Tâm Linh Hành Trình Không Tên

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
352411517-256-k386154.jpg

Hành Trình Không Tên
Tác giả: LaoTram2105
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

"Hành Trình Không Tên" là một tác phẩm tiểu thuyết mang đầy đủ thể loại kịch tính, linh dị, đô thị, lãng mạn và hài hước.

Tiểu thuyết viết về một cô gái học sinh Trung học bình thường, có cuộc sống êm đềm và ước mơ của riêng mình như bao người khác.

Nhưng rồi có một ngày...định mệnh của cô ấy bắt đầu xuất hiện!

Từ ngày biến cố xảy ra...ngôi trường của cô đang học dần dần có những câu chuyện kì quái.

Những án mạng rùng rợn?

Những sinh vật bí ẩn và đầy dã tâm đang ẩn nấp trong bóng tối và...chỉ chờ cơ hội để giết chóc!

Theo đó là một tổ chức kì lạ cũng lặng lẽ điều tra về sự bí ẩn này.

Những thành viên ưu tú, có sức mạnh siêu nhiên được cử vào ngôi trường nhằm tìm hiểu, tiêu diệt những thứ không sạch sẽ.

Cô gái bị cuống vào cuộc đấu tranh đầy khốc liệt.

Đồng hành cùng những người bạn có sức mạnh phi thường.

Và những người họ đều có quá khứ bí ẩn như thế nào?...

Cùng theo dõi cuộc hành trình của họ!​
 
Hành Trình Không Tên
Chương 1: Gặp Sự Lạ


Ngày X Tháng X Năm 2024.Năm nay tôi đã sắp lên cấp 3 rồi.

Nhưng đầu óc tôi vẫn còn trẻ trâu lắm.Và tôi vẫn đang tận hưởng cuộc sống bình yên của mình.

Không có một sóng gió nào đến cả.Hôm nay tôi đến nhà bạn học nhóm...nói thì nói vậy, học thì ít mà chơi thì nhiều.Thời gian trôi qua nhanh quá...mới đó mà đã chiều rồi...- //Ahuhu, bây giờ trời gần tối luôn rồi, phải về lẹ thôi!//Suy nghĩ trong đầu khiến tôi hơi lo lắng.

Vì ham chơi quá mức nên tận giờ này mới vác thân về.Tôi sống trong một thị xã nhỏ.Vì vậy nên con đường xung quanh nơi tôi sống có phần tồi tàn một chút!Xung quanh hai bên đường có vài căn nhà, nhưng đa số cây cỏ vẫn mọc um tùm.

Đường đi không thoáng, chỉ rộng khoảng 2 mét thôi.

Tôi chạy chiếc xe đạp cà tàn của tôi trên con đường đầy sỏi đá.Lẹt kẹt lẹt kẹt.-//Trời ơi chạy lẹ lên!

Trời tối mất tiêu rồi, xe đạp mình làm gì có đèn!//.Xung quanh trời đã bắt đầu tối um.

Ơ nhưng mà sao trời hôm nay u ám thế?

Tôi nhớ mình cũng đâu về muộn mấy đâu.

Cũng là buổi chiều, nhưng bầu trời không có chút ánh nắng hoàng hôn nào.

Bầu trời đen kịt, xung quanh tối như ban đêm.

Làm cho tôi càng thêm hoảng.-//Ơ wtf!

Cái gì mà tối thui thế!

Ahuhu con biết sai rồi mà cho con về nhà đi!//Trong suy nghĩ tôi đầy sợ hãi.

Cầu mong được về nhà an toàn.

Bởi vì tôi không hay đi quá xa nhà và về muộn như hôm nay.

Nên tôi có phần lo sợ hơn người bình thường.Huấn chi là với bầu không khí ảm đạm này thì...Tôi cắm đầu lái chiếc xe đạp của mình thật nhanh.

Tiếng xe đạp ma sát với mặt đường vang lên âm thanh keng keng dữ dội.

Tôi cảm thấy thật kì lạ.

Bầu không khí u ám...và sao xung quanh đường tôi chạy lại không có một bóng người thế này?!-//Trời mẹ!

Má ơi cứu con...hiện tượng quái gì đây?//Tôi vẫn cứ cắm đầu mà chạy.

Dẫu trước mắt tôi chỉ còn thấy lờ mờ do thiếu ánh sáng.

Mệt quá!

Nhà tôi cách đây không xa...chỉ cần đi thẳng con đường mòn này một lúc là đến rồi, nhưng sao đã 10 phút rồi vẫn không thấy gì thay đổi cả...Xung quanh vẫn lặng thinh.Cái sự im lặng này khiến cho tôi đổ mồ hôi hột...đầu tôi lại liên tưởng tới những câu chuyện ma đã từng nghe...tình trạng tôi đang gặp có khi nào là "Quỷ Đả Tường"...Chợt có một cơn gió dữ dội không biết từ đâu ra, đập mạnh vào mặt tôi.

Tôi choáng với làn gió kì lạ đó.

Cộng thêm mặt đường toàn sỏi với đá.Một tiếng "CHOANG!".Chiếc xe đạp và tôi đã ngã lăn ra đường.

Tôi ngã ra đất với cơn đau và sự hoang mang.-"Ai ya!..."

Tôi cố gắng định thần, đứng dậy đỡ chiếc xe đạp để tiếp tục chạy về nhà.

Nhưng hiện tượng kì quái đang diễn ra làm cho tôi không nhấc nổi một ngón tay.-//Huhu sợ quá!

Chuyện qu*n qu* gì đang xảy ra vậy...//Xoạc Xoạc!Âm thanh gì vậy?!

Hình như nó phát ra từ cái cây kia...Tim tôi sắp rớt ra ngoài rồi.

Chỉ cầu mong đó không phải là thứ gì đó...Tôi lấy hết can đảm.

Cất lời hỏi...-"Ùm...A-ai vậy?"

Xung quanh không một tiếng động.Không một câu trả lời...Mẹ ơi!

Cho con về nhà đi!Tâm lý của tôi đã đạt đến giới hạn rồi!-"C-có ai không ạ?

Làm ơn giúp con với!"

Tôi dùng hết tinh thần của mình để kêu cứu xung quanh.

Thân vẫn ngồi bẹp dưới đường, sợ đến mức không đứng nổi.

Sao đoạn đường này hôm nay lạ vậy?

Chấp nhận là nó hơi hoang tàn.

Nhưng tới cả người cũng không thấy là sao?Đột nhiên có tiếng cười khúc khích vang vọng xung quanh.

Không biết từ đâu ra!

Nhưng tôi sắp chết vì đau tim rồi đây!Tiếng cười ma mị ấy vẫn không ngừng phát ra...như càng ngày càng gần...phía sau lưng tôi...Tôi thực sự không còn đủ can đảm để quay đầu lại nhìn xem đó là thứ gì, hay làm bất cứ việc gì,chỉ biết bất động!Toàn thân tôi cứng đờ, trán đầy mồ hôi và tay chân đã lạnh ngắt đi rồi...Sao chuyện này lại xảy ra với tôi chứ?...Tại sao?...-"CỨU TÔI VỚI!!!"

Thứ kì lạ kia vẫn cười.

Sau lưng tôi lạnh lẽo cứ như ở đó chính là địa phủ vậy!Chợt có một bàn tay lạnh buốt cáu vào bên vai tôi...Ôi mẹ ơi!

Tôi đang mơ phải không?!

Làm ơn cho tôi tỉnh dậy đi mà!-"Cứu...tôi với...".Tôi tuyệt vọng rồi!

Không ai cứu tôi cả!Khỏi phải hỏi!

Đ* thế nào tỉnh được!

Tim tôi đập loạn hết rồi!

Nhưng bàn tay ấy vẫn cáu vào vai tôi...Đ*m* đau thế này thì không phải mơ rồi!Chợt sau lưng tôi...thứ không rõ người hay ma kia...vừa cười vừa vang lên một giọng khàn u ám khiến cho tôi giật hết cả mình!-" T.A.O S.Ẽ C.Ứ.U M.À.Y"BỤP!Tôi cảm thấy đầu mình đau đớn kinh khủng!Đầu tôi bị đập khiến tôi nằm gục xuống đất...

Thứ kia đã lấy gậy đập vào đầu tôi...Khoan!

Ma gì có thể cầm được gậy cơ chứ?!...Nhưng bây giờ tôi chẳng quan tâm câu trả lời đó...Đầu tôi đau lắm!Ý thức của tôi dần mơ hồ...nhưng đâu đó bên tai vẫn vang lên giọng nói đáng sợ đó...-"Chúc mày ngủ ngon......"
 
Hành Trình Không Tên
Chương 2: Bị Bắt Cóc


Sột soạt!...Tôi giật mình tỉnh giấc.

Có lẽ tôi đã mơ thấy ác mộng...Phải!

Nó chỉ là ác mộng mà thôi.-//Ơ...sao tối mịt thế?

Cái?...//Tôi bàng hoàng nhận ra cơ thể tôi không thể di chuyển.

Tôi đang bị trói ư?!...-//Trời đất ơi chuyện gì nữa đây?!//Tay tôi bị dây thừng trói lại sau lưng, chân cũng bị trói chặt và miệng bị bịt kín.Tôi thực sự không hiểu chuyện quái gì đang diễn ra!Bỗng vết thương trên đầu tôi nhói lên.Cái gì?...Vậy tất cả những gì xảy ra trong kí ức đó đều là sự thật sao?

Vậy thì tôi đang ở đâu đây?...

Nhớ lại cảm giác sợ hãi đó...nó vẫn khiến tôi hơi rùng mình.Tôi thực sự đang rất mệt mỏi vì những chuyện điên rồ này!

Những sự việc đột nhiên ập đến khiến cho não tôi không thể nào xử lý kịp.Tôi vẫn đang bị lag vì đóng dữ liệu trong não thì rồi...đột nhiên có tiếng động gần kế tôi.Tiếng động khiến tôi thoát khỏi suy nghĩ.

Mắt tôi dần thích ứng với bóng tối ở đây rồi.Tôi cố căng mắt để nhìn rõ cái thứ nguyên nhân gây ra tiếng động là gì...và tôi thấy...có một cái bóng đen ở bên cạnh tôi...Tim tôi đập thình thịch...lại là thứ gì nữa đây?Tôi cảnh giác, nhưng tình hình hiện tại thì chỉ có thể nằm yên chịu chết thôi.Sột soạt!-Ứm?!-//Trời moẹ!//Má ơi hú hồn!

Cái bóng đen phát ra tiếng "ứm" .

À không, hình như đó là con người mà.Là con gái à?

Cũng đang bị trói như tôi phải không?

À đúng rồi!

Nếu vậy thì tìm cách cởi trói cho người đó đi!

Sau đó tôi cũng sẽ thoát được!Tôi cố hết sức bình sinh để lết lại gần người đó.

Ai ya!

Không biết có bị nát sọ miếng nào không.

Vì tay chân đang bị trói, trên đầu lại bị va đập mạnh nên tôi cũng chẳng còn bao nhiêu sức lực nữa.Tôi rốt cuộc thành công ngồi sát cái bóng đen đó.

Người kia hình như đã thấy sự hiện diện của tôi.

Có chút giật mình rồi cũng nhận ra tình hình.Tay của tôi cố tìm nút thắt của dây thừng để cởi trói cho người ấy.

Thật sự rất khó khăn, vì dây thừng buột quá chặt, không thể dùng tay để tháo nó ra được.Làm sao đây?!

Bây giờ chỉ có tôi và người lạ mặt kia mới có thể nương tựa vào nhau mà thôi.-"Ứm!

Ứm!".

Người lạ mặt đột nhiên lên tiếng.

Hình như muốn nói gì đó.

Nhưng bị bịt miệng nên chẳng nói ra câu gì.Thôi không cởi trói được thì cởi bịt miệng trước vậy.

Lần nữa, tôi cố lết ra trước mặt người đó.

Giữ thăng bằng chân để đứng cao lên.Tư thế của tôi cũng rất là quằn quại rồi.

Cố gắng dùng bàn tay đang bị trói tháo bịt miệng cho người ấy.Roẹt!Thành công rồi!

Mừng chảy nước mắt luôn!Người kia cuối cùng cũng có thể nói...Cất lên một giọng nói nữ tính cùng sự cấp bách.-"Cảm ơn.Trong áo tôi có một cây dao, lấy nó ra và cắt dây thừng đi.

Mau lên!"

-//Trời ơi, sắp được cứu rồi!//Tôi mừng thầm.

Cố gắng mò mẫm xung quanh áo người kia...có gì đó cấn cấn.À đây rồi!

Có một con dao thật!

Mà khoan...sao cô gái này lại cất một con dao trong áo vậy?!

Cô ấy là ai?

Người tốt hay người xấu?Liệu tôi có nên tin tưởng người này hay không...Trong khi đang do dự, người kia bỗng lên tiếng gấp gáp.-"Sao vậy?

Cắt nhanh lên đi!"

Tôi lo lắng...nhưng bây giờ còn sự lựa chọn nào khác hay sao?...Nhắm mặt làm liều vậy!

Liều ăn nhiều mà!Tôi giữ chặt cây dao trong tay, dùng sức cứa vào dây thừng cô gái kia.

Không cẩn thận đã làm tay cô ấy bị thương.-"Ay!".Cô ấy kêu lên vì đau.Tôi hoảng hốt dừng tay.

Nhưng cô gái nói không sao và kêu tôi mau cắt nhanh lên.

Tôi một lần nữa cứa vào dây thừng.Roẹt!Ôi moẹ ơi, dây thừng đứt rồi!Sau khi cô gái kia thoát ra, cô ấy cũng đã giúp tôi cởi trói.

Thật may quá!

Cô ấy không phải người xấu.Đùng đùng!!Bất chợt không biết từ đâu có tiếng nổ vọng tới làm tôi giật mình.-"Cái gì vậy?!..."

Không biết từ lúc nào cô gái kia đang tìm cách mở cánh cửa căn phòng mà chúng tôi đang bị nhốt.Tôi thật sự vẫn đang bị rối đây!

Lý do tại sao tôi ở đây?

Một cái nơi xa lạ và nguy hiểm thế này?

Đã vậy ở cùng tôi là một cô gái kì lạ nữa?Cô ấy dường như không chút sợ hãi như người bình thường.Kẽo kẹtCánh cửa phòng không khoá.

Dần dần mở ra...ánh đèn bên ngoài chiếu vào khuôn mặt của cô gái lạ kia.Ừm...tôi không nhìn rõ lắm.

Vì tôi bị cận!

Và bây giờ tôi mới nhận ra là mắt kính của tôi đã rớt đi đâu từ lúc nào rồi.

Aizzz!Nhưng hiện tại tôi chỉ muốn một câu trả lời!-"Này cậu gì đó ơi!

Cậu là ai vậy?!

Rốt cuộc chỗ này là đâu vậy?"

Tôi hỏi cô gái.Cô gái ấy dần đi lại gần tôi.

Vẻ mặt hình như có chút lo lắng.-"Cậu vẫn ổn chứ?

À!

Trên đầu cậu chảy máu kìa!

Đợi tôi một chút!".

Cô gái thấy vết thương trên đầu tôi và cô ấy tìm thứ gì đó bên trong áo.-"Tôi không sao, chỉ là rất rất đau!

Nhưng mà làm sao để tôi về nhà đây, đây là đâu vậy chứ?!".

Tôi hỏi trong khi cô ấy lôi ra từ trong áo một cuộn bông băng nhỏ.-"Chuyện rất dài.

Bây giờ đang rất nguy hiểm.

Sẽ có người giúp chúng ta thoát khỏi đây thôi.

Tôi chỉ có thể giúp cậu chữa vết thương."

Cô gái nói.Cộp! cộp!Tôi còn có nhiều thứ muốn hỏi cô ấy thì đột nhiên có tiếng bước chân đến gần.-"Thôi chết rồi!".
 
Hành Trình Không Tên
Chương 3: Cuộc Chiến Bắt Đầu (1)


-"Hắn đang đến!

Không kịp nữa rồi!".

Cô gái nói với vẻ mặt hoảng hốt.Hắn?...

Hắn là ai?Tôi không rõ được tình hình như thế nào.

Kẻ sắp đến đó là kẻ xấu chăng?ĐÙNG!!!Âm thanh lớn khiến tôi giật nảy mình.Cánh cửa không biết vì sao bị gãy vụn thành nhiều mảnh...cùng với đó là một bóng người xuất hiện trước cánh cửa.Đột nhiên khắp căn phòng có gì đó kì lạ...phải nói là lạnh đến bất thường.-"Mau lùi lại đi!".

Cô gái nói với tôi.Eo ơi!

Đừng nói là con quỷ đã bắt tôi đang đến đấy nhé!

Đầu óc tôi hiện ra những khung cảnh kinh dị nhất...Và rồi, thứ ngoài hành lang dần bước vào...dần lộ ra một hình dáng...Tuy tôi bị cận khá nặng.

Nhưng thứ đập vào mắt tôi vẫn rõ rành mạch.

Một thứ hình dạng khác xa với những gì tôi tưởng tượng...Một con quỷ!

À không!...Đó là con người mà...Trong ánh sáng lờ mờ.

Tôi dần nhìn rõ khuôn mặt của người kia...Là...một người đàn ông mà tôi chưa từng gặp qua.

Hắn khoảng chừng ba mươi tuổi nhỉ?

Nhìn cũng khá đẹp trai!

Ahihi!

Nhưng đây dường như chỉ là một người bình thường thôi mà...À...Không!

Sai rồi!

Con mắt đánh giá người khác của tôi đã quá sai rồi!

Chỉ một giây sau khi nhìn vào đôi mắt của tên đó, toàn thân tôi cảm nhận được luồn sát khí.-"Hahahaha...!

Chúng mày lại muốn phá đám tao nữa phải không?".

Bỗng hắn ta cười như điên, nhìn cô gái đang cố gắng bảo vệ tôi bằng ánh mắt như muốn giết người.Cô gái đang bảo vệ tôi vẫn cố giữ bình tĩnh, đáp:-"Phải!

Nếu ngươi thấy phiền thì đừng làm những chuyện độc ác này nữa!

Toà án sẽ giảm bớt tội cho ngươi đấy!Tên kia có vẻ đang thấy nực cười.

Nói:-"Haha...!

Tổ chức của chúng mày chả là cái thá gì đối với chúng tao đâu!

Một con nhóc như mày thì làm được trò mèo gì?!

Coi như hôm nay tao hên!

Bắt được hai con chuột bạch để làm thí nghiệm!

Hahaha!"

Thí nghiệm?!

Bắt tôi để làm thí nghiệm á?!

Tôi thì có giá trị gì mà lại đi bắt tôi!

Là do tôi quá xui rủi hay sao?!

Với lại hắn nói tổ chức gì chứ?!

Cô gái này thuộc tổ chức nào sao?!

Chắc không phải đâu ha...cô ấy chỉ chừng bằng tuổi tôi thôi!Cô gái bên cạnh tôi có chút nhíu mày.

Dường như đang cảnh giác cao độ:-" Các ngươi...

đã dần bị ác quỷ thao túng linh hồn rồi, Watson à!"

Hắn tên Watson à?

Sao cô ấy lại biết?

Không lẽ là kẻ thù của nhau trước rồi sao?

Lại còn "Các ngươi", chẳng lẽ hắn còn đồng bọn?Tên kia trừng mắt lên nhìn thẳng vào chúng tôi.

Hắn ta cười một cách sảng khoái:-Hahahaha...!

Đúng vậy!

Đúng vậy!

Chính sức mạnh của những con quỷ đã khiến tao có thể mạnh lên như thế này đây!

Còn các người chỉ là những con người yếu đuối mà thôi!..À mà...hình như ngươi đang cố gắng câu giờ ta phải không?..."

Khuôn mặt của cô gái dần trở nên nhợt nhạt.

Có lẽ tên kia đã đoán trúng ý đồ của cô ấy.

Cô ấy rất yếu so với hắn và chẳng thể làm gì để thoát khỏi đây.

Chỉ có thể câu giờ và chờ đồng đội đến ứng cứu mà thôi.Hắn liếc mắt nhìn tôi với ánh mắt tâm thần, lại lên tiếng, giọng nói hết sức ngứa tai:-"Thôi nào~ Đừng sợ nhé~ Tao chỉ cần mày để làm thí nghiệm thôi!

".Lời vừa dứt.

Hắn tiến đến gần chúng tôi và nở một nụ cười quái dị.Ôi thôi rồi!

Đằng sau là bức tường lạnh tanh...chẳng còn chỗ nào để lùi lại nữa.Hắn vừa tiến lại vừa giơ tay ra không khí như đang nắm vật gì đó, sau đó một cây gậy đầy gai hiện ra trong tay hắn.

Cứ như một phép thuật vậy...Chắc tôi vẫn còn đang mơ phải không?Nhưng mà cây gậy đó không đùa được đâu...bị đập một cái là nát bét!Tôi thực sự không biết trăn trối gì trước khi chết.

Nhưng thực sự tôi không muốn chết ở cái nơi quỷ quái này đâu!

Tôi muốn về nhà!

Tại sao chuyện này lại xảy ra với tôi chứ?!

Tại sao lại là tôi!Tưởng chừng như sắp đi thầu ông bà tổ tiên thì...Đột ngột có một cái bóng đen xuất hiện sau lưng hắn...trên tay là một cây súng, nhắm vào hắn và...Pằng!Tiếng súng điếng tai vang lên...Mọi chuyện diễn ra nhanh quá, chỉ trong vài giây mà thôi.Ai vậy?!

Có phải là vị cứu tinh nào đó đến cứu chúng tôi phải không?!-"Tên khốn kia!

Không được manh động!

Ta bắn thêm vài phát nữa à!".Hắn bị trúng đạn vào bên vai trái.

Vết máu đang loang khắp một bên áo.

Nhưng hắn chẳng thốt ra bất cứ âm thanh đau đớn nào.Hắn từ từ quay đầu với ánh mắt ảm đạm, liếc xem thằng nhãi ranh nào vừa mới bắn lén hắn.Người vừa mới bắn hắn, là một chàng trai rất trẻ, thân hình cao ráo, khuôn mặt có chút gọi là đẹp trai.

Cất lên giọng nói giễu cợt tên kia:-" Có giỏi thì ta và ngươi solo này!

"Trời ơi tình thế nguy hiểm thế kia mà còn giở cái giọng đó.

Cậu ta có chắc là sẽ thắng được hắn không?!Hắn nhoẻn miệng cười, một nụ cười tà ác.Hai bên nhìn nhau bằng ánh mắt đầy đáng sợ.

Bầu không khí càng ngày càng căng thẳng.Có lẽ trận chiến thực sự chỉ mới bắt đầu!
 
Hành Trình Không Tên
Chương 4: Cuộc Chiến Bắt Đầu (2)


Sát khí đang bao trùm lấy không gian trong căn phòng.Cô gái kế bên tôi nãy giờ vẫn im lặng, che chắn cho tôi.Ôi, tôi cảm thấy mình thật nhỏ bé!

Phải làm sao mới được về nhà đây...Người tên Watson gì đó chợt nói:-" Ay za~ Mày chơi súng như vậy thật là không công bằng à nha~".Bây giờ tôi mới nhận ra...vết thương vừa bị bắn trên vai của hắn đang lành lại rất nhanh, hắn là quái vật à!Cậu thanh niên kia đáp, giọng nói rất châm chọc:-" Vậy chứ ngươi thích chơi gì?

Chơi gậy à?

Không sao...thích thì chiều!

".Sung quá là sung!

Cậu ta có chắc là thắng nổi không đó!

Súng mà còn không có tác dụng thì cái gì thắng nổi?!

Còn trẻ như cậu thì nên yêu đời một chút chứ!Bỗng cậu thanh niên kia cất khẩu súng vào trong áo.

Bây giờ tôi mới thấy cậu thanh niên đó cùng cô gái bị bắt như tôi có cùng một chiếc lớp áo trong để đựng đồ nghề.

Cảm thấy bọn họ thực sự không đơn giản.-" Ay da...phải nói sao đây ta, sở trường của ta là bắn súng, không phải thọt gậy như ngươi.

Thôi thì để ta chấp ngươi!

Ta chơi tay không cũng được nhé!

".

Cậu thanh niên kia nói với giọng khinh thường.Ôi thật là!

Lại gáy...gáy quá to rồi!-" Haha...!

Mày vẫn thú vị như ngày nào nhỉ?!

Lần trước cũng bị đập cho tơi tả mà vẫn còn sống được.

Vẫn còn lên giọng kiểu đó à.

".

Tên kia không hề tức giận, ngược lại còn thấy rất phấn khích.-" Ta phải bắt được ngươi bằng mọi giá!

Trả thù cho những người vô tội mà ngươi đã giết một cách tàn nhẫn!

".

Cậu thanh niên kia thay đổi sắc mặt, trở nên tức giận.-" Hahaha...!

Mày hãy ngủ đi rồi mơ nhé!

Thằng nhãi ranh như mày thì làm được tích sự gì?!

Chỉ giỏi mồm mép!

".Gã Watson cười phá lên chế giễu.-" Tên chó!

"Bất chợt cậu thanh niên kia bay vèo lại gã, chuẩn bị giáng xuống một cú đập mạnh.Tên kia cũng không thua kém gì cậu ta.

Vung cánh tay còn lại đỡ đòn đánh một cách dễ dàng.

Cùng lúc đó, cậu kia lộn một vòng trên không, đá một cú vào người hắn.

Nhưng có vẻ tất cả đòn đánh của cậu chỉ đủ gãi ngứa cho hắn mà thôi.Sao hồi nãy nói hay lắm mà!

Thật lòng tôi cũng muốn làm gì đó.

Nhưng chỉ biết đứng như tượng mà thôi.

Vì tôi mà nhào vô thì chỉ có nước đi đời nhà ma.Khuôn mặt hắn không một chút gì gọi là nghiêm túc:-" Chỉ có vậy thôi sao?!...Hahaha!

Vậy tới lượt tao ra đòn nhé...lần này tao sẽ giết hết đám phiền phức chúng mày!

".Nhanh như chớp!

Hắn dùng cây gậy trên tay phang một phát vào người cậu ta.

Ủa gì lạ vậy!

Cây gậy không trực tiếp tạo ra sát thương.

Nó tạo ra một làn gió cực mạnh!Đùng!!Nguyên căn phòng bị đổ nát chỉ trong một khắc...Tất cả những gì trước mắt tôi đều mù mờ...Không thể nhìn thấy tên kia cùng cậu ta đâu nữa.

Eo ơi!

Đúng là quái vật rồi!

Mạnh kinh khủng!Chợt dưới sàn nhà cũng bị sập xuống.

Tôi và cô gái cùng rơi xuống lầu dưới...Á trời ơi!

Cảm giác mạnh gì đây!Bịch!Ui da!

Đau quá đi...tôi vẫn an toàn.

Nhưng hình như cái chân của tôi không ổn tý nào...Nhìn sang cô gái bên cạnh, tôi thấy cô ấy có hơi cháng váng một chút.

Nhưng rồi cô ấy cố gắng đứng lên và đỡ tôi dậy:-" Có sao không?

Nào nhanh lên!

Đây là cơ hội để cậu chạy khỏi đây, nhanh lên!

".-" Chạy?...chạy đi đâu được?

Còn để cậu kia như vậy có sao không...cậu ta sẽ bị tên điên kia giết mất đó!

"-" Không cần lo lắng, cậu ấy rất kiên cường!

Với lại sẽ có người đến trợ giúp sau...Nhưng có lẽ tôi cũng nên ở lại với cậu ta.

Cậu cứ tìm đường thoát khỏi đây trước đi, bởi vì mục tiêu của tên Watson chính là cậu.

Nên ở đây rất nguy hiểm đối với cậu!

".-" Tại sao lại là tôi?

Và bằng cách nào để tôi ra khỏi...".

Lời còn chưa dứt...trên trần bỗng rung lắc mạnh.Trên trần nhà lại có tiếng đùng đoàng.

Chẳng lẽ họ vẫn đang đánh nhau sao?-" Chỗ này không an toàn!

Đi nào!

Tôi dẫn cậu một đoạn!

".

Cô gái nói và nắm lấy cánh tay lôi tôi đi.Tuy chân tôi rất đau.

Nhưng vẫn gắng gượng đứng dậy theo cô gái ấy.Cô ấy dẫn tôi ra ngoài hành lang.

Sau đó rẽ phải và chạy thẳng một đoạn...Xung quanh hành lang hơi tối.

Chỉ có lờ mờ ánh đèn cũ kĩ trên trần.

Cùng những căn phòng kì lạ ở nơi tôi đi qua...thỉnh thoảng thấy có vài vệt máu trên sàn nhà hoặc trên tường, có vết đã khô lại, còn có vết máu vẫn còn tươi, chảy lênh láng khắp nơi.

Còn có mùi hôi thối bóc lên xung quanh.A...cái nơi khủng khiếp gì đây?

Tay chân tôi dần run rẩy.

Khi thấy những thứ rùng rợn ấy khiến tôi muốn nôn.

Nhưng tôi chỉ biết đi theo cô gái mà thôi.

Giờ đây tôi rất sợ, nếu cô ấy bỏ tôi ở lại đây thì tôi sẽ chết mất!Cô ấy dẫn tôi đến một cầu thang...Tôi khá bất ngờ vì biết nơi tôi bị nhốt nằm rất cao.

Nhìn xuống cầu thang dài vô đáy kia tôi thấy rợn tóc gáy.

Chính xác là ở bên dưới tối om.

Đây...là cầu thang dẫn xuống địa ngục ư?Cô gái chợt khẽ nói:-" Cậu mau chạy xuống cầu thang đi.

Xuống dưới chắc chắn sẽ gặp đồng đội của tôi giúp cậu."

-" Cậu...không đi cùng tôi à?...".

Khuôn mặt tôi đã tái nhợt rồi.

Giọng nói còn có phần hơi run.Những chuyện đáng sợ này thực sự quá sức đối với một cô gái bình thường như tôi...
 
Hành Trình Không Tên
Chương 5: Cuộc Chiến Bắt Đầu (3)


-" Hãy mạnh mẽ lên nào!

Tôi phải quay lại giúp đỡ cho Trường.".

Cô gái nói với tôi với khuôn mặt kiên định.Hai tay cô ấy nắm lấy vai tôi:-" Nhưng hãy nhớ những gì tôi dặn đây, cậu không được có cảm xúc tiêu cực ở đây.

Bởi vì nơi đây không phải một nơi đơn giản đâu.

Nếu cậu cứ sợ hãi như thế sẽ thu hút những thứ 'không sạch sẽ' ở đây đó.

Cậu phải thật bình tĩnh."

Thứ 'không sạch sẽ' nghĩa là thứ gì...Trời ơi chỗ này còn thứ gì rùng rợn hơn nữa!Tôi vẫn hoang mang hỏi:-" Có... chắc là xuống cầu thang này thì sẽ ra khỏi đây không?".-" Đó là tùy vào bản thân cậu thôi...Nhưng cậu cũng có gì đó rất đặc biệt.

Không hề bình thường, nên tôi tin tưởng cậu sẽ làm được."

Cô gái ấy nhìn tôi với ánh mắt cực kì sâu sắc, nở một nụ cười đáng yêu, chân thành muốn truyền tải thêm sức mạnh tinh thần cho tôi.Cô gái quay đầu định rời đi nhưng chợt quay lại hỏi tôi:-" Tôi phải đi nhanh thôi...À, mà tên của cậu là gì nhỉ?

".-" Tôi...tên là Quỳnh Anh...".-" Ồ...tên đẹp lắm!

Còn tên của tôi là Hà My.

Nếu chúng ta có duyên thì sẽ gặp lại nhé!

Chúc cậu may mắn!

".-" Ơ nhưng mà...Tôi..."

Hà My dường như hiểu ý của tôi.

Nháy mắt một cái, mĩm cười nói:-" Đừng sợ!

Cậu chắc chắn sẽ làm được, nếu có chuyện gì xảy ra thì vẫn còn đồng đội của tôi ở đó.

Anh ấy rất là mạnh!

Tôi đi đây.".Cô ấy vội vàng rời đi.

Bóng của cô ấy đã khuất sau hành lang.

Còn tôi chỉ biết đứng hình tại chỗ.Thật sự thì đã đến nước này rồi.

Tôi không thể cứ dựa dẫm vào người khác như vậy được nữa!

Cô ấy nói rất đúng, tôi cần phải mạnh mẽ hơn!Tôi nhắm chặt mắt, nuốt một ngụm nước bọt.

Mặc dù cổ họng tôi bây giờ khô khan đến khó chịu.

Nhưng tôi đã hạ quyết tâm rồi!Sau khi định thần, tôi nhìn xuống dưới cầu thang.

Thử thách đầu tiên trong đời mà tôi phải vượt qua đây rồi!Không khí vẫn ảm đạm vô cùng, từ khi bị ngất rồi tỉnh dậy, tôi chưa cảm nhận được một chút hơi ấm nào nơi đây.

Tôi muốn được về nhà!Chính suy nghĩ đó giúp tôi càng có thêm sự can đảm.Bước một bước xuống cầu thang.

Tôi càng cảm nhận được một luồn khí lạnh.

Lạnh rất lạnh!Phải dũng cảm lên, chẳng có gì phải sợ cả!Tôi thường rất thích những câu chuyện ma...Nhưng tôi không muốn tôi là nhân vật trong những câu chuyện đó đâu.Nhớ đến những lời cô gái tên Hà My đã dặn, tôi không được phép sợ hãi!Bước từng bậc xuống cầu thang...Tôi đã đi xuống được hai lầu rồi.

Và ánh sáng nơi đây không còn nhiều.

Chỉ có bóng đèn từ trên lầu trước kia hắt xuống.Xung quanh im lặng đến kinh dị.

Mặc dù tôi bước xuống rất nhẹ nhàng nhưng vẫn tạo ra âm thanh vang bộp bộp...Khoan đã!Cộp cộp...cộp cộp...Là tiếng bước chân...Gì chứ!Tôi dừng bước...cố gắng lắng nghe lại âm thanh vừa nãy...Nhưng mọi thứ vẫn đều im bặt.

Xung quanh không một tiếng động.Tôi có cảm giác tiếng bước chân lúc nãy không phải là của tôi.

Mà là...ở đằng sau ư?Tôi chỉ biết đứng lặng...tâm trí tôi dần lung lay.

Không được!

Đó chỉ là tiếng bước chân của chính tôi thôi!

Là do tôi thần hồn nát thần tính!Bình tĩnh!

Phải bình tĩnh!Tiếp tục bước xuống...Vẫn có cảm giác như lúc nãy...Cộp cộp...cộp cộp...Tôi cố giữ cho nét mặt bình thường...tiếp tục bước mà không quay đầu.Đi qua những căn lầu kì lạ...Tôi liếc thấy lại có một số vệt máu...Ôi không!Còn có...thứ gì đó tôi nhìn không rõ...là bàn tay người ư?!Tôi thấy một bàn tay người trắng bệt nằm trong một vũng máu.Ôi...tôi sắp khóc đến nơi rồi.

Cổ họng tôi nghẹn lại, mũi hơi cay cay.Không được!

Không được để cảm xúc tiêu cực!Nhưng mấy thứ này kinh khủng quá!

Tôi tưởng nó chỉ có trong phim kinh dị thôi chứ!

Tại sao tôi lại phải ở cái nơi chết tiệt này!Cố gắng làm lơ mấy thứ đáng sợ đó.

Tiếp tục bước...Càng xuống sâu bên dưới thì càng tối...Chân tôi đã lạnh ngắt vì lạnh và sợ.

Đầu chảy đầy mồ hôi lạnh.Giờ tôi mới nhớ đến vết thương trên đầu và chân của mình.

Tôi thực sự có chút đuối sức.

Có lẽ vì quá hoang mang và sợ hãi nên tôi đã quên mất cảm giác đau đớn đó trong một khoảng thời gian.Bây giờ tôi chẳng suy nghĩ được gì nhiều.

Tôi quá mệt mỏi rồi!

Chỉ muốn được về nhà thôi...À phải!

Tôi nhớ mẹ tôi lắm rồi...Chắc bà ấy sẽ lo lắng cho tôi lắm!

Phải về nhanh thôi.Càng xuống cầu thang càng tối.

Và hiện tại tôi chẳng còn nhìn thấy được gì nữa rồi.

Chỉ có thể nắm lấy lan can của cầu thang và từ từ bước xuống.Thân thể tôi không ngừng run rẩy.

Thật lạnh!Tôi phải đi kiếm đồng đội của cô gái tên Hà My kia ở đâu đây...Anh ta ở đâu?Vừa nghĩ tới đó...Bỗng tôi nghe một giọng nói lạnh lẽo phát ra từ sau gáy tôi:-" Ở.Đ.Â.Y.N.È.....".Tôi giật mình.

Cảm giác sợ hãi lại xâm chiếm lấy đầu óc.Chẳng lẽ linh cảm có người theo sau tôi là đúng...chẳng lẽ tiếng bước chân kia...chẳng lẽ giọng nói vừa rồi...Tôi lặng người...sau lưng tôi lạnh như có tản băng ở đó vậy.Sau gáy tôi khẽ vang lên một giọng cười khàn khàn.

Nó làm cho tim tôi như muốn ngừng đập.Tiếng cười này giống với lần tôi bị hù doạ trên đường và bị đánh ngất đi.Phải!

Chính là tiếng cười rùng rợn này...-" M.À.Y N.G.Ủ C.Ó N.G.O.N K.H.Ô.N.G ?..."       ....
 
Hành Trình Không Tên
Chương 6: Cuộc Chiến Bắt Đầu (4)


Nỗi sợ dâng lên tận não bộ.

Dường như khi cảm xúc của con người đạt đến giới hạn thì như muốn bùng nổ.Tôi đứng yên.

Không di chuyển tiếp.

Bàn tay siết chặt lại.Xung quanh tôi vẫn tối đen như mực.

Đã vậy ở đằng sau...còn có thứ cô hồn dã quỷ nào đó.Thứ kia dần im lặng...Nhưng tôi vẫn cảm nhận được luồng khí lạnh của nó ở đó.Bây giờ phải làm gì đây?!

Hà My không dặn tôi phải xử lí thế nào trong trường hợp như thế này!

Chẳng lẽ tôi phải tự dựa vào sức lực của mình ư?Bỗng tôi cảm nhận được...một bàn tay nặng nề đầy khí lạnh đặt lên vai tôi...Khoan khoan từ từ.

Cái còn quỷ này!

Đợi tao tìm được cách xử lí mày cái đi rồi hãy hành động chứ!Bàn tay lạnh ngắt ấy bất chợt cáu vào vai tôi.A!

Đ* m* đau nha!

Lại muốn diễn cái tuồng như lúc trước nữa hay gì!Tôi bị thứ kia đùa giỡn đến tức giận rồi!

Hiện tại ở nơi này chỉ còn một mình tôi!

Chỉ có bản thân mình mới có thể tự cứu mình thôi!Thôi thì nếu số phận đã đến.

Chết thì sẽ chết.

Trước sau gì cũng chết.

Chỉ là chết sớm hơn và chết một cách không bình thường.Nhưng trước khi chết phải làm gì đó thật ý nghĩa chứ!...Tôi né người muốn tránh khỏi bàn tay đang báu chặt vào vai tôi.

Nhưng nó cứ dai như đĩa ấy.Vậy được thôi!

Con ma này đụng nhầm người rồi!Ý trí tôi đang rất bừng bừng, muốn đánh cho cái thứ kia một cú.Và đúng...tôi muốn làm thì không có gì có thể cản tôi.Tôi giơ tay lên tạo thành nắm đấm...Chát!Con m* mày đi chết hộ tao đi!Bởi vì trong cái không gian không có một ánh sáng này.Nên tôi chỉ có thể cảm nhận mọi thứ xung quanh bằng xúc giác của mình mà thôi.Eo ơi!

Bàn tay tôi bị dính chặt ở mặt nó.

Không rút ra được.-" Rồi cái đ* gì nữa vậy?!

Buông tay của bố mày raa!".Hiện giờ tôi đang trực tiếp mặt đối mặt với nó.Bàn tay tôi bị dính đến rát...cứ như nó đang hấp thụ cánh tay của tôi vậy.Tay vẫn đang bị dính chặt, không thể rút ra được.

Tôi không thể nhìn được là cái thứ dị hợm gì đang nuốt lấy tay của tôi.

Nhưng bàn tay kia vẫn cứ báu vào vai tôi mãi không buông.Á!

Xương vai của tôi đau nhói.

Nó càng báu vào chặt hơn.

Như muốn nghiền nát vai của tôi vậy!Trời ơi tôi không còn cảm giác sợ ma nữa!

Vì cảm giác đau đớn trên cơ thể đang giày xé tôi.Không có tay thì còn chân...Nhưng tôi không muốn đạp nó hay gì.

Vì sợ sẽ bị khống chế luôn cả chân.Làm liều đi!

Thích báu vào người tao thì tao cho mày báu nhé!Tôi đã quyết định sẵn trong đầu rồi.Vậy thì để tao lôi mày xuống dưới chơi với tao!Ngay lúc này, tôi dùng toàn bộ sức lực mình có.

Trèo qua lan can cầu thang và...nhảy xuống.Quả thật nó là một hành động điên rồ!

Nhưng cứ đứng yên không làm gì thì cuối cùng sẽ bị nó giết mất thôi.Đúng như tôi nghĩ...Cái con dị hợm kia vẫn không buông tha cho tôi.

Tay tôi vẫn bị dính chặt.Tôi thành công nhảy xuống vực rồi...Nhưng không biết là tôi chết hay là con kia sẽ chết đây.Tôi cùng con quỷ kia rơi xuống cầu thang vô đáy, cảm giác như đang rơi xuống vực thẳm.Không ngờ là cái cầu thang dẫn xuống dưới này dài quá.

Cứ như dài vô tận vậy.

Không biết cao đến mức độ nào...-" H.e h.e h.e...c.h.u.ẩ.n b.ị c.h.ế.t đ.i..."

Giọng con quỷ kia lại vang lên.

Cứ như âm thanh của quỷ dữ đang mời gọi tôi xuống địa ngục...Ánh mắt nó loé lên tia màu đỏ máu, như muốn ăn tươi nuốt sống tôi.Thật sự hết cách rồi sao...Huhu...Tôi muốn khóc quá đi...chẳng làm gì được tích sự cả...Dường như tôi muốn buông bỏ rồi...dù gì trước khi chết cũng nên để tâm buông xuôi.Ngẫm lại cuộc đời...Nếu hỏi điều gì làm tôi tiếc nuối nhất trong cuộc đời này...Chẳng phải là tiền tài...chẳng phải là vật chất...cũng không phải là ham muốn gì...Chỉ có một điều duy nhất mà thôi...Là mẹ của tôi!Bà ấy chỉ còn một mình tôi để nương tựa khi về già mà thôi.Chẳng lẽ tôi vẫn chưa làm được gì cho mẹ mình mà đã chết rồi sao?

Tôi còn chưa báo hiếu được gì mà!...Liệu mẹ tôi sẽ đau đớn biết nhường nào khi tôi không còn trở về bên cạnh bà ấy nữa...Rồi mẹ tôi sẽ phải sống với cảnh đơn côi một mình một thân đến khi chết sao?...Nước mắt tôi chảy ra...Theo lực hút tôi xuống nơi sâu thẳm mà rơi đi..Ý thức của tôi dần mông lung...hình ảnh trong đầu chỉ toàn là người mẹ yêu quý của mình."

Tôi thực sự...chưa muốn chết..."               ....
 
Hành Trình Không Tên
Chương 7: Cuộc Chiến Bắt Đầu (5)


(Ngôi kể thứ ba)Trong không gian u tối không một chút ánh sáng.

Nhưng vẫn còn có một người đi xung quanh đó.Dường như không có một con quỷ nào dám lại gần cậu ta.

Trên bàn tay cậu như có ma lực, tạo ra một ngọn lửa màu trắng để soi đường.Còn tay còn lại thì cầm một con dao, mũi dao sắc bén dính một vệt máu, trên cán dao làm từ một loại gỗ nào đó trông rất tinh xảo.Ánh sáng trắng đó hắt vào mặt cậu ta...Một gương mặt anh tuấn ngời ngời...Duy chỉ có ánh mắt là đằng đằng sát khí.

Con ngươi đen láy như không có hồn...Bầu không khí im phăng phắc.

Từ nãy giờ cậu ta đang đi "săn lùng quỷ".

Con này đến con kia...không một con nào có thể đánh lại cậu.Xung quanh toàn là vết máu do tiêu diệt những con quỷ khát máu ấy...Tuy gọi là quỷ.

Nhưng chúng cũng là một thực thể như là yêu quái.

Được những kẻ xấu tái tạo, nuôi dưỡng để phục vụ cho mục đích xấu xa, đê hèn của mình.Cậu đang đi loanh quanh để tìm người đồng đội "nhốn nháo" của mình.

Không biết đang ở đâu mất rồi.Bất chợt cậu cảm nhận được có một luồn âm khí đang lao với tốc độ cực nhanh xuống từ ngoài cầu thang.Cậy ta phản ứng rất nhanh.

Thoáng chốc đã lao ra lan can nhìn lên...Cậu thoáng thấy một người và một quỷ đang bám lấy nhau mà rơi xuống...Không chừng chờ, cậu ta bắt chớn nhảy vọt ra...thành công nắm trúng vào con quỷ.Cậu phải ưu tiên việc cứu người đang bị con quỷ này bám lấy.

Nhưng với tình trạng rơi xuống từ trên cao thì hơi khó ra tay.Nên cậu quyết định loại bỏ thứ nguy hiểm trước, là xử lí con quỷ.Con quỷ bị cậu nắm trúng thì vô cùng bất ngờ.

Ánh mắt còn có chút run sợ trước con người này...Cảm nhận được điều ấy, nhưng cậu không để nó đợi lâu đâu.

Bởi vì cậu sẽ cho nó đi đầu thai kiếp khác nhanh thôi.Nhanh như chớp!

Cậu dùng con dao trong tay nhắm vào cổ nó mà chém một đường...Vèo!

Một dòng máu hôi tanh phóng ra từ cổ nó.-"A.a.grrrrrrr!".Con quỷ kia dường như đang đau đớn cùng cực vì vết cắt ở cổ.

Mọi chuyện diễn ra quá nhanh khiến nó chẳng kịp làm gì.

Chỉ có thể thống khổ kêu lên.Con quỷ bỗng thả cô gái mà nó vẫn bám từ nãy giờ ra.

Tìm cách phóng đi thật nhanh để trốn khỏi "thần chết" ở trước mắt.Nó bay cái vèo đi!

Bỏ lại người con gái kia cùng cậu ta vẫn đang rơi xuống vòng cầu thang vô tận...-"// Chậc!

Con quỷ khốn khiếp đó chạy mất rồi.

Thôi thì cứu người trước vậy.//.Cậu ta bắt lấy cô gái, giữ cho cô an toàn trong vòng tay mình.Sau đó dùng bàn tay còn lại tạo ra một ngọn lửa có màu trắng.

Cậu ta dùng ngọn lửa đó đánh vào lan can.

Tạo thành một vụ nổ để có lực bay qua cầu thang bên kia.Tiếp đất an toàn.

Cậu đặt cô gái xa lạ kia xuống.

Kiểm tra xem cô vẫn còn cứu sống được hay không.Cô gái có thân hình nhỏ nhắn, tuy chiều cao có hơi khiêm tốn.

Đã 16 tuổi nhưng nhìn cứ như 14 tuổi vậy.Trên đầu cô có một vết thương.

Nhưng vết máu đã dần đông lại rồi.Dường như cô đã bất tỉnh, nhưng vẫn thì thầm lời gì đó trong miệng...hình như là đang nói mớ...Cậu nhìn khuôn mặt của cô.

Chỉ là một cô gái bình thường mà thôi.

Nhan sắc không có gì quá đặc biệt.Nhưng...sao tim cậu lại đập nhanh thế này?Có cảm giác rất quen thuộc...Một cảm giác kì lạ!

Cậu cố xoá bỏ đi thứ cảm giác đó ra khỏi lòng.Trước tiên là phải cứu người cái đã!Nơi đây là một không gian được tạo ra bằng sức mạnh ma lực.

Và cũng là lãnh địa của tên Watson.Ở đây có nhiều những loại quỷ từ yếu đến mạnh mà hắn điều khiển để nghe theo mệnh lệnh của hắn.Muốn thoát ra thì chỉ có cậu mới làm được.Bởi vì cậu là một người "đặc biệt" được sở hữu loại sức mạnh mà người bình thường không thể có.

Và đồng thời cũng là một thành viên cực ưu tú của tổ chức.Cậu cùng nhóm của mình đã được giao nhiệm vụ theo dõi một kẻ rất nguy hiểm và đầy bí ẩn.Và chắc chắn hắn có liên quan đến một bí mật đầy tội lỗi...Còn những điều bí mật gì ở tương lai đang dần đến với họ...?
 
Hành Trình Không Tên
Chương 8: Cuộc Chiến Bắt Đầu (6)


Dù gì thì thấy cô cũng bị thương nhẹ.

Nên chắc sẽ không chết được.Mà có chết thì chẳng liên quan gì đến cậu.

Mắc gì phải bận tâm chứ.Phải.

Cậu chính là người như thế đấy.

Không còn muốn quan tâm đến chuyện sống chết của người khác làm gì nữa.Cậu nắm lấy tay cô.

Có một luồn ánh sáng toả ra.

Chính xác là cậu đang dịch chuyển cô ấy về lại nơi thuộc về cho con người.Không biết cô ấy sẽ bị dịch chuyển đi đâu.

Nhưng chắc là sẽ dịch chuyển về lại nơi bị bắt vào đây.Thôi thì đành vậy đi.

Để cô ra khỏi đây rồi tự sinh tự diệt.Còn cậu phải làm tiếp nhiệm vụ của mình.Luồn sáng loang ra khắp cơ thể cô.Vèo!Cô biến mất như một làn không khí.Sau khi đã cho dịch chuyển xong thì cậu đứng dậy.

Tiếp tục đi tìm mấy đồng đội của mình đang ở xung quanh đây.Nhóm của cậu gồm có cậu, một người con gái và một người con trai.Cô gái tên Hà My.

Còn người con trai là thằng bạn thân của cậu - tên Thạch Trường.Ban đầu Hà My đã làm mồi nhử để bị bắt vào đây.

Xâm nhập vào lãnh địa này của hắn.Cậu đã kết nối "tâm thức" với Hà My nên có thể dịch chuyển vào được đây cùng Trường.Nhưng Trường đã hăng hái đi cứu Hà My nên để cậu ở lại đây một mình thế này, cùng với một đám quỷ.Cậu cố gắng tăng tốc độ chạy thật nhanh để tìm hai người họ.

Nơi đây cứ như một mê cung.

Chắc họ cũng chỉ ở gần đây mà thôi...Trông cậu giờ có vẻ hơi mệt mỏi.

Bởi vì ngày hôm nay cậu đã sử dụng quá nhiều ma lực rồi.Cậu dần nhìn thấy ánh đèn sáng ở phía trên.-// Đây rồi!

Sắp đến rồi!//Đùng!!

Choang!!!Càng đến gần thì âm thanh đùng đoàng càng nghe rõ hơn.

Trên lầu còn có phần rung chuyển dữ dội.-// Đang đánh nhau trên đó à?//Cậu tự hỏi mặc dù đã biết câu trả lời.

Nhưng cũng may thật đó.

Điều này chứng tỏ rằng Trường vẫn còn sống.Mà chắc cũng te tua tơi tả hết rồi.Đây rồi!

Âm thanh đã ở kế bên rồi!Đùng!!!Cậu đá văng một tản đá ra.

Nhìn vào bên trong một căn phòng.Chưa kịp định hình xem bên trong đang diễn ra chuyện gì thì...Bịch!-" Ui da!

Cái thằng điên này ở đâu ra zậy?"

-" Úi?!

Vương Kha!

Mày đến rồi hả, ăn ở gì mà chậm chạp quá!

Bây giờ mới tới!

"Cú va chạm vừa rồi là Thạch Trường bị đánh bay vào người của Vương Kha.Hai người đang nằm bẹp lên nhau thì bỗng có một giọng nói khàn khàn:-" Lũ chuột nhắt chúng mày hĩ mũi chưa sạch mà cũng lọt vào lãnh địa của tao!

Còn làm mất đi một "món đồ chơi" mới của tao nữa!

Để tao giết con nhỏ này cho đỡ giận nhé?..."

Tên Watson xuất hiện.

Trên tay là Hà My đang bị hắn bóp cổ và nâng lên.-" Con m* nó!

Ặc...Cứu Hà My nhanh...!

".

Thạch Trường nói.

Cơ thể đang bị bầm dập không ít.Không đợi cậu nói hết câu.

Vương Kha đã lao đến chém cho tên kia một nhát.Cậu di chuyển rất nhanh.

Không thể nhìn thấy được.Chỉ xẹt qua một phát đã làm cánh tay đang bóp cổ Hà My của tên Watson bị cắt đứt.Cánh tay bị cắt đôi trước sự ngỡ ngàng của hắn.Bộp!Cánh tay của hắn đã đứt lìa.

Hà My rơi xuống đất.

Vài giọt máu của hắn dính vào mặt của cô.Nhưng cánh tay vẫn không buông mà cứ thế bóp mạnh cổ cô, khiến cho cô khó thở vô cùng.Tên Watson lùi lại vài bước.

Hắn nở một nụ cười đầy thoả mãn với cánh tay đang chảy máu suồng sả.Hắn đang cảm thấy hài lòng với đối thủ trước mặt đây.

Đã lâu rồi hắn không bị thương nặng đến mức này.-" Hahahaha!

Thật sảng khoái!

Hahaha!

"Trong lúc hắn vẫn đang "sung sướng" vì nỗi đau trên cơ thể.Thạch Trường chạy tới chỗ Hà My.

Cố gắng tháo gỡ cánh tay chết tiệt vẫn đang bóp lấy cổ cô.Tuy tay hắn đã đứt.

Nhưng vẫn không buông tha cho cô.

Vẫn phải giết cô cho bằng được!-" Tên thối tha kia còn không mau thả ra!

".

Thạch Trường gào lên tức tối.Ngay lúc này, Vương Kha lại tiếp tục lao lên chém hắn.Nhưng lần này hắn dường như có kinh nghiệm.

Đỡ được các đòn tấn công của cậu.Hắn dùng gậy gai của mình để đỡ lấy cây dao đầy sức ép của cậu.

Tạo ra âm thanh ma sát.Keng!Hắn nhìn vào mắt cậu.

Nói với giọng nhẹ nhàng đầy ma mị:-" Lời tao đã nói trước đây...không biết mày có suy nghĩ kĩ chưa nhỉ?

Còn trẻ như mày mà đã mạnh thế này rồi...Tại sao không gia nhập cùng bọn tao chứ?

Như vậy mày sẽ có được sức mạnh còn bá đạo hơn bây giờ đó.

Tại sao lại gia nhập với cái đám ruồi muỗi đó chứ?...Lý Vương Kha?~"Keng!Thêm một nhát chém bị đỡ lại.Cậu không tỏ ra cảm xúc gì.

Chỉ đáp lại hắn vài câu hỏi:-" Ruồi muỗi?

Nếu vậy ngươi là cái thá gì?

Là súc vật?

Là vũng sình?

Hay là đóng rác rưởi hôi thối?!".Mỗi một lần hỏi là mỗi lần chém xuống.

Vang lên âm thanh ma sát chói tai.Keng ! keng ! keng !....Tên Watson chẳng có phản ứng gì kích động.

Nãy giờ hắn cũng không ra đòn.

Chỉ có Vương Kha là tấn công rất kịch liệt.Bên còn lại...Thạch Trường vẫn đang loay hoay gỡ cánh tay súc nghiệt này.

Cậu lấy thanh súng bắn vào cánh tay nhiều lần.Khiến nó nát nhầy nhụa.

Cậu mặc kệ, miễn sao tháo nó ra được...Cuối cùng cũng lôi được nó ra rồi!Hà My dường như đã chịu không nổi nên ngất đi.

Khuôn mặt nhợt nhạt vì khó thở cùng những dấu ngón tay hằn lên trên cổ.Thạch Trường nhìn cô mà hết sức đau lòng.

Cậu đã đến đây để cứu cô mà?

Sao vẫn không làm được tích sự gì?

Vậy mà còn để cô phải chịu thế này...Cậu lay lay người để cô tỉnh dậy.

Nhưng cô vẫn bất động.

Nó khiến cậu rơi vào nỗi lo sợ...Cậu luống cuống kiểm tra.

Tuy cô ấy vẫn còn sống.

Nhưng thở rất yếu ớt...chắc do bị nghẹt.Tình huống này...cậu có nên...hô hấp nhân tạo không?...
 
Hành Trình Không Tên
Chương 9: Chúa Quỷ


Cậu cúi xuống.

Chuẩn bị tư thế hô hấp nhân tạo.Thạch Trường: -// Aizz...

Đây chỉ là hô hấp nhân tạo bình thường thôi, không gì phải ngại cả Trường à...//Mặc dù cố gắng không để bản thân suy nghĩ tùm lum.

Nhưng mà tai của cậu đã ửng đỏ lên rồi.Thạch Trường:-//Xin lỗi cậu nhiều Hà My à...Nhưng đành phải làm vậy để giúp cậu thôi...//Nghĩ xong.

Cậu hóp vào miệng một ngụm không khí.

Môi cậu kề vào môi cô...Từ từ thả miệng ra truyền không khí vào...Cứ như vậy vài lần.Trong cơn bất tỉnh, cô cảm nhận được nguồn sự sống ấm áp đang truyền vào cơ thể.Nó ập đến hơi nhanh nên làm cho Hà My không thích ứng kịp mà tỉnh dậy sặc sụa.Cuối cùng hơi thở cũng thông.

Nhưng cô vẫn còn có chút đờ đẫn.

Chắc là do mệt quá.Đầu óc còn mơ hồ, cô vẫn chưa hiểu chuyện gì vừa mới xảy ra.Ngước mặt lên nhìn thấy người trước mặt là Thạch Trường.

Nhưng có hơi là lạ...Vì cậu cứ đỏ mặt không dám nhìn thẳng vào mắt cô.Đảo mắt thấy bên kia Vương Kha đang đánh nhau với tên Watson.Cô cũng phải tiếp tục chiến đấu thôi, nghĩ vậy cô giục Thạch Trường đang ngồi trước mặt:Hà My:" Trường...Mau lại giúp Vương Kha đi..."

Nghe thấy giọng nói của cô, cậu mới chợt nhớ ra là tên Watson vẫn còn ở đây.Cậu quay đầu lại nhìn xem tình hình bên kia đang ra sao.Vương Kha:" Hai người không cần lo cho tôi!

Cứ ở đó nghỉ ngơi đi, vào đây chỉ thêm vướng chân vướng tay tôi thôi!

"Thạch Trường:" Nói chiện nghe thấy ghét!"

Bên này...Vương Kha vẫn đang so tài với tên Watson.Bỗng tên Watson phóng lùi lại phía sau.Watson:-" Chà!~ Tao đã nhượng bộ mày đến mức này rồi mà vẫn còn xấc xược nhỉ?

Hôm nay chơi tới đây là đủ rồi.

Hẹn gặp lại tụi bây vào một ngày không xa~..."

Hắn muốn rời đi.

Bởi vì hắn vừa nhận được lệnh từ "Chúa Quỷ" phải triệu tập ngay về căn cứ.Vương Kha:" Ngươi tưởng ta sẽ để cho ngươi đi dễ dàng vậy sao?!

"Cậu nói xong liền lao thật nhanh về phía hắn.Nhưng không kịp.

Một làn khói đen bóc lên nơi hắn đứng, sau đó hắn biến mất tức khắc.Hắn đã dịch chuyển rời khỏi đây mất rồi...Nhưng dường như trong không gian vẫn còn vang lên giọng nói đầu sự u ám, độc địa của hắn ta:-" Chúng mày hôm nay đã làm mất đi 'con mồi' của tao.

Còn tự tiện vào lãnh địa này tung hoành phá hoại hết 'thú cưng' của tao.

Hahahaha...!

Đúng là lũ điếc không sợ súng!...Nhưng tao sẽ quay lại...và tiếp tục bắt 'con nhỏ' đó.

Và hãy nhớ!...Lần sau tao sẽ giết sạch lũ chuột nhắt chúng mày!..."

Một tràn dài giọng nói đe doạ từ hắn để lại.

Sau đó im bặt đi.

Hắn đã thực sự rời khỏi nơi đây rồi.Vương Kha vẫn đứng lặng yên tại chỗ.

Trường nhìn cậu.

Tất cả đều đã nghe được lời hắn vừa nói lúc nãy.Có lẽ cậu đang suy nghĩ xem sẽ làm gì tiếp.Nhưng câu trả lời tạm thời bỏ qua một bên.

Hiện giờ mọi người đang bị thương.

Sau cuộc chiến đấu thì có lẽ cũng đã kiệt sức.Nên quyết định hiện tại chính là quay về...//////. ///////. ////////. ///////Hà My:-" À phải rồi!

Vương Kha!

Cậu có giải cứu cho cô gái kia chưa?"

Cô hỏi cậu.

Lúc đó tình hình cấp bách và nguy hiểm quá nên không thể để cô ấy ở lại.

Mà nếu cùng đi tìm Vương Kha thì lâu quá.Cô không muốn để Trường đối phó một mình với một tên quá nguy hiểm được.Và một phần là cô tin tưởng Vương Kha sẽ cứu được cô gái đó thôi.

Nên đành để cô ấy tự đi.Nghe đến từ 'cô gái'.

Cậu suy nghĩ vài giây rồi nhớ ra là cô gái nào.Vương Kha:-" Ừ.

Rồi."

Hà My:-" Quỳnh Anh vẫn ổn chứ?"

Vương Kha:-" Tên Quỳnh Anh à?

Vẫn ổn...chưa chết."

Thạch Trường:" À nhớ rồi!

Có phải người cũng bị bắt vào đây giống Hà My phải không?

Ầy...nhưng sao Watson lại có hứng thú với cô gái đó vậy?"

Trường thắc mắc.

Có lẽ hai người còn lại cũng có cùng một thắc mắc đó.

Nhưng chẳng có câu trả lời.Hà My:"...."

Vương Kha: " Không biết.

Nhưng chắc có lý do."

Hà My:" Nhưng hắn đã nói là sẽ quay lại bắt cô ấy thêm lần nữa..."

Thạch Trường: " Cậu ta có gì đặc biệt sao?...Sao phải bắt người đó thì mới chịu chứ?

Nếu vậy thì chúng ta có cần bảo vệ cô gái đó không?"

Vương Kha: "Chuyện này tôi phải quay về tổ chức và bàn bạc lại với chú Trương.

Hai người cứ đi tìm và bảo vệ cô gái ấy trước đi."

Sau khi cả nhóm đã thảo luận xong.

Vương Kha trở về phòng của mình mà không nói thêm lời nào.Hà My: " Thạch Trường à.

Ngày mai cùng đến thăm Quỳnh Anh chứ?

Xem tình hình cậu ấy thế nào rồi."

Thạch Trường: "Dĩ nhiên là đi rồi.

Mà biết cô gái đó giờ đang ở đâu?"

Hà My:" Hmm...Hỏi thử Vương Kha đi"Thạch Trường:" Haizz...Lại phải hỏi nó nữa hả?..."

Tuy cảm thấy có hơi phiền.

Nhưng cậu vẫn lết xác đi vào phòng và hỏi Vương Kha coi có biết cô gái đang ở đâu không....///////// (Chuyển cảnh) /////////////Một toà lâu đài hắc ám.

Nơi này ám khí vô cùng dày đặc.

Không phải nơi dành cho người trần mắt thịt có thể ra vào.Trên cái ngai vàng cao nhất bên trong lâu đài ấy...Có một người con trai trẻ tuổi không nhìn rõ mặt.Chân bắt chéo, tay chóng cằm, ánh mắt điềm tĩnh nhưng cứ như có một ngọn lửa sắc bén có thể khiến bao người chết vì sợ hãi.Phong thái ung dung ngồi trên ngai vàng như một nhà vua.

Nói chính xác thì...cậu ta là 'Chúa Quỷ' ở nơi đây...
 
Hành Trình Không Tên
Chương 10: Khởi Đầu Mới


"Vâng, thưa ngài đã triệu tập chúng tôi?"

Phía bên dưới ngai vàng là một số kẻ kì lạ.

Cùng quỳ gối dưới chân của 'Chúa quỷ'.

Dáng vẻ và lời nói hết sức kính trọng.Trong số những tên đó, có một nhân vật quen thuộc.

Chính là Watson, với một bên cánh tay bị đứt lìa.

Hắn khẽ lên tiếng:-" Thưa ngài, lần này ngài muốn chúng tôi phải làm gì tiếp theo?

Xin ngài ra lệnh."

Kẻ ngồi trên ngai vàng vẫn hết sức thảnh thơi.

Ngón tay gõ nhẹ vào thành ghế.

Khẽ hừ lạnh, cất một giọng nói huyền ảo:-" Hừm...Watson?

Ta đã kêu ngươi làm gì?

Vậy thành quả của ngươi đâu?...

"Watson nghe những lời này bỗng có chút chột dạ.

Cẩn trọng đáp lời:-" Vâng...Thưa ngài, tôi đã bắt được 'cô gái' đó rồi.

Nhưng không ngờ lại bị mấy con chuột nhắt phá đám.

Làm 'cô gái' kia thoát mất r..."

ĐOÀNG!!!Lời của hắn còn chưa dứt.

Bất chợt có một cơn sấm sét đánh vào người hắn, khiến hắn đau đớn thét lên.Những tên còn lại sợ đến khiếp vía.

Không ngờ lần này chủ nhân của bọn họ lại giận dữ đến vậy.Gương mặt của kẻ đang ngồi trên kia xám xịt.

Ánh mắt cuồng nộ kia khiến bao người không dám ngước mặt lên nhìn.-" Ta cho các ngươi sức mạnh để làm gì?...Để các người tung hoành thiên hạ, sau đó tạo phản ta à?...Chỉ là lũ chuột nhắt mà lại khiến ngươi đứt cả cánh tay như thế sao?

Ta nghe ngươi nói là muốn làm thí nghiệm 'con mồi' của ta, phải không...

Watson?..."

Những lời kẻ kia nói rất điềm tĩnh.

Không có vẻ gì là đang tức giận.

Nhưng khuôn mặt và ánh mắt thì lại như muốn giết người.Watson đang quằn quại trong cơn tê tái.

Hắn thở hồng hộc.

Giọng nói có phần hơi run sợ:-" Thưa...ngài, tôi thành thật xin lỗi...Tôi chỉ là nói đùa giỡn với cái đám kia.

Là do miệng lưỡi của tôi không sạch sẽ.

Xin ngài thứ lỗi cho kẻ bần hèn như tôi...Tôi sẽ tiếp tục bắt cô gái kia theo yêu cầu của ngài."

Trước mặt kẻ kia, hắn từ bỏ hết lòng tự trọng của bản thân.

Quỳ xuống cầu xin sự tha thứ.Xung quanh những tên thuộc hạ khác vẫn im thinh thích chẳng dám nói nửa lời.

Sợ cái mạng nhỏ bé này sẽ ra đi trong tức khắc.Kẻ ngồi trên ngai kia liếc xuống, nở một nụ cười âm hiểm, ánh mặt lạnh dần...-" Được..."//////////////////.Chuyển Cảnh.////////////////////(Ngôi kể thứ nhất)Tâm trí tôi mơ hồ.

Chẳng còn nhớ chuyện gì vừa xảy đến với mình.

Chỉ là trong lúc tôi không còn ý thức.

Tôi có lờ mờ thấy một anh chàng.

Một anh chàng rất đẹp trai, đang ở bên cạnh tôi...!Ôi đúng là thiên đường!

Trước khi chết mà được thấy trai đẹp như thế thì tôi cũng mãn nguyện lắm...!Bất chợt bàn tay tôi cảm nhận có ai đang đụng vào.

Rất ấm áp.

Xung quanh còn có tiếng nói...Tôi chậm rãi mở mắt...xung quanh thật xa lạ...Nhưng...-" Con gái à!

Con tỉnh rồi!

Bác sĩ!

Bác sĩ ơi con của tôi tỉnh rồi!

"Tôi...chưa chết sao?Đây hình như là bệnh viện.

Và...mẹ của tôi!Bà ấy thấy tôi tỉnh dậy thì mừng lắm.

Lật đật chạy đi kêu bác sĩ đến.Mẹ tôi lại vào phòng, theo cùng là bác sĩ.Bác sĩ kiểm tra lại tình hình sức khoẻ của tôi.

Bác sĩ bảo là tôi bị thương ở đầu nhưng nó không ảnh hưởng nghiêm trọng lắm và chỉ trầy xước tay chân một chút thôi.Sau khi ở lại nghỉ ngơi nếu thấy ổn thì có thể xuất viện vào buổi chiều.Trong suốt buổi kiểm tra, mẹ vẫn luôn nắm chặt tay của tôi.

Mắt của bà ấy xưng vù...có lẽ là vì khóc quá nhiều...Sau khi bác sĩ rời đi.

Tôi mới trấn an với mẹ rằng là tôi không sao rồi.

Tôi vẫn an toàn.Mẹ tôi vẫn còn cảm giác lo sợ, hỏi tôi với ánh mắt ướt át:-" Có chuyện gì đã xảy ra với con vậy?...

Tại sao con lại ra nông nỗi này chứ..?"

Mẹ tôi lại nghẹn ngào, thấy đứa con gái duy nhất mà mình luôn yêu thương bị thế này, làm gì có người mẹ nào chịu nổi cảm giác đau lòng đó được chứ.-" Con không sao, không sao thật mà.

Ừm...chuyện là..."

Tôi ấp úng, vì không biết phải giải thích với mẹ câu chuyện kì dị mà tôi đã trải qua như thế nào.-" Làm sao?

Nói mẹ nghe?"

-" Con...nhưng sao mẹ lại tìm được con vậy?"

Tôi vẫn lúng túng.

Tìm chủ đề khác để nói trước.-" Chiều hôm đó, mãi mà chẳng thấy con về.

Trời thì đã sụp tối rồi.

Điện thoại con để ở nhà nên mẹ không điện được.

Lúc đó mẹ lo lắm, nên mẹ mới chạy xe qua nhà bạn tìm con...Ai ngờ bạn con lại nói là con đã về từ lâu rồi.

Chạy nơi khác tìm con thì mẹ mới thấy chiếc xe đạp cùng cặp kính cận của con nằm lăn lóc ở ngoài đường...Mẹ sợ con đã gặp chuyện gì...nên báo cho công an tìm con...Ơn trời là sáng hôm sau, có người đã nhìn thấy con nằm ngất ở ngoài đường kia.

Nên gọi cấp cứu cho con đến bệnh viện...Sau đó thì...Hức hức..."

Mẹ tôi thuật lại câu chuyện.

Đến câu cuối lại chẳng nói được thành lời.

Tôi có chút xót xa nắm lấy tay mẹ.Khuôn mặt bà tiều tụy không ít.

Dưới mắt lại có quầng thâm.

Chắc hẳn là mẹ tôi đã không ngủ cả đêm đó để đi tìm tôi...Cảm thấy bản thân mình thật có lỗi...thường ngày mẹ cũng rất hay la rầy tôi, tôi cảm thấy rất phiền và bực tức.Nhưng thực sự đến lúc tôi gặp chuyện thì chỉ có duy nhất người mẹ già yếu này là quan tâm đến tôi...Lúc này đây...tôi chỉ biết ôm chặt lấy người mẹ đang khóc nức nở...Tôi tự nhủ với lòng sẽ không bao giờ để mẹ phải lo lắng như thế này nữa...Nhưng...tôi đã thật sự không biết được rằng...những thử thách ở tương lai vẫn đang chờ đợi tôi...
 
Hành Trình Không Tên
Chương 11: Tương Lai Tăm Tối


Cánh cửa phòng bệnh đột nhiên mở ra.

Bước vào là một cô y tá:-" Có người quen của bệnh nhân đến thăm ạ."

Sau đó cô y tá quay ra, theo sau là hai người...rất quen!Bước vào là một cô gái đáng yêu, bên cạnh là một chàng trai.Tôi ngỡ ngàng nhận ra:-///Là...là cô gái tên Hà My...Sao cô ấy biết mình ở đây nhỉ?...///Mẹ tôi ở bên cạnh nhìn thấy hai người mới đến hoàn toàn xa lạ nên có chút khó hiểu.Tôi vẫn còn hơi sững sốt, nằm trên giường hướng đôi mắt nhìn về phía hai người ấy.Bỗng cô gái mĩm cười ấm áp, đến chào hỏi mẹ tôi:" Con chào dì ạ!

Con tên Hà My, 16 tuổi.

Là bạn của Quỳnh Anh."

-" Ờ...chào con."

-" Còn bạn kế bên con tên là Trường, cùng tuổi với con."

Hà My vươn tay chạm vào vai Trường, giới thiệu với mẹ tôi.-" Chào dì".-" Ừm..."

Mẹ tôi khẽ gật đầu, cười với hai người.Hà My có đeo theo một túi đồ.

Lại lần nữa dịu dàng nói với mẹ tôi:-" Con chỉ có chút đồ trái cây để đến thăm Quỳnh Anh thôi ạ, mong dì không chê."

Hà My kính cẩn dùng hai tay đưa túi trái cây ấy vào tay mẹ tôi.Mẹ tôi lại cười tươi rói, cảm thấy rất cảm động vì con mình có người bạn tốt thế này.-" Trời ơi...đến thăm là quý lắm rồi.

Còn cần chi quà cáp nữa."

-" Hi hi..."

Bỗng mẹ tôi nhớ đến việc gì đó, cất lời bảo:-" À thôi...Tụi con ở đây chơi đi.

Dì có công việc một chút."

-" Vâng, dì cứ đi đi ạ."

Mẹ tôi đứng dậy.

Quay đầu lại dặn dò tôi:-" Con ở đây nhé.

Có mệt gì thì gọi cho mẹ.

Mẹ đi mua chút cháo cho con ăn nhé?

"-" Dạ..."

Nói xong mẹ tôi mĩm cười, mở cửa bước ra ngoài.

Tôi có chút yên tâm vì tinh thần của bà ấy đã ổn hơn rồi.Quay mặt về phía hai người còn lại trong phòng.

Tôi thật sự không biết nên nói gì vào lúc này...Bất chợt Hà My ngồi xuống bên giường, lo lắng hỏi tôi:-" Cậu khoẻ lên chưa?

"-" Ờ...ừm."

Tôi gật đầu, cảm thấy có phần hoang mang.

Hoài nghi hỏi:-" Ừm...Sao các cậu biết tôi ở đây mà đến thăm?

"-" À...là do bạn của tôi biết cậu ở đây..."

Bất chợt cậu tên Trường kia nói:-" Thôi.

Vô vấn đề chính đi.

Chúng tôi có mặt ở đây là vì cậu."

-" Vì tôi...làm sao?-"Hừm...với những chuyện mà cậu đã xảy ra đêm qua, chắc hẳn cậu sẽ tin lời chúng tôi nói đúng không?

"Đương nhiên!

Những chuyện đó tôi đều cảm nhận được rất rõ ràng.Tôi lại khẽ gật đầu.

Miệng mấp máy:-" Ừm...Tôi tin."

-" Tốt.

Tôi tên là Thạch Trường.

Rất vui được làm quen.

Khà khà!"

-"???"

Ủa sao đột nhiên vui tính hẳn lên vậy?Tôi chỉ biết cười trừ.-" À...haha Tôi cũng rất vui được làm quen.

Tôi tên Quỳnh Anh."

Tôi đang rất gượng gạo, nhưng hai người họ lại vô cùng thoải mái.Tôi vẫn thật sự thắc mắc về những chuyện tôi trải qua, nó vẫn còn quá nhiều khúc mắc mà tôi không rõ.-" Nhưng mà...làm sao tôi có thể còn sống?

Tôi nhớ là tôi đã cùng con quỷ kia rơi xuống vực cầu thang..."

Hà My:-" À...thì tôi đã nói rồi mà.

Đồng đội của tôi sẽ cứu cậu thôi."

Vậy là người nào đó đã đến cứu tôi sao?...

Nhưng tôi không nhớ rõ mặt người đó nữa...Hình như là rất đẹp trai...phải không nhỉ?Tạm gác qua việc này.

Tôi lại tiếp tục hỏi:-" Tại sao tôi lại bị bắt vào cái nơi đó vậy?..."

Thạch Trường dựa người vào tường, trả lời:-" Chúng tôi cũng chưa rõ...Hay là tên Watson muốn bắt cậu để làm thí nghiệm?

"Hà My suy đoán, sau đó đáp:-" Đúng là tên đó có nói như thế...nhưng hắn thường hứng thú với người có gì đó đặc biệt mà thôi."

Thạch Trường: " Haizz...Nhức nhức cái đầu à...Nhưng nói tóm lại là tên Watson vẫn chưa chịu buông tha cho cậu đâu."

Hà My: " Hiện vẫn chưa có biện pháp nào khác.

Nên việc ưu tiên bây giờ chính là bảo vệ cậu."

Hai người họ nhìn vào tôi.Tại sao lại là tôi vậy chứ?

Tôi định nghi vấn nhưng thấy khuôn mặt họ đã hiện rõ chữ 'không biết' rồi nên thôi.Ngoài chuyện của tôi.

Tôi còn thắc mắc thân phận của bọn họ là người như thế nào...-" Các cậu thực sự là ai?..."

Hà My:-" Cũng bình thường thôi.

Chỉ là tụi tôi được một tổ chức huấn luyện từ nhỏ để thực hiện những nhiệm vụ như thế này.

Còn nữa...Xin cậu hãy giữ bí mật về chuyện này giúp chúng tôi.

Vì tổ chức của chúng tôi hoạt động âm thầm.

Nên không thể để người khác biết được.

Chúng tôi cho cậu biết là vì cậu có liên quan đến nhiệm vụ của chúng tôi."

Quỳnh Anh:-" Được...tôi hiểu rồi.

Tôi sẽ không nói với ai nửa lời..."

Hà My:-" Vậy thôi nhé!

Chúc cậu hồi phục nhanh.

Chúng tôi phải đi rồi.

Hẹn gặp lại sau."

Hà My đứng dậy, bước ra ngoài cửa cùng Trường, hai người họ cùng vảy tay chào tạm biệt tôi, sau đó đóng cửa lại rời đi.-" À...tạm biệt."

Người thì đã đi rồi.

Chỉ còn lại đóng hỗn độn trong đầu tôi...Từ hôm qua, những chuyện quái quỷ xảy đến khiến tôi cảm thấy khó tin...Từ chuyện ma quỷ...rồi giờ đến người của tổ chức kì lạ bảo vệ tôi...trên đời này thật nhiều thứ bí ẩn mà...Tôi không có gì đặc biệt cả...Nhưng tại sao tôi lại bị lôi cuốn vào câu chuyện lạ kỳ này chứ?///////////////// Chuyển Cảnh /////////////////////(Ngôi kể thứ ba)Lúc này, Thạch Trường cùng Hà My đang bước đi trên đường.Trường vừa bước đi theo cô, vừa quay đầu nhìn cô cất lời hỏi:-" Vậy tiếp theo chúng ta sẽ làm gì đây?

Canh xem chừng nào tên Watson xuất hiện tấn công hay sao?"

Cô cũng chỉ mĩm cười, nói:-" Theo như Vương Kha nói thì...Không còn cảm nhận được ma lực của tên Watson ở gần đây nữa.

Nên chắc hiện tại hắn vẫn chưa hành động.

Hành động của tên đó rất khó đoán.

Cứ theo dõi trước rồi tính sau.".....Tất cả đều không rõ lý do vì sao một cô gái bình thường lại bị kẻ xấu nhắm đến.Nhưng...không ai ngờ rằng, tương lai sau này...cô sẽ là nguyên nhân gián tiếp đánh bại 'Chúa quỷ'..."

Nếu con nhỏ đó còn sống, thì tương lai của ta sẽ bị hủy diệt!

"...
 
Hành Trình Không Tên
Chương 12: Người Lạ Mặt


Kể từ ngày ở bệnh viện hôm đó.

Tôi cứ có cảm giác là lạ...Dường như có gì đó thay đổi ở bản thân tôi...Thỉnh thoảng cứ có cảm giác như có ai đó theo dõi...Mặc dù không biết sau này rồi sẽ thế nào.

Nhưng tôi vẫn giữ kín chuyện và không kể cho bất kì ai, kể cả là mẹ của tôi...//// 1 tháng sau ////Thắm thoát mà thời gian lại trôi qua...mới đó mà đã một tháng kể từ ngày ấy...Từ hôm đó đến giờ, tôi cũng chưa gặp lại Hà My và Thạch Trường nữa.Không biết họ đang làm gì nhỉ?

Họ nói là sẽ bảo vệ tôi mà?Tôi còn lo lắng vì không biết khi nào mình sẽ bị bắt đây.

Trong lòng cứ thế bất an...Nhưng cũng đã đến ngày tôi nhập học cấp ba rồi.-" Haizzz...sao mới đó mà đã hết ngày nghỉ hè rồi...nghỉ chưa đã gì hết à, Ông Trời ơi con muốn nghỉ hè thêm!"

Đang đi loanh quanh trường học.

Tôi cảm thấy được đi học cũng là một niềm vui.

Vui thấy sợ luôn á!//// Vài ngày sau ////Trong tiết thể dục đầu tiên của năm học ở trường.

Thầy thể dục tập hợp lớp ở ngoài sân.Ui mẹ ơi!

Dạo này trời nắng gắt quá...Nắng muốn tét da đầu.Mặc dù tôi không ghét môn thể dục.

Nhưng phải công nhận là thời tiết này hơi mệt.-" Trời ơi...thầy ơi nắng cực muốn chít mà còn tập thể dục..."

-" Đúng òi á thầy...Cho nghỉ đi thầy..."

Mấy bạn cùng lớp lại giở giọng than vãn với thầy.

Nhưng thầy giáo thể dục vô cùng nghiêm khắc đáp lời:-" Nắng cái gì mà nắng!

Tập thể dục là để tăng cường sức khoẻ!

Giới trẻ các em bây giờ không hiểu gì cả.

Hở cái là than nắng than mệt!

"Nghe thầy nói vậy thì cả đám cũng chịu thua.

Thầy thể dục lần này khó quá mà...Một bạn lầm bầm nói nhỏ:-" Thôi đi, cãi ổng một hồi ổng cho một vé đi chạy vòng sân nữa là mệt á..."

-" E hèm!

Ý kiến của em rất hay!

Dù gì cũng là tiết thể dục đầu tiên, nên thầy sẽ cho các em khởi động bằng cách chạy quanh vòng sân he."

-" Ủa thầy?!!

".

Cả lớp sợ hãi cùng hét lên.-" Ơ thầy...ơi em nói đùa thôi mà, thầy đừng đối xử với tụi em như zậy...".

Một bạn nữ suy sụp, la lết dưới chân thầy van xin các kiểu, cầu mong thầy sẽ không làm cả lớp thất vọng.Nhưng thầy chỉ làm các em tuyệt vọng thôi...-" Không nói nhiều!

Nữ chạy năm vòng, nam chạy tám vòng!"

-" Ơ sao làm con trai khổ thế hả thầy?

Không công bằng!

".

Mấy bạn nam lại nhốn nháo lên.-" Thôi um xùm quá!

Để lớp người ta học!

Không chạy là tăng lên mười vòng!

"Mặc dù cảm thấy không cam tâm.

Nhưng cũng đành cắn răng làm theo.

Tôi có chút ấm ức với cái lớp sà lơ này.

Cái miệng hại cái thân mà!Hì hục!

Hì hục!Sau khi đã chạy xong năm vòng.

Mồ hồi chảy còn hơn lũ.

Nói thật là muốn ướt cái áo luôn rồi.Trong thời gian ngồi nghỉ mệt một lúc.

Nói chính xác thì đây không phải thời gian để nghỉ mệt đâu.

Mà là thời gian để "tán gẫu" .Tôi đang ngồi cùng với một đám bạn, bỗng mấy đứa kia chọc ghẹo nhau:-" Con nhỏ này mày ngồi xa ra coi.

Hôi nách muốn chít mà cứ sáp sáp lại.

Khà khà!

"-" Hôi nách cái đầu mày, nách tao còn thơm hơn bản mặt mày á!

".....Trong khi mấy đứa đó ngồi nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất.

Tôi chỉ ngồi im và nghe thôi, chạy mệt thấy moẹ rồi thì sức đâu mà kiếm chuyện để nói.Bất chợt đứa bạn thân khều vào tay tôi, bắt chuyện:-" Êy Quỳnh Anh, tao nghe con T nói là trường mình sắp có học sinh nước ngoài vô học á.

Mà không phải ít đâu, nhiều người lắm thì phải."

Nghe vậy tôi có chút hoài nghi, hỏi lại nó:-" Sao con T nó biết vậy?

"-" Thì cô chủ nhiệm nhiều chuyện với nó.

Mà không biết chừng nào mấy người đó mới vô học chính thức."

-" Ảo vậy...trường của mình có phải trường học nổi tiếng gì đâu mà đột nhiên có nhiều học sinh nước ngoài đến nhập học vậy chứ?"

Vừa mới dứt câu thì thầy thể dục báo tập hợp lại để tập bài học mới.-" Xong rồi!

Đã khởi động xong, các em thấy có khoẻ hơn không?"

-" Khoẻ muốn chết luôn á thầy."

-" Ừ tốt.

Bây giờ thầy sẽ dạy cho các em bài thể dục mới..."

Thầy cho các bạn ngồi xuống theo hàng.

Sau đó thầy đứng trước lớp, biểu diễn các động tác thể dục.-" Cũng chỉ là các động tác đơn giản thôi.

Các em cũng đã từng học rồi nên chẳng có gì khó đâu.

Chỉ ôn lại thôi."

-" Trời ơi học rồi học chi nữa vậy thầy...nghỉ đi"-" Nói thêm câu nữa tôi cho em ra cột cờ đứng đó tắm nắng đó!

".Cậu học sinh rén ngang, không dám phát biểu thêm câu gì nữa.-" Được rồi!

Bây giờ các em chia nhóm ra để thực hiện lại những bài tập mà thầy vừa biểu diễn đi.

Tuần sau nhóm nào tập không được thì chuẩn bị tinh thần."

-///Haizzz...lại là lời đe doạ...quá mệt mỏi rồi.////Nghĩ thì nghĩ vậy thôi.

Nhưng vẫn cố gắng lết đi.Nhóm của tôi lựa một chỗ mát dưới gốc cây phượng to để tập bài thể dục.Thật sự học cùng cái lớp này rất hài hước.

Chủ yếu cười giỡn là nhiều, còn tập thể dục chỉ là phụ thôi.Sau một lúc, thầy giáo lại kêu cả lớp giải lao chút đi, chừng nào hết tiết thì về lớp.Cả lớp mừng như được mùa, chạy toáng loạn để đi chơi.Đúng là những đứa trẻ này chẳng bao giờ lớn nổi mà!...Gió thổi hiu hiu mát rượi.

Mặc cho trời cứ nắng, gió vẫn cứ thổi qua để làm dịu đi cái nóng bức của con người.Thấy thời tiết có chút bình yên.

Tôi tự nhiên muốn ngồi nghỉ ngơi một chút.-" Ai ya~ mặc dù trời nắng, nhưng như vậy trời mới đẹp được chứ..."

Mấy đứa bạn kế bên cũng cảm thấy giống tôi.

Cũng ngồi xuống tận hưởng.Ngắm cảnh sắc của trường một hồi...Bất chợt tôi nhìn thấy có một người lạ đang đi xung quanh trường học nãy giờ.Tôi nhìn chăm chú vào người đó.

Dáng người đó cao ráo.

Mặt một chiếc áo khoác trắng, người đó chùm cái mũ lên đầu, bịt khẩu trang.

Nhìn chẳng rõ là trai hay gái.

Nhưng với dáng người thì tôi đoán chắc chắn là con trai...Có thể là một phụ huynh của học sinh nào đó thôi.Thoắt cái người người đó biến mất như một bóng ma.-/// Gì vậy nhỉ??///Tôi tự hỏi trong đầu.

Cái người lúc nãy đã biến đi đầu mất rồi...Thôi kệ vậy, cũng chẳng liên quan gì đến tôi.Nhưng sao tôi cảm thấy trong người lạ quá.

Dường như trực giác tôi đang mách bảo gì đó chăng?Người đó rốt cuộc là ai?...
 
Hành Trình Không Tên
Chương 13: Cảm Giác Kỳ Lạ


-" Ê mày, xuống căn tin mua nước uống hông?

Tập thể dục khát quá!

"Con bạn thân kế bên đột nhiên lên tiếng.

Cắt đứt dòng suy nghĩ trong đầu của tôi.-" Ờ.

Đi.

"Tôi cũng bỏ qua chuyện vừa rồi.

Cùng con bạn đi xuống căn tin.Con bạn tôi đi khá nhanh.

Nó đi trước tôi tận một khúc đường dài rồi.-"?!"

Tôi bất ngờ nhận ra, người áo trắng lúc nãy lại xuất hiện trước mắt tôi rồi.

Nhưng lần này khoảng cách khá gần.Người đó ở phía kia, đối diện đi về hướng tôi.Tôi cũng chẳng có ý gì đâu.

Nhưng sao tôi cứ bị cái người kỳ lạ này thu hút.Hình như người đó sắp đi ngang qua tôi rồi.

Phải giả bộ là mình không có nhìn hay đánh giá gì hết!Tôi và người đó đi lướt qua nhau.Thịch!Đột nhiên tim tôi bỗng nhói lên khi đi ngang qua người lạ đó.Vì cơn đau đột ngột nên tôi bất ngờ dừng bước.

Thật lạ thay, người áo trắng kia cũng có biểu hiện giống tôi.Hiện tượng lạ gì vậy?Bất chợt có một làn gió mạnh thổi qua.

Làm bay đi cái mũ đang chùm trên đầu người kia xuống.

Không biết trời xui đất khiến thế nào mà bay luôn cả cái khẩu trang.Lộ ra một khuôn mặt...Khi thấy mặt người đó thì trái tim của tôi càng đập dữ dội hơn.

Bởi vì...quá đẹp trai!Một hình dáng cao ráo, với khuôn mặt mỹ nam!Những học sinh nữ xung quanh vô tình thấy được khuôn mặt cậu ta...ai cũng đều đứng lại nhòm ngó.-" Ê mày!

Trai đẹp đâu ra kìa?!

"-" Nhỏ nhỏ thôi con này, thấy trai là cà hớn cà hớn lên à..."

Thấy mọi người đang nhìn vào mình.

Chàng trai kia không có chút bối rối nào, ánh mắt vẫn lạnh lùng.

Chắc là quá quen rồi....Cậu ta chùm lại chiếc mũ lên đầu, sau đó định rời đi.Tôi nãy giờ vẫn cứng đờ vì cái nhan sắc ngút trời kia.

Thấy cậu ta sắp rời đi thì bất chợt tôi kéo lấy cạnh áo người kia.-" Khoan..."

Sau đó tôi liền hối hận vì hành động điên khùng của mình, mắc gì phải níu kéo người ta lại vậy chứ?

Mày quá mê trai rồi!Nhưng bàn tay của tôi như bị điều khiển, níu lấy cạnh áo của chàng trai kia...Cậu ta quay đầu lại nhìn tôi.

Giây phút đó tôi có thể nhìn thẳng vào mặt của cậu ta...Đôi mắt phượng ấy rất đẹp...rất hoàn mỹ.Ánh mắt đó thật quen thuộc, nhưng mà...lại lạnh lẽo vô hồn.Mặc dù không có ý đe doạ tôi...nhưng cái ánh mắt đó có phần đáng sợ quá mức.Cậu ta cảm thấy lạ lùng, nhướn mày lên ý hỏi tôi muốn gì.Tôi giật mình, thả áo cậu ta ra, nuốt ngụm nước bọt trong miệng.

Chớp chớp mắt...Không biết nên nói gì.

Cứ ấp úng tìm đại một cái cớ.-" À...xin lỗi...tôi nhầm người thôi, xin lỗi."

Người kia nghe xong không đáp lại.

Chỉ khẽ nhíu mày rồi quay đầu rời đi.Tôi cứ nhìn theo bóng lưng ấy, đến khi đã khuất.

Cậu ta đã đi ra khỏi trường học rồi.Kể từ lúc đó tôi cứ thẫn thờ.

Không phải tôi mê trai nên tương tư gì đâu!Chỉ là có một cảm giác thật lạ đối với người đó thôi.

Cảm giác lạ lắm!

Không thể tả nổi.-" Ê cái con điên kia!

Kêu đi mua nước cái rồi mày bỏ tao dưới căn tin một mình luôn là sao?

Đứng đừ người ra đó chi zậy?."

Bất chợt con bạn thân từ đâu nhảy ra chất vấn, làm tôi lại giật mình tỉnh hồn.///////////////// Chuyển Cảnh //////////////////Chàng trai áo trắng lúc này đi về nhà.

Trong lòng vẫn suy nghĩ miên man "cảm giác kỳ lạ" lúc nãy.

Cậu đương nhiên là nhận ra cô gái kia, định giả vờ đi ngang cho xong, nhưng không hiểu vì lý do gì mà trái tim nó giật thót một cái.Cậu suy tư, tại sao mỗi lần đến gần cô gái kia là tim cứ đập thình thịch...Về đến nhà đã thấy thằng bạn đang quậy lục đục trong phòng bếp.Thấy người kia đã về, liền cất lời hỏi:-" Áy dà...Mày mới đi đâu về vậy, Vương Kha?

"-" Đi xem trường mới."

-" Đẹp không?"

-" Không"Câu trả lời ngắn gọn khiến Thạch Trường không còn đường để hỏi tiếp.-" Vậy...cuối tuần này chúng ta sẽ vào nhập học đúng không?"

Vương Kha không trả lời.

Chỉ khẽ gật đầu một cái, sau đó ngồi lên chiếc ghế.-" Chậc, sao mày tiết kiệm lời nói quá vậy?

"Một câu hỏi không cần câu trả lời.

Bởi vì cậu đã quá quen với cái tính nết ít nói của thằng này quá rồi.Nói chuyện với Vương Kha như là đang tự kỉ một mình vậy đó.

Nhưng cậu vẫn tiếp tục hỏi, mặc nó trả lời hay không cũng kệ.-" Ê mà...mày có nhìn thấy gì kỳ lạ bên trong ngôi trường đó không?"

-" Có "Dường như đã hỏi đúng chủ đề.

Vương Kha liền đáp lại.

Thạch Trường nghe vậy thì chắc vấn đề cũng nghiêm trọng.

Thế mà nó cứ im im.

Cậu liền hỏi tiếp:-" Làm sao?

"-" Không có gì"-" Cái thằng điên này!

Bố mày nhịn mày hơi bị lâu rồi đấy!

"Vương Kha vẫn giữ khuôn mặt điềm tĩnh như chẳng có chuyện gì xảy ra.

Mặc kệ cho người kia đang mặt nhăn như khỉ.

Cậu đưa ánh mắt thách thức, ý muốn nói " Rồi mày làm gì tao?"

Trong một góc tối của ngôi trường.

Một thân hình dị dạng nhớp nháp máu.

Đang bò trườn ở một nơi mà không ai hay biết đến.-" Cục cưng của ta...Hãy cứ tàn sát hết những thứ mà ngươi muốn đi.

Nhưng nhớ là...làm gì thì làm, cứ giết cô gái này càng sớm càng tốt~"Giọng nói rùng rợn vang lên trong không gian u tối.

Đáp lại lời nói đó, là một chất giọng nhầy nhụa:-" V.â.n.g, c.h.ủ n.h.â.n...t.h.ị.t n.g.ư.ờ.i...m.u.ố.n t.h.ị.t....h.e.h.e.h.e.".....
 
Hành Trình Không Tên
Chương 14: Học Sinh Mới (1)


Vài ngày sau.

Quỳnh Anh vẫn cứ thắc mắc về cái cảm giác kỳ lạ đối với chàng trai kia.-" Nhưng mà thôi...cái gì qua rồi thì qua luôn đi, nghĩ nhiều chi cho mệt..."

Đang thầm thì một mình ở bàn học.

Bỗng nghe thấy các bạn trong lớp lớn tiếng trò chuyện với nhau.-" Tao nghe nói là cuối tiết ngày hôm nay sẽ có học sinh mới vào trình diện với lớp mình ý."

-" Ờ, tao biết rồi.

Không biết mặt mũi ra sao ha?"

-" Không phải một người đâu.

Tao nghe cô mình nói là cả trường có đến hơn một chục học sinh mới chuyển vào ý.

Mà lớp mình có năm đứa chuyển vào."

-" Ui vãi...làm gì trường mình đột ngột nhồn nhét thêm học sinh dữ vậy.

Cái trường có chút ét."

-" Nói gì kỳ vậy mạy, khà khà!

Thầy hiệu trưởng mà nghe là thầy tự ái á."...Cô chỉ ngồi im lặng ở bàn học của mình.

Lắng nghe nhiều giọng nói phát ra từ phía các bàn dưới.Trong lòng cũng có chút tò mò, muốn gặp thử các học sinh mới kia xem sao.Hiện giờ cũng là sắp vào tiết cuối cùng rồi.

Nhưng hôm nay cô không thấy có bóng dáng của học sinh mới nào ở trường.

Chẳng lẽ họ chưa tới sao?Tay chống lên cằm.

Mắt nhìn chằm chằm xuống bàn.

Cô thở dài suy nghĩ.-/// Năm nay chắc cũng sóng gió không ít.

Bị giáo viên chủ nhiệm bắt ngồi bàn đầu, chắc là vì cái chiều cao khiêm tốn và cái con mắt cận thị của mình.

Haizzz...lại còn phải ngồi với một đứa lùn kế bên, vừa mê trai lại thích ảo tưởng sức mạnh.

Eo ôi cứu con...Tôi không thể hoà nhập nổi với cái thể loại người này.

Thú nhận là tôi cũng rất mê trai, nhưng mà rất chọn người để mê, chứ không có mê tùm lum.

Và tôi rất ghét phải thể hiện ra vẻ với đám con trai...Chê!!///Sau một tràn dài suy nghĩ.

Chán nản với cái môi trường học tập này.

Nhưng mà vẫn cố chịu .

Không đụng thì đừng có chạm vào cô là được.Tùng!!

Tùng!!

Tùng!!Tiếng trống trường vang lên, báo hiệu tiết học cuối cùng sắp bắt đầu.-" Cô vô kìa tụi bây.

Về chỗ lẹ lên."

Cộc cộc...Tiếng bước chân bước vào lớp, cô chủ nhiệm nở một nụ cười rạng rỡ.

Lớp cũng đứng dậy chào cô.

Giọng nói cô chủ nhiệm nhẹ nhàng cất lên:-" Ngồi xuống đi các em!

"Cô giáo ngồi vào bàn giáo viên.

Mắt nhìn các học sinh trìu mến:-" Thì như các em đã biết.

Tiết cuối của ngày hôm nay sẽ có học sinh mới vào trình diện với lớp chúng ta.

Các bạn ấy nhập học trễ hơn chúng ta một tuần.

Nên có gì khó khăn nhớ giúp đỡ các bạn ấy nha các em."

-" Dạ!

Mà cô ơi, học sinh mới đâu cô?

"Có vài học sinh trong lớp hồi hộp muốn biết học sinh mới đâu.

Nhưng mãi vẫn không thấy trường có khuôn mặt nào lạ cả.Cô giáo bối rối lên tiếng:-" À...cô cũng không biết nữa...nhưng thầy hiệu trưởng bảo là hôm nay sẽ đến.

Cô cũng không biết các em ấy ở đâu."

Cả lớp sau khi nghe, lại nhìn nhau đầy thắc mắc.

Lúc này nguyên lớp lại đì đùng tám chuyện.Quỳnh Anh: //Ồn quá...// .Cô bịt tai, cúi mặt xuống bàn.Bỗng có hai cô gái mặc đồng phục học sinh từ ngoài hành lang bước vào.

Người thứ nhất là một cô gái dễ thương.

Người thứ hai cũng là một cô gái...nhưng mà thân hình có chút nảy lửa.Bất chợt cả lớp yên lặng.

Tụi con trai thấy gái đẹp thì đứng hình mất hai giây.Hai cô gái có chút ngại ngùng, nhẹ nhàng chào cô.-" A...chào cô ạ.

Chúng em là học sinh mới."

-" À đúng rồi.

Em vào đi."

Hai cô gái gật đầu, cùng bước vào lớp.

Lúc này phía dưới lớp lại túm tụm đánh giá hai người mới đến kia.-" Ê mày, gái đẹp kìaaaa."

-" Khoái khoái chứ giề."...Quỳnh Anh ngước lên nhìn hai cô gái.

Cảm thấy có phần ngỡ ngàng.-" Chào các bạn!

Mình tên là Trương Hà My.

Xin mọi người giúp đỡ ạ."

-"Ờ...còn tôi tên là Lưu Linh.

Mong được giúp đỡ."

Hai cô gái lần lượt giới thiệu về bản thân mình.

Khuôn mặt xinh đẹp của hai người được con trai trong lớp rất thích.-" Ỏo...tên My hả, dễ thương quá à..."

-" Trời ơi tên Linh nghe cũng huyền bí lắm nha, hèn chi thân hình vòng nào chuẩn vòng đó."

Hai cô gái đứng trên bảng cảm thấy bối rối, chỉ biết cười trừ với những lời đánh giá kia.Cô giáo thấy lớp bắt đầu ồn ào thì nghiêm giọng nói:-" Các em trật tự đi!"

Đám con trai trong lớp nghe vậy cũng im lặng.

Sau đó cô giáo lại hỏi hai cô gái kia:-" Cô nhớ là còn ba học sinh nữa phải không?

Hai em có biết mấy bạn đó đang ở đâu không?

"Lưu Linh đứng khoang tay trước ngực, liền đáp lời:-" Em biết ạ.

Các bạn đó tới trễ một chút.

Chắc đang đi tới miền cực lạc rồi.

Xíu nữa mới đến nơi."

Cô giáo -" Ờ...".

Cô ấp úng không nói nên lời.Hà My: "...."

Vèo!!

Choảng!!Có một âm thanh va chạm khá lớn vừa xảy ra.

Khiến cho cả lớp giật mình.

Vài người hết hồn nên vô tình la lên:-" Ối ối, quần què gì zậy?!"

Cả lớp ngó ra hành lang.

Chứng kiến xem sự việc gì vừa diễn ra...Đột ngột thấy có hai thanh niên vừa ẩu đả vừa bay vào từ ban công vào hành lang lớp.Hai người họ đang giằng co với nhau.

Lớn tiếng nói về việc gì đó.-" Áaaaaa!

Tha cho tui đi ông nội...tui đã nói là tui không phải Lý Vương rồi mà...!"

-" Xạo quá mày!

Tao chỉ thấy có mày thôi.

Không phải mày thì Lý Vương đâu!"

-" Tui không biếttt!..."...
 
Hành Trình Không Tên
Chương 15: Học Sinh Mới (2)


Cô nhận ra một người, đó là Thạch Trường.

Còn cậu thanh niên kia thì cô không biết.Hai cậu cứ lăn qua lộn lại như mèo vờn chuột.

Cả lớp chứng kiến mà cảm thấy hoang mang.

Cô giáo cũng vậy, lật đật chạy ra can ngăn hai người kia.-" Này này!

Không được đánh nhau!"

-" Ớ...cứu em cô ơi...cha nội này bị lên cơn hay sao á."

-" Ê, tao lên cơn hồi nào?"

Trước mặt cô giáo, nhưng thanh niên kia vẫn không nể mặt.

Vẫn không chịu dừng tay, nắm lấy đầu Thạch Trường.

Đúng là lật lọng quá mà!Bất chợt Linh nhíu mày, bước nhanh ra cửa.Chát!!Lưu Linh đứng trước mặt chàng trai "hung dữ" kia.

Tát vào mặt hắn một bạt tay, khiến cho cô giáo kế bên phải điếng người.Tất cả người còn lại chỉ biết lặng thinh như bức tượng, không dám động chạm gì.Thanh niên kia lại mặt nhăn mày nhó, tính quay sang cau có với Linh.

Nhưng lời chưa thốt ra đã bị cô nhéo vào tai, kéo vào lớp cùng tiếng mắng chửi:-" Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi?!

Ở đây là trường học!

Phải có phép tắc một chút!

Ai cho cậu gây sự với người ta vậy?!

"-" Ui da, đau đau!

Bỏ ra!

"Mặc cho cậu kia kêu la.

Linh vẫn cứ giữ chặt cái lỗ tai của cậu, kéo mạnh khiến cho cậu đau đớn.Thạch Trường được buông tha thì thở phào nhẹ nhõm.

Cô giáo có hơi lúng túng trước hành động của Linh.

Nhưng vẫn quan tâm hỏi Trường:-" Em có bị làm sao không?"

-" Dạ...suýt chết..."

Khung cảnh bây giờ thật hỗn độn.

Tiếng rầy la của Linh vẫn vang lên.

Khiến cho cả lớp chớp mắt ngơ ngác.Cô giáo thấy vậy mới lên tiếng:-" Thôi được rồi.

Các em vào lớp đi.

Đủ rồi, đừng gây sự nữa."

Nghe vậy tất cả cũng im lặng.

Linh cũng buông tha cho tên thích quậy phá kia.

Thạch Trường cùng cô giáo vào lớp.-" Nè nè, không có đánh tui nữa nhen..."

-" Xì!

Ai thèm đánh mày."

-" Thôi đi...bạn bè trong lớp mà sao nói nặng lời như thế chứ."

Thạch Trường lườm tên kia.

Nghĩ trong bụng nên nhịn xuống, không nên chấp nhất gì với mấy thanh niên cục súc.

Mắc công gây ra chuyện.Cô giáo lại cất lời hỏi:-" Hai em cũng là học sinh mới đúng không, hai em tên là gì?"

-" Vâng, em tên Thạch Trường."

Chỉ có Thạch Trường trả lời.

Còn thanh niên kia vẫn nhăn nhó.Lưu Linh thấy vậy bèn nhéo vào cánh tay khiến cho tay cậu đau rát.-" Cô hỏi kìa, trả lời đi!"

-" Á...Đau!

Tôi tên Lục Kỳ Phong, được chưa?"

Mặc dù thấy thái độ không được lịch sự.

Nhưng cô giáo cũng không muốn khiển trách gì nhiều.

Có gì thì để từ từ cô sẽ điều chỉnh.Quỳnh Anh nãy giờ ngồi dưới bàn học, nhìn những sự việc này cảm thấy vừa khó chịu vừa buồn cười.Đúng là một buổi học bất ổn!Lúc này đã có đủ bốn người, chỉ còn thiếu một học sinh mới nữa vẫn chưa lộ diện...Đột ngột bầu trời tối mịt lại.

Mây đen kéo đến như sắp có vũ bão.

Gió thổi cuồn cuộn khiến cửa sổ đập vào tạo ra âm thanh va chạm lọc cộc.Những người có mặt trong lớp cũng cảm thấy có sự thay đổi lạ.-" Sao tối vậy?

Sắp có mưa hả?"

Cô giáo vội vàng đi lại cầu dao.

Bật đèn lên để phòng học sáng sủa hơn.Đùng!!!

Đoàng!!!-" Áaaa!!!!"

Tiếng sét đinh tai nhức óc vừa vang lên trên bầu trời.

Khiến cả lớp giật thót , la hét lên.-" Cả lớp trật tự!

Chỉ là sấm sét thôi!

Các em đừng sợ!

"Thấy tình hình càng ngày càng kỳ lạ.

Hà My lên tiếng hỏi Trường:-" Thạch Trường, Vương Kha đâu?"

-" Tôi cũng không biết.

Ông cố nội đó đi đâu làm sao tôi biết được chứ."

Vừa nói dứt lời.

Có tiếng bước chân ngoài hành lang.Đúng.

Chính là nó!

Kỳ Phong cảm nhận được nguồn ma lực này!

Chắc chắn là Lý Vương.Cậu đã đợi ngày này lâu lắm rồi.

Được gặp Lý Vương trong lời đồn, và so tài với hắn một trận.-" Ha!

Cuối cùng cũng đến rồi.

Có biết là tao chờ mày hơi bị lâu rồi không?"

Cậu vừa nói thầm vừa liếc mắt nhìn ra ngoài cửa.Không ngoài dự đoán.

Có một bóng đen xuất hiện bên ngoài, từ từ bước vào là một chàng trai thư sinh, khuôn mặt khiến ai nhìn cũng phải u mê.Mọi người cùng ngước mắt nhìn hình dáng đẹp đẽ ấy.

Cô giáo có hơi ngỡ ngàng, thực sự hôm nay đã có quá nhiều "học sinh mới kỳ lạ" rồi.Cậu cúi đầu chào cô.

Giọng nói trầm ấm cất lên:-" Em là học sinh mới.

Xin lỗi em đến hơi trễ."

-" À...ờ...em cứ vào đi."

Mấy nữ sinh khi thấy nhan sắc tuyệt trần kia thì như bị hút hồn.

Vài giây sau liền ồn ào bàn tán:-" Trời mẹ ơi!

Đẹp trai quá mày ơi..."

-" Soái ca kìa trời...chắc tôi đang mơ hả?"

Mặt Vương Kha cứng như đá, không lộ ra bất kỳ cảm xúc gì.-" Em tên gì nhỉ?

Giới thiệu với các bạn đi."

Cậu nghe xong cũng không trả lời.

Không giới thiệu gì nhiều.

Chỉ lặng lẽ cầm viên phấn trên bảng và ghi lên tên mình."

Lý Vương Kha"Vậy là xong!

Khỏi giới thiệu chi cho mệt!-" Đó đó...Lý Vương của ông đó.

Muốn chém muốn giết thì nhào vô làm nó á.

Tui hông liên quan gì hết."

Thạch Trường mắt híp mỏ trề quay sang nói với Kỳ Phong.

Phong cũng nhìn lại cậu với ánh mắt đầy sự phán xét.

Trông rất buồn cười.Từ khi có bóng dáng Vương Kha, cô liền cảm nhận được.

Nhưng vì lý do gì đó mà khiến cô xấu hổ nằm úp xuống mặt bàn.

Không dám ngóc đầu lên nhìn.

Từ nãy giờ chỉ có lắng nghe chuyển động xung quanh mà thôi.Mặc dù cô ngồi đầu bàn.

Nhưng bọn người trên bảng kia bận "tấu hài" nên không để ý đến cô đâu.Bất chợt cô cảm thấy lạnh gáy.

Hình như có ánh mắt đang nhìn thẳng vào mình.Phải.

Chính là Vương Kha đang nhìn cô.

Nhìn như muốn xuyên thấu tâm can.

Lúc đầu vào đây cậu chẳng để ý đến thứ gì cả, ngoài cô gái này.Hà My thấy Vương Kha cứ nhìn vào một chỗ.

Nên nhìn theo thì liền nhận ra hình dáng quen thuộc đang ngồi úp mặt xuống bàn kia.

Cô mĩm cười hỏi:-" Ô...Quỳnh Anh phải không?

"
 
Hành Trình Không Tên
Chương 16: Chỉ Mới Là Khởi Đầu


Nghe xong mấy người kia cùng liếc nhìn cô, khiến cô giật mình.

Cố gắng giả vờ là mình không có trốn tránh gì hết.-" Ủa?

Hai em quen biết nhau hả?

"Cô giáo chợt hỏi.

Lúc đó cô có hơi lúng túng, ngước mặt lên nhìn Hà My:-" A...Chào..."

-" Ừm."

Hà My vẫn nở nụ cười hồn nhiên, ấm áp như ngày nào.

Thực sự khi thấy nụ cười này khiến cho cô giảm đi không ít sự bối rốiNhưng khi nhìn qua người kia...Tuy khuôn mặt rất đẹp đẽ, nhưng cô không thể nào nhìn thẳng vào mắt cậu ta được...-" Trời, haha nãy giờ Quỳnh Anh ở đây mà tôi không biết luôn.

Cô ơi cho em ngồi với bạn ấy đi cô."

Thạch Trường háo hức nói.

Mấy đứa bạn của Quỳnh Anh còn thấy bất ngờ hơn.

Tại sao trông có vẻ như là mấy học sinh mới này quen biết đến cô vậy.Còn đòi ngồi chung nữa.

Chắc là phải thân lắm nha.-" Ờ, để cô sắp xếp lại chỗ ngồi cho mấy em."

Cô giáo nhìn ngó nghiêng xung quanh lớp, tính toán chỗ ngồi hợp lý cho những học sinh mới.

Sau một hồi suy nghĩ.

Cô giáo quyết định cho Thạch Trường ngồi chỗ khác, bởi vì quá cao nên không thể ngồi bàn đầu được.Còn Kỳ Phong với Vương Kha thì ngồi bàn cuối.

Tách ra xa xa chút.

Vì sợ cái đám này sẽ kiếm chuyện rồi gây gỗ nhau.

Nhìn cái ánh mắt của Phong đối với cậu cũng đủ hiểu rồi.Hà My với Lưu Linh thì ngồi chung một bàn ở dãy giữa lớp.-" Được rồi.

Tạm thời các em cứ ngồi tạm như thế.

Nếu sau này có trở ngại gì thì cô sẽ đổi lại nhé.

Bây giờ chúng ta là học sinh một lớp rồi, phải cùng giúp đỡ nhau, biết chưa các em?

"-" Vâng..."

Bạn nữ mũm mĩm ở bàn cuối ngồi kế Vương Kha xấu hổ.

Cứ thẹn thùng liếc nhìn cậu.

Chắc là bị rơi vào lưới tình của cậu rồi.Nhưng cậu thì chẳng quan tâm, bất cứ ai thích cậu đều chỉ vì cái nhan sắc trên gương mặt của cậu mà thôi.Còn phía bên Thạch Trường, cậu ngồi cạnh bạn thân của Quỳnh Anh.

Để tỏ ra thân thiện, nên cậu quay sang bắt chuyện:-" Xin chào, bạn tên gì ấy nhờ?

"-" Ừm...tôi tên N "-" Bắt tay làm quen nha.

Haha."

N có chút ngại ngùng với Trường, nhưng mà nhìn thấy cậu vui vẻ vậy thì cũng có chút thiện cảm.

Loại bỏ đi những bối rối trong lòng.Bên Kỳ Phong thì cậu chỉ ngồi có một thân một mình, giống như một kẻ bị cách ly.Nhưng cậu cũng không quan tâm đâu, bởi vì trong người cậu đang bừng bừng lửa, muốn solo tay đôi với ai kia.Tùng!!

Tùng!!

Tùng!!Sau tiếng trống thì trường học lại rộn ràng các học sinh ra về.

Thấy vậy cô giáo lên tiếng:-" Thôi các em ra về đi nhé.

Tiết sinh hoạt lớp hôm nay chỉ để giới thiệu các bạn học sinh mới với các em thôi."

Cả lớp reo hò vui mừng.

Cùng đứng dậy chào cô rồi mạnh ai nấy chạy ra khỏi lớp.Vương Kha cũng bước ra về.

Kỳ Phong đã kiên nhẫn đợi tới lúc này rồi.

Cậu định chạy lại phân thắng thua thì bị Lưu Linh cản lại:-" Tính đi đâu?

Cậu không thắng nổi cậu ta đâu."

-" Cái gì mà không thắng nổi?

Cứ đợi đó mà xem!

"-" Tôi nói cậu có nghe không?

Dù gì cậu ta cũng là thành viên cấp S.

Cậu lấy gì đòi so sánh?"

-" Bà khinh thường tôi à?

Cái bà già xấu xí?!

"-" Hả?!

Cậu nói ai là bà già xấu xí?!

"Hai người càng nói thì lửa giận càng dâng cao.

Không ai chịu thua ai.

Ánh mắt nhìn nhau đầy tia sét.Quỳnh Anh vẫn còn ở lại lớp.

Thấy một màn trước mặt cứ giống như vợ chồng đang chiến tranh với nhau vậy.

Nhìn cũng vui vui...Khoé môi hơi mĩm cười.

Bỗng đằng sau xuất hiện tiếng nói:Hà My:-" Quỳnh Anh, lâu quá không gặp."

Cô quay đầu lại nhìn, thấy Hà My và Thạch Trường.Quỳnh Anh:-" Ừm.

Trùng hợp ghê, các cậu lại học ở đây sao?

"Thạch Trường:-" Không phải trùng hợp đâu.

Là vì cậu nên bọn tớ mới ở đây."

Quỳnh Anh:-" Sao cơ?

Tôi vẫn ổn mà?"

Hà My:-" Hiện tại thì vẫn ổn.

Nhưng tương lai thì không chắc được đâu."

Hà My nói với vẻ mặt nghiêm trọng....Cô im lặng.

Cảm thấy có chút áp lực trong bầu không khí này.Thạch Trường:-" Mà thôi đi.

Cho tôi xin wechat của cậu nhé?

Để dễ liên lạc thôi mà."

Trường lại xua tan đi lo lắng trong lòng cô.Quỳnh Anh:-" Ừm.

Được."

Sau khi đã trao đổi phương thức liên lạc xong.

Cô liền vui vẻ tạm biệt hai người để về nhà.

Không hiểu sao hôm nay trời âm u quá.

Càng nghĩ cô càng ám ảnh về những chuyện cũ.

Không còn dám ở ngoài đường khi trời tối nữa.Riêng hai người là Trường và My vẫn ở lại lớp một lát nữa, giờ này cả trường cũng đã về gần hết rồi, không gian cũng vắng lặng, cậu cất lời hỏi My đang ở bên cạnh:-" Cái cha nội tên Lục Kỳ Phong đó là ai vậy chứ?

Cũng là thành viên của tổ chức phải không?

Trông cứ điên điên, hống hách sao ấy."

-" À...anh ấy cũng trong tổ chức của chúng ta.

Là thành viên cấp A.

Tính cách có một chút hung hăng."

-" Anh ấy?

Cha nội đó mấy tuổi cơ?

"-" Hì...cậu đừng kêu anh ấy là 'cha nội' nữa.

Tuổi giả là 16 tuổi.

Tuổi thật của anh ấy là 20 tuổi.

Là tổ chức cử vào để giúp chúng ta đó."

-" Giúp?

Ư là trời chưa thấy giúp được gì.

Nhưng thấy toàn sắp gây chuyện thôi."

-" Hì hì...Chị Lưu Linh rất có niềm tin vào anh ấy.

Nên chắc sẽ không sao đâu."

-" Chị á?

Vậy chị ấy bao nhiêu tuổi?

"-" 21 tuổi"Cậu ngỡ ngàng.

Hèn chi thân hình của chị ấy có chút gọi là "to bự" , không giống thiếu nữ học sinh lắm.

Chắc là lý do cách biệt tuổi tác nên khiến Kỳ Phong gọi chị là "bà già"....Tương lai phía trước đầy sương mù dày đặc.

Đằng sau những tầng lớp sương mù ấy là những thử thách khó khăn cần phải vượt qua...
 
Hành Trình Không Tên
Chương 17: Độc Tự Cầu Cơ


Trong khung cảnh tối đen, mù mịt của ngôi trường.

Giờ này đây không còn một bóng học trò, một giọng nói rạng rỡ nào như buổi ban ngày nữa.Màn đêm buông xuống, để lộ ra những ác quỷ đang hiện hình trong bóng đêm.

Khi rình rập con mồi thì nên chờ đợi đến thời cơ thích hợp.

Và đến một lúc nào đó, thứ dữ tợn ấy sẽ lao ra tấn công con mồi, nghiền nát chúng thật thảm hại.Tưởng chừng như đêm nay là một đêm trăng đẹp đẽ, mây trôi êm đềm.

Nhưng ở ngôi trường vẫn còn hai học sinh nam lạ mặt vẫn chưa về nhà.Học sinh A:" Trời ạ...về thôi mày!

Ở đây tối quá, tao sợ."

Học sinh B:" Chậc!

Mày nói nhỏ thôi...ông bảo vệ nghe được thì phải làm sao?"

Hai thanh niên mặc đồng phục học sinh.

Tay chỉ cầm vỏn vẹn có chiếc đèn flag của điện thoại.

Chỉ có duy nhất ánh sáng nhỏ nhoi từ đó phát ra trong không gian đầy u ám.Học sinh A:"Thôi về đi mày ạ, tao cảm thấy không nên ở đây lâu đâu."

Mặc cho cậu đã níu kéo đòi về, nhưng tên kia vẫn cứng đầu cứng cổ:Học sinh B:"Có gì mà mày phải sợ?

Có tao ở đây rồi mà."

Không rõ thông tin từ đâu, nhưng mấy ngày trước, cậu nghe nói có người đi ngang qua trường vào buổi tối, họ nhìn thấy có một bóng đen dị dạng bên trong ngôi trường.Đó là lý do vì sao hai học sinh này mạo hiểm đến đây.

Chỉ để thử nghiệm trò chơi 'cầu cơ'.

Một loại trò chơi cho phép người chơi có thể kết nối và giao tiếp với thế giới tâm linh.Tuy là một trò chơi dễ thực hiện, nhưng nó cũng đem lại hậu quả khôn lường.

Bởi vậy mới có câu "tâm linh không đùa được đâu".Ấy vậy mà cũng có những kẻ tự đến nạp mạng cho lũ quỷ.

Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!Học sinh B:"Chúng ta sẽ thực hiện trò này ở trong nhà vệ sinh của trường."

Cậu nói với vẻ mặt hớn hở, chờ mong một trò chơi thú vị.

Ngược lại, cậu thanh niên ở đằng sau thì đang rất sợ sệt, vốn dĩ cũng rất gan dạ, nhưng khi nhìn thấy ngôi trường sáng sủa hằng ngày mình vẫn đến học, giờ đây lại ảm đạm ma quái, khiến cậu không khỏi tim đập chân run.

Nhưng đã đến tận đây rồi, chẳng lẽ lại đi về.

Đành phải tiếp tục.Kẽo kẹt~Tiếng cửa nhà vệ sinh mở ra.

Mang theo âm thanh khẽ kêu.Cậu học sinh kia bắt đầu lấy ra những món đồ nghề trong balo để sử dụng, và tất nhiên có một món đồ không thể thiếu được - bàn cầu cơ.Trong một căn phòng yên lặng.

Càng làm cho một chuyển động nhẹ cũng có thể nghe được rõ ràng.Bầu không khí lạnh lẽo khiến cho căn phòng ngột ngạt một cách lạ thường.Đột nhiên cậu khẽ liếc thấy có bóng đen trong buồng vệ sinh.

Chắc là thằng bạn nó sợ quá nên trốn vào đó.Học sinh B:" Mày núp ở đó làm gì?

Ra đây phụ tao dọn đồ ra coi."...Không có tiếng trả lời.

Mọi thứ vẫn im lìm tối đen.

Thoắt cái cậu không còn thấy cái bóng kia trong buồng vệ sinh nữa.

Cậu chớp chớp mắt, cảm thấy bối rối:Học sinh B:"Mày đâu rồi?"

Cậu quay qua quay lại, nhưng không còn thấy bóng dáng của thằng bạn đâu nữa.

Nó đi đâu mất rồi?

Chẳng lẽ thấy sợ quá nên trốn về rồi ư?

Nhưng cậu không hề nghe thấy tiếng bước chân của nó rời đi.

Cứ như nó đột nhiên biến mất trong không khí vậy.Tinh thần của cậu càng tuột dóc không phanh.

Nhìn ra cánh cửa vẫn thấy nó đóng im lìm ở đấy.

Không một tiếng động, hoàn toàn chỉ còn lại một mình cậu...Có chút bực mình, vì cậu nghĩ rằng thằng bạn đã bỏ mình lại một mình.

Nhưng chẳng lẽ bây giờ phải đi kiếm nó.

Không!

Kệ mẹ nó đi!Cậu quyết định thực hiện trò chơi một mình.

Mặc kệ thằng bạn chết tiệt.

Dù gì cậu cũng chưa từng thấy ma cỏ gì cả.

Nên thử một lần cho thú vị.Ngồi bẹp xuống sàn nhà, cậu đặt bàn cầu cơ ngay ngắn ở giữa, sau đó thắp cây nến đỏ.Phụt.Ngọn lửa chưa kịp cháy đã tắt ngúm.

Thử đốt lại lần nữa, nhưng chỉ cháy được một chút là nó lại phụt tắt đi.

Thật kỳ lạ... phòng vệ sinh đã đóng cửa sổ rồi mà, không có cơn gió nào lọt vào.

Vậy tại sao không thắp được lửa?Cậu thở dài ngao ngán, nhìn vào đồng hồ trên điện thoại.

Đã sắp mười hai giờ đêm rồi.

Phải nhanh lên mới được.Suy nghĩ còn chưa dứt.

Đột nhiên bóng đèn nhà vệ sinh bật lên.

Khiến cho cậu giật nảy mình.Cậu nhìn ra cửa...công tắc đèn vẫn ở đó, không có ai động đậy gì đến nó cơ mà?Chưa đầy vài giây, bóng đèn lại rè rĩ chớp tắt, cứ như bị chập mạch điện vậy.Có chút sững sốt, nhưng cậu vẫn không buông bỏ lòng tự trọng.

Nếu giờ mà đi về thì mấy thằng bạn sẽ cười vào mặt cậu mất.

Bởi vì cậu đã mạnh miệng nói rằng "không sợ ma quỷ" rồi mà.Bóng đèn lại trở về bình thường, nó vẫn sáng, nhưng không còn chớp tắt nữa.

Cậu thở phào nhẹ nhõm, chắc là do mạch điện có vấn đề thôi.

Hoặc là do thằng bạn của cậu vẫn chưa về, và đang cố ý chọc ghẹo cậu thì sao?Nghĩ đến đó cậu lập tức tăng thêm lòng can đảm, chẳng sợ bố con thằng nào!Cậu giơ điện thoại lên xem.

Thôi chết!

Đã mười hai giờ rồi.

Vẫn chưa chuẩn bị tới đâu hết.Thử đốt nến, thật kỳ diệu là nó đã cháy được.

Cậu cắm nến xuống sàn nhà, để cạnh bên bàn cầu cơ.Giống như đã tìm hiểu, cậu đặt ngón tay lên nút di chuyển chữ số của bàn cầu cơ.Sau đó thì thầm, như đang nói với một thứ vô hình:"Xin hỏi...bạn có đang ở đây không?"

...
 
Hành Trình Không Tên
Chương 18: Chơi Ngu Nghịch Dại


Nín thở cảm nhận, xung quanh hoàn toàn tĩnh lặng.

Không có bất kỳ chuyển động nào đáp lại câu hỏi.Nhưng trò chơi này đòi hỏi phải kiên nhẫn, chưa thể bỏ cuộc nhanh như thế được.Cậu ta vẫn ngồi im.

Cố gắng chờ đợi câu trả lời.

Thắm thoát mà trôi qua năm phút...Vẫn chưa có hiện tượng gì xảy ra.

Cậu nghĩ, chẳng lẽ nơi này không linh nghiệm sao?...Trong không gian im ắng, cậu còn có thể lắng nghe được cả tiếng thở và nhịp tim của mình.Cậu không phải kẻ kiên nhẫn, nghĩ hay là đi về cho rồi.

Ở lại cũng chẳng có ích gì nữa.Nghĩ là làm, cậu ta khẽ ngồi dậy, thở dài chán nản...Cậu đã mất công chuẩn bị trò chơi rất kĩ lưỡng, nhưng dường như không có tác dụng ở đây.Kẽo kẹt~Âm thanh của cái cửa nhà vệ sinh khiến cậu giật mình.

Còn đang thu dọn đồ dang dở, nhưng phải giật thót nhìn sang cánh cửa.Không hiểu vì lý do gì mà cánh cửa lại tự mở ra như thế...Cậu đắc ý, chắc là có hiệu quả rồi?

Hay chỉ là gió thổi.

Mà nếu là ma thì mấy trò con bò này làm sao mà doạ được cậu cơ chứ?Chưa kịp chấn an tinh thần.

Bỗng có một âm thanh khẽ phát ra trong buồng vệ sinh.Cộc cộc...cộc cộc...cộc cộc...Cậu nhíu mày, lại quay sang nhìn buồng vệ sinh vẫn đang đóng chặt cửa.Lần này là cái gì nữa đây?

Chỉ biết làm ra mấy trò vô dụng như thế để hù doạ cậu thôi sao?

Nếu đã nhát gan thì cậu đã chẳng đến đây làm gì rồi.Âm thanh vẫn phát ra đều đều, giống như có ai đó...đang gõ cửa buồng vệ sinh từ bên trong vậy.Có chút hơi rợn gáy, nhưng cậu vẫn quyết định thử mở cửa buồng vệ sinh thử xem.Bước nhẹ nhàng đến trước buồng vệ sinh...Âm thanh cộc cộc vẫn cứ khẽ kêu.

Càng đến gần càng nghe rõ hơn.Cậu đã đứng trước cửa, đặt tay lên chốt cửa, định mở nó ra, nhưng có một điều khiến cho cậu phải thót tim khựng lại...Ở dưới chân cậu...bên trong buồng vệ sinh...chảy ra một thứ chất lỏng màu đỏ tanh tưởi...Cậu buông tay lùi lại, nhìn thứ dưới khe cửa mà cảm thấy buồn nôn.Cứ như là máu thật vậy...nó tanh kinh khủng.Mặt cậu cứ nhăn lại, tay bịt mũi.

Tiếng kêu cộc cộc đột nhiên dừng lại.Chỉ có mùi máu tanh bóc ra từ bên trong, cùng với vũng máu đang tràn ra là bất thường.

Còn những âm thanh xung quanh hoàn toàn bất động.Cậu vẫn đứng chưng hửng.

Nhìn vào vũng máu đang lênh láng trên sàn nhà.

Khó hiểu với cái hiện tượng trước mắt.Không suy nghĩ nhiều, cậu tiếp tục bước lại nắm cánh cửa mở ra!

Xem thứ quái dị gì đang ở trong đó."

Cái..."

Cậu như điếng người...

Mọi cảm xúc trong đầu đều hỗn loạn.

Tay chân run lẩy bẩy không nói được thành lời...Cảnh tượng trước mặt kia...bên trong chiếc bồn cầu đã nhuốm đỏ màu của máu...có một cái đầu...nằm lặt lìa ở trong bồn cầu..Khuôn mặt be bét toàn máu thịt nhầy nhụa.

Đôi con mắt trợn trừng nhìn về phía cậu.Tuy cái đầu giờ đây đã có chút bị biến dạng, nhưng cậu vẫn nhìn ra được...đó là khuôn mặt của thằng bạn đã cùng cậu đến đây!Tại sao bây giờ...tại sao...?Cậu đã thực sự rất hoảng sợ, hoảng sợ đến mức muốn hét lên nhưng miệng chẳng thể thốt ra được âm thanh gì nữa.

Không thể tin vào mắt mình, nhưng mọi giác quan trên người cậu đang mách bảo rằng...tất cả đều là sự thật!

Không phải ảo giác!

Điều này quá kinh khủng rồi!Phải rời khỏi đây...phải đi...Hơi thở của cậu bắt đầu thấy nặng nề, ánh mắt hoảng loạn, có lẽ bị doạ sợ đến mức hồn vía lên mây rồi.Cậu luống cuống, trên trán toát ra toàn mồ hôi lạnh.

Mặc cho cái đầu kia vẫn nhìn chằm chằm vào cậu.Rầm!!!Định rời khỏi đây, nhưng vừa bước được một bước thì cánh cửa phòng vệ sinh đột nhiên đóng chặt lại không rõ nguyên nhân.Cậu hoảng hốt chạy lại đập cửa, hiện tại cậu đã không còn muốn chơi mấy trò này nữa, thực sự đã rất sợ rồi...Rầm rầm!!!"

Mở ra!!

Mở cửa ra đi!!

Có ai không?!

Có ai không làm ơn cứu với?!!..."

Cánh cửa vẫn đóng, mọi âm thanh im lặng cứ như đang bỏ rơi cậu lại với địa ngục này vậy.Cạch!!Bóng đèn lại tắt đi...mọi thứ tối om.Trước mắt chỉ có màu đen kịt...Cậu chẳng thể nhìn thấy được gì nữa...Không được!

Không được!

Cậu không muốn ở lại đây nữa...Cái xác chỉ còn lại đầu kia vẫn còn trong buồng vệ sinh!

Cậu không muốn ở lại đây!"

H.e h.e h.e h.e h.e..."

Nỗi sợ đang dâng lên đỉnh điểm...đầu óc cậu như sắp nổ tung...một giọng cười vang vọng khiến cậu lạnh tóc gáy...Cậu không nghe nhầm đâu...Nó...tiếng cười ngay sau lưng cậu...Toàn thân cậu như sắp gục ngã...Chưa thể phản ứng nhanh được...Chắc chắn cậu đã chọc giận quỷ dữ nơi đây rồi!

Cậu bởi vì muốn ra vẻ ta đây, nên mới phạm phải sai lầm này!

Quà ngu ngốc rồi!

Cậu hoàn toàn hối hận rồi...!Thở hổn hển...cậu lắp bắp nói, giọng nói vô cùng yếu ớt:" Tôi...tôi xin lỗi...tôi xin lỗi...làm ơn...xin hãy tha thứ...cho tôi..."
 
Hành Trình Không Tên
Chương 19: Nỗi Sợ Vô Hình


Không biết chuyện gì sẽ xảy đến với cậu sau này, nhưng chắc chắn nó sẽ không mấy tốt đẹp...Sự im lặng lại bao trùm lấy không gian ngôi trường.

Trả lại sự yên tĩnh như biển lặng vốn có của nó.

Nhưng khi mặt biển lặn yên, thì sau đó sẽ là những cơn sóng gió ập đến...Thời gian dần trôi qua.

Mặt trời bắt đầu hửng đông, ánh sáng màu vàng nhạt loe lói.

Tiếng gà gáy báo hiệu một ngày mới bắt đầu.Bầu trời dần quang đãng, những chiếc lá còn đọng lại giọt sương mát lạnh.

Ánh nắng ban mai chiếu xuống càng làm cho những hạt sương thêm lung linh.Tiếng chim hót ríu rít như khúc ca chào mừng buổi sớm.

Một buổi sớm tinh mơ, một ngày tuyệt đẹp...Ấy vậy mà ít ai ngờ được rằng, những thứ đẹp đẽ này sẽ dần mất đi vào buổi ban đêm.Ngoài đường bắt đầu có tiếng xe cộ chạy qua lại nhộn nhịp, tiếng nói chuyện của các học sinh khởi đầu ngày mới đến trường.Cô cũng thức dậy với tâm trạng thoải mái, đạp chiếc xe đi đến trường một cách thư giãn.Cô vẫn nhớ, ngày hôm nay sẽ là ngày đầu tiên được học cùng các học sinh mới kia.

Không biết sẽ có chuyện thú vị gì đây.Sau một khoảng thời gian, gần đến cổng trường.

Cô nhận thấy tất cả học sinh đang đông đúc ngoài cổng.Cảm thấy kỳ lạ, ngó kỹ vào thì cô thấy thầy hiệu trưởng cùng bảo vệ đang di chuyển tất cả học sinh ra khỏi trường.Có chuyện gì đang diễn ra vậy?

Cô dừng bên lề đường.

Trong đám đông chen chúc nhau, cô vô tình lắng nghe được tiếng bàn tán của đám học sinh:"Ê ê...sao phải di tản học sinh thế mày?"

"Eo ơi...tao nghe nói là...có người chết trong phòng vệ sinh nam..."

"Cái gì?!

Ai chết cơ?!"

"Suỵt!

Mày nhỏ cái mồm thôi!"

Có người chết sao?

Nghe đến đó đột nhiên cô không rét mà run.

Sao đang yên đang lành lại xảy ra vụ việc này chứ?Giả vờ không quan tâm, nhưng cô vẫn vển tai lên lắng nghe cuộc nói chuyện của đám học sinh kia."

Hôm nay tao đến trường sớm...nghe phông phanh là thằng T bên lớp 10C vào phòng vệ sinh buổi sáng rồi thấy cái xác.

Không biết khủng khiếp như nào, mà nó ngất xỉu luôn, sau đó nhập viện hồi sớm rồi..."

Đáng sợ đến vậy sao?

Cô không kiềm chế được mà nuốt một ngụm nước miếng.

Nghe có người chết khiến cô xanh tím mặt mài.Bất ngờ cái loa phát thanh của trường vang lên, giọng nói của thầy hiệu trưởng khẩn trương:"Xin thông báo!

Các em học sinh chú ý!

Vì lý do nhà trường xảy ra sự việc nghiêm trọng.

Nên hôm nay các học sinh của trường được nghỉ học.

Các em mau về đi, không được ở trường nhòm ngó lung tung!"

Cả đám đông im lặng lắng nghe xong.

Sau đó lại nhốn nháo lên.

Ai nấy đều hoang mang, nhưng ở lại cũng chẳng có ích gì.

Nên mạnh ai nấy đi về nhà.Đám đông dần tan rã.

Riêng cô vẫn nép bên lề đường.

Không hiểu sao cô cứ có cảm giác bị rình rập, sóng lưng lạnh toát.

Cô cảm thấy khó hiểu, cúi đầu xuống suy nghĩ...Bất chợt có một giọng nói vang lên cách cô không xa:-"Quỳnh Anh?"

Cô hơi giật mình, ngước mặt lên nhìn người kia.

Hoá ra là Thạch Trường vừa gọi cô.

Cô nhỏ giọng hỏi cậu:-"Sao cậu lại ở đây...?"

-"Sao cậu còn chưa về...?"

Đáp lại câu hỏi của cô là một câu hỏi khác.

Cô bối rối:-"Ừm...Tôi định đi về."

-"Vậy cậu về nhanh đi, nhớ cẩn thận."

-"Ừm.

Cậu cũng vậy nha."

Nghe vậy Thạch Trường bật cười:"Haha...Tôi sống dai như đỉa vậy, không dễ chết đâu."

Đúng thật là như vậy.

Cậu cứ như trâu bò, dù đã trải qua nhiều lần ẩu đả đánh nhau rất nguy hiểm, nhưng cậu vẫn sống nhăng răng.

Mặc dù vẫn còn rất trẻ, nhưng từ hồi mới là một thằng nhóc còn ở truồng tắm mưa, cậu đã được chứng kiến nhiều cảnh sinh ly tử biệt rồi.Sau một cuộc nói chuyện nhỏ.

Cô cũng tạm biệt cậu và đạp xe về nhà.

Cô không biết cậu có về nhà hay không.

Nhưng trong đầu dội lên một nỗi niềm bất an không thể tả.Cứ như vậy, cả một ngày dài, cô cứ trằn trọc suy nghĩ.

Cô không rõ mình suy nghĩ về điều gì.

Nhưng cứ cảm thấy sợ sệt, lo lắng bất thường.Đối mặt với nhà trường hiện tại là vấn đề hết sức nghiêm trọng, không rõ sẽ giải quyết bằng cách nào.Có phải chuyện người chết ở trường học...có liên quan đến cô không?...Cô suy nghĩ bân quơ.Thật sự có người muốn hại cô sao?...Vậy tại sao đến tận bây giờ vẫn chưa làm, mà lại tấn công người khác.Vả lại cô cũng không phải người có tài cán gì đặc biệt, giết cô thì có lợi ích gì chứ?Không rõ tại sao bản thân mình lại suy nghĩ như vậy, trực giác của cô như bị chập mạch, dâng lên nỗi sợ...một nỗi sợ vô hình.Nhưng nhớ đến lời nói của Hà My, cô càng cảm thấy chốt dạ, không thể yên lòng:"Hiện tại thì vẫn ổn...nhưng tương lai thì không chắc..."
 
Back
Top Bottom