Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Hoàn][Đm] Ly Dị Xong Bá Tổng Yêu Thế Thân

[Hoàn][Đm] Ly Dị Xong Bá Tổng Yêu Thế Thân
10


Vệ Tiểu Thảo không phải tấm gương đạo đức gì, dù biết được chút bí mật của ông chủ cũng chẳng có bất kỳ phản ứng nào.

Tình cảm giữa ông chủ và cục cưng bảo bối có tốt hay không đều chẳng liên quan gì đến Vệ Tiểu Thảo.

Cậu vẫn làm tròn bổn phận của mình, buổi tối đi tắm còn chịu khó ủ tóc.

Cậu là beta nên không có pheromone như alpha hoặc omega, nhưng cậu rất thích làm cho mình thơm ngào ngạt.

Trước kia ở quê cậu luôn chăm chỉ tắm xà bông thơm từ đầu đến chân.

Giờ có điều kiện đương nhiên phải hưởng thụ rồi.

Cậu không quan tâm ông chủ đối với mình thế nào, nhưng đến khi tắm xong vào phòng ngủ thì thấy ông chủ cố chống lại cơn buồn ngủ nằm trong chăn chờ cậu.

Đầu giường vẫn sáng đèn, khung cảnh vô cùng ấm áp.

"Em tắm xong rồi à."

Giọng ông chủ đã rất buồn ngủ nhưng vẫn cố đợi Vệ Tiểu Thảo lên giường.

"Vâng."

Vệ Tiểu Thảo ngồi xuống giường đưa tay tắt đèn, "Ông chủ đừng chờ tôi mà cứ ngủ trước đi."

Ông chủ xích lại gần ôm cậu dụi dụi như trẻ con rồi dựa vào gối.

"Không sao, anh cũng chưa buồn ngủ mà."

Vệ Tiểu Thảo bị chăn mền ấm áp phủ lên tận cằm, trong chăn toàn là hương táo gai trên người alpha.

Ngọt ngào xen lẫn một chút xíu chua.

Vệ Tiểu Thảo ậm ừ lên tiếng.

"Ừm."

Ông chủ rất tự nhiên ôm chặt cậu trong chăn rồi lẩm bẩm hỏi cậu.

"Bán hàng mệt không?"

Vệ Tiểu Thảo không muốn nói chuyện lắm nên trả lời nhát gừng.

"Vẫn ổn."

"Có muốn......"

Ông chủ kề vào tai cậu nói nhỏ, "Đến công ty làm không?

Đúng lúc chỗ anh đang cần người......"

"Không cần đâu."

Vệ Tiểu Thảo đẩy anh ra rồi quấn chặt mền không để lọt gió, "Giờ tôi đang buôn bán tốt lắm, vả lại tôi cũng chẳng biết làm gì khác, đến công ty ngài chỉ tổ làm vướng chân người ta thôi."

"Nhưng......"

"Tôi buồn ngủ quá......"

Vệ Tiểu Thảo ngáp một cái chảy nước mắt, "Ngủ trước được không?"

"Ngủ đi ngủ đi......"

Ông chủ ngừng lại câu chuyện rồi đưa tay sửa góc chăn cho Vệ Tiểu Thảo, còn vỗ về chúc cậu ngủ ngon, "Tiểu Thảo ngủ ngon nhé."

"Ngủ ngon."

Vệ Tiểu Thảo trở mình quay lưng về phía ông chủ rồi nhắm mắt lại.
 
[Hoàn][Đm] Ly Dị Xong Bá Tổng Yêu Thế Thân
11


Vệ Tiểu Thảo ngã bệnh.

Hôm đó cậu quên mang dù, trên đường về nhà trời đột nhiên đổ mưa to làm Vệ Tiểu Thảo ướt sũng.

Thế là cậu biến thành cọng cỏ héo rũ đáng thương.

Nhưng cậu chẳng đoái hoài gì đến mình, vừa đến nhà thì để nguyên bộ đồ ướt nhẹp vội vã dọn hàng, đợi đến khi nhớ ra thay đồ thì nước mưa trên người đã bị thân nhiệt hong khô quá nửa.

Cậu cứ đinh ninh không sao, kết quả đến tối thì bắt đầu phát sốt.

Đúng lúc Chẩm Lập Phong bận việc công ty không về ăn tối, nửa đêm mới rón rén vào phòng ngủ, còn chưa nằm xuống đã bị toàn thân nóng hổi run rẩy của Vệ Tiểu Thảo làm giật nảy mình.

Anh vội đi lấy nhiệt kế trong nhà, sốt ba mươi tám độ bảy. ——————
Đầu óc Vệ Tiểu Thảo choáng váng, nửa mê nửa tỉnh nhíu chặt mày, được Chẩm Lập Phong đỡ dậy đút thuốc cũng không mở mắt ra nổi.

"Ừm......"

"Bảo bối ngoan, em ngủ đi......

Anh thay đồ cho em nhé."

Cậu đang đổ mồ hôi nên cả người ẩm ướt như mới vớt ra khỏi nước, áo ngủ dính chặt vào người hết sức khó chịu.

Chẩm Lập Phong nhẹ nhàng cầm khăn nóng lau mình cho cậu rồi nghĩ hết cách để làm cậu dễ chịu hơn một chút.

Vệ Tiểu Thảo vô cùng đáng thương thở dài.

Vệ Tiểu Thảo mơ màng nghĩ quả nhiên tra nam rất biết dỗ người, cậu đã lớn thế này mà chưa từng được ai chăm sóc cả.

Cậu vẫn nhớ rõ lời bài hát thiếu nhi kia.

Không thơm như hoa, không cao bằng cây, Vệ Tiểu Thảo chỉ là ngọn cỏ không ai biết đến.

Cậu là beta chẳng ai thèm ngó ngàng, từ nhỏ chỉ có bà nội nuôi lớn.

Bà nội cậu ở góa từ khi còn rất trẻ, một mình nuôi cha Vệ Tiểu Thảo lớn lên.

Nhưng cha cậu cũng đoản mệnh, chưa đầy ba mươi tuổi đã trượt chân ngã xuống lầu ở công trường qua đời, lúc đó cậu vẫn chưa thôi nôi, mẹ cậu nhận tiền trợ cấp xong thì bỏ cậu lại cho bà nội rồi đi biệt tích.

Nhưng bà nội đã lớn tuổi, sức khỏe cũng không tốt nên từ khi cậu bắt đầu hiểu chuyện thì bà nội hầu như nằm liệt trên giường, Vệ Tiểu Thảo không chỉ chăm sóc mình mà còn phải chăm sóc cả bà nội.

Nhưng sau đó bà nội cũng mất.

Cậu chỉ là một ngọn cỏ dại mà thôi.
 
[Hoàn][Đm] Ly Dị Xong Bá Tổng Yêu Thế Thân
12


Khi Vệ Tiểu Thảo còn chìm đắm trong giấc mộng xưa cũ thì có người đang lo cuống lên vì cậu.

"Lão Chu, tình trạng cậu ấy thế nào?"

Beta bị Chẩm Lập Phong sai bảo đầu bù tóc rối quạu quọ nhìn anh.

Là hàng xóm tốt nửa đêm bị bắt tăng ca, anh đóng lại rương thuốc của mình rồi nói.

"Nhìn cũng giống cảm lạnh bình thường thôi, tiêm thuốc rồi ngủ một giấc xem sao, nếu không ổn thì sáng sớm mai đến bệnh viện khám đi."

Dù sao anh chỉ là một bác sĩ đa khoa mở phòng mạch nhỏ nên không có nhiều bản lĩnh cho lắm.

Họ đã quen biết nhau rất lâu, trước khi giám đốc Chẩm chưa đổi đời thì đã xưng huynh gọi đệ, là hàng xóm thân thiết trong hẻm nhỏ.

Bác sĩ Chu sống một mình với con, đứa nhỏ rất mê đồ ăn vặt của họ nên ăn riết thành quen.

"Bị cảm vốn chẳng có gì nghiêm trọng nhưng trước kia cậu ấy không nghỉ ngơi đủ nên sức khỏe hơi kém, giờ tình trạng không tốt lắm đâu, phải bồi bổ nhiều vào."

Sắc mặt Chẩm Lập Phong hơi khó coi nhưng vẫn trịnh trọng gật đầu.

Anh trả lời.

"Ừm, biết rồi."

Bác sĩ Chu đã hoàn thành sứ mệnh nên nhanh chóng thu dọn đồ đạc về nhà.

Chẩm Lập Phong lại lau người rồi thay quần áo sạch cho Vệ Tiểu Thảo, anh bận tới bận lui, đến khi không còn gì để làm thì Chẩm Lập Phong mới bần thần ngồi xuống cạnh giường.

Anh nắm tay Vệ Tiểu Thảo rồi trân trọng hôn một cái.

Anh buồn bã tự lẩm bẩm.

"Bảo bối, em đừng làm anh sợ mà."
 
[Hoàn][Đm] Ly Dị Xong Bá Tổng Yêu Thế Thân
13


Chẩm Lập Phong lấy vợ rất sớm.

Mới ngoài hai mươi đã kéo bảo bối nhà mình đi đăng ký kết hôn.

Sau này mọi người quanh anh đều nói anh lấy vợ khi còn trẻ như vậy thật quá đáng tiếc.

Thật ra gặp được người mình thích, cuối cùng còn trở thành người nhà cũng đủ lãng mạn lắm rồi. —————— Anh và bảo bối quen nhau từ khi anh còn một nghèo hai trắng không có gì trong tay, ngày ngày chỉ biết đi bán hàng rong.

Ngay cả một quầy hàng tử tế anh cũng chẳng có, mỗi ngày phải chạy đông chạy tây để trốn trật tự đô thị kiểm tra đột xuất.

Anh và bảo bối gặp nhau khi đang trên đường trốn trật tự đô thị.

Người ta là một beta thấp bé mà gánh đồ nhiều hơn bất cứ ai, chạy cũng nhanh hơn hẳn.

Hai người họ còn cạnh tranh bán phá lấu, hôm nay anh mua mười tặng hai thì ngày mai tôi tặng kèm nước mơ.

Bảo bối không cao bằng anh nên chỉ có thể ngửa cổ nhìn anh, hệt như cỏ dại từ dưới đất vươn lên, nhỏ bé nhưng luôn tràn đầy sức sống.

Đôi mắt sáng ngời kia làm tim Chẩm Lập Phong đập thình thịch, chỉ hận không thể bắt người về nhà.

Sau đó hai quầy phá lấu hợp thành một quầy, bảo bối cũng thành người của anh.

Họ dành dụm tiền mua một xe bán đồ ăn rồi từ quầy nhỏ này dần dần lớn mạnh, có cửa hàng mang thương hiệu của riêng mình, từ từ mở rộng chi nhánh, cũng xem như có chỗ đứng trong ngành kinh doanh ăn uống.

Tất cả những gì Chẩm Lập Phong đang có đều là thành quả của anh và bảo bối kề vai sát cánh tạo nên, họ đã cùng nhau nếm trải biết bao gian khổ mệt nhọc mới đổi lấy hôm nay cơm áo không lo.

Anh cứ ngỡ họ sẽ chung sống hết đời.

Đến giờ phút này Chẩm Lập Phong vẫn không hiểu tại sao khi anh nghèo xác nghèo xơ mà bảo bối vẫn luôn kề bên, đến khi trong tay anh có bạc triệu......

Thì cậu lại không cần anh nữa.
 
[Hoàn][Đm] Ly Dị Xong Bá Tổng Yêu Thế Thân
14


Vệ Tiểu Thảo bị cảm gần nửa tháng mới dần khỏe lại.

Mỗi ngày Chẩm Lập Phong đều tự tay chăm sóc cậu khiến cậu rất ngại.

Làm gì có ông chủ nào hầu hạ nhân viên chứ, thật chẳng ra sao cả.

Cũng may Vệ Tiểu Thảo mau chóng trở lại cương vị và tiếp nhận nhiệm vụ đầu tiên sau khi bình phục.

Theo ông chủ đi dự hôn lễ của Lục Chỉ Nhi. ——————
Lục Chỉ Nhi là nhân viên cũ của Chẩm Lập Phong, tính ra quen nhau cũng đã chục năm.

Lúc đó quầy ăn vặt của họ mới thăng cấp từ quán lưu động thành cửa hàng, chưa được mấy ngày đã bị trộm viếng.

Tên trộm này chính là Lục Chỉ Nhi.

Khi ấy Lục Chỉ Nhi mới mười tuổi, vì không có gì ăn nên đành phải làm liều đi vào con đường trộm cắp móc túi.

Ban đêm thằng bé run rẩy dùng kỹ thuật mở khóa gà mờ của mình lẻn vào tiệm họ.

Kết quả bị Chẩm Lập Phong bắt quả tang.

Lúc ấy Lục Chỉ Nhi đang ăn say sưa đến nỗi mặt mũi dính đầy tương ớt, ngây ngốc đứng tại chỗ.

Chẩm Lập Phong định túm nó lên đồn công an nhưng bảo bối lại động lòng trắc ẩn.

Cậu giữ Lục Chỉ Nhi lại rồi cho nó một cơ hội làm việc.

Thế là Lục Chỉ Nhi có nơi ăn chốn ở tử tế, nó làm việc rất chăm, sau đó còn được cho đi học như những đứa trẻ bình thường khác.

Lúc trước là ăn trộm nhưng giờ đã có công việc đàng hoàng và tìm được một nửa còn lại của mình.

Có thể nói không có hai vợ chồng Chẩm Lập Phong thì sẽ không có Lục Chỉ Nhi ngày hôm nay.

Lục Chỉ Nhi kết hôn hai người nhất định phải đến dự rồi.
 
[Hoàn][Đm] Ly Dị Xong Bá Tổng Yêu Thế Thân
15


Khi Vệ Tiểu Thảo theo ông chủ đến lễ cưới thì Lục Chỉ Nhi ăn mặc bảnh bao đang đứng trước cổng trông ngóng họ.

Cậu cũng là beta như Vệ Tiểu Thảo, vì lúc nhỏ cực khổ nên vóc dáng hơi thấp bé, so với chiều cao 175 của Vệ Tiểu Thảo còn thấp hơn nửa cái đầu nhưng bù lại ngoại hình rất ưa nhìn, còn bạn đời của cậu thì cao hơn Chẩm Lập Phong cả tấc, hai người là bạn cùng trường đại học, một cao một thấp, một tĩnh một động, cũng coi như không đánh nhau thì không quen biết.

Lục Chỉ Nhi sôi nổi hướng ngoại còn nửa kia của cậu lại trầm lặng điềm tĩnh, nhưng khi ở bên Lục Chỉ Nhi thì cực kỳ ôn nhu, ai cũng nhìn ra được tình cảm chân thành sâu sắc của người này.

Lục Chỉ Nhi vừa thấy họ xuất hiện thì hớn hở ra đón rồi luôn miệng chào hỏi.

"Tiêu ca!

Phong ca!

Hai anh tới rồi......

Mau sang bên này ngồi đi."

Lục Chỉ Nhi sắp xếp cho họ ngồi chung với cha mẹ của chú rể kia, phải nói là cực kỳ tôn kính.

Thật ra hôn lễ rất đơn giản, chủ hôn nói lời mở đầu, hai người cùng thề ước rồi trao nhẫn hôn nhau một cái, sau đó nâng ly rượu mời các quan khách, nhưng Vệ Tiểu Thảo lại cảm thấy rất trang trọng.

Đôi mắt sáng rực của cậu nhìn chăm chú vào hai nhân vật chính, ngay cả đồ ăn cũng chưa ăn mấy miếng.

Dường như Vệ Tiểu Thảo rất vui, nhưng lại không rõ mình vui vì lẽ gì.
 
[Hoàn][Đm] Ly Dị Xong Bá Tổng Yêu Thế Thân
16


Tân lang đến bàn trưởng bối kính rượu, mặc dù trước đó Lục Chỉ Nhi cứ lặp đi lặp lại không muốn mất mặt trong ngày vui của mình nhưng vẫn khóc sụt sùi.

"Ly rượu này em xin kính hai anh!"

Thật ra Lục Chỉ Nhi đã có tên đàng hoàng nhưng khi gặp Chẩm Lập Phong và Vệ Tiểu Thảo thì vẫn xem mình là tên nhóc ăn trộm Lục Chỉ Nhi ngày xưa, "Nếu không nhờ các anh...... thì Lục Chỉ Nhi em đã không có ngày hôm nay!"

Cậu nâng ly uống một hơi cạn sạch, Chẩm Lập Phong cũng nhận ly rượu này rồi vỗ vai cậu an ủi.

"Sống tốt như bây giờ đều nhờ bản lĩnh của em cả.

Anh chúc hai em cử án tề mi, trăm năm hạnh phúc!"

"Cám ơn Phong ca......"

Dứt lời Lục Chỉ Nhi lại nhìn sang Vệ Tiểu Thảo, trong mắt tràn đầy mong đợi, cậu cũng muốn nghe Tiêu ca nói gì đó, "Tiêu ca......"

"Chỉ Nhi......"

Vệ Tiểu Thảo mở miệng, cậu cầm tay người em trai nhỏ hơn mình gần mười tuổi này, ngón trỏ chạm nhẹ vào vết sẹo tiếp giáp giữa ngón út và lòng bàn tay, "Em phải sống thật hạnh phúc nhé."

Khi nói lời này ánh mắt cậu sâu thẳm như biến thành người khác, nhưng chỉ giây lát sau lại là Vệ Tiểu Thảo đang làm công.

Lễ cưới kéo dài đến chín giờ tối mới tan cuộc, lúc gần về Lục Chỉ Nhi say khướt được bạn đời dìu đến tiễn họ.

"Khi nào Phong ca và Tiêu ca cưới bù đi!

Các huynh đệ đang chờ uống rượu mừng đấy ạ!"

Chẩm Lập Phong cười gượng rồi kéo tay áo Vệ Tiểu Thảo, sợ cậu nói câu gì không thích hợp.

Cũng may Vệ Tiểu Thảo rất hiểu chuyện, chỉ cười rồi quay sang Chẩm Lập Phong nói.

"Anh đều nghe theo anh ấy."

Một khắc sau bàn tay rũ xuống bên hông cậu lập tức bị nắm lấy.

Cậu nghe ông chủ kích động hứa hẹn.

"Vậy thì cưới ngay!

Cưới thật rình rang vào!" —————— Chẩm Lập Phong đã hơi say, trên đường về nhà cứ luôn miệng lẩm bẩm trước hôn lễ phải chuẩn bị những gì, tài xế cũng nhịn không được chúc họ trăm năm hạnh phúc.

Vệ Tiểu Thảo chỉ lẳng lặng nghe chứ không trả lời, đến khi về nhà đóng cửa lại rồi dẫn Chẩm Lập Phong đi rửa tay thì cậu mới ngắt lời Chẩm Lập Phong đang líu lo đòi đặt tôm hùm Úc cho tiệc cưới.

"Ông chủ, lúc nãy tôi chỉ nói cho qua chuyện thôi......"

"Nhưng em nói nghe theo anh mà......"

Chẩm Lập Phong lập tức ủy khuất, hương táo gai chua chát khiến người ta phải nhíu mày, "Rõ ràng em đã đồng ý rồi mà, còn ở trước mặt nhiều người như thế nữa."

Vệ Tiểu Thảo cúi đầu rửa sạch bọt xà phòng cho người say rượu, giọng nói khẽ khàng của cậu đánh vào chỗ mềm yếu nhất trong tim Chẩm Lập Phong.

"Tôi chỉ là người làm công thôi, ông chủ cứ như vậy thì sau này kết thúc sẽ khó xử lắm."

"Bảo bối......"

Chẩm Lập Phong thẫn thờ nhìn người trước mắt, những lời thân mật biến thành mẩu thủy tinh bị nhai nát rồi nuốt xuống.

Đâm vào cổ họng anh đau rát.
 
[Hoàn][Đm] Ly Dị Xong Bá Tổng Yêu Thế Thân
17


Chẩm Lập Phong được cho uống nước, lau sơ người rồi thay áo ngủ nằm trong chăn.

Vệ Tiểu Thảo đang loay hoay thu gom áo quần hôm nay mặc bị ám mùi rượu.

Anh mơ màng nhìn Vệ Tiểu Thảo tất bật, bóng cậu đổ xuống sàn nhà dưới ánh đèn vàng nhạt, trong lúc mông lung như lại trở về mấy năm trước.

Buổi tối hôm đó họ cũng dự lễ cưới của người khác.

Anh tắm rửa trước rồi leo lên giường chuẩn bị ngủ.

Còn bảo bối nhà anh thì chuẩn bị đồ mặc cho ngày mai, cậu vừa hỏi mặc áo sơmi này có cần thắt cà vạt không vừa làm như lơ đãng nói với anh.

"Anh thấy......

Chúng ta có nên làm đám cưới bù không nhỉ."

Chẩm Lập Phong nhìn cậu quay lại hỏi, trên mặt là nụ cười điềm tĩnh, chính cậu cũng rất bình thản, xem ngày này như bao ngày bình thường khác.

"Làm đám cưới?"

Chẩm Lập Phong nhớ mình đã cười cậu, "Sao em lại nghĩ đến chuyện này?

Nào là đặt tiệc, tìm người chủ hôn, trang điểm chụp ảnh, đủ thứ phiền phức......

Muốn lấy tiền mừng à?"

Cậu bị anh từ chối cũng không giận mà còn cười ha ha rồi đạp nhẹ anh một cái.

"Biến!"

Chẩm Lập Phong nhìn cậu dọn dẹp xong chui vào chăn, còn đùa ác nhét hai chân lạnh như băng của mình vào giữa hai đùi anh.

"Vậy khi nào chúng ta đi mua nhẫn đôi?

Cuối tuần này anh có rảnh không?"

Chẩm Lập Phong khẽ run vì lạnh, xoa đầu bảo bối trả lời.

"Cuối tuần này không được đâu, còn phải ký hợp đồng nhượng quyền nữa."

Anh ôm cậu hôn một cái rồi nhắm mắt lại mơ màng lẩm bẩm, "Em tự mua đi, dù sao tiền và mạng anh cũng nằm hết trong tay em còn gì." —————— Vệ Tiểu Thảo dọn dẹp xong thì chui vào chăn, cẩn thận lèn chăn vào khoảng trống giữa họ rồi nhẹ nhàng nằm xuống.

Chẩm Lập Phong vẫn chưa ngủ, tay anh từ trong chăn vươn sang kéo ngón tay lạnh như băng của Vệ Tiểu Thảo.

"Cuối tuần chúng ta đi mua nhẫn cưới trước nhé."

Vệ Tiểu Thảo né tránh lòng bàn tay nóng hổi của anh.

"Ông chủ."

Giọng Vệ Tiểu Thảo như vang vọng trong phòng ngủ tối om, cậu nói —— "Làm vậy không ổn đâu."
 
[Hoàn][Đm] Ly Dị Xong Bá Tổng Yêu Thế Thân
18


Hầu hết tình yêu được người đời ca tụng đều dừng lại ở lễ cưới.

Từ đó hoàng tử và công chúa sống hạnh phúc bên nhau, chẳng ai nhắc đến những va vấp trong cuộc sống.

Thật ra dù hai người yêu nhau chung sống lâu ngày cũng sẽ nhàm chán, tình yêu chẳng thể nào tươi đẹp mãi.

Chẩm Lập Phong cũng không ngoại lệ.

Mặc dù anh và bảo bối thật sự đến với nhau vì tình yêu.

Hai người bắt đầu từ khi tay trắng rồi từ từ tạo dựng cơ nghiệp chung, từ thuê phòng đến mua nhà, từ hẻm nhỏ tối tăm đến biệt thự xa hoa lộng lẫy.

Họ đã chứng kiến sự túng bấn chán nản cũng như thời khắc huy hoàng phát đạt của nhau.

Tiền tài có thể khiến một người rực rỡ hẳn lên.

Chẩm Lập Phong cứ thế từ một alpha nghèo xác xơ thành gương mặt mới triển vọng trong ngành.

Cách ăn mặc và tiêu xài của anh lên một đẳng cấp khác, đã ra hình người dáng người.

Giá trị bản thân anh càng cao thì cám dỗ chung quanh cũng ngày càng nhiều.

Người ngưỡng mộ anh, người xưng huynh gọi đệ với anh, người nịnh bợ anh đều có đủ.

Anh u mê lạc lối mà không hề hay biết, ngày nào cũng bị người bên gối mắng.

Bảo bối của anh tuyệt nhiên không bao giờ tâng bốc anh như những người khác mà vẫn đối đãi với giám đốc Chẩm như người ngày xưa cùng mình băng qua bao nẻo đường ngõ hẻm.

Chỉ là Chẩm Lập Phong lại không biết trân trọng điều đó. —————— "Chẩm Lập Phong, lau nhà đi!"

Chẩm Lập Phong nghe đối phương sai bảo thì miễn cưỡng lên tiếng.

"Chẳng phải có dì giúp việc rồi sao."

"Mấy ngày trước dì ấy xin nghỉ anh không biết à?"

Beta đang tất bật làm việc nhà gọi anh từ xa, "Dì ấy phải về chăm con dâu ở cữ......

Anh tới đây mau đi, em làm không xuể đâu."

"Rồi rồi."

Anh bất đắc dĩ ra hiệu với người trong cuộc gọi video, còn bị trêu chọc.

"Ha ha ha, ông chủ lớn như giám đốc Chẩm mà cũng phải nghe lời phu nhân nữa sao."

"Đâu có......"

Chẩm Lập Phong sĩ diện chống chế, "Tại tôi thương cậu ấy nên không chấp nhặt thôi."

Lúc đó đầu óc anh không còn sáng suốt, bị danh vọng tiền tài làm mờ mắt, càng không chịu được người khác trêu chọc mình sợ vợ, cảm thấy đây là điều hết sức mất mặt.

"Chẩm Lập Phong anh đang bắt rận đấy à?

Lề mà lề mề, làm nhanh lên!"

Thế nên khi anh thấy người kia lôi thôi lếch thếch mặc tạp dề nấu cơm cũng đâm ra bực bội.

"Em chừa cho anh chút mặt mũi với chứ.

Anh vừa họp video bị giám đốc Lưu chế giễu kia kìa."

"Hừ."

Khi đó sự ỷ lại của cậu cũng thành ngang bướng, nũng nịu cũng thành cằn nhằn, "Em chỉ nhờ anh lau mỗi cái nhà mà cũng thành chế giễu anh nữa......

Anh không muốn thì khỏi làm." —————— Giờ Chẩm Lập Phong đang lúng túng cầm cây lau nhà không biết làm sao.

"Ông chủ, ngài cứ ngồi một chỗ là được rồi!"

"Để tôi để tôi!"

Vệ Tiểu Thảo giành lấy cây lau nhà trong tay anh, "Ngày mai dì giúp việc về rồi, hôm nay không làm cũng chẳng sao đâu."

Chẩm Lập Phong lộ vẻ luống cuống, anh muốn đỡ đần cậu một tay.

"Anh......

Anh giúp em nhé."

Nhưng Vệ Tiểu Thảo luôn miệng từ chối anh.

"Đừng đừng đừng, sao có thể để ngài làm việc nặng thế này được chứ."

Thế là Chẩm Lập Phong chỉ có thể ngồi co cụm trên ghế salon nhìn Vệ Tiểu Thảo tất bật.

Anh cứ tưởng mình sẽ rất vui.

Không ai sai bảo anh nữa rồi.

Không có.
 
[Hoàn][Đm] Ly Dị Xong Bá Tổng Yêu Thế Thân
19


Chẩm Lập Phong phải đi công tác gấp.

Chuyến đi này quá đột ngột, anh còn đang bận việc ở công ty nên chỉ có thể nhờ Vệ Tiểu Thảo ở nhà giúp đỡ.

"Tiểu Thảo.

Anh có việc gấp nên phải tới thành phố bên cạnh một chuyến, chắc ngày mốt mới về được, hôm nay tan sở phải ra sân bay rồi.

Phiền em đưa giùm anh giấy tờ tùy thân tới đây được không?"

Vệ Tiểu Thảo đáp ứng rất nhanh, cậu nói.

"Được chứ."

Cậu sẽ thu xếp hành lý rồi đưa đến công ty cho anh.

Đi xa cần nhất là giấy tờ, thường ngày Chẩm Lập Phong ít khi đem theo thẻ căn cước nên đầu tiên Vệ Tiểu Thảo phải tìm ra nó cho ông chủ.

Giấy tờ quan trọng đều để trong ngăn kéo phòng làm việc nên dù đã giao hẹn trước nhưng hôm nay Vệ Tiểu Thảo vẫn phải công khai vào phòng làm việc.

Thật ra trong phòng làm việc nhìn qua cũng chẳng có bí mật gì.

Ngoài bàn ghế ra chỉ có giá sách.

Trên giá chất đầy tiểu sử danh nhân kinh tế, chỉ là hầu hết vẫn còn nguyên màng nylon chưa xé, nhìn là biết trưng bày cho đẹp.

Chỉ có sách ở tầng dưới cùng mới có dấu hiệu lật xem.

Vệ Tiểu Thảo nhìn lướt qua thì phát hiện toàn sách "Bách khoa nuôi dạy trẻ", "Alpha tốt chăm sóc vợ mang thai".....

Khi quay đầu nhìn vào tấm gương to trong góc cậu mới phát hiện mình đang nhíu mày, cũng may cậu điều chỉnh lại rất nhanh rồi đưa tay kéo ngăn thứ hai bên phải ra lục tìm giấy tờ.

Khi Vệ Tiểu Thảo rút thẻ căn cước ra thì vô tình kéo theo tờ giấy bên trên, không cẩn thận làm rơi xuống đất.

Cậu khom người xuống nhặt, khi lật ra xem thì thấy một tấm ảnh chụp chung trong giấy chứng nhận.

Ông chủ nhìn trẻ hơn bây giờ nhiều, còn người đang mỉm cười tươi tắn bên cạnh nhìn rất quen.

Vệ Tiểu Thảo ngắm nghía tấm ảnh rồi lại ngẩng đầu nhìn vào gương, sau đó lại cúi đầu nhìn tấm ảnh.

Cậu phát hiện người bên trong giống mình y như đúc.

Đây là giấy hôn thú đã hết hiệu lực, tuy vẫn cất kỹ trong ngăn kéo nhưng con dấu nổi đỏ rực phía trên nói rõ nó đã chẳng còn giá trị gì.

Vệ Tiểu Thảo hờ hững nhặt lên, lòng bàn tay lướt qua tên một người khác rồi gấp lại đặt vào ngăn kéo.

"Tìm được thẻ căn cước rồi......"

Vệ Tiểu Thảo lẩm bẩm đi ra ngoài, "Còn phải lấy quần áo nữa, ui da!"

Vệ Tiểu Thảo bất cẩn đá trúng thùng giấy dưới bàn làm cậu đau điếng người.

Chẳng biết vì đá quá mạnh hay thùng giấy này không đủ chắc mà rất nhiều thứ bị văng ra ngoài.

Vệ Tiểu Thảo đành phải chấp nhận xui xẻo dọn dẹp lại.

Nhưng khi nhìn thấy bình sữa và núm vú cao su vương vãi trên sàn thì cậu đột nhiên thẫn thờ.

Cậu chợt phát hiện nước mắt mình rơi đầy mặt.

Nhất định là vì lúc nãy bị vấp đau quá thôi.
 
Back
Top Bottom