Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Hổ Phách - Zhihu

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
420,166
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczNLNixvtAbiSlmpqrMO2V8SsZQtclrT6kkSZHVUYwasvesXjoNp5vp0iYvtzjM-1JBM30eSsBUwsXnLbKzNCbdp1ki4n0pKKsAdY_qh1f9G06V4MYK83q7MamSgnC3gioMmq_2lzSxmRQkGRnXlwIFl=w215-h322-s-no-gm

Hổ Phách - Zhihu
Tác giả: Zhihu
Thể loại: Ngôn Tình, Nữ Cường, Cổ Đại
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Ngày hôm đó, phu quân của ta mang về một cô nương.



Nàng lấy cả thảo nguyên làm sính lễ, nguyện làm thiếp cho phu quân, phu quân đau lòng nói rằng đã thiệt thòi cho nàng.



Tình yêu của họ đã làm cảm động tất cả mọi người.



Sau khi ta xin rời đi, phu quân quỳ trong tuyết van nài biện bạch, nói rằng mình chưa từng động lòng.​
 
Hổ Phách - Zhihu
Chương 1



Ngày hôm đó, phu quân của ta mang về một cô nương.

Nàng lấy cả thảo nguyên làm sính lễ, nguyện làm thiếp cho phu quân, phu quân đau lòng nói rằng đã thiệt thòi cho nàng.

Tình yêu của họ đã làm cảm động tất cả mọi người.

Sau khi ta xin rời đi, phu quân quỳ trong tuyết van nài biện bạch, nói rằng mình chưa từng động lòng.

01

Con trai ta, Lân Nhi, khóc lóc quay trở về.

Thằng bé lạnh cóng cả người, đôi môi tím tái, đứt quãng kể chuyện. Nó luôn nhắc về người cha mà nó thương yêu, phu quân mà ta ngày đêm mong nhớ. Người đã hứa cùng nó luyện kiếm, cuối cùng lại để nó một mình ở võ trường lạnh lẽo cả buổi chiều, để đi cùng cô nương ấy đến trà lâu nghe kể chuyện.

"Mẫu thân, có phải phụ thân không cần Lân Nhi nữa không?" Nó ngước đôi mắt ướt át nhìn ta, nằm trong lòng ta, buồn bã nói, "Phụ thân muốn cưới tân phu nhân, phụ thân cũng sẽ có con trai mới."

Gia nhân đẩy lò sưởi lại gần hơn, ta đặt đôi chân lạnh lẽo của nó lên bụng mình để sưởi ấm, rồi nắm lấy đôi tay nhỏ của nó trong lòng bàn tay mình.

Câu hỏi của nó, ta không biết trả lời thế nào.

Phu quân là đại tướng quân của Đại Chu, anh dũng thiện chiến, dáng vẻ tuấn tú. Quân Thổ Phồn gọi hắn là Ngọc Diện Diêm Vương.

Hắn anh dũng gi/ết địch, giải quyết quân Thổ Phồn đã làm loạn Đại Chu suốt mười năm, thực hiện lời thề hào hùng từ khi chúng ta cùng bái sư học nghệ thuở thiếu thời.

Ta đợi hắn khải hoàn trở về, nắm lấy tay ta, cùng chia sẻ thái bình thịnh thế.

Chỉ là, không ngờ, hắn lại mang về một cô nương khác.

Cô nương ấy có thân phận đặc biệt, là công chúa của bộ tộc Mông Cổ. Trong trận chiến cuối cùng, quân Đại Chu và quân Mông Cổ hợp lực mới đánh bại được quân chủ Thổ Phồn.

Và công lớn nhất đứng sau kế sách đó, chính là cô nương mà phu quân mang về. Nàng không chỉ mạo hiểm mạng sống một mình đi vào doanh trại quân Đại Chu, còn dùng trí thông minh của mình thuyết phục phu quân ta - Tiêu Cảnh Chi, thực hiện kế hoạch của nàng. Trong trận chiến lớn, nàng còn cùng Tiêu Cảnh Chi vượt qua hơn nửa quân Thổ Phồn, ch/ém gi/ết vua Thổ Phồn trong trận chiến.

Dĩ nhiên, ta không có mặt chứng kiến trận chiến kinh tâm động phách đó, nhưng… mọi người trong kinh thành đều biết, ta muốn không biết cũng khó.

Các quý phụ nhân trong kinh thành, đương nhiên càng thích nghe những câu chuyện tình anh hùng mỹ nhân cảm động lòng người.

Không biết là con trai của bà thợ giặt nhà nào, là một binh sĩ nhỏ trải qua trận chiến, nghe nói cậu ta tận mắt thấy Tiêu đại tướng quân sau khi đích thân c.h.é.m g.i.ế.c vua Thổ Phồn, đã hứng khởi ôm lấy công chúa Triều Châu kiêu hùng đứng bên cạnh mình.

Nghe tin từ miệng gia nhân, vị phu nhân kể lại phấn khích không giấu được niềm vui: “Ôi trời! Nếu ta là Tiêu tướng quân, bên cạnh có một mỹ nhân hồng nhan như vậy, không chỉ xinh đẹp mà còn thông minh tài trí, anh dũng thiện chiến, ta cũng không nhịn được mà phải lập tức hôn nàng ta! Nghe nói, lúc đó quân Thổ Phồn sợ hãi bỏ chạy tán loạn, quân Đại Chu và quân Mông Cổ thấy hai người đứng trên đài cao, liền hô vang: Tiêu tướng quân, công chúa Triều Châu! Tiếng hô đó, thật là vang vọng chấn động! Nghĩ tới thôi đã thấy kích động lòng người!”

Quả thực rất đặc sắc, công chúa Triều Châu tựa như Hoa Mộc Lan tòng quân, gần như thực hiện được giấc mơ anh hùng mà bao nhiêu nữ tử khuê phòng mong ước.

Ta, người vợ chính thức của Tiêu tướng quân, lại không thể có tiếng nói nào trong câu chuyện tình yêu của họ.

Người ta ra trận g.i.ế.c địch, cứu vớt sinh linh khỏi lửa chiến tranh, ta làm sao có thể so đo chuyện nhi nữ thường tình, ghen tuông hờn dỗi?

Lại có vị phu nhân thở dài: “Ôi chao, chỉ tiếc là Tiêu tướng quân đã có thê tử, nếu không, thật sự có thể trở thành một chuyện tình đẹp.”

02

Tối đến, Lân Nhi vẫn phát sốt cao.

Chiều nay, nó kiên nhẫn đợi phụ thân về trong võ trường. Tiêu Cảnh Chi đưa nó qua đó, đuổi hết gia nhân đi. Mọi người đều nghĩ rằng Lân Nhi ở cùng Tiêu Cảnh Chi, không ngờ nó lại kiên nhẫn đợi cả buổi chiều.

Lân Nhi mới 5 tuổi.

Sốt cao khiến nó rất khó chịu, liên tục r*n r* khóc.

Gia nhân muốn cõng nó, nó càng khóc dữ dội hơn, ta sợ nó khóc hỏng giọng, chỉ có thể tự mình bế nó. Một đứa trẻ 5 tuổi quá nặng, huống chi vai ta từng bị thương, may là xe ngựa đến y quán đã chuẩn bị xong.

Khi cửa lớn mở ra, ta tình cờ gặp Tiêu Cảnh Chi vừa trở về.

Công chúa Triều Châu mặc phục trang Mông Cổ, nửa tựa vào vai hắn, say rượu, miệng còn nói: “Uống đi, uống thêm chút nữa nào, Tiêu ca ca, sao nam nhi Đại Chu các huynh không bằng nữ nhi thảo nguyên chúng ta…”

Tiêu ca ca… trước đây ta cũng từng gọi hắn như vậy. Bàn tay Tiêu Cảnh Chi đang cẩn thận đỡ nàng, trên mặt đầy vẻ sủng ái chưa kịp thu lại.

Trong khoảnh khắc, ta cảm giác trái tim bị kim châm dày đặc.

“Uyển Dao, có chuyện gì vậy? Lân Nhi bệnh rồi sao?” Hắn nắm lấy tay ta, dáng vẻ kinh ngạc lo lắng vô cùng.
 
Hổ Phách - Zhihu
Chương 2



Ta nhìn Triều Châu trên người hắn, hắn có chút ngượng ngùng chỉnh nàng lại ngay ngắn, Triều Châu dường như hoàn toàn say, lại dựa vào hắn, Tiêu Cảnh Chi giải thích: “Nàng ấy say rồi.”

Ta bế con ra ngoài.

Tiêu Cảnh Chi vội vàng đuổi theo, nói: “Ta cùng đi với các nàng.”

Lân Nhi quay đầu nhìn hắn một cái, tiếng khóc vốn đã dịu đi lại lớn lên.

Triều Châu được gia nhân dìu vào, trong xe ngựa, Tiêu Cảnh Chi hỏi: “Tại sao không gọi y sư đến nhà?”

Ta vừa dùng tay hạ sốt cho Lân Nhi, vừa nhẹ nhàng vỗ lưng dỗ dành nó. Tại sao phải mời y sư, đi đi về về tốn bao nhiêu thời gian? Khi Lân Nhi 2 tuổi, hắn ừa ra trận, Lân Nhi khi đó bị bệnh, hắn còn lo lắng hơn ta, bế con mà ra ngoài.

Quả nhiên, bây giờ đều quên rồi sao?

Lân Nhi bệnh mấy ngày, lúc ăn cơm, bà mẹ chồng trách móc nói: “Con cũng thật là, ở nhà chỉ chăm một đứa trẻ cũng không xong, còn khiến cháu ta bệnh, thật là, làm gì cũng không nên thân.”

Tất nhiên, không thể sánh với nàng dâu công chúa mà bà sắp có.

Từ khi Tiêu Cảnh Chi khải hoàn, Triều Châu diện thánh, liền trực tiếp nói với hoàng đế Đại Chu uy quyền: “Hoàng đế bệ hạ của Đại Chu, ta biết tất cả nữ tử trên thế gian đều muốn làm phi tử của người, nhưng ta đã có người trong lòng. Liên hôn giữa Đại Chu và Mông Cổ, không nhất thiết phải để ta trở thành phi tử của người, ta cũng có thể làm thê tử của thần tử người...”

Dù nàng không nói rõ, nhưng ai cũng biết nàng muốn trở thành thê tử của ai.

03

Kinh thành, mọi người đều yêu thích những câu chuyện tài tử giai nhân, anh hùng mỹ nhân, huống chi đó còn là của đại danh đỉnh đỉnh Tiêu tướng quân.

Hôm đó, ta tới thư phòng và nghe thấy tiếng tranh cãi kịch liệt giữa Tiêu Cảnh Chi và Triều Châu.

Giọng nói của Tiêu Cảnh Chi đầy tức giận: "Tại sao nàng lại nói những lời đó? Ta đã có thê tử, ta không thể cưới nàng! Chúng ta không phải đã nói làm tri kỷ, làm bằng hữu, làm huynh đệ hay sao?"

Lúc ta và Tiêu Cảnh Chi thành thân, hắn từng quỳ trước mặt ngoại công ta mà thề, một đời một kiếp một đôi người, tuyệt đối không nạp thiếp.

Bên trong truyền ra giọng nói kích động của Triều Châu: "Ta không muốn làm huynh đệ gì với chàng! Ta thích chàng! Ta nhất định phải nói cho chàng biết! Tình yêu không phải thứ cần che giấu, nó là điều tốt đẹp nhất trên đời! Tại sao chàng không dám đối mặt với nó, tại sao không dám đối mặt với ta! Rõ ràng chàng cũng yêu ta! Tại sao không cưới ta!"

Đó là sự cuồng loạn của người trẻ khi người mình yêu không đáp lại tình cảm.

Hóa ra ngày xưa Tiêu Cảnh Chi muốn cưới ta, ta không đồng ý, ta nói ta thà làm ni cô, cũng không lấy chồng. Khi đó ta thực sự đã tới am, trời tuyết rơi dày, hắn đứng ngoài cửa sổ của ta suốt một đêm, đôi mắt đỏ hoe hỏi ta: "Nàng nói không yêu ta, vậy tại sao không dám nhìn ta, lại vì ta mà khóc cả đêm? Nếu yêu ta, tại sao không tin ta, tại sao không lấy ta?"

Đó là chuyện sáu năm trước rồi, bây giờ nghĩ lại, dường như đã qua mấy đời.

Những lời hắn từng nói, giờ đây lại có một nữ tử khác hỏi hắn.

"Ta... ta không... yêu nàng! Ta đã có thê tử!" Giọng nói hắn đầy miễn cưỡng, khiến ta phải cảm động vì sự nhẫn nhịn và ấm ức của hắn.

Một người nam nhân thâm tình và chuyên nhất biết bao. Rõ ràng đã động lòng, nhưng vẫn một mực phủ nhận, chỉ vì đã có thê tử nguyên phối!

Nếu người ngoài nghe thấy, nhất định sẽ nghĩ rằng sự tồn tại của nguyên phối là sai lầm, là hòn đá cản đường tình yêu vĩ đại của họ!

04

"Chàng không yêu ta?" Giọng điệu mỉa mai của Triều Châu vang lên, "Vậy ai cùng ta trên đỉnh núi cao thưởng ngoạn cảnh đẹp nhân gian, ai cùng ta tung vó ngựa hát vang trên thảo nguyên, ai cùng ta thề non hẹn biển, nói rằng đời này không phụ!"

Nàng ấy nói về những đêm dài ân ái.

"Đừng nói nữa! Khi đó ta tưởng rằng... tưởng rằng..." Giọng nói của Tiêu Cảnh Chi đầy đau khổ và tự trách, "Nàng đã nói lần này cùng ta về đây, chỉ vì liên hôn giữa Mông Cổ và Đại Chu!"

"Chàng nghĩ rằng chàng quay về, bỏ ta lại một mình trên thảo nguyên, ta sẽ vui sao?" Giọng nói buồn bã của Triều Châu vang lên, "Chàng muốn ta gả cho người khác, nhưng đã yêu một người sáng chói như chàng, ta sao có thể yêu người khác? Tiêu ca ca, chàng thật tàn nhẫn! Chàng biết ta vì theo chàng về Đại Chu, đã cãi lời người cha yêu thương ta nhất. Tiêu ca ca, ta không cầu gì nhiều, ta chỉ muốn ở bên chàng, mỗi ngày nhìn thấy chàng là đủ rồi... Nếu chàng lo Uyển Dao tỷ tỷ phiền lòng, ta sẽ đi nói với nàng, ta sẽ cầu xin nàng, ta sẽ dập đầu trước nàng, cầu xin nàng tác thành cho chúng ta, được không?"

Tiêu Cảnh Chi không trả lời, bóng dáng hai người họ in lên cửa sổ.

Quả thật nữ nhi thảo nguyên nhiệt tình như lửa.

Ta không biết mình đã đứng đó bao lâu, cũng không biết làm thế nào trở về, trong phòng hai người không còn tâm trí nói chuyện gì khác.

Đêm đó, Tiêu Cảnh Chi xấu hổ nhìn ta, hắn nói: "Uyển Dao, xin lỗi..."

Hắn xin lỗi suốt một đêm, ta khóc suốt một đêm.

Từ hôm đó, ta không còn nói chuyện với hắn nữa.
 
Hổ Phách - Zhihu
Chương 3



Không phải ta không có chuẩn bị tâm lý.

Chuyện như vậy, ai có thể thoát được đây?

Phu quân nạp thiếp hoặc tái giá, đấu đá trong hậu cung, còn có những đêm không ngủ, tiếng khóc thầm của nữ nhân phản chiếu trên màn trướng...

Khi ta bốn, năm tuổi, cha nạp thiếp, lúc đó mẹ suốt đêm ngồi bên ngọn nến, vừa nhìn những bức thư mà cha đã viết cho mẹ khi còn trẻ, vừa lau nước mắt bằng khăn tay. Mẹ tưởng rằng ta đã ngủ, nhưng thực ra ta luôn nửa tỉnh nửa mê biết được nỗi buồn và đau khổ của mẹ.

Cha vốn là một thư sinh nghèo, vì không có tiền đi thi ở kinh thành, nên đã làm công việc trong nhà mẹ. Một người là tiểu thư con nhà giàu, một người là thư sinh dù nghèo nhưng tuấn tú, tài hoa, thật là một câu chuyện đẹp.

Ngoại công chỉ có một người con gái là mẹ, ông muốn tìm rể, một là mẹ ở nhà, không lo chịu thiệt thòi, hai là gia sản trong nhà, sau này cũng dễ giao cho đời sau.

Nhưng mẹ không đồng ý, mẹ không muốn cha chịu uất ức như vậy.

Ngoại công không cưỡng cầu.

Sau này cha một bước lên mây, thật sự kiệu hoa rước mẹ về. Ân ái mấy năm, rồi cha bắt đầu nạp thiếp, sau này, cha gần như không tới phòng của mẹ nữa.

Di nương tất nhiên không phải người dễ dàng đối phó. Sau khi di nương sinh con trai, thường hay chỉ trỏ mẹ, còn hay đánh mắng ta. Lúc đầu, mẹ còn dẫn ta đi tìm cha nói lý lẽ, nhưng cha chỉ bế đứa đệ đệ nựng nịu, tỏ vẻ từ phụ.

Năm ta tám tuổi, mẹ lại mang thai, đừng nói là mẹ, đến cả ta cũng cầu nguyện mẹ sinh được con trai, để lấy lại tình cảm của cha.

Mẹ không thể sinh ra con trai, trong lúc đi dạo trong vườn, không biết bị ai đẩy từ phía sau, cả người rơi xuống từ cây cầu cong không cao lắm, bị sảy thai.

Mẹ quá yếu đuối, chỉ biết khóc, khóc mãi, vốn dĩ còn chải chuốt tỉ mỉ để lấy lòng cha, sau khi sảy thai, cha không đến thăm, mẹ đã có chút thần kinh.

Sau đó bệnh của mẹ ngày càng nặng, đêm mẹ qua đời ta rất sợ, mẹ cứ ho liên tục, ta chạy ra ngoài muốn gọi đại phu. Khi đó di nương nói thích viện của mẹ, cha liền để chúng ta chuyển đến ở trong một viện xập xệ, nha hoàn bà tử thường hầu hạ mẹ đã bị bán đi hoặc bị gọi đến viện của di nương làm việc nặng nhọc.

Mưa rất lớn, tiếng sấm cũng rất lớn. Thường ngày vào lúc này, cha đáng lẽ đang ở thư phòng, ta muốn cầu xin cha tìm đại phu cho mẹ, nhưng khi ta tới nơi, qua khe cửa ta thấy cha và di nương ở bên nhau.

Cha nói: "Nàng ta c.h.ế.t cũng tốt, ta thấy nàng ta là lại nhớ tới quãng thời gian khổ sở vô cùng của mình."

Giọng nói của di nương mang theo hơi thở gấp gáp, bà nói: "Lão gia, vậy chẳng phải thiếp cũng nên c.h.ế.t đi cho rồi sao?"

Cha trách mắng: "Xuân Nương, sao nàng lại có thể giống nàng ta, nàng là người cùng ta lớn lên, nàng chính là một phần của ta."

Vậy ra, tình cảm keo sơn giữa cha và mẹ chỉ là giả dối, những lá thư tình dày như núi cũng chỉ là giả dối, từ khi xuất hiện, ông đã mang theo mục đích, gia tài vạn quán của tiểu thư nhà giàu có thể giúp ông thuận lợi tham khảo, thậm chí có thể trong vài năm đầu giúp ông tạo dựng quan hệ, đợi đến khi quan lộ hanh thông, những kẻ đã chứng kiến sự nghèo khổ, thấp kém của ông, tốt nhất là nên c.h.ế.t hết đi.

Hình ảnh thời thơ ấu của cha và di nương dần dần trùng lặp với Tiêu Cảnh Chi và Triều Châu.

06

Ta không gõ cửa phòng cha.

Chỉ trở về phòng của mẹ, người ướt đẫm.

Khi ta trở lại, bà đã ngồi trước gương đồng, khuôn mặt phủ đầy phấn son, che đi vẻ tiều tụy của mình.

Bà lấy lại sự tỉnh táo: "Đi tìm cha con rồi à?"

Nước mắt nóng hổi lăn dài trên má ta.

Bà mỉm cười: "Ngốc nghếch."

Sau đó bà nhìn chằm chằm vào chính mình trong gương, có chút mơ hồ nói: "Khi đó mười tám tuổi, chưa từng nghĩ tới ngày hôm nay."

Bà bảo ta đi ngủ, ta có dự cảm, bà sắp không qua khỏi.

Không lâu sau, bà rơi lệ nơi khóe mắt, rồi rời khỏi nhân thế.

Mẹ qua đời, cha thở phào nhẹ nhõm. Di nương được nâng lên chính thất. Di nương là biểu muội của cha, hai người rất mực yêu thương nhau. Nhưng tình yêu này cũng không kéo dài, cha nhanh chóng nạp thiếp mới về, cả hậu viện vô cùng náo nhiệt và sôi động.

Năm ta 9 tuổi, ngoại công tới kinh thành, ta trốn trong rương, theo ông đi Hàng Châu, mới thoát khỏi nơi cao môn đại viện ngột ngạt đó.

Ngoại công rất yêu thương ta, coi ta như con trai, thậm chí đưa ta vào học tại Bạch Lộc thư viện.

Ta ở bên ngoại công vô cùng vui vẻ, như muốn bù đắp lại những năm tháng đã mất.

Ông có ý giao lại việc kinh doanh cho ta.

Khi đó ta thích đọc thoại bản và du ký, muốn ngao du sơn thủy khắp nơi.

Vì ai mà ta lại giam mình trong tòa đại viện mà ta đã căm ghét suốt tuổi thơ, cuối cùng chỉ đổi lại được một câu xin lỗi?!
 
Hổ Phách - Zhihu
Chương 4



Những ngày Lân Nhi ốm, Tiêu Cảnh Chi ngày nào cũng tới thăm.

Lân Nhi không để ý tới hắn, đợi khi Lân Nhi ngủ, Tiêu Cảnh Chi xoa xoa tay, nói với ta: "Uyển Dao, ta biết nàng không vui, nhưng Đại Chu đã khổ chiến lâu rồi, bây giờ Đại Chu và Mông Cổ liên hôn, càng có thể củng cố biên cương... Ta... Triều Châu nàng ấy không cầu gì khác, chỉ muốn có một viện ở trong phủ mà thôi, ta thề, trong lòng ta nàng mãi mãi là người quan trọng nhất, được không?"

Từ khi nào ta trong lòng hắn cần phải so sánh với người khác?

Chúng ta quen nhau ở Bạch Lộc thư viện. Đã cùng là đồng môn suốt hai năm, cùng nhau làm nhiều trò nghịch ngợm, hắn đột nhiên nói thích ta. Khi đó, con gái của Sơn trưởng đang gửi gắm tình cảm cho hắn, chúng ta còn cùng nhau trêu chọc hắn, mà khi đó ta còn cải trang thành nam tử. Ta kinh ngạc trước sự táo bạo của hắn, hắn lại nói: "Thích chính là thích, ta không quan tâm những thứ khác."

Khi đó ta hỏi hắn: "Vậy con gái của Sơn trưởng thì sao?"

Hắn ngạc nhiên hỏi ta: "Liên quan gì tới chúng ta?"

"Vậy ta và nàng ấy so sánh, nàng ấy thích hợp làm thê tử của ngươi hơn."

Hắn lắc đầu, rất nghiêm túc trả lời: "Ta chỉ thích nàng, người khác sao có thể so sánh với nàng? Nàng nói như vậy, là đang hạ thấp ta."

Trái tim ta đương nhiên không thể không rung động, cùng nhìn hắng, rồi không ngăn nổi mà cười phá lên.

Khi đó ta nghĩ, ta và hắn quen nhau khi còn trẻ, gia cảnh hắn rất hiển hách, mà trong lòng hắn cũng có thiên hạ, không phải kẻ tầm thường, là người đáng để gửi gắm cả đời.

Chỉ là, bây giờ nghĩ lại, chỉ thấy nực cười, có lẽ chỉ cần có ý định giao phó cả đời mình cho người khác, thì đã là thua cuộc hoàn toàn rồi.

Thiên hạ nam tử đều bạc bẽo.

Hắn vẫn nói: "Nàng đừng giận ta nữa, chúng ta đã ba năm không gặp, ta vừa về nàng đã giận dỗi, chẳng lẽ nàng không nhớ ta sao?"

Nhớ chứ, sao không nhớ, buổi tối cầm thư nhà của hắn đọc đi đọc lại, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn mình trong gương, đều là ánh mắt khóe miệng mang theo nụ cười. Ta còn thầm vui mừng, ta rốt cuộc không đi con đường giống như mẹ, mẹ khi đọc thư thì khóc, còn ta đọc thư thì lại cười. Ta luôn đặt thư của hắn dưới gối, như thể hắn đang ở bên ta.

Từ khi sinh con xong, ta rất sợ lạnh. Ngày hắn trở về, ta đứng trong mưa gió đợi hắn hai canh giờ, đợi được một nữ tử xinh đẹp rực rỡ ngồi trên bảo mã của hắn. Đợi được bàn tay hắn đưa ra cho ta, sống sượng dừng lại bởi tiếng hét của nữ tử ấy.

Đợi được Lân Nhi bị hắn bỏ lại trên võ trường tới cảm lạnh.

Tại sao ta phải lấy hắn, tại sao phải chịu đựng nỗi tương tư ba năm, từ khi thành hôn, hầu hạ trưởng bối của hắn mỗi sáng tối, bị người ta chỉ trỏ làm chỗ này chỗ kia không tốt.

Ta cũng muốn cầm kiếm đi khắp thiên hạ.

Chỉ vì ta yêu hắn.

Chỉ là trong những năm ta yêu hắn, hắn vừa viết thư cho ta bày tỏ tương tư, đồng thời, trái tim hắn, đã bay tới một nữ nhân khác.

Cảm giác này, giống như tưởng rằng là một bàn tiệc ngon, ăn đến cuối cùng, lại phát hiện ra trong thức ăn, toàn là những thứ dơ bẩn, khiến người ta buồn nôn.

Sau khi Lân Nhi khỏi bệnh, trở nên ít nói.

Ta rất sợ nó đi theo con đường ta đã đi khi còn nhỏ, chỉ có thể cho nó thêm tình yêu và sự quan tâm.

Nó bái Vương gia Chu Hoằng Chân làm thầy, xin nghỉ vài ngày, rồi lại phải tới Vương phủ trình diện, ta đích thân tiễn nó tới Vương phủ, tới cửa, nó từng bước quay đầu lại, rất lưu luyến không rời, nó vừa khỏi bệnh, lại bị cha nó làm tổn thương, trong lòng vô cùng yếu đuối, vì vậy rất ỷ lại ta.

Ta không nỡ để nó còn nhỏ đã ngồi trên ghế lạnh lẽo chịu đựng sự giáo huấn của thầy, đi tới trước mặt nó, nhỏ giọng hỏi: "Có phải Lân Nhi không muốn đi học?"

Thực ra ta không muốn tìm thầy cho nó sớm như vậy, chỉ là thầy giáo này do hoàng thượng chỉ định, không thể từ chối.

Đôi mắt nó sáng lên, gật đầu, trông mong nhìn ta.

Nó có tám phần giống ta, ta mỉm cười, đây là lần đầu tiên trong mấy ngày qua ta vui vẻ mà cười.

"Đi, mẫu thân dẫn con trốn học."

Nó lập tức nắm c.h.ặ.t t.a.y ta. Giây phút này, mắt ta chợt nóng, bỗng đỏ cả mắt, bàn tay nó rất nhỏ và ấm. Toàn bộ thân tâm nó đều dựa vào ta, dựa vào phụ thân nó. Ta không thể phụ lòng nó, phải chăm sóc tốt cho nó.

Nhưng phụ thân nó lại có thể để nó một mình trên võ trường lạnh giá.

Con trai tự nhiên không quan trọng bằng tình nhân.

Kìm nén cảm xúc trong lòng, ta đứng thẳng người, nói với quản gia Vương phủ: "Lân Nhi vừa rồi trên xe ngựa đã ho khan không ngừng, e là lây bệnh cho vương gia, hôm nay xin nghỉ một ngày, phiền quản gia báo với vương gia một tiếng."
 
Hổ Phách - Zhihu
Chương 5



Quản gia lộ vẻ kinh ngạc, ta không muốn dây dưa, vội ôm Lân Nhi lên xe ngựa.

Bàn tay nhỏ của nó vòng qua người ta, khẽ nói bên tai: "Mẫu thân, người nói dối."

Giọng nói nó mềm mại, còn mang theo hơi ấm, lòng ta cảm thấy ấm áp.

Ta định dẫn nó đi ăn tại tửu lầu nổi tiếng trong thành, nó thích món thịt viên sư tử kho tàu ở đó. Nhưng sợ gặp Tiêu Cảnh Chi, nên tới một con hẻm nổi tiếng với nhiều món ngon.

Nó ăn kẹo hồ lô mà miệng đầy đường, lại ăn thịt lừa nướng, cuối cùng xoa bụng, thỏa mãn nói: "Mẫu thân, nếu chúng ta luôn tự do thế này thì tốt."

Ta lại dẫn nó đi hiệu sách mua sách, nó chịu ảnh hưởng từ ta, cũng rất thích đọc các câu chuyện truyền kỳ và du ký sơn thủy.

Chọn hai cuốn sách, chúng ta tới một quán trà trong thành, thuê một nhã gian, nha hoàn và phu xe ăn trà ngoài gian, ta và Lân Nhi trong gian phòng cạnh cửa sổ. Chúng ta mỗi người nằm một bên, trên người đắp chăn, ở giữa đặt bàn trà, trên bàn bày đồ ăn vặt.

Ta đọc sách cho nó nghe, chẳng bao lâu sau, nó chui vào chăn của ta, ngoan ngoãn nằm trong lòng ta.

Đợi ta đọc xong một chương, nó đã ngủ.

Ta nhàn nhã đặt sách xuống, ngoài trời lạnh giá, tuyết trắng bay bay.

Tối ta đưa nó đi tiệm mì nhỏ, ăn một bát mì dương xuân rất ngon, có lẽ vì ở bên ngoài thoải mái, nó ăn uống tốt hơn nhiều, cả người đều tươi cười.

09

Vừa bước vào tướng phủ, Tiêu Cảnh Chi đã vội vã chạy tới, hỏi: "Các người đi đâu? Sao không cho người hồi báo?"

Nha hoàn Thái Nguyệt và phu xe Vương Đại bên cạnh ta là người của ngoại công, đương nhiên chỉ nghe lời ta.

Bà mẹ chồng chống gậy đi tới, trách móc: "Uyển Dao, con và Cảnh Chi giận dỗi cũng được thôi, tự ý mang con ra ngoài, nhỡ có chuyện gì, thì làm sao?"

Bà lại nói: "Trong thành này, ai mà không tam thê tứ thiếp, chỉ có con là nhỏ nhen, nhất định phải so đo! Người ta Triều Châu là công chúa, không để ý làm thiếp, con còn suốt ngày xị mặt! Mẹ thấy, Cảnh Chi đối với con đã là hết lòng hết dạ, nhớ lại khi con mang thai, nó cũng không thu nạp nha hoàn thông phòng, con còn muốn gì nữa?"

"Mẹ! Đừng nói nữa." Tiêu Cảnh Chi cẩn thận nhìn ta, khẽ nói, "Lần sau đừng khiến mọi người lo lắng."

"Đúng vậy, tỷ tỷ," Triều Châu theo sau mẹ chồng, nói, "Nếu tỷ không muốn muội gả vào đây, muội có thể ở bên ngoài, muội không cầu danh phận, chỉ muốn ở bên Cảnh Chi thôi."

Tiêu Cảnh Chi yêu thương nhìn nàng một cái, rõ ràng là cảm động.

Thật cảm động!

Hôm sau, ta đưa Lân Nhi lên xe ngựa, Tiêu Cảnh Chi cũng bước lên.

Ta cau mày nhìn hắn, hắn giải thích: "Ta về đây thời gian qua, luôn bận rộn đủ thứ, chưa có thời gian ở bên mẹ con nàng, hôm nay ta sẽ ở bên các nàng cả ngày."

Đây là ân sủng của hắn.

Ta nên biết ơn.

"Vương Đại, lái xe tới mai viên ngoài trang, nghe nói ở đó hoa mai nở rồi."

Hắn lại cười nói với ta: "Nàng trong thư thường viết hoa mai nở rồi, muốn ta cùng nàng đi thưởng mai, lần này ta cuối cùng đã đến."

Ta vén rèm lên, nhìn thời tiết gió tuyết bên ngoài, may mà mai viên cách không xa, đi xe ngựa chỉ mất một canh giờ.

Lân Nhi tựa vào lòng ta không nói gì, Tiêu Cảnh Chi như biến ảo lấy ra một cái hộp, bên trong đựng đủ loại trà điểm,hắn cầm lên một cái, đưa cho Lân Nhi, Lân Nhi giận dữ hất trà điểm xuống đất.

Sắc mặt Tiêu Cảnh Chi thay đổi một chút, ta nhìn ra, hắn đang nhẫn nhịn.

10

Có lẽ từ góc độ của hắn, ta và Lân Nhi đã không biết điều rồi, hắn cúi người dỗ dành ta nhiều ngày như vậy, chúng ta sớm nên cảm động rơi lệ, cùng hắn vui vẻ hòa thuận. Dù sao hắn bây giờ là đại anh hùng mà mọi người đều ngưỡng mộ, ngay cả hoàng đế cũng nể trọng ba phần, ai dám khiến hắn không hài lòng.

Phía sau xe ngựa có tiếng vó ngựa, tiếp đó, vang lên tiếng của Triều Châu: "Tiêu ca ca! Uyển Dao tỷ tỷ!"

"Dừng xe lại." Ta nói với Vương Đại, "Mời công chúa Triều Châu lên."

Tiêu Cảnh Chi vui mừng nhìn ta một cái. Thực ra trong lòng hắn, nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện thường, ta tạm thời không chấp nhận, nhưng cuối cùng cũng phải chấp nhận mà thôi.

Triều Châu toàn thân đầy gió tuyết, vào trong liền tươi cười nói: "Ta nghe hạ nhân nói mai viên hoa mai rất đẹp, không ngờ các người cũng đi, các người không chê ta phiền chứ?"

Nói xong, đôi mắt đẹp liếc qua ta và Tiêu Cảnh Chi.
 
Hổ Phách - Zhihu
Chương 6



Tiêu Cảnh Chi vẻ mặt khó xử, nhưng vẫn nói: "Là Uyển Dao bảo nàng vào, nàng nói xem nàng có phiền không?"

Triều Châu đ.ấ.m hắn một cái, nói với ta: "Cảm ơn tỷ tỷ. Nghe nói phụ nhân quý tộc trong kinh thành rất rộng lượng, quả nhiên danh bất hư truyền."

Ta không nói gì.

Triều Châu nhìn trà điểm, nói: "Toàn là những thứ ta thích ăn! Tiêu ca ca, chàng hiểu ta nhất!"

Lân Nhi giấu đầu vào cổ ta, rất nhanh nước mắt nóng hổi đã làm ướt áo ta, ta nhẹ nhàng vuốt lưng nó.

Vì ta không nói gì, trong xe trở nên im lặng, thỉnh thoảng Triều Châu nghịch ngợm đá Tiêu Cảnh Chi.

Đến mai viên, chưởng quầy dẫn chúng ta tới một khu vườn độc lập, trong nhà lò sưởi bừng sáng, ngoài trời là tuyết trắng, mai đỏ, thật là đẹp.

Tiêu Cảnh Chi nhìn cảnh đẹp này, cảm thán: "Uyển Dao, nàng còn nhớ khi chúng ta ở Bạch Lộc thư viện, từng lén lên núi ngắm mai, kết quả gió tuyết quá lớn, nhìn không rõ đường, bị mắc kẹt trên núi một đêm không?"

11

Tất nhiên ta nhớ, khi đó ta nghịch ngợm, nhất quyết đòi ra ngoài vào ngày tuyết lớn, các bạn học khác thà uống rượu nướng thịt trong nhà còn hơn chịu khổ bên ngoài, chỉ có Tiêu Cảnh Chi lấy áo choàng, cười thoải mái: "Đi thôi!"

Kết quả chúng ta bị mắc kẹt trên núi, hắn cởi áo khoác, ôm ta trong hang núi, hôm sau mới xuống núi về, lần đó hắn bị bệnh nặng, ta khóc rất thương tâm, sợ hắn giống mẹ ta mà qua đời, khi đút thuốc cho hắn, hắn chê đắng, quỷ khiến thần sai, ta nếm thử một ngụm thuốc đó, nói với hắn: "Không đắng, có đắng ta cùng ăn với chàng."

Từ đó về sau, chỉ cần một người ốm, người kia chắc chắn sẽ bưng thuốc tới uống trước một ngụm.

"Mẫu thân, đừng khóc." Đôi tay nhỏ của Lân Nhi giúp ta lau nước mắt, đầy vẻ thương xót nhìn ta.

Tiêu Cảnh Chi cứ đứng đó nhìn ta, trong mắt cũng lấp lánh ánh lệ.

Triều Châu ở ngoài đắp người tuyết, lớn tiếng gọi Tiêu Cảnh Chi cùng chơi.

Tiêu Cảnh Chi không để ý tới nàng, thấp giọng nói với ta: "Uyển Dao, nhìn vào những ngọt ngào của chúng ta khi xưa, nàng hãy tha thứ cho ta, được không? Ta đảm bảo, Triều Châu là người cuối cùng, được không? Ta cũng là bất đắc dĩ."

Ta nói với Lân Nhi: "Con đi chơi với Thái Nguyệt cô cô đi."

Nó hiểu chuyện, đi tới bên Thái Nguyệt, Thái Nguyệt và Vương Đại đang sưởi ấm.

Tiêu Cảnh Chi muốn nắm tay ta, thấy vẻ chán ghét của ta, chỉ có thể thất vọng mà từ bỏ, hắn hạ giọng cầu xin: "Đừng giận ta nữa, được không? Ta biết chuyện này là ta có lỗi với nàng, nhưng ta... bây giờ chuyện đã xảy ra rồi, nàng giận, khiến Lân Nhi thấy, chẳng phải khiến nó xa cách ta sao?"

Hắn nghĩ rằng Lân Nhi là do ta xúi giục, nên mới vô lễ với hắn như vậy.

Ta không muốn giải thích, chỉ nói: "Chàng cho ta tờ thư hòa ly đi."

"Cái gì?" Hắn kinh ngạc mở to mắt, sâu trong đáy mắt, còn có sự hoảng sợ không giấu nổi.

12

Ta nhìn hắn, không một chút lùi bước, nhấn mạnh từng chữ: "Chàng cho ta tờ thư hòa ly đi."

Nước mắt hắn cứ thế tuôn xuống không báo trước, giọng run rẩy: "Uyển Dao, nàng đừng nói lời giận dỗi, được không? Ta sao có thể bỏ nàng, chúng ta từng nói sẽ ở bên nhau trọn đời mà! Ta thực sự yêu nàng, Uyển Dao, nàng đừng nói những lời này nữa..."

"Chàng biết ta không phải nói lời giận dỗi." Ngoài cửa sổ, hoa mai nở rực rỡ, quả là một cảnh đẹp.

Ta lau nước mắt, nói: "Nếu chàng còn nhớ tình cảm ban đầu, thì để Lân Nhi cho ta, chàng sẽ có con trai mới, ta không muốn nó theo chàng chịu khổ."

Sắc mặt Tiêu Cảnh Chi tái nhợt, thân hình lảo đảo, môi run rẩy, không nói nên lời.

Có lẽ, hắn nghĩ rằng, ta sẽ không quyết tuyệt như vậy. Sau khi lấy hắn, ta đã thay đổi rất nhiều. Ta vốn là người thích ngủ nướng nhất, nhưng sau khi lấy hắn, mỗi ngày dậy sớm thỉnh an mẹ chồng. Nguyên lai thích cưỡi ngựa rong chơi khắp nơi, sau này bị giam trong tướng phủ đó, nghe mẹ chồng, các tẩu tử trong nhà ngầm tranh giành đấu đá.

Có một ngày, ta nghe Triều Châu nhỏ nhẹ nói với hắn: "Phụ nhân khuê phòng ở đây, thích nhất là ngầm tranh giành đấu đá, thủ đoạn hiểm độc nơi hậu viện không ngừng, ta không muốn tham gia vào cuộc tranh đấu đó, điều ta muốn là ra chiến trường, g.i.ế.c địch, đâu thèm để ý những thứ nhỏ nhặt, trong vòng tròn đó mà cầu sống."

Tiêu Cảnh Chi đã trả lời thế nào, hắn nói: "Phụ nhân tầm nhìn hạn hẹp, sao phải tính toán."

Là ta tầm nhìn hạn hẹp, tưởng rằng mình sẽ không đi cùng con đường với mẹ, trách ai đây?

Trách ta, bài học xương m.á.u đặt trước mắt, mà không biết nhớ lâu.

Nhưng, may mà còn có Lân Nhi, sinh nó, là điều ta không bao giờ hối hận trong đời.
 
Hổ Phách - Zhihu
Chương 7



Triều Châu vẫn gọi hắn, hắn đóng sầm cửa sổ lại, âm thanh bên ngoài lập tức im bặt.

Tiêu Cảnh Chi nắm chặt lấy vai ta, tựa như con thú bị mắc kẹt: "Ta không cho phép! Ta không đồng ý! Uyển Dao, nàng đừng đi! Những năm qua, là nhờ nghĩ tới hai mẹ con nàng, ta mới chịu đựng được, ta xông pha chiến trận, g.i.ế.c địch, ngoài lý tưởng, báo đáp quốc gia, còn để nàng được người đời ngưỡng mộ! Ta không cho phép nàng đi!"

Nhưng trong câu chuyện tình yêu cảm động trời đất của hắn và Triều Châu, ta lại trở thành một trò cười lớn.

Ta hỏi hắn: "Nếu nàng ta không theo chàng về, có phải chàng sẽ giấu ta cả đời không? Hoặc nói, những gì chàng và nàng ta đã xảy ra, vốn nghĩ rằng nàng sẽ không quay lại, nên làm càn?" Ta nhẹ giọng hỏi.

Nếu Triều Châu không đến, có lẽ ta thật sự không thể biết được sự thật, không thể biết được sự phản bội của hắn.

Còn hắn, nhất định sẽ tiếp tục đóng vai người phu quân tốt, người cha tốt, có lẽ đôi khi lơ đễnh, nhớ về nữ tử nồng nhiệt trên thảo nguyên đó.

Hắn vội vàng giải thích: "Xin lỗi, xin lỗi, ban đầu ta chỉ coi nàng ta như tri kỷ, là nàng ta cứ mãi theo ta, có một ngày... xin lỗi, khi đó ta quá nhớ nàng..."

Có lẽ lần đầu tiên là do thuốc. Nhiều lần sau, có lẽ là do tình đến mà thôi.

Ta im lặng nhìn hắn, nghĩ, khi quyết định lấy hắn, ta đã chuẩn bị cho điều tồi tệ nhất.

Chỉ là không ngờ, điều tồi tệ nhất lại đến nhanh như vậy.

"Nàng... nàng thật sự không thể tha thứ cho ta? Uyển Dao, nàng nghe ta nói, nếu nàng cầm thư hòa ly, vậy Lân Nhi làm sao đây? Nàng không phải quý trọng nó nhất sao? Nàng nỡ lòng để người ta cười nhạo mẹ nó bị bỏ rơi?"

Tất nhiên là không nỡ. Lân Nhi là chiếc áo bông nhỏ thân thiết của ta, tay ta lạnh vào mùa đông, nó đặt tay ta lên bụng nhỏ của nó, rồi khẽ nói: "Nghe sư phụ nói, mẫu thân xưa nay khỏe mạnh, chỉ là sinh con xong, mùa đông mới sợ lạnh, con sưởi ấm cho mẫu thân, mẫu thân sẽ không lạnh nữa."

Nhưng, ta càng không muốn nó lớn lên trong một môi trường mà tình yêu của cha cũng phải tranh giành.

Trên thế giới này, nhiều thứ có thể tranh giành. Công danh, lợi lộc, kinh doanh, quân công, chỉ riêng tình yêu là không thể tranh giành.

Ta không muốn nó còn nhỏ đã nhìn người khác với ánh mắt oán hận, bị buộc phải trưởng thành trong vô số lần thất vọng. Nó nên có một tuổi thơ hạnh phúc.

"Vì vậy, ta muốn đưa nó đi." Ta bình tĩnh nói, "Triều Châu muốn gả vào, không thể làm thiếp, Mông Cổ sẽ không đồng ý, người ngoài cũng sẽ lời ra tiếng vào..."

"Hoàng thượng đã nói, bảo ta cưới nàng ấy làm bình thê..." hắn ngắt lời ta.

Ta sững sờ, rồi bật cười: "Là ta nghĩ nhiều, sao ta không nghĩ tới điều này nhỉ?"

Hắn lo lắng nhìn ta: "Nàng không đi nữa sao? Vấn đề này cũng đã được giải quyết rồi."

Thật buồn cười, hắn lại nghĩ rằng ta muốn rời đi vì Triều Châu không thể làm thiếp, trong lòng ta luôn có một cơn giận, không thể xua tan.

Ta nghĩ, mẹ có lẽ là do sảy thai mà tổn thương cơ thể, nhưng nhiều hơn là do uất ức dồn nén trong lòng lâu ngày, cuối cùng mới dẫn tới cái c.h.ế.t khi tuổi còn trẻ.

Gọi là, u uất mà chết.

Hắn tiếp tục nói: "Nếu nàng muốn rời đi, ta sẽ không giao Lân Nhi cho nàng, mẹ ta cũng tuyệt đối không đồng ý để cháu của Tiêu gia lớn lên bên ngoài!"

Trong ánh mắt hắn có thêm sự điên cuồng, nói với ta: "Dù nàng có hận ta, ta cũng muốn giữ nàng bên mình, Uyển Dao, ta là yêu nàng, thật đấy!"

Ta nhìn hắn một cái, tất nhiên ta biết muốn đưa Lân Nhi đi không dễ dàng.

14

Trên đường về, chúng ta bị ám sát.

Hàng chục kẻ bịt mặt, võ nghệ cao cường, chiêu chiêu chí mạng, muốn lấy mạng chúng ta.

Vương Đại bảo vệ ta và Thái Nguyệt, ta ôm chặt Lân Nhi, tay cầm một thanh kiếm.

Hắc y nhân áp sát chúng ta, Vương Đại nhanh chóng giao chiến với họ, ta cầm kiếm cố gắng ngăn cản hắc y nhân.

Tiêu Cảnh Chi nhìn thấy phía chúng ta, muốn qua đây, Triều Châu suýt bị một nhát chém, nàng thét lên một tiếng.

Tiêu Cảnh Chi lập tức chạy qua đó.

Ta thoáng sững sờ. Ta và hắn từng giúp hoàng thượng tranh đoạt ngôi vị, cũng từng bị truy sát như thế, khi đó hắn liều mạng, cũng muốn chắn mũi tên cho ta.

Giờ đây chúng ta đã là phu thê, còn có con, hắn lại để chúng ta trong nguy hiểm, đi cứu một nữ nhân khác.

Hắc y nhân cho ta một nhát kiếm, trúng vào vai trái, cũng là vết thương cũ.

Ta đau đến mức tim nhói, toàn thân không thể kìm chế mà run lên.

Một thanh trường kiếm xé gió bay tới, đ.â.m trúng tim hắc y nhân, ngay sau đó một bóng người chắn trước mặt chúng ta, là sư phụ của Lân Nhi, Chu Hoằng Chân.

"Sư phụ! Cứu mẫu thân!" Giọng nói sợ hãi của Lân Nhi vang lên.
 
Hổ Phách - Zhihu
Chương 8



Chu Hoằng Chân dẫn theo nhiều thị vệ tới, rất nhanh hắc y nhân không địch lại, lần lượt bỏ chạy.

"Mẫu thân!" Trước khi ngất đi, là tiếng khóc xé lòng của Lân Nhi, ý thức cuối cùng, ta ngã vào lòng một người, Tiêu Cảnh Chi đang lo lắng chạy tới, phía sau hắn, Triều Châu nhếch mép cười lạnh lùng với ta.

Khi tỉnh lại, ta đang nằm trong một căn phòng xa lạ, lò sưởi cháy rất to, trong phòng ấm áp vô cùng.

Bên tay phải của ta là Lân Nhi, mặt nó còn vệt nước mắt, rõ ràng đã khóc đủ rồi, mới ngủ thiếp đi.

"Tỉnh rồi?" Là một giọng nói dịu dàng, là Hiền vương Chu Hoằng Chân.

"Vương gia? Sao ta lại ở đây?"

"Cô bị thương, mất m.á.u nhiều, lại động đến vết thương cũ, ta liền đưa các người về đây." Hắn đặt cuốn sách trong tay xuống, bàn tay thon dài bưng bát thuốc, nói: "May là cô tỉnh lại, nếu không ta thực sự không biết phải đút thuốc cho cô thế nào."

Hắn đỡ ta dựa vào thành giường, Lân Nhi tỉnh lại, dụi mắt, lo lắng nhìn ta, ta mỉm cười, nói: "Mẫu thân không sao, đừng lo."

Lân Nhi ngoan ngoãn gật đầu, ta định cầm bát thuốc uống, Chu Hoằng Chân tránh tay ta, kiên quyết đút cho ta, hắn nói: "Côbây giờ bị thương, không cần câu nệ nhiều, tránh động tới vết thương."

"...Đa tạ vương gia."

Uống thuốc xong, Chu Hoằng Chân đi ra, ta hỏi Lân Nhi: Sao chúng ta lại tới đây?"

15

Lân Nhi giọng non nớt nói: "Là sư phụ cứu chúng ta, con cầu xin người đưa chúng ta về vương phủ. Mẫu thân, con sợ về tướng quân phủ, họ tiếp tục hại chúng ta.

Ở chỗ sư phụ an toàn hơn."

Ta không nói gì, phải nói rằng thị vệ cũng tới quá đúng lúc, hơn nữa chỉ đ.â.m bị thương ta rồi không đánh nữa, rõ ràng có điều mờ ám.

Vết thương đó không sâu, chỉ là chảy m.á.u nhiều, ta cả ngày khá mơ màng.

Ngày hôm sau, ta nghe thấy ngoài cửa có tiếng tranh cãi.

Là Tiêu Cảnh Chi.

"Vương gia, thứ thần mạo phạm, Uyển Dao là thê tử của thần, vương gia giữ nàng trong phủ có ý gì? Ngài dù là vương gia cao quý, nhưng nếu ức h.i.ế.p người quá đáng, đừng trách thần mạo phạm!"

Giọng Chu Hoằng Chân vẫn thong thả nói: "Tiêu tướng quân quả là phong lưu danh sĩ, sao vậy, công chúa Triều Châu ở nhà không làm tướng quân hài lòng sao?"

Lân Nhi bên cạnh ta khẩn cầu: "Mẫu thân, con muốn ở phủ sư phụ, con không muốn về tướng quân phủ."

Ta vốn có chút xót xa, nghe nó nói vậy, đột nhiên không biết nên khóc hay cười. Lân Nhi ba tuổi bái Chu Hoằng Chân làm thầy, khi đó ngày nào nó cũng khóc lóc đến vương phủ, Vương Đại luôn ở bên cạnh nó, ta thì tới trà lâu gần vương phủ nhất nghỉ ngơi đợi nó.

Sau đó qua một thời gian, nó liền vui vẻ qua đó, cả ngày nói Chu Hoằng Chân đối xử với nó tốt ra sao, cuối cùng còn thầm thở dài một câu: "Nếu sư phụ là phụ thân của con thì tốt biết bao."

Chu Hoằng Chân chưa lấy vương phi, cũng không có trắc phi, từ khi làm sư phụ của Lân Nhi, ta luôn lo lắng hắn vì muốn có con, sẽ nhận Lân Nhi làm con thừa tự... Dù sao Lân Nhi thực sự lớn lên rất đáng yêu.

Lân Nhi ở vương phủ địa vị rất cao, gần như là tiểu chủ tử thứ hai.

Ở tướng quân phủ, nó sống không vui, mỗi lần gặp bà nội và thúc bá, luôn bị lôi ra so sánh với đường huynh, lại bị dặn dò không được ham chơi. Khi ta bị mẹ chồng nói, nó khóc còn thương tâm hơn ta, nó không chịu được khi thấy ta rơi nước mắt.

Lân Nhi nâng mặt ta, nghiêm túc nói: "Mẫu thân, người cùng con sống trong vương phủ, sư phụ sẽ không quản chúng ta dậy lúc nào, cũng không nói chúng ta không biết lễ phép, càng không bắt người đứng phạt trong trời đại hàn, được không?"

16

"Thái ngoại công mua cho chúng ta một phủ đệ trong kinh thành, đợi qua một thời gian, mẫu thân sẽ dẫn con chuyển tới đó ở, chúng ta không đi đâu cả, chỉ sống trong nhà của mình thôi."

Ta hôn lên tay nó, nghiêm túc hỏi: "Lân Nhi theo mẫu thân, chỉ có hai chúng ta, đợi sang năm xuân về, chúng ta xuống Giang Nam, đi tìm thái ngoại công, con có bằng lòng không?"

Lân Nhi reo lên: "Bằng lòng!"

Ngay sau đó, nó lại lưu luyến hỏi: "Vậy... sư phụ thì sao?"

Ký ức của nó về Tiêu Cảnh Chi sớm đã phai mờ, những năm qua, nó thường gặp Chu Hoằng Chân, nếu không phải ta nhắc tới cha nó mỗi ngày, nó căn bản không thể nào khao khát tình phụ tử khiến người ta thất vọng này.

Thực ra trong lòng nó, sự ỷ lại và kính yêu đối với Chu Hoằng Chân nhiều hơn Tiêu Cảnh Chi rất nhiều.

"Đợi khi bên đó ổn định, có thể đưa con về thăm ông ấy..." Ta không chắc chắn nói, dù sao kinh thành và Hàng Châu cách nhau xa, khả năng trở về không nhiều.

Nó thỏa mãn tựa vào bên ta.

Tiêu Cảnh Chi vẫn bước vào, thấy ta sắc mặt tái nhợt, sự hối hận trên mặt hắn khiến ánh hào quang của đại tướng quân tiêu tan không ít, hắn thấp giọng nói với ta: "Uyển Dao, thực sự xin lỗi—"

"Trước tiên ngậm miệng được không?" Ta không kiên nhẫn nói, "Ta sẽ không cùng ngươi trở về, giữa ta và ngươi hiện tại chỉ có một việc, đó là hòa ly."
 
Hổ Phách - Zhihu
Chương 9



Thật là chịu quá đủ sự xin lỗi của hắn rồi.

Từ khi hắn về tới giờ, vì đưa Triều Châu về mà xin lỗi, nói với ta nàng chỉ ở tạm một thời gian. Sau đó vì muốn cưới Triều Châu mà xin lỗi. Để Lân Nhi một mình ở võ trường mà xin lỗi. Giờ đây vì đặt ta và Lân Nhi vào nguy hiểm mà xin lỗi.

Chu Hoằng Chân bước vào, ung dung ngồi bên bàn, thản nhiên rót một tách trà, hỏi: "Uống không?"

"Sư phụ, con khát!" Lân Nhi đáp dõng dạc, nó cũng không nhìn Tiêu Cảnh Chi một cái, trèo xuống giường, mang vớ giẫm lên đất, rất tự nhiên bước tới bên Chu Hoằng Chân, cẩn thận bưng tách trà đến cho ta, đợi ta uống xong, lại trèo lên đầu gối của Chu Hoằng Chân, Chu Hoằng Chân rót cho nó một tách nước, Lân Nhi liền dùng tay của hắn mà uống.

Ta không ngờ Lân Nhi và Chu Hoằng Chân lại thân thiết như vậy.

17

Lân Nhi tới vương phủ học, Vương Đại không rời nửa bước, thật lòng mà nói, dù trước đây gặp Chu Hoằng Chân nhiều lần, nhưng bất ngờ giao con cho người khác, ta không yên tâm, Vương Đại biết võ, trông có vẻ ngốc nghếch thật thà, nhưng nhìn người lại sắc bén nhất, cũng rất cảnh giác, ta chỉ biết Chu Hoằng Chân thực tâm coi Lân Nhi như đệ tử thân truyền, vậy mà không biết hắn cưng chiều nó như thế.

Tiêu Cảnh Chi hiển nhiên cũng bị sự thân thiết giữa họ k*ch th*ch một phen.

Nếu là trước đây, ta nhất định thương hắn vì nước xuất chinh, khổ thủ biên cương ba năm, con ruột lại thân thiết với người ngoài sẽ khiến hắn đau lòng, cũng sẽ tận tình khuyên bảo Lân Nhi cha nó yêu thương nó ra sao, để ý nó thế nào. Nhưng giờ đây ta chỉ thấy may mắn, may mà còn có Chu Hoằng Chân có thể cho Lân Nhi tình yêu thương như cha.

Tiêu Cảnh Chi thấy ta không động lòng, muốn bắt đầu từ Lân Nhi, hắn dụ dỗ Lân Nhi: "Con trai, tới đây với cha, cha đưa con về nhà."

Lân Nhi ôm lấy cổ Chu Hoằng Chân, nói với Chu Hoằng Chân: "Sư phụ, con sẽ ở vương phủ, con không trở về tướng quân phủ nữa, con không muốn mẫu thân ngày ngày không vui, con cũng không muốn ngày nào cũng nhìn thấy nữ nhân ác độc đó mà phát ốm."

Ta cau mày, không biết sao từ miệng trẻ thơ của Lân Nhi lại nói ra những lời như vậy. Triều Châu vốn dĩ tâm thuật bất chính, nhưng đứa trẻ 5 tuổi như Lân Nhi hiểu gì đây?

Tiêu Cảnh Chi sắc mặt tái nhợt, có chút lúng túng đứng đó.

Chu Hoằng Chân nói với hắn: "Tiêu tướng quân, bổn vương nể tình ngươi có công với Đại Chu, tội xông vào vương phủ lần này sẽ miễn, chỉ là người ngươi muốn mang đi, không muốn theo ngươi về nữa, vậy xin thứ cho bổn vương không thể khoanh tay đứng nhìn."

Giọng Tiêu Cảnh Chi lạnh lùng: "Không biết thần muốn đưa thê tử và con đi, vương gia sao phải xen vào chuyện người khác?"

Chu Hoằng Chân cười lạnh một tiếng: "Nếu không phải bổn vương xen vào chuyện người khác, biết ngươi đưa họ tới mai viên, ngựa không dừng vó mà theo tới, ngươi bây giờ còn có thê tử và con sao? Tiêu tướng quân đã ôm được mỹ nhân thảo nguyên về, sao phải tỏ ra thâm tình làm gì cho người cũ xem đây?"

Ta nghe thấy mà trong lòng đau đớn, nếu Lân Nhi thực sự xảy ra chuyện gì, e rằng còn khó chịu hơn là g.i.ế.c ta.

Và nếu ta chết, để lại mình nó ở tướng quân phủ, e rằng nó cũng khó giữ được mạng.

Thuở nhỏ mẹ mất, vì ta là nữ nhi, không tranh giành gia sản với con trai của di nương, chỉ cần gả ta đi, còn có thể củng cố quan hệ gia tộc, nên dù thường xuyên bị bạc đãi, nhưng cũng không đến mức lo lắng về tính mạng.

Nhưng Lân Nhi là đích trưởng tử, nếu ta thực sự xảy ra chuyện, sau này phu nhân tướng quân sẽ làm sao có thể để nó tiếp tục sống?

Chu Hoằng Chân tiếp tục nói: "Huống hồ, bổn vương cũng không phải người ngoài, bổn vương là sư phụ của Lân Nhi, gọi là nhất nhật vi sư, chung thân vi phụ, từ khi tướng quân trở về, Lân Nhi ngày ngày đến vương phủ học, luôn cau mày, bổn vương coi Lân Nhi như con, sao có thể đứng nhìn những gì nó phải chịu?"

Lân Nhi may mắn hơn ta, nếu ta thực sự không may qua đời, nó vẫn còn vương phủ để nương tựa, lòng ta ấm lên, nhìn Chu Hoằng Chân thêm vài phần cảm kích.

Tiêu Cảnh Chi mặt mày ảm đạm ra đi, lúc rời đi nói với ta: "Uyển Dao, đợi khi nàng nguôi giận, ta sẽ đón nàng và Lân Nhi về nhà."

Nhà? Tướng quân phủ của hắn từ lâu không còn là nhà của ta nữa.

Ta tuyệt đối sẽ không trở về sống những ngày như mẹ, vì một tình yêu không bền vững của nam nhân, mà giam cầm cả cuộc đời mình.

Ta cũng tuyệt đối không để Lân Nhi trở thành một đứa trẻ từ nhỏ đã thấy sự bẩn thỉu và tội lỗi!

Buổi chiều, cha ta tới vương phủ.

Ông đã lên chức thượng thư, con cháu quây quần, đắc chí mãn nguyện.

Còn mẹ ta, e rằng hài cốt đã mục nát dưới đất vàng.
 
Back
Top Bottom