đặng thành an
ê
xương của tao thế nào
trần minh hiếutiếc quá phần thịt của mày hơi dày nên không thấy được xươngchỉ bị tróc da chảy máu thôiđặng thành an
má
rồi về tao phải làm gì với cái này
trần minh hiếucứ chăm chỉ thay băng rồi thuốc đỏ là được, ngay đầu gối nên hơi khó di chuyển đấyđặng thành an
mày làm bác sĩ được rồi đó
trần minh hiếu
🙂)bác sĩ thú y đặng thành an
ê ý gì
mà
mày không sợ tụi nó chọc hả
trần minh hiếu chọc tao với mày á hả
🙂) có gì đâu thằng lùn chuyện đó đâu quan trọng bằng con đường làm bác sĩ thú y của tao đặng thành an
trong mắt mày tao là vật thí nghiệm hả thằng chó
trần minh hiếu ýe bro mà mày cũng là bạn tao mà, không sao_ ừ cũng cảm động đấy, tôi bắt đầu nghĩ có thể không sợ vụ cai bổng bông cải nữa rồi."cai bổng ơi!!" thôi tôi nghĩ lại rồi.
"gì má?"
"chu choa thưn thưn thưn thưn" bảo khang và phong hào cầm lấy đầu gối tôi, giả bộ hôn gió lên đó khiến tôi như muốn nôn ọe.
"cài tàu sắp cập bến rồi." tôi nghe đức duy nói mà khó hiểu.
"a..đau." nghe tôi kêu đau, hai người lập tức buông tay ra vẻ lo lắng. nhưng sau vài giây, thay vì tra tấn thân thể bọn nó bắt đầu tra tấn tinh thần tôi.
"đừng có đụng vô mất dấu vết anh bông cải băng vết thương giờ."
"só ri só ri tôi sơ ý quá." tôi nhìn bọn họ bằng ánh mắt khinh bỉ, nhanh chóng bước về chỗ ngồi.
"kiểu gì cũng hot confession cho xem, như phim hậu duệ mặt trời ấy."
"ơ mày người thời đồ đá à dương? hot rồi mà?" tôi đang lom khom lấy sách vở ra cũng phải hoảng hốt ngẩng đầu lên.
"hả?!" _atsh confession ⚽️🏃#1856: mọi người có thấy cảnh tôi thấy sau khi xong trận hôm nay không ạ??#1857: trường mình là bối cảnh phim hậu duệ mặt trời khi nào vậy mọi người#1858: 11c3 mạnh vãi, chạy lăng xăng trên sân luôn á #1859: hai đội c2 c3 này đấu mới thú vị nè, bonus hẳn một trận nữa luôn, quá đã#1860: xin in4 bạn thành an bị té trầy trên sân hôm nay với ạ, nhìn thương vãi🥹#1861: ô tê pê hiếu an 11c2 có còn là thuyền nữa khôngg?? nó là cái tàu luôn rồiii⛴️#1862: minh hiếu thành an chừng nào công khai vậyyy?#1863: tôi tin hot cofession hôm nay là moment trần minh hiếu băng vết thương cho đặng thành an dưới sân sau trận đấu🤌🤌🔥#1864: c2 cũng giỏi nhưng hình như dễ đuối hơn c6 ấy, nếu muốn thắng cần phải rèn thêm độ bền#1865: cảm động trước tình đoàn kết của c2 nha, thấy bạn an bị té ai cũng lo quá trời quá đất đứng ngồi không yên luôn. tui ngồi hàng ghế dưới đối diện chỗ c2 đứng thấy an vô mọi người xúm xít hỏi thăm tới tấp luôn á#1866: đó giờ nghe danh otp hiếu an nhiều vậy rồi mà tới bây giờ mới được chiêm ngưỡng, full sắc nét 3d luôn 🤌🤌 cái ke nó keo lìi354 likes 43 comments 18
[email protected]: #65 tụi tui ra ngoài ra dẻ vậy thôi à chứ về cười vô mặt thằng an á
@weantodale: @rhyder.dgh suỵtt@captainboy_0603: #60 @liveyoursdripyours nèe
@hanhu_67: @captainboy_0603 cảm ơn ạa
@motcanhhong02: @captainboy_0603 đa tạ đại ca@tydkbt_1: ủa nghe nói trần minh hiếu còn lụy phương anh khối 12 mà ta
@pp_anh12: @tydkbt_1 lụy gì bạn ơi ai cũng cũng xứng đáng có được hạnh phúc mới mèxem thêm.._tôi hối hả mở điện thoại ra dụi mắt đọc trong sự chỉ dẫn của đám bạn. càng về sau cơ mặt tôi càng nhăn lại, tiếng cười bên tai tôi càng rôm rả hơn. hèn gì hôm qua tôi chỉ có hỏi thằng hiếu vụ xử lí vết thương rồi mệt quá đi ngủ sớm chưa đăng gì mà thông báo mạng xã hội lại khủng bố như vậy..."sao đấy? tình củm mà?" bảo khang vừa cười vừa vỗ vai tôi.
"má ơi má."
"tao sợ cái trường này lắm rồi đó."
"trời đất quỷ thần ơi."
"rồi sao tui có bồ đây?"
"quen trần minh hiếu đi, pơ phẹc."
đức duy nói. tôi lắc đầu nguầy nguậy.
"xin phép nhường lại cho phạm phương anh."
"èo thôi nào.." trường sinh nhìn ngó xung quanh, chắc chắn rằng minh hiếu chưa vào lớp mới nói.
"nhưng phương anh bình luận vậy thấy cứ sao sao á."
"nhìn chị ấy giống kiểu mong hiếu lụy mình lắm ấy."tôi lắc lắc đầu.
"thôi, nhìn từ phía tích cực thì không sao đâu. ai bị kêu tên cũng sẽ vậy thôi."
"biết chứ, nhưng mà mày cũng phải né chị ấy ra đó, con người khi mà bị kẻ khác ngáng kế hoạch của mình thì không gì nguy hiểm bằng đâu."
"tao ngáng gì chứ..."
"đó là xét trường hợp tiêu cực."
"bọn tao biết chị ấy sẽ không liều tới mức đó."
đức duy trấn an thêm."biết gòi."_tôi không quá quan tâm vào chuyện phương anh có "nhòm ngó" mình hay không, cũng không quan tâm minh hiếu nghĩ gì về tôi, có tình cảm với tôi hay không. rõ ràng là thích phương anh. tôi biết mà. từ cái hôm đó..cái hôm sau khi phương anh đưa cho tôi sấp bìa tài liệu một cách thân thiện gần gũi đến khó hiểu. và minh hiếu mặt nặng mày nhẹ sau khoảnh khắc đó, càng gằn giọng khi anh tú hỏi chuyện quay lại. như thể cậu ta cũng đang mong thế nhưng không được nên khó chịu. ai cũng nghĩ do phương anh muốn dằn mặt tôi, nhưng rõ ràng, tôi đã nghe thấy hai người nó chuyện ở một góc vắng sân trường sau giờ tập.
"sao chị cứ nhất định phải thế?"
"cho người khác cơ hội đi chứ?"
"chị suy nghĩ kĩ đi. về..tôi nè."tôi nghe giọng của minh hiếu rất bất lực và khó chịu, như khó khăn kêu lên từng chữ. bản thân đứng rót nước ở cái bình cách họ bức tường nên họ không thể thấy tôi. tôi nghe thấy giọng một người con gái mà vừa nghe đã biết là ai. giọng này bình tĩnh và điềm nhiên hơn.
"tại sao? chị muốn thì chị sẽ làm, vậy thôi, cậu chẳng có quyền gì ở đây hết."
"vả lại nhóc thành an đó cũng thú vị thật mà?"
"thành an thì sao chứ?" giọng minh hiếu kêu lên khó khăn như bất lực dồn nén. tôi nghe đến tên mình thì biết tôi không nên nghe tiếp nữa, nếu bị phát hiện sẽ rất khó khăn. tôi bỏ trở về lớp, trong đầu ong ong lên. không lẽ, bà chị đó thích mình? cơ hội?cho người khác cơ hội? có phải ở đây là cho minh hiếu một cơ hội để quay lại hay không? nhóc thành an thú vị?muốn là sẽ làm?cái mẹ gì vậy trời?_một cảm xúc tôi đã cố dồn nén, đó là khi minh hiếu chỉ bài cho tôi, và nặng lời với tôi. tôi có buồn.
đàn ông con trai với nhau, có chửi nhau thế nào đi nữa tôi cũng chỉ chửi lại là xong, cái mỏ tôi cũng đâu có vừa? tôi sẽ không giận minh hiếu làm gì.dù bị gán ghép ngày này qua tháng nọ, chúng tôi đối xử với nhau không ngày nào là giống người bình thường, trong những tháng ngày đó, vào một lúc nào đó, tôi đã xem minh hiếu là bạn. chuyện kết bạn và xem một người là bạn đối với tôi trước nay chỉ diễn ra qua vài tương tác nhỏ, tôi không hiểu sao với minh hiếu thì khác. lần đầu tiên tôi bị ghép với một người bạn cùng lớp một cách nồng nhiệt đến vậy. tôi để ý và ghi nhớ từng chi tiết của minh hiếu một cách vô thức, và phải nhận và ngẫm từng hành động của cậu ta tôi mới tự nhiên được với minh hiếu như một người bạn thật sự. và lúc đó, khi thấy minh hiếu khó chịu với tôi mà không phải cái vẻ bỡn cợt thường ngày. trong đầu tôi khó mà không nghĩ rằng vì người cậu ta thích có hứng thú với tôi nên cậu ta mới có ác cảm với tôi. dù đã cố, tôi cũng không thể nghĩ ra lí do nào hợp lí hơn, vì cuộc nói chuyện đó mà tôi nghe được, nội dung đã quá rõ ràng rồi. tôi thấy thất vọng. bởi nên khi minh hiếu băng lại vết thương cho tôi, tôi mới cảm động đến thế. tôi buồn vì lúc đó nghĩ rằng minh hiếu phũ bỏ tình bạn này quá dễ dàng, nhưng lại dặn mình sẽ phớt lờ vì có lẽ nó không đến mức đó, hiếu có thể tự nhiên đến mức 'chăm sóc' tôi trước tất cả mọi người, dù có là để xem tôi là vật thí nghiệm, ít ra cũng là tôi. cuối cùng, khi mọi người nghi ngờ tôi đang gặp hiểm họa với một người như phương anh, chỉ có tôi biết rằng, hiểm họa của tôi là với minh hiếu. tôi cũng muốn nói chuyện rõ lắm, rằng phương anh thích tôi là chuyện của chị ấy, đừng có đổ mọi thứ lên tôi, rồi mắng té tát vào mặt minh hiếu, đừng xem tôi là thứ đó, tôi đáng giá hơn là một "cái thớt" nhiều.
*có điều này tôi chưa nói với bất kì ai. khi tôi quyết định một lần duy nhất nhìn lại trần minh hiếu, tôi nhận ra một thứ cảm xúc gì đó rất khác dâng lên trong lòng, những sự giao thoa ấm áp, nhưng tôi chưa chắc chắn nữa...