Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Wattpad  [Hoàn] Anh Đừng Có Nhõng Nhẽo - Điềm Thố Ngư

[BOT] Mê Truyện Dịch
[Hoàn] Anh Đừng Có Nhõng Nhẽo - Điềm Thố Ngư
Chương 45: Cách theo đuổi đàn ông như Hứa Ninh Thanh


Dòng nước xối xả chảy trên mu bàn tay tạo thành bọt nước.Thường Lê đóng vòi lại, cánh tay chống trên bệ đá cẩm thạch, não bộ hỗn loạn buông thõng đầu xuống, tóc rối trượt xuống trước ngực, cô chậm rãi hít sâu cố gắng bình phục trạng thái kích động.Cô đã nghĩ rằng, cô có lẽ dành được chút xíu phần thắng.Nhưng không, Hứa Ninh Thanh đối với chuyện này chỉ mỉm cười một cái, đứng tại góc độ của người trưởng thành coi đây chỉ là trò đùa trẻ con, nếu không sẽ không lạnh lùng như vậy khi nói chuyện với cô.Người như hắn, có thể lạnh mặt xuống như vậy, hẳn là đã không thể nhịn được nữa đi.Thường Lê bỗng nhiên ý thức được, mình đối với hắn mà nói có khả năng thật sự chỉ là phiền toái.Mỗi ngày ở trong nhà hắn, thỉnh thoảng ở trường học gây sự để hắn phải giải quyết, đi thi đấu còn gặp động đất hại hắn phải bay đến tìm cô.Những việc đó là cô tự mình tưởng bở, tưởng rằng đó là con bài của riêng mình, nhưng bây giờ mới biết có lẽ chỉ là xuất phát từ giáo dưỡng của Hứa Ninh Thanh.Thường Lê nhớ tới lần trước ở Hứa gia, tính cách ba mẹ Hứa Ninh Thanh, quan hệ qua đình hài hòa hạnh phúc, hắn là được yêu thương mà lớn lên, bình lặng thoải mái.Thường Lê giơ tay lên, lòng bàn tay ướt sũng, lau thật mạnh trên mặt.Cô ngẩng đầu, nhìn mình trong gương, tóc rối ẩm ướt dính chùm hai bên thái dương, vành mắt đỏ bừng, khóe môi nhịn không được trùng xuống, nhìn qua vừa ủy khuất vừa đáng thương.Một loạt phản ứng đều ăn khớp, bên tai vẫn văng vẳng câu nói mơ hồ của Hứa Ninh Thanh....

"Con quỷ nhỏ, nói gì cũng phải suy nghĩ trước."

Tiếng mở cửa phòng vệ sinh đánh gãy suy nghĩ của Thường Lê, cô đỏ mắt hướng phía cửa nhìn qua, trước mặt vừa vặn là Châu Ỷ Khâm đang đi tới.Cô luống cuống dời ánh mắt, cúi đầu xuống, nhìn hai ngón tay đang xoắn xuýt, mà người phía sau cũng không nhìn ra cô không thích hợp, không có phản ứng gì đi tới gian phòng nhà vệ sinh.Thường Lê chậm rãi thở ra một hơi, ổn định suy nghĩ, sửa sang lại mái tóc rối.Vừa chuẩn bị chạy, cửa gian phòng một lần nữa mở ra, Châu Ỷ Khâm giẫm lên giày cao gót đi tới, không nhìn cô, chậm rãi đi đến bên cạnh cô mở nước."

Em gái nhỏ, năm nay em bao nhiêu tuổi?"

Châu Ỷ Khâm bỗng nhiên mở miệng hỏi.Thường Lê bước chân dừng lại, nhìn cô mấy giây, đem nghẹn ngào đều khóa dưới hàm răng: "Mười tám tuổi."

"Ồ, mười tám."

Châu Ỷ Khâm nhẹ gật đầu, cong lên khoé môi hồng răng trắng: "Theo đuổi đàn ông ấy à, không phải theo đuổi như vậy, nhất là đối với người như Hứa Ninh Thanh, em còn quá trẻ."

Thường Lê im lặng nghe cô nói chuyện.Cô nàng bởi vì nhịn khóc mà khoé mắt đỏ bừng, nhưng lúc này biểu hiện lại cực kì nhạt, hững hờ lại trộn lẫn một chút khinh thường cùng trào phúng, giống như cười mà không phải cười.Lúc Châu Ỷ Khâm xuyên qua tấm gương nhìn về phía cô thì sửng sốt một chút, vẻ mặt này của Thường Lê cùng khí chất lộ ra toàn thân, ngược lại cực kì giống Hứa Ninh Thanh.Thường Lê cười khẽ một tiếng, ngữ khí rất chân thành, như một học sinh ngoan chờ chỉ bảo: "Chị ơi, vậy chị dạy em đi, phải theo đuổi như thế nào đây?"

Châu Ỷ Khâm hiển nhiên không ngờ tới cái phản ứng này, chẳng qua rất nhanh lại ra dáng, nhìn vào gương một bên dặm phấn một bên lo lắng nói: "Đàn ông giống bọn họ, thích không dính người lại hiểu tình thú, không phải giống như em một đứa trẻ cái gì cũng không hiểu."

"Ồ."

Thường Lê nhẹ gật đầu, khoanh tay trước ngực tựa vào bệ cẩm thạch: "Chị ơi, chị biết ông nội em là Thường Tri Nghĩa không?"

Châu Ỷ Khâm quay đầu.Thường Lê ngẩng đầu lên, nâng mắt nhìn cô cười ngọt ngào: "Ông nội rất yêu thương em, ngay cả Hứa Ninh Thanh cũng phải cho ông ấy mặt mũi, nếu em nói với ông ấy em không thích chị, muốn đổi người phát ngôn, chị cảm thấy Hứa Ninh Thanh sẽ bởi vì chị mà từ chối ông nội em sao?"

Cô nàng nói những lời này từ đầu đến cuối chỉ cười nhẹ nhàng, tóc đen rũ xuống trước ngực, con mắt sáng long lanh như hai quả nho đen, vừa dịu dàng vừa mềm mại, lại ý cười không đạt đến đáy mắt, bình tĩnh mà bằng phẳng, dáng vẻ cao cao tại thượng.Thường Lê rút khăn giấy, lau tay sạch sẽ, không để ý đến cô ta nữa, đi thẳng ra khỏi nhà vệ sinh.Vượt qua chỗ rẽ, Thường Lê mới vô lực dự trên tường.Hội trường bên cạnh, âm thanh ồn ào không ngừng truyền tới, Thường Lê có thể nguỵ trang trước mặt Châu Ỷ Khâm, nhưng cô không biết phải làm sao đối diện với Hứa Ninh Thanh.Thật ra lúc cô nói cũng rất chột dạ, sợ Châu Ỷ Khâm nói Hứa Ninh Thanh thực sự sẽ vì cô ta mà từ chối ông nội, dù sao cô ta cũng là bạn gái cũ duy nhất mọi người đều biết của Hứa Ninh Thanh.Lần này còn để cô làm người phát ngôn, quan hệ khẳng định không tầm thường.Thường Lê đột nhiên đình trệ, nghĩ đến gì đó.Lần trước cô trực tiếp tức giận với Hứa Ninh Thanh không phải Châu Ỷ Khâm cũng ở đó sao?

Cho nên Hứa Ninh Thanh mới phá lệ dựa vào cô để thăm dò.Thường Lê đầu óc trống rỗng, đưa tay nắm tóc.Cô dường như càng ngày càng làm mọi thứ tồi tệ hơn.Một lát sau, bên tai đột nhiên vang lên tiếng bà nội: "Lê Lê?

Sao lại một mình đứng ở đây, ông bà tìm mãi không thấy cháu".Thường Lê ngẩng đầu: "À, cái kia, cháu vừa mới.."

"Làm sao vậy?"

Bà nội ngắt lời cô, đi đến bên cạnh cô nhẹ giọng hỏi, "Sao lại khóc rồi, ai dám bắt nạt Lê Lê của chúng ta, nói cho bà nội, bà nội tìm hắn xử lý".Thường Lê lau khô mắt: : "Cháu không có khóc, chỉ là vừa rồi có cát bay vào mắt."

Bà nội nhìn cô hai giây, cũng không có vạch trần: "Dọa chết bà nội, nếu có ai bắt nạt cháu, nhất định phải nói cho bà biết."

Thường Lê cười cười: "Ai dám bắt nạt cháu chứ."

"Buổi tuyên truyền sắp kết thúc rồi, bây giờ chúng ta trở về" Bà nội nói."

Vâng."

Vừa dứt lời, cửa lớn sảnh chính mở ra, mọi người rộn ràng bước ra ngoài, Thường Lê lui về sau, người ra cuối cùng chính là ông nội cùng Hứa Ninh Thanh.Thường Lê đáy lòng run lên, nhẹ cắn môi dưới, dịch chuyển tầm mắt.Thường Tri Nghĩa vỗ vai Hứa Ninh Thanh: "Mấy ngày này Lê Lê làm phiền cậu không ít, hai ngày nữa tôi liền đem người đến chuyển hành lí con bé đi, dù sao đều ở khu Minh Tây, cách một tòa nhà mà thôi."

Hứa Ninh Thanh tạm thời không trả lời, nhìn về phía Thường Lê, mà cô gái nhỏ lại nhìn về hướng khác, nâng lên xương quai hàm mỏng manh."

Không có việc gì, Thường Lê ở chỗ cháu rất tốt."

Hứa Ninh Thanh nói.Thường Lê sững sờ, vừa quay đầu lại liền đụng phải ánh mắt Hứa Ninh Thanh, liền lại luống cuống cúi đầu xuống, nhẹ giọng nói: "Ông nội, cháu muốn hôm nay liền chuyển qua."

Thường Tri Nghĩa cười lên: "Làm sao vậy, nhớ ông bà lắm sao?"

"Vâng, nhớ!"

Thường Lê nhẹ gật đầu."

Hôm nay đã rất muộn rồi, ngày mai cháu còn phải đi học nữa."

Thường Tri Nghĩa dỗ dành cô: "Phòng của cháu ở bên kia vẫn chưa bố trí xong, hai ngày nữa đi, ông nội cũng nhớ Lê Lê nhiều lắm."

Tiệc tối ban nãy uống không ít rượu, gọi lái xe đến đón, ông nội ngồi ghế lái phụ bên trên, Thường Lê cùng bà nội ngồi ở phía sau.Hứa Ninh Thanh tiễn xong khách khứa cũng đi xuống, mở cửa xe, ngồi sát bên Thường Lê.Thường Lê thân thể cứng đờ, lại né sang bên cạnh.Nhưng sự tồn tại của người đàn ông bên thân quá mạnh mẽ, mùi rượu cùng hương thuốc lá nhàn nhạt hòa vào một chỗ, vốn không dễ ngửi nhưng tựa hồ lưu luyến không rời.Thường Lê cả một đoạn đường không nói chuyện, ngược lại ông nội cùng Hứa Ninh Thanh thỉnh thoảng sẽ nói vài câu.Màn đêm dần sâu, thành phố náo nhiệt này đã kết thúc một ngày bận rộn công việc, tiến vào cuộc sống về đêm.Trên đường trở về trải dài hai bên đường phố ồn ào, đèn sáng như ban ngày, tiếng âm nhạc bùng nổ, ven đường đều là nam thanh nữ tú.Thường Lê nhớ tới thời điểm gặp Hứa Ninh Thanh tại quán bar kia.Thường Lê nhíu nhíu mày, tiếp tục trầm mặc.
 
[Hoàn] Anh Đừng Có Nhõng Nhẽo - Điềm Thố Ngư
Chương 46: Bánh Bánh cắn người


Xe rất nhanh đến dưới chung cư Minh Tây.Ông bà nội nói tạm biệt hai người, lại ôm lấy Thường Lê, chắc là nhìn ra cảm xúc cô sa sút, bà nội còn dỗ cô một hồi.Thẳng đến khi Thường Lê cùng bọn họ cười nói tạm biệt, hai người mới rời khỏi.Thường Lê cùng Hứa Ninh Thanh đi lên lầu.Người đàn ông đi phía trước, dáng người cao gầy, không nhìn thấy mặt, càng lộ ra cảm giác lạnh lùng xa cách, Thường Lê lần đầu tiên nhìn hắn đã cảm thấy hắn như ánh trăng trên trời cao không thể chạm vào.Nhẹ như gió mây, trong trẻo lạnh lùng sáng rọi.Cô khịt mũi một cái, theo sau đi vào nhà.Hai người đều trầm mặc, Thường Lê cũng không nói chuyện với hắn, trực tiếp đi vào phòng của mình.Bánh Bánh nằm lỳ giữa giường ngủ, Thường Lê ngồi dưới chân giường nhìn nó một hồi, sau đó đứng dậy rửa bát nước, thay một cái mới.Cô đem rương hành lý góc nhà đẩy ra, lại đem quần áo toàn bộ lấy xuống, quỳ gối trên thảm mềm mại gấp từng bộ đồ bỏ vào.Cô chỉ mở một chiếc đèn ngủ, gian phòng ánh lên một tia sáng u ám, chiếu trên mặt cô.Cô khóe môi hạ xuống, nhìn qua vừa ủy khuất vừa đáng thương, vành mắt hơi phiếm hồng, nguỵ trang trong đêm tối, cuối cùng những giọt nước mắt rơi lách tách trên rương hành lý.Hứa Ninh Thanh vừa đẩy cửa đi vào liền thấy một màn này.Hắn hơi nhíu mày lại, chần chờ nói: "Con quỷ nhỏ."

Thường Lê sững sờ.Hứa Ninh Thanh nhẹ nhàng đi tới, nắm bàn tay hơi lạnh của Thường Lê đem người kéo lên, hắn ngồi ở đuôi giường, đem người kéo qua ngồi bên cạnh.Cánh tay hắn đặt lên bả vai cô, không dùng lực, làm vậy trong đêm tối giống như đang ôm ấp thân mật."

Thật xin lỗi."

Hứa Ninh Thanh thấp giọng nói: "Là tôi không tốt, không nên nói như vậy với em."

Giọng nói của người đàn ông đã thay đổi trở lại như trước đây, ẩn chứa bên trong còn mang theo thân mật dỗ dành, thanh âm có chút giọng mũi, lại hơi khàn, rất ôn nhu: "Cũng không nên hung dữ với em, tôi muốn giải thích một chút."

Thường Lê nghe lời hắn nói, nước mắt căn bản ngăn không được, từng hàng từng hàng chảy xuống.Cô xưa nay không phải người thích khóc.Ít nhất cũng chưa từng khóc trước mặt người khác, chỉ thỉnh thoảng tự mình thầm rơi vài giọt nước mắt.Thường Lê lau mắt: "Ừm."

"Tôi ấy à, năm nay đã hai mươi bảy rồi, khả năng qua hai năm nữa phải cân nhắc chuyện kết hôn, mà Lê Lê còn đang học trung học, rất nhiều chuyện vẫn chưa hiểu, em sẽ cùng những cậu con trai trạc tuổi trưởng thành, mà không phải cùng tôi dạng này một lão già hai mươi bảy tuổi."

Hứa Ninh Thanh cười cười, vò tóc cô:" Như vậy em cũng quá thua thiệt rồi."

Khi Hứa Ninh Thanh đem lời này nói ra.Thường Lê nhịp tim đập như sấm, nhưng lại chợt nhớ tới lời Châu Ỷ Khâm....Đàn ông giống bọn họ, thích không dính người lại hiểu tình thú, không phải giống như em một đứa trẻ cái gì cũng không hiểu."

Em hiểu."

Thường Lê cúi đầu tiếng nói trầm thấp."

Hả?"

"Những lời bạn bè anh nói, em đều hiểu."

Thường Lê mặt bắt đầu nóng lên, chịu đựng sự mất tự nhiên bình tĩnh nói:" Em cũng có thể."

Cô lại bổ sung: "Chỉ cần là người em thích, em cũng có thể."

Hứa Ninh Thanh lúc này mới phản ứng lại lời cô nói là ý gì, tản ra bộ dạng lười biếng, mặt hơi trầm xuống, còn chưa kịp giáo huấn, cánh tay chống trên giường đột nhiên một trận đau nhói.Người đàn ông "chậc" một tiếng.Thường Lê kinh ngạc cúi đầu, những cảm xúc sa sút khi nãy bỗng chốc tan theo mây khói."

A a a a a!

Bánh Bánh!

Em mau nhả ra!"

Mèo mập ngược lại là rất nhanh há mồm, nhe răng toét miệng nhìn Hứa Ninh Thanh phẫn nộ "meo" một tiếng, Thường Lê không biết Bánh Bánh nổi điên cái gì, ngày thường tuy nói nó là công chúa kiêu sa quý phái, không thích để ý người khác, nhưng cắn người thì chưa từng có.Sợ nó lại cắn, Thường Lê nhanh chóng nâng bụng nó lên đem nhốt vào trong chuồng.Cô lại chạy tới mở đèn.Trên cổ tay người đàn ông bị đâm hai dấu răng, còn có chút máu, xước một chút da.Làn da trắng lạnh, nhìn qua mà giật mình.Thường Lê thầm than chết rồi, cuống cuồng kéo người vào nhà vệ sinh, cầm tay hắn xả dưới vòi nước."

Làm sao bây giờ?

Bây giờ bệnh viện còn mở không?"

Cô chân tay luống cuống, cuống quít mở điện thoại tự nói: "A, bệnh viện hẳn là còn mở, chờ một chút nha, em lập tức gọi xe đến."

Hứa Ninh Thanh nắm cổ tay cô, cắn răng nói: "Không có việc gì, không cần đi bệnh viện""Không được, lỡ như bị bệnh dại đó nha""...

"Hứa Ninh Thanh nhướn mày: "Mèo của em không tiêm vacxin à?"

"Tiêm thì tiêm, nhưng lỡ may đâu..."

Thường Lê cầm điện thoại ra ngoài, gọi xe taxi, mặc thêm áo khoác, lôi Hứa Ninh Thanh xuống lầu.Xe đã đợi dưới lầu.Hứa Ninh Thanh gọi điện thoại cho bạn bè là bác sĩ, không đi bệnh viện, mà đi phòng khám tư nhân."

Bị làm sao vậy?"

Lái xe nhìn bộ dáng Thường Lê sốt ruột cuống quít hỏi."

Anh ấy bị mèo cắn."

Thường Lê nói: "Bác ơi phiền bác lái nhanh một chút, cháu sợ một hồi nữa đường sẽ phát bệnh dại mất."

Lái xe ném cho Hứa Ninh Thanh một ánh mắt đồng tình: "..."

"..."

Người đàn ông thở dài, cầm gáy cổ áo cô kéo trở lại: "Đừng dọa người."

"Tài xế đừng nói chuyện, ông lái xe đi."

Hứa Ninh Thanh nói."

Còn đau không?

Có cảm thấy nóng không?"

Thường Lê nhìn chằm chằm hắn hỏi."

Không có."

Hứa Ninh Thanh đổi một tư thế thoải mái: "Tôi còn chưa nói xong với em đâu, vừa rồi nói cái gì có thể cơ, em mới bao nhiêu tuổi, một bé gái không thể như vậy."

Thường Lê không ngờ tới chủ đề đột nhiên lại chuyển trở về, "Ồ" một tiếng.Hứa Ninh Thanh nghiêng đầu nhàn nhã nhìn cô: "Con quỷ nhỏ, về sau mặc kệ là đối với ai, đều không được nói như vậy."

"Vì sao?"

"Bởi vì em không cần."

Hứa Ninh Thanh nhẫn nại vuốt tóc cô: "Em được ông bà yêu thương mà lớn lên, không phải để cho em nói chuyện như thế với đàn ông."

Thường Lê trầm mặc nhìn về phía hắn, người đàn ông ánh mắt nhàn nhạt, tóc vừa mới cắt, đường nét sắc bén, hàng lông mày cũng trở nên nổi bật hơn."

Nếu để tôi biết về sau em cùng thằng nhóc nào nói như vậy."

Hứa Ninh Thanh xích lại gần cô thêm một chút, ung dung nói: "Tôi liền bắt em về, lại đem thằng nhóc đó đánh một trận."

Thường Lê: "..."
 
[Hoàn] Anh Đừng Có Nhõng Nhẽo - Điềm Thố Ngư
Chương 47: Tiêm phòng bệnh dại


Rất nhanh xe liền chạy đến trước cổng phòng khám tư nhân.Sau khi Thường Lê trả tiền rồi nói cảm ơn với tài xế, liền đỡ Hứa Ninh Thanh đi vào."

Em cái này giống như đỡ một lão già vậy."

Hứa Ninh Thanh nhịn cười, thanh âm thả lỏng: "Người khác không biết còn tưởng là tôi bị gãy chân."

Hắn lại trở về dáng vẻ đối với cô trước đó, hờ hững lại lười biếng, hoàn toàn đem cô là đứa trẻ mà trêu đùa.Khoảng cách mấy giờ trước bị đánh vỡ.Thường Lê cảm giác được, bọ họ lại trở về lúc bắt đầu.Vốn là cô không hi vọng, bây giờ lại ngược lại thở ra một hơi, Hứa Ninh Thanh mặt lạnh nói chuyện với cô quả thực rất khó chịu.Chí ít, chí ít, cô hiện tại vẫn còn có thể phiền phức hắn.Những cái khác đi đến đâu tính đến đó.Đợi đến khi những điều Hứa Ninh Thanh nói không không còn là lý do, đợi đến khi cô tốt nghiệp, lớn lên, không còn là "cái gì cũng không hiểu" trong miệng bọn họ."

Cậu làm sao muộn như vậy còn tới." bác sĩ ngáp một cái từ trên cầu thang đi xuống, trên thân còn mặc đồ ngủ.Hứa Ninh Thanh đưa tay, hời hợt nói: "Bị cắn."

Vị bác sĩ này hiển nhiên kiến thức rộng rãi, bình tĩnh "Ồ" một tiếng, sau đó mới mở mắt nhìn Thường Lê đứng bên cạnh Hứa Ninh Thanh: "Ừm?"

Thường Lê chớp mắt mấy cái, lễ phép cười với hắn.Bác sĩ đi qua, xoay người, tiến đến trước mặt Thường Lê: "Cô cắn?"

Thường Lê: "..."

Hứa Ninh Thanh: "..."

Hứa Ninh Thanh không kiên nhẫn "chậc" một tiếng, giật ra khỏi người Thường Lê: "Mèo cắn."

"À." bác sĩ gật gật đầu, quay đầu đi vào một bên phòng khám: "Có chảy máu không?"

"Có một chút""Bị mèo hoang cắn?"

"Không phải không phải."

Thường Lê từ sau lưng Hứa Ninh Thanh thò đầu ra: "Là mèo tôi nuôi, đoạn thời gian trước vừa tiêm vaxin rồi."

Bác sĩ nhướng nhướng mày, lại nâng giọng "A" một tiếng to hơn, lộ ra ý tứ không bình thường.Thường Lê sửng sốt một chút, lập tức kịp phản ứng, cái giờ này Hứa Ninh Thanh còn bị mèo của cô cắn, dường như khiến người ta suy nghĩ ra rất nhiều thứ, cô liếc nhìn Hứa Ninh Thanh.Người đàn ông không kiên nhẫn nhìn hắn: "Cũng không sai biệt lắm."

Bác sĩ cười một tiếng, cũng không tiếp tục nói chuyện này nữa: "Rửa qua nước chưa?"

"Đã rửa" Thường Lê lâp tức trả lời: "Khoảng ba phút."

"Lại rửa thêm lần nữa, tôi đi lấy thuốc tiêm."

Một bên phòng khám có vòi nước, Thường Lê lôi tay Hứa Ninh Thanh xả dưới nước, xích lại gần nhìn xuống, giờ chỉ còn lại hai vết răng nông, không còn khủng bố như lúc ban đầu."

Thật xin lỗi."

Thường Lê nhỏ giọng nói.Hứa Ninh Thanh nghiêng đầu: "Chuyện gì?"

"Bánh Bánh cắn anh, em thay nó xin lỗi."

Thường Lê cúi đầu: "Nó bình thường rất ngoan, ừm ------ cũng không phải, nó cũng sẽ cào em cắn em, nhưng không dùng sức, cũng chưa bao giờ chảy máu như thế này, có thể đêm hôm khuya khoắt bị anh dọa sợ."

Hứa Ninh Thanh nhàn nhạt "Ừm" một tiếng."

Nó dường như chưa thấy qua anh, có lẽ tưởng anh là biến thái trong gian phòng thiếu nữ lúc nửa đêm"."..."

"Chẳng qua còn tốt, sau khi tiêm xong qua mấy ngày!"

Thường Lê thanh âm rất nhẹ, có chút không vui: "Dù sao chờ ông của em chuẩn bị phòng ngủ tốt liền chuyển đi, anh cùng Bánh Bánh giang hồ tạm biệt."

"..."

Hứa Ninh Thanh có chút biểu cảm sau khi nghe câu này, cúi xuống nhìn đỉnh đầu cô nàng: "Thật sự muốn chuyển đi sao?"

"Cái gì?"

"À không, việc này cũng không vội, dù sao căn phòng kia cũng là để trống."

Không đầy một lát sau bác sĩ liền trở lại.Tiêm vacxin rất nhanh, Thường Lê từ trước đến nay không dám nhìn kim tiêm, quay mặt đi nhìn về hướng khác, thẳng đến khi Hứa Ninh Thanh gõ đầu cô mới quay lại.Bởi vì khúc nhạc dạo ngắn này, lần nữa về nhà trời đã rạng sáng, Thường Lê ngày thứ hai bị đồng hồ đánh thức cả người đều mơ màng.Lúc trước cùng Thẩm Tề đánh nhau bởi vì cậu ta chuyển trường nên giải quyết rất chóng vánh, nhưng video Thường Lê đem đầu người ta đập tới tấp vào mặt bàn cũng không phải là giả.Buổi sáng hai tiết chào cờ là thời gian Thường Lê bị kiểm điểm.Cô gái nhỏ sạch sẽ xinh đẹp, đồng phục mặc chỉnh tề, vóc dáng không cao, tóc ngựa, thái dương có một chút tóc rối, đứng trước bục giảng, nhìn qua phi thường vô hại.Sau đó Thường Lê cầm bản tự kiểm điểm lên đọc: "Em đối với chuyện đập đầu Thẩm Tề lên bàn vô cùng hối hận, mặc dù người gây sự chính là cậu ta, nhưng em cũng không nên trực tiếp động thủ, cho nên em muốn tại đây trực tiếp nói lời xin lỗi với bạn học Thẩm Tề."

Bỗng nhiên hai giây sau, cô nàng trên bục nhún vai, bồi thêm một câu: "Đáng tiếc cậu ấy đã chuyển trường."

"..."
 
[Hoàn] Anh Đừng Có Nhõng Nhẽo - Điềm Thố Ngư
Chương 48: Bây giờ đến 'chú' cũng không gọi nữa?


Thường Lê năm ba mới quay lại trường học đã gặp tai tiếng.Cô đối với việc này tập mãi thành quen cũng lười nói lại, chẳng qua những bài đăng về cô vẫn nổi tiếng trên khắp trang trường.Dù sao cô năm hai một năm tròn đều học nghệ thuật, trường học bây giờ năm nhất năm hai trước đó chưa từng thấy qua cô, hiện tại còn lặng lẽ cho cô đăng quang hoa khôi của trường.Từ ngữ hình dung tướng mạo đều là xinh đẹp, đáng yêu, khí chất tốt, kết quả hôm nay đột nhiên ở trước mặt mọi người đọc bản kiểm điểm, rất không ngờ tới."

Chị hoa khôi của chúng ta thực sự quá ngầu, bị bắt nạt liền tự mình kháng chiến, khó trách không cần bạn trai."

"Ài, chẳng qua nghe nói gần đây nam sinh gửi thư tình cho chị ấy đều bị từ chối."

Bên cạnh một cái nam sinh nói: "Cũng không phải là từ chối, người ta căn bản không có động tĩnh, cũng không có hồi âm."

"..

Người ta khả năng năm ba bề bộn nhiều việc đi, dù sao cũng chuẩn bị thi đại học rồi."

"Không có nha."

Một nữ sinh nói: "Mình nghe hội trưởng hội học sinh nói nói, Thường Lê thành tích không tốt, chẳng qua nghe nói vẽ tranh cực kì lợi hại, là sinh viên nghệ thuật."

"Vậy lời đồn kia là thật sao?"

"Đồn cái gì?"

"À là nguyên nhân cái lần đánh nhau này, nghe nói nam sinh kia nói chị hoa khôi sống cùng một người đàn ông lớn tuổi, chị hoa khôi tức chết mới đánh người."

Lớp bên cạnh một trận tiếng nghị luận, Phàn Hủy cau mày nhìn sang."

Lớn tuổi?

Mấy tuổi?

Sẽ không phải bao nuôi đi?"

"Không phải nha, có người thấy người đàn ông kia đến trường học, cực kì đẹp trai!

Đoán chừng cũng khoảng hai mươi tuổi thôi, mà chị hoa khôi vốn là con nhà giàu, lần trước mình nhìn chị ấy đi xe Porsche nha."

"Oa!

Chị hoa khôi cũng quá ngầu đi!

Bạn trai vừa đi học vừa đi làm lại còn đẹp trai như thế thật tuyệt!"

Phàn Hủy: "..."

Rất nhanh Thường Lê liền kết thúc kiểm điểm, thầy chủ nhiệm lại đứng ra khuyên bảo một chút rồi kết thúc buổi chào cờ.Tiết thứ ba chính là tiết thể dục, Thường Lê cùng Mạnh Thanh cúc và Phàn Hủy đi mua chai nước rồi quay trở lại sân thể dục.Phàn Hủy đem chuyện vừa rồi nghe được của lớp năm hai nói cho Thường Lê, vỗ vỗ bả vai cô: "Yên tâm đi, mạch não người bình thường đều cảm thấy cậu đặc biệt ngầu, không ai sẽ giống Thẩm Tê nói như vậy."

Thường Lê: "Ừm?"

Cô chớp chớp mấy cái, kịp phản ứng: "Mình mới lười quản người khác nghĩ thế nào."

"Vậy cậy làm sao vậy, nhìn cậu hôm nay tinh thần uể oải không vui."

Mạnh Thanh cúc hỏi.Ba người ngồi dưới sân thể dục nhìn lên sân khấu.Thường Lê trong thay nghịch cỏ dại, vẽ loạn trên nền đất, chậm rãi nói: "Mình hôm qua có chút ngủ không ngon, mình..."

Cô thở dài: "Mình cùng hắn thổ lộ."

"Cái gì?"

Mạnh Thanh Cúc cùng Phàn Hủy đều kinh ngạc, không nghĩ tới Thường Lê thầm mến người khác sẽ mạnh mẽ như thế.Thường Lê lại thở dài: "Mình cũng chưa nghĩ thông, đột nhiên liền tỏ tình, đã vậy còn chưa kịp nói ra miệng liền bị hắn đánh gãy."

Thường Lê đem chuyện ngày hôm qua nói cho các cô biết.Phàn Hủy ngơ ngẩn hai giây, mới nói: "Lê Lê, thật ra thì, trước đó mình cảm thấy chú cậu có chút không đáng tin cậy, mặc dù mình cũng không hiểu rõ hắn, chỉ nhìn mặt, nhìn chính là loại kia công tử khốn nạn đào hoa nha, nhưng mà nghe cậu nói như vậy ------"Thường Lê: "Ừm?"

"Mình đột nhiên cảm thấy hắn rất đáng tin cậy."

Phàn Hủy nói."..."

Thường Lê nhìn xem cô: "Cũng bởi vì hắn từ chối mình?"

"Cũng không phải, nếu đứng theo góc độ của hắn thì lời hắn nói quả không sai, là vì tốt cho cậu, nếu hắn không ôm tâm ý chơi đùa thì làm gì từ chối cậu, cậu dáng dấp xinh đẹp, lại còn trẻ."

"Ồ."

Thường Lê lông mày thanh tú khẽ nhăn lại: "Kia là cậu đem hắn nghĩ quá xấu, hắn vốn cùng đám bạn bè của hắn không giống nhau, mình ở tại nhà hắn mấy tháng nay, cũng không thấy hắn có quan hệ thân thiết với người phụ nữ nào."

Phàn Hủy: Vậy cậu phải theo đuổi tới cùng, nói rõ hơn một chút, đừng để hắn luôn nghĩ cậu là một đứa trẻ, hai người kém nhau chín tuổi chứ không phai mười chín tuổi, bây giờ yêu đương tuổi tác cách xa nhau rất nhiều"Mạnh Thanh Cúc cũng phụ họa theo: "Đúng đúng đúng, chị dâu kém hơn anh trai mình sáu tuổi."

Thường Lê nâng cằm lên, ngón tay tinh tế trắng nõn gõ trên gương mặt, có chút do dự.Dáng vẻ hôm qua Hứa Ninh Thanh lạnh mặt nói chuyện với cô cô không muốn nhìn thấy lần hai, cũng không biết làm như thế nào cùng Hứa Ninh Thanh nói, để hắn có thể cảm nhận cô thật tâm thích hắn.-Chuông giờ thể dục reo lên.Thường Lê đêm qua ngủ không ngon, lúc này đau đầu chóng mặt, không tham gia tập thể dục, đứng trong đội ngũ nữ sinh bà dì ghé thăm.Giáo viên thể dục cùng lớp phó thể chất đến phòng dụng cụ lấy bóng chuyền.Thường Lê ngồi một bên, lén lút lấy điện thoại trong túi nhắn tin cho Hứa Ninh Thanh.Điềm Lê Lê: Cổ tay anh vẫn ổn chứ, có phải hôm nay tiêm thêm liều nữa không?Hứa Ninh Thanh trả lời rất nhanh, Thường Lê vừa muốn cất điện thoại vào liền thất chuông reo, lại lấy ra xem.[Bây giờ đến 'chú' cũng không gọi nữa?]"..."

Trong lòng cô đang dần chuyển lạnh, trầm mặc nhìn tin nhắn, khóe miệng nhếch lên độ cong nhàn nhạt, rất nhanh khôi phục bình thường.
 
[Hoàn] Anh Đừng Có Nhõng Nhẽo - Điềm Thố Ngư
Chương 49: Đến công ty Hứa Ninh Thanh


Hôm đó tan học cô không đi cùng Mạnh Thanh Cúc và Phàn Huỷ, mà trăn phương ngàn kế thuyết phục bản thân đến công ty Hứa Ninh Thanh.Dù sao cũng là Bánh Bánh cắn hắn bị thương, cô là chủ nhân của nó đi xem một chút cũng là chuyện bình thường, đúng không?Thường Lê trực tiếp đón xe đi đến tập đoàn Thừa Hòa, đi thang máy lên tầng cao nhất.

Vừa ra khỏi thang máy liền bị một trợ lý ngăn lại: "Xin hỏi cô là?"

Thường Lê nhìn một thân đồng phục trên người mình, đột nhiên cảm thấy có nhút không tự tin, nhỏ giọng nói: "Tôi tên Thường Lê."

Không nghĩ tới trợ lý lập tức đứng lên, nụ cười nhã nhặn: "Thì ra là Thường tiểu thư, có điều bây giờ Hứa tổng đang họp, cô có thể vào văn phòng đợi một lúc, tôi đi thông báo cho Hứa tổng."

Thường Lê vội khoát tay nói: "Không có việc gì không có việc gì, tôi không có việc gì quan trọng, chờ một lát là được rồi, không cần đi thông báo đâu."

Cô lần đầu tiên tới Thừa Hòa, đứng tại nơi làm việc thường ngày của Hứa Ninh Thanh, một nơi khác với nhưng gì cô từng thấy, Thường Lê không hiểu sao cảm thấy có chút lúng túng.Cô ngồi trên ghế sô pha trong văn phòng, trợ lý rất nhanh đưa cho cô một cốc nước, Thường Lê lại nhỏ giọng nói tiếng cám ơn."

Thường tiểu thư, tôi ở bên bộ phận tuyên truyền còn có chút chuyện, lát nữa cô muốn gọi tôi có thể dùng điện thoại bàn trên bàn làm việc của Hứa tổng."

"Được rồi, cô cứ làm việc đi" Thường Lê cười nói: "Tôi chờ một mình ở đây cũng được."

Trong văn phòng một lần nữa chỉ còn lại Thường Lê.Cô lặng lẽ đánh giá, văn phòng bố trí rất gọn gàng, giống phong cách trong nhà Hứa Ninh Thanh, ba sắc trắng đen xám, bên cạnh còn có một cửa sổ sát đất, ánh mặt trời chiếu vào, cũng không lộ vẻ âm trầm.Trên bàn làm việc đồ vật không nhiều, chỉ mấy cái túi văn kiện, rất ngăn nắp chỉnh tề.Thường Lê lấy điện thoại di động ra, suy nghĩ rồi gõ: Em đang ở trong văn phòng của anh, lát nữa em cùng anh đi tiêm mũi thứ hai.Ngừng hai giây, nhớ vừa rồi trợ lý nói Hứa Ninh Thanh đang họp, Thường Lê lại đem những dòng chữ kia xóa đi.Không biết qua bao lâu, cửa truyền đến thanh âm.Có âm thanh người đàn ông mơ hồ, mang theo chút ý cười, lười nhác nhác: "Vậy thì sao?"

Thường Lê khom người, thăm dò nhìn qua, không nhìn thấy ai, liền ôm túi sách đứng dậy.Cô một bên đẩy cửa ra, một bên than phiền với Hứa Ninh Thanh: "Em chờ anh gần nửa giờ rồi, anh làm sao..."

Thường Lê sửng sốt.Hành lang bên ngoài phòng làm việc trống trải yên tĩnh, mảnh lớn nắng vàng diễm lệ từ trên cửa sổ chiếu xuống, xuyên qua khe cửa phản chiếu ánh sáng xuống nền sàn.Người đàn ông áo sơ mi trắng rộng rãi, trong tay còn cầm áo khoác vest, cái cằm khẽ nhếch lên, khuôn mặt buông xuống lộ vẻ phong lưu tuỳ ý, rơi vào người phụ nữ trước mắt, mà người phụ nữ kia dường như dán cả người lên thân hắn, mập mờ dị thường.Châu Ỷ Khâm.Thường Lê mờ mịt luống cuống trợn to mắt, vô thức lui lại, gót chân va vào cửa, bang một tiếng.Hứa Ninh Thanh nghe thấy thanh âm quay đầu nhìn sang, cũng sững sờ, hoàn toàn không ngờ tới cô sẽ xuất hiện ở đây."

Thường Lê?"

Hứa Ninh Thanh đẩy Châu Ỷ Khâm ra, bước nhanh về hướng cô, vừa muốn bắt lấy cổ tay cô thì bị Thường Lê né tránh.Cô tránh qua một bên, cầm lấy túi sách.

Thậm chí còn không dám nhìn thẳng hai người trước mắt.Đại não trống rỗng, hô hấp dường như ngưng trọng, qua tâm nửa phút Thường Lê mới tỉnh táo lại, đột nhiên đẩy Hứa Ninh Thanh ra chạy về thang máy.Thang máy dừng ở tầng cao nhất, lập tức mở ra, Thường Lê chạy vào nhanh chóng ấn tầng trệt, lại liên tục nhấn nút đóng cửa.Cửa chậm rãi khép lại, vào khắc cuối cùng một bàn tay thon dài vươn ra chăn cửa lại, cửa một lần nữa mở ra.Hứa Ninh Thanh đứng bên ngoài, sắc mặt không tốt lắm: "Lê Lê, em trước tiên ra đây cái đã."

"Chú đừng gọi cháu như vậy."

Thường Lê nói rất nhanh, ngữ khí rất tức giận, âm cuối có chút không nhịn được run rẩy nghẹn nghào.Cô gái nhỏ giương mắt nhìn hắn không né tránh, hô hấp dồn dập gấp rút, tiến lên gỡ bàn tay đang chặn cửa của hắn ra, gằn từng chữ một: "Có lẽ cháu đã luôn hiểu lầm chú, ngay từ ban đầu chú đã không có khả năng thích cháu."

Thanh âm cô run rẩy, nói cũng tốn sức, vành mắt đỏ bừng dường như một giây sau có thể rơi lệ: "Cho nên chú đừng làm cháu hiểu lầm thêm nữa, cháu sẽ coi là sự thật."

Hứa Ninh Thanh nhẫn nại tính tình nghĩ trước tiên đem người trấn an xuống tới: "Em trước tiên ra đây cái đã, lát nữa về nhà tôi từ từ chậm rãi nói cho em, có được không?"

"Không" cô nàng rất bướng bỉnh: "Bây giờ cháu không muốn nói chuyện với chú, cháu muốn về nhà."

Hứa Ninh Thanh trầm mặc hồi lâu, cuối cùng vẫn lui bước, cửa thang máy rất nhanh khép lại, số tầng bắt đầu hạ xuống.Châu Ỷ Khâm từ đầu đến cuối đứng một bên thờ ơ lạnh nhạt, nhìn người đàn ông gọi điện cho trợ lý phân phó xe đưa đón Thường Lê về nhà an toàn.Nói thật cô quen biết Hứa Ninh Thanh cũng nhiều năm, lần đầu tiên trông thấy hắn hoảng hốt như vậy.Dừng một chút, cô giẫm lên giày cao gót đi lên phía trước, kéo cánh tay hắn: "Hứa tổng, có cần em đi giải thích một chút với Thường tiểu thư không?"

Hứa Ninh Thanh nhìn xuống, khoé môi nhàn nhạt nhếch lên, đem người đẩy ra, lạnh giọng: "Cô lấy tư cách gì đi giải thích cho con bé?"

Châu Ỷ Khâm sững sờ."

Đứa trẻ nhà tôi thích khóc, nếu cô dám chọc cô ấy, tôi trước kia lười nhác tính toán nay sẽ không để yên cho cô đâu."

Thanh âm người đàn ông bình tĩnh ẩn chứa giông bão: "Cô tự mình suy nghĩ cho kỹ."

Hứa Ninh Thanh nói xong, một ánh mắt cũng không cho cô ta, quay đầu đi.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back