[BOT] Wattpad
Ban Quản Trị
- 25/9/25
- 80,580
- 0
- 0
Hieugav | Bạn Cùng Bàn
19.
19.
thi học kì một xong thì trường tổ chức đi chơi đà lạt, lí do trường cho thi gấp rút hằng năm như vậy, là vì phải đi chơi trước giáng sinh. chúng tôi đi đà lạt bốn ngày ba đêm, đến ngày 24 thì về để học sinh được tận hưởng giáng sinh bên gia đình. vậy nên tôi không theo đạo, nhưng cũng háo hức đến giáng sinh là vì thế. gia đình tôi sẽ quây quần bên nhau xem phim, ăn bánh vặt. một giáng sinh trọn vẹn là vừa đi chơi đất lạnh với bạn về đã được sà vào lòng bố mẹ ăn giáng sinh ấm cúng. lớp tôi ai cũng tham gia, những ngày thi xong là những ngày mọi người vui vẻ bàn nhau đi đà lạt như thế nào. tôi cũng nôn nóng đi đà lạt lắm, nhưng quay sang minh hiếu lại chẳng có hứng bàn luận, tôi lại đứng dậy hòa vào đám quang anh để nói chuyện rôm rả.
"thằng an mặc cái này nha." quanh anh đưa cho tôi xem một chiếc quần đùi đen hình con vịt, nói chúng tôi sẽ mặc nhóm để đi ngủ. tôi hào hứng gật đầu. phong hào còn nói bâng quơ.
"trời lạnh giáng sinh mà có người cầm tay thì đã biết mấy, nhỉ?"
"nhỉ an nhỉ?"_ngày đi đà lạt cũng tới. dĩ nhiên tôi rất háo hức, tối hôm đó tôi đã sắp vali túi balo sẵn trước cửa phòng, bố mẹ nhìn tôi còn phải cười bất lực.
"chíp nhớ đừng đi theo người lạ nha con."
"con biết òi." tôi vừa nói vừa bặm môi đẩy một lần hết tất cả túi về phía góc tường. mẹ tôi cười."chíp nhớ quay phóng sự về cho ba mẹ nha."
"dạ." tôi với lấy cuốn sổ ghi danh sách quà giáng sinh cho bố mẹ ở trên bàn, bỏ vào túi. nói 'xong' một tiếng rồi háo hức đi đánh răng. _"đi thôi!!" phong hào nói khi tất cả đã ổn định trên chiếc xe buýt hành trình. tôi ngồi với hào, văn dương ngồi với hùng, quang anh ngồi với duy, đăng dương ngồi với kiều và..minh hiếu ngồi với khang. tôi nhìn ra bên ngoài, hít một hơi. vui vẻ lúc lắc đầu theo tiếng nhạc bác tài phát trên xe. rồi hào hỏi tôi, bằng cái giọng nhỏ xíu chỉ đủ tôi nghe.
"vết thương ổn chứ?" tôi nhìn xuống, từ một lớp băng gạc cuốn hai vòng quanh chân, giờ chỉ còn là một miếng dán vuông vừa đủ làm đầy chỗ sẹo. tôi nói.
"ổn cả rồi."
"không." hào ấn ấn ngón tay vào bên trái ngực tôi. tôi hiểu ý, bèn cười.
"chắc..là ổn."
"chắc thì là chưa rồi." rồi hào nói với tôi.
"ở đà lạt có chỗ ngắm đèn đêm đẹp lắm, tối nay mình đi xem ha." tôi cười.
"chữa lành hả?"
"ừm hứm." _sáu tiếng ngồi trên xe, tôi ngủ hết ba tiếng, một tiếng lướt điện thoại, một tiếng suy tư ngắm cảnh, một tiếng hát hò theo tiết mục văn nghệ cây nhà lá vườn trên xe. chúng tôi ở tại một khách sạn ba sao vừa đủ, một phòng có thể chứa đến 6,7 người. tôi và đám bạn háo hức vào phòng. nằm sắp lớp ra giường, bấm điện thoại, bấm chán, tôi lại ra mở toang cửa sổ hít hà mùi lạnh. rồi thầy chúng tôi rủ chúng tôi đi ăn. thầy gõ cửa, nói rằng đi ra đường lớn sẽ có một tiện bánh ngọt ven đường bán các loại bánh bông lan trứng muối, bánh ngọt, bánh sấy rất ngon. chúng tôi háo hức đi theo. thế là thầy dắt gần ba mươi thằng nhóc loi choi đi mua bánh. duy chỉ có vài người ở lại vì muốn đi xem sóc ở một cái vườn cách khách sạn vài mươi mét về phía hồ.
đi vài phút là chúng tôi đã đến cửa hàng bánh, bên cạnh còn có một quán cà phê bệt trông rất sài gòn nên chúng tôi mua bánh xong tạt vào vây ngồi thành hình tròn trên vỉa hè. tôi vừa nhấm nháp cà phê, vừa trò chuyện rôm rả với mọi người.
"lớp mình hạng nhì đá banh hén?" tôi hỏi, ngày đá chung kết hôm đó tôi cố tình không vào xem. tôi thừa nhận là mình còn quá ám ảnh vụ đánh tàn bạo hôm đó. quân gật đầu, nhận xét.
"nhì là ổn nhất rồi, lớp đó mạnh quá ấy."
"ồ, mà sao năm nào trường mình cũng có lễ hội vậy thầy?"
"lễ hội là truyền thống kết nối tình đoàn kết, giải trí mà còn củng cố niềm tin yêu vào trường nữa. hay đơn giản thật ra là do thầy cô thích có một ngày nghỉ vui vẻ. các em làm lễ xong cũng chơi vui rồi đi chơi ngoài với bạn được mà đúng không? thầy thấy mấy đứa con nít hay vậy lắm" rồi thầy cười, chúng tôi cũng hăng hái góp chuyện. tôi cảm thấy chúng tôi như một gia đình đang hỏi thăm bàn luận với nhau. bỗng, khi đức duy đang hăng hái kể về những gì bản thân thấy được "sau cánh gà" của đội đối thủ, tôi thấy có một anh chàng đang sang làn đường để tiến về phía bên đây. quay lại để nhặt thứ gì đó mà không để ý xe lao tới. mặt cắc không còn hột máu, tôi theo phản xạ hét lên.
"xe!!" tất cả mọi người quay nhìn về phía đó, đúng lúc anh chàng kia bị xe tông sau chừng hai giây ngẩng đầu lên. tôi vẫn còn nhớ hình ảnh ám ảnh đó, người anh tông vào xe, đập xuống đất cà một đường rất dài, máu chảy ra bết cả tóc. chúng tôi cùng chạy lại, thầy tôi mau chóng gọi điện cho cấp cứu. chúng tôi đến gần để kiểm tra, mắt anh híp nhẹ nhưng vẫn cố nhìn về phía nào đó, khẽ chau mày vì đau. máu chảy ra loang cả một góc mặt anh, tôi thật sự muốn khóc. chúng tôi nghe một tiếng thét xé lòng ở phía đường còn lại, một anh chàng khác cao lớn hơn chạy ra với vẻ mặt đau đớn gấp bội. anh chảy hai hàng nước mắt qua gò má, vuốt sợi tóc của anh kia. tất cả chúng tôi đứng bao quanh đó như trời trồng. tôi nghe phong hào thở hắt ra một tiếng, mắt anh quân nhắm lại vẻ bất lực. anh chàng kia vẫn sờ nhẹ đầu anh một chút. sau đó anh cứ liên tục hỏi han và xin lỗi rồi thả ra vì sợ làm anh đau, càng làm chúng tôi đau lòng hơn. mọi người nhốn nháo, thầy tôi tiến đến trấn an rằng sẽ có xe cứu thương tới nên đừng lo. anh chàng kia vẫn không có vẻ bình tĩnh hơn, là sự lo lắng đến điên dại. xe cấp cứu đến mười phút sau đó, đem theo cả hai đến bệnh viện, tôi nghĩ chắc anh chàng kia cũng cần một liều để tinh thần bình tĩnh hơn. làm gì có ai nhìn người mình yêu máu me bết bát trong khi mình lại không làm được gì, chỉ biết đau đớn vô ích mà không thấy giằng xé tâm can. chắc hẳn hai người yêu nhau rất nhiều. tôi chắp hai tay trước ngực, cầu nguyện mong cho anh kia được bình an khỏe mạnh trở lại rồi nhìn xung quanh. ai cũng đứng nhìn vào hư vô, có người sốt sắng như duy phụ giúp dọn dẹp đống tàn dư sau khi quẹt nước mắt, tên tài xế lái xe nhìn cái ôm khẽ của anh chàng người nhà đã không thể nói gì. chỉ tiếc thương nói ra một câu sẽ chịu tất cả trách nhiệm rồi lái xe đi, không biết là lên đồn hay đến bệnh viện.
ánh mắt tôi có dừng lại ở minh hiếu. tôi không biết hiếu nghĩ gì khi cậu cứ nhìn vào nơi hồi nãy hai người kia bên nhau, cúi đầu. ngoài đau thương cho số phận của cả hai ra, tôi lại nghĩ tới gì đó. tới bản thân.
đáng lẽ ra khi mình bị đánh hiếu cũng phải thế này, phải..vuốt tóc bê bết rối như ổ quạ vì bị đánh của tôi một cái chứ.
đúng là hiếu có làm đúng kịch bản, có mắt đỏ hoe tay run lẩy bẩy khi tiến lại gần tôi. nhưng đến chạm vào tôi hiếu cũng không dám làm. rồi chỉ lẩm bẩm xin lỗi xin lỗi vì thấy trách nhiệm là lên bản thân, hiếu không thể hiện chút lo lắng đến điên như ban nãy anh kia làm. rồi tôi tự thấy bản thân so sánh khập khiễng. anh kia bị xe tông đến mức có thể rời xa người yêu, tôi cùng lắm chỉ có bất tỉnh một lúc rồi dậy. anh người nhà kia yêu anh say đắm đến mức nào mới có thể hóa điên như thế, hiếu đến xem tôi là một người bạn đáng trân trọng cũng không. chuyện của tôi và của hai người họ, chẳng có gì là giống nhau. _trời đang dần ngả cam, nhiệt độ giảm. thầy trò chúng tôi dắt díu nhau ôm mấy hộp bánh về khách sạn. thấy mọi người vẫn đang sốc, hào nói.
"nào, anh ấy không sao đâu." mọi người ừ một tiếng lười biếng.
"lần đầu tiên tao chứng kiến tai nạn giao thông ngoài đời." thượng long nói.
"tao cũng thế, mong đây là lần cuối." quang anh tiếp.
"nhìn mặt anh ấy mà tao không thở nổi." quân hỏi."tội nghiệp lắm ấy." hải đăng nói. mọi người lại về mạch ủ rũ ban đầu.
"nhưng mà anh đó sẽ sống." hiếu nói."thiệt hông?" kiều hỏi.
"ừ." chậm rãi lê đôi chân, hiếu tiếp.
"ảnh đập một lực vào đầu xe, một lực của lưng và của đầu xuống nền. cà làm rách vết thương." mọi người nhăn mặt.
"tổn thương nhiều nhất là ở đầu, chắc sẽ có di chứng, nhưng mà chắc chắn không chết được."
"di chứng gì?" tôi buột miệng hỏi khi mắt nhìn xuống lòng đường. rồi tôi chợt nhận ra, cảm nhận tất cả mọi người đang nhìn sang tôi, ngay cả thầy. hiếu im lặng vài giây, không biết đang bất ngờ hay đang đấu tranh nội tâm có nên trả lời tôi hay không. một lát, hiếu nói.
"không biết được, còn phải đợi ảnh tỉnh nữa."
"hiếu giống bác sĩ thật đấy." thầy nói.
"dạ hì hì thầy quá khen." tôi lầm rầm trong miệng:"bác sĩ thú y trần minh hiếu."