh không cho em đi đâu!"

"Ông chủ nói thế là sai rồi."

Vệ Tiểu Thảo xoa đầu anh nhưng vẫn mạnh miệng nói, "Tôi và anh một là không ký hợp đồng, hai là không có quan hệ mờ ám, chúng ta chẳng có bất kỳ nghĩa vụ hay trách nhiệm nào với nhau cả."

"Thế thì mờ ám luôn đi."

Bé bự mít ướt đột nhiên nghiêm mặt rồi bất ngờ hôn Vệ Tiểu Thảo làm cậu trở tay không kịp."

Mẹ......

Chẩm ngốc nhà anh, ưm......"

Lần cuối hôn nhau là lúc nào nhỉ?Vệ Tiểu Thảo chưa kịp nhớ ra đã bị mùi chua của quả táo gai khổng lồ làm chóng mặt, đành phải thuận theo tâm ý ôm quả táo gai bự của mình, ngoan ngoãn bị đun thành nước đường chảy ra mật ngọt.......Từ khi ly hôn đến giờ, đây là lần đầu tiên Chẩm Lập Phong vui vẻ như vậy, hệt như tiểu tử ngốc năm xưa vừa cười ngây ngô vừa đắp chăn cho bảo bối nhà mình, sau đó cười hì hì bị đạp một cú.Anh chìa má ra cho Vệ Tiểu Thảo rồi ngoan ngoãn nói: "Em đánh nhẹ thôi nhé, mai anh còn phải họp nữa đó."

Vệ Tiểu Thảo giơ tay nhéo bản mặt đáng ghét này, vừa bực mình vừa buồn cười."

Anh đấy!"

Phiền chết.
 
[Hoàn][Đm] Ly Dị Xong Bá Tổng Yêu Thế Thân
39


Từ đó trở đi, tuy không ai nói ra nhưng với đôi chồng chồng đã ly dị như họ thì đây là một lần hòa thuận hiếm hoi.Ngoại trừ cùng ăn cùng ở, Vệ Tiểu Thảo cũng không cự tuyệt thân mật với Chẩm Lập Phong nữa.

Dù vậy Chẩm Lập Phong vẫn lo sợ bất an như xưa.Anh không biết tâm trạng này của mình do đâu mà có, nhưng anh không cách nào ngăn được mình thấp thỏm lo âu.Lúc này vừa thấy Vệ Tiểu Thảo lại đi lục lọi tủ quần áo thì anh lập tức nơm nớp lo sợ, chạy ngay đến trước mặt cậu sốt sắng hỏi."

Em đang dọn gì thế?"

Cũng may không phải Vệ Tiểu Thảo muốn chạy trốn."

Em thấy gần đây có chỗ đang quyên góp đồ dùng và quần áo nên định tìm xem có đồ cũ nào để quyên góp không."

Lúc này Chẩm Lập Phong mới hết sợ, lại bắt đầu xum xoe."

Để anh giúp em nhé......"

Vệ Tiểu Thảo nghĩ vậy cũng được nên gật đầu với anh."

Tùy anh thôi."

Hai người đều xuất thân bần hàn nên sau khi khá giả cũng chưa từng ăn hoang mặc phí, họ gom góp được khá nhiều đồ cũ, Vệ Tiểu Thảo vào phòng chứa đồ định lấy thùng giấy cất dưới đáy rương ra đựng.Thấy cậu định ra tay, Chẩm Lập Phong lập tức lao tới."

Để anh để anh, việc nặng thế này sao có thể để em làm được chứ."

Giờ Vệ Tiểu Thảo đã miễn dịch với mấy hành vi sến súa của giám đốc Chẩm nên chỉ liếc anh một cái rồi để mặc anh làm giùm.Chẩm Lập Phong bị bảo bối lườm cũng không giận mà cười hì hì kéo rương lớn vào phòng ngủ để dưới sàn cho Vệ Tiểu Thảo lật xem.Vệ Tiểu Thảo ôm đống đồ xếp gọn ra khỏi thùng, Chẩm Lập Phong đứng cạnh nhìn không khỏi cảm khái."

Đây toàn là đồ cũ bao nhiêu năm trước rồi nhỉ."

Anh đưa tay lôi lên một chiếc áo dày sụ được cất kỹ trong túi chống bụi, ánh mắt lộ vẻ hoài niệm."

Em nhìn này, đây là cái áo hàng hiệu đầu tiên chúng ta mua đấy......

Ha ha ha."

Vệ Tiểu Thảo thoáng sửng sốt, trong mắt cũng lóe lên một tia sáng hồi ức."

Đúng vậy."

Cái gọi là "hàng hiệu" này thực chất chỉ là áo lông thú giả mà thôi.Lông nhân tạo, áo lửng màu trắng, giờ nhìn vừa quê mùa vừa rẻ tiền.Nhưng lúc đó nó đã ngốn mất năm trăm tệ của hai người họ, phải bán bảy tám ngàn xiên que mới lấy lại vốn.Đây là chuyện xa xưa từ thời họ còn bán hàng rong cơ.
 
Back
Top Bottom