Lãng Mạn hieugav | bạn cùng bàn

Hieugav | Bạn Cùng Bàn
18.


kỉ niệm chín năm yêu nhau của tôi và hiếu có lẽ là cái lễ kỉ niệm đáng nhớ nhất đời tôi. khi trong tất cả sự bất ngờ, đăng dương lết đến nhà hiếu. gõ chuông trong sự bàng hoàng của tôi khi vẫn đang vắt hai chân mình lên người anh. hiếu nheo mắt, yếu ớt kêu mấy tiếng rồi nhẹ nhàng để chân tôi ra. anh vỗ vỗ đầu tôi, rồi loạng choạng đi ra ngoài mở cửa. cách một tiếng, có tiếng nói ồm ồm mà tôi vừa nghe giọng điệu đã biết là ai. tôi lồm cồm bò dậy, leo xuống khỏi giường rồi chầm chậm đi ra ngoài.

"chả là bữa nay tao đến..ơ an à?" tôi dụi mắt, ngồi xuống ghế.

"ừ? sao qua đây giờ này?"

"cũng sáu giờ rồi chứ ít ỏi gì đâu, lát tám giờ tao chở kiều đi ăn sáng."

"mà tối qua mày ở đây à?"

"ừm." hiếu trả lời thay tôi, để xuống trước mặt tôi ly nước.

"khiếp, ngọt ngào gớm nhể?"

"thôi, có hai đứa mày thì lại càng dễ. tao muốn tới xin "tài trợ"."chúng tôi hỏi cùng lúc."tài trợ gì?"

"sắp đến kỉ niệm quen nhau của bọn mày rồi, hai mốt tháng mười hai ấy. bữa đó mình làm ăn mừng lớn chút, bọn mày quen được bao lâu rồi nhỉ?"

đăng dương im lặng nhẩm tính, minh hiếu bất lực trả lời thay.

"chín năm."

"ôi gớm thật, bọn mày dữ dằn đấy."

"rồi sao?" tôi khó hiểu.

"tao muốn cầu hôn kiều." tôi suýt sặc nước.

"trong bữa lễ đó á? sao không làm riêng mà phải ghép vô với tụi tao? làm riêng cho đặc biệt, tụi tao kỉ niệm còn tụi mày cầu hôn luôn mà."

"tao cũng biết thế, cơ mà kiều cũng là bạn thân mày, thằng kia cũng là em họ tao. tính ra bọn mình cũng có duyên lắm, ngày xưa cũng tụi mày hộ tao tỏ tình kiều còn gì. tao muốn cho kiều bất ngờ nữa, mọi người cứ tưởng chắc nửa năm sau mới cưới nhưng mà nhà tao tính hết rồi." tôi quay lại nhìn hiếu.

"anh biết vụ này không?" hiếu ngơ ngác, lắc đầu.

đăng dương phẩy tay.

"mày thì khoải. mày dại bồ lắm kể an nghe mấy hồi, lỡ an kể trước kiều thì mất hay."

"ê!" hiếu kêu. tôi bụm miệng cười.

"giờ mày cũng kể rồi mà?"

"kể để làm trọng đại. tao muốn nhờ tụi mày hỗ trợ tao. yên tâm không giành spotlight đâu, chỉ xin cỡ mười phút cuối tiệc để quỳ xuống cầu hôn bất ngờ thôi."

"không cần khách sáo, tụi tao có tiếc tụi mày cái gì đâu." tôi phẩy phẩy tay.

"vậy đợt này mình làm lớn lớn chút. lát nữa lập group mấy anh em mình đi rồi bàn sau."

"cảm ơn hai bạn nhiều."

đăng dương hớn hở, choàng ôm lấy tôi.

"e hèm."

"ô em trai. cảm ơn nhiều lắm."

đăng dương cũng chạy lại ôm hiếu."vậy nhé, cảm ơn hai bạn đã hỗ trợ. tiền trang trí ăn uống để tôi lo tất."

"vậy tiện quá, năm nay khỏi tốn tiền." tôi cười tít mắt._ chiến dịch vĩ đại

trần phong hào cái gì nữa đây trời ơi tao đọc mà tao tưởng ai hack acc tao vào mấy cái group xấu không đặng thành an

ê

sao lại gọi là xấu

đây là group quan trọng

lê quang hùng sao quan trong? công văn dương mấy bố đừng nói là mời ăn kỉ niệm nhasao không mời group kia mà lập group mới trần minh hiếu duy với quang anh đâu cố tình tạo group trễ trễ để mọi người rảnh nói một lần phạm bảo khanghai đứa nó tối nay có lịch trình mà hình như đang diễn ngoài bắc đặng thành an

ghê ta

mày stalk lịch trình tụi nó hay gì

trần phong hào ủa rồi quằn nãy giờ chưa biết chuyện gì luôn các mom ạ à mà hình như chưa có kiều trần đăng dương trọng tâm ở đó đó con công văn dương ê tao nghĩ là tao biết rồi đặng thành an

đợt này kỉ niệm chín năm của tao với hiếu

sẽ có một chương trình đặc biệt

dương cầu hôn kiều bất ngờ

trần phong hào vãiiiicông văn dương thật luôn phạm bảo khangomg tao sống đến ngày này rồi ưtrần đăng dương tôi lo phần tiền bạc trang trí này kia các ông cứ tới chơi như bình thường nhé mặc đẹp lên phạm bảo khang chứ bình thường tụi tao mặc quần đùi đi không hay sao mà nói vị trần đăng dươngthằng quang anh năm ngoái lén công ty ra ăn với mình nên bận mỗi áo hoodie với quần ngủ còn gì thằng duy bận nguyên cái quần con vịt ra ăn lẩu năm nay đàng quàng sự kiện trọng đại đời tao đó trần minh hiếu tao gợi ý kiều thích màu gì cứ trang trí màu đó đặng thành an

tui nữa tui nữa

đặt nhà hàng đồ nướng ngoài trời đi

xong trang trí thành một cái tường hoa luôn

xong lúc tao với kiều đang chụp hình nhảm nhảm tự nhiên nhà hàng nổi nhạc lên

mày cầm bó hoa siêu to khổng lồ bước ra

ke đầu một cái

cho nó iconic✨️

trần phong hào sì tóp được rồi lê quang hùng =)) cảm giác cứ deja vu thế nào công văn dương tao thấy cảnh này ở đâu rồi ấy trần đăng dương @bảo khang phạm bảo khang ừ thì tao thấy ý thằng an cũng hay như là trong mấy phim ngôn tình ấy thì cứ vậy mà làm thôi trần đăng dương tao nhắn riêng hỏi cả lớp rồi ai rảnh thì tới trần minh hiếumọi người có biết mày cầu hôn khôngtrần đăng dươngai đi được tao mới nói cho biết trước khi tao cầu hôn mà đứa nào hó hé với kiều tao cạch từ bây giờ tới đầu bạc răng long đặng thành an

giám đốc gì mà nói chuyện trẻ trâu quá à

trần phong hào ủa giám đốc rồi à sớm thế trần minh hiếu 🗣 lên lẹ còn rước kiều về nhà mụi người nói vị đótrần phong hào đặt nghi vấn thành an lấy máy bồ nhắn đặng thành an

mày hay thật

an lấy máy tao rồi

lê quang hùng hai quy dien trần minh hiếu hùng ơi sao hùng chởi em trần đăng dươngcông nhận nhóm mình môi trường nào cũng nhảm thôi nhà mình ngủ ngon nhớ kèo _ngày hai mươi mốt tháng mười hai năm đó - một ngày đặc biệt trọng đại. trong suốt gần hai tuần lễ trước ngày quan trọng, đăng dương tạm gác lại công việc bận rộn. tìm kiếm quán nướng trung tâm thành phố với không gian đẹp, liên hệ đặt bao cả nhà hàng, chọn thiết kế cho cả bức tường hoa, lên mạng tham khảo cả một danh sách nhạc. là bạn của đăng dương, người được thằng cao giò bảo vệ quan tâm vô điều kiện, cũng là bạn thân của bé kiều bao lâu nay. tôi nhiệt tình hỗ trợ và nói với đăng dương có thể gọi tôi bất cứ lúc nào. thật ra cái "bất cứ lúc nào" đó, chỉ là để tôi muốn nói rằng tôi luôn sẵn sàng để hỗ trợ và sẽ luôn góp hết sức để việc cầu hôn diễn ra viên mãn. tôi không có ý rằng đăng dương có thể gọi tôi lúc hai giờ sáng, khi tôi đang ngủ thẳng cẳng ở nhà hiếu.

"hello, anh thấy story em đăng. nhạc lofi, đèn đom đóm và lại.." giữa bóng tối êm dịu, tôi mơ màng nghe tiếng cục cựa ngồi dậy của hiếu. tiếng nhạc chuông của tôi có thể nói là vang vọng khắp căn phòng, tôi nghe càng ngày càng rõ nhưng lại không muốn mở mắt. hiếu loay hoay, rồi nhẹ vươn người lấy chiếc điện thoại đang sáng đèn. lúc này, tôi mới hi hí mắt. minh hiếu trông rất buồn ngủ và mệt mỏi. anh cố hết sức vươn người để lấy chiếc điện thoại và khi anh nhìn lên màn hình. một tiếng chửi tục kêu lên khe khẽ. hiếu vò đầu.

"thằng khùng này làm gì mà gọi an giờ này vậy?" tôi dụi mắt, khẽ di chuyển.

"ai đó?" hiếu giật mình.

"em dậy rồi à?" rồi anh nhìn trở lại màn hình điện thoại, như chắc chắn bản thân không đọc nhầm.

"thằng dương."

"trần..đăng dương á hả?"

"ừm." tôi cười trong bóng tối, trở mình quay mặt sang phía hiếu.

"thằng điên.

đưa đây em nghe." hiếu đưa điện thoại cho tôi. tôi bấm loa ngoài rồi để điện thoại bên cạnh, gối đầu lên hai tay, mắt nhắm hờ.

"alo?"

"an à? giờ này chưa ngủ hả?" tôi cười.

"thằng quỷ, tao đang ngủ cạnh thằng em họ mày nè. mày có điên không mà gọi giờ hai tụi tao đang say giấc nồng ấm áp vậy?"

"chết, thế á? sắp bị ăn chửi rồi." giọng dương lầm bầm. tôi mở nhẹ mắt ra, thấy mặt hiếu bên cạnh đang căng lắm rồi. tôi cười."chửi thiệt đó, cho chừa."

"gọi tao chuyện gì?"

"tao đang nghĩ nên để tường hoa ở đó, rồi dãy bàn ăn tiệc từ đó trải vào nhà hàng thôi. phía sau tường hoa, ý là thung lũng ấy, thì trang trí đèn vàng móc lên thật đẹp. tới lúc tao cầu hôn thì lấy tường ra, sáng đèn lên. thung lung sẽ hiện ra trong bóng tối, được không nhỉ? tao sợ thung lũng hoa trong bóng tối không đẹp."

"tao phân vân quá." thật lòng thì, tôi suýt ngủ gục đó. vẫn nhắm mắt, tôi nói chầm chậm như người máy.

"bây giờ nha, ban đầu mình muốn một cái tường hoa quay lưng vào nhà hàng để kiều có thể vừa ăn vừa ngắm hoa đèn. nhưng mà bây giờ muốn đổi lại, cái thung lũng hoa lung linh đó tới cuối khi cầu hôn mới hiện ra, cho bất ngờ, dành riêng cho kiều đúng không?"

"ừ ừ." dương trả lời nhanh chóng, hình ảnh dương gật đầu như băm chả hiện lên trong đầu tôi.

"làm vậy đi, tao thấy thế đẹp hơn mà đặc biệt hơn đó. lúc đó tao chụp với kiều ở tường hoa, xong lấy cái tường hoa ra khỏi ngay sau lưng mà nó không biết. xong mày đứng ở đó sau tường hoa, cầm bó hoa to lên với hộp nhẫn."

"mày như hoàng tử giữa thế giới ánh sáng luôn."

"được nhờ, đúng là nhờ an có ích thật. cảm ơn mày nhiều nhé."

"an thông minh nên dĩ nhiên nhờ có ích. nhưng biết lựa thời điểm đi, lần sau tao mà thấy an bị làm phiền như này nữa tao về giành phòng mày đó."

"ơ, an bảo cứ gọi bất cứ lúc nào cần mà?" hiếu nhìn tôi, cái vẻ mặt kiểu: "em biết nó khờ rồi mà còn không nói rõ đầu đuôi." tôi lè lưỡi.

"bất cứ lúc nào tức là tao sẵn sàng hỗ trợ, góp hết mình chứ không phải hai giờ sáng đang ngủ phải bật dậy tính dùm mày đâu cao giò. giờ này còn chưa ngủ?"

"ờm, tao nằm mãi không ngủ được.

đầu cứ suy tính đến chuyện đó, bỗng bật ra thì hỏi luôn chứ sao giờ?" dương tặc lưỡi."coi bộ thời thế thay đổi nhờ? hồi đó tao giữ an khỏi mày giờ mày làm như mày nuôi nó lớn ấy."

"được rồi, ngủ đi." hiếu nói vào điện thoại rồi tắt máy. chúng tôi cười cười giỡn về dương vài câu rồi lại gác nhau ngủ tiếp._ngày hai mốt tháng mười hai, trần minh hiếu xuất hiện ở công ty tôi một cách bất ngờ. sáng hôm đó, tôi chỉ lết từng bước lên công ty. cố nghĩ tới chuyện tối nay được ăn ngon để lấy đó làm động lực.

đi ngang qua chỗ của nhóm quan hệ đối ngoại, tôi thè lưỡi lấy một cây bút của hiếu đinh trong ánh mắt như muốn chửi thề của nó rồi mở cửa vào phòng mình.tôi đứng lại sau khi chỉ mới nói ra đúng một từ.

"hế l-""ủa!?" trần minh hiếu đang ngồi trên ghế tôi, vẻ mặt như vừa mới rất gấp gáp nhưng bây giờ thì rất vui. bảo khang ngồi bên cạnh, hất đầu về phía tôi.

"em yêu mà mày đợi nãy giờ đến rồi kìa." minh hiếu đứng dậy, hơi gấp gáp. anh đưa tôi một túi đồ. hiếu ôm nhẹ tôi, một tay ngang vai kéo tôi vào lòng, một tay đưa ra sau đầu xoa xoa. hiếu nói nhỏ.

"cảm ơn chín năm bên an đặng nhé." anh xoa đầu tôi, ôm chặt hơn một chút. rồi hiếu buông ra, thơm lên tóc tôi rồi bỏ đi.

"anh xin lỗi anh hơi gấp, chiều anh rước em tới chỗ dương kiều nhé." tôi còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, lững thững trở về chỗ ngồi. tôi hỏi.

"gì vừa mới diễn ra vậy?"

"hiếu chờ mày từ sớm, nghe bảo bảy giờ nó phải có mặt ở bệnh viện." tôi nhìn đồng hồ, ôm mặt.

"sáu giờ năm mươi rồi." khang nhún vai, vẻ mặt khinh bỉ nhưng ẩn sau đó là niềm vui nho nhỏ.

"ừm, nó đến cùng lúc với tao đó. cỡ sáu giờ rưỡi, ngồi nhìn tao ăn sáng."

"trời đất."

"ngồi chờ mày nửa tiếng nãy giờ, sốt ruột mà không có nói." khang cười. tôi càm ràm.

"sao không nói sớm, tao còn đang ám ảnh deadline nên đi cà rề tiết kiệm từng bước lên tới chỗ làm, còn ghé thằng hiếu đinh chọc nó nữa. nói một tiếng để tao lên sớm cho không trễ giờ." tôi mở túi đồ trên tay. bên trong toàn là các loại bánh tôi thích, vài gói chân gà và một chiếc nón lưỡi trai mới, cũng phong cách tôi thích. cùng một mảnh giấy nhỏ chỉ ghi vỏn vẹn ba chữ "cảm ơn an". bàn tay tôi đang cầm từng món đồ lên xem khựng lại. minh hiếu đúng là biết cách làm tôi cảm động đấy. chín năm vậy mà trôi qua nhanh không ngờ.
 
Hieugav | Bạn Cùng Bàn
19.


"chào em!"tui lững thững tiến lại chỗ minh hiếu đã đậu con xe chờ sẵn. hiếu đội nón bảo hiểm cho tôi, nhẹ nhàng cười.

"sao nhìn mệt mệt vậy? có drama gì hả?"

"ừm, bữa nay họp quài luôn. có drama."

"tội em thế. thôi vui lên, anh chở em đi ăn kỉ niệm của hai đứa mình." tôi bĩu môi, leo lên xe.

"cầu hôn trá hình thì có." hiếu cười lớn. _chúng tôi tới nơi sớm nhất, tôi bị choáng ngợp trước cảnh thử đèn mà nhân viên làm theo lời dặn dò của đăng dương. phía sau bức tường hoa lớn, một vườn hoa đầy đủ loại được gắn đèn men theo từng cánh hoa làm cho nó giống như một vườn hoa làm bằng ánh sáng. tôi ôm miệng, níu níu vai hiếu.

"tưởng tượng hoàng tử khờ kiêm giám đốc marketing của TrSK đứng ở giữa vườn hoa ánh sáng này cùng một bó hoa và chiếc nhẫn ảnh chọn đi, trời má phải gọi là mỹ vị nhân gian đó." minh hiếu cười.

"anh họ anh mà."

"nhắc mới nhớ. có minh anh không anh?"

"tui nè bà!"từ phía sau, minh anh nhảy nhót ôm lấy vai tôi. tôi bất ngờ, niềm vui dâng lên khó tả."trời đất ơi, đợt này vui chớt luôn." tôi quay lại, ôm vai minh anh. con bé bận một bộ đồ màu đỏ đen còn hợp vibe bọn tôi.

"ê tui giống như con hai ông vậy đó.

ông an bận áo đổ ông bông bận áo đen nè." hiếu trừng mắt.

"nhỏ này hỗn, an bồ anh chứ không phải bạn cưng mà cưng ôm này kia như đồng niên nghe."

"xí!" tôi cười muốn khùng, ôm bụng kéo minh anh đi quanh chỗ vườn hoa khi trời nhá nhem. chúng tôi đi loanh quanh, quay 7749 video tiểu phẩm. sau khi đã mệt lả, "nhân vật chính" mới tới. kiều bước vào không gian, đôi mắt sáng rỡ như ánh mặt trời dù bây giờ đã là bảy giờ tối. tôi níu níu vai minh anh, nói nhỏ.

"kép chính tới rồi kìa." minh anh phì cười, chạy lại ôm kiều rồi bắt tay dương. cô bé còn vui vẻ nói.

"cảm ơn anh nay tới chung vui với gia đình em." dương cũng cười cười, nhìn kiều được tôi dắt đi chọn chỗ ngồi để còn quay clip ghép nhạc. một tay vẫn bắt tay minh anh, tay kia dương vịn vai con bé kéo lại gần. môi cười cười, dương nói qua kẽ răng trong khi khuôn mặt vẫn vui vẻ.

"anh mới là người cảm ơn mày, chúc phúc cho vợ chồng anh nhé."

"ẹc ẹc." rất nhanh, hội tiểu học cũng tới trong niềm hân hoan như muốn xé toạc cả nhà hàng. phong hào đến cùng thái sơn, trên người vẫn là bộ đồ mc. miệng liếng thoắng cậu đã phải nài nỉ quản lí để giảm lịch như thế nào mới có thể đến chung vui. thái sơn thì vui vẻ tự hào kể về chiến thuật truyền thông tuyệt vời công ty cậu vừa làm. văn dương và quang hùng đến ngay sau khi kết thúc công việc. tay vẫn xách túi công sở, trên người là bộ vest điềm đạm. hai người vừa trở về từ sân bay sau chuyến đi công tác công việc ở thái. sau đó theo hội, còn có trường sinh anh tú. quang trung, tuấn huy, tuấn kiệt, tuấn tài, hải đăng, anh quân cũng đến. mỗi người đến mang theo một khuôn mặt già dặn, mệt mỏi sau một ngày dài công việc. nhưng trong ánh mắt ai cũng vỡ òa niềm vui xen lẫn bất ngờ của đoàn tụ. tôi cảm giác như đây cũng là một bữa họp lớp thứ hai, cảm giác khóe mắt mình cay cay trong khi miệng cười toác tới muốn đau.

"trời ơiii!"

"anh sinh!"

"anh cá mập!"

"bác sĩ!" sau đó, những thành viên của hội "truyền thông bẩn" tôi và hiếu năm nào trên confession trường còn lên đứng thành hàng ngang. cầm micro trang trọng phát biểu.

"ờm thì tôi cũng nhận luôn, hồi đó tôi ship vui vui chứ nghĩ hai đứa nó thích nhau thì tôi nghĩ thích thật." phong hào điềm tĩnh, đúng phong thái mc.

"vãiii." cả lớp kêu ồn ào.

"tôi ship cho vui thôi còn hai đứa nó đến với nhau thì vui hơn. thời gian trôi nhanh như chó chạy ngoài đồng, mới đó mà hai em đã bên nhau được tận chín năm. cũng đã là mười năm cho tình bạn của 12c2 chúng ta. vỗ tay!" cả lớp vỗ ầm ầm, tú bùi còn hú hét. kiều hào hứng níu tay tôi.

"sao nay vui dữ vậy nè, má hạnh phúc muốn khóc luôn."

"sướng nhất mày rồi nhe!" tôi cười. sướng nhất mày thì có. quang anh và đức duy đến gần như sau cùng, sau khi mấy thủ tục làm trò con bò đã xong hết và cả lớp chuẩn bị khai bàn tiệc chữ nhật dài từ ngoài sân kéo vào trong nhà hàng. hai người vừa diễn xong, phải xin phép về sớm khi sự kiện còn đang diễn ra để đi việc riêng là tới đây. trên đầu vẫn là mấy phím tóc giả dính chặt, tay lấp lánh kim tuyến chắc là từ pháo hoa của buổi diễn. tôi thật sự thấy cảm động và biết ơn lắm. cả bàn ăn đang hào hứng, bỗng thấy hai mái đầu xanh xanh đo đỏ, bỗng kêu lên ồn ào.

"ơ rhyder captain!"

"hai anh nghệ sĩ này đi đâu đây?"

"chào anh em, chúng tôi đi ăn ké."

"may đây là nhà hàng riêng tư, không là tụi mình khỏi ăn mà phải nhường phần cho fan cuồng hai anh này luôn." hai người nhanh chóng ổn định chỗ, chúng tôi ăn tiệc vui vẻ. bàn tán sôi nổi. tôi biết ai cũng đã biết về sự kiện đặc biệt "after party" rồi, nhưng bất ngờ là mọi người diễn rất hay. dù có chọc ghẹo kiều và dương như trước nay vẫn làm, không ai để lộ ra bất kì sơ hở nào cả. không ai chú ý về dương và kiều quá nhiều như đúng thường theo tâm lí là sẽ làm vậy, mọi người vẫn chú ý đến tôi và hiếu - người được xem là trung tâm của buổi tiệc. mà cũng đúng. dương tạo ra mối quan hệ cầu hòa cho hai bên. bên tôi có một bữa lễ đầy đủ khách khứa, ăn mừng gần một thập kỉ bên nhau. bên dương cũng có đầy đủ người chứng kiến, không gian lãng mạn và đầy ủ tâm huyết để chính thức quỳ xuống cho mong ước cả đời bên người yêu.

"giờ cũng hai lăm rồi, một nửa của năm chục rồi. mọi người có người yêu hết chứ hả?"

"trời yên tâm, tôi còn ngon chán." trường sinh cười cười.

"ọee."

"minh anh nhìn dễ thương ghê á, chắc ở chung với hiếu mệt lắm hả em?" minh anh mặc kệ đang nhờ hiếu với lấy đồ ăn ở xa cho mình, che miệng ngập đồ ăn để gật đầu liên tục. vẻ mặt rất đồng tình. minh hiếu liếc sang, khẽ kêu mấy tiếng cho có lệ.

"con bé này, đi đâu cũng nấu xói anh mày hết vậy?" cả bàn ăn lại cười ầm. sau khi mọi người xử lí hết bữa ăn cũng đã gần mười giờ tối. mọi người vẫn còn năng lượng, dù chỉ đủ để ngồi im trên ghế vừa lướt điện thoại vừa nói cười hay cùng hát theo nhạc nhà hàng phát. sau khi cảm thấy mọi người đã nghỉ đủ để tiêu hóa phần nào bữa ăn toàn thịt nướng đủ loại, mì xào, khoai tây chiên, tôm nướng, salad và nhiều thứ khác. tôi nháy mắt với dương, bắt đầu hành động. tôi rủ tất cả mọi người cùng đứng quay lưng vào bức tường hoa ngang gần năm mét để khoác vai nhau nhảy múa theo một đoạn nhạc đang nổi trên mạng. mọi người biết chuyện gì sắp sửa xảy ra, liền đứng dậy hưởng ứng. liếc quanh không thấy dương, biết cậu ta đã đi lấy hoa. tôi xung phong đứng sắp xếp từng người theo lớp lớp, đặc biệt cử hải đăng và trường sinh đứng ngay góc tường để lát nữa có thể phụ nhân viên chuyển bức tường đi. cho kiều đứng ngay chính giữa. tôi đưa cho minh hiếu chiếc camera cầm tay quay đẹp nhất trong bộ sưu tập tôi có mà tôi đã mang theo, chỉ anh cách căn góc rồi nháy mắt. khi nhạc lên chúng tôi nhảy rất sung. nhưng đột nhiên, nhạc trên điện thoại trong tay tôi tắt, nhạc của nhà hàng bật lên.

đèn của cả nhà hàng tắt ngấm, tối đen. mọi người còn chịu khó diễn bất ngờ, hoang mang trong khi những người kia chuyển bức tường đi. tiếng nhạc guitar kêu lên nhẹ nhàng mà da diết. kiều hoang mang nhìn xung quanh, thắc mắc.

"ủa gì vậy?" chúng tôi xả vai, chạy dàn sang hai bên để nhường spotlight lại cho hai nhân vật chính. tôi chạy lại thay hiếu cầm máy quay, háo hức cười với anh. kiều quay lưng lại, sau lưng là trần đăng dương - đứng giữa vườn hoa ánh sáng sau lưng mình, tay cầm bó hoa và một chiếc nhẫn. dương nhìn kiều, nở nụ cười dịu dàng hơn bao giờ hết. sau hai giây, kiều mới hiểu chuyện gì đang xảy ra trước mắt mình. kiều kêu lớn.

"trời ơi còn cái này nữa hả? em tưởng tới bức tường kia là hết rồi?"

"trời ơi ngoài kia tối đen em tưởng là không có gì?!" kiều nhìn vào khuôn mặt dương - lo lắng nhưng vẫn tràn ngập yêu thương trong đáy mắt. kiều ôm miệng đang há hốc, mắt mở to hết cỡ.

"anh.."

"lại một ngày mình bên nhau say đắm trên mustang màu nâu đón hoàng hôn về.."

đăng dương đưa bó hoa cho kiều. rồi cậu mở hộp nhẫn ra, quỳ một chân xuống trước tiếng kêu ồn đến náo loạn của cả lớp tôi.

đăng dương ngước lên, hai tay giơ hộp nhẫn đang mở. giọng dương trầm trầm cất lên, ôn tồn như tâm sự.

"em à. anh đã luôn muốn nói với em, ngay từ giây phút anh nhìn thấy em nơi sân trường mình. trái tim anh đã và vẫn luôn kêu tên em cho đến tận giây phút này, mười năm không bao giờ thay đổi. anh đã nghĩ sẽ luôn chờ em dù bất cứ chuyện gì, dù có nhút nhát đến nỗi không nói ra được lời tỏ tình sớm hơn." tự nhiên tôi muốn khóc.

"tám năm qua ở bên em, được chăm sóc cho em, được em ôm em tâm sự cùng. anh đã nghĩ nếu được ở bên em từ bây giờ đến khi mắt mờ tay run thì thật tốt. anh muốn được là người nâng niu em, người coi trọng em và xem em là nhà, là công chúa của mình cho tới mãi mãi sau này và trao những đặc quyền đó chỉ rieng cho mình em thôi."

"nên hôm nay, ở đây, được sự hỗ trợ của tất cả mọi người. anh muốn được là cả đời của em."

"giữa mê cung thế gian ngàn lối,

mình tìm thấу nhau giữa muôn vạn người.

dưới không gian chẳng thể giả dối,

chỉ muốn thêm một điều nữa thôi."

"bọn mình cưới nhau nhé, em?" vậy đó, rồi kiều vỡ òa trong nước mắt, gật đầu như mổ thóc. dương cười, đeo nhẫn cho "em iu" của mình. rồi ôm em trong vòng tay khi đoạn nhạc cao trào đầy cảm xúc phát lên như lời tuyên thệ giữa hai đứa bạn tôi. hai người ôm nhau trong vòng tay, chặt như chưa từng được ôm.

"nói chi nói chi tương lai xa, chỉ câu say yes thôi mà.." tôi cố giữ vững tay cầm máy, miệng nhép theo nhạc nhưng môi càng ngày càng mếu. ngoài hai nhân vật chính, cũng có nhiều người chúng tôi vỡ òa trong nước mắt hạnh phúc. tôi kiếm hiếu để giấu mặt vào vai anh. hiếu xuất hiện ngay, thay tôi cầm camera, hiếu ôm tôi trong lòng mình rồi vẫn tiếp tục quay đoạn phim cảm xúc. giữa tiếng pháo giấy, tiếng vỗ tay bôm bốp, tiếng nhạc cao trào, tiếng kêu đầy ắp niềm vui của mọi người và cả những tạp âm. tôi nghe một giọng nói quen thuộc phát lên ngay gần mình, khe khẽ nhưng làm tim tôi như muốn tan ra.

"cảnh này vẫn luôn là mơ ước của anh đó, anh thật sự muốn anh và em sẽ làm được giống như tụi nó."

"hơn cũng được."

*

trời ơi định off đọc fic rồi đi ngủ rồi đó mà nhớ ra chưa up, não cá vàng ghê
 
Hieugav | Bạn Cùng Bàn
20.


vậy là từ đó, dương kiều là cặp đôi đầu tiên của lớp tôi về chung một nhà. tôi sẽ không nói quá nhiều về đám cưới, vì nó chỉ có hai thái cực là quẩy tung chảo và khóc trôi nền. cả lớp đến gần như là đầy đủ, mất hết hơn hai bàn của người ta. chúng tôi cười nói, chọc ghẹo cặp đôi, tặng hoa rồi hát mừng khá náo nhiệt. nhưng đến khúc đọc vow, ít ai vui được như vậy nữa. tôi sẽ nhớ mãi giây phút đó, khi cả khán phòng im lặng theo dõi nơi sân khấu. nơi chỉ có một ánh đèn chiếu vào hai con người đang đứng đối diện nhau ở chính giữa. khi bàn tay tôi bỗng chốc siết chặt tay hiếu thêm một chút, khi tôi thấy tim mình như đập chậm lại để nghe từng lời thủ thỉ tâm sự đều đều trên loa.

"em rất cảm ơn anh vì vẫn ở đây. hồi đó em đã từng nghĩ thích anh chắc chỉ là nhất thời thôi, nhưng cảm giác đó là lạ và đặc biệt hơn em tưởng.

để rồi trong vòng tận hai năm trời, hai đứa mình vờn qua vờn lại làm cho mấy đứa thằng hào thằng an nhức đầu quá trời quá đất, thì em với anh mới dính nhau. em biết ơn lắm."

"trong hai năm từ khi em mười lăm đến khi em chập chững sắp mười tám, em hoang mang lắm khi tại sao qua hai năm rồi mà tình cảm đặc biệt dành cho anh vẫn không khác gì hồi đó. lạ ghê, chắc do anh là ngoại lệ. vì tới bây giờ vẫn chưa bao giờ khác."

"huhu.." cả khán phòng im lặng, chỉ có tiếng khẽ cười theo từng câu đáng yêu của hai đứa bạn tôi. nhưng hai bàn thuộc địa phận của 12c2 thì chỉ có tiếng nghèn nghẹn. có tiếng nghẹn vui là vì hai đứa nó cuối cùng cũng dính nhau tới hết đời, có tiếng nghẹn thở phào vì sau bao năm rèn nắn hai đứa nó cũng "tốt nghiệp". tôi nắm chặt tay hiếu, cắn răng không kêu lên tiếng nấc. hiếu không nói gì, tay nhẹ xoa mu bàn tay tôi.

ánh mắt chỉ sáng rỡ như vẫn vậy, hướng về phía sân khấu nơi thằng anh em của anh đang ôm mặt nghẹn ngào trước khi nói ra hết lòng mình.

"anh cảm ơn em, đã giúp anh vun đắp chuyện tụi mình. anh hứa, từ bây giờ cho tới giây cuối cùng. anh sẽ luôn nâng niu em, trân trọng em, chăm sóc em, yêu thương em như món quà quý giá nhất đời mình." kiều cười.

"trước nay anh cũng vậy mà?" dương quẹt quẹt mắt, gật đầu thẹn thùng rồi hai đứa nó ôm nhau._"ê an, tao mệt ông dương quá mày ơi."

"gì nữa?"

"ổng bự quá ôm tao không có thở được." tôi phì cười, với tay chỉnh đài sang thời sự tv. rồi quay lại tiếp tục ăn uống, xúc một muỗng lớn, tôi nhìn điện thoại đang mở loa ngoài trên mặt bàn.

"mày gọi tao nửa đêm chỉ để than với tao thằng cao giò ôm làm mày khó thở hả?"

"cứu em đi chồng ơi."

"cứu cái gì, mới hôm bữa tụi tao khóc sướt mướt vì tụi mày xong giờ lại đi than với tao." tôi nhai xong, bận nói chuyện nên không xúc thêm ăn tiếp. minh hiếu ngồi đối diện bất lực, anh chồm người múc cơm vào trong muỗng, lấy thêm bông cải với thịt để lên trên rồi đưa lên mớm vào miệng tôi. tôi nhăn mặt nhưng cũng mở miệng nhận lấy.

"có chồng sướng thấy mồ rồi em ơi, để nó nâng niu em như nó hứa đi."

"nâng niu kiểu này hơi tốn."

"haha."

"còn mày, mày với thằng hiếu định chừng nào?" con mắt tôi đang ráo hoảnh bỗng chẳng thể lung tung nữa. minh hiếu đang mịt mù với đống tài liệu dài như sớ cùng chiếc laptop lúc nào cũng trong tình trạng đầy ổ, dừng tay gõ phím để ngẩng lên nhìn tôi.

"ờm.. hờ hờ. chừng nào gì? hiếu còn phải lo cho sự nghiệp học hành nữa, tao nhìn đống bài của ảnh còn mệt mày ơi. lát một giờ còn phải chạy lên bệnh viện nữa kìa."

"bận thì gác lại chút có sao? học bác sĩ lâu lắm mày định chờ tới chừng nào, hối đi chớ." tôi sượng sùng nhìn hiếu.

"hối sao được mà hối, cái này phải chờ tới đúng lúc chứ. với lại, tao còn đang vui chưa muốn tính đâu. năm nay mới hai sáu chứ mấy?"

"đúng đúng. nói chứ tao hối chơi vậy thôi, đừng có áp lực. nhưng mà mày chờ mày phải happy vui vẻ, chờ trong buồn rầu mòn mỏi không tốt đâu nhe."

"điên khùng, tao còn đang trẻ đang sung mà cưới hỏi gì tầm này."

"tao cũng cưới sớm mà được nhà chồng thương yêu như trứng chứ có gì đâu."

"rồi biết rồi, sao mà vợ ồn quá à."

"kiều ơi!"

ở bên kia đầu dây có giọng nói quen thuộc.

"dạ em nè."

"lại đây anh bóp vai cho em, à mà mẹ mới đưa em bánh nè."

"trời đã quá."

"em đang gọi điện cho ai đó?"

"thằng an."

"an ấy hả? hế lô an nhó."

"mấy quỷ khùng. thôi phát cơm tiếp đi tao không ăn đâu." nói rồi tôi tắt máy. nhìn hiếu, anh vẫn tập trung gõ gõ, môi khẽ mím. tôi sợ anh nghĩ nhiều nên vu vơ cười.

"kiều điên khùng không à, hiếu đừng có nghe theo nó nha." môi hiếu khẽ mím hơn, anh nói.

"dù trễ nhưng mà chắc chắn sẽ xảy ra, em tin anh." tôi ngượng đỏ mặt, nói.

"trễ gì, có mấy người người ta ba mươi bốn mươi mới cưới. mình còn chưa sự nghiệp thăng hoa nữa cưới sớm làm gì."

"gần một giờ rồi kìa hiếu." minh hiếu nghe vậy, anh thu dọn đồ đạc. thay đồ vác ba lô, hiếu ghé ngang qua tôi. tôi cảm nhận hiếu giữ cái hôn trên tóc đó lâu hơn bình thường. anh xoa má tôi, chào rồi bước đi. tôi khẽ mỉm cười, nhìn theo cánh cửa im lìm. không hiểu sao, tôi luôn nghĩ chỉ cần minh hiếu và tôi cứ ở gần bên nhau như vậy là được rồi. minh hiếu đối với tôi không đơn giản là người yêu, mà gọi là tri kỉ thì đúng hơn. hiếu ở cạnh tôi những lúc tôi nhảm nhí nhất, trẻ trâu nhất, là người tôi không ngại thể hiện bất cứ điều gì vì sợ người ta ghét mình. hiếu cho tôi thấy sự an toàn và được chiều chuộng. nhưng kì thực lại không dám nghĩ tới chuyện cưới hỏi như nó là một lẽ dĩ nhiên. tôi ở giữa, vừa mong đợi vừa cố nén mong đợi để không phải lo sợ thất vọng. nhưng sau khi chứng kiến hôn lễ của hai đứa bạn tôi, nhìn tụi nó khóc nấc vì cuối cùng đã có thể đặt một dấu chấm cho chương truyện, sang trang mới và viết tiếp những điều mộc mạc và chân thành hơn nhiều, không còn rực rỡ và cháy bỏng như chương đầu nữa. tôi lại cảm giác có gì đó..kiểu như là tủi thân. minh hiếu còn tận hơn ba năm đằng đẵng phía trước. tôi không muốn hiếu cưới gấp cưới vội rồi bỏ dở mọi thứ. gì chứ những đêm thức tới hai ba giờ sáng, sấp tài liệu có thể xếp chồng từ dưới đất tới cao hơn tôi, mái đầu rối tung, đôi mắt sáng rỡ của hiếu thay bằng những ánh mắt thất thần, những nụ cười ngờ nghệch,...tôi đã chính mắt thấy "tư bản" bào mòn hiếu tới mức nào. nhưng đó là lựa chọn của hiếu, tôi chẳng làm gì được ngoài ôm hiếu an ủi. hay chạy sang nhà anh thường xuyên dù hiếu đã bảo làm việc cả ngày mệt rồi thì nên ở nhà nghỉ ngơi.

"ngoại tâm của em ơi em tới rồi nè!"

"trời ơi khuya rồiii."

"đừng có hiểu lầm, em qua lấy tai nghe để quên."

"em đang đeo đủ trên tai kia mà?"

"có đâu có một cái à ba."

"chứ trong tay em là cái gì?"

"...nhựa, đồ chơi thôi. kệ đi."

"em lại nghe minh anh thoại sảng gì rồi?"

"ủa ngoại tâm nghe dễ thương mà, ha?"

"tối rồi "nội tâm" ơi, bộ lưng chưa đủ đau hay gì mà chạy xe qua đây nữa."

"qua bắt hiếu đấm lưng cho, sướng. còn kiểm tra coi anh có lén phén gì với nhỏ nào không nữa." hiếu bất lực.

"em thấy anh giống có "nhỏ" nào ngoài em lắm hả?" tôi xoa xoa đùi, bỗng dưng trong đầu bật ra hai từ "phương anh" như công tắc.

"trong tim hiếu có ai sao mà em rõ được." tôi cười nhăn nhở. minh hiếu bất lực, chồm người tới vò đầu bóp vai xoa lưng hun hít đủ thứ như kẻ nghiện lên cơn. rồi hiếu buông ra, nói.

"anh chỉ thương mình em thôi, biết chưa?"

"sao em cứ hay nói anh lén phén nhỏ nào vậy? bộ số anh đào hoa lắm hả?" tôi nhún vai.

"không có biết, em nghĩ vậy đó." hiếu bất lực, nhào tới đấm lưng cho tôi nhưng tôi cảm tưởng anh đang đấm cho hả giận vậy. _nghĩ đủ nhiều, tôi dẹp chén dĩa ăn khuya đi rồi ngồi xuống sofa. giờ này, chủ yếu đài truyền hình chỉ chiếu mấy cái vẩn vơ bình thường chứ không phải tin sốt dẻo hay quan trọng. tôi chỉnh đài miết vì lười thoát ứng dụng. vô tình có một đài đang nói về ngành truyền thông sự kiện.

"tập đoàn truyền thông xyz do chủ tịch phạm châu trí quản lí suốt nhiều năm qua, sáng ngày hôm nay đã có thêm sự đóng góp của thành viên mới trong khâu quản lí điều hành."

"phạm phương anh, với kinh nghiệm bảy năm học tập và trau dồi tại anh quốc. trở lại hứa hẹn sẽ giúp góp phần thúc đẩy sự phát triển của tập đoàn và các công ty theo hướng đi lên. chú ruột của cô - ông phạm châu trí trả lời phỏng vấn đã trông chờ năng lực của cô suốt nhiều năm qua. hoàn toàn tin tưởng giao vị trí điều hành cốt cán cho cô và chắc chắn cô sẽ giúp đỡ rất nhiều cho tập đoàn trong thời gian sắp tới."

"được xem là một bước lấy đà, việc để giám đốc trẻ tuổi điều hành không phải là nước đi liều lĩnh mà là để chứng minh tài năng và bảy năm học tập miệt mài của cô tại anh quốc. quyết định của ông phạm châu trí được nhiều người ủng hộ và trông chờ, hi vọng phạm phương anh - một cô gái vừa có tài vừa có sắc sẽ góp những chiến lược chính xác giúp tập đoàn nhảy vọt thành công." tôi nhìn màn hình, tay chân cứng đờ.

ở trên đó, những hình ảnh trong tập đoàn, công ty, những cảnh kí giấy tờ, bắt tay trong niềm vui đều được hiện lên lần lượt. sau cùng, hình ảnh cô gái mang tên phạm phương anh đó hiện lên. mặc một trang phục sang trọng và nho nhã, cô đứng trước micro của đài truyền hình. cười tươi, trả lời phỏng vấn rất lưu loát và suôn sẻ.

điều làm tôi thấy sốc hơn là, đó đúng là phạm phương anh mà tôi đang nghĩ tới. cô gái với đôi mắt đen láy đẹp như trăng nhưng khi khó chịu thì lại không khác gì dao găm cứa người. mái tóc dài đen buông thõng bây giờ có lấp lánh ánh nâu tuyền, vẫn mượt mà như ngày đó. nụ cười tự tin và rạng rỡ, nhưng cũng chính chiếc miệng đó đã từng buông ra những lời sắt đá mà tôi tin đã ai chứng kiến cũng sẽ không quên được, dù chị có chữa bằng bao nhiêu lời xin lỗi đi nữa. tôi chẳng biết nói gì, chỉ sốc vì bao lâu nay, quên mất bố của phương anh là người nhiều tiền và hay đập chữ đó vào mặt người ta. hẳn gia đình phương anh là kiểu giàu theo tổ tông. vừa muốn mếu vừa muốn cười, tôi chẳng biết phải cảm thấy thế nào sau tám năm gặp lại phương anh, qua màn hình tv.
 
Hieugav | Bạn Cùng Bàn
21.


chuyện nhìn thấy phương anh trên tv, tôi chẳng nói với hiếu. vì nghĩ rằng cũng thật sự không cần thiết, và với một lí do khác hợp lí hơn là do tôi quên béng đi mất. cuộc sống của chúng tôi cứ bình dị trôi qua như vậy, đôi lúc có những nút thắt thú vị góp phần khắc in vào đầu để chúng tôi nhớ hoài nhớ mãi.

điển hình đó là một lần tôi hụt chân lúc lên phòng họp để đập đầu xuống sàn thang máy tới nhớ đời. ngày thứ hai đầu tuần đầy năng lượng, tôi vui vẻ nhận tin sắp có cuộc họp trên tầng sáu về dự án phát triển hoạt động nghệ thuật của mc nicky. vì được làm việc với người quen, tôi háo hức hơn bình thường. sáng hôm đó, tôi còn hào phóng mua cà phê sáng cho bảo khang. khang cũng vui không khác gì tôi, chịu khó bày trò, quay clip và cùng tôi làm hề cho tiếng cười của văn phòng.

đồng hồ điểm bảy giờ năm mươi, khang kéo tôi lên lầu để chuẩn bị họp. tay cầm hồ sơ, tay đung đưa ly cà phê, tôi tung tăng cùng bảo khang đi trên hành lang tới sảnh đợi thang máy. trong lúc đợi, chúng tôi còn vui vẻ chụp mấy tấm hình nhảm nhí gửi cho hiếu dù biết anh đang bận tối mặt. thang máy mở, tôi nhấc chân lên định bước vào như bình thường thì tiếng kêu hoảng hốt phía sau làm tôi giật mình.

"ấy chết! tao quên tập hồ sơ phương án rồi!" chắc ai cũng hiểu, giọng khang kêu giật đủ làm cho người khác giật mình tới mức nào. tôi còn đang trong tình trạng bước chân hụt một cách thả lỏng. tiếng kêu của khang làm tôi giật mình quay mặt lại, chân chính thức bước hụt vào giữa khoảng cách nho nhỏ giữa thang máy với mặt đất. mắt trợn to, tôi mất đà lao về phía trước. theo phản xạ, tôi bỏ tay khỏi ly cà phê và sấp hồ sơ, để nó văng tung tóe. té ụp mặt xuống sàn thang máy, may là tay còn chống đỡ được chút gì đó. nhưng chắc vì phản xạ còn kém, đầu tôi cũng đã có đập xuống sàn thang, đủ để tôi đau đến điếng người nghiến răng.

"chết rồi!!"

"an ơi an! mày có sao không an?" mọi người nhanh chóng bu lại, nhìn thấy tôi nằm trong thang máy, cùng nửa ly cà phê văng tung tóe và bìa sơ mi đầy tài liệu. mắt tôi vô hồn, tay chân cứ vung trên mặt đất. ai cũng thảng thốt.

đúng lúc hiếu đinh đi tới, cậu ta nói.

"kéo thằng an ra đi." bảo khang nghe vậy, lau mồ hôi trán rồi khe khẽ đưa tôi ra khỏi thang. một cô đồng nghiệp của chúng tôi tỏ vẻ lo lắng, cô hỏi tình hình rồi kết luận.

"té vậy nguy hiểm lắm, ai dẫn thằng nhỏ đi bệnh viện đi để kiểm tra coi có sao không?" tôi không hiểu sao, nghe tới hai từ "bệnh viện", tôi chỉ nghĩ tới trần minh hiếu. bảo khang đang quỳ bên cạnh tôi, gật đầu như băm chả.

"đúng rồi, đưa đi bệnh viện thôi. tao xin lỗi mày nhiều lắm an. tao nói lớn quá làm mày giật mình hả? mở mắt to ra nhìn tao đi!"

"mày nín dùm tao đi." hiếu đinh tỉnh táo.

"giờ ai đứa nó đi bệnh viện?"

ở đây ai cũng có mặt để chuẩn bị đi họp, mọi người lo lắng. khang chỉ vào cậu ta.

"mày đâu có họp đâu? mày dẫn nó đi đi." hiếu đinh nhìn tôi, nhìn mọi người. rồi bất lực gật đầu.

"được rồi để tao đưa nó đi."

"trông cậy mày, giờ để tao họp phụ an." thế là hiếu đinh bắt taxi, dẫn tôi lên bệnh viện trung tâm. nơi tôi biết chắc có người mà ai cũng biết là ai ở đó. ngồi im trong xe, tôi thấy đầu mình ong lên rất khó chịu, ê ê buốt buốt, làm tôi nhăn mặt mấy lần. hiếu đinh im lặng làm việc trên máy tính, tôi quá đau đầu để nói bất cứ cái gì. nghĩ tới chuyện hiếu đinh dẫn tôi lên bệnh viện vì té đập đầu, tôi tự nhiên buồn cười nhớ tới thuở xa xưa lắm nào đó chúng tôi cùng đám đồng bọn bảy tuổi dắt nhau đi chơi ở công viên gần nhà. nó leo trèo mà tôi cũng leo theo, về tới nhà thì người cũng đầy bụi đất. cảm nhận có đôi mắt nhìn mình, cậu ta quay sang nhìn tôi.

"sao đấy? hóa điên rồi à?" tôi khẽ lắc đầu, nhẹ như không lắc.

"tính ra, tao với mày chơi với nhau cũng lâu quá trời quá đất đó he? từ hồi cởi truồng tắm mưa..."

"tao quý mày lắm hiếu." hiếu đinh tỏ vẻ lo lắng, áp mu bàn tay lên trán tôi.

"đập một cái hư luôn, đồ mày dễ hỏng thật." tôi bĩu môi mà không thèm đáp trả, "đồ" của tôi đã làm giới hạn miệng tôi luôn rồi. hiếu như một tên bố không biết gì về con mà lại phải dẫn con một mình đi bệnh viện. cậu ta cứ nắm cổ tay tôi dắt đi trong khi còn không biết tôi té đập bên trái hay bên phải đầu. tôi gặp bác sĩ, kể về tình huống của mình trong lúc hiếu đinh đi làm thủ tục. chúng tôi đang ngồi ở khoa cấp cứu, bác sĩ chính vừa hỏi han thì minh hiếu tới.

"an? sao em ở đây?" hiếu đinh nhìn anh.

"còn sao nữa, đập đầu xuống sàn thang máy. mọi người lo nên bảo tao dẫn đi bệnh viện kiểm tra." tôi vẫn đang ngồi ngoan ngoãn, minh hiếu lo lắng tiến lại gần tôi. anh nhẹ chạm vào từng khu vực trên đầu tôi, ấn bóp nhẹ nhàng rồi còn lén thơm vội lên đó. bác sĩ và hiếu đinh nhăn mặt.

"đây là người quen của em hả hiếu? vậy em làm hỗ trợ ca này đi."

"dạ." hiếu đinh nhìn tôi rồi nhìn hiếu.

"tao còn cần ở lại không?"

"mày về được rồi." cậu ta phủi quần đứng dậy.

"tưởng vua chúa cho lệnh phóng thích tao không đấy. thôi an ở lại với bồ đi tao về đây, sẵn báo cáo tình hình. có kết quả nhớ nhắn về để tụi tao biết." tôi gật gật đầu.

"dẫn bệnh nhân đi chụp ct đi em."

"dạ." thế là hiếu dìu tôi đi đến phòng chụp, vừa đi anh vừa hỏi.

"em làm gì mà ra nông nổi này?"

"em đang đi vô thang máy thì thằng khang nó la lên nó quên hồ sơ, em giật mình nên hụt chân." hiếu bất lực không biết nói gì, anh xoa xoa vai tôi. rồi dùng tay quệt quệt vài giọt cà phê khô văng trên thái dương và sau cổ. tôi được kiểm tra nhận thức, tư duy.

đến kiểm tra trí nhớ, và rồi là xét nghiệp lâm sàng thông qua hình ảnh chụp ct và mri để đánh giá.

"kết quả đã có. sau khi chẩn đoán và xem xét tình hình.

ở thời điểm hiện tại em chỉ bị chấn động não ở mức nhẹ, không cần quá lo lắng. nhưng cần theo dõi và nghỉ ngơi tại bệnh viện trong ít nhất hai mươi tư giờ tới để có thể theo dõi và kịp thời xử lí nếu có triệu chứng bất ngờ. em đi làm thủ tục nhập viện đi nhé." tôi thở phào, dù đầu óc có hơi khó chịu. nhìn hiếu, anh nhanh chóng hiểu ra rồi nói với tôi.

"giấy tờ hồ sơ của em có ở đây không?" tôi gật nhẹ đầu, đưa hết cả túi đồ của mình cho anh. minh hiếu xin phép bác sĩ rồi chạy đi làm thủ tục. cuối cùng, tôi đang nằm ở đây, trên giường bệnh viện, trong bộ đồng phục bệnh viện. bằng một cách mà không ai ngờ tới, tôi được vào sâu trong bệnh viện và thậm chí còn "cư trú" tại đây trong một ngày tới. dù trước đây minh hiếu đã cản không biết bao nhiêu lần rằng tôi không nên vào bệnh viện chơi, nhưng "thời" tới thì không ai cản kịp. phòng bệnh không quá to cũng không quá đông, ngoài tôi ra chỉ có ba bệnh nhân khác cũng bị các triệu chứng tương tự. nhìn bộ đồ bệnh nhân trăng trắng với họa tiết xanh xanh, tôi cấu véo nó mấy cái.

"không được làm gì tác động mạnh lên đầu, tới lúc em mất trí nhớ không nhớ anh là anh bỏ em lại bệnh viện luôn đó." giường êm ái, nằm sải lai trên đây cũng sướng. tôi áp đầu mình lên gối, thầm nghĩ thật ra chịu đau nhiều chút để được nghỉ một ngày làm thì cũng không phải lỗ. rồi lại nghĩ tới chuyện viện phí, miệng tôi chửi rủa bảo khang không ngừng. sau đó nghĩ tới chuyện ở trong bệnh viện có ai coi tv thời sự hay mấy chương trình ca nhạc không, không biết người ta có biết mc nicky hay rhyder hay captain không. rồi đột nhiên nhớ ra mình chưa báo tin về cho 500 anh em trong công ty. tôi đành lôi điện thoại ra.

"chấn động não mà bấm bấm điện thoại miết." tôi còn chưa nhập xong mật khẩu, ngước lên thấy ngay cái bản mặt đó.

"oan hơn oan thị kính nữa, tui còn chưa mở được cái mật khẩu!" minh hiếu đứng đó, áo blouse ngoài đồng phục xanh. anh cầm trên tay một túi đồ và một ly nước ép. hiếu để lên bàn, kéo ghế ngồi ngay cạnh giường tôi.

"cái này là cam, dâu với kiwi. anh rửa hết rồi, ăn đi cho bổ. còn này là nước ép cà chua, chốc trưa anh quay lại phải uống hết. mấy thứ này giàu vitamin c, ăn nhiều lên để nhanh hồi phục." tôi ló đầu nhìn, rồi hỏi.

"hiếu chôm ở đâu về vậy?" hiếu định cốc đầu tôi nhưng khựng lại, anh chuyển qua nhéo tay tôi.

"anh xin của y tá với đi mua." rồi hiếu đứng dậy, nghía kĩ đầu tôi như là vật thí nghiệm.

"em có còn đau lắm không?"

"em hơi nhức đầu, chóng mặt với mệt mệt thôi." anh nhẹ tay xoa nắn, rồi kết luận.

"chắc không sao đâu, nhưng mà đập cũng mạnh đó." rồi hiếu chống hông, nhìn tôi mệt mỏi.

"em đi đứng kiểu gì vậy?"

"kệ tui." tôi co giò đạp vào tà áo hiếu. chợt hiếu có điện thoại, anh nhanh chóng chạy đi.

"thôi anh đi đây, ông thầy ổng kêu nữa rồi."nhìn theo tà áo blouse tung bay sau lưng hiếu theo từng đợt bước đi, bỗng nhiên tôi thấy tự hào. không hiểu sao, dù tôi không góp một đồng tiền nào trong việc đóng học phí cho hiếu học y, chỉ việc thỉnh thoảng mua đồ ăn bồi bổ cho anh. tôi lại thấy tự hào như chính tôi gom nhặt từng đồng và đứng sau lưng nhìn anh cực nhọc trầy trật trên con đường tới được năm y cuối này. cứ như người bố thứ hai của anh vậy.

đùa thôi, tôi biết dù tôi không là gì trên hành trình trở thành "thầy thuốc nhân dân" của minh hiếu, tôi cũng là người đứng sau theo dõi hiếu từ những ngày anh còn đọc những cuốn sách sinh học chỉ vì yêu thích, dùng nó để chê tôi lùn cho tới những ngày thức trắng vì dự án tài liệu. kiểu gì tôi cũng sẽ thấy tự hào. tôi ngồi dậy, khẽ khàng cầm ly nước ép lên uống, ăn vài trái dâu và lát kiwi chua ngọt muốn nhăn mặt. tự nhiên thấy hình như mình đỡ hơn chút.tôi đứng dậy nhìn loanh quanh, tôi hỏi cô y tá gần đó.

"chị ơi em đi dạo chút được không?"

"em là bệnh nhân giường 12 hả?"

"dạ." cô y tá kiểm tra hồ sơ.

"hiện tại tình trạng của em đã ổn hẳn chưa? nếu còn nhức đầu và chóng mặt, mắt nhìn không rõ thì đi dạo không ổn lắm đâu."

"em..chỉ hơi nhức đầu chóng mặt thôi chứ mắt em ok 10/10."

"vậy em đi cũng được, đi trong tầng này thôi, nhớ kĩ đường về nha em."

"dạ." vậy là với cái đầu đau nhức của mình, tôi đi khám phá "ngôi nhà thứ hai" của minh hiếu.

*

hê hê sori vì không nói mụi người từ đầu truyện, nhưng những thông tin về việc học y của minh hiếu (số năm hay tuổi để học tới thực tập và nội trú, hồ sơ, việc thi cử, công việc ở bệnh viện,..) hay kiến thức y khoa từ đầu truyện tới cuối truyện đều không có tính chất tham khảo nhe. tại vì tui cũng không sành sỏi về lĩnh vực này lắm đâu, chỉ "học lỏm" từ gu gồ hay phim và truyện về y khoa nên đọc vui vui thôi chứ không thể đảm bảo tất cả đúng 100% =)))
 
Hieugav | Bạn Cùng Bàn
22.


tôi biết, đây là bệnh viện có thể nói là lớn nhất thành phố. là nơi quy hội đủ các loại bệnh từ nhẹ đến nặng, từ khoa này đến khoa nọtôi không biết tại sao hiếu lại được xếp đi thực tập ở bệnh viện này. nhưng tôi thấy nó có vẻ ổn. tôi không rành về bệnh viện hay cơ chế sâu xa của bệnh viện, chỉ lâu lâu phải vào kiểm tra định kì hay khám vì mới bày trò nào đó gây tổn hại nặng đến sức khỏe hồi còn hỉ mũi chưa sạch thôi. những gì tôi biết về bệnh viện là tích góp được qua những buổi xem ké phim y khoa hàn quốc với mẹ hay đọc truyện trên mạng. trong mắt tôi, người làm nhân viên y tế rất bận rộn, phải chạy xuôi chạy ngược khi có tình huống khẩn cấp. học hành có thể mất hơn một thập kỉ hoặc học đến khi đầu bạc mới có thể "thành công", tùy theo định nghĩa thành công của người đó là gì. và hơn nữa là ngay cạnh tôi, một "nhân viên y tế" tương lai đã phải học miệt mài suốt bảy năm qua để bây giờ chỉ mới là thực tập sinh, còn phải trải qua thêm kì thi nội trú. tôi biết không chỉ mình anh mới như vậy. tôi đi lang thang trên hành lang, khoa của tôi nằm cạnh khoa nội thần kinh, ở cùng một tầng. hành lang được lắp gạch trắng sứ, tường xanh của logo bệnh viện và màu trắng của đèn. giờ này hơi đông, tôi đi dọc hành lang đã quẹt trúng vai vài ba người. không hiểu sao đồng phục bệnh nhân rất thoải mái, tôi cứ thoải mái lết đi từng bước rồi quan sát xung quanh như kẻ mới được thả ra từ trong lồng.

ở ngay sảnh chính của tầng, có bố trí mấy chiếc ghế dài chủ yếu cho bệnh nhân hoặc người nhà đến thăm. tôi chọn một chiếc ghế rồi ngồi xuống, đầu vẫn hơi nhức nhưng cũng không quá sức chịu đựng. ngồi nhìn dòng người hối hả qua lại, có những vị bác sĩ vừa đi vừa giải thích tình trạng cho bệnh nhân, có những điều dưỡng dẫn vài bệnh nhân nhỏ đi dạo quanh hành lang. mãi nhìn rồi suy nghĩ, có một giọng kêu lên ngay sát bên làm tôi giật cả mình.

"thành an?" tôi ôm ngực, nhắm chặt mắt vì đau.

"ôi tao xin lỗi, nhưng mà có phải đặng thành an không?" tôi quay sang, bên cạnh là một cô gái cỡ bằng tuổi tôi, khuôn mặt xinh xắn hiền lành, tóc búi cao. và điều quan trọng là, cô ấy mặc áo blouse và đang cầm trên tay một tập hồ sơ. tôi đã hơi hoảng vì không biết tại sao người ta biết tên mình, bản thân thấy cũng quen quen nhưng lại không nhớ ra. dù não đang hơi có vấn đề (từ đó đến giờ), tôi vẫn kịp suy diễn rằng chắc chắn đây là người quen vô tình va phải tôi ở một ngã rẽ nào đó của cuộc đời. và vì người ta nhớ tôi còn tôi thì không thể, việc tốt nhất nên làm là im lặng chứ không nên hỏi "bạn là ai?". cô gái kia nhìn trân trân vào mặt tôi, rồi nói.

"đúng là thành an rồi. tao là hà châu, hồi đó học chung cấp hai với mày đó."

"hà..châu?"

"hà châu!?" tôi chính thức hoảng loạn. vâng, trước mặt tôi là hà châu - cô gái tôi đã từng kể rất lâu trước đây là crush đầu đời của tôi. là người con gái đằm thắm xinh xắn, nói chuyện duyên dáng cực kì đã làm cho tôi trở nên trẻ trâu hơn mức cần thiết ở cái tuổi mười ba đó.

"hà châu đây." châu cười.

"mày..làm bác sĩ à?" tôi hỏi, giữa sự giao thoa của bất ngờ và vui vẻ khi gặp lại bạn cũ.

"ừm, năm sau tao thi nội trú vô bệnh viện này."

"trùng hợp quá." tôi bất ngờ."sao thế?"

"bạn trai tao cũng ở bệnh viện này."

"ồ vậy hả?"

"tao có follow mạng xã hội của phong hào, thấy lâu lâu story có up ảnh nhóm bạn mọi người. xong đọc cap nửa vời cũng biết mày có ban trai mà không biết cũng ở đây đó." tôi gãi đầu ngại ngùng.

"vui vẻ vui vẻ, tính ra bạn trai mày và tao và cả bồ tao cùng là đồng nghiệp."

"người yêu mày cũng là bác sĩ á?"

"ừm, ảnh lớn hơn tao hai tuổi. gặp nhau hồi đại học."

"trùng hợp ghê." chắc có lẽ là thấy tôi nói chuyện nhỏ nhẹ ít hơn bình thường, hà châu nở nụ cười thân thiện rồi nói với tôi.

"cũng qua lâu lắm rồi mà bạn bè như chúng ta chưa gặp lại nhau, cứ tự nhiên ha. tao vẫn luôn quý mày như một người bạn." không phải tôi ngại ngùng gì mấy, mà hà châu có nhiều điểm khác biệt trong tính cách so với ngày trước. cũng đúng thôi, sau hơn mười năm trời ai mà không đổi khác. hà châu cởi mở hơn, vui vẻ hơn, nói nhiều hơn. nhưng chất hiền lành thật thà thì vẫn hiện ra trong từng câu nói.

"được, mấy chuyện hồi đó mày cứ quên hết đi. hồi đó trẻ trâu chưa suy nghĩ nên làm mấy trò mắc ói." châu cười.

"tao quên rồi. mà sao nay mày vô viện đây?" tôi nhẹ gãi đầu.

"nói ra nghe lại kì, cơ mà tao bị té đập đầu xuống sàn thang máy."

"rồi có sao không?" châu bắt đầu nhìn tôi như nhìn một bệnh nhân thật sự.

"bác sĩ nói tao bị chấn động não mức nhẹ, ở lại theo dõi hai tư giờ thôi à."

"vậy thì đỡ quá. anh người yêu tao cũng làm trong bệnh viện này, cũng muốn đi thần kinh đó.

đang học nội trú năm hai rồi. trộm vía làm chung ngành chung bệnh viện giúp đỡ được cũng nhiều cái."

"tốt quá, có thể san sẻ kiến thức cho nhau. người yêu tao học ngày học đêm mà tao chỉ có thể mua đồ ăn nhét họng ổng thôi à."

"vậy là vui rồi." tôi hào hứng khoe.

"bọn tao quen từ hồi cấp ba đó."

"dễ thương thế?" châu kêu lên vui vẻ.

"ừm, trộm vía."

"nhả vía cho tao đi, anh bồ tao kêu đợi khi nào tao học nội trú được cứng cáp mới cưới." sau hơn mười năm không nhìn nhau, còn có một mối quan hệ trong quá khứ có thể tạm gọi là không đơn giản. tôi và châu bây giờ có thể hòa hợp trong cách tung hứng tám chuyện, nói từ chuyện này đến chuyện kia mãi không ngừng như là đã là bạn từ kiếp trước.

"mày thay đổi nhiều quá, năng lượng và vui vẻ hơn. ngày đó tao nhớ mày dịu dàng đằm thắm ít nói lắm."

"một tay anh bồ tao nuôi trong niềm vui đó." tôi đang cười muốn chảy nước mắt, quên mất cả cơn nhức đầu. thì nhín thấy bóng người quen quen.

"ô, ai như bồ tao?" tôi nheo mắt. hà châu nhìn theo.

"đâu?"

"kìa." tôi chỉ tay vào một anh chàng cao ráo, đeo kính, mặc áo blouse, mang đôi giày thể thao tôi mua cho.

đúng là hiếu. hiếu đứng từ xa, nhìn tôi rồi chống hông, vẻ mặt như ông bố bắt gặp con trốn học đi chơi net vậy. tôi cười nhe răng, vẫy anh lại. hiếu từ từ tiến lại gần, lịch sự chào hà châu.

"à chào."

"chào, bạn trai thành an nhỉ?" châu cười.

"đúng rồi, còn đây là..bạn của an hả?" tôi thấy hai người này nói chuyện với nhau cứ khách sáo kiểu gì, tôi chen ngang, vui vẻ giới thiệu.

"đây là bạn trai tao, trần minh hiếu. còn đây là hà châu, bạn cấp hai của em." hà châu biết ý, liền đứng dậy.

"thôi tao phải đi rồi, nhanh hồi phục nha."

"ừ, tao cảm ơn." hà châu gật đầu chào hiếu rồi nhanh chóng bỏ đi. tôi nhìn hiếu.

"hiếu kiếm em hả?" hiếu xốc nách tôi đứng dậy, khoanh tay nhìn tôi chăm chăm. tôi giơ tay lên, hỏi.

"bộ em mặc đồ này đẹp trai hơn bình thường hả?" hiếu phì cười, nhưng lấy lại mặt nghiêm túc chỉ sau nửa giây. anh nói.

"đúng là chấn động não cũng không làm an của anh khác đi xíu nào." tôi đánh hiếu.

"anh kiếm em hả?"

"đúng rồi. anh bảo em nằm nghỉ ngơi đi mà?"

"điều dưỡng cho em đi dạo mà." hiếu chẳng buồn nói tiếp, anh nắm tay dắt tôi đi đâu đó.

"đi đâu?"

"đi ăn trưa." hiếu dẫn tôi xuống căn tin của bệnh viện, nơi có những bệnh nhân ăn bữa trưa, người nhà mua hộ bệnh nhân hay nhân viên y tế ngồi đầy các bàn ăn. hiếu dẫn tôi ngồi xuống một chiếc bàn hai người, nhắc nhở tôi ngồi im. nhìn theo bóng lưng minh hiếu lách qua dòng người để đến quầy, tự nhiên tôi thấy mình như nhân vật phụ trong một bộ phim tình cảm y khoa nào đó. bởi vì hiếu quá đẹp, nhìn anh cứ như nam chính và thường trong mấy bộ phim đó thì cặp chính sẽ cùng là đồng nghiệp. tôi bất giác giơ máy lên, chụp tách một cái. bức ảnh đẹp đến nỗi tôi muốn chửi thề. trần minh hiếu nổi bật trong áo blouse, tóc đẹp đến không cần chỉnh thêm gì, sải chân bước đi vội vã giữa dòng người nhưng vẫn là trung tâm sáng soi của bức ảnh. tôi đăng lên instagram của mình, dòng bình luận ồ ạt tràn vào khung thông báo._ @hurrykhang: trong cái rủi có cái may

@nickynicko: không thấy mặt mà vẫn đẹp zai

@phapkieu3: sao chồng ở trong bệnh viện vậy?

=>@duongdomic: @phapkieu3 ké

=>@ne9av: @duongdomic tao chồng mày hồi nào

@kewtiie: tình hình sao rồi?

=>@hurrykhang: @kewtiie nay tui bảo vệ dự án dùm thằng an thành công quá trời luôn ông

=>@kewtiie: @hurrykhang t hỏi cái đầu thằng an

_

tôi đang cười cười, định trả lời tiếp tin nhắn thì chiếc điện thoại lại tiếp tục vuột mất khỏi tầm tay. hiếu lấy điện thoại tôi nhét vào túi quần nhẹ như không.

trên bàn là hai tô cơm cá trắm với sốt cà, thêm cải luộc và đậu phụ. tôi nhìn đồ ăn có vẻ dinh dưỡng và hấp dẫn, nhanh chóng cầm muỗng lên ăn ngay.

"mời nhà mình hốc cơm nha."

tôi cảm nhận được, suốt bữa ăn minh hiếu không nói gì nhiều. anh nhìn tôi bằng cái ánh mắt đanh đá giận hờn như đang chờ tôi nói gì đó, rồi lại ngoảnh đi như không hề quen tôi, cứ cúi xuống cắm cúi ăn như đứa trẻ bị mẹ chởi. tôi xúc một muỗng lớn, hỏi.

"hiếu sao vậy?"

"anh làm sao đâu?"

"đỏng đảnh như con gái mới lớn mà ở đó làm như không có." tôi bĩu môi. hiếu bĩu môi liếc lại tôi, anh giả vờ bình thản. lân la hỏi để thuận đó nói ra tâm tư.

"hà châu gì đó học chung cấp hai với an à?"

"ừm."

"cũng học y luôn, thực tập chung bệnh viện với anh bao lâu nay mà hai người không quen nhau nhỉ?"

"hà châu đó..."

"nhìn hiền nhỉ, hồi đó nhỏ đó hiền thục nết na lắm giờ vui tươi hơn rồi. nói nhiều quá trời tưởng hai người khác nhau." hiếu không nhìn tôi, anh vẫn cúi đầu chầm chậm múc từng muỗng cơm.

"hai người nói chuyện gì mà có vẻ vui vẻ vậy?"

"em.." tôi đang định kể, liền nhận ra bất thường.

"hiếu nè."

"hửm?"

"anh lại ghen hả?" tai minh hiếu đỏ ửng lên, nhưng anh không trả lời, giả vờ như không nghe thấy.

"hiếu ơi." tôi chồm người quơ quơ tay trước mặt anh.

"hả an?"

"anh ghen à?"

"ghen gì, có gì đâu mà để anh ghen."

"rõ ràng." tôi trừng mắt.

"đừng có chối." hiếu gãi đầu, rồi gật một cái.

"ừ."
 
Hieugav | Bạn Cùng Bàn
23.


"ôi trời."

"bộ anh thấy em giống đứa lăng nhăng gặp lại bạn cũ xai gính là sẽ bỏ anh theo nhỏ đó hả?"

"nhỏ đó có bồ rồi, bồ nó còn đang học nội trú bệnh viện này."

"anh đã nói gì đâu?" hiếu không thèm nhìn mặt tôi.

"nhưng mà người đó, hồi cấp hai em crush đúng không?"

"hiếu đúng là học quá hóa điên rồi!" tôi ôm đầu. minh hiếu dù nãy giờ không nhìn thẳng mắt tôi, vẫn quay sang gỡ hai tay tôi khỏi đầu cứ như đầu tôi là món đồ dễ vỡ nhất quả đất.

"anh nghe ai kể?"

"em nói "kể" vậy thì đúng là sự thật rồi."

"??" tôi cố điều hòa nhịp thở.

"anh nghe ai nói?"

"cũng lâu rồi, anh nghe hào với kiều nói."

"lâu là khi nào?"

"hồi lớp mười hai."

"nhớ dai vậy bố?" tôi thảng thốt, rồi tay chân huơ loạn xạ trước mặt anh.

"anh đừng có điên đi cái đó là quá khứ trẻ trâu của em thôi, bây giờ châu khác hồi đó lắm rồi."

"em còn nhớ người ta hồi đó như nào cơ à?" tôi bất lực, chẳng biết nói gì. minh hiếu không làm ầm lên như đang cãi lộn, mà mặt chỉ dồn thành một cục rồi lâu lâu lại thoại một câu sảng hồn.

"em.."

"anh có ghen gì đâu, người ta cũng có bồ rồi. có là gì đâu mà anh ghen?" tôi bất lực cúi xuống ăn tiếp. trong lòng chỉ nghĩ mặc dù mặt minh hiếu dồn thành một đống chù ụ, anh vẫn đẹp trai khó tin. chúng tôi ăn xong, hiếu dẫn tôi về lại phòng bệnh. khi đi ngang qua phòng nghỉ cho nhân viên, tôi hỏi anh.

"chỗ này là chỗ của anh nghỉ à?" hiếu trả lời.

"không, chỗ anh tầng trên." tôi bĩu môi, từ đó đến tận cửa phòng bệnh của mình cũng không nói gì nữa. trần minh hiếu giận tôi nên không nắm tay, anh chỉ nắm lấy cổ tay tôi dắt đi như trẻ con. anh dắt tôi vào tận giường bệnh, ấn tôi ngồi xuống, quay lại nói nói gì đó với chị điều dưỡng rồi quay vào nhìn tôi.

"ăn hết đống trái cây đi." tôi bĩu môi nhìn hiếu. nhìn ổng thấy ghét quá chừng. thấy hiếu đang đứng tỉ mẩn chia thuốc cho tôi. tôi ngoắc anh.

"hiếu hiếu." minh hiếu đang đứng còn tôi đang ngồi trên giường. hiếu phải cúi hẳn người mới đưa được mặt lại gần tôi. tôi giơ hai tay ra ôm lấy sau cổ hiếu kéo lại gần, hun một cái lên má phải anh. hun xong, tôi bình thản thả ra rồi cười tươi.

"cảm ơn bác sĩ, em uống thuốc này giờ nào?" hiếu khổ sở xoa đầu vuốt môi. anh nhìn đi chỗ khác rồi quay lại, giả vờ bình thản.

"viên nhộng này uống sau khi ăn trưa, đợi năm phút nữa uống là ổn. còn viên này..tối trước khi đi ngủ. nếu cảm giác muốn nôn mửa thì uống một viên này sau khi ăn cử tiếp theo."

"có gì thắc mắc thì hỏi chị điều dưỡng."

"ok em hiểu rồi." tôi ngả người lên giường, lôi điện thoại ra. minh hiếu bỏ đi, tôi còn cố ló đầu khỏi giường nhìn theo. không biết tôi có nhìn lầm không nữa. nhưng tôi thấy hiếu vừa nhảy chân sáo vừa tự áp tay lên má anh xoa xoa. _dù hơi tốn tiền viện phí, nhưng nằm đây vừa đảm bảo sức khỏe vừa cho tôi nghỉ ngơi thoải mái. tôi trở qua trở lại dù chiếc giường không quá lớn. uống xong viên thuốc cũng làm tôi thấy buồn ngủ. vậy là tôi nhắm mắt đánh một giấc. nhưng giấc ngủ dù ngon cũng không yên bình lắm. tôi không biết, chỉ thấy trước mặt tối đen và nghe thấy tiếng kêu ồn ào trong lúc mình đang nửa mơ nửa tỉnh. tôi mơ nhiều giấc mơ từ việc thấy dương kiều thông báo đại gia đình đã "gặt hái được quả" tới mc nicky của công ty tôi đứng trên sân khấu còn tôi ở dưới quay chụp để lên bài truyền thông, tôi còn thấy mình vô tình gặp minh hiếu ngoài đường đang phẫu thuật khẩn cấp cho người nào đó đang nguy kịch như mấy bộ phim mỹ, hàn. nhưng điểm giống nhau là giữa những đoạn "chuyển cảnh" mơ màng trong giấc mơ, mọi thứ đều rất ồn ào. và vậy là tôi tỉnh giấc ở giấc mơ cuối cùng, khi minh hiếu trong mơ vừa cứu được bệnh nhân nghẹt phổi ngoài đường. mở choàng mắt, ánh sáng của đèn bệnh viện hắt thẳng vào làm tôi khó chịu. tôi dụi dụi mắt, đã thấy chị điều dưỡng đang đứng kiểm tra tôi ở bên cạnh.

"ô chị xin lỗi, chị làm em thức hả?"

"dạ..không có. giấc mơ của em nó ồn quá em dậy." chị điều dưỡng cười hiền, chị sắp xếp lại đống đồ. kiểm tra tình trạng đầu của tôi trên hồ sơ rồi đưa đơn theo yêu cầu bác sĩ chính ban nãy vừa ghé đến.

"em là bạn trai của y bảy trần minh hiếu à?" chị điều dưỡng vừa kiểm tra liều vừa hỏi.

"dạ."

"ban nãy minh hiếu bị người nhà bệnh nhân đấm đấy."

"hả!?" tôi choàng bật dậy.

"em bình tĩnh..." chị điều dưỡng hốt hoảng, nói một tràng gì đó về việc tôi không nên làm nặng tình trạng đang hồi phục của mình. nhưng vì lo hốt hoảng, tôi chẳng lọt vào tai được mấy.tôi hít thở, hỏi."hiếu bị sao hả chị?"

"ban nãy có một gia đình đến khoa cấp cứu, cậu con trai hai mươi lăm tuổi bất ngờ mắc chứng bệnh làm thần kinh không ổn định.

đã thông báo tình trạng rõ ràng rồi, nhưng người nhà lại không chịu nhập viện mà muốn điều trị tại nhà.."

"hiếu cố giải thích hộ bác sĩ thì ổng đấm luôn cậu ấy.

ổng kêu đang bực còn có người chen ngang."tôi gấp gáp.

"rồi hiếu giờ đâu rồi chị?"

"ông này cũng kiểu cơ bắp nên đấm ghê lắm, lúc đó nhân viên chạy toáng loạn xuống cứu thằng nhỏ. giờ hiếu chắc đang ở phòng nghỉ nhân viên." tôi lật đật đứng dậy, chạy đi.

"đừng làm gì chấn động mạnh! phòng ở tầng 2 quẹo phải!" tôi chạy xuống, đứng trước cửa phòng. minh hiếu đang nằm trên giường, được chườm đá. vết thương không quá bầm, nhưng vì tôi hiểu anh nên lại thấy lo hơn bình thường. tôi xông vào trong phòng.

"hiếu!"

"an?"

"hiếu ơi, hiếu." tôi lo lắng tới run rẩy tay chân. nhẹ xoa xoa đầu anh. minh hiếu nhắm mắt cười.

"anh không có sao hết á!" tôi cầm túi đá trên tay hiếu, chườm chườm rồi lấy ra xem. chỉ có một vết bầm lớn chứ không rướm máu.

"anh..anh.."

"hiếu có sao không? hiếu có sợ không?"

"anh ổn lắm, an ngồi đi." tôi vẫn cầm túi đá lạnh áp nhẹ lên má anh, không hiểu sao chỉ có mình anh bị đánh mà tôi cũng thấy đau. tôi nhìn hiếu, lòng mềm xèo như bị ai bóp cho bay hết hơi ra khỏi.

"anh không sao." hiếu xua xua tay.

"đừng có bày ra cái vẻ mặt đó. tình trạng em đỡ hơn chưa? có còn nhức đầu không?" hiếu vươn người chạm tay lên xoa đầu tôi, tôi đẩy nhẹ tay anh ra.

"nằm im đi."minh hiếu cười, cứ nằm đó nhắm mắt "tận hưởng" tôi chườm đá cho. tôi cứ chồm người chăm chú, ngó chỗ này nhẹ nhàng chỗ kia.

"bên đây hơi nhức nhức an chườm dùm anh với." hiếu nhìn tôi, chỉ sang má bên kia. tôi lo lắng.

"đâu?" tôi chồm người dậy, đưa cả khuôn mặt lại gần để kiếm vết bầm. tay cầm túi đá lạnh, người lom khom cúi gần chín mươi độ sang bên kia để nhìn rõ. tôi kêu lên khó hiểu.

"em có thấy vết bầm nào đâu hiếu?" minh hiếu chổm đầu dậy khỏi gối chừng mười xăng, chu môi thêm ba xăng nữa đã chạm môi mình lên môi tôi. kêu chụt một tiếng. mặt tôi nóng ran, tôi kêu.

"mày khùng hả?" minh hiếu chỉ cười vui không đáp.

"điên khùng không à." tôi nhìn xung quanh xem có ai không. kết quả chỉ thấy hai chị điều dưỡng đang luống cuống quay mặt đi sau khi thấy tôi lia mắt tới. hai chị giả vờ không có phản ứng, tiếp tục nói chuyện với nhau.

"người ta thấy rồi kìa." tôi nghiến nhỏ từng chữ qua kẽ răng.hiếu cười.

"không chỉ có hai chị đó đâu, còn "cô bạn" của em nữa."

"hả?"

"hà châu gì gì đó đang nằm trong kia kìa." hiếu nhắm mắt, chỉ tay về phía góc kia.

ở đó có đôi dép vứt lung tung dưới đất cạnh giường ngủ, đôi dép đó rõ ràng là của châu. hồi ban sáng tôi có thấy. hà châu, phía sau rèm ngủ kia. thò bàn tay đang cầm điện thoại ra vẫy vẫy.

"chào an."

"sao mày nằm trong đó?"

"chỗ này cho thực tập y năm bảy như tụi tao nghỉ ngơi mà. tao mới ngủ trưa dậy."

"anh với hà châu và nhiều người khác dùng chung phòng nghỉ nhân viên? vậy hai người không biết nhau à?"

"phòng này với phòng cuối dãy cho sinh viên như tụi anh nghỉ. cũng do phòng này không sử dụng thôi, chứ cũng cũ lắm như nhà trọ nhà nghỉ tạm bợ."

"à em nhớ rồi, cái này là phòng trọ mà anh nói ấy hả?" hiếu cười gật gật đầu.

"vậy hai người ở gần nhau thế này mà không nhận ra à? sao sáng nói chuyện với nhau khách sáo thế?"

"vụ hồi đó của em anh chỉ biết tên chứ đâu biết mặt. nên lúc đầu nghe tên thấy cũng không có thiện cảm lắm. ai ngờ đúng anh nghĩ." hiếu nói nho nhỏ.

"tao coi insta hào thấy mặt vài người bạn mới của an vài lần, nhưng cũng không biết là cậu này.

ở đây cậu này căng lắm không cười như trong mấy tấm đó." ba chúng tôi điên hết rồi. tôi từng theo đuổi hà châu hồi cấp hai, minh hiếu và tôi là người yêu. hà châu và minh hiếu vậy mà là bạn học kiêm đồng nghiệp, còn dùng chung phòng nghỉ trong bệnh viện. trái đất tròn ghê. thấy tôi ôm đầu, hiếu cười.

"còn có anh quân - trưởng của bọn mình nữa. cơ mà quân hôm nay nghỉ." tự nhiên tôi buột miệng.

"ê em nhớ quân quá à." vậy là bị minh hiếu táng vào vai một cái.tối hôm đó, minh hiếu với một đoạn băng trên mặt hệt như hồi mười sáu tuổi, ngồi cạnh giường tôi cùng tôi tám đủ chuyện đến khi tôi buồn ngủ trở người mới chịu về.

"ngủ ngon nha hiếu y7!"từ lúc đó, tôi đã đổi biệt danh cho hiếu thành "minh hiếu y7". _sáng hôm sau, tôi được xuất viện vì may mắn không có dấu hiệu trở nặng hay bùng phát gì. bác sĩ làm đơn cho tôi, dặn tôi uống thêm vài ba loại thuốc nữa rồi hẳn ngưng. minh hiếu đứng bên cạnh bác sĩ, bác đọc đến đâu thì gật gù đến đó. thành công đóng hai vai vừa là bác sĩ vừa là người nhà bệnh nhân. khi minh hiếu phụ tôi dọn dẹp đồ, làm thủ tục xuất viện cho tôi. tôi cứ ngồi im trên ghế nhìn theo, không cần động tay. nhưng tôi để ý, cứ có vài ba người đi ngang cũng sẽ có một người nhìn lại tôi và hiếu. cười cười nói nói gì đó với người bên cạnh. lúc hiếu dắt tôi ra về. tôi hỏi.

"vụ gì mà người ta cứ nhìn mình ấy anh?" hiếu cười, anh nhìn chỗ khác.

"anh đâu biết đâu." tôi khó hiểu. lên taxi rồi, tôi mới lôi điện thoại ra hỏi hà châu, chúng tôi vừa mới vui vẻ kết bạn mạng xã hội hôm qua sau vụ việc "chung phòng nghỉ" đó.

"ê châu, sao nay tao xuất viện tao thấy ai cũng nhìn tụi tao thấy ghê vậy?" hà châu chắc đang bận bù đầu trên bệnh viện, taxi về gần tới nhà cô bạn mới trả lời tôi.

"à, vụ hôm qua mày chườm đá cho minh hiếu rồi minh hiếu hôn mày cả bệnh viện biết rồi."

"???" xem chừng sợ tôi chưa đủ sốc, châu còn bổ sung thêm."mọi người cứ kêu ê người yêu của minh hiếu y7 kìa! hai người này dễ thương ghê ha?"

"trời ơi."

*

bí còn ten quá các môm ơi chắc off một thời gian gom ý tưởng he.
 
Hieugav | Bạn Cùng Bàn
24.


nhà tôi, bất ngờ là còn nhỏ hơn của hiếu.vào tháng sáu năm đó, tôi nhận nhà riêng của mình. tôi có thể tự tin nói, dù gia đình tôi không giàu nứt đố đổ vách như kiểu bao cả rạp để xem phim thoải mái hay ăn omakase năm lần một tháng. nhưng cũng là có của ăn của để. ngôi nhà này ba mẹ tôi đã để dành cho tôi từ trước. vừa gần nhà ba mẹ, cũng gần trung tâm thành phố và thuộc khu chung cư có dịch vụ tốt nên ba mẹ tôi muốn tôi chuyển ra cho "độc lập tự do hạnh phúc".

độc lập tự do thì tôi hiểu, nhưng tôi hỏi lại ba mẹ hạnh phúc ở đây nghĩa là sao. mẹ tôi cười cười.

"cho con với hiếu có không gian riêng. hiếu cứ phải rước con thấy mệt không?"

"giờ hiếu sang tận nhà ở đó chơi luôn khỏi ngại ba mẹ."

"nhưng mà hai đứa bây đàng quàng nhe, không có học đồi tầm bậy tầm bạ nha." tôi đỏ mặt kêu.

"làm gì có, hiếu giờ bận tối mặt tối mũi ôn thi nội trú rồi. con còn không dám qua nhà chơi nữa."

"bận lắm hả con?"

"dạ, cái mặt hóppp vầy nè, cái tóc hóiii vầy nè. nhìn ghê lắm." tôi vừa kêu vừa miêu tả. nhưng tôi không nói suông thật, trần minh hiếu càng ngày càng bận rộn hơn khi kì thi nội trú tới gần. tôi biết nó là một trong những thứ quan trọng nhất đời hiếu, và anh đã từng nói với tôi chỉ cần xong nội trú thì chắc anh không thi thêm kì thi nào nữa đâu. tôi vừa muốn tin anh vừa không vì tôi biết ở trong xã hội này đặc biệt là giới y khoa thì nếu chỉ giậm chân một chỗ chắc chắn sẽ bị đào thải. tôi cũng bận bịu lắm, trần phong hào bạn tôi, đã bắt đầu chuyển hướng nghệ thuật để tiếp cận nhiều tệp khán giả hơn và thử sức nhiều hơn. thay vì là mc của các buổi lễ, họp báo phát hành dự án của rhyder captain,... phong hào - nicky đang bắt đầu lấn sân sang diễn xuất bằng bước khởi đầu ở kịch sân khấu. tôi nằm trong nhóm truyền thông phụ trách các dự án của hào, mọi hoạt động của hào đều để nhóm tôi nắm bắt và hỗ trợ. dạo gần đây hào hoạt động năng nổ, khiến cho khán giả "để ý" vì ăn nói có duyên gây cười. chúng tôi luôn phải túc trực trên mạng 24/7 để nắm bắt suy nghĩ và cảm xúc về nghệ sĩ, tích cực thúc đẩy hào để nắm bắt cơ hội đến gần nhất với công chúng. thành công nhất, đó là hào mới nhận được job làm cast chính trong một chương trình thực tế về ứng biến diễn xuất. là thành quả gặt hái lớn nhất hào và chúng tôi đạt được sau hơn nửa năm trộm vía "lên như diều gặp gió". từ đợt đó, tôi và hiếu bận rộn hẳn. có những ngày tôi tăng ca tại công ty tới mười một giờ khuya, hiếu cũng thường xuyên nhắn tin cho tôi lúc hai ba giờ sáng. cạch. tôi về đến nhà. nhà tôi không to bằng của hiếu, mọi thứ đều nhỏ hơn của anh một chút. hiếu không phải người sắm sửa tất cả cho nhà tôi như tôi từng làm, vì anh không có thời gian. hiếu chỉ nhắn một tin đơn giản: "em thích mấy đồ linh tinh đáng yêu gì muốn mua về trang trí thì cứ gửi anh, anh mua cho." vậy là tôi bào mòn hiếu bằng đủ loại tin nhắn ở đủ loại khung giờ. ba giờ sáng, vừa xong việc và đang lướt sàn cam, tôi thấy cái đèn ngủ hình cún trông dễ thương vô cùng.

"https://...."

"mua cho em nha hiếu." cỡ nửa tiếng sau hiếu mới trả lời. anh tim link tôi gửi nhưng lúc nào cũng kèm một câu quen thuộc.

"thức khuya vậy?"

"ngủ đi hay là muốn cao bằng 1/5 cái cây?" tôi gửi hiếu một cái meme nhảm nhí nào đó rồi lăn đùng ra ngủ. một hôm khác, tôi nhăn tin cho hiếu lúc sáu giờ sáng. nói với anh tôi thèm sầu riêng. tôi cá chắc lúc đó hiếu đang ở bệnh viện, dày công ôn luyện thứ sách chi chít chữ còn dày hơn cả đống hồ sơ tôi làm được một tháng qua dồn lại. buồn cười là hiếu không gửi sầu riêng thật cho tôi (tôi biết anh không thể), hiếu đặt gửi lên công ty tôi bánh crepe sầu riêng. tôi vừa mới tới công ty thì nhắn cho hiếu cái tin thèm kia, hơn một tiếng sau bánh bay tới công ty tôi. tôi hí hửng xuống lấy rồi hí hửng khui ra trước mặt bảo khang và cả hiếu đinh đang chán việc nên trốn bên phòng này. bên trong có bốn cái bánh, hai hộp bánh lớn và hai hộp bánh nhỏ. trên hai hộp bánh lớn được đính sẵn tờ note ghi "an" kèm một hình trái tim. hai đứa kia nhếch môi khinh bỉ. hai hộp nhỏ còn lại, một hộp ghi "pbk" một hộp ghi "đmh". tôi đọc rồi cười cưòi đưa hai đứa nó.

"hiếu có đặt cho tụi mày nè." hai đứa kia ngay lập tức chồm lên nhìn, rồi vui vẻ cầm hộp bánh. hiếu đinh cười choàng vai tôi.

"làm quen với an và thằng hiếu trần đây thật là phước lớn." nói xong nó vui vẻ cầm bánh về phòng mình. bảo khang vui vì có bánh, nhưng tỉnh hơn ở chỗ nó nhận ra tụi nó mỗi đứa chỉ có hộp bánh size nhỏ, tôi thì có hẳn hai cái size lớn ăn ngập họng.

"bà được nhiều dữ vậy?" tôi cười.

"ảnh ghệ tui mà, bà ăn ké bà chịu đi." tôi cầm hộp bánh của mình lên, xoay mặt có tờ note ra trước. kề mặt lại khang rồi chu mỏ chụp một tấm locket.

"cảm ơn bạn iu tên h gửi bánh cho em."

ăn bánh ngon lành nạp năng lượng, tôi vui vẻ hơn với đống công việc dài như sớ của mình.

đến hẳn mười hai giờ trưa, khi tôi vừa đói vừa buồn ngủ rủ khang lên lầu kiếm hào chơi. thì điện thoại tôi mới rung lên tin nhắn minh hiếu trả lời locket tôi.

"bồ iu nha em."

"công nhận nhân viên chữ đẹp thiệt."

"anh nhờ người ta note hả?"

"yes sir." thú thật nhiều lúc tôi cứ thấy ghen ghét. thân là bằng tuổi, tôi cứ phải kêu hiếu bằng anh. hiếu nhắn với tôi riết suốt hơn bảy năm qua bằng cái từ anh nghe lớn lao vô cùng, để thời gian trôi qua, tôi xém quên béng đi khởi đầu của tôi và hiếu là hai thằng bạn cùng bàn. hiếu vẫn như cũ, nhắn tin lúc "tâm lí nữ" lúc "tâm lí sếp" lúc lại là "ngưu ma vương gia trưởng yêu em" chính hiệu, nhiều khi khiến tôi tức anh ách mà không biết làm gì.

"hiếu nè, you có thấy you làm anh của me hơi bị lâu rồi không?" hiếu đang nằm dài trên giường vừa ghi note vừa bứt ra dán vào sách, anh cười.

"an thích làm anh à?"

"không hẳn, nhưng mà hiếu nhắn với nói chuyện cứ như lớn hơn an chục tuổi á." minh hiếu phá ra cười.

"xin lỗi an nha chứ hiếu quen rồi, nhìn an em bé quá mà." tôi xoa xoa đầu gối, cãi lại.

"ê tính ra an cũng biết suy nghĩ lắm chứ bộ!" sau ngày hôm đó, dù không có bước tiến nào cho chuyện hiếu nhắn tin với vai "gia trưởng yêu em". nhưng chúng tôi lại vui vui đặt ra luật chung không được xưng mày tao khi cãi nhau. _ngày kỉ niệm nửa năm yêu nhau của dương kiều, chúng tôi về ăn một chầu lớn.

"dạ?"

"an đó hả con? sắp tới là bà tổ chức ăn mừng cho dương với kiều. sợ tụi nó quên nên bà gọi trước, con nhớ kêu hiếu về chơi nha con." tôi cười.

"dạ, cuối tuần đúng không bà? sợ hiếu á chứ con vô tư."

"hiếu sao vậy con?"

"dạ cũng không có gì bà ơi, hiếu dạo này bận dữ lắm. con cũng bận nữa, dạo này công việc đang nhiều nên một tuần gặp trực tiếp được chắc lần à." tôi đang mải mê kể liền sực nghĩ mình đang nói hơi nhiều, liền cười cười hứa hẹn.

"dạ để cuối tuần con với hiếu về chơi với tụi nó nhe."

"ừm, an nhớ giữ sức khỏe nha con." tạm biệt bà minh hiếu xong, tôi úp điện thoại xuống bàn ngồi ôm mặt. tôi biết bà của minh hiếu quý tôi, và tôi rất trân trọng tình cảm đó. nhưng khi chưa có dấu hiệu gì ngoài những lời có thể xem là lời nói suông từ hiếu, tôi không muốn biến bản thân mình thành đứa con đứa cháu trong nhà đúng nghĩa. dù quý bà, song tôi muốn mình chỉ nên được đối xử là người yêu của minh hiếu cháu bà mà thôi. tôi không biết tại sao mình lại nghĩ vậy, chắc là để không quá hi vọng. tối hôm đó, tôi gọi điện cho minh hiếu.

"sao đó an?" minh hiếu đặt điện thoại lên bàn, kê vào một cái gì đó. rồi anh thu người về vừa nằm đủ trong khung hình. có vẻ hiếu đang ở trong phòng nghỉ cho sinh viên thực tập, anh lật từng trang sách, ghi ghi chép chép vài thứ rồi ngẩng lên hỏi.

"em có muốn nói gì không?" tôi đang nằm dài trên giường, quay người sang một bên ép mặt mình xuống gối. nhìn tôi trong điện thoại bị méo phình một bên mặt, tôi trở người nằm ngửa, hắng giọng.

"hiếu."

"hửm?"

"cuối tuần này về nhà anh chơi há?"

"được thôi, để anh xem lịch học." tôi ngúc ngoắc ngón chân, chia nhỏ màn hình để lướt mạng trong lúc chờ anh."

được, thứ bảy hay chủ nhật?"

"hình như chủ nhật thì phải."

"anh xếp được. sao tự nhiên em muốn về thế?" tôi trợn mắt.

"bà tin em đến thế á? không báo anh luôn?" minh hiếu khó hiểu nhìn tôi trong điện thoại, tôi nói.

"hồi chiều bà gọi nói em rủ hiếu về chơi kỉ niệm nửa năm với tụi dương kiều." minh hiếu phì cười.

"chắc bà biết chỉ cần em rủ là anh sẽ cố đi." tôi chẳng biết nói gì với trường hợp này. nhìn hiếu cứ lật lật sách, ghi chỗ này vẽ chỗ nọ. lôi đống hồ sơ ra khó khăn kiếm tờ mình cần, đẩy gọng kính cận rồi nheo mắt kĩ lưỡng. tôi thấy minh hiếu giống bác sĩ thật rồi. tôi chống cằm, nói.

"bác sĩ hiếu vất vả quá rồi, anh cố gắng nhé." tay vẫn đang dở sách, hiếu phì cười.

"em an ngon trai sẽ luôn bên anh, chia sẻ với anh.

đừng lo lắng gì hết mà cứ ráng kiếm tiền đi."

"em mong chờ tương lai hai đứa mình giàu hay là sợ nuốt mì gói qua ngày?"

"ừm. từ hồi đó thấy hiếu thích mấy môn khoa rồi nuôi giấc mơ y em đã chấm hiếu rồi."

"tại em nghĩ làm bác sĩ giàu lắm."

"há há." tôi cười lớn mãn nguyện với cái miếng chất lượng của mình. cười xong, tôi quay mặt nhìn lại đã thấy minh hiếu nhấc quyển sách dày lên dọa ném vào tôi qua điện thoại.

*

ngoi lên báo cáo với mụi người là vẫn đang chăm chỉ gom rồi viết mỗi ngày nhe =)))

sẽ cố gắng quay lại với "lịch up so le" nhanh nhất có thể🫶
 
Hieugav | Bạn Cùng Bàn
25.


gặp lại nhau sau có lẽ gần hai tuần chưa chạm được vào tay người kia. tôi và minh hiếu nhìn thấy nhau ở dưới nhà tôi đã vui vẻ khôn xiết. minh hiếu vẫn đẹp trai dù bị tư bản bào mòn, vẫn cao lớn hơn tôi. tôi chạy lại và chen vào giữa hai cánh tay đang dang rộng của hiếu, tay choàng ôm eo, dụi mặt mình vai anh. minh hiếu giữ tôi lại trong hai cánh tay, ôm tôi chặt hơn.ngửi được trên người hiếu có mùi thơm quen thuộc, tôi nói.

"nhớ hiếu quá à." hiếu xoa đầu tôi, phì cười. anh kêu lên nhẹ nhàng.

"em." tôi ngẩng đầu lên, hiếu thơm tất cả các điểm trên mặt tôi gồm cả môi. vồ vập như sợ không kịp thời gian hay vì không thể chờ thêm. tôi nhắm mắt chịu đựng, tay siết chặt hiếu hơn.

"anh nhớ em." minh hiếu xoa nắn bầu má tôi, ngoắn nguýt tay tôi, xoa xoa đầu tôi.

"thành an đây nè." tôi cười tươi.

"mới có hai tuần mà tưởng đâu hai năm không đó." minh hiếu hôn tôi thêm cái nữa. rồi chúng tôi lên xe về nhà anh. dương kiều sống trong nhà đại gia đình họ trần vui vẻ viên mãn. tôi cảm tưởng như mình đang đọc một bộ truyện thanh xuân vườn trường và đã tận mắt nhìn thấy cặp đôi đó happy ever after rồi. trần minh hiếu sau hai tuần không được gặp tôi trở nên dính tôi hơn bình thường. anh dắt tôi đi chào mọi người, phụ cả nhà dọn bữa tiệc.

"ô chồng ơi." kiều kêu lớn khi thấy tôi. tôi thấy kiều thì vui vẻ, buông tay hiếu ra để chạy lại ôm.

đăng dương với mái đầu tẩy vàng bước ra khỏi phòng, làm tôi hết sức bất ngờ khi nhìn thấy.

để mà nói về sự tích mấy ngày trước vụ dương tẩy tóc rồi bị đuổi cũng khá dài. _không biết nghe ở đâu, đăng dương bắt đầu "trổ mã", "thích thể hiện cá tính" riêng tới mức trốn bé kiều đi tẩy tóc vàng. còn vui vẻ vì thấy mình nhuộm rồi uốn xoăn trông đẹp vãi ra, tự khen mình đã hai mươi sáu vẫn ngon như hai mươi. ngày hôm đó, kiều đẩy dương ra khỏi nhà. kêu dương tới nhà hiếu ở đi cho khỏi thấy cái đầu vàng khè đó. dù thấy ngạc nhiên với cá tính mới của dương, tôi cũng bênh thằng nhỏ và an ủi kiều rằng tính ra nhìn cũng giống mấy anh học sinh quậy quậy cũng ngầu. kiều lắc đầu ngao ngán. lúc đó không có tôi ở nhà anh vì không dám sang làm phiền sự nghiệp học hành. dù hiếu đã nói cứ sang đi miễn không làm anh lên cơn là được. dĩ nhiên là không, vì tôi sợ anh bị phân tâm bởi cái món mỹ vị nhân gian này. vậy mà rốt cuộc không phải tôi, đăng dương mới là người sang ở chung với hiếu hai hôm vì bị bé kiều đuổi. cho cái tội tẩy tóc màu sáng mà không hỏi ý kiến em yêu. minh hiếu kể tôi, đăng dương bấm chuông nhà anh làm anh tỉnh dậy khỏi cơn mê sảng của đống thuốc dài ngoằn. rồi anh ra mở cửa, trước mặt là trần - đăng - dương - tóc - tẩy cùng chiếc vali bên cạnh và ba lô trên vai. khuôn mặt khúm núm vừa sợ sệt vừa như "cho bố vào với".

"mày làm gì ở đây, cái đầu..?"

"đầu gì?

đẹp trai không?"

"ừ..thì cũng đẹp. nhưng mà sang đây làm gì? còn đem đống đồ này?"

"nhuộm nên bị đuổi rồi, sang ở ké hai hôm nhé?"

"không, hai tuần nữa tao thi rồi."

"không làm phiền, cho ở ké đi chứ tao cũng chẳng biết đi đâu." _bây giờ dương về được nhà rồi, dù mẹ dương cũng bất ngờ với giám đốc thương mại công ty mình lắm. nhưng vẫn cố nhắm mắt cho qua. lần đầu thấy trực tiếp mái đầu của dương, tôi òa ra vui vẻ vì dương trông còn đẹp trai hơn khi không cách tôi màn hình điện thoại của hiếu, cũng đẹp hơn những tấm hình chụp rung của kiều.

"trời ơi đẹp trai quá." dương cười khoái chí rồi ôm tôi một cái, tôi lại nhớ tới kỉ niệm một năm xa xưa nào đó đăng dương cũng ôm tôi hệt vậy khi tôi ghé nhà hiếu lần đầu tiên. minh hiếu xem chừng chờ đủ lâu, kéo dương ra khỏi tôi.

"đi ăn." cả gia đình ăn uống vui vẻ, đông đủ cả chỉ trừ minh anh vì con bé bận đi học thêm. tôi nuối tiếc chào minh anh một cái rồi chống cằm nhìn theo.

"minh anh làm em nhớ thời lăng bạt nơi chiến trường kiến thức quá."

"nhìn anh em không nhớ hả?" tôi quay sang nhìn hiếu, chỉ trong một giây ngắn ngủi duy nhất, tôi nhìn thấy trần minh hiếu nhăn tít mặt mày vì tôi sai một lỗi kiến thức căn bản nào đó năm chúng tôi còn mười sáu tuổi. tôi cười cười, đưa tay lên giãn đôi chân mày của hiếu ra.

"ừ ừ thì nhớ."

đăng dương và kiều ngọt ngào hơn khi đã chính thức về một nhà. hai đứa nó cứ xà nẹo xà nẹo nhau dù chỉ đang bê phụ mấy cái chén. nếu như tôi và hiếu là đúng kiểu từ bạn bè thành người yêu, thỉnh thoảng ngọt ngào khi thấy người kia cưng quá và bụm miệng cười khi thấy người nọ ngủ dậy với mái đầu xù, ra ngoài đường nhìn thấy gì thì chỉ cần liếc mắt nhau một cái đã hiểu ngay joke rồi tự cười phá lên. với quang anh và đức duy là kiểu tri kỉ. luôn hỗ trợ và đồng hành với nhau trên chặng đường sự nghiệp. hiểu nhau dù không cần nói ra, trò chuyện với nhau bằng âm nhạc. thì dương và kiều là kiểu nóc nhà và cột nhà, một người yêu em bằng tất cả những gì mình có và người kia chỉ thể hiện cái "yêu" khi muốn giành chủ quyền, dù lúc nào cũng phát điên vì yêu người đó.

"trời ơi dương ngon ghê!"

"ê chồng tao nha mậy! mày xê ga dùm tao đi." tôi liếc kiều, rồi tiếp tục nhìn dương bằng ánh mắt long lanh. bảo khang đế thêm cho tôi.

"công nhận dương tẩy cái này nhìn quá trời quá đất." mẹ dương cười cười.

"con đừng có khen thế mãi nó tưởng bở rồi mốt đi nhuộm màu chói hơn là cô đuổi khỏi công ty luôn đấy." cả bàn ăn cười phá lên, tôi đùa.

"giám đốc cũng phải sợ mẹ thôi à." vẫn như cũ, bàn ăn được bày các món thịnh soạn. tôi và kiều được đối xử còn chu đáo hơn dương và hiếu. mọi người tâm sự về công việc, về cuộc sống, về những gì vui vẻ đã trải qua trong nhiều tháng qua. kiều kể về những tình huống dở khóc dở cười trong công việc của mình. như là vừa chỉnh được form áo thì quản lí nghệ sĩ đưa ra yêu cầu trang phục hoàn toàn mới, cãi nhau to với đồng nghiệp vì tự ý thay đổi phụ kiện để mình là người bị cộng đồng mạng tế, nghệ sĩ khó tính làm gì cũng không chịu. ai nghe cũng chăm chú, hỏi chỗ này tư vấn chỗ kia.

đúng là người trải đời sẽ có những cách giải quyết hay hơn chúng tôi. rồi mọi người quay sang tôi, hỏi công việc dạo này ổn áp chứ. nghe nói cả tôi cả hiếu cũng bận nên khó gặp nhau.

"thật ra khó là khó gặp trực tiếp thôi ạ. tụi con vẫn hay giữ thói quen gọi điện."

"an giữ nhiệm vụ gì ở công ty nhỉ?" ba hiếu hỏi.

"dạ con với khang thường hay quản lí và kiểm soát nội dung truyền thông của nghệ sĩ. dạo gần đây case của tụi con là phong hào, con với khang và một vài bạn nữa phụ trách những mảng riêng cho hào. tụi con sẽ quan sát và phân tích phản ứng của khán giả để đưa ra chiến lược truyền thông." tôi nói một tràng, lo nói đến không để ý minh hiếu đã rót nửa cốc coca của tôi sang cho anh. hiếu nói người tôi không phải kiểu siêu nhân, uống nước ngọt nhiều không tốt.

"đại khái là vậy ạ." tôi cười.

"công việc như vậy chắc thức khuya nhiều lắm, cố giữ sức khỏe nhé con." mẹ dương ôn tồn.

"dạ con cảm ơn." tôi cười. tàn tiệc, minh hiếu đưa tôi về trước ánh mắt tiếc nuối của tôi vì còn muốn ngồi lại với mẹ dương và kiều bàn về giới truyền thông và các nghệ sĩ nữa. trên xe, tôi níu lấy áo hiếu hất hất ve vẩy cho vui rồi buột miệng nói."tiệc gia đình vui quá, em nhớ ba mẹ ghê."

"vậy về nhà ba mẹ em ha?"

"hả?"

"lâu quá rồi anh không ghé thăm, sẵn đợt này đưa em về nhà với cô chú." minh hiếu nói gì làm nấy, anh nhanh chóng rẽ đường về nhà ba mẹ tôi. dù tôi đã cố nói để sau tôi về cũng được. chín giờ rưỡi tối, ba mẹ tôi vẫn đang vui vẻ coi chương trình thực tế cùng nhau ngoài phòng khách. tôi ôm ấp chú chó con mới mua cho ba mẹ để họ đỡ cô đơn, bĩu môi nói.

"tưởng con vàng con bạc ra ở riêng thì ba mẹ cô đơn, ai ngờ còn sung sướng hơn hồi có con nữa." minh hiếu đóng cửa nhà, lễ phép.

"con chào cô chú, tụi con mới đi ăn tiệc mừng kỉ niệm của dương kiều. an nói nhớ cô chú nên muốn về gặp." ba mẹ tôi vui vẻ chào đón. khác hẳn với ánh nhìn trìu mến và những cái ôm chan chứa tình yêu thương dành cho hiếu, ba mẹ cốc đầu tôi rồi bĩu môi trêu chọc lại.

"tiễn được cục nợ đi là tự do lắm rồi." minh hiếu cười cười.

"gia đình đặng thành an bĩu môi cười trông như photocopy ra thành ba người ấy ạ."

"nay có hiếu về thì vui quá. nghe nói dạo này bận bịu lắm hả con?" mẹ tôi dắt hiếu vào bếp để pha cho cốc nước.

"làm gì cũng phải giữ sức khỏe nha." hiếu cảm ơn ly nước của mẹ tôi, anh nói.

"dạ cũng cũng. con còn là thực tập ít kinh nghiệm, vừa vụng vừa chưa nhiều kĩ năng nên cũng hơi khó khăn. nhưng ai cũng vậy thôi ạ. các nội trú và giáo sư cứ luân phiên thuyết phục ngầm thực tập về khoa mình. nên cũng có cảm giác được lựa chọn lắm." gia đình ba người kia vừa nói vừa cười, tôi ngồi ngay góc đau lòng nhìn theo. trong đầu sượt qua suy nghĩ nếu từ giờ tới những năm cuối đời, người về thăm ba mẹ cùng tôi là trần minh hiếu thì tốt biết mấy. chắc chắn sẽ là vậy thôi, làm sao chúng tôi có thể chia tay nhau được? mới nhắc tới hai chữ đó lòng ruột tôi đã lộn hết cả lên. nhưng lỡ nếu có chia tay thì sẽ là vì lí do gì nhỉ? hết yêu? quá yêu? bất đồng? cãi nhau?

"thành an!"

"à..ờ dạ?" tôi luống cuống.

"nghĩ gì mà hiếu gọi mấy lần cũng không nghe. con vẫn làm ở phòng truyền thông hả?"

"dạ. con đi đâu nữa bây giờ mẹ, làm nghệ sĩ không được đâu." tôi cười.

"minh hiếu nói con cũng bận bù đầu, hai đứa nhớ phải chăm sóc sức khỏe mình đi nhé. bệnh lại cực." tôi gật đầu, cảm giác ấm áp tràn về. minh hiếu nhìn đồng hồ, nói.

"cũng trễ rồi, thôi con về để gia đình nghỉ ngơi. nay an ở lại với ba mẹ nhé?"

"hả?

ơ?"

"thôi hay hiếu ở lại nghỉ ngơi đi nhỉ?" mắt hiếu mở to bất ngờ.

"dạ?"

"nay hiếu ở lại được không? cũng mười giờ hơn rồi, về nhà khuya cũng nguy hiểm lắm.

ở lại nghỉ với an cho khỏe. mai cô bồi bổ cho hai đứa." hiếu ngại đến đỏ tai định khước từ, tôi đã lên tiếng hộ.

"hiếu bình thường đi làm đi học về có khi quá nửa đêm á mẹ."

"vậy thì nay ngày nghỉ phải được về nhà sớm hơn nữa. hiếu ở lại ngủ chung phòng với an đi, quen biết lâu rồi có gì mà ngại."

"dạ..được. con cảm ơn cô chú." vậy là dưới những lập luận theo tư tưởng "cái gì cũng nói được" của mẹ tôi và cái gật đầu vững chãi luôn đứng sau của ba tôi. hiếu đang đứng kế bên tôi cạnh bồn rửa, hai thằng đực rựa đánh qua đánh lại bàn chải trong miệng. như đã quen nhau từ trong trứng. miệng đầy bọt, tôi đánh răng cật lực mà không nói gì. hiếu bên cạnh cũng y vậy. ba mẹ tôi từ lúc nào đã hôn tóc tôi rồi lên phòng ôm nhau ngủ. tôi càng đánh càng nhận ra chắc chắn đây là kế hoạch được bàn sẵn.

"sao thế?" hiếu cười, anh cúi xuống súc miệng. anh lau mặt rồi nhìn tôi.

"anh mặc đồ em nhìn tức cười quá hả?"

"à à không có." tôi vừa nói vừa cố không để bọt văng ra.

"em đang nghĩ chắc chắn đây là kế hoạch được bàn sẵn." tôi xoa xoa cằm vẻ đăm chiêu, lại nhìn thấy hiếu mặc chiếc áo phông của mình, quần đùi của mình tự nhiên lại phì cười. mặc đồ của tôi nên trông anh cũng giống tôi nốt. chúng tôi xong xuôi thì lên phòng, hiếu ít khi lên phòng tôi hay hình như chưa từng. anh ngó từng chỗ trong lúc tôi lọng cọng lôi ra đống mền gối đã được sắp gọn gàng trong tủ từ khi tôi đi. ngó xong, hiếu cũng bắt tay phụ tôi. thấy mặt tôi đỏ hồng, hiếu cười hỏi.

"an sao vậy? em ngại hả?"

"không có! làm gì có!"

"rõ ràng, làm như em làm gì có qua nhà anh ngủ rồi đè anh không bằng."

"nín dùm cái đi." tôi quăng gối vào người hiếu. hiếu chụp lấy cái gối.

"thì..chỗ này là chỗ em ở từ nhỏ tới lớn. từ hồi chưa gặp hiếu tới hồi chửi hiếu suốt ngày vì bị chọc, tới lúc đổi xưng hô em cũng còn ở đây. cũng là lạ chứ bộ."

"ghê." hiếu cười, anh ôm tôi nhấn xuống giường.

"giờ anh có chọc em nữa đâu, đúng không?"

"mũi cha dài ra kìa cha!" hiếu cười.

"vậy nhé, an ngủ ngon." hiếu thơm trán tôi rồi ngủ say. từ lúc hiếu bắt đầu đi học y, tôi nhận ra hiếu rất dễ ngủ dù là bất cứ đâu. và mãi sau đó, tôi mới biết hiếu vui và có năng lượng bất thường là vì ba mẹ tôi không còn nghi ngại dè chừng anh làm gì con trai cô chú nữa. ba mẹ tôi hoàn toàn tin tưởng hiếu rồi.

*

phiền đoàn mình thử di chuyển sang fic mới, ráng nhính thời gian nghe tui luyên thuyên tâm sự rùi đọc thử em nó nhen🫶
 
Hieugav | Bạn Cùng Bàn
26.


trần minh hiếu thi nội trú, tôi nghỉ hẳn một ngày ở công ty để tiễn anh đi rồi đón anh về. vừa gặp minh hiếu đã gật đầu một cái nói ổn, rồi tôi tin là vậy, cũng không hỏi gì thêm. tôi dẫn hiếu đi ăn đồ nướng, đi quán cà phê, đi dạo khắp trung tâm thành phố lúc chiều tà. tôi rất thích cảm giác cùng người thương đồng hành qua những chặng đường của đời mình. dù đây chỉ là một đoạn đường của phố đi bộ, tôi vẫn vui vì có hiếu sừng sững đi bên cạnh.

ánh nắng vàng cam ấm áp chiếu xuống cả một khu lớn, thành ra tôi nhìn quanh đâu đâu cũng thấy như đã được phủ filter, đều là màu cam ấm nóng. tôi nhìn xuống bàn tay đang giữ chặt tay hiếu được ánh nắng chiếu lên thành một tổ hợp cam cam vàng vàng, lòng dâng lên niềm hứng khởi.

"hiếu nè."

"hửm?"

"có phải lúc nào anh cũng luôn bắt mình cứng rắn mạnh mẽ không?" minh hiếu khó hiểu nhìn tôi.

"an sao vậy?" tôi không biết, chỉ là bỗng nhiên tôi nhớ đến ngày kỉ niệm bao nhiêu năm đó quen nhau tôi cũng đã quên mất, tôi uống rượu say rồi được hiếu cõng về. những lời tâm sự đó tôi vẫn còn nhớ, chỉ là vẫn không biết là mơ hay là thực. trần minh hiếu vẫn luôn là một chỗ dựa vững chãi mà tôi tin tưởng. tôi làm bất cứ thứ gì và biết mình có minh hiếu thông minh phía sau hỗ trợ, biết có minh hiếu luôn bao dung con người mình, biết có minh hiếu hiểu mình hơn ai hết từ trước tới tận bây giờ. minh hiếu giống như một mái nhà. là nơi che chở bảo vệ tôi trước mưa nắng, là nơi quen thuộc nhất mà cuối ngày nào tôi cũng mong mỏi được trở về, là nơi chứng kiến tất cả từ những mặt xấu xí nhất của tôi đến những đêm tôi thức trắng vì công việc.

"em thích hiếu."

đến tận bây giờ sau bao nhiêu năm quen nhau, trần minh hiếu vẫn là thứ gì đó đặc biệt với tôi. và chỉ cần anh nói anh thích tôi, tim tôi sẽ tan ra mềm xèo rồi trở thành thứ hỗn hợp mang niềm hạnh phúc lớn nhất trần đời.

"anh thương em." tim tôi nhũn ra, tôi vui vui nói.

"em không biết nữa, nhưng mà nếu anh có đang gồng thật thì đừng có gồng."

đừng cố trở nên vững chãi mạnh mẽ mãi, lỡ đến lúc nào đó "gãy" thì em sẽ rất bất lực vì không thể làm gì được. minh hiếu hôn lên đỉnh đầu tôi.

"đi thi áp lực về còn được đặng thành an an ủi. còn ai phúc lớn bằng anh nữa." _trần minh hiếu của tôi giỏi giang, trộm vía đã đậu kì thi nội trú. minh hiếu gọi điện báo cho tôi bằng giọng nói vui vẻ ấm áp hơn nắng mùa xuân.

"thành an, anh đậu rồi!"

"anh được tuyển vào bệnh viện đó rồi!" tôi ôm điện thoại bên tai, mắt đang lơ đãng với đống đồ bừa bộn mình vứt quanh nhà. nụ cười nở rộ trên môi, tôi thấy tự hào hơn cả bản thân mình đậu du học. tôi thở phào, cười.

"chúc mừng hiếu nha."

"anh sang nhà em nha?" minh hiếu tắt máy cái rụp sau khi tôi buột miệng ừ một cái. anh đến nhà tôi mười lăm phút sau đó, tôi xuống rước anh. vừa thấy minh hiếu ở sảnh chung cư, đôi mắt sáng lấp lánh như sao. tôi đã nghĩ minh hiếu là người xứng đáng làm bác sĩ nhất mà tôi từng biết trên đời. minh hiếu ôm chầm lấy tôi giữa sảnh, nơi có người qua kẻ lại nhưng hình như anh chẳng quan tâm mấy. hiếu xoa đầu tôi, nắn vai tôi và đủ kiểu khác. tôi cười kéo anh lên tầng. minh hiếu bước vào nhà tôi, căn nhà chẳng có bao nhiêu sự ngăn nắp vì bận rộn suốt tuần. hiếu để tôi ngồi lên sofa, sốt sắng vừa dọn dẹp cả căn nhà vừa liếng thoắng kể tôi.

"anh với thằng quân cùng đậu nội trú đó an. trời anh làm bài cũng stress dữ lắm mà đậu rồi giờ nhẹ người vãi." minh hiếu bỏ hết đống tài liệu lung tung vào một tập bìa sơ mi, nhét tủ rồi cẩn thận ghi tên lên đó.

"hôm đi thi ấy em, có thằng áp lực quá vừa ra khỏi phòng là xỉu luôn." xong tài liệu, hiếu chuyển sang xếp lại mấy tấm ảnh thời đi học trên bàn cho ngay ngắn. xếp lại mấy cái ghim nam châm dính trên tủ lạnh cho đàng hoàng. tôi chỉ việc im lặng ngồi nghe hiếu nói, căn nhà sạch bong như chưa từng có buổi tối nào tôi về nhà lúc gần nửa đêm rồi đi tới đâu là phá tới đó mà không màng cất lại.

"anh quân cũng đậu hả anh?"

"ừm, từ này chắc anh và mọi người sẽ bận bịu lắm."

"em coi phim kia thấy người ta không ai trong bệnh viện tin tưởng năm nhất nội trú hết." tôi nói.minh hiếu phì cười.

"em xem luôn à?"

"em thấy ghi phim về nội trú là em xem à, điểm chung của mấy cái phim đó là bận không thấy mặt trời."

"em lo cho hiếu ghê nơi luôn á." minh hiếu ôm đầu gối cười, anh nói.

"gọi điện cho em là có mặt trời liền chứ đâu?" tôi trừng mắt nhìn hiếu.

"chớt rồi hiếu ơi từ khi nào mà anh nói năng thấy gớm vậy trời?!" minh hiếu trừng mắt nhìn lại tôi, tôi biết mình vừa nói gì nên nín thinh. hiếu nhìn một lúc, phì cười rồi cốc đầu tôi một cái.

"trời đất mẹ ơi chả cốc đầu mà tưởng đâu sao chổi lún vô trán không đó." rồi tôi cười khì.

"dù gì cũng xin chúc mừng trần minh hiếu. em chỉ mới là nhân viên bình thường phòng truyền thông thì anh đã là bác sĩ nội trú rồi. công việc có cực nhọc thì cố gắng nhé."

"thành an của anh vẫn luôn giỏi mà."

"ừm em giỏi mà." tôi cười.

"dạo này thằng hào trộm vía đang được nhiều yêu thương, phòng em vui lắm."

"hay tổ chức ăn mừng đi hiếu." tôi vui vui gợi ý. minh hiếu cười, nói rằng nhà anh sẽ tổ chức vào ngày mai. nên hay là hôm nay tôi và hiếu cứ đi chơi để ăn mừng trước. tôi vui vẻ ngay, bật dậy phấn khởi đi thay đồ. và sau hơn mười lăm phút ngồi sau lưng hiếu, tôi bất ngờ biết được anh chở tôi tới đâu. xe dừng cái két, chúng tôi đang có mặt ở trước trường cấp ba. tôi ôm nón bảo hiểm, ngửa lên nhìn. trước mắt tôi là cái cổng trường quen thuộc, đã được sơn lại nên trông mới hơn bảy năm trước hồi tôi còn cư trú ở đây nhiều. tôi nheo mắt.

"hiếu chở em đi đâu vậy?"

"về."

"về ở đây á hả?"

"có đợt nào em nói em thích đi dạo trên con đường này đúng không?" minh hiếu vừa nói vừa chỉ tới cuối con đường.

"em nói em thích đường này vì nó thoáng đãng mát mẻ, cây cối cao lớn nên đến đây sẽ thấy lạnh hơn bình thường."

"anh còn nhớ ngày tụi mình đi lên đây mua đồng phục vô lớp mười hai, trời mưa xối xả. em đứng bên kia anh đứng bên đây."

"anh còn nhớ hay thiệt, em không có nhớ gì hết trơn." tôi cười khì. hiếu bĩu môi cốc đầu tôi một cái. tôi lầm bầm chửi rủa dạo này hình như hiếu khoái làm cha tôi lắm rồi, anh mới trở mặt xoa xoa trán tôi. tôi nhớ chứ. làm sao quên được khi mỗi giấc mơ tôi đều mơ được trở lại thời huy hoàng đó? tôi nhớ những tháng ngày chỉ sợ bị cáp đôi với thằng bạn cùng bàn, chỉ sợ quên bài tập rồi bị cả lớp hùa vào chọc, chỉ sợ trời mưa không thể đi bộ về nhà. nhớ những buổi sáng ngủ gật lúc đánh răng, nhắn vào nhóm chung mình không biết gì về bài tập bọn nó đang nói, chỉnh đồng phục sao cho chuẩn trước gương rồi khoác vội ba lô đi học. tất cả bây giờ chỉ còn là kỉ niệm mà thôi. thật ra cũng không phải tất cả đã trôi vào kí ức lắm, thằng bạn cùng bàn của tôi còn ở đây mà. tôi siết chặt tay hiếu, cùng anh đi dạo ven vỉa hè. trường tôi vẫn như cũ, nhưng chúng tôi không dám tự tiện vào, dù gì cũng đã là cựu học sinh được hơn bảy năm có lẽ. tôi lại cảm giác hơi tiên tiếc, ngôi trường ngày đó tôi cứ thấy người ta nhắc trên mạng là tim đập mạnh hết cả lên như nhắc đích danh mình. bây giờ mình chỉ là người lạ đối với nó, chẳng còn là gì với nơi đó, cũng chẳng có "quyền lợi" gì với "căn nhà" đó nữa. cứ như chia tay người yêu vậy. tôi biết cách so sánh này nghe buồn cười và vô lí lắm. nhưng cũng vì tôi từng thích mọi thứ khi mình còn thuộc về nơi này nhiều đến vậy.

"an nghĩ gì mà cứ suy tư mãi thế? an thích thế này không?" hiếu đi bên cạnh tôi, chúng tôi bước từng bước chậm rãi.

đạp lên những chiếc lá khô dưới đất như đặt chân vào từng kỉ niệm xa xôi.

"thích, em thích." tôi ngửa lên, nhìn những hàng cây cao vút. cành lá đâm ra nhiều quá, những tán lá lớn chen vào nhau đến nỗi đã tạo nên chiếc ô khổng lồ xanh văn vắt cho con đường này rồi.

"hiếu nè.." hiếu nghĩ tôi định tâm sự, nói hửm một cái rồi lắng tai nghe.

"chỗ bán bánh tráng nướng hồi đó kìa, mua nha." tôi hí hửng chỉ. minh hiếu bất lực gật đầu. chúng tôi ghé vào mua hai chiếc bánh tráng nướng đúng nhân xúc xích phô mai tôi vẫn thương hay ăn ngày đó. tôi cầm một cái, háo hức cắn một miếng to rồi nhắm mắt tận hưởng cái vị mằn mặn giòn giòn lan ra trong khoang miệng. minh hiếu ở bên cạnh ôm bụng cười khùng.

"an thích thì cuối tuần anh dẫn ra "tìm lại trường xưa với bao kỉ niệm" tiếp, có gì đâu mà." miệng ngập đồ ăn, tôi nhăn mặt liếc hiếu mấy giây sắc lẻm. minh hiếu vừa cười vừa cố đứng thẳng, quẹt quẹt vài đường sốt dính trên khóe môi tôi. anh vỗ vai tôi cười cười.

"anh thương em lắm, anh cũng nhớ đặng thành an mười sáu tuổi năm đó anh gặp ở đây nữa."

"anh sẽ dẫn em đi chơi khu này thường xuyên." bây giờ tôi mới nhai hết đống bánh tráng với trứng với tương ngon lành, tôi nhăn nhăn mũi kêu.

"sau này năm nhất nội trú minh hiếu bận bịu lắm, làm gì có thời gian cho an đặng đây nữa." nụ cười minh hiếu hơi tái đi chút chút, tôi tự đắc nói anh thấy đúng quá chứ gì.

điện thoại trong túi quần rung lên, tôi đưa túi bánh tráng của mình cho hiếu rồi mở ra xem thông báo. tin nhắn từ giám đốc nhân sự của công ty gửi riêng cho tôi. mặt tôi tái đi như nụ cười minh hiếu ban nãy, tôi run run mở ra. trong lòng sợ mình bị đuổi xuống phòng khác, phải xa khang rồi xa cả chỗ lương bổng đang nuôi an đặng này.

"đặng thành an. sắp tới, trưởng phòng truyền thông a. bùi phương sẽ rời công ty để sinh sống ở nước ngoài vì lí do gia đình."

"chị phương vẫn luôn là một nhân tố tài năng của công ty, có khả năng dẫn dắt và tư duy tốt.

để tìm được một nhân tố cũng tiềm năng như phương để có thể tiếp tục vai trò quan trọng cũng rất khó, anh và toàn bộ cấp trên đều đồng lòng tin tưởng và đề cử em."

"mọi người nhìn thấy được tiềm năng và trách nhiệm ở em, thấy được cả sự nhiệt huyết và kĩ năng nền tốt trong công việc. hòa đồng và thân thiện cũng là một điều tốt, anh thật lòng tin em sẽ thể hiện mình một cách hoàn hảo ở vị trí leader."

"thứ hai tuần sau sẽ nhượng lại chức vụ cho em nếu như em đồng ý. anh muốn thông báo trước để em có thể nắm bắt và suy nghĩ về lời đề cử này."

"điên thiệt, giám đốc nhân sự nhắn em mấy tin dài ngoằn để khen em và muốn em làm trưởng phòng!" tôi nói.

"thế á?" minh hiếu chồm đầu vào đọc tin nhắn cùng tôi. tôi nhanh chóng gọi cho chị phương, chị trưởng phòng đáng yêu vẫn luôn giúp đỡ và chăm chúng tôi như con cái.

"chị phương!"

"sao hả em?"

"chị ra nước ngoài hở chị?" bên đầu dây bên kia, chị phương phì cười.

"gia đình chị bên đó hết cả, chị cảm thấy mình cũng gọi là có tuổi rồi đấy, phải về với gia đình sớm thôi. tầm hai tuần sau chị bay."

"chị bỏ em đi thiệt hả? sao chị không báo?"

"chị định thứ hai đầy đủ xong xuôi hết rồi báo ấy chứ. chị dò la sếp rồi, mọi người đề cử em thế chị đúng không?"

"hì hì..dạ." tôi ngại ngùng.

"mà em lạ lẫm quá, tự nhiên đang làm nhân viên quèn mà một bước lên mây, làm trưởng phòng luôn."

"em cố gắng nhớ! chị cũng ủng hộ chuyện đó, em có năng lực mà."

"trời ơi năng lực gì chị ơii." chị phương cười.

"có gì khó khăn hay cần chị thì cứ hỏi, chị không phiền đâu. chị sẵn sàng hỗ trợ em."

"em..cảm ơn."

"vậy nhé, bái bai cưng."

điện thoại trên tay tôi trở lại màn hình đen, minh hiếu nhìn tôi bằng ánh mắt vừa buồn cười vừa tự hào.

"anh nói rồi, an của anh giỏi mà."

*

định up hôm qua nhân dịp giải stress ngày khai giảng năm học mới 🫰🏻 mà quên =)) sáng hôm sau ngủ dậy mới nhớ
 
Hieugav | Bạn Cùng Bàn
27.


trở thành trưởng phòng, được cả phòng ưu ái gọi là trưởng phòng đặng, trọng lượng công việc của tôi có thể tăng gần gấp hai của suốt gần bốn năm qua.

trần minh hiếu bận rộn ở khoa ngoại thần kinh, vừa học vừa làm và sống fulltime ở bệnh viện. căn nhà ấm cúng hôm nào giờ cũng lạnh đi đôi chút.

đến bây giờ, tôi cảm giác hai căn nhà thì thừa quá, nếu ba mẹ không để lại căn nhà này cho tôi, tôi có thể ôm đồ chạy sang nhà hiếu rồi. dù gì anh cũng không về thường xuyên. minh hiếu học nội trú, nhưng tính ra có thể gọi là làm việc tại bệnh viện rồi. có mấy lần tôi hỏi anh quân học cùng bệnh viện, minh hiếu bận rộn với công việc chăm sóc bệnh nhân đến nỗi có ngày quên ăn không hốc bữa nào. tôi nghe xong thì tức anh ách, bắc điện thoại lên gọi minh hiếu.

đáp lại tôi là giọng nói trầm ấm quen thuộc giữa hàng đống tạp âm ồn ào.

"sao đó em?"

"hôm qua anh không ăn bữa nào hết?" tôi nghiến răng.

"à ừ khuya anh có ăn lót bụng rồi."

"hiếu ăn cái gì?" tôi nghe thấy tiếng bút hí hoáy, rồi hiếu nói.

"...anh ăn bánh với cà phê."

"điên hả?!"

"dạ rồi anh hứa bữa nay ăn đàng hoàng. cũng tám giờ rồi, em không đi làm hả?" tôi cầm sấp tài liệu, đứng dậy.

"giờ em họp, hiếu nhớ ăn đi nha."

"dạ an đặng, anh biết r-" "trần minh hiếu!"

"dạ?"

"em lại kiểm tra bệnh nhân phòng 124 hộ anh, bệnh nhân vừa mổ xuất huyết não ấy. ghi luôn báo cáo và đơn kê lên hệ thống nha em."

"dạ, em biết rồi. em làm ngay." từ đầu dây bên kia tôi có thể hình dung ra được khuôn mặt gật lia lịa của hiếu.

"thôi anh phải đi rồi, chúc bạn an ngày thuận lợi nhé."

"ừm. không ăn đàng hoàng thì chuẩn bị tinh thần ăn đạn đi." ngày của chúng tôi cứ trôi như vậy, nhiều lúc tôi nhớ minh hiếu đến nỗi chỉ cần vài cuộc gọi hai ba phút để nghe giọng mới đỡ nghĩ. bảo khang khoác vai tôi.

"trưởng phòng đặng, nay họp về trần phong hào mà sao không háo hức tung tăng như thường nhỉ?" tôi cười.

"họp về hào chắc đây là lần họp thứ mấy mươi rồi, còn gì mà tung tăng nữa. tung tăng rồi té đập đầu như lần trước là anh hiếu năm nhất xé đầu ra đó." bảo khang cười phá, cậu ta vỗ vỗ tôi.

"trưởng phòng nói chí phải." _"với lịch trình hoạt động tháng chín tới, nghệ sĩ sẽ có tổng chung ba hoạt động là quay hình chương trình, livestream và đi sự kiện."

"đầu tháng, nghệ sĩ sẽ đi ghi hình từ ngày ba đến ngày mười một tại miền bắc. ngày mười ba và mười lăm nghệ sĩ livestream lúc tám giờ tối cho chương trình săn sale mỹ phẩm. ngày mười chín tham gia sự kiện của hãng quần áo thể thao nhật bản. từ ngày hai mươi trở đi, nicky trống lịch." tôi đứng trước chiếc bảng phòng họp, bình tĩnh thuyết trình lịch làm việc tháng chín của hào.

ở bên dưới mọi người nhìn chăm chú, "nghệ sĩ" cũng đang im lặng quan sát. tôi công nhận, dù phong hào mà tôi biết chục năm nay luôn ở trong trạng thái cợt nhả với miếng quăng đầy nhà, hào vẫn luôn là người có trách nhiệm trong công việc. lời khen có cánh cho hào vẫn luôn là eq cao và chuyên nghiệp, tôi nghe nhiều đến quen.

"trưởng phòng an có góp ý gì với lịch trình của bạn không?"

"theo tôi, có thể tận dụng những ngày trống cuối tháng để nghệ sĩ giao lưu và gần fan hơn.

đặc biệt trong độ nhận dạng của nicky nicko dạo gần đây, việc tạo ra content cũng rất tốt để tăng thiện cảm." hào hỏi."vậy làm gì để giao lưu? em có thể livestream không?" tôi hơi mấp máy môi vì cái lối xưng hô đó, biết tỏng nó đang chọc tôi nên tôi cười cưởi.

"đó cũng là một ý hay, có thể livestream cùng một cast khác trong chương trình mình đang tham gia. chia sẻ về hành trình quay hình, nhớ đừng spoil." hào gật gù. một người khác lên tiếng.

"nếu nghệ sĩ hoạt động dưới danh nghĩa mc và diễn viên. có nên tham gia làm khách mời cho dự án diễn xuất nhỏ không? có thể giúp tăng độ thảo luận về diễn xuất của nghệ sĩ." bảo khang kiểm tra hồ sơ, cất giọng.

"tháng trước nghệ sĩ đã tham gia hoạt động thiện nguyện tại miền trung. thảo luận tương đối tốt, chủ yếu khen ngợi về năng lực và nhân cách.

ở đây chúng tôi có tổng hợp từ khóa nổi bật về hoạt động nói chung và nghệ sĩ nói riêng." tôi mở lên màn hình chiếu, mọi người chăm chú quan sát.

"tôi cũng đã tham khảo ý kiến nghệ sĩ và quản lí riêng. thay mặt nhận lời tham gia một vai trong dự án diễn xuất của diễn viên abc rồi. tôi cảm thấy ý kiến của trưởng phòng an cũng hợp lí.

để nghệ sĩ nghỉ ngơi giao lưu nhẹ nhàng cũng được."

"dù gì tháng sau cũng kín lịch, nhiều dự án. tôi sợ sẽ bị quá tải." khang nhìn hào. phong hào gật gù.

"chốt vậy được không ạ?"

"em hoàn toàn ok với lịch trình này, sẵn đầu tháng mình đi ăn mừng dự án ra mắt trailer phim ngắn thành công chứ ạ?" mọi người vui vẻ đồng ý. _tôi bước ra khỏi phòng họp, khoác vai hào.

"nghệ sĩ nicky nicko chuyên nghiệp quá. cuộc đời nghệ sĩ chắc chắn lên hương."

"mày điên, lo về với "thằng chó" của mày đi ở đây bợ tao." tôi thở dài.

"thằng chó của tao bận lắm, dạo này đầu bù tóc rối, gọi được một chút là bị sai."

"chịu thôi, thầy thuốc nhân dân mà." rồi phong hào kiểm tra điện thoại, hớt hải nói.

"ấy trễ rồi, tao quên mất. thôi tao đi nhé." tôi ngơ ngác nhìn theo.

"đi đâu mà gấp gáp thế? chậm chậm thôi!"phong hào vuốt vuốt chỉnh tóc, tôi khó hiểu.

"đi gặp bồ hay sao đây?" quay trở lại bàn làm việc, tự nhiên nhìn đống tài liệu chiến lược dài dằng dặc, tôi lại nhớ những ngày ngủ gục trên bàn học quá thể. ngày đó tôi cũng thuộc dạng chăm chỉ, điểm số cao. nhưng so với trần minh hiếu, đâu đó trong bản thân tôi luôn nhầm chấp nhận mình yếu kém hơn rất nhiều.

"trưởng phòng đặng, hôm nay phải kiểm tra và phân tích truyền thông của cư dân mạng về nghệ sĩ nhà mình." bảo khang ngồi xuống ghế.

"quỷ khùng ơi đừng có gọi tao trưởng phòng đặng nữa."

"mày xứng đáng mà." khang cười, tay vẫn gõ gõ bàn phím. tôi nhìn khang, rồi thở dài. tôi bấm chuột vào các bên của hoạt động thiện nguyện phong hào tham gia tháng trước, lướt lướt bình luận và các content hài hước fan làm ra về hào. xem vài video một hồi, tôi bỗng lướt trúng video về đám cưới thế kỉ của một cặp đôi đỉnh lưu showbiz đã yêu nhau hơn mười năm. cô gái là một diễn viên kì cựu, xinh đẹp và tài năng. những bộ phim cô tham gia khán giả đều yên tâm ra rạp thưởng thức. chàng trai là một nam ca sĩ điển trai, giọng ấm và có kĩ thuật. nhạc cứ ra là rần rần khắp cõi mạng. trai tài gái sắc quen nhau từ hồi mười tám tuổi. bây giờ lên xe hoa sau khi cảm thấy đã đến lúc chín muồi. tôi nhớ rõ lắm, tôi đã xem nhiều bộ phim có sự góp mặt của cô diễn viên thời cô còn là thiếu nhi. cũng từng khá bất ngờ trước tin hẹn hò của cả hai."người ta bằng tuổi mình, vậy mà làm được rồi." tôi chống cằm, buột miệng. bảo khang quay sang hỏi tôi.

"gì đấy?" chỉ sau năm giây, khang hiểu tường tận tất cả những gì đang xảy ra.

"..." tôi tắt tab, nói.

"không có gì đâu."

"ầyyy. tao từng nói mày rồi, thời gian không phải là thước đo tình yêu mà. chậm mà chắc, đúng không?"

"ừ." tôi ừ nhẹ hều, lôi đống tài liệu ra ghi chép.

"trưởng phòng đặng, anh nhìn đi. bây giờ bác sĩ hiếu còn không đảm bảo ngủ đủ tám tiếng một ngày, anh thì nghỉ làm một hôm thì phòng truyền thông sẽ nhao nhao và công việc sẽ dồn thành núi."

"anh nghĩ anh có thời gian để chuẩn bị ba tháng cho đám cưới à?" tôi cười.

"tao biết mà. nhưng mà nhìn người ta, nhìn dương kiều nữa. tao cứ..sốt ruột."

"tao kì cục lắm đúng không?" tôi nhìn khang. tôi biết, tôi và hiếu dù quen nhau bao lâu đi nữa thì cũng là quen, tôi không có quyền bắt ép hay đòi hỏi hiếu phải quỳ xuống cầu hôn tôi rồi hai đứa tôi về một nhà chỉ vì tôi sốt ruột.

đặc biệt là trong khoảng thời gian hai chúng tôi đang ở thời kì phát triển tiềm tàng như này. chỉ là tự tôi sốt ruột rồi tự tôi điên lên như bị khùng. bảo khang bất lực.

"không, tao hiểu mày mà an. mày thích sự ổn định, và mày thương thằng hiếu. nói thẳng ra, mày muốn nhốt thằng hiếu về nhà mình lắm rồi."

"bình thường thôi." khang kết luận.

"mày có muốn vậy với bạn gái mày không?"

"ờm thì..được sống cả đời với người mình yêu ai mà không muốn? chỉ là tụi tao nghĩ chưa đến lúc. cứ như vầy cũng được."

"nhiều khi chúng ta phải biết đủ." khang nói.

"vậy là tao không biết đủ, tao tham lam." tôi cũng tự thấy khó hiểu với suy nghĩ của mình.

"tao hiểu rồi, mày cảm thấy cứ để hiếu nhao nhao như vậy không an tâm đúng không? mày muốn mày và hiếu được ràng buộc bởi pháp lí, kéo đi đâu nó cũng là bạn đời của mày. như vậy mày sẽ không thấy sốt ruột vì nó bận?" tôi gật đầu, khang nói hoàn toàn đúng.

"tao hiểu rồi, thật ra quen nhau tận mười năm như tụi mày cũng sẽ có lúc chán. muốn thay đổi hay nâng cấp mối quan hệ. mày sợ sẽ thêm mười năm như này nữa." tôi ôm mặt.

"túm gọn lại là vì tao yêu hiếu thôi." bảo khang bĩu môi meme.

"gớm thật, vậy mà hồi đó tui chọc là anh nhảy cẫng lên."

"nín đi." bảo khang vỗ vai tôi.

"trưởng ph-" "đừng có trưởng phòng nữa dùm." tôi ngắt lời. khang cười.

"dạ. thành an nè, thằng hiếu nó thương mày lắm. mày biết mà đúng không? chuyện..phương anh, hiếu không còn thích phương anh nữa vì thấy cổ không hợp, không tốt, và đơn giản vì hết thôi."

"mày nhìn lại mày đi, suốt ba năm cấp ba mày học ở lớp chọn, điểm mày lúc nào cũng tám chín trở lên. mày viết văn hay nhứ viết sách ấy. mới ra trường hơn bốn năm đã là trưởng phòng truyền thông của một công ty giải trí lớn."

"mày thương thằng hiếu cái kiểu ngài ngại, thương thì thương nhưng mà thấy ghét là vẫn thấy ghét. hiếu thể hiện tình cảm dễ hơn và nhiều hơn. nhưng mà mày lúc nào cũng lo cho nó.

ánh mắt mày nhìn nó ấy, không giấu được là mày rất rất thích nó và rất tự hào về nó."

"từ lúc mày nhìn nó hồi đợt nó bị thằng long đánh rồi nằm trong phòng y tế, tao đã thấy rồi." tôi cười.

"tui biết tui thương hiếu mà bà, khỏi chứng minh."

"tao không chứng minh. tao chỉ nói cho mày biết, mày không thua kém ai để mà lo sợ thằng hiếu sẽ "chạy trốn" khỏi ước nguyện bên nhau cả đời với mày hết."

"mày giỏi mà." khang ngả người ra sau ghế.

"thằng hiếu cũng khôn lắm."

"nó sẽ không dại gì rời bỏ một người tuyệt vời như mày. và hơn hết, nó thương mày."

ừ. tôi cũng đã làm rất tốt suốt hai sáu năm qua, nhỉ?tối hôm đó, minh hiếu đặc cách nhắn cho tôi một dòng sến rện khác hẳn ngày thường. chắc đã được khang "hú" gì đó nên thay vì nhắn anh thương em anh thích em như bình thường vẫn hay làm, hiếu nhắn: "anh yêu em lắm lắm."

*

ngày này năm ngoái, tôi vui vui vẻ vẻ bấm thử vào fic nọ giấu tên (gấc hay) của cúp lé hiếu trần và an đặng - hai người tôi thích nhất nhì showbiz Việt từ đợt 2n1đ và htrr.

định đọc chơi thôi mà dính luôn tới giờ🫰🏻nói chứ hoài liệm thôi chứ khom có gì, một năm vừa nhanh như chó chạy ngoài đồng, vừa trải nghiệm quá trời thứ cùng fic hán iu.

đọc một fic là như "sống nhanh" một cuộc đời khác. khóc cười giãy với nhân vật và cả ke otp hai ổng phát ngoài đời vui quá trời luôn.btw chúc anh an mai họp báo thuận lợi🍀🐣
 
Hieugav | Bạn Cùng Bàn
28.


tiệc ăn mừng dự án phim ngắn của phong hào tương đối vui vẻ. như bao bữa tiệc với đồng nghiệp khác, chúng tôi ăn uống ngon lành sau khi nắm tay hào chúc mừng. cụng bia hát hò thân mật.

đến khi tôi say bí tỉ, mọi người về đã gần hết. kể cả khang về sớm vì bận kèo đi chơi khuya với bạn gái và thượng long.

"hào nè, tao thật sự lo cho mày vì tới bây giờ mày vẫn chưa có bồ đó." tôi nằm dài trên bàn nghêu ngao, đối diện là hào đang rất bất lực và chị quản lí của hào cũng đang buồn cười tôi.

"dạ."

"mày biết làm nghệ sĩ khó khăn như nào mà. không quen sớm, sau này thành danh hơn, lỡ người ta tới với mày vì tiền vì danh thôi thì sao?" phong hào gục mặt vì cười.

"yên tâm, "người ta" sẽ không thế đâu."

"sao mày biết?"

"tao tin là vậy." phong hào cười cười.

"nói cho mày biết, giấu bạn bè yêu đương là không có kết cục tốt đâu nhé. tao không phải trưởng phòng đặng mà là đặng thành an bạn mày, có gì phải chia sẻ với tao tao tư vấn cho."

"ừm, mày lo chuyện mày trước đi." hào hất hàm.

"chuyện tao? chuyện tao...ổn mà." chưa kịp nói tiếp, tôi cảm nhận có hai bàn tay xốc nách tôi lên. mùi hương quen thuộc sộc vào mũi, tôi hít hà rồi tự buột miệng.

"hiếu?"

"nhận ra là tốt." hiếu thơm trán tôi thì phải.

"về thôi an ơi." phong hào tặc lưỡi một cái rõ to, hiếu nói.

"an say vào là hết ngủ li bì tới nói nhảm. lần sau cản an uống lại đi."

"dạ bác sĩ hiếu." minh hiếu cười khúc khích, vậy là anh khổ sở dìu tôi ra về. minh hiếu chạy từ bệnh viện ra đây vì nghe khang "báo cáo" phải về sớm để đi chơi với cục cưng và cục nợ, nên khi dắt tôi về anh bắt taxi. tôi dựa đầu vào giữa cánh tay hiếu, cảm giác vừa lâng lâng vừa vui sướng không tả nổi. tôi được về nhà cùng hiếu, sau những ngày bận bịu chỉ gặp nhau qua màn hình điện thoại. tôi vung vẩy chân, hít hà. về với nhà mình vẫn thích nhất.

"toàn mồ hôi thôi, hít cái gì." hiếu quay nhẹ đầu tôi sang bên khác.

"tui nhớ hiếu lắm á." tôi cảm nhận được hơi thở minh hiếu dịu đi hẳn, chiếc áo phông mặc vội nhăn nhúm cũng phập phồng nhẹ nhàng.

"em nói gì với hào mà nghiêm trọng vậy?"

"àaa, em lo nó không kiếm được ý trung nhân." minh hiếu phì cười.

"ý trung nhân hả?"

"ừm, nó đang trên đà phát triển. sau này trộm vía thành công mĩ mãn, lỡ ai cũng đến với nó vì danh thì sao."

"hào khôn hơn an gấp năm lần đó."

"ê!"

"hào sẽ lựa được người phù hợp với mình thôi. nó cũng lớn rồi, đâu cần em gánh đường tình duyên cho nó."

"lớn đến đâu cũng sẽ dại trong tình yêu."

"nó là bạn em, em không thể đứng trân trân nhìn nó loay hoay được." tôi khua tay múa chân nói đạo lí, minh hiếu cũng chỉ nhoẻn miệng cười nhìn tôi.

"ừm, anh tự hào về em."

"haha." _đến khi tôi đã nằm dài trên giường, mắt nhắm hờ ngái ngủ. hiếu ngồi bên giường tôi, anh nhìn tôi dịu dàng.

"bệnh viện không gọi hả?" tôi chầm chậm nói.

"suỵt!" hiếu đưa tay lên miệng ra hiệu tôi im lặng. tôi gật gù hiểu ý, khép chặt miệng lại. minh hiếu vuốt vuốt tóc tôi.

"trưởng phòng đặng làm việc ổn chứ?"

"lên công ty cũng trưởng phòng đặng về nhà cũng trưởng phòng đặng, anh với khang chơi với nhau là đúng rồi á." tôi chun mũi. hiếu cười, tôi với tay lên muốn ôm hiếu. anh hoang mang hỏi.

"hả?" tôi vẫn nhắm mắt, với tay tìm lưng hiếu để kéo lại gần.

"ôm anh xíu." hiếu à một tiếng rồi cúi người xuống ôm tôi, tôi siết chặt anh lại trong vòng tay mềm nhũn của mình. ai biết được sẽ mất năm hay mười ngày nữa mới lại được ôm hiếu lâu như này. tiếng chuông điện thoại trên bàn kêu lên, tôi và hiếu quay sang nhìn. hiếu nhanh chóng nhấc điện thoại, mở loa.

"hiếu nội trú, em còn ở bệnh viện không? chị biết sáng mai mới đến ca em nhưng bệnh nhân nôn mửa nhiều quá mà em lại là người kê đơn. chị không biết nhiều về tình trạng ca này mà cũng không hỏi được."

"em không có ở bệnh viện ạ." tôi nhìn hiếu, anh nhìn tôi.

"nhưng chỗ em sang cỡ mười lăm phút thôi, chị cho nửa liều như trên bảng ghi chú nhé. em tới ngay." minh hiếu tắt máy, anh lại vuốt vuốt tóc tôi. rồi hiếu hôn phớt lên môi tôi, anh cười.

"an ngủ ngon nhé, anh phải đi rồi." tôi nhìn theo bóng lưng hiếu khuất sau cánh cửa đóng khẽ. trần minh hiếu cứ như này thì làm sao tôi không thích, không tự hào về anh được đây?_lên đến công ty, tôi vẫn lải nhải với cả hào cả hiếu đinh cả khang về chuyện chục năm qua quen biết tôi chưa từng thấy hào có ý yêu đương bao giờ.

"hay mày không thích con người hả hào?" hiếu đinh và khang cười nghiêng ngả. phong hào giữ chặt ly cà phê trong tay.

"mày có khùng không?"

"thằng khang..." hào định đem khang ra làm ví dụ nhưng sực nhớ ra nó có tới tận hai "mối", hào quay sang chỉ hiếu đinh.

"thằng hiếu có bao giờ thấy mày hối thế đâu?" tôi cười, phẩy phẩy tay.

"hiếu đinh với bồ nó quay đi quay lại như lò vi sóng á, tao không cần chĩa mũi vào." tôi nghiêng người né cú đấm của hiếu đinh, tiếp tục bài luận văn của mình.

"dương kiều có nhau rồi, quang anh đức duy cũng vậy, dương với hùng ở xa quá có khi có mà chưa nói, mày ở ngay đây mà." phong hào mệt mỏi.

"dạaa, để con kiếm bồ cho vừa lòng mẹ."

"không phải, ý tao là mày có thích ai không? nhích lẹ không sau này khó."

"ờm thì.." hào bất chợt chụp điện thoại đưa lên tai.

"dạ chị quản lí, em tới liền." tôi nhếch mép nhìn theo bóng phong hào chạy đi."

điện thoại tắt ngóm mà bày đặt diễn."

"sao dạo này trưởng phòng đặng nghiêm túc chĩa mũi chuyện yêu đương của nicky nicko vậy?" hiếu đinh cười cười hỏi. tôi nhăn nhăn mũi, cầm sấp tài liệu đứng dậy. tôi không thể nói, rằng khi nhìn thấy cái tên phạm phương anh trong vị trí điều hành của công ty truyền thông kia, tôi tự nhiên thấy lo cho gà nhà mình. và với bản tính overthinking của tôi, tôi nghĩ rằng chỉ có hào lọt vào tầm nguy hiểm. phong hào là người đang trên đà nổi tiếng, chưa có dấu hiệu yêu đương. khác với quang anh đức duy có lượng fan hùng hậu từ vài năm trước, phong hào bây giờ mới bắt đầu đạt lượng fan tăng cao mỗi ngày. quang anh đức duy đã công khai từ lâu và hoàn toàn được ủng hộ, hào thì tôi còn chưa biết nó đã để ý đến ai chưa. trong khi ở thời đại này, chuyện tình cảm của một nghệ sĩ có thể nâng sự nghiệp họ lên và cũng có thể dìm họ xuống đáy. hào của tôi, tôi phải bảo vệ nó khỏi những chiêu trò ngoài kia. tôi xoa xoa đầu gối, cười.

"gì đâu, chỉ là tự nhiên nhận ra mọi người đã sắp già hết rồi." _tháng chín làm việc năng suất, hào hết đi quay rồi đi sự kiện. bận rộn nhưng được đi khắp nơi, còn tôi và khang vẫn kẹt ở trong bốn bức tường này.

"thùy dương, em kiểm tra hộ anh hồ sơ mời hợp tác của bên công ty xyz hôm qua với."

"thảo, em lên kế hoạch concept hôm bữa chị hạnh giao chưa?"

"khoa ơi làm lẹ phần này dùm tao tao xin mày."

"trưởng phòng đặng, ngày mai giao kế hoạch truyền thông của dự án nhé."

"dạ, em biết rồi." quay sang bên trái là đống tài liệu chất thành đống, bản nháp bản chưa chính thức lẫn lộn, bên phải là bảo khang đang vừa làm vừa đột ngột ngân nga đoạn rap nào đó.

đối diện là màn hình máy tính chói lóa, chồm người lên chút thì là những nhân viên khác cũng bận rộn không kém. tôi chán quá hóa rồ, mở audio lên nghe trong lúc soạn văn bản.

"chào cả nhà, em tên là an..." ???tôi biết, tên tôi không phải tên hiếm. chắc chắn cũng phải nằm trong top những tên phổ biến của dân nước mình. nhưng mà nghe cũng nhồn nhột.

"...chồng em là bác sĩ, còn là bác sĩ cấp cứu nên rất là bận."

"trưởng phòng mở lớn cho em nghe với." tôi bấm môi, chỉnh âm lượng lớn lên theo nguyện vọng của nhân viên. cả phòng truyền thông im lặng tiếng bấm máy, tiếng sột soạt của giấy tờ. nhưng giọng nữ miền nam trong máy tôi nổi bật hơn tất cả.

"em và chồng cưới nhau được hai năm. quà cáp thì vẫn có đủ, nhưng mà chồng em khô lắm anh chị. bận bịu suốt ngày. em thì là dân văn phòng, đi làm tám tiếng một ngày về gặp mặt chồng giỡn mà ổng không có hiểu. vớt vát cái là ổng luôn thương em thôi." trong văn phòng bắt đầu nghe loáng thoáng vài tiếng cười, mặt tôi nóng ran.

"anh an mở bài về ảnh hay sao vậy?"

"nhỏ này!"

"cho đến một ngày, anh chồng em bận không về nhà ngày kỉ niệm làm em muốn điên lên. ngày hôm sau anh mới về và nói là vì làm sai đoạn nên phải chịu phạt biên bản rồi làm thêm ca."

"ảnh nói vậy rồi thôi em cũng hoan hỉ cho qua, dù gì cũng là đi làm. nhưng mà tối hôm đó, có acc clone gửi em ảnh anh chồng ngoại tềnh với nhỏ nào trong bệnh viện."

"vãiii." mấy nhỏ nhân viên vừa bấm máy vừa cảm thán.

"tao mở vui vui chứ tập trung làm việc đi nhe." tôi đe nhân viên.

"tao nói thiệt đó an, mày lựa bài mày mở đúng không?" bảo khang vỗ vãi tôi.

"ê!"

"em tức quá mới đi tra hỏi chồng, thì ảnh nhận luôn."

"tụi em ly hôn rồi cả nhà." tôi tắt tab cái rụp, kêu.

"mệt ghia vậy đó, định nghe gì drama ai ngờ ngoại tềnh."

"cái đó cũng kịch tính mà?" nhỏ nhân viên cười cười.

"thách trưởng phòng đặng gọi anh hiếu." khang vỗ vai tôi tiếp. cả phòng vỗ tay tán thành. tôi cứng người.

"gọi làm gì?"

"gọi nói kiểu, hiếu đừng giấu nữa em biết hết rồi."

"trò đó hồi mới quen tao làm rồi." tôi phẩy phẩy tay.

"mới quen khác quen chín năm chớ?" cái thằng khang này, nó đầu têu rồi bây giờ cả phòng đều ngóng chờ tôi lôi điện thoại ra gọi. nhìn ánh mắt của mọi người, tôi khiên cưỡng lôi điện thoại ra. run run kiếm hiếu trong danh bạ.

"ổng đang bận ổng chửi thấy cha tao." khang nhìn mọi người, giọng sang sảng nói.

"nó nói vậy đó chứ có bao giờ thấy hiếu dám chửi nó đâu." cả phòng cười rộ lên, rồi im bặt khi hồi chuông của tôi kêu.

"mở loa lớn nha."

"biết gòi."

"alo em?"

"hiếu hả?"

"ừm, sao vậy an?" tôi hít một hơi dài, nhìn mọi người một loạt rồi nói vào điện thoại.

"hiếu định giấu tới chừng nào? em biết hết rồi."

"em thấy thất vọng về anh lắm."

đầu dây bên kia im lặng ba giây, cả phòng tôi nín thở nghe.

"khang bày em trò gì nữa vậy?

đó giờ anh làm gì có giấu em cái gì hả?" tôi nghe loáng thoáng thấy tiếng cười của mấy nhỏ nhân viên, mặt khang thì nhăn nheo khinh bỉ.

"à trò này hồi đó em chơi rồi đúng không? hồi mình lớp...mười một hả ta?"

"anh nhắc lại lần nữa nha." hiếu nói, giọng chắc nịch.

"bố thương mày còn không hết nữa giấu giấu cái gì?"

"má." cả phòng cười rộ lên, tôi đỏ mặt nói.

"giả bộ bất ngờ dùm cái đi, sao chín năm rồi mà còn nhớ hay vậy?"

"trần minh hiếu bồ em mà."

"ờoo."

"thôi. anh đi thăm bệnh nhân. thương an nhắm, làm việc đi đừng có phá nữa."

"má."

"bye an." khi màn hình điện thoại hiện dòng "cuộc gọi đã kết thúc", nhìn quanh thấy ánh mắt và nụ cười như cười banh văn phòng của mười lăm người đồng nghiệp trong văn phòng tôi. tôi còn không biết chuyện gì vừa xảy ra nữa. sau ngày hôm đó, văn phòng vẫn thường hay mở đoạn audio đó lên, giả bộ là nghe nhưng là để chọc ghẹo tôi. và minh hiếu có một biệt danh mới, cả văn phòng đều gọi anh là "bác sĩ hiếu thương an nhắm."

"trưởng phòng ơi, nay anh tự về hay anh bác sĩ hiếu thương an nhắm chở anh về vậy? anh tốn thời gian xíu chỉ em đoạn này nha."

"ê!!"

_____thương anh an ghê tr ơi❤️‍🩹🫂
 
Hieugav | Bạn Cùng Bàn
29.


nhiều lúc tôi thấy ghét, cũng thấy tự hào với phán đoán của mình. một hôm thứ bảy yên bình nọ, tôi và hiếu đang cùng uống cà phê rồi kể chuyện vui vẻ thì cuộc gọi điện từ khang đến.

"an! mày đọc báo chưa?" tôi nheo mắt.

"báo gì?"

"để tao gửi." tôi run run thoát khỏi màn hình cuộc gọi, bấm vào nhóm chat của phòng truyền thông a.

"mc - diễn viên (nicky) nicko rộ tin hẹn hò cùng chuyên viên truyền thông công ty tập đoàn đối thủ." minh hiếu tặc lưỡi một cái rõ to, tôi bấm vào bài viết.

"rạng sáng ngày 17/9, cư dân mạng đồn thổi về mối quan hệ giữa (nicky) nicko và chuyên viên truyền thông công ty giải trí abc kiêm content creator triệu người theo dõi, trí son. mối quan hệ của cả hai đã làm dấy lên nghi ngờ vài tuần qua, khi người đi đường bắt gặp hình ảnh ôm và nắm tay của hai người trên phố. : hình ảnh được cho là (nicky) nicko và nguyễn thái sơn đi cùng nhau ở trên đoạn đường phố đi bộ giữa đêm muộn. : nguyễn thái sơn luôn có mặt ở các sự kiện có sự tham gia của (nicky) nicko dù bận rộn với công việc của mình. :hình ảnh được cho là nicko và nguyễn thái sơn đang vui vẻ "hẹn gặp riêng" dưới sảnh công ty nicko."tôi lướt lên lướt xuống những bức ảnh mờ nhòe, cảm thấy sốc tận óc. thái sơn bây giờ là chuyên viên truyền thông của một công ty giải trí.

"nghề tay trái" là nhà sáng tạo nội dung trên mạng xã hội, chuyên tạo những video vlog đi làm, năng lượng tích cực cuộc sống. minh hiếu ngồi bên cạnh, khe khẽ vỗ vỗ lưng tôi như ru ngủ. tôi nói.

"cái mẹ gì vậy?" minh hiếu không có vẻ bất ngờ mấy khi cùng tôi chụm đầu đọc bài báo, anh nói.

"dân mạng phản ứng như nào hả em?" tôi nghe theo minh hiếu, bấm xuống bình luận bên dưới bài báo được share. loạt loạt bình luận dần dần hiện ra, có những bình luận bất ngờ, sốc, vui vẻ, "shipper" ăn mừng thì cũng có kha khá bình luận mắng chửi. tôi tròn mắt, đọc kĩ.

"hai người này mà quen nhau hả?"

"ông trí son không nói, ông kia là ai vậy mọi người?"

"nói thiệt là qua vụ này mới biết ông mc kia🥲" "người như ông nicky nicko gì đó mà cũng có người quen à?"

=> "vụ gì thế bà?"

=> "không gì đâu, mà ông mc đó kì kì lắm bà. với hai ông này còn là công ty đối thủ của nhau."

=> "ý mom là ông hào quen ông son để leak tin bên đó về hả?"

=> "đúm đúm, ông sơn cũng là nhân sự cốt cán bên đó đó bà. kiểu gu của mọi nhà ai cũng quý, làm việc cũng tốt nên ai cũng tin tưởng, gì ổng cũng được biết hết." tôi đọc đến đâu mặt mày đỏ lên đến đó.

"mấy người đó nói gì vậy?"

"an nè, bình tĩnh em." minh hiếu nhè nhẹ vuốt lưng tôi, trấn an.

"anh biết vụ hai người này quen nhau rồi." tôi quay sang nhìn minh hiếu, mắt còn mở to hơn lúc anh tỏ tình tôi ở đà lạt.

"cái gì?"

"an bình tĩnh, anh để ý nên hỏi chơi chơi. tụi nó nhận mà nói giữ bí mật, quen kín thôi."

"giữ kín thôi? em thì sao? sao không nói nhẹ với em?"

"anh xin lỗi em, tại hào nghiêm túc nói vậy, nên anh phải giữ." cảm giác như kẻ mù mới được tháo băng che mắt, giờ lướt bình luận lại còn thấy có điềm bị điều hướng dư luận. tôi thở ra.

"thằng chó!"

"sao chửi anh? anh xin lỗi an mà." tôi lắc đầu.

"không có nói ông."

"em phải lên công ty nói chuyện với hào." tôi xách túi đứng dậy bước ra cửa quán.

đi được nửa đường, tôi mới nhận ra mình đang đi date với hiếu. quay lại thì thấy đôi mắt hiếu long lanh vô hại nhìn tôi, tôi thở dài. _"hào, mày giải thích đi. tại sao lại thành ra thế này?"

"hiếu..mày giữ tay an lại dùm tao với." minh hiếu gật gật đầu, đưa tay ra định nắm tay tôi nhưng bị tôi hất ra.

"ngồi im dùm đi." thế là hiếu ngồi im thin thít.

"hào, mày không hiểu nó nghiêm trọng tới mức nào hả? mày nhìn trang cá nhân thằng sơn đi, nhìn công ty nó làm đi. mình không bằng."

"bọn tao không nghĩ gì sâu xa hết, tự nhiên bọn tao thích nhau thôi."

"mày thấy mạng xã hội người ta có quan tâm không? người ta đang chì chiết mạt sát mày vì cho rằng mày quen thằng sơn để lợi dụng."

"tao không lợi dụng."

"ai tin?"

"nếu như bây giờ thằng sơn không đứng ra giải thích, không đưa ra bằng chứng gì gì đó. mày nghĩ ai sẽ tin mày?"

"an bình tĩnh em, đây là quán cà phê mà." tôi cố hít thở, nhìn xung quanh rồi mới chợt nhớ ra chúng tôi đang ngồi ở quán cà phê dưới sảnh công ty.

"bộ tao không quan trọng với mày hả hào? sao mày quen thằng sơn mày không kể tao, mày cho hiếu biết làm cái gì?

ừ thì hiếu làm bệnh viện nên không bép xép hại ai. nhưng mà mày kể cho tao biết thì tao sẽ giúp mày được mà?"

"tao xin lỗi." bảo khang và hiếu đinh ngồi bên cạnh hào, hỏi.

"sao an nghiêm trọng thế?"

"linh tính tao có sai đâu, tao sợ thằng hào bị đem chuyện tình cảm ra làm điểm yếu như vầy nên mới hỏi mới bắt nó kiếm bồ để tao có gì tao còn có thể quan sát hỗ trợ. nó quen thằng sơn được gần năm rồi mà tao không biết gì hết."

"mấy lần mày gấp gáp rời phòng họp, rồi là người cuối cùng về sau tiệc ăn mừng là để đi với thằng sơn đúng không?"

"mình là nghệ sĩ mà hào?" bảo khang nhìn tôi, nó nói.

"an nè, sơn cũng là bạn mình chứ đâu phải ai xa lạ đâu. mình bàn lại với sơn là được mà."

"sơn nó có thế lực đứng sau mà, không lẽ cái công ty đó chịu cho nó lên tiếng?"

"mình cũng có công ty mà an, không lớn bằng bên đó nhưng chỉ thua có một nút." hiếu đinh kiểm tra điện thoại, thong thả nhả từ.

"họp khẩn kìa." tôi khang và hào ngay lập tức đứng dậy, vừa dợm đi tôi mới quay lại nhìn hiếu. không biết tôi đã nói bao nhiêu lần rồi nhỉ? mắt hiếu rất rất đẹp, là thứ đẹp đến nỗi lần nào nhìn vào cũng làm tôi thấy chộn rộn.

đôi mắt ấy đang nhìn tôi. sự tự hào, sự lo lắng, sự thất vọng, sự buồn bã đan lẫn nhau ở trong đó.

"em..." hiếu mỉm cười, anh xoa đầu tôi.

"có gì đâu, cũng đã có mấy lần anh phải bỏ em để đi cấp cứu đó chứ." cũng không biết tôi nghĩ gì, tôi đã vươn người lên ôm hiếu. anh đáp lại cái ôm của tôi, dịu dàng và bao bọc. tôi nói một câu xin lỗi rồi bỏ đi. vốn hôm nay là cuối tuần, phòng tôi xong việc nên tôi sẽ chẳng phải lên công ty giờ này. hôm nay là ngày hiếm hoi hiếu xong hết báo cáo và không có ca. vậy mà chúng tôi vẫn không dành thời gian cho nhau được. vừa chạy lên thang máy tôi vừa nghĩ cảnh vừa rồi hệt như trong mấy bộ phim kiểu tình yêu giữa lính cứu hỏa hay giữa idol và fan vậy. tôi nhớ tôi và hiếu của thời mười sáu vô cùng. _"ê làm bài chưa?"

"chưa."

"tao làm rồi."

"ồi thằng chó, xin."

"không."

"??"

"tao chỉ lỡ quên chút thôi mà mày nỡ triệt đường sống của tao luôn hả hiếu?"

"cho tao cây bút đó của mày đi."

"cây nào?"

"cây đó đó."

"ê, cây này cây yêu thích của bố."

"tao cũng muốn có cây giống vậy."

"không cho đâu."

"vậy thì khỏi chép."

"tao mượn đứa khác, nghĩ tao thèm hả?"

"năm phút nữa cô vô."

"..."

"hiếu ơi hiếu, tôi mua cây hệt vậy cho bạn bạn cho tôi chép nha?"

"cây đó mắc không?"

"cỡ mười ngàn."

"vậy tao đưa mày tiền, mua hộ tao đi. cấm đem nhét túi."

"kê."

"thành an!"

"đặng thành an!"

"d..dạ?"

"chúng ta bắt đầu đưa ra phương án đối phó thôi." trong phòng họp, mọi người ngồi ngay ngắn.

đội quan hệ công chúng, nhân viên phòng truyền thông a, cả thư kí của giám đốc truyền thông cũng tham gia để báo cáo lại với giám đốc. chỉ sau năm tiếng vỏn vẹn khi tin đồn lan truyền, các trang mạng xã hội rần rần về vụ tình cảm giữa hai người. profile được đào lại, dưới mỗi bài cũng có không ít bình luận vu khống phong hào. hình ảnh thái sơn trong mắt công chúng trở nên sạch sẽ, phong hào thì bị gắn mác "lợi dụng người yêu", "không có tâm với nghề", "thái độ với nhân viên sự kiện",... và ti tỉ thứ khác được thêu dệt như đúng rồi từ vài bình luận của acc clone. tôi xoa xoa thái dương, lên tiếng.

"theo tôi, chuyện tình cảm là chuyện riêng tư. nếu lên tiếng chỉ nên ở trường hợp cả hai bên cùng đồng loạt công khai tích cực."

"tốt nhất, nên giữ im lặng hoàn toàn để quan sát cái nhìn từ đại chúng. lập thông tin phản bác rõ ràng thành file, đến thời điểm phù hợp thì đăng lên." tôi xin khai thật, tôi vận dụng 200% sức lực của não mình mới nói ra được nhiêu đó đấy.

"tôi tán thành." buổi họp kết thúc sau thêm một khoảng bàn bạc và báo cáo. phong hào lặng như tờ, chỉ im lặng nghe rồi gật. không nói tiếng gì. dù ý kiến tôi đưa ra nghe cũng có chút chín chắn thế đấy, nhưng đầu óc tôi cũng muốn bung lên đây rồi. sơn quá hoàn hảo. nguyễn thái sơn mà tôi biết, với mái đầu hồng đặc trưng vài năm nay. giỏi giang đến mức là chuyên viên truyền thông giám đốc công ty giải trí thuộc một tập đoàn lớn, hài hước đến nỗi có kênh mạng xã hội triệu người theo dõi chỉ sau vài năm xây kênh. tinh tế, kinh tế, biết ăn nói, ga lăng và điển trai. nhiêu đó đủ để thái sơn là con người dễ mến dễ gần, đáng yêu điển trai trong mắt cộng đồng mạng. chúng tôi đã từng cùng nói chuyện về công việc trong đợt tiệc kỉ niệm chín năm cùa chúng tôi (và buổi cầu hôn "trá hình" của dương kiều) tháng mười hai năm ngoái. sơn cùng tôi uống, chúng tôi cùng chia sẻ vài chuyện. sơn ban đầu là chuyên viên truyền thông của công ty, được mọi người coi trọng yếu quý. nhưng rồi được bẻ hướng để trở thành content creator, talent của công ty, dù sơn không nói gì nhưng tôi biết lí do là vì nếu để người như thái sơn làm nhân vật quần chúng thì quá phí. sơn đồng ý lời đề nghị vì cũng thích công việc sáng tạo đó. nên từ đó sơn có thể thoải mái vlog một ngày ở công ty, sáng tạo thỏa thích những năng lượng tích cực trên kênh mà không che tên nơi làm là vì vậy. hào không xây dựng hình tượng bạn trai như sơn, cảm giác hào như một người bạn thân hơn. làm trong ngành này đủ lâu để tôi biết được rằng, chuyện này sẽ không đơn giản vì hào chỉ quen sơn chứ không phải ai khác.rõ ràng câu chuyện đang bị điều hướng, từ mối quan hệ bình thường giữa hai người yêu, nó bị bóp méo thành một mối quan hệ lợi dụng giữa một người con trai hoàn hảo vạn người mê và một tên nghệ sĩ bệnh ngôi sao, tâm cơ, xấu xa. tôi đọc mà nhức cả đầu.

*

xin phép đổi nhẹ lại tên nghệ danh của hào chút, tại dù gì ổng cũng hoạt động nghệ thuật với tên đó thiệt. viết mấy vụ này mà để tên đó tự nhiên thấy bị xui xui, nên au nhát tay dữ quá 😭

thiệt ra hông định up đâu nhưng mà ke em an đăng story chúc mừng sinh nhật anh hiếu ngon quá, nhảy vào sửa up vội để chung vui❤️‍🩹🫂😭
 
Back
Top Bottom