Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Wattpad  [Hoàn][Đm] Người Trong Lòng Đến Thăm Cỏ Trên Mộ Ta

[BOT] Mê Truyện Dịch
[Hoàn][Đm] Người Trong Lòng Đến Thăm Cỏ Trên Mộ Ta
Chương 49: Nàng có người trong lòng


Cố Lang theo Mộ Dung Diễn đến thiên lao.

Lúc đầu khi nhìn thấy tên điên điên khùng khùng kia ở Phụ Lam Sơn, Mộ Dung Diễn đã thấy kỳ quái, vì sao Trịnh Vu Phi lại muốn giam giữ một kẻ như vậy.

Lần này Trấn Bắc Quân bình định phản loạn trong cung, Mộ Dung Diễn liền đưa tên kia tới thiên lao.

Sau đó tìm hiểu kỹ càng một chút mới phát hiện hắn là Nhiếp An, quản gia Nhiếp phủ đã mất tích mười mấy năm trước.

"Trịnh Vu Phi giấu hắn ở Phụ Lam Sơn nhiều năm như vậy," Mộ Dung Diễn nói, "Đương nhiên sẽ không nuôi người vô ích."

Nhiếp phủ, Trịnh Vu Phi......

Cố Lang mơ hồ cảm thấy người này và án oan năm đó của Cố gia có liên quan với nhau.Trong lao mờ tối, Nhiếp An tóc tai bù xù, co rúm trong góc tường, lẩm bẩm như tên điên: "Đừng giết ta, đừng giết ta......"

Mộ Dung Diễn mở cửa nhà lao, đứng ở cửa nhìn hắn một hồi rồi đột nhiên nói: "Mất dây lưng kìa."

Cố Lang: "......"

Nhiếp An vô thức cúi đầu xuống mới nhận ra mình bị lừa, vội vàng giả ngây giả dại tiếp, tự lẩm bẩm, "Đừng giết ta, đừng giết ta......"

Mộ Dung Diễn rút bội đao của Cố Lang chém tới Nhiếp An."

A!"

Đao quét qua mặt chém vào tường, Nhiếp An hoảng sợ đến nỗi mặt không còn chút máu, tay chân run rẩy."

Bản vương không phải đến xem tên điên," Mộ Dung Diễn nói lạnh lùng như Diêm Vương đang đòi mạng, "Hết điên chưa?"

Nhiếp An run lên cầm cập rồi nhẹ gật đầu.Mũi đao gác lên cổ hắn, Mộ Dung Diễn hỏi: "Ngươi tên gì?"

"Nhiếp......

Nhiếp An."

Mộ Dung Diễn: "Làm gì?"

Nhiếp An: "Quản gia Nhiếp phủ."

Mộ Dung Diễn: "Bị giam vào Phụ Lam Sơn lúc nào?"

Nhiếp An: "Mười......

Mười một năm trước."

Mộ Dung Diễn: "Vì sao Trịnh Vu Phi muốn nhốt ngươi?"

Ánh mắt Nhiếp An trốn tránh, "Không......

Không biết."

"Phải không?"

Mũi đao lạnh buốt dán chặt vào cổ Nhiếp An, Mộ Dung Diễn thản nhiên nói, "Vậy giữ lại ngươi cũng vô ích."

Tay hắn khẽ động, lưỡi đao cắt vào da thịt lộ ra vết máu, Nhiếp An hoảng sợ hét lên: "Đừng, đừng!

Tha mạng a!

Ta......

Ta thật sự không biết hắn giam giữ ta làm gì nữa!

Lục Bình Sơn bảo hắn tới giết ta!"

"Lục Bình Sơn?"

Vẻ mặt Mộ Dung Diễn khẽ động, "Vì sao hắn muốn giết ngươi?"

Nhiếp An nhìn đao trước mắt, run rẩy đáp: "Hắn muốn giết người diệt khẩu!

Mười một năm trước...... hắn sai ta bỏ thuốc mê vào nước trà của tướng quân và Cố Chương......"

"Ngươi nói cái gì?!"

Cố Lang bỗng nhiên xông tới nhưng bị Mộ Dung Diễn kéo lại, "Cố Lang, ngươi bình tĩnh một chút."

Cố Lang nhìn chằm chằm Nhiếp An, nghiến răng nói: "Vì sao phải bỏ thuốc mê?"

Nhiếp An nước mắt chảy ròng, "Năm đó Lục Bình Sơn bắt vợ con của ta rồi bắt ta làm việc cho hắn.

Hôm đó ta thấy phó tướng Cố Chương đến tìm Nhiếp tướng quân nói bắt được một gián điệp Bắc Kỳ, đưa cho tướng quân một phong thư.

Ta truyền tin này cho Lục Bình Sơn, hắn lại sai người đưa cho ta một gói thuốc mê, bảo ta bỏ vào nước trà......

Khi đó ta thật sự không biết hắn muốn giết Nhiếp tướng quân, ta không muốn hại tướng quân!"

Tay Mộ Dung Diễn bị Cố Lang siết đến phát đau.

Hắn ném đao rồi kéo Cố Lang vào lòng ôm chặt."

Ta cứ tưởng......"

Cố Lang vùi mặt vào ngực hắn, thanh âm nặng nề, "Ta cứ tưởng chỉ có Trịnh Vu Phi......"

Mộ Dung Diễn siết chặt tay, nhìn thanh đao dính máu trên mặt đất không nói lời nào.-Trong sân sau Ngụy phủ, Ngụy Thanh Đồng ăn mặc gọn gàng giơ chân đạp bay hai tên hộ vệ.

Nàng nhìn hai người nằm trên đất kêu đau, lắc đầu phất tay đuổi người, ra vẻ ghét bỏ nói: "Ba chiêu cũng không tiếp nổi, so với hai tên hôm qua còn kém xa."

Ngụy Dung cười đi tới, "Nha đầu, mệt không?

Đến nghỉ ngơi một hồi đi."

"Không mệt ạ," Ngụy Thanh Đồng nói, "Cha, cha so mấy chiêu với con đi, bọn hắn đều đánh không lại con."

"Được rồi, lát nữa hãy đánh," Ngụy Dung nói, "Để cha nói cho con chuyện này trước đã."

Ngụy Thanh Đồng: "Chuyện gì ạ?"

Ngụy Dung: "Con còn nhớ trước đây cha từng nhắc tới Cố bá bá không?"

Ngụy Thanh Đồng gật đầu, "Nhớ ạ."

"Cha cứ tưởng cả nhà Cố bá bá đều gặp nạn nên không nói với con chuyện này."

Ngụy Dung cảm khái nói, "Nhưng không ngờ Tiểu Lang còn sống, cũng xem như ông trời có mắt."

Ngụy Thanh Đồng: "Cố Lang?

Con trai Cố bá bá?"

Ngụy Dung gật đầu: "Đúng, năm đó ta và cha y định cho các ngươi làm thông gia từ bé......"

Ngụy Thanh Đồng giật mình: "Thông gia từ bé?"

Ngụy Dung: "Không sai, cũng may y chưa lập gia đình, con chưa gả......"

"Không được!"

Ngụy Thanh Đồng cướp lời, "Con không gả!"

"Tại sao?"

Ngụy Dung trầm mặt, "Người còn chưa gặp mà đã nói không gả?

Sao thế, sợ người ta không xứng với con à?"

"Không phải," Ngụy Thanh Đồng ấp úng, "Con, con có người trong lòng rồi."

"Người trong lòng?"

Ngụy Dung kinh ngạc không thôi, "Con có người trong lòng từ khi nào vậy?

Nhà ai?"

Sau đó hắn thấy nữ nhi bình thường có thể đánh mấy nam nhân chợt đỏ mặt thẹn thùng nói: "Con......

Con thích Thái tử."
 
[Hoàn][Đm] Người Trong Lòng Đến Thăm Cỏ Trên Mộ Ta
Chương 50: Sao trán lại đỏ


Ngụy Dung đau đầu không thôi.

Tính tình Ngụy Thanh Đồng từ nhỏ đã bướng bỉnh, nói thích Thái tử nên không muốn nghe lời phụ mẫu thành thân với Cố Lang.

Ngụy Dung vừa áy náy với Cố gia vừa thấy có lỗi với Cố Lang nên cũng không dám đi gặp y, ngày ngày trốn trong phủ than thở.

Nhưng hắn chưa đi gặp Cố Lang mà Cố Lang đã tự tìm tới cửa.Cố Lang là bị Mộ Dung Diễn kéo đến.

Trong thiên lao Nhiếp An đã khai ra các lão Lục Bình Sơn.

Mười một năm trước, tướng quân Nhiếp Trạm trọng thương mà chết, Cố gia gánh tội thông đồng với địch phản quốc nên cả nhà bị chém đầu.

Đây là âm mưu của Lục Bình Sơn, mượn tay Trịnh Vu Phi giết hại trung thần.

Cố Lang hận Trịnh Vu Phi nhiều năm như vậy, đột nhiên phát hiện đằng sau huyết hải thâm cừu còn có Lục Bình Sơn.

Dường như có thêm một kẻ thì oán hận lại tăng lên một bậc, trong lòng y khó chịu không thở nổi.Mộ Dung Diễn thấy y mặt ủ mày chau, sợ y nghĩ quá nhiều nên lôi kéo y ra ngoài cung giải sầu một chút.Trên đường người đến người đi rộn ràng náo nhiệt.

Cố Lang lại không hòa nhập được vào sự ồn ào náo động này, trên đường trầm mặc không nói gì.Mộ Dung Diễn không nhìn nổi bộ dạng này của y nên muốn tìm chút chuyện cho y làm.

Hắn ngẩng đầu thấy Ngụy phủ ở cách đó không xa, lập tức lôi kéo Cố Lang nói: "Đi, chúng ta tới Ngụy phủ."

Cố Lang: "Tới Ngụy phủ làm gì?"

Mộ Dung Diễn: "Tìm Ngụy lão tướng quân từ hôn."

Cố Lang: "......"

Mộ Dung Diễn quay đầu nhìn y, "Sao, không nỡ à?"

Cố Lang: "Không phải......"

"Vậy được rồi," Mộ Dung Diễn thản nhiên nói, "Rút lui sớm một chút, đừng làm chậm trễ Ngụy cô nương tìm được lang quân như ý."

Bọn họ đến ngoài cổng Ngụy phủ, Cố Lang sợ Mộ Dung Diễn nói lung tung dọa Ngụy Dung nên bảo hắn về trước.Mộ Dung Diễn không chịu, nói đứng ngoài chờ y.Ngụy Dung nghe Cố Lang tới thì chẳng biết giấu mặt mũi vào đâu, còn chưa biết làm sao nói với Cố Lang chuyện con gái mình có người trong lòng thì Ngụy Thanh Đồng đã tự tới gặp Cố Lang.Cố Lang ủ rũ đứng trước sảnh, cũng chưa biết phải nói chuyện từ hôn với Ngụy Dung thế nào.

Chỉ chốc lát sau, một cô nương khí khái hào hùng đi đến."

Ta là Ngụy Thanh Đồng," cô nương nói, "Ngươi là......

Cố Lang?"

Cố Lang gật đầu, biết đây chính là con gái Ngụy Dung."

Cố công tử," Ngụy Thanh Đồng nói, "Tuy ngươi và ta có hôn ước nhưng nhiều năm không gặp, trước đây ta cũng không biết có hôn sự này, bây giờ bỗng nhiên nhắc tới, ta...... tha lỗi cho ta không thể giữ hẹn ước."

Cố Lang bỗng chốc nghẹn lời, không ngờ miệng còn chưa mở mà hôn sự này liền hủy bỏ.Ngụy Thanh Đồng thấy y không nói gì còn tưởng y không chịu, thế là đành phải nói: "Thực không dám giấu giếm, ta đã có người trong lòng, mong Cố công tử thông cảm.

Việc này là Ngụy gia thất tín trước, nếu Cố công tử có yêu cầu gì thì cứ nói, ta nhất định......"

"Ngụy cô nương quá lời rồi," Cố Lang nói, "Việc này vốn cũng không nên cưỡng cầu, cô nương đã tìm được ý trung nhân thì hôn sự này xem như không còn."

Ngụy Thanh Đồng vui mừng nhướng mày, "Ngươi đồng ý rồi sao?"

Cố Lang gật đầu."

Quá tốt rồi, đa tạ đa tạ!"

Ngụy Thanh Đồng kéo tay Cố Lang, hưng phấn nói, "Cố huynh đệ, ta nghe cha ta nói ngươi và Thái tử quan hệ không tệ, hắn...... hắn có người trong lòng chưa?"

Cố Lang sững sờ, có chút không có kịp phản ứng, "Gì cơ?"

"Thật ra......"

Ngụy Thanh Đồng ngượng ngùng nói, "Người trong lòng ta chính là Thái tử."

Cố Lang: "......"

"Cố huynh đệ," Ngụy Thanh Đồng truy vấn, "Thái tử thích kiểu người như thế nào?"

Cố Lang: "......

Ta, ta cáo từ trước."

Y quay người ra cửa, chưa đi mấy bước đã va đầu vào ván cửa.Ngụy Thanh Đồng vội vàng nói: "Ngươi không sao chứ?"

"Không sao......"

Cố Lang che trán đi thẳng mà không quay đầu lại.Mộ Dung Diễn đứng ngoài cổng Ngụy phủ, thấy Cố Lang liền đi tới xem cái trán đỏ ửng của Thái tử phi nhà hắn.Hắn đưa tay xoa trán y, đau lòng nói: "Sao trán lại đỏ lên vậy?"

Cố Lang liếc hắn một cái rồi che trán đi thẳng.Mộ Dung Diễn: "......"

Thế này là sao?
 
[Hoàn][Đm] Người Trong Lòng Đến Thăm Cỏ Trên Mộ Ta
Chương 51: Ai nóng lòng


Trên đường gió quất vào mặt hơi lạnh, Cố Lang tự dưng thấy bực bội.

Mộ Dung Diễn đuổi kịp y hỏi: "Sao thế?

Hôn sự chưa lui được à?"

Cố Lang: "Lui rồi."

"Vậy thì tốt," Mộ Dung Diễn yên tâm nói, "Ngụy lão tướng quân......"

Cố Lang: "Ngụy cô nương lui."

Mộ Dung Diễn không hiểu, "Ngụy cô nương?"

Cố Lang liếc hắn một cái, "Nàng có người trong lòng rồi."

Trong mắt Mộ Dung Diễn lập tức hiện lên ý cười, vô tư nói: "Quân tử giúp người hoàn thành tâm nguyện, Ngụy cô nương đã có người trong lòng thì nên tác thành cho họ mới đúng.

Không biết là công tử nhà nào?

Ngụy tướng quân bảo vệ lãnh thổ Đại Diên nhiều năm, công lao to lớn, phụ hoàng vẫn luôn có ý ban hôn......"

Cố Lang: "Nàng thích Thái tử."

Mộ Dung Diễn: "......Thái tử nào?"

Cố Lang giương mắt nhìn hắn, "Đại Diên có nhiều Thái tử lắm à?"

Mộ Dung Diễn ngẩn người, đưa tay xoa vết đỏ trên trán y nói: "Các ngươi đánh nhau vì ta à?"

Cố Lang hất tay hắn ra, "Không có, va vào cửa thôi."

Mộ Dung Diễn: "À, ghen nên mới va vào cửa."

Tai Cố Lang đỏ lên, "Không phải!"

Mộ Dung Diễn mỉm cười nhìn y, Cố Lang chột dạ nên quay người bước nhanh đi.Mộ Dung Diễn vừa thong thả đi tới Ngụy phủ vừa lải nhải: "Ta sẽ đến Ngụy phủ nói với Ngụy cô nương rằng ta đã là người của ngươi, bảo nàng đi tìm người khác......"

"Ngươi......"

Cố Lang vội vàng quay lại kéo hắn vào trong ngõ, "Nói bậy bạ gì đó?!"

"Ta nói bậy chỗ nào?"

Mộ Dung Diễn ôm eo y nói, "Ta không phải người của ngươi à?

Là ai nóng lòng ngủ với ta?"

Mặt Cố Lang đỏ tới mang tai, "Ai nóng lòng?!"

Mộ Dung Diễn: "Không phải ngươi à?

Xé hết quần áo của ta......"

"Đừng nói nữa!"

Cố Lang gạt phăng bàn tay trên lưng, chỉ muốn đi thật nhanh, Mộ Dung Diễn lại cười ôm chặt gáy y, hơi thở nóng rực lại áp tới."

Ưm......"*Khuất Phong Vân đưa Nguyễn Niệm vào cung, muốn tới Đông Cung báo cho Thái tử về chuyện thuốc giải.

Hắn vốn định đi một mình nhưng Nguyễn Niệm nói tay hắn bị thương nên nhất định phải theo hắn.

Bọn họ đang đi thì Khuất Phong Vân đột nhiên dừng lại, quay người đi vào ngõ hẻm bên cạnh.Nguyễn Niệm chẳng hiểu gì nên đi theo, liền thấy Thái tử ôm hôn một nam tử trong ngõ.

Nguyễn Niệm đỏ mặt vội vàng đưa tay che mắt nhưng chừa ra khe hở thật to, trợn mắt nhìn lén.Người Thái tử đang ôm hình như cũng phát hiện ra bọn họ nên đột ngột đạp Thái tử một cước rồi vùng ra, cái cổ đỏ ửng đi về hướng khác."

Shhh......"

Thái tử rên vài tiếng, chân run lên.

Hắn định thần một hồi mới sửa sang quần áo đi tới, ngoài cười nhưng trong không cười hỏi Khuất Phong Vân: "Có chuyện gì?

Không có gì làm thì tới doanh trại tắm ngựa đi."

Nguyễn Niệm: "......"

Tay A Ngạnh bị thương mà!Khuất Phong Vân nói: "Có thuốc giải rồi."

Mộ Dung Diễn gật đầu, "Biết rồi, nhờ Thái y viện giúp đỡ đi, mau chóng thu thập cho đủ số lượng."

Hắn quay sang cám ơn Nguyễn Niệm, "Nguyễn thái y vất vả rồi."

Nguyễn Niệm vội vàng khoát tay, "Đều là sư phụ chế ra, ta cũng đâu giúp được gì."

Khuất Phong Vân hỏi: "Người ở Phụ Lam Sơn xử trí thế nào?"

Mộ Dung Diễn: "Giải độc xong thì ban đầu có tội gì cứ xử trí thế đấy, không được làm trái luật pháp Đại Diên."

Khuất Phong Vân gật đầu.Mộ Dung Diễn dặn dò thêm vài câu rồi vội vã đuổi theo Cố Lang.Khuất Phong Vân quay người trở về, Nguyễn Niệm đi bên cạnh hắn hỏi: "Vừa rồi...... người Thái tử ôm là......"

Khuất Phong Vân: "Người trong lòng của Thái tử."

"Thì ra Thái tử thật sự thích nam nhân," Nguyễn Niệm nhỏ giọng nói, "Ta còn tưởng chỉ là nói lung tung."

Khuất Phong Vân liếc y một cái: "Không được thích nam nhân sao?"

"Cũng không phải," Nguyễn Niệm nghĩ ngợi rồi nói, "Chỉ là nghe nói hậu cung ba ngàn giai lệ, không ngờ lại là nam."

Y quay sang nhìn Khuất Phong Vân do dự hỏi: "Vậy ngươi và Thái tử......"

Khuất Phong Vân: "......"

Ngươi đang nghĩ gì đó?Nguyễn Niệm thấy hắn không nói gì liền nghệt mặt ra, "Ngươi và Thái tử...... thật sự......"

"Không có," Khuất Phong Vân lập tức nói, "Hắn chỉ thích Cố Lang."

Nguyễn Niệm thở phào: "Làm ta sợ muốn chết."

Khuất Phong Vân: "Vì sao?"

Nguyễn Niệm ngửa đầu nói: "Ta tưởng tượng các ngươi ôm hôn nhau......"

Khuất Phong Vân vội vàng bịt miệng y, "Đừng nói nữa.

Cơm tối qua đều muốn phun ra đây này."

Đêm hôm ấy, Nguyễn Niệm mơ thấy Thái tử ôm hôn người ta.

Đang hôn thì chợt biến thành Khuất Phong Vân ôm mình hôn.

Nguyễn Niệm thở hổn hển, bỗng nhiên bừng tỉnh.Y ngẩn người vùi mặt vào chăn, có chút hối hận vì tỉnh lại quá sớm.*Cố Lang ra khỏi ngõ hẻm liền về lầu trúc ngoài thành chứ không chịu về Đông Cung.

Mộ Dung Diễn đuổi tới lầu trúc lại bị Cố Lang nhốt ngoài cửa.Khuyển Tị e dè đi tới hỏi: "Điện hạ, Thái tử phi vừa giết người à?

Sao lại hung dữ như vậy?"

Mộ Dung Diễn: "......"

"Ta nói ngươi nghe," Mộ Dung Diễn khoác vai Khuyển Tị nói, "Ngươi dỡ hết ngói trên nóc phòng ngủ của Khuất Phong Vân lên đi."

Khuyển Tị nghi ngờ hỏi: "Vì sao?"

Mộ Dung Diễn: "Hắn than nóng, muốn mát mẻ một chút."

Khuyển Tị bán tín bán nghi chạy đi.Mộ Dung Diễn tiếp tục gõ cửa: "Cố Lang, đừng nóng giận, ngươi mở cửa ra được không?"

Trong phòng chẳng có động tĩnh gì.Mộ Dung Diễn lại nói: "Nếu không ta bắt Khuất Phong Vân đi diễu phố nhé?"

Triệu Chuyết ở dưới lầu trúc nghe thấy thế thì kinh hãi, đây là thâm cừu đại hận gì?

Còn phải diễu phố nữa sao?Lá trúc xào xạc, Triệu Chuyết quay đầu thấy Khuyển Tị lại chạy về.Hắn chạy lên lầu trúc, Mộ Dung Diễn hỏi: "Sao về nhanh thế?

Dỡ nóc nhà chưa?"

"Chưa ạ," Khuyển Tị nói, "Hoàng thượng gọi điện hạ về."

Mộ Dung Diễn: "Phụ hoàng?

Có nói là chuyện gì không?"

Khuyển Tị: "Không có, nhưng Ngụy lão tướng quân vào cung, còn dẫn theo con gái nữa."

Mộ Dung Diễn lại quay đầu đập cửa, "Cố Lang, ngươi nghe thấy chưa?

Ngụy lão tướng quân dẫn Ngụy cô nương đi tìm phụ hoàng ta kìa, ngươi mau ra đây, theo ta về đi......"

Khuyển Tị lượn đến bên cạnh Triệu Chuyết hỏi: "Điện hạ và Thái tử phi sao lại cãi nhau nữa rồi?"

Triệu Chuyết lắc đầu, "Không biết, hình như có liên quan tới Khuất thống lĩnh, lúc nãy Mộ Dung công tử còn nói muốn bắt Khuất thống lĩnh đi diễu phố."

"Thật à?"

Khuyển Tị hưng phấn nói, "Ta lớn thế này rồi mà chưa được xem diễu phố đâu!

Lúc nào diễu vậy?

Đừng quên gọi ta đi xem nhé!"

Triệu Chuyết: "......"

Bọn họ lại nghe Mộ Dung Diễn nói: "Ngươi mà không giám sát chặt chẽ hơn chút nữa thì ngày nào ta bị bắt đi ngươi khóc cũng không kịp đâu đấy......"

Khuyển Tị nhỏ giọng nói: "Ta luôn cảm thấy Thái tử phi rất muốn ra đạp điện hạ hai cước."
 
[Hoàn][Đm] Người Trong Lòng Đến Thăm Cỏ Trên Mộ Ta
Chương 52: Bụng ngươi giống như tảng đá vậy


Mộ Dung Diễn ở ngoài cửa gọi hơn nửa ngày mà Cố Lang vẫn không chịu ra, hắn đành buồn bã đi một mình.

Lát sau Triệu Chuyết lên lầu thấy cửa đã mở, Cố Lang đứng bên cửa sổ không biết đang nghĩ gì."

Thiếu gia," Triệu Chuyết nói, "Ngươi có muốn...... vào cung xem thử không?

Mộ Dung công tử......"

Cố Lang nắm lấy bệ cửa sổ, ngừng một chút rồi nói: "Chẳng liên quan gì đến ta cả."

Triệu Chuyết tưởng y đang dỗi nên tận tình khuyên bảo: "Thiếu gia, hai người sống chung lúc nào mà chả có ầm ĩ......"

Cố Lang khó lòng giãi bày, "Ta đâu có quan hệ gì với hắn."

Triệu Chuyết vô cùng lo lắng, thiếu gia nhà hắn khổ sở nhiều năm như vậy, khó khăn lắm mới gặp được Mộ Dung công tử biết đau lòng cho y, sao cứ ba ngày thì cãi nhau hai trận vậy?"

Thiếu gia, Mộ Dung công tử......"

Hắn còn chưa nói xong thì Cố Lang tựa như không muốn nghe cái tên này nữa, nhảy xuống cửa sổ đi mất, "Ta ra ngoài đây."

Triệu Chuyết nhìn thiếu gia nhà hắn đi vào rừng trúc, không để ý đụng đầu vào cây trúc.Triệu Chuyết: "......"

A, thì ra vết đỏ trên trán thiếu gia là do bị đụng như thế.*Cố Lang đứng ngoài cửa Đông Cung, không hiểu sao mình lại tới đây.Y đứng một hồi, vừa định quay người đi thì chợt nghe có người gọi: "Cố huynh đệ, Cố huynh đệ......"

Cố Lang quay lại, thấy Ngụy Thanh Đồng đang lén lút đi tới."

Ngụy cô nương?"

"Cố huynh đệ," Ngụy Thanh Đồng vui vẻ nói, "Gặp được ngươi tốt quá.

Đông cung này thật khó đi, ta đi lâu lắm rồi mà sao cứ ra cửa thế không biết."

Cố Lang tưởng nàng đến tìm người trong lòng nên do dự nói: "Thái tử...... hình như không ở trong Đông Cung."

"Ta không phải đến tìm Thái tử, hắn theo cha ta vào ngự thư phòng rồi.

Ta tới để......"

Ngụy Thanh Đồng ngập ngừng hỏi, "Cố huynh đệ, ta hỏi ngươi một chuyện được không?"

Cố Lang: "Chuyện gì?"

Ngụy Thanh Đồng: "Ta nghe nói Thái tử giấu một nam nhân ở Đông cung, đây là thật sao?"

Cố Lang: "......"

Ngụy Thanh Đồng: "Cố huynh đệ?"

Cố Lang: "Không, không biết."

"Thật ra ta không tin đâu," Ngụy Thanh Đồng nói, "Chắc chắn người bên ngoài chỉ nói mò thôi.

Nhưng không đến xem thì trong lòng ta lại không thoải mái......"

Hôm nay nàng nghe nói cha nàng phải vào cung, quấy rầy nài nỉ hồi lâu cha nàng mới chịu dẫn nàng theo."

Cố huynh đệ," Ngụy Thanh Đồng chưa từ bỏ ý định nói, "Tẩm cung của Thái tử ở đâu?

Để ta lén đi xem một chút.

Ngươi yên tâm, ta nhìn một cái rồi đi ngay."

Cố Lang: "......"

Có thể nói không biết sao?*Khuất Phong Vân dựa vào thùng tắm bốc hơi nước lượn lờ nhìn Nguyễn Niệm đứng ngoài thùng xắn tay áo.

Mấy ngày nay cánh tay phải của Khuất Phong Vân không thể đụng vào nước, tắm rửa không tiện nên Nguyễn Niệm xung phong nhận việc, nói muốn giúp hắn tắm, còn ngâm rất nhiều dược liệu tốt cho sức khỏe của hắn."

A Ngạnh," Nguyễn Niệm xắn cao tay áo rồi cầm khăn lên nói, "Ngươi xoay qua chỗ khác đi, ta kỳ lưng cho ngươi."

Khuất Phong Vân không nhúc nhích mà nhìn y: "Trước đây ngươi cũng kỳ lưng cho người khác à?"

"Không có," Nguyễn Niệm nghĩ ngợi rồi nói, "Có phải ngươi sợ ta làm đau ngươi không?

Vậy ta làm nhẹ chút?"

Khuất Phong Vân yên lặng xoay người sang chỗ khác.

Lưng hắn còn dính nước, rộng lớn rắn chắc, cơ bắp căng cứng.

Nguyễn Niệm nhịn không được đưa tay sờ một chút, thấy Khuất Phong Vân không có phản ứng lại sờ soạng thêm mấy cái.Khuất Phong Vân: "Sờ đủ chưa?"

Nguyễn Niệm gật đầu rồi lại lắc đầu: "Lần trước ngươi véo mặt ta, còn véo bụng ta nữa!"

Khuất Phong Vân: "Vậy ngươi muốn véo lại à?"

Hai mắt Nguyễn Niệm sáng lên, "Được không?!"

Khuất Phong Vân: "......

Không."

Nguyễn Niệm bĩu môi nói thầm: "Nhỏ mọn."

Khuất Phong Vân: "Còn chà lưng nữa không?"

Nguyễn Niệm phủ khăn ướt lên lưng hắn rồi chà xát trên dưới.

Khuất Phong Vân nói: "Yếu quá."

Nguyễn Niệm chà mạnh hơn, Khuất Phong Vân vẫn nói chưa đủ mạnh.

Nguyễn Niệm đành phải dùng sức chà, còn bất mãn nói: "Ai bảo ngươi cứng như vậy, tay ta cũng phát đau!"

Khuất Phong Vân dừng một chút, thấp giọng nói: "Chẳng phải ngươi thích ta cứng à?"

Nguyễn Niệm cả giận: "Nhưng ngươi có cho ta sờ đâu!"

Khuất Phong Vân bỗng nhiên quay lại hỏi: "Ngươi muốn sờ chỗ nào?"

Nguyễn Niệm nhìn lồng ngực cường tráng của hắn, nuốt nước bọt nói: "Ta......

Ta muốn sờ mặt và bụng."

Khuất Phong Vân dựa vào thùng đưa mặt tới.Nguyễn Niệm cười đến khóe mắt cong cong, đưa tay ôm mặt Khuất Phong Vân, sờ từ thái dương đến đuôi lông mày, lại cọ qua mũi sờ lên môi hắn."

Ngươi chỉ có đôi môi là mềm," Nguyễn Niệm nói, "Chỗ khác đều cứng."

Khuất Phong Vân: "Môi ai mà chẳng mềm?"

Hắn thầm nghĩ tay y cũng rất mềm.

Mềm đến nỗi hắn rất muốn há mồm cắn một cái.Nguyễn Niệm lại sờ môi mình nói: "Nhưng ngươi vẫn cứng hơn ta một chút."

Khuất Phong Vân nhìn y chằm chằm, còn chưa lên tiếng thì Nguyễn Niệm bỗng nhiên xắn tay áo thò xuống nước sờ bụng hắn.Khuất Phong Vân: "......"

"A Ngạnh," Nguyễn Niệm chưa từng sờ bụng nào cứng như vậy nên giật mình nói, "Bụng ngươi giống như tảng đá vậy!"

Mặt nước lơ lửng các loại dược liệu, Nguyễn Niệm nhìn không thấy dưới nước, chỉ có thể dùng tay mò mẫm.

Y làm như chưa thấy cơ bụng bao giờ, tò mò sờ từng múi rồi hâm mộ nói: "Ngươi tập sao thế?

Sao có thể tập được cứng như vậy?"

Hơi thở của Khuất Phong Vân càng lúc càng nặng nề, Nguyễn Niệm rốt cuộc phát giác không đúng, liền nhớ tới tiếng thở dốc trên tàng cây mà y nghe thấy lần trước......Y ngẩng đầu thận trọng nói: "Ngươi, ngươi không sao chứ?"

Đáy mắt Khuất Phong Vân như có lửa, giống sài lang hổ báo đói bụng lâu ngày nhìn thấy thỏ trắng.

Nguyễn Niệm rụt rè, "A......

Ngươi......"

"Nhắm mắt lại."

Khuất Phong Vân trầm giọng nói.Nguyễn Niệm có chút khẩn trương, nghe lời nhắm mắt lại.

Giữa một màn tối đen y nghe thấy tiếng nước chao ra ngoài, Khuất Phong Vân nghiến răng thở dốc, từng tiếng thở như lẻn vào lòng y......Nguyễn Niệm nghe âm thanh kia thì cả người nóng lên, hô hấp như có lửa đốt.

Mí mắt y run rẩy, nhịn không được muốn mở mắt ra."

A......"

Mí mắt y vừa nâng lên thì Khuất Phong Vân bỗng nhiên áp tới, môi răng ấm áp quấn vào nhau.Nguyễn Niệm ngây ngẩn mở to mắt, nhớ tới giấc mộng dở dang đêm nào.

Trong mộng Khuất Phong Vân lạnh như băng, thấy được mà sờ không được.

Khuất Phong Vân trước mắt lại nóng như vậy, ngay cả hơi thở cũng nóng rực.Cánh tay không bị thương của Khuất Phong Vân vươn ra khỏi mặt nước, bọt nước rơi xuống, bàn tay ôm cổ Nguyễn Niệm kéo sát vào mình."

Ưm......"

Nguyễn Niệm chóng mặt, tay bám chặt vào thùng, hai mắt nhắm nghiền......Nóc nhà bỗng nhiên có tiếng động, mảnh ngói bị nhấc lên để ánh sáng chiếu vào, Khuyển Tị thò đầu xuống nói lớn: "Mát mẻ chưa?

Ha ha ha ha ha......"

Tiếng cười của hắn đột ngột im bặt.
 
[Hoàn][Đm] Người Trong Lòng Đến Thăm Cỏ Trên Mộ Ta
Chương 53: Lão nương đấu với y


Khuyển Tị giẫm lên nóc nhà vừa chạy phía trước vừa nói vọng ra sau lưng với Khuất Phong Vân đang treo một cánh tay, tay còn lại vác đao đuổi theo hắn không bỏ: "Ngươi tỉnh táo lại đi, có gì từ từ nói!

Ta thật sự không cố ý đâu, ai biết ngươi giữa ban ngày ban mặt lại đùa giỡn lưu manh chứ!"

Sắc mặt Khuất Phong Vân càng đen hơn.

Khuyển Tị giải thích: "Oan có đầu nợ có chủ, là điện hạ bảo ta đến dỡ nóc nhà, ngươi có bản lĩnh thì tìm điện hạ đi!

Đâu liên quan gì tới ta chứ?!"

Khuất Phong Vân phóng người nhảy lên, vung sống đao nện choáng Khuyển Tị.Hắn kéo Khuyển Tị hôn mê bất tỉnh về, ở cổng gặp Nguyễn Niệm mặt đỏ bừng đầy hoảng hốt.Nguyễn Niệm lắp bắp: "Ta......

Ta đi về trước."

"Chờ đã......"

Khuất Phong Vân vừa định mở miệng thì Nguyễn Niệm nói nhanh: "Ta, nhà ta hình như cháy rồi, ta về xem đã."

Sau đó liền vội vã bỏ chạy.

Chưa chạy mấy bước giày đã văng ra, y dứt khoát không mang nữa mà nhặt lên chạy tiếp.Khuất Phong Vân: "......"*Khi Khuyển Tị tỉnh lại thì phát hiện mình bị treo trên cây, đầu chúi xuống đất lắc lư.Khuất Phong Vân ngồi dưới tàng cây, nhắm mắt dựa vào thân cây như đang ngủ thiếp đi."

Khuất ca," Khuyển Tị lấy lòng nói, "Dưới cây lạnh lắm, về phòng ngủ đi."

Khuất Phong Vân không mở mắt mà chỉ nói: "Ta đi để ngươi chạy à?"

"Không phải không phải," Khuyển Tị xấu hổ cười nói, "Ta chạy gì chứ, không chạy đâu, nơi này thật mát mẻ."

Khuất Phong Vân: "Vậy ngươi tiếp tục ở đây đi."

"Ở lâu sẽ lạnh, đầu cũng choáng nữa," Khuyển Tị thương lượng, "Ta xuống dưới được không?"

Khuất Phong Vân: "Không được."

"Khuất Phong Vân!"

Khuyển Tị tức giận nói, "Ngươi là đồ quỷ háo sắc!

Chẳng phải chỉ quấy rầy ngươi đùa giỡn lưu manh thôi sao?!

Ngươi có bản lĩnh thì đùa giỡn tiếp đi!

Treo ta làm gì?!"

Khuất Phong Vân mở mắt đứng dậy tháo dây thừng trên cây.

Khuyển Tị tưởng hắn muốn thả mình xuống, còn chưa kịp mừng thì đã thấy Khuất Phong Vân kéo dây thừng một phát treo hắn lên cao hơn.Khuyển Tị: "......"

"Khuất Phong Vân!"

Ngươi là đồ khốn!"

Khuyển Tị mắng to, "Đáng đời ngươi bị điện hạ bắt đi diễu phố!

Diễu qua mấy con phố lận đó!

Ta nhất định sẽ đốt pháo!"

Khuất Phong Vân nhìn hắn lạnh lùng nói: "Ngươi thích diễu phố?

Vậy cũng được."

Nói xong định cởi dây thừng."

Không phải không phải!"

Khuyển Tị sợ hãi nói, "Ta đùa thôi!

Khuất ca, Khuất đại ca, ta sai rồi!

Ngươi cứ treo ta ở đây đi, không cần để ý đến ta, mau dỗ dành chị dâu đi.

Sau này ta quyết không xuất hiện trước mặt các ngươi nữa, các ngươi thích hôn sao thì hôn.

Chúc các ngươi trăm năm hảo hợp, sớm sinh quý tử, phúc như Đông Hải, thọ tỉ Nam Sơn!"

Khuất Phong Vân: "......"*Trong ngự thư phòng, lão Hoàng đế vừa ho khan vừa nghe Ngụy Dung báo cáo việc quân ở biên giới phía Bắc.

Thiết kỵ quân Bắc Kỳ đã bị đại quân Trấn Bắc đuổi ra khỏi kinh thành, Đại Diên và Bắc Kỳ không bao lâu nữa sẽ giao chiến, Ngụy Dung cũng không thể ở lâu trong kinh thành.Thái tử đứng một bên, nghe Ngụy Dung nói khi thiết kỵ quân rời kinh thì Lục Bình Sơn từng gặp Cao Thừa."

Trịnh Vu Phi đã vào ngục, Lục Bình Sơn phủi sạch hết mọi chuyện liên quan."

Ngụy Dung nói, "Lục Bình Sơn ở Lục bộ còn có không ít người, nhất thời e là cũng khó đối phó."

Lão Hoàng đế nhìn Thái tử hỏi: "Quản gia Nhiếp phủ kia......"

Thái tử đi lên phía trước quỳ xuống nói: "Phụ hoàng, xin hãy cho nhi thần tra rõ bản án cũ của Cố gia mười một năm trước."

Lão Hoàng đế ho khan: "Ngươi không phải đang tra sao, Lục Bình Sơn......"

"Không chỉ vì diệt trừ Lục Bình Sơn đâu ạ," Thái tử nói, "Nhi thần xin phụ hoàng hạ chỉ lật lại bản án của Cố gia.

Án oan năm đó Lục Bình Sơn có tội, Hoàng gia của chúng ta cũng có lỗi.

Phụ hoàng tuy bị người hãm hại, trong lúc không tỉnh táo mới giết lầm trung thần nhưng sai vẫn là sai, Đại Diên đã nợ Cố gia."

Thái tử dập đầu liên tục, "Xin phụ hoàng hạ chỉ tra rõ án này, chiêu cáo thiên hạ trả lại trong sạch cho Cố gia."

Lão Hoàng đế nhìn nhi tử quỳ trước mặt không nói gì.Ngụy Dung tiến lên một bước, cũng quỳ xuống dập đầu nói: "Lão thần xin Hoàng Thượng phê chuẩn Thái tử."

Lão Hoàng đế đột nhiên che miệng ho khù khụ như xé phổi.

Ngụy Dung có chút lo lắng, vừa định gọi thái y thì lại nghe Thái tử phũ phàng nói: "Phụ hoàng, đừng giả bộ nữa."

Ngụy Dung: "......"

Lão Hoàng đế xấu hổ ngừng ho, trầm mặc thật lâu rồi thở dài nói: "Thôi, dù sao ta cũng chẳng sống được mấy ngày nữa......"

Tim Thái tử thắt lại, "Phụ hoàng......"

"Trẫm tự biết sức khỏe của mình," lão Hoàng đế nói, "Giờ chỉ còn chút hơi tàn mà thôi.

Chuyện năm xưa trẫm có lỗi, cũng nên trả lại công bằng cho Cố gia."

Thái tử: "Đa tạ phụ hoàng."

"Đứa bé kia của Cố gia......"

Lão Hoàng đế lại ho khan nói với Thái tử, "Dẫn đến cho trẫm gặp.

Nếu y bằng lòng thì có thể nhận chức tướng quân của phụ thân y năm đó, xem như bù đắp phần nào cho nỗi oan của Cố gia nhiều năm qua."

Thái tử từng nói với lão Hoàng đế rằng con trai Cố Chương còn sống, nhưng lão một mực không muốn nhắc lại chuyện năm đó, cũng không muốn gặp Cố Lang, cứ như làm vậy thì có thể che giấu sai lầm năm xưa mình phạm phải trong lúc mất bình tĩnh.Thái tử nghe lão Hoàng đế nói muốn gặp Cố Lang thì hết sức vui mừng, "Vâng, ngày mai nhi thần liền dẫn y tới gặp phụ hoàng."*Ngụy Thanh Đồng theo Cố Lang đi tới đi lui trong Đông Cung.

Cố Lang trong lòng hỗn loạn, nhiều lần đến gần tẩm cung Thái tử rồi lại lảng ra xa.Ngụy Thanh Đồng không biết đường đi, cảm thán nói: "Đông cung thật rộng lớn, đi lâu như vậy mà còn chưa tới tẩm cung, bảo sao ta bị lạc đường."

Cố Lang: "......"

Ngụy Thanh Đồng lại nói: "Cố huynh đệ, tẩm cung Thái tử có nhiều hộ vệ không?"

Cố Lang: "Không nhiều lắm, hắn không thích ngoài cửa có nhiều người canh gác."

Ngụy Thanh Đồng: "Vậy thì tốt rồi."

Cố Lang tưởng nàng sợ bị phát hiện, vừa định khuyên nàng trở về thì nghe Ngụy Thanh Đồng nói: "Nếu không thì lỡ có giấu nam nhân sẽ không tiện đánh nhau."

Cố Lang: "......

Ngươi muốn đánh y?"

Ngụy Thanh Đồng nhướng mày, "Lão nương muốn đấu với y."

Cố Lang: "......"

"Mong là không phải kẻ yếu đuối," Ngụy Thanh Đồng trầm ngâm nói, "Nếu không chẳng phải ta lại bắt nạt người sao."

Cố Lang: "......

Chắc không phải đâu."

Bọn họ đi đến dưới hiên, Cố Lang chợt nhớ lại lần trước cãi nhau đã gặp Mộ Dung Diễn mặc mãng bào thêu hình rồng ở đây.Khi đó Mộ Dung Diễn đang nghĩ gì?

Đáy mắt tựa như không có chút cảm xúc nào nhưng lại cô đơn như vậy.Mộ Dung......Cố Lang thầm gọi trong lòng, sau đó y chợt thấy Mộ Dung Diễn mặc mãng bào thêu hình rồng giống như hôm đó đi ra từ góc hành lang.Cố Lang giật mình quay đầu muốn đi.Ngụy Thanh Đồng kỳ quái nói: "Cố huynh đệ, ngươi đi đâu vậy?"

Cố Lang: "Ta......"

"Cố Lang......"

Mộ Dung Diễn cũng đã thấy y nên bước nhanh tới, đáy mắt tràn ngập ý cười.
 
[Hoàn][Đm] Người Trong Lòng Đến Thăm Cỏ Trên Mộ Ta
Chương 54: Đường đường là Thái tử phi


Trên đường về Đông Cung, Mộ Dung Diễn định tới rừng trúc ngoài thành tìm Cố Lang để dỗ y gặp cha mình, khi đi ngang qua hành lang thì thấy người kia đứng cách đó không xa.Hắn vui vẻ bước nhanh tới, "Cố Lang......"

Cố Lang cứ như ăn trộm, Mộ Dung Diễn đến gần một bước thì y lùi lại một bước như muốn nói ngươi dừng lại, đừng tới đây.Mộ Dung Diễn: "......"

Ngụy Thanh Đồng thấy Thái tử đi tới thì vội vàng hành lễ: "Thần nữ Ngụy Thanh Đồng khấu kiến Thái tử điện hạ."

Lúc này Mộ Dung Diễn mới phát hiện còn có một cô nương.Ngụy......

Hắn lập tức hiểu ra đây là Ngụy cô nương có hôn ước từ nhỏ với Cố Lang.

Hai người ở đây làm gì?"

Ngụy cô nương."

Mộ Dung Diễn gật đầu với nàng, chưa kịp hỏi gì thì Ngụy Thanh Đồng đã vội giải thích: "Điện hạ, ta...... ta lạc đường nên vô tình đến đây, Cố huynh......

Cố công tử đang định dẫn ta ra ngoài."

Mộ Dung Diễn nhìn Cố Lang cười khẽ: "Thì ra là thế.

Ta cũng đang rảnh, hay là ta đưa Ngụy cô nương ra khỏi cung nhé?"

Ngụy Thanh Đồng được sủng mà sợ, vội nói: "Không cần đâu không cần đâu, sao dám làm phiền điện hạ chứ, ta......"

Cố Lang lùi lại hai bước rồi nói: "Vậy ngươi đưa đi, ta về trước."

"Khoan đã," Mộ Dung Diễn nói, "Gấp cái gì, ta có chuyện cần nói với ngươi đây."

Cố Lang: "Hôm khác lại nói."

Mộ Dung Diễn: "Không được, ta gấp lắm."

Ngụy Thanh Đồng nhìn họ, cảm thấy quan hệ giữa hai người có vẻ không tệ, hình như chẳng khách sáo chút nào.Cố Lang còn đang do dự thì Mộ Dung Diễn bỗng nhiên đi tới nắm chặt tay y rồi nói: "Còn giận ta à?

Ta sai rồi, đừng giận nữa được không?"

Cố Lang giật mình, vội vàng rút tay về, "Ta không giận."

Mộ Dung Diễn: "Vậy tối nay đừng đuổi ta tới thư phòng ngủ nữa nhé?

Thư phòng lạnh lắm."

Cố Lang thốt lên: "Ta đuổi ngươi tới thư phòng lúc nào?"

Mộ Dung Diễn: "Đêm qua đó, ta ngủ một mình ở thư phòng lạnh lắm."

"Rõ ràng đêm qua ngươi ngủ ở tẩm cung, còn ôm......"

Cố Lang nói nửa chừng mới giật mình quay sang nhìn Ngụy Thanh Đồng, "Không phải, ta......"

Ngụy Thanh Đồng đơ mặt: "......"

"Không có à?

Chắc ta nhớ nhầm."

Mộ Dung Diễn cực kỳ tự nhiên ôm eo Cố Lang rồi cười nói với Ngụy Thanh Đồng, "Để Ngụy cô nương chê cười rồi, mấy ngày nay y dỗi ta nên cứ đòi chia phòng ngủ riêng."

Cố Lang tức giận trừng hắn, "Nói bậy bạ gì đó?!"

Ngụy Thanh Đồng nhìn Cố Lang, sững sờ hỏi: "Nam nhân mà Thái tử giấu...... là ngươi sao?"

Cố Lang nghẹn họng, "Ta......"

"Giấu gì chứ?"

Mộ Dung Diễn quay sang bảo Cố Lang, "Ta đã nói phải sớm đưa sính lễ mới được, ngươi thấy chưa, chẳng phải giờ bị người ta hiểu lầm rồi sao?

Đường đường là Thái tử phi sao có thể chịu thiệt thòi vậy chứ?"

Ngụy Thanh Đồng: "......"*Ngụy Dung chờ ngoài cổng thành, hồi lâu sau mới thấy con gái mình thẫn thờ đi ra."

Nha đầu," Ngụy Dung hỏi, "Sao vậy?"

Ngụy Thanh Đồng ôm chầm cha mình khóc nức nở."

Sao thế?"

Ngụy Dung vội vàng vỗ lưng nàng, đau lòng hỏi, "Đừng khóc, có chuyện gì vậy?

Thái tử giấu nam nhân thật à?"

Ngụy Thanh Đồng thút thít nói: "Không có......"

Ngụy Dung đang định hỏi vậy nàng khóc cái gì thì nghe Ngụy Thanh Đồng nói: "Người ta đường đường là Thái tử phi, không phải giấu."

Ngụy Dung: "......"

Vậy là vẫn có nam nhân ư?"

Thái tử thật sự......"

Ngụy Dung hỏi: "Thích nam nhân sao?"

Ngụy Thanh Đồng gật đầu, "Sắp cưới luôn rồi."

Ngụy Dung thở dài: "Vậy thì đừng miễn cưỡng nữa, nha đầu, con nghĩ thoáng chút đi, trên đời này còn nhiều nam nhân tốt lắm, nếu không được thì chúng ta lại tìm người khác."

Hắn chợt nhớ tới Cố Lang, cảm thấy duyên phận của hai đứa vẫn chưa dứt, chắc hẳn đây là ý trời, "Nha đầu, ta thấy Tiểu Lang cũng không tệ, vừa đẹp trai vừa giỏi võ, hay là......"

Ngụy Thanh Đồng càng khóc to hơn.Ngụy Dung tưởng nàng không bằng lòng, "Sao vậy, con không thích Tiểu Lang à?

Y có điểm nào không bằng Thái tử?

Y......"

Ngụy Thanh Đồng: "Nam nhân mà Thái tử thích chính là Cố Lang."

Hai mắt Ngụy Dung chợt tối sầm.*Gió đêm hơi lạnh, Nguyễn Niệm ngồi trong sân ngẩn người nhìn mặt trăng trên trời.Bỗng nhiên ngoài tường có tiếng động, một bóng người leo vào.Nguyễn Niệm giật nảy mình, mở to mắt nhìn một hồi mới thấy rõ, "A......

A Ngạnh?"

Khuất Phong Vân đi tới, chỉ vào cánh tay bị thương rồi nói: "Thay thuốc."

Giờ Nguyễn Niệm mới nhớ phải thay thuốc cho cánh tay Khuất Phong Vân, "Ta, ta đi lấy rương thuốc đã."

Y về phòng lấy rương thuốc rồi ngồi trong sân giúp Khuất Phong Vân tháo băng thay thuốc.Khuất Phong Vân nhìn y cúi đầu quấn băng, gáy áo hở ra, cổ vừa trắng vừa mịn.

Hắn giật giật ngón tay rồi hỏi: "Trong nhà không sao chứ?"

Nguyễn Niệm ngơ ngác: "Hả?"

Khuất Phong Vân: "Ngươi nói cháy nhà mà."

Nguyễn Niệm: "......"

"Không, không sao."

Nguyễn Niệm quả thực chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống, mình nói bậy bạ gì vậy chứ.Khuất Phong Vân lại hỏi: "Vậy sao ngươi không quay lại?"

Nguyễn Niệm ngẩn người, ấp úng không nói nên lời, "Ta......"

"Niệm nhi," Nguyễn đại nương bưng bát mì ra, "Cơm tối con ăn ít vậy có đói không, nương nấu bát mì cho con......

Con dâu?"

Nguyễn Niệm: "......"

Khuất Phong Vân: "......"

Nguyễn đại nương lo lắng nói: "Con dâu, lâu lắm rồi không thấy con, có phải lại cãi nhau với Niệm nhi không?"

Nguyễn Niệm định giải thích, "Nương, hắn không phải......"

Khuất Phong Vân đột nhiên nói: "Không cãi nhau đâu ạ."

"Vậy là được rồi, không cãi nhau thì tốt.

Vậy sau này đừng đi nữa, đừng để nương lo lắng."

Nguyễn đại nương vui vẻ nói, "Giờ không còn sớm nữa, ăn mì xong thì ngủ sớm chút đi, nương đi trải giường cho các con."

"Trải......

Trải giường?"

Nguyễn Niệm ngơ ngác nói, "Hắn, hắn ngủ chung phòng với con sao ạ?"

Nguyễn đại nương cười nói: "Đứa nhỏ ngốc này, vợ con đương nhiên phải ngủ chung phòng với con rồi."

Nguyễn Niệm: "......"

Nguyễn đại nương vui vẻ vào nhà trải giường, Nguyễn Niệm ngây ngốc nhìn Khuất Phong Vân.Khuất Phong Vân: "Muốn ta đi à?"

Nguyễn Niệm do dự nói: "Nhưng, nhưng...... mẹ ta không thấy ngươi thì làm sao bây giờ?"

Khuất Phong Vân: "Vậy ta không đi nữa nhé?"

Nguyễn Niệm: "......

Ngươi muốn ngủ chung phòng với ta à?"

Khuất Phong Vân xích lại gần hỏi: "Không được sao?"

Nguyễn Niệm ấp úng: "Cũng, cũng không phải không được, chỉ là......"

Khuất Phong Vân: "Chỉ là cái gì?"

Nguyễn Niệm liếc hắn một cái rồi lí nhí nói: "Ta sợ ngươi lại thở nữa."

Khuất Phong Vân: "......"
 
[Hoàn][Đm] Người Trong Lòng Đến Thăm Cỏ Trên Mộ Ta
Chương 55: Rốt cuộc ngươi có muốn hay không


Ánh trăng nhàn nhạt chiếu xuống sân, côn trùng kêu rả rích.

Khuất Phong Vân im lặng nhìn Nguyễn Niệm rồi nói: "Ta thở kệ ta, ngươi sợ cái gì?"

"Ta......"

Nguyễn Niệm nghĩ thầm ngươi thở làm ta cũng muốn thở, ta có thể không sợ sao?"

Giường trải xong rồi," Nguyễn đại nương đi tới nói, "Các con nghỉ ngơi sớm chút đi, sáng mai còn theo nương tới miếu dâng hương."

"Dâng hương?"

Nguyễn Niệm khó hiểu nói, "Nương, không phải mấy ngày trước nương đã đi rồi sao?"

Nguyễn đại nương nói: "Đâu có giống, mấy ngày trước là cầu bình an cho các con."

Nguyễn Niệm: "Vậy ngày mai cầu gì ạ?"

"Cầu tự," Nguyễn đại nương kéo tay Khuất Phong Vân nói, "Con dâu, nghe nói miếu này rất linh thiêng, ngày mai ngươi cũng đi cúng bái để nương sớm được ẵm cháu trai mập mạp nhé."

Khuất Phong Vân: "......"

Nguyễn đại nương hài lòng rời đi, bỏ lại Nguyễn Niệm và Khuất Phong Vân hai mặt nhìn nhau.Khuất Phong Vân: "Bái cũng không sinh được."

Nguyễn Niệm kéo tay áo hắn nói: "Mẹ ta lớn tuổi rồi nên hơi lẩm cẩm, ngươi cứ xem như dỗ dành bà có được không?"

Khuất Phong Vân: "Vậy không đi nữa?"

Nguyễn Niệm gật đầu.Khuất Phong Vân lại nói: "Không sợ ta thở à?"

Nguyễn Niệm che lỗ tai đáp: "Ngươi thở kệ ngươi, ta không nghe."

Khuất Phong Vân: "......"

Nguyễn Niệm không thích ngủ chung giường với người khác nhưng cánh tay Khuất Phong Vân bị thương, y không thể bắt người ta ngủ dưới đất được.

Y nghĩ ngợi rồi đem hai cái gối đặt ở giữa, lại ôm một bộ chăn mền ra khỏi tủ."

Ta ngủ bên này, ngươi ngủ bên kia được không?"

Nguyễn Niệm nói.Khuất Phong Vân còn chưa trả lời thì y đã cuộn mình vào trong chăn, chỉ lộ ra nửa gương mặt, đôi mắt chớp chớp.Khuất Phong Vân: "......"

Ta đồng ý rồi sao?Nguyễn Niệm nhìn Khuất Phong Vân nằm xuống rồi kéo chăn ra một chút, vẻ mặt xoắn xuýt nhìn hai cái gối ngăn ở giữa.

Mỗi đêm đi ngủ y đều phải ôm gối, giờ không có gì để ôm nên hai tay cũng không biết để đâu.

Y nghĩ một hồi rồi vươn tay ra khỏi chăn, ôm một cái gối vào trong ngực.Khuất Phong Vân quay sang nhìn y, y ngại ngùng nói: "Ta quen rồi, không ôm gối thì không ngủ được."

Khuất Phong Vân nhìn cái gối còn lại nói: "Không có gối ta cũng ngủ không được."

Nguyễn Niệm yên lặng đem cái gối kia đẩy qua."

Tướng ngủ của ta không tốt," Nguyễn Niệm nhỏ giọng nói, "Nửa đêm nếu động đậy đánh thức ngươi thì ngươi đừng nóng giận nhé."

Khuất Phong Vân nhét gối dưới đầu, ừ một tiếng.Bóng đêm mông lung, sâu thẳm tĩnh mịch.

Khuất Phong Vân nhìn ánh trăng trên bệ cửa sổ hồi lâu rồi mới buồn ngủ nhắm mắt lại.

Nguyễn Niệm trong lúc ngủ mơ hừ hừ hai tiếng, chăn mền đều đạp ra, lại thấy lạnh nên nhích vào trong chăn Khuất Phong Vân cọ cọ, gối đầu cũng không cần mà ôm lấy Khuất Phong Vân nóng hừng hực.Khuất Phong Vân mở mắt ra, dừng một chút rồi đưa tay kéo người vào lòng.

Nguyễn Niệm không biết mơ thấy gì, ôm eo hắn thì thào gọi: "A Ngạnh......"

Khóe môi Khuất Phong Vân cong lên, siết chặt cánh tay.*Trong tẩm cung Thái tử, Cố Lang đứng ở cửa nói với Mộ Dung Diễn đang chống tay lên cửa: "Ta đuổi ngươi tới thư phòng ngủ?"

"Không có," Mộ Dung Diễn vội vàng nói, "Ta nhớ lầm, thư phòng lạnh như vậy sao ngươi nỡ chứ?"

"Rầm" một tiếng, Cố Lang phũ phàng đóng cửa lại."

Cố Lang, Cố Lang......"

Cố Lang mặc kệ hắn, cởi áo ngoài lên giường đi ngủ.

Y ngủ một hồi mới phát giác ngoài cửa chẳng có động tĩnh gì, đang muốn mở mắt ra xem thì bỗng nhiên bị người đè lại.Mộ Dung Diễn cười nói: "Ngủ một mình lạnh lắm, không cần ta ôm sao?"

Cố Lang nhìn thoáng qua cửa phòng đóng chặt, "Ngươi vào bằng cách nào?"

"Đây là tẩm cung của ta," Mộ Dung Diễn nói, "Tất nhiên là cứ vào thôi."

Cố Lang: "Cửa đâu đã mở."

Mộ Dung Diễn: "Ngươi ở đây, ta có chui khe cửa cũng vào được."

Cố Lang: "......"

Cố Lang không biết sau tẩm cung còn có một cái cửa ngầm do Mộ Dung Diễn mở lúc trước để che giấu tai mắt người khác vụng trộm xuất cung."

Đúng rồi," Mộ Dung Diễn chợt nhớ ra còn có chuyện chưa nói, "Ngày mai đến gặp phụ hoàng với ta đi."

Thân mình Cố Lang cứng đờ, "Tại sao?"

"Ngươi khẩn trương cái gì?"

Mộ Dung Diễn xoa lòng bàn tay lên mặt y, "Con dâu xấu cũng phải gặp cha mẹ chồng, ngươi đẹp như vậy không cần sợ."

Cố Lang mở mắt nói: "Ta không đi."

Mộ Dung Diễn: "A, vậy ta mời phụ hoàng tới."

"Không phải, ta......"

Cố Lang còn chưa nói hết thì Mộ Dung Diễn đã nhấc chăn lên trùm kín hai người."

Ngươi làm cái gì......

Ưm......"

Đệm chăn lật qua lật lại, Cố Lang bị Mộ Dung Diễn đè trong chăn hôn, giữa răng môi tràn đầy hơi thở quen thuộc khiến y không thở nổi.Mộ Dung Diễn vén lên quần áo dưới lòng bàn tay, xoa lưng trần của y, khẽ cắn môi y rồi nói: "Còn muốn không?

Ta nhớ ngươi nợ ta một lần......"

Cố Lang giật chăn mền rồi đẩy ra người trên thân, trở mình đưa lưng về phía hắn, thở dốc vài tiếng mới nói: "Ta buồn ngủ rồi."

Mộ Dung Diễn ngang nhiên xông tới ôm người hỏi: "Vậy chừng nào mới trả nợ?"

Cố Lang nhắm mắt không nói gì.Mộ Dung Diễn lại nói: "Nợ lâu quá thì không chỉ một lần đâu đấy."

Cố Lang: "......"*Hôm sau, Cố Lang sợ Mộ Dung Diễn thật sự muốn kéo y đi gặp lão Hoàng đế nên thừa dịp Mộ Dung Diễn vào triều sớm đã lén chạy mất.Đi đến cổng thành, y thấy Ngụy Thanh Đồng đang ôm kiếm đứng đấy."

Ngụy cô nương?"

"Cuối cùng ngươi cũng ra," Ngụy Thanh Đồng nói, "Ta chờ hơn nửa ngày rồi."

Cố Lang: "Cô nương có việc gì?"

Ngụy Thanh Đồng: "Ta nói rồi, muốn đánh với ngươi một trận, nếu không thì ta không phục."

Cố Lang: "......"

Nàng vừa nói vừa rút kiếm.

Cố Lang suy nghĩ rồi nói: "Ở đây nhiều người, hay là ra ngoài thành đi."

Ngụy Thanh Đồng nghĩ cũng đúng, ngoài thành rộng lớn, đánh nhau không cần kiêng dè gì cả.Bọn họ đi ra ngoài thành, Ngụy Thanh Đồng không nói hai lời liền rút kiếm ra khỏi vỏ, ánh sáng bạc xé gió lao đến.Cố Lang nghiêng người né tránh không muốn rút đao.

Nhưng kiếm phong của Ngụy Thanh Đồng hiểm hóc, từng bước ép sát, Cố Lang không thể lui đành phải rút đao ngăn lại.Ngoài thành đao kiếm va nhau leng keng.

Trường kiếm của Ngụy Thanh Đồng xé gió đâm tới bị Cố Lang một đao chém rớt, trường kiếm rơi xuống đất.Ngụy Thanh Đồng thấy tay đau nhức, ngón tay run rẩy: "Ta thua rồi."

Nàng nhặt trường kiếm dưới đất lên tra vào vỏ, "Có chơi có chịu, ta Ngụy Thanh Đồng sau này sẽ không bám lấy Thái tử nữa.

Ta thấy hắn rất thích ngươi, hy vọng ngươi cũng đối đãi hắn thật tốt."

Cố Lang nắm chặt đao, rũ mắt nói: "Ta không làm được."

Ngụy Thanh Đồng nhíu mày: "Có ý gì?

Ngươi không thích Thái tử sao?"

Cố Lang: "Không phải."

Ngụy Thanh Đồng: "Vậy thì tại sao?"

"Ta......"

Cố Lang trong miệng đắng chát, cũng không biết nên nói thế nào.Ngụy Thanh Đồng đợi hơn nửa ngày, thấy y không nói lời nào thì sốt ruột nói: "Sao mà lắm chuyện thế?

Rốt cuộc ngươi có muốn Thái tử hay không?

Không muốn thì nhường cho lão nương!"
 
[Hoàn][Đm] Người Trong Lòng Đến Thăm Cỏ Trên Mộ Ta
Chương 56: Lá gan ngày càng to


Ngoài thành gió thổi ào ào, Cố Lang bị Ngụy Thanh Đồng hỏi vậy thì sững sờ, dừng một chút rồi nói khẽ: "Ta...... không dám."

"Cái gì mà dám với không dám?"

Ngụy Thanh Đồng kỳ quái nói, "Chẳng lẽ Thái tử thường ngày ôn hòa chỉ là giả vờ chứ thực ra hung thần ác sát, tâm ngoan thủ lạt sao?"

Cố Lang: "......

Không phải."

Ngụy Thanh Đồng: "Vậy ngươi giết người cướp của, phạm vào luật pháp Đại Diên nên sợ bị hắn bắt à?"

Cố Lang: "......

Không có."

Ngụy Thanh Đồng nghĩ một hồi liền bừng tỉnh đại ngộ: "Hậu cung ba ngàn giai lệ, có phải ngươi sợ sau này Thái tử gặp ai yêu người nấy, nạp nhiều phi tử không?

Nếu vậy ta cũng không muốn đâu."

Cố Lang lắc đầu nói: "Hắn sẽ không như vậy."

"Cái này không phải, cái kia cũng không phải," Ngụy Thanh Đồng nghĩ mãi mà không hiểu được, tức giận nói, "Nếu ngươi không dám thì trận tỷ thí hôm nay không tính, bản cô nương vẫn phải cướp người!"

Cố Lang ngẩn ngơ gật đầu."

Ngươi......"

Ngụy Thanh Đồng cũng không biết mình đang tức giận điều gì, "Lão nương muốn cướp nam nhân của ngươi mà ngươi còn gật đầu à?

Bị ngốc đúng không?"

Cố Lang: "......"

"Được rồi được rồi," Ngụy Thanh Đồng cầm kiếm trở về, phất tay nói, "Ngươi suy nghĩ cho kỹ đi.

Ta vẫn muốn cướp người, nếu ngươi không nỡ thì canh chừng cho kỹ."

Cố Lang nhìn nàng rời đi rồi rũ mắt nhìn thanh đao trong tay, im lặng không nói gì."

Nghe thấy chưa?"

Mộ Dung Diễn không biết từ chỗ nào xông ra, ôm y từ phía sau nói, "Phải canh chừng ta cho kỹ đấy."

Cố Lang bị hắn làm giật mình, "Ngươi đến lúc nào thế?"

"Vừa đến," Mộ Dung Diễn bóp eo y nói, "Còn dám lén lút bỏ chạy, lá gan ngươi ngày càng to rồi nhỉ."

Cố Lang bị hắn bóp thấy nhột: "Buông ra, ta không gặp Hoàng thượng đâu."

"Không gặp thì không gặp, chạy cái gì?"

Mộ Dung Diễn thở dài nói, "Phụ hoàng thật đáng thương, muốn gặp con dâu cũng khó."

"Ai là......"

Cố Lang còn chưa dứt lời thì Mộ Dung Diễn lại nói: "Ta cũng đáng thương, Thái tử phi bội tình bạc nghĩa vô lương tâm."

Cố Lang: "......"*Ngụy Thanh Đồng đầy bụng tức giận, vừa đi vừa nhớ lại xem lúc nãy Cố Lang ra chiêu thế nào mà mình lại thua, lần sau nhất định phải đòi lại.

Nàng đang đi thì bàn tay xuôi bên hông đột nhiên bị ai đó vuốt ve.

Nàng đột ngột quay đầu thì thấy một tên vô lại đang xoa tay cười nói: "Tay cô nương thật mềm, cho gia sờ thêm chút đi."

Ngụy Thanh Đồng sầm mặt đưa tay rút kiếm.

Tên kia vội vàng lui ra sau, có chút sợ hãi nói: "Cô......

Cô nương, có gì từ từ nói."

Ngụy Thanh Đồng lười nói nhảm với hắn, một kiếm chém tới.

Tên kia xoay người chạy, còn hùng hổ nói: "Gia sờ ngươi chính là phúc khí của ngươi, đúng là không biết tốt xấu gì cả!"

Ngụy Thanh Đồng điên tiết cầm kiếm đuổi theo.

Nàng đuổi tới một con phố vắng vẻ thì chớp mắt không thấy tên kia đâu nữa."

Khốn kiếp!"

Nàng nhìn quanh không thấy ai, đang định bỏ đi thì tên kia chợt xông ra rồi vung tay lên, một mùi hương phấn đập vào mặt.Ngụy Thanh Đồng lập tức đầu váng mắt hoa, lảo đảo hai bước ngã xuống."

Tướng quân," tên kia trở lại nói, "Nàng ta ngất rồi."

Sau dãy phố, Cao Thừa mặc áo vải bình thường đi ra, theo sau là mấy binh sĩ Bắc Kỳ giả dạng làm dân Đại Diên.Bọn hắn khó khăn lắm mới lén lút trở về được.

Lục Bình Sơn, Trịnh Vu Phi và Bắc Kỳ cấu kết hơn mười năm, ở kinh thành có không ít mật thám, Mộ Dung Diễn tra xét hồi lâu cũng không thể diệt sạch hết.

Sau khi thiết kỵ quân Bắc Kỳ bị Ngụy Dung đuổi ra khỏi kinh thành, Cao Thừa được mật thám trong kinh và Lục Bình Sơn tiếp ứng âm thầm trở về thành.Bắc Kỳ và Đại Diên sắp giao chiến, bọn hắn không thể để Ngụy Dung quay về biên giới phía Bắc.

Ngụy Thanh Đồng là con gái duy nhất của Ngụy Dung, bọn hắn muốn Ngụy Dung phải lấy mạng ra đổi.Cao Thừa nhìn Ngụy Thanh Đồng đang hôn mê bất tỉnh rồi bảo đám người sau lưng: "Tìm bao tải trùm nàng ta lại rồi mang đi."*Nguyễn Niệm mơ màng cọ cọ, cảm thấy hôm nay gối đầu hình như cứng hơn mà cũng ấm hơn nhiều.

Y lại càng ôm chặt, muốn vùi mặt vào trong gối.

Nhưng gối kia cứng ngắc nên làm thế nào cũng không vùi mặt vào được.Y buồn ngủ mở mắt ra, mơ màng trông thấy lồng ngực không kéo kín quần áo, vạt áo hở ra hơn phân nửa, cơ bắp rắn chắc sáng loáng.

Nguyễn Niệm chớp chớp đôi mắt nhập nhèm rồi ngửa đầu, cùng Khuất Phong Vân bốn mắt nhìn nhau.Khuất Phong Vân không biết đã tỉnh từ lúc nào, đáy mắt không hề mờ mịt.

Nguyễn Niệm kinh ngạc nhìn hắn, bỗng nhiên nghe hắn nói: "Tê tay."

Nguyễn Niệm giơ tay lên nói: "Không tê mà......"

Khuất Phong Vân: "Tay ta tê."

Lúc này Nguyễn Niệm mới phát hiện mình đang nép vào ngực Khuất Phong Vân, còn gối lên cánh tay hắn, cũng không biết gối bao lâu rồi."

Sao ta lại ngủ bên này?"

Y vội vàng ngồi dậy giúp Khuất Phong Vân xoa cánh tay, "Thật xin lỗi, ta xoa cho ngươi nhé."

Khuất Phong Vân một tay bị thương, tay kia lại bị y đè tê, nhìn giống hệt người tàn phế vô cùng đáng thương.Nguyễn Niệm áy náy hỏi: "Đỡ hơn chút nào chưa?"

Khuất Phong Vân: "Vẫn còn tê."

Nguyễn Niệm đành phải tiếp tục xoa."

Niệm nhi, con dâu," ngoài cửa vọng vào thanh âm của Nguyễn đại nương, "Các con dậy chưa?

Cùng nương đi dâng hương thôi nào."

"A a...... vâng," Nguyễn Niệm đáp, "Dậy ngay đây ạ."

Nguyễn đại nương đi thu xếp đồ đạc, Nguyễn Niệm đang muốn hỏi tay Khuất Phong Vân thế nào thì chợt thấy Khuất Phong Vân xoay người xuống giường lắc tay nói: "Không sao rồi."

Nguyễn Niệm: "......"

Nhanh vậy à?*Khuất Phong Vân và Nguyễn Niệm theo Nguyễn đại nương đến miếu Quan Âm.

Trong miếu khói hương lượn lờ, người cũng không ít.Nguyễn đại nương nói Khuất Phong Vân phải theo bà đi cúng bái Quan Âm tống tử mới linh nghiệm.Nguyễn Niệm đành phải ở ngoài miếu chờ họ.

Y thấy nhàm chán nên đi dạo lung tung.

Đang đi thì y đột nhiên nhìn thấy dưới gốc cây phía trước có một con chó thè lưỡi thở hồng hộc, nhìn cực kỳ hung dữ.Từ nhỏ Nguyễn Niệm đã sợ chó nên lập tức run rẩy lui về sau.

Con chó kia thấy y lui lại thì đứng lên, bộ dạng như muốn bổ nhào tới.

Nguyễn Niệm toát mồ hôi lạnh co cẳng bỏ chạy, con chó kia cũng lao theo."

Mi không được qua đây!"

Nguyễn Niệm vừa chạy vừa la, "Không được......"

Y hoảng hốt chạy bừa tới sau miếu Quan Âm.

Đây là chỗ ở của tăng nhân trong miếu, ngày thường ít ai lui tới.

Nguyễn Niệm trốn sau cổng sân, thấy con chó kia không tìm ra người ngoắc đuôi bỏ đi mới thở phào nhẹ nhõm.Y vỗ ngực để bình tĩnh lại, vừa bước ra khỏi cổng thì chợt thấy mấy kẻ khiêng một bao tải đi về phía y.Nguyễn Niệm ngẩn người, đây......

đây không phải là tướng quân Bắc Kỳ từng đánh nhau với A Ngạnh sao?Trong lòng y chột dạ, âm thầm lui lại hai bước, "Các ngươi......"

Cao Thừa nhìn Nguyễn Niệm thấy hơi quen mắt nhưng nhất thời không nhớ ra đã gặp ở đâu, dứt khoát vung tay lên nói: "Bắt y lại!"

"Ngươi......

Các ngươi muốn làm gì?"

Nguyễn Niệm quay người muốn chạy thì sau gáy đau nhói, lập tức bất tỉnh.
 
[Hoàn][Đm] Người Trong Lòng Đến Thăm Cỏ Trên Mộ Ta
Chương 57: Tung thuốc gì đây


Khi Khuất Phong Vân và Nguyễn đại nương ra khỏi miếu thì không thấy Nguyễn Niệm đâu.

Nguyễn đại nương nhìn quanh nói: "Đứa nhỏ này chắc lại chạy tới chỗ nào chơi rồi."

Khuất Phong Vân dìu bà ngồi xuống cái đình ngoài miếu, nghĩ chờ một lát chắc hẳn Nguyễn Niệm sẽ trở lại."

Con dâu à," Nguyễn đại nương chỉ vào con chó ngoài đình rồi nói, "Ngươi đuổi con chó kia ra xa một chút.

Lúc nhỏ Niệm nhi từng bị chó rượt nên giờ rất sợ gặp chó, mất công lát nữa lại làm nó sợ."

Khuất Phong Vân tưởng tượng Nguyễn Niệm lúc nhỏ chân ngắn cũn bị chó rượt khóc oa oa thì vừa buồn cười vừa đau lòng.Hắn nghĩ sau này không cần phải sợ nữa."

Lão phu nhân."

Nha hoàn Tiểu Nguyệt mang hộp đựng thức ăn đi tới.Bọn họ đến cửa miếu mới phát hiện quên đem theo bánh ngọt nên bảo Tiểu Nguyệt về lấy.Tiểu Nguyệt thấy Nguyễn Niệm không ở đây thì kỳ quái nói: "Thiếu gia đâu ạ?"

"Không biết chạy chơi chỗ nào rồi," Nguyễn đại nương nói, "Chúng ta ở đây chờ nó vậy."

Nhưng bọn họ đợi hồi lâu vẫn không thấy bóng dáng Nguyễn Niệm.Khuất Phong Vân nhíu mày cảm thấy kỳ lạ.

Nguyễn Niệm luôn hiếu thuận nên chắc chắn sẽ không lẳng lặng bỏ đi lâu như vậy.Bỗng nhiên hắn nhìn thấy một tăng nhân vội vàng đi ra sau miếu.

Người kia dù mặc đồ tăng nhân nhưng dưới chân lại mang giày như binh lính trong quân doanh.Khuất Phong Vân sầm mặt, dặn Tiểu Nguyệt trông chừng Nguyễn đại nương rồi đuổi theo.*Nguyễn Niệm choáng váng mở mắt ra, phát hiện mình bị nhốt trong một gian phòng tối, tay chân đều bị trói chặt.

Y cố mở to mắt nhìn, thấy trong phòng còn có một cô nương.

Cô nương kia cũng bị trói, nằm trên đất còn chưa tỉnh.Nguyễn Niệm nhích tới gần gọi khẽ: "Cô nương, cô nương......"

Cô nương không hề nhúc nhích.Nguyễn Niệm vừa giơ chân muốn đạp thì nghĩ tới người ta là cô nương, làm vậy không thích hợp cho lắm.Tay y bị trói sau lưng nên đành phải đưa lưng về phía cô nương nhích qua đẩy nàng.Ngụy Thanh Đồng giật giật mí mắt rồi chậm chạp mở mắt ra, liền thấy một đôi tay duỗi tới đặt trên ngực mình.Ngụy Thanh Đồng: "......"

"A!"

Ngụy Thanh Đồng giơ chân đạp Nguyễn Niệm, "Ngươi làm gì đó?!

Đồ biến thái!"

Nguyễn Niệm bị Ngụy Thanh Đồng quát giật mình, cũng không biết mình sờ trúng cái gì, "Cô nương, ngươi tỉnh rồi à?"

Ngụy Thanh Đồng dùng sức đạp mạnh y, "Vô liêm sỉ!"

"Cô, cô nương," Nguyễn Niệm bưng mông trốn ra sau, "Ngươi làm gì thế?

Ngươi bình tĩnh một chút......"

Ngoài cửa bỗng nhiên có người gõ cửa mắng: "Ồn ào cái gì, ngoan ngoãn đi!"

Ngụy Thanh Đồng quát ra cửa: "Kẻ nào?!

Ra đây cho lão nương!"

Người ngoài cửa không trả lời mà chỉ hung ác nói: "Không muốn chịu khổ thì ngoan ngoãn cho ta!"

"Cô nương," Nguyễn Niệm nhỏ giọng nói, "Ta nhận ra một người trong bọn họ là tướng quân Cao Thừa của Bắc Kỳ."

"Cao Thừa?"

Ngụy Thanh Đồng cau mày nói, "Chẳng phải hắn đã bị cha ta đuổi về Bắc Kỳ rồi sao?"

Nguyễn Niệm lắc đầu, "Nhưng ta thật sự đã thấy hắn."

Ngụy Thanh Đồng dò xét Nguyễn Niệm từ trên xuống dưới, "Ngươi là ai?"

"Ta......"

Nguyễn Niệm nhìn bộ dạng hung dữ của nàng rồi hỏi ngược lại, "Vậy cô nương là ai?"

Ngụy Thanh Đồng nhớ lại lúc nãy y còn sàm sỡ mình thì nổi giận đùng đùng: "Sao ta phải nói cho ngươi?!"

Nguyễn Niệm nhỏ giọng nói: "Vậy ta cũng không nói cho ngươi."

"Ngươi......"

Ngụy Thanh Đồng nổi trận lôi đình nhưng không đánh được y, "Không nói thì không nói, ai mà thèm!"

Nàng cẩn thận nhìn chung quanh, phát hiện đây là một nhà kho chứa đầy đồ vật loạn thất bát tao, cửa sổ cũng bị đóng kín."

Khốn kiếp!

Lão nương mà ra ngoài nhất định sẽ không tha cho các ngươi!"

Nàng dùng sức mài dây thừng trên người, mài đến khi cổ tay đỏ bừng.Nguyễn Niệm không đành lòng khuyên nhủ: "Cô nương đừng lo, sẽ có người tới cứu chúng ta thôi."

Ngụy Thanh Đồng không tin, tiếp tục mài dây thừng, "Ai biết được chúng ta bị giam ở đây?'"A Ngạnh biết," Nguyễn Niệm nói, "Hắn sẽ tìm được ta."

Ngụy Thanh Đồng: "......"

Đây...... là tên của người sao?*Mộ Dung Diễn lôi kéo Cố Lang về sòng bạc Sơn Hà, nói muốn đi thăm con trai, con dâu, còn có cháu nội.Cố Lang: "......"

Cho cá ăn thì nói đại đi.Nhưng bọn họ vừa tới cạnh hồ cá thì Tôn Phóng đã vội vã đi tới, "Đại đương gia, Lục Bình Sơn lén ra khỏi thành rồi."

Sau khi Trịnh Vu Phi bị tống giam, Lục Bình Sơn bị lão Hoàng đế lấy cớ tĩnh dưỡng giam lỏng ở Lục phủ.

Lục Bình Sơn còn có không ít thân tín trong triều, chỉ dựa vào lời khai của quản gia Nhiếp phủ mất tích hơn mười năm thì không thể ngăn nổi miệng mồm của mọi người, chưa thể định tội Lục Bình Sơn thông đồng với địch phản quốc và hãm hại lương thần.Mộ Dung Diễn đang chờ Trịnh Vu Phi khai ra.Trịnh Vu Phi mới là chứng cứ phạm tội mà Lục Bình Sơn không thể chối cãi."

Xem ra hắn đợi không kịp nữa," Mộ Dung Diễn nói, "Muốn vội vã đi dựa dẫm Bắc Kỳ đây mà."

Tôn Phóng buồn nôn nói: "Phi, thật không biết xấu hổ!"

Mộ Dung Diễn: "Gọi mấy người bắt hắn về đi."

Tôn Phóng gật đầu rồi xoay người đi làm việc.Cố Lang nói: "Ta cũng đi."

Mộ Dung Diễn nhìn y một lát rồi kéo tay y: "Được, cùng đi thôi."*Lục Bình Sơn ngồi trong xe ngựa lắc lư đi về hướng Bắc.Ngoài xe có mười hộ vệ đang giục ngựa.Bỗng nhiên hai bên đường cây cối lay động, phút chốc mười bóng người hạ xuống chặn đường.Tên đánh xe ghìm ngựa dừng lại, chính là kẻ chuốc mê Ngụy Thanh Đồng trong ngõ hẻm."

Lục Lâm," Lục Bình Sơn ngồi trong xe hỏi, "Chuyện gì thế?"

Lục Lâm: "Lão gia, có người cản đường."

"Lục các lão," Mộ Dung Diễn ung dung đến gần hỏi, "Ngài muốn đi đâu vậy?"

Lục Bình Sơn chẳng chút hoang mang vạch ra màn xe.

Hắn biết Thái tử sẽ không dễ dàng thả mình đi, nhưng hiện giờ Ngụy Thanh Đồng đang ở trong tay Cao Thừa, dù là Thái tử cũng không thể bỏ mặc con gái Ngụy Dung."

Điện hạ," Lục Bình Sơn cười nói, "Lão thần đang rảnh rỗi nên muốn ra ngoài thành đi dạo một chút."

Mộ Dung Diễn cũng cười nói: "Bản vương cũng đang rảnh không có gì làm, hay là đi chung nhé?"

Lục Bình Sơn vuốt râu, đang muốn nhắc tới Ngụy Thanh Đồng thì Cố Lang đột ngột rút đao chém tới.Hộ vệ Lục phủ vội vàng bảo vệ Lục Bình Sơn.Lục Bình Sơn: "......"

Ta còn chưa nói xong mà.Tôn Phóng ôm đao nói: "Thái tử phi thật nóng tính."

Mộ Dung Diễn đạp hắn một cước, "Còn không mau tới giúp đi!"

Hai phe lập tức đánh nhau.Người của Thái tử không biết từ đâu ra mà đánh nhau vô cùng lợi hại, chỉ chốc lát sau đã đánh hộ vệ Lục phủ nằm lăn ra đất kêu rên, chỉ còn Lục Lâm nghiến răng nghiến lợi canh chừng trước xe ngựa.Lục Lâm không giỏi võ công nhưng lại am hiểu dùng thuốc.

Hắn thấy Mộ Dung Diễn đi tới thì móc ra một gói thuốc vung lên.Mộ Dung Diễn phất tay áo cản thuốc rồi đá bay Lục Lâm."

Mộ Dung!"

Tim Cố Lang thắt lại, vội vàng chạy tới xem, "Ngươi không sao chứ?"

Mộ Dung Diễn dừng một chút rồi đột ngột ôm chặt y, dụi vào cổ y nói: "Ta nóng quá, thuốc kia...... hình như là xuân dược thì phải......"

Cố Lang: "......"
 
[Hoàn][Đm] Người Trong Lòng Đến Thăm Cỏ Trên Mộ Ta
Chương 58: Ngươi đợi ta một lát


Lục Lâm lồm cồm bò dậy, thảng thốt nói: "Ta không có......"

Tôn Phóng vội vàng đạp hắn một cú, "Im mồm!"

Mộ Dung Diễn rúc vào cổ Cố Lang thở hổn hển: "Cố Lang, nóng quá......"

Cố Lang bưng mặt hắn lên nhìn một lát rồi nói: "Mặt không đỏ mà."

Mộ Dung Diễn: "Da ta dày nên nhìn không ra thôi."

Cố Lang: "Cũng không nóng."

Mộ Dung Diễn: "Mặt không nóng, chỗ khác nóng."

Khóe miệng Cố Lang giật giật, "Trúng xuân dược là vậy à?"

"Đúng vậy," Mộ Dung Diễn thản nhiên nói, "Ngươi chưa từng trúng tất nhiên là không biết rồi."

Cố Lang: "Vậy ngươi từng trúng rồi à?"

Mộ Dung Diễn: "Chẳng phải giờ đang trúng đó sao?"

"Thả lão phu ra!"

Lục Bình Sơn vừa run rẩy chui ra khỏi xe đã bị Tôn Phóng gác đao lên cổ, "Điện hạ lỗ mãng như vậy coi chừng hối hận không kịp đấy!"

Mộ Dung Diễn vuốt tay Cố Lang rồi nói với vẻ lấy đại cục làm trọng: "Ta ráng nhịn trước đã, ngươi đợi ta một lát nhé."

Sau đó đứng thẳng lên rồi ung dung đến chỗ Lục Bình Sơn như không hề hấn gì.Cố Lang: "......"

Ngươi có biết xấu hổ không hả?Mộ Dung Diễn đến gần Lục Bình Sơn hỏi: "Lục các lão nói vậy là sao?"

Lục Bình Sơn hất thanh đao trên cổ ra, chậm rãi nói: "Điện hạ biết Ngụy tướng quân có một con gái chứ?"

Mộ Dung Diễn gật đầu, "Tất nhiên là biết."

"Giờ cũng không còn sớm nữa," Lục Bình Sơn nói, "Điện hạ có thể cho người tới Ngụy phủ hỏi xem Ngụy cô nương đã về phủ chưa?

Ngụy tướng quân có nhận được tin gì chưa?"

Cố Lang biến sắc, bước nhanh tới hỏi, "Có ý gì?

Ngươi đã làm gì hả?!"

Lục Bình Sơn nheo mắt dò xét Cố Lang.

Hắn không nhận ra thanh niên này nhưng chẳng hiểu sao lại thấy hơi quen mắt, dường như đã từng gặp nhiều năm trước.Mộ Dung Diễn tiến tới cản ánh mắt hắn lại, "Ngươi bắt Ngụy cô nương rồi à?"

"Điện hạ quá khen, lão phu đâu dám," Lục Bình Sơn vuốt râu nói, "Nhưng nếu điện hạ cứ khăng khăng ngăn cản lão phu thì e là tính mạng Ngụy cô nương sẽ đáng lo lắm đấy."

Cố Lang nổi nóng, "Ngươi......"

Mộ Dung Diễn nắm chặt tay y, ngón cái xoa xoa mu bàn tay y trấn an: "Đừng lo, không sao đâu."

Hắn quay sang nhìn Lục Bình Sơn rồi lạnh lùng nói: "Chắc Lục các lão cũng không vội dạo chơi, mời các lão về phủ trước, đợi bản vương đến Ngụy phủ xem đã."

"Ngươi......"

Lục Bình Sơn phất tay áo nói, "Điện hạ đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, lão phu còn có thể gạt ngươi sao?"

Mộ Dung Diễn: "Bản vương đúng là sợ bị ngươi gạt đấy."

Lục Bình Sơn: "......"

Ngươi tưởng ta cũng giống ngươi chắc?!*Khuất Phong Vân đi theo tăng nhân kia đến trước một gian phòng.

Tăng nhân đẩy cửa vào trong, Khuất Phong Vân nép sát vào tường nghe ngóng động tĩnh.Hắn nghe thấy một giọng nói hết sức quen thuộc: "Gửi tin đi rồi à?"

Một người khác trả lời: "Vâng."

"Tốt lắm, các ngươi phải tỉnh táo cho ta, tuyệt đối không được để lão già kia sống sót trở về!"

Bọn hắn gửi tin cho Ngụy Dung nói nếu muốn tìm con gái thì phải tới miếu Quan Âm một mình, nếu không tính mạng Ngụy Thanh Đồng sẽ khó đảm bảo.Bọn hắn muốn Ngụy Dung tự chui đầu vào lưới, lấy mạng đổi mạng."

Ngươi đi trông chừng nha đầu kia đi," tên kia lại nói, "Đừng để người chạy mất."

Cao Thừa?

Giờ Khuất Phong Vân mới nhận ra người vừa nói chính là tướng quân Cao Thừa của Bắc Kỳ lẽ ra đã rời khỏi Đại Diên.Hắn quay lại làm gì?

Nha đầu kia là ai?Trong phòng có tiếng người đi ra, Khuất Phong Vân vội lách mình trốn vào phòng bên cạnh.

Tăng nhân giả mạo kia mở cửa đi đến một cái sân khác.Khuất Phong Vân âm thầm bám theo.*Ngụy Thanh Đồng nằm dưới đất thì thào với Nguyễn Niệm: "Đợi lát nữa ngươi cứ gào to lên, nói ta không còn thở nữa.

Người ngoài cửa chắc chắn sẽ vào xem, thừa dịp hắn ngồi xuống kiểm tra ta sẽ đụng đầu vào đầu hắn để xem có thể làm hắn ngất xỉu không."

Nguyễn Niệm chỉ tưởng tượng thôi đã thấy đau đầu, "Ngươi...... không sợ đau đầu sao?"

"Đau cũng phải đụng," Ngụy Thanh Đồng nhìn tay chân mình bị trói chặt, cả giận nói, "Lão nương sao có thể bị giam ở nơi này được chứ!"

Nguyễn Niệm bội phục gật đầu.Ngụy Thanh Đồng nhắm mắt lại nói: "Được rồi, ngươi la đi."

Nguyễn Niệm hít sâu một hơi rồi hét lên: "Người đâu mau tới đây!

Cứu mạng!

Cô nương này không còn thở nữa!

Người đâu mau tới đây!"

Tên ngoài cửa đang ngủ gà ngủ gật bị y rống làm giật mình va đầu vào cửa, lập tức nổi giận đùng đùng: "Đổi chiêu khác được không?!

Chiêu này ai mà tin?"

Ngụy Thanh Đồng: "......"

Nguyễn Niệm: "......

Làm sao bây giờ?

Hắn không tin."

"Khốn kiếp!"

Ngụy Thanh Đồng nghiến răng nghiến lợi, "Chờ lão nương ra ngoài sẽ xử lý ngươi!"

Nàng cố bò dậy từ dưới đất rồi nhảy nhót trong phòng nhìn tới nhìn lui, muốn tìm vật gì đó để cắt đứt sợi dây trên tay.Nguyễn Niệm không biết nàng đang tìm gì, yên lặng nhìn nàng nhảy tới nhảy lui, mấy lần còn suýt ngã sấp xuống.Ngụy Thanh Đồng bị y nhìn làm mất tự nhiên, nhớ lại lúc nãy Nguyễn Niệm sờ ngực mình thì tức giận nói: "Nhìn cái gì, đồ biến thái!"

Nguyễn Niệm ngẩn người, không hiểu sao mình lại thành đồ biến thái, y lẩm bẩm: "Không nhìn thì không nhìn, ngươi còn không đẹp bằng A Ngạnh đâu......"

Ngụy Thanh Đồng tức giận nhảy tới, "Ngươi nói ai xấu hả......

Á......"

Nàng mất đà ngã nhào lên người Nguyễn Niệm.Nguyễn Niệm nện lưng xuống đất, đau đớn kêu rên, "Đau, đau......"

Khuất Phong Vân thấy tăng nhân giả mạo đi vào một tòa nhà khác rồi hỏi tên giữ cửa: "Không có việc gì chứ?"

"Không ạ," đại hán gác cửa nói, "Hai người này thật không an phận chút nào, lúc nãy còn định gạt ta......"

Trong phòng chợt vọng ra một câu "đồ biến thái", chốc lát sau lại có tiếng kêu rên.Người ngoài cửa: "......"

Đây là đang làm gì?Tăng nhân giả mạo giật mình nói: "Tiểu tử mặt trắng kia chắc sẽ không......"

"Không thể nào," đại hán kia nói, "Tiểu tử này tay chân lèo khèo làm sao đánh thắng được nữ nhân kia, nếu nói y bị hiếp thì may ra ta còn tin."

Tăng nhân giả mạo gật đầu: "Cũng đúng."

"Chắc bọn họ lại đang gạt người thôi, toàn mấy chiêu dở hơi," đại hán xua tay nói, "Đừng để ý bọn họ, chỉ cần không chạy trốn thì cứ mặc kệ đi."

Khuất Phong Vân nghĩ ngợi rồi âm thầm leo lên nóc nhà dỡ ngói nhìn xuống.Sau đó hắn trông thấy một cô nương nằm đè lên người Nguyễn Niệm.Nguyễn Niệm bị Ngụy Thanh Đồng đè ngạt thở, lưng lại đau nhói, ấm ức đến độ hai mắt đỏ hoe, đột nhiên nhìn thấy ngói trên nóc bị xốc lên để lộ một khuôn mặt."

A....."

Y lập tức mừng rỡ, nhưng còn chưa nói hết đã thấy Khuất Phong Vân lạnh lùng đậy ngói lại.Nguyễn Niệm: "......"

A Ngạnh, ngươi đừng đi mà!
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back