Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Wattpad  [Hoàn] Anh Đừng Có Nhõng Nhẽo - Điềm Thố Ngư

[BOT] Mê Truyện Dịch
[Hoàn] Anh Đừng Có Nhõng Nhẽo - Điềm Thố Ngư
Chương 35: Lê Lê


Trong văn phòng."

Thẩm Tề, em nói trước vừa rồi xảy ra chuyện gì?"

Chủ nhiệm lớp nói.Hắn liếc mắt về phía ba mẹ đằng sau, nói: "Là Thường Lê khi dễ Lê Hoan trước, đem sách bẩn ném lên người cậu ấy, em tức giận mới cản lại!

Ai biết cậu ta còn trực tiếp ấn đầu em đập xuống bàn, khoé miệng va vào góc bàn."

Chủ nhiệm lớp gật gật đầu, ngữ khí bình tĩnh: "Thường Lê, tới em."

Cô gái nhỏ rất quả quyết, ngẩng đầu lên, bình tĩnh nói: "Là em đánh."

Hứa Ninh Thanh không hiểu liền kéo lên khóe môi cười nhẹ.Chủ nhiệm lớp cau mày, nhìn chằm chằm hai người một hồi, thở dài, đem USB cắm vào, nói tiếp: "Phụ huynh hai bên, đây là video tôi lấy từ chỗ giám sát đến, mọi người lại xem một chút".Hứa Ninh Thanh nhướn mày, vừa bước một bước tới bàn làm việc thì tay áo bị một lực níu lại.Hắn nhìn xuống.Cô gái nhỏ đôi mày thanh tú cau lại, nhìn chằm chằm về hướng máy tính, bên trong hiện ra một video.Người đàn ông kiên nhẫn, đưa tay sờ tóc cô, lại ôm vai cô đi qua.Cái động tác này thật sự rất thân mật, người đàn ông to lớn, bởi vì hình thể chênh lệch, lúc ôm qua vai cô đi đến máy tính, nhìn qua giống như đem người ôm vào trong ngực.Cứ thế cho đến khi nghe thanh âm Thẩm Tề cất lên trong video Thường Lê liền cảm thấy có chút tuyệt vọng."

Thường Lê, mày đừng nghĩ tất cả mọi người đều không biết mày đang làm cái gì, người đàn ông kia là Hứa Ninh Thanh phải không, nghe nói mày đang sống cùng hắn đấy à?"

"Có biết xấu hổ hay không vậy, hắn so với cô lớn hơn bao nhiêu tuổi?

Người kia không phải là nổi tiếng phong lưu sao, cô chung sống với hắn ta có biết hắn đã có bạn gái hay chưa không?"

Thường Lê nhắm chặt mắt.Cảm nhận hơi thở người đàn ông dán sau lưng cũng ngừng lại, hiển nhiên không ngờ tới một màn này.Quả thực là xấu hổ muốn chết.Giống như tra khảo trước đám đông.Kết quả một giây sau người đàn ông liền bật cười một tiếng, hơi thở nóng rực phả vào phần gáy cô.Tiếng cười từ trong cổ họng trầm thấp, khàn khàn, có chút chế diễu, đem khinh thường và trào phúng cùng nhau tuôn ra, cặp mắt đào khẽ nâng lên.Hắn ngồi dậy, tay từ trên vai Thường Lê hạ xuống, nắm lây cổ tay cô, rất nhỏ."

Thẩm tổng."

âm thanh người đàn ông tràn đầy ý cười nhạo, lạnh lùng thấu xương: "Con trai phải giáo dục thật tốt, không biết trong miệng thằng bé 'nghe nói' là nghe ai nói?"

Trong lời nói có ý cảnh cáo rõ ràng, giương lên nụ cười lạnh buốt, so với lời đồn đại bên ngoài không giống nhau, ba Thẩm sắc mặt thoáng chốc tái đi.Ông quay lại đẩy vai Thẩm Tề một cái: "Thằng hư đốn!

Tao cho mày đi học là để mày ăn nói xằng bậy đấy à?"

Mẹ Thẩm lập tức không hài lòng, trừng mắt, thanh âm sắc nhọn: "Ông đẩy nó làm gì!

Không thấy trên miệng nó còn vết thương sao?

Coi như nó không đúng, nhưng người đánh trước không phải là nó nha!"

Ba Thẩm nén âm thanh trách móc: "Bà hiểu cái gì!"

Một nhà kẻ xướng người họa, Thường Lê nghiêng đầu, nghe đến váng óc, đưa tay nhẹ nhàng xoa vành tai.Nhìn qua có chút không vui.Hứa Ninh Thanh thân hình cao lớn, nhìn người từ trên cao xuống.So với cử chỉ nhỏ nhặt của Thường Lê, hắn càng kêu ngạo hơn."

Tôi cùng Lê Lê có quan hệ như thế nào, phiền Thẩm tổng cùng con trai của ngài giải thích một chút."

Nói đến hai chữ "giải thích", hắn rõ ràng nhấn mạnh, sau đó chuyển hướng đến mẹ Thẩm: "Chuyện này là do con của bà làm buồn nôn đứa trẻ nhà tôi trước, đánh không lại thì nó chính là phế vật, một đứa con gái cũng đánh không lại."

Người đàn ông cười lạnh một tiếng: "Lại còn không biết xấu hổ cáo trạng trước."

Thường Lê im lặng ngừng thở.Ngẩng đầu thẳng tắp nhìn Hứa Ninh Thanh, cần cổ tinh tế yếu ớt.Cô hiếm khi được người khác bảo vệ sau lưng như vậy, cũng không bao giờ được thiên vị.Hơn nữa, Lê Lê.Thường Lê hoảng hốt nghĩ, hắn vừa rồi gọi cô là Lê Lê.Tim cô đột nhiên nhảy một cái.Hứa Ninh Thanh nói xong, sau đó nhìn về phía chủ nhiệm lớp, lại trở về bộ dạng nhã nhặn nhẹ tựa gió mây."

Thầy à, chuyện này Lê Lê đánh người quả thật không đúng, nhưng nguyên nhân mấu chốt thì thầy vẫn nên điều tra rõ ràng, trước đó sách vở bút viết bị bẩn là do ai làm, chúng tôi muốn xin phép nghỉ buổi chiều, tôi muốn mang con bé đến bệnh viện xem có bị thương ở đâu không".Người đàn ông nói xong, gật đầu chào chủ nhiệm lớp, lại trực tiếp nắm lấy tay Thường Lê đi một mạch ra khỏi văn phòng, không quay đầu nhìn lại.Tiết buổi chiều đầu tiên là giờ thể dục, trong phòng học không có ai.Hứa Ninh Thanh đi đến, mở cửa sổ ra, hơi cúi người, thò tay vào lấy cặp sách để trên ghế.Thanh âm nhàn nhạt: "Đi thôi."

Thường Lê không đáp lại.Hắn quay đầu, liền thấy gương mặt cô nàng đỏ bừng, bàn tay phe phẩy quạt quạt trên mặt."

Sao vậy?"

Hứa Ninh Thanh nhìn cô một hồi.Cô dừng lại, nhiệt độ trên mặt tăng cao, đi đến trước mặt hắn, âm thanh nhõng nhẽo nói: "Nóng."

"Sốt rồi?"

"..."

Thường Lê mắt trợn ngược, cô nói mặt mình nóng nhưng không muốn nói cho Hứa Ninh Thanh biết lý do, bởi vì hắn gọi cô một tiếng "Lê Lê", mặt cô liền đỏ thành cái dạng này.Quá mất mặt rồi.Cô chậm rãi đáp: "Chắc là vậy."

Hứa Ninh Thanh liền trực tiếp mang cô đi bệnh viện.Cô gái nhỏ ngậm nhiệt kế trong miệng, má có chút phồng.Hứa Ninh Thanh ngồi đối diện, nhìn cô một hồi: "Con quỷ nhỏ."

Thường Lê giương mắt, bởi vì ngậm nhiệt kế chỉ có thể ậm ự phát ra tiếng."

Ở trường học thường xuyên bị bắt nạt?"

Cô lắc đầu."

Hôm nay lần thứ nhất?"

Thường Lê suy nghĩ một chút, Lê Hoan nhắm vào cô không phải lần đầu tiên, thế là lại là lắc đầu.Hứa Ninh Thanh nhíu mày, không nói chuyện.Qua năm phút, Thường Lê lấy nhiệt kế ra, y tá trước mặt mỉm cười nói: "Ba mươi sáu độ bốn, không sốt đâu, đây là nhiệt độ cơ thể tiêu chuẩn."

Hứa Ninh Thanh gật đầu nói tiếng cám ơn."

Còn chỗ nào không thoải mái không?"

Thường Lê cúi đầu xuống, xắn tay áo lên, làn da cô trắng nõn cơ hồ trong suốt, vết đỏ tím nơi khuỷu tay lộ ra đột ngột chói mắt."

Tại sao không nói sớm?" giọng Hứa Ninh Thanh có chút trầm xuống.Thường Lê "Ồ" một tiếng, ngón trỏ sờ sờ trên da: "Cũng không đau lắm, lúc đó bị đẩy lên tường nên đập vào."

"Đi băng bó trước đã."

Trong bệnh viện rất nhiều người, băng bó đơn giản còn phải đăng ký xếp hàng, Hứa Ninh Thanh trực tiếp đi qua hiệu thuốc bên cạnh mua thuốc sát trùng cùng băng gạc.Hắn kéo cô ngồi xuống một bên, đầu cúi thấp xuống, mái tóc cắt tỉa gọn gàng rủ xuống trước trán, ngón tay nâng lên cánh tay mảnh khảnh của cô.Thường Lê im lặng ngồi đó, không kêu một tiếng.Người đàn ông động tác thành thạo, lúc thoa thuốc sát trùng vậy mà không thấy đau.Cô chớp chớp mắt, đột nhiên hỏi: "Tại sao chú lại thuần thục như vậy?"

"Lúc tôi bằng tuổi em cũng thường xuyên đánh nhau."

Người đàn ông thản nhiên trả lời."

Ồ."

Thường Lê lại hỏi: "Vì cái gì?"

"Quên rồi, khi đó còn trẻ, tính tình không tốt."

Thường Lê thầm nghĩ tính tình chú bây giờ cũng không tốt lên bao nhiêu, suýt chút nữa còn đánh Thẩm Tề.
 
[Hoàn] Anh Đừng Có Nhõng Nhẽo - Điềm Thố Ngư
Chương 36: Đi Hứa gia ăn tối


Hứa Ninh Thanh băng bó kỹ càng, lại giúp cô vén tay áo xuống, thấp giọng hỏi: "Trừ hôm nay, lúc trước có bị người khác bắt nạt không?"

"Cũng không tính là bắt nạt, chính là Lê Hoan, cháu đã nói với chú rồi đó, cô ta quá đáng ghét."

Thường Lê cau mũi một cái: "Cậu Thẩm Tề kia là bởi vì thích cô ta nên hôm nay mới như vậy, tinh trùng lên não!"

Nghe xong bốn chữ cuối, dường như không nghĩ đến có thể nghe được lời như vậy thốt ra từ miệng cô, Hứa Ninh Thanh nhíu mày, lúc lâu sau mới khàn giọng cười."

Vậy không có người nào thích em sao, tại sao những nam sinh khác không chạy đến giúp?"

Thường Lê sững sờ.Nhìn người đàn ông một bộ dạng hờ hững, không hiểu sao có chút buồn bực."

Có nha, nhiều là đằng khác." cô nói."

Vậy sao?"

Hứa Ninh Thanh lười biếng cười, ngón tay còn giữ lấy tay áo cô, chỉnh lại ngay ngắn: "Vậy những người kia đều không đáng tin cậy, không giúp đỡ Lê Lê của chúng ta, cuối cùng còn phải để chú của em tới."

Người đàn ông lúc nói lời này rất thân mật, âm cuối kéo dài ra, chứa ba phần ý cười, giống như là cất giấu vô vàn dung túng cùng cưng chiều.Nhưng từ đầu tới cuối hắn không đứng đắn thành quen, ngay cả lúc nói lời này, trên mặt cũng treo một nụ cười trêu chọc.Nhắc nhở cô, người ta chẳng qua là chơi đùa mình giống chú mèo chú cún thôi.Nhưng cô vẫn không tự chủ được tim đập nhanh hơn.Ở đại sảnh bệnh viện ồn ào ầm ĩ nghe được tiếng tim mình đánh trống reo hò kịch liệt.Những người kia đều không đáng tin cậy, cuối cùng còn phải để hắn tới.Vậy hắn thích cô à.Hắn sẽ thích cô sao?Thường Lê không nhịn được nghiêng người, bộc phát chút kiêu căng: "Việc này xảy ra không phải cũng tại chú sao."

Hắn cười khẽ: "Vì sao?"

"Thì bởi vì chú..."

Cô lẩm bẩm, ngừng một chút, lấy dũng khí: "Bởi vì chú, sinh hoạt cá nhân hỗn loạn, cho nên Thẩm Tề mới có thể nói như vậy với cháu, ý hắn, nói cháu là kẻ thứ ba."

Hứa Ninh Thanh uể oải dựa lưng, nghiêng đầu nhìn cô một hồi mới nói: "Sao lại thành ra hỗn loạn rồi?"

"Đêm không về ngủ, uống rượu, lần trước còn thiếu chút nữa mang phụ nữ về nhà" nói đến việc này Thường Lê nháy mắt thao thao bất tiệt: "À đúng rồi, chú còn khen thưởng một nữ MC."

Hứa Ninh Thanh càng nghe càng thấy không đúng, chặn ngang lời cô: "Nữ MC?"."

Ừm."

Cô làm như thật gật đầu: "Lúc trước đã nhìn thấy trên tin tức, lại còn 'chi rất nhiều tiền'!"

Hứa Ninh Thanh nhớ lại, người nghiêng về sau ngửa mặt lên, "A" một tiếng, hững hờ giải thích: "Vụ đó, là người khác lấy điện thoại của tôi làm, lấy tiền của tôi theo đuổi con gái nhà người ta, thật đấy."

"..."

Nói như vậy, cái tin kia là giả.Thường Lê thừa thắng xông lên: "Vậy chú có bạn gái không?"

"Không có."

Hứa Ninh Thanh cặp mắt đào quét tới, lại bổ sung một câu: "Chẳng qua đã hai mươi bảy rồi, cũng nên tìm."

Cảm xúc Thường Lê vừa mới nâng lên lại một lần nữa rơi vào đáy cốc, giống như ngồi cáp treo.Cô lẩm bẩm "Ồ" một tiếng.Không biết Hứa Ninh Thanh có thấy sự thanh đổi trong nháy mắt của cô không, hắn nói xong câu kia điện thoại liền vang lên.Toàn bộ quá trình không nói lời nào, chỉ "Ừ" vài tiếng.Cúp điện thoại, Hứa Ninh Thanh đưa tay vỗ nhẹ lên đầu cô nàng: "Đi đến nhà tôi ăn cơm không?"

"Được."

Cô ngoan ngoãn đáp ứng một tiếng, chạy theo sau.Đi mấy bước mới phản ứng được, Hứa Ninh Thanh nói chính xác từ "đi", không phải "về" *.*Trans: Ý chú Thanh "đi" là đi nơi khác, "về" là về chung cư.

Đi - tiến (去), về - hồi (回).Cô hỏi: "Đi đâu?"

"Nhà tôi."

Hứa Ninh Thanh đang trả lời tin nhắn: "Mẹ tôi bảo đưa em đến nhà ăn tối."

-Tuy nói từ bé cô đã nhìn thấy cha mẹ Hứa Ninh Thanh, nhưng cũng không có ấn tượng gì sâu sắc, chẳng qua cũng may Thường Lê không sợ người lạ, lại thêm tính cách dễ mến của mình.Nói chút lời dễ nghe Thường Lê rất giỏi.Biệt thự Hứa gia nằm ven bờ sông."

Ôi, Lê Lê tới rồi!"

Cửa vừa mở ra Trần Điềm nữ sĩ liền cực kì thân mật nắm tay Thường Lê kéo vào nhà: "Đã lâu rồi bác* không gặp cháu, càng lớn càng xinh đẹp nha."*Trans: Nếu mà xưng đúng theo ngang hàng với bà nội chị Lê thì phải là "bà" nhưng mà vậy thì già quá trời, mình nghĩ "bác" hợp lý hơn, mọi người có đề xuất gì đổi thì nói nhé.Bà một bên nói, một bên lấy dép lê từ trong tủ giày mang đến trước chân cô, "Cháu dạo này ở nhà nó có bị bắt nạt hay không?"

Trần Điềm rất có khí chất, mặc một chiếc váy liền thắt eo, trang điểm nhẹ nhàng hài hòa.Cô nhớ mẹ của Hứa Ninh Thanh cùng bà nội cô là bạn vong niên, dù là bạn bè với nhau, nhưng tuổi tác chênh lệch rất nhiều, nhìn qua không khác biệt so với Bạch Ý mẹ cô.Sự nhiệt tình của Trần Điềm khiến Thường Lê quên đi những lời chào hỏi vừa chuẩn bị trước đó.Cô rủ mắt xuống, sững sờ thay dép lê, lúc này mới phản ứng được: "Không có, chú đối xử với cháu rất tốt."

Hứa Ninh Thanh đi theo phía sau, xì khẽ một tiếng.Trần Điềm lập tức giơ tay đập một chưởng lên cánh tay hắn, âm thanh rất vang: "Lê Lê người ta còn nhỏ mà so với con còn hiểu chuyện hơn!

Nhìn xem người ta, còn biết thay người khác nói chuyện."

Lời này chính là không tin Hứa Ninh Thanh đã chăm sóc cô tốt.Thường Lê vừa muốn mở miệng giải thích, quay người liền thấy Hứa Ninh Thanh không quan tâm cong khoé môi, nghiêng người đi về phía phòng mình.Mối quan hệ mẹ con cực kì thoải mái.Miệng Thường Lê mở ra, lại ngậm vào."

Lê Lê, cháu đừng để ý đến nó, bác cũng không biết cháu thích ăn cái gì, kêu người làm nấu thêm vài món, hẳn là có món cháu thích."

Trần Điềm kéo tay cô cùng đi vào phòng ăn.
 
[Hoàn] Anh Đừng Có Nhõng Nhẽo - Điềm Thố Ngư
Chương 37: Tình yêu của Hoa hồng đen cùng Vua gà thiên hạ


Phòng ăn trang trí tinh xảo lộng lẫy nhưng cũng không kém phần ấm áp, từ chậu hoa lan đến khay đựng mứt trái cây trên bàn liền cảm nhận được không khí sinh hoạt gia đình hài hòa, tràn đầy sức sống.Cùng cái nhà cô lớn lên không giống nhau.Cô bỗng nhiên bị choáng ngợp bởi cảm giác mới lạ này.Không biết nên nói gì làm gì, cũng không biết một gia đình như vậy phải sống chung như thế nào.Cô đứng im tại chỗ mấy giây, đột nhiên trước mặt bị một đồ vật trùm lên, bao quanh cô là mùi vị quen thuộc, mùi thuốc lá nhàn nhạt của Hứa Ninh Thanh, cùng với mùi hương không rõ là sữa tắm hay là bột giặt mát lạnh.Trước mắt cô tối sầm, âm thanh người đàn ông bên cạnh vang lên: "Thay đồ đi."

Cô giơ cánh tay lên, đem quần áo trùm trên đầu kéo xuống, là bộ đồ vừa rồi Hứa Ninh Thanh lấy từ trong phòng ngủ ra.Một bộ đồng phục bóng chày màu đen, không giống phong cách ăn mặc bây giờ của hắn, hẳn là quần áo lúc còn đi học trong nhà."

Vâng."

Cô gật đầu, cũng không hỏi gì nhiều liền đi thay.Hứa Ninh Thanh cầm đồng phục bị bẩn và bộ đồ của Lý Khâm đưa cho người giúp việc đi giặt.Từng đĩa đồ ăn được bày biện ra, đầy ắp cả bàn.Trần Điềm hướng thư phòng gọi một tiếng, không bao lâu Hứa Thừa Sinh cũng đi xuống.Thường Lê ngoan ngoãn chào một tiếng: "Cháu chào bác Hứa."

Hứa Thừa Sinh đẩy gọng kính: "Lê Lê tới rồi đấy à, ở trường học không có việc gì chứ?"

Hứa Ninh Thanh cũng không ngẩng đầu lên đáp: "Không có việc gì."

Giờ ăn cơm ở Hứa gia cũng rất thoải mái, vừa ăn vừa nói chuyện, Thường Lê nhớ rõ khi mình còn bé trong nhà giờ ăn cơm không bao giờ nói chuyện, mà nếu có, cũng là mẹ cùng Thường Thạch Lâm cãi nhau.Hứa gia cũng đối xử rất tốt với giúp việc, buổi tối làm xong công việc liền để bọn họ về.Thế là sau khi cơm nước xong mới phát hiện trong nhà không có nước uống, trần Điềm liền đuổi Hứa Ninh Thanh đi mua.Thường Lê vội nói: "Để cháu đi cùng chú."

Trần điềm: "Làm gì có chuyện đó, để nó tự đi, Lê Lê đi nhiều mệt mỏi."

Hứa Ninh Thanh: "..."

"Vừa rồi ăn hơi nhiều, cháu đi tiện thể tiêu cơm một chút."

Thường Lê cười nói, mặc áo khoác cùng Hứa Ninh Thanh đi ra ngoài.Ban đêm thời tiết lạnh.Thường Lê kéo khóa đồng phục bóng chày lên cao.Hai người đi đến cửa hàng tiện lợi mua ít đồ uống và sữa bò, trở về đi ngang qua cửa ga tàu điện ngầm, có không ít quầy hàng bán hoa quả."

Muốn ăn không?"

Hứa Ninh Thanh hất cằm.Thường Lê lắc đầu.Hứa Ninh Thanh nhìn xuống cô một cái, căn bản không quan tâm tới phản ứng của cô, đi qua mua chút quả anh đào.Buối tối ở Hứa gia ăn một bữa cơm thịnh soạn, rõ ràng là vì cô mà đặc biệt chuẩn bị, Thường Lê trong lòng rất băn khoăn, thế là lấy điện thoại di động ra muốn trả tiền hoa quả.Hứa Ninh Thanh cũng không cự tuyệt."

Ting" một tiếng, màn hình nhảy qua giao diện tài khoản chuyển khoản của đối phương.Thường Lê trừng mắt nhìn, phát hiện chủ tiệm này id tên là: Hoa hồng đen dưới ánh mặt trời.Cô giương mắt mắt nhìn chủ cửa hàng, là một dì nhìn qua rất giản dị.Ai nghĩ tên ID sẽ là "Hoa hồng đen dưới ánh mặt trời" đâu.Nhưng cái này thật sự quá ngầu rồi.Hứa Ninh Thanh một tay cầm đồ uống một tay cầm hoa quả, chờ đến khi rẽ vào đường về biệt thự, Thường Lê mở miệng nói nhỏ: "Cái dì vừa rồi cực kì ngầu nha."

"Hả?"

"Dì bán hoa quả vừa nãy, ID chuyển khoản của dì là 'Hoa hồng đen dưới ánh mặt trời' đó."

"Ồ."

Hứa Ninh Thanh cười cười, không có phản ứng gì dư thừa, ngừng một lát lại hững hờ nói: "Tôi lúc đi học, bên ngoài trường trung học Nhất Trung có một tiệm gà rán, id ông chủ tên là 'Vua gà thiên hạ'."

"..."?Thường Lê nghe xong chuyện hài kia có chút không biết nên phải ứng như thế nào.Cô sững sờ một chút, mới nói lời thật: "Chú à, cháu mới mười tám tuổi."

"Được."

Hứa Ninh Thanh nghiêm túc gật đầu hai cái.Thường Lê lại nghẹn hai giây, đột nhiên liền cực kì muốn cười, trong đầu quay vòng hai chữ vua gà thiên hạ cùng hoa hồng đen, ban ngày cô bởi vì việc Thẩm Tề mà uất ức, hiện tại cùng Hứa Ninh Thanh đi mua hoa quả về nhà.Hứa Ninh Thanh cúi đầu nhìn Thường Lê một hồi.Cô vóc dáng không cao, từ góc độ của hắn nhìn xuống, có thể nhìn thấy cặp lông mi cong dày, lúc này cô gái nhỏ đang cười, đôi mắt xinh đẹp cong thành ánh trăng, tiếng cười trong trẻo, lộ ra hai cái đồng điếu ngọt ngào.Nhìn đến không hiểu sao đáy lòng ngứa ngáy.Hứa Ninh Thanh nhàn nhạt dời tầm mắt."

Cháu cảm thấy hai chủ cửa hàng đó có thể ghép thành một đôi, hoa hồng đen cùng vua gà thiên hạ, thật là xứng."

Cô nàng giẫm lên đường gạch lát nền đi thẳng về phía trước, nói xong lại nhịn không được cười rộ lên.Chợt, tiếng cười âm cuối bỗng nhỏ dần, cô bước chân chậm lại, cánh tay đang lắc lư cũng buông xuống, thanh âm nhiễm chút nghẹn ngào, cô cúi đầu, tóc đen từ trên vai trượt xuống, che đi một bên mặt.Hứa Ninh Thanh sững sờ.Thường Lê cũng không biết mình bị làm sao.Đang cười đột nhiên cảm thấy ấm ức, nghẹn khuất.Vì cái gì cô lại gặp phải loại cha mẹ như vậy?

Vì cái gì cô lại bị Lê Hoan giống như bệnh tâm thần kia đố kị khi dễ?

Vì cái gì cô phải nghe Thẩm Tề nói những lời đó?Hứa Ninh Thanh gia đình ấm áp, cha mẹ thương nhau, quan hệ hòa thuận, không khí gia đình thoải mái, tuỳ ý.Ngay cả Thẩm Tề cũng được mẹ bảo vệ sau lưng.Nhưng cô không có.Cái gì cũng không có.Thường Lê cúi đầu, nhìn xuống nền đất cố gắng trợn to mắt, nhưng nước mắt vẫn không thể thu vào.Một giọt nước mắt liền thẳng tắp từ hốc mắt rơi xuống, ướt nền đất một đốm nhỏ.Hứa Ninh Thanh đứng một bên, trầm mặc nhìn cô nàng một hồi.Kiên cường không một tiếng thút thít.Hắn thở dài, đưa tay đem mũ áo khoác trùm lên, mũ rất lớn, trực tiếp bao toàn bộ đầu, che cả mắt.Hứa Ninh Thanh cách lớp mũ vò đầu cô, âm thanh nhẹ nhàng: "Khóc cái gì?"

Cô nàng giọng điệu nghẹn ngào nói: "Tình yêu của Hoa hồng đen cùng Vua gà thiên hạ vui đến phát khóc."

"..."

Hắn cũng không lật tẩy, còn cực kì nể tình cười một tiếng, đứng trước mặt cô, cúi thấp người, nhìn nhìn cô gái nhỏ hốc mắt đỏ lên, đưa ngón trỏ lau khoé mắt cô."

Dẫn em đi chơi?"
 
[Hoàn] Anh Đừng Có Nhõng Nhẽo - Điềm Thố Ngư
Chương 38: Dẫn em đi chơi trò kích thích


Hứa Ninh Thanh không để Thường Lê vào nhà nữa, trực tiếp mang cô đến gara xe.Cô nàng ngồi bên trên ghế lái phụ, ngẩng đầu nhìn người đàn ông xách theo túi đồ uống.

Cầm một chai sữa bò đưa cho cô."

Cháu muốn uống Cocacola."

Thường Lê không nhận.Hứa Ninh Thanh đem sữa bò một lần nữa ném vào trong túi, đưa Cocacola cho cô, lại cầm hộp anh đào để bên cạnh cô.Hắn mang những đồ còn lại vào trong nhà, cùng Hứa Thời Sinh và Trần Điềm nói một tiềng, cầm theo đồng phục đã được sấy khô đi ra ngoài.Vừa mở cửa xe liền trông thấy cô nàng cầm chai Cocacola uống từng ngụm từng ngụm nhỏ, dính một chút hơi khoé môi, đầu lưỡi màu hồng vươn ra, nhẹ nhàng liếm môi dưới một cái, mặc trên người áo khoác của hắn, mũ trùm trên đầu vẫn chưa tháo xuống.Thường Lê cũng nghiêng đầu nhìn qua, hốc mắt đỏ lên, chóp mũi cũng phiếm hồng, nhìn qua có chút đáng thương, nhưng không còn khóc nữa, khoé mắt một chút ẩm ướt cũng không có.Cô nàng nghiêng đầu: "Đi chơi ở đâu ạ?"

"..."

Việc ban nãy bất ngờ nghẹn ngào thút thít giống như một trận ảo giác.Hứa Ninh Thanh thở dài, ngồi vào xe, suy nghĩ một lúc xem những nơi các bé gái thích đến."

Công viên trò chơi?"

"Không vui."

Hứa Ninh Thanh: "Vậy em muốn chơi cái gì?"

"Muốn!"

Thường Lê dừng một chút, liếm môi một cái nói: "Muốn, chơi kích thích một chút."

Người đàn ông khàn giọng cười: "Cái gì kích thích?"

"Làm sao cháu biết được, dù sao chính là kích thích, không phải chú nói dẫn cháu đi chơi sao?"

"Được."

Hứa Ninh Thanh ngón trỏ gãi gãi đuôi lông mày: "Dẫn em đi chơi trò kích thích."

Nói xong hắn liền lấy điện thoại di động ra, gọi một cú điện thoại.Hứa Ninh Thanh cực kì xứng với cái danh công tử xa đọa này, những trò chơi mạo hiểm liều mạng trong mắt người thường hắn đều đã thử qua, ví dụ như đua xe trên núi.Chân núi ngoại thành vừa mở một câu lạc bộ đua xe tốc độ, lúc trước đã có người hẹn Hứa Ninh Thanh cùng đi, bất quá khi đó hắn không rảnh nên đã từ chối.Nhưng hắn thực sự thích xe, so với loại hình đánh golf xã giao thương nghiệp, hắn càng thích đua xe hơn, thế là sớm đã cho người chở chiếc Lamborghini Aventador tới đây."

Xuống xe."

Hứa Ninh Thanh nói.Hứa Ninh Thanh sau khi lái xe vào câu lạc bộ liền có người ra đón, chủ câu lạc bộ đã tìm hiểu một số tư liệu của những người có tiền ưa mạo hiểm ở cái Đế Đô này."

Hứa thiếu gia, cười cùng ngài cũng có thời gian đến chỗ chúng tôi."

Ông chủ câu lạc bộ đi tới, cùng Hứa Ninh Thanh bắt tay: "Vừa hay Trương tổng hôm nay cũng đến, tất cả đang ở bên trong."

Thường Lê uống hết chai Cocacola mới xuống xe, cửa xe vừa mở ra, chủ câu lạc bộ liền nhìn qua, ánh mắt bình tĩnh.Một lát sau liền mập mờ cười một tiếng, vẫy tay với người phụ nữ mảnh mai xinh đẹp phía sau lưng hắn, nói: "Hứa tổng mang bạn gái đến à, lát nữa cũng lên xe chứ?"

"Ừm."

Hứa Ninh Thanh quay đầu, hướng Thường Lê ra hiệu."

Đua xe?"

Thường Lê đánh giá xung quanh hỏi."

Ừm, đủ kích thích không?"

Hắn cười hỏi."

Đủ!"

Thường Lê cũng cười cười: "Đường đua ở đâu vậy?"

Ông chủ một bên trả lời: "Bình thường là đua đường núi, nhưng cái đó rất nguy hiểm, cũng có thể lựa chọn đường đua chuyên nghiệp của câu lạc bộ, có nhiều mức độ khó khác nhau có thể lựa chọn."

Thường Lê mắt nhìn Hứa Ninh Thanh: "Không cần, đua đường núi là được rồi."

Hứa Ninh Thanh lại thấp giọng cười, nhìn xuống: "Không sợ tôi kỹ thuật lái xe không tốt?"

Cô gái nhỏ ngẩng cao ót, đôi mắt chớp chớp, bởi vì mới vừa khóc, cả người có chút ỉu xìu, trả lời kiểu rất đương nhiên: "Không sợ."

Hắn đột nhiên hô hấp cứng lại.Yết hầu ngứa ngáy, Hứa Ninh Thanh liếm môi một cái.Hắn bỗng nhiên nghĩ, thực sự Thường Lê cũng không phải là một đứa trẻ nữa, mười tám tuổi, năm ba cao trung, sau khi tốt nghiệp tự do yêu đương hẳn sẽ không bị nói là tuổi yêu sớm nữa.Ý nghĩ này trong đầu hắn quấn một vòng, bị ông chủ câu lạc bộ đánh gãy."

------ Hứa thiếu gia, vậy tôi đưa hai người đi thay quần áo."

"Đi" lúc hắn mở miệng nói chuyện âm thanh bỗng khàn đặc, nghiêng đầu ho khan một tiếng.Ông bà người ta sợ cháu gái mình ở một mình nguy hiểm nên mới nhờ hắn chăm sóc đoạn thời gian này, kết quả thi thoảng bản thân lại động một cái ý đồ xấu xa.Hứa Ninh Thanh chưa bao giờ cảm thấy mình khốn nạn như vậy.Câu lạc bộ đua xe cần mặc cùng loại trang phục bảo hộ, phòng thay quần áo nam nữ riêng biệt.Hứa Ninh Thanh từ trong hộp thuốc lá rút một điếu thuốc ngậm trên miệng, vừa châm lửa đi vào phòng thay quần áo liền nghe được một tiếng: "------ Hứa tổng, trùng hợp vậy!"

Trương Thước đã mặc xong đồ bảo hộ.Hứa Ninh Thanh lấy thuốc lá bên miệng xuống, bắt tay chào hỏi."

À đúng rồi, hôm nay Thẩm Nham bên Thuỵ Hưng muốn hỏi tôi số điện thoại của anh."

Trương Thước nói.Hứa Ninh Thanh kéo khóa kéo trang phục bảo hộ, nghiêng đầu: "Thụy Hưng?"

"Là đồ nội thất và vật liệu xây dựng Thuỵ Hưng."

Trương Thước cũng không vội đi trước: "Tôi còn tưởng là hai người hợp tác, nhìn ý tứ này chắc là không phải rồi?"

Hứa Ninh Thanh lúc này mới kịp phản ứng, là ba của Thẩm Tề kia, hắn chưa kịp trả lời chuông điện thoại liền vang lên.Trên màn hình là một dãy số lạ, không có ghi chú.Hắn ra hiệu nghe điện thoại với Trương Thước, ngồi trên ghế nhấn nhận."

Alo."

"Là Hứa tổng sao, tôi là Thẩm Nham."

đầu kia là giọng nói câu nệ của một người đàn ông trung niên.Hứa Ninh Thanh giữa ngón tay kẹp điếu thuốc, tàn thuốc ánh lửa hồng, thần sắc dửng dưng, không nói chuyện."

Tôi đã dạy dỗ lại con trai chuyện ngượng ngùng hôm nay, nó thực sự đã nói những lời vô lễ, nhưng tôi cam đoan tuyệt đối không phải bên trong nhà chúng tôi nói như vậy, tôi cũng không biết nó nghe được ở đâu, mạo phạm ngài cùng Thường tiểu thư."

Hứa Ninh Thanh đương nhiên cũng không phải người lòng dạ hẹp hòi.Lúc trước Châu Ỷ Khâm lợi dụng hắn chụp những bức ảnh kia, dùng loại quan hệ mập mờ này đoạt được tài nguyên lớn hắn cũng chỉ không còn cùng Châu Ỷ Khâm có liên quan thôi, cũng không muốn thật sự đem tài nguyên trong tay cô ta đoạt mất.Chuyện ngày hôm nay, từ lúc ra khỏi trường học hắn cũng tính bỏ qua rồi.Nhưng hắn bỗng nhiên nhớ lại bộ dáng vừa rồi cô nhóc nghẹn ngào khóc, lại bắt đầu nhen nhóm một chút lửa giận.Thẩm Nham nói: "Hôm nào tôi nhất đinh mang con trai đến cửa xin lỗi Thường tiểu thư đàng hoàng."

"Không cần."

Hứa Ninh Thanh hít một hơi thuốc lá, nói: "Hai đứa đã không thích nhau, tôi cảm thấy không gặp lại là tốt nhất."

Thẩm Nham dừng lại."

Nếu như việc chuyển trường gặp vấn đề gì thì cứ đến tìm tôi."

Hứa Ninh Thanh hời hợt nói, vẫn không quên lại thêm một đòn: "Thẩm tổng yên tâm, tôi sẽ không đem mâu thuẫn của hai đứa trẻ lẫn vào công việc."

Ngụ ý không cút đi thì cũng đừng mong hợp tác trên thương trường nữa.Trương Thước một bên cực kì hứng thú nhướn mày.Nghe đoạn này hắn cũng đoán được đại khái tình hình, cùng đứa trẻ trong nhà Hứa thiếu gia có quan hệ.Trương Thước cùng Hứa Ninh Thanh từng hợp tác qua, đối với tính tình của hắn cũng khá hiểu rõ, bên ngoài tản mạn lại dễ nói chuyện, nhìn qua là dáng vẻ không bao giờ nổi giận, mặc dù đại đa số thời điểm đều như thế, nhưng thật ra là khẩu phật tâm xà*, làm hắn giận lên thì không còn cháo để múc nữa.*Khẩu phật tâm xà: Miệng thì nói điều hay nhưng tâm địa độc ác.Trương Thước đưa tay gãi gãi lông mày, cực kì quan tâm: "Bất động sản Tây Giao đang cùng Thẩm Nham ký hợp đồng, cần tôi chuyển thành người khác không?"

Hứa Ninh Thanh nhìn hắn một cái, âm thanh nhàn nhạt: "Tùy."

Không phải "không cần", mà là "tùy".Trương Thước ra dấu tay OK: "Hiểu rồi."

Người như bọn họ, bởi vì công ty bản thân có thực lực cùng nguồn đầu tư to lớn, khách quan mà nói cùng công ty nhỏ ký kết càng thêm có lợi trên hợp đồng, quan trọng hơn chính là quan hệ thượng tầng gắn bó lẫn nhau.Hứa Ninh Thanh thay xong quần áo cùng Trương Thước đi ra ngoài.Thường Lê đã chờ ở bên ngoài, một thân quần áo đua xe liền thân màu đỏ, tay áo màu đen, bên ngực thêu logo của câu lạc bộ, mũ bảo hiểm vẫn chưa cài vào, lỏng lỏng lẻo lẻo đội trên đầu, mái tóc mềm mại đen nháy ôm lấy cái cổ trắng nõn.Trương Thước dừng lại, không nghĩ tới Hứa Ninh Thanh còn dẫn theo nha đầu này đi đua xe.Hắn giơ tay lên vẫy vẫy "Trùng hợp vậy em gái."

Thường Lê nhận ra đây là người lần trước gặp ở nhà hàng tây, còn thuận theo tiếng "em gái" của hắn mà chào lại: "Chào anh trai."

Hứa Ninh Thanh mí mắt nhảy một cái, ngừng bước nhìn sang.Trương Thước trông cực kì vui vẻ cười ra tiếng, quét mắt qua Hứa Ninh Thanh một chút, sau đó liền đi theo cô phục vụ mặc bộ đồ thỏ về phía nhà xe."

Cài mũ bảo hiểm vào."

Hứa Ninh Thanh nói."

Vâng."

Thường Lê lần đầu tiên tiếp xúc vật như vậy, động tác chậm chạp, một hồi lâu cũng không cài vào được.Hứa Ninh Thanh nhìn cô một lúc, đi qua, kéo tay cô, ngón cái chạm qua thịt mềm dưới cằm cô, đem móc cài vào.Thường Lê ngẩn người, cách một lớp kính nhìn người đàn ông đứng gần mình, đầu ngón tay lành lạnh cọ vào xương quai hàm.Có chút tê dại.Cô ngửi được mùi khói, hương vị khá nặng, hẳn là vừa rồi trong phòng thay đồ hút một điếu."

Quen hắn sao, gọi loạn người ta là anh trai?" người đàn ông bỗng nhiên nói.Thường Lê đang nhìn môi hắn đến ngẩn người, cái người này không chỉ có cặp mắt đào hoa, còn thêm một đôi môi mỏng, mười phần bạc tình."

À, hả?"

Thường Lê không kịp phản ứng.Hứa Ninh Thanh âm thanh nhàn nhạt: "Em gọi hắn là anh trai, vậy hắn có phải nên gọi tôi một tiếng chú không?"

"..."
 
[Hoàn] Anh Đừng Có Nhõng Nhẽo - Điềm Thố Ngư
Chương 39: Tôi đưa em chiến thắng


Đã có người giúp hắn đem chiếc Aventador màu đỏ kia đến vạch xuất phát dưới chân núi, chiếc xe này rất đẹp, thân xe trôi chảy, cửa cắt kéo, mui xe mở ra.Trông cực kì ngầu.Câu lạc bộ đua xe làm việc vô cùng tốt, một mỹ nữ cao gầy đứng trước đầu xe, trang phục váy ngắn hở rốn, cầm một cây cờ màu lam.Trương Thước cũng lái xe tới, thò đầu ra: "Hứa tổng, đấu một trận?"

Hứa Ninh Thanh nhìn về phía Thường Lê, thấy cô gật đầu, mới nghiêng đầu cười khẽ, bên trong âm thanh chứa vô vàn kiêu ngạo cùng bất cần: "Được."

Hai bên đèn đường dọc theo đường núi uốn lượn đi lên, theo lá cờ màu lam cấp tốc vung xuống, hai chiếc xe dưới chân núi cùng lúc lao lên.Cái hạng mục này rất nguy hiểm, đường đua phổ thông còn có lưới phòng hộ, đua vùng núi thì không, nếu kỹ thuật lái xe không tốt có thể vọt thẳng xuống sườn núi.Nếu không phải Hứa Ninh Thanh yên tâm với kỹ thuật lái xe của chính mình, mà cũng không thật sự muốn cùng Trương Thước phân cao thấp, nên mới dám mang Thường Lê tới chơi.Trong nháy mắt, Trương Thước dẫn trước."

A a a vòng cua phía trước có thể vượt được hắn không!"

Thường Lê trên mặt không có một chút sợ hãi, ngược lại rất hưng phấn, tóc đen trên vai bị gió thổi đập vào mặt rồi lại bay ra đằng sau.Lá gan thật lớn.Hứa Ninh Thanh cười một tiếng: "Muốn thắng?"

"Muốn!"

"Được" thanh âm người đàn ông hơi khàn, có chút mơ hồ: "Tôi đưa em chiến thắng."

Thường Lê sững sờ, vô thức nhìn sang hắn.Từ trong lời hắn nói dường như nghe ra được ẩn ý khác, khiến tim cô không nhịn được đập rộn lên.Giống như cưng chiều, hoặc có thể nói, là dung túng.Giống như cô muốn cái gì, hắn đều đáp ứng vô điều kiện.Hứa Ninh Thanh cũng đội mũ bảo hiểm, nhưng kính chắn gió bị hắn đẩy lên một nửa, trang phục xe đua bó sát người, càng thêm tôn lên cơ bắp cùng dáng người cân xứng.Gần đến khúc cua, Hứa Ninh Thanh đạp chân ga, tiếng động cơ gào thét, bởi vì tăng tốc nên lưng Thường Lê toàn bộ dán chặt vào ghế dựa.Không thể không thừa nhận, hắn bình thường bộ dạng cà lơ phất phơ trêu chọc người khác, nhưng đến lúc nghiêm túc thì lại hấp dẫn mê người.Cái kiểu bình lặng lãng đạm quá đỗi ấy, đường cong kiên nghị trên khuôn mặt bị ánh đèn chiếu lên mơ hồ không rõ, đến khoé môi nhếch lên cũng tỏa ra cảm giác lạnh buốt.Hắn ngay tại khúc cua tăng tốc, trực tiếp tiến lên phía trước, dưòng như áp sát thân xe Trương Thước mà vượt qua.Lốp xe ma sát toé lửa trên đường cái, phát ra âm thanh bén nhọn chói tai, lập tức phóng vượt lên dẫn đầu.-"Hứa tổng chính là Hứa tổng."

Trương Thước sau khi đua một vòng thì ra khỏi xe, bước chân chân nhẹ nhàng: "Đã sớm nghe danh anh đua xe lợi hại nhất."

Hứa Ninh Thanh cười cười, ánh mắt rơi vào tấm lưng Thường Lê một bên đã thay xong quần áo bình thường.Trương Thước đi theo hắn cũng nhìn qua: "Chẳng qua tôi còn tưởng có Thường tiểu thư ở đó, anh sẽ không dám chơi thật."

"Cô ấy không sợ cái này."

Hứa Ninh Thanh cười nói.Câu lạc bộ phục vụ đầy đủ mọi thứ, còn có không ít người đẹp, Trương Thước còn phải ở thêm một hồi, bây giờ thời gian đã muộn, hết người này đến người khác đến chơi.Hứa Ninh Thanh liền đơn giản cùng mọi người tạm biệt trước, mang Thường Lê về nhà.Mười giờ tối.Hứa Ninh Thanh khó được một hôm đi ngủ sớm, từ chối hết mọi lời mời trong điện thoại.Người đàn ông đứng trước gương phòng tắm, bên hông quấn một cái khăn tắm, thân trên trần trụi, đường cong cơ bắp cân xứng, không gầy cũng không quá vạm vỡ.Hắn nhìn chằm chằm bản thân trong gương một hồi, chậm rãi thở ra một hơi, đưa tay xoa mí mắt.Phòng tắm của phòng ngủ chính cùng phòng ngủ khách sát nhau, âm thanh truyền tới vô cùng rõ ràng.Cô nàng thanh âm tuyệt vọng muốn sụp đổ: "Bánh Bánh!

Em làm sao lại dẫm lên phân mình vậy!

Em bây giờ đến đi vệ sinh trong nhà vệ sinh còn không biết sao!"

"..."

"Đừng lộn xộn!

Em!

Đi rửa chân sạch sẽ!

Hôm nay không cho phép lên giường của chị!"

Hứa Ninh Thanh: "..."

Vẫn là một cô nhóc.Hứa Ninh Thanh cảm thấy bản thân chắc ở một mình quá lâu rồi, "ăn chay" đến hồ đồ, đối với đứa trẻ yếu ớt như vậy cũng có thể nháy mắt động tâm.Hắn tự cười một cái, không để trong lòng, xoay người đi ngủ.Kết quả nửa đêm liền gặp phải giấc mơ kì lạ.Quá trình dường như dài đằng đẵng mệt mỏi nhưng rất vui vẻ, ở trong giấc mộng cô nàng vẫn là thần sắc ngày hôm nay khiến hắn có chút không biết phải làm sao.Khóe mắt ửng đỏ, hàng lông mi đen dày ướt át, con ngươi đen nháy như thấm qua màn sương, nhưng cố chịu đựng không để nước mắt rơi xuống, không nhịn được tiếng nghẹn ngào nho nhỏ mềm mại, giống như con mèo con đang đói.Chỉ bất quá trong giấc mộng cô không phải đang đứng trên đường, mà là ở người thân hắn.Hứa Ninh Thanh bỗng nhiên từ trên giường bật dậy, tỉnh hẳn.Sắc trời tối đen, hắn mắt nhìn điện thoại di động ở đầu giường, một giờ sáng.Hứa Ninh Thanh ngồi trên giường sững sờ một lát, nội dung giấc mơ một lần nữa trở về đại não, hắn đỡ lấy trán cúi đầu, khàn giọng khẽ nguyền rủa một tiếng.Một lát sau, người đàn ông đứng dậy, lấy một bộ đồ lót sạch sẽ.Trong phòng tắm tiếng nước một lần nữa vang lên, nước lạnh từ đỉnh đầu rơi xuống, tóc đen ướt đẫm nước chảy trên khuôn mặt dọc theo sống mũi dài, Hứa Ninh Thanh đưa tay, đem tóc dính trên trán vuốt ra đằng sau, lộ ra vầng trán trơn bóng.Sự nóng bỏng mơ hồ trong mộng chưa phai đi, lồng ngực hắn không ngừng kịch liệt phập phồng, xả nước lạnh trong nhà tắm hồi lâu mới bình thường trở lại.Lười mặc áo ngủ, người đàn ông trực tiếp mặc áo choàng tắm, thắt dây đai bên hông.Hắn bước ra cửa thủy tinh, nhìn về phía đồ lót đã thay ra trong bồn rửa mặt.Là bằng chứng cho giấc mơ hoang đường kia.Hứa Ninh Thanh thở hắt ra một hơi, đi ra khỏi phòng tắm châm điếu thuốc, lại quay trở lại.Hắn chỉ thuê người giúp việc theo giờ đến dọn dẹp nhà cửa, bình thường quần áo bên ngoài hắn đều để người giúp việc giặt, còn đồ lót thì trực tiếp ném vào máy giặt.Nhưng lúc này, cái này, trực tiếp ném máy giặt hoặc là ném đi dường như không thích hợp.Hứa Ninh Thanh ngậm điếu thuốc, nhìn, ngừng hai giây, đưa tay mở nước, đem đồ lót ném vào bồn rửa mặt.Cảnh tượng trong mộng rất chân thực.Chân thực đến mức, hiện giờ trong đầu hắn vẫn không thể tản đi dáng vẻ Thường Lê đỏ hoe đôi mắt.Vừa nghĩ tới nhịp tim liền nhảy lên kịch liệt, hô hấp cũng gấp rút, yết hầu khô khốc.Hứa Ninh Thanh nhẹ ho khan vài tiếng, liếm bờ môi khô.Hứa Ninh Thanh rũ mi mắt xuống, đơn giản chà rửa mấy lần."..."

Sự tồn tại của chiếc quần lót ngay lúc này chính là nhắc nhở hắn về giấc mơ hoang đường không biết xấu hổ của mình, Hứa Ninh Thanh ngừng lại, vẫn là ném vào thùng rác bên cạnh, xả nước trong bồn rửa mặt đi.Cùng lúc đó, ngoài cửa truyền đến động tĩnh nho nhỏ, lúc thời điểm nước rút xuống nghe không rõ ràng.Hứa Ninh Thanh ngước mắt nhìn ra.Chợt toàn thân cứng đờ.Nhân vật chính trong giấc mơ tội lỗi đấy đang đứng trước cửa phòng hắn, trên thân mặc bộ áo ngủ bông mềm mại, ngáp đến chảy nước mắt, khóe mắt phiếm hồng, chóp mũi cũng đỏ lên.Y như đúc trong giấc mộng.Đệch.Hứa Ninh Thanh huyệt thái dương kịch liệt nhảy lên.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back