Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Wattpad  [Hoàn] Anh Đừng Có Nhõng Nhẽo - Điềm Thố Ngư

[BOT] Mê Truyện Dịch
[Hoàn] Anh Đừng Có Nhõng Nhẽo - Điềm Thố Ngư
Thông báo đổi tên truyện


Chào mọi người, lại là Trà đây và không có chương nào cả :
 
[Hoàn] Anh Đừng Có Nhõng Nhẽo - Điềm Thố Ngư
Chương 55: Ôm kiểu công chúa


Hứa Ninh Thanh quay đầu nhìn cô, đầu lưỡi cọ qua hàm răng đang nghiến chặt, cơ hàm kéo căng, lại chậm rãi nghiêng đầu sang chỗ khác.Thường Lê say rượu lá gan cũng to ra không ít, còn nhìn hắn chằm chằm không chớp mắt, giống như đang cân nhắc bàn tay thứ hai nên giáng xuống ở góc độ nào.Hứa Ninh Thanh một lần nữa giật lại chén rượu trong tay cô, một bên bắt lấy bàn tay đang quấy phá của cô, vô thức liếc mắt lên tầng hai.Liền thấy mấy người đang thò cổ nhìn xuống tầng trệt, đối với cái tát vừa rồi không thể tin được.Mọi người: ...Cái cô họ Thường này quả nhiên không dễ chọc.Mọi người: Yên lặng quan sát.jpg.Trần Tiềm Nhượng bị một màn trước mắt làm cho ngơ rồi, qua một hồi lâu mới vội vàng đứng dậy, giữ chặt tay Thường Lê: "Lê Lê, cậu uống say rồi, trước tiên ngồi xuống cái đã, một lát mình đưa cậu về."

Hứa Ninh Thanh liếc mắt xuống cổ tay Thường Lê, xì khẽ một tiếng khó hiểu, giọng điệu không tốt lắm: "Sao lại để con bé uống nhiều như vậy?"

"Bình thường cậu ấy tửu lượng rất tốt, lúc trước bọn tôi tổ chức lễ kỉ niệm cậu ấy cũng có thể uống."

Ban nãy Trần Tiền Nhượng thật sự không biết Thường Lê đã say, hai người ngồi cạnh nhau trên quầy bar cũng không thấy sắc mặt đối phương, huống chi Thường Lê uống say hay không trạng thái đều giống nhau.Đương nhiên loại tình huống này cũng chỉ giới hạn ở việc ngôn từ có trật tự, khả năng nghe hiểu bình thường, còn như cái tát vừa rồi thì thật phải có lời khen cho cốc rượu này.Hứa Ninh Thanh chỉ đem trọng tâm đặt ở hai từ bình thường, lúc trước mà Trần Tiềm Nhượng vừa nói, hai người trước kia thế mà từng đi uống rượu với nhau, lại còn uống đến mấy lần?Những quán bar kia còn muốn làm ăn không, lại dám bán rượu cho trẻ vị thành niên.Hắn cũng lười chất vấn Trần Tiềm Nhượng, trực tiếp đem người một lần nữa lôi về bên cạnh mình.Thường Lê vốn đã say chân đứng không vững, nghiêng người qua chóp mũi đụng phải lồng ngực Hứa Ninh Thanh, người đàn ông vòng tay ôm bả vai cô, lại siết chặt bàn tay đang muốn gây sự kia.Hứa Ninh Thanh giữ chặt cô, thẳng tắp nhìn về phía Trần Tiềm Nhượng đang ngồi bên cạnh: "Tôi đưa con bé về."

Ý tứ tiễn khách rõ ràng.Trần Tiềm Nhượng nhíu mày: "Tôi không yên tâm."

Hứa Ninh Thanh nhíu mày, lười trả lời lại, trực tiếp mang Thường Lê trở về.Trần Tiềm Nhượng vừa nhấc chân muốn đuổi theo, liền bị chủ quán bar sớm đã quan sát hồi lâu cười ngăn lại: "Được rồi được rồi, vị soái ca này, đơn của cậu hôm nay đều miễn phí, xin thương xót, đừng gây thêm rắc rối cho tiệm của chúng tôi nữa có được không?"

Khi Hứa Ninh Thanh mạnh mẽ lướt ngang qua chủ quán bar, sợi giây thần kinh trong đầu ông đột nhiên căng như dây đàn, ngay sau đó nhìn thấy một cái tát giáng xuống của cô gái nhỏ kia liền nhắm tịt mắt không dám nhìn nữa, ban đầu còn nghĩ đêm nay cái quán này xong đời rồi, ai biết cuối cùng vị Hứa thiếu gia này còn ôn hoà nhã nhặn mang người đi.Hứa Ninh Thanh nổi danh tính tình tốt, nhưng ông ấy cũng hiểu rõ lòng người nhất, dạng tính khí này một khi giận lên mới gọi là đáng sợ, làm gì cũng phải đem cái người kia ngăn lại.Đám người tầng hai đã quen biết Hứa Ninh Thanh nhiều năm, cũng không ngờ tới chuyện còn có thể phát triển tới dạng này.Đứa trẻ họ Thường kia đã cho Hứa Ninh Thanh ăn cái gì vậy?Hứa Ninh Thanh dắt cô đi đến cầu thang dẫn lên tầng hai, cô nàng vốn đang khó chịu, bị dắt đi cảm thấy không thoải mái, lập tức hất tay hắn ra mượn rượu làm càn."

Thường Lê."

Người đàn ông bình tĩnh gọi tên cô, trong lời nói mang theo ý cảnh cáo.Thường Lê không vui nói: "Làm sao?"

". . ."

Hứa Ninh Thanh thở dài, cúi lưng xuống, đến khi có thể nhìn thẳng vào mắt cô, trong giọng nói cất chứa sự nhẫn nại: "Tôi lên trên tầng lấy áo khoác, em có thể ở đây đợi tôi một lúc không?"

"Có thể."

Thường Lê ngoan ngoãn gật đầu hai cái, lại nấc lên một cái, phun ra âm điệu không còn tròn vành rõ chữ nữa: "A...."

Loại ngữ điệu mềm mại này rất được lòng Hứa Ninh Thanh, dường như cái tát mới vừa rồi không còn quan trọng nữa, người đàn ông khom người vuốt ve tóc cô: "Vậy em đứng ở đây đừng nhúc nhích."

Thường Lê giậm mạnh chân hai phát, chỉ tay xuống mặt đất: "Nơi này à?"

"Đúng, đứng ở nơi này đừng nhúc nhích."

"Được!"

Cô gái nhỏ đứng nghiêm trước mặt hắn, năm ngón tay hợp lại thẳng tắp đặt dưới đuôi lông mày, chào theo nghi thức quân đội: "Đứng!

Nghiêm!"

Mấy người xung quanh vụng trộm nhìn về hướng này đều bị Thường Lê làm cho bật cười, Hứa Ninh Thanh cũng không quan tâm, còn khen: "Thông minh, làm tốt lắm, đứng nghiêm ở đây nửa phút."

"Được."

Hứa Ninh Thanh lúc này mới thẳng người bước nhanh lên lầu hai, kết quả đến khúc cua vừa nghiêng đầu liền phát hiện cái người vừa rồi nói đứng nghiêm một chỗ giờ đây chẳng thấy đâu.". . ."

Hứa Ninh Thanh tâm đầy mệt mỏi lại một lần nữa đi xuống, một tay túm chặt cái cổ áo đang nhún nhảy tung tăng chạy ra ngoài, cúi người, cánh tay vòng qua đầu gối cô, trực tiếp đem người ôm ngang lên.Thường Lê bỗng nhiên hai chân rời khỏi mặt đất, phản xạ có điều kiện ôm sát cổ Hứa Ninh Thanh.Cùng lúc đó, khuôn mặt người đàn ông đột nhiên phóng đại gần trong gang tấc, Thường Lê con ngươi có chút co rút lại, trợn to mắt, thanh tỉnh không ít: "Là chú đấy à?"

Hứa Ninh Thanh cúi mặt xuống, liếc cô một cái: "Sâu rượu thanh tỉnh rồi?"

Thường Lê híp híp mắt, cánh tay dùng sức đem đầu Hứa Ninh Thanh hướng gần mình, sau đó buông tay ra, nghi ngờ nói: "Chú thật sự là Hứa Ninh Thanh?"

". . ."

Quả nhiên là uống không ít, trực tiếp gọi cả họ lẫn tên.Hắn nhàn nhạt "Ừ" một tiếng, ôm cô đi lên tầng hai."

Chú mới không phải Hứa Ninh Thanh."

Thường Lê lại nằng nặng nhéo lên mặt hắn, thanh âm ủy khuất, còn đem mặt cọ vào cổ áo hắn: "Hắn còn lâu mới đối với cháu tốt như vậy hu hu hu."

"Ông đây đối với em chưa đủ tốt?"

Hứa Ninh Thanh đem tay con sâu rượu này giật xuống, mũi hừ ra tiếng cười: "Em xem một chút có ai đánh tôi đến bây giờ vẫn còn sống tốt."

Qua hai giây, người đàn ông không biết nghĩ đến cái gì, lại khàn giọng cười: "Em mẹ nó còn đánh tôi hẳn hai lần."

Cô nhóc ầm ĩ nhanh nguôi đi cũng nhanh, "hu hu hu" xong sau đó lắng xuống giống quả pháo bị xẹp, tay nhỏ níu cổ áo người đàn ông xuống lau mặt.Hứa Ninh Thanh ba chân bốn cẳng nhanh chóng đi lên tầng.Đám người từ sau khi tận mắt nhìn thấy một cái tát kia nỗi kinh hoàng vẫn chưa tan đi, bài cũng không thèm đánh, trông mong nhìn chằm chằm về phía cửa, kết quả liền thấy Hứa thiếu gia ôm Thường Lê xuất hiện, là ôm kiểu công chúa.". . ."

Đây là tình huống gì vậy??!!Hứa Ninh Thanh khí chất công tử phú nhị đại đều chạy đi đâu mất rồi!!Trước mặt bao nhiêu người bị đánh một bạt tai!

Đến hoả cũng không dám phát sao!!!Có phải là đàn ông không vậy!!!Hứa Ninh Thanh tự động lấp liếm khuôn mặt giống như ăn phải ruồi của mình, nghiêng đầu nói với phục vụ lấy áo khoác.

Phục vụ vội vàng lấy áo khoác từ giá phía sau đưa tới, sợ chậm một chút liền kích thích đến tên thiếu gia buồn vui bất chợt này.Hứa Ninh Thanh đem áo đắp lên người Thường Lê, đơn giản nói với mọi người: "Tôi đi trước, hôm nào tôi mời khách."

Dứt lời liền trực tiếp ôm Thường Lê đi mất, để lại một đám người đưa mắt nhìn nhau.Một hồi lâu, Phòng Tề mới chần chờ nói: "Vừa rồi là tình huống gì vậy, Hứa ca đây là muốn đem đứa trẻ Thường gia này đến nơi vắng vẻ thủ tiêu à?"

". . .

Tôi nhìn thấy không giống lắm, ngược lại giống hoành đao đoạt ái*."*Hoành đao đoạt ái: cướp lấy nhân duyên của người khác, chú Thanh lôi chị Lê từ tay ông Nhượng :v"Nói cũng đúng, đứa trẻ người ta cùng bạn trai đêm giao thừa uống rượu uống bầu không khí thật tốt, Hứa ca làm vậy quá không đúng rồi."

"Không phải, không đúng là trọng điểm sao, trọng điểm là Hứa ca người này mẹ nó cây vạn tuế khô hạn sắp nở hoa mùa xuân rồi?"

Phòng Tề sững sờ cho người kia đầu ngón cái, khen: "Có văn hóa, thành ngữ nói không sai."

Lại nghĩ đến điều không thích hợp, vỗ bàn: "Không đúng!

Còn Châu Ỷ Khâm thì sao?"

"Cậu tự suy nghĩ một chút, Hứa ca nhìn giống có ý với Châu Ỷ Khâm sao!?"

Phòng Tề cảm thấy bối rối: "Nhưng không phải Hứa Ninh Thanh đối với ai cũng vậy sao!!"

Một người khác than buông tay: "Vậy cậu thấy hắn ôm ai kiểu công chúa ai chưa?"

Phòng Tề lại cho một đầu ngón cái: ". . .

Cậu nói cũng đúng."
 
[Hoàn] Anh Đừng Có Nhõng Nhẽo - Điềm Thố Ngư
Chương 56: Chúc Lê Lê của chúng ta năm mới vui vẻ!


Một bên khác Hứa Ninh Thanh trực tiếp đem người ôm vào ghế lái phụ.Đêm giao thừa trên đường đoàn người đi lại tấp nập, con đường này đặc biệt nhiều những đôi tình nhân, Hứa Ninh Thanh đi qua đây quả thực thu hút sự chú ý.Hứa Ninh Thanh một lần nữa vòng qua ghế lái chính, vừa thắt dây an toàn đột nhiên trong túi xách của Thường Lê vang lên tiếng chuông điện thoại.Cô nàng đã say đến ngơ ngẩn, một chút phản ứng cũng không có, Hứa Ninh Thanh chần chờ hai giây, từ trong túi của cô lấy điện thoại ra, là Thường lão gia gọi tới.Chắc là lo lắng cô đêm hôm khuya khoắt đi chơi bên ngoài, Hứa Ninh Thanh nhìn gương mặt ửng hồng của cô, đưa tay nhéo má cô như trút giận.Lại cảm thấy mềm mại bất ngờ.Tay run một cái liền bấm nút trả lời.Hứa Ninh Thanh một bên lười biếng nghiêng người tựa trên ghế nhìn Thường Lê, một bên nói: "Alo, Thường tổng, là tôi Hứa Ninh Thanh."

Đầu kia ngẩn người: "Thì ra là tiểu Hứa đấy à, Lê Lê hiện tại đang ở cùng cậu sao?"

"Ừm, bây giờ tôi lập tức đưa con bé trở về."

Cúp điện thoại, Hứa Ninh Thanh mắt nhìn đồng hồ, mẹ nó đã mười một giờ rồi, con nhóc này lá gan thật lớn, chắc chưa từng gặp tên xấu nào, muộn như vậy còn dám cùng người khác tới chỗ như vậy uống rượu.Cũng may Hứa Ninh Thanh tối nay không có hứng thú uống rượu, cũng không cần gọi tài xế.Hứa Ninh Thanh đem xe lái trên đường cái, cô gái nhỏ bên trong ngủ yên tĩnh, không náo loạn nữa.Bên ngoài ánh đèn lung linh khắp nơi chiếu vào trong xe, chiếu rọi trên khuôn mặt Thường Lê, lọn tóc đen nháy rủ trước ngực, mũi cao môi mỏng, cực kì tinh xảo.Hứa Ninh Thanh tâm trí dần dần trống rỗng.Lại bỗng nhiên nhớ tới cô ngày đó ở công ty hốc mắt đỏ lên nhịn không được run rẩy bỏ đi, cùng cuối lại nhu thuận thoả hiệp gọi hắn một tiếng "chú".Hứa Ninh Thanh biết mấy ngày nay tâm trạng mình không tốt bắt nguồn từ đó.Tựa như bây giờ cô ở bên cạnh hắn, tâm tình của hắn cuối cùng cũng tốt lên không ít.Xe dừng trong bãi đỗ xe Minh Tây."

Thường Lê?"

Thanh âm người đàn ông trầm thấp, nhất là trong đêm tối thế này, thu lại bộ dáng cà lơ phất phơ thường ngày, nghe rất êm tai, mang theo một chút cẩn thận dỗ dành.Đáng tiếc Thường Lê lúc này không có nửa dấu hiệu muốn tỉnh lại, cũng không nghe thấy lời hắn nói.Hứa Ninh Thanh nhìn chằm chằm cô một hồi, đột nhiên hầu kết nhấp nhô chuyển động, hắn nhấc tay lên, lại nắm thành quyền, sau đó nhẹ nhàng duỗi đầu ngón tay chạm nhẹ lên mặt cô.Có chút lạnh, rất mềm, giống như một lớp đường áo thạch*, hàng mi cong dày, kẻ mắt một đường nông xuống đuôi mắt, trông rất tự nhiên, vậy nên cho dù có trang điểm thì cặp mắt kia vẫn có thể trong nháy mắt biến thành con hồ ly nhỏ.*Trans: này Trà không biết thay đổi sao cho dễ hiểu, giống như là đường bột phủ lên bánh gato nhưng này là đường phủ lên thạch mát lạnh á.Hứa Ninh Thanh ngửi thấy hương vị nhàn nhạt, rất thơm, nhưng không giống mùi nước hoa nồng đậm.Hắn rủ mắt xuống, nhìn không ra biểu cảm, cúi người tới gần Thường Lê.Hứa Ninh Thanh sống tự do phóng túng hai mươi mấy năm đến phiến lá cũng không dính lên người, lần đầu làm loại này chuyện xấu xa này.Trên thân cô nàng có loại mùi hương giống hoa nhài, lúc này hỗn loạn thêm mùi rượu nóng bỏng, dịu dàng lại hài hoà.Hứa Ninh Thanh cảm thấy cái ý đồ xấu tận sâu trong đáy lòng kia dễ như trở bàn tay bạo phát ra ngoài.Hắn sát lại rất gần, chóp mũi chạm vào cần cổ trắng nõn mảnh khảnh của cô.Hứa Ninh Thanh hít sâu một hơi, nhắm mắt lại một lần nữa ngồi dậy, lúc này mới chậm rãi thở ra một hơi kia, tựa đầu một bên nhìn cô, cuối cùng đành cam chịu xuống xe đi vòng qua cõng cô lên lưng.Thường Lê rất nhẹ, cõng lên cũng rất lỏng lẻo, Hứa Ninh Thanh đóng cửa xe, hai tay vòng qua đầu gối cô, xốc người lên.Đầu cô gối trên vai hắn động đậy, cọ mặt lên cổ hắn, không thoải mái lẩm bẩm một tiếng.Hứa Ninh Thanh nghiêng đầu, thanh âm dịu dàng: "Khó chịu à?"

"Ừm, có một chút."

"Muốn nôn không?"

Thường Lê ho một tiếng: "Không. . . muốn."

Hứa Ninh Thanh không dám tiếp tục xốc người lên, tận lực đem bước chân thả nhẹ nhàng trầm ổn.Gió đêm rất yên tĩnh, phía xa có âm thanh vài người la hét ầm ĩ, nhưng trong chung cư rất tĩnh lặng, đèn đường đứng hai bên, kéo dài về phía trước, chiếu sáng trên lối đi thẳng tắp.Hứa Ninh Thanh đi đến cổng chung cư, hai tay đỡ Thường Lê không có cách nào nhấn thang máy, nhà Thường lão gia mua ở tầng năm, không cao lắm, hắn không nghĩ nhiều liền lựa chọn đi thang bộ.Cô nàng rất ngoan nằm trên vai hắn, mơ hồ nói thành câu: "Hứa Ninh Thanh, anh chính là tên khốn kiếp!"

"Ừm."

Hứa Ninh Thanh thanh âm rất nhạt, cong khoé môi, thừa nhận.Thường Lê từ từ nhắm hai mắt tiếp tục lên án: "Anh vì sao không thích em?"

Hứa Ninh Thanh dừng bức chân, nghiêng đầu nhìn cô, cô nhóc mềm oặt gối đầu lên vai hắn, cả hai mắt đều nhắm tít lại.Không ai đáp lời, Thường Lê cũng không nhụt chí, dù sao lúc này cô chỉ đang cùng Hứa Ninh Thanh trong mộng nói chuyện, khó khăn nói tiếp."

Anh không thích em cũng không sao, nhưng mà, chờ đến khi em không thích anh nữa, anh liền thật sự chỉ là chú của em."

Cô mấp máy môi, bổ sung nói: " Một người chú dáng dấp không tệ lắm, chỉ thế thôi."

Hứa Ninh Thanh coi như tâm bình lặng nãy giờ bị lời nói của con sâu rượu kia như ném một cục đá, phát ra tầng gợn sóng.Cuối cùng cũng đến tầng năm."

Được rồi."

Người đàn ông nghiêng đầu nhìn cô, cúi xuống thấp giọng nói: "Em bộ dạng này đi vào chắc chắn bị ông bà nội lải nhải."

Hứa Ninh Thanh dựa sát tường thả Thường Lê xuống, một tay vịn, một tay kéo khoá áo khoác bông của cô lên.Tóc cô lúc này có chút rối, hắn thuận đầu ngón tay vuốt tóc cho cô.Thường Lê tựa vào tường, cái ót chóng đỡ trên tường, người có chút lảo đảo.Hứa Ninh Thanh từ trong túi lấy ra móc khoá thỏ xám lông xù, ngón trỏ gạt mở miệng túi quần yếm của cô, nhẹ nhàng bỏ vào.Túi rất nông, mặt con thỏ hướng ra ngoài, hai tai thật dài cụp xuống hai bên, nhìn qua giống như đang ngồi trong túi.Hứa Ninh Thanh nhẹ nhàng véo má cô, híp mắt: "Việc đánh tôi ngày mai xử lý em sau."

Hắn dừng một chút, đầu ngón tay chạm lên làn da tinh tế khiến hắn lưu luyến, lại vuốt cằm Thường Lê, người đàn ông tràn đầy ý cười nói: "Chúc Lê Lê của chúng ta năm mới vui vẻ!"
 
[Hoàn] Anh Đừng Có Nhõng Nhẽo - Điềm Thố Ngư
Chương 57: Ngọt hơn cả kịch bản hotsearch


Say rượu kết quả ngày hôm sau tỉnh dậy liền đau đầu.Thường Lê sau khi tỉnh lại nháy mắt đau đầu chóng mặt kém chút nữa chết luôn, cô hai tay chống đỡ chậm rãi từ giường ngồi dậy, lấy dây thun nhỏ trên cổ tay tuỳ tiện cột lại tóc.Cửa phòng ngủ từ bên ngoài mở ra, bà nội đi tới: "Úi giời tiểu tổ tông, đêm qua sao cháu uống nhiều như vậy?!"

Thường Lê híp mắt: "Cháu cũng không biết rượu kia nồng độ còn cao đến thể, uống vào không có cảm giác gì."

Bà nội ngồi bên giường, đem trà bưởi mật ong mang tới: "Trước tiên uống cái này đã, giải rượu."

Thường Lê ngoan ngoãn cầm lấy, có chút ấm, trực tiếp ngửa đầu uống nửa chén."

Thế nào, thoải mái lên chút nào chưa?"

Nước mật ong ấm áp thuận theo yết hầu chảy xuống, đem cảm giác buồn nôn lúc mởi tỉnh dậy ép trở về, Thường Lê hai tay giơ lên hà hơi, liền nhịn không được nhíu mày, vén chăn đi xuống giường."

Đã đỡ hơn nhiều rồi, bà nội, cháu muốn đi đánh răng, buồn nôn chết mất."

"Nôn chết cháu đi, còn biết uống rượu nữa."

Bà nội đi theo sau cô đến cửa phòng tắm tiếp tục lải nhải.Thường Lê đã sớm quen, cười xoà một tiếng cho qua rồi tiếp tục đánh răng: "Cháu không biết rượu đó rất mạnh mà."

Bà nội: "Hôm qua cháu đi cùng hai người bạn thân?

Hai người bọn họ về nhà như thé nào?"

"Không phải các cậu ấy, bọn họ giao thừa cùng ba mẹ ăn cơm."

Thường Lê ngậm bọt kem đánh răng trong miệng phát âm không rõ, sau khi nhổ bọt kem tiếp tục nói: "Là bạn học trước kia cháu quen ở Thượng Hải."

"Nam sinh hay nữ sinh?"

"Nam sinh."

Bà nội lúc này đưa tay che ngực nhíu mày: "Cháu đêm hôm khuya khoắt cùng bạn học nam đi uống rượu?"

"À."

Thường Lê rửa mặt xong, buồn cười nhìn bà nội: "Người ta chỉ là cũng muốn tham gia Giải mùa đông ở Đại học Z nên tới sớm, cháu liền dẫn cậu ta đi ngao du Bắc Kinh mà thôi."

"Vậy cháu cũng phải cẩn thận, không phải bà nói bạn cháu không tốt, nnhưng cháu làm gì cũng phải để ý một chút, lỡ may đâu, cháu nói có phải không."

Bà nội vẫn còn miên man lải nhải: "Cũng may tối hôm qua chú nhìn thấy cháu, đem cháu về nhà. . ."

Thường Lê trước đó còn nghe câu được câu mất, đến lúc này mới phản ứng điều không thích hợp, chậm rãi quay đầu nhìn sang: "Chú?"

"Đúng vậy, hôm qua còn cõng cháu lên nhà, cháu quên hết rồi?"

Thường Lê sững sờ tại chỗ, qua một hồi lâu, chờ bà nội đi, mới bịch bịch bịch chạy tới giường, lật qua lật lại cũng không tìm thấy điện thoại đâu."

Bà ơi!

Bà có thấy điện thoại cháu ở đâu không?"

Thường Lê trong phòng hô to một tiếng."

Không thấy, có phải ở trong túi quần áo không?"

Áo lông của cô treo ở trên ghế, Thường Lê quỳ gối bên mép giường duỗi tay dài qua, thành công tìm thấy điện thoại của mình trong túi.Chợt, ánh mắt cô dừng lại, chiếc quần yếm của cô được gấp ngăn nắp chỉnh tề ở trên bàn, giữa túi quần căng phồng, lộ đầu một con thỏ lông xù."

Tìm được chưa Lê Lê?"

Bà nội bên ngoài phòng lại hô to một tiếng."

Tìm được rồi ạ."

Thường Lê vội nói, một bên xuống giường đem con thỏ nhỏ kia nhẹ nhàng lấy ra.Cô đương nhiên nhận ra con thỏ này, là ngày cô rời đi không cẩn thận rơi ở gian phòng kia nhà Hứa Ninh Thanh.Hiện tại nó trở về, còn đường hoàng đặt ở trong túi.Nhưng tối hôm qua xảy ra chuyện gì Thường Lê một chút cũng không nhớ được.Cô phân vân giữa Hứa Ninh Thanh cùng Trần Tiềm Nhượng một hồi, cuối cùng vẫn là quyết định dò la tình huống trước, vừa ấn mở điện thoại liền phát hiện có mấy cuộc gọi nhỡ.Tất cả đều là Trần Tiềm Nhượng gọi tới, hôm qua cô để di động im lặng, hoàn toàn không nghe thấy.Thường Lê trực tiếp gọi lại."

Cậu không có chuyện gì chứ?"

Trần Tiềm Nhượng vừa nhận điện thoại liền nói: "Con mẹ nó mình không biết đã gọi cậu bao nhiêu lần."

Thường Lê khoanh chân ngồi trên giường, trong tay cầm móc khoá thỏ bông màu xám: "Mình vừa tỉnh dậy, hỏi cậu một chuyện. . .

Đêm qua có phát sinh chuyện gì không?"

Đầu kia ngừng hai giây: "Cậu uống đến ngốc rồi?"

". . .

Ài."

Thường Lê thở dài.Trần Tiềm Nhượng phí mất năm phút kể lại một cách sinh động cho Thường Lê nghe những chuyện xảy ra đêm qua, Thường Lê tay cũng bắt đầu run rẩy: "Cậu nói là, hôm qua mình trước nhiều người như vậy tát hắn một bạt tai?"

"Đúng vậy, tiếng bạt tai còn rất vang, mình thiếu chút nữa cho rằng hắn đem cậu về để đánh một trận."

". . ."

Bên này Trần Tiềm Nhượng vừa cúp điện thoại, bên kia Mạnh Thanh Cúc gửi vào Các phú bà đam mê trò chuyện thâu đêm một liên kết.Mạnh Thanh Cúc: Lê Lê!!Mạnh Thanh Cúc: Mau xem!!!!Phàn Hủy: ?

Tốc độ của cậu thật nhanh, mình vừa định chia sẻ vào.Phàn Hủy: Cái tên Hứa Ninh Thanh chết tiệt này nhận ra hắn thích cậu rồi??Phàn Hủy: Lê Lê đừng sợ!

Nếu trên mạng có người mắng cậu, cho dù phải thuê thuỷ quân mình cũng cho người mắng lại!Thường Lê mờ mịt ấn vào liên kết, nhìn thấy hình của mình bị làm mờ xuất hiện trên nhưng trang tin tức Weibo, hoài nghi mình có phải là uống nhiều đến hoa mắt rồi không.[Hứa Ninh Thanh lại có scandal, đêm giao thừa tình tứ cõng bạn gái vê nhà! !

Cả đêm chưa ra!!]". . ."??Cái gì mà cả đêm chưa ra!!

Mù hết rồi à!!Lại còn tình tứ cõng bạn gái về nhà!!!Bệnh!

Thần!

Kinh!!!Thường Lê bị một loại cảm giác xấu hổ không nói nên lời bao phủ, nóng đỏ từ cổ lên tới trán, trái tim thình thịch đập loạn, hai mắt nhắm tít lại, ấn mở phần bình luận.[Bây giờ tổng giám đốc bá đạo đều đẹp trai như vậy sao!

Mọi người xem như vậy có coi được không!!][Không đúng, tại sao tôi lại cảm giác nhìn có chút quen mắt, là tên phú nhị đại lần trước đồn tái hợp với Châu Ỷ Khâm đúng không?][Cười chết tôi rồi, fan Châu Ỷ Khâm tự vả mặt đi, là ai mấy ngày trước chày cối ghép đôi trai tài gái sắc, bây giờ bạn gái thật sự của người ta bước ra đánh dấu chủ quyền.][Cái này không thể trách Khâm Khâm, cô ấy sống có bao nhiêu cực khổ.

Tại sao cái gì cũng là nhà gái sai, nhà trai vượt quá giới hạn thì không bị gì?][Người qua đường, nói thật lúc trước còn cùng Châu Ỷ Khâm ở một chỗ, bây giờ trực tiếp đổi bạn gái, lại còn mang về nhà, không một chân đạp hai thuyền thì chính là bơm lốp dự phòng.][Người qua đường phía trên làm cười chết tôi rồi, thì ra Châu Ỷ Khâm này cũng có nhiều fan hâm mộ nhỉ?

Mấy người có biết Hứa Ninh Thanh là người như thế nào không, hắn cũng không phải là tên ăn bám, tiền một ngày kiếm ra có khi còn nhiều hơn mấy người cày cả đời, người như vậy cần lốp dự phòng sao??][Nói thật, với đẳng cấp của Hứa Ninh Thanh có thể không coi Châu Ỷ Khâm ra gì, Châu tiên nữ của mấy người không quan trọng như mấy người nghĩ.][Vậy không ai chú ý tới nữ sinh này sao, mấy người đối với cô gái xinh đẹp này không có tí tôn trọng nào cả!!][Mặc dù ảnh chụp nhìn không rõ lắm, nhưng chắc chắn cực kì xinh đẹp!!][Ài, nếu tôi là Hứa Ninh Thanh khẳng định tin tức mỗi ngày đều bay đầy trời, ai không muốn ngủ cùng người đẹp chứ hu hu hu.] . . .Thường Lê: ". . ."

Không nhìn thêm được một giây nào nữa, Thường Lê nhanh chóng thoát ra ngoài, trở lại giao diện Wechat.Điềm Lê Lê: Mếu mình nói mình say không thể tự về được, hắn cõng mình về nhà các cậu tin không?Điềm Lê Lê: Mình thậm chí còn không nhớ rõ hắn cõng mình về.Điềm Lê Lê: Bởi vì mình uống đến có chút ngốc rồi [Hãy nhìn vào con mắt chân thành tha thiết này blingbling.jpg]Điềm Lê Lê: Nghe Trần Tiềm Nhượng nói, mình hôm qua uống say đã tát hắn một cái, còn chỉ vào mặt hắn nói hắn là tên khốn kiếp.Điềm Lê Lê: Muốn chết _(°:3」∠)_Phàn Hủy: ?Phàn Hủy: Tại sao mình thấy còn ngọt hơn cả kịch bản hotsearch kia. . .Mạnh Thanh Cúc: Đệch. . .Điềm Lê Lê: . . .Lại xem bình luận Weibo một lúc, tất cả mọi người đều đem lực chú ý đặt vào Hứa Ninh Thanh và Châu Ỷ Khâm, trừ vài người khen cô đẹp ra thì không còn ai chú ý đến cô.Thường Lê để điện thoại di động xuống, một lần nữa nằm lại trên giường.Sáng sớm náo loạn một màn như vậy, chút men rượu còn sót lại cũng theo gió mà bay.
 
[Hoàn] Anh Đừng Có Nhõng Nhẽo - Điềm Thố Ngư
Chương 58: Hứa Ninh Thanh giải quyết vấn đề


Thường Lê đem Bánh Bánh kéo tới, chôn mặt vào lông bụng mềm mại, tay vuốt ve đệm thịt, lầm bầm một trận, trong miệng không biết đang nhỏ giọng chửi ai.Sau khi cô an tĩnh lại không bao lâu liền nghe thấy tiếng chuông điện thoại, là Hứa Ninh Thanh gọi đến.Thường Lê ngẩn người, nhìn chằm chằm màn hình loé sáng hồi lâu mới cuống cuồng ấn nhận."

Alo."

Cô ra vẻ trấn định lên tiếng."

Tỉnh rồi sao?"

Âm thanh người đàn ông rất dịu dàng."

Tỉnh rồi."

Thường Lê cắn môi dưới: "Chú có nhìn thấy tin tức kia không, về cháu và chú ấy?"

"Thấy rồi, chuyện này để tôi giải quyết, sẽ không để nó mở rộng ảnh hưởng, ông bà em một lát nữa tôi sẽ thay em giải thích cho họ."

Thường Lê ngoan ngoãn đáp ứng một tiếng: "Vâng."

Cuộc trò chuyện lâm vào trạng thái yên tĩnh tạm thời, không một ai nói chuyện.Thường Lê vừa định cúp điện thoại, lại nghe Hứa Ninh Thanh hỏi: "Đầu còn đau không?"

"Tốt lên rất nhiều rồi, đã uống nước mật ong, bây giờ không có cảm giác gì nữa."

"Về sau đừng uống rượu nhiều như vậy, cũng đừng uống nồng độ cồn cao như vậy, mấy nơi quán bar toàn người không ra gì."

Thường Lê nằm lỳ trên giường, ngón tay vuốt ve móc khoá thỏ lông xù, thầm oán chú không phải mỗi ngày cũng ngâm mình trong quán bar người xấu đó sao.Chẳng qua tốt xấu gì cô cũng uống quá chén đánh hắn một bạt tai, Thường Lê đem lời chửi nhét vào trong bụng, nói: "Cháu biết rồi, còn có. . .

Tối qua, xin lỗi chú."

"Việc gì?"

"Thì cháu nghe nói cháu say rồi đánh chú trước mặt nhiều người."

Cô gái nhỏ khí thế có chút không tự nhiên, âm cuối còn lộ ra chút nhõng nhẽo ương ngạnh: "Cháu thật sự không có ủ mưu hay gì đâu, nếu sáng nay bạn cháu không kể thì cháu cũng không biết chuyện gì đã xảy ra."

Hứa Ninh Thanh híp híp mắt, đầu lưỡi lướt qua hàm răng nghiến chặt, chậm rãi thở ra một hơi, lúc này mới nói: "Không việc gì, dù sao cũng không phải lần đầu tiên em đánh tôi."

". . ."

Có Hứa Ninh Thanh cam đoan, Thường Lê yên tâm rất nhiều.Mặc dù thích hắn, nhưng phát lên tin tức khiến mọi người đều biết như vậy, lại bị đem ra so sánh với Châu Ỷ Khâm, Thường Lê không muốn chút nào.Lúc ăn cơm trưa ông bà nội cũng nhắc đến việc này, chắc là Hứa Ninh Thanh đã giải thích, cộng thêm Thường Lê cũng không bị lộ mặt, hai người cũng không quan lo lắng gì, chỉ đề cập đến như một trò đùa.Sau bữa ăn, Thường Lê nhàn nhã trở về phòng ngủ bù, sau khi tỉnh ngủ liền chuẩn bị cho Giải mùa đông hai ngày sau.Mặc dù gọi là Giải mùa đông, nhưng mang tính chất giống như trại rèn luyện, rất nhiều hạng mục, thời gian cũng dài, cần phải sống ở ký túc xá Đại học Z khoảng một tuần.Thường Lê gấp quần áo vào một rương hành lý, lại đem dụng cụ vẽ tranh xếp vào hành lý nhỏ khác, tương lai bảy ngày của Bánh Bánh đành phải nhờ ông bà nội trông nom chăm sóc một chút.Thường Lê sợ bọn họ không phân biệt được, còn dán giấy ghi chú lên đồ hộp cho mèo, thuận tiện hẹn trước cửa hàng thú cưng ngày mai đi tỉa lông.Qua một phút, chủ cửa hàng thú cưng nhắn tin trả lời.[Được, bên tôi đã xếp cho Bánh Bánh hàng ưu tiên, nhưng mà Bánh Bánh của chúng ta bây giờ có ba ba rồi sao?]Thường Lê sững sờ, trả lời lại: Hả?[Tin tức trên mạng chắc hẳn là cô!

Bạn trai thật là đẹp trai nha!]Thường Lê bỗng nhiên ý thức được cái gì, lập tức chạy lên Weibo.Hotsearch đang có hai chủ đề Bạo. #Thường Lê là ai ?#, # Thường Lê Châu Ỷ Khâm#Đờ?

Mờ?Một tin là ảnh chụp trong buổi tuyên truyền khách sạn nghỉ dưỡng.Một tin là hình ảnh Thường Lê ngồi bên cạnh Hứa Ninh Thanh, hai người ngồi cùng một chỗ nói cười vui vẻ, kèm thêm một tấm Châu Ỷ Khâm ngồi cách đó không xa tiếp nhận phỏng vấn, mà ánh mắt hướng về phía Hứa Ninh Thanh đối diện.[Con mẹ nó tôi là anti mà còn đau lòng cho Châu Ỷ Khâm, đây là kịch bản kinh điển cái gì mà Hoàng thượng người đã quên Hạ Vũ Hà bên hồ Đại Minh rồi*!]*Này là từ thời vua Càn Long và phi tần Hạ Vũ Hà, bạn nào coi Hoàng Châu Cách Cách chắc sẽ biết cái kịch bản này :v.[Chỉ nhìn người mới cười mà không nghe người cũ khóc??][Ài, mặc dù dáng dấp cô Thường Lê kia cũng đáng yêu, nhưng tôi vẫn là đau lòng Châu Ỷ Khâm.][Tôi vừa nhớ tới ngày đó Khâm Khâm hotsearch lan truyền tái hợp liền muốn khóc, người ta thật sự là cho tới bây giờ chưa hề thừa nhận mình là bạn gái Hứa Ninh Thanh, còn bị một đám người mắng là cọ nhiệt.][Trong chuyện này Thường Lê chắc là tiểu tam, tôi có bạn học cùng trường với cô ta, tôi nghe nói rất nhiều nam sinh thích cô ta, lại còn sống rất dơ nữa. . . ][Người tụ theo bầy chó họp theo đàn, ôm Khâm Khâm chạy trốn, không hẹn gặp lại.]Lúc chạng vạng tối, ráng chiều bên ngoài một mảng lớn, phủ lên bầu trời đẹp như giấc mộng.Thường Lê ban đầu nhìn thấy hotsearch từ giật mình chậm rãi biến thành uỷ khuất, giông bão ập đến.Trên mạng nói rất nhiều lời khó nghe.Thường Lê nhịn không được cứ xem rồi lại xem, thật sự không hiểu nổi đám người trên mạng này sao có thể dùng những từ ngữ đáng xấu hổ và nặng nề như vậy để miêu tả một người họ chưa bao giờ gặp hay cố gắng tìm hiểu họ.Hai tấm phản ánh sự đối lập giữa hai bên một cách đặc biệt, nháy mắt khiến Thường Lê buổi sáng không bị ai chú ý giờ trở thành mục tiêu để mọi người chỉ trích.Ngày đầu tiên của năm mới, đây là thứ hỗn độn gì vậy?Cô nàng ngồi ngay ngắn trên giường, cúi đầu xuống thấp, mái tóc rối tung che khuất gương mặt không nhìn ra biểu cảm, qua hồi lâu, cô hít mũi một cái, gọi điện thoại cho Hứa Ninh Thanh.-Lúc Hứa Ninh Thanh nhận điện thoại cũng vừa mới rõ ràng tình huống trước mắt.Cái hotsearch này lên nhanh hơn bình thường, theo lý thuyết, chuyện này dính đến hắn cùng Thường Lê đều không phải người trong giới giải trí, mà Châu Ỷ Khâm cũng không phải đỉnh lưu*, đến xế chiều tự nhiên sẽ hạ nhiệt.*Đỉnh lưu: người nổi tiếng mà ai ai cũng biết, có sức ảnh hưởng mạnh mẽ.Kết quả bên này Hứa Ninh Thanh vừa cho người gỡ hotsearch xuống, chưa được bao lâu liền hiện lên hai cái chỉ trích Thường Lê.Bên trong là ảnh chụp buổi tuyên truyền, vậy nên hắn cấp tốc điều tra những phóng viên đã mời hôm đó.Cuối cùng tra được có quan hệ với công ty đằng sau Châu Ỷ Khâm."

Hứa tổng, bây giờ có cần liên lạc với công ty Châu tiểu thư để đàm phán không?"

Thư ký đi một bên hỏi.Hứa Ninh Thanh giơ tay ngăn lại, đi qua một bên nhận điện thoại."

Alo, Lê Lê?"

Hắn dựa tường, đưa tay xoa bóp đuôi lông mày."

Chú có nhìn thấy tin tức không?"

"Có, tôi đã tra rõ ràng, lập tức gỡ xuống, cũng sẽ làm sáng tỏ rõ ràng, em yên tâm."

Hứa Ninh Thanh thanh âm trầm xuống: "Thật xin lỗi, Lê Lê."

Thường Lê đầu kia yên tĩnh một hồi lâu, mới mơ hồ truyền tới âm thanh nhỏ vụn đứt quãng.Hứa Ninh Thanh nhíu mày: "Thường Lê?"

"Toàn bộ mấy người bọn họ đều mắng cháu."

Cô gái nhỏ kiên cường cuối cùng không chống đỡ nổi, những cái kia ủy khuất, luống cuống mờ mịt, cảm xúc hoảng hốt mãnh liệt giống như vỡ đê: "Dựa vào cái gì đều mắng cháu, chú không phải bảo sẽ xử lý tốt sao, dựa vào cái gì, việc của chú với Châu Ỷ Khâm mà cháu lại là người bị mắng!"

"Tôi biết, xin lỗi em, Lê Lê."

Hứa Ninh Thanh hạ giọng, giọng nói ấm áp: "Em bây giờ đang ở đâu, tôi đi tìm em có được không?"

Cúp điện thoại, Hứa Ninh Thanh một lần nữa đẩy cửa đi vào.Cặp mắt đào kia sắc bén lạnh thấu xương, đem ánh dương tản mạn thường ngày đánh tan, thần sắc lãnh đạm kìm nén: "Hủy bỏ tất cả hợp tác với Châu Ỷ Khâm."

Thư ký sững sờ: "Không cùng công ty cô ấy đàm phán trước sao?"

Hứa Ninh Thanh liếc mắt xuống nhìn về phía cậu ta, thư ký lập tức im miệng.Hứa Ninh Thanh nói: "Tôi mặc kệ các hạng mục đang tiến hành tới giai đoạn nào, chỉ cần liên quan đến Châu Ỷ Khâm toàn bộ đều huỷ bỏ, thân phận người phát ngôn cũng chọn lại, bìa tạp chí thu hồi, về sau toàn bộ hạng mục của Thừa Hoà không được hợp tác với bất kì nghệ sĩ nào đến từ công ty Châu Ỷ Khâm."

Thanh âm hắn khó có khi nghiêm túc: "Cho cậu mười phút, đem hotsearch gỡ xuống, xoá cách mục liên quan, mau chóng thay đổi dư luận."
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back